Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4985


Chương 4985

Tô Lam còn chưa nói xong đã cảm nhận được sắc mặt của Quan Triều Viễn đang thay đổi.

Cô vội vàng chữa lời: “Vậy buổi tối em sẽ chờ anh tới đón.”

Quan Triều Viễn nghe xong lời này, sắc mặt mới dịu đi một chút.

Tô Lam bước xuống xe.

Phản ứng của bản thân thực sự rất chậm chạp!

Vừa mới bị anh hiểu lầm, bây giờ còn ở văn phòng đến tối muộn, chắc chắn sẽ làm anh cảm thấy không vuil Mấy ngày nay mình sẽ ngoan ngoãn về nhà, chỉ có như thế mới có thể chứng minh được sự trong sạch của bản thân.

Tô Lam bước vào tòa nhà, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai phong độ đang đi về phía mình.

Người đó không phải ai khác mà chính là Chiến Lưu Thành, người mà mấy ngày trước đã bị cô từ chối một cách lạnh lùng!

Tại sao anh ta lại ở đây?

Để tránh Quan Triều Viễn lại hiểu lầm một lần nữa, Tô Lam đã quyết định từ hôm nay sẽ tránh chạm mặt anh ta, chỉ cân nhìn thấy anh ta là sẽ lập tức đi trốn.

Bởi vì cảm giác bị người khác hiểu lầm này thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tô Lam nhanh chóng quay đầu đi về phía khác.

Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì đột nhiên bị người nào đó năm chặt lấy tay.

“Đi với tôi!”

Giọng nói lạnh như băng của Chiến Lưu Thành vang lên trên đỉnh đầu cô.

Tô Lam vô cùng hoảng hốt, phản xạ có điều kiện là bắt đầu giấy giụa: “Chiến Lưu Thành, anh buông tôi ra, buông tôi ral”

Chiến Lưu Thành lập tức dừng bước, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nhưng nếu cô càng giấy giụa thì sẽ càng có nhiều người chú ý đấy. Chẳng lẽ cô còn muốn gây chuyện với tôi, để †in này truyền đến tai người đàn ông kia à?”

Nhờ Chiến Lưu Thành nhắc nhở, Tô Lam mới phát hiện xung quanh quả thật đã có không ít người đang nhìn về phía họ.

Lời Chiến Lưu Thành vừa nói lúc nãy, người đàn ông kia là đang ám chỉ Quan Triều Viễn sao?

“Chính là người đàn ông vừa rồi hôn cô trong xe, triền miên không dứt!”

Khi Chiến Lưu Thành nói lời này, anh †a đang tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Đôi mắt của anh dường như đang cháy lên với ngọn lửa của sự ghen tuông.

Tô Lam lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên một sự phân nộ không tài nào lý giải được đã bùng phát.

Chiến Lưu Thành anh ta là ngu thật hay là đang giả ngu vậy?

Ngay từ lúc đầu, anh ta đã biết là cô đã kết hôn rồi. Sao bây giờ lại giống như là mình đang lừa dối tình cảm của anh †a vậy?

“Anh điên à? Đó là chồng tôi, tôi muốn ôm muốn hôn, đó là quyền của tôi! Này, buông ra! Anh kéo tôi đi đâu!”

Chiến Lưu Thành nổi giận kéo Tô Lam đến bên bờ hồ phía sau tòa nhà.

Tô Lam dùng hết sức vùng vẫy cuối cùng cũng thoát được khỏi tay anh 1a.

Cô xoay xoay cổ tay đau nhức của mình: “Thả tôi ra, anh làm tôi đau!”

Đôi mắt của Chiến Lưu Thành dán chặt vào người Tô Lam: “Cô nói lại một lần nữa, anh ta là ai?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4986


Chương 4986

Tô Lam vừa bị đau, bây giờ tính tình cũng trở nên vô cùng nổi nóng: “Anh không nghe rõ sao? Anh ấy là chồng tôi, aI”

Tô Lam còn chưa nói xong, cổ tay lại bị anh ta năm chặt một lần nữa: “Cô đã kết hôn rồi?”

Tô Lam chỉ cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, cô muốn giấy ra mà không được.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng: ‘Chiến Lưu Thành, đến lúc này anh còn giả điên giả ngốc cái gì nữa?

Không phải ngay từ đầu anh đã biết là tôi đã kết hôn rồi sao? Không sai, tôi đã kết hôn rồi, tôi đã nói với anh rằng tôi không quan tâm đ ến anh, bây giờ anh đã tin chưa?”

Đáy mắt của Chiến Lưu Thành tràn đầy sự bàng hoàng và đau đớn: “Cô…

Cô là người phụ nữ đầu tiên mà tôi yêu.”

Bởi vì vừa phải chịu một sự đả kích quả lớn, lời nói của Chiến Lưu Thành trở nên vô cùng chân thật.

Thế nhưng khi Tô Lam nghe được những lời này, cả người giống như bị sét đánh ngang tai.

Cô không thể tin vào những gì mình nghe thấy: “Anh nói cái gì vậy?”

Nhưng khi Chiến Lưu Thành lấy lại được tỉnh thần, đáy mắt chỉ toàn một màu ảm đạm: “Tôi đã nói rồi, cô là người phụ nữ đầu tiên tôi yêu, vì vậy dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không để cô đi”

Giọng điệu âm u lại lạnh lẽo như băng này khiến Tô Lam cảm thấy lạnh tóc gáy.

Cô thực sự đang vô cùng sợ hãi, vì vậy cô cố gắng đấu tranh trong tuyệt vọng: “Chiến Lưu Thành, anh có điên không? Thả tôi ra”

Xung quanh hồ có một hành lang uốn quanh, nơi đó có không ít người đang đi dạo, chỗ đó bây giờ cũng có không ít người, sự ồn ào giữa Tô Lam và Chiến Lưu Thành đã khiến cho đám người xung quanh nhao nhao tới gần xem xem có chuyện gì, cùng với đó là ánh mắt hoài nghi nhìn Chiến Lưu Thành.

“Nhìn gì mà nhìn, mau cút đi cho tôi!”

Chiến Lưu Thành sinh ra đã mang theo một loại cảm giác áp bức người khác.

Giọng điệu không kiên nhân ấy đã khiến những người đang vây xung quanh hóng chuyện cũng sợ đến mức phải tự động rời đi.

Tô Lam có chút sợ hãi: ‘Chiến Lưu Thành, anh bình tĩnh lại đi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên vì chuyện của Nguyễn Phương Thảo mà dây dưa với anh, là tôi không đúng, tôi xin lỗi!”

“Tôi không cần cô xin lỗi, không cần phải xin lỗi, thứ tôi muốn là cô!”

Giờ phút này Chiến Lưu Thành thật sự rất giống một tên côn đồ, từ đầu đến cuối anh ta đều không hề để ý tới cảm nhận của Tô Lam.

Lần này anh ta tới tìm Tô Lam cũng chỉ là để nói cho cô biết quyết định của mình mà thôi.

“Cái tên điên này!”

Tô Lam liều mạng cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh ta, hoảng hốt chạy về phía văn phòng.

Nhìn bóng lưng của Tô Lam, Chiến Lưu Thành khẽ nhếch miệng lên, nở một nụ cười lạnh: “Cô sẽ đồng ý thôi!”

Nói xong lời này, Chiến Lưu Thành lấy điện thoại di động ra, không biết là đang gọi điện thoại cho ai: “Hẹn nhà biên kịch Nguyễn Phương Thảo ba năm trước bị vụ bê bối kia quấn quanh người cho tôi, không phải là cô ta muốn gặp Chiến Lưu Thành sao? Tôi sẽ cho cô ta gặp!”

Tô Lam đang chạy như điên, cô không dám dừng lại. Mãi cho đến khi chạy vào tới phòng thu, cô mới hổn hển th ở dốc rồi ngồi xuống ghế của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4987


Chương 4987

“Tô Lam, có chuyện gì với cô vậy?

Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Nguyễn Bảo Lan đi đến.

Phương Trí Thành cũng tiến đến bên cạnh cô: “Đúng vậy, không phải Bảo Lan nói là cô và cậu cả Quan đã làm lành rồi sao?”

SlỐIz Tô Lam ngẩng đầu nhìn bọn họ, cô dường như muốn nói gì đó nhưng nghĩ rồi lại thôi. Đến cuối cùng cô vẫn giữ chuyện này ở trong lòng. Nếu để Bảo Lan biết được, cô ấy nhất định sẽ rất lo lắng. Và tất nhiên cô ấy cũng sẽ nghĩ cách để nói chuyện này với Quan Triều Viễn. Với tính cách của Quan Triều Viễn, chỉ lo sẽ lại xảy ra chuyện ầm ï.

“Không có chuyện gì đâu, vừa rồi tôi định tập thể dục một chút, cho nên mới chạy tới đây, hơi khó thở chút thôi.”

Tô Lam cười gượng giải thích.

Ở phía khác, sau khi Quan Triều Viễn đưa Tô Lam đến văn phòng thì anh đã lái xe chạy thẳng tới một biệt thự khác.

Biệt thự đó là nơi ở mới của ông cụ Quan.

Khi anh mở cửa bước vào, áp suất không khí xung quanh anh đã giảm xuống tới mức khó mà tưởng tượng được.

Bảo mẫu vừa nhìn thấy anh thì tươi cười niềm nở nói: “Cậu cả, cậu về rồi à?”

Quan Triều Viễn thản nhiên đáp một tiếng, ánh mắt như đang tìm kiếm khắp phòng: “Ông cụ đâu?”

“Ông cụ đang ở trong vườn hoa cùng mấy cậu chủ cô chủ nhỏ chơi đùa, để tôi đi thông báo cho ông cụ một tiếng!”

“Không, tôi sẽ tự mình đi tìm ông cụ.”

Quan Triều Viễn lạnh lùng đi về phía vườn hoa.

Bảo mẫu không nhịn được cau mày.

Từ sau khi ông cụ Quan chuyển đến thành phố Ninh Lâm, mối quan hệ của ông ấy với cậu cả vấn luôn rất tốt mà. Sao hôm nay cậu cả lại đột nhiên mang một khuôn mặt đầy sự căng thẳng vậy?

Quan Triều Viễn đi đến vườn hoa.

Lúc này ông cụ Quan đang ngồi trên chiếc ghế đu, cười tủm tỉm nhìn mấy đứa nhỏ cùng Bát Tử chơi đùa, trên mặt lộ ra vẻ an yên hạnh phúc.

Ánh mắt của ông ấy vô cùng dịu dàng, cả người đều như được mạ đầy một tâng vầng sáng nhàn nhạt.

Quan Triều Viễn nhíu mày, đi tới.

“Gâu!”

Bát Tử phát hiện ra Quan Triều Viễn đầu tiên. Nó kêu lên hai tiếng, sau đó nhanh chóng chạy về phía Quan Triều Viễn giống như một mũi tên.

Khi còn cách anh chỉ chừng một mét, nó đột ngột dừng lại. Nó chạy mấy vòng quanh Quan Triều Viễn, hừ nhẹ một cái như đang làm nũng. Nó cứ nhảy nhót không ngừng ở bên chân Quan Triều Viễn, nhưng lại không dám tới gần.

Quan Triều Viễn cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đến đây.”

Bát Tử giống như nhận được một chỉ thị gì đó, đột nhiên vui vẻ nhào tới chân anh, nhẹ nhàng cọ cọ vào mắt cá chân của anh.

“Cha ơi!”

Quan Tử Việt quay đầu lại nhìn thấy Quan Triều Viễn, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4988


Chương 4988

Quan Triều Viễn ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Quan Tử Việt: “Con đưa Bát Tử đến khu vườn kia chơi một lát nhé?”

Sau khi dỗ dành nhóc con kia đi, Quan Triều Viễn đi tới trước mặt ông cụ Quan, giọng nói tràn ngập sự tức giận: “Ông có làm gì với lọ thuốc tránh thai đó không?”

Sau khi nghe được lời này, lông mày ông cụ Quan cũng không nhíu lại một chút nào.

Ông cụ biết cháu trai của mình thông minh, vì vậy ông ấy biết sớm hay muộn anh cũng sẽ tìm ra. Nên thay vì bào chữa không bằng trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy.”

Quan Triều Viễn thấy ông cụ Quan thẳng thăn thừa nhận như vậy thì vô cùng tức giận: “Ông già thối, rốt cuộc ông đã bỏ gì vào trong lọ thuốc đó?”

Tính khí nóng nảy của ông cụ Quan cũng đã bị thổi bùng lên trong giây phút này.

Ông cụ mạnh mẽ đứng lên: “Anh là một thằng ngu, tôi còn chưa tìm anh hỏi tội mà anh đã tự mình tìm rắc rối rồi!

Uống loại thuốc đó chính là muốn giết cháu của tôi, tôi thấy hai người đều chán sống rồi!”

Trong đôi mắt thấu suốt của ông cụ Quan dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Mang thai vốn là một chuyện rất tốt.

Có một lần khi ông cụ đến công ty †ìm Quan Triều Viễn, tình cờ nghe thấy anh dặn dò Lâm Đặc mua thuốc tránh thai dài hạn cho Tô Lam, lúc ấy ông cụ đã không vui rồi.

Đúng là cuộc sống hôn nhân cần phải có kế hoạch rõ ràng. Nhưng việc mua thuốc tránh thai dài hạn chứng tỏ hai người không có ý định mang thai trong một khoảng thời gian dài!

Ông cụ vẫn muốn ôm một đứa cháu nữa!

Mặc dù bây giờ ông cụ đã có ba đứa cháu rồi, nhưng đứa nào mới là đứa từ nhỏ tới lớn đều bên cạnh ông cụ đây? Ông cụ Quan thực sự không cam tâm.

Quan Triều Viễn nhíu lông mày: “Chúng cháu đã có ba đứa con rồi!”

“Ba đứa thì đã làm sao? Cũng không phải là không nuôi được, nếu các anh không muốn nuôi thì để tôi nuôi, các anh chịu trách nhiệm sinh em bé là được.”

“Không hợp lý đâu!”

“Dù sao chuyện này cũng không cần anh lo, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Tô Lam, tôi tự mình nói chuyện với con bé.”

Lời vừa nói xong, ông cụ lập tức kiếm cớ là đi tìm Quan Tử Việt mà nhanh chóng rời đi.

Những lời ông cụ Quan vừa nói, Quan Triều Viễn đều để ở trong lòng.

Con của anh và Tô Lam, dù cho là có bao nhiêu đứa thì anh cũng sẽ vô cùng thương yêu cưng chiều.

Chỉ là bây giờ sự nghiệp của Tô Lam đang trên đà phát triển, nếu mang thai lúc này thì…

Nhưng lý do khiến Quan Triều Viễn tức giận không phải là chuyện này, mà là chuyện ông cụ Quan đã thêm một số thứ gì đó vào trong thuốc, hơn nữa còn là chất k1ch thích s1nh lý. Nếu không thì ngày hôm đó anh cũng không thể nào mà không khống chế được bản thân h@m muốn Tô Lam.

Tô Lam cũng sẽ không bốc hỏa mà dễ dàng bị chảy máu mũi.

Nhưng mà nếu ông cụ Quan đã giở trò với lọ thuốc, thì tại sao lâu như vậy rồi mà bụng của Tô Lam cũng không có biểu hiện gì khác lạ?

Quan Triều Viễn mang theo nỗi hoài nghi mà trở về nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4989


Chương 4989

Điều đầu tiên mà anh làm chính là gọi Lục Anh Khoa tới: “Điều tra người đàn ông lần trước ở cùng Tô Lam, †ôi muốn tất cả tư liệu của anh ta.”

Lục Anh Khoa gật đầu rồi xoay người rời đi.

Quan Triều Viễn lại rơi vào trạng thái trâm tư, mặc kệ người đàn ông kia có thân phận và địa vị như thế nào, chỉ cần biết được anh ta có h@m muốn đối với Tô Lam thì Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Lục Anh Khoa cho người điều tra cả ngày trời, cuối cùng cũng tra ra thân phận của Chiến Lưu Thành, anh ta có một thân phận vô cùng đơn giản.

Anh ta đã đi du học và chỉ mới về nước vào nửa năm trước. Trong nửa năm qua, anh ta hầu như không làm gì cả, chỉ là một du khách thất nghiệp.

Vì vậy có thể thấy, bối cảnh của anh †a chắc chắn là ở nước ngoài. Nhưng nếu là ở nước ngoài, muốn điều tra rõ thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.

“Như vậy có nghĩa anh ta là một nhân vật không tâm thường?”

Quan Triều Viễn nheo mắt lại nhìn chăm chằm vào tấm ảnh bên góc phải phía trên túi hồ sơ, đôi mắt sáng rực.

Trong ảnh, khuôn mặt của Chiến Lưu Thành vô cùng đẹp, nhưng cả người anh ta đều tỏa ra một loại cảm giác lạnh lẽo âm u. Đặc biệt là đôi mắt anh ta, sâu thăm thảm và dường như bị bao trùm bởi bóng tối. Kiểu người như vậy, chỉ cần nhìn vào mắt thôi cũng biết được anh ta là một nhân vật vô cùng phức tạp.

Lục Anh Khoa thấy Quan Triều Viễn nhíu chặt lông mày thì không khỏi cảm thán, trái tim của Tô Lam thật là lớn!

“Anh tiếp tục điều tra cho tôi, nếu cần thì có thể sử dụng những mối quan hệ ở nước ngoài.”

Lần này có vẻ như anh đã gặp phải một đối thủ không tâm thường rồi.

Nhưng vậy thì đã sao, chỉ cần là kẻ có một chút h@m muốn đối với Tô Lam thì anh cũng sẽ dùng mọi biện pháp khiến kẻ đó phải biến mất.

“Đã rối”

Trong lòng Lục Anh Khoa bây giờ đang vô cùng khiếp sợ nhưng anh ta không hề biểu hiện điều đó ra ngoài.

Mạng lưới quan hệ ở nước ngoài vô cùng phức tạp, nếu muốn điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ hao phí không ít nhân lực và tiền của.

Nhưng mà điều mà Lục Anh Khoa không ngờ tới là, trong nửa tháng trời anh ta không thể điều tra ra một chút thông tin nào.

Chiến Lưu Thành giống như là bước ra từ không khí vậy.

Từ trước đến nay Quan Triều Viễn chưa từng biết sợ hãi trước đối thủ trên thương trường. Thậm chí cũng không bao giờ lộ ra vẻ lo lắng nào nhưng chuyện lần này đã thực sự khiến anh phải để tâm.

Ở phía bên này, vì việc nói chuyện với Chiến Lưu Thành đã thất bại, nên Tô Lam quyết định việc để Nguyễn Phương Thảo trở thành biên kịch của “Đại Mộng Vô Song” phải tạm thời dừng lại rồi. Hơn thế nữa, chỉ vì chuyện này mà thiếu chút nữa cô đã cãi nhau to với Quan Triều Viễn. Chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.

Hôm nay vừa đúng ngày Thẩm Thiên Nhật xuất viện. Vừa mới xuất viện, ông ta đã gọi điện cho đoàn làm phim ngay lập tức. Ông ta chuẩn bị đến đoàn làm phim để theo dõi tiến độ.

“Tô Lam, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Phương Trí Thành vừa cúp điện thoại vừa quay đầu lại nhìn Tô Lam, vẻ mặt đầy lo lắng: “Nếu đạo diễn Thẩm biết được chúng ta vì quay ngoại cảnh mà trì hoãn tiến độ, ông ta chắc chắn sẽ vô cùng tức giận!”

Tô Lam cũng khổ sở chau mày: “Không còn cách nào khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể nói sự thật thôi.”

Hai người Phương Trí Thành và Nguyễn Bảo Lan nhìn lại đoàn làm phim hiện tại đã ngừng làm việc, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4990


Chương 4990

Lúc này Nguyễn Bảo Lan không thể giúp đỡ được gì, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng có lỗi: “Tôi nghe nói đạo diễn Thẩm vô cùng nghiêm khắc… Ông ta nổi tiếng là lòng dạ sắt đá! Chuyện lần trước Diệp Hân Nguy đi cửa sau, trên cơ bản chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong sự nghiệp của ông ta rồi. Cho nên bây giờ ông ta mới đối xử với chúng ta nghiêm khắc như vậy!”

Tô Lam nghe xong lời này, nhíu mày nói: “Mọi người yên tâm, chuyện này là do tôi đề xuất, nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Nguyễn Bảo Lan vội vàng lắc đầu, cô ta nhanh chóng đi tới bên cạnh Tô Lam: “Chúng ta là một, có vinh quang chúng ta cùng nhau hưởng thụ thì có trách nhiệm, chúng ta cũng phải cùng nhau gánh vác.”

Phương Trí Thành đứng một bên cũng gật đầu đồng tình.

Anh ta đi đến, vẻ mặt không vui mà võ nhẹ lên vai Tô Lam: “Như những gì cô nói, không lẽ chúng tôi là loại người có phúc thì hưởng, có họa thì bỏ chạy sao? Cô cũng đáng giá chúng tôi thấp quá rồi đấy!”

Anh ta vừa nói dứt lời, bên ngoài cửa đã truyền lại tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập.

Tô Lam vội vàng quay đầu lại nhìn. Tóm lại là lân này do cô không hoàn thành tốt công việc của mình nên mới để xảy ra vấn đề.

Nếu lần này thực sự khiến Thẩm Thiên Nhật tức giận, ông ta chắc chắn sẽ báo cáo lên MQ, cô sợ rằng phòng làm việc của mình gánh vác không nổi.

Ngay khi Tô Lam nghĩ rằng đại nạn sắp đổ xuống đầu họ thì đột nhiên phát hiện người vừa bước vào không phải là người mà họ nghĩ.

Nguyễn Bảo Lan lên tiếng đầu tiên: “Đó không phải là nhà biên kịch lớn họ Nguyễn sao?”

Mà sau khi Tô Lam nhìn rõ người bước tới lại càng kinh ngạc hơn.

Không sai, người đang bước vào không phải ai khác mà chính là Nguyễn Phương Thảo.

Vẫn giống y như lần đầu gặp mặt, vẫn là bộ trang phục L0lita đó, nó nổi bật giữa phim trường lộn xộn này.

Khi Tô Lam vẫn còn đang ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O thì Nguyễn Phương Thảo đã đi tới, vừa đi vừa cười khanh khách.

Tô Lam kinh ngạc mở miệng hỏi: “Cô… Làm sao cô lại ở đây?”

Sau khi Tô Lam từ chối lời tỏ tình của Chiến Lưu Thành, cô cũng đã kể rõ tất cả mọi chuyện cho Nguyễn Phương Thảo nghe. Cô đã nói rằng bản thân không có cách nào khiến Chiến Lưu Thành đồng ý gặp Nguyễn Phương Thảo.

Tô Lam có thể nhận ra, sau khi Nguyễn Phương Thảo nghe được tin này, tâm trạng vô cùng u ám.

Bản thân Tô Lam cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Dù sao lúc đầu cũng chính cô là người đã cho Nguyễn Phương Thảo hi vọng.

Mặc dù bây giờ không còn khoe khoang khoác lác nữa nhưng kết quả cuối cùng vẫn không như người ta mong muốn.

Nhưng cũng may là Nguyễn Phương Thảo không làm chuyện này rắc rối thêm.

Dù sao đã nhiều năm như vậy rồi cô †a cũng không gặp được người đó một lần, huống chỉ cô ta cũng chưa từng trực tiếp gặp mặt anh ta.

Mặc dù Tô Lam rất muốn hợp tác với Nguyên Phương Thảo nhưng cô đã không đáp ứng được điều kiện của cô ta, tất nhiên là cũng không còn tư cách gì để bàn về chuyện này nữa.

Nhưng bây giờ Nguyên Phương Thảo lại đột nhiên xuất hiện trên phim trường, trên mặt tràn ngập sự ngạc nhiên, dường như đang có điều gì muốn nói.

Nguyễn Phương Thảo hừng hực khí thế đi đến trước mặt Tô Lam rồi dừng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4991


Chương 4991

Cô ta võ mạnh vào vai cô giọng điệu mang vài phần nũng nịu nói: “Tô Lam, cô trêu tôi cũng vất vả quá nhai”

Nghe được những lời này của Nguyễn Phương Thảo, tâm trí Tô Lam lại càng thêm rối rắm: “Cái gì cơ?

Tôi trêu cô bao giờ?”

“Tôi đã biết rồi, cô không cần phải giả bộ nữa!”

Sau khi nghe được những lời này của Nguyễn Phương Thảo, tâm trí Tô Lam lại càng thêm mù mờ: “Cô đang nói cái gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu những điều cô đang nói?”

“Tôi đã gặp được người mà tôi muốn gặp, vì vậy bây giờ tôi đến để làm việc. Sao thế, nhìn thái độ của cô có vẻ như không muốn chào đón tôi lắm? Bất ngờ lắm phải không?”

Nguyễn Phương Thảo vừa nói vừa đưa qua đưa lại kịch bản mới in trong †ay mình.

Sau đó cô ta quay đầu nhìn mọi người xung quanh và nói: “Lúc trước tôi nghe nói mọi người muốn theo kịp tiến độ mà sao bây giờ trông mọi người có vẻ nhàn rỗi quá vậy! Đây là kịch bản tôi mới hoàn thành trong tuần này, tôi chắc chăn nó sẽ làm cô cảm thấy hài lòng!”

Lúc này, Tô Lam mới kịp phản ứng lại với tất cả những chuyện vừa xảy ra.

Cô bị sốc đến nỗi khó khăn lắm mới nói thành lời: “Phương Thảo, ý của cô là cô đã gặp được Chiến Lưu Thành rồi sao?”

Nguyễn Phương Thảo gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Mặc dù từ ba năm trước tôi đã nổi tiếng là người tùy ý, nhưng mà con người tôi ấy à, đã nói một là một, lời tôi đã nói chắc chăn sẽ không thay đổi.”

Sau khi nghe được những lời này, Tôi Tô Lam lại càng kinh ngạc hơn. Lúc trước ở bên cạnh tiếp xúc với Chiến Lưu Thành, cô đã sớm nhận ra hành tung của con người này vô cùng khó đoán, xuất quỷ nhập thần, người không biết quỷ không hay. Tính cách của anh ta cũng vô cùng khó đoán. Trước sau giống như hai người khác nhau, nhưng đều mang đến cho người khác một loại cảm giác khiếp sợ.

Cô chắc chắn rằng sau khi bản thân từ chối anh ta, anh ta chắc chắn sẽ vô cùng tức giận. Nhưng bây giờ Nguyễn Phương Thảo lại nói rằng cô ta đã gặp được Chiến Lưu Thành?

Chuyện này thực sự rất khó hiểu!

Không biết vì lí do gì mà Tô Lam cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Phương Thảo, cô chắc chắn rằng người mà cô gặp là Chiến Lưu Thành sao?”

Không biết vì lí do gì mà Tô Lam luôn cảm thấy có gì đó không ổn trong chuyện này.

“Tô Lam, cô đang nói đùa với tôi à?”

Không chỉ là Nguyễn Phương Thảo, mà ngay cả Tô Lam cũng cảm thấy lúc mình hỏi câu hỏi này có chút khó hiểu.

Cùng lắm thì cô và Chiến Lưu Thành cũng chỉ gặp nhau có vài lần, mà thông qua miêu tả của Nguyễn Phương Thảo về anh ta, Tô Lam có thể xác định hai người bọn họ quen biết nhau ít nhất cũng được ba năm rồi.

Thôi bỏ đi, không cần biết chuyện này là như thế nào, mọi chuyện cuối cùng đã được giải quyết ổn thỏa là tốt rồi.

Trong khi Tô Lam và Nguyễn Phương Thảo đang trao đổi về kịch bản, Phương Trí Thành ở bên cạnh đột nhiên kêu lên: “Trời đất ơi, cái kịch bản này!”

Tiếng kêu của Phương Trí Thành thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Trong đoàn phim có mấy người rất thích nói chuyện phiếm, sau khi thấy phản ứng của Phương Trí Thành, bọn họ ngay lập tức tới hóng chuyện rồi, nhanh chóng đã thì thầm to nhỏ với nhau: “Thôi rồi, cô ta chắc chắn là đã giở thủ đoạn gì rồi!”

“Xem phản ứng của Phương Trí Thành kìa, hoảng sợ như vậy, nhất định là do kịch bản có vấn đề!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4992


Chương 4992

“Tôi cũng thấy thế, ngày trước cô ta đạo văn tác phẩm của người khác, bây giờ ngựa quen đường cũ, cũng không phải là không có khả năng!”

“Đúng vậy! Chắc chắn cô ta cho rằng mình đã xử lý rất cẩn thận nhưng không ngờ Phương Trí Thành học rộng biết nhiều, kiến thức uyên thâm, có thể nhìn ra thủ đoạn của cô ta ngay lập tức.”

“Ha ha chúng ta ngồi xem kịch hay thôi.”

Tiếng mọi người tranh luận sôi nổi đã làm cho vẻ mặt của Nguyễn Phương Thảo trở nên khó coi.

Tuy đây không phải là lần đầu cô ta trải qua những chuyện như thế này, nhưng nỗi thống khổ mà cô ta đang phải chịu đựng đó không phải là thứ cảm xúc mà người khác có thể tiếp nhận được.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, biểu tình không khác gì so với ba năm trước, sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo càng lúc càng trở nên khó coi.

Tô Lam tức giận trừng mắt với mấy người đang nói chuyện phiếm, sau đó nhanh chóng xoay người đi đến trước mặt Phương Trí Thành: “Có chuyện gì vậy?”

“Chờ một chút, chờ một chút, bây giờ tôi thật sự không có thời gian để nói chuyện với cô…”

Đầu óc Tô Lam bây giờ quả thực rất mơ hồ: “Có chuyện quái gì thế?

Anh mau nói đi!”

Dường như đến lúc này Phương Trí Thành mới thoát ra khỏi cốt truyện được, biểu cảm vô cùng kì lạ, thậm chí khi nhìn Nguyễn Phương Thảo, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

“Quả không hổ danh biên kịch vàng nổi tiếng một thời, những đoạn đối thoại này quả thực rất thần! Mỗi một chỉ tiết đều đáng giá, thiếu đi một cái cũng không được!”

Sau khi nghe Phương Trí Thành nói những lời này, Tô Lam thở phào nhẹ nhốm.

Cô tức giận mà đấm vào vai Phương Trí Thành một cái: “Cái anh này, sau này nói chuyện có thể đừng úp úp mở mở như vậy được không?”

Mấy nhân viên vừa rồi vừa được đà nói xấu Nguyên Phương Thảo, sau khi nghe được mấy lời thán phục Phương Trí Thành dành cho kịch bản, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vô cùng xấu hổ.

Mọi người đều đã quay về vị trí của họ, sẵn sàng bắt đầu công việc bận rộn.

Phương Trí Thành cũng đã bắt đầu phản ứng lại.

Anh đi tới trước mặt Nguyễn Phương Thảo cười tủm tỉm: “Thế giới này chính là như vậy, mây tầng nào gặp mây tầng đó, cô không cần so đo với bọn họ. Tôi cảm thấy cô viết thực sự rất xuất sắc, lần này Tô Lam quả thực đã không tìm nhầm người!”

Sau khi nghe được những lời này, sắc mặt vốn có chút u ám của Nguyễn Phương Thảo đã dần trở nên tươi tỉnh.

Thực ra trước khi chấp nhận lời mời trở lại của Tô Lam, trong đầu cô ta đã lặp đi lặp lại cái cảnh khó xử đến vô cùng này vô số lần rồi. Nhưng khi trực tiếp đối mặt với nó rồi, vẫn khiến cô ta nhớ lại cảm giác xấu hổ và đau đớn của mấy năm trước.

Nhưng thông qua thái độ của Tô Lam và Phương Trí Thành, trong lòng cô ta cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Dù sao cô ta cũng bị coi là một biên kịch từng có vết nhơ trong sự nghiệp.

Nhưng không ngờ bọn họ không hề có chút thành kiến gì đối với cô ta, ngược lại còn cho cô ta một cơ hội để làm lại từ đầu.

Đối với cô ta mà nói, sự tin tưởng này vô cùng quý giá, cô ta tuyệt đối sẽ không làm họ thất vọng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4993


Chương 4993

“Mọi người yên tâm, những chuyện tôi đã phạm phải vào ba năm trước, tôi chắc chắn sẽ không để bản thân mình giãm vào vết xe đổ ây một lần nữa!”

Khi Nguyễn Phương Thảo nói những lời này, trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười vô cùng tự tin. Nhưng chỉ một lát sau, nụ cười bỗng dưng đông cứng lại. Bời vì cô ta vừa nhìn thấy một người từ cửa đi vào.

“Đạo diễn Thẩm đã trở lại!”

Trong đám đông có tiếng ai đó kêu lên.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về phía cửa lớn bên kia. Quả nhiên bọn họ nhìn thấy Thẩm Thiên Nhật đang ngồi trên xe lăn, được trợ lý chậm rãi đẩy vào.

Tô Lam cũng nhanh chóng phát hiện ra chuyện này.

Khi Nguyễn Phương Thảo nhìn thấy Thẩm Thiên Nhật, khí thế lúc nãy cũng tự dưng biến đâu mất, thay vào đó là một khuôn mặt đầy tội lỗi.

Trông cô giống như là một đứa trẻ phạm phải sai lầm, nhìn thấy cha mẹ đang đến trách phạt, muốn tìm một khe hở để trốn đi.

Khi Thẩm Thiên Nhật đến gần, ông †a phát hiện bên trong đoàn làm phim vô cùng yên tĩnh.

Ông ta không khỏi nhíu mày: “Phương Trí Thành, có chuyện gì vậy?

Không phải là mọi người đang phải chạy tiến độ sao? Hả?”

Phương Trí Thành bị gọi đến tên, chỉ đành đứng ra trả lời: “Là thế này đạo diễn Thẩm, chúng tôi định bổ sung những ngoại cảnh đã quay hôm trước, cho nên hôm nay…”

Phương Trí Thành còn chưa kịp dứt lời thì phát hiện ra sắc mặt của Thẩm Thiên Nhật đã thay đổi rồi.

Từ ánh mắt ông ta có thể nhìn ra, ánh nhìn gắt gao của Thẩm Thiên Nhật đang khóa chặt lên người Nguyễn Phương Thảo.

Nguyễn Phương Thảo một giây trước còn tràn đầy tự tin, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ luống cuống tay chân, cả người cứng ngắc đứng yên một chỗ.

Phương Trí Thành nhíu mày, ánh mắt ngờ vực nói: “Đạo diễn Thẩm, hai người biết nhau à?”

Nhìn thấy Phương Trí Thành đưa tay chỉ về phía Nguyễn Phương Thảo, sắc mặt Thẩm Thiên Nhật rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.

Ánh mắt ông ta lạnh băng, lạnh lùng nói: “Không quen biết.”

Tô Lam có thể dễ dàng nhận ra, khi Thẩm Thiên Nhật nói rằng ông ta không quen biết Nguyễn Phương Thảo, sắc mặt cô ta đã trở nên trắng bệch.

Tô Lam nhíu mày, cô suy nghĩ trong đầu mối quan hệ giữa Thẩm Thiên Nhật và Nguyễn Phương Thảo.

Nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện ra điều gì có giá trị.

Nhưng sự xuất hiện của Nguyễn Phương Thảo đã làm cho sự giận dữ chuẩn bị bùng nổ của Thẩm Thiên Nhật bị vứt qua một bên.

Sau khi được trợ lý đẩy đi một vòng quanh phim trường, ông ta quay đầu nhìn về phía Phương Trí Thành: “Đưa kịch bản sau cùng cho tôi.”

Phương Trí Thành vội vàng làm theo, cầm kịch bản của Nguyễn Phương Thảo đưa tới cho Thẩm Thiên Nhật.

Lúc Thẩm Thiên Nhật lật xem kịch bản, Tô Lam có thể cảm nhận rõ ràng rằng Nguyễn Phương Thảo đứng bên cạnh cô đang vô cùng lo lắng.

Thời gian trôi qua từng giây một, Thẩm Thiên Nhật xem xét kịch bản một cách vô cùng cẩn thận, không nhanh cũng không chậm.

Phương Trí Thành, Tô Lam đứng ở bên cạnh đều cảm thấy có chút nóng ruột.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4994


Chương 4994

Bởi vì Thẩm Thiên Nhật là một nhà đạo diễn lớn, nếu ông ta không đồng ý thì chỉ sợ kịch bản này không thể nào quay được một cách thuận lợi.

Khuôn mặt của Nguyễn Phương Thảo bây giờ đã trở nên tái nhợt.

Trải qua vụ bê bối ba năm trước, bây giờ liệu kịch bản của cô có thể lọt vào mắt Thẩm Thiên Nhật hay không.

Ngay khi tất cả mọi người đều vô cùng lo lăng, Thẩm Thiên Nhật đột nhiên cử động. Ông ta ném kịch bản trong tay về phía Phương Trí Thành: “Nếu đã muốn quay thì nên nắm bắt thời gian, đừng có mà ở đây lộn xộn nữa! Đến lúc bị chậm trễ, phòng làm việc của mấy người không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

Nguyễn Phương Thảo vừa nghe được những lời này, trong nháy mắt gương mặt lộ ra vẻ vui sướng đến phát khóc.

Cô ta có chút không tin mà tiến về phía Thẩm Thiên Nhật, giọng run run hỏi: “Thẩy Thẩm, thầy thực sự không có ý kiến gì về kịch bản này sao?”

Thẩm Thiên Nhật lạnh lùng nhìn Nguyên Phương Thảo một cái: “Điều đầu tiên, trước nay tôi là người nhìn việc không nhìn người. Điều thứ hai, ba năm trước tôi đã sớm không còn là thầy của cô nữa rồi, vui lòng chú ý cách xưng hô.”

Tuy rằng bị Thẩm Thiên Nhật đối xử lạnh lùng như vậy, nhưng Nguyễn Phương Thảo vấn cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Bởi vì từ trước đến nay con người cương chính của Thẩm Thiên Nhật rất hiếm khi nói ra mấy lời này, bây giờ nói ra đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ông ta rồi.

Vì những lời này của ông ta mà trái tim vốn xám xịt của Nguyễn Phương Thảo đột nhiên được thắp sáng trở lại.

Cô ta đứng trước mặt Thẩm Thiên Nhật, cúi đầu thật thấp, chân thành nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Cảm ơn đạo diễn Thẩm, tôi chắc chắn sẽ làm việc thật chăm chỉ!”

Thẩm Thiên Nhật không nhìn cô ta một cái nào nữa mà trực tiếp bảo trợ lý rời đi.

Chờ bóng lưng Thẩm Thiên Nhật biến mất, đám người mới nhao nhao vây xung quanh Nguyễn Phương Thảo.

Khuôn mặt họ vô cùng tò mò xen lẫn phấn khích.

“Phương Thảo, Phương Thảo, rốt cuộc là cô và đạo diễn Thẩm có quan hệ gì?”

“Ông ta nói ba năm trước đã không phải là thây của cô, chẳng lẽ lúc trước cô là học trò của ông ấy?”

“Đúng vậy, một người nghiêm khắc như ông ta, sau khi xem xong kịch bản của cô lại không có một chút chê trách gì, thật là không thể tưởng tượng được!”

“Mối quan hệ giữa cô và đạo diễn Thẩm là gì? Nói đi!”

Sắc mặt Nguyễn Phương Thảo đột nhiên trở nên có chút ảm đạm.

Cô ta dường như đang nhớ lại những chuyện đã qua: “Khi tôi còn học đại học, thây Thẩm là thầy cố vấn của Tân tôi.

Lúc đó, có thể nói Nguyễn Phương Thảo là học sinh xuất sắc nhất của Thẩm Thiên Nhật.

Khi còn trẻ, sở dĩ cô ta có thể tiếp nhận kịch bản “Mối tình đầu 365 ngày”

cũng là bởi vì có Thẩm Thiên Nhật ở bên cạnh cực lực đề cử.

Nhưng không bao giờ có thể ngờ tới, về sau cuộc đời cô ta lại xảy ra một vết nhơ lớn như vậy. Thậm chí còn ảnh hưởng đến cả Thẩm Thiên Nhật.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Thẩm Thiên Nhật mới chuyển tất cả công việc ra nước ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4995


Chương 4995

Ông ta đã không trở về nước cho đến ba năm sau đó ông ta được MQ mời về.

Sau vết nhơ năm đó, Thẩm Thiên Nhật đã tự mình gọi cho Nguyễn Phương Thảo rất nhiều cuộc điện thoại.

Nhưng cô ta vì áy náy nên đã không dám nghe máy.

Nguyễn Phương Thảo áy náy với những kỳ vọng mà Thẩm Thiên Nhật dành cho mình, cô ta cũng cảm thấy bản thân không có tư cách đi gặp ông ta.

Vì điện thoại không có cách nào kết nối, Thẩm Thiên Nhật cũng đã từ bỏ ý nghĩ liên lạc với cô.

Nguyễn Phương Thảo vốn cho rằng lân này Thẩm Thiên Nhật đột nhiên trông thấy cô ta thì ít nhất sẽ mắng cho cô ta một trận thối mặt. Nhưng không ngờ ông ta không hề mắng cô ta, ngược lại còn vô cùng khoan dung. Giờ phút này, trong lòng Nguyễn Phương Thảo tràn ngập cảm giác áy náy và tự trách.

Tô Lam ở bên cạnh an ủi cô †a:”Yên tâm đi, đạo diễn Thẩm có phản ứng như thế chứng minh là ông ấy vẫn luôn tin tưởng vào con người cô. Trong †ương lai, nếu như có cơ hội cô hãy tìm cách để giải thích với ông ấy!”

Trên mặt Nguyễn Phương Thảo lộ ra nụ cười khổ. Cô ta vừa nhớ lại hình ảnh mình gặp Chiến Lưu Thành ngày hôm qua. Có một số việc, cho dù là hiểu nhầm nhưng chỉ sợ là không có cách nào gột sạch được nữa. Có một số điều đã định sẵn rằng cả đời này cô ta phải †ự mình gánh vác. Cô ta đã gánh vác ba năm rồi, vậy thì không còn quan tâm việc có phải gánh vác thêm ba năm nữa không. Ba năm im lặng để đổi lấy cơ hội gặp người đó, vẫn còn không đủ sao?

“Thôi bỏ đi, chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, mau đi làm việc, nếu như không bắt kịp tiến độ chắc chắn sẽ bị mắng đói”

Nguyễn Phương Thảo đột nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện.

Trong lòng Tô Lam cũng đã rõ, vì vậy không tiếp tục hỏi thêm điều gì nữa.

Việc quay phim “Đại Mộng Vô Song”

chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ như dự kiến.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tô Lam cuối cùng cũng đã được đặt xuống.

Thời gian từng ngày trôi qua, Tô Lam cũng không đợi những hành động trả thù của Chiên Lưu Thành nữa. Cô cũng dần dần quên mất chuyện đó.

Tập đoàn Quan thị.

“Em đang nói về cái gì vậy?”

Giọng nói của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên vô cùng trầm thấp, trong thời gian rất ngắn ngay cả áp suất không khí xung quanh người anh cũng giảm xuống còn không độ.

Quan Hạo Nhân lấy một túi giấy da đặt trước mặt Quan Triều Viễn nói: “Em cũng không biết, những người đó giống như bốc hơi giữa dòng người, không để lại bất kỳ manh mối nào. Ngay cả những manh mối mà anh ta để lại trước khi rời khỏi quân đội cũng đã bị phá hủy.”

Thẩm Tư Huy sau khi nghe được lời này, trong nháy mắt lông mày nhíu chặt lại: “Chẳng lẽ thật sự một chút tư liệu cũng không tra được sao?”

Quan Hạo Nhân vô cùng bất đắc dĩ nhún vai: ‘Em và Hoa Đông đã được coi là những hacker hàng đầu thế giới, nhưng cũng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về bọn họ. Anh cho rằng đổi lại là người khác có thể tra ra điều gì không?”

Thẩm Tư Huy sờ sờ mũi: “Nói không chừng còn có một người có thể giúp được, nhưng phải xem anh hai…”

Thẩm Tư Huy còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn trực tiếp cắt đứt.

Anh lạnh lùng nói: “Em muốn liên hệ với ai cũng được, anh không can thiệp, nhưng đừng có kéo anh vào.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4996


Chương 4996

Lúc Quan Triều Viễn nói những lời này, giọng điệu lạnh như băng.

Thẩm Tư Huy biết cái tên đó là điều cấm ky đối với anh, nhưng mà chuyện đã đến mức này thì dường như chỉ có anh ta mới có thể giúp được.

Anh hai à, chuyện đã qua lâu như vậy rồi…”

“Lời anh nói em nghe không hiểu à, hay là ra ngoài mà không mang theo tai?”

Quan Triều Viễn mở miệng một lần nữa, giọng nói đã trở nên lạnh như băng. Cho dù là ngồi đối diện anh, rõ ràng cách anh một khoảng cách rất xa, nhưng lại đều có thể cảm nhận được áp suất vô cùng thấp trên người anh. Thẩm Tư Huy biết, nếu như mình còn tiếp tục hỏi, Quan Triều Viễn nhất định sẽ nổi giận.

Vì thế anh ta bất đắc dĩ nhún vai, đưa tay lên miệng làm một động tác kéo dây kéo, ý rằng mình sẽ không lên tiếng nữa.

Quan Hạo Nhân nhìn Quan Triều Viễn: “Với khả năng của em, em chỉ có thể giúp tới đây thôi.”

Quan Triều Viễn nhìn chiếc túi da trước mặt, không nói câu gì.

Trong một thời gian ngắn, bầu không khí trong văn phòng trở nên kỳ lạ và im lặng đến lạ thường.

Thẩm Tư Huy có chút không chịu nổi bầu không khí này, anh ta đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì chuông điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.

““Reng, reng, reng, reng!”

Anh ta liếc nhìn màn hình điện thoại di động của mình. Khi nhìn thấy chuỗi số điện thoại, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi. Anh ta bước ra khỏi văn phòng và đi ra ngoài ban công.

Sau khi nhấn nút trả lời, giọng nói của Thẩm Tư Huy rõ ràng đã trở nên hơi thiếu kiên nhẫn: “Tên họ Chiến kia, anh còn muốn làm gì nữa?”

Giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại rất trâm thấp, dường như cũng không quan tâm đ ến thái độ đang không tốt của Thẩm Tư Huy: “Cô ta bỏ chạy rồi.”

Thẩm Tư Huy nhíu mày: “Ý anh là sao?”

“Ý tôi là, cô ta đã đi tìm Nguyên Bảo Lan rồi.”

“Anh đang nói về cái gì vậy?”

Thẩm Tư Huy nghe được tin tức này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Anh ta từng đồng ý với người này, giúp anh ta chịu nỗi oan ức này một ngày cuối cùng. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thể thẳng thắn gặp Nguyễn Bảo Lan giải thích mọi chuyện, Thẩm Tư Huy cảm thấy thời gian ngày hôm nay dường như đã dài như một năm đằng đẳng.

Một ngày sắp qua rồi lại đột nhiên nhận được cú điện thoại này.

“Tên họ Chiến kia, con mẹ nó, cuối cùng là có làm được hay không? Ngay cả một người phụ nữ cũng không giữ được? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh làm hỏng việc của tôi thì tôi không để yên cho anh đâu!”

Thẩm Tư Huy đang chuẩn bị cúp điện thoại đi tìm Nguyễn Bảo Lan, người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại lại mở miệng: “Hãy nhớ những gì đã hứa với tôi, bắt buộc phải cố qua ngày hôm nay!”

“Cố cố cái đầu mày! Nếu tiếp tục cố nữa thì vợ của tao chạy mất, con trai cũng không còn!”

Con mẹ nó, ai thèm quan tâm đ ến bạn bè tình thâm nữa!

Nếu không có Nguyễn Bảo Lan, nếu Nguyễn Bảo Lan tức giận mà làm đứa bé trong bụng bị sảy. Vậy thì Thẩm Tư Huy sẽ hối hận cả đời! Thà rằng anh ta đắc tội với người đàn ông ma quỷ này còn hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4997


Chương 4997

Quan Triều Viễn và Quan Hạo Nhân quay đầu lại thì thấy Thẩm Tư Huy đang tức giận chạy ra ngoài.

Quan Hạo Nhân đứng lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Tư Huy nhanh chóng chạy đến cửa, cũng không quay đầu lại quát: “Phương Thu Cúc đi tìm Nguyễn Bảo Lan, em phải lập tức đi giải thích cho rõ ràng!”

“Phương Thu Cúc?”

Quan Hạo Nhân nhíu mày, đột nhiên cậu ta nhớ tới tin tức liên quan đến cái tên này. Cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn Quan Triều Viễn một cái, phát hiện trên gương mặt tuấn tú của anh sớm đã có mây đen nhàn nhạt bao phủ.

Nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tư Huy rời đi, Quan Hạo Nhân có chút xấu hổ sờ Sờ mũi: “Phương Thu Cúc mà anh ấy nói, không phải là Phương Thu Cúc kia chứ?”

Quan Triều Viễn lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Quan Hạo Nhân: “Vậy em nghĩ họ Chiến mà cậu ấy nói là họ Chiến nào?”

Trong lúc nhất thời Quan Hạo Nhân đành phải ngậm miệng không nói gì, chỉ có thể xấu hổ cười trừ hai tiếng.

Giây tiếp theo cậu ta đã ngay lập tức chuyển chủ đề: ‘Anh hai à, bây giờ anh định làm gì?”

Đầu ngón tay của Quan Triều Viễn nhẹ nhàng gố lên mặt bàn.

Bên trong con ngươi sâu thắm hơi lóe lên, Quan Hạo Nhân biết anh hẳn là đã có kế hoạch: “Đầu tiên tìm ra tên họ Cố, anh tin rằng có thể tìm thấy một số manh mối ở chỗ anh ta.”

Quan Hạo Nhân, nhíu mày: “Họ Cố?

|_ Anh đang nói về Cố Vân Đình à?”

“Nếu không em nghĩ còn có thể là ai nữa?”

“Nói cũng đúng, lúc trước quan hệ của Cố Vân Đình và năm người bọn họ cũng rất tốt.”

Quan Hạo Nhân suy nghĩ một giây, lập †ức đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Bây giờ em sẽ đi kiểm tra ngay lập tức.”

Lúc thấy bóng dáng Quan Hạo Nhân đã biến mất ở cửa phòng làm việc, Quan Triều Viễn ngẫm nghĩ một hồi.

Anh lấy điện thoại ra lần nữa và quay số điện thoại.

Điện thoại đã được kết nối sau ba tiếng chuông.

“Hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây hay sao mà em rể của tôi lại gọi điện thoại cho tôi thế này?”

Giọng điệu bên kia điện thoại rất trâm, còn mang theo ý trêu chọc.

Người ở đầu dây bên kia không phải ai khác, mà chính là anh trai Tô Lam – Tô Duy Nam.

Nếu không phải vì quan hệ với Tô Lam, chỉ sợ rằng hai người bọn họ đã gặp là như lửa với nước không thể dung hòa.

Mặc dù bây giờ những rắc rối giữa hai người không hoàn toàn được tháo gỡ, nhưng vấn có thể duy trì vẻ hòa bình bên ngoài.

“Tôi cân anh giúp tôi tìm một người!”

Quan Triều Viễn nói thẳng vào ý chính, cũng không có bất kỳ tính toán quanh co nào.

Phía bên kia điện thoại, lông mày Tô Duy Nam hơi nhíu lại.

Dựa trên sự hiểu biết của anh ấy về Quan Triều Viễn, nếu như không gặp phải chuyện vô cùng cấp bách, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng mở miệng nhờ vả anh ấy.

Nhưng dễ dàng đồng ý giúp đỡ Quan Triều Viễn thì lại khiến trong lòng Tô Duy Nam cảm thấy có chút không thoải mái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4998


Chương 4998

“Đường đường là cậu cả Quan mà còn cần tôi giúp sao?”

“Ít nói lời vô nghĩa thôi, rốt cuộc có giúp được không?”

“Chậc chậc chậc…2”

“Chỉ cần anh giúp tôi tìm được người này, tôi sẽ để Tô Lam nghỉ phép nửa tháng, bảo cô ấy đi thăm Mộ Mãn Loan.”

Cho Tô Lam nghỉ phép nửa tháng đối với Quan Triều Viễn mà nói đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Dù Tô Duy Nam có là anh trai cuồng em gái nhưng Quan Triều Viễn cũng không phải là một ông chồng cuồng vợ sao?

Để vợ mình đến thăm vợ người khác trong nửa tháng đã đủ lắm rồi.

Sở dĩ Quan Triều Viễn nói ra những lời này là bởi vì anh đã biết quan hệ giữa Thẩm Thiên Nhật và Mộ Mẫn Loan.

Mộ Mãn Loan bởi vì sự việc lần này mà chịu không ít đả kích.

Tuy rằng bề ngoài cô ấy tỏ ra vô cùng thoải mái, nhưng chỉ có Tô Duy Nam mới biết trong lòng cô ấy vẫn không dễ gì mà buông xuống được.

Mà Mộ Mẫn Loan ở Ninh Lâm lại không có bạn bè gì. Ngoại trừ Tô Lam có thể an ủi cô ấy ra, thật sự không tìm được người thứ hai phù hợp nữa.

Tô Duy Nam tính toán, giao dịch này cũng không tính là quá thiệt thòi!

“Nói đi, người nào có bản lĩnh như vậy, ngay cả cậu cả Quan cũng không tìm được?”

“Thông tin của người đàn ông đó tôi sẽ gửi cho anh, bối cảnh của anh ta là ở nước ngoài, trong vòng một tuần tôi muốn có mọi thông tin của anh ta”

Sau khi cúp điện thoại, Quan Triều Viễn cầm lấy túi xách xoay người đi tới trước cửa sổ. Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn cảnh tượng phồn hoa với dòng xe cộ đông đúc bên ngoài.

Không sai, Quan Hạo Nhân là một hacker vô cùng nổi tiếng trên thế giới.

Nhưng mà điều này không có nghĩa là cậu ta có thể thuận lợi tìm được Cố Vân Đình.

Nếu như sự tình thật sự đơn giản như vậy thì tin tức Hạ Tâm Dương qua đời cũng sẽ không bị giấu giếm trong một thời gian dài như thế.

Dù sao chuyện Quan Triều Viễn muốn biết, cho tới bây giờ không một ai có thể tránh được tai mắt của anh.

Sau khi sắp xếp mọi thứ một cách thỏa đáng, Quan Triều Viễn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Lam để cùng |_ đi trường mẫu giáo đón Quan Tử Việt về.

Nhưng anh vừa mới lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại của Tô Lam cũng đang gọi tới.

Anh nhãn nút trả lời, thậm chí còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói gấp gáp của Tô Lam trên điện thoại đã truyền tới: “Chồng ơi, hôm nay có lẽ phải để mình anh đi đón con trai rồi!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Còn có thể là chuyện gì nữa! Còn không phải là tên Thẩm Tư Huy kia, bồ nhí của cậu ta đã tìm được phòng làm việc của bọn em rồi! Bây giờ em không nói với anh nữa, em đi xem xét tình hình một chút, Bảo Lan bây giờ đang mang thai, phải cẩn thận một chút!”

Tô Lam nói xong câu này thì vội vàng cúp điện thoại.

Sau khi gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn, Tô Lam đi ra khỏi văn phòng thì thấy Nguyễn Bảo Lan đang đi theo Phương Thu Cúc vào thang máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4999


Chương 4999

“Này, các cô chờ tôi với, chờ tôi một chút!”

Tô Lam vội vàng chạy theo, cuối cùng vấn không thể bắt kịp.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại rồi đi xuống tầng một.

Tô Lam không đợi được thang máy, lập tức rẽ thẳng lên cầu thang.

Ở phía bên kia, sau khi ra khỏi thang máy thì Nguyễn Bảo Lan và Phương Thu Cúc đi thẳng đến một quán cà phê ở Tâng đối diện của tòa nhà và ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Bảo Lan nhìn thấy Phương Thu Cúc trong truyền thuyết.

Bây giờ cô ta là người đại diện hình ảnh cho công ty thuộc quyền của Thẩm Tư Huy.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo choàng rất mỏng và đội mũ nồi.

Mái tóc màu đen mềm mại vừa dài vừa thẳng, cả người nhìn qua đều rất có khí chất. Trên người cô ta phảng phất nét cổ điển, chính xác là một người con gái đẹp vô cùng.

Từ khi mới vào cửa, Nguyễn Bảo Lan vẫn luôn đi theo phía sau Phương Thu Cúc, vô cùng cẩn thận quan sát cô 1a.

Cô ta cao khoảng một mét sáu lăm.

Mặc dù bây giờ cô ta đã mang thai ba tháng rồi nhưng bụng chỉ to hơn một chút, vẻ bê ngoài của cô ta vẫn mang nét dịu dàng tao nhã.

Thông qua giọng điệu nói chuyện cũng có thể cảm nhận được khí chất trên người, Nguyễn Bảo Lan có thể chắc chăn rằng cô ta xuất thân từ một gia đình danh giá giàu có.

Lúc này đây, người có gánh nặng gia đình như Nguyễn Bảo Lan cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ấy cho rằng phải là những người vừa có tiền vừa có quyền như nhà họ Thẩm thì mới là môn đăng hộ đối.

Tuy nhiên, sau khi cô ấy kết hôn với Thẩm Tư Huy. Trong ba năm, những người thân trong gia đình cô ấy không ngừng thay đổi cách xin tiền Thẩm Tư Huy.

Có một lân Nguyễn Bảo Lan biết được, cô ấy đã tự mình đến công ty của Thẩm Tư Huy, định nói chuyện với cha mẹ và người thân của mình.

Nhưng cha mẹ cô ấy lại không lắng nghe một chút nào.

Bọn họ không chịu rời đi, ngược lại còn ở trong công ty của Thẩm Tư Huy đùa giốn.

Chỉ đơn giản là muốn làm cho cô ấy mất mặt.

Thậm chí lúc đó Nguyễn Bảo Lan còn cảm thấy có chút may mắn vì mình và Thẩm Tư Huy chẳng qua chỉ là kết hôn bí mật mà thôi.

Nếu như để cho cả thế giới đều biết cô ấy đã gả cho Thẩm Tư Huy, mà cha mẹ cô ấy lại kỳ quái như vậy thì nhất định sẽ làm cho Thẩm Tư Huy cảm thấy xấu hổi “Cô Nguyễn, cô có nghe tôi nói không?”

Nguyễn Bảo Lan còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì bỗng một giọng nói dịu dàng kéo cô ấy trở về với thực tại.

Nguyễn Bảo Lan dừng suy nghĩ trong đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào mà Phương Thu Cúc đã ngồi đối diện cô.

Cô ta đang cười vô cùng dịu dàng mà nhìn cô.

“Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung một chút.”

Không biết vì lẽ gì, có lẽ là bởi vì Phương Thu Cúc đang mang thai, nên Nguyễn Bảo Lan cảm thấy trên người cô †a có chút gì đó mềm mại hơn so với người bình thường.

Trong lòng cô ấy cũng rất rõ ràng, phụ nữ thì không nên làm khó nhau.

Huống chỉ hai người đều là người phụ nữ của Thẩm Tư Huy, hơn nữa cô ta còn đang mang thai, Phương Thu Cúc là cô gái trân quý trong lòng mọi người, cô ta chắc không biết Thẩm Tư Huy đã bí mật kết hôn nên mới bị anh ta lừa đến mức này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5000


Chương 5000

Cả hai đều là không may mắn.

Cho nên khi nhìn thấy Phương Thu Cúc, Nguyễn Bảo Lan không thể nào hận cô ta được.

“Không sao đâu!”

Phương Thu Cúc cười nhạt, cô ta đẩy ly nước chanh đến trước mặt Nguyễn Bảo Lan, tự nhiên nói: “Thực ra hôm nay tôi tới đây, là muốn nói cho cô một số chuyện của Thẩm Ttư Huy…”

Vừa nhắc tới cái tên Thẩm Tư Huy, lông ngực Nguyễn Bảo Lan chợt cảm thấy như bị kim đâm qua, đau đến không thở được.

Cô ấy cầm chặt ly nước trước mặt, giọng nói trâm xuống: “Cô Phương, thực ra cô không cần phải giải thích gì với As Tôi.

Phương Thu Cúc nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Nguyễn Bảo Lan, còn có ánh mắt ưu tư phiền muộn đó thì biết chắc chắn Thẩm Tư Huy đã không làm rõ hiểu lầm này.

Cô ta bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng: “Cô Nguyễn, thực ra đây là một sự hiểu lầm.”

“Thẩm Tư Huy ở bên ngoài làm cái gì, trong lòng cô Phương phải biết rõ chứ, sao có thể có hiểu lầm được?”

Một giọng nói khinh miệt vang lên từ phía sau.

Phương Thu Cúc và Nguyễn Bảo Lan đều ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng giọng nói đó phát ra, chỉ thấy Tô Lam đang thở hồng hộc đi tới.

Trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi, rõ ràng là cô đã chạy rất vội.

Ngay khi vừa nói xong lời vừa rồi, Tô Lam ngồi xuống ngay bên cạnh Nguyễn Bảo Lan.

Tô Lam gần như vô thức để Nguyễn Bảo Lan ở phía sau mình, giống như là đang bảo vệ.

Phương Thu Cúc nhìn thấy bộ dạng như thể sắp đi đánh người của cô thì cảm thấy rất buồn cười.

Cô ta quay lại nhìn Nguyễn Bảo Lan: “Đây có phải là bạn của cô không? Tôi có thể thấy rằng cô ấy thực sự quan tâm đ ến cô.”

Tô Lam nhìn chằm chằm vào Phương Thu Cúc.

Phải nói rằng người phụ nữ này thực sự rất xinh đẹp. Cô ta đẹp đến mức trên người không hề có một chút hung dữ nào mà phảng phất nét cổ điển.

Tô Lam vô cùng khó hiểu, tại sao sau khi Thẩm Thư Huy có được một người đơn thuần, đáng yêu lại tốt bụng như Nguyễn Bảo Lan, sở thích lại đột nhiên thay đổi nhanh đến vậy mà đi yêu một người như Phương Thu Cúc chứ?

Nhưng dù có thế nào đi nữa, chắc chắn Thẩm Tư Huy là một tên cặn bãi Tô Lam quay đầu lại nhìn Nguyễn Bảo Lan, thấy đôi mắt cô ấy đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng đau lòng, cô cũng không khỏi đau xót.

Nguyên Bảo Lan ở bên cạnh Thẩm Tư Huy đã lâu. Bây giờ nhìn thấy cô ấy như thế này, theo cảm tính Tô Lam cho rằng cô ấy đã bị người phụ nữ trước mặt bắt nạt..Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nghĩ đến đây, Tô Lam nắm chặt cánh tay Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lan, chúng ta đi thôi, không có gì để nói với loại phụ nữ như cô ta, ngược lại còn khiến bản thân càng thêm đau lòng!”

Thẩm Tư Huy chính là một vết sẹo không thể động vào trong lòng Nguyễn Bảo Lan.

Vậy nên khi Tô Lam chạy tới kịp thời, ngược lại còn là sự giải thoát cho cô ấy.

Nguyễn Bảo Lan mượn sức của Tô Lam đứng lên, cô ta quay đầu nhìn Phương Thu Cúc một cái nói: “Cô Phương, rất xin lỗi cô, nhưng thật sự giữa hai người chúng ta không có gì để nói cả. Nếu như cô thật sự có lời gì muốn nói, tôi cảm thấy cô nên trực tiếp đi tìm Thẩm Tư Huy sẽ tương đối phù hợp hơn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5001


Chương 5001

Nói xong lời này, hai người là Nguyễn Bảo Lan và Tô Lam đã chuẩn bị quay người rời đi.

Phương Thu Cúc thấy hai người bọn họ muốn đi, trong lúc nhất thời cũng có chút nóng nảy.

Cô ta đứng lên trong sự cuống quýt, đuối theo Nguyễn Bảo Lan thật nhanh: “Cô Nguyễn chờ một chút, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”

Nguyễn Bảo Lan quay đầu nhìn Phương Thu Cúc một cái: “Thật ngại quá cô Phương, cô muốn nói nhưng thật sự là tôi không có hứng thú nghe.

Nếu như cô thật sự muốn nói hết mọi chuyện ra, tôi đề nghị cô hãy trực tiếp đi tìm Thẩm Tư Huy trước đã.”

“Được rồi Bảo Lan, đừng nói nhảm nhiều như vậy với cô ta nữa, chúng ta đi thôi!”

Tô Lam kéo Nguyễn Bảo Lan lại, hai người bước nhanh hơn.

Phương Thu Cúc ở đằng sau thấy cảnh này càng tỏ ra sốt ruột hơn nữa.

Cô ta bước nhanh đuổi theo, còn bắt cánh tay của Nguyễn Bảo Lan lại: ‘Cô Nguyễn, thật ra tôi và Thẩm Tư Huy sớm đã…”

Phương Thu Cúc còn chưa nói hết lời, đột nhiên ở cửa quán cà phê truyền đến một tiếng quát lớn vô cùng táo bạo: “Phương Thu Cúc, cuối cùng thì cô muốn làm gì? Buông cô ấy raI”

Một tiếng quát lớn này không chỉ khiến Phương Thu Cúc giật nảy mình, cũng làm cho hai người là Nguyễn Bảo Lan và Tô Lam đều ngây ngẩn cả người.

Các cô nhìn ra cửa quán cà phê theo bản năng.

Chỉ thấy Thẩm Tư Huy đang đứng vịn khung cửa ở cửa ra vào không kịp thở.

Khuôn mặt đẹp trai bởi vì chạy quá nhanh mà hiện lên màu đỏ.

Trên trán lít nha lít nhít rịn đầy mồ hôi.

Bây giờ đôi mắt của anh ta đang lườm Phương Thu Cúc một cách độc ác.

Trong lúc mọi người còn chưa lấy lại tỉnh thần, anh ta đã bước nhanh tới bắt lại cổ tay Phương Thu Cúc, đẩy cô ta sang một bên: ‘Đừng đụng vào cô ấy!”

Có lẽ là bởi vì quá mức nóng lòng, đến mức Thẩm Tư Huy cũng không khống chế trên tay sức lực.

Dù rằng Phương Thu Cúc cũng không mang giày cao gót, thế nhưng bị Thẩm Tư Huy đẩy như vậy là cô ta lùi lại hai bước, cô ta vẫn bị treo chân một chút: ‘ÁI”

Một tiếng thốt lên khe khẽ, cả người cô ta ngã sang bên trái, đúng lúc phần bụng đâm vào cạnh bàn tròn.

Chỉ nghe được “Âm” một tiếng vang lên, góc bàn nhỏ trực tiếp bị Phương Thu Cúc đụng ngã xuống đất.

Mà cả người cô ta cũng quỳ ghé vào bên cạnh bàn nhỏ.

“Bảo Lan, em không sao chứ? Cô ta có làm gì em không?”

Thẩm Tư Huy chạy tới bên cạnh Nguyễn Bảo Lan trước tiên, đánh giá cô †a từ trên xuống dưới một phen.

Sau khi xác định cơ thể của Nguyễn Bảo Lan không có bất kỳ thứ gì khác lạ, anh ta mới thở dài một hơi: “Cũng may em không có chuyện gì!”

Từ khi Thẩm Tư Huy đi đến Mỹ, xác định Nguyễn Bảo Lan đã mang thai hơn hai tháng.

Anh ta luôn lo lắng đề phòng. với bất kỳ hành động gì của Nguyễn Bảo Lan.

Sợ không cẩn thận sẽ làm bị thương đến đứa bé trong bụng của cô ta.

Thế nhưng anh ta cũng không biết, hành động thô lỗ của mình vừa đã tạo thành hậu quả gì.

Bây giờ đối mặt với Thẩm Tư Huy hỏi han ân cần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5002


Chương 5002

Nguyễn Bảo Lan chẳng những không có một chút cảm động nào, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Thẩm Tư Huy, có phải anh bị điên rồi hay không?”

“Bảo Lan?”

Khuôn mặt của Thẩm Tư Huy đầy ngạc nhiên, hình như không ngờ rằng cảm xúc của Nguyễn Bảo Lan lại thay đổi nhanh chóng như vậy.

“Trong bụng của cô ta còn có con của anh! Vậy mà anh lại đưa tay đẩy cô †a như thế? Anh quá đáng lắm đó!”

Nếu như nói Thẩm Tư Huy ở bên ngoài làm bụng của những người phụ nữ khác to lên là hành vi và tác phong có vấn đề.

Mà bây giờ vậy mà anh ta lại đưa tay đẩy một người phụ nữ có thai, vậy đơn giản chính là vấn đề về nhân phẩm!

Nhìn thấy Thẩm Tư Huy thế này, Nguyễn Bảo Lan hận không thể trực tiếp chọc mù mắt của mình Nhất định là cô bị mỡ heo làm mê muội đầu óc mới yêu một người đàn ông độc ác, còn cực kỳ buồn nôn thế này!

| “Á… Bụng của tôi, bụng của tôi đau quát”

Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng kêu gào đau đớn của Phương Thu Cúc, Thẩm Tư Huy mới mạnh mẽ giật mình tỉnh lại.

Anh ta vội vàng xoay người nhìn sang, phát hiện sắc mặt Phương Thu Cúc trăng bệch co quắp trên mặt đất, bàn tay dùng sức ôm bụng của mình.

Sau khi nhìn thấy tình huống này, Thẩm Tư Huy cũng lập tức bị luống cuống.

Anh ta nhanh chóng vọt tới bên cạnh Phương Thu Cúc nửa quỳ xuống: “Cô không sao chứ?”

Bây giờ Phương Thu Cúc đã đau đến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta dùng một tay ôm lấy bụng của mình, một tay dùng sức kéo quần áo của Thẩm Tư Huy lại, yếu ớt mở miệng: ““Bụng… Bụng của tôi đau quá… Con của tôi…”

Thẩm Tư Huy không nói hai lời, anh ta ngồi xuống bế Phương Thu Cúc lên.

Sau đó hoảng loạn chạy ra bên ngoài quán cà phê.

Trên đường chạy anh ta còn lớn tiếng gào thét: “Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”

Nhìn thấy Thẩm Tư Huy ôm Phương Thu Cúc hoảng hốt chạy bừa, suýt chút đụng phải khách trong tiệm.

Nguyễn Bảo Lan đứng ở bên cạnh chỉ cảm trái tim của mình đã sắp sửa chìm đến tận đáy cốc.

Cô ta cứ trơ mắt nhìn Thẩm Tư Huy xông ra ngoài như vậy, không thể làm được chuyện gì.

Nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tư Huy nhanh chóng rời đi, Tô Lam quay đầu phát hiện Nguyễn Bảo Lan đứng ở bên cạnh mình tỏ vẻ mặt khiếp sợ, hốc mắt đã bắt đầu phiếm hồng.

Tô Lam biết tính cách của Nguyễn Bảo Lan từ trước đến nay hết sức mềm yếu.

Bây giờ thấy được bộ dáng đáng thương của cô ta, cô càng có lòng đồng cảm.

“Bảo Lan, chúng ta cũng đi xem thử một chút!”

Tô Lam suy nghĩ, bắt được tay Nguyễn Bảo Lan, dắt cô ta đi ra bên ngoài cửa.

“Tô Lam, chúng ta vẫn không nên đi!”

Dù rằng Nguyễn Bảo Lan vẫn rất muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô ta lại sợ nhìn thấy bộ dáng Thẩm Tư Huy quan tâm bảo vệ những người phụ nữ khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5003


Chương 5003

Nếu như lần này đứa trẻ của Phương Thu Cúc không cẩn thận sẩy mất, vậy cô ta và Thẩm Tư Huy sẽ triệt để xong đời.

Đột nhiên ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, Nguyễn Bảo Lan lập tức ngây ngẩn cả người.

Rõ ràng mình vần luôn nghĩ cách làm sao mới có thể thoát khỏi tay của Thẩm Tư Huy, thoát khỏi mối quan hệ khó chịu này.

Lần này Phương Thu Cúc không cẩn thận sinh non, vậy đơn giản chính là một thời cơ vô cùng tuyệt vời.

Lợi dụng cơ hội này, nhất định cô có thể cắt đứt sạch sẽ với Thẩm Tư Huy.

Đây chẳng phải là nguyện vọng cô †a luôn tha thiết ước mơ cho tới nay sao?

Thế nhưng vì sao ngày hôm nay đã đến rồi, ngược lại cô ta lại cảm thấy đau lòng khó chịu nhỉ?

“Bảo Lan, bây giờ chuyện đã đến bước này rồi, chúng ta nên dũng cảm đối mặt. Có một số chuyện nếu như cô không tận mắt nhìn thấy, cô vốn không có cách quyết định, cô hiểu không?”

Nguyễn Bảo Lan chăm chú căn môi nhìn Tô Lam, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Thật ra cô ta biết Tô Lam nói rất đúng.

Chỉ có tận mắt thấy Thẩm Tư Huy quyết định, cô ta mới có thể triệt để hết hy vọng.

Mới có thể triệt để thoát ra khỏi dòng nước xoáy này.

Cô ta mới có thể bắt đầu cuộc sống của mình một lần nữa, đối mặt với cuộc sống mới.

Nghĩ tới đây cuối cùng Nguyễn Bảo Lan cũng đã quyết tâm.

Cô ta nhìn Tô Lam, dùng sức nhẹ gật đầu: ‘Được, tôi đi với cô sang đó.”

“Chúng ta đi.”

Khi hai người các cô chạy tới cửa, phát hiện Thẩm Tư Huy vừa mới ôm Phương Thu Cúc lên xe cứu thương, sau đó cửa xe đã lập tức bị đóng lại.

Xe cứu thương chạy nhanh như bay mau chóng biến mất ở trên đường cái.

Nguyễn Bảo Lan quay đầu nóng ruột nhìn sang Tô Lam: “Tô Lam, chúng †a làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao, đương nhiên là theo sau rồi!” Tô Lam vừa nói vừa dắt lấy tay Nguyễn Bảo Lan chạy đến bãi đỗ xe.

Tô Lam lái xe cực nhanh đuổi theo chiếc xe cứu thương kia.

Rời khỏi quán cà phê để chạy đến bệnh viện trung tâm.

Chiếc xe cấp cứu này hẳn là đến từ bệnh viện kia.

Tô Lam dẫm vào chân ga thật mạnh, lái xe chạy đến bệnh viện trung tâm.

Gần hai mươi phút sau, hai bóng dáng thon dài nhỏ nhắn xuất hiện ở trước cửa phòng cấp cứu bệnh viện †rung tâm.

Hai người kia cũng không phải là ai khác, mà chính là Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan.

Nguyễn Bảo Lan đứng ở cửa ra vào nhìn tới nhìn lui, có người với nét mặt vội vã hỏi bác sĩ và y tá, còn có nét mặt nóng lòng của những người nhà bệnh nhân ở đó.

Cô ta cũng rất nóng lòng tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Tư Huy, đáng tiếc cũng không có phát hiện gì: “Tô Lam, hiện tại chúng ta phải làm sao đây?”

Ngay lúc này, cô ta nhìn thấy bác sĩ Bạch bước ra từ phòng cấp cứu Bác sĩ Bạch nhìn thấy Tô Lam, cô ấy đi lên đằng trước tháo khẩu trang xuống nói: ‘Tô Lam, sao cô lại tới đây?”

Phải biết, xuất hiện ở khoa cấp cứu đều không có chuyện tốt lành gì.

Tô Lam vừa nhìn thấy cô ấy, cặp mắt lập tức phát sáng lên: “Cô Bạch!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5004


Chương 5004

Lúc nãy cô có nhìn thấy có một người phụ nữ có thai bị đưa tới đây không?”

“Phụ nữ có thai ư?”

Tô Lam vội vàng nhẹ gật đầu: “Đi cùng người phụ nữ có thai kia, còn có một người đàn ông. Hình như là người phụ nữ có thai kia không cẩn thận đụng phải bụng của mình, cô có ấn tượng gì không? Cô có biết bọn họ đang ở đâu không?”

Bác sĩ Bạch nhíu mày, cô ấy suy nghĩ, thuận thế lật tìm sổ ghi chép trong tay: ‘Không phải người mà hai người nói là Phương Thu Cúc chứ?”

Nghe xong lời này, hai người Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan liếc nhau một cái theo bản năng sau đó gật đầu: “Không sai, chính là cô tai”

Nguyễn Bảo Lan cướp lời hỏi: “Bác Sĩ Bạch, xin hỏi một chút hiện tại tình huống đứa bé trong bụng của cô ta thế nào?”

Bất kể nói thế nào, dù sao hiện tại Nguyễn Bảo Lan cũng là một người sắp làm mẹ.

Cho nên cô ta đối với đứa trẻ trong bụng Phương Thu Cúc, thần kinh đặc biệt mẫn cảm.

“Bây giờ cô ấy có dấu hiệu sinh non, cần ở trong bệnh viện giữ thai và quan sát.”

Bác sĩ Bạch nhìn thấy Tô Lam vội vội vàng vàng đến tìm cô ta, nghĩ rằng bọn họ là bạn của Phương Thu Cúc, cho nên cũng không giấu diếm: “

Sau khi kiểm tra, cô ấy đã bị đưa đến phòng bệnh bình thường của khoa sản rồi. Hai người đến khoa sản hỏi thăm một chút đi, hẳn là có thể hỏi được tình huống rõ ràng. Chuyện ở phòng cấp cứu rất bận, tôi không thể nói thêm gì với hai người được nữa.”

“Cô Bạch, cô cứ làm việc đi, cảm ơn cø.

Sau khi Tô Lam nói cảm ơn một tiếng đã trực tiếp lôi kéo Nguyễn Bảo Lan đi sang khoa sản.

Bởi vì lúc trước bản thân cô từng làm việc ở bệnh viện trung tâm này, cho nên từng vị trí bộ phận, Tô Lam cũng coi như là quen thuộc.

Khi cô dẫn Nguyễn Bảo Lan đi tới gần khoa phụ sản.

Hai người vừa mới đi ra khỏi thang máy, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tư Huy đứng ở hành lang, mặt mũi đầy vẻ lo lắng sốt ruột.

Hình như anh ta rất lo lắng, thấp thỏm không yên đi qua đi lại.

Trên mặt là sự sốt ruột và không yên mà Nguyễn Bảo Lan chưa từng gặp qua bao giờ.

Thật ra coi như hai người Nguyễn Bảo Lan và Thẩm Tư Huy đã ở chung cũng sắp sửa mấy năm rồi.

Bên trong quá trình hai người bọn họ chung đụng, bất kể là gặp phải vấn đề khó khăn lớn cỡ nào.

Thậm chí lúc bà cụ Thẩm tùy hứng đùa nghịch không đồng ý tiếp nhận giải phâu, cô ta cũng chưa từng thấy Thẩm Tư Huy sẽ lo nghĩ thành dạng này.

Xem ra đứa trẻ ở trong bụng của Phương Thu Cúc thật sự là của anh ta.

Nghĩ tới đây, thậm chí ngay cả can đảm bước ra thang máy Nguyễn Bảo Lan cũng gần như không còn.

Cô ta năm lấy quần áo ở trước bụng theo bản năng, cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình còn chưa có to ra.

Từ lúc bắt đầu biết được Phương Thu Cúc đang mang thai, cô ta chưa từng có suy nghĩ sẽ muốn tranh giành thứ gì với Phương Thu Cúc.

Không phải là bởi vì cô ta không muốn đi tranh, mà là do cô ta biết mình không có tư cách này, cô ta không có lập trường đi tranh giành với người khác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom