Cập nhật mới

Dịch Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Vai rộng eo hẹp chân dài.

Đó là chưa nói tới, ngũ quan Mạc Lệ Phong còn tuấn lãng, nhất là cặp mắt thâm trầm kia, hai hàng lông mày dày làm khí chất gương mặt càng thêm mạnh mẽ.

Giang Tiểu Mãn nhớ rõ, nam chính trong sách gốc là bác sĩ, tác giả dùng rất nhiều từ để hình dung cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục của nam chính.

Lúc đọc sách, cô còn không ngừng cười lạnh, thậm chí nói với bạn cùng phòng, nếu trên đời này nếu có người như vậy, cô sẽ tự đem đầu mình chặt xuống!
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Mãn sờ sờ cổ mình!
“Tôi! ! ”
Giang Tiểu Mãn liếc nhìn ba người bên cạnh, nước mắt trào ra.

Thích đóng vai nạn nhân phải không?
Để xem ai thảm hơn.


“Không phải tôi muốn ly hôn, tôi bị ép buộc! Tiền anh gửi tới mỗi tháng tôi còn chưa lấy được đồng nào thì mẹ và em gái đã lấy đi hết.

Không chỉ như thế, đừng nói việc nhà, tôi còn phải chăm sóc ruộng đất, phân bón, tưới nước đều là tôi làm.


Giang Tiểu Mãn vừa khóc vừa nói, tay áo trong chốc lát đã ướt đẫm.

Nguyên chủ đã trải qua những chuyện kia, cô suy nghĩ một chút liền cảm thấy tủi thân không chịu được.

Hôm nay nếu không có kết quả, thì quá không xứng đáng với những giọt nước mắt này của cô.

"Lần trước anh gửi thư nói muốn tôi đưa Nguyên Bảo vào thành phố, tôi chỉ tới báo một tiếng, xin ba mẹ chút tiền đi đường, em gái liền! "
Chuyện sau đó ai dám để Giang Tiểu Mãn nói tiếp?

Mạc Tam Dạng tại chỗ liền hét lớn một tiếng: "Đủ rồi!”
Xử lý ba người nhà họ Mạc hơi khó nhằn với Giang Tiểu Mãn, Mạc Lệ Phong chỉ vừa xuất hiện, Mạc Tam Dạng liền nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng.

Không vì cái gì khác.

Nhà họ Mạc bọn họ cũng không dám đắc tội với sự kiêu ngạo của cả đại đội Thanh Sơn.

“Lấy tiền!” Mạc Tam Dạng nói với Mạc Trần thị.

Mạc Trần thị chịu sao?
Đương nhiên bà ta không chịu rồi.

Mạc Tam Dạng nhiều năm như vậy vẫn ngụy trang tỏ vẻ nhu nhược, rồi đẩy Mạc Trần thị đấu tranh anh dũng ở phía trước.

Cũng làm cho Mạc Trần thị cảm thấy mình mới là người làm chủ trong nhà họ Mạc.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Vừa nghe Mạc Tam Dạng nói lấy tiền cho Giang Tiểu Mãn?
Đây quả thực là vả vào mặt Mạc Trần thị.

“Lấy tiền con mẹ mày.

" Mạc Trần thị há mồm mắng chửi, bất chấp Mạc Lệ Phong đang ở đây, nhìn trái nhìn phải, cầm lấy chổi quét bụi trên bệ cửa sổ muốn đánh Giang Tiểu Mãn.

Giang Tiểu Mãn có giống người sẽ để mình chịu thiệt không?
Không đợi chổi rơi trên người, cô liền thét chói tai, nhanh chóng trốn đến phía sau Mạc Lệ Phong, để nam chính cấm dục trong trẻo nhưng lạnh lùng trở thành bia đỡ đạn của mình!
Vừa trốn vừa nói: "Mẹ, con sai rồi! Con sai rồi! Mẹ đừng đánh con! Đầu con đến bây giờ còn đau!”
Kiếp trước Giang Tiểu Mãn biểu diễn kịch rối cho các bạn nhỏ ở nhà trẻ, còn đặc biệt đi học mấy tiết phối âm.


Tuy giọng điệu nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở này, nhưng một giọt nước mắt cũng không có, có thể diễn giống y như thật.

Hơn nữa sự chú ý của mọi người bây giờ đều trên người Mạc Trần thị, căn bản không ai nghĩ tới đến lúc này, Giang Tiểu Mãn vẫn có thể diễn trò!
“Đủ chưa?" Mạc Lệ Phong ngữ khí nhàn nhạt, lại mang theo khí thế không thể phản bác.

Động tác của Mạc Trần thị chậm chạp lại, ngượng ngùng hẹ cây chổi trong tay xuống, còn nói thêm mấy câu tưởng như có lý: "Con trai, mẹ và ba con đều có tuổi rồi, nếu không có ai ở bên chăm sóc, con làm sao có thể yên tâm đây?"
“Có thể!" Mạc Lệ Phong cũng không cho Mạc Trần thị một chút mặt mũi: "Bên cạnh mẹ không phải còn có con gái bảo bối của mẹ sao? Có nó bên cạnh chăm sóc mẹ là được rồi.


Lúc này, Mạc Linh Chi một mực không dám lên tiếng cũng không chịu nổi nữa.


Đùa gì thế?
Cô ta sẽ vào thành phố.

Phải là Giang Tiểu Mãn ở lại chứ.

“Anh hai, em! ! ”
Mạc Lệ Phong đảo mắt qua, Mạc Linh Chi nhất thời giống như con gà bị bóp cổ, một tiếng cũng không dám nói.

“Nói xong rồi?" Mạc Lệ Phong hiển nhiên không muốn dây dưa với mấy người Mạc Trần thị nữa, xách hành lý hỏi Giang Tiểu Mãn: "Nguyên Bảo đâu?”
Đôi mắt Giang Tiểu Mãn vẫn còn đỏ.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Cặp mắt sáng ngời kia, cùng với bộ dáng gầy trơ xương của cô cực kỳ không phù hợp lắm, nhưng lại làm cho Mạc Lệ Phong chú ý nhiều lần.

Anh cũng không nhớ rõ bốn năm trước khi cưới có phải cô cũng có một đôi mắt sáng ngời linh động như vậy không.

Chỉ là nhìn lại bộ dáng Giang Tiểu Mãn, Mạc Lệ Phong liền không nhịn được nhíu mày.

“Nguyên Bảo ở nhà thím Lưu, thím Lưu chút nữa cũng phải mang theo thằng bé tới đây.

" Giang Tiểu Mãn theo quán tính nấc lên một cái.

Thân thể run rẩy lộ ra thân hình cô đơn gầy yếu, quần áo bên ngoài cũng lắc lư theo.

“Về trước đi!" Mạc Lệ Phong thực sự rất áy náy với Giang Tiểu Mãn.


Ngữ khí cũng không khỏi dịu dàng hơn rất nhiều.

Giang Tiểu Mãn chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

Dù là cô đã gặp qua vô số mỹ nam, nghe cũng không ít những giọng nói dịu dàng.

Nhưng không thể không thừa nhận Mạc Lệ Phong quả thực là tác phẩm tỉ mỉ nhất của mẹ Nữ Oa.

Không có chỗ nào không hoàn hảo.

Bây giờ còn chưa hiểu rõ thái độ của Mạc Lệ Phong, cô lại mới vừa đến đây.

Cho là muốn ly hôn đi, cũng phải đợi một thời gian cô đứng vững gót chân rồi nói sau!
Vợ chồng cách bốn năm chưa từng gặp mặt, giống như là hai người xa lạ, một trước một sau rời khỏi Mạc gia.


Hai người chân trước ra cửa, Mạc Trần thị cùng Mạc Linh Chi chân sau ở trong sân ầm ĩ.

Một người muốn giữ tiền của mình, một người muốn có cơ hội để vào thành phố.

Làm cho sắc mặt Mạc Tam Dạng xanh mét.

Hai người đi được một quãng thì gặp thím Lưu ôm Nguyên Bảo tới.

Nguyên Bảo không nhận ra Mạc Lệ Phong, vừa nhìn thấy Giang Tiểu Mãn, liền xoay người vươn hai cánh tay về phía Giang Tiểu Mãn, trong miệng non nớt gọi: "Mẹ.


Giang Tiểu Mãn nhận lấy Nguyên Bảo từ trong lòng thím Lưu.

Dù Giang Tiểu Mãn bây giờ gầy như bộ xương khô, nhưng Nguyên Bảo nhìn vẫn khá hơn rất nhiều.

Ít nhất, trên má vẫn còn có thể nhìn thấy một chút thịt mập mạp.

Thím Lưu là chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn, ở trước mặt Mạc Lệ Phong cũng không thể nào không nói cho anh biết những chuyện gần đây

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


“Tiểu Phong này.

Sao bốn năm nay cháu không trở về?" Thím Lưu nhìn Giang Tiểu Mãn gầy đến không còn dáng người, lại nhìn Mạc Lệ Phong tuấn lãng rắn chắc.

Cho dù bà ấy có mong gia đình họ hòa thuận bao nhiêu, cũng không thể không nói với Mạc Lệ Phong những điều mẹ con Giang Tiểu Mãn phải chịu bấy lâu nay.

Cũng vì nhà họ Giang không có ai, nhà mẹ đẻ Giang Tiểu Mãn lại cách xa đây.

Nếu đổi thành con gái bà ấy lấy chồng bốn năm biến thành bộ dạng này, bà ấy sẽ cào cả nhà con rể lên mất.

Mạc Lệ Phong đương nhiên nhìn hiểu ý thím Lưu muốn nói, xấu hổ mím môi.


Anh cũng không thể nói anh kết hôn chỉ vì muốn tìm người chăm sóc cho Nguyên Bảo, sau đó trả tiền hằng tháng cho cô.

Dù chỉ nghĩ trong lòng nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Giang Tiểu Mãn.

“Lúc trước việc học nặng, sau đó cháu đi làm ở bệnh viện cũng rất bận.

Mấy năm nay cháu không gánh vác trách nhiệm của mình, là lỗi của cháu, sau này sẽ không vậy nữa.

" Giọng điệu Mạc Lệ Phong trầm xuống.

Mạc Lệ Phong sống hơn hai mươi năm nay cũng không thẹn với ai.


Người duy nhất làm anh cảm thấy có lỗi chính là Giang Tiểu Mãn.

Thím Lưu an ủi vỗ sau lưng Giang Tiểu Mãn, nhưng đụng tới đâu cũng chỉ toàn xương, trái tim vừa cảm thấy có chút an ủi lại trầm xuống.

Giọng bà ấy cũng nặng nề, nói với Mạc Lệ Phong: "Tiểu Phong, cháu cũng từng đi học ở cái đại đội Thanh Sơn này, mấy năm nay Tiểu Mãn sống cũng cực khổ, bây giờ cháu có thể đưa theo vào thành phố, nhớ phải đối với tốt với Tiểu Mãn!”
Mạc Lệ Phong nhìn Giang Tiểu Mãn vẫn im lặng đứng bên cạnh, gật đầu thật mạnh.

Hai người về đến nhà, nhìn thấy căn nhà rách nát, sân nhà lộn xộn, lông mày Mạc Lệ Phong càng nhíu chặt lại.

Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, nhìn dáng vẻ của anh, cho rằng người đàn ông này đang trách cô không chăm sóc nhà cửa, cũng khó chịu nói: "Không phải tôi không dọn dẹp, tôi không có thời gian!”
Mỗi ngày nguyên chủ vừa mở mắt đã bị Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi bắt ra đồng làm việc.

Ngoại trừ làm việc ở ruộng, còn phải làm việc nhà cho bọn họ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Phải giặt quần áo nấu cơm, cuối cùng mang đồ ăn mà mấy người nhà họ Mạc kia bố thí về ăn cùng Nguyên Bảo.

Mạc Lệ Phong gật đầu.

Cho dù Giang Tiểu Mãn không nói, anh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh chỉ im lặng đặt hành lý ở trong phòng, sau đó bắt đầu quét dọn.

Giang Tiểu Mãn hơi nhíu mày, thái độ này tạm được, cô miễn cưỡng chấp nhận.

"Mẹ, chú ấy là ai?" Nguyên Bảo vùi trong lòng Giang Tiểu, từ khi cậu bé có trí nhớ, thì cũng chỉ có một mình Giang Tiểu Mãn bên cạnh.

Đối với cậu bé thì Mạc Lệ Phong chỉ là một người xa lạ.


“Người đó à? Ba con đấy.

" Giang Tiểu Mãn còn chưa xác định lúc nào sẽ ly hôn với Mạc Lệ Phong.

Nguyên Bảo không phải do nguyên chủ sinh ra, sau khi ly hôn nhất định không mang theo được.

Đã như vậy, trước khi ly hôn, cô phải xử lý tốt quan hệ giữa Nguyên Bảo và Mạc Lệ Phong.

Dù sao, từ trong trí nhớ của nguyên chủ thì nguyên chủ cũng thật sự coi đứa bé này là con đẻ, yêu thương thật lòng.

Nguyên Bảo nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt mang theo sự ngây thơ: "Không phải ba không về sao ạ?"
Giang Tiểu Mãn nghe mà đau xót.

Kiếp trước cô trông trẻ, cô hiểu rất rõ những đứa trẻ không có cha mẹ bên cạnh sẽ như thế nào.


Giang Tiểu Mãn xoa đầu Nguyên Bảo, dịu dàng nói: "Bởi vì ba ở thành phố kiếm tiền, kiếm nhiều tiền rồi mới đưa Nguyên Bảo vào thành phố được!"
Nguyên Bảo đã bốn tuổi, cũng đã hiểu rõ sự khác biệt giữa ở đại đội và trong thành phố.

Hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Giang Tiểu Mãn, thân hình nhỏ nhắn gần như treo trên người cô: "Mẹ, chúng ta vào thành phố sao?"
“Đúng vậy!”
Giang Tiểu Mãn gật đầu, nhìn bộ dạng đáng yêu của Nguyên Bảo, trong lòng mềm nhũn: "Ba con ở trong thành phố kiếm tiền, Nguyên Bảo đến đó sẽ được ở nhà lớn, còn có thể đi học.


Nguyên Bảo dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến đỏ bừng: "Mẹ đi với con.


Ngoài cửa, Mạc Lệ Phong trong tay còn cầm chổi, nhìn thế nào cũng không phù hợp với dáng vẻ bên ngoài của anh.

Nghe cuộc nói chuyện trong phòng, Mạc Lệ Phong mím môi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Đây là sai lầm mà anh phạm phải, anh cũng phải nên bù đắp cho họ.

Buổi trưa.

Giang Tiểu Mãn dỗ đứa nhỏ ngủ, sau đó mới từ trong phòng đi ra.

Lúc đi ra, Mạc Lệ Phong không chỉ đã quét dọn sạch sẽ nhà cửa và sân vườn, thậm chí còn đun nước, đổ đầy một bình nước lớn.

“Có tâm sự sao?" Giang Tiểu Mãn ngồi xuống.

Cô có thể chắc chắn nam chính trước mắt này cũng không nhớ rõ vợ mình trông ra sao, tính cách thế nào nữa.

Thấy Mạc Lệ Phong không nói lời nào, Giang Tiểu Mãn liền trào phúng: "Anh đúng là rất lợi hại.



Mạc Lệ Phong sửng sốt.

Lại nghe Giang Tiểu Mãn còn nói: "Đại Vũ còn ba lần đi qua cửa nhà, anh đi một cái là đi hẳn bốn năm, ngay cả đại đội Thanh Sơn cũng không thèm về, ở bệnh viện bận rộn vậy sao?”
Trong lời nói mang theo sự tức giận và chỉ trích.

Nguyên chủ không đáng bị như vậy.

Một cô gái ngốc nghếch, nghĩ rằng mình gả đi rồi sẽ vì cái nhà này mà trả giá tất cả.

Cuối cùng mất một mạng.

Tay Mạc Lệ Phong đặt trên đầu gối nắm chặt: "Tôi…”
Giang Tiểu Mãn biết, hiện tại nhất định là cơ hội đàm phán tốt nhất.

"Mặc dù chúng ta có một tờ giấy chứng nhận kết hôn, nhưng cũng không tính là vợ chồng thật.


Bây giờ tôi cũng thực sự không có khả năng tự lập kinh tế, còn cần dựa vào anh để sống một thời gian.

" Giang Tiểu Mãn nói xong lời này kỳ thật cũng có chút chột dạ.

Làm gì có ai đường đường chính chính bảo người khác nuôi mình chứ?
"Nhưng sau khi vào thành phố, tôi sẽ đi tìm việc làm, chờ tôi sắp xếp ổn thỏa bản thân, anh cũng có thể lựa chọn ly hôn.

" Giang Tiểu Mãn nhìn Mạc Lệ Phong: "Anh đồng ý không?"
Mạc Lệ Phong trầm mặc chốc lát, nói: "Chăm sóc cô là trách nhiệm của tôi, mấy năm nay thật sự là do tôi thất trách làm phụ lòng cô, thật sự xin lỗi cô.

Chuyện công việc, tôi sẽ giúp cô lưu ý.

Nếu như sau này cô vẫn quyết tâm muốn ly hôn, tôi không có ý kiến gì.


Mục đích anh cưới Giang Tiểu Mãn vốn không phải vì yêu, lại không chăm sóc tốt cho người ta.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Giang Tiểu Mãn mặc kệ anh nói cái gì, chỉ cần anh có thể làm được, anh đều sẽ đồng ý.

Nếu như nói tới chuyện duy nhất mà Mạc Lệ Phong lo lắng, chính là tình cảm và sự quyến luyến của Nguyên Bảo đối với Giang Tiểu Mãn.

"Nguyên Bảo! " Mạc Lệ Phong liếc mắt nhìn cửa phòng, có thể nhìn thấy Nguyên Bảo nằm ở trên giường thở phì phò ngủ say, cảm thấy mình vẫn nên nói rõ ràng.

”Nguyên Bảo không phải con tôi.


Giang Tiểu Mãn đang cúi đầu uống nước, nghe anh nói câu này, liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ánh mắt Giang Tiểu Mãn dần dần dời lên trên, đến đỉnh đầu của Mạc Lệ Phong! ! không phải đội mũ xanh chứ?
“Nguyên Bảo là con của anh trai tôi, bởi vì một vài nguyên nhân nên ba mẹ không muốn nhận Nguyên Bảo, mới giao cho tôi nuôi dưỡng.



Mạc Lệ Phong đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn Giang Tiểu Mãn: "Mấy năm nay là tôi có lỗi với cô.

Nếu cô có bất kỳ yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý.


Là anh đánh giá thấp lòng tham của Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi, càng thật không ngờ những người trong đại đội lại thật sự khoanh tay lạnh lùng đứng nhìn mẹ con Giang Tiểu Mãn bị Mạc Trần thị chà đạp.

Nghĩ tới đây, trái tim Mạc Lệ Phong vốn đã lạnh như băng lại càng lạnh hơn vài phần.

Anh trai vì người trong đại đội mới bất ngờ qua đời.

Đều là đám sói mắt trắng.

Giang Tiểu Mãn gật đầu, nhưng cô cảm thấy mình sẽ không dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của Mạc Lệ Phong.


Dù sao, đích thật là bởi vì anh thất trách nên nguyên chủ mới chết trong tay Mạc Linh Chi.

Tiền của nguyên chủ bị đám người Mạc Trần thị cướp đi, cô muốn lấy lại.

Nguyên chủ bị Mạc Linh Chi hại chết, cô cũng phải tính sổ.

Giang Tiểu Mãn từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục pháp chế, bảo cô làm hại tính mạng khác, cô làm không được.

Nhưng Mạc Linh Chi hại chết nguyên chủ, không phải vì mục đích vào thành phố tìm một chỗ tốt sao?
Vậy cô sẽ dập tắt hy vọng của Mạc Linh Chi.

Vào thành phố à?
Nằm mơ đi.

Mấy ngày hôm trước cô cố ý chọc ngoáy làm Mạc Linh Chi đuổi theo cô chạy khắp đại đội, đây cũng chỉ là bước đầu tiên.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


“Tôi cũng không có yêu cầu gì khác ngoài có hai cái sau.

" Giang Tiểu Mãn đã xác định Mạc Lệ Phong không có tình cảm gì với Mạc Trần thị.

“Thứ nhất, tiếp theo tôi có làm gì, anh cũng đừng xen vào!”
Trong chuyện này, thái độ của Mạc Lệ Phong vẫn rất quan trọng.

“Tôi và Nguyên Bảo ở nhà vài ngày, anh chuẩn bị giúp tôi vài thứ! " Nói được một nửa, Giang Tiểu Mãn hỏi anh: "Anh còn tiền không?"
Lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, vào thập niên tám mươi mà số tiền Mạc Lệ Phong mỗi tháng gửi về cũng không ít.

Hai, ba mươi đồng.

Mạc Lệ Phong ở trong thành phố cũng phải tiêu tiền.


“Có.

" Mạc Lệ Phong vẫn bình tĩnh tự kiềm chế biểu tình thoáng có chút ngượng, sờ sờ túi quần, có chút xấu hổ nói: "Tiền lương một tháng của tôi là bốn mươi đồng, bình thường còn có một phần tiền thưởng.

Ngoại trừ mỗi tháng gửi về, còn lại tôi cũng không tiêu hết bao nhiêu.

Có điều, trước khi về tôi có mua chút đồ dùng trong nhà, còn lại cũng không nhiều lắm! ! ”
Phần lớn tiền lương hàng tháng của anh đều gửi về nhà.

Còn lại chủ yếu là sinh hoạt hàng ngày
Nhìn thấy Mạc Lệ Phong quẫn bách, thái độ vốn không thích sự thất trách của Giang Tiểu Mãn đối với anh mấy năm nay thoáng tốt hơn một chút.

Ít nhất người này không phải bỏ vợ con ở nông thôn, còn mình sống sung sướng trong thành phố.


Trong thời gian một năm rưỡi, Mạc Lệ Phong có thể đứng vững ở bệnh viện, còn được phân nhà ở, điều này nhất định là do anh bỏ ra không ít tâm huyết.

“Được! Vậy lát nữa tôi liệt kê danh sách, anh đi mua đồ.

Tôi và Nguyên Bảo cũng không thể vào thành phố như bây giờ.

Xung quanh anh còn có đồng nghiệp của anh đúng không?”
Giang Tiểu Mãn không quan tâm bản thân mình lắm.

Lúc trước cô đã soi gương ở nhà dì Lưu.

Dù nguyên chủ rất gầy, nhưng ngũ quan vẫn đẹp.

Ngược lại thì Nguyên Bảo đến cả một bộ quần áo vừa vặn để mặc ra ngoài cũng không có, nếu cứ như vậy vào thành phố, Giang Tiểu Mãn lo lắng cậu bé sẽ bị những đứa trẻ khác cười nhạo.

Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ mới là thứ làm tổn thương người ta nhất.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


Dù sao cô cũng không sốt ruột lắm, cứ chậm lại một chút, cho đứa nhỏ có một trải nghiệm tốt hơn chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Giang Tiểu Mãn nói ra suy nghĩ của mình, ánh mắt Mạc Lệ Phong lại thay đổi vài phần.

Khi còn đi học, anh đã đọc vài cuốn sách về tâm lý học ở trường.

Nghĩ đến bộ dáng Nguyên Bảo lưu luyến Giang Tiểu Mãn, Mạc Lệ Phong gật đầu đồng ý.

Kết hôn bốn năm đây là lần đầu tiên ngồi xuống nói chuyện như vậy, hai vợ chồng nói xong liền rơi vào trầm mặc.

Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói Mạc Linh Chi mới phá vỡ được sự xấu hổ.

“Anh hai, mẹ bảo anh buổi tối về ăn cơm.

" Mạc Linh Chi ở trước mặt Mạc Lệ Phong cứ giống như một con chim cút, nơm nớp lo sợ cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.


Mạc Lệ Phong lại rót một ly nước trong bình, dùng nắp đậy lại, để cho chút nữa Nguyên Bảo ngủ dậy thì uống.

“Chị dâu em và Nguyên Bảo thì sao?" Mạc Lệ Phong không thèm nhìn Mạc Linh Chi, hỏi lại.

Anh cũng không có bao nhiêu tình cảm với người em gái này.

Từ nhỏ, Mạc Linh Chi ỷ vào việc Mạc Trần thị thiên vị mình, nên không ít lần lên mặt với anh và anh cả.

Năm đó anh cả qua đời, Mạc Linh Chi cũng theo Mạc Trần thị gây không ít chuyện.

Suýt nữa làm hại Nguyên Bảo không thể ra đời.

Mạc Linh Chi chỉ nghe giọng Mạc Lệ Phong cũng nhịn không được run rẩy, chứ đừng nói chi là sau khi nghe được anh hỏi như vậy, cô ta đứng ở bên cạnh cũng không biết trả lời thế nào.

Mạc Trần thị sẽ cho Giang Tiểu Mãn và Nguyên Bảo đến sao?

Làm sao có thể.

Nhưng ở trước mặt Mạc Lệ Phong, Mạc Linh Chi dám nói ra như vậy sao?
Đương nhiên là không dám rồi.

Mạc Lệ Phong cười nhẹ một tiếng: "Em về nói lại nếu vợ anh không đi thì anh cũng sẽ không đi.


Giang Tiểu Mãn ở bên cạnh cúi đầu uống nước, nghe vậy lông mày khẽ nhướng, cực kỳ hài lòng với câu trả lời này của Mạc Lệ Phong.

“Anh hai.

" Mạc Linh Chi nhẹ nhàng dậm chân, vẻ mặt rối rắm.

Cô ta biết gọi lý do gọi Mạc Lệ Phong về ăn cơm.

Tất cả chỉ vì chuyện cô ta lên thành phố.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


Nếu Giang Tiểu Mãn cũng đi, cô ta còn có thể được như ý nguyện sao?
Mạc Lệ Phong coi như không nghe thấy, còn nhẹ giọng hỏi Giang Tiểu Mãn: "Trong nhà còn thiếu cái gì không? Thiếu thì tôi đi mua!”
Vừa nghe Mạc Lệ Phong đã muốn đi mua đồ, Mạc Linh Chi làm sao còn ngồi yên được?
Nếu anh tiêu một đồng cho Giang Tiểu Mãn và Nguyên Bảo thì cũng phải tiêu một đồng cho cô ta và mẹ cô ta chứ.

Không được! Tuyệt đối không được!
“Em về hỏi mẹ, anh đợi em quay lại rồi hẵn đi.

" Nói xong, cô ta vô cùng lo lắng bỏ chạy.

Nhìn phản ứng này của Mạc Linh Chi, Mạc Lệ Phong lại càng chướng mắt.


Giang Tiểu Mãn ngược lại uống nước xong, lấy giấy bút trong nhà ra bắt đầu liệt kê danh sách cho Mạc Lệ Phong.

Cũng không gì nhiều, ngoại trừ quần áo giày dép cho Nguyên Bảo, còn có một bộ bút chì màu và một bộ xếp hình bằng gỗ.

Bút chì màu có thể giúp rèn luyện khả năng sử dụng và hiểu biết màu sắc cho trẻ em, rèn luyện khả năng phối hợp tay, mắt, não.

Xếp hình là rèn luyện khả năng nắm bắt và xây dựng, còn có thể khai thác trí tưởng tượng hình không gian, khả năng sắp xếp và sáng tạo.

“Đồ chơi và bút chì màu sau khi vào thành phố đã mua cũng được, nhưng quần áo nhất định phải mua.


" Giang Tiểu Mãn đưa danh sách cho Mạc Lệ Phong.

Mạc Lệ Phong nhận lấy, lại ngước mắt nhìn Giang Tiểu Mãn, do dự đang muốn hỏi tại sao cô không mua đồ gì cho mình thì Mạc Trần thị hùng hùng hổ hổ chạy tới.

Mấy năm nay dưới sự vô tình cố ý dung túng của Mạc Tam Dạng, Mạc Trần thị đã sớm không nhịn nổi sự nghi ngờ với người trong nhà.

Hiện tại Mạc Lệ Phong không nghe lời như thế, Mạc Trần thị làm sao có thể chịu được?
Bà ta xông tới cửa chỉ vào Giang Tiểu Mãn liền mắng: "Cái con tiện nhân hồ ly tinh này, cô còn dám châm ngòi ly gián tôi với con trai tôi à?"
Bà ta nghe Mạc Linh Chi trở về nói lại, nhưng bà ta lại không nghĩ đó là ý của Mạc Lệ Phong.

Nghĩ đến sự thay đổi gần đây của Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn chết cũng muốn vào thành phố, bây giờ cũng không còn sợ sệt nữa.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


Làm sao Mạc Trần thị có thể để Giang Tiểu Mãn vào thành phố được?
Đây không phải là cản trở tiền đồ của con gái bảo bối của bà ta sao?
Vừa nghĩ tới những thứ này, Mạc Trần thị liền hận Giang Tiểu Mãn.

"Tôi nói cô biết, lúc trước có đánh cô ba gậy cô cũng không nói tiếng nào, hóa ra là cô chờ đến lúc này, cố ý phá hoại tình cảm mẹ con chúng tôi còn cô vui vẻ vào thành phố hưởng phúc, có phải không?"
Mạc Lệ Phong đang muốn đứng dậy ngăn cản, đầu vai liền hạ một tay xuống.

Giang Tiểu Mãn đi lên phía trước, hừ nhẹ một tiếng: "Mẹ thử hỏi cả đại đội! Không, cả công xã xem, con Giang Tiểu Mãn có chỗ nào có lỗi với mẹ? Mùa xuân giúp ba mẹ cuốc đất canh tác gieo trồng, mùa hè làm cỏ bón phân, mùa thu thu hoạch, mùa đông nhặt củi, những thứ này mọi người đều nhìn thấy!"
Mạc Trần thị mắng Giang Tiểu Mãn thì được.


Nhưng muốn mắng cô không hiếu thuận? Vậy thì thật sự là cười rụng răng rồi.

“Mẹ đang muốn sỉ nhục con hay là mắng con trai mẹ mù mắt?”
“Khụ khụ khụ!!!”
Mạc Lệ Phong ngồi ở phía sau đang uống nước suýt chút nữa bị sặc chết.

Giang Tiểu Mãn liếc anh một cái, lại tiếp tục nói với Mạc Trần thị: "Về phần mẹ bảo con chia rẽ tình cảm mẹ con hai người, không phải con nói chuyện khó nghe, hai người có tình cảm sao?"
Giang Tiểu Mãn chưa từng thấy Mạc Lệ Phong ở cùng nhà họ Mạc, dựa vào nguyên tác cô biết Mạc Lệ Phong cũng không có cảm tình gì với Mạc Trần thị và Mạc Tam Dạng.


Chỉ coi họ là trách nhiệm của mình mà thôi.

Về phần Mạc Linh Chi, vậy thì càng không có tình cảm.

Mạc Trần thị trừng mắt, như là cóc bên ruộng, thở hổn hển không có lý do phản bác.

Cả đại đội ai không biết Mạc Lệ Phong đã lạnh lòng với nhà này?
Những người đó ngoài mặt đều khen tặng Mạc Trần thị sinh một đứa con trai tốt, sau lưng ai không nói Mạc Trần thị đầu óc có vấn đề, năm đó làm cho con lớn chết, con thứ hai quay lưng.

Mạc Trần thị chỉ vào Giang Tiểu Mãn kêu ầm ĩ, bộ dạng phát điên.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31


Lại nhìn Mạc Lệ Phong bên cạnh không rên một tiếng, tùy ý để Giang Tiểu Mãn nói chuyện.

Trong lòng biết mình và con trai thứ xa cách là một chuyện, hiện tại bày ra ngoài sáng, lại còn là trước mặt Giang Tiểu Mãn, đây lại là một chuyện khác.

Mạc Trần thị đảo tròng mắt, đột nhiên ôm ngực ngã về phía sau.

Không cần phải nói Mạc Linh Chi quả là con gái ngoan của Mạc Trần thị.

Nhất thời liền hiểu được ý định của Mạc Trần thị, hô to với Giang Tiểu Mãn và Mạc Lệ Phong, giọng lớn đến mức ngoài mấy dặm cũng nghe thấy.

“Mẹ, mẹ đừng chết! Đều tại anh hai và Giang Tiểu Mãn, đều là bọn họ hại chết mẹ! Mẹ ơi!”

Giọng Mạc Linh Chi vừa sắc bén vừa chua ngoa, chói tai khó nghe.

Đừng nói Giang Tiểu Mãn và Mạc Lệ Phong, ngay cả những người ở sân bên cạnh cũng vây quanh Giang Tiểu Mãn xem náo nhiệt.

Thấy Giang Tiểu Mãn cùng Mạc Lệ Phong đều không có một chút phản ứng, Mạc Linh Chi cũng sốt ruột.

Còn muốn hô to, nhưng tiếng khóc của Nguyên Bảo trong phòng còn truyền đến nhanh hơn cô ta.

Giang Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Mạc Linh Chi, vội vàng chạy về phòng dỗ dành Nguyên Bảo.

“Các người vẫn luôn như vậy?" Mạc Lệ Phong đột nhiên mở miệng.


Mạc Linh Chi từ nhỏ đã như thế này, cho dù khi còn bé còn thường xuyên đến trước mặt Mạc Lệ Phong khoe khoang, cũng là ỷ vào Mạc Trần thị ở gần bên.

Hiện tại bất thình lình nghe được Mạc Lệ Phong chất vấn, Mạc Linh Chi vô thức run rẩy.

"Em! mẹ! " Mạc Linh Chi nói trắng ra chính là một kẻ ngoài mạnh trong yếu, ở trước mặt người không dám chọc, thì luôn sợ hãi.

Mạc Lệ Phong cũng không muốn nghe bọn họ trả lời, càng hiểu thêm sâu sắc về cuộc sống bốn năm nay của mẹ con Giang Tiểu Mãn.

Anh nhếch khóe môi nói: "Vẫn là tôi quá ngây thơ, luôn cảm thấy Nguyên Bảo là con trai của anh cả, ngẩng đầu ba thước có thần linh, các người nể mặt anh cũng sẽ không hà khắc với mẹ con bọn họ.


Nhắc tới anh cả Mạc Lăng Phong, nhất là lúc Mạc Lệ Phong nói "Ngẩng đầu ba thước có thần linh", Mạc Trần thị nằm trên mặt đất giả ngất xỉu cũng rõ ràng nhúc nhích một chút.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32


Nhìn thấy mẹ có phản ứng này, Mạc Lệ Phong chỉ cảm thấy châm chọc.

“Mẹ con Tiểu Mãn, tôi nhất định sẽ mang đi.

” Mạc Lệ Phong quyết định, không cho mẹ và em gái cơ hội phản bác, đứng dậy cũng đi vào trong phòng.

Nguyên Bảo đã sớm ngừng khóc, chỉ là còn khiếp ý tựa vào trong lòng Giang Tiểu Mãn.

Mẹ con Mạc Trần thị khi dễ Giang Tiểu Mãn, cùng với thái độ Mạc Linh Chi thường thường mắng chửi Nguyên Bảo, khiến Nguyên Bảo nhỏ tuổi đã luôn có tâm lý sợ hãi bọn họ.

Chỉ cần nghe thấy âm thanh, sẽ cảm thấy sợ hãi.


Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, thấy Mạc Lệ Phong đi vào, ngay cả người này cũng khó chịu.

"Nguyên Bảo, ngày mai đồng ý theo ba lên thành phố không?” Giang Tiểu Mãn dịu dàng hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười rất nhỏ, làm cho người ta nghe liền cảm thấy như gió xuân thổi qua.

Cảm xúc sợ hãi của Nguyên Bảo dần dần trấn an trong lòng Giang Tiểu Mãn, chỉ là bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ áo Giang Tiểu Mãn: "Mẹ thì sao?"
Giang Tiểu Mãn lắc đầu, ngày mai cô có chính sự phải làm.

“Nguyên Bảo không đi!" Nói xong, Nguyên Bảo lại muốn bĩu môi khóc lên.

Thấy cậu bé như vậy, Giang Tiểu Mãn lại vội vàng ôm đứa nhỏ vào trong ngực, đưa tay ra sau vỗ về tấm lưng nhỏ của nó.

"Ngày mai mẹ có chuyện rất quan trọng, Nguyên Bảo không muốn để mẹ làm xong chuyện thì đưa Nguyên Bảo vào thành phố à?”
Đừng nhìn trẻ con chỉ mới ba bốn tuổi, chúng cũng có năng lực tư duy của mình.


Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, lại rụt rè nhìn Mạc Lệ Phong đứng ở cửa, tự cho là nhỏ giọng nói bên tai Giang Tiểu Mãn: "Mẹ, mẹ định đi đánh người xấu phải không?"
Đây là lời Giang Tiểu Mãn buổi sáng nói với cậu bé khi thả ở nhà thím Lưu.

Giang Tiểu Mãn gật đầu: "Đúng.

Đánh người xấu xong chúng ta vào thành phố với ba con.


Có lẽ Nguyên Bảo không rõ đánh người xấu có liên hệ gì với việc vào thành phố, nhưng cậu bé biết sau này sẽ không gặp lại Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi.

Gật đầu nói: "Vậy được rồi!”
Nghe giọng điệu miễn cưỡng của bạn nhỏ, Giang Tiểu Mãn nhịn không được cười ra tiếng: "Ừ.

Mẹ cám ơn Nguyên Bảo!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33


Nguyên Bảo nắm chặt nắm đấm nhỏ, ngượng ngùng cười rộ lên, lỗ tai đỏ lên.

Nhìn hai mẹ con thân mật ở chung, Mạc Lệ Phong cũng không đành lòng tiến lên phá vỡ.

Ở cửa nhìn một lát, lại lui ra.

Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi trong nhà chính cũng không tiếp tục giả vờ hôn mê nữa, chỉ là không đạt được mục đích, bọn họ cũng không cam lòng rời đi.

Thấy Giang Tiểu Mãn không đi ra, Mạc Trần thị đi lên phía trước, lắp bắp nói với Mạc Lệ Phong: "Không phải mẹ lòng dạ ác độc, bốn năm này con cũng không trở về một chuyến, nếu mẹ không đè ép con tiện tỳ! "
Đối diện với ánh mắt không vui rõ ràng của Mạc Lệ Phong, Mạc Trần thị đành phải sửa miệng: "Không kìm kẹp Giang Tiểu Mãn, lòng của nó sẽ không ở đây! Con không biết đâu, đại đội bên cạnh cũng có một người, chồng làm ở mỏ, cả một năm không trở về, người vợ kia liền ngoại tình.


Thật không phải mẹ độc ác, mẹ đều là vì con!”
Mạc Lệ Phong chỉ cảm thấy châm chọc.

Tra tấn vợ anh đến mức không thành hình người, đây là vì tốt cho anh?
"Nguyên Bảo tuổi còn chưa lớn, lần này con trở về, không bằng đưa em gái con đi đi.

" Vòng vo nhiều rồi, Mạc Trần thị bắt đầu nói mục đích của mình.

"Con một mình ở trong thành phố, ba mẹ bình thường không tiện tới.

Để em gái con đến đó chăm sóc con vài ngày, nếu trong bệnh viện có người trẻ tuổi phù hợp, có thể ghép đôi với em con.


Có đồng minh ở bệnh viện giúp đỡ, làm việc cũng dễ dàng hơn.


Mạc Trần thị càng nói càng cảm thấy, mình làm như vậy đều là vì tấm lòng từ mẫu dành cho con trai.

Bà ta không chú ý đến việc nụ cười của Mạc Lệ Phong càng ngày càng lạnh, ánh mắt nhìn bà trở nên vô cảm.

"Có phải ở trong lòng mẹ, chỉ có Mạc Linh Chi mới là con ruột không?"Mạc Lệ Phong không phải người trọng nam khinh nữ, lại càng không cảm thấy mình là con trai trong nhà thì có chỗ tốt hơn.

Mạc Trần thị vì Mạc Linh Chi, đó mới thật sự là mẹ hiền con thảo, tình cảm dào dạt.

"Con! " Mạc Trần thị còn tự an ủi bà đều là vì Mạc Lệ Phong, đột nhiên bị hỏi như vậy, những lời dùng để an ủi mình trong nháy mắt trở nên yếu ớt vô lực.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


Mạc Trần thị còn chưa lên tiếng, ngược lại Mạc Linh Chi ở phía sau bà ta không nhịn được, xông lên phía trước liền kêu la: "Mẹ đã nói rõ ràng như vậy, anh còn không đồng ý.

Anh mới là người không hiếu thuận, anh cả tốt xấu gì cũng vì mẹ mà trả! ! ”
“Câm miệng!" Mạc Lệ Phong lạnh lùng nhìn Mạc Linh Chi.

Nhưng Mạc Linh Chi là ai? Một khi cảm xúc chiếm lĩnh thì chỉ số thông minh đã thấp nay còn thấp hơn, còn dám cầm chổi đuổi giết mẹ con Giang Tiểu Mãn trước mặt cả đại đội.

Vậy mà khi bị anh hai quát lại bị dọa đến mức không biết nói gì, chỉ có thể gào thét.

Không đợi Mạc Linh Chi phát tiết cảm xúc, một cây chổi từ trên trời giáng xuống.

Cây chổi trong thôn dùng để quét sân không phải là cây chổi nhựa đời sau.


Dùng cành cây khô đan lại, cành cây sắc bén có thể cắt da.

Cây chổi trùm đầu Mạc Linh Chi, Mạc Linh Chi sợ tới mức kêu to hơn.

“Câm miệng!" Giang Tiểu Mãn vung chổi, không ngừng đánh vào người Mạc Linh Chi.

Khí lực không lớn, cũng sẽ không lưu lại dấu vết trên người Mạc Linh Chi, chỉ làm cho con gà thét chói tai trong ổ này sợ tới mức chạy trốn khắp sân.

Cô ở trong phòng vừa dỗ Nguyên Bảo xong, bên ngoài Mạc Linh Chi liền kêu lên.

Đứa nhỏ đang yên đang lành ở trong lòng cô sợ tới mức run rẩy.

"Mạc Linh Chi, cô có còn là cô ruột của đứa nhỏ không? Cả ngày bắt nạt tôi chưa đủ, bây giờ trước mặt Nguyên Bảo cũng làm loạn, khiến thằng bé sợ đến mức nghe giọng cô thì phát run khóc không ngừng.


Cô còn ở nhà tôi la hét xem? Dám hù dọa Nguyên Bảo, để tôi xem cô làm sao ăn nói với anh cả cô.


Giang Tiểu Mãn chỉ cây dâu mắng cây hòe, không chỉ nói Mạc Linh Chi, còn tiện thể dẫn Mạc Trần thị vào.

Hơn nữa cô nói ra thân phận Nguyên Bảo, Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi đều ngây ngẩn cả người.

Những người ghé vào đầu tường nhà Giang Tiểu Mãn cũng trợn tròn mắt.

Có một số là biết chuyện, có một số là mới gả vào nên không biết.

Nhưng dù biết hay không biết, hiện tại đều nhìn ra.

Mẹ con Mạc Trần thị thật không biết làm người.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35


Đứa nhỏ Nguyên Bảo bao nhiêu tuổi? Bị hai mẹ con bọn họ dọa đến mức nghe thấy giọng nói của Mạc Linh Chi cũng có thể khóc lên.
Những người nằm trên tường nhìn nhau, lại nhìn Mạc Linh Chi thì không ổn.
Tuy nói hiện tại tìm đối tượng kết hôn chỉ cần sống sót là được.
Nhưng không nhà nào cần cái thứ hung dữ tàn ác như vậy.
“Giang Tiểu Mãn!" Mạc Linh Chi thét chói tai giậm chân, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Mãn: “Chị điên rồi sao?”
“Đúng vậy!" Giang Tiểu Mãn đánh đuổi hai người chạy trong sân, lúc ấy cô cũng rất chú ý, chổi mỗi một cái đều đánh vào trên người Mạc Linh Chi, Mạc Trần thị không sao cả.
Cũng không phải sợ Mạc Trần thị, chỉ là đơn thuần không muốn phức tạp.
Con dâu đánh mẹ chồng, cho dù Giang Tiểu Mãn trước đó là người bị hại, cũng sẽ bởi vì chuyện này mà bị chỉ trích.

Ngược lại là Mạc Linh Chi.
Lúc trước khi dễ nguyên chủ kiêu ngạo như vậy, còn dùng xẻng đập vỡ đầu nguyên chủ, Giang Tiểu Mãn cầm chổi đánh vài cái, sẽ không bị ai nói gì.
"Tôi bị các người giày vò bốn năm, đã sớm điên rồi!" Giang Tiểu Mãn cầm chổi đứng ở cửa chính.
“Tôi hoài nghi rốt cuộc là gả vào nhà họ Mạc các người, hay là bán cho nhà các người.

Mạc Lệ Phong gửi tiền, tôi chẳng được một xu.

Mỗi ngày ở nhà các người làm ruộng giặt quần áo nấu cơm.


Hiếu kính cha mẹ chồng, tôi không có oán hận.

Các người phóng tầm mắt lên đại đội nhìn xem, có nhà ai ba mẹ chồng đều giao khoán cho con dâu cả không?”
Giang Tiểu Mãn kéo khăn tay của Mạc Trần thị xuống, vứt xuống đất giẫm lên: "Một phân tiền cũng không cho, còn to miệng ở đây.

Sao vậy? Các người cho rằng hiện tại nuôi con uống nước là có thể lớn lên sao?"
“Mày, mày!” Mạc Trần thị đuối lý, vừa muốn sử dụng chiêu cũ của mình, lăn lộn trên mặt đất.
Chân mới di chuyển thì Giang Tiểu Mãn liền cười kéo ra một cái chiếu dùng để phơi thóc: “Mẹ lăn trên này đi, đừng để quần áo bẩn, lại bắt con giặt cho mẹ.”
Mạc Trần thị:...
“Ha ha.”
Tường vây truyền đến tiếng cười trộm, có người ghét Mạc Trần thị trực tiếp ghé vào trên tường vây hô: "Không sao, người ta có thể lấy tiền con trai, không đau lòng xà phòng cũng không đau lòng con dâu, lăn lộn chút có sao?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36


"Cao thị! Bà đừng có mà già mồm ở đây, trở về mà quản con mình cho tốt đi, đồ cái thứ ăn chơi lêu lỏng.

” Mạc Trần thị mắng lại người ta.

Giang Tiểu Mãn không chỉ không có ngăn trở, còn từ trong nhà chính mang ra một cái ghế đẩu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Mạc Lệ Phong ngồi xuống.

Thậm chí từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa, hôm nay đưa Nguyên Bảo cho thím Lưu, thím Lưu cho thằng bé.

Bên kia Mạc Trần thị và Cao thị vẫn đang mắng chửi nhau qua tường vây, bên này Giang Tiểu Mãn đang không ngừng cắn hạt dưa.

Mạc Linh Chi bên cạnh đã bình tĩnh lại, nhìn tình huống hiện tại, trong lòng vừa sốt ruột, vừa bối rối.


Có phải mẹ cô ta điên rồi hay không? Bây giờ là lúc cãi nhau sao?
Mắt thấy Giang Tiểu Mãn cắn hạt dưa xong muốn đi vào, Mạc Linh Chi vội vàng tiến lên, bất chấp nỗi sợ hãi Mạc Lệ Phong, một tay giữ chặt cánh tay Mạc Lệ Phong: "Anh hai, anh giúp em đi!”
Nói xong, Mạc Linh Chi còn khóc lên.

"Em muốn vào thành phố, em không muốn tìm chồng ở đại đội, em mà tìm được chồng tốt thì rất có lợi với nhà chúng ta mà anh.


Mạc Lệ Phong trở tay khéo léo, kéo Mạc Linh Chi ra, giúp Giang Tiểu Mãn nhấc ghế dài vào nhà chính.

Còn nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Hai mẹ con lần nữa bại trận, lần này còn làm cho người toàn bộ đại đội người đều nhìn chê cười.


Trên đường trở về, Mạc Linh Chi khóc không ngừng, Mạc Trần thị bên cạnh cũng tức giận không thôi.

“Con còn có thể vào thành phố hay không?" Mạc Linh Chi đã sớm truyền tin ra ngoài qua bạn thân, nói mình là người tốt số sẽ vào thành phố tìm người yêu.

Hiện tại nếu không thể vào thành phố, cô ta sẽ mất mặt biết bao.

Mạc Trần thị cũng không ngờ rằng mới ngắn ngủn vài ngày, Giang Tiểu Mãn đã thay đổi cá tính, tức giận vỗ về con gái: “Tại con ngày đó đập vỡ đầu nó, giờ nó điên rồi.


Mạc Trần thị còn không ngờ rằng, Mạc Lệ Phong mấy năm nay cũng không tha thứ chuyện năm đó.

Nhớ tới những thứ này, vẻ mặt Mạc Trần thị cũng có chút ngượng ngùng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37


Nhưng vừa nghĩ tới tiền đồ sau này của con gái, Mạc Trần thị lại cắn răng: "Con yên tâm, mẹ chỉ định cho con vào thành phố thôi!"
Bà ta tràn đầy tự tin, khuôn mặt dưới ánh trăng lờ mờ có vẻ đặc biệt âm trầm.

Một ngày xem liên tục hai vở kịch lớn, Giang Tiểu Mãn cũng cảm thấy mệt mỏi, thấy sắc trời còn sớm, cô ôm Nguyên Bảo nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Chờ khi cô tỉnh dậy, mùi thơm của thức ăn quẩn quanh chóp mũi cô, bên tai còn có tiếng nói chuyện của Nguyên Bảo.

Giọng nói nhỏ rụt rè: "Ba, ăn nhiều thịt như vậy sao?”
Mạc Lệ Phong gật gật đầu, cố gắng nở một nụ cười dịu dàng.

Khóe miệng vừa cong ra, đã nhìn thấy Nguyên Bảo đang cầm đôi giày vải nhỏ lùi về phía sau nửa bước! !
“Đi gọi mẹ con dậy đi, dậy ăn cơm.


" Mạc Lệ Phong ngượng ngùng thôi không cười nữa, xấu hổ vô cùng.

Vừa nghe bảo đi gọi mẹ, hai cái chân ngắn của Nguyên Bảo chạy thật nhanh, còn chưa vào đến nơi đã hét to: “Mẹ! Mẹ ăn thịt thôi! Thịt thơm quá!"
Cậu bé lớn như vậy rồi, nhưng là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy nhiều thịt như thế.

Giang Tiểu Mãn ngồi dậy, vươn vai một cái, cúi đầu hôn mạnh lên trán Nguyên Bảo.

Bản thân cô cũng rất thích trẻ con.

Cậu bé đáng yêu thế này, ai có thể kháng cự được chứ?
Chớ đừng nói chi là Nguyên Bảo vừa gọn gàng, vừa đáng yêu, lại còn thông minh.

"Ăn thịt đi!" Giang Tiểu Mãn đứng dậy, sửa sang lại tóc tai, lại dùng nước sạch bên cạnh súc miệng.


Lúc nắm tay Nguyên Bảo đi ra ngoài, cô vô thức ngửi mùi thơm nồng đậm trong không khí.

Đương nhiên Giang Tiểu Mãn cũng biết nấu cơm, nhưng chắc chắn những món cô nấu không thơm đến như vậy.

Cô lại nhìn thức ăn trên bàn.

Thịt kho tàu kèm theo nước sốt nồng đậm, miếng thịt đỏ thẫm ở trong đĩa như còn có thể động đậy.

Bên cạnh là đĩa rau xào xanh mát, còn được thêm vào vài lát tỏi cho tăng hương vị.

“Dậy rồi à?" Mạc Lệ Phong bưng món ăn cuối cùng vào, là một đĩa đậu hũ chiên.

Đậu phụ được chiên thành màu vàng kim, dùng ớt xanh ớt đỏ tô điểm ở phía trên, còn được sốt cùng với một ít thịt băm, khiến cho ngón trỏ người ta động đậy.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


“Thật không ngờ.

" Giang Tiểu Mãn dẫn Nguyên Bảo không hề khách sáo ngồi xuống: “Anh còn biết nấu ăn cơ à?”
Còn nấu ngon như vậy.

Đừng nói đây là thập niên tám mươi, cho dù là năm 2025, trong đám chồng của đồng nghiệp của Giang Tiểu Mãn cũng không được có mấy người có tay nghề tốt như Mạc Lệ Phong.

Mạc Lệ Phong có thói quen im lặng sống trong bầu không khí yên tĩnh, đột nhiên giờ cùng vợ và con ngồi vào bàn ăn cơm, anh cảm thấy có chút không quen.

“Thật ra khi ở đơn vị tôi cũng tự nấu mà.


" Mạc Lệ Phong cũng không biết vì sao mà mình nói vậy, anh chỉ là muốn giải thích một chút.

Giang Tiểu Mãn nhìn những miếng thịt trong đĩa gần như là có cùng kích thước, cô lại thêm hiểu biết về Mạc Lệ Phong.

Khéo ông anh này mắc chứng OCD mất thôi.

Thịt kho tàu vừa vào miệng, đột nhiên Giang Tiểu Mãn hiểu được câu “vừa ăn vào liền tan trong miệng” của các nhà phê bình ẩm thực có nghĩa là gì.

Từ nhỏ Nguyên Bảo đã không được ăn thịt nhiều lúc này lại càng trợn tròn mắt hơn, cái miệng nhỏ nhắn không nỡ hé ra, giống như chỉ cần hé môi, thịt sẽ chảy ra khỏi miệng cậu bé mất.

"Mẹ ơi, ngon quá mẹ ạ!" Nguyên Bảo dùng hai tay che miệng, vui mừng đến mức cười tít mắt.


"Ngon thì con ăn thêm đi!" Giang Tiểu Mãn lại liếc mắt nhìn Mạc Lệ Phong, ngoại trừ chuyện bốn năm anh không trở về, quá là khó tin, đến mức mà nữ chính chết ở bên ngoài cũng không biết, còn đâu người này vẫn ổn lắm.

Cũng không phải là Giang Tiểu Mãn giận chó đánh mèo, mà là trong chuyện này, quả thực cái mà Mạc Lệ Phong thiếu nhất chính là trách nhiệm.

Nếu như anh ta vẫn còn chút quan tâm đến nữ chính và Nguyên Bảo còn đang sống ở nông thôn, thì chắc chắn sẽ không xảy ra thảm kịch kia.

Đương nhiên, hai đương sự chính vẫn là Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi rồi.

Hai người này, lòng dạ tham lam, ác độc.

Chỉ cần hai mẹ con Giang Tiểu Mãn còn sống ở đại đội một ngày, cho dù Mạc Lệ Phong có chăm về hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội xuống tay.

"Vậy sau này, vào thành phố sinh sống, anh sẽ nấu cơm hết đúng không?" Giang Tiểu Mãn không có ý định sống cả đời với Mạc Lệ PHong, nhưng có thể miễn nấu cơm được một ngày, thế thì cô có lời lắm.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


Với tay nghề của Mạc Lệ Phong, đi làm đầu bếp luôn cũng được.

Bàn tay đang cầm đũa của Mạc Lệ Phong bỗng dừng lại, sảng khoái gật đầu: "Chỉ cần bên bệnh viện không tăng ca.

"
Dù sao anh cũng làm việc ở bệnh viện, đôi khi có ca cấp cứu hoặc ca giải phẫu khẩn cấp, anh cũng không làm sao được.

"Được!" Giang Tiểu Mãn rất hài lòng với câu trả lời này của anh, không ngừng gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong cũng là Mạc Lệ Phong chủ động rửa bát.


Giang Tiểu Mãn thì kéo tay Nguyên Bảo ra sân ngồi cho tiêu thức ăn, hai mẹ con một người ngồi một người chống eo.

Rõ ràng không có quan hệ huyết thống, nhưng biểu cảm khi hài lòng lại giống nhau như đúc.

Mạc Lệ Phong đứng trong phòng bếp rửa chén thấy thế, vô thức nhếch khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt.

Sau khi cười, đôi mắt Mạc Lệ Phong lại mang theo một chút mờ mịt, anh vội vàng cất nụ cười đi, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng lúc trước.

"Mẹ, sau này chúng ta sẽ không sống ở đây nữa sao?" Nguyên Bảo tò mò, cậu bé biết vào thành phố là có ý gì, cũng biết lần trước tại sao bà cô xấu xa muốn đánh mẹ.

"Sau khi chúng ta vào thành, các cô còn có thể tới đánh chúng ta sao?" Nguyên Bảo nói, nắm chặt tay Giang Tiểu Mãn.


Ngày đó nhìn thấy mẹ mình ngã trên mặt đất, nửa khuôn mặt be bét máu, đó là cơn ác mộng đến tận bây giờ Nguyên Bảo vẫn không quên được.

Giang Tiểu Mãn dứt khoát dừng lại, ngồi xuống mặt đối mặt với Nguyên Bảo, bảo đảm với cậu bé: “Sau này có mẹ ở đây rồi, bọn họ dám tới bắt nạt mẹ, hoặc bắt nạt Nguyên Bảo của mẹ, mẹ sẽ đánh đuổi hết bọn họ đi!”
Nguyên Bảo vẫn có chút không yên tâm, nhưng cậu bé vẫn nắm chặt tay: “Nguyên Bảo sẽ làm cùng với mẹ!”
“Ừm!” Giang Tiểu Mãn gật đầu, cô lại càng thích Nguyên Bảo vừa mềm mại vừa đáng yêu này hơn.

“Sau này Nguyên Bảo sẽ ăn khỏe hơn, ăn nhiều thịt hơn, để cho mình cao lớn khỏe mạnh, rồi sẽ cùng đánh người xấu với mẹ!”
Sự chú ý của Nguyên Bảo quả nhiên đã chuyển từ “sợ bị bắt nạt” sang “đánh người xấu”.

Mãi cho đến lúc trước khi đi ngủ, Nguyên Bảo vẫn nắm chặt tay, cái miệng nhỏ vẫn nhắc mãi mình sẽ ăn nhiều cơm nhiều thịt, để sau này còn bảo vệ mẹ.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom