Cập nhật mới

Dịch Full Ông Xã À, Chia Tài Sản Nào!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Đi được một lúc thì cũng đã thấm mệt nên Thẩm Lạc Ngưng và Âu Mạc Thiên Hạ ngồi nghỉ một lát.

Thật ra Âu Mạc Thiên Hạ cũng không nhỏ hơn bao nhiêu tuổi là mấy khi so với Thẩm Lạc Ngưng nên nếu người người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ cách nhau 1 đến 2 tuổi thôi.

Âu Mạc Thiên Hạ liếc ngang liếc dọc xem có gì thú vị mà mình bỏ sót không, khi lia đến một thứ Âu Mạc Thiên Hạ tròn mắt ngạc nhiên quay qua nói với Thẩm Lạc Ngưng:
" Chị dâu chị dâu nhìn kìa!" Âu Mạc Thiên Hạ chỉ tay về phía xa.

Thẩm Lạc Ngưng nhìn qua hướng mà Âu Mạc Thiên Hạ chỉ thì đôi mắt cũng tròn xoe nhìn
Thật sự đây là sự thật sao?
Đó là một ngôi nhà!
Vãi! Ở trên đỉnh núi mà cũng có nhà sao?
Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng nhìn nhau có cùng suy nghĩ là phải đến đó kiểm tra thử xem có gì thú vị không.

Vậy nên hai người nhanh chóng đứng dậy đi về hướng đó.

Nhìn sơ căn nhà này cũng đã lâu rồi cho nên rất có thể người ở đây cũng không còn trẻ nữa
Thẩm Lạc Ngưng tay run run gõ vào cái cửa " Có ai ở trong không ạ?"

Trả lời cho câu hỏi của cô là sự im lặng vậy nên hai tụi cô rất gan dạ mà đẩy cửa vào
Thì ra cửa không khóa!
Ở bên trong cũng không quá bự, nhưng nhìn rất ấm cúng và cũng không giống bị bỏ hoang.

Âu Mạc Thiên Hạ cùng Thẩm Lạc Ngưng đi vào bên trong.

Âu Mạc Thiên Hạ tỏ ra sợ sệt nắm lấy vạt áo của Thẩm Lạc Ngưng còn Thẩm Lạc Ngưng thì lại không tỏ ra sợ hãi mà bước vào rất tự tin.

Mà lí do vì sao cô không sợ là vì cô đã đến một lần rồi nên chết thêm lần nữa cũng đâu có sao.

Những người đã từng trải qua giống cô thì sẽ hiểu.

Bên trong mọi thứ cũng rất sơ sài nhìn mà cô cứ tưởng đây là đồ dùng ở nguyên thủy và bọn cô đã xuyên về quá khứ rồi đấy.

Nhưng chắc cũng khó lắm do cô đã xuyên về hai năm trước không lẽ lại xuyên về thời cổ đại nữa à?
Thẩm Lạc Ngưng đi qua đi lại nghiên cứu biết vào nhà người khác là không đúng nhưng sự tò mò đã lấn át lí trí của cô rồi.

Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng định đi ra nhưng vừa quay lại đã thấy một người đứng đó từ lúc nào.


" Các người là ai?" Một chàng trai có khuôn mặt đẹp trai lên tiếng trong nghe giọng chắc có lẽ rất tức giận.

Mà không tức giận mới lạ tự nhiên khi không lại có người vào nhà mình mà.

Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng lùi từ từ về phía sao tạo cơ hội cho chàng trai đó lấn át
"Tôi hỏi một lần nữa các cô là ai?" Chàng trai đó như không kiềm chế nổi cảm xúc gằn từng chữ.

" Chúng! tôi là người đi du lịch nhưng lại bị lạc đường cho nên mới tìm chỗ có nhà ở để cầu cứu" Thẩm Lạc Ngưng nói đại một lí do biết là đột nhập vào nhà của người khác là sai nhưng tự nhiên trong rừng lại có một ngôi nhà ai mà chẳng tò mò.

" Thật không?" Chàng trai đó vẫn không hết nghi ngờ các cô.

" Thôi mà Hiên chắc là do họ đi du lịch lạc đường thôi mà không cần làm quá như vậy" Cô gái bên cạnh lên tiếng.

Mà giờ mới để ý đến cô gái kế bên luôn do thấy khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông kia mà bọn cô không chú ý đến những thứ xung quanh
Cô gái này nhìn rất trẻ mà còn xinh đẹp nữa đẹp theo kiểu đầm thấm dịu dàng.

Cô là con gái mà nhìn còn mê huống chi là đàn ông nhỉ?
" Đúng đó đúng đó chị gái xinh đẹp chị nói đúng rồi! Tụi em không hề cố ý vào đây đâu ạ nhưng chủ nhà đã về vậy nên em xin cáo lui ạ" Nói rồi Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng định chuồn đi trước.

Nếu về trễ quá thì chắc chắn bọn cô sẽ không yên với Âu Mạc Thiên Vũ nhưng nếu còn ở đây lâu quá thì chắc chắn cái tên có khuôn mạt dữ tợn này sẽ tha cho bọn cô vậy nên bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ chuồn là thượng sách.

Nhưng chưa đi được mấy tiếng thì giọng cậu trai trẻ đó vang lên " Đứng lại!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng bị gọi lại mà chán toát mồi hôi hột
Hai người cũng quay lại, gượng cười Thẩm Lạc Ngưng hỏi" Có chuyện gì nữa đại ca?"
" Các cô thật sự bị lạc à?" Chàng trai đó vẫn hỏi câu hỏi đã nghi hoặc trong đầu.

Má ơi!
Cô cứ tưởng là chuyện gì nếu cô nói phải thì sao mà nói là cố ý đi vào nhà thì cái tên này có xử bọn cô luôn không?
" Tất nhiên là phải rồi!" Âu Mạc Thiên Hạ chắc nịch nói.

Chàng trai suy ngẫm một chút lên tiếng" Vậy các cô ở lại đây đi xíu tôi đưa các cô về!"
" Hả?" Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng trợn tròn mắt nhìn cái tên hồi nãy muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Cô gái bên cạnh phì cười lên tiếng " Hiên đã nói vậy thì hai người ở lại đây đi" Nói rồi cô gái bước vào lục lội trong phòng bếp chắc là muốn nấu gì cho tụi cô ăn đây mà.

Chàng trai đó vẫn đứng chưng bộ mặt ở đó khiến hai cô bất lực không biết làm gì nên mau chóng chạy vào phụ cô gái kia.

Ngồi nói chuyện một lúc thì cô mới biết hai người này là chị em ruột chán cuộc sống quá đầy đủ nên kéo nhau lên đỉnh núi sống.

Nhìn khuôn mặt cách nói chuyện cũng biết đây thuộc loại tiểu thư thiếu gia rồi.


Đúng là suy nghĩ của người giàu thật khác biệt!
Cô chị tên là Mỹ Anh lớn hơn tụi cô 3 tuổi còn thằng em trai tên là Hạo Hiên lớn hơn Âu Mạc Thiên Hạ 1 tuổi.

" Lúc nãy hai đứa đừng để ý thằng bé nhá do từ nhỏ tính tình nó đã vậy rồi" Mỹ Anh giải thích.

Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng cười cười" Đâu có để ý đâu ạ nếu nhà ai bị người khác đột nhập mà chưa cho phép cũng hành xử như vậy thôi ạ, mà lỗi cũng do tụi em mà" Thẩm Lạc Ngưng vừa giúp Mỹ Anh vừa lên tiếng.

Âu Mạc Thiên Hạ nãy giờ chỉ ngồi lặt rau không cho ý kiến.

" À! hai đứa tên gì nãy giờ chị vẫn chưa biết tên hai đứa?"
" A! em tên là Lạc Ngưng còn đây là em chồng của em tên Thiên Hạ"
" Ui tên hai đứa hay thế! Mà là em chồng hả?"
" Vâng do hai đứa em thích thám hiểm nên lén chồng đi đấy ạ" Thẩm Lạc Ngưng làm bộ thẹn thùng nói.

Cũng đúng mà nhỉ hai tụi cô đi một mình nhưng đây không phải là trốn chồng.

" Em có chồng rồi à?" Mỹ Anh tiếc nuối hỏi.

" Vâng" trong lòng Thẩm Lạc Ngưng nghĩ nhưng sắp ly hôn rồi ạ.


Sau mấy tiếng đồng hồ thàn thuyên thì thức ăn cuối cùng cũng xong.

Dọn lên bàn ăn đã thấy Hạo Hiên ở trên bàn ăn.

Cái bản mặt của tên đó vẫn không ưa vào đâu được khiến Âu Mạc Thiên Hạ khó chịu.

Đúng là tên khó ưa!
Ngay lúc Âu Mạc Thiên Hạ đang lườm Hạo Hiên thì đột nhiên thắng ta cũng nhìn qua Âu Mạc Thiên Hạ khiến Âu Mạc Thiên Hạ giật bắn người thu lại ánh mắt đó.

Thẩm Lạc Ngưng thấy hết tất cả nhưng chỉ cười mỉm không nói gì hết.

" Xin hỏi có ai ở đây không?" một giọng nói quen quen vang lên khiến Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng lạnh sống lưng.

Hai tụi cô quay lại thì thấy khuôn mặt đẹp trai của Âu Mạc Thiên Vũ đang nhếch môi nhìn lại tụi cô.

Má! Lần này chắc chắn chết chắc rồi!
Sao tên này như âm hồn bất tán vậy Thẩm Lạc Ngưng thầm than.

" Anh là ai?" Hạo Hiên không hề biết tên này là ai đứng dậy hỏi.

Âu Mạc Thiên Vũ cười cười nhìn Thẩm Lạc Ngưng nói" Tôi là chồng của cô gái đang ngồi trên bàn kia kìa!"
Hạo Hiên và Mỹ Anh nhìn chầm chầm vào Thẩm Lạc Ngưng khiến cô toát mồi hôi hơn hồi nãy nữa.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Thẩm Lạc Ngưng gượng cười, giọng run run nói" Ông xã à, sao anh ở đây thế?"
Mỹ Anh với Hạo Hiên mới nhận ra rằng cô gái xinh đẹp này là vợ của chàng trai đang đứng trước mặt kia!
Âu Mạc Thiên Vũ nhướn mày tiến vào bên trong đi lại ngồi kế cô ôm vai nói" Đi tìm bà xã chứ đi đâu"
Để về xem anh xử cô như thế nào!
Thẩm Lạc Ngưng cười lạnh trong lòng.

hứ!
Cái gì mà đi tìm?
cô đây đâu có cần đâu!
Tạm biệt chị em nhà đó xong Thẩm Lạc Ngưng Âu Mạc Thiên Hạ và Âu Mạc Thiên Vũ ra về.

Trên đường đi không ai nói với ai câu nào.

Nhưng nói đúng hơn Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng không dám nói!
Khoảng một tiếng sau ba người cuối cùng cũng đã về đến nhà.

Trong khi đó Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng thì mặt xanh còn Âu Mạc Thiên Vũ thì mặt đen hơn cả đít nồi.

" Sao ba đứa nhìn mặt lạ thế?" mẹ chồng thấy ba người về thì đi lại.

Thẩm Lạc Ngưng nhìn mẹ chồng ánh mắt như muốn cầu cứu.


" Ba đứa đi đâu mà tới giờ mới về thế?" Âu Mạc Lãng Phong ba chồng cô lên tiếng.

Âu Mạc Thiên Vũ nhanh miệng lên tiếng" Lạc Ngưng và Thiên Hạ bị lạc đường nên phải tá túc trong nhà của người ta"
" Hả? Sao lại bị lạc đường.

Có bị làm sao không?" mẹ chồng cô lo lắng hỏi.

Âu Mạc Thiên Hạ cười hì hì :" Đâu có sao đâu bác.

Cũng may anh họ đến giải cứu hai tụi con kịp lúc"
Âu Mạc Thiên Vũ âm thầm liếc xéo Âu Mạc Thiên Hạ còn Thẩm Lạc Ngưng cũng nhìn Âu Mạc Thiên Hạ ánh mắt cũng không khá hơn
" Thôi ba đứa đi vào trong đi"
" Vâng" Âu Mạc Thiên Hạ và Thẩm Lạc Ngưng lên tiếng nhanh chóng chạy vụt vào.

Đi vào lều Thẩm Lạc Ngưng định lấy một bộ quần áo mới thay nhưng chưa kịp thì đã thấy bóng dáng Âu Mạc Thiên Vũ đi vào.

Nhìn thấy anh bỗng tay chân cô hơi run run nuốt từng ngụm nước bọt.

Đôi chân vô thức lùi lại phía sau nhưng không hề hay biết.

Âu Mạc Thiên Vũ nhếch môi nhanh chóng đi lại ôm cô vào lòng.


Hơi ấm từ cơ thể anh áp lên làn da của cô dù cách một lớp áo nhưng vẫn cảm nhận được độ nóng đó.

" Lúc nãy em còn cười nói vui vẻ lắm mà! Sao bây giờ khuôn mặt lạ thế?" Âu Mạc Thiên Vũ vừa nói bàn tay vừa chạm vào những chỗ không nên đụng.

Hành động đó khiến Thẩm Lạc Ngưng cứng người đỏ mặt nhìn Âu Mạc Thiên Vũ.

" Thiên Vũ này, đâu phải em muốn đâu! Chỉ là do em hơi tò mò giữa núi lại có nhà nên mới đi vào thôi em không hề cố ý!.

á!" Chưa nói hết câu Âu Mạc Thiên Vũ đã hôn sâu vào môi Thẩm Lạc Ngưng.

" Đừng! đừng bên ngoài có người đấy!" Thẩm Lạc Ngưng cố gắng nói.

" Cũng đâu có sao" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn không có ý định
Má!
Cái tên này hôm nay bị sao thế?
Tự nhiên làm vậy cô không biết chống cự làm sao luôn.

Nhưng cô và Âu Mạc Thiên Vũ sắp ly hôn rồi mà!
" Nhưng em và anh sắp ly hôn rồi mà?" Thẩm Lạc Ngưng nói với giọng chỉ có cô và Âu Mạc Thiên Vũ nghe thôi.

Vừa nghe xong câu đó mọi hành động của Âu Mạc Thiên Vũ đột nhiên ngừng lại như cả thế giới cũng dừng lại khiến cô có cảm giác rất nguy hiểm.

Một lúc sau Âu Mạc Thiên Vũ thả cô xuống đứng phắc dậy nói với giọng lạnh lùng" Xin lỗi, tôi không cố ý!" rồi đi ra khỏi lều
Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày nhìn bóng lưng của Âu Mạc Thiên Vũ trong lòng bỗng nhiên trùng xuống một cảm giác khó tả.

Cô nói sai gì sao?
Ly hôn thì cô nói ly hôn thôi làm gì mà thái độ dữ vậy?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


Thẩm Lạc Ngưng không quan tâm đến Âu Mạc Thiên Vũ lắm nghĩ anh ta muốn giận thì kệ anh ta cô đây mặc kệ!
Rồi đứng lên đi tắm.

Đến chiều mọi người lại súm nhau lại gần đống củi để nấu ăn như hôm qua nhưng hôm nay nhìn Âu Mạc Thiên Vũ không được tốt lắm mà Thẩm Lạc Ngưng cũng không khá hơn là bao.

Âu Mạc Thiên Hạ nhìn ra hai người này đang giận lẫy nhau nên cũng tìm cách khiến cho không khí bớt căng thẳng nhưng lại không được
Ở trên đây một hôm nên mấy thím của Âu Mạc Thiên Vũ đã thấy chán rồi.

Chủ yếu lên đây cũng chỉ là để ngấm cảnh rồi về nhưng không ngờ ở tới bây giờ nên bọn họ dự tính mai sẽ đi về dù gì xuống dưới đã muốn gãy chân rồi tiếp đó lại ngồi máy bay nên phải tranh thủ.

Ăn xong mọi người đi ngủ như hôm qua.

Thẩm Lạc Ngưng mang đầy tâm sự đi vào lều đã thấy Âu Mạc Thiên Vũ đã nằm trong lều cánh tay gác lên đầu mắt đã nhắm lại như đã ngủ.

Thẩm Lạc Ngưng đi vào định nằm xuống nhưng khựng lại khi thấy Âu Mạc Thiên Vũ không đấp chăn nên lòng thương sót của cô trổi dậy vì vậy đã tốt bụng tiện tay lấy chiếc chăn đắp cho Âu Mạc Thiên Vũ đang đắp thì một bàn tay nắm chặt tay cô lại.

Mà người đó không ai khác là Âu Mạc Thiên Vũ.

Anh chưa ngủ!

Chỉ là nhắm mắt lại nằm đó không.

Mặt Thẩm Lạc Ngưng méo xịu nhăn mặt nhìn bàn tay Âu Mạc Thiên Vũ bóp chặt tay mình.

Âu Mạc Thiên Vũ nãy giờ vẫn nhìn Thẩm Lạc Ngưng say đắm khiến Thẩm Lạc Ngưng ngượng đến đỏ mặt.

" Anh! anh mau buông tay tôi ra" Thẩm Lạc Ngưng nói.

Âu Mạc Thiên Vũ không buông tay Thẩm Lạc Ngưng ra mà còn nắm chặt hơn khiến tay cô đỏ lên.

Đúng là làm ơn mắc oán mà!
" Tại sao tôi phải bỏ?" Âu Mạc Thiên Vũ hỏi với giọng tỉnh bơ.

Thẩm Lạc Ngưng trợn tròn mắt khuôn mặt từ đỏ chuyển sang xanh.

" Đây là tay của tôi! Tại sao anh lại không bỏ ra chứ! "
" Cô thừa lúc tôi ngủ mà định làm chuyện đồi bại đúng không?" Âu Mạc Thiên Vũ khuôn mặt không thể nào gian hơn hỏi.

Ha!
Cái gì chứ?

Cô có nghe lầm không?
Cái gì mà giở trò đồi bại chứ?
cái tên này chắc cũng xem phim nhiều lắm rồi nhỉ?
" Tôi định đắp chăn cho anh đấy anh mau buông tôi ra!" Thẩm Lạc Ngưng dùng sức muốn Âu Mạc Thiên Vũ buông ra.

Đột nhiên Âu Mạc Thiên Vũ kéo tay cô lại gần mình khiến cả người Thẩm Lạc Ngưng không phòng bị ngã lên người Âu Mạc Thiên Vũ.

Dù cách hai lớp áo nhưng cô vẫn cảm giác được bờ ngực to không thể nào tả được của Âu Mạc Thiên Vũ mà Âu Mạc Thiên Vũ cũng cảm giác được cái gì đó bên trong lớp áo của Thẩm Lạc Ngưng.

á! Cái cảm giác này!
Mặt đối mặt mà Âu Mạc Thiên Vũ lại nằm dưới Thẩm Lạc Ngưng nằm trên nếu như ai đi vào mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn dù mười cái miệng cô cũng không thể nào giải thích nổi.

Khuôn mặt Thẩm Lạc Ngưng càng ngày càng đỏ hơn mà đó lại là điều Âu Mạc Thiên Vũ mong muốn nhất.

Anh đã suy nghĩ kĩ rồi.

Dù gì Thẩm Lạc Ngưng và anh bây giờ cũng là vợ chồng của nhau rồi mà chỉ vì không yêu nhau mà ly hôn thì thật sự rất tiếc với lại cô vợ này của anh kết hôn một năm mà anh vẫn chưa hiểu hết được con người của Thẩm Lạc Ngưng nên anh phải dành nhiều thời gian để chăm sóc tìm hiểu từ từ về cô vợ này mới được.

" Kết hôn mấy năm mà tôi vẫn chưa hiểu được con người của anh đấy Thiên Vũ!" đấy chính là câu nói thật lòng của cô.

Dù kiếp trước sống với nhau ba năm nhưng cô không hề hiểu được anh mà kiếp này lại càng không mọi thứ xảy ra càng thúc đẩy cô phải mau chóng ly hôn.

" Không sao! Chúng ta là vợ chồng từ giờ đến cuối đời chúng ta vẫn còn nhiều thời gian tìm hiểu nhau mà!" Âu Mạc Thiên Vũ giọng nói quyến rũ ma mị nói nhỏ vào tai cô.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Sáng hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng còn thân đau nhấc thức dậy.

Cái tên Thiên Vũ chết tiệt này!
Hành cô suốt tối hôm qua khiến bây giờ cô ê ẩm cả người mà không thể la lên một tiếng nào do sợ mọi người nghe thấy.

Liếc sang thấy đối phương vẫn đang ngủ ngon lành mà cô lại càng tức giận hơn định lấy tay búng cho tên này một cái nhưng lại bị giữ tay lại.

" Vợ à đừng nghịch nữa! Em hành anh suốt tối qua rồi" Âu Mạc Thiên Vũ giọng nói chưa tỉnh ngủ hẳn nói.

Cái gì?
Ai mới là người hành chứ?
Cái tên này càng lúc càng quá đáng!
Cô không để ý đến Âu Mạc Thiên Vũ ngồi dậy đi ra khỏi lều.

Một tiếng sau đoàn người trên đỉnh núi chuẩn bị khởi hành.

Thẩm Lạc Ngưng bây giờ vẫn không thể không liếc Âu Mạc Thiên Vũ mấy cái thật sự muốn đấm chết hắn.


Đường đi về cũng giống đường đi lên nhưng cô lại cảm giác khó đi hơn.

Nhưng Âu Mạc Thiên Vũ vẫn có rất nhiều sức để đi và khuôn mặt còn tràn đầy hưng phấn nữa chứ đều đó khiến cho tất cả người ở đây đều ngạc nhiên.

Còn cô thì thừa biết có chuyện gì xảy ra nên cũng im lặng bước đi.

Đi được nữa đường cô cảm nhận được là đôi chân cô đang muốn gãy ra và không còn sức đi nữa.

Âu Mạc Thiên Vũ ngồi xuống định bế cô thì Thẩm Lạc Ngưng hét lên" Anh làm cái gì tôi vậy?"
Âu Mạc Thiên Vũ bình tĩnh đáp" Bế em!"
Rồi Âu Mạc Thiên Vũ bế cô lên đi tiếp còn cô thì ngượng không biết ngước mặt lên chỉ có thể úp mặt vào ngực Âu Mạc Thiên Vũ còn anh thì thấy hành động của cô thật đáng yêu.

Thật sự rất ngượng luôn nhưng vì cô muốn tương lai cô vẫn còn đôi chân này gắn trên người cô nên phải cố gắng thôi.

Âu Mạc Thiên Vũ thật sự đúng chuẩn người đàn ông hoàn hảo.


Khuôn mặt đẹp như tượng tạc dáng người thì cao ráo nhìn khí chất phong thái thì khỏi nói chỉ có chữ ngầu.

Còn nhìn lại cô thì chả có gì hết khiến cô tâm lí muốn ly hôn của cô càng trổi dậy mạnh mẽ hơn.

Mà cái tên này cũng khỏe thật đấy bế cô một đoạn đường luôn nhưng không có dấu hiệu mệt gì hết.

Đi đến dưới chân núi cả đoàn người đều đã thấm mệt mà mệt nhất là Âu Mạc Thiên Vũ vừa đi từ núi xuống mà cũng phải vừa bế cô.

Có thể đây là sự bù đắp cho tối hôm qua nhỉ?
Đi lên máy bay ai cũng ngồi đúng vị trí của mình để máy bay nhanh chóng xuất phát.

Mọi người ai cũng đã mệt nên nhanh chóng ăn no cái bụng rồi ngủ một giấc cho đã người.

" Em ăn cái này đi" bên chỗ cô và anh, Âu Mạc Thiên Vũ ân cần gắp thức ăn cho Thẩm Lạc Ngưng mà Thẩm Lạc Ngưng cũng không có ý định từ chối.

Chắc là cô cũng đã mệt rồi dù từ trên núi xuống người mệt là Âu Mạc Thiên Vũ.

Thẩm Lạc Ngưng thừa biết đều đó nên cũng đáp lễ bằng cách gắp cho anh món anh thích, giọng nói dịu hơn lúc trước" Anh cũng ăn đi"
Âu Mạc Thiên Vũ cười tươi nhìn Thẩm Lạc Ngưng đắm đuối khiến Thẩm Lạc Ngưng vô thức đỏ mặt.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Về đến nhà Thẩm Lạc Ngưng đã bay thẳng đến giường để ngủ.

Dù trên máy bay có đã ngủ rất nhiều như dành tất cả thời gian để ngủ nhưng về nhà vẫn muốn ngủ tiếp mà Âu Mạc Thiên Vũ cũng không khá hơn là mấy nên hai vợ chồng đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ đến chiều tối Thẩm Lạc Ngưng mơ màng tỉnh dậy nhìn qua người bạn cùng giường của mình đã rời giường từ lâu rồi.

Thẩm Lạc Ngưng nhìn ra ngoài trời thấy đã tối nên nhanh chóng xuống giường bước vào phòng tắm.

Bước xuống lầu người giúp việc đang bưng lên một bàn thức ăn thịnh soạn khiến Thẩm Lạc Ngưng phải nhướn mày khó hiểu.

Hôm nay có khách đến chơi sao?
Mới về nhà mà Âu Mạc Thiên Vũ không cho cô yên ổn một này!
" Bà chủ bà thức rồi hả?" người giúp việc vừa thấy cô đã lên tiếng hỏi.

" Ừ, sao hôm nay dì làm nhiều thức ăn thế?"

" Dạ là ông chủ bảo đấy ạ"
" Em thức rồi à?" giọng nói của Âu Mạc Thiên Vũ từ phía sau vang lên ánh mắt nhìn Thẩm Lạc Ngưng không thể không tình cảm hơn.

Thẩm Lạc Ngưng quay lại nhìn Âu Mạc Thiên Vũ " Anh đi đâu vậy?"
"Anh vừa từ thư phòng xuống do nghe tiếng em đấy nhưng cũng có thể là do chúng ta thần giao cách cảm với nhau cũng nên" nói rồi Âu Mạc Thiên Vũ đi lại gần Thẩm Lạc Ngưng ôm chặt em cô.

Điều đó lại khiến Thẩm Lạc Ngưng đỏ mặt vì có người làm đang đứng ở đây.

Thẩm Lạc Ngưng đánh nhẹ vào ngực anh nói" Anh đúng là người không có tiền đồ mà, mau buông ra!"
Âu Mạc Thiên Vũ không buông ra mà ngược lại càng ôm cô chặt hơn nữa.

" Này hai người bớt phát cơm chó được không?"Vũ Thành Phong thấy cảnh này ngứa mắt quá nên lên tiếng.

Ngoài Vũ Thành Phong còn có Hứa Mạc Đình, Trương Gia Huy đều có mặt ở đây.

Nhìn thấy ba người họ Thẩm Lạc Ngưng khá ngạc nhiên nhíu mày nhìn Âu Mạc Thiên Vũ như muốn lời giải thích thích đáng.

Âu Mạc Thiên Vũ cười hì hì lại ôm cô nói" Bà xã à, lâu rồi anh chưa tụ họp với mấy người bạn nên bây giờ mới tụ họp thôi!"
Thẩm Lạc Ngưng chán ghét đẩy anh ra nói" Vậy sao anh không đi ra ngoài mà tổ chức mắc gì làm trong nhà này"
Âu Mạc Thiên Vũ nói với giọng yếu sìu" Không phải là sợ vợ lo sao?"
Thẩm Lạc Ngưng lúc này thật sự rất muốn cười lớn.

Cô mà đi lo lắng cho tên này sao?
hứ! nằm mơi đi!
Lúc trước là do cô yêu anh nên mới vậy thôi nhá chứ bây giờ thì miễn đây.

Ở đó mà lo lắng cô đây còn nghĩ cách mau chóng ly hôn nữa kìa.


Vũ Thành Phong và đám người kia thấy Âu Mạc Thiên Vũ như vậy thì chỉ đưa ánh mắt thương hại nhìn Âu Mạc Thiên Vũ.

" Này, hai người đừng xem chúng tôi là không khí được không?"
Nãy giờ Thẩm Lạc Ngưng vẫn nhìn Âu Mạc Thiên Vũ với ánh mắt xẹt tia lửa nhưng nghe Vũ Thành Phong nói mới bình tĩnh lại giọng nói cũng trầm ổn hơn" Chào mấy anh em là Lạc Ngưng, mấy anh vào nhà ngồi chơi sắp có cơm rồi ạ"
" Chào em dâu nhá!" Hứa Mạc Đình và Trương Gia Huy bây giờ mới dám lên tiếng.

Một lúc sau cô lại mời thêm mấy đứa bạn cô cho vui nhà vui cửa.

Tất cả ngồi đông đủ trên bàn ăn gồm Thẩm Lạc Ngưng, Âu Mạc Thiên Vũ, Vũ Thành Phong, Trương Gia Huy,Hứa Mạc Đình, Đồng Quyên, Tiểu Ân, Thiên Ngân đều đã ngồi đúng chỗ.

Thật ra Vũ Thành Phong và Đồng Quyên lúc trước có một chút xích mích nên không được ưa nhau mà bây giờ lại ngồi trên cùng một bàn ăn khiến cô khá là khó xử.

Ăn cơm xong Âu Mạc Thiên Vũ, Vũ Lãng Phong, Hứa Mạc Đình, Trương Gia Huy ngồi bàn chuyện làm ăn ở thư phòng còn bọn cô thì ngồi ở phòng khách.

" Này Lạc Ngưng chúng ta hãy tổ chức đi chơi đi!" Đồng Quyên nói.

Thẩm Lạc Ngưng nghĩ tới đi chơi là cảm thấy đã rất mệt mỏi rồi nên nói" Thôi thôi tha cho tớ đi tớ đây là rất mệt rồi"
" Sao cậu lại mệt?" Tiểu Ân hỏi.

" Á à! đừng nói là! " Thiên Ngân với cái đầu ốc đên tối đó nhìn Thẩm Lạc Ngưng.


Nhưng Thẩm Lạc Ngưng làm sao cho mấy com bạn cô có thể suy nghĩ lệch lạc được nên nhanh chóng ngăn chặn lại cái suy nghĩ đen tối đó" Không phải như vậy! Mấy hôm nay tớ đi chơi mới về thôi.

Đừng suy nghĩ đen tối!"
Đúng là chuyện hôm qua cô đi du lịch là thật nhưng chuyện mà Thiên Ngân đang nghĩ cũng là thật điều đó khiến cho Thẩm Lạc Ngưng vô thức đỏ mặt.

Cái gì cũng tại cái tên Âu Mạc Thiên Vũ đáng chết đó!
Cả bốn cô gồm Thẩm Lạc Ngưng, Đồng Quyên,Tiểu Ân, Thiên Ngân đều là bạn thân của nhau từ lúc nhỏ.

Cả bốn cô gái đều sở hữu nhan sắc xinh đẹp không ai thua kém ai hết mà mấy cô còn được gọi là tay chơi có tiếng nữa đấy.

Còn những cái khác thì cứ từ từ tiết lộ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Thấy trời cũng sắp tối nên mấy đưa bạn của cô và anh cũng đã đi về
Vừa thấy mấy người đó đi về Thẩm Lạc Ngưng đã liếc Âu Mạc Thiên Vũ một cái rồi thong dong đi lên lầu.

Đúng là cứ thích gây chuyện cho cô!
Đã mới về đã mệt rồi mà còn kiếm chuyện cho cô mệt hơn!
Tức chết cô mà!
Thẩm Lạc Ngưng đi lên phòng thay bộ đồ ngủ liền lên giường nằm bỏ mặc Âu Mạc Thiên Vũ
Mấy ngày sau vẫn cứ như thường ngày Âu Mạc Thiên Vũ thức dậy sớm đi làm nhưng lúc nào cũng làm đồ ăn sáng cho cô rồi mới đi riết mà đó như một thói quen khiến Thẩm Lạc Ngưng phụ thuộc vào Âu Mạc Thiên Vũ.

Nhưng cô chưa động lòng đâu đấy nhá.

Chỉ chờ thời gian thích hợp để ly hôn thôi!
Đến một hôm khi cô đi chơi về thì thấy rất nhiều người ở trong nhà cô.

Cô thắc mắc mà cũng khó chịu nghĩ chắc chắn Âu Mạc Thiên Vũ lại bày trò gì nữa đây chứ gì.

Một người trong số đó thấy cô liền chạy lại" Âu Phu Nhân, cuối cùng cô cũng về rồi!"
" Các người là ai?" Thẩm Lạc Ngưng cất giọng lạnh lùng hỏi.


" À! chúng tôi đều là do Âu Tổng thuê đến để trang điểm chuẩn bị cho Thiếu Phu Nhân ạ" một người trong số đo cung kính nói.

Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu nhíu mày hỏi" Đi đâu?"
" Em sẽ đi tham dự một buổi đấu giá với anh" Âu Mạc Thiên Vũ từ trên lầu bước xuống trên người đã mặc một bộ vest lịch lãm tôn lên vẻ đẹp trai vốn có.

Thẩm Lạc Ngưng nhìn Âu Mạc Thiên Vũ nhướn mày" Tại sao tôi phải đi với anh?"
Âu Mạc Thiên Vũ mỉm cười nhếch môi đi lại ôm eo cô nói" Vì em là vợ anh, em phải đi với anh chứ!" giọng nói quyến rũ mị lực cùng với ánh mắt có hồn như kéo cô vào một thế giới.

Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng đẩy anh ra nói" Tôi không đi!"
" Tại sao?" Âu Mạc Thiên Vũ nhíu mày.

" Vì tôi không thích!" Nói xong Thẩm Lạc Ngưng đi lên lầu không cho Âu Mạc Thiên Vũ có cơ hội níu cô lại.

" Ông chủ, vậy chúng tôi phải đi về sao?"
" Không!Các người cứ chuẩn bị đồ phù hợp với Thiếu phu nhân đi" rồi Âu Mạc Thiên Vũ cũng cất bước đi lên lầu với cô.

Đi vào phòng Thẩm Lạc Ngưng định đi tắm thì đã thấy Âu Mạc Thiên Vũ lạnh lùng bước vào.

Thẩm Lạc Ngưng kinh ngạc hỏi" Anh không đi sao?"
Âu Mạc Thiên Vũ không nói gì cởi áo khoát bước lại phía cô.

Vừa đi Âu Mạc Thiên Vũ vừa cởi từng cúc áo sơ mi để lộ bộ ng.ực rắn chắt, Thẩm Lạc Ngưng cảm thấy không lành từ từ lùi lại lấm bấp nói với giọng cảnh giác" Anh! anh định làm gì?"
Âu Mạc Thiên Vũ ôm cô hôn sâu vào môi cô từ từ khiến cơ thể cô không còn sức kháng cự thì đẩy cô xuống giường bảo" Nếu em không đi thì ngày mai khỏi rời giường" Âu Mạc Thiên Vũ lạnh lùng bá đạo nói.

Thẩm Lạc Ngưng trợn tròn mắt rất muốn ngồi dậy chửi anh nhưng không còn sức nữa.

Một tiếng sau, Thẩm Lạc Ngưng có mắt trên chiếc siêu xe và đang lườm Âu Mạc Thiên Vũ không sót một giây một phút nào.

Má nó!
Nếu không phải Âu Mạc Thiên Vũ uy hiếp cô không cho cô rời giường thì có cho tiền cô thì cô đây cũng không bao giờ ngồi chung xe với cái tên này đâu.

Càng nghĩ thì cô đây càng thấy tức hơn mà.


Cảm thấy không khí trong xe rất căn thẳng, nhiệt độ như tuột xuống âm độ khiến trợ lí đàn ngồi ở đằng trước cũng toát mồi hôi trong đầu niệm thần chú sắp tới rồi sắp tới rồi.

Đến nơi khuôn mặt Thẩm Lạc Ngưng như hòa nhã hơn do đây có rất nhiều báo chí dù cô rất ghét Âu Mạc Thiên Vũ nhưng cũng phải chừa cho anh chút ít mặt mũi chứ.

Vì thế Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoãn khoát tay anh đi trên thảm đỏ.

Nếu người ngoài nhìn vào chắc nghĩ hai người hạnh phúc lắm nhất là ánh mắt nồng cháy của Thẩm Lạc Ngưng dành cho Âu Mạc Thiên Vũ.

Vào bên trong cô nhìn dáo dát bên trong xem cách trang trí thế nào thì đúng là ngoài sức tưởng tượng của cô.

Thật sự cách trang trí này rất đẹp, sang chảnh,đúng kiểu nhà giàu chịu chơi.

" Sao? Thích lắm à?.

Nếu em thích thì mai mốt nếu chúng ta đám cưới nữa anh sẽ làm theo kiểu trang trí này!" Âu Mạc Thiên Vũ ghé sát bên tai cô nói khiến tai cô cũng ửng đỏ theo.

Khựng lại một chút, Thẩm Lạc Ngưng quay lại tuyệt tình nói" Không phải!Chỉ là xem mai mốt tôi đám cưới có nên chọn kiểu này không với lại chưa chắc tôi sẽ mời anh đi đám cưới của tôi đấy!" nói rồi Thẩm Lạc Ngưng đi thẳng vào trong bỏ mặc Âu Mạc Thiên Vũ mặc mày đen thui đang đứng ở ngoài.

Cái con nhóc này hôm nay dám nói với anh bằng giọng đó nữa!Về nhà phải dạy dỗ lại mới được!
Đi vào hàng ghế dành cho khách V.

i.


p thì cũng đã bắt đầu buổi đấu giá.

" Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến buổi đấu giá này! " người dẫn chương trình phát biểu.

Lúc đầu họ bày ra một bức tranh cổ với giá khá cao nhưng cũng có người mua đúng là người giàu chi tiền.

Nhưng từ lúc đầu đến lúc cuối Thẩm Lạc Ngưng không hề quan tâm lắm chỉ giữ đúng một tư thế.

Nhưng bất chợt họ lại bày ra một viên kim cương với 800 carat được tìm thấy ở bên châu Phi khiến đôi mắt Thẩm Lạc Ngưng lóe sáng.

Nếu cô nhớ không lầm tên nói là T&S một viên đá rất quý hiếm mà kiếp trước cô đọc được trên một bài báo.

Lúc đầu nó được tìm thấy ở Châu Phi nhưng không biết sao nhiều năm sau nó bị lâu lạc ở nước Mỹ và được đem đến buổi đấu giá với giá trên 700 triệu USD.

Một con số không hề thấp nhưng đó không phải giá trị thật có nó mà viên đá quý đó còn mắc hơn vậy nữa nên khi nhìn thấy viên đá quý đó cô khá ngạc nhiên khi nó được lưu lạc tới đây.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


Tất cả hành động của Thẩm Lạc Ngưng đều thu vào tầm mắt của Âu Mạc Thiên Vũ.

Âu Mạc Thiên Vũ ghé sát lại gần cô hỏi" Em thích viên đá đó à?"
Thẩm Lạc Ngưng quay lại nhếch môi nói" Thích!Vậy anh mua làm quà cưới trước cho tôi đi!"
Âu Mạc Thiên Vũ đen mặt quay lại chỗ ngồi của mình không nói một câu nào nữa.

Từ lúc đó đến ra về Âu Mạc Thiên Vũ cũng không hề hó hé câu nào khiến Thẩm Lạc Ngưng rất thoải mái.

Một lúc sau Thẩm Lạc Ngưng đang đứng bên ngoài cổng đợi xe đến còn Âu Mạc Thiên Vũ đã đi đâu mất rồi.

" Âu Phu Nhân,đây là viên đá mà Âu Tổng đã mua để tặng cho Phu Nhân ạ" không biết từ đâu có một tên nhân viên xuất hiện.

Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày nhìn chiếc hộp trang sức vô cùng đẹp mắt trang trọng này.

" Em nhận đi là anh mua đấy" một giọng nói âm hồn bất tán vang lên.

Thẩm Lạc Ngưng nghĩ dù gì hắn cũng có lòng với lại nhiều năm nữa viên đá này cũng rất quý thì dại gì cô đây không lấy.


Thẩm Lạc Ngưng mỉm cười, lịch sự nhận lấy chiếc hộp nói" Cảm ơn"
Ngồi trên xe không một ai nói với ai câu nào khiến trợ lí lại rơi vào tình huống lúc chiều.

Thật khổ cho cậu ta mà.

Dù gì cậu ta cũng có làm gì nên tội đâu!
Thẩm Lạc Ngưng nhìn ra ngoài đường, ánh sáng của các tòa nhà và tiếng ồn ào là thứ Thẩm Lạc Ngưng nghe và thấy nhiều nhất.

Khung cảnh này thật nhộn nhịp nhưng nó lại trái ngược với tâm trạng trong lòng Thẩm Lạc Ngưng.

Cô chẳng biết phải làm sao nữa!
Cô có nên mở lòng thử đối với Âu Mạc Thiên Vũ?Đó là một câu hỏi mà cô không dám tìm câu trả lời!
Nhưng cũng rất muốn biết đáp án.

Thật sự rất khó để đưa ra quyết định.

Về đến nhà cả hai cũng không nói gì với nhau khiến căn nhà chìm trong im lặng.

Cả hai người chắc có lẽ cũng gọi là chiến tranh lạnh nhỉ?
Âu Mạc Thiên Vũ đi vào thư phòng tâm trạng cũng không khá hơn là bao.

Anh không biết tình cảm mình dành cho Thẩm Lạc Ngưng là gì có phải nó là yêu không.

Anh thật sự không biết
Đến tối khi Thẩm Lạc Ngưng tắt đèn lên giường thì Âu Mạc Thiên Vũ cũng không về phòng điều đó khiến Thẩm Lạc Ngưng đưa ra một quyết định mà cô nghĩ là đúng nhất.

Sáng hôm sau, cô thức sớm lấy hồ sơ xin việc vào công ty cô mong muốn.

Đến công ty đúng thật cô đã bị độ lớn của công ty Dinness làm cho chớp ngộp.

Thật sự rất rộng mà lớn luôn!
Nó rất khác với tưởng tượng của cô.


Đi vào trong do cô cũng từng đi làm việc nên chuyện qua vòng đầu cũng dễ dàng vì vậy cô nhanh chóng được thử việc một cách dễ dàng
Trưởng phòng của cô là chị Lý sẽ dẫn cô đi tham quan và giới thiệu cho cô một số thành viên trong tổ.

Giới thiệu mọi người xong thì cũng giữa trưa nên cô xin phép về một tuần sau lại vô đây làm việc.

Về nhà cô lên phòng dọn dẹp lại căn phòng của mình rồi lại xuống nhà bếp chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn.

Nhìn đồng hồ sắp điểm sáu giờ rồi chắc một lúc nữa thôi Âu Mạc Thiên Vũ sẽ về nên cô nhanh chóng đi lên phòng để tắm.

Một lúc sau đi xuống cô đã thấy Âu Mạc Thiên Vũ đang đứng ngây ngốc ở trước hành lang.

Thẩm Lạc Ngưng vợ anh hôm nay lại xả thân đi xuống bếp nấu ăn mà còn !
" Anh về rồi à? Ăn cơm thôi!" Thẩm Lạc Ngưng đi xuống mỉm cười dịu dàng ngồi xuống bàn ăn.

Âu Mạc Thiên Vũ đứng hình say đắm nụ cười ánh mắt của nàng nên cũng nhanh chóng theo chân đi lại
Trên bàn ăn toàn bày ra những món ăn mà anh thích không điều đó khiến anh khá bất ngờ vì từ đó đến giờ Thẩm Lạc Ngưng đâu quan tâm đến sở thích của anh đâu.

Vừa ăn Thẩm Lạc Ngưng còn gấp thức ăn cho anh khiến trong lòng Âu Mạc Thiên Vũ như nở hoa.

Ăn cơm xong hai người cùng dọn bàn ăn rồi lên phòng.

Khi Âu Mạc Thiên Vũ đã tắm xong rồi đi ra ngoài thì có một thứ đã khiến anh đứng hình.

Thẩm Lạc Ngưng đang mặc một chiếc váy hai dây cúp ngực mà muốn nhìn thấy bên trong khiến Âu Mạc Thiên Vũ phải nuốt nước bột từng ngụm một.


Điều đó khiến Âu Mạc Thiên Vũ kinh ngạc.

Sao thêm nay Thẩm Lạc Ngưng lạ thế?
Chưa kịp định hình Thẩm Lạc Ngưng đã nhanh chóng đi tới hôn sâu vào môi anh khiến anh chỉ biết đứng đó.

Một lúc sau cuối cùng Âu Mạc Thiên Vũ đã bắt kịp nhịp kéo cô xuống giường và dành thế chủ động về phía mình.

Mà Thẩm Lạc Ngưng lại rất phối hợp khiến Âu Mạc Thiên Vũ trong lòng càng nở rộ hơn.

Sau một đêm mây mưa Thẩm Lạc Ngưng và Âu Mạc Thiên Vũ đã ngủ rất ngon, cả hai ôm nhau ngủ rất thấm thiết mà đó là điều Thẩm Lạc Ngưng mong muốn rất lâu rồi.

Một lúc sau Thẩm Lạc Ngưng ngồi dậy hôn vào môi anh và đưa cho anh một tờ giấy.

Âu Mạc Thiên Vũ không biết mình đang tầm cái gì mớ mắt ra thì đập vào mắt anh là ba chứ in đậm ĐƠN LY HÔN
" Ông xã à, chia tài sản nào!"
Bắt đầu từ bây giờ có bão nhá!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


" Tại sao?" Âu Mạc Thiên Vũ không thể nào tin được những gì nghe thấy.

Chẳng phải hai người hôm qua đang rất vui vẻ sao?
" Vì tôi không yêu anh!Âu Mạc Thiên Vũ anh nghĩ anh muốn gì thì được cái đó à?"
Thẩm Lạc Ngưng cười khẩy,đưa ánh mắt không có chút tình cảm quát vào mặt anh" Suốt khoảng thời gian tôi chung sống với anh có bao lần anh quan tâm đến tôi?Hay là chỉ sáng đi rồi chiều về xem đây như chỗ ngủ của mình?Anh chưa bao giờ hiểu cảm nghĩ của tôi!Cuộc hôn nhân này chỉ có một mình tôi vun đắp còn anh chỉ việc ngồi đó mà thưởng thụ!Tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Chấm hết cuộc hôn nhân này vừa giải thoát cho anh vừa giải thoát cho tôi.

Ký đi!"
Âu Mạc Thiên Vũ vẫn đứng trân đó nhìn Thẩm Lạc Ngưng.

Cô tuyệt tình dứt khoát khiến lòng anh đau như cắt, hô hấp như ngừng lại.

" Thẩm Lạc Ngưng, chúng ta có thể làm lại! "
Chưa dứt câu Thẩm Lạc Ngưng đã cướp lời " Không có chuyện làm lại!Tôi đã quyết định rồi anh ký giúp tôi!" nói rồi Thẩm Lạc Ngưng đi lại tủ lấy va li dọn đồ của mình vào.

Âu Mạc Thiên Vũ đứng bất động ở đó,mạch máu như lộn nhào, nắm chặt tay lại đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.

Thẩm Lạc Ngưng đang thu dọn quần áo không kịp được rơi nước mắt.

Cô không nhưng phải cố nén lại vì đây là quyết định của cô mà.


Cứ coi như đây là tự cho bản thân một cuộc sống mới ,một khởi đầu mới đi.

Đột nhiên Âu Mạc Thiên Vũ đi lại ôm eo cô gằn từng chữ" Em không được đi đâu!"
Thẩm Lạc Ngưng dùng sức đẩy anh ra.

Âu Mạc Thiên Vũ ôm cô càng lúc càng chặt, cúi xuống hôn sâu vào miệng cô.

Thẩm Lạc Ngưng đến khi hết hơi phải thở hổn hởn thì Âu Mạc Thiên Vũ mới bỏ ra.

" Chát!"
Một cái bạt tay giòn rụm tiến thẳng đến mặt Âu Mạc Thiên Vũ, nhanh chóng khuôn mặt đẹp trai của Âu Mạc Thiên Vũ đã in năm ngón tay thon dài lên mặt.

" Âu Mạc Thiên Vũ! Anh đừng có mà quá đáng!Đừng khiến tôi phải hận anh!" nước mắt chảy xuống từ lúc nào không hay biết,Thẩm Lạc Ngưng không để tâm đến Âu Mạc Thiên Vũ tiếp tục soạn đồ.

" Được!Tôi ký!" Âu Mạc Thiên Vũ dứt khoát nói, cả thân người như mất sức đi lại cầm tờ giấy lên đưa bút vào ký.

Một chữ ký hoàn hảo được đặt đúng nơi đúng chỗ.

Anh sẽ làm việc gì có thể nếu Thẩm Lạc Ngưng muốn!
Được, nếu muốn ly hôn thì anh chiều!
___________________________________
Xách hành lí ra khỏi nhà họ Âu,Thẩm Lạc Ngưng vẫn không thể tin được mình đã ly hôn.


Thẩm Lạc Ngưng bật khóc nức nở như trút hết buộn phiền ra bên ngoài nhưng đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt và ngất lúc nào không hay biết.

Khi cô tỉnh dậy thì đã nằm trong bệnh viện.

" Cô gái, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi!" Bác sĩ phụ trách lên tiếng nói.

Thẩm Lạc Ngưng mơ mơ màng màng, nhìn xung quanh không khỏi ngạc nhiên " Sao con lại ở trong đây ạ?"
" À có một chàng trai trẻ đã đưa cô vào đây nhưng nhanh chóng đi rồi"
Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày, không nghĩ ra được người đó là ai nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cô nghĩ trong lòng chắc là một người tốt bụng nào đó cứu giúp thôi.

Vị Bác Sĩ đó nhớ ra điều gì rồi hỏi" Chồng cháu đâu?"
Thẩm Lạc Ngưng đứng hình không biết trả lời thế nào.

Trái tim tự nhiên bị ai bóp mạnh.

Nước mắt không biết từ đâu chảy ra.

Thẩm Lạc Ngưng nhấp nháy môi cố gắng nói ra một câu hỏi hoàn chỉnh" Có gì không ạ"
" A! lúc nãy ta đã kiểm tra cho cháu.

Cháu đã mang thai vì vậy về nói với chồng cháu nhớ chăm sóc cháu cẩn thận và bồi bổ cơ thể cho cháu nhá"
Đầu ốc cô quay cuồng.

Cái gì?
Cô mang thai rồi sao?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


5 năm sau, Tại Pháp.

" Tiểu Lạc, con đứng lại ngay cho mẹ!" giọng nói của người mẹ bất lực vang lên.

Thẩm Lạc Ngưng thì bận phải sắp xếp còn Tiểu Lạc thì cứ chạy qua chạy lại trong nhà khiến Thẩm Lạc Ngưng phát bực.

" Mẹ ơi cho con đi chơi đi mà" giọng nói non nớt của bé gái vang lên.

" Tiểu Lạc! con đừng có mà chọc cức mẹ" co gằng giọng.

Tiểu Lạc ngừng lại đi lại chỗ Thẩm Lạc Ngưng, ôm chầm lấy cô.

" Mẹ ơi, mẹ đừng giận con mà" nhóc con ôm chầm lấy cô, nói với giọng thối lỗi.

Đúng!
Đây chính là đứa con mà cô nuôi nấng suốt bốn năm trời Tiểu Lạc.

Vì đứa con này mà cô có động lực sống tiếp nên đứa bé này như mạng sống của cô vậy.

Hôm nay cô chuẩn bị về nước về nơi mà cô đã chịu không ít tổn thương vì con cô cứ đòi về nơi mà mẹ nó sinh ra nên cô mới về.

Cô đang là giám đốc kinh doanh bất động sản khá nổi tiếng ở bên Pháp.


Vì cô nắm được một số thông tin trong tương lai của các ngành nên việc làm ăn của cô cũng khá thuận lợi cộng thêm cô là người chịu khó tiếp thu kiến thức khá nhanh nên một mình cô có thể tự tạo ra một cơ ngơi đứng tên cô.

Ngồi trên xe Thẩm Lạc Ngưng không thể ngừng lại những thước phim quá khứ đang chạy trong đầu nó khiến cô không thể ngưng nước mắt tuôn ra.

Tiểu Lạc quay qua thấy mẹ của nó đang khóc liền lo lắng hỏi" Mẹ ơi,sao mẹ khóc vậy?"
Thẩm Lạc Ngưng bất chợt quên mất là mình đã có một cục bông và đang ngồi bên cạnh mình.

Lau hết nước mắt Thẩm Lạc Ngưng nhìn Tiểu Lạc nói" Mẹ không sao"
Tiểu Lạc dù còn nhỏ nhưng nó là người rất tự lập và trưởng thành vì vậy chỉ nhìn sơ qua thôi nó đã biết mẹ đang nói láo.

Tối nào khi ru Tiểu Lạc ngủ Thẩm Lạc Ngưng đều lén núp một chỗ khóc vì biết mẹ đã cực khổ nuôi nấng mình nên Tiểu Lạc rất ngoan ngoãn để mẹ đỡ vất vả.

Và càng lúc từ một ngày Tiểu Lạc càng hận người làm cho mẹ nó khóc.

Người mà ruồng bỏ mẹ con khiến cho mẹ của nó luôn luôn phải chịu cực khổ.

Không có một giây phút được vui vẻ.

Đến khách sạn mà Thẩm Lạc Ngưng đã đặt trước, Tiểu Lạc nhanh chóng cùng mẹ đi vào bên trong.

Vừa về đây để cho Tiểu Lạc biết quê hương của mình vừa để Thẩm Lạc Ngưng giải quyết công việc của mình.


Không phải nói quá nhưng công ty của Thẩm Lạc Ngưng đang rất phát triển và từ từ lan rộng sang các quốc gia khác khiến cho công ty Thẩm Lạc Ngưng càng lúc càng mạnh.

Mà điều đó là điều mà các công ty bất động sản đang nhắm tới nên đều muốn hợp tác với công ty Thẩm Lạc Ngưng là vì điều này.

Đi vào trong phòng, cô nhanh chóng sắp xếp quần áo vào tủ, còn Tiểu Lạc cũng đứng phụ mẹ.

" Mẹ ơi, ba có ở đây không ạ?" Tiểu Lạc muốn thử xem phản ứng của Thẩm Lạc Ngưng.

Thẩm Lạc Ngưng đứng hình,khựng lại nhíu mày nhìn Tiểu lạc" Không,chết rồi!" Thẩm Lạc Ngưng nói dứt khoát như đây là sự thật.

Câu nói không có một chút tình người của Thẩm Lạc Ngưng khiến Tiểu Lạc không tin được.

Không nghĩ là mẹ mình hận bố như vậy.

Một lúc sau, hai mẹ con Thẩm Lạc Ngưng đi xuống siêu thi tiện lợi để mua những món đồ cần thiết.

Đi vào siêu thị ai ai cũng nhìn hai mẹ con cô, bọn họ thầm thì bán tán với nhau.

" Cô gái đó là ai vậy?Còn đứa bé gái đi theo nữa?"
" Nhìn đứa bé gái đó dễ thương quá!"
" Nhìn xa tôi cứ tưởng diễn viên hay người nổi tiếng đấy"
Tất cả những lời bàn tán đều lọt vào tai cô nhưng cô không để ý lắm.

Vào đến phòng khi ru cho Tiểu Lạc đã ngủ rồi cô định đi tắm thì nghe tiếng bấm chuông.

Không chần chờ gì cô đi ra mở cửa.

" Sao anh lại ở đây?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


" Tại sao anh lại không thể đến đây được?" nói vừa xong Âu Mạc Thiên Vũ vừa tiến gần đến Thẩm Lạc Ngưng.

" Anh tránh ra!" Thẩm Lạc Ngưng như muốn hét lên.

" Tại sao?" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn cứ hỏi cô.

" Vì chúng ta đã ly hôn rồi!"
Âu Mạc Thiên Vũ không nói gì cúi xuống hôn cô,nụ hôn đó không hề nhẹ nhàng mà chứa đầy sự chiếm hữu của người đàn ông.

Thẩm Lạc Ngưng đẩy mạnh Âu Mạc Thiên Vũ ra tát cho Âu Mạc Thiên Vũ một cái " chát!"
" Âu Mạc Thiên Vũ! Anh đừng nghĩ muốn làm gì thì làm,chúng ta đã ly hôn rồi, cuộc sống của ai người đấy tự lo đi"
Âu Mạc Thiên Vũ cười phá lên, nhìn Thẩm Lạc Ngưng ánh mắt chứa đầy sự mê hoặc" Anh đã cho em tự do 5 năm rồi vẫn chưa đủ sao?"

Thẩm Lạc Ngưng nhếch môi,cười khẩy" Anh trả tự do cho tôi đến hết đời mới đủ đấy"
Nghĩ sao mà nói với cô là trả tự do cho cô 5 năm chứ!
5 năm nay cô có bao giờ được thảnh thơi đâu cô cứ làm việc rồi làm việc chả có một giây phút nào được bình yên cả.

Không phải cô chưa suy nghĩ đến sẽ gặp Âu Mạc Thiên Vũ nhưng cô không ngờ rằng sẽ gặp sớm như vậy cô còn chưa chuẩn bị tinh thần khi gặp Âu Mạc Thiên Vũ.

Đứng trước mặt Âu Mạc Thiên Vũ là Thẩm Lạc Ngưng đã từng là cô vợ của anh nhưng bây giờ lại không có một mối quan hệ nào với nhau điều đó khiến cho Âu Mạc Thiên Vũ rất tức giận.

Bây giờ cô đã không giống như xưa, cô đã tưh mình tạo ra một cơ ngơi càng khẳng định cô không phải là người dễ đụng và sự kháng cự của cô đối với Âu Mạc Thiên Vũ càng thể hiện là chặn đường theo đuổi vợ cũ của Âu Mạc Thiên Vũ chắc chắn sẽ rất khó khăn đây.

Âu Mạc Thiên Vũ đứng bên ngoài cố gắng dùng chiều cao của mình nhìn bên trong, Thẩm Lạc Ngưng tinh ý thấy được liền chặn tầm nhìn của anh.


Âu Mạc Thiên Vũ cười nhẹ" Riết bây giờ chỗ ở của em anh cũng không được nhìn à?"
Thẩm Lạc Ngưng vẫn không một chút sót sa nói" Anh còn không xứng đứng trước mặt tôi đấy, mau đi về đi!"
Biết không dùng lời nói của anh nói với cô được anh liền lấy ba mẹ ra" Ba mẹ ở nhà rất lo lắng cho em đấy"
Quả thật rất giống với những gì anh mong muốn vừa nghe nhắc đến Âu Mạc Lãng Phong và Lý Thiên Thư thì biểu cảm của Thẩm Lạc Ngưng liền thay đổi.

Từ cảm thấy dằn vặt cho đến khóe mắt ẩn đỏ lên như muốn khóc.

Cô thật sự rất thấy có lỗi với ba mẹ của Âu Mạc Thiên Vũ dù sao cả hai cũng đã đối tốt với cô rất nhiều vậy mà cô lại bỏ đi không nói một tiếng nào khiến cả Âu Mạc Lãng Phong và Lý Thiên Thư đều lo lắng cho cô nhưng biết sao bây giờ cô thật sự rất muốn thoát khỏi Âu Mạc Thiên Vũ mà.

Nhưng thật sự giống như anh nói Âu Mạc Lãng Phong và Lý Thiên Thư thật sự rất lo lắng cho Thẩm Lạc Ngưng và muốn cử người đi tìm Thẩm Lạc Ngưng nhưng bị Âu Mạc Thiên Vũ cản lại.

Mà lí do Âu Mạc Thiên Vũ cản lại đơn giản là biết cô chắc chắn sẽ về đây và đó cũng chính là lúc Âu Mạc Thiên Vũ hành động.

Vì anh biết rõ là nếu lúc đó anh có tìm được cô thì chắc chắn cô cũng không về nhà đâu
" Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với ai vậy?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31


Giọng nói của bé gái vang lên thu hút sự chú ý của Âu Mạc Thiên Vũ.

Âu Mạc Thiên Vũ nghiêng đầu để nhìn kĩ bé gái bên trong hơn.

Nhìn chắc cũng chừng bốn tuổi,khuôn mặt xinh đẹp thừa hưởng nhan sắc của Thẩm Lạc Ngưng, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn nhưng nhìn cứ tựa tựa!
Không lẽ trong lúc qua Pháp Thẩm Lạc Ngưng đã!.

Thẩm Lạc Ngưng thật sự muốn tức chết,tự nhiên Tiểu Lạc của cô lại thức dậy và đi ra ngay lúc này làm cho kế hoạch bày sẵn của cô tan thành mây khối rồi.

Âu Mạc Thiên Vũ nheo mắt,nghi vấn hỏi Thẩm Lạc Ngưng" Đứa bé gái đó là của ai?"
Thẩm Lạc Ngưng như biết trước câu hỏi của Âu Mạc Thiên Vũ, cô nói" Anh nhìn không thấy à?.

Ở trong nhà tôi thì là con của tôi chứ của ai"
Âu Mạc Thiên Vũ nhíu mày,khuôn mặt điển trai như đen lại" Ý của anh là của ai?"
Thẩm Lạc Ngưng cố gắng giữ bình tĩnh,cười khẩy" Của ai cũng được nhưng chắc chắn không phải là của anh!"
" Mẹ ơi, chú này là ai vậy ạ?" Bé gái thấy người chú đứng trước cửa, đi lại bám quần cô nhìn từ trên xuống dưới của Âu Mạc Thiên Vũ như đang phán xét.


Nhìn bé gái này cứ!
" Âu Mạc Thiên Vũ anh đi về đi!" một lúc sau Thẩm Lạc Ngưng mới lên tiếng.

Cô thật sự không muốn Âu Mạc Thiên Vũ nhận ra đây là con của anh không phải vì cô ác độc không muốn con gái Tiểu Lạc của cô có ba mà cô sợ Âu Mạc Thiên Vũ sẽ dùng quyền lực mà cướp con cô khỏi tay cô.

Đây là đứa con gái cô cực khổ nuôi nó mà sao mà có thể để dễ dàng vào tay người khác được.

" Chú đẹp trai ơi chú về đi đừng để mẹ cháu tức ạ" Tiểu Lạc thấy Âu Mạc Thiên Vũ rất đẹp trai mà phải là rất đẹp trai siêu đẹp trai luôn khiến cho Tiểu Lạc không rời mắt được.

Âu Mạc Thiên Vũ nhìn bé gái cứ thấy mắc cười khuôn mặt con bé nhìn anh với khuôn mặt Thẩm Lạc Ngưng nhìn anh thật khác biệt.

Mới gặp mà còn nói anh đẹp trai này nọ nữa đúng là dẻo miệng.

Âu Mạc Thiên Vũ ngồi xuống ngoắc tay Tiểu Lạc lại gần anh.

Tiểu Lạc không sợ hãi gì mà lại rất tự nhiên đi về phía Âu Mạc Thiên Vũ như đã quen từ lúc trước.

Được vào vòng tay của Âu Mạc Thiên Vũ Tiểu Lạc cứ cảm giác quen thuộc như đã quen nhau từ trước.


Âu Mạc Thiên Vũ ngạc nhiên vì chỉ kêu là lại gần bây giờ lại biến thành ôm khiến anh khá bất ngờ nhưng anh lại không cảm giác chán ghét mà lại rất quen thuộc.

Thẩm Lạc Ngưng thấy cảnh này không khỏi nhíu mày,trong lòng cô không khỏi thấy bất an vì có thể bí mật này sẽ sớm bị Âu Mạc Thiên Vũ biết được.

" Chú đẹp trai ơi, mai mốt chú chở Tiểu Lạc đi chơi nhá" được vào vòng tay của soái ca còn chưa đủ Tiểu Lạc của chúng ta còn muốn Âu Mạc Thiên Vũ dẫn đi chơi.

Thẩm Lạc Ngưng đi lại gần tách hai người ra quay lại mắng Tiểu Lạc" Con đang nói gì vậy?Con không quen người ta mà muốn chú đó dẫn đi chơi à?Mẹ không cho phép!" Thẩm Lạc Ngưng tức giận nói.

Tiểu Lạc xụ mặt xuống,đi lại gần mẹ khiến Âu Mạc Thiên Vũ mặt càng ngày càng đen.

Âu Mạc Thiên Vũ đứng thẳng người,cao hơn Thẩm Lạc Ngưng hẳn hai cái đầu.

" Tiểu Lạc à, cháu đừng lo khi nào chú rãnh sẽ đến đây chơi với Tiểu Lạc nhá"Âu Mạc Thiên Vũ cười dịu dàng nói với Tiểu Lạc mà nói đúng hơn là con gái của anh.

Thẩm Lạc Ngưng nhăn mặt lại, lườm Âu Mạc Thiên Vũ không chừa phát nào.

" Lạc Ngưng à, em đừng đối xử với con gái của mình như vậy chứ.

Tiểu Lạc à nếu mẹ không tốt với con cứ qua nhà chú ở nhá"
Thẩm Lạc Ngưng lần này thật sự tức chết muốn chửi Âu Mạc Thiên Vũ vài câu thì đã đi mất mà trước khi đi còn không quên nháy mắt với cô.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32


Thẩm Lạc Ngưng như tức muốn điên người nhìn Âu Mạc Thiên Vũ từ từ khuất bóng.

Nhìn thấy anh ta rời đi cô mở thở phào quay lại nhìn tiểu bối nhỏ của cô.

" Mẹ" cô bé nói với giọng sợ hãi, chắc là sợ cô mắng chứ gì.

Thẩm Lạc Ngưng ngồi xuống ôm Tiểu Lạc vào người,nhỏ nhẹ nói" Mẹ xin lỗi" nước mắt không biết từ lúc nào thi nhau rơi xuống.

Mẹ xin lỗi vì không làm một người mẹ tốt!
Mẹ xin lỗi chỉ vì sự ích kỉ của mẹ mà khiến con thiếu thốn tình yêu của ba!
Mẹ thật sự xin lỗi!
Tiểu Lạc không biết gì cảm nhận được vai mình ướt ướt cô bé biết chắc là mẹ đang khóc nên cũng không nói gì để mẹ tự trút hết nỗi buồn vì cô bé đã hứa sẽ che chở cho mẹ mà.

Sáng hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tiểu Lạc và đến công ty ký hợp đồng.

Khi trợ lí gửi địa chỉ công ty đó thì cô khá bất ngờ khi đó là công tu Diness công ty 5 năm trước cô xin việc.

Do 5 năm trước cô muốn chạy trốn Âu Mạc Thiên Vũ và làm lại cuộc đời vì vậy cô đã từ bỏ không xin việc ở công ty này nữa mà ra nước ngoài.


Không ngờ khi quay trở lại đây cô lại là đối tác làm ăn
Vào đến công ty, nhân viên nhanh chóng dẫn cô đến phòng hợp dành cho những người có chức vị lãnh đạo trong công ty.

Vừa mở cửa đi vào điều khiến cô bất ngờ là Âu Mạc Thiên Vũ lại có mặt ở đây.

Anh ta làm gì ở đây?
Đó là câu hỏi mà cô rất muốn hỏi anh nhất.

" Chào Thẩm Tổng, cô đến rồi sao?" giám đốc công ty vừa thấy cô mắt sáng rực chạy đến chào hỏi.

Thẩm Lạc Ngưng từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt không quan tâm người này lắm, lạnh lùng đi đến vị trí của mình.

Từ lúc Thẩm Lạc Ngưng bước vào Âu Mạc Thiên Vũ vẫn không nói gì,khuôn mặt lãnh đạm không nhìn rõ suy nghĩ nhưng có thể nói rằng khi có Thẩm Lạc Ngưng đến đây tâm trạng Âu Mạc Thiên Vũ đã tốt lên rất nhiều.

Ra khỏi phòng hộp Thẩm Lạc Ngưng định đi về thì bị Âu Mạc Thiên Vũ chặn lại.

" Anh muốn làm gì?" Thẩm Lạc Ngưng lạnh lùng không quá quan tâm lên tiếng hỏi.

" Không thắc mắc sao anh ở đây à?"

Thẩm Lạc Ngưng cười khẩy, trong ánh mắt nhìn Âu Mạc Thiên Vũ không có chút lưu tình còn sót lại" Đó là việc của Âu tổng sao một người nhỏ bé như tôi dám thắc mắc"
Nói rồi cô đẩy Âu Mạc Thiên Vũ qua một bên không quên liếc xéo anh một cái rồi thiên ngang bước đi.

Nhìn cô chắc chắn không phải cô gái yếu đuối nữa rồi khiến anh phải nhức đầu suy nghĩ.

Từ lúc cô đi đến bây giờ ngày nào anh cũng trông mong tin tức của cô, cử người qua đến bên Pháp theo dõi cô xem cô có an toàn không.

Anh biết bây giờ sự nghiệp của cô đang đi lên phải nói là muốn lấn áp các đối thủ nặng ký rồi vậy nên chắc hẳn tính cách của cô sẽ khác phải nói là thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Nhưng hôm qua trong nhà của cô lại có một bé gái khiến anh bất ngờ.

Không lẽ anh đã điều tea thiếu gì sao.

Mở điện thoại lên anh gọi cho một người và nói rất ngắn gọn" Điều tra đứa bé bên cạnh Thẩm Lạc Ngưng"
Thẩm Lạc Ngưng rồi sẽ có một ngày em lại thuộc về tôi!
Thẩm Lạc Ngưng về đến nhà cảm thấy thật mệt mỏi.

Không cần biết Âu Mạc Thiên Vũ ở công ty Diness để làm gì nhưng chắc chắn anh ta đến đó cũng chỉ để cản trở cô thôi vì vậy cô phải nhanh chóng giải quyết công việc mới được.

Reng! reng! reng
Bỗng nhiên có một số lạ gọi vào máy cô.

" Xin chào tôi nghe"
" Là anh à?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33


Nghe giọng nói bên đầu dây Thẩm Lạc Ngưng không kìm được sự bất ngờ.

"Hạo Hiên, là cậu thật à?"
" Đúng đúng là tôi đây, tự nhiên hôm nay bà chị già của tôi lại muốn gặp cô nên tôi phải cố gắng lục số của cô đây"
" Này, thằng nhóc ai già chứ!" một giọng phụ nữ chanh chua vang lên bên đầu dây.

Thẩm Lạc Ngưng bật cười,thật sự cảm thán sao hai người này có thể sống với nhau được cũng hay đấy.

Hỏi thăm sức khỏe của nhau, Thẩm Lạc Ngưng và Mỹ Anh hẹn nhau ra quán nước cho dễ nói chuyện.

" Lạc Ngưng, lâu rồi không gặp em!"vừa vào quán cô đã thấy Mỹ Anh rồi ở một cái bàn gần cửa sổ.

Mỹ Anh lớn hơn cô 3 tuổi vậy nên bây giờ chị mới có hai mươi sáu tuổi thôi.

" Chị, lâu rồi không gặp chị khỏe không?" Thẩm Lạc Ngưng đi lại ngồi đối diện Mỹ Anh.

" Tất nhiên là khỏe rồi, em đừng có giống thằng Hạo Hiên cứ đụng chạm đến tuổi tác của chị"
" Hi hi, em đâu có dám đâu"
Khi cô đang ở Pháp thì Mỹ Anh và Hạo Hiên có liên lạc với cô.

Mấy năm qua hai chị em họ chuyện xuống sống một nơi xa thành phố vậy nên không có ở trên núi nữa.


Lâu lâu hai chị em lại điện nói chuyện phiếm với nhau cho đỡ chán, nhưng một năm trước đã mất liên lạc rồi mà cô lại bận bịu không có thời gian tìm cách liên lạc nên tới giờ cô mới chợt nhớ.

Mỹ Anh cũng biết cô đã ly hôn với Âu Mạc Thiên Vũ vậy nên hai chị em cũng nói chuyện dễ dàng hơn.

" Mà Tiểu Lạc đâu rồi?Sao không dẫn con bé đến đây chơi, chị rất muốn gặp con bé" Mỹ Anh nhướn mày hỏi.

Lúc đầu cô cũng không định nói việc cô mang thai Tiểu Lạc đâu nhưng liên lạc qua lại suốt thì sao mà giấu được.

Khi cô mang thai Tiểu Lạc Mỹ Anh và Hạo Hiên cũng có vài lần qua Pháp để thăm cô khiến cô rất cảm động.

" Con bé chưa ngủ dậy chị ạ, để chừng nào rãnh em dẫn qua cho"
Ngồi nói chuyện ,than thở cuộc sống của mình rồi Mỹ Anh nhớ ra một chuyện hỏi" Mà em có ở đây lâu không?"
Thẩm Lạc Ngưng suy nghĩ, dù gì cô đến đây cũng vì công việc nên chắc sẽ ở không lâu lắm" Chắc tầm 1 tháng tại em đến đây cũng chỉ để giải quyết công việc nên chắc không lâu đâu"
" À! vậy em có muốn đi chơi để khuya khỏa không?"
"Đi chơi?Đi ở đâu? Với ai?" Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày nghi vấn hỏi.

" Ừ đi chơi, đi ở đâu thì cứ từ từ mà sắp xếp cũng không vội lắm, còn chuyện đi với ai thì có thể em rủ thêm mấy đứa bạn của em cũng được"
Thẩm Lạc Ngưng e dè" Được không chị?"
___________________________________________
Đến chiều về, cô lục danh bạ xem còn số mấy đứa bạn của cô không.


Từ lúc qua Pháp tới giờ cô cũng không liên lạc với mấy đứa bạn của cô nữa.

" Alo Đồng Quyên xin nghe" Giọng nói của Đồng Quyên bên đầu dây bên kia vang lên.

" Đồng Quyên là mình nè" Thẩm Lạc Ngưng nhỏ nhẹ lên tiếng.

Nghe ra giọng nói quen quen Đồng Quyên ngồi bật dậy.

" Lạc Ngưng?"
" MẸ KHIẾP!BÂY GIỜ CẬU MỚI LIÊN LẠC VỚI TỚ À? TỚ CÒN NGHĨ CẬU TRỐN LUÔN RỒI MÀ!" Đồng Quyên như hét lên khiến Thẩm Lạc Ngưng bên đầu dây bên kia muốn hư màng nhĩ.

Thẩm Lạc Ngưng muốn cười cũng không thể cười nói" Sao!.

sao cậu phản ứng ghê vậy?"
" Cậu còn dám nói sao?" Đồng Quyên tức muốn ộc máu.

Suốt mấy năm qua không liên lạc được với Thẩm Lạc Ngưng thì thôi đây bây giờ điện lại nói như vậy thật khiến cô tức chết.

Thẩm Lạc Ngưng cố gắng cười hỏi" Cậu rãnh không?Chúng ta tổ chức đi chơi nhá"
" Đi ở đâu?"
" Chỗ nào thì tùy cậu chọn"
" Được, để tớ kêu thêm vài đứa nữa cho vui"
" Ok"
Cả hai cô nói chuyện không biết rằng đã có người nghe lén được hết cuộc trò chuyện đó.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


" Đi chơi sao?" Âu Mạc Thiên Vũ nhếch môi cười.

Cũng may là anh đã cài máy nghe lén vào điện thoại Thẩm Lạc Ngưng vì vậy mọi hành tung của cô đều bị anh nắm gọn.

Thẩm Lạc Ngưng là em không thoát khỏi tôi được đâu!
Nhân viên đang báo cáo thì đứng hình.

Đột nhiên anh ta đang báo cáo thì có cuộc điện thoại gọi tới cho sếp nghe xong thì lại cười một mình khiến nhân viên đang báo cáo cũng bất ngờ.

" Ông chủ,có báo cáo tiếp nữa không ạ?" tên nhân viên đó e sợ hỏi.

Âu Mạc Thiên Vũ thu lại nụ cười,ánh mắt hờ hững" Đọc tiếp!"
Thẩm Lạc Ngưng ở nhà,ngồi soạn thảo văn kiện,Tiểu Lạc của cô rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ vậy nên chỉ ngồi im xem mẹ làm việc.

" Tiểu Lạc à, con đói chưa?"
" Dạ chưa ạ!"Tiểu Lạc dõng dạc nói.

Thẩm Lạc Ngưng cười nhẹ tiếp tục công việc.

Sáng hôm sau, bầu trời yên bình không gợn sóng mây.


Hôm nay cô định sẽ dẫn Tiểu Lạc đi chơi do lúc về nước cô cũng dự tính như vậy rồi.

Dù gì lâu lâu cũng về đây phải dẫn con gái của cô đi chơi một bữa cho biết đây biết đó mới được.

Ít khi có dịp về mà lỡ mai mót cô không được về nữa thì sao.

" Bây giờ Tiểu Lạc của mẹ muốn đi đâu nè?"Thẩm Lạc Ngưng nhìn Tiểu Lạc, ánh mắt cưng chiều.

" Dạ con muốn đi khu vui chơi giải trí"
Một lúc sau cả hai mẹ con có mặt tại trung tâm giải trí lớn nhất thành phố.

Nơi này với 5 năm trước cũng không khác so là mấy chỉ là tiên tiến và bự hơn thôi.

Thẩm Lạc Ngưng dẫn Tiểu Lạc đi vào cửa hàng quần áo để mua cho Tiểu Lạc vài bộ rồi tính tiếp.

Nhìn sơ qua đồ ở đây cũng không khác mấy hàng bên Pháp như có điều hàng bên cũng chỉ nhập về từ Pháp thôi.

Thẩm Lạc Ngưng liếc nhìn một chiếc đầm màu hường nhẹ nhàng chưa kịp nói gì thì nhân viên đã đi lại" Tiểu thư đúng là tinh mắt, đây là chiếc đầm được nhập về từ bên Pháp chỉ có 1 chiếc duy nhất này thôi"
Thẩm Lạc Ngưng cầm chiếc đầm lên đúng thật như lời cô nhân viên đấy nói.


" Mẹ ơi, mẹ mua cho con đi" Tiểu Lạc nhìn chiếc đầm đó liền thích thú.

Thẩm Lạc Ngưng cười dịu dàng đưa chiếc đầm đó cho cô nhân viên" Gói dùm giúp tôi"
" Vâng"
Cô và Tiểu Lạc đi dạo hôm mấy vòng nữa xem có tìm được cái gì hay ho không.

Đi đến đâu cũng có một số vị khách trong cửa hàng nhìn hai mẹ con cô không rời mắt chắc vì Thẩm Lạc Ngưng và Tiểu Lạc quá nổi bật đi nên mới có nhiều người dòm ngó cũng không khó.

Khi thanh toán chiến đầm xong hai mẹ con cuối chào nhân viên rồi đi ra ngoài.

Đi chưa được vài bước đã đụng phải những người không muốn đụng nhất trong cuộc đời của cô" Âu Mạc Thiên Vũ!" Thẩm Lạc Ngưng ánh mắt như rực lửa nhìn Âu Mạc Thiên Vũ gằn lên.

Âu Mạc Thiên Vũ vẫn giữ bộ mặt bình tĩnh, nhẹ cười " Lại gặp em ở đây, đúng là chúng ta có duyên thật mà"
ha!
Đây mà gọi là duyên gì?
Nghiệt duyên thì có!
Cô chắc chắn đây không phải là tình cờ mà gặp đâu.

Chắc hẳn Âu Mạc Thiên Vũ đã cài người theo dõi cô từ trước rồi.

" Tôi lại chả thấy đây có duyên phận gì hết Âu Tổng à.

Nếu chúng ta lỡ gặp nhau trên đường thì phớt lờ nhau đi tiếp thôi" Nói rồi Thẩm Lạc Ngưng nắm tay Tiểu Lạc đi.

Âu Mạc Thiên Vũ chặn lại trước mặt cô, khuôn mặt điển trai vẫn không có một chút biến sắc nào mà nhìn cứ gian xảo như thấy rõ" Sao lại không để anh đi với hai mẹ con em?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35


Thẩm Lạc Ngưng nheo mắt,nhìn người đàn ông mặt dày đang đứng trước mặt chẳng giống với tính cách của Âu Mạc Thiên Vũ tại thượng như lúc trước.

Tiểu Lạc kéo áo cô nói" Mẹ ơi, cho chú đẹp trai đi với mẹ con chúng ta đi ạ"
Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày cúi xuống nhìn Tiểu Lạc.

Âu Mạc Thiên Vũ như với được phao cứu sinh chỉ muốn cúi xuống ôm lấy Tiểu Lạc mà khen.

Âu Mạc Thiên Vũ nhếch môi cười" Đúng là Tiểu Lạc của chú" đưa ánh mắt khen thưởng của mình cho Tiểu Lạc khiến Thẩm Lạc Ngưng ấn đường càng nhíu chặt hơn.

Âu Mạc Thiên Vũ quay lại nhìn Thẩm Lạc Ngưng" Lạc Ngưng em cũng thấy rồi đó.

Tiểu Lac muốn anh đi cùng mà anh cũng đâu thể không chiều lòng trẻ con chứ "
Thẩm Lạc Ngưng lườm Âu Mạc Thiên Vũ, cuối cùng cũng phải thở dài xem như cho anh lấn lướt một lần" Đi thôi"
Cô vừa nói xong cả hai Âu Mạc Thiên Vũ và Tiểu Lạc liền đập tay với nhau rồi đi trước bỏ mặt Thẩm Lạc Ngưng ở phía sau.

Haizzz
Đúng là cha nào con nấy!
Cô cũng chẳng biết làm gì ngoài bất lực.


Đến khu vui chơi Tiểu Lạc là người hào hứng nhất cứ đòi Âu Mạc Thiên Vũ dẫn đến chỗ này rồi tới chỗ kia chơi khiến Thẩm Lạc Ngưng đi theo cũng mệt theo.

" Tiểu Lạc cháu có vui không?" Âu Mạc Thiên Vũ bế Tiểu Lạc trên tay hỏi.

" Dạ vui ạ" Tiểu Lạc cười tít mắt trả lời.

Hai trước một sau đi bỗng đột nhiên Âu Mạc Thiên Vũ quay lại nói với Thẩm Lạc Ngưng" Sao em lại không đi cùng với anh mà đi đằng sau?"
Âu Mạc Thiên Vũ ngoắc cô lại nói" Lại đây nắm tay anh!"
Thẩm Lạc Ngưng: "! ! "
Dù trưng ra bộ mặt không cam tâm tình nguyện nhưng cô vẫn đi lên trước với Âu Mạc Thiên Vũ.

Âu Mạc Thiên Vũ nắm chặt tay Thẩm Lạc Ngưng khiến cô cảm thấy khó chịu vì bị nắm chặt nhưng không muốn kháng cự vậy nên Âu Mạc Thiên Vũ cũng cảm thấy vui vui trong lòng.

Cả ba đi đến đâu cũng khiến người ở đó trầm trồ thật sự họ như một gia đình hạnh phúc sống với nhau thật ấm áp.

Đây cũng chính là điều Thẩm Lạc Ngưng lúc trước rất muốn nhưng lại bị Âu Mạc Thiên Vũ phá hủy suy nghĩ đó.

Âu Mạc Thiên Vũ không phải không nhận biết những người xung quanh đang bàn tán về ba người nên hơi cúi đầu xuống nói với Thẩm Lạc Ngưng" Ba người chúng ta trong giống một gia đình lắm đúng không?"

Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy thì hơi nhíu mày, quay qua lạnh lùng đáp" Bớt ảo tưởng!"
Thật ra trong đáy lòng của cô cũng thấy vậy nhưng hà chết chứ cô cũng không nói ra.

Chơi muốn hết khu vuu chơi rồi thì Tiểu Lạc cũng đói nên ba người di chuyển đến nhà hàng gần đó.

Thẩm Lạc Ngưng và Tiểu Lạc nhìn thực đơn chọn món còn Âu Mạc Thiên Vũ thì nhìn hai mẹ con đắm điếu.

Quả thật Thẩm Lạc Ngưng rất xinh đẹp vậy nên Tiểu Lạc cũng xinh đẹp giống cô nhưng tính cách thì hơi khác.

Phát hiện ánh mắt ai đó đang nhìn mình Thẩm Lạc Ngưng ngẩn đầu lên chạm trúng ánh mắt đầy tình cảm của Âu Mạc Thiên Vũ đang dành cho mình.

Thẩm Lạc Ngưng vô thức đỏ mặt, cả vành tai cũng đỏ theo lên" Anh nhìn gì vậy?"
" Nhìn em"
Thẩm Lạc Ngưng : "! ! "
Đâu cần phải nói thẳng như vậy đâu.

Gọi món xong cả ba cùng thưởng thức các món ăn.

Thẩm Lạc Ngưng không phải người kén chọn cả Âu Mạc Thiên Vũ cũng vậy chỉ là Tiểu Lạc còn nhỏ nên ăn nhiều món có dinh dưỡng hơn là những món đạm bạc.

Vừa ăn Âu Mạc Thiên Vũ vừa vạch ra một kế hoạch cưa đổ vợ cũ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36


Thẩm Lạc Ngưng ăn xong định đi về luôn do trời cũng tối rồi.

" Để anh đưa hai mẹ con về" Âu Mạc Thiên Vũ đứng dậy nói.

Thẩm Lạc Ngưng quay đầu lạnh nhạt đáp" Không cần đâu"
Dù bị từ chối nhưng Âu Mạc Thiên Vũ vẫn không bỏ cuộc mà đi theo Thẩm Lạc Ngưng và Tiểu Lạc.

Chặn trước hai mẹ con không cho họ đi" Để anh đưa về cho"
Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày" Tôi không cần!"
" Em không thấy bây giờ trời đang tối dần à,chỉ có hai mẹ con đi lỡ gặp người xấu thi sao?Nghe anh để anh chở cho"
Thẩm Lạc Ngưng nhìn bầu trời đã tối đen đúng là chỉ có hai mẹ con cô cũng rất nguy hiểm vậy nên cô đành lên xe Âu Mạc Thiên Vũ để anh chở.

Trong xe cảm giác ngày xưa bỗng ùa về khiến Thẩm Lạc Ngưng không khỏi nhíu mày.

Tiểu Lạc được cô ôm trong lòng đã ngủ đi từ lúc nào rồi.

Khung cảnh ba người trên một chiếc xe thật ấm áp khiến cho người khác ghen tỵ.

Âu Mạc Thiên Vũ và Thẩm Lạc Ngưng chắc chắn cũng không giao tiếp gì mà Tiểu Lạc cũng ngủ rồi càng không có gì để nói.

" Em có định đi đâu không?" Âu Mạc Thiên Vũ là người đánh tan bầu không khí im lặng.


Thẩm Lạc Ngưng đưa mắt nhìn Âu Mạc Thiên Vũ, vô thức hỏi" Anh muốn tôi đi đâu?"
" Đi vào nhà anh"
Thẩm Lạc Ngưng "!.

"
" Anh đừng có đùa giỡn nữa" Thẩm Lạc Ngưng quay mặt qua chỗ khác không muốn đối đáp nữa.

" Anh đâu có giỡn đâu" nói xong hai người lại rơi vào trạng thái im lặng cho đến khi về nhà.

Đến cửa khách sạn Thẩm Lạc Ngưng bế Tiểu Lạc quay lại cúi đầu cảm ơn Âu Mạc Thiên Vũ cái rồi đi vào trong.

Đợi Thẩm Lạc Ngưng khuất bóng và căn hộ của cô sáng đèn thì Âu Mạc Thiên Vũ mới lái xe đi.

Trong nhà Thẩm Lạc Ngưng bế Tiểu Lạc đặt lên giường.

Thẩm Lạc Ngưng vừa nghỉ đến Âu Mạc Thiên Vũ thì lại cảm giác khó chịu lẫn đau đầu.

Cô thật sự không hiểu anh.

Kiếp trước cô đeo bám thì lạnh nhạt bây giờ cô buông tha lại quay lại đối tốt với cô.


Nhìn đứa con gái đang ngủ trên giường thật khó để cô lựa chọn dù gì đứa con của cô cũng cần có ba nhưng Âu Mạc Thiên Vũ thì!.

Dẹp chuyện đó qua sau đầu,Thẩm Lạc Ngưng lấy đồ đi tắm rồi leo lên giường ôm tiểu bảo bối ngủ.

Bên này Âu Mạc Thiên Vũ cũng vừa mới về nhà, đi tắm rồi đi vào phòng làm việc căng ca ở nhà.

Từ lúc Thẩm Lạc Ngưng rời khỏi anh chỉ có hai điểm và trên một con đường là nhà và công ty.

Anh luôn theo dõi cô nhưng chuyện cô có em bé khiến Âu Mạc Thiên Vũ khá bất ngờ thật sự không nghĩ có thể xảy ra.

Nhưng anh tin chắc phần trăm đứa bé đó là của anh rất cao.

Sáng hôm sau, bảo mẫu đến trông Tiểu Lạc để cô đi ký hợp đồng.

Hôm trước đã bàn bạc khá suôn sẻ vì vậy Thẩm Lạc Ngưng cũng mang tâm trạng không tồi đi đến công ty.

" Em đến rồi à?" chưa đi vào tới cửa đã nghe tiếng Âu Mạc Thiên Vũ ở đằng sau.

Thẩm Lạc Ngưng thở dài trong lòng, quay lại" Ừ,anh cũng đến rồi à?"
Âu Mạc Thiên Vũ không biết làm cách nào hay mọi chuyện xảy ra lại là cổ đông lớn của công ty Diness khiến cô khá bất ngờ.

" Hai chúng ta cùng vào đi"
Một người đi trước một người đi sau tuy không nói gì hay nhìn ai nhưng cũng tạo cho họ nỗi áp bức về khí thế.

Nếu họ nhớ không lầm Thẩm Lạc Ngưng là vợ của Âu Mạc Thiên Vũ nhưng không biết sao lại qua nước ngoài định cư việc này thì bọn họ không biết và Âu Thị cũng không thông báo bất kì điều gì.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37


Cả hai đi vào phòng hợp, mọi người trong phòng đều đã ổn định chỗ ngồi.

Khi thấy cả hai đi vào cả căn phòng bỗng chốc tắt tiếng cười.

Chắc cũng bởi vì khí thế của cả hai.

Hợp cũng không mất quá nhiều thời gian vì vậy cô chưa ngồi nóng ghế đã tan hợp rồi.

Thẩm Lạc Ngưng dọn dẹp đồ đạc ra về thì bị Âu Mạc Thiên Vũ kêu lại.

" Lạc Ngưng" Âu Mạc Thiên Vũ cất tiếng gọi.

Thẩm Lạc Ngưng khựng lại, không biết có nên quay lại hay không nhưng trái tim đã thắng lí trí, cô đành quay lại" Có chuyện gì?"
" Giờ cũng đã gần trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi"
Thẩm Lạc Ngưng nhìn đồng hồ đúng là bây giờ cũng gần giờ ăn rồi.

" Cũng được" Thẩm Lạc Ngưng nhìn Âu Mạc Thiên Vũ nhàn nhạt nói.

Cả hai đến một nhà hàng gần đó.

Thẩm Lạc Ngưng ngồi đối diện Âu Mạc Thiên Vũ.

Nhân viên đưa thực đơn đến Âu Mạc Thiên Vũ nhườn cho Thẩm Lạc Ngưng chọn trước.

Cô cũng không cần phải nhườn nhịn lại nhanh chóng chọn món.


Rất nhanh thức ăn đã đến trong suốt quá trình đó Âu Mạc Thiên Vũ không nói một câu nào mà Thẩm Lạc Ngưng cũng buồn mà mở miệng.

Ăn xong Âu Mạc Thiên Vũ đưa cô về,Thẩm Lạc Ngưng cũng không cần phải từ chối.

Đưa về đến chung cư Âu Mạc Thiên Vũ vẫn ngồi im ở đó khiến Thẩm Lạc Ngưng không khỏi nhíu mày.

" Này!.

" Thẩm Lạc Ngưng định quay qua nhắc nhở thì đột nhiên trước mắt cô tối thui.

Âu Mạc Thiên Vũ hôn sâu vào cô khiến cô không thể nào thở được.

Thẩm Lạc Ngưng cấu vào tay Âu Mạc Thiên Vũ khiến tay anh không còn lành lạnh.

Khi Thẩm Lạc Ngưng còn còn sức Âu Mạc Thiên Vũ mới bỏ ra.

" Chát!"
Thẩm Lạc Ngưng không ngần ngại mà cho anh một bạt tay trời giáng.

" Âu Tổng!Tôi không biết anh là đang mất kiểm soát hay nhầm lẫn gì nhưng hồi nãy anh vừa làm một chuyện không đúng với phụ nữ.

Chúng ta không có quan hệ gì với nhau, anh cho tôi đi nhờ xe thì tôi rất cảm ơn nhưng! "
Chưa kịp nói hết Âu Mạc Thiên Vũ đã chen vào " Chúng ta quay lại được không?" giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp êm tai của anh vang lên.

Thẩm Lạc Ngưng khựng lại, nhìn Âu Mạc Thiên Vũ không chớp mắt.


Trong giây phút đó không biết sao trái tim đã lệch một nhịp mà cô không hay biết.

Đôi mắt cô đỏ hoe như muốn khóc nhưng phải cố gắng kìm nén vì người ở trước mặt là Âu Mạc Thiên Vũ.

" Chúng ta đã hết cơ hội rồi!" Thẩm Lạc Ngưng dứt khoát nói rồi xuống xe.

Trên đường đi vào phòng,Thẩm Lạc Ngưng không kìm được nước mắt.

Cô được trọng sinh về điều mong muốn nhất đó chính là muốn ly hôn với Âu Mạc Thiên Vũ.

Và điều đó đã thực hiện được rồi nhưng bây giờ Âu Mạc Thiên Vũ lại muốn quay lại khiến cô rất nhức đầu.

Nếu nói cô không còn yêu anh nữa thì đó chắc chắn là nói dối nhưng rất nhiều thứ đã cản trở cô khiến cô và anh càng xa cách nhau.

Bây giờ cô còn có thêm Tiểu Lạc cô cũng không thể tự nghĩ cho mình được đều đó khiến cô càng phải suy nghĩ kĩ hơn.

__________________________________________
Vào trong nhà,Tiểu Lạc và cô bảo mẫu đang ngồi xem truyền hình.

" Mẹ" Tiểu Lạc vừa thấy cô liền chạy lại ôm cô.

" Tiểu Lạc ở nhà có ngoan không?"
" Vâng, Lạc Lạc ngoan lắm ạ.

Không khóc đòi mẹ như những đứa trẻ khác" Người giúp việc thật sự rất thích Tiểu Lạc vì vậy không ngớt lời khen.

Thẩm Lạc Ngưng hỏi vậy thôi chứ cô luôn biết con cô rất ngoan ngoãn hiểu chuyện vì vậy cô cũng rất yên tâm giao cho người khác trông.

Reng! reng!.

reng
Điện thoại của Thẩm Lạc Ngưng vang lên.

" Chị, gọi em có gì không ạ?:

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


" Cũng không có gì quan trọng mà em có ý định đi đâu chưa?" Mỹ Anh điện đến cũng chỉ có việc này có lẽ cô ấy rất mong chờ chuyến đi này.

Mỹ Anh nhắc thì cô mới nhớ do mấy hôm nay cứ bận việc khiến cô cũng không có thời rãnh" Bây giờ vẫn chưa nhưng chị muốn đi đâu thì em đi đó ạ"
Mỹ Anh nghĩ ngợi một chút rồi nói" Em có thể tìm thêm bạn bè đi chung còn chỗ đi chúng ta sẽ bàn sau"
Nhắc Thẩm Lạc Ngưng phải đem theo Tiểu Lạc với hỏi thăm tình hình hiện nay của cô rồi tắt máy.

Đợi đến khi màn hình điện thoại tắt hẳn cô mới bỏ điện thoại xuống.

Ở chỗ Âu Mạc Thiên Vũ, anh mới đi về nhà xong định hôm nay sẽ nghỉ một bữa không đến công ty.

Đứng ở ngoài ban công nhìn cảnh thành phố nhộn nhịp.

Tay trái lắc lư ly rượu vang mà rơi vào suy tư.

Lúc nãy Thẩm Lạc Ngưng đã từ chối anh thẳng thừng không có chút nghĩ ngợi điều đó khiến Âu Mạc Thiên Vũ thắc mắc Thẩm Lạc Ngưng có thật sự yêu mình không.

Vào hôm cô đến phòng muốn gặp anh, anh đã không nghĩ là cô sẽ ly hôn vì anh chắc chắn cô rất yêu anh nhưng điều đó lại xảy ra.

Thật ra lấy lý do sức khỏe của ông nội không tốt chỉ đúng một phần còn phần còn lại là muốn cho cô thời gian suy nghĩ.


Tưởng chừng mọi thứ đang dần tốt đẹp lên thì cô lại muốn ly hôn khiến Âu Mạc Thiên Vũ rất bất ngờ và cũng không lường trước được.

Chắc đêm hôm đó là cô cho anh một ân huệ cuối cùng trước khi kết thúc cuộc hôn nhân này.

Càng nghĩ mọi thứ đã xảy ra Âu Mạc Thiên Vũ không khỏi nhíu mày,anh chẳng biết phải làm gì cho thỏa đáng cả.

Xa cô anh mới biết rằng mình yêu cô, yêu đến mức điên cuồng tìm kiếm tung tích của cô nhưng khi biết nơi cô ở lại không dám đi đến.

Yêu đến mức khi biết cô về nước anh liền dẹp bỏ hết tất cả công việc để chạy đến chung cư nơi cô ở chỉ nhận lại sự phũ phàng từ cô nhưng Âu Mạc Thiên Vũ nào để ý thứ anh muốn là nhìn cô kìa.

Nhưng khi thấy đứa bé gái đó anh rất bất ngờ và ngạc nhiên nó không nằm trong dữ liệu của anh tuy nhiên anh rất chắc chắn đứa con đó là của anh.

Đang suy nghĩ miên mang điện thoại anh vang lên kéo anh về thực tại.

" Tôi nghe"
" Thưa sếp lúc nãy cô Thẩm!.

.

"

Trợ lí vừa kết thúc cuộc gọi ánh mắt Âu Mạc Thiên Vũ cũng tràn đầy ý cười gian xảo.

" Thẩm Lạc Ngưng cuối cùng em cũng chẳng thoát được anh đâu!"
_____________________________________
Mấy ngày sau cô điện hỏi thăm mấy đứa bạn lúc trước của cô hỏi xem có đi chơi được không.

Đa số đều đi được vì đã lâu cũng không gặp Thẩm Lạc Ngưng.

Thẩm Lạc Ngưng điện nói lại với Mỹ Anh để chuẩn bị cho chuyến đi.

Hình như Mỹ Anh cũng đã chọn được chỗ đi rồi.

Ngày xuất phát là thứ bảy tuần này mà giờ là thứ năm có nghĩ là hai ngày nữa sẽ đi.

Thẩm Lạc Ngưng gọi điện cho trợ lí bên Pháp để gửi tài liệu cho cô phê duyệt qua máy tính.

Thẩm Lạc Ngưng ngã đầu xuống so fa thả lỏng cơ thể.

Trong đầu cô chỉ có một mục tiêu: nhanh chóng rời khỏi đây quay lại Pháp càng sớm càng tốt.

Sáng hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng dạy sớm đi tập thể dục dưới chung cư, Tiểu Lạc nếu có thức dậy đã có dì Trần chăm sóc rồi.

Vào mỗi buổi sáng, những người trong các hộ dân cư đều xuống đây tập thể dục chạy bộ quay đây khá đông và nhộn nhịp vì vậy Thẩm Lạc Ngưng cũng muốn xuống đây chạy chung cho vui.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


Có người già lẫn người trẻ đều tụ tập đến đây tập thể dục buổi sáng.

Thẩm Lạc Ngưng tập vài động tác để khởi động cơ thể tránh tình trạng trật khớp khi chạy.

Cô chạy với vận tốc vừa phải không quá nhanh cũng không quá chậm.

Ở bên Pháp lâu lâu có thời gian rảnh cô cũng chạy bộ như vậy để rèn luyện sức khỏe.

Chạy được bốn vòng liên tục cô đã thấm mệt ngừng lại đứng nghĩ một chút.

" Cô gái, cháu mới chuyển đến đây à?" không biết từ đâu một giọng phụ nữ đã đứng tuổi bước lại gần cô.

Thẩm Lạc Ngưng quay lại thấy một bà cô trung niên mặc đồ thể dục tiến lại chỗ cô.

Thẩm Lạc Ngưng vẫn giữ nụ cười trên mặt" Vâng, cháu mới chuyển đến ạ mong cô giúp đỡ"
Người phụ nữ đó vẫn cười nhìn cô" Ừ, thấy cháu mấy bữa nay nhưng không có dịp bắt chuyện.

Cô mới đi ra để tập thể dục liền thấy cháu thật trùng hợp"

Thẩm Lạc Ngưng gật đầu cười" Vâng thật trùng hợp"
" À đúng rồi mấy ngày trước cô thấy cháu dẫn theo một đứa bé gái nhưng không thấy cha của bé gái đó đâu.

Vậy chồng của cháu đâu rồi?"
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Lạc Ngưng cứng đờ phải nói đúng hơn là tắt ngủm đi.

Bà cô đó biết mình đã hỏi quá phận liền tự tìm một lý do" À chắc hai vợ chồng cháu giận nhau nên dẫn theo con ra đi thuê nhà đúng không?"
Thẩm Lạc Ngưng cũng không giải thích gì chỉ cười nhẹ để tự bà cô đó tự suy diễn.

Nói vài câu với Thẩm Lạc Ngưng thì bà cô tự tìm một lý do rời khỏi.

Bị bà cô đó hỏi trúng chỗ không nên hỏi khiến Thẩm Lạc Ngưng cũng không còn hứng tập thể dục nữa nhanh chóng đi về căn hộ của mình.

Về đến nhà cô nhanh chóng đi tắm rồi mở máy tính rồi phê duyệt báo cáo của trợ lí gửi đến.

Việc hợp tác bên đây cũng sắp xong rồi chắc cô cũng phải nhanh chóng quay lại Pháp thôi.

Đang nghỉ trưa bỗng điện thoại của cô vang lên.

Nhìn số điện thoại cô rất bất ngờ và nghĩ có nên bắt không nhưng đấu tranh tâm lý cuối cùng cô cũng bắt máy.

" Dạ mẹ điện con có gì không ạ?" người Thẩm Lạc Ngưng nói chuyện là Lý Thiên Thư mẹ chồng cũcủa cô.

Từ mẹ phát ra trong miệng cô khá ngượng nhưng đúng mà.

" Con còn hỏi nữa à? Đi ra nước ngoài cũng không nói cho mẹ một tiếng đi về cũng như vậy"
" Mẹ ơi do con bận mà mẹ.

Chừng nào con rảnh sẽ qua thăm mẹ ạ" Thẩm Lạc Ngưng nói điều này là thật.

Mấy năm nay cô luôn bận rộn giữa công việc và chăm sóc Tiểu Lạc thời gian đâu mà điện hỏi thăm người nhà.

" Vậy chừng nào con mới rảnh?Ông nội là người buồn con nhất đấy mau nhanh nhanh đến tạ tội với ông nhá" Lý Thiên Thư nói rồi hỏi thăm cuộc sống của Thẩm Lạc Ngưng rồi tắt máy.


Theo như nãy giờ cô nói chuyện với Lý Thiên Thư cô chắc chắn Âu Mạc Thiên Vũ vẫn chưa nói chuyện ly hôn của hai người với gia đình mà dùng lý do khác.

Á!
Thật khiến cô bực bội mà.

Sao Âu Mạc Thiên Vũ lại không nói chuyện ly hôn ra nhỉ?
Nếu muốn trả lời câu hỏi này thì phải đi đến nhà họ Âu mới được.

Khoảng hai giờ chiều cô đi đến nhà họ Âu bằng taxi.

Căn biệt thự Âu Gia cũng không thay đổi lắm vẫn uy nga lọng lẫy như mấy năm trước không khác gì.

Cô định bấm chuông thì có người từ trong đi ra mở cửa cho cô.

Thì ra đã đoán trước cô sẽ đến đây
" Âu Phu Nhân, ông nội đang đợi cô trong đó à" người làm cung kính nói.

Thẩm Lạc Ngưng định sẽ cách gọi nhưng thấy bây giờ không tiện cho lắm nên chỉ gật đầu đi vào.

Đúng là như người ta nói Âu phu nhân thật sự rất xinh đẹp còn là một người dịu dàng tốt bụng nữa cũng không khó để thắc mắc tại sao cậu chủ lại chọn cô gái này.

Đi vào nhà ông nội Âu, Lý Thiên Thư, Âu Mạc Lãng Phong, Âu Mạc Thiên Hạ và Âu Mạc Thiên Vũ đều có mặt ở đây.


Điều này khiến cho Thẩm Lạc Ngưng khá e dè hối hận khi đến đây quá sớm rồi.

" Con dâu con đến rồi à?" Lý Thiên Thư vừa thấy cô liền đứng lên chạy lại chỗ cô.

Thẩm Lạc Ngưng vẫn giữ nụ cười trên mặt nhìn về phía ông nội Âu.

Đây là người mà cô muốn gặp nhất khi về đây.

Thẩm Lạc Ngưng dè chừng đi lại gần cúi đầu gọi" Ông nội"
" Cháu còn biết ta là ông nội à?Mất tích suốt 5 năm bây giờ mới xuất hiện thật khiến ông đây tức chết mà"
Đầu Thẩm Lạc Ngưng càng cúi thấp không biết nói gì ngoài xin lỗi" Ông ơi ông tha lỗi cho cháu nhá"
Lý Thiên Thư đứng bên cũng nói phụ họa thêm" Đúng đó cha dù gì con dâu con cũng đã về rồi đây là một điều tốt mà"
Ông nội Âu nhìn đứa cháu mà mình yêu quý mong chờ suốt mấy năm nay" Cháu nói cho ta biết cháu đã đi đâu suốt mấy năm nay?"
Thẩm Lạc Ngưng đưa mắt nhìn ông nội Âu rồi nhìn Âu Mạc Thiên Vũ.

Thật muốn biết anh đã nói gì với gia đình mà nhưng cô lại cảm thấy có lỗi với ông nội Âu hơn nữa.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom