Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 40


Hiện nay, mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều phải vào siêu thị, xử lý một số sản phẩm sẽ dùng đến, loại bỏ những dấu vết có thể làm lộ thông tin, chỉ để lại hình dáng nguyên bản nhất.

Nói đến thì đúng là có chút kỳ lạ, siêu thị của cô chỉ có thể vào bằng cơ thể, những cảnh điều khiển ý niệm như trong tiểu thuyết mà cô từng đọc cho đến nay vẫn chưa từng xảy ra, cùng lắm chỉ là lấy một vài thứ ở trong siêu thị ra ngoài.

Dầu gió được thiết kế theo kiểu viên bi, ở thời đại này có thể nói là vô cùng mới mẻ.

Thẩm Ninh bôi xong toàn bộ những nơi bị lộ ra, sau đó lập tức đưa đồ cho người tiếp theo đang háo hức chờ sử dụng.

"Cậu mua thứ này ở đâu vậy? Dùng rất tốt, trông cũng đẹp nữa."

Cô ấy ôm lấy bả vai Trương Thiên, nhỏ giọng hỏi:

"Cậu còn chai nào nữa không? Tớ muốn mua hai chai cho ba mẹ."

Thứ này không chỉ dùng rất tốt mà còn tiện mang theo, ba mẹ cô ấy lại thường xuyên phải đi đây đi đó, dùng nó có thể nói là vô cùng tiện lợi.

Trương Thiên gật đầu:

"Tớ vẫn còn mấy chai, đợi khi nào về sẽ gửi qua cho cậu."

Trong kho vẫn còn hai thùng đầy, đủ cho cô dùng rất lâu.

"Đến rồi đến rồi!"

Người quan sát bên ngoài chạy về báo tin, tiếp theo là đến thời khắc quan trọng nhất.

Ẩn nấp.



Chưa đầy mười giây, đội ngũ vốn đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, cả cánh đồng ngô chỉ còn lại tiếng dế kêu.

Không lâu sau, có hai bóng người trông lén la lén lút đi tới ngã ba, Trụ Tử với vóc dáng cao lớn lấy cuốc ra bắt đầu đào hố.

Ngay khi hố được đào xong, lúc mẹ Trụ Tử định ném đứa bé xuống hố, Trụ Tử lại hối hận.

"Mẹ à, hay là thôi bỏ đi, cho dù đứa trẻ có lớn lên cũng chẳng ăn được bao nhiêu lương thực, coi như nó sẽ giúp đỡ gia đình làm chút việc nhà, đợi đến khi em trai nó chào đời còn có thể phụ giúp việc chăm sóc..."

Mẹ Trụ Tử lạnh lùng nói:

“Con đang hối hận đấy à?”

Trụ Tử im lặng một lát:

“Con, con không nhẫn tâm…”

“Cố chịu đựng đi!”

Mẹ Trụ Tử cố gắng kìm lại những lời chửi mắng ở trong miệng, trừng mắt nhìn con trai, chuẩn bị đặt đứa bé xuống hố.

"Mẹ, con..."

Trụ Tử muốn kéo lấy mẹ mình, nhưng lại bị đối phương dùng sức đẩy ra.

"Mẹ thấy con không chịu nghe lời mẹ nữa rồi! Mau tránh ra!"

Trụ Tử bị mẹ đá ngã xuống đất.

Nhân lúc này, mẹ Trụ Tử trực tiếp đặt đứa trẻ xuống dưới chiếc hố, sau đó cầm cuốc lên bắt đầu lấp đất.



Trụ Tử dường như cuối cùng cũng từ bỏ việc đấu tranh, ngồi dậy giúp mẹ bốc đất rải vào bên trong.

"Không được cử động!"

"Giơ tay lên!"

Mấy chục người đang ẩn nấp tất cả đều xông ra ngoài, có người cầm dây thừng trói họ, có người thì dùng tay chân làm ‘vũ khí’.

Nhìn thấy nhiều người xuất hiện như vậy, Trụ Tử đột nhiên mặt như tro tàn, cúi đầu không nói một lời.

Mẹ anh ta ghê gớm hơn nhiều, không chỉ mở mồm chửi bới mà ánh mắt nhìn Trương Thiên với mấy người đi đầu giống như đuôi ong tẩm độc, hận không thể dùng kim đâm chết đối phương.

Có người trong đội ngũ rất bực bội khi nghe mẹ Trụ Tử mắng nên trực tiếp dùng khăn lau mồ hôi bịt miệng bà ta lại, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Ninh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người tê liệt ngã xuống dưới đất, Trương Thiên ở bên cạnh cô ấy thì cẩn thận bế đứa trẻ ra.

Đứa bé ngây thơ vô tội, cho dù một giây trước suýt thì bị bà nội và ba chôn sống, nhưng lúc này nó vẫn mỉm cười rạng rỡ với Trương Thiên, để lộ hai hàng lợi hồng hào.

Thẩm Ninh vẻ mặt nghiêm túc vẫy tay:

“Mang đi!”

Một nhóm người rầm rộ đi về phía huyện thành.

Làm xong việc lớn, cảm xúc của mọi người đều đang là lúc kích động nhất, lúc đến mất gần một tiếng đồng hồ, nhưng lúc về lại chưa đến nửa tiếng.

Đêm mùa hè rất ngắn, ngày lại dài, khi đến huyện thành mặc dù đã gần tám giờ rưỡi nhưng mặt trăng ở trên bầu trời đã nhô lên.
 
Chương 41


Ngoài đường có rất nhiều người, nhìn thấy đám người Hồng Tụ Tử đi tới với khí thế hung hăng, họ lập tức né sang hai bên.

Khi đến đồn cảnh sát, bên trong cũng có rất nhiều người.

Thẩm Ninh với tư cách là đội trưởng, ba cô ấy - Thẩm An Bình nhìn thấy con gái mình dẫn theo một đám đông đến, chỉ cảm thấy da đầu trở nên tê dại.

Ông ấy bước tới với vẻ mặt hung dữ:

"Con mang theo nhiều người như vậy tới đây làm gì? Đây không phải là nơi để con quậy phá đâu."

Từ nhỏ Thẩm Ninh đã chứng kiến dáng vẻ này của ba mình, cô ấy từ lâu đã không thèm để ý.

“Con tới báo án, một vụ án lớn.”

Thẩm An Bình bất lực thở dài, tùy ý vẫy tay.

“Vậy mang qua đó đi, lập biên bản trước.”

Trương Thiên nhìn sắc trời, nắm lấy tay Thẩm Ninh đang định đi vào.

"Tớ đi về trước nhé, cậu cứ xử lý mấy chuyện phía sau đi, nhưng cậu phải nhớ chuyện này không liên quan gì đến tớ, công lao chính thuộc về mọi người."

Để không làm gia đình lo lắng, cô cần phải cố gắng hết sức loại bỏ ‘vai trò’ của mình trong chuyện này.



Đây cũng là điều mà Trương Thiên đã thương lượng với Thẩm Ninh ngay từ đầu, dù đối phương không đồng tình với suy nghĩ của cô nhưng vẫn đồng ý lời cô nói.

"Cậu về đi, những chuyện phía sau cứ để tớ xử lý, mấy kẻ lén lút này đừng hòng tiếp tục làm hại người khác."

Nói xong cô ấy lập tức đi vào lập biên bản, giải quyết những vấn đề tiếp theo.

Trương Thiên một đường trở về bệnh viện, ngày mai chị dâu Mao Bình sẽ xuất viện, tối nay phải thu dọn đồ đạc, mang một ít về trước.

Khi trở lại bệnh viện, anh Hai đã thu dọn xong một phần, sắp xếp quần áo ổn thỏa, cũng thu dọn những đồ mà chị dâu mặc mấy ngày nay.

Bên cạnh, mẹ của chị dâu Mao Bình là Giang Phi Lục cũng đang xắn tay áo lên giúp đỡ, bà ấy đang sắp xếp đồ đạc của cháu trai.

"Em đi đâu chơi vậy?"

Trương Hồng Văn thuận miệng hỏi, đồng thời cũng lên tiếng dặn dò cô.

"Anh không phải can thiệp vào tự do của em, nhưng buổi tối con gái vẫn không nên đi lại ở bên ngoài, không an toàn đâu."

Trương Thiên cũng bước tới giúp sắp xếp lại những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

"Em biết rồi ạ, anh cứ yên tâm đi."

“Bây giờ bên ngoài khắp nơi đều có Hồng Tụ Tử đi bắt người, bình thường em cũng nên chú ý một chút, đừng chạy lung tung, bị người ta bắt được cũng không tốt đâu.”



Trương Hồng Văn không ngừng lải nhải, Trương Thiên lại vào tai này ra tai kia.

Đột nhiên, Trương Hồng Văn dừng lại, vẻ mặt trầm ngâm.

"Hay là anh đi kiếm một cây súng gỗ cho em mang theo, nếu gặp phải kẻ xấu có ý đồ không tốt với em thì trực tiếp bắn kẻ đó, chỉ cần không bắn chết là không có vấn đề gì."

Trương Thiên cũng nghĩ rằng đây là một ý tưởng tốt.

Cô sớm đã phát hiện lúc này ‘vũ khí’ ở nông thôn rất phong phú, trước đó ở trong đại đội còn có thể nhìn thấy một nhóm dân quân vác súng gỗ đi tuần tra ngoài đồng.

"Ý kiến này rất hay, nhưng em không biết kiếm ở đâu, anh Hai giúp em tìm một cái nhé ạ, còn có đạn giấy nữa, đến lúc đó em sẽ đi luyện tập một chút."

Mặc dù không biết khi nào công cuộc thu lại vũ khí súng gỗ quy mô lớn ở nông thôn sẽ diễn ra, nhưng với tư cách là một người sinh ra và lớn lên ở thời đại mới, chỉ chạm vào súng sắt trong lúc huấn luyện quân sự, Trương Thiên vô cùng mong muốn có được một chiếc súng gỗ của riêng mình.

Nếu như được cầm cho đã ghiền cũng là không một chuyện không tồi.

"Anh có một người đồng nghiệp, trong nhà cậu ấy có rất nhiều, lúc nào rảnh anh qua nhà cậu ấy đổi chút đồ cũng được."

Trương Hồng Văn gói ghém đồ đạc xong, dùng sức buộc chặt lại.

Trương Thiên cũng đã thu dọn đồ đạc xong, hôm nay sẽ mang những đồ này về trước, ngày mai chỉ cần mang theo một túi nhỏ là xong.

Buổi tối, cô nằm ở trên giường, nhưng rất lâu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 42


Đêm rất yên tĩnh, bầu trời đầy sao lấp lánh trong đêm, mà cơn sóng thần đến từ chuyện xảy ra vào tối nay cũng đã bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, Trương Thiên theo anh Hai Trương Hồng Văn đến bệnh viện để làm thủ tục xuất viện đón chị dâu Mao Bình về nhà.

Đến lúc này, nhiệm vụ đến huyện thành của cô đã hoàn thành, theo kế hoạch ban đầu, sáng nay cô cũng nên xuất phát trở về nhà.

Nhưng vì chuyện hôm qua nên Trương Thiên định ở lại thêm nửa ngày nữa.

Trên đường trở về khu tập thể, từ xa cô đã nhìn thấy một nhóm người đeo băng tay đỏ áp giải hai người đi trên đường, xung quanh thậm chí có người lòng đầy căm phẫn, ném đá vào người bị áp chế.

Cô nhìn kỹ hơn thì thấy Thẩm Ninh chính là người áp giải, mà người bị áp giải chính là Trụ Tử và mẹ của anh ta.

Thẩm Ninh và những người khác vừa phê phán vừa giải thích cho những người xung quanh những tội ác mà hai kẻ này đã gây ra.

Những người xung quanh nghe xong, có người trên mặt căm phẫn, có người chột dạ không hài lòng nhưng Trương Thiên tin rằng cho dù đối phương có suy nghĩ như thế nào thì họ cũng sẽ không dám làm điều tương tự nữa.

Đến thời điểm này, nhìn chung cô đã đạt được một số kết quả như mong muốn ban đầu.

Trương Thiên đi tìm riêng Thẩm Ninh sau khi cô ấy tổ chức buổi phê bình xong.

"Tiếp theo cậu có dự định gì không?"



Trương Thiên lên tiếng hỏi.

Nếu muốn mở rộng sức ảnh hưởng của sự việc lần này, Hồng Tiểu Binh cần phải về nông thôn, hành động cứng rắn giống như Phá Tứ Cựu lúc trước, mới có thể hoàn toàn uy hiếp, trấn áp mấy suy nghĩ xấu xa ở trong lòng những kẻ đó.

Thẩm Ninh cũng thật sự có ý định làm như vậy.

“Hôm nay phải kéo hai kẻ đó ra phê phán, đợi qua hai ngày nữa sẽ đưa bọn họ đến nông trường cải tạo lao động, không lao động đủ mười năm thì không được ra ngoài.”

“Ngoài ra, vài đội chúng tớ cũng có kế hoạch liên hợp lại, cùng nhau đi hết cả huyện thành, những nơi khác như thế nào tớ không biết, nhưng ở chỗ chúng ta, mấy việc như vẫn giữ nguyên tư tưởng mê tín thời phong kiến, sát hại bé gái tuyệt đối không được xảy ra nữa.”

Cô ấy nói hết câu với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó đưa hai tay đặt ở trước mặt Trương Thiên.

"Cậu có mang dầu cù là tới không?"

Hôm qua lúc về nhà Thẩm Ninh đã khoe dầu cù là tốt thế nào trước mặt ba mẹ nhưng đã bị ba trực tiếp lấy mất chai dầu, đã thế ông ấy còn nói rằng làm con gái thì phải hiếu thảo với ba mẹ.

Cũng may Thẩm Ninh nhớ rằng Trương Thiên đã nói sẽ mang cho cô ấy thêm hai chai nữa, nếu không lúc đi đến nông thôn, e là cả người sẽ bị muỗi đốt đến mức nơi nào cũng có vệt đỏ mất.

Vốn Trương Thiên cũng đã định hôm nay sẽ đưa dầu gió cho Thẩm Ninh, chẳng qua vừa nghĩ đến chuyện mọi người đều phải về nông thôn làm việc, thế là cô đã hào phóng bỏ thêm mười chai vào túi đeo vai.

"Những thứ này coi như là tớ tài trợ cho sự nghiệp ‘lớn lao’ của mọi người, không cần phải trả tiền đâu."



Cô thuận miệng nói, sau đó lấy đồ ra đưa cho Thẩm Ninh.

"Cậu nói thật chứ?!"

Thẩm Ninh sửng sốt trố mắt ra, lọ dầu cù là này chắc cũng khoảng 5 xu ấy nhỉ?

Nhiều dầu cù là thế này, cộng lại ít cũng phải 5 tệ, Trương Thiên lại không chút do dự cho đi như vậy sao!?

Cơ bất khả thất, thất bất tái lai. (Câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cần phải biết nắm bắt cơ hội khi nó đến.)

Nhân lúc Trương Thiên vẫn chưa hối hận, Thẩm Ninh vội vàng bỏ đống dầu cù là vào trong túi.

"Cậu yên tâm, tớ và mọi người nhất định sẽ thẳng tay trừng trị hành vi không để pháp luật vào trong mắt này!"

Cô ấy nghiêm túc nói.

Trương Thiên mỉm cười gật đầu, mục tiêu của cô đã đạt được một nửa, phần còn lại phải xem sự phát triển trong tương lai…

Sau khi đưa đồ xong, cô lại hỏi một số chuyện khác.

“Bên phía ba mẹ cậu có nói gì khi biết chuyện không?”
 
Chương 43


Trương Thiên mím môi hỏi.

“Ba mẹ tớ cực kỳ ủng hộ tớ làm việc này.”

Thẩm Ninh cười ha ha, sắc mặt hồng hào.

"Hôm qua sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, ba tớ tức đen cả mặt, suýt chút nữa ông ấy còn đập vỡ cả cái bàn đấy."

"Mà nhất là mẹ tớ. Bà ấy luôn cảm thấy bản thân đã và đang làm tròn nghĩa vụ, nhưng lại không ngờ rằng trong một công xã gần huyện thành lại có người dùng thủ đoạn độc ác như vậy để đối xử với một bé gái".

"Nhưng ba và mẹ đã đồng ý sẽ thêm tiền tiêu vặt cho tớ, coi như là phần thưởng cho sự việc lần này."

Cô ấy hất cằm lên cao, lộ ra chiếc cổ, giống như một con gà trống vừa chiến thắng đối thủ, đuôi như muốn vểnh lên trời.

Trương Thiên có chút buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô ấy, thật sự rất giống con cún con mà cô từng nuôi trước đây – vui vẻ đắc ý khi nhặt được quả bóng mà chủ nhân vừa mới ném đi.

Thoáng chốc Trương Thiên đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, ba mẹ Thẩm Ninh không hề dửng dưng cho qua chuyện mà còn ra sức ủng hộ cách làm của con gái mình, vậy thì sau này họ chắc chắn sẽ là hậu phương vững chắc cho sự ‘cải cách’ của mọi người.

Có điều, nếu chuyện này thực sự có thể trở thành trường hợp điển hình để mở rộng sức ảnh hưởng, Thẩm Ninh có thể sẽ thực sự nổi tiếng khắp cả nước.

Trương Thiên sờ cằm, muốn nhắc nhở thêm vài câu, nhưng thấy đối phương có vẻ như đang vô cùng nhiệt tình phấn đấu vì sự nghiệp vĩ đại, cuối cùng vẫn là quyết định ngậm miệng.



Một số việc được thực hiện theo sự thực dụng hay xuất phát từ trái tim đều sẽ cho ra những kết quả khác nhau, vì thế cô không nên vẽ chuyện vô ích thì sẽ tốt hơn.

Tiếp theo lại nghe Thẩm Ninh khoe khoang một lúc, đợi đối phương chưa đã cái nư ngừng nói, Trương Thiên bèn vội vàng đứng dậy chào tạm biệt.

Cô thực sự không ngờ rằng cô bạn điềm tĩnh, nghiêm túc trong ấn tượng sau khi quen thuộc lại trở thành một người lắm lời như vậy.

Thất sách thất sách.

Về đến khu tập thể, anh Hai cũng vừa mới nấu cơm xong, đang bưng ra bàn.

Vì hôm nay em gái dự định sẽ trở về nhà nên Trương Hồng Văn đã nấu một bữa cơm vô cùng thịnh soạn.

Tất cả thịt trong nhà đều được lấy ra nấu, ngoài món thịt kho tàu Trương Thiên yêu thích nhất, anh ấy còn hầm cả một con gà.

Trương Thiên ăn vô cùng vui vẻ:

"Anh Hai à, tay nghề này của anh đúng là tốt thật đấy ạ, chờ đến khi anh nghỉ hưu, có khi còn có thể mở một tiệm cơm kiếm chút tiền dưỡng lão ấy chứ."

Tay nghề của Trương Hồng Văn thực sự có thể sánh với đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh.

Chẳng lẽ ‘thiên phú’ của anh Hai cô chính là kỹ năng nấu ăn?



Trương Thiên lẩm bẩm trong lòng, sớm biết như vậy thì nên khuyên anh Hai theo học mấy vị đầu bếp, nói không chừng bây giờ cũng đã thăng cấp thành bếp trưởng rồi ấy chứ.

Trương Hồng Văn trợn mắt nhìn em Ba:

"Ăn nhanh đi, thịt còn không ngăn được miệng em nữa."

Nghỉ hưu thì chắc chắn là không thể, anh ấy phải làm việc cho đến khi không thể cử động được nữa.

Bốn người ăn sạch đồ ăn trên bàn.

Sau khi ăn cơm xong, cũng là lúc Trương Thiên phải đi về.

Trước khi cô về, Trương Hồng Văn đã lấy ra một xấp tiền và phiếu đưa cho Trương Thiên.

“Trong nhà bây giờ hẳn là đã thu hoạch xong lương thực rồi, trên đường về em cầm số tiền này đi mua ít thịt, rồi mua thêm một số đồ thường dùng trong nhà đi.”

“Hồi trước không phải mẹ luôn nói muốn có một chiếc chậu tráng men sao? Bây giờ anh đã là công nhân chính thức rồi, hàng tháng sẽ được phát phiếu công nghiệp, đồ dùng bên anh cũng đủ rồi, nên mấy thứ này cũng không cần thiết lắm, thế nên em cứ cầm đi mua chậu đi."

Trương Thiên nhìn xấp tiền và phiếu trong tay, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lúc đầu anh Hai cưới chị dâu, để thuận tiện cho việc đi làm nên đã dọn tới ở nhà ba vợ, người trong thôn đều nói anh Hai đi ở rể, đại đội trưởng thật đáng thương, nuôi con trai lớn đến chừng này, bây giờ lại trở thành con của người khác.
 
Chương 44


Khi đó tin đồn lan ra khắp nơi, Trương Vệ Quốc lo lắng cho con trai nên cũng không nói cho anh ấy biết.

Chỉ là cuối cùng anh Hai vẫn nghe được những tin đồn này.

Không lâu sau anh ấy đã tìm cơ hội dọn ra khỏi nhà ba vợ, tìm một căn nhà tập thể để ở, sau này, nguyên chủ học cấp ba ở huyện thành, cũng tới sống ở chỗ anh ấy.

Mà bây giờ anh Hai được chuyển qua làm công nhân chính thức mới được nửa năm, hiện tại trong nhà còn có con nhỏ, chi phí phát sinh phía sau chắc chắn sẽ cao hơn trước.

Nhưng Trương Hồng Văn vẫn luôn nhớ rõ phải gửi đồ, gửi tiền về cho nhà, giúp đỡ ba mẹ.

Đây vốn là trách nhiệm của anh Cả, chỉ là sau khi anh Cả đi tòng quân, anh ấy đã chủ động đảm nhận trách nhiệm này.

Trương Thiên không muốn, trong tay cô có tiền, nhưng cô không thể nói với anh Hai rằng cô có.

Cuối cùng chỉ đành nhận tiền và phiếu, hạ quyết tâm lần sau tới huyện thành sẽ mang theo nhiều đồ hơn, tránh để anh Hai phải tốn tiền mua.

Vấn đề tìm việc cũng cần phải đẩy nhanh, kiếp trước tuy rằng cô đã từng chịu khó chịu khổ, nhưng nông dân còn cực khổ hơn rất nhiều.

Nguồn thu nhập chính ở trong thôn là trồng trọt và chăn nuôi, quanh năm ngoại trừ sản lượng ở đồng ruộng ra, thì hầu như không có nguồn thu nhập thêm nào.

Có thể tưởng tượng, bây giờ nghỉ học không thể thi đại học, cô lại rời giáo dục trường học nhiều năm rồi, thực sự không có tự tin thi trường nghề, tương lai nếu không tìm được việc làm thì chỉ có thể đi trồng trọt ở quê.



Vì vậy, kế hoạch tiếp theo là tìm việc làm!

Có công việc, mọi việc trong nhà sẽ thoải mái hơn, cô có thể yên tâm to gan mang đồ về để cải thiện cuộc sống.

Lúc này, các vị trí công việc đều đã có chỉ tiêu, mỗi củ cải một cái hố (*), cô định tìm một công việc tạm thời trước, lại từ từ tìm kiếm cơ hội để trở thành nhân viên chính thức sau.

(*) người nào việc ấy, mỗi người đảm nhiệm một chức vụ hoặc giữ một vai trò

Nếu Trương Thiên chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, như vậy chắc chắn sẽ rất khó để tìm việc, nhưng hiện tại nhờ vô số vụ trao đổi mua bán, cô đã có mạng lưới quan hệ nhất định, thêm một kênh thông tin, chỉ cần hiểu biết nhiều hơn những người khác một chút là có thể tìm được cơ hội có được việc làm.

Trương Thiên bèn đi tìm những người mà cô đã từng giao dịch trước đây, dùng vật tư làm tiền thù lao, nhờ đối phương giúp nghe ngóng nơi nào có ý định tuyển dụng, tất cả đều lần lượt sảng khoái đồng ý.

Tiếp theo chỉ cần chờ đợi là được.



“Cái chậu này tốt đấy!”

Chung Quyên vui vẻ cầm chiếc chậu tráng men dùng nước ở lu nước bên cạnh để rửa sạch.



"Anh trai con cũng thật là, trong nhà vừa mới có thêm một thành viên mới, sao còn tốn tiền mua chậu tráng men cho nhà mình làm gì? Lãng phí quá."

Miệng thì nói những lời quở trách, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Trương Thiên cầm lấy một quả táo đỏ ngồi xổm ở một bên chậm rãi gặm cắn.

Mẹ cô rõ ràng là đang khoe khoang, đợi bà ấy rửa chậu xong, chắc chắn sẽ lại bê chiếc chậu này tới trong đội để khoe khoang tiếp.

Quả nhiên, sau khi nước trong chậu tráng men bay hơi hết, Chung Quyên đổ đầy một chậu đậu phộng rồi đi kể chuyện anh Hai có tin vui cho mọi người trong thôn.

“Chậc, đứa con trai thứ hai của tôi có con rồi, còn mua riêng cho tôi một cái chậu tráng men để đựng đồ, cho bà chút đậu phộng chia vui.”

"Chúc mừng chúc mừng bà!"

“Bà nhìn cái chậu con trai tôi mua này, là tráng men đấy, tôi đã bảo nó đừng mua nhưng nó cứ nhất quyết đòi mua, đúng là không nghe lời gì cả.”

"..."

"Con trai của bà đúng là hiếu thảo thật đấy."

Trương Thiên nhìn mẹ mình bưng chậu, khoe khoang với mọi người xung quanh một lượt, bấy giờ mới chưa đã thèm trở về nhà.
 
Chương 45


Cô đứng dậy, vươn vai một cái:

“Tối nay ăn gì vậy mẹ?”

Trở về nhà, lại ngủ một lúc, bây giờ đã cảm thấy hơi đói rồi.

"Con ăn tạm hai cái bánh quy lót dạ đi, buổi tối sẽ ăn mì, nhưng mà phải đợi thêm chút nữa."

Chung Quyên lấy hai miếng bánh hạch đào đưa cho con gái.

Lần này Trương Thiên về còn mang theo một giỏ đồ, trong đó có không ít thứ được lấy trực tiếp từ trong siêu thị.

Cô lấy một cân bánh hạch đào, hai nắm mì sợi, một cân thịt lợn, nửa con gà, một túi muối, còn có sáu quả táo và một quả dưa hấu.

Trương Thiên im lặng nhìn bánh hạch đào hai giây, sau đó bất đắc dĩ cầm lấy.

Thời tiết vô cùng nóng nực, cô cầm lấy một chiếc quạt hương bồ và một chiếc ghế đẩu nhỏ nhàn nhã ngồi dưới mái hiên, đồng thời không quên đuổi muỗi và những con côn trùng đen nhỏ ở xung quanh đi.

Thật sự thì Trương Thiên rất muốn ăn dưa hấu, mùa hè chính là mùa thích hợp nhất để ăn dưa hấu, nhưng tiếc là lúc này ở đây vẫn còn khá nghèo nàn nên chỉ có thể nói dối là mua ở hợp tác xã cung tiêu rồi lấy một quả ở trong siêu thị ra mang về.

Tháng 9 sắp kết thúc nhưng ánh nắng vẫn khá gay gắt, cả thế giới như biến thành một chiếc lồng hấp, nóng đến mức khiến Trương Thiên cảm thấy vô cùng uể oải, không hề muốn cử động một chút nào.



Tiếc là tiếp theo cô vẫn phải làm việc.

"Tiểu Thiên à, trong nhà hết củi rồi, con cầm cào tre lên núi kiếm cành thông với lá cây khô mang về đốt đi."

Mẹ Chung lấy một chiếc giỏ từ trong nhà đi ra, sau đó đặt cào tre vào tay Trương Thiên.

"Con lấy nhiều chút nhé, không thì hai ngày tới vẫn phải lên núi một chuyến."

Trương Thiên không muốn cử động.

"Em trai đâu rồi mẹ? Kêu nó đi đi."

Em trai là để sai bảo, bây giờ không sai thì sau này sẽ không thể sai được nữa.

"Em trai con mất tích từ lâu rồi, mẹ mà tìm được nó thì còn đi nhờ con nữa hả?"

Chung Quyên bỏ đồ đạc xuống, đội mũ lên đi ra ngoài ruộng giúp đỡ.

Trương Thiên không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài, tay xách nách mang đi lên trên núi.

Từ nhà cô muốn đi lên núi sẽ mất khoảng sáu phút, dọc đường sẽ đi qua cánh đồng của đại đội, có cánh đồng lúa mì đã được thu hoạch xong, bây giờ chỉ còn lại vài người vẫn đang thu hoạch lượt cuối.



Năm nay đại đội trồng cây chủ yếu là lúa mì, đậu nành và ngô, trong đó lúa mì và đậu nành đã được thu hoạch từ lâu, giữa ruộng chỉ còn lại ngô thu hoạch vào tháng 10.

Trương Thiên đi qua, trên khuôn mặt đen sạm của những người còn đang thu hoạch lượt cuối trên ruộng đều đổ đầy mồ hôi, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

“Năm nay sản lượng lương thực nhiều hơn năm ngoái gấp 3 lần, có thể trải qua một năm sung túc rồi”.

"Đúng vậy, may là chúng ta nghe lời đại đội trưởng, sử dụng nhiều phân bón hóa học, xem ra ngày mai phải sử dụng tiếp, nhưng thứ đó đắt quá, tiêu tốn cả đống tiền, tôi đau lòng chết đi được."

"Ha ha ha, lúc đầu cậu còn lén phàn nàn với tôi nói rằng đại đội trưởng lắm chuyện, cứ phải tốn tiền mua phân bón vừa đắt tiền vừa vô dụng, bây giờ thì cậu đã biết được lợi ích của phân bón chưa?"

"Thôi đi!"

Trương Thiên đi qua, khóe miệng hơi cong lên.

Nơi này là phía bắc, mặc dù khu vực cô đang sinh sống chủ yếu là đồng bằng, nhưng cũng có núi đồi.

Phía Tây đại đội giáp với núi đồ, thường ngày lúc nông nhàn, mọi người đều sẽ lên núi, có thể chặt cành cây nhưng không thể chặt cây trên diện rộng.

Đồ trong núi cũng có thể sử dụng, chỉ cần không phải lấy nhiều rồi mang về bán lấy tiền, người trong thôn cơ bản sẽ không nói gì.

Núi đồi chính là kho báu, từ khi vào núi Trương Thiên đã nhìn thấy rất nhiều thứ, cô hái hai quả mâm xôi dại bên này, hai quả táo đỏ dại bên kia, cô còn nhìn thấy mấy quả mận tím, quả chín mọc đầy cành, tiếc là vị vừa chua lại vừa chát.
 
Chương 46


Sau khi đi vào một khoảng thời gian ngắn, Trương Thiên đã tới đích đến của ngày hôm nay - khu vực rừng thông.

Cây cối ở đây phần lớn là cây bách và cây thông, cành và lá khô rơi trên mặt đất của chúng là nguyên liệu nhóm lửa cực kỳ tốt ở nông thôn, chỉ cần một nắm nhỏ là đã có thể nhóm lửa được.

Trên mặt đất đa số là cành thông, nhưng số lượng rất ít, Trương Thiên vừa đi vừa nhặt cũng không để ý, bất giác đã đi vào sâu bên trong rừng.

Đến lúc cô phát hiện ra thì thời gian cũng đã trôi qua khá lâu rồi.

Lúc này trong núi rất có thể sẽ xuất hiện mấy loài động vật hoang dã như lợn rừng, trên người cô cũng không có công cụ phòng thân nào, nếu gặp phải, thì cũng chỉ có thể trách bản thân xui xẻo.

Trương Thiên nhìn đống củi ở trong giỏ, dù đã ép xuống mấy lần nhưng cành khô vẫn chạm tới mép giỏ.

Nhiêu đây cũng đủ để dùng một khoảng thời gian dài.

Cô trực tiếp khoác chiếc giỏ lên trên lưng, cầm chiếc cào tre muốn nhanh chóng rời khỏi núi nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

"Hừ hừ… hừ hừ hừ..."

Trái tim của Trương Thiên đập thình thịch, lồng ngực đột nhiên như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.

Đây là tiếng của... Lợn rừng?!

Gặp phải lợn rừng ở trong núi cũng không phải chuyện tốt lành gì, nhất là trong tình huống bản thân không có một tấc sắt trong tay, gặp phải nó thì có khác nào là dân thường nhìn thấy xe tăng.



Sau khi Trương Thiên xác định được phương hướng phát ra tiếng động, cô nhanh chóng nhìn xung quanh để tìm được chỗ ẩn nấp thích hợp.

Đáng tiếc, ở đây toàn là cây cối, cô chỉ có một cách duy nhất là tìm một cây to chắc khỏe một chút để trèo lên.

Chỉ là… Chết tiệt! Cô lại không biết trèo cây!

Trương Thiên lập tức nghĩ đến việc hay là nằm trên mặt đất giả chết?

Nhưng đây là lợn rừng chứ không phải gấu đen!

Cô muốn khóc nhưng lại khóc không ra nước mắt.

Tiếng thở phì phò của lợn rừng đã càng ngày càng gần ở bên tai, Trương Thiên dùng hết sức để trèo lên cây, nhưng những ‘vật thể đối chiếu’ ở xung quanh lại cho thấy cô vẫn ở chỗ cũ chưa từng di chuyển.

Gió thổi qua, tiếng sột soạt vang lên cũng càng lúc càng rõ ràng, lưỡi hái của tử thần đang nhanh chóng đến gần, nhịp tim của Trương Thiên căng như một sợi dây đàn, như thể chỉ cần dùng thêm một chút lực thôi là nó hoàn toàn có thể đứt phựt.

Ngay khi cô nhìn thấy bóng dáng của lợn rừng, đang buồn bã vì hôm nay có lẽ sẽ phải chôn thây ở nơi này thì một bàn tay to đã đỡ lấy chân của Trương Thiên và đẩy cô leo lên.

!!!

Được cứu rồi!

Giây tiếp theo, trước mắt Trương Thiên lập tức xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai, mà người nọ chính là Triệu Tùng.



"Là anh sao?!"

Cô không khỏi kêu lên một tiếng.

Triệu Tùng liếc nhìn cô, không nói gì, cúi đầu nhìn con lợn rừng ở bên dưới đang đi về phía bọn họ.

Trương Thiên cũng ngậm miệng lại để tránh thu hút sự chú ý của lợn rừng.

Nhưng hôm nay cô giống như bị sao thủy nghịch hành, càng không muốn chuyện gì xảy ra thì nó lại càng xảy ra.

Giây tiếp theo, con lợn rừng dừng lại dưới gốc cây.

Đây là một con lợn rừng trưởng thành, nặng khoảng trăm cân, trông gần bằng một con nghé.

Gốc cây mà hai người chọn khá chắc khỏe, có thể đây cũng là lý do khiến nó trở thành ‘cào gãi ngứa’ hợp lý của con lợn rừng.

Hô hấp của Trương Thiên và Triệu Tùng bất giác nhẹ đi, tính cách lợn rừng rất hung bạo, nếu vô tình đụng phải sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu chọc giận nó thì nó sẽ chủ động tấn công con người.

Phải biết rằng, lợn rừng là loài động vật ăn tạp, không chỉ ăn cỏ mà còn ăn cả thịt.

Dưới sự cọ xát không ngừng của lợn rừng, cả cái cây cũng rung theo từng động tác của nó.

Hai người ăn ý ôm lấy thân cây, tiếp theo chỉ cần đợi lợn rừng thoải mái rời đi, họ hoàn toàn có thể trèo xuống rồi rời đi, an toàn trở về nhà.
 
Chương 47


Hai người mặt đối mặt, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, vốn là một cảnh tượng cực kỳ mập mờ.

Nhưng cho dù là Trương Thiên hay Triệu Tùng, một trong hai cũng không có ai có suy nghĩ như vậy, sự chú ý của họ đều tập trung vào ‘thứ hung hăng’ phía bên dưới.

Không biết qua bao lâu, lợn rừng cuối cùng cũng chịu rời đi.

Khi bóng dáng nhàn nhã của lợn rừng biến mất khỏi tầm mắt, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này, tay chân của Trương Thiên đã trở nên cứng đờ và tê dại.

Khi Triệu Tùng linh hoạt trèo xuống, trên cây chỉ còn lại Trương Thiên vẫn còn đang chân tay luống cuống, không biết nên bước chân nào xuống trước.

Giống y hệt hình ảnh của con người lúc bắt đầu thuần hóa tứ chi của mình.

Triệu Tùng nhìn hồi lâu, thật sự là không nhìn nổi nữa.

Anh thầm thở dài, nói:

“Cô cứ mạnh dạn trèo xuống đi, cho dù có ngã thì tôi cũng sẽ đỡ cô.”

Trương Thiên lập tức bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, cô hét lớn:

"Anh nhất định phải đỡ được đấy, mạng nhỏ này của tôi trông cậy hết vào anh đấy!"

Nói xong liền định trèo xuống, nhưng Trương Thiên vẫn đánh giá quá cao về bản thân…

Cô vừa không chú ý một cái, đã trượt chân ngã xuống, rơi thẳng xuống người Triệu Tùng.

"Bịch…"

Trong phút chốc, kinh động vô số loài chim.

"Anh không sao chứ?!"

Trương Thiên hồi thần lại vội vàng đứng dậy, đỡ lấy ‘ân nhân cứu mạng’ vẫn còn đang hoa mắt chóng mặt.



Cô còn đặc biệt kiểm tra thật kỹ khuôn mặt tuấn tú của đối phương, ngoại trừ mấy vết đỏ do bị đè ra thì đến một vết xước cũng không có.

Trương Thiên bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là khuôn mặt đẹp trai không sao, đấy chính là báu vật thế giới đó, nếu bị hỏng thì sau này cô biết lấy gì để điều chỉnh tâm trạng bây giờ.

Lúc này, cuối cùng Triệu Tùng cũng hồi thần lại, lắc đầu mấy cái, sau khi đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo mới chống tay xuống mặt đất rồi đứng dậy.

Anh phủi đi những cành lá khô còn dính trên người.

"Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì mau chóng trở về nhà đi, cô ngay cả việc trèo cây cũng không biết, sau này đừng chạy vào trong núi nữa, chẳng may lần sau gặp phải lợn rừng hay thứ gì đó tương tự thì sẽ rắc rối to đấy."

Trương Thiên liên tục gật đầu, lần sau nếu vào núi thì cô nhất định sẽ mang theo súng gỗ mà anh Hai đã tìm được cho cô, có nó trong tay, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Triệu Tùng giúp Trương Thiên tìm chiếc cào tre và chiếc giỏ bị rơi cách đó không xa, sau đó đặt chúng ở trước mặt cô.

"Tôi còn có việc nên không đi cùng cô nữa. Đi đường nhớ chú ý an toàn."

Trương Thiên đeo chiếc giỏ lên, cầm lấy chiếc cào tre, sau đó bình tĩnh gật đầu.

"Anh đi đi, tạm biệt."

Hai người mỗi người một ngả, sau đó chưa đầy mười phút sau, bọn họ lại gặp lại nhau.

Trương Thiên: "..."

Triệu Tùng: "..."

"Ừm... trùng hợp thật ha."

Trương Thiên cười ngượng ngùng nói.

Đây chính là duyên phận!

"... Thật trùng hợp."



Triệu Tùng im lặng hồi lâu, sau đó cũng nói.

"Vậy thì chi bằng đi cùng nhau đi?"

Trương Thiên bèn lên tiếng hỏi dò.

Càng nhiều người lại càng náo nhiệt.

"Ừm."

Triệu Tùng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

Ai ngờ còn chưa đi được hai bước thì đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

"Anh Tùng! Cứu mạng!!"

Cùng với những tiếng gào thét thảm thiết, một cậu bé cao to khoảng trên dưới 15 tuổi đang cầm một khẩu súng săn chạy như điên tới.

Mà thứ khiến cậu ấy phải co giò lên chạy chính là con lợn rừng cáu kỉnh đang đuổi theo phía sau.

"Chết tiệt!"

Trương Thiên dứt khoát xoay người chạy lên chỗ cao, Triệu Tùng ở bên cạnh cũng vậy.

Cậu bé cũng nhìn thấy hai người, hai mắt lập tức sáng rực lên, cao giọng kêu cứu.

“Anh Tùng, mau cứu em với!”

Cậu ấy sắp không thể chống đỡ được nữa.

"Cẩu Đản, cậu làm gì vậy?!"

Triệu Tùng vừa chạy vừa hỏi.

Trong lòng anh có linh cảm không tốt, chẳng lẽ tên Cẩu Đản kia đã dùng súng bắn lợn rừng?
 
Chương 48


Mà sự thật cũng đúng như Triệu Tùng dự đoán.

"Em vốn định bắn lợn rừng lấy thịt, nhưng độ chính xác của súng săn không cao, không bắn trúng, thế là nó đã đuổi theo em."

Cẩu Đản có chút tủi thân nói.

Trương Thiên nghe vậy thì thực sự muốn hộc máu, không có dùi kim cương thì đừng ôm nghề đồ Sứ (không có bản lĩnh thì đừng làm chuyện bản thân không làm được)!

Đúng là điếc không sợ súng.

Ngay cả một thợ săn dày dạn kinh nghiệm khi gặp lợn rừng cũng phải nhượng bộ vài phần, Cẩu Đản từng sử dụng súng săn mấy lần mà lại dám đi săn lợn rừng?

Không chỉ Trương Thiên, Triệu Tùng cũng rất đau đầu.

Anh không ngờ Cẩu Đản lại to gan như vậy, tình cảnh hiện tại quả thật là vô cùng khó giải quyết.

"Trong súng có còn đạn không?"

Triệu Tùng hỏi Cẩu Đản.

"Bắn hết rồi ạ, em mang ba viên, nhưng không có viên nào trúng."

Cẩu Đản xấu hổ gãi đầu trả lời.

Thế nên mới không còn cách nào khác, chỉ có thể co giò bỏ chạy.

Gặp phải lợn rừng ở trong núi, việc đầu tiên chính là trèo lên cây cao hoặc chỗ cao.



Trương Thiên vốn không giỏi trèo cây, bây giờ lợn rừng đã đến rất gần, cô hoàn toàn không có thời gian để chuẩn bị.

Thêm vào đó cây cối ở đây cũng không rắn chắc lắm, rất dễ bị lợn rừng đụng gãy.

Vậy thì tính ra cũng không còn nhiều sự lựa chọn cho họ.

Đường núi ở đây vốn đã chật hẹp, sức lực của Trương Thiên cũng không đủ, chạy được một lúc, cô rất nhanh đã thở hổn hển, giờ phút này bằng mọi giá phải nghĩ ra cách đuổi con lợn rừng kia đi.

Trương Thiên không khỏi quay đầu lại nhìn Triệu Tùng bên cạnh - người mà thỉnh thoảng vẫn giang tay kéo cô một chút.

"Sự chênh lệch về thể lực giữa chúng ta và lợn rừng quá lớn, phải tìm cách bẫy lợn rừng lại hoặc giết chết nó luôn."

Triệu Tùng phát ra tiếng thở nặng nề, liếc nhìn lợn rừng đang đuổi theo phía sau, thuận tay kéo Cẩu Đản.

"Đá ở đây không đủ sắc bén, chúng ta có thể tìm cành cây hay gì đó, tôi nhớ trước mặt có một nơi có hai cái cây mọc chéo nhau, khoảng trống còn lại có lẽ có thể bẫy được con lợn rừng này."

“Vấn đề là làm sao dụ được nó chạy tới chỗ đấy, hơn nữa còn phải khiến nó lao vào bên trong rồi bị kẹt lại.”

Lợn rừng cũng không hề ngu ngốc, muốn dụ nó vào bẫy thì bọn họ sẽ phải chấp nhận rủi ro ở một mức độ nhất định.

Trương Thiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Hai người có thể chạy qua hai cái cây đó không?"

Nếu được thì có thể áp dụng cách giương đông kích tây và tấn công trực diện để dụ lợn rừng vào bẫy.

Triệu Tùng tính toán đại khái trong lòng, sau đó lắc đầu nói:



"Không được, tôi và Cẩu Đản người to, sẽ bị kẹt ở giữa."

Cẩu Đản tuy mới mười lăm tuổi nhưng khung xương to, chắc chắn sẽ bị mắc kẹt chứ đừng nói đến bản thân anh.

"Vậy tôi thì sao?"

Trương Thiên tiếp tục hỏi.

Cô cần chắc chắn rằng kế hoạch của mình có ổn hay không.

Triệu Tùng không khỏi mở to mắt, suy nghĩ một chút, sau đó kinh ngạc nói:

"Cô hẳn là không có vấn đề gì."

Chẳng lẽ cô nhóc này muốn dùng bản thân làm mồi nhử?

Anh còn đang nghi ngờ bản thân suy nghĩ quá nhiều, lại nhìn thấy Trương Thiên ở phía đối diện gật đầu.

“Tôi sẽ làm mồi nhử để dụ lợn rừng sập bẫy. Hai người ở một bên hỗ trợ tôi, phụ trách việc phân tán sự chú ý của lợn rừng khi nó sắp đuổi kịp tôi.”

Cô không đợi hai người từ chối đã quyết đoán định ra kế hoạch.

Lợn rừng đã càng lúc càng gần, bọn họ không có nhiều thời gian để nghĩ ra biện pháp khác, bắt buộc phải thực hiện kế hoạch ngay lập tức.

Triệu Tùng cũng hiểu rõ điều này, anh do dự hai giây rồi đồng ý.

Có điều Triệu Tùng cũng hạ quyết tâm, cho dù hôm nay bản thân có chết ở đây thì cũng không được để Trương Thiên xảy ra chuyện gì, nếu không nhà đại đội trưởng chắc chắn sẽ không chịu để yên cho nhà bọn họ!
 
Chương 49


Vả lại chuyện ngày hôm nay vốn là do hai người là anh và Cẩu Đản gây ra, đã là đàn ông thì dám làm dám chịu, anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm chuyện này.

"Cẩu Đản đi trước dẫn đường, tôi sẽ ở phía sau yểm trợ và phân tán sự chú ý của lợn rừng, chúng ta cùng hành động!"

Vài người bắt đầu hành động theo kế hoạch sơ bộ, dưới sự chỉ dẫn của hai người, Trương Thiên nhanh chóng tìm được đích đến.

Cô nhìn hai cái cây phía đằng xa, lại nhìn lợn rừng ở ngay phía sau, lập tức gật đầu với hai người bên cạnh.

Triệu Tùng cầm quả thông và đá ném về phía lợn rừng, đợi lợn rừng lao về phía Triệu Tùng, Cẩu Đản lại ở hướng ngược lại dùng cách tương tự để thu hút nó.

Dưới chiến thuật kéo dài thời gian của hai người, Trương Thiên đã chạy tới ‘bẫy rập’, huýt sáo với lợn rừng và hét lớn, thậm chí còn cầm đá lên ném vào người nó.

Lợn rừng vốn bị hai người Triệu Tùng chọc tức, đã cực kỳ cáu kỉnh, lúc này lại bị Trương Thiên ném đá, nó lập tức dậm chân chạy như điên tới.

Trương Thiên nhìn chằm chằm con lợn rừng, trong lòng vô cùng bình tĩnh, tim đập chậm và ổn định.

Cô điên cuồng tính toán khoảng cách giữa bản thân và nó.

Cho đến khi lợn rừng chỉ còn cách Trương Thiên chừng hai mét, cô lập tức quay người nhảy ra phía sau ‘bẫy rập’.

Lợn rừng theo quán tính lao tới, chỉ nghe “ầm” một tiếng, bị kẹt chặt ở giữa hai cái cây.

"Oa oa ... oa."

Trương Thiên thở hổn hển, trên mặt nở nụ cười thoải mái và mừng rỡ.



Thành công rồi!

Nhìn dáng vẻ ra sức vùng vẫy của lợn rừng, Trương Thiên nhìn xung quanh, nhặt một hòn đá to như quả dưa hấu, dùng sức đập mạnh vào đầu con lợn rừng đang lắc trái lắc phải và không ngừng gào thét.

Một lần, hai lần, ba lần.

Mãi cho đến khi đầu con lợn rừng bị đập thành một vết lõm, tiếng kêu rầm rì dần dần nhỏ đi và biến mất, hai người Triệu Tùng và Cẩu Đản đang sững sờ bấy giờ mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới ngăn cản.

"Đủ rồi đủ rồi!"

Lúc này Trương Thiên mới ném hòn đá đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Tùng nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt kỳ quái, vẻ mặt phức tạp, đầu óc của cô nhóc này đúng là rất linh hoạt, chỉ là tính cách lại hung dữ cực kỳ!

"Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Trương Thiên ngồi bệt trên mặt đất, nhìn xác con lợn rừng trước mặt, tò mò hỏi.

Dù con lợn rừng này to như vậy, nhưng nếu chia đều cho cả đại đội thì với số người trong thôn hiện nay, một nhà cũng chẳng cầm nổi nửa cân thịt.

Hơn nữa, nếu để người nhà biết, cô lên núi gặp phải lợn rừng, còn dùng thân mạo hiểm, thế thì vài tháng tới cũng đừng hòng được ra khỏi cửa.

Theo ý của cô, đó chính là trực tiếp mang tới chợ đen bán, dù sao thịt lợn rừng có mùi tanh, nhưng nó vẫn là thịt, muốn bán thì vẫn bán được.

Nhưng chỉ cô nghĩ cũng vô ích, còn phải xem ý của Triệu Tùng và Cẩu Đản.

Cẩu Đản nhìn Triệu Tùng, hiển nhiên là nghe theo lời Triệu Tùng.



Triệu Tùng vốn cũng kinh doanh ở chợ đen, nhưng dạo gần đây tình hình không ổn cho lắm, chợ đen đã ngừng họp chợ mấy ngày.

"Tôi đề nghị chúng ta mang tới chợ đen để bán. Dù sao nếu để người nhà biết được chúng ta dùng tay không bắt lợn rừng, những ngày tháng sau này sẽ không thể sống yên ổn được đâu."

Trương Thiên và Cẩu Đản đều gật đầu, đúng vậy.

Triệu Tùng do dự trong phút chốc, sau đó mới nói:

"Có thể bắt được con lợn rừng này, công lao chính thuộc về Trương Thiên. Thế nên sẽ để cô lấy sáu phần, tôi và Cẩu Đản mỗi người hai phần, cô thấy sao?"

Anh nhìn Trương Thiên và Cẩu Đản, Trương Thiên gật đầu biểu thị không có ý kiến.

"Em không bỏ sức nhiều, chỉ cần chia cho em một phần là được rồi."

Cẩu Đản cười ha ha nói.

Triệu Tùng vẫn khăng khăng phải chia hai phần.

"Ai cũng phải bỏ công bỏ sức nên cứ chia như vậy đi."

Cẩu Đản cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

"Hai người muốn lấy thịt hay tiền?"

Triệu Tùng tiếp tục hỏi.
 
Chương 50


Trương Thiên đương nhiên là lấy tiền, trong siêu thị của cô cũng có thịt, không cần phải ăn thịt lợn rừng.

"Lấy tiền."

"Được rồi, nếu hai người tin tưởng tôi thì cứ giao việc bán thịt lợn cho tôi đi. Tiền thì đợi khi nào bán hết con lợn rừng này, chúng ta sẽ chia sau."

Triệu Tùng nói.

Trương Thiên mừng rỡ không thôi, cô lập tức đồng ý:

"Tôi không có vấn đề gì, chỉ là anh định vận chuyển thế nào? Con lợn này nặng cả trăm cân đấy!"

Nếu dựa vào sức người vận chuyển, e là chưa đi được nửa đường thì đã bị phát hiện rồi.

Người có được địa bàn ở chợ đen như Triệu Tùng, chắc chắn năng lực bản thân sẽ không tệ đi đâu cả.

"Chuyện này tôi đã có cách, cô không cần quan tâm, cứ để tôi làm, cô chỉ việc chờ lấy tiền là được."

"Vậy thì vất vả cho anh rồi, anh cứ lấy thêm một phần từ sáu phần của tôi đi, coi như là công vận chuyển."

Trương Thiên thật lòng cảm thấy mình nên đưa số tiền này, dù sao lúc này nếu muốn buôn bán, bị bắt sẽ bị kết tội là đầu cơ, bị đưa đến nông trường cải tạo ít nhất ba, bốn năm.

Số tiền này thực sự không dễ kiếm một chút nào.

Triệu Tùng kiên quyết từ chối, xua tay nói:



"Không cần, hai phần là hai phần."

Trông thấy thái độ của đối phương, Trương Thiên cũng chỉ đành phải từ bỏ.

Đầu lợn rừng còn đang chảy máu, Trương Thiên cúi đầu nhìn, sau đó nắm một nắm đất xoa lên.

"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, trong núi còn có các loài thú dữ khác, chẳng may mùi máu tanh thu hút những con thú đó tới đây, chúng ta chắc chắn sẽ không thể chạy được, bây giờ chân cũng mềm nhũn ra rồi."

Trương Thiên cười khổ, cô cũng không hề nói đùa, vừa rồi chạy quá sức nên đã dùng hết sức lực, bây giờ đi có hai bước mà chân cứ run lẩy bẩy.

Triệu Tùng cũng nhận ra điều này.

“Hai người cứ đi trước đi, tôi ở lại xử lý một chút rồi tìm người mang đi.”

"Vậy thì nhờ cả vào anh."

Trương Thiên dứt khoát xoay người rời đi, giỏ và cào tre của cô vừa bị rơi trên đất, phải đi tìm trước mới được.

Cẩu Đản và Trương Thiên cùng nhau rời đi, đi được nửa đường thì tách ra, không lâu sau cậu ấy đã quay trở lại chỗ của Triệu Tùng.

“Cậu đi gọi anh Quốc Khánh và anh Mãn Thương của cậu, bảo họ mang xe đến chỗ cũ, nói có hàng cần giao.”

Triệu Tùng lên tiếng dặn dò Cẩu Đản.

Anh đang kinh doanh ở chợ đen nên kiểu gì thì kiểu cũng phải cẩn thận một chút.



Cẩu Đản gật đầu, chạy như bay xuống núi tìm người.

Triệu Tùng buộc lợn rừng vào chiếc bè anh vừa làm bằng dây leo, kéo nó xuống bằng một con đường khác.

Phía bên kia, Trương Thiên cầm theo giỏ và cào rời khỏi núi, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt, thời khắc đó cô cảm thấy bản thân dường như đã trở lại thế giới loài người.

Nhiệt độ giữa trong và ngoài núi quả thật có sự khác biệt rất lớn, bên trong cực kỳ mát mẻ, thậm chí có thể nói là râm mát nhưng bên ngoài lại rất nóng, chẳng khác nào là hai thế giới băng và lửa.

Về đến nhà, nhìn thấy mẹ Chung Quyên đang ướp thịt, một cân thịt lợn mang về được ướp muối đều, sau đó để trong chậu ướp tiếp hai, ba ngày, cuối cùng là đặt ở nơi râm mát hong khô.

Nửa con gà còn lại được chặt thành từng miếng hầm với khoai tây.

Ai nấu ăn lâu năm chắc hẳn trong tay đều có ‘một cái cân’, làm món gì, bỏ nguyên liệu gì đều sẽ có một định lượng nhất định.

Trương Thiên cảm thấy gà hầm khoai tây dù không bỏ gia vị gì, nhưng mùi hương vẫn thơm ngon cực kỳ.

Lúc này Chung Quyên cũng đã ướp thịt xong, nhìn thấy con gái về thì lập tức sai bảo cô.

"Con đi đem dưa hấu mà con mang về ngâm ở trong giếng đi, đợi ba con và mọi người về thì lấy ra cắt cho cả nhà ăn."

"Vâng!"

Trương Thiên vui vẻ ôm dưa hấu lên bỏ vào trong xô, sau đó từ từ đặt nó vào trong giếng nước.

Cô đã muốn ăn từ lâu rồi, vừa nghĩ đến mùi vị ngọt ngào của dưa hấu, miệng lập tức ứa nước miếng.
 
Chương 51


Cạnh nhà họ có một cái giếng, hàng xóm thường xuyên đến lấy nước.

Nhưng cũng có vài người sẽ xuống cái giếng dưới chân núi lấy nước vì nước ở đó ngọt và ngon hơn.

Gia đình Trương Thiên thỉnh thoảng cũng sẽ xuống chân núi lấy vài xô nước mang về nhưng để thuận tiện, đa phần đều sẽ uống nước từ giếng nhà mình.

Ngay lúc Trương Thiên đang vui sướng ngồi dưới mái hiên tưởng tượng cảnh buổi tối được ăn dưa hấu thì từ xa có một bóng người đạp xe đạp lao tới, sau đó dừng lại ở lối vào sân.

“Thư của nhà Trương Vệ Quốc này!”

DTV

Người đưa thư rút một lá thư từ trong túi ra rồi hô to.

“Đến đây đến đây!”

Chung Quyên với vẻ mặt vui mừng chạy chậm tới, nhận lấy phong thư, nói tiếng cảm ơn với người đưa thư, lại rót một bát nước cho người đó giải khát, bấy giờ mới đưa bức thư cho Trương Thiên đang tò mò, bảo cô đọc cho mình nghe.

Trương Thiên mở ra nhìn một lúc, đợi sau khi nhìn rõ bên trong viết gì, cô chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Anh Cả sắp về rồi.”

Chưa đợi Chung Quyên vui mừng xong, cô lại nói tiếp:

“Về kết hôn!”

“Cái gì?!!”

Tin anh Cả Trương Hồng Vũ về kết hôn ngay lập tức khiến gia đình náo động.

Trương Thiên đang thành thật nhóm lửa sau bếp lò, ông nội Trương Đại Ngưu và ba Trương Vệ Quốc đang xem lịch, cố gắng tìm một ngày tốt gần nhất.

“Anh trai con cũng thật là, trước đây gửi thư về cũng không hề nhắc một câu, bây giờ lại đột nhiên nói về kết hôn, mẹ đến con dâu tương lai trông như thế nào cũng không biết.”

Chung Quyên vừa xử lý chỗ rau xanh chút nữa sẽ dùng, miệng vừa nói liếng thoắng không ngừng, nhưng chỉ cần nhìn khóe môi đang nhếch lên là có thể thấy bà ấy hiện giờ đang rất vui vẻ.

Trương Thiên đan đôi giày rơm trong tay, thỉnh thoảng lại thêm một nắm củi vào bếp lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-51.html.]

“Anh Cả kết hôn, nhà chúng ta thế nào cũng phải bày hai bàn tiệc, mời họ hàng bạn bè đến để gặp gỡ làm quen trước chứ ạ?”

Thời này chuyện kết hôn khá đơn giản, không phô trương như các thế hệ sau nhưng thế nào cũng phải bày hai bàn để họ hàng biết mặt.

Chung Quyên gật đầu.

“Phải bày mấy bàn, nhà chúng ta một bàn, nhà ông Hai con hai bàn, còn nhà vợ của anh Hai con, cán bộ đại đội, ít nhất cũng phải làm năm bàn.”

Bà ấy đặt rau trong tay xuống, thở dài nói:

“Nhiều người đến như vậy, vợ anh Cả con lại là người thành phố, còn là y tá, bữa tiệc này dù sơ sài thế nào cũng phải có tám bát lớn mới được.”

Tám bát lớn ở đây bao gồm các món chính như khâu nhục, thịt lợn miếng, xôi ngọt, chân giò, ngoài ra còn có các món nguội, súp, canh…

Nói chung bàn tiệc càng phong phú đầy đủ thì hai bên sẽ càng hài lòng.

“Bình thường anh Cả của con cũng gửi rất nhiều phiếu về đây, trong nhà có không ít phiếu thịt, nhưng mẹ chỉ sợ đến lúc đó lại không mua được thịt.”

“Bây giờ thịt không dễ mua, quầy thực phẩm ở công xã chúng ta chỉ khi nào thu lợn thì mới có thể mua được một ít, còn những lúc khác thì hoàn toàn phải dựa vào vận may.”

Bà ấy càng nghĩ càng lo lắng, rau trong tay cũng không thể nhặt nổi nữa.

Trương Thiên khẽ cau mày, nói với vẻ kỳ quái:

“Công xã không có, chúng ta tới huyện thành mua là được mà ạ? Cùng lắm thì đi bộ hơn tiếng đồng hồ thôi.”

Chung Quyên sửng sốt, bỗng cười lớn:

“Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta có thể tới huyện thành mua. Huyện thành chắc chắn sẽ dễ mua thịt hơn công xã!”

Bà ấy đúng là hồ đồ rồi, lại không nghĩ đến việc đến huyện thành mua.

Rau trồng ở nhà chắc là vẫn đủ dùng, nếu như không đủ thì có thể sang nhà chú Hai hái một ít, bàn ghế, ghế dài, nồi niêu xoong chảo thì đi mượn của người trong thôn, thịt mua trước buổi tiệc một ngày là được, việc còn lại chỉ là tìm một vị đầu bếp để nấu tiệc.

Chung Quyên càng nghĩ càng vui vẻ, không nhịn được mà ngâm nga câu hát, tiếp tục làm công việc còn đang dang dở.
 
Chương 52


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 53


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
Chương 54


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top