Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4945


Chương 4945

Quả thật khi Nguyễn Phương Thảo gửi ảnh Chiến Lưu Thành qua, Tô Lam đã biết.

Nếu như muốn tìm anh ta, cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Dâu sao trong điện thoại cô vẫn còn số của Chiến Lưu Thành!

Nhưng còn có một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là hai người Nguyễn Phương Thảo và Chiến Lưu Thành đều ở thành phố Ninh Lâm.

Thành phố Lâm Hải này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Xác suất gặp nhau cũng không nhỏ đến nỗi ba bốn năm không gặp một lần nhỉ?

Trừ khi một trong hai đang tận lực né tránh!

Nếu như quả thật Chiến Lưu Thành tận lực né tránh, Nguyễn Phương Thảo không thể nào tìm được anh ta.

Tô Lam càng suy nghĩ về vấn đề này càng cảm thấy đau đầu.

Nhưng bây giờ ngoài Nguyễn Phương Thảo dám nhận kịch bản của mình ra, mấy biên kịch khác đều né như né tà.

Tìm Chiến Lưu Thành đổi lấy một biên kịch…

Sau khi cân nhắc hai bên, Tô Lam thấy tìm Chiến Lưu Thành ổn thỏa hơn.

Sau khi trong lòng có quyết định, Tô Lam đưa Quan Tử Việt về biệt thự, cô gọi điện cho Phương Trí Thành.

Triệu tập nhân viên quản lý trung tâng của văn phòng, tối nay mở một cuộc họp khẩn.

Khi Tô Lam đến văn phòng, Phương Trí Thành đã đến trước lâu rồi.

Chuyện khiến Tô Lam vô cùng ngạc nhiên là Nguyễn Bảo Lan cũng xuất hiện.

Tô Lam nhìn cô ta một cái, tâm mắt đặt trên bụng cô ta.

Bụng của Nguyên Bảo Lan vẫn bằng phẳng như trước.

Dựa theo thời gian thì cái thai trong bụng cô ta cũng khoảng hai tháng, bây giờ còn chưa thấy được.

Nên lúc này, Tô Lam cũng không chắc cuối cùng cái thai trong bụng Nguyễn Bảo Lan giữ lại hay thật sự đã bỏ rồi.

Hôm nay có nhiều người ở đây, cô cũng không tiện hỏi thẳng.

Chỉ có thể đợi sau khi kết thúc cuộc họp mới nói vấn đề này với Nguyễn Bảo Lan.

“Hôm nay vốn là ngày nghỉ cuối tuân, sở dĩ tôi gọi mọi người đến đây là vì có một chuyện rất quan trọng cần thông báo gấp.”

Tô Lam vừa nói vừa mở slide trình chiếu lên.

Cô ấn nhẹ điều khiển từ xa trong tay, một gương mặt L0lita dễ thương hiện lên trên màn ảnh: “Tôi tin rằng các quản lý trung tầng ngồi đây đều vào nghề hơn ba năm, nên chắc mọi người đều có ấn tượng với người nổi bật trong buổi lễ Hoa Ngọc Lan năm đó.”

Quả không sai, sau khi Tô Lam nhắc đến là lập tức có người nhận ra người trên màn ảnh: “Đây không phải biên kịch được huy chương vàng mà ăn cắp bản quyền Nguyễn Phương Thảo sao?

Sau khi người này nhắc lại, lập tức có người khác cũng nhận ra.

“Đúng rồi, chính là cô ta, chính là cô “

ta.

“Lúc đó tôi đang xem “Mới yêu nhau ba trăm sáu mươi lăm lần”, tôi còn nghĩ biên kịch này xuất sắc quá, không ngờ cô ta lại ăn cắp thành quả lao động của người khác!”

“Cô không biết chứ vụ bê bối đó quả là vụ lớn nhất trong giới biên kịch chúng ta, sôi sùng sục không gỡ ra nổi luôn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4946


Chương 4946

“Chuẩn, nên người phụ nữ này sau đó cũng thành bài học tiêu cực trong giới biên kịch chúng ta, nghe nói sau vụ bê bối đó cô ta cũng lui nghề.”

Phương Trí Thành cau mày, xoay đầu nhìn Tô Lam: “Đúng rồi Tô Lam, sao bỗng dưng em nhắc đến người này?”

Tô Lam hơi gượng gạo, ho nhẹ hai tiếng: “Vì cô ta chính là biên kịch em mời.”

“Hả?”

Mọi người nghe cô nói xong phút chốc sững sờ.

Ngay sau đó mọi người cứ tôi một câu, cậu một câu, bảy miệng tám lưỡi nháo nhào bắt đầu phát biểu ý kiến của mình: “Tô Lam, tôi biết bây giờ muốn tìm một biên kịch thích hợp rất khó, mà tôi còn nghi là có người đáng cố ý tạo rắc rối cho chúng ta.”

“Nhưng dù khó tìm, chúng ta cũng không thể đặt hy vọng vào một người có vết nhơ.”

“Đúng rồi! Lỡ như người khác biết Nguyễn Phương Thảo là biên kịch “Đại Mộng Vô Song hai” của chúng ta, thì IP lớn này của chúng ta cũng có thể dính vào bê bối đạo văn, đây là vấn đề rất nghiêm trọng!

“Đúng đúng, tôi nghĩ vấn đề này phải được cân nhắc cẩn thận!”

Quả thật Tô Lam đã đoán được phản ứng của bọn họ.

Cho nên khi bọn họ mỗi người một câu không ngừng phản đối, Tô Lam không lên tiếng phản bác.

Đợi năm phút sau, cuối cùng cô mới mở miệng: “Thật ra tôi cũng biết người này, cô †a không phải sự lựa chọn tốt nhất cho vị trị biên kịch.”

“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta thật sự không thể dùng cô ta.”

“Không sai, chúng ta đổi một biên kịch khác đi!”

Tô Lam nhíu mày nói tiếp: “Vậy mọi người có thể tìm người thích hợp không? Nói cách khác, bây giờ có biên kịch nào đồng ý nhận kịch bản này không?”

Nhất thời mọi người đều im lặng.

“Vậy tôi muốn hỏi mọi người một chút, việc lỡ việc và phải bồi thường khoản tiền khổng lồ và dùng Nguyễn Phương Thảo làm biên kịch, cái giá nào cao hơn?

“…

Vẫn một mảng im lặng như cũ.

“Nói đi nói lại, tôi cũng đã lên mạng kiểm tra tin tức và bài báo về vụ bê bối đạo văn cách đây ba năm.”

“Khi đó mọi người chỉ có tâm trạng hóng chuyện, nên vốn dĩ không ai suy xét xem đó là giả hay thật.”

“Nhưng hễ ai dùng lý trí mà phân tích sẽ phát hiện thủy quân trò chuyện rải rác trên các website lớn rất nhiều, chỉ là mấy tấm ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện Zalo, thậm chí không có bằng chứng thuyết phục nào.

“Chỉ vì Nguyễn Phương Thảo không lên tiếng thanh minh nên mọi người cứ thế mà đổ hết lỗi lâm lên đầu cô ta.”

“Đúng vậy, cô ta không phủ nhận chuyện đạo văn, nhưng quan trọng hơn, cô ta cũng chưa từng thừa nhận!”

“Phương Trí Thành, trước kia anh từng tiếp xúc với cô ta, tài năng của cô ta chắc chắn không phải mới bộc lộ ở “Mới yêu nha ba trăm sáu mươi lăm lần đâu.”

“Trước kịch bản đó, cô ta còn nhiều tác phẩm xuất sắc khác, chẳng qua mọi người hóng chuyện nhiệt tình quá nên lựa chọn mất trí nhớ mà thôi.”

“So với việc phải bồi thường khoản tiền khổng lồ do vi phạm hợp đồng, Tô Lam tôi chấp nhận gánh phần nguy hiểm ít ỏi có như không có này, chọn Nguyễn Phương Thảo làm biên kịch.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4947


Chương 4947

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Lam phát hiện khả năng nói của mình tốt như vậy.

Cô quay người nhìn đồng nghiệp xung quanh: “Nếu như mọi người không có phương án thích hợp hơn, chuyện này cứ thế mà quyết.”

“Mọi người yên tâm, nếu Nguyễn Phương Thảo thật sự đạo văn hay ăn cắp bản quyền, cá nhân tôi sẽ chịu trách nhiệm việc này, tan họp!”

Mấy nhân viên trung tầng lần đầu thấy Tô Lam kiên quyết như vậy cũng không nói thêm gì.

Dù trong lòng bọn họ không hài lòng kết quả này lắm.

Nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, bây giờ bọn họ không có lựa chọn nào khác tốt hơn.

Nếu thật sự phải bồi thường khoản tiền khổng lồ, phần lợi nhuận cuối năm của mấy lãnh đạo trung tầng bọn họ chắc chắn sẽ bị hủy.

Họ tuyệt đối không muốn làm mấy chuyện tổn hại lợi ích bản thân.

Bỗng dưng hôm nay Tô Lam nói nếu có vấn đề gì cá nhân cô gánh, là người gánh trách nhiệm sau cùng.

Sau khi nhân viên quản lý trung tầng đầu đi hết rồi, chỉ còn lại ba người Tô Lam, Phương Trí Thành và Nguyễn Bảo Lan trong phòng họp.

Phương Trí Thành lo lắng nói: “Tô Lam, em thật sự chắc chắn dùng người phụ nữ này sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?”

Tô Lam lắc đầu: “Em không chắc lắm.”

Phương Trí Thành sốt ruột nhảy dựng: “Không chắc mà em còn dám dùng cô ta à?”

Tô Lam chớp chớp đôi mắt to vô tội hai cái: “Vậy em hỏi anh, anh có cách nào khác tốt hơn không?”

Cô nói câu này làm Phương Trí Thành nghẹn họng không nói nên lời.

“Nếu đến cả đạo diễn lớn như anh Phương đây còn không có cách nào khác, vậy chỉ có thể nghe theo sắp xếp của em thôi.”

Tô Lam đã nói như vậy, Phương Trí Thành cũng không khó chịu gì nữa.

Anh ấy quay đầu nhìn Tô Lam hỏi: “Vậy ngày mai có thể quay tiếp được không?”

Sau khi nghe Phương Trí Thành nhắc chuyện này, Tô Lam vỗ trán: “Hỏng bét, sao em lại quên bén chuyện này nhỉ?”

Lần trước vì chắn axit sulphuric cho Mộ Mãn Loan mà Thẩm Thiên Nhật bị thương.

Nhưng sau khoản thời gian tịnh dưỡng, để ông ta chỉ đạo mấy cái đơn giản ở trường quay cũng không phải vấn đề lớn lao gì.

Với lại ông ta vốn là người làm việc vô cùng cẩn thận nghiêm túc, yêu cầu về mặt hình ảnh rất hà khắc.

Sau khi giám đốc bệnh viện đồng ý cho ông ta xuất viện, ngày thứ hai ông †a đã đến trường quay để chỉ đạo công tác quay “Đại Mộng Vô Song hai”.

Dù trên người có vết thương nhưng chưa từng đến muộn.

Đối với một người nghiêm cẩn như vậy, nếu như Văn phòng truyền hình Hạt Mè đề nghị hoãn quay, e là sẽ dấy lên ý kiến rất lớn.

Ngày mai là thứ hai, không biết Tô Lam có thể tìm được Chiến Lưu Thành một cách suông sẻ không, huống chi để anh ta và Nguyễn Phương Thảo gặp nhaul Không nói nhiều, ít nhất phải cho cô ba ngày xử lý chuyện này.

Tô Lam quay đầu nhìn Phương Trí Thành: “Trong ba ngày tới mọi người có thể Ị ra ngoài quay ngoại cảnh không?

“Gì chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4948


Chương 4948

Phương Trí Thành ngớ người.

“Ba ngày này, em nhất định sẽ nghĩ cách để Thẩm Thiên Nhất ở lại bệnh viện.”

“Nhưng sau ba ngày, tôi cũng bảo đảm khiến Nguyên Phương Thảo đến †rường quay, nhất định sẽ tiếp tục!”

“Nếu em đã nói thế, vậy được thôi.”

Phương Trí thành không biết cuối cùng Tô Lam có trò gì, nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý: “Nhưng đạo diễn Thẩm rất khó ứng phó, chuyện này em phải đích thân xuất trận rồi, anh không giúp được.”

“Yên tâm đi, cứ giao cho em.”

Tô Lam nói xong thì quay người đến bên cạnh Nguyễn Bảo Lan.

Cô quay đầu nói với Phương Trí Thành: “Sao anh chưa đi nữa? Không phải xong chuyện rồi à?”

Phương Trí Thành nheo mắt nhìn hai người Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan đầy vẻ nghi ngờ: “Sao anh cảm thấy hai người các em không ổn lắm nhỉ?”

“Nói thật xem nào, có phải hai người có bí mật gì giấu anh không? Hay là lập nhóm nhỏ sau lưng anh rồi?”

Tô Lam cạn lời, trở mặt khinh thường: “Dù hai tụi em có bí mật gì thì cũng là bí mật giữa phụ nữ với nhau, anh chắc chắn có muốn nghe không?”

Nghe đến mấy từ “bí mật phụ nữ”, vẻ hào hứng ban đầu trên mặt Phương Trí Thành bay mất trong vòng một nốt nhạc.

Trong nhận thức của đạo diễn Phương chúng ta, khi phụ nữ ở cùng nhau không tám chuyện về người khác thì cũng nói chuyện xấu của người ta.

Còn nghiên cứu đồ trang điểm, đồ đạc, túi xách, giày dép hoặc là chuyện con cái.

Nhưng mà xin lỗi, anh ấy không có hứng thú với mấy chuyện này!

“À, vậy hai đứa từ từ nói chuyện, anh đi trước!”

Phương Trí Thành vãy vãy tay chào hai người rồi đi ra ngoài.

Thấy Phương Trí Thành đi rồi, Tô Lam kéo tay Nguyễn Bảo Lan quay về phòng làm việc của mình.

Vừa mới vào cửa, Nguyễn Bảo Lan vào còn chưa nói được chữ nào.

Tô Lam đã để cô ta ngồi trên ghế rồi nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại.

“Bảo Lan, sao cô quay lại rồi?”

“Không phải nói muốn ở đó một tháng rưỡi à? Đứa nhỏ trong bụng cô…”

Nguyễn Bảo Lan lắc lắc đầu: “Không.”

Đột nhiên Tô Lam ngạc nhiên vô cùng: “Hả? Không còn nữa ư?”

Không lẽ là đứa nhỏ không còn nữa?

Vẻ mặt Nguyễn Bảo Lan thoáng chốc trở nên ảm đạm.

Cô ta cúi đầu, hai tay đan vào nhau để trước ngực, trong giọng mang theo tia áy náy: “Tô Lam, xin lỗi, do tôi không tốt nên phụ lòng tốt của cô.”

“Cô đừng như vậy Bảo Lan, định làm tôi sốt ruột chết sao? Kể rõ tôi nghe xem nào.”

Nguyễn Bảo Lan ngẩng đầu nhìn Tô Lam.

Bộ dáng cô ta như thế thật sự khiến người khác lo lắng thay!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4949


Chương 4949

Nguyễn Bảo Lan đến thành phố Ninh Lâm nhiều năm rồi, bên cạnh cô ta cũng không có được bao nhiêu bạn bè.

Nay gặp được một người thật lòng chân thành với cô ta như Tô Lam đã vô cùng đáng quý rồi.

“Chân trước vừa đặt xuống đó đã thấy Thẩm Tư Huy theo qua…”

“Thậm chí hình như anh ta đã biết mục đích tôi đến nước Minh Hoàng.”

Nguyễn Bảo Lan nói đến đây thì mắt cũng đỏ lên: “Tôi còn chưa kịp đến bệnh viện đăng kí đã bị anh ta bắt lại.”

Tô Lam biết, trong lòng Nguyễn Bảo Lan đau thế nào khi nói chuyện này.

Vì cô có thể thấy lúc này Nguyễn Bảo Lan hồi hộp đến nỗi khớp xương ngón tay trắng lên.

Mà cả người cũng hơi run rẩy.

“Thẩm Tư Huy, anh ta là một tên khốn kiếp!”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Bảo Lan mắng anh ta như vậy ở trước mặt Tô Lam.

Trước nay dù Thẩm Tư Huy làm chuyện gì quá đáng với cô ta, cô ta cũng sẽ không bao giờ nói điều gì khó nghe về anh ta trước mặt người ngoài.

Bởi vì dù Nguyên Bảo Lan chịu tổn thương cũng tuyệt đối không tùy tiện nói với người ngoài.

Mà lần này, có thể khiến người tính cách vẫn luôn không lạnh không nóng nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

Chắc chắn Thẩm Tư Huy làm ra chuyện gì vô cùng quá đáng!

Tô Lam lo lắng nhìn cô ta: “Bảo Lan, nói cho tôi nghe xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Mắt Nguyễn Bảo Lan đỏ hoe, trong mắt bùng lên lửa giận: “Tô Lam, trước kia cô nói đúng.”

“Mấy năm qua, lý do tôi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh ta là vì trong thời gian chung sống với nhau, tôi đã rung động rồi.”

Tô Lam nghe đến đấy, cô vô thức sững sờ.

Đây lại là lần đầu tiên Nguyễn Bảo Lan bày tỏ lòng mình trước mặt cô, nói về tình cảm giữa hai người cô ta và Thẩm Tư Huy.

Cũng là lần đầu tiên cô ta thừa nhận mình đã động lòng với Thẩm Tư Huy.

Cô ta vừa quật cường lại kiên định như vậy, khiến người khác vô cùng đau lòng.

“Nói vậy cũng không sợ cô chê cười, nói thật trước khi lên máy bay đến nước Minh Hoàng, Thẩm Tư Huy đã đến sân bay tìm tôi.”

“Thậm chí từ lúc lên máy bay, trong lòng tôi vẫn giữ lại tia hy vọng sau cùng”

“Tôi tự nói với bản thân, chỉ cần Thẩm Tư Huy đến tìm tôi, cần cần anh nói với tôi rằng anh ta chấp nhận con của hai chúng tôi, tôi sẽ từ bỏ ý định phá thai, vê nước với anh ta.”

“Dù hôn nhân giữa tôi và anh ta chỉ là một vở hài kịch, tôi cũng tình nguyện diễn hết với anh ta, nhưng mà…”

Khi Nguyễn Bảo Lan nói đến đây, vành mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu tuôn rơi: | “Tôi vẫn quá ngây thơ! Quả thật Thẩm Tư Huy có đến Lạc Sam tìm tôi.”

“Nhưng khi tôi hỏi chuyện anh ta và người phụ nữ kia, cô biết anh ta trả lời tôi thế nào không?”

“Anh ta nói đợi khi tôi về nước với anh ta, anh ta sẽ cho tôi đáp án khiến tôi hài lòng.”

“Anh ta vốn chẳng có chút thành ý nào, anh ta chỉ muốn lừa tôi về nước mà thôi!”

Nguyễn Bảo Lan kể lại đứt quấng, Tô Lam cũng có thể nghe được sơ SƠ.

Thẩm Tư Huy không ngại xa xôi chạy đến Lạc Sam ép buộc Nguyễn Bảo Lan trở về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4950


Chương 4950

Nhưng lúc đó Nguyễn Bảo Lan đang tràn đầy hy vọng, Thẩm Tư Huy lại không cho cô ta lời giải thích hợp lý.

Anh ta chỉ viện cớ lấy lệ với cô ta.

Cái gì mà sau đó sẽ nói rõ với cô ta chứ?

Tất cả đều là nói láo!

Nguyễn Bảo Lan chắc chắn sẽ không tin lời quỷ ma của anh ta.

Cuối cùng Thẩm Tư Huy cưỡng chế mang cô ta về nước.

Thậm chí còn nửa giam lỏng cô ta ở nhà cũ nhà họ Thẩm.

Nếu như lần này Nguyễn Bảo Lan không mang Tô Lam ra làm lá chắn, e là Thẩm Tư Huy cũng sẽ không để cô †a đến phòng làm việc.

Tô Lam tức đến nỗi tái cả mặt: “Thẩm Tư Huy, anh ta có ý gì? Anh ta muốn giam lỏng cô sao?”

Về chuyện vì sao anh ta biết chuyện Nguyễn Bảo Lan đi nước Minh Hoàng làm phẫu thuật, Tô Lam nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết ai làm.

Hôm ấy khi cô gọi điện cho Nguyễn Bảo Lan, Quan Triều Viễn đứng đằng sau cô.

Không phải anh thì ai vào đây nữa?

Quả nhiên Quan Triều Viễn là đồng bọn của Thẩm Tư Huy.

“Bảo Lan, cô nói cho tôi nghe, cô muốn rời khỏi nhà họ Thẩm không?”

Tô Lam nói đầy phẫn nộ.

Lần này nếu bản thân không cẩn thận, sẽ bị cái tên Quan Triều Viễn kia bán đứng nữa.

Ban đâu Tô Lam nghĩ rằng Thẩm Tư Huy đuổi theo qua đó thì hai người sẽ có kết quả tốt đẹp.

Ai mà ngờ, cái tên Thẩm Tư Huy kia ngang ngạnh không thay đổi!

Anh ta không muốn xử lý người phụ nữ kia, cũng không cho Nguyễn Bảo Lan lời giải thích.

Cái loại đàn ông cặn bã này, rõ ràng muốn chân đạp hai thuyên mài!

“Tôi luôn luôn nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể rời khỏi nhà họ Thẩm.”

“Nhưng mà tối qua, Thẩm Tư Huy lấy công việc của em trai tôi ra uy hiếp A;w tôi.

“Anh ta nói, chỉ cần tôi dám rời khỏi anh ta, anh ta sẽ lập tức cho em trai tôi cuốn gói cút xéo khỏi công ty của anh l2 “Cô cũng biết em trai kia của tôi dốt nát kém cỏi, nó vốn không tìm được công việc gì.”

“Bây giờ nó có thể làm việc một năm ở công ty của Thẩm Tư Huy không phải chuyện dễ dàng gì.”

Tô Lam nghe đến đấy đã biết tình trạng gần đây của Nguyễn Bảo Lan không mấy lạc quan rồi.

Nhất định là Nguyễn Bảo Lan phải gánh lấy áp lực trong nhà, cho nên mới luôn không ngẩng đầu nổi khi đứng †rước mặt Thẩm Tư Huy.

Tô Lam nhìn cô ta đầy thương xót: “Thế, Bảo Lan à, bây giờ cô định làm như thế nào?”

Ánh mắt Nguyễn Bảo Lan chợt lóe lên, cô ta cúi đầu vuốt nhẹ bụng mình: “Trước đây tôi đã cho rằng tôi và đứa bé này không có duyên phận gì, cho nên mới muốn phá đứa bé đi…”

“Thế nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ đây cũng là sự sắp đặt của ông trời, để tôi gặp gỡ với đứa bé này. Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chọn tiếp nhận hiện thực.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4951


Chương 4951

Nguyễn Bảo Lan lại cúi đầu. Nếu Thẩm Tư Huy đã muốn ép cô ta ở lại nhà họ Thẩm, vậy cô ta sẽ yên phận ở lại nhà đó cho tới khi sinh con ra. Chờ con ra đời rồi, cô ta sẽ tìm cơ hội ôm con cao chạy xa bay, vĩnh viễn không quay trở lại.

Tất nhiên cô ta không nói những lời phía sau với Tô Lam, cô ta sợ Tô Lam sẽ lo lắng.

Tô Lam nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô cầm tay của Nguyễn Bảo Lan lên: “Bảo Lan này, cho dù cô có quyết định như thế nào thì tôi cũng sẽ tôn †rọng cô, nếu như cô cần giúp đỡ gì thì nhớ phải tìm đến tôi đấy!”

Đối diện với ánh mắt chân thành của Tô Lam, trên mặt Nguyễn Bảo Lan cũng xuất hiện nụ cười ấm áp: “Tôi sẽ nhới”

Ngay khi Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan cùng nhau xuống dưới tầng, cô đảo mắt thấy ngay một chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở bên đường.

Dường như Thẩm Tư Huy cũng thấy được hai người các cô. Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, đi đến bên cạnh Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lanl”

Nhưng Bảo Lan lại lờ người đàn ông này, xem anh ta như không khí, cứ như | hoàn toàn không nhìn thấy anh ta.

Cô ta chỉ quay người nhìn về phía Tô | Tô Lam: “Vậy tôi đi trước nhé Tô Lam, hôm nào gặp lại!”

Tô Lam gật gật đầu. Nguyễn Bảo Lan xoay người đi, nhẹ bước chân đi về phía xe việt dã.

“Bảo Lan, em đi chậm thôi, bây giờ em đang mang thai không thể đi nhanh được!”

Thẩm Tư Huy chạy theo cô ta, trên mặt là sự nhiệt tình.

Chỉ tiếc là Nguyễn Bảo Lan không thèm quay đầu mà leo thẳng lên chiếc xe việt dã màu đen kia luôn.

Tô Lam cứ đứng ở đó, thấy Thẩm Tư Huy lúc nào cũng mắt cao hơn đầu này lại như một con chó lông xù chạy theo sau Nguyễn Bảo Lam, trong lúc nhất thời cảm thấy không biết nên nói sao. Bây giờ cho dù anh ta có ninh nọt đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi bản chất cặn bã của anh ta được.

Tô Lam nén cơn giận xuống, lên đường quay về nhà.

Trong suốt quãng đường này, cô vẫn luôn suy nghĩ trong lòng, phải làm sao mới có thể trả mối nợ này với Quan Triều Viễn đây.

Chuyện Nguyễn Bảo Lan đi nước Minh Hoàng phẫu thuật chắc chắn là do Quan Triều Viễn lén đi mách!

Trong nhà anh bắt nạt mình thì thôi đi, bây giờ còn kéo theo cả Nguyễn Bảo Lan, đúng là càng nghĩ càng tức!

Đợi đến lúc cô về đến nhà, Lâm Mộc đã nấu nướng xong xuôi.

Quan Triều Viễn ôm mấy bé con ngồi trên ghế sô pha, chờ Tô Lam tăng ca về thì ăn cơm cùng nhau.

Tô Lam vừa vào cửa đã thấy Quan Triều Viễn ngồi trên ghế sô pha. Anh dùng ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhìn cô, sau đó đứng dậy đi đến cạnh bàn ăn: “Về rồi à, rửa tay ăn cơm đil”

Mấy đứa bé cũng vừa rửa tay chuẩn bị ngồi vào bàn, thế nhưng Tô Lam vân luôn lạnh lùng, cô cáu bản trừng Quan Triều Viễn, hầm hừ nói: “Tức đến mức no luôn rồi, không ăn!”

Nói xong lời này, cô dứt khoát xoay người đi, chạy bịch bịch lên tâng.

Chỉ còn lại mấy cha con đưa mắt nhìn nhau.

“Ai trong số các con chọc mẹ tức giận?”

Quan Triều Viễn cau mày, nhìn chằm chằm vào mấy đứa bé, sắc mặt không Vui.

Ba đứa trẻ vô cùng ăn ý mà lườm anh một cái đây khinh khỉnh: “Cha, cha đừng có vừa ăn cướp vừa la làng được không? Rõ ràng là mẹ đang giận cha mà?”

“Vậy à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4952


Chương 4952

Nói xong câu này, lông mày Quan Triều Viễn lại càng cau chặt, ánh mắt trở nên thâm trâm. Nếu nói anh chọc phải cô gái kia ở chỗ nào, thì ngoại trừ chuyện của Nguyễn Bảo Lan ra, hẳn là không còn chuyện gì khác nữa.

Nếu Thẩm Tư Huy đã trở về, vậy thì chắc là Nguyễn Bảo Lan cũng đã về rồi.

Được lắm, trước đây anh đi tìm Thẩm Tư Huy giúp đỡ, bây giờ cũng đã đến lúc chùi đít rồi.

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn mấy đứa bé: “Các con gọi mẹ xuống ăn cơm đi, đừng chờ chai”

Tô Duy Hưng nhìn cha mình đầy châm chọc: “Cha, xem ra hôm nay cha | phải đánh một trận ác liệt rồi!”

Quan Triều Viễn nghe xong, lông mày cau chặt lại.

Mấy đứa quỷ sứ nhà họ Quan không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là cha chúng. Mỗi lần chỉ cần Quan Triều Viễn cau mày, mấy nhóc đã có thể đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.

Bây giờ thấy cha để lộ vẻ không vui ra mặt, mấy con thỏ non vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm. Lúc này Quan Triều Viễn mới quay người đi lên tầng.

Khi anh đến phòng ngủ chính, phát hiện mặc dù trong phòng ngủ bật đèn, nhưng bên trong lại không có ai.

Đến cả ban công, nhà vệ sinh, thậm chí đến cả phòng thay đồ cũng không có bóng dáng của Tô Lam.

Quan Triều Viễn hơi nheo mắt lại, đang nghĩ xem Tô Lam sẽ ở đâu thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ ngay bên cạnh.

Anh quay người đi ra ngoài.

Cách phòng ngủ chính là phòng làm việc.

Ngay khi Quan Triều Viễn đẩy cửa ra, cũng là lúc thấy Tô Lam đang quay lưng về phía mình, tựa vào bàn đọc sách.

Tay của cô đang loay hoay bấm điện thoại, cũng không biết đang nghĩ gì.

Cứ như là cô đang nghĩ rất xuất thân, đến mức Quan Triều Viễn đẩy cửa vào mà cô cũng không phát hiện.

“Có phải mình nên gọi điện cho Chiến Lưu Thành, hẹn gặp anh ta vào ngày mai không nhỉ? Thế nhưng mình còn không biết rõ thân phận của anh ta, cứ tùy tiện gọi điện thoại qua… Hơn nữa còn muộn như vậy, có khiến anh ta hiểu lầm không nhỉ?”

“Ây dà, kệ, kệ đi, bây giờ thời gian gấp rút, không có nhiều thời gian cho mình nghĩ như vậy, kệ bà nói”

Tô Lam mở danh bạ ra, đang chuẩn bị tìm số điện thoại của Chiến Lưu Thành, đột nhiên nghe thấy giọng nói lành lạnh sau lưng: “Em cứ đứng đây lẩm bẩm gì vậy?”

Giọng nói đột ngột truyền đến dọa cho Tô Lam sợ đến mức hét lên, suýt nữa quảng luôn chiếc điện thoại trong tay ra ngoài.

Cô hoảng hốt quay đầu lại, đảo mắt đã thấy Quan Triều Viễn đứng cách đó không xa.

Không biết vì sao, cô bỗng có chút chột dạ.

Tô Lam bèn tranh thủ thời gian nhặt điện thoại lên, mất hứng phàn nàn: “Anh không biết là dọa người ta sẽ bị hù chết à? Hay là anh có sở thích đứng sau lưng người khác nghe lén?”

Lúc Quan Triều Viễn từ từ bước đến thì vẫn luôn quan sát biểu cảm trên mặt Tô Lam.

Thật ra khi anh đột ngột lên tiếng nói chuyện, giọng cũng không lớn lắm.

Anh không ngờ Tô Lam lại phản ứng quá đà như vậy. Ánh mắt anh dần chuyển qua di động trên tay cô. Vừa rồi cô đang định gọi điện cho ai vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4953


Chương 4953

Tô Lam vốn đang tức giận vì chuyện của Nguyễn Bảo Lan, ai biết cô vừa mượn cớ này để xả giận, Quan Triều Viễn đã nghiêm túc, không có ý định đáp lại cô, Tô Lam không khỏi giận thêm: “Quan Triều Viễn, em hỏi anh, vì sao anh lại nói chuyện Nguyễn Bảo Lan đến nước Minh Hoàng làm phẫu thuật?”

Quan Triều Viễn bình tĩnh nhìn cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tô Lam thấy dáng vẻ như lợn chết không sợ nước sôi này của anh thì càng tức đến xì khói: “Có phải anh cảm thấy không cần giải thích chuyện này với em đúng không?”

“Nếu đã vậy thì anh tới đây làm gì?”

Quan Triều Viễn nhìn cô, cuối cùng nói: “Vậy em đã từng hỏi xem Nguyễn Bảo Lan muốn phá thai thật không, hay là chỉ nghĩ muốn trả thù Thẩm Tư Huy?”

Tô Lam lập tức ngẩn ra: “Anh nói như vậy là có ý gì?”

“Có phải Nguyễn Bảo Lan yêu Thẩm Tư Huy không?”

Tô Lam gật đầu một cái: “Đúng, đúng là Bảo Lan yêu anh ta, nhưng tình yêu không phải là chuyện đơn phương được! Đã qua nhiều năm như vậy, Thẩm Tư Huy không thèm đáp lại cô ấy, vậy cái tình yêu bé nhỏ này chẳng qua chỉ là trò cười đối với Nguyễn Bảo Lan mà thôi!”

Tô Lam nói đến đây, lại nhớ đến dáng vẻ ấm ức quật cường kia của Nguyễn Bảo Lan, trong lòng vô cùng đau đớn: “Không sai, em biết là đứa trẻ đó vô tội, nhưng nếu Nguyễn Bảo Lan vẫn cố chấp sinh đứa bé kia ra, lại không thể cho nó một gia đình hoàn hảo, đó mới là tổn thương lớn nhất.”

“Vậy nếu Thẩm Tư Huy cũng yêu Nguyên Bảo Lan thì sao?”

Quan Triều Viễn bỗng hỏi một câu, khiến Tô Lam bỗng ngẩn cả người.

Cô dường như không thể tin nổi vào tai mình, lông mày cau chặt: “Anh nói gì?

Anh nói Thẩm Tư Huy cũng yêu Nguyễn Bảo Lan à?”

Quan Triều Viễn không nói gì, yên lặng nhìn cô, nhưng khi Tô Lam nói xong câu này, không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười. Cô lắc lắc đầu, im lặng một lát rồi thở dài: “Nếu như cái các anh gọi là yêu là trong nhà không đổ cờ, bên ngoài mây nhiều màu bay bay, thì cái tình yêu rẻ mạt này không cần cũng được!”

Nói đến đây, Tô Lam bỗng như nhận ra được gì đó. Cô cau mày hung dữ vọt đến trước mặt Quan Triều Viễn, dùng tay năm lấy vạt áo anh: “Anh được lắm Quan Triều Viễn! Anh rành ngón lập lờ đánh lận con đen quá nhỉ!”

Quan Triều Viễn hơi cau mày, trong ánh mắt thâm trầm hiện lên chút ranh mãnh: “Anh có à?”

“Không có ư? Rõ ràng là em đang định tính món nợ anh vụng trộm mật báo cho người ta, anh thì hay rồi, chuyển trọng tâm câu chuyện lên hai người bọn họi”

Tô Lam vừa nói vừa đánh anh: “Em nói cho anh biết, chúng ta còn chưa xong chuyện này đâu! Còn món nợ ngày đó anh bắt nạt em, em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy, chúng ta cứ từ từ mà giải quyết!”

Sau khi nói xong câu này, Tô Lam quay người đi về phía phòng ngủ.

Chỉ là cô vừa mới bước được một bước đã cảm thấy eo mình bị xiết chặt, sau đó là một trận trời đất chao đảo.

“Á, anh..” Tô Lam bị dọa phải hét lớn.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã bị Quan Triều Viễn khiêng lên vail Hai cánh tay của Quan Triều Viễn rất khỏe, cứ chăm chú võ vào đùi Tô Lam, cho dù Tô Lam có giấy dụa như thế nào cũng không thoát nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn treo trên vai anh.

“Quan Triều Viễn, anh mau thả em raI Thả em ra, đồ khốn nạn!”

Tô Lam bị treo ngược trên vai anh, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dốc ngược xuống đầu, vô cùng khó chịu. Cô cố gắng đấm vai anh, đáng tiếc người đàn ông dưới thân lại không hề suy chuyển.

“Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Khi Quan Triều Viễn đối diện với sự lên án của Tô Lam chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Xuống nhà ăn cơm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4954


Chương 4954

“Em không ăn cơm đâu, anh thả em xuống, mau thả em xuống!”

“Nếu em đã không bằng lòng tự xuống nhà ăn cơm, vậy anh cũng chỉ có thể giúp em”

“Đừng, Quan Triều Viễn! Anh mau thả em rai”

“Nếu để Lâm Mộc và mấy đứa trẻ nhìn thấy cảnh này, nhất định em sẽ bị bọn họ cười tới chết!”

Quan Triều Viễn không thèm dừng lại, làm lơ luôn lời từ chối của Tô Lam: “Nếu đã biết sẽ bị cười thì ngoan ngoãn tự đi xuống nhà ăn cơm đi!”

“Em không muốn, em nói không muốn!”

“Vậy anh cũng chỉ có thể khiêng em xuống thôi.”

“Cái tên khốn này…

Tô Lam đã hoàn toàn bị tên vô lại Quan Triều Viễn khuất phục. Cô đang định dùng cả tay cả chân chống cự, thế nhưng kết quả là vẫn bị khiêng như cũ, bị Quan Triều Viễn làm cho mất mặt. Cô thở hổn hển, cuối cùng cũng đầu hàng: “Được được, anh thắng rồi, để em tự xuống ăn cơm!”

Quan Triều Viễn đang định ngoặt lên hành lang, nghe thấy giọng của Tô Lam thì đột nhiên dừng bước. Nhưng anh cũng không thả cô xuống ngay, mà bình tính nhìn cô một cái: “Nhớ ngoan ngoấn xuống ăn cơm, bằng không anh chỉ có thể làm thay eml”

Cái gì gọi là làm thay cô? Tô Lam quả thật cạn lời rồi, nếu để mấy đứa trẻ nhìn thấy Quan Triều Viễn ôm cô, cưỡng ép đút cơm cho cô, tôn nghiêm của cô coi như vứt hết.

Tô Lam vội ngoan ngoãn giơ tay, đáng thương nói: “Em đảm bảo, em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn ăn cơm!”

Sau khi có được đáp án này, Quan Triều Viễn mới hài lòng buông tay ra.

Mà ngay lúc này Tô Lam lại linh hoạt như một con cá, nhanh như chớp trượt xuống khỏi người anh.

Cô bám vào tay vịn lên tầng, cố gắng chạy xuống dưới như lửa cháy tới mông.

Ngay khi cô đến phòng khách, mấy đứa nhóc Quan Tử Việt vừa mới ăn cơm không bao lâu.

Tô Duy Hưng thả đũa trong tay xuống, ngạc nhiên nhìn về phía Tô Lam: “Chưa tới mười phút ư?”

Tô Lam xoay người ngồi xuống cạnh Quan Tử Việt, ngạc nhiên nhìn con mình: “Cái gì mà chưa tới mười phút?”

Đúng lúc này Quan Triều Viễn cũng đi qua, anh thong dong ngồi đối diện với Tô Lam, vô cùng bình tĩnh.

Tô Duy Hưng làm bộ đứng đắn chỉ vào cha mình: “Lần này cha chỉ tốn chưa tới mười phút để dỗ mẹ, nhanh hơn một nửa so với những lần trước, quả là có tiến bội”

“Cảm ơn đã khen!” Quan Triều Viễn đắc ý không thôi. Anh thâm nhận lấy lời khen của con trai, sau đó cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Tô Duy Hưng bắt chước hành động ôm quyên thủ thế của giang hồ: “Khách khí rồi!”

Khuôn mặt Tô Lam đen như đít nồi, chắc chắn là đời trước cô đã tạo nghiệp gì đó, cho nên bây giờ mới rơi vào tay mấy người này!

Lần này Tô Lam chịu khuất phục trước dâm uy của Quan Triều Viễn nên mới chịu ngoan ngoãn đi xuống ăn cơm, nhưng điều này không chứng minh cô đã tha thứ cho hành động đi mật báo của anh. Ban đầu cô dự định là ăn cơm xong, sau đó sẽ thăm dò ý của Quan Triều Viễn, xem thử Thẩm Tư Huy có thái độ như thế nào với Nguyễn Bảo Lan. Thế nhưng vừa ăn được nửa bữa cơm, Quan Triều Viễn đã nhận được một cuộc điện thoại. Đầu bên kia chưa nói được vài câu, anh đã dập điện thoại đi.

Khi lên tiếng lần nữa, trên khuôn mặt anh Viễnkia hiện lên chút lo lắng, giọng nói cũng nặng nề: “Phía bên công ty có việc gấp phải xử lý, anh sẽ về muộn chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4955


Chương 4955

Dựa vào hiểu biết đối với Quan Triều Viễn, bình thường cho dù công ty gặp phải chuyện cực lớn, anh cũng sẽ bình thản như không có chuyện gì. Mà hôm nay thì sao, chỉ là một cuộc điện thoại đã đủ để khiến anh phải biến sắc, chứng minh chuyện này hẳn là rất khó giải quyết.

Một giây trước Tô Lam còn đang nghĩ xem lát nữa nên giày vò anh như thế nào. Nhưng đến lúc này rồi, những suy nghĩ này không đã biết bay biến đi đâu.

Cô lập tức buông đũa xuống, lo lắng hỏi: “Sao vậy, có phải là nghiêm trọng lắm không?”

Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lo lắng của Tô Lam, anh cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn. Anh vừa mặc áo khoác, vừa đi đến bên cạnh Tô Lam, cúi người đưa tay vén phần †óc mái cô ra sau tai, sau đó hôn nhẹ lên má cô: “Đừng lo, không sao đâu.”

Động tác thân mật này khiến Tô Lam hơi đỏ mặt. Cô mất hứng trừng Quan Triều Viễn: “Lâm Mộc và mấy đứa trẻ đều đang ở đây nhìn đấy, anh không †ém tém lại được à?”

Cùng đêm hôm đó, Tô Lam do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Chiến Lưu Thành.

Điện thoại vang lên ba bốn lần rồi mới được kết nối.

Giọng nói vui vẻ đầu bên kia truyền tới, trong đó hình như còn mang theo ý mừng rỡ ngoài ý muốn: “Quả ớt nhỏ, không ngờ cô lại chủ động gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây à?”

Không biết vì sao, mỗi lần Chiến Lưu Thành gọi cô là quả ớt nhỏ, Tô Lam lại có cảm giác toàn thân như muốn nổi hết da gà da vịt cả lên.

Biệt danh hơi mập mờ này, ngoài Quan Triều Viễn ra, bất cứ một người đàn ông nào gọi cô như vậy cô đều cảm thấy khó chịu.

“Tôi có tên của tôi, tên tôi là Tô Lam, phiền anh lần sau gọi tên tôi đi!”

Tô Lam cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng, không mang tính công kích mạnh như vậy. Bởi vì khi cô đối diện với loại đàn ông vừa gặp đã tỏ tình, thậm chí còn lợi dụng sự đồng cảm của mình để ăn hôi, sàm sỡ cô thì không có chút hảo cảm nào.

Nếu như không phải vì Nguyễn Phương Thảo muốn tìm anh ta, cô sẽ không bao giờ gọi điện thoại tới.

“Được, quả ớt nhỏ, nghe cô cả đấy!”

“.u Xem ra mạch não của hai người bọn họ không chung một tuyến đường rồi.

Có lẽ Chiến Lưu Thành chẳng nghe hiểu mình nói gì cải Vì để biên kịch “Đại Mộng Vô Song hai”, chẳng lẽ cô không nhịn được sao?

“Đúng rồi, quả ớt nhỏ, sao muộn vậy mới gọi điện cho tôi? Có phải là đã nghĩ thông suốt đề nghị lần trước của tôi rồi đúng không?”

Chiến Lưu Thành đột nhiên nói như | thế khiến Tô Lam không bắt kịp tiến độ: “Lần trước anh đề nghị gì?”

“Cô dễ quên thật đấy, đúng là khiến người ta đau lòng! Không phải tôi đã nói cô cứ nghĩ thật kỹ, nhận lời tỏ tình của tôi ư?”

Tô Lam nghe xong, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

“Anh hai, trí nhớ của anh kém vậy à?

Có phải anh quên tôi là phụ nữ đã có chồng rồi không?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng của Chiến Lưu Thành mang theo chút ý cười, nửa thật nửa giả nói vọng vào: “Đương nhiên tôi chưa quên, nhưng tôi cũng hy vọng rằng cô có thể nhớ cho rõ, lúc ấy tôi còn nói một câu khác, dù cô kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn, tôi chờ được!”

Câu này chọc Tô Lam suýt nữa nôn ra một ngụm máu.

Nếu không phải là vì Nguyễn Phương Thảo, chắc chắn cô sẽ không hề nghĩ đến việc gọi điện cho tên điên này.

Tô Lam gác điện thoại hít sâu _ mấy hơi, ép mình phải tỉnh táo lại.

Cô gượng gạo đẩy chủ đề sang một bên: “Chúng ta khoan đã nói chuyện này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4956


Chương 4956

Dường như Chiến Lưu Thành ở đầu bên kia điện thoại cũng rất hợp tác: “Nhưng tôi vẫn tò mò thật đấy, trừ đề tài này ra thì hai người chúng ta còn chuyện gì để nói à?”

Khóe miệng Tô Lam nhếch lên thành một vòng cung cứng ngắc: “Anh biết không? Anh có một khả năng rất đặc biệt.”

“Khả năng đặc biệt gì?”

“Khả năng đặc biệt của anh chính là khiến người đang nói chuyện với anh có thể chết lúc nào không biết.”

“Ha ha ha, quả ớt nhỏ à, cô thật là thú vị, tôi phát hiện hình như càng ngày mình càng có hứng thú với cô đấy!”

“Tình yêu này của anh tôi nhận không nổi, anh cứ giữ lại mà xài đi!”

Tô Lam nhả ra một câu, sau đó nói mục đích vì sao mình gọi điện thoại: “Thật ra lân này tôi gọi cho anh là để hỏi xem sáng mai anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh một lần.”

Đầu bên kia điện thoại, Chiến Lưu Thành vừa nghe thấy lời ấy, lập tức tỉnh táo hẳn lên: “Quả ớt nhỏ, cô nghĩ thông suốt thật rồi à2”

“Nghĩ thông suốt cái đầu anh ấy!”

Tô Lam đã hiểu rõ, nếu không phải là vì Nguyễn Phương Thảo, nhất định cô sẽ chui theo đường sóng điện thoại, đánh cho tên đàn ông kia đến khi nào chết thì thôi. Cho dù cái tên này lúc nào cũng dở dở ương ương, thích đùa giỡn người khác như vậy thì cũng quá đáng quá rồi đó!

Tô Lam lười cãi nhau với anh ta: “Ngày mai anh có rảnh không?”

Có lẽ là do nghe thấy sự cáu bản †rong giọng nói của Tô Lam, nên Chiến Lưu Thành không đùa bỡn cô nữa. Chỉ là khi nói, trong giọng của anh †a vấn mang theo chút trêu chọc: “Chỉ cần cô hẹn tôi, cho dù Diêm Vương có tìm đến, tôi cũng phải ở lại! Không biết quả ớt nhỏ đã hài lòng với đáp án này chưa?”

Tô Lam thầm trợn trắng mắt: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại di động cho anh, ngày mai không gặp không về.”

Sau khi nói xong câu này, Tô Lam cũng không cho Chiến Lưu Thành cơ hội trả lời, lập tức cúp luôn di động đi.

Cô thở ra một hơi thật dài, ném di động sang bên cạnh.

Lần này cô đã hy sinh rất nhiều vì “Đại Mộng Vô Song hai”!

Nếu như để Quan Triều Viễn biết có một tên đàn ông đang quấn lấy cô, còn mong ngóng chờ mong bọn họ sẽ ly hôn, chắc chắn anh sẽ tức phát điên!

Nói không chừng còn bắt Chiến Lưu Thành tới, sau đó đập nát đầu anh tai Sau khi Tô Lam gửi địa chỉ qua cô mới yên tâm ngủ thiếp đi.

Tối đó Quan Triều Viễn vẫn về nhà vào lúc rất khuya. Lúc anh quay trở lại, Tô Lam đã ngủ mất rồi.

Lúc anh rửa mặt vệ sinh cá nhân xong định lên giường nghỉ ngơi, điện thoại đột nhiên rung lên.

Quan Triều Viễn bình thản liếc điện thoại, cái tên lóe lên trên màn hình khiến ánh mắt anh hơi dừng lại.

Anh cầm điện thoại lên, không chút do dự tắt điện thoại đi. Nhưng điện thoại yên lặng chưa tới mười giây thì lại rung lên, âm thanh này khiến Tô Lam đang tỉnh tỉnh mê mê bất an xoay người.

Sắc mặt Quan Triều Viễn thoáng cái †rầm xuống, anh cầm di động lên sải bước tới ban công.

“Không phải tôi đã nói với cô về sau không được gọi điện thoại cho tôi rồi ưI”

Lúc Quan Triều Viễn lên tiếng nói chuyện, giọng nói vô cùng lạnh lùng, lạnh đến mức khiến dòng máu chảy trong cơ thể người khác phải đông thành băng.

“Triều Viễn, anh định đối xử với tôi như vậy thật ư?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4957


Chương 4957

Ở đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt Hạ Phi Dương hiện lên một tia bi thương. Cô ta dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chằm vào bóng đêm vô tận trước mắt, luôn cảm thấy trong đó có thứ gì đó quỷ dị đang lóe lên.

“Bây giờ trời vừa tảng sáng, tôi chỉ cảm thấy cuộc điện thoại này của cô sẽ khiến cho vợ tôi có những hiểu lầm không cần thiết!”

Lúc Quan Triều Viễn nói ra những lời này, giọng nói của anh rất lạnh nhạt xen lân cảm giác xa cách.

Loại giọng nói này khiến Hạ Phi Dương cảm thấy không được vui.

Tay của cô ta không kìm được mà bấu chặt vào lan can ban công trước mặt: “Triều Viễn, anh đừng nói với tôi là anh không biết lần này tôi về nước vì ail”

Quan Triều Viễn cắt lời cô ta không chút do dự: “Cho dù cô vì ai đều không liên quan gì tới tôi. Không còn sớm nữa…”

Ngay khi anh chuẩn bị cúp máy đi, Hạ Phi Dương bỗng vội lên tiếng: “Vậy không phải anh cho rằng cái chết của Hạ Tâm Dương không liên quan gì tới anh đấy chứ?”

Vừa nhắc tới Hạ Tâm Dương, nhiệt độ quanh người Quan Triều Viễn lập tức giảm xuống còn không độ.

Giọng nói của anh vừa lạnh lùng vừa mang theo lửa giận: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra rõ chuyện của Hạ Tâm Dương, còn cô, tốt nhất đến từ đâu thì về lại đó, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữal”

“Vậy rốt cuộc anh có biết tâm nguyện lớn nhất của chị tôi trước khi chết là gì không?” Hạ Phi Dương nóng lòng nói hết những lời này ra.

Cô ta có thể cảm nhận được, sau khi cô ta nói ra lời này, Quan Triều Viễn cũng trở nên im lặng hơn. Phản ứng này chứng minh anh vẫn còn kiên nhẫn lắng nghe mình nói tiếp.

Hạ Phi Dương khẽ cắn môi, chỉ chốc lát sau, cô ta lại phát ra tiếng nức nở vô cùng yếu ớt: “Anh biết không? Sau khi trải qua chuyện tàn nhân như vậy, chị ấy chỉ sợ mình không còn cơ hội đối mặt với anh nữa. Tôi biết năm đó Thẩm Tư Huy đã nói hết chân tướng sự việc cho anh biết, nhưng những thứ anh ta biết chẳng qua chỉ là một phần nhỏ mà thôi!”

“Ý cô là gì?”

“Ý của tôi là, trước đây chị ấy vì quá yêu anh, cho nên sau khi bị người ta c**ng bức còn giấu chuyện này đi, sau đó làm như không có chuyện gì, vẫn xuất hiện bên cạnh anh.”

Hạ Phi Dương thấp giọng thở dài một hơi, trong giọng nói của cô ta mang theo sự đau khổ cùng cực: “Thế nhưng về sau, ngay khi chúng tôi đã góp đủ tiên chuộc, năm tên cướp kia đột nhiên lại trở mặt. Bọn chúng dùng dao khắc hai chữ lên mặt chị ấy, anh có biết là hai chữ nào không?”

Hạ Phi Dương thấp giọng cười hai tiếng, tiếng cười của cô ta vô cùng tuyệt vọng, cứ như người trải qua kiếp nạn kia không phải là Hạ Tâm Dương, mà chính là cô ta vậy: “Là chó cái! Bọn chúng vậy mà dám khắc lên mặt bộ đội đặc chủng Phượng Hoàng hai chữ ‘Chó cái!

Hai chữ kia khắc sâu quá, cho nên chị ấy không thể chữa khỏi khuôn mặt được!”

“Hạ Phi Dương, tốt nhất cô nên kể hết toàn bộ mọi chuyện ra đây cho tôi!”

Đầu bên kia điện thoại, rõ ràng cảm xúc của Quan Triều Viễn đang chao đảo không ngừng.

“Đương nhiên tôi sẽ nói cho rõ, tôi còn sẽ nói toàn bộ chỉ tiết trong đó cho anh nghe, không sót một chữ.” Khi Hạ Phi Dương nói ra những lời này, cơ hồ là đang nghiến răng nghiến lợi. Thậm chí Quan Triều Viễn còn có thể cảm nhận được lửa giận và hận thù từ sâu trong lòng không thể đè nén của cô ta.

“Tôi hỏi anh, có phải trên báo cáo mà Thẩm Tư Huy mang tới nói là Hạ Tâm Dương bị người ta c**ng hi3p tới chết không? Ha ha, nhảm nhí, tất cả đều là nhảm nhí! Anh có biết chị ấy chết thế nào không? Chị ấy vốn không bị người †a gi ết chết, mà là tự sát! Anh thử nghĩ lại đi, trên đời này có người phụ nữ nào có thể chấp nhận bị người ta khắc lên mặt hai chữ khó coi, sỉ nhục tới như vậy chứ? Huống chỉ chị ấy vốn cũng không phải là người phụ nữ bình thường, chị ấy là niềm kiêu hãnh của đoàn bộ đội đặc chủng! Sự nhục nhã ấy thậm chí còn khiến chị ấy xấu hổ hơn cả bị c**ng bức, cho nên chị ấy tự sát! Chị ấy lựa chọn trúng đạn mà chết, nơi chị ấy tự sát chính là núi Hổ Khiêu ngày trước chúng ta chấp hành nhiệm vụ. Tôi tận mắt nhìn thấy chị ấy bắn một phát súng vào đầu, sau đó ngã xuống khỏi vách núi, thậm chí đến cả thi thể cũng không †ìm được! Anh biết không? Lúc đó ánh mắt của chị ấy nhìn tôi tuyệt vọng tới cỡ nào! Anh có biết trước khi chết chị ấy nói gì với tôi không? Chị ấy nói chị ấy giao anh cho tôi, chị ấy hi vọng tôi có thể bầu bạn bên cạnh anh thay chị ấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4958


Chương 4958

Khi đó tôi vô cùng xấu hổ. Tôi vẫn cho là tôi đã che giấu tình cảm của mình với anh thật kỹ, nhưng thật sự không ngờ được răng tất cả mọi người đều có thể thấy, chẳng qua là không đành lòng chọc thủng mà thôi. Đã nhiều năm như vậy rồi, tôi đã từng định quên đi tất cả, nhưng tôi phát hiện ra tôi không thể làm được! Cho nên tôi quay về, nghĩ cách thực hiện lời hứa với chị ấy, tôi định ở bên cạnh anh chăm sóc cho anh! Cho dù anh xem tôi như Hạ Tâm Dương cũng không sao, tôi chỉ muốn ở lại bên cạnh anh mà thôi, chẳng lẽ đến cả cơ hội như vậy anh cũng không chịu cho tôi sao?”

Hạ Phi Dương nói một hơi hết toàn bộ những lời cô ta muốn nói. Sau khi nói xong, cô ta dùng toàn bộ sức lực đè lên ngực trái, muốn để tim mình không còn đập dữ dội như vậy nữa.

Cô ta nín thở, chờ đợi Quan Triều Viễn ở đầu bên kia điện thoại phản ứng lại.

Thế nhưng cô ta chờ thật lâu thật lâu, đầu bên kia ngoại trừ tiếng thở đang cố bình tĩnh lại thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Yên lặng đến mức Hạ Phi Dương | tưởng là Quan Triều Viễn không còn ở đầu bên kia điện thoại nữa. Trong lòng cô ta hoảng sợ không thôi, lên tiếng thăm dò: “Triều Viễn, anh còn ở đó không?”

Lại là một đợt im lặng quỷ dị kéo dài, Hạ Phi Dương rốt cuộc đã đợi được câu trả lời: “Tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện của Hạ Tâm Dương, cũng sẽ trả lại công bằng cho cô ấy!”

“Chị ấy vốn không cần mấy cái công bằng chó má gì đó của anh! Chị ấy chỉ muốn hai chúng ta ở chung với nhau, nếu như anh có thể làm được điều này, như vậy mới là công bằng tốt nhất cho chị ấy!”

Hạ Phi Dương không cam lòng nắm chặt điện thoại, trong mắt lóe lên tia tuyệt vọng.

Cô ta không dám nói cho Quan Triều Viễn biết, sở dĩ trước đây Hạ Tâm Dương tuyệt vọng đến mức nổ súng tự sát, phần lớn là vì cô ta bị c**ng bức.

Còn phần nhỏ còn lại là vị cô ta biết chuyện Hạ Phi Dương đã từng mang thai.

Cho dù Hạ Phi Dương mang thai như thế nào, nhưng đứa bé trong bụng cô ta quả thật là của Quan Triều Viễn. Đây là sự thật không thể nào chối cãi được.

Thân là chị của Hạ Phi Dương, cho dù Quan Triều Viễn không ngại tất cả những điều cô ta đã trải qua trước đó, cô ta cũng không thể đối mặt với việc chồng mình lại có con với em gái ruột.

Cho nên đứa trẻ không thể ra đời này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Tất nhiên Hạ Phi Dương không thể nào nói chuyện này với Quan Triều Viễn được.

Sau khi im lặng thật lâu, Hạ Phi Dương lại lần nữa chờ đợi câu trả lời của Quan Triều Viễn: “Đó là lời hứa giữa cô và Hạ Tâm Dương, không liên quan gì tới tôi.”

“Quan Triều Viễn, sao anh lại biến thành người như vậy? Trước đây anh không phải như vậy, có phải là vì Tô Lam không? Có phải cô ta cho anh uống bùa mê thuốc lú gì không? Người như anh bây giờ chỉ lo mình được hạnh phúc vui vẻ, có phải ích kỷ quá rồi không?”

Quan Triều Viễn nghe thấy mấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Trước đây vì sự qua đời của Lệ Bảo Ngọc đã khiến anh chìm vào vòng luẩn quẩn tự trách.

Lệ Bảo Ngọc đã đánh mất tính mạng quý giá của mình, cho nên anh cũng không thể sống giống người bình thường được.

Đây chính là cách mà anh tự trừng phạt mình. Mà bây giờ anh vất vả lắm mới nhảy ra được khỏi vòng luẩn quẩn kia, có được một cô vợ xinh đẹp và mấy đứa con ngây thơ hiền lành, anh không muốn đạp lên vết xe đổ nữa: “Nếu cô nghĩ như vậy mà có thể khiến cô bớt tổn thương thì tôi không có ý kiến. Nhưng tôi muốn nhắc lại lần nữa, đây là lần cuối cùng tôi nhận điện thoại của cô!”

Quan Triều Viễn nói xong câu đó thì dập máy, sau đó không chút do dự mà tắt nguồn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4959


Chương 4959

“Quan Triều Viễn, anhI”

Hạ Phi Dương còn định nói gì đó, thế nhưng đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng báo máy bận đầy lạnh | lùng.

Bây giờ đã là rạng sáng, nhiệt độ mùa đông ở thành phố Ninh Lâm đã hạ xuống rất thấp.

Hạ Phi Dương mặc áo choàng tắm đứng bên cạnh ban công, khuôn mặt tỉnh xảo vì tức giận mà trở nên vặn vẹo quá đà. Cô ta năm chặt điện thoại trong tay, bởi vì dùng sức quá độ nên khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

“Quan Triều Viễn, người khiến anh hạnh phúc chỉ có thể là tôi! Nếu không phải là tôi, tôi tình nguyện đẩy anh chìm vào †rong địa ngục đau khổ vĩnh viễn!”

Lúc nói những lời này, trong mắt Hạ Phi Dương lóe lên tia hung ác hiểm độc.

Cô ta nhìn bóng đêm mờ mịt trước mắt, theo phản xạ dùng tay trái xoa lên mặt mình như đang cảm nhận thứ gì đó.

Cô ta đột nhiên ném chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống đất, hai tay cố gắng lau thật sạch phần má, mãi tới tận khi hai má bắt đầu đỏ lên mà cô ta vấn không định dừng lại.

Ngay lúc này, cánh cửa thủy tỉnh cách ban công một đoạn bồng nhiên bị người ta đẩy ra. | Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, ngũ quan đoan chính đột ngột bước ra. Anh ta như phát hiện ra được động tác kỳ lạ của Hạ Phi Dương, sắc mặt lập tức biến đổi, dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới bên cạnh cô ta, định ngăn động tác của cô ta lại.

Thế nhưng khi anh ta vừa chuẩn bị tới gần, Hạ Phi Dương vậy mà căng cứng toàn thân, cả người đột nhiên chìm vào trạng thái cảnh giác cao độ.

Cổ tay người đàn ông còn chưa kịp chạm tới bả vai cô ta thì đã bị cô ta bóp lấy.

Hạ Phi Dương mượn điểm tựa này mà linh hoạt xoay người, hai chân quấn lên cổ người đàn ông, sau đó mượn lực khẽ chụp lấy.

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không thể nhanh hơn động tác của Hạ Phi Dương, bị hai chân của cô ta khóa yết hầu ghìm trên mặt đất.

“Phi Dương! Hạ Phi Dương!”

Người đàn ông hô lớn, giọng nói thô kệch kia kéo Hạ Phi Dương bừng tỉnh khỏi trạng thái điên cuồng kia.

Toàn thân cô ta cứng đờ, sau đó tê liệt ngã xuống mặt đất.

Ngay khi cô ta thấy người đàn ông bị mình ghìm trên mặt đất, trên mặt lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó lại biến thành áy náy: “Vân Đình, thật xin lỗi, vừa rồi TOINGG Người đàn ông tên Cố Vân Đình kia có khuôn mặt vô cùng đoan chính, mày rậm mắt to, trên người mang theo hơi thở nghiêm nghị chín chắn, vừa nhìn là biết anh ta đã lăn lộn trong quân đội rất nhiều năm rồi.

“Em không sao chứ?”

Cố Vân Đình vươn tay muốn đỡ lấy Hạ Phi Dương, thế nhưng cô ta lại theo bản năng rụt tay về.

“Tôi không sao, anh đi vào đi.”

Cố Vân Đình nhíu mày: “Bên ngoài lạnh lắm, em…”

“Tôi bảo anh vào đi!”

Giọng nói của Hạ Phi Dương đột nhiên trở nên bén nhọn, biểu cảm trên mặt cũng trở nên không vui.

Cố Vân Đình như cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra quanh người cô ta, cho nên không nói thêm gì nữa. Anh ta thầm | lấy ra một chiếc chăn lông, cẩn thận phủ lên trên người cho cô ta.

Qua lớp thủy tinh thật dày, Cố Vân Đình có thể nhìn thấy Hạ Phi Dương đang ôm đầu gối ngồi trên mặt đất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4960


Chương 4960

Bên trong ánh mắt của anh ta không có pha lần sự hỗn tạp nào khác mà chỉ có lo lăng đơn thuần.

Hạ Phi Dương cúi đầu nhìn hai bàn tay khẽ run của mình, miệng hơi lẩm bẩm: “Tôi là ai? Rốt cuộc tôi là ai?”

Sáng hôm sau, Tô Lam sửa soạn một chút rồi xuất phát, đi tới quảng trường Thiên Hi.

Đó là nơi cô đã hẹn gặp Chiến Lưu Thành.

Mặc dù không phải là cuối tuần, nhưng ở đây cũng có không ít người.

Tô Lam tới nơi sớm hơn dự định khoảng mười phút, cô gọi một ly Cappuccino, yên lặng ngồi trong góc chờ đợi.

Mấy phút sau, trong quán cà phê truyền đến từng tiếng gào thét. Rất nhiều người hóng hớt nhao nhao đứng lên, xuyên qua lớp cửa sổ sát đất to lớn, thò đầu nhìn xung quanh bên ngoài.

“Ôi trời ơi, mọi người mau nhìn chiếc Bugatti kia đi, có phải là bản giới hạn số lượng không?”

“Hình như là thế, lần trước tôi có thấy chiếc Bugatti màu lam kia trên tỉ vị, bản giới hạn số lượng toàn cầu chỉ có một trăm chiếc, thật không ngờ lại có thể thấy được một chiếc trong thành phố Ninh Lâm này!”

“Các cô mau nhìn đi, người bước xuống xe cũng rất đẹp trai, ôi trời đất ơi!”

“Anh ta trông đẹp trai quá! Cười lên thật chói lọi, quả là hình mẫu lý tưởng của tôi mài”

Nghe mấy cô gái đang uống cà phê hưng phấn đàm tiếu ríu rít, Tô Lam nhàn nhạt cười khẽ.

Không phải cô nói khoác, chứ loại xe như thế này cô đã từng ngồi thử rồi.

Trước đây cũng vì một câu của Thẩm Tư Huy, Quan Triều Viễn đã quất luôn con xe thể thao bản giới hạn trên thế giới để đưa đón cô đi làm.

Cho nên đối với người phụ nữ được Quan Triều Viễn cưng chiều, về cơ bản chút chiêu trò của người đàn ông khác là không đáng kể.

Ngay khi những người bên cạnh đang nhao nhao tụ lại ngồi bên cửa sổ thủy tỉnh, chỉ có Tô Lam là yên lặng ngồi trong góc.

Thỉnh thoảng cô cúi đầu quét mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Cô hẹn Chiến Lưu Thành gặp nhau vào chín giờ sáng, nhưng bây giờ đã là chín giờ mười phút mà vẫn chưa thấy người đàn ông kia xuất hiện.

Dù sao cũng là cô có việc cần nhờ người ta, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh, một ly Cappuccino đã thấy đáy.

Lại qua mười phút nữa, Tô Lam đã không thể chờ thêm. Lúc cô đang chuẩn bị đứng lên, đột nhiên trong quán cà phê vang lên một loạt tiếng hô trầm thấp.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Giọng hô trầm thấp này khiến cho ánh mắt của Tô Lam thuận theo ánh mắt của mọi người mà nhìn sang bên kia.

Chỉ thấy ở cổng có một bóng dáng vô cùng cao lớn đi đến.

Người đàn ông đẹp trai kia không phải Chiến Lưu Thành thì là ai?

Anh ta mặc một chiếc áo khoác đỏ chót, tóc nhuộm thành màu nâu óng, trên mặt còn đeo thêm một chiếc kính râm cực ngầu, bên tai trái còn có một chiếc bông tai chói mắt. Sự thân thiết nhiệt tình phóng khoáng lập tức ập đến. | Khi anh ta lấy kính râm xuống, khuôn mặt kiểu Hàn cũng theo đó mà lộ ra, điều này khiến cho các thiếu nữ ở đây hét lên từng đợt. Nhưng có vẻ Chiến Lưu Thành không còn ngạc nhiên với cảnh tượng như thế này, trên mặt anh ta không hề có biểu cảm khó chịu, thậm chí còn nhẹ nhàng cong môi, để lộ nụ cười hở hàm răng trắng như tuyết. Nụ cười chói lóa thoáng cái đã bắt thóp trái tim của các thiếu nữ ở đây.

Dựa theo thói quen nghề nghiệp của mình, Tô Lam bỗng cảm thấy nếu anh ta đi làm ngôi sao, nhất định có thể nổi tiếng chỉ trong một đêm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4961


Chương 4961

“Hi, quả ớt nhỏ, cô định đi đấy?”

Chiến Lưu Thành đột nhiên nhìn về phía Tô Lam rồi chào hỏi, sau đó anh ta sải bước đi tới chỗ cô. Những thiếu nữ kia cũng thuận theo ánh mắt của anh ta mà nhìn qua, phát hiện có một người phụ nữ ngồi đó, hóp lưng ngồi ngay đơ như mèo che mặt, lén lút đi về phía nhà vệ sinh.

Động tác của Tô Lam khi bị gọi mặt chỉ tên bỗng cứng đờ.

Lúc cô ngẩng đầu lên đã thấy Chiến Lưu Thành đứng trước mặt mình. Anh †a vô tội chỉ vào Tô Lam: “Cô đau bụng à? Muốn đi vệ sinh phải không?”

Khóe miệng Tô Lam giật một cái, đi vệ sinh cái đầu anhI Bà đây vốn hẹn anh tới cái chỗ như thế này là vì muốn khiêm tốn một chút, mong không gây ra chuyện hiểu lâm không cần thiết. Còn anh ta thì hay rồi, lái một con xe thể thao bản giới hạn tới?

Còn mặc như ngôi sao Hàn Quốc nữa, Sợ người ta không biết hai bọn họ hẹn gặp nhau ở đây hay gì.

Cái tên Quan Triều Viễn kia thân thông quảng đại, nói không chừng anh đã biết chuyện này luôn rồi. Chẳng phải đến lúc đó người chịu khổ lại là cô ư?

Nhưng Tô Lam chỉ có thể âm thầm chửi những lời này trong lòng mình, dù sao lần này là cô chủ động hẹn Chiến Lưu Thành ra gặp mặt. Người ta chọn cách tới như thế nào cũng đâu đến lượt cô chỉ tay nắm ngón chứ?

Tô Lam xấu hổ cười cười, sau đó lấy tay cầm menu lên che khuất mặt mình, quay về chỗ ngồi xuống.

Chiến Lưu Thành thoải mái ngồi đối diện cô, nâng tay chống cằm, cười nhẹ nhìn thẳng vào Tô Lam.

Những cô gái bên cạnh thấy cảnh này, ánh mắt lập tức toát lên vẻ ao ước và ghen tị. Dù sao trong mắt các cô ấy, rõ ràng Chiến Lưu Thành đang dùng ánh mắt tình chàng ý thiếp để nhìn Tô Lam, hệt như đang nhìn của châu báu đắt tiền nhất của mình vậy.

Được một anh đẹp trai dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, dù là thật lòng hay giả dối, chỉ cần có lòng hư vinh của phụ nữ thì đã được thỏa mãn rất nhiều.

Nhưng Tô Lam chưa bao giờ có suy nghĩ ấy. Dù sao Chiến Lưu Thành đang ngồi trước mắt cô đều kém hơn rất nhiều so với Quan Triều Viễn và Tô Duy Nam. Cô hoàn toàn không có chút cảm giác nào có được không!

“Tôi bảo này, anh không thể lái cái xe nào khiêm tốn hơn một chút à?”

Tô Lam vừa che mặt vừa chỉ vào chiếc xe thể thao bản giới hạn đang đỗ ở bên đường cái qua lớp cửa sổ sát đất. Nhưng mà Chiến Lưu Thành lại tỏ vẻ vô cùng thản nhiên, trông còn hơi bối | rối: “Nhưng đó là chiếc xe khiêm tốn nhất của tôi rồi”

Được lắm, quả nhiên mình chẳng bao giờ hiểu được thế giới của người giàu có cả.

Khi Chiến Lưu Thành thấy dáng vẻ im lặng của cô, trên mặt càng tỏ ra vẻ hứng thú: “Đúng rồi, quả ớt nhỏ, cô nói xem, hôm nay cô hẹn tôi tới là định đi xem phim với tôi, hay là…”

“Dừng dừng dừng! Anh mau dừng lại cho tôi!”

Không đợi anh ta nói hết lời, Tô Lam đã lập tức cắt lời anh ta. Thậm chí còn ra hiệu ngừng lại bằng tay: “Thật ra †ôi cũng biết, sau lần anh nói với tôi như vậy mà lại hẹn anh ra thì đúng là đáng nghỉ thật. Nhưng lần này có chuyện rất khẩn cấp, tôi cần anh hỗ trợi”

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Lam, trong mắt Chiến Kim Thành để lộ một tia nghi hoặc: “Cô nói gì? Cô muốn tôi giúp đỡ à?”

Tô Lam khẽ gật đầu: “Tôi là người phụ trách cho văn phòng truyền hình Hạt Mè.”

“Đương nhiên tôi biết điều này rồi!

Nếu đến cả cô làm việc gì mà tôi cũng không biết thì thành phần theo đuổi cô như tôi đúng là chẳng có chút thành ý nào!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4962


Chương 4962

Tô Lam câm nín, lờ luôn câu chọc ghẹo này của anh ta: “Anh có biết chuyện “Đại Mộng Vô Song hai” được bộ phận IP của phòng làm việc Hạt Mè giám sát việc sản xuất không?”

“Tôi biết.”

“Nếu tôi đã muốn anh giúp một tay, vậy tôi cũng không định giấu giếm chuyện này nữa. Lúc Diệp Hân Nguy rời khỏi đoàn phim đã mang biên kịch phim đi, lúc phòng làm việc của chúng tôi mời biên kịch khác đến thì đã gặp rắc rối rất lớn. Vất vả lắm mới tìm được một đối tượng phù hợp, nhưng yêu cầu duy nhất của cô ấy chính là gặp anh một lân, cho nên…”

“Cho nên cô cứ vậy mà bán tôi đi luôn à2”

Lúc Chiến Lưu Thành nói những lời này, trên khuôn mặt anh Viễnhiện lên chút ấm ức.

Nhưng Tô Lam chỉ cần liếc qua là biết chút ấm ức này của anh ta chắc chắn là giả vờ. Tô Lam câm nín: “Tôi cũng đâu nói vậy đâu? Từ trước tới giờ anh cũng không phải là người của tôi”

Chiến Lưu Thành nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ lời của Tô Lam: “Cô nói cũng đúng.”

Tô Lam nhìn thái độ cà lơ phất phơ của anh ta, bỗng nhiên cảm thấy hơi bất an. Cô hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt to sáng rực nhìn chăm chăm vào người đàn ông này, dùng giọng điệu thành khẩn nói: “Thế anh có đồng ý giúp tôi chuyện này không?”

Chiến Lưu Thành nghiêm túc suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ lên tiếng: “Mặc dù tôi biết mình dư dả về vẻ ngoài và điều kiện của một ngôi sao, nhưng có một người hâm mộ cuồng nhiệt vì để gặp tôi một lân mà không tiếc xả thân vì nước, đúng là khiến cho tôi rất cảm động!”

Tô Lam: “Ha ha.”

Anh trai này, cái cách tự biên tự diễn như anh ta cũng khiến người khác rất xúc động!

Thấy biểu cảm này của Tô Lam, ánh mắt Chiến Lưu Thành bỗng lóe lên, đột nhiên giơ tay muốn nâng cằm cô lên. Nhưng phản ứng của Tô Lam còn nhanh hơn, ngay khi tay phải của Chiến Lưu Thành sắp chạm vào cằm cô, cô đột nhiên lui về sau, khiến anh ta vồ hụt.

“Anh chưa từng nghe câu quân tử động khẩu không động thử à?”

Lúc Tô Lam nói những lời này, trong giọng nói còn mang theo chút bực bội. Không sai, đúng là cô đến để xin Chiến Lưu Thành giúp đỡ, nếu như là trao đổi vật chất đồng giá, cô sẽ không tiếc gì cả. Nhưng nếu Chiến Lưu Thành lợi dụng việc này để tiếp cận cô, vậy có thể buổi nói chuyện này sẽ không tiếp tục được nữa.

Thấy vẻ mặt của Tô Lam, Chiến Lưu Thành biết trò đùa này của mình hơi quá trớn. Thế là anh ta ngửa người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, lạnh nhạt nhìn Tô Lam: “Người muốn gặp tôi là phụ nữ đúng chứ?”

Tô Lam khẽ gật đầu.

“Tôi biết ngay mà, mấy tên đàn ông khác vừa thấy tôi đã tự ti, sao có thể | nghĩ cách tới gặp tôi được?”

Tô Lam: “…”

“Muốn tôi gặp cô ta thì cũng không phải là không thể, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Tô Lam thấy khóe miệng Chiến Lưu Thành cong lên thành một nụ cười xấu xa, chiếc đèn báo động trong lòng cô lập tức sáng lên: “Tôi có thể thỏa mãn yêu cầu khác, nhưng nếu anh muốn đùa giỡn lưu manh, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Chiến Lưu Thành tức giận nhíu mày: “Sao cô lại nói như thế được? Người đứng đắn như tôi mà lại có chuyện tùy tiện đùa giốn lưu manh ư?”

Tô Lam đảo mắt như đang nhắc nhở cho anh ta nhớ về hành động thô lỗ vừa rồi của mình.

“Được được được!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4963


Chương 4963

Chiến Lưu Thành câm nín nhún vai, trông như mang theo mối hận ngàn đời Vậy.

Chẳng qua vừa rồi là do anh ta thấy dáng vẻ kia của Tô Lam, cho nên mới kìm lòng không đặng mà động lòng thôi.

“Nói đi, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi?”

Tô Lam không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa Nguyên Phương Thảo và Chiến Lưu Thành có gút mắc gì, cho nên trước khi cô đưa ra những yêu cầu này mới làm nhiều thứ như vậy.

Tô Lam hơi do dự, lấy một chiếc di động ra khỏi túi. Cô mở một tấm hình, đẩy di động đến trước mặt Chiến Lưu Thành, nhàn nhạt hỏi dò: “Anh xem cái này đi, trông có quen không?”

Sau khi thấy Nguyễn Phương Thảo cười ngọt ngào trong tấm hình kia, khuôn mặt vốn cà lơ phất phơ của Chiến Lưu Thành lập tức cứng đờ. Ánh mắt nóng bỏng cũng đọng lại, cuối cùng đông lạnh thành băng.

Tô Lam vừa thấy phản ứng của anh ta là đã biết chắc chắn anh ta quen Nguyễn Phương Thảo. Hơn nữa giữa hai người bọn họ còn có gút mắc không muốn người ngoài biết. Chẳng qua cô còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, Chiến Lưu Thành đã đứng bật dậy: “Ngại quá, | chỉ sợ tôi không giúp được cô chuyện này rồi.”

Nói xong, Chiến Lưu Thành không chút do dự quay người chuẩn bị rời đi.

“Ấy, chờ đãt”

Tô Lam vừa thấy cảnh này, lập tức trở nên gấp gáp. Cô vội vàng đuổi theo, chặn anh ta ở cửa quán cà phê: “Vì sao? Có thể cho tôi một lý do không?”

“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện vốn không cần đến lý do, không giúp là không giúp!”

Vừa dứt lời, Chiến Lưu Thành đẩy tay Tô Lam ra, quay người đi ra ngoài.

“Này, anh chờ chút!”

Tô Lam đang định đuổi theo ra khỏi quán cà phê, nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới cản đường cô: “Chị ơi, các chị còn chưa thanh toán ạI”

“Được, chờ tôi chút!”

Tô Lam theo bản năng sờ lên miệng túi của mình, lúc này mới phát hiện chiếc túi mình mang theo người vân còn đặt trên bàn cà phê.

Cô vội vàng nhìn lướt qua nơi Chiến Lưu Thành rời đi, bất đắc dĩ quay về chỗ ngồi của mình.

Ngay khi Tô Lam đang tính tiền, chiếc Bugatti bản giới hạn số lượng ngoài cửa sổ nổ ga, dùng tốc độ như tia chớp biến mất khỏi tâm mắt của mọi người.

“Chiến Lưu Thành, cái tên khốn này!”

Tô Lam thở hổn hển đuổi theo.

Cô vừa rời đi, quán cà phê vốn yên tĩnh chớp mắt đã như ong vỡ tổ.

“Này, cô nhìn đứa con gái kia trông xinh đẹp như thế, nhưng mà lại là một con ả thấy tiền là sáng mắt!”

“Đúng thế, xem ra thanh niên kia cũng là đồ trăng hoa, mấy kẻ có tiền đều như thế cải”

“Biết rõ là người ta không đáng tin còn sống chết mặt dày đuổi theo, đám con gái giờ cũng thực tế quá, thật là xấu hổ thay!”

Mà Tô Lam lại không nghe được những lời đàm tiếu sau lưng của những người kia. Cô nhanh chóng chạy tới ven đường, thế nhưng chiếc xe thể thao bản giới hạn kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

“Chết tiệt!” Tô Lam tức giận đứng thở hổn hển. Bây giờ Nguyễn Phương Thảo đã bắt đầu cải biên tình tiết phần sau của “Đại Mộng Vô Song hai”, điều này chứng minh cô ta ôm hy vọng rất lớn đối với mình. Nếu như để cô ta biết mình không giải quyết được chuyện của Chiến Lưu Thành, chỉ sợ Nguyễn Phương Thảo sẽ không hợp tác với mình nữa, đến lúc đó sẽ có chuyện lớn xảy raI Không được, Tô Lam là một con gián đập mãi không chết, tuyệt đối không thể vì vừa bị người ta từ chối một lần mà đã bỏ cuộc được!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4964


Chương 4964

Cô vừa mới quyết định lại chuyện này, cô chưa từ bỏ mà lấy di động ra gọi điện thoại cho Chiến Lưu Thành, lại phát hiện điện thoại vừa vang lên một tiếng đã bị cúp máy.

Cô cắn răng chưa từ bỏ ý định, muốn gọi lần thứ hai. Lại gọi tiếp, điện thoại vấn không có ai bắt máy.

Tô Lam không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ Chiến Lưu Thành lại có chuyện kiêng ky Nguyễn Phương Thảo như vậy?

Vậy có phải hắn là cô nên hỏi xem rốt cuộc giữa Nguyễn Phương Thảo và anh ta xảy ra chuyện gì không, như vậy mới giải quyết vấn đề được chứ?

Lần gặp mặt đầu tiên cứ vậy mà chấm dứt.

Về sau Nguyễn Phương Thảo cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm, giọng nói rất căng thẳng.

Tô Lam không dám nói thật cho cô ta nghe, chỉ nói là tạm thời đã có chút manh mối.

Muốn thuyết phục Chiến Lưu Thành gặp Nguyễn Phương Thảo, chuyện đầu tiên cần làm là phải biết anh ta đang ở đâu. Như vậy thì mới có thể tiếp cận anh ta được.

Thế là Tô Lam gọi điện thoại cho Lâm Thúy Vân. Dù Tô Lam muốn gặp Chiến Lưu Thành, thế nhưng lại không dám tìm người bên cạnh Quan Triều Viễn để xin giúp đỡ. Dù sao suýt nữa thì cô đã hại chết Lục Anh Khoa, cô cũng đã nhận được một bài học. Kể từ đó, những người có năng lực, tình nguyện giúp cô mà còn giữ bí mật thì ngoại trừ Lục Mặc Thâm ra, cô không tài nào nghĩ ra người thứ hai.

| Một tiếng sau.

“Cô cảm thấy như này cũng được à?” Người lên tiếng nói chuyện không phải là ai khác, mà là Lục Mặc Thâm.

Gần đây vì Lâm Thúy Vân mang thai, cho nên có công việc nào trốn được anh ta đều sẽ trốn, dành phần lớn thời gian ở nhà chăm sóc cho Lâm Thúy Vân.

Dù là ăn hay ở, ở mỗi phương diện đều sẽ chăm chút thật tốt cho Lâm Thúy Vân, cứ như một người đàn ông năm tốt vậy.

Bây giờ Tô Lam đột nhiên đến nhà chơi, anh ta vừa pha trà, vừa cau mày hỏi thăm.

“Giáo sư Lục, quả thật bây giờ tôi đã bị đẩy vào đường cùng rồi, tôi không thể nói chuyện này cho Quan Triều Viễn nghe được, anh cũng biết tính anh ấy rồi, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể tới xin anh giúp đố”

Lâm Thúy Vân nghe cô nói như vậy, vội vàng đứng lên, trông rất hiên ngang: “Ấy, Tô Lam này, chúng ta có mối quan hệ như thế nào? Sao cậu có thể dùng chữ xin được? Chuyện này cứ để mình l0l”

Ánh mắt Tô Lam sáng lên: “Thật sao?”

Lâm Thúy Vân lập tức võ ngực: “Đương nhiên là thật rồi, mình đã lừa cậu bao giờ chưa? Mình nói thật đó!”

Tô Lam thở dài một hơi: “Thế thì tốt quái”

Sau khi cô rời đi, Lục Mặc Thâm ngồi bên cạnh ghế sô pha, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Thúy Vân đang ghé bên chân mình, giọng nói không mặn không nhạt: “Không phải người nào đó nói để chuyện này cho mình lo à?”

Lâm Thúy Vân nịnh nọt ngồi bên cạnh, đấm chân cho Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, sao anh lại nói lời xa lạ như vậy? Hai chúng ta là vợ chồng, chính là một thể rồi. Không phải để em làm thì cũng tương đương với việc để anh làm ư?”

Lúc Lâm Thúy Vân nói mấy lời này, cô ấy còn cố ý nhấn mạnh từ “anh”.

Lục Mặc Thâm nheo mắt lại, thâm sâu nói: “Nhưng mà gần đây Quan Triều Viễn đang có ý hợp tác với Tập đoàn Lục Dương, nếu như anh lừa anh ta tìm | đàn ông cho vợ anh ta, em đoán xem nếu Quan Triều Viễn mà biết thì sẽ nghĩ như thế nào?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom