Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4923


Chương 4923

Cô ta đang dựa vào việc viết tác phẩm người lớn, viết thuê cho người khác mà kiếm sống, sự khác biệt này cũng quá lớn rồi đó!

Ngay lúc Tô Lam đang thắc mắc thì Phương Trí Thành đã nói đáp án ra: “Tôi từng gặp cô ta một lần, tôi có thể nhận ra cô ta là một người vô cùng có tài hoa.”

“Ba năm trước đây, trong giải liên hoan phim Bạch Ngọc Lan thì cô ta mới vừa nhận được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất.”

“Không tới một tuần sau thì trên mạng đã đồn thổi cô ta mời người viết thuê, đạo văn, ăn cướp thành quả lao động của người khác. Một loạt tin đồn bê bối được tung ra.”

“Hơn nữa điều kỳ quái nhất là khi những tin đồn bê bối này bị tung ra thì cô ta lại không hề phản bác, từ đầu tới cuối đều giữ im lặng.”

“Trong mắt những người hóng hớt thì sự im lặng của cô ta chẳng khác nào là đang ngầm thừa nhận cả.”

“Cho nên sau chuyện đó, mặc dù cô ta vân nhận được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất nhưng danh tiếng đã trở nên xấu đi từ lâu rồi.”

“Không lâu sau đó tôi nghe có người nói rằng cô ta đã từ chức, sau đó cũng biến mất luôn.”

“Thật ra tôi rất tò mò, một người có †ài năng như cô ta thì thứ mà cô ta dùng chính năng lực của mình để viết ra cũng sẽ không kém, tại sao lại phải đi đạo văn của người khác chứ? A lô, Tô Lam, cô có đang nghe không đó?”

Phương Trí Thành còn chưa nói xong thì đã phát hiện đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút tút.

Tô Lam lại dám cúp máy của mình!

Trong quán cà phê, khi Tô Lam gọi điện thoại với Phương Trí Thành thì cũng đã mượn máy tính tìm kiếm những tin tức có liên quan tới Nguyễn Phương Thảo.

Gương mặt xuất hiện trong kết quả †ìm kiếm và gương mặt vừa rồi Tô Lam mới gặp kia giống nhau như đúc.

Chỉ là so với ba năm trước thì bây giờ cô gái tài năng đó đã trưởng thành hơn một chút rồi.

Vậy Nguyễn Phương Thảo mà Phương Trí Thành nói chắc chắn là cô ta rồi!

Không biết vì sao mà Tô Lam có một cảm giác rằng Nguyễn Phương Thảo sẽ không làm cái hành động ăn cắp, đạo văn, thậm chí cướp giật thành quả lao động của người khác kial Về phần sao cô lại có cảm giác đó thì chắc là do giác quan thứ sáu của phụ nữ!

Cũng có thể là do cô thấy được tình cảm chân thành trong từng câu chữ mà Nguyễn Phương Thảo viết ra.

Người ta thường nói văn phẩm như nhân phẩm, con người tác giả phản ánh trong chính tác phẩm của mình, nếu như tác giả mưu mô xảo quyệt thì trong văn của họ cũng sẽ rất nhiều âm mưu và lật lọng.

Trái lại, nếu một người có tấm lòng lương thiện thì khi viết văn, văn của họ cũng tràn đây ánh nắng.

Mà từng câu chữ Nguyễn Phương Thảo đều tràn ngập ánh nắng.

Tô Lam nghĩ đến đây thì không biết tại sao cô lại cảm thấy cản đảm.

Cô không do dự mà chạy về phía Nguyễn Phương Thảo đã đi.

Không biết có phải là vì nhớ lại chuyện buồn hay không mà lúc Nguyễn Phương Thảo rời đi thì bước chân cô ta có chút nặng nề.

Khi Tô Lam chạy đến cửa chính của trung tâm thương mại Thiên Trì, cô nhìn trái nhìn phải thì phát hiện Nguyễn Phương Thảo đang chờ ở trạm xe buýt, chuẩn bị lên xe rời khỏi đây.

“Phương Thảo.”

Tô Lam hô lớn lên một tiếng rồi chạy tới thật nhanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4924


Chương 4924

Nguyễn Phương Thảo thấy được bộ dạng gấp gáp nóng nảy kia của cô thì ngây ngẩn cả người.

Cũng chính trong lúc cô ta đang ngây ngẩn đó thì xe buýt đã lăn bánh rời đi.

“Trời ơi! Tôi đã trả tiền rồi, tôi muốn đi lên, để cho tôi lên xel”

Nguyễn Phương Thảo vừa nhìn thấy xe buýt chuẩn bị rời đi thì vội vàng co chân đuổi theo.

Chỉ là cô ta còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Tô Lam đưa tay kéo lại: ‘Phương Thảo, tôi có chuyện muốn nói với côi”

Cũng bởi vì Tô Lam kéo lại nên xe buýt đã đi xa, Nguyên Phương Thảo có muốn đuổi cũng không đuổi theo được.

Nguyên Phương Thảo chỉ cảm thấy sáu nghìn đồng này của mình đang rời khỏi mình, thậm chí nó còn ngồi trên xe buýt rồi vây tay với mình.

Cô ta quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Lam với vẻ tức giận rồi nói: “Chị nhìn đi, đều tại chị cả đó, nếu không thì tôi đã đuổi kịp rồi, hại tôi tự dưng lại mất sáu nghìn đồng.”

Tô Lam nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo như vậy thì không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút chua xót trong lòng.

Bởi vì vừa rồi cô tìm kiếm tin tức liên quan tới Nguyên Phương Thảo thì cũng đã biết tình trạng kinh tế của cô ta lúc đó.

Khi nhận được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất của giải liên hoan phim Bạch Ngọc Lan thì giá trị bản thân của Nguyễn Phương Thảo đã tăng tới ba trăm triệu cho một tập kịch bản.

Mà bộ phim khiến cho cô ta nhận được giải thưởng này chính là bộ phim mà Tống Chỉ Manh đóng vai chính, ‘Mối tình đầu 365 ngày.

Bộ phim ‘Mối tình đầu 365 ngày’ này không chỉ để Tống Chỉ Manh nhận được giải nữ hoàng màn ảnh.

Mà còn khiến cho Nguyễn Phương Thảo nhận được số tiên nhuận bút đã trừ thuế lên tới chín tỷ đồng với bốn mươi tập phim.

Trong quá trình bộ phim ‘Mối tình đầu 365 ngày’ quay chụp thì Nguyễn Phương Thảo còn nhận thêm những kịch bản khác nữa.

Lúc đó giá của mỗi một tập phim do cô ta biên kịch đã lên tới sáu trăm triệu một tập rồi.

Khi đó Nguyễn Phương Thảo mới hai mươi ba tuổi nhưng giá trị bản thân đã lên tới một chữ ngàn vàng.

Mà bây giờ, chỉ mới có ba năm trôi qua, cô ta lại luân lạc tới tới nỗi đi viết thuê cho người ta để kiếm sống.

Thậm chí vì sáu nghìn đồng mà giơ chân vùng vãy, đúng là khiến cho con người ta thổn thức không thôi.

“Hay là thế này đi, tôi mời cô ăn cơm, cô cho tôi nửa tiếng đồng hồ, chúng ta cùng nhau tâm sự, cô thấy sao?”

Tô Lam dùng đòn sát thủ của mình.

Nguyễn Phương Thảo vừa nghe thấy vậy thì đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Giây trước cô ta còn đang rất giận dữ, giây sau đã dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn chằm chằm Tô Lam: “Nhưng thời gian của tôi rất quý giá, cho nên bữa cơm này phải…”

“Đồ tây, thế nào?”

Nguyễn Phương Thảo nghe thấy vậy thì sáng cả mắt lên.

Chỉ là cô ta vẫn mở miệng nói với vẻ khó xử: ‘Được, nhưng đây là do chị cứ muốn mời tôi ăn cơm đó, đến lúc đó đừng trách tôi ăn nhiều.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4925


Chương 4925

Tô Lam cười tủm tỉm rồi nói: “Nói thế nào thì tôi cũng là người phụ trách của một studio cơ mà. Chỉ là một bữa cơm mà thôi, cô cứ ăn thoải mái, ăn khi nào không ăn được nữa thì thôi.”

“Được rồi, chỉ có nửa tiếng thôi đó!” | “Được thôi.”

Một tiếng sau, trong nhà hàng đồ tây nổi tiếng nhất thành phố Ninh Lâm.

“Lại thêm một phần gan ngồng và trứng cá muối nữa, cảm ơn.”

Tô Lam nhìn chồng đĩa chất cao như núi trước mặt Nguyễn Phương Thảo thì nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt còn có sự chua xót.

Cô cứ ngồi im bên cạnh chờ đợi, cho tới khi Nguyễn Phương Thảo hài lòng bỏ dao rĩa trong tay xuống, cô ta võ võ bụng mình với vẻ mặt thỏa mãn: “Cuối cùng cũng ăn no rồi.”

Nguyễn Phương Thảo sửa sang lại quần áo của mình, cô ta nhìn thoáng qua chồng đĩa chất cao như núi mà có chút ngại ngùng.

Nguyên Phương Thảo ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lam: “Vừa rồi nói là ba mươi phút nhưng tôi không ngờ rằng mình ăn cả một tiếng đồng hồ, hay là vậy đi, tôi cho chị thêm một tiếng nữa, chị muốn nói chuyện gì?”

“Được.”

Không biết có phải là do tác dụng của bữa ăn vừa rồi hay không mà khi Nguyên Phương Thảo đối mặt với Tô Lam cũng không có phòng bị như †rước.

Những chuyện Tô Lam muốn biết cô ta đều trả lời một cách tỉ mỉ, cho tới khi…

“Tôi biết, nếu như bây giờ tôi hỏi cô vì sao lại rời khỏi giới biên kịch ngay lúc mình đang nổi tiếng thì rất không có lễ phép.”

“Nhưng tôi vẫn muốn đưa ra một lời mời vô cùng chân thành tới cô.”

Những gì Tô Lam nói lại khiến cho vẻ mặt của Nguyễn Phương Thảo thay đổi.

Nhưng lần này cô ta cũng không quá xúc động, ngược lại còn có thêm chút tò mò: “Không ngờ rằng chỉ mới có mấy phút đó mà chị đã điều tra xong tư liệu về tôi một cách rõ ràng rồi, xem ra chị cũng là người cẩn thận đói!”

“Thật ra tôi cũng rất tò mò, chẳng lẽ chị không quan tâm lúc đó vì sao tôi lại rời khỏi giới biên kịch ư?”

“Tôi nghĩ lúc chị điều tra tư liệu của tôi thì cũng phải thấy những bê bối tràn khắp các trang web, các diễn đàn kia rồi chứ?”

Tô Lam mỉm cười nhìn Nguyễn Phương Thảo một chút rồi nói: ‘Đó là chuyện của cô, tôi sẽ không hỏi quá nhiều.”

“Nhưng bây giờ tôi tin vào đôi mắt và sự phán đoán của mình, còn lần này cô có bằng lòng tin tưởng tôi không.”

Câu trả lời này của Tô Lam khiến cho Nguyễn Phương Thảo cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Bởi vì cô gái trước mặt cũng lớn tầm tuổi mình.

Ánh mắt của cô ấy rất chân thành, rất trong sáng.

Không thể không nói, ba năm trước mình cũng từng có được sự chân thành Và trong sáng này.

Chỉ tiếc rằng…

Dường như Nguyễn Phương Thảo đang nhớ lại một khoảng thời gian nào đó, ánh mắt của cô ấy trở nên ảm đạm.

Tô Lam nhìn chằm chằm Nguyên Phương Thảo với vẻ mặt chân thành: “Nếu như cô bằng lòng hợp tác với tôi thì tôi có thể ký hợp đồng với cô dựa theo giá cả năm xưa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4926


Chương 4926

Những gì Tô Lam nói đã khiến cho Nguyễn Phương Thảo vô cùng kinh ngạc.

Cô ta nhìn chăm chằm Tô Lam với ánh mắt dại ra, cảm thấy cô gái †rước mặt này rất buồn cười, nhưng lại rất đáng kính, cô ta nói: ‘Mặc dù cô là người phụ trách của một studio nhưng việc chỉ tiêu tiền bạc này cô đã hỏi ý kiến của đối tác chưa?”

“Cô yên tâm đi, từ trước tới nay tôi chỉ tiêu tiền vào những thứ nên tiêu, nếu như tôi cảm thấy chuyện này đáng giá thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng bằng lòng.”

Nguyễn Phương Thảo nghe được những gì Tô Lam nói thì không kìm được mà cười thành tiếng: “Chị đúng là một con người thú vị đó nha.”

“Vậy tôi muốn hỏi cô Nguyễn Phương Thảo một chút, cô có hứng thú bắt đầu một cuộc hợp tác với người thú vị như tôi không?”

Nguyên Phương Thảo cứ nhìn chằm chằm Tô Lam, cũng không biết là bao lâu sau cô ta mới thôi nhíu mày, cô ta nói: “Tôi có thể đồng ý yêu cầu hợp tác của chị.”

Tô Lam nghe tới đây thì đôi mắt đã sáng rực lên.

“Nhưng tôi có một điều kiện, nếu như chị có thể làm giúp tôi chuyện này thì tôi có thể giúp chị một việc không cần trả công.”

“Giúp tôi một việc không cần trả công ư?” Tô Lam nghe cô ta nói thế thì híp mắt lại.

Nguyễn Phương Thảo thấy cô phản ứng như vậy thì vội vàng cười rồi nói: “Chị đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ để chị đi làm những chuyện giết người phóng hỏa, phạm pháp đâu mà.”

“Chỉ là tôi muốn chị tìm giúp tôi một người, sau đó lấy một thứ từ người đó tới đưa cho tôi.”

“Cô muốn tìm ai? Và muốn lấy thứ gì của người đó?”

Nguyễn Phương Thảo cười cười, cô ta trực tiếp đứng dậy rồi nói: “Trong điện thoại di động của tôi không có ảnh của người đó, sau khi về nhà tôi sẽ gửi cho chị sau…”

“Còn về chuyện tôi muốn lấy thứ gì của người đó thì đến lúc đó tôi cũng sẽ nói cho chị luôn.

“Mộ Nhất Vi, ngoài phòng học có một người bạn tới tìm em.”

“Cô Bạch, tìm em ạ?”

“Đúng đó, là một cô bé rất xinh xắn.”

“Gô bé ư?”

Mộ Nhất Vi híp mắt cười rồi chạy tung tăng ra khỏi phòng học.

Trên hành lang trống trải kia cũng không nhìn thấy những người khác.

Mộ Nhất Vi quay đầu nhìn trái nhìn phải thì nghe thấy có người gọi tên cô bé ở cách đó không xa: ‘Mộ Nhất Vi, chị ở đây này!”

Mộ Nhất Vi ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện có một cô bé mặc áo bông, đội mũ lông màu hồng phấn, rất xinh đẹp.

Cô bé đó không phải là Bảo Anh thì còn ai nữa chứ?

Bởi vì lúc trước bị cạo trọc đầu, khoảng thời gian ngắn như thế này tóc còn chưa mọc đủ cho nên chỉ đành đội mũ tạm.

Cô bé đang đứng trong sân vườn rồi phất tay với Mộ Nhất Vi: ‘Mộ Nhất Vị, em qua đây.”

“Chị Bảo Anh.”

Mộ Nhất Vi nhìn thấy Bảo Anh thì nở một nụ cười vui vẻ.

Nhưng rất nhanh cô bé lại nghĩ tới chuyện gì đó, trên mặt cô bé xuất hiện vẻ sợ hãi.

“Mộ Nhất Vi, em qua đây, chị sẽ không đánh em đâu.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4927


Chương 4927

Bảo Anh nói to lên với Mộ Nhất Vi: “Chị sắp phải đi rồi, lần này là tới đây nói lời tạm biệt với em.”

Mộ Nhất Vi ngây thơ nghe thấy vậy thì ngẩn cả người ra.

Cô bé vội vàng co cẳng chạy về phía Bảo Anh.

“Chị Bảo Anh, chị đi đâu thế?”

Bảo Anh nhìn Mộ Nhất Vi trước mặt mình mà trong mắt có một chút hận thù: “Chị phải đi tới một nơi rất xa.”

Mộ Nhất Vi mở miệng hỏi: “Chị Bảo Anh, chị phải đi tới một nơi rất xa như cha sao?”

“Vậy sau này chị có về giống cha không ạ?”

“Em mong rằng chị sẽ về sao?”

Mộ Nhất Vi gật đầu lia lịa rồi nói: “Đương nhiên là em hi vọng chị sẽ về rồi.”

“Muốn chị về thì chỉ có một cách, đó là em phải biến mất hoàn toàn, em có chịu không?”

Lúc Bảo Anh nói những câu này thì trên gương mặt ngây thơ hiện lên vẻ dữ tợn.

Rất khó tưởng tượng một cô bé năm tuổi lại có một vẻ mặt ác độc đến thế.

Mộ Nhất Vi bị dáng vẻ này của Bảo Anh khiến cho vô cùng hoảng sợ.

Cô bé lùi về sau một bước rồi nói theo bản năng: “Nhưng… nhưng Nhất Vi không muốn rời xa mẹ và cha, Nhất Vi không muốn biến mất.”

“Ha ha, đúng thế, cũng bởi vì em không nỡ rời xa bọn họ, em không nỡ biến mất cho nên chị phải biến mất.”

Lúc Bảo Anh nói thì tức giận tới nỗi cả người phát run lên.

Nếu như lúc này trong tay Bảo Anh có cục gạch thì chắc chắn cô bé sẽ đập lên đầu Mộ Nhất Vi không chút do dự.

Cũng bởi vì Mộ Nhất Vi nên mình mới mất đi tư cách ở bên cạnh cha.

Mình mới bị ép ở bên cạnh người đàn bà điên kia.

Mặc dù người đàn bà xấu xí đó chưa từng đánh mình.

Nhưng dáng vẻ đáng sợ của bà ta vấn khiến cho mình vô cùng sợ hãi.

Mỗi lần Bảo Anh vừa nhìn thấy thì sẽ sợ hãi đến nỗi cả người run lên, thậm chí còn chẳng thể nói nên lời.

Mỗi ngày Bảo Anh cứ thế mà sống trong nỗi sợ hãi.

Tối qua cô bé còn lén quay về đến biệt thự của Tô Duy Nam.

Nhưng cha lại hạ quyết tâm không gặp mình, chỉ để chú Thomas đưa mình về một lần nữa.

Hạt giống của sự hồn thù cứ thế chôn trong lòng Bảo Anh, bắt đầu mọc rễ nảy mầm.

Bảo Anh hận Mộ Mẫn Loan, hận cô ta chiếm mất cha của mình.

Nhưng cô bé càng hận Mộ Nhất Vi hơn.

Nếu như không phải là vì Mộ Nhất Vị thì mình cũng sẽ không mất cha, thậm chí còn có thể có thêm một người mẹ.

Vì sao người biến mất trong cái nhà kia không phải là Mộ Nhất Vi này mà lại là mình chứ?

“Chị Bảo Anh đừng như thế… em sợ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4928


Chương 4928

Mộ Nhất Vi nhìn thấy bộ dạng hung ác ghê tợn của Bảo Anh thì trong hốc mắt của cô bé hiện lên nước mắt.

Bảo Anh vừa nhìn thấy cô bé đã căm ghét tới nỗi phát điên.

Nếu như không phải là Mộ Nhất Vị giả vờ đáng thương thì sao cha lại bị lừa chứ?

Đột nhiên Bảo Anh tiến lên phía trước rồi đưa tay kéo lấy cánh tay của Mộ Nhất Vi rồi đẩy cô bé xuống đất: “Mộ Nhất Vi, tao nói cho mày biết! Sớm muộn gì cũng có một ngày tao sẽ trở về, đến lúc đó tao sẽ đá mày ra khỏi vị trí bên cạnh cha!”

“Bởi vì tao mới là con gái duy nhất của cha, mày chờ đó cho tao!”

Bảo Anh quay người chạy thật nhanh ra khỏi trường mẫu giáo.

Ở ngay trước cổng, có một chiếc xe màu xám bạc đang dừng ở đó.

Bảo Anh vừa mới chạy tới thì Liễu Thanh Vân vốn đang ngồi trong xe thấy vậy thì xuống xe ôm cô bé vào xe.

Bảo Anh vừa sợ vừa hoảng hốt.

Cô bé bị nhét vào dấy ghế phía sau của xe, cô bé núp trong nơi hẻo lánh không dám thở mạnh.

Trong xe, hai người .John và Liễu Thanh Vân còn chưa nói được hai ba câu đã bắt đầu cãi nhau: “Liễu Thanh Vân, không phải cô nói rằng chỉ cần có thể lấy được quyền nuôi dưỡng Bảo Anh thì chúng ta có thể chia đều năm mươi triệu đô la Mỹ kia sao? Bây giờ là sao đây hả? Gái gì gọi là năm mươi triệu đô la Mỹ kia sẽ chia theo tháng rồi gửi vào thẻ của Bảo Anh hả?”

Vừa nhắc tới chuyện này thì Liễu Thanh Vân cũng tức tới muốn phát điên.

Lúc đầu cô ta cho rằng mình rất thông minh, nhưng không ngờ rằng tên Tô Duy Nam kia còn âm hiểm xảo trá hơn mình rất là nhiều.

“Gái gì mà làm sao bây giờ hả? Có trời mới biết tôi nên làm cái gì? Chúng †a bị Tô Duy Nam chơi một vố rồi!”

“Nếu nói như vậy thì chúng ta tranh thủ thời gian ly hôn đi! Số tiên sinh hoạt phí mỗi tháng của Bảo Anh còn chưa đủ cho một mình tôi chi tiêu nữa đây!”

““Hừ, nực cười, anh tưởng rằng tôi muốn kết hôn với anh chắc. Nhưng nếu bây giờ hai người chúng ta đi làm thủ tục ly hôn thì quyền nuôi dưỡng Bảo Anh trực tiếp được chuyển về trại trẻ mồ côi, vậy thì chúng ta còn chẳng nhận được số tiền sinh hoạt phí ít ỏi này nữal”

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Còn có thể làm gì được nữa?

Không phải là Công ty bảo hiểm nói mỗi nửa năm sẽ đi thăm hỏi các gia đình một lần sao? Trong thời gian nửa năm này, chỉ cần Bảo Anh biết chúng ta tốt với nó, bằng lòng mở miệng yêu cầu người bên Bảo Anh, nói không chừng có thể lấy hết số tiền bồi thường kia trong một lần.”

“Cô nói vậy là có ý gì đây hả? Chẳng lẽ cô còn muốn để tôi đi hầu hạ con ranh kia à?”

“Nếu không thì sao đây, trừ cách này ra thì anh còn có thể nghĩ ra cách gì khác có thể lấy được số tiên kia sớm hơn à?”

Trong lúc nhất thời .John không biết nên nói cái gì cho phải.

Ông ta quay đầu trừng mắt nhìn Bảo Anh đang núp trong góc.

Nếu như không phải là trong hợp đồng viết rằng không được phép để lại vết thương trên người Bảo Anh thì chắc chăn anh ta đã dạy dỗ cho con nhóc này một trận nên thân rồi.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?

Về nước?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4929


Chương 4929

“Trước khi về nước, tôi còn có một chuyện quan trọng phải làm, anh đưa tôi tới đường Bát Bảo đi.”

Liễu Thanh Vân vừa nói vừa móc điện thoại từ trong túi áo ra.

Cô nhìn tấm ảnh trong điện thoại rồi nở một nụ cười lạnh lùng quái dị.

“Mãn Loan, tại sao cô lại muốn huỷ bỏ hiệp ước?”

Trước cổng phim trường ở đường Bát Bảo, Asius kéo tay Mộ Mẫn Loan vừa chụp xong đang định đi về.

Mộ Mãn Loan nhìn anh ta với ánh mắt bất đắc dĩ: ‘Asius, sở dĩ tôi huỷ bỏ hiệp ước, lúc trước trong buổi lễ thông báo tôi cũng đã nói cho anh biết lý do rôi mà?”

Asius nhíu mày rồi nói, rõ ràng là anh ta không muốn tin: “Tôi không tin, lúc đó vẻ mặt của mẹ Nam rất không thích hợp, hơn nữa khi tôi nhìn thấy khi cô ấy ký vào bản hủy bỏ hiệp ước còn rơi nước mắt.”

“Mãn Loan, mẹ Nam rất không nỡ để cô đi, cô có thể thay đổi quyết định không?”

Tính cách của Mộ Mẫn Loan rất, khi cô nghe Asius nói thế thì đôi mắt trong suốt kia nhìn chằm chằm anh ta: “Asius, đến cùng là mẹ Nam không nỡ tôi hay là chính anh không nỡ để tôi đi?”

Asius không ngờ rằng cô ấy lại nói thẳng ra như vậy.

Nhưng nếu Mộ Mãn Loan thì Asius chỉ đành gật đầu một cách chân thành, trong đôi mắt của anh ta còn mang theo một chút khát khao: ‘Mãn Loan, nếu như tôi nói là tôi không muốn để cho cô đi thì sao? Cô có thể vì tôi mà ở lại không?”

Ánh mắt của Mộ Mãn Loan có chút phức tạp.

Cô ấy nhìn Asius, mặc dù bản cam kết hủy bỏ hiệp ước của cô đã được đưa lên trên nhưng quá trình xét duyệt của công ty rất lâu, hơn nữa còn phức tạp.

Bây giờ, ngay cả Mộ Mãn Loan cũng không biết bản cam kết hủy bỏ hiệp ước của mình đã có hiệu lực hay chưa.

Cho nên cô ấy không biết rằng đã có thể nói cho Asius rằng mình đã không còn độc thân, thậm chí còn có một đứa con gái hay không…

“Mãn Loan?”

Asius vẫn chưa nghe được câu trả lời của Mộ Mẫn Loan cho nên anh ta cho rằng cô ấy đang suy nghĩ, thế là anh ta mở miệng hỏi với ánh mắt vô cùng cháy bỏng.

Cũng đúng ngay lúc này, Mộ Mẫn Loan thở dài một hơi với vẻ bất đắc dĩ rồi nói: “Asius, tôi cho rằng lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh có thể để ý tôi khiến cho tôi cảm thấy rất bất ngờ, cũng rất vui vẻ, nhưng mà…”

“Tôi biết người cô thích là Tô Duy Nam.

Đột nhiên Asius nói ra câu này khiến cho vẻ mặt của Mộ Mãn Loan có chút sững sờ.

Sao anh ta biết được chuyện này chứ?

Chẳng lẽ bình thường mình có để lộ cái gì đó ra à?

“Cho dù người cô thích là Tô Duy Nam cũng không sao cả, tôi thích cô là việc của tôi, không liên quan tới cô.”

“Chỉ cần cô bằng lòng ở lại thì tôi nhất định sẽ khiến cho cô thấy được tấm lòng thành của tôi.”

“Asius, thật ra có một số việc không hề đơn giản như anh tưởng tượng.”

“Vậy thì sao chứ? Tôi biết Tô Duy Nam thật sự là một người đàn ông vô cùng giỏi giang, có lẽ là tôi không so sánh được với anh ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4930


Chương 4930

“Nhưng tôi tin rằng tôi thích một người thì tôi sẽ đối xử với cô ấy tốt không thua bất cứ ai, tôi chỉ cần cô cho †ôi một chút thời gian.”

“Asius, ý tôi không phải là vậy.”

“Mẫn Loan, tôi sẽ đi cầu xin mẹ Nam để cô ấy tạm thời đừng đưa bản cam kết đó lên, cô suy nghĩ cẩn thận lại một chút đi.”

Asius nói xong rồi quay người chạy đi, không hề để cho Mộ Mẫn Loan có cơ hội giải thích.

“Asiusl”

Mộ Mãn Loan nhìn theo bóng lưng biến mất như làn khói của Asius mà đột nhiên cô cảm thấy rất bất lực.

Thật ra cô ấy có chút áy náy đối với Asius.

Dù sao cũng bởi vì điều ước trong hợp đồng nên cô ấy không thể nào nói thẳng tình hình hiện tại của mình cho Asius biết.

Từ đó khiến cho anh ta hiểu nhầm càng nhiều, có lẽ đây là lỗi của mình.

Người đàn ông duy nhất trong cuộc đời của Mộ Mãn Loan này chính là Tô Duy Nam, những người khác không bao giờ có thể bước chân vào được!

Asius, xin lỗi anh, tôi tin rằng anh sẽ gặp được một cô gái yêu anh thật lòng.

Mộ Mãn Loan thầm nói câu đó xong rồi quay người đi tới chiếc xe màu đen bên phía đường đối diện.

Cô ấy vừa mới đẩy cửa xe ra thì có thể cảm nhận được một luồng khí áp thấp truyền từ bên trong ra.

Mộ Mãn Loan ngẩng đầu lên theo bản năng thì thấy được Tô Duy Nam ngồi ở hàng ghế phía sau đang nhìn mình chăm chằm với ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Không hiểu sao đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm thấy có chút chột dạ nên vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh.

“Xem ra những con ong con bướm kia vẫn còn chưa hết hi vọng nhỉ?”

Tô Duy Nam vừa mới mở miệng nói thì Mộ Mẫn Loan đã nghe được một sự nguy hiểm trong giọng điệu của anh.

Mặc cô ấy biết rất rõ rằng bây giờ không phải là lúc thích hợp để giải thích thay cho Asius.

Nhưng cô cũng biết nếu như bây giờ không giải thích thì Tô Duy Nam sẽ càng thêm tức giận.

“Chuyện này là do em xử lý không đúng, bởi vì có điều khoản hợp đồng nên em không thể nào công khai anh và Nhất Vi được, cho nên mới khiến cho người khác hiểu nhầm.”

Tô Duy Nam thấy Mộ Mãn Loan kéo tất cả trách nhiệm về phía mình thì đôi mắt đen láy kia càng thêm âm u, anh ấy híp mắt nhìn Mộ Mãn Loan.

Cô ấy vừa đối đầu với ánh mắt bình tĩnh của Tô Duy Nam thì trái tim cô không khỏi nhảy lên một cái.

Cũng đúng lúc này, đột nhiên Tô Duy Nam mở miệng nói với vẻ bình thản: “Em cũng đã kéo hết trách nhiệm lên người mình thì anh còn có lý do gì mà trách móc người khác chứ?”

Tô Duy Nam nói xong rồi quay đầu nhìn Thomas đẳng trước: ‘Lái xe đi.”

Mộ Mẫn Loan chỉ có thể ngồi im bên cạnh anh ấy một cách ngoan ngoãn.

Không biết vì sao mà cô ấy luôn cảm thấy những lời Tô Duy Nam vừa nói còn có hàm ý gì khác.

Có lẽ anh ấy đang không vuil Asius đang chuẩn bị quay về phim trường, anh ta vừa đi tới cửa thì đột nhiên bị một người phụ nữ mặc áo đen đưa tay ra cản lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4931


Chương 4931

Asius quay đầu lại nhìn thì phát hiện kẻ chặn mình lại là một người phụ nữ cao khoảng một mét sáu mươi centimet. Cô ta mặc đồ đen từ đầu tới chân, thậm chí còn đeo kính râm và khẩu trang, bịt kín mít.

Asius nhìn chằm chằm cô ta với vẻ nghỉ ngờ: “Cô là ai?”

Người đứng trước mặt anh ta cũng không phải là ai khác mà chính là Liễu Thanh Vân vừa được .John chở tới đây.

Cô ta rút cánh tay của mình lại rồi nói: “Anh Asius , nếu như vừa rồi tôi không nhìn lầm thì cô gái kia chính là cô Mộ Mãn Loan đúng không?”

Asius nghe thấy những gì cô ta nói, nghe thấy giọng nói kỳ quá của cô ta thì sinh ra cảm giác phòng bị.

Mà người ngụy trang mình kỹ càng như thế chỉ có thể là paparazzi mà thôi.

“Có liên quan gì tới cô không? Nếu như cô là phóng viên thì đợi tới lúc tôi mở buổi trình diễn thời trang mời phóng viên tới, cô có thể tới mà đặt câu hỏi.”

“Nếu như cô không phải phóng viên thì tôi không có lý do gì để trả lời câu hỏi của cô cả, xin cô tránh đường cho.”

Asius nói xong rồi cũng chẳng thèm nhìn Liễu Thanh Vân nữa mà trực tiếp đi về phía trước.

Nhưng anh ta còn chưa đi được hai ba bước đã nghe thấy giọng nói khàn khàn kia vang lên một lần nữa: “Tôi không phải phóng viên, càng không phải là người hâm mộ của hai người!”

“Mấy ngày trước lúc tôi đi chơi thì đúng lúc gặp được một cảnh tượng vô cùng thú vị, tôi cũng đã dùng điện thoại mà chụp lại. Tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy rất hứng thú với nó.”

Asius đã mắc lừa kiểu này nhiều lần lắm rồi.

Bây giờ đột nhiên lại có một người phụ nữ chui từ đâu ra đứng trước mặt anh ta, sau đó lại nói những lời khó hiểu này.

Asius không định để ý tới Liễu Thanh Vân: “Ngại quá, tôi không hề hứng thú với những thứ mà cô chụp, xin cô đi cho.”

Asius nói xong rồi quay người chuẩn bị rời đi thêm lần nữa.

Liễu Thanh Vân không ngờ rằng một Asius vừa xốc nổi, vừa kiêu ngạo khi ở đại học Lan Ly nay lại trở nên cẩn thận và chín chắn như thế, không thể mắc lừa chiêu này của mình!

| Trong lúc nhất thời, cô ta có chút tức giận mà lên giọng nói: ‘Nếu như người trong tấm ảnh là Mộ Mẫn Loan thì anh cũng không hề có hứng thú ư?”

“Cô có ý gì đây?”

Quả nhiên, khi Asius nghe thấy cái tên danh tự thì đột nhiên dừng bước.

Anh ta quay đầu nhìn vê Liễu Thanh Vân cách đó không xa với vẻ mặt hoang mang.

Đến cùng cô gái này là ai, sao lại biết mối quan hệ giữa mình và Mộ Mẫn Loan?

Đến tận giờ phút này Liễu Thanh Vân mới nở một nụ cười.

Cô ta lấy đưa điện thoại di động ra rồi mở thư viện lên với thái độ hững hờ: “Nhìn cho kỹ một chút đi, có thể nó sẽ mang tới một niềm vui lớn cho anh đấy.”

Asius quay người đi về phía cô ta rồi dùng một tay giật lấy điện thoại.

Trong điện thoại di động có tâm mười mấy tấm ảnh, mỗi một tấm đều xuất hiện Mộ Mân Loan và Tô Duy Nam.

Bọn họ đi với nhau rất thân mật.

Hai người họ nhìn nhau, đôi mắt tràn đầy sự yêu thương, rõ ràng là đã ở bên nhau từ rất lâu rồi. | Asius cố nén sự đau đớn trong lòng mà nhìn về phía Liễu Thanh Vân với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu như chuyện cô muốn nói là chuyện này thì ngại quá, tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi, sợ là kế hoạch của cô đã thất bại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4932


Chương 4932

“Đương nhiên là chuyện tôi muốn cho anh biết không đơn giản như thế này đâu. Anh Asius, vì sao anh không tiếp tục xem tiếp những tấm hình phía sau chứ?”

Asius có thể nghe được trong giọng nói của người phụ nữ này tràn đầy sự khiêu khích.

Anh ta mở những tấm hình phía sau ra với vẻ nghi ngờ.

Khi Asius xem tới tấm hình thứ mười hai thì phát hiện ở giữa hai người Mộ Mẫn Loan và Tô Duy Nam còn có một cô gái nhỏ.

Cô bé kia khoảng tâm bốn năm tuổi, mặt mũi tròn vo, vô cùng xinh xăn đáng yêu.

“Đến cùng ý của cô là gì?”

Đột nhiên Asius có một cảm giác không yên lòng.

“Anh còn cần hỏi tôi là có ý gì à?

Anh nhìn cho kỹ xem cô bé này giống ai?”

Asius nghe Liễu Thanh Vân nhắc nhở rồi mới phát hiện cô bé mà Tô Duy Nam đang ôm trong ngực kia rất giống Mộ Mẫn Loan và Tô Duy Nam, thậm chí có thể nói là bản sao của hai người.

“Đến cùng cô muốn nói điều gì?”

Giờ phút này Asius mở miệng nói, trong giọng điệu của anh cất chứa sự tức giận không thể nào ngăn chặn được.

Liễu Thanh Vân vòng hai tay trước ngực rồi nở một nụ cười lạnh lùng mà nói: “Asius, đến tận giờ phút này mà anh còn có thể lừa mình dối người được à?”

“Chỉ cần nhìn thấy tấm hình này thì thật ra trong lòng anh cũng đã xác định được cô bé này là con gái của ai rồi đúng không!”

“Nếu tính về mặt thời gian thì khi Mộ Mãn Loan vừa đặt chân vào trại huấn luyện người mới của MQ các người thì cô ta đã mang thai rồi, không phải sao?”

“Cho tới bây giờ, cô ta chưa từng nói với người khác chuyện mình đã kết hôn, thậm chí còn có một đứa con gái.”

“Lại còn tùy tiện lừa gạt, đùa giỡn tình cảm của anh, chẳng lẽ anh không thèm để ý thật sao?”

Liêu Thanh Vân vừa nói xong thì sắc mặt của Asius đã trở nên trắng bệch rồi.

Gương mặt tuấn tú của Asius trở nên vô cùng u ám, anh ta bước tới gần Liễu Thanh Vân với vẻ vô cùng tức giận.

Dáng vẻ hung hăng đáng sợ kia khiến cho Liễu Thanh Vân rợn cả da gà, cô ta liên tục lùi về phía sau mấy bước theo bản năng.

Asius đưa tay tóm lấy cổ áo của cô ta rồi kéo, kéo cho cả người cô ta trực tiếp rời khỏi mặt đất.

“Cô câm mồm, tôi không cho phép cô nói xấu cô ấy!”

Lúc Asius nói câu này thì nghiến răng nghiến lợi, anh ta gắn từng chữ một.

Liễu Thanh Vân thấy anh ta phản ứng như vậy thì vô cùng kinh ngạc, cô †a không dám tin vào những gì mình thấy.

“Asius, đến cùng là anh bị điên hay bị ngu thế hả? Chân tướng của sự việc đã bày ra trước mắt anh một cách rõ ràng như thế rồi mà anh vẫn còn đứng đây tự lừa mình dối người à?”

“Tôi sẽ xem như là hôm nay chúng †a chưa từng gặp nhau, và những tấm hình này…”

Asius bắt đầu xóa đi những tấm hình kia dưới ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của Liễu Thanh Vân.

Thậm chí anh ta còn xóa trong thùng rác của thư viện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4933


Chương 4933

Liễu Thanh Vân hô lên với vẻ không dám tin: “Asius, anh điên rồi đúng không hả?”

“Tôi sẽ xem như mình chưa từng thấy những tấm hình này, xóa đi những tấm hình này, tôi cũng không muốn nhìn thấy chúng thêm một lần nào nữa.”

“Nếu như có một ngày tôi lại nhìn thấy những tấm hình này trên mạng xã hội thì cho dù cô có trốn tận chân trời góc biển, tôi cũng sẽ tìm ra cô cho bằng được.”

“Tôi cảnh cáo cô, tôi chẳng cần biết cô là ai, hoặc cô có mục đích gì, nếu như cô dám động vào một ngón tay, một cọng tóc của Mộ Mãn Loan thì tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu!

Cút đi!”

Asius vung tay phải lên, thế là Liễu Thanh Vân bị đẩy lùi về phía sau vài bước, suýt chút nữa là cô ta đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.

Asius nói xong mấy câu uy hiếp này thì cũng không quay đầu lại nữa mà đi thẳng vào phim trường.

Liễu Thanh Vân nhìn theo bóng lưng cao lớn xinh đẹp kia dần đi xa mà cô ta không dám tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt mình.

Đây là Asius tự cao tự ngạo không ai bì nổi của trường đại học Lan Ly trước kia đây sao?

Lúc trước người đàn ông này vì muốn đánh bại Tô Lam mà không tiếc tiêu tiền sai mình gài bẫy Tô Lam.

Nhưng bây giờ thì sao?

Anh ta lại có thể vì một người phụ nữ đã kết hôn mà hạ mình như thế.

Đúng là để cho người ta không thể tưởng tượng được.

Cũng bởi vì Asius yêu Mộ Mẫn Loan mà thậm chí anh ta còn có thể gỉa vờ như không nhìn thấy người phụ nữ này đã kết hôn, sinh con.

Dựa vào cái gì chứ? Đến cùng là dựa vào cái gì?

Vì sao Tô Lam, Lâm Thúy Vân, Mộ Mãn Loan đều có thể sống tốt như thế, vì saol Cô ta cố gắng bằng cả mạng sống lại không chiếm được tình cảm thật lòng của người đàn ông mình yêu!

Còn bị người khác hại thành cái dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ nhưu bây giờ!

Thế giới này thật sự không công bằng!

Liễu Thanh Vân không cam tâm, cô †a không cam tâm!

“Liễu Thanh Vân, cô xong chưa hả?”

Sau lưng cô ta vang lên giọng nói bực bội của John.

Liêu Thanh Vân quay đầu nhìn lại thì thấy gương mặt của .John, một gương mặt mập mạp ghê tởm kia thì không kìm được mà nôn oe.

| “Không được, đời này của tôi không thể để nó trôi qua một cách lãng phí như vậy được!”

Liễu Thanh Vân từ từ về phía chiếc xe màu trắng của .John.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4934


Chương 4934

Cô ta im lặng thề trong lòng mình.

Cô ta nhất định phải nghĩ cách lấy được khoản bồi thường kếch xù kia cho bằng được!

Chỉ có như thế cô ta mới có thể đi tìm bác sĩ giỏi nhất, chữa trị gương mặt này của cô ta.

Cũng chỉ có như thế cô ta mới có thể sống một cuộc sống của người bình thường thêm một lần nữa!

Liễu Thanh Vân mình tuyệt đối không thể bị Tô Lam đánh bại!

Mình nhất định phải sống tốt hơn bọn họ, sau đó trở về rồi dẫm bọn họ | dưới chân mình!

Tô Lam, Mộ Mẫn Loan, hai người các người chờ đó cho tôi!

Liêu Thanh Vân tôi chắc chắn sẽ trở ve.

Ở một bên khác, sau khi Tô Lam đi gặp Nguyễn Phương Thảo xong thì chuẩn bị đi tới trường mẫu giáo đón Quan Tử Việt về.

Khi cô tới nơi thì đúng lúc trường mẫu giáo tan học.

Tô Lam vừa mới bước từ trên xe xuống thì đã thấy Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi đứng trước cửa phòng học.

Sắc mặt của Mộ Nhất Vi dường như có chút không đúng, hơn nữa còn đang lén lau nước mắt.

Tô Lam thấy thế thì vội vàng đi tới.

Cô ngồi xổm xuống rồi kéo Mộ Nhất Vi vào ngực mình mà an ủi: ‘Nhất Vi sao thế? Có phải là anh trai lại chọc ghẹo cháu không?”

Mộ Nhất Vi trong ngực cô còn chưa kịp nói gì thì Quan Tử Việt đứng bên cạnh đã vội vàng la lên: “Mẹ ơi, mẹ đi hỏi thăm trong trường mẫu giáo này một chút đi, ai cũng có thể bắt nạt Mộ Nhất Vi, chỉ có con là không bao giờ.”

Tô Lam quay đầu nhìn chằm chăm con trai nhỏ của mình, trên gương mặt cô viết rõ ba chữ ‘không tin tưởng.

Chẳng lẽ thằng nhóc xấu xa này không biết trước kia mỗi lần cậu bé nhìn thấy Mộ Nhất Vi gương mặt nhỏ bé của cậu thể hiện rõ sự chán ghét!

Cũng chính là lúc này, Mộ Nhất Vi mở miệng nói: “Cô ơi, không phải là do anh trai bắt nạt cháu đâu ạ”“

“Không phải ư?”

Tô Lam vội vàng bế cô bé lên rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt cho cô bé: “Nếu đã không phải là Quan Tử Việt bắt nạt cháu thì sao cháu lại đứng đây mà khóc chứ?”

“Đó là bởi vì vừa rồi chị Bảo Anh có tới đây, con không muốn chị ấy đi, nhưng chị ấy nói rằng trong hai người bọn cháu nhất định phải có một người biến mất, bởi vì chỉ có một người mới có tư cách ở lại bên cạnh cha mà thôi.”

“Cháu không muốn chị Bảo Anh biến mất, nhưng cháu cũng không muốn rời khỏi cha và mẹ của cháu.”

Tô Lam nghe Mộ Nhất Vi nói thế thì nhíu mày lại.

Quan Tử Việt đứng bên cạnh nhún vai †ỏ vẻ vô tội.

Giống như là cậu bé đang nói: “Con đã nói rồi mà, mọi chuyện không có liên quan tới con.”

Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Mộ Nhất Vi thì trái tim cô như thắt lại. Cô hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé rồi nói: ‘Nhất Vi, cháu và Bảo Anh đều là cục cưng của cha cháu, ai cũng không biến mất được, cháu biết chưa?”

“Nhưng chị Bảo Anh nói là nếu như cháu không biết mất thì chị ấy phải biến mất ạ.”

“Chị Bảo Anh của con không biết mất, con bé chỉ là đi tới một nơi khác, sống một cuộc sống vui vẻ hơn, chờ tới khi cháu lớn lên thì con bé sẽ quay về.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4935-4936


Chương 4935

Mộ Nhất Vi hỏi với vẻ nửa tin nửa ngờ: “Những gì cô nói đều là thật ạ? Chị Chị Bảo Anh sẽ quay lại sao?”

“Cô hứa với cháu đó, Bảo Anh chắc chắn sẽ trở lại.”

Quan Tử Việt nhìn thấy dáng vẻ sướt mướt của hai người này thì không kìm được mà lắc đầu: “Hai cô gái xinh đẹp này nói xong chưa nào?”

Tô Lam tức giận trừng mắt nhìn con trai nhà mình một chút rồi nói: “Thằng nhóc xấu xa này, sao con chẳng |_ có chút lòng đồng tình gì hết thế hả?”

Quan Tử Việt chỉ về phía cổng rồi nói với vẻ vô cùng vô tội: “Bởi vì bác gái tới đón em ấy rồi kia kìa.”

Tô Lam sững sờ mà quay đầu nhìn về phía cổng.

Cô thấy một chiếc xe màu đen đang dừng ở bên vệ đường đối diện trường mẫu giáo.

Xe vừa mới dừng hẳn thì Mộ Mẫn Loan đã bước tới, cô ấy đi về phía bên này.

Tô Lam có thể nhìn thấy Mộ Mãn Loan chưa đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau.

Vài giây sau, cửa xe lại được mở ra thêm một lần nữa.

Một dáng người cao gầy cũng đi xuống.

Người đó không phải là Tô Duy Nam thì còn có thể là ai.

Bởi vì trước kia Mộ Mãn Loan là công chúng nhân vật là công chúng, hơn nữa thân phận của Tô Duy Nam cũng rất đặc biệt nên bình thường hai người sẽ không xuất hiện trước trường | mẫu giáo cùng một lúc.

Tô Lam tới đón Quan Tử Việt nhiều lần như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hai người họ xuất hiện trước cửa trường mẫu giáo cùng một lúc.

Tô Lam cười híp cả mắt lên, cô đang chuẩn bị chào hỏi hai người họ thì Mộ Nhất Vi đã không kịp chờ đợi mà trượt xuống khỏi người cô rồi chạy vội về phía Tô Duy Nam.

“Chal”

Giọng nói mềm mại mà thánh thót của Mộ Nhất Vi của đã đã thu hút vô số ánh mắt của những người xung quanh.

Cũng khiến cho Mộ Mẫn Loan đang đứng bên cạnh Tô Duy Nam lo lắng.

Thân phận của Tô Duy Nam đặc biệt, mặc dù Mộ Mãn Loan không hỏi nhưng trong lòng cô lại hiểu rất rõ.

Bây giờ Mộ Nhất Vi gọi cha trước mặt nhiều người như thế này thì sẽ rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

“Nhất ViI”

Giọng nói của Mộ Mãn Loan đột nhiên trở nên có chút bén nhọt.

Cô ấy nhíu mày rồi định quát con gái của mình.

Nhưng lời trách mắng còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Tô Duy Nam cản lại.

Mộ Mãn Loan nhìn bàn tay đang giữ chặt mình của Tô Duy Nam mà vô cùng kinh ngạc, cô ấy tỏ vẻ nghỉ ngờ: “Duy Nam?”

Tô Duy Nam lắc đầu với Mộ Mẫn Loan rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Anh vốn chính là cha của con bé, con bé cũng đâu có gọi sai.”

Không biết vì sao nhưng khi Mộ Mẫn Loan đối mặt với một Tô Duy Nam như thế này thì cô ấy lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Mộ Nhất Vi đang vui vẻ muốn chạy tới bên cạnh cha của mình thì đột nhiên có một cậu nhóc xuất hiện rồi chặn đường cô bé.

“Mộ Nhất Vi, không cho phép cậu đi!”

Chương 4936

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4937


Chương 4937

Mộ Nhất Vi tức tới nỗi run rẩy cả người.

Vốn cô bé còn cắn môi không cho bản thân khóc lên, bây giờ cũng đã không kìm được mà khóc nức nở.

“Cậu chẳng những là một kẻ nói láo mà còn là quỷ khóc nhè nữa.

Lâm Tiểu Bàn nhìn thấy Mộ Nhất Vi khóc lên thì càng thêm được nước lấn tới.

Thậm chí cậu ta vừa nói vừa đi lên phía trước chuẩn bị đẩy Mộ Nhất Vi ngã ra mặt đất.

Khi cánh tay của cậu nhóc chuẩn bị đụng phải quần áo của Mộ Nhất Vi thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người.

Lâm Tiểu Bàn cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó đầu gối của cậu nhóc đột nhiên cảm thấy đau xót.

Cả người cậu nhóc trực tiếp quỳ xuống trước mặt trước mặt Mộ Nhất Vi.

“A đau quá, đau quá, chân của con đau quá.”

Cho dù Lâm Tiểu Bàn có ngang ngược tới đâu thì thật ra cậu nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi mà thôi.

Bây giờ bị ngã như thế này thì đã đau tới nỗi khóc nấc lên rồi.

Cô Bạch bị tiếng khóc của Lâm Tiểu Bàn thu hút nên vội vàng chạy tới.

Lâm Tiểu Bàn vừa nhìn thấy cô giáo thì gào càng to hơn: “Hu hu hu, cô Bạch ơi, có người đẩy em.”

Cô Bạch này không phải là người nào khác mà chính là Bạch Sương, chủ nhiệm lớp thay trước kia từng thích Quan Triều Viễn.

Nhà Lâm Tiểu Bàn giàu có, bình thường cũng hay đưa tặng giáo viên đồ trang điểm hoặc là nước hoa…

Cho nên Lâm Tiểu Bàn mới có thể ngang ngược như thế khi ở trường mẫu giáo, mà Bạch Sương cũng chỉ là mở một con mặt nhắm một con.

Bây giờ cô ta nhìn thấy Lâm Tiểu Bàn ngã xuống đất thì tỏ vẻ ân cần mà hỏi thăm: “Chuyện gì xảy ra vậy Tiểu Bàn? Sao em lại bị ngã rồi? Nhanh đứng lên để cô xem có bị trầy da chỗ nào không nào.”

Lâm Tiểu Bàn vừa quay đầu lại thì đã thấy Quan Tử Việt đang đứng ngay sau lưng mình.

Cậu nhóc đưa tay chỉ về phía Quan Tử Việt không hề có chút do dự nào cả: ‘Cô ơi, chính là cậu ta đẩy em đấy ạ! Vừa rồi cậu ta cố ý đẩy em ngã một cái, suýt chút nữa là đầu gối đã trây da rồi.”

Bạch Sương vừa nghiêng đầu thì thấy được Quan Tử Việt đang đứng sau lưng Lâm Tiểu Bàn.

Gương mặt vốn đang hòa ái dễ gần của cô ta cũng trở nên âm u.

Cảnh tượng Quan Triều Viễn trêu đùa mình, Tô Lam nhục nhã mình vẫn còn rõ mồn một trước mặt.

Bạch Sương vần chưa tìm được cơ hội để trả thù bọn họ.

Bây giờ vất vả lắm mới bắt gặp được Quan Tử Việt phạm sai lầm, đương nhiên là cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Thế là Bạch Sương trừng mắt nhìn chằm chằm Quan Tử Việt với vẻ không vui rồi nói: ‘Quan Tử Việt đến cùng là có chuyện gì vậy hả? Tại sao có thể tùy tiện đẩy người khác? Cha mẹ em đến cùng là có dạy dỗ em không vậy hả?”

Quan Tử Việt nhìn chằm chằm Bạch Sương với ánh mắt lạnh lùng và không kiên nhãn: “Cô Bạch, con mắt nào của cô nhìn thấy em đẩy cậu ta chứ?”

Bạch Sương không ngờ rằng Quan Tử Việt chỉ mới mấy tuổi mà giọng điệu nói chuyện của cậu nhóc đã chẳng khác gì cha của cậu, vô cùng ngang ngược và hống hách.

Bây giờ cô ta lại bị một đứa con nít nói cho không thể thốt nên lời: “Cô… bởi vì Tiểu Bàn nói.

Bạch Sương còn chưa nói xong thì đã bị Quan Tử Việt ngắt lời: “Cô Bạch, cô chỉ mới nghe lời nói từ một phía mà đã tin rồi à, cậu ta nói em đẩy thì chắc chăn sẽ là em đẩy à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4938


Chương 4938

“Vậy em nói rõ ràng là cậu ta đẩy em trước, sau đó tự mình ngã xuống đất thì cô có tin không?”

Bạch Sương nghe vậy thì tức tới nỗi méo cả miệng.

“Quan Tử Việt, thái độ của con thế nào đó?”

Quan Tử Việt nhún vai với thái độ vô tội: “Cô Bạch, chẳng lẽ cô không phát hiện ra rằng con đang nói đạo lý với cô sao?”

“Cha con từng dạy con, làm chuyện gì cũng phải nói lý.”

“Cô Bạch, cô đừng nói là cô đang thẹn quá hoá giận nhé! Dù sao con cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi, cô thẹn quá hoá giận với một đứa bé thế này, ra ngoài người ta nghe thấy người ta cười chết, cô biết không?”

“GOII= Quan Tử Việt không cho Bạch Sương có thêm cơ hội nói lung tung, cậu bé ngoảnh đầu nhìn Lâm Tiểu Bàn: “Cả cậu nữa, Lâm Tiểu Bàn, tớ hỏi cậu, con mắt nào của cậu thấy tớ đấy cậu đó?”

Lâm Tiểu Bàn bình thường chỉ có ăn với ngủ, vê mặt trí thông minh thì dường như Quan Tử Việt áp đảo cậu bé đó hoàn toàn.

Bây giờ Quan Tử Việt hỏi như thế, cậu †a lập tức nói: “Tớ biết là cậu!”

“Hai chúng ta phải nói lý mới được, cậu không nhìn thấy thì sao biết được là tớ?”

“Tại vì cậu với Mộ Nhất Vi là bạn thân, ban nấy tớ bắt nạt cậu ấy, cậu qua đây giúp đỡ nên mới đẩy tớ ngã.”

Quan Tử Việt nghe xong, ngẩng đầu nhìn Bạch Sương: “Cô Bạch nghe thấy chưa thế? Ban nấy Lâm Tiểu Bàn đã tự mồm nhận rằng cậu ấy bắt nạt Mộ Nhất Vi trước.”

Sắc mặt Bạch Sương ngại ngùng vô cùng, cô ta tức giận nhìn Lâm Tiểu Bàn.

Cô ta thấy thằng bé Lâm Tiểu Bàn này vừa ngu vừa xấu, đúng là ngu chết đi được!

Nói xong, Quan Tử Việt quay người đi tới trước mặt Mộ Nhất Vi.

Dùng sức đẩy Mộ Nhất Vi một cái, Mộ Nhất Vi bị đẩy mấy bước, đi tới trước mặt Lâm Tiểu Bàn.

Tên Lâm Tiểu Bàn này cao hơn cô bé tâm nửa cái đầu, vả lại trông rất đô con.

Lần nào Mộ Nhất Vi nhìn thấy cậu ta cũng sợ.

Lúc này đột nhiên lại bị Quan Tử Việt đẩy qua đây, cô bé dường như bất giác định lùi về phía sau.

Nhưng chưa kịp lùi bước nào thì lại bị Quan Tử Việt túm lại.

“Mộ Nhất Vi, em còn nhớ lời anh từng nói với em không?”

Mộ Nhất Vi nuốt nước bọt, nhìn sang Quan Tử Việt: “Anh Tử Việt, lời anh nói với em quả thực nhiều quá, anh đang nói tới câu nào, em không nhớ nữa…

Quan Tử Việt tức giận nhíu mày: “Có phải anh từng nói với em, từ nay trở đi, trên thế giới này chỉ có mình anh được bắt nạt em, người khác không được.”

Mộ Nhất Vi yếu ớt gật đầu.

Hình như cô bé đã nhớ ra câu nói đó.

“Vậy từ hôm nay, anh sẽ bổ sung thêm một câu, sau này nếu có ai bắt nạt em, em phải đánh trả không do dự cho anh nghe chưa? Có hậu quả gì thì anh gánh!”

Mộ Nhất Vi nước mắt ròng ròng nhìn Quan Tử Việt, đôi mắt to tròn đó dường như đã có những vì sao đang sáng lên: “Anh Tử Việt, được như thế thật hả?”

“Đương nhiên là được, sau này nếu như thằng Lâm Tiểu Bàn này dám tới bắt nạt em, anh sẽ lập tức đẩy nó ngã gấy hai cái rằng, biến thành một thằng béo mất răng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4939-4940


Chương 4939

Vừa nói, Quan Tử Việt vừa nhìn Lâm Tiểu Bàn với ánh mắt hung tợn.

Tuy Lâm Tiểu Bàn là trẻ con nhưng cũng ưa mềm sợ cứng.

Điểm này thì không khác gì với người lớn.

Bình thường lúc cậu ta bắt nạt Mộ Nhất Vi, Mộ Nhất Vi sẽ khóc, cho nên cậu ta được nước làm tới.

Mà bây giờ Quan Tử Việt lại chỉnh đốn cậu ta mọto bữa, chỉ cần nhớ tới việc Quan Tử Việt sẽ đẩy gấy hai cái răng cửa của mình, cậu ta lại sợ hãi không thôi: “Tớ…tớ không chơi với hai cậu nữa, tới đi mách mẹ là hai cậu bắt nạt tới”

“Quan Tử Việt, xem chuyện hay ho mà con làm đi, nào có ai đi doạ nạt bạn thết”

Bạch Sương biết Lâm Tiểu Bàn chạy đi, tức là thần tài của cô ta cũng chạy đi mất.

Ở lớp mầm, Lâm Tiểu Bàn bị bạn bè bắt nạt, chắc chắn phụ huynh của cậu bé sẽ tới.

Vả lại còn cho rằng do cô ta chăm sóc không chu đó, sau này sẽ không bao giờ tặng cho cô ta những món đồ dưỡng da đắt tiền nữa.

Bạch Sương càng nghĩ càng tức, dứt khoát đổ hết sự tức giận lên đầu Quan Tử Việt.

Mộ Nhất Vi ở bên cạnh dường như đã được tiếp thêm dũng khí nhờ lời nói của Quan Tử Việt ban nãy.

Quan Tử Việt còn chưa lên tiếng, cô bé đã lên trên nói: “Cô Bạch, chuyện này không phải do anh Tử Việt, là Lâm Tiểu Bàn bắt nạt con trước, cậu ấy nói con không có cha!”

Lúc này Bạch Sương đang tức giận, nghe Mộ Nhất Vi nói thế thì gần như buột miệng nói theo phản xạ: “Đúng là con không có cha mà, cậu ấy có nói sai đâu!”

Mộ Nhất Vi bỗng ngẩn người, cô bé không thể tin nổi.

Lâm Tiểu Bàn bắt nạt cô bé thế đã đành, tại sao tới cả giáo viên cũng nói ra những lời như thế.

Dường như là bị giật mình bởi cảm xúc của Mộ Nhất Vi, Bạch Sương ngượng ngùng nhìn cô bé một cái, mắt đảo đảo chuẩn bị quay người rời đi.

Nhưng cô ta còn chưa kịp bước thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ đằng sau: “Cái trường mầm non rác rưởi này, sau này đừng tới nữa!”

Bạch Sương đang chuẩn bị quay người rời đi nghe thấy câu này đột nhiên lại tức giận.

Cô ta giận dữ quay đầu, chuẩn bị nhìn xem rốt cuộc là đứa nào mà huênh hoang thế, dám nói lung tung ở đây.

Nhưng sau khi nhìn rõ người nói, cả người cô ta lại đơ ra ở chỗ cũ như bị sét đánh.

Ánh mắt của cô ta bị người đàn ông đang đi tới đây thu hút.

Mặt cô ta bắt đầu không nhịn được mà đỏ bừng lên, tim cũng đập nhanh kì lạ, đến cả thở cũng ngừng lại.

Bởi vì quả thực người đàn ông trước mặt quá đẹp trail Không sai, là đẹp trai đấy!

Đã không thể chỉ dùng hai từ đơn giản là anh Viễnvà khôi ngô để hình dung người đàn ông này.

Bạch Sương sống đến mười mấy tuổi đầu, đây là lần đầu tiên gặp được người đàn ông đẹp trai đến vậy.

Lần trước, cô ta còn cho rằng người đàn ông anh Viễnkhôi ngô nhất, hoàn mỹ nhất trên thế giới chính là Quan Triều Viễn.

Nhưng lần này cô ta mới thật sự nhận ra.

Có một loại đàn ông có khuôn mặt đẹp và anh Viễnkhác hẳn Quan Triều Viễn.

Người đàn ông trước mặt giống như một liều thuốc độc cực mạnh, chỉ nhìn một cái đã đủ khiến người ta đắm chìm.

“Xin hỏi, anh đây là?”

Sau khi Bạch Sương thấy Tô Duy Nam, bệnh mê trai đẹp lại tái phát.

Chương 4940

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4941


Chương 4941

Nhưng mà lúc này, bên trong tỏa ra luồng khí lạnh khiến người đứng gần cảm thấy ngạt thở: “Cô Bạch bị lãng tai hay mắt bị mù?”

Nói cô ta lãng tai vì cô ta nghe rõ Mộ Nhất Vi gọi anh ấy là cha rồi mà còn hỏi.

Nói mắt cô ta mù vì hầu như ai nhìn dáng vẻ của Mộ Nhất Vi cũng thấy có năm phần giống Tô Duy Nam.

Hễ hai người đứng gần nhau, nhìn một cái cũng đủ biết mối quan hệ của hai người là gì.

Nhưng mà cô Bạch này lại nghi ngờ.

Sau khi Bạch Sương nghe được giọng nói lạnh như băng của Tô Duy Nam, cả người sững sờ.

Người đàn ông này một giây trước vừa cười dịu dàng với cô ta, thoáng cái trở mặt à?

Lúc này, sát khí cuồn cuộn quanh người anh ấy.

Giống như vừa bước ra khỏi địa ngục, khiến người khác nhìn thấy là lùi lại.

Hiện tại Tô Duy Nam vẫn vô cùng đẹp trai, nhưng lại mang đến cho người †a cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Đột nhiên Bạch Sương cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô ta mở miệng nói mà nơm nớp lo sợ: “Thì ra…thì ra anh là cha của Mộ Nhất Vĩ, tôi còn nghĩ…tôi còn nghĩ cô bé…”

“Cô Bạch, cô vừa nói Mộ Nhất Vi vốn không có cha, vậy cô có thể nói xem tôi là ai?”

Sau đó Tô Duy Nam lại mở miệng, giọng nói trầm thấp.

Cô Bạch chỉ cảm thấy mình bị anh ấy nhìn một cái, máu trong người muốn đông cứng lại: “Anh…tôi thật sự vô cùng vô cùng xin lỗi…”

“Không biết vì sao, người đàn ông trước mặt này tạo cho người ta một áp lực rất lớn.

Kể cả Bạch Sương quen thói được nuông chiều, ngang tàng, nhưng khi thấy anh ấy vần sẽ chùn chân.

Sau khi thấy Tô Duy Nam, trong mắt những bạn nhỏ vốn bị Lâm Tiểu Bàn chỉ huy cùng nhau châm biếm Mộ Nhất Vị không có cha hiện lên vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

Vì cha của Mộ Nhất Vi thật sự quá đẹp trail “Cô Bạch, nếu còn có lần sau, để tôi biết được con gái tôi ở nhà trẻ bị bắt nạt như vậy, mà các người không quan tâm, không hỏi han…”

Tô Duy Nam cứ đứng yên một chỗ, tay bế Mộ Nhất Vi, phong độ nổi bật.

Anh ấy thờ ơ liếc mắt qua nhà trẻ trang trí vô cùng sang trọng, nhếch môi cười lạnh lùng: “Thì chờ nhà trẻ này biến mất đi!”

Không biết vì sao, nếu câu này do người khác nói ra, chắc chắn Bạch Sương sẽ cảm thấy đúng là chuyện cười.

Nhưng bây giờ, câu này được nói ra từ miệng Tô Duy Nam, làm cô ta vô cùng tin tưởng.

Thậm chí Bạch Sương còn cảm thấy nếu như hôm nay cô ta dám nói “không”

với người đàn ông trước mặt này, e rằng cô ta cũng sẽ biến mất theo nhà trẻ luôn.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đảm bảo với anh, chuyện như thế này tuyệt đối không xảy ra nữa, xin anh yên tâm!”

Bạch Sương nơm nớp lo sợ nhận lỗi với Tô Duy Nam.

Lúc này Tô Lam cảm thấy mình cũng nên lên sàn rồi.

Sau đó cô bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Tô Duy Nam: “Anh, thật trùng hợp, anh cũng đến đón con à?”

Tô Duy Nam nhàn nhạt nhìn Tô Lam.

Lúc sáng nhìn thấy cô và Mộ Mẫn Loan, bây giờ cô lại đột nhiên đến đây.

Tuy trong lòng ngạc nhiên, nhưng Tô Duy Nam vấn biết lễ, hờ hững gật đầu thay câu trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4942


Chương 4942

Cuộc nói chuyện của hai người này khiến Bạch Sương đứng bên cạnh xanh mặt.

Cô ta không dám tin mà nhìn Tô Lam, phát hiện thật sự cô và Tô Duy Nam có hơi giống nhau.

Có một câu nói cổ xưa là “oan gia ngõ hẹp”, e là nói cô rồi!

Mộ Nhất Vi và Quan Tử Việt là anh em họ?

Thật là không phải kẻ thù không đụng mặt mài Bạch Sương không biết bối cảnh nhà Tô Duy Nam, nhưng hôm nay Tô Lam xuất hiện, trong lòng cô ta bắt đầu sợ rồi.

Suy cho cùng, sau lưng Tô Lam có Quan Triều Viễn là người đàn ông một †ay che trời!

Đừng nói là thành phố Ninh Lâm, đến cả nước Bạch Lạc cũng phải giậm chân run rẩy, vốn là không phải nhân vật cô ta có thể chọc đến.

Bây giờ cô ta chỉ hy vọng sau khi trở về Tô Lam không thêm dầu vào lửa †rước mặt Quan Triều Viễn. Như thế thì những ngày sau cô ta mới có thể sống yên ổn.

Tiết mục nhỏ này cũng kết thúc viên mãn sau khi Tô Lam nói lời chào.

Trên đường về biệt thự, Tô Lam nhận được hình ảnh Nguyễn Phương Thảo gửi đến, kèm theo một tin nhắn.

Khi điện thoại khế rung mấy lần, Tô Lam lấy nó ra rồi mở màn hình.

Một tấm ảnh hiện lên bên trong, con ngươi Tô Lam co lại khi nhìn thấy người đàn ông trên tấm ảnh Sắc mặt cô thay đổi, đầu ngón tay run lên, gửi tin nhắn trả lời ngay lập tức: “Em chắc chắn người em muốn tìm là người đàn ông này chứ?”

Hẳn là Nguyễn Phương Thảo vẫn luôn cầm điện thoại, vì Tô Lam gửi tin nhắn qua chỉ mới mấy giây mà cô ta đã lập tức trả lời: “Đương nhiên! Cả đời này em cũng không nhầm ảnh của anh ấy! Sao vậy?

Chị, có phải bên chị có vấn đề gì không?”

Tô Lam hơi do dự, nhưng cô vẫn trả lời một tin nhắn để thăm dò: “Có phải nếu tôi không tìm được người này, hoặc không mang được thứ cô muốn đến, thì hai chúng ta cũng không thể hợp tác không?”

Bên kia điện thoại, Nguyễn Phương Thảo thấy tin nhắn Tô Lam gửi đến, trên mặt không hề có chút do dự nào: “Đúng.”

Thấy giọng điệu của Nguyễn Phương Thảo không chừa chỗ nào để thương lượng, Tô Lam bất lực đỡ trán.

Thấy cô bên này cả buổi chưa trả lời, Nguyễn Phương Thảo lại gửi tin nhắn qua: “Chị sao vậy? Có vấn đề gì à? Nếu không có cách nào thì thật đáng tiếc, e là lân này chúng ta không thể hợp tác rồi.”

Sau khi gửi xong tin nhắn, Nguyễn Phương Thảo bất lực ném điện thoại về †úi xách của mình.

Cô ta biết, e rằng đời này cũng không còn cơ hội gặp lại anh ta nữa, thôi bỏ điI Nếu không có anh ta, bản thân đáng là biên kịch không, cũng không có gì, Lúc Nguyễn Phương Thảo định bỏ cuộc, điện thoại cô ta lại rung lên.

Không biết vì sao tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.

Cô cẩn thận từng chút lấy điện thoại ra khỏi túi, mở tin nhắn chưa đọc bên trong: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng cô phải cho tôi chút thời gian!”

Khi đọc xong tin nhắn trả lời của Tô Lam, mắt Nguyễn Phương Thảo lập tức sáng lên.

Hồi đó, cô ta chính là người làm luận văn dùm và người thi hộ.

Sau này, có cơ hội trở thành biên kịch phim truyền hình. Nguyễn Phương Thảo vẫn luôn vô cùng quý trọng.

Không ai biết lúc trước cô ta bỏ bao nhiêu tâm huyết vào trong “Mới yêu nhau ba trăm sáu mươi lăm lần”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4943


Chương 4943

Trong suốt quá trình sáng tạo, dường như ngày đêm của cô ta đảo lộn.

Khi người khác ngủ say, chỉ có cô ta mở đèn múa bút thành văn.

Trong đầu vẽ ra hình tượng quay chụp mỗi cảnh, chỉ mong cho thật tuyệt vời.

Trong giai đoạn sáng tạo, có thể nói cô ta đã dốc hết tâm huyết.

Khi cô ta nhận được huy chương vàng biên kịch liên hoan phim, bản thân cũng không cảm nhận được thành tựu quá nhiều.

Ngược lại cảm thấy đó là điều tất nhiên.

Ai biết được chuyện trên đời khó đoán như vậy.

Ngay lúc Nguyễn Phương Thảo nghĩ mình có thể dùng thân phận người đạt huy chương vàng biên kịch để phát triển hơn trong giới điện ảnh và truyền hình.

Khi muốn mang suy nghĩ của mình mà người khác không ngờ được ra màn ảnh rộng thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Cũng chính chuyện ngoài ý muốn khiến cô ta mất đi tương lai gấm vóc.

Nhưng lúc đó Nguyễn Phương Thảo vốn không hề hối hận.

Vì cô ta phát hiện ra một thứ còn quan trọng hơn danh tiếng, quyền thế, thậm chí là tiền bạc.

Nhưng mà cuối cùng thứ cô ta xem như báu vật lại trở thành vũ khí sắc bén tổn thương cô ta.

Cô ta muốn tìm người kia chỉ vì một câu trả lời.

Dường như nhớ đến ký ức kinh khủng, Nguyễn Phương Thảo siết chặt điện thoại trong tay.

Đến nỗi khớp ngón tay cũng trắng lên.

Cô ta thở phào một hơi, nhìn nội dung trên màn hình máy tính trước mặt.

Bên trên là giới thiệu bối cảnh văn phòng truyền hình Hạt Mè và tư liệu nhân viên.

Ảnh người quản lý là Tô Lam.

Mà Nguyễn Phương Thảo còn phát hiện chuyện hay.

Trên góc tư liệu thêm của website, cô có thể biết được, thì ra chồng của Tô Lam chính là tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thiên, Quan Triều Viễn.

Dù không biết lý do vì sao anh rời tập đoàn Lệ Thiên tự thành lập công ty của riêng mình.

Nhưng mấy năm nay, anh đều tự mình đơn đả độc đấu.

Chỉ vỏn vẹn vài năm đã sở hữu cho mình một đế quốc thương mại trải dài khắp châu Á, thậm chí còn đến châu Âu.

Và anh cũng là chủ doanh nghiệp trẻ tuổi nhất châu Á được bước chân lên Forbes Rich List.

Có người chồng quyền lực và tài năng như vậy, Nguyễn Phương Thảo nghĩ chắc chắn Tô Lam có khả năng tìm được người cô ta muốn gặp.

Cô ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin trả lời Tô Lam: “Chị gửi tài liệu, kịch bản gốc và lời thoại kịch bản trước của “Đại Mộng Vô Song hai” đi. Khi chị tìm được người, tôi sẽ đưa tình tiết phần kế tiếp cho chị.”

Đầu bên kia điện thoại, sau khi Tô Lam đọc xong tin nhắn, trên mặt lộ vẻ vô cùng nghỉ ngờ: “Tôi chỉ hứa rằng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô tìm người này, nhưng tôi không đảm bảo tôi có thể tìm được, hoặc anh ta đồng ý đưa cô thứ cô muốn”

Nguyễn Phương Thảo cười cười nhanh chóng trả lời: “Chị đã giúp tôi thì tôi cũng sẽ báo đáp ơn tình.”

Sau khi Nguyên Phương Thảo trả lời tin này, ánh mắt chợt lóe lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4944


Chương 4944

Dù cô ta và Tô Lam mới tiếp xúc mấy tiếng.

Nhưng chỉ vỏn vẹn mấy tiếng này, cô ta đã hiểu sơ sơ về Tô Lam.

Nếu như chuyện cô đã nói sẽ tận tâm tận lực làm, cô chắc chắn sẽ không trở mặt từ chối.

Thậm chí có khi nghĩ mọi cách để tìm người mình muốn gặp.

Chiêu này gọi là lấy lùi làm tiến!

Mà bên kia điện thoại, Tô Lam thấy tin nhắn Nguyễn Phương Thảo gửi đến, cạn lời xoa xoa huyệt thái dương.

Thở dài một hơi: “Sao mình cảm thấy mình đang trên thuyền giặc mà không xuống được thế này?”

Quan Tử Việt ngồi kế bên nghe Tô Lam lẩm bẩm, hơi nghi ngờ cau mày: “Mẹ, điều gì khiến mẹ ngồi trên thuyền giặc mà không xuống được thế?”

Tô Lam không nói nên lời giơ tay lên lắc lắc tấm ảnh trong điện thoại trước mặt Quan Tử Việt: “Còn không phải vì chuyện này sao.”

Quan Tử Việt cầm lấy điện thoại từ tay cô.

Không biết sao trong bức ảnh người đàn ông trong điện thoại khiến Quan Tử Việt nhìn rất lâu.

Sau một hồi, cậu bé mới ngẩng đầu nhìn Tô Lam: “Mẹ, trước kia không phải mẹ nói với con sẽ không lý hôn với cha sao? Sao giờ chuẩn bị cả lốp dự phòng rồi?

“Dù người đàn ông này trông không tệ, nhưng tuổi gì so với cha conl”

“Cuối cùng mắt của mẹ sao vậy? Dù là tìm lốp dự phòng cũng phải tìm người hơn cha con chứ?”

“Phù.”

Nghe mấy lời kỳ lạ của con trai, suýt tí nữa Tô Lam phun ra ngụm máu.

Cô giật lại điện thoại của mình trước rồi tức giận giơ tay véo tai Quan Tử Việt: “Quả thật con là quỷ nhỏ mài Ai nói đó là lốp dự phòng của mẹ, ai nói mẹ ly hôn với cha, quả là cố tình gây sự!

“Không phải lốp dự phòng, vậy mẹ nói đang trên thuyền giặc là gì?”

Quan Tử Việt khoanh tay trước ngực làm ra bộ dáng người lớn, bắt đầu thẩm vấn Tô Lam.

Tô Lam liếc cậu bé một cái, quay người không thèm để ý đến cậu nữa.

“Hầy!”

Lại một tiếng thở dài, Tô Lam lướt qua tấm ảnh trên tay.

Bỗng dưng cô cảm thấy đau đầu.

Cô không dám tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Người trong ảnh không phải ai khác chính là Chiến Lưu Thành, người không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh cô, lại còn ù ù cạc cạc tỏ tình với người phụ nữ đã có gia đình như cô.

Cuối cùng thì Lưu Chiến Thành và Nguyễn Phương Thảo có quan hệ gì?

Người đàn ông cả người tỏa ra tà khí và cô gái L0lita, bên ngoài nhìn bọn họ rất xứng đôi.

Chắng lẽ Chiến Lưu Thành là người trong lòng của Nguyễn Phương Thảo sao?

Nếu quả thật anh ta là người trong lòng của Nguyễn Phương Thảo, vậy lúc đó anh ta bày tỏ với mình cái quỷ gì?

Nói tóm lại, anh ta nói năng tùy tiện, thái độ tùy ý, Tô Lam cảm thấy người như Lưu Chiến Thành không thể giao phó cả đời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom