Cập nhật mới

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1020


Chương 1020

Vừa vào phòng, Ôn Khanh Mộ đã không thể chờ đợi được mà đè Tô Lạc Ly lên giường.

“Lạc Ly, có thể nói cho chúng tôi biết kế hoạch tiếp theo của cô không?”

“Lạc Ly, cô sẽ rời khỏi giới giải trí ư?”

Những lời của nhóm phóng viên văng vẳng bên tai Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ phát hiện cô vẫn không nhúc nhích, khiến anh lập tức mất hứng.

“Em phối hợp một chút được không? Đừng có như cá chết vậy!”

Tô Lạc Ly dùng hai tay ôm mặt Ôn Khanh Mộ.

“Em đang suy nghĩ.”

“Đang thân mật với anh mà còn suy nghĩ? Tốt nhất là chuyện mà em nghĩ có liên quan đến anh, nếu không thì hôm nay anh sẽ… ăn sạch em!”

“Vừa rồi nhóm phóng viên hỏi em rằng em có kế hoạch gì tiếp theo, còn hỏi em có rời khỏi giới giải trí hay không, có vẻ như đã đến lúc phải cân nhắc về vấn đề này rồi.”

“Có gì mà phải cân nhắc? Đương nhiên là rời rồi, chẳng phải em nói giành được Grand Slam là đã thực hiện được ước mơ của mình rồi sao? Ước mơ đã thành hiện thực rồi! Em còn ở trong giới giải trí làm gì!”

Tô Lạc Ly hé miệng nhưng không nói được lời nào, xem ra Ôn Khanh Mộ nghĩ như vậy.

“Nhưng… Nhưng em nói là thực hiện được Grand Slam thì công bố quan hệ rồi kết hôn, chứ đâu nói là em sẽ rời khỏi giới giải trí!”

Lần này đến lượt Ôn Khanh Mộ không nói nên lời.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ cũng rất bận rộn khi phải quản lý một tập đoàn lớn như vậy, nếu cô còn ở trong giới giải trí thì hai người sẽ bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Hơn nữa bây giờ hai người đã có một cậu con trai, thời gian cô có thể dành cho Ôn Khanh Mộ càng trở nên ít hơn.

Lúc chưa có con, cả ngày cô đều đóng phim, thậm chí suốt một hai tháng hai người chỉ có thể dựa vào gọi điện và gọi video để làm vơi đi nỗi khổ tương tư.

“Vấn đề này chúng ta cứ để thảo luận sau, chẳng phải anh muốn làm sao? Vậy thì tiếp tục đi…”

Tô Lạc Ly đành phải tạm thời giảm bớt sự gượng gạo này trước.

Ôn Khanh Mộ ngã người sang bên cạnh.

“Mất hứng rồi!”

Tô Lạc Ly biết trong lòng anh đương nhiên không vui.

Anh hy vọng rằng cô sẽ có nhiều thời gian ở bên mình hơn, tốt nhất là có thể ở bên anh suốt hai tư tiếng.

Khó khăn lắm anh mới có thể thích ứng với việc con trai cướp mất một phần thời gian mà Tô Lạc Ly dành cho mình, hơn nữa anh cũng không dễ gì mới chịu đựng được đến khi Tô Lạc Ly thực hiện được Grand Slam của giới giải trí.

Nhưng anh lại phát hiện mọi thứ vẫn như trước, thậm chí còn tồi tệ hơn trước rất nhiều!

Tô Lạc Ly suy nghĩ một chút, sau đó trở mình cưỡi lên người Ôn Khanh Mộ.

“Bây giờ em có hứng rồi, nếu anh không có hứng thì hôm nay để em ở trên! Cuối cùng cũng được hát bài ca nông nô nổi dậy rồi! Hôm nay em muốn cưỡng bức anh! Ha ha!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1021


Chương 1021

Tô Lạc Ly ra vẻ ung dung, bắt đầu cởi quần áo của Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ dùng sức trở mình, đè Tô Lạc Ly xuống dưới cơ thể.

“Còn muốn hát bài ca nông nô nổi dậy không? Có cưỡng bức thì cũng là anh cưỡng bức em!”

Đây cũng là một đêm kích tình.

Hai người qua đêm trong một khách sạn xa lạ.

Ôn Khanh Mộ thức dậy rất sớm, nhìn thấy Tô Lạc Ly bên cạnh còn đang ngủ say, anh bèn ôm cô vào lòng rồi lại ngủ tiếp.

Sau khi giải phong ấn, anh đã không còn sự khác biệt quá lớn với loài người, thời gian ngủ cũng dài hơn trước rất nhiều.

Khi ở cùng Tô Lạc Ly thì anh lại càng thích ngủ hơn.

Đêm qua Tô Lạc Ly bị dày vò đến nỗi cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, hơn mười giờ mới chậm rãi mở mắt.

Nhưng vấn đề đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: thực sự muốn rời khỏi giới giải trí ư?

Không phải là cô luyến tiếc giới giải trí hay sự nghiệp của mình, cũng không phải là không nỡ từ bỏ công việc đóng phim.

“Em có một loại cảm giác không?” Giọng một nam khàn khàn và trầm thấp vang lên.

Còn ai khác ngoài Ôn Khanh Mộ?

“Cảm giác gì?”

“Cảm giác yêu đương lén lút!” Ôn Khanh Mộ dựa lại gần và nằm sấp trên người Tô Lạc Ly.

“Anh đang ví von gì vậy?”

“Ở một khách sạn xa lạ, hơn nữa còn lén lút, lo lắng rằng sẽ bị vợ hoặc chồng của mình phát hiện, em không cảm thấy rất kích thích sao?”

Mặt mày Ôn Khanh Mộ rạng rỡ, anh nở nụ cười xấu xa.

“Cho nên anh rất thích cảm giác này à? Liệu sau này anh có dẫn người phụ nữ khác ra ngoài thuê phòng, sau đó lo nghĩ rằng sẽ bị em phát hiện rồi cảm thấy rất kích thích hay không!”

Tô Lạc Ly vừa nói vừa chọc vào ngực Ôn Khanh Mộ.

“Anh sẽ không như vậy đâu, anh chỉ thích dẫn em ra ngoài thuê phòng thôi, nghĩ đến chuyện mặc kệ thằng oắt con kia ở nhà là anh lại rất phấn khởi! Làm trong nhà và làm bên ngoài không giống nhau.”

Ôn Khanh Mộ như thể phát hiện ra một lục địa mới.

“Hay là chúng ta lại làm một lần đi, khó khăn lắm mới ra ngoài!”

Ôn Khanh Mộ nói xong thì cúi người hôn Tô Lạc Ly.

“Anh còn muốn nữa à? Đêm qua làm chưa đủ sao?”

“Đương nhiên là chưa! Đêm qua em cứ kêu mệt, anh đau lòng cho em nên mới dừng lại.”

“Chồng à, hiện tại anh đã không còn là ma cà rồng nữa rồi, bây giờ anh đã là người bình thường, nếu anh như vậy, anh không sợ mình bị hỏng thận sao?”

“Vậy sau này em bồi bổ cho anh!”

Ôn Khanh Mộ không giải thích mà ôm Tô Lạc Ly và chui vào trong chăn.

Nhưng hai người chỉ làm một lần.

“Ôi, anh đừng dày vò em nữa, giường gối ở đây khiến em khó chịu chết đi được!”

Tô Lạc Ly xoa cái cổ cứng đờ của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1022


Chương 1022

“Ngủ không thoải mái à? Anh ngủ cũng không dễ chịu, hay là anh mở khách sạn vậy, em muốn kiểu giường nào thì có kiểu giường đó, muốn loại gối nào thì có loại gối đó. Chúng ta mở khách sạn khắp thế giới, sau này muốn đi đâu thuê phòng cũng được!”

Ôn Khanh Mộ rất phấn khích với ý tưởng này của mình, nhưng Tô Lạc Ly lại càng buồn phiền.

Hai người trở về nhà, nhưng cả hai đều không biết rằng việc cả hai lén lút hôn nhau trong rạp chiếu phim, bị phóng viên chặn đường trong rạp và vụng trộm ra ngoài thuê phòng đã náo loạn đến mức cả thiên hạ đều biết.

“Vợ chồng Ly Mộ thể hiện tình cảm đằm thắm.”

“Vợ chồng Ly Mộ bí mật trải qua thế giới hai người, bỏ mặc cậu chủ nhỏ để đi thuê phòng.”

Nhìn thấy những tiêu đề tin tức này, Tô Lạc Ly hoàn toàn bất lực.

Quan trọng nhất là Ôn Khanh Mộ còn dùng Weibo của mình để share những tin tức này.

“Sự việc là có thật.” Anh vừa share vừa xác nhận, cũng thật bó tay.

Tô Lạc Ly đã lên như diều gặp gió, ngay cả những ngôi sao nhỏ tuyến mười tám trong Quốc tế Tinh Hoàng cũng đều bộc lộ tài năng.

Cuối cùng Quốc tế Tinh Hoàng cũng thoát khỏi số phận phá sản và bắt đầu khởi sắc.

Tô Nhược Vân ngồi trong nhà đọc những tin tức này, khỏi phải nói cô ta tức giận nhường nào!

Mấy ngày nay, cô ta luôn được bố trí ở núi Kim Cương, cùng mẹ chồng Lâm Thanh Phượng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Cùng sống dưới mái nhà nên Tô Nhược Vân không thể không cúi đầu, ngoan ngoãn vâng lời để nịnh nọt mẹ chồng mình, thậm chí ngay cả em gái chồng cũng thường xuyên tỏ vẻ không ưa cô ta.

Thái độ của người giúp việc trong nhà đối với cô ta cũng không được tốt lắm.

Hôm nay vừa hay Lâm Thanh Phượng vắng nhà, cuối cùng Tô Nhược Vân cũng tìm được cơ hội ra ngoài, vì vậy cô ta trở về nhà bố mẹ đẻ.

Nhà bố mẹ đẻ của cô ta đã không còn là căn biệt thự lớn của nhà họ Tô nữa, mà là một căn nhà hai phòng thuê trong một khu chung cư cũ.

Tô Nhược Vân phải gọi cho Vương Vãn Hương mới tìm thấy nơi này.

Đồ đạc trong căn nhà này đều là đồ cũ, phòng cũng rất chật hẹp, Tô Nhược Vân vừa vào cửa đã nhíu mày.

“Mẹ à, sao bố mẹ lại tìm nơi rách nát thế này ạ?”

“Đừng nhắc nữa, chẳng phải đều do bố con sao. Mau ngồi đi, đừng đứng lâu, bây giờ bụng con đã lớn rồi.”

Vương Vãn Hương vội vàng chuyển một chiếc ghế đến cho Tô Nhược Vân.

Tô Khôn đang ngồi phơi nắng trên chiếc xích đu ở phòng phía trong, trên tay cầm một tờ báo.

“Mẹ, dạo gần đây con cũng không khá giả, con biết cuộc sống của mọi người túng thiếu nên con mang chút tiền tới đây cho mọi người.”

Tô Nhược Vân lấy một xấp tiền từ trong túi ra, “Đây là mười nghìn, mọi người cứ cầm trước đi, hiện tại con cũng không có nguồn tài chính, số tiền này là do A Dịch đưa cho con.”

Đương nhiên Vương Vãn Hương rất phấn khích khi nhìn thấy số tiền này, nhưng bà ta vẫn đẩy tiền lại về phía ngực Tô Nhược Vân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1023


Chương 1023

“Bây giờ bụng con lớn rồi, sau này cần chi tiêu nhiều thứ, con giữ lại mà dùng.”

“Không sao đâu ạ, hiện tại chi phí ăn mặc của con đều do nhà họ Mộ Dung chu cấp, bố mẹ cứ cầm trước đi.”

Tô Nhược Vân dứt khoát nhét tiền vào tay Vương Vãn Hương.

Vương Vãn Hương nhìn số tiền trong tay mình, sau đó lại nhìn Tô Nhược Vân có hơi tiều tụy.

“Con gái ngoan của mẹ, thật sự làm khổ con rồi! Là bố mẹ có lỗi với con!”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy!”

“Lão già chết tiệt kia! Ông nhìn mà xem, Vân Vân… là một đứa con ngoan biết bao, ông nhìn lại đứa con gái mà ông nuôi xem! Giàu nứt đố đổ vách mà chỉ đưa có một trăm nghìn! Keo kiệt chết đi được!”

Tô Nhược Vân vô thức nhíu mày, “Tô Lạc Ly đến rồi ạ?”

“Đừng nhắc tới nữa.”

Vương Vãn Hương kể lại đầu đuôi chuyện Tô Lạc Ly đến đây cho Tô Nhược Vân nghe.

“Cô ta đưa một trăm nghìn rồi còn bảo mẹ và bố đi tìm việc làm, còn nói là cô ta đã giúp đỡ để giảm án?”

“Đúng vậy, nó nói như vậy đấy.”

Tô Nhược Vân lập tức nở nụ cười, “Chị gái biết bịa đặt thật đấy!”

“Sao vậy?”

“Cô ta có nhiều tiền như vậy mà chỉ cho bố mẹ một trăm nghìn? Ôn Khanh Mộ đã sang tên cho cô ta toàn bộ tài sản, hiện tại cô ta đã lọt vào danh sách người giàu nhất thế giới.”

Nghe thấy Tô Nhược Vân nói vậy, ngay cả Tô Khôn cũng đứng thẳng người dậy.

“Cô ta còn bảo bố mẹ đi tìm việc làm, cô ta biết rõ sức khỏe của bố mẹ đều không tốt mà còn bảo bố mẹ đi tìm việc làm, rõ ràng là cô ta đang nhục nhã và cố tình gây khó dễ với bố mẹ.”

“Hơn nữa nó còn nói cái gì mà đã giúp đỡ con giảm án, rõ ràng đó là do mẹ làm. Trước đó mẹ vẫn luôn liên hệ với người có quan hệ với sếp Lục, tốn rất nhiều tiền mới tạo được quan hệ, sao lại trở thành nó giúp chứ? Nó còn nói là không kịp nộp tiền phạt, thời hạn nộp tiền phạt dài như vậy, tại sao cậu ta không nộp sớm hơn? Lại cứ chọn lúc A Dịch nộp rồi thì mới đi nộp?”

Tô Nhược Vân vừa lắc đầu vừa nói: “Khả năng bịa đặt của chị gái cao siêu thật đấy!”

“Vân Vân, những gì con nói đều là thật ư?” Tô Khôn hỏi với vẻ không dám tin.

“Bố, có trời đất chứng giám, con đã làm rất nhiều điều cho gia đình, nếu như cô ta thật sự muốn tốt cho gia đình thì con mong còn không được! Con có cần thiết phải mang chuyện này ra để bịa đặt không?”

Tô Nhược Vân vừa nói vừa lau nước mắt.

“Ông nó à! Ông nhìn đứa con gái ngoan mà ông nuôi đi! Tôi biết ngay là nó không tốt bụng như vậy mà! Nếu muốn giúp thì đã giúp từ lâu rồi, cần gì phải lén lút chứ? Chuyện đã xảy ra rồi mới hành động!”

Tô Khôn tức giận đến mức giậm chân, “Đứa con bất hiếu này!”

“Được rồi, bố mẹ đừng nóng vội, nhất định nhà chúng ta sẽ còn phải tiếp tục trải qua những tháng ngày thế này. Cô ta không quan tâm đến bố mẹ thì có con quan tâm bố mẹ.”

“Ông nó à, ông nghe đi, ông nghe đi, đây mới là con gái ruột của ông! Vân Vân à, thời gian ở nhà chồng chắc là con cũng sống không dễ chịu nhỉ? Mẹ chồng con là người như thế nào, mẹ là người biết rõ nhất, lần này nhà họ dùng nhiều tiền vào chúng ta như vậy, chắc chắn bà ta sẽ không đối xử hòa nhã với con.”

Vương Vãn Hương vuốt tóc Tô Nhược Vân với vẻ đau lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1024


Chương 1024

“Mẹ…” Tô Nhược Vân chợt nghẹn ngào không thốt nên lời, cô ta nhào vào lòng Vương Vãn Hương và bật khóc.

“Ngoan, đừng khóc, đều tại bố mẹ không có năng lực, khiến con cũng bị ức hiếp theo!” Nói xong, Vương Vãn Hương cũng không khỏi rơi nước mắt.

“Không biết con gái ở nhà chồng bị ức hiếp nhường nào! Lại còn cố nghĩ cách đến giúp đỡ chúng ta! Nhìn lại đứa con gái kia của ông mà xem, bản thân thì ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống sung túc, còn người nhà của mình thì mặc kệ!”

Vương Vãn Hương vừa khóc vừa chửi rủa.

Tô Khôn chỉ biết liên tục thở dài, không biết phải nói gì.

Sau khi khóc đủ rồi, Tô Nhược Vân cầm khăn giấy lau nước mắt, “Được rồi, mẹ đừng nói gì nữa, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Bố mẹ à, con không thể ở lại lâu hơn được, nếu mẹ chồng con trở về mà không thấy con thì về nhà bà ấy lại trách mắng con, con đi trước đây ạ.”

“Vân Vân à, con cũng đừng để mình chịu tủi nhục nữa, dù sao thì hiện tại con cũng đang mang thai con cháu nhà họ Mộ Dung nên mẹ chồng con sẽ phải vuốt mặt nể mũi, con cũng đừng nhẫn nhục chịu đựng quá.”

“Mẹ đừng lo lắng, con không có gì đáng lo ngại đâu ạ, bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏe. Còn về chuyện việc làm thì tìm được hay không cũng chẳng sao, con sẽ lại nghĩ cách.”

Tô Nhược Vân dặn dò xong thì vội vã trở về nhà.

Cũng may mà Lâm Thanh Phượng vẫn chưa về, Tô Nhược Vân cũng thở dài một hơi.

Cô ta ngồi trên giường của mình và vắt óc suy nghĩ, cô ta quyết không thể để mình tiếp tục như thế này, đợi sau khi sinh đứa bé này ra, cô ta có thể sẽ bị nhà họ Mộ Dung đuổi đi bất cứ lúc nào!

Cô ta quyết không thể ngồi chờ chết!

Tối hôm đó Mộ Dung Dịch về rất muộn, anh ta vừa phải bận rộn với công việc vừa phải đi xã giao rất nhiều, bình thường Tô Nhược Vân đều không đợi anh ta.

Bởi vì đang trầm ngâm suy nghĩ nên Tô Nhược Vân vẫn chưa ngủ, nên lúc này mới chờ được Mộ Dung Dịch.

“Anh Dịch! Sao anh uống nhiều rượu vậy?”

Mộ Dung Dịch vừa bước vào cửa, Tô Nhược Vân đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.

“Tránh ra!”

Mộ Dung Dịch loạng choạng bổ nhào về phía giường, anh ta ngã người trên giường, nới lỏng cà vạt của mình.

“Anh Dịch, anh không sao chứ? Có cần em đi gọi người giúp việc lấy thuốc giải rượu cho anh không?”

Trong khoảng thời gian này, hầu như Tô Nhược Vân đều ngoan ngoãn nghe theo lời Mộ Dung Dịch.

Mộ Dung Dịch chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Vân một lúc lâu.

“Ly Ly…”

Tô Nhược Vân vừa nghe thấy cái tên này thì vội vàng lùi về phía sau, “Em không phải!”

Mộ Dung Dịch lập tức ngồi dậy, kéo Tô Nhược Vân lại, “Ly Ly, tại sao? Tại sao lại kết hôn? Tại sao em lại kết hôn?”

Nghe thấy lời nói khi say của Mộ Dung Dịch, Tô Nhược Vân có chút không biết phải làm sao.

“Tại sao, rốt cuộc là tại sao? Tại sao em không đợi anh? Anh có thể cưới em, anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi, cho anh một cơ hội nữa được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1025


Chương 1025

Mộ Dung Dịch ôm chặt Tô Nhược Vân vào lòng, Tô Nhược Vân vẫn luôn bảo vệ phần bụng của mình.

“Em không phải Tô Lạc Ly! Anh nhìn kỹ đi! Em là vợ của anh, Tô Nhược Vân!”

“Ly Ly, anh xin lỗi, anh thực sự không cố ý, anh cũng không muốn như thế này, em lấy anh được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!”

Mộ Dung Dịch hôn Tô Nhược Vân một cách bá đạo.

Tô Nhược Vân lo lắng rằng sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng nên ngừng giãy giụa, để mặc cho Mộ Dung Dịch hôn mình.

Nhưng nước mắt cô ta lại không kìm được mà tuôn rơi.

Hóa ra lý do gần đây Mộ Dung Dịch không vừa ý là bởi vì Tô Lạc Ly đã kết hôn…

Trong lòng anh chưa từng yêu mình, người anh luôn yêu chính là Tô Lạc Ly!

Tại sao chứ?

Mộ Dung Dịch vừa gọi tên Tô Lạc Ly vừa phát sinh quan hệ với Tô Nhược Vân.

Đợi đến khi Mộ Dung Dịch mê man thiếp đi, Tô Nhược Vân mới dựa đầu tóc rối bù vào đầu giường, bật khóc nức nở.

Cô ta siết chặt nắm tay, cảm giác được sự thù hận đang tràn khắp người mình.

“Em mới là vợ của anh, chính là em! Em là Tô Nhược Vân! Không phải Tô Lạc Ly!”

Cô ta khẽ hét một tiếng, nhưng tiếc là Mộ Dung Dịch đã ngủ say nên không nghe thấy cô ta đang nói gì.

“Tô Lạc Ly! Tại sao cô luôn đối đầu với tôi! Tôi nhất định sẽ không từ bỏ đâu! Cô cứ chờ đấy cho tôi! Cứ chờ đấy!”

Hai ngày nay, trạng thái của Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ cũng không được tốt lắm, kể từ khi ra ngoài xem phim và thuê phòng, trông hai người có vẻ như mọi chuyện đều ổn, nhưng thật ra trong lòng hai người đều biết rõ.

Giữa hai người như bị thứ gì đó ngăn cách, ai cũng không muốn phá vỡ trước.

Mấy ngày nay Ôn Khanh Mộ hết đi làm, về nhà rồi lại trông con.

Thỉnh thoảng Tô Lạc Ly được sắp xếp làm việc trong vòng vài tiếng, sau khi làm việc xong thì cũng lập tức về nhà.

Buổi tối hôm đó Ôn Khanh Mộ có một cuộc họp quan trọng cần được tổ chức, khi anh về nhà thì đã là mười một giờ.

Tô Lạc Ly cố ý đợi anh về, Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng mở cửa, khi phát hiện cô vẫn đang ngồi đọc sách trên giường thì sững sờ.

“Vẫn chưa ngủ à?”

“Vâng, ban ngày em ngủ nhiều rồi, bây giờ không buồn ngủ lắm nên đợi anh về.”

“Anh đi tắm đây, đã muộn rồi, mau đi ngủ.” Ôn Khanh Mộ không nói nhiều lời, anh đi thẳng vào phòng tắm.

Tô Lạc Ly không buồn ngủ chút nào nên cô dứt khoát ngồi chờ, nhưng bình thường tốc độ tắm của Ôn Khanh Mộ đều rất nhanh, đặc biệt là khi biết mình đang đợi anh thì anh thường có thể giải quyết trong vòng mười phút, nhưng hôm nay đã nửa tiếng mà vẫn chưa ra.

“Cái người này…”

Tô Lạc Ly vén chăn lên rồi xuống giường, cô đi tới phòng tắm, mở cửa và bước vào trong.

Vừa bước vào đã thấy Ôn Khanh Mộ đang trần truồng ngồi trên bồn tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1026


Chương 1026

Có lẽ là Ôn Khanh Mộ đang suy nghĩ điều gì đó, anh cũng không ngờ Tô Lạc Ly lại đột nhiên đi vào nên giật nảy mình!

Hai người nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.

“Chuyện đó, anh… cái này…”

Ôn Khanh Mộ cũng không biết phải giải thích như thế nào về chuyện mình ngồi ngẩn người trên thành bồn tắm!

Anh đột nhiên đen mặt lại, “Anh đang tắm mà em vào làm gì?”

Tô Lạc Ly chớp mắt, vừa vào đã nhìn thấy cảnh trai đẹp đang tắm, gương mặt cô đột nhiên đỏ bừng.

“À… em thấy anh mãi mà vẫn chưa ra nên tưởng anh làm sao, tắm rửa xong rồi thì mau lau sạch sẽ rồi đi ngủ đi, đừng để bị cảm.”

Tô Lạc Ly vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, trước khi ra còn nhìn lén Ôn Khanh Mộ.

Dáng vẻ không mặc đồ của chồng cô càng đẹp trai hơn!

Ôn Khanh Mộ lau người với vẻ bất đắc dĩ, sau đó anh bước ra ngoài, vừa chui vào trong chăn thì Tô Lạc Ly đã sáp lại gần.

Vừa nghĩ đến cảnh khi nãy Ôn Khanh Mộ trần truồng ngồi trên bồn tắm, Tô Lạc Ly không khỏi mặt đỏ tới tận mang tai.

“Chồng à…” Cô gọi một tiếng bằng giọng hờn dỗi.

Bởi vì khoảng cách rất gần nên khi nghe thấy giọng nói này, cả người Ôn Khanh Mộ đều tản chảy, hơn nữa lại cộng thêm cơ thể ấm áp của Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ cảm thấy toàn thân khô nóng, anh đẩy cô ra.

“Hơn nửa đêm rồi, mau ngủ đi! Em lộn xộn cái gì?”

“Anh ôm em ngủ.” Tô Lạc Ly lập tức chui vào lòng Ôn Khanh Mộ.

“Ôm cái gì mà ôm?” Ôn Khanh Mộ dứt khoát đẩy Tô Lạc Ly ra.

“Cứ ôm đấy!” Tô Lạc Ly một lần nữa sáp người lại gần.

“Em sao vậy? Sao em không biết thông cảm cho chồng mình một chút vậy? Anh đi làm về muộn thế này đã rất mệt mỏi rồi, vậy mà suốt ngày em còn đòi hỏi không biết giới hạn, em không sợ bào mòn cơ thể của anh à?”

Ôn Khanh Mộ thật sự không kiềm chế được mà tức giận mắng.

Tô Lạc Ly lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ.

Rốt cuộc ai mới là người suốt ngày đòi hỏi không biết giới hạn?

Hai ngày trước anh còn nói cái gì mà anh không sợ cơ thể mình không chịu đựng nổi.

“Ôn Khanh Mộ, anh ngồi dậy cho em! Em có chuyện muốn nói với anh.” Tô Lạc Ly ngồi khoanh chân và khoanh tay, cô thay đổi giọng điệu.

“Có gì mà nói, em không biết anh đã rất mệt rồi à? Anh buồn ngủ rồi, ngủ đây!”

“Anh đang trốn tránh em à? Được, anh trốn tránh đi, trốn được lần này nhưng không trốn được lần khác.” Tô Lạc Ly dứt khoát không ngủ, cô cứ khoanh chân ngồi nhìn Ôn Khanh Mộ như vậy.

Ôn Khanh Mộ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hai người cứ giằng co như vậy thêm mấy phút đồng hồ.

“Em nói cho anh biết, em không chỉ có mỗi căn phòng này để ngủ thôi đâu, em đếm đến ba, nếu anh vẫn không dậy thì em sẽ sang ngủ với con trai.”

Tô Lạc Ly đành phải ra đòn sát thủ của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1027


Chương 1027

Kết quả là Tô Lạc Ly còn chưa kịp đếm thì Ôn Khanh Mộ đã ngồi dậy ‘vèo’ một phát.

“Đang đêm hôm khuya khoắt, em có để cho người ta ngủ hay không? Muốn làm phải không? Nào! Cho em thỏa mãn!”

Nói xong, Ôn Khanh Mộ lập tức bổ nhào về phía Tô Lạc Ly.

“Ai muốn làm với anh chứ!” Tô Lạc Ly thuận thế né tránh.

“Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?” Ôn Khanh Mộ tức giận.

“Tại sao anh lại trốn tránh em?”

“Ai trốn tránh em? Anh họp đến muộn như vậy nên mệt rồi!” Ôn Khanh Mộ quay đầu đi, không nhìn Tô Lạc Ly.

“Rõ ràng là anh đang trốn tránh em mà còn kiếm cớ!”

Tô Lạc Ly quan sát Ôn Khanh Mộ.

“Được rồi! Em muốn làm gì thì làm đi! Anh cũng đâu có ngăn cản em! Muốn đóng phim thì đóng phim đi!”

Ôn Khanh Mộ vung tay lên, gầm lên một tiếng với vẻ rộng lượng.

Sau khi nghe những lời của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly sững sờ.

Thật ra Ôn Khanh Mộ đã có đáp án, anh chỉ muốn cứ kéo dài thời gian, không nói mà thôi. Anh nói muộn một ngày thì có lẽ Tô Lạc Ly sẽ ở nhà thêm một ngày.

Vành mắt Tô Lạc Ly không khỏi ẩm ướt, người đàn ông của cô đã quen với việc tự chịu ấm ức để giúp vợ mình đạt được mục đích.

Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly vẫn không nói gì nên lúc này mới quay đầu lại, kết quả là vừa nhìn đã thấy vành mắt cô đỏ hoe, trong hốc mắt cũng rưng rưng nước mắt.

Anh lập tức ôm Tô Lạc Ly vào lòng.

“Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, anh không nên quát em, em muốn đóng phim thì đi đóng phim đi, anh không ngăn cản em, em muốn làm gì thì làm, anh đều sẽ ủng hộ em, đừng khóc nữa.”

Ôn Khanh Mộ đau lòng giúp Tô Lạc Ly lau nước mắt.

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, cô vừa cảm thấy đau lòng lại vừa buồn cười, tám mươi phần trăm là người đàn ông này cảm thấy mình đã nói nặng lời, vì vậy anh nhanh chóng nhận lỗi.

“Đừng khóc nữa, Ly Ly, là lỗi của anh được chưa? Em mắng anh vài câu, nếu không thì đánh anh mấy cái cũng được.”

Hai tay Tô Lạc Ly ôm mặt Ôn Khanh Mộ, sau đó cô dùng sức hôn chụt lên môi anh, khiến Ôn Khanh Mộ lập tức trở nên hoang mang.

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly bật cười.

“Hơn nửa đêm rồi mà em còn vừa khóc vừa cười, rốt cuộc là em muốn thế nào?”

“Xin lỗi chồng, đáng lẽ em không nên giày vò anh như vậy. Em biết anh không muốn để em ra ngoài đóng phim, em cũng muốn ở nhà với anh, nhưng em thực sự luyến tiếc nghề nghiệp của mình.”

Ôn Khanh Mộ thở dài, anh vuốt mái tóc dài của Tô Lạc Ly.

“Em đồng ý với anh rằng mỗi năm em chỉ đóng một bộ phim, tất cả thời gian còn lại em đều ở nhà với anh và bé cưng, được không anh?”

“Thật sao? Vậy lỡ như một năm mà em đồng thời ưng cả hai kịch bản rất hay thì sao?”

Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không tin lời nói của Tô Lạc Ly!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1028


Chương 1028

“Chuyện này à…”

“Vậy nên những lời của em chẳng khác nào nói suông!” Ôn Khanh Mộ chọc vào trán Tô Lạc Ly.

“Em sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh! Anh đừng lo lắng, em đồng ý với anh rằng mỗi năm chỉ đóng một bộ, cho dù em có ưng hai kịch bản rất hay thì cũng chỉ chọn một trong hai, được chưa?”

“Tùy em.”

Dù sao thì anh cũng không thể ngăn cản cô, cho dù cô có đưa ra quyết định gì thì anh đều sẽ đồng ý, ai bảo anh chiều cô chứ?

“Có hai điều kiện, không được quay cảnh thân mật, bao gồm cảnh hôn, cảnh giường chiếu và tất cả các cảnh tiếp xúc cơ thể! Điều kiện thứ hai là không được phép lười biếng trong chuyện giường chiếu!”

Ôn Khanh Mộ cũng vội vàng tìm cơ hội để ra điều kiện.

“Được, được, em đồng ý với anh, vậy chúng ta đã nhất trí rồi, đi ngủ thôi!”

Cuối cùng cũng trút được gánh nặng này trong lòng, Tô Lạc Ly đã có thể ngủ yên giấc rồi.

“Ngủ?” Tô Lạc Ly vừa nằm, Ôn Khanh Mộ đã thuận thế áp người xuống, “Hơn nửa đêm mà em còn trêu chọc bắt anh dậy mà bây giờ còn muốn ngủ? Không có cửa đâu!”

“Chồng à, cũng đã muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi làm đấy!”

“Đi làm cái gì? Trước tiên phải “xử” em đã rồi nói sau!”

“Chồng à, đừng vội vào lúc này.”

“Sao không vội được cơ chứ? Mỗi lần em đóng phim thì hai ba tháng anh đều không được chạm vào người em. Hiện tại anh không làm gì cả, anh chỉ nắm chắc toàn bộ thời gian để xử lý em! Thiếu một lần cũng không được!”

“Hả? Em vẫn chưa chuẩn bị ra ngoài đóng phim mà!”

“Không thể ứng trước được à?”

Đúng lúc này, ngay tại một góc ngoài bức tường của hoa viên Crystal có một bóng người màu đen đang lay động.

Anh ta đã lượn lờ tại khu vực này suốt mấy ngày rồi, hôm nay đã tìm thấy cơ hội nên chuẩn bị ra tay.

Hiện tại đúng lúc đang là thời gian thay ca trực, nhân lúc không có ai trực trong khoảng thời gian thay ca ngắn ngủi, bóng người màu đen trực tiếp nhảy xuống từ trên tường, mò mẫm chuẩn bị tiến vào biệt thự.

Hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ, hiện tại biệt thự chỉ còn thắp vài ngọn đèn, những nơi khác đã chìm vào bóng tối.

Bóng đen vẫn chậm rãi mò mẫm về phía trước.

“Ai đấy?!”

Đột nhiên có người lớn tiếng quát.

Thấy tình hình không ổn, bóng đen nhanh chóng chuẩn bị rút lui, nhưng anh ta vào thì dễ mà ra thì đâu dễ như vậy?

Bảo vệ vội vàng chạy tới, thuần thục bắt được anh ta!

“Buông thả ra! Mau thả tôi ra! Tôi nói cho các người biết, nếu không buông tôi ra thì các người sẽ phải hối hận!”

Cảnh trong phòng thật kiều diễm.

“Chồng à, em buồn ngủ quá… Hôm nay đến đây thôi được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1029


Chương 1029

“Em vừa mới đồng ý với anh rằng sẽ chịu khó một chút, giờ lại đổi ý nhanh đến vậy à?”

Trong giọng nói của Ôn Khanh Mộ cũng mang theo tiếng thở gấp.

“Hay là ngày mai? Á…”

Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập.

“Cậu chủ, cậu chủ! Có kẻ trộm vào nhà!”

Hai người đang hăng hái chiến đấu trên giường lập tức tỉnh táo lại.

“Đệch…” Ôn Khanh Mộ không nhịn được mà chửi một câu.

“Đưa tên trộm đến đồn cảnh sát đi, tìm tôi làm gì?”

“Cậu chủ, đối phương nói anh ta quen mợ chủ, muốn gặp mợ chủ ạ!”

Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ nhìn nhau.

“Đợi tôi!”

Trong phòng khách, mấy bảo vệ đang canh giữ một tên trộm, tên trộm ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mấy người này.

“Tôi nói cho mấy người biết! Lát nữa mợ chủ các người đến nhất định sẽ đuổi việc hết tất cả các người!”

“Ngồi yên coi!” Một bảo vệ quát một tiếng mà đè đầu tên trộm xuống.

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cùng đi xuống lầu, trên gương mặt Ôn Khanh Mộ mang vẻ không vui, gương mặt Tô Lạc Ly còn ửng hồng.

Khi nhìn thấy tên trộm trên mặt đất, Tô Lạc Ly cũng sửng sốt.

“Tô Nhược Diệu?”

Tô Nhược Diệu lập tức ngẩng đầu, thấy Tô Lạc Ly đi tới mà như thể nhìn thấy vị cứu tinh, “Chị!”

Nghe thấy tiếng “chị” này, Tô Lạc Ly suýt nổi hết cả da gà, từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng gọi cô như vậy.

“Tất cả tránh ra đi! Đây là chị gái tôi! Biết không?” Tô Nhược Diệu đứng dậy, trừng mắt với bảo vệ đang đứng bên cạnh.

Tô Nhược Diệu nghênh ngang đi về phía Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ vội vàng đứng trước mặt Tô Lạc Ly.

Nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, Tô Nhược Diệu lập tức cúi đầu khom lưng, “Anh rể!”

“Chờ đã, đừng có gọi linh tinh.”

“Sao cậu lại ở đây?” Tô Lạc Ly chất vấn bằng vẻ mặt lạnh lùng.

“Chẳng phải em tới tìm chị sao? Hì hì …” Tô Nhược Diệu gãi phía sau đầu.

“Tìm tôi? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu không về thăm nhà mà tới tìm tôi làm gì?” Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cậu em cùng bố khác mẹ này của mình thật nực cười.

“Đương nhiên là em tới tìm chị rồi! Chỉ có chị mới có thể giúp chuyện trong nhà. Hiện tại chị sống trong căn biệt thự lớn như vậy! Hẳn là rất giàu có nhỉ? Em nghe nói chị kết hôn với một người rất giàu có!”

Tô Nhược Diệu nở nụ cười nịnh nọt: “Em đang gặp chút khó khăn, cần một ít tiền để tiêu. Chị nhìn mà xem, chị là chị gái, cũng không thể thấy chết mà không cứu đâu nhỉ?”

Vừa nói, Tô Nhược Diệu vừa vươn tay về phía Tô Lạc Ly.

“Tìm tôi để xin tiền? Tô Nhược Diệu, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu lại ôm hết số tiền cứu mạng cả nhà rồi bỏ chạy, bây giờ cậu đã quay về, chẳng nhưng không quan tâm đến gia đình mà còn đến tìm tôi để xin tiền, cậu có còn là con người không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1030


Chương 1030

“Đây chính là lỗi của chị! Em tới xin tiền chị là vì giúp gia đình, em không hề ôm tiền bỏ chạy, mà là mang tiền đi làm việc, nhưng kết quả là… không hoàn thành mà thôi, cũng đâu thể trách em được phải không?”

“Mang cái cớ cầm tiền làm việc của cậu đi lừa bố mẹ cậu đi, không lừa được tôi đâu. Tôi khuyên cậu mau về nhà đi, cậu không còn nhỏ nữa, cũng nên trưởng thành rồi. Đừng lúc nào cũng ăn uống chơi bời khiến hai người lớn trong nhà suốt ngày lo nghĩ vì cậu!”

Tô Lạc Ly càng nhìn Tô Nhược Diệu càng thấy ngứa mắt, “Đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi! Lần sau nhìn thấy cậu ta thì cứ đuổi thẳng đi, không cần tới báo cáo.”

Mắt không thấy tâm không phiền.

“Tô Lạc Ly! Cô đối xử với em trai ruột của mình như vậy ư? Cô thật vô lương tâm? Nhà cô giàu có như vậy, xin cô chút tiền thì làm sao?”

Tô Nhược Diệu gân cổ gào lên.

“Nhà tôi rất giàu có, nhưng tôi thà dùng tiền để cứu chó mèo lang thang còn hơn là cho loại người như cậu!”

Sau khi nghe thấy Tô Lạc Ly nói, mấy bảo vệ cũng không khách sáo chú nào.

Tô Lạc Ly không khỏi thở dài và lắc đầu, “Sao ai cũng như vậy.”

“Không cần phải thương hại loại người này, tự tạo nghiệp thì không thể sống.” Ôn Khanh Mộ ôm bả vai Tô Lạc Ly, hai người cùng đi lên lầu.

“Đúng rồi, mấy hôm nay em muốn đi dạo phố, muốn mua mấy bộ đồ cho bé cưng.”

“Mấy ngày nay anh bận rồi có thể sẽ không đi cùng em được.”

“Không cần anh đi cùng đâu, anh cứ bận việc của anh đi.”

“Vậy em dẫn theo mấy người nữa, cẩn thận một chút.”

Tô Nhược Diệu lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

“Có đi hay không? Nếu không đi thì chúng tôi sẽ ném cậu ra ngoài!” Bảo vệ quát.

“Tôi đi là được chứ gì?” Tô Nhược Diệu liếc nhìn căn biệt thự sang trọng này lần cuối, sau đó tự đi ra khỏi cửa.

Anh ta đi một quãng đường rất xa mới tìm được nơi có thể bắt taxi, nhưng anh ta chẳng còn một đồng nào trên người nên không ai chịu chở anh ta, anh ta đành phải đi bộ suốt quãng đường, đến khi rạng sáng mới tìm được nhà mình, nhưng lại phát hiện ra rằng nhà mình bị dán giấy niêm phong, thế là anh ta vội vàng gọi cho Vương Vãn Hương, lúc này mới tìm được nhà mình.

“Ôi! Thằng con chết bầm này! Con đã đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?” Khi vừa nhìn thấy Tô Nhược Diệu, nước mắt Vương Vãn Hương không kìm được mà tuôn rơi!

“Mẹ à… con sắp mệt chết rồi, mẹ tìm thứ gì cho con ăn được không?”

“Sao con lại có cái thói này cơ chứ?” Vương Vãn Hương vừa mắng vừa đi vào bếp tìm đồ ăn cho Tô Nhược Diệu.

Tô Nhược Diệu đi bộ lâu như vậy nên đã đói đến mức ngực dán cả vào lưng rồi, Vương Vãn Hương nấu cho anh ta một bát mì, anh ta lập tức ăn sạch.

Tô Khôn cũng đã dậy, khi nhìn thấy Tô Nhược Diệu thì cũng mắng cho anh ta một trận.

Nhưng bây giờ anh ta đã bình an trở về, cả hai đều không có gì để nói nên đành thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1031


Chương 1031

Ăn mì xong, Tô Nhược Diệu cũng có tinh thần hơn.

“Bố mẹ, hai người biết không? Con đã đến nhà Tô Lạc Ly, bố mẹ biết không? Nhà họ thực sự rất sang trọng! Khi vào bên trong thì trời ơi!!! Thật sự là rất giống một tòa cung điện!”

Tô Nhược Diệu vừa nói vừa khoa chân múa tay.

Tô Khôn và Vương Vãn Hương đã từng đến hoa viên Crystal nên không hề cảm thấy có gì hiếm lạ.

“Con đến chỗ nó làm gì?”

“Mẹ đừng nhắc nữa, con vốn định nhờ cô ta giúp đỡ nhưng ai ngờ cô ta không nhận người nhà, đuổi thẳng con ra ngoài! Bố mẹ cũng không biết cô ta ăn nói khó nghe thế nào đâu!”

“Nó đã nói gì?”

“Cô ta nói là thà nuôi một con mèo con chó cũng sẽ không quan tâm đến con. Điều đó có nghĩa là ngay cả chó mèo mà con cũng không bằng! Tô Lạc Ly đã trở thành phượng hoàng, hoàn toàn không nhận người nhà!”

“Nó thật sự nói như vậy ư? Nói chúng ta còn không bằng chó mèo?” Vương Vãn Hương đập bàn với vẻ tức giận.

“Còn có câu khó nghe hơn nữa! Nhưng con không nói với bố mẹ đâu, để tránh bố mẹ sẽ tức giận! Trong nhà Tô Lạc Ly giàu có như vậy, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội tốt này.”

Tô Nhược Diệu quan sát căn nhà mà gia đình mình thuê, “Cô ta giàu có quyền thế, trong khi đó chúng ta lại sống trong căn nhà rách nát này, nào có đạo lý này! Công ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời! Cô ta không quan tâm con cũng được, nhưng phải quan tâm tới bố mẹ!”

“Đừng nói nữa, trái tim của Tô Lạc Ly đã bị chó ăn mất rồi!”

“Bố mẹ không thể nản lòng, chúng ta phải tìm cách!”

Trung tâm thương mại quốc tế Tinh Kỳ.

Đây là trung tâm thương mại sang trọng nhất thành phố Z, các sản phẩm được bán ở đây đều là những thương hiệu lớn của quốc tế, nhưng vì giá cao nên không có nhiều khách hàng, hơn nữa hôm nay lại là thứ hai nên trong trung tâm thương mại càng vắng vẻ hơn.

Ban đầu Ôn Khanh Mộ dự định đuổi hết những khách hàng khác đi, vì trung tâm thương mại quốc tế này cũng có cổ phần của Tập đoàn Dark Reign, nhưng Tô Lạc Ly cảm thấy như vậy rất phiền phức. Nếu sau này cô đến siêu thị hoặc trung tâm thương mại mà đều phải đuổi hết những khách hàng khác đi, vậy thì sau này cô cũng không cần ra ngoài nữa.

Bởi vì Ôn Khanh Mộ bận việc nên không thể đến, Tô Lạc Ly được bố trí đầy đủ vệ sĩ tinh nhuệ nhất, ba chiếc xe đi theo sau, phải gọi là trông rất có khí thế.

Khi chiếc xe sang trọng đỗ ở trước cửa trung tâm thương mại đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, đây là mợ chủ nhà giàu mà lại phô trương lớn như vậy?

Tô Lạc Ly đeo kính râm và khẩu trang, cô vừa bước xuống xe đã cảm thấy bầu không khí khác thường, nhưng vẫn bất đắc dĩ dẫn Lê Hoa và bé cưng lên lầu.

Khi đi đến cửa hàng mẹ và bé, các vệ sĩ cũng đi theo sau.

Sau khi chọn mấy bộ đồ vừa người bé cưng và một số đồ dùng cần thiết, Tô Lạc Ly vừa quay đầu lại thì thấy mấy người đàn ông cao to vẫn đứng canh giữ như tượng, trong lòng cảm thấy mất tự nhiên.

“Các anh đi dạo ở bên ngoài đi, không cần cứ đi theo tôi đâu.”

“Mợ chủ, sếp Ôn đã dặn dò chúng tôi phải đi theo mợ chủ không rời nửa bước.” Vệ sĩ cầm đầu rất thận trọng.

“Các anh nghe theo lệnh của sếp Ôn, nhưng không nghe lời tôi nói chứ gì? Tôi cần mua một số đồ dùng cá nhân, các anh ở đây không tiện, tất cả đi ra ngoài đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1032


Chương 1032

Các vệ sĩ nhìn nhau, cả đám cũng cảm thấy rất xấu hổ.

“Ôi chao, hôm nay trung tâm thương mại vắng vẻ như vậy, tôi ở ngay trong cửa hàng này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, các anh chỉ cần tuần tra qua lại trên tầng này là được, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gọi các anh.”

Nghe thấy Tô Lạc Ly nói như vậy, các vệ sĩ cũng không khăng khăng ở lại nữa, bọn họ đều biết Ôn Khanh Mộ là một người rất hay ghen, muốn mua, bọn họ đại khái cũng có thể đoán được đồ dùng cá nhân mà Tô Lạc Ly mua là thứ gì, nếu bị Ôn Khanh Mộ biết bọn họ nhìn còn tiếp tục sống sót được ư?

Các vệ sĩ lập tức chia thành ba nhóm, bắt đầu tuần tra ở tầng này.

Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Mợ chủ, mợ muốn mua gì ạ?” Lý Hoa cũng rất tò mò, cô ta vẫn đang ôm cậu chủ nhỏ trong lòng.

Tô Lạc Ly ghé sát vào tai Lệ Hoa: “Áo lót cho con bú!”

Lê Hoa đột nhiên bật cười.

“Lại còn cười! Đợi khi nào cô lấy chồng thì cô cũng sẽ có ngày này.”

Hai người vừa cười nói vừa ôm bé cưng đến một cửa hàng đồ lót.

Nhân viên bán hàng lập tức lấy bộ đồ lót cho con bú thoải mái nhất ở đây ra, Tô Lạc Ly mặc thử thì thấy cũng không tệ nên mua liền ba bộ.

“Thưa cô, gần đây cửa hàng của chúng tôi mới về mấy bộ đồ lót gợi cảm, đàn ông mà nhìn vào thì sẽ xịt máu mũi, cô có muốn xem thử không ạ?”

Chị gái bán hàng giới thiệu rất nhiệt tình.

“Khi người phụ nữ sinh con, sức hấp dẫn của cô ấy trong mắt đàn ông sẽ giảm, hay là cô hãy chọn mấy bộ đồ lót gợi cảm để điều chỉnh cảm xúc của hai vợ chồng, như vậy có thể gia tăng tình cảm giữa hai vợ chồng. Phụ nữ không thể dồn hết tâm tư lên người con cái được.”

Sức hấp dẫn sẽ giảm?

Mấy hôm nay Ôn Khanh Mộ đều rất chăm chỉ làm chuyện đó, chỉ cần bé cưng có thể ngủ đúng giờ thì anh đều sẽ không tha cho cô.

Nhưng thỉnh thoảng mặc đồ lót gợi cảm cho Ôn Khanh Mộ xem, coi như là để dụ dỗ anh vậy.

Dưới sự hướng dẫn của người bán hàng, Tô Lạc Ly chọn thêm hai bộ đồ lót gợi cảm.

Sau khi thanh toán xong, bé cưng duỗi tay về phía Tô Lạc Ly và liên tục gọi “Mẹ… mẹ”, Tô Lạc Ly đành phải bế bé cưng.

“Ôi trời, Lê Hoa, tôi quên mua kem chống hăm cho bé cưng rồi.”

“Vậy chúng ta quay lại cửa hàng mẹ và bé đi ạ?”

“Đành phải quay lại thôi, gần đây mông bé cưng hơi đỏ.”

Hai người nói xong thì quay lại cửa hàng mẹ và bé, nhân viên bán hàng vô cùng ngạc nhiên.

“Thưa cô, cô còn cần gì nữa ạ?”

“Kem chống hăm cho em bé.”

“Ồ, mời cô đi theo tôi ạ.” Chị gái bán hàng dẫn Tô Lạc Ly đi chọn kem chống hăm.

Suốt cả đường bé cưng đều rất ngoan, nhưng cuối cùng lại bộc phát tính bẩm sinh, không ngừng kéo phần áo trước ngực của Tô Lạc Ly, “Mẹ…”

“Bé cưng, ngoan nào, sắp xong rồi.” Tô Lạc Ly vừa dỗ bé cưng vừa lựa chọn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1033


Chương 1033

“Mẹ…”

“Mợ chủ, có phải cậu chủ nhỏ đói rồi không ạ? Hay là để tôi cho cậu chủ nhỏ uống sữa?” Lê Hoa vừa nói vừa lấy bình sữa từ trong túi mà mình mang theo ra, “Chà, nhiệt độ vừa phải.”

Bé cưng lại đẩy bình sữa ra, miệng còn bĩu môi, bàn tay nhỏ bé lại kéo phần áo trước ngực Tô Lạc Ly.

Bé cưng đã được mười tháng, theo lý thuyết thì có thể cai sữa mẹ được rồi, nhưng dường như bé vẫn luôn rất ghét sữa bột, chỉ cần nhìn thấy Tô Lạc Ly thì bé nhất quyết không uống sữa bột, hơn nữa chỉ cần nếm thử một giọt là đã biết sữa bột hay là sữa mẹ.

“Bé cưng không uống, làm sao đây?”

“Thưa cô, bé cưng nhà cô vẫn chưa cai sữa mẹ ạ? Có lẽ là cậu bé muốn bú sữa mẹ nên mới không chịu uống sữa bột.”

“Ôi, bé cưng, về nhà mẹ sẽ cho con bú, con uống cái này trước được không?” Tô Lạc Ly tự mình cầm sữa cho con ăn, nhưng bé cưng vẫn tức giận đẩy ra.”

“Sao con lại khó hầu hạ giống bố con thế này? Chẳng lẽ con lại bắt mẹ cho con bú trong trung tâm thương mại sao?”

Dường như bé cưng cảm nhận được Tô Lạc Ly đang răn dạy mình, hơn nữa lại không được bú sữa nên bắt đầu gào khóc.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”

“Thưa cô, cửa hàng của chúng tôi có phòng cho bé bú, được cung cấp riêng cho các bà mẹ vẫn đang cho con bú giống như cô.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, đưa tôi đến đó đi, tôi sợ thằng bé này không được bú sữa mẹ thì sẽ không chịu yên.”

“Vâng, cô hãy đi theo tôi.” Nhân viên bán hàng lập tức dẫn Tô Lạc Ly và Lê Hoa ra khỏi cửa hàng mẹ và bé.

“Bé cưng, đừng khóc nữa, mẹ cho con bú ngay đây.”

Lúc này bé cưng mới ngừng khóc, ghé vào lòng Tô Lạc Ly và nức nở, như thể rất tủi thân vậy.

“Con còn tủi thân à, nếu để bố con biết được thì không đánh mông con mới là lạ.”

Cả ba người cùng cười.

Đi một lúc lâu mà vẫn chưa đến phòng cho bé bú.

“Phòng cho bé bú ở đâu vậy? Sao còn chưa tới?”

“Ở tầng dưới, lúc chúng tôi mở cửa hàng cũng không nghĩ đến chuyện làm phòng cho bé bú. Vì tầng này đã hết không gian nên chúng tôi chọn tầng dưới.” Nhân viên bán hàng vội vàng giải thích.

“À…”

Tô Lạc Ly cũng không nghĩ nhiều, cô và Lê Hoa cùng đi theo người kia.

Cho đến khi đi xuống tầng dưới và vào một căn phòng, cuối cùng Tô Lạc Ly cũng có thể cho bé cưng bú.

“Thưa cô, bên cạnh chính là toilet, vậy hai người bận trước đi, tôi quay lại cửa hàng đây.” Nhân viên bán hàng dặn dò xong thì rời đi.

Sau khi ăn no, cậu nhóc lại vui vẻ khoa tay múa chân.

“Thằng oắt con này! Chỉ biết giày vò mẹ thôi!” Tô Lạc Ly nhéo má bé cưng rồi giao bé cho Lê Hoa, “Lê Hoa, cô trông thằng bé để tôi đi vào toilet.”

“Vâng thưa mợ chủ.”

Tô Lạc Ly vừa vào toilet thì đã nghe thấy một tiếng hét vang lên bên ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1034


Chương 1034

Tô Lạc Ly nhận ra đó là giọng của Lê Hoa, cô nhanh chóng đứng dậy và chạy ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhưng bên ngoài không có ai?

Tô Lạc Ly hoảng hốt chạy theo con đường mà cô tới đây thì phát hiện Lê Hoa ngã nhào trên mặt đất, cắn răng ôm lấy chân, trên trán cô ấy còn đang chảy máu.

“Lê Hoa! Có chuyện gì vậy?”

“Mợ chủ! Mau đuổi theo, cậu chủ nhỏ bị bắt cóc rồi!” Lê Hoa chỉ về phía chân cầu thang và nói.

Tô Lạc Ly không quan tâm nhiều như vậy, lập tức đuổi theo hướng mà Lê Hoa chỉ nhưng không thấy bóng dáng ai cả.

Hơn nữa chân cầu thang này còn có rất nhiều chỗ rẽ, có lối dẫn ra khỏi trung tâm thương mại, cũng có lối đi lên tầng khác, hơn nữa trung tâm thương mại lại rất lớn!

Vừa hay Tô Lạc Ly tình cờ gặp vệ sĩ đang tuần tra.

“Mợ chủ, có chuyện gì vậy ạ?”

“Cậu chủ nhỏ bị bắt cóc rồi, các anh mau phong tỏa trung tâm thương mại đi!”

“Vâng!” Các vệ sĩ đâu dám lơ ​​là, bọn họ nhanh chóng triển khai hành động.

Tô Lạc Ly quay lại nơi vừa trông thấy Lê Hoa thì phát hiện Lê Hoa đã ngất xỉu trên mặt đất, cô lập tức gọi xe cấp cứu.

Cô chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện tên tội phạm bắt cóc trẻ em còn chưa kịp chạy ra khỏi trung tâm thương mại. Dù sao thì khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ cần gã vẫn chưa chạy ra khỏi đây thì họ có thể tìm kiếm khắp nơi trong trung tâm mua sắm này.

Tô Lạc Ly vẫn gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng dẫn theo một lượng lớn người tới đây, bao vây chặt chẽ quanh trung tâm thương mại, ngay cả một số ít khách hàng trong trung tâm thương mại cũng đều bị bao vây ở bên trong.

Lê Hoa được đưa đến bệnh viện, người của bệnh viện cho biết cô ấy bị thương nghiêm trọng đến não nên mới tạm thời hôn mê.

“Không sao đâu, sẽ không sao đâu.” Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô.

“Bé cưng, bé cưng của chúng ta!” Tô Lạc Ly vừa nhìn thấy Ôn Khanh Mộ đã khóc thành tiếng.

Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, cô vẫn là Tô Lạc Ly kiên cường và dũng cảm, nhưng ở trước mặt Ôn Khanh Mộ, cô mới là một Tô Lạc Ly yếu đuối, không cần kiên cường.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, nhóm vệ sĩ nói với anh rằng sự việc chỉ mới xảy ra thôi, kẻ đó không chạy thoát đâu! Đừng lo lắng.”

Tô Lạc Ly nghe thấy Ôn Khanh Mộ nói như vậy thì mới yên tâm hơn một chút.

Nghe thấy tiếng hét của Lê Hoa, cô lập tức lao ra ngoài gần như chỉ trong vòng vài giây, cô cũng mới chỉ đuổi theo mấy phút đã gặp được vệ sĩ, từ trước đến nay vệ sĩ của nhà họ Ôn đều là những người tinh nhuệ trong đám tinh nhuệ, tốc độ làm việc siêu nhanh. Chưa đến mấy phút đã chặn hết lối ra của trung tâm thương mại.

Trước khi Tô Lạc Ly đến trung tâm thương mại, các vệ sĩ cũng đã tiến hành khảo sát địa hình nơi đây.

Nói cách khác, từ khi xảy ra chuyện đến khi phong tỏa lối ra chỉ mất mười mấy phút, nhưng từ nơi xảy ra chuyện đến lối ra gần nhất, cho dù là một người đàn ông sức dài vai rộng thì cũng không thể chạy ra khỏi đây trong vòng mười mấy phút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1035


Chương 1035

“Cho chúng tôi ra ngoài! Các người thật quá đáng!”

“Đúng vậy! Chúng tôi đến trung tâm thương mại để đi dạo! Các người bị thất lạc con thì liên quan gì đến chúng tôi?”

“Chúng tôi còn có việc! Làm chậm trễ việc của chúng tôi thì các người có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”

Ở cửa ra vào có rất nhiều người đến đây mua sắm đang bắt đầu la hét.

Bởi vì hoạt động của bọn họ bị hạn chế nên đương nhiên rất không vui.

Nhân viên của trung tâm thương mại vội vã đến giao tiếp, người có thể đến nơi này mua sắm đều là người có khối tài sản không nhỏ, không ai có thể đắc tội nổi với họ.

“Mẹ tôi lên cơn hen suyễn! Chúng tôi phải lập tức ra khỏi đây!” Một người trẻ tuổi đang đỡ một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi này đã thở gấp.

“Mau đi báo với sếp Ôn, chỗ tôi không chống đỡ được nữa!” Người phụ trách vội vàng nói với trợ lý bên cạnh.

Giờ phút này Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ đều đang ở trong một phòng làm việc. Tất cả mọi người đã đi khám xét toàn bộ trung tâm thương mại, bởi vì trung tâm thương mại rất lớn và bên dưới còn có rất nhiều nhà kho, nên việc tìm kiếm quả thực không dễ dàng, có thể sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Họ vẫn đang lo lắng chờ đợi.

“Sếp Ôn! Hiện tại khách hàng bị bao vây trong trung tâm thương mại rất không hài lòng, anh thấy nên giải quyết như thế nào?”

Trợ lý của người phụ trách vội vàng chạy tới.

“Muốn bao nhiêu tiền thì bồi thường cho bọn họ là được!”

Ôn Khanh Mộ thật ngông cuồng.

“Nhưng có một khách hàng lên cơn hen suyễn, đây quả thực không phải là vấn đề bồi thường.”

Tô Lạc Ly đứng dậy, kể từ khi xảy ra chuyện đến giờ, trung tâm thương mại đã bị phong tỏa ba tiếng rồi. “Chồng à, hay là để họ đi đi, hung thủ không thể nào bế con chúng ta và đi ra ngoài bằng cửa chính được, phải không?”

Ôn Khanh Mộ bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

“Nếu ầm ĩ đến nỗi gây chết người thì sẽ không ổn, điều này không tốt cho anh, em và cả danh dự của Tập đoàn Dark Reign. Dù sao thì mạng người rất quan trọng, chúng ta không thể ỷ mình có tiền, vì con trai mình mà khiến người khác thiệt mạng được phải không?”

“Thả người ra, tôi đi cùng anh.”

Ôn Khanh Mộ nhấc chân đi ra ngoài.

Tô Lạc Ly không đi theo mà tiếp tục chờ đợi trong phòng làm việc, cô tin rằng Ôn Khanh Mộ sẽ có cách.

Doãn Cẩn cũng đi theo bên cạnh Ôn Khanh Mộ.

“Sếp Ôn, các vệ sĩ nói hiện tại vẫn chưa tìm được cậu chủ nhỏ, hơn nữa cũng không nghe thấy tiếng khóc, nên làm gì bây giờ?”

“Lập tức thả những người trong trung tâm thương mại ra, chỉ mở một lối ra và tiến hành kiểm tra từng người một, đặc biệt là những người đẩy xe đẩy hoặc bế trẻ em, không được bỏ sót bất kỳ ai!”

Ánh mắt Ôn Khanh Mộ lóe lên tia sáng lạnh như băng, dám động đến con trai của anh, đây chính là đứa trẻ mà Tô Lạc Ly suýt mất mạng mới sinh ra được!

Ai dám động đến con trai của anh, anh dám khiến kẻ đó phải chết!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1036


Chương 1036

Lối ra được mở, các vệ sĩ được triệu hồi lại để để tiến hành kiểm tra từng người một, điều này đương nhiên cũng sẽ khiến khách hàng không hài lòng, nhưng đối với bọn họ, được ra ngoài đã là cái may trong cái rủi rồi, cùng lắm thì chỉ càu nhàu mấy câu rồi thôi.

Các khách hàng kêu ca phàn nàn, vừa xếp hàng để kiểm tra, vừa mắng chửi và xì xào bàn tán.

“Chủ tịch Tập đoàn Dark Reign này đúng là ỷ thế ăn hiếp người! Tô Lạc Ly bị lạc con thì liên quan gì đến chúng ta chứ!”

“Nói cũng đúng, khi nào ra ngoài tôi phải đăng mấy bài Weibo chửi cô ta mới được!”



Ôn Khanh Mộ đích thân canh giữ ở cửa, anh quét mắt nhìn đám người.

Đột nhiên có một người phụ nữ đẩy xe đẩy lọt vào tầm mắt anh, người phụ nữ này đội một chiếc mũ lưỡi trai, không hề phù hợp với quần áo của cô ta chút nào.

Xe đẩy của cô ta cũng căng mái che ra, che chắn bên trong rất kỹ.

Vừa đẩy xe, cô ta vừa thỉnh thoảng nhìn xung quanh một lượt, dáng vẻ lén lút rất khả nghi.

Ôn Khanh Mộ gọi Doãn Cẩn lại và nói nhỏ vào tai anh ta, Doãn Cẩn lập tức bước tới, người phụ nữ kia vội vàng cúi đầu thấp hơn.

“Này cô, trẻ sơ sinh và người già có thể đi trước, để tôi đưa cô đến phía trước kiểm tra, sau đó cô có thể đi.”

“Không, không cần đâu, tôi không vội, tôi đợi cùng mọi người vậy.” Người phụ nữ lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ.

Ôn Khanh Mộ càng cảm thấy đáng nghi hơn, anh lập tức nhấc chân đi về phía trước.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Ôn Khanh Mộ nhìn chăm chú vào chiếc xe đẩy được căng mái che.

“Sếp Ôn, tôi nói để cô này đi trước nhưng cô ấy không đồng ý.”

“Thật sao? Nếu cô ta thật sự không muốn đi, vậy cần gì phải ép buộc?”

Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa bước về phía trước, anh vén màn che trên xe đẩy lên!

Không ngờ bên trong lại là một bé gái đang ngủ say!

Trong miệng bé gái vẫn ngậm núm vú giả, da mềm trắng mịn, bé đang ngủ rất ngon.

Đây không phải con trai của anh và Tô Lạc Ly.

“Này anh, anh làm vậy có phải rất quá đáng rồi không? Nếu đánh thức con tôi, làm con tôi sợ hãi thì anh gánh vác được trách nhiệm này không? Con của anh là con trai, con của tôi không phải con trai rồi chứ? Sao anh có thể làm hại đứa trẻ khác chỉ vì con mình bị lạc được chứ!”

Người phụ nữ vừa nãy vẫn còn hơi sợ hãi, khi thấy Ôn Khanh Mộ cưỡng ép vén mái che xe đẩy ra thì vô cùng phẫn nộ, cô ta không ngừng chỉ trích.

Ôn Khanh Mộ nhíu chặt mày lại, không phải ư?

Vậy tại sao vừa rồi cô ta lại lén lút như vậy?

Là vì anh quá lo lắng nên mới cảm thấy cô ta lén lút chăng?

“Xin hỏi tôi có thể đi được chưa?” Người phụ nữ lại tức giận mắng.

Ôn Khanh Mộ đành phải gật đầu với vẻ áy náy.

“Thưa cô, tôi thực sự xin lỗi, cũng tại sếp Ôn của chúng tôi sốt ruột quá.” Doãn Cẩn vội vàng mỉm cười lấy lòng, sau đó dẫn người phụ nữ này rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1037


Chương 1037

Cho đến tận khi tất cả khách hàng trong trung tâm thương mại đều rời đi mà vẫn chưa tìm ra kẻ khả nghi.

Ôn Khanh Mộ đã tính sai.

Anh cho rằng hung thủ sẽ lợi dụng cơ hội này để chạy trốn, nhưng không ngờ rằng trong số khách hàng lại không hề có hung thủ!

Rốt cuộc là sai ở đâu?

“Sếp Ôn! Không ổn rồi! Có phát hiện mới!” Một vệ sĩ vội vàng chạy tới.

Ôn Khanh Mộ đi theo vệ sĩ đến chỗ gần một cửa phụ của trung tâm thương mại và phát hiện ở đây có một cánh cửa sổ bị mở ra, bên dưới đặt một chiếc ghế đẩu, trên mặt đất còn có một chiếc giày trẻ em.

Vệ sĩ nhặt giày lên và đưa cho Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ nhận ra đây chính là giày của bé cưng.

Anh nắm chặt chiếc giày trong tay, vô cùng tức giận!

Nhất định là nhân lúc kiểm tra khách hàng, mấy tên vệ sĩ đã được triển khai để thẩm vấn khách hàng, một bộ phận vệ sĩ được điều đi kiểm tra nên không có nhiều vệ sĩ canh cửa, hung thủ đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn!

Không ngờ anh lại bị lừa!

“Sếp Ôn, xem ra hung thủ đã bỏ chạy rồi, chúng ta có cần tiếp tục tìm kiếm ở đây nữa không?” Doãn Cẩn hỏi ý kiến.

Ôn Khanh Mộ cẩn thận suy nghĩ mất nửa phút, “Không cần, đến con đường quanh đây lấy hết video giám sát.”

“Vâng.”

Không ngờ lại để hung thủ chạy thoát, anh phải ăn nói với Tô Lạc Ly thế nào đây?

Ôn Khanh Mộ nhét chiếc giày vào trong túi, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tìm Tô Lạc Ly.

Không ngờ Tô Lạc Ly lại vội vàng chạy ra.

“Người bên này đều rút hết rồi, có phải tìm được bé cưng rồi không?”

Ôn Khanh Mộ nắm bả vai Tô Lạc Ly và vuốt tóc cô.

“Chưa tìm được bé cưng.”

Niềm hy vọng mà Tô Lạc Ly vừa thắp đã bị dập tắt.

“Hung thủ đã bỏ chạy trong lúc kiểm tra, nhưng em đừng lo, anh đã phái người đi điều tra camera trên đường, nhất định sẽ bắt được kẻ đó, em về trước đi, được không?”

Tô Lạc Ly cũng không biết mình nên nói gì và làm gì, trong lòng cô rất khó chịu.

Bé cưng rơi vào tay kẻ xấu càng lâu thì cô càng lo lắng!

“Chồng à…”

“Anh biết, anh nhất định sẽ tìm được.” Ôn Khanh Mộ biết Tô Lạc Ly muốn nói gì.

“Vậy em đến bệnh viện thăm Lê Hoa trước.”

Ôn Khanh Mộ sai người đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện Q.M, Tô Lạc Ly biết rằng mình ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại mình ở đó càng khiến Ôn Khanh Mộ phải ở bên cạnh để chăm sóc, vậy nên cô vẫn lựa chọn rời khỏi đây.

Tô Lạc Ly đến bệnh viện thì Lê Hoa đã tỉnh, bác sĩ cho biết đầu cô ấy bị thương, não bị chấn động nhẹ nhưng không nghiêm trọng.

“Mợ chủ, tôi xin lỗi mợ, là do em đã không chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ.” Lê Hoa vừa trông thấy Tô Lạc Ly thì bắt đầu khóc như mưa.

“Đồ ngốc, không trách cô được, nếu là người khác thì cũng như vậy thôi.” Tô Lạc Ly lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho Lê Hoa, “Được rồi, đừng khóc nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1038


Chương 1038

“Mợ chủ, đã tìm được cậu chủ nhỏ chưa ạ?”

Tô Lạc Ly cười khổ và lắc đầu, “Lê Hoa, cô có nhìn rõ người đó không?”

“Không ạ, người đó đội mũ lưỡi trai, kéo xuống rất thấp nên không nhìn rõ mặt. Người đó mặc một bộ đồ thể thao, màu xanh lam sáng chói, còn đi một đôi giày thể thao.” Lê Hoa cẩn thận nhớ lại.

“Là người trẻ tuổi?”

“Mặc quần áo giống người trẻ tuổi, nhưng tôi thấy bước chân của người đó không nhanh nhẹn lắm, hơn nữa còn hơi gù lưng, nhìn hành động của người đó thì có vẻ như là một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi!”

“Một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi? Cô chắc chứ?”

“Bởi vì tôi không nhìn thấy mặt người đó nên không chắc, nhưng tôi cảm thấy tác phong của người đó không được nhanh nhẹn. Nếu không phải tôi bị ngã xuống đất thì tôi cảm thấy mình có thể đuổi kịp người đó! Người đó cũng rơi vào tình thế cấp bách nên mới dùng bình hoa đập vào đầu tôi, chắc là vì sợ tôi đuổi theo.”

“Nếu là một chàng trai trẻ trung cường tráng, chắc chắn cô sẽ không thể đuổi kịp.”

“Nhưng mợ chủ à, tốc độ của người đó cũng không nhanh, tôi cảm thấy mình có thể đuổi kịp!” Lê Hoa nói một cách chắc chắn.

“Vậy thì thật kỳ lạ.”

Có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Nếu người đó đã chuẩn bị từ trước thì đáng lẽ phải ăn mặc không quá bắt mắt, chẳng phải người làm chuyện xấu thường mặc đồ đen sao? Nhưng tại sao người đó lại ăn mặc sáng chói như vậy?

Nếu là người lớn tuổi thì tại sao lại ăn mặc như thanh niên? Người làm chuyện này thường là người trẻ tuổi, người đó xuất hiện với diện mạo thật của mình nên kẻ khả nghi đã ít hơn một chút.

“Đối phương có mấy người?”

“Tôi chỉ nhìn thấy một người, tôi cũng không rõ có ai từ chỗ khác đến giúp hay không.”

“Chỉ nhìn thấy một người này?”

“Đúng vậy, tôi chỉ nhìn thấy một người.”

“Có nghe thấy giọng nói không?”

“Không ạ, hắn đi tới, người đó vừa tới đã cướp cậu chủ nhỏ từ tay tôi, chẳng hề nói gì cả.”

Tô Lạc Ly lại rơi vào dòng suy nghĩ.

“Mợ chủ, nếu là bắt cóc cậu chủ nhỏ thì chắc là nhắm vào tiền nhỉ?” Lê Hoa thận trọng hỏi dò.

“Chắc là vậy, cô không cần lo lắng, dù sao trong nhà cũng có tiền, cho dù đối phương có đòi nhiều tiền thì cứ đưa là được.”

Lời này của Tô Lạc Ly dường như là đang an ủi Lê Hoa, nhưng càng giống như đang tự an ủi bản thân mình hơn.

Bắt cóc con trai nhà họ Ôn thì chắc hẳn là nhắm vào tiền, nếu đã như vậy thì chỉ cần đưa tiền là được, hơn nữa nhất định đối phương sẽ gọi điện đến.

Có lẽ đây là kết quả tốt nhất?

Chỉ cần con cô không sao là tốt rồi.

“Mợ chủ, mợ không cần ở bệnh viện trông tôi đâu, mợ về nhà đi thì hơn? Nếu bọn bắt cóc gọi điện về nhà thì mợ cũng có thể ứng phó trước.”

“Đúng vậy, vậy tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải lo lắng.”

Tối hôm đó, cuối cùng Tô Lạc Ly cũng nhận được cuộc gọi từ bọn bắt cóc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1039


Chương 1039

Khi âm thanh trầm thấp kèm theo chất giọng vì hút thuốc truyền đến tai Tô Lạc Ly qua điện thoại.

Thì mọi thứ đã sáng tỏ.

Điều mà Tô Lạc Ly không ngờ nhất lại xảy ra.

“Tô Lạc Ly, lập tức chuẩn bị một trăm triệu và gửi vào tài khoản của tôi, tôi sẽ trả lại con cho cô.”

Tô Lạc Ly rất quen thuộc với giọng nói này, là Tô Khôn.

“Bố, không ngờ bố lại bắt cóc cháu ngoại của mình? Bố thật lố bịch! Bố có biết mình vẫn là một phạm nhân đang được hoãn thi hành án hay không? Nếu con mà tiết lộ cho cảnh sát thì bố sẽ lập tức đi tù đấy!”

Nghe thấy giọng nói của Tô Khôn, trong giây phút đầu tiên Tô Lạc Ly không thể tin được, một giây sau mới tức giận đến nỗi phát run.

“Cháu ngoại? Ha ha, lúc này cô mới nhớ tôi là bố của cô à? Lúc tôi bị đuổi ra khỏi nhà và buộc phải thuê nhà ở bên ngoài, cô còn nói dối hết lần này đến lần khác, nói cái gì mà đã giúp chúng tôi, cô đã không màng đến tình cảm bố con thì tôi việc gì phải để ý?”

Tô Lạc Ly cảm thấy toàn thân run lên.

Cô thật sự không ngờ Tô Khôn lại hồ đồ đến mức này!

Cô vốn định để Tô Khôn và Vương Vãn Hương chịu chút khổ và rút ra được bài học, nếu bọn họ thực sự biết sửa sai thì cô sẽ đưa tay ra giúp đỡ.

Nhưng không ngờ là Tô Khôn thực sự có thể làm ra loại chuyện như bắt cóc!

“Cái gì mà nói dối hết lần này đến lần khác, con không biết bố đang nói gì? Mau đưa con trai con về, con có thể cân nhắc chuyện không báo cảnh sát, bố cũng không phải ngồi tù, nếu không thì…”

“Tô Lạc Ly, tôi nói cho cô biết, nếu cô thật sự mất hết lương tâm thì cứ việc đi báo cảnh sát, dù sao con trai của cô cũng đang nằm trong tay tôi, cùng lắm thì tôi với nó cùng chết! Tôi đã sống nhiều năm như vậy rồi, khi chết còn dẫn theo cả cháu ngoại, ha ha, cũng không thiệt!”

“Bố…”

Khi nghe thấy Tô Khôn nói ra câu “cùng chết”, Tô Lạc Ly suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

“Bây giờ bố đang ở đâu? Bố giao đứa bé cho con trước rồi chúng ta bàn bạc sau.”

“Cô nghĩ hay nhỉ! Giao đứa bé cho cô thì tôi còn có thể lấy được một đồng nào từ tay cô sao? Tô Lạc Ly, tôi sẽ gửi tài khoản cho cô, cô chuyển tiền vào tài khoản của tôi, sau khi nhận được thông báo chuyển tiền tôi sẽ liên lạc với cô.”

“Bố, bố tỉnh táo một chút được không?”

“Tôi tỉnh táo? Nếu lúc đầu cô không đối xử với tôi bằng thái độ như vậy thì tôi cũng sẽ không bí quá hoá liều, bắt cóc cháu trai của mình! Tất cả chuyện này là do chính cô tự gây ra! Tốt nhất là cô đừng báo cảnh sát, nếu không thì cô sẽ biết tay!”

Tút tút tút…

Điện thoại đã bị ngắt kết nối.

“A lô, bố! Bố.” Tô Lạc Ly ném điện thoại lên ghế sô pha, “Tức chết đi được!”

Cô ôm mặt, cảm giác như cả người đều đang run lên!

Tô Lạc Ly cố gắng hít thở thật sâu để khiến mình bình tĩnh lại, nếu bé cưng thực sự nằm trong tay Tô Khôn thì chuyện này sẽ dễ xử lý hơn.

Tô Khôn không phải tên bắt cóc bình thường, ít nhất thì nếu không bị dồn vào đường cùng thì ông ta không thể nào giết cháu ngoại mình, thứ ông ta muốn chỉ là tiền mà thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom