Cập nhật mới

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980


Chương 980

“Bây giờ chúng tôi xin mời khách quý trao giải thưởng lần này, chủ tịch Ôn Khanh Mộ của Tập đoàn Dark Reign!”

“Woa…”

Miệng ai cũng mở lớn thành hình chữ o!

Ôn Khanh Mộ, chủ tịch Tập đoàn Dark Reign đến trao giải?

Trời ơi…

Điều này có phải thật không? Không phải là đang mơ chứ?

Thời gian trước, trong buổi họp thường niên do Tập đoàn Dark Reign tổ chức, Ôn Khanh Mộ lần đầu tiên xuất hiện.

Gần như chỉ trong một đêm, anh đã trở thành thần tượng quốc dân, ứng cử viên cho ông xã hoàn hảo trong lòng bao cô gái.

Tô Lạc Ly cũng bị sốc khi nghe thấy tên Ôn Khanh Mộ, rõ ràng lúc cô đi, anh vẫn còn mặc quần áo ở nhà, ngoan ngoãn trông con!

Sao thoáng chốc đã…

Cánh cửa màu vàng mở ra, Ôn Khanh Mộ mặc bộ vest đen phẳng phiu bước đến.

Anh nở nụ cười quyến rũ, không hề quá chút nào khi dùng tất cả những lời hay nhất miêu tả một người đàn ông để hình dung anh!

Tim các cô gái đều đập thình thịch!

Đẹp trai quá!

Ngầu quá!

Khi Ôn Khanh Mộ đứng bên cạnh Tô Lạc Ly, mọi người đều nhận thấy rằng cà vạt của Ôn Khanh Mộ và váy của Tô Lạc Ly cùng màu với nhau!

Trùng hợp! Chắc chắn là trùng hợp!

Micro được trao cho Ôn Khanh Mộ.

“Anh Ôn, chúng tôi biết trước nay anh đều không muốn xuất hiện trước công chúng, lần này ngọn gió nào đã đưa anh tới đây vậy?” Giọng người dẫn chương trình hơi run.

Đây là lần đầu tiên cô ta được tiếp xúc với một người như đại thần thế này, mặc dù đang trêu nhưng mọi người đều nghe ra được cô ta rất run.

“Tôi rất vinh dự được tham gia lễ trao giải lần này, hơn nữa còn được tham gia với tư cách khách quý trao thưởng.”

Câu trả lời của Ôn Khanh Mộ rất khuôn mẫu.

Thậm chí Tô Lạc Ly còn không kìm được muốn cười, nhưng cô vẫn phải nhịn, nhịn, nhịn!

“Anh Ôn, anh có thể nói thêm đôi lời với chúng tôi không? Dù sao cũng không dễ gì mới được nhìn thấy anh.”

“Hôm nay tôi đến là để trao giải cho vợ, tôi không muốn cướp mất sự chú ý của vợ tôi. Mong mọi người hãy chú ý đến cô Tô Lạc Ly, người đạt giải Ảnh hậu mới của chúng ta.”

“Trao giải cho vợ”?

Mặc dù Ôn Khanh Mộ nói rất nhanh, nhưng mọi người vẫn nghe thấy!

Anh nói gì? Trao giải cho vợ, lẽ nào vợ anh là… Tô Lạc Ly!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 981


Chương 981

Khán giả chết lặng, ai nấy đều bàng hoàng!

Ngay cả người dẫn chương trình cũng không biết nói gì.

“Anh, anh Ôn, anh vừa nói gì? Trao giải cho vợ? Lẽ nào vợ anh là… cô Tô Lạc Ly?”

“Đúng thế, vợ tôi chính là cô Tô Lạc Ly, chúng tôi đã kết hôn gần ba năm rồi.”

“Hả?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, hoá đá, choáng váng!

Sao có thể như thế được?

Tiêu Mạch Nhiên ngồi dưới khán đài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cô ta cứ tưởng hai người đã chia tay, nhưng không ngờ họ lại bắt đầu công khai thể hiện tình cảm?

Cô ta nắm chặt tay, sắc mặt tái xanh, cảm giác tim mình như bị xé ra!

Công khai rồi, mối quan hệ này cuối cùng cũng đã công khai.

“Không phải vừa nãy cô bảo tôi nói thêm vài câu sao? Được rồi, vậy tôi sẽ nói thêm vài câu.”

Ôn Khanh Mộ hắng giọng rồi nói tiếp.

“Tôi vô cùng cảm ơn các giám khảo của giải Kim Lang, cuối cùng năm nay các vị cũng trao giải thưởng cho vợ tôi, nếu không mối quan hệ của chúng tôi sẽ còn phải giấu kín tiếp. Khi kết hôn, vợ tôi vẫn chưa chính thức tốt nghiệp đại học, cô ấy rất cứng đầu, luôn nói phải giành được Grand Slam, nếu không sẽ không công khai quan hệ của chúng tôi.”

Lời này của Ôn Khanh Mộ đã giải thích hết mọi chuyện!

Phải mất một lúc lâu người dẫn chương trình mới phản ứng lại.

“Cô Tô Lạc Ly, ồ không, nên gọi là cô Ôn mới đúng, điều này thật sự khiến chúng tôi rất bất ngờ!”

Tô Lạc Ly hé môi cười: “Tôi cũng rất bất ngờ, trước khi tôi đến tham dự buổi lễ này, anh Ôn vẫn đang ở nhà trông con. Tôi hoàn toàn không biết hôm nay anh ấy lại đến trao giải cho tôi.”

“Sao cơ? Vậy là hai người đã có con ư?” Người dẫn chương trình càng ngạc nhiên hơn.

“Đúng thế, cảm ơn những người đã luôn ủng hộ tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể thẳng thắn nói với mọi người rằng tôi đã kết hôn và sinh con. Tôi cũng muốn nói lời xin lỗi với mọi người, lúc trước tôi nói tôi phải đi học để thêm kiến thức nhưng thực ra vì mang thai nên tôi đã nghỉ để sinh con.”

Khán giả dưới khán đài cảm thấy mình đã bị bạo kích mười nghìn điểm!

Ông chồng quốc dân bị cướp mất thì cũng thôi, không ngờ anh còn lên chức bố rồi!

Hết làn sóng tin tức này đến làn sóng tin tức khác, mọi người thật sự rất sốc!

Tiêu Mạch Nhiên nghe tin họ đã có con thì cảm giác như sấm sét giữa trời quang!

Bây giờ thì hay rồi, họ đã có kết tinh của tình yêu, dù không có tình cảm thì chắc cũng không chia xa nữa đúng không?

“Thời gian này có rất nhiều tin tức liên quan đến tôi nhưng tôi đều không lên tiếng làm sáng tỏ. Tôi mong mọi người có thể thông cảm cho tôi, tôi rất yêu nghề diễn viên, tôi không muốn dựa vào chồng mà muốn dựa vào khả năng của mình. Vậy nên sau khi bàn bạc với chồng, chúng tôi đã quyết định giấu mối quan hệ này và giấu sự thật tôi đã sinh con, mong mọi người có thể tha thứ cho tôi.”

Tô Lạc Ly cúi đầu thật sâu.

Ôn Khanh Mộ lập tức ôm Tô Lạc Ly vào lòng.

“Nếu mọi người muốn trách thì hãy trách tôi, là tôi không bảo vệ được vợ mình để cô ấy lún sâu vào những vụ bê bối ấy, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.”

Từ đầu đến cuối Ôn Khanh Mộ đều cười, nhưng khi nói mấy câu này, nụ cười của anh đã không còn nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 982


Chương 982

Anh làm vậy dường như để cảnh cáo mọi người rằng người phụ nữ của Ôn Khanh Mộ anh, bất cứ ai cũng không được xâm phạm!

Lúc đầu tiếng vỗ tay chỉ thưa thớt nhưng sau đó tiếng vỗ tay vang lên ở khắp nơi, gần như muốn hất tung mái nhà!

Tiêu Mạch Nhiên không thể không vỗ tay theo mọi người.

Mọi người dưới sân khấu bắt đầu xôn xao.

Tiêu Mạch Nhiên nhìn chằm chằm đôi nam nữ trên sân khấu với đôi mắt toé lửa.

“Này này này, mọi người biết gì chưa? Ôn Khanh Mộ đã không còn là người giàu nhất nữa rồi, không chỉ vậy mà tên anh ấy trong danh sách những người giàu có cũng biến mất luôn.”

“Không phải là vì thời gian gần đây Tập đoàn Dark Reign kinh doanh không tốt sao?”

“Cho dù thực sự kinh doanh không tốt thì cũng méo mó có hơn không, không đến mức biến mất khỏi danh sách những người giàu có chứ!”

“Vậy rốt cuộc là vì sao?”

“Tôi có một người bạn làm ở Tập đoàn Dark Reign, nghe nói Ôn Khanh Mộ cực kỳ cưng chiều vợ, anh ấy đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên mình cho vợ! Đó là lý do anh ấy không còn tên trong danh sách những người giàu có nữa, mà sở dĩ Tập đoàn Dark Reign kinh doanh không tốt là vì anh ấy không có thời gian, bận chăm sóc vợ rồi!”

“Ôi trời ơi! Kiếp trước Tô Lạc Ly đã giải cứu cả dải ngân hàng đúng không?”

“Xem ra quan hệ của hai người họ đang rất tốt!”

Nghe những người phía sau bàn tán, Tiêu Mạch Nhiên càng thấy khó chịu hơn!

Tô Lạc Ly trên sân khấu bắt đầu phát biểu cảm nghĩ nhận giải.

“Hôm nay tôi muốn đặc biệt cảm ơn chồng tôi, cảm ơn anh ấy đã ủng hộ mọi quyết định của tôi, cảm ơn anh ấy đã yêu thương, bao dung tôi, cảm ơn anh ấy vì tất cả những gì anh ấy đã làm cho tôi. Thời gian này vất vả cho anh rồi, sắp tới em sẽ nghỉ ngơi một thời gian ở nhà cùng anh và con trai. Tôi xin hết…”

Tô Lạc Ly lại cúi đầu thật sâu.

Con trai?

Bài phát biểu nhận giải của Tô Lạc Ly đã tiết lộ giới tính đứa trẻ!

Cô sinh cho Ôn Khanh Mộ một cậu con trai, vậy vị trí bà chủ nhà họ Ôn coi như đã vững!

Mọi người đều không có hứng thú với phần tiếp theo của buổi lễ trao giải, ai cũng đang chìm đắm trong sự thật rằng Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đã kết hôn được ba năm và hai người đã có một cậu con trai.

Sau khi lễ trao giải kết thúc còn có một buổi phỏng vấn.

Các phóng viên truyền thông vây quanh Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ.

Hiển nhiên Ôn Khanh Mộ cực kỳ không thích phương thức phỏng vấn này, nhưng vì Tô Lạc Ly nên anh cố chịu.

“Anh Ôn, nghe nói anh đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên mình sang tên cô Ôn, chuyện này có phải là thật không ạ?” Đương nhiên các phóng viên hóng tin tức rất nhanh.

“Tôi thích thế, liên quan gì đến anh?” Ôn Khanh Mộ cực kỳ khinh thường, anh ghét nhất chuyện cá nhân của mình bị người khác bàn tán.

Tô Lạc Ly đứng bên cạnh rất ngượng ngùng, lúng túng.

“Còn nữa, đừng cứ gọi cô Ôn, cô Ôn, vợ tôi có tên, cô ấy là Tô Lạc Ly!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 983


Chương 983

Một dòng điện ấm áp chạy qua tim Tô Lạc Ly, đây là điều cô lo lắng nhất.

Điều cô sợ nhất là một ngày nào đó mọi người đều biết cô là cô Ôn, cô sẽ không còn tên của mình nữa.

Tiếng quát tức giận này của Ôn Khanh Mộ khiến cho tất cả các phóng viên hoảng sợ, không ai dám tái phạm.

“Lạc Ly, cô đã bao giờ nghĩ đến việc sinh con thứ hai chưa?” Một phóng viên bắt đầu chuyển chủ đề sang Tô Lạc Ly.

“Hả? Tôi vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, có thể một thời gian nữa sẽ có kế hoạch.”

Tô Lạc Ly vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, không ngờ lại bắt đầu bị giục sinh con thứ hai.

“Không sinh! Dù gì cô cũng là phụ nữ, nhưng chắc chắn cô chưa từng sinh con đúng không? Cô biết phụ nữ sinh con khó khăn nhường nào không? Cô tự sinh một đứa đi rồi biết!”

Người hỏi câu này là một phóng viên nữ, Ôn Khanh Mộ nghe thấy câu hỏi này lập tức hét lên với nữ phóng viên kia.

Nữ phóng viên sợ hãi suýt khóc.

Tô Lạc Ly ngượng ngùng, Ôn Khanh Mộ thật sự đã chuyện bé xé ra to.

Bởi vì Ôn Khanh Mộ luôn mang vẻ mặt tức giận, dáng vẻ đó như kiểu ai muốn bắt nạt vợ anh thì anh sẽ liều mạng với kẻ đó!

Mọi người không dám hỏi nên buổi phỏng vấn cũng kết thúc sớm hơn.

Hai người lên xe về nhà.

Ôn Khanh Mộ ngồi thẳng lưng, lần đầu tiên trải nghiệm chuyện thế này.

“Có phải vừa rồi anh thể hiện không tốt lắm không?”

Ôn Khanh Mộ nhìn thẳng về phía trước, dường như không muốn đối mặt với chủ đề này.

Tô Lạc Ly không nhịn được bật cười thành tiếng, hoá ra người đàn ông này cũng có lúc không tự tin à?

“Em cười cái gì?”

“Không có gì, anh thể hiện rất tốt, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, doạ cho các phóng viên đó sợ đến mức không dám nói nữa nên cuộc phỏng vấn kết thúc sớm, chúng ta mới có thể về nhà sớm thế này.”

“Gà mẹ bảo vệ gà con cái gì, rõ ràng là gà trống bảo vệ gà mái!” Ôn Khanh Mộ sửa lại.

“Anh mới là gà!”

“Em nói trước mà!”

“Được được được, em nói trước, em sai rồi.” Tô Lạc Ly nói xong thì nép vào lòng Ôn Khanh Mộ.

Cuối cùng cũng công khai!

“Có phải chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ rồi không?” Tô Lạc Ly dựa vào ngực Ôn Khanh Mộ, ngọt ngào hỏi.

“Sao, em nóng lòng muốn kết hôn với anh rồi à?”

“Đúng thế, em không thể chờ đợi được nữa!”

Vừa về đến nhà, Ôn Khanh Mộ đã kéo tay Tô Lạc Ly chạy một mạch lên lầu, cho đến khi vào phòng ngủ mới dừng lại.

“Anh chạy làm gì đấy?” Tô Lạc Ly thở hồng hộc nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Không phải em nói không đợi được nữa sao? Anh không thể để em chờ lâu!” Ôn Khanh Mộ nói rồi ôm Tô Lạc Ly vào lòng để hôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 984


Chương 984

“Em đâu có ý này?” Tô Lạc Ly thật sự khóc không ra nước mắt!

Tối hôm nay Ôn Khanh Mộ vẫn không được như ý muốn, vì anh còn chưa cởi quần áo Tô Lạc Ly thì người giúp việc đã tới.

Đến giờ cho bé cưng bú sữa rồi.

Tô Lạc Ly đành phải đến phòng em bé cho bé cưng bú sữa và ru bé ngủ.

Thấy bé con say sưa uống sữa, Tô Lạc Ly cũng vui vẻ.

“Bé cưng, mẹ sinh em gái cho con nhé?”

Bé cưng vừa ăn vừa nhìn Tô Lạc Ly huơ tay múa chân.

“Con cũng muốn có em gái đúng không?”

Nếu hôm nay phóng viên không hỏi câu này thì Tô Lạc Ly cũng không nghĩ tới.

Một trai một gái, một đời một kiếp.

Hạnh phúc biết bao!

Một lúc sau Ôn Khanh Mộ cũng tới.

“Nhóc con đã ăn no chưa?”

“Anh đừng làm ồn, con sắp ngủ rồi!”

Ôn Khanh Mộ lập tức hạ thấp giọng: “Chưa gì đã biết chống lại bố rồi! Em nói xem có phải nó cố ý không?”

“Cố ý cái gì mà cố ý? Thằng bé còn nhỏ thế này thì biết gì chứ?”

“Mau dỗ con ngủ đi, chúng ta còn việc chính đấy!”

Đương nhiên Tô Lạc Ly biết việc chính Ôn Khanh Mộ nói đến là gì.

“Chồng à, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, em sinh người tình nhỏ bé cho anh được không?”

“Người tình nhỏ bé cái gì?”

“Người ta đều nói con gái là người tình kiếp trước của bố, em sinh con gái cho anh nhé?”

“Tô Lạc Ly, em đúng là sẹo lành thì quên đau! Mấy tháng trước em vừa mới dạo Quỷ Môn Quan về, bây giờ lại muốn sinh nữa, đầu em bị úng nước à? Không sinh, kiên quyết không sinh! Một đứa thôi đã đủ rồi, trẻ con phiền chết đi được!”

Tô Lạc Ly lè lưỡi, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Bé cưng vừa ngủ, Ôn Khanh Mộ đã kéo Tô Lạc Ly về phòng, tiếp tục việc chính của anh.

Khi hai người đang bận chuyện chính thì chủ đề liên quan đến hai người đã liên tục được đưa lên mạng, sắp bùng nổ đến nơi!

Từ Tinh Như: Ôi trời ơi! Cuối cùng cũng công khai rồi, tôi cũng mới biết cách đây không lâu thì ra nữ nghệ sĩ tôi dẫn dắt bấy lâu nay lại là bà chủ của mình!

Diêu Hướng Vân: Em dâu định khi nào đưa cháu trai nhỏ về cho mọi người thăm thế?

Trang sức Hoắc Thị: Chúc mừng cô chủ, hôm nào cô dẫn cậu chủ về nhà đi.

Studio STONE: Sếp à, kẹo cưới của chúng tôi đâu?

Mạnh Gia Gia: Ôi chao ôi, ngọt chết người rồi! Em bảo cặp vợ chồng già này làm sao chịu nổi đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 985


Chương 985

Các tiểu hoa của Quốc tế Tinh Hoàng thậm chí đã xếp sẵn đội hình, đồng thanh hô vang: Bà chủ.

Buồn cười nhất là Weibo của Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh: Sao lại công khai? Tại sao lại công khai? Hai người đã hỏi ý kiến cháu trai lớn là tôi chưa?

Scandal của Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm Tranh không cần làm gì cũng tự lắng xuống, mọi người cũng hiểu tại sao quan hệ giữa hai người lại tốt như vậy, thì ra người ta vốn đã là người một nhà.

Tất cả những bình luận bên dưới đều là lời an ủi Mục Nhiễm Tranh.

“Nhiễm Tranh đừng khóc! Sau này bảo thím anh mua kẹo cho ăn nhé.”

“Nhiễm Tranh, lần sau anh có bạn gái cũng công khai thể hiện tình cảm chẳng phải là được rồi sao?”

“Nhiễm Tranh, anh còn có chúng em!”

Tin tức này vừa được tung ra, vợ chồng Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân là những người sốc nhất.

Lần này Tô Nhược Vân không có tác phẩm nào để đề cử nhận giải, mà cô ta cũng đang mang thai chờ sinh nên ở nhà suốt, ban tổ chức cũng không mời đến.

Nhưng cô ta vẫn theo dõi buổi truyền hình trực tiếp tại nhà.

Sau khi viết Tô Lạc Ly đã kết hôn và có con với Ôn Khanh Mộ, ban đầu cô ta rất sốc, sau đó là ghen tỵ!

Cực kỳ ghen tỵ!

Tại sao Tô Lạc Ly có thể kết hôn với Ôn Khanh Mộ?

Cô ta cứ nghĩ mình lấy được người đàn ông như Mộ Dung Dịch đã là người chiến thắng rồi, nhưng Ôn Khanh Mộ và Mộ Dung Dịch đương nhiên không cùng đẳng cấp!

Cô ta ghen tỵ gần như phát điên!

Trên bàn bày đầy hoa quả cô ta thích ăn nhưng đã bị cô ta hất hết xuống đất!

Chẳng trách hội Thập Sát Doanh lại biến mất một cách khó hiểu! Chẳng trách hội Thập Sát Doanh lại thất bại nhiều lần như thế! Chẳng trách bên cạnh Tô Lạc Ly luôn có người bảo vệ!

Thì ra sau lưng cô có một kim chủ lớn mạnh thế này!

Mà Mộ Dung Dịch biết tin lại càng không tưởng tượng nổi.

Vốn dĩ anh ta định theo đuổi Tô Lạc Ly lần nữa, nhưng không ngờ người ta đã có mái ấm tốt hơn.

Ly Ly của anh ta đã không còn thuộc về anh ta từ lâu rồi.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu câu “không thể quay lại được nữa” của Tô Lạc Ly có nghĩa là gì.

Sau tất cả những điều này, mọi thứ sẽ là một khởi đầu mới.

Những scandal về Tô Lạc Ly và Mộ Dung Dịch đã tự lắng xuống, không cần bất cứ lời giải thích nào.

Tuy Mộ Dung Dịch cũng là người có máu mặt, nhưng so với Ôn Khanh Mộ thì vẫn chẳng là gì.

Đã có Ôn Khanh Mộ, sao Tô Lạc Ly còn có thể dây dưa không rõ với Mộ Dung Dịch nữa?

Còn đoạn video mà mọi người nói là bằng chứng kia đã bắt đầu bị nghi ngờ về độ xác thực của nó.

Đêm nay Tô Nhược Vân thức trắng.

Cô ta không thể nghĩ ra tại sao Tô Lạc Ly lại quyến rũ được Ôn Khanh Mộ, hơn nữa còn sinh cho anh một cậu con trai nhanh đến vậy, giữ vững vị trí bà chủ nhà họ Ôn.

Gần sáng cô ta mới ngủ, đến gần trưa thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô ta mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, trả lời cuộc gọi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 986


Chương 986

“A lô, ai vậy?”

“Vân Vân, con đang ở đâu? Xảy ra chuyện lớn rồi, con mau đến đây đi!”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tô Nhược Vân có chút không kiên nhẫn.

“Rượu của chúng ta có vấn đề! Trong tiệc cưới con gái Tổng giám đốc Tập đoàn Sùng Sơn, mọi người uống rượu của chúng ta rồi xảy ra chuyện! Con mau tới bệnh viện đi!”

Tô Nhược Vân bừng tỉnh, ngồi bật dậy, mau chóng thay quần áo rồi vội vội vàng vàng đến bệnh viện.

Bệnh viện lúc này đã rất hỗn loạn, rất nhiều người trên đầu còn cài hoa hồng, quần áo đều rất mới.

Vừa nhìn là biết chạy từ tiệc cưới đến.

Tô Nhược Vân đi qua đám đông, tìm thấy Tô Khôn.

“Bố, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Vân Vân, cuối cùng con cũng tới! Lần này thật sự xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Bố đừng lo lắng, từ từ nói.”

“Chẳng phải hôm nay là đám cưới con gái Tổng giám đốc Sùng Sơn sao? Kết quả mọi người bị ngộ độc tập thể, đã được đưa đến bệnh viện hết rồi! Một người đã chết, hai người được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.”

Tô Khôn lo lắng giậm chân.

“Vậy cũng chưa chắc là do uống rượu của chúng ta mà, có thể là do đồ ăn có vấn đề.”

Tô Nhược Vân đã quen thói đùn đẩy trách nhiệm.

“Nhưng…”

Lúc này bỗng một tiếng quát tháo vang lên!

“Tô Khôn! Kết quả giám định đã có rồi! Đồ ăn trong buổi tiệc không có vấn đề, chỉ có rượu nhà các ông có vấn đề! Ông chờ ngồi tù đi!”

Người nói chính là Lục Sơn, ông chủ Tập đoàn Sùng Sơn.

“Tổng giám đốc Lục, chúng ta có gì từ từ nói, chuyện này chúng ta cùng nhau bàn bạc, thương lượng. Ông yên tâm, tôi không tính tiền lô rượu này, hơn nữa tôi sẽ chịu hết tất cả những khoản bồi thường.” Tô Nhược Vân lập tức bước tới, mỉm cười nói với Lục Sơn.

“Cô nghĩ tôi thiếu tiền à? Tôi chỉ có một đứa con gái cưng thôi! Không ngờ lại có người chết trong đám cưới của con bé, người thân bạn bè đều phải nhập viện, cô bảo mặt mũi của tôi phải để đi đâu? Đám cưới của con gái tôi bị phá hỏng đều do nhà các cô! Tôi sẽ không để yên đâu!”

Lục Sơn rất tức giận.

“Tổng giám đốc Lục, ông bình tĩnh đã, cô dâu chú rể không sao chứ?”

Lục Sơn rất khôn ngoan, vì lo mình uống say trong đám cưới, mà bạn bè của ông ta lại nhiều nên khi chúc rượu, ông ta đã đổi rượu thành nước lọc, cô dâu chú rể cũng vậy.

Vậy nên họ đều không sao, chỉ có người thân và bạn bè là có vấn đề.

“May mà họ không sao, nếu không tôi sẽ bắt các người một mạng đổi một mạng!”

Lục Sơn vung tay rồi bỏ đi.

Tô Nhược Vân đã lớn bụng nên không tiện đuổi theo.

“Vân Vân, làm sao bây giờ? Bố lo quá! Lục Sơn không dễ chọc đâu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 987


Chương 987

Tô Khôn đã già mà vẫn phải rơi nước mắt.

Lần trước có người uống rượu nhà họ phải nhập viện đã khiến ông ta sợ lắm rồi, lần này còn bao nhiêu người thế kia, có thể tưởng tượng được ông ta sắp sợ muốn chết rồi.

“Bố đừng lo lắng, chúng ta về nhà trước đi, về nhà rồi nghĩ cách.”

Tô Nhược Vân và Tô Khôn vừa về đến nhà họ Tô thì điện thoại Tô Khôn đã đổ chuông dồn dập.

“Chủ tịch hội đồng quản trị, không ổn rồi, nhà máy của chúng ta đã bị niêm phong, còn có mấy người bị bắt đi nữa!”

“Cái gì? Tốc độ nhanh vậy sao?”

Ông ta vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên.

Người giúp việc đi mở cửa: “Các anh tìm ai?”

“Tô Khôn sống ở đây phải không? Công ty rượu Tô Ký xảy ra sự cố lớn, phiền ông đi theo chúng tôi.”

“Hả? Không! Tôi không đi! Có phải sẽ phải ngồi tù không?” Tô Khôn sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

“Bố, không phải đâu, họ chỉ đưa bố đi hỏi thôi, không bắt bố ngồi tù đâu. Bố yên tâm, con sẽ đưa bố ra ngoài.”

“Cô là Tô Nhược Vân phải không? Cô cũng cần đi theo chúng tôi.”

Cảnh sát mặc đồng phục, vẻ mặt nghiêm túc, không hề vì Tô Nhược Vân là người nổi tiếng mà nể mặt.

Tô Nhược Vân hoảng sợ nhìn nhóm cảnh sát: “Không! Mấy người không thể bắt tôi, tôi không phạm tội!”

“Cô là chủ tịch của công ty rượu Tô Ký nên phải hợp tác với chúng tôi để điều tra chuyện này. Sự cố lần này thuộc cấp độ nghiêm trọng hàng đầu, thành phố vô cùng xem trọng, chúng tôi phải điều tra rõ ràng, phiền cô hợp tác.”

“Lẽ nào các anh không biết tôi sao?”

Việc đã tới mình, Tô Nhược Vân cũng rất sợ.

Dường như cảnh sát cũng bất lực: “Cô Tô Nhược Vân, cô là người của công chúng, cô nên làm một tấm gương tốt, hi vọng cô hợp tác với chúng tôi.”

“Không được! Tôi không muốn đến đồn cảnh sát! Tôi… đúng rồi, tôi đang có thai, tôi là phụ nữ có thai!” Tô Nhược Vân hoảng sợ không ngừng lùi về sau.

“Ai da, mấy anh làm ơn đi, con gái tôi thật sự đang mang thai, sao mấy anh có thể bắt phụ nữ có thai chứ?” Vương Vãn Hương vội đi ra ngăn cản.

Nếu Tô Khôn và Tô Nhược Vân đều bị bắt vào tù thì bà ta thật sự rất sợ!

Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, đúng là phụ nữ có thai được ưu tiên.

“Vậy được rồi, hôm nay đưa Tô Khôn đi trước, cô Tô Nhược Vân, hi vọng cô sẽ ở nhà đừng đi đâu. Nếu chúng tôi cần điều tra thì vẫn có thể tìm cô bất cứ lúc nào.”

Cảnh sát nói xong thì đưa Tô Khôn đi.

“Bố, bố yên tâm, con sẽ nghĩ cách!”

Tô Khôn nước mắt lưng tròng bị đưa lên xe cảnh sát.

Vương Vãn Hương trơ mắt nhìn chồng mình bị đưa đi, sững sờ không nghĩ ra cách nào, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

“Vân Vân, Vân Vân ơi, con nói xem phải làm sao đây? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 988


Chương 988

“Mẹ, mẹ đứng lên trước đi, đừng như vậy! Con nhất định sẽ nghĩ cách cứu bố ra.” Tô Nhược Vân một tay đỡ eo, một tay kéo Vương Vãn Hương ở dưới đất lên.

Vương Vãn Hương thấy con gái mình cử động không tiện nên đứng lên.

“Con nhất định phải cứu bố con, nhất định phải cứu đấy!”

Vương Vãn Hương nắm chặt lấy tay Tô Nhược Vân như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Thực tế thì Tô Nhược Vân chính là cọng rơm cứu mạng của nhà họ!

“Con sẽ cứu mà, nhất định sẽ cứu bố ra.”

Thực ra trong lòng Tô Nhược Vân cũng không chắc chắn.

Ngay cả Tô Khôn cũng bị bắt rồi, nhà máy và công ty đều bị niêm phong, có thể thấy chuyện rất nghiêm trọng!

Chuyện này nhanh chóng trở thành tin tức lớn.

Mọi người đều biết công ty rượu Tô Ký là do nhà mẹ đẻ của Tô Nhược Vân thành lập, vì Tô Nhược Vân là người trong showbiz nên tin tức giải trí cũng đưa tin này lên tiêu đề trang nhất.

Bỗng chốc dư luận xôn xao.

Mấy lần Tô Nhược Vân ra ngoài đều suýt bị phóng viên bao vây, cô ta sợ đến nỗi không dám ra ngoài nữa, chỉ có thể trốn trong nhà của cô ta và Mộ Dung Dịch.

Cô ta cũng chỉ có thể cầu xin Mộ Dung Dịch giúp mình.

Tô Nhược Vân không thể ngồi yên được, không ngừng đi qua đi lại trong nhà.

Cửa mở ra, cô ta lập tức cảnh giác nhìn ra cửa, là Mộ Dung Dịch, cô ta sải bước đi tới.

“Anh Dịch, thế nào rồi?”

Mộ Dung Dịch lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi, anh ta chậm rãi thay dép, cởi áo khoác treo lên giá treo đồ.

“Lắc đầu là ý gì? Anh nói nhanh đi, đừng làm em lo lắng!”

Mộ Dung Dịch đi tới sofa rồi ngồi xuống: “Tổng giám đốc Lục Sơn của Tập đoàn Sùng Sơn không phải nhân vật tầm thường, ông ta từng làm lính, về sau mới giải ngũ bắt đầu kinh doanh. Đằng sau ông ta có chỗ dựa, ngay cả thị trưởng cũng là bạn vào sinh ra tử với ông ta, chuyện lần này khó giải quyết lắm.”

“Hả? Vậy chúng ta phải làm sao đây? Bây giờ bố em vẫn đang trong tù đấy!” Tô Nhược Vân lo đến nỗi sắp rơi nước mắt.

“Lục Sơn là người rất sĩ diện, chuyện này khiến ông ta mất hết mặt mũi. Hơn nữa những người ngộ độc rượu đều là người thân bạn bè của ông ta nên ông ta càng không chịu để yên. Bên trên đã ra lệnh rồi, chắc chắn chuyện này sẽ phải điều tra kỹ càng đến cùng!”

“Vậy không còn đường nào cứu được sao?” Tô Nhược Vân nắm lấy cánh tay của Mộ Dung Dịch, nói: “Anh Dịch, mẹ em vẫn còn chút tiền tiết kiệm, em cũng có một ít, cho dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng được.”

Mộ Dung Dịch nhìn xoáy vào Tô Nhược Vân, anh ta thật sự không muốn lo liệu chuyện này. Nếu không phải Tô Nhược Vân mang thai con của anh ta, Lâm Thanh Phượng lo lắng cô ta có chuyện thì anh ta sẽ không chạy đôn chạy đáo như vậy!

“Anh đã hỏi luật sư rồi, có thể bảo lãnh chờ xét xử, dù sao bố em cũng lớn tuổi, đưa người ra trước rồi tính tiếp, sau đó tìm cơ hội xem có thể gặp được Lục Sơn để xin thương tình hay không.”

Mộ Dung Dịch thở dài, chuyện này đúng là khó giải quyết.

“Nhưng…”

“Nhưng gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 989


Chương 989

“Lục Sơn là người tự cao tự đại, Tập đoàn Sùng Sơn lại làm ăn tốt, mạng lưới quan hệ của ông ta cũng rất rộng, sợ là thứ chúng ta có thể cho ông ta quá ít, ông ta sẽ không vì những thứ này mà nguôi giận đâu. Nhưng anh nghĩ có một người có thể khiến ông ta nể mặt.”

“Ai?”

“Ôn Khanh Mộ.”

Lúc Mộ Dung Dịch thốt ra cái tên này, hai mắt Tô Nhược Vân suýt chút nữa thì rơi ra ngoài.

Đi cầu xin Ôn Khanh Mộ, thế chẳng phải là cầu xin Tô Lạc Ly sao?

Muốn cô ta cúi đầu cầu xin Tô Lạc Ly? Đùa à!

“Chị ta hận em như vậy, chắc chắn sẽ không muốn giúp đâu. Chị ta chỉ mong sao trong nhà xảy ra chuyện ấy chứ, chuyện lần trước chính là chị ta giở trò đấy!”

Mộ Dung Dịch đã đoán trước là sẽ thế này.

“Anh không quen người của Tập đoàn Dark Reign, cũng chưa từng gặp Ôn Khanh Mộ. Trước đây quen biết Dạ Bân còn có thể nhờ anh ta liên hệ, nhưng Dạ Bân đã ra nước ngoài, rất lâu rồi không có tin tức gì. Liên hệ với Lục Sơn trước đi, anh mệt rồi, đi ngủ một lát đây.”

Nói xong, Mộ Dung Dịch đi thẳng về phòng ngủ.

Ý của anh ta là, nếu không liên hệ được với Lục Sơn vậy thì xin lỗi, họ chỉ có thể tự đi mà nghĩ cách.

Tô Nhược Vân rơi vào hoảng sợ, bây giờ chỉ có thể hi vọng Lục Sơn chịu thương lượng.

Tin tức này nổ ra, nhưng vì Tô Lạc Ly luôn ở nhà chăm con trai nên không có nhiều thời gian để quan tâm.

Không dễ gì mới có thể nghỉ ngơi, cô muốn dành thời gian cho con trai và Ôn Khanh Mộ hơn.

Cho nên ở nhà cô hay quên mất điện thoại của mình để ở đâu.

“Này này này! Con trai đã ngủ rồi còn cho thằng bé bú sao?” Giọng nói gắt gỏng từ trên đầu truyền tới.

Tô Lạc Ly cúi đầu nhìn, bé cưng đã ngủ rất say rồi, cô lập tức đặt cậu bé xuống.

“Lãng phí! Anh cảnh cáo em, Ly Ly, đừng có tạo thói quen này cho thằng bé, đợi nó có chỗ dựa rồi đến lúc nó mười bảy mười tám sẽ ra ngoài phá con gái nhà người ta đấy!”

Tô Lạc Ly lập tức sầm mặt, chuyện này liên quan gì chứ?

“Đừng nói linh tinh, thằng bé mới bao lớn chứ, trẻ con uống sữa mẹ là lẽ hiển nhiên!”

“Cho nên đàn ông cũng thích!”

Dạo gần đây anh thật sự có ý kiến với chuyện bú mẹ này!

Lúc Tô Lạc Ly cho con bú, cô thậm chí còn không dám để anh nhìn thấy!

“Anh tìm em có việc gì không?” Tô Lạc Ly đắp chăn lên cho bé cưng rồi ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Anh hỏi em này, thể hiện tình cảm là gì vậy?”

Tô Lạc Ly chớp mắt vài cái, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Khanh Mộ.

Sau khi hai người công khai quan hệ với nhau thì Ôn Khanh Mộ rất thích việc đăng weibo. Trước kia anh không dùng weibo, sau khi anh biết là mọi người trên mạng đang bàn luận về hai vợ chồng cô thì anh đã lập tức đăng ký weibo.

Sau một đêm thì anh đã có mười triệu người theo dõi rồi, điều này khiến Tô Lạc Ly thấy ghen ghét muốn điên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 990


Chương 990

Anh không cho phép bất kỳ người nào nói xấu anh trên weibo, nếu như có ai ngứa mắt với hai vợ chồng anh hoặc nói xấu gì đó thì anh sẽ lập tức thể hiện ra nỗi oán hận của mình với người đó.

Mà lạ thay, hành động ấy của anh không hề khiến cư dân mạng phản cảm, mà trái lại còn khiến cho người ta cảm thấy anh rất đáng yêu, họ còn đặt cho anh một biệt danh mới: Ôn Giận Hờn.

“Nghĩa của cụm từ thể hiện tình cảm thì cũng chỉ là thể hiện tình cảm thôi, tại vì chúng ta sống với nhau rất tình cảm, sau đó còn thể hiện cho người ta xem nữa nên gọi là thể hiện tình cảm thôi.”

Tô Lạc Ly kiên nhẫn giải thích cho Ôn Khanh Mộ.

Từ khi Ôn Khanh Mộ bắt đầu dùng weibo đến giờ thì Tô Lạc Ly cũng phát hiện ra khuyết điểm mới của anh, đó là anh không hiểu những từ lóng mà mọi người trên mạng hay dùng. Có cảm giác như anh là người sao hỏa vậy.

“À, có người nói là hai chúng ta thể hiện tình cảm. Anh còn tưởng là từ gì đó cao siêu lắm! Hóa ra nghĩa của cụm từ đó ngay ở ngoài mặt chữ.”

Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa mở weibo ra, bắt đầu trả lời các bình luận của các cư dân mạng.

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ nghịch điện thoại thì mới nhớ ra là cô đã vứt điện thoại đi đâu đó mất rồi.

“Chồng ơi, anh có thấy điện thoại của em đâu không?”

“Không, ai biết được là em đã ném nó đi đâu chứ?”

Ôn Khanh Mộ cúi đầu nghịch điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên.

“Để em đi tìm nào.”

Tô Lạc Ly xuống giường, chuẩn bị tìm điện thoại của mình.

“Quay lại đây cho anh!”

“Anh làm gì thế? Em không thấy điện thoại đâu cả, em muốn tìm điện thoại.”

“Tìm điện thoại gì chứ? Ra đây thể hiện tình cảm với nhau đi!”

Ôn Khanh Mộ dùng một tay túm Tô Lạc Ly lại: “Họ nói chúng ta thích thể hiện tình cảm còn gì? Vậy thì để anh thể hiện cho họ xem! Để cho họ ăn no cơm chó đi nào!”

Tô Lạc Ly phát hiện ra trong nhà mình mới có thêm một cậu thiếu niên nghiện internet mất rồi.

“Để em tìm điện thoại đã nhé?”

“Tìm được điện thoại thì kiểu gì em cũng sẽ bắt đầu nghịch điện thoại! Em là thành viên của tộc Cúi Đầu, ngày nào cũng chỉ biết chơi điện thoại thôi, em có biết là làm như vậy thì sẽ hại đến xương cổ lắm không hả? Bây giờ người trẻ nên bỏ điện thoại xuống, giao lưu về mặt tâm hồn với người khác, tất nhiên, nếu em muốn giao lưu về mặt thân thể với anh thì anh cũng không phản đối đâu.”

Tô Lạc Ly ôm eo của Ôn Khanh Mộ, khóc dở mếu dở.

Chẳng biết ai là thành viên của tộc Cúi Đầu nữa, ai mới là người ngày nào cũng nghịch điện thoại chứ?

“Làm sao vậy? Em muốn giao lưu về mặt thân thể với anh à? Lại đây nào!”

Ôn Khanh Mộ nói xong thì liền ra tay định cởi quần áo của Tô Lạc Ly ra.

Tô Lạc Ly vội vàng lùi về phía sau: “Anh đừng có mà nghịch ngợm nữa, con trai còn đang ngủ đấy.”

“Không nghịch ngợm cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em là không được nghịch điện thoại, phải chơi với anh cơ.”

“Được rồi, không nghịch điện thoại nữa, chơi với anh.”

“Cũng tạm được. Nào, lại đây chụp mấy tấm ảnh để thể hiện tình cảm nào!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 991


Chương 991

Bây giờ Ôn Khanh Mộ thể hiện tình cảm đến mức nghiện luôn rồi, mà cách thể hiện tình cảm của anh cũng rất gượng gạo.

Vậy mà cư dân mạng lại xem mãi không chán, anh đăng bừa một dòng trạng thái thôi mà cũng có thể lọt top hot search rồi.

Giờ nghỉ trưa, Tô Lạc Ly và bé cưng đã ngủ thiếp đi.

Ôn Khanh Mộ không có thói quen ngủ trưa, anh đi ra thư phòng, lấy điện thoại của Tô Lạc Ly ra từ ngăn kéo của mình, nhìn điện thoại một lúc rồi tắt máy, khóa lại.

Anh đã nhắn tin cho Từ Tinh Như rồi, nếu Tô Lạc Ly có gì cần phải họp thì cứ gọi thẳng cho anh là được rồi.

Bây giờ Từ Tinh Như là giám đốc của Quốc tế Tinh Hoàng, cô ta cũng có quyền liên hệ trực tiếp với Ôn Khanh Mộ.

Vương Vĩ đi vào thư phòng: “Cậu chủ, cậu tìm tôi à?”

“Ông xuống dặn những người giúp việc trong nhà là không được phép bàn bạc gì về chuyện của nhà máy rượu Tô Kỳ, lén bàn tán với nhau cũng không được.”

Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Vâng, tôi sẽ bảo mọi người ạ.”

“Nếu như mợ chủ muốn tìm điện thoại di động, rồi hỏi mọi người thì cứ trả lời rằng không biết là được.”

“Vâng.”

“Xong chuyện rồi, ông đi ra ngoài đi.”

Vương Vĩ gật đầu rồi rời khỏi thư phòng.

Tô Lạc Ly là người dễ mềm lòng, nếu để cô biết chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không chịu khoanh tay đứng yên đâu.

Ôn Khanh Mộ đã muốn dạy cho nhà họ Tô một bài học từ lâu rồi, anh không thể bỏ qua cơ hội này được.

Sau khi Tô Nhược Vân đã nộp rất nhiều tiền bảo lãnh, cộng thêm sự giúp đỡ của Mộ Dung Dịch, cuối cùng thì Tô Khôn cũng đã được thả ra ngoài.

Mặc dù chỉ bị tạm giam ba ngày, nhưng Tô Khôn đã già đi rất nhiều rồi.

Tóc của ông ta đã bạc đi rất nhiều so với trước, mặt ông ta cũng đã gầy đi hẳn, nếu so sánh với khi mà ông ta vẫn còn hăng hái thì cứ như hai người khác nhau vậy.

Tô Nhược Vân dẫn Tô Khôn với gương mặt hốt hoảng về nhà.

Rõ ràng là chỉ có ba ngày, nhưng Tô Khôn lại có cảm giác như đã qua ba năm rồi vậy, vừa về đến nhà, ngồi xuống ghế sofa xong, ông ta liền bắt đầu gào khóc.

“Ông nó về rồi.” Nếu không khóc thì thôi, nhưng vừa khóc thì Vương Vãn Hương cũng lã chã rơi lệ theo.

Tô Nhược Vân đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì cũng rất xót xa: “Được rồi, được rồi, bố mẹ đừng khóc nữa, cuối cùng thì cũng được thả ra rồi mà.”

Tô Khôn là một người đàn ông cao lớn, nhưng lại khóc òa lên như một đứa trẻ.

“Ông nó! Ông đừng khóc! Vân Vân nhà chúng ta còn đang mang thai đấy.”

Lúc này Tô Khôn mới ngừng khóc, chỉ nức nở vài câu mà thôi.

“Vân Vân à, lần này bố đi ra rồi, chắc sẽ không bị bắt lại chứ?”

Ông ta thật sự rất nhát gan, sợ hãi rúc vào trong chăn.

“Bố, bố yên tâm đi, có con và A Dịch ở đây rồi thì bố sẽ không sao đâu. Bố về phòng ngủ một giấc đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 992


Chương 992

“Ừ, được rồi!”

Tô Khôn lau nước mắt, sau đó lại quay sang Vương Vãn Hương: “Trước kia tôi bảo bà tiết kiệm ít tiền, giờ lấy hết ra đi, coi như tiêu tiền để mua sự bình yên. Những chỗ nào cần tiêu tiền thì cứ tiêu mạnh tay vào.”

“Tôi biết, tôi đã lấy hết tiền ra rồi.” Mặc dù làm như vậy thì đau hơn cả việc cắt da cắt thịt, nhưng Vương Vãn Hương cũng hiểu được đạo lý là mạng người quan trọng hơn tiền bạc.

Vương Vãn Hương đỡ Tô Khôn lên lầu, sau khi sắp xếp cho ông ta ngủ xong thì bà ta lại quay về phòng khách.

Tô Nhược Vân day trán, nhìn có vẻ như rất mệt mỏi.

“Vân Vân, liệu có chuyện gì mà con còn chưa nói không?”

Vương Vãn Hương vừa nhìn đã nhận ra là có chuyện.

“Mẹ, nếu như bây giờ con nói với mẹ thì mẹ đừng có sợ đấy nhé.”

“Con cứ nói đi, nhà mình đã thành ra như vậy rồi thì còn gì mà phải sợ chứ.” Vương Vãn Hương túm lấy tay của Tô Nhược Vân.

“Con đã bỏ ra rất nhiều tiền, nhờ rất nhiều mối quan hệ, cả A Dịch cũng vậy, nhưng mà bên phía Lục Sơn vẫn không muốn gặp mặt.”

Tô Nhược Vân đành phải nói sự thật tàn khốc này cho Vương Vãn Hương.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Lục Sơn không muốn gặp chúng ta, chứng tỏ rằng ông ta không muốn hòa giải, bây giờ ông ta vẫn có thể tiếp tục tạo áp lực lên phía trên, e là lần này chúng ta sẽ không giữ được công ty và nhà xưởng nữa rồi.”

“Vậy thì bố của con có bị phạt gì không? Ông ấy không thể chịu được thêm nữa đâu, bây giờ ông ấy già như vậy rồi. Lúc nãy con cũng thấy đấy, mới bị bắt giam ba ngày thôi mà đã thành ra như vậy rồi, nếu bây giờ còn để ông ấy ngồi tù thì khác nào là giết chết ông ấy đâu.”

“Con biết rồi, con sẽ nghĩ cách.”

“Vân Vân, hai ngày trước bà Trương nói với mẹ là Tô Lạc Ly đã cưới tổng giám đốc của Đế Quốc gì đó…”

Nghe đến đó, gương mặt của Tô Nhược Vân lập tức tối sầm xuống.

“Tổng giám đốc của tập đoàn Dark Reign, Ôn Khanh Mộ.”

“Đúng vậy, chính là cái tên đó, bà Trương nói là Tô Lạc Ly nhà mình rất có bản lĩnh, tìm được một ông chồng rất lợi hại, nghe nói Ôn Khanh Mộ này quyền thế ngập trời. Con nói thử xem, nếu chúng ta đi cầu xin cậu ta thì có tác dụng gì không?”

Tô Nhược Vân quay phắt lại, nhìn mẹ mình: “Mẹ, sao mẹ lại chẳng có khí khái gì vậy? Mẹ đã quên là chúng ta đã đối xử thế nào với Tô Lạc Ly rồi à? Làm gì có chuyện cô ta chịu giúp chúng ta chứ?”

“Vấn đề bây giờ không phải là có khí khái hay không, mà chỉ cần cứu được bố con thì mẹ mang cái mặt mo này đi đâu cũng được. Cô ta có thể đánh mẹ, chửi mẹ, mẹ đều nhận hết, cô ta không giúp chúng ta cũng được, nhưng dù sao thì bố con cũng là bố cô ta, sao cô ta có thể thấy chết mà không cứu được chứ?”

“Muốn đi thì mẹ tự đi đi, con không đi đâu.”

Dù thế nào thì Tô Nhược Vân cũng không chịu ăn nói khép nép để cầu xin Tô Lạc Ly, mà cô ta cũng chẳng muốn nhìn thấy cảnh Tô Lạc Ly được làm mợ chủ nhà giàu.

“Để mẹ đi, mẹ sẽ đi cùng bố con, mẹ không tin là cô ta sẽ trơ mắt nhìn thấy bố con chết mà không chịu cứu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 993


Chương 993

Tô Nhược Vân không cãi lời Vương Vãn Hương, biết đâu Tô Lạc Ly lại mềm lòng rồi đưa tay ra giúp thật, nếu như vậy thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Tô Khôn ngủ một mạch đến ngày hôm sau, khi tỉnh lại, ông ta vẫn cảm thấy hơi mơ màng.

Vương Vãn Hương vẫn luôn ngồi cạnh ông ta, thấy ông ta tỉnh lại thì cuối cùng bà ta cũng thở phào một hơi.

“Ông nó, cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi, ông dọa tôi sợ muốn chết.” Vương Vãn Hương vừa nói vừa vỗ ngực. Bà ta đã đưa tay lên sờ thử mũi của Tô Khôn không biết bao nhiêu lần, kiểm tra xem liệu ông ta có còn thở hay không.”

“Tôi già thật rồi.”

“Ông nó à, ông mau dậy rồi đi ăn chút gì đó, lát nữa chúng ta đi ra ngoài, đi thăm con rể và cháu trai ngoại của ông.”

Trong giây lát, Tô Khôn còn chưa kịp phản ứng lại: “Vân Vân mang thai con trai à. Tốt quá, thế này thì nhà họ Mộ Dung không nói gì được nữa rồi.”

“Ông đang nói gì thế? Con của Vân Vân còn chưa rõ là nam hay nữ kia kìa.”

“Vậy thì bà vừa nói con rể và cháu trai ngoại gì cơ? Thăm con rể nào? Bảo A Dịch qua đây một chuyến là được rồi.”

“Không phải A Dịch, là đứa con rể khác của ông cơ!”

“Đứa con rể khác?”

“Con gái của ông, Tô Lạc Ly giờ đã bay lên cành cao, thành phượng hoàng luôn rồi kìa! Bây giờ nó là mợ chủ nhà giàu, cưới được Ôn Khanh Mộ có thể một tay che trời, lại còn sinh con trai cho nhà người ta rồi.”

“Ồ, còn có cả chuyện này à?”

Đợt vừa rồi, Tô Khôn vẫn luôn bận rộn chuyện ở công ty, không để ý đến tin này cho lắm.

“Đúng rồi! Ông cũng đã từng nghe kể về Ôn Khanh Mộ rồi đúng không? Nghe nói là người này quyền thế lắm, chuyện gì cũng làm được, chúng ta đến cầu xin cậu ta, chắc chắn là ông sẽ không cần phải ngồi tù đâu!”

Tô Khôn nghe thấy câu này thì sáng mắt lên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Vậy thì mau đi thôi.”

Tô Khôn và Vương Vãn Hương nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng cũng biết được chỗ ở của Ôn Khanh Mộ. Họ đến hoa viên Crystal.

Bảo vệ thấy có hai người lạ.

“Hai người kia đang làm gì thế? Mau rời khỏi chỗ này đi!”

“Chúng tôi đến tìm người, có phải là Tô Lạc Ly ở đây không?”

Bảo vệ nhíu mày, nhìn hai người lạ trước mặt mình từ trên xuống dưới.

“Hai người là ai vậy? Sao lại biết mợ chủ của chúng tôi?”

“Tôi là bố nó! Tôi đã gọi điện cho nó rồi nhưng điện thoại của nó cứ tắt máy suốt. Mau cho chúng tôi vào trong đi!”

Tô Khôn đã quen thói la lối om sòm ở công ty rồi, từ trước đến giờ, ông ta không bao giờ coi những người bảo vệ này ra gì cả.

Bảo vệ tòa nhà lập tức dùng bộ đàm để nói chuyện với người trong nhà.

Mấy ngày vừa rồi Ôn Khanh Mộ vẫn luôn ở nhà, lúc này anh và Tô Lạc Ly đang chơi đùa với bé cưng trong phòng của con.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 994


Chương 994

Vương Vĩ đứng ở cửa ra vào, đánh mắt ra hiệu với anh.

“Ly Ly, em chơi với tên oắt con này trước đi, anh đi một lúc rồi quay lại.” Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Lạc Ly nhìn anh, sau đó lại quay sang nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Vương Vĩ.

“A, ô…” Bé cưng bỗng hét lên, cậu bé muốn lấy đồ chơi, nhưng vì tay ngắn quá nên cậu bé không với tới.

“Được rồi, được rồi, cái tính nóng nảy này của con giống hệt bố.” Tô Lạc Ly vội vàng lấy đồ chơi đưa cho bé cưng.

“Có đúng là hai vợ chồng họ không?”

“Chính miệng họ nói rằng đó là bố của mợ chủ, chắc sẽ không nhầm đâu.”

Ôn Khanh Mộ nhìn liếc về phía Tô Lạc Ly: “Để tôi xuống gặp ông ta, ông trông chừng mợ chủ đi.”

Ôn Khanh Mộ nói xong thì đi xuống lầu.

Tô Khôn và Vương Vãn Hương đã đi vào phòng khách, hai người nhìn phòng khách rộng rãi sáng sủa thế này thì choáng váng.

Ngày trước Tô Khôn tự cho mình là người giàu có, nhưng nếu so sánh với Ôn Khanh Mộ thì chút tiền của ông ta cũng chỉ như cơn mưa bụi mà thôi.

“Ông nó ơi, mẹ ơi, căn phòng này to thật đấy! Phải tốn bao nhiêu tiền mới xây được một căn phòng như này chứ! Thiết bị được lắp đặt ở đây cũng xa hoa quá, nhìn như cung điện ấy!”

“Tên Ôn Khanh Mộ này là người giàu nhất đấy, nghe nói là cậu ta đã chi mấy trăm triệu để xây được căn phòng này đấy.”

“Mẹ ơi! Chút tiền tiết kiệm của chúng ta còn chẳng đủ để cậu ta xây nhà! Sao Tô Lạc Ly lại có phúc thế nhỉ, cưới được một người giàu như vậy! Ông nó ơi, lát nữa dù có thế nào thì ông cũng phải nói cho dễ nghe đấy, đó là con gái ruột của ông mà! Ông đừng có so đo những chuyện trước kia nữa, chúng ta có Tô Lạc Ly rồi thì sau này không cần phải lo ăn lo uống nữa!”

Vốn dĩ Vương Vãn Hương chỉ định đến nhờ Tô Lạc Ly giúp đỡ, chỉ cần Tô Khôn không đi tù là được.

Nhưng mà khi nhìn thấy căn phòng xa hoa thế này, ai mà chẳng động lòng chứ?

Ai cũng có lòng tham cả.

Mà Tô Khôn cũng nghĩ giống Vương Vãn Hương, dù thế nào thì Tô Lạc Ly cũng là con gái ruột của ông ta, cùng lắm thì ông ta phải hạ thấp cái mặt mo này xuống vậy.

Không có công ty rượu Tô Kỳ thì sao chứ? Ông ta vẫn còn có con gái Tô Lạc Ly và con rể Ôn Khanh Mộ rồi còn gì!

Bây giờ chỉ cần làm thân được với hai người này thì sau này ông ta sẽ được sống sung túc rồi.

Ôn Khanh Mộ đứng trên bậc thang nhìn hai người đang đánh giá nhà mình với ánh mắt tham lam.

Ôn Khanh Mộ cười khẩy, sau đó khẽ ho một tiếng.

Tô Khôn thấy anh thì vội vàng đi ra đón.

“Con rể! Nhìn con khôi ngô tuấn tú thật đấy!”

Tô Khôn đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay với Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ chẳng buồn nhìn ông ta, cứ thế đi thẳng về phía ghế sofa rồi ngồi vắt chéo chân.

Tô Khôn bị lờ đi thì vội vàng kéo tay Vương Vãn Hương ra ngồi xuống ghế sofa theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 995


Chương 995

“Tôi đã cho hai người ngồi xuống chưa?”

Tô Khôn và Vương Vãn Hương lại vội vàng đứng dậy.

“Con rể à, con nhìn xem, Lạc Ly cũng lạ thật đấy, con bé kết hôn mà chẳng báo với người nhà mình một câu. Làm hại bố và dì chẳng biết gì về sự tồn tại của con, mãi đến giờ mới sang nhà này được.”

“Đúng đấy, đúng đấy, con bé Lạc Ly này, lừa người khác thì chẳng sao, đây lại còn lừa cả người nhà mình nữa.”

“Hôm nay hai người đến đây để nói xấu vợ tôi à?” Ôn Khanh Mộ lạnh lùng hỏi.

“Không, không, không, bố không có ý đó.” Tô Khôn vội vàng phủ nhận.

“Vậy hai người đến đây làm gì?”

Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

“Chúng tôi… Con rể, chúng ta đều là người một nhà cả, mà người một nhà thì không cần phải nói vòng vo làm gì. Bố nói thẳng vào vấn đề nhé, không biết là con đã nghe hay chưa nhưng mà công ty rượu Tô Kỳ của bố mới xảy ra chuyện, bị người ta niêm phong rồi, bố cũng bị người ta tố cáo rồi, bố mới nghĩ đến việc nhờ người ta giúp đỡ.”

Tô Khôn nói rõ ý đồ của mình khi đến đấy.

“Đúng vậy, con rể, bố cũng biết là con có bản lĩnh, trên đời này không có việc gì là con không làm được, làm ơn, con hãy giúp bố và dì con đi mà. Nếu như nhà họ Tô thành công thì Lạc Ly cũng sẽ nở mày nở mặt mà, phải không?”

Sau đó Vương Vãn Hương cũng nói theo.

Những người giúp việc đứng trong phòng, và cả Ôn Khanh Mộ đều bật cười.

Tiếng cười đó khiến Tô Khôn và Vương Vãn Hương cảm thấy rất ngại ngùng, họ không hiểu là mọi người đang cười gì.

“Hai người có biết là họ đang cười gì không?”

Tô Khôn và Vương Vãn Hương đều cười gượng.

“Họ đang cười hai người đấy, vợ tôi còn cần phải nhờ hai người để cảm thấy vinh dự hơn à? Chỉ là một công ty rượu Tô Ký thôi, có thể khiến cô ấy nở mày nở mặt được bao nhiêu chứ? Hai người nên biết là đất dưới chân hai người đều là của cô ấy hết đấy.”

Tô Khôn và Vương Vãn Hương không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, nếu mảnh đất để xây căn nhà này cũng là của Tô Lạc Ly thì tức là tất cả mọi thứ đều là của cô rồi!”

“Ôi chao, Lạc Ly nhà bố thì có tài cán gì mà con lại đối xử tốt với con bé thế!” Tô Khôn cười híp mắt lại.

Ôn Khanh Mộ coi trọng Tô Lạc Ly như vậy, xem ra chuyến này ông ta đến đây không phí công rồi.

“Cô ấy là vợ tôi thì tất nhiên là tôi phải đối xử tốt với cô ấy rồi.”

“Vậy con rể có thể nể mặt Lạc Ly mà giúp chuyện công ty rượu của bố được không?”

Ôn Khanh Mộ chỉ cười mà không nói gì.

Tô Khôn và Vương Vãn Hương đều không hiểu ý anh.

“Con rể, con nói một câu dứt khoát xem liệu con có thể giúp nhà bố chuyện này không?”

“Ông nó, ông nói gì thế, con rể đối xử với con gái mình tốt thế, chắc chắn là sẽ giúp nhà mình rồi.”

Ôn Khanh Mộ vắt chéo chân, nhìn có vẻ như rất thích thú.

“Đối với tôi mà nói thì chuyện này cũng chẳng phải là điều gì quá to tát. Tôi và tổng giám đốc tập đoàn Sùng Sơn cũng có thể gọi là bạn cũ với nhau, ông ta vẫn luôn muốn bắt mối với tập đoàn Dark Reign chúng tôi, chỉ cần tôi nói một câu thôi, ông ta sẽ không dám làm ầm lên nữa đâu.”

“Ôi chao, thế thì tốt quá, cảm ơn con rể!” Cuối cùng thì Tô Khôn cũng thở phào một hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 996


Chương 996

“Đợi chút, tôi đã nói hết câu đâu. Tôi chỉ nói là nếu tôi nói một câu thì ông ta sẽ không dám làm ầm lên nữa, nhưng tôi cũng có thể nói một câu khiến ông ta làm lớn chuyện này đến cùng đấy.”

Nụ cười của Tô Khôn khựng lại, ông ta và Vương Vãn Hương quay sang nhìn nhau.

“Con rể, bố không hiểu câu này của con cho lắm.”

“Ông gọi ai là con rể đấy? Tôi đã bao giờ thừa nhận rằng tôi là con rể nhà họ Tô các ông chưa? Các ông đuổi Ly Ly ra khỏi nhà từ lâu rồi cơ mà. Cô ấy không phải là con gái của ông thì sao tôi lại là con rể của mấy người?”

“Con nói gì thế, trước đây gia đình bố hiểu nhầm nhau thôi mà, làm gì có người bố nào mà không nhận con gái mình chứ? Trước kia bố chỉ nói nhảm thôi, làm gì có chuyện không nhận con bé là con mình!”

Tô Khôn vội vàng giải thích với vẻ khúm núm.

“Hiểu nhầm? Hóa ra cái chết của Kiêm Mặc là hiểu nhầm à. Vậy lần tới tôi và Ly Ly đi đốt vàng cho cậu ấy thì sẽ nói cho cậu ấy biết rằng cái chết của cậu ấy chỉ là một sự hiểu nhầm thôi nhé.”

Vẻ mặt của Tô Khôn lập tức trở nên khó coi: “Kiêm Mặc đã qua đời rồi thì đừng có đi làm phiền nó nữa, người sống thì nên sống tốt hơn chứ?”

“Ừ cậu ấy qua đời thật rồi. Nhưng mấy người đã bao giờ đến thăm mộ cậu ấy chưa? À, tôi quên mất, ông đã nói là cậu ấy chưa kết hôn thì không được chôn ở phần mộ tổ tiên của nhà họ Tô, chắc là bây giờ ông còn chẳng biết mộ của cậu ấy ở đâu nhỉ?”

Khóe miệng của Tô Khôn giật nhẹ, vẻ mặt ông ta lại càng trở nên khó coi hơn.

“Con rể, chuyện này là do bố và sai rồi, bố và nhất định sẽ về đốt thêm vàng mã cho Kiêm Mặc.”

“Đúng đấy, trước kia là do bố và dì không hiểu chuyện! Mọi chuyện đều là lỗi của bố và dì, nhưng dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà.” Vương Vãn Hương cũng sốt ruột nói đỡ cho Tô Khôn.

Bà ta không nói câu nào thì thôi, mà vừa lên tiếng thì Ôn Khanh Mộ đã quay sang nhìn bà ta.

“Người một nhà? Người một nhà cũng hay thật đấy! Hai đứa con của bà thì ăn ngon mặc đẹp, dùng đồ tốt, còn Ly Ly và Kiêm Mặc thì lại chẳng có thời gian ăn cơm cho tử tế, thậm chí còn thường xuyên bị đánh đập, như vậy mà bà còn gọi là người một nhà à?”

Cuối cùng thì cũng đến ngày Ôn Khanh Mộ có thể tính sổ với hai người này rồi.

“Ấy… con rể, tất cả đều là lỗi của dì, là do dì không tốt! Dì xin lỗi Lạc Ly!”

Vương Vãn Hương cũng quyết định liều cái thân già này rồi.

“Lạc Ly là cái tên mà bà được phép gọi à? Ông ta gọi Lạc Ly là vì ít ra ông ta là bố ruột của cô ấy, đây là sự thật mà tôi không thể thay đổi được, nhưng còn bà ấy hả? Bà là cái quái gì mà dám gọi thẳng tên vợ tôi hả?”

Ôn Khanh Mộ trừng mắt lên, Vương Vãn Hương sợ đến mức nhũn cả chân ra.

“Vâng, tôi xin lỗi mợ Ôn! Tôi có lỗi với mợ Ôn! Tôi là kẻ vô liêm sỉ, tôi không xứng đáng để được là người ạ! Cầu xin mợ Ôn hãy tha thứ cho tôi!”

Vương Vãn Hương vừa nói vừa tát vào mặt mình hai cái.

Tô Khôn đứng bên cạnh thở dài với vẻ tuyệt vọng.

“Này, tôi hỏi bà, từ nhỏ đến lớn bà đã đánh Ly Ly bao nhiêu lần vậy?”

Ôn Khanh Mộ ra vẻ hứng thú hỏi.

“Tôi… khi đó tôi còn trẻ nên bốc đồng, tôi sai rồi, tôi xin lỗi mợ Ôn!” Vương Vãn Hương lại tự tát mình hai cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 997


Chương 997

“Nói một câu tuổi trẻ bốc đồng là có thể xóa bỏ hết mọi chuyện à? Mấy người là doanh nhân, tôi cũng là doanh nhân, mà thường thì những doanh nhân như chúng ta thì luôn chú ý đến sự công bằng trong giao dịch.”

Ôn Khanh Mộ dựa lưng vào ghế sofa, ra vẻ đắc ý.

“Thế này đi, bà cứ tùy ý nói ra một con số đi. Bà nói xem bà đã đánh cô ấy bao nhiêu lần rồi nào?”

Lúc này Vương Vãn Hương lại càng cảm thấy khó xử hơn, sao bà ta có thể nhớ rõ được chuyện này chứ?”

“Nói đi! Nói nhiều hay ít gì thì tôi cũng sẽ không trách bà đâu. Tôi chỉ muốn nghe một con số thôi!”

“Đã lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ nữa!”

“Thời gian qua lâu hay vì đã đánh quá nhiều?”

“Ờ thì… khoảng hơn một trăm lần ạ.” Vương Vãn Hương cố nói.

Bà ta biết là nếu bây giờ bà ta không nói ra một con số thì Ôn Khanh Mộ sẽ không chịu từ bỏ, nhưng nếu như bà ta nói quá ít thì Ôn Khanh Mộ sẽ không tin, chắc chắn là Tô Lạc Ly đã từng kể với anh rồi.

“Hơn một trăm lần? Được rồi, bà có đánh một trăm lần thì tôi cũng không muốn làm khó mấy người. Bà đánh cô ấy bao nhiêu lần thì giờ để cho bố cô ấy đánh trả lại bà từng ấy cái, làm vậy thì bà cũng không thiệt đâu. Trước giờ tôi chưa bao giờ làm gì mà khiến mình thua lỗ cả, lần này tôi nể mặt vợ mình nên mới chịu thiệt một lần đấy.”

Ôn Khanh Mộ hất cằm lên, người giúp việc lập tức cầm chổi lông gà đến.

“Tôi đã nói rồi, vì tôi thua lỗ nên nếu ông Tô đây mà ra tay không đủ mạnh khiến tôi phải thiệt thòi thêm thì tôi đành phải thu hồi lượt giao dịch này lại thôi.”

Tô Khôn và Vương Vãn Hương choáng váng, không ai ngờ rằng Ôn Khanh Mộ lại có ý như vậy.

Lúc này Ôn Khanh Mộ đang rất muốn xem thử xem hai người họ có thể đê tiện được đến mức nào.

Anh muốn đòi lại công bằng cho tất cả những việc mà bà ta đã làm với Tô Lạc Ly.

“Mợ chủ!” Người giúp việc bỗng lên tiếng.

Ôn Khanh Mộ lập tức nhìn sang phía đầu cầu thang.

Tô Lạc Ly đang ôm con đứng đó.

Ôn Khanh Mộ cũng hơi sửng sốt, nhưng vì đang có người ngoài nên anh cũng không dám thể hiện ra, chỉ có thể yên lặng, ngồi nghiêm chỉnh ở đó.

Đúng lúc Tô Khôn và Vương Vãn Hương đang không biết làm gì thì lại thấy Tô Lạc Ly đến, hai người như vừa thấy được niềm hy vọng vậy.

Hai người vội vàng lao ra trước mặt Tô Lạc Ly.

“Ôi đây chính là cháu trai ngoại của ông đấy à? Trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu quá!” Tô Khôn cười tươi như hoa.

“Cậu nhóc này trông đẹp trai quá, giống bố nó thật đấy, mau lại đây để bà ngoại bế nào.” Vương Vãn Hương đưa tay ra, chuẩn bị đỡ lấy đứa bé.

Bé Cưng lại đưa tay ra, đánh một cái vào tay Vương Vãn Hương, sau đó quay mặt lại, rúc vào lòng Tô Lạc Ly.

“Nhìn này, cháu trai tôi sợ người lạ mất rồi.” Vương Vãn Hương đành xấu hổ thu tay về.

“Bế cậu chủ nhỏ vào phòng đi.” Tô Lạc Ly giao bé cưng cho Lê Hoa đang đứng bên cạnh, Lê Hoa lập tức bế đứa bé quay lại phòng trên lầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 998


Chương 998

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên ghế sofa, Ôn Khanh Mộ vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Sau đó cô lại quan sát Tô Khôn và Vương Vãn Hương một lượt, rồi cứ thế đi qua hai người đó, đến trước sofa.

“Chồng.”

“Hả?” Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất thấp thỏm, cả người bắt đầu căng như dây đàn.

Làm ơn đừng nổi giận!

“Hai ngày trước anh muốn ăn bánh mochi đúng không? Đúng lúc hôm nay em cũng thèm, bây giờ em đang rảnh, anh có muốn bây giờ em làm co anh ăn không?”

Tô Lạc Ly nở nụ cười xán lạn.

Anh không bị mắng?

Chẳng những không bị mắng mà lại còn có đồ ăn ngon!

Ôn Khanh Mộ còn có cảm giác như mình đang nằm mơ, phải mất vài giây anh mới phản ứng lại được.

“Ừ, em làm thêm bánh nhân hạt óc chó cho anh đi.”

“Em biết rồi, không quên đâu. Em đi làm đây.” Nói xong, Tô Lạc Ly vui vẻ đi vào phòng bếp.

Tô Khôn và Vương Vãn Hương đứng nguyên tại chỗ, choáng váng.

Tô Lạc Ly coi hai người như không khí!

Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ cũng lạnh lùng trở lại.

“Hai người đã nghĩ kỹ chưa?”

“Tôi già như vậy rồi, sao mà chịu đòn được chứ? Cậu làm vậy là đang bắt nạt người khác đấy.”

Vương Vãn Hương ra vẻ tội nghiệp.

“Năm đó Ly Ly còn nhỏ như vậy, cũng không thể chịu nổi đòn roi mà bà vẫn bắt nạt cô ấy đấy thôi.” Ôn Khanh Mộ phản bác lại.

“Cậu…” Vương Vãn Hương không biết phải cãi lại anh thế nào.

“Đừng có lãng phí thời gian của tôi, thời gian của tôi rất quý đấy!”

“Ôn Khanh Mộ, cậu đừng có mà khinh người quá đáng! Tôi là bố vợ cậu đấy, cậu không thể đối xử với tôi như thế được!” Tô Khôn đứng chắn trước mặt Vương Vãn Hương.

“Bố vợ? Vừa nãy vợ tôi có gọi ông là bố không? Còn nữa, trước kia ông không nhận cô ấy là con gái, bây giờ thấy cô ấy sống sung sướng thì lại mặt dày quay về đây nhận con à?”

Ôn Khanh Mộ cười phá lên.

Vương Vãn Hương vội kéo Tô Khôn lại: “Ông nó, đừng có cãi nhau với cậu ấy. Hay là chúng ta đi cầu xin Lạc Ly đi.”

“Muốn đi cầu xin vợ tôi cũng được, chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi sẽ làm theo lời của cô ấy, nhưng nếu cô ấy không đồng ý thì tôi cũng đành chịu.”

Tô Khôn và Vương Vãn Hương vội vàng cắp mông chạy vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Tô Lạc Ly và mấy người giúp việc khác đang chuẩn bị làm bánh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 999


Chương 999

“Lạc Ly, con phải cứu bố con! Chỉ có mỗi con mới cứu được ông ấy thôi!” Vương Vãn Hương chạy đến, bà ta cũng chẳng quan tâm đến việc trên tay Tô Lạc Ly toàn là bột mì, cứ thế kéo tay cô lại.

Tô Lạc Ly rút tay mình ra: “Cứu ông ấy? Có chuyện gì vậy?”

Tô Lạc Ly không hề biết gì về chuyện này cả.

“Chuyện là thế này, xưởng rượu của nhà mình bắt đầu nhận các đơn làm theo yêu cầu. Con gái của tổng giám đốc tập đoàn Sùng Sơn sắp lấy chồng, nào ngờ ở lễ cưới lại xảy ra chuyện, có người chết, có người phải nằm ở phòng ICU, bây giờ công ty và xưởng sản xuất đã bị niêm phong lại rồi. Bố con cũng bị bắt, vất vả lắm mới bảo lãnh ra được.”

Từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi Vương Vãn Hương đứng nói, còn Tô Khôn thì đứng bên cạnh, hối hận thở dài một hơi.

“Tôi đã nói là rượu có vấn đề từ lâu rồi, bảo mấy người chỉnh đốn lại thì mấy người không nghe, giờ thì hay rồi.”

Tại sao lại không nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện lớn như thế này, lại còn có người chết nữa.

“Lạc Ly à, con nhất định phải cứu bố con, không thể để ông ấy ngồi tù được! Công ty đóng cửa cũng không sao, nhưng bố con không thể vào tù! Chỉ mỗi con mới cứu được ông ấy thôi.”

Vương Vãn Hương đau khổ cầu xin.

“Bà muốn tôi cứu ông ấy như thế nào đây? Người ta uống rượu rồi chết, còn có rất nhiều người phải vào viện nữa, bà muốn tôi phải làm thế nào? Đổi trắng thay đen à? Xin lỗi, tôi không làm được.”

Tô Lạc Ly lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.

“Lạc Ly à, làm ơn, con đừng thấy chết mà không cứu như vậy chứ! Dì và bố con chỉ biết trông chờ vào con thôi!”

“Nếu tôi là bà thì thay vì đi lung tung với ông ấy, tôi sẽ đến thăm những nạn nhân của vụ việc này, bồi thường, an ủi và xin lỗi họ.”

“Lạc Ly à, xin con đấy, cứu bố con đi mà!”

“Đừng có cầu xin tôi nữa, về mà đợi lời tuyên án của tòa đi.”

Tô Lạc Ly thầm thở dài một hơi.

“Ngay cả vợ tôi cũng không đồng ý. Hai người có thể đi về rồi đấy.”

Tô Lạc Ly nhìn liếc về phía Ôn Khanh Mộ, sau đó tiếp tục nặn bánh.

“Tôi có thể cho hai người thêm cơ hội nữa. Nếu như hai người muốn chuộc lại lỗi lầm của bản thân thì hãy quỳ xuống xin lỗi vợ tôi đi. Tôi sẽ đồng ý ra tay dọn dẹp chuyện này giúp hai người.”

Ôn Khanh Mộ lại lên tiếng một lần nữa.

Nghe anh nói như vậy, Tô Lạc Ly hơi khựng lại, nhưng khoảng vài giây sau cô lại làm việc tiếp.

Tô Khôn và Vương Vãn Hương quay sang nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Con rể, chuyện này không ổn lắm, dù sao thì bố và dì cũng là bậc bề trên, bảo bưng trà rót nước thì còn được, nhưng quỳ xuống thế này…”

Vương Vãn Hương nhìn Ôn Khanh Mộ với đôi mắt ai oán.

“Bà cũng biết mình là bậc bề trên cơ à? Vậy sao bà sống bao nhiêu năm như vậy lại không ra dáng bậc bề trên thế? Bà gánh nổi cái danh bậc bề trên này à?”

“Vâng vâng, cậu nói đúng lắm, tôi không xưng với cái danh bậc bề trên, tất cả là tại tôi, giờ tôi sống khổ thế này cũng là tại tôi. Lạc Ly, con tha thứ cho dì đi mà.” Vương Vãn Hương lại quay sang phía Tô Lạc Ly.

“Bà vừa gọi cô ấy là gì cơ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom