Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 20


Trong văn phòng

Hà Vĩnh Hoa nghiêm túc đẩy kính, “Em thật sự đang theo đuổi lớp trưởng Tiêu sao?” Đầu tiên hỏi Lý Tuyết Y đang đứng bất an. 

Lý Tuyết Y đỏ mặt, “Cô giáo Hà, không phải đâu ạ, mọi chuyện không như Như Nhiên nói đâu ạ.” Cô đụng vào Triệu Như Nhiên.

Triệu Như Nhiên lập tức hiểu ý, “Đúng đúng, làm em đã hiểu lầm, sao cậu không nói rõ với tôi?”

Lý Tuyết Y thật sự muốn che mặt, chỉ cần nói nửa câu thôi, Hà Vĩnh Hoa hừ một tiếng, “Nói rõ ràng đi, chuyện gì xảy ra?”

Lý Tuyết Y bắt đầu giải thích, “Thật ra chuyện là như vậy, hôm đó em thấy bạn học Tiêu không ăn sáng, nên môi lần đến trường em đều mang bánh bao và sữa đậu nành cho cậu ấy.”

“Có thể hành động của em hơi đột ngột, nên Như Nhiên mới nghĩ em đang theo đuổi bạn học Tiêu.” Lý Tuyết Y nói một cách nhẹ nhàng.

Triệu Như Nhiên gật đầu thật mạnh, nhưng Hà Vĩnh Hoa không quá tin, “Thật sao?”

“Vô cùng thật ạ, cô giáo Hà, không chỉ bữa sáng đâu, buổi trưa Tuyết Y còn giúp Tiêu Dĩ Hàn lấy cơm… Chị đẩy em làm gì vậy? Làm việc tốt sao lại không nói?” Triệu Như Nhiên lẩm bẩm.

Lý Tuyết Y đỏ mặt, “Trước đây em đã có chút quá đáng với bạn học Tiêu, ngoài việc xin lỗi, đây là cách duy nhất em có thể bù đắp.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành.

Hà Vĩnh Hoa tin rằng lời Lý Tuyết Y nói phát xuất từ đáy lòng, thở dài, “Nếu em thật sự có thể làm cho Tiêu Dĩ Hàn ăn những món em đưa, tiền đồ ăn mỗi ngày cô sẽ hoàn tiền cho em.”

Triệu Như Nhiên và Lý Tuyết Y rõ ràng ngạc nhiên, Lý Tuyết Y vội vàng lắc đầu, “Cô giáo, tiền mẹ em cho em đã đủ rồi, tiền tiêu vặt em đang lo không có chỗ tiêu, không cần cô giáo phải lo đâu ạ.”

Cuối cùng, dù nói thế nào, Hà Vĩnh Hoa vẫn kiên quyết muốn hoàn tiền cho Lý Tuyết Y về tiền cơm của Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý, nhưng cô sẽ không đi tìm cô giáo để hoàn tiền, chỉ cảm thấy không cần thiết.

Quay lại lớp, các bạn học trong lớp đều thì thầm về Lý Tuyết Y, dường như đang nói rằng Lý Tuyết Y đã thay lòng đổi dạ, lại đi thích lớp trưởng!

“À chuyện kia… những gì Như Nhiên vừa nói chỉ là đùa thôi, cậu đừng để tâm.” Lý Tuyết Y lo lắng bất an nhỏ nhẹ giải thích với Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn ngẩng lên lạnh lùng nhìn cô một cái, không đáp lại.

Lý Tuyết Y chỉ còn cách quay về chỗ ngồi, Khưu Hạo nhìn Lý Tuyết Y không rời mắt, càng nhìn càng thấy đẹp, thậm chí còn đẹp đến mức khiến cậu ta mất tập trung.

“Sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?” Đôi mắt như nước mùa thu chuyển sang cậu ta, Lý Tuyết Y không hiểu cậu đta ang làm gì mà cứ nhìn cô không rời.

“Cậu hãy để tôi kéo dài tuổi thọ một chút nhé.” Khưu Hạo cười nói.

Lý Tuyết Y mặt đỏ bừng, “Thật tiếc là tôi không có khả năng đó.”

“Không, cậu có, nhìn những điều đẹp đẽ có thể sống lâu hơn một chút.” Khưu Hạo cười nói.

Lý Tuyết Y: “…”

“Được rồi, cậu thích nhìn thì cứ nhìn.” Lý Tuyết Y bất đắc dĩ.

Đến trưa, Lý Tuyết Y đã mang cơm trưa của mình và Tiêu Dĩ Hàn về.

“Đây, hộp cơm của cậu.” Lý Tuyết Y ngồi ở chỗ bàn của Tiêu Dĩ Hàn, chuẩn bị đối diện ăn cùng cậu.

Vừa nhìn lên, đôi mắt như hàn băng của Tiêu Dĩ Hàn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tự nhiên lại dọa người.

Lý Tuyết Y sợ hãi lùi lại, hốc mắt đỏ như thỏ con, “Tôi muốn ăn cùng cậu~”

Giọng nói mềm mại, Tiêu Dĩ Hàn vẫn không có phản ứng gì, Lý Tuyết Y quyết định không quan tâm cậu, dù đáng sợ thì cứ đáng sợ đi, dù sao thì cô chỉ cần bám lấy cậu là được.

Cô ăn từng miếng cơm nóng hổi, mở hộp cơm cho Tiêu Dĩ Hàn, còn đưa cho cậu bình giữ nhiệt.

“Nước này buổi sáng tôi đã mang từ trong nhà đến cho cậu, có cho thêm kỉ tử, tốt cho gan và mắt.” Lý Tuyết Y khuyên cậu uống nước trước khi ăn, không biết có thể cứu được cậu khỏi căn bệnh dạ dày nghiêm trọng sau này hay không.
 
Chương 21


Tiêu Dĩ Hàn cầm bình giữ nhiệt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lý Tuyết Y, uống hết nửa bình nước, Lý Tuyết Y thấy cậu muốn uống hết, vội vàng giành lấy bình giữ nhiệt từ tay cậu.

“Sao cậu lại uống hết một lần như vậy? Chiều còn có tiết học, khát thì uống sau.” Lý Tuyết Y lẩm bẩm vặn nắp bình lại.

Bỏ qua ánh nhìn của Tiêu Dĩ Hàn, “Ăn nhanh đi, nếu không nguội mất thì không tốt cho dạ dày.” Lý Tuyết Y thúc giục cậu ăn.

Tiêu Dĩ Hàn mạnh tay cầm đũa trong tay cô, bắt đầu ăn từng miếng, nhưng ánh mắt không có chút cảm xúc nào, dường như vẫn nghĩ rằng Lý Tuyết Y đang chơi trò gì đó.

“Ăn xong rồi, cậu có thể đừng đến làm phiền tôi nữa không.” Giọng nói lạnh lùng mang theo sự lạnh lẽo vô tận, như thể cực kỳ ghét bỏ Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y bĩu môi, “Vậy tôi ăn của tôi, cậu làm bài của cậu, cũng không làm cản trở gì đến cậu.”

Tiêu Dĩ Hàn có lẽ thật sự lười biếng không muốn nói chuyện với cô, coi cô như không khí.

Lý Tuyết Y mang hộp cơm đi rửa, sau đó cũng không rời khỏi bàn của Tiêu Dĩ Hàn, chỉ ngồi ở một bên bàn của cậu mà nhìn cậu.

Thật tiếc là Tiêu Dĩ Hàn dường như công lực cao thâm, hoàn toàn coi Lý Tuyết Y như không khí.

Lý Tuyết Y chỉ muốn bám lấy cậu, nhìn cậu làm bài tập, không hổ danh là lớp trưởng, đứng đầu toàn trường, chữ viết và tốc độ quả thật là thiên tài!

Cô mỉm cười nhìn cậu, nếu sau này cậu không g.i.ế.c cô, vậy thật tốt biết bao.

Cuối cùng khi cậu viết xong, Lý Tuyết Y mới lên tiếng, nhẹ nhàng nói, “Bạn học Tiêu, tóc mái của cậu dài rồi, tôi cắt cho cậu nhé?”

Một câu nói hơi táo bạo, Tiêu Dĩ Hàn dường như chắc chắn cô lại muốn làm gì đó với mình, vẻ mặt lạnh lùng hơn.

Lý Tuyết Y nhìn tóc mái của cậu, không thể chịu nổi, không chỉ che tầm nhìn mà còn không tốt cho mắt, mặc dù như vậy có chút phong thái của vương tử u sầu, nhưng với vẻ đẹp này của cậu, chắc chắn đầu trọc cũng sẽ đẹp nhỉ.

Tiêu Dĩ Hàn ngả ra sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, hai người cứ như vậy nhìn nhau, ngay khi Lý Tuyết Y định rút lui, âm thanh ở cửa làm Lý Tuyết Y hoảng sợ.

“Các cậu? Các cậu đang làm gì?!” Trang Tình ở cửa kêu lên, trên mặt đầy sự kinh ngạc.

Lãnh Khiếu Vũ thọc tay vào túi quần, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, Lý Tuyết Y ngẩn người rồi ngồi lại chỗ.

“Không làm gì cả.” Lý Tuyết Y suy nghĩ một chút, quả thật không làm gì cả.

“Nói dối! Tôi thấy rõ ràng cậu đang quấy rối Tiêu Dĩ Hàn.” Trang Tình vừa tức vừa đỏ mặt, sao Lý Tuyết Y lại có thể làm ra loại chuyện này!

Lý Tuyết Y sửng sốt, cô đã nói không có rồi, “Có hay không thì thế nào? Liên quan gì đến cậu?” Dù sao thì đó cũng là chuyện riêng của cô và Tiêu Dĩ Hàn.

Còn Tiêu Dĩ Hàn thì thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhanh chóng làm bài tập, như thể những đáp án đã khắc sâu trong đầu cậu, không cần suy nghĩ,

Trang Tình cắn môi, “Yêu sớm trong trường là điều không được phép.” Cô ta nhìn Tiêu Dĩ Hàn, không lẽ cậu cũng đồng ý sao?

“Đó cũng là chuyện giữa tôi và Dĩ Hàn, cậu không có quyền xen vào.” Lý Tuyết Y dù giọng nói mềm mại, nhưng phản bác thì không hề yếu thế.

Dĩ Hàn? Thân thiết như vậy sao? Trong lòng Trang Tình rất khó chịu, nhưng Tiêu Dĩ Hàn cũng không phản bác.

“Cậu nói chuyện cho tử tế! Ai cho phép cậu nói chuyện với Tiểu Tình như vậy?” Lãnh Khiếu Vũ đá mạnh vào cửa một cái, “Rầm” một tiếng cuối cùng cũng khiến Tiêu Dĩ Hàn đang chìm đắm trong bài tập ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai người giao nhau, ngọn lửa vô hình bùng cháy.

Lý Tuyết Y cảm thấy bực bội, cô đã nhịn cậu ta nhiều lần, lại vì nguyên chủ mà cô nhẫn nhịn, nhưng cô đã xin lỗi rồi, cố gắng né tránh bọn họ, giờ thì tốt, tự dưng đến tìm cô gây sự.

“Tôi cứ nói chuyện với cậu ấy như vậy! Thế nào? Cậu nghĩ cậu là ai? Trước đây tôi đã nhượng bộ cậu, giờ người tôi thích là bạn học Tiêu, cậu dựa vào thứ gì mà bắt nạt tôi, quát mắng tôi!”

Lý Tuyết Y tức giận đứng dậy cãi nhau với cậu ta, nhịn cậu ta cái gì chứ! Chết thì chết, ai sợ ai!

Tuy nhiên, giọng nói dịu dàng nũng nịu của cô khi cãi nhau lại khiến người khác không thể tức giận, một gương mặt xinh x ửng đỏ, như một con thỏ nhỏ bị chọc giận.
 
Chương 22


Lãnh Khiếu Vũ giật mình ngẩn người, trong một khoảnh khắc bật cười, “Còn gọi thêm vài câu nữa không? Tôi sẽ xé miệng cậu ra.” Giọng điệu lười biếng mang theo chút vui vẻ.

Lý Tuyết Y tức giận, “Nếu cậu dám chạm vào tôi một lần nữa, tôi sẽ…”

“Sẽ báo với giáo viên? Hay là báo với cha mẹ cậu?” Lãnh Khiếu Vũ chế nhạo.

Lý Tuyết Y thật sự muốn lấy cái bàn đập lên người cậu ta, quá tức giận! Cô lúc này muốn có sư tử hống, làm cho lỗ tai của cậu ta chấn động.

“Đủ rồi! Ra ngoài đi.” Tiêu Dĩ Hàn với vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng đuổi người. 

Lãnh Khiếu Vũ khinh thường cười, “Cớ gì? Bây giờ không phải là giờ học.”

Trang Tình cũng có chút bị tổn thương, cậu vậy mà lại đuổi mình ra ngoài…

“Chỉ vì tôi là lớp trưởng.” Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dĩ Hàn dường như khiến Lý Tuyết Y bình tĩnh lại.

Lý Tuyết Y ngẩng cao đầu, “Còn là người đứng đầu toàn trường nữa!” Còn cậu ta chỉ là học sinh cá biệt!

Lãnh Khiếu Vũ nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt không có ý tốt, “Cậu có tư cách gì, cậu đứng thứ hai từ dưới đếm lên còn tự hào?” Chiếc cổ bóng loáng trắng nõn… có phải đang dụ dỗ mình cắn một miếng không? Thật sự là không có lúc nào không dụ dỗ mình mà.

Lý Tuyết Y nghĩ đến điểm số, đúng là khá ngại, “Tôi tự hào vì bạn học Tiêu.”

Cô tiến lại gần Tiêu Dĩ Hàn một bước, nhưng Tiêu Dĩ Hàn nhíu mày cảnh báo cô đừng lại gần.

Lãnh Khiếu Vũ nhìn thấy mà bật cười, “Cậu ta còn ghét cậu hơn cả tôi kìa.” Có vẻ như trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, kéo Trang Tình vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Dĩ Hàn rời khỏi cửa lớp.

Bọn họ vừa đi, Lý Tuyết Y hai má phồng lên, cực kỳ giống cá nóc, “Bây giờ cậu vẫn ghét tôi đến vậy sao?” Chẳng lẽ vẫn đang nghĩ đến chuyện sau này sẽ “xử” cô sao? Đừng mà!

Lý Tuyết Y tức tối ngồi xuống, cậu không phải ghét cô bám theo cậu sao? Cô chính là muốn bám!

Cô ghé xuống nhìn Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn vẫn không lên tiếng đuổi cô đi.

Chiều hôm đó khi tan học, Lý Tuyết Y vẫn theo sau cậu, bất chấp ánh mắt của mọi người, cô cứ kéo kéo góc áo của Tiêu Dĩ Hàn.

“Buông ra!” Tiêu Dĩ Hàn với ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y không chịu, “Tôi không buông! Trừ khi cậu cùng tôi đi ăn, nếu không, tôi sẽ công khai tỏ tình với cậu.” Xem cậu có thể làm gì?

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô, bàn tay dài trắng trẻo nắm lấy tay Lý Tuyết Y, mạnh mẽ kéo tay cô ra, rồi bước nhanh rời đi.

Lý Tuyết Y không thể chống lại sức mạnh của cậu, chỉ có thể đứng nhìn cậu rời đi, đá hai cái vào hòn đá trước chân, tâm trạng buồn bực, không biết hôm nay trong lòng cậu có đánh giá thêm điểm cho cô hay không?

Cố gắng hết sức, ít nhất vẫn còn hy vọng, Lý Tuyết Y tự an ủi mình, tâm trạng đã ấm áp trở lại.

Một quả bóng bay tới Lý Tuyết Y, với giác quan thứ sáu Lý Tuyết Y kịp thời tránh được, quả bóng đập vào tường rồi lăn đến chân Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y khẽ nhíu mày, nhìn về phía sân bóng không xa, một nhóm nam sinh đang cười nhìn về phía lý Tuyết Y, cô nhận ra đó là nụ cười chế nhạo, vì cô thấy Lãnh Khiếu Vũ.

Người này chắc chắn cố tình, Lý Tuyết Y tức giận, nếu không phải cô tránh kịp, quả bóng của Lãnh Khiếu Vũ chắc chắn đã đập vào đầu của cô.

Cô bước nhanh tới, Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh nhìn cô đến gần, không vội vàng mà cầm chai nước khoáng trong tay Trang Tình uống một hơi, cả sân trường ồ lên, Trang Tình cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Lãnh Khiếu Vũ mỉm cười xoa đầu cô ta, càng khiến đám đông thêm phấn khích.

Đột nhiên một quả bóng đập vào bên má Lãnh Khiếu Vũ, cậu ta trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đưa tay bắt quả bóng trong tay.

Xung quanh lập tức yên tĩnh, Tu La Tràng đã đến! Hai cô gái tranh giành một chàng trai! Ah ah ah ah!!
 
Chương 23


Trang Tình mặt lạnh nhìn về phía quả bóng đã ném, Tiêu Cát nhíu mày, Lý Dịch cũng lau mồ hôi đi tới xem náo nhiệt.

Lý Tuyết Y bước chậm tới, cô đi đến trước mặt Lãnh Khiếu Vũ với vẻ mặt không chút thay đổi, mọi người có lẽ không ngờ Lý Tuyết Y lại xinh đẹp như vậy, không hề phòng bị, vẻ đẹp của cô đã đánh mạnh vào bọn họ.

Lãnh Khiếu Vũ lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y luôn nghĩ rằng mình đã rất kiên nhẫn, nhưng loại người như Lãnh Khiếu Vũ thật sự không thể xử lý lạnh.

“Bạn học Lãnh, tôi một lần nữa muốn làm rõ, Lý Tuyết Y tôi không thích cậu! Vì vậy cậu không cần phải tìm cách gây sự chú ý trước mặt tôi nữa.” Lý Tuyết Y thẳng thắn tuyên bố, cô không có kiên nhẫn để chịu đựng cậu ta thêm nữa.

Lãnh Khiếu Vũ lạnh mặt, “Vậy cậu thật sự là thay lòng đổi dạ quá nhanh rồi.” Giọng điệu lạnh lùng chế nhạo Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y không bị cậu ta châm chọc mà tức giận, “Tất nhiên, cậu cũng nên nhìn xem đối phương là ai, bạn họ Tiêu bỏ xa cậu mấy con phố luôn đấy!”

Cậu ta chỉ biết lêu lổng, tán gái, làm sao có thể so với Tiêu Dĩ Hàn chăm chỉ học hành, nhưng Tiêu Dĩ Hàn sau khi biến chất thì thật khủng bố đáng sợ, chỉ nghĩ đến đã khiến cô run rẩy.

Lãnh Khiếu Vũ đã quen được người khác tâng bốc, tức giận bước về phía Lý Tuyết Y, Trang Tình bị lời nói của Lý Tuyết Y làm cho giật mình, Lãnh Khiếu Vũ tính tình rất nóng nảy, có lẽ sẽ làm ra hành động bốc đồng.

Sau khi Lý Tuyết Y bị cậu ta tổn thương hai lần, trước khi nói ra câu này, Lý Tuyết Y đã nghĩ kỹ cách ứng phó.

“Cô giáo Hà! Ở đây! Tôi ở đây!” Lý Tuyết Y đột nhiên hét về một hướng nào đó.

Lãnh Khiếu Vũ nhận ra mình bị lừa, khi chuẩn bị tìm Lý Tuyết Y tính sổ, Lý Tuyết Y đã gần chạy ra khỏi cổng trường, quay lại thấy Lãnh Khiếu Vũ đang lạnh lùng gắt gao nhìn mình

Cô mỉm cười đắc ý, đưa tay làm mặt xấu với cậu ta, rồi chạy ra khỏi cổng trường.

Nụ cười ấy như một nữ sinh xinh xắn nghịch ngợm, Lãnh Khiếu Vũ ngẩn người, cho đến khi Tiêu Cát đẩy cậu ta, cậu ta mới lấy lại tinh thần.

Nhìn về cổng trường vắng vẻ không bóng người, Lãnh Khiếu Vũ dùng đầu lưỡi chạm vào má, trong mắt lóe lên một tia tối tăm.

“Không đánh nữa.” Thật mất hứng.

Lý Tuyết Y thì không cần phải nói, trong lòng cô thật sự thoải mái, không khí cũng trở nên trong lành, cuối cùng cũng đã khiến Lãnh Khiếu Vũ khó chịu, vừa rồi biểu cảm trên mặt cậu ta muốn khó coi thế nào thì liền khó coi thế ấy, khiến cô vui vẻ vô cùng.

Để tránh cậu ta trả thù, gặp cậu ta vẫn là nên đúng lúc tránh đi cho thỏa đáng, sợ cậu ta sẽ làm tổn thương mình.

Ngày hôm sau, Lý Tuyết Y vẫn đi học như thường lệ, mang theo bánh bao nóng hổi và sữa đậu nành, bước vào trường.

Lúc này trường học không đông người lắm, sau khi cô đã nói ra lời hôm qua, cũng sợ rằng Lãnh Khiếu Vũ sẽ gây rắc rối cho mình.

Mỗi khi đi một đoạn đường, cô đều phải cẩn thận nhìn xung quanh, đặc biệt là khi đã gặp Lãnh Khiếu Vũ hai lần, khi thấy không có ai, cô mới nhanh nhảu chạy đi, cho đến khi vào lớp, Lý Tuyết Y mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ đây chính là vui vẻ một lúc rồi sau đó thành thảm họa, nhưng nếu không phát tiết được cơn tức này, trong lòng cô sẽ rất khó chịu.
 
Chương 24


Khi vào lớp, có lẽ hôm nay không đến sớm như hôm qua, nên trong lớp đã có vài bạn học lẻ tẻ đang ngồi.

Vừa bước vào lớp, Lý Tuyết Y ngay lập tức thu hút ánh nhìn của vài bạn học, chủ yếu là vì Lý Tuyết Y không trang điểm mà vẫn xinh đẹp, nhìn vào khiến người ta không thể rời mắt.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói mềm mại vang lên bên bàn của Tiêu Dĩ Hàn.

Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn dưới ánh mặt trời sáng sớm tựa như được phủ một tầng ánh sáng.

Lý Tuyết Y đặt sữa đậu nành và bánh bao lên bàn cậu, lấy bánh bao ra đưa tới bên môi mỏng của cậu, Tiêu Dĩ Hàn ngẩng mắt lạnh lẽo nhìn Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y mỉm cười với cậu, “Ăn sáng trước đã, rồi hãy làm bài ôn tập.” Hôm qua vừa mới thi toán, không biết cô thi được bao nhiêu điểm?

Tiêu Dĩ Hàn dường như hiểu được độ khó chơi của cô, bàn tay thon dài trắng trẻo tiếp nhận bánh bao, há to miệng mà ăn.

Lý Tuyết Y vui vẻ cười, vừa ăn vừa nhìn cậu, Tiêu Dĩ Hàn không vì sự chú ý của Lý Tuyết Y mà cảm thấy ngại ngùng, thậm chí vẫn coi cô như không khí.

Có lẽ cậu chỉ chấp nhận bữa sáng và bữa trưa của cô để không phải bị cô quấy rầy, tìm chút yên tĩnh cho lỗ tai.

Các bạn trong lớp: “….” Như thể sáng sớm đã bị phát một đống thức ăn cho chó.

Rất nhanh đã ăn xong, không nhìn thêm một cái nào về Lý Tuyết Y, tiếp tục làm bài ôn tập.

Lý Tuyết Y nhìn mà không khỏi thở dài, chậc chậc, thiên tài mà còn chăm chỉ như vậy, cô học kém thế này thì phải cố gắng gấp đôi mới được, phải học hành chăm chỉ!

Thôi, trước hết hãy cùng Tiêu Dĩ Hàn bồi dưỡng “tình cảm”, không thể học tập tốt rồi lại bị Tiêu Dĩ Hàn đẩy xuống tòa nhà cao tầng, mọi thứ sẽ kết thúc.

Lý Tuyết Y thỉnh thoảng nói vài câu với Tiêu Dĩ Hàn, mặc dù thực ra chỉ là Lý Tuyết Y tự nói một mình, nhưng Tiêu Dĩ Hàn không đuổi cô đi cũng không để ý đến cô.

Thấy cô chiếm chỗ của mình để quấy rối Tiêu Dĩ Hàn, vừa định nói với giáo viên thì Lý Tuyết Y rất có ánh mắt mà đứng dậy.

“Cậu ngồi đi cậu ngồi đi.” Sau khi Lý Tuyết Y đứng dậy, cũng quay về chỗ ngồi của mình.

Kết quả là khi gần đến giờ học, bạn cùng bàn của Tiêu Dĩ Hàn là một nữ sinh, đã thì thầm với Lê Ly, người vừa bị Lý Tuyết Y chiếm chỗ một lúc.

Khi Hà Vĩnh Hoa vừa đến, bạn cùng bàn của Tiêu Dĩ Hàn là Trần Ninh ở trước mặt mọi người lập tức giơ tay lên báo cáo.

“Cô giáo Hà, Lý Tuyết Y lại đang quấy rối lớp trưởng Tiêu Dĩ Hàn.” Trần Ninh không thể chờ đợi mà giơ tay báo cáo.

Cả lớp học đều nhìn về phía Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y mặt đỏ bừng, hận không thể giấu mặt xuống dưới bàn.

Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình lo lắng c.h.ế.t đi, Trần Ninh sao lại như vậy? Tiêu Dĩ Hàn còn chưa nói gì, Trần Ninh lại báo cáo cái gì? 

Hà Vĩnh Hoa chỉnh lại kính, với vẻ mặt nghiêm túc, “Lý Tuyết Y!” Giọng điệu tốt hơn một chút so với trước.

Lý Tuyết Y đứng dậy trước ánh mắt của mọi người, “Cô giáo, em sai rồi.” Ngoan ngoãn nhận lỗi có thể ít bị mắng hơn.

Hà Vĩnh Hoa thấy cô có thái độ tốt, nhưng nghĩ đến bài kiểm tra, trong lòng bà ấy bùng lên một cơn giận không tên!

“Sai rồi? Em sai ở đâu? Nói cho tôi biết xem.” Hà Vĩnh Hoa tiến lên, Trần Ninh và Lê Ly nhìn nhau, đều thấy sự đắc ý trong mắt nhau.

Lý Tuyết Y nhìn Tiêu Dĩ Hàn đang quay lưng về phía cô, “Em không nên làm phiền lớp trưởng Tiêu khi cậu ấy đang làm bài ôn tập.” Giọng nói nghe thật mềm mại và đáng thương.

Hà Vĩnh Hoa nhất thời không quen với sự thay đổi của cô, lòng mềm đi một chút, nhưng điểm số này thực sự khiến bà ấy tức điên!

“Em nói xem, một bài kiểm tra mà chỉ đạt hai điểm? Tôi muốn hỏi em, với nhiều câu hỏi trắc nghiệm như vậy, em đã làm thế nào để thành công tránh được đáp án đúng?” Hà Vĩnh Hoa gần như sắp phát điên.

Điểm số thấp nhất trong lịch sử đã bị cô phá vỡ, Hà Vĩnh Hoa suýt nữa thì tức đến mức bật cười.
 
Chương 25


Các bạn trong lớp cười ầm lên, thậm chí có người còn cười đến nỗi ôm bụng, Tiêu Dĩ Hàn hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y đang xấu hổ.

Triệu Như Nhiên đau khổ che mặt, hai điểm…chị Y! Cô ấy thật sự không biết phải nói gì để biện hộ cho cô!

Chu Hiểu Đình trực tiếp ấn huyệt nhân trung, trách mình không phụ đạo tốt cho chị Y, nhắm mắt làm bài cũng không thể đạt điểm này.

Lý Tuyết Y thật sự muốn tìm một cái hố để chui vào, cô không biết mình lại chỉ đạt hai điểm??

Cô thực sự rất nghiêm túc làm bài, nhưng cô đã quá lâu không chạm vào sách vở, nên dù có làm nghiêm túc, cô cũng không hiểu nhiều, mà đó vẫn là môn học yếu của cô, khoa học tự nhiên.

Cô oan ức cho nguyên chủ, nguyên chủ giỏi hơn cô nhiều, Lý Tuyết Y bị nói đến mức suýt khóc, mặt đỏ bừng, tay không tự chủ được mà bấu chặt vào bàn học.

Khi Hà Vĩnh Hoa định nói gì đó, một giọng nói trong trẻo vang lên…

“Cô giáo Hà, Lý Tuyết Y không làm phiền em học, cậu ấy chỉ muốn xem em giải bài tập mà thôi.” Tiêu Dĩ Hàn đứng dậy nói về “sự thật”.

Cả lớp lập tức im lặng, Trần Ninh và Lê Ly nhìn nhau không thể tin nổi, sao cậu lại nói tốt cho Lý Tuyết Y? Rõ ràng Lý Tuyết Y đang quấy rối cậu mà!

Hà Vĩnh Hoa cũng ngẩn người, đây là lần đầu tiên bà ấy thấy Tiêu Dĩ Hàn chủ động nói giúp cho bạn học.

Lý Tuyết Y ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Dĩ Hàn, nhưng Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng thu ánh mắt lại, không nhìn cô.

Cậu tiếp tục nói, “Về điểm số của Lý Tuyết Y, với tư cách là lớp trưởng, em sẽ cố gắng giúp cậu ấy.”

Lý Tuyết Y suýt khóc vì cảm động, đây đâu phải là nam chính biến chất? Đây thật sự là thiên sứ, thiên sứ đó!!

Hà Vĩnh Hoa càng ngạc nhiên hơn, “Được rồi… vậy thì cứ như vậy đi, nếu kỳ thi cuối kỳ em không nâng điểm thành tích lên ít nhất bảy mươi, tám mươi điểm, em hãy chờ tôi nói với mẹ em.”

Hà Vĩnh Hoa bị nụ cười của cô làm cho bất ngờ, đứa trẻ này thật sự xinh đẹp, tiếc là điểm số… ôi… thở dài không ngừng.

“Được rồi, đều ngồi xuống đi, bắt đầu vào học.” Hà Vĩnh Hoa bảo cả hai ngồi xuống.

Lý Tuyết Y ngọt ngào cười về phía bóng lưng của Tiêu Dĩ Hàn, ôi chao, nam chính sẽ giúp cô phụ đạo làm bài tập, vừa rồi còn giúp cô, không được, trưa nay phải cho cậu thêm một cái đùi gà!

Lê Ly siết chặt lòng bàn tay, không có tâm trạng nghe giảng, tại sao Tiêu Dĩ Hàn lại giúp Lý Tuyết Y? Trước đây Lý Tuyết Y đã từng bắt nạt Tiêu Dĩ Hàn, có phải vì Lý Tuyết Y đã trở nên xinh đẹp hơn không?

Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình châm chọc Lý Tuyết Y, khen cô có thủ đoạn tốt, lớp trưởng Tiêu tự nguyện mở lời giúp cô, bao nhiêu người xếp hàng muốn Tiêu Dĩ Hàn phụ đạo, cậu vẫn chưa bao giờ d.a.o động.

Không ai biết lý do tại sao, nhưng cậu chính là người đặc biệt quái gở lạnh lùng, cô độc như vậy.

Lý Tuyết Y cũng không biết tại sao, liệu điều này có nghĩa là trong tương lai Tiêu Dĩ Hàn sẽ không g.i.ế.c cô nữa không?

“Nhưng em nói chị này, chị thật sự chỉ đạt hai điểm thôi hả?” Triệu Như Nhiên nhìn bài kiểm tra của cô, đúng như Hà Vĩnh Hoa nói, rất thành công trong việc tránh được đáp án đúng.

Lý Tuyết Y không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật, tâm trạng không tốt mà gục đầu xuống bàn, cô phải tự kiểm điểm, thực sự rất ngu ngốc, aiz…

Khi ăn trưa, Lý Tuyết Y vội vàng chạy vào căn tin, sợ rằng đùi gà bị người khác giành mất, vài ngày trước cô đến muộn đều bị lấy hết.

Hôm nay để cảm ơn Tiêu Dĩ Hàn, cô nhất định phải lấy được đùi gà, còn nhờ Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình giúp cô xếp hàng.

Trong lớp học

Trong lớp chỉ còn lại Tiêu Dĩ Hàn và Lê Ly, Lê Ly đã dọn xong cặp sách, có vẻ như không ăn trưa ở trường.

“Tại sao cậu lại giúp cậu ta?” Lê Ly mở miệng chất vấn.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng ngẩng đầu, “Liên quan gì đến cậu.” Giọng nói lạnh lẽo như sông băng nghìn năm.

Lê Ly không thể tin nổi, cậu không quan tâm đến mối quan hệ gần bàn lâu như vậy, mà lại nói ra những lời tuyệt tình thế này.
 
Chương 26


“Cậu… cậu biết rõ tôi…” Lê Ly thích cậu, tức đến mặt đỏ bừng.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng thu ánh mắt lại, không thèm để ý đến cô ta nữa.

Lê Ly tức đến mức mắt đỏ hoe, “Có phải vì cậu ta trở nên xinh đẹp hơn không? Phải không? Vậy nên cậu thích cậu ta? Cậu quên cậu ta đã từng bắt nạt cậu như thế nào sao?”

Trong những lời nói đầy phẫn nộ đều là chỉ trích Lý Tuyết Y, nhưng Tiêu Dĩ Hàn dường như không nghe thấy.

Lê Ly xem sự im lặng của cậu là sự đồng ý, “Thi được hai điểm, xinh đẹp cũng không thể che giấu nội tâm xấu xa của cậu ta đâu!”

Cô ta tức giận cực độ, trước đây đã giúp cậu thế nào thì cậu vẫn không chịu chấp nhận, tại sao Lý Tuyết Y giúp cậu thì cậu lại chấp nhận và còn bảo vệ cô.

Tiêu Dĩ Hàn không phản bác lại lời cô ta, “Nói đủ chưa?” Gương mặt ngọc âm trầm đến cực điểm.

Lê Ly bị ánh mắt của cậu làm cho sợ hãi, lùi lại một bước, tức giận tan biến hết.

Lý Tuyết Y đã đứng ở cửa nghe một lúc, cô ta thích Tiêu Dĩ Hàn thì thích, tại sao cứ phải đạp lên cô?

“Lê Ly, xin hỏi tôi đã đắc tội gì với cậu mà cậu ở sau lưng lại mắng tôi như vậy?” Lý Tuyết Y cầm hộp cơm, mặt không biểu cảm tiến đến gần Lê Ly.

Lê Ly có chút hoảng hốt trong chốc lát, nhưng nhanh chóng phục hồi lại vẻ mặt ngạo mạn, “Chẳng lẽ tôi nói không phải sự thật sao?”

Lê Ly không chút sợ hãi, “Cậu thật giống như Lãnh Khiếu Vũ nói, ngoài việc mách lẻo ra thì không còn cách nào khác.” Cười lạnh nói.

“Không còn cách nào, ai bảo tôi có lý, mách lẻo lại có tác dụng?” Lý Tuyết Y đặt hộp cơm lên bàn của Tiêu Dĩ Hàn.

Lê Ly nghe giọng nói mềm mại của cô, lời phản bác không hề thiếu.

“Đi mách giáo viên? Đi mách hiệu trưởng cũng không có tác dụng đâu.” Lê Ly khoanh tay, khinh bỉ nhìn Lý Tuyết Y, bà của cô ta và hiệu trưởng có quan hệ rất tốt.

Lý Tuyết Y không hề hoảng sợ, “Tôi không phải muốn cậu bị đuổi học, chỉ muốn cậu xin lỗi tôi, không liên quan gì đến hiệu trưởng, chỉ cần tôi có lý, ba cậu có là hiệu trưởng cũng vô dụng.”

Nở một nụ cười nhạt, vẻ xinh đẹp như thể chỉ tồn tại trong mơ, nụ cười này khiến Lê Ly ngẩn người.

Khi hồi phục lại tinh thần, cô ta cảm thấy xấu hổ vì sự ngẩn ngơ của mình, “Cậu muốn mách lẻo thì cứ mách lẻo.” Nói xong, Lê Ly tức giận đùng đùng rời khỏi lớp học.

Lý Tuyết Y nhún vai, không quan tâm ngồi xuống, đẩy hộp cơm về phía Tiêu Dĩ Hàn, “Tôi vừa mới giành cho cậu được một cái đùi gà, mau ăn đi.”

Mở bình giữ nhiệt ra để cậu uống nước trước, cậu phải uống nhiều nước, sau này mới không bị bệnh dạ dày.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô chăm chú, nhưng Lý Tuyết Y lại cúi đầu ăn cơm, không còn như trước đây quấn quýt lấy cậu, cô không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng không được tốt.

Cả hai im lặng ăn hết cơm, Lý Tuyết Y mang hộp cơm đi rửa, đi trên hành lang thở dài một tiếng, vừa rồi Lê Ly nói cô có một nội tâm xấu xa. 

Tiêu Dĩ Hàn không phản bác, xem ra cậu vẫn rất ghét cô, có lẽ trong giờ học cậu giúp đỡ chỉ là để trả lại ân tình vì cô đã đãi cậu ăn cơm mà thôi.

Tâm trạng nói không buồn là giả, dù sao cô cũng tưởng rằng ít nhất cậu không ghét mình, thôi, cứ đi từng bước một vậy.
 
Chương 27


Rửa xong hộp cơm, vừa rửa sạch tay cầm hộp cơm quay lại thì nhìn thấy người mà cô rất không muốn gặp… Lãnh Khiếu Vũ.

Lãnh Khiếu Vũ lúc này không có ai bên cạnh, dựa người vào tường, hơi nghiêng mặt nhìn Lý Tuyết Y, sắc mặt rất khó coi.

Lý Tuyết Y căng thẳng người, cố gắng tự thôi miên mình không thấy, cô không thấy gì cả, ngay khi cô định rời khỏi phòng nước, một cánh tay chắn ngang đường đi của cô.

Cô bị vách tường chặn lại, Lãnh Khiếu Vũ khóa cô trong cánh tay gập của cậu ta, hormone xâm lấn tràn ngập trong hơi thở của Lý Tuyết Y.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” Lý Tuyết Y ôm hộp cơm, sợ hãi mở to mắt.

Giọng nói mềm mại và đôi mắt như nước mùa thu của cô, đôi môi anh đào hơi hé mở, khiến người ta muốn hung hăng yêu thương một phen. 

Lãnh Khiếu Vũ vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt tối lại, “Hôm qua cậu dám đùa giỡn tôi?”

Lý Tuyết Y dựa sát vào tường, “Chuyện này vốn dĩ là lỗi của cậu, là cậu ném bóng vào tôi trước.”

“Loại như tôi không bằng Tiêu Dĩ Hàn sao?” Lãnh Khiếu Vũ hoàn toàn không để ý đến lời Lý Tuyết Y, mặt cậu ta lại tiến gần hơn.

Hơi thở nóng phả vào khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Y, khiến không khí trở nên mờ ám hơn.

Trái tim của Lý Tuyết Y đập liên hồi, nam phụ thật sự đáng sợ, hu hu hu… nếu biết trước cô đã không trêu cậu ta, hỏa táng tràng nơi này thật quá khủng bố.

“Cậu nghe tôi nói, tôi… Lời tôi nói lúc ấy thật ra là do tức giận nói ra.” Tất cả đều là sự thật, Lý Tuyết Y thầm bổ sung.

Nhân lúc miệng lưỡi nhanh nhẹn, quả nhiên có sự trả thù sau đó, khi nói ra thì thấy thoải mái, bây giờ lại thấy sợ hãi.

Lý Tuyết Y muốn cúi xuống chạy trốn, nhưng bị cậu ta giữ chặt cánh tay.

“Cái đó, thực sự là lời tức giận, trong lòng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cậu.” Lý Tuyết Y mở to mắt nói dối, nữ tử hán co được giãn được, nhún nhường một chút thì cứ nhún nhường đi.

Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh, rõ ràng không tin những gì cô nói bây giờ, “Cậu thật sự ngưỡng mộ như vậy sao?” Buông tay cô ra, nâng cằm cô lên để xem xét.

Lý Tuyết Y không dám nhìn thẳng vào cậu ta, sao mà phòng nước này vẫn chưa có ai vào vậy? Sợ hãi dán sát vào tường.

“Thật sự rất đẹp, nếu không làm bạn gái của tôi ba ngày…” Lãnh Khiếu Vũ ghé sát vào tai Lý Tuyết Y.

“Để thực hiện ước mơ mà cậu luôn mong muốn.” Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Lý Tuyết Y, khiến cô run rẩy.

Lý Tuyết Y cố gắng bình tĩnh lại, “Tôi có thể xem xét không?” Giả vờ ngại ngùng cúi đầu, thực tế thì đầu óc cô đang rối bời.

Lãnh Khiếu Vũ lại nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào cậu ta, “Cậu nghĩ sao?”

“Rửa hộp cơm mà lâu như vậy.” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Lý Tuyết Y.

Tiêu Dĩ Hàn đứng ở bên hành lang, gương mặt lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y đang bị khóa trong vòng tay của Lãnh Khiếu Vũ.

Lý Tuyết Y lập tức cảm thấy như thần tiên trên trời rơi xuống, trong mắt cô, Tiêu Dĩ Hàn lúc này như có hào quang sáng chói, lợi dụng lúc Lãnh Khiếu Vũ phân tâm, cô mạnh mẽ đẩy cậu ta ra.

Vội vàng chạy đến bên Tiêu Dĩ Hàn, khí thế lập tức khác hẳn, “Tôi vừa nói chỉ là để lừa cậu, ai muốn ngưỡng mộ cậu? Mơ đi nhé!”

Có người chống lưng, Lý Tuyết Y trở nên mạnh mẽ hơn, lại hét về phía Lãnh Khiếu Vũ, thật sự tức c.h.ế.t cô mà.

Tiêu Dĩ Hàn liếc nhìn Lý Tuyết Y một cái, chân dài sải bước về phía lớp học, Lý Tuyết Y cũng vội vàng theo sau, sau khi làm mặt xấu với Lãnh Khiếu Vũ, cô theo sau Tiêu Dĩ Hàn trở về lớp.

Lãnh Khiếu Vũ nhìn theo bóng lưng của cô biến mất, tay đột nhiên mạnh mẽ lau môi, một chân đá vào tường, “X!”
 
Chương 28


Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Tiêu Dĩ Hàn, Lý Tuyết Y không nghi ngờ gì là rất ngạc nhiên, nhưng cô cũng khá cảm ơn cậu vì vừa rồi đã giải cứu cô.

Theo sau Tiêu Dĩ Hàn trở lại lớp, cậu dường như không hề để ý đến việc đã giúp Lý Tuyết Y, ngồi ở bàn và nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Tuyết Y tiến lên, ban đầu định ngồi ở ghế của Lê Ly, nhưng do dự một chút, cô đã chuyển ghế của mình đến ngồi bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn.

“Vừa rồi cảm ơn cậu rất nhiều.” Lý Tuyết Y chân thành cảm ơn cậu.

Tiêu Dĩ Hàn như không nghe thấy, mí mắt cũng không động đậy, Lý Tuyết Y cũng không để tâm đến sự lạnh lùng của cậu.

“Nhưng cậu làm thế nào biết tôi bị Lãnh Khiếu Vũ chặn lại?” Lý Tuyết Y tò mò hỏi.

Tiêu Dĩ Hàn hơi nâng đôi mắt như ngọc lưu ly, chỉ nhìn cô một cái, nhưng không đáp lại.

Lý Tuyết Y biết cậu muốn nghỉ ngơi, “Được rồi, vậy cậu nghỉ đi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.” Cô lại chuyển ghế về bàn của mình, cũng nghỉ ngơi một chút, vừa mới gục đầu xuống bàn.

“Đến đây.” Tiêu Dĩ Hàn đột nhiên lạnh lùng nói.

Lý Tuyết Y: “?” Ngơ ngác ngồi thẳng dậy nhìn cậu.

Tiêu Dĩ Hàn không hề nhúc nhích, Lý Tuyết Y nghi ngờ cậu đang nhắm mắt nói chuyện với cô.

“Lấy bài kiểm tra ra.” Giọng nói lạnh lùng khiến người khác phải giật mình.

Lý Tuyết Y dần quen với sự lạnh lùng của cậu, sau khi lấy bài kiểm tra ra, cậu có phải muốn bổ túc cho cô hay không?

“Cậu thật sự muốn dạy tôi hả?” Lý Tuyết Y chỉ vào bản thân mình.

“Nhanh lên.” Tiêu Dĩ Hàn lại thúc giục bằng giọng lạnh lùng, Lý Tuyết Y gật đầu thật mạnh, lại chuyển ghế lại bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn.

Ngồi xong, bài kiểm tra được đưa đến trước bàn Tiêu Dĩ Hàn, Lý Tuyết Y cười hì hì hai tiếng, “Vậy thì, làm phiền cậu rồi.”

Tiêu Dĩ Hàn nhìn qua bài kiểm tra của cô vài lần, có lẽ không nhịn được, ngẩng lên nhìn Lý Tuyết Y bằng ánh mắt như nhìn người ngốc.

Lý Tuyết Y xấu hổ mặt đỏ bừng, “Tôi đã rất nghiêm túc làm bài…” Cô thực sự rất vụng về trong việc học, phải cố gắng gấp nhiều lần so với người khác.

“Không liên quan đến việc cậu có nghiêm túc hay không.”

Lý Tuyết Y rất cảm động, Tiêu Dĩ Hàn lại an ủi cô, xem ra cậu cũng rất ấm áp, đang vui mừng vì tương lai của tôi có hy vọng thì…

“Đầu óc không được.” Tiêu Dĩ Hàn dường như rất nghiêm túc nói với Lý Tuyết Y sự thật tàn khốc này.

Lý Tuyết Y: “….” Cảm động vô ích, còn bị công kích cá nhân.

Không biết từ lúc nào, Lý Tuyết Y đã hoàn thành việc xem lại bài kiểm tra, “Lớp trưởng Tiêu, cậu thật xứng đáng là lớp trưởng, thật lợi hại. Tôi nói cậu sao đầu óc lại thông minh như vậy? Còn đẹp như tiên, trong toàn trường cậu là người đẹp nhất.”

Lý Tuyết Y mềm mại ngọt ngào thốt ra những lời khen, chỉ mong rằng nếu sau này cậu không g.i.ế.c cô thì tốt biết bao.

Tiêu Dĩ Hàn chỉ liếc nhìn Lý Tuyết Y một cái, hoàn toàn không phản hồi.

Lý Tuyết Y vui vẻ cầm bài kiểm tra suy nghĩ một mình, cô dường như tìm ra một cách giải đề mới, cả buổi chiều làm bài tập rất hăng say.

Chờ khi cô hoàn thành bài tập cuối cùng, duỗi người một cái, mới nhận ra đã hết giờ học, các bạn trong lớp vẫn còn ở lại, chỉ có vài người đã rời đi, chỗ ngồi của Tiêu Dĩ Hàn cũng trống rỗng.

Lý Tuyết Y hơi thất vọng, ban đầu còn muốn quấn lấy cậu một chút để tăng cường tình bạn giữa hai người, rồi tìm lý do mời cậu ăn tối, xem ra hôm nay không có cơ hội rồi.

Đeo ba lô ra ngoài hành lang, các bạn học trong hành lang đều nhìn xuống dưới lầu và khe khẽ thì thầm.

Lý Tuyết Y nghi hoặc thò đầu ra nhìn, Tiêu Dĩ Hàn?? Đối diện cậu có vài bạn nam, có một người cô có chút ấn tượng, hình như là một trong những người của Lãnh Khiếu Vũ.

Du Trần Trung chặn Tiêu Dĩ Hàn lại, ánh mắt khinh thường đánh giá cậu từ trên xuống dưới, Tiêu Dĩ Hàn thì chỉ sắc mặt lạnh nhạt.

“Nghe nói Lý Tuyết Y theo đuổi cậu?” Du Trần Trung chế nhạo hỏi.

Ánh mắt Tiêu Dĩ Hàn như hàn băng gắt gao nhìn Du Trần Trung, Du Trần Trung bất ngờ bị ánh mắt của cậu làm cho lạnh toát, không khỏi lùi lại nửa bước.

Sau đó cảm thấy rất mất mặt, “Lý Tuyết Y trước đây là đứa con gái xấu xí mà ngay cả anh Vũ cũng không muốn nhìn thêm một cái, loại nữ sinh như cậu ta không ai cần.”

Mấy bạn học nữ ở trên lầu mê mẩn Tiêu Dĩ Hàn hoàn toàn không dám xuống ngăn cản, có người đã chạy đi gọi giáo viên, còn những người khác chỉ biết đứng nhìn Tiêu Dĩ Hàn bị làm khó dễ.

“Nữ sinh không ai cần đi theo đuổi cậu, sao cậu lại cảm thấy xấu hổ như vậy?” Du Trần Trung cười nhạo vài tiếng, các bạn nam đứng sau cũng bắt chước cười nhạo Tiêu Dĩ Hàn.

“Tránh ra.” Tiêu Dĩ Hàn chỉ lạnh lùng nói.

Du Trần Trung cười nhạo một tiếng, muốn đẩy cậu một cái, “Tránh… Nước!!” Nước từ trên trời rơi xuống ngay lập tức làm ướt đầu cậu ta, vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc.

Những nam sinh phía sau cũng bị ướt nhiều, đều ngẩng đầu nhìn lên lầu.

“Lý Tuyết Y!!” Du Trần Trung nhìn lên lầu thấy Lý Tuyết Y đang giơ cao cốc nước, không khỏi rống giận.

Tiêu Dĩ Hàn rõ ràng có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết Y ở trên lầu.

“Cảm giác như gà ướt ra sao? Tôi còn muốn nói với các cậu, Lý Tuyết Y tôi muốn ăn thịt thiên nga rõ ràng là Tiêu Dĩ Hàn!”

Lý Tuyết Y thong thả bỏ cốc nước vào ba lô, hướng về phía Du Trần Trung ở dưới lầu cười tươi.

Các bạn học đứng bên cạnh nhìn mà choáng váng, cô thật sự quá đẹp, Du Trần Trung cũng không phải bị vẻ xinh xắn cực kỳ của Lý Tuyết Y làm cho mờ mắt, chỉ là lúc này cậu ta phẫn nộ càng sâu hơn.

“Dù tôi không ai cần, cũng sẽ không để mắt đến loại người như các cậu, tôi thấy các cậu vẫn nên lo cho bản thân mình đi, lớp trưởng Tiêu thành tích tốt như vậy, sao có thể so với những người chỉ biết lêu lổng không học hành như các cậu.”
 
Chương 29


Lý Tuyết Y ở trên lầu trực tiếp chỉ trích Du Trần Trung, Du Trần Trung tức giận đến mức không chịu nổi, “Cậu đừng ỷ vào việc mình xinh đẹp, tôi không dám động vào cậu!” Giọng điệu rất ác liệt.

Lý Tuyết Y lập tức ôm lấy mình, giả vờ sợ hãi kêu lên, “Ôi! Tôi sợ quá! Thật sự rất sợ đấy! Trời ạ! Ai đến cứu tôi với!” 

Du Trần Trung bị cô chọc giận đến mức không chịu nổi, “Cậu xuống đây! Xem tôi có dạy dỗ cậu hay không!” Giận dữ dùng tay lau nước trên mặt một phen.

Lý Tuyết Y nhìn về một hướng nào đó, cười kỳ quái với cậu ta, nhanh chóng chạy xuống lầu, trong ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Dĩ Hàn và Du Trần Trung, cô ngã ngồi xuống đất.

“Bạn học! Cậu đừng đánh tôi nữa, làm ơn đừng đánh tôi nữa! Hu hu hu, sau này tôi sẽ không dám giúp bạn học nữa, hu hu hu…” Âm thanh mềm mại của Lý Tuyết Y lớn tiếng khóc lóc.

Du Trần Trung ngơ ngác, “Cậu… cậu làm gì vậy?”

Tiêu Dĩ Hàn dường như đã hiểu được ý đồ của cô, nhìn về một hướng, quả nhiên, Hà Vĩnh Hoa ở không xa vừa lúc nhìn thấy cảnh này, nghe thấy Lý Tuyết Y cầu xin…

Hà Vĩnh Hoa tức giận bước nhanh đến, véo lấy tai Du Trần Trung, “Em lại bắt nạt bạn học! Ngay cả bạn nữ cũng bắt nạt! Em đến trường không phải để học mà là để gây rối sao!”

Du Trần Trung liều mạng kêu oan, “Cô giáo Hà, nhẹ tay… xin cô nghe em giải thích, không phải như cậu ta nói đâu, em bị oan mà! Không tin cô có thể hỏi mấy cậu ấy.”

Vội vàng chỉ vào mấy bạn nam bên cạnh, các bạn nam đều bị màn kịch của Lý Tuyết Y làm cho ngơ ngác.

“Cô giáo Hà, bọn em có thể làm chứng, anh Du thực sự không đánh Lý Tuyết Y.”

“Đúng vậy, cô giáo.”

Hà Vĩnh Hoa ngẩn người, vô thức nhìn Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y đã đứng dậy, ôm cánh tay, vẻ mặt muốn khóc rất đáng thương.

“Cô giáo Hà, bạn học Du có gia thế lớn, cậu ấy thực sự không vì em giúp lớp trưởng mà… bắt nạt em.” Lý Tuyết Y tỏ vẻ uất ức, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hà Vĩnh Hoa.

Hà Vĩnh Hoa vừa nghe đã hiểu chuyện gì xảy ra, “Em còn dám nói dối? Lý Tuyết Y giúp lớp trưởng, làm việc tốt như vậy mà em không vừa lòng nên bắt nạt em ấy? Tất cả các em đi văn phòng giáo vụ! Tôi sẽ tự mình nói chuyện với phụ huynh của các em!”

Các bạn nam và Du Trần Trung đều ôm đầu kêu la đau khổ, xong rồi! Tối nay lại phải ăn măng xào thịt!

Các bạn nữ trên lầu thấy vậy cũng nhanh chóng phụ họa theo Lý Tuyết Y, “Cô giáo Hà, sự thật là như vậy, Du Trần Trung không chỉ bắt nạt Lý Tuyết Y, còn bắt nạt cả bạn học Tiêu.”

“Đúng vậy, may mà có Lý Tuyết Y ngăn cản đấy ạ.” Bọn họ sớm đã không thể chịu nổi việc Du Trần Trung bắt nạt nam thần Tiêu, giờ thì đã có cơ hội.

Hà Vĩnh Hoa nghe thấy những lời này, tức giận đến mức đầu óc muốn nổ tung, “Tất cả các em lại đây! Hôm nay tôi nhất định phải nói cho phụ huynh các em biết rõ về hành vi của các em ở trường!” Thật tức c.h.ế.t mà!

Du Trần Trung bị Hà Vĩnh Hoa cưỡng chế kéo đi, “Lý Tuyết Y! Cậu dám ăn vạ với tôi! Cậu chờ đó… á.. cô ơi… nhẹ tay một chút.”

“Chờ cái gì? Em muốn người khác chờ em làm gì?” Giọng nói tức giận của Hà Vĩnh Hoa dần đi xa.

Lý Tuyết Y thấy Hà Vĩnh Hoa đi rồi, tâm trạng phấn chấn vỗ vỗ bụi trên người, chào các bạn học ở trên lầu.

“Cảm ơn nhé.” Lý Tuyết Y ngẩng đầu cười với bọn họ.

Các bạn nữ đều giơ ngón tay cái hướng về Lý Tuyết Y, Du Trần Trung đáng bị như vậy.

“Ôi! Sao cậu lại đi nhanh vậy? Đợi tôi với…” Lý Tuyết Y đuổi theo phía sau Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, “Anh hùng cứu mỹ nhân?”

Lý Tuyết Y ngẩng cao khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt trong trẻo như nước, không ngừng nói “Khen tôi, nhanh lên khen tôi.”

“Đúng rồi, cậu là mỹ nhân, tôi là nữ anh hùng, sao? Có bị tôi làm cảm động đến mức muốn hiến thân không… ôi! Cậu đừng đi nữa, tôi đang đùa thôi, sao lại giận vậy?”

Lý Tuyết Y năn nỉ mãi mới giữ được Tiêu Dĩ Hàn lại ăn tối ở một quán KFC, “Cánh gà cay này thật ngon.”

Tiêu Dĩ Hàn không thích nói chuyện, im lặng ăn hamburger nghe Lý Tuyết Y lảm nhảm một mình.

“À đúng rồi, sau này cậu muốn làm gì?” Lý Tuyết Y tò mò hỏi cậu, có lẽ trong một hai năm tới cậu sẽ được công nhận lại vào gia đình giàu có, cậu của bây giờ sẽ muốn làm gì trong tương lai?

“Bác sĩ.” Tiêu Dĩ Hàn không chút do dự.

Lý Tuyết Y ngẩn người, mẹ cậu bị bệnh, cậu chắc chắn muốn tự mình chữa khỏi bệnh cho mẹ.

“Ước mơ cao cả quá, tôi so với cậu thì quá kém cỏi.” Giọng nói mềm mại của Lý Tuyết Y có chút ngại ngùng.

Tiêu Dĩ Hàn nâng mắt lên, Lý Tuyết Y chú ý đến ánh nhìn của cậu, mơ mộng với khuôn mặt xinh đẹp, “Ước mơ của tôi chỉ là làm một kẻ lười biếng.”

Tiêu Dĩ Hàn: “….”

“Cậu có biểu cảm gì vậy? Ước mơ của tôi chính là ước mơ thật sự của nhiều người trong tương lai, nghề nghiệp vĩ đại của cậu tôi không phải không muốn, nhưng tôi không có khả năng, không có cái đầu thông minh như các cậu.” Lý Tuyết Y biện luận đầy lý lẽ hùng hồn.

Vì vậy, dưới ánh mắt chăm chú lành lạnh của Tiêu Dĩ Hàn, Lý Tuyết Y đành phải đầu hàng, “Tôi thay đổi, được chưa? Ừm? Ngoài kẻ lười biếng ra, còn là nhà khoa học và cảnh sát.”

Lý Tuyết Y thực sự rất muốn trở thành cảnh sát, chỉ có điều khả năng của cô có hạn, với giọng nói như vậy và vẻ ngoài yếu đuối, đã định sẵn cô không thể làm được.

Cô sợ nói ra, sẽ bị người khác cười vì không tự lượng sức mình.

Lý Tuyết Y nói không ngừng trước mặt Tiêu Dĩ Hàn, nhưng Tiêu Dĩ Hàn hoàn toàn không đáp lại cô, ăn xong thì mỗi người về một ngả.

Thực ra lúc này Tiêu Dĩ Hàn cũng không tệ lắm, không có thái độ quá đáng với cô, ngược lại, cậu vẫn chưa tính toán gì với cô mặc dù nguyên chủ đã từng bắt nạt cậu.

Tất nhiên, ngoài gương mặt lạnh như băng của cậu, không biết cậu có giấu giếm sự thù hận trong lòng hay không, Lý Tuyết Y nằm trên giường, thôi thì, cho dù có thì cô cũng không thể nhận ra.

Ngày hôm sau, khi cô đến trường, sau khi ăn sáng với Tiêu Dĩ Hàn, cậu bắt đầu giải thích bài tập cho cô.

Các bạn trong lớp đều nhìn hai người họ rất gần nhau với ánh mắt "trừng to như cái chuông đồng".

Thậm chí có một số bạn gái còn kích động mà bóp méo sách vở! Đây là nam thần xuất sắc của bọn họ đấy!

Lý Tuyết Y suy nghĩ về những gì Tiêu Dĩ Hàn vừa giải thích, muốn nói vài câu với cậu, nhưng cậu như thể đang nói những lời vàng ngọc, không chịu nói thêm một chữ nào.

Cô bĩu môi chán nản quay lại chỗ ngồi, Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình đã nhìn cô với vẻ mặt tươi cười, thấy cô trở lại chỗ ngồi liền chạy đến trước mặt cô.

“Nghe nói hôm qua chị đã phẫn nộ vì hồng nhan?” Triệu Như Nhiên đầy vẻ tò mò.

Chu Hiểu Đình nhẹ nhàng đ.ấ.m vào Lý Tuyết Y, “Nói bằng giọng mềm mại nhất, nhưng lại nói những lời mạnh mẽ nhất, không hổ danh là chị Y của chúng ta.”

Triệu Như Nhiên ném cho Lý Tuyết Y một ánh mắt quyến rũ, “Bảo đao chưa cũ, vẫn còn được đấy.”
 
Chương 30


Hai người kẻ xướng người họa, cùng nhau trêu chọc Lý Tuyết Y đến khi mặt cô đỏ bừng, “Các cậu đừng trêu tôi nữa, tôi còn không biết Du Trần Trung sẽ trả thù tôi thế nào nữa này.”

Chu Hiểu Đình và Triệu Như Nhiên nhìn nhau, “Chị sợ gì chứ? Ba của Du Trần Trung là bạn tốt của ba em, tối nay em sẽ nói với ba về việc Du Trần Trung bắt nạt em, ba của em sẽ nói với ba của Du Trần Trung, rồi Du Trần Trung sẽ bị đánh.” 

Triệu Như Nhiên nói như một câu vè, làm Lý Tuyết Y nghe mà ngẩn người, quả thực học sinh kém thì nghe những điều phức tạp một chút là sẽ chóng mặt.

Chu Hiểu Đình khen ngợi Triệu Như Nhiên, “Sau này cậu ta chắc chắn sẽ không dám động đến chị Y nữa.”

Lý Tuyết Y nhìn thoáng qua về phía Tiêu Dĩ Hàn, cậu đang phân phát bảng biểu, dáng vẻ thanh tú cuốn hút khiến nhiều bạn nữ phải ngoái nhìn.

“Có vẻ như chị đã thu hút được lớp trưởng Tiêu rồi?” Triệu Như Nhiên rất phấn khích.

Chu Hiểu Đình cũng rất hào hứng, “Bọn em đang chờ chị hoàn toàn chinh phục lớp trưởng Tiêu.”

Lý Tuyết Y cảm thấy bối rối trước những suy nghĩ lộn xộn của bọn họ, cô không phải là muốn lấy lòng cậu, cũng không phải nói thích cậu hay muốn yêu đương gì, cô chỉ là vì mạng sống tương lai của mình mà thôi.

“Các cậu đừng nói linh tinh.” Lý Tuyết Y ngăn cản bọn họ, nhưng sau đó nghĩ lại, hôm qua cô nói như vậy cũng tương đương với việc thổ lộ tình cảm, thôi thì tùy ý bọn họ nghĩ gì cũng được.

“Chị xem, có phải chột dạ rồi không?” Triệu Như Nhiên cười hì hì vạch trần Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y làm nũng dùng tay chọc vào Triệu Như Nhiên, chỉ cần Tiêu Dĩ Hàn sau này không g.i.ế.c cô, cô còn có thể kết bái huynh đê với cậu, huống chi là nói cô thích cậu.

Sau khi bị hai người trêu chọc một hồi, Lý Tuyết Y nhanh chóng chuyển đề tài, cô sợ Tiêu Dĩ Hàn nghe thấy sẽ tức giận.

Kết quả, Tiêu Dĩ Hàn không có phản ứng gì, trong lúc đi lấy cơm gặp phải một người đưa thư tình.

“Anh Vũ, em… em thích anh.” Ở góc phòng, một bạn nữ đưa thư tình cho Lãnh Khiếu Vũ.

Lãnh Khiếu Vũ nhìn bạn nữ tỏ tình với mình, cười lạnh, “Cậu có thể so với Trang Tình không? Ngay cả một sợi tóc cũng không bằng.”

Lý Tuyết Y thật sự không biết đi lấy cơm mà lại va phải một cảnh tượng kịch tính như vậy, vội vàng muốn quay lại đường cũ, tìm đường về lớp, nhưng lại bị chặn lại.

Du Trần Trung nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt như thể muốn thiêu đốt cô, không ngờ cô lại dám chống đối cậu ta! Hôm qua cậu ta bị ba dùng gia pháp dạy dỗ, giờ lưng vẫn còn đau.

“Lý Tuyết Y! Thật trùng hợp nhỉ.” Du Trần Trung không có ý tốt tiến lại gần Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y cảm thấy tóc mình như dựng đứng cả lên, lần này xong rồi, gặp phải hai kẻ mạnh, lại cùng một phe.

“Bạn học Du, cậu nghe tôi nói, hôm qua chỉ là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm.” Lý Tuyết Y vội vàng giải thích, ôm hộp cơm với đôi mắt xinh đẹp mở thật to.

“Cậu còn biết sợ sao? Tôi thấy hôm qua cậu rất dũng cảm mà.” Du Trần Trung không dừng lại, vẫn tiến gần Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y liên tục lùi lại, lùi được vài bước thì đúng lúc quay đầu định chạy, kết quả vừa quay lại đã va phải người.

Cô hoảng sợ đến mức suýt làm rơi hộp cơm, “Cậu… các cậu muốn làm gì? Tôi sẽ mách với giáo viên đấy!”

Giọng nói mềm mại, không ai bị dọa cả, ngược lại còn khiến Lãnh Khiếu Vũ đứng trước mặt cô nghe vào tai mà cảm thấy mềm lòng.

Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh, cúi người bên tai cô, “Cậu nhìn có vẻ rất ngon.” Đầu lưỡi của cậu ta gần như chạm vào tai Lý Tuyết Y.

Hơi thở mờ ám lại khiến Lý Tuyết Y cảm thấy lạnh từ chân lên đầu, lại bị cậu ta trêu chọc mà mặt cô đỏ bừng, sắc hồng lan tỏa trên gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn thật muốn cắn một miếng.

Trong mắt Lãnh Khiếu Vũ hiện lên vẻ tối tăm, Du Trần Trung và Tiêu Cát nhìn nhau, anh Vũ là đang…

Lý Tuyết Y hồi phục lại tinh thần, cảnh giác lùi lại một bước, trong đôi mắt trong veo hiện lên sự sợ hãi.

“Cậu rốt cuộc có ý gì?” Lý Tuyết Y nghẹn lại ở cổ họng, hoàn toàn không biết cậu ta muốn làm gì?

Lãnh Khiếu Vũ nhìn cô, “Cậu không phải luôn thích tôi sao, tôi cho cậu một cơ hội, làm bạn gái của tôi.”

Thấy cậu ta có thái độ như ban phát bố thí, Lý Tuyết Y nếu không phải không thể đánh lại cậu ta, thật sự muốn đập cậu ta một cái, còn có thể nói ra những lời m.á.u chó hơn nữa không?

“Anh Vũ…” Du Trần Trung bị lời nói của Lãnh Khiếu Vũ làm cho kinh ngạc, anh Vũ không phải luôn thích Trang Tình sao?

Lãnh Khiếu Vũ hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Du Trần Trung và Tiêu Cát, “Nói đi.”

Lý Tuyết Y không thể chịu đựng được nữa, “Cậu nghĩ cậu là Tiêu Dĩ Hàn à? Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không thích cậu!” Kiêu ngạo, tự phụ, quả nhiên những tính cách mà nam chính không có thì nam phụ đều có.

Lãnh Khiếu Vũ cười tinh quái, mỉm cười kéo vài sợi tóc trên má cô ra, “Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao?”

Lý Tuyết Y bị hành động đột ngột của cậu ta làm cho giật mình, “Tôi không quan tâm cậu tin hay không.” Cô vẫn cứng rắn, lần này cô thực sự đã cứng rắn!

Nhìn lên cầu thang, không nhịn được kêu lên một tiếng, “Trang Tình?!” Lý Tuyết Y kêu lên làm mọi người đều ngẩn người, ngay lập tức nhìn về phía cầu thang.

Lý Tuyết Y lập tức tránh khỏi Lãnh Khiếu Vũ và điên cuồng chạy về lớp, chỉ có những người như cậu mới có thể làm như vậy! Chạy đã rồi tính sau.

Lãnh Khiếu Vũ bất ngờ lại bị cô chạy mất, nhìn theo bóng lưng cô chạy trốn với ánh mắt u ám.

“Anh Vũ, anh không thật sự thích cậu ta chứ?” Du Trần Trung kinh dị nhìn Lãnh Khiếu Vũ.

Lãnh Khiếu Vũ nhìn lại Du Trần Trung với vẻ nghiêm túc, ngay khi Du Trần Trung nghĩ điều đó là thật, cậu ta đột nhiên cà lơ phất phơ nở nụ cười.

“Cậu đang nói gì vậy? Tôi và Trần Quý Nam đã đánh cược, cược xem có thể chinh phục được Lý Tuyết Y hay không, cược là một căn biệt thự.” Lãnh Khiếu Vũ với vẻ tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng.

Du Trần Trung nghe vậy nhíu mày, “Như vậy không tốt lắm đâu.” Mặc dù cậu ta không thích Lý Tuyết Y, nhưng đối với một cô gái như vậy thì thật sự quá đáng.

Tiêu Cát cũng không đồng ý với cách đánh cược của bọn họ, “Anh Vũ, Trần Quý Nam có tính cách kỳ quặc, anh nên tránh xa những thứ cược này với cậu ta.”

Chủ yếu là Lý Tuyết Y sẽ phải chịu thiệt thòi, với tính cách biến thái của Trần Quý Nam, một khi bị hắn nhắm đến thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
 
Chương 31


“Có chuyện gì với các cậu vậy? Không phải đều không thích Lý Tuyết Y sao?” Tại sao còn phải nói giúp Lý Tuyết Y? Lãnh Khiếu Vũ cười hỏi bọn họ, tất cả đều không bình thường.

“Đó là hai chuyện khác nhau.” Du Trần Trung vẫn không đồng ý.

Lãnh Khiếu Vũ vỗ vai cậu ta, “Không sao đâu, sau khi trở thành bạn gái của tôi, tôi sẽ ngay lập tức đá cậu ta, trả thù cũng khá thú vị.”

Tiêu Cát nhìn về phía hành lang nơi Lý Tuyết Y đã biến mất, nhíu mày, cậu ta chỉ hy vọng Trần Quý Nam sẽ không có bất kỳ ý tưởng nào về Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y không biết bản thân bị người ta lấy ra đánh cược, còn bị đặt cược một căn biệt thự, quay lại lớp học, cô thở hổn hển và nhanh chóng khóa cửa lại.

Tiêu Dĩ Hàn rõ ràng nhận ra cô đã gặp chuyện gì, “Có chuyện gì vậy?” Giọng nói trầm thấp nhưng khiến Lý Tuyết Y cảm thấy trong lòng yên ổn hơn một chút.

Lý Tuyết Y không biết tại sao, rõ ràng rất sợ tương lai Tiêu Dĩ Hàn sẽ g.i.ế.c cô, nhưng hai lần nghe thấy giọng cậu, lòng cô lại cảm thấy rất kiên định.

“Lại bị Lãnh Khiếu Vũ chặn lại.” Lý Tuyết Y mệt mỏi ngồi bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn, sao cứ gặp phải bọn họ mãi vậy.

Lãnh Khiếu Vũ rốt cuộc muốn làm gì? Cô không nghĩ Lãnh Khiếu Vũ sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng cảm giác vẫn không ổn.

Tiêu Dĩ Hàn khẽ nhíu mày mà không nhận ra được, sau đó ôn hòa ăn cơm hộp, một lúc sau, “Sau này tôi sẽ đi cùng cậu.”

Lý Tuyết Y ngạc nhiên, không ngờ cậu lại chủ động đề nghị đi cùng cô đến căn tin.

Cô vui vẻ mỉm cười với cậu, “Được.” Có cậu ở bên, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Lý Tuyết Y càng nhìn cậu càng thấy dễ chịu, bộ dạng thật sự rất đẹp trai, “Trước đây tôi đã đối xử với cậu như vậy, xin lỗi, tôi không mong cậu tha thứ, nhưng trong lòng tôi đặc biệt thấy có lỗi với cậu.”

Tiêu Dĩ Hàn không có phản ứng gì, vẫn chăm chú ăn mà không ngẩng mắt lên.

May mắn là Lý Tuyết Y đã quen với điều đó, nói xong những gì mình muốn nói thì thôi, lời xin lỗi xuất phát là thật tâm thật lòng, không phải vì sợ sau này cậu sẽ g.i.ế.c cô.

Cơm nước xong xuôi, Tiêu Dĩ Hàn bất ngờ đề nghị đi rửa hộp cơm, Lý Tuyết Y ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười ngọt ngào với cậu, “Vậy thì thật là vất vả cho cậu nhé.”

Mỹ nhân như tranh, Tiêu Dĩ Hàn liếc nhìn cô một cái, bàn tay trắng trẻo thon dài lặng lẽ nhận lấy hộp cơm.

Lý Tuyết Y nhìn bóng lưng cậu, có vẻ như cô sẽ không bị cậu giết, vui vẻ chống cằm nở nụ cười.

Không đối lập với nam chính, tương đương với việc hòa giải với cả thế giới, nhưng cô chờ mãi mà không thấy Tiêu Dĩ Hàn trở lại.

Cậu không phải sẽ gặp rắc rối gì chứ? Lý Tuyết Y vội vàng đứng dậy chạy đến phòng nước, bên cạnh phòng nước, cô tìm thấy Tiêu Dĩ Hàn, không chỉ có cậu mà còn có Trang Tình đứng trước mặt cậu.

Nếu như bị nam phụ Lãnh Khiếu Vũ tình cờ gặp phải, với tính cách điên cuồng của cậu ta, Tiêu Dĩ Hàn chắc chắn sẽ bị cậu ta bắt nạt.

Dù sao cũng phải giúp cậu, đây là cơ hội để tăng cường thiện cảm.

“Vừa rồi tôi cũng đã nói với cậu về diễn biến sự việc, cậu… đừng bị hành động hiện tại của cô ta làm mờ mắt.” Trang Tình lo lắng nhắc nhở Tiêu Dĩ Hàn

Lý Tuyết Y: “….” Có phải cô đa nghi rồi không? Tại sao cảm thấy Trang Tình đang nói về cô?

“Tránh ra.” Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nói, hoàn toàn không có ý định tiếp tục trò chuyện với cô ta.

Cậu nói như vậy với nữ chính, cẩn thận sau này cậu sẽ phải trải qua một cuộc truy thê hỏa táng tràng đấy! Bây giờ thì chưa đến lúc Tiêu Dĩ Hàn nhận ra bản thân thích Trang Tình, có lẽ phải đến khi tốt nghiệp lớp 12 cậu mới biết trong lòng hóa ra chỉ có Trang Tình.

Câu chuyện là như vậy, nhưng giờ Tiêu Dĩ Hàn hình như không có nhiều tiếp xúc với Trang Tình.

“Cậu nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?” Trang Tình kiềm chế giọng nói, dường như rất buồn lòng với thái độ của cậu lúc này.

“Cô ta đáng giá để cậu khi dễ tôi sao?” Cô ta đã bắt đầu nghẹn ngào nức nở.

Lý Tuyết Y nghe mà ngẩn người, có vẻ như giữa bọn họ đã có gút mắt gì đó, nếu không thì tại sao Trang Tình lại buồn đến vậy, cô không nhớ rõ nội dung cụ thể của câu chuyện hồi cấp ba, nhưng hướng phát triển đại khái cô nhớ rất rõ.

“Tôi và cậu vốn không có mối quan hệ nào.” Giọng nói lạnh lùng như sông băng ngàn năm của Tiêu Dĩ Hàn truyền đến bên tai Lý Tuyết Y.

Khi cậu vừa nói ra câu này, Lý Tuyết Y lén nhìn một cái, Trang Tình rõ ràng đã cứng người lại, chậc chậc… Tên này được, cậu là ngại cuộc truy thê hỏa táng tràng sau này không đủ thảm thiết mà.

“Không có mối quan hệ nào sao! Rõ ràng trước đây cậu còn sẵn lòng nói chuyện với tôi, tại sao bây giờ ngay cả một câu cũng không chịu nói?” Trang Tình mang theo giọng nghẹn ngào mà kêu lên.

Dựa vào cái gì khi mà cô ta mãi tiếp cận cậu mà không có kết quả, còn Lý Tuyết Y lại có thể làm nhiều hành động thân mật với cậu như vậy.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nói, “Cậu đã hiểu lầm.”

Trang Tình nghe thấy lời cậu, có chút vui mừng, cậu đang giải thích với mình sao?

“Dù là trước đây hay bây giờ, tôi chưa từng nói chuyện với cậu.” Lại một lần nữa cắt đứt ảo tưởng của Trang Tình.

Lý Tuyết Y: “….” Nói một nửa, để lại một nửa cho người ta tưởng tượng, ngay sau đó đẩy đối phương xuống địa ngục, cách làm này đủ để gọi là “Tiêu Dĩ Hàn”, chắc chắn đã cướp hết măng của cả ngọn núi rồi.

Trang Tình rõ ràng bị cậu làm tổn thương đến mức không còn gì. “Cậu… thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?”

Tiêu Dĩ Hàn dường như không muốn nói thêm với cô ta, tránh qua người cô ta để đi, kết quả Trang Tình lại rất dũng cảm, nắm lấy tay áo của Tiêu Dĩ Hàn.

“Tôi không cho phép cậu đi!” Trang Tình gấp gáp kêu lên.

Tiêu Dĩ Hàn hơi nhíu mày, gỡ tay cô ta ra, “Tôi không có hứng thú với cậu.” Giọng nói lạnh lẽo khiến Lý Tuyết Y không khỏi rùng mình.
 
Chương 32


Kích thích! Quá kích thích! Trang Tình đang muốn đá bay nam phụ Lãnh Khiếu Vũ, nhưng cô lại may mắn được chứng kiến cảnh tình cảm của nam nữ chính, Lý Tuyết Y cảm thấy tim mình không ngừng gia tốc.

Trang Tình hoàn toàn bị cậu làm tổn thương, ngồi xổm xuống lập tức bật khóc.

Nếu không nghe toàn bộ quá trình, Lý Tuyết Y suýt nữa đã nghĩ hai người là một cặp tình nhân sau đó ầm ĩ đòi chia tay.

Nghĩ đến đây, cô bắt đầu nhớ lại những mảnh ghép rời rạc, hóa ra nữ chính đã chú ý đến Tiêu Dĩ Hàn từ khi vào lớp 11.

Nữ chính đã âm thầm giúp cậu, cố tình tiếp cận nam chính, nhưng nam chính lúc đó hoàn toàn không để tâm đến nữ chính, nữ chính buồn bã và đã từ bỏ việc theo đuổi nam chính Tiêu Dĩ Hàn.

Không trách được Trang Tình lại buồn đến vậy, cô ta đã thích Tiêu Dĩ Hàn từ lâu.

Lý Tuyết Y vội vàng co người vào góc, vì cô nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía mình, vừa làm xong động tác này, cơ thể cô đã cứng lại, Tiêu Dĩ Hàn đang đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô.

“Lớp… Lớp trưởng Tiêu, hì hì, thật là trùng hợp.” Lý Tuyết Y ngượng ngùng cười.

Tiêu Dĩ Hàn liếc nhìn cô một cái, cầm hộp cơm nhanh chóng rời đi trước.

Lý Tuyết Y không dám động đậy dù chỉ là một cử động nhỏ, đầu óc cô không hoạt động, đối mặt với tình huống bất ngờ này, gọi tắt là Tu La Tràng, đầu óc vốn không thông minh giờ hoạt động càng thêm rối rắm.

“Còn đứng đó làm gì?” Tiêu Dĩ Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.

Lý Tuyết Y phản ứng lại, vội vàng theo sau, “À, tôi và lớp trưởng Tiêu chỉ là bạn học, bạn học Trang đừng hiểu lầm, tôi đi trước đây.”

Dục vọng sống của cô rất mạnh, vừa đi vừa quay lại giải thích với Trang Tình, cô thật kinh hãi mà, bây giờ Tiêu Dĩ Hàn không thích Trang Tình, nhưng không có nghĩa là sau này cậu sẽ không thích.

Nếu Tiêu Dĩ Hàn đã không còn ý định g.i.ế.c cô, nhưng vì cô đã làm phật lòng Trang Tình, sau này bị Trang Tình thổi gió bên tai thì cô sẽ không sống nổi, mọi thứ đều uổng công.

Tiêu Dĩ Hàn rõ ràng rất ngao ngán với cô, bước nhanh về lớp học, không muốn đợi Lý Tuyết Y nữa.

“Cậu đợi tôi với… cậu có đôi chân dài như vậy, một bước của cậu bằng mấy bước của tôi.” Lý Tuyết Y thấy vậy liền cố gắng đuổi theo Tiêu Dĩ Hàn.

Trang Tình không cam lòng nhìn theo bọn họ chạy đi xa, Lý Tuyết Y trước đây đã đối xử với cậu như vậy, tại sao cậu vẫn tốt với Lý Tuyết Y, còn giúp cô rửa hộp cơm…

Quay lại lớp học, Lý Tuyết Y nhìn cậu vài lần, khi thấy mọi việc đều bình thường, cô mới tốt bụng khuyên bảo.

“Thực ra tôi thấy bạn học Trang cũng rất tốt, cậu có thể giữ… ừm…” Lý Tuyết Y chưa nói xong, ánh mắt của Tiêu Dĩ Hàn đã trực tiếp b.ắ.n về phía cô.

Cô lập tức bịt miệng lại, không nói gì nữa? cũng đừng nói cô không có ý tốt nhắc nhở cậu về trận truy thê hỏa táng tràng sau này.

“Sách giáo khoa.” Tiêu Dĩ Hàn lại nói bằng âm thanh lành lạnh.

Lý Tuyết Y hạ tay đang bịt miệng xuống, nhanh chóng lấy sách giáo khoa ra, chờ cậu dạy cô.

Nhìn vẻ đẹp như ngọc của Tiêu Dĩ Hàn, Lý Tuyết Y có một khoảnh khắc lơ đãng, khó trách nữ chính Trang Tình lại không quên được cậu, thử hỏi có cô gái nào không bị vẻ đẹp của cậu chinh phục chứ.

“Cậu có đang nghe không?” Tiêu Dĩ Hàn ngẩng mắt đúng lúc bắt gặp cô đang lơ đãng.

Lý Tuyết Y không ngờ cậu lại đột ngột ngẩng lên, vừa vặn nhìn vào mắt cậu, cô ngẩn người, con ngươi đặc biệt giống như thủy tinh, nam chính quả thật là nam chính, mắt cậu cũng rất đặc biệt.

“Tôi đảm bảo sẽ không lơ đãng nữa.” Lý Tuyết Y giơ tay lên.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô, Lý Tuyết Y nhanh chóng ngồi thẳng lên, “Tôi sẽ không nói nữa.” Làm động tác kéo khóa miệng.

Đi qua một góc trường, thấy một đám người tụ tập, không biết có chuyện gì, Lý Tuyết Y tò mò nhìn vào, vừa định rụt đầu lại thì nghe thấy thoáng qua ba chữ “Tiêu Dĩ Hàn”.

Lý Tuyết Y lập tức dừng bước, chậm rãi đi vào trong hẻm.

“Đã làm Trang Tình khóc? Cậu có tài ghê, hả?” Giọng nói của Lãnh Khiếu Vũ ở trong hẻm vang lên.

“Anh Vũ, không cần nói nhiều với nó, trực tiếp đánh nó một trận đi!”

“Bắt nạt Trang Tình, mày thật có gan! Học hành đến mụ mị rồi sao?”

Tiêu Dĩ Hàn bị chặn ở một góc, những sợi tóc trước trán hơi che khuất đôi mắt đang nhìn xuống của cậu. 

Lãnh Khiếu Vũ càng nhìn cậu càng thấy không vừa mắt, thật là biết giả vờ.

“Để tao không đánh mày cũng được, quỳ xuống xin lỗi Trang Tình đi.” Lãnh Khiếu Vũ không cảm thấy bản thân mình quá đáng.

Những người khác, ngoài Tiêu Cát hơi nhíu mày, đều đang xem kịch vui.

“X! Mày nói chuyện xem!” Lãnh Khiếu Vũ mặt lạnh.

“Ăn bám thì mày cũng có năng lực lắm.” Lãnh Khiếu Vũ lại khinh thường nói, cậu ta biết Lý Tuyết Y gần đây mỗi ngày đều mang cơm cho cậu, còn tỏ vẻ thanh cao kiêu ngạo.

Tiêu Dĩ Hàn nâng mắt, nhìn thẳng vào Lãnh Khiếu Vũ, ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí, “Tránh ra.” Giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai Lý Tuyết Y.

“X còn giả vờ với tao!” Đang định đá một cước vào bụng Tiêu Dĩ Hàn.

“Dừng lại cho tôi!” Lý Tuyết Y rất tức giận, cô không ngờ Lãnh Khiếu Vũ lại quá đáng đến vậy! Thậm chí còn làm người khác chán ghét.

Một đám người đều quay lại, Lý Tuyết Y với vẻ mặt nghiêm túc, bước nhanh về phía Tiêu Dĩ Hàn và Lãnh Khiếu Vũ.

Lãnh Khiếu Vũ thu chân lại, tức giận quay lại nhìn người đến, thấy là Lý Tuyết Y, rõ ràng ngạc nhiên.

Lý Tuyết Y đầy tức giận, chắn trước mặt Tiêu Dĩ Hàn, “Lãnh Khiếu Vũ! Làm người làm việc hãy để lại một đường sống, hôm qua Trang Tình khóc không phải do Tiêu Dĩ Hàn bắt nạt cô ta đâu.”

Lãnh Khiếu Vũ nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y một lúc lâu, “Cậu biết gì rồi?”

“Tôi đương nhiên biết, toàn bộ quá trình tôi nghe rất rõ ràng, nội dung nói ra thì rất hấp dẫn.” Lý Tuyết Y cố tình khiến Lãnh Khiếu Vũ tò mò.

Quả nhiên, Lãnh Khiếu Vũ ngẩn người, “Nói gì vậy?”

Lý Tuyết Y nhún vai, “Đại khái là những suy nghĩ thật sự của Trang Tình, nói một hồi thì không kìm được mà khóc.”

Một vài nam sinh đứng phía sau nhìn nhau, không biết Trang Tình đã nói gì mà lại xúc động như vậy?

“Cậu đừng hòng thừa nước đục thả câu, mau nói đi, nếu nói rồi tôi sẽ tha cho cậu.” Lãnh Khiếu Vũ thành công bị Lý Tuyết Y dọa, có lẽ vì liên quan đến Trang Tình nên cậu ta rất muốn biết.

Lý Tuyết Y không nhanh không chậm mà bắt đầu, “Nếu muốn tôi nói thì có hai điều kiện, nếu đáp ứng tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Cậu đang đe dọa tôi đấy hả?” Lãnh Khiếu Vũ định đưa tay về phía Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y lùi lại, nhưng phía sau không còn chỗ, cô trực tiếp va vào lòng Tiêu Dĩ Hàn, hương thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi cô.

Cô chưa bao giờ có hành động thân mật nào với nam giới, huống hồ trong tình huống này, theo phản xạ cô quay lại nhìn, đối diện với ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của Tiêu Dĩ Hàn.

Một vài nam sinh bị buộc phải chứng kiến: “….” Họ đến để gây rối, không phải để ăn “cơm chó”.

Lý Tuyết Y vội vàng đỏ mặt cúi đầu, thì đột nhiên một bàn tay kéo cô ra khỏi vòng tay của Tiêu Dĩ Hàn.
 
Chương 33


Lãnh Khiếu Vũ tức giận nhìn Lý Tuyết Y, “Ai cho cậu lại gần Tiêu Dĩ Hàn?” Có vẻ như Lý Tuyết Y đã làm điều gì không thể tha thứ.

Lý Tuyết Y hồi phục lại tinh thần, “Cậu không phải là người có thể thích cả nam lẫn nữ luôn chứ?” Nam phụ nóng tính thực ra lại luôn yêu thích nam chính…

Chỉ trong chốc lát, Lãnh Khiếu Vũ: “… Cậu đang nói nhảm gì vậy? Đứa con gái không đứng đắn!”

Lý Tuyết Y nghiêm mặt lại, “Nếu cậu còn nói thêm câu chửi bới nào nữa, tôi sẽ không biết Trang Tình đã nói gì đâu.” Đến đi, xem ai sẽ thua dưới tay ai.

“Nói đi, điều kiện gì.” Lãnh Khiếu Vũ vẫn phải nhượng bộ.

Lý Tuyết Y chậm rãi giơ tay lên, “Thứ nhất, hãy tha cho tôi và Tiêu Dĩ Hàn, hơn nữa sau này không được gây rối với Tiêu Dĩ Hàn nữa.”

Lãnh Khiếu Vũ nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y, “Tiếp tục.”

“Thứ hai… ừm, để tôi nghĩ đã.” Lý Tuyết Y tạm thời giữ yêu cầu này lại, nghĩ một hồi, cô giơ tay phải lên và giơ ngón út ra.

Ngón tay thanh mảnh của cô mang màu ngọc nhẹ nhàng, ánh hồng nhạt khiến những ngón tay ngọc ngà của cô trở nên rất đáng yêu.

Lãnh Khiếu Vũ vô thức nuốt nước bọt, “Làm gì vậy?” Giọng nói mang theo vẻ khàn khàn.

“Ngoắc tay hứa hẹn, nếu cậu không giữ lời, cậu sẽ là chó con.” Giọng nói mềm mại, nghe như có một cái móc câu, có thể kéo tâm hồn người khác.

“Trẻ con.” Lãnh Khiếu Vũ khinh thường, nhưng tay lại thành thật đưa ra định ngoắc lấy ngón út của Lý Tuyết Y.

Một bàn tay trắng trẻo thon dài bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tuyết Y, cảm giác hơi lạnh khiến Lý Tuyết Y sửng sốt.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng kéo Lý Tuyết Y vào lòng, “Muốn đánh thì cứ đánh, đừng lắm lời.”

Lý Tuyết Y ngẩn người, môi anh đào khẽ hé mở, ngước nhìn Tiêu Dĩ Hàn.

Cô không biết bộ dáng của mình quyến rũ cỡ nào, ánh mắt Tiêu Dĩ Hàn dừng lại trên môi cô một vài giây, rồi mới lạnh lùng dời tầm mắt đi.

Lãnh Khiếu Vũ thấy cảnh này, không biết vì sao lòng cậu bùng lên cơn giận, “Được, mày muốn đánh đúng không? Tao sẽ thành toàn cho mày!”

Lý Tuyết Y nhanh chóng hồi phục lại, “Lãnh Khiếu Vũ! Nếu cậu dám động vào Tiêu Dĩ Hàn, Trang Tình chắc chắn sẽ ghét cậu.”

Nắm đ.ấ.m của Lãnh Khiếu Vũ buông lỏng, “Cậu có ý gì?” Trong lòng cậu ta có một loại dự cảm không tốt.

“Các cậu đang làm gì vậy?” Trang Tình mặt mày tái mét đứng ở bên cạnh con hẻm, khi đám đông tản ra, thấy Tiêu Dĩ Hàn không bị thương, cô ta mới thở phào một hơi.

Lãnh Khiếu Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y, Trang Tình tiến lại kéo tay Lãnh Khiếu Vũ.

“Cậu tiếp tục nói đi.” Giọng nói bình tĩnh nhưng có vẻ như cơn bão sắp đến, Lãnh Khiếu Vũ không thèm nhìn Trang Tình, chỉ ra hiệu cho Lý Tuyết Y tiếp tục.

Trang Tình lo lắng kéo Lãnh Khiếu Vũ lại, “Anh Vũ, anh nghe em giải thích, mọi chuyện không như anh tưởng đâu.”

Có thể Lãnh Khiếu Vũ đã mềm lòng, quay sang nhìn Trang Tình.

Giờ không chạy thì còn đợi gì nữa, Lý Tuyết Y thấy vậy liền kéo Tiêu Dĩ Hàn chạy ra khỏi con hẻm.

Trang Tình giữ chặt Lãnh Khiếu Vũ, Tiêu Dĩ Hàn bị Lý Tuyết Y kéo chạy về phía cổng trường, Lãnh Khiếu Vũ này thật sự rất độc, nhiều lần thấy cậu ta kết cục đều phải chạy trốn.

“Cậu không sao chứ?” Lý Tuyết Y thở hổn hển, dừng lại dưới một cái cây lớn.

Tiêu Dĩ Hàn chỉ thở nhẹ, dưới vẻ đẹp như ngọc, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y bị cậu nhìn mà thấy khó hiểu, đưa tay sờ mặt mình, “Trên mặt tôi có thứ gì hả?” Không có chứ? Bữa sáng cô còn chưa ăn nữa.

Tiêu Dĩ Hàn không trả lời cô, trong đầu Lý Tuyết Y tự tưởng tượng ra nhiều điều lộn xộn.

Tiêu Dĩ Hàn thu ánh mắt lại, đi về hướng lớp học, Lý Tuyết Y vội vàng đuổi theo, “Cậu đừng hiểu lầm, hay là cậu ôm tôi lại nhé?…”

Lý Tuyết Y không nhận ra bên tai Tiêu Dĩ Hàn hơi ửng đỏ, vẫn đang nghĩ liệu cậu có cảm thấy cô cố ý lao vào lòng cậu không?

Bước chân của Tiêu Dĩ Hàn dường như nhanh hơn, trở lại lớp học, cả hai đều ít nói và ăn hết bữa sáng.

Lý Tuyết Y cảm thấy không được tự nhiên, còn Tiêu Dĩ Hàn thì vẫn như thường lệ, quen với việc trầm mặc.

“Cậu đừng để tâm đến những gì Lãnh Khiếu Vũ nói, cậu ta thích nói linh tinh, tôi ghét cậu ta, chỉ biết bắt nạt người khác.” Lý Tuyết Y nhớ lại lần đầu gặp Lãnh Khiếu Vũ, cậu ta đã muốn bắt nạt cô, nếu không phải không đánh lại cậu ta, cô đã ra tay từ lâu.

Tiêu Dĩ Hàn rũ mắt, “Ký tên.” Lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y tò mò nhìn sang, cái gì?

“Hai tuần nữa thi phải đạt ít nhất 75 điểm mỗi môn!!”

Đùa à? Đầu óc cô làm sao có thể làm được.

Tiêu Dĩ Hàn chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y đang đứng dậy, “Sau này đừng làm phiền tôi nữa.”

Lý Tuyết Y vội vàng nắm tay Tiêu Dĩ Hàn, “Đừng đừng, tôi sẽ ký mà.” Đôi mắt như nước mùa thu ướt át mở to.

Hai tay lại chạm nhau, khuôn mặt trắng mịn của Lý Tuyết Y lập tức đỏ bừng, ánh mắt rất bất an, nhưng lại sợ cậu rút tờ giấy về, chỉ có thể tiếp tục nắm tay cậu.

Tiêu Dĩ Hàn không rút tay lại hay hất ra, mà còn nắm chặt ngón tay ngọc của cô, khiến trong lòng Lý Tuyết Y không ngừng đập loạn.

“Ký.” Bàn tay trắng trẻo thon dài đưa bút vào lòng bàn tay cô.

Lý Tuyết Y không dám nhìn thẳng vào Tiêu Dĩ Hàn, ấp úng trả lời, cầm bút ký tên mình.

“Hàng ngày sẽ ôn tập vào buổi trưa.”

“Vậy… chiều không cần phải ôn nữa chứ?”

“Chiều ôn nửa giờ.”

Lý Tuyết Y đoán cậu sẽ đi làm thêm, “Hay buổi chiều thì thôi đi, tôi không muốn làm mất thời gian của cậu.”

Tiêu Dĩ Hàn sống mũi như ngọc, môi mỏng hơi mở, “Ngồi xuống.”

Lý Tuyết Y ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ đáng yêu khiến người ta muốn xoa đầu cô.

Trong hai ngày tiếp theo, cô không gặp lại Lãnh Khiếu Vũ, Lý Tuyết Y cảm thấy bên tai yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng quen thuộc với Tiêu Dĩ Hàn hơn một chút.

Một ngày nọ, vào giờ trưa, Lý Tuyết Y cùng Tiêu Dĩ Hàn đi ăn trưa, các bạn học trên đường đều thì thầm to nhỏ về hai người.

Lý Tuyết Y không bận tâm lắm, chỉ là Tiêu Dĩ Hàn không biết cậu sẽ nghĩ gì?

“Lớp trưởng Tiêu, mọi người đều nhìn chúng ta, có làm phiền cậu không?” Lý Tuyết Y đã nhịn hai ngày, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi cậu.

Tiêu Dĩ Hàn với vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, “Không sao.”

Lúc này Lý Tuyết Y mới yên tâm gật đầu, “Vậy cậu đợi tôi ở đây, tôi đi nhanh rồi về ngay.” 

Tiêu Dĩ Hàn dừng bước, môi mỏng mím lại nhìn bóng dáng Lý Tuyết Y.

Chờ một lúc lâu, Lý Tuyết Y cầm hai hộp cơm, “Đi thôi.” Chạy có phần gấp gáp, má hồng hồng, đôi môi anh đào hơi hé mở, có thể mơ hồ thấy đầu lưỡi.

Tiêu Dĩ Hàn thu ánh mắt lại, nhìn về phía hành lang.

Trên đường trở về lớp, không biết là tình cờ hay Trang Tình đã sớm đợi sẵn ở đó.

Trang Tình lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y, rồi nhìn về phía Tiêu Dĩ Hàn bên cạnh cô, ánh mắt chứa đựng nỗi oán hận không thể che giấu.
 
Chương 34


“Tại sao tôi mời cậu ăn cơm mà cậu không nhận?” Tại sao Lý Tuyết Y thì có thể? Trang Tình uất ức chất vấn Tiêu Dĩ Hàn.

Sự xuất hiện của Trang Tình khiến Lý Tuyết Y thật sự không biết nói gì, cô bám lấy Tiêu Dĩ Hàn là để sống sót, chứ không phải để nói chuyện yêu đương với Tiêu Dĩ Hàn.

“Hay là trước tiên ăn xong rồi hai người hãy nói chuyện?” Lý Tuyết Y đề nghị, không ai muốn bị ảnh hưởng đến việc ăn uống, mọi người đều đang ở độ tuổi phát triển thân thể, yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học và ăn uống.

Trang Tình trừng mắt nhìn Lý Tuyết Y, “Có phải cậu đang dựa vào việc Tiêu Dĩ Hàn tha thứ cho cậu, nên cậu muốn tiến thêm một bước?” 

Lý Tuyết Y chỉ muốn giơ tay đầu hàng, bị oan quá! Cô chỉ đề nghị một chút thôi mà.

“Hiểu lầm hiểu lầm! Học sinh Tiêu dạ dày không tốt, có thời gian thì phải ăn cơm, chúng ta đều đang phát triển, có chuyện gì thì ăn xong rồi nói, cậu thấy sao?”

Lý Tuyết Y không đối xử với nữ chính như với nam phụ, Trang Tình đúng là thích Tiêu Dĩ Hàn, nhưng điều khiến cô khó hiểu là tại sao lại anh anh em em với Lãnh Khiếu Vũ.

Điều này đều gây tổn thương cho cả ba người, Trang Tình dường như nghĩ đến việc Tiêu Dĩ Hàn thường xuyên đói bụng, liếc nhìn Tiêu Dĩ Hàn rồi quay người đi xuống cầu thang.

Lý Tuyết Y chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức nhận ra Tiêu Dĩ Hàn đang nhìn cô chằm chằm.

“Có chuyện gì không?” Tại sao cứ nhìn cô chăm chú như thế?

“Cậu biết tôi dạ dày không tốt à?” Tiêu Dĩ Hàn lúc này dường như có chút cảnh giác.

Lý Tuyết Y không biết trả lời thế nào, “Tôi nghe cô Hà nói.” Cô vội vàng lẩn về lớp, chuyện cậu có bệnh dạ dày này, hiện tại gần như không ai biết.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn Lý Tuyết Y một lúc lâu bằng ánh mắt u ám, rồi mới bước vào lớp cùng nhau ăn cơm.

Chiều hôm đó khi tan học, Tiêu Dĩ Hàn có việc nên không hướng dẫn Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y chậm rãi thu dọn cặp sách, hôm nay tương đương với việc nghỉ ngơi một chút, ngày mai là thứ Bảy.

Có thể nghỉ ngơi, Tiêu Dĩ Hàn cũng không biết đi đâu, có lẽ là bận làm thêm gì đó.

Cô đeo cặp sách ra khỏi lớp một mình, vừa ra đến tầng dưới lầu thì bị chặn lại, là nữ chính Trang Tình.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Trang Tình với vẻ mặt lạnh lùng nói với Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y chỉ cần dùng ngón chân cũng biết chắc chắn là về chuyện Tiêu Dĩ Hàn, “Nói ở đây đi, dù sao xung quanh cũng không có ai.”

Các bạn học gần như đã đi hết, chỉ còn lại một vài người lác đác đi về phía cổng trường.

“Về sau cậu có thể không quấy rầy Tiêu Dĩ Hàn nữa không?” Trang Tình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Lý Tuyết Y có chút ảo não, “Cái này thì không được.” Để sống sót, cô phải tiếp tục tiếp xúc với Tiêu Dĩ Hàn, hơn nữa Tiêu Dĩ Hàn có thể giúp cô làm bài tập, cách cậu dạy cũng rất hiệu quả với cô.

Nói thật, suy nghĩ lại cô thật sự đã lợi dụng Tiêu Dĩ Hàn không ít, phí phụ đạo của cậu chắc chắn là rất cao.

Trang Tình nghe vậy mặt đã tái xanh, cắn môi, “Tại sao chứ?” Tại sao không được, Tiêu Dĩ Hàn nhìn là biết không thích Lý Tuyết Y.

“Có nhiều lý do, nhưng những chuyện này cũng không ngăn cản cậu theo đuổi lớp trưởng Tiêu, nhưng tôi vẫn khuyên cậu, sắp thi đại học rồi, tập trung vào việc học thì sẽ tốt hơn.”

Nói xong, Lý Tuyết Y cảm thấy mình hình như không có tư cách nói câu này, dù sao thành tích của cô cũng không tốt.

“Đương nhiên tôi cũng không có tư cách nói lời này, chỉ là nhắc nhở thôi.” Lý Tuyết Y nghĩ một chút rồi nói tiếp.

Trang Tình lạnh lùng nhìn cô, “Tôi không quan tâm cậu có ý định gì, hy vọng cậu hiểu rõ Tiêu Dĩ Hàn sẽ không để mắt đến cậu.” Điểm thi có hai điểm ư?
 
Chương 35


Lý Tuyết Y mặc dù chưa bao giờ tưởng tượng đến việc có bất kỳ phát triển nào về tình cảm với Tiêu Dĩ Hàn, nhưng bị người khác coi thường như vậy, không khỏi cảm thấy trong lòng không được thoải mái.

“Cậu thích Tiêu Dĩ Hàn thì cứ thích, tại sao phải hạ thấp tôi?” Cô thừa nhận thành tích của mình quả thật không tốt, nhưng tại sao vì vậy Tiêu Dĩ Hàn lại không thích cô?

Trang Tình cười nhạt, “Cậu thật sự tốt hơn trước một chút, nhưng chỉ là ưu thế về ngoại hình, nhiều nhất chỉ là một kẻ vô dụng.”

Lý Tuyết Y không biết nói gì, “Cậu công kích cá nhân quá đáng!” Không trách được cô ta có thể ở bên cạnh Lãnh Khiếu Vũ.

Dù sao cô cũng nhìn câu chuyện từ góc độ của Thượng đế, chỉ cảm thấy nữ chính công kích thật đã, còn giờ đây cô trở thành người bị công kích, bực bội vô cùng.

“Tôi cũng chỉ muốn nói với cậu, nhận thức rõ thực tế, đừng gây rắc rối không cần thiết, Tiêu Dĩ Hàn không phải là người mà cậu có thể với tới.” Trang Tình lạnh lùng nói xong câu này rồi quay người rời đi.

Lý Tuyết Y: “….” Cô có phải bị nữ chính ghi hận rồi không? Còn bị coi thường như vậy?

Nếu đã bị ghi hận, thì đừng quan tâm đến việc tương lai cô có bị trả thù hay không, sau này không cần phải lo lắng về nữ chính Trang Tình, dù sao thì giá trị thù hận nhiều một chút hay ít một chút cũng không khác biệt gì.

Lý Tuyết Y về đến nhà, trong lòng cảm thấy không thoải mái, thật sự rất bực mình, tự trách mình lúc đó không phản ứng tốt, đáng ra cô nên phản bác lại mạnh mẽ hơn.

Vào thứ Bảy, Lý Tuyết Y bị gọi dậy ăn sáng từ sớm, vì cô có vẻ không thích ra ngoài, khiến mẹ cô hoảng sợ, tưởng rằng mình quản lý quá nghiêm khắc, nên nhất quyết bắt Lý Tuyết Y ra ngoài đi dạo một chút.

Lý Tuyết Y không thể phản kháng, nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mắt, “….”

Được thôi, ra ngoài dạo một chút cũng không tệ, xem thử hoàn cảnh ở thế giới này ra sao.

Đó là Tiêu Dĩ Hàn! Lý Tuyết Y lập tức trốn sau cột, Tiêu Dĩ Hàn đang phát tờ rơi, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ngay cả khi cậu có vẻ mặt như núi băng, cũng có nhiều cô gái đến lấy tờ rơi từ tay cậu.

Cô không cần nghĩ cũng biết những người này không phải đến vì tờ rơi, nhìn những cô gái đã lấy tờ rơi kia, bọn họ đi xa mà vẫn quay đầu nhìn về phía Tiêu Dĩ Hàn, may mà bên đó là công viên, không phải đường phố.

Lý Tuyết Y nhìn mà không khỏi chậc lưỡi, không hổ danh là nam chính, thân người như ngọc tiên khí thoát tục.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả tờ rơi trong tay Tiêu Dĩ Hàn đã hết, thậm chí có một số cô gái còn đi qua đi lại hai ba lần, ánh mắt gần như dán chặt vào người Tiêu Dĩ Hàn.

Chậc chậc chậc… Sức hút không phải bình thường, ở bên kia cũng có người phát tờ rơi, trên mặt hiện rõ sự ghen tị.

Khi Tiêu Dĩ Hàn phát xong tất cả tờ rơi, Lý Tuyết Y lén lút chạy đến sau lưng Tiêu Dĩ Hàn, một cái vỗ vào vai cậu.

“Lớp trưởng Tiêu?” Lý Tuyết Y ngẩng mặt cười đến sáng lạn.

Tiêu Dĩ Hàn dường như không tò mò về sự xuất hiện của cô, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bước nhanh về một hướng khác.

“Sao vậy? Thấy tôi cậu không vui sao?” Lý Tuyết Y kéo tay áo cậu.

Tiêu Dĩ Hàn để mặc cô kéo tay áo, “Tôi đang làm việc.” Ánh mắt lạnh lùng liếc về phía cô.

Lý Tuyết Y đành phải buông tay, “Vậy thì được, cậu bận, có gì tôi có thể giúp không?”

Tiêu Dĩ Hàn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông vội vã đi đến, “Cuối cùng cũng tìm được cậu, nhanh lên, nếu không chúng tôi xong rồi.”

Trịnh Phi kéo Tiêu Dĩ Hàn, chạy lên tầng trên phía trước, Lý Tuyết Y theo sau Tiêu Dĩ Hàn chạy đi.

Lên đến tầng ba, có vẻ như là một công ty internet không lớn không nhỏ, Lý Tuyết Y nhìn quanh một chút.
 
Chương 36


Công ty vốn không đông người, lúc này lại tụ tập quanh một bàn máy tính, càng thêm vắng vẻ.

Tiêu Dĩ Hàn bị Trịnh Phi kéo đến trước bàn máy tính có nhiều người vây quanh, “Nhanh lên! Tôi không chống đỡ nổi nữa.”

Người ngồi trước bàn máy tính gõ phím rất nhanh, đã có phần cố hết sức.

Lý Tuyết Y không khỏi bước lên vài bước, rốt cuộc là chuyện gì thế?

“Đến rồi đến rồi, nhanh để Dĩ Hàn tiếp quản đi.” Trịnh Phi lau mồ hôi trên trán.

Chỉ thấy Tiêu Dĩ Hàn ngồi trước bàn, tốc độ gõ phím còn nhanh hơn người đàn ông lúc nãy một chút, rất nhanh, Lý Tuyết Y đã thấy đám đông căng thẳng hồi hộp, không lâu sau đều thở phào nhẹ nhõm, như thể mọi thứ đã được Tiêu Dĩ Hàn khởi tử hồi sinh.

“Xong rồi.” Tiêu Dĩ Hàn nâng tay gõ phím lên, tay phải chuyển sang cầm chuột.

Trịnh Phi và những người trong công ty gần như sắp ngất xỉu, “Sau này ai trong mọi người cũng không được để Dĩ Hàn làm việc khác.” Trịnh Phi nghiêm khắc cảnh báo bọn họ, suýt chút nữa thì công ty xong đời.

Thời gian Tiêu Dĩ Hàn đi học thì bọn họ đã mời một cao thủ khác, nhưng phí quá cao, người ta cũng kiêu ngạo.

May mà có Tiêu Dĩ Hàn làm trụ cột, giá cả cậu cũng không thấp, đãi ngộ cũng như nhân viên chính thức, biết gia đình cậu khó khăn, Trịnh Phi cảm thấy Tiêu Dĩ Hàn tương lai chắc chắn sẽ có triển vọng.

Nhân viên trong công ty gật đầu, thực ra bọn họ không có ý định làm khó Tiêu Dĩ Hàn, chỉ muốn cậu ra ngoài đi lại một chút, ngồi trước máy tính đã hơn nửa ngày, cậu còn nhỏ, không thể ngồi mãi, bọn họ cũng muốn ra ngoài nhưng có ra ngoài được đâu.

Mà ai nào biết chỉ trong chốc lát lại bị người khác gây rắc rối, may mà Tiêu Dĩ Hàn trở về kịp thời.

Lý Tuyết Y mặc dù không hiểu, nhưng cũng đủ để thấy nam chính được công ty này yêu quý như thế nào.

“À? Đây là ai vậ?” Trịnh Phi mới chú ý đến Lý Tuyết Y, nhìn bộ dáng của cô đẹp đến ngỡ ngàng.

Nhân viên trong công ty nhìn Lý Tuyết Y đứng yên lặng bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn, nhìn kỹ một chút thì đều ngẩn người.

Lý Tuyết Y cảm thấy hơi ngại ngùng, “Xin chào, em là bạn học của Tiêu Dĩ Hàn, gọi em là Tuyết Y là được.”

Trịnh Phi từ sự ngạc nhiên tỉnh lại, “Cô bé này bộ dáng thật xinh đẹp đấy.”

Các nhân viên trong công ty đều chìm đắm trong vẻ xinh đẹp của Lý Tuyết Y, bọn họ chưa bao giờ thấy một cô gái xinh như vậy.

Lý Tuyết Y ngại ngùng cười một cái, “Vậy em không làm phiền mọi người nữa.” Dù sao đây cũng là công ty mà Tiêu Dĩ Hàn làm việc, không thể ảnh hưởng đến cậu.

“Dĩ Hàn, cậu đưa bạn học về đi nhé.” Trịnh Phi cười chỉ Tiêu Dĩ Hàn, cô bé này không tệ, nếu sau này có thể trở thành vợ của Dĩ Hàn thì đứa trẻ sinh ra chắc chắn sẽ rất đẹp.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng đứng dậy, “Đi thôi.”

Lý Tuyết Y vội vàng chào tạm biệt Trịnh Phi và mọi người, theo sau Tiêu Dĩ Hàn ra khỏi công ty.

“Cậu cứ bận đi, tôi về trước.” Lý Tuyết Y nói.

Tiêu Dĩ Hàn không nói gì, đứng thẳng người nhìn theo Lý Tuyết Y rời đi.

Lý Tuyết Y thấy cậu làm việc tại công ty, không ngừng thán phục, không hổ danh là học thần, ngay cả công ty làm việc cũng khác biệt.

Tin rằng nếu không có nhà họ Tiêu, với chỉ số IQ cao của Tiêu Dĩ Hàn, cậu chắc chắn cũng có thể tạo dựng sự nghiệp tốt.

Lý Tuyết Y đi dạo một vòng, nơi này không lớn, nhận ra việc đi dạo một chút cũng rất tốt, một ngày vui chơi nhanh chóng đến tối.
 
Chương 37


Tại một biệt thự

“Khiếu Vũ, khả năng của cậu không tốt lắm.” Một người đàn ông đẹp trai lắc ly rượu vang trong tay.

Lãnh Khiếu Vũ ngẩng mặt dựa vào sofa, không lên tiếng đáp lại.

“Người từng theo đuổi cậu cậu còn không làm được gì, lại còn bị Trang Tình kiểm soát trong tay.” Trần Quý Nam với vẻ đẹp quỷ quyệt, mang theo ý cười chế nhạo.

“Thì sao, là tôi tự nguyện.” Lãnh Khiếu Vũ ngồi thẳng dậy, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, cậu ta có thể tự nguyện với Trang Tình, nhưng Lý Tuyết Y thì không.

Ba lần bốn lượt từ chối cậu ta, Lãnh Khiếu Vũ thậm chí đã nghĩ ra cách để bỏ rơi cô.

Trần Quý Nam cười nhẹ, “Thật sao?” Nhấp một ngụm rượu vang.

“Đương nhiên.” Trang Tình là người cậu ta yêu quý, làm sao lại mang ra so với Lý Tuyết Y.

Trần Quý Nam thì có chút tò mò, “Trang Tình có sức hấp dẫn lớn vậy sao?” Đến mức khiến Lãnh Khiếu Vũ mê mẩn như thế, hắn ta cũng muốn gặp thử.

Lãnh Khiếu Vũ có chút cảnh giác, “Không hẳn, chỉ là hợp khẩu vị của tôi thôi.”

Trần Quý Nam cười khẽ, ánh mắt quỷ quyệt chăm chú nhìn vào ly rượu.

“Sắp tới sẽ là sinh nhật tôi, cậu cũng đừng quên đến đấy nhé.” Lãnh Khiếu Vũ nhắc nhở.

Trần Quý Nam giơ ly rượu về phía cậu ta, “Đương nhiên sẽ không quên.”

Lý Tuyết Y không biết Lãnh Khiếu Vũ lại quá đáng đến như vậy, kỳ nghỉ đã qua, thời gian đi học trôi qua rất nhanh, chớp mắt một tuần lại trôi qua.

Trong tuần này, cô không gặp Lãnh Khiếu Vũ và Trang Tình nhiều, khi nhận thấy sự tồn tại của bọn họ, Lý Tuyết Y nhanh chóng tránh xa, không thể gây rắc rối, cô còn trốn tránh không được sao?

Khi ở bên Tiêu Dĩ Hàn, cô càng cảm thấy thoải mái hơn, “Lớp trưởng Tiêu, thứ Bảy này cậu có thời gian không?”

Lý Tuyết Y tiến lại gần Tiêu Dĩ Hàn, gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cô hơi ngẩn ra, thoáng lùi lại một chút.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi môi cô vài giây, “Có chuyện gì?”

Lý Tuyết Y cười ngồi bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn, sát vào vai cậu, “Ừm~ chỉ là khi cậu tan làm ăn cơm, tôi mời cậu ăn tối được không?”

Tiêu Dĩ Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt như băng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, “Ừ.”

Nghe cậu đồng ý, Lý Tuyết Y lại mềm mại nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp với đôi môi hồng hào, Tiêu Dĩ Hàn không rời mắt khỏi cô.

“Tại sao thái độ của cậu đối với tôi lại thay đổi đột ngột như vậy?” Tiêu Dĩ Hàn lần đầu tiên hỏi Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y cũng không ngờ cậu lại hỏi câu này, “Đột nhiên tôi nhận ra hành động của tôi không đúng, thực ra một đêm nọ tôi đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ tôi hơi quá đáng, vì vậy tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu.”

“Cậu còn trách tôi không?” Lý Tuyết Y có chút cẩn trọng dò hỏi.

Tiêu Dĩ Hàn với gương mặt như ngọc vẫn nhìn thẳng vào Lý Tuyết Y, thấy cậu mãi không trả lời, cô có chút lo lắng.

“Cậu sẽ không ghi hận trong lòng đấy chứ?” Lý Tuyết Y nắm lấy cánh tay cậu, tiến lại gần hỏi.

Hai đôi con ngươi như nước mùa thu đầy lo lắng, lúc này khoảng cách còn gần hơn trước, Tiêu Dĩ Hàn nhìn vào bờ môi đỏ mọng của Lý Tuyết Y.

“Ừ.” Tiêu Dĩ Hàn phản ứng đáp lại theo bản năng, khiến Lý Tuyết Y hoàn toàn hoang mang.

“Tại sao?” Lý Tuyết Y không hiểu, liệu lỗi lầm của nguyên chủ với cậu liền có thể cứ như thế mà không thể thay đổi được sao?

“Muốn biết sao?” Giọng Tiêu Dĩ Hàn dường như mang theo một loại mê hoặc.

Lý Tuyết Y ngây ngất chìm đắm trong đôi mắt như ngọc lưu ly của cậu, “Muốn...”

Tiêu Dĩ Hàn đột nhiên tiến gần vào tai cô, đôi môi như vô tình chạm vào vành tai của Lý Tuyết Y, khiến cô cảm thấy như bị bỏng.

“Vậy thì mỗi môn thi trên 90 điểm, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dĩ Hàn vang lên bên tai Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y: “!!” ‘Xoạt’ đột ngột đứng dậy.

“Mỗi môn 90 điểm!! Nói đùa hả?? Cậu nghĩ tôi có trí óc như cậu sao!” 75 điểm đã khó khăn lắm rồi, giờ lại yêu cầu 90 điểm? Điều này không khác gì lấy mạng cô!

Tiêu Dĩ Hàn rời mắt, “Tôi gần như đạt điểm tối đa mỗi môn.”

Lý Tuyết Y: “....” Được! Đại lão trâu bò! Đại lão học thần, cô không thể chọc vào nổi!

“Vậy thì tôi không nghe nữa.” Ghi hận thì ghi hận đi, Lý Tuyết Y tức điên, vấn đề là cô không thể thi được! Trong não cô thật sự không chứa nổi những thứ này.

Tiêu Dĩ Hàn phớt lờ vẻ mặt tức giận của cô, “Tùy cậu.” Một chút cũng không có ý định dỗ dành Lý Tuyết Y.

Trong lòng Lý Tuyết Y lại không cam lòng, “Cậu nói đi, rốt cuộc tại sao?”

Tiêu Dĩ Hàn dừng lại động tác lật sách, “90 điểm.” Đôi môi mỏng hé mở.

Lý Tuyết Y tức điên, “Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa!” Cô đứng dậy tức giận định rời đi, nhưng vừa quay lưng lại, cổ tay mảnh khảnh đã bị nắm chặt, có lẽ do cô hành động hơi mạnh, không ngờ Tiêu Dĩ Hàn sẽ nắm lấy tay cô.

Cô ngã ngồi vào lòng Tiêu Dĩ Hàn, bất ngờ không kịp đề phòng cơ thể hai người dính sát vào nhau.
 
Chương 38


Lý Tuyết Y mặt đỏ như gấc, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi mắt to tròn vì hoảng mà mở lớn, đôi môi như trái anh đào rông thật quyến rũ.

Trong ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn, sắc tối hiện lên, một lúc sau, cậu siết chặt cổ tay Lý Tuyết Y, “Cậu còn muốn ngồi bao lâu nữa?”

Lý Tuyết Y mặt đỏ bừng, “Tôi... tôi không cố ý, đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý định chiếm lợi của cậu...” Nói xong cô cảm thấy không ổn, cô không nên giải thích, cả hai đều biết đây là một sự ngoài ý muốn.

Vội vàng đứng dậy, nhưng quên mất cổ tay vẫn còn trong tay Tiêu Dĩ Hàn, vừa đứng dậy cả người lại không đứng vững, lại trực tiếp ôm chặt lấy Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y một tay nắm chặt áo trên vai Tiêu Dĩ Hàn, đúng lúc hai người mặt đối mặt rất gần, nếu không nhờ cô kịp thời nắm chặt áo cậu, có lẽ hai người đã hôn nhau luôn rồi.

Không khí mờ ám hỗn loạn bao quanh hai người, Tiêu Dĩ Hàn thở ra có phần nặng nề hơn.

Lý Tuyết Y mặt đỏ tim đập nhanh, “Tôi... tôi... cậu buông tay tôi ra.” Giọng nói mềm mại như mang theo chút vị ngọt.

Tiêu Dĩ Hàn nuốt nước bọt, giọng khàn khàn, “Đi đâu? Hôm nay chưa ôn bài.”

“Ừm... tôi không đi.” Lý Tuyết Y nói một cách mềm mại, khiến người khác muốn ôm chặt vào lòng.

“Chậc.” Một âm thanh không kiên nhẫn vang lên bên ngoài cửa lớp.

Lý Tuyết Y cuống quýt từ trong lòng Tiêu Dĩ Hàn đứng dậy, nhanh chóng nhìn về phía cửa lớp, là Lãnh Khiếu Vũ.

Trang Tình không có ở đó, Lý Tuyết Y nhìn thấy cậu ta, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, định coi như không thấy cậu ta.

“Giữa ban ngày ban mặt, không nghĩ đến hậu quả sao?” Lãnh Khiếu Vũ cười nhạo chất vấn.

Lý Tuyết Y lườm một cái, “Nhà cậu ở biển à?”

Lãnh Khiếu Vũ sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, “Muốn tôi mặc kê cậu cũng được, làm bạn gái của tôi ba ngày.”

Lý Tuyết Y cảm thấy khó chịu, “Cậu không phải luôn miệng nói tôi không bằng một sợi tóc của Trang Tình sao? Cậu không sợ Trang Tình tức giận?”

“Cậu quả thật kém hơn, nhưng tôi cần cậu làm bạn gái tôi ba ngày.” Lời nói căn bản không có chút tình cảm nào, chỉ có sự khinh thường và kiêu ngạo.

Lý Tuyết Y nhận ra điều gì đó, nghĩ đến những tình tiết phim truyền hình khi các chàng trai cá cược xem ai có thể theo đuổi một cô gái trong vài ngày mà định thắng thua.

“Cậu có phải đang cá cược với người khác không?” Lý Tuyết Y thẳng thắn vạch trần cậu ta.

Lãnh Khiếu Vũ không ngờ cô lại nhận ra, “Cũng không đến nỗi như đầu heo, bạn gái ba ngày cũng chỉ coi như thế.”

Nếu nói trước đây Lý Tuyết Y ghét Lãnh Khiếu Vũ, giờ đây thật sự cảm thấy ghê tởm, “Tôi không có thời gian rảnh để chơi với cậu, thật trẻ con và phiền phức.”

Cô trừng mắt liếc nhìn Lãnh Khiếu Vũ, quay lại đối diện với Tiêu Dĩ Hàn, vẫn là nam chính dễ nhìn, đúng lúc có thể lấy rửa mắt.

Lãnh Khiếu Vũ khoanh tay bước tới, định nắm lấy cổ áo của Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y chỉ cảm thấy chóng mặt, khi hồi phục lại tinh thần, cô đã đứng sau lưng Tiêu Dĩ Hàn như hoa như ngọc.

“Bắt nạt bạn nữ? Mày cũng thật có mặt mũi.” Lời nói của Tiêu Dĩ Hàn lạnh như băng, ánh mắt thì lành lạnh nhìn thẳng vào Lãnh Khiếu Vũ.

Lãnh Khiếu Vũ nắm không trúng, cười lạnh một tiếng thu tay lại, “Còn mày ngược lại cũng có gan đấy! Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đáng tiếc hai người không xứng.”

Lý Tuyết Y thò đầu ra, “Chúng tôi có xứng hay không thì không biết, còn đồ lưu manh cậu chỉ biết đe dọa người khác.”

Lãnh Khiếu Vũ tức mà bật cười, “Ra đây! Tôi sẽ đánh cậu nhẹ một chút.”

Lý Tuyết Y núp sau lưng Tiêu Dĩ Hàn, nắm chặt áo cậu trốn phía sau.

“Tránh ra, nếu không tao sẽ đánh luôn cả mày.” Lãnh Khiếu Vũ nói với Tiêu Dĩ Hàn đầy vẻ tàn bạo.

Tiêu Dĩ Hàn không hề động lòng, “Người nên đi là mày.”

Trong lòng Lý Tuyết Y thầm kêu thật ngầu, nhưng cô lại lo lắng Tiêu Dĩ Hàn bị bắt nạt.

“Đủ rồi! Lãnh Khiếu Vũ, bắt nạn bạn học thì cậu có bản lĩnh, có bản lĩnh thì học cho tốt vào đi! Thế này thì tính là năng lực gì?” Lý Tuyết Y lại thò đầu ra nói.

Lãnh Khiếu Vũ giơ tay định bắt lấy Lý Tuyết Y, nhưng tay vừa mới ra đã bị Tiêu Dĩ Hàn nắm lại, Lý Tuyết Y lo lắng tưởng hai người sẽ đánh nhau, đang nghĩ làm sao khuyên can thì.

Tiêu Dĩ Hàn với một chiêu cầm nã thủ hoàn hảo đã đè Lãnh Khiếu Vũ xuống bàn.

Lý Tuyết Y: “!!” Mắt mở to như đồng xu, cao thủ! Đây là cao thủ đấy!
 
Chương 39


Lãnh Khiếu Vũ không nhịn được kêu lên, “Buông ra! Có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh một trận.” Có lẽ chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như vậy.

“Mày không xứng.” Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nói.

“Phốc!” Lý Tuyết Y không nhịn được cười ra tiếng, nếu cô là Lãnh Khiếu Vũ thì thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Cậu nói cậu có xấu hổ không, Lãnh Khiếu Vũ, phỏng vấn cảm giác của cậu thế nào?” Lý Tuyết Y cười rất đắc ý.

Lãnh Khiếu Vũ giãy giụa nhưng không thoát ra được, bị đè chặt trên bàn, thật không biết sức lực của cậu lại mạnh đến vậy.

Tiêu Dĩ Hàn bất đắc dĩ với sự nghịch ngợm của Lý Tuyết Y, thả Lãnh Khiếu Vũ ra, “Ra ngoài.” Nói xong với vẻ mặt không cảm xúc phun ra hai chữ.

Lãnh Khiếu Vũ ôm cánh tay, gương mặt đẹp trai đầy đau đớn, “Mày chờ đấy! Tao nhất định sẽ không tha cho hai đứa bây!”

Lý Tuyết Y cười không ngừng, “Cậu có phải còn muốn nói câu ‘Tôi sẽ trở lại’ nữa không?” Cô làm mặt quỷ với cậu ta, tự mãn đứng bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn, tay vẫn nắm lấy góc áo của cậu.

Lãnh Khiếu Vũ tức giận đến đỏ mặt tía tai, “Cậu đừng có kiêu ngạo, chờ đấy!” Nghiến răng nghiến lợi ôm cánh tay phẫn nộ bỏ đi.

“Cậu thật lợi hại mà!” Lý Tuyết Y không biết Tiêu Dĩ Hàn lại có tài năng như vậy, ngẩng đầu lên, đôi mắt như nước mùa thu lấp lánh ánh sao.

Ngay sau đó, cô lại nghĩ đến nguyên chủ mỗi lần bắt nạt nam chính, nam chính đều không đánh nguyên chủ, nhưng nguyên chủ hình như không ra tay, tối đa chỉ đẩy một cái, có lẽ không có cơ hội để phản công.

“Vậy trước đây tại sao cậu lại khoan dung với tôi như vậy?” Lý Tuyết Y hỏi.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, “Không muốn có tiếp xúc cơ thể với cậu.” Rõ ràng lúc đó ghét “Lý Tuyết Y” đến mức không muốn chạm vào.

Lý Tuyết Y: “....” Nói như vậy, nguyên chủ còn không bằng Lãnh Khiếu Vũ sao?

“Vậy bây giờ cậu vẫn ghét tôi như vậy sao?” Lý Tuyết Y định chạm vào cậu, không phải là ghét cô chạm vào sao? Cô muốn chạm chạm chạm!

Nắm lấy cánh tay cậu không buông, xem cậu có phản ứng gì, Lý Tuyết Y nghiêng đầu cười nhìn cậu, Tiêu Dĩ Hàn nhàn nhạt nhìn Lý Tuyết Y.

“Còn ghét không, còn ghét không, còn ghét không?” Lý Tuyết Y đã dám ở bên cậu nên cũng lớn gan hơn, dám chạm vào má cậu.

Bàn tay ngay lập tức bị nắm chặt, Tiêu Dĩ Hàn mạnh mẽ kéo Lý Tuyết Y lại, Lý Tuyết Y cả người đổ vào cậu, hai người lại gần nhau hơn.

Lý Tuyết Y ngước nhìn Tiêu Dĩ Hàn, đôi môi anh đào hơi mở ra như thể mời gọi, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.

“Tôi... tôi không cố ý.” Cô tự xin lỗi trước, dù sao cũng là cô đã trêu chọc Tiêu Dĩ Hàn trước.

Tiêu Dĩ Hàn buông tay, “Ôn bài.” Lạnh giọng nói xong rồi ngồi xuống.

Lý Tuyết Y ôm mặt đỏ bừng của mình, vẫn không thể dễ dàng trêu chọc cậu, vội vàng ngồi xuống nghe cậu phụ đạo.

Tiếp theo sau đó, Lãnh Khiếu Vũ không còn chủ động tìm Lý Tuyết Y nữa, không biết có phải là cảm thấy xấu hổ hay không.

Trang Tình thì đã nhìn thấy vài lần từ xa, Lý Tuyết Y chủ động tránh đi, không tất yếu phải gây ra nhiều chuyện như vậy.

Đến thứ bảy, Lý Tuyết Y mang theo món ăn tự làm, còn mang cho Tiêu Dĩ Hàn một chai nước trái cây tốt cho dạ dày, đứng dưới công ty nơi cậu làm chờ cậu xuống.

Không lâu sau, Lý Tuyết Y đã thấy bóng dáng Tiêu Dĩ Hàn, cô vẫy tay về phía cậu, xung quanh có rất nhiều ghế gỗ dài, cô đã chiếm trước một chỗ ngồi.

Tiêu Dĩ Hàn có lẽ không nghĩ rằng Lý Tuyết Y lại biết nấu ăn, cô không muốn cậu ăn những món có hại cho dạ dày, nên đã làm những món ăn nhẹ nhàng, hương vị rất ngon.

“Uống nước trái cây trước đi.” Lý Tuyết Y đưa chai nước cho Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn nhận lấy chai nước từ tay cô, ngửa đầu uống hết, thấy cậu ủng hộ như vậy, Lý Tuyết Y cảm thấy vui vẻ.

“Những món này đều tốt cho dạ dày, cậu phải ăn nhiều vào, giữ gìn sức khỏe nhé.” Lý Tuyết Y vừa mở nắp hộp bảo quản vừa nói.

Tiêu Dĩ Hàn chăm chú nhìn Lý Tuyết Y, có vẻ như không ngờ cô lại nói những lời này với cậu.

“Sau này vào dịp lễ, tôi sẽ nấu cơm ăn cùng cậu, thế nào? Có cảm động không? Có muốn rơi nước mắt không?” Lý Tuyết Y mềm mại cười nói.

Tuy nhiên, Tiêu Dĩ Hàn chỉ im lặng ăn, Lý Tuyết Y chu môi, cảm thấy không dễ thương chút nào.

Mối quan hệ của hai người dần dà đã trở nên sâu sắc hơn, sau kỳ nghỉ, vào thứ Hai khi Lý Tuyết Y đến trường, đúng lúc trên đường gặp Tiêu Dĩ Hàn.

Cô phấn khởi chạy tới, đặt tay lên vai Tiêu Dĩ Hàn, giơ một ngón tay chỉ vào cậu, Tiêu Dĩ Hàn vừa quay mặt lại, ngón tay cô vừa đụng vào má của cậu.

Lý Tuyết Y cảm thấy thật đáng yêu, cười rất vui vẻ, “Hôm nay chúng ta gần như cùng ra ngoài.”

Tiêu Dĩ Hàn với vẻ đẹp tựa như ngọc, bất ngờ không có dấu hiệu tức giận, để cô tự do đùa nghịch.

“À này, sinh nhật cậu là khi nào?” Lý Tuyết Y tò mò hỏi.

Tiêu Dĩ Hàn không trả lời câu hỏi của Lý Tuyết Y, bước chân nhanh hơn, Lý Tuyết Y không thể đuổi kịp, nắm lấy cánh tay của Tiêu Dĩ Hàn, cố gắng để cậu kéo cô đi.

Tiêu Dĩ Hàn dừng bước, quay sang nhìn Lý Tuyết Y với vẻ không hiểu, Lý Tuyết Y hơi chu môi.

“Cậu lúc nào cũng đi nhanh như vậy, một bước của cậu bằng hai bước của tôi, nếu cậu đi nhanh như vậy thì kéo tôi đi luôn đi.” Mỗi lần cô đều đuổi theo mà mệt phờ.

“Buông ra.”

“Không buông không buông, cậu có giỏi thì hất tôi ra đi.”

“Đừng có làm loạn.”

“Tôi có làm loạn đâu? Ai bảo cậu không đợi tôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top