Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hiểu Châu Bùi Thất - Hoa Lý

Hiểu Châu Bùi Thất - Hoa Lý
Chương 40: Ngoại truyện 5


Lại một lần nữa bị cây tăm bông thọc lên tận đỉnh đầu.

Tôi vẫn luôn để ý Bùi Diệu, cậu ta vốn có chiếc mũi cao, vì lơ đãng phối hợp không tốt mà bị chọc cho giật nảy mình.

Sau khi hai vị y tá lấy mẫu xong rời đi, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng chốc ngưng đọng.

Nhớ đến số đồ hộp và nước khoáng mà cậu ta đã tích trữ (lần này chẳng dùng đến, vì khu phố có người mang rau củ đến), tôi bèn hỏi cậu ta: "Cậu... cậu có phải mắc chứng... PTSD không? Chẳng lẽ đã từng trải qua chiến trận?".

"Không có", cậu ta lắc đầu phủ nhận, không muốn nói thêm: "Tôi từ khi lọt lòng đến giờ, vẫn luôn sống ở nơi thái bình. Bữa sáng chị muốn ăn gì? Trứng rán với xúc xích được không? Tôi đi làm đây".

Giờ ăn sáng, tôi tranh thủ từng khắc gửi tin vào nhóm: "Các chị em, tôi mới quen một chàng "sói con" tuấn tú vô cùng, vậy mà giờ phát hiện ra cậu ta hình như có chút thói côn đồ, phải làm sao đây?"

Hoa muội: "Sói con? Chẳng phải cậu đang cách ly nhà người thân sao?"

Lão Thương: "Trời đất, đồ vô liêm sỉ, cậu định ra tay với thân thích ư? Mau dừng tay lại, đừng làm bậy nữa!"

Tôi: "... Tôi không ở nhà người thân, mà đang ở nhà chàng "sói con", trước đó chính là cùng cậu ta dùng bữa nên mới bị lây bệnh."

Hoa muội: "Đồ tệ bạc, có đàn ông rồi cũng chẳng báo cho chị em biết! Tuyệt giao, tuyệt giao!"

Linh Tử: "Tuyệt giao là tư thế gì..."

Chị Thương: "Ôi chao, lũ háo sắc các cậu đủ rồi đó, Hiểu Châu, lại đây, nói cho chị Thương biết, em tìm "sói con" ở đâu vậy?"

Ta: "Các cậu đều biết mà, chính là em trai lai Trung - Nga nổi tiếng trên tường tỏ tình đó."

Hoa muội "..."

Linh Tử: "..."

Chị Thương: "Em gái, chị thấy em hình như vẫn còn đang mộng du, đợi khi nào tỉnh mộng rồi, sói con kia tự khắc sẽ biến mất, em cũng chẳng cần phải lo lắng cậu ta có hung hãn hay không nữa."

Tuy tôi có hơi e ngại khí thế rút đao trong nháy mắt của cậu ta, nhưng những mặt khác thì cậu ta vẫn rất đỗi bình thường.

Hai chúng tôi cùng nhau nghiên cứu thiết lập trò chơi cũng rất ăn ý, hơn nữa mười bốn ngày cách ly vẫn phải sống tiếp, nên tôi cũng không có phản ứng gì quá khích.

Vừa mới đặt điện thoại xuống, định bụng ăn cơm cho đàng hoàng thì bỗng "tinh" một tiếng, lại có thêm một tin nhắn WeChat hiện lên: "Thôi Tử Ngôn xin được kết bạn với bạn"



Thôi Tử Ngôn ư?

Hội trưởng hội học sinh Thôi sao?

Anh ta muốn làm gì vậy?

 

Anh ta muốn làm gì? Anh ta không thực sự hiểu lầm rằng tôi cần đi họp với anh ta đấy chứ? Hay là giận tôi vì bị Bùi Diệu kéo đi thẳng mà không giúp anh ta hoàn thiện lời nói dối?

Tôi là người ngại giao tiếp xã hội, rất ghét dính dáng đến mấy chuyện quan hệ rắc rối này.

Đối phương nghĩ gì bạn cũng phải đoán, đoán không đúng lại có thể vô tình đắc tội người ta. Đau đầu nhất là sau khi đắc tội người ta, cho đến khi bị chơi xấu, tôi cũng không biết mình đã đắc tội họ ở chỗ nào. Thật phiền phức.

Nhưng hội trưởng hội sinh viên kết bạn thì tôi cũng không thể từ chối. Sau khi đồng ý, tôi định gửi cho anh ta một sticker dễ thương. Kết quả là vừa gửi sticker xong, Bùi Diệu làm như vô tình hỏi một câu: "Ai vậy?"

Tay tôi lỡ trượt, gửi nhầm một sticker với mức độ "ai cũng hiểu" của LSP (nhóm người thích nội dung người lớn).

Tôi hoảng hốt rút lại trong một giây, nhưng hiển nhiên hội trưởng Thôi đã nhìn thấy, vì anh ta nhắn lại cho tôi ba dấu chấm:

"…”

Tôi không muốn sống nữa.

Thấy tôi như con tôm tít cuồng loạn, múa may quay cuồng khắp đất, Bùi Diệu bèn tiến lại gần.

Cậu ta vừa trông thấy ba chữ "Thôi Tử Ngôn" trên đỉnh khung chat, sắc mặt liền tối sầm.

Tôi vội giật lại điện thoại, nào ngờ tay lại trượt, lỡ chạm vào một biểu tượng khác,

Ấy là hình động một tiểu cô nương đang hôn.

Tôi còn chưa kịp thu hồi, tin nhắn của hội trưởng Thôi đã gửi tới: "Tôi biết em và cậu đàn em kia đang cách ly cùng nhau. Chỉ cần sau khi hết hạn cách ly, em trở về bên tôi, tôi có thể xem như chuyện giữa hai người chưa từng xảy ra."

???

Rồi anh ta rõ ràng là đã thấy biểu tượng hôn hôn mà tôi lỡ tay chạm phải, bèn gửi tới một nụ cười đầy tự tin: "Thôi nào, lòng em vẫn luôn hướng về tôi, tôi hiểu mà."



"???"

Tôi vội vàng thu hồi biểu tượng hôn hôn, rồi gửi cho cậu ta cả một đầu đầy dấu chấm hỏi.

Kẻ này, sao lại có thể tự tin đến vậy?

"Em vẫn chưa đoán ra sao? Tôi chính là Dour đây."

Chết tiệt!

Tiểu nữ chẳng qua chỉ là một tiểu V nho nhỏ, người hâm mộ trên Weibo vỏn vẹn hai vạn có lẻ, trên Tiểu Hồng Thư cũng chỉ một vạn.

Thi thoảng, tôi đăng vài bài viết cùng tranh minh họa luyện tập hàng ngày, cũng có chút ít người ủng hộ.

Còn Dour là một đại V trong ngành mà tôi quen biết trên Weibo, người hâm mộ những mười mấy vạn.

Trước đây, anh ta từng nâng đỡ tôi, miễn phí share tác phẩm giúp tôi, một lần đã giúp tôi tăng thêm mấy nghìn người hâm mộ.

Sau đó, tôi và anh ta có trò chuyện riêng đôi chút.

Anh ta nói cũng thích vẽ tranh giống tôi, nhưng vì gia đình nên phải học một chuyên ngành chẳng liên quan gì cả.

Tương lai, anh ta còn phải làm công việc mà gia đình sắp xếp.

Anh ta còn khen tôi vẽ rất đẹp, có thiên phú hơn anh ta, sau này nhất định sẽ thành công, khuyên tôi hãy kiên trì giấc mơ, đừng từ bỏ.

Được người ta khen, tự nhiên trong lòng vui vẻ.

Chỉ là tôi cũng không trò chuyện nhiều với anh ta.

Chủ yếu là, nói thật lòng,

Tôi cảm thấy tôi vẽ đẹp hơn anh ta.

Tranh của anh ta, phối cảnh thì loạn hết cả, cấu trúc cơ thể người thì không thể nhìn nổi. Tôi cũng không hiểu tại sao lượng fan của mình mãi không vượt được anh ta. Có lẽ anh ta nắm được bí kíp làm nội dung hot trên mạng.

Nói mãi, hóa ra hội trưởng Thôi chính là Dour sao?
 
Chương 41: Ngoại truyện 6


Tôi vội vàng cùng anh ta ca tụng lẫn nhau, nào là hội trưởng Thôi học hành tấn tới, lại còn là hội trưởng hội học sinh, vậy mà vẫn có thời gian vẽ vời, lại còn đạt đến trình độ như vậy, quả thật phi phàm.

Thực ra trong lòng tôi nghĩ, thảo nào phối cảnh lại kém cỏi đến thế, cấu trúc cơ thể người cũng vụng về, chắc hẳn người này có chút thiên phú, chỉ là dành quá ít thời gian cho việc vẽ tranh, suốt ngày chỉ mải mê với cái hội học sinh kia.

Nào ngờ anh ta lại nói: "Sao em lại khách sáo với tôi như vậy?"

???

Tôi và anh ta thân thiết khi nào?

Đối phương bèn gửi tới mấy tấm ảnh chụp màn hình trò chuyện riêng trên Weibo: "Sao vậy? Lời mình đã nói, giờ lại không muốn nhận sao?"

Cỏ, một loài thực vật.

Nhìn những bức ảnh chụp màn hình anh ta gửi qua, trong đó có vài bức ảnh tự chụp trong phòng gym của anh ta, kèm theo tin nhắn từ tài khoản Weibo của tôi:

"Muốn nhảy aerobics trên cơ bụng của anh."

"Muốn làm bé mèo ngoan của riêng anh."

Biểu cảm của tôi đã méo mó đến mức không thể tả nổi. Mấy lời nhắn kiểu như bà lão ngậm kẹo mút – chỉ biết l.i.ế.m lẻo thế này là ai phát ra vậy?

Nhớ lại khoảng thời gian Hoa Muội từng mượn iPad của tôi để chơi, tôi tức đến mức muốn đập bàn, bóp c.h.ế.t cô ta ngay lập tức.

Tôi bèn nói với hội trưởng Thôi, đây là do bạn cùng phòng dùng tài khoản của tôi gửi đi.

Đối phương đáp: "Em đừng ngại ngùng nữa."

Tôi c.h.ế.t lặng.

Tôi chụp màn hình, gửi thẳng cho Hoa Muội vô liêm sỉ:

"Ngụy Vũ Hoa! Cậu có thể đừng dùng tài khoản của tôi để làm fan cuồng được không? Nhìn cái mớ rắc rối cậu gây ra này!"

Cô ấy trả lời:

"Giúp cậu tán trai mà không lấy phí là may rồi, gọi tôi là Lôi Phong đi."



"Ai thèm đàn ông mà cậu tán tỉnh chứ! Ngấy chết đi được! Tiểu bạch thỏ lai Tây của tôi chẳng phải tốt hơn sao!"

Hoa muội lập tức gửi cho tôi một đoạn ghi âm.

Tôi vốn định chuyển thành văn bản, nhưng vì quá tức giận, tay run bấm nhầm, thế là phát ra loa ngoài.

"Hạ Hiểu Châu, nếu bây giờ cậu quay video chứng minh cậu tán đổ anh chàng lai Tây đó, chị đây lập tức quay video quỳ gối xin lỗi, công khai thừa nhận trên Weibo rằng chính chị là người tán tỉnh Dour. Cậu dám không? Tôi nghĩ chắc cậu vẽ tranh đến mức hóa điên, không phân biệt được lý tưởng và hiện thực nữa rồi, còn tưởng anh chàng đẹp trai cậu vẽ bước ra khỏi màn hình để sưởi ấm giường cho cậu chắc? Đồ giả tạo! Miệng thì chê chị em rủ đi phòng tập ngắm trai trẻ chơi bóng rổ là nhàm chán, sau lưng lại lén lấy ảnh người ta làm mẫu vẽ cả đống tranh gợi cảm. Cậu nghĩ tôi không biết à? Cậu rõ ràng là mê mệt cơ thể người ta, cậu hèn hạ! Còn chê tôi mơ mộng hão huyền, thấy trai đẹp là không nhấc chân nổi, xì!"

Tin nhắn thoại mới nghe được một nửa, tôi đã vội đưa tay ra thu hồi ghi âm, nhưng tay vừa đưa ra đã bị Bùi Diệu giữ chặt ngay tại chỗ.

Tôi bị cậu ta ép phải nghe hết đoạn lời lẽ bừa bãi này của Ngụy Vũ Hoa, thật sự là một màn xử phạt công khai ngay tại chỗ.

Thật đúng là hành hình giữa chợ!

Nghe xong, tôi vội vàng cầm lấy điện thoại, xấu hổ đến mức chỉ muốn bỏ chạy.

Nào ngờ Bùi Diệu lại bất ngờ kéo tay tôi lại, khiến tôi loạng choạng ngã vào lòng cậu ta.

Tôi vùng vẫy muốn chạy, nào ngờ lại bị cậu ta ghì chặt lên bàn.

Cậu ta nhướn mày, thản nhiên nói: "Giải thích một chút đi."

Chưa bao giờ tôi cảm thấy xấu hổ đến thế.

Đã đến nước này rồi, tôi đành liều mạng kể hết mọi chuyện về Dour cho cậu ta nghe.

Cậu ta nghe xong, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện: "Vậy thì chị chỉ cần quay video chứng minh mình đang ở cùng tôi, là có thể bảo bạn cùng phòng đi tìm Thôi Tử Ngôn, chứng minh người trêu chọc anh ta trên Weibo không phải chị là được?"

Giáo viên dạy văn của cậu ta là ai vậy? Thật biết nắm bắt trọng điểm.


"Hả? À, cái đó không cần đâu. Tôi gửi đoạn chat giữa tôi và bạn cùng phòng cho anh ta xem cũng được mà..."

"Suỵt." cậu ta đặt ngón tay lên môi tôi: "Quay video thôi, có gì đâu mà ngại. Đi nào, chúng ta đi quay. Chị có tài khoản Douyin không?"

"Có chứ."



"Đã từng đăng video nào chưa?"

"Chưa."

"Chị có nhiều tranh như vậy, làm vài video đăng lên đi."

"Ai mà xem chứ..."

"Cứ đăng lên là được rồi. Sau này đây cũng là nơi quảng bá cho trò chơi của chúng ta, nên bắt đầu kinh doanh từ bây giờ đi. Sau khi làm xong video, chị có thể đăng lên các nền tảng video khác nhau, dù ít dù nhiều cũng là để quảng bá mà."

Cậu ta nói vậy, tôi thấy cũng có lý, bèn ngoan ngoãn làm video cả buổi sáng.

Những video này thật sự rất đơn giản, giống như kiểu slide ngày xưa vậy, toàn là do hệ thống tự động tạo ra rồi chèn thêm nhạc vào.

Bận rộn xong xuôi, bụng tôi kêu ùng ục.

Tôi tiện tay mở WeChat, thấy Ngụy Vũ Hoa đang mắng tôi xối xả: "Tôi biết ngay cậu không dám mà, đồ hoang tưởng quái gở, còn bày đặt sói con, tôi tin cậu mới lạ."

Mụ c.h.ế.t tiệt kia, tức c.h.ế.t tôi rồi!

Bùi Diệu liếc nhìn tôi với vẻ ung dung, không nói gì nhiều, rồi xuống bếp làm ba món mặn một món canh.

Mấy ngày nay, chúng tôi thay phiên nhau nấu cơm.

Tôi thường chỉ làm mấy món đơn giản như bánh trứng, rau xào, còn cậu ta toàn làm những món chính thịnh soạn. Mùi vị ấy à, ực...

Thôi đừng nói nữa, cách ly mười bốn ngày, chắc chắn tôi sẽ tăng vài cân mất.

Ăn uống no nê, tôi đang ôm bụng nằm ườn ra giường với vẻ hạnh phúc, thì Bùi Diệu bỗng nhiên chạy tới, một tay cầm điện thoại, nhào tới ôm chầm lấy tôi, cắn nhẹ vào cổ tôi, rồi ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính.

Tôi giật nảy mình, cổ bị cậu ta cắn nhẹ, cả người tê dại.

Vừa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu ta đã buông tôi ra, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu chỉnh sửa video.

Cậu ta cẩn thận cắt bỏ phần lộ rõ mặt tôi, thêm hiệu ứng "hoàng tử dị vực", và cuối cùng tạo ra một video hoàn chỉnh: Sói phương Bắc bắt cóc một cô gái Trung Nguyên chỉ lộ nửa mặt và một bên tai.

Tôi cảm thấy cảnh tượng này quen quen, dường như... từng thấy trong mơ.
 
Chương 42: Ngoại truyện 7


Tôi còn đang cố gắng nhớ lại giấc mơ ấy thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh cuối cùng trong video cậu ta vừa cắt xong: cậu ta cắn vào cổ tôi rồi ngẩng đầu lên.

Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc.

Đây nào phải người phàm, rõ ràng là yêu tinh câu hồn đoạt phách!

Kết quả là, trong lúc tôi còn đang cảm thán, yêu tinh lên tiếng: "Tôi vừa xem danh sách người theo dõi Douyin của chị trống trơn, chắc không có người quen nào biết chị dùng tài khoản này nhỉ?"

"Không có..."

"Bạn cùng phòng của chị có đáng tin không?"

"Hả?"

"Nếu đáng tin thì tôi đăng video lên nhé."

Quả nhiên là con lai của dân tộc chiến đấu, Bùi Diệu có tâm lý thật vững vàng.

Sau khi đăng video xong, cậu ta liền đặt điện thoại xuống, tiếp tục tập trung cao độ làm game.

Còn tôi thì cứ như người mất hồn, vẽ sai layer liên tục, vẽ được vài nét là lại nổi cáu.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên liên hồi.

Tôi cầm lên xem thì thấy nhóm chat của phòng ký túc xá đang náo loạn.

Lão Thương đã đăng video mà Bùi Diệu vừa đăng lên nhóm, sau đó mọi người thi nhau hỏi tôi: "Trư muội, có phải cậu không? Có phải cậu không? Có phải cậu không?"

Hoa muội vẫn ngoan cố không tin: "Tôi không tin, chắc chắn không phải cậu ấy."

"Đừng nói nhảm nữa, ở cùng nhau mấy năm trời, chẳng lẽ cậu không nhận ra mặt của Trư muội?"

Tôi suy nghĩ một hồi lâu, không trả lời, mà mở Douyin lên.

Thực ra tôi rất tò mò không biết video của Bùi Diệu kia sẽ nhận được bao nhiêu lượt thích.

Tôi đã xem tài khoản của cậu ta, cũng là tài khoản mới, chưa từng đăng gì cả, có khi... có khi chẳng ai xem cũng nên?

Nhưng thấy đám bạn kia phản ứng nhanh như vậy, tôi đoán video này ít nhất cũng nổi tiếng chút đỉnh, chắc cũng phải được vài nghìn lượt thích.

Vừa mở Douyin lên, video đầu tiên hiện ra chính là nó, năm vạn lượt thích! Thật đáng sợ.

Kinh khủng hơn là tin nhắn riêng của tôi cũng bị khủng bố.

Một đám người hỏi tôi và chàng trai lai sói ở Đại học C có phải thật sự là loại quan hệ đó hay không, hay chỉ đang hợp tác lăng xê couple.



Còn có một đống người nghi ngờ tôi là tài khoản giả, hỏi tại sao không lộ mặt.

Mấy video tôi tự đăng cũng đều có chút nổi tiếng, nhiều thì nghìn like, ít thì trăm like, trong nháy mắt đã thu hút được lượng truy cập khổng lồ.

Thì ra cậu ta bảo tôi đăng hết tranh lên trước là có ý này...

Quả nhiên, dưới video của cậu ta, bình luận được ghim đầu tiên chính là tôi, nội dung bình luận là: "Mọi người không cần đoán nữa, cô ấy không chỉ là cộng sự, mà là người tôi muốn cùng chung sống cả đời. Lần này, tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi tôi nữa."

Tôi c.h.ế.t lặng.


"Cái kia, Bùi học đệ, cậu đang đùa hơi quá rồi đấy..."

"Tôi không có đùa. Còn nữa, đừng gọi tôi là học đệ."

"??? Vậy tôi phải gọi cậu là gì?"

"Nếu không biết gọi là gì, có thể gọi là chồng."

"??? Không thể gọi bừa như thế được!"

"Nếu không muốn gọi bừa... thì tuổi kết hôn hợp pháp ở Nga là 14 tuổi. Từ thủ đô bay tới Vladivostok chỉ mất hơn hai tiếng."

!!!

Tôi sững sờ.

"Xin lỗi." Thấy vẻ mặt của tôi, cậu ta thở dài, rồi tiện tay ném điện thoại cho tôi: "Là tôi quá nóng vội. Cứ nhìn thấy tin nhắn của người nào đó là tôi lại suýt mất kiểm soát cảm xúc."

Mở ra xem, thì ra là tin nhắn của hội trưởng Thôi.

Anh ta điên cuồng hỏi tôi nữ chính trong video Douyin mà Bùi Diệu đăng có phải tôi hay không.

Chúng tôi đang cách ly cùng nhau đấy, không phải tôi thì là ai chứ?

Anh ta là hội trưởng hội học sinh, chắc chắn đã lấy được thông tin nội bộ từ đâu đó rồi, vậy mà còn hỏi, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Tôi gửi đoạn chat với Hoa muội đã chụp lại từ hôm qua cho anh ta, một lần nữa khẳng định cậu ta đã hiểu lầm tôi.

Kết quả anh ta gửi tới một tin nhắn khó hiểu: "Vậy là hai người đã ngủ với nhau rồi à? Cậu ta đã nói hết mọi chuyện với em?"

???

Người này chắc chắn bị bệnh rồi.

"Liên quan gì tới anh?"

Gửi tin nhắn xong, tôi liền xóa luôn anh ta.



Đường đường là một hội trưởng hội học sinh mà đầu óc lại có vấn đề.

Buổi tối, tôi và Bùi Diệu nằm cạnh nhau trên giường. Cậu ta đột nhiên nói: "Châu Châu, hết thời gian cách ly, chúng ta đi xem phim nhé."

Tôi mở ứng dụng Maoyan lên: "Sao thế, có phim nào muốn xem à?"

Cậu ta bất đắc dĩ cười: “Chị không nhận ra là tôi đang muốn hẹn hò với chị sao?"

Ơ kìa...

"Chị đồng ý không?" cậu ta quay sang, đôi mắt xanh biển nhìn tôi chăm chú: "Thực ra tôi biết chị đồng ý, nhưng vẫn phải làm đúng trình tự."

Tim tôi đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, liếc cậu ta một cái: "Sao có thể tự tin đến mức đó chứ?"

Cậu ta lại cười đầy ẩn ý: "Không tự tin thì sẽ bỏ lỡ chị mất. Chẳng lẽ chị không muốn sao?"

Tôi cắn môi, đ.ấ.m cậu ta một cái.

Ngay sau đó, cậu ta kéo tôi vào lòng, hôn mãnh liệt.

Động tác thì dịu dàng, nhưng lại mang theo sự vội vàng.

Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc lan ra khắp sống lưng, khiến tôi tê dại, tay chân rã rời.

Mười ngày tiếp theo thật sự là một sự dày vò, vô cùng dày vò.

Cụ thể là dày vò như thế nào, người hiểu tự khắc hiểu, còn không hiểu thì tôi cũng sẽ không làm ô uế tâm hồn nhỏ bé thuần khiết của các người đâu.

Kết quả là, ngay khi thời gian cách ly vừa kết thúc, hai chúng tôi với đôi mắt thâm quầng vội vã lao vào cửa hàng tiện lợi.

Vừa mua được một hộp "bảo bối" nào đó đặt cạnh kẹo cao su, đang định quay về nhà để "khui hàng" thì xui xẻo gặp phải một người.

Không nói không rằng, anh ta "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi: "Châu Châu, tôi sai rồi, cầu xin em tha thứ cho tôi, Châu Châu!"

???

"Hội trưởng Thôi, anh... Anh làm gì vậy?"

Nhìn bề ngoài thì bình thường, không lẽ bị tâm thần phân liệt?

Anh ta bò tới định ôm chân tôi, khiến tôi sợ hãi nhảy dựng lên, nấp sau lưng Bùi Diệu.

“Châu Châu," anh ta như phát điên lên: "Chắc chắn cậu ta đã kể với em chuyện kiếp trước rồi. Dù cậu ta có nói xấu gì tôi, em cũng đừng tin! Tôi... Kiếp trước đúng là tôi có lỗi với em, nhưng tôi đã thay đổi rồi! Kiếp trước em làm quỷ cũng không chịu buông tha tôi, kiếp này tôi nhất định không phụ em, sẽ đối xử tốt với em, em tha thứ cho tôi được không?"

Thật là vớ vẩn!
 
Chương 43: Ngoại Truyện 8


Bùi Diệu bước lên một bước, che chắn cho tôi, lạnh lùng nhìn anh ta.

Vốn dĩ cậu ta đã cao, giờ lại càng tạo ra áp lực lớn hơn: "Họ Thôi kia, anh đúng là thú vị. Kiếp trước anh chính là kẻ g.i.ế.c cô ấy, muốn chuộc tội thì cứ tự sát đi là xong chuyện, còn bày đặt 'nhất định không phụ em, đối xử tốt với em', anh đây là đang chuộc tội hay là trả thù vậy? Cô ấy đã làm sai điều gì mà còn phải dính dáng tới tên sát nhân như anh? Còn lo lắng tôi nói xấu anh sau lưng, anh đúng là lấy mình ra để đo lòng người khác. Tôi còn chẳng thèm bịa đặt nói xấu anh, ngay cả những chuyện bẩn thỉu mà anh đã làm, tôi cũng chưa từng kể với Châu Châu, chỉ coi anh như một cái rắm, muốn mặc kệ anh, vậy mà anh lại còn mặt mũi tự mình tìm đến cửa!"

"Cậu... cậu nói bậy! Châu Châu, đừng tin cậu ta, tôi... tôi không phải hung thủ g.i.ế.c em, rõ ràng là cô của em! Bà ta... Bà ta..."

Sắc mặt Bùi Diệu tối sầm lại, cậu ta nhắm mắt thở dài một hơi, rồi mới nói: "Kiếp trước, chị đúng là bị tên cặn bã này mê hoặc, yêu thầm anh ta nhiều năm, nhưng anh ta vẫn luôn dây dưa không dứt, đến thời khắc mấu chốt lại bán đứng chị. Chính anh ta là người bày mưu cho Hoàng thượng triệu chị nhập cung. Anh ta biết chị nhiều khả năng sẽ vì vậy mà chết, nhưng vẫn làm như vậy vì tiền đồ của bản thân."

"Tôi không biết! Tôi... Tôi chỉ muốn cô ấy vào cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, có gì sai chứ! Rõ ràng là hoàng hậu, cô của cô ấy, độc ác và ghen ghét, đã hạ độc g.i.ế.c cô ấy!"

Có lẽ kiếp trước tôi đã uống canh Mạnh Bà quá kỹ, nên thật sự không nhớ được gì cả.

Tuy rằng nghe bọn họ nói, trong lòng có chút rung động, nhưng vẫn cảm thấy mọi chuyện thật xa vời.

Nhưng dù có bao nhiêu lời qua tiếng lại, xét theo những gì Thôi Tử Ngôn tự mình thừa nhận, thì anh ta đúng là một tên cặn bã không hơn không kém.

"Hội trưởng Thôi, chuyện kiếp trước tôi không còn nhớ rõ nữa, nhưng tôi biết hiện tại tôi muốn ở bên Bùi Diệu. Mong rằng sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không cần anh phải "bồi thường" gì cả. Tạm biệt."

Mọi chuyện khác, tôi sẽ hỏi Bùi Diệu vậy. Không hiểu sao, tôi lại càng tin tưởng cậu ta hơn.

Thôi Tử Ngôn sững sờ. Có vẻ anh ta không ngờ tôi lại từ chối thẳng thừng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại, chỉ thấy tôi kéo tay Bùi Diệu bỏ đi.

Chúng tôi chưa đi được hai bước thì anh ta lại xông lên, túm lấy tay tôi: "Châu Châu, hãy tin tôi, em thật sự rất rất yêu tôi, chỉ là em chưa nhận ra thôi..."

Bùi Diệu hất mạnh tay anh ta ra, đẩy anh ta loạng choạng lùi về sau mấy bước: "Anh có nghe hiểu tiếng người không vậy?"

Kết quả là, sau một hồi giằng co, hộp "bảo bối" nhỏ mà tôi cất trong túi quần cứ thế... rơi xuống đất.

Đúng là muốn độn thổ!



Tôi cúi xuống nhặt đồ lên, kéo Bùi Diệu chạy thục mạng, sợ Thôi Tử Ngôn đuổi theo.

Vừa vào nhà, tôi liền đóng sầm cửa lại, dựa vào cánh cửa thở hổn hển, vẫn còn kinh hồn bạt vía.

Thấy tôi như vậy, Bùi Diệu, người từ lúc Thôi Tử Ngôn xuất hiện đến giờ vẫn luôn sa sầm mặt mày, bỗng nhiên bật cười.

Cậu ta bế bổng tôi lên, đưa tới giường.

"Bảo bối" cuối cùng cũng được "khui hàng".

Sau đó, tôi vòng tay ôm cổ cậu, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, vùi mặt vào hõm cổ cậu ta hỏi: "Kiếp trước, rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì vậy?"

Cậu ta cười như không cười nói: "Kiếp trước ấy à, kiếp trước tôi là người chôn cất chị, vậy mà chị lại ân đền oán trả, hóa thành hồn ma xinh đẹp đến quấn lấy tôi, hại tôi mất đi hai mươi năm tuổi thọ, ba mươi mấy tuổi đã c.h.ế.t trận sa trường. Thế nên kiếp này chị phải đối xử tốt với tôi đấy."

Tôi bĩu môi: "Hừ, toàn nói bậy. Tôi hại cậu thê thảm như vậy mà cậu còn tìm đến tôi, cậu là đồ biến thái à?"

Cậu ta cười, xoa đầu tôi: "Không còn cách nào khác, ai bảo hồn ma xinh đẹp của em quá mức quyến rũ, ngày ngày dụ dỗ tôi sa ngã. Tôi cứ luôn muốn được ôn lại giấc mộng xưa, muốn đến nỗi cổ họng cũng muốn mọc tay ra rồi."

Tôi vỗ vào tay cậu ta: "Đi đi đi, không biết lớn nhỏ, gọi chị."

Cậu ta nhướng mày, đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ nguy hiểm: "Tôi cứ tưởng sau chuyện vừa rồi, chị đã có nhận thức rõ ràng về "lớn" với "nhỏ" rồi chứ. Xem ra nhận thức vẫn chưa đủ rõ ràng, chúng ta ôn tập lại một chút vậy."

Tiếng kêu của tôi bị nụ hôn của cậu ta chặn lại.

Cuối cùng, hộp nhỏ vừa mua kia cũng đã được "xử lý" hết.


Tôi cứ tưởng khi tôi quay về ký túc xá, cả tòa nhà sẽ chấn động, mọi người sẽ đổ ra xem bạn gái của anh chàng đẹp trai lai Tây.

Là một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là tôi đã muốn độn thổ rồi.

Nhưng mà, không hề có chuyện đó.



Mỗi người đều đang sống cuộc sống của riêng mình, ăn cơm, làm bài tập, xem phim, chơi game.

Khiến cho sự cẩn thận của tôi bỗng trở nên thật buồn cười.

Thì ra mấy trăm nghìn lượt xem, mấy vạn lượt thích trên mạng, hòa vào thế giới rộng lớn này, lại chẳng đáng là gì.

Tuy nhiên, ngay khi vừa bước vào cửa phòng ký túc xá, tôi đã bị mấy mụ chị em "dê xồm" giữ lại.

"Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Tôi kể hết mọi chuyện, trừ chuyện kiếp trước kiếp này, kết quả là...

"Chém gió!"

Đó là Hoa muội.

“Tôi vẫn còn hoài nghi, nếu cậu hẹn được người ta ra ngoài, tôi sẽ tin."

Đó là chị Thương.

"To không?"

Đó là Linh Tử.

Chị Thương thấy Linh Tử lại nói chuyện bậy bạ không đúng lúc, bèn vỗ vào trán cậu ấy một cái: "Cậu biết là ai rồi còn hỏi."

Linh Tử: "Tớ mặc kệ cậu ta là ai. Các cậu không thấy Trư muội hôm nay phải nhón chân vịn eo mà đi vào sao?"

Chị Thương: "Chết tiệt!"
 
Chương 44: Ngoại Truyện 9


Mấy ả kia ép tôi phải hẹn cậu ta ra cho các ả "thẩm vấn".

Tôi bất đắc dĩ gọi điện cho Bùi Diệu, thì cậu ta nói ông nội ở quê nhà đột nhiên gặp chuyện chẳng lành, chắc là sắp "đi" rồi, cậu ta phải về gặp mặt lần cuối.

Do dịch bệnh, sau khi trở về có thể cậu ta còn phải cách ly tại nhà, ít nhất cũng phải nửa tháng sau mới gặp được bạn cùng phòng của tôi.

Chuyện lớn như vậy, tất nhiên là tôi phải tôn trọng, quan tâm và ủng hộ rồi.

Kết quả là mấy ả LSP kia thất vọng ra mặt, lại bắt đầu nghi ngờ tôi "câu" được chẳng phải chàng sư đệ lai sói nào, mà là một tên đàn ông bình thường nhặt được ở đâu đó.

Tôi mệt mỏi, thật sự.

Trong mấy ngày Bùi Diệu vắng nhà, cô giáo cố vấn nói với tôi có một cơ hội tuyển thẳng, không biết tôi có muốn thử sức không.

Cô ấy khuyên tôi dù có muốn hay không cũng nên đi phỏng vấn để học hỏi kinh nghiệm, bởi vì nhà tuyển dụng là một nữ doanh nhân nổi tiếng toàn quốc, là kiểu người có thể vừa cười nói vừa đánh cược hàng tỷ với các đại gia khác.

Vậy thì nhất định phải đi mở mang tầm mắt rồi.

Trước khi phỏng vấn, tôi còn phải làm xét nghiệm Covid.

Đối phương kiểm tra xong, xác nhận tôi âm tính, mới thông báo địa điểm phỏng vấn.

Đúng là rất ngầu.

Nhưng mà, đại gia mà, ngầu cũng là chuyện thường tình.

Tôi hiểu điều đó, nhưng địa điểm phỏng vấn lại là một câu lạc bộ tư nhân thì tôi không hiểu lắm.

Chắc chắn là nữ đại gia chứ?

Hơn nữa, tuy rằng tôi tự thấy mình cũng không đến nỗi xấu xí, nhưng hình như vẫn chưa đạt đến mức khuynh quốc khuynh thành khiến đại gia phải tốn tâm cơ để có được?

Trừ phi... đối phương căn bản không phải đại gia gì cả?

Nhưng mà cũng không đúng, tôi chỉ là một nữ sinh năm ba, ba năm học thì ba năm trốn học, môn nào trượt được là trượt, chẳng lẽ năng lực làm việc của tôi lại xứng đáng để đại gia cho một cơ hội phỏng vấn đặc biệt sao?

Hay là Weibo bị lộ rồi?

Tôi bắt đầu hoang mang, định rút lui trước cửa câu lạc bộ, hai chân run rẩy định bỏ chạy.

Kết quả là, vừa nhìn sang hai bên, tôi thấy hai hàng vệ sĩ mặc vest đen.

Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông đeo kính mặc vest với khí chất tao nhã mở cửa, nói với tôi: "Mời vào."

Có mùi mờ ám rồi đây.

Tôi run rẩy bước vào cửa câu lạc bộ.



Cả câu lạc bộ được trang trí theo phong cách tối giản, ánh đèn mờ ảo, hương trầm thoang thoảng, toát lên vẻ sang trọng khó tả.

Sau khi đi qua mấy vòng rẽ, tôi đến một phòng tiếp khách nhỏ.

Mở cửa ra, trước tiên tôi nhìn thấy một bức bình phong, đi vòng qua mới thấy được đại gia.

Quả nhiên là người thật!

Tim tôi trong nháy mắt đập nhanh hơn.

Đại gia ngoài đời trông còn xinh đẹp hơn trong ảnh trên báo chí nhiều, nhìn qua chắc chỉ tầm ba mươi tuổi, vừa thanh lịch vừa tự tin, khí chất cao quý.

Ngẩn người nhìn cô ta một lúc lâu, tôi mới để ý thấy trên ghế sofa bên cạnh còn có một người đàn ông khác.

Khoảng ba, bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest kiểu Anh, đeo dây kính, để râu quai nón nhỏ, trông rất phong trần.

"Ngồi đi."

Đại gia nói ngắn gọn, ý bảo chỗ ngồi đối diện cô ta là dành cho tôi.

Tôi run rẩy ngồi xuống. Cô ta mỉm cười với tôi: "Cô có tin vào luân hồi không?"

Cái gì?

Vị đại gia cầm chén trà trên bàn nhỏ bên cạnh lên, nhấp một ngụm: "Rất xin lỗi vì đã lấy cớ phỏng vấn để mời cô đến đây bàn về những vấn đề tâm linh này. Tuy nhiên, nếu cô thật sự cần cơ hội việc làm, hoặc thậm chí cần một khoản đầu tư, sau khi chúng ta trao đổi xong những vấn đề này, tôi đều có thể giúp cô."

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, lúc này chắc hẳn trông vẫn ngơ ngác như một kẻ ngốc, chỉ biết gật đầu: "Ồ, vâng."

Vị đại gia vẫn điềm tĩnh, nghiêng đầu ra hiệu cho người đàn ông phong trần bên cạnh bắt đầu.

Người đàn ông phong trần hỏi tôi: "Cô đã từng nghe nói về thôi miên chưa?"

Ta gật đầu: "Rồi ạ."

"Đã từng thử chưa?"

Tôi lắc đầu.


"Cô có phiền không nếu tôi thôi miên cô một chút?"

Tôi nghẹn lời. Nơi này vốn đã đủ đáng sợ rồi...

"Cô có thể gửi vị trí này, mục đích cô đến đây, những hoạt động cô sẽ tham gia ở đây cho người thân và bạn bè của cô. Nếu cô gặp bất kỳ sự cố nào ở đây, họ có thể lập tức báo cảnh sát, hoặc gửi cho báo chí."

Vị đại gia thấy tôi do dự, bèn thản nhiên nói.



Nếu đã như vậy...

Tôi cầm điện thoại lên, nhìn thấy ảnh đại diện của mẹ tôi trong danh sách bạn bè, khựng lại.

Nếu bà ấy biết chuyện này chắc chắn sẽ rất lo lắng...

Suy nghĩ một chút, tôi gửi tin nhắn cho Bùi Diệu: "[Vị trí] Hiện tại tôi đang ở đây phỏng vấn. Có một vị đại gia rất hứng thú với kiếp trước của tôi, muốn thôi miên tôi. Nếu đã lâu mà tôi vẫn chưa liên lạc với cậu, hoặc không trở về an toàn, cậu nhớ báo cảnh sát giúp tôi nhé."

Tôi lại gửi tin nhắn giống nhau vào nhóm chat của hội "dê xồm", nhưng chẳng có ả nào trả lời tôi, rõ ràng là không quan tâm lắm.

Sau khi chắc chắn tin nhắn đã gửi đi, tôi đồng ý cho đối phương thôi miên.

Trong trạng thái thôi miên, tôi nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy lụa mỏng, cô ấy bận rộn chạy theo sau một nam nhân có tám chín phần giống hội trưởng Thôi, ríu rít nói không ngừng, nhưng lại không thấy bóng dáng Bùi Diệu đâu cả.

Một ngày nọ, cha cô ấy tuyên bố cô ấy sẽ gả cho người khác, người đó là Bùi thất lang.

Cô gái ấy không chịu khuất phục, giữa đêm mưa bão, cô ấy đập cửa xin vào, nhưng lại bị một người đàn ông giống hệt Hội trưởng Thôi hắt cho gáo nước lạnh vào mặt.

Cô ấy vẫn cứng đầu cứng cổ, nhất quyết không chịu lấy chồng, nào ngờ đâu lại vì thế mà bị đưa vào cung.

Càng không thể ngờ tới, cô ấy lại c.h.ế.t thảm bởi một ly rượu độc ngay trong buổi yến tiệc.

Tại buổi yến tiệc đó, người ngồi bên cạnh Hoàng đế trong bộ long bào màu vàng chói lọi, chính là vị nữ đại gia đã hẹn gặp tôi!

Và ly rượu độc đã g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, chính là do bà ta mời...

Tôi giật mình tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh lại, tôi thấy nữ đại gia và anh chàng phong trần kia đang ngồi bên cạnh nhìn tôi.

Vừa thấy tôi mở mắt, nữ đại gia khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng, thốt ra một câu khiến tôi c.h.ế.t lặng: "Này cô, kiếp trước, có phải tôi đã g.i.ế.c cô không?"

Tôi sững người, cười gượng gạo: "Chẳng có bằng chứng nào cho thấy điều đó cả..."

"Nhưng cô biết là tôi mà."

Tôi mím chặt môi, do dự một chút rồi gật đầu.

"Cô ấy có hận tôi không?" Cô ta quay sang hỏi anh chàng phong trần.

Anh ta nhìn cô ta rồi lắc đầu.

Nữ đại gia mỉm cười: "Thú vị đấy."

Anh chàng phong trần cũng cười: "Còn chuyện thú vị hơn nữa, trước và sau khi chết, cô ấy vẫn còn lưu giữ một đoạn ký ức."

Sau khi chết? Chẳng lẽ đây chính là chuyện làm hồn ma mà Bùi Diệu đã nói sao?
 
Chương 45: Ngoại Truyện 10


Sau khi trải qua một lần thôi miên nữa, tôi từ từ mở mắt ra, thấy nữ đại gia đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, xử lý công việc, trợ lý cung kính đứng bên cạnh.

Đúng lúc này, bụng tôi lại réo lên một tiếng, khiến anh chàng phong trần bật cười.

Bỗng có tiếng gõ cửa, cửa mở ra, quản lý câu lạc bộ tươi cười nói: "Bên ngoài có một anh chàng đến tìm cô Hạ."

Tôi sững người, rồi tim bỗng đập thình thịch, vội vàng lăn xuống khỏi giường trị liệu, xỏ dép lê rồi lao ra ngoài.

Thấy vậy, quản lý vội vàng dẫn đường, sợ tôi đi nhầm vào phòng của những vị khách quý khác.

Sau khi quẹo trái quẹo phải, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bóng lưng ấy ở sảnh lớn của câu lạc bộ, một bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thể đã quen biết cả đời.

Anh ấy mệt mỏi cuộn tròn người trên ghế sofa, cằm tựa vào đầu gối.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh ấy quay đầu lại, để lộ đôi mắt đỏ ngầu.

"Sao không trả lời tin nhắn..."

Tôi không đợi anh ấy nói hết câu, đã lao đến như một quả bom ôm chầm lấy anh ấy.

Anh ấy ngẩn người ra, xoa lưng tôi, hỏi tôi làm sao vậy.

Tôi nói, em biết hết rồi.

“Em biết vì sao anh lại giấu d.a.o dưới gối, vì sao trong nhà lại tích trữ lương thực. Bởi vì anh đã từng trải qua vô số lần bị tập kích ban đêm, cảnh giác thì sống, lơ là thì chết. Bởi vì anh đã từng phải rơi lệ g.i.ế.c ngựa chiến vì hết đạn hết lương, anh đã từng chứng kiến cảnh người ăn thịt người trong những năm tháng chiến tranh loạn lạc, đói kém. Em biết vì sao anh lại kiêng dè Thôi học trưởng, biết vì sao anh lại muốn bay ngay đến Vladivostok để đăng ký kết hôn với em - hóa ra kiếp trước em là một kẻ ngốc, mù quáng tin vào tên họ Thôi mà không nhìn thấy anh, anh đã hao tổn hai mươi năm tuổi thọ, vậy mà cũng chưa từng thực sự làm vợ chồng với em dù chỉ một ngày, chỉ dệt nên cho em một giấc mộng hoàn hảo. Cuối cùng em cũng hiểu vì sao anh lại nói "Anh biết em bằng lòng" Đó là trong giấc mộng mà anh dùng hai mươi năm tuổi thọ để dệt nên, hết lần này đến lần khác em đều lựa chọn anh. Khi anh cuối cùng cũng nhận ra sự lựa chọn của em là anh, thì em đã đến địa phủ để đầu thai rồi. Thất lang của em ơi. Kiếp trước đã bỏ lỡ anh, em hận lắm.”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...Sao em lại ngốc như vậy chứ…”

"Hửm? Làm chuyện gì có lỗi với anh rồi, nói đi."

Anh ấy ôm chặt lấy tôi.



Tôi thực sự không nhịn được cười, liếc anh ấy một cái: "Phì, sao em nỡ chứ."

Anh ấy cười bất lực, muốn gỡ tôi ra khỏi người: "Được rồi được rồi, anh cũng không nỡ lòng nào, nhưng mà bụng em cứ kêu ùng ục thế này, bao lâu rồi em chưa ăn cơm vậy? Bà đại gia kia là ai thế, đến cơm cũng không cho em ăn à? Mười mấy tiếng đồng hồ rồi đấy! Em còn không trả lời tin nhắn! Anh sợ c.h.ế.t khiếp rồi, biết không hả!"

Tôi hít hít mũi, hơi nới lỏng tay đang ôm cổ anh ấy, lúc này mới chú ý đến vẻ phong trần mệt mỏi của anh ấy, vội vàng hỏi: "Không phải anh đang ở quê sao? Sao lại về rồi? Sao lại nhanh như vậy?"

Anh ấy thở dài: "Đồ ngốc này, em cũng tính toán được là anh ở quê lấy tro cốt xong không cần cách ly nữa rồi chứ gì. Ba anh vừa làm vỡ cái chậu, anh liền nhận được tin nhắn của em, gửi mấy tin nhắn em không trả lời, anh liền đặt vé máy bay luôn, vừa đưa hộp tro cốt vào nghĩa trang xong, anh liền vội vã chạy ra sân bay, trên đường tắc đường nên anh thuê luôn cái xe máy điện, cứ như vậy mới miễn cưỡng lên máy bay trước khi hết giờ check-in. Em nói xem, em có thể để anh bớt lo được không?"

Lúc này tôi mới chú ý đến mảnh vải tang trên tay áo anh ấy, màu đen điểm xuyết một chút đỏ, là tang vui.

Tôi nói: "Chia buồn cùng anh."

Anh ấy thản nhiên nói: "Ông nội năm nay chín mươi hai tuổi rồi, trước khi đi không có bệnh nặng gì, nằm viện mấy ngày, cũng không cấp cứu, không phải chịu tội gì. Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, sống đến tuổi này rồi, cũng không có gì đáng tiếc."

Nếu là người khác, ở tuổi này, nói với tôi những lời này, tôi sẽ buồn cười, nhưng đổi lại là anh ấy, tôi chỉ cảm thấy, anh ấy thực sự hiểu.

Anh ấy... thực sự hiểu.

Thấy tôi sắp khóc, Bùi Diệu nghiêm mặt lại: "Không phải thật sự có người bắt nạt em đấy chứ?"

Tôi bĩu môi, lắc đầu, nắm lấy tay anh ấy: "Vừa rồi em bị thôi miên, nhìn thấy kiếp trước của mình."

Anh ấy sững người, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, xoa đầu tôi: "Đã nói rồi mà, chuyện quá khứ rồi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Tôi ôm eo anh ấy, vùi mặt vào n.g.ự.c anh ấy, nước mũi nước mắt dính đầy người anh ấy, cứ thế mà khóc.

Khóc một hồi lâu, ngẩng đầu lên, mới phát hiện, anh ấy vậy mà đã ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn đồng hồ trong đại sảnh mới phát hiện bây giờ đã là sáng sớm, trong khi chiều hôm qua tôi mới gửi tin nhắn cho anh ấy.



Anh ấy vì muốn chạy về xem tôi có xảy ra chuyện gì không, vậy mà đã thức trắng cả đêm.

Nước mắt tôi lại tuôn rơi không ngừng.

Không lâu sau, quản lý lại đến, mang cho tôi một phần điểm tâm Quảng Đông, lại nói với tôi lát nữa có thể đưa Bùi Diệu đến phòng 1002 bên cạnh nghỉ ngơi, đợi anh ấy nghỉ ngơi xong, nữ đại gia sẽ mời chúng tôi ăn cơm trưa.

Tôi cảm ơn rối rít rồi rời đi.

Trong bữa tiệc, nữ đại gia thản nhiên nói, Thôi Tử Ngôn cũng là một trong những vong hồn c.h.ế.t dưới tay cô ấy ở kiếp trước.

Tôi ngẩn người. Quả nhiên, cô ấy đã lên ngôi hoàng đế như trong giấc mơ của tôi sao?

Vậy thì đúng là phải thanh trừng phe đối lập.

Cô ấy lại mỉm cười nói, kiếp trước lúc chết, anh ta ra sức giải thích, nói rằng anh ta chỉ hiến kế cho Hoàng thượng đưa tôi vào cung, chỉ là muốn tôi chia sẻ sự sủng ái của Hoàng hậu, làm suy yếu thế lực của gia tộc Hoàng hậu, tuyệt đối không có ý định hại c.h.ế.t tôi.

Hóa ra cô ấy g.i.ế.c Thôi Tử Ngôn, cũng có ý muốn trả thù cho tôi sao?

"Lời cậu ta nói, cô có tin không?" Cô ấy chăm chú nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

Kiếp trước, tôi chẳng phải là "đứa con gái bị coi thường nhất trong một gia đình trọng nam khinh nữ" sao.

Tôi của kiếp trước, cực kỳ thiếu thốn tình cảm, nên mới vì chút ngọt ngào nhỏ bé mà anh ta ban cho, mà mê muội đầu óc.

Anh ta là con nhà thế gia, từ nhỏ đã học thuật Hậu Hắc, thứ này nếu đặt vào thời hiện đại, có thể áp dụng chiến thuật thao túng tâm lý một cách dễ dàng, lừa gạt một cô gái nhỏ thiếu thốn tình cảm như tôi, dễ như trở bàn tay.

Còn kiếp này, tôi là đứa con gái duy nhất được cưng chiều hết mực trong một gia đình làm nghề y, nhìn lại những thủ đoạn nhỏ bé của anh ta ở kiếp trước, tôi chợt nhận ra tất cả đều đầy sơ hở.

Chỉ là đùa giỡn thôi, sao có thể gọi là yêu được.
 
Chương 46: Ngoại Truyện 11


Ngược lại là Bùi Diệu, lúc cúi đầu húp canh, thản nhiên nói: "Người này, đối với Hiểu Châu dù sao cũng có chút tình cảm."

Cả bàn đều kinh ngạc, mọi người đều nhìn anh ấy với vẻ ngạc nhiên.

Anh ấy chậm rãi lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội, đặt bên cạnh tay tôi: "Mua được ở Christie's, là đồ tùy táng bị trộm từ mộ dòng họ Thôi thời nhà Đường, đời Minh."

Tôi nhìn miếng ngọc bội bằng ngọc mỡ dê được chạm khắc tinh xảo hình một người phụ nữ, còn có nốt ruồi nhỏ ở đầu mũi người phụ nữ đó giống hệt vị trí nốt ruồi của tôi, đột nhiên phát hiện, đây chính là bức ảnh "vợ anh ấy" mà Bùi Diệu đã cho tôi xem lúc trước, tượng người bằng ngọc mỡ dê đặt trên giấy trắng, thoạt nhìn giống như một bức vẽ phác họa, tôi vậy mà... vậy mà lại tưởng đó là "vợ ảo" của anh ấy.

Trên thực tế, từ đầu đến cuối, đều là tôi...

"Đây chính là lý do anh nói anh ta dám mơ tưởng đến vợ anh sao?"

 

Trò chơi thành công ngoài sức tưởng tượng, cuối cùng cổ phần của nữ đại gia còn bị pha loãng.

Khi tôi báo với mẹ rằng tôi không cần phải tìm việc làm nữa vì đã khởi nghiệp thành công, bà ấy ngây người ra.

Bà ấy bay đến, phát hiện tôi và Bùi Diệu đã sống chung từ lâu, tức giận đến mức đánh tôi.

Nhưng khi về quê ăn Tết, tôi mới phát hiện họ hàng đã sớm oán thán, nghe đến chai cả tai, thực sự chịu hết nổi việc mẹ tôi khoe khoang về anh con rể "cao mét chín, đẹp trai vô địch, biết nói tám thứ tiếng, học hành thành đạt, sự nghiệp thành đạt, người gặp người yêu hoa gặp hoa nở" của bà.

Tôi:....

Hoa muội ấy, tâm địa không xấu, chỉ là hơi hiếu thắng, tính tình trẻ con, lúc nào cũng "so bì" với tôi, thêm vào đó trước đây tôi đã từng chê bai mắt nhìn đàn ông của cô ấy quá kém, không thể chấp nhận sự thật tôi tìm được một anh người yêu lai siêu cấp đẹp trai.

Nhưng trong một lần đi triển lãm truyện tranh, tôi và Bùi Diệu cosplay nhân vật trong trò chơi mà chúng tôi phát triển, tình cờ gặp cô ấy, cô ấy thực sự ngây người ra.

Nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Đồng chí Thần bút Mã Lương, cậu xem, nể tình chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay, cậu có thể vẽ cho tớ một anh bạn trai được không, van cầu cậu đấy..."

Tôi: "Haizz, tớ cũng muốn lắm, nhưng mà hai chúng tớ là duyên phận kiếp trước, tình yêu định mệnh, không phải cậu ghen tị là có thể sao chép được đâu."



Hoa muội: "Ặc, sến súa c.h.ế.t người, con nhỏ c.h.ế.t tiệt này cút đi."

Chị Thương : "Không nói nhiều nữa Trư muội, nếu nhà bạn trai cậu có anh em trai gì, đừng quên chị Thương này nhé."

Linh tử: "Eo cậu còn ổn không?"


Tôi: "..."

Tình trạng cảnh giác quá mức vào ban đêm của Bùi Diệu, dùng thuật ngữ hiện đại để miêu tả, thực ra chính là rối loạn căng thẳng sau sang chấn PTSD, nhưng lại không thích hợp để đi khám bác sĩ tâm lý, dù sao thì trải nghiệm này cũng không dễ giải thích cho lắm.

Anh ấy cảm thấy mình không sao, chỉ là gặp ác mộng một chút, không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Tôi chỉ có thể ở bên anh ấy nhiều hơn, mỗi lần anh ấy giật mình tỉnh giấc, tôi lại ôm anh ấy, hôn anh ấy, vỗ về anh ấy.

Anh ấy thật sự rất dễ dỗ dành.

Chỉ là hơi tốn sức một chút thôi.

Tôi đi bộ về, giống như lúc tôi đến.

"(Kết thúc)"

Sau này nghe nói nữ đại gia những năm gần đây bị tiểu nhân hãm hại rất nhiều, chuyện gì cũng có người phá hoại, phiền phức vô cùng, kết quả có một nhà huyền học nói rằng kiếp trước cô ấy g.i.ế.c người nhiều, những người này đều là đến báo thù, cô ấy mới bắt đầu tìm kiếm những người mình đã g.i.ế.c ở kiếp trước trên quy mô lớn.

Tuy nhiên, tìm rồi tìm, cô ấy lại cảm thấy thuật thôi miên và những chuyện luân hồi chuyển kiếp rất thú vị.


Đó lại là một câu chuyện khác rồi.

Bùi Diệu có một người bạn du học sinh khá thân, là người Ấn Độ, màu da gần giống với anh em châu Phi, xuất thân từ đẳng cấp Shudra, có thể đi du học nước ngoài về cơ bản là đã thay đổi số phận rồi.

Người này vừa gầy vừa nhỏ, nhưng đẩy tạ 200 kg không thành vấn đề.



Lần đầu tiên đặt chân đến Trung Quốc, điểm đến đầu tiên của anh ta là Thành Đô.

Anh ta nhanh chóng mê mẩn trò chơi mạt chược, lần đầu tiên trong đời ù bài, chính là tự bốc được một quân bánh tét (tam bính), từ đó lấy cái tên này.

Công ty của ba Thôi Tử Ngôn phá sản, nợ 5 tỷ trở thành kẻ quỵt nợ, Thôi Tử Ngôn ngày nào cũng nói nếu mình không cố gắng thì sẽ phải về thừa kế tài sản gia đình, lần này lại thành tài sản âm, đúng là mất mặt.

Trong hội học sinh cũng nổi sóng ngầm, vô số người muốn hạ bệ anh ta để thay thế.

Bùi Diệu nói đây đều là do ba anh ta tự làm tự chịu, thêm quá nhiều đòn bẩy, không liên quan gì đến cậu ta, chuyện này, tôi không tin lắm.

À đúng rồi.

Tài khoản Weibo của anh ta cũng bị bóc phốt, không biết ai nói anh ta đạo nhái, còn tiết lộ anh ta là con trai của kẻ quỵt nợ, fan hâm mộ rớt ào ào.

Còn tôi, đã được xác nhận là họa sĩ chính + cộng sự của studio game độc lập "Hiểu Châu Bùi Thất", sau khi game ra mắt, lượng fan hâm mộ tăng vọt lên 500 nghìn, chẳng cần phải ngước nhìn anh ta nữa rồi.

Ngay ngày Bùi Diệu đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, hai chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn.

Ảnh cưới chúng tôi chụp theo phong cách thời Đường, anh ấy mặc một bộ giáp, tôi mặc một chiếc váy lựu đỏ rực.

Trong lúc chụp ảnh, anh ấy cứ liên tục chê bai bộ giáp giả quá, bối cảnh quá tệ, trang điểm quá đậm, khiến anh chàng nhiếp ảnh gia nổi cả gân xanh, nếu không phải vì anh ấy đẹp trai, tôi nghi ngờ chị chuyên viên trang điểm đã muốn cào nát mặt anh ấy rồi.

Tôi nắm lấy tay anh ấy, nói, được rồi mà.

Một nghìn năm rồi, làm sao có thể giống hệt được, nhìn tạm được là được rồi.

Kết quả nhiếp ảnh gia đã chụp được khoảnh khắc này, còn chỉnh sửa hậu kỳ, thêm vào một cây hoa.

Trong ảnh, cô gái với mái tóc kiểu đọa mã kế, nắm tay vị thiếu niên tướng quân lắc qua lắc lại, vị thiếu niên tướng quân vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng khóe miệng lại không giấu được nụ cười, hoa rơi lả tả trên đầu vai hai người.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top