Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,386
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Tác giả: Ren ny17
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Ren ny17

Thể loại: Ngôn Tình

Giới thiệu:

Anh là Lục Lãnh Phong 18 tuổi đã trở thành chủ tịch tập đoàn Lục gia, một con người lập dị, lạnh lùng, tàn nhẫn, đến anh chỉ có 3 từ "Đừng dính vào".

Diệp Hy Nguyệt là nhị tiểu thư Diệp gia nhưng chẳng một ai công nhận điền đó vì cô là con riêng của Diệp Hoàng-người đứng đầu gia tộc Diệp

Cả hai gia tộc đã có hôn ước với nhau từ rất lâu, lẽ ra người kết hôn với Lục Lãnh Phong là Diệp Hy Tuyết, nhưng cô ta không chịu lấy một người như anh nên đẩy qua cho cô

Dù sao thì cuộc sống của cô ở Diệp gia chẳng mấy tốt đẹp nên có gặp thêm vài ba người như anh cũng chẳng là gì.
 
Chương 1


Chương 1

Hy Nguyệt ngồi trên giường, cô nắm chặt tay mình cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù cả ngày đã mệt mỏi vì buổi hôn lễ, nhưng cô chưa dám thay bộ váy cưới này ra vì Lục Lãnh Phong chưa về phòng.

Cạch

Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cô liền chán ghét hẳn.

Lục Lãnh Phong nổi tiếng là kẻ lập dị, ít ai chịu được tính anh.

Chỉ vì Lục giavà Ninh gia có hôn ước được lập từ nhỏ, đáng ra người kết hôn với anh là Hy Tuyết, nhưng cô ta không chịu kết hôn với kẻ lập dị này, ba cô liền đẩy cô đến đây.

Bởi vì từ nhỏ Hy Nguyệt đã không nói chuyện được. Điều đó khiến Ninh gia rất chán ghét cô, chẳng ai công nhận cô là nhị tiểu thư trong nhà cả.

” Ai cho phép cô ngồi trên giường?”.

Lục Lãnh Phong tức giận hỏi, anh là người có thói quen giữ sạch sẽ, đồ của anh chưa được phép mà có người khác chạm vào anh liền xem thứ đó rất dơ bẩn.

Thấy Lục Lãnh Phong tức giận, cô vội ôm váy cưới lên rồi xuống sàn ngồi.

Lục Lãnh Phong nhìn người con gái đang ngồi dưới sàn, bộ váy cưới trên người cũng chưa kịp thay ra, anh lướt qua cô.

” Chỉ là một con câm, tại sao tôi phải kết hôn với cô chứ?”.

Nói xong anh tiến thẳng vào phòng tắm, đóng cửa một cái thật mạnh.

Hy Nguyệt co mình lại, cô dồn bản thân vào góc tường. Từ trước đến nay, sự tồn tại của cô chẳng ai công nhận, đi đến đâu cũng bị người khác ghét bỏ.

Là do cô ghét cuộc sống này?

Hay là do cuộc sống này ghét bỏ cô?

Nghe tiếng chảy nước trong phòng tắm, Hy Nguyệt cũng đã mệt, cô tự nghiêng người nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhắm mắt lại.

Cô chỉ muốn chết, hi vọng sau khi kết thúc cuộc hôn nhân này.

Cô có thể chết.



Lục Lãnh Phong tắm xong liền đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông, nhìn ngang nhìn dọc thấy cô nằm dưới sàn nhà.

Chậc.

Lục Lãnh Phong chậc lưỡi một cái, sau đó đến tủ lấy quần áo mặc vào, anh nhìn chiếc giường cô đã ngồi lên, chán ghét quay lưng đi.

Muốn ngủ, cứ để cô ngủ ở đây vậy.

Anh đi ra khỏi phòng, lúc đóng cửa cũng chẳng nhẹ nhàng là bao.

Rầm

Tiếng cửa phòng va đập thật mạnh làm cô giật mình. Hy Nguyệt ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy ai.

Lục Lãnh Phong là người khó tính, lúc nãy cô ngồi trên giường anh như vậy chắc anh không thích rồi.

Hy Nguyệt ngồi dậy, cô đi đến chỗ vali đồ của mình. Có lẽ anh cũng không thích cô để đồ chung, nên đành để đồ trong vali luôn vậy.

Hy Nguyệt lấy một bộ quần áo ra, cô liền đi vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề trên người ra.

Nước lạnh dội vào người, cô ôm mình ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Hy vọng, hy vọng cô sẽ chết sớm.

Chết sớm để bớt đau khổ.



Sáng hôm sau.

Hy Nguyệt ở Ninh gia mang thân phận là nhị tiểu thư nhưng những công việc của người hầu cô đều phải làm nên thói quen dậy sớm cũng từ đó mà ra.

Cô xuống nhà, căn nhà này ngoài anh và cô ra chẳng có ai.

Hy Nguyệt đi tìm bếp, sau đó lục lọi tủ lạnh xem có gì để nấu đồ ăn sáng được không.

Cuối cùng cũng tìm thấy những thứ cần thiết nấu bữa sáng.

Hy Nguyệt loay hoay tìm tạp giề, cô biết mình sống ở đây với tư cách là Lục thiếu phu nhân, nhưng Lục Lãnh Phong và Lục gia hoàn toàn không công nhận cô.

Chỉ vì cô bị câm, cô là một Hy Nguyệt vô dụng.

Nghĩ đến đây, Hy Nguyệt lòng đầy chua chát, cô cố nén nước mắt vào trong.

Cô tự hỏi, con người đều phải chết, tại sao phải sống làm gì?



Hy Nguyệt nấu bữa sáng xong đã là bảy giờ. Cô cũng không biết anh ngủ ở phòng nào, cũng không dám động vào Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong là tên lập dị, nổi tiếng ở thành phố này không ai không biết.

Nếu cô không cẩn thận chọc anh giận, có lẽ Lục Lãnh Phong sẽ lấy cái mạng nhỏ này của cô.

Nghĩ đến đây…Hy Nguyệt tự dưng bật cười.

Cô chưa bao giờ dám tự tử, thật ra là không có can đảm.

Liệu…cô có thể mượn tay của anh để kết liễu tính mạng của mình không?

Lục Lãnh Phong từ trên lầu đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn. Anh có thói quen sống một mình vì thế cũng không ăn đủ bữa.

Nhìn bàn ăn đã được dọn sẵn, Lục Lãnh Phong có chút bất ngờ nhìn Hy Nguyệt.

Cô quơ tay quơ chân, sử dụng ngôn ngữ người câm nói chuyện với anh.

[ Anh ăn sáng đi ]

Lục Lãnh Phong thấy động tác của cô, anh liền bất mãn.

” Cô câm, nhưng tôi không câm “.

” Nên tôi không hiểu ngôn ngữ của cô “.
 
Chương 2


Chương 2

 

” Cô đã câm rồi không cần diễn tả hành động thay lời nói đâu “.

” Cô nên nhớ, cô chẳng phải Lục thiếu phu nhân đâu “.

Lục Lãnh Phong chán ghét nói, anh liền xoay người rời đi.

Hy Nguyệt đứng nắm chặt tay, mắt có chút buồn bã nhìn Lục Lãnh Phong đang rời đi.

Phải rồi, anh nói đúng.

Hy Nguyệt nhìn bữa sáng mình cất công nấu, cô cười chua chát.

Hy Nguyệt cô là vậy, cả đời này ai cũng chán ghét.



Lục Lãnh Phong không đến thẳng Lục thị mà ghé sang một nhà hàng dùng bữa sách cùng Lục Thiên Tư – người bạn thân của mình.

Lục Thiên Tư kéo ghế ngồi xuống, nhìn Lục Lãnh Phong đang hầm hực ở đó. Làm bạn với tên này bao năm, biết tính tình tên này khó chiều ra sao.

Lần này bị ép kết hôn với một cô vợ câm, có lẽ là rất giận.

” Sao rồi? Đêm qua thế nào?”.

Lục Thiên Tư có ý tốt hỏi thăm.

” Cô ta ngồi trên giường tôi “.

Lục Lãnh Phong khó chịu nói.

Lục Thiên Tư nghe đến đây liền hiểu, anh bật cười:” Lục Lãnh Phong cậu quá sạch sẽ rồi đấy “.

” Dù sao cô gái đó cũng đã là vợ cậu, có chán ghét như vậy cũng không phải là cách ” Lục Thiên Tư góp ý.

Lục Lãnh Phong hầm hực đặt li nước xuống, tức giận nói:” Tại sao tôi phải kết hôn với một con câm chứ?”.

” Nhìn thấy cô ta tôi liền thấy chướng mắt rồi “.

Lục Lãnh Phong khó chịu nói.

Anh không thích cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Mặc dù là bạn thân nhưng tính cả hai rất khác, Lục Lãnh Phong lập dị ra sao thì Lục Thiên Tư lại là người tâm lí ấm áp bấy nhiêu.

” Câm thì đã sao? Cậu sợ mất mặt như vậy à?” Lục Thiên Tư hỏi.

” Không phải là mất mặt “.

” Mà là tôi không thể hiểu ngôn ngữ của người câm, lúc sáng cô ta thế này này “.

Nói xong Lục Lãnh Phong liền diễn tả lại hành động của Hy Nguyệt.

Lục Thiên Tư quan sát, tuy không giống mấy nhưng anh biết lời nói của cô từ hành động này.

” Là bảo cậu ăn sáng “.

Lục Thiên Tư nói.

” Làm sao cậu biết?” Lục Lãnh Phong ngớ ngẩn hỏi.

” Tôi là bác sĩ, từng tìm hiểu thôi, mặc dù không phải chuyên môn của mình “.

Lục Thiên Tư bình tĩnh đáp.

” Tôi khuyên cậu một điều, Hy Nguyệt đó có lẽ là một cô gái tốt “.

” Nên trân trọng đi “.



Tối.

Lục Lãnh Phong trở về nhà, trên người có mùi rượu.

Chẳng qua là anh mới từ quán bar trở về.

Nhìn thấy Hy Nguyệt ngồi ở sofa đợi mình, anh chán ghét lên tiếng:” Sau này…cấm cô về phòng của tôi “.

Lúc sáng anh đã cho người đến thay ga giường cho mình, Lục Lãnh Phong nói xong liền trở về phòng, bộ dạng có vẻ hơi say, đi đứng cũng không vững.

Hy Nguyệt ôm gối, cô đã chuẩn bị tâm lí ngủ ở ngoài rồi.

Dù sao ở Ninh gia cô cũng là ngủ ở nhà kho, ở đây nhà cao cửa rộng, ít nhất cũng có phòng khác cho cô ngủ.

Lúc sáng Hy Nguyệt cũng tranh thủ, cô tìm thấy một căn phòng nhỏ, sau đó tự ý dọn dẹp rồi đem đồ đạc của mình qua đó. Vì phòng nhỏ lại không có tủ đồ, cô đành để quần áo vào trong vali.

Lục Lãnh Phong từng nói với cô, cuộc gọi nhân này chỉ diễn ra trong vòng nửa năm, sau đó sẽ li hôn.

Nhưng anh đâu biết, Ninh lão gia – tức là ba cô nói rằng, nếu anh li hôn với cô, cô đừng hòng về Ninh gia mà bước vào cửa được.

Hy Nguyệt cũng đã chuẩn bị tâm lí. Sau khi li hôn, cuộc hôn nhân này kết thúc, cô sẽ chọn một nơi thật đẹp để kết thúc đời mình.

Cho là Hy Nguyệt cô là kẻ nghĩ quẫn đi, nhưng mà…

Đối với cái sống, Hy Nguyệt cô thích chọn cái chết hơn!

Hy Nguyệt nằm xuống sofa, cô từ từ nhắm mắt lại.

Từ nhỏ, Hy Nguyệt đã mất mẹ, mẹ cô là một nhân viên ở quán bar.

Vì Ninh lão gia nhất thời hồ đồ nên mới có cô, sau khi sinh cô ra, bà liền đem cô đến giao cho ông ta.

Cũng vì thể diện của mình, Ninh lão gia đành phải chấp nhận nuôi cô, xem cô là nhị tiểu thư của Ninh gia.

Nhưng một chút tình thương cũng không, cô ngày ngày bị Hy Tuyết và Ninh phu nhân đánh đập, đó chính là nguyên do Hy Nguyệt không muốn sống chút nào.

Cuộc sống này quá đau khổ, cô chính là bị cuộc sống này ghét bỏ.

Vô vị…

Mọi thứ đều vô vị.
 
Chương 3


Chương 3

Lục Lãnh Phong trở về phòng, anh ngã người xuống giường, vì uống hơi nhiều nên đầu óc có chút choáng váng, khó mà tỉnh táo.

Anh cũng không biết mình vừa nói gì với cô, mơ hồ một lúc cuối cùng cũng ngủ say.

Hy Nguyệt dưới nhà nằm gọn trên sofa, nói sao thì nói…

Nhưng Lục Lãnh Phong anh đang rất say, để như vậy có ổn không.

Lí trí Hy Nguyệt muốn mặc kệ Lục Lãnh Phong, nhưng cuối cùng lương tâm lại không cho phép cô làm thế. Cô ngồi bật dậy, gấp gáp vào bếp pha một li nước chanh cho anh.

Cầm li nước chanh trên tay, Hy Nguyệt từ tiến đến cửa phòng, nếu cô vào mà Lục Lãnh Phong còn thức, có phải anh sẽ rất nổi giận không?

Cuối cùng lấy hết can đảm, cô hít thật sâu, đẩy cửa đi vào.

May quá, anh không có khóa trái cửa.

Nhìn bộ dạng say sỉn của Lục Lãnh Phong nằm trên giường, cả áo vest cũng chưa cởi ra, cavat còn nằm trên cổ.

Hy Nguyệt vội để li nước chanh sang một bên, cô đi đến, giúp anh cởi áo vest và cavat ra, rồi vào phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho anh.

” Buông…buông ra…”.

Có cảm giác người khác chạm vào mình, Lục Lãnh Phong quơ quơ tay la lối.

Hy Nguyệt vẫn nhất quyết không buông, cô lau mặt cho anh, rồi để anh dựa vào lòng mình, giúp anh uống một ít nước chanh.

Dường như vị chua của nước chanh làm Lục Lãnh Phong tỉnh táo hơn, anh đang dựa vào cái đó rất mềm.

” Mềm…mềm mại thế..”.

Lục Lãnh Phong nói nhảm, bất ngờ đưa tay lên chạm vào ngực cô.

Hy Nguyệt đỏ mặt đến xấu hổ, cô vội đẩy anh ra, cầm li nước chạy khỏi phòng.

Người đàn ông này…lúc say cũng biến thái được sao chứ?



Ngày hôm sau.

Chuyện đêm qua Hy Nguyệt không muốn nghĩ đến, cô vẫn thức sớm nấu bữa sáng cho anh mặc dù không biết anh có động vào chúng không.

Lục Lãnh Phong đem bộ dạng nghiêm túc xuống nhà, anh làm sao biết được đêm qua mình mới làm trò đồ bại với cô cơ chứ?

Hy Nguyệt nhìn thấy anh liền nghĩ đến chuyện đó, cô vội tháo tạp giề, cầm máy hút bụi chạy lên nhà dọn dẹp..

” Cô ta bị gì vậy chứ?”.

Lục Lãnh Phong nhìn cô, sau đó quay sang nhìn bữa sáng trên bàn.

Nhìn kĩ lại lần nữa, hình như nhà cửa đã rất sạch sẽ.

Lục Lãnh Phong nhép miệng cười. Ninh lão gia vì một dự án mới đưa con gái đến cho anh, công nhận cũng căn dặn kĩ thật, biết lấy lòng của anh.

Anh đưa tay lấy li nước cam trên bàn uống một hơi sau đó bỏ xuống. Đi làm và không hề đụng một miếng nào vào bữa sáng của Hy Nguyệt nấu.

Anh làm sao biết…

Đêm qua anh về nhà anh đã nói nhảm gì với cô đâu.

Đúng là khi say, con người ta thường làm những điều ngu ngốc.



Hy Nguyệt đợi anh đi rồi cô mới xuống nhà, cũng đoán ra được bữa sáng anh chẳng đụng đến.

Nhưng cô ở đây giống như một giúp việc của Lục Lãnh Phong trong vòng sáu tháng, anh không ăn cô cũng phải nấu để đó.

Vả lại…

Người đàn ông này hít không khí sống à?

Cô dọn bữa sáng đi. Càng suy nghĩ cô càng thấy rõ Lục Lãnh Phong là một kẻ khó chiều như thế nào.



Anh đến Lục thị với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Điều đó làm nhân viên mình sợ hãi hơn.

Cứ nghĩ anh kết hôn xong sẽ vui vẻ, tâm trạng cũng tốt hơn, không đồ la sát nhân viên nữa, nhưng có vẻ tồi tệ hơn lúc trước.

” Sếp, anh có ổn không?”.

Thư kí Lâm đặt li cà phê xuống, quan tâm hỏi. Hôm qua Lục Lãnh Phong cũng u ám như vậy, hôm nay u ám nhưng sát khí nặng hơn.

Cuối cùng phước đức sao mà vị thiếu phu nhân kia chọc vị tổng tài cao thượng nay tâm trạng không tốt thế này?

Còn ảnh hưởng đến cả một tập đoàn Lục thị.

” Nhìn tôi có vẻ không ổn à?”.

Lục Lãnh Phong nhìn thư kí Lâm hỏi.

Thư kí Lâm liền gật đầu:” Trông rất không ổn. Sếp, có phải thiếu phu nhân chọc anh không?”.

Nghe đến ba chữ thiếu phu nhân, Lục Lãnh Phong liền đổi sắc mặt, ánh mắt như muốn ghim dao vào thư kí Lâm.

” Sếp, tôi sai rồi…”.

Với đôi mắt như đang muốn nhả đạn vào nhìn thư kí Lâm, cậu biết mình sai rồi.

” Sau này không được gọi cô ta là thiếu phu nhân, dù sao cô ta cũng không được tôi xem là vợ “.

Lục Lãnh Phong thẳng thừng nói.

” Nhưng mà…”.

Không gọi là thiếu phu nhân vậy cậu gọi là cái gì đây?

” Cứ xem cô ta như con ở đi. Dù sao cũng chỉ là một kẻ câm vô dụng “.

Lục Lãnh Phong lạnh nhạt nói.

Xem ra, anh rất chán ghét cô vợ câm này của mình.
 
Chương 4


Chương 4

Thư kí Lâm nghe anh nói xong liền xin phép trở về phòng làm việc, thật ra trước khi kết hôn thư kí cậu đây đã tự ý điều tra về Hy Nguyệt.

Thân phận của Hy Nguyệt ở Ninh gia không mấy cao quý đâu, theo dữ liệu điều tra thì Hy Nguyệt được xem là đứa con hoang trong nhà, mọi công việc của người ở cô ấy đều làm. Còn nữa, luôn chịu ức hiếp từ chị gái tên Hy Tuyết và Ninh phu nhân. Nhìn như thế thôi, chứ chỉ là vỏ bọc bên ngoài trông rất đẹp đẽ.

Thư kí Lâm cậu cũng định nói cho Lục Lãnh Phong biết, nhưng có vẻ sếp rất ghét Hy Nguyệt, cũng đúng, đi theo sếp bao lâu, Lục Lãnh Phong là người ra sao thư kí Lâm cũng quá hiểu rồi.

Chỉ hi vọng Hy Nguyệt đó chịu được ở bên Lục Lãnh Phong, chứ không chỉ mới được một hai tuần liền cuốn gói chạy thì không biết ăn nói sao với Mộ lão gia và Mộ phu nhân đây.



Cứ thế cuộc hôn nhân của cả hai đã trôi qua được một tháng, anh không ngó ngàng đến cô, cô thì luôn làm tốt bổn phận của mình.

Mỗi buổi sáng đều nấu đồ ăn sáng cho anh, buổi tối cơm canh luôn dọn sẵn đợi anh về. Mặc dù trong một tháng qua, anh và cô chưa hề ngồi chung một bàn để dùng bữa, cũng làm lơ nhau.

Nói chứ đến tên của cô anh cũng không nhớ hay biết về nó, mỗi lần thấy anh thức dậy hay trở về cô đều tránh né.

Lục Lãnh Phong cảm thấy như vậy rất tốt, anh cũng không thích gì cô, tốt hơn là đừng đứng trước mặt anh, anh cảm thấy bầu không khí không tốt mấy.

Hôm nay cũng vậy.

Lục Lãnh Phong trở về nhà, bình thường về đến nhà cửa đã sáng đèn, mùi thơm thức ăn cũng làm anh chú ý đến.

Nhưng hôm nay thì không…

Cả căn nhà tối thui, cũng không thấy bóng dáng của cô đâu.

Lục Lãnh Phong cảm thấy lạ, anh tiện tay cởi bỏ cavat, sau đó đi tìm cô.

” Cô ta không có ở đây sao?” Lục Lãnh Phong lẩm bẩm, bình thường cô luôn làm tốt nhiệm vụ và bổn phận của mình, hôm nay ăn gan hùm dám trốn việc sao?

Lục Lãnh Phong có chút tức giận, cuộc hôn nhân này nói vậy thì cho sang, chứ thật ra Ninh lão gia đó đã bán con gái mình vì dự án, vì thế trong mắt anh Hy Nguyệt không khác gì một giúp việc chứ nói gì đến là vợ anh.

Anh rút điện thoại ra, tính gọi cho cô thì sực nhớ ra, cả tháng nay…

Ngoài việc chạm mặt nhau với số lần đếm trên đầu ngón tay, anh và cô cũng không hỏi han gì nhau, nói gì đến chuyện biết đến số điện thoại chứ.

” Mặc kệ vậy “.

Lục Lãnh Phong ném điện thoại lên sofa, anh ngồi xuống, hầm hực trong lòng.

Trong mắt anh Hy Nguyệt đúng là chướng mắt thật, nhưng đi đến giờ này chưa về nhà…lại là thân con gái đã có chồng, như thế có quá là la cà không?

” Cô ta hôm nay lớn gan thế không biết?”.

Lục Lãnh Phong cứ tự nói chuyện như thằng điên, anh đứng dậy về phòng, bất ngờ đi ngang phòng cô, thấy cửa không khóa, anh tò mò đẩy cửa đi vào.

Thật ra Hy Nguyệt đem đồ sang đây ở và ngủ anh cũng không nói gì, bởi vì anh có để tâm mà chú ý đến mấy đâu.

Trên bàn có một cuốn sổ nhỏ và cây bút đặt bên cạnh, cuốn sổ mở ra, Lục Lãnh Phong có chút tò mò, ma xuôi quỷ khiến anh cầm lên, trang đầu tiên đập vào mắt anh.

Ngày…tháng…năm.

[ Hôm nay tôi lại muốn chết ]

Đọc dòng đầu, Lục Lãnh Phong bật cười.

Muốn chết? Có phải là suy nghĩ nhất thời hồ đồ không?

Ngày…tháng…năm.

[ Hôm nay tôi cũng vậy, ngày ngày đều nghĩ đến cái chết ]

Đọc tiếp dòng thứ hai, Lục Lãnh Phong bắt đầu nhăn mặt, anh đưa tay lật các trang sau.

Nội dung đều rất giống nhau, là ngày tháng năm, sau đó đều là tôi muốn chết, tôi muốn tự tử, tôi muốn biến mất khỏi cuộc sống này.

Lục Lãnh Phong càng đọc càng không nghĩ cô gái ngày nào cũng lanh quanh ở nhà mình trong đầu đều có tư tưởng muốn tự tử.

Vậy đừng nói…

” Đừng nói cô ta tìm chỗ rồi nghĩ quẫn nha?” Lục Lãnh Phong đóng cuốn sổ lại, anh để lại chỗ cũ, vội chạy xuống nhà.

Cầm điện thoại lên, tính gọi cho thư kí Lâm kêu người đi tìm cô, nhưng nghĩ lại…

Nếu Hy Nguyệt chết, có phải anh sẽ thoát khỏi cuộc hôn nhân rắc rối này sao?

Như vậy cũng tốt rồi?

Lục Lãnh Phong bỏ điện thoại xuống, nếu cô ta thật sự tìm chỗ tự tử, kết liễu đời mình.

” Coi như là chuyện tốt đi, dù sao cô ta cũng đâu muốn sống “.

Lục Lãnh Phong hờ hững nói, anh cầm điện thoại xoay lưng về phòng, trong đầu cũng lập tức gạt bỏ suy nghĩ tìm Hy Nguyệt trở về.

Hay là việc tìm cô rồi ngăn cản cô làm chuyện dại dột.

Có vẻ không có chút nào gọi là thương hoa tiếc ngọc.



Bệnh viện.

Lục Thiên Tư bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cả người đều mệt nhừ, y tá đằng sau cũng đẩy Hy Nguyệt ra khỏi phòng cấp cứu, đưa về phòng bệnh.

Lục Thiên Tư đi theo, anh không ngờ mình lại là bác sĩ phẫu thuật cho vợ của Lục Lãnh Phong thế này.

Có nên báo cho cậu ta biết không? Mặc dù tên nắng mưa đó không thích cô vợ câm này của mình một chút nào.
 
Chương 5


Chương 5

Hy Nguyệt được chuyển đến phòng bệnh. Nghe người đưa cô đến bệnh viện nói rằng Hy Nguyệt bị cướp, do dằn co với tên cướp nên hắn đã đâm lấy Hy Nguyệt.

Cũng may vết thương không quá sâu, đã an toàn tính mạng rồi.

Lục Thiên Tư đứng ở bên cạnh giường bệnh, anh im lặng nhìn Hy Nguyệt đang ngủ say, bàn tay con gái nhưng thô ráp đến như vậy, có vẻ như Hy Nguyệt là một cô gái không quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình.

Cũng phải, cho dù ở bên cạnh Lục Lãnh Phong đẹp đến đâu, nổi bật đến đâu, nếu cậu ta không thích liền không chú ý đến.

Lục Thiên Tư kéo ghế ngồi xuống, anh im lặng quan sát nhìn Hy Nguyệt.

Y tá lúc này đi vào, vì Lục Thiên Tư là bác sĩ phụ trách trường hợp của Hy Nguyệt nên đành hỏi ý anh:” Bác sĩ Lục, chúng ta nên liên lạc với người nhà cô ấy để làm thủ tục nhập viện “.

” Để tôi làm, cô ấy là người quen của tôi “.

Lục Thiên Tư nói, sau đó anh liền đứng dậy, y tá có chút bất ngờ.

Hôn lễ của Lục Lãnh Phong dĩ nhiên anh đã tham dự hôm đó, nên nhớ Hy Nguyệt thôi, cũng không phải là gì đâu.

Sau khi làm thủ tục xong, Lục Thiên Tư rút điện thoại ra, gọi cho Lục Lãnh Phong.

[ Alo? ]

” Lục Lãnh Phong, cậu không thấy trong nhà mình đang thiếu cái gì à?” Lục Thiên Tư dựa vào tường, anh hỏi.

[ Không, nhà tôi đâu có ai vào trộm đồ ]

” Lục Lãnh Phong, cậu vô tâm đến vậy à?” Lục Thiên Tư bắt đầu ám chỉ.

[ Lục Thiên Tư, đừng lằng nhằng nữa, nói vào vấn đề chính đi ]

” Hy Nguyệt bị đâm, đang ở bệnh viện của tôi ” Lục Thiên Tư liền nói.

[ Hy Nguyệt? ]

” Này này…đừng nói cậu không biết tên của vợ mình nhé? “.

[ Có lẽ vậy ]

Nghe Lục Lãnh Phong đáp, Lục Thiên Tư bất lực đưa tay lên trán, cậu ta rõ ràng là không biết tên vợ của mình rồi. Kết hôn cũng đã được một tháng, thật sự Lục Lãnh Phong không biết đến tên của vợ mình sao? Cả hai ít nhất ngày nào cũng gặp mặt nhau trong nhà cơ mà?

” Lục Lãnh Phong, Hy Nguyệt là tên của vợ cậu, cô ấy bị đâm nên hiện đang nhập viện, vừa mới được làm phẫu thuật xong “.

Lục Thiên Tư hít thật sâu, ôi nếu Lục Lãnh Phong đứng đây anh sẽ đấm cậu ta một phát, con người gì mà lạ lùng lại còn vô tâm đến vậy chứ?

[ Cô ta cũng chưa chết, cậu ta báo với tôi làm gì? ]

Nghe Lục Lãnh Phong nói, Lục Thiên Tư hít thật sâu lần nữa, anh cúp máy thẳng thừng.

Loại người này…tại sao Hy Nguyệt nhẫn nhịn được suốt một tháng qua vậy?

” Cậu không chăm, tôi chăm!”.

Lục Thiên Tư ngầm tuyên bố, anh hầm hực trở về phòng làm việc nghỉ ngơi, có lẽ sáng mai Hy Nguyệt mới tỉnh dậy, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút, mấy ngày qua không hề chợp mắt được một chút nào cả.

Dưỡng sức cái đã tính sau với tên Lục Lãnh Phong đó.



Ngày hôm sau.

Lục Lãnh Phong vô tâm đến mức không gọi lại cho Lục Thiên Tư, cũng không có ý gọi đến hỏi thăm về tình hình của Hy Nguyệt như thế nào.

Hết sức vô tâm, quá sức tưởng tượng của Lục Thiên Tư anh rồi.

Hy Nguyệt đã tỉnh lại, cô nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Hôm qua cô đi siêu thị về, không cẩn thận gặp phải tên cướp túi xách của mình, cô liền cố chống cự lại, không ngờ tên đó rút dao cắt giấy ra đâm cô một nhát, cứ nghĩ mình đã đi luôn rồi chứ.

Không ngờ là còn sống.

” Cô Ninh, tình hình của cô thế nào rồi?” Lục Thiên Tư quan tâm hỏi.

Hy Nguyệt nhìn anh, cô nhận ra người đàn ông này, ở lễ cưới…hình như anh ta là bạn thân của Lục Lãnh Phong.

Hy Nguyệt chỉ gượng cười.

Lục Thiên Tư nhớ ra cô bị câm, không thể trả lời mình được.

” Nếu cô thấy ổn thì gật đầu nhé?”.

Hy Nguyệt liền gật đầu.

” Vậy tốt rồi, cô đói rồi phải không? Để tôi mua gì cho cô ăn nhé?” Lục Thiên Tư đầy chu đáo hỏi han cô.

Hy Nguyệt lắc đầu.

” Cô không đói sao?” Lục Thiên Tư lại hỏi tiếp,

Hy Nguyệt rút tay khỏi mền, cô làm động tác trả lời, cũng không biết anh có thể hiểu ra không.

[ Không cần đâu, phiền anh quá ]

” Không có phiền ” Lục Thiên Tư vội đáp, điều đó làm cô bất ngờ.

” Tôi từng học qua ngôn ngữ của người câm, nên tôi hiểu cô đang muốn nói gì ” Lục Thiên Tư đáp tiếp.

” Cô cứ ở đây, tôi đi mua đồ ăn cho cô “.

Anh mỉm cười nói, đầy dịu dàng quan tâm đến Hy Nguyệt, sau đó quay lưng rời đi.

Hy Nguyệt nhìn Lục Thiên Tư rời đi, người đàn ông này…

Anh ta thật ấm áp, đây là lần đầu cô có người quan tâm đến mình như vậy, có lẽ đây là lần đầu cũng như lần cuối sao?

Người như Hy Nguyệt cô thật sự có người muốn quan tâm, chăm sóc lo lắng đến vậy ư?

Có lẽ là không rồi.

Nghĩ đến đây, Hy Nguyệt cười chua chát, nụ cười này…không biết là bao nhiêu lần rồi.
 
Chương 6


Chương 6

Lục Thiên Tư mua cháo về cho Hy Nguyệt, anh còn cẩn thận chăm sóc cô, đầy ân cần đút cháo cho Hy Nguyệt ăn.

Cô rất cảm kích vì anh quan tâm đến mình, ăn xong, Hy Nguyệt đưa tay làm động tác cảm ơn.

” Không có gì đâu, dù sao tôi là bác sĩ phụ trách của cô mà “.

Lục Thiên Tư nói.

Anh cảm thấy cô gái này rất tốt, ngoài việc mái tóc có vẻ hơi hư tổn và rất gầy ra thì Hy Nguyệt cũng không phải loại người thích trèo cao hay có dã tâm.

Mắt nhìn người của Lục Thiên Tư rất tốt, anh thật sự chắc chắn cô gái này là cô gái tốt đó.

Hôm ở hôn lễ, anh còn thấy cô rất ân cần cúi đầu chào các vệ sĩ ở đó.

Hiếm khi có ai đó cúi đầu chào như vậy lắm. Lúc đó đã kha khá có ấn tượng rồi.

Hy Nguyệt sực nhớ ra chuyện ở nhà, cô quơ tay.

[ Anh là bạn của Lục Lãnh Phong? ]

Cả đêm cô ở đây, không báo anh một tiếng, bữa sáng cũng không nấu, lại chưa dọn dẹp nhà cửa và phơi quần áo.

Có rất nhiều việc đang đợi Hy Nguyệt cô làm.

” Phải “.

Lục Thiên Tư ngồi xuống nói.

[ Cảm ơn chuyện hôm nay, tôi có thể xuất viện về nhà không? ]

” Này cô Ninh, cô chỉ mới phẫu thuật đêm qua, bây giờ cô muốn về nhà là có ý gì?”.

Lục Thiên Tư khó chịu hỏi.

Đây là Ngưu Tầm Ngưu, Mã Tầm Mã sao?

Cô gái này cũng kì lạ không khác gì Lục Lãnh Phong đâu.

[ Có rất nhiều việc ở nhà đợi tôi làm ]

[ Tôi cũng phiền anh nhiều rồi, dù sao cũng là một nhát dao, chưa lấy mạng của tôi được mà ]

Hy Nguyệt cố gắng giải thích.

” Một vết đâm? Này cô, tôi là bác sĩ, tôi là theo bệnh nghề nghiệp, chừng nào tôi thấy tình trạng của cô tốt tôi mới cho cô xuất viện “.

Lục Thiên Tư đứng dậy nói, sau đó hầm hực ra khỏi phòng bệnh.

Một vết đâm?

Nếu tên cướp đó dùng sức đâm mạnh vào đã ảnh hưởng đến nội tạng của cô rồi đó.

Cô gái này không biết quý trọng mạng của mình sao?



Buổi chiều nay Lục Thiên Tư không có bận việc gì, anh phóng thẳng đến Lục thị tìm Lục Lãnh Phong.

Chỉ có kẻ kì lạ mới chơi lại kẻ kì dị.

” Lục Lãnh Phong”.

Lục Thiên Tư xông vào phòng làm việc, nhìn Lục Lãnh Phong vẫn đang bình tĩnh ngồi làm việc.

Dường như không có dấu hiệu lo lắng cho cô vợ câm của mình.

” Nếu cậu đến đây để nói về tình trạng của cô ta thì tôi không có hứng nghe “.

Lục Lãnh Phong nói.

Đầu không ngẩn lên nhìn Lục Thiên Tư một cái.

Lục Thiên Tư đưa tay lên trán, ôi trời đất thiên địa ơi.

” Lục Lãnh Phong, cậu thật sự không quan tâm đến vợ mình thật à?”.

Lục Thiên Tư cố gắng hỏi, sống chung cũng đã một tháng trời chẳng lẽ tên này miễn nhiễm với nữ giới à?

Lục Lãnh Phong dừng bút, anh ngẩn đầu nhìn Lục Thiên Tư.

” Đến cả tên của cô ta tôi cũng không muốn nhớ…”.

” Tôi cũng không xem cô ta là vợ mình “.

Lục Lãnh Phong phũ phàng nói.

Lục Thiên Tư giơ hai tay lên,thôi thôi…

Anh xin phép đầu hàng!

” Tôi không nói với cậu nữa, Lục Lãnh Phong cậu đáng sợ thật đó “.

Lục Lãnh Phong lười biếng đáp, cắm mặt vào công việc lần nữa.

Biết mình đã bị làm lơ, Lục Thiên Tư đến sofa ngồi xuống, dựa vào.

” Mà này, cô ấy nói cũng chỉ là một vết đâm…”.

Nếu một người bị thương như vậy sẽ rất tức giận hoặc sợ hãi, nhưng trông cô lúc đó rất thản nhiên.

Trông giống như không sợ chết vậy.

Lục Lãnh Phong nghe đến đây lại dừng tay, anh ngẩn đầu lên:” Làm sao cô ta bị đâm vậy?”.

Thấy Lục Lãnh Phong bắt đầu quan tâm đến, Lục Thiên Tư liền bất ngờ.

” Nghe đâu là bị cướp, cô ấy chống cự nên bị đâm “.

Lục Lãnh Phong nghe thế thì không đáp, im lặng.

” Lục Lãnh Phong, cậu biết gì phải không?”.

Lục Thiên Tư liền nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Lục Lãnh Phong.

Không phải khi không dễ dàng gì tên hâm này lại hỏi như vậy.

” Tôi cứ nghĩ cô ta tự đâm mình “.

Lục Lãnh Phong nói.

Lục Thiên Tư cau mày:” Lục Lãnh Phong…”.

” Rồi rồi “.

Anh đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc.

” Thật ra tôi đã đọc lén nhật kí của cô ta, trong đó cô ta đều viết rằng…”.

” Mình muốn chết, mình muốn tự tử, tôi cứ nghĩ cô ta nghĩ quẫn rồi tự sát thôi “.
 
Chương 7


” Ôi shit, Lục Lãnh Phong cậu điên thật rồi “.

Lục Thiên Tư lên tiếng, tên này đã vô tâm còn hóa điên thật rồi. Một người luôn có suy nghĩ đến cái chết, không thể để tâm ngăn cản sao?

” Điên cái gì chứ?”.

Lục Lãnh Phong đầy ngu ngốc đáp lại.

” Thôi thôi tôi không rảnh để giải thích với cậu, tôi về bệnh viện đây “.

Nói xong Lục Thiên Tư liền đứng dậy, anh nhanh chân rời đi.

Lục Lãnh Phong ngồi ngơ ngác ở đó.

” Lục Thiên Tư cậu mới là thằng điên đấy “.



Lục Thiên Tư lái xe về bệnh viện, trên đường đi thì bị Lục lão gia gọi điện đến.

” Ba à, con đang có việc gấp “.

[ Bây giờ mày có về nhà hay không? Hay ra chuồng gà chơi? ]

” Được rồi, con sẽ về “.

Lục Thiên Tư hầm hực tắt máy. Lục lão gia mỗi lần gọi anh về đều không thể nhẹ nhàng được, đành quay xe đi về vậy.



Tối.

Lục Lãnh Phong rời khỏi Mộ thị, vô duyên vô cớ bị Lục Thiên Tư mắt là thằng điên, tâm trạng lại không mấy vui vẻ, càng lúc càng tồi tệ.

Anh về nhà liền bất ngờ khi thấy đèn đóm sáng sủa, mùi thức ăn quen thuộc, Lục Lãnh Phong đứng hình khi nhìn thấy Hy Nguyệt đang ở trong bếp.

Không phải là bị đâm và ở viện sao? Sao lại ở đây rồi?

Lục Lãnh Phong nhìn cô, cô nhìn anh.

Hy Nguyệt không biểu hiện gì, cô vội cởi tạp giề, đi ra phòng khách né tránh ánh nhìn của anh.

Tay ôm bụng, hành động đó làm Lục Lãnh Phong chú ý đến.

Là mới từ bệnh viện về đây sao?

Cô ta định chết thật à?

Lục Lãnh Phong không lên tiếng hay hỏi han gì, anh đi thẳng lên lầu.

Vì vết thương ở bụng nên phải nằm nghỉ, cuối cùng cô lại chạy long nhong thế này, còn vận động nhiều nên đau đến dữ dội.

Hy Nguyệt đau đến mức ngã người xuống sofa, nằm tùy tiện ở đó, đưa tay ôm bụng mình.

Cảm thấy ướt ướt…cô đưa tay ra xem.

Máu…

Máu đỏ!

Miệng vết thương bị hở ra rồi sao?

Hy Nguyệt định ngồi dậy, nhưng vết thương càng lúc truyền đến cảm giác đau dữ dội, cô nằm bất lực ở đó. Lục Lãnh Phong nhất định sẽ không chú ý đến cô.

Không xong rồi…lần này toang thật rồi!



Ở trên phòng, Lục Lãnh Phong liền đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm xong liền nghĩ đến Hy Nguyệt đang ở dưới nhà, vết thương như vậy lại còn đi nhiều như thế, liệu có ảnh hưởng không?

Suy nghĩ bâng quơ, tiếng chuông cửa nhà vang lên.

Lục Lãnh Phong liền đi xuống nhà, là Lục Thiên Tư đến.

Anh mở cửa để cho tên bác sĩ nào đó đi vào.

Lục Thiên Tư vừa được mở cửa, anh liền xông vào trong, nhìn ngang nhìn dọc thấy Hy Nguyệt.

” Cô ấy về đây bao lâu rồi?”.

Lục Thiên Tư liền quay sang nhìn Lục Lãnh Phong hỏi.

” Tôi không biết, tôi mới từ Lục thị về đây “.

Lục Lãnh Phong đáp.

Nhìn thấy Hy Nguyệt nằm bất động trên sofa, Lục Thiên Tư gấp gáp đi đến, anh lay cô:” Hy Nguyệt…Hy Nguyệt…”.

Bất giác lật người cô lại, chiếc áo màu xám trên người cô dính màu gì đó.

Là màu của máu…!

Lục Thiên Tư vội ôm Hy Nguyệt lên, không xong rồi.

” Hy Nguyệt…Hy Nguyệt…”.

Lục Thiên Tư lay cô, vết khâu hôm qua đã bị hở miệng rồi.

Lục Thiên Tư vội bế Hy Nguyệt trên tay, quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong:” Lục Lãnh Phong, cậu mau lái xe đưa tôi đến bệnh viện “.

Vì đang ở Lục gia, nghe rằng y tá báo lại là Hy Nguyệt đã tự ý rời khỏi bệnh viện, anh gấp quá chưa kịp lái xe liền bắt taxi leo lên rồi chạy đến đây.

Ngoài Lục gia, Hy Nguyệt chẳng thể đi đâu được nữa.

Lục Lãnh Phong nhìn máu ở bụng cô, anh thản nhiên :” Cô ta sẽ làm bẩn xe của tôi “.

Lục Thiên Tư nghe đến đây liền đen mặt, bây giờ là lúc nào còn sạch với chả bẩn nữa hả?

” Tôi mua xe khác đền cho cậu “.

” Tiền mua xe cho cậu tôi không thiếu, nhưng cái mạng này của cô ấy chỉ có một thôi “.

” Lục Lãnh Phong…cậu đừng có điên nữa được không?”.

Lục Lãnh Phong nhìn thấy Lục Thiên Tư đầy nghiêm túc lẫn xen vào là sự tức giận, anh thở dài.

” Dù sao cô ta cũng muốn chết, việc gì cậu phải cứu lấy cô ta?”.

Lục Thiên Tư ôm chặt Hy Nguyệt, bây giờ tên Viên Bách này còn muốn luyên thuyên với anh sao?

Hy Nguyệt lờ đờ mở mắt dậy, nhìn thấy Lục Thiên Tư ôm mình, cô đưa tay lên kéo áo anh.

Lục Thiên Tư thấy cô động đậy, anh cúi xuống nhìn cô, cô lắc đầu nhìn anh.

Lục Lãnh Phong nhìn hình ảnh trước mặt, có chút khó chịu.

” Lục Lãnh Phong, tôi nói cho cậu biết…”.

” Cô ấy là bệnh nhân của tôi, chỉ cần cứu sống được cô ấy tôi sẽ dốc hết sức để cứu “.

” Còn bây giờ…cậu lo lái xe đưa tôi đến bệnh viện ngay lập tức đi “.
 
Chương 8


Lục Lãnh Phong cuối cùng chịu thua, anh đành làm tài xế lái xe đưa Lục Thiên Tư và Hy Nguyệt đến bệnh viện.

Trên xe, Lục Thiên Tư để Hy Nguyệt dựa vào lòng mình, miệng luôn nói:” Hy Nguyệt, cố lên, sắp tới bệnh viện rồi “.

Lục Lãnh Phong chỉ im lặng quan sát, ha? Bây giờ Lục Thiên Tư giống chồng của cô hơn là anh. Lục Lãnh Phong cứ như người xen vào không gian tình tứ của hai con người này vậy.

Cái lạ ở chỗ là Lục Thiên Tư chỉ mới tiếp xúc với Hy Nguyệt, không ngờ đã đối xử với cô tốt như vậy, quả là có vấn đề cmnr.

Lục Lãnh Phong này là cái gì với Hy Nguyệt đây?

” Lục Lãnh Phong, cậu có thể lái nhanh hơn không?”.

” Lục Thiên Tư, nếu như tăng tốc, là cả ba chúng ta đều vào phòng cấp cứu đấy “.

Lục Lãnh Phong đáp, không phải anh cố ý chạy chậm, nhưng bây giờ là giờ cao điểm, đường đông xe và kẹt xe là vấn đề thường ngày rồi.



Bệnh viện.

Cuối cùng tăng hết tốc lực cũng đã đến được bệnh viện, Hy Nguyệt lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu, Lục Thiên Tư cũng nhanh chóng đi chuẩn bị để làm phẫu thuật cho cô.

Lục Lãnh Phong cảm thấy mình hết việc rồi, anh đành lắc đầu im lặng ra về. Lục Thiên Tư này đang có ý với vợ anh sao?



Lục Lãnh Phong trở về nhà, nhìn bàn ăn bữa tối mà cô dọn sẵn ra đó, anh bất ngờ kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên nếm thử.

Đây là lần đầu tiên anh đụng vào đồ ăn của cô nấu, tuy đã nguội lạnh nhưng nó rất ngon. Không biết Hy Nguyệt có nấu theo khẩu vị của anh không, nhưng thật sự rất vừa miệng.

” Cũng không tồi chút nào ” Anh nói một mình, ngồi đó vừa ăn tự khen.

Mặc dù người nấu không có ở đây, cũng không nghe thấy.

Ăn xong, anh tự động dọn dẹp rồi rửa bát, mặc dù ngày ngày không để ý đến mấy việc vặt này. Dọn dẹp xong, anh mở tủ lạnh lấy nước uống thì thấy đồ ăn đã được nấu sẵn để trong hộp, trên đó có ghi rằng nếu anh muốn ăn cứ bỏ vào lò vi sóng hâm lại.

Trái cây tráng miệng cũng được cô bỏ vỏ sẵn, để trên chiếc đĩa, cũng đi kèm giấy ghi chú.

Hy Nguyệt đã lường trước về việc vết thương của mình sao? Nên đã làm mọi việc trước thế này?

Anh im lặng, đóng tủ lạnh lại, cuối cùng quay lưng về phòng. Đi ngang phòng cô, cửa không khóa, anh tự động xoay người đi vào trong.

Cuốn nhật kí của cô vẫn nằm ở đó, anh lại cầm nó lên. Thật ra anh chỉ mới đọc được một ít, toàn là nội dung cô muốn chết, nghĩ đến cái chết, nên anh không đọc tiếp.

Lục Lãnh Phong lật từng trang, tìm những ngày gần nhất đây xem nội dung có thay đổi gì không.

Ngày…tháng…năm.

[ Hôm nay là ngày thứ 20 tôi ở đây, tôi đã kết hôn, tôi ở cùng với người đàn ông tên Lục Lãnh Phong. Anh vẫn ghét tôi, anh vẫn không nhìn đến tôi, nhưng như vậy tôi đã thấy anh rất tốt với tôi, vì anh không đánh tôi, anh không bạo lực với tôi ]

Ngày…tháng…năm.

[ Hôm nay tôi lại nấu cơm cho anh, anh vẫn không đụng đũa đến, từ khi nấu hai bữa cho anh, tôi nhận ra mình không nghĩ đến cái chết nữa, vì tôi thấy nấu ăn cho ai đó, giúp tâm trạng tôi tốt hơn, tôi cũng hy vọng ngày nào đó, anh ấy sẽ ăn cơm của tôi nấu ]

Lục Lãnh Phong kéo ghế ngồi xuống, tay có chút run rẩy khi cầm cuốn sổ của cô. Thì ra…việc cô nấu cơm cho anh, nó giúp suy nghĩ lẫn tâm trạng của cô tốt hơn.

Anh gấp cuốn sổ lại, im lặng đặt xuống bàn.

Nhìn màng đêm lạnh lẽo, Lục Lãnh Phong nắm chặt tay thành quyền, đấu tranh tư tưởng một hồi, anh đứng dậy, lái xe đến bệnh viện một lần nữa.



Ca phẫu thuật kết thúc sau thời gian dài, Lục Thiên Tư từ trong đi ra, nhìn thấy Lục Lãnh Phong ngồi đó anh bị dọa đến đứng hình, còn là thần chết đến nữa.

” Cậu…cậu chưa về à?”.

Nếu theo mọi hôm thì tên này sẽ về nhà mà, không ai rảnh ở đây đợi ca phẫu thuật kết thúc đâu.

” Cô ta sao rồi?” Lục Lãnh Phong làm lơ câu hỏi của Lục Thiên Tư.

” Đã không sao rồi, nhưng lần này phải nằm trên giường lâu hơn ” Lục Thiên Tư đáp.

” Vì cô ấy tự ý rời đi, ảnh hưởng đến vết đâm nên nghiêm trọng hơn “.

” Lục Lãnh Phong, cậu ngồi đây hỏi như vậy là không phải quan tâm đến vợ mình mà muốn hỏi tôi là khi nào mua xe mới cho cậu à?” Lục Thiên Tư hỏi.

Lục Lãnh Phong đen mặt nhìn Lục Thiên Tư.

” Không cần cậu mua xe cho tôi “.

Dù sao Lục Lãnh Phong cũng đâu có mỗi chiếc xe đó chứ?

” Lục Thiên Tư nói là giữ lời, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu chiếc mới “.

Lục Thiên Tư nói.

” Thay vào việc mua xe, cậu nên xem chừng cô ta, đừng để cô ta chạy nhảy lung tung nữa “.

Lục Lãnh Phong đứng dậy nói, tính quay lưng đi về thì dừng chân lại, quay lại hỏi câu cuối:” Cô ta ở phòng nào?”.

Lục Thiên Tư ngớ người ra, chống tay lên tường:” Cậu hỏi làm gì?”.

” Lục Thiên Tư ” Lục Lãnh Phong nghiêm túc.

” Này này Lục Lãnh Phong, đừng nói với tôi cậu hỏi số phòng chỉ để đến đòi tiền thay sofa dính máu từ cô ấy nhé? Sofa để tôi thay hộ cô ấy, cậu không cần đích thân đi đòi nợ như vậy đâu “.
 
Chương 9


Lục Lãnh Phong đứng cạnh giường bệnh nhìn Hy Nguyệt đang nằm trên giường, anh nhẹ nhàng để tay cô vào chăn cho ấm.

Lục Thiên Tư đứng cạnh nhìn thấy, anh quay sang:” Lục Lãnh Phong cậu mới ngã à?”.

” Không có ngã “.

Lục Lãnh Phong đáp.

” Thế sao tự dưng lại quan tâm đến vợ mình thế kia? Lúc nãy còn không muốn đưa vợ mình đến bệnh viện cấp cứu cơ mà”.

Lục Thiên Tư trêu chọc.

” Lục Thiên Tư “.

Lục Lãnh Phong quay sang liếc mắt nhìn Lục Thiên Tư một cái, tên này không xỉa anh thì ăn cơm không ngon à?

Lục Thiên Tư thở dài, vỗ vai Lục Lãnh Phong:” Này, bây giờ là tôi nghiêm túc “.

” Chuyện cậu nói cô ấy luôn nghĩ đến cái chết và đã viết trong nhật kí ấy, khi cô ấy tỉnh dậy, nên canh chừng cô ấy cho tốt “.

” Cái mạng của Hy Nguyệt tôi không thể giữ mãi đâu “.



Ngày hôm sau.

Lục Lãnh Phong nhìn màng hình máy tính, đầu óc anh không ngừng nghĩ đến những dòng chữ của cô đã viết.

Lục Lãnh Phong bắt đầu muốn tìm hiểu Hy Nguyệt, anh nhấc điện thoại gọi thư kí Lâm sang phòng làm việc của mình.

” Thư kí Lâm, điều tra về Hy Nguyệt giúp tôi “.

Anh nhìn thư kí Lâm nói.

” Không cần để ngài đợi, hộc tủ bên dưới ngăn thứ hai “.

Thư kí Lâm liền đáp, phong thái làm việc quả là nhanh nhẹn.

Lục Lãnh Phong có chút bất ngờ, anh cúi xuống kéo ra, bên trong có hai tập tài liệu.

” Đây là sơ yếu và tình hình của Ninh gia, trước khi ngài kết hôn. Tôi đã điều tra sẵn rồi “.

Thư kí Lâm đáp.

” Được rồi, cậu ra ngoài đi “.

” À mà…”.

” Vâng?” Thư kí Lâm nhìn anh.

” Đến trưa hãy cho đem cháo đến bệnh viện của Lục Thiên Tư, tầng 5 phòng 520 “.

Lục Lãnh Phong nói.

” Giao cho ai ạ?” Thư kí Lâm hỏi chi tiết hơn.

” Hy Nguyệt “.

Lục Lãnh Phong đáp.

Thư kí Lâm ô lên một tiếng, ôi đây không phải sếp của cậu.

Người này không phải Lục Lãnh Phong!!!

Thư kí Lâm gật đầu, sau đó đi đến cửa, Lục Lãnh Phong lại ngẩn đầu lên lần nữa.

” Cậu giám sát xem cô ta có ăn hết không “.

” Còn nữa, nếu được cậu đút cho cô ta ăn luôn đi, sau đó rồi về công ty “.

Lục Lãnh Phong nói xong anh cúi đầu xuống nhìn tập tài liệu trên tay, không còn lệnh nào nữa.

Thư kí Lâm đi ra khỏi phòng với gương mặt ngớ ngẩn. Đi xuống đại sảnh, người cứ ngớ ra.

” Thư kí Lâm, hôm nay sếp không ổn nữa à?”.

Một nhân viên nữ quan tâm đến hỏi cậu.

Thư kí Lâm lắc đầu:” Không hề, hôm nay tâm trạng Mộ tổng khá vui vẻ “.

” Ngài ấy hòa thuận với vợ mình rồi sao? “.

” Cái này hỏi trời mới biết. Tôi chỉ sợ…” Thư kí Lâm thở dài.

” Anh sợ cái gì?”.

” Sợ Mộ tổng hôm qua đi rồi ngã ở đâu đó, sau đó chỗ này…”.

Thư kí Lâm chỉ lên đầu mình, thở dài lần nữa.

Ý cậu là…

Lục Lãnh Phong bị ngã đến biến thành con người khác.



Làm theo lời Lục Lãnh Phong, thư kí Lâm đem cháo đến cho Hy Nguyệt.

Nhìn thấy cô ngồi ở giường, cậu ô lên một tiếng. Vừa đến đây, cậu đã hỏi qua tại sao Hy Nguyệt nhập viện.

Là do bị đâm.

” Chào thiếu phu nhân, tôi là thư kí Lâm, là thư kí của Mộ tổng “.

Thư kí Lâm chào hỏi.

Mặc dù Lục Lãnh Phong từng nói không được gọi cô là thiếu phu nhân, nhưng ở đây không có anh, cậu cứ làm liều thôi.

Dù sao Hy Nguyệt cũng là cô gái hiền lành mà.

Hy Nguyệt liền cúi đầu chào hỏi thư kí Lâm, cậu liền lên tiếng:” Thiếu phu nhân, cô cứ ngồi đó nghỉ ngơi đi”.

Đã chuẩn bị chu đáo từ trước, thư kí Lâm đưa điện thoại của mình rồi đặt vào tay Hy Nguyệt.

” Nếu thiếu phu nhân cần gì cứ nói với tôi “.

Đi theo Lục Lãnh Phong bao lâu, phải ân cần và chu đáo, cái gì cũng phải chuẩn bị trước. Cậu biết mình và cô là bất đồng ngôn ngữ. Để không làm khó cả hai thì nên vậy.
 
Chương 10


Thư kí Lâm về Lục thị sớm hơn dự định, nhìn thấy thư kí Lâm, Lục Lãnh Phong liền hỏi:” Cô ta ăn nhanh như vậy à?”.

” Dạ đâu có, bác sĩ Lục bảo sẽ lo phần còn lại nên tôi…” Thư kí Lâm đáp.

Nghe đến đây, Lục Lãnh Phong bắt đầu đen mặt lại, tên Lục Thiên Tư này đang muốn chăn vợ anh giúp anh à?

Ai mượn đâu chứ?

Lục Lãnh Phong bất ngờ đứng dậy, anh đập bàn một cái dọa thư kí Lâm phát sợ. Không phải lúc nãy anh còn vui vẻ lắm sao, sao bây giờ lại…

Lục Lãnh Phong chỉnh lại quần áo chỉnh tề, anh cầm áo vest lên sau đó tiến ra cửa, thư kí Lâm thấy vậy liền hỏi:” Sếp…sếp…anh đi đâu vậy?”.

” Đi thăm vợ “.

Nói xong anh đóng cửa cái rầm, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi Mộ thị.

Thư kí Lâm đứng đơ ra đó, sếp vừa nói cái gì vậy? Đi thăm vợ?

Người đàn ông hôm nay nhất định không phải Lục Lãnh Phong, cũng không phải sếp của cậu.

” Tôi không hiểu, tôi không hiểu “.



Lục Lãnh Phong lái xe đến bệnh viện mà cứ ngỡ anh đi đua xe, còn chơi lớn vượt đèn đỏ để đến bệnh viện nhanh và sớm nhất, đến phòng bệnh của Hy Nguyệt, thấy cô ngồi đó, Lục Thiên Tư đã rời đi lúc nào không hay.

Thấy anh cô liền giật mình, hôm qua trước khi ngất đi, cô nghe rõ được anh không muốn đưa mình đến bệnh viện vì sợ bẩn xe của anh. Đừng nói hôm nay anh đến để…

Lục Lãnh Phong hầm hực đi đến bên giường, anh kéo ghế ngồi xuống, gương mặt đầy căng thẳng làm cô cũng căng theo.

Anh nhìn cô, Hy Nguyệt liền như thỏ con, sợ hãi kéo mền lên.

” Đã ăn chưa?” Lục Lãnh Phong hỏi, giọng nói có hơi…

Dọa người.

Hy Nguyệt đơ người ra khi nghe anh hỏi, Lục Lãnh Phong lại nhìn chằm chằm vào cô:” Sao không đáp? Cô không thích nói chuyện với tôi à?”.

Nói xong câu này, anh nhận ra mình đang tự vả vào mặt mình một cái tát thật mạnh.

Lục Lãnh Phong hầm hực đến quên mất rằng Hy Nguyệt không thể nói, cô tròn xoe mắt nhìn anh, anh liền cúi mặt ho vài cái.

” Khụ..tôi quên mất ” Anh ngại ngùng nói.

Không ngờ Lục Lãnh Phong anh lại nói ra điều ngớ ngẩn như vậy.

Hy Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh, cô bỗng đưa tay ra, kéo lấy tay anh.

Cô đặt ngón tay mình vào, viết cái gì đó vào tay anh. Lục Lãnh Phong là người thông mình, anh đoán được cô đang viết chữ gì.

[ Tôi ]

[ Ăn ]

[ Rồi ]

Cô viết từng chữ lần lượt, sau đó liền buông tay anh ra, bởi vì cô biết cả hai là bất đồng ngôn ngữ, chỉ có Lục Thiên Tư mới hiểu động tác cô đang muốn nói gì, còn Lục Lãnh Phong thì.

” Còn đau không?” Anh lại hỏi.

Hy Nguyệt nhìn anh lần nữa, ánh mắt tràn ngập bất ngờ.

Cô lắc đầu, rồi kéo tay anh lần nữa.

[ Xin ]

[ Lỗi ]

” Tại sao phải xin lỗi?” Lục Lãnh Phong nắm chặt tay cô, anh hỏi.

Bây giờ mới nhận ra rõ, tay của Hy Nguyệt thật sự rất nhỏ.

Lục Thiên Tư lúc này ất ơ xuất hiện lần nữa, thấy Lục Lãnh Phong đang nắm tay Hy Nguyệt liền đứng hình như bị lag vậy.

” Ố là la ” Lục Thiên Tư lên tiếng.

Nghe giọng nói của tên bạn khốn nạn của mình, Lục Lãnh Phong vội buông tay cô ra, quay sang nhìn Lục Thiên Tư.

” Sao lại buông tay rồi? Không phải lúc nãy còn nắm chặt vậy sao?” Lục Thiên Tư liền trêu chọc, trên tay còn cầm theo một cái túi xách.

Đây là túi của cô, tên cướp kia sau khi giật lấy thì phát hiện ra bên trong không có bao nhiêu tiền, hắn ta liền quăng tất cả không có giá trị vào bãi rác gần đó, cảnh sát tìm thấy nên đã báo cho Lục Thiên Tư. Vì anh đã liên hệ với cảnh sát, phải bắt được tên ác ôn đó, không thể để cho hắn lộng hành được, rồi còn đi hại người nữa.

Hy Nguyệt thấy túi xách của mình, cô bất ngờ.

” Túi của ai vậy?” Lục Lãnh Phong hỏi.

” Của vợ cậu đấy ” Lục Thiên Tư tiến lên, anh đưa túi xách cho Hy Nguyệt.

” Tiền mặt bên trong tên cướp đã lấy rồi, còn mấy thứ khác có vẻ hắn không cần ” Anh dịu dàng nói.

Hy Nguyệt đưa tay nhận lấy,cô vui mừng, may quá…điện thoại của cô vẫn còn.

Nhìn thấy cô cầm điện thoại lên, Lục Lãnh Phong bất ngờ đưa tay ra, giành lấy điện thoại của Hy Nguyệt.

Anh bấm bấm chọt chot gì bên trong, sau đó đưa lại cho cô.

Hy Nguyệt đứng hình vài giây, Lục Lãnh Phong không nói gì, anh đứng dậy.

” Đi đâu đấy?” Lục Thiên Tư hỏi.

” Về tập đoàn “.

Hy Nguyệt nhìn vào màng hình, thì ra Lục Lãnh Phong lưu số của anh vào cho máy cô, anh còn tự đặt tên là Viên Bách.

Hy Nguyệt bất giác bật cười, Lục Thiên Tư nhìn thấy liền tò mò, anh nhìn vào.

” Ôi trời ” Lục Thiên Tư thốt lên.

Tên Lục Lãnh Phong này thật sự bị ngã đau lắm đây nên mới như vậy, tên này…

Đang có ý gì đây không biết?

” Xem ra cô rất vui nhỉ?” Lục Thiên Tư nói.

Hy Nguyệt gật đầu. Một tháng kết hôn vừa qua, cô không nghĩ anh sẽ chủ động cho cô số điện thoại của mình.

” Có thể cho tôi mượn được không?” Anh hỏi.

Hy Nguyệt nhìn Lục Thiên Tư, cô đưa máy cho anh.

Lục Thiên Tư cũng gõ gõ bấm bấm rất nhanh, sau đó trả lại điện thoại cho Hy Nguyệt.

” Sau này nếu có chuyện gì, tên Lục Lãnh Phong không liên lạc được hãy gọi cho Lục Thiên Tư tôi, tôi sẽ đến bảo vệ cô “.

” Đừng lo, tôi sẽ làm người hùng của cô, không để ai ức hiếp cô đâu “.
 
Chương 11


Chương 11

Lục Lãnh Phong phải tham gia cuộc họp quan trọng. Cả người đầy mệt mỏi rời khỏi công ty, bây giờ đã tối, cũng quá trễ rồi.

Anh về nhà, đèn đóm vẫn tối om, dĩ nhiên rồi…

Cô đang ở bệnh viện cơ mà.

Lục Lãnh Phong về phòng tắm rửa để giảm mệt mỏi, sau đó liền đến bệnh viện.

Hy Nguyệt lúc này còn ở trong phòng bệnh, cả ngày hôm nay cô cũng không ra ngoài. Lục Thiên Tư đã chu đáo chuyển cô đến phòng VIP, cả đời này cô chưa từng nghĩ mình sẽ được ở trong phòng bệnh sịn xò thế này.

Trước kia cô bị sốt hay bệnh đều chỉ lẻ loi một mình, thuốc cũng không dám uống trực tiếp mà phải uống lén. Có lần sốt cao đến mức nóng như bỏng da bỏng thịt, Ninh lão gia sợ cô mất mạng nên mới cho bác sĩ đến khám cho cô.

Nghĩ lại…

Cô cảm thấy ở cùng Lục Lãnh Phong, tuy anh hơi cục súc và lạnh nhạt với cô, ít nhất anh cho cô chỗ ngủ ấm áp, không đánh đập cô.

Nước mắt Hy Nguyệt bất giác rơi lã chã, cô vội đưa tay lau đi.

Lục Lãnh Phong lúc này đi vào, thấy cô đang ngồi đó khóc, anh tiến đến:” Làm sao mà khóc?”.

Hy Nguyệt thấy anh liền vội lau nhanh nước mắt đi. Cô lắc đầu ý muốn nói không sao.

Lục Lãnh Phong nhìn cô, Hy Nguyệt có vẻ luôn giữ khoảng cách với anh.

À mà khoan…

Người giữ khoản cách và tuyên bố đừng đến gần là anh cơ mà?

Hy Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lục Lãnh Phong, không biết có chuyện gì hôm nay anh lại tận đây hai lần.

Lục Lãnh Phong đang muốn nói cô đền xe mới cho anh sao?

Cái đó cô không đền được đâu, cô làm gì có tiền mua xe mới cho anh chứ?

” Bây giờ đã trễ rồi, cô không ngủ sớm đi?”.

Lục Lãnh Phong hỏi.

Hy Nguyệt nhìn anh, cô cứ chằm chằm vào người Lục Lãnh Phong khiến anh căng thẳng hơn.

” Cô là bệnh nhân, cô nên ngủ sớm đi chứ “.

” Còn nữa, việc nhà còn đang đợi cô về làm kìa, không lẽ cô muốn ở đây để trốn việc à?”.

Lục Lãnh Phong nói.

Thật ra anh đang tìm đường để cô nằm xuống nghỉ ngơi thôi.

Thấy anh đang nhắc nhở về bổn phận của mình, cô đành nằm xuống, đầy miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Lục Thiên Tư lúc này đứng ở cửa, ra hiệu cho Lục Lãnh Phong.

Anh dĩ nhiên nhìn thấy người anh em tốt nhất hệ mặt trời này rồi, thấy cô đã ngoan ngoãn nằm xuống, anh xoay lưng ra khỏi phòng để cô ngủ.

Nghe tiếng đóng cửa, Hy Nguyệt liền mở mắt ra, Lục Lãnh Phong đi rồi?



Phòng làm việc của Lục Thiên Tư, Lục Lãnh Phong đầy tùy tiện ngồi xuống sofa, ngã người nằm xuống.

” Hôm nay ai xuôi khiến cậu đến đây tận hai lần vậy?”.

Lục Thiên Tư hỏi.
 
Chương 12


Chương 12

” Chỉ là đến xem cô ta ra sao thôi, vợ của Lục Lãnh Phong nhập viện lại không thấy Lục Lãnh Phong đâu, nếu báo chí biết lại có chuyện “.

Lục Lãnh Phong nói.

” Ha? Cậu là người quan tâm đến mấy tờ báo lá cải đó hồi nào vậy? Trước đây bị nói là kẻ lập dị cậu cũng đâu chú ý đến ” Lục Thiên Tư dò xét.

Tên Lục Lãnh Phong này sống là theo kiểu bất cmn đời, làm gì có chuyện bây giờ chú ý đến miệng lưỡi người đời chứ?

” À thì…”.

Lục Lãnh Phong biết mình chối không thành rồi.

” Có phải cậu đang quan tâm đến Hy Nguyệt? Lúc đầu không phải rất ghét à?” Lục Thiên Tư hỏi.

Tính tình của Lục Lãnh Phong không phải dễ thay đổi như vậy. Để Lục Lãnh Phong nhìn và chú ý đến rất khó, cuối cùng là chuyện gì khiến tên này thay đổi?

” Tôi đã đọc tiếp nhật ký của cô ta “.

Lục Lãnh Phong bật dậy, anh bảo.

Anh không có hứng thú với việc đọc lén nhật ký của người khác đâu, nhưng lúc đấy như có ai đó kéo anh, thu hút anh nên anh mới…

” Tiếp? Ý cậu là lần trước cậu đọc chưa hết?”.

Lục Thiên Tư bất mãn hỏi.

Lục Lãnh Phong lấy điện thoại trong túi áo ra, anh bấm bấm gì đó, sau đó đưa máy cho Lục Thiên Tư.

Thật ra anh đã chụp lại những trang gần nhất của cô đã viết vào, muốn đưa cho Lục Thiên Tư xem.

Lục Thiên Tư nhận lấy, anh im lặng đọc kỹ từng chữ.

Sau khi đọc xong, Lục Thiên Tư cau mày:” Chuyện này…”.

” Lục Lãnh Phong, theo cách nhìn của tôi, mặc dù cậu hơi lạnh nhạt và cục súc với Hy Nguyệt, nhưng tôi cảm giác được đối với cậu, cô ấy thấy Lục Lãnh Phong cậu là người rất tốt ” Lục Thiên Tư nói.

” Tại sao cậu nghĩ vậy?” Lục Lãnh Phong hỏi.

” Cậu đã biết việc của Hy Nguyệt khi ở Hy gia chưa?” Lục Thiên Tư hỏi tiếp.

” Có biết “.

Anh đã dùng cả buổi sáng để đọc sơ yếu về Hy Nguyệt đấy, nên cũng đã biết rõ rồi.

” Đấy, nó chính là máu chốt. Hy Nguyệt ở Hy gia bị đối xử tệ bạc, thậm chí là ngày ngày bị nhiều trận đòn roi trên người. Nhưng từ khi sống với cậu, cậu nhận thấy cô ấy thế nào?” Lục Thiên Tư cố khai thác sâu hơn, hy vọng mình có thể giúp cuộc hôn nhân này đi đến hồi kết đẹp.

” Rất có trách nhiệm, làm việc rất siêng năng ” Lục Lãnh Phong trả lời.

Câu trả lời có hơi cứng nhắc!

” Đó, mặc dù cậu không ngó ngàng đến cô ấy, nhưng ít nhất Lục Lãnh Phong không động thủ và đánh đập Hy Nguyệt, nên Hy Nguyệt liền xem cậu là người tốt ” Lục Thiên Tư giải thích.

Lục Lãnh Phong nghe xong liền ngớ người ra.

Tiêu chuẩn đánh giá người tốt của cô gái này kì lạ đến vậy à?

Anh hay buông lời cay đắng với cô như vậy, cô không ghét anh còn xem anh là người tốt sao?
 
Chương 13


Chương 13

” Ở Hy gia Hy Nguyệt chịu những chuyện khủng khiếp gấp mấy lần, khi ở cùng cậu ngoài việc bị cậu xa lánh thì nó lại giúp Hy Nguyệt nghĩ thoáng hơn “.

” Lục Lãnh Phong, đã làm người tốt rồi, làm đến cùng đi ” Lục Thiên Tư đi đến, vỗ vai anh.

” Ý cậu muốn nói là gì?” Lục Lãnh Phong cau mày.

” Cậu sẽ làm niềm tin của Hy Nguyệt, khiến cô ấy có niềm tin ở cuộc sống này hơn, sẽ không nghĩ đến chuyện tự tử và cái chết nữa “.

” Nếu cứ để cô ấy mất niềm tin với cuộc sống như vậy…”.

” Sẽ có hôm hai chúng ta nhận xác cô ấy về đấy!”.

Thời gian sau Hy Nguyệt ở viện khoảng một tuần rưỡi, cô không muốn ở viện nữa nên đành xin Lục Thiên Tư cho mình về nhà.

Mấy ngày gần đây Lục Lãnh Phong cũng cho người đem thức ăn đến, có cả đồ tẩm bổ cho Hy Nguyệt, anh cũng đến vài lần, vì công việc nên đều chỉ được mười phút rồi rời đi.

Nhưng như vậy đủ làm Hy Nguyệt vui rồi.

Hôm nay cô xuất viện, nhưng Lục Lãnh Phong không đến đón, đành để Lục Thiên Tư đưa về.

Ngồi trên xe, Hy Nguyệt tâm trạng đầy thoải mái, thật ra cô thích về nhà hơn là cứ ở bệnh viện nằm một chỗ như vậy.

” Cô nhớ đấy, vết thương của cô chưa khỏi hẳn. Không được làm gì quá sức, chủ nhật tôi sẽ đến kiểm tra cho cô ” Lục Thiên Tư căn dặn lần thứ N cho Hy Nguyệt biết, để cô gái này chạy nhảy lần nữa thì có mà quỳ lạy thôi.

Hy Nguyệt gật đầu, mặc dù anh đã nói nhiều lần rồi, từ lúc ở bệnh viện đến lúc lên xe rồi về nhà.



Hy Nguyệt chào tạm biệt Lục Thiên Tư, cô vào nhà.

Lục Lãnh Phong quả là con người thích sạch sẽ và kĩ tính, mặc dù cả tuần nay cô không có ở nhà nhưng anh cũng tự lau dọn mọi thứ, trong nhà đều sạch sẽ và sáng bóng.

Hy Nguyệt đem đồ về phòng, bất ngờ khi thấy ga giường và chăn của mình được đổi. Chăn của cô dày hơn, trong phòng cũng đã được gắn máy sưởi.

Là do Lục Lãnh Phong làm sao? Trong nhà ngày chỉ có anh và cô thôi mà.

Hy Nguyệt có chút vui, cô đưa tay ôm lấy chiếc chăn mới của mình.



Đến tối, Lục Lãnh Phong về. Anh biết hôm nay cô đã xuất viện về nhà, nhìn thấy cô đang trong bếp đi ra, trên người còn mang tạp giề.

Thấy anh, Hy Nguyệt cúi đầu.

” Tôi về phòng tắm rửa “.

Lục Lãnh Phong nói, anh đi thẳng lên cầu thang.

Hy Nguyệt bất ngờ, đây là lần đầu khi anh đi làm về nói chuyện với cô, còn nói là mình sẽ đi tắm?

Hy Nguyệt loay hoay vào trong bếp, cô hâm thức ăn lại cho nóng sau đó dọn ra, đợi anh xuống ăn.

Lục Lãnh Phong tắm xong đi xuống thấy Hy Nguyệt đang lau cửa kính, đêm hôm còn đi lau cửa làm gì?

” Cô làm gì vậy?” Lục Lãnh Phong hỏi.

Hy Nguyệt quay đầu lại, trên tay còn cầm chiếc khăn.

Lục Lãnh Phong đi đến, anh giành lấy chiếc khăn bẩn trên tay cô, rồi tiện tay cởi tạp giề ra cho Hy Nguyệt.
 
Chương 14


Chương 14

” Cô muốn đến bệnh viện nữa à?” Anh hỏi.

Cô vội lắc đầu.

” Vậy đi tắm đi, tắm trễ không tốt “.

Lục Lãnh Phong nói, anh cầm tạp giề lẫn xô nước với cái khăn rời đi.

Hy Nguyệt đành nghe lời anh, thật ra cũng không muốn cãi, mà có cãi anh cũng đâu hiểu cô nói gì.

Cả hai vốn bất đồng ngôn ngữ mà.



Hy Nguyệt tắm xong thì ở lì trong phòng, thường thì cô đợi anh đi ngủ rồi cô mới ăn tối, bởi vì trước đây cả hai đều tránh né nhau mà.

Lục Lãnh Phong bất ngờ đẩy cửa đi vào, anh nhìn cô ngồi ở bàn hỏi:” Cô không ăn tối à?”.

Hy Nguyệt đang viết nhật ký thì thấy anh mà giật mình đến rơi cả bút.

Lục Lãnh Phong tiến đến, nhặt bút lên cho cô.

” Xuống nhà ăn tối, nhanh đấy “.

Lục Lãnh Phong đặt bút lên bàn, anh quay đi ra khỏi phòng của cô.

Hy Nguyệt như bị đóng băng, cô đơ ra đó nhìn anh đang rời đi.

Lục Lãnh Phong đang muốn ăn tối cùng cô sao?

Sao có thể chứ?

Không thể để anh giận, cô liền xuống nhà, thấy Lục Lãnh Phong đang ngồi sẵn đợi mình ở đó.

Cô có chút hơi sợ, đi đến kéo ghế ra.

” Qua đây ngồi ” Anh nói, đưa tay kéo ghế bên cạnh mình.

Hy Nguyệt run rẩy, nhưng cũng không dám làm trái ý anh.

Cô ngồi xuống cạnh anh, sau đó liền lấy cơm cho Lục Lãnh Phong rồi đến mình.

Lục Lãnh Phong cầm đũa lên, lần đầu anh động vào đồ ăn cô nấu trước mặt Hy Nguyệt.

Thật ra anh đã ăn thử hôm cô nhập viện rồi.

Lục Lãnh Phong im lặng ăn cơm, Hy Nguyệt cứ ngồi nhìn anh, đến cả cơm cũng không đụng vào.

Thấy cô cứ đơ ra, Lục Lãnh Phong gắp cho cô cái đùi gà, bỏ vào chén cô.

” Cô định ngắm nhan sắc của tôi đến no à?” Anh nhìn cô hỏi.

Hy Nguyệt liền cúi mặt ăn cơm, không ngờ có thể ngồi chung bàn ăn với anh,Lục Lãnh Phong còn gắp thức ăn cho cô nữa.

Có nằm mơ cũng không tin đây là sự thật nữa trời ạ!

Thấy Hy Nguyệt cứ cắm mặt ăn, Lục Lãnh Phong cũng không nói gì, anh cứ im lặng ngồi thản nhiên dùng cơm tối thôi.



Ăn tối xong thì Hy Nguyệt dọn dẹp, tranh thủ lúc cô đang rửa bát dưới nhà, anh lọ mọ đi lên phòng cô.

Anh không muốn đọc lén nhật ký đâu, nhưng không hiểu sao anh lại thích làm trò này với nhật ký của Hy Nguyệt.
 
Chương 15


Chương 15

Lật đến trang gần nhất, lúc nãy đi lên gọi cô xuống ăn cơm thì thấy cô đang ngồi đây, có vẻ đang viết nhật ký.

Nhưng mà…

” Trắng bóc vậy?”.

Lục Lãnh Phong ngớ ra, cô chưa kịp viết thì bị anh kéo xuống ăn cơm sao?

Nửa đêm nửa hôm, Lục Lãnh Phong như kẻ trộm sang phòng, thấy Hy Nguyệt đã ngủ say, anh liền lén lút đọc nhật kí của cô.

[ Hôm nay tôi rất vui ]

Một dòng chữ ngắn gọn nhưng đủ làm Lục Lãnh Phong hiểu rằng việc anh cùng cô ăn cơm làm cô vui như thế nào. Anh đi đến, kéo chăn lên đắp cho cô, rồi nắm lấy tay Hy Nguyệt bỏ vào chăn.

Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, Lục Lãnh Phong xuống nhà, anh liên lạc với Lục Thiên Tư.



Bệnh viện.

Lục Thiên Tư mới kết thúc ca phẫu thuật phức tạp, anh ngã người xuống sofa để giảm mệt mỏi.

Điện thoại có người gọi đến, đó là Lục Lãnh Phong.

Anh đã bảo Lục Lãnh Phong hãy xem xem cô sẽ ra sao mỗi ngày, để thay đổi suy nghĩ Hy Nguyệt tích cực hơn.

” Sao rồi?”.

[ Có vẻ tốt, cô ta ghi rằng rất vui ]

” Vậy sao? Cậu đã làm gì để cô ấy vui vậy?” Lục Thiên Tư hỏi.

[ Chỉ là ăn cơm cùng cô ta, có gì sao? ]

” Không, không có gì. Đồ ăn Hy Nguyệt nấu thế nào? ” Ít khi Lục Lãnh Phong động đũa vào thức ăn người lạ nấu, ngoài đầu bếp quen ở nhà hàng hay đến và một số chỗ khác. Còn không thì đánh chết tên Lục Lãnh Phong này cũng không ăn.

[ Cũng tạm ]

Nghe câu trả lời của Lục Lãnh Phong, Lục Thiên Tư cũng đoán được khả năng nấu nướng của Hy Nguyệt giỏi cỡ nào rồi.

” Ăn được bữa cơm rồi, thôi gắng ăn đến lúc li hôn đi ” Lục Thiên Tư nói.

[ Li hôn? ]

” Không phải cậu nói với cô ấy sau sáu tháng sẽ li hôn mà, Hy Nguyệt đã nói vậy với tôi ” Lục Thiên Tư nói.

” Bây giờ cậu không nỡ à? “.

[ Làm gì có? Tôi sẽ li hôn sau khi hết sáu tháng ]

Lục Thiên Tư nghe vậy bật cười:” Vậy đến lúc đó tôi có thể bảo vệ Hy Nguyệt rồi “.

” Người con gái như Hy Nguyệt nhìn vào chỉ muốn bảo vệ, không có ai như Lục Lãnh Phong cậu cọc cằn rồi đối xử thậm tệ như vậy đâu “.



Những lời Lục Thiên Tư nói qua điện thoại làm Lục Lãnh Phong suy nghĩ mãi.
 
Chương 16


Chương 16

Anh hầm hực đến không ngủ được, chỉ biết ngồi trước màng hình máy tính không ngừng làm việc.

Bây giờ đã là ba giờ sáng, Lục Lãnh Phong có vẻ không muốn ngủ luôn rồi.

Cạch

Hy Nguyệt với bộ dạng ngớ ngẩn mở cửa phòng anh ra. Chả qua cô thấy đèn phòng anh còn sáng, nên cô tò mò đi sang.

” Cô không ngủ à?” Lục Lãnh Phong thấy cô liền hỏi.

Hy Nguyệt đưa tay dụi mắt, cô đang ngủ thì giật mình đấy chứ, sau đó thì khát nước nên định xuống nhà lấy nước thì nhìn thấy phòng anh sáng đèn như vậy này.

” Về phòng ngủ đi ” Lục Lãnh Phong lớn tiếng nói.

Chẳng qua là còn hơi quạo về câu nói của Lục Thiên Tư qua điện thoại.

Hy Nguyệt bị anh quát liền tỉnh ngủ, cô vội cúi đầu liên tục như là xin lỗi anh, sau đó vội chạy đi.

Nếu ở lại, sẽ chọc anh giận mất.

Thấy Hy Nguyệt như thỏ con bị dọa đến phát sợ, Lục Lãnh Phong bất lực dựa vào ghế.

Đúng thật như Lục Thiên Tư nói.

Hy Nguyệt này nhìn vào chỉ muốn làm đàn ông bao lấy mà bảo vệ.

Chắc chỉ duy nhất có anh là cục súc với vô tâm đến như vậy.

” Ngớ ngẩn thật “.

Lục Lãnh Phong đưa tay xoa huyệt thái dương, anh thở dài.

Nghĩ nhiều làm gì chứ?

Dù gì cũng còn năm tháng nữa sẽ li hôn với Hy Nguyệt rồi?

Câu nói Lục Thiên Tư lại vang trong đầu anh. Lục Lãnh Phong hầm hực đứng dậy, khó chịu trong lòng đi ra khỏi phòng.

Xuống nhà, anh nhìn thấy Hy Nguyệt đang ngồi ở bàn, liên tục uống nước.

Thấy anh đi xuống, Hy Nguyệt kinh hãi đến sặc nước.

” Khụ…khụ…khụ…”.

Cô đưa tay vỗ ngực mình, Lục Lãnh Phong đi có thể phát lên tiếng động không? Bây giờ là nửa đêm, dọa người quá rồi đấy?

Lục Lãnh Phong thấy cô sặc nước, anh đi đến:” Có sao không?”.

Cô vội lắc đầu, quơ tay quơ chân.

[ Tôi không sao ]

Thấy cô làm động tác, anh hiểu được một chút.

Thật ra thời gian cô nhập viện, anh đã học và ghi nhớ ngôn ngữ của người câm, muốn cả hai giảm khoảng cách bất đồng ngôn ngữ!

Lục Lãnh Phong cũng không phải thánh, nhưng trí nhớ anh cực tốt, cũng may là học cũng nhanh sương sương.

Anh kéo ghế ngồi xuống, lấy chai nước bên cạnh cô cầm lên uống.

Hy Nguyệt tròn xoe mắt nhìn anh.

Lục Lãnh Phong không phải là người sạch sẽ à? Sao lại…
 
Chương 17


Chương 17

” Sao vậy? Tôi uống nước trông đẹp trai hơn bình thường à?” Lục Lãnh Phong tự mãn hỏi.

Anh cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là tự luyến.

Nghe anh nói, Hy Nguyệt bật cười.

Nụ cười trên môi cô làm Lục Lãnh Phong đơ ra. Cả tháng ở cạnh nhau, ngoài gương mặt u ám hoặc buồn bã, anh chưa thấy cô cười vui vẻ như vậy.

Trông cô cười…

Thật sự rất đẹp đấy!

Sáng hôm sau.

Mặc dù nửa đêm ngồi nghe anh tự luyến về nhan sắc của mình nhưng cô vẫn thức sớm, nấu bữa sáng cho anh.

Lúc ở Hy gia cô cũng đã thức khuya dậy sớm nên đã quen rồi.

Lục Lãnh Phong cầm áo vest xuống nhà, nhìn thấy cô đang loay hoay trong bếp anh tiến đến ,kéo ghế ngồi xuống.

” Lại đây ” Anh lên tiếng.

Hy Nguyệt đang loay hoay làm gì đó, nghe anh gọi cô dừng tay lại, vội đi đến bên anh.

Lục Lãnh Phong kéo ghế ra, rồi tiện tay kéo cô ngồi xuống.

” Cô không ăn sáng à? ” Anh hỏi.

Hy Nguyệt lắc đầu, cô không có thói quen ăn sáng.

Trước kia đi học cùng Hy Tuyết, cô phải dậy sớm đi bộ đến trường, cả thời gian ăn cũng không có nữa là.

Thấy cô lắc đầu, Lục Lãnh Phong đẩy đĩa thức ăn của mình sang cho cô.

” Ăn đi “.

Anh đẩy ghế đứng dậy:” Cả li sữa bên cạnh, cô phải uống cho hết “.

” Sau này mỗi buổi sáng hãy chuẩn bị hai phần ăn sáng, cho tôi và cho cô “.

” À còn nữa, đây là địa chỉ công ty của tôi, nếu cần cứ đến đó “.

” Tối nay tôi sẽ về sớm “.

Lục Lãnh Phong nói xong quay đi, anh ra ngoài lấy xe đến công ty.

Hy Nguyệt ngơ ngác, cầm tấm danh thiếp của Lục Lãnh Phong mới đặt lên bàn.

Cô mỉm cười.



Đúng như lời anh nói, tối nay anh đã về sớm cùng cô dùng bữa tối.

Ăn xong thì phòng ai nấy về, Hy Nguyệt cả ngày ở nhà rất vui, vì Lục Lãnh Phong đã chịu ăn cơm cùng cô.

Đứng ở trên lầu, thấy Hy Nguyệt qua cửa sổ, đêm hôm cô không ngủ còn chạy ra ngoài vườn tưới cây.

Thật không hiểu nỗi.

Hy Nguyệt này nhiều lúc làm người khác không hiểu được là cô đang nghĩ gì. Ngày ngày im lặng, chỉ cúi đầu chào anh rồi lại thôi.

Nguyên nhân gì khiến cô không nói chuyện? Cô là bị câm từ bé hay là sao?

Lục Lãnh Phong đứng nhìn Hy Nguyệt bên dưới, nhìn kĩ lại…
 
Chương 18


Chương 18

Trông Hy Nguyệt thật sự rất mỏng mang, đàn ông nhìn lấy chỉ muốn lao vào ôm lấy thôi.

Chắc Lục Lãnh Phong anh là người không có mắt nhìn và nhận ra sớm chuyện đấy quá.



Ba ngày sau.

Mấy ngày nay anh luôn cùng cô ăn sáng và dùng bữa tối. Chỉ có bữa trưa là không ăn cùng nhau, cô bắt đầu tò mò buổi trưa anh ăn gì.

Hy Nguyệt lo lắng anh bỏ bữa, cô đành làm cơm trưa cho anh, sau đó đi đến địa chỉ trên danh thiếp mà Lục Lãnh Phong từng đưa cho cô.

Bắt xe bus đến đó, Hy Nguyệt vui vẻ nắm chặt hộp cơm trong tay. Đây là cô đặt rất nhiều tâm huyết để làm bữa trưa cho anh đó.

Đứng trước tòa nhà to lớn, thì ra đây là Lục thị sao.

Thật lớn…

Lớn hơn ngoài sức tưởng tượng của cô luôn!

Hy Nguyệt hít thật sâu, cô đi vào trong.

Tiếp tân nhìn thấy Hy Nguyệt, cách ăn mặc giản dị, một chiếc váy dài qua đầu gối, chân đi hài, bên ngoài cũng chỉ khoác một chiếc áo len mỏng.

Với thời tiết bây giờ, cô gái này chịu đựng quá giỏi rồi.

” Cho hỏi cô tìm ai? ” Nhân viên tiếp tân dịu dàng hỏi.

Hy Nguyệt cũng đã chuẩn bị trước, cô lấy trong túi ra một quyển sổ và cây bút, cô ghi vào đó.

[ Tôi đến tìm Lục Lãnh Phong. Xin lỗi, tôi không nói chuyện được ]

Tiếp tân nhận lấy cuốn sổ. Đọc dòng chữ đấy, cô gái này là ai…sao dám gọi thẳng tên Lục tổng như vậy?

” Thiếu phu nhân ” Thư kí Lâm vừa đi xuống, nhìn thấy cô liền hỏi.

Hy Nguyệt quay đầu, thấy thư kí Lâm liền vui mừng.

” Cô đến tìm Lục tổng sao? ” Thư kí Lâm hỏi, quan sát chiếc túi trên tay cô đang cầm.

Nhân viên tiếp tân nghe đến ba chữ thiếu phu nhân ngớ ra. Phải rồi, Lục tổng kết hôn với nhị tiểu thư Hy gia, nghe nói là cô gái đó không nói được.

” Để tôi đưa thiếu phu nhân đến phòng làm việc, Lục tổng vừa mới ra ngoài, lát nữa ngài ấy sẽ về “.

Thư kí Lâm chu đáo bảo.

Hy Nguyệt cúi đầu, coi như nói lời cảm ơn.

Bước vào thang máy cùng thư kí Lâm, cậu im lặng quan sát nhìn Hy Nguyệt.

Thiếu phu nhân không lạnh sao? Thời tiết bây giờ cũng đâu phải ấm áp gì mà…

Cửa thang máy mở ra, thư kí Lâm dẫn Hy Nguyệt đến phòng làm việc của Lục Lãnh Phong.

” Thiếu phu nhân ngồi đây đợi Lục tổng nhé ” Thư kí Lâm nói.

Hy Nguyệt gật đầu.

Thư kí Lâm rời đi.

Cô lấy hộp cơm ra, đặt xuống bàn, mỉm cười nhìn hộp cơm do mình làm ra.

Hy Nguyệt đứng lên, cô định rời đi thì nghe tiếng Lục Lãnh Phong một lúc một gần.

Đừng… Đừng nói anh trở về sớm như vậy nha?
 
Chương 19


Chương 19

” Tôi nói này Lục Lãnh Phong…”.

Bên ngoài, tiếng của Lục Thiên Tư vang lên, anh đi cùng Lục Thiên Tư sao?

Cô sợ hãi, nhìn ngang nhìn dọc trong phòng làm việc của anh. Cô liền nảy ra ý tưởng, liền chạy đến bàn làm việc của Lục Lãnh Phong, thu mình lại ngồi dưới gầm bàn.

Lục Lãnh Phong mở cửa ra, Lục Thiên Tư cũng đi theo sau.

Nhìn thấy hộp cơm trên bàn, cả hai bốn mắt nhìn nhau.

” Cái gì đây? ” Lục Thiên Tư đi đến,cầm lên đưa cho Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong mở ra, kiểu trang trí này..

Là của Hy Nguyệt? Cô đến đây sao?

” Cậu gọi cơm hộp à? ” Lục Thiên Tư hỏi.

Lục Lãnh Phong không đáp, anh đóng hộp lại, đặt xuống bàn.

Anh tiến đến bàn làm việc, định lấy tài liệu đưa cho Lục Thiên Tư thì bất ngờ thấy Hy Nguyệt đang ngồi gọn dưới gầm bàn.

Thấy anh nhìn mình, Hy Nguyệt sợ hãi tròn xoe mắt nhìn ngược lại Lục Lãnh Phong.

” Sao đấy? ” Lục Thiên Tư thấy Lục Lãnh Phong đơ ra liền hỏi.

” Không sao “.

Lục Lãnh Phong đáp, anh bất ngờ kéo ghế, ngồi xuống.

Thấy anh ngồi sát lại gầm bàn, Hy Nguyệt càng sợ hãi, cô nép mình vào.

” Ô, vậy là rất tốt rồi ” Lục Thiên Tư thốt lên.

” Cậu đi được rồi đấy ” Lục Lãnh Phong nói.

Lục Thiên Tư đen mặt, anh đành cầm thứ mình cần rời đi, tên này, thích thì gọi đến, thích thì đuổi đi.

Tên điên!

Đợi Lục Thiên Tư rời đi, Lục Lãnh Phong cúi xuống nhìn Hy Nguyệt:” Cô định ngồi dưới đấy luôn à? “.

Hy Nguyệt lúc này vội chui ra, cuối cùng không cẩn thận đụng vào bàn.

Bốp

Nghe tiếng cụng đầu rõ luôn.

Lục Lãnh Phong thở dài, đúng là con người hậu đậu hết sức.

Anh đưa tay kéo cô ra, Hy Nguyệt ngồi bệch dưới sàn nhìn anh đang ngồi trên ghế.

” Cô chui vào đây làm gì? Việc gì phải tránh mặt? ” Lục Lãnh Phong đứng dậy, anh ngồi thấp người xuống, đưa tay chỉnh lại tóc cho Hy Nguyệt.

Hy Nguyệt cắn môi dưới, bởi vì cô tự tiện đến đây,lại không có sự cho phép của anh, sợ Lục Lãnh Phong nổi giận nên…

” Đã ăn trưa chưa? ” Anh kéo cô đứng dậy hỏi.

Hy Nguyệt lắc đầu.

” Vậy đến ăn cùng đi ” Anh đi lại sofa ngồi xuống, mở hộp cơm ra.

Hy Nguyệt đứng lì ở đó, Lục Lãnh Phong quay sang nhìn cô:” Đến đây, mau lên”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top