Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
Chương 361


Chương 361

“Ừ” Không mặn không nhạt ừ một tiếng, sau đó anh lên xe rời đi.

 

Sau khi trở về công ty, nhìn thấy đống tài liệu chồng chất trước mặt, anh lại không có cách nào tập trung làm được, anh còn đang nghĩ Tân Hoài An sẽ phải làm những chuyện gì để giúp đỡ bạn của cô đây.

 

Khốn thật mà, anh đã hoàn toàn bị người phụ nữ kia mê hoặc rồi.

 

Chử Chấn Phong ảo não buông bút xuống, lớn tiếng nói: “Vệ Nam, vào đây.”

 

Vệ Nam nhanh chóng đi vào, thấy sắc mặt nặng nề của cậu chủ nhà mình thì trong lòng theo bản năng mà cảm thấy sắp có chuyện không hay rồi.

 

Lễ nào có người nào đó đã chọc giậi âu chủ Chử rồi hay sao?

 

“Cậu Chử, cậu có gì cần căn dặn ạ?” Vệ Nam cố gắng hết sức tỏ ra cung kính mà nói.

 

“Trước đây tôi từng bảo anh nhìn chằm chằm mọi hành động của Tân Hoài An, hai ngày này sao không nghe anh báo cáo gì hết vậy?”

 

“A?” Vệ Nam đột nhiên cảm thấy mơ hồ, vò đầu, nói: “Không phải mấy ngày nay vẫn luôn bận chuẩn bị cho tiệc đính hôn hay sao? Tôi nghĩ cậu sẽ không để ý bên đó nữa…”

 

Mắt thấy sắc mặt của cậu chủ nhà mình ngày càng trầm xuống, Vệ Nam bỗng nhiên run lên một cái, kịp thời dừng lại, nói: “Vẫn có người đang canh chừng ạ, vậy để tôi đi hỏi tình huống bên kia một chút!”

 

Chử Chấn Phong khẽ hừ một tiếng, nói: “Ừ”

 

Rất nhanh, Vệ Nam đã nhận được thông tin từ bọn cấp dưới.

 

“Hai ngày nay Tân Hoài An vẫn luôn canh chừng trước đồn cảnh sát, cô ấy muốn kéo quan hệ với Cục trưởng Lương của Cục cảnh sát. Mà cô ấy làm như vậy, là bởi vì bạn của cô ấy Ôn Nhã Ly đã trộm chiếc vòng tay của cô Thanh Hà, trước mắt là bởi vì tội ăn trộm mà bị tạm giam ở đồn cảnh sát rồi ạ”

 

Vệ Nam một hơi nói hết, lén thở dài một hơi.

 

Khó trách sắc mặt của cậu Chử lại kỳ quái như vậy, thì ra là vì chuyện này có liên quan đến cô Thanh Hà.

 

Chử Chấn Phong không để ý đến ý nghĩ của cậu ta mà vẫn trầm ngâm nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà cô ấy lại đi tìm Cục trưởng Lương à”

 

“Chuyện này… Có lẽ là muốn bạn của cô ấy được thả ra sớm một chút đấy ạ. Dù sao thì đồn cảnh sát bên đó cũng rất chú ý đến chuyện này, vẫn còn đang điều tra ạ”

 

Chử Chấn Phong nhíu mày.

 

Đồ vật cũng không mất, cũng đã lấy được tang chứng vật chứng ở hiện trường rồi, một chút chuyện như thế này, vậy mà cần phải điều tra đến mấy ngày?

 

Trong lòng Chử Chấn Phong cảm thấy rất kỳ lạ.

 

“Anh sắp xếp một chút, tôi muốn gặp Cục trưởng Lương” Anh đột nhiên lên tiếng.

 

Trên mặt Vệ Nam hiện lên vẻ khó hiểu.

 

Cậu Chử dường như rất ít khi qua lại với mấy người bên đó, sao bỗng nhiên… Thôi vậy, cậu Chử làm việc làm gì đâu đến lượt cậu ta đoán kia chứ.

 

“Vậy để tôi đi sắp xếp một chút” Nói xong, thì Vệ Nam đi ra ngoài.

 

Lúc này, Chử Chấn Phong mới cảm thấy cảm thấy bình tĩnh lại, bắt đầu xử lý công việc của mình.

 

Tân Hoài An bắt đầu ngồi chờ trước đồn cảnh sát từ buổi trưa.

 

Cô đã tìm hiểu từ trước, Cục trưởng Lương là một người rất chính trực, phân tốt xấu rõ ràng, chỉ là bình thường phải thường xuyên ra ngoài làm việc chung, rất khó gặp được ông ấy.

 

Nhưng chiều nay ông ấy sẽ đến đây.
 
Chương 362


Chương 362

Chỉ cần giao chứng cứ chứng minh sự trong sạch của Ôn Nhã Ly cho ông ấy xem, có ông ấy đứng ra xử lý, Ôn Nhã Ly có thể được thả ra rồi.

 

Nhưng mắt thấy sắp năm giờ rồi, mà cô vẫn còn chưa gặp được ông ấy.

 

Sẽ không phải là tin tức bị sai chứ?

 

Nhưng vừa mới nghĩ đến việc Ôn Nhã Ly còn đang bị giam ở bên trong, cô cần răng tiếp tục đợi.

 

Khoảng năm rưỡi, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại bên ngoài đồn cảnh sát.

 

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hình chữ điền bước xuống xe, bên cạnh còn có hai người trợ lý, hai người vừa đi về hướng cánh cửa bên này vừa nói chuyện.

 

Tân Hoài An nhận ra ông ấy chính là Cục trưởng Lương mà cô muốn tìm, lập tức chạy lên phía trước.

 

Không ngờ ông ấy lại nói ra một câu: “Lư Trà Quán? Sao người đó lại…”

 

Vừa nói, ông ấy vừa xoay người lên xe, sau đó chiếc xe nhanh như chớp chỉ để lại làn khói mà chạy đi.

 

Người trên xe tất nhiên cũng không nghe được tiếng hét ở phía sau.

 

Tân Hoài An vô cùng chán nản.

 

Chỉ một chút nữa thôi là cô có thể giữ đối phương ở lại rồi.

 

Cô siết chặt nắm tay, trong lòng cảm thấy không cam lòng.

 

Bỗng nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

 

“Lư Trà Quán?” Hình như lúc nãy cô mới nghe thấy cái tên này, nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của ông ấy, có lẽ là vội vàng đến chỗ hẹn rồi.

 

Cô có thể đi đến đó tìm ông ấy.

 

Hạ quyết tâm, Tân Hoài An bắt xe chạy thẳng đến Lư Trà Quán.

 

May mà ở Hải Lam chỉ có một Lư Trà Quán, hơn nữa đây còn là một quán trà cao cấp, chỉ dành riêng cho những người có thẻ hội viên.

 

Tân Hoài An dừng bước trước cửa quán trà, trong lòng cô có chút hồ nghi. Một người liêm khiết, được bao người kính trọng như cục trưởng Lương, sao lại đến một nơi cao cấp như thế này để hưởng thụ?

 

Lễ nào mọi người đều đã lầm tưởng về con người ông ấy?

 

Trong khoảnh khắc, cô không biết mình có nên đi vào bên trong hay không? Cuối cùng quyết tâm cứu Ôn Nhã Ly ra đã khiến cô có động lực bước tiếp. Đã đến đây rồi, phải gặp được người cái đã rồi tính tiếp.

 

“Làm phiền chị xuất trình thẻ hội viên ạ” Nhân viên phục vụ cản Tân Hoài An lại, đánh giá qua cô một lượt, dường như cảm thấy người này có chút quen mặt.

 

Tân Hoài An nở một nụ cười điềm nhiên, không hề lộ ra một chút lo lắng hay sợ hãi nào: “Tôi đi cùng với cục trưởng Lương”

 

Sắc mặt của nhân viên phục vụ có chút kinh ngạc: “Hóa ra chị chính là người khách ở phòng V.I.P đó, xin mời vào”

 

Tân Hoài An gật đầu, tao nhã bước vào. Căn phòng đó ở tầng chín, cô cho rằng nó sẽ rất khó tìm, nhưng sau khi lên đến nơi, cô mới phát hiện ra, tầng chín chỉ có duy nhất một phòng V.I.P. Phải là người có thân phận cực kỳ đặc biệt mới có thể sử dụng nó.

 

Tân Hoài An hít một hơi thật sâu, trong đầu cô mừng tượng ra một loạt những lý lẽ, sau đó thu hết dũng khí đẩy cửa bước vào, đúng lúc trong phòng chỉ có mình cục trưởng Lương.

 

Cô nắm lấy cơ hội, lập tức bước lên phía trước: “Xin chào cục trưởng, tôi tên là Tân Hoài An, tôi đến tìm ông là vì bạn của tôi đã bị người khác vu cáo tội trộm cướp, hiện giờ đang bị giam ở đồn công an dưới quyền của cục trưởng”
 
Chương 363


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 363

Nhìn thấy Tân Hoài An đột nhiên bước vào, lại còn nói ra những lời như thế, sắc mặt cục trưởng Lương bỗng biến đổi, ông vội vàng đưa mắt nhìn sang bức bình phong chạm khắc bằng gỗ cách đó không xa, rồi thấp giọng trách cứ: “Những chuyện như thế này, cô tìm tôi cũng vô dụng thôi, mau đi đi! Đây không phải chỗ mà cô nên ở lại.”

 

Trong tiềm thức của mình, ông xếp Tân Hoài An vào những loại người mà mình ghét nhất. Cô đương nhiên nhận ra được điều này, lập tức đáp lại: “Bạn của tôi bị oan, hơn nữa còn phải chịu sự đối xử bất công ở đồn cảnh sát, tôi có chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của bạn mình”

 

Nói xong, cô lập tức rút điện thoại ra.

 

Trước khi đến đây, cô đã lấy những đoạn video quan trọng nhất lưu vào điện thoại.

 

Cô đứng trước mặt cục trưởng Lương, phát lại những đoạn video đó cho ông ấy xem, rồi đứng bên cạnh giải thích lại mọi chuyện. Cục trưởng Lương không còn cách nào khác, đành phải nghe cô nói, nhưng ánh mắt đã vô tình rơi vào một video trên điện thoại của cô. Với kinh nghiệm phá án bao nhiêu năm của mình, chỉ cần nhìn sơ qua là ông có thể biết hết được mọi chuyện.

 

Tân Hoài An luôn bên cạnh quan sát nét mặt của ông, nhìn thấy cục trưởng Lương đã nhận ra được chân tướng, cô mới lên tiếng: “Cục trưởng, thật ra tôi cũng biết vụ án nhỏ như thế này không nên đến tìm ông giải quyết, nhưng lần này hoàn toàn khác”

 

“Người bạn của tôi đã bị giam một ngày một đêm rồi, đến cả một miếng cơm cũng không được ăn, nếu như không phải tôi nhận được tin đi thăm cô ấy, e rằng cô ấy đã bị ngất vì đói từ lâu rồi. Vốn dĩ tôi muốn nộp tiền để bảo lãnh cô ấy ra, nhưng lại bị phía cảnh sát từ chối.”

 

Cục trưởng Lương vừa nghe đã biết vấn đề nằm ở đâu, chau mày hỏi Tân Hoài An: “Người bị mất chiếc lắc tay có thân phận không đơn giản?”

 

“Đúng vậy, bởi vì người đứng sau cô ta là…”

 

Tân Hoài An đang định nói ra tên của người đó thì bỗng có một người từ sau tấm bình phong bước ra.

 

Đó không phải là Chử Chấn Phong sao?

 

Cô đang mở miệng định nói thì trong đầu vang lên một tiếng “Ầm” khiến cô sững sờ tại chỗ.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Đó cũng được coi là người nhà họ Chử rồi…

 

Lông mày cục trưởng Lương chau lại…

 

Chử Chấn Phong không nhanh, không chậm sải bước đến trước mặt hai người nhưng ánh mắt chỉ chú ý vào Tân Hoài An, lạnh nhạt hỏi: “Ý của em là Thanh Hà cố ý muốn làm hại bạn của em? Còn tạo áp lực lên cảnh sát để làm khó cô ấy?”

 

Xem ra, những lời vừa rồi, anh đã nghe thấy hết. Cũng tốt, đằng nào cô cũng không muốn mất công giải thích lại lần nữa.

 

Tân Hoài An nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Đúng vậy, chứng cứ đều ở đây: Cô cầm điện thoại lên lắc lắc.

 

Chử Chấn Phong đột nhiên nắm chặt lấy tay cô. Trong lúc Tân Hoài An còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra thì anh đã rút điện thoại cô ra, rồi nhẹ nhàng buông tay, điềm nhiên nói: “Điện thoại tôi sẽ giữ, còn em có thể …“

 

Anh muốn tiêu hủy chứng cứ?” Cô bỗng cảm thấy có gì đó chẳng lành, trong lòng dâng lên một nỗi oán giận.
 
Chương 364


Chương 364

 

“Trả lại điện thoại cho tôi!” Cô vươn tay giành lại điện thoại Chử Chấn Phong giơ tay lên cao khiến cô không thể nào với tới.

 

“Chử Chấn Phong, anh đúng là không biết phân biệt đúng sai, chỉ vì Vương Thanh Hà là vợ chưa cưới của anh mà anh bao che cho cô ta sao?” Cô tức giận nhìn chằm chằm Chử Chấn Phong.

 

Anh không hề giải thích gì, chỉ chau mày nói: “Ra ngoài”

 

“Đừng hòng!” Vì Nhã Ly, hôm nay cô nhất định phải đấu với người đàn ông này đến cùng.

 

Nhưng cô nào có qua nổi anh.

 

Không lâu sau, quán trà đã cử bảo vệ lên cưỡng chế cô rời đi. Vì đứa con trong bụng nên cô không dám dốc toàn lực phản kháng, chỉ đành phải để họ dẫn ra ngoài.

 

Có điều trước khi đi cô đã quăng một tràng với anh: “Chử Chấn Phong, anh muốn bao che cho cô ta tôi cũng hết cách, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không trơ mắt nhìn Nhã Ly bị ức hiếp đâu. Cho dù anh có giữ điện thoại thì tôi vẫn còn bản sao, cùng lắm tôi sẽ phát tán chúng lên mạng cho mọi người xem, đến lúc đó, ai ai cũng sẽ thấy được bộ mặt thật của Vương Thanh Hà thôi!”

 

Sau đó, cửa phòng đóng lại, bóng dáng của người đàn ông cũng dân khuất theo, lòng Tân Hoài An trùng xuống. Cô không chỉ hận Vương Thanh Hà mà còn hận Chử Chấn Phong, thậm chí người đàn ông này còn khiến cô căm ghét hơn. Nếu như không phải anh bao che cho cô ta thì Vương Thanh Hà làm sao có thể làm ra được những chuyện như thế?

 

Hai người này đúng là chẳng tốt lành gì, xứng đôi vừa lứa!

 

Trong phòng.

 

Nhìn thấy Tân Hoài An rời đi, lúc này, cục trưởng Lương mới mở lời: “Cậu Chử,..”

 

“Cục trưởng Lương, vất vả cho ông phải đi đến đây một chuyến rồi, sau khi quay về, làm phiền ông hãy thả người ra”

 

Cục trưởng Lương ngây người, đến khi kịp phản ứng lại, ánh mắt ông lập tức ánh lên tia khâm phục. Bởi vì với người có quyền lực như Chử Chấn Phong lại không dung túng cho người thân của mình làm điều sai trái, đúng là hiếm có.

 

Khi cục trưởng Lương rời đi, bấy giờ, Chử Chấn Phong mới mở video trong điện thoại Tân Hoài An ra xem. Lúc xem xong ba đoạn video, ánh mắt anh có chút đanh lại.

 

Bị đuổi ra ngoài, trong lòng Tân Hoài An hiểu rõ một điều rằng chuyến đi lần này vô ích rồi.

 

Từ hành động của Chử Chấn Phong đã cho thấy, anh muốn bảo vệ cho Vương Thanh Hà. Còn cục trưởng Lương khi đó chỉ đứng một bên mà không lên tiếng gì, không phải là đã ngầm chấp thuận theo hay sao?

 

Đây là minh chứng sâu sắc nhất cho quyền thế và sức ảnh hưởng của nhà họ Chử.

 

Tâm trạng của Tần Hoài An trùng xuống, cô cảm thấy bản thân cực kỳ bất lực, thậm chí cô không biết giờ đây mình phải làm sao mới cứu được Nhã Ly ra ngoài.

 

Vừa nấy cô chỉ cứng miệng nói thế với Chử Chấn Phong mà thôi, bởi lẽ cho dù cô có phát tán chúng trên mạng thì chỉ cần Chử Chấn Phong vung tay một cái là mọi thứ sẽ đều bị dọn dẹp một cách sạch sẽ.

 

Cô vô cùng tức giận, không chỉ hận Vương Thanh Hà bày kế hãm hại Nhã Ly, mà còn hận Chử Chấn Phong bao che cho cô ta. Nếu không có anh đứng sau lưng làm bệ đỡ, Vương Thanh Hà sao có thể ngang nhiên đi chèn ép người khác như thế?
 
Chương 365


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 365

Màn đêm buông xuống, ánh đèn điện bắt đầu bao phủ khắp thành phố.

 

Vừa mới nghĩ đến việc Ôn Nhã Ly sẽ phải trải qua một đêm đầy khó khăn trong phòng tạm giam, Tân Hoài An cũng chỉ có thể kìm nén cảm xúc của bản thân lại, mua một ít đồ ăn và đồ dùng để đem đến cho Ôn Nhã Ly.

 

Lúc cô đến đồn cảnh sát, Ôn Nhã Ly đúng lúc đang từ bên trong đi ra, hai người gặp nhau ngay cửa ra vào.

 

Cô giật mình, sau đó mới phản ứng lại, ngay lập tức vui mừng mà bước nhanh lên phía trước: “Ôn Nhã Ly, bọn họ thả em ra rồi hả?”

 

Ôn Nhã Ly gật đầu: “Vâng ạ!”

 

Tân Hoài An há miệng, theo bản năng muốn hỏi rõ tình huống, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Nhã Ly, ngay lập tức chuyển giọng, quan tâm hỏi: “Để chị đưa em về nhà trước, chị em mình vừa đi vừa nói chuyện”

 

“Dạ, được ạ!” Ôn Nhã Ly lên tiếng đồng ý, cô ấy cũng muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

 

Bị nhốt một ngày một đêm, chắc chắn thầy vô cùng lo lắng rồi.

 

Trên đường đi, Tân Hoài An hỏi cô ấy vì sao đột nhiên lại được thả ra ngoài.

 

Ôn Nhã Ly nghĩ nghĩ nói: “Dạ, hình như nghe đâu là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ đã trở về, sau khi hỏi qua vụ án của em thì nổi trận lôi đình, răn dạy người đã nhốt em lại không tuân thủ quy định mà làm việc, đồ vật cũng không mất, không nên nhốt em lại như vậy. Sau đó để em làm xong thủ tục thì thả em ra”

 

“Lãnh đạo trực tiếp mà em nói, có phải là Cục trưởng Lương không?” Tân Hoài An hỏi.

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


người, họ mãi mãi đứng về phía chính nghĩa và đạo đức.

 

Hiển nhiên, Cục trưởng Lương chính là một người chính trực, nghiêm nghị, luôn phân rõ đúng sai như vậy.

 

Cảm xúc của cô đột nhiên không tồi tệ như trước nữa.

 

Ôn Nhã Ly và Tân Hoài An cùng nhau trở về nhà họ Trương.

 

Đường Mạc nhìn thấy cô ấy, cuối cùng cũng buông xuống sự lo lắng trong lòng, chỉ là thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô ấy mà không khỏi đau lòng.

 

“Nhanh, mau đi tắm nước nóng đi, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cũng thuận tiên xui đi vận rủi nữa”

 

Ôn Nhã Ly ngoan ngoãn lên tiếng trả lời: “Vâng, thưa thầy”

 

Thấy vậy, Tân Hoài An cũng vội nói: “Bà Trương, Nhã Ly, vậy cháu cũng về trước đây ạ”“

 

Đường Mạc giữ cô lại, nói: ‘Ăn bữa tối đã rồi hãng đi?”

 

Tân Hoài An khẽ lắc đầu: “Dạ, thôi ạ, cháu còn việc khác phải làm nữa ạ”

 

“Chị Tân, cảm ơn chị” Ôn Nhã Ly chậm rãi chạy lại, giữ chặt lấy tay cô, ánh mắt to trong trẻo đen nhánh chân thành mà nhìn cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

 

Cô ấy ở phòng tạm giam đã chịu không ít khổ cực rồi.

 

Ánh mắt Tân Hoài An khẽ lóe lên, lộ ra nụ cười đầy quan tâm: “Em cố gắng nghỉ ngơi nhé.”

 

Trong nháy mắt khi cô xoay người, sự dịu dàng trong mắt cô đã bị thay thế bằng sự lạnh lùng.

 

Ôn Nhã Ly phải chịu sự oan ức như vậy, đều là do một tay Vương Thanh Hà bày ra cả.

 

Cố nhất định sẽ không tha cho cô ta.
 
Chương 366


Chương 366

Cô gọi một cuộc điện thoại, báo địa chỉ biệt thự nhà họ Vương.

 

Lúc này, trong phòng khách nhà họ Vương, hai vợ chồng Vương Bách Điền đang vây quanh miếng ngọc Quan Âm mà bà cụ Chử tặng, cẩn thận quan sát, vô cùng kinh ngạc.

 

“Đúng là ngọc tốt mà, đây chính là bảo vật vô giá đấy!” Vương Bách Điền xoa xoa tay, kích động nói.

 

Trương Mỹ Văn liếc ông ta một cái, nói: “Có đáng tiền hơn nữa thì cũng có thể lấy ra bán được đâu? Quan trọng nhất vẫn là ngụ ý chứa đựng đẳng sau miếng ngọc Quan Âm này! Bà Chử tặng miếng ngọc này cho Thanh Hà nhà chúng ta, cũng thật có ý tứ mài”

 

Nói xong, bà ta quay đầu nhìn về phía Vương Thanh Hà đang ngồi trên ghế sofa bấm điện thoại, nhắc nhở cô ta: “Phụ nữ mà, ý của bà Chử chính là con và cậu Chử có thể chuẩn bị có con được rồi đấy, mà cũng nói hiện giờ hai con tiến triển thế nào rồi? Mẹ đảm bảo nếu như bụng con mà có động tĩnh gì, nhà họ Chử bên kia nhất định sẽ ngay lập tức rước con vào cửa đấy!”

 

“Mẹ, mấy cái này con đều biết cả rồi, không cần mẹ phải dạy đâu.”

 

Vương Thanh Hà lười biếng trả lời, cô ta làm sao lại không muốn tiến thêm một bước với cậu Chử kia chứ.

 

Có lẽ chờ sau khi tiệc đính hôn diễn ra, cô ta trở thành vợ chưa cưới chính thức của anh, vậy thì có làm chuyện đó cũng là lẽ thường tình thôi.

 

Vương Thanh Hà vừa định nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

 

Điện thoại kết nối xong, nhận được tin tức bên kia thì Vương Thanh Hà không bình tĩnh được nữa, cô ta đứng phắt dậy.

 

“Gì cơ, thả người rồi á? Không phải tôi đã bảo cho cô ta chịu khổ chút sao, sao bây giờ lại thả người?”

 

Cúp điện thoại xong, Vương Thanh Hà cau có mặt mày.

 

Cô ta bỏ Ôn Nhã Ly ở đồn cảnh sát, không chỉ là vì muốn làm khó cô ấy mà cũng muốn đợi bà Trương chủ động tìm đến.

 

Dù sao thì theo cô ta được bà Trương đã đi tìm bà Chử rồi.

 

Bước tiếp theo chắc chắn sẽ là đến tìm cô đã cầu xin.

 

Đến lúc đó, có Ôn Nhã Ly làm con tin, cô ta đang nghĩ sự sắc bén của bậc thầy TM chẳng là gì cả, cô ta sẽ khiến bà ấy phải ngoan ngoãn thiết kế lễ phục cho mình.

 

Thế nhưng Ôn Nhã Ly lại được thả ra trước, vậy chẳng phải kế hoạch của cô ta bị hỏng rồi sao?

 

Nghe nói là cục trưởng Lương đích thân yêu cầu thả người. Với thân phận của ông ấy thì sao lại quan tâm đến các vấn đề nhỏ thế này chứ?

 

Vương Thanh Hà không hiểu chuyện này, cô ta cũng lười để nghĩ, bây giờ điều quan trọng nhất là chuyện bộ lễ phục phải giải quyết thế nào.

 

Thứ bảy tuần sau là lễ đính hôn của cậu Chử rồi.

 

Vương Bách Điền và Trương Mỹ Văn thấy phản ứng đột ngột ban nấy của cô ta rất khó hiểu, hai người họ đều nhìn cô một cách đầy nghi ngờ.

 

“Con gái à, con sao thế?” Trương Mỹ Văn hỏi.

 

“Không có gì, con ra ngoài có chút việc.” Vương Thanh Hà trả lời đại một câu rồi cầm túi và điện thoại lên đi ra ngoài.

 

Cô vừa đi về phía chiếc xe đang đỗ ở ngoài cửa, vừa gọi cho Chử Chấn Phong.

 

Không ngờ điện thoại mới reo được vài tiếng thì đã bị cúp rồi.

 

Lễ nào là đang bận sao?

 

Vương Thanh Hà bất mãn cau mày nhưng cũng không gọi tiếp, cất điện thoại đi.

 

Cô ta kéo cửa xe ra, đang định lên xe.

 

“Vương Thanh Hài” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

 

Một bóng người đi ra từ trong lùm cây dưới ánh hoàng hôn.

 

Vương Thanh Hà ngừng tay lại, thấy có người đến, cô ta hơi kinh ngạc: “Tân Hoài An, sao cô…”
 
Chương 367


Chương 367

“Tôi đến tìm cô vì chuyện của Ôn Nhã Ly” Tân Hoài An đi về phía cô ta.

 

“Ôn Nhã Ly?” Vương Thanh Hà nhướng mày, hai tay đặt trước ngực, bình tĩnh quay người về phía Tân Hoài An. “Cô đến không phải vì muốn cầu xin tôi giơ cao đánh khẽ, đừng tính toán chuyện cô ấy trộm vòng tay của tôi đó chứ?”

 

“Chuyện vòng tay của cô là như thế nào chính cô rõ nhất” Tân Hoài An đứng trước Vương Thanh Lâm, nhìn cô ta một cách lạnh lùng, “Còn nữa, nói cho cô một tin tốt nhé, Ôn Nhã Ly đã bình an vô sự về nhà rồi”

 

Sắc mặt Vương Thanh Lâm khác hản, cô có các kênh để biết tin tức mới nhất bên kia, Tân Hoài An làm sao để biết Ôn Nhã Ly đã được thả rồi?

 

“Là cô? Cô đi tìm cục trưởng Lương?” Cô ta kinh ngạc lên tiếng.

 

Tân Hoài An mím môi, lười chẳng buồn giải thích. Cô ta hiểu lầm cũng tốt, ít nhất là sau này làm chuyện gì xấu xa thì sẽ kiêng dè hơn.

 

Vương Thanh Hà quả nhiên nghĩ chắc chắn là do Tân Hoài An nhờ cục trưởng Lương thả Ôn Nhã Ly ra.

 

Nếu không thì chắc chắn Ôn Nhã Ly sẽ không ra.

 

Cô ta hừ một tiếng: “Không ngờ cô lại có bản lĩnh như thế, rời khỏi nhà họ Chử rồi mà vẫn còn móc nối được với nhân vật như cục trưởng Lương. Không biết cô làm thế nào để với được ông ấy, tiền hay là cơ thể thế?”

 

Biểu cảm của Vương Thanh Hà bỗng trở nên tự hào, bật cười: “Ha, chắc chắn là đổi bằng cơ thể đúng không? Dù sao thì cô nghèo như thế, người ta cũng chẳng thèm vài đồng của cô”

 

Trả lời cô ta là một cái tát cực mạnh của Tân Hoài An.

 

Bụp! Một tiếng giòn tan, phá sự yên tĩnh của màn đêm.

 

Vương Thanh Hà bị đánh ngơ cả ra.

 

Đến khi cảm giác đau rát trên mặt truyền tới thì cô ta mới ôm mặt, vừa bực bội vừa kinh ngạc nhìn Tân Hoài An: “Cô dám đánh tôi?”

 

“Cái tát này là đánh vì sự bẩn thỉu của cô đấy, nói năng vớ vẩn” Tân Hoài An lạnh lùng nói.

 

Vương Thanh Hà tức giận lườm cô, mấp máy môi, đang định nói gì đó/ Bụp!

 

Tân Hoài An lại tát một cái nữa, đánh ở bên mặt còn lại của cô ta.

 

“AI Tân Hoài An!”

 

Lần này Vương Thanh Hà phản ứng nhanh hơn, đưa hai tay lên ôm mặt, ánh mắt nhìn Tân Hoài An sắp nổi lửa luôn rồi.

 

“Cái tát này là vì cô hại bạn của tôi, làm cô ấy phải chịu khổ, chịu tội”

 

Vương Thanh Hà bực tức n‹ làm tự chịu! Tôi…”

 

Ôn Nhã Ly trộm vòng tay của tôi, tự “Trộm?” Tân Hoài An ngắt lời cô ta, lạnh lùng nói: “Lẽ nào không phải do cô bảo trợ lý cố tình nhét vòng tay vào túi em ấy để hãm hại sao? Không chỉ vậy, cô còn cố tình nhốt em ấy ở đồn cảnh sát, một ngày một đêm không cho ăn không cho uống, không phải toàn là cô làm sao?”

 

“Ôn Nhã Ly em ấy đắc tội với cô lúc nào mà cô lại làm khó em ấy như vậy?” Tân Hoài An nhấn mạnh câu này, ánh mắt nhìn Vương Thanh Hà sắc như kiếm vậy.

 

“Cô, tôi không có..” Vương Thanh Hà phủ nhận nhưng lại thấy rất kinh ngạc, Tân Hoài An sao lại biết rõ thế được chứ?

 

“Chứng cứ đã ở trong tay tôi rồi, cô phủ nhận cũng chẳng có ích gì”

 

Tân Hoài An lạnh lùng, nói với vẻ châm biếm.

 

Vương Thanh Hà trợn tròn mắt: “Chứng cứ gì?”

 

Tân Hoài An đương nhiên là không nói gì, mặc cho cô ta đoán.

 

Cô đến một chuyến ngoài việc xả cơn giận thay cho Ôn Nhã Ly thì còn muốn cho cô ta một lời cảnh cáo nữa.

 

“Cô cứ ỷ vào sự thiên vị của Chử Chấn Phong mà hoành hành, nhưng không có nghĩa là cô thực sự hơn người khác, không có nghĩa là cô có đặc quyền để trêu đùa người khác. Nếu cô mà dám làm hại đến bạn bè xung quanh tôi nữa thì thứ tôi trả lại cho cô không chỉ là một cái tát đâu! Mọi thứ mà cô đang có bây giờ sẽ mất hết đấy”
 
Chương 368


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 368

Mất hết mọi thứ?

 

Vương Thanh Hà đứng đơ ra tại chỗ, nhìn bóng lưng đang rời đi của Tân Hoài An, trong lòng thấy bất an hơn bao giờ hết.

 

Câu cuối của Tân Hoài An là ý gì?

 

Mọi thứ mà cô ta đang có bây giờ đều là vì Chử Chấn Phong nhận nhầm cô ta. Lế nào Tân Hoài An đã phát hiện ra sự thật rồi sao?

 

Nếu không sao lại nói câu này chứ?

 

Vương Thanh Hà càng nghĩ càng thấy bất an.

 

Bóng người của Tân Hoài An đã biến mất trong màn đêm, cô ta nhìn về hướng Tân Hoài An rời đi, sắc mặt dần dần tối lại.

 

Điện thoại trong túi đổ chuông.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Cậu Chử có lời muốn nhờ tôi nói lại với cô”

 

Vương Thanh Hà thấy hơi kinh ngạc, có lời gì cần Vệ Nam nói lại mà không nói thẳng với cô chứ?

 

“Trợ lý Vệ, anh nói đi” Cô ta cố kìm lại cảm xúc, nói.

 

Giọng điệu của Vệ Nam trở nên nghiêm túc: “Chuyện của Ôn Nhã Ly, cậu Chử đã làm rõ rồi, tiếp theo phải làm thế nào mong cô suy nghĩ cho Kĩ”

 

Sắc mặt Vương Thanh Hà trắng bệch ra.

 

Ý của Vệ Nam rõ ràng qua rồi, Chử Chấn Phong biết cô ta lập mưu hãm hại Ôn Nhã Ly rồi, hơn nữa còn tỏ ra bất mãn với cô ta nữa.

 

“Trợ lý Vệ, thực ra chuyện đó…” Cô rất cật lực muốn giải thích.

 

Vệ Nam cười: “Cô Thanh Hà, chứng cứ rõ ràng, nói nhiều cũng chẳng có ích gì đâu”

 

Nói xong, cậu ta cúp máy.

 

Vương Thanh Hà năm điện thoại thật chặt, run lẩy bẩy.

 

Chứng cứ? Chứng cứ gì?

 

Cô ta đột nhiên nhớ ra những lời Tân Hoài An vừa nói, Lẽ nào chuyện này là Tân Hoài An nói với Chử Trấn Phong?

 

Con khốn này!

 

Hình tượng cô ta khổ sở giữ gìn trước mặt cậu Chử bị cô hủy hoại rồi.

 

“A” Vương Thanh Hà ôm khuôn mặt bị sưng đỏ, tức giận ném điện thoại di động xuống đất, điện thoại bị ném xuống đất vỡ tan!
 
Chương 369


Chương 369

Mấy ngày sau, cuộc sống của Vương Thanh Hà cũng không tốt lắm.

 

Gương mặt của cô ta bị sưng, cũng không dám nói là Tân Hoài An đánh, sợ cô lại làm ra hành động gì quá đáng, tạo thành ảnh hưởng lớn cho mình.

 

Vì thế chỉ có thể nói dối là bị dị ứng, tìm một người thay thế giúp cô ta đóng phim. Bởi vậy bị người của đoàn làm phim bí mật nghị luận, nói cô ta không nổi tiếng cho lắm nên muốn chơi lớn để nổi tiếng.

 

Nhưng mà những thứ này cũng không tính là gì, điều chết người nhất là, cô ta hoàn hoàn không mò được tâm tư của cậu Chử, không biết rốt cuộc anh ghét mình đến mức nào.

 

Còn về gọi điện thoại, bên kia cũng đều là thư ký của anh bắt máy, hơn nữa đều trả lời thống nhất một câu: Cậu Chử đang bận.

 

Cô ta cũng không thể mặt dày gọi tiếp, như vậy sẽ chỉ khiến người đàn ông càng ghét mình thêm.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta phải kiêm tốn, đưa ra một quyết định không bằng lòng mấy – Đến nhà xin lỗi!

 

Cậu Chử tức giận hẳn là vì tình bạn giữa bà Trương và nhà họ Chử.

 

Chỉ cần cô ta tự mình đi xin lỗi bà Trương, chuyện này cũng được bỏ qua.

 

Vương Thanh Hà không trực tiếp đến nhà họ Trương, cô ta rất rõ ràng, chỉ một mình cô ta đi, chưa chắc bà Trương sẽ gặp cô ta.

 

Hơn nữa chuyện xin lỗi như này, nếu như không có người làm chứng, vậy thì có ý nghĩa gì?

 

Vì thế, đầu tiên cô ta đến nhà Chử, lấy lí do “Cùng đi thăm bà Trương”, thuyết phục bà cụ Chử đi cùng cô ta.

 

Bà cụ Chử bởi vì mấy ngày trước từ chối lời đề nghị của bà Trương, trong lòng xấu hổ. Vừa mới biết tin Ôn Nhã Ly được thả ra, nghĩ đi thăm hỏi một chuyến cũng tốt.

 

Bà đồng ý với đề nghị của Vương Thanh Hà, cùng cô ta đến nhà họ Trương.

 

Trên xe.

 

Tống Cẩn Dung nhìn quà tặng mà Vương Thanh Hà chuẩn bị đã chất đầy vị trí ghế phụ, không khỏi cười nói: “Xem cháu này, mua nhiều đồ như vậy, lẽ nào là để cảm ơn bà Trương đã giúp cháu thiết kế lễ phục?”

 

“Tình hình bây giờ, cháu làm gì dám đòi hỏi bà Trương có thể giúp cháu thiết kế lễ phục” Vương Thanh Hà lắc đầu, thở dài.

 

Mãi đến tận khi, xe đi được nửa đường, cuối cùng cô ta mới nói chân tướng cho Tống Cẩn Dung.

 

Nhưng mà, cô ta đương nhiên là thêm mắm dặm muối rồi, cố hết sức bày tỏ oan ức và kích động của mình.

 

“Hồ đồ! Thật sự là hồ đồ!” Tống Cẩn Dung trách mảng.

 

Hốc mắt Vương Thanh Hà lập tức ẩm ướt, cắn môi nói: “Bà nội, cháu biết sai thật rồi”

 

“Biết sai mà có thể sửa sai được là tốt, nhớ kỹ không được làm ra loại chuyện như vậy nữa!” Tống Cẩn Dung không vui nói.

 

Bây giờ bà có thể đoán được ý tứ của Vương Thanh Hà khi mời bà đi đến nhà họ Trương.

 

Vừa nghĩ đến cô ta lại tâm cơ như vậy, trong lòng Tống Cẩn Dung lạnh đi.

 

Nhưng bây giờ bà không thể quay lại giữa chừng được.

 

Vương Thanh Hà thân là cháu dâu nhà họ Chử, phạm lỗi lầm, làm mất thể diện nhà họ Chử.

 

Coi như là vì nhà họ Chử, bà cũng phải đi chuyến này.

 

Người nhà họ Trương thật sự không ưa Vương Thanh Hà, cuối cùng vì thể diện của Tống Cẩn Dung, mới miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của Vương Thanh Hà.

 

“Bà cụ, cậu Chử nhờ tôi giúp cô Vương thiết kế lễ phục, tôi hỏi qua ý của cậu ấy, mới đưa cho Ôn Nhã Ly thiết kể. Chỉ là sau khi Ôn Nhã Ly từ đồn cảnh sát trở về, tình trạng cơ thể vẫn không tốt, chuyện thiết kế lễ phục, chỉ sợ cậu ấy phải tìm người khác” Bà Trương nói.

 

“Tôi biết rồi” Tống Cẩn Dung có chút xấu hổ, vội vã chào tạm biệt.
 
Chương 370


Chương 370

Vương Thanh Hà cũng đi ra theo, trong lòng nghĩ, hóa ra cậu Chử ngầm đồng ý cho Ôn Nhã Ly đến thiết kế lễ phục.

 

Chẳng trách, anh sẽ tức giận.

 

Lần này thật sự là do mình tính sai.

 

Cô ta cảm thấy chán nản trong lòng.

 

Nhưng tất cả đều do Tân Hoài An, nếu không phải cô ta điều tra ra sự việc vòng tay do cô sắp đặt thì sao có thể thành ra thế này được?

 

Nhưng Tân Hoài An đã điều tra băng cách nào?

 

Sau khi Vương Thanh Hà đưa bà cụ Chử về nhà họ Chử, cô ta lập tức gọi điện thoại: “Mấy ngày nay giúp tôi bí mật theo dõi Tân Hoài An, nhớ là không cần làm gì, chỉ cần theo dõi cô ta và báo cáo với tôi khi có thể là được”

 

Trước đó Tân Hoài An đã xin nghỉ hai ngày vì chuyện của Ôn Nhã Ly, cho nên mấy ngày nay cô vẫn luôn tăng ca để bắt kịp tiến độ, ngày nào.

 

cũng mệt tới mức vừa về nhà là nằm lăn ra giường.

 

Nhưng điều đáng mừng là không biết có phải cục cưng trong bụng cảm nhận được sự vất vả của cô nên hai ngày nay rất ngoan ngoãn, cô cũng ăn ngon miệng hơn, không nôn quá nhiều.

 

Lại một ngày bận rộn kết thúc, hôm nay cô tăng ca muộn hơn thường ngày, một điểm tốt là cuối cùng cô cũng hoàn thành dự án trong tay mình.

 

“Mọi người vất vả rồi!” Tân Hoài An nói với ba tổ viên và Trương Nhược Phi.

 

“Hiệu suất của chúng ta đúng là vô địch! Cũng may là có sự hướng dẫn của Tổ trưởng Tân!”

 

Qua khoảng thời gian làm việc chung với nhau này đã khiến họ hoàn toàn công nhận thực lực của Tân Hoài An và cam tâm tình nguyện gọi một tiếng “Tổ trưởng Tân”.

 

“Hôm nay đã muộn quá rồi, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi, để hôm khác tôi mời mọi người đi ăn!” Tân Hoài An cười bảo, cô tạm biệt mọi người rồi đi về trước.

 

Trương Nhược Phi đi theo bên cạnh cô: “Tôi đưa cô về”

 

Trước khi Tân Hoài An từ chối, anh ta nói: “Giờ này xe buýt với tàu điện ngầm đã ngừng chạy ri Tân Hoài An định theo bản năng bảo mình có thể gọi xe trực tuyến, nhưng cô chợt nhớ ra điện thoại đã bị Chử Chấn Phong lấy mất. Hai ngày nay cô bận muốn chết, chỉ mới báo mất thẻ, vẫn chưa kịp mua điện thoại mới.

 

Cô đành phải gật đầu: “Cảm ơn”

 

Trên đường đi, Trương Nhược Phi vừa lái xe vừa nói: “Đúng rồi, hôm nay cô Dư gọi cho tôi nói là không liên lạc với cô được, cô ấy muốn hẹn cô ăn một bữa cơm”

 

“Dư Nhiễm?”

 

“Ừm, là cô ấy”

 

“Điện thoại tôi mất rồi, cho tôi mượn điện thoại của anh chút đi, tôi gửi tin nhắn cho cô ấy”

 

Trương Nhược Phi không nói hai lời mà đưa điện thoại ngay cho cô, thuận miệng nói: “Sao điện thoại của cô lại mất, hôm nào tôi lái xe đưa cô đi mua cái mới nhé?”

 

“Ừm” Tân Hoài An vừa trả lời, vừa tìm số của Dư Nhiễm để gửi tin nhắn cho cô ấy, sau đó chọn ra thời gian và địa điểm gặp mặt.

 

Cô trả điện thoại lại cho Trương Nhược Phi rồi bỗng nhớ đến điều gì đó, cô nheo mắt: “Trương Nhược Phi, lạ nhỉ, sao Dư Nhiễm lại có số điện thoại của anh? Hai người…”

 

“Đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy không có quan hệ riêng tư gì đâu. Vì cô ấy muốn làm bạn với cô nên tiện thể thêm số của tôi luôn thôi”

 

Trương Nhược Phi ho khan một tiếng, nghiêm túc nói.

 

“Ồ, thế à” Tân Hoài An dời mắt về một cách đầy sâu xa.
 
Chương 371


Chương 371

Ngày hôm sau, cả hai gặp nhau trong nhà hàng.

 

“Điện thoại chị bị mất nên hơi bất việc gì không?”

 

Dư Nhiễm mỉm cười, nhìn Tân Hoài An bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là… em đã nghe nói về chuyện của Ôn Nhã Ly, chị Tân thật lợi hại”

 

“Tất cả đều nhờ có Cục trưởng Lương”

 

“Em còn nghe nói Vương Thanh Hà đã đích thân đến nhà họ Trương xin lỗi, chắc cô ta sẽ không làm phiền Ôn Nhã Ly nữa đâu.”

 

“Chắc là vậy”

 

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, lúc này Dư Nhiễm mới quyến luyến tạm biệt Tân Hoài An.

 

Có thể nhìn ra cô ấy rất muốn tiếp cận Tân Hoài An.

 

Tin tức về việc hai người gặp nhau nhanh chóng truyền đến tai ‘Vương Thanh Hà.

 

Dư Nhiễm, em tìm chị có “Chị Thanh Hà, chị có còn nhớ hôm đó Dư Nhiễm tới phòng giám sát không? Có khi nào lúc ấy cô ta đã lừa chúng ta không?” Trợ lí Ngọc Điềm đoán.

 

Cô ta nhắc nhở Vương Thanh Hà.

 

Vương Thanh Hà ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo chỗ Dư Nhiễm đứng hôm đó có một camera.

 

Dư Nhiễm đến phòng giám sát để lấy video theo dõi chứ không phải tìm móc khóa!

 

Có lẽ bằng chứng mà Tần Hoài An nói là cái này.

 

“Thì ra là Dư Nhiễm” Vương Thanh Hà sầm mặt, đưa mắt nhìn Dư Nhiễm đang quay cảnh kết phim ở cách đó không xa.

 

“Chị Thanh Hà, em thật sự không nhìn ra ả Dư Nhiễm này lại giở trò sau lưng, âm thầm đối nghịch với chị, có cần dạy cho cô ta một bài học không ạ?” Ngọc Điềm ác ý hỏi.

 

Vương Thanh Hà khẽ cau mày, đương nhiên cô ta không muốn để Dư Nhiễm yên ổn, chỉ là…

 

“Trước hết không cần để ý tới cô ta” Sau khi cô ta đến nhà họ Trương xin lỗi, khó lắm mới làm nguôi cơn giận của anh Chử, tốt nhất không nên gây thêm chuyện, đợi lễ đính hôn kết thúc rồi nói tiếp.

 

Dù sao trong tay cô ta cũng có thứ kia, cô ta muốn xử Dư Nhiễm lúc nào cũng được.

 

Vào đêm trước lễ đính hôn, Chử Chấn Phong đi công tác ở nơi khác vẫn chưa trở về.

 

Vương Thanh Hà cực kỳ sốt ruột, cô ta vội vàng gọi cho anh để hỏi thăm tình hình.

 

“Không cần lo lắng, cô cứ chuẩn bị theo quy trình, ngày mai tôi nhất định sẽ trở về” Chử Chấn Phong không trả lời rõ ràng với cô ta, sau đó lập tức cúp máy.

 

Vương Thanh Hà gọi lại thì bên kia đã tắt máy.

 

Cô ta bối rối, tình huống gì thế này?

 

Vì không biết gì nên trong lòng cô ta không kìm được lo lắng, lễ đính hôn vào ngày mai còn có thể ra bình thường không?

 

Nhưng nếu anh Chử đã nói sẽ về, cô ta không cần phải lo lắng thêm nữa.

 

Vương Thanh Hà điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu mong chờ lễ đính hôn ngày mai.

 

Buổi lễ này vô cùng quan trọng đối với cô ta. Sau ngày mai, cô ta sẽ là vợ chưa cưới được công nhận của anh Chử.

 

Thứ bảy, trời trong gió nhẹ.

 

Hôm nay là ngày Vương Thanh Hà và Chử Chấn Phong đính hôn, buổi lễ được tổ chức trên chiếc du thuyền sang trọng tại nhà họ Chử vào buổi tối.

 

Và hôm nay cũng là sinh nhật tuổi mười tám của Ôn Nhã Ly.

 

Tân Hoài An và Trương Nhược Phi đã bàn bạc cách tổ chức sinh nhật cho Ôn Nhã Ly.

 

Buổi trưa, sau khi ăn cơm ở nhà họ Trương, Trương Nhược Phi lái xe đưa Tân Hoài An và Ôn Nhã Ly ra ngoại thành.

 

Đường Mạc cũng muốn đi cùng, nhưng vì bà ấy còn phải về công ty làm việc nên không đi góp vui cùng với những người trẻ.
 
Chương 372


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 372

“Nhã Ly, em không ngại nếu chị dẫn một người đến chúc mừng sinh nhật em chứ?” Trên xe, Tân Hoài An bảo.

 

“Ai thế ạ?” Ôn Nhã Ly tò mò hỏi.

 

Tân Hoài An cười đáp: “Dư Nhiễm”

 

“Ồ, đương nhiên em sẽ không ngại” Ôn Nhã Ly trả lời gần như không hề nghĩ ngợi bằng giọng điệu chân thành: “Em có thể ra khỏi đồn cảnh sát một cách suôn sẻ cũng có sự giúp đỡ của cô ấy mà. Em rất vui khi cô ấy bằng lòng đi ăn sinh nhật em”

 

“Vậy thì tốt rồi”

 

Khi đi qua giao lộ, Tân Hoài An ra hiệu cho Trương Nhược Phi dừng xe, sau đó cô hạ cửa sổ xe xuống rồi phất tay.

 

Dư Nhiễm đang đứng đợi ở giao lộ lập tức đi tới lên xe.

 

“Cô Ôn, sinh nhật vui vẻ” Dư Nhiễm lấy món quà trong túi ra đưa cho Ôn Nhã Ly trước.

 

“Cảm ơn cô” Ôn Nhã Ly ngọt ngào đáp rồi mở quà trước mặt cô ấy, sau đó hai mắt lập tức tỏa sáng, kinh ngạc nói: “Đây là album phiên bản giới hạn của ca sĩ A.J mà tôi thích nhất, wow! Có cả chữ ký nữa!”

 

“Tôi cũng không biết nên tặng gì cho cô, chị Tân nói cô thích nghe nhạc của A. nên tôi đã xin anh ấy một bản” Dư Nhiễm cười nói.

 

Ôn Nhã Ly chớp mắt: “Tôi thích lắm! Bài nào của anh ấy tôi cũng biết hát! Đặc biệt là album này, nó là album tôi thích nhất, tiếc là vì khó mua nên vẫn chưa mua được… Cô Dư, cô rất quen với A.J sao?”

 

“Cũng khá quen, anh ấy là đàn anh của tôi”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Mục tiêu chiều nay của chúng ta là leo lên tới đỉnh núi. Chị và Nhược Phi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, đêm nay chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho em ở trên núi ” Tân Hoài An nói.

 

Ôn Nhã Ly nghe vậy vô thức nhìn về phía bụng cô: “Leo núi ư?

 

Nhưng mà chị Hoài An, cơ thể của chị..”

 

Chị mang thai đấy, có thể leo núi được sao?

 

“Cô ấy ngồi xe ngắm cảnh” Trương Nhược Phi đáp.

 

Đương nhiên lúc bàn bạc họ đã nghĩ t ï mà Ôn Nhã Ly đang lo lắng rồi. Anh ta nhìn cô ấy và Dư Nhiễm rồi nói: “Nếu hai người không muốn leo núi thì chúng ta có thể ngồi xe để lên. Nhưng nếu như vậy thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh trên núi”

 

“Đương nhiên là leo rồi! Lâu lắm rồi em không leo núi, giờ vẫn luôn hoài niệm cảm giác đó.” Ôn Nhã Ly vén tay áo lên, bộ dáng vô cùng hưng phấn.

 

“Hoài An, một mình chị ngồi xe ngắm cảnh có buồn không, có cần em ở cùng không?” Dư Nhiễm chần chừ một lúc rồi hỏi.

 

Tân Hoài An thấy cô ấy cũng muốn tham gia leo núi nên cười lắc đầu: “Không cần đâu, em cứ đi cùng bọn họ đi. Chị ở trên đỉnh núi chờ mọi người.”

 

“Được”

 

Ngọn núi này vừa mới được khai phá, hơn nữa còn cách xa nội thành nên gần như không có du khách. Tân Hoài An ngồi một mình trên xe ngắm cảnh. Sau khi nói vài câu với đám Trương Nhược Phi, cô xuất phát lên đỉnh núi trước.
 
Chương 373


Chương 373

 

“Đi thôi, chúng ta bắt đầu leo thôi, cố gắng bốn giờ chiều là tới đỉnh núi” Anh ta nói với hai người còn lại.

 

“Bốn giờ á?” Dư Nhiễm nhìn ngọn núi cao chót vót, ngây người ra.

 

“Nhất định không thành vấn đề!” Ôn Nhã Ly nắm chặt tay tỏ ra tràn đầy ý chí chiến đấu.

 

Dư Nhiễm đang run run cũng bị tinh thần này ảnh hưởng, cô ấy gật đầu: “ỪI Đi thôi”

 

Nhóm ba người đi dọc theo đường núi về phía trước. Vào mùa này, hai bên đường rợp bóng cây, vô cùng mát mẻ.

 

Tân Hoài An ngồi trên xe ngắm cảnh thưởng thức cảnh vật hai bên đường. Thỉnh thoảng sẽ có sóc hoặc một vài động vật nhỏ xuất hiện, vô cùng thú vị.

 

Phong cảnh thiên nhiên này khiến tinh thần của người ta vô cùng thư giãn, hơn nữa tốc độ của xe ngắm cảnh cũng không nhanh nên người trên xe cùng vô cùng thư thái. Cô nhắm hai mắt lại, hưởng thụ không khí trong lành tươi mát giữa núi rừng.

 

Đột nhiên ven rừng truyền tới một tiếng động, xe ngắm cảnh đột nhiên dừng lại. Tân Hoài An bị bất ngờ nên lao về phía trước, may mà cô kịp túm lấy tay vịn ở trước người. Cái tay còn lại vội vàng bảo vệ phần bụng. Tân Hoài An nhìn tài xế mà lòng vẫn còn sợ hãi: “Bác tài, có chuyện gì vậy?”

 

“Có… Có người..” Tài xế run rẩy chỉ về phía trước như thấy thứ gì rất đáng sợ vậy.

 

Tân Hoài An cũng ngẩn người, nhưng cô cũng lập tức bình tĩnh lại, ngồi thẳng lên nhìn về phía trước.

 

Đúng là có người. Quần áo của người kia bị rách mấy chỗ, trông vô cùng chật vật. Người đó đang nằm bệt dưới đất, thở hổn hển. Phần trước ngực mà người này dùng một tay đặt lên liên tục có máu tươi chảy ra.

 

Tân Hoài An thấy thế vừa xuống xe đi về phía đối phương vừa nói với tài xế: “Mau, mau gọi cấp cứu đi!”

 

Nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông kia ngẩng đầu lên.

 

Khuôn mặt kia dính đầy bùn đất và vết máu, nhưng đường nét trên mặt vẫn rõ ràng nên chỉ nhìn một chút là có thể nhận ra thân phận của anh.

 

Chân Tân Hoài An cứng đờ, cô kinh ngạc  : “Chử Chấn Phong?”

 

Tân Hoài An thực sự không thể tin nổi, mình chỉ ngồi xe ngắm cảnh thôi cũng gặp người đàn ông này ở đây.

 

Hơn nữa, cảnh này lại như đã từng xảy ra. Cô nhớ tới sự kiện máy bay trực thăng của Chử Chấn Phong bị rơi lúc trước, anh cũng có dáng vẻ chật vật như thế này.

 

Chử Chấn Phong cũng nhận ra Tân Hoài An, nói một cách khó khăn: Giúp t Cô nhíu mày lại, suy nghĩ có nên giúp anh hay không.

 

Nghĩ tới chuyện Chử Chấn Phong bao che cho Vương Thanh Hà, cô lại cảm thấy người đàn ông này thật đáng ghê tởm, thực sự không đáng ra tay giúp lần nữa. Nhưng thấy trước ngực Chử Chấn Phong nhuốm đỏ máu, nếu không cứu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng cô lại không thờ ơ được.

 

Bác sĩ có nghĩa vụ chăm sóc người bị thương. Suy nghĩ này đã ngấm vào máu của Tân Hoài An rồi. Hơn nữa, người đàn ông này còn là bố của đứa trẻ trong bụng cô.

 

“Coi như đây là lần cuối cùng tôi giúp anh” Tân Hoài An cắn răng gọi tài xế tới.

 

Hai người hợp lực mới đưa được Chử Chấn Phong lên xe. Cô vội xem miệng vết thương của anh. Vết thương này không hề nhẹ nhưng cũng không quá nặng. Chắc hẳn do bị kiệt sức nên thân thể Chử Chấn Phong mới vô lực như vậy. Điều này gián tiếp làm vết thương nặng hơn.

 

Bị thương, lại còn xuất hiện trong núi. Chẳng biết xảy ra chuyện gì nữa!

 

Tân Hoài An bảo lái xe: “Gọi xe cấp cứu đi, chúng ta đưa anh ta xuống chân núi”

 

Cô vừa dứt lời thì Chử Chấn Phong duỗi một tay ta giữ chặt cô và Không, đưa tôi lên đỉnh núi. Trên đó có người tới đón t Anh thật sự rất mệt nên để nói được câu này cũng vô cùng gian nan.

 

Trên mặt Tân Hoài An lộ ra vẻ suy tư, thấy tài xế đang nhìn với ánh mắt dò hỏi, cô nói: “Nghe theo anh ta đi”

 

Lái xe chần chừ một lúc nhưng cũng không nói gì, tiếp tục lái xe ngắm cảnh lên đỉnh núi. Tân Hoài An nhíu mày nhìn Chử Chấn Phong đang ngồi bên cạnh mình. Ánh mắt của cô đặt trên những vết thương lớn, nhỏ trên người anh. Có vết bị dao cắt, có vết trầy da.
 
Chương 374


Chương 374

Nhưng vết thương khác không nghiêm trọng, nhưng phần ngực mà anh luôn dùng tay che thì chảy máu không ngừng. Trước hết cần phải cầm máu cho vết thương này đã.

 

Cô nhớ trước khi đi mình có mang theo một số vật dụng cứu thương, trong đó có cả kim khâu vết thương. Lúc bàn bạc với Trương Nhược Phi về chuyện leo núi, Tân Hoài An sợ giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mang đồ cứu thương theo.

 

“Chử Chấn Phong, bỏ tay ra đi để tôi xem xem” Cô vừa mở túi vừa nói.

 

Anh mở một mắt ra, khi thấy đồ cứu thương trong túi của cô thì phối hợp bỏ bàn tay đang che trước ngực ra. Tuy nói là phối hợp nhưng lúc này Chử Chấn Phong thực sự quá mệt nên động tác vô cùng chậm chạp.

 

Tân Hoài An không kiên nhẫn được nữa lấy tay nhấc cái tay kia ra.

 

Sau đó, cô vén vén cái áo vest đã thấm đẫm máu kia ra, áo sơ mi trắng bên trong đã bị nhuộm thành màu đỏ.

 

Phần ngực có một vết thương sâu và dài, áo sơ mi gần như dính chặt vào miệng vết thương đáng sợ kia.

 

Thấy thế, Tân Hoài An nhíu mày lại.

 

“Xoẹt!”

 

Cô dùng sức xé chiếc áo sơ mi ra. Toàn thân Chử Chấn Phong cứng đờ, hai mắt mở trừng trừng nhìn Tân Hoài An.

 

“Để tôi cầm máu giúp anh” Cô nói.

 

Môi của Chử Chấn Phong giật giật nói gì đó nhưng Tân Hoài An không nghe rõ.

 

Toàn thân anh bất động như muốn nói cô thích làm gì thì làm. Tân Hoài An lấy bông lau máu ở quanh miệng vết thương. Sau đó cô nhìn vết thương đang chảy máu không ngừng kia, lông mày nhíu chặt lại.

 

Với tình hình này thì nhất định phải khâu lại mới được. Nhưng đang trên xe thế này, sao có thể tiến hành khâu vết thương cho Chử Chấn Phong được?

 

Tân Hoài An bỏ kim chỉ vừa cầm ra vào túi, đổi thành dùng bông và băng gạc để tạm thời cầm máu cho anh. Suốt đoạn đường lên núi, cô đổi băng cho Chử Chấn Phong tới ba lần.

 

Anh chảy máu quá nhiều, còn tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.

 

Tân Hoài An định sẽ giúp anh khâu vết thương sau khi lên đỉnh núi.

 

Cùng lúc xe tham quan đến đỉnh núi, một chiếc máy bay trực thăng cũng đáp xuống.

 

Vệ Nam nhảy xuống khỏi trực thăng đầu tiên, nhìn thấy Tân Hoài An ở bên cạnh Chử Chấn Phong thì kinh ngạc.

 

Nhưng cậu ta cũng không rảnh đi chào hỏi Tân Hoài An, cậu ta bị thu hút bởi vết thương khắp cơ thể Chử Chấn Phong, sắc mặt cậu ta cũng thay đổi: “Anh Chử!”

 

Được Vệ Nam đỡ, Chử Chấn Phong đi xuống xe, hỏi: “Lễ đính hôn bắt đầu chưa?”

 

“Còn bốn mươi phút nữa, tôi đã mang quần áo tới rồi”

 

“Đi thôi” Chử Chấn Phong nói ngắn gọn.

 

Vệ Nam tỏ ra không đồng ý, do dự nói: “Còn vết thương của anh, hay là đến bệnh viện trước đi…”

 

“Tôi chịu được” Chử Chấn Phong cắn răng nói.

 

Tân Hoài An đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, miễn cưỡng nghe sơ sơ.

 

Chử Chấn Phong không chú ý tới cơ thể mình bị thương, cố chấp muốn tham gia tiệc đính hôn với Vương Thanh Hà sao?

 

Không hiểu sao trong lòng cô có chút không thoải mái.

 

Nhưng mà, cảm giác kì lạ này cũng biến mất rất nhanh.

 

Có điều, liếc qua băng gạc đỏ thẫm trên ngực Chử Chấn Phong, cô sâu kín nói: “Anh còn tiếp tục chảy máu như vậy, không đến nửa tiếng sẽ bị sốc vì mất máu quá nhiều, phải đưa đến phòng cấp cứu”

 

Chử Chấn Phong dừng chân lại, quay đầu nhìn cô.
 
Chương 375


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 375

 

Tân Hoài An cầm kim khâu trong tay, nhếch miệng nói: “Tôi là sinh viên y khoa, tôi đề nghị anh cầm máu trước, khâu vết thương lại đã”

 

“Mất bao lâu?” Anh hỏi.

 

“Khoảng… Mười lăm phút”

 

Chử Chấn Phong cau mày, lâu như vậy sẽ không kịp.

 

Đột nhiên, anh nghĩ đến điều gì đó, nói: “Cô, đi cùng tôi”

 

Tân Hoài An ngẩn ra, lắc đầu: “Không thể nào, hoặc là tôi ở đây khâu vết thương cho anh, hoặc là anh đi đi. Tôi có thể đảm bảo, anh đi được nửa đường, cũng sẽ bị đưa tới bệnh viện”

 

“Cô cố ý hả?” Ánh mắt Chử Chấn Phong tối lại, gần từng chữ một: “Cô biết tôi phải làm gì mà”

 

Tân Hoài An khẽ run, ánh mắt đảo nhanh, không hiểu sao có chút nóng nảy, nói: “Anh cho rằng tôi cố ý ngăn anh đính hôn với Vương Thanh Hà sao?”

 

Chử Chấn Phong không nói, nhưng vẻ bình tĩnh trên mặt lại giống như muốn nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”

 

Tân Hoài An cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười.

 

“Vậy anh đi đi” Cô cũng lười nói tiếp, Chử Chấn Phong sống hay chết, đâu có liên quan gì đến cô chứ.

 

“Điện thoại của cô còn ở chỗ tôi” Đột nhiên Chử Chấn Phong trầm giọng nói một câu.

 

Tân Hoài An kinh ngạc nhìn anh. Không sai, người này không nhắc thì cô đã quên mất, điện thoại của cô còn trong tay anh!

 

“Đi với tôi, tôi sẽ trả điện thoại lại cho cô!” Chử Chấn Phong đứng không được vững lắm, cơ thể hơi chao đảo.

 

¡ vàng dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Tân Hoài An: “Cô Tân Hoài An cắn răng: “Phải trả điện thoại lại cho tôi!”

 

“Cảm ơn cô Tân! Lát nữa tôi sẽ tự mình trả lại cho cô!” Vệ Nam cảm kích muốn rơi nước mắt.

 

Sau khi lên máy bay, Tân Hoài An mới nhận ra một vấn đề.

 

Cô sợ độ cao!

 

Cách mặt đất ngày càng xa, cảm giác không chân thực dưới chân lập tức vọt lên đỉnh đầu, cô cảm thấy hoa mắt chóng mắt, chứ đừng nói đến xử lý vết thương cho Chử Chấn Phong nữa.

 

Vệ Nam không hiểu cô thế nào: “Cô Tân?”

 

Nhưng Chử Chấn Phong lại nhận ra chỗ khác thường của cô, đưa tay ra, kéo cô đến trước mặt mình: “Đừng nhìn xuống dưới!”

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


cậu ta lập tức kéo rèm hai bên, hàng ghế phía sau máy bay trở thành một không gian kín.

 

“Có thể mở mắt rồi” Chất giọng trầm thấp đầy kiềm chế của Chử Chấn Phong vang lên.

 

Tân Hoài An lắc đầu: “Tôi “Không sao” Anh lạnh nhạt nói, trong tiếng nói dường như có một nguồn năng lượng vô hình.

 

Cô có chút do dự, chần chừ, rồi từ từ mở mắt ra.

 

Cửa sổ đã bị rèm che lại, không thấy được không gian bên ngoài, mà cửa kính phía trước ghế điều khiển, cũng có ghế lưng cao ngăn lại.

 

Chỉ cần không nhìn thấy bầu trời thật cao bên ngoài, cô sẽ không sợ nữa.

 

Cô giống như đang ở trong một cái hộp, đột nhiên có cảm giác an toàn.
 
Chương 376


Chương 376

“Cô Tân, bây giờ cô có thể xử lý vết thương giúp anh Chử không?”

 

Vệ Nam dò hỏi.

 

Tân Hoài An thở phào một hơi, gương mặt dần khôi phục lại vẻ dửng dưng, nói: “Được”

 

“Không có thuốc tê, tôi khâu trực tiếp nhé?” Cô nhìn Chử Chấn Phong, hỏi ý anh.

 

“Không có thuốc tê?” Vệ Nam kích động nói, rồi lại lo lắng đề nghị: “Anh Chử, hay là đi bệnh viện đi…

 

Chử Chấn Phong không nhìn cậu ta, cắn chặt khớp hàm nói: đi”

 

Tân Hoài An rất hài lòng về sự sảng khoái của anh, cũng không thấy anh nhăn nhó gì cả. Cô cởi áo anh, bắt đầu xử lý vết thương.

 

Không có áo sơ mi che đậy, bây giờ cô đã nhìn rõ hơn. Sau khi lau sạch vết máu xung quanh, vết thương lộ ra, có dấu hiệu chuyển trắng, nếu không xử lý sẽ mưng mủ hoặc hoại tử.

 

Đồng thời, bên cạnh vết thương này, gần sát vị trí tim, còn có một vết thương đã khép miệng.

 

Tân Hoài An sợ run lên, vết thương đó là Chử Chấn Phong bị côn đồ đâm bị thương lúc cứu cô.

 

Nhìn tình trạng vết thương này có thể thấy bác sĩ xử lý vết thương cho anh có kĩ thuật rất kém, khâu vết thương thật xấu.

 

Làm Cô thầm lắc đầu, lời châm biếm cũng không nói ra khỏi miệng, mà cầm dụng cụ khâu vá lên, xử lý vết thương mới bên cạnh.

 

Khoảng trống giữa hai cái ghế rất nhỏ, để tiện làm việc, Tân Hoài An chỉ có thể ngồi sát lại gần người anh.

 

Kỹ thuật của cô rất thông thạo, đâm kim rất nhanh nhẹn, nhưng lộ ra vẻ tao nhã như thêu tranh.

 

Chử Chấn Phong không cử động, duy trì tư thế ngồi thẳng, kim đâm qua da thịt, mà anh vẫn cắn răng không kêu rên một tiếng.

 

Tân Hoài An giương mắt nhìn anh, rất khâm phục anh, cũng không coi thường mồ hôi túa ra trên trán anh.

 

“Nếu mệt, anh có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Anh bị thương khắp người, một lát không xong được đâu” Cô nói.

 

Chử Chấn Phong không lên tiếng, mà từ từ nhắm mắt lại.

 

Đích thực anh rất mệt. Chuyến đi này, không ngờ sẽ có người mai phục chờ anh trên đường. Anh phải mất một ngày một đêm, mới cắt đuôi được những người đó.

 

Gặp được Tân Hoài An, thực sự là bất ngờ.

 

Chử Chấn Phong chỉ tiến vào trạng thái ngủ giả, căn bản không ngủ được, cảm giác của cơ thể rất rõ ràng.

 

Đầu ngón tay hơi lạnh của Tân Hoài An lướt qua da thịt của anh, mũi kim đâm vào đau nhói, khi cô lau rửa, khử trùng những vết thương khác cũng rất đau…

 

Từng động tác tỉ mỉ, kích thích thần kinh của anh.

 

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Chử Chấn Phong gần như chết lặng, sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói lạnh nhạt của Tân Hoài An vang lên: “Xong rồi”

 

Cô vẫn luôn ngồi xổm nên rất mệt mỏi. Cô xoa vầng trán đầy mồ hôi, chuẩn bị về chỗ của mình.

 

Không ngờ hai chân lại tê cứng nên ngã về phía trước.

 

Trong giây phút Chử Chấn Phong mở mắt, anh thấy Tân Hoài An nhào thẳng vào ngực mình.

 

Theo bản năng, anh đưa tay ra muốn đỡ cô. Nhưng anh chưa kịp đỡ, Tân Hoài An đã phản ứng trước rồi.

 

Hai tay cô chống lên lưng ghế anh bên đầu anh, khó khăn ổn định tư thế, đồng thời cũng giữ khoảng cách hai mười xăng – ti – mét với anh.

 

Nguy hiểm thật!

 

Tân Hoài An thầm than thở.
 
Chương 377


Chương 377

Nếu cô ngã lên người Chử Chấn Phong, nhưng vết thương vừa rồi cô vất vả lắm mới xử lý xong sẽ nứt ra.

 

Tân Hoài An từ từ chống đỡ cơ thể, đứng vững, rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

 

Cho đến khi cô ngồi xuống lại, hai cánh tay căng chặt của Chử Chấn Phong mới buông lỏng.

 

“Anh Chử, còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu buổi lễ, có lẽ chúng ta sẽ đuổi kịp” Vệ Nam ngồi ở phía sau giờ đồng hồ lên, ánh mắt hơi do dự nhìn về phía cái túi bên cạnh: “Quần áo… thay luôn giờ sao?”

 

“Thay” Chử Chấn Phong phun ra một chữ.

 

Mấy phút nghỉ ngơi ngắn ngủi vừa rồi khiến tinh thân anh được khôi phục rất nhiều.

 

Anh quay đầu nhìn Tân Hoài Anh.

 

Cái nhìn này có chút ẩn ý gì đó.

 

Tân Hoài An nhếch môi lên, nói: “Tôi không có hứng thú nhìn anh thay quần áo! Trợ lý Vệ, chúng ta đổi chỗ đi!”

 

“Được!” Vệ Nam đồng ý.

 

Tân Hoài An rời đến hàng ghế phía sau, Vệ Nam tiến lên giúp Chử Chấn Phong thay quần áo.

 

Nghe tiếng vải vóc xột xoạt vang lên, Tân Hoài An cố ý không nhìn bọn họ, nghiêng đầu qua một bên, nhìn vào tấm rèm màu xám.

 

Tâm rèm này đã ngăn lại nỗi sợ trong lòng cô.

 

Cơ thể Chử Chấn Phong bất tiện, quát trình thay quần áo kéo thật dài. May có rèm che lại, Tân Hoài An cũng không biết bây giờ bọn họ đã bay đến đâu rồi, chỉ biết máy bay vẫn cứ bay về phía trước.

 

Nắng chiều nhuộm đỏ mặt biển, một chiếc du thuyền to lớn sang trọng một tòa thành nhỏ trên biển, đang mở ra màn đêm phồn hoa.

 

Lễ đính hôn long trọng được tổ chức trên du thuyền. Còn cách thời gian bắt đầu chính thức của buổi tiệc năm phút, khách khứa đã tề tụ đông đủ trên boong tàu, đều đang ngóng trông.

 

“Lạ thật đấy, hình như không nhìn thấy cậu Chử? Mọi người có nhìn thấy cậu ấy không?”

 

“Cậu ấy là nhân vật chính hôm nay, đương nhiên sẽ ra sân vào phút cuối”

 

“Vậy sao? Sao tôi lại nghe là đã xảy ra chuyện lớn, lễ đính hôn hôm nay sẽ không bị huỷ đó chứ?”

 

“Có chuyện đó sao? Nói ra nghe thử đi…

 

Trương Mỹ Văn mặc trang phục lộng lẫy đi ra, nghe những lời bàn tán từ khách khứa, sắc mặt bà ta trở nên vô cùng khó coi, bà ta xách váy sải bước đến phòng khách ở mũi thuyền.

 

Đẩy cửa ra, bà ta nhìn thấy Vương Thanh Hà vẫn ngồi trước gương trang điểm, không khỏi nói: “Con gái à, gấp muốn chết rồi, sao con còn ở đây? Mau hỏi cậu Chử xem thế nào, có tới hay không?”

 

Vương Thanh Hà nhìn bản thân xinh đẹp động lòng người trong gương, sắc mặt lại lạnh như băng, một tay nắm chặt điện thoại, cắn răng nói: “Nóng nảy có lợi ích gì chứ? Bây giờ căn bản không gọi được cho anh Chử!”

 

“Vậy phải làm sao bây giờ? Vừa rồi ở bên ngoài mẹ nghe người ta nói, có thể cậu Chử sẽ không tới. Vậy lễ đính hôn hôm nay phải làm thế nào? Chúng ta phải làm thế nào?” Mặt Trương Mỹ Văn phiền muộn nhăn lại như mướp đắng, đi quanh căn phòng.

 

‘Vương Thanh Hà xoa trán, nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi!”

 

Nếu nói đến sốt ruột, cô ta sốt ruột hơn bất kì ail Chử Chấn Phong đã nói sẽ chạy về, nhưng bây giờ nghỉ lễ sắp bắt đầu rồi, rốt cuộc anh có tới hay không?”

 

Lúc này, Vương Bách Điền cũng tìm tới, thúc giục: “Con gái à, còn ba phút nữa sẽ bắt đầu, con nhanh ra ngoài đi. Cho dù cậu Chử không đến, con cũng phải xuất hiện trước mặt khách khứa.

 

Vương Thanh Hà cau mày, bất mãn với lời bố mình.

 

Nếu anh Chử không tới, dù cô ta có lộ mặt, cũng sẽ mất thể diện!
 
Chương 378


Chương 378

Như nghỉ lễ sắp bắt đầu rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.

 

Vương Thanh Hà không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi ra ngoài cùng bố mẹ.

 

Nhìn thấy chỉ có mình cô ta xuất hiện, giống như là chứng minh cho suy đoán vừa rồi, trong số các vị khách ở đây, có mấy người đang chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.

 

Đúng lúc này, dưới ánh nắng chiều, một chiếc máy bay trực tăng từ từ bay đến.

 

Bởi vì hai bên máy bay đều kéo rèm nên không nhìn rõ tình hình bên trong, mọi người trên boong tàu đều khó hiểu.

 

Cho đến khi máy bay đáp xuống sân thượng trên đỉnh du thuyền, cửa máy bay mở ra, một người đàn ông vô cùng cao quý mặc Âu phục cao cấp được thiết kế riêng đi xuống…

 

“Là cậu Chửi” Có người kinh ngạc nói.

 

Thấy Chử Chấn Phong xuất hiện, tảng đá treo trong lòng Vương Thanh Hà cũng rơi xuống.

 

Anh ấy tới rồi!

 

Cô ta đang kích động muốn nghênh đón, nhưng vừa liếc mắt lại mơ hồ thấy trong máy bay còn có một người phụ nữ, hơn nữa, còn có chút quen thuộc!

 

Tân Hoài An ngồi trong máy bay, cảm nhận được ánh mắt tìm tòi kia, nhưng cô không lộ mặt.

 

Đây là tiệc đính hôn của Vương Thanh Hà và Chử Chấn Phong, cô không thích hợp xuất hiện ở đây.

 

“Làm phiền anh đưa cô ấy về nhà, cần đảm bảo an toàn cho cô ấy”

 

Vệ Nam nói với phi công lái trực thăng.

 

Nói xong, cậu ta quay lại nói với Tân Hoài An: “Cô Tân, cảm ơn cô đã cứu anh Chử, anh ấy sẽ sớm trả điện thoại của cô lại”

 

“Ừ” Tân Hoài An đáp, nhìn Vệ Nam đi xuống.

 

Chử Chấn Phong bị thương, anh cần người đi sát giúp đỡ.

 

Cuối cùng Tân Hoài An liếc nhìn bóng lưng cao lớn của Chử Chấn Phong, thu lại tầm mắt: “Chúng ta đi thôi”

 

Máy bay chậm rãi bay lên không trung, bên dưới truyền đến tiếng huyên náo, bữa tiệc đã bắt đầu.

 

Tân Hoài An vuốt bụng, khế nhếch môi.

 

Lần này cuối cùng Vương Thanh Hà và Chử Chấn Phong cũng trở thành người một nhà rồi.

 

Máy bay trực thăng đưa Tân Hoài An về núi, đợi một lúc lâu, rốt cuộc đoàn leo núi gồm ba người cũng đến.

 

Nhưng mà, Dư Nhiễm lại được Trương Nhược Phi cõng lên.

 

Tân Hoài An vội vàng tiến lêi “Em bị chật chân” Dư Nhiễm nói. Sau khi được Trương Nhược Phi đặt xuống, Tân Hoài An đỡ cô ấy ngồi xuống băng ghế.

 

“Xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi cho. răng tôi có thể leo núi chứ”

 

Dư Nhiễm áy náy nhìn Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly.

 

“Cô không cần tự trách, lúc leo núi luôn xảy ra chuyện không mong muốn, những lúc thế này mới cần tới đồng đội giúp đỡ!” Trương Nhược Phi không cho là đúng mà nói, đồng thời lau mồ hôi trên mặt.

 

Ôn Nhã Ly cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, anh Nhược Phi nói rất đúng”

 

Nói xong, cô ấy nhìn Trương Nhược Phi đầu đầy mồ hôi, quần áo trên người anh ta hầu như đã bị mồ hôi làm ướt hết. Mặc dù Dư Nhiễm không nặng, nhưng cõng một người cũng cần rất nhiều sức.

 

“Sao vậy?”

 

Cô ấy chần chờ đưa chai nước trong tay tới: “Anh Nhược Phi, anh có muốn uống chút nước không, mặc dù..”

 

Cô ấy còn chưa nói xong, Trương Nhược Phi đã nhận lấy không hề khách khí, mở nắp ra uống ừng ực từng ngụm lớn.

 

Lấy lại sức, anh ta mới hỏi cô ấy: “Em nói gì cơ?”

 

Ôn Nhã Ly kinh ngạc nhìn chằm chằm chai nước trong tay anh ta: “Không có gì.”

 

Cô ấy chỉ muốn nói, chai nước này cô ấy đã uống rồi, nếu như anh ta không ngại…

 

Nhưng bây giờ, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ.
 
Chương 379


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 379

“Xương không bị tổn thương, chỉ bị thương bắp thịt thôi” Sau khi kiểm tra mắt cá chân của Dư Nhiễm, Tân Hoài An phán đoán.

 

Cô lấy chai thuốc xịt trong túi xách ra, xịt lên mắt cá chân sưng đỏ của cô ấy, giúp cô ấy mát xa.

 

Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly cũng chạy lại.

 

“May quá, không bị thương nặng” Ôn Nhã Ly thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cũng may mà có cậu Trương, từ khi tôi trật khớp đã cõng tôi lên núi” Dư Nhiễm cười nói, lại trịnh trọng nói với Trương Nhược Phi: “Cậu Trương, cảm ơn anh”

 

Nụ cười của Dư Nhiễm rất đẹp, như nụ hoa mới nở, đôi mắt xinh đẹp lại mang sóng nước, khiến người nhìn bị thu hút.

 

Trương Nhược Phi bị cô ấy nhìn thì có chút ngượng ngùng, cười nói: “A, không có gì”

 

Thấy vậy, không hiểu sao Ôn Nhã Ly lại cảm thấy đau lòng.

 

Sau khi xử lý vết thương cho Dư Nhiễm xong, sắc trời đã tối hẳn, xung quanh là một mảnh đen nhánh.

 

“Ở đây không thấy gì cả, không lẽ chúng ta phải bò xuống núi?” Ôn Nhã Ly nhìn quanh bốn phía nói.

 

“A?” Dư Nhiễm vừa nghe vậy thì lập tức cảm thấy chán nản. Hiện tại cô ấy đã như vậy rồi, thật sự rất ngại ngùng khi phải để người khác cõng cô ấy xuống núi.

 

“Hôm nay là sinh nhật của em, hoạt động của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà” Tân Hoài An vừa nói vừa kéo nhẹ tay Ôn Nhã Ly: “Em xem, đẳng kia là gì?”

 

Ôn Nhã Ly ngẩng đầu nhìn theo hướng Tân Hoài An chỉ.

 

Bùm!

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Nhã Ly, sinh nhật vui vẻ!” Tân Hoài An đẩy xe bánh kem dừng lại trước mặt cô ấy, mỉm cười nói.

 

“Nhã Ly, sinh nhật vui vẻ” Trương Nhược Phi cũng nói.

 

Dư Nhiễm một chân khập khiễng cầm trong tay hai cây pháo hoa nhỏ đi đến trước mặt cô ấy: “Chị Ôn, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”

 

Nhìn thấy cảnh này, Ôn Nhã Ly không kìm được nước mắt, rơi lã chã.

 

“Chị Hoài An, anh Nhược Phi, cô Dư, cảm ơn, cảm ơn mọi người!”

 

Cô ấy nói trong nức nở.

 

Mười tám năm, lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật, chuẩn bị pháo hoa và bánh kem chúc mừng cô ấy.

 

Thật sự cô ấy rất vui vẻ!

 

“Khóc nữa là nến sẽ tắt đấy, mau chóng ước nguyện vọng sinh nhật đi!” Tân Hoài An cười nói.

 

Lúc này Ôn Nhã Ly mới xoa xoa đôi mắt, ‘ừ’ một tiếng rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, ước nguyện một cách chân thành.

 

Cô ấy hít sâu một hơi rồi thổi tắt ngọn nến.
 
Chương 380


Chương 380

 

“Em ước cái gì đó?” Trương Nhược Phi thuận miệng hỏi.

 

Ôn Nhã Ly nghĩ ngợi, nói: “Ừm… Tôi ước hết ba điều”

 

“Nguyện vọng thứ nhất là, hy vọng tôi và mọi người có thể vĩnh viễn ở bên nhau!”

 

“Nguyện vọng thứ hai là, hy vọng trong tương lai tôi cũng có thể trở thành một người tài giỏi, có thể che mưa chắn gió cho mọi người!”

 

“Nguyện vọng thứ ba là..” Ôn Nhã Ly lặng lẽ nhìn anh ta, nói: “Cái này có thể không nói ra không?”

 

Trương Nhược Phi giơ một ngón tay ra nói: “Không được, hai nguyện vọng trước đều nói, điều thứ ba đương nhiên cũng phải nói”

 

Khuôn mặt Ôn Nhã Ly lập tức nhăn lại, lo lắng nhìn anh ta: “Nhưng mà…

 

“Được rồi, anh cũng đừng làm khó cô ấy nữa” Tân Hoài An giải vây, nói với Ôn Nhã Ly: “Nguyện vọng của em chắc chắn sẽ thành hiện thực!”

 

“Vâng!” Ôn Nhã Ly gật đầu mạnh, ánh mắt lại không nhịn được dừng lại trên người Trương Nhược Phi, hơi sững sờ.

 

Tân Hoài An nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, không khỏi cười bất đắc dĩ.

 

Con bé ngốc này, cho dù không nói thì cô cũng có thể đoán được cô ấy ước điều gì.

 

Nhưng mà xem dáng vẻ không đồng ý của Trương Nhược Phi, anh ta thật sự không biết tâm ý của Ôn Nhã Ly sao?

 

Buổi tiệc trên du thuyền vẫn luôn diễn ra đến mười hai giờ.

 

Hôm nay Vương Thanh Hà rất vui vẻ nên đã uống hơi nhiều rượu, có thể nói cô ta là cố ý.

 

Như vậy thì cô ta mới có thể có lý do chính đáng bước vào phòng của cậu Chử và cùng anh trải qua một đêm tốt đẹp.

 

Nhưng mà khi cô ta ra vẻ đang trong cơn say đẩy cửa phòng của Chử Chấn Phong ra, bên trong lại không có một bóng người!

 

Cơn say của Vương Thanh Hà phút chốc bay đi hơn phân nửa!

 

Hôm nay là đêm đính hôn của bọn họ, anh không ngủ ở du thuyền mà đi đâu rồi?

 

Lúc này có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.

 

Nhìn thấy Chử Gia Mỹ đang bước lại, Vương Thanh Hà che giấu cảm xúc của mình.

 

“Thanh Hà, em mang chút đồ ngọt và rượu qua đây cho các người.

 

A, tại sao anh trai của em không có ở trong phòng vậy?” Chử Gia Mỹ bưng khay, nhìn thoáng qua căn phòng.

 

“Hôm nay chính là ngày đính hôn của hai người, đã nói là sẽ chúc mừng một ngày một đêm ở trên du thuyền mà anh ấy đã đi rồi, để mình chị lại chỗ này thật đúng là quá đáng” Chử Gia Mỹ nói.

 

Vương Thanh Hà mất tự nhiên cười cười: “Chấn Phong anh ấy…chắc là có chuyện gấp cần phải xử lý nên mới đi trước”

 

“Được thôi, chị cầm mấy thứ này ăn đi, vừa nãy trong bữa tiệc chị cũng chưa ăn thứ gì đàng hoàng.” Chử Gia Mỹ đưa khay đồ ăn trong tay cho Vương Thanh Hà rồi xoay người rời đi.

 

Vương Thanh Hà như có điều suy tư nhìn bóng dáng khuất xa của cô ta, nghi ngờ cau mày.

 

Mà bên phía Chử Gia Mỹ khi đi đến hành lang gấp khúc, cô ta nhìn quanh bốn phía xác định không có những người khác, lúc này mới lấy di động ra gọi cho một dãy số.

 

Cô ta nhỏ giọng nói: “Tôi đã đi xác nhận, anh ấy không có ở trong phòng. Chừng nào thì đưa đồ cho tôi?… Được, tôi chờ hai ngày nữa, Sau khi ngắt máy, sắc mặt cô ta lạnh băng cất di động vào, lặng lẽ rời đi.

 

Trên một chiếc xe Maybach đang chạy vững vàng, Chử Chấn Phong ngồi ở phía sau bị bao phủ bởi luồng áp suất thấp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top