Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để

Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để
Chương 60


Buổi tối, Hạ Chiếu không biết từ đâu trở về, đứng bên giường Diệp Trấp Đào, nhìn thấy trên giường có thêm hai người, đầu xuất hiện hàng loạt dấu hỏi.

Có phải hắn đã đi nhầm phòng không???

Tất nhiên là hắn không đi nhầm phòng, hai người trên giường chính là bà lão và tôn nữ mà Diệp Trấp Đào đã nhận nuôi chiều nay.

Thấy hắn, bọn họ căng thẳng co rúm lại thành hai đống.

Hạ Chiếu: “……”

Diệp Trấp Đào từ sau bình phong thò đầu ra, “Hạ tướng quân, tôn nữ của bà lão bị sốt, là ta tự ý chủ trương giữ lại.”

Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên trong đêm trăng thanh nước biếc, mang theo chút căng thẳng khó nhận thấy.

“Không sao.”

Nghe thấy hắn không có ý trách móc, lòng Diệp Trấp Đào mới thở phào nhẹ nhõm, hai tổ tôn trên giường càng ngàn ân vạn tạ.

Diệp Trấp Đào tưởng Hạ Chiếu sẽ lập tức rời đi, nhưng không ngờ hắn đi thẳng về phía bình phong, thấy nàng, mày nhíu lại như thể có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

“Nàng cứ ngủ như vậy sao?”

Hạ Chiếu chỉ vào nàng, nói về việc nàng mặc nhiều áo quần và nằm trên một chiếc chăn mỏng, co ro trên chiếc tháp nhỏ.

“Cũng không có giường thừa, như vậy cũng tạm được, mà ta mặc nhiều lắm, không lạnh chút nào, ắt xì—”



Chưa nói hết câu, nàng lại hắt hơi, khiến những gì nàng vừa nói không còn chút sức thuyết phục nào.

“Thật sự không lạnh,” Nàng yếu ớt nói, sợ Hạ Chiếu đổi ý, đuổi hai tổ tôn đó đi. May mà Hạ Chiếu không có khả năng đọc tâm, nếu hắn biết Diệp Trấp Đào nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ tức giận cười nhạo ngay tại chỗ, rồi nói ‘ta ở trong lòng nàng lại thấp kém như vậy sao?’

Hạ Chiếu mặt tối sầm, bế Diệp Trấp Đào lên.

Diệp Trấp Đào: “!”

Sao lại như vậy nữa?

Nàng cứng đờ không dám động đậy, sợ động tĩnh quá lớn sẽ đánh thức những người khác trong phủ, Hạ Chiếu ôm nàng qua sân, vào phòng hắn, đặt nàng lên giường của hắn.

“Cái này cái này…”

Diệp Trấp Đào hoàn toàn không biết nói gì, Hạ Chiếu ấn đầu nàng vào n.g.ự.c hắn, không cho từ chối, “Ngủ đi.”

Diệp Trấp Đào: “……”

Nàng ghé vào trên n.g.ự.c Hạ Chiếu, đầu tựa vào cổ hắn, như một cặp phu thê đã cưới nhau nhiều năm.

Nhận thức này khiến mặt nàng đỏ bừng.

Nàng thấy thật kỳ lạ, trước đây không mặc gì mà còn nhiều lần tiếp xúc thân mật không hề xấu hổ, giờ chỉ nằm trên cùng một chiếc giường đã khiến nàng xấu hổ không chịu nổi.

Nàng hồi hộp và lo lắng hỏi Hạ Chiếu, “Hạ tướng quân, trong viện ngươi sẽ không có người khác đến chứ?”

Nếu không may ngày mai nàng ngủ nướng, bị người khác phát hiện nàng ở đây, phủ tướng quân sẽ náo loạn lên mất!



Hạ Chiếu: “Không có ai đến, nàng cứ yên tâm ngủ đi.”

“Ồ,” Nàng mặt đỏ ửng điều chỉnh lại tư thế, chuyển từ nằm sấp sang dựa.

Nhắm mắt lại một lúc, nhưng nàng phát hiện mình không dễ ngủ như hôm qua. Có lẽ do ban ngày có quá nhiều chuyện, giờ đây tâm trí như thủy triều.

Thêm vào đó, những ngày này, Hạ Chiếu luôn ra đi sớm về muộn, nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy nàng mở miệng hỏi: “Hạ tướng quân, gần đây có chuyện gì xảy ra không?”

Hạ Chiếu thở dài: “Sắp có biến động lớn.”

Diệp Trấp Đào: “!”

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, “Thánh nhân sức khỏe ngày càng yếu, trong triều phân chia thành hai phái, mỗi phái đều có quân đội riêng, ta và Quốc công đứng về phái Tam hoàng tử.”

Diệp Trấp Đào rất khẩn trương, nàng không ngờ rằng Hạ Chiếu lại nói những chuyện này với nàng, loại mưu kế chính trị như vậy, lại nói một cách tùy tiện, không sợ nàng miệng mồm lắm lời truyền ra ngoài, gán cho hắn cái tội phản nghịch, bị giam vào ngục sao?

"Vậy nên những ngày này ta đi tìm Thượng Quan Nhã chỉ vì mối quan hệ của ta với Quốc công phủ."

"À?"

Hạ Chiếu liếc nhìn nàng một cái, không hài lòng nói: "Nếu không thì nàng nghĩ những ngày này ta đi tìm Thượng Quan Nhã để làm gì?"

Làm gì? Nam chính đi tìm nữ chính không phải là điều hiển nhiên sao?

Tại sao nàng lại có cảm giác như nam chính đang báo cáo với nàng vậy!
 
Chương 61


Sức khỏe Thánh nhân ngày càng sa sút, quyền lực trong triều chia thành hai phái, một phái do Tam hoàng tử dẫn đầu, phái còn lại là nhóm tham quan ô lại ủng hộ Lục hoàng tử ——

Tần Thái úy chính là một phần của phái Lục hoàng tử, lần này thiên tai bão tuyết đã khiến các quan địa phương tham ô lương thực đều là vây cánh của Tần Thái úy. Đại nữ nhi của Tần Thái úy còn là quý phi của đương kim Thánh thượng, được Thánh thượng sủng ái, còn sinh ra Thập Nhất hoàng tử thông minh trí tuệ, vì vậy Thánh thượng luôn nhắm một mắt mở một mắt đối với hành động của Tần Thái úy.

Nếu muốn thế đạo trong sạch, phải nâng đỡ Tam hoàng tử thượng vị.

Nếu Lục hoàng tử đăng cơ, quốc gia không còn là quốc gia nữa!

Kể từ khi Diệp Trấp Đào bị thương ở chân, phủ tướng quân đã mấy ngày không phát cháo cho lưu dân ở phía tây thành, lưu dân đói đến mức bụng dán vào lưng, không khỏi bắt đầu hối hận.

Bọn họ nghĩ, nếu lúc đó bọn họ không đối xử với Diệp Trấp Đào như vậy, phủ tướng quân sẽ không cắt đứt lương thực của bọn họ! Đều do lưu dân giáp kia gây rối.

Vì vậy, một đám người đói mắt đỏ đã trói lưu dân giáp lại, kéo đến cửa phủ tướng quân.

“Hạ tướng quân! Xin ngài hãy rộng lòng từ bi cho bọn ta chút thức ăn, bọn ta đã sai.”

Những lưu dân quần áo rách rưới quỳ trên đất, đầu đập xuống đất kêu bồm bộp, Hạ Linh nhìn thấy cảnh này qua cửa sổ nhỏ, bĩu môi nói: “Sớm biết thế, sao phải làm như vậy?”

Bọn họ tưởng rằng tam ca vì Diệp Trấp Đào bị thương nên mới trút giận lên bọn họ, không còn phát cháo nữa. Thực ra là vì lương thực của phủ tướng quân đã hết sạch, không còn lương thực dư để phát.

Hạ Linh không mở cửa, nghĩ rằng một lát nữa, bọn họ sẽ nhận ra phủ tướng quân không có động tĩnh gì, tự nhiên sẽ rời đi.

Không ngờ nàng ta đã đánh giá thấp nhóm lưu dân này, bọn họ đã đói đến mức đỏ mắt, phủ tướng quân là hy vọng cuối cùng của bọn họ, làm sao có tể dễ dàng rời đi?

Bọn họ cứ tiếp tục quỳ lạy, làm cho bậc thềm của phủ tướng quân đỏ bừng lên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ có người chết.



Ngay khi Hạ Linh đang do dự không biết có nên mở cửa hay không, một lưu dân, đầu đầy máu, lặng lẽ đứng dậy, giữa đám đông rút ra một cái rìu, nói với mọi người:

“Phủ tướng quân thấy chúng ta c.h.ế.t mà không cứu, chi bằng xông vào, ăn một bữa no.”

“Đúng vậy, so với việc ngồi chờ chết, không bằng xông vào, tìm kiếm đường sống.”

Lưu dân lần lượt đứng dậy, trên đầu trên mặt của mỗi người đều dính đầy máu, như những con quỷ dữ, thẳng đứng nhìn vào cánh cửa lớn của phủ tướng quân.

Hạ Linh hoảng sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, nhìn thấy cánh cửa lớn của phủ tướng quân bị cái rìu sắc bén đập ra một vết nứt lớn.

Nàng vội vàng khóc chạy đi tìm Hạ Chiếu, “Tam ca, tam ca không hay rồi.”

Hạ Chiếu đang chuẩn bị chỉnh tề, thấy vậy, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”

“Lưu dân, bọn họ đang dùng rìu đập cửa phủ tướng quân!”

Diệp Trấp Đào mở to mắt, “Cái gì? Bọn họ to gan như vậy sao?”

Hạ Linh hoảng sợ, hoàn toàn không để ý tại sao vào sáng sớm Diệp Trấp Đào lại ở trong phòng Hạ Chiếu.

Nàng ta lắp bắp nói: “Ca ca nhanh đi đi, bọn họ sắp vào tới đây rồi.”

Hạ Chiếu không do dự, phát ra một tiếng còi, Hạ gia quân đến kịp thời trước khi lưu dân đập vỡ cửa phủ tướng quân, cưỡi thiết kỵ mã, bắt giữ đám lưu dân ngay tại chỗ.

Những lưu dân mặt mày đầy máu, kinh hoàng như ma quỷ, nằm trên đất phát ra tiếng kêu thảm thiết, miệng mắng chửi quan tham, đều là những lời rắn chuột một cổ gì đó.
 
Chương 62


Ngay lúc này, bà lão mà Diệp Trấp Đào nhận nuôi ôm tôn nữ chạy ra, lưu dân nhìn chằm chằm bà lão như nhìn một kẻ phản bội.

“Các ngươi đừng như vậy, Hạ tướng quân là người tốt, nếu không phải bọn họ không tính toán chuyện cũ cứu tôn nữ, tôn nữ của ta đã sớm mất mạng rồi.”

“Bà già c.h.ế.t tiệt, ta đã nói tại sao mấy ngày nay không thấy bà, hóa ra là đang làm phản!”

“Ta không có, ta không phải.” Bà lão nước mắt lưng tròng, liên tục phủ nhận, rõ ràng bọn họ không tin.

Người kia còn định mắng chửi, nhưng cảm thấy cổ mình đau nhói, một chiếc giày đen đạp lên cổ hắn ta, có thể đè gãy cổ hắn ta bất cứ lúc nào.

Lưu dân vừa rồi còn hung hãn lập tức thay đổi sắc mặt, không dám động đậy.

Con người là như vậy, dù trước đó có kiêu ngạo đến đâu, khi đối mặt với cái c.h.ế.t ngay gần kề, đều trở nên nhút nhát.

Những lưu dân khác kều gào ‘rắn chuột một ổ’ cũng không dám nói gì nữa.

Hạ Chiếu lạnh lùng nhìn xung quanh, dẫm mạnh xuống, người kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Thế đạo này là do quan tham hoành hành, nhưng phủ tướng quân chưa bao giờ bạc đãi các ngươi, lương thực không phải do phủ tướng quân tham ô, các ngươi không cam lòng phẫn nộ, cũng phải tìm đúng người, chứ không phải đến phủ tướng quân mà không có lý do!” Hạ Chiếu nói.

“Nhưng, bọn ta phải tìm ai?”



Một tiểu cô nương gầy gò chỉ còn xương xẩu dám hỏi.

Hạ Chiếu: “Tần Thái úy.”

***

Trong tẩm cung của quý phi, quý phi vẫn trẻ đẹp dựa vào giường mềm, dáng vẻ quyến rũ, bên cạnh có một cung nữ đang lột quýt cho nàng ta, trong thời tiết lạnh như vậy, trong cung quý phi không thiếu trái cây, có thể thấy được sự sủng ái của Hoàng đế dành cho nàng ta.

“Nữ nhi, sức khỏe của Thánh nhân dạo này thế nào?” Tần Thái úy ăn một múi quýt do cung nữ đưa tới, nhắm mắt hỏi.

“Gần đây, gần đây dùng đan dược càng nhiều, cũng không chiêu hạnh con như trước nữa.”

Đương kim Thánh thượng từ lâu đã có thói quen uống đan dược, thậm chí còn xây một cung điện trong cung để luyện đan, bình thường không có việc gì làm thì ở trong đó, có lẽ Tần quý phi đã lâu không gặp ông ta.

Tần Thái úy vuốt râu, cười đắc ý, “Có vẻ như chúng ta có thể nhanh chóng ủng hộ Lục hoàng tử thượng vị đến lúc đó nữ nhi con sẽ trở thành hoàng hậu.”

Tần Tiêu Tiêu che miệng cười, dáng vẻ như hoa nở rực rỡ.

Mặc dù Tần Tiêu Tiêu là quý phi của Thánh thượng, nhưng thực chất lại có đầu đuôi với Lục hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử mà nàng ta sinh ra không phải là huyết mạch của Thánh thượng, mà là bằng chứng cho việc thông dâm giữa Lục hoàng tử và nàng ta, đó cũng là lý do tại sao Tần Thái úy kiên quyết nâng đỡ Lục hoàng tử.



Sau khi Lục hoàng tử đăng cơ, ông ta sẽ bịa đặt một thân phận là tiểu nữ nhi của Tần gia đưa Tần Tiêu Tiêu vào cung, như vậy dù vị trí Hoàng đế là lão tử hay nhi tử, ông ta vẫn có thể đảm bảo mình là quốc trượng, thật sự đã tính toán rất hay.

“Nhưng trước khi làm được điều đó, ta phải loại bỏ Hạ Chiếu, để báo thù cho đệ đệ của con!”

Trên mặt Tần Thái úy hiện lên vẻ hận thù.

Tần Tiêu Tiêu cũng tức giận nắm chặt một quả nho, “Hạ Chiếu đã g.i.ế.c c.h.ế.t đệ đệ con, không thể để hắn c.h.ế.t quá dễ dàng! Phụ thân, chúng ta phải làm gì?”

Tần Thái úy: “Hạ Chiếu là người của phái Tam hoàng tử, Tam hoàng tử sụp đổ, Hạ Chiếu tự nhiên cũng sẽ xong đời theo.”

Ông ta đã nghĩ ra một kế sách hoàn hảo.

“Nữ nhi, con hãy dẫn Tam hoàng tử đến hoa viên phía sau… Nói hắn có ý đồ không tốt với con, hãm hại hắn.”

Tần Tiêu Tiêu có chút do dự, “Như vậy không phải Thánh thượng sẽ luận tội con sao?”

“Aiz, nữ nhi, con lo lắng quá rồi, Thánh thượng hiện nay sức khỏe đã yếu, không còn nhiều thời gian nữa, ông ta lại luôn sủng ái con, ta chỉ cần nói vài câu là có thể làm cho tội của Tam hoàng tử thành sự thật, đến lúc đó vừa tiêu diệt được Tam hoàng tử, vừa giải quyết được Hạ Chiếu, thật không có gì tốt hơn!”

“Hơn nữa,” Tần Thái úy cười độc ác, “Lục hoàng tử cũng sẽ bảo vệ con.”

“Được, nghe lời phụ thân.”
 
Chương 63


Tam hoàng tử say rượu trêu ghẹo Tần quý phi gây ra cơn thịnh nộ của Thánh thượng, tất cả những người liên quan đến Tam hoàng tử đều bị giam vào ngục, Hạ Chiếu cũng không ngoại lệ, khi Đại Lý tự phái người đến phủ tướng quân bắt người, Hạ Linh ôm Hạ tứ đệ khóc lóc, Diệp Trấp Đào nén nước mắt, đỡ Lão thái quân.

Hạ Chiếu vỗ vỗ đầu Hạ tứ đệ và Hạ Linh, nhẹ nhàng nói: “Đừng buồn, hai đứa đã lớn rồi, sau này phải bảo vệ gia đình thật tốt.”

Hạ Linh: “Tam ca, huynh nói gì vậy, huynh nhất định phải trở về.”

Hạ Chiếu cười nhẹ, không nói gì, đi theo người đến rời đi.

Diệp Trấp Đào nghĩ, Hạ Chiếu chắc hẳn đã biết mình không thể sống sót, khi hắn rời đi, nước mắt không thể kiềm chế được nữa, chảy đầy mặt, rõ ràng trong nguyên tác không có tình tiết này, mà sự xuất hiện của nàng đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm dẫn đến tất cả những điều này, Diệp Trấp Đào cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Hạ Linh mắt đỏ hoe, không ngủ được mà đi tìm Diệp Trấp Đào, thấy nàng lại muốn khóc, nhào vào lòng Diệp Trấp Đào, “Tại sao chứ, tam ca tốt như vậy, lại không được báo đáp.”

Những lời an ủi của Diệp Trấp Đào nghẹn lại trong cổ họng, nàng cũng muốn hỏi “Tại sao.”

Hạ Linh vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Tam ca còn chưa thành thân, đã phải chết, ngay cả một đứa con cũng không có, không có hậu duệ để đốt vàng mã, tam ca dưới đất đói bụng cũng không có tiền mua cơm.”

Diệp Trấp Đào nghẹn ngào an ủi, “Không sao, có chúng ta, chúng ta sẽ đốt cho hắn.”

Hạ Linh: “Không giống nhau, những gì chúng ta đốt tam ca không nhận được, không nhận được.”

Hạ Linh khóc rất to, Diệp Trấp Đào lau mặt, quyết định, “Đừng khóc, ta sẽ để lại cho tam ca của muội một đứa nhi tử!”

Hạ Linh ngừng khóc, nhìn nàng với vẻ mặt ngốc nghếch.

Diệp Trấp Đào tiếp tục nói: “Như vậy hắn sẽ có con cháu để đốt giấy, ở dưới đó có tiền mua đồ ăn.”

……



Diệp Trấp Đào cải trang, lại chi tiền mua chuộc lính gác, có được cơ hội quý giá để vào trong ngục giam gặp Hạ Chiếu.

Hạ Chiếu thấy Diệp Trấp Đào, ánh mắt nhất thời ngẩn ra, sau một hồi nhíu mày, “Sao nàng lại đến đây?”

Trong tình hình hiện tại, hắn có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, nàng không nên đến đây.

Diệp Trấp Đào không trả lời thẳng, tự mình mở hộp thức ăn.

“Ta đã làm bánh quế hoa cho ngươi, còn có cháo thịt nạc trứng muối…”

Nói đến câu sau, giọng nàng ngày càng nhỏ, trong giọng nói tràn đầy nỗi buồn không thể che giấu, trong lòng Hạ Chiếu chợt cảm thấy chua xót, giả vờ thoải mái nói: “Trước đây không phải nàng rất sợ ta sao, giờ thì không cần sợ nữa.”

Sau khi hắn đi rồi, nàng sẽ không cần phải sợ nữa.

Diệp Trấp Đào cắn môi, ngẩng đầu lên, hốc mắt nàng đẫm nước, cảm giác như giây phút tiếp theo sẽ rơi lệ, “Hạ tướng quân, ta thực sự sợ ngươi chết.”

Hạ Chiếu ngạc nhiên, không được tự nhiên quay đầu đi, “Con người ai cũng có ngày phải chết, nàng không cần quá để tâm.”

“Nhưng ta không muốn ngươi chết, không muốn chút nào… Hạ tướng quân, hãy uống một bát cháo đi.”

Nàng đưa cháo thịt nạc trứng muối cho Hạ Chiếu, nhìn hắn từng chút từng chút uống hết, rồi hắn đưa bát lại cho nàng, chậm rãi nói: “Sau này đừng đến nữa…”

Chưa dứt lời, hắn đột nhiên cảm thấy tay mình tê dại, cả người không kiểm soát được ngã xuống đống rơm, cháo này có vấn đề! Hắn nhìn Diệp Trấp Đào, “Nàng đã cho gì vào cháo?”

Diệp Trấp Đào nở một nụ cười khó coi hơn cả khi khóc, “Thuốc mê.”



Nàng đưa tay kéo thắt lưng hắn.

Hạ Chiếu lên tiếng ngăn cản, “Nàng làm gì vậy?”

Diệp Trấp Đào: “Ngươi là người tốt, không nên c.h.ế.t như vậy, ta muốn để lại cho ngươi một đứa con.”

Trong lúc nói, nàng đã cởi bỏ áo trong.

Giọng điệu Hạ Chiếu không lưu loát, “… Đừng.”

Chưa dứt lời, Diệp Trấp Đào đã ngồi xuống.

Bên ngoài bỗng nhiên nổi lên cơn gió mạnh, bóng cây lay động, lá cây phát ra tiếng xào xạc, không lâu sau, những giọt mưa to như hạt đậu từ trên trời rơi xuống, đánh lật lá cây.

Mưa thật to, gió thật mạnh.

Liên tiếp những cơn gió đánh vào cành cây, không thể tự kiềm chế.

“Ầm ầm—” Sấm chớp cùng với sét xé ngang bầu trời.

Chỉ trong chốc lát, ánh sáng trắng lóe lên.

Hạ Chiếu trong trạng thái mơ màng nhớ lại lần đầu tiên của bọn họ, lúc đó hắn cũng vì trúng thuốc mà không thể cử động, lúc đó hắn có cảm xúc gì với Diệp Trấp Đào? Vừa ghét lại thân bất do kỷ.

Còn bây giờ? Trong lòng hắn không có chút ghét bỏ nào.

Hắn nghe thấy âm thanh Diệp Trấp Đào nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ hắn, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót…
 
Chương 64


Một lúc lâu sau, trời quang mây tạnh.

Diệp Trấp Đào ghé trên n.g.ự.c Hạ Chiếu hồi lâu, cảm nhận dòng nhiệt chảy vào cơ thể nàng, sau một hồi, mọi thứ lắng xuống, nàng mới cẩn thận tách ra khỏi hắn.

Nàng run rẩy chỉnh sửa lại trang phục cho hắn, cho đến khi không còn nhìn thấy dấu vết hoan ái.

Nàng đứng dậy, hai chân còn hơi run, rất cung kính cúi chào Hạ Chiếu, “Hạ tướng quân, ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ để lại cho ngươi một đứa con, nếu lần này không được, tháng sau ta sẽ lại đến, nhất định sẽ để lại cho ngươi một đứa con.”

Nàng nói rất nghiêm túc, không có chút ngại ngùng của nữ nhân, như thể không nói về chuyện đó, mà đang thảo luận về binh pháp.

Hạ Chiếu cười nhẹ, “E rằng ta không sống đến tháng sau đâu.”

Diệp Trấp Đào ngay lập tức đỏ mắt, “Không đâu, ngươi nhất định sẽ sống đến lúc đó.”

Ngươi là nhân vật chính, nhân vật chính sao có thể c.h.ế.t được? Diệp Trấp Đào tự nhủ trong lòng. Nhưng nàng cũng không có tự tin, không biết từ khi nào, cốt truyện của cuốn sách đã lệch đi, trong nguyên tác rõ ràng Hạ Chiếu không có cảnh bị giam, rõ ràng Hạ Chiếu đến cuối cùng vẫn rất thuận lợi, sự xuất hiện của nàng đã làm thay đổi cốt truyện, khiến hắn phải chịu đựng những điều vốn dĩ không nên xảy ra.

Diệp Trấp Đào cảm thấy rất áy náy, cũng rất tự trách, suýt nữa đã rơi lệ, từ phía sau có tiếng thúc giục của lính gác, “Một canh giờ rồi, nhanh lên.”

Diệp Trấp Đào hít một hơi, “Hạ tướng quân, ta đi trước, ngươi phải bảo trọng.”

Hạ Chiếu không nói gì, lặng lẽ tiễn nàng đi xa. Tam hoàng tử để chứng minh sự trong sạch đã tự sát trong ngục, mọi người đều nói hắn ta vì sợ tội mà tự sát, hành động này càng làm cho tội danh của hắn ta có ý định nhúng chàm quý phi trở nên xác thực, toàn bộ phe Tam hoàng tử đều bị giam giữ.

“Không có tin tức nào tồi tệ hơn thế này.” Diệp Trấp Đào xoa bụng mình nghĩ: Hạ Chiếu đã nói đúng, bọn họ quả thực sẽ không có lần gặp nhau tiếp theo, mắt nàng nóng lên, không thể kiềm chế được nữa mà khóc thành tiếng…



Phe Lục hoàng tử độc đại, Hoàng đế ngày càng yếu, ăn đan dược cũng không thể hồi phục tinh thần.

Ông ta dựa vào người Tần quý phi, môi trắng bệch, trông giống như sắp không sống nổi.

Tần quý phi dịu dàng xoa thái dương cho ông ta, giọng nói ngọt ngào: “Thần thiếp không nỡ nhìn Thánh nhân mệt mỏi, chi bằng để Lục hoàng tử chia sẻ gánh vác cho ngài đi.”

Tần Thái úy đứng bên cạnh, phụ họa: “Đúng vậy, Lục hoàng tử nhân từ, rộng lượng, hiểu lòng dân, có thể đảm đương trọng trách.”

Tần quý phi và Tần Thái úy từng người một nói với lão Hoàng đế, khiến ông ta hoàn toàn không còn tâm trí quản chính sự, từ đó triều chính hoàn toàn rơi vào tay phe Thái úy, dung túng cho quan tham ức h.i.ế.p dân chúng, liên kết với địa chủ cướp đất! Từ Bắc vào Nam, thu thuế nặng nề, dân chúng Đại Lương than khóc dậy khắp trời đất!

Trong dân gian thậm chí bắt đầu xuất hiện quân khởi nghĩa nông dân, tuyên bố sẽ lật đổ Đại Lương để lập ra triều đình mới! Tin tức này truyền đến trong cung, lão Hoàng đế tức giận, lập tức ra lệnh cho Lục hoàng tử mang binh đi trấn áp.

Nhưng Lục hoàng tử làm sao có năng lực mang binh đánh trận?

Kết quả có thể tưởng tượng ra, Hạ gia quân vốn được coi là hổ lang, dưới sự chỉ huy của Lục hoàng tử sức chiến đấu giảm sút, yếu như gà, chưa đầy hai ngày đã tổn thất một nửa binh lực.

Mà Lục hoàng tử lại tự phụ, hoàn toàn không hiểu chiến thuật, tự ý chỉ huy, kết quả bị quân khởi nghĩa bắt sống, phải ở trong chuồng heo ba ngày ba đêm mới được người của Tần Thái úy cứu ra.

Khi được cứu ra, Lục hoàng tử hoàn toàn choáng váng.

Hắn ta, một người hậu duệ của Thiên hoàng quý giá bao giờ đã chịu đựng sự sỉ nhục như vậy? Mùi trên người hắn ta đã rửa ba canh giờ vẫn không hết.

Thậm chí tệ hơn, lão Hoàng đế nhìn hắn ta cũng nhăn mặt như thể ghê tởm.

“Quả thực đã làm mất mặt Đại Lương!” Không nói nhiều, đã giam hắn ta lại.



Cùng lúc đó, Bắc Địch xâm lấn, trong lúc nhất thời Đại Lương phải chịu nội loạn ngoại xâm.

Nhìn thấy thiết kỵ của Bắc Địch sắp vượt qua biên giới, Hoàng đế sắp chết, trong lúc tuyệt vọng đã đưa ra quyết định đúng đắn cuối cùng— Ông ta muốn ân xá tội Hạ Chiếu, để Hạ Chiếu mang binh, đẩy lui Bắc Địch!

Khi nội thị mang thánh chỉ cùng hổ phù tướng quân đến Đại Lý tự, Hạ Chiếu ngẩn ra rất lâu.

Nội thị tuyên đọc thánh chỉ, “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, ân xá Hạ Chiếu, bổ nhiệm Hạ Chiếu làm chỉ huy, lập tức xuất phát đẩy lùi Bắc Địch…”

“Tiếp chỉ đi, Hạ tướng quân.”

Hạ Chiếu nói một câu “Thần, lĩnh chỉ.”

Nhận lấy thánh chỉ ân xá hắn.

Chiến sự cấp bách, Hạ Chiếu từ trong ngục đi ra, lập tức chạy đến chiến trường, đi ngang qua phủ tướng quân, mọi người biết tin hắn được ân xá, sớm đã đứng chờ ở ngoài cổng, chỉ đợi hắn đi qua nhìn hắn một cái.

“Tam ca!”

Hạ Linh từ xa đã gọi hắn, mắt Hạ Linh đầy nước, nàng ta vốn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại tam ca nữa, tam ca gầy đi, nhưng khi mặc giáp vẫn là dáng vẻ quen thuộc trong ký ức.

Hạ Chiếu không thể dừng lại quá lâu, ánh mắt rơi vào Diệp Trấp Đào, nói: “Đợi ta trở về.”

……
 
Chương 65


Hạ Chiếu là chiến thần trời sinh, Hạ gia quân chỉ dưới tay hắn mới là tinh nhuệ bất khả chiến bại, hắn chỉ mất bảy ngày đã dẹp yên quân khởi nghĩa, đẩy lùi Bắc Địch.

Trong cung cũng không yên ổn, sau khi ra lệnh giam Lục hoàng tử, sức khỏe của lão Hoàng đế ngày càng lụn bại, suốt ngày ho khan đến mức như muốn phổi rơi ra.

Người ta thường nói, trước khi chết, dù ngu ngốc đến đâu cũng sẽ có một khoảnh khắc tỉnh táo, câu này không sai. Lão Hoàng đế ngu ngốc cả đời, trước khi c.h.ế.t bỗng nhiên hồi quang phản chiếu, nhận ra rằng Tần Thái úy không thể dùng, Tần quý phi không thể sủng, Lục hoàng tử càng không thể kế thừa sự nghiệp đại thống.

Ông ta gọi tổng quản thái giám bên cạnh đến, cho gọi Thập Lục hoàng tử, Thập Lục hoàng tử năm nay mới mười một tuổi, thấy lão phụ thân gần đất xa trời, hoảng sợ quỳ trước giường của lão Hoàng đế.

Hoàng đế sờ sờ đầu cậu ta, “Nhi tử đừng khóc, con là một đứa trẻ tốt, trẫm không còn sống được bao lâu nữa.”

“Phụ hoàng thân thể khỏe mạnh…”

Hoàng đế ho khan, cắt ngang lời tiểu nhi tử, thở dài một hơi.

“Đứa trẻ ngốc, đừng nói những lời vô nghĩa, trẫm biết rõ cơ thể mình, trước trẫm thích uống đan dược, thật sự nghĩ đến ngàn thu vạn đại, trẫm thực sự không nỡ rời xa giang sơn này, trẫm không muốn c.h.ế.t cũng không nguyện chết… Nhưng đến bước này, hình như cũng chỉ có vậy.”

Ông ta cố gắng ngồi dậy, đưa cho Thập Lục hoàng tử bản chiếu thư đã viết sẵn, “Hôm nay trẫm gọi con đến, là chuẩn bị truyền ngôi cho con.”

Đứa trẻ mười một tuổi hoảng sợ cúi đầu, “Nhi thần, nhi thần làm sao có thể gánh vác trọng trách này.”



“Đừng sợ, trẫm đã chọn cho con những hiền thần, bọn họ sẽ giúp trợ giúp con ngồi vững vị trí này.”

Thập Lục hoàng tử ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Nghe lão Hoàng đế tiếp tục nói: “Người của tam ca của con, con đều có thể dùng, Hạ Chiếu, Thượng Quan Hổ đều là nhân tài, còn về phe Lục hoàng tử, phụ hoàng sẽ giúp con xử lý, đặc biệt là Tần Khuê, những năm qua ông ta lợi dụng trẫm say mê luyện đan, dưới mí mắt trẫm kéo bè kết phái, làm việc tham ô, đặt dân sinh vào cảnh khốn cùng, còn tưởng trẫm không biết.”

Thập Lục hoàng tử dường như có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng của cậu ta, phụ hoàng luôn rất sủng ái Tần Thái úy và Tần quý phi, tam ca là người chính trực như thế lại bị Tần quý phi bôi nhọ, phụ hoàng không điều tra, chỉ giam tam ca vào tông nhân phủ, để tam ca phải tự sát để chứng minh sự trong sạch.

Giờ đây phụ hoàng lại nói, sẽ xử lý Tần Khuê và quý phi, làm sao khiến cậu ta không sợ hãi?

Lão Hoàng đế tự nhiên không bỏ qua sự nghi hoặc trong mắt tiểu nhi tử, chậm rãi nói: “Có phải con đang nghĩ, trước đây rõ ràng là trẫm rất sủng ái Tần Khuê, sao giờ lại muốn g.i.ế.c ông ta? Rõ ràng ghét bỏ tam ca con, tại sao lại chọn người của hắn để giúp con? Có những chuyện không thể nhìn bề ngoài… Lão Tam đứa nhỏ này thật sự da mặt quá mỏng, không giống lão Lục.”

Lão Tam quá chân thành, để chứng minh sự trong sạch mà tự sát trong ngục, không tranh luận gì cả, trong khi lão Lục thì mặt dày hơn nhiều, bị nhốt trong chuồng heo ba ngày vẫn sống tốt.

Bên ngoài truyền đến sự náo động, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng đế.

Chỉ thấy nội thị vốn đứng bên ngoài vội vàng chạy vào, “Thánh thượng, không xong rồi, Lục hoàng tử và Tần Thái úy đang mang binh mã đến đây!”
 
Chương 66


Người của Lục hoàng tử tốc độ nhanh chóng, lão Hoàng đế còn chưa kịp từ trên giường đứng dậy thì bọn họ đã xông vào, vây quanh lão Hoàng đế và Thập Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử thấy mảnh chiếu chỉ trong tay Thập Lục hoàng tử, ánh mắt lóe lên sự đau đớn, “Phụ hoàng, thà trao ngai vàng cho một đứa trẻ mười một tuổi, cũng không muốn trao cho nhi thần sao?”

Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng, “Giờ nhìn lại, không truyền ngai vàng cho ngươi, là quyết định đúng đắn nhất của trẫm.”

Mặt Lục hoàng tử hiện lên vẻ tức giận, “Nếu không phải vì ngài, con đâu đến nỗi này!”

Tất cả những gì hắn ta đã làm, đều là để một ngày nào đó kế thừa đế vị, kết quả chỉ vì một lần thất bại, đã bị giam lỏng, mất đi tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế, hỏi hắn ta làm sao có thể cam tâm?

“Lão lục à, ngươi đang định cướp ngôi sao?” Hoàng đế chậm rãi nói.

“Cướp ngôi gì? Ngai vàng này không phải phụ hoàng tự nguyện trao cho nhi thần sao?”

Hắn ta giật lấy mảnh chiếu chỉ từ tay Thập Lục hoàng tử, thêm một nét vào chữ “thập”, “… nay truyền ngôi cho Lục hoàng tử, như vậy không phải thành sao?”

Hắn ta cười tươi tiến về phía lão Hoàng đế, trong tay cầm một viên đan dược, “Phụ hoàng, ngài không phải rất thích ăn đan dược sao? Nhi thần đút cho ngài ăn.”

Nói chưa dứt câu, một mũi tên lông quạ bay tới, xuyên qua mu bàn tay Lục hoàng tử, viên đan dược lập tức rơi xuống, Lục hoàng tử đau đớn ôm tay, “Ai!”



Chưa kịp nói hết câu, lại bị một mũi tên xuyên vào yết hầu.

Hắn ta mở to mắt, nhìn về phía cửa sổ chạm khắc đang hé mở—

Hạ Chiếu, mặc đồ đen, cầm cung tên, lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Hạ…”

Hắn ta đột nhiên hiểu ra điều gì, ôm cổ họng, nhìn về phía phụ hoàng của mình, không cam lòng ngã xuống.

Thập Lục hoàng tử đã sợ đến ngây dại, lúc này lão Hoàng đế mới khàn khàn nói: “Con à, đây là bài học đầu tiên trẫm dạy con, nhìn sự việc không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

Hạ Chiếu đã trở về từ một ngày trước, chính ông ta đã sai Hạ Chiếu mang theo Hạ gia quân âm thầm canh giữ, ông ta thực sự đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Tần quý phi và Lục hoàng tử, Tần quý phi sẽ thả hắn ta ra, Lục hoàng tử chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà bức vua thoái vị, nếu không có sự việc hôm nay, ông ta cũng không thể tìm được cớ xử lý Lục hoàng tử, để Lục hoàng tử ở lại, giang sơn của Thập Lục sẽ ngồi không ổn định.

“Con à, Đại Lương sẽ giao cho con.”

Nói xong, lão Hoàng đế chậm rãi ngã xuống giường—

Ông ta đã tại vị được ba mươi năm, nửa đời trước vì Đại Lương mà vất vả, nửa đời sau tuổi già đắm chìm vào luyện đan, sủng ái gian thần, để dân chúng sống trong cảnh khốn cùng.



Người minh quân là ông ta, người ngu muội cũng là ông ta, cuộc đời ông ta thật phức tạp khó tả cùng tội lỗi chồng chất… Đôi mắt đục ngầu của Hoàng đế chậm rãi chuyển động, dần dần mất đi ánh sáng.

Lão Hoàng đế băng hà, Thập Lục hoàng tử kế thừa đại thống, việc đầu tiên cậu ta làm là theo danh sách tham quan mà lão Hoàng đế đã giao cho cậu ta, từng nhà một mà xử lý, mục tiêu đầu tiên chính là Tần Khuê.

Khi Hạ Chiếu mang binh bao vây phủ Tần Thái úy, Tần Khuê còn đang không phục kêu gào, “Ta muốn gặp Thánh thượng! Ta là đương kim Thái úy!”

Giọng điệu Hạ Chiếu bình tĩnh nói, “Đừng kháng cự vô ích, đi theo ta thôi.”

Tần Khuê đầy hận thù, “Hạ Chiếu! Nhất định là Thánh thượng bị ngươi mê hoặc, ngươi lừa gạt, lão phu rơi vào tay ngươi, lão phu không cam lòng!”

“Ông rơi vào bước này, không thể trách người khác, chính là do ông làm ác.”

Ông ta để cho quan tham ức h.i.ế.p dân chúng, khắp nơi moi móc tiền bạc của dân, làm cho bản thân và thuộc hạ ngồi không hưởng lợi, thì có thể nghĩ đến ngày này— heo mà, ăn béo rồi thì phải mổ làm thịt thôi.

Tiểu Hoàng đế đã xử lý tổng cộng hai mươi vị “trọng thần trong triều”, dùng toàn bộ tài sản mà bọn họ đã moi móc từ dân để cứu trợ thiên tai, giúp khôi phục lại những ngôi nhà bị thiên tai tàn phá.

Hơn nữa, trên cả nước đã thành lập trường học công miễn phí dạy nghề cho dân, giúp dân chúng sau thiên tai khôi phục sản xuất.

Cuộc sống của dân chúng dần dần ổn định, đất nước thái bình, Đại Lương phồn thịnh lại trở về.
 
Chương 67


Hạ Chiếu từ trên triêu trở về thì thấy Hạ Linh đang vui vẻ quay quanh Diệp Trấp Đào.

Hôm nay Diệp Trấp Đào mặc một chiếc váy dài bằng vải lụa màu xanh nhạt, xinh đẹp như một bông nhài thanh khiết.

“Tam ca, huynh nhanh đến xem, Trấp Đào tỷ tỷ hôm nay thế nào?”

Ánh mắt Hạ Chiếu lướt qua Diệp Trấp Đào, cuối cùng dừng lại ở ngực, nhẹ nhàng nói: “Chiếc áo này chật rồi.”

Hạ Linh nghi ngờ, “Không thể nào, muội thấy trông cũng vừa vặn mà.”

Nàng ta ngẩng đầu hỏi Diệp Trấp Đào, “Trấp Đào tỷ tỷ, tỷ có cảm thấy chật không?”

Diệp Trấp Đào gật đầu, “Có chật.”

Chủ yếu là chỗ n.g.ự.c chật.

Nàng có thân hình rất đẹp, đường cong rõ ràng, những bộ đồ mua ở tiệm thường rất khó vừa vặn ở phần ngực, mỗi lần đều phải tự tháo ra sửa lại.

Cân nhắc Hạ Chiếu có mặt, nàng không dám nói thẳng.

Nàng chỉ nhẹ nhàng kéo chỗ ngực, rồi chuyển đề tài, “Nhưng cũng không tệ, cũng không quá chật.”

Hạ Chiếu mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, “Nàng định đi đâu sao?”

Hạ Linh nói: “Đưa Trấp Đào tỷ tỷ đi xem mắt chứ sao.”

Hạ Chiếu khựng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Trấp Đào, “Nàng phải đi xem mắt sao?”

Chưa kịp để Diệp Trấp Đào trả lời, Hạ Linh đã nói trước:

“Ôi chao, tam ca, không phải Trấp Đào tỷ tỷ muốn, mà là bọn muội tìm cho tỷ ấy, tỷ ấy còn trẻ như vậy, không thể cả đời không gả đi, lần này giới thiệu là đường họ xa của Hạ nhị tẩu, biết rõ gốc gác, tổ mẫu cũng rất hài lòng, huynh đừng lo…”

Hạ Linh nói một tràng, nhưng Hạ Chiếu lại không nghe vào được nửa câu.

“Không nói với huynh nữa, thời gian sắp đến rồi, muội đưa Trấp Đào tỷ tỷ đi trước.”

Nói xong, Hạ Linh kéo Diệp Trấp Đào đi.



Địa điểm xem mắt hẹn ở trên một chiếc thuyền nhỏ, Hạ Linh lấy lý do không muốn làm phiền hai người, để lại hai người trên chiếc thuyền nhỏ rộng rãi, trên thuyền ngoài người chèo thuyền ra, chỉ có hai người bọn họ.

“Ngươi thường có sở thích gì?”

Diệp Trấp Đào là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng.

“À, ta thường không có sở thích gì, chỉ thích nuôi cá thôi.”

Chàng trai rất ngại ngùng, nói chuyện thậm chí không dám nhìn Diệp Trấp Đào.

“Nuôi cá à, sở thích này hay đấy.”

“Thật sao?”

Chàng trai có chút ngại ngùng gãi đầu.

“Nàng là người đầu tiên nói ‘nuôi cá là sở thích tốt’, trước đây, các nàng khác nghe ta thích nuôi cá đều cho rằng ta không lo việc đàng hoàng.”

Cũng không trách người ta nghĩ như vậy, trong xã hội phong kiến này, mọi người thường kỳ vọng vào nam nhi phải học được tứ thư ngũ kinh để thi cử đạt công danh.

Nuôi cá nghe có vẻ giống như chơi đùa với mèo chó, khó mà không bị người khác chê bai.

Nhưng nàng không phải là người của thời đại này, nàng không chê bai.

Nàng nghĩ: chỉ nuôi cá thôi mà, có phải tốn tiền nuôi kỹ nữ đâu.

Nàng tiếp tục nhìn ngọn đèn yếu ớt trên thuyền, tỉ mỉ đánh giá vẻ đẹp của chàng trai: mặt mày thanh tú, môi luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, không giống Hạ Chiếu, cả người trông rất lạnh lùng.

Chết tiệt, sao nàng lại đem Hạ Chiếu ra so sánh với người trước mặt?

Diệp Trấp Đào lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.

Ngay lúc đó, thuyền bỗng nhiên rung lắc mạnh.

Diệp Trấp Đào không thể kiểm soát, ngã về phía chàng trai.



“Cẩn thận,” Chàng trai ôm ngang lấy nàng.

Mành trên thuyền bị gió sông thổi bay.

Ánh trăng chiếu xuống mặt nước, gợn sóng lấp lánh.

Ai nhìn vào cũng phải nói: Kim ngọc lương duyên, tài tử xứng với giai nhân!

“Công tử, tiểu thư, các ngươi không sao chứ?” Người chèo thuyền hỏi qua tấm mành.

“Ôi, không sao không sao.”

Diệp Trấp Đào vội vàng đứng dậy khỏi người chàng trai, ngại ngùng chỉnh lại tóc.

Chàng trai cũng rất căng thẳng, chuyển đề tài hỏi người chèo thuyền, “Vừa rồi sao thuyền lại rung mạnh như vậy? Có phải dưới sông có cá lớn không?”

Người chèo thuyền nói: “Không có cá lớn nào cả, vừa rồi bị một chiếc thuyền lớn chen vào.”

Chiếc thuyền lớn đó đúng là lớn hơn chiếc thuyền này gấp ba lần, chẳng hiểu sao lại phải tranh đường với ông ta? Khiến ông ta không kịp tránh.

Lần xem mắt này khá suôn sẻ, chàng trai dường như cũng rất hài lòng với Diệp Trấp Đào, sau khi đi dạo xong còn tự mình đưa nàng về phủ tướng quân.

Trước khi Diệp Trấp Đào vào phủ, chàng trai còn lưu luyến không rời.

“Diệp cô nương, ngày mai chúng ta còn gặp lại không?”

Diệp Trấp Đào mỉm cười với hắn ta, “Có chứ.”

Áo quá chật, khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Vừa vào sân đã không nhịn được mà nới lỏng áo ở ngực.

Chưa kịp nghỉ ngơi một chút, phía sau đã vang lên âm thanh của Hạ Chiếu.

"Đừng thành thân được không."

Diệp Trấp Đào quay lại, va phải đôi mắt đen như hắc diệu thạch.
 
Chương 68


Dưới ánh trăng, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt Hạ Chiếu nổi bật như thể có thể nhỏ máu.

Nàng ngửi thấy hơi rượu nhẹ trong không khí.

Hạ Chiếu đã uống rượu?

Quả nhiên vẫn không hài lòng về việc quả phụ của phó tướng đi tái gái!

Ngay cả rượu cũng uống.

Không thể không nói, Hạ Chiếu rất có tình nghĩa với phó tướng huynh đệ của hắn.

Nhưng nàng không thể cả đời thủ tiết cho trượng phu chưa từng gặp mặt chứ?

Nàng cũng phải tìm kiếm cuộc sống của riêng mình mà!

Nghĩ đến đây, Diệp Trấp Đào mím môi, kiên quyết nói: "Ta không thể cả đời ở lại phủ tướng quân."

Hạ Chiếu nắm chặt cổ tay nàng, nói: "Tại sao không thể? Nàng đã làm những điều như vậy với, giờ lại muốn vỗ m.ô.n.g bỏ chạy lấy người sao?"

Những điều như vậy?

Diệp Trấp Đào sững sờ, sau đó hiểu ra ý nghĩa của Hạ Chiếu.

Một suy đoán táo bạo nảy ra trong lòng nàng—

Có phải hắn không phải vì phó tướng của hắn?



Mà là vì chính hắn sao?

Ý thức được điểm này, mặt Diệp Trấp Đào đỏ bừng như vừa thoa cả hộp phấn, ấp úng nói: "Nhưng mà, nhưng mà…"

Nàng nói mãi mà không tìm ra lý do.

"Ngày mai đừng gặp hắn nữa."

Hạ Chiếu cúi đầu, hôn lên môi nàng, ngọt ngào và mềm mại.

Hoàn chính văn.

Vì sự thổ lộ của Hạ Chiếu, Diệp Trấp Đào cảm thấy như mình đang lơ lửng, nằm trên giường suy nghĩ về tình cảm của Hạ Chiếu dành cho nàng, tình cảm của hắn dành cho nàng rốt cuộc hình thành như thế nào?

Rõ ràng trước đó nàng đã hỏi Hạ Chiếu có thích nàng không, Hạ Chiếu còn bảo nàng đừng nói linh tinh, sao giờ lại nói thích nàng, chẳng lẽ… là từ lần ở trong ngục giam???

Còn nàng thì sao? Nàng lại có tình cảm gì với Hạ Chiếu?

Những hình ảnh đã qua với Hạ Chiếu lần lượt hiện lên trong đầu, khi nàng bị người khác trêu chọc, Hạ Chiếu từ trên trời rơi xuống giúp nàng đá bay kẻ trác táng;

Khi nàng bị bắt cóc, Hạ Chiếu quyết tâm liều mạng cứu nàng;

Còn cả những ngày thường ở thôn Từ gia.

Hạ Chiếu rũ mắt nhìn nàng, khi Hạ Chiếu hôn nàng, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt hắn nóng rực…

Nhiều chi tiết nhỏ trong hồi ức lướt qua.



Diệp Trấp Đào thốt lên một tiếng, ôm chăn, ngại ngùng cuộn mình vào trong, tim đập nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nàng nghĩ: chắc hẳn nàng cũng thích Hạ Chiếu.

Nhận ra tình cảm của mình dành cho Hạ Chiếu, ngày hôm sau nàng đã từ chối người đường huynh xa của Hạ nhị tẩu, nàng hẹn gặp chàng trai ở một quán rượu, mang theo sự áy náy mời hắn ta một bữa “tiệc chia tay.”

Chàng trai trông thấy rõ sự thất vọng, “Diệp cô nương không thể cho tại hạ một cơ hội nữa sao?”

Chàng trai trông rất chân thành và có chút đáng thương, khiến Diệp Trấp Đào không nỡ, suy nghĩ một chút, định trả lời bằng một cách tế nhị hơn.

Nhưng ngay lúc đó, nàng thoáng thấy một mảnh áo đen lướt qua góc cầu thang, trong lòng chợt thắt lại, lập tức kiên quyết từ chối.

“Không được, như vậy sẽ rất không công bằng với người trong lòng ta.”

Chàng trai khổ sở, “Diệp cô nương đã có người trong lòng rồi sao?”

Diệp Trấp Đào nâng cao giọng, trả lời dứt khoát: “Có! Về điểm này ta xin lỗi ngươi, trước đây ta cũng mơ hồ, không biết mình lại thích chàng ấy, nên mới đồng ý hẹn hò với ngươi. Nhưng tối qua ta đã nhận ra tình cảm của mình, không thể tiếp tục phát triển với ngươi nữa.”

Khi nàng nói điều này, ánh mắt vẫn chú ý đến vị trí cầu thang, mồ hôi căng thẳng sắp chảy ra—mảnh áo đen vừa rồi không ai khác chính là Hạ Chiếu!

Nói đến mức này, mặc dù chàng trai thật sự rất thích Diệp Trấp Đào, cũng hiểu rằng tình cảm không thể ép buộc, liền chúc nàng mọi điều tốt đẹp rồi buồn bã rời đi.

Diệp Trấp Đào thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Chiếu, người đã ẩn nấp ở cầu thang và nghe tất cả, chậm rãi bước ra, Diệp Trấp Đào thấy hắn không ngạc nhiên, có chút ngại ngùng. Dù sao tối qua bọn họ vừa bộc lộ tình cảm với nhau, Diệp Trấp Đào thường ngày rất thẳng thắn, không biết ngại ngùng là gì, khi đã nhận ra thì lại bắt đầu thể hiện dáng vẻ của một tiểu cô nương.

“Nàng, thích ta?”

Giọng Hạ Chiếu có chút run rẩy.
 
Chương 69


Tối qua mặc dù đã thổ lộ tâm ý với Diệp Trấp Đào, nhưng hắn thực sự không chắc Diệp Trấp Đào có tình cảm gì với hắn, sau đó hắn đã nghĩ trong lòng rằng: bất kể tình cảm gì cũng được, kể cả ghét hắn thì hắn cũng chấp nhận, vì dù sao lúc đầu hắn cũng không tốt với Diệp Trấp Đào, đã nói những lời khó nghe, nghi ngờ nàng câu ba đáp bốn.

Sáng nay hắn đã thấy Diệp Trấp Đào lén lút ra ngoài, một đêm không ngủ, hắn ngay lập tức theo sau, thấy Diệp Trấp Đào lại đi gặp chàng trai hẹn hò hôm qua, lòng hắn chua chát như vừa uống ba cân giấm chua, lén lút nghe lén ở cầu thang.

Hôm qua, hắn đã thuê một chiếc thuyền lớn đi theo khi hai người dạo hồ, nhưng khi thấy Diệp Trấp Đào dựa vào người đó, tim hắn như ngâm trong giấm chua đen, chua chát đến nổi sủi bọt, chỉ còn cách uống rượu để giải sầu.

Hắn chua chát ẩn nấp ở cầu thang nghe một lúc, nghe thấy Diệp Trấp Đào đến để từ chối người đó, lòng ghen tuông của hắn giảm đi một chút, ngay sau đó lại nghe chàng trai hỏi, “Không thể cho tại hạ một cơ hội nữa sao?”

Diệp Trấp Đào không lập tức trả lời, khiến hắn suýt nữa không kiềm chế được muốn lao ra, may mắn sau đó nghe thấy Diệp Trấp Đào từ chối kiên quyết và thổ lộ—Nàng, hóa ra cũng thích hắn?

Khi chàng trai rời đi, hắn không còn lo lắng về việc bị phát hiện, từ cầu thang bước ra xác nhận với Diệp Trấp Đào.

Diệp Trấp Đào ngại ngùng nhưng kiên định gật đầu, “Ừ, ta thích chàng.”

Hầu kết Hạ Chiếu lăn lăn, “Vậy, đó là khi nào?”

Diệp Trấp Đào ngại ngùng nhưng nghiêm túc trả lời, “Lần đầu tiên ta cảm động với chàng chắc là khi ta bị Tần Thái úy bắt cóc, chàng đến cứu ta lần đó, nhưng lúc đó ta không biết đó là cảm động, còn tưởng mình đói bụng, tim đập loạn…”

Mắt nàng sáng rực, khóe mắt hơi đỏ, “Xin lỗi, ta thật sự rất ngốc, lúc nào cũng chậm hiểu, đến giờ mới nhận ra tình cảm của mình.”

“Nàng…”

Trong phòng riêng không có ai khác, Diệp Trấp Đào chủ động ôm lấy Hạ Chiếu, với giọng nói mềm mại, rất nghiêm túc từng chữ một thổ lộ, “Ta thích chàng, Hạ tướng quân, chúng ta ở bên nhau nhé.”



“Được.”

******

Diệp Trấp Đào và Hạ Chiếu thành thân ngày ấy, Hoàng Minh cũng đến, Hạ Chiếu luôn có ác cảm với người này, Diệp Trấp Đào cười hắn nhỏ nhen.

Ha, thật là chê cười!

Hạ Chiếu nghĩ: Đây không phải là nhỏ nhen, mà là giác quan thứ sáu nhạy bén của hắn, người này vừa nhìn đã thấy có ý đồ không tốt với Diệp Trấp Đào, không phải là người tốt!

Nhưng để tránh bị Diệp Trấp Đào nghi ngờ hắn nhỏ nhen, ngày thành thân hắn vẫn để Hoàng Minh đến ăn tiệc.

Hoàng Minh còn mang theo quà cưới, là một thanh chủy thủ mang đậm phong cách ngoại quốc, ban đầu muốn tự tay tặng Diệp Trấp Đào, nhưng bị thông báo rằng theo phong tục Đại Lương, tân nương trong ngày cưới không được gặp khách, nên đành bỏ qua.

Vì vậy, cho đến ngày hôm sau, khi Diệp Trấp Đào dọn dẹp quà cưới từ khách mời, nàng mới phát hiện ra thanh chủy thủ đầy phong cách lạ lẫm này, vừa định xem xét kỹ, thì một bàn tay từ phía sau bất ngờ bá đạo giật lấy thanh chủy thủ.

“Không được xem,” Hạ Chiếu không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, ôm lấy nàng từ phía sau, giọng khàn khàn, “Một lát nữa ta sẽ mang nó đi bán.”

Diệp Trấp Đào thấy buồn cười, lập tức đoán ra món quà này ai tặng.

Nàng quay đầu hôn Hạ Chiếu một cái chào buổi sáng, “Dậy sớm vậy à? Không ngủ thêm chút nữa sao?”



Hạ Chiếu nhắm mắt chôn đầu vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng khiến nàng ngứa ngáy, “Không ngủ.”

Nàng ngắm nhìn khuôn mặt Hạ Chiếu: Lông mi dày và dài, như chiếc quạt nhỏ, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt, đỏ như son… khiến người ta càng nhìn càng thích.

Trong lòng Diệp Trấp Đào mềm nhũn, cảm giác yêu thương dâng trào, không nhịn được mà véo nhẹ má hắn, dịu dàng nói: “Chàng đã mệt mỏi rồi, đừng cậy mạnh nữa, đi ngủ đi, bây giờ mới canh năm, còn sớm mà.”

Vừa dứt lời, Diệp Trấp Đào đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi khá nhiều, nhìn lại Hạ Chiếu, hắn không biết từ lúc nào đã mở mắt, cọ cọ răng, cười mà làm phần eo nàng mơ hồ đau nhói.

“Ta mệt mỏi? Ta cậy mạnh?”

“Không, không phải, ta không có ý đó.”

Diệp Trấp Đào theo phản xạ đứng dậy định chạy đi, nhưng bị hắn kéo lại.

Hạ Chiếu dùng giọng điệu triền miên, một tay nắm lấy eo nàng, một tay nâng chân nàng lên, ánh mắt tình tứ, “Phu nhân, mới canh năm, còn sớm mà…”

Diệp Trấp Đào: “…”

Thật là một liều thuốc bổ! Nàng thật sự đã sai lầm!

 

HOÀN
 
Chương 70: Ngoại truyện: Tổng tài bá đạo Hạ Chiếu và cô bé xinh đẹp Diệp Trấp Đào (1)


Diệp Trấp Đào đã xuyên không, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đô thị tổng tài bá đạo ngọt ngào mà cô từng đọc, trở thành nữ phụ độc ác đã hạ thuốc cho nam chính.

Thời điểm cô xuyên không thật không may, vừa đúng lúc nữ phụ độc ác trong truyện sau khi hạ thuốc đã chết.

Và cô mơ mơ màng màng tưởng mình đang mơ, nên đã cưỡng ép nam chính bị hạ thuốc tay trói gà không cặt.

Khi cô tỉnh dậy, nhìn thấy nam chính không một mảnh vải, ánh mắt đầy sát khí, sợ hãi mà xin lỗi ngay lập tức, “Xin lỗi, mọi chuyện tối qua đều là lỗi của tôi, tôi nhất thời bị ma quái ám ảnh, đảm bảo sẽ cải tà quy chính, xin anh cho tôi một cơ hội.”

Không thể trách cô nhút nhát, chỉ vì cô là một nhân vật phản diện thực thụ, vì yêu nam chính mà làm đủ điều xấu xa, cuối cùng phải chịu kết cục thảm khốc, cô có thể không sợ sao?

Đối mặt với lời xin lỗi chân thành của cô, tổng tài bá đạo Hạ Chiếu rõ ràng không tin tưởng, người phụ nữ trước mặt này thực sự có quá nhiều chuyện xấu không đáng tin!

Hạ Chiếu cười lạnh một tiếng, “Cô lại chuẩn bị trò gì, quay phim hay ghi âm? Định dùng chuyện tối qua để uy h.i.ế.p tôi để làm bà Hạ?”

“Không có trò gì, không có quay phim cũng không có ghi âm, thật đấy, tôi thề, chuyện tối qua chỉ có tôi và anh biết, không có người thứ ba nào biết cả!”

Diệp Trấp Đào quỳ ngồi trên giường lộn xộn, giơ ba ngón tay lên, ánh mắt kiên định như khi vào Đảng.

Hạ Chiếu hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Diệp Trấp Đào là em gái của bạn thân của anh, cách đây nửa năm, gia đình bạn anh gặp nạn, chỉ có Diệp Trấp Đào sống sót, với mong muốn chăm sóc em gái của bạn, Hạ Chiếu đã đưa Diệp Trấp Đào vừa trưởng thành vào nhà họ Hạ.



Không ngờ cô bé này, tuổi còn nhỏ mà không học hành đàng hoàng, để có thể bám lấy anh lâu dài, đã nhiều lần quyến rũ! Anh đã cảnh cáo vài lần, không những không làm cô sợ hãi, mà còn bị cô hạ thuốc bắt ép một đêm.

Nếu không phải vì nhìn mặt người anh đã mất của cô, anh đã sớm đuổi Diệp Trấp Đào ra khỏi nhà họ Hạ rồi!



Khi ăn sáng, Diệp Trấp Đào cúi đầu chăm chú ăn cơm, quả nhiên như cô đã thề không nhắc đến chuyện tối qua.

Nhưng Hạ Chiếu không vì vậy mà thay đổi cách nhìn về cô, ai biết cô có đang âm thầm chuẩn bị âm mưu lớn hơn không.

Khác với sự ghét bỏ của Hạ Chiếu dành cho Diệp Trấp Đào, cha Hạ mẹ Hạ đã ngoài năm mươi lại có thiện cảm tự nhiên với cô.

Hạ Chiếu sinh ra vào những năm chín mươi, cha Hạ từng là công chức, thời đó công chức không được sinh con thứ hai, vì vậy cha Hạ mẹ Hạ chỉ có Hạ Chiếu là con, từ khi Hạ Chiếu còn nhỏ, anh thường thấy mẹ Hạ nhìn những mấy cô bé nhà khác với ánh mắt đầy yêu thương, vẻ ghen tị gần như tràn ra khỏi mắt.

Kể từ khi Diệp Trấp Đào đến nhà họ Hạ, cha Hạ mẹ Hạ như thể đã thực hiện được giấc mơ có đứa con gái, ngày nào cũng hỏi han ân cần, mua sắm đủ thứ cho cô.

Nói một cách khách quan, Diệp Trấp Đào rất xinh đẹp, thuộc loại cấp bậc đại mỹ nhân, xương mày cao nhìn có vẻ có gen lai, nhưng vì mới mười tám tuổi, nên vẻ đẹp của cô vẫn còn nét trẻ con, làm tăng thêm vài phần dễ thương cho vẻ ngoài rực rỡ, nhìn như một con búp bê xinh đẹp.

Không có gì lạ khi cha Hạ mẹ Hạ thích cô như vậy, cô bé đáng yêu và xinh đẹp như thế ai mà không thích? Thậm chí bọn họ còn hận không thể hái hết sao trên trời cho cô.

Vì vậy, khi Diệp Trấp Đào uống xong sữa, mẹ Hạ nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, dịu dàng nói: “Trấp Đào, giờ con đang nghỉ hè, có muốn theo Tiểu Chiếu trải nghiệm trước công việc không?”
 
Chương 71: Ngoại truyện: Tổng tài bá đạo Hạ Chiếu và cô bé xinh đẹp Diệp Trấp Đào (2)


Diệp Trấp Đào muốn nói không cần, trước khi cô xuyên không cũng là một công nhân làm việc 996, không mấy hào hứng với việc trải nghiệm công việc, cô thích ngồi trong công viên xem người khác tập thái cực quyền, tận hưởng thời gian thư giãn.

Nhưng chưa kịp để Diệp Trấp Đào trả lời, cha Hạ đã quyết định thay cô, “Vậy khi nào Tiểu Chiếu ra ngoài thì dẫn Trấp Đào theo nhé.”

Câu “không cần” của Diệp Trấp Đào bị nghẹn lại trong cổ họng, chỉ còn lại nụ cười giả tạo.

Khi Hạ Chiếu đội mũ bảo hiểm xuất hiện bên đường, Diệp Trấp Đào có chút há hốc mồm—

Rõ ràng đang ở trong một cuốn tiểu thuyết đô thị tổng tài bá đạo, ai có thể nói cho cô biết, tại sao Hạ Chiếu, làm tổng tài bá đạo lại không đi bằng xe sang mà lại đi bằng xe điện, nếu cần đi xe điện thì cũng nên lái một chiếc Xiaomi SU7 cho xứng với danh phận chứ.

Trong lúc Diệp Trấp Đào đang ngẩn ngơ, Hạ Chiếu đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm nữ, nhíu mày thúc giục, “Nhanh lên, sắp muộn rồi.”

“Vâng vâng.”

Diệp Trấp Đào vội vàng ngồi lên sau xe, tay ôm lấy eo Hạ Chiếu, Hạ Chiếu hơi cứng lại, rồi bỗng nhiên khởi động xe điện.

Ngồi ở ghế sau, Diệp Trấp Đào, mồ hôi đổ xuống đầu, như thể không hề xuyên không—dù sao trong thế giới của cô, cô cũng là một công nhân phải đi làm bằng dép lê và xe điện, tưởng rằng đến thế giới của tổng tài bá đạo có thể trải nghiệm một lần được xe sang đưa đón, không ngờ tổng tài bá đạo lại gần gũi như vậy, mặc vest cao cấp mà đi xe điện.

Rất nhanh cô đã biết lý do Hạ Chiếu đi xe điện.

Nơi bọn họ đến là khu công nghiệp của tập đoàn Hạ thị, tập đoàn Hạ thị chuyên bán trà, khu công nghiệp được xây dựng trên một ngọn núi có phong cảnh đẹp và độ ẩm không khí thích hợp, đường lên núi hẹp, chỉ có xe điện và xe máy mới lên được.

Do đường dốc, xe điện không đủ sức, leo được khoảng một phần năm thì bị kẹt lại, Diệp Trấp Đào ôm chặt Hạ Chiếu rơi vào tình thế bế tắc.

Giọng Hạ Chiếu lành lạnh từ phía trước truyền đến: “Hai người không lên được, cô xuống xe đi bộ đi.”

Thị lực của Diệp Trấp Đào rất tốt, cô nhìn về phía xa nơi khu công nghiệp Hạ thị bị che khuất trong sương mù trắng, đề xuất một gợi ý thân thiện, “Nếu không thì tôi về trước?”

Nhận được câu trả lời phủ định từ Hạ Chiếu cùng cái nhìn lạnh lùng.



Tất cả đều không cần nói.

Diệp Trấp Đào âm thầm xuống xe.

Mỹ nhân leo núi mồ hôi đầm đìa, không ai thương xót, khi cô thở hổn hển đi đến đỉnh núi, Hạ Chiếu đã bắt đầu công việc.

Anh đứng chỉnh tề trước một nhóm khách hàng cũng mặc vest, nghiêm túc giới thiệu về trà trang của Hạ thị.

Gần đó còn có nhân viên đang quay phim.

Hạ Chiếu chỉ vào một cây trà có bộ rễ rất lớn trước mặt.

“Đây là cây đại hồng bào mẹ được nhận giải Kim Lan năm nay, sản lượng một năm chưa đến một cân, rất quý giá.”

“Trông quả thật khác với những cây trà bình thường.” Khách hàng khen ngợi.

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ vào một vùng đất lớn, “Cái kia là trà gì? Diện tích trồng cũng khá lớn.”

“Đó là thương hiệu của Hạ thị chúng tôi, Ngọc Lan Kim Lộ, đúng vào mùa thu hoạch, cùng qua đó xem nhé.”

Anh cười dẫn khách hàng đến khu vườn trà mà anh chỉ, ánh mắt vừa khéo giao nhau với Diệp Trấp Đào khó khăn lắm mới lên đến đỉnh núi, anh liền đưa cho cô một chiếc mũ rơm.

Diệp Trấp Đào hiểu ánh mắt của Hạ Chiếu, vội vàng chạy theo.

Cả buổi sáng nghe ngóng, cô thu hoạch được nhiều điều, thậm chí còn cảm thấy ngạc nhiên.

Diệp Trấp Đào thật không ngờ Hạ Chiếu lại có tài năng thực sự, vì những nội dung trong các tiểu thuyết đô thị thường rất không thực tế, nhiều tác giả chỉ chăm chăm viết cho vui, khiến nhân vật chính trở thành những đế vương trong xã hội hiện đại, phớt lờ quy định pháp luật, không cần báo trước cho các cơ quan liên quan mà đã có thể lái phi cơ riêng, đó gần như là điều cơ bản, tổng tài bá đạo Hạ Chiếu làm đến nơi đến chốn như vậy là lần đầu cô thấy.
 
Chương 72: Ngoại truyện: Tổng tài bá đạo Hạ Chiếu và cô bé xinh đẹp Diệp Trấp Đào (3)


Diệp Trấp Đào không biết rằng, từ khoảnh khắc cô xuyên không, câu chuyện này đã thay đổi, cô giống như một con bướm, vì sự xuất hiện của cô, đã làm thay đổi nhịp điệu, cốt truyện, thậm chí là dòng chảy của câu chuyện… tất nhiên những điều này là sau này, phải đợi Diệp Trấp Đào ở lại thế giới này lâu hơn, lâu đến mức Hạ Chiếu thổ lộ tình cảm với cô, cô mới nhận ra.

Hiện tại, Diệp Trấp Đào chỉ muốn khoe khoang món ăn—

Dù không được trải nghiệm đi xe sang, nhưng món ăn trong tiệc thật sự rất ngon, nào là tôm sống nhảy múa, mì bò hầm, hoành thánh cá, cá chẽm hấp, ngon đến mức lưỡi cô muốn rơi ra.

Cô ăn mà mắt hạnh phúc nheo lại, trong lòng thầm nghĩ: May mà Hạ Chiếu có xuất thân là thương nhân Phúc Kiến, nếu như là thái tử gia của Giang Tây, với đầy những món cay, cô, một người Quảng Đông, có thể sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.

Hạ Chiếu trò chuyện với khách hàng, ánh mắt lướt qua Diệp Trấp Đào, thấy cô không còn phong cách “chán ăn” như trước, mà ăn uống vui vẻ, trong lòng anh bỗng có cảm giác kỳ lạ.

Diệp Trấp Đào có lẽ thật sự không phải là một nhân viên đủ tư cách, không những trong bữa tiệc của tổng giám đốc và khách hàng chỉ chăm chăm khoe món ăn, mà vì món ăn hợp khẩu vị, ăn quá no khiến cô buồn ngủ, chiều cô đi cùng Hạ Chiếu và khách hàng bàn hợp đồng, không lâu sau đã ngủ gật, mãi đến khi Hạ Chiếu gọi cô mấy lần, cô mới tỉnh dậy.

Lau nước miếng, cô ngơ ngác nhìn vẻ mặt Hạ Chiếu không chútbiểu cảm.

Khách hàng đã không biết từ lúc nào rời đi, trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Hạ Chiếu và cô, nhìn ra ngoài, trời đã lặn, không ngờ cô đã ngủ cả buổi chiều.

Cô nhìn Hạ Chiếu một lúc, chờ khi đầu óc dần tỉnh táo, mới dụi mắt hỏi: “Tan làm rồi à? Không nào chúng ta về nhà?”

Hạ Chiếu nhìn người con gái trước mặt có hành vi khác hẳn lúc trước một trời một vực, bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc—không lẽ người trước mặt bị cái gì đó xấu xa ám vào? Nếu không sao lại trở nên ngớ ngẩn như vậy.



Diệp Trấp Đào không có khả năng đọc tâm, không biết tổng tài bá đạo mặt mày khó chịu đang nghĩ gì, thấy Hạ Chiếu không nói gì, cô đứng dậy duỗi người, nói: “Chúng ta đi nhanh thôi, đường núi không có đèn, một lát trời tối rồi, đi xe điện không an toàn.”

Hạ Chiếu: “…”

Khi bọn họ xuống núi, vừa kịp lúc ánh sáng cuối cùng trên bầu trời biến mất. Dưới chân núi, hàng loạt đèn đường năng lượng mặt trời sáng lên, chiếu sáng các quán ven đường.

Không khí tràn ngập mùi thơm của bánh lạnh nướng, đậu phụ thối, bánh rán, Diệp Trấp Đào không thể kiểm soát nước bọt trong miệng, như thể đang tràn ra.

Âm thanh cô nuốt nước bọt quá lớn khiến Hạ Chiếu phía trước không thể bỏ qua.

Anh âm thầm dừng xe điện trước một quán bánh rán, quay đầu nhìn cô.

“Ăn cái đó à?”

“Không ăn không ăn, tôi không đói.”

Nói xong lại nuốt nước bọt ực ực.

Hạ Chiếu nhìn cô với ánh mắt lành lạnh.



Diệp Trấp Đào: “… Được rồi, tôi muốn thêm hai phần bánh rán, không cần ớt, không cần rau sống.”

Diệp Trấp Đào ngồi trên ghế vuông bên quán ăn bánh rán kèm với súp bò, ăn vui vẻ đến nỗi mắt cô nheo lại, ánh mắt lướt qua Hạ Chiếu cũng đang mặc vest cầm súp bò, không nhịn được hỏi.

“Tổng Giám đốc Hạ, anh không thấy việc ăn quán ven đường với thân phận của anh là kỳ lạ sao?”

Hạ Chiếu bình thản trả lời, “Có gì kỳ lạ, tôi có thân phận gì? Không phải cũng là người sao?”

“Không phải.” Diệp Trấp Đào gãi đầu, cố gắng tổ chức lại câu từ, “Tôi muốn nói, dù sao anh là một tổng tài bá đạo nghìn tỷ, không nên phải rất kén chọn với thức ăn, nên coi thường quán ven đường sao?”

“Cô nghe ai nói vậy?” Hạ Chiếu hỏi.

“Trong tiểu thuyết đều viết như vậy.”

Diệp Trấp Đào trả lời rất thật thà, đồng thời chân thành lo lắng cho Hạ Chiếu, “Anh như vậy, có bị những tổng tài bá đạo khác coi thường không?”

Nhìn Diệp Trấp Đào với vẻ mặt lo lắng, khóe miệng Hạ Chiếu co giật, Diệp Trấp Đào sao lại ngốc nghếch như vậy, trước đây sao anh không phát hiện ra cô ngốc đến vậy, Hạ Chiếu trong lòng thầm phê phán, nhưng không biết rằng sợi tơ hồng của vận mệnh đang âm thầm kéo anh và Diệp Trấp Đào lại gần nhau.

— Ngoại truyện kết thúc —
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top