Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 812


Chương 812

 

“Tôi…” Trương Nhược Phi im lặng, tựa hồ có điều gì khó nói. Sau một hồi thở dài anh ta mới thẳng thắn nói: “Thật ra, tôi muốn thử Ôn Nhã Ly có… Có để ý đến chuyện tôi có bạn gái hay không.”

 

“Cô ấy vẫn luôn thích anh, anh không biết sao? Còn muốn thử gì nữa chứ… Chờ một chút!” Tần Hoài An dường như đã phát hiện ra điều gì đó, “Sao anh lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này? Anh…”

 

Trương Nhược Phi tằng hắng, rõ ràng là biểu hiện của việc chột dạ. Tần Hoài An xem như anh ta đã thừa nhận rồi.

 

Tần Hoài An trở nên nghiêm túc, không khách khí nói: “Trương Nhược Phi, anh bị điên à! Tự nhiên lại lôi Mộc Linh ra, Ôn Nhã Ly giận tới mức chuyển nhà luôn rồi!”

 

“Cô ấy chuyển nhà rồi sao?” Trương Nhược Phi ngạc nhiên. Nghe giọng điệu của anh ta hẳn là anh ta còn chưa biết chuyện này.

 

Tần Hoài An không khỏi nghỉ ngờ: “Đến việc cô ấy chuyển đi anh còn không biết. Hiện giờ anh đang ở đâu?”

 

“Hai ngày qua tôi và Mộc Linh ở Seoul bàn bạc về việc hợp tác. À đúng rồi, Trần Mộc Linh là trợ lý mới của tôi, đồng thời cũng là bạn cùng lớp thời cấp ba của tôi.”

 

“Hoá ra là vậy… Nhưng tại sao anh nói cố tình nói cô ấy là bạn gái anh chứ?”

 

Trương Nhược Phi giải thích: “Trước đây Ôn Nhã Ly đã nói với tôi rằng thích tôi quá mệt mỏi, cô ấy rất tuyệt vọng và đã quyết định từ bỏ. Cho nên tôi lên mạng hỏi thử, cộng đồng mạng nói rằng muốn biết một người có còn quan tâm đến mình không thì chỉ cần tìm một người bạn gái mới…”

 

“Hơ!” Tần Hoài An nhéch mép, không nói nên lời: “Chỉ cần một câu là anh có thể nói rõ ràng với cô ấy rồi, sao lại phải làm rắc rối đến như thế này cơ chứ? Không phải lúc trước anh tỏ tình với tôi cũng rất thẳng thắn đó sao? Sao đến lượt Ôn Nhã Ly lại ngượng nghịu đến như vậy?”

 

Trương Nhược Phi ngượng ngùng đáp: “Trước… Trước đây là do tôi quá liều lĩnh, bây giờ làm sao có thể giống như trước đây được chứ? Không nói tới việc Ôn Nhã Ly đã thích tôi lâu như vậy, thật sự có lúc tôi cũng không biết bản thân mình đối với cô ấy là một thói quen, hay là…”

 

Tần Hoài An bực bội ngắt lời anh ta: “Những lời này anh có nói với tôi cũng vô ích, anh tự đi mà nói với cô ấy đi!”

 

Trương Nhược Phi mới sựt nhớ: “Được, tôi sẽ lập tức gọi điện cho Ôn Nhã Ly ngay… Không, tôi sẽ đặt vé về và đích thân nói với cô ấy chuyện này! Chuyện hợp tác sẽ hoàn thành trong ngày hôm nay, tôi sẽ đặt vé chuyến sáng ngày mai.”

 

“*Ừ.” Tần Hoài An bát lực đáp.

 

Không ngờ Trương Nhược Phi lại có thể làm chuyện trẻ con đến như vậy.

 

Nhưng nếu Ôn Nhã Ly biết được sự thật, chắc Chấn cô ấy sẽ rất vui.

 

Những năm tháng hy sinh thầm lặng của cô ấy cuối cùng cũng đã được đền đáp.

 

Tần Hoài An mím môi định cúp máy, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô bèn thuận miệng hỏi: “Sao cô trợ lý Mộc Linh đó lại đồng ý đóng kịch với anh vậy? Có khi nào cô ấy cũng thích anh không?”

 

“Tất nhiên là không thể. Cô áy mới đến không bao lâu, chúng tôi chỉ làm việc với nhau thôi.”

 

Tần Hoài An yên tâm cúp máy, phân vân không biết có nên gọi cho Ôn Nhã Ly nói chuyện này hay không.

 

Thôi vậy, để Trương Nhược Phi cho cô ấy một niềm vui bắt ngờ.

 

Nhưng không ai ngờ được, cuối cùng lại là một điều bắt ngờ kinh khủng.

 

Về đến nhà họ Chử.

 

Trên đường trở về phòng Tần Hoài An gặp chú Minh quản gia, cô hỏi thăm tình hình học tập của Thiên Nam vào ban sáng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 813


Chương 813

 

“Cô giáo Mạc khen ngợi cậu chủ nhỏ không ngớt, nói rằng cậu chủ nhỏ có năng lực hơn người, thông minh hơn những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều. Sau này chắc Chấn sẽ nổi bật hơn người giống như cậu chủ Chấn Phong vậy!”

 

Chú Minh hào hứng nói với vẻ mặt đầy tự hào, cứ như thể Thiên Nam là chắt của ông ấy vậy.

 

Tần Hoài An cũng cười: “Vậy thì tốt.”

 

Có vẻ như Thiên Nam phải rất hứng thú với các bài giảng của cô giáo Mạc, mới nghiên cứu nó một cách nghiêm túc như vậy.

 

Như vậy… Cô lại càng cảm thấy yên tâm khi để Thiên Nam ở lại đây hơn.

 

Tần Hoài An hạ quyết tâm tối hôm nay sẽ nói cho con trai biết chuyện mình sẽ đi.

 

“Chiều nay Thiên Nam có phải học không?” Cô hỏi.

 

Chú Minh lắc đầu giải thích: “Hôm nay cô giáo Mạc chỉ đến dạy thử một tiết để làm quen với cậu chủ nhỏ mà thôi. Ngày mai không phải là Tết Trung thu sao? Khóa học chính thức sẽ bắt đầu sau Tết Trung thu.”

 

Tần Hoài An gật đầu cảm ơn chú Minh rồi chuẩn bị ra vườn đi tìm con trai.

 

Chú Minh lập tức gọi với theo, nói: “Cô Tần, cậu chủ nhỏ đã ăn cơm trưa và cùng cậu chủ Chấn Phong đi ra ngoài rồi.”

 

Tần Hoài An không khỏi thắc mắc: “Chử Chấn Phong? Không phải anh ấy đang bận việc ở công ty sao?

 

Anh ấy đưa Thiên Nam ra ngoài làm gì?”

 

“Chuyện này tôi không rõ.”

 

“Vâng.” Tần Hoài An trả lời sau đó xoay người đi về phía trước, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chử Chấn Phong.

 

Không nhắc máy.

 

Tần Hoài An nhíu mày. Nhưng nghĩ đến Chử Chấn Phong là bố của Thiên Nam, hơn nữa anh ấy yêu thương thằng bé như vậy, chắc hẳn là dắt con trai mình đi ra ngoài để vun đắp tình cảm đây mà.

 

Cô lập tức không hỏi nữa.

 

Cô khẽ thở dài, cất điện thoại rồi một mình quay về phòng.

 

Hoàng hôn buông xuống.

 

Hai cha con Chử Chấn Phong và Thiên Nam bước vào sân trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn.

 

Mặc dù Tần Hoài An uống trà đọc sách trong sân, nhưng cũng đang đợi Thiên Nam trở về.

 

Nhìn thấy hai người bước vào, cô liền đặt quyển sách trên tay xuống và ra đón.

 

“Hai người đã đi đâu vậy? Muộn như thế mới trở về.”

 

Dù cô đang hỏi Chử Chấn Phong, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào con trai của mình. Cô ngắm nghía trước sau đề chắc Chấn con mình vẫn lành lặn.

 

“Đẫn con trai đi chơi cả buổi chiều.” Câu trả lời của Chử Chấn Phong đúng như dự đoán của Tần Hoài An.

 

Cô khẽ “Ò” và tiến đến nắm tay con trai mình.

 

Lúc này, Chử Chấn Phong nói: “Con trai, con hãy mang những món quà hôm nay mua trên phố đến tặng cho bà nội đi. Bố muốn nói chuyện với mẹ con.”

 

Thiên Nam đáp “vâng”, nháy mắt với Chử Chấn Phong rồi chạy ào về phía phòng của bà Chử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 814


Chương 814

 

“Bây giờ Thiên Nam nghe lời anh quá nhỉ!” Tần Hoài An nhìn theo bóng lưng con trai, mỉm cười bắt lực.

 

Chử Chấn Phong rất vui, gật đầu nói: “Dẫu sao tôi là con ruột mà.”

 

Tần Hoài An đờ đẫn liếc nhìn anh: “Anh định nói gì với tôi?”

 

Cô vừa hỏi vừa xoay người thu dọn tách trà và quyền sách trên bàn.

 

Chử Chấn Phong theo sau cô và nói: “Nghe nói Liễu Thanh Phong đã tới tìm cô, còn muốn đưa cô đi?”

 

Tần Hoài An dừng động tác dọn dẹp lại một lúc, không nhìn lại mà trả lời anh: 7”

 

“Nhưng cô đã từ chối.” Chử Chấn Phong nói tiếp, vươn tay cầm lấy chiếc cốc trong tay Tần Hoài An đặt lên bàn.

 

Đôi tay anh đặt lên vai cô, giữ cho cô nhìn thẳng vào anh.

 

“Tôi rất vui.” Đôi môi anh phát ra một giọng nói trầm ấm xen lẫn niềm vui không thể che giấu được.

 

“Anh có gì mà vui thế?” Tần Hoài An không mảy may suy nghĩ hỏi lại.

 

Chử Chấn Phong hìn thấy bộ dạng lạnh lùng của cô, cảm thấy mình như bị tát một gáo nước lạnh.

 

“Đương nhiên là vui rồi!” Chử Chấn Phong buồn bực nói.

 

Mặc dù thằng nhóc Liễu Thanh Phong kia luôn miệng nói Tần Hoài An là bạn gái của mình, nhưng Tần Hoài An lại không muốn đi cùng anh ta mà nhất quyết ở lại và kết hôn với Chử Chấn Phong anh. Đây không phải là điều đáng mừng sao?

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh lại lộ nét vui mừng. Anh lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.

 

“Hôm nay nhân lúc dẫn con trai đi chơi đã mua quà tặng cô. Con trai bảo cô chắc Chấn sẽ rất thích.”

 

Tần Hoài An còn chưa nhìn chiếc hộp trên tay anh đã lắc đầu nói: “Tôi nhận ý tốt của anh, nhưng mà không thể ngồi mát ăn bát vàng? Tôi sẽ không lấy quà của anh đâu.”

 

*Gì mà ngồi mát ăn bát vàng chứ?” Chử Chấn Phong cảm thấy hơi buồn cười. Bây giờ là thời đại nào rồi mà cô gái này còn nói như thế nữa chứ?

 

Để Tần Hoài An nhận quà, anh nói một câu nửa đùa nửa thật: “Cô chính là người có công lớn nhất đối với nhà họ Chử chúng tôi, cô đã sinh cho tôi một bé trai Thiên Nam đáng yêu thông minh như thế. Những người lớn như bà nội của tôi cũng không cần phải lo lắng chuyện người kế thừa hương hoả. Đây không phải là công lao lớn sao?”

 

Tần Hoài An nghe xong đột nhiên cảm thấy tức giận một cách kỳ lạ. Ý của người đàn ông này chính là cô đã giúp anh sinh con sao?

 

Cô lạnh lùng nói: “Lúc đầu tôi sinh Thiên Nam ra không phải là vì anh, càng không phải vì nhà họ Chử!”

 

Chử Chấn Phong không ngờ mình chỉ nói một câu mà lại làm cho Tần Hoài An tức giận đến vậy.

 

Anh nhanh chóng chữa lại: “Tôi hiểu mà. Món quà này coi như là thể hiện cho lòng biết ơn của tôi đi.”

 

Nói xong, anh nhét chiếc hộp vào tay cô.

 

Tần Hoài An giận dữ, nhận chiếc hộp như một cách trả đũa anh.

 

Quà mà Chử Chấn Phong chắc Chấn là món đồ quý giá. Đợi đến khi cô rời khỏi đây cô sẽ bán nó đi và tiêu sạch số tiền đó.

 

Thấy cô đã nhận quà, Chử Chấn Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, anh lại lấy từ trong túi ra một món đồ khác.

 

“Còn có một thứ tặng cho cô nữa này!”

 

Tần Hoài An: “…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 815


Chương 815

 

Sao lại còn nữa vậy?

 

Cô vừa định nói chuyện thì lại thấy anh cầm một chiếc hộp thon dài trên tay.

 

Anh mở nắp hộp ra, bên trong là hai cây kim châm bạc.

 

“Đây là kim châm mà trước đây cô làm rơi trên thuyền, nhưng tôi chỉ tìm được một cây mà thôi. Cây còn lại tôi không tài nào tìm được, nên mới đặt người ta làm lại một cây mới.”

 

Trong lúc Chử Chấn Phong nói, Tần Hoài An đã nóng lòng muốn nhận lấy kim bạc.

 

Đầu tiên, cô xác nhận xem đó có phải là cây kim châm cũ kỹ mà bà nội đã để lại cho cô hay không. Sau đó mới ngắm nghía cây kim châm mà Chử Chấn Phong đặt người ta làm cho cô.

 

Vừa ghé mắt nhìn, ánh mắt cô đã thoáng hiện lên nỗi thắc mắc.

 

“Đây là cái gì?” Cô đưa phần đầu của hai chiếc kim đến trước mặt anh, không biết nên nói gì.

 

Bên trên hai cây kim châm được khắc chữ “Chủ”.

 

“Bởi vì người tặng cho cô là tôi, nên tôi khắc họ của mình lên đó. Nếu như cô để ý thì sau này cây kim châm này chỉ để một mình tôi dùng cũng được.” Chử Chấn Phong thản nhiên nói.

 

Tần Hoài An: “…”

 

Người đàn ông này đúng là tự luyến mài!

 

Tặng đồ cho người khác phải ký tên mình lên đó thì cũng thôi đi, lại còi đòi chỉ anh ta được dùng nữa! Hơ hơi Nhưng kim châm nhỏ như thế lại còn rơi trên tàu, vậy mà anh ấy vẫn cố ý cho người tìm về.

 

Tần Hoài An không phải kẻ ngốc. Cô mím môi nói: “Cảm ơn anh vì đã tặng tôi kim châm. Tôi xin nhận.”

 

Chử Chấn Phong hắt cằm, nở một nụ cười hoà quyện với gương mặt đẩy khí chất của anh.

 

Tặng quà xong anh lại nói với Tần Hoài An về chuyện muốn cùng cô ăn một bữa cơm đoàn viên vào ngày mai — Tết Trung thu.

 

Tần Hoài An gật đầu đồng ý.

 

Tần Hoài An đã dự định ở chơi với con trai đến hết Tết Trung thu thì sẽ đi, nên gật đầu đồng ý ngay tắp lự.

 

Chử Chấn Phong cười thỏa mãn, nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa rồi xoay người rời đi.

 

Anh ra khỏi viện của bà cụ Chử, đi thẳng đến trước sân nhà.

 

Vệ Nam ngồi trong xe đợi anh.

 

Nhìn thấy cậu chủ vui vẻ tiến đến, cậu ta chủ động xuống xe chào đón.

 

Cậu ta tò mò hỏi: “Cậu chủ Chử, cậu đã hẹn được cô Tần rồi chứ?”

 

Chử Chấn Phong nhanh chóng sải bước về phía trước, nghiêng đầu nhìn Vệ Nam và thản nhiên nói: “Ừ, cô ấy hứa sẽ cùng tôi ăn một bữa cơm đoàn viên.”

 

Nghe vậy hai mắt Vệ Nam sáng lên, mừng rỡ chắp hai tay lại: “Quá tốt rồi. Danh sách quà tặng tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, sáng ngày mai quà sẽ được đưa đến. Chúc anh cầu hôn thành công!”

 

Chử Chấn Phong mỉm cười.

 

Anh tin rằng Tần Hoài An nhất định sẽ không từ chối anh!

 

Dẫu sao cô ấy cũng đã đồng ý cùng họ ăn bữa cơm đoàn viên. Điều đó chứng minh cô đã công nhận mình là một thành viên của nhà họ Chử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 816


Chương 816

 

Hơn nữa, trước đây cô đã đồng ý kết hôn với anh. Màn cầu hôn này chỉ là một bất ngờ mà anh đặc biệt chuẩn bị cho cô mà thôi!

 

Ngồi trên xe, anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền mặt tròn bằng đồng.

 

Trông nó có vẻ bình thường, nhưng thực chất nó lại là tín vật của nhà họ Chử được làm bằng một loại thiên thạch hiếm có ngàn năm khó gặp.

 

Tặng chiếc vòng cổ này cho cô, đại diện cho lời hẹn ước trọn đời.

 

Anh nghĩ đến chuyện của Vương Thanh Hà trước đây, ánh nhìn sâu xa của anh như trầm lặng hơn. Anh nắm chặt sợi dây chuyền trên tay một cách chắc Chấn.

 

Lần này tuyệt đối không thể sai nữa!

 

Trong đại sảnh nhà họ Chử.

 

Tân Bảo Nga đến để chào tạm biệt Liễu Giai Tâm.

 

“Nếu không phải bố mẹ cháu giục về thì dì rất muốn giữ cháu lại cùng nhau đón Trung thu.” Liễu Giai Tâm nghe nói hôm nay Tân Bảo Nga phải về bên bà Tân thì thở dài tiếc nuối.

 

Tân Bảo Nga mím môi, nói lấp lửng: “Tết Trung thu năm nào cũng có mà. Sau này chắc sẽ có cơ hội thôi.”

 

Liễu Giai Tâm hiểu ý cô ta, nhưng nghĩ đến tên khốn Liễu Thanh Phong lại cố chấp muốn từ hôn.

 

Nhưng Tân Bảo Nga lại không hề biết chuyện đó. Trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng nặng nè và tội lỗi.

 

Nhưng bà ấy đã quyết định, cho dù Liễu Thanh Phong có nói gì đi chăng nữa thì bà ấy cũng sẽ không đưa giấy đính hôn ra đâu.

 

Bà ấy thà đóng vai người xấu ép anh ta từ bỏ Tần Hoài An. Còn hơn là nhìn thấy hai anh em lại vì một Tần Hoài An mà tranh giành lẫn nhau.

 

Nghĩ đến đây, bà ấy nhìn Tân Bảo Nga đang ở trước mặt rồi xúc động nói: “Bảo Nga, hay là bảo Thanh Phong cùng con sang đó thăm hỏi bà Tân luôn nhé? Để nó ăn Tết Trung thu với nhà con luôn vậy!”

 

Tân Bảo Nga ngạc nhiên nhìn bà ấy: “Dì Liễu, không phải năm ngoái anh Thanh Phong bận làm nhiệm vụ ở đơn vị nên rất khó có cơ hội đón Trung thu cùng nhà dì sao? Sao dì lại…”

 

Đương nhiên cô ta cũng muốn Liễu Thanh Phong đi cùng mình, nhưng dì Liễu chủ động đề xuất thì cũng cảm thấy có đôi chút kỳ lạ.

 

Liễu Giai Tâm cũng không giấu cô, thở dài rồi nói: “Thực ra là vì ngày mai Chấn Phong…”

 

Bà ấy nói cho cô ta nghe về những gì Chử Chấn Phong đã sắp xếp cho ngày mai.

 

Không chỉ vậy, bà ấy còn cố gắng miêu tả cảm tình mà Liễu Thanh Phong dành cho Tần Hoài An một cách nhẹ nhàng.

 

“Tân Nga, con đừng để bụng, dì sẽ khuyên bảo Thanh Phong. Nhưng nếu như ngày mai nó có mặt ở đó, e là… Dì lo rằng nó sẽ làm loạn cả lên.”

 

Liễu Giai Tâm nhíu mày, buồn bã nói rồi nhìn Tân Bảo Nga đầy bát lực.

 

Tân Bảo Nga lại không có biểu hiện gì, chỉ hỏi một câu không liên quan: “Anh Chấn Phong đã chuẩn bị nhiều như vậy, hẳn là đã chắc Chấn rồi. Vậy anh ấy… Đã hỏi ý của Tần Hoài An chưa?”

 

“Tần Hoài An sao? Chấn Phong nói trước đây cô ấy đã đồng ý gả cho nó rồi. Màn cầu hôn này chỉ là một nghỉ thức mà thôi.” Liễu Giai Tâm trầm ngâm nói.

 

Trước đây bà Chử đã từng hỏi ý kiến của Tần Hoài An và nhận được câu trả lời là “không”.

 

Nhưng tình cảm của những người trẻ tuổi rất dễ thay đổi. Tần Hoài An lại là một cô gái, biết đâu là do xấu hổ nên mới không nói sự thật với bà Chử.

 

Chẩn Phong đã chính miệng nói với bà, hẳn sẽ không gạt bà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 817


Chương 817

 

Nghĩ đến đây, Liễu Giai Tâm càng thêm chắc Chấn hơn nữa, bà ấy đáp: “Tần Hoài An sẽ đồng ý.”

 

Vậy sao?

 

Tân Bảo Nga lại không nghĩ như vậy.

 

Cô ta mới vừa nói chuyện với Tần Hoài An hôm qua đây thôi. Tần Hoài An đã nói không có tình cảm nam nữ với anh Chẩn Phong. Hơn nữa cô ấy cũng nói rõ là sau Tết Trung thu sẽ đi.

 

Sao những lời anh Chẩn Phong nói lại khác rồi?

 

Chắc là có hiểu lầm gì đó giữa bọn họ.

 

Tân Bảo Nga suy nghĩ rất nhiều nhưng sắc mặt lại bình thường, không có biểu hiện gì.

 

Một lúc lâu sau, cô ta chậm rãi đứng dậy và nhẹ nhàng nói: “Di Liễu, dì đừng lo lắng. Nếu như Tần Hoài An và anh Chấn Phong đã tâm đầu ý hợp như vậy, thì cho dù anh Thanh Phong có làm gì cũng không thể cướp cô ấy đi được. Hơn nữa anh Thanh Phong cũng là người hiểu chuyện, sau này anh ấy cũng phải gọi Tần Hoài An là chị dâu, không thể làm loạn khiến mọi người khó xử được.”

 

“Hi vọng là vậy!” Liễu Giai Tâm khẽ thở dài. Nhớ lại dáng vẻ cố chấp ngày hôm qua của thằng nhóc Liễu Thanh Phong, bà ấy luôn cảm thấy bắt an.

 

Thấy vậy, Tân Bảo Nga nói: “Vậy cháu đi hỏi anh Thanh Phong, nếu như anh ấy đồng ý cùng cháu về nhà mẹ cháu…”

 

“Được.” Liễu Giai Tâm lập tức gật đầu và nắm lấy tay cô ta: “Bảo Nga, nhờ cháu vậy!”

 

Tân Bảo Nga cười nhạt và không nói nữa, chằm chậm bước đi.

 

Nhìn theo bóng lưng của cô ta, Liễu Giai Tâm không khỏi cảm thán: Một cô gái tốt như Bảo Nga, cho dù là gia cảnh, sắc vóc hay đạo đức đều vô cùng vượt trội. Vậy mà lại không lọt vào mắt xanh của tên nhóc Thanh Phong kia.

 

Sau khi ra khỏi đại sảnh, khuôn mặt thanh tú và tao nhã của Tân Bảo Nga tràn đầy vẻ suy tư, hàng lông mày cau lại khiến cho nót ruồi son ở giữa hai đầu mày cũng kém tươi tắn hơn nhiều.

 

Dì Bình đi theo sau cô ta. Sau khi lên xe bà ta hỏi: “Cô Tư, có thật là chúng ta sẽ đưa cậu chủ Liễu cùng về không? Bà chủ và ông chủ chắc Chấn sẽ rất vui.”

 

“Anh Thanh Phong sẽ không đi cùng tôi đâu.” Tân Bảo Nga nói một cách chắc Chấn.

 

Di Bình thoáng sững sờ: “Ói, chuyện này… Vậy thì chúng ta trực tiếp ra khỏi thành phố đi đến chỗ bà chủ hay sao ạ?”

 

Tân Bảo Nga lắc đầu đáp: “Không, đi tìm anh Thanh Phong.”

 

Cho dù không thể đưa anh ta đi thì cô ta cũng nhất định phải nói chuyện với anh ta.

 

Có lẽ phải làm anh ta hoàn toàn từ bỏ Tần Hoài An, trái tim anh ta mới có thể có chỗ trống dành cho mình…

 

Chỉ là làm như thế, e là phải có lỗi với Tần Hoài An rồi.

 

Ánh mắt Tân Bảo Nga sáng lên, có chút rung động.

 

Nhưng những lời mà Liễu Thanh Phong nói vẫn vang vọng trong tâm trí cô ta – “Con không hề yêu Tân Bảo Ngai”

 

Sự lạnh lùng trong đôi mắt cô ta bao trùm lấy quyết tâm kiên định nơi trái tim.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 818


Chương 818

 

Đêm dần khuya, vằng trăng sáng treo trên trời cao.

 

Ngày mai mới là mười lăm, nhưng ánh trăng đêm nay đã tròn vành vạnh.

 

Tần Hoài An đã tắm rửa sạch sẽ cho Thiên Nam, nhưng hai mẹ con không gấp lên giường ngủ ngay mà ngồi bên bậu cửa sổ nhàn nhã ngắm trăng.

 

“Mẹ, tại sao người ta lại nói trăng ở nước ngoài tròn hơn nhỉ? Thật là ngu ngốc, rõ ràng đều là một mặt trăng mà thôi! Nhưng có vẻ như con thích mặt trăng hiện giờ hơn.” Thiên Nam duỗi ngón tay nhỏ xíu chỉ vào vằng trăng bạc phía chân trời.

 

“Sao vậy?” Tần Hoài An hỏi.

 

“Bởi vì nơi này có bố, có mẹ, có cả gia đình ba người của chúng ta.” Thiên Nam nghiêng đầu và ngây thơ nói.

 

Tần Hoài An nghĩ đến bức tranh cả nhà ba người mà cậu bé đã vẽ, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.

 

Cô điều chỉnh lại cảm xúc sau đó lên tiếng: “Cục cưng à, có thể mẹ phải… Rời xa con rồi!”

 

Thiên Nam sững sờ, chớp mắt một cách khó hiểu: “Mẹ?”

 

Tần Hoài An hít sâu, đè nén nỗi đau xót trong lòng. Cô đưa tay lên xoa đầu cậu bé và giải thích: “Trước đây mẹ đã hứa với bố con rằng nếu anh ấy có thể cứu con an toàn khỏi tay kẻ xấu, thì mẹ sẽ giao con cho bố nuôi nuôi nắng.”

 

“Mẹ… Mẹ không cần Thiên Nam nữa sao?” Ánh mắt cậu bé lộ ra vẻ bàng hoàng.

 

“Sao mẹ có thể không cần con chứ?”

 

Tần Hoài An vội vàng nói: “Chỉ là mẹ không thể ở đây được nữa. Từ nay về sau, mẹ sẽ luôn dõi theo và quan tâm đến con, chúng ta cũng có thể gọi điện cho nhau bắt cứ lúc nào. Nếu có thể… Mẹ cũng sẽ đến thăm con.”

 

Thiên Nam không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang: “Nhưng hôm nay lúc bố và chú Vệ nói chuyện với nhau, bố đã nói rằng ngày mai bố sẽ cầu hôn mẹ! Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ đi có được không?”

 

Lời nói của cậu bé khiến Tần Hoài An không khỏi kinh ngạc. Biểu cảm trên mặt cô trông rất kỳ cục: “Ngày mai Chử Chấn Phong sẽ… Cầu hôn mẹ sao?”

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

 

Người đàn ông đó định làm gì? Không lẽ anh thật sự muốn cưới cô sao?

 

Chờ đã, vậy hôm qua trước khi đi anh luôn nhắc cô hôm nay cùng ăn Tết Trung thu, thật ra là đã chuẩn bị xong cho hôm nay rồi sao?

 

Thiên Nam gật đầu: “Đúng vậy, là chính miệng bố đã nói vậy. Hơn nữa bố còn nói chắc Chấn mẹ sẽ đồng ý”

 

“Mẹ sẽ không đồng ý đâu!” Tần Hoài An vô thức nhíu mày nói.

 

Mặc dù trước đây Chử Chấn Phong đã làm nhiều hành động ám muội với cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại muốn cưới cô.

 

Dẫu sao có nhiều lúc ám muội và kết hôn lại là hai chuyện khác nhau.

 

Thiên Nam bị thái độ kiên quyết của Tần Hoài An làm cho sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Mẹ, không phải chúng ta là một gia đình sao? Tại sao mẹ lại không đồng ý ở cùng bố chứ?”

 

“Anh ấy…”

 

Vừa nghĩ đến Chử Chấn Phong, Tần Hoài An đã lắc đầu và bắt lực nói: “Bởi vì mẹ chưa bao giờ thích bố con. Nếu mẹ lấy bố con thì đó không chỉ là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, mà mẹ còn không thể tiếp tục thực hiện những điều mẹ muốn và những ước mơ chưa hoàn thành nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 819


Chương 819

 

“Sao lại thế được?” Thiên Nam trừng mắt lẫm bẩm: “Mẹ chưa bao giờ thích bố, vậy sao… Vậy sao Thiên Nam lại ra đời được chứ?”

 

Chuyện này…

 

Tần Hoài An cũng không thể nói thẳng với con trẻ rằng lúc đầu cứu Chử Chấn Phong, bị anh cưỡng bức nên mới mang thai được.

 

Dẫu sao người đàn ông đó cũng là bố của đứa bé, bảo Thiên Nam sau này làm sao nhìn nhận anh ấy chứ?

 

Cô khẽ thở dài, đành phải tìm cách né tránh vấn đề: “Chuyện tình cảm của người lớn rất phức tạp. Nếu như kết hôn cùng người mình không thích thì cả đời này đều sẽ không có được hạnh phúc đâu.”

 

Nói xong, cô nâng gương mặt của cậu bé lên và trân trọng ngắm nhìn: “Cục cưng, con phải tin rằng mẹ lựa chọn ra đi không phải bởi vì mẹ không yêu con, mẹ cũng không nỡ rời xa con đâu. Nhưng nếu đã đồng ý giao con lại cho bố thì mẹ phải làm theo. Hơn nữa… Mẹ cho rằng con ở lại đây thì các phương diện như đời sống, giáo dục và thậm chí là vấn đề an toàn của con đều được bảo đảm.”

 

Thiên Nam lắc đầu, cậu bé giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của Tần Hoài An, quấn quýt nói: “Con không cần những thứ này, con chỉ muốn được sống với bố và mẹ mà thôi.

 

Nhưng…”

 

Cậu bé ngưng bật, mím chặt môi. Một lát sau mới miễn cưỡng nói: “Nếu như sống cùng bố khiến cho mẹ cảm thấy không vui… Vậy thì mẹ cứ đi đi ạ!

 

Trước đây mẹ đã từng nói với Thiên Nam rằng nếu yêu một ai đó thì phải khiến cho cô ấy vui vẻ, chứ không phải trói buộc cô ấy… Thiên Nam yêu mẹ, cũng hy vọng mẹ có thể hạnh phúc!”

 

Giọng nói đầy ngọt ngào của cậu bé đầy ngoan ngoãn và quan tâm.

 

Tần Hoài An nghe vậy cảm thấy mắt mình cay xè, lập tức rơi nước mắt.

 

Con trai cưng của cô… Ngoan quá!

 

Thậm chí khoảnh khắc ấy cô còn cảm thấy rung động, muốn từ bỏ ý định ra đi mà gả cho Chử Chấn Phong, cho trẻ một gia đình hoàn chỉnh.

 

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, lý trí mách bảo cô rằng điều này là hoàn toàn không thể.

 

Cô biết rất rõ rằng thân phận và thế lực của Chử Chấn Phong ở đâu, cô và anh là hai thế giới khác biệt.

 

Hơn nữa tính cách người đàn ông đó vô cùng độc đoán, nhất định sẽ buộc cô sống cuộc sống theo ý anhI Cô đã quyết định buộc chặt cuộc đời mình với việc học Y, cả đời này cũng không bỏ cuộc!

 

Tần Hoài An chỉ đành mặc cho cảm giác tội lỗi xâm chiếm. Cô ôm chặt Thiên Nam trong vòng tay, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp lại vừa chua xót.

 

Có được một cậu con trai ngoan ngoãn như vậy chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của cô!

 

Thiên Nam nép vào lòng cô, quyến luyến nắm lấy vạt áo cô và nhẹ giọng hỏi: “Mẹ ơi, sau này mẹ có thể thường xuyên đến thăm con không?”

 

“Tất nhiên rồi!” Tần Hoài An trả lời không chút do dự.

 

Thiên Nam gật đầu hài lòng. Nhưng cậu bé lại nghĩ tới một chuyện, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chết rồi!”

 

“Sao vậy?” Tần Hoài An ngơ ngác cúi đầu nhìn cậu bé.

 

Thiên Nam buồn bã rũ đôi mi như hai cánh bướm xuống, ngập ngừng nói: “Nếu bồ biết rằng mẹ không muốn kết hôn với mình thì chắc Chấn bồ sẽ rất buồn…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 820


Chương 820

 

“Không sao đâu, mẹ sẽ nói rõ ràng với anh ấy.” Tần Hoài An an ủi xoa đầu con trai mình, cảm thấy buồn bã.

 

Với tính cách của người đàn ông đó, liệu anh có thực sự chịu lắng nghe lời cô nói không?

 

Hơn nữa, anh lấy đâu ra niềm tin cho rằng cô chắc Chấn sẽ đồng ý lấy anh?

 

Quả là kiêu căng ngạo mạn!

 

Mặc dù Thiên Nam đã chấp nhận sự ra đi của Tần Hoài An, nhưng cô có thể nhìn ra con mình không hề muốn vậy, chỉ là thằng bé nghĩ cho cô mà thôi.

 

Tần Hoài An chôn chặt sự cảm động này, thầm hạ quyết tâm sau này dù có xa cách Thiên Nam thì cô cũng sẽ không quên thân phận người mẹ của mình. Cô sẽ cố gắng dành sự quan tâm và bảo vệ cho con mình nhiều nhất có thẻ!

 

Đêm trăng mờ ảo.

 

Trên chiếc giường ấm áp, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau say giấc nồng.

 

Ngày hôm sau.

 

Không khí Tết Trung thu tràn ngập khắp nhà họ Chử.

 

Từ trước cổng đến vườn hoa, từ đại sảnh đến mỗi một hành lang đều được quét dọn tươm tất và bày biện những món đồ trang trí mang ý nghĩa tốt đẹp.

 

Theo như chú Minh nói thì những món đồ này đều do bà cụ Chử đặc biệt chuẩn bị.

 

Dẫu gì thì những người cao tuổi lại càng coi trọng những ngày lễ truyền thống như thế này hơn.

 

Môi trường xung quanh cũng khiến cho Tần Hoài An lần đầu tiên cảm nhận được một bầu không khí hoành tráng khác thường.

 

Nhưng nghĩ đến những gì ngày hôm qua Thiên Nam đã nói… Chử Chấn Phong hôm nay sẽ cầu hôn cô.

 

Trong lòng cô lại bất chọt lo lắng.

 

Trước đây cô nghĩ rằng nếu giao Thiên Nam cho Chử Chấn Phong thì cô và anh sẽ không còn dính líu gì nữa.

 

Nhưng không ngờ anh bí mật lên kế hoạch “cầu hôn”. Xem ra có vẻ như anh đang thực sự muốn cưới cô.

 

Nếu biết cô ra đi, người đàn ông sẽ đồng ý chứ?

 

Nghĩ đến đây, Tần Hoài An lập tức lấy di động ra và lướt đến số điện thoại Chử Chấn Phong.

 

Nhân lúc anh còn chưa cầu hôn, cô phải nói cho anh hiểu trước.

 

Cô hít thật sâu, lấy hết can đảm và gọi cho anh.

 

Hôm nay Chử Chấn Phong vẫn chưa xuất hiện, không biết anh có bận gì hay không.

 

Tần Hoài An gọi nhưng phải một lúc sau đầu dây bên kia mới có người nhắc máy.

 

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói đầy từ tính của Chử Chấn Phong bèn vang lên: “Sao hôm nay cô lại chủ động gọi điện thoại cho tôi vậy?”

 

“Chử Chấn Phong.” Tần Hoài An khẽ tằng hắng và gọi tên anh.

 

Anh đáp lại và im lặng chờ đợi để nghe cô nói.

 

*…” Tần Hoài An không biết nên nói tiếp thế nào.

 

Anh phải biểu hiện gì đó thì cô mới có thể từ chối được.

 

Nhưng cho đến bây giờ Chử Chấn Phong vẫn chưa cầu hôn cô…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 821


Chương 821

 

Chẳng lẽ cô phảinosi rằng: Nghe nói anh muốn cầu hôn tôi đúng không? Nhưng tôi lại không muốn gả cho anh, cho nên mới nói trước với anh là đừng phí tình cảm vào nơi tôi nữa…

 

Lỡ như có nhằm lẫn gì thì sao?

 

Vậy chẳng khác nào cô tỏ ra mình là một người tự luyến rồi?

 

Cuối cùng thì Tần Hoài An cũng nuốt ngược những lời nói đó vào trong. Cô dùng cách khác thăm dò: “Chuyện là… Hôm nay khi nào anh đến vậy?”

 

“Tối chút đi, tôi còn có chuyện phải làm.” Chử Chấn Phong thản nhiên nói, sau đó tò mò hỏi: “Sao thế?

 

Cô rất muốn gặp tôi à?”

 

Tần Hoài An mím môi. Tên đàn ông này thực sự nghĩ mình là hàng hiếm có khó tìm đấy à?

 

“Không, là Thiên Nam muốn gặp anh!”

 

Cô nói thêm một câu rồi cúp máy với vẻ mặt ảm đạm.

 

Sau đó lại không kìm được tiếng thở dài.

 

Chuyện này phải đợi sau khi Chử Chấn Phong đến rồi trực tiếp nói với anh.

 

Nghĩ đến đây, Tần Hoài An cất điện thoại vào và xoay người đến phòng bếp nhỏ trong viện của bà cụ Chử.

 

Tối qua cô đã hứa với Thiên Nam rằng cô sẽ tự tay làm bánh trung thu và cùng cậu bé đón Tết Trung thu.

 

Thiên Nam thích nhất là bánh trung thu có lòng đỏ trứng muối. Bởi vì cậu bé nói rằng lòng đỏ trứng tròn giống như gói cả mặt trăng vào trong bánh.

 

Tần hoài An vốn không giỏi làm mấy món bánh ngọt như này, nhưng cô bằng lòng lên mạng học theo.

 

hướng dẫn đề làm cho con trai mình.

 

Sau nhiều giờ cặm cụi trong bếp, cuối cùng cô cũng đã làm thành công đĩa bánh trung thu nhân trứng muối.

 

Hoàng hôn sắp buông xuống.

 

Người nhà họ Chử đều đang ở sảnh trước, Tần Hoài An mang theo bánh trung thu lòng đỏ trứng đã làm xong đến. Cô định bụng sẽ chào tạm biệt bà cụ Chử và những người khác, cảm ơn bọn họ đã cho cô ở lại mấy ngày nay.

 

Cô còn chưa kịp ra khỏi sân thì một người giúp việc đã bê một cái khay đến.

 

Nhìn thấy Tần Hoài An, người giúp việc đó bước tới nở nụ cười vui vẻ chào cô: “Mợ chủ, xin chúc mừng!”

 

“Cô gọi tôi là gì?” Tần Hoài An dừng bước, nhíu mày hỏi.

 

“Gọi là mợ chủ ạ!”

 

Người giúp việc nhìn cô lấy lòng, rồi giải thích: “Mợ chủ vẫn còn không biết sao ạ? Hôm nay cậu chủ Chấn Phong đã chuẩn bị rất nhiều thứ, còn mời phóng viên và bạn thân của mình đến để cầu hôn và chính thức công bố danh phận cho mợ ấy ạ! Sau này mợ chính là mợ chủ của chúng tôi đó ạ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 822


Chương 822

 

Nói xong người giúp việc đó chỉ tay vào chiếc khay, ý nói trong đó có chứa đồ rồi đưa đến trước mặt Tần Hoài An: “Thưa mợ chủ, đây là bộ quần áo mà cậu chủ Chấn Phong đã chuẩn bị cho mợ mặc vào tối nay.

 

Mợ có muốn thay ngay lúc này luôn không ạ?”

 

Mà Tần Hoài An lại chỉ chú ý vào lời nói lúc nãy của đối phương: “Anh ấy còn mời cả phóng viên và bạn bè đến nữa sao?”

 

Cô rất ngạc nhiên, đồng thời cũng có một linh cảm không tốt.

 

Cô cứ cho rằng cùng lắm thì Chử Chấn Phong cũng chỉ cầu hôn cô trước mặt người nhà họ Chử. Đến lúc đó cô chỉ việc nói rõ ràng và từ chối là được…

 

Nhưng không ngờ anh còn mời phóng viên và bạn bè đến. Nếu như cô từ chối anh thì… Chẳng khác nào khiến anh mắt mặt trước mọi người?

 

Với lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình, chắc Chấn anh sẽ không tha cho cô.

 

Nghĩ đến đây, Tần Hoài An không thể bình tĩnh được nữa.

 

Cô nhắc nhở người giúp việc: “Tôi không phải mợ chủ của nhà họ Chử!”

 

Sau đó cô bưng trên tay bánh trung thu vội vàng đi về phía đại sảnh.

 

Xem ra cô không còn có thể đợi Chử Chấn Phong trở lại được nữa.

 

Còn người giúp việc từ xa nhìn theo bóng lưng của cô, vội đặt chiếc khay lên bàn đá ngoài sân rồi gọi một cú điện thoại.

 

“Thưa thím, tôi đã nói với cô Tần những lời thím bảo rồi. Nhưng mà… Cậu chủ Chấn Phong đã nói muốn cho cô Tần một bắt ngờ, không cho chúng tôi tiết lộ chuyện này. Hơn nữa tôi cũng không nghe nói đã sắp xếp cho phóng viên đến…”

 

“Yên tâm, cô làm tốt lắm! Sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng một phụ nữ trung niên bên trong điện thoại vang lên.

 

Sau khi dập máy, người giúp việc mỉm cười nhìn màn hình điện thoại thông báo đã chuyền khoản thành công.

 

Sợ bị người khác phát hiện, cô ta đưa quần áo xong lập tức rời khỏi.

 

Tần Hoài An giao bánh trung thu đến sảnh trước. Cô chào hỏi, đồng thời cảm ơn sự quan tâm bà cụ Chử và những người khác trong suốt những ngày qua.

 

Sau đó cô lấy cớ đưa Thiên Nam về phòng quần áo.

 

Cô nhìn bộ quần áo được người giúp việc mang đến tận phòng, đó là một bộ váy dài tinh xảo.

 

Sắc mặt Tần Hoài An trở nên lạnh lùng.

 

Cô xoay người và nghiêm nghị nói với Thiên Nam: “Con yêu, có thể mẹ sẽ phải rời khỏi đây sớm hơn dự kiến.”

 

Từ những lời người giúp việc nói, cô đoán người nhà họ Chử đều biết chuyện Chử Chấn Phong sẽ cầu hôn cô. Chỉ có một mình cô không biết chuyện này.

 

Đó là còn chưa nói tới việc có mặt của phóng viên và những người bạn của anh.

 

Đợi đến khi Chử Chấn Phong cầu hôn thì người khó xử sẽ chính là cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 823


Chương 823

 

Anh cho rằng cô chắc Chấn sẽ nghĩ cho cục diện, giữ mặt mũi cho nhà họ Chử nên không thể từ chối anh trước mặt mọi người được.

 

Chẳng trách anh lại tự tin cho rằng cô nhát định sẽ đồng ý như vậy!

 

Đây không phải là một màn cầu hôn, mà là ép hôn!

 

Tần Hoài An rất phản cảm với cách làm này. Cho nên cô không thể đợi thêm được nữa.

 

Để tránh người đàn ông đó dùng mọi biện pháp để ngăn cản cô, cô quyết định sau khi đi rồi mới gọi điện và dứt khoát từ chối anh!

 

Nhưng cô đi như thế…

 

“Cục cưng, mẹ hứa sẽ cùng con đón Tết Trung thu, cùng nhau ăn bánh ngắm trăng. Sợ rằng bây giờ mẹ không đợi trăng lên được nữa.”

 

Tần Hoài An ngồi xỗm trước mặt cậu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của kia một cách đây tiếc nuối và nói: “Chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn có được không?”

 

Thiên Nam cau hàng lông mày rậm đen của mình lại, khóe miệng mắp máy. Cuối cùng chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Được.”

 

Phía bên này.

 

Chử Chấn Phong nở nụ cười mãn nguyện, đứng ngắm nghía căn biệt thự hướng ra biển được trang trí lãng mạn.

 

Vệ Nam đứng bên cạnh, đề xuất ý kiến một cách khó hiểu: “Cậu chủ Chử, sao anh lại không mời nhóm cậu Tịch đến chứng kiến màn cầu hôn này? Chẳng phải nhiều người sẽ đông vui hơn sao?”

 

Chử Chấn Phong liếc xéo cậu ta: “Tần Hoài An dễ xấu hổ, nhiều người quá cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”

 

“Hoá ra là như vậy.” Vệ Nam gật đầu, nhưng trong lòng lại thừa biết.

 

Rõ ràng là vì cậu chủ Chử sợ đến lúc đó nhiều người quá lại làm cản trở “chuyện tốt” của anh ấy đây mà!

 

Còn đổ cho cô Tần dễ xấu hổ.

 

Chử Chấn Phong lại nhìn về phía xa, ánh sáng rực rỡ của ánh hoàng hôn chiếu lên mặt nước làm chia cắt mặt biển và bầu trời.

 

“Cũng nên về đó rồi.” Anh nói Đợi bữa cơm tối đoàn viên đón Tết Trung thu với người nhà kết thúc, anh sẽ đưa Tần Hoài An đến đây rồi cầu hôn cô!

 

Anh vừa định xoay người đi thì điện thoại trong túi anh reo vang.

 

Chử Chấn Phong thản nhiên lấy nó ra nhìn, người gọi là Tân Bảo Nga.

 

Nhớ đến chuyện đơn thuốc khiến anh không khỏi cau mày. Nhưng anh vẫn nhắc máy.

 

Giọng nói đầy khách sáo nhưng trong trẻo của Tân Bảo Nga vang lên trong điện thoại: “Anh Chấn Phong, Tần Hoài An vẫn ở chỗ của anh chứ?”

 

“Cô ấy ở nhà họ Chử.” Chử Chấn Phong bình tĩnh đáp.

 

Tân Bảo Nga như thở phào nhẹ nhõm: “May mà cô ấy vẫn chưa đi. Tôi không gọi cho cô ấy được, còn nghĩ là cô ấy đã bỏ đi rồi chứ. Chuyện là thế này, gần đây bệnh của mẹ tôi lại tái phát trở lại rồi, tôi muốn nhờ cô ấy dạy…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom