Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tiếng Lòng Của Tiểu Sư Muội

Tiếng Lòng Của Tiểu Sư Muội

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tiếng Lòng Của Tiểu Sư Muội

Tiếng Lòng Của Tiểu Sư Muội
Tác giả: Vạn Vật Sinh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tiểu sư muội suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t ta, nhưng ta vẫn sống sót trở về, vạch trần âm mưu của nàng.

Khi nàng sắp bị trục xuất khỏi môn phái, mọi người chợt nghe thấy tiếng lòng của tiểu sư muội.

【Sư tỷ đang gài bẫy vu oan ta.】

【Ta quả thực đã đẩy sư tỷ, nhưng ta biết tỷ ấy chắc chắn không c.h.ế.t được, thậm chí còn mong sư tỷ có thêm trải nghiệm… Ai ngờ tỷ ấy lại lấy chuyện này làm cớ để đuổi ta khỏi môn phái.】

【Ta làm tất cả điều này, chẳng phải vì mọi người luôn thiên vị sư tỷ, không thích ta sao...】

Khi mọi người nghe vậy, lòng ai cũng mềm nhũn, đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu sư muội.

Tiểu sư muội lại một lần nữa trở thành người được yêu mến, đắc ý ngạo nghễ.

Nhưng nàng nào biết, cái gọi là năng lực nghe tiếng lòng, vốn dĩ là do ta cố ý để lại cho nàng.

Bởi vì, ta muốn đoạt lấy mệnh cách của nàng!
 
Chương 1


Ta mất tích nhiều năm, chịu đủ gian khổ trở về tông môn, lại phát hiện nơi này xuất hiện một người thay thế ta.

Người thay thế ấy tên là Khương Dung, là đệ tử nhỏ nhất của Vân Tiên Tông, mọi người đều âu yếm gọi nàng là tiểu sư muội, nâng niu như ngọc trong tay.

Họ nói: "Tần Ca, mẫu thân của tiểu sư muội và mẫu thân ngươi từng là hảo tỷ muội, ngươi mất tích, đương nhiên chúng ta phải đối xử tốt với tiểu sư muội rồi."

"Lại nói, Tần Ca, Khương Dung có dung mạo rất giống ngươi, chúng ta không tìm được ngươi, nên bất giác càng đối đãi tốt với nàng."

Mọi người khuyên ta nên hòa thuận với Khương Dung, giống như mẫu thân của chúng ta, trở thành những hảo tỷ muội vào sinh ra tử.

Ta gật đầu đồng ý, từ đó đối xử với Khương Dung hết lòng, không hề giữ lại chút gì.

Thế nhưng, không hiểu sao, ta và Khương Dung luôn xảy ra những hiểu lầm.

Chẳng hạn, một lần nàng mang đến cho ta một bát canh, nhưng ta bận tu luyện nên chưa uống, khi Khương Dung thấy liền bật khóc.

Chẳng bao lâu sau, vài vị sư huynh xông vào phòng ta, chất vấn: "Tần Ca, tiểu sư muội vì ngươi mà hầm canh cả nửa ngày, sao ngươi lại ghét bỏ mà không uống?"

Ta vội vàng đáp: "Không phải ghét bỏ, chỉ là bận tu luyện mà quên uống."

Khương Dung mắt sưng đỏ, nắm lấy tay ta nói: "Ta hiểu mà, sư tỷ bận rộn, đến cả một ngụm canh cũng không có thời gian uống, các sư huynh đừng để tâm."

Nàng càng nói như vậy, các sư huynh lại càng cau mày.

Những hiểu lầm như vậy nhiều không đếm xuể.

Người ngoài đều đồn rằng ta nhỏ nhen, ức h.i.ế.p Khương Dung.

Để giải tỏa hiểu lầm, ta cố ý vào rừng rậm tìm kiếm một con bươm bướm quý giá.

Phấn trên người loài bươm bướm này, khi rơi xuống áo của nữ tử, tựa như những ngôi sao lấp lánh, đẹp đẽ vô cùng.

Đây là thứ mà rất nhiều nữ tu sĩ yêu thích.

Khương Dung vui mừng nói: "Đa tạ sư tỷ!"



Thế nhưng, ngày hôm sau nàng lại lâm bệnh nặng, nói rằng phấn của con bươm bướm kia đã khiến bệnh hen suyễn của nàng tái phát.

Các sư huynh lại một lần nữa trách mắng: "Tần Ca, vì sao ngươi lúc nào cũng nhằm vào Khương Dung?"

"Biết rõ thân thể nàng yếu ớt, lại mắc bệnh hen suyễn, ngươi còn tặng nàng bươm bướm, thật sự là độc ác!"

Khương Dung mắt đẫm lệ nói: "Các huynh đừng trách sư tỷ, nàng không biết ta mắc bệnh hen suyễn."

"Ha, chuyện ai ai cũng biết, nàng lại không biết sao?"

Ta chỉ im lặng.

Khương Dung chưa từng nói với ta về bệnh hen suyễn của nàng.

Hơn nữa, họ đã quên rằng ta mới chỉ trở về vài tháng, vẫn chưa rõ nhiều chuyện trên núi.

Từ đó, ta tránh xa Khương Dung.

Không thể đắc tội, chỉ đành lánh đi thôi!

Ta vừa tránh đi, liền bị đồn là "không chịu nhận lỗi", "công khai ghen tị với tiểu sư muội".

Dù ta làm gì, trong mắt mọi người, vẫn là đang ức h.i.ế.p Khương Dung. Các sư huynh luôn bảo vệ nàng mà trách phạt ta, ngay cả sư tôn cũng mắng ta vài lần.

Danh tiếng của ta đã mục nát.

Ngày ấy, bí cảnh Đông Xuyên mở ra, đệ tử tông môn đều tiến vào tu luyện.

Bên trong đầy rẫy nguy hiểm, bất giác ta và Khương Dung tách khỏi đoàn, chỉ còn lại hai người chúng ta.

Vì tình đồng môn, ta cứu nàng khỏi hang rắn, cùng nàng chạy trốn.

Sau đó lại gặp nguy hiểm, khi yêu thú sắp đuổi đến, Khương Dung bất ngờ đẩy ta về phía yêu thú, bản thân nàng thì chạy thoát!

Ta vô cùng phẫn nộ.

Biết rõ mình chắc chắn sẽ c.h.ế.t, ta liền bạo phát linh nguyên, tự hủy căn cơ, bùng phát sức mạnh lớn lao, tạm thời khiến yêu thú thoái lui. Sau đó, ta lấy lọ độc rắn vừa thu được, bôi lên thanh kiếm, dồn hết sức lực cuối cùng phóng thẳng về phía lưng Khương Dung.



"A!"

Tiếng hét thảm thiết của nàng vang lên.

Dù nàng không c.h.ế.t, cũng phải chịu đau đớn thấu xương!

Ta bị trọng thương, hoảng loạn tìm đường chạy trốn, bất giác đến trước một vực sâu đen kịt.

Hung thú gầm rú phía sau, trong tuyệt vọng, ta nhảy xuống vách đá.

Lần nữa tỉnh dậy, ta phát hiện mình rơi vào một hang động, thân thể không chút tổn thương.

Trong hang động, có một thanh bảo kiếm được cắm thẳng đứng.

“Tiểu nha đầu, rút kiếm ra, ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi đây.”

Từ bảo kiếm vang lên một giọng nói uể oải, bảo ta rằng chính hắn đã chữa lành vết thương cho ta. Ta nên biết ơn hắn và mau chóng rút kiếm.

“Đa tạ tiền bối.”

Ta cung kính đáp lời, nhưng lại không làm theo.

Thanh kiếm bị bao phủ bởi hắc khí, trông đầy điềm gở. Rút nó ra có thể gây ra chuyện gì, ta cũng không rõ.

Cái c.h.ế.t đôi khi không đáng sợ, nếu có thể luân hồi chuyển kiếp cũng không tệ. Nhưng nếu gặp phải tà ma, khiến hồn phách tiêu tán, mới thực sự là bất hạnh.

Vô duyên vô cớ, vì sao thanh kiếm này lại cứu ta?

Hắc khí quả nhiên nổi giận: “Tiểu nha đầu vô lương tâm!”

Ta nghe lời hắn qua tai này rồi lại ra tai kia, tiếp tục tìm lối thoát.

“Ngươi sẽ không tìm thấy đường đâu,” hắc khí cười nhạo, “dù có tìm được, bên ngoài vẫn còn yêu thú đợi ngươi. Không có ta, ngươi chắc chắn sẽ c.h.ế.t.”

Cuối cùng, không còn đường thoát, ta đành rút kiếm ra.
 
Chương 2


Vừa rút kiếm, hắc khí liền mạnh mẽ xâm nhập vào thân thể ta, cười ngông cuồng: “Ha ha ha, mấy ngàn năm chờ đợi, cuối cùng cũng gặp được kẻ có mệnh cách hung hiểm. Dù là nữ nhân, bổn tôn cũng chấp nhận!”

Đoạt xá.*

(*)"Đoạt xá" là một thuật ngữ trong tu tiên và các truyện huyền huyễn, dùng để chỉ hành động một người hay linh hồn chiếm đoạt thân thể của người khác. Người hoặc linh hồn này sẽ nhập vào cơ thể của nạn nhân, xóa bỏ hoặc đẩy linh hồn gốc của người đó ra khỏi thân thể, rồi chiếm đoạt và kiểm soát hoàn toàn cơ thể ấy.

Ta lúc này mới hiểu, vì sao hắn cứu ta, vì sao nhiều lần dụ dỗ ta rút kiếm ra.

Tu vi của hắc khí cao hơn ta rất nhiều, ta không có chút sức phản kháng, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn đoạt lấy thân thể.

Nhưng đang giữa chừng, hắc khí bỗng rút lui trong sự bối rối, nghi hoặc hỏi: “Sao lại thế? Ngươi không phải mệnh cách ban đầu sao?”

Ta ngơ ngác.

Sau khi nghe giải thích, ta mới biết mệnh cách của mình đã bị tráo đổi.

“Nếu ngươi chỉ là một kẻ bình thường, bị tráo thành mệnh cách hung hiểm, bổn tôn cũng có thể đoạt xá dễ dàng.”

“Nhưng hiện tại không đoạt xá được, chứng tỏ trước đây ngươi là nữ tử có vận khí cực tốt, mệnh cách vô cùng quý hiếm. Dù bị tráo đổi, ngươi vẫn đủ sức chống lại sự đoạt xá của bổn tôn… Đúng là xui xẻo.”

“Lão tử biết mà, thiên đạo sẽ không cho bổn tôn dễ dàng đạt được như ý!”

Hắc khí mắng chửi liên tục, sau đó ngưng tụ thành hình dáng một nam nhân tuấn mỹ nhưng đầy tà khí.

Biết rằng mình tạm thời an toàn, ta âm thầm thở phào, rồi hỏi: “Tráo đổi mệnh cách, nghĩa là gì?”

Nam nhân liếc ta một cái, lạnh nhạt nói: “Bổn tôn hỏi ngươi, trước đây ngươi có phải rất may mắn, nhưng đột nhiên một ngày nào đó lại trở nên vô cùng xui xẻo, việc gì cũng không thuận lợi?”

Nghe hắn nói, ta liền rơi vào suy tư.



Khoảng bảy tuổi, mẫu thân của Khương Dung đã đến Vân Tiên Tông cầu xin giúp đỡ, nói rằng trong bí cảnh có một loại dược liệu có thể cứu con gái bà, mong mẫu thân ta đi giúp.

Mẫu thân không chút do dự, đi theo bà ấy vào bí cảnh.

Lần đi ấy, cả hai đều c.h.ế.t trong bí cảnh.

Từ đó, vận may của ta bắt đầu suy giảm.

Sau đó, ta ra ngoài thì bị bọn người tu luyện ma thuật bắt giữ, ép làm dược đồng, ngày ngày thử thuốc, sống không bằng c.h.ế.t.

Nhưng mạng ta lớn, những dược đồng khác chỉ chịu được hai năm, còn ta kiên trì đến năm năm.

Rồi bọn người tu luyện ma thuật bị truy sát, không kịp mang theo ta, ta nhân cơ hội trốn thoát, lang bạt trở lại Vân Tiên Tông.

Trên đường, ta bị bọn buôn người bắt giữ, bán đến mỏ quặng làm nô lệ, chịu đựng đủ loại tra tấn.

Nếu không vì bị hủy dung khi thử thuốc, ta e rằng đã bị lăng nhục đến c.h.ế.t như những cô gái khác.

Ba năm sau, mỏ quặng sụp đổ, ta nhân lúc hỗn loạn trốn thoát, tiếp tục lang thang về lại Vân Tiên Tông, cuộc sống từ đó mới dần ổn định.

Ta khổ luyện, ăn linh dược thanh lọc hết độc tố trong cơ thể, phục hồi dung nhan.

Nhưng kinh mạch bị tổn thương, cơ hội tu luyện cực kỳ mỏng manh.

Dù vậy, ta vẫn cảm thấy biết ơn, chăm chỉ tu luyện, không gây phiền toái.

Nào ngờ, Khương Dung đột nhiên xuất hiện, luôn tìm cách gây khó dễ cho ta, suýt chút nữa hại c.h.ế.t ta.

“Tiểu nha đầu, ngươi mang ta ra ngoài, đợi đến khi tìm được người thích hợp để đoạt xá, bổn tôn sẽ rời đi,” nam nhân nói, “tính mạng chúng ta đã liên kết, ta sẽ không hại ngươi.”

Không còn cách nào khác, ta đành mang theo bảo kiếm và nam nhân ấy rời khỏi bí cảnh Đông Xuyên.



Hắn tự xưng là Long Khải, kiến thức uyên thâm, mọi chuyện đều thông tỏ.

Trước khi đi, hắn bảo ta thu hết bảo vật trong sơn động vào nhẫn Càn Khôn, tùy ý sử dụng.

Nhẫn Càn Khôn là vật chí bảo, rất ít người có thể phát hiện ra bí mật của nó.

Điều kiện của hắc khí là ta phải giúp hắn tìm người thích hợp để đoạt xá.

Ta có chút do dự, định từ chối, nhưng sợ đắc tội với hắn, đành tạm thời đồng ý.

Dọc đường rời khỏi bí cảnh, hắc khí giúp ta không ít lần. Ta dần hiểu rõ tính cách của hắn và bắt đầu tin tưởng hắn hơn.

Khi ta trở về Vân Tiên Tông, vừa nghe tin tức, Khương Dung vội vã chạy đến xác nhận, nở nụ cười miễn cưỡng: “Sư tỷ, tỷ đã trở về rồi sao.”

Ta lạnh lùng nhìn nàng: “Đúng, ta đã sống sót trở về.”

Đúng lúc đó, trong đầu vang lên giọng nói của Long Khải: “Người đã tráo đổi mệnh cách với ngươi chính là nha đầu này.”

Gì cơ?

Ta sững sờ, cẩn thận quan sát Khương Dung từ trên xuống dưới.

Nàng chính là người đã tráo đổi mệnh cách với ta sao?

Ta bỗng nhớ đến mẫu thân của Khương Dung, trái tim như bị nhấn chìm trong nỗi đau.

Năm đó, bà đến cầu mẫu thân ta cùng bà đi tìm dược liệu, sau đó cả hai người đều c.h.ế.t một cách bất ngờ trong bí cảnh, từ đó vận may của ta cũng biến mất.

Nay sự việc liên kết lại với nhau, ta không khỏi nghi ngờ rằng cái c.h.ế.t của mẫu thân nhất định còn có uẩn khúc!
 
Chương 3


“Chính nàng ta mới là kẻ mang mệnh cách hung hiểm khó gặp, ta muốn đoạt lấy thân thể nàng ta.” Long Khải phấn khích nói, “Ta muốn đoạt xá nàng ta!”

Ta còn chưa kịp đáp lời, các sư huynh cùng đám đệ tử nghe thấy động tĩnh liền kéo đến sơn môn. Vừa gặp ta, bọn họ liền trách mắng.

“Ngươi còn mặt mũi để trở về sao?” Đại sư huynh lạnh lùng nói, “Hừ, mau quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với tiểu sư muội!”

Ta không dám tin vào tai mình, ta đã trải qua muôn vàn khó khăn để trở về, bọn họ không quan tâm thì thôi, lại còn bắt ta phải tạ lỗi với kẻ gây ra mọi chuyện?

“Tần Ca, bí cảnh Đông Xuyên đầy rẫy nguy hiểm, vì sao ngươi lại tự ý tách khỏi đội? Làm hại tiểu sư muội vì tìm ngươi mà suýt chút nữa bị rắn độc cắn c.h.ế.t.” Mặt nhị sư huynh đầy vẻ chán ghét.

Ta bật cười vì tức giận, quay sang hỏi Khương Dung: “Ngươi đúng là biết đổi trắng thay đen!”

Khương Dung hơi lúng túng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, yếu ớt ho khan, nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ, tự ý rời đội là lỗi của tỷ, nhưng tỷ đã bình an trở về, ta bị thương một chút cũng không sao…”

Tam sư huynh lập tức đỡ lấy Khương Dung, rồi tức giận nhìn ta: “Tiểu sư muội vì ngươi mà bị thương, đến giờ còn chưa khỏi, vậy mà ngươi lại có thái độ như thế? Còn không mau xin lỗi!”

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, lòng ta lạnh giá, liền nói với Long Khải trong tâm thức: “Được, ta đồng ý để ngươi đoạt xá Khương Dung.”

Đoạt xá là chuyện nghịch thiên, ta vốn không muốn làm điều ác.

Nhưng nếu đối tượng là Khương Dung, thì lại là chuyện khác.

“Nhất ngôn cửu đỉnh,” Long Khải vui vẻ đáp, “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”

Ta đảo mắt nhìn xung quanh, giễu cợt: “Tiểu sư muội mà các ngươi nâng niu, suýt chút nữa c.h.ế.t trong bí cảnh. Chính ta đã cứu nàng, vậy mà nàng lại lấy oán báo ân, đẩy ta cho yêu thú. Dựa vào đâu mà ta phải xin lỗi?”

“Ngươi cứu nàng?” Đại sư huynh lắc đầu, “Tu vi của ngươi kém xa tiểu sư muội, chắc chắn là nàng cứu ngươi mới phải. Ngươi nói bậy, ai tin chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”



Nhìn đám đông phẫn nộ, ta vẫn giữ bình tĩnh: “Sự thật thế nào, các ngươi không thử xem qua lưu ảnh thạch của Khương Dung sao?”

Trước khi vào bí cảnh, tông môn đã phát cho mỗi người một lưu ảnh thạch, có thể ghi lại hình ảnh suốt mười ngày, sự việc xảy ra rõ ràng trước mắt.

Khương Dung nước mắt ngắn dài: “Lưu ảnh thạch của ta đã bị hỏng rồi…”

Mọi người lại tiếp tục chỉ trích ta: “Tần Ca, ngươi thật quá đáng! Với tu vi thấp kém như ngươi, nếu không nhờ tiểu sư muội cứu, làm sao ngươi có thể sống sót trở về? Nay lại còn dám vu khống nàng, thật sự đáng ghét!”

Ta nhàn nhạt nói: “Lưu ảnh thạch của nàng ta hỏng, nhưng của ta thì không.”

Tất cả mọi người ngạc nhiên.

Ta rút từ trong túi bên hông ra một viên đá, giơ lên trước mặt mọi người: “Sự thật ra sao, xem là biết.”

Sắc mặt Khương Dung lập tức thất thần: “Sao tỷ vẫn còn lưu ảnh thạch?!”

Ta và nàng bị yêu thú truy sát, vào thời khắc nguy cấp, để phân tán sự chú ý của yêu thú, ta đã ném túi bên hông ra ngoài.

Lưu ảnh thạch nằm trong túi.

Khương Dung nghĩ rằng lưu ảnh thạch của ta đã mất trong bí cảnh, nên mới dám đổi trắng thay đen, nhất quyết không nhận sai.

Nhưng nàng không biết rằng, trước khi rời bí cảnh Đông Xuyên, ta đã nhờ Long Khải giúp tìm lại vật này, chỉ để vạch trần bộ mặt thật của nàng trước tông môn.

Không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Khương Dung, ta ném lưu ảnh thạch lên không trung.

Từ lưu ảnh thạch chiếu ra hình ảnh.

Mọi người tận mắt chứng kiến cảnh Khương Dung rơi vào hang rắn, nơi có cấm chế, không thể sử dụng tu vi. Chính ta đã kéo nàng lên, cứu nàng thoát khỏi tử địa.

Việc ta cứu nàng, sự thật hiển nhiên.



Sau đó, chúng ta gặp yêu thú, ta bình tĩnh chỉ huy mọi người bỏ chạy.

Khương Dung khóc lóc thảm thiết, hoàn toàn vô dụng, dù tu vi cao hơn ta, nhưng từ đầu đến cuối đều dựa vào ta.

Cuối cùng, ta ném túi ra ngoài, lưu ảnh thạch rơi xuống khoảng trống gần đó, ghi lại toàn bộ diễn biến sau đó.

Khi yêu thú há to miệng máu, Khương Dung hoảng sợ, để thoát thân, nàng đã đẩy ta về phía yêu thú!

Còn ta, tự bạo linh nguyên, bôi độc rắn lên thanh kiếm, phóng kiếm trúng vào lưng Khương Dung.

Sau đó, cả ta, Khương Dung và yêu thú đều rời khỏi đó, hình ảnh chấm dứt.

Mọi chuyện đến đây đã rõ ràng.

Trước sơn môn, các đệ tử tông môn tụ tập đông đúc, tất cả đều nhìn thấy chân tướng, ai nấy đều sững sờ, không nói nên lời.

“Trời ơi, tiểu sư muội lại là loại người như vậy sao, chuyện nàng trúng độc hóa ra là thế này!”

“Nàng thật thâm độc, quay về lại đổ tội cho Tần Ca, nói nàng ấy kéo chân mình nên khiến mình bị trọng thương.”

“Bề ngoài trông yếu đuối là thế, đến lúc nguy nan lại lấy oán trả ơn, đẩy người ta ra làm lá chắn.”

“Sau này chúng ta ra ngoài tu luyện, nhất định không được đi cùng nàng, không chỉ riêng chuyện kéo chân, mà gặp nguy hiểm còn có thể bị nàng ta bán đứng.”

Các đệ tử xì xào bàn tán.

Sắc mặt Khương Dung trắng bệch, thân thể lảo đảo, như sắp ngã.

Ba vị sư huynh mặt mày vô cùng khó coi.
 
Chương 4


Ta bước lên, mạnh mẽ tát Khương Dung một cái, rồi nắm chặt tóc nàng, trong tiếng hét chói tai của nàng, ta kéo nàng đến trước mặt ba vị sư huynh: “Sư huynh, các huynh tin lời nàng mà vu oan, trách mắng ta, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?”

Khương Dung ôm lấy tóc, khóc lóc: “Xin lỗi... xin lỗi...”

Ba vị sư huynh nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của nàng, vẻ mặt đầy không nỡ: “Tần Ca, mau buông tiểu sư muội ra, có gì thì từ từ nói.”

Ta càng nắm chặt tóc Khương Dung, giọng điềm tĩnh: “Xin lỗi.”

“Được, được, chúng ta xin lỗi, ngươi mau buông tiểu sư muội ra!”

“Xin lỗi, là chúng ta trách lầm ngươi.”

Ba vị sư huynh vội vàng nhận lỗi với ta, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Ta đẩy Khương Dung ra, quay đầu nhìn đám đệ tử đang đứng xem xung quanh: “Theo tông quy của Vân Tiên Tông, kẻ lấy oán trả ơn, hãm hại đồng môn, sẽ bị xử lý thế nào?”

Có người trong đám đệ tử lên tiếng: “Phế bỏ tu vi, đuổi khỏi sư môn.”

Ta hài lòng gật đầu, quay người hỏi ba vị sư huynh và Khương Dung: “Các ngươi có nghe rõ không?”

Sắc mặt cả ba người đều vô cùng khó coi.

Khương Dung càng sợ hãi, trốn sau lưng các sư huynh, yếu ớt, khốn khổ kêu lên: “Sư huynh, ta không muốn bị trục xuất… hu hu…”

Bộ dạng nàng khóc lóc, giống như một đóa hoa yếu đuối bị gió thổi tàn, khiến người ta thương cảm.

Quả nhiên, ba vị sư huynh lập tức an ủi nàng.

Nhưng vì ta là người bị hại, còn Khương Dung là hung thủ, họ không tiện bao che trắng trợn, bèn nói: “Tần Ca, chuyện này phải hỏi ý kiến sư tôn.”

“Vậy thì đi gặp sư tôn.”

Một đoàn người rầm rộ kéo nhau đến đại điện Vân Tiên Tông.



Sư tôn nghe tin liền vội vã đến, vừa thấy Khương Dung mắt đỏ hoe, tóc tai rối bù, liền lo lắng hỏi: “Dung nhi, ai bắt nạt ngươi?”

Khương Dung mím môi, khóc thút thít nói: “Sư tôn, sư tỷ đã trở về…”

Nàng không nói gì thêm, nhưng sư tôn lập tức quay sang mắng ta: “Tần Ca, ngươi lại bắt nạt Dung nhi nữa à?”

Sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ.

Ta nhàn nhạt nói: “Sư tôn, người không quan tâm xem ta có bị thương hay không, mà chỉ lo ta có bắt nạt Khương Dung không thôi sao?”

Sư tôn lộ vẻ lúng túng.

Ta tiếp tục nói: “Rốt cuộc ai bắt nạt ai, lẽ phải tự khắc rõ ràng.”

Sư tôn lúc này mới để ý thấy sắc mặt của đám đệ tử, liền hỏi đầu đuôi sự việc.

Đại sư huynh bước lên, thấp giọng kể lại toàn bộ câu chuyện, sư tôn nghe xong, mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.

Đại điện chìm vào im lặng, sư tôn nhìn Khương Dung, thần sắc phức tạp.

Ta bước lên một bước, chỉ vào Khương Dung mà nói: “Sư tôn, lấy oán trả ơn là bất nhân bất nghĩa, hãm hại đồng môn là tàn nhẫn vô tình. Kẻ bất nhân bất nghĩa, tàn nhẫn vô tình, theo môn quy, nên phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn.”

“Sư tôn!” Khương Dung kêu lên trong sợ hãi, giọng điệu bi thương.

Sư tôn nhíu chặt mày, không nói lời nào.

Ta nhìn là hiểu ngay, sư tôn không muốn trục xuất Khương Dung, nhưng lại không thể mở miệng vì vướng môn quy.

Chưa cần nói đến tội danh lấy oán trả ơn, chỉ riêng tội hãm hại đồng môn đã là đại tội, ở bất kỳ tiên môn nào cũng không thể tha thứ. Đệ tử tiên môn thường xuyên ra ngoài tu luyện, con đường tu hành đầy hiểm nguy, nếu đồng môn lại hãm hại lẫn nhau, thì còn ai yên lòng tu luyện được? Do đó, từ khi lập tông, hầu hết các tông môn đều đặt ra quy định nghiêm ngặt về việc cấm đồng môn hãm hại nhau.

Yêu cầu của ta, hợp lý hợp tình, không ai có thể phản bác.



“A!”

Đúng lúc này, Khương Dung bỗng nhiên hét lên, rồi ngất xỉu.

“Dung nhi!”

“Tiểu sư muội!”

Mọi người vội vã chạy đến bên Khương Dung, chen lấn đẩy ta ra một bên.

“Chuyện này để sau hãy bàn.” Sư tôn phất tay áo, ôm lấy Khương Dung rồi vội vàng rời đi.

Đám người ân cần đi theo, dường như ta chỉ là một kẻ ngoài cuộc không mấy quan trọng.

Nhìn cảnh tượng ấy, ta chỉ cười tự giễu.

Sớm biết sẽ như thế mà.

Trong đầu ta, Long Khải phẫn uất nói: "Đám người này thật là không phân biệt phải trái, ngay cả bổn tôn cũng không chịu nổi! Tiểu nha đầu, ngươi giúp ta sớm đoạt xá Khương Dung, chỉ cần mệnh cách được đổi lại, sau này hoàn cảnh của ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Vậy thì đổi." Ta siết chặt tay, nói, "Đợi lát nữa ta sẽ đến gặp Khương Dung với danh nghĩa thăm hỏi, lúc đó ngươi tìm cơ hội đoạt xá."

"Không được." Long Khải nói.

"Sao lại không được?" Ta ngạc nhiên.

Long Khải giải thích: "Ngươi là khí vận chi nữ, hiện giờ nàng ta đang dùng mệnh cách của ngươi, vận khí cực kỳ tốt, ta không thể đoạt xá."

"Sư tôn và các sư huynh của ngươi đều hết mực bảo vệ nàng, ngay cả những người trong tông môn cũng yêu thích nàng. Chính khí vận mà bọn họ cung cấp đã bảo hộ nàng rất kỹ lưỡng."

"Nếu ta cưỡng ép đoạt xá, không những không thành công, mà mệnh cách của ngươi cũng không thể trở lại."

Nghe Long Khải nói, ta cau mày: "Vậy phải làm thế nào?"
 
Chương 5


Long Khải đáp: "Hãy khiến mọi người ghét bỏ nàng, căm hận nàng, khiến nàng bị mọi người xa lánh, những người bảo hộ nàng sẽ rời đi, lúc đó vận khí của nàng sẽ suy giảm dần."

Lòng ta trầm xuống, khẽ cười cay đắng: "Điều đó là không thể. Ngươi xem, hôm nay dù ta đã bày ra chứng cứ trước mặt mọi người, chứng minh nàng ta hãm hại đồng môn, bọn họ vẫn cố tình bảo vệ Khương Dung."

"Chưa chắc đâu." Long Khải cười, "Bổn tôn có một món tà vật, thứ này có thể làm xáo trộn khí vận của tu sĩ. Chỉ cần Khương Dung sử dụng, và dùng đủ lâu, người đời tự khắc sẽ ghét bỏ nàng."

Ta bừng tỉnh tinh thần: "Là thứ gì?"

Long Khải nói: "Là Tâm Thanh Thạch."

Hắn bảo ta lấy ra một chiếc hộp từ nhẫn Càn Khôn, bên trong có hai viên đá trong suốt như ngọc.

Viên đá lấp lánh ngũ sắc, linh khí dồi dào, hoàn toàn không giống tà vật.

Long Khải giải thích cách sử dụng, nói: "Chỉ cần nàng ta dùng thứ này, vận khí của nàng ta sẽ dần dần suy tàn, và mệnh cách của các ngươi sẽ dần đổi lại."

Tim ta đập thình thịch: "Nhưng liệu nàng ta có chịu dùng không?"

Long Khải đáp: "Tiểu nha đầu, đó là vấn đề ngươi cần giải quyết."

Nhìn hai viên đá trong suốt trên tay, ta suy nghĩ một lúc lâu, rồi nảy ra một kế hoạch.

Sau khi ta công bố sự thật, tội trạng của Khương Dung lan truyền khắp nơi, khiến mọi người bàn tán xôn xao.

Sư tôn vẫn chần chừ không muốn xử phạt nàng, vài lần tìm đến gặp ta, mong ta có thể bỏ qua cho Khương Dung, như vậy nàng mới có thể ở lại Vân Tiên Tông.

"Không bao giờ." Ta thẳng thừng từ chối.

"Sao ngươi lại thù dai đến vậy!" Sư tôn tức giận bỏ đi.



Các sư huynh cũng đến cầu xin ta, nhưng ta vẫn không chịu tha thứ.

Biết được rằng sư tôn và các sư huynh đều đã thất bại, thời gian cũng không thể kéo dài thêm, Khương Dung buộc phải tự mình ra mặt.

Nghe Long Khải báo nàng đã đến, ta cố ý lấy Tâm Thanh Thạch ra, vừa lúc nàng đẩy cửa bước vào, ta nhanh chóng giấu viên đá vào túi bên hông, vội vàng hỏi: "Ai đó?"

Khương Dung đã nhìn thấy hành động của ta, tò mò hỏi: "Sư tỷ, tỷ vừa giấu thứ gì vậy?"

"Không có gì." Ta càng thêm căng thẳng, vội chuyển chủ đề: "Ngươi đến đây có việc gì?"

Mắt Khương Dung hơi đỏ lên: "Sư tỷ, rốt cuộc tỷ muốn ta làm thế nào mới chịu tha thứ?"

Ta lạnh lùng đáp: "Ta tuyệt đối không tha thứ."

Khương Dung van nài một hồi lâu, nhưng ta vẫn không đồng ý.

Nàng cắn môi, rồi bất chợt ánh mắt lóe lên, hỏi: "Sư tỷ, tỷ làm sao sống sót rời khỏi bí cảnh được? Rõ ràng tỷ đã tự hủy linh nguyên, vậy mà giờ lại không sao, thật kỳ lạ..."

Ta cảnh giác ôm chặt lấy túi bên hông.

Thấy hành động của ta, nàng lại hỏi: "Chẳng lẽ tỷ có được bảo vật gì?"

Ta lập tức nói: "Không có chuyện đó!"

Nói xong, ta liền đẩy nàng: "Ngươi đi đi, ta không bao giờ tha thứ cho ngươi!"

Khương Dung ra ngoài.

Ngày hôm sau, vài đệ tử đột nhiên mời ta lên hậu sơn luyện kiếm, ta vui vẻ đồng ý.



Đến trưa, ta phát hiện túi bên hông mình đã biến mất.

"Túi! Túi của ta mất rồi!" Ta lo lắng sờ vào thắt lưng, vội vã quay lại hậu sơn tìm kiếm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Các đệ tử xung quanh đều lên tiếng an ủi.

Ta giả vờ buồn bã trở về phòng, sau khi đóng cửa lại, ta thu lại biểu cảm, nở nụ cười: "Xong rồi."

Long Khải hỏi: "Chắc chắn là Khương Dung lấy chứ?"

"Ngày hôm qua nàng biết trong túi ta có bảo vật, hôm nay đám đệ tử đột ngột mời ta luyện kiếm, trong lúc kiếm quang chớp lóa, người của nàng cắt túi rồi đánh cắp nó, không phải quá rõ ràng sao? Cứ chờ đi."

Ta lấy ra viên Tâm Thanh Thạch còn lại, đặt lên bàn, chờ đợi.

Không lâu sau, từ viên đá phát ra giọng nói nghi hoặc của Khương Dung: "Đây là bảo vật gì vậy?"

Ta mím môi cười, dùng giọng nói đã cải biến: "Tiểu nha đầu, ta là Tâm Thanh Thạch, có thể giúp người nghe thấy tiếng lòng của chính mình, còn có thể tẩy tủy luyện thể, tái tạo linh nguyên. Nếu ngươi cần, hãy kết khế ước với ta."

Kết khế ước đi, ngươi sẽ gặp vận rủi thôi.

Dưới sự dẫn dắt của ta, Khương Dung vốn đã tin rằng ta đang giữ bảo vật, hơn nữa hình dáng của Tâm Thanh Thạch quá hấp dẫn, nàng chắc chắn sẽ mắc bẫy.

Khương Dung nghe thấy âm thanh thì giật mình: “Ngươi là ai?”

“Ta là linh thể của Tâm Thanh Thạch.”

Sau một hồi giới thiệu, Khương Dung vui mừng khôn xiết: “Ta biết mà, đây đúng là bảo vật! Thì ra con t.i.ệ.n nhân Tần Ca dùng ngươi để tái tạo linh nguyên, không trách được trong hoàn cảnh ấy mà nàng ta vẫn không c.h.ế.t.”

Nghe nàng phẫn uất chửi ta, ta chỉ lặng lẽ đảo mắt, rồi tiếp tục nói: “Đúng vậy, khi đó nàng ta bị trọng thương, vô tình có được ta, nên mới dùng ta để chữa thương, tái tạo linh nguyên, rồi dựa vào ta mà ra khỏi bí cảnh Đông Xuyên. Nhưng tư chất của nàng ta có hạn, không thể cùng ta kết khế ước. Ngươi thì khác, ngươi có tư chất cao hơn, kết khế ước với ta sẽ không thành vấn đề.”
 
Chương 6


Lời nói ấy khiến Khương Dung vừa đắc ý vừa vui sướng: “Không ngờ bí cảnh Đông Xuyên thực sự có bảo vật, Tần Ca vô tình có được, cuối cùng lại rơi vào tay ta.”

Nhưng rồi nàng lại lo lắng: “Nhưng linh nguyên của ta vẫn còn tốt, chưa cần dùng đến.”

Ta liền đáp: “Ngươi có thể dùng năng lực khác, để người khác nghe thấy tiếng lòng của mình.”

“Nghe tiếng lòng thì có tác dụng gì?” Khương Dung hỏi.

“Nếu có người ghét ngươi, vu oan cho ngươi, mà ngươi không có chứng cứ để minh oan, thì để họ nghe được tiếng lòng của ngươi, chẳng phải sẽ hiểu ra sự thật sao?”

Khương Dung lập tức tỏ ra hứng thú: “Phải rồi, hiện tại tình cảnh của ta không tốt, sư tôn và các sư huynh tuy vẫn bảo vệ ta, nhưng họ cũng cảm thấy việc ta hãm hại đồng môn là sai trái. Nếu họ nghe thấy tiếng lòng của ta, biết rằng ta bị oan, có lẽ sẽ ra sức bảo vệ ta.”

Ta: “...”

Ha, oan uổng sao?

Nàng lấy đâu ra dũng khí để nói những lời này chứ?

Ta tiếp tục dụ dỗ: “Vậy ngươi muốn cùng ta kết khế ước chứ?”

“Nhưng... nếu những suy nghĩ trong lòng ta bị người khác biết, chẳng phải họ sẽ càng ghét ta hơn sao?” Khương Dung do dự.

Ta đáp: “Ngươi có thể chọn để người khác nghe thấy một số tiếng lòng nhất định.”

“Có thể chọn sao? Vậy thì tốt quá!” Khương Dung vui mừng nói, “Sắp đến đại hội giữa tháng, nếu lúc đó con t.i.ệ.n nhân kia không chịu tha thứ cho ta, sư tôn sẽ phế bỏ linh nguyên của ta và trục xuất khỏi tông môn. Ta phải nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của mình.”

“Được, như ngươi mong muốn.” Ta mỉm cười nói, “Hãy nhỏ m.á.u kết khế ước đi.”

Khương Dung đinh ninh rằng thứ nàng lấy được là bảo vật, thêm vào đó, Tâm Thanh Thạch có khả năng dụ dỗ, dễ dàng phóng đại lòng tham của con người, nên nàng không chút nghi ngờ, liền lập tức kết khế ước.



Chẳng bao lâu sau, Tâm Thanh Thạch phát ra ánh sáng rực rỡ.

Long Khải cười ha hả: “Kết khế ước thành công, nàng ta xui xẻo rồi.”

Ta cũng mỉm cười.

Trước đây, khi sư tôn và các sư huynh âm thầm tìm đến ta, muốn ta tha thứ cho Khương Dung, ta kiên quyết không đồng ý, chỉ để chờ đợi ngày hôm nay.

Sắp đến đại hội giữa tháng, sư tôn nhất định phải theo môn quy mà xử phạt Khương Dung, chắc chắn nàng sẽ rất lo lắng.

Giờ đây, với Tâm Thanh Thạch trong tay, nàng chắc chắn sẽ lựa chọn kết khế ước để sử dụng.

Tất cả đều nằm trong dự tính của ta.

“Tiểu nha đầu, ta không ngờ ngươi lại có tâm kế như vậy.” Long Khải nói.

Ta thản nhiên đáp: “Nếu không có tâm kế, ta đã không sống đến giờ.”

Năm đó, làm dược đồng, làm nô lệ, môi trường khắc nghiệt, ta đã gặp đủ loại người.

Nếu không có chút tâm kế, ta đã sớm trở thành một đống xương trắng từ lâu.

Hôm sau, trong buổi lễ bái kiến sư tôn buổi sáng.

Sau khi chào hỏi xong, ta cố tình hỏi: “Sư tôn, không biết khi nào sẽ xử phạt Khương Dung? Khi nào thì phế bỏ tu vi của nàng, đuổi khỏi Vân Tiên Tông?”

Ta vừa lên tiếng, sư tôn và các sư huynh đều lộ vẻ khó chịu, nhưng không ai phản bác.

Mặt Khương Dung co giật, ánh mắt nhìn ta đầy căm hận.

Sư tôn liếc nhìn Khương Dung, bóp trán nói: “Đợi đến đại hội giữa tháng rồi tính.”



Lúc này, ta nghe thấy một giọng nói vang lên:

【Sư tôn quả nhiên vẫn yêu thương sư tỷ hơn.】

【Xem ra kế hoạch của sư tỷ sắp thành công rồi, đến đại hội giữa tháng, ta chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.】

【Dù sư tỷ có vu oan giá họa cho ta, ta cũng chẳng thể làm gì.】

Ta nhìn Khương Dung, môi nàng không hề động đậy, vậy nên tiếng lòng mà ta vừa nghe được, chính là từ nàng.

Ồ, không tệ, bắt đầu sử dụng năng lực của Tâm Thanh Thạch rồi.

Người đầu tiên nàng chọn để nghe tiếng lòng, chính là sư tôn.

Khương Dung không biết rằng, ta đều có thể nghe thấy mọi tiếng lòng của nàng.

Sư tôn quả nhiên nhìn Khương Dung với vẻ nghi hoặc.

Khương Dung nhíu mày, khi thấy sư tôn nhìn qua, nàng lại cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, như một cô gái kiên cường đang phải gánh chịu nỗi oan ức trong lòng.

Thật khiến người khác xót xa.

"Sao? Dung nhi, ngươi có gì muốn nói không?" Sư tôn hỏi.

Khương Dung chớp chớp mắt, lắc đầu đáp: "Dung nhi không có gì để nói."

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ: 【Sư tôn, con thật sự bị oan! Lưu ảnh thạch của sư tỷ có vấn đề, tình cảnh lúc đó rõ ràng không phải như vậy, nhưng trong lưu ảnh thạch lại thành một câu chuyện khác, nàng đang vu oan cho con!】

【Sư tỷ tự ý tách đoàn, con lo lắng cho nàng nên mới đi tìm, giữa chừng xảy ra tranh cãi, đúng là con đã đẩy nàng một cái, nhưng con yêu thú đó chỉ là loại cấp thấp, sư tỷ vốn sẽ không bị thương, còn có thể nhân đó mà rèn luyện tu vi… Ai ngờ sư tỷ lại lấy việc này làm cớ để đuổi con ra khỏi tông môn!】
 
Chương 7


【Con vốn chỉ là kẻ thay thế cho sư tỷ, giờ sư tỷ đã trở về, mọi người đều yêu thương sư tỷ mà không ai quan tâm đến con. Đúng là con có chút tư tâm khi đẩy nàng, nhưng hoàn toàn không có ý muốn nàng c.h.ế.t!】

【Sư tỷ thường ngày vẫn hay bắt nạt con, nhưng con không dám phản kháng. Trước khi vào bí cảnh, chính nàng đến tìm con, bảo con bảo vệ nàng, con mới liều mạng đưa nàng đi, vì vậy mới bị thương.】

【Vậy mà khi nàng trở về, lại làm giả lưu ảnh thạch để hãm hại con, thật sự khiến con không thể giải thích nổi!】

【Sư tôn, người không thấy kỳ lạ sao? Theo như hình ảnh, sư tỷ lẽ ra phải bị trọng thương, linh nguyên hủy hoại, nhưng tại sao nàng lại bình an vô sự? Hơn nữa, lưu ảnh thạch đã bị rơi mất, trong một nơi nguy hiểm như bí cảnh, sao sư tỷ lại liều mạng tìm lại lưu ảnh thạch? Chẳng lẽ nàng không sợ c.h.ế.t sao?】

Mặc dù Khương Dung ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng nàng đang lớn tiếng tố cáo.

Sắc mặt sư tôn càng lúc càng trầm xuống, đột nhiên hỏi ta: "Tần Ca, linh nguyên của ngươi đã bị hủy, nhưng hiện giờ ngươi vẫn bình an vô sự, rốt cuộc là vì sao? Ngươi vẫn không chịu nói sao?"

Ta cắn môi, đáp: "Sư tôn, một thời gian nữa, con nhất định sẽ nói rõ."

Sư tôn hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: "Lưu ảnh thạch vẫn còn chứ?"

Ta giả vờ ngơ ngác: "Lưu ảnh thạch?"

"Đúng, lưu ảnh thạch khi ngươi ở trong bí cảnh."

Ta đáp: "Hôm qua túi của con bị mất, lưu ảnh thạch cũng theo đó mà mất rồi."

Khương Dung đứng bên cạnh khẽ nhếch miệng cười, trong lòng nàng nói: 【Ha ha, lưu ảnh thạch đã bị ta phá hủy từ lâu rồi, con t.i.ệ.n nhân này, bây giờ không có chứng cứ, xem ngươi còn nói gì nữa?】

Sắc mặt sư tôn càng thêm âm trầm: "Mất rồi sao?"

Ta gật đầu.

Sư tôn nói: "Theo như hình ảnh, lưu ảnh thạch của ngươi đã rơi trong bí cảnh vài ngày, nhưng sau đó lại được tìm thấy, làm sao ngươi làm được? Bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm, ngươi không lo trốn thoát, lại quay lại tìm lưu ảnh thạch, chuyện đó không kỳ lạ sao?"

Sắc mặt ta tái nhợt, hỏi: "Sư tôn có ý gì?"



"Lưu ảnh thạch của ngươi có vấn đề." Sư tôn quả quyết nói.

"Sư tôn, sao người lại nói vậy?" Ta trợn tròn mắt, cố tỏ vẻ hoảng loạn.

Sư tôn không chút d.a.o động: "Bí cảnh Đông Xuyên đầy yêu thú hoành hành, ngươi bị trọng thương, nhưng vẫn bình an thoát ra, còn đặc biệt quay lại tìm lưu ảnh thạch, quả thật rất đáng ngờ. Ta hỏi ngươi sao ngươi có thể sống sót, nhưng ngươi mãi không trả lời, điều đó chứng tỏ ngươi có điều che giấu!"

Nghe sư tôn nói vậy, các đệ tử bắt đầu xì xào bàn tán.

"Đúng vậy, quả thật rất đáng ngờ."

"Chúng ta bị thương nặng cũng chưa chắc thoát ra được từ bí cảnh, mà nàng lại còn tìm về được lưu ảnh thạch, thật quá kỳ lạ."

"Có vẻ như nàng cố tình nhắm vào tiểu sư muội."

Nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt ta tái xanh.

Khương Dung càng cười tươi hơn.

【Ha, con t.i.ệ.n nhân này, xem ngươi làm thế nào đây. Ngươi muốn đuổi ta ra khỏi tông môn, nhưng cuối cùng chính ngươi mới là kẻ gặp nạn! Ta sẽ g.i.ế.t ngươi, hoàn toàn thay thế mệnh cách của ngươi.】

Các sư huynh nhìn ta với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Những gì ta nói đều là sự thật!" Ta vội vàng lên tiếng.

"Vậy ngươi hãy đưa ra lời giải thích." Sư tôn nói.

Ta cắn chặt răng, miễn cưỡng biện hộ: "Đó là vì con đã tìm được một bảo vật giúp con giữ mạng, bảo vật đó có thể tái tạo linh nguyên. Con lo người khác sẽ nhòm ngó bảo vật, nên không dám nói ra."

Sư tôn hỏi: "Bảo vật đó đâu rồi?"



Mắt ta ửng đỏ: "Bị mất rồi."

Sư tôn nhíu mày, Đại sư huynh lập tức hỏi: "Mất rồi? Lưu ảnh thạch mất, bảo vật cũng mất?"

Nhị sư huynh chế giễu: "Chẳng phải lưu ảnh thạch có vấn đề, nên ngươi mới vội vàng xử lý sao?"

Ta đáp: "Thật sự là đã mất."

Tam sư huynh nói: "Sao không mất sớm mà cũng chẳng mất muộn, đúng lúc bị hỏi mới mất."

Ta nói: "Hôm qua có đệ tử rủ con lên hậu sơn luyện kiếm, sau đó túi của con biến mất. Mọi thứ đều để trong túi, các đệ tử đó đều có thể làm chứng."

Một số đệ tử tiến lên, xác nhận rằng túi của ta thực sự đã mất từ hôm qua.

Nhị sư huynh tiếp tục công kích: "Có khi nào ngươi cố tình làm cho người khác thấy để tiêu hủy chứng cứ?"

"Phải nói lại, nếu dùng thủ đoạn tinh vi, lưu ảnh thạch quả thực có thể bị làm giả, cần phải giám định kỹ lưỡng." Đại sư huynh chậm rãi nói, "Nhưng hiện giờ Tần Ca nói rằng mọi thứ đều mất, không thể nào giám định được."

Ta cứng họng, không thể biện bạch thêm.

Khương Dung càng cười đắc ý.

Sư tôn, các sư huynh đều nói lưu ảnh thạch là giả, mà ta lại không đưa ra được bằng chứng, nên không thể phán định ai đúng ai sai.

Nhưng thanh danh của ta vốn đã xấu, trong khi Khương Dung luôn được mọi người yêu mến.

Vì thế, hầu hết mọi người bắt đầu d.a.o động, nghiêng về phía Khương Dung.

Khi không thể định tội, ta mang nghi ngờ, còn Khương Dung chắc chắn sẽ không bị phạt.

Mục tiêu của nàng đã đạt được.
 
Chương 8


Ta nhìn Khương Dung.

Nàng nhìn ta với vẻ vô tội, nhưng trong lòng lại đang cười lớn: 【Ha ha, ngươi đã hết cách rồi đúng không? May mà ta thông minh, đã lấy trộm túi của ngươi. Giờ ngươi không có chứng cứ, dù có biện bạch thế nào cũng vô ích!】

Dù biểu hiện bên ngoài đầy vẻ oan ức, nhưng trong lòng ta chỉ cười lạnh.

Đắc ý lắm sao?

Không sao, ngươi sẽ không đắc ý lâu đâu.

Sau lễ bái buổi sáng, mọi người lần lượt rời khỏi đại điện, các sư huynh đột nhiên gọi ta lại: "Tần Ca, ngươi ở lại."

Ta theo bọn họ đến góc khuất nơi hành lang yên tĩnh.

Từ khóe mắt, ta thoáng thấy Khương Dung đứng cách đó không xa, nàng cắn môi nhìn về phía chúng ta.

Ồ, nàng mới chỉ dùng năng lực nghe tiếng lòng đối với sư tôn.

Đối với ta mà nói, như vậy là chưa đủ.

Nàng phải dùng nhiều hơn mới được.

Ta cười khẽ: "Sư huynh có chuyện gì sao?"

Rất nhanh ta đã hiểu ý định của bọn họ, họ tìm đến ta để mong ta tha thứ cho Khương Dung.

Môn quy không cho phép đồng môn tương tàn, nhưng nếu người bị hại không truy cứu, Khương Dung có thể tiếp tục ở lại Vân Tiên Tông.

“Hiện tại hai người các ngươi mỗi người một lời, chi bằng thôi đi, không nên cố chấp, chẳng có ý nghĩa gì.”

Ta nói: "Khương Dung thực sự đã hại ta, sư huynh, các người không tin ta sao?"

Đại sư huynh cau mày: "Ngươi không có bằng chứng, bảo ta làm sao tin ngươi được?"



Nhị sư huynh và tam sư huynh gật đầu đồng ý.

Trong lòng ta lạnh lùng cười.

Không có bằng chứng? Lúc trước, hình ảnh trong lưu ảnh thạch đã rõ ràng cho mọi người xem.

Nay lưu ảnh thạch không còn, Khương Dung chỉ cần một câu nói là có thể đảo ngược mọi thứ từng xảy ra sao? Sự thiên vị của bọn họ quá rõ ràng rồi.

"Ta sẽ không tha thứ cho nàng." Ta đáp, "Khương Dung thực sự đã hại ta. Lưu ảnh thạch có thể làm giả, nhưng tu vi của ta thì có thể giả sao? Ta đâu phải là kẻ khéo tay giỏi giang. Lúc chúng ta vào bí cảnh Đông Xuyên, lưu ảnh thạch là do tông môn tạm thời phát cho, ta nào có cơ hội làm giả?"

Những lời ta nói khiến ba vị sư huynh ngạc nhiên, nhìn nhau.

"Đồ của ta bị mất, rất có thể chính Khương Dung đã sai người đánh cắp túi của ta! Sao các người không nghi ngờ nàng mà chỉ nghi ngờ ta?"

Ta vừa khóc vừa lau nước mắt, vừa oán trách họ: "Từ lúc ta trở về, các người đã thiên vị nàng. Mẫu thân ta vốn là trưởng lão của Vân Tiên Tông, các người đều do mẫu thân ta nuôi nấng, lẽ ra phải yêu thương ta, nhưng các người luôn bênh vực Khương Dung, nói ta bắt nạt nàng. Ta chưa từng bắt nạt nàng ta!"

Ba vị sư huynh cuối cùng cũng biến sắc, dường như lương tâm đã động, vội vã an ủi ta: "Đừng khóc nữa..."

Ta vừa khóc vừa len lén quan sát Khương Dung từ xa.

Đến mức này, nàng sẽ làm gì tiếp đây?

Khương Dung cắn chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

【Sư huynh, sư tỷ đang nói dối, nàng luôn bắt nạt ta!】

【Rõ ràng các ngươi đều nhìn thấy, tại sao chỉ nghe vài lời của sư tỷ đã bắt đầu nghi ngờ ta?】

【Quả nhiên, kẻ thay thế thì mãi mãi chỉ là kẻ thay thế, ta không bao giờ có thể thay thế sư tỷ.】

【Ta biết ngay mà, chuyện này cuối cùng vẫn là ta phải chịu tội. Khi phát hiện lưu ảnh thạch có vấn đề, ta đã biết mọi chuyện sắp kết thúc...】

Sắc mặt ba vị sư huynh lập tức thay đổi, đồng loạt quay sang nhìn Khương Dung ở đằng xa.



Khương Dung đã cùng ta kết khế ước, mỗi khi nàng dùng tâm thanh lực, ta đều có thể nghe thấy.

Giờ đây nàng lại sử dụng năng lực ấy với ba vị sư huynh.

Hừ.

Cứ tiếp tục đi, dùng càng nhiều càng tốt!

Trong lòng Khương Dung liên tục khóc lóc, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra sầu muộn, biểu cảm như muốn khóc nhưng không khóc nổi, trông vô cùng đáng thương.

Thái độ của ba vị sư huynh đối với ta lại một lần nữa trở nên cứng rắn.

"Tần Ca, ngươi và tiểu sư muội đều còn nhỏ, cổ nhân có câu, 'người có lòng nhân từ thì nên tha thứ cho người khác,' chi bằng ngươi rộng lượng tuyên bố tha thứ cho tiểu sư muội, sau này chúng ta sẽ đưa cho ngươi đan dược, dạy ngươi công pháp, hai ngươi hòa thuận chung sống, thế nào?"

Ta vừa khóc vừa nói: "Sư huynh, các người vẫn không tin ta!"

Nói xong, ta liền buồn bã chạy đi, rồi lén trốn một góc để quan sát.

【Ha ha ha, con t.i.ệ.n nhân này, còn muốn đấu với ta sao!】

Khương Dung trong lòng cười vang, nhưng trên mặt lại thể hiện vẻ buồn bã, nhìn các sư huynh một cái rồi quay người rời đi.

Ta lấy Tâm Thanh Thạch ra, thấy trên bề mặt của nó đã xuất hiện hoa văn gần kín một nửa, trong lòng cũng cười lớn.

Chờ đến khi hoa văn phủ kín toàn bộ, mệnh cách của Khương Dung sẽ hoàn toàn trở lại với ta!

Khi ta và Khương Dung đã đi khỏi, ba vị sư huynh liền tụ lại, thần sắc trầm ngâm trò chuyện.

"Các ngươi có nghe thấy tiếng lòng của tiểu sư muội vừa nãy không?"

"Có, ngươi cũng nghe thấy à?"

"Ừm."
 
Chương 9


Ba vị sư huynh nhìn nhau xác nhận, ngạc nhiên nói: "Rốt cuộc là chuyện gì? Sao chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội?"

"Mặc dù không rõ chuyện gì, nhưng lòng người thì không thể dối trá."

"Đúng vậy, tiểu sư muội nhất định là bị oan."

"Chúng ta bỗng nhiên nghe được tiếng lòng của tiểu sư muội, chắc hẳn là vì tâm linh tương thông."

Ta nghe mà không khỏi lắc đầu cười.

Bọn họ thật sự hoàn toàn tin tưởng Khương Dung.

Hơn nữa, việc đột nhiên nghe được tiếng lòng, bọn họ lại giải thích thành tâm linh tương thông.

Thật đáng khâm phục.

Có lẽ, đây chính là sự yêu thương vô điều kiện.

Sự việc xảy ra trong buổi sáng nhanh chóng lan truyền khắp tông môn, mọi nơi đều bàn tán sôi nổi, đúng lúc này Khương Dung lại ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, nàng lập tức quỳ xuống xin lỗi sư tôn, các sư huynh, cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt, đi khắp nơi gặp gỡ các đệ tử trong tông môn, khóc lóc cầu xin sự tha thứ, khẩn cầu cho nàng một cơ hội, nói rằng nàng không muốn bị trục xuất khỏi Vân Tiên Tông.

Ta nghe vậy, chỉ cười nhạt: "Thật biết diễn trò."

Không xin lỗi ta, kẻ bị hại, mà lại đi xin lỗi người khác để cầu sự tha thứ, quả thực đáng kinh ngạc.

Điều kỳ lạ hơn là mọi người đều thay mặt ta mà tha thứ cho nàng.

Trong tông môn bắt đầu xuất hiện những lời đồn rằng ta cố tình sử dụng lưu ảnh thạch giả để hãm hại Khương Dung.



Dưới sự bảo vệ của sư tôn và các sư huynh, cộng thêm vẻ ngoài yếu đuối của Khương Dung, hầu hết mọi người đều tin tưởng lời đồn đến tám, chín phần.

Kỳ lạ hơn nữa, có người còn nói, dù nội dung trong lưu ảnh thạch có thật, thì cũng là do ta đáng đời.

Ai bảo trước đây ta luôn bắt nạt Khương Dung, khiến nàng vì sợ hãi mà đẩy ta.

Gieo nhân nào gặp quả ấy, tất cả đều là do ta tự chuốc lấy.

Hơn nữa, ta bình an vô sự trở về, lại còn muốn đuổi Khương Dung đi, thực sự quá thù dai, phẩm hạnh kém cỏi.

Nghe đến đây, ta không khỏi kinh ngạc, Long Khải cũng cảm thán: "Khương Dung quả thật đã đi một nước cờ tuyệt diệu. Hiện giờ nàng là khí vận chi nữ, mọi người đều sẽ đứng về phía nàng... Tiểu nha đầu, ngươi định làm thế nào?"

Ta cười đáp: "Không sao, cứ để nàng đắc ý vài ngày."

Trước đây, ta luôn tránh mặt Khương Dung, nhưng lần này ta quyết định chủ động tấn công, tiếp cận nàng, ép nàng phải liên tục sử dụng năng lực tâm thanh.

Tại trường luyện kiếm, các đệ tử vây quanh Khương Dung, ân cần hỏi han.

"Nghe nói tiểu sư muội bị phát tác bệnh suyễn, không sao chứ?"

Khương Dung tái nhợt, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không sao."

"Ôi, tất cả là tại Tần Ca, nàng không chịu tha thứ cho ngươi, mới khiến ngươi phát bệnh." Một vị sư tỷ nói, "Trước đây nàng cố ý tặng ngươi con bướm đúng không, hại ngươi phát cơn suyễn, thật ác độc!"

Ta bước tới, nói: "Sư tỷ, lời này không đúng rồi."

Mọi người liền quay đầu nhìn ta.

Ta ung dung chỉ vào Khương Dung: "Hỏi một câu, Khương Dung là kẻ ngốc hay đồ đần?"



"Cái… cái gì?" Mọi người không ngờ ta lại hỏi như vậy, đều ngạc nhiên.

"Sư tỷ…"

Khương Dung lập tức tỏ ra vẻ sắp khóc, thân thể nàng run rẩy như muốn ngã.

Nhìn thấy vậy, mọi người lập tức trách mắng ta: "Tần Ca, ngươi đừng quá đáng!"

Ta không nhịn được, ngắt lời: "Một câu hỏi đơn giản như vậy cũng không trả lời được sao? Nàng là ngốc hay đần?"

"Tiểu sư muội đương nhiên không ngốc, nàng rất thông minh!" Có người không kìm được lớn tiếng trả lời.

Ta hài lòng gật đầu: "Đúng vậy, nàng không ngốc, cũng chẳng đần, vậy hẳn là nàng biết mình mắc bệnh suyễn. Đã biết mình bị suyễn, tại sao lại nhận con bướm mà ta tặng, để rồi phát bệnh?"

Người vừa tức giận trả lời rằng Khương Dung không ngốc, giờ bỗng im lặng.

Những người khác cũng dần hiểu ý của ta, tiếng trách mắng cũng nhỏ dần.

"Rõ ràng nàng biết mình bị suyễn, người bình thường sẽ nói ra, ta đâu có ép nàng phải nhận con bướm đó." Ta lạnh nhạt nói, "Lúc đó ta mới lên núi chưa lâu, không biết nàng mắc bệnh suyễn, nàng cứ nói ta hại nàng, nên ta mới đi bắt con bướm về làm quà tặng, mong nàng đừng đối đầu với ta nữa. Chuyện này ta đã nói rõ với nàng từ trước. Nếu nàng không phải kẻ ngốc, kẻ đần, thì đã nói cho ta biết sự thật rồi."

"Nhưng nàng thì sao? Nàng giấu bệnh, chờ đến khi ta mang bướm về tặng nàng, nàng liền phát bệnh, còn làm ầm ĩ cả tông môn đều biết."

Ta đi đến trước mặt một vị sư tỷ: "Mộc sư tỷ, ta nhớ lúc đó tỷ cũng bị thương, nhưng tin tức lại không lan truyền khắp tông môn."

Sư tỷ cau mày: "Chỉ là vết thương nhỏ, không cần phải tuyên truyền khắp nơi."

Ta nói: "Đúng vậy, Mộc sư tỷ bị thương, rất nhiều người đều không hay biết. Khương Dung chỉ bị phát cơn suyễn, trên núi có nhiều linh đan diệu dược, sao phải sợ chứ? Nhưng chuyện nàng bị phát bệnh lại truyền khắp tông môn. Nếu không có người cố tình loan truyền, thì ai mà biết?"

Nghe xong, mọi người đều chìm vào suy nghĩ.
 
Chương 10


Ta tiếp tục nói: "Rõ ràng là Khương Dung giấu bệnh, cố ý để ta tặng bướm cho nàng, sau đó bất ngờ phát bệnh, loan truyền khắp nơi, khiến mọi người nghĩ rằng ta hại nàng."

"Không phải, không phải vậy!" Khương Dung vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Ta liếc nhìn nàng, rồi quay lại nói với Mộc sư tỷ: "Thủ đoạn của Khương Dung, chắc chắn không chỉ nhằm vào một mình ta. Ta nhớ Mộc sư tỷ thích đại sư huynh, tỷ có từng thắc mắc vì sao đại sư huynh lại lạnh nhạt với tỷ không? Chẳng phải vì năm đó tỷ tìm được viên giao châu, Khương Dung muốn có, nhưng tỷ không cho, nàng liền bôi nhọ tỷ trước mặt đại sư huynh, khiến huynh ấy đối xử lạnh nhạt với tỷ sao?"

Mộc sư tỷ lập tức biến sắc.

Ta nói tiếp: "Sư tỷ, tỷ hãy suy nghĩ kỹ lại, có phải thái độ của đại sư huynh thay đổi sau khi xảy ra chuyện giao châu hay không?"

Mộc sư tỷ liền quay sang nhìn Khương Dung, ánh mắt đầy nghi ngờ, thậm chí lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Vẻ mặt của nàng cho thấy nàng đã tin lời ta.

Những người khác dường như cũng tỉnh ngộ, bắt đầu nói: "Đúng rồi, biết mình bị bệnh suyễn, sao không nói với Tần Ca chứ? Sao lại phải nhận con bướm? Sao vừa phát bệnh liền truyền khắp tông môn?"

"Mộc sư tỷ và đại sư huynh quả thật từng cãi nhau vì giao châu..."

Nhìn dư luận bắt đầu nghiêng về phía mình, ta vô cùng hài lòng, tiếp tục nói: "Khi ta chín phần c.h.ế.t, một phần sống trở về tông môn, ta đã mang lưu ảnh thạch cho mọi người xem, tất cả đều chứng kiến cảnh Khương Dung hại ta."

"Rồi sau đó, có đệ tử mời ta đi luyện kiếm, túi của ta bỗng dưng biến mất, lưu ảnh thạch, bảo vật đều mất sạch, rồi sư tôn lại đột ngột nghi ngờ rằng lưu ảnh thạch là giả... Ta rất muốn biết, hôm đó đệ tử nào đã mời ta đi luyện kiếm, là do ai sai khiến?"

Ta tiến lên, nắm lấy một đệ tử có vẻ mặt hoảng hốt — chính là kẻ hôm đó đã mời ta lên hậu sơn luyện kiếm.

"Nói, ai đã bảo ngươi mời ta luyện kiếm?"



Đệ tử ấp úng không dám trả lời.

"A!"

Nhìn thấy sự thật sắp bị phơi bày, Khương Dung trắng bệch, trợn mắt, lại một lần nữa ngất xỉu.

"Tiểu sư muội ngất xỉu rồi!"

Mọi người xung quanh hốt hoảng kêu lên.

"Đừng sợ!"

Ta lớn tiếng nói, rồi lao tới túm lấy tóc Khương Dung, dùng sức tát liên tiếp vào mặt nàng.

Bốp! Bốp!

Tiếng vang thanh thúy, rõ ràng.

Nhìn thấy tư thế mạnh mẽ của ta, mọi người ngây người, không dám tiến lên.

Ta tiếp tục tát tới tấp: "Tỉnh lại đi!"

Mặt Khương Dung đã sưng vù, nhưng nàng vẫn cắn răng không chịu tỉnh.

Ta buông Khương Dung ra, cười nói: "Không chịu tỉnh đúng không? Vậy thì ta đ.â.m một nhát. Trước đây khi ta lang thang dưới trần, có nghe một phương pháp dân gian, chỉ cần đ.â.m một nhát vào lòng bàn tay, người c.h.ế.t cũng có thể sống lại!"

Nói xong, không để ai kịp phản ứng, ta rút thanh ma kiếm bên hông, mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào bàn tay Khương Dung đang nằm sóng soài dưới đất.



"A a a!"

Tiếng thét chói tai vang lên, Khương Dung bật dậy khỏi mặt đất, ôm lấy bàn tay bị thương, gương mặt méo mó vì đau đớn, hét lớn vào ta: "Đồ t.i.ệ.n nhân, ngươi dám hại ta!"

Ta quay đầu nói với mọi người đang trợn tròn mắt vì kinh ngạc: "Nhìn xem, nàng không phải đã tỉnh lại rồi sao?"

Những người có mặt không phải đều là kẻ ngốc, họ lập tức hiểu ra Khương Dung chỉ giả vờ ngất.

Hơn nữa, nàng vừa mới gọi ta là "t.i.ệ.n nhân," hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài dịu dàng, yếu đuối mà nàng vẫn giả vờ bấy lâu, khiến mọi người bắt đầu hoài nghi.

Ta tiếp tục: "Tỉnh lại rồi thì tiếp tục đối chất. Vị sư huynh này, có phải Khương Dung đã bảo ngươi mời ta đi luyện kiếm không?"

Vị sư huynh nhìn Khương Dung, rồi lại nhìn xung quanh, do dự một lúc, cuối cùng hạ giọng nói: "Phải… nàng có nhắc tới một lần, ta thấy cũng không sao nên mới mời ngươi đi luyện kiếm, ta không hề có ý muốn hại ngươi!"

"Giờ thì đã rõ rồi." Ta lớn tiếng nói, "Khương Dung cố tình sai người mời ta luyện kiếm, sau đó thừa cơ hội lấy trộm túi của ta. Bảo vật và lưu ảnh thạch chắc chắn đều đang ở chỗ nàng. Biết ta không còn bằng chứng, nàng mới xúi giục sư tôn nói rằng ta làm giả... Nếu ta có khả năng làm giả lưu ảnh thạch, sao lại để nàng hết lần này đến lần khác vu oan cho ta? Vài tháng trước, khi ta mới trở về Vân Tiên Tông, đã lấy lưu ảnh thạch ra cho mọi người xem ở ngay trước sơn môn!"

Sắc mặt Khương Dung tái nhợt.

Mọi người đã hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của ta.

Dù Khương Dung có được khí vận che chở, khiến mọi người dễ dàng tin tưởng nàng, nhưng khi bằng chứng rõ ràng, trừ những người đặc biệt yêu thương nàng, đa số sẽ không mù quáng mà theo nàng.

"Giờ ngươi còn gì để nói?" Ta mỉm cười nhìn Khương Dung.

Mọi người cũng đồng loạt quay sang nhìn nàng.
 
Chương 11


Dưới sự thúc ép của Mộc sư tỷ và các đệ tử khác, Khương Dung bị dồn vào thế tuyệt vọng, ôm lấy bàn tay đang rỉ máu, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Nàng đã hoàn toàn mất đi phương hướng.

Ta lùi lại, chạm Tâm Thanh Thạch, nhắc nhở nàng: "Hãy sử dụng ta, mọi người sẽ tin ngươi."

Viên Tâm Thanh Thạch trên người Khương Dung bắt đầu kích động.

Trong hoàn cảnh cô lập, không chút do dự, Khương Dung lập tức sử dụng năng lực tâm thanh.

【Ta thật oan ức! Sư tỷ ăn nói sắc bén, đảo lộn trắng đen, nhất định sẽ khiến ta mang tội...】

Sắc mặt mọi người xung quanh đột nhiên thay đổi.

Ta bụm miệng, cười khúc khích.

Nữ nhân vừa ngu ngốc vừa độc ác này, dám liên kết tâm thanh lực với tất cả mọi người ở đây (trừ ta).

Viên Tâm Thanh Thạch trong tay ta, đã phủ kín toàn bộ hoa văn.

Mệnh cách của Khương Dung và ta sắp sửa hoán đổi hoàn toàn!

Khương Dung vừa khóc vừa dùng năng lực tâm thanh để biện minh cho mình, nhưng khi mọi người nghe được, đều không giấu nổi vẻ mặt kỳ quái.

"Tiểu nha đầu, mau trở về củng cố đi, khi ngươi hấp thu hết khí vận của nàng, ta sẽ có thể đoạt xá!" Long Khải vui mừng khôn xiết.



Ta không buồn tranh cãi tiếp với Khương Dung, vội vàng chạy về phòng nhỏ của mình, ngồi xếp bằng, nhắm mắt hấp thu khí vận của nàng.

Long Khải cảm thán: "Không ngờ thật sự có kẻ lại sử dụng tâm thanh lực, để người khác nghe thấy tiếng lòng của mình, thật đúng là ngu ngốc không ai sánh bằng."

"Con người có thể hòa thuận với nhau là vì tâm tư được giấu kín. Bất kỳ khía cạnh xấu xa nào cũng được ẩn giấu đi, để mọi người có thể chung sống hòa bình."

"Một khi để lộ hết tiếng lòng, trừ khi nàng là bậc thánh nhân, không chút tà tâm, nếu không, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị người đời ghét bỏ."

Sau khi hoàn tất việc hấp thu, ta mở mắt ra, trời đã sáng hôm sau.

Khế ước đã hoàn thành, tâm trạng ta vô cùng phấn khởi.

Kể từ giờ phút này, mọi tiếng lòng của Khương Dung sẽ bị tất thảy mọi người nghe thấy, không chút che giấu hay phân biệt.

Khí vận của nàng sẽ dần dần hao mòn, và quay trở lại với ta.

Tiếng chuông vang lên, mọi người vội vã đến đại điện để tham gia buổi lễ sáng như thường lệ, nơi những lời hỏi thăm và giảng dạy diễn ra như mọi khi.

Ta bất ngờ hỏi Khương Dung: "Khương Dung, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết mẫu thân ta đã c.h.ế.t như thế nào không?"

Đây là điều mà ta luôn khao khát muốn biết.

Khương Dung ngay lập tức lộ vẻ ngơ ngác: "Mẫu thân của sư tỷ ư? Ta không biết gì cả."



Sư tôn nhíu mày: "Tần Ca, lúc đó Dung nhi còn nhỏ, nàng không biết là sự thật. Chẳng lẽ ngươi đối đầu với Dung nhi chỉ vì cái c.h.ế.t của mẫu thân ngươi?"

"Không, chắc chắn nàng biết." Ta đáp, "Chuyện lớn như vậy, làm sao nàng không biết được?"

Ta không ngừng thúc ép, liên tục đặt câu hỏi, buộc Khương Dung phải trả lời.

"Sư tôn, con thực sự không biết mà..." Khương Dung rưng rưng nói, nước mắt trào ra.

Sư tôn quay sang nhìn ta với ánh mắt đầy trách móc.

Nhưng ta không hề d.a.o động, tiếp tục dồn ép Khương Dung.

Vào thời điểm khế ước với Tâm Thanh Thạch hoàn thành, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng.

Dù nàng có muốn hay không, chỉ cần nàng nghĩ trong lòng, người khác sẽ nghe thấy hết.

Dưới sự truy vấn của ta, nàng không thể kiềm chế, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy ra năm đó.

【Dĩ nhiên là biết! Hừ, lúc đó mệnh cách của ta rất hung hiểm, không thể sống lâu. Mẫu thân ta đã tìm ra cách, rằng chỉ cần tìm một người có mệnh cách cực tốt để hoán đổi cho ta, ta sẽ thoát khỏi cái c.h.ế.t.】

【Mẫu thân lúc ấy đã bị tẩu hỏa nhập ma, không còn sống bao lâu. Trước khi c.h.ế.t, bà đã quyết định đánh cược vì ta. Bà biết Tần Ca sinh ra là khí vận chi nữ, mệnh cách vô cùng tốt, nên cố ý mời mẫu thân của Tần Ca vào bí cảnh để hái thuốc.】

【Trước khi rời khỏi Vân Tiên Tông, mẫu thân đã lấy được bát tự, m.á.u và tóc của Tần Ca. Bà lừa mẫu thân của nàng ta vào bí cảnh, rồi thừa lúc sơ hở g.i.ế.t c.h.ế.t bà. Sau đó, dùng máu, tóc của Tần Ca cùng tính mạng của mẫu thân nàng để nguyền rủa, hoán đổi mệnh cách giữa ta và nàng.】

【Sau khi hoán mệnh thành công, mẫu thân còn bí mật tìm một tên tu luyện ma thuật, bắt cóc Tần Ca khỏi Vân Tiên Tông. Lúc đó, mẫu thân đã sức cùng lực kiệt, trở về gặp ta lần cuối, kể cho ta nghe toàn bộ sự thật. Sau đó bà qua đời, ta chôn cất bà và đến Vân Tiên Tông tiếp quản cuộc sống của Tần Ca...】
 
Chương 12


Quả nhiên.

Ta nhắm mắt lại, mẫu thân ta đã bị hại c.h.ế.t.

Và kẻ hại bà lại chính là người bạn tốt của bà.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Khương Dung trân trối.

Khương Dung vẫn không biết chuyện Tâm Thanh Thạch đã có vấn đề, bèn ngơ ngác hỏi mọi người: "Sao vậy? Tại sao mọi người lại nhìn ta như thế?"

Ta tiếp tục truy vấn: "Ngươi đã hoán đổi mệnh cách của ta, cướp đoạt cuộc sống của ta. Vậy nên khi ta trở về Vân Tiên Tông, ngươi vẫn muốn liên tục hãm hại ta, có phải không?"

"Ta... ta không biết ngươi đang nói gì!" Khương Dung hoảng hốt lùi lại.

Trong lòng nàng lại hét lên: 【Sao nàng ta lại biết chuyện hoán mệnh? Sau khi mẫu thân c.h.ế.t, chỉ còn mình ta biết chuyện này, làm sao nàng ta biết được?】

【Không không! Ta phải giữ bình tĩnh, chỉ cần tỏ ra yếu đuối, mọi người sẽ lại đứng về phía ta.】

Mắt Khương Dung nhanh chóng đỏ hoe, nàng khóc lóc kể lể: "Sư tỷ, hôm nay tỷ bị sao vậy? Sao lại cứ hỏi Dung nhi những chuyện kỳ lạ thế này?"

Ta đáp: "Đừng giả bộ nữa, trả lời câu hỏi của ta đi."

Khương Dung rưng rưng lắc đầu: "Không có, sư tỷ, ta không hề hại tỷ, ngược lại, tỷ mới là người luôn bắt nạt ta mà..."



Ta hỏi tiếp: "Ngươi biết mình bị suyễn nhưng lại không nói với ta, còn nhận lấy con bướm ta cất công đi tìm để tặng cho ngươi, rồi cố tình phát bệnh suyễn. Chẳng phải là ngươi muốn hại ta sao?"

Khương Dung ấm ức nói: "Dĩ nhiên là không phải!"

Nhưng trong lòng nàng lại gào lên: 【Hãm hại ngươi thì đã sao! Đồ t.i.ệ.n nhân, bị kẻ tu luyện ma thuật bắt đi mà không c.h.ế.t, còn dám quay về tranh đoạt với ta, không hãm hại ngươi thì hại ai?】

【Dù sao thì mọi người trong Vân Tiên Tông đều coi ta như bảo bối, chỉ cần ta cố ý phát cơn suyễn, bọn họ sẽ cuống cuồng lao tới bảo vệ ta. Thực tế là như vậy, chỉ cần ta dùng chút thủ đoạn, lũ ngốc này sẽ tin lời ta nói.】

Trong đại điện im lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều tràn ngập kinh ngạc, khó hiểu xen lẫn phẫn nộ. Vừa mới xác nhận có thể nghe được tiếng lòng của Khương Dung, nàng đã tự tay bóc trần tất cả.

Ta tiếp tục hỏi: “Mộc sư tỷ và Đại sư huynh xảy ra mâu thuẫn, có phải ngươi là kẻ đứng sau không?”

Khương Dung vừa khóc vừa lau nước mắt: “Tất nhiên là không phải.”

Nhưng trong lòng nàng lại vang lên: 【Còn chưa xong sao? Chuyện đó thì liên quan gì đến Mộc sư tỷ cơ chứ? Ai bảo nàng ta không biết điều, không chịu đưa giao châu cho ta, đương nhiên ta phải dạy cho nàng ta một bài học! Ta chỉ cần nói với sư huynh rằng Mộc sư tỷ đã làm tổn thương ta, tên Đại sư huynh ngốc nghếch ấy liền tin ngay, lập tức xa lánh Mộc sư tỷ...】

Sắc mặt Đại sư huynh tái mét.

Mộc sư tỷ tức giận, xông lên phía trước: “Khương Dung, kẻ t.i.ệ.n nhân chính là ngươi!”

Khương Dung hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi lại: “Sư tỷ, tỷ muốn làm gì? Đừng nghe Tần Ca ly gián, chuyện của Đại sư huynh không liên quan gì đến ta...”



Vừa nói nàng vừa khóc, tỏ ra hết sức ấm ức.

Nếu là ngày thường, chắc hẳn đã có người lao lên an ủi nàng, nhưng hôm nay, tất cả mọi người chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào nàng.

Khương Dung cảm thấy có gì đó không ổn: 【Chuyện gì đang xảy ra? Sao bọn ngốc này không ai đến an ủi ta? Sư tôn? Các sư huynh? Các ngươi sao lại đứng đó? Thường ngày chỉ cần ta nói một câu, các ngươi liền như c.h.ó chạy tới bảo vệ ta, tại sao hôm nay không động đậy? Nhìn ta bị ức h.i.ế.p mà cũng không đứng ra bảo vệ, thật đúng là lũ vô dụng!】

Sắc mặt của sư tôn và các sư huynh trở nên cực kỳ khó coi.

Các đệ tử khác trong đại điện cũng dùng ánh mắt đầy thương hại nhìn lên vị trí của họ.

Rõ ràng sư tôn và các sư huynh là những người yêu thương Khương Dung nhất, luôn đối xử với nàng tốt nhất, vậy mà nàng lại lăng mạ họ, còn gọi họ là “c.h.ó”?

Ta cười lạnh. Một kẻ như Khương Dung, trong lòng có thể nghĩ tốt cho người khác sao?

Chẳng nói đến Khương Dung, ngay cả những người bình thường cũng có lúc nảy sinh ác niệm. Những suy nghĩ xấu xa nếu không ai nghe thấy thì không sao, nhưng một khi bị phơi bày, chắc chắn sẽ bị lên án.

Khương Dung lớn lên dưới sự dẫn dắt của người mẫu thân độc ác, lại toan tính xâm nhập vào Vân Tiên Tông để cướp đoạt cuộc đời của ta, làm sao nàng có thể là người tốt? Trong lòng nàng từ lâu đã chất chứa đầy ác niệm.

Nhưng nàng che giấu quá giỏi, cộng thêm việc đánh cắp khí vận của ta, nên tất cả mọi người mới đứng về phía nàng.

Giờ đây, khi mọi người đã nghe thấy tiếng lòng của nàng, biết được nàng độc ác thế nào, liệu họ còn có thể yêu thích nàng được không?

“Ta chẳng biết gì cả, sao các ngươi cứ ép ta thế này?”
 
Chương 13


Khương Dung đã hoàn toàn bộc lộ bản chất, nhưng nàng vẫn không hề hay biết, tiếp tục khóc lóc, không ngừng xúi giục mọi người lên án ta.

Mọi người nghe thấy nàng vừa mắng chửi trong lòng, vừa tỏ ra đáng thương như một trò hề, ánh mắt họ trở nên kỳ quái.

Cuối cùng, tất cả chỉ xem nàng như một trò cười mà thôi.

Khi những người từng bênh vực Khương Dung bắt đầu chán ghét nàng, khí vận của nàng cũng dần dần biến mất.

Khi khí vận ấy biến mất hoàn toàn, mệnh cách giữa ta và nàng chính thức hoán đổi trở lại.

Mọi người đều đồng loạt lựa chọn giấu nhẹm chuyện họ có thể nghe thấy tiếng lòng của Khương Dung.

Sau buổi lễ sáng, không ai vội rời đi, mà tất cả đều vây quanh nàng.

Chuyện về viên lưu ảnh thạch, ta không cần lên tiếng, Mộc sư tỷ đã thay ta hỏi ra.

“Mộc sư tỷ hỏi: “Khương Dung, ở Đông Xuyên bí cảnh, có phải ngươi đã vong ân phụ nghĩa, đẩy Tần Ca và suýt khiến nàng mất mạng không?”

Khương Dung ấm ức đáp: “Việc này đã có sư tôn định đoạt... Nếu ta không bị trừng phạt, điều đó có nghĩa là còn ẩn tình khác.”

Nàng nói với vẻ chắc chắn, vì tin rằng sư tôn sẽ bảo vệ nàng đến cùng.

【Phiền c.h.ế.t đi được, hỏi mãi hỏi mãi, ta đẩy Tần Ca thì liên quan gì đến ngươi chứ! Đợi lát nữa ta sẽ đi tìm Đại sư huynh bôi xấu ngươi, xem ngươi có chịu nổi không.】

Mộc sư tỷ mím chặt môi, cố kiềm chế cơn giận, tiếp tục hỏi: “Ý ngươi là, lưu ảnh thạch của Tần Ca là giả sao?”



Khương Dung cắn môi đáp: “Chuyện này sư tôn đã biết rõ...”

【Đương nhiên không phải giả, đó là sự thật. Nhưng sự thật thì sao chứ, chỉ cần sư tôn tin ta, lưu ảnh thạch sẽ là giả. Dù Tần Ca có la hét oan ức khắp nơi, nàng cũng chẳng làm gì được ta.】

Mộc sư tỷ xoa trán, còn những người khác thì trao đổi ánh mắt đầy hiểu rõ.

Ngay sau đó, vô số người ùa lên hỏi nàng đủ loại câu hỏi, từ chuyện của ta, chuyện của nàng, đến cả chuyện của người khác.

Mọi người phát hiện ra rằng Khương Dung thực sự đã ngấm ngầm gây ra biết bao chuyện xấu xa!

Ta đứng từ xa, cười lạnh. Quả thật, mẹ nào con nấy.

Dù Khương Dung có che đậy kỹ càng đến đâu, bản chất xấu xa của nàng cũng không thể nào che giấu được.

Trước đây, nhờ có khí vận bao bọc, nàng luôn được mọi người yêu thương và che chở, khiến ai cũng mù quáng bảo vệ nàng. Nhưng giờ đây, khi tiếng lòng của nàng đã bị phơi bày, không còn lý do nào để mọi người tiếp tục bảo vệ nàng nữa.

Sau buổi lễ sáng, sư tôn và các sư huynh đều giữ khoảng cách với Khương Dung.

Mẫu thân ta khi còn sống có tiếng tăm rất lớn tại Vân Tiên Tông, ngang hàng với sư tôn, tình cảm rất tốt và còn dạy dỗ ba vị sư huynh. Trước đây, họ rất yêu thương ta.

Tiếc thay, sau khi mệnh cách của ta và Khương Dung bị hoán đổi, họ đã chuyển hết tình thương từ ta sang Khương Dung.

Giờ đây, sự thật đã phơi bày, họ nhận ra mình đã bị lừa, đương nhiên không còn lý do để bảo vệ Khương Dung nữa.

Không chỉ không bảo vệ, mà trong lòng họ còn hận đến mức muốn g.i.ế.t nàng!

Khương Dung trở thành con chuột bị mọi người chửi mắng, nhưng nàng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Khi mọi người biết những gì nàng làm trong bóng tối, họ thi nhau tìm nàng để trả thù.

Khi Khương Dung đang ăn cơm, có người bất ngờ làm đổ bát cơm của nàng, làm vấy bẩn y phục.

Trước khi nàng kịp nổi giận, người kia cố tình tỏ ra sắp khóc mà không khóc: “Xin lỗi nhé, ta không cố ý đâu. Hức hức... Ngươi từng làm vậy với ta, giờ ta cũng làm lại với ngươi thôi.”

Khương Dung nói không sao, nhưng trong lòng lại chửi rủa: 【Đồ t.i.ệ.n nhân, ta tức c.h.ế.t mất! Ta sẽ tới gặp sư tôn tố cáo ngươi, để ngươi không bao giờ nhận được đan dược nữa!】

Những người khác nhướng mày cười khẩy.

Chẳng bao lâu sau, Khương Dung đến lĩnh đan dược. Các sư huynh, sư tỷ thì cười mà như không: “Ôi, thật xin lỗi, đan dược hết rồi. Trước đây tiểu sư muội nhận được nhiều, mọi người đều bảo không sao, lần này chúng ta lấy nhiều một chút, tiểu sư muội chắc chắn cũng sẽ nói không sao, phải không?”

Khương Dung uất ức nói: “Không sao...”

Nhưng trong lòng lại nghĩ: 【Đám này điên rồi chắc? Cố tình nhắm vào ta à? Ta nhận đan dược nhiều là điều đương nhiên, ai bảo sư tôn cưng chiều ta? Đồ rác rưởi các ngươi cũng dám tranh với ta? Đáng khinh!】

Các sư huynh, sư tỷ tức đến trợn trắng mắt.

Khương Dung phừng phừng lửa giận chạy đến chỗ sư tôn đòi đan dược, nhưng sư tôn lánh mặt không gặp.

Nàng lại tìm đến các sư huynh, nhưng cả ba sư huynh đều từ chối gặp nàng.

Giờ đây, khi đã biết sự thật, họ vô cùng hối hận, lo sợ rằng nếu còn bảo vệ Khương Dung, họ sẽ lại bị khí vận của nàng ảnh hưởng, nên tránh xa nàng, cố tỏ ra gần gũi với ta một cách gượng gạo.

Dù vậy, ta không hề bận tâm đến thái độ của họ.
 
Chương 14: Hết


Khương Dung bị mọi người xa lánh, chỗ nào cũng gặp khó khăn, khổ sở vô cùng, trong lòng càng tức giận chửi bới.

Nàng càng chửi, người khác lại càng ghét bỏ nàng.

Cứ thế, nàng chìm trong vòng luẩn quẩn của sự thù ghét, và khi mọi người ngày càng xa lánh nàng, khí vận quay trở về với ta càng nhanh.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, ngày diễn ra đại hội giữa tháng đã đến.

Trong đại điện trang nghiêm, các trưởng lão và đệ tử đi lịch luyện bên ngoài cũng đã trở về, người đông hơn hẳn thường lệ.

Trước tiên là lễ tế Trời, sau đó là lễ tế Tổ. Mọi người quỳ xuống bái lạy.

Khương Dung nhìn chăm chú, mong chờ, hy vọng sư tôn sẽ giải oan cho mình.

Sau khi tế tổ xong, sư tôn nhìn quanh một lượt, nghiêm nghị nói: “Hôm nay có một việc cần thông báo.”

Tất cả đều lắng nghe chăm chú.

Sư tôn liếc nhìn Khương Dung, rồi lại nhìn ta, chậm rãi nói: “Khương Dung vong ân bội nghĩa, hãm hại đồng môn, tội không thể tha. Từ hôm nay, phế bỏ linh nguyên, trục xuất khỏi Vân Tiên Tông.”

“Cái gì?!” Khương Dung hét lên, “Sư tôn làm sao có thể đuổi ta? Sao có thể chứ?!”

Sư tôn thản nhiên nói: “Thi hành hình phạt!”

Khương Dung quay sang cầu cứu các sư huynh, nhưng họ vẫn thờ ơ, không hề lay động.

Hai đệ tử khác kéo Khương Dung lại, bắt đầu thi hành hình phạt ngay trước mặt mọi người.

“Sư tôn, sư huynh! Dung nhi sợ lắm, Dung nhi không muốn bị phế linh nguyên, không muốn bị đuổi khỏi sư môn!”

Khương Dung điên cuồng giãy giụa, mặt đầy nước mắt.

【Đồ k.h.ố.n n.ạ.n, sư tôn khốn kiếp, sư huynh k.h.ố.n n.ạ.n, thật lạnh lùng vô tình...】

Trong lòng nàng gào thét chửi rủa, vừa uất ức vừa sợ hãi, nhưng không một ai động lòng.

Mọi người chỉ lạnh lùng nhìn nàng như đang xem một trò hề.

Cuối cùng, linh nguyên của Khương Dung bị phế bỏ, nàng bị trục xuất khỏi Vân Tiên Tông.

Khương Dung thoi thóp, ta tìm đến nàng.

Nàng đang rút ra viên Tâm Thanh Thạch, ánh mắt đầy cuồng loạn: “Ta sẽ không thua, ta có thể dùng bảo vật để tái tạo lại linh nguyên! Nếu Tần Ca, con t.i.ệ.n nhân đó làm được, ta cũng có thể! Tâm Thanh Thạch, mau giúp ta tái tạo lại linh nguyên!”

Ta đứng ở gần đó, rút viên đá của mình ra, không còn giả giọng nữa: “Xin lỗi, nhưng chuyện đó không thể đâu.”

“Á!”

Khương Dung hoảng hốt, vội ném viên Tâm Thanh Thạch ra xa: “Chuyện gì vậy? Sao lại là giọng của Tần Ca?”

Ta từ trong bóng tối bước ra, tay cầm viên đá, cười mỉm: “Giúp ngươi tái tạo linh nguyên? Ta không làm được đâu.”

“Ngươi... ngươi...”

Mắt Khương Dung tràn ngập kinh hoàng, thoáng chốc bừng tỉnh, run rẩy chỉ vào viên Tâm Thanh Thạch: “Viên đá này là do ngươi cố tình sắp đặt phải không?!”

“Ngươi cũng không ngu lắm.” Ta gật đầu.

Khương Dung tức giận lao tới định cào xé ta, nhưng bị ta đá văng ra, nàng phun ra một ngụm m.á.u tươi.



“Tần Ca, con t.i.ệ.n nhân! Ngươi hại ta! Ngươi thật độc ác!”

Nàng khóc rống lên đầy ấm ức.

Ta lạnh lùng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: “Nếu ngươi không nổi lòng tham, cướp túi của ta, thì làm sao mà rơi vào bẫy được? Tất cả là do ngươi tự chuốc lấy.”

Ta tát mạnh nàng một cái.

Nghĩ đến cái c.h.ế.t của mẫu thân, nghĩ đến những đau khổ mà ta đã phải chịu đựng, ta chỉ muốn xé nàng thành từng mảnh!

“Khoan đã, đừng phá hỏng thân xác nàng ta, ta còn phải đoạt xá.”

Giọng Long Khởi vang lên trong đầu.

Ta hít sâu một hơi: “Mau đoạt xá đi.”

Ta không muốn nhìn thấy Khương Dung còn sống thêm phút giây nào nữa.

Làn hắc khí từ thanh bảo kiếm bên hông ta phóng ra, lao vào miệng và mũi Khương Dung trong ánh mắt hoảng loạn của nàng.

Nàng ra sức giãy giụa, gào thét thảm thiết.

Ta lạnh lùng nhìn.

Chỉ một lát sau, Khương Dung nằm im trên mặt đất.

Một lúc sau, nàng lại mở mắt, cười lớn: “Tốt lắm, bản tôn cuối cùng cũng tái sinh!”

Lúc này, một sợi khói lượn lờ bay qua.

Long Khởi vươn tay bắt lấy, cười mỉm: “Đây là linh hồn của Khương Dung, ngươi muốn xử lý thế nào?”

“Xử lý thế nào ư?”

Ta lạnh lùng đáp: “Cho nàng ta nếm mùi đau khổ trước, rồi khiến linh hồn tan thành tro bụi, đời đời không được siêu sinh!”

“Tiểu nha đầu đủ ác, không hổ danh là truyền nhân của ta.”

Long Khởi cười khà khà, bóp mạnh linh hồn của Khương Dung.

Linh hồn Khương Dung kêu gào trong đau đớn.

Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đôi khi, cái c.h.ế.t không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn chính là linh hồn bị tan biến hoàn toàn.

Khương Dung, hãy chờ đó.

“Tiểu đồ đệ, bản tôn phải đi rồi, sau này gặp lại.”

Long Khởi vừa nói vừa bay lên trời.

Ta từ chối: “Ta không phải đồ đệ của ngươi.”

Long Khởi cười lớn: “Ngươi không muốn tìm kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu thân mình sao?”

Ta sững người: “Ngươi có thể tìm ra kẻ đó sao?”

“Hắn đã sử dụng thuật cải thiên hoán mệnh, loại thuật pháp này quá tà ác, dù có luân hồi chuyển thế cũng sẽ bị thiên đạo đánh dấu. Nếu ngươi trở thành Ma Tôn, có bản tôn trợ giúp, ngươi có thể tìm ra kẻ chuyển thế đó.”

Long Khởi cười mỉm: “Nhưng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đồng ý làm đồ đệ của ta, kế thừa vị trí Ma Tôn.”



Ta cắn chặt môi.

Long Khởi tiếp tục nói: “Ngươi ở bên ta bấy lâu, trong cơ thể đã ngập tràn ma khí của ta, chúng ta sớm đã cùng chung một thuyền. Sớm muộn gì, người trong Vân Tiên Tông cũng sẽ phát hiện ra ma khí trên người ngươi.”

Ta im lặng.

Lúc đó, khi phải rút thanh kiếm trong động bí cảnh, ta đã biết sẽ không có kết cục tốt.

Đời người vốn dĩ họa phúc đi liền nhau.

Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.

“Nếu ngươi trở thành Ma Tôn, ngươi có thể che giấu ma khí, tiếp tục ở lại Vân Tiên Tông mà không bị phát hiện, đồng thời có thể tìm ra kẻ thù, tại sao không làm?”

Long Khởi nói, “Ta đợi câu trả lời của ngươi.”

Nói xong, hắn cưỡi mây mà đi.

Ta im lặng một lúc, rồi quay người, từng bước đi về phía Vân Tiên Tông, ánh mắt lạnh lùng.

Mặc dù chưa đồng ý, nhưng ta biết rằng, mình sẽ đồng ý.

Ta phải trở thành Ma Tôn, tìm ra kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu thân, bắt hắn sống không bằng c.h.ế.t!

Mười năm sau.

“Tham kiến Ma Tôn!”

Chúng ma quỳ phục trong đại điện.

Ta khoác trên mình một bộ hắc bào, chậm rãi bước đến trước pháp trận. Bên trong trận, hai linh hồn phụ nữ đang kêu gào thảm thiết giữa biển lửa, một là Khương Dung, người còn lại chính là mẫu thân của nàng – kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu thân ta năm xưa.

“Tha cho ta! Tha cho ta! Ta sai rồi! Cầu xin ngươi tha cho ta!”

“Tần Ca, ta sai rồi! Hãy để ta c.h.ế.t đi! Ta không muốn chịu khổ nữa!”

Hai linh hồn gào thét thảm thiết.

Ta nhếch môi cười lạnh: “Tha cho các ngươi? Đúng là nằm mơ. Ngọn lửa này sẽ chầm chậm thiêu đốt linh hồn của các ngươi, khiến các ngươi sống không bằng c.h.ế.t, cho đến khi linh hồn tan biến hoàn toàn, từ đó không bao giờ có thể chuyển thế nữa.”

“Cứ tận hưởng đi.”

Hồn phi phách tán chính là kết cục của hai kẻ này.

Ta quay người bước ra khỏi đại điện, biến đổi hình dáng, khoác lên mình một bộ y phục toát đầy tiên khí thoát tục, rồi bay trở về Vân Tiên Tông.

Sư tôn và các sư huynh tiến lại hỏi han.

Ta lãnh đạm đáp: “Không sao, chuyến lịch luyện này không gặp nguy hiểm.”

Họ hỏi thăm vài câu, thấy ta không chút cảm động rồi lát sau thất vọng rời đi.

Tình thương của họ từng là thứ ta khát khao, nhưng giờ, khi lấy lại được, ta đã không còn để tâm nữa.

Có những tình cảm, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ mãi là bỏ lỡ, dù có cố gắng cũng không thể hàn gắn.

Trước kia, ta dựa vào chính mình. Sau này, ta cũng chỉ dựa vào chính bản thân ta mà thôi.

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top