Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1040


Chương 1040

Tô Lạc Ly lại cầm điện thoại lên và gọi cho Ôn Khanh Mộ.

Hơn nửa tiếng sau, Ôn Khanh Mộ trở về nhà.

Tô Lạc Ly kể lại cho Ôn Khanh Mộ nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.

“Chồng à, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Tô Lạc Ly đã rất phiền muộn, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lồng ngực và nhẹ nhàng an ủi cô.

“Ông ta chỉ cần một trăm triệu mà thôi, chúng ta đưa cho ông ta là được. Nếu không đưa ông ta thì nhất định sau này ông ta sẽ lại tìm cơ hội để ra tay, thà rằng bây giờ cứ đưa cho ông ta.”

Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ thâm trầm, nhưng trong mắt lại lóe lên một thứ gì đó kỳ lạ.

Tô Lạc Ly không ngờ rằng Ôn Khanh Mộ sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, có thể sau khi trở thành người làm bố làm mẹ, khi làm chuyện gì anh cũng cân nhắc nhiều hơn.

“Vậy được.”

“Bây giờ anh lập tức chuyển tiền vào tài khoản cho ông ta. Đúng rồi, vừa rồi lúc em gọi điện thoại, em cảm thấy có chỗ nào rất kỳ lạ hay không?”

Ôn Khanh Mộ đột nhiên hỏi.

Tô Lạc Ly cẩn thận nhớ lại, mất một lúc sau mới trả lời: “Rất yên tĩnh, nhưng trong điện thoại luôn có tạp âm, có lẽ là tín hiệu bên đó không tốt.”

“Có tạp âm?” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ôn Khanh Mộ sờ đầu Tô Lạc Ly, “Em đừng lo lắng, cứ giao mọi chuyện cho anh, anh sẽ bế con trở về cho em, nhé?”

Tô Lạc Ly nở một nụ cười gượng gạo.

Sau nửa tiếng, việc chuyển tiền đã hoàn tất.

“Ly Ly, bây giờ em gọi điện thoại cho ông ta và nói là đã chuyển tiền rồi.”

Tô Lạc Ly lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tô Khôn, một lúc lâu sau cuộc gọi mới được kết nối, Tô Lạc Ly bật chế độ loa ngoài.

“A lô, bố, tiền đã được chuyển rồi, khi nào mới trả con trai lại cho con?”

“Chuyển rồi à? Cô không giở trò bịp bợm gì đấy chứ? Bên tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn đây!”

“Có thể là tin nhắn của ngân hàng bị chậm, nhưng bên con đã chuyển tiền rồi.”

“Được, tốt nhất là cô đừng giở trò. Sau khi nhận được tin nhắn, trong vòng hai mươi tư tiếng tôi sẽ liên lạc, báo cho cô biết địa điểm trả con trai lại cho cô.”

“Hai mươi tư tiếng…”

Tô Lạc Ly còn chưa nói xong, Tô Khôn đã cúp điện thoại.

“Không ngờ ông ta lại nói hai mươi tư tiếng?” Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ khó hiểu.

“Thông thường khi chuyển khoản một số tiền lớn như vậy, có thể hủy chuyển khoản thông qua ngân hàng trong vòng hai mươi tư tiếng. Ông ta rất cảnh giác, cũng rất thông minh.”

Ôn Khanh Mộ vẫn luôn nghe điện thoại.

“Nhưng bé cưng…”

Điều Tô Lạc Ly lo lắng hơn cả là con trai của mình!

“Có lẽ sẽ không sao đâu, ông ta rất thông minh, cũng nên biết nếu con trai xảy ra bất trắc gì thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta. Ông ta nhất định sẽ để ý trông nom cẩn thận.”
 
Chương 1041


Chương 1041

Ôn Khanh Mộ vừa nói như vậy, Tô Lạc Ly lại cảm thấy cũng rất có lý, nhưng con trai không ở bên cạnh nên trong lòng cô vẫn không yên tâm.

Không lâu sau thì Tô Lạc Ly nhận được tin nhắn từ Tô Khôn, ông ta nói rằng đã nhận được tiền.

“Ly Ly, sau hai mươi tư tiếng ông ta sẽ liên lạc cho em để đón bé cưng. Đã qua hơn nửa ngày rồi mà em chưa ăn gì, em ăn chút đồ đi.”

“Em không đói, em không muốn ăn.”

“Như vậy sao được? Bây giờ bé cưng còn đang bú sữa mẹ, em không ăn thì lấy đâu ra sữa, sau khi trở về, nhất định thằng bé sẽ muốn bú sữa mẹ đầu tiên, hửm?

Ôn Khanh Mộ sờ đầu Tô Lạc Ly, “Anh cùng em ăn một chút, sau đó em đi nghỉ ngơi, được không?”

Tô Lạc Ly cũng không muốn khiến Ôn Khanh Mộ lo lắng cho mình nên đành phải đồng ý.

Rõ ràng là cái gì cũng ăn không trôi, nhưng cô biết sau khi trở về thì bé cưng sẽ muốn bú sữa mẹ đầu tiên, nên cô vẫn ép mình ăn chút gì đó.

Nếu cô không ăn thì sao có thể cung cấp sữa được?

Ôn Khanh Mộ ở trong phòng ngủ cùng Tô Lạc Ly một lúc, cho đến khi Tô Lạc Ly ngủ rồi, anh mới đắp chăn cho cô rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Doãn Cẩn đã đợi anh ở ngoài cửa.

“Sếp Ôn, tôi đã sắp xếp theo lời dặn của anh rồi.”

“Tốt lắm…” Ôn Khanh Mộ siết chặt tay, hận không thể băm người đàn ông đó ra thành nghìn mảnh!

“Ngoài ra số tiền mà chúng ta chuyển đi, có có một số tiền trên tài khoản được chuyển đi rồi.”

“Tôi đã đoán được, con trai tôi là do Ly Ly liều mạng sinh ra, ai dám động đến nó, tôi dám khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn!

Trời vừa sáng, Tô Lạc Ly liền dậy.

Rốt cuộc vẫn nhớ con trai của mình, cô đột nhiên tỉnh lại, bên giường trống rỗng.

Tô Lạc Ly sờ lên, lạnh.

Không biết là Ôn Khanh Mộ cả đêm không về hay là đã dậy sớm rồi rời đi rồi.

Cửa mở ra, Ôn Khanh Mộ đi vào, quầng thâm dưới mắt đen ngòm.

“Dậy sớm thế à?”

“Vâng, chồng ơi, em lo cho bé cưng, không biết thằng bé có ăn no không, trời bắt đầu lạnh rồi, thằng bé có bị lạnh không… Không có người quen ở bên cạnh, liệu thằng bé có quấy khóc không?”

“Trẻ con cũng không phải người lớn, chỉ cần có chút đồ ăn đồ uống là được.” Ôn Khanh Mộ đi tới bên giường và ngồi xuống, “Tiền trong tất cả tài khoản đều bị rút rồi, anh tin rằng không đến hai mươi tư giờ ông ta sẽ liên hệ với chúng ta thôi.”

Tô Lạc Ly sờ mặt Ôn Khanh Mộ, “Cả đêm anh không ngủ à?”

“Anh ngủ rồi, dậy sớm mà thôi, ngủ thêm chút nữa nhé?”

“Anh ngủ thêm một lát đi, em đợi điện thoại, nhân tiện làm chút đồ ăn cho anh.”

Tô Lạc Ly chỉ muốn tìm việc gì đó để làm, di rời sự chú ý của bản thân.

“Cũng được, em đi đi.”

Ôn Khanh Mộ hôn lên trán của Tô Lạc Ly.
 
Chương 1042


Chương 1042

Tô Lạc Ly vừa làm xong bữa sáng thì nhận được điện thoại của Tô Khôn, quả nhiên không ngoài dự đoán của Ôn Khanh Mộ, vì tiền đều đã bị rút hết rồi, nên ông ta không cần lo lắng về việc số tiền này bị thu hồi về, cũng không cần đợi đến hai mươi tư giờ.

“Một tiếng nữa cô đợi tôi trên phố Thiên Nhân.” Tô Khôn nói qua điện thoại.

“Con tôi thế nào?”

“Vẫn tốt lắm!”

Tô Khôn không muốn nói nhiều với Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly thậm chí còn không ăn sáng, đi thẳng đến phố Thiên Nhân mà Tô Khôn đã đề cập tới rồi chờ ở đó.

Phố Thiên Nhân là một con phố rất thịnh vượng, bên cạnh có một khu phố ăn vặt, người qua lại tấp nập.

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cùng đến đây trên một chiếc xe hơi.

Tô Lạc Ly nhìn ra ngoài qua cửa kính ô tô, “Tại sao lại ở một nơi như vậy?”

“Nhỡ mọi chuyện bị bại lộ thì ông ta còn dễ bỏ chạy, ở đây có rất nhiều người, ông ta chỉ cần tùy tiện chen vào một đám người nào đó là sẽ rất khó tìm, bố em rất thông minh.”

Ôn Khanh Mộ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hồ đồ cả một đời, chỉ có mỗi chuyện bắt cóc cháu ngoại của mình là thông minh.” Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

“Đừng để trong lòng, không phải em thường nói là người làm gì ông trời đều nhìn thấy, trên trời có Thần Phật sao? Ông ta làm chuyện như vậy sẽ phải chịu sự trừng phạt thôi.”

Ôn Khanh Mộ trông rất bình tĩnh, ôm Tô Lạc Ly vào lòng.

“Chồng, anh có trách em không?” Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Trách em? Tại sao anh phải trách em?”

“Nếu không phải vì em xuất thân từ một gia đình và có một người bố như vậy thì con trai chúng ta đã không xảy ra chuyện như vậy rồi.”

Tô Lạc Ly hơi cúi đầu, gia đình ban đầu thực sự đã đem đến rất nhiều tổn thương cho cô, hơn nữa, sau này có thể sẽ còn nữa.

Bởi vì họ có con nên phải thỏa hiệp hết lần này đến lần khác.

Không biết tổn thương như thế này sẽ kéo dài bao lâu.

“Sao có thể chứ? Em là em, họ là họ, sao anh lại trách em vì chuyện họ làm chứ? Em đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.”

Ôn Khanh Mộ thân mật vuốt ve khuôn mặt của Tô Lạc Ly, đôi mắt tràn đầy sự cưng chiều.

“Nếu nói anh phải trách em thì đó cũng là vì em bơ anh vì con trai.” Ôn Khanh Mộ vội vàng bổ sung một câu.

Anh luôn không quên nhắc nhở Tô Lạc Ly rằng cô phải chú ý đến anh nhiều hơn.

Tô Lạc Ly tựa vào trong lòng Ôn Khanh Mộ, “Lời em nói lần trước anh quên rồi à? Toàn ghen với con trai, nếu sau này mà thêm một hai đứa nữa thì anh phải làm sao?”

“Đâu ra mà một hai đứa!”

“Ngộ nhỡ sau này chúng ta còn sinh nữa thì sao?”

“Sẽ không có ngộ nhỡ như vậy, một đứa con trai là đủ rồi!”

Thái độ của Ôn Khanh Mộ rất cứng rắn, Tô Lạc Ly lè lưỡi, cô không nên nhắc tới chủ đề này.
 
Chương 1043


Chương 1043

Hai người và vệ sĩ đi cùng đợi hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Khôn đâu.

Tô Lạc Ly nhìn thời gian, có chút không thể ngồi yên được.

“Sao còn chưa đến? Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”

Càng lâu, Tô Lạc Ly càng lo lắng.

“Chờ thêm xem sao, ai biết ông ta muốn giở trò gì chứ, có lẽ ông ta đang ở gần đây cũng nên, đợi đến khi chắc chắn chúng ta không báo cảnh sát ông ta mới ra.”

Ôn Khanh Mộ đưa mắt nhìn đường phố bên ngoài.

“Có lẽ vậy.” Tô Lạc Ly chỉ đành tiếp tục chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, điện thoại của Ôn Khanh Mộ đổ chuông.

“Sếp Ôn, mọi chuyện đã xong rồi.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

“Chuyện gì đã xong rồi?” Vì ở gần nên Tô Lạc Ly có thể nghe rõ nội dung trong điện thoại của Ôn Khanh Mộ.

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới dám nhìn thẳng vào Tô Lạc Ly, nhưng anh không nói gì cả, mà nói với lái xe: “Tới trung tâm thương mại quốc tế Tinh Kỳ.”

“Vâng thưa sếp Ôn.” Lái xe lập tức nổ máy, điều khiển xe rời đi.

“Tại sao lại muốn đến đó, không đợi bố em nữa à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Lúc này Tô Lạc Ly mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ôn Khanh Mộ cắn răng, vẫn không nói ra.

“Ly Ly, đợi chúng ta đến nơi rồi em sẽ biết thôi.”

“Anh giấu em chuyện gì đúng không?” Tô Lạc Ly vô cùng nghi hoặc nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Sau này anh sẽ từ từ giải thích cho em.” Ôn Khanh Mộ nắm chặt tay Tô Lạc Ly, giống như lo lắng cô sẽ bỏ chạy vậy.

Tô Lạc Ly không tiếp tục hỏi nữa, cô biết Ôn Khanh Mộ chắc chắn cũng có kế hoạch của riêng mình, nhưng không phải đã nói là gặp mặt trên đường Thiên Nhân sao? Tại sao lại đột nhiên chuyển sang trung tâm thương mại quốc tế Tinh Kỳ!

Xe chạy nửa tiếng liền đến trung tâm thương mại quốc tế Tinh Kỳ, bên này có mấy chiếc xe cảnh sát đang bật đèn nhấp nháy, còn có người qua đường đứng xem.

Ôn Khanh Mộ dẫn Tô Lạc Ly xuống xe, lập tức có một cảnh sát tiến lên, trên tay ôm một đứa trẻ!

Tô Lạc Ly vội vàng tiến lên đón lấy đứa trẻ, đúng là con mình, cô thở dài nhẹ nhõm.

“Tạ ơn trời đất!”

Bé cưng ngủ say trong vòng tay của Tô Lạc Ly.

“Đứa bé rất ngoan, vẫn luôn ngủ.” Nhân viên cảnh sát tươi cười trả lời.

Ôn Khanh Mộ đột nhiên cau mày, “Lập tức đưa cậu chủ đến bệnh viện Q.M để kiểm tra tổng thể.”

“Cũng tốt, lần đầu tiên thằng bé rời xa người nhà, ở cùng người ngoài một đêm, kiểm tra một chút sẽ yên tâm hơn, vậy em cũng đến bệnh viện đây.”

Tô Lạc Ly trong lòng chỉ có con trai mình, đã quên mất Tô Khôn từ lâu rồi!

Đang lúc bế con trai chuẩn bị lên xe đến bệnh viện, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn.

 
 
Chương 1044


Chương 1044

“Tô Lạc Ly! Cô là đứa con gái bất hiếu! Không phải cô sẽ không báo cảnh sát sao? Cô nói lời không giữ lời! Cô định cho bố đẻ của mình vào tù sao! Mọi người mau tới đây xem đi! Chính là người phụ nữ lòng dạ rắn rết này, cô ta tự tay đưa bố đẻ của mình vào tù! Xem cô ta nhẫn tâm đến mức nào!”

Tô Khôn đang bị còng tay, ngẩng mặt lên trời hét lớn.

Lúc này Tô Lạc Ly nhận ra rằng Tô Khôn đã bị bắt.

Lúc này mới nhớ ra Tô Khôn vẫn đang trong thời gian hoãn thi hành án, phạm tội trong thời gian này sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!

“Bớt nói nhảm đi! Mau đi đi!” Cảnh sát thúc giục.

“Tô Lạc Ly, cô táng tận lương tâm! Sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ngay cả bố đẻ của mình mà cô cũng bắt, lương tâm của cô bị chó gặm rồi à!” Tô Khôn ngẩng đầu lên trời chửi bới.

Nghe bố ruột mắng mình, Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy như tim mình như bị khoét rỗng.

Lái xe thúc giục, Tô Lạc Ly bế bé cưng lên xe.

Trên đường đi cô thẫn thờ nhìn bé cưng trong lòng dường như đang ngủ rất say, cô dán mặt mình lên mặt bé cưng và cảm nhận sự hiện diện của cậu bé.

Bé cưng đã được đưa đến bệnh viện để tiến hành các loại xét nghiệm khác nhau, vì một số kết quả xét nghiệm vẫn cần thời gian chờ đợi, nên Tô Lạc Ly đã về nhà.

Khi về đến nhà thì trời đã tối.

Bé cưng lại ngủ một lúc lâu mới tỉnh lại, có lẽ bởi vì bên phía cảnh sát còn cần điều tra một số chuyện, nên Ôn Khanh Mộ vẫn chưa về.

Dì Phương bước tới, bưng cho Tô Lạc Ly một bát cháo Ngân Nhĩ, “Mợ chủ, đã nửa ngày nay mợ không ăn gì rồi đúng không? Mợ ăn chút cháo Ngân Nhĩ đi ạ.”

Lúc này Tô Lạc Ly mới phục hồi tinh thần và ngẩng đầu lên nhìn dì Phương.

“Cảm ơn dì Phương.”

“Mợ khách sáo quá rồi, đây là việc tôi nên làm, để tôi chăm sóc cậu chủ nhỏ cho.” Dì Phương bước đến trước nôi, “Ngủ ngon thật đấy.”

“Đúng vậy, cũng không biết sao nữa, lúc ở nhà thì nghịch ngợm như vậy, bây giờ lại ngoan thế.”

Tô Lạc Ly mới ăn được hai thìa cháo Ngân Nhĩ liền nghe thấy dì Phương kinh ngạc thốt lên: “Tỉnh rồi, cậu chủ nhỏ tỉnh rồi.”

Cô vội vàng đặt bát cháo xuống, đi đến trước nôi, “Bé cưng, là mẹ, có phải con nhớ mẹ rồi không? Con có đói không, có muốn uống sữa không?”

Trước kia bé cưng luôn luôn chớp đôi mắt to rồi bắt đầu làm nũng, nhưng hôm nay lại cực kỳ yên tĩnh, thật lâu sau mới vươn cánh tay về phía Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly vội vàng bế cậu bé lên, “Chắc chắn là đói rồi.”

Cô mở áo của mình và bắt đầu cho bé cưng bú, nhưng bé cưng cũng không có phản ứng gì liền bắt đầu bú sữa.

“Mợ chủ, không ai sinh ra là để làm bố mẹ, mợ rất giỏi rồi, xảy ra chuyện như vậy chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, mợ đừng để trong lòng, may là cậu chủ nhỏ có thể bình an quay về.”

Dì Phương an ủi nói.

Tô Lạc Ly cong khóe môi, có lẽ là bởi vì dì Phương thấy cậu chủ nhỏ đã trở lại rồi nhưng Tô Lạc Ly cũng không lộ ra dáng vẻ vui mừng.

“Dì Phương, bố tôi đã bị bắt rồi, ông ấy nói rằng tôi táng tận lương tâm và lương tâm của tôi đã bị chó gặm rồi, còn nói tôi là một người phụ nữ độc ác.” Khóe miệng của Tô Lạc Ly mang theo chút cay đắng.
 
Chương 1045


Chương 1045

“Ông ta nói ra những lời này mới là táng tận lương tâm ấy! Ông ta bắt cóc cháu ngoại của mình! Từ nhỏ đến lớn, ông ta làm bố mà đối xử với mợ không tốt, lúc trước còn bôi nhọ mợ ở trước mặt giới truyền thông, bây giờ ông ta thất bại rồi, lại còn yêu cầu mợ giúp ông ta, dựa vào cái gì chứ?”

Dì Phương dường như cũng rất tức giận, bà luôn là người ôn hòa.

“Mợ chủ, mợ quá tốt tính, lương thiện, nhưng lương thiện thì cũng nên dành cho người lương thiện khác chứ không phải là kẻ ác. Tôi nói thẳng mợ đừng giận, bố của mợ là đáng tội, uống rượu uống chết người, còn khiến người khác bị ngộ độc phải nhập viện nữa. Cũng còn không biết đã hủy hoại bao nhiêu người nữa cơ, ông ta nên vào tù chuộc tội!”

Tô Lạc Ly hít sâu một hơi, nhẹ nhõm gật đầu, “Dì nói đúng, có lẽ ta ngay từ đầu tôi đã làm sai rồi.”

“Mợ chủ, tôi nói lời không nên nói, nếu như lúc đầu cậu chủ không giúp họ thì có lẽ bây giờ họ đã ở trong tù rồi, nếu ông ta ở trong tù thì không thể xảy ra chuyện bắt cóc hôm nay được.”

Khi dì Phương nói lời này, giọng điệu của bà trở nên nhẹ hơn, rất sợ làm tổn thương Tô Lạc Ly.

“Đúng vậy, thật ra đều trách tôi mềm lòng, nếu như tôi cứng rắn hơn một chút thì có lẽ rất nhiều chuyện đã không xảy ra.”

“Mợ cũng đừng tự trách mình, mợ là người tốt nên mới như vậy.”

“Dì Phương, cảm ơn dì đã nói với tôi nhiều như vậy.”

“Mợ khách sáo cái gì? Thật sự không có nhiều người tốt như mợ đâu.”

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Ôn Khanh Mộ đẩy cửa bước vào, dì Phương nhìn Tô Lạc Ly, sau đó nhìn Ôn Khanh Mộ, vội vàng đứng lên.

“Mợ chủ, cậu chủ, tôi ra ngoài trước.” Dì Phương nói xong vội vàng ra khỏi phòng ngủ.

Ôn Khanh Mộ đi tới bên giường và ngồi xuống, Tô Lạc Ly còn đang cho con bú, hai người đều không nói gì.

Ôn Khanh Mộ vừa nhìn liền thấy bát cháo Ngân Nhĩ chưa ăn được mấy miếng trên bàn.

Tô Lạc Ly thấy bé cưng không bú nữa nên lại đặt cậu bé vào nôi.

“Sao em không ăn gì? Nguội rồi à? Anh bảo người đi hâm lại.” Khi Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị bưng bát cháo lên, Tô Lạc Ly lên tiếng.

“Không cần đâu, em không đói, lát nữa em đói sẽ ăn.”

Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi tới bên cạnh nôi ôm Tô Lạc Ly vào lòng.

“Xin lỗi, Ly Ly.”

Bé cưng nằm trong nôi không hề khóc hay quấy mà chỉ nhìn Tô Lạc Ly một cách ngây thơ.

“Xin lỗi em vì điều gì?”

“Anh nên nói trước với em, anh không nên lừa em, anh không nên tự mình quyết định đi bắt Tô Khôn, là anh tự tay bắt bố em vào tù.”

Ngay từ đầu Ôn Khanh Mộ đã quyết định làm điều này.

Tô Lạc Ly đứng thẳng người nhìn Ôn Khanh Mộ, “Là bởi vì em quá mềm lòng, anh lo nếu anh làm chuyện này thì em sẽ ngăn cản anh, cho nên anh mới không nói cho em biết đúng không?”

Ôn Khanh Mộ không nói lời nào, coi như đã ngầm thừa nhận, anh quá hiểu Tô Lạc Ly, anh biết Tô Lạc Ly chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên mới lừa cô.

“Anh đã làm rất tốt, nếu anh không tự mình quyết định thì có lẽ em vẫn sẽ không chịu tỉnh ngộ.”
 
Chương 1046


Chương 1046

Nghe được lời nói của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ lại sững sờ, anh không nghe nhầm đấy chứ?

Tô Lạc Ly lại không giận?

Khi thực hiện kế hoạch này, anh đã chuẩn bị tâm lý bị mắng mỏ một trận, thậm chí chiến tranh lạnh, nhưng Tô Lạc Ly thậm chí còn nói rằng anh đã làm rất tốt!

“Ly Ly… em đừng nói ngược, anh biết sai rồi.”

“Em không nói ngược, những gì em nói đều là thật, chồng, anh thông minh như vậy, lợi hại như vậy nhưng lại có một người vợ ngu ngốc như em.”

Tô Lạc Ly nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực của Ôn Khanh Mộ, lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhận ra Tô Lạc Ly không hề nói ngược.

“Phải rồi, sao anh biết bố em vẫn luôn ở trong trung tâm thương mại không ra ngoài?”

“Khi ông ta gọi điện cho em thì tín hiệu luôn rất kém, luôn có tạp âm, cho thấy nơi ông ta ở chắc chắn rất kín đáo, anh đã tính toán kỹ thời gian rồi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, với năng lực của ông ta thì không thể chạy thoát khỏi trung tâm thương mại được. Lúc trước tạo tình huống giả là để đánh lừa dư luận thôi! Cho nên anh đã giả vờ rút tất cả nhân lực đi khiến ông ta thả lỏng cảnh giác, đợi hẹn xong thời gian liền ôm cây đợi thỏ!”

“Vẫn là anh thông minh.”

Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly bằng ánh mắt thâm thúy, anh ấn vai Tô Lạc Ly.

“Ly Ly, có chuyện này anh nói cho em biết, em đừng sợ.”

Trong mắt Tô Lạc Ly hiện lên vẻ sợ hãi.

Còn chuyện gì nữa sao?

Có thể khiến Ôn Khanh Mộ không dám nói ra chắc chắn không phải chuyện nhỏ!

“Anh còn có chuyện gì giấu em?” Tô Lạc Ly nắm lấy cánh tay của Ôn Khanh Mộ.

“Em đừng sợ… không phải chuyện gì to tát đâu.”

“Vậy thì anh mau nói đi!”

Ôn Khanh Mộ ngồi trên giường, để Tô Lạc Ly ngồi trên đùi mình, anh ôm cô vào lòng.

“Ly Ly, em đừng lo lắng, không phải chuyện gì to tát.”

“Anh sắp làm em lo lắng chết rồi! Rốt cuộc là chuyện gì!”

“Là bé cưng… lúc anh ở cục cảnh sát đã nhận được điện thoại của bệnh viện, họ nói rằng kiểm tra ra trong người bé cưng có một loại chất độc.”

Đôi mắt của Tô Lạc Ly đột nhiên mở to, tim anh đập ‘thình thịch’.

“Nhưng mà em yên tâm đi, chất độc trong người bé cưng không nhiều, chỉ cần để cho cơ thể thằng bé từ từ chuyển hóa là được, sẽ không đáng ngại đâu.”

Trái tim Tô Lạc Ly lúc này mới thả lỏng.

“Anh đã báo với cảnh sát về việc này rồi, cảnh sát đã tìm thấy một viên thuốc màu trắng trên người của Tô Khôn. Anh lập tức gửi viên thuốc đến bệnh viện để xét nghiệm, bác sĩ nói rằng chất độc trong viên thuốc này giống với chất độc trong cơ thể của bé cưng.”

“Loại thuốc này có để lại di chứng gì không?” Tô Lạc Ly đã chuẩn bị tâm lý trước rồi.

“Bác sĩ nói đây là chất độc mãn tính, sau khi uống xong sẽ khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Với lượng thuốc của viên thuốc trắng này, nếu dùng quá ba viên thì cơ thể sẽ không chuyển hóa được chất độc, lâu rồi sẽ trở nên ngốc nghếch, nếu lượng thuốc nhiều hơn thì có thể sẽ dẫn đến tử vong.”

Tô Lạc Ly không khỏi kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh!
 
Chương 1047


Chương 1047

Bố cô! Vừa rồi cô còn có chút áy náy, thế mà bố cô lại muốn bé cưng chết!

“Nhưng mà em yên tâm đi, anh đã hỏi rõ bác sĩ rồi. Họ nói rằng bé cưng chắc chỉ mới uống một viên thôi, lượng thuốc không nhiều, không cần dùng thuốc, cứ để cơ thể chuyển hóa từ từ là được. Chỉ là mấy ngày này thằng bé sẽ hay ngủ hơn thôi.”

Tô Lạc Ly lo lắng nhìn về phía nôi, bé cưng lại ngủ rồi.

Thảo nào cô phát hiện bé cưng lại ngoan như vậy? Thì ra đúng là có vấn đề.

Ôn Khanh Mộ vội vàng kéo mặt Tô Lạc Ly qua, “Không sao, không sao, con của chúng ta được thừa hưởng gen trội của anh, cho dù thằng bé có trở nên ngốc nghếch một chút thì cũng thông minh hơn người khác.”

“Đã là lúc nào rồi mà anh còn đùa được?”

“Không phải nói đùa, là nói thật, để thằng bé thông minh như vậy làm gì? Sau này rất khó dạy.” Ôn Khanh Mộ cười tinh quái nhìn Tô Lạc Ly.

“Chồng, mai em có thể đi gặp ông ta không?”

Ôn Khanh Mộ hiểu Tô Lạc Ly đang nói đến ai, “Em chắc là muốn gặp ông ta sao?”

“Em rất chắc chắn, em biết ông ta nhất định sẽ chửi em rất khó nghe, em nhất định phải đi.”

“Được, anh sẽ thu xếp.”

“Đã bận cả một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ, nể tình mấy ngày nay bé cưng không thoải mái lắm, anh cho phép thằng bé ngủ lại phòng chúng ta, có phải anh là một ông bố rất rộng lượng không?”

Tô Lạc Ly không khỏi bật cười, rộng lượng? Cũng chỉ hôm nay thôi đúng chứ.

Ngày hôm sau, Tô Lạc Ly thu xếp cho bé cưng rồi cùng Ôn Khanh Mộ đến đồn cảnh sát, vì vụ án vẫn đang được điều tra nên Tô Khôn bị tạm giam trong đồn cảnh sát, không bị đưa vào tù.

Khi Tô Khôn bị còng tay bước vào phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Lạc Ly, đột nhiên ông ta chửi rủa ầm lên.

“Tô Lạc Ly, thế mà cô còn có mặt mũi đến gặp tôi? Cô đúng là người phụ nữ độc ác tán tận lương tâm! Đứa con gái bất hiếu! Nếu như cô còn chút lương tâm thì thả tôi ra!”

“Không được ồn ào!” Cảnh sát bên cạnh mắng.

Tô Lạc Ly ngồi vững như núi Thái Sơn, vẻ mặt lạnh lùng.

“Bố, tôi vẫn gọi ông một tiếng bố, tôi gọi ông như vậy ông dám trả lời không?”

Tô Khôn cười lạnh ngồi xuống ghế, hai nhân viên cảnh sát ở hai bên.

“Nếu như cô đến cứu tôi ra ngoài thì mau lên, nếu không phải thì đừng làm mất thời gian của tôi.”

“Thời gian của ông? Tôi e rằng từ hôm nay ông sẽ không còn thời gian của riêng mình nữa rồi, nói gì mà mất thời gian?”

Tô Khôn dường như hiểu ra điều gì đó sau khi nghe những lời Tô Lạc Ly nói, “Cô thật sự thấy chết không cứu? Tô Lạc Ly cô có còn là con người nữa không?”

“Ông hỏi tôi có phải là con người không? Ông có phải là con người không? Ông muốn giết chết cháu ngoại ruột thịt của mình! Ông là con người sao?!” Tâm trạng của Tô Lạc Ly có chút kích động!

“Tôi không muốn giết thằng bé! Tôi chỉ…”
 
Chương 1048


Chương 1048

Nói đến đây, giọng nói của Tô Khôn đột nhiên trầm xuống rất nhiều, “Tôi chỉ cho thằng bé uống một ít thuốc an thần thôi, tôi cũng biết thứ đó không tốt cho trẻ con, cho nên tôi cũng bẻ đôi một viên thuốc an thần ra, mỗi lần chỉ cho thằng bé uống nửa viên, tổng cộng chỉ uống một viên thôi!”

Khi Tô Lạc Ly nghe lời nói của Tô Khôn liền trầm lặng suy nghĩ, cô im lặng một lúc mới hỏi: “Ai đưa thuốc cho ông?”

Tô Khôn do dự một chút, lập tức quay đầu sang một bên, “Tôi tự mình tìm! Không liên quan đến người khác!”

“Không liên quan đến người khác? Ông đang giấu đầu lòi đuôi đấy à? Là Tô Nhược Vân đúng không?”

Tô Khôn đột nhiên nhìn Tô Lạc Ly, “Không phải! Cô đừng có vu oan cho Vân Vân!”

“Vu oan? Được, tôi sẽ nói cho ông biết đứa con gái mà ông luôn bao che là một người phụ nữ như thế nào! Cô ta hai lần lên kế hoạch làm cho Kiêm Mặc phát bệnh, thậm chí chính cô ta là người đã lên kế hoạch hại chết Kiêm Mặc!”

Tô Lạc Ly gầm lên với Tô Khôn!

“Không thể nào! Vân Vân không phải người như vậy!”

Làm sao Tô Khôn có thể tin rằng đứa con gái quý giá của ông ta lại là một kẻ ác độc mưu hại em trai mình chứ?

“Sao cô ta lại không phải chứ? Lần thứ nhất cô ta muốn tôi chết trong miệng sói, lần thứ hai muốn cho người cưỡng hiếp tôi sau đó giết chết, lần thứ ba khi tôi đang mang thai muốn giết người diệt khẩu, hại tôi làm người thực vật ba tháng, khó khăn lắm mới nhặt lại được cái mạng!”

Tâm trạng của Tô Lạc Ly hơi kích động, cả người bắt đầu run lên.

“Cùng là con gái của ông, chỉ vì cô ta giúp công ty rượu Tô Ký của ông phát triển rực rỡ, cho nên cô ta là con gái của ông, tôi thì không phải sao? Ông có thể không cần tôi, nhưng ông không thể hại tôi! Tô Khôn, tôi nói cho ông biết! Trước nay tôi chưa từng hổ thẹn với nhà họ Tô! Trời đất làm chứng! Nếu như tôi làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tô thì tôi nguyện lấy mạng của tôi và con trai tôi ra để đền!”

Giọng Tô Lạc Ly vỡ ra.

Khiến Tô Khôn hoàn toàn sững sờ!

Đúng vậy, cô đã thề nặng như vậy, nếu không thực sự không hổ thẹn với lòng thì ai sẽ đồng ý lấy mạng sống của bản thân và con trai ra để thề chứ?

“Ông nói tôi táng tận lương tâm! Khi ông và Tô Nhược Vân bôi nhọ tôi trước mặt truyền thông, ông có tự vấn lương tâm của mình không? Ông nói rằng tôi là người lòng dạ rắn rết, khi con gái ngoan của ông muốn giết tôi, ông biết không?!”

Tô Lạc Ly đau đớn nhắm mắt lại và cố gắng hít thở sâu để khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Không, không phải như vậy, chuyện này không thể nào?”

“Cô ta nói mấy câu là tôi làm chuyện xấu thì ông liền hoàn toàn tin tưởng. Tôi nói cô ta làm chuyện xấu, có bằng chứng đàng hoàng, nhưng ông lại không tin một chữ nào, cùng chảy dòng máu của ông, sao lại khác nhau lớn như vậy chứ?”

Tô Khôn cúi đầu, đầu vẫn lắc như trống bỏi.

Tô Lạc Ly cũng bình tĩnh lại rồi.

“Con trai tôi là giới hạn của tôi, ông có thể nhằm vào tôi, cô ta cũng có thể, nhưng không thể làm tổn thương con trai tôi! Ông cứ chờ bị pháp luật xử lý đi, tôi sẽ không quan tâm nữa đâu.”

Tô Lạc Ly thở dài và đứng dậy.

“Lạc Ly! Là lỗi của bố, là bố có lỗi với con, con tha thứ cho bố đi, cứu bố đi, bố không muốn ngồi tù! Bố thật sự không muốn ngồi tù!”

Tô Khôn dường như cảm nhận được mình sẽ phải đối mặt với điều gì, kích động quỳ xuống đất.
 
Chương 1049


Chương 1049

“Lạc Ly, là bố không tốt, sau khi bố ra ngoài nhất định sẽ làm người thật tốt, nhất định sẽ không gây phiền phức cho con nữa, cứu bố đi, cứu bố đi!”

“Ngoan ngoãn một chút!” Cảnh sát vội vàng giữ lấy Tô Khôn.

Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy nực cười sau khi nghe những lời này, cô sẽ không bao giờ mềm lòng nữa, bởi vì sự mềm lòng của cô mà đã suýt nữa hại chết con trai mình, cô tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa.

Tô Lạc Ly rời khỏi phòng mà không thèm nhìn Tô Khôn.

Ôn Khanh Mộ đợi cô ở bên ngoài, nắm tay cô cùng nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Trở về nhà, Tô Lạc Ly vẫn có chút không vui, Ôn Khanh Mộ cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.

“Chồng, em muốn nói chuyện với anh.” Khi Ôn Khanh Mộ muốn an ủi Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly lên tiếng trước.

Hai người cùng nhau đến phòng làm việc.

Ôn Khanh Mộ ngồi xuống ghế trước bàn làm việc trước, đồng thời ôm Tô Lạc Ly vào lòng, để cô ngồi ở trên đùi mình.

“Em cũng không chạy mất.”

Hành động này của Ôn Khanh Mộ làm gián đoạn suy nghĩ của Tô Lạc Ly.

“Như vậy sẽ gần em hơn, tiện sờ em hơn.” Ôn Khanh Mộ cười xấu xa.

Tô Lạc Ly biết rằng Ôn Khanh Mộ làm điều này là vì không muốn cô quá nặng nề, vì vậy cũng không thay đổi tư thế.

“Thuốc độc này không phải là ý của bố em, là Tô Nhược Vân.”

“Thật ra anh cũng đoán được một chút, bố em chỉ muốn tiền, ông ta không cần thiết phải giết chết con trai chúng ta, như vậy cũng không có lợi gì cho ông ta.”

“Tô Nhược Vân đã lừa ông ta, nói rằng đó là thuốc an thần, bố em coi như vẫn còn chút lương tâm, biết rằng cho dù là thuốc an thần thì cũng không tốt cho trẻ nhỏ, cho nên đã bẻ viên thuốc ra thành hai nửa chia thành hai lần cho bé cưng uống.”

Ôn Khanh Mộ bĩu môi, “Coi như ông ta còn có chút lương tâm.”

“Lòng ghen tị của Tô Nhược Vân rất lớn, cô ta nghĩ rằng nếu như em không còn đứa con này nữa thì chắc chắn anh sẽ ghét bỏ em, mục đích là không muốn nhìn thấy em sống tốt.”

“Tình cảm của chúng ta thì có liên quan gì đến con trai chứ?”

“Đương nhiên là có, người bình thường đều cho rằng anh là con nhà giàu, gia đình nhà giàu chú trọng nhất chính là người thừa kế. Vì vậy, em có con trai đồng nghĩa với việc đã ngồi vững ở vị trí mợ chủ rồi, tư duy của mọi người đều là như vậy, nhưng ai mà biết được nhà chúng ta khá đặc biệt.”

Ôn Khanh Mộ im lặng không nói gì, tình cảm của anh và Tô Lạc Ly làm sao có thể bị tổn thương bởi một đứa trẻ chứ.

Cho dù không có con, Ôn Khanh Mộ cũng sẽ ở bên Tô Lạc Ly cả đời.

“Tất cả kế hoạch đều là từ tay Tô Nhược Vân.”

“Ly Ly, em có chắc không? Nếu Tô Nhược Vân là kẻ chủ mưu…”

Ôn Khanh Mộ còn chưa nói xong, nếu Tô Nhược Vân là chủ mưu vậy thì cô ta cũng phải đối mặt với mối họa ngồi tù.

“Sẽ không nhầm được, bố em hồ đồ cả đời, ông ta không thông minh đến mức làm ra một kế hoạch tỉ mỉ vẹn toàn như vậy, còn ăn mặc thành một người trẻ tuổi, còn làm ra hiện tượng giả rằng mình đã chạy khỏi trung tâm thương mại, thậm chí phải hai mươi tư giờ sau mới chịu thả người. Bố em không thể làm ra những chuyện này được, em nghe nhân viên cũ nói là bố em còn không biết tính sổ sách!”
 
Chương 1050


Chương 1050

Ôn Khanh Mộ cũng cảm thấy kỳ lạ sau khi nghe Tô Lạc Ly kể lại.

“Bố em còn không tìm người tiếp tay chỉ là vì muốn người nhà thoát tội mà thôi, ông ta biết rằng nếu như thất bại chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Ông ta không muốn liên lụy đến bất kỳ ai, cho nên nhất định chỉ có thể làm chuyện này một mình, thật vĩ đại!”

Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy cay đắng.

Cùng là con cái, nhưng ông ta có thể làm mọi thứ vì Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu, nhưng đối với bản thân và Tô Kiêm Mặc ông ta lại không muốn cho đi bất cứ thứ gì.

“Thôi, đừng để trong lòng nữa, không cần so đo với loại người này, anh sẽ tạo thêm áp lực cho phía cảnh sát, bảo họ hỏi ra từ miệng của Tô Khôn.”

Tô Lạc Ly cay đắng lắc đầu, “Ông ta sẽ không nói đâu, em hỏi ông ta có phải Tô Nhược Vân đưa thuốc cho ông ta không, ông ta đều vội vàng phủ nhận. Ông ta đã biết kết cục của mình rồi, chắc chắn sẽ không khai họ ra đâu.”

“Nếu ông ta không khai ra mà một mình gánh vác tất cả tội trạng, vậy thì chúng ta cũng không có chứng cứ đi bắt người.”

“Em đã mềm lòng làm sai một lần rồi, suýt chút nữa thì khiến con trai mất mạng, sao có thể để cho hung thủ thật sự làm tổn thương đến con trai mình nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật chứ!”

Đôi mắt của Tô Lạc Ly bùng lên sự hận thù.

“Lúc đầu nếu không phải do Tô Nhược Vân mang thai em mềm lòng mà tha cho cô ta một lần thì sẽ không có tất cả chuyện bây giờ rồi! Quan tâm cô ta có thai hay không làm gì chứ! Em đã dò hỏi rồi, cho dù cô ta có thai, nhưng nếu đúng là có tội thì cũng sẽ đợi cô ta sinh đứa bé ra rồi lập tức tống vào tù! Nếu con của cô ta mà đi theo người mẹ như vậy thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

Ôn Khanh Mộ yêu chiều vuốt ve mái tóc dài của Tô Lạc Ly, “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

“Cô ta làm đến mức không chút sơ hở, nhưng mà người làm gì ông trời đều nhìn thấy, làm chuyện trái lương tâm em không tin cô ta không sợ ma gõ cửa!”

Tô Lạc Ly ghé vào bên tai Ôn Khanh Mộ nói nhỏ.

Ôn Khanh Mộ cau mày duỗi ngón tay quẹt mũi Tô Lạc Ly.

“Đều nói lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất, anh thấy câu này không sai chút nào.”

“Cái gì mà lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất!” Tô Lạc Ly đấm vào ngực Ôn Khanh Mộ.

“Sao lại không độc? Anh sắp phát độc mà chết rồi, mau đưa thuốc giải cho anh! Mau mau mau!” Ôn Khanh Mộ nói rồi kéo Tô Lạc Ly vào lòng hôn lên.

“Ôi, đang nói chuyện nghiêm túc mà, anh đừng nghịch!”

Trong lúc hai người đang đùa nghịch, giọng nói của Vương Vĩ từ ngoài cửa truyền đến.

“Cậu chủ, mợ chủ, ngoài cửa có bà Vương muốn gặp.”

“Bà Vương?”

“Vương Vãn Hương, mẹ kế của em, em biết ngay bà ta sẽ đến.”

Tô Lạc Ly không muốn hiểu về người nhà họ Tô. “Chỉ có một người thôi sao?” Tô Lạc Ly hướng ra ngoài hỏi.

“Đúng vậy, chỉ có một mình bà ta.”

“Quả nhiên Tô Nhược Vân không dám tới, cũng ngại tới, bảo bà ta đợi ở phòng khách.”

Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất nhàm chán, “Bà già kia thật nhàm chán, em thật sự muốn gặp sao?”

“Tại sao lại không gặp?”
 
Chương 1051


Chương 1051

Tô Lạc Ly trở lại phòng ngủ thay quần áo, đi thẳng xuống lầu tới phòng khách.

Vương Vãn Hương đang đợi trong phòng khách, nhìn thấy Tô Lạc Ly đi xuống, vội vàng đứng dậy, ‘bụp’ quỳ xuống trước mặt Tô Lạc Ly.

“Lạc Ly! Mau cứu bố cô đi! Cầu xin cô, mau cứu bố cô đi, nói thế nào thì ông ấy cũng là bố của cô mà!”

Vương Vãn Hương than thở khóc lóc và kêu lên một cách đáng thương.

“Tại sao Tô Nhược Vân không đi cùng bà?”

“Vân Vân… con bé… cô cũng biết mà, con bé đang mang thai, cơ thể không tiện.”

Vương Vãn Hương quỳ trên mặt đất, vừa nhắc đến Tô Nhược Vân vẻ mặt của bà ta liền hơi mất tự nhiên.

“Hờ… không phải rất quan tâm đến bố mình sao? Chỉ là mang thai thôi đã không thể đến chỗ tôi một chuyến để cầu xin cho bố mình sao?”

“Không phải như vậy đâu, là do Vân Vân khó chịu, bác sĩ bảo con bé nằm trên giường nghỉ ngơi. Con bé nhất định đòi đến, là tôi không muốn gọi con bé đến.”

Vương Vãn Hương vừa nói vỗ ngực mình.

“Cô ta không dám đến đúng không?”

Tuy nhiên, Tô Lạc Ly đã nhìn thấu tất cả, “Bà đứng dậy nói chuyện đi.”

Vương Vãn Hương vội vàng đứng dậy, Tô Lạc Ly bước đến trước ghế sofa và ngồi xuống, Vương Vãn Hương vội vàng đuổi theo.

“Lạc Ly, có thế nào thì ông ấy cũng là bố cô, cô cũng không thể đưa bố mình vào tù chứ? Cô tha cho ông ấy lần này đi?”

Tô Lạc Ly thưởng thức trà do người giúp việc mang tới, cười lạnh.

“Tôi cũng không thể đưa bố mình vào tù chứ? Bà cảm thấy bà nói những lời này là đúng sao? Là tôi đưa ông ta vào tù sao? Là tôi ép ông ta bắt cóc con trai tôi sao?”

Vương Vãn Hương nghẹn họng không nói nên lời, không biết phải đáp lại như thế nào, bà ta tát mạnh vào mặt mình!

“Là chúng tôi sai! Chúng tôi có lỗi với cô! Cầu xin cô hãy tha cho ông ấy một lần đi, Lạc Ly, cầu xin cô!”

“Được, tôi sẽ cho bà một cơ hội, nếu như bà có thể thuyết phục con gái bà đến chỗ tôi thừa nhận lỗi lầm, thừa nhận với tôi rằng tất cả những chuyện này đều là do cô ta làm thì tôi sẽ đồng ý giúp các người lần này.”

Chân của Vương Vãn Hương mềm nhũn ra vì sốc, suýt chút nữa ngã ra đất.

Một người là chồng, người còn lại là đứa con gái đang mang thai của bà ta.

“Tô Lạc Ly… cô, cô không cảm thấy như vậy rất bỉ ổi sao?”

“Chỉ cần tùy tiện lôi một việc con gái bà làm ra thôi cũng bỉ ổi hơn tôi gấp mười lần rồi, so với cô ta, tôi còn kém xa!”

“Nói vậy là cô không chịu giúp đỡ?” Vương Vãn Hương cũng hiểu được lời nói của Tô Lạc Ly rồi.

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần con gái bà đồng ý đến chỗ tôi để thừa nhận lỗi lầm và thừa nhận rằng tất cả những việc này đều là do cô ta làm thì tôi sẽ đồng ý giúp đỡ các người một lần. Đừng lo, tôi chỉ cần cô ta thừa nhận lỗi lầm là được, sẽ không làm gì cô ta đâu.”
 
Chương 1052


Chương 1052

Đầu của Vương Vãn Hương đang hỗn loạn.

“Có thật không? Chỉ cần Vân Vân tới là cô sẽ giúp đỡ?”

“Đúng vậy, những gì tôi nói đều là thật, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi. Chỉ cần cô ta bằng lòng đến, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cô ta, cũng chắc chắn sẽ giúp các người.”

Ánh mắt Tô Lạc Ly hiện lên vẻ kiên định, giọng điệu cũng rất cương quyết.

Vương Vạn Hương nghiến răng nghiến lợi, “Vậy tôi về trước đây!”

Bà ta quay người bỏ đi.

“Nhớ kỹ, đây là cơ hội duy nhất.” Tô Lạc Ly nói về phía sau lưng bà ta.

Vương Vãn Hương dừng lại vài giây rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Ôn Khanh Mộ đi tới ngồi bên cạnh Tô Lạc Ly, “Em nghĩ Tô Nhược Vân sẽ tới sao?”

Tô Lạc Ly cười nhạt, “Không đâu, cho dù Vương Vãn Hương muốn cứu bố em ra mà cầu xin Tô Nhược Vân thì Tô Nhược Vân cũng sẽ tìm ra hàng nghìn hàng vạn lý do để không đến.”

“Vậy em định làm gì?”

Tiến hành theo kế hoạch ban đầu.

Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Tô Lạc Ly, “Vậy sao em còn nói với bà ta chỉ cần Tô Nhược Vân đến sẽ tha cho họ một lần.”

Tô Lạc Ly tinh nghịch cười với Ôn Khanh Mộ, “Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, đây chỉ là bước đi đầu tiên của em mà thôi.”

Vương Vãn Hương nhanh chóng trở về nhà, con trai bà là Tô Nhược Diệu đã trốn không còn tăm hơi kể từ khi Tô Khôn bị bắt vào tù rồi.

Bà ta thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, trực tiếp đến núi Kim Cương để tìm Tô Nhược Vân.

Tô Nhược Vân mang thai đã hơn bốn tháng, mặc dù Lâm Thanh Phượng càng ngày càng không hài lòng với cô con dâu này, nhưng bà ta vẫn thương cháu trai hay cháu gái của mình. Ngày nào cũng sai người hầm canh cho cô ta uống, thuốc bổ càng không ít.

Để lấy lòng mẹ chồng, Tô Nhược Vân cũng ăn uống hết.

Vì vậy, bụng bầu hơn bốn tháng trông to hơn hẳn so với các bà bầu bốn tháng khác.

Thấy Vương Vãn Hương đến nhà tìm mình, Tô Nhược Vân cũng giật mình toát mồ hôi lạnh, vội vàng kéo Vương Vãn Hương vào phòng mình.

“Mẹ, sao mẹ lại tìm đến đây, sao không gọi điện cho con? Cũng may hôm nay mẹ chồng con không có ở nhà.”

Lâm Thanh Phượng lúc lại mỉa mai nhà họ Tô trước mặt Tô Nhược Vân, đương nhiên Tô Nhược Vân không muốn làm cho Lâm Thanh Phượng không vui vì sự xuất hiện của Vương Vãn Hương.

“Vân Vân, mẹ không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa, mẹ đã đi cầu xin Tô Lạc Ly rồi. Cô ta nói rằng chỉ cần con đồng ý đến gặp cô ta và thừa nhận lỗi lầm của mình, cô ta sẽ tha cho chúng ta một lần, cũng có thể cứu bố con ra ngoài, Vân Vân, con đến đó một lần đi.”

Vương Vãn Hương cầm tay Tô Nhược Vân và than thở khóc lóc.

Bà ta vốn là người không có chủ kiến gì, bình thường hay chửi bới, nhưng khi gặp biến cố lớn thì lại loạn hết cả lên.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”

“Mẹ nói là con đến chỗ của Tô Lạc Ly và thừa nhận sai lầm của mình với Tô Lạc Ly.”
 
Chương 1053


Chương 1053

Tô Nhược Vân vội vàng hất tay Vương Vãn Hương ra, “Sao có thể chứ!”

Bảo cô ta nhận lỗi với Tô Lạc Ly? Đùa đấy à!

Cô ta chết ngay bây giờ cũng sẽ không cúi đầu trước Tô Lạc Ly!

“Vân Vân, mẹ biết rằng con không muốn đi, con không muốn đi gặp Tô Lạc Ly, mẹ cũng không muốn, nhưng bây giờ chỉ có cô ta mới có thể cứu bố con thôi, con nể mặt mẹ coi như cứu bố con đi được không?”

Vương Vãn Hương khổ sở van xin con gái mình, nước mắt rơi như mưa.

“Mẹ, không phải con không muốn đi mà là Tô Lạc Ly quỷ kế đa đoan, bày mưu tính kế. Mẹ có chắc là cô ta sẽ không giúp chúng ta không? Không phải giăng bẫy gì con chứ?”

Vương Vãn Hương cau mày, “Không đâu, Vân Vân, cô ta đã nói ở trước mặt nhiều người giúp việc, chỉ cần con đi, cô ta nhất định sẽ đồng ý giúp đỡ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không truy cứu con.”

“Hờ hờ, mẹ ơi, lời nói vớ vẩn này mẹ cũng tin à? Người giúp việc là của nhà cô ta, đương nhiên là cùng một giuộc với chủ nhà rồi, đến lúc đó cô ta lật mặt không thừa nhận thì những người giúp việc đó sẽ đắc tội với chủ của mình sao?”

Vương Vãn Hương rơm rớm nước mắt nhìn con gái, “Chuyện này… chắc là không như vậy đâu đúng không?”

“Tại sao không? Người phụ nữ như cô ta chuyện gì cũng có thể làm ra được! Chưa biết chừng là muốn dụ con qua đó, bảo con thừa nhận gì đó, sau đó đưa đoạn ghi âm cho cảnh sát. Đến lúc đó sẽ lật đổ cả nhà chúng ta luôn! Đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ trong tù!”

Tô Nhược Vân ôm bụng ngồi trên giường.

“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Vân Vân, bố con không thể ngồi tù được, nếu bố con ngồi tù thì mẹ sống sao đây? Vân Vân, con nghĩ cách gì đi!”

Vương Vãn Hương lo lắng nhảy dựng lên, bà ta nào trải qua chuyện thế này chứ?

Cảm giác như bầu trời sắp sập đến nơi rồi!

“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại được không? Mẹ đừng lo, không phải con trai của Tô Lạc Ly không sao sao? Dù bố con bắt cóc nhưng họ đã thu hồi được tiền về rồi, cho dù bị phán xét cũng sẽ không nặng lắm đâu, mẹ yên tâm đi, nếu như bố con thật sự ngồi tù thì chắc chắn con sẽ nuôi mẹ.”

Nghe Tô Nhược Vân nói điều này, Vương Vãn Hương cảm thấy yên lòng hơn một chút.

“Mẹ, mẹ nghĩ đi, những năm nay bố con đối xử với mẹ như thế nào, ông ấy chẳng biết làm gì cả, làm gì cũng không xong, tính tình còn tệ như vậy, cho dù ông ấy không ngồi tù thì ông ấy còn có thể tìm việc làm để nuôi mẹ sao?”

Tô Nhược Vân không còn cách nào khác đành phải bỏ xe giữ tướng thôi.

“Quan trọng là con và Diệu Diệu không sao, cả nhà mình vẫn ở bên nhau.”

Tô Nhược Vân kéo tay Vương Vãn Hương và vỗ nhẹ, như thể bảo bà ta yên tâm.

Dù sao vẫn là người bạn già chung sống nhiều năm với mình, tuy Tô Khôn thật sự không có ưu điểm nào, nhưng Vương Vãn Hương vẫn có chút không đành lòng.

“Mẹ, thật ra bố con vào tù cũng là một chuyện tốt, như vậy thì chúng ta có thể lợi dụng sức mạnh của dư luận để công kích Tô Lạc Ly. Tống bố đẻ của mình vào tù, đến lúc đó không chừng Tô Lạc Ly vì sức ép của dư luận sẽ nghĩ cách cứu bố con ra thôi.”

Vương Vãn Hương lúc này mới có một tia hy vọng, “Vân Vân, cách này có dùng được không?”
 
Chương 1054


Chương 1054

“Chỉ cần chúng ta giáng đòn phủ đầu, chiếm lĩnh điểm cao nhất của đạo đức, cho dù cô ta có phản kích thì mọi người cũng sẽ đồng tình với cách nói của chúng ta thôi, con sẽ cố gắng thử xem sao.”

“Được, được, Vân Vân, chúng ta bắt đầu hành động ngay đi.”

Sau khi an ủi Vương Vãn Hương, Tô Nhược Vân tiễn bà ta đi.

Đúng là cô ta nên sắp xếp rồi.

Lâm Thanh Phượng từ bên ngoài trở về, Tô Nhược Vân lập tức tới đón, “Mẹ, mẹ đã về rồi sao? Gần đây trời bắt đầu lạnh rồi, con còn định tặng cho mẹ bộ quần áo nữa.”

Lâm Thanh Phượng chỉ liếc nhìn Tô Nhược Vân không nói gì, đi thẳng vào phòng khách.

Người giúp việc bưng trà tới, Tô Nhược Vân vội vàng nhận lấy, tận tay đặt trước mặt Lâm Thanh Phượng.

“Mẹ, mẹ uống một ngụm trà nóng trước đi, đi đường cũng mệt rồi.”

Lâm Thanh Phượng nhấp một ngụm trà, “Mẹ vừa đi ngang qua công ty, A Dịch đi công tác một tuần mới về, bảo mẹ nói cho con biết.”

Tô Nhược Vân trong lòng đương nhiên không thoải mái khi nghe được tin này, Lâm Thanh Phượng còn có chút kiêng dè khi Mộ Dung Dịch ở nhà, Mộ Dung Dịch đi công tác một tuần, cuộc sống của cô ta lại không thoải mái rồi.

“Anh Dịch còn không nói cho con biết một tiếng, tại sao anh ấy lại đột nhiên đi rồi?”

“Con cũng không thử nghĩ xem, thằng bé có thể sắp xếp đi công tác lâm thời sao? Chắc chắn là đã sắp xếp từ trước rồi, con là vợ mà ngay cả chuyện thằng bé đi công tác cũng không biết. Người vợ như con có phải rất không đạt yêu cầu rồi không?”

Lâm Thanh Phượng vừa mới mở miệng là lại quở trách, “Đừng cho rằng con đang mang thai thì có thể bỏ bê chồng mình, chúng ta có thể không yêu cầu con, nhưng bản thân con phải giữ đúng bổn phận của mình!”

“Mẹ nói đúng, gần đây đúng là con đã bỏ bê anh Dịch, sau này con nhất định sẽ thay đổi.”

“Con biết là tốt, mẹ mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đây.” Lâm Thanh Phượng đặt tách trà lên bàn rồi đi thẳng lên lầu.

Tô Nhược Vân cũng trở lại phòng ngủ của mình, vừa vào cửa liền cầm chiếc gối trên giường đập mạnh xuống giường!

“Bà già chết tiệt! Bà già chết tiệt, có ngày tôi sẽ trả lại cho bà!”

Hiện tại cô ta sống trong nhà thờ họ, cũng không thể không cúi đầu trước Lâm Thanh Phượng, cô ta không còn cách nào khác ngoài việc dùng gối để trút giận.

Cô ta còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn phải học cách tự an ủi bản thân, không nổi nóng làm tổn thương đến đứa con trong bụng, nếu có chuyện gì xảy ra với đứa con trong bụng thì cô ta thực sự sẽ xong đời.

Buổi tối, Tô Nhược Vân ăn cơm tối và xem ti vi một lát rồi trở về phòng mình, Lâm Thanh Phượng quy định thời gian đi ngủ và thức dậy mỗi ngày cho cô ta, nói rằng đây là để đứa con trong bụng cô ta duy trì thói quen nghỉ ngơi và làm việc tốt, Tô Nhược Vân chỉ có thể làm theo.

Vài ngày sau, Tô Nhược Vân đã liên lạc với một phóng viên mà cô ta biết trước đây để phỏng vấn độc quyền Vương Vãn Hương. Vương Vãn Hương vừa khóc vừa trách Tô Lạc Ly bất hiếu như thế nào.

Tất nhiên, tất cả từ ngữ đều đã được biên soạn từ trước.

Vương Vãn Hương nói rằng người mẹ kế như bà ta đúng là đã sai rồi, bà ta đã biết mình sai và cũng bằng lòng hối cải, nhưng tại sao Tô Lạc Ly vẫn không muốn buông tha cho bà ta chứ? Thậm chí còn tống cả bố ruột của mình vào tù.
 
Chương 1055


Chương 1055

Hot search việc đưa Tô Lạc Ly tống bố đẻ của mình vào tù đã nhanh chóng đứng số một trong danh sách tìm kiếm của Weibo!

“Dù sao tống bố đẻ của mình vào tù cũng thật quá đáng!”

“Cho dù đưa mẹ kế vào tù tôi cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao cũng là bố ruột của mình, là người đã sinh ra và nuôi nấng cô đấy!”

“Người phụ nữ này cũng quá nhẫn tâm đúng không? Chẳng trách cô ta có thể lấy Ôn Khanh Mộ, thủ đoạn này chắc chắn rất ghê gớm!”

Tô Lạc Ly gần như bị mắng nhiếc từ một phía trên mạng.

Trong video phỏng vấn, Vương Vãn Hương đã khóc rất đau lòng, vừa khóc vừa nói trước ống kính: Lạc Ly, xin lỗi, chúng tôi biết sai rồi, xin cô hãy thả bố cô ra đi.

Tiếng khóc này đã làm tan nát trái tim của hàng trăm nghìn cư dân mạng.

Thấy mọi người đang mắng chửi Tô Lạc Ly, Tô Nhược Vân cũng yên tâm rồi.

Dù thế nào đi nữa, tuy rằng vụ bắt cóc không thành công, nhưng bây giờ khiến Tô Lạc Ly đã bị cuốn vào vòng xoáy giải trí, Tô Nhược Vân có thể coi như là đã trút được cục tức.

Đêm hôm đó, sau khi Tô Nhược Vân đọc những lời mắng nhiếc Tô Lạc Ly trên mạng xong thì vui vẻ chìm vào giấc mộng.

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng gió nhè nhẹ.

Tô Nhược Vân đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, cô ta vô thức kéo chăn, liền phát hiện chăn lại bị kéo mất rồi.

“Anh Dịch, cho em một ít chăn.”

Cô ta vừa dứt lời, đột nhiên mở mắt ra, Mộ Dung Dịch đã đi công tác rồi!

Không thể có người bên cạnh cô ta được!

Ngay khi Tô Nhược Vân vừa mở mắt liền nhìn thấy một bóng người trắng đứng ở giữa phòng mình.

“A… cô, cô, cô là ai?”

Tô Nhược Vân vẫn luôn không sợ gì, càng không tin ma quỷ.

“Cô Tô, cô quên tôi nhanh như vậy sao?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

“Cô là ai? Đừng có mà giả ma giả quỷ!” Tô Nhược Vân mạnh dạn tức giận quát.

“Cô Tô, cô còn nhớ ai là người đã chết thay cho cô không? Rõ ràng là cô muốn hại Tô Lạc Ly, nhưng vừa ra nước ngoài liền rũ bỏ sạch sẽ!”

Tô Nhược Vân mở to mắt và hít một hơi, Lục Uy Nhiên!

Đương nhiên cô ta nhớ Lục Uy Nhiên.

“Cô, cô là Lục Uy Nhiên? Cô đến nhà tôi bằng cách nào?”

Sau sự việc đó, cô ta đã rũ bỏ sạch sẽ, hoàn toàn không quan tâm đến việc Lục Uy Nhiên còn sống hay đã chết.

“Cô Tô, tầng hầm nhà họ Ôn lạnh quá, lại có chuột… tôi rất đau… rất đau!”

“Cô đang nói gì? Tôi không biết cô đang nói gì!”

“Ôn Khanh Mộ là một người đàn ông độc ác, ngày nào anh ta cũng cho đàn ông đến giày vò tôi, đánh tôi, cô nhìn vết thương trên người tôi đi, cô Tô, tôi chết rồi cũng không ai biết, cô có thể giúp tôi đốt chút tiền giấy không?”
 
Chương 1056


Chương 1056

“Đốt… đốt tiền giấy? Cô, cô nói là cô đã…”

“Đúng vậy, khó khăn lắm tôi mới ra ngoài tìm cô, tôi ở dưới tầng hầm rất cô đơn, hay là cô xuống dưới ở cùng tôi đi!” Bóng người màu trắng bước lên phía trước hai bước.

“Cô đừng qua đây! Đừng qua đây!” Tô Nhược Vân ôm chặt lấy gối của mình.

“Tôi thật sự rất cô đơn, tôi chỉ nhận ra mỗi cô thôi.”

“Oan có đầu, nợ có chủ, là Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly hại cô, cô đi tìm họ đi chứ!”

“Nếu như cô không đổ trách nhiệm cho tôi, sao Ôn Khanh Mộ có thể giày vò tôi như vậy được, tôi bị rơi vào bẫy của cô——cô là một người phụ nữ xấu xa!”

Bóng trắng lơ lửng.

“Đừng tới đây——” Tô Nhược Vân trùm chăn lên người.

Tô Nhược Vân trùm chăn run rẩy, một lúc lâu sau, phát hiện có âm thanh trong phòng, cô ta mới mạnh dạn cẩn thận kéo chăn ra.

Trong phòng không có gì cả, trống rỗng và yên tĩnh.

Cô ta nhìn quanh cũng không thấy có gì lạ, lúc này mới lại nằm xuống.

Đêm đó, cô ta vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là Lục Uy Nhiên, gần như cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, Tô Nhược Vân hai mắt thâm quầng, vừa ra ngoài liền nhìn thấy một người giúp việc đang dọn dẹp.

“Tối hôm qua cô có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không?” Tô Nhược Vân giả vờ như không có việc gì hỏi.

“Âm thanh kỳ lạ? Không có ạ! Tối qua tôi ngủ rất ngon, ngủ một mạch đến khi trời sáng, không nghe thấy gì cả. Đã xảy ra chuyện gì sao, mợ chủ?”

“Không có gì, có lẽ tôi đã nghe nhầm.”

Tô Nhược Vân đi xuống cầu thang, gần như gặp người giúp việc nào cũng hỏi một câu, nhưng mọi người đều nói tối hôm qua ngủ rất ngon, không nghe thấy gì cả.

Chẳng lẽ đêm qua nằm mơ?

Tại sao chỉ có một mình cô ta nghe thấy âm thanh ồn ào như vậy?

Hay là ảo giác?

Sức chịu đựng của Tô Nhược Vân vẫn rất lớn, cô ta đoán rằng có thể mình đang mang thai, hormone tiết ra không bình thường gây nên bị ảo giác.

Vì đêm qua không ngủ ngon nên tối hôm đó Tô Nhược Vân đã chuẩn bị đi ngủ từ rất sớm.

Ngủ đến nửa đêm, tiếng khóc của một người phụ nữ lại khiến cô ta tỉnh giấc.

“Cô Tô! Tôi chết thật thê thảm, tôi chết thật thê thảm, thế mà cô còn lòng dạ ngủ ở chỗ này…”

Lại là giọng nói đêm qua!

Tô Nhược Vân đột nhiên tỉnh lại, vẫn là cái bóng trắng đêm qua!

“Cô rốt cuộc là người hay ma? Đừng có mà giả ma giả quỷ ở đây, tôi sẽ gọi cảnh sát tới!” Tô Nhược Vân hét về phía cái bóng trắng.

“Vậy thì cô báo cảnh sát đi, vừa hay tôi có thể nói với cảnh sát tất cả những gì cô đã làm.” Cái bóng trắng luôn cúi đầu, giọng nói trầm thấp u ám đáng sợ.

“Tôi biết cô là người! Mau đi ra đây cho tôi, rốt cuộc cô có mục đích gì?”
 
Chương 1057


Chương 1057

“Một người chết như tôi còn có thể có mục đích gì, tôi đã nói rồi, tôi rất lạnh, rất cô đơn, rất sợ hãi, hy vọng cô có thể ở cùng tôi.”

“Nhất định là người!” Miệng Tô Nhược Vân không ngừng lẩm bẩm nói, cô ta vội vàng bật đèn lên!

Căn phòng sáng lên, nhưng không có gì cả!

Tô Nhược Vân xuống giường và thấy cửa sổ phòng mình đang đóng chặt.

Sao có thể như thế được?

Lẽ nào trên đời này thực sự có ma…

Cô ta không khỏi sởn tóc gáy, cả đêm cô ta bật đèn ngủ.

Liên tục mấy ngày, mỗi tối Tô Nhược Vân đều nhìn thấy bóng trắng đó.

Sau đó, cô ta đành phải luôn bật đèn, nhưng cho dù có bật đèn thì cô ta cũng có thể nghe thấy được tiếng khóc nức nở của người phụ nữ đó, luôn khóc và gọi.

Tô Nhược Vân đã bị dày vò đến mức thể chất và tinh thần đều mệt mỏi.

Buổi sáng khi cùng Lâm Thanh Phượng ăn sáng, Lâm Thanh Phượng cũng phát hiện Tô Nhược Vân có gì đó không ổn.

“Gần đây con bị sao vậy? Sắc mặt xấu như vậy? Nếu thấy khó chịu thì mau đi khám, đừng làm tổn thương cháu mẹ!”

“Mẹ ơi, mấy ngày nay con không ngủ ngon được, luôn mơ thấy cảnh bố con đang phải chịu khổ trong tù, nên ảnh hưởng đến giấc ngủ, vì vậy sắc mặt mới xấu.” Tô Nhược Vân vội vàng giải thích.

“Mẹ nói cho con biết, con không được đến nhà tù, cháu của mẹ còn chưa ra đời đã cùng con đi đến nơi đó, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!”

Lâm Thanh Phượng xị mặt, vô cùng âm u.

“Mẹ, con hiểu ý của mẹ, con cũng không muốn tới đó, gần đây mẹ con đã chuyển về nhà thờ họ ở quê sống rồi, con muốn qua đó ở cùng mẹ con, bên đó không khí rất tốt. Con thay đổi môi trường không chừng có thể ngủ ngon hơn một chút.”

Lâm Thanh Phượng suy nghĩ kỹ càng, “Con đi cũng được, thời tiết trở lạnh rồi, không khí trong thành phố bắt đầu dần dần giảm xuống, để cho cháu mẹ hít thở không khí trong lành cũng tốt, mang theo hai người đi cùng đi.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.”

Tô Nhược Vân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô ta cũng có thể tạm thời rời khỏi nơi này rồi, sẽ không gặp lại cái bóng trắng kia nữa.

Nói đi là đi, Tô Nhược Vân dẫn theo hai người giúp việc, ngồi xe về nông thôn.

Sau khi Tô Khôn bị bắt giam, Vương Vãn Hương đã tiêu hết tiền rồi, lại không biết Tô Nhược Diệu đã chạy đi đâu, bà ta không đủ tiền thuê nhà nên phải về quê.

Hoa viên Crystal.

“Chị!”

Tô Lạc Ly đang xem tin tức giải trí trong phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cao vang.

Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tô Kiêm Mặc đang đứng trên cửa sổ!

với Tô Kiêm Mặc.

“Bây giờ em không phải là người bình thường nữa rồi, cao như vậy thì có là gì chứ? Em nhảy lên như vậy đấy!” Tô Kiêm Mặc đầy tự hào nhảy xuống khỏi cửa sổ, “Cháu trai nhỏ của em ở đâu, mau để em xem cháu trai nhỏ của em nào!”
 
Chương 1058


Chương 1058

“Vẫn còn chưa nói được mấy câu mà đã vội đi gặp cháu trai rồi à?”‘

“He he, chị mau đưa em đi xem đi!”

Tô Lạc Ly cũng không có cách nào với Tô Kiêm Mặc, trước tiên cô đi đến phòng cho trẻ, bảo tất cả người giúp việc rời đi rồi mới để Tô Kiêm Mặc vào.

“Bé cưng, mau xem ai đến thăm con này, là cậu con đấy.”

Tô Kiêm Mặc hào hứng chạy tới bế bé cưng lên, “Lớn rồi mới tốt hơn một chút, khi mới trăm ngày chỉ bé như vậy thôi.”

“Đương nhiên rồi, nếu không lớn thì chẳng phải là chuyện xấu sao?”

“Mau vào đi! Em trèo cao thế không sợ bị ngã à!” Tô Lạc Ly vội vàng vẫy tay Tô Kiêm Mặc rất vui mừng nhìn cháu trắng trẻo trai mập mạp của mình.

Bé cưng nhìn thấy Tô Kiêm Mặc cũng hoàn toàn không thấy xa lạ, luôn nhào vào lòng cậu, muốn cậu bế, sau đó đi lấy đồ chơi mà cậu bé thích.

Tô Lạc Ly đi ra ngoài, khi cô quay lại thì thấy Tô Kiêm Mặc đang nằm bò trên mặt đất, bé cưng đang cưỡi trên lưng cậu, chơi rất vui vẻ.

“Kiêm Mặc, em đừng chiều chuộng thằng bé quá, em như vậy sẽ chiều hư thằng bé đấy.”

“Em chỉ có một đứa cháu trai, em không chiều thằng bé thì chiều ai, hay là chị lại sinh cho em thêm một đứa cháu nữa, em thay phiên chiều chúng.”

Tô Lạc Ly thở dài, bây giờ cô đang bắt đầu lo lắng có quá nhiều người cưng chiều bé cưng, khi nào bé cưng lớn lên sẽ không quản được.

Lần đầu tiên nhóc con chơi với cậu của mình, chơi được vài tiếng rồi mới bị Tô Lạc Ly bế đi ngủ.

Ngay cả khi bé cưng đã ngủ say, Tô Kiêm Mặc vẫn không muốn rời đi một giây nào.

“Kiêm Mặc, sao em không hỏi chị tìm em tới làm gì?”

Mắt Tô Kiêm Mặc luôn cong mắt nhìn cháu trai mình, “A, phải rồi, chị tìm em làm gì thế?”

“Em còn biết chị có chuyện tìm em à?” Tô Lạc Ly không khỏi trợn mắt, trong mắt cậu ngoài cháu trai ra còn có ai khác sao?

“Chị có chuyện gì thì nói đi!” Mắt Tô Kiêm Mặc vẫn không rời khỏi cháu trai mình.

“Chị muốn em giúp chị một việc.”

Tô Lạc Ly nói kế hoạch của mình cho Tô Kiêm Mặc.

“Chị, chị yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em, em nhất định sẽ làm tốt.”

Tô Kiêm Mặc vỗ ngực vô cùng tự tin.

Vì đã nhiều năm không có người ở nên căn nhà ở quê hơi cũ nát.

Vương Vãn Hương dường như già đi rất nhiều, nhiều tóc bạc hơn rồi.

“Vân Vân, mẹ thấy con có vẻ phờ phạc đi nhiều, sao vậy? Có phải mẹ chồng con đối xử với con không tốt không?”

Tô Nhược Vân bất lực lắc đầu, “Mặc dù lời nói của bà ấy ít nhiều gì khiến con khó chịu, nhưng nể mặt đứa con trong bụng con bà ấy đối xử với con rất tốt, ăn nhiều đồ bổ, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Tối hôm qua con luôn nhìn thấy thứ không sạch sẽ…”

Đối mặt với mẹ mình, Tô Nhược Vân không có gì phải che giấu, kể cho Vương Vãn Hương nghe tất cả những gì cô ta đã nhìn thấy và nghe thấy.
 
Chương 1059


Chương 1059

“Ôi, Vân Vân, cái này sẽ làm hỏng việc lớn mất!”

“Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, con không tin trên đời này có ma. Có thể là gần đây con mệt mỏi quá nên bị ảo giác mà thôi.” Tô Nhược Vân vén tóc ra sau tai.

Khi nói lời này cô ta rất chột dạ.

“Vân Vân, mẹ biết con học đại học, không tin ma quỷ, nhưng mà có một số thứ con không tin không được, sợ là con đã chọc vào thứ gì không sạch sẽ rồi. Trong thôn chúng ta có một bà bói, ngày mai mẹ đến tìm bà ấy đốt hương cho con xem sao.”

Tô Nhược Vân nửa tin nửa ngờ gật đầu, “Vậy được ạ.”

Nói cho cùng, Vương Vãn Hương đã già cả rồi, lại lớn lên ở nông thôn, gặp rất nhiều chuyện ma quỷ rồi, bà ta không dám lơ là chút nào.

Sau khi Tô Nhược Vân nói với bà ta, bà ta liền vội vàng đến gặp bà bói trong thôn, sau khi trở về thì rất thần bí, đưa cho Tô Nhược Vân một chiếc bùa hộ mệnh.

“Vân Vân, bà bói nói rằng cô ta bị chết oan, không cam tâm, cho nên muốn kéo một người chịu tội thay, con nói người này cũng thật là, cô ta bị ai làm chết oan thì tìm người đó là được rồi, sao lại cứ tìm con chứ?”

Ánh mắt Tô Nhược Vân có chút lay động, có nhiều chuyện cô ta làm nhưng không nói với người nhà, dù sao càng ít người biết chuyện như vậy càng tốt.

“Nhưng bà bói đã nói, nếu con giữ tấm bùa hộ mệnh này, cô ta sẽ không tìm con nữa.”

Đêm đó Tô Nhược Vân đặt bùa hộ mệnh ở dưới gối, kết quả là thật sự ngủ yên cả một đêm.

Mấy ngày liền, cô ta đều có thể yên tâm ngủ, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Buổi chiều tối hôm đó, Tô Nhược Vân nhìn thấy Vương Vãn Hương cầm một đống tiền giấy và một ít hoa quả đi ra ngoài.

“Mẹ đi đâu vậy?”

“Đến mộ tổ nhà chúng ta đốt tiền giấy cúng đồ cho tổ tiên, bây giờ mẹ đã không còn cầu mong gì nữa, chỉ cầu cho bố con có thể sớm ngày ra ngoài.”

“Vậy thì con đi cùng mẹ nhé?”

“Con đang mang thai không tiện đi thăm mộ, nơi đó rất đen đủi, mẹ tự đi là được.”

Vương Vãn Hương không đồng ý cho Tô Nhược Vân đi cùng mình.

Nhưng khi Vương Vãn Hương đi thăm mộ về, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”

“Không có gì, không có gì, không liên quan đến con, hôm nay đi ngủ sớm đi.” Vương Vãn Hương cười gượng gạo, không nói nữa.

Ngay khi Tô Nhược Vân nghĩ rằng mình có thể ngủ yên nhờ tác dụng của bùa hộ mệnh thì đêm đó cô ta cảm thấy một cơn gió lạnh thổi đến và thổi tung cửa sổ.

Tô Nhược Vân đành phải khoác áo vào chuẩn bị đi đóng cửa sổ, dù sao thì bây giờ trời cũng lạnh rồi.

Lúc cô ta đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy một bóng người đứng trong phòng mình.

“A——” Tô Nhược Vân sợ hãi hét lên.

“Chị Nhược Vân, chị thấy tôi nên sợ sao?”

Giọng nói này quen thuộc như vậy–

Đây là——Tô Kiêm Mặc!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom