Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
Chương 341


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 341

Cô ta không cam lòng cắn răng một cái, nhấn gọi lại nhưng liên tục bị từ chối. Vương Thanh Hà điên máu đến mức suýt chút nữa đã ném phăng điện thoại xuống đất, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Tân Hoài An, con đàn bà khốn nạn này!”

 

Sau khi xả hết cơn giận ra ngoài, cô ta từ từ bình tĩnh trở lại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xem làm thế nào để giải thích với anh Chử về đoạn ghi âm kia…

 

Vương Thanh Hà nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ cuộc điện thoại mà không biết khi nào Chử Chấn Phong mới gợi đến, trằn trọc không yên suốt cả một đêm.

 

Mà trên thực tế, Tân Hoài An không hề gửi đoạn ghi âm kia đi. Chử Chấn Phong và Vương Thanh Hà, một người nguyện cưới một người nguyện gả, cô cũng không đến mức lấy đoạn ghi âm này đi phá hoại tình cảm của hai người bọn họ.

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


đoàn làm phim, nhìn gương mặt xinh đẹp rực rỡ của mình trong gương, †âm trạng rất tốt cầm thỏi son lên dặm lại lớp trang điểm trên môi.

 

Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại của cô ta hiện lên một tin nhắn.

 

“Tôi hết tiền rồi, nhanh gửi qua cho tôi ít tiền đi”

 

Nhìn thấy tin nhắn này, nụ cười trên mặt Vương Thanh Hà dần dần biến mất.

 

Gần đây, tất cả mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ, ngoại trừ chuyện này… Làm cách nào cũng không thể dứt ra khỏi cái tên Tiêu Mạnh Lương này được.

 

Cũng may là có thể dùng tiền để đuổi anh ta đi, chẳng qua, gần đây anh ta càng ngày càng tham lam, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách hay.

 

Vương Thanh Hà suy nghĩ một chút, sau đó chuyển một trăm năm mươi triệu qua cho anh ta.

 

“Tạm thời cứ bỏ qua cho anh ta một thời gian đã, đợi lễ đính hôn kết thúc, nhất định phải dạy cho anh ta một bài học mới được”

 

Vương Thanh Hà xóa tin nhắn đi, sau khi tô son xong, cô ta bày ra vẻ mặt bình thản đứng dậy đi ra ngoài.

 

Trở lại phòng chụp ảnh, cô ta còn chưa tới gần thì đã thấy đạo diễn đang nói chuyện với Dư Nhiễm: “Diễn xuất của cô khá tốt đấy, tôi cứ nghĩ rằng nhân vật này hoàn toàn tương phản với phong cách của cô, có thể cô sẽ không nhập vai được. Không ngờ cô lại có thể diễn tốt như vậy! Tốt lắm!”

 

“Đạo diễn, ông quá khen rồi Đạo diễn mỉm cười, khen ngợi nói: “Dư Nhiễm à, cô là một diễn viên rất có tiềm năng, đợi quay xong bộ phim này, tôi còn có một bộ phim mới định tìm cô đấy”

 

“Thật sao? Cảm ơn đạo diễn!” Dư Nhiễm vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, nói.

 

Vương Thanh Hà nghe nói như thế trong lòng cô ta lập tức khó chịu, đố kị làm cho cô ta siết chặt lòng bàn tay mình, liếc mắt lạnh lùng nhìn Dư Nhiễm.

 

Trong cùng một đoàn phim, đạo diễn chưa bao giờ khen cô ta như: vậy, Dư Nhiễm là ai chứ?

 

Vương Thanh Hà ôm một bụng tức giận.

 

Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười đen tối.

 

Trong tay cô ta đúng là đang nắm giữ một thứ có thể đẩy Dư Nhiễm vào địa ngục.

 

Nghĩ đến đây, Vương Thanh Hà khôi phục lại nụ cười, vẻ mặt như thường về lại chỗ cũ.

 

“Đạo diễn, tôi đã sẵn sàng, có thể tiếp tục quay”

 

Đạo diễn cũng vừa lúc kết thúc cuộc trò chuyện với Dư Nhiễm, quay người nói với trợ lý bên cạnh: “Được rồi, nhanh nhanh bắt đầu đi. Mọi người cố gắng vất vả một tháng nữa là có thể quay xong phim rồi: Tập đoàn Hàn thị.

 

Sau khi Tân Hoài An bận rộn một khoảng thời gian, công việc trong phòng thí nghiệm cũng gần hoàn thành.
 
Chương 342


Chương 342

Hôm nay, như thường lệ, sau khi qua cổng kiểm soát của công ty, cô bay thẳng đến phòng thí nghiệm.

 

Hàn Âu Dương dường như đã đoán trước được giờ làm việc của cô, trước khi cô chuẩn bị thay quần áo vào phòng thí nghiệm, anh ta đúng lúc gọi điện đến.

 

Tân Hoài An đặt đồ trong tay xuống, nghe điện thoại.

 

“Đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi”

 

Hàn Âu Dương là ông chủ, Tân Hoài An chỉ có thể làm theo lời anh ta.

 

Ba phút sau, Tân Hoài An gõ cửa phòng làm việc của giám đốc.

 

“Vào đi” Cánh cửa mở ra từ bên trong, làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là Hàn Âu Dương tự mình ra mở cửa.

 

Sau đó anh ta xoay người đi vào.

 

Tân Hoài An theo sau anh ta đi vào trong, máy móc hỏi: “Giám đốc.

 

Hàn tìm tôi có việc gì sao?”

 

Hàn Âu Dương không trả lời mà đi tới chỗ ghế hội nghị ra hiệu cho cô ngồi xuống.

 

Tân Hoài An ngồi xuống đối diện anh ta, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt sáng ngời tập trung nhìn anh ta.

 

Hàn Âu Dương ngồi xuống đối diện với cô, nói: “Tôi thật sự có việc tìm cô”

 

“Nghe nói hạng mục mà cô phụ trách kia sắp hoàn thành rồi?” Anh ta lập tức hỏi.

 

Tân Hoài An gật đầu: “Ừ, tôi sắp hoàn thành rồi”

 

“Quả nhiên là tôi không nhìn nhầm người” Hàn Âu Dương cong môi nở nụ cười.

 

“Trang thiết bị trong phòng thí nghiệm rất đầy đủ, môi trường thí nghiệm cũng rất tốt. Hơn nữa, đoàn đội chúng tôi có một vài thành viên từng trải, kinh nghiệm rất phong phú, phối hợp với nhau rất ăn ý”

 

Hàn Âu Dương gật đầu, hiển nhiên trọng tâm câu chuyện không phải ở đây, đây không phải nguyên nhân thật sự khiến anh ta tìm Tân Hoài An.

 

“Lần trước nhà họ Kha thắng thầu, hôm đó cô không tới dự tiệc ăn mừng, giám đốc Kha rất lấy làm tiếc.” Hàn Âu Dương thử thăm dò nói.

 

Tân Hoài An khẽ nhíu mày: “Thật không?”

 

“Giám đốc Hàn, anh có việc gì thì chi bằng cứ nói thẳng đi?”

 

Hàn Âu Dương ho khan một tiếng: “Là thế này, hạng mục trong tay cô cũng sắp hoàn thành rồi, lần này hợp tác với nhà họ Kha, tôi dự định giao cho cô phụ trách, cô cảm thấy thế nào?”

 

Nghe vậy, Tân Hoài An nghỉ ngờ nhìn anh ta: “Tôi sao? Thật ngại quá, tôi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chỉ sợ là không được.”

 

“Không sao, chỉ là đi ra ngoài với giám đốc Kha một chuyến.”

 

“Tôi từ chối” Tân Hoài An nhớ tới ánh mắt Kha Khuyết Thành nhìn cô, cô lập tức nói không chút do dự.

 

Ánh mắt của cô không khỏi lạnh đi mấy phần, nhìn Hàn Âu Dương, chế nhạo: “Giám đốc Hàn, anh để tôi phụ trách dự án này, có phải là để lấy lòng Kha Khuyết Thành không?”

 

“Đương nhiên không phải” Hàn Âu Dương phủ nhận nhưng lại né tránh tầm mắt của Tân Hoài An.

 

Lần hợp tác này với nhà họ Kha rất quan trọng, anh ta cũng là bị Kha Khuyết Thành gây áp lực nên mới nghĩ đến Tân Hoài An.

 

“Giám đốc Hàn, lúc trước khi tôi gia nhập Hàn thị, anh đã nói rất rõ ràng, tôi đến đây là để nghiên cứu y học, không phải để đi xã giao khắp nơi”
 
Chương 343


Chương 343

Tân Hoài An đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt mang theo sự lạnh lùng và kiêu ngạo, giữ thái độ kiên định nói: “Tôi sẽ không tiếp nhận hạng mục của giám đốc Kha kia, nếu anh nhất định muốn tôi đi, vậy thì thật xin lỗi…”

 

“Cô định từ chức sao?” Hàn Âu Dương nhướng mày nhìn cô, ngắt ngang lời cô nói.

 

Tân Hoài An mím môi, từ chối cho ý kiến.

 

Đối với cô mà nói, tìm một công việc đúng chuyên môn thật không dễ dàng, gia nhập Hàn thị cũng là quyết định của cô sau nhiều lần cân nhắc.

 

Nhưng nếu công việc này chạm vào điểm giới hạn của cô, không phải là không thể từ chức.

 

Hàn Âu Dương bắt gặp ánh mắt của cô, đương nhiên là đã nhìn ra quyết tâm của cô.

 

Trái tim anh ta chùng xuống, sau khi cân nhắc, anh ta nói: “Được rồi, tôi hiểu ý của cô. Nếu cô đã không muốn tôi cũng không thể ép buộc, cô có thể quay lại làm việc, không cần để bụng chuyện này”

 

Tân Hoài An không ngờ Hàn Âu Dương sẽ chủ động nhượng bộ, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn anh ta một cái.

 

Bây giờ cô chỉ là một nhân viên bình thường, còn anh ta là ông chủ lớn, những gì cô nói vừa rồi, nếu như người bình thường đã bị cho từ chức từ lâu rồi.

 

“Lúc trước cô chữa khỏi bệnh không tiện nói ra của tôi, cô có ân huệ đối với tôi, Hàn Âu Dương không phải loại người vô ơn” Dường như Hàn Âu Dương nhìn ra được tâm tư của Tân Hoài An, lập tức giải thích.

 

Tân Hoài An nhàn nhạt cười: “Giám đốc Hàn, nếu không có việc gì khác, tôi đi trước đây.”

 

Hàn Âu Dương gật đầu, nhìn cô rời đi, vẻ mặt cũng từ từ chìm xuống.

 

Anh ta hơi nhíu mày và gọi Tang Đường đi vào.

 

Tân Hoài An trở lại phòng thí nghiệm, nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, chuyên tâm làm việc.

 

Thí nghiệm sắp hoàn thành, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc.

 

Lúc tan sở, cô gặp Tang Đường trong thang máy.

 

Ở công ty Tang Đường rất chú ý đến cô, lúc này thấy sắc mặt cô ấy hơi lơ đãng, Tân Hoài An quan tâm hỏi: “Trợ lý Tang?”

 

“Hoài An à” Dường như Tang Đường nhìn thấy Tân Hoài An cũng ở trong thang máy, lập tức tỉnh táo lại.

 

“Có phải đã xảy ra chuyện gì với cô không?”

 

“Không có gì” Tang Đường buột miệng nói, nói xong lại liếc nhìn Tân Hoài An.

 

Cuối cùng vẫn là không yên lòng, không nhịn được nói: “Giám đốc Hàn giao cho tôi phụ trách đơn hàng của giám đốc Kha”

 

Trong mắt Tân Hoài An thoáng qua sự kinh ngạc, nói: “Sáng nay giám đốc Hàn đã hỏi tôi về chuyện này, nhưng tôi đã từ chối..”

 

Tang Đường nhìn cô đầy ẩn ý: “Đúng vậy, cô đã từ chối, vậy nên giám đốc Hàn mới chọn tôi.”

 

Tân Hoài An bất đắc dĩ duõi thẳng tay: “Tôi chỉ đứng ở lập trường của mình mà từ chối một sự sắp xếp mà tôi cho là không hợp lý”

 

“Tôi không có ý trách cô, chỉ là ghen tị với cô có thể từ chối.”

 

Cô ấy trông có vẻ u sầu và nói: “Danh tiếng của Kha Khuyết Thành luôn rất kém, hắn ta chỉ quan tâm đến dục vọng, chỉ cần phụ nữ có chút nhan sắc tiếp xúc với hắn ta, hắn ta sẽ không bỏ qua. Tôi thật sự không muốn hợp tác cùng loại người như vậy”

 

Tân Hoài An không ngờ tên họ Kha kia còn kinh tởm hơn cô nghĩ, nhíu mày: “Nếu đã như vậy, tại sao giám đốc Hàn còn muốn cô đi? Cô có thể từ chối mà, anh ta không phải là..”

 

“Tình nhân đúng không?” Tang Đường quay đầu lại, cẩn thận hỏi: “Trong công ty hình như có tin đồn như vậy”

 

“Chẳng lẽ không phải sao?” Không nói đến những người khác, ngay cả cô cũng đã nhìn thấy vài lần, Hàn Âu Dương và Tang Đường có những hành động rất thân mật.
 
Chương 344


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 344

Đôi môi đỏ mọng của Tang Đường khẽ giật giật, có chút tự giễu: “Tôi và anh ta cũng là theo nhu cầu mà thôi, xét đến cùng tôi cũng chỉ là một trợ lý”

 

Nói như vậy nhưng trong lòng cô ấy cũng từng có ảo tưởng không thực tế. Có lẽ Hàn Âu Dương đã nhìn thấu điểm này và sắp xếp cho cô ấy đi, để cô có thể nhận ra sự thật này.

 

Tân Hoài An khẽ nhíu mày.

 

Chỉ nghe Tang Đường tiếp tục nói: “Cô còn chưa biết phải không?

 

Giám đốc Hàn cưới cô hai Hàn thị, Hàn Lệ Thu”

 

“Hàn Lệ Thu?” Tân Hoài An hoàn toàn không quen cái tên này.

 

Tang Đường nhắc nhở nói: “Cô không biết cô ta, nhưng chị gái của cô ta Hàn Lệ Hoan, chắc hắn là cô biết rõ”

 

Khi lời nói của cô ấy vừa nói ra, Tân Hoài An sững sờ, trong đầu cô xuất hiện một người phụ nữ tóc đỏ, diêm dúa lòe loẹt và cuồng ngạo.

 

Khoảnh khắc chiếc máy bay phát nổ, ngọn lửa đã quét sạch cô ta.

 

Tân Hoài An tận mắt chứng kiến cái chết của Hàn Lệ Hoan, trong lòng tự nhiên có ấn tượng.

 

Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Cô ta là cô hai nhà họ Hàn, cùng họ với giám đốc Hàn, có thể kết hôn với cô ta được sao?”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Tang Đường đã điều chỉnh cảm xúc của mình, trên môi lộ ra một nụ cười, đi giày cao gót đi đến mở cửa xe.

 

Hàn Âu Dương lại nhìn Tân Hoài An: “Cô Tân, cùng nhau đi ăn cơm không?

 

Trong đầu Tân Hoài An vẫn còn đang nghĩ tới những gì Tang Đường vừa nói, đối với Hàn Âu Dương có chút bất mãn.

 

Nếu đã muốn kết hôn với Hàn Lệ Thu, vì sao còn muốn dây dưa mập mờ với Tang Đường?

 

Người đàn ông như vậy, chỉ có thể là cặn bã.

 

“Không cần” Tân Hoài An lạnh lùng từ chối.

 

Cô đứng cách đó vài mét có ý tốt khuyên bảo: “Giám đốc Hàn, lúc giúp anh trị bệnh, hình như tôi đã quên nhắc nhở anh. Trong vòng ba đến năm năm, hãy cố gắng kiềm chế trong chuyện nam nữ, nếu không rất dễ bị tái phát, đến lúc đó thì không có thuốc chữa nữa đâu: Hàn Âu Dương sửng sốt một hồi, mới xấu hổ nói: “Được”

 

Tân Hoài An cũng không ở lại đó nữa, đi thẳng đến ga tàu điện ngầm phía xa.

 

Về đến nhà, cô lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra và làm một bữa tối đơn giản.

 

Đang ăn thì có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

 

“Xin chào cô Tân.” Giọng nam ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng và lịch sự.

 

Tân Hoài An thoáng nghĩ đến người bán bảo hiểm.

 

“Xin hỏi anh là ai?” cô bình tĩnh đáp.

 

“Tôi là Tân Dụ, bạn của anh Phong, chúng ta đã từng gặp nhau”
 
Chương 345


Chương 345

 

Tân Hoài An sững sờ, nhưng vừa nghe tên thì đã nhớ ra.

 

Cô nhớ rằng đó là một thanh niên nho nhã và lịch sự.

 

“Là anh ấy nhờ anh tìm tôi?” Tân Hoài An nhíu mày.

 

“Không phải, tôi có chuyện muốn tìm cô, hy vọng có thể gặp mặt một lần” Tân Dụ nói.

 

“Tôi có thể hỏi trước, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Tân Hoài An không khỏi kinh ngạc hỏi.

 

Cô và anh ta cũng không có tiếp xúc nhiều, làm sao anh ta có thể đột nhiên tìm cô nói chuyện được chứ?

 

Tân Dụ ở đầu dây bên kia im lặng, cuối cùng thẳng thắn nói: “Thật ra là vì căn nhà của cô ở quê, trước đó, tôi đã từng ủy thác cho chuyên gia bàn bạc việc mua lại căn nhà cũ này, nhưng cô từ chối.”

 

Tân Hoài An nhíu mày, sắc mặt chợt lạnh đi: “Một khi đã như vậy, anh hẳn là đã biết thái độ của tôi rồi chứ, tôi sẽ không bán căn nhà đó.”

 

Nói xong cô dập máy không chút do dự.

 

“Xin chờ một chút!”

 

Trước khi Tân Hoài An cúp máy, Tân Dụ vội vàng kịp nói thêm: “Cô Tân, kỳ thật trước đó tôi đã biết cô là chủ sở hữu của tòa nhà kia, tôi cũng đã suy tính rất lâu rồi mới liên lạc với cô. Tôi cũng đã dự kiên được là sẽ bị cô từ chối”

 

“Nhưng mà, tôi vẫn hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội để chúng ta có thể nói chuyện cẩn thận hơn, tôi có thể cam đoan với cô, tôi thật lòng muốn mua tòa nhà kia, chứ không hề có mưu đồ gì cả”

 

Giọng điệu của anh ta khi nói chuyện có phần hơi vội vàng, nhưng lại cũng không bị thất lễ.

 

Tân Hoài An nghe được lời nói khẩn cầu của anh ta, cũng cảm thấy vô cùng có thành ý.

 

Do dự một chút, cuối cùng, cô cũng không tắt điện thoại, mà hỏi anh ta một câu: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại muốn mua lại tòa nhà kia được không?”

 

Hơn nữa lại còn là mua với mức giá ba tỷ đồng, cao đến độ không bình thường này nữa chứ.

 

Tân Dụ dừng lại một chút, thản nhiên mỉm cười trả lời: “Cái này thật ra là vì mẹ của tôi, sức khỏe của bà không tốt, vẫn muốn tìm một nơi non xanh nước biếc để an dưỡng, tôi nhờ người tìm kiếm khắp mọi nơi, lại cố ý mời thêm thầy phong thủy để xem, mới tìm được tòa nhà cũ kia của cô”

 

“Ngay cả phong thuỷ cũng đã mời người đến xem qua rồi?” Tân Hoài An kinh ngạc không thôi.

 

Tân Dụ đại khái cũng cảm thấy nói mấy chuyện này nói ra thì có phần hơi xấu hổ một chút, chỉ biết cười nhẹ rồi khẽ “Dạ” một tiếng.

 

“Nếu sức khỏe của bà Tôn đã không tốt, hẳn là anh nên đưa bà đến những cơ sở điều dưỡng chuyên nghiệp chứ, mặc dù môi trường ở nông thôn trong lành mát mẻ, nhưng điều kiện y tế lại không theo kịp được”

 

“Cái này ấy à, đến lúc đó sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp để chăm sóc bà. Trở về quê cũ sống cũng là ý muốn của mẹ của tôi, bà đã chờ đợi ở phương bắc nhiều năm, chắc là đã có suy nghĩ trở về từ trước rồi” Tân Dụ nói như vậy.

 

Những lời này, mặc dù xưa nay mẹ không hề nói, nhưng anh ta thường xuyên nhìn thấy trong các tác phẩm vẽ và thêu của bà đều là những hình ảnh núi cao nước chảy, ruộng đồng mênh mông, gián tiếp phản ánh những gì mà trong lòng bà luôn hướng tới.

 

Anh ta lại kiên nhãn thuyết phục tiếp: “Cô Tân, bây giờ cô sống ở Hải Lam, chắc là muốn ở lại thành phố để phát triển, tòa nhà kia bỏ trống ở đó, không có ai ở lại quản lý, chẳng mấy chốc sẽ trở thành hoang phế mất: “Tôi có thể cam đoan với cô, sau khi tôi mua nhà của cô, tôi sẽ không dỡ đi xây lại, sẽ vẫn giữ lại y nguyên như cũ, coi như lưu lại một kỷ niệm, hoan nghênh cô có thể tới thăm bất kỳ lúc nào. Tôi mua nhà tòa nhà này, cũng coi như là hoàn thành mong ước của mẹ tôi Anh ta đã nói đến mức này, cũng thể hiện ra tất cả thành ý của mình.

 

Ánh mắt Tân Hoài An lấp lóe, khẽ nhếch môi, nhất thời cũng lâm vào trầm tư.
 
Chương 346


Chương 346

 

Nội tâm của cô muốn nói lời từ chối, nhưng không biết vì sao mà khi nghe Tân Dụ nói, trong lòng cô lại dâng lên niềm xúc động muốn tác thành cho anh ta.

 

Quả thực đúng như anh ta nói, cô sống ở Hải Lam, công việc ở Hải Lam, tương lai cũng là muốn sinh con ở thành phố này.

 

Cô là đứa trẻ bị vứt bỏ được bà nội thu nhận về nuôi dưỡng, bởi vì chuyện này mà mọi người trong thôn đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, ngoại trừ Ôn Nhã Ly từ nhỏ đã lẽo đẽo sau lưng cô, luôn miệng gọi “chị Hoài An”.

 

Cô là người không có gốc gác, không biết quê quán mình ở đâu, đối với thôn làng kia, thật ra thì cô cũng không có quá nhiều hoài niệm.

 

Chỉ có tòa nhà cũ để lại kia, là chứa đựng tất cả những ký ức hồi nhỏ của cô và bà nội, cả một đời cũng không thể nào xóa nhòa được.

 

Tân Hoài An khẽ hít vào một hơi, nói ra: “Anh Tân, tấm lòng hiếu thảo của anh đối với mẹ mình khiến cho tôi rất cảm động, tôi sẽ cân nhắc những lời anh nói này”

 

Tân Dụ vui mừng: “Cảm…”

 

“Chỉ có điều..” Tân Hoài An lại chuyển hướng câu chuyện, cắt ngang lời cảm ơn anh ta đang muốn nói ra khỏi miệng.

 

Chỉ nghe thấy cô tỉnh táo nói ra: “Tòa nhà kia, tôi chỉ cho thuê chứ không bán”

 

Tân Dụ sững sờ một giây, rồi trong mắt cũng lóe lên ánh sáng.

 

“Được”

 

Hai ngày sau, hai người gặp nhau tại một cửa hàng tổng hợp.

 

“Tôi và chủ nhà khi nói chuyện hợp tác đều ngồi tại quán trà hoặc là câu lạc bộ nào đó, có điều tôi nghĩ cô Tân chắc cũng không thích những nơi đó, nên đã hẹn cô ở nơi này” Tân Dụ nói.

 

Tân Hoài An gật gật đầu, quả thực, chỉ là ký một bản hợp đồng thuê nhà, đi đến những chỗ kia thì lại thành quá phiền phức.

 

Mà cô đã quen theo đuổi năng suất.

 

Hai người tìm bừa một cửa hàng đồ uống, Tân Dụ lấy bản hợp đồng ra, cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt Tân Hoài An: “Cô không chịu cho thuê dài hạn, cho nên tôi dựa theo lời cô nói, đổi thành ba năm ký một lần, tiền thuê trong ba năm khoảng chín trăm triệu, tiền thế chấp là ba trăm triệu.”

 

Nói xong, anh ta lấy ra thêm một tấm thẻ ngân hàng giao cho Tân Hoài An: “Tổng cộng là một tỷ hai, tất cả đều ở trong này”

 

Tân Hoài An đang xem hợp đồng nâng mắt lên, kinh ngạc nhìn anh ta: “Không phải chúng ta đã thương lượng xong là chín mươi triệu à?

 

Sao giờ lại biến thành chín trăm triệu rồi?”

 

Tân Dụ cười nhạt một tiếng: “Tôi biết căn nhà này có ý nghĩa đặc biệt đối với cô, cô sẵn lòng cho thuê đã là nhường một bước rất lớn, chín trăm triệu ít ỏi này có tính là gì chứ?”

 

Tân Hoài An lắc đầu: “Không được, cứ theo giá thị trường thôi, nếu không, căn nhà này tôi chẳng thể yên tâm cho anh thuê được”

 

Tân Dụ nhìn vẻ mặt kiên định của cô, không khỏi ngơ ngác.

 

Hồi lâu sau anh ta mới bật cười nói: “Cô Tân, xem ra tôi lại phải nhìn cô bằng cặp mắt khác rồi”

 

Cuối cùng vẫn làm theo yêu cầu của Tân Hoài An, Tân Dụ thu thẻ ngân hàng về, dùng điện thoại di động chuyển một trăm hai mươi triệu cho cô.
 
Chương 347


Chương 347

 

Ký hợp đồng xong, Tân Dụ đánh giá Tân Hoài An, như có suy nghĩ gì đó nói: “Cô Tân, trước kia cô từng đến miền Bắc à?”

 

“Chưa từng, tôi vẫn luôn ở Hải Lam”” Tân Hoài An nói, nhíu mày nhìn anh ta, tựa như thấy có gì phiền não: “Sao thế?”

 

Tân Dụ che miệng ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy gương mặt cô thanh tú trang nhã, không giống con gái miền Nam, ngược lại giống người miền Bắc hơn”

 

“Anh Tân còn biết xem tướng mặt à?”

 

Tân Dụ mỉm cười, che giấu sự ngại ngùng.

 

Trong lòng lại thầm suy đoán, sao Tân Hoài An lại cho anh ta một cảm giác quen thuộc, lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy như vậy…

 

Hai người vừa rời khỏi cửa hàng đồ uống, đi chưa được bao xa, một đôi nam nữ cũng bước ra từ trong cửa hàng trò chơi arcade bên cạnh.

 

“Lần sau mở thêm trò mới, anh lại đưa em tới đây chơi”

 

Nữ sinh gật gật đầu, đang định hỏi tiếp theo sẽ đi đâu chơi, cậu thanh niên ôm cô ta lại đột nhiên buông lỏng tay ra, nhanh chân bước về phía trước, đứng chắn trước mặt Tân Hoài An và Tân Dụ.

 

“Tân Dụ! Hai, hai người sao lại đi cùng với nhau vậy?” Tịch Sơn Lâm chỉ vào hai người, miệng há to đến có thể nhét vừa một quả trứng.

 

“Tôi và cô Tân thảo luận chút chuyện thôi” Tân Dụ nhíu mày nói, có chút bất đắc dĩ với sự xuất hiện của Tịch Sơn Lâm, hỏi: “Còn cậu làm gì ở đây?”

 

Tịch Sơn Lâm bĩu môi, vươn tay kéo nữ sinh vừa rồi đến bên cạnh mình, chỉ chỉ bên cạnh: “À, quầy game của tôi mới mở thêm mấy hạng mục nên đưa cô ấy tới đây để tự trải nghiệm thử”

 

Nghe nói như vậy Tân Hoài An vô ý thức ngước mắt nhìn sang cửa hàng game arcade bên cạnh, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tịch Sơn Lâm.

 

Hóa ra anh ta mở quầy hàng trò chơi điện tử.

 

Tân Dụ nhìn cô gái trong lòng Tịch Sơn Lâm, hình như chưa gặp bao giờ, xem ra lại là một cô bạn gái mới.

 

Anh ta thản nhiên nói: “Vậy hai người cứ từ từ chơi, tôi đưa cô Tân về đây”

 

“Đừng mà, chúng tôi vừa ra thôi, đi cùng đi, vừa hay đi ăn một bữa cơm” Tịch Sơn Lâm giữ chặt cánh tay Tân Dụ, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn sang Tân Hoài An: Tân? Đi chung nhé.

 

“Không cần đâu, tôi còn có việc khác” Tân Hoài An từ chối nói, với thân phận bây giờ của cô, là quan hệ nước sông không phạm nước giếng với Tịch Sơn Lâm.

 

Tịch Sơn Lâm lại chẳng muốn cứ thế thả cô đi, lần trước anh Phong mơ mơ màng màng hỏi anh ta mấy câu kia, lại giúp Tân Hoài An đuổi mấy tên sở khanh ở trước cửa phòng vệ sinh, anh ta đều nhìn thấy rất rõ ràng!

 

Anh Phong còn định lừa anh ta, không dễ như vậy đâu.

 

Tịch Sơn Lâm cười khà khà: “Dù sao trước kia em cũng từng gọi chị một tiếng chị dâu, mời chị ăn bữa cơm không quá đáng lắm nhỉ? Nể chút mặt mũi đi mà”

 

“Sơn Lâm, cậu làm gì vậy?” Tân Dụ không vui nói, ngay cả anh ta cũng nhìn ra Tịch Sơn Lâm hơi có ý định quấn chết không buông.

 

“Tôi chỉ mời chị Tân ăn một bữa cơm, thuận tiện nói chuyện phiếm thêm vài câu, còn có thể làm gì nữa chứ?” Tịch Sơn Lâm liếc mắt lườm anh ta, lại ung dung nhìn về phía Tân Hoài An, đợi cô trả lời.

 

“Thật là ngại quá, tôi thật sự không rảnh” Tân Hoài An kiên định từ chối.

 

Tân Dụ nghe xong, lập tức nói: “Cô Tân, để tôi tiễn cô về.”

 

“Ừ” Tân Hoài An gật đầu.

 

Nhìn hai người rời đi cũng không thèm quay đầu lại, Tịch Sơn Lâm âm thầm khẽ nghiến răng: “Cái tên Tân Dụ này…”

 

“Anh Tịch, hai chúng ta đi ăn riêng cũng được mà, sao cứ phải mời một người không liên quan, phá hỏng bầu không khí chứ?” Cô gái trong lòng anh ta giọng điệu gắt giọng nói.

 

Tịch Sơn Lâm nhíu mày lại, hình như có chút không vui: “Cô đang dạy tôi phải làm thế nào đấy à?”
 
Chương 348


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 348

 

Cô ta bị ý lạnh đột ngột trong mắt anh ta dọa sợ, vội vàng nói: “Không có…”

 

“Cô tự về đi” Tịch Sơn Lâm cảm thấy tẻ nhạt, thu cánh tay đang ôm bên hông cô ta lại.

 

Cô gái ngẩn người, hai mắt long lanh ứa lệ, cắn môi líu nhíu nói: “Anh Tịch, nhưng mà hôm nay chúng ta vừa mới ở bên nhau mà…”

 

Tịch Sơn Lâm khẽ xì một tiếng, không thèm trả lời nhanh chân đi về phía trước, để lại bóng lưng tuyệt tình.

 

Trăm bài rập khuôn như một, toàn giả bộ yếu đuối đáng thương, còn tiếp tục như vậy nữa, anh ta chỉ sợ sắp mất hết hứng thú với phụ nữ.

 

Không có chút thú vị, còn không bằng hẹn các anh em ra uống rượu.

 

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc rực sáng.

 

Trong quán bar, Tịch Sơn Lâm bao một phòng VIP, gọi đám người Chử Chấn Phong đến, Tân Dụ bởi vì bận công việc nên không đến.

 

Tịch Sơn Lâm uống nhiều nhiều, thuận mồm nói hết chuyện ban sáng nhìn thấy Tân Dụ đi cùng Tân Hoài An ra.

 

Chử Chấn Phong ngồi ở góc tối trong phòng VIP nghe được anh ta nói, tay cầm ly rượu chợt khựng lại, vẻ mặt u ám khó hiểu.

 

Trong lòng Chử Chấn Phong đang suy nghĩ một chuyện, không bao lâu sau thì đứng dậy rời đi.

 

“Anh Phong, cứ thế đi à?” Tịch Sơn Lâm kinh ngạc nói.

 

“Mấy ngày nay nhiều việc quá, phải chuẩn bị cho lễ đính hôn nữa”

 

Gần cuối mùa hè hơi nóng phả hầm hập, từng cơn gió đêm mang đến mát mẻ khoan khoái.

 

Chử Chấn Phong ngồi trong xe, hạ cửa sổ xe xuống, gương mặt trầm tư ở trong bóng tối càng lộ ra dáng vẻ sâu xa.

 

Sắp đến lễ đính hôn, vậy mà trong lòng anh lại không có chút chờ mong nào.

 

Ngược lại khi nghe được chuyện Tân Hoài An và Tân Dụ gặp mặt, lại không nhịn được suy đoán lý do hai người gặp mặt, trong đầu lặp đi lặp.

 

lại đều là cái tên Tân Hoài An này.

 

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sắp tẩu hỏa nhập ma mất.

 

Trong lòng Chử Chấn Phong vướng mắc một đống rối loạn nào đó, chẳng thể sắp xếp lại rõ ràng.

 

Lúc này, điện thoại di động vang lên.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Ngày mai tôi không có thời gian, phải đến nơi khác đi công tác”

 

Chử Chấn Phong nói.
 
Chương 349


Chương 349

Trái tim Vương Thanh Hà lập tức trùng xuống, có nỗi mất mác không nói ra được.

 

Có điều cô ta không có thể hiện ra bên ngoài, ra vẻ thản nhiên quan tâm nói: “Vậy em sẽ không quấy rầy anh nữa, đêm nay anh nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé, đi công tác ở bên ngoài, phải chăm sóc tốt cho thân thể của mình đấy”

 

Ánh mắt của Chử Chấn Phong hơi thay đổi, anh nói: “Vậy thì để tôi mời bà Trương giúp đỡ, bà ấy chính là bậc thầy thiết kế thời trang TM, hẳn là có thể thiết kế ra một bộ lễ phục hoàn mỹ nhất cho cô.”

 

“Thật ư?” Vương Thanh Hà khó nén vui vẻ nói, nhưng ngay lập tức cô ta lại do dự.

 

“Lúc trước mình từng không cẩn thận làm mích lòng bậc thầy TM kia, người ta có thể thiết kế lễ phục cho mình hay sao?”

 

“Bà ấy sẽ đồng ý chứ?” Vương Thanh Hà hỏi.

 

“Bà ấy cũng sẽ tới tham gia lễ đính hôn của chúng ta, tôi sẽ nói với bà ấy chuyện lễ phục.”

 

Sau khi cúp điện thoại thì Chử Chấn Phong lập tức tìm số điện thoại của Đường Mạc rồi gọi tới.

 

Đường Mạc nhận được lời đề nghị của anh, nể mặt tình cảm với nhà họ Chử nên đương nhiên là đồng ý.

 

Có điều gần đây bà ấy cũng thực sự khá bận, nhãn hiệu mới của công ty vừa được thành lập không bao lâu nên bà ấy đang lên kế hoạch cho một buổi trình diễn thời trang quan trọng.

 

Bà ấy cần một trợ thủ đắc lực.

 

Trước khi tan sở, bà ấy gọi Ôn Nhã Ly tới gặp và nói: “Nhã Ly, cô nhận được một lời đề nghị thiết kế lễ phục cho cô dâu trong lễ đính hôn, cô định giao việc này cho em làm”

 

“Thưa cô, em ấy ạ? Sợ là em không có đủ khả năng để làm ạ. Người ta cố ý tới tìm cô là vì các tác phẩm của cô mà, em không có đủ kinh nghiệm, không dám nhận những hợp đồng thế này đâu ạ” Ôn Nhã Ly vội vã xua tay nói.

 

“Không thử thì làm sao mà biết được?” Đường Mạc cười, bà ấy khuyến khích nói: “Thiết kế không chỉ nhìn vào kinh nghiệm đâu mà có lúc còn coi trọng năng khiếu hơn đấy. Sự nhạy cảm với thời trang và thẩm mỹ của em vượt qua người thường, cô tin là em có thể làm được, phương án thiết kế lần trước của em không phải rất hoàn hảo sao?”

 

“Thưa cô. . ” Ôn Nhã Ly không quen được khen nên mặt mũi đỏ bừng lên.

 

Đường Mạc xoa đầu cô ấy: “Yên tâm, cô sẽ theo dõi sát sao thiết kế lần này của em, em cứ thoải mái thiết kế là được rồi. Đúng rồi, đây là thông tin của khách hàng, em có thể tìm hiểu trước đi”

 

“Vâng” Ôn Nhã Ly ngơ ngác nhận tư liệu, chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Đột nhiên cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói: “Đúng rồi, thưa cô, ngày hôm nay em không về nhà với cô được ạ. Em và chị Hoài An đã hẹn ăn cơm với nhau rồi”

 

“Được, đi đi, cơm nước xong thì gọi điện thoại cho cô, cô sẽ bảo Nhược Phi tiện đường đi đón em luôn.”

 

“Cái này, không cần đâu ạ, em đi taxi về cũng được” Nói xong câu này thì Ôn Nhã Ly nhanh chóng ôm tư liệu chạy ra ngoài.

 

Từ sau khi Tân Hoài An chuyển ra ngoài, anh ta cũng tới công ty thực tập thì thời gian về nhà càng ngày càng ít. Ngày hôm nay đúng lúc là ngày anh ta về nhà mỗi tuần một lần.

 

Ôn Nhã Ly ngây thơ nhưng cũng không ngốc, cô ấy biết Đường Mạc là tốt bụng muốn tạo điều kiện cho cô ấy, nhưng chuyện tình cảm thì thật sự là không thể ép uổng người khác được.

 

Cô ấy thở dài, đi được nửa đường rồi mới nhớ lật xem tư liệu trong tay, nhưng khi mở ra tờ giới thiệu khách hàng thì cô ấy đột nhiên giật mình.

 

“Tại sao lại là cô ta cơ chứ… * Trong nhà hàng.

 

Tân Hoài An đã ngồi ở bàn đặt trước chờ Ôn Nhã Ly đến.

 

Ngày hôm nay công ty của cô nghỉ nên cô mới có thời gian rảnh hẹn Ôn Nhã Ly ra ngoài ăn một bữa cơm.

 

Thứ bảy tuần sau là sinh nhật mười tám tuổi của Ôn Nhã Ly, cô sẽ thuận tiện bàn với cô ấy xem sẽ tổ chức sinh nhật mười tám tuổi này như thế nào luôn.

 

Ôn Nhã Ly vừa xuất hiện thì Tân Hoài An đã thấy được cảm xúc phiền muộn trên mặt cô ấy rồi.

 

Cô bé này có tâm sự gì đều hiện rõ trên mặt cả, vừa nhìn đã có thể đọc được rồi.
 
Chương 350


Chương 350

“Nhã Ly, sao em lại cau mày thế? Gặp phải phiền toái gì à?” Tân Hoài An chờ cô ấy ngồi xuống, đưa cho cô ấy một cốc nước rồi mới hỏi.

 

Hai tay Ôn Nhã Ly cầm cốc, khom người, gương mặt xinh xắn ngọt ngào kề sát vào trước mặt Tân Hoài An.

 

“Chị Hoài An, cô giao cho em một nhiệm vụ rất gian khổ”

 

“Hả?” Tân Hoài An ngẩn ra rồi lập tức thoải mái, cô cười nói: “Cô đối xử với em tốt như vậy thì chắc chắn sẽ không cố ý làm khó em đâu, đây hẳn cũng là một bài kiểm tra cho em thôi, em cứ yên tâm làm là được rồi”

 

“Không phải, chị không hiếu đâu.” Ôn Nhã Ly thở dài rồi nói thẳng: “Cô bảo em cho thiết kế lễ phục trong lễ đính hôn cho vợ chưa cưới của cậu Chử. Chính là cái cô Vương Thanh Hà thường xuyên đối đầu với chị kia kìa, em chẳng muốn thiết kế trang phục cho người như thế một chút nào cả”

 

Trên mặt Tân Hoài An chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

 

Cô nhanh chóng khôi phục vẻ mặt rồi nói: “Nếu là như vậy thì chị lại càng cảm thấy đây là bài kiểm tra mà cô giao cho em đấy. Trong công việc khó tránh khỏi việc gặp phải khách hàng muôn hình muôn vẻ, dù là ghét cũng được mà thích cũng được, nhưng đều phải thu cảm xúc cá nhân của mình lại, làm tốt công việc mới là quan trọng nhất”

 

Ôn Nhã Ly nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại: “Vậy…

 

Nếu như có người mà chị Hoài An chán ghét, thậm chí là căm hận tìm chị để chữa bệnh thì chị có chữa cho người đó không?”

 

“Nếu như sau này chị trở thành một bác sĩ, chị sẽ chữa” Tân Hoài An nói ngay không do dự: “Đây là trách nhiệm và đạo đức của một bác Sĩ.

 

“Nếu như người này vừa mới làm mích lòng chị, hoặc là giữa hai người có thù hận với nhau thì sao?” Ôn Nhã Ly hỏi đến cùng.

 

“Chữa khỏi trước, tính sổ sau.”

 

Tân Hoài An nói xong thì Ôn Nhã Ly cười khúc khích, cô ấy nói: “Chị Hoài An, em hiểu rồi, em sẽ nghiêm túc thiết kế bộ trang phục này”

 

“Ừ” Tân Hoài An gật đầu, cô nghiêm túc phân tích: “Với địa vị của nhà họ Chử ở Hải Lam, lễ đính hôn lần này nhất định sẽ cực kì long trọng, có rất nhiều người nổi tiếng trong các giới tới tham gia, nếu em có thể thiết kế ra một bộ lễ phục hoàn mỹ thì trong ngành thiết kế thời trang này, em cũng có thể coi như tỏa sáng rồi, đây là một cơ hội lớn đó”

 

“Chị Hoài An nói đúng:’ Ôn Nhã Ly tán thành, nhưng cô ấy cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

 

Ôn Nhã Ly nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của Tân Hoài An mà không nhịn được hỏi: “Chị Hoài An, cậu Chử đính hôn với ‘Vương Thanh Hà mà sao trông chị bình tĩnh thế, trong lòng chị không cảm thấy kỳ lạ sao?”

 

Tân Hoài An hơi nhíu mày: “Vì sao chị lại phải cảm thấy kỳ lạ?”

 

“Ừm, dù sao thì, lúc trước chị và cậu Chị Cô hiểu ý của Ôn Nhã Ly ngay lập tức, cô không nhịn được mà bật cười: “Chị đã vạch rõ ranh giới với họ từ lâu rồi. Nói thật nhé, hai người này không trực tiếp kết hôn mà lại đính hôn trước thì chị mới thấy kì lạ đấy. Họ một người muốn cưới một người muốn gả, nhanh chóng ở bên nhau không phải là rất tốt hay sao?”

 

“Có lẽ là vậy” Ôn Nhã Ly thấp giọng nói.

 

“Không nói chuyện này nữa, thứ bảy tuần sau là sinh nhật của em rồi, em định tổ chức thế nào đây?” Tân Hoài An cũng không muốn nói quá nhiều về chuyện của Chử Chấn Phong và Vương Thanh Hà nên chuyển đề tài câu chuyện.

 

“Thứ bảy lại đúng là lễ đính hôn của nhà họ Chử, em chỉ có một tuần để thiết kế và cắt may lễ phục mà thôi, sợ là tuần này em phải làm suốt đêm rồi, thứ bảy sinh nhật. .. thôi đi thì hơn” Ôn Nhã Ly thờ ơ nói.

 

Cô ấy lớn đến bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện tổ chức sinh nhật, từ nhỏ đến lớn cô ấy ăn bánh ga tô cũng chỉ có một miếng nhỏ vào sinh nhật của em trai mình mà thôi.

 

Tân Hoài An nhìn vẻ phiền muộn tràn ngập trên mặt cô ấy, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không thì thế này đi, thứ bảy em xong việc rồi thì chị với Trương Nhược Phi đến đón em, chuyện tổ chức sinh nhật thì bọn chị sẽ sắp xếp cho em, nhất định sẽ cho em một niềm vui bất ngờ!”

 

Ôn Nhã Ly vui mừng mở to mắt, trong mắt lấp lánh nước mắt, chị Hoài An của cô ấy đúng là tốt nhất.

 

“Chị Hoài An, cám ơn chị!” Cô ấy cảm động nói.
 
Chương 351


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 351

Ngày hôm sau, Ôn Nhã Ly đã điều chỉnh tốt tư tưởng, cô ấy hít sâu một hơi rồi bấm số điện thoại của Vương Thanh Hà.

 

Sau khi tự giới thiệu mình, cô ấy chuẩn bị xin Vương Thanh Hà một cuộc hẹn, mời cô ta tới công ty một chuyến để lấy số đo, đồng thời tìm hiểu xem cô ta có yêu cầu gì với lễ phục.

 

Chỉ là cô ấy còn chưa kịp nói câu thứ hai thì Vương Thanh Hà đã không vui mà chất vấn trước: “Người thiết kế lễ phục cho tôi chính là bậc thầy TM, cô là ai? Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy tên của cô hả?”

 

“Bậc thầy TM là thầy dạy của tôi, tên tôi là Ôn Nhã Ly” Ôn Nhã Ly nhịn xuống ác cảm trong lòng, giới thiệu lại mình một lần nữa.

 

Không nghĩ tới cô ấy vừa mới dứt lời thì bên kia đã cúp điện thoại.

 

Ôn Nhã Ly ngẩn người một lúc rồi viền mắt đỏ lên, cảm thấy tủi thân.

 

Nhưng cô ấy chỉ khụt khịt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi gọi lại thêm lần nữa.

 

Âm báo trong điện thoại thông báo không có người nghe máy.

 

Lúc này Vương Thanh Hà vừa mới quay xong một cảnh quay và đang nghỉ ngơi trong xe bảo mẫu.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Chuyện này có thể để cậu Chử nghe được từ miệng người khác, nhưng nếu là chị tự nói với cậu ấy thì chẳng phải sẽ làm cậu ấy cảm thấy chị nhiều chuyện hay sao? Dù sao, người như cậu Chử thì chắc chắn là sẽ bận rộn lắm.” Ánh mắt Ngọc Điềm lóe lên một tia sáng.

 

Lúc này Vương Thanh Hà mới hiểu được, cô ta rất tán thành ý kiến của Ngọc Điềm.

 

Cô ta không khỏi nhìn nữ trợ lý mặt mũi bình thường trước mắt này thêm một cái rồi cười khẽ một tiếng nói: “Ngọc Điềm, được đấy, xem ra trước kia tôi đã coi thường cô rồi.”

 

“Em là trợ lý của chị Thanh Hà thì đương nhiên là phải giúp đỡ chị rồi” Ngọc Điềm cười nói.

 

Vương Thanh Hà suy nghĩ một lát, sau đó cô ta cầm điện thoại di động lên gọi lại cho dãy số vừa nãy.

 

“Lễ phục của tôi có thể giao cho cô thiết kế, nhưng bây giờ tôi rất bận không đi được, vừa rồi cô mới nói muốn lấy số đo gì đó đúng không? Vậy cô đến thẳng trường quay đi, tôi sẽ bảo trợ lý tới đón cô”

 

Ra lệnh xong, cô ta kiêu căng cúp điện thoại.

 

Bây giờ còn có không ít người suy đoán quan hệ giữa cô ta và cậu Chử chỉ là một chiêu trò đánh bóng tên tuổi mà thôi, vậy nên ngày hôm nay cô ta sẽ thuận tiện khiến tất cả mọi người biết là cô ta sắp trở thành vợ chưa cưới của cậu Chử.

 

“Nhưng cái con trong điện thoại vừa nãy nói nó tên là Ôn Nhã Ly à?

 

Cái tên nghe hơi quen tai, cái chính là họ ‘Ôw này cũng không phải họ thường gặp”

 

Vương Thanh Hà nhanh chóng nhớ ra, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc nhưng ngay lập tức đã bị một nụ cười âm u lạnh lẽo thay thế.

 

Cô ta quay đầu nói với trợ lý: “Ngọc Điềm, cô làm giúp tôi một chuyện. . “

 

Một tiếng sau, Ôn Nhã Ly đeo túi xách, mang theo công cụ chuyên ngành và cuốn ca ta lô đi tới trường quay.
 
Chương 352


Chương 352

Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với việc quay phim của đoàn làm phim ở khoảng cách gần như vậy nên không khỏi tò mò nhìn chung quanh.

 

Một cô gái mặc quần bò và áo khoác màu đen đứng cách đó không xa vẫy tay với cô ấy.

 

Sau khi Ôn Nhã Ly đi tới thì Ngọc Điềm nói: “Cô là Ôn Nhã Ly đúng không? Mời cô đi theo tôi, chị Thanh Hà đã chờ cô rất lâu rồi”

 

Ôn Nhã Ly vừa nghe cô ta nói như vậy thì vội vàng đáp: “Được, tôi tới ngay đây.”

 

“Túi của cô nặng như vậy thì để tôi cầm giúp cho” Ngọc Điềm nhiệt tình cầm lấy cái túi xách to của cô ấy, bên trong đều là sách vở và các tập ca ta lô nên tất nhiên là khá nặng.

 

“Cảm ơn” Ôn Nhã Ly nói một tiếng, sau đó cô ấy được Ngọc Điềm dẫn đi nhanh vào trong.

 

Vương Thanh Hà nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô hồn nhiên kia của Ôn Nhã Ly thì trong lòng ‘hừ một tiếng: ‘Quả nhiên là nó, đứa bạn tốt kia của Tân Hoài An: Nếu là bạn của Tân Hoài An thì đương nhiên là cô ta phải ‘đối xử tử tế với Ôn Nhã Ly rồi.

 

“Bên tôi đang quay phim nên không thể rời đi được, cứ đo ở ngay đây luôn đi” Vương Thanh Hà hơi bất đắc dĩ nói.

 

Ôn Nhã Ly nhìn quanh một vòng, đúng là trong trường quay đang cực kì bận bịu thật.

 

Cô ấy đặt đồ đạc trong tay xuống rồi lấy thước đo từ trong túi ra: “Không sao cả, cứ đo ở ngay đây cũng được.”

 

Vương Thanh Hà cũng rất phối hợp mở hai tay ra, tùy ý Ôn Nhã Ly điều khiển.

 

Lúc này, có người đi tới tò mò hỏi: “Mọi người đang làm cái gì vậy?”

 

Ôn Nhã Ly dừng động tác trên tay lại rồi cười nói: “Tôi đang thiết kế lễ phục mà cô Vương sẽ mặc trong lễ đính hôn.”

 

“Lễ đính hôn. .. chị Thanh Hà sắp đính hôn ư? Không phải là đính hôn với cậu Chử đấy chứ?”

 

Giọng của người này không nhỏ, người chung quanh cũng nghe được nên đều tò mò dựng tai lên nghe.

 

Vương Thanh Hà bỗng nhiên nở nụ cười, giả vờ nghỉ ngờ nói chao? Tôi tưởng mọi người đều biết chuyện này cả rồi, gần đây tôi bận quá nên lễ phục vẫn chưa kịp làm đây, may là có bậc thầy TM đồng ý giúp đỡ thiết kế cho tôi”

 

“Ôi, là bậc thầy TM thiết kế lễ phục cho cô cơ à!”

 

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng ước ao, đồng thời họ cũng càng chắc chắn về quan hệ giữa Vương Thanh Hà và Chử Chấn Phong, dù sao thì cũng chỉ có cậu Chử mới có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được bậc thầy TM tự mình thiết kế mà thôi.

 

Vương Thanh Hà nói theo lời này: “Đúng vậy, đây chính là cô Ôn Nhã Ly, học trò của bậc thầy TM, cô ấy tới đây để đo kích cỡ cho tôi đấy”

 

Ôn Nhã Ly nghe Vương Thanh Hà nói như thế thì không khỏi sững sờ nhìn cô ta, cô ấy nói theo phản xạ: “Cô Vương, tôi có cầm theo một vài bản vẽ cho cô tham khảo, thuận tiện thảo luận một chút về phong cách của bộ lễ phục này”

 

“Tôi thảo luận với một học trò nhỏ như cô thì có tích sự gì? Cô có hiểu về thiết kế hay không hả?” Không nghĩ tới Vương Thanh Hà lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.

 

“Cái gì? Đây chính là đạo cụ mà nhãn hiệu châu báu DZ tài trợ cho đoàn làm phim của chúng ta quay phim đấy, viên sapphire trên đó có giá trị lên tới cả chục tỷ, vừa rồi tôi vẫn còn nhìn thấy chị Thanh Hà đeo nó mà làm sao lại mất được?”

 

Trợ lý Ngọc Điềm rất phối hợp lớn tiếng nói, lời này lập tức khiến toàn bộ đoàn làm phim quan tâm, đạo diễn và trợ lý trường quay đều đi tới.

 

“Xảy ra chuyện gì? Làm mất lắc tay ư?” Đạo diễn hỏi, vẻ mặt nghiêm tÚC.

 

Dù sao thì món châu báu do nhãn hiệu DZ tài trợ có giá trị không nhỏ, quay chụp xong xuôi phải trả lại nên bình thường quay xong đều phải cẩn thận cất kĩ.

 

Các cảnh trong ngày hôm nay mới quay được một nửa mà sao lắc tay đã không thấy rồi?

 

Vương Thanh Hà lắc đầu rồi giơ tay lên, trên cổ tay của cô ta đúng là rỗng tuếch.
 
Chương 353


Chương 353

“Chị Thanh Hà, vừa nãy có ai chạm vào chị không? Có phải là bị người ta lấy cắp hay không?” Ngọc Điềm hỏi.

 

Vương Thanh Hà lập tức trách: “Đừng có nói lung tung như thế, mọi người đều ở trong một đoàn làm phim cả, hợp tác với nhau đã lâu, đều là bạn bè tin tưởng được cả, không ai lấy chiếc lắc tay đó đâu.”

 

Đạo diễn tán thành gật đầu, ông ấy cũng không muốn tin tưởng bên trong đoàn làm phim của mình có người tay chân không sạch sẽ, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.

 

“Như vậy thì chẳng lẽ là người ngoài lấy?”

 

Ngọc Điể đưa ra ngo: gần lắm đấy!”

 

“Cô Ôn ư? Nhưng cô ấy là học trò của bậc thầy TM mà”’ Vương Thanh Hà làm ra dáng vẻ tin tưởng Ôn Nhã Ly.

 

m nói rồi đột nhiên chỉ về phía Ôn Nhã Ly còn chưa được ‘Đúng rồi, vừa nãy cô ấy lấy số đo cho chị mà, cách chị Nhưng cô ta và Ngọc Điềm kẻ tung người hứng như vậy lại khiến cho ánh mắt của không ít người đều tập trung vào trên người Ôn Nhã Ly.

 

Cô gái này ngay đến cả hợp đồng của thầy mình đều cướp thì có thể thấy được là nhân phẩm không tốt, hay thật sự là cô ấy lấy trộm?

 

Trợ lý tường quay đi đến trước mặt Ôn Nhã Ly rồi ngăn cô ấy lại: “Thưa cô, đoàn làm phim của chúng tôi bị mất một chiếc lắc tay rất quý giá, xin lỗi cô, chúng tôi cần phải khám xét thì mới có thể cho cô rời đi được”

 

“Lắc tay ư? Nhưng tôi có lấy đâu” Ôn Nhã Ly nghi ngờ lắc đầu.

 

“Thì làm gì có kẻ trộm nào sẽ chủ động thừa nhận cơ chứ.” Có người châm chọc nói.

 

Mặt Ôn Nhã Ly nóng lên, cô ngẩng mặt lên rồi khẳng định nói: “Tôi chưa từng thấy cái lắc tay nào hết, càng không lấy trộm, không tin thì mấy người cứ việc lục soát đi”

 

Trợ lý trường quay cũng không khách khí mà lục soát túi quần túi áo của cô ấy luôn, lục soát xong lại lục lọi túi xách. Sổ ghi chép, ca ta lô, tư liệu và các loại dụng cụ đều bị đổ ra ngoài, rơi đầy trên mặt đất.

 

Ôn Nhã Ly nhìn mà đau lòng, đây đều là những thứ rất quan trọng với cô ấy.

 

Tất cả đồ đạc trong túi xách đều bị đổ ra ngoài nhưng cũng không tìm được lắc tay.

 

“Đã lục soát xong rồi thì tôi có thể đi được chưa?” Ôn Nhã Ly hơi tức giận ngồi xổm xuống, nhét lại đồ đạc vào trong túi xách.

 

Khi cô ấy cầm một quyển ca ta lô lên thì một cái lắc tay rơi từ bên trong ra ngoài, viên sapphire đẹp mê người tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

 

“Đây chính là lắc tay của chị Thanh Hà đấy! Hóa ra đúng là cô lấy!”

 

Ngọc Điềm kêu lên.

 

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Ôn Nhã Ly trở nên phức tạp.

 

Cả người Ôn Nhã Ly cứng đờ, cô ngơ ngác đứng đó. Sao trong túi xách của cô ấy lại có thêm một chiếc lắc tay cơ chứ?

 

“Cô Ôn, tôi không nghĩ cô lại sẽ làm chuyện như vậy” Vương Thanh Hà hơi thất vọng nói.

 

Bốn phía đều là những tiếng khinh bỉ: “Thế mà cũng là học trò của bậc thầy TM cơ đấy, tay chân cũng quá không sạch sẽ rồi”

 

“Người như vậy mà còn muốn làm nhà thiết kế thời trang à, sau này còn có ai dám tìm cô ta thiết kế quần áo nữa”

 

“Đúng rồi đúng rồi.“
 
Chương 354


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 354

 

Những câu nói này rơi vào trong tai Ôn Nhã Ly khiến cô ấy cực kỳ khó chịu.

 

“Đạo diễn à, tuy đã tìm được lắc tay rồi nhưng dù sao thì cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, chị Thanh Hà cũng bị hoảng sợ, vẫn là giao cho cảnh sát đến xử lý thì hơn” Ngọc Điềm nói.

 

Đạo diễn nhìn Vương Thanh Hà một chút, hiện tại mọi người đều biết cô ta sắp đính hôn với Chử Chấn Phong.

 

Chỉ cần nhìn vào thân phận vợ chưa cưới của cậu Chử không thôi thì chuyện này đã phải nên xử lý ổn thỏa.

 

Sau một phen suy tư, ông ấy nhẹ nhàng gật đầu.

 

“Không cần báo cảnh sát! Tôi thật sự không lấy sợi dây chuyền này”

 

Ôn Nhã Ly vội vàng la lên.

 

Vương Thanh Hà nhìn cô ấy, thở dài: “Cô Ôn, tôi biết rằng cô không muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó cũng không biết phải ăn nói như thế nào với thầy của cô.”

 

“Không bằng tính như thế này đi” Vương Thanh Hà vỏ vẻ hào phóng mà nói: “Nếu như cô đồng ý chân thành xin lỗi tôi thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

 

“Tôi không lấy nó, tại sao lại phải xin lỗi?” Ôn Nhã Ly lắc đầu, cắn chặt môi của mình.

 

“Vật chứng rành rành như vậy, cô còn không biết xấu hổ mà mạnh miệng sao?” Ngọc Điềm giễu cợt nói.

 

Sắc mặt của Ôn Nhã Ly tái nhợt, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, mở to hai mắt nhìn về phía cô ta: “Trước đó là cô cầm giúp tôi chiếc túi xách này, có phải cô đã…”

 

“Cô Ôn, không phải cô định nói rằng Ngọc Điềm cố ý bỏ chiếc lắc tay này vào trong túi xách của cô, sau đó lại vu oan hãm hại cho cô đấy chứ?” Vương Thanh Hà đánh gấy lời nói của Ôn Nhã Ly, tỏ vẻ tức giận mà nói: “Đây là lần đầu tiên cô và Ngọc Điềm gặp nhau, không có thù hẳn gì thì tại sao Ngọc Điềm phải làm ra chuyện như vậy chứ? Nếu như cô không xin lỗi thì đành phải nhờ đến cảnh sát giải quyết chuyện này thôi”

 

“Đúng, da mặt của cô ta dày quá đi, vẫn nên báo cho cảnh sát đi!”

 

Người bên ngoài phụ họa nói.

 

Lúc này, một giọng nói êm tai lại có hơi chân chờ vang lên: “Đạo diễn, chuyện này vẫn nên điều tra kỹ càng lại chứ? Nếu như báo cảnh sát thì e rằng sẽ làm lớn chuyện này đấy”

 

“Dư Nhiễm?” Đạo diễn có hơi kinh ngạc, từ trước đến nay cô gái này đều khiêm tốn, ít lên tiếng, thế nhưng lần này lại ra mặt như thế.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Ôn Nhã Ly bị nhốt cả một đêm, một thân một mình cô ấy khóc đến độ đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, cơm cũng không được ăn, đói bụng cả ngày.

 

Lúc mà Tân Hoài An đến, cô ấy chống đỡ cơ thể mệt mỏi không còn chút sức lực, lê bước chân đi qua, khuôn mặt không còn một chút máu, thoạt nhìn trông giống như ma nữ.

 

Đi đến bên cạnh hàng rào sắt, cô ấy còn té ngã một cú.

 

May mắn là Tân Hoài An đã nhanh tay lẹ mắt luồn tay vào bên trong hàng rào, đỡ cô ấy lại.
 
Chương 355


Chương 355

“Bọn họ bảo răng em lấy trộm lắc tay của Vương Thanh Hà, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngay từ ngày hôm qua không gọi điện cho chị?” Tân Hoài An nói.

 

Cô vẫn luôn xem Ôn Nhã Ly như một cô em gái đáng yêu nhất, bây giờ nhìn thấy cô ấy như vậy khiến Tân Hoài An vô cùng đau lòng.

 

Ông Nhã Ly hít một hơi, yết hầu khô khốc giật giật, uất ức kể lại: “Bọn họ lấy điện thoại di động của em rồi, không cho phép em liên lạc với bất kì ai cả”

 

Nghe vậy, sắc mặt của Tần Hoài An bỗng nhiên trầm xuống.

 

Đây là việc làm trái với quy tắc, trừ khi là có người sai khiến từ phía sau.

 

Cô ngay lập tức nghĩ đến Vương Thanh Hà, ngoại trừ cô ta thì cũng không có ai có suy nghĩ và năng lực này.

 

“Em kể lại cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua Ôn Nhã Ly kể xong hết mọi việc mình đã trải qua, Tân Hoài An mới an ủi: “Đừng nóng vội, chị nhất định sẽ cứu em ra ngoài”

 

Nói xong câu này, cô cũng quay người rời đi.

 

Cô đến tìm cảnh sát phụ trách: “Xin chào, tôi đến để nộp tiền bảo lãnh cho Ôn Nhã Ly”

 

Khuôn mặt của vị cảnh sát kia không để lộ cảm xúc gì, nhìn cô đáp: “Không được, cô ta liên quan đến một vụ án ăn trộm lớn, nhất định phải lập hồ sơ điều tra”

 

“Không phải là đã tìm ra vật đánh mất rồi sao? Hơn nữa cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh là Ôn Nhã Ly đánh cắp món đồ đó.”

 

Tân Hoài An nhân nại nói.

 

Nhưng mặc kệ cô có nói như thế nào đi chăng nữa thì vị cảnh sát kia vẫn nhất quyết không đồng ý thả người.

 

Như thế cô càng có thể khẳng định rằng chuyện này đã bị người ta sắp xếp.

 

Thế nhưng mà tại sao bọn họ lại nhắm vào Ôn Nhã Ly?

 

Tân Hoài An biết rằng hôm nay cô không thể cứu Ôn Nhã Ly ra ngoài được, cô chỉ có thể đi mua chút đồ ăn và nước uống gửi cho cô ấy.

 

Khi cô qua trở lại phòng tạm giam thì phát hiện có người đến thăm, hơn nữa còn là người quen.

 

“Dư Nhiễm, tại sao em lại đến đây?” Tân Hoài An nhìn thấy đồ ăn và nước uống trong tây cô ấy, sắc mặt hòa hoãn trở lại.

 

“Em đến đây để xác nhận một việc lại với cô Ôn” Dư Nhiễm nói, rồi lại hỏi: “Sao chị Tân lại ở đâu?”

 

“Ôn Nhã Ly là bạn của chị”

 

Dư Nhiễm giật mình: “Thì ra là vậy sao.”

 

Tân Hoài An lại gần, nói với Ôn Nhã Ly: “Nhã Ly, phía bên cục cảnh sát không cho phép nộp tiền bảo lãnh, nhưng mà em cứ yên tâm đi, chị sẽ nghĩ cách khác để đưa em ra ngoài, đồng thời cũng chứng minh sự trong sạch của eml”

 

Hốc mắt của Ôn Nhã Ly ướt át, cô ấy gật đầu: “Chị Hoài An.”

 

Dư Nhiễm đứng bên cạnh nhìn Tân Hoài An.

 

Từ cục cảnh sát đi ra.

 

Dư Nhiễm tiến lại gần Tân Hoài An, hỏi: “Chị Tân, như vậy là chị tin rằng cô Ôn không lấy chiếc lắc tay kia sao?”

 

“Đương nhiên rồi, Ôn Nhã Ly không phải là người sẽ lấy trộm đồ của người khác. Hơn nữa, chuyện này cũng có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ”

 

“Sao?” Dư Nhiễm tỏ vẻ hiếu Tân Hoài An cảm thấy Dư Nhiễm là một người bạn xứng đáng để làm quen, cho nên cũng không giấu diếm gì, nói ra: “Tại sao Vương Thanh Hà lại yêu cầu Ôn Nhã Ly đến tận studio để lấy số đo cho cô ta?

 

Vì sao trong điện thoại đã biết rõ rằng Ôn Nhã Ly sẽ là người giúp cô ta thiết kế lễ phục, nhưng ở hiện trường lại đột nhiên đổi giọng?”
 
Chương 356


Chương 356

 

“Điều quan trọng nhất chính là, Ôn Nhã Ly vừa đến thì chiếc lắc tay kia đã biến mất” Trong đôi mắt của Tân Hoài An lóe lên sự lạnh lùng và bình tĩnh: “Nếu như chị đoán không sai, chiếc lắc kia đắt đến như thế thì bình thường chắc hẳn phải được cất giữ cẩn thận mới đúng”

 

“Không sai” Dư Nhiễm gật đầu, bỗng nhiên cười: “Chị Tân tin tưởng Ôn Nhã Ly đến như thế, em cũng nghĩ răng chị ấy chắc chắn sẽ không lừa dối em”

 

Tân Hoài An quay đầu nhìn cô ấy một lúc, ngay từ lúc nãy cô đã rất ngạc nhiên, không hiểu Dư Nhiễm tại sao lại đến đồn cảnh sát.

 

Chẳng lẽ Dư Nhiễm có quen biết mới Ôn Nhã Ly? Cũng là bạn sao?

 

Dường như hiểu được sự tò mò của cô, Dư Nhiễm nhếch môi mỉm cười: “Chị Tân đừng hiểu lầm, vốn dĩ em và cô Ôn không hề quen biết nhau, hôm nay em đến thăm chị ấy cũng chỉ là muốn xác nhận, hỏi chị ấy xem có phải chị ấy đã lấy chiếc lắc tay kia hay không”

 

“Em ấy không có lấy” Tân Hoài An chắc chắn nói.

 

Dư Nhiễm gật gật đầu: “Đúng vậy, chị ấy cũng nói là chị ấy không lấy nó, em tin tưởng chị ấy”

 

Cô ấy cúi đầu xuống, từ trong túi xách lấy xa một chiếc điện thoại di động.

 

“Đúng rồi, chị Tân, chị xem cái này một chút đi” Nói xong, cô ấy ấn mở video.

 

Tân Hoài An xem, là ghi hình ở đoàn làm phim, hẳn là quay bằng điện thoại, bên trong quay lại dáng vẻ lúc Ôn Nhã Ly lấy số đo của Vương Thanh Hà, có người còn hỏi thăm cô ta về việc của buổi lễ đính hôn.

 

Sau khi phát xong, Dư Nhiễm lại tua video lại, đồng thời cũng bấm tạm dừng.

 

“Video này được em lấy từ tay của một nhân viên công tác, chị nhìn xem, lúc mà cô Ôn chuẩn ly số đo của Vương Thành Hà thì chiếc lắc tay kia đã không còn ở trên cổ tay của cô ta rồi”

 

Tân Hoài An híp híp đôi mắt, giễu cợt nói: “Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”

 

Chân tướng đã quá rõ ràng, chính là Vương Thanh Hà và trợ lý của cô ta kết hợp lại để hãm hại Ôn Nhã Ly!

 

Thế nhưng tại sao cô ta lại phải làm như thế, Ôn Nhã Ly làm mất lòng cô ta từ khi nào chứ?

 

Bất kể là như thế nào, vừa nghĩ đến chuyện Ôn Nhã Ly phải chịu ấm ức cả một đêm trong phòng tạm giam, vẻ mặt của Tân Hoài An đã vô cùng tức giận.

 

“Có thể gửi chiếc video này qua cho chị hay không?” Cô nói.

 

Dư Nhiễm không nói hai lời, nhanh chóng gửi video qua cho cô.

 

Cũng bởi vì nhìn ra mánh khóe trong chiếc video này nên cô ấy mới đến tìm Ôn Nhã Ly để xác nhận, không hi vọng chị ấy sẽ bị vu oan.

 

Tân Hoài An cầm theo video, lâm vào trầm tư.

 

Chỉ dựa vào chiếc video này thôi thì chưa đủ, Vương Thanh Hà vẫn có thể chống chế nói răng Ôn Nhã Ly đã lấy trộm chiếc lắc tay kia của cô ta vào thời điểm khác.

 

“Dư Nhiễm, studio nơi các em quay phim, chắc hẳn là sẽ có camera giám sát chứ?”

 

“Có.” Dư Nhiễm nghĩ nghĩ, đáp: “Bên trong đoàn làm nhiều nhiều người nên rất phức tạp, bốn phía đều được lắp đặt camera giám sát.”

 

“Chị có thể nhờ em một việc hay không? Em có thể lấy giúp chị chiếc video giám sát Vương Thanh Hà trước khi Ôn Nhã Ly đến studio không? Ngoài ra chị còn cần video lúc trợ lý của cô ta dẫn Ôn Nhã Ly vào trong nữa.”

 

Chỉ cần có hai chiếc video theo dõi đó thì mới có thể khiến Vương Thanh Hà hoàn toàn không còn lời nào để nói được!
 
Chương 357


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 357

“Được, cứ giao chuyện này cho eml” Dư Nhiễm cười đồng ý.

 

“Cảm ơn” Tân Hoài An chân thành nói.

 

“Cảm ơn gì chứ, chị Tân đã cứu em hai lần rồi, chuyện đó em vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”

 

Tân Hoài An nhìn cô ất hai người hiểu ý cùng cười.

 

Dư Nhiễn giúp cô lấy video từ studio, Tân Hoài An cũng không nhàn rỗi.

 

Bây giờ chắc chắn là Vương Thanh Hà đã ra lệnh cho nhân viên cảnh sát kia sẽ không đồng ý để cô nộp tiền bảo lãnh cho Ôn Nhã Ly.

 

Trừ phi cô có thể nhờ một người có quyền uy đứng ra làm chủ, nếu không thì cho dù có chứng cứ trong tay cũng không thể dễ dàng giúp Ôn Nhã Ly ra ngoài được.

 

Chỉ có thể tìm đường khác.

 

Tân Hoài An ước lượng chiếc thẻ ngân hàng trong tay, đã có cách.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Bà Chử à, con bé Ôn Nhã Ly này hiền lành chất phác, chắc chắn sẽ không lấy trộm chiếc lắc tay của cô Vương đâu”

 

Tống Cẩn Dung khó xử thở dài: “Chuyện này tôi cũng không rõ cho.

 

lắm, chỉ là liên quan đến Thanh Hà, tôi thật sự không tiện ra mặt đâu.”

 

Trong lòng của Đường Mạc trầm xuống, nghĩ đi nghĩ lại, dù sao thì Vương Thanh Hà cũng là cháu dâu của nhà họ Chử.

 

Giữa Vương Thanh Hà và Ôn Nhã Ly, thì người ta đương nhiên sẽ thiên về cháu dâu của mình rồi.

 

“Là do tôi suy nghĩ không chu toàn” Đường Mạc lo lắng rời đi.

 

Thật sự không biết bây giờ ai có thể cứu được Ôn Nhã Ly.

 

Bên trong studio, sau khi kết thúc buổi ghi hình, mỗi người đều chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nhà.

 

Dư Nhiễm copy video vào USB thôi cẩn thận cất giữ, nhanh chóng rời đi.

 

Mặt khác, Ngọc Điềm bên này đang khoác thêm áo khoác cho.

 

Vương Thanh Hà, nghỉ ngờ nói: “Chị Thanh Hà, em vừa thấy Dư Nhiễm bước ra từ phòng giám sát, hình như còn cầm theo cái gì đó, cô ta sẽ không đi ăn cắp đồ gì chị “Bên trong phòng giám sát thì có cái gì đáng giá để trộm?” Vương Thanh Hà khinh thường nhếch miệng, đột nhiên, dường như nhớ đến điều gì đấy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

 

“Cô ta đi chưa? Nhanh nhanh cản cô ta lại!”

 

Khuôn mặt của Ngọc Điềm mơ màng, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo.

 

Vương Thanh Hà cũng vội vàng đeo kính râm lên, bước nhanh ra ngoài.

 

Dư Nhiễm vừa ra khỏi studio, chuẩn bị đón xe đi tìm Tân Hoài An, đem video đưa cho cô.

 

Trợ lý của Vương Thanh Hà là Ngọc Điềm từ phía sau đuổi theo cô ấy, thở hồng hộc nói: “Cô Dư Nhiễm, hôm nay cô về sớm như vậy sao?”
 
Chương 358


Chương 358

Dư Nhiễm khẽ nhíu mày, cô ấy không hề thích cô trợ lý này: “Cả ngày hôm nay mệt mỏi rồi, tôi muốn về sớm để nghỉ ngơi.”

 

Nói xong, cô ấy tiếp tục bước đi.

 

Giọng nói của Vương Thanh Hà vang lên: “Dư Nhiễm! Tôi thấy hôm nay cô diễn không tệ, đạo diễn khen ngợi cô nhiều như vậy, tôi đang muốn học hỏi cô vài chuyện, chỉ bằng cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời cô.”

 

Dư Nhiễm xoay người nhìn cô ta, nhấp môi nói: “Cô quá khen rồi, tôi cũng chỉ là một người mới mà thôi, muốn xin chỉ dạy, trong đoàn còn có rất nhiều người đi trước vô cùng tài giỏi.”

 

“Chúng ta ra mắt cùng lúc, tìm cô làm loại việc này vẫn là hợp lý nhất”

 

Vương Thanh Hà đi đến trước mặt cô ấy, đột nhiên thấp giọng nói: “Mới vừa nãy Ngọc Điềm nói nhìn thấy cô đi ra từ phòng camera giám sát, cô vào đó lấy thứ gì vậy?”

 

Trong lòng Dư Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng: “Không có lấy gì hết.”

 

“Dư Nhiễm, cô vẫn nên nói thật đi thì hơn, mới vừa nãy Ngọc Điềm đã tận mắt nhìn thấy cô đi từ phòng camera giám sát ra đó” Vương Thanh Hà cười như không cười mà nhìn cô ấy, có cảm giác như cô ta đang muốn gây sự vậy.

 

Ngọc Điềm cũng chặn đường của cô ấy lại.

 

Dư Nhiễm biết bọn họ là muốn tìm cớ gây sự với mình, nên đành phải nói: “Tôi đánh rơi một vật vô cùng quan trọng, may nhờ có người bên phòng camera giám sát giúp đỡ mới có thể tìm lại được, vậy nên tôi mới đặc biệt đến cảm ơn họ.”

 

“À? Vật gì mà quý đến như vậy?” Vương Thanh Hà giả vờ cảm thấy tò mò mà hỏi tới.

 

Dư Nhiễm lấy một chiếc móc khóa bằng gỗ từ trong túi ra, thoạt nhìn cũng đã dùng được vài năm rồi.

 

“Cũng không được xem là vật gì rất quý, chỉ là đối với tôi mà nói thì nó có một ý nghĩa vô cùng đặc không thể làm mất được”

 

Nhìn chiếc móc chìa khóa rẻ mạt trong tay cô ấy, trong mắt Vương Thanh Hà và Ngọc Điềm đồng thời hiện lên vẻ chế giễu.

 

“A, nếu đã quý giá như vậy, vậy thì nên cất giữ thật cẩn thận vào.”

 

Vương Thanh Hà nói xong thì liếc mắt ra hiệu cho Ngọc Điềm, lúc này mới cho cô ấy rời đi.

 

Đợi Dư Nhiễm đi xa rồi, cô ấy vẫn còn có thể nghe được mấy lời chế nhạo của các cô y như trước.

 

“Một cái móc chìa khóa vậy mà làm giống như là một thứ gì quý báu lắm vậy, có thể quý đến mức nào kia chứ, đúng là nực cười mà”

 

Nghe những lời này của Ngọc Điềm, Vương Thanh Hà cũng chỉ cười cười, tiếng cười tỏ rõ vẻ khinh thường.

 

Dư Nhiễm không kìm được mà siết chặt chiếc móc khóa gỗ trong tay, vẻ mặt lạnh lùng mà nhanh chân rời đi.

 

Tân Hoài An nhận được video mà Dư Nhiễm gửi đến, có hơi ngạc nhiên với hiệu suất làm việc của cô ấy: “Nhanh như vậy mà đã lấy được rồi à? Người trong đoàn làm phim của mấy em đều không biết đấy chứ?”

 

Dư Nhiễm lắc đầu.

 

 

 

Mặc dù có bị Vương Thanh Hà cản trở một chút nhưng mà cô ấy vẫn thuận lợi lừa được cô ta.

 

Cô ấy nói: “Hy vọng mọi hiềm nghỉ đối với chị Ôn có thể sớm được làm sáng tỏ, giúp chị ấy sớm ngày được thả ra”

 

“Ừ, chuyện tiếp theo cứ giao cho chị là được rồi”

 

Sau khi lấy được USB thì Tân Hoài An nói tạm biệt với Dư Nhiễm rồi rời đi.
 
Chương 359


Chương 359

Bên phía nhà họ Chử.

 

Tuy Tống Cẩn Dung đã khéo léo từ chối yêu cầu của bà Trương, nhưng trong lòng bà vẫn luôn day dứt về chuyện này.

 

Cuối cùng vẫn là bảo chú Minh gọi Chử Chấn Phong và Vương Thanh Hà đến đây.

 

Ba người ngồi trong đình uống trà chiều.

 

“Tiệc đính hôn chuẩn bị thế nào rồi ống Cẩn Dung không hề sốt ruột hỏi chuyện của Ôn Nhã Ly, mà nói chuyện tiệc đính hôn sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần sau trước.

 

“Những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị gần xong hết rồi ạ, thiệp mời cũng đã phát gần xong hết rồi.” Chử Chấn Phong nói.

 

“Ừ” Tống Cẩn Dung gật đầu, lấy một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo ra, nói: “Đây là quà đính hôn mà bà muốn tặng cho hai cháu, hôm nay đưa cho hai cháu trước vậy.”

 

Nói rồi, bà đưa hộp gỗ cho Vương Thanh Hà.

 

“Cảm ơn bà nội.” Vương Thanh Hà nói.

 

“Không mở ra xem à?” Tống Cẩn Dung thấy cô ta đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, cũng không có ý định mở ra xem thì hỏi một câu như vậy.

 

Vương Thanh Hà hơi sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Dạ, vâng ạ!”

 

Lúc mở chiếc hộp gỗ ta, cô ta nghĩ, bên trong sẽ không phải lại là mấy cái túi linh tỉnh mà bà già này tự tay may đấy chứ?

 

Lúc chiếc hộp gỗ hoàn toàn được mở ra, hai mắt cô ta sáng lên.

 

“Miếng ngọc đẹp quá!” Quan trọng là, miếng ngọc này to như vậy, lại có chất lượng rất tốt, chắc chắn là rất đắt rồi!

 

Chử Chấn Phong cũng nhìn thấy đồ vật bên trong chiếc hộp, sắc mặt khẽ thay đổi: “Bà nội, đây không phải là miếng ngọc Quan Âm mà bà thích nhất hay sao? Sao bà lại lấy ra tặng cho tụi cháu?”

 

Tống Cẩn Dung cười nói: “Đây là miếng ngọc Quan Âm gia truyền!

 

Lúc đầu, khi bà và ông nội cháu kết hôn, bà cố của cháu đã tặng nó cho bà, bà cũng đã lớn tuổi rồi, giờ cũng không dùng được nữa, tất nhiên là nên tặng lại cho mấy người trẻ tuổi các cháu rồi”

 

Chử Chấn Phong nhất thời không nghĩ ra được đã nhiều năm như vậy rồi, bà nội quý miếng ngọc Quan Âm này như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này hay sao?

 

Chẳng qua là nếu như bà đã quyết định sẽ tặng miếng ngọc này rồi thì anh cũng chỉ có thể nhận lấy thôi.

 

Trong lòng Vương Thanh Hà lại vô cùng vui vẻ.

 

Có lẽ bà nội đang ngầm ám chỉ cô ta và Chử Chấn Phong mau mau sinh một đứa cháu cho bà ãm đây mà, điều đó cho thấy bà đã chấp nhận thân phận này của cô ta rồi, xem cô ta là cháu dâu mà đối xử.

 

Ánh mắt của cô ta rơi vào khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang ngồi bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy.

 

Nói ra thì cô ta và anh còn chưa làm qua lần nào cả, không biết đến lúc nào mới có thể tìm được cơ hội thích hợp đây…

 

Trong lòng Vương Thanh Hà đang bận tính toán chuyện này, nên không nghe rõ Tống Cẩn Dung vừa mới nói cái gì.

 

“Thanh Hà?” Tống Cẩn Dung lên tiếng gọi cô ta.

 

Cô ta giật mình lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Chử Chấn Phong cũng đang nhìn mình.
 
Chương 360


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 360

“Sao vậy ạ?”

 

“Bà nội nói, hôm qua cô đánh rơi vòng tay ở đoàn làm phim, đã điều tra ra là do học trò của bà Trương, Ôn Nhã Ly lấy rồi hả?” Chử Chấn Phong hỏi.

 

Vương Thanh Hà rũ mắt xuống che dấu vẻ căm ghét trong ánh mắt của mình, gật đầu nói: “Vâng ạ, đúng thật là có chuyện này, cô Ôn đến đoàn làm phim lấy size để giúp em may một bộ lễ phục, giữa chừng thì không thấy vòng tay của em đâu cả, sau đó lại tìm được nó trong túi xách của cô ấy, vậy nên cảnh sát đến dẫn cô ấy đi rồi”

 

Cô ta cố ý nói ra chuyện Ôn Nhã Ly đến thiết kế lễ phục cho cô ta chẳng qua là để Chử Chấn Phong thắc mắc sau đó hỏi cô ta tại sao không để bà Trương thiết kế cho cô ta.

 

Nhưng, trên khuôn mặt của Chử Chấn Phong không hề có vẻ gì là bất ngờ, trông giống như là đã biết rồi vậy.

 

Anh cũng không hỏi thêm gì, mím môi trâm ngâm.

 

Tống Cẩn Dung nói: “Tính cách của bà Trương cũng khá tốt, bà ấy khó khăn lắm mới chọn được một người học trò như vậy, chắc cũng không tệ đến mức đó đâu, thật sự là do cô ấy lấy vòng tay của cháu à?”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Cháu nói cũng đúng”

 

Mà giờ phút này, Chử Chấn Phong đang ngồi bên cạnh lại đang nghĩ Ôn Nhã Ly lại là bạn của Tân Hoài An, cô ấy xảy ra chuyện, Tân Hoài An chắc chắn sẽ nghĩ cách để giúp cô ấy.

 

Chẳng qua là, cô chỉ là một cô gái không quyền không thế, làm sao có thể có cách gì được.

 

Lúc từ nhà họ Chử đi ra thì trời cũng đã không còn sớm nữa rồi.

 

Vương Thanh Hà chủ động đề nghị nói: “Chấn Phong, hai ngày trước Gia Mỹ có giới thiệu cho em một nhà hàng rất lãng mạn, hay là tối nay…”

 

“Một lát nữa tôi còn phải đến công ty xử lý chút việc, có lẽ sẽ về hơi muộn một chút”

 

Trong lòng Vương Thanh Hà thoáng qua một tia mất mác, trên mặt lại hiện lên vẻ trào phúng: “Vậy được rồi”

 

“À, đúng rồi, miếng ngọc Quan Âm mà bà nội tặng…”

 

Chử Chấn Phong liếc cô ta: “Cô mang về đi, để ở chỗ cô cũng được”

 

Trên mặt Vương Thanh Hà nở một nụ cười ngọt ngào, nói: “Cũng được, đợi sau khi kết hôn rồi, sẽ đặt ở trong nhà của chúng ta luôn”

 

Trên mặt Chử Chấn Phong trong nháy mắt hiện lên vẻ sửng sốt, hình như từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng anh và cô ta sẽ cùng chung sống dưới một mái nhà cả.

 

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạ lãm, chẳng qua là cảm xúc này chỉ xuất hiện trong chốc lát sau nhanh chóng bị lãng quên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top