Cập nhật mới

Dịch Full Ông Xã Thần Bí

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,559
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 820


CHƯƠNG 820: MỘT LIỀU THUỐC KÍCH THÍCH

Lục Thanh Du mất ngủ.

Sáng ngày hôm sau, lúc cô thức dậy nhìn đôi mắt thâm quầng của mình ở trong gương, trong lòng thở dài. Sau này chắc chắn phải trốn Bùi Dục Ngôn, nếu không thì cô gặp anh một lần thì lại mất ngủ một lần, cô có muốn sống nữa hay không vậy?

Nhưng mà lúc cô đi ra khỏi nhà, lúc ngang qua nhà họ Bùi, cô vẫn nhịn không được mà nhìn thoáng qua ở bên trong, muốn nhìn thử xem có thể nhìn thấy Bùi Dục Ngôn không.

Trong sân trống trơn, cũng không có bóng dáng của Bùi Dục Ngôn.

Nhiệm vụ lần này của anh có độ khó khăn tương đối lớn, nghĩ tới sau khi anh trở về hẵng có thời gian nghỉ rất nhiều, bình thường mệt mỏi như vậy, bây giờ anh vẫn còn đang ngủ cũng không chừng.

Suy nghĩ này vừa mới kết thúc, sau lưng liền vang lên âm thanh quen thuộc.

“Nhìn cái gì vậy?”

Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Bùi Dục Ngôn mặc bộ quần áo thể thao đơn giản, tay của Bùi Dục Ngôn đút ở trong túi quần, mặt không đổi sắc mà nhìn cô.

Bất thình lình nhìn thấy Bùi Dục Ngôn xuất hiện ở trước mặt của mình, cô bị giật mình lùi về phía sau một bước dài, hơi xấu hổ mở miệng nói: “Anh, sao anh lại ở đây vậy?”

Nghĩ lại Bùi Dục Ngôn đã sinh hoạt trong bộ đội quen rồi, làm sao có thói quen ngủ nướng chứ.

Bùi Dục Ngôn cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà là hỏi ngược lại: “Em đi làm à?”

“Vâng.” Lục Thanh Du nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt di chuyển vài vòng ở trên mặt của anh, rất nhanh liền thu hồi lại.

Tối ngày hôm qua Bùi Dục Ngôn ngủ không ngon, thấy cô gái nhỏ đột nhiên lại muốn xa lánh anh, anh còn không biết nguyên nhân, có nghĩ như thế nào thì trong lòng cũng cảm thấy ngột ngạt, cho nên trời vừa sáng thì đã thức dậy.

“Anh đưa em đi.” Bùi Dục Ngôn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cũng không cho cô thời gian từ chối, nói: “Chờ anh, anh đi lấy xe.”

Anh chính là người như vậy, bá đạo mà lại có phần độc đoán.

Lục Thanh Du đành phải đứng tại chỗ chờ anh, cũng không trôi qua bao lâu anh liền đi ra.

Trong xe yên tĩnh cực kỳ, hai người bọn họ đều không chủ động mở miệng nói chuyện.

Mặc dù là Bùi Dục Ngôn không nói chuyện, nhưng mà anh vẫn luôn để ý đến từng cử chỉ của cô, cũng không còn hoạt bát nói nhiều giống như trước kia, anh hơi không quen, thế là liền chủ động tìm đề tài mà nói.

“Làm việc ở công ty của Diệp Kỳ đã quen thuộc chưa?”

“Rất tốt, anh hai chăm sóc cho em rất tốt.”

“Ừ.”

Chủ đề này đến đây là kết thúc, trong xe yên tĩnh mà lại có chút kỳ quái không nói thành lời.

Thật vất vả mới đến dưới lầu công ty, Lục Thanh Du nói một tiếng “Hẹn gặp lại”, liền đi xuống giống như là chạy.

Bùi Dục Ngôn ngồi ở trong xe nhìn bóng dáng của cô biến mất ở cửa công ty, trong lòng của anh càng buồn bực hơn.

Anh lấy ra một điếu thuốc, hút được hai hơi rồi lại bóp tắt, lái xe về nhà.

Lúc anh về nhà thì gặp Bùi Diệp Kỳ ở cửa ra vào, anh ta vừa trở về từ bên ngoài.

Hôm qua hai người bọn họ trở về thì tách nhau ra ở sân bay, anh đã làm xong nhiệm vụ trở về, đương nhiên phải đến bộ đội, khi anh về đến nhà thì mới phát hiện Bùi Diệp Kỳ cũng chưa về nhà.

Bởi vì chuyện lần này, tình cảm của hai anh em cũng đã kéo gần lại một chút.

Bùi Dục Ngôn làm anh cả, vẫn quyết định quan tâm em trai một chút.

Anh mở miệng hỏi Bùi Diệp Kỳ: “Hôm qua em đi đâu vậy?”

“Có đi đâu đâu, cũng chỉ đến chung cư trong thành phố thôi.” Lúc nói câu này, biểu cảm của Bùi Diệp Kỳ lại trông dịu dàng khác thường, Bùi Dục Ngôn nhìn thấy được mà hơi nhíu mày.

Anh nhớ đến Lục Thanh Du, lại mở miệng hỏi Bùi Diệp Kỳ: “Hôm đó em đưa Thanh Du đến sân bay, em ấy có chỗ nào lạ thường không?”

Bùi Diệp Kỳ trầm ngâm một chút rồi mới lắc đầu nói: “Không có.”

Anh ta thấy mặc dù là Lục Thanh Du hơi khác thường, cho dù là anh ta có nói thì người anh cả này chắc chắn cũng sẽ không hiểu.

Nghe vậy, Bùi Dục Ngôn nhẹ nhàng gật đầu rồi đi lên lầu.

Cả ngày hôm nay, Bùi Dục Ngôn làm gì ở trong nhà cũng cảm thấy là lạ.

Thật vất vả mới đến buổi trưa, anh suy nghĩ hôm nay Lục Thanh Du không lái xe đi làm, cho nên anh có suy nghĩ muốn đi đón cô tan làm.

Nhưng mà chờ đến lúc anh gọi điện thoại cho Lục Thanh Du, lại không nghĩ rằng trực tiếp bị từ chối.

“Anh cả, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, tan làm em còn có việc, anh không cần phải đến đón em đâu. Thật sự xin lỗi nha, em còn có việc phải làm, cúp máy trước đây.”

Nghe cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia nói một tràng lời nói từ chối anh, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt của anh cũng có chút khó coi.

Mặt mày của anh đen thui, sắp đến giờ Lục Thanh Du tan việc, anh vẫn lái xe đến công ty dự định đón cô tan làm.

Nhưng mà chờ đến lúc anh đến công ty, hình như là Lục Thanh Du đã tính toán thời gian mà rời khỏi công ty trước rồi.

Anh lại gọi điện thoại cho Lục Thanh Du, Lục Thanh Du không bắt máy, anh hùng hổ đi đến phòng làm việc của Bùi Diệp Kỳ.

Bùi Diệp Kỳ cũng đang định tan việc về nhà, nâng mắt lên liền nhìn thấy Bùi Dục Ngôn đá cửa đi vào với gương mặt tối sầm, anh ta bỏ tài liệu ở trong tay xuống, kinh ngạc nhìn về phía Bùi Dục Ngôn: “Sao vậy?”

“Thanh Du đâu rồi?” Gương mặt của Bùi Dục Ngôn không thay đổi mà hỏi anh ta.

Bùi Diệp Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Hình như là em ấy đi với Tịch Nhất rồi?”

“Ai chứ?” Bùi Dục Ngôn nhíu mày, không tin lắm.

“Tịch Nhất đó, lúc nãy thư ký của em nhìn thấy anh ta đến đây để đón Thanh Du.” Anh ta thật sự không có nói dối, lúc nãy anh ta đã kêu thư ký mua chút đồ để một lát tan việc mang về nhà, thư kí vừa vặn nhìn thấy một màn này.

“Bọn họ đã đi đâu vậy?”

Bùi Diệp Kỳ phất tay: “Làm sao em biết được chứ?”

Bùi Dục Ngôn xoay người lại rời đi, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo người sống chớ đến gần.

Bùi Diệp Kỳ tiến lên phía trước một bước, nhanh tay nhanh mắt ngăn cản Bùi Dục Ngôn lại, hỏi anh: “Anh muốn đi làm cái gì?”

Trên mặt của Bùi Dục Ngôn mang theo vẻ giận dữ nhìn anh ta, giọng nói lạnh như băng: “Đương nhiên là bắt cô nhóc Lục Thanh Du kia trở về rồi, tuổi còn nhỏ mà lại lêu lổng với đàn ông thì ra thể thống gì!”

Bùi Diệp Kỳ có chút dở khóc dở cười, người ta trẻ tuổi nói chuyện yêu đương, tới chỗ Bùi Dục Ngôn sao lại trở thành lêu lổng rồi?

“Anh cả, anh tỉnh táo một chút nghe em nói đi. Thanh Du đã không phải là trẻ con nữa rồi, em ấy cũng đã hai mươi mốt tuổi, chính là độ tuổi nên nói chuyện yêu đương, cho dù hiện tại muốn kết hôn thì cũng đã đến độ tuổi hợp pháp. Bây giờ em ấy cũng chỉ hẹn hò với đàn ông mà thôi, cho dù là chú Lục với dì Lục cũng sẽ không quản thúc em ấy nhiều như vậy.”

Bùi Diệp Kỳ hiếm khi có kiên nhẫn mở miệng nói đạo lý với Bùi Dục Ngôn, nhưng mà Bùi Dục Ngôn rõ ràng không muốn nghe cái này.

Anh lạnh lùng nhìn Bùi Diệp Kỳ một chút: “Cho dù em ấy muốn yêu đương, tại sao em ấy lại phải lạnh nhạt với anh? Hơn nữa, thằng nhóc thối Tịch Nhất kia căn bản cũng không thích hợp với em ấy.”

Đúng vậy, chẳng qua là anh cảm thấy Tịch Nhất không thích hợp với Lục Thanh Du mà thôi, anh cũng không có ý gì khác.

“Anh cả, anh thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy. Thanh Du vẫn luôn thích anh, chúng ta đều cho rằng em ấy chỉ là con nít làm xằng làm bậy nên không có ai để ở trong lòng, nhưng mà anh nhìn thử một chút xem, bây giờ em ấy cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Ở trong trường có nhiều bạn nam cùng tuổi ưu tú như thế nhưng mà em ấy quả thật cũng không coi trọng ai, bây giờ em mới bắt đầu lạnh nhạt với anh, bắt đầu hẹn hò với Tịch Nhất, chẳng qua cũng là bởi vì em ấy đã từ bỏ anh mà thôi.”

Vẻ mặt của Bùi Dục Ngôn hơi thay đổi: “Có ý gì chứ?”

Bùi Diệp Kỳ cũng không để ý mà tăng thêm một liều thuốc kích thích cho anh: “Thanh Du, em ấy đã quyết định không thích anh nữa rồi, cho nên mới muốn xa lánh anh, em ấy đã chuẩn bị chấp nhận người đàn ông khác, yêu đương, kết hôn, lên giường, sinh con, sống chung với người đàn ông khác hết một đời.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,559
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 821


CHƯƠNG 821: LÀM CHO CÔ ẤY KHÓC

Bùi Diệp Kỳ cố ý nói thẳng ra như thế là vì muốn kích thích Bùi Dục Ngôn.

Anh cả của anh ta vẫn còn chưa thông suốt, thân là em trai ruột, anh ta thật sự không thể nào chịu đựng nổi nữa.

Bùi Dục Ngôn thật sự đã bị Bùi Diệp Kỳ kích thích, anh nhìn Bùi Diệp Kỳ với ánh mắt u ám rồi nói: “Nói đủ chưa?”

“Những gì em nói đều là sự thật, Thanh Du đã trưởng thành rồi, anh không thể coi cô ấy như em gái mình giống với hồi con nhỏ được, em có thể nhận ra rằng cô ấy thật lòng yêu thích anh đấy, nếu như anh không thích cô ấy thì đừng cản cô ấy yêu người đàn ông khác kia chứ, huống hồ chi Tịch Nhất cũng được lắm.”

Anh ta cố tính nhấn nhá vào vài chữ ‘người đàn ông khác;

Bùi Dục Ngôn nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Đợi đến khi anh đi mất, Bùi Diệp Kỳ hít sâu một hơi, anh ta nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của anh cả ban nãy cứ lo rằng anh cả sẽ đánh mình.

Người đàn ông trong nhà họ Bùi đều bao che khuyết điểm, có dục vọng chiếm hữu cao, anh ta ăn nói sỗ sàng như thế, thấy Bùi Dục Ngôn tức giận đến mức này, anh ta có thể chắc chắn rằng thực chất trong lòng anh cả không phải là không có Lục Thanh Du.

Sau này anh ta sẽ không dám nhúng tay vào chuyện của hai người bọn họ nữa, chứ bằng không tính mạng nhỏ nhắn của mình khó mà giữ nổi.

Sau khi bước ra khỏi công ty, Bùi Dục Ngôn đi vào trong xe, gương mặt anh sa sầm, không khởi động máy xe ngay mà cầm điện thoại lên, gọi cho Lục Thanh Du một cuộc.

Không có ai nghe máy, điện thoại vang lên vài tiếng rồi tự động cúp máy.

Bùi Dục Ngôn gọi liên tục bốn, năm cuộc cho cô, đều ở cùng môt trạng thái, anh tức giận ném quách điện thoại đi.

Chiếc điện thoại đáng thương lăn lông lốc trong khoang xe rồi rơi xuống dưới chân ghế.

Anh lại nhớ đến lời Bùi Diệp Kỳ đã nói, rồi lại bực bội đấm mạnh vào vô lăng.

Trước kia, đúng là anh chưa từng nghĩ đến chuyện Lục Thanh Du sẽ cưới người khác, đến với người khác.

Mấy năm nay anh và Lục Thanh Du sống bên cạnh theo nhau theo hình thức cố định, cộng thêm việc Lục Thanh Du ỷ lại vào anh, anh hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này, cũng không muốn nghĩ đến.

Anh chỉ vừa nghĩ đến cô bé lớn lên bên cạnh anh nắm tay, ôm ấp, hôn, thậm chí là lên gường với người đàn ông khác đã cảm thấy lồng ngực mình đau muốn nghẹn thở, như thể có ai đó đang dùng dao để cứa vào da thịt của anh vậy, khiến anh khó chịu muốn chết.

Vừa nghĩ đến đây, anh đã cảm thấy khó chịu muốn chết.

Vào lúc này, đột nhiên chiếc điện thoại bị anh ném xuống chân ghế đổ chuông.

Anh sực tỉnh táo lại, rồi cầm điện thoại lên.

Người gọi đến không phải là ai khác, mà lại chính là Lục Thanh Du mà anh nhớ nhung.

Anh bắt máy, đặt điện thoại bên tai.

Lục Thanh Dung sốt sắng giải thích với anh: “Xin lỗi anh cả, em đang ở trong rạp chiếu phim, không nghe thấy anh gọi.”

Hồi chiều Tịch Nhất gọi điện rủ cô đi xem phim, vốn dĩ cô muốn từ chối, dù sao thì một nam một nữ đi xem riêng với nhau cũng mờ ám quá.

Mà dường như Tịch Nhất có thể đoán ra được suy nghĩ của cô vậy, anh ta bình tĩnh mà nói: “Thanh Du, em đừng cảm thấy bị áp lực về tâm lý, anh biết em đã có người trong lòng, anh cũng có người khiến cho anh canh cánh trong lòng, nhưng anh muốn có cơ hội bắt đầu làm lại từ đầu, nếu như em cũng thế thì đừng từ chối anh, anh vốn rất thích em.”

anh ta nói rất thẳng thắn và rõ ràng, Lục Thanh Du cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi tiếp xúc với Tịch Nhất, cô cảm thấy anh ấy là một người không tệ, nếu như muốn tìm bạn trai thì không còn ai phù hợp hơn anh ta nữa.

Cô chỉ do dự vài giây, rồi đồng ý ngay.

Nếu như đã muốn quên đi Bùi Dục Ngôn, cô phải thử đi chơi với người con trai khác mới được, cho cả hai một cơ hội cũng là một chuyện tốt.

Bởi thế, cô từ chối không muốn để Bùi Dục Ngôn đến đón mình, cô từ chối Bùi Dục Ngôn thì anh sẽ không tìm cô nữa, nào ngờ anh lại gọi điện thoại đến.

Rạp chiếu phim rất ồn, cô không nghe thấy gì cả, đến lúc đi wc mới thấy điện thoại báo có cuộc gọi nhỡ.

Giọng nói của Bùi Dục Ngôn vẫn không hề có chút độ ấm nào: “Rạp nào?”

Đừng nói là Tịch Nhất, bây giờ đến Lục Thanh Du anh cũng muốn xách về đánh cho một trận,

Cũng chẳng biết là phim gì, nếu như cái tên oắt Tịch Nhất ấy có tâm địa bất chính, dẫn cô đi xem vài ba cái phim kinh dị, thế chẳng phải anh ta đã có thể được sàm sỡ cô rồi hay sao?

Anh càng nghĩ càng tức giận.

Lục Thanh Du cũng nhận ra giọng nói của anh rất lạnh, cô không khỏi co rụt người lại, cắn môi rồi nói: “Em xem phim xong sẽ về nhà ngay.”

Ý của cô đã rất rõ ràng, cô sẽ không nói cho Bùi Dục Ngôn biết mình và Tịch Nhất đang ở rạp nào.

Chuyện xảy ra trong nhà ăn lần trước vẫn còn rành rành ngay trước mắt, cô có ngu ngốc lắm mới đi nói địa chỉ cho Bùi Dục Ngôn biết.

Nhưng Bùi Dục Ngôn là người như thế nào chứ, những chuyện anh muốn làm, những nơi anh muốn đi thì không có ai cản lại nổi.

“Em tự nói cho anh biết hay là để anh đi tìm, tính chất của hai chuyện này khác nhau, Thanh Du, em phải nghĩ cho rõ ràng.” Giọng nói của anh trở nên nhẹ nhàng, nhưng lại pha lẫn với sự lạnh lùng khó mà nhận ra được.

Lục Thanh Du tựa người vào tường với vẻ bất đắc dĩ, cô duỗi tay xoa trán mình, một hồi lâu sau vẫn không lên tiếng,

Hai người im lặng giữ điện thoại một hồi lâu, cuối cùng Lục Thanh Du cũng đành thỏa hiệp, cô báo địa chỉ rạp chiếu phim cho anh biết rồi lại nói: “Em đợi anh ngoài cửa.”

Lục Thanh Du cúp máy, cô vừa đi ra ngoài cửa rạp, vừa cân nhắc tìm lý do để nói với Tịch Nhất.

Cho đến khi đi ra đến ngoài cửa rạp, cô lấy lý do mình không khỏe, rồi gửi tin nhắn cho Tịch Nhất.

Vừa mới gửi tin nhắn đi, một chiếc xe jeep chạy vút ngay đến trước mặt cô rồi ngừng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt sắc sảo của Bùi Dục Ngôn xuất hiện ngay trước mặt cô.

“Anh cả.” Cô gọi anh khe khẽ, anh không nói gì, chỉ ra hiệu bảo cô lên xe.

Lục Thanh Du cất điện thoại vào trong túi xách, cô mở cửa xe rồi trèo lên.

Cô chỉ vừa mới vào trong xe, ngồi vững lại, Bùi Dục Ngôn chợt tăng tốc xe.

Lục Thanh Du nghiêng đông ngả tây, khó khăn lắm mới ngồi lại được cho vững vàng, cô nói với Bùi Dục Ngôn: “Anh…chậm một chút.”

Bùi Dục Ngôn vẫn lao đi vun vút như không hề nghe thấy lời cô nói vậy.

Lục Thanh Du thấy anh không không hề quan tâm đến mình, cảm giác tủi thân chất chứa trong nhiều ngày nay xộc lên, nước lăn tuôn trào ra khỏi hốc mắt.

Bùi Dục Ngôn quay đầu lại, dường như đã cảm thấy gì vậy, vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Thanh Du cắn môi, gương mặt đẫm đầy nước mắt, anh sững sờ, vội đạp xuống chân ga.

Lục Thanh Du có thể nhận ra bây giờ mình nhếch nhác đến mức độ nào, cô vươn tay lau nước mắt trên mặt rồi quay đầu sang một bên, không nhìn anh nữa, nhưng anh vẫn nhìn thấy tấm lưng gầy của cô run run.

Bùi Dục Ngôn vẫn cầm tay lái, anh không khỏi siết chặt lại như thể muốn bóp nát cả vô lăng.

“Em…” Anh vừa mới lên tiếng đã cảm thấy hơi chua xót, không biết mình nên nói gì.

Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy cô khóc thảm thương như vậy, trong lòng anh đau nhói, anh đã làm cho cô khóc hay sao?

Lục Thanh Du mở cửa trong tích tắc, cô chạy xuống xe.

“Thanh Du!”

Bùi Dục Ngôn gọi tên cô, anh vội vàng đuổi theo người con gái ấy.

May mà con đường này không đông đúc lắm, vẫn còn có chỗ để đậu xe.

Vóc dáng của anh cao ráo, chân lại dài, chẳng mấy chốc sau đã đuổi kịp lấy cô.

Anh duỗi tay kéo Lục Thanh Du lại, cô không còn giẫy giụa nữa mà nghẹn ngào: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,559
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 822


CHƯƠNG 822: NỤ HÔN CỦA ANH

Bùi Dục Ngôn giật mình, một giây sau, anh bèn ôm cô vào trong lồng ngực mình.

Đương nhiên Lục Thanh Du không hề muốn như thế, vào giây phút này, cô chỉ muốn tránh Bùi Dục Ngôn ra thật xa, có thể xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, cô vùng vẫy muốn dứt mình ra khỏi lồng ngực anh, nhưng không giẫy ra được, cô vừa đá lại vừa cắn anh.

“Buông em ra…anh mau buông em ra!”

Bùi Dục Ngôn vốn không xem chút sức lực này của cô ra gì, cánh tay của anh giữ chặt eo cô, để mặc cho cô vừa đá vừa cắn anh, trên gương mặt cũng không lộ ra chút giận dữ nào cả.

Lục Thanh Du vùng vẫy đến mệt nhoài, cuối cùng cũng thả lỏng, cô nằm rũ trong lồng ngực Bùi Dục Ngôn, nhỏ giọng hít thở.

Bùi Dục Ngôn vòng tay ôm lấy eo cô, một tay còn lại vịn trên sống lưng cô.

Thấy cuối cùng cô cũng không vùng vẫy nữa, Bùi Dục Ngôn mới bế bổng cô lên, đưa cô trở về trong xe.

Lục Thanh Du cũng ngừng khóc quấy, có điều cô vẫn không nhìn thẳng vào mặt anh, cô biết mình không làm lại nổi Bùi Dục Ngôn nên bèn đi theo anh luôn.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những khung cảnh càng lúc càng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.

Hình như là…đây là đường đi đến biệt thự của Bùi Diệp Kỳ.

Chẳng bao lâu sau, Bùi Dục Ngôn xuống xe từ bên kia, anh mở cánh cửa ở ghế phó lái, Lục Thanh Du ngẩng đầu lên, cô nhìn anh với gương mặt không có chút cảm xúc gì. Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, giọng nói khàn khàn: “Em muốn tự đi xuống, hay là dể anh ôm em xuống?”

Lục Thanh Du im lặng cởi dây an toàn của mình ra, cô duỗi tay đẩy anh sang một bên rồi bước xuống xe, đi vào trong biệt thự.

Bùi Dục Ngôn đi theo sau lưng cô, anh lên tiếng giải thích:”Trước kia Diệp Kỳ luôn xem nhà ở phía này, anh mới tiện thể nhờ nó xem giúp anh một căn, nhưng trước đến nay chưa từng sang đây bao giờ.”

Lục Thanh Du không biết vì sao Bùi Dục Ngôn lại mua nhà ở nơi này, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng chẳng mở miệng hỏi, bây giờ cô không muốn nói chuyện với Bùi Dục Ngôn một chút nào.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, Lục Thanh Du mặc quần áo dày nhưng trông cô vẫn ốm o, Bùi Dục Ngôn thấy cô không để ý đến mình, đành im lặng đi theo sau lưng cô.

Ánh hoàng hôn soi rọi xuống cơ thể của anh và cô, phủ lên một một lớp màng ánh sáng ấm áp, Bùi Dục Ngôn khẽ thở dài, cô nhóc này định không thích anh nữa hay sao?

Nhưng mà, chuyện này không đến phiên cô quyết định.

Nhà của Bùi Dục Ngôn xây gần giống như Bùi Diệp Kỳ, cũng là chung cư kiểu hè.

Lục Thanh Du đứng trước cửa sổ, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, phía đối diện…hình như là nhà của Bùi Diệp Kỳ?

Cô lặng lẽ đi đến ngồi xuống ghế sô pha, nghe thấy tiếng lách cách vang lên từ trong nhà bếp.

Khi nãy Bùi Dục Ngôn nói muốn đi lấy nước cho cô uống, người đàn ông ấy ẩu tả, rót cho cô ly nước thôi mà cũng ồn ào như thế.

Chẳng bao lâu sau, Bùi Dục Ngôn bưng ly nước nóng hôi hổi lên cho cô.

Bởi vì đã lâu rồi không có ai sống ở nơi này, nên vẫn còn chưa kịp mở làm ấm, bây giờ trong phòng hơi lạnh lẽo, Bùi Dục Ngôn sợ cô bị cảm lạnh nên mới đi lấy nước cho cô.

“Uống nước đi.”

Anh đưa nước cho Lục Thanh Du, Lục Thanh Du nhìn ánh mắt ân cần của anh, cô vẫn giơ tay nhận lấy rồi cầm giữa hai bàn tay của mình để giữ ấm.

Ánh mắt Bùi Dục Ngôn toát ra vẻ đắc ý, anh vẫn còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại của Lục Thanh Du đã đổ chuông, cô đặt nước sang một bên, cầm điện thoại lên xem thử, người gọi là Tịch Nhất, màn hình còn đang hiển thị vài tin nhắn chưa đọc, chắc là của anh ta nhắn.

Cô nhìn Bùi Dục Ngôn, đang lúc do dự không biết mình có nên bắt máy hay không, điện thoại đã bị Bùi Dục Ngôn giật lấy.

“Ê, anh làm gì thế!” Lục Thanh Du không ngờ anh đột ngột giật lấy điện thoại của mình, cô muốn giằng lại theo bản năng, nhưng kết quả lại chúi đầu vào trong lồng ngực của anh.

Bùi Dục Ngôn nhướn mày cười với cô, anh đè cô vào lồng ngực của mình, không cho cô cử động dù chỉ là một li một tí. Một tay còn rảnh rang dùng để bắt máy, còn mở loa ngoài một cách vô liêm sỉ.

“Thanh Du?”

Giọng nói của Tịch Nhất vang lên trong đầu dây bên kia, Lục Thanh Du hít sâu một hơi, cô trừng mắt nhìn Bùi Dục Ngôn rồi thì thầm: “Trả điện thoại lại cho em?”

Bùi Dục Ngôn không quan tâm đến cô, anh chỉ kề điện thoại vào tai của mình: “Tìm cô ấy có việc gì không?”

Tịch Nhất ngập ngừng trong giây lát rồi mới mở miệng hỏi: “Anh Bùi à?”

Ánh mắt của Bùi Dục Ngôn toát ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ Tịch Nhất lại biết đó là mình.

“Cậu Tịch có muốn tôi chuyển lời gì cho Thanh Du không?” Nếu như đã biết là anh thì phải làm cho anh ta biết chừng mực một chút.

Nhưng Tịch Nhất lại không ra chiêu theo cách bình thường, anh ta ngập ngừng một lúc, rồi tỏ vẻ nghiêm túc: “Thế thì phiền anh Bùi nói lại với Thanh Du, tôi hẹn cô ấy đi uống cà phê vào chiều mai, địa chỉ sẽ gửi cho cô ấy sau, tạm biệt.”

anh ta cúp máy, Bùi Dục Ngôn nhìn điện thoại chăm chú, gương mặt của anh sa sầm.

Lá gan của thằng oắt này cũng to thật, không ngờ lại dám mời Thanh Du đi ra ngoài trước mặt anh.

Lục Thanh Du rất tức giận, cô vươn tay muốn giành lại điện thoại, Bùi Dục Ngôn nhanh tay lẹ mắt giơ điện thoại lên cao, anh giữ eo cô lại, làm cô không tài nào lấy lại được điện thoại của mình.

Cô tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, nhìn anh rồi quát lớn: “Trả điện thoại lại cho em!”

“Không trả, em tự đi mà lấy.” Bùi Dục Ngôn uể oải ngồi trên ghế sô pha, một tay giơ cao điện thoại, một tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trông anh rất thiếu đánh, rất vô liêm sỉ.

Lục Thanh Du nhíu mày: “Anh bị anh ba ám rồi à? Sao mặt dày thế? Anh mau buông em ra!”

Bùi Dục Ngôn chẳng ừ hử gì, anh do dự trong giây lát, hếch cằm lên rồi nhìn cô bằng ánh mắt nỏng: “Vậy em hôn anh đi.”

“Cái gì?” Lục Thanh Du cứ ngỡ là mình nghe nhầm, cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, vừa khéo lại đối mắt với tầm mắt của anh.

Cô bèn vội vàng quay đầu sang nơi khác, đến điện thoại cũng không muốn lấy lại nữa.

Chắc chắn là cô nghe nhầm rồi, sao Bùi Dục Ngôn có thể nói với cô những lời như vậy chứ.

“Sao thế, không muốn à?” Ánh mắt Bùi Dục Ngôn trở nên tối tăm, nhưng anh không hề buông cô ra mà lại mượn thế nâng cô lên, để hai người đối mặt với nhau.

Anh chậm rãi kề sát lại gần cô, Lục Thanh Du cảm thể cảm nhận được hơi thở của anh phả trên mặt mình, cô rụt người lại, một tay chống lên vai anh để mượn sức rụt lùi về sau.

Nhưng Bùi Dục Ngôn lại không để cho cô được như ý nguyện.

Hai người càng lúc càng gần kề bên nhau, gần đến nỗi cô chỉ cần mở miệng lên tiếng thì đã đụng đến môi Bùi Dục Ngôn ngay. Cô căng thẳng vô cùng, đôi mắt run run rẩy rẩy, đôi hàng lông mi dài cũng run theo, Bùi Dục Ngôn nhìn thấy thế mà cứ những tưởng như có con côn trùng nào đó đang bò qua người mình, khiến anh thấy ngứa ngáy.

Hầu kết của anh động đậy, anh khom người về trước, hôn lên đôi môi của cô.

“Ưm…”

Lục Thanh Du thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên, nhưng tiếng nói của cô bị anh nuốt lấy, điện thoại bị anh ném sang một bên.

Anh giang tay ôm lấy Lục Thanh Du, trong đầu anh lại hiện về cảnh tượng nhìn thấy cô thay đồ lần đầu tiên, trong lòng như thể muốn bốc lửa.

Lục Thanh Du bị anh ghìm chặt vào lòng không thể nào nhúc nhích nổi, chỉ có thể chịu đựng nụ hôn của anh mà thôi.

Thoạt đầu nụ hôn của anh chỉ hơi ngang ngược mà thôi, nhưng về đến cuối cùng anh hôn cô ngấu nghiến, bàn tay cũng không ngừng siết chặt hơn, dường như muốn ghìm cô vào trong lòng mình, tựa như muốn nuốt chửng lấy cô vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,559
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 823


CHƯƠNG 823: ĐỪNG LỘN XỘN

Lục Thanh Du bị anh hôn mức toàn thân như nhũn ra, cuối cùng hoàn toàn mất sức lực phản kháng.

Cô như ở trong mộng mới tỉnh đẩy Bùi Dục Ngôn ra, hốt hoảng kêu một tiếng: “Anh Dục Ngôn!”

Bùi Dục Ngôn hôn đến mức ý loạn tình mê, nhất thời không bị phòng bị, bị Lục Thanh Du đẩy đến mức ngã từ trên ghế salon xuống, anh ta hơi sửng sốt một lát, mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Du.

Lục Thanh Du đỏ mặt nhìn sang hướng khác, lúc này mới phát hiện tình trạng chật vật của mình, cô vội vàng sửa sang lại quần áo trên người.

Đợi đến khi cô sửa sang xong, Bùi Dục Ngôn cũng đã đứng lên, anh không mặc áo khoác, trên người chỉ có một chiếc áo len đơn giản, nhìn giống như không hề bị lạnh.

Bầu không khí có chút ngưng trệ, Lục Thanh Du không biết phải đối mặt với tình hình này thế nào, đầu óc của cô có chút hỗn loạn, mà Bùi Dục Ngôn lại không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn cô.

Cô giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, cắn cắn môi, nhanh chóng nhìn về phía Bùi Dục Ngôn nói: “Em… Em muốn về nhà.”

Bùi Dục Ngôn từ chối thẳng thừng: “Ngủ ở đây đi!”

Cô khẽ phản bác: “Em không muốn.”

Bùi Dục Ngôn cũng không biết suy nghĩ thứ gì, đột nhiên lên tiếng hỏi cô: “Ngày mai em muốn đi gặp Tịch Nhất sao?”

“Tất nhiên là em muốn đi gặp anh ấy!” Lúc này Lục Thanh Du đã bình tĩnh lại, cô đương nhiên là muốn đi gặp Tịch Nhất, cô nên đích thân nói lời xin lỗi với anh ta.

Không cần biết vì sao Bùi Dục Ngôn lại đối với cô như vậy, nhưng cô cũng không thể tiếp tục thản nhiên hẹn hò với Tịch Nhất.

“Rất tốt.” Bùi Dục Ngôn nở nụ cười.

Lục Thanh Du cảm thấy, anh cười còn đáng sợ hơn so với việc anh không cười.

“Đêm nay em ngủ ở đây, nếu không ngày mai đừng nghĩ đến việc đi gặp Tịch Nhất!”

Anh vứt xuống câu nói này, sau đó xoay người đi đến phòng tắm.

Lục Thanh Du biết, anh nói được thì làm được, mặc dù hôm nay anh có chút kỳ lạ, nhìn cũng có chút nguy hiểm, nhưng thực chất bên trong con người cô vẫn tin tưởng anh, nên cô lựa chọn ở lại.

Bùi Dục Ngôn tắm nước lạnh trong phòng tắm, thân thể dần dần bình tĩnh lại, sắc mặt càng trở nên kiên định.

Trước kia anh không nhìn nổi nhất chính là những tên tiểu tử thúi kia cứ lắc lư bên người Lục Thanh Dung, chứ đừng nói đến việc bây giờ anh đã hiểu rõ lòng mình, Lục Thanh Du muốn đi gặp Tịch Nhất, vậy cần phải trả giá đắt mới được.



Bùi Dục Ngôn tắm rửa xong đi ra, lại lấy một chiếc áo choàng tắm của mình đưa cho Lục Thanh Du: “Đi tắm rửa.”

Anh vừa tắm rửa xong, trên người còn dính nước, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Lục Thanh Du nhìn anh một cái, ôm áo choàng tắm từ từ đi vào trong phòng tắm.

Tiến vào phòng tắm, cô mới thở dài một hơi.

Áo tắm của Bùi Dục Ngôn quá dài so với cô, suýt chút nữa thì chạm đất.

Cô đứng trước gương che mặt mình, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra tối này, trong lòng cô có cảm giác không được chân thực.

Anh vậy mà lại chủ động hôn cô, anh không ghét cô sao?

Nói cách khác, lúc trước ở thành phố T, cô hôn anh, anh cũng không tức giận?

Vậy…

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói có vẻ hơi mất kiên nhẫn của Bùi Dục Ngôn: “Vẫn chưa tắm xong sao?”

“Được rồi.” Lục Thanh Du lên tiếng, sau đó mở cửa muốn đi ra ngoài.

Thân thể cao lớn của Bùi Dục Ngôn ngăn ở trước cửa phòng tắm, nhìn cô với ánh mắt không rõ hàm ý, cô không dám đối mắt với anh, nhưng cũng không ra được, liền ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nhường đường một chút!”

Cô vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn đang ướt nước, chiếc áo tắm rộng bao lấy thân gầy yếu của cô.

Trước kia anh chỉ coi Lục Thanh Dung là em gái, cầm tay cô, ôm cô, anh cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, nhưng thỉnh thoảng trong lòng sẽ có chút khác lạ, nhưng cũng không giống như bậy giờ.

Anh nghiêng người lùi sang một bên, Lục Thanh Du vội vàng đi tới, không ngờ lại bị anh bắt lấy.

Không đợi cô nói chuyện, Bùi Dục Ngôn liền đưa tay chỉ vào một căn phòng, nói với cô: “Ngủ ở căn phòng này, đừng có chạy lung tung.”

Lục Thanh Du phát hiện nơi anh chỉ là phòng ngủ chính, hơi nghi ngờ hỏi anh: “Anh thì sao?”

“Không cần phải để ý đến anh.” Bùi Dục Ngôn nói xong, liền xoay người đi xuống lầu.

Lục Thanh Du thở dài trong lòng một hơi, tiến vào trong phòng ngủ, nghĩ vẫn cảm thấy có chút không yên tâm liền đi đến và khóa trái cửa lại.

Có quá nhiều chuyện xảy ra vào tối nay, trong đầu cô đang hỗ loạn, lúc đầu tưởng là sẽ không ngủ được, không ngờ nhắm mắt không lâu liền ngủ say.

Bùi Dục Ngôn ở dưới lầu hút được nửa bao thuốc, vào phòng tắm rửa mặt sau đó mới đi đến phòng ngủ, anh đưa tay cầm vào tay nắm cửa, lúc này mới phát hiện ra là cánh cửa bất động.

Khóa rồi?

Anh câu môi, cô nhóc này vẫn còn quá nón, cho rằng một cách cửa là có thể chặn anh lại? Cũng không nghĩ một chút xem anh làm cái gì?

Anh dễ dàng mở cánh cửa ra, một góc của căn phòng còn một chiếc đèn tường phát sáng, mượn ánh đèn, anh có thể trông thấy một bóng người nằm trên giường.

Trở tay đóng cửa lại, anh từ từ đi về phía bên giường.

Ở chỗ này của anh không có quần áo để Lục Thanh Dung có thể mặc được, cô chỉ có thể mặc áo choàng tắm đi ngủ, có vẻ như ngủ rất say, lộ ra vẻ ngoan ngoãn và bình thản.

Bùi Dục Ngôn nhìn vào cô với ánh mắt sáng rực trong chốc lát, sau khi tắt đèn tường, liền nằm lên giường.

Anh kéo Lục Thanh Du vào trong ngực, dễ dàng cởi áo choàng tắm trên người cô ra.

Lục Thanh Du mới ngủ không được sâu giấc, bị Bùi Dục Ngôn sờ một cái như vậy, rất nhanh liền tỉnh lại.

Đầu tiên cô giật mình giãy dụa muốn đứng lên, Bùi Dục Ngôn trầm thấp lên tiếng: “Là anh, đừng nhúc nhích.”

Giọng nói của anh khàn khàn, hô hấp nặng nề và nóng bỏng, anh nhanh chóng bắt được đôi môi của cô, vội vàng hôn cô.

“Ưm… Anh làm… Cái gì…” Lục Thanh Du sợ hãi, cô không biết tại sao Bùi Dục Ngôn lại đột nhiên như vậy.

Lúc này Bùi Dục Ngôn đã không có khả năng dừng lại, anh nằm trên người cô, khống chế hai tay cô, tinh tế hôn cô, sau vài giây anh mới thở hổn hển nói từng chữ: “Em… nói… xem?”

Trạng thái khó nói của hai người lúc này vốn đã khiến cho Lục Thanh Dung xấu hổ muốn chết, Bùi Dục Ngôn lại càng khiến cô thẹn quá hoá giận: “Anh câm miệng!”

Bùi Dục Ngôn rất nghe lời im miệng lại, khẽ cắn cổ của cô, chậm rãi hôn, Lục Thanh Du chưa bao giờ tiếp xúc da thịt với một người đàn ông, làm sao chịu được những nụ hôn của anh như vậy.

Bùi Dục Ngôn cảm thấy phản ứng của cô thật sự vô cùng đáng yêu, nếu anh biết sớm như vậy thì đã không nỡ đem cô giao cho người đàn ông khác, anh hoàn toàn có thể sớm hơn một chút thực hiện quyền lợi của mình, khi cô trưởng thành cô thể ăn luôn cô, miễn cho lãng phí vài năm như vậy.

Tuy rằng đã nhiều năm Bùi Dục Ngôn chưa từng có phụ nữ, nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông, đối phó với Lục Thanh Dung cũng dư sức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,559
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 824


CHƯƠNG 824: VÌ YÊU EM

Ấn tượng của tối nay đối với Lục Thanh Du chính là, ban đầu rất đau, cuối cùng cô cũng không biết, vì cô đã bị ngất đi.

Lục Thanh Du trực tiếp ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau.

Lúc tỉnh lại, toàn thân đau đến không chịu được.

Chuyện tối hôm qua cô nhất thời không nhớ rõ, chỉ biết cô và Bùi Dục Ngôn ở cùng nhau.

Nương theo một tiếng “Kẹt kẹt” vang lên, cửa phòng bị đẩy ra.

Lục Thanh Du sửng sốt một chút, liền kéo chăn lên che lại, giả vờ ngủ.

Bùi Dục Ngôn vừa vào cửa đã nhìn thấy động tĩnh trên giường, anh đặt đồ ăn trong tay sang một bên, ngồi xuống bên giường, một lúc lâu sau mới nói: “Không đói bụng sao?”

Người trên giường không có động tĩnh.

Anh cũng không nói thêm, đứng dậy mở đồ ăn ra, mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp căn phòng, người trên giường rốt cục cũng có một chút động tĩnh.

Bùi Dục Ngôn cố nén cười, nói: “Dậy đi, anh biết em đã tỉnh, anh lấy quần áo tới cho em!”

Lúc này Lục Thanh Du rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, ôm chăn mềm ngồi dậy: “Anh đến nhà em?”

Bùi Dục Ngôn nhìn sắc mặt hồng hào của cô, cảm thấy yên tâm một chút, nhẹ giọng giải thích: “Anh đến chỗ của Giai Kỳ lấy cho em!”

Lúc này Lục Thanh Du mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy xấu hổ.

Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Dục Ngôn một chút, sau đó nói: “Anh đi ra ngoài một chút.”

Bùi Dục Ngôn cũng không hề liếc mắt nhìn cô, làm như không nghe thấy, chỉ đưa túi xách trong tay đặt lên giường, sau đó quay lưng về phía cô và ngồi xuống ghế salon.

Lục Thanh Du cắn môi, trốn ở trong chăn cầm quần áo mặc vào, chậm chạp lề mề ngồi xuống phía đối diện anh.

“Ăn cơm.” Bùi Dục Ngôn đưa đổ ăn đã được mở ra đẩy đến trước mặt cô, lại đưa một bát canh cho cô: “Uống canh trước đi!”

Anh cũng không coi trọng việc uống canh trước khi ăn cơm, nhưng vì cô gái nhỏ nên vẫn chú ý hơn một chút.

Lục Thanh Du đưa tay nhận lấy, trong lòng đang có rất nhiều suy nghĩ muốn nói ra, nhưng vẫn ăn cơm trước đã.

Ăn uống xong cô mới nhận ra là đã gần đến xế chiều, Tịch Nhất đã gửi địa chỉ quán cà phê tới.

Bùi Dục Ngôn nhìn cô đã lén lút đọc tin nhắn, anh nói: “Muốn đi gặp Tịch Nhất đúng không, anh sẽ đưa em đi!”

Lục Thanh Du không tin anh lại có lòng tốt như vậy, liền nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.

Bùi Dục Ngôn bị cô nhìn như vậy, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn giải thích một câu: “Em đi gặp anh ta, chỉ cho em năm phút, nói xong thì đi ra.”

Lục Thanh Du nghe anh mới là có quỷ.



Trong quán cà phê, Tịch Nhất dường như đã đợi từ rất lâu.

“Thật ngại quá, em tới chậm.” Lục Thanh Du áy náy nói.

“Không sao.”

Tịch Nhất dịu dàng lịch sự, cũng giống như lần đầu gặp mặt.

“Không cần phải áy náy với anh, thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy anh Bùi, anh đã biết anh ta thích em, chỉ là không biết vì sao hai người lại không ở bên nhau!” Tịch Nhất mang theo nụ cười trên mặt: “Nhưng bây giờ xem ra, anh ta hình như đã tỉnh ngộ!”

“A?” Lục Thanh Du có chút mờ mịt.

Tịch Nhất vẫn cười: “Anh sẽ kể cho em một câu chuyện cũ!”

Lục Thanh Du gật đầu, yên lặng nghe.

Tịch Nhất có một người bạn gái thanh mai trúc mã, anh vốn là một người gò bó theo khuôn phép, nhưng vào năm tốt nghiệp cấp hai lại lén lút yêu sớm, hai người cùng nhau lên học cấp ba, cùng ra nước ngoài du học, mãi đến năm thứ hai thì có một vụ tai nạn ô tô, khiến anh ta và người bạn gái đầu tiên âm dương cách biệt.

Loại chuyện cũ thế này, từ nhỏ đến lớn Lục Thanh Dung đều xem vô số lần trên TV, cũng không ly kỳ hay mới lạ.

Nhưng chuyện này lại xảy ra trên người của người mà cô quen biết, khiến tâm trạng của cô rất nặng nề.

“Năm đó bọn anh chuẩn bị về nước đính hôn, ngay cả việc sau khi tốt nghiệp đại học chuẩn bị tổ chức hôn lễ ở đâu, thậm chí quyết định muốn sinh bao nhiêu đứa con, những chuyện này đều đã được lên kế hoạch.” Tịch Nhất rốt cục cũng không còn cười nữa, trên mặt của anh còn có chút đau buồn nhàn nhạt.

“Tính cách của em rất giống cô ấy, nhưng cũng không phải vì em giống cô ấy nên anh mới muốn thử ở bên em, anh biết rõ hơn bất cứ ai rằng cô ấy đã không còn ở đây nữa, anh muốn có một cơ hội để bắt đầu lại lần nữa, dù sao người sống thì vẫn phải sống!”

Chỉ với vài câu rất đơn giản, Lục Thanh Du đã khóc không thành tiếng.

Tịch Nhất cầm giấy khăn đưa cho cô: “Anh nói những điều này, không phải vì muốn em khóc, trở về anh Bùi có thể sẽ đánh anh!”

Lục Thanh Du nhận tờ khăn giấy, chỉ lắc đầu.

Ngày đó lúc Lục Tử Uyên nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta, anh ta đã muốn từ chối, nhưng nghĩ đến sự mong đợi của ba mẹ, anh ta vẫn đồng ý.

May mắn là, Lục Thanh Du và cô ấy có chút giống nhau, tính cách giống, nhưng anh lại biết rất rõ ràng Lục Thanh Du không phải cô ấy.

Giữa đường lại bị Bùi Dục Ngôn cắt đứt.

Anh ta biết Bùi Dục Ngôn, tuổi trẻ tài cao, rất ưu tú.

Bùi Dục Ngôn thích Lục Thanh Du, anh ta liếc mặt một cái là có thể nhận ra được, vậy nên lúc đó cũng không dây dưa quá nhiều, sau đó Lục Tử Uyên bị thương, anh ta phát hiện Lục Thanh Du không còn ở bên Bùi Dục Ngôn nữa, mặc dù không biết nguyên nhân trong đó là gì, nhưng anh ta quyết định thử một lần.

Anh ta tự nhủ, không thử một lần làm sao biết bản thân không thể bắt đầu lại một đoạn tình cảm mới?

Nhưng anh ta vẫn chưa kịp bắt đầu, Bùi Dục Ngôn đã cắt ngang giữa chừng.

Hôm qua sau khi đi xem phim một mình, anh ta lại đến trước phần mộ của cô ấy đợi đến đêm khuya mới về nhà.

Xây dựng gia đình, kết hôn sinh con chuyện bình thường của cuộc sống, mà anh ta, có thể không chọn loại cuộc sống bình thường này.

Trăm năm sau, anh ta vẫn có thể sạch sẽ bình thản xuống dưới gặp cô ấy, cả đời gặp được một người có tình cảm chân thành với mình, anh ta đã rất mãn nguyện rồi!



Bùi Dục Ngôn chờ ở bên ngoài vô cùng sốt ruột, khi anh nhịn không được muốn xông vào quán cà phê thì đã thấy Tịch Nhất đi ra.

Tên nhóc này, coi như anh ta biết điều.

Tịch Nhất gật đầu với anh, sau đó mỉm cười rời đi.

Anh đi vào, lúc này mới nhận ra Lục Thanh Du đang gục xuống bàn khóc, còn khóc rất thương tâm.

Chết tiệt! Vừa rồi anh nên đánh cho tên Tịch Nhất đáng chết kia một trận.

Anh nhịn sự thô bạo trong lòng xuống, đi qua kéo cô vào trong ngực, khẽ hỏi cô: “Sao vậy? Sao Tịch Nhất lại bắt nạt em rồi?”

Lục Thanh Du kéo quần áo của anh thút tha thút thít nói: “Tịch Nhất thật đáng thương… U u u…”

Bùi Dục Ngôn nắm chặt nắm đấm, anh vẫn muốn đánh Tịch Nhất.

Quay lại xe, cảm xúc của Lục Thanh Du đã dần ổn định lại, Bùi Dục Ngôn vửa khởi động xe ở bên cạnh, vừa không yên tâm thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.

Đột nhiên, Lục Thanh Du hỏi anh: “Em rất thích anh, anh có thích em không?”

“Cái … Cái gì?” Bùi Dục Ngôn rất hiếm khi nói lắp bắp.

Bị thổ lộ một cách đột ngột, anh là một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, vậy mà lại căng thẳng giống như một thanh niên.

Cô chậm rãi kể lại chuyện cũ của Tịch Nhất cho Bùi Dục Ngôn, cuối cùng, cô hỏi: “Em cảm thấy Tịch Nhất thật đáng thương, bây giờ đến ngay cả việc muốn gặp bạn gái của anh ấy một chút mà anh ấy cũng không gặp được!”

Bùi Dục Ngôn liếc cô một cái, khởi động xe, lái về phía quân khu.

“Không phải anh nghỉ làm sao?” Lục Thanh Du khó hiểu hỏi anh.

Bùi Dục Ngôn đưa một tay ra, chụp lấy cái đầu nhỏ của cô hôn một cái, nói: “Đi viết báo cáo, xin kết hôn.”

Lục Thanh Du mờ hồ: “Kết hôn với ai?”

“Đương nhiên là với em, cô nhóc ngốc nghếch!” Bùi Dục Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ một cái vào trán cô.

“Anh…”

Lục Thanh Du còn muốn nói gì nữa, đã bị Bùi Dục Ngôn ngắt lời.

“Lục Thanh Du, em nghe đây, những lời này anh chỉ nói một lần, thân phận của anh rất đặc biệt, trước kia đã từng quen mấy người bạn gái, nhưng đều nhanh chóng chia tay, sau này lại bận rộn rất nhiều công việc, không có tâm trạng yêu đương, chúng ta đã hiểu rõ nhau đủ nhiều, anh cảm thấy kết hôn việc kết hôn bây giờ cũng không phải kích động, anh lớn hơn em mười một tuổi, nhìn em lớn lên, hiểu rõ em hơn so với cả ba mẹ em, trước kia anh quả thật chỉ coi em là em gái, nhưng muốn anh giao em cho một người đàn ông khác, vậy cũng không thể nào, vì anh muốn ở bên em, vì yêu em, muốn cùng em sống thật lâu dài bên nhau!”

Lục Thanh Du chỉ chỉ vào mình: “Anh yêu em?”

Bùi Dục Ngôn lặng lẽ đảo mắt qua, lạnh lùng nói: “Không yêu.”

“Em đều nghe được, anh nói yêu em!” Lục Thanh Du trực tiếp nhào tới.

“Làm gì vậy, anh đang lái xe!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,559
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 825: (Hoàn)


CHƯƠNG 825: CHƯƠNG CUỐI – CÔ BÉ TÊN LÀ TÔ ÁNH NGUYỆT, EM GÁI CỦA CON (TOÀN VĂN HOÀN)

“Trần Minh Tân, cậu chờ tôi một chút!”

Giọng nói từ phía sau truyền đến có chút quen thuộc, Trần Minh Tân dừng chân, quay đầu nhìn lại, người con trai trước mặt vóc dáng thấp hơn so với anh một chút, giống như bạn cùng lớp với anh, nhưng anh không nhớ tên là gì.

“Ngày mai trong lớp tổ chức hoạt động, cậu thật sự không đến tham gia sao?”

“Không đi.” Trần Minh Tân lắc đầu, lúc này anh mới nhớ ra người này là ai, là lớp trưởng trong lớp.

Anh chuyển trường tới đây được hơn nửa năm, đơn độc một mình, không quen với bạn học trong lớp, nhưng Trần Lê nói anh không nên quá lạnh nhạt, phải biểu hiện thân thiện một chút.

Anh suy nghĩ một lát, sau đó giải thích với lớp trưởng: “Ngày mai trong nhà có việc, thật xin lỗi.”

“Vậy à, không sao!” Lớp trưởng lắc đầu liên tục, dáng vẻ cười cười hoàn toàn không tức giận.

Tính tình Trần Minh Tân nổi tiếng lạnh lùng, nhưng cũng không phải loại không có tình người kia, chỉ là rất ít nói, có bạn học nói chuyện với anh, anh cũng sẽ đáp lại, tìm anh hỏi một chút anh cũng sẽ giải đáp, rất lịch sự, cũng rất thông minh, trong lớp mọi người đều rất thích anh, nhưng không có ai có thể hòa đồng với anh.

“Tạm biệt.”

Trần Minh Tân nói xong, liền quay người đi về hướng cửa trường học.

Thiếu niên mười bốn tuổi, chính là độ tuổi đang phát triển, thân hình đã cao đến 1m75, áo sơ mi trắng bị gió thổi qua, dán vào người, lộ ra thân hình gầy yếu.

Những người xung quanh đều vội vàng, chỉ có mình anh không vội đi về phía nhà mình.



Lúc về đến nhà, Trần Lê đang nấu cơm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Lê biết là anh trở về, liền hướng phía ngoài hô lên: “Minh Tân trở về rồi, lập tức có thể ăn cơm, ăn xong rồi hãy đi làm bài tập!”

“Ừm.” Trần Minh Tân lên tiếng, và đeo cặp sách vào trong phòng mình.

Anh đi theo mẹ đến thành phố Vân Châu gần một năm nay, mẹ cũng không bận rộn như trước đây, có thời gian nấu cơm cho anh, điều này cũng rất tốt.

Thay xong quần áo đi ra, Trần Lê đã chuẩn bị xong đồ ăn.

“Mẹ, không cần chờ con, mẹ ăn trước đi!” Trần Minh Tân ngồi xuống trước bàn ăn, trong mắt hiện lên một chút ý cười.

“Cũng chỉ có hai người chúng ta ăn cơm, chờ một chút cũng không sao.”

Trần Lê vừa nói chuyện, vừa gắp thức ăn cho anh, Trần Minh Tân bưng bát nhận lấy.

Cuối cùng, Trần Lê giống như nhớ tới điều gì đó: “Con còn nhớ chuyện trước đó mẹ đã từng nói qua với con không?”

Trần Minh Tân đáp: “Nhớ rõ, ngày mai trong lớp tổ chức hoạt động, không tham gia cũng không sao.”

“Để mẹ cho con xem qua ảnh chụp em gái trước đã!” Trần Lê thần thần bí bí đứng dậy trở về phòng.

Trần Minh Tân đặt đũa xuống, chờ Trần Lê đi ra.

Anh biết Trần Lê đang yêu đương, đối phương có một người con gái chín tuổi, nếu như bọn họ kết hôn, anh sẽ có thêm một cô em gái nhỏ.

Trần Lê nhanh chóng trở ra, bà đưa ảnh chụp cho Trần Minh Tân, vẻ mặt chờ mong: “Có phải rất đáng yêu không?”

Trần Minh Tân nhận bức ảnh, chăm chú nhìn lại.

Trên tấm ảnh là một cô bé mặc chiếc váy công chúa màu hồng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trong tay còn ôm một con búp bê vải, đôi mắt sáng cong lên nhìn vào ống kính cười cười, nhìn rất ngoan ngõan và xinh đẹp.

Anh đưa tay chạm vào mặt cô bé một cái, cô em gái này rất xinh đẹp.



Gần trưa ngày hôm sau, Trần Lê đưa anh ra ngoài.

Ngồi ở trong xe, nghe Trần Lê liên miên lải nhải nói rất nhiều, anh cảm thấy có đôi khi mẹ giống như một đứa trẻ, nói quá nhiều, hơn nữa lại có chút nhàm chán.

Nếu không cũng sẽ không kéo anh đến nhìn lén em gái nhỏ.

Trần Lê cũng rất bất đắc dĩ, bản thân bà rõ ràng là một người nói nhiều, tại sao sinh con trai ra lại cứ lạnh lùng như vậy?

Hai người đứng ở cổng trường tiểu học đợi một lúc, chờ đến giờ tan học buổi trưa, Trần Lê kéo anh đứng ở đằng sau một gốc cây gần cổng, chờ em gái nhỏ kia tan học.

Người nhìn thấy em gái nhỏ trước tiên chính là anh.

Cô còn đáng yêu hơn cả trong bức ảnh, đeo một cái cặp sách có họa tiết con mèo ngoan ngoãn đứng ở cổng trường học, giống như đang chờ ai đó.

Anh kéo Trần Lê, chỉ về phía em gái nhỏ nói: “Là người kia sao?”

Trần Lê thuận theo hướng anh chỉ nhìn sang, đôi mắt sáng lên: “Chính là cô bé, cô bé tên là Tô Ánh Nguyệt, em gái của con, nhưng Tô Chí gọi cô bé là Nguyệt Nguyệt, chúng ta cũng có thể gọi cô bé như vậy!”

Cũng không lâu lắm, một chiếc xe ô tô màu đen lái tới, một người đàn ông lịch lãm bước xuống xe, ông ta ngồi xổm trước mặt Tô Ánh Nguyệt, nói vài câu gì đó rồi đưa cô lên xe.

Người đàn ông kia, anh biết, tên là Tô Chí, là bạn trai của mẹ.

Những năm này, có rất nhiều người theo đuổi mẹ, nhưng đa phần đều không vừa ý, bà và Tô Chí, cũng không thể nói là ai theo đuổi ai, chính là nước chảy thành sông?

Dù sao, anh cũng không hiểu nhiều lắm.



Trường tiểu học của Tô Ánh Nguyệt cách trường trung học của anh không xa, ở giữa cách một con đường, có đôi khi nhàm chán, anh sẽ đi vòng qua nhìn cô một cái.

Cô và anh không giống nhau, ở trong trường dường như cô rất được hoan nghênh, cho dù là bé trai hay bé gái đều yêu thích và chơi đùa với cô.

Anh hơi lo lắng, nếu sau này em gái cảm thấy anh nói quá ít, không muốn chơi đùa với anh thì phải làm sao?

Vấn đề này vẫn luôn khiến anh bận tâm, anh là người luôn sống hướng nội, sẽ không mở miệng nói người khác, cũng chỉ có thể kìm nén, mãi cho đến khi Trần Lê và Tô Chí thảo luận việc đưa theo hai đứa con của hai nhà cùng nhau đi ăn cơm.

“Minh Tân, mẹ và chú Tô của con đã bàn bạc, ngày mai là thứ bảy, mấy người chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm, cũng coi là chính thức gặp mặt, nhưng tối nay có thể mẹ không có thời gian nấu cơm cho con, mẹ phải đi tham gia một bữa tiệc với chú Tô của con, mẹ đã gọi một chút thức ăn bên ngoài về cho con, con ăn tạm một chút…”

Trần Minh Tân bất đắc dĩ nói: “Con biết rồi, mẹ mau đi đi!”

Anh đã mười bốn tuổi, cũng chỉ có mẹ vẫn cứ coi anh là một đứa trẻ không hiểu gì.

Sau này khi nhớ lại vô số lần, anh đều hi vọng mình có thể buông thả một lần, để mẹ nấu cơm cho anh mà giữ bà lại, không cho bà đi tham gia bữa tiệc kia.

Sau khi ăn cơm xong anh liền đi ngủ, nửa đêm anh nghe thấy phía ngoài có tiếng người nói chuyện, nên bị đánh thức.

Anh tiện tay cầm một cái đèn bàn, đến mở cửa, thì nhìn thấy bên ngoài rất nhiều vệ sĩ đang mặc quần áo chỉnh tề đứng đó.

Lúc này, bên ngoài lại có một người đàn ông đi đến, các vệ sĩ đều nhường đường.

Người đàn ông mặt mũi lạnh lùng, cung kính cúi người: “Cậu Minh Tân, tôi là Trần Chính, ngài bá tước phái tôi đến đón cậu!”

Trần Minh Tân không biết ông ta, nhưng anh rất nhạy cảm nhận ra điều gì đó, giọng nói đã hơi run lên: “Mẹ tôi đâu?”

“Xin nén bi thương.”

Anh hiểu được ý trong lời nói của Trần Chính, lúc này đôi mắt đỏ lên, không dám tin những lời ông ta nói: “Tôi muốn gặp mẹ tôi!”

“Tiểu thư đã qua đời, cậu Minh Tân xin hãy nén bi thương!” Trần Chính nói xong, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh đưa mắt ra hiệu một cái, có người tiến lên bắt lấy Trần Minh Tân, cưỡng chế mang anh đi ra ngoài.

Sức lực của anh căn bản không đủ để phản kháng, dười tình thế cấp bách, anh nói: “Tôi muốn gặp chú Tô!”

“Tô Chí sao?” Trần Chính nhíu màu nói: “Hắn ta chính là hung thủ, đã bị bắt, mọi chuyện sau đó chúng tôi sẽ xử lý, cậu Minh Tân chỉ cần theo chúng tôi quay về nước J là được!”

Phản ứng đầu tiên của Trần Minh Tân chính là phản bác: “Không thể nào!”

Nhưng cũng không có ai quan tâm đến anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom