Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4965


Chương 4965

“ỐI, giáo sư Lục yêu mến của em, sao anh có thể nói vậy được? Cái gì mà †ìm đàn ông cho vợ anh ta chứ! Chúng ta chỉ tìm một người giúp Tô Lam mà thôi! Mau sửa lại mấy lời vô nghĩa của anh đi, tới bây giờ chúng ta đâu có đội nón xanh cho người tai”

“Chắc em cũng biết Chiến Lưu Thành tỏ tình với Tô Lam chứ nhỉ!”

Lâm Thúy Vân nghe xong, lập tức đứng bật dậy: “Lục Mặc Thâm, anh nói cho em nghe, rốt cuộc có giúp hay không?”

Đôi mắt Lục Mặc Thâm khẽ híp lại: “Lâm Thúy Vân, em đang uy hiếp anh à?

“Em không cói”

“Vậy con dao gọt trái cây trên tay em là ý gì?”

Lâm Thúy Vân cúi đầu nhìn thoáng qua dao gọt trái cây trên bụng mình, lúng túng hăng giọng một cái: “Em kệ đấy, phụ nữ bọn em sĩ diện vậy đấy, em đã đồng ý với người khác thì phải làm được, nếu anh không giúp em, em sẽ chơi chết con anhI”

“.. Bỏ dao xuống, có chuyện gì thì từ từ nói!”

“Không thích!”

“Anh chịu thua, được chưa?”

Nghe xong câu này, ánh mắt Lâm Thúy Vân sáng lên, nhào vào Lục Mặc Thâm như hổ đói vồ mồi: “Giáo sư Lục, yêu anh chết mất!”

Động tác nhào vào hét lớn của Lâm Thúy Vân dọa giáo sư Lục phải biến sắc, anh ta vội vươn tay đón lấy cô vợ nhỏ, giọng đột nhiên trâm xuống: “Lâm Thúy Vân, nếu lần sau em còn dám như vậy, em đừng mong ra khỏi nhà một tháng!”

Lâm Thúy Vân vội vàng lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Có Lục Mặc Thâm giúp đỡ, chưa đến hai tiếng sau, Tô Lam đã nhận được một dòng địa chỉ.

Lâm Thúy Vân nói nếu không sai, hắn là Chiến Lưu Thành đang sống trong khu chung cư này.

Sau khi nhận được địa chỉ này, Tô Lam lập tức chạy tới đó ngay.

Nhất định cô phải tranh thủ rèn sắt ngay khi còn nóng!

Bởi vì thời gian còn lại của cô cũng không còn nhiều.

Hôm nay cô đã gọi điện thoại cho Tần Tấn Tài, bảo anh ta tìm cách đưa Thẩm Thiên Nhật đến bệnh viện làm kiểm tra. Tần Tấn Tài không làm cô thất vọng, bắt Thẩm Thiên Nhật đang khỏe mạnh lại phải nằm viện hết một tuần.

Tô Lam không thể đảm bảo Thẩm Thiên Nhật có thể nghĩ quẩn hay không mà xuất viện sớm.

Cho nên thời gian còn lại nhiều nhất của Tô Lam là một tuần. Trong một tuân này, cô phải giải quyết Chiến Lưu Thành!

Khoảng nửa tiếng sau, cô tới địa chỉ ghi trên danh thiếp kia.

Địa chỉ Lâm Thúy Vân đưa là tên của khu chung cư và cả tòa nhà, nhưng cũng không nói chính xác số nhà và số tâng. Tô Lam thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể hỏi thăm bác bảo vệ gác cổng khu chung cư.

Bác bảo vệ gác cổng cực kỳ nhiệt tình, nhưng mà sau khi ông ta nhìn thấy tấm hình thì lại nhíu mày: “Có vẻ như bác đã nhìn thấy người trong hình này rồi, cơ mà cứ có cảm giác không giống nhau lắm!”

“Không giống nhau ạ?”

Bác bảo vệ gác cổng gật đầu một cái: “Người mà cháu nói này có gương mặt và vóc dáng giống nhau như đúc, nhưng mà phong cách ăn mặc của bọn họ và phong thái này thì…”

Ông bác đang nói dở thì đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Nè nè nè, cô gái nhỏ, cô gái nhỏ cháu mau nhìn kìa, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4966


Chương 4966

Theo hướng chỉ của ông bác, Tô Lam ngẩng đầu nhìn sang phía cổng chính bên kia. Đúng như dự đoán, vừa liếc mắt đã thấy Chiến Lưu Thành đi ra từ trong khu chung cư.

Nhưng mà chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, từ đầu đến chân anh ta đã đổi một bộ quần áo khác. Chiếc áo khoác ngoài thời thượng màu đỏ rộng thùng thình ban nãy đã không thấy đâu, bây giờ trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen thuần, cộng với chiếc quần tây thắng thớm.

Từ đầu đến chân đều là một màu đen, trên gương mặt điển trai cũng không có cảm xúc gì. Cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở người sống chớ lại gần.

Không thể không nói, giá trị nhan sắc cao thì mặc cái gì cũng đều đẹp hết. Một độ đồ màu đen không những không có cảm giác yếu ớt, ngược lại còn làm nổi bật lên sự cấm dục và lạnh lùng trên người anh ta.

Bồng nhiên Tô Lam hiểu ra tại sao lúc vừa rồi bác bảo vệ gác cổng lại nói như thế. Nếu không phải có gương mặt giống nhau như đúc thì Tô Lam thật sự không dám xác định hai bọn họ là cùng một người.

“Cô gái nhỏ, cháu tìm cậu ta phải không?”

“Vâng, đúng thế ạ!”

“Vậy thì bác nói cháu nghe nè, mặc dù vẻ ngoài của cậu trai kia trông rất đẹp trai, nhưng tính cách cậu ta không tốt lắm, cứ như một tảng băng lớn ấy!

Bình thường đến đi cũng chỉ có một mình, trong phạm vi ba mét tuyệt đối không cho phép ai tới gân. Hơn nữa cho tới bây giờ vẫn chưa từng giao tiếp với ai, có lế cháu phải chú ý nhiều hơn đói”

Sau khi nghe bác bảo vệ gác cổng nói thế, Tô Lam không khỏi nhíu này. Cho tới giờ, mặc dù cô mới chỉ gặp Chiến Lưu Thành vài lần nhưng anh ta luôn mang đến cho cô cảm giác như ánh mặt trời, tính cách cũng rất sáng sủa, hơn nữa còn được các cô gái cực kỳ chào đón.

Tại sao bác bảo vệ gác cổng lại nói cho tới tận bây giờ anh ta vẫn không muốn giao tiếp với ai kia chứ?

Mặc dù trong lòng vô cùng thắc mắc nhưng Tô Lam vẫn nói cảm ơn: “Cháu cảm ơn bác ạI”

Tô Lam nháy mắt hai cái với bác bảo vệ gác cổng, sau đó đuổi theo thật nhanh.

Đúng như dự đoán, cô phát hiện trong phạm vi ba mét xung quanh Chiến Lưu Thành, đừng nói là phụ nữ, ngay cả một người đàn ông cũng không có luôn.

Xem ra tính cách người này có vẻ quái gởi Tô Lam nhanh chóng đuổi theo, khi đứng cách anh ta khoảng chừng một mét thì dừng lại: “Chiến Lưu Thành!”

Chiến Lưu Thành không ngoảnh đầu lại, sự chán ghét tuyệt đối của anh ta không viết lên trên mặt, chỉ biểu hiện sự coi thường đối với bạn. Anh ta tiếp tục đi về phía trước theo nhịp điệu của mình, căn bản là chẳng thèm để ý tới Tô Lam.

Trái lại Tô Lam cũng không cảm thấy mất mặt gì, cô lại nhích tới gần một chút: “Chuyện tôi nói với anh vào buổi sáng ngày hôm nay quả thực là rất đường đột, tôi rất xin lỗi. Dù sao thì tôi cũng không biết giữa anh và Nguyễn Phương Thảo rốt cuộc có mâu thuẫn gì.

Nhưng mà chuyện này vô cùng quan trọng đối với tôi, phải làm sao thì anh mới bằng lòng gặp mặt Nguyễn Phương Thảo một lần đây? Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi đều sẽ làm…”

Chính vào lúc này, bước chân anh ta đột nhiên ngừng lại, ánh mắt kiêu ngạo lạnh như băng kia khiến trong lòng Tô Lam giật mình: “Cô ồn ào quái”

Tô Lam kinh ngạc một chút, sau đó đột nhiên cười: “Anh xem, nếu tôi không ồn ào, có khi anh chẳng thèm nói với tôi một lời nào hết!”

Chiến Lưu Thành híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm: “Cho nên bây giờ tôi bảo cô cút đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4967


Chương 4967

“Cút?” Tô Lam lập tức trợn tròn mắt.

Đúng là vẻ ngoài người đàn ông †rước mắt này rất điển trai, nhưng mở miệng ngậm miệng nói với một cô gái lại dùng chữ “Cút” này, có phải hơi quá đáng hay không?

“Hừ!” Chiến Lưu Thành khinh thường hừ lạnh một tiếng. Anh ta nhìn lướt qua Tô Lam đang đứng tại chỗ, xoay người rời đi không chút do dự.

Tô Lam ngơ luôn, cũng chỉ vì mình muốn kêu anh ta gặp mặt Nguyễn Phương Thảo một lần mà lại chạm phải vảy ngược của anh ta, khiến thái độ của anh ta đối với mình thay đổi lớn như thế?

Trong khi Tô Lam đang ngơ người, bác bảo vệ gác cổng tiến lên, mở miệng nói trước: “Bác bảo nhé, cậu ta không chỉ là một anh chàng đẹp trai lạnh lùng mà còn rất không lễ phép nữa!”

Tô Lam nhíu mày: “Đúng lúc dạo này cháu làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, còn tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch nữa! Lần này dù thế nào cũng phải thử thăm dò tảng đá cứng này.”

Vì vậy, trong mấy ngày kế tiếp, gần như ngày nào Tô Lam cũng đợi ở ngoài khu chung cư, chắn đường Chiến Lưu Thành trên con đường về nhà mà anh ta phải đi qua mỗi ngày.

Không ngờ cuộc sống của anh ta vô cùng có quy luật. Thế nên mỗi ngày sau khi tan làm, dường như Tô Lam đều có thể tới chắn đường anh ta.

Mấy ngày nay, Tô Lam duy trì khoảng cách tâm một mét với anh ta, miệng nhỏ cứ lải nhà lải nhải nói chuyện phiếm với anh ta. Kể những chuyện cô được nghe, kể chuyện hôm nay cô làm những gì, chuyện gì có thể kể đều kể hết.

Lúc mới đầu Chiến Lưu Thành còn bị độ dày da mặt của cô làm cho kinh ngạc. Bởi vì trước Tô Lam, cũng không phải chưa từng có cô gái nào tỏ tình với anh ta, nhưng chỉ cần anh ta nói một chữ “cút” là lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Riêng Tô Lam kiên nhân không rời mà còn đi theo sau lưng anh ta, cứ như một con vịt ù ù cạc cạc ôn ào không ngừng.

Từ phản cảm ban đầu bây giờ biến thành làm lơ.

Cho đến cuối cùng, thậm chí anh ta còn bắt đầu quen với việc bên tai có tiếng lải nhải này. Mặc dù Tô Lam đi theo anh ta suốt một đường, anh ta cũng không đuổi cô. Trái lại khi nghe giọng nói nhanh nhảu của cô mà có cảm giác vui vẻ giản đơn.

Vì thế, sau năm ngày Tô Lam bám theo anh, Chiến Lưu Thành lại ngoài ý muốn mở cái miệng vàng ra: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tô Lam đang miệng nói liến thoáng không ngừng lập tức im mồm lại. Cô vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, bước về phía trước hai bước: “Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với tôi rồi!”

Chiến Lưu Thành lạnh lùng nhìn quét qua cô: “Chỗ này còn có ai khác à?”

Mặt mày Tô Lam lập tức hớn hở: “Tôi hy vọng anh có thể gặp mặt Nguyễn Phương Thảo một lần. Chuyện của ba năm trước, có lẽ còn rất nhiều việc anh vốn chưa hiểu rõ được chuyện bên trong đó.”

Chiến Lưu Thành do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng. Anh ta thờ ơ nhìn chăm chằm Tô Lam: “Tôi đã về đến nhà, cô chắc chắn phải tiếp tục đi theo nữa sao?”

“Chúc anh một ngày cuối tuần vui vẻ!” Tô Lam cười một tiếng, cũng không dây dưa lằng nhằng nữa mà sảng khoái rời đi.

Khi Tô Lam lên xe chuẩn bị đi mất, có thể thấy Chiến Lưu Thành mang vẻ mặt rối rắm đứng tại chỗ.

Thật ra thì trong lòng cô vẫn không chắc lắm, vì thời gian chỉ còn lại một ngày cuối cùng. Nếu ngày mai Chiến Lưu Thành vẫn không muốn gặp Nguyễn Phương Thảo, vậy sự hợp tác giữa hai người các cô coi như bị bỏ lỡ.

Ngày hôm sau, cũng chính là ngày cuối cùng trong thời hạn một tuần lễ mà Tô Lam nói với Phương Trí Thành.

Tối hôm qua Tô Lam cũng không chờ tới khi Chiến Lưu Thành trả lời, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút nản chí ngã lòng, ngay cả khi làm việc cũng chẳng có tinh thần gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4968


Chương 4968

Phương Trí Thành ở bên cạnh thấy bộ dạng này của cô, trong lòng cũng hiểu rõ vài phần: “Tô Lam, có phải không có cách hay không? Bỏ đi, bỏ đi.

Nếu thật sự không được thì chúng ta đối mặt với thực tế thôi! Cứ dây dưa trong thời gian dài như thế cũng không phải là cách hay. Chúng ta cứ quay đầu là bờ, thẳng thắn với đạo diễn Thẩm là được, che che giấu giấu mãi cũng chẳng được!”

Nguyễn Bảo Lan cũng gật đầu theo: “Tô Lam, nếu như quả thật không được thì tôi đi cầu xin Thẩm Tư Huy giúp đỡ nhé!”

Vừa nhắc tới chuyện này, Tô Lam lập tức lấy lại tinh thần: “Ai nói vậy?”

Cô chợt võ bàn đứng lên, nhưng bởi vì thế mà eo đau, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn thành một nhúm.

Tối hôm qua sau khi tên Quan Triều Viễn kia trở về, ôm mình làm loạn trong phòng đến tận hai, ba giờ sáng, khiến bây giờ cô eo mỏi lưng đau, chẳng có chút tinh thân nào. Nhắc tới chuyện này cô lại tức.

Nguyễn Bảo Lan có chút không yên lòng: “Cô không sao chứ?”

Tô Lam cười: “Không sao, hôm qua tôi ngủ muộn quá, vặn đau eo, không sao đâu.”

Trên mặt Phương Trí Thành nở ra một nụ cười gian: “Rốt cuộc là trong lúc ngủ ngủ vô tình vặn eo hay là vận động quá sức dân đến đau eo đây ta?”

“Phương Trí Thành, anh bớt nói linh tỉnh cho tôi nhời”

Hai người đang đùa giốn thì ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng gõ. Người †rong phòng làm việc sôi nổi nghiêng đầu nhìn sang, có em gái lễ tân đứng †rước cửa, nhưng ánh mắt cô ta hơi kỳ lạ: “Tô Lam, có anh đẹp trai tìm cô.”

“Gì cơ, anh đẹp trai gì cơ?” Tô Lam lập tức ngớ người.

Em gái lễ tân suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như anh ta tên là Thành gì gì ấy”

“Chiến Lưu Thành?” Tô Lam ngoáy lỗ tai, thậm chí còn cho rằng mình nghe lầm.

Anh chàng đẹp trai lạnh lùng kiêu ngạo như núi băng lại chạy tới công ty †ìm mình? Tất nhiên Tô Lam bị dọa sợ hết hồn. Cô vội vàng đứng lên: “Tôi tới ngay đây.”

Lúc Tô Lam ra ngoài, quả nhiên thấy Chiến Lưu Thành đứng ở cửa phòng làm việc.

“Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi đến tìm tôi đấy à!” Tô Lam cười híp mắt chào hỏi anh ta.

Mà đám người Nguyễn Bảo Lan cũng nhoài người ra cửa sổ ngay lập tức, chen lấn muốn hóng chuyện.

Chiến Lưu Thành nghiêng đầu nhìn Tô Lam đang nở nụ cười chân thật, một chút xíu rung động trong lòng kia cứ như được gợi lên trong nháy mắt.

Cô nhíu mày: “Cuối tuần tôi phải về nhà, trong nhà có chút chuyện cần phải xử lý”

“Là ai muốn cầu cạnh tôi nên mỗi ngày đều bám theo phía sau tôi dai như đỉa, bây giờ xem ra sự kiên nhẫn của cô cũng chỉ có đến thế thôi.” Lời này phát ra từ cái miệng kiêu ngạo của Chiến Lưu Thành chỉ cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, cũng vô cùng mắc cười.

Ngay cả đám Nguyễn Bảo Lan cũng phải nhịn lắm mới không cười ra tiếng.

Có vẻ anh đẹp trai lạnh lùng này hùng hùng hổ hổ tìm tới là bởi vì hai ngày cuối tuần Tô Lam không bám theo anh ta nên tức giận đây mài Nguyễn Bảo Lan đoán cũng không Sai.

Bị Tô Lam lải nhải theo sau khoảng chừng một tuần lễ, Chiến Lưu Thành cho rằng mình vô cùng chán ghét việc cô mặt dày mày dạn làm quen mỗi ngày. Nhưng vào thứ bảy, khi anh ta bước ra khỏi khu chung cư phát hiện không có ai. Mới đầu thì cảm thấy thoải mái, bởi vì anh ta đã đoán đúng, cô gái Tô Lam này cũng chẳng khác gì những cô gái khác, chỉ cần mình bày ra bộ mặt khó ở là sẽ né thật xa. Rồi đến chủ nhật, việc anh ta làm đầu tiên khi bước ra khỏi khu chung cư của mình chính là tìm kiếm dáng người cao gầy mảnh mai ấy trong đám người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4969


Chương 4969

Chẳng lẽ cô bỏ cuộc nhanh như vậy ư?

Cho tới hôm nay, anh không thể nhịn được nữa mới tìm tới đây.

Tô Lam lập tức lấy lại tinh thần: “Cho nên bây giờ là anh đồng ý đi gặp mặt Nguyễn Phương Thảo với tôi?”

Chiến Lưu Thành liếc qua cô, sau đó lắng lặng xoay người rời đi.

Tô Lam vội vàng đuổi theo: “Anh đi chậm lại một chút, tôi không theo kịp!”

Chiến Lưu Thành hơi dừng bước chân lại, mặc dù hơi dừng lại nhưng cũng không mở miệng đáp lời. Nhưng Tô Lam có thể cảm nhận được anh ta đang dần dần thả chậm bước chân.

Con đường này cứ như bởi vì có tiếng ồn ào của Tô Lam mà mới hơi khôi phục lại một chút sức sống.

Phương Trí Thành có chút không dám tin quay đầu: “Chẳng lẽ người đàn ông kia thật sự vừa ý Tô Lam nhà chúng ta đấy à?”

Em gái lễ tân bĩu môi nói một câu: “Lần này là do Tô Lam chủ động bám lấy mà! Nếu chuyện này bị boss Lệ biết được thì coi như thảm!”

“Em gái kia trật tự đi!” Nguyễn Bảo Lan trách mắng một tiếng, em gái lễ tân vội vàng che miệng lại.

Đúng lúc đó, một hồi chuông điện thoại trong trẻo vang lên: “Reng reng reng, reng reng rengl”

Nguyễn Bảo Lan vừa quay đầu thì phát hiện là điện thoại di động của Tô Lam đang năm trên bàn họp ngay lúc này.

“Vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, ngay cả điện thoại cũng không cầm theo.”

Cô ta bước tới cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị đuổi theo đưa cho Tô Lam thì phát hiện trên màn hình bất ngờ hiện lên ba chữ “Quan Triều Viễn”.

“Làm sao giờ? Đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền mài”

“Vậy bây giờ chúng ta nên nhận hay không nhận đây? Nếu không thì chúng ta đuổi theo gọi Tô Lam về đi?”

“Đã lâu thế rồi, chắc chắn không kịp nữa đâu! Tôi nhận điện thoại, mấy người đứng bên cạnh không được lên tiếng đâu đói”

Nguyễn Bảo Lan hít một hơi thật sâu, nhấn nút trả lời. Nhưng mà cô ta còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã truyền tiếng giọng nói trầm thấp lại êm tai của Quan Triều Viễn: “Chuyện tối hôm qua là do anh không đúng, anh không nên không biết kiểm soát như thế, đừng giận nữa, nha?”

Sắc mặt em gái lễ tân bỗng nhiên bùm một cái đỏ bừng. Ngay cả Phương Trí Thành cũng gượng gạo ngẩng đầu nhìn trời, muốn làm bộ không nghe thấy gì hết.

Nguyễn Bảo Lan căng thẳng tới mức không biết nên nói gì cho phải. Lời này rõ ràng là đang bàn chuyện phòng the của bọn họ đó! Hơn nữa tính tình Quan Triều Viễn kiêu ngạo như thế, nếu biết điện thoại bị cô ta nhận thì chắc chắn Sẽ xé xác cô ta ngay tại chỗ mất!

Cô ta đang xoắn xuýt không biết có nên mở miệng không thì Phương Trí Thành lập tức bịt miệng cô ta lại, dùng sức lắc đầu. Không được nói chuyện, không được nói gì hết!

Quan Triều Viễn thấy bên kia không trả lời, giọng nói trâm xuống: “Anh xin lỗi em. Ngoan, đừng giận nữa, tối nay anh tới đón em đi xem phim được không?”

Sau khi nghe thấy chữ “Ngoan kia, Nguyễn Bảo Lan bị dọa sợ run tay một cái, điện thoại cứ thế rớt xuống đất. Chờ sau khi cô ta nhặt lên lại, điện thoại đã cúp mất rồi.

Hai người đứng cạnh Nguyễn Bảo Lan cũng bị dọa đến mất hồn mất vía: “Bảo Lan, nên làm gì bây giờ?”

Em gái lễ tân cảm thấy mặc dù có thể nghe thấy giọng nói của người tình trong mộng đúng là một chuyện cực kỳ vui vẻ, nhưng cách thức này thật sự vô cùng dọa người luôn ái Nguyễn Bảo Lan cất điện thoại đi: “Ba người chúng ta lập tức đi tìm Tô Lam, để cô ấy tìm cách trả lời điện thoại đã.”

“Ừ” Lời vừa dứt, Nguyễn Bảo Lan và em gái lễ tân đã nhao nhao chạy ra khỏi phòng làm việc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4970


Chương 4970

Mà bên trong tập đoàn Lệ Thiên đồ sộ kia, gương mặt điển trai của Quan Triều Viễn cũng đã ngước lên trời hồi lâu.

Anh yên lặng nhìn điện thoại bị dập máy trong tay, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên.

Gan của cô gái nhỏ này đúng là càng ngày càng to mà, lại dám ngắt điện thoại của anhI Quan Triều Viễn đột nhiên đứng lên, động tác này khiến những quản lý khác trong phòng họp bị dọa sợ đến mức run rẩy. Từ sau khi anh nói chuyện điện thoại xong rồi quay lại tiếp tục cuộc họp, đám người ngồi chờ đã nhận ra cảm xúc của anh hình như có cái gì đó không đúng.

“Các anh cứ họp tiếp đi, xong thì gửi kết quả báo cáo cho tôi.” Sau khi nói xong câu này thì Quan Triều Viễn đã cất bước đi ra ngoài.

Chưa được bao lâu sau, một chiếc Rolls Royce cứ như tên rời cung, nhanh chóng hòa vào dòng xe chạy.

Dọc theo con đường này, Nguyễn Bảo Lan cũng không nhận điện thoại gọi tới không dứt của Quan Triều Viễn.

Nhưng càng như thế thì lòng cô ta càng thấp thỏm không yên.

Nếu cậu Quan hiểu lầm Tô Lam vẫn đang giận dõi thì phải làm sao bây giờ?

Dựa theo tác phong như sấm rền gió cuốn của Quan Triều Viễn, nếu anh trực tiếp tìm tới cửa, lại đúng lúc gặp phải Tô Lam và Chiến Lưu Thành đang ở cùng một chỗ…

Vừa nghĩ tới khả năng này, Nguyễn Bảo Lan đã cảm giác da đầu mình tê dại từng đợt.

Mà trong khi các cô đang như con ruồi không đầu ra đường tìm Tô Lam thì cô đã theo sau lưng Chiến Lưu Thành ra khỏi tòa nhà làm việc.

Suốt đoạn đường này, Tô Lam đi theo sau lưng anh ta cứ lải nhải nói không ngừng, cho dù không được Chiến Lưu Thành đáp lại cô cũng vẫn nói không biết mệt như thường.

“Chiến Lưu Thành, hôm nay anh tới tìm tôi có phải thể hiện rằng anh đã đồng ý đi gặp mặt Phương Thảo rồi hay không? Phương Thảo thật sự là một cô gái tốt. Chuyện trước đó nói không chừng còn có ẩn tình khác, nếu như trước đây anh quen biết cô ấy, chắc chắn cũng rất rõ… AI”

Tô Lam nói đến chỗ này thì Chiến Lưu Thành lập tức dừng bước chân lại. Cô không chú ý, trực tiếp đụng phải tấm lưng của anh ta. Chiến Lưu Thành vốn mang một thân cơ bắp, một cái đụng này suýt chút nữa khiến nước mắt Tô Lam rơi ra ngoài.

Cô ngồi xổm trên đất và che lấy mũi mình: “Anh sao thế hả? Tự nhiên dừng lại cũng không nói gì, đau chết tôi rồi!”

Giọng điệu mang theo giọng mũi nồng đậm kia khiến Chiến Lưu Thành cảm thấy có chút buồn cười một cách khó hiểu. Anh ta xoay người nhìn cô: “Là tự cô đi bộ không nhìn đường!”

“Anh!”

“Tô Lam!” Âm điệu của Chiến Lưu Thành đột nhiên cao lên, anh ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn mặt Tô Lam.

“Sao thế?” Tô Lam kinh ngạc ngẩng đầu, bỗng cảm giác được có một luồng nhiệt nóng chảy ra từ trong lỗ mũi mình.

Cô sờ lên mũi theo bản năng, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên mu bàn tay mình dính máu đỏ tươi.

“Cô chảy máu mũi rồi!”

Chiến Lưu Thành vội vàng lấy khăn †ay trong túi áo ra và giúp cô cầm máu.

Tô Lam cũng bị dọa sợ, chỉ biết đứng ngây người, mặc cho Chiến Lưu Thành đỡ gáy, “Thế này cũng không ổn, nhà tôi ở ngay gần đây, cô và tôi đến nhà tôi đi, chờ ngừng chảy máu rồi lại nói.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4971


Chương 4971

Lời nói của Chiến Lưu Thành kiên quyết, không cho phép từ chối.

Tô Lam buồn bực che mũi lại, còn chưa kịp phản kháng đã bị anh ta kéo đi rồi.

Có điều cô không biết rằng ngay khi Chiến Lưu Thành vừa mới chạm vào cánh tay cô, một chiếc Rolls Royce màu đen chạy từ bên kia đường đến đây.

Ánh mắt Quan Triều Viễn chợt lóe lên, nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc đứng ở bên kia đường.

“Kít!” Anh đột ngột gẫm phanh gấp, có thể loáng thoáng nhìn thấy Tô Lam đang bị một người đàn ông nửa ôm nửa dìu.

Tô Lam không những không phản kháng, hơn nữa còn hưởng thụ ngửa đầu, ngoan ngoãn đi theo anh ta quẹo vào trong một con hẻm nhỏ.

“Tô Lam!” Quan Triều Viễn nhanh chóng mở cửa xe, chạy nhanh về phía đối diện. Dòng xe cộ qua lại như nước chảy khiến lòng anh nóng như lửa đốt.

Mà ngay lúc đó, tiếng còi xe liên tục vang lên trên đường cái khiến cho lòng Quan Triều Viễn càng thêm nôn nóng không yên.

“Tô Lam!” Ngay lúc anh chạy qua bên kia đường, Tô Lam đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.

Quan Triều Viễn không cam lòng, vừa chạy đuổi theo vào con hẻm nhỏ vừa lấy điện thoại ra, nôn nóng gọi vào số của Tô Lam.

Sau khi đoạn nhạc chờ kết thúc, bên kia vang lên giọng nói đầy lạnh nhạt: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

“Tô Lam, em nghe điện thoại cho anh!”

Quan Triều Viễn nôn nóng đuổi theo nhưng suốt dọc đường không hề nhìn thấy bóng dáng của Tô Lam.

Người đàn ông vừa rồi là ai? Tuy rằng Nhan Thế Khải đã về nước, nhưng hẳn là anh ta sẽ không liên lạc với Tô Lam mới đúng.

Chẳng lẽ anh ta lại dây dưa với cô nữa?

Chẳng lẽ Tô Lam giận dõi với anh nên cô đã đi tìm Nhan Thế Khải sao?

Nếu thật là như vậy…

Nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn lập tức trở nên bình tĩnh hơn.

Nếu thật là như vậy, anh nên làm thế nào đây?

Quan Triều Viễn cảm thấy rất bực bội, tức giận ném điện thoại xuống đất, sau đó sâm mặt quay trở về.

Mà lúc này, Nguyễn Bảo Lan và Hoa Lê gân như đã lục tung cả mấy con đường gần đó lên nhưng vẫn chưa tìm thấy Tô Lam. Còn số máy của Quan Triều Viễn thì cứ liên tục gọi đến.

Khi Nguyễn Bảo Lan đang định nghe máy thì cuộc gọi lại kết thúc. Lúc cô ta gọi qua lần nữa phát hiện điện thoại bị tắt nguồn.

Đến tận lúc này, các cô mới biết chuyện này đã trở nên nghiêm trọng.

“Bây giờ phải làm sao đây? Lúc đầu đúng là chúng ta có lòng tốt, nhưng kết quả thì ngược lại, khiến cho bọn họ càng hiểu lầm sâu hơn”

Vẻ mặt Nguyễn Bảo Lan buồn bực, lúc này đột nhiên Hoa Lê lại hét lên lên: “Trời ạ, tôi có hoa mắt không!” Cô ta cố nén hưng phấn, nắm chặt lấy cánh tay Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lan, Bảo Lan!

Cô mau nhìn kìa, đó có phải anh Quan hay không?”

Mí mắt Nguyễn Bảo Lan giật giật, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Quan Triều Viễn đi ra từ một con hẻm nhỏ ở đầu đường đối diện.

Lúc này anh mặc một bộ vest đen, cả người toát ra khí chất hơn người.

Chẳng qua toàn thân anh đề đang tỏa ra áp suất thấp khiến những người ở gần không dám thở mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4972


Chương 4972

Bồng nhiên Nguyễn Bảo Lan có một dự cảm xấu, vội vàng đuổi theo: “Anh… Anh Quan…”

Quan Triều Viễn vừa mới đi ra đã nghe phía sau vang lên tiếng bước chân đồn dập.

Anh vừa quay đầu lại đã thấy được vẻ mặt nôn nóng của Nguyễn Bảo Lan.

“Anh Quan… Anh có gặp được Tô Lam không?”

Trong lòng Nguyễn Bảo Lan cân nhắc, hy vọng anh không gặp được Tô Lam.

Nói như vậy thì cô ta mới dễ lấp li3m!

Ánh mắt Quan Triều Viễn sắc thế nào chứ, chỉ lần liếc qua một cái anh đã nhìn rõ vẻ lo lắng không yên trong đáy mắt Nguyễn Bảo Lan.

Anh lạnh nhạt nhìn sang, sau đó liếc qua cô gái trẻ tuổi đứng phía sau rồi gật đầu.

Trong lòng Nguyễn Bảo Lan nhảy dựng, còn vẻ mặt Hoa Lê thì giống như là gặp phải kẻ địch lớn.

Xong đời, quả nhiên boss Lệ đã thấy!

Có phải điều này chứng mình răng anh đã nhìn thấy Chiến Lưu Thành không?

“Vậy anh… Anh nhìn thấy một mình cô ấy hay là với ai nữa?…”

Nguyễn Bảo Lan vẫn không rõ là rốt cuộc động tác gật đầu này có nghĩa là anh thấy hai người đó ở cạnh nhau hay chưa?

Lúc này, Quan Triều Viễn nhàn nhạt mở miệng: “Một người.”

Anh vừa mới nói xong, rõ ràng là hai cô gái kia đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nguyễn Bảo Lan nở nụ cười nhẹ: “Như vậy à, vậy thì tốt quá! Thế sao anh không ở lại với Tô Lam…”

Nói đến đây cô ta lập tức phục hồi tinh thần.

Đúng rồi, nếu cậu Quan thật sự nhìn thấy Tô Lam, sao hai người có thể không ở bên nhau được?

“Anh Quan, anh…”

Nguyễn Bảo Lan vô cùng kinh ngạc nhìn anh.

Từ trước đến nay anh luôn khinh thường mấy trò khôn vặt mà các cô gái hay sử dụng. Nhưng lần này anh cần phải xác nhận một việc, mà bây giờ anh đã xác nhận được.

“Hai người đều biết cô ta đang ở cạnh một người đàn ông khác, bây giờ đang giúp cô ta lấp li3m có đúng không?”

Quan Triều Viễn gắn từng câu từng chữ, khiến cho hai cô có cảm giác xương cốt đều trở nên lạnh buốt.

Nguyễn Bảo Lan và Hoa Lê lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Anh Quan, anh nghe tôi giải thích đã, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không hề muốn che giấu gì cải”

Tuy rằng ngày thường Nguyễn Bảo Lan rất bình tĩnh nhưng dù gì cô ta cũng chỉ là cô gái chưa trải sự đời.

Đối diện với khí thế đáng sợ của Quan Triều Viễn, cô ta chỉ có thể luống cuống tay chân mà thôi.

Nhưng Quan Triều Viễn không nghe họ giải thích, chỉ lạnh lùng xoay người sải bước đi qua bên kia đường.

Hai người Nguyễn Bảo Lan đang chuẩn bị đuổi theo nhưng suýt nữa thì bị xe đụng phải.

Sau khi hai người qua đến bên kia đường thì bọn họ lại phát là hiện chiếc Rolls Royce màu đen đã hoàn toàn biến mất trong dòng xe cộ.

“Bây giờ phải làm sao đây? Lần này thì xong rồi, xong thật rồi!”

Nguyễn Bảo Lan ngơ ngác đứng bên lề đường, cô ta và Hoa Lê trợn tròn mắt nhìn nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4973


Chương 4973

Mà Tô Lam – Tác giả của tất cả những điều này lại không hề hay biết rằng chuyện này đã ầm ï đến vậy.

Bây giờ cô đang ngồi trên sô pha ở phòng khách nhà Chiến Lưu Thành, ngửa đầu để anh ta xử lý miệng vết thương.

“Chỉ va chạm một chút như thế mà đã thành thế này rồi, đúng là vô dụng!”

Chiến Lưu Thành lạnh lùng nói.

Tô Lam che mũi, không cam lòng yếu thế cãi lại: “Còn không phải là do lưng anh cứng quá à? Tôi mới là người bị hại đấy? Làm phiền anh có thái độ tốt hơn chút được không?”

Thấy dáng vẻ bực bội của cô, không ngờ Chiến Lưu Thành lại nở nụ cười.

“Chiến Lưu Thành, thật ra anh cười rộ lên khá đẹp đấy, chẳng lẽ vì tôi muốn anh đi gặp Nguyên Phương Thảo, cho nên anh mới thay đổi thành người thế này sao?”

Vừa nghe thấy lời này, dường như Chiến Lưu Thành nhớ ra gì đó, nụ cười cười lập tức cứng đờ: “Cô nói cô muốn để tôi đi gặp ai?”

Tô Lam nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc quan sát vẻ mặt anh ta: “Anh đang nói thật hay nói đùa vậy?”

“Dáng vẻ của tôi giống như đang nói đùa sao?”

Tô Lam lắc đầu: “Không giống, nhưng tôi cảm thấy hình như anh đã thay đổi thành một người khác.”

Sau khi nghe cô nói vậy, hình như vẻ mặt của Chiến Lưu Thành hơi mất tự nhiên: “Đây mới là con người thật sự của tôi, nếu cô chán ghét tôi thế này, vậy không cần phải lì lợm la li3m!”

Chiến Lưu Thành xoay người thu dọn đồ vật, Tô Lam che mũi của mình.

Lúc này bầu không khí trong yên lặng một cách quái dị.

Tô Lam cảm thấy hơi mất tự nhiên , cô nhún vai nhìn quanh căn phòng.

Cô phát hiện này chung cư này được trang trí vô cùng xinh đẹp, hơn nữa rất đẳng cấp.

Nhưng mà từ màu sắc đến cách trang trí đều vô cùng quạnh quẽ.

Ngay cả bây giờ cô đang ngồi trong phòng khách nhưng còn cảm thấy xung quanh lạnh căm căm, không có một chút sức sống nào.

Cô suy nghĩ một chút đã thấy rét run cả người: “Nhà anh quạnh quế quá, anh không có bạn bè sao?”

“Tôi không cần bạn bè.”

Tô Lam vừa nghe anh ta nói vậy, không khỏi nhíu mày.

Cô trực tiếp vòng qua trước mặt Chiến Lưu Thành: “Nói thế nào tôi cũng đã lải nhải sau mông anh một tuần, không tính là bạn bè thì cũng được coi là nửa người bạn đúng không?”

Đột nhiên Chiến Lưu Thành ngẩng đầu, nháy mắt ánh mắt anh ta nhìn chằm vào Tô Lam.

Bị anh ta nhìn đến ngây dại, Tô Lam lập tức cảm thấy khẩn trương:“Anh nhìn tôi như vậy để làm gì?”

Chiến Lưu Thành bước từng bước tới gân, Tô Lam lùi ra sau từng bước.

Cho đến khi lưng cô va vào vách tường không còn đường lùi, Chiến Lưu Thành chống một tay lên vách tường, nhốt cô trong không gian nhỏ hẹp giữa thân thể mình và bức vách.

“Cô đi theo tôi suốt một tuần lễ, mặc kệ tôi đuổi thế nào cũng không đi, cho dù tôi nói khó nghe thế nào cô cũng †rưng một khuôn mặt tươi cười.”

“Cô bảo tôi phải làm sao mới có thể tin tưởng những việc mà gần đây cô làm ra đều là vì muốn tôi gặp mặt Nguyễn Phương Thảo?”

Trong con ngươi sâu thẳm của Chiến Lưu Thành xuất hiện một tia sáng kì dị, đây vẻ tò mò nghiên cứu, nhưng hơn hết là vẻ nóng lòng muốn thử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4974


Chương 4974

Tô Lam trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ như là lấy lòng anh ta.

Đôi môi hơi hé mở làm người khác nhịn không được mà muốn nhấm nháp.

Cho nên Chiến Lưu Thành không hề do dự, anh ta làm theo ý muốn trong lòng, chậm rãi cúi đầu.

Mắt thấy hai người đã sắp chạm môi vao nhau, đột nhiên Tô Lam hét lên một tiếng: “ÁI”

Tiếng kêu thảm thiết này lập tức đánh tan không khí kiều diễm vừa mới dâng lên.

Chiến Lưu Thành nhíu mày, Tô Lam dùng một tay đẩy anh ta lùi về phía sau một bước: “Anh muốn làm gì?”

“Tô Lam, là cô chủ động tới trêu chọc tôi!”

Tô Lam siết chặt năm tay: “Không sai, đúng là tôi quấn lấy anh một tuần, nhưng từ đầu tới cuối tôi chưa từng biểu đạt là mình ngưỡng mộ anh, cũng không hêf tỏ ý thích anh, càng không có ý theo đuổi anh! Từ đầu đến giờ tôi chỉ có một mục đích…”

“Rầm!”

Đột nhiên Chiến Lưu Thành nện một đấm lên trên vách tường, sâu thẳm †rong ánh mắt hiện lên nỗi thất vọng, đau đớn và buồn bã vô hạn.

“Chẳng phải tôi đã từng nói rõ ràng với cô là tôi không cần bạn bè cơ mài”

“Anh!”

Tô Lam kinh ngạc nhìn anh ta, dường như cảm thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao anh lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Chiến Lưu Thành lại đến gần Tô Lam một lần nữa, anh ta cúi đầu nhìn cô: “Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi!”

Tô Lam kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

Đúng là ngay từ đầu cô tìm mọi cách tiếp cận anh ta là vì Nguyễn Phương Thảo.

Nhưng sau vài ngày tiếp xúc, cô phát hiện dường như Chiến Lưu Thành cũng không lạnh băng vô tình như vậy.

Dường như sau lưng anh ta còn cất giấu rất nhiều bí mật, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Tô Lam hơi đồng tình với anh ta, nhưng cũng chỉ đơn giản là đồng tình mà thôi, trong đó không hề lẫn lộn thêm bất cứ tình cảm nào khác Bởi vì toàn bộ tình yêu của cô đã dành hết cho Quan Triều Viễn rồi.

“Xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh được!”

Trong ánh mắt Chiến Lưu Thành lộ ra vẻ mất kiềm chế và tàn nhẫn, khiến người ta có cảm giác hoảng sợ lo lắng không yên.

“Nếu vậy thì cô nhanh chóng đi đi!”

Chiến Lưu Thành lập tức xoay người sang chỗ khác, không muốn để cho cô nhìn thấy vẻ mặt chán nản thất vọng của mình.

“Anh..”

Tô Lam còn muốn giải thích nhưng mà đột nhiên Chiến Lưu Thành trở nên nóng nảy: “Cút đi, thừa dịp tôi còn chút kiên nhãn, nếu không đợi lát nữa chính tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu!”

| Giọng nói của Chiến Lưu Thành trở nên lạnh lếẽo như sông băng, khiến người nghe cảm thấy lạnh băng và tuyệt vọng.

Tô Lam cắn chặt môi, vội vàng nói một tiếng xin lỗi rồi sau đó nhanh chóng đira ngoài.

Cho đến khi sau lưng vang lên tiếng cánh cửa đóng sầm lại, Chiến Lưu Thành thất bại quay đầu lại, bàn tay dần siết chặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4975


Chương 4975

Anh ta châm chậm đến gần cửa sổ, từ trên nhìn xuống có thể thấy được bóng dáng chạy trối chết của Tô Lam, hình như trong lòng anh ta giống như có thứ gì đó đang bị xé nát.

Sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lân đầu tiên anh ta cảm thấy đau lòng.

Mặc dù dòng họ rung chuyển, cha mẹ qua đời thì anh ta cũng không cảm giác cầu mà không được như thế này.

Trong lòng anh ta âm thầm đưa ra một quyết định. Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Chiến Lưu Thành vang lên.

Anh ta nhìn lướt qua màn hình, sau vô số lần từ chối số điện thoại kia, cuối cùng anh ta đã nhận cuộc gọi.

Sau một hồi im lặng, đột nhiên anh †a nói: “Toàn bộ đều nghe theo sự sắp xếp của các người đi.”

Tô Lam thở hổn hển chạy ra khỏi căn hộ của Chiến Lưu Thành, chạy một mạch đến cửa văn phòng mới dừng lại hít thở lấy hơi.

Không biết vì sao mà Chiến Lưu Thành luôn khiến cho cô cảm thấy lo lắng không yên.

“Đúng là tồi tệ mà! Tô Lam, đầu óc mày bị úng nước sao? Không có chuyện làm hay sao mà tự dưng đi trêu chọc anh tai “

“Bây giờ đừng mong làm bạn bè, có khi lúc này mày lại có thêm một kẻ thù trên đời rồi đấy!”

Tô Lam vừa th ở dốc vừa chán nản tự mắng bản thân.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc có lẽ chuyện của Nguyễn Phương Thảo không thể thành công rồi.

Cô đã cố hết sức, còn sau này sẽ ra sao thì chỉ có thể để mặc cho số phận!

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh trang lại, cô lại quay về văn phòng: “Xin chào, tôi về rồi đây!”

Không ngờ rằng mấy cô gái trong văn phòng vừa nghe được giọng của cô đã sợ đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Các cô ấy vừa thấy Tô Lam trở về, vẻ mặt cả đám cảm động đến mức suýt khóc òa lên.

Nguyễn Bảo Lan dẫn đầu chạy ra cửa túm tay cô rồi lôi vào văn phòng: “Tô Lam, cô chạy đi đâu vậy? Vừa nãy chúng tôi đi tìm khắp nơi mà không thấy côi”

Tô Lam nghỉ ngờ hỏi lại: “Vừa rồi tôi đến chung cư của Chiến Lưu Thành, bởi vì tôi không cẩn thận đâm…”

“Cô nói cái gì?”

Mấy giọng nói đồng loạt vang lên, suýt thì làm thủng cả màng nhĩ của Tô Lam.

“Mấy cô làm gì vậy? Lúc la lúc hét?”

Ba người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng Nguyễn Bảo Lan cắn chặt môi: “Vừa rồi anh Quan gọi điện thoại cho cô, chúng tôi không dám nghe máy, vì thế anh ta đã chạy đến đây.”

“Chúng tôi tìm cô để cô nhận điện thoại, nhưng ai ngờ vừa đi qua hai con đường thì đã nhìn thấy anh ta sa sâm mặt đi ra từ hẻm nhỏ đối diện, còn nói…”

“Cái gì?”

Lúc này đổi lại người sợ ngây người chính là Tô Lam.

Cô lập tức đứng lên, trong lòng âm thâm nhảy dựng.

Hẻm nhỏ ở phía đối diện cách đây hai con đường ư?

Kia chẳng phải là con đường nhỏ đi đến nhà Chiến Lưu Thành sao?

“Tô Lam, bây giờ cô nhanh gọi điện giải thích cho anh Quan đi? Vừa nấy tôi thấy vẻ mặt của anh ta rất tức giận!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4976


Chương 4976

Nguyễn Bảo Lan còn chưa kịp nói xong, Tô Lam đã vươn tay lấy điện thoại di động, gọi vào dãy số của Quan Triều Viễn.

“Nghe máy đi mài”

Tô Lam gọi vài lần, phát hiện đầu dây bên kia liên tục vang lên thông báo điện thoại đã tắt máy.

Cô không từ bỏ mà gọi cho thư ký Lâm, có điều nhận được tin là thư ký Lâm cũng không gặp Quan Triều Viễn.

“Tô Lam! Chắc chăn lúc này anh ta sẽ đi tìm anh em của mình! Đi thôi, tôi đi tìm Thẩm Tư Huy, nhất định anh ta biết anh Quan ở đâu!”

Nguyễn Bảo Lan nắm lấy tay Tô Lam và kéo cô chạy ra bên ngoài.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Phương Trí Thành và Hoa Lê.

Hai người họ trơ mắt nhìn nhau, sắc mặt Hoa Lê lo lắng đến mức trắng bệch, chỉ có thể trơ mắt nhìn dáng vẻ vội vàng của Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan.

Mà bên kia, hai cô gái vội vàng đón một chiếc taxi rồi chạy thẳng đến nhà Thẩm Tư Huy.

Trên xe taxi, Nguyễn Bảo Lan đã gọi trước cho Thẩm Tư Huy: “Anh có đang ở cùng Cậu Quan không?”

“Chuyện này… Bây giờ anh đang bận, đợi lát nữa anh sẽ nói chuyện với em saul”

Sau khi Thẩm Tư Huy nói xong câu đó thì vội vàng cúp máy.

Anh ta chưa bao giờ nói chuyện không đầu không đuôi với cô ta như lần này, trừ khi có chuyện gì đó rất quan trọng cần phải xử lý ngay.

Nguyễn Bảo Lan quay đầu nhìn Tô Lam, bất lực lắc đầu.

Tô Lam vô cùng chán nản tựa lưng lên ghế taxi: “Bây giờ tôi phải làm sao đây?”

“Tô Lam! Thế này đi, cô về biệt thự trước đi, ngộ nhỡ anh Quan đang chờ cô thì sao? Tôi thì đi tìm Thẩm Tư Huy, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ lập tức thông báo cho côi”

Tô Lam bất lực gật đầu, hiện tại dường như chỉ còn cách này.

Vì thế hai người chia ra hai đường.

Sau khi Tô Lam trở về biệt thự, cô vội vàng đẩy cửa phòng ra, phát hiện trong phòng vắng tanh không có một bóng người.

Có phải anh thật sự tức giận rồi không?

Tô Lam thở dài một hơi, dứt khoát ngồi bệt ngay cửa.

Chờ mãi chờ mãi, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cô thiếp đi.

“Reng reng reng reng… Reng reng reng reng…”

Tô Lam cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, đột nhiên điện thoại di động trong túi xách của cô reo lên.

Cô lập tức bừng tỉnh, phát hiện người gọi đến là Lâm Thúy Vân.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Có chuyện gì vậy Thúy Vân?”

Trong giọng nói của Lâm Thúy Vân chứa đầy vẻ nôn nóng: “Tô Lam, cậu và nam thần của mình xảy ra chuyện gì vậy? Có phải hai người vừa cãi nhau không?”

“Làm sao cậu biết được vậy Thúy Vân?”

“Vừa rồi Bảo Lan có gọi điện thoại cho mình!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4977


Chương 4977

“Bây giờ cậu gọi điện thoại cho mình, có phải cậu có tin tức của Quan Triều Viễn không?”

Ở đầu dây bên kia, hình như Lâm Thúy Vân có vẻ muốn nói rồi lại thôi: “Chuyện này… Cậu nhanh đến công viên Trung Sơn đi, mình chờ cậu!”

“Được, mình sẽ tới ngay!”

Tô Lam biết là Lâm Thúy Vân đã có tin tức của Quan Triều Viễn.

Cho nên sau khi cô cúp máy, cô vội vàng vọt ra khỏi nhà.

Nghe thấy giọng nói vui sướng của Tô Lam ở đầu bên kia, Lâm Thúy Vân tức giận liếc nhìn Lục Mặc Thâm!

Cô ấy duỗi tay đấm anh ta: “Rốt cuộc là có chuyện gì rồi? Tự nhiên muốn bạn của em đến đây, chẳng lẽ ngày thường mấy anh thường xuyên đến đây giải trí à?”

Lục Mặc Thâm năm lấy tay của Lâm Thúy Vân, nói: “Anh còn oan hơn cả Thị Kính nữa, chẳng lẽ chính bản thân em không biết tính tình của Quan Triều Viễn thế nào à? Anh ấy muốn đi đâu thì ngoại trừ Tô Lam ra, còn có ai có thể cản được? Em muốn anh ngăn anh ấy lại sao? Em cũng đánh giá chồng em cao quá rồi đấy!”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Yên tâm đi, ngay cả chuyện chết vì đối phương mà hai người bọn họ cũng có thể làm được, làm sao chút hiểu lầm nhỏ này mà bọn họ không thể giải quyết được cơ chứ!”

Lâm Thúy Vân gật đầu tán thành.

Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể chờ Tô Lam đến rồi bàn bạc sau thôi.

Màn đêm buông xuống, không khí xung quanh công viên Trung Sơn cũng dần dần trở nên náo nhiệt.

Phải nói rằng công viên Trung Sơn nằm ở đường biên giới của thành phố Cát Lâm.

Đối diện công viên Trung Sơn không tới năm mươi mét chính là Ám Hương – một chốn ăn chơi vô cùng nổi tiếng.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà khi gọi điện thoại cho Tô Lam, Lâm Thúy Vân lại không trực tiếp nói cho cô biết nơi mà Quan Triều Viễn đang ở.

Bởi vì nơi mà Quan Triều Viễn tới không phải chỗ nào khác mà chính là Ám Hương, chính là Ám Hương của thành phố Ninh Lâm và nước Thái Hà.

Trong màn đêm với sự k1ch thích của hoóc-môn, ở nơi này những người đàn ông và phụ nữ cũng đã bắt đầu rục rịch.

Càng ngày càng có nhiều người đến hơn, có một người đàn ông vô cùng đẹp trai, biểu cảm lạnh lùng đang ngồi hàng ghế đầu gần sân khấu, anh trông rất xa cách, đặc biệt là ở ánh mắt.

“Anh hai, đây chính là lần đầu tiên anh đến mấy chỗ như này uống rượu vì †âm trạng không tốt đấy!”

Thẩm Tư Huy lắc đầu ngao ngán, không cần đoán cũng biết, nhất định là vì anh ấy cãi nhau với Tô Lam nên mới tới đây.

Lúc này Quan Triều Viễn căn bản không thèm để ý tới anh ta.

Mặc dù khi nói chuyện, anh còn không thèm mở mắt, nhưng không phải vẻ mặt khó chịu kia đã nói lên tất cả rồi hay sao?

“Em nói anh đang khó chịu cái quái gì vậy? Cãi nhau với Tô Lam thì anh đi dỗ cô ấy đi! Vì loại chuyện này mà mượn rượu giải sầu, đây hoàn toàn không phải là điều mà anh hay làm!”

“Thẩm Tư Huy, em nói thêm một câu nữa đi, em tin anh đá em ra ngoài không!”

Quan Triều Viễn đưa tay lắc lắc ly rượu trong tay.

Ly rượu này quả thực rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều bong bóng nhỏ nổi lên từ trong chất lỏng màu vàng nhạt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4978


Chương 4978

Thẩm Tư Huy vô cùng khó hiểu nói: “Giữa anh và Tô Lam đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, còn có chuyện gì mà không giải quyết được nữa?”

Đúng vậy, cả thế giới đều biết Quan Triều Viễn yêu Tô Lam, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến mức mạng sống cũng không cần nữa, không phải sao?

Có phải vì thế mà cô mới không kiêng nể gì đi tìm người đàn ông khác?

Ở giữa sàn nhảy là những vũ nữ ăn mặc hở hang đang không ngừng làm những động tác khi3u gợi, mà khi Quan Triều Viễn nhìn thấy những điều này thì sắc mặt vẫn không có một chút thay đổi nào.

Mặc dù nói Ám Hương nằm ở nước Thái Hà, nhưng có rất nhiều doanh nhân thành đạt ở thành phố Ninh Lâm chọn nơi này làm chỗ gặp mặt đối tác, bàn chuyện làm ăn.

Vì thế những người ở đây, không ai là không biết Quan Triều Viễn.

Mỗi một người phụ nữ ở nơi này dường như đều đang nhìn anh, ánh mắt dán chặt lên cơ thể Quan Triều Viễn, không ngừng ra sức quyến rũ anh.

Nhưng đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng kia chỉ có một màu tối đen và sâu thăm thắm, dường như đáy mắt không có một chút tia sáng nào.

Sự thờ ơ của anh gần như đã xây dựng thành một bức tường vững chắc xung quanh mình, khiến cho không một ai có thể tiến lại gần.

Khi Tô Lam vội vã chạy tới và nghe những gì mà Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm miêu tả lại, trên mặt cô cũng không tỏ ra một chút lo lắng nào.

“Ý anh là mới sáng sớm anh ấy đã ở †rong quán bar uống rượu, bên cạnh còn có không ít gái đẹp?”

Lâm Thúy Vân vô cùng ngạc nhiên trước phản ứng bình tĩnh đến khó hiểu của Tô Lam.

Không phải là vì cậu ấy đã lo lắng quá nhiều, cho nên dây thần kinh phản xạ đã bắt đầu chậm chạp rồi chứ?

Mặc dù Quan Triều Viễn đúng thật là người đàn ông đứng đắn, nhưng người vợ sau khi nghe được những lời này lại có thế bình tĩnh đến như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tô Lam cười nhạt: “Nơi này không khí không được tốt lắm, giáo sư Lục, anh cứ ở đây với Thúy Vân đi, tôi đi vào một mình là được.”

“Nhưng…

Lâm Thúy Vân cảm thấy có chút lo lăng.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lâm Thúy Vân nhìn bóng lưng xoay người rời đi đầy kiên định của Tô Lam, trong lòng vẫn cảm thấy trong có chút thấp thỏm: “Bây giờ thì sao?”

“Đừng lo lắng, anh cảm thấy rằng lần này cô ấy đã có kế hoạch của riêng mình rồi. Chúng ta cứ ở bên ngoài chờ tin tức đi, có vấn đề gì thì mới đi vào.”

Lâm Thúy Vân gật đầu đồng ý.

Đúng là lúc này không còn có cách nào khác.

Khi Tô Lam xuất hiện ở cửa với bộ váy màu tím nhạt, cảm giác như cô và bầu không khí bên trong quán bar không hề hợp nhau.

Cô ăn mặc như thế này mà bước vào đây thực sự đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Dường như ở đây người ta đã quen với hình ảnh của những người phụ nữ với lối trang điểm đậm, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một cô gái trong trăng và thuần khiết, trong lòng những người đó đột nhiên có ý nghĩ muốn tiến lên bắt chuyện làm quen với cô.

Nhưng mà tất cả đều đã bị Tô Lam từ chối một cách lạnh lùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4979


Chương 4979

Không cần mất nhiều thời gian cô đã tìm được Quan Triều Viễn.

Bởi vì anh vẫn như cũ, khuôn mặt đẹp trai cùng với ánh hào quang đó thì cho dù là ở giữa đám đông cũng không có cách nào có thể khiến người khác không chú ý được.

Quan Hạo Nhân vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Lam, cậu ta vội vàng dùng chân đạp Quan Triều Viễn: “Này, vợ anh đến rồi kìa, còn không mau đuổi mấy người phụ nữ xung quanh anh đi!”

Tuy rằng trước mặt người ngoài Quan Triều Viễn luôn thể hiện vẻ đẹp trai phong độ, khí phách ngời ngời, nhưng ở tận sâu trong đáy lòng anh lại là một kẻ sỉ tình.

Sau khi nghe thấy Quan Hạo Nhân nói, dường như là một phản xạ có điều kiện đã khiến anh đẩy những người phụ nữ xung quanh ra.

Nhưng anh chợt nhớ tới cảnh ở ngã †ư sáng nay, động tác vừa mới làm được một nửa đã đột ngột ngừng lại.

Khi đấy Tô Lam không hề từ chối người đàn ông đó ôm cô, mà thậm chí còn tỏ ra vô cùng thoải mái.

Một cơn thịnh nộ dường như sắp sửa bùng nổ.

Anh dừng lại động tác đang dang dở và lại tiếp tục uống rượu.

Tô Lam phát hiện ra bên cạnh Quan Triều Viễn có một người trang điểm vô cùng rực rỡ, cử chỉ vô cùng thân mật lại có chút quen mắt, ánh mắt cô chợt lóe lên.

Khi cô đến gần hơn thì nhìn ra người này không phải ai khác mà chính là Diệp Hân Nguy!

Tại sao cô ta lại ở đây?

Chẳng lẽ lúc trước anh trai đưa cô †a đến nơi này sao?

Thẩm Tư Huy nhìn thấy Tô Lam đang chậm rãi đi xuyên qua đám người tới đây, anh ta vội vàng đứng dậy.

Thẩm Tư Huy đi đến kéo cơ thể đang dính chặt vào người Quan Triều Viễn của Diệp Hân Nguy ra.

Trên đời này chẳng có mấy người phụ nữ lại không biết ghen tuông.

Nhưng mà lúc này Diệp Hân Nguy đã ngà ngà say. Thấy có người đến kéo mình, cô ta vô cùng không vui, gạt cánh tay anh ta sang một bên.

Giọng nói nhỏ nhẹ mà ngọt ngào dường như đang quyến rũ người ta đến tận xương tủy: “Cậu cả Quan còn không đuổi tôi, anh dựa vào cái gì mà kéo tôi ra?”

Mặt mày Thẩm Tư Huy nhíu lại.

Nhìn dáng vẻ thanh thuần trong sáng của Tô Lam mà xem, cậu cả Quan thích nhất chính là bộ dạng thanh thuần này.

Loại phụ nữ như Diệp Hân Nguy, cho dù có phúc mấy đời cũng đừng mơ tới lượt!

Nhìn thấy Tô Lam đang càng lúc càng lại gân, Thẩm Tư Huy chỉ muốn đưa tay kéo Diệp Hân Nguy ra ngay.

Quan Triều Viễn vốn dĩ vẫn luôn cúi đầu uống rượu nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lạnh băng đó đang nhìn vào Thẩm Tư Huy.

Lời cảnh báo đó quá rõ ràng.

Dáng vẻ Thẩm Tư Huy vô cùng tức giận, anh ta dứt khoát ngồi xuống ghế bên cạnh, cũng không nói thêm gì nữa.

Tô Lam cứ như vậy đi tới rồi dừng lại trước mặt Quan Triều Viễn.

Cô nhìn thấy Hân Nguy, vậy mà lại không nói câu nào, ngược lại còn quay sang mỉm cười với cô ta, rồi khom lưng trước mặt Quan Triều Viễn: “Anh yêu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4980


Chương 4980

Quan Triều Viễn không ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trông thấy một bàn tay trắng nốn đang vươn tới trước mặt mình, trong mắt anh lộ ra sự lạnh lùng nhàn nhạt: “Tô Lam, có phải em cho rằng gọi một tiếng anh yêu thì cái gì anh cũng có thể bỏ qua cho em đúng không?”

Tô Lam chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, giọng điệu uất ức nói: “Em đã nhập sai mật khẩu nhà năm lần liên tiếp nên bây giờ cửa bị khóa mất rồi, chỉ có dấu vân tay của anh mới mở ra được thôi! Anh về nhà với em trước, mở cửa ra xong rồi lại quay về đây uống rượu được không?”

“Phụt!”

Thẩm Tư Huy ngồi bên cạnh chút nữa thì cười thành tiếng.

Quan Triều Viễn thế mà vẫn kiêu căng chờ vợ tới tận nơi dỗ dành mình!

Nhưng Tô Lam tới thì lại trực tiếp thành như thế này.

Như thế này thì chẳng phải Quan Triều Viễn muốn tự làm mình tức chết sao?

“Tô Lam, em tìm tới chỗ này là bởi vì em không mở được cửa ư?”

Gân xanh trên trán Quan Triều Viễn đã nổi phồng lên.

Tô Lam nói với vẻ mặt vô tội: “Không phải vì thế thì còn vì lý do gì nữa? Em là con gái, một mình qua đêm ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm!”

“Tô Lam!”

Quan Triều Viễn gầm gừ, giọng nói pha chút hơi men, chai rượu trên bàn cũng bị anh ném xuống đất, vỡ tan.

Diệp Hân Nguy đang ở ngay bên cạnh anh cũng vì thế mà sợ hãi kêu lên.

Tô Lam chỉ liếc cô ta một cái, cũng chẳng thể hiện chút thái độ nào.

Bầu không khí trong giờ phút này chợt phảng phất mùi thuốc súng.

Diệp Hân Nguy có vẻ như cũng hiểu được một chút sự tình rồi.

Quan Triều Viễn ném chai rượu về phía Tô Lam, điều này có phải thể hiện rằng mối quan hệ của hai người bọn họ đang xảy ra vấn đề hay không?

Bắt được cơ hội này, cô ta nhanh chóng đứng dậy, lớn tiếng trách móc: “Tô Lam, cô còn không biết xấu hổ nữa, không thấy cậu cả Quan bảo cô cút đi sao? Cô không biết bản thân mình đang làm phiền anh ấy à?”

Tô Lam lạnh lùng liếc cô ta một cái, cô không còn giữ giọng điệu như đang làm nũng với Quan Triều Viễn nữa, mà giống như đã biến thành một người khác, lạnh lùng nói: “Tôi không thích những người phụ nữ đã chạm vào người đàn ông của tôi, bây giờ tôi không có thời gian để chơi với cô, còn không mau cút đi”

Sau khi nghe Tô Lam nói năm chữ “người đàn ông của tôi”, lông mày Quan Triều Viễn hơi hạ xuống nhưng sắc mặt của anh trông vẫn vô cùng khó coi.

Hân Nguy liếc Tô Lam một cái, thấy Quan Triều Viễn vẫn không nói gì, cô †a cảm thấy dường như anh đang đứng về phía mình nên lại càng thêm đắc ý: “Cô thực sự rất vô lý, hôm nay tôi đã chạm vào anh ấy rồi, cô làm gì được tôi?”

Tô Lam không kiêng nể mà nói: “Tâm trạng tôi bây giờ rất tệ, tính tình cũng không tốt, có thể đánh người đó!”

Hân Nguy cười lạnh một cái, sau đó không chút do dự xoay người nhào tới bên cạnh Quan Triều Viễn, ôm lấy cánh tay anh mè nheo: “Cậu cả Quan, anh có nghe thấy không? Anh xem cô ấy kìa.”

Tô Lam đột nhiên tức giận: “Tôi bảo cô cút, cô có nghe thấy không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4981


Chương 4981

“Tô Lam, cô muốn chết có phải không?”

Mặc dù đã ở Ám Hương một thời gian rồi, nhưng tính tình của Diệp Hân Nguy cũng không thể dễ dàng thay đổi được.

Khi nghe thấy Tô Lam bảo cô ta cút đi ở trước mặt rất nhiều người, cô ta đứng dậy ngay lập tức.

Diệp Hân Nguy không chút kiêng nể mà giơ tay lên tát thẳng vào mặt Tô Lam một cái. Nhưng bàn tay cô ta chưa kịp chạm vào mặt Tô Lam thì đã bị Tô Lam bắt lại rồi.

Tay phải Tô Lam nắm chặt lấy †ay của Diệp Hân Nguy, ngay sau đó tay trái cô tát lên mặt Diệp Hân Nguy một cái thật mạnh.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bốp” giòn tan, Diệp Hân Nguy bị đánh thẳng mặt, một nửa mặt đã bị sưng lên.

“Tôi đã nói với cô là tâm trạng tôi rất tệ, có thể đánh người!”

Cứ như vậy Tô Lam nhìn chằm chằm Diệp Hân Nguy một cách lạnh lùng, khiến trong lòng Diệp Hân Nguy nảy ra một loại cảm giác sợ hãi.

Cái tát này đã làm cô ta tỉnh rượu.

Cô ta hoảng hốt quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, phát hiện từ đầu đến cuối anh đều không hề để ý đến mình, nhưng kể từ khi Tô Lam xuất hiện, tuy rằng trên mặt anh vẫn lộ vẻ tức giận, nhưng nhiệt độ cơ thể dường như đã giảm xuống.

Diệp Hân Nguy kinh hãi nhận ra rằng người đàn ông này chỉ đang dùng cô ta để chọc tức Tô Lam.

Sau khi phát hiện được chuyện này, cô ta hoảng sợ giật mạnh tay mình khỏi tay Tô Lam rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Vừa rồi trước mặt Quan Triều Viễn, Diệp Hân Nguy đã mắng chửi, thậm chí còn chuẩn bị giơ tay đánh Tô Lam.

Nếu cô ta không chạy nữa thì chỉ sợ sáng ngày mai cô ta sẽ không còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

“Người đàn ông của tôi? Tô Lam, em nói mấy lời này chứng tỏ em đang ghen sao?”

Quan Triều Viễn vẫn luôn im lặng không nói gì, chỉ là bây giờ giọng điệu anh vừa mang chút ấm ức vừa như đang nén cười: “Em nói anh là người đàn ông của em, vậy em nên giải thích cho anh, người đàn ông đứng ở ngã tư ôm em sáng nay là ai?”

Sau khi nghe xong câu này, Tô Lam chớp chớp mắt: “Đầu tiên là do em bị chảy máu mũi, dọa anh ta sợ nên anh †a mới đứng gần em như vậy. Thứ hai là em không ôm anh ta, trái tim em rất nhỏ, chỉ vừa đủ chứa một mình Quan Triều Viễn! Thứ ba, trả lời câu hỏi vừa nãy của anh, em đúng là đang ghen! Em mà không ghen, làm sao anh chịu được Diệp Hân Nguy lâu như vậy chứ?”

“Phụt!”

Đây là lần thứ hai trong tối nay Thẩm Tư Huy bị Tô Lam chọc cười.

Tô Lam bình thường luôn là dáng vẻ thanh thuần dịu dàng giống như một chú thỏ trắng đáng yêu. Nhưng khi tức giận lên, ngay cả Diệp Hân Nguy cũng không thể so sánh được.

Lại nói đến khả năng chọc tức người khác, ngay cả Quan Triều Viễn cũng không làm gì được côi Cô hết lần này đến lần khác làm nũng, khiến một câu trách mắng anh cũng không nỡ nói ra.

Thể nào Quan Triều Viễn lại yêu cô, sỉ mê cô đến như thế.

“Tô Lam, em thật sự có thể khiến anh tức giận!”

Quan Triều Viễn nắm chặt eo cô, túm lấy tay cô kéo cô ra ngoài.

Thẩm Tư Huy thấy có vẻ câu chuyện khôi hài này cũng đã chuẩn bị kết thúc rồi.

Tô Lam bị bắt ép kéo vào trong một nhà vệ sinh phía sau Ám Hương.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa đã bị Quan Triều Viễn khóa chặt lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4982


Chương 4982

Hai con người bị nhốt trong không gian chật hẹp này, mặt bất giác đỏ lên, cùng với đó là tiếng tim đập thình thịch.

Khí thế lúc nãy của cô đã bị ánh mắt của Quan Triều Viễn đè bẹp.

Tô Lam lập tức cảm thấy cả hai chân mình đều đang mềm nhũn ra.

Nhưng cô cũng không quên mất lý do khiến hai người trở thành bộ dạng này.

Cách trừng phạt của anh thật sự là quá đặc biệt rồi, cô chịu không nổi. Cho nên cô đã nhanh trí, trước hết cứ nhận lỗi sai đi đã.

“Chồng yêu, bây giờ anh có muốn nghe em giải thích không?”

Tô Lam nép người vào lòng anh, nhỏ nhẹ lên tiếng. Bộ dạng giống hệt một con thỏ trắng phải chịu ấm ức.

Quan Triều Viễn mang theo hơi men ngà ngà phả vào mặt cô: “Em nên tạo ra một lý do đủ để thuyết phục anh!”

Tô Lam giơ ngón tay lên thề với trời: “Em thật sự không hề có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông đó.”

BETII Quan Triều Viễn nhíu mày.

Tô Lam lập tức lên tiếng chặn lời anh: “Chỉ cân anh muốn biết thì em sẽ nói cho anh nghe, chỉ là anh cần kiên nhãn một chút.”

Đôi mắt Tô Lam long lanh, trong suốt giống như một hồ nước có thể nhìn thấy tận đáy.

Quan Triều Viễn không nói gì, nhưng cả người đều đã dần dần thả lỏng.

Điều này chứng tỏ cơn giận dữ của anh cũng đã biến mất nửa phần, bây giờ anh cũng đã sẵn lòng nghe cô giải thích.

“Lúc đầu, em có chút rắc rối trong việc tìm biên kịch cho “Đại Mộng Vô Song hai. Cô ấy có một điều kiện, chính là gặp được người đàn ông đó nên em đã dây dưa với anh ta một thời gian.”

“Đó có phải là lý do em ôm anh ta không?”

Quan Triều Viễn nghe được sự việc là do Tô Lam chủ động, màng phổi như muốn nổ tung ra.

Tô Lam vội vàng giải thích: “Bởi vì lúc đó em bị chảy máu mũi, anh ta đến đỡ em, chỉ có vậy thôi!”

“Ý em nói cái ôm đó là giả, không phải thật sao!”

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Tô Lam, em hay thật đấy, thế mà lại tùy tiện đi theo một thằng đàn ông, em biết điều đó có nghĩa gì không?”

Tô Lam ngây ngẩn cả người, vì sao phản ứng của Quan Triều Viễn và Chiến Lưu Thành lại giống nhau đến như vậy?

Cô nói chuyện với Chiến Lưu Thành cũng chỉ vì chuyện chảy máu mà thôi, ngoài ra không có sự mập mờ nào cải “Anh không tin em sao chồng?”

Tô Lam cảm thấy vô cùng khó hiểu với thái độ của Quan Triều Viễn, đồng thời cũng vô cùng thất vọng.

Hai người bọn họ lấy nhau lâu như vậy rồi, vô cùng hòa thuận cũng như tin tưởng đối phương.

“Không phải là anh không tin em, anh chỉ không tin những tên đàn ông khác!”

Anh là đàn ông nên mới càng hiểu rõ đàn ông.

Quan Triều Viễn nhíu mày, trông thấy hốc mắt Tô Lam đã ửng đỏ, trong lòng anh chợt cảm thấy không nỡ.

Thôi bỏ đi, trước kia điều khiến anh cảm thấy vui vẻ không phải chính là bộ dạng ngây thơ trong sáng của cô hay sao?

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4983


Chương 4983

Cô không sai, cái sai là ở người đàn ông kia, thèm muốn người không thuộc về mình.

Lúc Quan Triều Viễn lấy lại được tinh thân thì Tô Lam đã nghẹn ngào đưa tay lên tay nắm cửa.

“Tô Lam?”

Sau khi nghe được giọng nói của Quan Triều Viễn, Tô Lam quay đầu lại, bộ dạng đáng thương uất ức nói: “Bây giờ anh đã không còn muốn trông thấy em, vậy thì em sẽ đi trước. Thời gian này em sẽ đợi ở văn phòng, đợi anh hết giận, hu hu hưu…”

Nói xong câu này, cô từ nghẹn ngào biến thành òa khóc.

Quan Triều Viễn nhìn thấy cô như vậy, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh ôm lấy cô: ‘Em còn muốn quay lại văn phòng không?”

Tô Lam tức giận vừa khóc vừa nói, âm thanh đứt quãng: “Em khiến anh giận rồi… Anh lại lập tức cùng người phụ nữ khác đi uống rượu, em… Em… Vậy còn không bằng… Em biến mất đi, anh còn có thể một mình một nhà, hu hu HN…

Giọng nói của cô đứt quãng, khóc đến khàn cả giọng, như thể người chịu uất ức nhiều nhất chính là cô vậy.

Quan Triều Viễn không còn cách nào khác, trông cô khóc thương tâm đ ến như thế, cũng giống như có người đang năm lấy trái tim anh mà bóp chặt.

“Thôi mà, em đừng khóc nữa, không người khác lại nghĩ anh làm gì eml”

Giọng nói của Quan Triều Viễn đã trở nên dịu dàng hơn trước.

Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, chẳng mấy chốc gương mặt nhỏ nhắn của cô đã trở nên đỏ ửng.

“Anh đã đối xử với em như thế nào!”

Tô Lam khóc rất thương tâm, cô cảm thấy Quan Triều Viễn đối xử không tốt với mình: “Anh để vợ anh ở nhà một mình không thèm đoái hoài tới, rồi đến đây uống rượu, vai ấp tay kề với loại phụ nữ đó, đây không phải là anh đối xử không tốt với em thì là gì?”

“Được rồi, em yêu, là anh không đúng, sau này anh sẽ không có liên quan gì với loại phụ nữ đó nữa.”

Quan Triều Viễn cố nén tiếng cười, nhẹ giọng dỗ dành.

Tô Lam vừa nghẹn ngào, vừa không hài lòng nói: “Còn nữa, còn có những chỗ như thế này, sau này cũng không được đặt chân tới nữa.”

Quan Triều Viễn chỉ do dự một giây thôi cũng khiến Tô Lam vừa nín khóc được một lúc lại bắt đầu sụt sùi.

Quan Triều Viễn không còn cách nào khác đành ôm chặt cô vào lòng: “Được rồi, anh đồng ý với em, đây là lần cuối cùng anh đến những chỗ như thế này.”

Khi Tô Lam đưa Quan Triều Viễn rời đi, đám người bên trong Ám Hương đều trợn tròn mắt, bọn họ bắt đầu nhao nhao lên.

Rõ ràng mới mấy phút trước hai người còn tranh cãi rất gay gắt, tưởng chừng như chiến tranh đến nơi, giống như hai kẻ thù vậy. Thế mà tại sao chỉ trong vài phút ngắn ngủi lại có thể làm lành, như chưa hề có bất cứ một cuộc tranh cãi nào?

Bấy giờ mọi người mới bắt đầu nhận xét, bề ngoài Tô Lam trông ngây thơ, trong sáng nhưng quả thực không phải là người đơn giản dễ bị bắt nạt!

Khi Quan Triều Viễn cùng Tô Lam đi ra khỏi Ám Hương, Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân đang chờ đợi ở bên ngoài cũng ngạc nhiên nhìn họ mà trợn tròn mắt.

Rõ ràng lúc đầu người mang vẻ mặt tức giận, khó chịu là Quan Triều Viễn.

Sao bây giờ người mang vẻ mặt khó chịu đó lại trở thành Tô Lam rồi?

“Thúy Vân!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4984


Chương 4984

Tô Lam đang chuẩn bị đi về phía trước gọi Lâm Thúy Vân, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị Quan Triều Viễn nắm lấy tay kéo đi.

Khóe miệng Lục Mặc Thâm giật giật: “Anh đã nói rồi, trên thế giới này chỉ có mình Tô Lam mới có thể làm cho anh ấy tức giận đến mức ngày đêm đều uống rượu, cũng chỉ có mình Tô Lam mới có thể làm cho anh ấy mỗi một phút giây đều vui vẻ mà nở nụ cười.”

Lâm Thúy Vân lúc này cũng mỉm cười, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

Trên đường trở về, Quan Triều Viễn đột nhiên hỏi: “Tại sao lúc đó em lại đột nhiên chảy máu mũi?”

Tô Lam lập tức ngây ngẩn cả người, trên mặt cô cũng lộ vẻ mặt vô cùng khó hiểu: ‘Em cũng không rõ lắm, nhưng mấy ngày gần đây trời có hơi nóng nên trong người cũng dễ bốc hỏa.”

Quan Triều Viễn lập tức quay đầu lại nhìn cô, dường như đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Chồng à, anh sao vậy?”

Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn nhíu mày thì cảm thấy có chút lo lắng.

“Không có chuyện gì đâu.”

Quan Triều Viễn có chút không yên lòng.

Sau khi hai người trở về biệt thự, điều đầu tiên Quan Triều Viễn làm khi trở về phòng ngủ là đi tìm thứ gì đó.

Tô Lam cũng đi theo anh: “Chồng à, anh đang tìm cái gì vậy?”

“Thuốc tránh thai mà em uống trước đây đâu?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đột nhiên nổi lên một tia màu đỏ kỳ dị: “Cái đó… Ở trên mạng người ta đều nói răng, thường xuyên uống loại thuốc đó sẽ không tốt cho sức khỏe, nên bây giờ em tạm dừng không uống nữa.”

Nhìn thấy sắc mặt của Quan Triều Viễn không tốt, Tô Lam cũng cảm thấy lo lắng: “Thuốc đó có vấn đề gì sao?”

Quan Triều Viễn lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu, anh đi tắm trước, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Tô Lam gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn đưa Tô Lam đến cửa phòng làm việc.

Trước khi xuống xe, Tô Lam kéo cà vạt anh lại gần rồi hôn lên mặt anh một cái: “Chồng yêu, gặp lại anh sau nhai”

Sau khi đã tấn công thành công, cô chuẩn bị bước xuống xe, thì bỗng nhiên thắt lưng cô bị người nào đó ôm chặt.

Ngay sau đó cả người đều bị một lực rất mạnh kéo ngược trở lại vào trong xe.

Cô chưa kịp nhận thức được điều gì thì đã bị anh hôn tới tấp.

Nụ hôn này, vô cùng dữ dội, vô cùng sâu sắc.

Đến khi cả hai mắt của Tô Lam đều trở nên mơ hồ, Quan Triều Viễn mới buông tay ra.

Nhìn cô gái bé nhỏ nằm nghỉ trong lòng mình, Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nhéo má cô: “Buổi tối anh sẽ tới đón em.

“Không cần đâu, do lần trước việc hợp tác với biên kịch của em bị thất bại cho nên khoảng thời gian sắp tới này chắc chắn em sẽ rất bận, không chừng em còn phải ở lại văn phòng đến tối muộn…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom