Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4903


Chương 4903

Trước đây, trong số tất cả mọi người ở trong phòng làm việc, cô là người có thái độ làm việc nghiêm túc nhất và cũng là người tăng ca nhiều nhất.

Nhưng bây giờ, việc sáng sớm ngủ gật ở đây thật sự là đã khiến cho hình tưởng của cô bị suy giảm rồi.

Phương Trí Thành nhìn cô ấy với vẻ nghỉ ngờ: “Cô chắc chứ? Nếu như cơ thể cảm thấy thật sự không thoải mái thì cô nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

Tô Lam vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là chắc chắn rồi, anh nói tiếp đi”

“Tôi vừa mới nói đến việc tiến độ quay phim của ‘Đại Mộng Vô Song” đã bị trì hoãn bởi vì thay đổi nhân vật nữ chính…”

Khi Phương Trí Thành còn chưa nói xong, sắc mặt của Tô Lam đột nhiên thay đổi.

Cô vội vàng đập bàn: “Anh đang nói gì cơ? Tại sao tiến độ của “Đại Mộng Vô Song ‘lại đột nhiên bị trì hoãn vậy?”

Phương Trí Thành đen mặt nhìn Tô Lam, không nói nên lời: “Ai vừa nói với tôi rằng mình vẫn luôn chăm chú lắng nghe tất cả mọi chuyện trong buổi tổng kết và chỉ là thỉnh thoảng nhắm mắt lại để suy nghĩ vấn đề thôi?”

Mặt Tô Lam lại đỏ bừng lên.

Nhưng lúc này, cô không còn quan tâm được nhiều như vậy: “Được rồi, tôi thừa nhận rằng trạng thái tỉnh thần của tôi gần đây quả thật là không tốt lắm. Vừa rồi, tôi đã ngủ gật trong cuộc họp.”

“Nhưng điều này không quan trọng.

Điều quan trọng là tại sao tiến độ quay của” Đại Mộng Vô Song ‘lại bị trì hoãn vậy? Không phải là Diệp Hân Nguy đã bị đuổi đi rồi sao?”

“Đúng vậy, Diệp Hân Nguy thật sự đã bị trục xuất. Nhưng mà trước khi cô †a rời đi, cô ta đã dựa vào quyên lực của Thẩm Thiên Nhật mà mang đi những nhà biên kịch quan trọng nhất của chúng ta.”

“Bây giờ kịch bản của chúng ta vẫn đang trong giai đoạn sửa chữa hậu kỳ, trước đó vì để đuổi kịp tiến độ một bên sửa một bên quay, cho nên…”

Tô Lam thật sự không biết nói gì ôm trán: “Cho nên chuyện này đạo diễn Thẩm có biết không?”

Phương Trí Thành thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi nào dám nói ra chứt Trên phố không phải đang đồn thổi cái gì mà Diệp Hân Nguy chính là con gái riêng của ông ta sao, hoặc là nói ông ta đang nuôi một cô bồ nhí ở bên ngoài!”

“Cô nói xem nếu chuyện này là thật, chúng ta lại đi cáo trạng với Thẩm Thiên Nhật, ông ta chắc chắn cho rằng chúng ta đang châm ngòi ly gián!”

“Nhưng vấn đề là, biên kịch khó tìm như vậy sao? Nếu đi một đám thì lại tìm là được rồi nhal”

Lời nói của Tô Lam làm cho Phương Trí Thành cũng ù hết cả đầu, rầu rĩ nói: “Thật ra chuyện này… theo lý mà nói muốn tìm một biên kịch khác cũng phải là vấn đề gì lớn.”

“Nhưng không biết vì sao, gần đây phòng làm việc của chúng ta cứ như bị ma ám vậy.”

“Cứ hề liên hệ với biên kịch nào có chút danh tiếng một chút, bọn họ vậy mà đều nhận việc nơi khác rồi.”

“Người mới tôi lại không dám dùng, cho nên bây giờ chỉ có thể tạm hoãn việc quay chụp lại.”

“Cô không biết tôi có bao nhiêu phiên muộn đâu! Bây giờ còn đang lo âu nên tìm cớ gì để ăn nói với đạo diễn Thẩm!”

Phải biết rằng, “Đại mộng vô song hai” là văn phòng truyền hình Hạt Mè ra mắt bộ phim truyền hình IP đầu tiên sau khi ký hợp đồng với Mộ Mãn Loan và Asius.

Nếu thời điểm này hoãn việc quay chụp lại, bên ngoài nhất định sẽ ồn ào nghị luận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4904


Chương 4904

Đến lúc đó nếu truyền đến tai tổng bộ Mq bên kia, chỉ sợ sẽ dẫn đến một hồi rắc rối không cần thiết.

Cho nên việc khẩn cấp trước mắt của bọn họ là nhanh chóng tìm được một biên kịch phù hợp.

“Hôm nay thứ mấy?”

Tô Lam đột nhiên hỏi: “Thứ sáu!”

Tô Lam trầm ngâm một lát rồi nói: “Như này đi, chuyện này giấu diếm cũng không phải là một biện pháp, anh hãy gọi điện thoại cho đạo diễn Thẩm, liền nói dạo này quay phim quá căng thẳng rồi, cuối tuần chuẩn bị cho người ở tổ phim nghỉ ngơi hai ngày.”

“Không phải chứ? Giây phút quan trọng này còn nói đến chuyện nghỉ? Đến lúc đó tôi sẽ bị mắng chết mất!”

“Cho dù thật sự bị măng chết, anh cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.”

“Trong hai ngày cuối tuần, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm một biên kịch phù hợp.”

“Đợi đến thứ hai, tất cả đều trở lại như thường, tuyệt đối sẽ không chậm trễ tiến độ của tổ phim.”

Mắt Phương Trí Thành sáng lên, anh ta liền mạnh mẽ võ đùi một cái: “Đúng rồi, xem cái não này của tôi sao lại không nghĩ ra nhỉ!”

“Cho dù cô không tìm thấy người phù hợp, còn có boss Lệ nha! Anh ta chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

Tô Lam có chút câm nín nhìn anh ta.

Thật ra chuyện này cô không có ý định tìm Quan Triều Viễn giúp đỡ, dù sao cô còn đang tức giận với anh ta đó!

Tên này đòi hỏi vô độ, không dạy cho anh ta chút bài học, sau này sẽ càng nghiêm trọng hơn!

Thừa dịp cuối tuần này cô tương đối bận, dứt khoát để anh ta nhịn hai ngày.

Tránh cho anh ta lần sau lại không biết tiết chế như vậy.

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, Tô Lam nhìn thấy bộ dáng tươi cười hớn hở của Phương Trí Thành, không muốn đâm thủng hy vọng của anh ta.

Chỉ có thể cười gượng gật gật đầu.

Vì thế đại hội tổng kết liền kết thúc trong một bầu không khí hài hòa như vậy.

Phương Trí Thành bọn họ là một mảnh hài hòa, nhưng Tô Lam thì bắt đầu đau đầu rồi.

Cô ôm đồm nhận chuyện này về phía mình, chính là vì để Phương Trí Thành có thể yên tâm chuẩn bị công việc quay chụp sau đó.

Nhưng bây giờ vấn đề đến rồi, cô đi đâu tìm biên kịch bây giờ?

Trước đây cô làm bác sĩ, tuy rằng phía sau làm nhà sản xuất, nhưng trên tay cũng không có quá nhiều tài nguyên.

Nhưng đau đầu thì đau đầu, cô vẫn phải suy nghĩ biện pháp.

Vì thế cô lấy từ trong túi xách ra một cái máy tính xách tay, bắt đầu ở trên mạng tìm kiếm tài nguyên.

Đồng thời cũng ở trong vòng bạn bè của mình hỏi xem có người thích hợp không.

Chỉ có điêu làm cô cảm thấy vô cùng thất vọng là.

Sau khi cô nói rõ thân phận xong, những biên kịch nguyên bản cùng cô vui vẻ nói chuyện với nhau kia, thái độ liền chuyển biến một trăm tám mươi độ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4905


Chương 4905

Rất nhiều biên kịch vừa còn nói chỉ cần kịch bản có giá trị hợp lý sẽ nhận, vậy mà vô cùng bất ngờ đều thống nhất nói không có thời gian.

Nếu chỉ có một hai biên kịch có phản ứng như vậy, còn có thể cho là trùng hợp.

Nhưng nếu tám người mười người đều nói như vậy, vậy thì điều này đáng phải suy ngẫm rồi!

Tô Lam cô không phải là một người chuyên về thuyết âm mưu.

Nhưng tình huống hiện tại khiến cô không thể không bắt đầu hoài nghi, có phải có người cố ý nhắm vào phòng làm việc, cố tình giở trò xấu nhắm vào “Đại mộng vô song hai” của cô hay không.

Sau khi thử liên hệ với biên kịch thứ mười hai cũng không có kết quả xong.

Vốn cô mệt mỏi không chịu nổi bắt đầu trở nên có chút phập phồng không yên.

Đang cảm thấy tâm trạng chán nản, cô liếc mắt nhìn thấy một tài liệu bị thu nhỏ phía sau nền.

Hơn nữa tài liệu này có một cái tên vô cùng kỳ quái: Cuộc sống hàng ngày của tôi và tổng tài bá đạo.

Nhìn cái tên này hẳn là một cuốn tiểu thuyết.

Nhưng Tô Lam lục lọi trí nhớ tìm kiếm, hoàn toàn không nhớ ra mình lúc nào xem qua cuốn tiểu thuyết này.

Lòng hiếu kỳ của cô bị khơi ra.

Vì thế cô nhẹ nhàng di chuyển con chuột, đem cái tài liệu bị thu nhỏ phía sau nền kia mở ra.

Cái này vừa xem liền giật mình, Tô Lam suýt chút nữa thì trực tiếp chọc mù mắt mình!

Bởi vì cuốn tiểu thuyết này vậy mà là cuốn văn H hôm đó cô xem trộm ở văn phòng của Quan Triều Viễn.

Trước đó cô còn đổi tên nam chính thành Quan Triều Viễn.

Bây giờ xem lại, tên nữ chính vậy mà cũng bị đổi thành Tô Lam.

Không hề nghỉ ngờ, có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy, ngoài Tô Lam cô ra chỉ còn lại Quan Triều Viễn.

Hai người bọn họ đúng là ngưu tâm ngưu, mã tâm mãi Tô Lam nhịn không được đỡ lấy cái trán của mình lặng lẽ chửi tục.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy cuốn tiểu thuyết này, cô liền nhớ đến cảnh lúc trước Quan Triều Viễn bắt nạt cô.

Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết bình thường, quả thật chính là trang sử đầy máu và nước mắt của côi!

Cho nên loại đồ vật này căn bản không cần thiết phải tồn tại trên thế giới này!

Tô Lam không chút do dự đóng tài liệu lại.

Lúc cô đang chuẩn bị xóa đi, vậy mà lại bất ngờ phát hiện cái tài liệu này không có cách nào loại bỏ?

Khi cô click xóa, nó liền biến mất, buông chuột phải ra liền xuất hiện lại.

“Ôi mẹ, cái này có độc đi!”

Ngay tại lúc Tô Lam đang chửi tục, phần mềm diệt virus ở góc dưới bên phải màn hình bắn ra dấu chấm than màu đỏ thật lớn.

“Cảnh báo! Máy tính của bạn có thể tôn tại rủi ro bảo mật lớn, mời lập tức tiến hành diệt virusl”

Tô Lam vẻ mặt mông lung.

Cô nhìn tài liệu trên máy tính, tuyệt đối không dự đoán được cuốn tiểu thuyết này thế mà lại giấu virus.

Cô nhất quyết không tin cái tà ma quỷ quái này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4906


Chương 4906

Ngay tại lúc cô chuẩn bị đập tan tài liệu, chuột phải vừa mới thả trên tài liệu, bên dưới vậy mà lại bắn ra một dòng chữ nhỏ: “Tôi viết hộ luận văn, báo cáo, làm bài thi hộ, giá cả thương lượng, có nguyện vọng mời liên hệ số zalo…”

Mẹ nói Nghiêm túc đem một hàng chữ nhỏ kia đọc xong, Tô Lam suýt chút giơ tay chọc mù mắt mình.

Trong lúc cô đang vô cùng nghiêm túc đấu tranh với cái tài liệu bị nhiễm Virus này.

Ở sâu trong đầu cô linh quang chợt lóe, làm cho động tác của cô dừng lại.

Không biết vì sao, thật giống bị ma ám vậy, lại lân nữa mở tài liệu ra.

Lần trước bởi vì nhận được điện thoại của Nguyễn Bảo Lan, cho nên cuốn tiểu thuyết này cô vẫn chưa xem xong.

Chi băng lần này, dứt khoát đem nó đọc xong rồi lại xóa đi!

Vì thế Tô Lam đã làm một chuyện vô cùng đáng khinh.

Ở trong văn phòng, lúc các đồng nghiệp khác còn đang bận rộn làm việc.

Một mình cô ở trong văn phòng đọc tiểu thuyết xôi thịt.

Mắt thấy chuẩn bị tới thời gian tan ca rồi, Tô Lam cuối cùng cũng đọc xong kết cục của cuốn tiểu thuyết này.

Không thể không nói, cái tên tác giả này thật sự có tài.

Chẳng những dùng văn tự thích hợp, đến ngay cả tình tiết miêu tả cũng vô cùng thành thạo.

Tài hoa như vậy mà lại dùng để viết tiểu thuyết, thật sự quá lãng phí rồiI Không bằng làm biên kịch?

Trong não nghĩ như vậy, Tô Lam liền hành động.

Cô mở số zalo của mình ra thêm bạn hiển thị bên dưới tài liệu kia.

Cô vốn là ôm tâm trạng muốn thử một chút thêm cái số này.

Bởi vì cô đoán, cho dù thêm rồi, cũng nhất định là loại ảnh mại dâm kia, hoặc là video quảng cáo nói chuyện đáng khinh.

Nhưng làm cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn là, khi cô đang chuẩn bị đánh mấy chữ “Nhờ thi hộ’ lên ô ghi chú, đối phương vậy mà một giây thông qua rồi!

“Thân ái, chào bạn, xin hỏi bạn muốn tìm người thi hộ sao?”

Đối phương vô cùng nhiệt tình gửi đến một đoạn thoại, sau cùng còn thêm một cái biểu cảm mặt cười.

Tô Lam đầu đầy vạch đen nhìn văn tự trong khung đối thoại, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng ngu xuẩn.

Tác giả này viết văn H, hơn nữa tải tài liệu của anh ta máy tính sẽ tự trúng Virus.

Vừa nhìn là đã thấy nhân phẩm của người này chẳng ra sao cả.

Thậm chí Tô Lam bắt đầu tự nghĩ ra một cảnh tượng, gương mặt bên kia máy tính đang bật cười với mình chắc chắn là một người đàn ông trung niên vừa mập vừa xấu.

Tô Lam nghĩ tới đây thì không kìm được mà rùng mình một cái.

Cô đang chuẩn bị tắt khung trò chuyện đi thì đối phương lại nhắn thêm một tràng: “Xin hỏi có phải là bạn đến từ chỗ tiểu thuyết phổ biến của tôi không?”

Tô Lam giật giật khóe môi, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời một câu: “Nếu như mang virus cũng là một loại phổ biến thì có lẽ là đúng.”

Đối phương im lặng vài giây sau đó gửi tới một loạt mặt cười: “Cô gái xinh đẹp này, cô nói vậy là không đúng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4907


Chương 4907

“Bởi vì con người đều biết xấu hổ, hôm nay cô tới tìm tôi thì cũng có nghĩa rằng cô cảm thấy quyển tiểu thuyết kia của tôi không tệ…”

“Nhưng cô lại thấy xấu hổ vì đó là một quyển tiểu thuyết có yếu tố người lớn. Cho nên tôi mới khiến cho nó tự dân theo virus, như thế cũng có một cái cớ cho cô mà đúng không?”

Tô Lam vừa nghĩ đến người đang nói chuyện với mình là một người đàn ông trung niên đang móc chân thì lại cảm thấy rất quái lạ: ‘Đúng là ban đầu tôi muốn tìm bạn để hợp tác, nhưng bây giờ xem ra… thôi vậy.”

Đối phương nhìn thấy Tô Lam nói thế thì trở nên sốt ruột hơn hẳn: “Cô gái xinh đẹp ơi đừng đi chứ! Cô xem đi, cô thiếu người tôi thiếu tiền, hai người chúng ta chính là lương duyên ông trời tác hợp cho.”

Ông trời tác hợp?

Có muốn dùng văn vẻ cũng không nên dùng như thế này chứ…

Tô Lam bắt đầu nghỉ ngờ rằng đến cùng quyển tiểu thuyết kia có phải là do người này viết không.

Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng cô vấn trả lời nhanh một câu: “Ai nói với bạn là tôi đang thiếu người?”

“Nếu như cô không thiếu người thật thì cũng không đến nỗi tới đây tìm tôi đúng không?”

Chẳng biết sao nhưng sau khi Tô Lam nghe thấy câu này thì lại nổi lên lòng đề phòng.

Mọi chuyện có hơi trùng hợp quá rồi không?

Mình thậm chí còn chưa nói gì tới chuyện Đại Mộng Vô Song hai với anh †a, mà anh ta đã đoán được mình thiếu người rồi ư?

Có sự nghi ngờ nên Tô Lam vốn đang chuẩn bị từ bỏ cũng đổi ý.

Dù sao bây giờ cô không tìm được người nào thích hợp, chẳng bằng gặp mặt người này một lần, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?

Cho dù anh ta thật sự không có năng lực làm biên kịch thì ít nhất mình cũng có thể biết được là đến cùng anh †a có âm mưu gì không.

Tô Lam nghĩ tới đây thì gõ chữ thật nhanh: “Bạn đoán đúng rồi đó, đúng là bây giờ tôi đang thiếu người.”

“Cô có thể ra giá bao nhiêu?”

“Việc tôi ra giá bao nhiều còn phải phụ thuộc vào bạn có thể cho tôi thứ gì nữa.”

“Cô gái xinh đẹp yên tâm đi, chỉ cần cô có thể nghĩ được thì tôi có thể viết được, chỉ cần cô trả nổi là được, thế nào?”

Tô Lam không kìm được mà trừng trắng mắt.

Người này đúng là tự tin quá đáng!

Mặc dù vẻ mặt cô rất khinh bỉ nhưng thái độ trả lời lại vô cùng chính trực: “Như thế này đi, bởi vì tôi cần khá là gấp, không bằng sáng mai chúng ta hẹn gặp nhau một lần, bạn thấy sao?”

“Đương nhiên là không có vấn đề, cô quyết định địa điểm chúng ta gặp mặt GIIU Tô Lam suy nghĩ một chút rồi chọn một chỗ khá là đông đúc.

“Vậy thì cửa hàng bách hoá Thiên Trì đi, tôi thấy địa chỉ bạn ghi chú cũng ở thành phố Ninh Lâm”

“Bạn yên tâm đi, chỉ cần bạn có thể viết ra được thứ tôi muốn thì giá cả không thành vấn đề.”

“Trời ạ, vậy thì tốt quá. Tôi làm cho người khác nhiều năm như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp người hào phóng như cô đó. Yêu cô thật đấy.”

“Nhớ là ngày mai phải lên mạng, chúng ta cứ liên hệ qua zalo là được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4908


Chương 4908

“Được rồi thưa thần tài.”

Sau khi Tô Lam tắt giao diện trò chuyện đi thì đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất điên cuồng.

Nhưng bây giờ cô đã bị ép tới mức này, cũng không quan tâm tới việc đi nước cờ hiểm này nữa.

Sau khi tan làm thì Tô Lam trực tiếp đi tới trường mẫu giáo đón Quan Tử Việt, sau đó cùng nhau về nhà.

Khi cô vừa về tới nhà thì phát hiện chỉ có Lâm Mộc đang trông hai đứa bé, bận trước bận sau.

Tô Lam nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Quan Triều Viễn đâu cả.

Đúng lúc này, Lâm Mộc đi ra từ phòng bếp, bà ấy nhìn thấy Tô Lam đang đưa mắt tìm kiếm thì mở miệng nói.

“Cô chủ, lúc đầu cậu chủ có về nhưng nhận được điện thoại rồi lại đi ra ngoài rồi. Cậu ấy nói với tôi rằng có thể sẽ không trở lại ăn cơm.”

Tô Lam gật đầu rồi thở dài một hơi, mặc dù cô vẫn còn tức giận Quan Triều Viễn vì chuyện ngày hôm qua.

Nhưng nếu như muốn cô cứ nhăn mày nhăn mặt khi đối diện với gương mặt hoàn hảo không chút tì vết đó thì đúng là cô không thể làm được.

Bây giờ Quan Triều Viễn có việc đi ra ngoài, không ở nhà, điều này khiến cho Tô Lam cảm thấy càng thêm thoải mái.

Quan Tử Việt híp mắt rồi nằm dài trên bàn, cậu bé nói: “Mẹ ơi, vì sao vừa rồi bà Lâm Mộc nói rằng cha không trở về ăn cơm mẹ lại thở phào một hơi chứ? Có phải là mẹ và cha cãi nhau đúng không ạ”

Tô Duy Hưng đi ra từ phòng bếp, trong tay vẫn còn cầm một cái đùi gà, sau đó cậu bé cuộn chân ngồi trên ghế sô pha mà chơi trò chơi trên mạng.

Dường như cậu bé chẳng hề có chút hứng thú gì với những chuyện xảy ra ở bên ngoài vậy.

Tô Mỹ Chi bê một ly nước tới bên cạnh em trai mình rồi xoa xoa đầu cậu bé mà nói: ‘Chuyện của người lớn, con nít hỏi nhiều thế làm gì hả?”

Chỉ có Tô Lam âm thầm giật mình, sao mà Quan Tử Việt có thể quan sát tỉ mỉ đến thế chứ?

Tô Lam không muốn để con cái biết rằng mình và cha bọn chúng giận nhau nên chống cằm rồi cười mà nói: “Con nói gì thế chứ? Tình cảm của cha và mẹ rất tốt, phải nói là thêm đường vào mật. Sao mà cha mẹ có thể cãi nhau được chứ?”

Tô Duy Hưng nghe vậy thì rùng mình một cái.

Quan Tử Việt im lặng mà trợn mắt, sau đó quay người đi ra chỗ bàn ăn rồi nói với Lâm Mộc đang bận rộn trong phòng bếp: ‘Bà ơi cháu đói rồi ạ.”

“Thăng nhóc này, vừa rồi con trợn mắt là có ý gì hả?”

Tô Lam không buông tha cho cậu nhóc mà la lên một cách tức tối.

Quan Tử Việt vừa ăn canh bổ vừa nhìn về phía mẹ của mình: ‘Mẹ ơi, nói thế nào thì mẹ cũng là một nhà sản xuất của một công ty truyên hình điện ảnh đúng không?”

“Dì Thúy Vân và cô là những ngôi sao lớn như thế, biết diễn kịch như thế thì ít nhiều gì mẹ cũng bị đồng hóa một chút chứ?”

“Mẹ biết nụ cười vừa rồi của mẹ giả dối tới mức nào không? Đúng là không biết diễn kịch lại còn bày đặt lừa gạt người khác.”

Tô Lam toát đầy mồ hôi.

Thôi được rồi, cô lại thua dưới tay thăng nhóc hư đốn này thêm một lần nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4909


Chương 4909

Lúc trước khi Quan Tử Việt còn nhỏ thì Tô Lam cũng chưa đi làm.

Chuyện mà cô làm nhiều nhất mỗi ngày chính là xem các cách nuôi dạy trẻ con.

Các chuyên gia nói với cô rằng gia đình yên ấm hạnh phúc có ảnh hưởng rất lớn tới sự trưởng thành của trẻ nhỏ.

Từ đó tới nay Tô Lam vẫn luôn rất chú ý điều này, cho nên cô và Quan Triều Viễn sẽ không bao giờ cãi nhau trước mặt mấy đứa nhỏ.

Bây giờ thằng nhóc già dặn này còn có thể nhận ra rằng bọn họ đang cãi nhau rồi cơ đấy.

Tô Lam vội vàng nghĩ cách cứu vớt tình hình.

Cô đưa ghế tới gần rồi ngồi xuống bên cạnh Quan Tử Việt.

Đồng thời cũng đưa tay xoa đầu hai đứa con lớn rồi nói: “Các con, mẹ nói cho các con biết một cách nghiêm túc này. Khi hai người ở chung với nhau thì ít nhiều gì cũng sẽ tranh cãi đôi ba câu, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng tình cảm của hai người họ không tốt.”

“Hơn nữa trong mắt mẹ, cha của các con là một người đàn ông vô cùng có trách nhiệm, yêu thương gia đình, và mẹ cũng vậy.”

“Cho nên các con không cần phải lo lắng rằng cha mẹ sẽ chia tay, hoặc là không cần các con nữa, biết chưa?”

Quan Tử Việt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm †úc của mẹ mình thì đột nhiên cậu bé cảm thấy vô cùng đau đầu.

Cậu bé cũng học theo Tô Lam, sau đó chững chạc mà bỏ cái thìa trong †ay xuống.

Quan Tử Việt nhìn chằm chằm Tô Lam một cách chăm chúu, thậm chí còn duõi tay của mình ra rồi nhón chân võ lên vai cô: “Mẹ, con thấy bình thường mẹ làm việc cũng rất bận rộn, sau này đừng có xem mấy cái kinh nghiệm nuôi con kia nữa! Có rảnh thì đi học nấu ăn với bà Lâm Mộc nhé, mẹ thấy sao?”

Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ ngồi bên cạnh đều gật đầu đồng ý.

Tô Lam nhìn thấy Quan Tử Việt nói xong rồi lại tiếp tục ăn canh một cách bình tĩnh thì cảm thấy đời trước chắc chắn là mình tạo nghiệt gì đó cho nên mới sinh ra một đứa nhóc thích chọc ghẹo mình như thế này.

Có phải là mình nên đưa việc sinh đứa thứ tư vào danh sách quan trọng không nhỉ?

Tô Lam về lại chỗ của mình rồi chống cằm mà suy nghĩ.

Tối đó, Tô Lam cho Quan Tử Việt ngủ rồi lại dạo qua phòng của Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chi một vòng.

Cô phát hiện hai đứa con lớn đã ngủ từ lâu rồi thì mới về lại phòng của mình.

Tô Lam nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường theo bản năng.

Bây giờ đã gần mười giờ rồi nhưng Quan Triều Viễn vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn trở về.

Tô Lam đi đến ban công rồi nhìn xuống dưới đường theo bản năng.

Dưới lầu trừ mấy ngọn đèn đường ra thì đều trống rỗng, xe ra vào cũng rất ít.

Tô Lam nhíu mày.

Không đến mức đó chứ? Người nên †ức giận là mình mới đúng, sao bây giờ Quan Triều Viễn cứ như là chịu nhiều uất ức lắm vậy, tới bây giờ còn chưa về nhà.

Nếu như đúng là như thế thì cũng đừng về nữal Tô Lam càng nghĩ càng tức giận.

Bởi vì lúc sáng đi ra ngoài cô cũng không nói gì với Quan Triều Viễn, chính là vì muốn khiến cho anh nhớ cho kỹ chuyện này!

Không ngờ rằng người này còn làm trầm trọng thêm!

Hừ! Về muộn thì về muộn, bà đây chẳng thèm quan tâm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4910


Chương 4910

Tô Lam hừ một tiếng với vẻ lạnh lùng sau đó đi vào nhà tắm tắm nước nóng.

Đợi sau khi cô tắm rửa xong thì cũng đã mười một giờ hơn, nhưng Quan Triều Viễn vẫn chưa trở về.

Tô Lam nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, dường như cô đã xuất hiện triệu chứng mất ngủ.

Cô đảo mắt, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ.

| Không biết vì sao mà Tô Lam cảm thấy rất không yên lòng.

Cô nằm trên giường thêm nửa tiếng nữa.

Đã là mười hai giờ khuya, cô lật qua lật lại không ngủ được nên ngồi hẳn dậy.

Tô Lam do dự một lát rồi vẫn quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thúy Vân.

Nhưng khi điện thoại reo ba hồi chuông thì cô mới nhớ ra là Thúy Vân đang có thai.

Bây giờ gọi điện thoại cho cô ấy sẽ ảnh hưởng cô ấy nghỉ ngơi!

Tô Lam đang chuẩn bị tắt đi thì đột nhiên điện thoại lại được bắt máy.

”A lô, Tô Lam có chuyện gì không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Giọng điệu của Lâm Thúy Vân rất tỉnh táo, chỉ có chút mệt mỏi chứ không hề mơ màng chút nào.

Tô Lam hỏi với vẻ tò mò: “Thúy Vân, đã trễ thế này rồi mà sao cậu còn chưa ngủ đi?”

Lâm Thúy Vân ở đầu dây bên kia điện thoại thở dài một hơi, sau đó nói: “Mình cảm thấy kiếp trước chắc chắn mình đã làm gì gì đó ác độc lắm! Cậu không biết đâu, mình mang thai mới được mấy tuần mà đã bắt đầu có nôn nghén rồi đấy. Hơn nữa lần nào cũng nôn tới nồi trời đất quay cuồng, nôn tới nôi nôn cả mật!”

“Mười mấy phút trước mình vừa mới nôn, giờ sao mà ngủ được nữa chứ. Khó chịu muốn chết!”

Lâm Thúy Vân đang kể khổ với Tô Lam thì đột nhiên trước mặt cô ấy xuất hiện một ly sữa bò ấm áp.

Cô ấy sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lục Mặc Thâm đang đứng trước mặt mình, trong tay anh cầm một ly sữa bò ấm.

Không biết vì sao mỗi lần Lâm Thúy Vân nhìn thấy gương mặt hoàn hảo này của Lục Mặc Thâm thì sẽ cảm thấy cho dù mình có khó chịu hơn cũng là một trách nhiệm ngọt ngào.

Lâm Thúy Vân nháy mắt với giáo sư Lục rồi nhận lấy ly sữa.

Sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Tô Lam: “Đúng rồi Tô Lam, muộn như thế này mà cậu gọi điện cho mình, có phải là có chuyện gì gấp gáp không?”

Tô Lam biết Lâm Thúy Vân là phụ nữ mang thai, mình không nên gọi điện thoại phàn nàn với cô ấy ngay lúc này.

Nhưng bây giờ Nguyễn Bảo Lan còn đang ở nước ngoài, Tô Lam không biết mình có thể nói chuyện với ai ngoại trừ nói với Lâm Thúy Vân nữa.

“Thúy Vân, không biết vì sao mà trong lòng mình luôn để ý tới chuyện giữa Hạ Phi Dương và Quan Triều Viễn.”

Tô Lam nói như thế cũng không phải là không có căn cứ.

Cho dù Quan Triều Viễn đã giải thích rõ mối quan hệ của hai người họ nhưng cô luôn cảm thấy mọi việc không đơn giản như thế.

Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Lâm Thúy Vân chỉ do dự một lát rồi nói: “Vậy cậu tin tưởng Quan Triều Viễn không?”

Tô Lam trả lời ngay: “Đương nhiên là tin rồi.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4911


Chương 4911

“Nếu là như thế thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Nếu như ngay từ khi bắt đầu cậu đã lựa chọn tin tưởng anh ấy thì tốt nhất là kiên trì tới cùng, đừng gây phiên phức cho mình nữa.”

“Dù sao nếu như Quan Triều Viễn muốn lừa cậu thì cậu cũng chẳng có cách nào điều tra ra được chân tướng sự việc cả, chẳng lẽ không đúng à?”

Tô Lam biết Lâm Thúy Vân nói rất đúng.

Nhưng nghe như vậy thì trong lòng cô vân có chút lo lắng: “Thúy Vân, vậy nếu như giáo sư Lục dùng cái cớ muốn tốt cho cậu mà che giấu cậu một số chuyện thì cậu sẽ tha thứ cho anh ấy không?”

“Anh ta dám ư?”

Lâm Thúy Vân đứng dậy vỗ bàn không do dự!

Lục Mặc Thâm đứng bên cạnh đang gọt táo cho cô ấy nghe thế thì tay run lên một cái, quả táo suýt chút nữa là rơi xuống đất.

Lục Mặc Thâm nhíu mày đưa tay đẩy kính gọng vàng của mình lên rồi nhìn Lâm Thúy Vân với vẻ không vui.

Ánh mắt này còn mang theo sự uy hiếp và không vừa lòng.

Lâm Thúy Vân vừa rồi còn đang rất đắc ý, cô ấy vừa thấy thế thì sợ.

Đành cười hì hì rồi ngồi lại lên ghế sô pha.

Dù sao từ khi cô mang thai thì Lục Mặc Thâm trở nên vô cùng nghiêm khắc.

Không cho cô ấy ăn những thực phẩm rác, dinh dưỡng bữa ăn phải phong phú và đầy đủ.

Chỉ là hai điều này cũng đủ để khiến cho một kẻ ăn hàng như Lâm Thúy Vân vô cùng đau lòng.

Thậm chí Lục Mặc Thâm còn yêu cầu cô ấy không thể làm những động tác có phạm vi lớn trong ba tháng đầu thai kỳ.

Càng không được xúc động.

Cho nên động tác đứng dậy võ bàn, gào to vừa rồi của Lâm Thúy Vân khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Nếu như không phải vì Lâm Thúy Vân còn đang nói chuyện với Tô Lam thì Lục Mặc Thâm chắc chăn sẽ ôm cô ấy vào phòng ngủ, nằm im trên giường ba ngày không cho xuống.

Lâm Thúy Vân quay mặt đi, cô cầm lấy điện thoại rồi nói với giọng khoe khoang: “Giáo sư Lục đối xử với mình rất tốt, mình muốn sao trăng anh ấy cũng hái cho mình. Nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.”

“Anh ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với mình.”

Lâm Thúy Vân nói xong còn quay đầu nhìn về phía Lục Mặc Thâm với vẻ lấy lòng: “Chồng ơi, em tin tưởng anh như thế, anh có cảm động không?”

“Ninh nọt.”

Lục Mặc Thâm liếc cô ấy một chút, nở một nụ cười khinh bỉ rồi tiếp tục cúi đầu gọt táo.

Lâm Thúy Vân và Tô Lam lại trò chuyện thêm một lúc.

Hai cô bạn thân ngồi lại gần nhau luôn có vô số chuyện để nói.

Mà hai người các cô còn có thể liên hệ hai đều tài không hề liên quan gì tới nhau, trò chuyện vô cùng phấn khởi.

Lâm Thúy Vân vẫn cảm thấy có chút chưa đã.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút thì phát hiện môi lần mình và Lâm Thúy Vân nói chuyện phiếm đều không thể nào dứt được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4912


Chương 4912

Bây giờ đã là mười hai rưỡi khuya, cô ấy là một phụ nữ có thai cũng nên nghỉ ngơi rồi.

Tô Lam đang chuẩn bị bảo Lâm Thúy Vân đi nghỉ ngơi đi thì đột nhiên bên kia lại vang lên một tiếng hô lên.

“Thúy Vân, cậu sao thế?”

Tô Lam vừa nói xong thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm: “Cô ấy ngủ thiếp đi.”

Lục Mặc Thâm đang nói.

Tô Lam biết giáo sư Lục đang đau lòng Thúy Vân của mình cho nên cũng vội vàng gật đầu.

“Giáo sư Lục, anh chăm sóc Thúy Vân cho tốt, hôm nào chúng ta lại tụ tập.”

Lục Mặc Thâm ừ một tiếng rồi cúp máy chẳng hề có chút do dự.

Lâm Thúy Vân nhìn thấy động tác dứt khoát của Lục Mặc Thâm thì trở nên rất buồn bã.

Cô ấy đứng dậy rồi chỉ vào mặt Lục Mặc Thâm mà nói: ‘Lục Mặc Thâm, vừa rồi em còn đang nói chuyện với nói chuyện với Tô Lam đấy, sao có thể ngủ thiếp đi ngay thế được? Anh cho rằng em là thần tiên à?”

Lục Mặc Thâm ném điện thoại di động sang một bên rồi đi thẳng tới trước mặt Lâm Thúy Vân.

Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt càng ngày càng gần mình thì cũng có chút chột dạ.

Cô ấy rụt vào trong ghế sô pha theo bản năng rồi nói: “Anh đừng tới đây!”

Lục Mặc Thâm đi đến trước mặt Lâm Thúy Vân rồi cúi đầu nhìn cô ấy mà nói: ‘Em có phải là thần tiên hay không thì anh không biết nhưng trong mười tháng tiếp theo em sẽ biến thành một con heo.”

“Heo?”

Lâm Thúy Vân còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên đã thấy cơ thể của mình nhẹ hãng đi.

Lục Mặc Thâm đưa hai tay ra rồi trực tiếp bế cô ấy lên khỏi ghế sô pha, sau đó quay người đi về phía phòng ngủ.

| “Lục Mặc Thâm thả em ral Em có chân, em tự đi được, không cần anh ôm.”

Lâm Thúy Vân dùng hai tay đập vào người anh ta với vẻ tức giận.

Bởi vì vừa rồi cô có thể nghe rất rõ rằng người đàn ông này muốn biến mình thành heo!

Sao mà thế được chứ?

Lâm Thúy Vân mình là nữ thần của ngành vũ đạo đại học Lan Ly cơ mà!

Trước khi bị người đàn ông tên Lục Mặc Thâm này chà đạp thì người theo đuổi mình xếp hàng dài tới mấy cây sối Cho dù mình có mang thai thật thì cũng phải thật xinh đẹp! Phải giữ dáng người hoàn hảo.

Lục Mặc Thâm chỉ cần nhìn Lâm Thúy Vân một chút là đã biết cô ấy đang suy nghĩ gì rồi.

Anh ta siết hai tay lại rồi ôm chặt cô ấy vào ngực, không định thả tay ra để cô ấy tự đi vào phòng ngủ.

“Anh thả em ra! Em tự đi được, em không muốn biến thành một con heo!”

Lục Mặc Thâm liếc cô một cái rồi nói: ‘Lâm Thúy Vân, xóa bỏ cái ý nghĩ xấu xa kia của em lại đi! Nếu như bị anh phát hiện trong lúc mang thai em còn muốn bảo vệ dáng người, ăn uống điều độ thì…

Mặc dù Lục Mặc Thâm không nói tiếp nhưng chừng đó đã đủ khiến cho Lâm Thúy Vân run lên bần bật rồi.

Mẹ ơi, người đàn ông này có thể đọc được suy nghĩ của mình à?

Nếu không sao có thể đoán được trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì chứ?

“Sao mà thế được chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4913


Chương 4913

Lâm Thúy Vân bắt đầu cười pha trò.

Lục Mặc Thâm nhìn chằm chằm cô một cái rồi nói với vẻ sâu xa: “Tốt nhất là đừng như thế, nếu không em tự gánh hậu quả.”

Lục Mặc Thâm nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Những lời anh nói như một cái búa đập thẳng vào đầu của Lâm Thúy Vân.

Cô ấy mím môi rồi tỏ vẻ đau buồn.

Là một sinh viên học vũ đạo, việc bảo vệ dáng người và ăn uống điều độ đã là một phần không thể từ bỏ trong cuộc sống của cô.

Bây giờ Lục Mặc Thâm lại muốn mình ăn thả cửa ư?

Sao mà cô có thể làm được chứ?

Nếu như cô ấy thật sự làm theo những gì Lục Mặc Thâm, bởi vì mang thai mà mập thành một con heo thì chắc chắn không bao lâu sau mình sẽ bị người đàn ông này chán ghét!

Sớm muộn gì cũng sẽ bỏ mình!

Mình tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

Sau khi Tô Lam trò chuyện với Lâm Thúy Vân xong thì cảm thấy tâm trạng của mình thoải mái hơn một chút.

Lâm Thúy Vân nói đúng, nếu như từ khi bắt đầu mình đã lựa chọn tin tưởng Quan Triều Viễn thì phải kiên trì tin tưởng tới cùng, không cần phải lo sợ không đâu.

Dù sao dựa vào năng lực của Quan Triều Viễn, nếu như anh thật sự muốn Cô ấy mím môi rồi tỏ vẻ đau buồn.

Là một sinh viên học vũ đạo, việc bảo vệ dáng người và ăn uống điều độ đã là một phần không thể từ bỏ trong cuộc sống của cô.

Bây giờ Lục Mặc Thâm lại muốn mình ăn thả cửa ư?

Sao mà cô có thể làm được chứ?

Nếu như cô ấy thật sự làm theo những gì Lục Mặc Thâm, bởi vì mang thai mà mập thành một con heo thì chắc chắn không bao lâu sau mình sẽ bị người đàn ông này chán ghét!

Sớm muộn gì cũng sẽ bỏ mình!

Mình tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

Sau khi Tô Lam trò chuyện với Lâm Thúy Vân xong thì cảm thấy tâm trạng của mình thoải mái hơn một chút.

Lâm Thúy Vân nói đúng, nếu như từ khi bắt đầu mình đã lựa chọn tin tưởng Quan Triều Viễn thì phải kiên trì tin tưởng tới cùng, không cần phải lo sợ không đâu.

Dù sao dựa vào năng lực của Quan Triều Viễn, nếu như anh thật sự muốn dường như muốn xóa bỏ một số ký ức đi.

Sau khi đổi dép đi trong nhà xong thì Quan Triều Viễn trực tiếp lên tầng hai rồi đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Ánh đèn trong phòng ngủ rất lờ mờ.

Tô Lam đã ngủ.

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của cô dưới ánh đèn vàng mông lung này thì càng yên tĩnh dịu dàng.

Đôi mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn cũng vì thế mà mềm mại hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4914


Chương 4914

Cho dù anh ở bên ngoài đối mặt với chuyện gì thì chỉ cần về tới nhà, chỉ cần thấy được bóng đèn chờ mình, thấy được gương mặt yên ổn của vợ con lúc ngủ thì anh luôn có thể bình tĩnh lại, dù cho trước đó có bực tức, có nóng nảy tới cỡ nào.

Cô gái đang nằm ngủ trên giường chính là bến bờ mà anh hướng tới.

Có lẽ đây là thứ mà mọi người hay nhắc tới, hương vị gia đình.

Quan Triều Viễn đi tới rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đầu giường.

Giờ phút này Tô Lam đã ngủ rất Say.

Bởi vì tận khuya mới ngủ nên tình | thần của cô không được tốt lắm.

Chỉ sợ rằng bây giờ tiếng động có lớn hơn cũng không thể nào đánh thức cô dậy được.

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đưa tay ra rồi dùng đầu ngón tay phác họa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Anh đừng quậy, em buồn ngủ quá.”

Tô Lam đang mơ mơ màng màng, cô lẩm bẩm hai tiếng rồi nhíu mày.

Quan Triều Viễn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của Tô Lam thì cúi người xuống hôn lên môi cô.

Động tác này khiến cho Tô Lam đang ngủ say càng thêm không vui.

Cô hừ một tiếng, sau đó ôm lấy con gấu bông nhỏ bên cạnh mình mà ngáy o 9.

Ngay lúc này ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn cô đã dần trở nên khác lạ.

Tình cảm nồng nàn bên trong đã biến mất, thay vào đó là sự kiên quyết không thể nào rung chuyển được.

Cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ không buông tay.

Quan Triều Viễn nhắm mắt lại, nhớ tới cú điện thoại mà anh nhận được khi vừa mới về nhà.

Đó là do Thẩm Tư Huy gọi tới.

Từ lần trước khi Quan Triều Viễn nói cho anh ta biết mục đích thật sự của việc Nguyễn Tiểu Mi ra nước ngoài tới bây giờ đã hơn nửa tháng rồi.

Quan Triều Viễn cũng không biết chuyện của Nguyễn Tiểu Mị xử lý như thế nào rồi.

Anh cũng không có hứng thú biết đứa bé trong bụng cô ấy đã bị bỏ hay vẫn còn giữ lại.

Điều anh muốn biết nhất là liên quan tới Hạ Tâm Dương.

Mặc dù anh không hiểu vì sao Hạ Phi Dương đã quyết định đi rồi lại đột nhiên trở về, sau đó còn ở lại thành phố Ninh Lâm.

Nhưng những chuyện này đều không quan trọng.

Bởi vì cho dù Hạ Phi Dương có làm chuyện gì cũng không thể lay chuyển được tình cảm của anh và Tô Lam.

Nhưng Hạ Tâm Dương thì lại khác.

Mặc dù Quan Triều Viễn bên ngoài vô cùng lạnh lùng nhưng thật ra anh lại là một người rất trọng tình cảm.

Chuyện của Lệ Bảo Ngọc năm xưa đã dày vò anh một khoảng thời gian rất lâu.

Nếu như không phải Tô Lam xuất hiện thì chỉ sợ rằng tới bây giờ anh vẫn chưa thể đi ra khỏi bóng ma đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4915


Chương 4915

Vất vả lắm Quan Triều Viễn mới có thể sống lại một cuộc sống của người bình thường, vất vả lắm anh mới có thể kết hôn với người con gái mình yêu.

Lại còn sinh ra được ba đứa nhóc đáng yêu.

Khoảng thời gian này, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn.

Anh muốn sống với cùng với Tô Lam cả một đời.

Anh muốn nhìn thấy con mình lớn lên, đi học, rồi tiếp nhận sản nghiệp của mình.

Anh cũng là người thường, anh không phải là thần tiên.

Anh cũng có thứ mà mình sợ hãi.

Anh sợ rằng mình sẽ biến thành Quan Triều Viễn trước kia.

Anh sợ rằng mình lại sẽ vì tự trách mà áy náy lại rơi vào khoảng đen kia thêm một lần nữa.

Bởi vì nếu như thế thì sẽ không công bằng với cả Tô Lam và mấy đứa bé.

Cho nên anh nhất định phải điều tra chuyện liên quan tới Hạ Tâm Dương cho bằng được.

Hôm sau, khi Quan Triều Viễn xuất hiện tại câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan thì mấy người Quan Hạo Nhân đã chạy tới.

Quan Triều Viễn có thể nhận ra được là sắc mặt của bọn họ cũng không quá tốt.

Thẩm Tư Huy đã nghe ngóng được tin tức nào đó, và cũng đã nói cho bọn họ rồi.

“Nói đi.”

Quan Triều Viễn sải bước đi tới đối diện bọn họ rồi chọn một chỗ mà ngồi xuống.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, anh nhìn chăm chằm vào Thẩm Tư Huy.

Dường như là đang đợi câu trả lời từ anh ta.

Thẩm Tư Huy có chút do dự mà nhìn sang những người ngồi bên cạnh mình, anh ta đang suy nghĩ xem mình có nên nói thật hay không.

Nhưng Tần Tấn Tài, Quan Hạo Nhân và Hoa Đông đều quay đầu đi chỗ khác một cách hết sức ăn ý.

Xem ra bọn họ không có ý định muốn nhúng tay vào chuyện này.

Thẩm Tư Huy im lặng mà mắng thầm mấy người này một trăm lần.

Giọng điệu của Quan Triều Viễn dần trở nên nghiêm túc: ‘Em không cần nhìn bọn họ, em chỉ cần nói sự thật của chuyện này cho anh là được rồi.”

Thẩm Tư Huy nghe giọng điệu có chút không bực bội của Quan Triều Viễn thì cũng biết là anh đang dần mất kiên nhấn.

Thật ra anh ta cũng biết rất rõ khi Quan Triều Viễn nổi giận sẽ kinh khủng như thế nào.

Thế là Thẩm Tư Huy ho hai tiếng, hắng giọng một cái rồi nhìn về phía Quan Triều Viễn với vẻ thăm dò: “Thật ra những chuyện em biết cũng không phải là rất nhiều…”

“Vậy thì có bao nhiêu nói bấy nhiêu.”

Dường như Thẩm Tư Huy đã quyết định: “Vậy em nói, nhưng anh phải hứa là dù em có nói gì thì anh cũng phải bình tĩnh đó nhé.”

Thẩm Tư Huy vừa nói xong thì đã nhận được một ánh mắt vô cùng hung ác.

Ánh mắt kia dẫn theo một sức ép vô cùng lớn, bao phủ khắp người anh ta.

Điều này cũng có nghĩa là sự kiên nhân của Quan Triều Viễn đã tới giới hạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4916


Chương 4916

Nếu như Thẩm Tư Huy tiếp tục thừa nước đục thả câu thì sợ rằng Quan Triều Viễn sẽ trực tiếp dạy dõ anh ta ngay tại đây luôn.

“Được rồi được rồi, em nói, anh đừng xúc động mà.”

Thẩm Tư Huy suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

“Mấy ngày trước, em vừa về nước thì chuyện đầu tiên là đi tới chỗ bà góa kia của ông nội em.”

“Dường như bà ta rất áy náy với bà nội em, dù sao trước kia bà ta cũng là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác.”

“Cho nên khi em qua đó, nói rõ mục đích của mình, muốn tìm hiểu tin tức thì bà ta cũng không có quá phản cảm.”

“Lại còn đồng ý với những yêu cầu của em.”

“Em ở nhà cũ bên kia khoảng một ngày, bà ta đưa tất cả tài liệu mà ông nội em để lại cho em, thậm chí còn đồng ý cho em mang về từ từ mà xem.”

“Em bỏ ra hai ngày ròng rã mới tìm thấy được báo cáo liên quan tới vụ nổ kia.”

“Bản báo cáo đó là do ông nội của em tự tay viết, từ trình độ lộn xộn của chữ viết có thể thấy được đây chỉ là một bản nháp trước đó.”

“Nói chuyện chính!”

Quan Triều Viễn ngắt lời Thẩm Tư Huy với vẻ lạnh lùng, anh đã mất sạch kiên nhãn.

Thẩm Tư Huy do dự một chút rồi lấy bản nháp mình cất gọn trong túi áo ra, rồi đưa cho Quan Triều Viễn.

“Nói thì dài dòng lắm, em mang cả bản báo cáo này đến, anh tự xem đi!”

Quan Triều Viễn cầm lấy bản báo cáo mà Thẩm Tư Huy đưa qua.

Anh đọc nhanh như gió, dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà xem từ đầu tới đuôi bản báo cáo kia một lần.

Quan Triều Viễn càng đọc thì gương mặt hoàn hảo của anh cũng càng ngày càng đen.

Khi anh đọc xong toàn bộ bản báo cáo thì khí thế quanh người càng ngày càng lạnh.

Ngay cả mấy người Tần Tấn Tài ngồi ở bên cạnh anh cũng bị khí thế kinh khủng này dọa sợ.

Bọn họ nhìn nhau sau đó đồng loạt im lặng, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.

Mọi người trơ mắt nhìn Quan Triều Viễn, chờ phản ứng tiếp theo của anh.

Thẩm Tư Huy biết báo cáo này là do ông nội mình tự tay viết.

Hơn nữa mặt sau của tờ giấy còn có chữ ký mà ông nội anh ta để lại, điều này cũng đã chứng minh tính chân thật của bản báo cáo.

Mỗi kết luận trong bản báo cáo này đều trải qua quá trình điều tra vô cùng gian khổ mới xác định được.

“Ba người các người đều đã xem qua bản báo cáo này đúng không?”

Quan Triều Viễn không ngẩng đầu lên, nhưng mấy người Thẩm Tư Huy có thể cảm giác được giọng nói của anh như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.

Bọn họ liếc nhau một cái sau đó trả lời với vẻ yếu ớt: “Trước khi anh tới đây…

bọn em đều đã xem qua rồi.”

“Rắc…”

Bàn tay đang cầm bản báo cáo của Quan Triều Viễn đột nhiên siết chặt lại.

Bởi vì dùng quá sức nên các khớp xương của tay anh cũng đã trắng bệch cả lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4917


Chương 4917

Quan Triều Viễn đang dùng hết sức để kìm chế tâm trạng của mình.

Anh không thể tin được nội dung của bản báo cáo này nhưng lại không thể không tin tưởng!

“Cho nên, Hạ Tâm Dương thật sự đã chết, hơn nữa lúc đó cô ta còn là bị năm kẻ lưu manh thay nhau làm nhục, tra tấn đến chết à?”

Khi Quan Triều Viễn nói những lời này thì gương mặt tuấn tú của anh xám cả đi. Anh găn từng chữ từng chữ mội.

Ánh mắt của mấy người Tần Tấn Tài vô cùng phức tạp, bọn họ cúi đầu xuống rồi cụp mắt lại, không dám nói gì.

Bản báo cáo kia đã bị Quan Triều Viễn bóp thành một cục.

Thẩm Tư Huy ngồi đối diện anh còn chưa lấy lại tinh thần thì đột nhiên cảm thấy trước mặt mình tối sầm lại.

Một giây sau, cổ áo của anh ta bị Quan Triều Viễn nắm chặt lại, rồi kéo lên.

Gương mặt của Quan Triều Viễn dữ tợn tới nỗi méo mó: “Vì sao trong bản báo cáo này chỉ ghi tới cái chết của Hạ Tâm Dương, mà không viết năm tên lưu manh kia hả?”

Thẩm Tư Huy nhìn Quan Triều Viễn với vẻ bất đắc dĩ rồi lắc đầu: “Trong những thứ mà ông nội em để lại cũng không †ìm được tin tức gì liên quan tới năm tên lưu manh kia.”

“Chúng ta đều biết năm tên lưu manh kia là người của bang Phi Lang.”

“Nhưng lúc trước khi bọn chúng bị chúng ta đá khỏi bộ đội thì cũng không quen biết Hạ Tâm Dương, tại sao lại muốn hại cô ấy như thế chứ?”

Quan Triều Viễn hỏi xong thì mấy người Tần Tấn Tài cũng chìm vào im lặng thêm một lần nữa.

Thật ra đáp án của câu hỏi này đã rất rõ ràng rồi.

Mặc dù những người bang Phi Lang kia không nhận ra Hạ Tâm Dương, nhưng chỉ cần bọn họ còn có liên lạc với người trong bộ đội thì có thể nghe ngóng được ai là người có quan hệ thân thiết nhất với Quan Triều Viễn.

Mà lúc trước ở trong bộ đội, Quan Triều Viễn là người đàn ông duy nhất có thể đánh bại Hạ Tâm Dương.

Phải biết rằng khi đó, một trận đánh của bọn họ sẽ được toàn quân vây xem.

Sau này tin đồn của Quan Triều Viễn và Hạ Tâm Dương càng truyền càng rộng.

Dường như tất cả mọi người đều cho rằng hai người họ là một đôi.

Cho nên muốn trả thù Quan Triều Viễn thì có cách nào khiến cho anh đau khổ nhất?

Đương nhiên là áy náy rồi.

Không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu, còn phải trơ mắt nhìn cô gái đó bị đối thủ của mình làm nhục.

Đây mới là cách phá hủy lòng tự trọng của một người đàn ông một cách triệt để.

Tần Tấn Tài nghĩ tới đây thì quay mặt nhìn nhau.

Trong ánh mắt của mọi người đều mang theo một vẻ nghỉ ngờ.

Nếu như suy đoán của bọn họ là thật, vậy Hạ Tâm Dương thật sự bởi vì bảo vệ Quan Triều Viễn mới mấy người của bang Phi Lang kia làm nhục mà chết ư?

Nếu đúng là vậy thì chuyện này rất có thể sẽ trở thành bóng ma cả đời của Quan Triều Viễn, không thể nào xóa bỏ được.

“Ni.

Tô Lam hừ một tiếng nhỏ, thành công kéo Quan Triều Viễn ra khỏi suy nghĩ những chuyện xa xôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4918


Chương 4918

Ánh mắt của anh tập trung nhìn cô gái đang nằm ngủ bên cạnh mình.

Chuyện của Hạ Tâm Dương anh chắc chắn phải điều tra cho rõ!

Hơn nữa anh cũng sẽ phái người điều tra năm người bang Phi Lang năm xưal Cho dù sự thật năm đó là gì, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ không buông tay Tô Lam.

Cũng sẽ không để cho cô ấy đi lại vào vết xe đổi Người phụ nữ của anh, hãy để anh bảo vệ.

Chờ tới khi Tô Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đã là chín giờ sáng hôm sau.

Cô vô thức nhìn sang bên cạnh, trống rỗng không có một ai.

Tô Lam đưa tay sờ chăn một chút thì phát hiện chăn mền lạnh ngắt, cô không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ cả đêm qua Quan Triều Viễn cũng không về nhà ư?

Tô Lam nghĩ tới đây thì như có một cục tức nén trong ngực, không nuốt xuống được.

Có lầm hay không chứ? Rõ ràng là anh ta bắt nạt mình sao lại biến thành anh ta giận mình rồi chứ?

Hừ, Tô Lam tôi đây còn lâu mới thỏa hiệp nhé!

Cô cắn răng một cái rồi vén chăn lên, rời giường rửa mặt.

Khi cô xuống lầu thì thấy Lâm Mộc đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, trong phòng bếp còn có một cái đĩa trống không. Cô hỏi: “Bà Lâm, cái đĩa kia là?”

Lâm Mộc liếc qua phòng bếp, sau đó nói: “Cái đĩa đó ấy à, sáng nay cậu chủ dậy rất sớm, cậu ấy ăn sáng xong rồi đi ra ngoài luôn rồi. Trước khi đi còn dặn dò tôi tới giờ thì đưa mấy cô cậu | nhỏ tới trường, không nên quấy rầy cô, để cô nghỉ ngơi thêm một lát.”

Tô Lam rất kinh ngạc: “Ý của bà là tối qua Quan Triều Viễn có trở về ư? Sao tôi lại không biết chứ?”

Lâm Mộc lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, có thể là tối qua cậu chủ về khá trề, tôi cũng không để ý nữa.”

“À thế à, vậy thì không sao.”

Khi Tô Lam biết Quan Triều Viễn không phải là giận dỗi không về nhà mà là bận rộn công việc, cho nên mới đi sớm về trễ thì cô cũng đã yên tâm hơn rất nhiều.

Cô hớn hở hát hò, bắt đầu ăn sáng trong vui sướng.

Chỉ là cô còn chưa ăn được vài miếng thì điện thoại bên cạnh đã bắt đầu rung lên.

Tô Lam cầm điện thoại lên rồi mở zalo thì thấy người ngày hôm qua gửi tin nhắn tới cho cô: “Cô gái xinh đẹp, mặt trời chiếu tới mông rồi mà sao cô còn chưa liên lạc với tôi vậy?”

“Chị gái ơi? Chị đang ở đâu thế?

Mau trả lời tôi một câu đi nào.”

“Chị gái, tôi đã chuẩn bị đi tới quảng | trường rồi đây, chị đừng có cho tôi leo cây đó nhai”

“Chị gái thân yêu ơi, tôi đã đi tới quảng trường rồi, bây giờ tôi đi tìm quán cà phê kia, hôm nay chúng ta nhất định phải không gặp không về đó nhà.”

Từng tiếng chị gái liên tiếp này khiến cho Tô Lam trực tiếp xạm cả mặt lại.

Bởi vì chỉ cần cô nghĩ tới chuyện người đang gọi mình là chị gái là một ông chú hèn mọn thì cô lại cảm thấy da gà rụng đầy đất.

Nhưng mình đã hẹn với người này rồi thì cũng không thể thất hứa được.

Tô Lam ăn sáng qua loa rồi xách túi đi ra khỏi nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4919


Chương 4919

Vì tránh cho ông chú kia nghĩ rằng mình rất giàu có mà sinh ra những suy nghĩ không đúng cho nên Tô Lam cũng lái xe mà là đi tàu điện ngâm, trực tiếp đi tới quảng trường Thiên Trì.

Nửa tiếng sau là tới…

Hôm nay là cuối tuần nên quảng trường Thiên Trì rất đông đúc và náo nhiệt.

Cô vừa đi tới cửa thì điện thoại trong túi đã vang lên. Cô lấy ra xem thì thấy là người kia nhắn tin tới: “Chị gái ơi, tôi đã tới quán cà phê Thiên Trì rồi, chị phải tới nhanh lên đói”

Tô Lam xạm cả mặt lại.

Sau ông chú hèn mọn này chẳng biết tự biết mình chút nào thế nhỉ?

Mở miệng một tiếng chị gái, ngậm miệng một tiếng chị gái, đúng là khiến cho người khác rùng mình.

Tô Lam cố nén cảm giác kỳ quái trong lòng rồi trả lời nhanh một câu: “Tôi sắp tới rồi đây.”

“Tốt quá rồi, tôi chờ chị đó nha.”

Tầng tám của trung tâm thương mại Thiên Trì.

Khi Tô Lam đi ra khỏi thang máy thì cô thấy các cửa hàng của tầng tám đã bị người đi dạo phố chiếm hết.

Tô Lam nhìn thấy đám người ồn ào náo nhiệt này thì cuối cùng cũng tìm lại được một cảm giác an toàn.

Cô bước nhanh về phía Cà phê Thiên Trì.

Cà phê Thiên Trì cũng được xem là một nơi khá đặc biệt ở đây.

Mặc dù quy mô của nó không phải là rất lớn nhưng bên trong lại được trang hoàng theo phong cách châu Âu cổ điển.

Nếu như người không hiểu lắm về loại phong cách này đi vào sẽ cảm thấy kìm chế nhưng người hiểu rõ văn hóa truyền thống ở đó một cách sâu sắc thì sẽ cảm thấy đó là một nét đẹp im lặng, một nét đẹp của trí tuệ lắng đọng ngàn năm.

Khi Tô Lam đi tới cửa thì có nhìn thoáng vào bên trong.

Cà phê Thiên Trì không lớn, đứng ở cổng là có thể nhìn thấy hết mọi thứ bên trong, không sót thứ gì.

Cô nhìn thấy có hai ba đôi tình nhân trẻ tuổi, còn có một số nhóm bạn tới đây tụ tập.

Chỉ có mấy người ngồi một mình ở gần cửa sổ, nhưng đều là nữ cả.

Không hề có một người đàn ông nào ngồi một mình.

Tô Lam nhíu mày, chẳng lẽ ông chú hèn mọn kia không tới sao?

Những tin nhắn anh ta vừa mới gửi đều là trêu chọc mình thôi à?

Ngay lúc này điện thoại trong tay Tô Lam rung lên, cô vội vàng mở ra xem thì thấy tin nhắn do người kia gửi tới: ‘Chị gái ơi, sao chị vẫn chưa tới vậy?”

Tô Lam thấy vậy thì nhíu mày nhưng cũng vội vàng trả lời: “Tôi tới rồi, đang đứng ngay cửa ra vào đây, nhưng sao tôi lại không thấy bạn đâu hết vậy?”

Tô Lam vừa mới gửi tin qua chưa được hai ba giây thì thấy có một bóng người ngồi gần cửa sổ đứng phắt dậy, sau đó vẫy tay với mình mà hô lên: “Chị gái ơi chị gái ơi, tôi ở đây này.”

Tô Lam nhìn theo hướng tiếng nói phát ra. Nhưng điều khiến cô cảm thấy rất bất ngờ là ông chú hèn mọn trong tưởng tượng của cô chưa từng xuất hiện.

Mà ngay lúc này, người đang đứng cạnh cửa sổ và vây tay với cô lại là một cô gái chỉ có mười bảy mười tám tuổi.

Cô bé trang điểm theo kiểu đáng yêu, mặc trên người một bộ váy nhiều tâng phong cách lolita.

Tất dài màu trắng, giày da đen nhỏ, ăn mặc như một búp bê vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4920


Chương 4920

Tô Lam đi tới với vẻ không dám tin.

Bởi vì cô nhớ rất rõ ràng là tài khoản zalo mình kết bạn tối hôm qua có tên là “Ông chú yêu bọn nhóc.”

Nhưng người xuất hiện trước mặt cô nào phải là ông chú hèn mọn béo bự đâu chứ?

Chỉ có một cô bé đáng yêu, vừa nhỏ nhăn vừa xinh xắn thôi.

Tô Lam đi đến trước mặt cô bé thì mới phát hiện gương mặt của cô bé này rất xinh đẹp, xinh đẹp theo kiểu ngọt ngào.

Cô mở miệng hỏi với vẻ không dám tin: ‘Cô chính là “ông chú yêu bọn nhóc”

đấy à?”

Cô gái kia nở một nụ cười ngọt ngào rồi gật đầu nói.

“Đúng thế, chính là tôi đây này.”

“Vậy quyển tiểu thuyết kia cũng là do chính cô viết ư?”

Cô gái bé nhỏ lại cười híp mắt rồi gật đầu: “Đúng thế, chính là tôi.”

Hai người ngồi xuống rồi trò chuyện một hồi, bây giờ Tô Lam mới biết cô nhóc nhìn vừa xinh xắn lại đáng yêu, chỉ có mười bảy mười tám tuổi trước mặt mình đã hai mươi sáu tuổi rồi.

Tên thật của cô ta là Nguyễn Phương Thảo.

Tô Lam nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt với vẻ mặt nghi ngờ.

“Cô thật sự chắc chắn rằng bản thân đã hai mươi sáu tuổi chứ?”

Nguyễn Phương Thảo chớp mắt một chút rồi gật đầu lia lịa, cô ta nói: “Tôi biết là gương mặt của tôi rất trẻ con.”

“Trước đó tôi nhìn cách hành văn của cô tôi cũng đoán là một người trưởng thành. Bởi vì không nghiên cứu sâu thì không thể nào viết được tác phẩm thành công như vậy.”

Nguyễn Phương Thảo nghe thấy Tô Lam nói thế thì nở một nụ cười vui vẻ rồi nói: “Nhìn chị nói kìa, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy bao giờ ư?”

“Sức tưởng tượng của con người là vô hạn, cho nên chị gái à, lần này chị hẹn tôi ra đây gặp mặt là gặp đúng người rồi đó.”

Trong quá trình nói chuyện của hai người thì Tô Lam phát hiện ra Nguyễn Phương Thảo không những biết cách ăn nói và có khí chất, mà tâm mắt và vốn hiểu biết của cô ta cũng vô cùng rộng lớn.

Không hề giống như những gì cô ta nói trong zalo, vừa nghèo khó vừa hẹp hòi.

Một gia đình bình thường không thể nào bồi dưỡng ra được một cô gái bẩm sinh đã có khí chất cổ điển như thế này được.

Hơn nữa căn cứ vào sự hiểu biết của Tô Lam đối với đồ Lolita thì bộ váy mà cô gái này đang mặc cũng không hề rẻ.

Một bộ váy như thế này, nếu như là bản số lượng có hạn thì giá ít nhất cũng phải hơn ba mươi triệu mới có thể đẹp được!

“Chị gái nói một chút đi, chị muốn tìm tôi để viết hộ luận văn hay là viết tiểu thuyết đây?”

“Tôi chẳng có vấn đề gì cả, chỉ cần chị ra giá phù hợp thì muốn cái gì tôi cũng có thể viết ra cái đó được.

Tô Lam do dự một chút, cuối cùng cô vấn nói ra thân phận thật sự và mục đích chân chính của mình: “Thật ra lần này tôi tới đây cũng không phải là tìm người viết tiểu thuyết hay luận văn gì cả”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4921


Chương 4921

“Vậy chị gái tìm tôi làm gì thế?”

“Tôi muốn mời cô tới đoàn làm phim của chúng tôi, làm biên kịch.”

“Chị nói cái gì cơ?” Nguyễn Phương Thảo vừa nghe tới hai chữ biên kịch thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Tô Lam tưởng răng cô ta còn chưa nghe rõ nên lặp lại một lần nữa: “Tôi cảm thấy tôi nên giới thiệu cho cô biết một chút.”

“Tôi là Tô Lam, người phụ trách của văn phòng truyền hình Hạt Mòè, cũng là giám chế của Đại Mộng Vô Song hai.”

“Thật ra việc tôi muốn tìm người hợp tác lần này chính là Đại Mộng Vô Song hai.”

Chỉ là Tô Lam còn chưa nói xong thì đã thấy gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Phương Thảo trở nên âm u.

Cô ta trực tiếp đứng lên rồi ngắt lời Tô Lam: ‘Xin lỗi chị Tô, chuyện này tôi không thể nào giúp chị được.”

Nguyễn Phương Thảo nói xong rồi chuẩn bị đứng dậy rời khỏi đây.

Phản ứng này của cô ta khiến cho Tô Lam nhớ tới mấy người biên kịch mà hẹn chiều hôm qua.

Tới bây giờ Tô Lam đã dám khẳng định rằng chắc chăn đang có người phía sau ra tay ngăn cản, muốn làm chậm trễ tiến độ quay chụp của Đại Mộng Vô Song hai!

“Nguyên Phương Thảo, cô chờ một chút.”

Tô Lam vội vàng đứng lên rồi đuổi theo sau.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Phương Thảo xuất hiện một chút bực bội và lo lắng không yên.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Tô Lam rồi nói: “Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi đó sao? Chuyện này tôi không giúp chị được, chị đi tìm người khác đi.”

Tô Lam lại không muốn cứ từ bỏ một cách dê như trở bàn tay như thế này nên nói thêm: ‘Không phải bây giờ cô đang rất thiếu tiền sao?”

“Chị nói rất đúng, đúng là bây giờ tôi đang vô cùng thiếu tiền nhưng số tiền này tôi không thể kiếm được.”

“Vậy cô nói cho tôi biết, có phải là có người đang núp trong bóng tối cản trở đúng không?”

Cuối cùng Tô Lam vẫn nói ra nỗi thắc mắc trong lòng mình.

Nhưng phản ứng của Nguyễn Phương Thảo lại khiến cho cô có chút bất ngờ.

“Tôi cũng không biết đến cùng chị có xích mích với ai, nhưng từ ba năm trước, tôi bị đá ra khỏi cái giới này thì tôi không thể nào trở về được nữa.”

Nguyễn Phương Thảo nói tới đây thì vẻ mặt của cô ta vô cùng đau buồn.

Dường như là đang nhớ tới chuyện cũ đau thương nào đó.

Nguyễn Phương Thảo do dự một lát rồi cuối cùng cũng giải thích với Tô Lam “Tôi cũng không biết rõ là có phải người khác đã dặn dò hay không nhưng không có người nào bắt chuyện với tôi, đây là vấn đề của chính bản thân tôi.”

Tô Lam nghe Nguyễn Phương Thảo nói thế thì đôi mắt cô phát sáng lên: ‘Phương Thảo, điều này cũng có nghĩa là ba năm trước đây cô cũng là biên kịch đúng không?”

“Chuyện tôi có phải là biên kịch hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là tôi thật sự không thể kiếm số tiền kia của chị được.”

Nguyễn Phương Thảo nói xong những lời này thì quay người đi ra ngoài thật nhanh, không hề để cho Tô Lam có cơ hội mở miệng nói chuyện.

Một mình Tô Lam đứng im tại chõ, trong lúc nhất thời cô cảm thấy có chút choáng váng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4922


Chương 4922

Vất vả lắm cô mới có thể tìm được một tác giả viết văn có phong cách hay, có sức tưởng tượng, thậm chí trước kia còn từng làm biên kịch.

Nếu như cô cứ từ bỏ như thế thì sợ rằng trong khoảng thời gian hai ngày này cô cũng không thể nào tìm được người thích hợp hơn Nguyên Phương Thảo nữa.

Tô Lam vội vàng đuổi theo cô ta ra khỏi quán cà phê.

Cô nhìn thoáng qua thì thấy được bóng lưng của Nguyễn Phương Thảo.

Đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện.

Tô Lam liền tranh thủ lấy điện thoại ra sau đó gọi cho một người.

Rất nhanh sau đó điện thoại đã được kết nối, giọng nói của Phương Trí Thành Thành mang theo vẻ hưng phấn, anh ấy nói: “Tô Lam, có phải là đã tìm được biên kịch thích hợp rồi không, nên mới gọi điện báo cho tôi cái tin tức tốt này?”

Giọng điệu của Tô Lam rất gấp gáp, cô nói: ‘Phương Trí Thành, anh làm việc trong giới giải trí này cũng nhiều năm như thế rồi, có quen biên kịch nào tên là Nguyễn Phương Thảo không?”

“Cái gì cơ, Nguyễn gì?”

“Nguyên Phương Thảo!”

“Nguyễn Phương Thảo à?”

Phương Trí Thành gãi gãi đầu một lúc, trong lúc nhất thời đột nhiên anh ấy cảm thấy cái tên này có hơi quen tai.

Rất nhanh anh ấy đã lục lọi được cái tên này trong đống ký ức hỗn độn của mình. Anh ấy võ đùi một cái rồi nói: “Trời ơi, người cô nói không phải là Nguyễn Phương Thảo đạt được giải thưởng biên kịch xuất sắc của giải liên hoan phim Bạch Ngọc Lan đấy chứ?”

“Cái gì? Giải thưởng biên kịch xuất sắc giải liên hoan phim Bạch Ngọc Lan?”

Tô Lam lặp lại những gì Phương Trí Thành nói với vẻ không dám tin.

Phải biết rằng ở nước Bạch Lạc này thì những giải thưởng cao quý nhất trong giới phim truyên hình, phim điện ảnh đều là do giải liên hoan phim Bạch Ngọc Lan trao tặng.

Ban giám khảo của liên hoan phim không phải là những kẻ nghiệp dư hay dễ dãi.

Mà đó là những con người xuất thân là diễn viên hạng A, hoặc là chuyên gia có tiếng tạo thành.

Trong giới điện ảnh và truyền hình này thì có lẽ những giải thưởng khác sẽ có người nhúng tay vào đượuc.

Nhưng chỉ có mỗi giải liên hoan phim Bạch Ngọc Lan này mới được tính là giải thưởng chân chính được toàn bộ diễn viên trong giới nhắm tới.

Trong những người mà Tô Lam biết thì chỉ có Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh và Mộ Mãn Loan từng đạt được giải vua màn ảnh, nữ hoàng màn ảnh mà thôi.

Cho nên nếu như có thể đạt được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất của Bạch Ngọc Lan thì cũng đủ để chứng minh năng lực của người này xuất sắc tới đâu.

Nhưng nếu như người mình gặp mặt thật sự là Nguyễn Phương Thảo mà Phương Trí Thành nói thì cũng không thể tưởng tượng nỗi.

Cô ta lấy được giải biên kịch xuất sắc nhất của Bạch Ngọc Lan thì chắc chắn sự nghiệp đã lên như diều gặp gió rồi chứ. Nhưng bây giờ thì sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom