Cập nhật mới

Dịch Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Tác giả: Chi Ma Tô Tâm Đường
Tình trạng: Đang cập nhật




Giang Tiểu Mãn, sau khi hé lộ rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, đột nhiên xuyên không vào một cuốn sách của thế kỷ trước và trở thành nhân vật đáng thương không xuất hiện nổi mấy tập. 

Cô không chỉ phải chứng kiến cuộc sống như trong giấc mơ mình biến mất, mà còn phải đối mặt với một gia đình đầy rẫy cuộc chiến tranh lạnh và âm mưu đen tối. 

Nhưng Giang Tiểu Mãn không sợ đâu, chỉ cần có ý chí và sự khéo léo, cô sẽ tay trái đối phó với mọi thử thách. 

Mặc dù không hề dễ dàng nhưng Giang Tiểu Mãn đã trở thành một người mẹ và chủ nhân vô cùng ấm áp, tinh thần phát triển và sự nghiệp nổi bật. 

Thế nhưng, cũng không thiếu các trở ngại đến từ nam chủ bác sĩ “cấm dục” băng lãnh, nhưng tất cả đều sẽ được xử lý một cách khéo léo và hài hước. Cùng Giang Tiểu Mãn văng bóng giải trí!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


“Nghiệp chướng nha! Nhà Tam Dạng quá nhẫn tâm.


“Thật không may, sợ là cô bé họ Giang kia chết rồi, bị cái xẻng lớn như vậy đánh vào đầu! ! Chậc chậc chậc!”
"Không thể trách nhà Tam Dạng quá tuyệt tình, cũng do Giang Tiểu Mãn gây náo loạn!"
Một đám người vây quanh cửa viện nhà họ Mạc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bên trọng, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.

Trong phòng, Mạc Tam Dạng mệt mỏi dùng đế giày đạp điếu thuốc, nhìn vợ con núp bên cạnh mình, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vợ thằng hai mà xảy ra chuyện, tôi xem mẹ con các người ăn nói với thằng hai thế nào.


"Do cô ta đứng không vững mới đụng trúng, con đâu có làm gì.

” Cô gái trẻ tuổi lầm bầm: "Hơn nữa, lần này do Giang Tiểu Mãn gây sự trước!"
“Con câm miệng!” Mạc Tam Dạng mắng con gái, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự thất vọng.


Biết hai mẹ con này có đánh chết thì cái nết cũng chẳng sửa được, thở dài đứng dậy đi vào cửa phòng, nhìn vào bên trong.

Trong phòng tối tăm.

Nếu như không phải một cái đầu lộ ra bên ngoài, sẽ chẳng nhận ra trên giường có một người đang nằm.

Trong góc giường, có một đứa trẻ lấm lem mặt mũi, ngậm ngón tay ngơ ngác nhìn người trên giường kia.

Giang Tiểu Mãn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, còn đau đớn nữa.

Không phải cô đang ở nhà sao?
Ôi! Cô nhớ ra rồi!
Nửa đêm nghe được dưới lầu có động tĩnh, lúc xuống lầu nhìn, bị ai đó dùng gậy đánh vào đầu, sau đó liền bất tỉnh nhân sự!
Giang Tiểu Mãn giật mình.

Giỏi lắm!

Một vụ đột nhập?
Giãy dụa cố gắng mở mắt, Giang Tiểu Mãn bối rối.

Tình huống gì đây?
Trần nhà cô treo đèn thuỷ tinh, sao lại biến thành xà nhà gỗ và ngói xám xịt chứ?
Không đợi cô nghiên cứu kỹ, một cỗ ký ức mãnh liệt ập đến, tràn ngập đầu óc cô.

Giang Tiểu Mãn bị những ký ức này làm dạ dày cuồn cuộn, ghê tởm đến muốn nôn!
Một hồi lâu, mới bình phục lại.

Vừa mở miệng, đã mắng một câu: "Má nó.


Cô xuyên sách!
Là một quyển văn mẹ kế thời đại học cô từng xem qua.

Nữ chính trong tiểu thuyết Lâm Bạch Lộ sống lại, không gả cho chồng kiếp trước, mà gả cho người góa vợ Mạc Lệ Phong một mình nuôi nấng con nhỏ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Cụ thể tình tiết, cô đã không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ trong quyển mẹ kế này, Lâm Bạch Lộ làm mẹ kế quả thực là điển hình trong các bà mẹ kế.

Con riêng Mạc Hạc Minh rất thích Lâm Bạch Lộ.

Vì để trở thành một người mẹ kế lương thiện, không ngừng xoát hảo cảm của các nhân vật trong tiểu thuyết.

Mà người vợ mất sớm của Mạc Lệ Phong trở thành hình ảnh đối lập của Lâm Bạch Lộ.

Mỗi lần nhắc tới Lâm Bạch Lộ đối với Mạc Hạc Minh tốt bao nhiêu, sẽ đem vợ trước đã mất được nhiều năm ra để so sánh!
Giang Tiểu Mãn chính là vợ trước đoản mệnh kia!
“Trời muốn diệt mình mà!” Giang Tiểu Mãn nằm ở trên giường, nước mắt không ngừng chảy.

Biệt thự năm nay cô mới mua, còn chưa ở được nửa tháng!

Còn có nhà trẻ quốc tế mà cô chuẩn bị, còn chưa chính thức khai giảng!
Quan trọng nhất là, trong tiểu thuyết rõ ràng viết qua, vợ trước chết trong lần xô xát với em chồng, bị xẻng gõ vỡ đầu, cứu chữa không kịp, đi đời nhà ma.

“Mẹ ơi.

” Bên tai truyền đến một giọng nói nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua.

Giang Tiểu Mãn khó khăn giật giật đầu, nhìn thấy đứa bé bẩn thỉu ngồi xổm trong góc! càng muốn khóc.

Cô hành nghề dạy trẻ mười mấy năm, không thể chịu nổi khi trông thấy trẻ con bẩn thỉu.

Nếu như không phải đầu khó chịu, bệnh nghề nghiệp của Giang Tiểu Mãn cũng sắp tái phát, muốn mang theo đứa bé này đi rửa mặt sạch sẽ.


“Ừ.

" Giang Tiểu Mãn lên tiếng.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đứa bé bẩn thỉu này chính là tấm thẻ mẹ kế tốt của nữ chủ, Mạc Hạc Minh.

“Mẹ ơi!" Đứa trẻ cười hì hì bò tới, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mũi cọ Giang Tiểu Mãn.

Giang Tiểu Mãn:!
“Con dâu à?” Mạc Tam Dạng ở cửa cũng thấy động tĩnh, trong lòng buông lỏng.

Không có người chết là tốt rồi!
Đang muốn nói lời dịu dàng với Giang Tiểu Mãn, bảo Giang Tiểu Mãn đừng so đo với hai mẹ con kia.

Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi ở nhà nghe thấy động tĩnh liền vọt tới.

“Chưa chết chứ? Chưa chết còn giả bộ lâu như vậy!" Mạc Trần thị hắng giọng, đâu còn dáng vẻ sợ cành cong như vừa rồi?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


“Còn dám không nuôi cha mẹ, muốn vào thành sống những ngày tốt lành, cô cũng không nhìn xem mình mấy cân mấy lượng, cô chịu nổi phúc khí này sao?”
Mạc Trần thị càng nói càng hăng hái, nhận định Giang Tiểu Mãn vừa rồi đang giả ngất!
Mạc Linh Chi cũng thẳng lưng, ở bên cạnh mẹ cô ta châm ngòi thổi gió: "Mạng người ta tốt, gả cho anh trai con, tự cho rằng mình bay lên cành cây biến thành phượng hoàng!"
Mẹ con Mạc Trần thị tuyệt đối sẽ không để Giang Tiểu Mãn dẫn Mạc Hạc Minh vào thành phố.

Giang Tiểu Mãn rất khoẻ, làm việc còn chăm chỉ hơn con trâu trong nhà.

Để người ở lại, mẹ con họ sẽ thoải mái biết bao nhiêu.

Về phần chọn người vào thành phố, hai mẹ con đều đã nghĩ kỹ, để Mạc Linh Chi đi.


Đến lúc đó tìm con rể người thành phố, nhà bọn họ chính là nơi phong quang nhất trong thôn!
Mạc Trần thị thậm chí tính toán, chờ con gái gả ra ngoài, giữ Giang Tiểu Mãn lại làm việc, vậy sau này không phải bà ta sẽ trở thành bà chủ chân chính sao?
Càng nghĩ, Mạc Trần thị lại càng không không thể nhả ra để Giang Tiểu Mãn rời đi.

Giang Tiểu Mãn nằm ở trên giường, cảm giác được đứa con trong lòng không ngừng run rẩy.

Hành nghề nhà giáo đã nhiều năm, hơn nữa nhiệt tình yêu thương nghề này, cô không thể nhìn thấy trẻ con chịu ủy khuất!
Hơn nữa mẹ con Mạc Trần thị kêu la khiến cô càng khó chịu, càng muốn ói!
“Câm miệng!”

Giang Tiểu Mãn ôm đứa bé bẩn thỉu, dùng một cánh tay chống đỡ, khó khăn đứng dậy.

"Các người còn ầm ĩ, nửa đêm tôi sẽ cầm dây thừng mang theo đứa nhỏ, treo cổ ở cửa nhà các người!"
Trong phòng tối tăm, ánh sáng từ cửa sổ nhỏ hẹp chiếu vào mặt Giang Tiểu Mãn.

Khuôn mặt gầy gò như bộ xương, lại trắng bệch.

Rất giống ác quỷ hát trong vở kịch lớn, âm trầm!
Mạc Trần thị "Á" một tiếng ngậm miệng, kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Mãn, làm sao cũng không dám tin, đây là Giang Tiểu Mãn đánh không phản kháng, mắng không cãi lại sao?
“Tôi đã ở quỷ môn quan đi một hồi, chết còn không sợ, tôi còn sợ các người sao?" Giang Tiểu Mãn ôm con, cặp mắt kia sáng đến kinh người: “Nếu các người nghĩ có thể giấu diếm Mạc Lệ Phong về nguyên nhân cái chết của mẹ con tôi thì cứ thử xem.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Thử?
Thử cái rắm!
Mạc Trần thị còn không hiểu đứa con mình sinh? Nếu biết Giang Tiểu Mãn mang theo con trai treo cổ là bởi vì mình và Mạc Linh Chi, Mạc Lệ Phong tuyệt đối sẽ không nhận mình là mẹ ruột.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Mạc Trần thị lại rơi xuống người đứa trẻ.

Huống chi, đứa nhỏ này vẫn là! !
“Đủ rồi!" Mạc Tam Dạng ở một bên vẫn không biết chen vào như thế nào xem như đã có cơ hội.

Ông cũng bị lời nói của Giang Tiểu Mãn làm cho hoảng sợ.

Nếu con dâu nửa đêm mang theo cháu trai treo cổ ở cửa nhà mình, đừng nói gạt con trai, thì toàn bộ đại đội và công xã đều sẽ biết!
Mạc Tam Dạng xô đẩy Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi rời đi, chỉ ngượng ngùng nói với Giang Tiểu Mãn: "Vợ thằng hai à, con nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi!”

Ba người kia vừa đi, Giang Tiểu Mãn liền không chịu nổi ghé vào bên giường nôn mửa.

Chấn động não! ! Muốn chết ghê!



Con trai thấy Giang Tiểu Mãn như vậy, sợ tới mức nước mắt lưng tròng.

Giang Tiểu Mãn không thể nhìn thấy đứa trẻ khóc được nữa, vội vàng nằm xuống, nói với con trai: "Mẹ không sao, mẹ nằm nữa là khoẻ thôi!”
Đứa trẻ thấy Giang Tiểu Mãn nằm xuống, lúc này mới yên tâm lại co thành một đoàn, tựa vào bên người Giang Tiểu Mãn.

Nhìn đứa bé bẩn thỉu như vậy, nội tâm Giang Tiểu Mãn phức tạp.


Đây là năm 1982 mà!
Trong nguyên tác miêu tả vợ trước không nhiều lắm, nhưng thái độ mấy lần của Mạc Lệ Phong đều có thể nói rõ, anh không hề có tình cảm với vợ trước.

Kết hôn, cũng giống như tìm một người chăm sóc con của mình.

Chính xác.

Giang Tiểu Mãn mặc dù là vợ đầu của nam chính Mạc Lệ Phong, cũng không phải mẹ ruột của đứa trẻ.

Bất kể là trong sách, hay là ký ức của nguyên chủ, ngày hôm sau khi "Giang Tiểu Mãn" và Mạc Lệ Phong đăng ký kết hôn, Mạc Lệ Phong liền trở về thành phố.

Ngoại trừ tiền sinh hoạt phí mỗi tháng gửi về, "Giang Tiểu Mãn" gần như quên mất chồng mình trông như thế nào.

Mà mỗi tháng gửi về các loại phiếu và tiền, đều sẽ bị Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi cướp đi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


"Giang Tiểu Mãn" kết hôn bốn năm, từ một cái cô bé xinh đẹp ngây thơ, bị người nhà họ Mạc bòn rút thành một bộ xương khô.

Giang Tiểu Mãn cũng không biết nếu mình tiếp tục đập đầu vào tường sẽ trở lại năm 2025, hay là thật sự tử vong.

Trước mắt, vẫn phải nghĩ biện pháp dưỡng tốt chấn động não của mình, cùng với!.

.

Cô nhìn về phía đứa bé, co lại thành một đoàn nhỏ.

Và chăm sóc tốt cho đứa bé này!
——
Giang Tiểu Mãn ngủ mãi đến tận nửa đêm, đứa bé bên cạnh đã sớm tỉnh, nhưng vẫn không nhúc nhích, sợ mình động, sẽ làm cho mẹ không thoải mái.

Giang Tiểu Mãn mở mắt ra, trong phòng tối như mực, tiếng bao tử cồn cào vang lên lúc lớn lúc nhỏ giống như đang ca hát.

Đưa tay sờ sờ bên cạnh, vừa vặn sờ vào khuôn mặt bẩn thỉu của đứa trẻ.


Giang Tiểu Mãn:!
“Mẹ ơi.

” Đứa trẻ xoay người, giọng sữa nhỏ nghe ngọt ngào nhè nhẹ.

Giang Tiểu Mãn có ký ức của nguyên chủ, tất nhiên cũng biết đứa bé có nhũ danh: “Bây giờ mẹ sẽ nấu cơm cho con.


Nguyên Bảo gật đầu.

So với Giang Tiểu Mãn, Nguyên Bảo vẫn còn một chút mập mạp của trẻ con.

Thân thể nhỏ gầy, đầu đặc biệt lớn.

Giang Tiểu Mãn dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đứng lên.


Tìm nến và diêm rồi vào bếp.

Nhà họ Mạc sớm đã ở riêng.

Con đầu qua đời mấy năm trước, con thứ chính là Mạc Lệ Phong, hiện giờ đang làm việc trong thành phố.

Con út chính là Mạc Linh Chi, bởi vì năm sinh Mạc Linh Chi, Mạc Trần thị nhặt được một bao tiền ở ven đường.

Đối với nhà họ Mạc lúc đó mà nói, không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn.

Vì thế, Mạc Trần thị liền xem đứa con gái này là phúc tinh, sủng đến vô pháp vô thiên.

Lúc ở riêng, chỉ phân cho Mạc Lệ Phong hai gian phòng, hiện tại sân còn có phòng bếp, nhà vệ sinh, đều là của cải Mạc Lệ Phong tự mình để dành được.

Nhìn phòng bếp trống rỗng, Giang Tiểu Mãn không hề bất ngờ.

Đừng thấy Mạc Lệ Phong mỗi tháng đều gửi tiền cho "vợ cũ".

Nhưng số tiền kia đều bị hai mẹ con Mạc Trần thị cướp đi, ngay cả sữa Mạc Lệ Phong mua cho Nguyên Bảo cũng vào miệng Mạc Linh Chi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Cũng trách nguyên chủ tính cách quá yếu đuối, hơn nữa chung quanh một đám hàng xóm xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, mỗi lần có chuyện gì liền cầm hiếu đạo bức nguyên chủ cúi đầu.

Cứ thế mãi, nguyên chủ lại càng không dám phản kháng.

Nguyên Bảo tựa vào khung cửa bên cạnh, một đôi mắt mờ ảo nhìn Giang Tiểu Mãn.

Giang Tiểu Mãn nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một chút ký ức của nguyên chủ, thuần thục lấy ra hai quả trứng gà từ trong tro bếp bên cạnh, và ít rau xanh.

Giang Tiểu Mãn khẽ thở dài, đối với sự yếu đuối của nguyên chủ thật sự có chút giận dữ.

Mặc kệ sau này thế nào, hiện tại phải lấp đầy bụng!
Năm đó khi Mạc Lệ Phong xây nhà bếp, để lại hai cái bếp.


Giang Tiểu Mãn nấu canh trứng gà rau xanh, nấu một nồi nước nóng lớn.

Giang Tiểu Mãn nhìn đứa trẻ: "Tắm rửa trước, tắm rửa xong lại ăn, được không?"
Nguyên Bảo tựa vào khung cửa, tay nhỏ bé vịn khung cửa, ngơ ngác nhìn mẹ.

Cậu bé cảm thấy, hôm nay mẹ có chút kỳ quái.

Nhưng vừa nghe có thể ăn, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm nồi lớn không rời.

Sau khi nấu canh xong, Giang Tiểu Mãn rút ra mấy cây củi, lửa nhỏ chậm rãi ấm lại.

Dùng gáo lớn múc nước nóng trong nồi vào trong thùng đựng.


Động tác nhanh nhẹn lột sạch quần áo cảu cậu bé rồi ném vào trong thùng nước ấm.

Nguyên Bảo ngồi trong chậu nước, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng lắc lư chơi đùa.

Giang Tiểu Mãn dùng khăn lông sạch lau từng chút từng chút một trên mặt Nguyên Bảo.

Làn da tuy rằng khô nhăn nhưng tổng thể mà xem, vẫn là một thằng nhóc đáng yêu!
Giang Tiểu Mãn nhìn bồn nước đục ngầu, và Nguyên Bảo đã tắm rửa sạch sẽ mà không nhịn được nói: “Gặp phải trẻ con bẩn, trước tiên không nên vứt, phải tắm rửa sạch sẽ rồi nhìn xem.


Nguyên Bảo nghiêng đầu nhìn mẹ, cẩn thận hỏi: "Mẹ, mẹ muốn vứt bỏ con sao sao?”
Trước kia Giang Tiểu Mãn làm giáo viên mầm non, sau đó tích góp tiền, lại có cơ duyên xuất bản mấy quyển sách có liên quan đến dạy trẻ mẫu giáo, lúc này mới mua biệt thự, còn cùng người ta hợp tác mở một nhà trẻ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Hôm nay nhìn Nguyên Bảo chắc cũng không lớn lắm, nhưng cậu bé rất thông minh.

Là do hoàn cảnh trưởng thành, dẫn đến việc Nguyên Bảo có chút quá mức cẩn thận, mất đi sự hoạt bát ngây thơ mà trẻ con ở tuổi này nên có.

Biểu hiện cụ thể ở, trước khi Nguyên Bảo nói chuyện đều sẽ cẩn thận quan sát người nói chuyện với mình, sau khi xác định đối phương không có nguy hiểm, mới có thể mở miệng.

Lúc trước khi Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi ở đây, Nguyên Bảo chỉ sợ hãi núp bên cạnh Giang Tiểu Mãn, căn bản không dám mở miệng.

“Mẹ đang nói, Nguyên Bảo của mẹ quá đáng yêu, nên mẹ rất thích.

” Giang Tiểu Mãn cũng không biết mình còn có thể trở lại như trước hay không.

Nhưng cuộc sống luôn phải đi về phía trước.


Nguyên Bảo thẹn thùng che khuôn mặt nhỏ nhắn, phát ra tiếng cười hì hì.

Cậu bé không biết tại sao hôm nay mẹ lại kỳ quái.

Nhưng người mẹ biết cười với cậu, còn có thể nhẹ nhàng rửa mặt cho cậu, cảm giác đặc biệt tốt!
Ôm nhóc con tắm sạch đặt trên ghế nhỏ bên cạnh, lại đổi một chậu nước sạch, tắm thêm lần nữa cho nhóc con.

Nhóc con bẩn thỉu ban nãy đã biến thành một đứa trẻ đáng yêu, dễ thương rồi.

Tóc mềm mại rũ xuống, lộ ra một đôi mắt đen như quả nho, lông mi vừa dài vừa dày, nhìn tựa như một con búp bê.

Giang Tiểu Mãn nhịn không được ôm nhóc con hôn một cái, đứa trẻ này còn đáng yêu hơn mấy đứa nhóc ở nhà trẻ kiếp trước.


Lúc thằng nhóc dùng ánh mắt ướt sũng nhìn cô, gần như trái tim cô muốn mềm nhũn.

Tắm rửa sạch sẽ đứa nhỏ, Giang Tiểu Mãn cũng đói không chịu nổi.

Ôm con trai uống canh, đặt đứa bé lên giường.

Giang Tiểu Mãn bắt đầu dựa theo trí nhớ của nguyên chủ xem thử cái nhà này còn dư lại thứ gì!
Có Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi là hai tên côn đồ quấy rối, đừng hòng mong muốn cuộc sống yên tĩnh.

Mạc Lệ Phong là ai, Giang Tiểu Mãn không biết.

Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có nhiều ấn tượng.

Nhưng thành phố, nhất định phải đi!
Đó không chỉ là con đường cứu cánh duy nhất mà còn là chốn an toàn nhất để thoát khỏi mẹ con Mạc Trần thị.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Những thứ còn lại trong nhà, thật sự không khiến Giang Tiểu Mãn tốn bao nhiêu thời gian.

Tùy tiện tìm một tờ giấy, ba hàng chữ liền viết rõ ràng tất cả vật tư còn lại của cái nhà này, bao gồm tài sản.

Giang Tiểu Mãn mệt mỏi cũng rửa mặt nằm xuống.

Vừa nằm xong, một cục bột nhỏ liền lăn vào trong lòng cô.

Giang Tiểu Mãn có chút kinh ngạc, lập tức bất đắc dĩ cười rộ lên.

Một đêm mộng đẹp, ngoại trừ đầu còn chút đau đớn.

Giang Tiểu Mãn đứng dậy, nhìn mái nhà vẫn là bụi bặm và xà nhà, lại thở dài một tiếng.

Còn chưa đứng dậy, đã nghe thấy trong sân truyền đến tiếng ồn ào.


“Thằng nhãi con, đồ trong nhà này đều là của tao, mày buông tay cho tao!”
“Mày buông tay! Buông tay!”
Sau đó là một tiếng thét chói tai, Mạc Linh Chi hắng giọng phát ra âm thanh chói tai, "Mày lại dám cắn ta? Tao đánh chết mày, cái thằng mất dạy này!”
Giang Tiểu Mãn chợt cảm thấy không ổn, cũng không mang giày, đi chân trần chạy ra ngoài.

Trong sân, Mạc Linh Chi cầm cây chổi vung về phía Nguyên Bảo trên mặt đất.

Đó là chổi quét sân, phía trên đầy gai nhọn, chổi lớn dựng thẳng còn cao hơn cả Nguyên Bảo.

Giang Tiểu Mãn bước lên trước, kéo Nguyên Bảo ra.

“Bốp, bốp.

” Hai tiếng vang lên giòn giã.


Tiếng trước, là tiếng trứng rơi xuống đất, lòng đỏ và lòng trắng hoà làm một.

Sau đó, là tiếng Mạc Linh Chi giơ chổi rơi xuống đất.

Giang Tiểu Mãn biết, hiện tại nói không chừng chính là một cơ hội tốt.

“Nơi này là nhà tôi, cô ở đây diễu võ giương oai cái gì? Còn định đánh cả trẻ con, cô là cô ruột của nó đấy.

” Giang Tiểu Mãn nhớ lại ký ức nguyên chủ, bao gồm miêu tả trong sách đối với ả em chồng Mạc Linh Chi này.

Đây chính là một cô gái điêu ngoa được Mạc Trần thị cưng chiều đến mức đầu óc trống rỗng.

Ở nhà thì ngang ngược hoành hành, nữ chính Lâm Bạch Lộ chỉ hơi dùng mưu kế một chút, liền thành chim cút ỉu xìu, cũng không dám làm tái quái nữa.

Mạc Linh Chi vốn đang nổi giận, lại bị Giang Tiểu Mãn kích thích như vậy, làm sao còn tỉnh táo được?
Đầu óc mụ mị kia đã bị mẹ cô ta nuông chiều hỏng, làm gì còn biết suy tính thiệt hơn chứ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Cô hét lên: "Cái gì nhà chị, đồ của chị đều là của anh trai tôi, của anh trai tôi, đều là của tôi!"
Cảm xúc của Mạc Linh Chi bất ổn, hơn nữa cái bánh nướng mà Mạc Trần thị vẽ cho cô ta thật sự quá mê người.

Vì thế, mẹ con Giang Tiểu Mãn ở trong mắt cô ta chính là chướng ngại vật cản trở tiền đồ sáng ngời của mình.

Chỉ cần không có mẹ con Giang Tiểu Mãn, cô có thể vào thành phố, gả cho người thành phố, sau này chính là người thành phố.

Mạc Linh Chi nằm mơ cũng muốn trở thành người thành phố.

Nghĩ như vậy, lại có một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên trán.


Nếu mẹ con Giang Tiểu Mãn không còn thì sao?
Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, chú ý tới ánh mắt Mạc Linh Chi biến hóa, biết đối phương đã mắc câu.

Cũng bất chấp đi chân trần, ôm Nguyên Bảo chạy ra ngoài sân.

Mạc Linh Chi đầu nóng lên, giơ chổi xông ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân phía sau, Giang Tiểu Mãn biết kế hoạch của mình thành công.

Ôm Nguyên Bảo sợ tới mức không dám nhúc nhích, thấp giọng nói: "Nguyên Bảo, khóc lên, khóc càng lớn tiếng càng tốt!"
Ở chung chỉ mới ngày hôm nhưng Giang Tiểu Mãn có thể xác định.


Nguyên Bảo là một đứa trẻ thông minh, chỉ là hướng nội một chút.

Nguyên Bảo không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ, khẩn cấp nắm lấy quần áo Giang Tiểu Mãn, hắng giọng khóc lớn lên.

Giang Tiểu Mãn cũng đi theo kêu la, dựa theo ký ức nguyên chủ, chạy đến nơi làm việc đồng áng.

Mạc Linh Chi là một người không có đầu óc, đến bây giờ vẫn không hiểu việc mình giơ chổi đuổi theo phía sau lưng mẹ con Giang Tiểu Mãn như hung thần ác sát đại diện cho điều gì.

Một bên đuổi theo một bên hô: "Mày còn kêu? Hai kẻ đê tiện nhà mày!”
Dường như thứ chạy ở phía trước không phải Giang Tiểu Mãn và Nguyên Bảo, mà là cơ hội vào thành phố của cô ta!
Hiện giờ chính là thời điểm nông nghiệp bận rộn, nhà nhà đều làm việc trong ruộng.

Những đội viên kia từ xa đã nghe thấy có người kêu cứu mạng, theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo chạy tới.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Hai mẹ con trên đầu quấn băng gạc, dáng vẻ bộ xương khô hoảng sợ.

Cả người bẩn thỉu, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đều mức đau lòng.

Ở phía sau bọn họ, còn có một Mạc Linh Chi giơ chổi giống như muốn giết người.

Giang Tiểu Mãn chạy đến cuối cùng, chỉ cảm thấy trong phổi nóng rát trướng đau, kêu cũng sắp không ra tiếng.

Cánh tay cũng không có bao nhiêu sức lực, Nguyên Bảo giống như quả cân, không ngừng trượt xuống.

Xác định trong thôn không ít người đều đã nhìn thấy, lúc này Giang Tiểu Mãn mới chậm lại, làm ra vẻ mình sắp chạy không nổi.

So với Mạc Linh Chi giơ chổi sau lưng, chạy đến khuôn mặt đỏ bừng, thấy thế nào cũng đáng thương.


“Mạc Linh Chi, cô điên rồi à? "Nhân viên ghi điểm và đại đội trưởng vội vàng xông lên.

Ngày hôm qua trên đội đã đồn đãi khắp nơi, con gái út nhà Tam Dạng dùng xẻng đập vỡ đầu chị dâu hai.

Người ta vốn còn chẳng tin.

Dù sao, Mạc Linh Chi có điêu ngoa hơn nữa, cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi.

Kết quả hôm nay liền thấy Mạc Linh Chi giơ chổi đuổi theo đánh chị dâu hai, đuổi chạy khắp đại đội.

Cái này! Còn ra thể thống gì!!!
Mạc Tam Dạng và Mạc Trần thị làm việc trong ruộng cũng không ngờ rằng con gái chỉ qua đó lấy trứng gà thôi mà, sao lại nháo thành như vậy?
Mạc Trần thị cũng không cảm thấy Mạc Linh Chi sẽ khi dễ mẹ con Giang Tiểu Mãn.


Từ trong ruộng xông lên muốn động thủ với Giang Tiểu Mãn.

Trong con ngươi Giang Tiểu Mãn hiện lên một tia lệ khí, nhưng vẫn cố nén xuống, chỉ ôm chặt Nguyên Bảo vào lòng mình.

Chỉ là bàn tay Mạc Trần thị còn chưa hạ xuống, đã bị Mạc Tam Dạng đuổi theo ngăn cản.

“Đủ rồi!" Mạc Tam Dạng rống giậN: “Bà còn ngại không đủ mất mặt?”
Mạc Tam Dạng biết tính toán của vợ, cũng biết suy nghĩ của con gái.

Nói thật, trong lòng ông ta cũng ủng hộ.

Không phải cho Mạc Linh Chi đi, sẽ không cho Giang Tiểu Mãn đi nữa.

Có thể chờ Mạc Linh Chi gả cho người khác, Giang Tiểu Mãn lại đến chăm sóc thằng hai cũng được.

Chỉ là Mạc Tam Dạng không ngờ Giang Tiểu Mãn luôn khúm núm lại không chịu đồng ý?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Không đồng ý thì thôi, còn đòi bọn họ tiền thằng hai gửi tới.

Mạc Tam Dạng giữ chặt Mạc Trần thị, lại nhìn Mạc Linh Chi bị giữ chặt, lộ ra nụ cười lấy lòng đối với đại đội trưởng Mạc Viễn Sơn nói: "Viễn Sơn, đây là một chút việc nhỏ trong nhà, tôi trở về sẽ dạy dỗ bọn họ.


Mạc Viễn Sơn ý bảo người phụ nữ chủ nhiệm đi đỡ mẹ con Giang Tiểu Mãn đang ngồi dưới đất ôm đứa nhỏ run lẩy bẩy dậy, căn bản không nghe lọt lời Mạc Tam Dạng.

Quát Mạc Linh Chi: "Lúc làm việc đồng áng thì không làm việc, còn ở trong thôn đùa giỡn.

Cô cho rằng cô là con nít ba tuổi không thể làm việc sao?”
Sau khi Mạc Linh Chi bị nhân viên ghi điểm và mấy người phụ nữ khống chế, đầu óc chậm rãi tỉnh táo lại.


Cũng biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Lại bị Mạc Viễn Sơn mắng như vậy, không dám đối diện với Mạc Viễn Sơn.

Sợ tới mức rụt cổ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Mạc Viễn Sơn giáo huấn Mạc Linh Chi, lúc này mới nhìn về phía Mạc Tam Dạng: "Đây là việc nhỏ? Nếu là việc nhỏ, nếu có người chết trong nhà anh thì cậu mới cảm thấy là chuyện lớn sao?”
Mạc Viễn Sơn khi còn trẻ từng đi lính, cái chân què kia cũng bị thương khi đánh trận.

Vừa mở miệng, trong đội cũng không ai dám lên tiếng.


Cộng thêm ông làm việc công bằng, làm người cũng chính khí, bất kể là ở trên đội, hay là ở công xã, đều rất có quyền uy.

Mạc Tam Dạng còn muốn giảo biện, Mạc Viễn Sơn không cho ông ta cơ hội này.

“Nhà các người nháo thành như vậy, nếu xảy ra án mạng, người bên ngoài sẽ đánh giá phụ nữ đại đội chúng ta như thế nào? Em chồng một xẻng giết chết chị dâu?”
Vốn chuyện không liên quan đến mình, đám người xem náo nhiệt kia nghe Mạc Viễn Sơn nói, nhất thời cảm thấy không ổn.

Nếu tin Mạc Linh Chi đánh chết chị dâu truyền ra ngoài, người khác còn chịu để mắt đến phụ nữ trong đại đội sao?
Nhà ai còn dám cưới nữa?
“Tam Dạng à, Linh Chi nhà anh hung hăng quá, xem dáng vẻ vừa rồi của con bé như muốn giết chị dâu nó vậy.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


"Nếu làm bại hoại thanh danh của đại đội khiến con gái nhà tôi không gả đi được, tôi sẽ san phẳng nhà anh đó.


Mỗi một hộ nông dân, quan tâm nhất không phải là miếng đất ăn, mà chính là hôn lễ của con cái trong nhà.

Nếu Mạc Linh Chi thật sự đánh chết mẹ con Giang Tiểu Mãn, con gái đại đội bọn họ cũng đừng mong có thanh danh tốt.

Mạc Viễn Sơn dăm ba câu liền nâng cao ý nghĩa của chuyện này, thuận lợi đem "chuyện nhà" trong miệng Mạc Tam Dạng, biến thành chuyện lớn trong thôn.

Nhà Lệ Phong, ngươi nói xem, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Giang Tiểu Mãn muốn chính là hiệu quả này.

Cô đã xem qua miêu tả về những người trong đại đội.


Tạ ơn Chúa, cô ấy vẫn còn nhớ nội dung cốt truyện.

Đại đội trưởng Mạc Viễn Sơn không tệ, chỉ là có chút mê quan, quản sự tốt.

Thời điểm xác định dùng phép khích tướng kích thích Mạc Linh Chi, Giang Tiểu Mãn liền hạ quyết tâm đem chuyện này đâm tới trước mặt Mạc Viễn Sơn.

Y theo tính cách Mạc Viễn Sơn, tuyệt đối phải xen vào, tạo uy vọng trong đại đội.

Cũng may, cô đoán đúng!
Giang Tiểu Mãn chưa nói xong, nước mắt đã chảy trước.

Nguyên Bảo trong lòng cũng gào mệt mỏi, nấc cục khóc lóc, càng thêm khiến người ta đau lòng.


“Đại đội trưởng của chúng ta làm chủ cho cô đây!" Thím Lưu chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội thấy dáng vẻ Giang Tiểu Mãn lại nhìn ba người nhà họ Mạc, trong lòng đã ‘phán tử hình’ cho Mạc Linh Chi, đau lòng không thôi ôm bả vai Giang Tiểu Mãn.

Giang Tiểu Mãn cảm thấy khóc không nhiều lắm, ủy khuất không thôi nói: "Nguyên Bảo cũng sắp năm tuổi, qua một năm nữa là có thể đi học.

Lệ Phong gửi thư nói không thể để con chịu khổ, nghèo giáo dục được.

Gửi cho tôi ít tiền, bảo tôi đưa con vào thành phố.

Hôm qua tôi đến tìm ba mẹ xin lộ phí, mẹ và em chồng không cho tôi đưa Nguyên Bảo vào thành phố.


Nói xong, Giang Tiểu Mãn lại khóc lên: "Mẹ nói tôi là đi hưởng phúc, nói tôi mấy cân mấy lượng, chịu không nổi phúc khí như vậy.


Mạc Tam Dạng không thể tưởng tượng nổi nhìn vợ thằng hai.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Gả vào bốn năm, chuyện hôm nay cũng không tính là chuyện làm khó vợ thằng hai nhất.

Trước kia Mạc Viễn Sơn và nữ chủ nhiệm cũng không phải không muốn nhúng tay.

Là vợ thằng hai nhà mình cự tuyệt, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Vừa rồi ông ta không nhúng tay ngăn cản, chính là đoán chắc vợ thằng hai sẽ không nói ra.

Không ngờ, quả thật không ngờ.

Ông lại nhìn lầm rồi.

Giang Tiểu Mãn còn đang nói, ôm Nguyên Bảo run lẩy bẩy, hơn nữa dáng vẻ giống như tránh được nạn đói, những người xem náo nhiệt kia đều bàn tán về ba người nhà họ Mạc.


Nhất là hàng xóm bên cạnh nhà Giang Tiểu Mãn, ra vẻ đã sớm biết, khinh bỉ nhìn Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi.

“Còn mấy cân mấy lượng sao? "Mạc Viễn Sơn bảo thủ thì bảo thủ, cũng rất chú trọng giáo dục.

Trong mắt ông ấy, Mạc Lệ Phong là hậu sinh có tiền đồ nhất toàn bộ đại đội, thậm chí toàn bộ công xã! Lời Mạc Lệ Phong nói, vậy tuyệt đối không sai.

Chứ đừng nói chi là liên quan đến đứa nhỏ.

Mạc Viễn Sơn trừng mắt nhìn Mạc Tam Dạng, người khác không biết, ông ấy còn không biết Mạc Tam Dạng sao?
“Tam Dạng, anh nói xem, anh có ý gì đây?”
Mạc Tam Dạng sắc mặt khó coi, việc xấu trong nhà bị lôi ra ngoài, về sau ông ta còn ngẩng đầu trong thôn thế nào?
Con gái út Mạc Linh Chi vốn rất có phân lượng trong lòng ông ta, hiện tại cũng thành phiền toái.


Mà ông ta cảm thấy mình đã quan tâm đủ cho vợ thằng hai và cháu trai lại càng thêm đáng lo.

Về phần vợ ông ta Mạc Trần thị, tám trăm năm trước ông đã không trông cậy vào bà có thể làm ra chuyện tốt đẹp nào.

Mạc Tam Dạng cảm thấy mình cũng quá ủy khuất.

Ông ta chẳng làm cái gì cả, còn giúp vợ thằng hai không ít, thế mà giờ xảy ra chuyện vẫn liên luỵ đến ông ta.

"Đại đội trưởng, tôi không nói không cho vợ thằng vào thành phố! " Mạc Tam Dạng chậm rãi nói, tỏ vẻ công bằng lắm vậy.

Lời còn chưa dứt, Mạc Trần thị đã không vui.

Bà ta vội vàng ngồi xuống đất, vỗ đùi nhìn, bắt đầu tru tréo: “Ông trời ơi, mau ngó xuống mà coi.

Con dâu không phụng dưỡng ba mẹ chồng mà một mình hưởng phúc.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Tiếng kêu rên cao thấp nhấp nhô, giống như tiếng hát.
Mạc Viễn Sơn cũng không nhìn nổi, trực tiếp nói với Mạc Tam Dạng: “Anh quản cho tốt vợ mình đi.”
“Từ khi gả vào nhà họ Mạc, tiền Lệ Phong mỗi tháng gửi đều bị các người lấy đi.

Tôi không chỉ muốn nuôi chính mình và Nguyên Bảo, còn muốn thu thập đất đai của mình.

Gà nuôi trong nhà, trứng đẻ mỗi ngày đều bị em chồng ăn mất.

Nguyên Bảo cũng sắp năm tuổi, còn không biết trứng gà có vị gì!"
Bản thân Giang Tiểu Mãn cũng không thể hiểu được nguyên chủ.
Tự biến mình thành một bộ xương khô, sống chết không lo à?

Không nói với bên ngoài mình chịu ủy khuất ở nhà họ Mạc, cũng không có dũng khí phản kháng.
Thậm chí cô hoài nghi, vì chịu quá nhiều đau khổ nên nguyên chủ mới chết sớm như thế.
Giang Tiểu Mãn nói những lời này, ở đây không ai không tin.
Dù sao, hiện tại tuy nói mọi người không giàu có.

Nhưng so với lúc đói kém thì tốt hơn nhiều.
Dáng vẻ gầy gò của Giang Tiểu Mãn bây giờ, còn gầy hơn cả người đói nhất thời điểm náo loạn năm đó.
Dùng mắt cũng có thể nhìn ra nhà họ Mạc rất hà khắc với cô.
Chỉ là trước đây Giang Tiểu Mãn không nói, người ta quản chuyện bao đồng này làm gì?
Mạc Trần thị nghe xong lời này, trực tiếp hăng hái lên, hai ngón tay chỉ Giang Tiểu Mãn: "Đó là tiền hiếu kính của thằng hai tôi, vì sao tôi không thể lấy?”
Mạc Trần thị sở dĩ diễu võ dương oai ở nhà họ Mạc, thậm chí trước mặt Mạc Viễn Sơn cũng dám khóc lóc om sòm.

Tất cả đều ỷ vào chính mình sinh ra một sinh viên đại học.
Thật hiếm lạ!
Lúc trước thi đại học được khôi phục, toàn bộ công xã ngoại trừ thanh niên trí thức, người bản địa thi đậu đại học không vượt qua mười người.

Mạc Lệ Phong vẫn là người có thành tích tốt nhất.
Lúc thi lên đại học, ngưỡng cửa nhà bọn họ đều bị bà mối đạp phá!
Nếu không phải......
Mạc Trần thị liếc nhìn Nguyên Bảo đang nấc cục, biểu tình ghét bỏ cũng không che giấu.
Ở đâu tới phiên Giang Tiểu Mãn làm con dâu?
Mạc Viễn Sơn cười lạnh, mặc kệ Mạc Trần thị, chỉ nói với Mạc Tam Dạng: "Các ngươi cứ lăn qua lăn lại đi.

Lúc trước cậu cả gặp chuyện không may, các ngươi còn chưa tỉnh ra à? Các người dám để Lệ Phong nhìn thấy bộ dáng hiện tại của vợ nó sao?”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Ánh mắt Mạc Tam Dạng co rụt lại, cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhấc chân liền đá Mạc Trần thị còn đang vỗ đùi trên mặt đất.

“Bà.

” Sau đó lại chỉ vào Mạc Linh Chi bị mấy người phụ nữ giữ chặt: “Hai người các bà, cút về nhà cho tôi!”
Mạc Tam Dạng cảm thấy hôm nay thật sự là mất hết thể diện, vừa muốn đi, chợt nghe phía sau Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, đáng thương nói: "Ba, con và Nguyên Bảo có thể xin năm đồng làm lộ phí không?”
Mạc Tam Dạng dừng chân, cảm giác phía sau có bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ truyền đến, hoảng hốt không ngừng chạy.

Về phần Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi, trực tiếp bị Mạc Viễn Sơn mang đến bộ phận giáo dục của đại đội.

Khổ chủ Giang Tiểu Mãn thu hoạch được sự đồng tình của toàn bộ đại đội, ôm bé con Nguyên Bảo lại biến bẩn, cảm thấy mỹ mãn trở về nhà.


Thành phố Giang Nguyên.

Mạc Lệ Phong thay áo blouse trắng, từ văn phòng khoa đi ra.

Trước khi ra khỏi phòng, anh nhìn thoáng qua tờ lịch treo trên tường, mắt hơi nhíu lại.

Thư anh gửi chắc là đã nhận được, nhưng không thấy Giang Tiểu Mãn tới, cũng không hồi âm.

“Bác sĩ Mạc!" Một y tá ở cửa gọi anh lại: "Tôi nghe nói vợ anh sắp đến đây?”
Y tá trông mong nhìn Mạc Lệ Phong, đáy mắt đầy sự si mê.


Mạc Lệ Phong gật đầu, ánh mắt mới buông lỏng được chút: "Quy trình xin nhà của tôi bên hậu cần tiến triển thế nào rồi?”
Lúc mới tốt nghiệp đại học được phân đến đây, Mạc Lệ Phong sống ở ký túc xá đơn vị.

Dù Mạc Lệ Phong chỉ mới tốt nghiệp chừng hai năm, nhưng trước khi thi đậu đại học y khoa anh đã là bác sĩ trung y nổi tiếng gần xa trong đại đội.

Kinh nghiệm y học phong phú, chỉ trong năm đầu tiên làm việc ở bệnh viện đã nhận được vài lá cờ thưởng.

Hiện tại anh là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của bệnh viện, bệnh viện đương nhiên sẽ có cân nhắc đến vấn đề nhà ở cho Mạc Lệ Phong.

Y tá vừa nghe Mạc Lệ Phong hỏi đến chuyện nhà ở, con ngươi hạ thấp hiện lên một tia bất mãn, nhưng vẫn trả lời Mạc Lệ Phong: "Quy trình cũng ổn thỏa rồi, bác sĩ Mạc qua bên hậu cần nhận chìa khóa là được.

Chủ nhiệm Liễu bên hậu cần còn đặc biệt tìm cho anh một gian phòng hướng về phía nam, thông gió rất tốt.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Mạc Lệ Phong thoáng nhíu mày, anh biết "chủ nhiệm Liễu" trong miệng y tá kia chính là cô ruột của cô ta.

Ngữ khí dịu đi một chút: "Cảm ơn.


“Không cần khách sáo! Vậy chị dâu khi nào tới đây? Chị ấy đến chúng tôi sẽ sắp xếp người đi giúp một tay.


Nhắc tới Giang Tiểu Mãn, lông mày Mạc Lệ Phong vừa giãn ra lại nhíu chặt: "Không cần đâu, ngày mốt tôi xin nghỉ đi đón cô ấy.


——

Mạc Tam Dạng làm cả đại đội mất mặt, về đến nhà liền nổi giận, Mạc Linh Chi và Mạc Trần thị sợ tới mức an phận không dám hó hé.

Giang Tiểu Mãn nhìn số gạo còn trong thùng càng ngày càng ít, cô lại tính toán số tiền Mạc Lệ Phong gửi về trong bốn năm qua.

Hai năm trước, bởi vì Mạc Lệ Phong còn đang học ở trường nên số tiền có thể gửi về mỗi tháng không nhiều lắm.

Một năm tính ra cũng chỉ có một trăm hai mươi mấy đồng, nhưng phiếu lương thực thì không ít.

Sau khi Mạc Lệ Phong làm việc, tiền gửi về nhiều hơn.

Một tháng hai mươi đồng, đôi khi còn gửi các loại thực phẩm dinh dưỡng như sữa lúa mạch về.

Giang Tiểu Mãn trừ đi chi phí phụng dưỡng cha mẹ và các thứ linh tinh vụn vặt ra, thì cô phải tìm Mạc Trần thị cùng Mạc Linh Chi đòi lại ba trăm sáu mươi đồng, phiếu lương thực phiếu vải gì gì đó thì cô sẽ hào phóng không tính vào.


Cầm theo sổ sách mình ghi chép tính toán, sau đó gửi Nguyên Bảo đến chỗ thím Lưu, Giang Tiểu Mãn liền tìm tới cửa lớn nhà họ Mạc.

“Chị tới đây làm gì?" Mạc Linh Chi đang ở trong sân, thấy Giang Tiểu Mãn tới liền tức giận.

Nếu như không phải tại Giang Tiểu Mãn, mấy ngày nay cũng không đến mức cô ta mỗi ngày ở nhà bị ba cô ta khó chịu mắng chửi như vậy.

Cô ta chính là phúc tinh của nhà họ Mạc.

Từ khi nào phải chịu ủy khuất như vậy?
Giang Tiểu Mãn lắc lắc sổ sách trong tay: "Tôi đến đòi nợ! Một là tôi đi vào, chúng ta đóng cửa lại mà nói.

Còn không là tôi đứng đây đọc hết từng mục, từng mục ra.

Đến lúc đó ai mất mặt thì mất mặt? Dù sao cũng không phải tôi!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Mạc Linh Chi theo bản năng đẩy Giang Tiểu Mãn ra ngoài.

Cái gì mà đòi nợ với không đòi nợ.

Giang Tiểu Mãn có nợ gì để tính với nhà bọn họ?
Bất kể là đồ gì trong nhà này, hay kể cả Giang Tiểu Mãn, đều là đồ của nhà họ Mạc bọn họ.

“Linh Chi!" Mạc Tam Dạng cầm tẩu thuốc, thần sắc phức tạp nhìn Giang Tiểu Mãn: "Vào nói đi!”
Giang Tiểu Mãn cũng không sợ.

Lúc vào cửa còn cười nói: "Tôi gửi Nguyên Bảo ở chỗ thím Lưu rồi, lát nữa thím Lưu sẽ đưa thằng bé tới đây, không nhiều thời gian lắm, nói ngắn gọn thôi!"

Mạc Tam Dạng bước chân dừng lại, nhìn Giang Tiểu Mãn, lộ ra thần sắc thất vọng: "Vợ thằng hai, sao con lại thành ra như vậy?”
Giang Tiểu Mãn nghe lời này cảm thấy thật buồn cười.

Nhớ tới hành động của Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi, cả những việc Mạc Tam Dạng làm, cô không muốn có chút ý nghĩ tôn trọng trưởng bối nào.

Giọng nói lạnh như băng nói: "Tôi không vào thành phố, chẳng lẽ ở lại đây chờ chết sao? Lần trước Mạc Linh Chi đã dám cầm xẻng đánh tôi, sau này ai biết được? Chẳng lẽ sau khi chết tôi mới ý thức được quyết định sai lầm của mình sao?"
Lời nói Giang Tiểu Mãn sắc bén như vậy, Mạc Tam Dạng nhất thời không nghĩ ra lời giải thích nào.

Ông ta bức bối trong người, lại trừng Mạc Linh Chi một cái.

Ông ta nghĩ Giang Tiểu Mãn biến thành như bây giờ, đều là bởi vì Mạc Linh Chi lần trước ra tay quá tàn nhẫn.


Nếu như không có chuyện kia, Giang Tiểu Mãn bây giờ vẫn là con dâu hiền lành hiếu thuận của nhà ông ta.

“Đây là số tiền Mạc Lệ Phong gửi về nhà trong bốn năm qua, bỏ đi số lẻ và các loại chi phiếu, thực phẩm dinh dưỡng thì tổng cộng 720 đồng.

Các người là ba mẹ của Mạc Lệ Phong, anh ấy phụng dưỡng các người là việc nên làm, nhưng tôi và Nguyên Bảo cũng phải sống, cho nên tôi chỉ lấy lại một nửa.


Đây những những gì nguyên chủ và Nguyên Bảo phải nhận được.

Sau khi nguyên chủ gả cho Mạc Lệ Phong, đừng nói là hôn nhân, ngay cả quan hệ hợp tác cũng chưa tới mức đó.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Bốn năm không gặp mặt.

Hơn nữa bốn năm nay Mạc Lệ Phong cũng không về nhà.

Ngày xưa Đại Vũ đi trị thủy tốt xấu gì còn về qua cửa nhà ba lần.

Mà Mạc Lệ Phong vào thành phố làm bác sĩ mà tết âm lịch cũng không về.

Cho nên Giang Tiểu Mãn cũng không xác định mình sẽ đi vào trong thành phố, ở chung với Mạc Lệ Phong.

Trước tiên phải mang tiền về đã.

Huống hồ, gần bốn trăm đồng này vốn thuộc về nguyên chủ và Nguyên Bảo.


“Cô nằm mơ đi!" Mạc Trần thị trong phòng vọt ra.

Đưa tay định tát Giang Tiểu Mãn.

Giang Tiểu Mãn không chỉ không tránh mà còn đi về phía trước một bước: "Bà đánh đi! Đánh mạnh vào! Bà tát tôi một cái, tôi sẽ chết chung với bà.


Thái độ cứng rắn của Giang Tiểu Mãn trấn áp Mạc Trần thị.

Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi ghê gớm lắm sao?
Thật ra cũng không đến mức đó.

Hai mẹ con này thật sự ngang ngược hống hách.


Nhưng gặp phải người hơi cường ngạnh một chút bọn họ liền cúi đầu.

“Cô đúng là tiện nhân, tôi biết mấy năm nay cô đều giả vờ giả vịt, cô còn tưởng rằng có thể qua mặt được tôi sao?"
Bảo bà ta đưa tiền cho Giang Tiểu Mãn?
Quả thực là mơ mộng hão huyền!
“Cô tưởng Mạc Viễn Sơn quản chuyện này, cô liền có chỗ dựa vững chắc sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi muốn, nhà họ Mạc chúng tôi bất kỳ lúc nào cũng có thể bỏ cái loại con dâu bất hiếu như cô! Con trai tôi thiếu gì đàn bà muốn gả, đến lúc đó để xem cái loại đồ cũ như cô thì ai cần!"
Mạc Linh Chi giống như tranh thủ cơ hội tìm cách để mình vào thành phố: "Mẹ, lát nữa mẹ gọi điện thoại cho anh hai, bảo anh hai bỏ cô ta đi!"
Hai mẹ con đấu tranh anh dũng, Mạc Tam Dạng bên cạnh lại tỏ ra bộ không quản được.

Đã sớm nhìn thấu cái nhà này, Giang Tiểu Mãn cười nhẹ: "Bỏ sao? Các ngươi còn tưởng đây là thời phong kiến à? Muốn đuổi tôi đi ra ngoài, để Mạc Lệ Phong về ly hôn với tôi.

Tốt đấy.

Đến lúc đó, tài sản Mạc Lệ Phong đều phải chia cho tôi một nửa, tôi thật sự phải cảm ơn các người, tôi còn muốn trao cờ thưởng cho các người nữa.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Mạc Tam Dạng nghe nói như thế, gắt gao trừng mắt nhìn Giang Tiểu Mãn, ông ta chưa kịp mở miệng, cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra.

Mạc Lệ Phong xách hành lý đứng ở cửa, thần sắc lãnh đạm không giống về nhà, ngược lại giống như là đến viếng mộ.

Mạc Lệ Phong bốn năm nay không hề trở về.

Đối với Mạc Lệ Phong mà nói, đại đội Thanh Sơn chính là nơi anh không muốn nghĩ tới nhất.

Kết hôn càng giống một cách Mạc Lệ Phong trốn tránh.

Vốn tưởng rằng mỗi tháng mình đều gửi tiền lương và phiếu hàng về, Giang Tiểu Mãn và Nguyên Bảo có thể an ổn sống trong thôn.

Lại không nghĩ tới, trên đường về sẽ được nghe tất cả những chuyện xảy ra trong gia đình mình bốn năm qua.


Nhất là mấy ngày hôm trước Mạc Linh Chi còn dùng xẻng đánh Giang Tiểu Mãn.

Mạc Lệ Phong thật không ngờ, anh không ở đây, vợ chồng Mạc Trần thị và Mạc Tam Dạng lại có thể quá phận đến nước này.

Anh lại nghĩ tốt về họ.

Mạc Trần thị nhìn thấy Mạc Lệ Phong, giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, đắc ý nhìn Giang Tiểu Mãn một cái, sau đó chạy đến trước mặt con trai bắt đầu lau nước mắt.

“Con trai à! Con không biết người vợ này của con ác đến mức nào đâu!" Mạc Trần thị tỏ vẻ tủi thân, khuôn mặt nhăn nhúm giống như vỏ quýt sấy khô.

"Mẹ và ba con chỉ còn một đứa con trai là con, ba mẹ cũng già rồi, nên mới muốn con dâu ở lại chăm sóc, giúp đỡ một tay!”
Mạc Trần thị đương nhiên không dám nói ra chuyện mình lấy hết tiền, còn muốn con trai bỏ vợ.


Bà ta không có ngu.

“Con trai! ! ”
Chỉ là không đợi Mạc Trần thị tiếp tục tỏ ra thảm thương, Mạc Lệ Phong cũng không nhìn bà ta, trực tiếp đi tới trước mặt Giang Tiểu Mãn, lông mày khẽ nhíu lại.

“Cô thật sự muốn ly hôn sao?”
Anh đã không nhớ rõ lúc mới kết hôn Giang Tiểu Mãn trông như thế nào.

Nhưng chắc chắn không phải như bây giờ.

Giang Tiểu Mãn nháy mắt mấy cái, đây là nam chính trong sách sao?
Chồng của nguyên chủ?
Mạc Lệ Phong mặc áo sơ mi trắng nõn, cúc áo cài lên trên cùng.

Dù là mặc quần áo nhưng cũng có thể cảm giác được đường cong cơ bắp rắn chắc phía dưới lớp vải kia.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom