- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Abo/Edit] [Hoàn] Nhân Ngư Hãm Lạc
Phiên ngoại: Lão lang và tiểu lang- Nhà có Husky
Phiên ngoại: Lão lang và tiểu lang- Nhà có Husky
Đặng: Nhà có hus cỏ, hus cần🙂Đăng dần nốt phiên ngoại cho m.n bớt mong ngóng...🐺🐺🐺🐺"Tiểu Hà, hai tiểu tử này cậu cứ nuôi trước đi, chờ cấp trên thông báo rồi mới xử lý sau."
"Ban trưởng à, tôi là một người đàn ông trưởng thành, nuôi thêm hai đứa bé nữa như này còn coi ra gì nữa chứ..."
"Dù sao thì nửa năm nay cậu cũng dưỡng thương không làm nhiệm vụ được, ở trong đội ăn cơm không không được làm công việc trong khả năng của mình sao?
Cậu lại là Alpha sói xám Bắc Mỹ nữa.
Hai con sói nhỏ đi theo cậu là thích hợp nhất, cậu vừa vặn còn có thể luyện tập làm thế nào để nuôi con, sau này kết hôn thành gia lập thấy miễn cho tay chân luống cuống.
Cứ như vậy mà định đi, đội trưởng còn tìm tôi có việc khác, tôi đi trước đây."
"Ban trưởng, ban trưởng!
Anh quay lại đi!!"
Hà Sở Vị kích động kéo theo vết thương trên thắt lưng nứt ra, dưới lớp băng băng bó mơ hồ thấm đẫm vết máu, đau đến mức khiến hắn hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu, cửa ký túc xá đã bị đóng lại.
Hai đứa bé trai trên mặt đất có diện mạo giống nhau như đúc, nhìn qua nhiều nhất chỉ được một tuổi rưỡi là cùng, toàn thân không ướt, tay nắm tay, sợ hãi ngậm ngón tay, dùng đôi mắt to thủy linh đánh giá Hà Sở Vị.PBB đã chặn cướp được cặp đôi song sinh này trong quá trình truy bắt, hai đứa trẻ được tìm thấy trong một kho hàng tạm thời của những kẻ buôn lậu.
Hai đứa trẻ hợp tác để giết người bảo vệ nhà kho, sau đó xé xác chết và nuốt chửng các chất dinh dưỡng AU và thuốc xúc tác AC trong cùng một lô hàng.Trong chiến dịch bắt giữ, Hà Sở Vị bị bọn buôn lậu dùng súng bắn trúng, mặc dù có năng lực J1 Nguyệt thực toàn phần bảo vệ nhưng vẫn bị thương không nhẹ.
Mặc dù bị thương nhưng hắn vẫn nhịn đau kẹp hai đứa bé dưới cánh tay mang ra ngoài, sau đó được cảnh sát thông báo đây là hai thí nghiệm thể trẻ nhỏ khiến hắn sợ hãi các thứ trong một thời gian dài.Có điều là hiện tại hai tiểu tử này đều bị đeo máy ức chế tuyến thể, đã hoàn toàn mất đi tính công kích.Hà Sở Vị không có biện pháp, đành phải khoác áo đơn xuống giường, hắn trần truồng, thắt lưng quấn băng, tay buông thẳng, nghiêm túc nói: "Hai đứa bây, đứng nghiêm!"
Tiểu nhãi lang sửng sốt, ngoan ngoãn đứng thẳng."
Tốt, nghỉ."
Hà Sở Vị hài lòng nói: "Trong hai đứa ai là lão đại ai là lão tiểu?"
Một trong những đứa trẻ đưa cho hắn sơ yếu lý lịch của mình (hồ sơ thí nghiệm thể) và ngoan ngoãn thu hồi bàn tay của mình rồi ngồi xuống, giống như con cún con."
Ta nhìn xem, thí nghiệm thể 907: Ma khuyển Galm, tuyên thể Song Tử cùng nhau tạo thành ma khuyển địa ngục hai đầu, nhất định phải như hình với bóng, một khi tách nhau ra sẽ u sầu mà chết...
Àizz, bọn nhóc tí ranh này thì biết gì về u sầu cơ chứ."
Hà Sở Vị nâng cằm quan sát hai đứa trẻ: "Được rồi, đặt tên trước đi, lão đại tên là Hà Văn Tiêu, lão tiểu gọi là Hà Văn Sái...
À mà không được, tên Sái nghe như thằng ngốc, lão tiểu tên là Hà Văn Ý đi.
Cũng không được, cùng họ Hà với mình thì không phải là con mình sao?
Sau này mình đi gặp đối tượng xem mắt như thế nào được, lấy họ Hạ đi."
Thân phận thí nghiệm thể không tiện nói ra bên ngoài, Hà Sở Vị để cho bọn họ nói mình là người nhà họ Hạ, có họ hàng anh em họ với bọn họ.Đám sói con ngu nga ngu ngơ đáp ứng, bởi vì thói quen của sói chính là như thế, phục tùng và sùng kính lang vương trong tộc quần.
Hà Sở Vị cứu bọn chúng, trong máu lại mang theo tin tức tố mùi của chủng tộc sói cho nên trong ký túc xá này, bọn chúng coi Hà Sở Vị là lang vương mà bám đuôi di theo.Bọn họ bỗng nhiên phát hiện Hà Sở Vị quấn băng gạc chỗ bụng dưới đang chảy máu liền vội vàng vây quanh liếm vết thương cho hắn.
Hà Sở Vị nhíu mày đem hai nhóc con xách lên đặt lên giường, giáo dục bọn họ thói quen sinh hoạt phải giống người chứ không phải chó hoang đi lạc.Vì vậy, Hà Sở Vị bắt đầu cuộc sống nuôi con.
Bởi vì nuốt chửng thuốc xúc tác AC nên trên thực tế bọn nhóc đã bước vào giai đoạn kỳ trưởng thành, không giống như con nít của con người sẽ khóc mà không báo trước, hầu hết thời gian đều coi như cũng bớt lo.Ngoại trừ lúc tắm Hà Sở Vị dễ quên con nào đã tắm qua con nào chưa tắm qua ra, có đôi khi cái gì cũng mất tập trung liền quên thứ tự, tắm rửa hai lần cho Hạ Văn Tiêu, hoặc là cho Hạ Văn Ý ăn hai bát cơm.Nửa đêm ngủ, sói nhỏ cảnh giác sẽ thay phiên nhau canh gác đêm, con còn lại liền chen vào trong thân thể chui vào lòng Hà Sở Vị ngủ, đến nửa đêm lại đổi ca.
Nhưng ở ký túc xá căn cứ PBB có thể có nguy hiểm gì cơ chứ?
Hà Sở Vị phiền đến phát quạu, nửa tỉnh nửa ngủ cáu giận mắng bọn nhóc không được lộn xộn.Hạ Văn Ý ngủ say dưới cánh tay Hà Sở Vị cười xấu khi Hạ Văn Tiêu bị bỏ xó ở một bên.
Hạ Văn Tiêu ủy khuất khóc lớn, Hà Sở Vị cuối cùng cũng bị đánh thức, buồn ngủ ngồi trên giường dỗ con.Tốc độ trưởng thành của thí nghiệm thể nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Hà Sở Vị, nửa năm sau, bọn họ đã lớn đến bộ dạng con người khi là học sinh trung học cơ sở.
Bọn nhóc bao trọn tất cả việc nhà.
Tranh thủ lau nhà giặt quần áo, nấu cơm rửa chén, bọn nhóc đơn thuần đến kinh người, chỉ cần nhận được một câu khen ngợi của Hà Sở Vị là có thể cao hứng đến cả buổi chiều, nếu dược sờ đầu, thậm chí còn muốn đi khoe khoang với người khác những cả tuần.Bọn họ không được phép ra ngoài, Hà Sở Vị phải lấy một ít sách giáo khoa dạy bọn họ học ngoại ngữ và hóa học, bởi vì trong cơ thể có chip chiến đấu, nên việc học theo con người đối với bọn họ mà nói là điều rất dễ dàng, bọn họ học hỏi rất nhanh.Vết thương của Hà Sở Vị cũng đã khỏi hẳn, gần đến ngày ước định chia tay, người đàn ông cứng rắn khó chịu thiếu quyết đoán nhất này nhốt mình trong phòng, gạt điếu thuốc gọi điện thoại, vận dụng mọi quan hệ của mình muốn giữ hai đứa nhỏ này bên cạnh.Nhưng đây là chuyện lớn, không ai dám giúp hắn, hắn đành phải kiên trì đi tìm thiếu tá.Hà Sở Vị trang trọng đứng thỉnh cầu Hạ Kính Thiên: "Hai người bọn họ rất nghe lời, tôi có thể làm người giám hộ và người bảo lãnh cho bọn họ.
Xin hãy để cho bọn họ ở lại chỗ tôi đi."
Hạ Kính Thiên cũng vừa trở về, áo khoác còn chưa kịp cởi đã bị Hà Sở Vị ngồi xổm canh giữ ở cửa.
Hắn ngồi xuống, cởi mũ quân đội cùng găng tay da ra, thong dong nói: "Nói như vậy một khi bọn họ làm bị thương người khác, cậu sẽ bị bắn chết.
Cậu là chiến sĩ tôi tự mình chọn lên, không quý trọng tiền đồ này sao?"
Hà Sở Vị bất ngờ hỏi: "Họ sẽ bị đưa đi đâu?"
Hạ Kính Thiên không rõ ý vị nhìn hắn.Lưng của Hà Sở Vị rét run vẻ mặt ngạc nhiên: "Muốn xử tử bọn họ sao?
Ngài đã nói PBB chỉ phân biệt địch ta, không phân biệt chủng tộc."
"Đúng vậy, tôi đã nói qua như vậy."
Hạ Kính Thiên hai tay xoa xoa cằm: "Cậu định làm sao bây giờ, muốn xé bỏ quân hàm rồi đóng cửa ra đi, từ nay về sau rời khỏi bộ đội Phong Bạo?
Đúng là đủ bản lĩnh đàn ông, tùy cậu thôi."
"Không."
Hà Sở Vị không thất thố, hắn rũ mắt xuống, gằn từng chữ nói: "Nếu như phải tử hình bọn họ thì tôi xin được tự tay thi hành án.
Kỹ thuật bắn súng của tôi chính xác hơn so với những sĩ quan cảnh sát bụng bia kia nhiều, không cần phải bắn nhiều phát súng."
Trong phòng trầm mặc vài giây, Hạ Kính Thiên bật cười rót cho hắn một tách trà nóng: "Yên tâm đi, chỉ là đưa bọn họ đến trường quân đội đi học, mỗi tháng sẽ được nghỉ hai ngày."
Hà Sở Vị ngẩn người, biểu tình mới hòa hoãn lại, cúi chào Hạ Kính Thiên xong rồi mới xoay người rời khỏi phòng.Sau khi đóng cửa lại Hạ Kính Thiên thở dài một hơi, hắn vừa rồi khẩn trương đến nỗi toát mồ hôi trong lòng bàn tay, hắn sợ người nọ thật sự có ý chí gỡ bỏ quân hàm mở cửa rời đi.
Hà Sở Vị là chiến sĩ hắn từ bộ đội tân binh ngàn chọn vạn chọn tuyển ra, Hạ Kính Thiên đối với hắn kỳ vọng rất lớn, sự thật chứng minh hắn đã không nhìn nhầm.Hà Sở Vị vui vẻ tiễn hai đứa con lớn đi học, nhưng lại không tính được một chuyện...
Cháu trai Cố Vô Lự của tổng chỉ huy PBB Cố Vị cũng đi học cùng khóa với hai nhãi con nhà mình, vừa vặn con Husky kia gặp nhau với hai con sói con.
Việc này dẫn đến sự kiện Hà Sở Vị đầu tháng tiễn hai con sói nhỏ, cuối tháng đón về hai con Husky.
Ngày nghỉ hàng tháng của trường quân đội đã tới.
Hôm đó thân thể mãnh nam của hai thiếu niên Alpha phá cửa xông vào nhào tới bên người Hà Sở Vị chuồn đi liếm lung tung.____Sau khi thời gian trôi qua đến lúc bao vây Viện nghiên cứu, đội 1 của lực lượng PBB Phong Bạo đóng quân tại thành phố Nha Trùng vẫn chưa được sơ tán.Hạ Văn Ý nằm trên giường ký túc xá, một cái chân bó thạch cao rũ xuống ngoài giường lắc lư, thở dài nhìn lên phía trần nhà: "Cuộc hẹn hò của ba nhỏ lại ngâm nước nóng rồi, tiếc ghê chưa..."
Hắn nhếch khóe môi, vẻ mặt đắc ý: "Mấy tiểu O của IOA đúng là không có mắt nhìn."
Đúng vậy, vị hồ ly mỹ nữ kia đến bây giờ nhìn thấy ba nhỏ còn trợn trắng mắt nữa cơ."
Hạ Văn Tiêu đang chống đẩy trên mặt đất, một tay chống đất, tay kia đặt ở sau lưng, mồ hôi nhỏ giọt thấm ướt tờ báo trải dưới thân."
Thật hâm mộ Bạch Sở Niên mà."
"Hâm mộ cái gì?"
Hạ Văn Ý từ trên giường chống đỡ lên: "Thì là toàn bộ tính cách của hắn á.
Có lông nhung nhung mềm mềm này, giả bộ đáng yêu khiến Rimbaud mê đến thần hồn điên đảo này.
Nhưng chúng ta thì sao?
Chúng ta không bắt trước được vậy, muốn vòng cổ cũng không có lý do mở miệng, chán quá đi..."
"Anh thấy mày giả bệnh cũng rất có đất diễn đấy."
Hạ Văn Tiêu bĩu môi: "Bị ba nhỏ phát hiện thì chết đòn nhé."
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hạ Văn Ý vội vàng nằm trở về: "Mau mau mau, ba nhỏ về rồi!
Nhớ giúp em nói dối đấy, tiền tiêu vặt tháng này của em đều cho anh hết."
Quả nhiên Hà Sở Vị đẩy cửa tiến vào, trong miệng nghiến điếu thuốc mang theo một túi đồ ăn vặt cùng một túi hoa quả lớn.Hạ Văn Tiêu ân cần nghênh đón nhận đồ: "Ca, ca trở về rồi à?
Thơm quá, có phải mua đùi gà rán không?"
Hạ Văn Ý suy yếu từ trên giường đứng lên, bắp chân bó thạch cao run rẩy không dám chạm đất, mắt chó điềm đạm đáng thương nâng lên: "Ca ơi..."
Hà Sở Vị lấy đùi gà rán còn bốc hơi nóng ra, xẹt qua khuôn mặt đang chảy nước miếng của Hạ Văn Tiêu, đưa tới trong tay Hạ Văn Ý đáng thương, quay đầu lại giáo huấn Văn Tiêu: "Ta mua cho người bệnh, cậu cũng đòi dỗ dành cái gì.
Hai đứa tụi bây đã ở kỳ trưởng thành rồi ăn ít loại đồ này đi, hiện tại Hội y học còn chưa sản xuất hàng loạt thuốc liên hợp đâu, ăn nhiều biến vào kỳ xấu đi thì làm sao bây giờ?
Cậu không bị thương, ăn chút trái cây đi."
"Hê hê, cám ơn ca."
Hạ Văn Ý tiếp nhận đùi gà rán đắc ý lắc đầu.Hạ Văn Tiêu âm thầm cắn răng hừ một tiếng, ngồi sang một bên bóc vỏ cam."
Ca, em cũng muốn ăn cam."
Hạ Văn Ý đáng thương dời vị trí, lại nhu nhược ngã về vị trí cũ, Hạ Văn Tiêu ở một bên nhìn em trai biểu diễn khoe khoang, vừa ăn vừa cười.Không nghĩ tới lại nghe thấy Hà Hà Sở Vị gọi mình: "Văn Tiêu, bóc một quả cam cho em trai ăn."
Hạ Văn Tiêu trợn to hai mắt: "Dựa vào cái gì chứ?"
"Cái gì mà dựa vào cái gì?
Tôi dậy các cậu như nào?
Các cậu là anh em ruột, là người nhà, người nhà phải giúp đỡ lẫn nhau.
Văn Ý bị thương bất tiện, cậu có phải nên dụng tâm chiếu cố hay không?"
"Vâng vâng vâng."
Hạ Văn Tiêu đem quả cam đã bóc trong tay vào miệng Văn Ý, da cười thịt không cười cắn răng an ủi: "Mau ăn thật ngon nào, quả cam tràn ngập tình anh em đấy."
Tiểu tử này lại đạp mũi lên mặt, ngậm cam vui vẻ nói: "Văn Tiêu, anh đi giúp em giặt áo thun đi, em ném ở bên hồ nước ấy."
Hạ Văn Tiêu nhịn lửa xuống: "Mẹ nó mày bị què chân cũng không phải què tay đâu đấy!"
"Đi đi, đừng cãi nhau."
Hà Sở Vị ngồi xuống cẩn thận nhìn vào chân Hạ Văn Ý, xoa xoa đùi cho cậu: "Còn không thấy đỡ sao?
Sao lại như vậy chứ, được rồi, cậu ngoan một chút, đừng lộn xộn, lúc tôi không có ở đây cứ để cho anh trai cậu chăm sóc cậu đi."
Hạ Văn Ý khoe khoang gật đầu.Hà Sở Vị lúc này nhận được một cuộc điện thoại, là điện thoại của cửa bảo an IOA nói có đồ chuyển phát nhanh của hắn.
Hà Sở Vị dàn xếp Văn Ý xong, dặn dò Văn Tiêu chăm sóc em trai liền đi xuống lầu.Hắn chân trước bước ra khỏi cửa ký túc xá, chân sau Hạ Văn Tiêu liền bóp cổ Hạ Văn Ý, hai người xoay người đánh nhau.Hạ Văn Tiêu: "Ông đây phải giặt quần cho mày?
Tao thấy mày giống..."
Cái Sở Vị cầm hộp chuyển phát nhanh trở về, đẩy cửa liền nhìn thấy một đống hỗn độn.
Hai con sói nhỏ đang đánh nhau thành một đoàn, anh đá tôi một cước tôi gặm anh một cái.
Rắc rắc một tiếng, thạch cao trên đùi Hạ Văn Ý đụng vào góc bàn nứt thành hai nửa rơi trên mặt đất, nhưng mà chiến sự đang căng nên Hạ Văn Ý căn bản không phát giác.Chờ hai người bọn họ phát hiện ra Hà Sở Vị đứng ở phía sau đã muộn.Hà Sở Vị ngồi xuống, nắm lấy chân Hạ Văn Ý quan sát, cái chân này không hề thương tích, vết thương trước đó khi bị thí nghiệm thể của Viện nghiên cứu cắn đứt đã sớm khép lại như lúc đầu từ đời nào rồi."
Ca, ca, ca nghe em giải thích, em không có ý đó..."
Hạ Văn Ý ngồi trên mặt đất cười nghiêng ngả, hướng Hạ Văn Tiêu cầu cứu: "Văn Tiêu, em sai rồi, giúp em cầu tình đi..."
"Tiểu tử thối, dám lừa gạt lão tử, cơm chiều nay con mẹ nó cũng đừng có mà ăn!
Viết kiểm điểm cho tôi!"
Hà Sở Vị xách Hạ Văn Ý kéo vào trong phòng đóng cửa lại, lấy thắt lưng quần đánh một trận, trong phòng phát ra tiếng kêu rên liên tục, Hạ Văn Ý bị đánh bò loạn đầy đất."
Đáng đời mi dám lừa dối ba nhỏ, lừa dối chính là kết cuộc này!"
Hạ Văn Tiêu cười ngồi trở lại trước bàn, bóc một quả cam ra ăn, thấy chuyển phát nhanh của Hà Sở Vị mới mang về, có chút tò mò liền lặng lẽ mở ra.Hộp trong thùng carton rất tinh xảo bên trong đặt hai vòng cổ da màu đen choker, lần lượt in chữ X và Y làm trang trí, còn có vài cái thiệp sinh nhật trống rỗng.Hạ Văn Tiêu kinh ngạc nhìn bốn phía.
Lặng lẽ đóng gói hộp vòng như nguyên trạng, đẩy trở lại trong hộp chuyển phát nhanh, dùng băng dính dán miệng lại.Hắn quyết định không đem tin tức này nói cho Văn Ý, tước đoạt hy vọng vui mừng của nhóc em mấy ngày tới làm trừng phạt.____Nay lên lofter nhặt được mấy fanart đẹp quá.
Omega ong thợ làm bánh