Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 160: Anh đã đi đâu


Nhưng mà lần này anh thật sự sợ hãi, bởi vì đứng nói mấy câu anh suýt nữa có thêm một đứa con không chính đáng, còn là loại phải phá äi.

Phải biết rằng từ trước tới nay hình tượng của quân nhân luôn chính trực, hơn nữa bình thường đều ở riêng, cho nên có thể có được một đứa bé là chuyện vô cùng vui vẻ.

Đừng nói là tận lực chăm sóc, đều có thể coi nàng dâu như tổ tông mà cung phụng.

Muốn phá thai là chuyện không có khả năng, anh đều chưa từng nghe nói có chiến hữu dẫn nàng dâu của mình đi phá thai.

Hơn nữa dựa vào cái gì để cô ta lấy tên Tô Tô đi, nhỡ đâu truyền ra làm hỏng thanh danh của nàng dâu nhà mình vậy thì cô chắc chắn sẽ ly hôn với mình.

Tuy nói quân hôn không dễ ly hôn, nhưng mà nếu nàng dâu nhà mình khóc sướt mướt sống chết đòi ly hôn trước mặt mình, như vậy mình cũng thật sự không có biện pháp.

Hơn nữa mình cũng không thể cõng cái nồi này.

Nếu như bị người khác thấy được truyền ra anh có gì đó với thanh niên trí thức Tần thì làm sao bây giờ, chuyện khác không nói, mình muốn giải thích cho nàng dâu nhà mình hiểu cũng khó... Mới nghĩ tới đây anh lập tức thấy được nàng dâu nhà mình đứng ở trước cửa, bị dọa tới gương mặt lập tức trắng bệch.

"Nàng, nàng dâu, sao em lại đứng ở bên ngoài, lạnh lắm."

"Lận Xuyên."

Tô Tô ngẩng đầu gọi với vẻ đầy khí thế, Lận Xuyên chột dạ, anh nói theo bản năng: "Dạ."

"Anh tiến vào với em."

"Ừm."

Nàng dâu thật đáng sợ, Lận Xuyên có chút run như cầy sấy đi theo cô vào nhà.

Thật ra chuyện này không dễ nói với bên ngoài, Lận Xuyên vốn định không nói chuyện này cho người khác, nhưng hiện giờ xem ý của nàng dâu dường như cô biết được chuyện gì đó.

Vì thế, anh chột dạ.

Tô Tô xụ mặt ngồi trên giường đất, nói: "Nói đi, anh đã đi đâu? Sao muộn như vậy mới trở về?"

"Trả lừa."

"Anh đi gặp mẹ lừa rồi trả ư?"

"Không phải...

"Vậy sao về muộn như thế, anh thành thật khai báo." Thật ra Tô Tô không biết anh đi đâu, chỉ vì khi anh trở về nhìn thấy cô thì lập tức lộ ra biểu cảm chột dạ. Mấy ngày nay ở chung với anh thời gian dài, đặc biệt là mỗi khi mình bị lăn lộn thảm sẽ thấy loại vẻ mặt này của anh, cho nên cô cảm thấy có quỷ cho nên hỏi một chút.

Đâu biết vừa mới hỏi lập tức hỏi ra được chuyện này.

Lận Xuyên thật sự không chịu nổi thẩm vấn của nàng dâu nhà mình, anh cảm thấy lúc này còn đáng sợ hơn tra khảo bạo lực của kẻ địch, anh nuốt nước bọt thật sự không chống đỡ được, nói ra hết mọi chuyện lúc trước Tần Duyệt Duyệt tìm anh nói chuyện.

Tô Tô vừa nghe lập tức trợn tròn mắt, trong lòng mắng Tần Duyệt Duyệt một ngàn tám trăm lần.

Rõ ràng Lận Xuyên không kết hôn với cô ta, kết quả cô ta còn muốn dùng biện pháp này lăn lộn vợ chồng bọn họ.

Còn muốn lấy danh nghĩa của cô bảo Lận Xuyên dẫn cô ta đi phá thai, lấy đâu ra mặt mũi lớn như thế.

Đừng nói là Lận Xuyên kết hôn, cho dù chưa kết hôn cũng không thể lội vào vũng nước đục này.

Phải biết rằng đây là vấn đề tác phong, hiện giờ trong thời đại này là chuyện quân nhân cần chú ý, nếu bị bắt được chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Đây là chuyện hủy đi tiền đồ của người ta, sao nữ chính có thể nghĩ ra được?

Dù sao nếu là cô thì tự mình gây họa thì tự mình gánh, thật sự không được thì kết hôn với Lận Đông Hà, vì sao còn làm như đứa nhỏ này là con của Lận Xuyên nhà bọn cô?

"Anh đồng ý với cô ta?"

"Không có, anh cảm thấy lại đứng chung với cô ta sẽ bị hố, nhỡ đâu cô ta đổ hết chuyện này lên đầu anh thì làm sao bây giờ, cho nên anh chạy mất." Lận Xuyên nói tương đối nhẹ nhàng, giống như chạy là một chuyện khiến người ta vô cùng đắc ý.

Nhưng nghe anh nói như thế Tô Tô rất hài lòng, gật đầu nói: "Anh làm rất đúng."

"Nàng dâu, sao em biết chuyện này?"

Mình vừa trở về thì đứng ở cửa tra khảo, chắc chắn là biết được gì đó.

"Ồ, em không biết mà, nhưng mà em cảm thấy thời gian anh đi trả lừa quá dài, cơm đều đã làm xong còn chưa trở về ăn, quá không quý trọng thành quả lao động của em."
 
Chương 161: Đứa nhỏ này là của Lận Đông Hà


"..." Lận Xuyên gãi đầu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà cũng không nghĩ ra không đúng chỗ nào.

Vì thế anh đỡ Tô Tô đến chỗ bàn, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Tô Tô cảm thấy vô cùng tức giận, nói:

"Chuyện này chúng ta không thể ngậm bồ hòn, nhỡ đâu đến lúc đó cô cứ chắc chắn đứa bé này là con của anh thì làm sao bây giờ?"

"Không, không phải chứ?" Một người phụ nữ đâu lớn gan nói ra những lời như thế?

"Dựa vào hành động của cô ta em cảm thấy có khả năng, đến lúc đó nếu bị anh làm cho nóng nảy sẽ đổ hết chuyện đứa bé này lên đầu anh, đến lúc đó anh còn phải đi theo cô ta phá đứa bé, bởi vì anh không có cách nào chứng minh đứa nhỏ này là của ai"

"Anh ngay cả tay cô ta cũng chưa từng chạm vào, đứa nhỏ này là của Lận Đông Hà."

", cô ta tự mình nói sao?"

"Đúng vậy"

"Sao anh không mang theo bút ghi âm của em?" "Anh... Cũng không ngờ tới sẽ xảy ra loại chuyện như thế. Nàng dâu, hay là nói chuyện này với mẹ đi?"

"Nói với mẹ thì có tác dụng gì, anh nên nói với Lận Đông Hà mới đúng."

Sau khi Tô Tô nói xong Lận Xuyên lập tức gật đầu, nếu anh ta là cha đứa bé vậy để anh ta gánh vác trách nhiệm, muốn phá hay muốn sinh thì tự bọn họ bàn bạc đi.

Hơn nữa chỉ cần nói rõ chuyện này với Lận Đông Hà, thì chuyện này sẽ không liên quan tới Lận Xuyên nữa, cho dù Tần Duyệt Duyệt muốn thế nào cũng không dính tới người anh.

Nhưng mà Tô Tô suy nghĩ một lát nói: "Không, chuyện này em nói với Lận Đông Hà, anh đừng dây vào."

"Nàng dâu, em... Là sợ người khác nói anh miệng rộng đúng không?" Cũng sợ đến lúc đó Lận Đông Hà không chịu nổi Tần Duyệt Duyệt khuyên bảo quay trở lại cầu xin anh, chuyện này đều có khả năng.

Bên Đông Bắc chú ý đàn ông không thể miệng rộng ở bên ngoài, dáng vẻ như vậy không được người ta tôn kính.

Nhưng mà nếu anh nói với nàng dâu của mình thì người ngoài sẽ không nói anh một câu, bởi vì nàng dâu là người thân mật nhất, nói chút bí mật gì đó hoàn toàn không quan trọng. "Em quản anh làm gì? Em chính là rảnh rỗi không có việc gì làm thích đi tìm việc." Sau khi hai người có quan hệ xong thì Tô Tô vô cùng kiêu ngạo, đủ loại nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nhưng mà cũng biết đối phương hiểu rõ, ai bảo ánh mắt của anh nóng bỏng như vậy.

Lận Xuyên biết nàng dâu của mình đang bảo vệ mặt mũi của mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Anh không khỏi nắm chặt tay nàng dâu của mình, nhẹ nhàng véo một lát nói: "Đều nghe em."

"Anh niết đau em..."

"Anh thổi cho em."

Thổi một lát hai người lại hôn lấy nhau, sau đó cơm nguội, hai người chưa ăn no cũng đặt bàn xuống không có tâm tư ăn cơm.

Nhưng mà Tô Tô vẫn làm việc rất nghiêm chỉnh, cô ăn cơm xong thì đi tìm Lận Đông Hà.

Không, cô là tìm Lận Hải sau đó bảo cậu tìm ra Lận Đông Hà, hai người đứng ở rìa thôn nói chuyện.

Bốn phía không có người, mùa đông cho dù là tháng giêng cũng không có mấy người ra ngoài lượn lờ.

"Đồng chí Tô, không biết gọi tôi ra là có chuyện gì?" Lận Đông Hà cảm thấy kỳ lạ khi Tô Tô đột nhiên tìm anh ta ra.

Tô Tô thở dài nói: "Tôi biết trong lòng anh va thanh niên trí thức Tần có đối phương, ngày 16 tôi thấy cô ấy đến huyện thành. Khi trở vê gương mặt tái nhợt, còn muốn nôn khan. Tuy cô ấy muốn giấu diếm, nhưng tôi vẫn nhìn ra được dường như cô ấy đã có. Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ không tốt đối với cô ấy, đối với anh cũng không tốt, cho nên tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói cho anh một tiếng."

Hoàn toàn không nhắc tới Lận Xuyên chỉ nói là suy đoán của mình, đến lúc đó xem bọn họ nói thế nào, tốt nhất là đánh nhau.

"Gái gì?"

"Tôi là phụ nữ, cảm giác vẫn rất nhạy cảm đối với loại chuyện này. Được rồi, tôi chỉ có thể nói như thế, muốn làm thế nào thì phải xem ý của anh." Cô cau mày không nói quá nhiều, sau đó xoay người chạy đi.
 
Chương 162: Hóa ra là cô ta


Vừa đi vừa nghĩ, dựa theo trong sách ý nghĩ của Lận Đông Hà là anh ta muốn đứa bé, nhưng lúc ấy nữ chính kết hôn với Lận Xuyên anh ta vì suy nghĩ cho thanh danh của bọn họ chỉ có thể nén giận nhìn cô ta phá đi con mình.

Hiện giờ nữ chính không kết hôn với Lận Xuyên, nếu anh ta biết nhìn xem sẽ xử lý thế nào.

Dù sao đây là chuyện không liên quan tới vợ chồng bọn họ.

Đợi trở về xong cô bị Lận Xuyên trực tiếp ôm đến giường đất, còn chưa kịp phản ứng cửa đóng rèm cửa sổ kéo lại...

Hôm nay còn chưa làm.

"Không được, trời..."

"Được."

"Có người tới mất."

"Không có ai đâu."

Lận Xuyên mặc kệ Tô Tô từ chối cứ áp đảo người ta như vậy.

Nhưng mà bọn họ không biết thật sự có người tới, hơn nữa đã đi tới chỗ cửa sổ nhà bọn họ.

Đáng tiếc Lận Xuyên đang kích động không nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa kéo rèm cho nên không nhìn thấy bên ngoài.

Tần Duyệt Duyệt thấy Lận Xuyên chạy xong cảm thấy không thoải mái lắm, nghĩ tới nghĩ lui có thể là anh cảm thấy lén làm chuyện này sau lưng Tô Tô để cô biết sẽ cãi vã.

Một khi đã như vậy mình trực tiếp cầu xin Tô Tô là được, quang minh chính đại khiến vợ chồng bọn họ giúp đỡ mình, đến lúc đó cho dù có lời đồn đại gì cũng sẽ giải quyết giúp mình.

Đâu biết đi tới chỗ cửa sổ nhà bọn họ lập tức nghe thấy âm thanh không quá hài hòa truyền từ trong ra, tiếng người đàn ông kêu rên, tiếng người phụ nữ kìm nén hừ nhẹ vô cùng rõ ràng.

Quan trọng nhất là giọng Tô Tô còn rất dễ nghe, đúng là thiên hồi bách chuyển, cô ta không phải đàn ông nghe đều tim đập như sấm.

Cô ta không phải chưa từng có kinh nghiệm, nhưng mà ngày đó cô ta chỉ cảm thấy đau và không thoải mái, hơn nữa vì vấn đề hoàn cảnh từ đầu tới cuối không dám phát ra một chút âm thanh.

Chuyện này đối lập như thế, cô ta cảm thấy lần đầu tiên của mình có chút không đáng giá, bây giờ còn có con càng khiến người ta thêm luống cuống.

Là nữ chính không có khả năng tiếp tục nghe ở cửa sổ nhà người ta, cho nên cô ta trực tiếp chạy đi.

Mê mê mang mang không biết chỗ đi, đâu biết ngoài ý muốn gặp được người đàn ông của mình Lận Đông Hà. Chỉ trong nháy mắt cô ta muốn khóc, nhưng mà sợ Lận Đông Hà nhìn ra được gì đó nên không mở miệng.

Lận Đông Hà chạy tới nắm chặt tay cô ta, kéo người tới chỗ bãi cỏ đập lúa.

Ở giữa nơi này đào một cái động, là anh ta lúc trước tự mình làm, vì muốn có cơ hội ở riêng với người phụ nữ của mình một lát.

"Em mang thai đúng không? Vì sao không nói cho anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

"Sao anh biết chuyện này? Có phải là Lận Xuyên nói với anh hay không?”

"Lận Xuyên? Sao cậu ấy biết chuyện này."

Lận Đông Hà ngẩn ra, dường như không thể hiểu nổi nhìn cô ta một cái.

Vì sao cô ta mang thai mình không biết, nhưng mà Lận Xuyên lại biết?

"Không phải anh ta nói sao?"

"Là đồng chí Tô Tô..."

"Hóa ra là cô ta." Không ngờ tới Lận Xuyên cũng là tên miệng rộng, vậy mà nói chuyện này với người phụ nữ kia.

Mà người phụ nữ kia trực tiếp đi tìm Lận Đông Hà, đúng là một đôi vợ chồng tình cảm tốt.

Nhưng mà Lận Đông Hà nhìn thấy cô ta cười mỉa thì biết cô ta hiểu lầm, nên nói: "Anh cảm thấy em có hiểu lâm gì đó, đồng chí Tô thấy em đi tới huyện thành, sau đó không thoải mái nên đoán là có khả năng em mang thai."

"Đoán sao?" Sao cô có thể đoán được, trừ phi cô biết hai bọn họ từng có quan hệ.

Nói không chừng là lúc trước Lận Đông Hà đi chăm sóc Lận Xuyên lộ ra dấu vết gì đó, hay là cô suy nghĩ linh tỉnh, cũng có khả năng là Lận Xuyên nói cho cô.

Cho dù thế nào, hiện giờ cô ta thừa nhận cũng không phải không thừa nhận cũng không phải.

"Em đừng nói chuyện này với ai khác, anh định làm hôn lễ của chúng ta, sau đó mượn tiền đến nhà em đưa lễ hỏi. Năm sau em vẫn có thể đi học bình thường, đến lúc đó anh đưa em đi thế nào?"

"Như vậy sao được, đại học cần phải học ba năm, đứa bé..." Sau khi nói xong cô ta hối hận, bởi vì sốt ruột vậy mà quên mất che giấu nói chuyện đứa bé ra.
 
Chương 163: Không thể giữ


Lận Đông Hà lập tức biết ngay, cô ta thật sự có Con.

Anh ta không khỏi vui sướng chạy qua nắm chặt tay cô, nói: "Đừng sợ, sau này anh sẽ là một người cha tốt chiếu cố nó, em yên tâm."

Biết sẽ như vậy mà, Tần Duyệt Duyệt biết người đàn ông trước mắt thật sự yêu cô ta, lúc trước khi cô ta ở trong thôn anh ta vẫn có thể chiếu cố cô ta, nhưng tới thành phố anh ta có thể làm gì?

Đứa nhỏ này, tới không đúng thời điểm.

Gô ta lắc đầu, nói:

"Chúng ta thật sự không thể giữ đứa nhỏ này, đừng nói là anh hiện giờ và tương lai của em đều chưa có tiền đồ, cho dù sinh ra cũng sẽ chậm trễ việc học của em."

"Mẹ anh có thể giúp trông chừng, anh cũng sẽ cố gắng tích góp tiền nuôi đứa bé..." Lận Đồng Hà cũng chột dạ, anh ta tự nhận mình không thể đuổi kịp bước chân của Tần Duyệt Duyệt, nhưng mà không muối chịu thua.

Hai người người nào cũng không thuyết phục được người nào tan rã trong không vui, trước đây Lận Đông Hà cảm thấy có lẽ yêu đương là chuyện đẹp nhất khi còn trẻ, hiện giờ không cảm thấy như vậy. Còn không bằng mù cưới câm ga mọi người tiến đến cùng nhau sinh sống, người nào cũng không có lòng với bên ngoài, sinh con và qua đời giống như cha mẹ mình.

Dây dưa như anh ta và Tần Duyệt Duyệt thật sự quá mệt mỏi, nhưng mà anh ta lại thèm, thèm cơ thể Tần Duyệt Duyệt, thích dáng vẻ cô ta phấn đấu.

Mà chính anh ta như thế cũng liên lụy cô ta, anh ta biết nhưng không thể tiếp nhận.

Cuối cùng anh ta hạ quyết tâm rất lớn làm ra quyết định, đó chính là kết hôn, nhưng mà đứa nhỏ này không cần.

Khi cô ta đang học đại học đứa bé thật sự sẽ làm chậm trễ tiền đồ, nhưng kết hôn là nhượng bộ cuối cùng của anh ta.

Đương nhiên chuyện này Tô Tô và Lận Xuyên đều không biết, qua 16 tháng giêng năm mới gần như kết thúc.

Hơn nữa vết thương của Lận Xuyên đã gần khỏi, buổi sáng anh gọi điện tới bộ đội xin kết thúc kỳ nghỉ, tin tưởng hai ngày sẽ có tin tức.

Tô Tô rất luyến tiếc anh, nhưng cũng biết công việc của người đàn ông này đặc biệt cần phải đi.

Có thể ở bên cô khoảng thời gian này đã là trời cho, nhưng cô không từ bỏ làm đôi vợ chồng bình thường với anh, cho nên muốn dọn đến thành phố nhỏ chỗ bộ đội sống.

Lúc trước khi chăm sóc anh cũng đi tìm hiểu một chút, cảm thấy thật sự không tệ.

Tuy dơ dáy bẩn thỉu kém hơn mình tưởng tượng nhiều, nhưng cho dù thế nào cũng là thành phố lớn.

Chỉ có điều làm ở thời đại này hơi khó, cần đợi hai năm.

Dù sao Lận Xuyên là người tham gia quân ngũ, nếu anh là người làm ruộng cô sẽ lập tức lựa chọn làm hộ cá thể tới làm giàu.

Nhưng mà tốt nhất là tìm được công việc bình thường trước, sau đó phải nhờ cấp trên của Lận Xuyên giúp đỡ.

Nghe nói nếu quân tẩu tùy quân bình thường đều sắp xếp công việc, nhưng mà cũng phải nhìn xem có nhà xưởng nào đó cần người hay không.

Nếu có thì đến lúc đó sẽ sắp xếp dễ dàng hơn.

Tô Tô cảm thấy thân phận của mình ở thời đại này hơi cao, sắp xếp công việc hẳn là rất dễ dàng?

Nhưng mà đến lúc đó đi qua phải thuê nhà trước, hay là nhìn xem bộ đội chỗ Lận Xuyên có tiện sắp xếp không.

Còn Lận Xuyên cũng không tốt hơn chỗ nào, có lẽ biết mình phải đi cho nên hai ngày nay thay đổi đủ loại biện pháp lăn lộn Tô Tô.

Cái gì mà người đàn ông thành thật, cái gì mà muộn tao, đã hoàn toàn thành đại tao cộng thêm biến thái.

Thể lực tốt gì đó, cơ thể mạnh mẽ gì đó, thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.

Thể chất của Tô Tô vốn rất tốt, nhưng mà không chịu nổi anh lăn lộn như thế.

Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình yếu ớt, đi ra ngoài đi mấy bước đều cảm thấy eo đau toàn thân đau muốn mạng.

Muốn mạng.

Nghĩ tới khi động phòng anh tập hít đất, vì sao mình không tỉnh ngộ chứ, nhất định không thể để anh ăn no.

Chính vì anh sắp rời đi cho nên thương hại anh, sau đó...

Sau đó, cô góp mình vào.

"Nàng dâu em làm sao vậy?"

"Hừ."

"An tâm, anh nhất định sẽ sớm xin tùy quân, đến lúc đó mỗi tuần anh có thể ra nhìn em một hai lần."
 
Chương 164: Kẹo mừng


"Em cảm thấy anh nên từ bỏ đi."

"Vì sao?" Vốn tưởng rằng nàng dâu sẽ phiền muộn tách ra với mình, đâu biết cô lại nói như thế.

"Em sợ ngày nào đó eo không chịu nổi sẽ đứt đoạn, ở cách xa một chút thì hơn." Tô Tô trừng anh một cái, nói: "Buổi tối hôm nay anh dám chạm vào em, em sẽ đá phế anh."

".." Lận Xuyên đột nhiên dời mắt đi, nói: "Đúng rồi, anh muốn đến huyện thành mua vé xe lửa, em muốn đi cùng không?"

"Không phải còn chưa có quyết định ngày nào đi sao, sao lúc này đã mua vé rời đi?" Tô Tô thành công bị kéo sang đề tài mới, vốn đang tức giận vừa nghe nói anh đi, thái độ lập tức trở nên anh hùng nhụt chí, nhi nữ tình trường.

Có lễ cô gái mỗi nhà sẽ mềm vì tình yêu, Lận Xuyên vừa xoa đầu cô vừa nghĩ.

Sau đó nói:

"Thật ra phía trên hẳn là mai kia sẽ truyền mệnh lệnh về đơn vị, dù sao đầu xuân chiêu tân binh rất bận. Cho nên anh định mua vé trước, cũng thuận tiện dẫn em đi dạo huyện thành."

"Có gì đẹp chứ." Tô Tô đã không có bất cứ cảm xúc gì đối với thành phố thời đại này, luôn cảm thấy nó không khác gì thị trấn nhỏ ở thời hiện đại.

Hơn nữa hoàn cảnh không tốt lắm, cả ngày đốt lò than ngay cả vịt đi ngang qua đều đen.

Lận Xuyên cũng nhìn ra nàng dâu của mình không giống với những cô gái khác, có chút không quá muốn tới huyện thành.

Nhưng mà anh vẫn kiên trì nói: "Anh muốn..."

"Anh muốn làm gì?" Sao còn nói lắp như vậy, có chút không giống anh.

"Anh cảm thấy chúng ta kết hôn còn chưa có tấm ảnh chụp chung, muốn cùng em chụp một bức ảnh thật to, ảnh hai người."

".." Cô thật sự không nghĩ tới chuyện này, vẫn luôn chậm chạp không nhớ tới.

Nhưng mà loại chuyện này bình thường đều là phụ nữ thu xếp, sao một người đàn ông như anh lại tích cực như thế?

"Anh không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn em một chút."

Vì sao anh giải thích như vậy, Tô Tô cảm thấy anh có ý khác?

"Anh, ở ký túc xá một mình à?"

"Không, không phải." Lận Xuyên cảm thấy nàng dâu của mình thật sự quá nhạy bén, vậy mà đoán được anh muốn ảnh chụp là muốn nửa đêm rảnh rỗi sẽ lấy ảnh nàng dâu ra thủ dâm. Đáng tiếc anh vĩnh viên không đoán được Tô Tô thật sự nghĩ tới thủ dâm, nhưng mà cô không nông cạn nghĩ Lận Xuyên muốn thủ dâm ảnh chụp, còn tưởng anh muốn thủ dâm chỗ khác.

Dù sao vợ chồng nhỏ trống đánh xuôi kèn thổi ngược mỗi người có suy nghĩ riêng, nhưng vẫn quyết định cùng nhau tới huyện thành.

Mẹ Lận không ngăn cản bọn họ, dù sao con trai sắp đi con dâu ở bên con trai nhiều là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà không ngờ tới, trên xe bọn họ đến huyện thành lại gặp nam chính Lận Đông Hà và nữ chính Tần Duyệt Duyệt.

Bởi vì trên xe không có người quen, cho nên bọn họ ngồi cạnh nhau giống như một đôi vợ chồng nhỏ chân chính.

Lận Đông Hà cũng thấy được bọn họ, lập tức đi tới chào hỏi, còn đưa cho bọn họ kẹo cười nói:

"Em và Duyệt Duyệt sắp kết hôn, lần này tới huyện thành mua ít đồ. Đây là kẹo mừng, ăn mấy miếng đi."

"Ừm." Lận Xuyên lạnh nhạt đáp một tiếng nhạn lấy, không nói thêm gì nữa.

Nhưng mà Tô Tô rất ngạc nhiên, vốn cho rằng nữ chính sẽ khuyên nam chính phá đứa bé, dù sao đã viết như thế. Không, nữ chính chỉ cho nam chính biết một tiếng rồi phá đứa bé.

Không ngờ tới thông qua bọn họ lăn lộn, vậy mà đứa bé này có thể sinh ra, không tệ lắm.

Thật ra sinh mệnh nhỏ kia cũng rất vô tội, sau khi sống sót có lễ nó sẽ là phú nhị đại, lợi hại.

"Chúc mừng." Câu chúc mừng này là từ đáy lòng.

Lận Đông Hà gật đầu với Tô Tô, sau đó trở lại chỗ ngồi đưa một viên kẹo cho Tần Duyệt Duyệt.

Kế tiếp bốn người không có giao lưu gì, ngồi vào chỗ của mình.

Nhưng mà bầu không khí chỗ đám Tô Tô tốt hơn một chút, dù sao cũng là vợ chồng ân ái trong lòng không có khúc mắc, hơn nữa đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt một lát sẽ cãi nhau ầm 1.

Nhưng mà hình tượng của Lận Xuyên quá chính trực, Tô Tô chỉ có thể làm chút động tác nhỏ, còn để lại cho anh hình tượng quân nhân cao nhất.

Ô tô lắc lư rất lâu mới tới huyện thành, sau khi xuống xe hai đôi vợ chồng nhỏ đều tách ra.

Tô Tô muốn đi chụp ảnh trước, mà bọn họ nói đi mua đồ đương nhiên không thể đi cùng nhau.

Tô Tô biết hôm nay là tới chụp ảnh cho nên trang điểm xinh đẹp, còn dùng túi nhỏ bỏ son môi vào mang theo.
 
Chương 165: Ảnh chụp


Tới quán chụp ảnh còn nhìn gương nhỏ tô son, sau đó cười nói với Lận Xuyên: "Đẹp không?"

"Đẹp." Nhưng mà ảnh chụp trắng đen có thể nhìn ra được môi hồng sao, có chút khó.

Chỉ có điều anh không nhắc nhở.

Nhìn dáng vẻ cô vui vẻ anh cũng rất vui vẻ, cho nên tùy cô đi.

Sau đó người chụp ảnh cũng không nhắc nhở, thống khoái chụp ảnh cho hai người, sau đó nói với bọn họ hai ngày sau tới lấy.

Tô Tô cảm thấy có chút muộn, nhưng mà được Lận Xuyên giải thích một lát mới biết như vậy đã nhanh lắm rồi.

Thông thường phải bốn năm ngày, theo lời chủ tiệm ảnh Quốc Doanh này nói chiều nay bọn họ vừa lúc mang tất cả ảnh đi rửa mới có thể nhận được trước.

Sau đó lại tới ga tàu hỏa mua vé, ngày đi là ngày lấy ảnh.

Xem ra, Lận Xuyên thật sự muốn mang ảnh chụp đi.

Không sao, mang đi thì mang đi.

Đợi mua vé xong Lận Xuyên dẫn cô tới tiệm cơm, sau đó hỏi cô muốn ăn gì.

Tô Tô cảm thấy hai bọn họ giống như đang hẹn hò, nhưng mà trình tự có chút hỗn loạn, sao đều kết hôn lâu như thế mới hẹn hò lần đầu tiên?

Cô vừa vui vẻ thì suy nghĩ mọi việc sẽ tốt hơn, sau đó phát hiện tiệm cơm thời đại này không có thực đơn, nhân viên phục vụ vừa dùng tạp đề lau tay vừa tiến tới hỏi ăn gì.

Tô Tô nhìn Lận Xuyên, như vậy gọi món ăn có chút khó.

Lận Xuyên nhìn nàng dâu của mình không quá quen thuộc với tiệm cơm, vì thế gọi hai đĩa sủi cảo chưng, sau đó thêm hai món ăn một canh.

Bởi vì anh ở nhà phát hiện có lễ nàng dâu nhà mình không phải người Đông Bắc thuần khiết, cô có chút thích ăn canh.

Đúng vậy, nhà Tô Tô thật sự là Đông Bắc, nhưng cô vào đại học cộng thêm thi thạc sĩ vẫn luôn lăn lộn bên ngoài.

Mấy cô gái trong ký túc xá đều đến từ phương nam, quan hệ của mọi người rất tốt, thường cùng nhau ra ngoài ăn uống, sau đó có thói quen ăn cơm tất ăn canh.

Đợi đến khi đồ ăn bưng lên hai người đều bắt đầu ăn, Tô Tô chỉ ăn năm cái sủi cảo đã cảm thấy no.

Người thời đại này đúng là thành thật, sủi cảo cũng gói to như thế. Sau đó uống canh, cô ngôi ở chỗ đó uống canh đợi Lận Xuyên tiêu diệt hết sủi cảo và đồ ăn của mình

Nói ra sức ăn của người đàn ông này thật sự khiến người ta bội phục, hơn nữa còn ăn hăng say, nếu không phải cô quá no chắc chắn còn muốn gọi thêm.

Nhưng mà người đàn ông của mình ăn cơm cũng đẹp trai.

Rõ ràng ăn vừa nhanh vừa nhiều, nhưng mà không lôi thôi chút nào.

Ngồi thẳng tắp, cơ thể đều đẹp hơn người khác rất nhiều.

Lại nghĩ tới đường cong cơ bắp rất đẹp kia, cô cảm thấy mình rất muốn nuốt nước bọt.

"Hay là, lại ăn thêm miếng nữa?" Lận Xuyên cảm thấy nàng dâu của mình như đang thèm gì đó, vì thế gắp một cái sủi cảo đưa tới.

"Em không muốn ăn, tự anh ăn đi." Cô không thèm sủi cảo, mà thèm cơ thể anh.

Nhưng mà cuối cùng chịu tội là cô, cho nên chỉ có thể thèm trong lòng, không thể nói ra.

Nếu thật sự nói ra, đối phương dám làm cô tới khi đỡ thèm có tin không?

Dù sao người khác có khả năng không tin, nhưng nàng dâu biết rõ Lận Xuyên mặt ngoài một vẻ sau lưng với mình lại là vẻ khác không muốn nếm thử.

Hai người ăn gần xong thì thấy một bóng người chạy vào, sau đó thấy được Tô Tô và Lận Xuyên thì đôi tay ấn lên bàn bọn họ, gương mặt trắng bệch nói:

"Anh, anh cả anh có tiền không, em muốn vay tiền cứu mạng."

Lận Xuyên đặt đũa xuống hỏi Lận Đông Hà: "Làm sao vậy?”

"Cô ấy, cô ấy mất máu quá nhiều, hiện giờ cần 50 tệ tiền cứu mạng."

"Tôi có, tôi mang theo." Tô Tô vừa nghe mất máu quá nhiều thì biết xảy ra chuyện gì.

Cho dù lúc trước nữ chính có lỗi với bọn họ cỡ nào, có lỗi nhiều với Lận Xuyên ra sao, nhưng mà mạng này vẫn phải cứu.

Lận Xuyên nghe xong cũng không hỏi kỹ khi nào trả nợ, sau đó ba người cùng chạy tới bệnh viện.

Tô Tô nộp tiền trước, sau đó theo Lận Đông Hà tới bên ngoài phòng phẫu thuật.
 
Chương 166: Mất máu quá nhiều


Cho tới bây giờ Lận Xuyên mới hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lúc này Lận Đông Hà mới nói tình hình của Tần Duyệt Duyệt, hai bọn họ tới bệnh viện phá thai, tính toán phá thai xong ở viện điêu dưỡng hai ngày thì trở về kết hôn.

Đâu biết cô ta mang thai ít tháng bác sĩ không kiến nghị làm phẫu thuật, vì thế kê thuốc phá thai.

Nhưng mà bảo bọn họ uống xong ở bệnh viện, đợi phá đứa bé xong thì trở về.

Sau đó bọn họ nghe lời bác sĩ nói uống thuốc ở bệnh viện, mới đầu còn thuận lợi, đâu biết lăn lộn tới sau đó Tần Duyệt Duyệt mất máu quá nhiều.

Nói tới đây Lận Đông Hà nghĩ lại mà sợ, nếu không nghe lời bác sĩ nói uống ở bệnh viện mà về quê, hiện giờ đưa Tần Duyệt Duyệt tới huyện cũng không cứu được.

Tuy anh ta là nam chính nhưng dù sao cũng trẻ tuổi, lúc này đôi tay không ngừng run rẩy, thoạt nhìn vô cùng hối hận.

"Ngu ngốc, sao cậu có thể để cô ta phá thai? Cậu có phải là đàn ông hay không?" Sau khi nói xong còn nâng Lận Đông Hà lên quăng hai cái.

Lận Đông Hà bị anh ném suýt nữa hỏng mất, đỏ mắt nói: "Anh cho rằng em muốn sao? Là cô ấy cảm thấy đứa bé sẽ cản trở tiên đồ của cô ấy, cho nên mới..."

"Cậu là đàn ông, vì sao còn để một người phụ nữ không hiểu chuyện nắm mũi dắt đi." Sau khi nói xong Lận Xuyên cảm thấy không đúng, nhìn thoáng qua Tô Tô theo bản năng lập tức sửa đúng: "Nếu đúng cậu nghe, sai cậu đánh chết cũng không thể nghe."

"Em cũng không có cách nào, cô ấy đồng ý phá đứa bé xong sẽ kết hôn với em. Em biết em không xứng với cô ấy, cho nên... Cho nên có thể kết hôn với cô ấy em đã rất vui, đâu biết lại xảy ra loại chuyện này?" Lận Đông Hà che kín mắt, một người đàn ông vậy mà khóc ra.

Lận Xuyên đẩy anh ta tới tường, nói:

"Phế vật, nếu cảm thấy mình không xứng thì đè chặt cô ta lại, để cô ta chạy thì đúng là không phải đàn ông."

Giọng nói của anh to, ầm ï khiến nhiều người quay đầu nhìn bên này.

Tô Tô chọc anh một cái nói: "Nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy đến bác sĩ."

Lận Xuyên hừ một tiếng ngồi bên cạnh Tô Tô, tức tới mức cởi mũ ra quạt gió.

Nhưng mà anh cũng biết, chuyện này không thể để bác trai bác gái biết được, nếu không bọn họ nhất định sẽ tức chết. Đúng lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, một y tá nói: "Ai là người nhà của Tần Duyệt Duyệt?"

"Là tôi, cô ấy, cô ấy thế nào?"

"Mất máu quá nhiều cần truyền máu, cô ấy có người rất thân ở đây không?"

"Không có, vậy làm sao bây giờ?" Lận Đông Hà gần như sắp hôn mê.

"Chỉ có ba người à? Vậy đi làm kiểm tra id xem có thể truyền máu cho người bệnh hay không."

Y tá nói xong thì nói: "Nếu các anh không phù hợp, chúng tôi phải bố trí người trong bệnh viện truyền máu cứu người."

Tô Tô không ngờ tới người thời đại này có giác ngộ cao như thế, mình vừa đi theo y tá, Lận Xuyên nói: "Em ở yên đây, rút máu nên do đàn ông bọn anh làm."

"Chuyện này không phân biệt nam nữ, phải xem máu của ai thích hợp." Tô Tô trừng anh một cái, sau đó ba người đi rút máu xét nghiệm.

Một lát sau đã có kết quả, trong ba người chỉ có nhóm máu của Tô Tô phù hợp, máu O vạn năng.

Biết được kết quả này, cô cảm thấy nói không chừng mình tới thế giới này là vì cứu nữ chính một mạng.

Nhưng không riêng gì cô, còn có một y tá cũng có nhóm máu thích hợp, vì thế hai người ngồi ở chỗ đó vừa rút máu vừa nói chuyện. "Hiện giờ có ít đồng chí nữ tích cực như cô, người khác nghe rút máu lập tức như muốn mạng của bọn họ không dám tới hiến máu." Y tá thản nhiên nói.

"Thật ra hiến máu định kỳ còn có lợi đối với cơ thể, nhưng mà mọi người không biết." Tô Tô rất thích cô gái thiện lương này, vì thế nói chuyện với cô ấy rất hợp ý.
 
Chương 167: Đáng tiếc


"Cô không chỉ rất hiểu biết còn có giác ngộ, không biết cô là gì của người bệnh?" Y tá hỏi.

"Cùng thôn thôi."

Còn có thể là ai, cô không muốn là gì với cô ta.

"Cô nói xem, sao cô ta không cần đứa bé cứ muốn phá thai như vậy? Cô phải biết rằng, cô ta mang thai đứa đầu tiên. Hiện giờ cơ thể bị hao tổn, sau này muốn mang thai cũng khó."

"Thật vậy sao, vậy thì đáng tiếc." Cũng viết nữ chính rất khó mang thai, từng bị nhà nam chính ghét bỏ, nhưng cuối cùng nghĩ tất cả biện pháp uống thuốc trung y mới có thai.

Nhưng mà lúc ấy đang làm kế hoạch hóa gia đình, cho nên chỉ sinh một đứa con trai với nam chính.

"Còn không phải sao?" Y tá còn nói thêm một lát, cuối cùng Tô Tô biết tên cô ấy là Bạch Linh Linh, tướng mạo xinh xắn rất dễ khiến người ta thích, năm nay vừa tròn 20 tuổi, nhà không ở thành phố này, nhưng phân công việc phân tới nơi này.

Nói được một lát thì rút máu xong, bởi vì đều còn trẻ cho nên kiểm tra không có chuyện lớn gì, nhưng cần nằm trên giường nghỉ ngơi một lát mới được. Lúc này Lan Xuyên mới có cơ hội tới nhìn nàng dâu của mình, phát hiện gương mặt cô trắng bệch kiểm tra không biết nên làm thế nào mới tốt, nói:

"Hay là anh đi kiếm mấy quả trứng gà cho em ăn."

Tô Tô trợn tròn mắt với bầu trời, lại nữa, sao anh luôn nghĩ tới ăn trứng gà như thế.

Bạch Linh Linh ở bên cạnh nói: "Vị đồng chí quân nhân này, hay là anh đi mua chút canh gà, sẽ có tác dụng hơn trứng gà."

"Haizz" Có người chỉ đường sẽ tốt hơn, Lận Xuyên lập tức đi ra ngoài đến tiệm cơm Quốc Doanh đặt một bát canh gà to, sau đó còn cầm hai cái bánh bao bưng tới cho nàng dâu của anh.

Tô Tô căn bản không đói bụng, nhưng mà vì có thể sớm hết choáng váng vẫn uống chút canh gà.

Đương nhiên là cô không uống một mình còn mượn hộp cơm đổ một ít ra cho Bạch Linh Linh, hai người cùng nhau uống canh gà nhưng không ăn bánh bao.

"Hay là anh đưa bánh bao này cho Lận Đông Hà đi, anh ta còn chưa ăn gì đâu." Tô Tô cảm thấy nam chính này đúng là rất thảm, thật ra anh ta căn bản không cần thiết cảm thấy tự ti vì thân phận hiện giờ của mình, sau này anh ta sẽ cao hơn nữ chính rất nhiều.

Nhưng mà không ngờ tới Lận Xuyên lại liếc mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó cô thấy được ấm ức trong mat anh.

?

Trên gương mặt đầy dấu chấm hỏi!

Ngay sau đó, cô thấy Lận Xuyên cầm một cái bánh bao to trực tiếp nhúng vào trong bát canh gà chấm một lát, sau đó chỉ trong nháy mắt tiêu diệt một cái.

Đây là...

Ăn một lồng sủi cảo còn chưa no sao?

"Vừa rồi anh ăn chưa no à?"

"No rồi, nhưng chạy một lát." Ý chính là, chạy một lát cho nên chạy tới đói bụng.

Tô Tô nhíu mày, chẳng lẽ thường ngày khi ở nhà anh đều giữ bụng, sợ cô bị đói cho nên không dám ăn nhiều?

"Có phải ở nhà anh không được ăn no hay không?"

"Ăn no."

"Em hoài nghi anh không ăn no."

"Thật sự ăn no."

Đôi vợ chồng nhỏ nói mấy lời ấu trĩ, Bạch Linh Linh ở bên cạnh đều nghẹn cười gương mặt đỏ bừng, sau đó nói: "Hai người đúng là vui tính."

Cô ấy mới nói xong, có một y tá ở ngoài vào nói với Tô Tô: "Người nhà kia của các cô đã tỉnh."

Lúc này Tô Tô mới ngồi dậy, Lận Xuyên đỡ cô đi ra ngoài, sợ cô đi nhanh quá sẽ choáng váng.

Nhưng mà anh vẫn tính là có lương tâm, cầm lấy chiếc bánh bao còn lại đưa cho Lận Đông Hà, nhưng không còn một chút canh chỉ có thể bị nghẹn.

Anh ta bận rộn cả ngày đã sớm đói bụng, cho nên ăn mấy miếng là hết.

Sau đó nhìn Tần Duyệt Duyệt nằm trên giường dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc nói:

"Duyệt Duyệt, lần này ít nhiều gì cũng nhờ có anh cả và đồng chí Tô, cô ấy đã cho em máu."

"Cảm ơn, nhưng mà bệnh viện có sắp xếp, thật ra cô không cần khó xử mình như vậy." Tần Duyệt Duyệt không vui, cô ta thật sự không muốn hai vợ chồng Lận Xuyên dính vào chuyện này, nói không chừng trở về người nào cũng biết.
 
Chương 168: Cảm ơn cô


Nhưng mà Tô Tô trợn tròn mắt cười mỉa nói: "Thì ra là thế, vậy tôi nên tin bệnh viện không thiếu máu để truyền cho cô đúng không?"

"Tôi không có ý đó, cô hiểu lầm rồi. Tôi mới tỉnh lại, nói chuyện có chút run run ba lật ngược thành bốn." Tuy Tần Duyệt Duyệt nói như thế, nhưng biểu cảm trên mặt là không thèm để ý.

Vừa vặn Bạch Linh Linh tiến vào, cô ấy cũng muốn nhìn xem người bệnh mình cứu khôi phục thế nào.

Vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, không khỏi tức giận nói: "Đồng chí Tô truyền máu cho cô là bệnh viện sắp xếp, cô ấy cũng đồng ý hiến máu. Bệnh viện của chúng tôi mới xây không lâu kho máu không trữ nhiều máu, nếu hôm nay không phải cô ấy còn có tôi cho cô máu thì cũng là người khác. Đương nhiên, người thích hợp với nhóm máu của cô chỉ có hai chúng tôi. Chuyện này cũng không có người uy hiếp chúng tôi, cũng không có người cho chúng tôi thưởng, là chúng tôi nhàn rỗi không có việc gì làm một vừa hai phải cứu người." Sau khi nói xong, cô ấy nói tiếp: "Tô Tô, tôi thấy cô nên trở về nghỉ ngơi thì hơn, vô duyên vô cớ chảy nhiều máu như vậy chắc chắn choáng váng đầu óc."

Miệng Bạch Linh Linh còn rất độc, cắn chặt mấy từ mấu chốt. Gương mặt Tân Duyệt Duyệt lúc trắng lúc xanh, nói: "Rất xin lỗi..."

"Thôi, tôi cũng là vì nể mặt Lận Đông Hà, dù sao anh ta cũng là em họ của Lận Xuyên." Tô Tô vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, khiến Lận Đông Hà ở bên cạnh gương mặt phát sốt.

Anh ta cũng là người biết được đạo lý nếu không sẽ không làm tới đại đội trưởng, lúc này cũng cảm thấy Tần Duyệt Duyệt có chút không hiểu chuyện, cho nên ngượng ngùng nói:

"Hai người trở về đi, nơi này có tôi là được. Còn nữa, chuyện hôm nay cảm ơn cô."

Tô Tô gật đầu, vừa định nói thêm øì đó thì bị Lận Xuyên lôi đi một cách bạo lực.

Tới bên ngoài, anh trả hộp cơm cho tiệm cơm lúc trước xong, lại cùng nàng dâu đi mua chút đồ ăn cô thích ăn rồi ngồi xe trở lại công xã.

Trên đường về Tô Tô vì choáng váng cho nên không thoải mái lắm, Lận Xuyên vẫn luôn ôm lấy cô, mãi cho đến khi về nhà để cô nằm trên giường đất nghỉ ngơi.

Anh không phải là người hay nói nhiều, nhưng vẫn nói với mẹ mình chuyện hôm nay, sau đó nói:

"Mẹ, cô ấy tâm địa tốt hiến máu cho người phụ nữ kia. Con không cầu cô ta cảm kích, chuyện trước đây cũng có thể bỏ qua như vậy, nhưng thật sự khiến người ta thất vọng buồn lòng."

"Sau này cho dù cô ta gả vào nhà bác cả con cũng là có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc, người như vậy sớm muộn gì Lận gia chúng ta cũng không giữ được. Nàng dâu của con là người tốt, mọi việc lấy đại sự làm trọng không giống với đám người của gia đình nhỏ. Con đến trong thôn mua gà mái già mẹ nấu canh cho con bé có thể uống mấy ngày, bồi bổ cơ thể trở lại."

"Vâng." Lận Xuyên nói ra hết nên cảm thấy rất thoải mái, nhưng thật ra mục đích chân chính của anh là muốn người trong nhà mình hiểu rõ, thật ra Tô Tô làm người khác với người nào đó, đừng để đến cuối cùng có chút chuyện gì cũng sẽ ấm ức nàng dâu của mình.

Mua gà mái già xong mẹ Lận hầm một nửa, nửa còn lại đều để nấu canh, thịt gà đều là hầm nát nhừ cho vào canh uống.

Buổi tối Tô Tô uống một bát canh to lại ăn cơm cho nên người cũng có tỉnh thần hơn, bởi vì ngủ cả ngày cho nên không mệt, bắt đầu hỏi Lận Xuyên:

"Anh nói xem, một người đàn ông như Lận Đông Hà có thể chăm sóc tốt một người phụ nữ ở bệnh viện không?"

Thay quần áo, lau người, gội đầu rửa chân.

Tuy bọn họ có quan hệ nhưng vẫn chưa kết hôn, trong quá trình này nếu tình cảm không tăng lên vậy thì sẽ giảm xuống.

Dù sao đàn ông làm việc sơ ý, hầu hạ con gái luôn là không thể tận tâm. Đương nhiên, chuyện này cũng là có căn cứ.

Đó chính là khi nữ chính sinh con ở cữ, Lận Đông Hà hầu hạ hai ngày, kết quả hai người cãi vã suýt nữa là ly hôn.

Có lẽ là vì bệnh tram cảm sau khi sinh, có lẽ là nhà của nam chính đã tạo cho cô ta áp lực quá lớn, có lẽ là hai bọn họ muốn cãi vã.
 
Chương 169: Lại đến rồi


Nhưng mà dưới cái nhìn của cô, vẫn là vì khi nam chính hau hạ ở cữ có chút việc nhỏ cũng không thể làm được, cho nên đắc tội với nữ chính.

Cô ta cảm thấy nam chính không còn yêu cô ta nữa, không coi trọng cô ta, nhất là sau khi cô ta sinh mổ xong để lại một vết sẹo, cuối cùng anh ta không vừa mắt cô ta...

Dù sao chính là suy nghĩ quá nhiều.

Mà nam chính thuộc loại đối xử với người nào cũng rất tốt, đặc biệt là đối với đồng chí nữ đều rất chiếu cố, cho nên được các y tá trong bệnh viện yêu thích.

Chuyện này cũng thành sai lầm.

Tô Tô cảm thấy, lần này bọn họ chuẩn bị sắp xếp trước tiên, e rằng sẽ ầm ï nháo ra mâu thuẫn gì đó.

Đương nhiên, có lẽ chỉ là cô tự mình đa tâm.

Dù sao cũng là nam chính và nữ chính, cuối cùng sau này đều sẽ ở bên nhau.

Không biết Lận Xuyên đến gần cô từ lúc nào, một đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau nói:

"Nàng dâu, đi ngủ äi."

Lại tới nữa. Tô Tô trợn tròn mắt với trời, dù sao cũng có chuẩn bị, hơn nữa buổi tối mỗi ngày cũng đã có chút quen, nên mặc anh đi.

Kết quả không ngờ tới, Lận Xuyên người ta thật sự cảm thấy buồn ngủ.

Đặt cô lên giường xong thì hôn lên cổ cô một lát, sau đó ôm cô - thật sự ngủ mất.

Chuyện này có chút khiến người ta không thể lý giải, Tô Tô kéo chăn còn đang đợi bị xâm lược, kết quả kẻ xâm lược đã nhắm hai mắt lại.

Cô đợi tới đợi lui đều không đợi được, ngủ còn không ngủ được, vì thế xoay người nói với Lận Xuyên:

"Anh làm sao vậy?"

Không biết còn tưởng người bị rút máu ngày hôm nay là anh ấy chứ, ủ rũ như vậy.

Lận Xuyên mở mắt nhẹ nhàng cọ chóp mũi của Tô Tô một lát, nói: "Hôm nay cơ thể của em không thoải mái, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ồ, hóa ra là vì chuyện này." Cơ thể của cô đúng là cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện giờ đã khá hơn nhiều.

Chỉ có điều nhìn dáng vẻ thành thật của anh khiến cô thật sự muốn trêu chọc một chút, vì thế chậm rãi tới gần hôn lên môi anh.

Dường như đối phương còn thấy mới lạ, sau đó như chuồn chuồn lướt nước đáp lại một lát. Tô Tô cắn bờ môi của anh, cũng không biết chạm vào dây thần kinh nào của đối phương, vậy mà đối phương quên mất lúc trước nói là để cô nghỉ ngơi.

Có cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình, nhưng không có cách nào, mọi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể để nó tiếp tục xảy ra tiếp...

Có một loại chua xót sảng khoái gọi là bạn không có sức lực, cử động một chút đều cảm thấy choáng váng đầu óc, sau đó còn phải cố gắng ngồi dậy trả lời hơn 130 câu hỏi của bác gái cả.

Lận Xuyên thật sự đau lòng muốn chết, cuối cùng nói thẳng: "Bác tới đây lo lắng còn không bằng tự mình đi thăm."

Tô Tô véo nhẹ anh một cái, nếu đến thăm chẳng phải sẽ bị lộ chuyện này sao?

Phải biết rằng bọn họ đã bàn bạc kỹ xong trở về nói là Tần Duyệt Duyệt bị viêm ruột thừa nên phẫu thuật, nếu nói là phá thai vậy hai ông bà sẽ hỏng mất.

Đừng nhìn Lận Đông Hà không phải con trai ruột của bọn họ, nhưng bọn họ đều coi anh ta như con ruột của mình mà đối đãi.

Sau này được nhận về, người nhà kia coi thường Lận gia không cho bọn họ lui tới, nhưng mà mỗi năm Lận Đông Hà đều sẽ trở vê.

Không ngờ tới cô nói rất nhiều lời nhưng bác gái cả không yên tâm, trái lại là câu này của Lận Xuyên khiến bà ấy không hỏi nhiều nữa, nói:

"Người không sao thì tốt rồi."

"Mấy ngày nữa sẽ trở về ạ." Tô Tô nói một câu sau đó bác gái cả đáp phải về nhà nấu cơm rồi rời đi.

Tô Tô lại nằm xuống, cô cảm thấy trên đầu mình có một con quạ đen vẫn luôn xoay quanh gọi tới gọi đi, cảm thấy buồn nôn.

Lận Xuyên tiễn người xong trở về thì gãi đầu, nghiêm túc nói: "Đồng chí Tô Tô."

"Hả?"

"Là anh không đủ nghị lực, em muốn phạt anh thế nào đều được cả."

"Xoa bóp chân giúp em, để em ngủ thêm một lát, quá mệt mỏi."

"..." Một đại lão gia xoa bóp chân cho phụ nữ được sao?
 
Chương 170: Luyến tiếc


Lan Xuyên chỉ do dự ba giây, khi Tô Tô hữu khí vô lực mở mắt ra anh run rẩy một cái lập tức đi tới giường đất ngồi xuống, nâng chân nhỏ của cô lên xoa bóp, lực xoa bóp còn không dám quá mạnh.

"Cách tất không cảm nhận được gì." Tô Tô nâng chân đong đưa trái phải một lát, sau đó Lận Xuyên cởi tất cô ra.

Sau đó cả người anh ngẩn ra, sao chân của nàng dâu nhà mình lại nhỏ như thế, làn da còn tốt như vậy, sao ngón chân đáng yêu như thế.

Tóm lại, trong lòng anh kinh ngạc cảm thán đùa nghịch trước sau cũng không mát xa, trêu đùa từng ngón chân.

Cuối cùng, chơi đến Tô Tô ngủ mất.

Nhưng mà ngày hôm sau, Lận Xuyên bắt đầu chuẩn bị đủ loại đồ ở nhà cho nàng dâu của mình.

Nghĩ tới chuyện sắp tách ra tâm trạng của hai người đều không được tốt, dù sao mới trở thành vợ chồng chân chính không được bao lâu.

Lận Xuyên còn nghĩ ra được một chủ ý, nói: "Hay là, em trực tiếp đến thăm người thân đi."

Kết quả vừa mới nói xong, đã bị Tô Tô đánh cho.

Người này vừa mới trở về công tác mình lập tức mặt dày mày dạn đi theo anh thăm người thân, như vậy không khỏi quá dính người.

Cô không quen chuyện này lắm, muốn dính cũng phải đợi nhớ rồi hãy dính.

Nhưng mà nói thật, đúng là rất luyến tiếc.

Đặc biệt là ngày cuối cùng người ta không quấy không nháo, chỉ ôm cô dặn dò, sau đó hai người im lặng đi ngủ.

Cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, bởi vì cuối cùng Lận Xuyên cũng làm việc đứng đắn, không trước khi lên xe làm cô cả đêm, đến lúc đó chân mềm nhũn không thể đi được đường.

Nhưng mà không ngờ tới, buổi tối tên này không có động tĩnh gì là kìm nén ra chủ ý hư hỏng, bốn năm giờ sáng ngày hôm sau anh đánh thức cô tỉnh dậy, sau đó nhào lên người cô làm một trận.

Tô Tô vừa không nói gì vừa bất đắc dĩ, khi trời đã sáng cô mới được buông tha ngủ một giấc.

Mà Lận Xuyên xử lý xong giúp cô thì khoác ba lô đi ra cửa, đến sân trước nói một tiếng với cha mẹ và các em rồi trực tiếp rời đi.

Anh làm như vậy là không muốn để vợ tiễn mình, nếu không thì anh có chút không nỡ rời đi.

Khi Tô Tô tỉnh dậy suýt chút nữa bị anh làm cho tức phát khóc, quyết định một tháng không viết thư cho anh, nghẹn chết anh đi.

Chưa tới hai ngày Tần Duyệt Duyệt được ra viện, cô ta được sắp xếp nghỉ ngơi ở nhà bác cả Lận, bởi vì dù sao đã đồng ý làm con dâu nhà bọn họ rồi.

Sau đó trong thôn cũng truyền ra một câu nói, chính là Tần Duyệt Duyệt bị viêm ruột thừa được Lận Đông Hà cứu giúp, còn thanh toán phí nằm viện, cho nên vì cảm ơn mà gả cho anh ta.

Mọi người còn rất hâm mộ, không rõ sao Lận gia có thể cưới được sinh viên đại học nữ.

Còn là loại mang ơn, đúng là quá giỏi cứu người.

Tô Tô người ta chân trước gả vào là gương tốt, tính cách tốt, đối xử tốt với người trong nhà, mỗi tháng đều có tiền lương, cuộc sống trong nhà chính là phong thanh thủy khởi.

Đảo mắt một cái, không khác biệt lắm thành nhà có tiền nhất trong thôn.

Thanh niên trí thức Tần này trông cũng xinh đẹp, tính cách thì dịu dàng, chỉ sợ sau này nhà bác cả Lận cũng sẽ phất lên.

Nhưng mà Tô Tô lại cảm thấy Tần Duyệt Duyệt không vui vẻ, Lận Đông Hà cũng giống như vậy, anh ta thậm chí đều không có tinh thần như khi ở bệnh viện.

Rõ ràng hỈ sự lâm môn, anh ta lại giống như mất đi người thân gương mặt vẫn luôn buồn bực.

Không phải giống như mình nghĩ đấy chứ?

Tô Tô cũng không hỏi, dù sao đó là chuyện của nhà người khác. Nhưng mà tối hôm nay bác gái cả có chút buôn bực tới đây bàn chuyện với mẹ Lận, cho nên cô mới biết nữ chính này còn rất thích kiếm chuyện.

"Nói ra thì hơi tức giận nhưng mà thật sự không có biện pháp, đứa bé Duyệt Duyệt kia muốn một chiếc đồng hồ. Người gả đi muốn một chiếc đồng hồ cũng không có gì, nhưng mà bọn họ lại muốn bọn tôi đưa 300 tệ tiền lễ hỏi."

"Cái gì? Đây là bán con gái à? Xung quanh đây còn chưa có cái gì đó đâu."

Mẹ Lận sợ ngây người, không ngờ tới Tần Duyệt Duyệt kia đòi nhà bọn họ nhiều tiền như vậy.
 
Chương 171: Khó kết hôn


300 tệ lễ hỏi này đừng nói là trong thôn, cho dù là trong thành phố cũng là số ít.

Còn đòi cả đồng hồ, cô nhóc này đúng là đòi hỏi quá nhiều.

"Nói ra con bé cũng rất đáng thương, dù sao toàn bộ tiền lễ hỏi là cho nhà con bé, sau đó thì con bé nói muốn một chiếc đồng hồ. Nhưng mà nhà chúng tôi vì tiền lễ hỏi đã nghĩ tất cả biện pháp, tiền lương thực đều đã bán. Trước mắt, thật sự không lấy ra được tiền mua đồng hồ. Nghĩ Xuyên Tử nhà cô cũng mới kết hôn, có thể mượn đồng hồ nàng dâu thằng bé đeo lúc trước hay không, dùng xong sẽ trả lại. Đến lúc đó, chúng tôi đưa tiền mừng cưới cho con bé mua cái mới là được." Bác gái cả nhìn Tô Tô cười nói.

Thật ra cách làm này của bà ấy cũng rất bình thường, trong thôn khi không có tiền không có đồ sẽ mượn dùng cũng là bình thường.

Tô Tô cũng không chối từ, nói: "Được ạ."

Chỉ mượn đồng hồ đeo mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng mà mẹ Lận lắc đầu, nói:

"Chuyện này không được, tuy cầm làm ra vẻ đúng là rất có thể diện, nhưng mà đồng hồ của nhà Tô Tô chúng tôi người khác có thể nhìn ra được, nhà chị xong việc cũng không thể nào mua được một chiếc giống y như đúc."

"Hả?" Đồng hồ quá đắt ư?

Bác gái cả liếc mắt nhìn Tô Tô một cái, cô lập tức lấy đồng hồ của mình ra.

Nhãn hiệu nước ngoài, bốn phía đều có những viên kim cương nhỏ, mặt đồng hồ cũng tương đối sáng, nhìn là biết giá cả rất đắt.

"Chiếc đồng hồ này.. Quá đẹp rồi?" Bác gái cả suy nghĩ một lát, xua tay nói: "Vậy để tôi nghĩ biện pháp khác."

"Như vậy đi, lần trước nhà chúng tôi tích góp được chút tiền, không bằng chị cầm lấy đi mua một chiếc đồng hồ?"

"Như vậy sao được, hơn nữa bây giờ cũng không có phiếu."

"Cháu có phiếu." Sau khi Tô Tô nói xong thì lập tức nói: "Lần trước ăn tết phát tiền lương cho cháu, bên trong còn có một phiếu đồng hồ."

"Chuyện này, chuyện này bảo bác phải cảm ơn nhà các cháu thế nào. Lần trước Duyệt Duyệt nằm viện tiền đều là các cháu trả, còn chưa trả đâu, chuyện này..." Bác gái cả chà xát tay, dường như có chút xấu hổ nhận lấy.

Thật ra Tô Tô rất thích đám người của Lận gia, ngay cả em trai của Lận Đông Hà đều khá tốt.

Lận Đông Hà có quá nhiều tâm nhãn, nhưng mà tam quan trên cơ bản vẫn chính trực.

Cô có thể giúp bọn họ như vậy, đơn giản là hi vọng cha Lận và mẹ Lận vui vẻ, dù sao mọi người đều là thân thích.

Bác gái cả ngàn ân vạn tạ cầm tiền và phiếu đi về, cha Lận ngồi dưới đất nói: "Tô Tô à, chuyện này con làm rất đúng, ở trong cái làng này chúng ta chỉ có hai anh em không có người có thể dựa vào.

"Vâng, con biết rồi." Tô Tô vẫn luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt cha Lận mẹ Lận, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của Lận Xuyên.

Nhưng mà Lận Hải không chịu, cậu đá mạnh củi vào trong bếp nói:

"Cha, anh hai nhà bọn họ đã sớm thông đồng với Tần Duyệt Duyệt, nhà bọn họ đâu bận tâm đến quan hệ thân thích đối với nhà chúng ta.. Ai da, cha, cha đánh con làm gì?"

"Tên nhãi ranh, anh cả con nằm viện anh hai con không đến sao? Nhà chúng ta có việc, anh hai con không tới giúp đỡ à. Cút sang một bên đi, đừng ở chỗ này không hiểu chuyện." Cha Lận đá con trai mình một trận đá ra khỏi phòng, sau đó Lận Hải cũng không tức giận, kìm nén mấy câu đều không nói ra.

Tô Tô lập tức nói: "Con cũng trở về đây ạ."

Cô không muốn nói mấy lời linh tỉnh như có đáng giá hay không với bọn họ, dù sao cô không định qua lại nhiều với nữ chính. Nhưng mà dù sao nhà ho Lan làm hi sự, cô và mẹ Lận vẫn phải mỗi ngày qua đó xem, dù sao không biết có chuyện gì cần giúp đỡ hay không.

Cha Lận dẫn theo ba anh em của nhà họ Lận đi cùng, nhìn thấy không có việc gì thì trở về.

Còn nữ chính, lấy cớ dưỡng thương không khỏi vẫn luôn ở trong phòng không nhúc nhích, chỉ cùng Lận Đông Hà đến công xã mua đồng hồ, khi trở về hai người đều không vui vẻ lắm.
 
Chương 172: Không cho người khác đến nhà ta ở


Ngày cưới được định vào mười ngày sau, bởi vì trong thông sắp tổ chức hoạt động cày bừa vụ xuân, Lận Đông Hà là đại đội trưởng cần phải dẫn đầu.

Hôm nay Tô Tô và mẹ Lận tới đây giúp đỡ cắt hoa giấy đỏ thắm dán lên cửa sổ, những chuyện này khi cô kết hôn đều chưa từng làm.

Bọn họ vừa cắt hoa vừa bàn bạc để Tần Duyệt Duyệt xuất giá ở đâu.

Bác gái cả muốn cô ta xuất giá ở nhà mẹ Lận, nhưng mà mẹ Lận nói: "Xuất giá ở nhà tôi cũng được, nhưng mà nhà tôi không có chỗ ở, đến lúc đó khách tới đều không tiện sắp xếp."

"Hay là thế này đi, đến nhà xuất giá của Tô Tô đi. Nhà của con bé là nhà tân hôn, cũng không có ai quấy rầy..."

Sau khi bác gái cả nói xong Tô Tô lập tức có chút không vui, tuy cô muốn giúp đỡ nhưng rất chán ghét người khác chiếm chỗ ở của mình, đặc biệt đó còn là phòng tân hôn của cô và Lận Xuyên.

"Như vậy đâu được, căn nhà đó còn là nhà tân hôn đấy. Hay là thế này đi, tôi dẫn ba đứa bé và cha bọn nhỏ đến nhà Tô Tô chen lách trong phòng nhỏ, sau đó thanh niên trí thức Tần xuất giá từ nhà chúng tôi đi."

Mẹ Lận cũng biết Tô Tô không thích, cho nên lập tức nói tiếp câu chuyện.

Tô Tô liếc mắt nhìn mẹ chồng một cái với vẻ đầy cảm kích, sắp xếp này khiến cô rất vừa lòng.

Người khác tới nhà ở cô sẽ cảm thấy không vui, nhưng mà mẹ Lận cùng với đám cha Lận tới nhà mình ở thì không sao.

Bác gái cả cũng gật đầu nói: "Là tôi không nghĩ tới, cứ làm theo lời cô nói đi."

Việc này quyết định xong mẹ Lận dẫn theo Tô Tô đi trở về, nhưng mà về đến nhà còn hỏi:

"Bọn mẹ đến nhà con ở, con có ghét bỏ bọn mẹ hay không?"

"Không sao ạ, chúng ta là người một nhà, không phải trước đây con cũng từng ở phòng nhỏ trong sân trước sao?" Tô Tô không thèm để ý nhìn thoáng qua mẹ Lận, sau đó dịu dàng nói: "Con thích mọi người đến nhà con ở, không thích người khác lượn lờ trong nhà chúng ta."

"Mẹ biết rồi, sau này không cho người khác đến nhà ta ở." Mẹ Lận cười bất đắc dĩ, bà ấy thật sự không chịu nổi đứa con dâu này làm nũng.

Nhìn cô không làm nũng trước mặt con trai mình như vậy, còn rất có cá tính.

Kết quả tới trước mặt mình, lại giống y như một đứa bé.

Dù sao cũng thích con gái, cho nên mẹ Lận chỉ có thể dỗ.

Đợi trước một ngày khi nhà bác cả có việc bọn họ dọn tới bên nhà Tô Tô ở, hiện giờ thời tiết đã không còn lạnh, cho nên lớp xóa nạn mù chữ của Tô Tô đã chuyển qua chỉ bộ thôn.

Nhưng mà đám đàn ông trong thôn đều đã đi làm công, cho nên lớp xóa nạn mù chữ chỉ có mấy người.

Mỗi ngày cô đều kiên trì dạy, dù sao cũng đã nhận tiền lương.

Khi đám mẹ Lận tới đây Tô Tô đã thu dọn phòng nhỏ xong, sau đó cho dù thế nào cũng phải lôi kéo mẹ Lận đến phòng mình ngủ.

Dù sao nếu bà ấy ngủ trên giường đất với bốn người đàn ông thì đúng là không được, cho nên mẹ Lận ngủ cùng một phòng với cô.

Không ngờ tới bọn họ vừa định nằm xuống ngủ thì Lận Tú Mai dẫn theo chồng và con của cô ta tới đây, cô ta có hai đứa con một đứa năm sáu tuổi và một đứa hai ba tuổi.

Mà chồng cô ta thì làn da vàng như nến, vóc dáng không cao, nhìn cũng không phải người rắn chắc gì.

Cả nhà tới đây xong mẹ Lận còn phải chuẩn bị cơm, cũng may bọn họ có sủi cảo chỉ cần nấu chín là được. Tô Tô không ngờ tới hai đứa bé này ăn cơm thật sự như ra chiến trường, cô đều bị đẩy vào góc trên giường đất không dám nhúc nhích.

"Được rồi, ăn cơm xong Đại Cường đến nhà bác gái cả con tìm chỗ ở đi, Tú Mai và đứa bé thì ở lại đây ngủ."

Mẹ Lận cũng không ngờ tới lần này bọn họ tới sớm như vậy, thường ngày có chuyện øì bọn họ đều là đến sau.

Lận Tú Mai cũng bắt đầu thu xếp xong cho hai đứa bé nhét vào trong chăn, nhìn bọn họ chảy nước mũi Tô Tô cảm thấy đám người này vừa đi có lễ cô phải vứt hết chăn trong nhà mình.

Cũng may, hiện giờ bọn họ đang dùng chăn mẹ Lận lấy từ sân trước tới, nhưng đó cũng là chăn nhà mình.
 
Chương 173: Người nào động vào ba lô của cô 1


Mẹ Lận thích trẻ con, cho nên trêu đùa với bọn nhỏ một lát, hơn một tiếng mới dỗ được bọn nhỏ đi ngủ.

Tô Tô cả đêm không ngủ ngon, bởi vì trên giường đất đột nhiên có thêm nhiều người không quen lắm, ngoài ra vừa mới ngủ thiếp đi thì đứa bé tỉnh dậy lăn qua lăn lại rất lâu.

Hơn nữa khi tới sáng mọi người đều rất bận rộn, cô ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa.

Đợi thu thập xong xuôi mọi người đi thẳng tới nhà Lận Đông Hà, bởi vì buổi sáng còn phải đón dâu.

Tô Tô không làm gì, chỉ hái chút rau với mọi người, sau đó thành thật đứng sang một bên.

Khi tới giữa trưa cô đột nhiên có cảm giác tim mình đập rất nhanh, dường như là có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Sau đó trong đầu cô bất ngờ lóe sáng, giống như vận mệnh chú định nói với cô là có người động vào ba lô của cô.

Đó là thứ duy nhất cô mang tới cũng là thứ quan trọng nhất, cho nên Tô Tô không chút nghĩ ngợi chạy ra khỏi nhà Lận Đông Hà lao thẳng tới sân nhà mình.

Đợi đẩy cửa ra, cô phát hiện chị cả và anh rể cả còn có hai đứa bé đều ở đây.

Nhà của cô giống như gặp kiếp nạn gì đó, ngay cả phòng bếp đều bị lục tung lên.

Đặc biệt là hai đứa nhỏ, hiện giờ đang cầm ba lô của mình kéo đồ ra bên ngoài.

Đồ lót và túi tiền của mình còn chưa bị kéo ra, may mắn còn chưa mở ra.

Tô Tô cảm thấy phan nỗ chưa bao giờ có, lớn tiếng nói: "Các người đang làm trò gì vậy?"

Hai đứa nhỏ kia ở nhà bị rống quen nên không để ý lắm, có một đứa còn kéo bánh kem cô mang tới.

Cũng may bọn chúng chỉ cảm thấy có hứng thú đối với đồ ăn, nếu là thứ khác vậy thì không xong.

Tô Tô mặc kệ tất cả lao tới trên giường đất, sau đó anh rể cả còn ngăn cản cô nói:

"Em dâu đừng nóng vội như vậy, đứa bé ham chơi, lát nữa anh bảo chị gái em.." Kết quả còn chưa nói xong tay đã bị hất ra.

Cô không thèm quan tâm đối phương là ai, trực tiếp leo lên giường đất đoạt đồ của mình trong tay hai đứa bé sau đó nhét trở lại ba lô.

Nhưng mà hai đứa nhỏ vì động tác tương đối cứng rắn và không bàn bạc với bọn họ của cô làm cho gào khóc to, mà Tô Tô không quản những chuyện này, nhét hết đồ vào trong ba lô ôm chặt lấy không để chỗ nào, mà co rụt trong góc nói:

"Mời các người đi ra ngoài, đừng tới nhà tôi nữa."

"Em dâu, nghe em nói những lời này kìa, vì chút chuyện này đáng giá sao?”

Chị cả Lận Tú Mai lập tức nói.

"Cút đi." Tô Tô nhìn chằm chằm cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

Ba lô cô mang tới chính là mệnh của cô, đừng nói là bọn họ tùy tiện động, cho dù là cha Lận mẹ Lận cô cũng không cho sắc mặt tốt.

Còn Lận Xuyên, dường như anh không đáng ghét như vậy, nhưng cũng không được.

Anh rể cả nhíu mày, sau đó nói:

"Làm như người nào cũng nguyện ý tới nhà các người, trước đây nghèo không một xu dính túi, hiện giờ có mấy đồng tiền dơ bẩn thì xem thường người khác đúng không, chúng ta đi."

Sau khi nói xong thì ôm đứa bé rời đi.

"Đại Cường, Đại Cường, chúng ta là đến nhà bác cả mừng tiền, dù sao cũng phải ăn cơm xong hãy đi." Lận Tú Mai trừng mắt với Tô Tô một cái sau đó đuổi theo.

Nhưng mà sau khi bọn họ rời đi, Tô Tô lập tức khóa trái cửa vào.

Cô cũng là sợ hãi, sợ hãi thứ duy nhất mang đến bị người ta cướp đi.

Kết quả không ngờ tới bọn họ mới đi tới cửa thì gặp cha Lận, cha Lận hỏi: "Sao mấy đứa lại ở chỗ này, đang làm gì thế?"

Anh rể cả nói: "Về nhà, khối bảo địa như nhà cha bọn con không dám ở."

"Cái gì?" Cha Lận nghi ngờ hỏi.

Tô Tô ở trong phòng nghĩ, nếu cha Lận hay mẹ Lận đứng về phía con gái con rể là bọn họ, vậy thì mình đến chỗ Lận Xuyên, sau này không về đây nữa.

Nhưng mà cô không ngờ tới anh rể cả kia lại bóp méo sự thật, anh ta lớn tiếng hét lên:

"Không phải là bọn con chỉ vào nhà ngồi một lát sao, kết quả cô ta trở về thì không vui, bảo cả nhà chúng con cút ra ngoài. Con chưa từng thấy nhà nào đối đãi với khách như thế, còn không phải là người trong thành phố tới xem thường người khác."

Đúng là đánh rắm, không ngờ tới anh ta là loại người như thế.
 
Chương 174: Người nào động vào ba lô của cô 2


Tô Tô không ở yên trong nhà nữa, cô đặt ba lô của mình vào trong ngăn tủ mở cửa đứng ở cửa lạnh lùng nói:

"Tôi biết chiêu đãi khách khứa hay khong liên quan quái gì tới anh, cho dù tôi không biết chiêu đãi năm trước đã mở lớp xóa nạn mù chữ ở nhà tôi, già trẻ lớn bé trong thôn tới chỗ tôi học không ít, sao tôi không đuổi bọn họ ra ngoài?"

Khi bọn họ cãi vã lập tức hấp dẫn đám khách khứa chuẩn bị ăn tiệc mừng ở sân trước tới, ngay cả ba anh em Lận gia và em trai của Lận Đông Hà cũng tới đây.

Kết quả nghe được lời Tô Tô nói, người từng tới đây học chữ cảm thấy lời cô nói không sai.

"Đó là vì bọn họ có tác dụng đối với cô, nhà chúng tôi không có tác dụng gì với cô cho nên không muốn để ý." Anh rể cả ranh mãnh nói, sau đó anh ta ôm đứa bé không ngừng khóc, làm như mình là đối tượng bị bắt nạt.

Tô Tô lập tức mở cửa ra, sau đó lạnh lùng nói:

"Đây là vấn đề có tác dụng hay không à, là vấn đề tố chất cơ bản của một con người. Tới nhà người khác thì không được động vào đồ của người khác tôi nghĩ đây là chuyện người nào ở đây cũng biết cả, nhưng mà anh nhìn xem các anh đã làm gì? Gạo và mì dầu ăn nhà tôi ở trong phòng bếp có bao nhiêu các anh đều biết, mở ngăn tủ lục lọi đồ cũng không biết đóng lại sao? Còn nữa, ngăn tủ trong phòng tôi cũng bị lật từ đáy lên tận trời, nếu nhà tôi mất tiền có phải nên đòi nhà các anh hay không?"

Mẹ Lận cũng nghe thấy tiếng cãi vã tới đây, mặt bà ấy tối sầm lại nhanh chân chạy vào nhà nhìn một lát.

Nhà nhỏ của Tô Tô trên cơ bản đều là con trai mình và cô tự mình lo liệu, mình cũng thường tới giúp đỡ thu dọn cho nên đồ đặt ở đâu đều rất quen thuộc.

Không cần nhìn kỹ đúng là từng bị lục lọi, đặc biệt là ba lô đúng là từng bị người ta chạm vào, vừa rồi tùy ý đặt vào một vị trí, tước đó đều là cô nhét ở tận cùng bên trong, phía trên còn đè nặng chăn đệm vô cùng cẩn thận.

Trong lòng bà ấy không khỏi trầm xuống, nói: "Là các con lục lọi đồ đạc của Tô Tô sao?"

Lận Tú Mai lắc đầu nói: "Không, không phải bọn con, là bọn nhỏ đói bụng lục đồ linh tinh."

"Đói bụng? Đói bụng thì lục đồ trong phòng bếp vì sao lại lục ba lô của tôi?" Sau khi Tô Tô nói xong lập tức nói: "Đứa bé không hiểu chuyện chẳng lẽ người lớn như mấy người còn không hiểu chuyện sao, vậy mà để đứa bé lục lọi linh tỉnh."

"Cô còn mặt mũi nói à, trong ba lô của cô còn không phải chứa một đống quần áo không đứng đắn cho nên sợ người khác nhìn sao? Cả đống, chỉ có hai dây còn hai túi to..." Sau khi nói xong còn ước lượng kích cỡ.

Cả người Tô Tô đều ngây dại, cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là đồ lót của phụ nữ, tên đàn ông thối không biết xấu hổ này."

Cô tìm đồ muốn đánh anh ta, nhưng còn chưa ra tay thì thấy một thứ đen xì từ phía trên đánh thẳng xuống sau lưng của Đại Cương.

Anh ta bị đánh kêu to quỳ rạp trên đất một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi, sau đó cha Lận còn tiếp tục dùng xẻng đánh tiếp, nói: "Tên khốn nạn, tên lưu manh này, cút ra ngoài ngay cho tôi, sau này đừng tới đây nữa."

Lận Tú Mai lập tức đi tới ngăn cản: "Cha, cha đừng đánh, anh ấy còn đang ôm đứa bé mà."

"Ôm ư? Véo còn nghe được, cha đứng bên cạnh thấy cậu ta vẫn luôn véo đứa bé để đứa bé khóc. Làm ra loại chuyện trộm cắp còn muốn coi đứa bé như súng mà sai bảo, cái loại lòng dạ xấu xa. Con cũng vậy, đây là người đàn ông của con sao con không quản đi, có phải là con chết rồi không?" Cha Lận chỉ con gái nuôi của mình mắng to.

"Anh ấy nói không sai chút nào, mấy thứ kia đều là mấy món đồ không đứng đắn, nói không chừng lấy được từ chỗ nào đó quyến rũ đàn ông." Lận Tú Mai vẫn luôn nghe lời chồng mình mọi việc, nhiều năm như thế đã hình thành thói quen. Cho nên lúc này, cô ta lập tức đứng ra nói chuyện giúp chồng mình, hoàn toàn quên mất nói này là nhà mẹ đẻ của cô ta.
 
Chương 175: Người nào động vào ba lô của cô 3


Tô Tô rất ấm ức, nhưng mà cô không khóc, nhìn thoáng qua Lận Tú Mai nói với vẻ trào phúng:

“Các người đúng là không có kiến thức, hiện giờ phía nam đều dùng mấy thứ này. Hơn nữa, đâu có người nào nói em dâu mình như chị, tôi quyến rũ người đàn ông nào chị nói ra tôi nghe thử xem?”

Cô đúng là tính tình tốt, nhưng mà không thuộc loại tính cách để mặc người khác đùa nghịch, muốn bắt nạt cô cũng phải xem cô có nguyện ý hay không.

Những lời khó nghe cô cũng từng nói ra rồi, cũng không tin bọn họ chạy tới chỗ người khác lục lọi đồ đạc còn có lý.

Mẹ Lận đã sớm biết đứa con gái nuôi này và con rể có đức hạnh gì, trước đây bọn họ thương yêu cô ta không cha không mẹ một lòng cưng chiều, nhưng không ngờ tới kết hôn xong thì không coi chỗ bọn họ là nhà.

Vì thế trái tim đã sớm rét lạnh, đâu biết bọn họ lại chạy về hành tội con dâu của bọn họ.

Đứa con dâu này mọi người đều rất vừa lòng, quan trọng nhất là con trai của mình hài lòng.

Cô tới đây lâu như vậy tính tình thế nào bọn họ biết rất rõ, ngoại trừ đối với con trai mình ra thì chưa từng đơn độc nói chuyện riêng với người đàn ông khác.

Cho nên, bọn họ chắc chắn là tin tưởng đứa nhỏ này.

“Sau này con đừng trở về nữa, coi như nhà chúng tôi phí công nuôi con nhiều năm như vậy. Đi đi, sau này đừng trở về nữa.” Mẹ Lận xua tay, sau đó ra hiệu cho mấy đứa con trai đuổi bọn họ đi.

Lan Hải cũng không thích nghe bọn họ si nhục chị dâu của mình, cho nên vươn tay lôi kéo người được gọi là anh rể kia ra ngoài.

Lận Tú Mai không ngờ tới cha mẹ vẫn luôn đứng về phía cô ta sẽ tuyệt tình đuổi bọn họ đi như thế, không khỏi không cam lòng, nói:

“Mẹ, vì sao mẹ muốn đuổi bọn con đi, rõ ràng cô ta mới là người ngoài.”

“Ồ, xem cô gái này nói kìa. Người ta chính là con dâu Lận gia tiêu tiên cưới trở vê, sau này sinh con họ Lận. Cô mới là người ngoài, chẳng lẽ cô không biết đạo lý con gái gả chồng như bát nước hất đi sao?” Góa phụ họ Kiều ở trong thôn cũng ở đây, không khỏi mở miệng nói thay Tô Tô vì trước đây tặng đồ cho mình còn khiến mình nổi tiếng.

Nhưng mà, câu nói này của bà ta thật sự không tệ.

Con gái gả ra ngoài đúng là như bát nước hắt đi, cho nên Lận Tú Mai mới là người ngoài. “Bọn họ từng đồng ý với cha tôi phải nuôi tôi, vậy thì phải nuôi cả đời.” Lận Tú Mai lập tức nói ra lời trong lòng mình, sau đó phát hiện sắc mặt người xung quanh đều không được tốt lắm, đặc biệt là cha Lận.

Ông ấy chưa bao giờ là người nhiều lời, hiện giờ nghe Lận Tú Mai nói mới biết được cô gái này là sói mắt trắng.

Mình không nợ cha cô ta cái gì, chi vì là anh em ruột cho nên mới đồng ý nuôi lớn con gái ông ta, vì thế thở dài nói:

“Tôi đúng là từng đồng ý với cha cô nuôi cô, nhưng mà khi cô cố chấp muốn gả cho người đàn ông này nhà chúng tôi đã không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cô. Ngay cả con gái con trai ruột của mình cũng không thể nói nuôi dưỡng cả đời được, huống chi cô không phải là con ruột nhà tôi”

Cả người Lận Tú Mai đều ngây ngẩn, cô ta chưa từng nghĩ tới nhà mẹ đẻ sẽ không cần mình.

Cũng may lúc này bác gái cả tới, nói mấy câu làm người hòa giải.

Hôm nay nhà bọn họ làm hi sự, cho nên mọi người đều nể mặt không nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng mà Đại Cường kia không làm, anh ta xoa cái tay phát đau đứng dậy, nói:

“Chúng tôi chính là tới đây uống rượu mừng mừng tiền cưới, kết quả bị đãi ngộ như vậy trong lòng không vui vẻ, phần tiền mừng này do người phụ nữ không biết xấu hổ kia mừng thay chúng tôi đi. Toàn thân tôi đều là vết thương, cũng nên bắt cô ta bỏ ra chút tiền thuốc men.”

Bác gái cả vừa nghe thấy thế lập tức biết, còn không phải là thằng vô lại sao.

Lúc này Lận Đông Hà cũng có mặt, đã biết ngọn nguồn chuyện này, lại nhìn Tô Tô tức giận tới mức gương mặt đỏ bừng thì nhíu mày.

“Cần tiền mừng của các người là coi như thân thích lui tới, nhưng anh càn quấy không giảng đạo lý như thế sau này đừng qua lại với nhà chúng tôi nữa”

Trước đây Lận Đông Hà cũng biết anh rể này không phải là người tốt gì, bình thường nghèo kiết xác, muốn đồ gì đó của Lận gia thì mình không tới chỉ bảo Lận Tú Mai tới.
 
Chương 176: Người nào động vào ba lô của cô 4


Hai năm trước không mượn được tiền tới tay thì bảo cô ta hai năm không về nhà, khi sinh con thì lan truyền khắp nơi để mọi người đến cho ít tiền, nhưng lại tìm cớ không làm tiệc rượu đuổi bọn họ trở vê.

Lần này tới nói không chừng là kiếm chút tiền từ chỗ Tô Tô, cho nên mới đi lục ba lô của cô.

Đứa bé lục lọi là giả, chỉ sợ là vì tìm kiếm đồ đáng giá.

Có thể nói, người đàn ông này đúng là đánh chủ ý giống như chân tướng anh ta nghĩ.

"Chúng tôi từ nhà tới đây, các người dùng phương thức này chiêu đãi chúng tôi sao?”

Đại Cường cũng không ngờ tới vậy mà Lận Đông Hà lại mở miệng đuổi người, không phải là anh ta kết hôn sao, có muốn số tiền này hay không?

"Kết hôn là chuyện lớn trong đời cũng là hỉ sự, chiêu đãi người như anh e rằng kết hôn trong lòng đều không thuận." Tô Tô nhìn thoáng qua cả nhà bọn họ: "Trộm cắp còn có mặt mũi đứng ở đây, không sợ gặp báo ứng à."

Sau khi nói xong cô xoay người đi về phòng, tức tới mức choáng váng đầu óc không muốn nhìn thấy đám người này.

Cô vốn hiến máu xong còn chưa khôi phục hoàn toàn, ngày hôm qua lại không ngủ ngon giấc, hiện giờ cả người đều bay bay.

Vốn dĩ chỉ là một câu tàn nhẫn, đâu biết đột nhiên có một người đi xe máy vội vàng lái tới, nói:

"Đại Cường TỬ, các anh mau về nhà nhìn xem đi, tôi gặp được người thôn các anh ở ngoài thôn, nói là không biết vì sao nhà anh lại cháy, hiện giờ người trong thôn đang dập lửa."

"Cái gì?" Đại Cường không náo loạn nữa, trực tiếp ôm đứa bé dẫn theo nàng dâu chạy.

Mà Tô Tô cũng ngẩn ra, có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi mà."

Mẹ Lận nói: "Lận Hải con đi theo nhìn xem..."

"Không đi, con còn phải đi ăn cơm." Lận Hải hừ một tiếng lập tức chuồn tới nhà Lận Đông Hà trước.

Mẹ Lận không có biện pháp nào, chuyện con gái và con rể làm hôm nay thật sự là không đúng chút nào.

Vì thế bà ấy nói với Tô Tô: "Con vào nhà đi, đợi lát nữa ăn cơm mẹ bảo người tới gọi con."

"Vâng." Tô Tô lập tức về phòng kiểm tra ba lô của mình một lát, những thứ cô mang theo bỏ trong ba lô cô đều biết rõ ràng.

Kết quả vừa kiểm tra thì phát hiện thiếu một cái bật lửa, còn lại thì không thiếu thứ gì.

Thật ra chiếc bật lửa kia không phải là của cô mà của một bạn học nam, khi ngồi trên xe khách anh ta sợ mình nghiện thuốc lá cho nên nhờ cô cầm giúp, khi nào đến trạm thì trả lại cho anh ta.

Cô vốn không coi thứ này thành đồ của mình.

Nhưng thật sự tồn tại, vẫn luôn đặt trong túi đồ trang điểm, nhưng mà bây giờ không tìm thấy.

Nghĩ tới nhà chị cả bị cháy, không phải là thật sự gặp báo ứng đấy chứ?

Cô kéo ba lô lên, sau đó nghĩ tới không chắc chắn tiền trong ví tiền có bị người ta động vào hay không, vội vàng kéo ra xem.

Kết quả phát hiện vậy mà bật lửa đã trở lại, rõ ràng vị trí đó vừa rồi còn trống không, chuyện này Tô Tô có thể chắc chắn.

Bị trộm còn có thể tự mình trở về ư, vậy nếu mình dùng thì sao?

Cô cầm bật lửa tới bên kia châm lửa, sau đó cố ý để nó bên cạnh bếp không nhúc nhích.

Trở về ngồi trên giường đất một lát thì Lận Hải gọi tới ăn cơm, lúc gần đi thấy bật lửa vẫn còn ở cạnh bếp, không biết buổi tối mình trở về có thể tự động trở về hay không.

Tới nhà Lận Đông Hà phát hiện món ăn nhà bọn họ không bằng khi cưới Lận Xuyên, chỉ có sáu món ăn, hơn nữa cũng ít món thịt. Nhưng mà vội vàng làm hôn lễ như thế có đồ ăn như vậy đã tính không tệ.

Là người hên nhà họ Lận, lúc này cô không thể ngồi xuống, chỉ có thể đứng một bên giúp gọi món ăn, xới cơm, có đôi khi còn rót rượu.

Những chuyện này đều là mẹ Lận dạy cô, không muốn nhìn cô bị người ta chê cười.

Mà Tô Tô thật sự rất nghe lời, không chê dông dài.
 
Chương 177: Người nào động vào ba lô của cô 5


Còn chuyện vừa rồi cũng không có người nhắc lại, dù sao nhà người ta đang làm hi sự.

Đúng lúc này Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt đi ra kính rượu với mọi người, nhưng mà gương mặt Tần Duyệt Duyệt không được tốt lắm, dáng vẻ như miễn cưỡng cười vui.

Không phải là cô ta thích nam chính sao, thậm chí trao thân cho anh ta, một khi đã như vậy thì nên cười vui mới đúng.

Tô Tô không nghĩ nhiều như thế, cô lùi sang một bên mỉm cười nhìn bọn họ kính rượu với già trẻ nam nữ trong thôn.

Nhưng mà hai bọn họ chỉ bưng một ly, mỗi bàn uống một ngụm mà thôi.

Biết hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, cho nên không có quá nhiều người liều mạng kính rượu.

Không giống với Lận Xuyên khi ấy, có một số người trong đám người chơi xấu.

Trong quá trình này Tần Duyệt Duyệt cũng vì uống rượu mà sặc một lần, Lận Đông Hà vỗ lưng cô ta nói:

"Lát nữa kính rượu xong em đến phòng ở sân sau nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Tần Duyệt Duyệt nhìn thoáng qua Tô Tô ở bên cạnh, nói: "Đồng chí Tô, lát nữa cô có thể tới sân sau ngồi một lát được không?"

"Không được, tôi ăn cơm xong còn phải về nhà đốt giường đất." Tô Tô không muốn dây dưa với nữ chính này, cô nhóc này đầy người toan tính không biết có tính kế lên đầu mình hay không.

Tần Duyệt Duyệt giống như bị tổn thương, sau đó cúi đầu quay về phòng.

Nói ra cô cũng tràn ngập hứng thú, tuy điều kiện gia đình của nhà Lận Đông Hà tốt hơn nhà cha Lận, nhưng chỗ bọn họ ở không sắp xếp thỏa đáng như nhà cha Lận.

Hai bọn họ ở nhà phía sau, nhà chính và nhà sau chỉ cách nhau một bức tường thủy tinh, có một chút động tĩnh đều có thể nghe thấy được.

Vợ chồng bọn họ muốn làm chuyện này có thể thống khoái được mới lạ, dù sao khi cô làm với Lận Xuyên không kêu ra chắc chắn là không được, sẽ nghẹn chết.

Khụ, sao cô lại nghĩ tới loại chuyện này, thật sự là không biết xấu hổ.

Không đúng, đều là vợ chồng rồi còn cần mặt mũi cái gì.

Cô thu hồi ánh mắt trở về, nhưng mà không biết dáng vẻ này làm Tần Duyệt Duyệt tổn thương. Cô ta cảm thấy nhất định là Tô Tô đang châm chọc cô ta ở trong lòng, gả cho Lận Xuyên có nhà riêng tốt như thế lại cứ thích chen lách trong phòng tối với Lận Đông Hà.

Cô ta đúng là có chút ngốc, tránh thoát Lận Xuyên nhưng không tránh thoát được Lận Đông Hà.

Đời này mình có số mệnh như vậy, càng nghĩ càng ấm ức vào phòng.

Tô Tô cũng không nhìn cô ta, đợi bận rộn chiêu đãi khách khứa xong thì ngồi cùng một bàn với mẹ Lận ăn cơm.

Khi đồ ăn được bưng lên cũng chỉ có bốn món ăn, hơn nữa mọi người đều ăn hăng say.

Tô Tô có chút không thích ăn, chỉ ăn mấy miếng cơm rồi tạm biệt về nhà.

Mẹ Lận cũng không ngăn cản cô, bởi vì bà ấy nhìn ra được con dâu có chút không thoải mái.

Dù sao lúc trước từng hiến máu, người khác không biết nhưng con trai đã nói cho bà ấy.

Nhưng mà bà ấy không nói gì thêm, dù sao đây cũng là chuyện của người trẻ tuổi bà ấy không muốn quản quá nhiều bị người ta chán ghét.

Sau khi Tô Tô trở vê một mình đun nóng cơm ăn, sau đó trong lòng vẫn có chút trống rỗng.

Từ lúc Lận Xuyên rời đi đây là lần đầu tiên cô nhớ anh như thế, không biết anh đang làm gì, hiện giờ không có di động, muốn gọi video call đều khó. Đột nhiên cô nghĩ tới bật lửa mình ném ở chỗ bếp, vừa rồi mình châm lửa dường như cũng là dùng nó.

Vậy thì nói lên, nếu người khác trộm đồ trong ba lô đều có thể tự động trở về, thậm chí còn có khả năng chịu báo ứng.

Mà cô tự mình cầm ném đi thì không có việc gì, nó sẽ không tự động trở về.

Đúng là quá thần kỳ.

Nhưng mà nghĩ tới hôm nay mấy người kia từng động vào đồ trong ba lô của cô thì muốn lấy chúng nó ra ngoài rửa sạch một lần, nhưng mà nghĩ tới đồ để trong ba lô xong chẳng khác nào thay mới một lần nữa, cho nên không để ý quá nhiều như vậy nữa.

Hiện giờ cô cũng lười, thường ngày cởi quần áo cũng không giặt, quấn lại nhét vào trong ba lô sẽ tự động sạch sẽ.

Nhưng chỉ dùng được với đồ cô mang tới, những thứ khác không được.
 
Chương 178: Tạm chấp nhận


Vất vả lắm Lận Đông Hà cũng kết hôn xong, cô lại ngủ một mình một phòng.

Hiện giờ thời tiết dần ấm hơn, thường ngày cũng không cần đốt nhiều củi như vậy, cô đang nghĩ có nên đợi ngày mùa mình đi tìm Lận Xuyên thăm người thân hay không.

Không biết lúc nào có thể để mình đi theo quân, nhưng mà anh cũng không xin, bởi vì mẹ anh không cho.

Chủ yếu là cảm thấy sau khi cưới tiểu quả phụ kia có chút không đứng đắn, sợ qua đó khiến anh mất mặt.

Mình không phải không đứng đắn, hẳn là có thể đi làm?

Cuối cùng cũng cảm thấy ngủ ngon, ngày hôm sau đến sân trước ăn cơm thì thấy bác gái cả đang ngồi trên giường đất nhà mình khóc.

Cô không nhịn được hỏi: "Có chuyện øì vậy ạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì, cơm của con đặt trong nồi ấy tự mình lấy ra ăn đi."

Sau khi mẹ Lận nói xong thì tiếp tục khuyên bác gái cả:

"Đám người trẻ tuổi đều như vậy cả, động một tí là cãi vã, đợi thêm một khoảng thời gian nữa se khá hơn."

"Không phải là con trai và nàng dâu nhà cô mới kết hôn sao, cũng không thấy bọn họ cãi nhau gì, đi ra ngoài đều tay nắm tay khiến người ta vô cùng hâm mộ. Nhìn hai đứa nhà tôi xem, lúc này mới đêm tân hôn đã đánh nhau. Tôi và cha thằng bé còn không khuyên được, cuối cùng đều dọn đến phòng phía tây chen lách với con trai út, chính là vì sợ bọn chúng không thoải mái. Nhưng mà, vẫn cãi nhau cả một đêm."

Bác gái cả vừa nói vừa lau nước mắt, sau đó nói: "Thật sự không được thì ra riêng vậy."

"Ra riêng cái gì, con dâu của chị sắp đi rồi, tách riêng ra con trai cả của chị đi đâu?"

"Tôi cũng không có cách nào, không thể bắt ba người chúng tôi dọn ra nhường nhà cho bọn họ được đúng không?”

Mẹ Lận nhìn thoáng qua Tô Tô im lặng một lát, mới nói:

"Tạm chấp nhận hai ngày trước đã."

Bà ấy lại an ủi bác gái cả mấy câu thì tiễn người đi, cuối cùng nhìn Tô Tô nói: "Tô Tô à, có việc muốn bàn bạc với con một chút."

Tô Tô gật đầu, thực ra đoán được ý của mẹ Lận, nhưng không quá muốn tỏ thái độ.

"Tần Duyệt Duyệt hơn một tháng nữa sẽ rời đi, hay là để vợ chồng son bọn họ tới nhà bọn mẹ ở mấy ngày, sau đó bọn me đến sân sau ở thế nào?”

"Như vậy cũng được." Không phải là vợ chồng son bọn họ chiếm nhà nhỏ của cô là được.

Mẹ Lận nghe cô đồng ý thì nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Con cũng đừng lo lắng người trong nhà cãi vã, lúc này sắp vào cày bừa vụ xuân, buổi sáng cha chồng và đám em trai con phải đi tích cóp công điểm, sau đó còn phải đi lên núi đưa phân cũng không có thời gian ở nhà."

"Không có gì, con cũng không chê ầm ï." Tô Tô biết người nhà họ Lận đều là người có tố chất, tuyệt đối sẽ không dễ dàng động vào đồ của cô.

Hơn nữa mẹ Lận cần mẫn, trên cơ bản trong nhà không cần làm gi bà ấy đều làm tốt.

Cứ thế, tối đó cha Lận đi nói với bác cả Lận một tiếng, sau đó bọn họ đều dọn đến nhà nhỏ.

Dù sao chỉ ở hơn một tháng, cho nên không dọn nhiều đồ qua.

Mà Tô Tô thì ngốc trong phòng nhỏ của mình không có biến hóa gì, cô nói là không viết thư cho Lận Xuyên, nhưng mà thư của anh vừa tới cô lập tức viết lại.

Lận Xuyên nói chuyện tìm công việc không thể gấp, phải chậm rãi đợi sắp xếp, nhưng mà anh đã xin theo quân tin tưởng bộ đội sẽ nhanh chóng phê chuẩn. Dù sao lần trước anh làm nhiệm vụ bị thương, nhiệm vụ cũng hoàn thành tương đối không tệ, cho nên phía trên rất vui, hẳn là sẽ thỏa mãn yêu cầu này của anh.

Tô Tô biết viết thư gửi tới bộ đội đều phải kiểm tra, cho nên cô không viết mấy lời ái muội, chỉ viết rất nhớ anh.

Sau đó còn nói chuyện của Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt với anh, ngoài ra nói thêm một ít việc vặt trong nhà.
 
Chương 179: Sợ


Hành văn của cô không tệ, viết rất nhiều chữ, hơn nữa chữ rất đẹp, viết cũng rất sinh động.

Lận Sơn từ ngoài trở về thấy chị dâu nhà mình đã viết thư xong, thì nói: "Chị dâu, chị dâu hai tới, nói tìm chị có việc."

Chị dâu hai?

Ngẩn ra một lát Tô Tô biết là ai, vì thế nhìn thoáng qua bên ngoài, không phải là nữ chính sao.

Cô đặt thư sang một bên đứng dậy nói: "Cô có chuyện gì?"

"Tôi tới là muốn mượn cô một ít đồ." Tân Duyệt Duyệt thấy Lận Sơn chạy đi mới tiến vào nói một câu với Tô Tô, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Chỗ cô có giấy vệ sinh không?"

Thời đại này phần lớn mọi người dùng giấy vệ sinh xử lý đến tháng, nhưng mà Tô Tô không cần, cũng may lúc trước cô vì muốn đến WC mà mua một ít, vì thế cô cầm một cuộn nói: "Đủ không?"

"Đủ rồi, đợi thêm mấy ngày nữa tôi đến công xã mua trả lại cho cô."

"Đừng khách sáo, đây không phải là đồ quan trọng øì."

"Cô nói xem, vì sao tôi luôn như vậy... Luôn có máu chảy ra? Tôi thật sự rất sợ hãi, làm sao bây giờ."

"Đi khám bác sĩ đi, cô nói với tôi có ích lợi gì."

Tô Tô làm như không thấy cô ta tiếp tục nhét thư vào lá thư, thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt.

Tần Duyệt Duyệt nói: "Có phải là cô đang tức giận hay không, bởi chúng tôi khiến nhà cô phải ở chen chúc với nhau."

"Không có, chúng ta vốn dĩ là người một nhà, nhưng thật ra cô đứng ở chỗ chúng tôi nói chuyện này không có vấn đề gì sao, không vội dùng giấy vệ sinh à?" Tô Tô thật sự không rõ nữ chính, rốt cuộc là cô ta còn muốn nói gì.

"Không vội, lần này tôi tới thật ra là muốn vay tiền cô. Tôi biết mỗi tháng cô đều có tiền lương, mà lúc trước khi các cô kết hôn còn có tiền lễ hỏi 100 tệ."

"Có ý gì, cô đang đếm tài sản giúp nhà tôi sao?"

"Không phải, không phải, tôi là muốn cầu xin cô giúp đỡ, bởi vì bảo Lận Đông Hà vay tiền tính tình đều thay đổi, không có cách nào chỉ có thể mượn cô."

"Rất xin lỗi, tuy tôi thật sự có tiền, nhưng mà cũng phải tính toán cho cuộc sống sau này. Cho nên rất xin lỗi, tôi không có khả năng cho cô mượn hết số tiên còn lại của tôi."

"Cô sợ chúng tôi không trả lại sao?"

"Đúng vậy, tôi vẫn luôn không rõ, cô thật sự không biết 300 tệ đại biểu cho cái gì sao? Vậy mà cô đưa hết số tiền đó cho nhà mẹ đẻ cô, sau này bọn họ còn tiếp tục đòi cô thêm. Như vậy cô còn muốn sống nữa hay không, có cái động không đáy đó, tôi chắc chắn sẽ không cho cô mượn tiền. Bởi vì cô không muốn sống thật tốt, người khác lại giúp cũng vô dụng."

"Được rồi, không muốn cho mượn thì cứ việc nói thẳng."

"Ách, tôi đã nói thẳng mà.." Sau khi Tô Tô nói xong gương mặt Tần Duyệt Duyệt đỏ bừng lên, lập tức xoay người rời đi.

Nhưng mà khi cô ta mở cửa, thì thấy được Lận Đông Hà và Lận Sơn đứng ở bên ngoài.

"Sao hai người ở chỗ này, em đi về trước đây." Sau khi nói xong thì để giấy vệ sinh ở sau lưng, giả bộ như vô cùng ngượng ngùng.

Nhưng mà cô ta cũng rất thấp thỏm, sợ Lận Đông Hà nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.

Thật ra anh ta đã nói với cô ta, Lận Xuyên và Tô Tô người ta đã giúp bọn họ quá nhiều, cho nên căn bản ngượng ngùng tới đây vay tiền tiếp.

Nhưng mà cô ta cảm thấy nếu bọn họ có tiền vì sao không vay nhà bọn họ, dù sao cũng là thân thích.

Vì thế cô ta đã mở miệng, không ngờ tới bị Tô Tô từ chối.

Cô ta chỉ có thể hốt hoảng trở về, kết quả không ngờ tới Lận Đông Hà đợi cô ta đi vệ sinh xong thì lạnh lùng nói:

"Anh đã nói rồi đừng vay tiền nhà bọn họ, người ta không nợ em cái gì, vì sao cứ thích tự đi tìm phiền phức."

"Không phải là em vì anh, 300 tệ kia nếu vay người khác bọn họ chắc chắn sẽ thu lãi, đến lúc đó anh trả kiểu gì?" Giọng điệu của Tần Duyệt Duyệt vẫn rất tốt nói.

Nhưng mà Lận Đông Hà lại chú ý tới một chuyện, cô ta nói 300 tệ kia anh ta trả như thế nào, mà không phải hai người cùng nhau trả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top