Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Là Nữ Phụ Pháo Hôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Thái độ của mẹ anh thay đổi cũng thật nhanh.

Hạ Lệ Phương không nhìn nổi nữa, trực tiếp thúc giục bọn nhỏ ăn nhanh để còn thu dọn bàn rồi chuẩn bị ngủ, chỗ này của bọn họ cũng không mua TV mà chỉ có một chiếc radio để nghe một chút tin tức và hí khúc, trời tối không có chuyện gì thì sẽ trực tiếp đi ngủ, ngày hôm sau cũng có thể dậy sớm để đi làm ruộng.

Nhưng sau khi ăn cơm xong thì lại có vấn đề khác, nhà của nhà họ Hạ không lớn, trước sau chỉ có bốn gian phòng, trừ ba gian phòng thường dùng có chăn đệm thì căn phòng còn lại chỉ có một chiếc giường trúc và mấy món đồ linh tinh, lúc Hạ Lệ Phương không có ở nhà thì căn phòng đó dành cho em trai em gái của Hạ Phong, bây giờ bọn họ đều đang ở trên trấn đi học, vẫn còn đang học bù ở trên trường chưa trở về cho nên Hạ Lệ Phương và mấy đứa nhỏ đều ở lại đây.

Căn phòng của Hạ Phong vẫn luôn ở kia, vào lúc kết hôn thì nó đã được dọn dẹp lại một lần, còn được sắm đồ mới, đã qua một năm nhưng trên tường vẫn còn một chữ ‘hỉ’ lớn, gối đầu vẫn là chiếc gối màu đỏ.


Mà buổi tối hôm nay Lâm Thiển Thu phải ngủ cùng Hạ Phong trong một căn phòng, trên một cái giường.

Phòng của Hạ Phong hướng ra sân, là nơi có ánh sáng là tốt nhất, nội thất ở trong phòng cũng được mua mới vào lúc kết hôn, đều rất có giá trị ở trong thôn.

Ăn cơm tối xong thì vẫn chưa quá muộn, trên người Hạ Phong cùng Hạ Kiến Quốc đều có mùi rượu, Hà Kim Hoa gọi Lâm Thiển Thu vào bếp, vừa dọn dẹp bát đũa vừa dặn dò nói: "Chiếc chắn đã được phơi vào mấy ngày trước, nếu buổi tối Phong Tử muốn uống nước thì con chịu vất vả một chút đi lấy nước cho thằng bé! chung sống thật tốt.

"Trên cơ bản là thái độ của Hà Kim Hoa cũng đại diện cho thái độ của Hạ Kiến Quốc, nếu Lâm Thiển Thu đồng ý quay lại vị trí tùy quân cùng Hạ Phong, cũng như kiên định sống cùng nhau thì có thể bỏ qua chút lời đồn trước kia, bọn họ cũng không cần biết nhiều như vậy.

Nửa người đã bị chôn xuống đất, cũng chỉ mong con trai con gái có cuộc sống tốt.

"Mẹ yên tâm, con sẽ chung sống tốt với anh Phong.

" Lâm Thiển Thu tươi cười nói, xem như tạm thời đồng ý với lời này của bà ấy.


Ngay từ đầu Lâm Thiển Thu còn không có cảm giác gì với người chồng của nguyên chủ, hôm nay gặp mặt thì cô cảm thấy Hạ Phong cũng có chút thú vị, vừa có điểm khác vừa có điểm giống với người trước kia mà cô quen, anh có vẻ kiên nghị quả cảm của quân nhân nhưng cũng có dáng vẻ dịu dàng tình cảm.

Cô híp mắt lại nghĩ đến người nguyên chủ không biết quý trọng kia, nghĩ thầm cũng khó trách sau này cô ta muốn có cơ hội trọng sinh quay lại.

Đáng tiếc là không phải ai cũng có cơ hội này.

Hạ Lệ Phương dùng mũi hừ một tiếng không lạnh không nhạt, nhìn lâu mới thấy lòng người, cô ấy cũng không tin Lâm Thiển Thu này còn có thể giả vờ cả một đời, chờ xem, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ để lộ ra cái đuôi hồ ly của mình!Chờ đến khi Lâm Thiển Thu nói chuyện rửa mặt xong quay về phòng thì Hạ Phong đã sớm đã mặt xong còn thuận tiện đi tắm cho nên trong phòng chỉ có mùi rượu nhàn nhạt không nặng mùi lắm.

Lúc này Hạ Phong đã quỳ ở trên giường dùng quạt tay đuổi muỗi từ trong màn ra, trong phòng không có quạt cho nên có chút oi bức, trên giường trải chiếu, bên trên còn có hai chiếc gối màu đỏ, trên vỏ gối còn thêu hoa mẫu đơn rất lớn.


Hạ Phong đuổi muỗi xong thì xuống giường khép màn lại, lúc này anh mới chú ý thấy Lâm Thiển Thu đã trở về, không biết cô đã đứng ở bên cửa nhìn bao lâu mà cũng không lên tiếng.

Hạ Phong nhấp môi, nhìn cô nói: "Trong phòng không có quạt cho nên có chút hơi nóng, em đi vào trong màn ngủ đi, anh sẽ ra ngoài hóng gió một chút rồi quay lại.

"Nói xong, Hạ Phong liền chuẩn bị đi ra ngoài, chiếc áo ba lỗ quân xanh trên người anh đã thấm ướt một lớp mồ hôi mỏng ở phần cơ và lưng, có thể thấy được trong phòng quả thật nóng.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Lâm Thiển Thu cũng không khách sáo với anh mà chỉ nhìn xem anh có đang nói chuyện khách sáo không, dù sao thì cô cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, hai người đã không gặp nhau cả một năm, vậy mà anh lại nhường cho cô căn phòng này rồi ra bên ngoài sao?Hạ Phong nói ra ngoài là ra ngoài, anh nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế bập bênh đi ra ngoài sân, phòng của Hà Kim Hoa đã sớm tắt đèn ngủ, Hạ Lệ Phương cũng ở trong phòng dỗ con, trong phòng còn có thùng nhỏ cho nên cũng không cần thiết phải ra ngoài cho nên cũng không có ai phát hiện Hạ Phong không ở trong phòng ôm vợ đi ngủ mà cầm lấy quạt hương bồ của mình ra sân đuổi muỗi.

Lâm Thiển Thu nhìn qua cửa sổ nửa mở nửa khép thấy Hạ Phong đang từ từ nhắm hai mắt, chiếc quạt trong tay cũng đung đưa từng đợt thì mím môi cười một tiếng trở lại trong màn, cô nằm ở trên chiếu nghe ếch kêu ve gọi, chỉ một lát sau thì đã ngủ say.

Hạ Phong cũng không cảm thấy không quen, anh cũng là không sợ muỗi, trong lúc huấn luyện dã chiến anh đã gặp rất nhiều muỗi rắn kiến vào ban đêm, ngày nào anh cũng phải nằm bất động trong rừng vài tiếng cho nên đã sớm thành thói quen.

Anh lo lắng trong phòng không có quạt, sợ Lâm Thiển Thu ngủ không quen cho nên lại nhẹ tay nhẹ chân đi vào, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Hạ Phong lập tức nhìn thấy trên trán cô đã có chút mồ hôi, thỉnh thoảng cũng nhăn mày lại.


Anh nghĩ nghĩ rồi đi bên ngoài tắm nước lạnh, xác định trên người không có mùi mồ hôi thì mới đi vào phòng lần nữa, sau đó anh vén màn ngồi ở bên giường chầm chậm cho quạt nhẹ cho Lâm Thiển Thu, theo gió mát thổi đến, đôi lông mày của Lâm Thiển Thu từ từ thả lỏng ra.

Nhưng chưa đến một lúc thì cô đã xoay người đối mặt với Hạ Phong bên này, có lẽ là do cảm thấy chỗ này của anh mát mẻ hơn cho nên cánh tay cũng đáp lên trên đùi của Hạ Phong.

Hạ Phong dừng tay lại, chớp mắt hai cái rồi cúi đầu nhìn thoáng qua, hô hấp cũng dừng lại, sau đó chiếc quạt trên tay lại tiếp tục đung đưa, Lâm Thiển Thu cũng ngủ ngon lành trong tư thế này.


Buổi sáng Lâm Thiển Thu bị một loạt tiếng gà gáy đánh thức, nhà hàng xóm bên cạnh nhà Hạ Kiến Quốc có nuôi gà, ngày nào cũng sẽ kêu vào lúc bình minh ló rạng, hai người họ cũng có thói quen dậy sớm, sau khi nấu nồi cháo thì làm chút bánh rồi đi làm.

Trong nhà bọn họ có vài mẫu đất, đa số đồ họ làm ra đều để lại sử dụng, còn một số ít thì bán ra ngoài, hiện tại cũng không cần nuôi các con nữa, hơn nữa thỉnh thoảng họ còn muối chút đồ chua cho Hạ Lệ Phương cùng Hạ Phong.

Hạ Lệ Phương cũng rời đi từ sớm, lúc thức dậy rửa mặt phát hiện phòng của em trai vẫn yên tĩnh thì nhướn mày, nhìn thêm một chút liền phát hiện sắc mặt em trai có chút buồn ngủ đi từ trong ra, anh rút khăn mặt treo ở cửa cùng bàn chải ca nước đánh răng đến đây rửa mặt.

Thiếu chút nữa là Hạ Lệ Phương bị nước miếng làm sặc, tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ làm lụng vất vả vào ban đêm của em trai thì vẫn không quá sảng khoái, chỉ coi như mình không phát hiện, sau khi rửa xong thì đi vào phòng đánh thức các con.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Hạ Phong nhìn thấy chị nhà mình vội vàng rời đi thì lập tức kêu một tiếng: "Chị, nhỏ tiếng chút, Thiển Thu vẫn còn đang ngủ, buổi tối cô ấy chưa ngủ đủ.

"Lời nói này của Hạ Phong vô cùng trong sáng, nhưng mà trong lòng Hạ Lệ Phương đã sớm kết luận hai người viên phòng, nghe như thế nào cũng cảm thấy là cô ấy đang làm ồn đến vợ mình, cô ấy trợn trắng mắt lẩm bẩm nói: "Lúc này đã lúc nào rồi mà em cảm thấy chị ầm ĩ.

Biết rồi, chị sẽ nhỏ giọng.

"Hạ Phong lắc đầu, rửa mặt xong thì đi ăn sáng, bảo chị mình đánh thức Lâm Thiển Thu, nếu cô không dậy thì cứ để cô ngủ tiếp, sau đó thì cũng đi ra chỗ ba mẹ làm việc.

Lâm Thiển Thu chỉ cảm thấy hôm nay mình ngủ một giấc đến khi tỉnh lại cho nên tinh thần sảng khoái, dị năng trong cơ thể cũng bắt đầu rục rịch, tai thính mắt sáng có thể nghe thấy âm thanh ở vị trí xa hơn, ngay cả tiếng Hạ Lệ Phương giáo dục các con mà cô cũng có thể nghe rõ ràng.


"Đừng học theo mợ các con, mặt trời đã phơi đến cái mông mà vẫn còn chưa chịu rời giường, nếu như vậy thì sẽ bị người khác ghét bỏ.

""Nhưng mà mợ biết ảo thuật, trong tay còn có kẹo đại bạch thỏ, con thích mợ thơm thơm.

""Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, cậu mua cho các con nhiều đồ hộp như thế mà tại sao các con không theo cậu?""Oa, con chỉ thích mợ, con ghét mẹ, mẹ là người xấu! "Lâm Thiển Thu bật cười lắc đầu, đứng dậy thay quần áo, tầm mắt cô dừng lại trên chiếc quạt tay ở đầu giường vài giây, nhưng manh mối quá ít cho nên cô cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp ra ngoài rửa mặt ăn sáng.

Có Hạ Phong hỗ trợ, hai vợ chồng Hạ Kiến Quốc cũng nhanh chóng trở về từ đồng ruộng, giữa trưa ăn uống rất vui vẻ, Hà Kim Hoa liền lấy một ít dưa muối trong nhà cho Hạ Phong mang theo, bọn họ nhận được một chiếc túi da rắn đầy bảy đến tám phần.

Hà Kim Hoa còn dặn dò Lâm Thiển Thu, nói bọn họ đến trong doanh thì có thể chia chút đồ cho hàng xóm, nếu có chuyện gì thì bàn bạc với Hạ Phong, không nên cãi nhau, nếu có thể chung sống tốt thì là chuyện tốt nhất, sang năm cũng có thể để bọn họ ôm một đứa cháu trai mập mạp trắng trẻo.


Hạ Phong ở bên cạnh nghe vậy thì nghĩ rằng mẹ mình đã suy nghĩ quá xa, Lâm Thiển Thu vẫn mang ý cười ở trong mắt nghe Hà Kim Hoa nói chuyện, nếu Lâm Thiển Thu muốn khiến một người thích mình thì cô lập tức có thể giải thích để tất cả cảm giác ghét bỏ của người đó biến mất, có suy nghĩ mới về cô dễ như trở bàn tay.

Trừ Hạ Lệ Phương có tính cách không thay đổi suy nghĩ sau khi nhìn thấy thì Hạ Phong cùng hai vợ chồng Hà Kim Hoa đã sớm tin tưởng cô.

Vé khứ hồi của Hạ Phong đã được mua từ lâu rồi, tuy nhiên quyết định lần này là để Lâm Thiển Thu vào quân đội là hoàn toàn bất ngờ, không ai nghĩ tới, vậy nên anh chỉ có thể tạm thời đợi đến khi ra nhà ga và mua vé thôi.

Hạ Kiến Quốc và vài người khác không tiễn anh ra đến tận nhà ga, họ đưa anh đến cổng làng, chúc anh vài lời rồi quay trở lại, Hạ Lệ Phương – chị gái Hạ Phong – vẫn phải ở lại nhà bố mẹ cô thêm một ngày nên cô cũng không đưa họ đến tạn nhà ga, mà chỉ tiễn anh đến cổng thôi.

Hai người họ ngồi trên lưng một chiếc máy kéo, rời khỏi thôn Tiểu Hà, hình bóng thôn dần biến mất sau những tia nắng gắt của mặt trời.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


Chuyến xe lần này không có trẻ con, Hạ Lệ Phương cũng chẳng đi theo bọn họ, bọn họ là hai người duy nhất trên xe.

Chuyến xe này đi vào thị trấn, sau khi tới nơi bọn họ sẽ xuống xe rồi đổi tàu.

Ngồi trên những chiếc ghế đẩu thấp trong xe, trên xe có vài chiếc túi da rắn lớn.


bên trái và bên phải ở giữa, đồ đạc bên trong trống rỗng, có tiếng bóng bàn khi xe rung chuyển., chúng cũng lắc lư, nghiêng ngả mỗi khi xe đi qua mấy đoạn đường không bằng phẳng, thậm chí, nhiều lúc, vọn họ còn nghe tháy mấy âm thanh từ trong chiếc túi đó mỗi khi xe gặp ổ gà.Đêm đó Hạ Phong ngủ khá muộn, giấc ngủ chưa đủ nên tinh thần anh không hẳn là tốt, anh nhắm mắt lại, và ngủ lịm đi trong xe, Lâm Thiển Thu đưa mắt nhìn làng mạc và cánh đồng xung quanh, thỉnh thoảng ánh mắt khong biết vô tình hay cố ý, lại nhín về khuôn mặt của người đàn ông, rồi lại thấy những vết bầm tím mờ nhạt dưới mắt anh ấy.

Anh ấy trông có vẻ trầm tư, hình như mắt anh thâm màu tím như vậy là do hôm qua chưa ngủ đủ giấc, có vẻ, anh đã phải suy nghĩ gì đó nhiều lắm.Hai người ngồi trên máy kéo, đi một lúc là đã đến được thị trấn, Hạ Phong và Lâm Thiển Thu quay lại thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, trong nhà có rất nhiều đồ dùng gia đình, bán đi rõ ràng là không có lãi.

bọn họ cứ như vậy ở trong nhà, khó tránh khỏi rất lâu không trở về, không biết có phải là bị trộm hay không.Cho nên Hạ Phong đã thỏa thuận với Hạ Lập Phương, tạm thời đưa chìa khóa cho cô, giữ nhà, để khi nào cô có thời gian đến xem kỹ hơn, nếu cần thì cô có thể dùng trước.

đợi Lâm Thiên Thu quay lại trả đồ.Mặc dù Hạ Phong đã hứa với Lâm Thiên Thu sẽ nhập ngũ nhưng anh vẫn có chút nghi ngờ về việc cô có thể ở lại trong quân đội bao lâu nên không nói cho Hà Kim Hoa mà trực tiếp rời khỏi nhà, để lại một con đường cho Lâm Thiên Thu trốn thoát.


Không được, cô sẽ quay lại, cô ở lại và nhờ Hà Lập Phương giữ bí mật chuyện này.Hà Lập Phương chỉ trợn mắt hừ một tiếng, cô không phản đối, tức là cô đồng ý.Khi Lâm Thiển quay trở lại, cô đã thu dọn một số quần áo và đồ đạc để mang đến ga, tuy nhiên, theo quan niệm của Lâm Thiển Thu, quần áo mà chính cô mua về ít mộc mạc hơn, ít nhất quần áo người khác mặc tương đối đơn giản, nhưng những thứ đó Những chiếc áo sơ mi sặc sỡ cùng những chiếc váy xanh đỏ tươi thực sự khiến cô có chút nhức mắt.Lin Qianqiu niêm phong tất cả quần áo và nhét vào nhà, cô chọn quần áo trong tủ rất lâu rồi nhét vào vali, may mắn thay, sau ngày tận thế, quần áo của mọi người đã trở nên thiết thực và bền hơn.

Cởi bỏ một số bộ quần áo rõ ràng là tiên phong và mặc phần còn lại vào, cô bước ra khỏi phòng.Hạ Phong đã phủ vải chống bụi lên tất cả đồ đạc trong nhà, anh còn phải tìm mấy tấm nhựa che lại, nếu không khi về sẽ khó lau chùi.Hạ Phong nhìn thấy Lâm Thiên Thu đi ra, ánh mắt đen láy nhìn chiếc vali trong tay cô, cầm lấy nói: "Em còn muốn mang thêm gì nữa không? Anh đã nói với chị gái về đồ gia dụng ở đây, nhờ chị ấy xem giúp." "Cho cô ấy mượn một lát, khi về sẽ trả lại."Lâm Thiên Thu cũng không để ý lắm, "Không sao đâu, tỷ tỷ muốn dùng thì cứ để ở nhà trước đi, nếu có trộm vào đây lấy trộm thì thật lãng phí.

Đồ đạc của ta đều ở đây, những thứ khác để đi." trước đã.

Sora sẽ quay lại và dọn dẹp."Hạ Phong nhẹ gật đầu, cùng Lâm Thiên Thu đi ra sân, Lâm Thiên Thu quay đầu nhìn lại, không hề quay đầu lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Hai người bắt taxi từ thị trấn đi đến ga xe lửa thành phố, người chờ xe rất đông, đường phố lúc này chưa được quy hoạch thống nhất nên các quầy hàng và tài xế trên đường rất đông đúc.

đông đến nỗi họ chiếm gần nửa con đường.

Hạ Phong cau mày khi thấy Lâm Thiển Thu đứng đợi xe mà cứ đứng sát mép đường như vậy, xe cộ thì đông đúc, chúng qua lại đông như mắc cửi, thấy vậy Hạ Phong nói với giọng đầy quan tâm: “Em đứng ra sau đi, để anh chờ xe cho.

Ở đây đông người, phải đi đứng cẩn thận, dễ xảy ra va chạm lắm, đứng như vậy thì rất nguy hiểm.


”"Được rồi, cảm ơn anh vì những hành động nghĩa hiệp đấy, lại phải làm phiền anh rồi, anh vât vả xíu nhé.

" Lâm Thiển Thu không hề phản đối điều anh cừa nói, cô tỏ ra rất hài lòng, mỉm cười ngọt ngào với anh trước khi đi về phía sau và chờ đợi.

Hạ Phong gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng và trìu mến quen thuộc, cách đó không xa Bạch Vũ Hà nhìn thấy cảnh này, thấy họ quan tâm nhau, cười cười nói nói với nhau, kinh hãi đến toàn thân bủn rủn, sợ hãi.

Hai ngày nay, cô luôn mong chờ trong sự lo lắng trực chờ, cô chờ đợi Hà Phong gọi điện mời cô đi ăn tối, tuy biết ý nghĩ của mình là sai trái, và có phần không thể, nhưng cô vẫn mong chờ một điều gì đó tốt đẹp sẽ đến với cô.

Nhưng cuối cùng vẫn chẳng có gì, không có điện thoại, không có liên lạc, thứ nhận lại chỉ là sự im lặng, anh giống như bạn bè của cô vậy, không thể thiếu, nhưng từ trước đến giờ, cô vẫn luôn dấu kín những suy nghĩ này, chỉ để nó thầm kín cho riêng cô.

Biết Lâm Thiển Thu trong làng luôn mang tiếng xấu, cô nhìn Lâm Thiển Thu bằng ánh mắt lạnh lùng, thỉnh thoảng cô hay kể cho anh Phong nghe những chuyện nhỏ nhặt, bây giờ khi bắt được kẻ gọi là phá đám mình, cô thực sự đã kích động, trong phút chốc, cô chỉ mong hai người cãi nhau thật to, nếu không phải là rời xa nhau thì chí ít cũng phải giận dỗi bỏ đi, phải thế cô mới hả dạ.


Ai mà không yêu Bach Vũ Hà được cơ chứ , cho dù khuôn mặt của cô ấy không đẹp bằng Lân Thiển Thu, nhưng sau sự việc lần này, chắc chắn, anh Phong sẽ có một góc nhìn khác.

Và bây giờ cô ấy đang nhìn thấy điều gì?Hạ Phong cúi đầu nói chuyện với Lâm Thiển Thu, lấy đồ trong tay cô đặt xuống đất, như không muốn cô phải chịu sức nặng, anh dưới nắng gọi taxi, và Lâm Thiển Thu lại đứng dưới bóng cây, bọn họ trông chẳng khác gì một đôi tình nhân.

Bạch Vũ Hà trong lòng ghen tị, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười, giả vờ kinh ngạc khi gặp Hạ Phong, cô bước tới bên anh và lớn tiếng hỏi:"Anh Hạ, sao anh lại một mình đợi xe ở đây thế này? Anh có quay về không?"Hạ Phong gật đầu nói: “Anh cùng Lâm Thiển Thu đi nhập ngũ, thời gian bây giờ cũng khá vội, có gì khi trở về, anh sẽ khao em một bữa nhé, coi như trả nợ chuyện lần trước.

”Bạch Vũ Hà anh mà trong lòng không nén nổi sự tức giận, nhưng cô vẫn nhìn Hạ Phong với vẻ mặt vui vẻ, khẽ cau mày, "Lâm Thiển Thu thật là, trời nắng như thế này sao lại để mình anh đứng đây đợi xe cơ chứ?”Nói xong, Bạch Vũ Hà cũng quay lại nhìn Lâm Thiển Thu, trong mắt cô không giấu được sự đắc ý, nhưng ẩn trong đó, là chan chứa bao nhiêu nỗi niềm.

Lâm Thiển Thu vẫn luôn nhìn Bạch Vũ Hà kể từ lúc cô tới đến lúc cô ấy nói ra mấy câu tưởng chừng như vô tình kia, cho dù trên đường rất đông người, tiếng xe cộ cùng với tiếng còi inh ỏi không ngớt, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ, tự nhiên cô nghe rõ ràng những lời nói vừa rồi, dường như là cố tỏ vẻ quan tâm nhưng thực chất lại đang gieo rắc mối bất hòa.


Cô ấy có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ và nụ cười duyên dáng, Lâm Thiển Thu duỗi bàn tay phải trắng trẻo ra một cách lười biếng, vẫy tay với cô ấy, thấy nụ cười của cô ấy cứng lại một chút, tôi cảm thấy thích thú, nụ cười trong mắt cô ấy dường như càng ẩn dấu một điều gì đó khó chịu.

Bên cạnh đó, Hạ Phong cũng chẳng đồng ý gì với lời nói của Bạch Vũ Hà, anh nhìn cô, nói: “Trời bây giờ cũng khá nắng, chờ xe ở rìa đường như này cũng chẳng an toàn gì, Anh bảo Thu chờ ở phía sau cho râm, mình anh đứng đây cũng được.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Bạch Vũ Hà biết Hạ Phong là người như vậy, nhưng nghe thấy anh nói vẫn cảm thấy khó chịu, liền hỏi thẳng: "Anh Phong, Thiển Thu có giải thích gì chuyện xảy ra sáng hôm qua không? Cô ấy quen người đàn ông đó đã lâu chưa? Em… em… em cảm thấy hơi lo lắng, nhưng sau khi nghĩ lại, em vẫn cảm thấy mình không nói điều đó thì tốt hơn ”.Bạch Vũ Hà nhìn Hạ Phong với ánh mắt đầy lo lắng, cô bất giác c ắn môi dưới, dường như đang do dự không biết nên nói gì, với lại một phần cô cũng sợ làm tổn thương Hạ Phong.Hạ Phong nhìn cô mootj lucs, hơi suy nghĩ gì đó, rồi nói: “Thiển Thu không cần giải thích, nhưng anh có mắt và có thể tự mình nhìn thấy và hiểu mọi chuyện.

Việc đó cô ấy nói rất đúng, cô ấy luôn thành thật với anh, nên anh luôn tin tưởng và sẽ không nghe bất kì anh nói điều xấu hay không đúng sự thật về Thu.”Bạch Vũ Hà không thể tin về những gì Hạ Phong vừa nói, cô nhìn anh rồi bảo: "Nhưng Thiển Thu, cô ấy đã nắm tay người đàn ông đó, người đàn ông đó còn nói rằng Thiển Thu đang hẹn hò với ảnh, bọn họ đang trong một mối quan hệ mập mờ...""Tôi tin cô ấy.

Cô không cần phải nói gì cả.

Chuyện này chúng tôi sẽ tự mình giải quyết.


Cảm ơn cô đã quan tâm, và tôi không muốn nghe những điều này nữa." Giọng điệu Hạ Phong bình tĩnh, nhưng thái độ lại rất phi thường.

khăng khăng và đáng sợ.

Anh xưng “tôi” và nói lời cảm ơn vì sự quan tâm của cô ấy như muốn chấm dứt câu chuyện, chẳng muốn nói chuyện với người con gái này nữa.Bạch Vũ Hà cỏn đang định nói thêm mấy lời xỉa xói, thì Lâm Thiển Thu đi tới từ phía sau, trong tay cầm một chiếc ô lấy được từ đâu đó, đội lên đầu, mái tóc dài được chải ngược ra sau nhẹ nhàng xõa xuống sau lưng.


Chiếc cổ trắng nõn và vòng eo thon thả nhẹ nhàng cử động, hương thơm theo bước chân bay tới.Cô nhẹ nhàng cầm cây dù, che lên đầu Hạ Phong, giả vờ ngạc nhiên, nhìn Bạch Vũ Hà, nở nụ cười yếu ớt nói: “Vũ Hà, sao chị đến mà không chào em một tiếng, chị không nhớ đến em à, mà cứ tập trung hỏi chuyện anh Hạ Phong nhiều đến vậy?”Bạch Vũ Hà vội nói: “À, không có gì, chị chỉ hỏi anh Phong là tại sao anh lại đứng đợi xe một mình ở đây thế này thôi, chị cũng có nhìn thấy em, nhưng anh Phong nói em đợi xe ở phía sau, nên chị không phiền em, gọi em nữa.”Hạ Phong không nói gì, tuy rằng trình tự trong lời nói của anh đã bị đảo ngược, nhưng anh cũng sẽ không thể cho Lâm Thiển Thu biết những gì bọn họ vừa thảo luận, anh cố ý chỉ tập trung gọi taxi, không để ý gì tới lời nói của Bạch Vũ Hà.Lâm Thiển Thu nghiêng người, chiếc ô có hơi nhỏ, khó che được hai người, nên cô đứng sát ở phía sau Hạ Phong, cách anh với cự li gần như thế này, cô cảm giác được cơ bắp trên lưng người đàn ông gần như căng thẳng, khóe miệng cô bất giác khẽ mỉm cười.

Cô nhìn Bạch Vũ Hà, người con gái cô đôi môi quyến rũ xao xuyến, và bởi vậy, cùng là nữ giới với nhau, làm sao tránh khỏi cảm giác so sánh.Nhưng dựa vào đâu cơ chứ, cô tự hỏi.

Cô tự hiểu, cô là người có mọi ưu thế nhưng tại sao cô lại không trân trọng, còn nếu cô không muốn thì nên lùi lại để nhường chỗ cho người khác!"Vốn dĩ em và anh Phong cũng định mời chị bữa cơm tối, nhưng không phải lần này, hôm nay là không thể đúng không, hôm nay em và anh Phong buộc phải đo quân đội, lần sau về em nhất định sẽ phải mời chị một bữa, và đương nhiên, nếu chị đã kết hôn, thì chắc chắn chúng em càng phải làm điều ấy.

Và nhất định chúng em phải làm cho chị một phong bì lớn màu đỏ." Lâm Thiển Thu nói.

Vô tình mà dường như cố ý, trong câu nói, dường như Lâm Thiển Thu đã đề cập đến việc Bạch Vũ Hà nên kết hôn từ khi còn trẻ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Lúc này, vẻ mặt Bạch Vũ Hà cũng thay đổi, đó là phản ứng của cô khi nghe thấy câu nói chẳng thiện chí lắm kia, cuối cùng cô vẫn mỉm cười nói: "Vẫn còn sớm, nếu không gặp được người mình thích thì thà ở một mình còn hơn, như bây giờ cũng được."Những lời này cũng mơ hồ khiến Lâm Thiển Thu bị tổn thương, chị ta nói chị ta sẽ kết hôn thật tốt, nhưng chị ta vẫn không ngừng tán tỉnh người khác như một gái đi3m, chị ta còn làm thế với nhiều người à, chị ta có thể diện không vậy?"Ồ, chị không hiểu rồi.

Tốt nhất là chị nên kết hôn đi." Lâm Thiển Thu bước tới, đặt chiếc ô vào tay Hạ Phong.


Cô dùng tay móc lấy cánh tay của Hạ Phong, áp mặt vào đó và nhìn Bạch Vũ Hà bằng ánh mắt và vẻ mặt hết sức vui vẻ nói: "Chị nhìn xem, mối quan hệ của chúng em đang tốt như thế này, không phải qua chuyện này chị lại thấy anh Phong là người tồi đó chứ?"Hạ Phong trong phút chốc cứng đơ người, anh không biết mình nên làm gì, bất giác liếc nhìn Lâm Thiển Thu, lông mày hơi nhíu lại, nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao anh lại không rút tay ra.Bạch Vũ Hà đương nhiên sẽ không nói xấu, nhưng nàng thật sự không muốn nhìn Lâm Thiển Thu diễn xuất, chỉ có thể vội vàng nói lời tạm biệt, cầm túi xách rời đi mà không quay đầu lại.Lâm Thiển Thu hơi nhướn mày khi nhìn thấy Bạch Vũ Hà rời đi, cô đứng thẳng dậy, định rút tay ra thì bàn tay to lớn của Hạ Phong đặt lên tay cô: “Cứ như vậy đi, nếu em đi, mặt trời sẽ chiếu nắng vào người em mất."Lâm Thiển Thu đưa mắt nhìn lên và nhìn thấy Hạ Phong cầm một chiếc ô trên đầu, che khuất hoàn toàn ánh nắng mặt trời.Dường như líc ây, Hạ Phong có vẻ không có chú ý tới ánh mắt của cô, chỉ tập trung nhìn xe cộ bên đường, nếu có mỏi thì anh cũng đổi tay cầm chiếc ô, nhưng luôn chắc chắn rằng sẽ che chắn cho Lâm Thiển Thu.Khi hai người gọi xe đến ga mua vé giường nằm rồi lên tàu thì trời đã tối, họ đưa vé cho người soát vé và lên tàu.Thân tàu có màu xanh lá cây, cửa sổ có thể mở lên xuống, không có quạt điều hòa, vừa lên tàu là ngửi thấy mùi gì đó, Lâm Thiển Thu cau mày, không ngừng tỏ ra khó chịu, nhẹ nhàng, từ từ xịt một ít mùi nước hoa thoang thoảng lên người, để chúng nồng nặc hơn, át đi những mùi linh tinh và có chút khó chịu ngoài kia.Hạ Phong mua một ghế cứng cho mình và một chiếc giường mềm cho Lâm Thiển Thu, giá vé xe gần như tăng gấp đôi, khi lấy tiền để trả cho chỗ ngồi của Lâm Thiển Thu, anh cũng không đề cập đến chỗ ngồi của mình, cho đến khi lên xe, Lâm Thiển Thu mới hiểu được tình hiện tại.Thu dọn đồ đạc xong, Hạ Phong nói: “Em ngủ giường dưới, buổi tối anh qua đây ngồi, em đừng lo.”Lâm Thiển Thu suy nghĩ một hồi, rồi cô nhìn anh nói: "Nói với tiếp người nhân viên ở đó đi anh, rằng anh có thể trả thêm tiền và đổi chỗ sang ghế giường nằm ở đây.


Nếu không, nhỡ đâu vào ban đêm, mấy người phục vụ bảo anh không được ngồi ở đó thì sao?"Trên thực tế, mấy người nhân viên phục vụ ở đó cũng không quan tâm lắm về mấy việc này, họ chỉ kiểm tra xem có vé không, rồi cho họ lên xe, chứ không phải lúc nò cũng để mắt đến khách hàng.

Hạ Phong liếc nhìn đôi mày hơi cau lại của cô và biết rằng cô ấy khá lo lắng về điều này, sau đó anh cười nói: "Không sao đâu."Hạ Phong yêu cầu cô nhân viên đứng gần đó đổi lên ghế giường nằm, vì chiếc giường phụ cạnh đó không có đủ đồ dùng như chăn, gối,...!nên phải loay hoay mãi mới tìm được giường để đổi, và đêm muộn hôm đó, hai người mới mua được hộp cơm để ăn trên xe..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


Hôm nay chiêu đãi Lâm Thiển Thu tốn rất nhiều tiền, nhưng anh không hề phàn nàn tí nào về chi phí, chỉ im lặng mua hộp cơm trưa có món thịt hầm thơm ngon cho Lâm Thiển Thu và mua một hộp cơm chay cho mình.Lâm Thiển Thu không nói nhiều, nhưng khi ăn, cô gắp thịt bỏ vào hộp cơm của anh, trong khay cơm của cô cũng chỉ còn lại mấy miếng thịt, cô hơi nhướn mày nói: “Em không thích ăn thịt.

Em cũng chưa bao giờ ăn được nhiều thịt như vậy, thôi thì nhờ anh ăn giúp vậy."Hạ Phong nhìn cô thật lâu, không biết mình đang suy nghĩ gì, nhất thời anh cảm thấy mình lúng túng ra mặt, một lúc sau mới tập trung vào việc thưởng thức việc ăn đồ ăn của chính mình, mà chính anh cũng không hiểu, vì sao cơm hôm nay ngon hơn bình thường rất nhiềuHai người ngồi trên xe hai ngày, một khoảng thời gian không hề ngắn, sangđến ngày thứ ba thì xe chạy đến một thị trấn hẻo lánh, nơi đó có nhà ga, khi rời nhà ga, Lâm Thiển Thu vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để nhập ngũ.


Đến nơi, cô nhìn thấy đã có hai người đứng ở cổng đón, một thanh niên mặc quân phục rằn ri, đội mũ đang vẫy tay chào họ.Trong đoàn có Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang lần này tình nguyện đi đón hai người, hôm kia người hướng dẫn nhận được điện thoại của Hạ Phong, dự định phân công người đến đón họ ở ga xe lửa, dù sao chỗ họ ở cũng chỉ là một góc nhỏ của thành phố, xuống tàu thì quay sang đi ô tô, mà đi ô tô mất cả tiếng đồng hồ, đi ô tô ra vào cũng tốn rất nhiều tiền.Nhưng trước sự ngạc nhiên của Vương An Quốc, anh ta chỉ nói rằng Hạ Phong đưa vợ đi lính, có rất nhiều đồ đạc cần người mang xe đến đón, mấy mấy thanh niên trong đội kích động đến mức hét lên, vội vàng đên gặp mặt chị dâu.Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang đã dùng những kĩ năng và chuyên môn nghiệp vụ xuất sắc của mình để vượt qua bao nhiêu “đối thủ” và giành vị trí đi đón hai người, họ đã đoán được rằng Hạ Phong đã kết hôn vào năm ngoái, nhưng không lâu sau khi anh ấy đi làm nhiệm vụ, nơi đó cũng chính là quê hương của vợ mình, thì anh cũng nán lại đó và ở cùng vợ.Mọi người đều đoán rằng người vợ này khá xinh đẹp, họ nghe nói cô ấy là học sinh cấp 3, họ không thể nghĩ ra điều gì khác để có thể miêt tả vẻ đẹp thanh tú và tao nhã của cô, dù sao vợ của người hướng dẫn cũng ở gần đó, cô ấy là một giáo viên tiểu học, một người có học thức, ăn nói nhẹ nhàng, và đó cũng là điều đẹp đẽ nhất mà họ từng thấy."Sau này gặp lại Hạ Liên, đừng kích động quá, nhìn chị dâu một chút là được." Đoàn Anh Hoa đứng bên ngoài hành lang trò chuyện với Toàn Vĩnh Khang.Toàn Vĩnh Khang trừng mắt nhìn anh ta, nói: "Hãy coi tôi như anh.

Cẩn thận kẻo Hạ Liên tức giận.


Hãy làm tốt công việc của mình và lái xe đi."Đoàn Anh Hoa lẩm bẩm, thỉnh thoảng ngước lên xem tàu đã đến chưa, lo lắng đến mức chân anh cứ đưa đi đưa lại ra vẻ sốt ruột lắm, cuối cùng khi tàu đến, một làn sóng người đen ngòm ùa ra, có người bế theo trẻ em và một số mang theo rất nhiều túi đồ, đông đúc đến mức chỉ có thể nhìn thấy từng cái đầu một, kiểu này mà lạc thì thật không biết làm thế nào mất.Nhưng cũng may đây là một trạm xe nhỏ, chỉ tầm bảy tám phút sau, thì mọi người cũng ngớt dần, gần như đã giải tán hết, Đoàn Anh Hoa nhìn thấy Hạ Phong trước, lập tức lắc lắc mũ qua lại, một lúc sau mới nhìn thấy người con gái phía sau anh.

Cô gái ấy đang nói chuyện với Hạ Phong, cúi đầu xuống, anh điều chỉnh tầm nhìn để nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của cô ấy, nhưng cô chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


Nhưng Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang có thị lực rất tốt, điều này họ đã học được qqua những bài học rình rập ngày đêm, chỉ cần nhìn góc nghiêng của khuôn mặt cô gái ấy, họ đã lập tức bị sốc đến mức không thể bình thường trở lại trong một thời gian dài.Họ luôn cho rằng những mỹ nhân được nhắc đến trong sách khi cười sẽ mang đến một ánh sáng đẹp tuyệt vời, và chúng chỉ là những sự khuếch đại dưới ngòi bút của tác giả, chúng hoàn toàn không có thật, lần này chính mắt họ nhìn thấy người như vậy ngoài đời thật, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn hiện lên trên mặt bọn họ.

Bọn họ chết lặng, hoa mắt, choáng váng, là vì tại cái gì đó.


Đây là vợ của Hạ Liên và họ đã tận mắt nhìn thấy cô.Sau khi nhìn nhau vài giây, hai người mới nhìn đi chỗ khác, khi Hạ Phong đi ra lấy đồ mà bọn họ mang đến, họ không dám nhìn Lâm Thiển Thu vì sợ mắt họ nhìn nhầm.

Sau khi họ lén nhìn trộm, họ quyết định nén nỗi biết xấu hổ một lúc, hỏi Hạ Liên rằng vợ anh ấy có chị hay em gì không? Họ cũng muốn kết hôn với mấy người xinh như vậy!Lâm Thiển Thu dường như không chú ý đến ánh mắt lén lút của Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang, cô chỉ cười nhẹ với Hạ Phong và hỏi: "Anh Phong, đây có phải là đồng nghiệp của anh không?"Lâm Thiển Thu vẫn chưa biết cấp bậc sĩ quan của Hạ Phong ở đây là gì, nhưng để có thể gia nhập quân đội thì chắc chắn không phải là quá thấp.Đoàn Anh Hoa lập tức giải thích: “Không, không, chúng tôi không phải đồng nghiệp của anh, chúng tôi là binh lính của anh Phong.”Toàn Vĩnh Khang cũng cầm lấy vali từ tay Hạ Phong, đi về phía trước, quay đầu lại nói: “Chị dâu, đây là lần đầu tiên chị đến đây, trên đường đến doanh trại, chị có muốn mua chút đồ ăn không? Hàng hóa ở các cửa hàng gần doanh trại chúng tôi không nhiều, nhưng các thể loại cũng khá đa dạng đấy.


Hay những nhu yếu phẩm hàng ngày cũng có, chị xem có muốn cùng nhau ghé qua đó một lúc không? "Hạ Phong nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, ngày thường anh chưa bao giờ thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, bây giờ có chị dâu đến đây, ngay cả anh cũng không chịu nổi những lời nịnh nọt từ bọn họ.Không chịu thua kém, Đoàn Anh Hoa đặt chiếc túi sách làm bằng da rắn vào sau xe, mở cửa sau, nhiệt tình nói: “Chị dâu, ngồi đây đi, ở đây mát lắm.”Toàn Vĩnh Khang và Đoàn Anh Hoa nhìn nhau, thầm nghĩ đối phương muốn lấy lòng chị dâu và để cô giới thiệu chị em cô cho mình, nhưng lại bị Hạ Phong cản đường.Hạ Phong đi tới, ánh mắt rất không bình thường liếc nhìn hai người cũng không bình thường này, đám người Đoàn Anh Hoa lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ trước mặt Thiển Thu, không muốn khiêu chiến sự nghiêm túc của Hạ Liên.Lâm Thiển Thu qua nhìn lại một lúc mới ngồi vào, cô liếc nhìn Hạ Phong, và rồi anh cũng đến ngồi ở bên cạnh cô, bởi vì là xe mui trần nên ánh nắng chiếu thẳng vào đầu cô, cái gọi là mát mẻ chỉ kéo dài một lát, một lúc sau, Lâm Thiển Thu cũng có hứng thú nhìn nhìn ngắm cảnh vật xung quanh nơi đây.

Lâm Thiển Thu cảm thấy tóc trên đầu mình gần như bị cháy, giá như việc lục chiếc vali dưới gầm ghế khi không khó, nếu không cô đã ra và tìm lấy cho mình một chiecs mũ để đội rồi.Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang từ lâu đã quen với kiểu phơi nắng này, họ vẫn đội mũ trên đầu, đeo kính râm và lái xe rất phong cách.Sàn xe cao, chạy êm ru, Lâm Thiển Thu ngồi một lúc cảm thấy có chút buồn ngủ, cô nói chuyện cùng Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang vài câu rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


Hạ Phong thấy vậy thì không làm phiền cô, thấy trán cô nóng bừng, đổ mồ hôi, anh quay người lục lọi trong chiếc túi phía sau một hồi, và lấy ra cái mũ của cô, anh đọi cho cô, chỉnh lại rèm làm sao để che được Lâm Thiển Thu và ánh nắng không chiếu được vapf người cô, sau đó anh lấy một ít quần áo của mình khoác lên eo cô để cô dễ dàng dựa vào, điều đó cũng có thể giúp cô thấy thoải mái hơn.Đoàn Anh Hoa và Toàn VĨnh Khang nhìn cô qua gương chiếu hậu, nháy mắt với nhau, bọn cảm thấy ấn tượng cũ của họ về Hạ Phong cơ bản đã bị đảo lộn, một người chồng cẩn thận và ân cần như vậy hoàn toàn khác với vẻ mặt nghiêm nghị và cương quyết khi giảng dạy cho mọi người khi ở doanh trại.Chị dâu thật là tuyệt vời! Hai người thở dài, đồng thời thầm nghĩ trong lòng.Hạ Phong hạ giọng hỏi: “Tình hình hai ngày nay ở doanh trại thế nào rồi?”Đoàn Anh Hoa lập tức bắt chước hắn, nhẹ giọng nói: “báo cao, lúc anh đi vắng tôi đã xử lý mọi việc để chúng ổn thỏa cả rồi, mọi người vẫn chăm chỉ luyện tập như trước, tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng chúng tôi ai cũng tranh nhau di đón anh đó, và chúng tôi phải xuất sắc lắm mới được chịn đi đó.

Dĩ nhiên, tôi cngx không phủ định những sự may mứn tôi và Toàn Vĩnh Khang có.”Ánh mắt Hạ Phong liếc nhìn anh, mặc dù anh đi làm nhiệm vụ về đã lâu, nhưng khi trở về, mọi người đều đến căng tin dùng bữa, sao những người đàn ông lại có thể nhếch nhác như vậy? Tại sao bọn họ lại suy nghĩ và đắn đo như vậy khi muốn đến đón anh và cô vậy nhỉ?Và có lẽ, nghĩ đến đây, Hạ Phong biết rõ kế hoạch nhỏ của bọn họ, cũng không nói nhiều, nhưng Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang lại không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: “Đại đội trưởng, ở nhà chị dâu tôi có chị em nào không? Anh chị em họ nế còn độc thân thì, anh hãy nhìn doanh trại của chúng ta đi, vẫn còn rất nhiều người độc thân như vậy, nếu tìm được người tốt, tôi nhất định sẽ tặng cho anh một phong bao lì xì lớn!”Hạ Phong cau mày, tại sao sau một hai lần hẹn hò mù quáng lại có thể kết hôn cơ chứ? Sau khi kết hôn anh ta đi làm nhiệm vụ, vẫn chưa rõ thành phần gia đình Lâm Thiển Thu như thế nào, các anh chị em của cô anh cũng không hề hay biết, nghĩ đến đây chính anh lại càng thêm hoang mang."Chuyện này sau lại nói, lái xe cho cẩn thận vào, chuyên tâm vào việc của chú đi." Hạ Phong lờ đi mà trả lời bọn họ.Hai người nghe thấy vậy, lập tức bật chế độ bình thường trở lại, khi xe chạy đến thị trấn gần nhà ga nhất, Hạ Phong đã đánh thức Lâm Thiển Thu, Lâm Thiển Thu mở mắt ra, ánh mắt có chút tập trung, sau khi xác nhận, định hình lại vị trí, cô thả lỏng cơ thể.


Cô bối rối nhìn anh sau khi phát hiện mình đang đội trên đầu chiếc mũ từ lúc nào, nhưng cô vẫn hiểu."Tỉnh dậy rồi à, em xem có muốn ăn thứ gì đó không, để anh bảo bọn Vĩnh Khang mua riêng.

Nhanh lên.Xe thu mua của căng tin sẽ ra ngoài mua rau hai ngày một lần, nếu còn thiếu thứ gì, chúng ta có thể cùng họ ra ngoài mua đồ.


Yên tâm đi.

Sẽ không phiền toái gì đâu." Hạ Phong ngồi bên cạnh cửa sổ xe và nói.Lâm Thiển Thu cởi bỏ chiếc mũ che nắng xuống, bước ra khỏi ghế sau, cô nhìn thấy Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang đều nhe hàm răng trắng trẻo với cô và mỉm cười rạng rỡ,không kéo, có khi cô còn tưởng nụ cười đó chỉ để dành tặng người mà yêu mà thôi.“Dạ vâng chị dâu, em cùng anh chị đi mua đồ được không? Lần trước đến đây các chị dâu khác mua gì thế? Chị đã biết phòng chị được phân công có một khoảng sân nhỏ, một máy sưởi, và một cái giường, nhưng không có mấy đồ dùng hàng ngày.

Chúng ta qua tiệm mua mấy cái nồi, chảo, về rửa qua là có thể dùng thôi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


Lâm Thiển Thu nghe vậy, mím môi cười, ánh mắt hơi động, nói: "Được, làm phiền mọi người rồi, chị trước đưa tiền cho em này, nếu không đủ, em có thể bảo lại với chị sau cũng được."Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang lập tức xua tay và nói: "Chúng em có tiền mà, mua sắm xong chỉ cần thanh toán cho Hạ Liên là được.

Vậy chúng ta đi mua sắm trước, lát nữa gặp nhau ở đây."Lâm Thiển Thu thấy vậy thì đành đồng ý, mỉm cười cảm ơn và tiễn bọn họ, cô quay lại thì nhìn thấy Hạ Phong đang đợi cô nói chuyện xong, nghĩ nghĩ một lúc rồi cô nhét chiếc ví đựng toàn bộ tài sản của mình vào tay anh."Em sẽ chịu trách nhiệm lựa chọn, còn anh sẽ chịu trách nhiệm thanh toán.


Chúng ta sẽ phân công và hợp tác." Lâm Thiển thu mỉm cười, nghiêng đầu và nhìn anh với hai tay để sau lưng.Hạ Phong cầm ví, bước đi có chút lảo đảo, nghiêng ngả, giống như giẫm phải bông, Lâm Thiển Thu trực tiếp móc tay cô vào cánh tay anh, và bắt đầu chọn chăn ga gối đệm các loại.

Ở đây không có nhiều cửa hàng, đương nhiên là mẫu mã cũng không có nhiều.Lâm Thiển Thu đi loanh quanh một lúc cảm thấy có chút buồn chán nên chọn mấy tấm ga trải giường và chăn bông đều là màu trơn, mặc dù ông chủ hết sức khuyến khích kết hợp hoa mẫu đơn đỏ tươi nhưng cô lại thẳng thừng từ chối.Một giờ sau, hai người gặp lại Đoàn Anh Hoa đang xách mấy cái túi lớn nhỏ, ghế trống sau xe chật cứng, Lâm Thiển Thu không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể quay lại trụ sở đóng quân của Hạ Phong, nhưng dường như cũng đã gần đến giờ ăn trưa, lại cũng là lúc mà mọi người phải chạy loanh quanh rất lâu, khi đó tôi mời họ đến một nhà hàng gần đó dùng bữa trước rồi mới lái xe về.Chúng tôi đến trụ sở đóng quân cũng đã hai ba giờ, Lâm Thiển Thu cảm thấy trên người mình phủ đầy mấy lớp bụi bẩn sau khi ngồi trên xe và đi một chặng đường dài như vậy, chắc chắn cát bụi sẽ dính vào người cô, xe đưa họ thẳng đến mảnh sân nhỏ do Hạ Phong chỉ định.

Sau đó Hạ Phong mới lái xe trở lại doanh trại.Hạ Phong đã lớn tuổi, đã là đại đội trưởng, vốn dĩ cấp trên định cấp cho anh một căn nhà mới, và gia đình anh có thể chuyển đến đó để ở, nơi đó có nước nóng, sưởi ấm, tường sơn, lát gạch, ngay cạnh trại nên rất thuận tiện.


Nhưng các chị dâu khác lại thấy mấy ngôi nhà mới xây đó không quá phù hợp để ở, không muốn ở nhà thì sẽ buôn bán với người khác.trước đây, anh nghĩ rằng, mặc dù khi đó anh có chỉ tiêu và quyết định nhập ngũ, nhưng Lâm Thiển Thu lại không muốn như vậy, bây giờ anh nghĩ lại, mặc dù anh không hề hối hận về quyết định của mình lúc đó.

Nhưng có lẽ ít nhất anh cũng nên quét cho sân một lớp sơn trắng cho đẹp, trông nó sẽ sáng sủa hơn một chút.Lâm Thiển Thu xuống xe bước xuống, cô nhìn thấy một ngôi nhà gạch đỏ, sân rộng sạch sẽ, hai bên trái phải có vòng tròn đất để trống, không rõ mục đích, nhưng cô khá hài lòng, có cảm giác giống như một trang trại khang trang, đẹp đẽ."Thiển Thu ơi, hôm nay chúng ta dọn dẹp đi, ngày mai anh sẽ đến bộ phận hậu cần mua một ít sơn trắng và dọn dẹp tường nhà trong nhà." Giọng điệu Hạ Phong có chút không hài lòng vói căn nhà và muốn xin lỗi cô, và hy vọng vợ anh có thể hiểu được.Lâm Thiển Thu nghe vậy thì nhìn anh với vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên: "Sao phải sơn màu trắng? Nhà gạch thế này trông không đẹp lắm phải không? Nhưng nếu muốn trang trí thì có thể lấy xi măng lát đá lại.

Nó sẽ trông đẹp đấy.”Hạ Phong:......Đá, xi măng? Tôi có thể nhìn ra ngôi nhà đó là ngôi nhà như thế nào không? Chẳng phải bây giờ người ta hay nói rằng việc trang trí các tòa nhà bằng gạch men và tường trắng là phổ biến nhất sao?Hạ Phong có chút ngạc nhiên, nhưng vợ anh lại quá dễ dàng và không muốn cầu kì, cô cũng chẳng muốn anh thực hiện được tâm nguyện nhỏ bé của anh.


Hạ Phong không nói gì, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Vậy lát nữa anh sẽ nói chuyện với em, hai ngày nữa bọn mình sẽ tới để cùng nhau dọn dẹp nhà khi chúng ta rảnh.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31


"Nếu như anh không có thời gian, mình em vẫn có thể làm được mà." Lâm Thiển Thu nghiêm túc nói, đáng tiếc Hạ Phong liếc nhìn bàn tay trắng nõn của cô, lắc đầu kiên trì nói: “Tốt nhất vẫn là hai chúng ta cùng nhau làm mà, dù gì mấy việc này anh cũng làm quen rồi, cũng chẳng tốt nhiều thời gian mấy đâu.”"Được rồi, anh muốn làm gì thì làm, em thì sao cũng được." Lâm Thiển Thu thản nhiên nói, rồi cô xách vali đi vào nhà.Trong phòng tuy rằng khá rộng rãi và thoáng mát, nhưng như đám người Đoàn Anh Hoa nói, lại cực kỳ trống trải, trong phòng ngoại trừ một chiếc giường gỗ, tủ quần áo lớn đồ đạc, bên ngoài không có bất kì một cái gì khác.Hạ Phong bảo cô nghỉ ngơi một lát, anh đến doanh trại báo cáo về kỳ nghỉ của cô, lát nữa quay lại thu dọn đồ đạc cho cô, anh vẫn bảo cô để yên đống đồ đó, không cần động tay vào đâu.Sau khi Đoàn Anh Hoa và Toàn Vĩnh Khang trả xe, bọn họ cố gắng chạy nhanh nhất có thể để về đến doanh trại, họ khoe rằng hôm nay lần đầu tiên họ nhìn thấy một mỹ nhân trần thế, “Chị ấy thật xinh đẹp, chị dâu của tôi đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Đợi đén lúc tối muộn đi, có thể chị sẽ ra đây và khi tôi nhận ra chị ấy thì mọi người có thể hiểu chị ấy xinh như thế nào.”Những người khác đều cảm thấy đám người Đoàn Anh Hoa đang cường điệu hóa, nói quá về người con gái này, người con gái đó là loại mỹ nhân tuyệt thế nào? Giả vờ như chúng ta chưa gặp những chị dâu khác? Liệu có so sánh được với những người mà trước đây họ đã cho rằng đó là đẹp nhất rồi không?Đoàn Anh Hoa trợn mắt nói to, "Chờ một chút, mọi người thật là ngu xuẩn, dù sao tôi cũng đã tạo dựng mối quan hệ tốt cùng chị dâu, nếu nàng có em gái, tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên nàng giới thiệu cho!"Toàn Vĩnh Khang liếc nhìn anh, ậm ừ: “Chị dâu không nói có em gái, nhưng nếu có em họ, nhất định sẽ giới thiệu cô ấy với tôi trước.


Vừa rồi chị ấy còn khen tôi cẩn thận.

"Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi quay người lại, những người khác càng tò mò không biết có nên cãi nhau vì em gái và em họ còn chưa xuất hiện hay không.


Bọn họ có thực sự đẹp đến thế không?Hạ Phong đi tìm Vương An Quốc xin nghỉ phép, tiện thể cũng nói luôn chuyện Lâm Thiển Thu tòng quân cùng anh, Vương An Quốc nghe xong nhìn anh một mặt ôn hòa, vừa ký tên vừa nói: “Em gái đến rồi thì tốt, về nhà cũng có người thương, cậu cứ ở một mình, cũng không phải chuyện hay ho.

Bây giờ tôi cũng yên tâm rồi, không sợ cậu quá liều mạng.”Hạ Phong tuổi không nhỏ, kết hôn đã muộn, lại đi nghĩa vụ một năm, lại là ngày tân hôn mới đi, về vợ cũng không làm ầm, đó cũng là tính khí tốt, bây giờ còn theo đến tòng quân, đủ hiền lành thục đức rồi, kiểu vợ này đập đèn cũng không tìm được.Vương An Quốc nghĩ rằng một lát sẽ nhắc nhở vợ qua thăm, gửi tặng chút đồ, ngày đầu đến ước chừng nhà cũng không có đồ nấu cơm.“Chiều nay cậu dẫn vợ cậu đến ăn cơm ở nhà ăn của chúng ta nhé, không cần nấu cơm, một lát nữa tôi sẽ kêu nhà ăn làm thêm vài món, coi như là tiếp gió rửa bụi cho.” Vương An Quốc nói..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32


Hạ Phong gật đầu nói: “Một lát về tôi sẽ nói với cô ấy, lúc nãy về đã mua nồi chảo ở thị trấn, xem Thiển Thu có muốn nấu cơm ở nhà không.

”Vương An Quốc nghe vậy liền cười mở, dùng ngón tay chỉ vào Hạ Phong, chọc ghẹo nói: “Kết hôn xong là khác rồi, được, thế này, bây giờ chịu khó ăn tạm ở nhà ăn hai ngày, các bạn muốn tự nấu cơm, muốn món gì có thể nói với nhà ăn mua đồ cùng giúp mua về, tiền đưa cho họ là xong.

Mọi người đều là thế, anh cũng đừng nghĩ nhiều.

”Hạ Phong tính tình là không thích phiền người khác, có thể tự giải quyết thì tự giải quyết, dù em gái đến đây vài ngày sẽ phiền đến người ta, nhưng sau này thì không chắc, Vương An Quốc nói thế cũng là để anh đừng đối với em gái quá khắt khe.

Anh đâu biết kết hôn xong đàn ông không chỉ nhanh hơn, mà còn rất ngoan ngoãn, thậm chí nghĩ rằng nếu em gái không nấu cơm, thì định kỳ đưa tiền cho nhà ăn, mỗi ngày đến đó mang cơm về ăn cũng được.


Hạ Phong từ Vương An Quốc đi ra, dưới lầu sớm đã vây một đám đông người, một hai ba… toàn là binh lính của Hạ Phong.

Trịnh Cảnh Minh cười toe toét đứng ở phía trước, thấy Hạ Phong lạnh nhạt đi xuống, liền đón lên trước tiến lễ nói: “Hạ Phong vất vả rồi, anh em chúng tôi thấy sao kia theo đến tòng quân, nhà chắc cần dọn dẹp, chúng tôi thì tự xung phong tình nguyện đến giúp.

Anh xem huấn luyện cũng kết thúc rồi, cũng không trì hoãn chuyện chính, chúng tôi không có gì nhiều, chỉ là người nhiều, người nhiều sức mạnh lớn, dọn dẹp nhà cửa cũng có kinh nghiệm!”Những người khác háo hức nhìn Trịnh phó liên miệng như máy bắn súng nói, liên trưởng không động như núi, không biết có đồng ý hay không, nhưng mọi người vẫn giơ cao cổ chờ, một năm đến đầu ở binh đoàn cũng không có nhiều chuyện tươi mới, sao kia đến thăm quan mọi người đều sẽ náo nhiệt một hồi.

Đặc biệt Đoàn Anh Hóa cùng Quán Vĩnh Khang về không ngừng khen ngợi, mọi người càng tò mò vợ liên trưởng trông như thế nào, tìm được lý do này tự nhiên là dùng hết sức lượng thuyết phục Trịnh Cảnh Minh cùng đến xem chơi.

Trịnh Cảnh Minh tự mình cũng tò mò, nên không cần họ nói nhiều, liền tự nguyện đến.


Hạ Phong cũng không thèm để ý tính toán những ánh mắt xem kịch của những người này, Lâm Thiển Thu theo đến tòng quân, sớm muộn cũng phải gặp mọi người, cũng không có gì phải che giấu.

“Đúng lúc, mọi người đều muốn đến, thì mang theo đồ đến dọn vệ sinh, chiều nay cùng đến nhà ăn ăn cơm.

” Hạ Phong nói.

Những người khác liền nhíu mày một cái, vui sướng mang theo chổi thùng rác cùng đi theo hướng nhà ở gia đình, chiều nay không ít sao kia tòng quân đang ở ban công đó xào rau, thấy những người này đi ra, có tò mò thì lớn tiếng hỏi hai câu, mọi người vui vẻ trả lời.

Chẳng bao lâu cả tòa nhà gia đình đã biết sao kia của Hạ liên trưởng đến tòng quân, công việc bảo mật làm được, nếu không nhìn thấy, ước chừng qua hai ngày mới gặp được người.

Có một bà lớn nhiệt tình nghe xong cũng quyết định đi giúp đỡ, những bà vợ ở đây đều như vậy, khi đến đã đem theo nhiều đồ đạc, việc sắp xếp cũng sẽ kéo dài vài ngày, hơn nữa đã theo quân, trong tương lai sẽ luôn gặp nhau, không thể không thiết lập mối quan hệ trước chứ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33


Như vậy từng người một, nhanh chóng từ một nhóm nhỏ vài chục người, trở thành vài trăm người, những binh lính trẻ cũng như những người phụ nữ lớn tuổi đều cầm theo rau củ quả và cùng nhau đi.

Thiển Thu nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng khách ra, nhìn qua, cô đã hơi ngớ ngẩn, nhóm người đông vậy là đi làm gì? Hạ liên đi đầu, phía sau toàn là binh lính của anh ấy?Trong khi Thiển Thu còn ngớ ngẩn, không biết rằng từ lúc ban đầu đám người kia đã từ cười đùa biến thành im lặng như đá, mắt họ trở nên cả đời nhìn chăm chú, lời miêu tả về sự xinh đẹp của Thiển Thu không thể nào diễn tả được, họ đã nghĩ rằng Đoàn Anh Hóa họ chỉ đùa thôi, nhưng bây giờ thì cái đầu của họ đã hỏng.

Thiển Thu mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng quần jean màu sâu làm nổi bật vòng eo thon thả, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa phía sau đầu, làn da trắng nõn dễ thương, ánh mắt sáng rực, vẻ đẹp chết người này đối với mọi người quả là một cú sốc lớn.


Đặc biệt là những binh lính nhỏ tuổi trong đầu cũng nảy ra một câu hỏi giống nhau, ào ào, xin giới thiệu chị dâu! Chị em gái của họ đều được! Có một phần mười vẻ đẹp của bạn thôi cũng được rồi, họ sẽ hài lòng!Hạ Phong lạ lùng nhìn về phía sau như bị đóng băng một cách ngốc nghếch ở chỗ của mọi người, ngay cả những người có giọng nói nồng nhiệt và vui vẻ ở phía sau cũng là một bộ mặt mơ màng, không biết đang nghĩ gì, vì vậy anh nhẹ nhẹ ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên lặng, dẫn đầu đi về phía Lâm Thiển Thu.

“Anh em nghe nói em đến rồi, cùng nhau đến đây giúp dọn dẹp nhà, chị dâu cũng đến đây gửi một số đồ.

”Hạ Phong nói xong, những người phía sau cuối cùng cũng tìm lại lý trí của mình bắt đầu nói chuyện, lộn xộn như mười bảy tám con vịt cùng nói chuyện.

Lâm Thiển Thu lại không quá để ý, chỉ cười nhẹ với Hạ Phong, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng lúc, em mới trải xong chăn, không nghĩ tới mọi người đã đến, cảm ơn mọi người.


”"Chị dâu đừng khách sáo! Chúng tôi thích làm việc! "“Tôi yêu lao động! Tôi còn biết nấu ăn, sau này chị dâu thích ăn gì tôi sẽ làm món đó!”“Ngoài biết nấu ăn tôi còn biết giặt quần áo! Chị dâu nhà có chăn cần giặt thì cứ đến tìm tôi!”“Chị dâu nhà có em gái không?”Hạ Phong quay đầu nhìn chằm chằm vào họ, nhưng mọi người vẫn không quan tâm, hoặc nói là vẻ đẹp trước mắt, não của họ hình như đã bị chó cắn, quên mất bộ mặt lạnh của Hạ liên, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lâm Thiển Thu, như là đang nhìn thấy hy vọng gì đó.

Lâm Thiển Thu mím môi cười: “Xin lỗi, tôi không có em gái, nhưng nếu có cô gái phù hợp, tôi có thể giới thiệu cho mọi người.

”Binh lính lớn tuổi nhất trên mặt hiện ra hai chữ thất vọng, ôi, quả nhiên cải trắng sớm đã bị lợn bới, không phải là để cho họ, thôi thôi, không có hy vọng cũng không có thất vọng, có lẽ chị dâu cũng biết một số cô gái xinh đẹp cũng nói không chừng.

Hạ Phong lạnh lùng một tiếng, những người này là thiếu huấn luyện, nhìn nhìn nói là những gì, anh đang ở đây, còn cần ai đi làm cơm giặt quần áo cho vợ anh, anh ta không biết làm sao? Cần họ dâng nhiệt tình?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


“Nói gì vớ vẩn, cả nhà đi làm việc, không làm việc thì cả nhà về, một hai đòi muốn kết hôn thì về nhà tốt tốt mà tìm hiểu, còn sợ là không có cô gái tốt sao?” Hạ Phong đứng nói chuyện không mảy may.

Những người khác trong lòng không khỏi lẩm bẩm, nếu có chị dâu đẹp như vậy thì không cần phải là tìm hiểu, nhìn một cái là trực tiếp đi báo cáo kết hôn, không phải là chưa gặp như vậy sao.

Mọi người trực tiếp tản mát đi làm việc, cũng không chuẩn bị chạm vào mốc đen, nếu chị dâu không giới thiệu, thì thiệt hại là của mọi người!Những chị dâu khác nhân cơ hội này đi trước và trực tiếp bắt chuyện với Lâm Thiển Thu.

“Trước đây nghe nói Hạ liên kết hôn rồi, chúng tôi cũng chưa bao giờ được gặp mặt em, bây giờ thì tốt rồi, người cũng đến rồi, sau này chúng ta sẽ càng thân thiết với nahu hơn.

”“Đúng vậy đúng vậy, tôi nói tại sao giấu kĩ trong nhà lâu như vậy mà không mang đến, em gái này cũng quá đẹp rồi, Hạ liên có rảnh thì mang cô ấy qua đi.


”“Biết nhà cô không có đồ, chúng tôi đều mang một số trái cây rau củ, không đáng bao nhiêu tiền, cô có thể để ở nhà ăn trong hai ngày này.

”Lâm Thiển Thu giọng nói ngọt ngào, cười mỉm mỉm: “Cảm ơn các chị dâu, các chị tính là giúp tôi một việc lớn rồi, chúng tôi hôm nay mới xuống tàu đến, chỉ ở thị trấn mua một số nồi chảo, rau cũng chưa kịp mua, cũng không biết đi đâu mua, đang lo tối nay không biết làm món gì cũng may là các chị mang đến thật là may mắn.

”Những người khác thở phào một tiếng, lộ ra chút nụ cười, họ đều là sớm theo quân đến, học vấn rất thấp, và Lâm Thiển Thu nhìn là người văn hóa học vấn rộng, họ lo lắng khi đem đồ đến cho môt cô gái như Lâm Thiển Thu, sợ rằng những gì họ mang đến không được chấp nhận lúc đó có chút mất mặt.

Lần trước, ở khu nhà của Trương doanh trưởng, người yêu của Trương doanh trưởng đã là sinh viên đại học, họ đã đem đồ tới nhưng lại bị người yêu của doanh trưởng từ chối một cách khó chịu, sau đó họ buộc phải rời đi, nói là do không quen ăn những món đó, khi Trương doanh trưởng biết được việc người yêu đã làm, họ cãi nhau suốt nửa ngày, vung đ ĩa đổ chén, làm họ cảm thấy rất xấu hổ.

Chẳng ngờ Lâm Thiển Thu lại dễ tính như vậy, không chỉ xinh đẹp mà còn nói chuyện dễ thương, làm người khác cảm thấy ấm áp, không ngạc nhiên khi Hạ Liên đã xin được nghỉ một vài ngày chỉ để đưa cô đến, nếu họ không giữ được cô vợ như thế ở nhà thì thật là hối tiếc.


"Em thật là dễ tính, Hạ Liên thật may mắn.

"Lâm Thiển Thu nhíu mày nhẹ nhàng, "Mọi người vào nhà uống nước đi, nhà không có trà, em sẽ đun nước cho các chị.

"Các chị dâu ngay lập tức vẫy tay nói, "Nhà còn đang xào rau kìa, xào một nửa đã thấy mọi người đi ra ngoài, chúng tôi cũng qua xem.

""Đúng vậy, nhà còn có đứa bé đợi ăn cơm, cha đang an ủi nó.

""Lần sau qua nhà em chơi.

".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35


Lâm Thiển Thu nhẹ nhàng nói, "Vậy thì sau này mời các chị đến nhà ăn cơm, em sẽ xào một vài món để cùng nhau vui vẻ, anh Phong và em sẽ mời mọi người, lúc đó các chị nhất định phải đến đấy nhé.

"Mọi người nhanh chóng đồng ý, mặc dù vẫn có chút nghi ngờ về việc Lâm Thiển Thu có thực sự biết nấu ăn hay không, nhưng cũng không sao, họ sẽ đến sớm hơn để giúp đỡ, họ biết cách xào nấu, ít nhất là không bao giờ thiếu những món ăn nóng hổi.

Các chị dâu nói xong rồi ra ngoài, Hạ Phong và những người khác cũng đang xoăn tay áo làm việc dọn dẹp sạch sẽ trong nhà và sân, việc dọn dẹp nhà cửa thì họ thực sự giỏi, vì mỗi tuần họ đều được đánh giá về vệ sinh, hàng ngày họ phải sắp xếp cẩn thận bát chén khăn tắm, sự sạch sẽ gần như đã trở thành phần cốt lõi của họ.

Đoàn Anh Hóa và Quán Vĩnh Khang cũng ở trong đám đông này, nhưng mãi không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Lâm Thiển Thu, xung quanh họ là một nhóm người đang nói chuyện vui vẻ, nhưng cũng có không ít lời nói vô bổ.

"Người đẹp, các anh đen thật, tôi nói các anh phô trương quá, nếu tôi biết từ trước, tôi cũng đã đi đón cô ấy.

"Một lính đàn ông trực diện dập mạnh vào ngực Đòan Anh Hóa, kêu r3n một tiếng.


Đòan Anh Hóa vui vẻ nói, "Điều này không phải lỗi của chúng tôi, mà là lỗi của các anh sai, lúc trước tôi và Vĩnh Khang đã nói với các anh mà các anh không tin.

""Ôi, ai có thể đoán được, chị dâu quá xinh đẹp, Hạ Liên sớm nên đón qua đi.

""Không phải cậu ngu ngốc trách anh đây, sau này còn không dám tin lời của tôi và Vĩnh Khang.

”“Ai mà có thể đoán được điều đó cơ chứ, chị dâu của tôi xinh đẹp như vậy đáng lẽ Hạ liên nên đón cô ấy tới đây từ lâu rồi.

”“Đây là muốn đón thì có thể đón, trước đây Hạ liên ra đi làm nhiệm vụ, đón qua rồi để ở trong sân chắc, còn không bằng để người ở quê hương còn có người nhà chăm sóc.

”Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý, chị dâu đẹp là đẹp, nhưng giống như là hoa cúc đẹp được nuôi trong nhà, phải nuôi thật tốt, không thể để bừa bãi không ai chăm sóc, điều này cũng quá là lãng phí.


Trịnh Cảnh Minh cũng đang nói chuyện với Hạ Phong, mặc dù mình cũng đã kết hôn lấy vợ sinh con, nhưng nếu so với vợ của Hạ Phong, thì đơn giản là một trời một đất, cùng là tìm hiểu, sao lại có sự khác biệt về vận may như vậy?“Liên trưởng, anh nghỉ còn hai ngày phải không, tối nay chúng ta không say không về, chị dâu đến đây là một việc vui lớn, không thể nào qua loa được.

” Trịnh Cảnh Minh cười mỉm nói.

Hạ Phong liếc mắt nhìn anh ta, “Chỉ huy nói tối nay cùng đi ăn cơm ở căn tin, lúc đó không thiếu rượu của cậu.

”“Thì tình cảm tốt, chúng ta trước đây không uống được rượu vui của bạn, lần này, coi như là bù lại.

” Trịnh Cảnh Minh nói.

“Vài ngày nữa mời các bạn đến nhà lại tụ tập, tối nay đừng làm ầm ĩ quá.

” Hạ Phong ám chỉ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36


Trịnh Cảnh Minh nghe thấy nhấc lên lông mày, với anh ta so sánh ngón tay cái, “Lệnh của liên trưởng, tôi bảo đảm làm được! Bảo đảm không để chị dâu say, he he.”Hạ Phong nhìn anh ta một cái, tự mình đi lau sạch cả nhà, cuối cùng tự mình mang bát ra ngoài, thấy Lâm Thiển Thu mang ra trái cây rửa sạch chia cho mọi người cùng ăn, hoàng hôn rơi trên người cô ấy, đẹp không thể tả.Hạ Phong và Trịnh Cảnh Minh dẫn đầu, sân trong và ngoài nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thậm chí những chiếc nồi, chén, đũa, bát mới mua cũng được rửa sạch và xếp gọn ngay, từ bé đến lớn được sắp xếp ngăn nắp.

Khăn lau còn treo gọn gàng, bàn làm việc không có một hạt bụi, thậm chí còn nhẹ nhàng tỏa sáng.Việc này mọi người cũng chẳng mồ hôi nhiều, ai cũng nhanh chóng hoàn thành mà không cần kêu gọi.


Họ đều muốn để lại ấn tượng chăm chỉ, trung thực với Thiển Thu, tinh thần nhiệt huyết này khiến Trịnh Cảnh Minh cũng có chút lạ lùng.Những người này thường không vui khi làm việc vệ sinh, làm xong công việc lại đầy lời lẽ phiền phức.

Nhưng giờ không cần người nhắc nhở, tinh thần lao động chợt như được k1ch thích, nếu mỗi ngày đều làm như thế này, lá cờ lao động không chừng sẽ rơi vào tay họ không chừng?Khi dọn dẹp xong, Hạ Phong gọi mọi người trở về căn tin ăn cơm, mọi người tự động xếp hàng và quay trở lại.

Thiển Thu nhíu mày một chút, thấy thú vị, đặc biệt khi họ cầm theo đủ loại dụng cụ lao động, ngực thẳng hát theo bài hát quân đội, nụ cười đặc biệt có thể làm say lòng người.Trịnh Cảnh Minh đã quay về hàng đầu đoàn, còn Hạ Phọng và Thiển Thu đi cuối cùng khóa cổng sân sau đó mới đi theo sau.Sân nhà rất gần với khu trại lính, nếu nhìn từ tầng cao hơn có thể nhìn thấy đội quân chạy bộ hàng ngày trên sân tập.


Đừng để bề ngoài xa xôi đánh lừa, khu vực này rộng lớn với núi non, sông nước thích hợp cho quân nhân trong trại thường xuyên đi huấn luyện, vận động chịu tải, vượt địa hình.Từ khi bước vào khu trại, Hạ Phong đã bắt đầu giới thiệu chức năng của từng công trình xây dựng cho Thiển Thu.

Từ chốn bảo vệ qua, là con đường xi măng thẳng tắp, bên trái là sân tập màu đất vàng chắc chắn, bên phải là tường của một số tòa nhà cao sáu tầng, đó là nơi ở của tất cả các sĩ quan và gia đình theo quân nhân, cũng như người thân tạm thời đến thăm, tiết kiệm chi phí nghỉ ở bên ngoài."Ở đây là tòa nhà văn phòng, phía sau là khu ngủ của họ, cái nhà có mái xanh ở phía trước đó là căng tin.

Căng tin của mỗi đội không ở cùng một nơi, lần sau nếu em muốn đến ăn nhớ không đi nhầm đường." Hạ Phong nhắc nhở.Thiển Thu nhẹ nhàng gật đầu, chỉ cảm thấy có rất nhiều cây cối và hoa cỏ xung quanh, không khí cũng tràn ngập mùi cỏ và hoa, mở toang lỗ chân lông, cô có thể cảm nhận được sức mạnh đặc biệt của mình đang dần chuyển động.Hai người đi bên nhau dọc theo sân tập, nhận ra có nhiều ánh nhìn chăm chú xung quanh, cô nhẹ nhàng vén tóc xõa bên tai, nhìn xung quanh, có người gia đình quân nhân và một số binh sĩ đang nhìn cô từ trên lan can.Thiển Thu như trở thành một loài động vật hiếm có bị vây quanh, có người nhìn từ hai phía, sau khi nhận ra họ đang nhìn cô, Thiển Thu cũng không quá để ý, tiếp tục đi cùng với đoàn quân phía trước đến cửa căng tin.Vương An Quốc đã bảo căng tin hôm nay có bữa phụ, vợ của Hạ Phong lần đầu tiên xuất hiện, không ít quan đại tá chưa gặp qua, nghe nói họ cũng đến đây đổi bữa.Bộ bếp cũng rất cố gắng, đồ ăn được làm đẹp và ngon hơn nhiều, còn một số món xào riêng lẻ, dự định dùng làm món nhắm sau khi uống rượu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37


Vương An Quốc nhìn thấy mọi người của đại đội 4 đã quay trở lại, nhìn ngó lại, thì thấy Hạ Phong và vợ anh ta đi bên nhau, dù anh đã tự nhận mình hiểu biết rộng, nhưng bây giờ anh cũng phải khen một câu: nam trang nữ tú, một người mặc đồ lính xanh, điển trai và lịch lãm; một người mặc đồ đơn giản không cần trang điểm, nhưng đôi mắt sáng ngời.

Một mạnh một mềm, rõ ràng là hai người có phong cách hoàn toàn đối lập nhưng đi cùng nhau mà thật hòa hợp và vô cùng tuyệt vời.

"Đây là chị dâu của tôi, tôi là Vương An Quốc, gọi tôi là huấn luyện viên Vương hoặc gọi tên tôi cũng được, nghe nhiều lần không bằng gặp mặt, Hữu Phong cũng không nói với tôi, em gái của anh ấy lại là người có ngoại hình tài năng như vậy.

" Vương An Quốc nhìn hai người một cách vui vẻ nói.

Hạ Phong: “! Vương hướng dẫn này là chưa uống rượu mà đã nói chuyện mất rồi.

”Linh Thu bắt tay anh ta một cái và nói một cách chân thành: "Hơn mấy năm qua cảm ơn mọi người đã chăm sóc, cảm ơn anh Vương hướng dẫn giúp đỡ, chỉ cần đến đã được nhận một khu vườn tốt như vậy.


"Vương An Quốc cảm thấy một chút bối rối, khu vực anh dự định để cho Hữu Phong là tòa nhà mới xây, nhưng nơi đã đổi lại không chỉ rộng lớn, mà còn không có cấu trúc tốt như nhà mới.

"Nếu em thích thì cứ dùng, nếu có gì thiếu thốn cứ nói với Hạ Phong, để anh ấy đi mua.

Căng tin hôm nay đã chuẩn bị rất nhiều món ngon hợp lý để chúng ta vào ăn cùng nhau.

" Vương An Quốc nói và dẫn mọi người vào trong.

Ngay khi họ bước vào, nghe thấy tiếng vỗ tay và huýt sáo sôi nổi trong căng tin, Vương An Quốc không thể giữ được khuôn mặt, quát tháo những chú thỏ không nghe lời này, huýt sáo cái gì, họ nghĩ đây là bữa tiệc năm mới sao?!Không cần Vương An Quốc phải nói, khi Hạ Phong xuất hiện, mọi người tự động nhóm lại vui vẻ, không ai dám chọc giận Hạ Phong, nếu không khi anh trở về, họ sẽ không dám giơ cánh tay để ăn cơm trở thanh trò vui của các đại đội khác.

"Hạ Phong, mau đến đây, chúng tôi đã chuẩn bị cơm cho anh xong rồi, anh và chị ngồi đây này!" Một số binh lính nhiệt huyết ngay lập tức kéo chiếc ghế dài ở giữa và nói.


Những người xung quanh chưa kịp thấy Thiển Thu đã sẵn sàng đặt chiếc bàn giữa để quan chức ngồi, họ có thể nhìn thấy xung quanh, đồ ăn trở nên thêm thơm ngon hơn nhiều.

Vương An Quốc ho hoặc một tiếng nhẹ, mắng những người không chừa chỗ cho mình một cái, nói: "Chỉ có chỗ của anh Hạ Phong à? Tôi ngồi ở đâu? Sao không ai để chỗ cho tôi?"Trịnh Cảnh Minh cười tươi: "Huấn luyện viên Vương, anh ngồi cùng em này đi, mọi người chỉ nghĩ hôm nay anh sẽ về ăn tối cùng chị, không ngờ anh lại ở lại, không biết thì không có tội.

"Vương An Quốc nhìn chằm chằm Trịnh Cảnh Minh, ai mà không biết mấy ngày này vợ anh đi học hội ở thị trấn, chỉ có thể về khi học xong, anh ấy đã ăn tại căng tin hai ngày rồi, không ai phát hiện vợ anh không ở nhà? Điều này chắc chắn là cố ý của chúng nó.

Thiển Thu không có bộ dạng lúng túng, nhìn Hạ Phong ngồi trên chiếc ghế bên trái, cô cũng ngồi ngay bên cạnh anh, cười nhìn mọi người, ánh mắt như một dải trăng mới, nói: "Mọi người cứ tiếp tục ăn, chúng tôi sẽ ngồi đây không đi đâu.

"Bởi vì cô vợ này vui vẻ dễ chịu, mọi người hô hào, cả người từ căng tin kế bên cũng không nhịn được đến xem.

Hạ Phong cảm thấy hơi bất lực, anh không thể nắm rõ tính cách của Thiển Thu, đôi khi nhẹ nhàng như nước, đôi khi lại quyến rũ đầy mê hoặc, mỗi mặt của cô anh đều nhìn thấy lòng mình sưởi ấm, mặc dù sống chung dưới một mái nhà nhưng anh không thể đi xa hơn.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


Trên bàn của Hạ Phong có đồ uống chuẩn bị bởi nhóm nấu ăn cũng như rượu, Vương An Quốc đã đổ một ly rượu nhỏ cho anh, cười lên nói: "Rượu này, chúng ta phải cúng rượu một ly, xem như đền cho bữa rượu mà chúng ta còn nợ, mọi người đồng ý không?""Đồng ý!" Tiếng reo hò vang lên như sấm.

Trịnh Cảnh Minh cũng không sợ xúc phạm Hạ Phong, đưa ra một ý tưởng lạ, "Bữa rượu này không thể để Hạ Phong uống một mình, cả anh và Thiển Thu phải uống cùng nhau mới hấp dẫn phải không? Mọi người có muốn xem không?!""Muốn xem!"Vấn đề lớn rồi, khi Trịnh Cảnh Minh nói điều này, những người lính nam không sợ chuyện lớn đã hứng khởi, la hét, vì sao Hạ Phong cưới vợ xinh đẹp như vậy, mặc dù đã qua một năm, nhưng họ cũng muốn tham gia vui vẻ, không còn cơ hội tạo điều kiện nào khác ngoài việc xem họ uống rượu cùng nhau!Sắc mặt Hạ Phong tối sầm, anh đang định đứng dậy muốn la mắng vài câu, nhưng bàn tay phải bị Thiển Thu kéo lại, cô cười nhẹ nhàng đứng lên, đổ một ít rượu vào cốc trước mặt mình, nâng ly đối với anh, ánh mắt chứa đựng làn nước mùa thu hỏi: "Uống một ly?"Hạ Phong vô thức quên đi mất những lời mắng anh mới nói, mím đôi môi mỏng, nhấc cốc rượu đầy trên bàn nhìn Thiển Thu, tiếng reo hò xung quanh hầu như anh không nghe rõ, anh chỉ cảm thấy chưa kịp uống rượu đã say ngất ngưởi trong ánh mắt của vợ, cô làm anh tự sinh tự diệt, cho dù có sống cũng vì cô.

Hai bàn tay xen vào nhau, hơi thở kết hợp, khuôn mặt Hạ Phong cảm nhận được sự nóng rực, đặc biệt là hơi thở ngọt ngào từ đôi môi Thiển Thu, anh nhìn cô một chút trước khi dời ánh mắt đi.


Hầu như mọi người xung quanh ai nấy như cũng muốn vỡ tay, vỗ bàn, đạp ghế chỉ còn thiếu nhảy việc lên trời.

Bầu không khí nóng lên, mọi người cũng quan tâm đ ến đồ ăn uống trong tay mình, đều đang nghĩ cách để Hạ liên phải bổ sung thêm chương trình mới được.

Hạ Phong sắc mặt một sợi, ánh mắt cực kỳ uy hiếp, từ trái sang phải quét một vòng, như vậy cũng suýt nữa không áp đảo được những binh lính trẻ tuổi nổi loạn, đặc biệt là đây có thể là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chị dâu mới đến, Hạ liên cho dù lại nghiêm túc cũng không thể hoàn toàn cho người mặt dưới.

“Đủ rồi, các bạn còn muốn làm gì?” Tiếng Hạ Phong trầm thấp vang lên, những người xung quanh đẩy đẩy nhau, có gan lớn thật sự dám đứng ra nói.


“He he, Hạ liên, chúng ta không phải là không gặp được chị dâu sao, lúc đó cũng không uống được rượu vui, hôm nay làm sao cũng phải bù lại chứ?”“Đúng vậy, chúng tôi không uống rượu, chúng tôi uống nước giải khát là được rồi! Nhưng chương trình phải bổ sung đủ nhé!”Hạ Phong ánh mắt lạnh lùng chính xác đánh trúng hai người dẫn đầu này, họ cũng là lợn chết không sợ nước sôi, đây có thể là hiếm có có thể chọc vào Hạ liên của cơ hội, không nắm bắt chắc không phải là đàn ông!Trịnh Cảnh Minh cũng giữ chặt vai của những người khác định đập Hạ Phong của pháo hoa, đặc biệt thành thật với Hạ Phong nói: “Mọi người cũng là vui, đây không phải là quá lâu không gặp người thân, nhìn thấy chị dâu, giống như là người nhà của mình, khó tránh khỏi hào hứng một chút, Hạ liên bạn đừng để ý.

”Hạ Phong hai tay ôm tay, mắt nhắm hẹp nhìn xung quanh một vòng người, lời nói mềm cứng đều để họ nói xong, lại khiến anh ta không hòa nhập được.

Luôn ở bên cạnh nhìn Hạ Phong của trò đùa của Lâm Thiển Thu mím môi nhẹ nhàng cười, vì uống rượu mà hai má phấn hoa như hoa đào, đôi mắt nước lấp lánh, như là một hồ thu nước, rung động tâm dây của Hạ Phong.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


“Hạ Phong, mọi người đang vui, chúng ta hãy bù đắp thêm một chút.

” Tiếng Lâm Thiển Thu mềm mại ra, đại diện cho toàn bộ chiến thắng của những người khác, Hạ Phong của không còn cách nào và chỉ đành tuân theo.

Hạ Phong nhìn vợ anh một cái rồi sau đó thấp giọng: “Đừng làm theo ý họ, họ có thể làm cho em khó xử.

”Lâm Thiển Thu vỗ nhẹ cánh tay của anh ta, cười mỉm mỉm: “Không sao, mọi người chỉ là đùa, không có ý xấu, anh cứ yên tâm đi.

”Hạ Phong hơi bất lực, vợ không thể thuyết phục được, cấp dưới của anh là muốn xem kịch, anh ta biết làm sao được? Ngoài hi sinh bản thân ra thì còn có thể làm như thế nào?Dù vậy, Hạ Phong vẫn nghiêm túc với đám binh lính xung quanh mặt lạnh nói: “Các cậu đừng quá đáng, hai ngày nữa tôi sẽ quay lại đội, cẩn thận tính mạng của các cậu!”Hạ Phong nói xong mọi người càng không sợ, dù sao sau đó cũng sẽ tính sau không bằng bây giờ trước tiên vui vẻ, sau đó khổ nhưng trong lòng vui thì cũng không tệ.


“Hạ liên yên tâm, chúng tôi chắc chắn không sẽ làm khó chị dâu, chúng tôi chỉ làm phiền hai người một chút thời gian, đơn giản phỏng vấn một chút.

” Trịnh Cảnh Minh cười mỉm nói.

Hạ Phong dung tay vỗ nhẹ hắn, ngụ ý rằng anh đã ghi nhớ ssau này sẽ xem xét sau.

Những binh lính rảnh rỗi ngay lập tức mang một cái ghế đẩu trực tiếp đặt ở giữa căn tin, tay cầm hai chai nước giải khát nhét vào tay họ, bắt họ cùng đứng trên ghế, đối mặt với mọi người, chỉ thiếu cài mỗi người một bông hoa đỏ ngực biểu thị danh tính của chú rể cô dâu.

Trịnh Cảnh Minh nhẹ ho khan một tiếng, vỗ một cái tay, trước tiên đánh đầu trận, hỏi: “Hạ liên, anh và chị dâu hãy giới thiệu một chút bản thân, chúng tôi vẫn còn chưa quen biết chị dâu này.

”Hạ Phong liếc nhìn những người này một cái, nghiến răng nâng lên chai nước giải khát nói: “Tôi tên là Hạ Phong, người của làng Tiểu Hà, năm nay 26 tuổi, là liên trưởng của đại đội 4 các cậu.

”Hạ Phong giọng điệu trầm thấp, như là đang nói: “Lũ thối nát này, phải hiểu rõ là mình là binh sĩ của đội mấy và thủ lĩnh là ai.

”Lâm Thiển Thu đôi mắt mang ý cười nói: “Tôi tên là Lâm Thiển Thu, năm nay 19 tuổi, là người yêu của Hạ liên trưởng của các cậu, cũng là chị dâu của các cậu.


”Câu này nhẹ nhàng của chị dâu có thể so với Hạ Phong đó lời nói mang cảm tình nhiều hơn, ít nhất mọi người còn vui vẻ một chút, từ giờ trở đi, cô sẽ có nhiều sự ủng hộ, nên không thể phạm lỗi ngay từ bây giờ“Mọi người kể cho chúng tôi biết hai người làm quen và kết hôn như thế nào đi, chúng tôi đều rất muốn biết.

" Một tên binh lính cao giọng gọi, gọi xong liền co đầu để Hạ Phong tìm không ra người trả thù.

Lâm Thiển Thu không do dự, cười nói: "Là hôn nhân xem mặt nhau trước, gặp một lần trước khi cưới, rồi quyết định ngay.

"Hạ Phong nhìn những người này càng hỏi càng không có nhân cách, đôi mắt đen lặng lẽ, nói: “Không ăn cơm à? Nếu không đói, mai tôi cho nhóm bếp nghỉ, món thừa mấy người không ăn hết.

"Vương An Quốc ngay lập tức qua đây để làm hòa, vẫy tay, đối với những người khác nói: "Ôi, chị dâu mới đến, nhìn xem các bạn làm phiền thế nào, đủ rồi, nhanh xuống đi, món ăn này sắp nguội rồi, chúng ta hãy mau ăn đi”.

Vương An Quốc phát lời, những người khác cũng ngoan ngoãn, đặc biệt là Hạ Phong này sắc mặt có thể là rất nguy hiểm, trêu chọc quá có thể không tốt.


Chưa qua một lúc liền chỉ nghe được tiếng chén bát va chạm cùng tiếng nhai, chỉ có Vương An Quốc cười mỉm mỉm nhìn qua chỗ của Hạ Phong và Lâm Thiển Thu nói chuyện.

“Em gái đừng giận, mọi người hôm nay là vui nên mới như vậy, đều là những chàng trai tốt, không có tâm địa xấu xa không tốt, lần sau nếu họ nói chuyện làm làm cho em dâu khó chịu thì cứ trực tiếp nói, để cho họ thay đổi.

” Vương An Quốc lại rót rượu cho Hạ Phong và nói.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom