Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 220: Hai người cứ cãi nhau đi


Lận Hải nói: "Anh cả, có chuyện gì thì từ từ nói, em biết em không nên nằm trên giường của anh và chị dâu, nhưng mà em hơi mệt mỏi."

Lận Xuyên: "..."

Đã hiểu rõ hết mọi chuyện Tô Tô cao giọng nói: "Lận Xuyên."

"Đến đây." Lận Xuyên lập tức ném em trai lên trên giường, sau đó đứng thẳng.

Ngay sau đó anh giống như nghĩ tới gì đó chạy đến trước mặt Tô Tô, ủ rũ nói: "Vợ à anh sai rồi."

", còn biết mình sai rồi sao. Vừa mới trở về là gây chuyện ngay, anh nói một chút xem, rốt cuộc anh suy nghĩ gì thế?" Tô Tô tức tới mức không chịu được, vừa trừng anh vừa nói.

Đây là lần đầu tiên Lận Hải thấy chị dâu nổi giận với anh cả, không khỏi rời khỏi giường đứng dậy muốn khuyên.

Nhưng mà cậu không biết vì sao hai người lại nổi giận nên không biết khuyên kiểu gì, chỉ có thể ấp úng nói: "Chị dâu chị đừng tức giận, cẩn thận cháu gái em."

Tô Tô đang tức giận, nghe cậu nói như thế thì lập tức nói: "Từ bỏ, ngay cả chồng mình đều hoài nghi mình còn cần đứa bé làm gì?"

Vừa nghe thấy những lời này Lận Xuyên lập tức nghĩ tới Tần Duyệt Duyệt chảy nhiều máu còn có cháu gái nhỏ đáng thương chưa ra đời của mình, lập tức giữ chặt Tô Tô nói:

"Vợ à, em bảo anh làm gì cũng được hết, chỉ cần em đừng tức giận với anh và con, làm gì anh cũng được."

"Em không có súng."

Sao lại nói tới cảnh tượng đẫm máu rồi?

Nhưng mà cuối cùng Lận Hải cũng hiểu rõ, cậu nghĩ tới nếu cha mẹ mình cãi nhau thì tốt nhất là bọn họ đừng khuyên, ở bên cạnh khuyên thì càng khuyên đánh càng hung.

Hơn nữa, còn dễ dàng bị vạch trần bí mật.

Chị dâu và anh cả cũng là vợ chồng, nhìn dáng vẻ tốt nhất là đừng khuyên.

Cho nên cậu quyết định cơm cũng không ăn về nhà xưởng, cùng lắm thì trở về gặm bánh mì.

"Vậy chị dâu anh cả, hai người cứ cãi nhau đi, em đi trước." Nhỏ giọng không quấy rầy bọn họ, Lận Hải đóng cửa chạy lấy người.

Bên này Tô Tô còn chưa nguôi giận, mà Lan Xuyên rất chủ động nâng ván giặt đồ tới, nói: "Vợ à, thật sự không được thì anh quỳ ván giặt đồ này đi."

Các chiến hữu trong bộ đội đều nói, muốn khiến vợ mình nguôi giận biện pháp tốt nhất chính là quỳ ván giặt đồ, cô mềm lòng cơn tức sẽ nguôi đi.

Tô Tô bị anh làm cho tức tới mức trợn trắng mắt, không đợi lại nói gì thì thấy người ta quỳ gối trên ván giặt đồ.

Ván giặt đồ nhà bọn họ cũng mỏng, bị anh quỳ lên như thế phát ra âm thanh kỳ lạ, sau đó phần mặt sắt như bị biến dạng.

"Ai da, anh đứng dậy, đừng làm hỏng ván giặt đồ của em."

Phải nên đau lòng đầu gối của anh chứ, vì sao lại đau lòng ván giặt đồ?

Lận Xuyên biết mình sai, vì thế đứng một bên giải thích:

"Anh trở về thấy trong nhà có dấu vết đàn ông từng tới, rượu của anh bị người ta uống, tủ giày còn có giày của đàn ông, sau đó..."

Anh lập tức nghĩ nhiều, đặc biệt là khi hút thuốc phát hiện bên ngoài có dấu vết có người từng hút thuốc.

Tô Tô trợn tròn mắt: "Đó là hai em trai của anh tới đây, nghi thần nghi quỷ, anh không tin em như thế à?"

"Không, anh tin tưởng em." Nhưng mà không tin người đàn ông khác.

"Vậy anh hỏi thẳng ra là được, đột nhiên xông tới bắt gian là có ý gì?"

"Lần sau anh nhất định hỏi thẳng."

Thái độ nhận sai của Lận Xuyên rất tốt, nhưng mà nhìn nàng dâu của mình dường như còn chưa nguôi giận.

Vì thế anh tiến lên ôm cô, trực tiếp cho một nụ hôn dài, cuối cùng nói bên tai cô: "Anh nhớ em."

Hơn một tháng không gặp vợ chồng bị trêu chọc như thế cũng hết giận, Tô Tô vừa thở dốc vừa tan tác phòng tuyến, nói:

"Nếu lại có lần tiếp theo, em nhất định không tha cho anh, bắt anh quỳ ván giặt đồ một tuần."

"Được được."

"Quỳ ván giặt đồ có cảm giác øì?" Làm như đây là chuyện đáng kiêu ngạo lắm ấy.

"Đoàn trưởng của bọn anh nói, chiến sĩ chưa từng quỳ ván giặt đồ không phải là chiến sĩ hoàn chỉnh." Cho nên cuối cùng hôm nay anh cũng hoàn chỉnh.

Phụt.
 
Chương 221: Quỳ ván giặt đồ


"Sao đoàn trưởng của các anh buồn cười như vậy." Chắc chắn là từng quỳ ván giặt đồ, sau đó lại tìm cớ cho mình, còn tìm cái cớ cao thượng như thế.

"Vợ à, rất xin lỗi." Phút cuối cùng Lận Xuyên lại dịu đàng nhận lỗi, cơn tức của Tô Tô theo gió biến mất.

Có lẽ, đây là vợ chồng già.

Nhưng mà lúc này, cô cũng coi như biết rõ máu ghen của Lận Xuyên.

Trước đây còn tưởng anh là người tương đối trầm ổn, không ngờ tới khi ăn dấm lại xúc động như thế.

Cửa...

Cuối cùng Tô Tô cũng nhớ tới cái cửa bị đá hỏng, chỉ vào cửa nói: "Anh trở về thì gây chuyện cho em, sửa trước đã."

"Vâng, tuân mệnh." Lận Xuyên lập tức ra tay sửa cửa.

Tô Tô nhìn đồ ăn đặt bên cạnh nói: "Thôi, ăn cơm xong hãy sửa, gọi Lận Hải ra đây."

"Nó đi rồi."

"Đi từ lúc nào?" "Vừa rồi."

Sau khi Lận Xuyên nói xong thì kéo Tô Tô ngồi xuống ăn cơm, sau đó hỏi một chút tình hình của Lận Hải.

Sau khi biết cậu có chỗ đi thì càng không lo lắng, rất nhiệt tình ăn cơm với vợ, mình còn uống ít rượu, sau đó thu dọn xong thì vội vàng ôm nàng dâu vào phòng.

Kết quả bị đả kích một cách vô tình.

"Em còn đang mang thai đấy, anh muốn làm gì?"

"Rất xin lỗi, anh nhất thời xúc động... Quên mất.

Tô Tô thấy anh nghẹn quá lại tắt lửa không khỏi buồn cười, sau đó lại nhỏ giọng nói bên tai anh: "Bác sĩ nói, qua ba tháng có thể nhẹ nhàng..."

Khi thấy Lận Xuyên ngây ngốc không nhúc nhích, cô không nhịn được hỏi: "Không phải là anh tịt lửa rồi đấy chứ?"

"Tịt hay không em sẽ lập tức biết ngay." Lận Xuyên vừa nghe thấy lời bác sĩ nói thì không khách sáo, nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, không chịu nổi thời gian hơi dài.

Cũng may là không làm nàng dâu của mình tới nửa đêm, ngày hôm sau hai người vội vội vàng vàng bận rộn việc của mỗi người.

Mãi đến khi tới trường học Tô Tô mới nhớ tới dường như mình không nói với Lận Xuyên mình nhận một công việc riêng, còn liên quan tới bộ đội bon ho.

Nhưng mà nghĩ lại một lát, thôi, có lẽ rất nhanh sẽ gặp mặt, hi vọng anh đừng quá giật mình mới tốt.

Cô vừa mới sắp xếp công việc xong xuôi thì bộ đội gọi điện thoại tới bảo cô chuẩn bị một chút, cô mặc một chiếc váy khiến mình trông có vẻ thời thượng đoan trang một chút, tóc buộc đuôi ngựa cao, thoạt nhìn trẻ tuổi còn thời thượng khiến người ta tin tưởng.

Nhưng mà cô là thai phụ nên không thể trang điểm, cùng lắm chỉ tô son để tăng thêm chút khí sắc, khi ăn cơm phải ngoan ngoãn lau đi.

Tuy đồ trang điểm mình mang tới đều là nhãn hiệu tương đối tốt, thông thường thai phụ đều có thể sử dụng, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Thu dọn xong thì ở cửa trường đợi đón, chỉ một lát sau một chiếc xe đỗ bên cạnh cô, sau đó một quân nhân thoạt nhìn rất thân thiện xuống xe nói:

"Là đồng chí Tô đúng không?"

"Đúng vậy."

"Hiện giờ chúng ta cần đến sân bay, có thể đi chưa?”

"Có thể."

Tô Tô không chậm trễ lập tức lên xe, sau đó vị quân nhân kia nói rõ tình hình. Phía bên cô cần cùng đồng chí Quan và mấy nhân viên quan trọng từ nước ngoài tới đến chỗ cư trú trước, sau đó cùng nhau ăn cơm, sau đó là đi tham quan bộ đội.

Chuyện này cũng không có vấn đề gì, không phải là công việc cần dùng tới thể lực.

Trước đây Tô Tô cũng từng làm một ít công việc phiên dịch, cho nên thật sự không có gì sợ hãi.

Sau khi tới sân bay, phát hiện nơi này có rất nhiều quân nhân, đều mặc đồng phục dã chiến, thoạt nhìn vô cùng uy vũ khí phách.

Nhìn thấy có xe quân tới đây, bọn họ đều làm lễ quân.

Sau đó Tô Tô xuống xe giữa vạn màu xanh, cô hơi chột dạ.

Cô hối hận hôm nay mặc màu đỏ, rất chói mắt.

Nhưng mà khi đi theo sau vị quân nhân kia cô đột nhiên ngẩn ra, dường như gặp người quen.

Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, phát hiện đối phương ghìm súng cũng ngẩn ra.

Ngay sau đó vị quân nhân kia giới thiệu:

"Vị này chính là doanh trưởng Lận và đội ngũ của anh ấy, từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ gần người bảo vệ các cô, sau này cô ăn ngủ nghỉ đều phải nghe cậu ấy sắp xếp."

"." Hai người đều có chút không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là Tô Tô vươn tay ra nói: "Doanh trưởng Lận, chào anh."

"Chào em." Lận Xuyên hành lễ quân, sau đó mới bắt tay với cô.

Tối qua còn đè nàng dâu dưới người tới xin tha, hôm nay lại phụng mệnh bảo vệ an toàn của cô, có chút hốt hoảng.

Thường Dược Tiến ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

"Không biết."

"Đoàn giao lưu lần này người tới đều là nhân sĩ tương đối quan trọng của quốc gia, nàng dâu của anh..." Sao lại trà trộn vào đây, còn lóa mắt như thế, con mẹ nó quá lợi hại.

"Không biết." Lận Xuyên cũng có chút ngốc.
 
Chương 222: Nàng dâu lợi hại 1


Nhưng mà dường như công việc của anh quan trọng hơn.

Tô Tô sải bước qua thật sự là tương đối tư thế oai hùng hiên ngang, nhưng mà khi đứng đợi ở nơi đó cô vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua chồng mình.

Ai da, thật đẹp trai.

Khi làm việc đặc biệt đẹp trai.

Đừng hỏi vì sao cô trực tiếp nhận ra anh trong nhiều người như thế, chuyện này ngay cả cô đều không biết.

Chỉ một lát sau một số người của đoàn giao lưu nước ngoài trên máy bay đều xuống máy bay, bọn họ ăn mặc rất chỉn chu, có tóc vàng mắt xanh, còn có để tóc dài, nhưng mà đúng là đám nhóc thoạt nhìn tương đối đẹp trai.

Quân trang của người nước ngoài nhìn cũng khá đẹp, còn mang theo đao?

Nếu là người bình thường đột nhiên thấy nhiều người nước ngoài như thế đã sớm hoảng loạn, lúc trước Lận Xuyên nhìn thoáng qua nàng dâu của mình, đừng nhìn cô còn nhỏ tuổi chưa trải sự đời, không lộ ra biểu cảm kinh ngạc một chút nào.

Còn nhiệt tình bắt tay với bọn họ, thoạt nhìn giống như là chỉ như vậy mà thôi.

Giao lưu lần này không chỉ có cấp trên trong bộ đội còn có một ít lãnh đạo địa phương, hơn nữa xuất thân không thấp, Tô Tô đứng ở chỗ đó cũng không thể yếu hơn bọn họ, trái lại trên gương mặt tràn ngập ánh sáng tự tin thậm chí còn lấn qua người bình thường.

"Chị dâu lợi hại thật.” Những lời Thường Dược Tiến vừa nói, người thứ ba đều nghe thấy được, thế mới biết hóa ra cô gái mặc áo khoác đỏ là chị dâu.

Đừng nhìn bọn họ đứng cứng đờ, nhưng mà một truyền mười mười truyền một trăm, chỉ một lát một loạt người đứng đây đều biết cô gái duy nhất kia, phiên dịch Tô nhìn tương đối lợi hại là chị dâu.

Ai da, bọn họ cảm thấy mặt doanh trưởng nhà mình lập tức trướng lên, kiêu ngạo không chịu được.

Ánh mắt đều nhìn theo hành động của chị dâu, mắt nhìn cô rất biết nặng nhẹ đi theo sau lãnh đạo Quan, sau đó gần người thay ông ta phiên dịch một ít lời nói của người nước ngoài, thái độ nghiêm túc, hơn nữa tiếng ngoại ngữ nói rất lưu loát.

Một lát sau mọi người lên xe, mỗi chiếc xe cần bố trí hai người bảo vệ, hai vị quan trọng.

Vừa vặn ngồi phía sau trên chiếc xe của Tô Tô là hai vị bạn nước ngoài và lãnh đạo Quan, Tô Tô ở bên cạnh lãnh đạo Quan.

Sau đó có hai người bảo vệ đi lên, một người là Lan Xuyên một người khác là Thường Dược Tiến.

Bởi vì công việc, đôi vợ chồng không nói với nhau một câu, chỉ nhìn thoáng qua nhau sau ai bận việc nấy.

Được rồi, công việc của Lận Xuyên chính là mắt nhìn thẳng, chú ý bên ngoài và tình hình xung quanh.

Mà Tô Tô thì phiên dịch giúp lãnh đạo Quan, không phân tâm chút nào.

Lãnh đạo Quan rất thích như vậy, Lận Xuyên là người ông ta quý mến, đã sớm muốn đề bạt tên nhóc này.

Ông ta vốn cảm thấy anh là người không quá ổn trọng, hiện giờ phát hiện mình đã nhìn nhầm, nhìn xem bây giờ người ta trầm ổn cỡ nào.

Nàng dâu ở ngay trước mặt cũng không nhận, chuyện này khiến ông ta cảm thấy hài lòng.

Càng hài lòng chính là anh cưới được nàng dâu này, quả thực là quá lý giải chồng của mình.

Không nói một lời với anh quấy rầy công việc của anh, công việc của mình còn hoàn thành một cách ưu tú, đây là đôi vợ chồng nhỏ thần tiên gì?

Thấy nàng dâu người ta tìm được thì đáng giá đề bạt, quân nhân quân tẩu là một nhà, có quân tẩu không gây chuyện còn trợ giúp được chồng mình tránh làm người ta bớt lo.

Hai vợ chồng bọn họ không biết ý nghĩ của lãnh đạo Quan, khi ngồi cùng nhau Tô Tô nhân lúc mọi người không chú ý vươn tay qua tập kích đùi chồng mình, dùng tay nhỏ chọc mấy cái.

Lận Xuyên cố gắng duy trì bình tĩnh, đôi tay ghì súng không nói một câu.

Bên kia Thường Dược Tiến hơi dịch về sau sẽ thấy được rõ ràng, cả người đều sắp cứng đờ.

Trong lòng kêu gào: Doanh trưởng, không phải là anh nói đang hành động nếu có người khiêu khích thì lập tức chế trụ đối phương sao, anh đến chế trụ đi.

Còn nữa, sắc mặt anh không đổi, nhưng quần thay đổi, mau mời cúi đầu nhìn trước đi.

Đương nhiên, là một cấp dưới tốt anh ta không tiện nói gì, dù sao đang trong lúc làm việc.
 
Chương 223: Nàng dâu lợi hại 2


Chẳng qua khi xuống xe là anh ta xuống xe trước, sau đó là các lãnh đạo cùng với Tô Tô, cuối cùng là Lận Xuyên.

Thường Dược Tiến nhỏ giọng hỏi: "Khó chịu không?”

Lận Xuyên va vào anh ta một cái, đi nhanh về phía trước, nhưng mà trong lòng lại chảy nước mắt như mì sợi: Khó chịu, sắp khóc!

Nhưng mà nhìn vợ mình lưng thẳng tắp đi phía trước, thật sự muốn tối nay giải quyết cô, nhưng không có khả năng lắm.

Buổi tối hôm nay cô ở trong phòng ngủ, anh đứng ở bên ngoài.

Tưởng tượng như vậy, càng khó chịu.

Anh phải đi tìm lãnh đạo xin tiến thêm một bước bảo vệ càng thân mật hơn, nhưng có khả năng bị đá ngay tại chỗ.

Vẫn nên chuyên tâm đi theo thì hơn.

Cho dù trong lòng nghĩ nhiều hình ảnh 18+ thế nào, bề ngoài vẫn là hình tượng phái cấm dục.

Sắp xếp đoàn giao lưu xong, lại ăn bữa cơm thân mật, kế tiếp chính là Lận Xuyên đợi nhân viên an ninh sắp xếp chỗ ở cho phiên dịch và người đi theo. Tô Tô được sắp xếp ở phòng gần cấp trên nhất, bởi vì cô là đồng chí nữ đương nhiên phải chiếu cố hơn một chút.

Đây có thể là khách sạn xa hoa nhất trong nước hiện giờ, giường to, phòng vệ sinh, thậm chí còn có TV thậm chí còn có vòi tắm hoa sen.

Căn phòng này không tệ, Tô Tô đặt túi xuống lập tức chạy tới phòng vệ sinh tắm rửa một cái trước, đáng tiếc không có người cọ lưng.

Cũng may cô mang theo khăn kỳ lưng của mình, cọ một lát cuối cùng mệt đến mức chảy mồ hôi thì quấn mình thành cái bao đi ra.

Quá sung sướng, tắm như thế này sướng hơn tắm bồn tắm nhiều, đặc biệt là nước còn nóng, thật thoải mái.

Tắm xong thì uống một ngụm nước, sau đó mặc áo tắm dài nằm trên giường đúng là hưởng thụ.

May mà biết nên mang theo mấy thứ này, đúng là quá sáng suốt.

Hiện giờ đã là 8 giờ rưỡi, có lẽ sẽ không có người lại tìm cô phiên dịch nữa đâu.

Quyết định thay đồ ngủ đi ngủ, ai biết mới thay xong thì có người gõ cửa.

Cô vội vàng mở cửa tưởng có việc gì, kết quả nhìn thấy Lận Xuyên mặc thường phục đứng ngoài cửa, không khỏi cảm thấy kỳ lạ hỏi:

"Anh không làm..." "Làm."

"?" Lúc này chắc chắn không phải đi làm à?

Tô Tô biết Lận Xuyên là đại muộn tao, có đôi khi trêu chọc người ta rất thẳng thắn.

Ví dụ như bây giờ, anh nói làm là làm, đương nhiên không phải là đi làm, mà là...

"Khốn nạn, không phải là anh còn đang làm việc sao, anh tới nơi này làm gì?"

"Lãnh đạo cho anh nghỉ cả đêm, yên tâm, ngoài cửa không có người, em sẽ do anh bảo vệ bên người."

"Anh đúng là đại muộn tao."

Tô Tô vừa đấm vừa đánh, nhưng mà không có tác dụng øì.

Lận Xuyên hưởng thụ xong phúc lợi của mình mới đứng dậy tắm rửa cho nàng dâu, sau đó hỏi cô nhận được nhiệm vụ từ khi nào.

Tô Tô trừng anh một cái, mình vất vả lắm nhận việc riêng này còn phải làm thêm chuyện này, khó chịu.

"Em ký hợp đồng bảo mật, sẽ không nói với anh chuyện gì."

"„" Không nói thì không nói, Lận Xuyên không để bụng chuyện này.

Nhưng mà anh vẫn khích lệ một câu: "Nàng dâu của anh đúng là có bản lĩnh." "300 tệ, đợi lấy được em muốn mua nhà."

"Rất tốt, nhưng mà quá nguy hiểm."

"Sẽ có nguy hiểm sao?"

"Yên tâm, anh sẽ cố gắng bảo vệ em."

Tô Tô cảm nhận được có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới Lận Xuyên còn ở bên cạnh mình thì không sợ nữa.

Hơn nữa, đoàn giao lưu lần này đi hơn nửa bộ đội và các nơi tương đối lợi hại, người nào ngốc tới mức gây chuyện?

Trong sách từng nói, nam phụ ở bộ đội tương đối lợi hại, có anh mình còn sợ gì nữa.

Dù sao tối hôm nay cô có thể ngủ ngon, đợi sáng ngày hôm sau cô bị Lận Xuyên đánh thức, sau đó anh nhanh chóng mặc quần áo di ra ngoài nói:

"Anh phải đi báo danh trước, không thể để đám nhóc kia bắt được anh ở chỗ này..."

Kết quả vừa mở cửa đôi mắt anh trợn to, sau đó đóng ram cửa lại.

Tô Tô đang mặc quân áo nói: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Anh trở vê mặc quần áo cho nàng dâu nhà mình, sau đó thuận tiện buộc tóc dài của cô vào nói: "Chuyện đó, anh cảm thấy em nên gặp mặt bọn họ.”

"Hả?"
 
Chương 224: Nàng dâu lợi hại 3


Khi Tô Tô hoài nghi thì thấy Lan Xuyên mở cửa, kết quả thấy được bên ngoài đứng khoảng mười mấy chiến sĩ, bọn họ nhìn thấy Tô Tô tập thể đều hành lễ quân, kêu lên: “Chị dâu”

“Im miệng, nơi này không phải bộ đội” Lận Xuyên nghiêm túc nói một tiếng, sau đó bọn họ lập tức che miệng.

Phụt, Tô Tô hoảng sợ trước tiên, nhưng mà nhìn phản ứng của bọn họ không nhịn được nở nụ cười.

Vội vàng trở về lấy kẹo ra, nói:

“Mau cầm lấy ăn đi, lúc trước khi kết hôn cũng không mời các cậu ăn kẹo mừng.”

Đã sớm chuẩn bị xong vẫn luôn để trong túi, mãi đến hôm nay mới dùng tới.

Đám chiến sĩ đều nhận lấy kẹo nói: “Cảm ơn chị dâu.”

“Nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi thì trở về làm việc.” Lận Xuyên mở miệng đuổi người, gương mặt âm trầm như nước.

Bọn họ thật sự sợ anh, hi hi ha ha vẫy tay với Tô Tô sau đó chạy mất, thoạt nhìn còn rất đáng yêu.

“Binh sĩ của anh thoạt nhìn rất đáng yêu, đúng rồi, hình tượng của em được chứ?” Vừa rồi quá vội vàng nên không chú ý tới hình tượng của mình. “Ưm.” Lan Xuyên gật đầu đáp một tiếng rôi nói: “Anh đi đây, tự em sắp xếp một lát, đừng quá vất vả.”

Sau đó cũng chạy vội đi.

Lúc này Tô Tô mới đóng cửa lại đến phòng vệ sinh soi gương rửa mặt, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.

Bên kia, đám binh sĩ vừa chạy vừa nói: “Doanh trưởng của chúng ta đúng là cầm thú, chị dâu còn nhỏ như thế.”

“Tôi thấy được, trên cổ chị dâu có dấu hôn.”

“Tôi cũng thấy được”

“Doanh trưởng cầm thú”

“Nhanh im miệng đi, anh ấy đang đuổi theo.”

Vì thế lập tức giải tán, nhưng mà Lận Xuyên có tiếng trong doanh bọn họ.

Nhưng mà cũng may, khi lại nhìn thấy chị dâu cô thay một chiếc áo cao cổ, cho nên không nhìn thấy dấu vết trên cổ.

Lận Xuyên cũng nhẹ nhàng thở ra, buổi sáng quá khẩn trương nên không chú ý, đợi đến khi binh sĩ thuộc hạ vừa đi mới nhìn thấy dấu vết mình để lại.

Nghĩ tới đám binh sĩ do mình dạy dỗ ra nhãn lực, anh cảm thấy có khả năng sẽ bị trêu cười.

Nhưng mà lá gan của anh cũng lớn không dám nói gì với nàng dâu, sợ bị vả mặt trước mặt mọi người.

Cũng may, cô chú ý tới.

Sau đó khi hai người đối mặt lần đầu tiên anh bị cô trừng mắt một cái, im lặng sờ soạng cái mũi, như vậy có tính là trừng phạt đúng tội hay không.

“Tôi nói này lão Lận, sao anh có thể không chú ý hình tượng như thế.” Khi Thường Dược Tiến nói những lời này miệng ghen tị muốn chết.

Lận Xuyên nói: “Đợi anh kết hôn sẽ biết thôi.”

Loại chuyện này có đôi khi thật sự không khống chế được.

Thường Dược Tiến va vào anh một cái tiến về phía trước, anh ta ngay cả bóng dáng của nàng dâu còn chưa biết ở đâu đâu, kết hôn cái rắm ấy.

Hôm nay đoàn giao lưu đi thẳng tới bộ đội X, tham quan các nơi do tướng sĩ đặt ra.

Nhưng mà Tô Tô không thể nói về nơi này với bên ngoài, cô chỉ phụ trách giải thích, nhưng mà vì tri thức hiện đại phong phú, có một số thuật ngữ chuyên nghiệp cô cũng nói ra được.

Chuyện này phải cảm ơn người cha của cô trước khi xuyên sách, ông ấy luôn thích đọc một số tạp chí quân sự, biết rất rõ tình hình của quốc gia, hơn nữa khi ăn cơm còn nói cho bọn họ nghe.

Tuy cô không thích nghe mấy chuyện này lắm, nhưng vẫn nhớ kỹ một ít.

Ít nhất không phải là người không có chút tri thức về ngành này, giảng giải cũng tương đối rõ ràng.

Bởi vì cô phiên dịch không giống người thường nên được một bạn bè nước ngoài theo tới chú ý đến, anh ta là một soái ca tóc vàng, tên là Edward.

Anh ta nói với Tô Tô: “Hiện giờ quốc gia này còn đang trong khôi phục, nhưng tôi cảm thấy không lâu sau sẽ tỏa sáng rực rỡ.”

“Cảm ơn Edward tiên sinh, tôi cũng có cảm giác như thế.” Hơn nữa se phát triển tương đối nhanh chóng, chỉ cần nắm lấy cơ hội là có thể bay lên.

Bạn bè nước ngoài này thật tỉnh mắt, không biết bọn họ có thể tới đầu tư phát triển hay không.

Nhưng mà đối phương mặc quân trang, hẳn là không có hứng thú đối với việc đầu tư.

“Tô nữ sĩ thân ái, không biết sau này cô có hứng thú tới nước tôi hay không, đến lúc đó tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch dẫn cô đi tham quan một số phong cảnh ở nước tôi.”
 
Chương 225: Nàng dâu lợi hại 4


"Cảm ơn." Tô Tô chỉ coi đối phương là khách sáo, cho nên vươn tay bắt tay với đối phương.

Nhưng mà không ngờ tới đối phương là người theo chủ nghĩa lãng mạn, vậy mà cho Tô Tô một lễ hôn tay.

Mẹ kiếp!

Người đàn ông kia dám hôn tay của chị dâu nhà mình?

Ánh mắt tất cả thành viên của đội hộ vệ cùng nhìn về phía Edward, thiếu chút nữa lăng trì anh ta.

"Trấn định." Lận Xuyên gầm nhẹ một tiếng, mọi người lập tức đứng thẳng người lại, nhưng mà đuôi mắt anh đều đỏ lên.

Tuy biết đây là lễ tiết của người nước ngoài, nhưng đây là nàng dâu của mình.

Rất muốn đánh tên nhóc nước ngoài kia, nhưng mà hiện giờ là nhiệm vụ anh không thẻ cử động.

Do dự là nhìn từ góc độ của anh, người đàn ông kia trông thật sự rất đẹp trai.

Cho dù chưa từng thấy nhiều nước ngoài lắm, cũng cảm thấy anh ta thật sự đẹp trai, nàng dâu của mình sẽ không bị anh ta hấp dẫn đấy chứ?

Vốn dĩ cho rằng chỉ khách sáo nói với nhau mấy câu, nhưng ma càng ngày càng phát hiện tên nhóc kia cố ý tiếp cận nàng dâu nhà mình, có việc hay không có việc đều nói chuyện với cô, chuyện này khiến anh hơi buồn bực.

Khi tới tối Edward còn cố ý mời Tô Tô dẫn anh ta đi dạo trong thành phố một vòng, mặt ngoài nói là đi làm quen dân sinh hiện giờ thật ra là muốn nhân cơ hội này ở riêng với Tô Tô một lát.

Đúng vậy, người đàn ông ngoại quốc này có ý với Tô Tô.

Anh ta chưa từng ở chung với con gái phương Đông nhỏ xinh, càng chưa từng nghĩ tới vậy mà anh ta cảm thấy người phương Đông thật xinh đẹp, đặc biệt là khi đối phương cười rộ lên vô cùng dịu dàng.

Đàn ông đều thích ở bên phụ nữ dịu dàng, tốt nhất là có thể làm tốt nhân vật thân sĩ bảo vệ cô, như vậy buổi giao lưu nhàm chán như thế có khả năng trở thành một hồi ức tốt đẹp ở nước ngoài.

Đúng vậy, anh ta chỉ muốn chế tạo một hồi ức khó quên.

Sao Tô Tô có thể không rõ chuyện này, bạn học nước ngoài của mình trước đây mỗi người đều có tâm tư không khác lắm.

Sau đó có một số người thích tìm kích thích sẽ ở bên bọn họ, nhưng có một số người trái tim kiên trì đều vô cùng xa lánh bọn họ.

Xuất thân của vị Edward này không tệ, diện mạo tuấn tú không có chỗ bắt bẻ.

Đừng nói là nam chính và nam phụ trong phim, cho dù là một số minh tinh điện ảnh hiện đại chỉ sợ cũng không đẹp trai như anh ta.

Nhưng mà cố tình Tô Tô là loại không muốn làm chuyện kia, cô rất hài lòng đối với chồng của mình, cũng cảm thấy rất an nhàn đối với cuộc sống của mình, cho nên muốn nhân cơ hội này nói rõ một số chuyện với anh ta.

Hai người ngồi xuống, gọi cơm Tây, nơi này là nhà hàng cơm Tây duy nhất ở thành phố X này, còn không phải nhà hàng chân chính.

Nhưng mà nên có đều có, bọn họ gọi bò bít tết.

Sau khi đồ ăn được bưng ra Edward nói: "Không phải rất chính tông."

"Cũng tạm đi." Cô từng ăn chính tông rồi, thật sự không tốt lắm, nhưng dáng vẻ này đã không tệ, ít nhất non mềm.

Hai người nói chuyện mấy câu, sau đó Tô Tô mở miệng nói: "Edward tiên sinh, thật ra tôi đã kết hôn”

"Cái gì? Nước các cô kết hôn đúng là quá sớm." Edward cảm thán nói.

"Không không, là tôi gặp đúng người, sau đó kết hôn." Hai bọn họ dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, không có một chút chướng ngại nào.

"Gặp người phụ nữ xinh đẹp như cô còn tưởng là thượng de ban cho tôi một cơ hội lãng mạn, kết quả không ngờ tới cô là người đã có chồng." Edward biểu hiện ra vô cùng đau lòng, nhưng mà chỉ có thể từ bỏ cơ hội lần này.

Bởi vì người ta đã kết hôn, không thể đi thông đồng với phụ nữ đã có chồng được đúng không, cho du là ở nước ngoài cũng chịu ước thúc của đạo đức.

Hai người ăn cơm xong thì đi thẳng về chỗ được sắp xếp, thậm chí còn có xe chuyên dùng đưa đón.

Nhưng mà khi thấy người mở cửa cho bọn họ toàn thân Tô Tô căng cứng, không dám ngẩng đầu lên.

Cho nên nói, vì sao Lận Xuyên lại tới đây đón bọn họ.

Xong rồi, lúc này trở về muốn đánh nhau, bình dấm chua này chắc chắn là đổ.
 
Chương 226: Nàng dâu lợi hại 5


Im lặng lên xe, sau đó bị một đôi mắt nhìn chằm chằm cứng đờ nói chuyện với Edward, tới nơi dừng chân thì lập tức tách ra.

Cho dù như thế, cô còn bị ép nhận lấy hoa tươi.

Thành phố X chỉ có một nơi có hoa tươi, vậy mà Edward đặt được hoa.

Anh ta đúng là hao tổn tâm huyết.

Nhưng mà đây đâu phải là hoa, nắm ở trong tay giống như củ khoai lang phỏng tay.

Muốn ném, còn có chút luyến tiếc.

Về tới phòng mới tìm được bình hoa bỏ vào thì cửa phòng bị đẩy ra, đúng vậy, không phải gõ mà là đẩy ra.

Có thể trắng trợn táo bạo đẩy cửa phòng đồng chí nữ như thế chỉ có người thân nhất của cô, Tô Tô lập tức đoán ra được là ai, quay đầu lại nhìn thoáng qua liên tục đùa nghịch hoa, sau đó nhìn xem anh sẽ ghen như thế nào.

Cũng không tin, anh dám đánh mình.

Sau đó cô thấy muộn tao Lận Xuyên cởi mũ xuống dạo quanh một vòng trong phòng, nói:

"Anh biết, cậu ta hẹn em em không đi thì có chút không lễ phép, dù sao cũng là bạn bè quốc tế. Anh cũng biết cậu ta tặng hoa mà em không nhận, sẽ khiến cậu ta cảm thấy mất mặt."

"Ừm." Đã biết còn có vẻ mặt ghen tuông.

"Nhưng mà, em đều đã kết hôn, sau này..."

"Cái gì?"

"Không, không có gì."

"." Đồng chí Lan Xuyên, khí khái đàn ông của anh ở đâu, bị chó ăn hay là thế nào.

Nhưng mà cuối cùng Tô Tô cũng biết người ta có điểm giống Lận Đông Hà, ví dụ như dáng vẻ ấm ức khi ở trước mặt phụ nữ.

Haizz, một quân nhân mặc đồng phục dã chiến, bày ra dáng vẻ bị khinh bỉ trước mặt bạn có người phụ nữ nào không mềm lòng.

Tô Tô nhẹ nhàng chọc anh một cái rồi nói:

"Anh ăn dấm cái gì, dù sao em cũng là nàng dâu nhà anh. Lần sau anh kiếm một cái nhẫn để em đeo, mọi người sẽ lập tức biết em đã kết hôn rồi."

"Còn có cách nói này sao?”

"Có mà."

"Em đợi một lát." Sau khi Lận Xuyên nói xong thì rời đi.

Sao người này nóng lòng rời đi như thế.

Tô Tô không để trong lòng, sau đó chỉ một lúc sau là anh đã trở về, tay cầm lấy hai cái vòng. Vòng sắt.

Không biết là cắt như thế nào còn rất hợp lý, có hai chiếc một to một nhỏ.

"Anh dùng dây thép mới vặn ra, em tạm chấp nhận trước đeo nó, đợi sau này mua cho em một đôi"

".." Vậy mà Tô Tô có loại cảm giác muốn đánh người.

Nhưng mà nhìn hai cái vòng này chỉ có thể chọn cái nhỏ hơn đeo vào, nói: "Vậy em tạm chấp nhận trước nhé?"

Sau khi đeo chiếc vòng vào nhìn còn khá là đẹp, rất sáng, nhìn y như bằng bạc.

Hay là, cứ đeo lấy nó như thế.

Nhưng mà người ta cầu hôn đều là kim cương, kém nhất cũng là hoàng kim, khi đến lượt cô thì biến thành vòng thép, rối rắm không nói nên lời.

"Vừa vặn, cái này thì để anh đeo." Lận Xuyên cảm thấy vô cùng vui vẻ đeo vòng tay ở trên tay, nắm lấy tay cô nói: "Cũng được, khá tốt."

Tô Tô trợn tròn mắt nói: "Em nói trước nhé, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc xong thì phải mua một đôi nhẫn bạc cho em."

Với điều kiện của bọn họ chắc chắn có thể mua được.

"Tuân mệnh." Lận Xuyên làm tư thế nghiêm sau đó nhìn đồng hồ nói: "Hôm nay anh trực ban, vợ à tự em ngủ đi."

"Anh đi đi."

Tô Tô xua tay với anh, sau đó nhìn tên ngốc to con như Lận Xuyên còn đang vô cùng kiêu ngạo rời đi.

Không phải chỉ là một chiếc vòng thép sao?

"Còn không phải chỉ là vòng thép thôi à? Anh lập tức dỗ được chị dâu ư?" Thường Dược Tiến cảm thấy không tin tưởng lắm, vòng thép là anh ta dẫn theo Lận Xuyên đi làm, không ngờ tới thứ đồ chơi này còn có thể dỗ phụ nữ được chắc.

"Chị dâu anh sẽ không đi ra ngoài với người đàn ông ngoại quốc kia nữa, cô ấy đều đã đồng ý với tôi rồi."

Có lẽ là đã đồng ý rồi?

"Vậy thì đúng là quá dễ dỗ, anh chiếm được tiện nghỉ" Hai người đứng gác ở bên ngoài, mắt nhìn bốn phía còn có tâm tư nói chuyện phiếm.

"Đối tượng mà anh đi gặp lần trước thế nào?"

"Đừng nói nữa, bảo tôi mua nhà trong thành phố mới kết hôn, tôi đâu có nhiều tiền như vậy."

"Như vậy cũng được mà, hay là tôi và chị dâu anh..."
 
Chương 227: Nàng dâu lợi hại 6


"Đừng nói chuyện này nữa, đều tan cả rồi."

"Vẫn là không để bụng, nếu để bụng cho dù thế nào cũng phải làm. Nếu chị dâu anh muốn nhà, cho dù tôi đập nồi bán sắt cũng phải mua cho cô ấy."

"Được rồi được rồi, nồi nhà anh nhiều sắt cũng nhiều." Thường Dược Tiến bị chọc tức mà cười, anh ta thật sự không quá để bụng, tuy muốn kết hôn, nhưng mà người kết hôn không hợp.

Kế tiếp đoàn giao lưu dừng chân ở chỗ pháo binh, nơi này ở xa đường còn không dễ đi.

Lan Xuyên im lặng lót mấy tang đệm mềm dày chỗ ghế ngồi của Tô Tô, sau đó lãnh đạo Quan thấy được, nói: "Có chuyện gì thế? Tiểu Tô bị thương à?"

Cho tới nay đôi vợ chồng này đều luôn duy trì khoảng cách tương đối tốt, sao hôm nay lại thân thiết như thế?

Lận Xuyên nhìn thấy mặt Tô Tô lập tức đỏ lên, nói: "Báo cáo, đồng chí Tô mang thai."

"Mang.. Mang thai? Tên nhóc thối, sao cậu không nói sớm." Lãnh đạo Quan là người nóng tính, giơ chân đá anh.

Hình tượng của ông ta vốn là quan chỉ huy vô cùng nghiêm túc, hiện giờ hoàn toàn bị hủy đi.

Vẻ mặt Tô Tô kinh ngạc, im lặng ngồi lên trên nói: "Đây cũng không phải là chuyện lớn gì."

Con của cô rất ngoan, sẽ không quậy phá gì, cho nên hoàn toàn không thành vấn đề.

Cô thậm chí đều cảm thấy có lẽ đứa bé là con gái, bởi vì người ngoài đều nói mang thai con gái bạn sẽ đẹp hơn, mang thai con trai bạn sẽ xấu hơn.

Từ lúc cô mang thai dáng người vẫn luôn không thay đổi, làn da còn có vẻ trở nên đẹp hơn, không có dấu hiệu xấu đi một chút nào.

Không đúng không đúng, có vẻ đề tài đi hơi xa rồi.

Lãnh đạo Quan trừng mắt với vợ chồng bọn họ một cái, sau đó nói: "Tiểu Thôi lái xe chậm một chút."

Đây là người thừa kế của cách mạng, đương nhiên phải cẩn thận một chút.

Lận Xuyên nhìn thoáng qua lão lãnh đạo của mình với vẻ cảm kích, sau đó ngồi bên cạnh Tô Tô nói: "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói ra”

"Không sao đâu." Tô Tô cảm thấy cục cưng của mình rất nghe lời, lắc lư một chút chắc chắn sẽ không sao.

Nhưng mà cô không ngờ tới đó không phải là một chút, là rất lắc lư.

Nhìn ra bên ngoài thì hóa ra một bên đường bị tắc do làm ruộng, cho nên bọn họ đang đi ở rãnh. Lúc lên lúc xuống lúc lên lúc xuống, lắc lu khiến Tô Tô cảm thấy đầu váng mắt hoa muốn nôn ra.

"Tô Tô." Lận Xuyên nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt thì lo lắng, mà lãnh đạo Quan cũng nói: "Có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát không?"

"Không, không cần." Không thể vì mình mà chậm trễ hành trình được.

Tô Tô bốp một tiếng dựa đầu mình lên cánh tay của Lận Xuyên, không nhìn không nghe mọi chuyện bên ngoài, chỉ một lát sau đã khá hơn không ít.

Nhưng mà Lận Xuyên có chút ngượng ngùng, lúc này đang làm nhiệm vụ mà, mình ôm nàng dâu của mình thật sự được sao?

Lãnh đạo Quan nhìn ra được anh không được tự nhiên, nên nói: "Đây cũng là vì nhiệm vụ, cậu phải bảo vệ đồng chí Tô Tô thật tốt."

Phiên dịch vốn dĩ chỉ có mấy người, nhất định phải kiên trì tới cuối cùng.

"Vâng." Lận Xuyên nhẹ nhàng thở ra, vươn tay cứng đờ vuốt sau lưng Tô Tô khiến cô thoải mái hơn một chút.

Đợi khi tới nơi Tô Tô không nói hai lời lập tức nói với Lận Xuyên: "Ôm em đến phòng vệ sinh."

Lận Xuyên cũng dựa vào tốc độ nhanh nhất bế cô tiến vào phòng vệ sinh, cũng may ở bộ đội có binh sĩ nữ cho nên có nhà vệ sinh nữ.

Cộng thêm may mắn chính là, Lận Xuyên còn quen thuộc nơi này.

Nhưng mà anh không vào được, chỉ có thể bảo người đi tìm binh sĩ nữ tới đây đưa nước đưa giấy qua cho nàng dâu nhà mình.

Sau khi cô ra ngoài anh cảm thấy nàng dâu lại gầy hơn, đau lòng không chịu được.

Nhưng mà ở trước mặt nhiều người như thế anh cũng không thể nhao nhão dinh dính, cho nên nói:

"Đồng chí Tô, em không sao chứ? Còn có thể kiên trì được không?”

Không kiên trì được thì mình lập tức đi xin để cô nghỉ ngơi trước.

Tô Tô chỉnh lại góc áo của mình, lấy một lọ nước hoa nhỏ ra phun một lát, nói: "Không sao, nôn xong đỡ hơn nhiều, chỉ có chút đói."

Lận Xuyên nói: "Giao cho anh."

"Vâng." Tô Tô gật đầu đáp một tiếng, trên mặt là mỉm cười đi về phía đoàn giao lưu.
 
Chương 228: Hiểu rõ


Lúc này Lận Xuyên mới cảm thấy nàng dâu của mình đúng là rất có bản lĩnh, vừa rồi còn khó chịu không được bây giờ đã bày ra thái độ làm việc, vừa ưu nhã vừa mỉm cười một chút cũng không mất phong độ, chẳng trách trước đây có thể tích cóp nhiều tiền như thế, đúng là có đạo lý.

Anh càng ngày càng bội phục nàng dâu của mình.

Nhưng mà vẫn nên nghĩ biện pháp kiếm chút đồ ăn cho cô trước.

Sau đó anh thông qua mối quan hệ, lấy màng bọc thực phẩm từ chỗ nhà ăn, bên trong gắp chút thịt lén giao cho nàng dâu.

Hai người ngồi xổm bên cạnh kho hàng, cô vừa ăn anh vừa đưa nước cho cô.

"Ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn."

"Ừm, ăn ngon." Lúc trước ăn nhiều như vậy đều nôn ra, cũng may người đàn ông của mình tìm đồ ăn cho mình ăn, nếu không thật sự sắp không chịu nổi.

Lận Xuyên sờ đầu cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng ăn nhanh, nếu ăn không đủ no anh lại đi kiếm cho em."

"Đủ rồi... A.." Tô Tô nhìn sau lưng Lận Xuyên hoảng sợ, sau đó vội vàng lau miệng đứng dậy, dùng tiếng Anh nói: "Edward tiên sinh, các anh muốn đi đâu thế?"

Edward nhìn thoáng qua Lận Xuyên, sau đó đoàn giao lưu gần như là mọi người đều đến gần vào lúc này, bọn họ tương đối tò mò quan hệ của hai người.

Tô Tô ngầm buồn bực, chỉ lén ăn mà thôi, vì sao bị đoàn giao lưu nghỉ ngơi vừa vặn bắt được.

Cũng may lúc này lãnh đạo Quan tiến lên giải thích:

"Hai bọn họ là vợ chồng, vừa rồi đồng chí Tô vì nôn nghén mà cảm thấy không thoải mái, cho nên chồng cô ấy lập tức bổ sung chút dinh dưỡng cho cô ấy."

Không thể để người ta cảm thấy thuộc hạ của mình đang có quan hệ không chính đáng øì đó với phiên dịch được, lúc này cần phải đứng ra giải thích.

"Hóa ra vị quân nhân này chính là chồng của cô." Edward nhìn thoáng qua Lận Xuyên, vươn tay nói: "Chào anh, anh đúng là rất may mắn."

Lận Xuyên thản nhiên vươn tay bắt tay với Edward, trong quá trình này cảm thấy người đàn ông kia đang khiêu khích, lực bắt tay không nhẹ, vì thế anh cũng không nhịn được tăng lực.

Tô Tô ở bên cạnh vội vàng phiên dịch lời Edward nói, còn nhướng mày nói với Lận Xuyên: "Anh thật sự rất may mắn."

"Đúng vậy." Lận Xuyên dứt khoát trả lời một tiếng, sau đó thu hồi tay mình.

Hai người đàn ông tuy ngôn ngữ không thông, nhưng đều trong lòng biết rõ đối phương suy nghĩ øì.

Nhưng mà không còn giao luu, nên làm gì thì đi làm đó.

Tô Tô ăn xong thì cảm thấy no rồi, đi theo đoàn giao lưu lại đến hai nơi, sau đó lại mở một cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng, mọi người mới giải tán mỗi người đi về nghỉ ngơi.

Bởi vì xung quanh không có nhà khách, cho nên bọn họ nghỉ ngơi trong ký túc xá của quân doanh.

Nhưng mà đã thu dọn xong, đệm chăn đều là mới còn gấp thành đậu hũ.

Ai da, đúng là quá chỉnh tê.

Tô Tô tò mò mở chăn được gấp thành đậu hũ ra muốn xếp thành như ban đầu, nhưng mà cho dù dựa theo dấu vết lúc trước ra tay một lúc lâu cũng không thể xếp thành.

o( 口 bo

Lan Xuyên cứu mạng, dường như cô đã gây chuyện.

Chỉ là tạm thời nghỉ ngơi cô thật sự không muốn mở ra miếng đậu hũ đẹp như thế, bây giờ làm sao bây giờ. Khi đang kêu gọi trong lòng Lan Xuyên xuất hiện, anh rót một cốc nước ấm cho cô.

Mới vừa tiến vào đã bị nàng dâu nhà mình nhiệt tình nắm lấy, sau đó lôi kéo anh đi tới trước giường nói:

"Cái chăn này bị em tháo tung ra, gấp vào kiểu gì vậy?"

Lận Xuyên tiến lên thành thạo gấp chăn vào, sau đó nói: "Em gấp nó làm gì, không phải là muốn nghỉ ngơi sao?”

"Đẹp như thế, em đều luyến tiếc nằm lên." Khi ở nhà chăn của bọn họ đều đặt trong ngăn tủ, cho nên Lận Xuyên gấp ra được miếng đậu hũ xinh đẹp như thế.

"Em nằm đi, lát nữa sẽ có người tới thu dọn. Đừng làm khó chính mình, em là thai phụ, hiểu rõ chưa?”

"Hiểu rõ rồi." Đột nhiên nghiêm túc như vậy có chút khiến người ta không chịu nổi, Tô Tô chỉ có thể bị ép đi nghỉ ngơi, chẳng những có nước ấm để uống còn có cháo để ăn.
 
Chương 229: Bảo vệ


Người đàn ông vạm vỡ tham gia quân ngũ có lúc còn rất giỏi chăm sóc người khác, Tô Tô ăn cháo thì phát hiện có mấy miếng thịt, sau đó còn vớt ra được một quả trứng gà.

Cháo là nhà ăn đưa tới, Lận Xuyên là bộ binh, có lẽ không phải anh dặn dò.

Cho nên, đây là toàn bộ pháo binh bộ đội đều biết mình đang mang thai sao?

Đúng là cạn lời, cô che mặt mình cảm thấy đúng là không thể gặp người.

Chuyện này còn chưa tính, đợi tới buổi chiều khi cô đi tham gia công việc vừa ra khỏi cửa thì phát hiện binh sĩ vốn đứng ở đó cố ý lùi về sau hai bước, hẳn là đề phòng súng trong tay chạm vào người Tô Tô.

Như vậy không khỏi quá cẩn thận rồi, cô có chút cạn lời tiến về phía trước.

Tới đoàn giao lưu lại bị một đám đàn ông ngoại quốc quan tâm một lát, cũng may không làm ra chuyện øì quá đặc biệt, nếu không cô thật sự xấu hổ muốn chết.

Dù sao mình là tới làm việc không phải tới nhận được đãi ngộ đặc biệt, sao cô có thể không biết xấu hổ như thế. Đảo mắt đoàn giao lưu đã tới gần ngày kết thúc, Tô Tô cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô cảm thấy 300 tệ cộng thêm vật tư tới tay, đúng là một khoản tiền lớn.

Quan trọng nhất chính là, sau này có khả năng sẽ có không ít người tới tìm mình làm phiên dịch, vậy thì có thể tích cóp tiền.

Tích cóp tiền làm gì, mua nhà trong thành phố sau này làm kinh doanh bất động sản, hay là làm chuyện khác.

Khi đang suy nghĩ bọn họ tới tiệm cơm đã đặt trước, đợi ăn cơm xong chính là sắp xếp người rời đi, sau đó cô có thể trở về trường học.

Nhưng không ngờ tới khi xuống xe đến tiệm cơm thì xảy ra chuyện, vậy mà có kẻ bắt cóc tập kích nhân viên đoàn giao lưu.

Cũng may bộ đội của Lận Xuyên phát hiện sớm, dùng một chiếc xe chặn mưa bom bão đạn của đối phương, sau đó bọn họ được an toàn đưa vào tiệm cơm.

Đây là tiệm cơm nhà nước, có ba cửa sau và cửa sổ sau, bọn họ chia thành bốn tiểu đội phá vòng vây, một tiểu đội đi trước, sau đó khách nước ngoài thuộc đoàn giao lưu và Tô Tô đi ra ngoài.

Đám lãnh đạo Quan xung phong, là một vị lão tướng quân ông ta khí định thần nhàn, mình còn chủ động phản kích.

Mà Tô Tô là thai phụ thì lao ra sau một đám, Lận Xuyên và Thường Dược Tiến còn có hai tiểu chiến sĩ phụ trách bảo vệ bọn họ.

Vốn dĩ đã sắp tới trước cửa sổ, đột nhiên không biết từ đâu ném vào bên này hai chai cồn châm lửa.

Thường Dược Tiến xông ra ngoài đá bay cái chai, mà Lận Xuyên phụ trách tấn công.

Thấy chai cồn kia thiêu Thường Dược Tiến, nếu thật sự không dập tắt lửa anh ta chắc chắn sẽ bị thiêu chết.

Tô Tô nghiến răng một cái kéo bức rèm xuống dưới, sau đó lập tức nhào tới chỗ Thường Dược Tiến đắp lên người anh ta, hơn nữa tay chân cùng sử dụng dập lửa.

Chuyện này vốn tiến hành rất thuận lợi, nhưng mà đột nhiên một người vốn bị đánh ngã bò dậy giơ súng lên.

Lận Xuyên nhìn thấy đối tượng anh ta muốn bắn là nàng dâu của mình, thì vội vàng xông lên chắn...

Chỉ trong nháy mắt, sau khi nghe thấy tiếng súng cả người Tô Tô ngơ ngẩn, sau đó nâng ghế lên ném về phía người bắn Lận Xuyên theo bản năng.

Đúng là nhanh chuẩn tàn nhẫn, người nọ bị ghế ném trúng nên hôn mê, bị đánh ngã ra rất xa.

"Lận Xuyên, Lận Xuyên anh không sao chứ?"

Nhìn thấy Lận Xuyên chậm rãi quỳ trên mặt đất suýt nữa Tô Tô bị hù chết, dùng tay chân cộng thêm bò về phía anh, nước mắt không nhịn được chảy ra.

Nhưng mà Lận Xuyên vươn tay xoa mặt cô, nói: "Không sao đâu, không trúng đạn, em đi trước đi."

"Không có khả năng, rõ ràng.." Nhìn thấy đã bị bắn trúng.

Tô Tô không ngừng tìm lỗ đạn, Thường Dược Tiến ở bên cạnh cũng nhảy tới nhìn mấy lần.

Lận Xuyên nói: "Dẫn chị dâu anh đi đi, tôi sẽ đi sau."

"Anh không sao chứ?"

"Không sao, đi đi."

Thời gian không cho phép bọn họ dong dài, mọi người nhảy qua cửa sổ sau đó đi lên đã mở ra rời đi, một đường lao nhanh về tới bộ đội.

Khi ở trên xe Tô Tô vẫn luôn được Lận Xuyên bảo vệ trước ngực, bởi vì dọc đường đi này bọn họ lái xe luôn sợ cô bị va chạm.
 
Chương 230: Vẫn còn nguy hiểm


Đợi khi tới bộ đội cô lập tức muốn xem tình hình của Lận Xuyên, kết quả phát hiện tay mình nóng bỏng, vươn tay lên nhìn tất cả đều là máu.

Cô lập tức ngơ ngẩn, đây chắc chắn là máu của Lận Xuyên.

Sau đó đầu váng mắt hoa, gọi một tiếng Lận Xuyên sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đợi tới khi tỉnh lại cô phát hiện mình đang truyền dịch, hẳn là ở bệnh viện, khi ý thức của cô trở về lập tức nghĩ tới máu trong tay mình, nhanh chóng ngồi dậy nói:

"Lận Xuyên, Lận Xuyên..."

"Ai da cô đừng ngồi dậy, không cần đứa bé nữa à, mau nằm xuống, chồng của cô không sao." Người tới là Bạch Linh Linh, cô ấy ấn Tô Tô ở trên giường, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giải thích: "Cô đừng lo lắng, anh ấy thật sự không có việc gì, chỉ có bả vai bị viên đạn bay qua cắt ra một vết thương mà thôi, khá dài nhưng không sâu lắm, cho nên chảy rất nhiều máu, nhưng đều là vết thương ngoài da."

"Vậy anh ấy đi đâu rồi?"

"Sau khi biết cô tạm thời không có việc gì thì đi sắp xếp công việc, nghe nói... Đã chết hai chiến sĩ."

Sau khi Bạch Linh Linh nói xong cuối cùng Tô Tô cũng an tĩnh lại, cô biết những người đó đều là binh sĩ Lận Xuyên dẫn dắt, cho nên hi sinh anh chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Chỉ cần anh không có việc gì thì tốt, vừa rồi mình suýt chút nữa bị hù chết.

"Đứa bé thì sao, đứa bé của tôi."

Lúc này Tô Tô mới che bụng mình khẩn trương hỏi.

Bạch Linh Linh nói: "Cô rất may mắn, cô kích động như thế vậy mà đứa bé không có việc gì, da thật dày."

"Đều không có việc gì thì tốt, đều không có việc øì thì tốt."

"Cô có việc." Bạch Linh Linh tức tới mức vội nói: "Chân cô sưng phù y như màn thầu, hai tay cũng bị không ít trầy da, một thai phụ có thể làm mình thành ra như vậy cô là người đầu tiên."

"Ách, bị thương nhiều như thế à." Cô cũng không chú ý tới.

Nhưng mà, hẳn là bị thương khi cứu Thường Dược Tiến.

Khi đang nói chuyện Lận Xuyên đi vào phòng bệnh, vẻ mặt anh có chút mệt mỏi, nhưng mà nhìn có vẻ không có vấn đề gì.

"Tô Tô, em tỉnh rồi à?" Lận Xuyên có chút ngượng ngùng nắm lấy quần. Nang dau cua minh bi ngat xiu nhung anh con phải đi xử lý chuyện khác cảm thấy có chút áy náy đối với cô.

"Anh đứng ở đó làm øì, thương tổn không có vấn đề gì chứ, có bao nhiêu đồng chí bị thương?"

"Có hai đồng chí hi sinh, mấy đồng chí bị thương, nhưng đều là vết thương nhẹ."

"Ồ." Bạch Linh Linh nhìn hai vợ chồng bọn họ muốn nói chuyện với nhau nên chủ động rời đi, nói: "Tôi đi thay thuốc cho chiến hữu của anh, chân anh ấy bị bỏng rất nghiêm trọng."

"Là Thường Dược Tiến sao?" Bị bỏng chỉ có anh ta, vì cứu bọn họ chủ động đón lấy chai cồn, không bị thương mới lạ.

"Dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi." Lận Xuyên cảm thấy đàn ông đều rắn chắc, nhưng mà nàng dâu của mình thì không được, là thai phụ mà.

"Vết thương của anh thì sao? Em nhìn thấy rõ dường như bắn trúng anh." Tô Tô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Vốn nên bắn trúng anh, nhưng mà, là nó đã cứu anh." Sau khi nói xong Lận Xuyên cởi bao tay ra giơ tay lên, trên tay anh còn đeo chiếc nhẫn do vòng thép cuộn thành, nhưng mà nó đã biến thành màu đen.

"Không phải chứ?" Còn có chuyện trùng hợp như vậy ư?

"Nói ra có khả năng em không tin, anh rất dễ dàng phán đoán ra được quỹ tích của viên đạn, sau đó dùng tay che ở trước ngực. Nếu bị bắn trúng có khả năng sẽ trực tiếp mất đi một hai ngón tay nhưng có thể giữ được tính mạng, nhưng không ngờ tới "nhẫn" của chúng ta trực tiếp bắn bay viên đạn. Nó từ cánh tay anh trực tiếp bắn tới chỗ đỉnh, cho nên chỉ bị thương ngoài ra cũng không nguy hiểm tới tính mạng."

Lận Xuyên nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà cũng chứng minh anh thật sự là gặp nguy không loạn.

Hơn nữa, cũng đủ may mắn.

Tô Tô nghe xong chân đều run, ôm lấy anh nói: "Thật sự không muốn để anh tham gia quân ngũ."

"Anh sẽ bảo vệ mình, bảo vệ em." Lận Xuyên an ủi cô, sau đó nói: "Nhưng mà vẫn để em bị thương."

"Em như vậy mà gọi là bị thương? Anh còn phải làm chuyện khác không?"

"Không còn, phía trên cho anh nghỉ để anh ở bên em."
 
Chương 231: Thành thật nằm viện


“Vậy sao, Lận Xuyên... Oa... Em rất sợ hãi” Nghe thấy người đàn ông của mình không rời đi Tô Tô mới yên tâm, trực tiếp ôm lấy Lận Xuyên khóc to, cô thật sự sợ hãi không phải giả, đều sắp bị hù chết rồi được không.

Lúc này Lận Xuyên mới dùng một tay ôm lấy Tô Tô, còn an ủi cô nói: “Vợ à, đừng quá kích động”

“Anh khiến em phải khóc.” Lúc này Tô Tô không phân rõ phải trái với anh, dù sao cô nói một thời gian rất dài, đã sớm tỉnh bì lực tẫn.

Chỉ một lát sau ở cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn thấy bọn họ như vậy còn có chút không được tự nhiên nói:

“Tôi tới không đúng lúc lắm.”

Lận Xuyên nhẹ nhàng đặt Tô Tô đã khóc nháo đến ngủ lên giường, sau đó nhỏ giọng nói:

“Anh thay thuốc xong rồi à, vết thương thế nào?”

“Này anh đứng lại đó cho tôi, đều đã bảo anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chân của anh bị bỏng mức độ nặng, muốn bị tàn phế à?” Một giọng nói tức tới mức sắp hộc máu truyền đến.

Lận Xuyên vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh đóng cửa lại, sợ người khác quấy rầy vợ của anh nghỉ ngơi, sau đó nhìn thấy người tới thì nói: “Hóa ra là đồng chí Bạch”

Thường Dược Tiến vừa thấy y tá này thì cả người không dễ chịu lắm, vừa rồi cô ấy bôi thuốc cho mình gần như là cởi hết quần ra.

Tuy vết thương của anh ta thật sự là hướng lên trên, nhưng mà anh ta thật lòng không muốn một đồng chí nữ nhìn thấy cái gì không nên nhìn.

Chuyện này cũng không có cách nào, doanh trưởng nhà bọn họ là người bảo thủ như vậy, anh ta cũng không phải người rộng lượng gì.

Mãi đến khi bác sĩ tới đây mọi người dùng biện pháp mạnh mới đè được anh ta lại, đâu biết chỉ một lát sau y tá kia lại đuổi tới, anh ta có chút bế tắc.

Lạnh lùng nói: “Tôi không sao, lúc trước vợ anh ấy cứu tôi, tôi đến thăm cô ấy”

“Anh không thể đợi vết thương khá hơn thì đến à, hơn nữa không phải là tôi đã nói với anh cô ấy không sao rồi sao. Đi thôi, chúng ta trở vê.”

“.” Bị một cô nhóc chỉ huy như thế có chút không quá có mặt mũi, nhưng nghĩ tới doanh trưởng nhà mình cũng nhát chết thật ra không có øì.

Vì thế anh ta gật đầu với Lận Xuyên, sau đó rời đi theo y tá.

Đến phòng bệnh, anh ta không nhịn được hỏi: “Cô quen vợ của đồng chí Lận Xuyên à?”

Bạch Linh Linh thích nói, lập tức nói rõ chuyện quen Tô Tô như thế nào với anh ta.

Sau đó cô ay lại nói: “Không ngờ tới anh cũng quen cô ấy, đúng là có duyên phận.”

Cô ấy người nói vô tâm nhưng mà người nghe cố ý, Thường Dược Tiến nghĩ tới “trong sạch” của mình lại nghĩ một lát cái gọi là duyên phận, hay đây là người mình muốn?

Đương nhiên anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng, thật sự không dám làm gì.

Bởi vì phá tướng, tính tình còn thối, không xứng với y tá trẻ tuổi thủy nộn như thế.

Nghĩ thì nghĩ, vẫn thành thật nằm viện đi.

Nhưng mà y tá thật tốt, chiếu cố anh ta chiếu cố cẩn thận.

Nhà bọn họ không có người có thể tới chiếu cố cuộc sống của anh ta ở bệnh viện, dù sao trong nhà đều bận rộn việc nhà nông người nào cũng không đi được.

Cho dù có thời gian rảnh, quá xa cũng không tới được.

Cho nên trong khoảng thời gian ở bệnh viện đều dựa vào y tá người ta chiếu cố, ngay cả đi vệ sinh đều là cô ấy đỡ đi.

Trước lạ sau quen, ba lần bốn lần anh ta cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Vì thế suy nghĩ trước khi xuất hiện vẫn nên hỏi một chút tâm ý của y tá người ta, nhỡ đâu lại mèo mù vớ phải, phi... Chuột bạch to chứ.

Nhưng mà anh ta không thể mở miệng, vừa mở miệng rất có khả năng sẽ phá hỏng mọi việc.

Vì thế cuối cùng anh ta nghĩ tới chị dâu học bá khôn khéo có bản lĩnh của mình.

Chuyện này mình không nói được, vẫn nên để chị dâu ra mặt thì hơn.

Vì thế lại lò dò đi tìm Tô Tô sắp xuất viện lần nữa.

Cô chỉ là chân bị trật, bị bỏng mức độ thấp cùng với trầy da, ở bệnh viện mấy ngày như thế hoàn toàn là sợ đứa bé của cô có vấn đề gì.

Lận Xuyên bị cưỡng ép nghỉ, chỉ có thể ở chỗ này vừa nhìn đám tiểu chiến sĩ tới tìm hiểu tình hình vừa nhìn vợ.

Nhưng mà sao chiến sĩ trong doanh trại của mình lại tới, vì sao thân thiết đối với nàng dâu của mình như thế?
 
Chương 232: Trứng gà


Được rồi, bởi vì trong lúc nguy nan cô lao ra cứu Thường Dược Tiến cho nên thành người nổi tiếng, ít nhất ở trong doanh trại của mình chính là nhân vật tương đối lợi hại.

Lúc này ấy à, Tô Tô nhận được hai quả trứng gà.

Cô đã có chút không cười nổi, mấy ngày nay người trong đội của Lận Xuyên vẫn luôn tới, sau đó không biết bọn họ dùng biện pháp gì mỗi người kiếm hai ba quả trứng gà đều là nấu chín.

Sau đó không nói hai lời đưa cho Tô Tô hoặc là đặt ở trên giường, làm xong chuyện này thì lập tức chạy trốn ngay cả đuổi đều không đuổi kịp.

Đều nói người thế nào thì binh sĩ dẫn dắt sẽ thế đó, một doanh trưởng chỉ biết ăn trứng gà se dẫn dắt một đám binh sĩ chỉ biết ăn trứng gà.

Mấy ngày nay, cô ăn trứng gà tới mức sắp ăn nôn.

Nhưng mà không thể lãng phí ý tốt của người ta, cho nên cô ăn lòng trắng trứng, Lận Xuyên ăn lòng đỏ trứng.

Lận Xuyên vốn vì nhiệm vụ mà gầy hơn một chút chỉ dùng mấy ngày khí sắc đã khôi phục rất tốt, hai má đều đã có thịt.

Một ngày hai lòng đỏ trứng gà bồi bổ, đãi ngộ này đúng là hiếm có.

"Không phải chứ, em bảo này Lận Xuyên, có phải trong doanh trại của anh có nuôi gà hay không?”

"Có một trại gà nhỏ, khoảng hơn hai trăm con gà gì đó."

"Cho nên, trứng gà này..."

"Có lẽ là bọn họ dùng thứ gì đó đổi với hậu cần."

"À, có phải là anh thường làm chuyện này hay không?”

Lận Xuyên không nói chuyện, còn dùng biểu cảm sao em biết được chuyện này nhìn cô.

Biết ngay là như vậy mà, Tô Tô đã không còn sức mắng chửi.

Cô nhẹ nhàng dùng tay xoa eo mình, tuy bụng nhỏ còn chưa lộ rõ nhưng đã cảm thấy rất mệt, vẫn luôn nằm ở bệnh viện khiến cô cảm thấy mình sắp mốc mất.

Đúng lúc này Thường Dược Tiến đi tới, anh ta 86 cửa phòng sau đó nói: "Báo cáo."

Đây là thói quen, bởi vì Lận Xuyên đang ở bên trong.

Mà Lận Xuyên còn ngồi rất quy củ ở chỗ đó nói: "Vào đi."

Tô Tô thật sự không biết nên nói gì với hai bọn họ mới tốt, không phải là bạn tốt sao? "Phó doanh trưởng Thường tới à, mau ngOi đi." Tô Tô tìm việc làm, rót cho anh ta một cốc nước.

Thường Dược Tiến nói cảm ơn, sau đó liếc mắt nhìn Lận Xuyên ngồi một bên không nói lời nào, có thể nhìn thấy rõ là tới đây có việc.

Lận Xuyên trừng anh ta một cái nói: "Có chuyện gì thì mau nói đi, anh trừng tôi làm gì?"

Thường Dược Tiến nghĩ một lát lập tức nói thẳng với Tô Tô: "Chị dâu, tôi muốn mời chị làm mai cho tôi."

Phốc!

Tô Tô còn chưa kịp uống xong ngụm nước đã bị sặc ra.

Lận Xuyên trừng mắt với Thường Dược Tiến một cái, sau đó nói: "Anh có chuyện gì không thể nói hẳn hoi được sao?"

Thường Dược Tiến nắm chặt lấy quần, anh ta đã nói cẩn thận lắm rồi.

Vất vả lắm Tô Tô mới dừng ho khan, lại hỏi một câu: "Anh lặp lại lần nữa, bảo tôi làm gì cơ?"

"Làm mai giúp tôi."

"Nói nhanh lên, nhìn trúng cô gái nào, chị dâu nhất định sẽ cố gắng giúp hai người bên nhau tới cùng." Cuối cùng cũng nghe hiểu Tô Tô cảm thấy trách nhiệm của chị dâu trên lưng mình càng nặng hơn, đều bắt đầu giải quyết vấn đề cá nhân cho đám quân nhân lớn tuổi. Đây rõ ràng là việc làm của đám quân tau theo quân, không ngờ tới mình cũng gặp phải.

Đừng hỏi vì sao cô biết, không phải các thời đại đều viết như thế ư.

Thường Dược Tiến ngồi thẳng người, sau đó nói rõ mọi chuyện một lần, cuối cùng nói:

"Tôi nhìn trúng y tá vẫn luôn chiếu cố tôi, đồng chí Tiểu Bạch."

"Bạch Linh Linh à." Cô gái người ta thủy nộn, sao nhìn kiểu gì cũng có cảm giác quen thuộc như mỹ nữ và dã thú thế nhỉ.

Tô Tô do dự, ánh mắt của tên nhóc này tốt thật, nhìn trúng người bạn duy nhất của cô.

Mà mấy ngày nay người bạn này còn luôn tới thăm cô, còn mở miệng có ý kiến rất lớn đối với vị này.

Cái gì mà phong kiến, cái gì mà tính tình thối, cái gì mà sắc mặt khó coi.
 
Chương 233: Tôi chỉ nhìn trúng cô ấy


Sau đó ngày hôm qua mới nói xong hôm nay người đàn ông này lại tới tìm cô làm mai, chẳng lẽ lần đầu tiên cô làm mai cho người ta còn chưa bắt đầu đã chú định sẽ phải thất bại?

"Tôi biết tôi không xứng với cô ấy, nhưng mà tôi chỉ nhìn trúng cô ấy." Sau khi Thường Dược Tiến nói xong thì thì Lận Xuyên hít sâu một hơi nói: "Vợ à, em xem nghĩ biện pháp giúp cậu ấy đi, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên anh ta nhìn trúng một ai đó."

Thật ra Tô Tô cảm thấy Thường Dược Tiến này là người đàn ông đáng để phó thác, nhưng mà vết sẹo trên mặt có chút dọa người, con người cũng...

Nhưng mà nghĩ lại Lận Xuyên, trước khi kết hôn là một dáng vẻ, sau khi kết hôn lại là dáng vẻ khác, có lễ có bạn gái mới tốt hơn một chút?

"Hay là thế này đi, tôi hỏi cho anh một chút, anh cũng đừng gấp..."

"Chị dâu, tôi sốt ruột."

".." Vậy mà Tô Tô không biết phải nói gì, sao đột nhiên lại nóng lòng chuyện này.

Lận Xuyên đột nhiên vươn tay, đánh Thường Dược Tiến một cái nói: "Có chút tiền đồ."

Thường Dược Tiến lập tức sửa lời nói: "Cũng không phải quá sốt ruột lắm."

"." Tô Tô vẫn không biết mình nên nói gì, hai tên trai thẳng này cũng quá chọc cười, chọc cười cô không biết là nên cười hay nên an ủi bọn họ một chút.

Người đàn ông nhà mình còn đâm xuyên tim giải thích:

"Vợ à, lão Thường còn lớn hơn anh một tuổi, nói không muốn vợ là giả. Mỗi ngày anh ấy đều muốn cưới vợ, về nhà là đi xem mắt, nhưng đều không gặp được người vừa ý. Vất vả lắm mới gặp được một người, em có rảnh thì hỏi một chút, đến lúc đó có được hay không là chuyện của bọn họ."

"Được rồi, để em đi hỏi một chút." Nhưng mà hai người đàn ông thô kệch bọn họ có lẽ còn chưa biết, y tá kia đừng nhìn là người có vẻ rất gần gũi, gia thế của cô ấy nhất định không đơn giản.

Tô Tô và cô ấy cũng coi như là bạn khá tốt, cho nên từ lời nói của cô ấy biết bình thường cô ấy ăn dùng đều là thứ tốt nhất trong thời đại này, nhất định là gia cảnh không tệ mới có đãi ngộ như thế.

Hơn nữa ở nhà cũng rất được cưng chiều, nếu không không thể vận dụng quan hệ chuyển cô ấy về thành phố X.

Còn xuất thân của Thường Dược Tiến không khác với Lận Xuyên lắm, không được giáo dục cao đẳng gì đó, cũng không có tài sản cá nhân gì.

Được rồi, thật ra nói từ phạm vi rộng hơn hai người xem như là vợ chông công nhân viên, còn rất xứng đôi.

Thấy Tô Tô gật đầu Thường Dược Tiến lập tức yên tâm trở về, mà Tô Tô thì đang suy nghĩ nên nói thế nào với Bạch Linh Linh.

Đúng rồi, đầu tiên là phải hỏi xem người ta có bạn trai hay chưa.

Thật ra trước đây Bạch Linh Linh từng nói gần đây trong nhà tự sắp xếp xem mắt cho cô ấy, nhưng mà cô ấy không muốn đi, cho nên vẫn luôn tránh ở bệnh viện không thích về nhà.

Hôm nay vẫn luôn không tới đây, không phải là đi xem mắt đấy chứ?

Đang nghĩ tới đây Bạch Linh Linh tới, Lận Xuyên lập tức nói: "Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Hoàn mỹ cho bọn họ cơ hội nói chuyện riêng với nhau.

Tô Tô đi bộ một vòng ngồi trên giường, nói: "Sao mặt ủ mày ê như vậy?"

"Cô đừng nói nữa, tôi đồng ý với cha mẹ đi xem mắt. Vậy mà đối phương lại là loại hoa hoa công tử, còn giỏi dỗ phụ nữ. Vừa gặp mặt thì muốn mua quần áo cho tôi, mời tôi ăn cơm, còn mời tôi đi xem phim. Khi xem phim, còn lén nắm lấy tay tôi."

"Cái gì?"

Ở thời đại này còn có hành động như vậy, đây chính là một người đàn ông tùy tiện. "Cho nên tôi đá anh ta, sau đó chạy vê." Bạch Linh Linh uể oải nói: "Tôi rửa sạch tay ba lần."

"Cô mắc bệnh ở sạch à?"

"Không có, tôi chỉ chướng mắt loại đàn ông như thế này. Vừa gặp mặt đã muốn nắm tay con gái, không biết đã nắm tay bao nhiêu người." Bạch Linh Linh là người rất phong kiến.

Tô Tô nghe xong bật cười thành tiếng, sau đó nói:

"Nhìn dáng vẻ cô thích người đàn ông rụt rè một chút, vậy Thường Dược Tiến thế nào, đủ rụt rè hay không? Tôi nói với cô này, doanh trại của bọn họ rất truyền thống, cô không biết trước đây khi chồng tôi nhập viện đâu, ngay cả băng bó đều không cho y tá nữ chạm vào."
 
Chương 234: Nhiệm vụ


"Vậy sao? Tôi còn tưởng chỉ có mình anh ấy như vậy. Nhưng mà, anh ấy quá rụt rè." Bạch Linh Linh trợn tròn mắt nói.

Tô Tô châm chước một lát, nói:

"Thật ra có chuyện vốn định đợi mấy ngày nữa mới nói với cô, nhưng mà nếu không nói thì sợ không hoàn thành nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ gì?" Bạch Linh Linh rất thích nói chuyện phiếm với Tô Tô, hai người có thể nói là nói chuyện hợp ý.

Ví dụ như nói chăm sóc da, ví dụ như tri thức y học, người khác không hiểu nhưng cô gái trước mặt này đều biết chuyện này.

"Đồng chí Thường Dược Tiến muốn thành đối tượng với cô, bảo tôi hỏi xem cô có đồng ý hay không."

"Cái gì?" Bạch Linh Linh nhảy dựng lên giống như bị kim đâm, gương mặt đỏ bừng nói: "Anh ấy, sao anh ấy lại nghĩ tới chuyện này?"

"Chuyện này tôi đâu biết được, dù sao chồng tôi nói anh ấy vẫn luôn không nhìn trúng cô gái nào cô là người đầu tiên, bảo tôi nhất định phải nói với cô một chút. Cô cũng biết rồi đấy, bọn họ tham gia quân ngũ nói một là một hai là hai, tôi chỉ có thể cố mà nói với cô. Nhưng mà phải lựa chọn thế nào, vân phải xem suy nghĩ của cô."

"Tôi chỉ coi anh ấy như người bệnh." Tuy Bạch Linh Linh bị trong nhà ép buộc không muốn đi xem mắt, nhưng mà lần này thì khác, lần này là trai thẳng người ta trực tiếp nhìn trúng cô.

"Nhưng mà tôi cảm thấy từ những lời cô mới nói, so sánh với hoa hoa công tử kia, dường như Thường Dược Tiến càng thích hợp với cô hơn. Được rồi, người có vẻ xấu một chút. Không phải, người không xấu, ngũ quan rất đoan chính. Từ góc độ di truyền học có thể thấy, sau này đứa bé lớn lên giống anh ấy cũng được. Chủ yếu là vết sẹo trên mặt có chút khó coi, nhưng đó cũng là lưu lại khi làm nhiệm vụ. Tính cách ấy à, bề ngoài nhìn có vẻ nghiêm túc. Nhưng mà, ha ha... Kết hôn sẽ thay đổi. Đừng hỏi vì sao tôi biết mọi chuyện, dù sao người nào gả đi người đó biết rõ."

Ví dụ như vị kia của nhà bọn họ, mới đầu khi quen nhau quả thật là nghiêm túc đến dọa người, nhưng mà xác định quan hệ yêu đương, thì dịu ngoan như một con cừu con.

Nhưng sau khi kết hôn, lập tức biến thành sói xám.

Khụ, đề tài này không thể nói với Bạch Linh Linh người ta, có chút sớm.

Bạch Linh Linh đứng một bên suy nghĩ một lát, nói: "Tôi, tôi bàn bạc với cha mẹ tôi một chút trước." "Được, cô vê nhà thương lượng một chút." Đương nhiên là phải nói với cha mẹ chuyện này, nếu cha mẹ của mình cũng ở đây cô sẽ thương lượng, đáng tiếc bọn họ ở một thế giới khác.

Bạch Linh Linh có chút hoảng hốt rời đi, khi đi ngang qua phòng bệnh của Thường Dược Tiến thì phát hiện người ta đang đứng ở bên ngoài.

Nhìn thấy cô ấy đi qua thì anh ta lập tức đứng thẳng, sau đó nói: "Đồng chí Bạch Linh Linh, hôm nay em không đi làm mà đi đâu vậy?"

Nhìn một cái, giống như đang thẩm vấn phạm nhân.

Bạch Linh Linh vốn khẩn trương im lặng trợn tròn mắt với trời, nói: "Xin nghỉ."

"Trong nhà có chuyện gì à? Ồ, anh chỉ hỏi một chút mà thôi. Dù sao đây là công việc của em, sao có thể tùy tiện rời đi?" Thường Dược Tiến nói.

Nghe xem, đây là những lời người đàn ông muốn theo đuổi cô ấy nên nói ra sao?

Muốn ăn đánh có phải không.

Nếu Bạch Linh Linh không nghe lời Tô Tô nói thì sẽ thật sự đi lên cãi nhau với anh ta, cho dù nghe xong cũng muốn cãi nhau với anh ta.

"Tôi đi xem mắt." Ừm, nghĩ tới nghĩ lui, ăn ngay nói thật là tốt nhất.

Sau đó, nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt cứng đờ một lát, có chút thất hồn lạc phách nói: "Ồ, xem mắt à, xem mắt à."

Sau đó chống quải trượng đi về phía phòng bệnh, nhưng tay anh ta vẫn luôn nắm chặt.

Bạch Linh Linh nhướng mày, là anh hỏi thẳng, như vậy đã bị đả kích rồi sao?

"Anh còn lời gì muốn hỏi không?"

"Không còn."

Thường Dược Tiến thất vọng nằm trên giường, mình vất vả lắm mới nhìn trúng một cô gái người ta lại đi xem mắt.

Cô gái tốt như thế người đàn ông kia chắc chắn nhìn trúng, sau đó cô ấy sẽ nhanh chóng kết hôn.

Nhẹ nhàng đấm lên giường, mình đây là đến chậm một bước, đúng là rất không vui.
 
Chương 235: Thương lượng với cha mẹ


"Đồng chí Thường, anh tức giận với cái giường làm gì, nhìn xem nắm tay đều bị đấm tím." Bạn cùng phòng bệnh vội vàng ngăn cản hành động của anh ta, nhưng mà hoàn toàn không biết bị Bạch Linh Linh ở ngoài cửa nghe được.

Vậy mà cô ấy có chút thẹn thùng, không ngờ tới Thường Dược Tiến này còn rất thích cô ấy.

Vậy không bằng, đi thương lượng với cha mẹ một chút?

Đàn ông và phụ nữ đơn giản như thế, có đôi khi có tình nhưng mặt ngoài không đâm thủng thì có lẽ sẽ bỏ qua.

Nhưng nếu nói chuyện này ra, như vậy rất có thể là kết cục khác.

Ví dụ như Thường Dược Tiến, thật ra khi anh ta chấp hành nhiệm vụ với Lận Xuyên bị bỏng tương đối nghiêm trọng, mặt thật sự bị hủy dung, chân cũng không thể đi đường bình thường.

Sau đó xuất ngũ làm việc ở đơn vị, bởi vì cơ thể tàn tật cuối cùng không cưới vợ.

Mà Bạch Linh Linh thì thông qua sắp xếp của trong nhà kết hôn với một người đàn ông đi làm, nhưng sau khi kết hôn người kia tìm kẻ thứ ba, bọn họ chia tay trong không vui.

Cuối cùng, Bạch Linh Linh sống cô độc cả đời không tái giá.

Chính vì Tô Tô tới đây, bọn họ tìm được nhau.

Chuyện này Tô Tô còn chưa biết, cô chỉ nói với Lận Xuyên: "Em cảm thấy, chuyện này thật sự có cửa."

"Hả?" Lận Xuyên cũng cảm thấy bọn họ không xứng đôi, nhưng mà mình đều cưới được nàng dâu xinh đẹp như thế, mọi việc đúng là khó mà nói được.

"Bạch Linh Linh thích người đàn ông rụt rè một chút." Tô Tô cảm thấy mắt thẩm mỹ của hai bọn họ tương đối giống nhau, cho nên mới có thể nói chuyện hợp ý như vậy.

"Vậy có phải sắp được uống rượu mừng rồi không." Lận Xuyên rất vui vì giải quyết được khó khăn nhất trong lòng người lớn tuổi nhất doanh trại, hơn nữa cuối cùng nàng dâu của mình cũng có thể xuất viện.

Anh đã làm xong thủ tục, sau đó bộ đội đặc biệt điều xe tới đưa Tô Tô trở về, thuận tiện phát một tờ giấy khen cho cô.

Sau đó tất cả giáo viên thuộc khu gia đình của đại học X đều tới chúc mừng, dù sao nghe nói Tô Tô người ta chẳng những lập công lớn phiên dịch thay bộ đội, còn cứu người của bộ đội, quả thực là kiêu ngạo của trường học. Hiệu trưởng Quan xin cấp trên, cũng trao tặng cho Tô Tô danh hiệu giáo viên giỏi nhất, đồng thời lại cho 50 tệ tiên trợ cấp.

Thời đại này, có vinh hạnh đặc biệt như vậy thật sự là tương đối khó có được.

Chỉ trong nháy mắt, trong nhà Tô Tô đã treo hai to giấy khen.

Còn là Lận Xuyên vô cùng kiêu ngạo treo từng cái lên trên tường.

"Không bằng chúng ta treo khen thưởng lên hết bên này, anh có không, lấy ra treo hết lên."

Tô Tô chỉ cảm thấy thú vị, nhưng mà Lận Xuyên nghe xong thì nghiêm túc ôm một đống trở về, vì thế bọn họ treo đầy nửa mặt tường.

Giống như là đang khoe khoang, Tô Tô cảm thấy ít nhất nên treo có tính nghệ thuật một chút, nhưng Lận Xuyên người ta không có ý nghĩ đó, chỉ thấy anh treo từng cái lên trên.

Nếu có người tới đây nhìn...

Sai đó Lận Hải tới đây, cậu tiến vào trong nhà thì thấy được, sau đó nói:

"Anh cả, anh được nhiều khen thưởng như vậy à. Chị dâu, chị cũng có hai cái, thật lợi hại."

Lúc này Lận Xuyên mới có thời gian rảnh nói chuyện với Lận Hải, nghe nói cậu làm không tệ ở xưởng quần áo nên nói:

"Chăm chỉ học tập, đừng cô phụ chị dâu." "Em biết rồi." Mỗi lần Lan Hải tới đều mang quà cho cháu gái nhỏ, lần này hiếm khi mang tới váy bà bầu cho Tô Tô.

"Em dùng tiền mua à?"

"Vâng, em bảo một dì làm. Tuy em học được không ít thứ, nhưng mà không thể lãng phí nhiều nguyên liệu như vậy làm váy." Làm không đẹp thì rất đáng tiếc.

"Rất đẹp, cảm ơn em." Tô Tô rất vui vẻ, nghĩ tới sau này cô to bụng vừa vặn tới mùa hè, khi đó mặc chiếc váy này thì không thể tốt hơn.

"Đúng rồi chị dâu, thôn chúng ta nối điện. Cha gọi điện thoại cho em bảo em hỏi chị có nối điện ở sân sau hay không, nghe nói rất đắt."

"Có, chắc chắn phải nối điện. Sau này mọi nhà đều phải mở điện, cần bao nhiêu tiền, chị gửi về nhà."
 
Chương 236: Chị sẽ cố gắng giữ giúp em


"Em đã gửi rồi, còn nữa, đây là tiền dư. Cha nói, để chị dâu giữ tiền cưới vợ cho em." Lận Hải giao 20 tệ cho Tô Tô, xem ra là vô cùng tin tưởng cô.

Tô Tô lập tức cảm nhận được trách nhiệm của mình rất lớn, cô nhận lấy tiền sau đó nói: "Chị sẽ cố gắng giữ giúp em."

Thật ra Lận Hải có thể gửi tiền về nhà còn tích cóp được 20 tệ có lẽ có tiền thưởng, chuyện này chứng minh cậu không lười biếng ở nhà xưởng.

Đàn ông nhà họ Lận đều có năng lực, ít nhất cần mẫn như vậy sau này sẽ là người giỏi giang.

"Chị dâu cần làm gì không, anh cả và chị đều bị thương, em làm giúp hai người." Lận Hải có chút ngượng ngùng nói.

Tô Tô còn chưa nói chuyện, Lận Xuyên lại nói:

"Mang ít than đá vào nhà, lại giặt chăn giúp chị dâu em. Làm xong những chuyện này thì đi nấu cơm, nấu ba quả trứng ốp la, ở đây ăn xong thì trở về."

"Em biết rồi anh cả." Lận Hải nhanh nhẹn đi làm việc.

Tô Tô có chút cạn lời, tuy nói khi ở trong thôn anh vẫn thường xuyên chỉ huy em trai làm việc như thế, nhưng nơi này là thành phố mà.

Hơn nữa khó khăn lắm người ta mới được nghỉ ngơi chủ nhật, anh còn bắt người ta làm nhiều việc như thế.

"Vậy chúng ta làm gì?" Hôm nay chỉ có chút việc này.

"Đây đều là những việc nó phải học, sau này cưới vợ còn dùng."

"„" Cưới vợ chính là vì làm những chuyện này, đồng chí Lận anh có biết theo đuổi hay không.

Nhưng mà cô vẫn tò mò hỏi một câu: "Anh biết làm hết mọi việc, có phải chuẩn bị vì cưới vợ hay không?”

Vì cưới Tần Duyệt Duyệt.

"Đương nhiên không phải." Lận Xuyên nói được nửa nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Tô Tô, nên nói: "Mới đầu khi chưa gặp mặt thì muốn sau này cô ta đỡ khổ hơn, anh cố gắng học làm mọi việc. Nhưng mà sau khi gặp mặt... Thì không còn tâm tư này."

Thật ra Tô Tô hiểu, khi chưa gặp mặt là đàn ông đều mong vợ mình là người tốt.

Lận Xuyên cũng không ngoại lệ, anh chắc chắn nghĩ tới Tân Duyệt Duyệt, ngóng trông sau này có thể sống ngày lành.

Nhưng mà nhìn thấy người xong thì phát hiện, Tần Duyệt Duyệt không thích hợp với anh, cho nên có chút thất vọng.

Thường ngày đừng nhìn anh không nói linh tỉnh về người khác, nhưng mà Tô Tô biết rất rõ.

"Lận Xuyên, bây giờ anh đi lấy than với Lận Hải đi, sau đó kiếm củi cho em, em muốn ăn đậu hũ om." Tô Tô ngồi ở chỗ đó như nữ vương phân phó, dù sao hiện giờ cô là thai phụ là lớn nhất.

"Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Lận Xuyên lập tức đi làm việc, không dám ở trước mặt Tô Tô chướng mắt, sợ lại bị lật ruột non.

Lận Hải liếc mắt nhìn anh cả nhà mình một cái, nói: "Xem ra có vợ cũng không dễ dàng."

"Làm việc của em đi." Anh còn phải đi mua đậu hũ, kết quả khi trở về phát hiện Bạch Linh Linh ở cửa đang hỏi thăm nhà Tô Tô, nên nói: "Đồng chí Bạch, cô muốn tới nhà tôi sao?"

"Đúng vậy doanh trưởng Lận, Tô Tô ở nhà không?"

"Có ở nhà." Lận Xuyên cũng không nói nhiều lời, đối với đồng chí nữ hiện giờ anh có thể trốn rất xa thì rất xa, một Tần Duyệt Duyệt đã khiến anh vô duyên vô cớ chịu không ít oan uổng.

Cứ thế Bạch Linh Linh tới nhà Tô Tô, thấy hai người đàn ông làm việc Tô Tô thì ngồi ở đó nhàn nhã cắn hạt dưa.

"Tô Tô, hóa ra nhà cô cách nhà tôi không xa lắm." "Mau tới đây ngôi, sao cô lại tới đây, còn không nói trước với tôi một tiếng."

"Quên gọi điện cho cô." Cổng đại học X có điện thoại, bình thường Tô Tô để hai số điện thoại cho người khác, một là trường học cái khác là ở cửa.

"Ồ, tới đây đi." Tô Tô nhiệt tình dẫn người vào, sợ cô ấy không được tự nhiên nên dẫn người tiến vào phòng ngủ đóng cửa lại, hai người nói chuyện phiếm.

Lận Hải ở một bên hỏi: "Cô gái này là ai thế?"

"Không liên quan tới em, đi mua thêm nguyên liệu nấu ăn cho anh, xem ý của chị dâu em là giữ người ở lại ăn cơm."

"Như vậy cũng có thể nhìn ra được ư?"

"Ừ."

"Anh cả anh thật lợi hại, sao anh thấy được?"

"Khi chị dâu em vào cửa đã liếc mắt ra hiệu với anh."
 
Chương 237: Cô nghĩ kỹ chưa


"." Sao cậu không nhìn thấy, chỉ thấy chị dâu liếc mắt nhìn anh cả mình một cái mà thôi.

Chuyện này quá lợi hại, chỉ có thể luyện thành như thế mới cưới được vợ ư?

Vậy mình còn lâu mới cưới được.

Vì thế Lận Hải đi mua hai món ăn, Lận Xuyên nhanh chóng bật được lò than.

Tuy anh bị thương nhưng chỉ là vết thương nhỏ, sở dĩ nghỉ vì cấp trên bảo anh ở nhà chiếu cố Tô Tô bị kinh hãi.

Trong phòng, Tô Tô kéo Bạch Linh Linh nói: "Cô nghĩ kỹ chưa?"

"Anh ấy.. Anh ấy quá ngay thẳng một chút, từ lần trước tôi nói mình đi xem mắt anh ấy bị dọa cách tôi rất xa, lúc này nhìn thấy tôi thì như thấy thứ gì đó không nên nhìn, trốn đều không kịp." Nói tới chuyện này thì vô cùng tức giận, đâu có ai theo đuổi người khác không tiến lên còn rụt về sau.

"Quân nhân ấy à, rất nghiêm túc đối với những chuyện thế này."

"Tôi cũng biết, tôi đã nói chuyện này với cha mẹ, bọn họ cảm thấy lớn tuổi một chút, quan trọng là muốn gặp một lần."

"Tôi cảm thấy, chuyện này khó đây." Thường Duoc Tien trông vô cùng hung dữ.

"Cha mẹ tôi không phải loại người chỉ biết nhìn mặt." Có lẽ vậy.

"Vậy ý của cô thì sao?" Đầu tiên phải biết ý con gái người ta, đừng để đến lúc đó qua cửa cha mẹ cô ấy nhưng cô ấy không đồng ý.

"Tôi cảm thấy, còn phải ở chung một thời gian." Hiện giờ đều lưu hành hẹn hò, cô ấy cũng muốn thử.

Tô Tô nghe xong thở dài, nói:

"Nếu cô chờ mong tình yêu lãng mạn gì đó thì tôi cảm thấy thôi bỏ đi, bọn họ không chọc cô tức chết đã may mắn lắm rồi. Lúc trước tôi và Lận Xuyên chưa hẹn hò đã kết hôn, hiện giờ nghĩ lại cảm thấy rất sáng suốt."

Nếu hẹn hò với anh, không tức chết cũng phải chia tay.

Ngay cả tặng vòng tay cho người ta, cô cũng cảm thấy mình chịu đựng khá giỏi.

"Vì sao?" Bạch Linh Linh vừa hỏi Tô Tô lập tức nâng vòng tay lên.

"Đây là bạc à? Không giống, hình như là..." Mới nói xong thì thấy Tô Tô lật tay, chỗ đầu nối có thể thấy được dấu vết cắt đứt.

"Thép, vòng dây thép. Lúc ấy tôi muốn nhẫn, Lận Xuyên tặng."

Tô Tô mới nói xong, Bạch Linh Linh lập tức cười vô cùng khủng bố, là loại suýt nữa tắt thở.

Nhưng mà toàn bộ hành trình Tô Tô nhăn mặt, dù sao cô không cười nổi.

"Vậy cô, sao cô không đổi đi?" Còn đeo nó.

Nhưng mà Tô Tô lại sờ vòng thép kia nói: "Bởi vì cái vòng này đã cứu mạng anh ấy."

Sau khi nói xong cô nói chuyện vòng tay của Lận Xuyên bắn bay viên đạn ra, sau đó hai người giữ vòng tay này tới bây giờ, coi chúng nó thành linh vật không đổi.

Bạch Linh Linh lại kinh ngạc nhìn Tô Tô, sau đó nói:

"Tôi rất hâm mộ cô, có một người đàn ông như vậy làm chồng. Tôi nghĩ kỹ rồi, cứ ở bên anh ấy một thời gian thử xem, cô nói với anh ấy đi."

"Vậy được rồi." Tô Tô gật đầu, sau đó bảo Bạch Linh Linh ở lại ăn cơm.

Cô ấy vốn không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn ở lại.

Trên bàn cơm nhìn bàn đồ ăn Lận Xuyên nấu cô ấy không nhịn được liên tục khen, Lận Xuyên có nề nếp nói:

"Ở doanh trại chúng tôi, phải cần thiết dưỡng ra tay nghề nấu ăn giỏi."

"Vậy mỗi người đều biết sao?"

"Mỗi người đều biết." Vậy chẳng phải là Thường Dược Tiến cũng biết ư?

Giỏi nấu ăn khiến Bạch Linh Linh càng thêm động lòng, cuối cùng ăn cơm xong ôm tâm trạng vui sướng trở về.

Tô Tô tiễn người tới ngoài cửa rồi quay đầu lại hỏi Lận Xuyên: "Thường Dược Tiến thật sự biết nấu à?"

"Không biết." Lận Xuyên thành thật trả lời.

Mẹ kiếp, như vậy là lừa hôn.

"Bây giờ anh đến bệnh viện, bảo anh ấy lập tức đến ban bếp núc học, mỗi ngày học hai món, hai tháng hẹn hò sẽ thành đầu bếp." Lận Xuyên cảm thấy mình không xem như lừa đảo, dù sao chuyện này có thể từ từ học.

Vậy mà Tô Tô không biết nên nói gì, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm Lận Xuyên không chớp.

Được rồi, càng ngày càng đen.

"Khụ, anh cũng là vì giải quyết vấn đề hôn nhân của quân nhân lớn tuổi trong bộ đội mà thôi."

"Ồ." Giải quyết rất dễ dàng chỉ trong mấy giây, nhưng mà không biết Thường Dược Tiến sẽ nghĩ Sao.
 
Chương 238: Điều kiện


Lận Xuyên trở về nói chuyện với Lận Hải, hai anh em một người về nhà xưởng một người đến bệnh viện.

Đến nhà xưởng thì không nhắc tới, đến bệnh viện thăm Thường Dược Tiến xong thì hai người đi ra ngoài hút thuốc lá.

"Tôi biết chuyện này thất bại, cô ấy đều đã đi xem mắt."

"Không thất bại, đồng chí Bạch quyết định tiếp xúc với anh trước."

"Cái gì?” Thường Dược Tiến cảm thấy vết thương của mình đều đỡ hơn nửa, không cần gậy có thể chạy quanh bệnh viện một ngàn km.

"Đừng vui mừng quá sớm, có điều kiện."

"Điều kiện gì anh cứ nói đi."

"Thứ nhất, phải đi gặp mặt cha mẹ cô ấy."

"Được, không thành vấn đề. "

"Thứ hai, trong khoảng thời gian này, không thể lập tức nói kết hôn. Hẹn hò, anh hiểu không?"

Thường Dược Tiến cảm thấy có chút khó xử, anh ta không biết hẹn hò là gì, chưa từng hẹn hò.

Nhưng mà anh ta có niềm tin, bởi vì anh ta có Lận Xuyên, doanh trưởng của bọn họ chắc chắn là từng hẹn hò.

"Chuyện này không có vấn đề gì, đến lúc đó anh phải chỉ điểm nhiều một chút."

"Đừng cười với tôi như vậy, nhìn ghê chết đi được." Lận Xuyên đẩy Thường Dược Tiến, sau đó nói: "Cuối cùng, sau khi cậu ra viện về bộ đội thì mỗi ngày đến phòng bếp học làm hai món ăn."

"Chuyện này liên quan gì tới hẹn hò?" Anh ta không phải là người biết nấu ăn.

Lận Xuyên nói chuyện khoác lác với Bạch Linh Linh ra, sau đó nói:

"Là binh sĩ của doanh trại chúng ta thì không thể làm mất mặt tôi, nhất định phải học nấu ăn, đây là nhiệm vụ."

"Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Vì có thể cưới vợ học làm đồ ăn cũng không có gì, sau này mỗi ngày đều nấu đồ ăn cho vợ đều được.

Đúng vậy, doanh trại bọn họ không có tiền đồ như thế.

Bạch Linh Linh hoàn toàn không biết mình bị lừa gạt, mà sắp xếp hai bên gặp mặt khi Thường Dược Tiến xuất viện, cho nên chuyện này cứ đặt ở đó trước.

Nhưng mà, hẹn hò vẫn có thể.

Từ lúc biết đồng chí Bạch chịu yêu đương với mình, tâm trạng của Thường Dược Tiến không khác gì bay lên trời, mỗi ngày thấy cô ấy cũng không né tránh, rảnh rỗi không có việc gì làm còn dán sát lại gần.

Thậm chí, quang minh chính đại theo đuổi Bạch Linh Linh.

Đương nhiên Tô Tô và Lận Xuyên không biết chuyện này, bọn họ bất ngờ được hẹn tới nhà lãnh đạo Quan ăn cơm, còn là hiệu trưởng Quan tới hẹn.

Từ chối ông ta nói vì lãnh đạo Quan tìm được đứa bé năm đó để ở nhà đồng hương nên rất vui, mà đứa bé kia là thân thích của bọn họ, cho nên hẹn bọn họ đi qua gặp mặt ăn uống rất bình thường.

Lận Xuyên tìm hỏi tình hình, nói: "Hóa ra là chuyện này."

Anh biết thân phận của Lận Đông Hà, nhưng nhiều năm như thế không nói, dù sao nhà bác cả coi anh ta như con trai ruột của mình mà đối đãi.

Hiệu trưởng Quan cười nói:

"Không ngờ tới hai nhà chúng ta còn rất có duyên phận, hơn nữa nhà họ Quan chúng tôi còn phải cảm ơn nhà họ Lận các cậu."

Tô Tô ở bên cạnh mặt ngoài mỉm cười, thật ra trong lòng đang suy nghĩ tình tiết.

Nhà họ Quan mở miệng nói rất cảm tạ, nhưng mà dùng tiền cảm ơn nhà bác cả lận, sau đó muốn Lận Đông Hà cắt đứt quan hệ với nhà bọn họ.

Đương nhiên, hiện giờ mọi người vẫn có chút không tin vợ chồng lãnh đạo họ Quan sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

Dù sao hai bọn họ nhìn có vẻ đều là người hiểu lý lẽ, nhưng thật ra bà cụ nhà họ Quan có vẻ không thích Lận Đông Hà lắm, cũng cảm thấy nhất định là nhà họ Lận sẽ đến chiếm tiện nghi nhà bọn họ.

Chuyện này đương nhiên là vợ chồng bọn họ phải đi, dù sao hiệu trưởng Quan người ta đều đã tìm tới cửa.

Biểu hiện của Lận Xuyên vô cùng bình tĩnh, đồng ý xong thì tiễn hiệu trưởng Quan đi ra ngoài, duyên phận gì đó anh cảm thấy vô cùng phiền phức.

Tô Tô cảm thấy kỳ lạ nói: "Sao anh có vẻ có chút không vui vậy?"

Theo lý thuyết chuyện này không liên quan tới Lận Xuyên, biểu hiện của anh không nên lạnh nhạt như vậy mới đúng.

"Nhà bác cả anh vì Lận Đông Hà mà ăn uống tiết kiệm, cho cậu ta kết hôn, hiện giờ cậu ta lại đi nhờ cậy cha mẹ ruột mình." Lận Xuyên có chút không vui.

Ồ, hóa ra là cảm thấy Lận Đông Hà vong ân phụ nghĩa.
 
Chương 239: Nữ chính kiêu ngạo 1


"Em cảm thấy anh ta không có lựa chọn, cưới nàng dâu như vậy luôn bị cô ta xem thường. Nếu không rời khỏi thôn có khả năng cả đời này anh ta đều không có cơ hội, là đàn ông anh ta làm như vậy rất bình thường."

Tô Tô xoa eo mình nói.

Lận Xuyên nhíu mày, hiện giờ anh cũng coi như nhìn thấu Tần Duyệt Duyệt.

Dã tâm của người phụ nữ kia rất lớn, nhưng cuối cùng chỉ muốn thỏa mãn trái tim hư vinh của mình.

Nói là vươn lên, nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới việc vươn lên.

Nàng dâu của mình mới thật sự là vươn lên, muốn thứ gì thì tự mình tranh thủ, kiên quyết không dựa vào đàn ông.

Nhưng mà không được người phụ nữ của mình dựa vào, dường như cũng không tốt lắm.

Anh cảm thấy mình không có cảm giác an toàn, tuy hiện giờ đã có con, nhưng cô thật sự quá lóa mắt, nhỡ đâu có tâm tư khác gì đó thì làm sao bây giờ?

Đều khiến người ta sầu lòng.

Sao làm đàn ông khó như thế. "Cậu ta tự tìm.”

Sau khi Lận Xuyên nói xong lại hỏi: "Vợ à, ngày đó em mặc gì, có cần anh giặt cho không?"

"Cần." Vốn là không cần, chỉ cần đặt trong ba lô một ngày lấy ra là được.

Nhưng mà cô sợ Lận Xuyên đa tâm, dù sao thứ thần kỳ như vậy người bình thường đều sẽ nghĩ nhiều.

Ít nhất hiện giờ, cô còn chưa muốn nói chuyện này ra.

Lận Xuyên giặt quần áo giúp Tô Tô, còn nói: "Đồ của em cứ đặt trong ngăn tủ là được, luôn đặt trong ba lô sẽ có nếp nhăn."

Dường như luôn cảm thấy cô sẽ cầm theo ba lô chạy bất cứ lúc nào.

"Đặt ở bên trong khá tốt, tìm cũng tiện."

Tô Tô biết biểu hiện của mình như vậy là không có cảm giác an toàn.

Thật ra đặt ở trong ngăn tủ tìm càng tiện hơn, nhưng mà cô thật sự không muốn để.

Có lẽ, đợi thêm hai năm quen thuộc cuộc sống ở nơi này là được.

Lận Xuyên cũng không ép buộc cô, nhưng trong lòng hi vọng cô có thể càng thêm yên tâm hơn một chút.

Cảm ứng giữa vợ chồng đúng là mãnh liệt hơn người khác một chút, cho nên ý nghĩ của Lận Xuyên không sai.

Nhưng mà từ trước tới nay anh vẫn luôn trầm ổn, trong lòng nghĩ có thể là vì từ nhỏ Tô Tô đã là cô nhi cho nên đều không có cảm giác an toàn với mọi thứ, vậy mình khiến cô càng ngày càng tin tưởng mình, sớm muộn gì cô cũng sẽ dựa vào mình.

Lận Xuyên dùng biện pháp trực tiếp nhất đi chinh phục một người phụ nữ, cũng là biện pháp thông minh nhất.

Hai người chuẩn bị xong thì trang điểm và mượn xe đạp tới đại viện quân khu nào đó, nơi này hơn phân nửa đều là người nhà của bộ đội, hơn nữa đều là lão lãnh đạo lão cán bộ.

Nói với cảnh vệ ở cửa một tiếng sau đó bọn họ được chỉ đường, rồi đi tới ngoài cửa nhà lãnh đạo Quan.

Nhà ông ta là một tòa nhà hai tầng, cũng không thể nói là rất to, có lẽ là hơn trăm mét vuông.

Dưới lầu hơn 50, trên lầu cũng hơn 50.

Phía sau có vườn và kho hàng nhỏ, trong sân có thể tùy ý đỗ xe.

Bọn họ dựng xe đạp gọn vào rồi gõ cửa, vậy mà mở cửa là Tần Duyệt Duyệt.

Cô ta là vợ của Lận Xuyên cho nên không có tư cách đi vào nơi này, hiện giờ cô ta là vợ của Lận Đông Hà, được mời đến là chuyện rất bình thường.

Đặc biệt là thân phận của cô ta hiện giờ xem như là vợ chồng mới cưới với Lan Đông Hà, hẳn là không chịu bài xích quá lớn mới đúng.

Cho nên, biểu cảm của cô ta hiện giờ là gì đây?

Kiêu ngạo, khoe khoang, hay là đắc ý?

Dù sao Tô Tô cảm thấy nữ chính có địch ý với cô, cũng có ý nghĩ ganh đua so sánh với cô.

Được rồi, thật ra cô cũng thường ganh đua so sánh với nữ chính, có lẽ đây chính là số mệnh của bọn họ?

"Là hai người tới à, mau vào đi, Đông Hà đều đợi hai người đã lâu." Tần Duyệt Duyệt cười bảo bọn họ tiến vào.

Ở trong ấn tượng của Tô Tô, từ trước tới nay Tần Duyệt Duyệt chưa từng lộ ra tươi cười với ai như thế, đúng là ánh mặt trời chói mắt.

Hơn nữa gần đây cô ta vẫn luôn ở trong trường học tập không làm việc nặng gì, cho nên người trắng hơn không ít, ngay cả khí sắc đều thay đổi, coi như là một mỹ nữ chân chính.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top