Cập nhật mới

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Triệu Chí Dân thấy vậy trong lòng khó chịu, phất phất tay nói: "Được, điều kiện tiên quyết là ngươi ăn no."
Hán tử kia nhất thời vui mừng hớn hở, đi vào trong rừng hái một mảng lớn lá cây, sau khi dùng nước rửa sạch liền cẩn thận từng li từng tí bọc bánh bao lại.
Sau giờ ngọ, Trần tú tài còn tới một chuyến, đệ đệ hắn may mắn được thôn trưởng chọn tới khai hoang thay tiên nhân, thừa dịp uống nước giải khát, đệ đệ hắn dùng một loại ngữ khí đắc ý giảng giải thần vật khoai lang, phải gọi là mỹ vị a.
Trần tú tài khẽ động tâm, nhìn một nhà tiên nhân đang trao đổi với các thôn dân, tay nắm chặt thành nắm đấm, nội tâm sinh ra một loại khát vọng.
Chế độ tuyển quan của triều Thiên Khải là chế độ sát cử, Trần tú tài cũng mang số khổ, năm đó vốn được châu mục tiến cử làm tú tài, đây vốn đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng ai biết được châu mục kia phạm tội gây họa cho toàn tộc, Trần Hành may mắn không bị liên lụy, nhưng chuyện được tiến cử làm quan cũng liền thôi, mặc dù chưa thật sự làm thành tú tài triều đình, thêm vào đó tú tài vốn là một loại xưng hô tài năng tú dị.


Người trong thôn vẫn tôn xưng hắn một tiếng Trần tú tài.
Mà tới nay Trần tú tài vẫn luôn tìm cơ hội tiến cử mới, lúc này nhất định phải được huyện lệnh tiến cử, đến lúc đó liền có thể mở rộng khoai lang khoai tây này ra ngoài, dân chúng triều Thiên Khải cũng không cần đói bụng.
Nhưng hắn thuộc hộ nghèo, lại bị cựu châu mục ảnh hưởng, huyện lệnh tham tiền kia sao thèm nhìn hắn? Trần tú tài chợt nhớ tới hai ngày tới chính là đại thọ 60 của Chu lão viên ngoại, đến lúc đó huyện lệnh chắc chắn sẽ tham dự thọ yến, ánh mắt Trần tú tài sáng lên, nhanh chóng quay đầu về nhà viết lời chúc.
.
Buổi chiều Triệu Chí Dân lại kéo máy cày đã nạp điện mấy giờ tới, thấy dáng vẻ khát khao của thôn trưởng Trương Đại Tiến, liền kéo ông ta đến điều khiển máy cày.
"Lão ca à, ngươi đừng khẩn trương, ấn cái nút này đẩy về phía trước là được..."
Thôn trưởng bị cách xưng hô kia làm cho hoảng sợ, vội hỏi: "Không biết tiên nhân ngài tuổi tác bao nhiêu?"
Triệu Chí Dân cười nói: "Năm nay ta 50 rồi."
Thôn trưởng khiếp sợ không thôi: "Tiên nhân 50 tuổi? lại trẻ như vậy? Ta cho rằng tiên nhân năm nay mới 36 tuổi!"
Người cổ đại hay chết sớm, tuổi thọ trung bình không quá 40 tuổi.
Thôn dân Đào Hoa thầm cảm khái, quả thật là tiên nhân a, trông thật trẻ.


50 tuổi mà ngay cả một sợi tóc bạc cũng không nhìn thấy.
Tiếp xúc một ngày, đều biết cả nhà tiên nhân tính tình hiền lành, có người có chút tò mò hỏi: "Không biết công tử tiểu thư tiên gia đã có hôn phối hay không? Là tiên quan nhà nào? Đến lúc đó chúng ta đến miếu cũng tiện đốt hương."
Triệu Chí Dân nghe vậy tức giận nói: "Hai tên tiểu tử thúi kia đều không có bạn gái, về phần con gái của ta..."
Tiêu Thính Vân ở một bên yên tĩnh xới đất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dưới tay vô thức nắm chặt cuốc.

Người một nhà này đều có vẻ trẻ tuổi, không biết nàng có phải lớn hơn hắn mấy tuổi hay không? Đã sớm có hôn phối hay chưa?
Con gái chính là áo bông nhỏ tri kỷ, Triệu Chí Dân nghĩ đến Triệu Hi liền tươi cười nói: "Khuê nữ nhà ta vừa tròn 16 tuổi còn là học sinh, không cho phép yêu sớm, chớ nói chi là kết hôn." Muốn kết hôn ít nhất phải 10 năm sau mới suy tính tới.
Khuê nữ không chỉ có thành tích học tập tốt trong trường, lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người, chỉ riêng Triệu Chí Dân biết đã có vài chàng trai trẻ lấy lòng nàng, dù vậy cũng may ngày thường Triệu Hi cũng chỉ nghĩ tới việc học, căn bản không để ý với chuyện yêu sớm.
Tiêu Thính Vân khẽ cong môi cười, hắn hơi buông lỏng tay cầm cuốc, im lặng không nói mà tiếp tục làm ruộng, tựa hồ đối không thèm để ý chút nào với những chuyện phiếm này.

Mọi người trong thôn Đào Hoa nghe được kinh ngạc cảm thán không thôi, học sinh? Quả thật là tiên giới a, nữ tử đều có thể nhập học.

Triều Thiên Khải bọn họ đừng nói nữ tử, chín thành nam tử đều không biết chữ.

Thôn trưởng Trương Đại Tiến cũng chỉ qua loa biết chút chữ, không vượt qua hai trăm chữ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Lại nói tiên nữ Hi Hi chỉ mới 16 tuổi, Tiên gia còn không để nàng đính ước với người ta, đoán chừng tiên nhân bọn họ có thể sống tới trăm ngàn tuổi, nghĩ như vậy 16 tuổi cũng coi là sớm.
Có hán tử dùng cuốc sắt cuốc đất, còn vừa cười nói: "Chúng ta ở đây 13 14 tuổi đã đính ước, 15 16 tuổi đã thành thân.

Lúc ta 17 tuổi, nàng dâu đã sinh cho nhà ta đứa cháu đầu tiên.”
Triệu Chí Dân liếc mắt nhìn hai tiểu tử thối vùi đầu làm việc, kiên quyết không đáp lời, thở dài nói: “Tôn tử tương lai của ta còn không biết ở đâu.”
Hai tiểu tử kia ngày trước cũng không phải chưa từng tham gia qua đại hội xem mắt của thôn Bạch Sa, nhưng mỗi lần đều thoái lui.

Hiện giờ xuyên không đến triều Thiên Khải, sống ở nơi này chuyện quan trọng nhất là ăn no, nên trước đó việc kết hôn còn không suy xét.

Triệu Ngôn và Triệu Húc: "...”
Bị đâm một mũi tên!
Đặc biệt là Triệu Ngôn, hắn là trưởng tử, ngày thường bị thúc giục nhiều nhất.

Trong lúc cười cười nói nói, mặt trời phía tây đã lặn sau núi, ánh mặt trời mờ nhạt làm bóng người kéo thật dài.

Mọi người thu dọn xong nông cụ, xoay xoay eo đau nhức chuẩn bị về nhà.
Có những thanh niên trai tráng thôn Đào Hoa giúp đỡ, việc khai hoang nhanh hơn rất nhiều.

Triệu Chí Dân đoán chừng nhiều lắm ba bốn ngày là có thể khai hoang được ba mẫu ruộng tốt.

Hắn dự định ngày mai sẽ đào mương, dẫn nước sông Thanh Thủy mà thôn dân bảo cách đó không xa chảy vào ruộng để tưới tiêu.
Thôn dân ở lại trong thôn đã sớm mong mỏi ngóng trông, chỉ chờ nhóm thanh niên trai tráng được chọn đi khai hoang trở về.
Những hán tử này cũng không phụ kỳ vọng, vừa trở về liền kể lại chuyện thú vị ngày hôm nay, sinh động như thật, từ chuyện sơn phỉ muốn trộm cắp lại bị tiên nhân điện giật, nói đến tiên nhân có một con gà thần tên là "máy cày" có thể nhẹ nhàng khai khẩn ruộng hoang, nói đến chỗ đặc sắc còn kích động mà vỗ vỗ vào đùi mình hét to.
“Quan trọng nhất chính…”.


Tiểu tử Chu gia kéo dài giọng nói, làm thôn dân chung quanh gấp đến độ trong lòng ngứa ngáy.

Hắn thập phần kiêu ngạo nói: "Buổi trưa hôm nay chúng ta đều được ăn tiên thực gọi là khoai lang.

Mùi vị này cả đời ta đều không quên được, vừa ngọt vừa dẻo, ăn rất ngon!".
Nhớ lại mỹ thực buổi trưa, tiểu tử Chu gia không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, khuôn mặt non nớt tràn đầy khát khao.
Lời này giống như sấm sét giáng xuống, thôn dân thôn Đào Hoa nghe mà mơ hồ, làm việc còn có thể có cơm ăn? Lại còn là tiên thực?
Đây là tiên nhân chúc phúc a, cho dù là quan to hiển quý cũng không chắc có được đãi ngộ này.
Có vài nam nhân còn lấy ra nửa chiếc bánh bao trân quý cho người nhà ăn, cũng may hiện nay thời tiết không nóng, để tới hoàng hôn cái bánh bao kia cũng không bị thiu.
Tin tức này vừa truyền ra, thanh niên trai tráng trong thôn không bị chọn đi khai hoang vội đến đỏ mặt, lao như điên về phía nhà thôn trưởng, trực tiếp vây quanh thôn trưởng đang muốn trốn tránh, ồn ào cũng muốn đi, cũng muốn nếm thử khoai lang tiên thực.
Mồ hôi trên trán thôn trưởng liên tục chảy xuống, miệng không ngừng lặp lại: "Khoai lang sau này sẽ có cơ hội, hai ngày nữa nói sau”.

Nói không chừng về sau mỗi người đều có thể ăn tiên thực!

Sắc trời dần tối, đèn đường hai bên biệt thự lại sáng lên, chiếu sáng buổi đêm như ban ngày.
Trương Tam đã bị trói ở trên cây cả ngày, cũng không biết dây thừng này buộc như thế nào, làm sao cũng cởi không được, một bên là con chó vàng to lớn nằm úp sấp, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Trương Tam nhìn thấy có người trở về, thật sự không nhịn được mà khóc rống lên: "Tiên nhân tha mạng a, thả ta đi nhà xí đi." Sáng nay hắn mới biết được đã ăn trộm phải nhà tiên nhân, bị trói một ngày không ăn không uống cũng thôi, nhưng hắn rất muốn đi nhà xí.

Nếu là ở nơi khác, cùng lắm thì kéo quần là tiểu luôn, nhưng nơi này là tiên cảnh a, hắn sợ làm ô uế nơi ở của tiên gia, khó khăn nhịn nghẹn cả một ngày.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Triệu Húc cười ra tiếng, nghĩ rằng tội phạm ở cục cảnh sát cũng có quyền lợi này, vì vậy hắn thả ngươi mang ra bên ngoài đi tiểu.

Sau khi Trương Tam sảng khoái lại bị Triệu Húc xách trở về, Trương Tam quỳ xuống đất run lẩy bẩy, miệng hô to tha mạng.

Triệu Húc đề nghị: "Nếu không mang tên sơn phỉ này đi báo quan?”.

Triệu Hi lập tức lắc đầu: "Không thể báo quan, báo quan thì chúng ta giải thích thế nào?”.

Cả nhà bọn họ mơ hồ xuyên qua, không có hộ tịch tại triều Thiên Khải! Cộng thêm bây giờ danh hào tiên nhân còn không có xác thực, bị quan phủ nhận định giả danh lừa bịp cũng có thể khiến cả bọn đều bị bắt a.

Trương Tam cũng biết mình rơi vào tay quan sai sẽ không có ngày tháng tốt lành, không ngừng dập đầu xin tha.


Triệu Chí Dân hỏi: "Ta nghe thôn trưởng nói các ngươi chiếm lấy sau núi không cho thôn dân đi vào? Còn giết quan sai”.

Trương Tam nhìn sắc mặt của bọn họ, khóc lóc kể lể: "Chư vị tiên nhân, chúng ta cũng từng là dân lành, chưa từng hại quan binh, tuy nói hiện tại đã vào rừng làm sơn phỉ, nhưng vẫn luôn ở trên núi, một tháng để cho phụ nữ trong trại lên trấn đổi chút vải vóc và muối ăn, thật sự chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý gì”.

Triệu Hi vẻ mặt do dự, Tiêu Thính Vân từ đầu chưa hề mở miệng bỗng nhiên lên tiếng: "Tay hắn quả thật chưa từng dính máu.

" Kẻ dính qua máu người không giống bộ dáng này của Trương Tam.

Triệu Hi kinh ngạc mà nhìn hắn một cái.

Báo quan thì không thể, nhưng trộm đồ của nhà nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ.

Triệu Hi suy nghĩ một lát nói: "Về sau không được tự tiện xông vào tiên cảnh của ta, cũng không được chiếm núi làm vua, không cho thôn dân vào núi! Đừng làm sơn phỉ sơn phỉ gì nữa, thành thật mà làm sơn hộ sống qua ngày! Hiện tại ngươi phát thệ với chúng ta.

"
Nếu đã bị những người này nhận thành tiên nhân, Triệu Hi dứt khoát coi như làm tiên nhân lần này.

Cổ nhân không giống người hiện đại, đều theo chủ nghĩa duy vật, cổ nhân triều Thiên Khải rất tin tưởng ngẩng đầu ba thước có thần linh, lời thề này giống như một thanh lợi kiếm treo trên đỉnh đầu, nếu tâm khẩu bất nhất, chỉ ngoại việc bị tra tấn tinh thần đã đủ cho hắn ăn đau khổ, dọa chết đều có thể nữa!

Tiêu Thính Vân không khỏi nhìn Triệu Hi nhiều hơn vài lần, trong con ngươi đen hiện lên ý cười, tiểu cô nương này đoán chừng đã gặp qua không ít loại người.

Trương Tam vẻ mặt đau khổ không dám đáp lời, trong lòng cũng lưỡng lự không dám chắc dân trong bản có đồng ý hay không.

Hai điều trước còn dễ nói, xông vào tiên cảnh một lần thiếu chút nữa chết ở chỗ này, cho dù đánh chết Trương Tam hắn cũng không dám lén xông vào lần nữa, việc để thôn dân lên núi cũng không phải không thể, nhưng bảo không làm sơn phỉ mà làm sơn hộ, sợ là có chút khó khăn.

Đợi một lúc, Triệu Hi thấy tên này còn không lên tiếng, liền hừ lạnh một tiếng: "Không lên tiếng liền tiếp tục trói lại!"
Vốn đã muốn trộm đồ nhà nàng, nàng tất nhiên sẽ không buông tha hắn dễ dàng, cùng lắm thì trói lại sau này bắt làm công trả nợ cho nhà nàng.

Nửa đêm, Triệu Hi vốn ở trong phòng trùm đầu ngủ say, đột nhiên nghe được chó sủa một trận, nàng lẩm bẩm một hồi, phiền não đứng lên nhìn qua cửa sổ, dưới tàng cây chỉ còn lại hai sợi dây thừng, không thấy bóng dáng của tên Trương Tam kia.

Tiêu Thính Vân đã trói chặt.

liền nghĩ đến lại có sơn phỉ lẻn vào biệt thự cứu Trương Tam đi.


Trong lòng Triệu Hi nổi giận, đây là lần thứ mấy bị người lạ xông vào? Một chút cảm giác an toàn cũng không có, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Lúc này Triệu Hi nôn nóng muốn mở khóa phòng an ninh, toàn bộ biệt thự mở ra hệ thống cảnh báo theo dõi.

Triệu Hi mở cửa đi ra bên ngoài, liền gặp Tiêu Thính Vân đối diện đang trở về, hắn đưa tay ngăn cản nàng nói: "Người đã chạy xa rồi.

" Thấy tiểu cô nương này tức giận, không khỏi nhỏ giọng trấn an: "Yên tâm, những sơn phỉ kia sẽ tự mình quay lại.

" Chỉ riêng danh tiếng tiên nhân này đã có thể làm cho sơn phỉ đứng ngồi không yên.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Triệu Hi có chút buồn bực nói: "Ban đêm luôn có người lén lút xông vào, ta làm sao ngủ được?".
"Ta trông cửa thay các ngươi, các ngươi an tâm đi ngủ:" Giọng nói trầm thấp như tiếng nước chảy của Tiêu Thính Vân đột nhiên dừng lại, mang theo một chút ý cười: "Sáng mai ta nhất định không quấy rầy mộng đẹp của ngươi”.

Trương Tam được đại ca của mình khiêng trở về, đại ca hắn - Trương Đại là trại chủ của trại Thanh Phong, trong trại có tổng cộng ba bốn mươi hộ người, tổng cộng có gần trăm trại dân.
Từ tối hôm qua Trương Tam đã một ngày một đêm cũng chưa trở về, toàn bộ người trong trại đều lo lắng không thôi, đều suy đoán lúc này Trương Tam sợ là rơi vào trong tay của quan binh.
Trương Đại thừa dịp ban đêm xuống núi cứu đệ đệ, cũng không hiểu Trương Tam này sau khi tỉnh táo sắc mặt lại trở nên trắng bệch.


Trương Đại hơi nghi hoặc, trốn thoát khỏi tay quan sai không phải là chuyện tốt sao? Vì sao vẫn còn mặt ủ mày chau?
Trong trại đốt lửa trại chiếu sáng, đại đương gia ngồi trên tấm da hổ ấm áp, uy phong lẫm liệt.

Trong phòng có một phụ nhân, đang chăm sóc mấy đứa nhỏ, cười đắp lại chăn cho bọn nhỏ.
Đầu tiên Trương Tam uống một chén nước, nặng nề dậm chân, vỗ đùi lo lắng nói: "Ca ca nha, chỗ kia nào phải là biệt viện của quan sai đại lão gia? Đó là tiên cảnh a! Ngươi sao lại cứu ta trở về, việc này không phải chọc giận tiên nhân sao?".
Trương Đại bán tín bán nghi, hắn vừa rồi gấp gáp muốn cứu đệ đệ, cũng chưa từng nhìn nhiều a: “Chẳng lẽ là giả thần giả quỷ?”.
Trương Tam im lặng, giả thần giả quỷ có thể làm cho hắn bị sét đánh?
Trương đại vừa nói liền dừng, một phụ nhân trong phòng đột nhiên sợ hãi kêu to một tiếng, đứa trẻ trên giường bò dậy, cong người lại nôn một cái trên mặt đất, nôn ra hai con trùng dài trơn nhẵn!
Hai huynh đệ Trương Đại Trương Tam vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai con trùng còn sống trên mặt đất, sợ tới mức sắc mặt xanh trắng đan xen, đại não trống rỗng .
Cái này...!Thế nhưng lại nôn ra con trùng sống từ trong miệng?
Giọng Trương Tam run rẩy: "Đây...!Đây là hình phạt của tiên nhân ! Đại ca, ngươi bây giờ vẫn còn không tin sao? Ngẩng đầu ba thước có thần linh, mắt thần tiên gia như điện, chúng ta nghĩ cái gì làm cái gì nàng đều biết.


Ngươi chẳng lẽ ngay cả nhi tử cũng không muốn giữ?”.
Đứa bé trai kia là nhi tử của Trương Đại, là cháu trai của Trương Tam.
Trương Đại ôm đứa nhỏ, bản thân hối hận không tìm hiểu rõ thực hư, tùy tiện cứu đệ đệ ra, run rẩy nói: "Nghe, ta nghe… Người đâu… Nhanh chuẩn bị lễ, sáng sớm ngày mai đi gặp Tiên gia”.
Chân trước mới không tin chuyện Tiên gia, chân sau nhi tử miệng liền nôn ra con trùng vẫn còn sống? Trương Đại này sao dám không tin?
Phụ nhân nhỏ giọng bẩm báo, trong trại hai ngày nay còn có không ít đứa trẻ cũng bị nôn ra trùng sống, thời gian không khéo chính vào đêm Trương Tam tự ý xông vào tiên cảnh!
Trương Đại làm sao còn ngồi yên được? Vội vàng bảo trại dân thu dọn những con trùng sống kia vào trong túi.

Trời tờ mờ sáng, không đợi gà gáy sáng đã ôm theo đứa nhỏ nôn ra trùng sống, lệnh trại dân khiêng lễ vật mang xuống núi.

Bọn họ tới sớm hơn nửa canh giờ trước khi thôn dân thôn Đào Hoa khai hoang!
Tiêu Thính Vân lần lượt gõ cửa gọi bọn họ thức dậy, sau khi Triệu Ngôn rửa mặt xong, khẽ đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, ngữ khí sâu kín hỏi: "Thính Vân, hôm nay sao không thấy ngươi gọi muội muội ta rời giường?”.
Tiêu Thính Vân cảm thấy ánh mắt vị đại ca này có thâm ý khác, đang nghẹn lời thì Triệu Hi liền mở cửa đi ra.
Triệu Hi vẫn còn nhớ rõ chuyện Trương Tam bỏ trốn tối hôm qua, cũng không muốn ngủ nữa liền bò dậy.
Trương Đại, Trương Tam nhớ kỹ việc "Không được tự tiện xông vào tiên cảnh", mang theo trại dân đứng ở bên ngoài biệt thự mà do dự bất an.
Người Triệu gia vừa đi đến cửa biệt thự, nhất thời hoàn toàn không còn buồn ngủ, cả nhà trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đám trại dân kia mang theo một lượng lớn con mồi máu chảy đầm đìa, phía sau còn có hai con lợn rừng đen bị buộc chặt mồm kêu rầm rì, mấy con nai con dịu ngoan, cùng dê núi kêu be be, giống như hiện trường một vườn bách thú.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Đám sơn phỉ này sống dựa vào kiếm ăn trên núi, ở trong trại thật vất vả mới mở được vài mẫu đất, nhưng thu hoạch vẫn luôn không tốt, cho nên dứt khoát săn thú trong núi sống qua ngày.

Bọn họ ít khi bắt được mồi lớn trong núi, những thú nhỏ tính tình dịu ngoan thì không nỡ ăn liền quyết định nuôi nhốt, mà nhỏ như gà thỏ cũng ngượng ngùng hiến cho tiên nhân, vì vậy trong trại có gì liền mang đến.

Triệu gia làm sao chịu thu những con mồi này? Đặc biệt là bàn tay gấu khiến da đầu người tê dại kia, Triệu Hi bị mùi máu tươi kích thích thiếu chút nữa nôn khan.

Nhìn bộ dạng kinh sợ của những người này, cơn giận trong lòng Triệu Hi bất giác tan đi.

Trương Đại cùng Trương Tam quỳ xuống đất gào khóc: "Đêm qua bỏ trốn là lỗi của chúng ta, mời các tiên nhân thu hồi hình phạt, đừng làm hài tử mất mạng, trong trại đêm qua có rất nhiều hài tử đều miệng nôn trùng sống.


"
Người nhà Triệu gia đầu tiên là ngây ngườ, bọn họ đâu phải là tiên nhân thật sự? Chớ nói chi là cái gì tiên phạt!
Triệu Ngôn đi qua, nhìn thoáng qua con trùng đã chết trong túi, nhất thời nở nụ cười: "Đây là giun đũa, uống chút thuốc diệt trùng là được”.

Triệu Ngôn trở về phòng lấy một túi thuốc nhỏ ra, chia cho những hài tử kia một viên, viên thuốc màu vàng làm thành hình dáng bảo tháp.

Một bé gái tên là Đại Nữu cẩn thận liếm một cái, lập tức mắt sáng lên: "Thật ngọt, đây là keọ”.

Triệu Ngôn bật cười: "Cũng có thể coi là kẹo, kẹo diệt trùng“.

Lúc này bọn nhỏ vừa rồi còn ỉu xìu lập tức trở nên hưng phấn, kẹo mạch nha ở triều Thiên Khải cũng là một vật hiếm lạ, các trại dân ở trong núi cơm còn không ăn nổi, làm sao được ăn qua, nơi đây quý nhân mới có thể ăn kẹo? Cả đám trẻ nhỏ đều cầm một viên thuốc tẩy giun hình bảo tháp nhỏ, không nỡ mà liếm.

Trại dân trại Thanh Phong trợn mắt há mồm, lần đầu tiên nhìn thấy kẹo có thể chữa bệnh, đây! đây thật sự là thủ đoạn của Tiên gia!
Cách đó không xa truyền đến thanh âm của thôn trưởng Đào Hoa Trương Đại Tiến, có chút ngượng ngùng nói: "Tiên nhân, nếu các ngươi còn có kẹo này, có thể cho những đứa trẻ trong thôn chúng ta một ít hay không?".

Thôn trưởng mang hán tử đến khai hoang, vừa vặn nhìn thấy một khối kẹo.

Trong thôn bọn họ cũng thường có hài tử bị nôn ra trùng, cũng không biết là trúng tà hay là sao, một đám khỉ ốm đều nuôi không lớn được mà chết non, thôn trưởng vừa nhìn thấy kẹo thuốc kia liền nảy sinh ý muốn.


Thôn trưởng thoáng nhìn thịt chất đầy trên mặt đất, vội nói: "Tiên nhân, nếu có thể chia một ít cho hài đồng thôn ta, ta lập tức cho người trong thôn đi lên trấn mua chút thịt dê thượng hạng đến!".

Phải biết rằng đầu năm nay, heo rất rẻ mạt, là vì thịt hạ đẳng.

Mà trâu cần cày ruộng, trừ phi bệnh chết hoặc chết già, báo cáo quan phủ mới có thể ăn, cũng vì vậy chỉ có thịt dê được hoan nghênh nhất.

Bọn họ đương nhiên không ăn nổi, nếu là cung phụng cho các tiên nhân, dù khẽ cắn môi mua một hai con dê đến cũng tính là có thể.

Trại dân trại Thanh Phong không vui, đây là muốn tranh đoạt cùng bọn họ? Trương Đại chỉ vào con mồi đẫm máu kia, cười nói: "Thịt dê có thể mua, vậy những con gấu này các ngươi cũng mua được chắc?".

Thôn Đào Hoa tức giận, có thôn dân đứng lên móc mỉa: "Khu vực sau núi vốn là của thôn Đào Hoa chúng ta, những con mồi này vốn chính là của chúng ta, một số người ở trong núi chúng ta chiếm núi làm vua, vốn là mượn hoa hiến Phật còn dám ngông cuồng?”.

Thôn dân này cũng ỷ vào tiên nhân ở đây, những sơn phỉ này cũng không dám hành động lỗ mãng!

Trương Đại tức đỏ mặt, giận dữ: "Nói bậy!”.

Hai bên thế nhưng lại muốn cãi nhau!
Vương Tuyết Cầm lập tức ngăn người hai bên lại, nhìn những con mồi nửa sống nửa chết xung quanh một lượt, bỗng nhiên cười nói: "Những con mồi này chúng ta không cần, nhưng có thể để con heo này lại.

"
Con heo này cũng không tính là heo rừng, là cùng heo nhà lai giống nuôi nhốt ở trong trại, trừ phi trong trại thật sự không còn thức ăn, nếu không sẽ không động đến những con heo này.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


Bọn nhỏ trong trại thà rằng ăn gà ăn thỏ, cũng không muốn nếm một miếng thịt heo.
Vương Tuyết Cầm vừa nói ra lời này, trực tiếp khiến người của trại Thanh Phong cùng thôn Đào Hoa kinh sợ, người người nghẹn họng nhìn trân trối, cho là mình nghe lầm.
Con mồi thượng đẳng không cần, lại muốn con heo hôi thối kia? Tiên nhân rốt cuộc nghĩ như thế nào?
Hôm qua là nhị phòng Vương Đại Trụ đến giúp tiên nhân khai hoang, hôm nay liền đến phiên đại phòng Vương Đại Cường.

Vương Đại Cường đứng trong đám thanh niên trai tráng nhớ lại Hổ Tử từng nói, khẩu vị của những tiên nhân này từ trước đến nay không giống với bọn họ, tiên nhân còn thích ăn lươn.


Đoán chừng các tiên nhân ăn quen sơn hào hải vị, cũng muốn đổi khẩu vị đi.
Những cổ nhân này chỉ cần có thể lấp đầy bụng liền cảm thấy mỹ mãn, mà người Triệu gia từ hiện đại xuyên tới nào chịu được trên bàn không có thức ăn mặn? Tiểu tử Triệu Húc lại càng không thịt không vui, luôn miệng la hét muốn ăn thịt.
Trước kia hưởng ứng chính sách của nhà nước, Vương Tuyết Cầm mở một trại chăn nuôi ở thôn Bạch Sa, nuôi gần ngàn con heo, còn mở một hồ nước nuôi dưỡng thủy sản, mới vừa rồi nhìn thấy trong đám con mồi trại Thanh Phong đưa tới có hai con heo đen kêu chít chít, lập tức nổi lên tâm tư.
Dân chúng triều Thiên Khải này thật khổ a, quanh năm suốt tháng đều không được nếm một chút thức ăn mặn, làm sao có đủ dinh dưỡng cần thiết cho thân thể này? Triệu Húc thân cao 1 mét 85, ngoại trừ Tiêu Thính Vân, hai ngày nay thôn trưởng chọn người tới khai hoang đều là thanh niên trai tráng trong thôn, chỉ cần liếc mắt một cái, khó khăn lắm vẫn không chọn ra được một người cao bằng Triệu Húc, toàn bộ đều thấp hơn hắn rất nhiều.
Trương đại dần dần đỏ vành mắt, nghẹn ngào nói: "Tạ tiên nhân thương cảm”.
Tiên gia mắt thần sáng tỏ, tất nhiên biết được trong trại chỉ còn một chút con mồi này, chuyến đi này đưa hết, đoán chừng toàn bộ trại đều phải đói bụng, cho nên mới cố ý không lấy, chỉ cần lợn rừng đầy mùi hôi thối tanh tưởi mà ngay cả bọn họ cũng chê đi?
Rõ ràng là đang chừa đường sống cho gần trăm trại dân bọn họ! Đúng là thần tiên a!
Trương Tam càng khóc rống lên, gần như điên cuồng tát mặt mình, khóc hô: "Ta đáng đánh, là ta muốn trộm đồ chiếu sáng của tiên nhân, ta không bằng súc sinh a...".
Người Triệu gia:...!Không, không cần nghĩ nhiều.

Chúng ta chỉ không muốn ăn món hoang dã, thịt heo rất ngon.

Triệu Ngôn nhìn thôn trưởng âm thầm thở dài, cười nói: "Chỉ là một ít thuốc tẩy giun mà thôi, ta đưa thêm cho các ngươi.”
Thuốc tẩy giun này cũng không phải cho không, lúc Triệu Ngôn trở về lấy thuốc, bên tai tất là tiếng tiểu quản gia Đại Bảo nhắc nhở kiếm được không ít điểm tích lũy vang lên không dứt bên tai.
Thôn trưởng cẩn thận nhận túi thuốc tẩy giun kia, không khỏi hỏi: "Tiên nhân, vì sao đứa trẻ lại nôn ra trùng sống?" Trại Thanh Phong này bị tiên phạt là bọn họ đáng đời, nhưng trước kia hài đồng trong thôn bọn họ cũng nôn ra trùng, chắc không phải là tiên phạt chứ?
Triệu Ngôn cười nói: "Giun đũa là một loại ký sinh trùng, nếu như không chú ý vệ sinh, hoặc thường ăn sống uống nước lã dễ nuốt trứng giun vào bụng, dễ dàng sinh bệnh." Ở cổ đại mà sinh bệnh, điều kiện chữa bệnh kém, có thể không chết non sao?
Thôn trưởng càng lộ vẻ mơ hồ: "Tiên nhân, thôn ta không có thói quen ăn côn trùng, đứa trẻ làm sao lại không chú ý ăn côn trùng?".

Những đứa bé đó đều lanh lợi mà ánh mắt còn tốt nữa.
Triệu Ngôn giải thích: "Có một số ký sinh trùng mắt thường các người không nhìn thấy, nhìn qua kính hiển vi là hiểu ngay”.

Mọi người nhìn cặp kính viền vàng của Triệu Ngôn, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Nghe Hổ Tử nói, mắt kính mà Triệu Ngôn tiên nhân đeo chính là tiên khí có thể nhìn thấy xa ngàn dặm.
Tiên nhân quả thật mắt thần sáng tỏ, phàm nhân bọn họ nhìn không thấy, tiên nhân lại nhìn thấy!
Thôn trưởng âm thầm hạ quyết tâm, chờ về thôn liền cảnh cáo người trong thôn chớ uống nước lã ăn thức ăn sống, chú ý rửa tay.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


Trại dân trại Thanh Phong đến tặng lễ chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, hôm nay còn phải bận bịu khai hoang.

Trương Đại nhìn thấy thôn dân thôn Đào Hoa ân cần thay tiên nhân làm việc như thế, dứt khoát sai sử, kêu gọi mấy chục trại dân trẻ khỏe đem con mồi mang về trong trại, lại mang nông cụ tới đây cùng nhau hỗ trợ khai hoang.
Trương Đại nhìn thấy thôn trưởng kia tức giận đến mặt mũi đều muốn lệch, cố ý lộ ra hai hàng răng trắng, cười đến cực kỳ đắc ý.
Làm sao? Phúc trạch của tiên nhân cũng chỉ có thể để cho thôn Đào Hoa các ngươi? Trại Thanh Phong chúng ta cũng muốn hưởng dụng!
Triệu Hi trí nhớ tốt, trai tráng thanh niên hôm qua đến khai hoang nàng đều nhớ kỹ diện mạo, nàng chỉ vào tiểu tử đang ra sức làm việc cách đó không xa, có chút tò mò: "Thôn trưởng, thôn của ngươi không phải luân phiên đến khai hoang sao? Hôm qua hắn đã tới."
Thôn trưởng nhìn thoáng qua vội vàng giải thích: "Tiên nhân, Trần gia chỉ có hai nam đinh, đó là đệ đệ của Trần tú tài, hôm nay Trần tú tài lên trấn chúc thọ lão viên ngoại Chu gia."

Hôm nay là đại thọ 60 của Chu lão viên ngoại, Chu gia cũng được coi là đại hộ ở huyện Đào Nguyên, người đến chúc thọ Chu lão viên ngoại rất nhiều, ngay cả huyện lệnh cũng tới.
Hậu viện đậu đầy xe ngựa, Trần tú tài thật vất vả tìm một mảnh đất trống an trí xe bò, sửa sang lại y quan rồi mới đi vào nội đường Chu gia.
Hôm nay mặt mày Chu lão viên ngoại hồng hào, ngồi ở đại sảnh, cười đến không ngậm được miệng, dưới sảnh đường tất cả đều là quan khách đến tặng lễ chúc thọ.
Trần tú tài chú ý tới huyện lệnh đang ngồi cách viên ngoại gần nhất.
Chỉ thấy một tiểu công tử mập mạp 13 14 tuổi sải bước từ bên ngoài đi tới, phía sau là một gã sai vặt cầm lễ vật đi theo.

Lúc này Chu Nguyên quỳ xuống, hô to: "Chúc tổ phụ phúc thọ lâu dài, đây là thọ lễ tôn nhi cố ý tìm tới."
Chu Nguyên quay đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu, gã sai vặt lập tức hiểu ý mà mở hộp gỗ ra, bên trong đựng một thứ trong suốt giống như lụa mỏng.
Tặng lễ hôm nay nhiều như vậy, ngay cả tôn tử nhậm chức ở Liêu Đông xa xôi tặng mấy con heo trắng, Chu lão viên ngoại nhìn xem cũng liền thôi, giờ phút này lại bị thọ lễ của Chu Nguyên hấp dẫn.
Lão viên ngoại suy đoán hỏi: "Túi lụa mỏng làm ra từ sợi tơ?”.
Chu Nguyên thần bí khoát tay, nhìn ánh mắt đều tập trung ở trên người hắn, hắn hắng giọng, đè nén hưng phấn nói: "Vật này tên là bảo vật túi lưu ly."
Lưu ly!
Nghe được hai chữ này, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.


Lưu ly chính là vật vô giá a! Túi vải lụa thấy nhiều, nhưng vật trong suốt có thể nhìn thấu rõ ràng như vậy thật đúng là lần đầu tiên thấy, đáng giá một tiếng "lưu ly"!.
Trần tú tài đứng ở phía sau, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, cả người rơi vào mê mang, hắn nhớ rõ lần đầu tới tiên cảnh, lúc đó các tiên nhân tiếp đãi thôn trưởng đã đặt khăn giấy lau nước mũi vào giỏ bên cạnh, bên trong giỏ kia cũng treo một cái túi hình dáng giống như vậy.

Cái túi này không phải dùng để chứa uế vật sao?
Lão viên ngoại tương đối vui mừng, khen Chu Nguyên có hiếu tâm.
Chu gia còn nhận không ít lời chúc thọ của người đọc sách, nhất nhất có người nhắc tới làm cho cả sảnh đường reo hò, toàn bộ đều được huyện lệnh thu vào tầm mắt.
Khi cầm tới túi trắng nhẹ tựa hồ không có bất kỳ trọng lượng nào, quản gia Chu gia đầu tiên là sửng sốt, vội vàng hắng giọng đọc lời chúc.


Nhiều thẻ trúc như vậy, cũng cầm trên tay lại cực kỳ thoải mái!
Trần tú tài vội vàng bước ra khỏi hàng chúc thọ.

Bởi vì cách xa liền tưởng là sách lụa viết thành lời chúc, huyện lệnh không khỏi nhìn thêm vài lần.
Phải biết sách lụa ở triều Thiên Khải chỉ có quan to quý nhân mới dùng được, chẳng lẽ trong nhà tú tài này có chút sản nghiệp? Nghĩ đến như thế, huyện lệnh có chút hòa ái nhìn Trần tú tài.
Triều Thiên Khải thực hiện chế độ khoa cử đã hai trăm năm, hiện giờ muốn được đề cử lên mà không có chút tiền bạc liền nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Cả trái tim Trần tú tài đều đập thình thịch, hắn từng vô số lần lấy thơ bái phỏng huyện lệnh nhưng đều bất lực mà lui, hôm nay lại may mắn được nhìn trúng.

Là bởi vì thần giấy kia!
Đợi đến khi dùng xong thọ yến, Trần tú tài còn được gọi đi uống một chén với huyện lệnh.

Nhưng đến khi huyện lệnh cẩn thận nhìn kỹ, sắc mặt lại dần dần thay đổi.
Người này đúng là một tên nhà nghèo? Mới vừa rồi còn cho rằng là sách lụa, hiện tại nhìn lại cũng không biết là làm thành từ cái gì, nhìn như đồ chơi trẻ con.


Trong tay huyện lệnh, một năm có mấy danh ngạch đề cử lên trên, nhưng vì sao phải cấp cho một đệ tử nhà nghèo xa lạ? Có thể mang tới lợi ích gì cho hắn sao?
Biết được gia thế của Trần tú tài, huyện lệnh không còn ôn hòa như vừa rồi, tùy tiện tìm cái cớ liền đuổi Trần tú tài đi.
Xa xa, Chu Nguyên vừa nổi bật một phen lại đang trêu chọc đường ca hôm nay đưa tới mấy con heo trắng từ huyện Liêu Đông, nói những con heo trắng này được người ngoại vực mang tới, hắn thấy hiếm lạ liền mang tới nuôi chơi, đáng tiếc trên đường đi đã chết rất nhiều con.
Chu lão viên ngoại nhìn đứa cháu không nên thân kia, vỗ đầu nói: "Ta đã bàn bạc với huyện lệnh đề cử ngươi đi làm chức quan nhỏ, còn ở chỗ này chơi đùa với mấy con heo ngu xuẩn kia? Mấy con heo trắng này thì có gì khác với đám heo đen kia chứ?”.
Chu Nguyên vội lắc đầu: "Tổ phụ, tôn nhi cũng không muốn làm quan gì." Vị đường ca kia làm quan, hiện còn không phải đang nhậm chức ở Liêu Đông xa xôi nghèo khổ sao? Nếu không thể làm tới đại thần trong triều, chức quan này có ý nghĩa gì?
Chu lão viên ngoại bị lời của Chu Nguyên chọc giận không nhẹ: "Ngươi không muốn làm quan, vậy ngươi muốn làm cái gì? Ngươi nói ra cho ta nghe thử xem!” Làm quan có gì không tốt? Có thể đứng trên nhiều người!
Chu Nguyên lắc đầu nói: "Có Thụy vương tuy là trưởng tử hoàng hậu, vẫn phải trải qua cực khổ, đều bị phái đi cứu trợ ôn dịch tai họa nguy cấp, làm quan nhỏ không phải còn thảm hại hơn sao?".

Hắn cảm thấy ở lại huyện Đào Nguyên làm một lão gia nhà giàu cũng khá tốt.
“Ngươi là thứ không có tiền đồ! Người khác muốn được đề cử còn không có cơ hội này!”.


Chu lão viên ngoại quay đầu bỏ đi, tức giận đến mức để gã sai vặt tùy ý xử trí túi lụa mỏng lưu ly mà Chu Nguyên mới tặng.
“Tổ phụ? Tổ phụ?” Chu Nguyên ở phía sau hô lớn, thấy tổ phụ cũng không quay đầu lại mà đi, vội vàng đoạt lấy túi lụa mỏng lưu ly từ trong tay gã sai vặt, đây chính là thứ hắn tốn 20 lượng bạc để mua được, cả huyện Đào Nguyên lớn như vậy cũng chỉ có một cái, không thể tùy ý ném đi.
Căn cứ nguyên tắc không lãng phí, Chu Nguyên dứt khoát trở về phòng, cho không ít hương liệu quý báu vào trong túi rồi treo ở bên hông.

Cái túi này khá lớn, còn có thể chứa không ít đồ vật.
Đeo cái túi này vào, hắn không còn là một đứa nhãi con nữa! Gia gia nhất định sẽ hối hận vì đã vứt bỏ thứ này.
Chu Nguyên buộc túi quý bên hông rêu rao chung quanh, ánh mắt nhìn thấy Trần tú tài mặt đầy bi thiết, cưỡi trên xe bò mà về.
Thời điểm dâng quà chúc mừng ban ngày Chu Nguyên vừa lúc ở gần, hắn vậy mà nhìn thấy được vật dùng để viết lời chúc mừng kia lại không phải thẻ trúc, cũng không phải sách lụa, không biết là vật gì chế thành.


Chu Nguyên không khỏi hỏi: "Tú tài kia là người nơi nào?".
Gã sai vặt vội nói: "Nhà Trần tú tài ở thôn Đào Hoa”.
Chu Nguyên sờ sờ túi quý bên hông, trong lòng sinh nghi ngờ, phụ nhân lúc trước bán túi quý này cho hắn cũng tự xưng đến từ thôn Đào Hoa, thôn Đào Hoa này chẳng lẽ là có tiên nhân ẩn thế gì đó?
Ngày thường Chu Nguyên chơi bời lêu lổng, không phải đi khách điếm Duyệt Lai nghe thuyết thư thì sẽ đi du ngoạn khắp nơi, hắn vỗ tay cười nói: "Mấy ngày này chúng ta tới thôn Đào Hoa đi dạo." Chu gia bọn họ có không ít đất ở thôn Đào Hoa.

Chạng vạng tối, mặt trời lặn sau núi về phía tây.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Bởi vì có trại Thanh Phong gia nhập, gần như nhiều hơn một nửa sức lao động, ba mẫu đất hoang lại thế nhưng khai hoang xong sớm trước vài ngày.

Triệu Chí Dân sắp xếp người rắc phân bón, lại lần lượt trồng lúa nước tạp giao, khoai tây và khoai lang đỏ trên ba mẫu đất.
Triệu Chí Dân nhìn ba mẫu đất trồng trọt kia, cười vui mừng, qua mấy tháng nữa lại thu hoạch, cũng không cần lo lắng ăn không đủ no.
Triệu Hi lấy ra một thỏi bạc năm lượng từ trong biệt thự, cười đưa cho thôn trưởng trước mặt tất cả tráng hán: "Đây là tiền công của các ngươi, thôn trưởng ngươi cầm về chia đều cho thôn dân đi”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nghe đến ngây người, chia...chia tiền? Khai hoang cho tiên nhân, lại còn được chia tiền?
Lời này người Triệu gia đã nói qua với thôn trưởng, hắn lại không để ở trong lòng, kết quả tiên nhân không chỉ không quên mà còn nhớ rõ!
Thôn trưởng nhìn thỏi bạc kia, trong lòng tính toán một phen, môi run lên một chút: "Số tiền này có thể chia ra mỗi hộ trăm văn tiền?".

Ông trời ơi, thôn Đào Hoa bọn họ một năm sau khi nộp các loại địa tô, thuế má của triều đình, có thể còn lại ngàn văn là đã rất vui mừng.

Bọn họ mới giúp tiên nhân làm việc mấy ngày? Buổi trưa còn được ăn tiên thực.

Liền… liền được chia đi trăm văn? Thế này có khác gì nhặt được tiền?
Một đám hán tử điên cuồng lắc đầu, thế nào cũng không chịu nhận tiền này.

Bọn họ căn bản không nghĩ tới có thể nhận được tiền!
Một đám người gấp đến độ mặt trướng đầy cả gân đỏ, tựa như bạc kia chính là hồng thủy mãnh thú, tránh còn không kịp.
Có nam tử ở trong đám người hô: "Tiên nhân, tiền này chúng ta không thể nhận, nếu ta nhận, trở về nhất định bị lão già nhà ta đánh chết!".
"Đúng vậy, nếu vợ ta biết ta nhận tiền của tiên nhân, ta sợ là tối nay không lên được giường của nàng, còn bị đuổi ra khỏi cửa.

Tiên nhân, các người không thể để ta không về được nhà."
“...”
Triệu gia dở khóc dở cười, có tiền lại không dùng được, thôn dân cổ đại này mặc dù chưa được sáng suốt, nhưng cũng biết phân rõ thiện ác.

Triệu Hi nhát thỏi bạc kia vào trong lồng ngực thôn trưởng, thôn trưởng nghênh đón ánh mắt bốc hỏa từ các hán tử trong thôn, còn chưa kịp trả lại, Triệu Hi đột nhiên hỏi: "Thôn trưởng, còn nhớ rõ đêm đó chúng ta ước định như nào không?".
Thôn trưởng chấn động, cũng bất chấp thỏi bạc nóng phỏng tay trong lồng ngực kia, dưới ánh mắt không rõ nguyên do của thôn dân mà quỳ xuống, khóc lóc nói: “Cầu tiên nhân ban cho tiên thực trồng ra 60 thạch lương thực mỗi mẫu.”
Tất cả thanh niên trai tráng ở đây: "?????"
Một khắc kia, bọn họ cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, thôn trưởng nói sáu, sáu mươi thạch lương thực?
Triệu Chí Dân gật gật đầu: "Trong kho của biệt thự chúng ta còn dư rất nhiều hạt giống khoai tây khoai lang, ngày mai các ngươi vận chuyển về trồng đi”.
Đây là quyết định sau khi người Triệu gia thương lượng, không mang trứng bỏ hết vào một rổ, nếu bọn họ trồng trọt xảy ra vấn đề, thôn dân có lương thực, bọn họ còn có thể lấy tiền để mua.

Nếu ngay cả thôn dân cũng không có, liền cùng nhau uống gió tây bắc!”
Có hán tử cả kinh, hai chân như nhũn ra, ngã phịch xuống đất, ngây ngốc nói: "Tiên nhân muốn ban tiên thực cho chúng ta?"
Loại tiên thực như khoai lang đỏ này đã truyền khắp thôn Đào Hoa, tất cả mọi người đều biết đó là thần vật có vị ngọt ngào mềm mại, không chỉ ăn ngon còn dễ no bụng.


Hơn nữa cách làm đa dạng, có thể nấu cùng cháo, có thể nướng ăn, nghe nói còn có thể làm thành bánh khoai lang!
Mỗi lần nói đến tiên thực, trẻ nhỏ trong nhà đều thèm phát khóc.
Lúc này lại muốn ban cho bọn họ? Bọn họ những tiện dân này cũng xứng ngày ngày được ăn tiên thực?
Không thể tin được!
Cũng có hán tử hung hăng nhéo nhéo cánh tay của mình, đau đến gào khóc mới biết được là thật, không phải ở trong mộng.
Lúc trước chỉ biết đó là tiên thực ăn ngon đến cực điểm, đến bây giờ mới biết rõ cái này dĩ nhiên còn có thể sản xuất sáu mươi thạch mỗi mẫu? So với bọn họ ròng rã trồng trọt nhiều hơn ba mươi lần! Khó trách các tiên nhân chỉ cần ba mẫu đất…

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Một hán tử bỗng nhiên tát ba phát vào miệng mình, không ngừng mắng chính mình nói: "Này trách ta thèm ăn, trách ta thèm ăn, hai ngày nay ta ăn không ít tiên thực của tiên nhân, đây… đây là hạt giống a!"
Bọn họ thế mà lại ăn hạt giống của tiên nhân a!
Hán tử kia tát vào miệng mình làm đám thanh niên trai tráng bên cạnh học theo, xuống tay không chút lưu tình với mình, mạnh mẽ tát vào miệng mình, mắng mình là kẻ lười biếng.

Một hạt giống không biết có thể kết ra bao nhiêu lương thực, có thể nuôi sống bao nhiêu mạng người? Kết quả lại bị bọn họ ăn.

Đám hán tử này càng nghĩ càng hối hận, hận không thể lấy tay móc hết tiên thực ăn trong hai ngày nay từ trong miệng ra làm hạt giống!
Hình ảnh này khiến trong lòng Triệu Hi chua xót, nông dân triều Thiên Khải thật sự sợ đói.

Triệu Chí Dân vội vàng ngăn cản hành vi tự ngược của bọn họ, an ủi: "Hạt giống trong kho chứa đủ cho các ngươi gieo trồng.


Khoai lang khoai tây không chỉ cao sản lượng, mà còn không kén chọn đất, thời gian sinh trưởng lại ngắn, hơn ba tháng đã chín, đến lúc đó cũng có thể có hạt giống gieo trồng”.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại gào khóc, trong miệng không ngừng lặp lại: "giống tiên", ăn ngon không kén đất, lớn nhanh còn sản lượng cao, quả thực hoàn mỹ vô khuyết, ngoại trừ thần tiên làm sao có?
Thôn trưởng tuổi tác đã lớn, quỳ trên mặt đất càng là muốn khóc đến ngất đi, cả người đều khóc đến run rẩy.

Là sự thật… Tiên nhân thật sự muốn ban thưởng giống tiên cứu tế toàn bộ thôn Đào Hoa, thôn Đào Hoa bọn họ thật sự được phù hộ a.

Tiêu Thính Vân đúng lúc mở miệng: "Thôn trưởng, các ngươi khóc ở chỗ này, không bằng về trước thông tri thôn dân, chớ để lỡ canh giờ”.

Đúng vậy, loại chuyện lớn này phải nhanh chóng thông báo cho toàn bộ thôn dân.

Mấy ngày nay vừa vặn đứng vụ xuân canh tác, rất thích hợp để gieo trồng giống tiên, tuyệt đối không thể chậm trễ thời gian! Đúng rồi, nghe nói hai ngày nay Lý A Quý dẫn đồ đệ chế tạo ra không ít cày cong, cũng có thể phát huy công dụng.

Thôn trưởng vội vàng lau nước mắt, kêu đám hán tử khóc rống thành một đoàn đứng lên, nhanh chóng cáo biệt tiên nhân, chạy như điên về phía thôn Đào Hoa! Một đám hán tử chạy tới bụi đất bay mù mịt, khoa trương đến cực điểm.

Trại dân trại Thanh Phong ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ, tuyệt đại đa số bọn họ trước kia cũng là nông dân, mới vừa nghe được lương thực sản xuất 60 thạch mỗi mẫu kia, ai có thể nhịn không kích động? Chỉ là lương thực kia chỉ ban cho thôn Đào Hoa? Nếu trại Thanh Phong bọn họ cũng có thì tốt rồi.


Trại chủ Trương Đại nghĩ nếu không mình cũng mặt dày cũng cầu xin một chút.

"Trên núi trồng không tốt lắm, sản lượng cũng không được cao.

" Vương Tuyết Cầm cười nói: "Muốn theo ta học nuôi heo hay không?".

Trại dân: "????”.

Gì cơ? Nuôi heo?
Người người trại Thanh Phong đều mang vẻ mặt mờ mịt, thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao tiên nhân lại muốn nuôi heo.

Trong núi này nhiều món ăn dân dã như vậy, lớn có gấu hổ, nhỏ có gà rừng, thỏ rừng, cái nào đem ra so sánh mà không tốt hơn heo? Làm gì nhất định phải nuôi heo con người tràn đầy mùi thối kia? Cho dù là nuôi dê, bò cũng được.


"Toàn thân heo đều là bảo bối, nuôi heo so với nuôi những thứ khác đều tốt hơn" Vương Tuyết Cầm xua tay cười nói :"Việc này cũng không gấp, các ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, hiện tại không vội trả lời chúng ta.

"
Chuyện này quá mức trọng đại, cho dù Trương Đại thân là trại chủ cũng không thể tự tiện làm chủ, ngỏ ý muốn về thương nghị với thôn dân trong trại trước rồi mới quyết định.


Thôn trưởng thôn Đào Hoa - Trương Đại Tiến mang theo thôn dân chạy về thôn trang, lão bà tử trong nhà cười nói: "Lão già, ta có để lại cơm cho ngươi, mau về phòng ăn".

Thôn trưởng gấp đến độ đi đi lại lại một chỗ: "Ăn? Hiện tại còn nghĩ đến ăn? Đây chính là chuyện lớn nhất trong trăm năm của thôn Đào Hoa ta, không, là chuyện lớn nhất trong nghìn năm qua! Mau đi gọi thôn dân tới, một người cũng không thể thiếu!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


Nhìn vẻ mặt ngốc của tôn tử, thôn trưởng chỉ hận rèn sắt không thành thép phun hắn cả một mặt nước bọt: "Tiểu tử, ngươi choáng váng rồi sao? Lửa trại, mau đốt lửa trại lên thắp sáng!"
Lúc này cũng đã không cần trưởng thôn đi gọi người, thôn dân đã nghe tin, từ các nhà khẩn cấp chạy tới, có vài thôn dân chạy vội trong tay vẫn còn cầm một chén cơm còn chưa ăn xong.

Vừa rồi thôn dân đã nghe hán tử nhà mình nói qua chuyện tiên nhân chúc phúc, nghe tới thôn trưởng tuyên bố tiên nhân ban thưởng giống tốt sản xuất sáu mươi thạch mỗi mẫu, cả kinh xụi lơ trên mặt đất.

Sản lượng mỗi mẫu sáu mươi thạch? Trong thôn nam nữ già trẻ người người nghẹn họng trân trối, còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng.

Sau đó là cả thôn cuồng hoang, người người kích động vui sướng đến quơ tay múa chân.


Trong mắt thôn trưởng hiện lên một tia hàn quang, trầm giọng nói:" Việc này tuyệt đối không thể truyền tới thôn khác, nếu có người vi phạm đừng trách thôn trưởng ta đánh chết người"
Giống tốt tiên nhân ban cho tất nhiên là có hạn, nếu lúc này truyền ra, người ngoài tới trộm hạt giống mất, vậy thôn Đào Hoa bọn họ còn lại cái gì?
Thôn trưởng ngược lại không ngại chia chút hạt giống ra ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là thôn Đào Hoa bọn họ sau này không thiếu ăn! Chuyện gì cũng phải lo cho thôn mình trước.

Thôn dân cũng hiểu được việc nào nặng việc nào nhẹ, vội vàng đồng ý, có vài người cưới vợ thôn ngoài, hận không thể đào tâm can mình ra cam đoan tuyệt không truyền chuyện này ra ngoài.

Nhưng đến khi hỏi mỗi nhà muốn trồng bao nhiêu, thôn dân đều có chút khó xử.

Ai cũng không dám đem hết số ruộng nhà mình trồng hạt giống của tiên nhân.

Thứ nhất bọn họ phải giao nộp thuế cho triều đình, còn phải giao lương thực cho lão gia địa chủ, nếu xuất hiện sai lầm thiếu lương thực, kết cục định sẵn đó chính là cả nhà đều phải đang sống sờ sờ mà đói đến chết, dù tốt hơn một chút cũng là phải trở thành lưu dân, đến lúc đó lại giống trại Thanh Phong bị ép vào rừng làm cướp.

Có người khó xử suy đoán: "Giống tiên của tiên nhân có thể trồng ra lương thực ở trong đất phàm nhân sao?" Tiên nhân tự mình khai hoang, trồng tiên thực có thể sản xuất 60 thạch mỗi mẫu, lại có thể dùng tiên thuật, điều này không có nghĩa là bọn họ cũng có thể thành công.

Thôn dân giật mình tỉnh táo, lời này nói không sai.


Các thôn dân thương lượng một phen, nhiều lắm nguyện ra hơn một mẫu đất trồng tiên chủng, mấy chục mẫu đất còn lại vẫn là trồng ngô như thường ngày.

Nếu như đến lúc đó tiên chủng không trồng ra lương thực ở đất phàm, thì nhiều lắm thời gian ấy bọn họ sống căng thẳng một chút, cũng không đến mức cả nhà phải chết đói.

Thôn trưởng âm thầm cầu nguyện, cũng không mong sản lượng mỗi mẫu có thể như tiên nhân, dù cho sản lượng mỗi mẫu 10 thạch, chẳng sợ năm thạch cũng đã thỏa mãn.

Ngày hôm sau, thôn trưởng liền phái thôn dân trong thôn đến vận chuyển hạt giống, nông phụ nhà nông cổ đại cũng có một chút sức nên việc này nông phụ cũng giúp đỡ.

Mỗi người đều cõng trên lưng một cái gùi bằng tre để đựng đồ, ngoan ngoãn đứng bên ngoài biệt thự.


Cho nên vừa sáng sớm, Triệu Hi xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy chừng hai ba trăm người đứng ngoài cũng là bị dọa sợ không nhẹ, may thay những thôn dân này không có tâm tư xấu, nếu nổi lên ác tâm, nhiều người như vậy, ai chịu nổi?
Hiện tại điểm tích lũy đủ rồi, có thể mở phòng an ninh, nhưng điều làm Triệu Hi khó xử chính là, mở khóa phòng an ninh thì bảo vệ đâu ra? Chẳng lẽ người một nhà bọn họ thay phiên nhau đi canh phòng?
Triệu Chí Dân vừa gọi thôn dân đi theo hắn đến kho hàng vận chuyển hạt giống, vừa cùng thôn trưởng nói những việc cần chú ý khi trồng trọt, cũng may hôm qua lúc gieo trồng trên đất hoang, thôn dân đều học qua, cũng không khó, thậm chí còn đơn giản hơn nhiều so với khi bọn họ gieo trồng ngô.

Mà Triệu gia cũng hiểu được ít nhiều với thái độ bảo thủ trong trồng trọt của thôn Đào Hoa.

Không ít nông phụ lần đầu tiên tiến vào tiên cảnh, kích động đến hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ cảm thấy vào tiên cảnh nên bản thân cũng dính chút tiên khí!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom