Cập nhật mới

Dịch Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,931
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Là ai thí quân


Bị Châu Dung làm loạn như thế này, lúc này sắc trời đã trắng xóa.

Cửu Vương cũng không có tâm tư đi ngủ, nhanh chóng rửa mặt xong, vội vội vàng vàng rời khỏi phủ.

Mà lúc này, Châu Dung đã kéo lấy Độc Cô Nhàn trên đường đến cung.

"Độc Cô Nhàn, cùng đi với ta đến nói rõ ràng với phụ hoàng của ngươi!"

Độc Cô Nhàn vô cùng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, tóc mai tán loạn. Nghe được lời nói vô cảm của Châu Dung, nước mắt của nàng lại rơi: "Ta không muốn!"

Châu Dung cười lạnh một tiếng, không có chút nào là thương hoa tiếc ngọc, bóp lấy cổ của Độc Cô Nhàn, cơ hồ muốn nhấc nàng lên không trung.

Sáng sớm hơi lạnh, Độc Cô Nhàn bởi vì sợ hãi cùng rét lạnh mà rùng mình. Gió lạnh thổi qua người của Châu Dung, đầu óc của nàng cũng dần dần tỉnh táo lại.

Lời Bạch Mạn từng cảnh cáo vang vọng bên tai Châu Dung.

Nàng đã đáp ứng Bạch Mạn, không thể dùng giết chóc để giải quyết vấn đề.

Nghĩ tới Bạch Mạn, hai mắt đỏ hoe cùng gân xanh trên cổ của Châu Dung dần dần biến mất. Tay của nàng dần dần buông lỏng, Độc Cô Nhàn ngã xuống đất, chật vật th ở dốc.

Châu Dung lãnh đạm hỏi: "Đã như thế, Công chúa còn cảm thấy thần tốt sao?"

Độc Cô Nhàn ho khan thật lâu, sau đó buồn bã nói: "Từ nhỏ ta đã thích ngươi, mọi người đều biết ta thích ngươi... Vì cái gì ngươi không quay đầu nhìn ta dù chỉ là một chút?

"Chỉ cần ngươi quay đầu lại nhìn ta, ngươi liền biết, chỉ có ta mới có thể bao dung ngươi vô điều kiện, ta cũng nguyện ý đáp ứng mọi điều kiện của ngươi."

Châu Dung cẩn thận nhấm nuốt lời nói của Độc Cô Nhàn, mặt trầm như nước.

"Bao dung vô điều kiện là như thế nào?" Châu Dung trợn mắt nhìn người kia, "Ngươi thì biết cái gì?"

Toàn thân của Độc Cô Nhàn run rẩy, nhưng vẫn không có lùi lại: "Ta biết ngươi có bệnh dữ."

Châu Dung lại hoàn toàn không có bị lay động trước lời nói chân thành của Độc Cô Nhàn.

"Ồ, vậy thật đúng là cảm động." Châu Dung nhếch môi cười mỉa mai.

Độc Cô Nhàn có phải cho là mình đang cảm động?


Chẳng lẽ nàng không thể dùng đầu óc ngây thơ suy nghĩ xem nguyên nhân gì đã gây ra ẩn tật của mình sao?

Đêm hôm đó, Châu Dung còn nhỏ tuổi đã phải quỳ gối trước cửa cung, cầu xin Hoàng đế gấp rút tiếp viện, điều mà mọi người trong kinh thành đều biết. Thế nhưng trong mắt của Độc Cô thị, kẻ thống trị tàn nhẫn, đương nhiên không có vấn đề gì.

Ngoại trừ Độc Cô thị, những người khác chỉ có thể thuận theo.

Độc Cô Nhàn bị Châu Dung châm chọc đùa cợt, khóc đến thở không ra hơi: "Ta nhất định phải gả cho ngươi! Nếu không gả cho ngươi, ta thà gả cho Dương Cửu Tư!"

"Gả cho Dương Cửu Tư sao?" Châu Dung nhạy bén nắm bắt cái gì đó, "Vì cái gì?"

"Bởi vì ngoại hình của Dương Cửu Tư giống ngươi. Nếu như ta không thể gả cho ngươi, ta liền vơ vét thiên hạ tìm ra người giống ngươi, nuôi dưỡng ở bên người ta!"

"Dương Cửu Tư giống ta..." Châu Dung cảm thấy buồn cười mà lắc đầu, giọng nói trong trẻo của Bạch Mạn trong yến tiệc Bách Hoa ngày đó vang vọng trong tai nàng:

"Dương Cửu Tư có quỷ!"

Châu Dung rơi vào trầm tư, từ từ suy nghĩ ra một điều.

Nàng quen biết với Dương Cửu Tư đã lâu, sở thích của hai người đều trái ngược hoàn toàn với nhau. Châu Dung thường ngày mộc mạc, mà Dương Cửu Tư lại là cái người yêu thích sự xa hoa.

Tâm tư của Độc Cô Nhàn đối với mình, mọi người đều biết; ngày hôm đó tại yến tiệc ngắm hoa, Dương Cửu Tư đột nhiên cải trang thành mình; Độc Cô Nhàn xung đột xông vào trong gian phòng, gặp được Dương Cửu Tư.

Độc Cô Nhàn cãi lộn đem chuyện này bại lộ trước quý tộc trong kinh thành, còn phá hủy kế hoạch muốn làm xấu mặt mình của Hoàng đế. Hoàng đế không thể không đi xử lý, tiếp theo, Hoàng đế đáp ứng tâm tư của Độc Cô Nhàn, tứ hôn cho mình.

Mọi chi tiết nhỏ không đáng kể đều nổi lên mặt nước như thể có một sợi dây vô hình buộc chặt mọi thứ lại với nhau.

Thật là khéo.

Châu Dung đứng trước thành cung, tâm tư lật chuyển.

Biết Độc Cô Nhàn thích mình, chỉ có thể là người ở trong cung. Dương Cửu Tư lại là cháu trai của Hoàng hậu. Cho nên, Hoàng hậu thực sự không hài lòng khi nhìn mình ở cùng Dương Cửu Tư, chỉ là lợi dụng cái thời cơ này, để Dương Cửu Tư cùng Độc Cô Nhàn gặp nhau, buộc Hoàng đế tác hợp Dương Cửu Tư cùng Độc Cô Nhàn?

Vấn đề là... Hoàng đế sẽ tin sao?

Suy nghĩ của nữ nhân ở hậu cung, luôn luôn không thoát được tình tình yêu yêu. Châu Dung lại đắm mình trong triều đình nhiều năm, nàng biết Hoàng hậu sai ở đâu.

Nếu Hoàng hậu ra tay nhỏ như vậy, Hoàng đế có lẽ sẽ chỉ cho rằng Dương gia muốn nhúng tay vào binh quyền mà thôi.


Về phần Dương Cửu Tư?

Nàng chỉ là đáp ứng Bạch Mạn không cần giết người để giải quyết vấn đề, nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ tha thứ cho Dương Cửu Tư vì đã lợi dụng nàng.

Châu Dung nghĩ khớp nối trong đó rất rõ ràng, dứt khoát không muốn lên xe ngựa, dẫn theo Độc Cô Nhàn, nhanh chân đi đến phía cửa cung.

Hai người vào cung, Hoàng đế đang bề bộn nhiều việc chính sự. Sau khi Độc Cô Nhàn hành lễ xong liền trực tiếp chạy đến chỗ Hoàng đế mà ngồi xuống, Châu Dung duy trì lấy tư thế hành lễ, thật lâu, không nhúc nhích.

Độc Cô Nhàn phát giác được bầu không khí có chút quái dị, không dám lên tiếng.

Cho đến khi Hoàng đế mệt mỏi, rốt cục mới chậm rãi buông bút xuống, như chợt nhận ra Châu Dung vẫn đang cúi người hành lễ, hắn mới ngước mắt lên:

"Tới?"

"Đứng lên trước đi."

Châu Dung thi lễ xong rồi đứng dậy, nàng không kiêu ngạo cũng không tự ti. Tay chân của nàng mảnh khảnh, uyển chuyển, tư thế đẹp đẽ đến mức Độc Cô Nhàn sửng sốt, ngay cả Hoàng đế cũng không khỏi liếc nhìn lần thứ hai.

Hoàng đế nhấp một ngụm trà: "Châu đại tướng quân tới đây để làm cái gì?"

"Thần tới đây để cầu xin bệ hạ hủy bỏ hôn sự của thần cùng An Lạc Công chúa."

Độc Cô Nhàn như bị sét đánh ngang tai, mở to hai mắt, nhìn về phía Châu Dung.

Hoàng đế nhìn chăm chú vào Châu Dung, nửa ngày, âm trầm nói: "Châu Dung, tính tình của An lạc Công chúa thuần lương ôn nhu, nàng chính mối nhân duyên tốt của ngươi."

Hắn đứng thẳng người lên, chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: "Trẫm biết, ngươi cùng An Lạc đều là nữ tử, hôn sự của hai ngươi quả thật trái với luân thường đạo lý, làm kinh hãi đến chúng sinh. Nhưng An Lạc đối với ngươi có tình cảm sâu đậm. Châu Dung, đó là điều tốt cho ngươi và cho hạnh phúc của An Lạc."

"Phụ hoàng, ta... "

"An Lạc, ngươi không cần nói." Hoàng đế đi tới trước mặt Châu Dung, quay đầu nhìn nàng: "Châu Dung, đi theo ta một chút."

"Được."


Chờ đến Ngự Hoa Viên, bước chân của Châu Dung dừng lại, sau hồi lâu, hít sâu một hơi, dường như sợ hãi không thôi, vây quanh phía trước Hoàng đế, nàng quỳ xuống trước hắn.

Vẻ mặt của Hoàng đế khó hiểu, Châu Dung dùng giọng điệu bi thương nói với hắn:

"Thần khẩn cầu bệ hạ, cứu thần một mạng!"

Từ trước đến nay Châu Dung luôn là người cực kỳ kiêu ngạo, động thái lấy lui làm tiến này là điều mà Hoàng đế không bao giờ ngờ tới. Hoàng đế nghe xong, sắc mặt không thay đổi, nhưng không khỏi hỏi:

"Ái khanh, đây là ý gì? Ngươi là đại tướng quân của vương triều này, ai lại dám muốn giết ngươi?"

Không thể không nói, Châu Dung bắt được mạch của Hoàng đế.

Hoàng đế quan tâm nhất là long ỷ của mình. Bây giờ, đột nhiên Châu Dung cầu cứu Hoàng đế, nói có người muốn giết mình, phản ứng đầu tiên của Hoàng đế là:

Là ai, muốn đoạt binh quyền, khống chế quân Châu gia với trẫm?

Là Hoàng tử nào không thể chờ đợi?

Hay là mấy cái thế gia kia ngo ngoe muốn động ở trong bóng tối?

"Bệ hạ!" Giọng của Châu Dung cực kỳ bi phẫn, lấy ra một cái túi giấy từ trong ngực. Nàng mở ra một góc của túi giấy, lộ ra một đoạn cành khô ngắn, đợi Hoàng đế để ở trong mắt, lại gói kỹ lại túi giấy, "Yến Bách Hoa ngày đó, thần bị người ám hại."

Hoàng đế nhìn thấy hương thôi tình đã sai Dương Cửu Tư trộn vào lư hương của Châu Dung, vẻ mặt không thay đổi, buông lỏng hơi:

"Ngươi nói đi."

"Yến Bách Hoa ngày đó, có người đã lén trộn loại hương này vào lư hương trong gian phòng trang điểm của thần. Loại hương này đến từ Đông Thùy, cực kỳ độc hại, có thể k1ch thích h@m muốn của cơ thể, có thể dùng để kích d*c, nhưng nó cũng có thể khiến người ta phát điên."

"Ừ." Hoàng đế lạnh nhạt trả lời. Chuyện này là do hắn chỉ thị, trong mắt hắn hiện lên vẻ ám trầm: "Sau đó thì sao?"

"Nhưng có chỗ Hoàng thượng không biết." Châu Dung thấp giọng nói, "Cái nhánh khô này, ở Đông Thùy, có biệt hiệu, gọi là Nhánh quân tử."

"Ngươi nói tiếp đi."

"Nhánh quân tử", bởi vì nó có gió của Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Ngược lại với các chất độc khác, khi đốt, nó tỏa ra mùi thơm nồng nặc, chỉ khiến người ta mất lý trí mà không ảnh hưởng nhiều đến cơ thể."

"Tuy nhiên, khi nó không cháy và trông vô hại thì đó là lúc nó độc hại nhất."

Sắc mặt của Hoàng đế tái nhợt, loạng choạng, Châu Dung vội vàng đứng dậy đỡ hắn, tìm một khối đá bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống.

"Giấy gói lại như thế này." Châu Dung đưa gói giấy trong tay cho Hoàng đế xem, Hoàng đế không tự chủ được ngửa người ra sau, "Đừng để da chạm vào, sẽ có chất độc nào đó thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào cơ thể, tích lũy dần theo từng ngày."

Châu Dung nhìn mồ hôi lạnh trên mặt của Hoàng đế chảy ròng ròng mà xuống, nói tiếp: "Cho dù không dùng tay chạm vào, độc tố của nó cũng sẽ lặng lẽ phân tán trong không khí, đi theo miệng mũi của con người, xâm nhập vào xương thịt của họ."


Lưng của Hoàng đế ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Sẽ ra sao?"

Giọng nói của Châu Dung vừa cung kính vừa thờ ơ: "Lúc đầu thì buồn ngủ, tóc rụng, tay chân tê dại, cuối cùng dần dần biến thành xác sống không có vấn đề gì. Ngay cả xác sống cũng trông hồng hào như vậy, cho nên nó được gọi là Nhánh quân tử."

Châu Dung biết khoảng thời gian gần đây thân thể của Hoàng đế bất ổn, ngủ quên rất nhiều.

Hoàng đế dựa vào gốc cây phía sau, không nói gì.

Khi sắp xếp, bày mưu tính kế Châu Dung, Hoàng đế đã nhiều lần cầm cành khô này và đặt trên bàn hoặc trong cùng một phòng với nó.

Là ai, là ai muốn thí quân*?

(*) Thí quân: Đi quân cho đối phương, bắt để đổi lại một lợi thế khác hoặc chiếu hết Tướng đối phương.

Châu Dung rất quen thuộc với tính cách của Hoàng đế. Toàn bộ tinh thần của Hoàng đế đều gắn liền với long ỷ, năm tháng trôi qua, Hoàng tử bước vào thời kỳ hoàng kim, hắn trở nên đa nghi và nhạy cảm hơn, thường xuyên nghi ngờ có người đang muốn hãm hại mình

"Là ai?"

Châu Dung quỳ xuống, trịnh trọng cúi đầu, sau đó nói: "Dương Cửu Tư lén đem đồ độc ác như vậy vào phòng của thần. Bệ hạ, Dương Cửu Tư đã hãm hại thần!"

Hoàng đế nhìn chăm chú vào Châu Dung, trong lòng lại nghĩ đến chuyện của mình.

Dương Cửu Tư?

Làm ra chuyện ác độc như vậy, làm sao có thể chỉ là một cái người thấp cổ bé họng như Dương Cửu Tư được!

Là Hoàng hậu!

Hoàng hậu vọng tưởng muốn nhúng tay vào binh quyền của Châu Dung, tại sao nàng lại muốn binh quyền của Châu Dung?

Bởi vì nàng muốn để mình biến thành người chết đi sống lại, sau đó lấy thân phận Hoàng hậu làm Nhiếp Chính!

Dương gia! Nuôi dạy nữ nhi tốt thật đó!

Ánh mắt của Hoàng đế dần dần trở nên nghiêm nghị. Châu Dung nhìn thấy, cúi đầu, che đi vẻ mỉa mai trong mắt.

Làm bạn đời mấy chục năm với Hoàng hậu, vậy mà Hoàng đế chưa bao giờ tín nhiệm nàng.

Ngồi vào chỗ đó, người ta sẽ còn có trái tim hay sao?

Chính là vì nguyên nhân này, Châu Dung mới nhất định phải đi đoạt cái vị trí kia, không cho phép bất luận kẻ nào ngồi lên long ỷ. Bạch Mạn là nữ nhi của thế gia, nàng không cho phép Hoàng đế gây bất lợi cho Bạch Mạn dù cho là đang ở hiện tại hay là trong tương lai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,931
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Án tử dành cho dương gia và trần gia


Châu Dung hít sâu một hơi, đứng thẳng người lên, nhìn thẳng vào Hoàng đế, mang theo dũng khí thấy chết cũng không sợ: "Nếu thần đã khẩn cầu Hoàng thượng cứu thần, thần sẽ nói thẳng. An Lạc Công chúa yêu mến thần, Dương Cửu Tư lợi dụng tâm tư của An Lạc Công chúa, cải trang thành thần, mưu toan câu dẫn Công chúa. Yến Bách Hoa vào ngày hôm đó, mục tiêu của Dương Cửu Tư rõ ràng chính là Công chúa, chứ không phải là thần. Công chúa đại náo yến Bách Hoa, có lẽ cũng nằm trong kế của hắn."

"Bây giờ, tất cả mọi chuyện đã hết sức rõ ràng. Mục tiêu của Dương gia chính là binh quyền của thần, chỉ cần bọn hắn lấy được binh quyền từ trong tay của thần, liền sẽ không chút nào lưu tình mà giết thần, quay người trèo lên Công chúa!"

Ngón tay của Hoàng đế co giật liên hồi.

Hắn hiểu được ý của Châu Dung, trong lòng càng có phán đoán sâu sắc hơn.

Dương gia đang muốn chơi một ván cờ lớn!

Dương gia rõ ràng chính là muốn đầu độc Hoàng đế, làm cho Hoàng đế trở thành người chết đi sống lại, đề cử Hoàng hậu làm Nhiếp Chính. Đồng thời, đã lấy được binh quyền từ trong tay của Châu Dung, lại cưới An Lạc Công chúa, địa vị của Hoàng hậu, kiên cố như bàn thạch.

"Nếu giống như lời của ngươi nói, Dương gia ngấp nghé binh quyền của ngươi cùng quyền thế của Công chúa, như vậy ngươi cùng An Lạc Công chúa ở cùng một chỗ, mới là biện pháp tốt nhất." Cuối cùng Hoàng đế cũng thả lòng và nói, "Nói cho trẫm biết, vì cái gì mà ngươi không nguyện ý với Công chúa?"

"Hoàng thượng, lấy lá gan của Dương gia, thần chiếm vị trí bên người Công chúa. Đâu có dám tranh với bọn hắn?"

Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Châu đại tướng quân đừng cho bản thân mình là yếu đuối nữa!"

"Hoàng thượng." Châu Dung cung kính cụp mắt xuống, "Trong triều thế lực của thế gia rắc rối phức tạp. Dương Cửu Tư cùng Trần Ánh Nam có giao hảo. Trần gia nuôi binh tại Đông Thùy đã nhiều năm, Dương gia đưa tiền, cho ngựa. Dương gia đưa thế tử đi Đông Thùy kiếm lấy quân công, dựa vào sự che trở của Trần gia. Trần gia dựa vào thuế ruộng từ Dương gia, thu hoạch được chiến công từ Đông Thùy."

Hoàng đế nheo cặp mắt lại: "Chiến công của Trần gia dựa vào thuế ruộng từ Dương gia?"

"Chính xác." Châu Dung kể lại thực hư mọi chuyện mà mình đã kiểm chứng được khi làm Nhiếp Chính ở kiếp trước, "Trần gia từ nhiều năm trước tới nay, một mực lấy thuế ruộng hối lộ man di, thông đồng cùng man di diễn trò, báo cáo sai chiến công."

"Hoang đường!" Hoàng đế gầm nhẹ, bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt vô cùng tức giận, "Châu Dung, ngươi thật to gan!"

Châu Dung không tránh cũng không né, nhìn thẳng vào Hoàng đế: "Hoàng thượng, ngài có thể đi điều tra."

Đời trước, Châu Dung muốn một đòn diệt trừ Trần gia cùng Dương gia, cũng phải tốn rất nhiều công sức. Hiện tại Dương Cửu Tư đã đích thân giao cho nàng tay cầm, nàng chỉ đơn giản là dùng lão Hoàng đế đào ra hai viên u ác tính này trước.

Thế gia có quyền thế lớn. Vô luận ai ngồi lên long ỷ, diệt trừ thế gia, là chuyện bắt buộc phải làm.

"Chuyện cho tới bây giờ, vì thiên thu cơ nghiệp của Hoàng thượng, hòa thuận của Dương gia cùng Trần gia không thể không diệt trừ. Về phần diệt trừ Dương gia cùng Trần gia, người có thể làm được, chính là Cửu Vương."


"Cửu Vương?" Hoàng đế ngẩn người.

"Đúng vậy, là Cửu Vương." Châu Dung bình tĩnh đào một cái hố cho Cửu Vương, đặt củ khoai tây nóng hổi vào trong tay của Cửu Vương, "Việc này rất quan trọng, nếu không xử lý đàng hoàng sẽ trở thành một mớ hỗn độn. Mẫu tộc của Cửu Vương thấp cổ bé họng, không có người ở trong triều, Hoàng thượng giao việc này cho hắn làm. Một khi thất bại, chỉ cần trục xuất Cửu Vương. Nếu là thành công... ".

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

"Nếu là thành công thì sao? Chẳng lẽ trẫm cứ để lão Cửu chiếm được lòng dân sao?

"Nếu là thành công." Châu Dung mỉm cười, "Hoàng thượng ngay tại thời khắc cuối cùng, triệt hạ Cửu Vương, thay bằng người của mình, chẳng phải lòng dân sẽ nằm trong tay của Hoàng thượng hay sao?"

Hoàng đế trầm mặc, trên mặt lộ ra ý cười không rõ ràng. Châu Dung cung kính quỳ trên mặt đất, như thể người vừa mới đào hố cho Cửu Vương không phải là nàng.

Hoàng đế lạnh giọng nói: "Chuyện này có liên quan gì đến hôn sự của ngươi cùng An Lạc?"

"Bởi vì." Châu Dung nói, "An Lạc Công chúa là muội muội mà Cửu Vương yêu thương nhất. Nếu vào thời khắc mấu chốt, Cửu Vương diệt trừ Trần gia cùng Dương gia, thần gả cho An Lạc Công chúa, những người khác sẽ nghĩ như thế nào ở trong lòng? Hoàng tử khác nghĩ như thế nào?"

"Nếu là có người nghĩ lầm Cửu Vương đương lập Thái tử, bọn hắn liền sẽ đi ủng hộ Cửu Vương. Hoàng thượng, Cửu Vương không phải là Cửu Vương chỉ có thể dựa vào ngài."

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mắt của Châu Dung.

Trong mắt của Châu Dung tràn đầy thành khẩn.

"Đã như vậy, tại sao ngươi không mượn chỉ hôn, thuận thế trung thành với Cửu Vương?" Hoàng đế u ám nói.

Châu Dung cười.

"Bởi vì Hoàng thượng là Hoàng thượng." Nàng nhẹ nhàng nói, "Quân Châu gia, chỉ trung thành với Hoàng đế."

Hoàng đế hài lòng gật đầu.

"Trẫm biết. Châu Dung, ngươi là người thông minh." Hoàng đế chậm rãi mở miệng, "Nhưng, không có lý do gì, trẫm làm sao có thể động thủ với Dương gia vào lúc này?"

Châu Dung hiểu ý.


"Thần, nguyện tiến cử người tài ba cho Hoàng thượng."

"Ai?"

"Thần, Châu Dung. Nguyện trung thành với Hoàng thượng."

"Trung thành như thế nào?"

"Thần giết người đã lâu." Châu Dung lạnh nhạt nói, "Vô luận động thủ như thế nào, cũng sẽ không làm cho người cảnh giác. Chỉ cần Dương Cửu Tư mất mạng, tất nhiên Dương gia sẽ yêu cầu Hoàng thượng nghiêm tra. Đến lúc đó, tra ra cái gì, dính líu ai, coi như không phải do Dương gia."

Lúc này Hoàng đế mới bật cười.

"Tốt."

Hắn vịn cây, đứng thẳng người lên, nhìn về phía Châu Dung.

"Hôm nay Dương Cửu Tư đang ở kinh thành. Đã hắn ám hại ngươi, vậy ngươi đi Đưa tiễn hắn đi."

Châu Dung thanh lãnh như trích tiên, trên mặt của nàng lộ ra một chút xíu ý cười, phong lưu dị thường: "Được, chớ có để Dương công tử đợi lâu."

Hai người trở về, cũng không ai nhắc đến hôn sự của Độc Cô Nhàn.

Trong thâm tâm Châu Dung biết rằng hôn sự của mình với Độc Cô Nhàn sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

......

Dương Cửu Tư ưa thích những thứ xa xỉ, học đòi văn vẻ.

Gần đây, có trò ném thẻ vào bình rượu rất được phổ biến ở kinh thành. Cửu Vương mở một hội quán cho các Quý Nhân ném thẻ vào bình rượu, trong lúc nhất thời, quý tộc trong kinh thành nhao nhao ở bên trong hội quán, bọn họ vung tiền như rác vì cho rằng đây là một thú vui tao nhã.

"Châu đại tướng quân, mời." Cửu Vương bưng một chén rượu lên, hướng Châu Dung uống trước.


Châu Dung nhàn nhạt nhấp một miếng, đặt bên cạnh bàn. Một bóng người lướt qua cửa, Châu Dung biết rằng đó là người được Hoàng đế phái đến để theo dõi nàng.

Tính cách của Hoàng đế mẫn cảm đa nghi, lý do Châu Dung tiếp xúc với Cửu Vương là vì muốn động tay với Dương Cửu Tư. Đồng thời cũng kéo Cửu Vương vào bên trong cục diện, nhưng Hoàng đế vẫn nghi ngờ mối quan hệ bí mật của Châu Dung và Cửu Vương, hắn phái người giám sát Châu Dung.

Châu Dung xoay chén rượu trong tay, cụp mắt suy nghĩ. Nơi mà nàng thực sự liên minh với Cửu Vương là ở Tây Thùy. Ở kinh thành, nàng hầu như không có tiếp xúc với Cửu Vương, chỉ có kết giao một chút với Cửu Vương phi Bạch Mạn.

Cho nên, giờ này khắc này, điều mà mật thám của Hoàng đế thấy chính là thái độ thân thiện của Cửu Vương, mà Châu Dung lại có thái độ lạnh nhạt đối với Cửu Vương

Cái này cũng rất bình thường. Cửu Vương thế yếu, mà Châu Dung lại là đối tượng mà các Hoàng tử tranh giành để có được.

Cửu Vương không biết vẻ ngoài của Châu Dung điềm tĩnh nhưng lại đang tính toán hắn, chăm chỉ rót rượu cho Châu Dung: "Châu đại tướng quân, từ nay chúng ta là người một nhà, không cần phải khách khí. "

Lời này có hai tầng nghĩa, một là chúc mừng chuyện tốt gần đây của Độc Cô Nhàn và Châu Dung, hai là thăm dò giao ước của mình cùng Châu Dung.

"Sẽ không là người một nhà." Châu Dung đặt chén rượu xuống bàn, "Yên tâm, quan hệ của ta và ngươi sẽ không thay đổi."

Khoảng cách đến ngày đảo chính chỉ còn chưa đến ba tháng nữa.

Sinh mệnh của Cửu Vương sắp được đếm ngược

Châu Dung cho biết mối quan hệ giữa hai người sẽ không thay đổi, đồng nghĩa với việc cuộc tranh cãi giữa hai người về chuyện chỉ hôn cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.

Lúc này Cửu Vương mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn lại do dự nói: "Vậy ngươi và Độc Cô Nhàn... "

Châu Dung không có giải thích, vẻ mặt có chút khó hiểu. Cửu Vương biết trong cung đã xảy ra chuyện nên khôn ngoan im lặng, không hỏi nữa.

"Ta đi ra ngoài một chút." Châu Dung thuận miệng tìm cái cớ, ra khỏi phòng. Cái bóng người mơ hồ kia lóe lên phía trước nàng, chậm rãi đi theo nàng.

Đây là lần đầu tiên Châu Dung đến một nơi như vậy.

Trong khi nàng đang chiến đấu trong những trận chiến đẫm máu ở Tây Thùy thì những quý tộc này lại tranh nhau giải trí. Vì vậy, Châu Dung chưa bao giờ yêu thích những nơi này.

Chỉ là, tốt nhất Dương Cửu Tư nên chết ở đây, dạng này mới có thể thuận lý thành chương, lôi kéo Cửu Vương vào, lợi dụng để ra tay với Dương gia cùng Trần gia.

Người cầm đao, là Hoàng đế, cũng là nàng.

Thời điểm Châu Dung cúi thấp đầu đi đến lầu ba, Dương Cửu Tư đang vui vẻ cùng một đám bằng hữu. Châu Dung nhìn thoáng qua, liền thấy trong đám người có người của Trần gia. Nàng lại nhìn lướt qua quanh mình, sau đó bưng một chén rượu, thừa dịp đám người không chú ý, trực tiếp vẩy vào bên trên áo choàng của Dương Cửu Tư.


Kế tiếp lại thần không biết quỷ không hay rút ra một túi tiền, ném vào trong ngực của Dương Cửu Tư.

"Ngươi lấy túi tiền của ta làm gì?" Rất nhanh, có người không cao hứng mà muốn làm ầm với Dương Cửu Tư.

"Tiểu gia ta chênh lệch ngươi bao nhiêu tiền đồng?" Dương Cửu Tư say khướt, muốn làm ầm cùng người kia.

Bên trong hội quán đều là những người giàu, không ai nhường ai, một hồi cãi nhau, liền quay sang đánh nhau. Dương Cửu Tư lui về sau, giẫm lên một vũng rượu trên sàn, hắn bất ngờ trượt chân ngã xuống đất, chỗ quanh mông bị ướt, cực kỳ không đứng đắn.

"Thật xui xẻo!" Dương Cửu Tư xua tay, yêu cầu nha hoàn xung quanh ra đường mua y phục thay thế, sau đó đi ra ngoài lau đi lau lại.

Trong nháy mắt, lưỡi đao sắc bén đột nhiên xuyên qua cơ thể của Dương Cửu Tư từ phía sau, máu bắn tung tóe.

Châu Dung bình tĩnh nhìn bóng lưng của Dương Cửu Tư đang ngã về phía trước.

Thiếu niên ngã xuống đất ôm tim, run rẩy quay người lại, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Châu Dung, trong cổ họng gầm lên: "Là ngươi... Ngươi dám giết ta... "

Châu Dung rũ bỏ vết máu trên đao, cố ý tránh vết đỏ tươi. Nàng biết cách giết người mà không để mình thấy máu.

Máu của Dương Cửu Tư bao phủ trên người hắn, khi rơi vào mắt của Châu Dung thì trắng xóa.

Dương Cửu Tư rất nhanh liền tắt thở.

Người của Hoàng đế lướt qua Dương Cửu Tư, gật đầu với Châu Dung, sau đó vòng qua và biến mất bên ngoài hội quán.

Châu Dung bình tĩnh bước vào đám đông, chắp tay áo, bước xuống cầu thang, quay lưng lại với đám đông rồi trở về phòng, thậm chí chậm rãi châm một chén rượu cho mình, lại nói chuyện phiếm vài câu với Cửu Vương. Lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng kêu thảm thiết từ tầng ba truyền đến.

Cửu Vương phất tay áo đứng dậy, "Đại tướng quân chờ ở đây một lát, đợi ta đi xem một chút."

Vẻ mặt của Châu Dung vô cùng bình tĩnh, cầm chén nước trong tay chậm rãi nhấp từng ngụm. Cửu Vương liếc nhìn Châu Dung một chút rồi bước ra khỏi phòng.

Sau khi Cửu Vương đi ra khỏi phòng, Châu Dung đứng dậy, chắp tay áo bước ra khỏi phòng, nhìn về phía Dương Cửu Tư đã chết.

Gian phòng đối diện lầu ba được mở ra, trong ánh sáng lờ mờ hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt của Châu Dung dán chặt, vô thức đưa tay ra che trái tim mình lại, đè nén nỗi đau âm ỉ trong lòng.

Bạch Mạn?

Tại sao nàng lại ở chỗ này?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,931
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Gia tộc quay lưng với nàng


Bạch Mạn khép cửa phòng lại: "Mẫu thân, bên ngoài rất loạn, xin ngài ngồi lại uống một chút nước trà rồi hãy rời đi."

Bên trong căn phòng, chủ mẫu của Bạch thị đã phủ thêm ngoại bào, nghe lời này của Bạch Mạn xong, khẽ cau mày.

"Rốt cuộc ngươi dự định sẽ ủng hộ chuyện của đường đệ* ngươi như thế nào?"

(*) Đường đệ: Em họ

Từ trước đến nay trên mặt của Bạch Mạn luôn hiện lên vẻ ôn nhu, nàng xoay người, ngồi vào bàn đối diện chủ mẫu của Bạch thị, bày trà vì nàng, sau đó chậm rãi nói:

"Mẫu thân cảm thấy, nữ nhi của ngài phải ủng hộ như thế nào?"

Khoảng cách đến ngày đảo chính chỉ còn chưa đến ba tháng. Bạch gia từ chối ủng hộ Bạch Mạn, đưa đường đệ của Bạch Mạn đến làm người dưới trướng của Cửu Vương, toàn gia tộc dốc hết sức ủng hộ đường đệ của Bạch Mạn, ý đồ sau khi Cửu Vương đăng cơ, giành lấy một số quyền lực có lợi cho mình.

"Ngươi không muốn ủng hộ."

"Chẳng lẽ mẫu thân cảm thấy ta hẳn là nên ủng hộ người khác sao?" Bạch Mạn lắc đầu, "Nếu như gia gia còn đang ở đây, tất nhiên sẽ lựa chọn ta. Dù sao, ta mới là Cửu Vương phi."

"Gia chủ hiện tại của Bạch thị, sẽ chỉ kéo cả gia tộc vào vực thẳm của cái chết."

"Đừng nói nữa." Chủ mẫu của Bạch thị quát to, "Ngươi chỉ là một nữ nhân, chuyện mà ngươi phải làm nhất, là sớm ngày sinh hạ trưởng tử cho Cửu Vương. Ngày sau đợi Cửu Vương leo lên đại bảo, ngươi có thể kéo thêm muội muội của ngươi vào cung để cùng phụng dưỡng cho Cửu Vương."

"Mẫu thân, Cửu Vương cùng ta, chưa hề động phòng." Bạch Mạn bình tĩnh nói, "Cửu Vương không tin ta, cũng không tin Bạch gia."

"Kia là do ngươi ngu xuẩn!"

"Hẳn là Bạch gia không biết, Cửu Vương mới nhập Trắc phi Vạn Tiểu Oanh, yêu như bảo kiếm?"

"Biết." Chủ mẫu của Bạch thị nghe xong lộ ra vẻ khinh thường, "Nhưng ngươi mới là chính thê, chỉ cần sinh hạ trưởng tử, nửa đời sau của ngươi liền sẽ có chỗ dựa."


"Mẫu thân!" Bạch Mạn cao giọng, "Vì sao Bạch gia còn đặt hy vọng vào Cửu Vương? Chim bay tận, giấu lương cung, nấu chó săn* - Chẳng những không muốn Bạch gia đưa đường đệ làm thuộc hạ của Cửu Vương, ngược lại hẳn là nên giã từ sự nghiệp khi còn đang trên đỉnh vinh quang! Đây là các ngươi tự hại chết lẫn nhau."

(*) Chim bay tận, giấu lương cung, nấu chó săn: được tác giả vận dụng từ câu thành ngữ "Điểu tận cung tàng" có xuất xứ từ "Sử ký – Việt thế gia", hàm nghĩa là: khi chim đã chết thì người ta cất cung đi một nơi mà không dùng đến nữa. Phiên âm Hán văn nguyên câu là: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong". Nghĩa là: "Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vứt bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị giết". Chuyện Việt Vương Câu Tiễn vong ân bội nghĩa, bức hại công thần là một ví dụ điển hình.

"Là Hoàng đế đang hại chết Bạch gia!" Chủ mẫu của Bạch thị đột nhiên nói, "Ngươi đã bị Hoàng đế gả cho Cửu Vương! Đừng mơ mộng nữa, ngươi đã phế đi, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào đường đệ của ngươi! Chuyện duy nhất mà ngươi có thể làm đó là mau chóng làm chuyện phòng the với Cửu Vương, sinh hạ trưởng tử!"

Bạch Mạn ngước mắt lên nhìn, đánh giá mẫu thân của mình.

Mẫu thân của nàng cũng im lặng nhìn nàng.

Kiếp trước, Bạch Mạn bị phế truất, bị giam cầm ở chốn thâm cung. Lúc đó Bạch gia còn chưa bị tiêu diệt nhưng bọn họ vẫn có thái độ thờ ơ trước việc Bạch Mạn mất đi quyền lực.

Bạch gia đã quay lưng với nàng.

Bạch Mạn vốn đã biết kiếp trước Bạch gia đưa ra lựa chọn gì, cũng không có kỳ vọng quá lớn vào phụ mẫu của mình, nhưng giờ phút này, nàng bắt đầu một cuộc sống mới, khi gặp lại mẫu thân của mình, nàng vẫn muốn hỏi:

"Mẫu thân, mẫu thân có thực sự nghĩ đến ta không?"

Chủ mẫu của Bạch thị ngẩn người.

Trên mặt của Bạch Mạn lộ ra một điểm bi thương. Nàng vuốt nếp gấp trên váy lên, đoan đoan chính chính quỳ gối trước mặt mẫu thân của mình, bình tĩnh hỏi: "Bạch gia là trăm năm thế gia, địa vị của mẫu thân là chủ mẫu của Bạch gia. Nhưng mẫu thân, phải chăng trong lòng mẫu thân chỉ có Bạch gia, không hề có nữ nhi?"

Kiếp trước, sau khi Bạch Mạn thất sủng, Bạch gia đã đưa mấy nữ nhi khác tiến cung với lý do Bạch Mạn bị bệnh. Sau đó, Bạch Mạn bị quản thúc tại gia, Bạch gia xảy ra chuyện, những nữ nhi kia cũng không biết tung tích.

Chủ mẫu của Bạch thị rơi lệ: "Ngươi đang nói cái gì? Ta cũng là không thể làm gì. Bạch gia tựa như một con thuyền dễ bị chìm, mà ngươi không phải là dân nữ tầm thường, ngươi là đích nữ của thế gia! Ngươi mang trên mình trách nhiệm lẫn nghĩa vụ, chỉ có Bạch gia tốt, thì nữ nhi như các ngươi mới có thể tốt!"

"Đúng, ta là nữ nhi của thế gia." Bạch Mạn cười khẽ một tiếng, "Đối với nữ nhi của thế gia mà nói, hôn sự chỉ là một nước đi trong bàn cờ, ta cũng chỉ là một quân cờ, về phần quân cờ có hạnh phúc hay không, cũng không quan trọng. Quân cờ thích ai hay không thích ai, có thực sự vui vẻ cùng hạnh phúc hay không thì cũng không cần bận tâm. Chỉ cần có thể khiến con thuyền của Bạch gia ra khơi trên biển, cho dù những cánh buồm được làm bằng da của nữ tử, hay là những lỗ dưới đáy thuyền có chứa đầy tỷ muội cùng huyết mạch hay không... điều đó không thành vấn đề."


Lời còn chưa dứt, Bạch Mạn đã bị tát vào mặt. Nàng vốn có thể tránh, nhưng nàng lại không làm vậy.

Thân thể của Bạch Mạn bị đánh có chút vặn vẹo, nửa mặt bên sưng tẩy.

"Làm càn! Ngươi đang giảng cho ta cái đạo lý đại nghịch bất đạo như thế sao?" Mẫu thân của nàng rơi lệ, "Nữ nhi của thế gia, ai mà không phải nghe theo an bài của gia tộc mình? Theo đuổi thú vui, theo đuổi hạnh phúc của mình, đây là biểu hiện d@m đãng. Một nữ nhân trong trắng phải nghe theo sự sắp xếp của gia tộc! Đây là cương thường đạo lý, là điều hiển nhiên! Mạn nương, ngươi nhìn lại chính mình xem, ngươi đang nói cái điều ngu xuẩn gì!"

"Ta chỉ hận," Chủ mẫu của Bạch thị dùng tay che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay, "Ta chỉ hận ta đã tin vào lời nói của gia gia ngươi, cho ngươi đi học, khiến ngươi tiếp nhận nhiều chuyện lệch lạc, ma xui quỷ khiến như vậy, trở thành một nữ nhân không an phận! Nếu có thể làm lại từ đầu, ta thà cho ngươi đi làm nha đầu thêu thùa, còn hơn là hiện tại ngồi nghe ngươi nói chuyện đáng sợ như vậy."

Bạch Mạn nghe mà mặt không biểu tình.

"Có phải ngươi muốn giống như Châu Dung, tranh quyền với nam nhân của Châu thị, đồi phong bại tục, mạo hiểm bị thiên hạ chê bai, cuối cùng bị người người chửi bới? Chỉ có như vậy ngươi mới chịu bằng lòng hay sao?"

Qua cánh cửa gỗ mỏng, Châu Dung đang đứng ở bên ngoài.

Âm thanh của cái tát quá vang dội, cơ hồ lúc này nàng liền muốn xông đi vào, nhưng vẫn phải cưỡng ép kềm chế chính mình. Châu Dung vẫn còn tức giận với Bạch Mạn, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ thờ ơ khi Bạch Mạn bị thương.

Bởi vì Châu Dung yêu nàng. Bất kể Bạch Mạn có đáp lại tình cảm của nàng hay không, nàng đều hy vọng Bạch Mạn có thể hạnh phúc.

Chỉ là, sau khi nghe được tên của mình từ miệng của Bạch phu nhân, bước chân của Châu Dung lại chậm lại.

Nàng gần như quên mất danh tiếng làm người khiếp sợ mà mình có. Bởi vì nàng nắm giữ quân Châu gia, không đợi đến khi trưởng tử của Châu gia trưởng thành mới nhường lại quân Châu gia như thiên hạ mong đợi.

Thậm chí, nam nhân của Châu gia còn chờ mong nàng, kỳ vọng nàng sẽ trả lại binh quyền sau khi gả cho thế gia môn đăng hộ đối, thông gia thay cho các nam nhân của Châu thị vì lợi ích của bọn hắn.

Châu Dung không muốn bị nghiền nát, thế là nàng liền trở thành một nữ nhân tàn bạo, coi trời bằng vung.


Nếu như bây giờ nàng xông vào, có lẽ Bạch Mạn sẽ bị gia tộc khiển trách nặng nề hơn.

Châu Dung quay lưng lại, im lặng dựa vào cửa rồi từ từ ngẩng đầu lên.

"Mau nói cho ta nghe, ngươi không giống ta, ngươi lặp lại lời mẫu thân của ngươi khiển trách ta, hung hăng nói rằng ngươi sẽ không bao giờ giống ta." Châu Dung tự lẩm bẩm.

"Mẫu thân, Mạn nương không giống với Châu Dung." Giọng nói của Bạch Mạn vang lên từ trong phòng.

Châu Dung gục đầu xuống, trên mặt lộ ra một tia chua xót, nàng lắc đầu cười khổ.

"Mạn nương kém xa Châu Dung." Bạch Mạn thẳng thắn nói: "Châu Dung là một vị tướng được Hoàng đế đích thân bổ nhiệm, khí chất uy nghiêm, thực sự là hình mẫu lý tưởng của Mạn nương. Ta không tôn trọng thiên hạ, cũng giống như Châu đại tướng quân, vậy thì... "

Châu Dung ngẩng đầu.

"Mạn nương, là loại người giống với Châu Dung." Giọng của Bạch Mạn kiên định, "Mạn nương sẽ không hổ thẹn với chuyện này, ngược lại Mạn nương tin rằng, có thể cùng chung một con đường với Châu đại tướng quân, là một niềm tự hào."

"Toàn thiên hạ này cho rằng Châu đại tướng quân sai. Nhưng Mạn nương cho rằng Châu đại tướng quân không sai, toàn thiên hạ này mới là người sai."

"Ngươi lại nói nhảm cái gì đó, Mạn nương! Kia là quy củ của tổ tông lưu lại, tam cương ngũ thường, ngươi lại dám nói như vậy!"

"Quy củ được tổ tông lưu lại? Quy củ sắp sửa phải được thay đổi." Nàng bình tĩnh nói, "Các ngươi đều sai, sai ngay từ ngọn nguồn gốc rễ. Nếu cả thế gian cho rằng Châu Dung sai, thì cả thế gian này đều sai. Cho dù chỉ có một mình Mạn nương ở thế gian này cho rằng Châu đại tướng quân làm đúng, Mạn nương cũng sẽ luôn đứng về phía Châu đại tướng quân."

Châu Dung oán hận Bạch Mạn ngụy trang, thống hận tâm tư khó đoán kia của Bạch Mạn, vậy mà lúc này giờ phút này, lời nói của Bạch Mạn như ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt trong lòng nàng.

Đây mới là Bạch Mạn mà nàng thích. Châu Dung thích Bạch Mạn, bởi vì các nàng chân chính là người cùng một đường, là người bạn tâm giao.

Bạch Mạn hiểu nàng, nàng cũng hiểu Bạch Mạn. Các nàng đều là phản nghịch ở đời này, mãi mãi cũng không nguyện ý thỏa hiệp, luôn mang trong mình vết sẹo, luôn yêu tự do và luôn khao khát ánh sáng.

Châu Dung nghe giọng mẫu thân của Bạch Mạn như đang khóc nức nở, run rẩy nói:

"Bạch mạn, ngươi quả nhiên bị giáo lý này dạy hư, ngươi sẽ chỉ mang lại tai họa cho Bạch gia. Dã tâm của ngươi quá mức bừng bừng, đồi phong bại tục. Nếu như ngươi cố chấp như thế, vì danh dự trăm năm của Bạch gia, ngươi sẽ bị xóa tên ra khỏi Bạch gia." Chủ mẫu của Bạch thị thương tâm gần chết, "Mạn nương, ngươi chỉ mới có mười bảy tuổi, làm gia tộc hổ thẹn, đã mất đi sự bảo hộ từ gia tộc, ngươi có biết viễn cảnh tương lai thảm khốc như thế nào không?"

"Bị xóa tên ra khỏi gia tộc? Các nam nhân của Bạch gia muốn trục xuất ta... Không phải chỉ một ngày hai ngày đi."


Mẫu thân của Bạch Mạn khóc rống nghẹn ngào.

Bên trong gian phòng, trầm mặc thật lâu.

"Ta đã biết, mẫu thân." Giọng của Bạch Mạn dịu dàng, "Ta sai rồi, ta không nên kỳ vọng quá nhiều vào phụ mẫu của mình."

Nàng đoan đoan chính chính dập đầu với mẫu thân mình.

"Mẫu thân." Nàng nhìn mẫu thân của mình, "Ta không có khả năng làm hình mẫu nữ nhi điển hình ở trong lòng của ngươi. Ta không phải là người như vậy, ta cũng không có khả năng lại đi trở thành một người như vậy, đừng phó thác hy vọng ở ta, ta làm không được."

Trong lòng nàng từ lâu đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Bạch gia, nhưng giờ phút này, trong lòng vẫn là bi ai.

"Ta không thể khống chế được tham vọng của chính mình." Nàng nói, "Ta không thể ngoan ngoãn tiếp nhận người khác an bài cho mình... Ta cần phải đi yêu, đi thích, làm mình hạnh phúc, biết mình là ai, theo đuổi ý nghĩa sự tồn tại của mình, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với sự hủy diệt."

"Mạn nương! Ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa được không?"

"Đây không phải nằm mơ, mẫu thân." Bạch Mạn ôn hòa nói, "Ta không có khả năng như mong muốn của các ngươi, quá chú tâm dâng hiến mình lên cho những người khác."

"Từ nay về sau, Bạch gia, coi như không có nữ nhi như ta đi."

Bạch Mạn nói xong đè nén trái tim đang dâng trào của mình, đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Châu Dung trốn ở một bên, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Bạch Mạn từng bước đi ra khỏi gian phòng nhỏ.

Bên trong hội quán hỗn loạn tưng bừng. Có người chết bất ngờ và không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa vào ngày mai. Trên mặt đất nhỏ giọt máu, có vài vết máu mờ nhạt, Bạch Mạn thả chân dừng lại, lướt qua vết máu của người đã chết.

Cửu Vương vội vàng, từ đối diện mà chạy đến, cũng không nhìn thấy nàng. Bạch Mạn đi ngang qua Cửu Vương với vẻ mặt vô cảm rồi bước ra ngoài.

Nàng thoát ly Bạch gia, Cửu Vương chưa hề để nàng ở trong lòng, Châu Dung cũng rời bỏ nàng. Bạch gia vĩnh viễn luôn có nhiều nữ nhi khác để thay thế, Cửu Vương cùng Vạn Tiểu Oanh song túc song phi, mà Châu Dung, cũng có chuyện tốt với Độc Cô Nhàn.

Hiện tại, chỉ có nàng là chân chân chính chính một mình một thế giới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom