Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 38: Nặc Á tiếp tục gây sự


Hoa do Thời Thanh trồng tại vườn hoa của nhà Tạp Lạc Tư đã bắt đầu nở.Nhưng lúc này cậu đã không nhớ gì tới những bông hoa đó.

Thời Thanh cảm thấy áy náy với tất cả mọi người, khi chọn phương pháp cực đoan tuyệt thực để ép Y Lai Ân trở về.Nhưng cậu quá mệt mỏi, còn chưa kịp tìm Mai Lý Khoa và mọi người để xin lỗi, thì cậu đã nặng nề thiếp đi trong lồng ngực Y Lai Ân.Y Lai Ân không đưa Thời Thanh về lại giường, mà cứ như vậy ôm cậu ngồi trên ghế sô pha, để gò má mềm mại của Omega tựa vào cổ mình.

Điều này làm anh nhớ lại nhiều năm về trước, khi anh bế Thời Thanh trên tay từng bước trở về từ chiến trường.Đúng vậy, anh chưa kịp nói cho Thời Thanh biết rằng, Thời Thanh không phải là người duy nhất vẫn còn nhớ lần gặp gỡ đầu tiên của họ vào năm đó.Khi anh đang đào xác chết, anh đã tìm thấy một Omega với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lấm lem bụi bặm, khóe mắt lấp lánh nước mắt, nhưng đôi mắt dưới ánh mặt trời lại trong suốt như viên đá hổ phách xinh đẹp.Khi bế đứa trẻ ra Y Lai Ân nhớ đến Vưu Di An, thực ra sau khi em trai sinh ra số lần anh bế em mình đếm trên đầu ngón tay, người mẹ kế dịu dàng nhưng có chút thần kinh kia luôn giữ chặt lấy đứa con nhỏ.Y Lai Ân cũng không có nhiều tâm tư để quan tâm đến một đứa trẻ dễ dàng bị bóp chết.Vì vậy khi anh bế Thời Thanh, động tác thực ra có chút vụng về, chỉ là bị che giấu bởi vẻ bình tĩnh.Khi còn bé Thời Thanh là một bé con mềm mại, lúc nói chuyện luôn líu ríu như chim non.

Bé ôm cổ Y Lai Ân như ôm cột điện, muốn biết tên của người anh trai này.Y Lai Ân nghĩ, nếu biết được anh là ai, đứa trẻ này sẽ khóc thét bỏ chạy đi mất.

Vì thế mãi đến khi anh giao trả Thời Thanh cho đôi vợ chồng lo lắng kia, Y Lai Ân cũng không nói họ và tên của mình.Anh nhìn Thời Thanh chạy về vòng tay mẹ, bị mẹ hôn không ngừng trong nước mắt, hỏi han có bị thương không.Trước khi Thời Thanh quay đầu tìm anh, Y Lai Ân đã quay người rời đi.Trong khoảnh khắc đó, anh tưởng rằng Thời Thanh là một đứa trẻ được gia đình yêu quý cưng chiều.Gia tộc Tạp Lạc Tư và Omega như vậy gặp nhau nhất định là sự ngẫu nhiên ngắn ngủi, có lẽ đời này chỉ có thể xảy ra một lần này thôi.

Chỉ là sau đó một năm, quân đoàn Ngân Hà đã thành lập.Khi Y Lai Ân cưỡi ngựa chiến cơ giới vội vã rời khỏi thủ đô, đi ngang qua con phố rộng rãi ở trung tâm quảng trường.

Có một thiếu niên tóc đỏ quen mắt đi theo phía sau người phụ nữ quý tộc, đang ríu ra ríu rít nói gì đó.

Y Lai Ân chỉ liếc mắt nhìn nhiều thêm một chút.Liền phát hiện ra điều không ổn.Trong chiếc xe họ vừa xuống, còn có một khuôn mặt giống hệt "Thời Thanh".Cũng là một đứa trẻ tóc đỏ ngồi một mình ở trong xe, yên lặng nhìn mẹ dắt theo một đứa trẻ khác đi xa.

Cậu bé ngoan ngoãn ngồi đó, khi ngẩng đầu lên liền đối mặt với Y Lai Ân.Khi Y Lai Ân bắt đầu cho người điều tra Thời Thanh, tin tức đưa đến tay anh khiến Y Lai Ân bất ngờ.Ngón tay lướt qua làn da trên cổ Omega, dừng lại nhẹ nhàng dưới yết hầu.Đôi mắt vàng của Y Lai Ân lạnh đi.Nguyên nhân khiến Thời Thanh mất khả năng nói, rốt cuộc là gì.Anh không tin là vì bệnh tật, nếu chỉ là bệnh ngắn hạn, Thời Thanh sẽ không sử dụng ngôn ngữ ký hiệu và thiết bị giọng nói một cách thành thạo như vậy.Nhà họ Thời thật sự có thể giấu kỹ như vậy sao.

Người trong ngực bỗng ngọ nguậy.

Y Lai Ân cúi đầu nắm tay Thời Thanh, kề sát tai cậu nhẹ giọng an ủi.

"Anh ở đây, ngủ đi em." *Trong hoàng cung.Có tiếng bước chân chỉnh tề tiến đến căn phòng này.Nặc Á đứng ở trong phòng, lo lắng kéo rèm cửa, dùng động tác này ép bản thân suy nghĩ.Không lâu trước đó, có lính canh quen thuộc nói cho gã biết, Hoàng Thái tử muốn gọi người đưa gã về Tạp Lạc Tư.Nhưng gã đã dốc hết tâm tư đến bên cạnh Ninh Chiêu - con quỷ đáng sợ này, không phải để bị đưa về để mặc cho Tạp Lạc Tư xử lý.

Tiếng bước chân tới gần, có người gõ cửa phòng.

Gã sắp hết cơ hội rồi.Nặc Á nghiến chặt răng.

Gã không thể buông tha Tạp Lạc Tư, vì báo thù gã đã mạo hiểm quá nhiều, không thể thua ở đây.Huống hồ, Ninh Chiêu đã có nghi ngờ về tuyến thể của gã.

Gã phải nghĩ một biện pháp để rút củi dưới đáy nồi*!Trong mắt Nặc Á lóe lên một tia quyết liệt."

Điện hạ, nếu người không buông tha tôi, cũng không thể để tôi sử dụng ——"Vậy thì đừng trách gã. *Vào chạng vạng hôm nay ở Tạp Lạc Tư, hoàng hôn gần như màu hồng.Thời Thanh thực ra ngủ không được ngon, trong mơ Y Lai Ân luôn trở về rồi lại rời đi.Lúc tỉnh dậy cậu vẫn đang nắm tay Y Lai Ân, tạm thời không phân biệt được mình đang ở đâu.

Alpha nhẹ nhàng lấy tay che trước mắt cậu, giúp cậu có thể thích nghi với ánh sáng mờ sau khi mở mắt: "Em muốn dậy chưa?"

Cuối cùng Thời Thanh cũng tỉnh táo, nắm chặt tay Y Lai Ân chăm chú nhìn anh.Đôi mắt hổ phách lấp lánh, tràn đầy mong đợi.Y Lai Ân và cậu có một sự ăn ý kỳ lạ, anh cúi đầu khẽ hôn lên môi Thời Thanh.Thời Thanh thỏa mãn, ngồi dậy và dựa gần vào Y Lai Ân hơn.

Ngón tay đặt lên khóe miệng hơi cong của Y Lai Ân, cảm thấy có chút mới lạ.[ Y Lai Ân đang cười.... với mình kìa. ] [ À, vì bây giờ mình là Omega của anh ấy mà! ][ Vì Y Lai Ân cũng thích mình ó! ] Thời Thanh cười khúc khích trong lòng, không phát hiện ra trong mắt Y Lai Ân cũng mang theo ý cười.[ Vui quá à. ] [ Y Lai Ân không còn lịch sự với mình nữa. ][ Đây mới đúng là dáng vẻ chồng chồng nè! ]Y Lai Ân kiên nhẫn lắng nghe tiếng lẩm bẩm trong lòng của Thời Thanh, đợi tiếng lòng cậu bình tĩnh lại mới hỏi: "Để anh gọi Mai Lý Khoa mang bữa tối lên đây hay e muốn xuống dưới phòng ăn?"

Thời Thanh hơi lưỡng lự giữa việc muốn ở riêng với Y Lai Ân hay là muốn đi xuống khoe với toàn nhà Tạp Lạc Tư là Y Lai Ân đã thích cậu rồi.

Đương nhiên, vị nguyên soái tinh tường của Đế quốc có thể nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhoi của cậu: "Tới phòng ăn đi, Vưu Di An vừa hỏi thăm em."

Thời Thanh gật đầu thật mạnh, từ trong ngực Y Lai Ân trượt xuống đứng vững trên thảm.

Chờ cậu thay đồ và bước ra khỏi phòng, Y Lai Ân đứng ở cửa phòng ngủ và nghiêng đầu đưa tay về phía cậu.[ Tỏ tình thật tốt, còn có thể nắm tay nữa. ] [

Sau này phải thường xuyên tỏ tình với Y Lai Ân mới được! ] Thời Thanh nghĩ xong ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Y Lai Ân đang hơi cong khóe môi.

Đến phòng ăn, Vưu Di An quả thực đang ở đây nhưng nét mặt vô cùng nghiêm trọng.

Vừa thấy hai người bước vào, cậu ta còn chưa kịp quan tâm Thời Thanh, "Anh cả, xảy ra chuyện rồi!"

"Anh biết."

So với Vưu Di An, Y Lai Ân trông bình tĩnh hơn nhiều, anh giúp Thời Thanh kéo ghế ra.

"Ăn cơm trước."

Vưu Di An: "Nhưng A Chiêu..."

Y Lai Ân liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thời Thanh, liên tục lấy đồ ăn cho Omega.Vưu Di An cảm thấy mình như gặp ma rồi.

Cậu ta lo lắng ngồi xuống, ăn vài miếng qua loa, cắn thìa nhìn Thời Thanh đang tràn đầy hạnh phúc.Bây giờ không phải lúc tuyệt thực nữa rồi, ăn nhiều thật đấy!Vưu Di An không nói lên lời.

Như cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, Thời Thanh tò mò nhìn cậu ta một cái, dùng thiết bị giọng nói hỏi."

Có, chuyện, gì, à, Vưu Di?"

Vưu Di An tức giận: "Tự anh lên mạng coi đi."

Vừa dứt lời, ánh mắt của anh cả thản nhiên nhìn qua, Vưu Di An rụt cổ lại bổ sung.

"Là tin tức của hoàng thất, khắp nơi đều lan truyền rồi, anh mở trang web nào cũng thấy."

Thời Thanh cảm thấy tò mò, ấn mở vòng tay bật diễn đàn lên xem, quả nhiên ngay lập tức biết Vưu Di An đang nói gì.Cả trang chủ, đều bị Hoàng thái tử chiếm lĩnh.[ Scandal!

Bộ mặt thật của người kế thừa Đế quốc! ][ Ứng cử viên Hoàng thái tử phi xuất thân dân thường tố cáo bị ngược đãi, Hoàng thái tử có khuynh hướng bạo lực? ][ Hoàng thất đến nay vẫn chưa phản hồi! ] Thời Thanh khiếp sợ tròn mắt.Tùy ý nhấp vào một bài viết, từng tấm ảnh đều là những vết đánh đáng sợ trên người Nặc Á.Khuynh hướng bạo lực...

Ninh Chiêu sao?Nhớ lại khuôn mặt ôn hòa lễ độ của Hoàng thái tử, Thời Thanh không thể tin được.Nhìn biểu cảm của Thời Thanh, Vưu Di An nói: "A Chiêu tuyệt đối không phải người như vậy, Nạc Á đang nói dối!"

Thời Thanh tất nhiên cũng biết là do Nặc Á giở trò.

Nhưng dù dân chúng muốn tin Hoàng thái tử, Nặc Á lại đưa ra quá nhiều bằng chứng cũng.Trong tiềm thức mọi người đều cho rằng, danh tiếng của Ninh Chiêu vốn rất tốt, ai có gan và thực lực để vu khống y chứ?Hơn nữa tin tức tuôn ra gần một ngày rồi, hoàng thất đến nay vẫn chưa phản hồi.Thấy Thời Thanh xem tin tức chăm chú, Y Lai Ân đưa tay giúp cậu đóng lại trang.Ấm áp nói: "Nghiêm túc ăn đi, những thứ này không quan trọng."

Thái độ của anh đối với chuyện này có thể nói là bình tĩnh đến mức thờ ơ, Vưu Di An không hiểu, nhưng Thời Thanh có thể lý giải.Y Lai Ân trung thành với Đế quốc và nhân dân, nhưng anh không phải bảo mẫu của hoàng thất.Thực tế cũng giống như Thời Thanh nghĩ, quân đội đã ngay lập tức gửi tin nhắn cho Y Lai Ân, anh cũng chỉ nói biết rồi.Chuyện của hoàng thất, xưa nay đều không quan trọng bằng việc để Thời Thanh ngủ ngon.Vưu Di An lại không hiểu điểm này: "Lát nữa em sẽ đến hoàng cung."

Y Lai Ân nói: "Với tác phong của bệ hạ, em sẽ không thể gặp được Ninh Chiêu."

"Kể cả vậy, em cũng không thể chỉ đứng nhìn mà không làm gì."

Vưu Di An nổi cáu, "Em muốn giúp A Chiêu."

Y Lai Ân không để ý, anh xưa nay không bao giờ tốn sức thuyết phục Vưu Di An trong bất kỳ chuyện gì.Dù sao đợi Vưu Di An đến trước cổng hoàng cung, tự nhiên sẽ quay về.Nhưng điều lần đầu tiên khiến Vưu Di An đau lòng là thái độ lạnh lùng của anh cả, cậu ta dùng sức ném thìa xuống, phát ra tiếng kêu vang.Thời Thanh giật mình, thấy Vưu Di An quay người bỏ đi, vội vàng đuổi theo giữ chặt lại.Vưu Di An theo phản xạ muốn giật tay cậu ra, sức đã lên một nửa lại cưỡng ép thu về.

"Em, đừng, tức giận."

Thời Thanh dùng thiết bị giọng nói an ủi cậu ta.

"Hoàng Thái tử, sẽ, không sao đâu."

Vưu Di An nói: "Không cần anh an ủi, lo mà ăn cơm của anh đi."

Cậu ta nhẹ nhàng kéo tay Thời Thanh ra, quay người bỏ đi.Khi bước ra khỏi phòng ăn, ánh mắt liếc thấy Thời Thanh vẫn lo lắng nhìn mình, còn Y Lai Ân nắm tay Thời Thanh dắt người trở lại bàn ăn.Cảnh tượng này khiến tâm trạng Vưu Di An rất phức tạp.Nhưng cậu ta không kịp suy nghĩ nhiều, cậu ta phải cứu Ninh Chiêu.Trong những năm tháng qua, Vưu Di An không có bạn bè cũng không có người yêu, chỉ có Ninh Chiêu giống anh trai hơn cả hai người anh ruột của cậu.Thấy Vưu Di An đi mất hút, Thời Thanh vẫn còn không yên tâm.Dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi Y Lai Ân: "Để em ấy đi như vậy, sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

"Không cần để ý đến em ấy."

Y Lai Ân nói: "Em tin tưởng Hoàng Thái tử đến vậy?"

Thời Thanh gật đầu.[ Dù sao Hoàng Thái tử cũng là nam chính, sao có thể là người xấu được. ] [ Mà đợi chút, nhưng Nặc Á cũng là nam chính... ][ Loạn quá, đầu óc muốn nổ tung luôn rồi. ] Y Lai Ân dịu dàng xoa đầu Thời Thanh: "Em đừng dễ dàng tin tưởng người khác."

Thời Thanh lắc đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Em chỉ tin Y Lai Ân."

Nghĩ một chút lại bổ sung, "Còn có, anh trai, còn có Vưu Di An, Y Trạch Nhĩ, em trai Lâm Tái, còn có Mai Lý Khoa..."

Thấy cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu như đang đọc tên món ăn, Y Lai Ân khẽ cười.Thời Thanh đột nhiên bị nụ cười của Alpha mê hoặc, ngơ ngác nhìn một lúc lâu.

Y Lai Ân tốt bụng nhắc nhở: "Kem muốn chảy rồi."

Thời Thanh nhanh chóng cầm chiếc thìa nhỏ lên để thưởng thức món tráng miệng sau bữa ăn yêu thích của mình.[ Gu chọn đồ ăn ngọt của Mai Lý Khoa thật đỉnh chóp, còn Y Lai Ân thì rất giỏi trong việc chọn quản gia, tuyệt cả đôi. ] Mặc kệ là chuyện gì, tóm lại đều là công lao của Y Lai Ân – Thời Thanh chính là một con người sùng bái Alpha của mình mù quáng như vậy.

Sau khi vui vẻ ăn hết cây kem, sự chú ý của Thời Thanh lại quay về chủ đề trước.

"Chuyện này, không cần Y Lai Ân ra tay sao?"

Y Lai Ân giải thích: "Theo luật pháp Đế quốc, bước đầu tiên sẽ do cảnh sát tiếp nhận, sau đó là tòa án, nếu trong quá trình liên quan đến những thứ khác, mới tùy tình hình chuyển sang quân đội."

Nói xong anh khẽ cong khóe môi: "Thanh Thanh, anh không phải kiểm sát viên, không thể quản hết mọi việc."

Thời Thanh thích cách gọi thân mật này của anh, lập tức quên hết mọi thứ.Cắn thìa vui vẻ một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên dùng ngón tay chạm rồi chạm vào cánh tay Y Lai Ân.Y Lai Ân cúi người về phía cậu, có ý đợi cậu "nói" chuyện.Thời Thanh dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Có lẽ, em có cách chứng minh Hoàng thái tử trong sạch."—------------------------(*) 抽薪止沸 [chōu xīn zhǐ fèi]: là một thành ngữ mang ý nghĩa giải quyết vấn đề từ gốc rễ thay vì chỉ xử lý bề mặt.
 
[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 39: Đừng đầu hàng


CẢNH BÁO: Chương này có TÌNH TIẾT TỰ HẠI BẢN THÂN, bạn nào bị dị ứng hoặc không thích có thể lướt nhanh qua.

Mình sẽ để một cái cảnh báo trước đoạn đấy, để bạn nào cần có thể lướt nhanh để đọc tiếp nhé.

---------------------------------------------Trong hoàng cung.

Tẩm cung của Hoàng Thái Tử được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng trong phòng ngủ lại không có ai.

Ninh Chiêu bị hoàng đế giam lỏng ở gác mái tầng trên cùng.Báo đen nương nhờ bóng đêm, lẩn tránh được thủ vệ tuần tra, nhanh nhẹn trèo lên vách tường, chui qua cửa sổ trời nhỏ hẹp duy nhất của gác mái.Trong gác mái thấp bé và tối tăm, ngoài một bộ bàn ghế gỗ ra không còn đồ đạc gì khác.Ở nơi thủ đô phồn hoa và xa xỉ như trong hoàng cung, Ninh Chiêu lại bị nhốt ở một nơi lạnh lẽo đến cả giường cũng không có.Y lẳng lặng ngồi ở ghế, ánh trăng lọt qua cửa sổ trời rơi ngay dưới chân y.

Nghe thấy tiếng Y Trạch Nhĩ đáp xuống đất, Ninh Chiêu theo phản xạ ngẩng đầu, lại nhanh chóng giấu mình trong bóng tối."

Sao ngươi lại đến đây?"

Giọng Ninh Chiêu rất bình tĩnh, chỉ là có chút khàn khàn.Y Trạch Nhĩ khôi phục hình người, nhưng một tay vẫn là hình dạng móng thú.Hắn nhíu mày, cũng không rảnh để ý, giấu móng thú ra phía sau: "Điện hạ, người ổn chứ?"

Ninh Chiêu nói: "Trốn làm gì, làm như ta không biết vậy.

Dạo này ngươi không kiểm soát nổi được việc hóa thú nhỉ, sao còn biến thành thế này để trèo cửa sổ."

Y vừa cười vừa nói: "Y Trạch Nhĩ, ngươi thật sự rất thích trèo cửa sổ."

"Hết cách rồi, lại không gặp được người."

Y Trạch Nhĩ chậm rãi đi tới trước mặt Ninh Chiêu ngồi xuống.Khi nhìn rõ khuôn mặt Ninh Chiêu, sắc mặt hắn thay đổi, đưa tay muốn chỉnh lại mặt Ninh Chiêu, bị đối phương nghiêng đầu tránh đi.Y Trạch Nhĩ nhíu mày, cưỡng ép nắm cằm Ninh Chiêu xoay lại.

"Bệ hạ dạy dỗ người?"

Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ một vết sưng đỏ.Y Trạch Nhĩ từng bắt gặp hoàng đế tát Ninh Chiêu, tự nhiên không khó đoán đây là gì.Ninh Chiêu cười không chút tình cảm: "Làm hoàng thất mất mặt lớn như vậy, đánh ta mấy cái đã là nhân từ rồi."

"Bên cảnh sát còn chưa đưa ra kết luận, ông ta làm gì mà phải vội vã như vậy."

Y Trạch Nhĩ lạnh lùng nói.

Ánh mắt Ninh Chiêu rơi vào nơi xa, "Y Trạch Nhĩ, ngươi tức giận làm gì, vì người như ta?"

Y Trạch Nhĩ hỏi: "Vậy người thật sự ngược đãi Nặc Á sao?"

Ninh Chiêu im lặng rất lâu, đột nhiên khẽ cười.Y cười một lúc lâu, Y Trạch Nhĩ không nhịn được nói: "Ninh Chiêu."

"Vết thương trên người cậu ta là thật, không phải sao?"

Ninh Chiêu vẫn cười, "Y Trạch Nhĩ, ngươi có tin Nặc Á không?"

Y Trạch Nhĩ lại trả lời một nẻo khác: "Con dân Đế quốc sẽ tin người."

Hắn dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Dù sao người vốn luôn hoàn mỹ."

Nụ cười của Ninh Chiêu sâu hơn một chút, nhưng ánh mắt lại bị ánh trăng thấm đẫm lạnh lẽo, "Nhưng một khi họ biết bộ mặt thật của ta, ai còn tin nữa?"

Y Trạch Nhĩ không đáp lại ngay.

Ninh Chiêu nhẹ giọng nói: "Ngươi trở về đi, đối với ta chuyện này không có gì là to tát cả, chẳng qua là mất hết danh dự mà thôi."—----------------------------------------CẢNH BÁO CÓ TÌNH TIẾT TỰ HẠI BẢN THÂN Vừa dứt lời, tay y bị một làn da lạnh lẽo chạm vào.Y Trạch Nhĩ kéo tay Ninh Chiêu, dùng khăn tay đè lên vết thương mới trên cổ tay y.Trước khi hắn tới, Ninh Chiêu lại một lần nữa dùng lưỡi dao rạch thêm một đường trên cổ tay.Thực ra Ninh Chiêu không có cảm giác gì, y chỉ theo thói quen làm một số việc.Mỗi khi một mình trong bóng tối, y cần sự đau đớn để tìm cảm giác tồn tại của bản thân.Chẳng qua khi Y Trạch Nhĩ xuất hiện, Ninh Chiêu thậm chí quên mất mình vừa làm gì.Y Trạch Nhĩ nhặt lưỡi dao trên đất bỏ vào túi, định lúc rời đi sẽ vứt đi.—--------------------------------------------"Chúng ta đã làm giao dịch rồi, nhớ không?"

Giọng điệu của quý công tử bình tĩnh mà vu vơ: "Tôi sẽ không nuốt lời."

Ninh Chiêu nói: "Nhưng ta còn chưa đưa Nặc Á về Tạp Lạc Tư."

Y Trạch Nhĩ không tiếp lời, cẩn thận dùng góc khăn tay lau sạch máu trên tay Ninh Chiêu."

Điện hạ, có lẽ người không tin, nhưng tôi thật sự tin người vô tội."

Alpha cúi đầu, những sợi tóc vàng từ sau gáy rủ xuống cổ.

Hắn dường như đang đặc biệt nghiêm túc xử lý vết thương cho Ninh Chiêu."

Người là Hoàng Thái tử, đừng dễ dàng đầu hàng."

Ninh Chiêu sững sờ nhìn hắn, cảm giác đau đớn trên má và cổ tay dường như đang dần tan biến.Khi Y Trạch Nhĩ nắm tay y, các giác quan chậm chạp nhiều năm lúc này đều cảm nhận được gấp bội nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến. *Về đến phòng ngủ, Thời Thanh ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn Y Lai Ân.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng lại mong đợi của cậu, Y Lai Ân khẽ cười phối hợp.

"Ừm, anh chuẩn bị xong rồi."

Thời Thanh gật đầu, bày ra bộ mặt Y Lai Ân phải xem trọng.

Cậu mở ra một giao diện từ vòng tay, mười ngón tay nhanh nhẹn lướt qua.Là nguyên soái Đế quốc, Y Lai Ân đương nhiên cũng hiểu công nghệ thông tin, vì vậy càng bất ngờ trước sự thành thạo của Thời Thanh.Khi Thời Thanh thao tác, nhiều bảng điều khiển hiện ra trước mắt hai người.Trên giao diện, các chữ cái và ký hiệu lướt qua nhanh chóng.Y Lai Ân không lên tiếng làm phiền, chỉ yên lặng đứng bên cạnh xem Thời Thanh thao tác.Anh có thể nhìn ra, Thời Thanh đang hack vào hệ thống nào đó.

Không lâu sau, một thanh tiến trình xuất hiện trên giao diện.Thời Thanh mới tạm dừng lại, gõ một đoạn văn bản hiển thị cho Y Lai Ân xem."

Em đã hack vào hệ thống vòng tay của Nặc Á, chỉ cần cậu ta bật quyền ghi âm sau khi liên kết vòng tay này, em có thể tìm thấy tất cả dữ liệu âm thanh.Y Lai Ân hỏi: "Ngay cả khi cậu ta chưa từng mở chức năng ghi âm?"

Xét cho cùng, nếu là vu khống, không ai lại tự đào mồ bằng cách mở ghi âm lên.

Thời Thanh gật đầu, tiếp tục đánh chữ: "Chỉ cần cậu ta đã từng mở vào lúc khác, đều có thể, ghi hình cũng vậy."

Y Lai Ân nói: "Sản phẩm điện tử của Đế quốc không nên có lỗ hổng bảo mật lớn như vậy."

Thời Thanh giật mình, đột nhiên nhận ra điều gì đó.Cậu thao tác một lúc, kiểm tra kỹ lại, rồi quay đầu nhìn Y Lai Ân.Ánh mắt vốn luôn nhìn Thời Thanh của Y Lai Ân cũng rơi vào bảng điều khiển, trong mắt vàng lóe lên một tia lạnh lẽo."

Cậu ta đang sử dụng sản phẩm bên ngoài Đế quốc?"

Sử dụng sản phẩm nước ngoài đương nhiên rất bình thường.Nhưng nội dung hiển thị trên bảng điều khiển lúc này khiến cả hai đều bất ngờ.Vòng tay Nặc Á đang sử dụng là mẫu phổ biến giá rẻ trong Đế quốc.Nhưng chip và hệ thống bên trong lại là hệ thống đặc biệt do nước địch nghiên cứu nhiều năm trước, chuyên dùng để đánh cắp tin tức của Đế quốc.Cũng chính hệ thống này có lỗ hổng bảo mật cực lớn.Thời Thanh vừa mới nhận ra điểm này.Cậu nhìn Y Lai Ân.Alpha cảm nhận được ánh mắt của cậu, giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt, mỉm cười xoa đầu cậu."

Em làm tốt lắm."

Thời Thanh mím môi, chậm rãi chớp chớp mắtNét mặt chờ mong giống như chó con.Y Lai Ân cúi đầu, hôn một cái lên môi cậu: "Thật lợi hại."

Mí mắt Thời Thanh run rẩy kịch liệt, hai gò má đỏ bừng, ngây ngất nhìn Alpha trước mặt.Y Lai Ân đơn giản tắt bảng điều khiển trên vòng tay của Thời Thanh, đỡ lấy gáy cậu."

Được rồi, việc còn lại để anh xử lý."

Môi mỏng của Alpha hơi cong, đào sâu nụ hôn này, "Bây giờ em chỉ cần nhìn anh."*Một chiếc xe chạy đến cổng Sở Cảnh sát nhưng đã bị chặn lại.Cảnh vệ nghiêm giọng nói: "Xe bên ngoài không được phép vào."

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo nhưng không chút biểu cảm của Vưu Di An: "Tôi tìm Hoắc Duy Tư."

"Xe bên ngoài không được phép vào."

Cảnh vệ chỉ lặp đi lặp lại.

Vưu Di An không nói nhiều, đổi sang chế độ lái tự động, tự mình xuống xe.

"Bây giờ tôi có thể vào chưa?"

Cảnh vệ hỏi: "Ngài có yêu cầu gì?"

"Tôi nói, tôi tìm Hoắc Duy Tư."

Vưu Di An lạnh giọng nói.

Cảnh vệ không nói gì thêm, ra hiệu Vưu Di An đăng ký.Mỗi lần đến Sở cảnh sát, trong lòng Vưu Di An đều dâng lên một nỗi bực bội, nhưng lý trí nói với cậu ta điều này không liên quan đến người khác.Cậu ta ấn mạnh lên bảng thông tin lưu lại tên mình, sải bước vào trong.

Sở cảnh sát Thủ đô luôn bận rộn.Có người đến tiếp đón Vưu Di An, biết được cậu ta không phải đến báo cảnh sát cũng không phải cầu cứu, nhất thời có chút hoang mang."

Hoắc Duy Tư đâu?"

Vưu Di An hỏi.

Người cảnh sát trẻ lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, không nhịn được nhìn Vưu Di An vài lần.Vưu Di An nhíu mày: "Nhìn gì vậy?"

Cảnh sát trẻ lắc đầu liên tục, quay người đi gọi Hoắc Duy Tư.

Người cảnh sát trẻ chỉ nghĩ, cục trưởng vẫn rất lợi hại sau ngần ấy năm, luôn có Omega xinh đẹp tìm đến.Chỉ là tiếc rằng, cục trưởng của họ không phải người đa tình.Vưu Di An đương nhiên không biết cảnh sát trẻ đó đang nghĩ gì, cậu ta buồn chán đợi một lúc lâu.Người đến lại không phải là Hoắc Duy Tư, mà là người cảnh sát trẻ đang mang vẻ mặt áy náy.

"Ngại quá, cục trưởng vẫn đang bận việc, hay là ngài đợi thêm chút nữa?"

Sự tức giận trong lòng Vưu Di An lại tăng vọt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cảnh sát trẻ, cậu ta lại phải đè ép trở về.

Cậu ta nhẹ nhàng đáp, tự tìm một góc ngồi xuống.Lần này ngồi cho đến khi mặt trời lặn.

Hoắc Duy Tư vừa thẩm vấn xong một tội phạm, liền thấy cái đầu vàng như gà mổ thóc ở trong góc.Ấn đường hắn giật giật, nhíu mày, ném lại điếu thuốc điện tử vừa lấy ra trở lại vào túi áo.Vưu Di An trong giấc ngủ, đầu nặng trịch rơi xuống, suýt nữa đã ngã nhào thì bị một bàn tay đỡ lấy.Cậu ta mơ màng mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo đón lấy bóng dáng mờ ảo của Alpha.Người đàn ông quen thuộc lại xa lạ, khiến Vưu Di An nhất thời không phân biệt được đây là năm nào."

Làm gì ở đây?" giọng Hoắc Duy Tư lạnh lùng kéo Vưu Di An về hiện thực.

Cậu chủ nhỏ khôi phục lại sự kiêu căng ngày thường, nhíu mày: "Chờ anh đấy, Hoắc Duy Tư, anh cố ý để tôi chờ đấy à?"

Sự ngạc nhiên của Hoắc Duy Tư không có vẻ gì là giả tạo: "Không phải đã gọi người nhắn cậu về trước à?"

Vưu Di An giật mình, muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở về.

Dù sao đó giờ Hoắc Duy Tư cũng chẳng bao giờ tin.Ánh mắt cậu ta lướt qua một vòng, đứng dậy vươn vai.Sau đó trực tiếp hỏi: "Vụ án của A Chiêu thế nào rồi?"

Hoắc Duy Tư liếc nhìn cậu ta, quay người đi ra ngoài, "Vụ án này không được hỏi thăm."

"Nếu tôi nhất định muốn biết thì sao?"

Vưu Di An hỏi, "Anh và tôi đều biết, A Chiêu chắc chắn vô tội."

Hoắc Duy Tư mua một chai nước ở máy bán hàng tự động, "Cậu tin Hoàng thái tử đến vậy sao?"

Vưu Di An hỏi: "Anh không tin?"

Cậu ta tự nhiên cho rằng mọi người sẽ tin Ninh Chiêu.Hoắc Duy Tư khẽ cười, nhưng Vưu Di An không hiểu ý nghĩa nụ cười này."

Tin tưởng Hoàng Thái Tử, là việc của Hoàng Thái Tử Phi, không phải tôi."

Vưu Di An sửng sốt, đột nhiên hỏi: "Cho nên, anh tin tưởng Nặc Á?"
 
[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 40: Vu oan!


Hoắc Duy Tư đưa chai nước trong tay cho Vưu Di An: "Tôi tin bằng chứng và pháp luật."

"Nặc Á thì có thể có bằng chứng gì chứ?

Đây vốn là vu oan."

Vưu Di An nhìn vào chai nước hắn đưa, do dự một lúc nói: "Tôi không uống nước ở ngoài."

Hoắc Duy Tư giễu cợt: "Cậu ấm."

Hai chữ này như chạm vào vảy ngược của Vưu Di An, cậu ta đoạt lấy chai nước, xoay người ném vào thùng rác.

Sắc mặt Hoắc Duy Tư trở nên lạnh lùng: "Lại náo loạn gì thế?"

"Cho anh biết thế nào mới là cậu ấm."

Vưu Di An lạnh lùng nói, giơ vòng tay đang mang lên: "Bao nhiêu tiền, cậu chủ tôi đây trả lại gấp mười."

"Vưu Di An."

Hoắc Duy Tư nói: "Cậu vẫn không có một chút tiến bộ nào."

Hắn lười để ý tới cậu chủ cáu kỉnh, quay người trở về Sở cảnh sát.

Ngực Vưu Di An phập phồng rõ rệt, cậu ta thật sự bị hắn chọc giận.

Vưu Di An đứng tại chỗ một lúc lâu mới quay đầu, Hoắc Duy Tư đi cũng không xa, hắn hiện đang đứng dựa vào tường nghe cấp dưới nói chuyện.

Vưu Di An yên lặng một lúc lâu mới điều hòa lại hô hấp, khom lưng nhặt chai nước trong thùng rác lên.

Bẩn chết đi được.

Cậu ta tự nghĩ trong lòng.

Cho dù túi rác là mới đổi, bên trong không có gì ngoài chai nước.

Vưu Di An vẫn cảm thấy quá bẩn thỉu, nhưng vì lời Hoắc Duy Tư nói nên vẫn đưa tay vào thùng rác.Cậu ta nghĩ, Hoắc Duy Tư nói đúng, những năm qua bản thân thật sự không có một chút tiến bộ nào.Mình vẫn dễ dàng bị một câu nói của hắn dắt mũi. *Một tuần sau, tòa án công khai xét xử vụ án Hoàng Thái tử bị tố cáo bạo lực ngược đãi.Các diễn đàn trên mạng đã náo nhiệt suốt một tuần, hôm nay càng liên tục đứng mạng.Dân chúng đều bàn tán về vụ án chấn động này, cũng bàn tán về sự công bằng của Hoàng đế Áo Lợi Tư VI.

Dù sao ông không những bao che cho đứa nhỏ của mình, mà còn livestream khắp toàn bộ Đế quốc để người dân quan sát quá trình xét xử vụ án này.

Phải biết rằng, nếu tội danh của Hoàng thái tử được chứng minh, đó sẽ là chuyện lớn có thể làm thay đổi cả Đế quốc!Trên phi cơ, Thời Thanh lướt qua dư luận trên diễn đàn.[ Xét xử công khai cũng tốt, không ai có thể nói dối được. ][ Lầu trên là học sinh à?

Sao ngây thơ thế, làm sao chú mày biết thẩm phán và cảnh sát không bị mua chuộc trước. ] [ Thôi cho xin đi, người chủ sự vụ án này là Hoắc Duy Tư đấy. ][ Là hắn mới càng đáng sợ, nhà họ Hoắc trước đây làm ăn phi pháp, người như vậy có thể làm trong Sở cảnh sát đã đủ buồn cười rồi. ][ Hơn nữa còn có bên quân đội Nguyên soái giết người như ngóe...

Nữ thần ở trên, Đế quốc chúng ta hình như thật sự muốn xong rồi. ][ Nhưng tôi nghĩ chính Beta kia đang nói dối, Hoàng thái tử sao có thể ngược đãi được! ][ Cho dù thầy tôi chết rồi Hoàng Thái tử cũng không thể nào phạm tội. ][ Hừ, Omega mấy người chỉ nhìn mặt, có khác gì mấy đứa cuồng Thanatos đâu. ][ Ngồi ở nhà cũng dính đạn, thích nguyên soái thì sao, nguyên soái không đẹp trai hơn bây à? ][....] Thời Thanh vốn chỉ thờ ơ ngồi xem bài viết, đột nhiên thấy nội dung nhắc đến Y Lai Ân, lập tức tức giận đến mức tóc trên đầu sắp dựng lên.Cậu nhanh chóng đổi sang nick clone, like hết các bình luận ủng hộ Y Lai Ân, sau đó tự đăng một bình luận dài tám trăm chữ đầy biểu tượng cảm xúc, ca ngợi Y Lai Ân là anh hùng chưa từng có của Đế quốc.Kết quả vừa đăng lên, đã bị vô số người dè bỉu tấn công, đã thế còn bị report.

Y Lai Ân vừa rời khỏi tài liệu, liền thấy Thời Thanh tức giận đến mức má phồng lên."

Sao vậy?"

Thời Thanh tỉnh táo lại, vội tắt trang, lắc đầu nguầy nguậy.

Y Lai Ân nhìn cậu một lúc, lấy tay chạm vào mặt cậu: "Không cần phiền lòng vì chuyện không liên quan."

Thời Thanh cũng không chắc Y Lai Ân có thấy không, chỉ dùng ngôn ngữ ký hiệu diễn đạt:"Không phiền lòng, em chỉ quan tâm chuyện của Y Lai Ân."

Trong mắt Y Lai Ân là nụ cười dịu dàng, nắm lấy tay Thời Thanh, "Sắp đến rồi, có sợ không?"

Hướng phi cơ đang bay, là tòa án xét xử vụ án hôm nay.Thời Thanh lắc đầu.

Y Lai Ân nói: "Sợ cũng không sao, anh ở bên em."

Thời Thanh gật đầu mạnh mẽ, mắt sáng lên nhìn Y Lai Ân.Vì thiếu mất sự giao tiếp bằng lời nói, nên cậu dường như đặc biệt thích nhìn Y Lai Ân như vậy.Sự yêu thích và quan tâm không cần ca từ.

Hôm nay cậu đội một chiếc mũ, Y Lai Ân chỉnh lại vành mũ hơi lệch, sau đó cúi mắt điều chỉnh vòng cổ phòng cắn.Trong tủ trang sức ở nhà có hàng loạt các loại mẫu mã vòng cổ, đều do Y Lai Ân chọn cho Thời Thanh, mỗi lần ra ngoài đều không trùng lặp.

Nhưng hôm nay Thời Thanh vẫn đeo chiếc vòng cổ xương thú có hổ phách lấp lánh.Đầu ngón tay Alpha luôn lạnh lẽo, khi chạm vào da, lại khiến Thời Thanh nóng bừng.Sau khi biết được tấm lòng của đối phương, Thời Thanh luôn dễ dàng bị Y Lai Ân ảnh hưởng hơn trước.

Chỉ cần vừa nghĩ tới đó, một Alpha anh tuấn dịu dàng thích mình, Thời Thanh cảm thấy bản thân mình muốn bay lên rồi.Có qua có lại, cậu cũng giúp Y Lai Ân điều chỉnh lại chiếc rọ mõm cho anh.

Phi cơ lúc này dừng lại.Y Lai Ân xuống trước, đưa tay về phía Thời Thanh.Thời Thanh vừa được Y Lai Ân dắt xuống, liền cảm nhận được ánh đèn flash hướng về mình.Y Lai Ân kéo cậu ra sau vai anh, ngăn hết các ống kính của các phóng viên.

Mọi người cùng nhau đi vào bên trong toà án.*Vì Hoàng đế yêu cầu tòa án công khai xử án, cho nên hôm nay các phóng viên và một bộ phận dân chúng được phép vào bên trong dự thính.

Phòng xử án rộng lớn đã chật kín người.Y Trạch Nhĩ và Vưu Di An ngồi cùng nhau, trên mặt cả hai đều không có biểu cảm gì.Bên nguyên đơn* Nặc Á ngồi cúi đầu, gã mặc một bộ đồ trắng tinh, tóc hơi rối, trên mặt đeo khẩu trang.(*) Nguyên đơn: là người khởi kiện, có đơn yêu cầu Tòa án buộc người phạm tội phải bồi thường thiệt hại cho mình do hành vi phạm tội của họ gây ra.Trông thêm vô tội đáng thương.

Khi Ninh Chiêu bị đưa lên ghế của bị cáo*, trên mặt y vẫn là nụ cười ấm áp như thường ngày. (*) Bị cáo: Là người đã bị Toà án quyết định đưa ra xét xử, xác định rõ thời điểm.

Mặc dù bị buộc tội và bị giam giữ, y vẫn xuất hiện trước công chúng và thậm chí còn thay một bộ quần áo mới.Bên trong phòng xử án vang lên tiếng thì thầm thảo luận, thẩm phán ấn chuông, báo hiệu phiên tòa sắp bắt đầu.

Tình hình thực tế không có lợi cho Ninh Chiêu.

Nặc Á có chứng nhận thương tích từ bệnh viện và bằng chứng chứng minh gã đã ở cùng Ninh ChiêuGã thậm chí có cả người làm chứng, chứng minh rằng khi ở trong hoàng cung, gã hầu như không tiếp xúc với ai khác.Sắc mặt Y Trạch Nhĩ ngưng trọng, đôi mắt vốn luôn hờ hững giờ đây lại phủ đầy suy tư.Vưu Di An lo lắng nhìn Ninh Chiêu, nhưng đối phương lại như đang xem kịch, không hề có chút cảm xúc dao động nào.Cậu ta còn cảm thấy Ninh Chiêu hiện đang thất thần.

Thẩm phán xem hết bằng chứng Nặc Á đưa ra, rồi quay sang Ninh Chiêu hỏi: "Điện hạ, ngài có muốn trình bày gì không?"

Mà lúc này các diễn đàn đã bùng nổ. [ Còn trình bày gì nữa, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi! ][ Vết bầm kinh thật đấy, phải ra tay mạnh đến mức nào chứ.][ Thế nên mới nói, chọn Alpha phải cẩn thận vào, không biết họ giỏi ngụy trang đến mức nào đâu. ]Ánh mặt trời lách qua những khung cửa kính rộng lớn của phòng xử án, len lỏi vào trong.Ninh Chiêu hơi nheo mắt dưới ánh sáng, nhìn về phía Y Trạch Nhĩ.Y Trạch Nhĩ cũng đang nhìn y, đôi mày cau chặt.Ninh Chiêu mỉm cười, nói: "Ta...."

"Phía bị cáo cung cấp bằng chứng."

Một giọng nói đột nhiên cắt ngang lời y.

Mọi người đồng loạt quay đầu, căn phòng lập tức xôn xao.Trên bậc thềm, ngay lối vào phòng xử án, một luật sư bước vào.Sau lưng luật sư là vị Nguyên soái lạnh lùng, cao lớn của Đế quốc và vị Omega tóc đỏ.Dù sau khi kết hôn rất ít khi lộ diện, nhưng không ít người đã thấy mặt Thời Thanh trên các diễn đàn tám nhảm.

Vưu Di An bất ngờ trợn to mắt, nhìn anh cả của mình dắt theo Thời Thanh từ từ đi về phía trung tâm phòng xử án.Ninh Chiêu cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã cụp mắt giấu đi suy nghĩ trong lòng.Người luật sư kia nói tiếp: "Những người con của nữ thần Trật Tự vĩ đại, xin hãy cho phép tôi trình lên một bằng chứng quan trọng, để biện hộ cho sự trong sạch của Hoàng Thái tử điện hạ."

Anh ta hướng Thời Thanh gật đầu, chiếu một đoạn quay video lên.

"Đây chính là bằng chứng cho thấy nguyên đơn đã vu khống Hoàng Thái tử điện hạ."

Mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.Trong video, Nặc Á đang nổi điên tự đánh đập chính mình.

Mọi người xôn xao.

Nền tảng đang livestream trên mạng một lần nữa lại dậy sóng. [ Mẹ ơi, cậu ta đang làm gì đấy, sao có thể xuống tay với chính mình như thế? ][ Đúng thật là vu oan kìa!

Mọi người nhìn xem, trước khi cậu ta tự đánh mình, trên thân làm gì có vết thương nào đâu. ] [ Nhưng tại sao cậu ta lại làm vậy? ] Luật sư cũng đưa ra một câu hỏi tương tự: "Tôi thật sự tò mò.

Nguyên đơn, xin hỏi anh xuất phát từ lý do gì, lại đi dùng một phương thức vừa vụng về vừa ngu ngốc để vu oan cho Hoàng Thái tử?"

Nặc Á mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn vào video đang được phát, sắc mặt tái nhợt.

"Không thể nào, sao lại có đoạn ghi hình này chứ?"

Gã rõ ràng làm ở trong phòng ngủ của chính mình, làm sao có thể bị ghi hình được!Nghĩ đến điều này, gã lập tức lớn tiếng: "Thẩm phán, đây là quay lén!

Điều này xâm phạm quyền riêng tư của tôi!"

Một vài người trong phòng xử án bật cười.Sắc mặt Nặc Á biến đổi.

Luật sư nói: "Nhưng điều này đã xác thực chứng minh anh đã vu oan, đúng không?

Hơn nữa –" Anh ta dừng lại một chút, quay qua nói với Y Lai Ân: "Xin lỗi vì đã làm chậm trễ.

Nguyên soái, mời ngài."

Y Lai Ân gật đầu, giơ lệnh bắt giữ trong tay lên trước mặt thẩm phán."

Công dân Nặc Á, cậu bị nghi ngờ gây nguy hại đến sự an toàn của Đế quốc, lập tức sẽ được chuyển giao cho quân đội xử lý."

Lần này, ngay cả thẩm phán cũng lộ vẻ kinh ngạc.Ninh Chiêu cuối cùng cũng hoàn hồn, còn Y Trạch Nhĩ trong hàng ghế nghe xét xử lại một lần nữa nhìn về phía y.Vưu Di An đứng dậy: "Anh, ý anh là gì?

Vậy còn A Chiêu thì sao?"

Y Lai Ân liếc cậu ta một cái, sau đó quay sang thẩm phán, bình tĩnh nói: "Ngài chắc hẳn rõ quy trình tiếp theo hơn tôi."

"Đùng" một tiếng, thẩm phán gõ mạnh cây búa: "Phiên tòa tạm hoãn."

Sĩ quan quân đội phía sau Y Lai Ân tiến lên, áp giải Nặc Á đi.Nặc Á vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt, chỉ có thể theo bản năng hét lên: "Mấy người nói linh tinh cái gì vậy!

Chẳng lẽ vì Thái tử mà vu oan cho một người vô tội sao!"

"Quân đội chưa bao giờ làm tổn hại người vô tội."

Y Lai Ân thản nhiên nói, "Bằng chứng, tự nhiên sẽ có lúc công khai."

Thời Thanh thầm thở phào.

Những tài liệu mà cậu có được, cộng thêm hiềm nghi Nặc Á thông đồng với kẻ địch, đã đủ để chứng minh sự trong sạch của Ninh Chiêu.Ít nhất, Ninh Chiêu đã được cứu.[ Ít nhất, Vưu Di sẽ không buồn nữa. ]Nghe thấy tiếng lòng của cậu, Vưu Di An sửng sốt.

Cậu ta vội vàng chạy đến bên Thời Thanh, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Thời Thanh nhìn sang Y Lai Ân.

Lúc này, mọi người trong phòng đã từ từ đi ra ngoài, nhưng vẫn còn phần lớn bộ phận ở lại tò mò nhìn sang bên này.

Y Lai Ân nghiêng người che đi những ánh mắt nhìn Thời Thanh, rồi bình thản nói với Vưu Di An: "Trở về rồi nói."

Vưu Di An có chút không cam lòng, nhưng không dám cãi lại anh cả.

Mà cậu ta vừa quay đầu, chỉ thấy bóng dáng của Y Trạch Nhĩ đuổi theo Ninh Chiêu cùng nhau rời đi.
 
[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 41: Đau lòng Y Lai Ân / Nặc Á đăng xuất


Phiên tòa livestream này kết thúc với tốc độ chóng mặt, nhanh chóng đảo ngược tình thế.Nhưng dư luận vẫn chưa dừng lại. [ Ủa gì vậy?

Sao lại trực tiếp bắt người đi luôn rồi? ] [ Quân đội đã ra lệnh bắt giữ, cú lật ngược ván cờ này đỉnh thật. ][ Tốt xấu gì cũng đang livestream, ít nhiều gì cũng cho cái lý do đi, lẽ nào quân đội cứ muốn bắt ai là bắt? ][ Nguyên soái nói rồi, nguy hại đến an toàn của Đế quốc, thế chẳng phải là tội phản quốc à!! ] [ Đấy mà là lý do?

Bằng chứng đâu?

Lẽ nào Thanatos nói gì cũng đúng hết sao. ][ Có sao nói vậy thôi, quân đội chưa từng bắt nhầm người... ] [ Tò mò ghê, không biết nguyên soái nắm được bằng chứng gì, làm sao mà biết được chuyện này nhỉ! ] [ ....... ]Không lâu sau, một thông báo do quân đội phối hợp với Sở cảnh sát phát hành đã xuất hiện trên trang chủ của các nền tảng.Thông báo công bố một lượng lớn bằng chứng, tất cả đều được lấy từ vòng tay của Nặc Á, chứng minh rằng gã đã duy trì liên lạc lâu dài với một nhân vật có thực quyền của quốc gia đối địch và tiến hành giao dịch, âm mưu gây sóng gió trong hoàng thất Đế quốc.Vu oan cho Hoàng Thái tử cũng là một phần trong kế hoạch của bọn họ.Nặc Á bị kết án tử hình vì tội phản quốc.Trong thông báo riêng của quân đội còn đề cập rằng tất cả những bằng chứng này đều do một "nhân viên kỹ thuật họ Thời" dùng các biện pháp chuyên môn phá giải.Mặc dù pháp luật Đế quốc không cho phép xâm nhập vào trong hệ thống riêng tư của người khác, nhưng hành động của vị đó đã được quân đội đặc cách cho phép, cho nên điều này phù hợp với quy định.Dù không chỉ đích danh, nhưng hầu hết mọi người vừa nhìn đã biết nhân viên kỹ thuật này là ai.Vụ án Hoàng Thái tử bạo hành gây chấn động cả nước, cứ thế mà hạ màn.*Một ngày trước khi Nặc Á bị hành hình, Thời Thanh lặng lẽ tìm đến Vưu Di An."

Cậu muốn đi gặp Nặc Á?"

Vưu Di An liên tục lắc đầu: "Anh trai tôi sẽ không đồng ý đâu."

Thời Thanh dùng thiết bị giọng nói: "Anh, chỉ, đi, một lát, thôi, Y Lai Ân, sẽ, không biết, đâu..."

Vưu Di An vẫn lắc đầu: "Không được, Nặc Á tâm địa độc ác, nếu anh xảy ra chuyện gì anh cả sẽ giết tôi mất."

Thời gian qua, cậu ta đã hoàn toàn nhận thức được Thời Thanh có vị trí đặc biệt thế nào đối với anh cả mình.Thời Thanh chắp hai tay trước ngực, tràn ngập mong đợi nhìn Vưu Di An.

Lần đầu tiên trong đời, Vưu Di An được trải nghiệm cảm giác lương tâm cắn rứt là thế nào."

Nhưng tôi cũng không có cách nào đưa anh vào được."

Vưu Di An vò đầu, "Tôi đâu phải người của quân đội."

Thời Thanh vội vàng nói: "Y Lai Ân, nói, Sở cảnh sát, cũng có, quyền, thăm hỏi."

"Anh nghĩ, xin phép từ, bên đó, có lẽ, sẽ, đơn giản, hơn."

Vưu Di An giật mình, nhưng trên mặt vẫn còn hiện nét do dự: "Tại sao anh cứ nhất định phải gặp Nặc Á vậy?"

Thời Thanh suy nghĩ một lúc, "Anh, muốn, xác nhận, một chuyện."

Cậu nhìn Vưu Di An: "Lẽ nào, em, không muốn, biết, vì sao, cậu ta, lại, hận, bọn em, sao?"

Vưu Di An suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý, dẫn Thời Thanh đến Sở cảnh sát.Trong lòng Thời Thanh lặng lẽ nói xin lỗi Vưu Di An.Thật ra từ những thông tin cậu và anh trai điều tra được, cậu đã suy luận ra được nguyên nhân Nặc Á hận gia tộc Tạp Lạc Tư.

Cậu cảm thấy đau lòng và phẫn nộ, nên mới muốn gặp Nặc Á một lần.Cậu không muốn Y Lai Ân phải mang trên lưng danh tiếng xấu không thuộc về anh ấy.*Không biết Vưu Di An đã nói gì trong Sở cảnh sát, nhưng rất nhanh Thời Thanh đã có được giấy phép thăm gặp.Lúc Vưu Di An ra ngoài, sắc mặt có chút khó coi: "Muốn tôi đi cùng anh không?"

Thời Thanh lắc đầu, vỗ nhẹ lên người cậu ta để trấn an.Cách một tấm kính chống bạo loạn, Nặc Á ngẩng đầu nhìn Thời Thanh, trên khuôn mặt vô cảm thoáng qua vẻ ngạc nhiên.Thời Thanh không thể nói chuyện, nên giao tiếp giữa họ sẽ có chút khó khăn.Nhưng cậu không bận tâm, mở giao diện vòng tay và gõ một dòng chữ: "Cậu có phải rất không cam lòng?"

Nặc Á nhìn cậu, đáy mắt hiện ra một tia lạnh lẽo: "Tao thừa nhận Thanatos có chút bản lĩnh, Tạp Lạc Tư thắng rồi, nhưng các người không cần phải phái một Omega mới gả vào để chế nhạo tao đâu."

Gã nhắm mắt lại, nhưng không thể che giấu sự căm hận và không cam tâm trong lòng."

Người như mày lại đi giúp đỡ một đám đao phủ, cũng không sợ gặp báo ứng!"

Gã nhìn chằm chằm Thời Thanh, nghiến răng đến mức tưởng như có thể nghiền nát.Thời Thanh nhìn thẳng vào gã, một lúc lâu sau mới tiếp tục gõ chữ."

Cậu cảm thấy là người khác có lỗi với cậu, đúng không?"

"Cậu cho rằng cha cậu, gia đình cậu là bị Y Lai Ân hãm hại, đúng không?"

Nặc Á lạnh lùng nói: "Không cần biện hộ, trong mắt tao, mày cũng bẩn thỉu như lũ chúng nó, tất cả đồng lõa của Tạp Lạc Tư đều nên xuống địa ngục chung với bọn nó hết đi."

Thời Thanh yên lặng rồi mở một số tài liệu ra và đưa trước mặt Nặc Á.Nặc Á tính chỉ liếc nhìn, nhưng sau khi nhìn, đó lại như một cú đập nặng nề vào tim gã.Gã lao mạnh vào kính, khẩn trương nhìn chằm chằm những nội dung đó."

Đây là gì....

Mày làm cái gì!"

"Đây là bằng chứng xác thực cha cậu đã phản quốc và thông đồng với quân địch."

Thời Thanh chậm rãi đánh từng chữ một.

"Cha cậu, người đã đánh cắp tình báo của quân đội và hoàng thất, giao dịch với tướng lĩnh nước địch để đổi lấy một khoản tiền lớn và cơ hội được bảo hộ trong tương lai."

"Nể tình ông nội cậu từng lập công lớn, bà nội cậu là tử tước, nên bệ hạ đã không công khai tội trạng của ông ta."

"Thay vào đó, lệnh cho Y Lai Ân bí mật xử lý trong quân đội."

"Tất cả đều là để bảo toàn danh dự cho gia tộc cậu."

"Lúc trước tôi luôn thắc mắc, điều tra mãi vẫn không tìm ra cậu rốt cuộc là con cháu nhà nào trong những gia tộc bị diệt mấy năm trước."

"Về sau mới phát hiện, gia tộc cậu đối với bên ngoài hoàn toàn không có tội danh nào, trong mắt dân chúng chỉ là gia tộc suy tàn mà thôi."

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Nặc Á, Thời Thanh ấn mạnh xuống những dòng chữ cuối cùng.

"Ngay cả sự thật mà cậu cũng không chịu tra rõ ràng, dựa vào cái gì bắt Y Lai Ân phải chịu đựng mối hận thù của cậu."

Thậm chí, chính Y Lai Ân đã đề xuất với hoàng đế không công khai tội danh của cha Nặc Á, giữ lại danh tiếng cuối cùng cho gia tộc họ.Chỉ bởi vì ông nội của Nặc Á từng là một giáo sư đức cao vọng trọng tại học viện quân sự, đã cứu vớt biết bao nhiêu cuộc đời của các học viên.Sự dịu dàng và tốt bụng của Y Lai Ân, lại đổi lại kết cục của "kiếp trước" là cả nhà đều bị tiêu diệt.

Dựa vào đâu chứ.

Thời Thanh nghĩ mà đau lòng.

Cậu có thể miễn cưỡng chịu đựng việc dân chúng hiểu lầm Y Lai Ân, nhưng cậu không thể để Y Lai Ân vì một mối thù vô cớ mà mất đi tất cả, thậm chí là tính mạng.Y Lai Ân bảo vệ Đế quốc, nhưng không được đối xử như một người anh hùng, điều đó đã đủ bất công rồi.Vì vậy, đây là nguyên nhân Thời Thanh bắt buộc phải tới gặp Nặc Á.

Cậu muốn Nặc Á hiểu được mình đã hận sai người rồi.

Cậu muốn Nặc Á hiểu tất cả đều do bố gã *gieo gió gặt bão.

Cậu muốn Nặc Á chết trong nỗi đau đớn cùng cực nhất.Nặc Á đập mạnh vào kính, như một con thú bị nhốt đang giãy giụa lần cuối cùng.

"Không thể nào, không thể nào!"

Nhưng ai cũng biết, bằng chứng Thời Thanh đưa cho gã rất khó để làm giả.

Trong mắt Nặc Á đầy sự kinh ngạc và hận thù dần dần được thay thế bằng sự tuyệt vọng, sau đó là một hồi im lặng rất lâu.

Một lúc sau, gã bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Thời Thanh.

"Cậu có thể.... cậu có thể nói cho Tạp Lạc Tư, đây là lỗi của tôi không?"

"Tất cả chỉ là hiểu lầm, cầu xin bọn họ buông tha cho tôi đi...."

"Y Trạch Nhĩ....

Lẽ nào Y Trạch Nhĩ không quan tâm đến những ngày chúng tôi ở bên cạnh nhau sao."

Thời Thanh cảm thấy thật buồn cười.

Nặc Á hiểu rõ hơn ai hết rằng tình cảm gã dành cho Y Trạch Nhĩ chỉ là giả dối.Hơn nữa cũng vì gã, vị Omega bị mất đi tuyến thể không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực, thậm chí còn không biết có còn sống không.

Nhưng Thời Thanh không nói những điều này, cậu mở ra thông báo của quân đội, nhìn Nặc Á sau đó từ từ ấn xuống dòng chữ."

Thế nhưng, cậu đã trở thành người giống như cha cậu rồi."

Vì một mối thù giả dối, Nặc Á đã phản bội tổ quốc.

Thấy Thời Thanh rụt tay lại, Nặc Á mở to mắt và tuyệt vọng đập vào tấm kính."

Làm thế nào mày biết được!

Mày rốt cuộc làm thế nào biết được chuyện này!"

Rõ ràng ở kiếp trước Tạp Lạc Tư không hề có Omega này!Thời Thanh không tiếp tục cùng gã nói chuyện nữa, xoay người để lại Nặc Á đang gào thét ở phía sau.Tay cậu vẫn còn run rẩy, khi bước ra khỏi cổng lớn, vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn trên mặt vẫn chưa kịp thu lại.Khoảnh khắc đón ánh mặt trời, bước chân cậu khựng lại.Alpha đứng dưới bậc thềm, ánh mắt chăm chú rơi trên người cậu.Thời Thanh cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể giấu được vẻ hoảng loạn trên mặt.Nhưng giọng điệu của Y Lai Ân vẫn rất dịu dàng: "Không lại đây sao?"

Thời Thanh hít sâu vài lần rồi vội vàng chạy về phía anh.Lúc xuống hai bậc thang cuối cùng, cậu bất ngờ bị sẩy chân, Y Lai Ân nhanh chóng giang tay đỡ lấy cậu.Khuôn mặt Thời Thanh sượt qua chiếc cúc quân phục lạnh lẽo, trong lòng chợt chua xót, cứ giữ nguyên tư thế đó, ôm chặt lấy eo Y Lai Ân.Y Lai Ân bế cậu xuống bậc thang, không lập tức buông ra mà cúi đầu nhìn vào mắt Thời Thanh.Đôi mắt anh như mặt trời không bao giờ lặn của Đế quốc.Thời Thanh thất thần nghĩ, người khác nói Hoàng Thái tử là con của mặt trời, nhưng trong mắt Thời Thanh, Y Lai Ân mới là ánh sáng ấm áp nhất trong thế giới của cậu.Thời Thanh vùi mặt vào lòng Y Lai Ân, yên lặng một lúc, tham lam ngửi lấy hơi thở lạnh lẽo trên người Alpha.Cậu hơi thấp thỏm ngẩng đầu, dùng ký hiệu tay: "Xin lỗi, em giấu anh đi tới đây."

Y Lai Ân chỉ hỏi: "Cãi nhau à?"

Thời Thanh mờ mịt.Ánh mắt Y Lai Ân thoáng qua ý cười: "Anh muốn hỏi là em cãi thắng không?"

Thời Thanh phản ứng lại, ngượng ngùng mím môi."

Y Lai Ân không giận sao?"

Thực ra cậu vẫn còn lo lắng.Cậu sợ Y Lai Ân sẽ nhìn thấy mặt không đáng yêu, không ngoan ngoãn của mình.[ Y Lai Ân luôn muốn bảo vệ mình, có phải anh ấy thích một Omega yếu đuối hơn không? ]Đang nghĩ ngợi, bỗng cảm giác được Alpha ôm chặt mình lên cao hơn.Lần này, đến lượt Y Lai Ân ngẩng đầu nhìn cậu."

Anh sẽ không giận em vì bất cứ điều gì."

Dưới ánh mặt trời, trong mắt Y Lai Ân là những cảm xúc mà người ngoài không bao giờ có thể nhìn thấu."

Em muốn làm gì cũng được, có thể nói với anh thì tốt, nhưng giấu cũng không sao."

"Chỉ có một điều, anh mong em phải chú ý an toàn."

Thời Thanh sững sờ nghe giọng nói trong vắt như suối chảy của Y Lai Ân.

"Còn nữa, vợ của anh, mặc kệ trông em như thế nào, anh đều thích hết."

Thời Thanh cảm thấy tim mình muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Y Lai Ân...

Lần đầu tiên Y Lai Ân nói nhiều như vậy để bày tỏ tình cảm với cậu!Y Lai Ân thật sự thích cậu!Trong nháy mắt, mọi bất an đều biến mất, đôi mắt Thời Thanh lập tức sáng hơn cả ánh sao trong trang viên Tạp Lạc Tư.Cậu cúi đầu cọ cọ vào Y Lai Ân, nhưng lại cọ phải chiếc rọ mõm bằng xương thú lạnh lẽo.Y Lai Ân bật cười nhẹ: "Không đau sao?"

Thời Thanh có chút giận dỗi nhìn chằm chằm vào chiếc rọ mõm cậu từng thấy cực kỳ ngầu.Một giây sau, cậu liền cảm thấy Y Lai Ân đổi tư thế, chỉ dùng một tay ôm lấy cậu, tay còn lại tháo dây kim loại của rọ mõm.Chiếc rọ mõm được đặt vào lòng Thời Thanh, còn Alpha trong mắt cậu thì giữ lấy sau gáy, rồi hôn lên môi cậu.Làm hành động này ở ngoài trời, dù có được bảo vệ nghiêm ngặt cũng không có nghĩa là không có ai qua lại.Ít nhất Vưu Di An mới vừa ở đây.

Nhưng Thời Thanh không bao giờ có thể từ chối nụ hôn của Y Lai Ân.Cậu vừa căng thẳng vừa mong đợi, cùng Y Lai Ân thực hiện hành động thân mật nhất của cặp đôi.Rất lâu sau, Y Lai Ân rời khỏi môi cậu, đặt cậu xuống đất, xoa nhẹ đầu."

Được rồi, đừng lo lắng, em làm tốt lắm."

Anh dừng một chút, rồi hạ giọng nói: "Rất dũng cảm, cũng rất lợi hại."

Kỹ thuật hacker của Thời Thanh xuất sắc đến mức khiến mọi người kinh ngạc.Bỗng nhiên được khen, khóe môi Thời Thanh suýt nữa thì nhoẻn ra tận mang tai, tràn đầy mong đợi ra dấu: "Vậy, có thể có thưởng không?"

"Em giỏi lắm á, Y Lai Ân thưởng cho em đi."

Y Lai Ân cũng không do dự: "Muốn gì cũng được."

Hai mắt Thời Thanh sáng lên, nghiêm túc ra dấu: "Vậy em muốn hẹn hò với Y Lai Ân."

Rồi lấy thiết bị giọng nói ra, nhấn mạnh: "Hẹn, hò!"

Y Lai Ân bật cười: "Được."

Đúng lúc, có một chuyện cũng sắp có kết quả, có thể cùng nhau ăn mừng.—----------------------(*)Gieo gió gặt bão: Thành ngữ nói về việc người nào gây tội ác thì phải tự nhận lấy, gánh chịu hậu quả của tội ác mình gây ra.Thành ngữ sử dụng biện pháp ẩn dụ.

Trong đó, "gieo gió" ẩn dụ cho việc con người làm điều sai trái; còn "gặt bão" ẩn dụ cho những hậu họa mà người gây ra phải gánh chịu.(trích: loigiaihay.com)
 
[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 42: Alpha đạt tiêu chuẩn


Vưu Di An quay trở lại từ đằng xa, liếc mắt nhìn thấy hình dáng của hai người.

Cậu ta lập tức sững sờ, ngay sau đó lại cảm thấy mình phản ứng thái quá.Sự đặc biệt của anh cả dành cho Thời Thanh thực sự quá rõ ràng, cậu ta sớm nên quen với điều đó mới phải.Nhưng khi nhìn thấy Y Lai Ân bế Thời Thanh lên hôn, Vưu Di An vẫn thấy thật ảo diệu.

Từ trước đến nay, cậu ta chưa bao giờ thấy được sự dịu dàng như vậy trong mắt anh trai mình.Đó là một ánh nhìn—dường như chỉ cần nhìn vào người đó, mọi băng giá sẽ tan chảy, mọi đau khổ sẽ tan biến.Trong lòng Vưu Di An dâng lên từng cơn sóng dập dờn.

Cậu ta thậm chí không thể diễn tả được tâm trạng của mình.Trên thế giới này làm sao lại có một Omega, sau khi đã nhìn thấy bí mật sâu nhất của Tạp Lạc Tư, vẫn cam tâm tình nguyện ở lại đây.Tên Omega này thật sự yêu thích anh trai của cậu ta.

Vưu Di An lẽ ra nên vui mừng cho Y Lai Ân, nhưng cậu ta lại không thể vui nổi.Với tính cách của Y Lai Ân, chắc chắn sẽ không đánh dấu Thời Thanh.

Nhưng nếu một cặp đôi AO yêu nhau mà không đánh dấu, thì sẽ có kết cục ra sao?Hoặc giả như, nếu một ngày nào đó Thời Thanh bị đánh dấu, chịu ảnh hưởng từ lời nguyền của Tạp Lạc Tư, có khi nào sẽ giống như mẹ của cậu ta, đánh mất cuộc sống bình thường của một con người không?Đến lúc đó, Thời Thanh có còn yêu thương anh cả hết lòng không hối hận không?Vưu Di An không biết câu trả lời.Thấy Vưu Di An đến, Y Lai Ân chỉnh lại phần mái tóc hơi rối của Thời Thanh, sau đó mới lạnh nhạt nhìn em trai."

Còn không mau về?"

Vưu Di An rụt cổ lại, cậu ta rất sợ anh trai mình truy cứu việc mình mang Thời Thanh tới đây.

Trên đường trở về, Vưu Di An hiếm hoi được phép ngồi cùng phi cơ với họ.Nhưng đối với cậu ta, đây không phải chuyện tốt lành gì.Y Lai Ân: "Em tìm Hoắc Duy Tư?"

Vưu Di An ngó ngang ngó dọc: "Không có đâu, chỉ là đến Sở cảnh sát làm thủ tục, tình cờ gặp anh ta thôi."

Y Lai Ân lạnh giọng nói: "Nhìn thẳng anh rồi trả lời."

Vưu Di An không nhìn anh, cũng không nói gì.Bầu không khí giữa hai anh em có chút vi diệu, Thời Thanh tò mò nhìn Vưu Di An, rồi lại nhìn Y Lai Ân."

Vưu Di An" Y Lai Ân nói: "Đế quốc không thiếu một Alpha như hắn."

Thời Thanh mở to mắt, rồi nhìn Vưu Di An.

Nhưng Vưu Di An chỉ nắm chặt tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói một lời nào.

Y Lai Ân cũng chỉ nói vậy, rồi lại chìm vào im lặng như thường ngày.Trong phi cơ chỉ còn lại Thời Thanh đang bị sự tò mò giày vò.[ Alo nói tiếp đi mà, sao không ai nói nữa. ] [ Hầy, đây là điểm trừ duy nhất của Y Lai Ân, chẳng bao giờ thích tám chuyện cả. ] Y Lai Ân ngẩng mắt lên khỏi tập tài liệu.Thời Thanh lập tức ghé sát bên cạnh anh, cười híp mắt.Cậu vẫn chưa biết Y Lai Ân có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng mình.[ Sao Y Lai Ân lại nhắc đến Hoắc Duy Tư trước mặt Vưu Di An nhỉ? ] [ Hoắc Duy Tư...

Hoắc Duy Tư... ] Nghe thấy Omega trong lòng cứ liên tục lẩm nhẩm cái tên đó, đôi mắt vàng kim của Y Lai Ân khẽ nheo lại.Giây tiếp theo, anh và Vưu Di An đồng thời nghe thấy suy nghĩ có phần kinh ngạc lẫn hoang mang của Thời Thanh.[ Thảo nào lần đầu gặp mặt cứ thấy quen quen. ][ Không phải Hoắc Duy Tư.... là cái tên Alpha từng vì Nặc Á mà quăng Vưu Di An xuống biển cho cá ăn sao! ]Vưu Di An giật mình quay phắt sang, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.*Về đến Tạp Lạc Tư, Vưu Di An không nói gì, đi thẳng về phòng của mình.

Thời Thanh hơi lo lắng, cậu ít khi nhìn thấy cảnh hai anh em Y Lai Ân và Vưu Di An ở chung, cho nên không biết đây có tính là cãi nhau không.

Y Lai Ân chỉ dặn dò quản gia để ý tới Vưu Di An.

"Đừng lo lắng, nó tự biết cách tiếp thu."

Y Lai Ân nắm tay Thời Thanh dắt đến phòng ăn.

"Mai Lý Khoa nói rằng, hai đứa em chưa dùng bữa mà đã ra ngoài, sau này không nên như vậy nữa, được không?"

Thời Thanh chột dạ gật đầu, dùng ký hiệu xin lỗi: "Xin lỗi, để Y Lai Ân lo lắng rồi."

"Gần đây quá bận rộn."

Y Lai Ân lại nói, "Không kịp nhận ra suy nghĩ của em, là lỗi của anh."

Thời Thanh cảm thấy đây chắc là lần đầu tiên Y Lai Ân "nhận sai" nhỉ.Cậu vội vàng xua tay, ra dấu: "Việc của Y Lai Ân vẫn quan trọng hơn."

Y Lai Ân lại kéo tay cậu xuống, giọng ôn hòa: "Việc của em cũng quan trọng."

Anh dừng lại một chút:, "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên... anh làm Alpha của người khác, có phải rất tệ không?"

Thời Thanh vội vàng dùng thiết bị giọng nói nhấn mạnh: "Y Lai Ân, tốt, lắm."

"Em lúc nào cũng nghĩ anh tốt quá mức."

Y Lai Ân cúi xuống, mắt gần như chạm vào mắt cậu, giọng cũng thấp xuống, "Thanh Thanh, có lẽ một ngày nào đó em sẽ nhận ra, anh không phải một Alpha đủ tiêu chuẩn."

Thấy Thời Thanh định nói gì đó, đây là lần đầu tiên anh không lắng nghe, mà dịu dàng cướp lời trước.Y Lai Ân áp trán vào trán cậu, "Nhưng, cũng cho anh một khoảng thời gian bảo hộ của người mới, được không?"

"Lỡ anh có làm gì sai... xin hãy cho anh cơ hội sửa lỗi."

Giọng nói trầm thấp của Alpha, nhẹ nhàng nhưng đầy trịnh trọng, bay vào tai Thời Thanh.Cậu cảm thấy, bất kỳ động tác, lời nói hay biểu cảm nào cũng không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.Ban đầu cậu định phản bác câu nói "chưa đủ tốt" của Y Lai Ân, nhưng giờ lại nuốt hết vào bụng.

Thời Thanh gật đầu thật mạnh, nhân lúc khoảng cách gần thế này, mạnh dạn hôn anh một cái.Y Lai Ân hiếm hoi sững người.Thời Thanh cười tít mắt, ra dấu: "Vậy, em cũng muốn có 'vé hồi sinh', nếu em phạm lỗi, Y Lai Ân phải tha thứ cho em."

"Em làm sao mà phạm lỗi được, Thanh Thanh, anh chẳng đã nói rồi sao, em muốn làm gì cũng được."

Y Lai Ân hiểu được nửa câu sau, nhưng không hiểu phần đầu: "Cử chỉ này nghĩa là gì?"

"Vé, hồi, sinh!"

Thời Thanh bấm vào thiết bị giọng nói.

Y Lai Ân nói: "Thì ra là vậy?

Anh còn tưởng là bùa hộ mệnh."

Thời Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười híp mắt ra dấu: "Bùa hộ mệnh em có rồi mà, Y Lai Ân chính là bùa hộ mệnh của em."

Lần này Y Lai Ân hiểu được, "Cảm ơn em."

Khi Mai Lý Khoa từ phòng Vưu Di An trở lại, Thời Thanh vẫn còn đang "nói chuyện" với Y Lai Ân.Mai Lý Khoa nói Vưu Di An không có tức giận, nhưng cũng không biết đang nghĩ gì.Y Lai Ân chỉ gật đầu ý bảo đã biết.Chờ Mai Lý Khoa đứng xa hơn một chút, Thời Thanh cuối cùng cũng không nhịn được, ra dấu hỏi: "Có chuyện gì xảy ra giữa Vưu Di An và Hoắc Duy Tư vậy?

Y Lai Ân ơi, có phải anh vì Vưu Di An gặp Hoắc Duy Tư nên mới giận không?"

Y Lai Ân gắp đồ ăn cho Thời Thanh, bình tĩnh nói: "Anh không giận."

Thời Thanh lắc đầu, chỉ chỉ Y Lai Ân: "Anh có nha."

Lại chỉ chỉ chính mình, "Em có thể, nhìn ra được."

"Y Lai Ân, bởi vì lo lắng Vưu Di An, cho nên mới giận."

Y Lai Ân trầm mặc vài giây, bỗng nhiên rũ mắt cười khẽ.Thời Thanh mờ mịt, không biết anh đang cười cái gì.Nụ cười nhẹ của Y Lai Ân quá đẹp trai, khiến Thời Thanh lại nhịn không được nhìn nhiều hơn.

"Có đôi khi anh tự hỏi liệu em có thể nghe thấy tiếng lòng của anh không."

Y Lai Ân nhẹ nhàng nói, "Hay là, Thanh Thanh của chúng ta mở thiên nhãn rồi?"

Lần đầu tiên trong đời, anh đã nói một câu đùa từ thời cổ đại Trái Đất.Thời Thanh hơi đắc ý cười, "Bởi vì em, hiểu, Y Lai Ân."

Khóe môi Y Lai Ân hơi cong lên, nhưng ánh mắt lại mang một tia cảm xúc mà Thời Thanh không hiểu được.Tuy nhiên, Y Lai Ân nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm thường ngày, tiếp tục trả lời câu hỏi trước đó của Thời Thanh."

Khi còn bé, Vưu Di An từng bị lạc một thời gian và phải sống ở nhà Hoắc Duy Tư."

Thời Thanh theo phản xạ ngẩng đầu lên đầy tò mò, quên cả đặt cái thìa đang cầm trên tay xuống.Không ngờ giữa Vưu Di An và Hoắc Duy Tư còn có mối quan hệ này!"

Năm 16 tuổi, em ấy từng tìm đến Hoắc Duy Tư, nhưng từ đó về sau không còn liên lạc nữa."

Y Lai Ân kiên nhẫn giải thích, tuy nhiên lời nói lại khá mơ hồ.Anh nhanh chóng dùng kẹp gắp thịt bỏ vào bát của Thời Thanh, giọng điệu bình thản đánh giá: "Hoắc Duy Tư không phải là Alpha phù hợp với Vưu Di An."

Thời Thanh nghe mà hoang mang. [ Khoan khoan khoan đã, câu trước của Y Lai Ân có nghĩa là Vưu Di An thích Hoắc Duy Tư? hay Hoắc Duy Tư thích Vưu Di An? ] [ Nhưng mà cả hai đều không giống như vậy cho lắm.... ][ Nếu như mình không lầm, Hoắc Duy Tư lớn hơn Vưu Di An khá nhiều tuổi đấy! ] [ Đã thế Hoắc Duy Tư còn là người giết Vưu Di An, hôn nhân này tôi không đồng ý đâu!! ] Nghe được những lời trong lòng của Thời Thanh, nụ cười trong mắt Y Lai Ân vốn dĩ đang còn ý cười, đến câu cuối thì ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống.Không biết vì sao, chỉ cần là chủ đề liên quan đến suy nghĩ trong lòng của Thời Thanh, anh đều không thể mở miệng hỏi, vì vậy dù đã nghe thấy chuyện Hoắc Duy Tư sẽ giết Vưu Di An, Y Lai Ân cũng không thể hỏi Thời Thanh đó là chuyện gì.Nhưng không sao, có một số việc anh có thể tự điều tra.Thời Thanh ra dấu nói: "Vậy nên Y Lai Ân không muốn Vưu Di An gặp lại Hoắc Duy Tư, vì Y Lai Ân lo lắng cho Vưu Di An."

Y Lai Ân hỏi: "Trong lòng em, anh là một người anh trai đạt tiêu chuẩn như vậy sao?"

Thời Thanh không chút do dự gật đầu.Trong nụ cười khó nhận ra của Y Lai Ân ẩn chứa một chút tự giễu.Anh còn chưa kịp lên tiếng, thì vẻ tự giễu ấy đã bị Thời Thanh bắt được.Omega thăm dò nghiêng người về phía Y Lai Ân, nắm lấy tay anh, buộc Y Lai Ân phải nhìn vào mắt mình.

Bằng cách này, cậu muốn cho Y Lai Ân thấy sự chân thành của mình.Sau đó, cậu ra dấu: "Y Lai Ân đã bảo vệ Vưu Di An bình an lớn lên, chẳng phải là một người anh trai tốt sao?"

Cậu nghiêm túc liệt kê từng điều một."

Y Lai Ân bảo vệ con dân của Đế quốc, cũng bảo vệ Vưu Di An."

"Cho Vưu Di An cuộc sống tốt nhất, đó là một người anh trai tốt."

"Lo lắng cho sự an nguy của em ấy, là một người anh trai tốt."

"Hơn nữa --"Thời Thanh dừng lại một chút, rồi kiên quyết ra dấu: "Quan trọng nhất, Y Lai Ân luôn mong Vưu Di An được hạnh phúc."

"Y Lai Ân, anh là người anh trai tốt nhất trên thế giới này!"

"Em cũng tin rằng, Vưu Di An cũng sẽ hiểu điều đó."

Y Lai Ân im lặng thật lâu, sau đó hỏi một câu khác: "Còn em thì sao?

Anh trai của em...

đối xử với em có tốt không?"

Thời Thanh gần như vô thức gật đầu."

Anh trai là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này -- bây giờ, ngoài Y Lai Ân ra!"

Cậu cười tít mắt ra dấu: "Giờ đây, Y Lai Ân là người đối xử với em tốt nhất."

Trái tim Y Lai Ân dường như bị đôi mắt sáng rực của Thời Thanh thiêu đốt.Anh đưa tay nhẹ nhàng che mắt Thời Thanh lại, giọng khẽ thì thầm: "Đừng nhìn anh như vậy, Thanh Thanh, anh sẽ muốn..."

Câu nói dừng tại đó, Y Lai Ân không nói gì thêm.Nhưng tay anh lại bị kéo xuống, Thời Thanh ghé sát lại, khẽ cắn một cái vào anh."

Em, cũng muốn nha."

Rõ ràng Omega không phát ra âm thanh, nhưng Y Lai Ân lại như thể nghe thấy giọng nói đáng yêu, thẳng thắn và có chút đắc ý của cậu.—-------------------------------Editor: Hai vợ chồng cp chính ngọt muốn tiểu đường, còn 2 cp phụ như giông ba bão tố vậy.

Một bên tui cười hí hí, một bên tui rầu thúi ruột, tưởng đâu bị đa nhân cách ( ͡° ͜ʖ ͡°)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back