Cập nhật mới

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1140: Thánh chủ uy vũ


Viêm Hoàng Thánh Chủ, Thiên Hoàng Thánh Chủ, hai thống soái cao nhất đối đầu với nhau.  

Giây phút trước Diệp Thành như vị chiến thần sát phạt vào phần trời đất màu bạc của Chung Quy nhưng giây phút sau đó hắn lại khiến Chung Quy lùi về sau bằng đòn công kích mạnh mẽ, còn phần trời đất màu vàng kim của hắn lại bị Chung Quy sát phạt.  

Cứ thế lặp đi lặp lại, cả hai cùng công phá, trận đại chiến chiến hơn ba trăm chiêu mà vẫn không phân thắng bại.  


“Tên tiểu tử đó là yêu nghiệt sao?”, bên trong linh sơn của Thiên Hoàng, lão già mặc y phục đen ở cảnh giới Chuẩn Thiên kinh ngạc lên tiếng.  

“Ta nói rồi mà, Tần Vũ không đơn giản đâu”, ở bên, nữ tử mặc y phục đỏ hắng giọng, “mấy ngày nay, những truyền kì liên quan đến hắn còn ít sao? Hắn có đủ tư cách khiêu chiến vượt cấp”.  

“Nhưng…nhưng việc khiêu chiến vượt cấp thế này thực sự quá lớn, hắn mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”.  

So với Thiên Hoàng thì phía Viêm Hoàng liên tục vang lên tiếng hô hào vang vọng đất trời.  

Mặc dù Thánh Chủ của bọn họ vẫn hơi yếu thế hơn một chút nhưng nên biết rằng Thánh Chủ của bọn họ mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, còn Chung Quy chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong, Viêm Hoàng Thánh Chủ cho dù bại dưới tay ông ta cũng không mất mặt.


Thánh chủ uy vũ!  

Thánh chủ uy vũ!  

Tiếng hò hét dời núi lấp biển khiến máu trong người của đại quân Viêm Hoàng sục sôi, ý chí chiến đấu dâng trào.  

“Chậc chậc chậc!”, phía trước đại quân Viêm Hoàng, Vô Nhai Đạo Nhân liên tục tặc lưỡi: “Tiểu tử này là súc vật hoá thành à? Nếu hắn tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên chắc sẽ vô địch thiên hạ luôn quá!”  

“Viêm Hoàng vớ được một Thánh chủ lợi hại rồi!”, Cổ Tam Thông vuốt râu: “Với tu vi này mà chiến đấu với Chung Quy cũng không hề yếu thế, tiền đồ của hắn đúng là rộng mở!”  

“Xem ra lựa chọn của nhà họ Tô chúng ta không sai”, lão tổ nhà họ Tô mỉm cười vuốt râu.  


“Phụ thân, cậu con rể này không khiến người mất mặt chứ?”, đáy mắt Sở Linh Ngọc gợn sóng, nói rồi cô ta còn nhìn Thiên Tông Lão Tổ bên cạnh.  

Thiên Tông Lão Tổ không nói gì chỉ vui mừng vuốt râu, ông không biết nên trả lời thế nào, cũng không muốn đả kích Sở Linh Ngọc, bởi vì ông biết con gái mình với Diệp Thành có lẽ có duyên không phận.  

“Sư huynh”, Chung Ly dời ánh mắt ngạc nhiên khỏi Diệp Thành rồi nhìn sang Chung Giang bên cạnh: “Huynh phát hiện ra điều gì rồi?”  

Chung Giang hít sâu một hơi, trong đôi mắt già nua vẩn đục loé lên tia sáng: “Ta nhìn thấy bóng dáng sư tôn từ trên người hắn, sức chiến đấu khi ở cảnh giới Không Minh của hắn có thể so sánh với sức chiến đấu của sư tôn khi ở cảnh giới Không Minh”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1141: Thánh Chủ Uy Vũ!


Viêm Hoàng Thánh Chủ, Thiên Hoàng Thánh Chủ, hai thống soái cao nhất đối đầu với nhau.

Giây phút trước Diệp Thành như vị chiến thần sát phạt vào phần trời đất màu bạc của Chung Quy nhưng giây phút sau đó hắn lại khiến Chung Quy lùi về sau bằng đòn công kích mạnh mẽ, còn phần trời đất màu vàng kim của hắn lại bị Chung Quy sát phạt.

Cứ thế lặp đi lặp lại, cả hai cùng công phá, trận đại chiến chiến hơn ba trăm chiêu mà vẫn không phân thắng bại.


“Tên tiểu tử đó là yêu nghiệt sao?”, bên trong linh sơn của Thiên Hoàng, lão già mặc y phục đen ở cảnh giới Chuẩn Thiên kinh ngạc lên tiếng.

“Ta nói rồi mà, Tần Vũ không đơn giản đâu”, ở bên, nữ tử mặc y phục đỏ hắng giọng, “mấy ngày nay, những truyền kì liên quan đến hắn còn ít sao? Hắn có đủ tư cách khiêu chiến vượt cấp”.

“Nhưng…nhưng việc khiêu chiến vượt cấp thế này thực sự quá lớn, hắn mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”.

So với Thiên Hoàng thì phía Viêm Hoàng liên tục vang lên tiếng hô hào vang vọng đất trời.

Mặc dù Thánh Chủ của bọn họ vẫn hơi yếu thế hơn một chút nhưng nên biết rằng Thánh Chủ của bọn họ mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, còn Chung Quy chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong, Viêm Hoàng Thánh Chủ cho dù bại dưới tay ông ta cũng không mất mặt.


Thánh chủ uy vũ!  
Thánh chủ uy vũ!  
Tiếng hò hét dời núi lấp biển khiến máu trong người của đại quân Viêm Hoàng sục sôi, ý chí chiến đấu dâng trào.

“Chậc chậc chậc!”, phía trước đại quân Viêm Hoàng, Vô Nhai Đạo Nhân liên tục tặc lưỡi: “Tiểu tử này là súc vật hoá thành à? Nếu hắn tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên chắc sẽ vô địch thiên hạ luôn quá!”  
“Viêm Hoàng vớ được một Thánh chủ lợi hại rồi!”, Cổ Tam Thông vuốt râu: “Với tu vi này mà chiến đấu với Chung Quy cũng không hề yếu thế, tiền đồ của hắn đúng là rộng mở!”  
“Xem ra lựa chọn của nhà họ Tô chúng ta không sai”, lão tổ nhà họ Tô mỉm cười vuốt râu.

“Phụ thân, cậu con rể này không khiến người mất mặt chứ?”, đáy mắt Sở Linh Ngọc gợn sóng, nói rồi cô ta còn nhìn Thiên Tông Lão Tổ bên cạnh.


Thiên Tông Lão Tổ không nói gì chỉ vui mừng vuốt râu, ông không biết nên trả lời thế nào, cũng không muốn đả kích Sở Linh Ngọc, bởi vì ông biết con gái mình với Diệp Thành có lẽ có duyên không phận.

“Sư huynh”, Chung Ly dời ánh mắt ngạc nhiên khỏi Diệp Thành rồi nhìn sang Chung Giang bên cạnh: “Huynh phát hiện ra điều gì rồi?”  
Chung Giang hít sâu một hơi, trong đôi mắt già nua vẩn đục loé lên tia sáng: “Ta nhìn thấy bóng dáng sư tôn từ trên người hắn, sức chiến đấu khi ở cảnh giới Không Minh của hắn có thể so sánh với sức chiến đấu của sư tôn khi ở cảnh giới Không Minh”.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1142: Không Gian Lúc Này Vẫn Rất Yên Tĩnh


Giết!
Chiến!
Hai thế giới vừa sụp đổ, hai bóng người lập tức bay ra, sau khi đứng vững lại lập tức lao về phía đối phương, tung ra những chiêu thần thông không ai sánh bằng, đánh đến mức hư không rung lên, không gian sụp đổ dần dần.

Phụt! Phụt!
Máu tươi màu đỏ và màu vàng b ắn ra, hai thân thể đẫm máu rơi xuống từ khoảng không, lún xuống đất tạo thành hai cái hố sâu.


Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó, không gian cực kỳ yên tĩnh.

Không biết đến lúc nào, hai bóng người mới bò ra từ hai hố sâu.

Một bên, Chung Quy thân thể máu me đầm đìa, bước đi cũng loạng choạng, toàn thân hằn lên những dấu quyền, còn có vô số vết kiếm, một cánh tay buông thõng có vẻ đã bị chặt mất, đáng sợ nhất là vết máu rất sâu trên lưng ông ta, nhìn như bị kiếm chém vào, xương trắng lộ cả ra ngoài.

Ở bên kia, trạng thái của Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, người hắn cũng lảo đảo loạng choạng.

Cõ lẽ hắn còn bị thương nặng hơn Chung Quy, thân thể Thánh thể bá đạo đã thấm đẫm máu, xương trên người cũng lộ ra, đáng sợ nhất là trước ngực hắn, máu chảy đầm đìa, xương sườn gãy mất hai chiếc, ngay cả vị trí tim cũng rách ra.

Không gian lúc này vẫn rất yên tĩnh.


Đại quân của Thiên Hoàng và đại quân của Viêm Hoàng đều nhìn chằm chằm phía này, hai cơ thể đẫm máu rất thê thảm, khiến người ta kinh sợ.

“Đây… Đây là lần đầu tiên ta thấy Thánh chủ bị đánh thê thảm thế này đấy”, sau khoảng lặng, một trưởng lão của Thiên Hoàng lên tiếng, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

“Thánh chủ của Viêm Hoàng thật mạnh, hắn mới chỉ là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà thôi!”, vẻ mặt đám đệ tử trẻ tuổi trở nên cực kỳ khiếp sợ, nhất là những đệ tử từng bị Diệp Thành đánh rồi cướp đồ trong hố thần, vẻ mặt bọn họ lại càng thú vị hơn, bây giờ bọn họ vẫn còn sống để đứng ở đây thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.

“Đúng là nhìn không ra đấy”.

“Sát thần Phong Vân mạnh đến mức này cơ à”, ngay cả mấy cảnh giới Đại Chuẩn Thiên của Thiên Hoàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của họ.

Phụt!

Trong những tiếng kinh ngạc của mọi người, Chung Quy phụt ra một ngụm máu, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ mình lại bị cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất đánh cho thê thảm thế này, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Tuy nhiên điều ông ta quan tâm nhất bây giờ lại là chuyện khác.

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?’, Chung Quy loạng choạng, tóc tai rối bù, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Dường như ông ta đã nhìn ra điều gì đó, thật sự đại chiến với Diệp Thành, ông ta mới phát hiện ra sự kỳ lạ của hắn, từng bí thuật nối tiếp nhau không ngớt, hơn nữa hầu như mỗi một chiêu đều là bí pháp bất truyền.

Mặc dù hắn ngông cuồng tự đại nhưng cũng không phải không có bản lĩnh, bao nhiêu bí thuật bất truyền đều được thi triển từ một người, thân phận thật sự của Diệp Thành không chỉ đơn giản là Tần Vũ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1143: “tiền Bối Không Tin Thì Thôi”


“Tiền bối nói gì vậy, ta là Tần Vũ!”, Diệp Thành vừa ho ra máu vừa lảo đảo.

Trong trận chiến này hắn đã sử dụng hết quân át chủ bài mà vẫn bị đánh thảm hại, thật sự đánh hắn mới biết thực lực mạnh mẽ của Chung Quy, uy lực của cảnh giới Chuẩn Thiên khiến hắn bị đánh rất thê thảm.

“Ngươi không phải Tần Vũ”, Chung Quy gằn lên giận dữ: “Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”  
“Tiền bối không tin thì thôi”.


“Được, được lắm”, Chung Quy tức quá bật cười: “Hy vọng lát nữa ngươi vẫn miệng lưỡi sắc bén được như bây giờ”.

Dứt lời, ông ta chậm rãi bay lên dưới sự chú ý của tất cả mọi người, thần quang gần như bị dập tắt hoàn toàn quanh thân lại bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ, đến khi lên tới trời cao ông ta mới dừng lại, thần quang rực rỡ khiến ông ta như mặt trời thứ hai của thiên địa, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Keng!  
Sau tiếng kiếm rung vang vọng khắp đất trời, một thanh sát kiếm sắc bén xuất hiện trong tay Chung Quy.

Đột nhiên Chung Quy giơ cao sát kiếm, chỉ thẳng vào khoảng không của đất trời.

Bầu trời thoáng chốc trở nên tối sầm, có sấm sét rền vang, đồng loạt ngưng tụ trong thanh sát kiếm trên tay ông ta, khiến cho thanh sát kiếm ấy trở nên sáng chói một cách lạ thường giữa đất trời.


“Thiên Kiếm Thần Phạt”, phía dưới, vẻ mặt Chung Giang và Chung Ly thay đổi, họ đã nhận ra là bí pháp nào, đồng thời cũng biết uy lực của bí pháp đó.

Cũng giống như họ, vẻ mặt mấy người phía Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân đều trở nên khó coi, ngay cả Thiên Tông Lão Tổ bình tĩnh ung dung cũng phải nhíu mày, dường như đã cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trên thanh kiếm của Chung Quy.

“Không ngờ Thánh chủ đã bị ép phải sử dụng tới bí pháp cấm thuật rồi”, đại quân của Thiên Hoàng cũng ngẩng đầu nhìn lên hư không.

“Vậy Tần Vũ chắc chắn sẽ thua”.

“Như vậy Thiên Hoàng của chúng ta không cần chiến mà cũng thu phục được Viêm Hoàng”.

Diệp Thành ở phía dưới cũng nhìn lên hư không, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy, hắn đã nhìn ra uy lực của thanh kiếm đó, nếu không ngăn được thì chắc chắn sẽ chết.

Lúc này, Diệp Thành bắt đầu muốn sử dụng Thiên Chiếu.


Nhưng hắn không mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vì hắn biết một khi hắn sử dụng cấm thuật Tiên Luân thì Chung Quy sẽ chết, bao nhiêu dự tính của hắn cũng sẽ đổ sông đổ bể, nếu giết Chung Quy ở đây, Thiên Hoàng có thể không tạo phản sao?  
Đây chính là điều hắn kiêng kỵ, Chung Quy có thể bại nhưng không thể chết.

Không sử dụng cấm thuật Tiên Luân, Diệp Thành chỉ có thể nghĩ tới con át chủ bài khác.

Hắn lẳng lặng nhìn lên khoảng không, nhìn Chung Quy đang đứng trên đó, hắn có cảm giác quen thuộc lạ thường, Chung Quy lúc này rất giống với Cơ Tuyết Băng khi ấy, bọn họ đều là mặt trời thứ hai của thiên địa.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1144: “ta Cũng Nghĩ Vậy”


“Buộc ta phải tung chiêu lớn đây mà!”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

Dứt lời, Diệp Thành nhẩm niệm, xoè bàn tay ra, thiên lôi biến thành màu tím lơ lửng trong lòng bàn tay trái, tiên hoả biến thành bảy màu cầu vồng lơ lửng trong lòng bàn tay phải.

Chân hoả?  

Thiên lôi?  
Nhìn thấy tiên hoả và thiên lôi trong lòng bàn tay Diệp Thành, ngoại trừ số ít người của hai quân, những người khác dù là người của Thiên Hoàng hay Viêm Hoàng đều nheo mắt, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại có đồng thời cả chân hoả và thiên lôi.

Đương nhiên Diệp Thành thay đổi màu sắc của chân hoả và thiên lôi chỉ để che tai mắt mọi người, bởi vì bây giờ hắn liên tiếp sử dụng bí thuật bất truyền đã dấy lên nghi ngờ.

Bây giờ hắn không thể để lộ thân phận thật, nếu không mọi mưu tính của hắn sẽ bị phá hỏng.

“Nếu chẳng may Thánh chủ thua cuộc, chúng ta có nên giết Tần Vũ không?”, thấy Diệp Thành chuẩn bị tung chiêu lớn, lão già áo đen cảnh giới Chuẩn Thiên truyền âm cho mọi người: “Dù sao cũng đang ở trước linh sơn của Thiên Hoàng chúng ta, nếu giết hắn thì với trạng thái bây giờ của hắn cũng khó mà sống sót”.

“Không được”, nữ tử tên Hồng Loan phản đối: “Hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, giết hắn thì chúng ta đừng mong có thể sống sót rời đi, chúng ta đều biết, nếu đại chiến thì thậm chí chúng ta còn không có nổi bốn phần khả năng thắng”.

“Ta đồng ý với Hồng Loan”, bà lão lưng còng lên tiếng: “Hơn nữa hai bên đang đánh cược, nếu Thiên Hoàng vì bại trận mà ra tay giết người sẽ hoàn toàn chọc giận Viêm Hoàng, vậy thì ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một trận chiến không chết không nghỉ”.


“Ta thì sao cũng được”, gã thanh niên áo trắng tay cầm quạt gấp nở nụ cười khẽ: “Ta nghe Thánh chủ”.

“Các ngươi không tin tưởng Thánh chủ đến vậy à?”, lão già trung niên mặc áo mãng bào liếc nhìn mấy người rồi hừ lạnh: “Các ngươi cũng biết uy lực của Thiên Kiếm Thần Phạt, cho dù Tần Vũ có chân hoả và thiên lôi cũng không thể chống lại đòn vô song này, muốn thu phục Thiên Hoàng đâu dễ vậy!”  
“Nhưng ta lại mong Diệp Thành thắng”, Hồng Loan hít sâu một hơi: “Thiên phú và sức chiến đấu của hắn ai cũng thấy rõ, nói câu này chắc mọi người đều không thích nhưng ta thấy hắn thích hợp làm thống soái của Viêm Hoàng hơn Thánh Chủ, ít nhất thì sự quyết đoán và tiềm lực của hắn là điều Thánh chủ chúng ta không thể so sánh”.

“Ta cũng nghĩ vậy”, bà lão lưng còng nhẹ giọng đáp.

“Các ngươi…”, lão già áo đen và người trung niên mặc áo mãng bào đều ném cho Hồng Loan và bà lão lưng còng một cái nhìn lạnh lùng.

Cứ thế, trận chiến giữa Chung Quy và Diệp Thành còn chưa bắt đầu phân định thắng thua thì các tiền bối cấp cao của Thiên Hoàng đã chia thành ba phe.


Phe Hồng Loan và bà lão hy vọng Diệp Thành thắng, phe lão già áo đen và người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào thì hy vọng Chung Quy thắng, phe gã thanh niên áo trắng thì giữ thái độ trung lập.

Giống như bọn họ, các trưởng lão và đệ tử của Thiên Hoàng cũng đang âm thầm thảo luận, về cơ bản cũng chia thành ba phái:  
Phái những người có cái nhìn thiển cận thì hy vọng Chung Quy thắng.

Phái biết nhìn xa trông rộng thì hy vọng Diệp Thành thắng, vì sức chiến đấu và thiên phú của hắn quá tuyệt vời, khiến mọi người nhìn thấy một tương lai huy hoàng hơn.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1145: Thiên Kiếm Thần Phạt!


Phái khác thì vẫn do dự, giữ thái độ trung lập.

“Thánh chủ quả là cao tay!”, lão tổ nhà họ Tô bên phía Viêm Hoàng cảm thán, dường như cách rất xa cũng nghe được âm thanh thảo luận nội bộ của Thiên Hoàng.

“Quả thật rất cao tay”, Cổ Tam Thông vuốt râu đắc ý: “Thể hiện sức chiến đấu và thiên phú đáng kinh ngạc của mình trước đại quân Thiên Hoàng, để mọi người cảm thấy đi theo Viêm Hoàng sẽ có tương lai tươi sáng hơn”.


“Không chiến mà thu phục được quân, đây là chiến thuật đánh trận đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân cười nhẹ: “Nội bộ Thiên Hoàng đã phân thành nhiều phe phái, cho dù bây giờ Viêm Hoàng và Thiên Hoàng khai chiến thì Viêm Hoàng cũng có từ sáu đến tám phần thắng”.

“Đâu chỉ là tám phần”, Thiên Tông Lão Tổ nở nụ cười vui vẻ: “Đại quân của Thiên Hoàng có hơn tám phần là người cũ của Viêm Hoàng, những người đó ít nhất cũng có năm phần không muốn khai chiến với Viêm Hoàng, như vậy khả năng thắng của Viêm Hoàng phải trên chín phần”.

Ù ù ù!  
Khi mọi người còn đang thảo luận thì Diệp Thành bên này đã biến đổi hình thái của tiên hoả và thiên lôi, tiên hoả hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi ngưng tụ thành thần tiễn sấm sét.

.

Đam Mỹ Hài
Chân trái của hắn hơi khuỵu lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu tím, choán mắt người nhìn.


Đột nhiên hắn lại vào trạng thái huyền diệu đó.

Đó là hình ảnh xuất hiện trên mũi tên viễn cổ trong hang động, Đại Vu của Vu tộc giương cung bắn mặt trời nắng gắt, hình ảnh đó cũng như cảnh tượng bây giờ của hắn.

Chung Quy ở trên cao, thần quang vô hạn, chẳng phải cũng như mặt trời nắng gắt chói chang sao?    
Sự trùng khớp trong tâm cảnh khiến Diệp Thành có một thoáng ngẩn ngơ, như thể hắn chính là Đại Vu bắn mặt trời nắng gắt kia.

“Diệp Thành, một chiêu quyết định thắng bại đi!”, trên hư không cao vút truyền tới tiếng rống giận của Chung Quy, thanh sát kiếm trong tay ông ta đã rung lên khó có thể không chế, vô số sấm sét đã ngưng tụ đến cực điểm, thật sự như một thanh thần kiếm sấm sét.

“Tới đi!”, Diệp Thành hô vang, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, đó chính là tín niệm tất thắng.


Dưới sự chú ý của mọi người, Chung Quy và Diệp Thành bắt đầu xuất chiêu.

Thiên Kiếm Thần Phạt!  
Chung Quy chợt vung thần kiếm sấm sét lên chỉ vào Diệp Thành bên dưới, một đạo lôi kiếm không gì sánh được từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh huỷ diệt thiên hạ, nghiền nát từng tấc không gian.

Nhất tiễn cách thế!  
Diệp Thành hô lên, buông lỏng dây cung, thần tiễn sấm sét màu tím bắn thẳng lên trời, xuyên thủng cả hư không mang theo uy lực vô song, huỷ diệt thiên hạ.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1146: Ai Mạnh Ai Yếu!


Bùm!
Một tiếng nổ ầm kinh hoàng, thần tiễn sấm sét và lôi kiếm màu bạc va vào nhau, b ắn ra ánh sáng rực rỡ.


Đột nhiên không gian bị nổ tung, lấy điểm tiễn và mang va chạm làm trung tâm, một vầng sáng hình tròn tản ra tứ phía, nó đi tới đâu, không gian liền biến dạng, cả hai phương Bắc Nam đều có một ngọn núi cao hùng vĩ bị chém nát.

Ai mạnh, ai yếu!
Tất cả mọi người đều đang chú ý, thần tiễn màu tím và thần kiếm màu bạc nhất thời ngưng lại, chúng đang nghiền ép uy lực của nhau.

Rắc!

Một âm thanh yếu ớt mà giòn giã vang lên cực kỳ rõ ràng, đó là tiếng lôi kiếm của Chung Quy bị nứt, lôi quang bao phủ trên lôi kiếm cũng dần biến mất, bị thần tiễn màu tím nghiền nát.

Ùng!
Thần tiễn màu tím uy lực vô song, nghiền nát sát kiếm được bao phủ bởi sấm sét, bắn thẳng lên trời.

Phụt!
Chung Quy bị thần tiễn màu tím đâm xuyên, máu tươi màu đỏ b ắn ra, quang mang chói loá bị dập tắt, ông ta như thần vương mạt thế, ngã xuống không còn chút sức lực.


Cơ thể đẫm máu sự khiến người ta phải chú ý.

Thánh chủ của Thiên Hoàng đã thất bại..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1147: Tiểu tử này không đơn giản


Cơ thể Chung Quy run lên, ông ta nở nụ cười tự giễu, mệt mỏi.  

Có lẽ cho đến giờ ông ta mới thật sự hiểu được tâm ý của hầu hết mọi người ở Thiên Hoàng, họ muốn về Viêm Hoàng, sở dĩ họ vẫn theo ông ta chống lại Viêm Hoàng là vì lòng trung thành của họ, chứ không phải vì họ căm hận Viêm Hoàng.  

Cuối cùng, Chung Quy cúi đầu hạ lệnh: “Mở sơn môn”.  

Mở sơn môn!  


Một câu nói tuy không lớn nhưng lại vang vọng giữa đất trời vô tận.  

Thánh chủ vạn tuế!  

Thánh chủ vạn tuế!  

Lập tức tiếng hô hùng hồn vang dội khắp đất trời, có người của Viêm Hoàng, cũng có người của Thiên Hoàng.  

Đây là một khoảnh khắc đáng nhớ, rất nhiều trưởng lão đã rơi nước mắt, Viêm Hoàng bị chia cắt mấy trăm năm, cuối cùng lại được thống nhất một lần nữa.  . Truyện Teen Hay

“Hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi”, Chung Giang và Chung Ly thở ra một hơi thật dài, đôi mắt già nua mờ đục trở nên trong sáng hơn, dáng vẻ già nua của họ dường như cũng trở nên trẻ ra rất nhiều trong tiếng hô vang này.  

“Ta chưa bao giờ ngờ tới Viêm Hoàng sẽ thống nhất theo cách này”, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và lão tổ của nhà họ Tô ở bên cạnh cũng tấm tắc cảm thán.  


“Tiểu tử này không đơn giản!”, Sở Linh Ngọc bật cười.  

“Gươm chưa dính máu đã thẳng, trời sinh hắn đã là thống soái”, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu, cười rất vui vẻ.  

Ùng!  

Ùng!  

Sơn môn của Thiên Hoàng mở ra, các đệ tử của Thiên Hoàng lao ra ngoài, đứng ngay ngắn thành hai hàng, nghênh đón đại quân của Viêm Hoàng.  

“Đi thôi, đi thôi, người còn đứng đó sao?”, trên đỉnh núi, gã thanh niên áo trắng cảnh giới Chuẩn Thiên kéo ông lão áo đen đi xuống: “Thánh chủ đã đầu hàng rồi, người còn ngang ngạnh làm gì!”  

“Lôi lôi kéo kéo cái gì, lão tử tự đi được!”  


“Mọi người đi đi, ta tìm chỗ ngủ đã”, người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào sầm mặt, dường như vẫn chưa thể hạ cái tôi xuống, chưa thể chấp nhận sự thật Thiên Hoàng quy thuận Viêm Hoàng.  

“Ngoan ngoãn đi theo, ta sẽ lấy ngươi!”, Hồng Loan mỉm cười.  

Khụ khụ!  

Người đàn ông trung niên áo mãng bào ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc quay người lại: “Ừm, cũng lâu lắm rồi chưa uống rượu cùng Chung Ly”.  

Nói xong ông ta rất tự giác theo sau Hồng Loan.  

Năm tu sĩ ở cảnh giới Đại Chuẩn Thiên ngoài Chung Quy của Thiên Hoàng ra thì mọi người đều đã buông bỏ, những đệ tử và trưởng lão vẫn đang chuẩn bị chiến đấu còn nói được gì nữa? Người bị kéo đi, người bị lôi theo, gia nhập vào đại quân của Viêm Hoàng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1148: Viêm hoàng lại thống nhất rồi


Hồng Trần Tuyết được thả ra, tuy bị giam nhưng bà vẫn nghe rõ mọi chuyện bên ngoài.  

Bà cực kỳ kích động, đôi mắt đẹp còn vương lệ, cuối cùng Viêm Hoàng cũng được thống nhất trở lại.  

Đột nhiên bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, hy vọng có thể tìm thấy ngôi sao sáng nhất: “Sư tôn, người nhìn thấy chưa? Viêm Hoàng lại thống nhất rồi!”


Đêm tối, Viêm Hoàng và Thiên Hoàng thu dọn hành trang cùng quay về “nhà cũ”.  

Trong linh sơn của Viêm Hoàng, từng đuốc lửa lập loè, mùi rượu thơm nồng, mọi người hân hoan hồ hởi.  

Hiện giờ Viêm Hoàng thống nhất, mặc dù thực lực không được như trước nhưng các thế lực tứ phương cũng không dám đụng vào.  

Trong Viêm Hoàng tổ điện.  

Viêm Hoàng Thánh Chủ Diệp Thành đứng yên lặng trước tổ vị của Viêm Hoàng.  

Phía sau hắn, Chung Quy Địa Tôn, Chung Giang Viêm Tôn, Chung Ly Lôi Tôn, Chung Tiêu Phong Tôn, lão tổ nhà họ Tô, Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Hồng Loan, Phụng Trĩ (bà lão lưng gù), Cảnh Giang (người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào), Bạch Dịch (người thanh niên mặc y phục trắng), Hắc Bào (lão già mặc hắc bào), mười bốn vị ở cảnh giới Chuẩn Thiên cùng đứng đó.  


Hiện giờ bọn họ là mười lăm người có địa vị cao nhất của Viêm Hoàng, đêm khuya tới đây là vì tới tế bái tiền bối của Viêm Hoàng.  

“Ta nói này, đã tới lúc này rồi mà ngươi không định cho chúng ta xem chân dung thật của mình sao?”, không đợi Diệp Thành ngồi xuống, Cổ Tam Thông ở bên dưới đã nhìn hắn với ánh mắt đầy hứng thú.  

“Xem, nhất định phải xem”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai.  

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay tháo bỏ lớp mặt nạ Quỷ Minh, chân dung hiện ra trước mặt mọi người, và điều khiến người ta chú ý hơn cả đó là chữ “thù” khắc trên phần trán bên phải, lúc này nó còn đang rỉ máu, trông hết sức choán mắt người nhìn.  

Nhìn thấy chân dung của Diệp Thành, Chung Quy và Chung Ly lập tức đứng dậy, bọn họ thẫn thờ: “Sư…sư tôn”.  

So với bọn họ thì Chung Giang và Hồng Trần Tuyết điềm tĩnh hơn nhiều vì bọn họ đã từng thấy chân dung của Diệp Thành trước đó, bọn họ cũng đã đoán trước được rằng Chung Quy và Chung Ly trông thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành thì sẽ có biểu cảm thế này vì khi trước bọn họ cũng như vậy.  


“Sư tôn?”, khi cả hai người nói chuyện, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt tỏ vẻ ngỡ ngàng.  

Mặc dù bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, uy danh chấn động một phương nhưng hiện giờ khi nghe Chung Ly và Chung Quy nói thì tất cả đều cảm thấy Diệp Thành giống với Hồng Trần năm xưa.  

“Đây…”, Chung Quy và Chung Ly lần lượt thu lại ánh mắt, bọn họ nhìn sang Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, đặc biệt là Chung Ly, ông ta đến Viêm Hoàng lâu như vậy mà không hề biết Diệp Thành và sư tôn trông giống hệt nhau.  

“Lúc đó chúng ta cũng như vậy”, Chung Giang và Chung Tiêu cười nói.  

“Sao có thể giống nhau đến vậy chứ?”, cả hai người lần lượt nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt hết sức khó tin, không biết bọn họ mà biết được Diệp Thành cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giống như sư tôn của bọn họ thì sẽ thế nào.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1149: Thánh chủ chúng ta sai rồi


“Hoá ra Viêm Hoàng Thánh Chủ Hồng Trần đời thứ chín mươi bảy của chúng ta trông thế này”, Cảnh Giang, Bạch Dịch đứng dậy hiếu kì nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, là một thành viên của Viêm Hoàng nhưng bọn họ chưa hề được thấy Hồng Trần bao giờ.  

“Đã thấy chân dung rồi thì thân phận thật của ta cũng nên công bố rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn sang Chung Quy và mấy người phía Chung Ly: “Ta quả thực không phải là Tần Vũ, thân phật thực sự của ta là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông”.  

“Ngươi là Diệp Thành?”, Chung Quy vừa qua giây phút thẫn thờ thì mắt lại sáng lên.  


Cũng giống như ông ta, Chung Ly, lão tổ nhà họ Tô và mấy người phía Hồng Loan cũng thẫn thờ, nhìn chằm chằm Diệp Thành.  

Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Thiên Tông Lão Tổ điềm tĩnh hơn một chút vì bọn họ đã biết thân phật của Diệp Thành trước đó.  

“Hạo Thiên Trần Dạ đan thánh, sát thần trên bảng Phong Vân Tần Vũ, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lại…lại là một người?”, tất cả mọi người tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, mặc dù bọn họ cũng đoán ra được thân phận của Diệp Thành nhưng vẫn không thể kịp phản ứng lại với tin bất ngờ này.  

“Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”, sau giây phút kinh ngạc, nhóm trưởng lão lại nhìn Diệp Thành.  

“Mệnh của ta lớn”, Diệp Thành gãi tai.  

Bốn từ này mặc dù nghe đơn giản nhưng mười mấy người kia lại không cho là như vậy, vả lại ánh mắt bọn họ còn nhìn chữ “thù” trên đầu Diệp Thành, hắn lấy cách này để khắc ghi mối thù của mình, cả chặng đường hắn đi không phút giây nào được ngơi nghỉ.  . truyện ngôn tình


Nhất thời, cả đại điện chìm vào yên lặng.  

Sự tồn tại của Diệp Thành khiến bọn họ cảm thấy mình đã già rồi, người thanh niên này đã tạo ra quá nhiều kì tích.  

Bịch! Bịch!  

Đại điện đang yên tĩnh thì bị hai tiếng động phá tan. Mọi người đưa mắt nhìn thì đều phải tròn mắt vì Hồng Trần Tuyết và Chung Giang đột nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Thành.  

“Mọi… mọi người làm gì vậy?”, Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ hai người bọn họ, nên biết rằng với thân phận hiện giờ của hắn thì bọn họ không cần phải quỳ trước mặt hắn, vả lại với thân phận hiện giờ của hắn thì kể cả hắn là Thánh Chủ cũng phải gọi những người trước mặt mình là tiền bối, cứ quỳ như vậy thì hắn tổn thọ mất.  

“Thánh Chủ, chúng ta sai rồi”, Chung Giang không những không đứng dậy mà ngược lại còn cúi đầu, hai tay dâng lên một miếng ngọc giản, giọng nói tự trách, áy náy.  


“Sai gì thì sai, mọi người cứ đứng lên rồi nói”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ vẫn kéo hai người đứng dậy, cho dù Diệp Thành là Thánh Chủ nhưng cũng không đến mức phải quỳ như vậy chứ.  

Có điều nghe câu nói của bọn họ, cả hai lại không nói nổi nên lời, bọn họ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hổ thẹn và áy náy.  

Rắc!  

Phía này, Diệp Thành hiếu kỳ bóp nát miếng ngọc giản, sau đó tin tình báo bên trong miếng ngọc giản hiện lên thành văn tự, từng hàng văn tự lơ lửng giữa không trung:  

Hằng Nhạc Tông Sở Linh bị truy sát không rõ tung tích!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1150: “thánh Chủ Chúng Ta Sai Rồi”


“Hoá ra Viêm Hoàng Thánh Chủ Hồng Trần đời thứ chín mươi bảy của chúng ta trông thế này”, Cảnh Giang, Bạch Dịch đứng dậy hiếu kì nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, là một thành viên của Viêm Hoàng nhưng bọn họ chưa hề được thấy Hồng Trần bao giờ.

“Đã thấy chân dung rồi thì thân phận thật của ta cũng nên công bố rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn sang Chung Quy và mấy người phía Chung Ly: “Ta quả thực không phải là Tần Vũ, thân phật thực sự của ta là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông”.

“Ngươi là Diệp Thành?”, Chung Quy vừa qua giây phút thẫn thờ thì mắt lại sáng lên.


Cũng giống như ông ta, Chung Ly, lão tổ nhà họ Tô và mấy người phía Hồng Loan cũng thẫn thờ, nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Thiên Tông Lão Tổ điềm tĩnh hơn một chút vì bọn họ đã biết thân phật của Diệp Thành trước đó.

“Hạo Thiên Trần Dạ đan thánh, sát thần trên bảng Phong Vân Tần Vũ, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lại…lại là một người?”, tất cả mọi người tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, mặc dù bọn họ cũng đoán ra được thân phận của Diệp Thành nhưng vẫn không thể kịp phản ứng lại với tin bất ngờ này.

“Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”, sau giây phút kinh ngạc, nhóm trưởng lão lại nhìn Diệp Thành.

“Mệnh của ta lớn”, Diệp Thành gãi tai.

Bốn từ này mặc dù nghe đơn giản nhưng mười mấy người kia lại không cho là như vậy, vả lại ánh mắt bọn họ còn nhìn chữ “thù” trên đầu Diệp Thành, hắn lấy cách này để khắc ghi mối thù của mình, cả chặng đường hắn đi không phút giây nào được ngơi nghỉ.


Nhất thời, cả đại điện chìm vào yên lặng.

Sự tồn tại của Diệp Thành khiến bọn họ cảm thấy mình đã già rồi, người thanh niên này đã tạo ra quá nhiều kì tích.

Bịch! Bịch!  
Đại điện đang yên tĩnh thì bị hai tiếng động phá tan.

Mọi người đưa mắt nhìn thì đều phải tròn mắt vì Hồng Trần Tuyết và Chung Giang đột nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Thành.

“Mọi… mọi người làm gì vậy?”, Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ hai người bọn họ, nên biết rằng với thân phận hiện giờ của hắn thì bọn họ không cần phải quỳ trước mặt hắn, vả lại với thân phận hiện giờ của hắn thì kể cả hắn là Thánh Chủ cũng phải gọi những người trước mặt mình là tiền bối, cứ quỳ như vậy thì hắn tổn thọ mất.


“Thánh Chủ, chúng ta sai rồi”, Chung Giang không những không đứng dậy mà ngược lại còn cúi đầu, hai tay dâng lên một miếng ngọc giản, giọng nói tự trách, áy náy.

“Sai gì thì sai, mọi người cứ đứng lên rồi nói”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ vẫn kéo hai người đứng dậy, cho dù Diệp Thành là Thánh Chủ nhưng cũng không đến mức phải quỳ như vậy chứ.

Có điều nghe câu nói của bọn họ, cả hai lại không nói nổi nên lời, bọn họ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hổ thẹn và áy náy.

Rắc!  
Phía này, Diệp Thành hiếu kỳ bóp nát miếng ngọc giản, sau đó tin tình báo bên trong miếng ngọc giản hiện lên thành văn tự, từng hàng văn tự lơ lửng giữa không trung:  
Hằng Nhạc Tông Sở Linh bị truy sát không rõ tung tích!.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1151: “chẳng Trách Mà Bọn Họ Quỳ Xuống”


Hằng Nhạc Tông Hổ Oa bị người ta nhốt vào chuồng chó phơi nắng chín ngày chín đêm, bị ném xuống biển thây.

Hằng Nhạc Tông Hoắc Đằng bị người ta đánh gãy hai chân, chặt đứt gân tay.

.


Bạn có biết trang truyện — ТгumTruуen.

м e —
Hằng Nhạc Tông Tạ Vân bị người ta móc mắt, ném vào trong rừng yêu thú.

Hằng Nhạc Tông Bàng Đại Xuyên bị người ta dùng một cây mâu găm chết trên vách đá Vọng Cổ.

Hằng Nhạc Tông Dương Đỉnh Thiên bị người ta đâm xuyên ngực, không rõ tung tích.

Hằng Nhạc Tông Phong Vô Ngấn bị người ta dùng một kiếm chém lìa một cánh tay.

Hằng Nhạc Tông Đạo Huyền Chân Nhân bị người ta bắn một mũi tên xuyên măt trái, không rõ sống chết.


Hằng Nhạc Tông Từ Phúc bị người ta phế đi tu vi toàn thân…  
“Đây…”, nhìn những tin tình báo này, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ sững sờ.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn ngây dại nhìn những dòng chữ mà như hoá đá tại chỗ, cơ thể không thể kiểm soát được, bất giác run lên.

“Trông có vẻ như Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đã giấu những tin tình báo này”, mọi người truyền âm cho nhau, “chẳng trách mà bọn họ quỳ xuống”.

“Đã biết hắn là Diệp Thành nhưng lại cố giấu tin tình báo, như vậy có phải là quá đáng không?”, Hồng Loan trầm ngâm.

“Cô thì hiểu cái gì?”, Chung Quy truyền âm: “Sư huynh và sư muội làm vậy nhất định có lý riêng của mình, Nam Sở là nơi nào, thế lực phức tạp hơn Bắc Sở, hơn sáu phần thế lực đều là kẻ thù của Diệp Thành, nếu báo tin tình báo cho hắn thì với tính cách của hắn không sát phạt về Nam Sở mới lạ và Viêm Hoàng lúc đó hay Viêm Hoàng hiện giờ sát phạt về đó cũng không khác gì tự tìm chỗ chôn thân”.

“Suy cho cùng thì bọn họ cũng là đang bảo vệ Diệp Thành”, lão tổ nhà họ tô vuốt râu: “Không biết nỗi khổ tâm của  bọn họ Diệp Thành có hiểu hay không?”  
Vút!  

Khi mọi người còn đang nói chuyện thì một thanh kiếm sắc lạnh được rút ra phá tan bầu không khí yên tĩnh, đó không phải là kiếm thật mà là sát kiếm thoát ra khỏi cơ thể Diệp Thành.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều run rẩy, cảm thấy toàn thân lạnh toát!  
Rắc! Rắc!  
Ngay sau đó, bên trong đại điện có hàn băng xuất hiện, xung quanh Diệp Thành nhanh chóng kết thành hàn băng, đến cả linh khí bên trong không khí cũng kết thành cặn băng.

Đôi mắt Diệp Thành đã nhoà nước, những hàng chữ tình báo kia như từng con dao cứa vào mỗi đoạn xương cốt trong cơ thể hắn.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1152: “đây Là Lần Đầu Tiên Chúng Ta Giấu Tin Tình Báo”


“Đây là lần đầu tiên chúng ta giấu tin tình báo”, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết mặc dù áy náy và tự trách nhưng bọn họ cũng thật thà lần lượt tiến lên trước chắp tay cúi người: “Ta đã sai rồi, xin Thánh Chủ trừng phạt”.

“Diệp Thành, việc này…”  
“Tiền bối, ta hiểu”, không đợi Thiên Tông Lão Tổ nói xong, Diệp Thành đã lên tiếng trước, hắn cố gắng kiềm lại những giọt nước mắt chực tuôn rơi, sát khí đằng đằng cũng cố gắng kiềm chế lại, hàn băng trong đại điện trong chốc lát vỡ tan.


“Các vị tiền bối, theo ta về phía Nam”, giọng Diệp Thành khản đặc nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn nhấc chân đi ra khỏi đại điện.

Trong màn đêm đen, gió lạnh rít qua.

Trên mặt đất rộng mênh mông, mười lăm người mặc đạo bào màu đen giống như mười lăm đạo thần mang rẽ qua bầu trời đêm.

Phía trước, Diệp Thành di chuyển với tốc độ nhanh nhất, toàn thân toát ra tinh khí, trông hắn như ngọn lửa cháy rực, đôi mắt hướng về phía Nam.

Phía sau, Thiên Tông Lão Tổ, mấy người phía Chung Giang cũng di chuyển nhanh không kém, bọn họ đuổi theo sau.


Có điều sự thể hiện của Diệp Thành trong tối nay khiến bọn họ hết sức kinh ngạc, bọn họ tưởng rằng sau khi biết sự thật, Diệp Thành sẽ nổi trận lôi đình, ra tay giết hại Hồng Trần Tuyết và Chung Giang.

Thế nhưng sự thực thì hắn bình tĩnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, sự bình tĩnh khiến ay nấy cảm thấy không hề tự nhiên.

Dần dần bọn họ nhận ra rằng Diệp Thành càng bình tĩnh thì càng đáng sợ, giống như con hung thú sắp thức tỉnh, giống như sự yên bình trước khi cơn giông bão kéo đến, một khi bùng nổ sẽ khiến trời đất sụp đổ.

“Trời sinh hắn có tài thống soái”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Hắn có thể bình tĩnh thế này khiến ta phải bất ngờ”.

“Có lẽ từ khi hắn thành ma và bị người ta mưu sát, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện nên mới vậy”, lão tổ nhà họ Tô khẽ giọng: “Hắn của hiện tại không còn là một tên tiểu tử ngông cuồng năm xưa nữa, tâm tính của hắn đã được tôi luyện, còn rắn rỏi hơn cả sát”.


“Ta cảm nhận được sát khí của hắn từ trong xương cốt, nhưng không phải là nhằm vào Chung Giang và Hồng Trần Tuyết”, Cổ Tam Thông vuốt râu, “mà là sát khí nhằm vào kẻ thù”.

“Lần này về phía Nam, Nam Sở chắc chắn sẽ lại dậy sóng rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng thở dài lên tiếng.

“Ta như trông thấy một vị ma vương cái thế, hắn sẽ đạp lên xương máu chinh chiến bát hoang”.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1153: “có Gì Khác Nhau Sao”


“Rốt cục là ai muốn giết ta, là Doãn Chí Bình hay Thông Huyền?”, Dương Đỉnh Thiên cố gắng đứng vững, ánh mắt tăm tối nhìn Cát Hồng.

“Có gì khác nhau sao?”, Cát Hồng phất tay tuỳ ý, ông ta bật cười: “Ngày đầu tiên Thánh Tử kế nhiệm thay chưởng giáo đã nói rồi, đám phản nghịch với ý đồ mưu phản như các người nên giết thì phải giết, ồ đúng rồi…”  
Nói tới đây, Cát Hồng lại vỗ ngực: “Sư tôn cũng nói rồi, thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, huynh biết quá nhiều bí mật, nếu như bán đứng tông môn thì không hay rồi”.


“Vu oan giá hoạ”, Dương Đỉnh Thiên không hề phẫn nộ, ông ta không gào thét, bình tĩnh đến kinh người.

“Nào sư huynh, sư đệ tiễn huynh lên đường”, Cát Hồng mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, ông ta tung ra một chưởng.

Dương Đỉnh Thiên nghiến răng, linh lực tán loạn cố gắng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay tung ra một chưởng.

Rầm!  
Hai chưởng ấn va vào nhau vang lên tiếng nổ ầm vang, những tảng đá lớn ở tứ phương liên tiếp vỡ tan, cây cổ thụ xung quanh cũng gãy đôi, không gian trở nên trống trải hơn nhiều.

Phụt!  
Dương Đỉnh Thiên phun ra ngụm máu lảo đảo lùi về sau, ông ta mỏi mệt, đến hai phần khả năng chiến đấu cũng không có.


Vút!  
Tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, một kiếm mang theo trường hồng của Cát Hồng đâm vào không gian, cứ thế chĩa về phía Dương Đỉnh Thiên giống như thể ông ta không muốn cho Dương Đỉnh Thiên có thêm giây phút được thở.

Thấy sát kiếm đâm đ ến, Dương Đỉnh Thiên lảo đảo nhưng không có thêm động tác dư thừa nào vì nếu như ông ta không thể vận thêm được linh lực thì nhát kiếm kia của Cát Hồng sẽ giế t chết ông ta.

Vào thời khắc sinh tử, Dương Đỉnh Thiên lại bật cười, bật cười một cách bi thương, ông ta khẽ nhắm mắt, hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt mỏi mệt.

Vút!  
Lại là một nhát kiếm vung ra nhưng cảnh tượng Dương Đỉnh Thiên người đẫm máu bị đâm xuyên lại không hề xảy ra, đợi tới khi Dương Đỉnh Thiên mở mắt ra thì ập vào mắt ông ta chính là một bàn tay, một bàn tay ánh vàng còn nhát kiếm kia của Cát Hồng lại bị bàn tay đó kẹp chặt, cho dù Cát Hồng có vận sức thế nào cũng không thể đâm kiếm nhích thêm được chút nào.

Dương Đỉnh Thiên vô thức nhìn chủ nhân của bàn tay đó, đó là một thanh niên đeo mặt nạ, mái tóc đen nhánh bay trong gió, trên phần trán bên phải còn lờ mờ hiện ra chữ “thù”.


Bịch!  
Trong lúc này, Cát Hồng đã nhanh chóng lùi về sau.

“Ngươi là ai?”, Cát Hồng hung tợn nhìn Diệp Thành, mặt mày tôi độc thấy rõ: “Ta là người của Hằng Nhạc Tông, việc không nên đụng vào tốt nhất đừng nhúng tay, nếu không Thánh Tử nhà ta mà nổi giận thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy”.

“Giết, không để tên nào sống sót”, hồi đáp Cát Hồng là một câu nói lãnh đạm của Diệp Thành.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1154: “con Là Diệp Thành Đây”


Đột nhiên từ tứ phương tám hướng cuồng phong nổi lên, từng đạo thần hồng hiển hiện, sát khí ngút trời nhấn chìm cả rừng cây, áp lực mạnh mẽ khiến từng ngọn núi sụp đổ.

“Đây…”, cảm nhận được uy lực từ tứ phương tám hướng, Cát Hồng đột nhiên tái mặt.

A…!  
Ngay sau đó tiếng hét thảm thiết vang lên, một cái đầu nhơ nhuốc máu bay từ trên trời xuống.


Thấy vậy, Cát Hồng kinh ngạc lập tức quay người toan bỏ chạy nhưng lại bị một chưởng của Cổ Tam Thông đánh lùi lại.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Tiếp đó, máu nhuốm đỏ không gian, từng bóng hình ngã xuống khỏi hư không, đây chính là một chiêu tuyệt sát, không gian đẫm máu choán mắt trong không gian.

Không lâu sau đó, tất cả những người đi cùng Cát Hồng đều bị mưu sát.

“Đa tạ chư vị đạo hữu cứu giúp”, thấy nhiều người đi tới, Dương Đỉnh Thiên lảo đảo.

“Sư bá”, Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ Dương Đỉnh Thiên.

“Sư bá?”, giọng nói thân quen khiến đôi mắt ảm đạm của Dương Đỉnh Thiên chợt nhìn Diệp Thành chăm chú hơn.


“Con là Diệp Thành đây”, Diệp Thành giơ tay cởi bỏ lớp mặt nạ để lộ ra khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt sáng: “Diệp Thành đã về rồi”.

Dương Đỉnh Thiên run người, ông ta thẫn thờ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, hai tay dính máu run run đưa ra.

“Con…con vẫn còn sống?”, đường đường là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh nhưng trong đôi mắt Dương Đỉnh Thiên lúc này chỉ còn lại là nước mắt.

“Diêm Vương không thu nhận con nên con quay về”, Diệp Thành mỉm cười tự nhiên, một tay của hắn đặt lên vai Dương Đỉnh Thiên, sau đó hắn đẩy tiên hoả và chân nguyên vào cơ thể ông giúp ông luyện hoá những sức mạnh dị thường tàn lưu trong cơ thể, bổ sung linh lực mà ông ta tiêu hao cạn kiệt trong trận huyết chiến.

“Con còn sống thật sao?”, Dương Đỉnh Thiên vẫn không di chuyển ánh nhìn, ông ta tưởng rằng mình hoang tưởng nhưng dòng khí lưu dồi dào trong cơ thể khiến ông ta nhận ra rằng đây là sự thật.

Ngay sau đó, Diệp Thành thu lại tay, hắn nhét viên linh đan vào tay Dương Đỉnh Thiên rồi mới giơ tay bắt Cát Hồng máu tươi be bét ở phía xa lại phía mình.


“Cát Hồng trưởng lão, thật là trùng hợp”, Diệp Thành quay người lại, nhìn Cát Hồng bằng khuôn mặt hào hứng.

“Ngươi…Diệp…Diệp Thành…”, khi trông thấy khuôn mặt Diệp Thành, Cát Hồng trố mắt, đồng tử co lại nhỏ như đầu mũi kim, ông ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt kinh ngạc: “Không…không thể nào, không thể nào”.

“Không có gì là không thể”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, một tay ấn vào đầu Cát Hồng.

Tiếp đó, hắn vận chuyển Thần Thuật Pháp Môn, một luồng sức mạnh mạnh mẽ mang tính xâm lược cứ thế xâm nhập vào đầu Cát Hồng.

A…!.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1155: “người Cứ Đợi Là Được”


Ngay sau đó, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp khu rừng, thất khiếu Cát Hồng chảy máu, khuôn mặt méo xệch đi vì đau đớn, phần đầu của ông ta như muốn nổ tung, mọi kí ức của ông ta đều bị đoạt mất.

Thấy vậy, Dương Đỉnh Thiên ở bên không hề cảm thấy thương hại bởi đã nhiều lần sư đệ đồng môn này chẳng tỏ lòng thương với ông ta rồi.

Sau ba giây, Cát Hồng ngã nhoài ra đất, hơi thở gấp gáp.


Diệp Thành mở mắt, sát khí lạnh lùng hiển hiện, hàn mang trong đôi mắt hiển hiện rõ ràng: “Doãn Chí Bình, Thông Huyền, Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông, nhà họ Tề, nhà họ Vương…”  
“Tha cho ta, tha cho ta”, Cát Hồng cố gắng vùng vẫy cầu xin: “Đều do Doãn Chí Bình, đều là hắn, là hắn bắt chúng ta làm”.

“Vậy thì ông xuống dưới kia đợi hắn trước đi”, Diệp Thành hắng giọng giơ tay tung một chưởng khiến phần đầu của Cát Hồng nát bét.

Sau khi diệt Cát Hồng, Diệp Thành phất tay lấy ra mấy chục miếng ngọc giản, đem toàn bộ kí ức trong đầu Cát Hồng lạc ấn thành nhiều tin tức tình báo bên trong ngọc giản.

“Chia ra hành động”, Diệp Thành phân mấy chục miếng ngọc giản cho nhóm người phía Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, “tốc độ phải nhanh, nhất định phải đưa bọn họ an toàn trở về”.

“Người cứ đợi là được”, tất cả mọi người mỉm cười, lập tức quay người biến mất.

“Diệp…Diệp Thành, những người đó là…”, Dương Đỉnh Thiên nhìn bóng những người vừa rời đi rồi lại nhìn sang Diệp Thành, với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhìn ra đó là những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, phải có đến mười mấy người, tất cả đều nghe theo lệnh Diệp Thành.

“Sư bá, có một số chuyện nói ra rất dài, đồ nhi đi cứu người trước đã”, Diệp Thành mỉm cười quay người biến mất.


Sau khi hắn đi, những bóng người mặc y phục đen trong màn đêm mới xuất hiện, cười nói: “Dương đạo hữu, Thánh Chủ dặn dò chúng ta bảo vệ người tới Thiên Thu Cổ Thành”.

“Thánh…Thánh Chủ?”.

truyện tiên hiệp hay
Lúc này, Chung Giang và nhóm người phía Hồng Trần Tuyết đã phân nhau đi mười bốn cung đường, theo như miếng ngọc giản mà Diệp Thành đưa, bọn họ tìm ra được địa điểm chính xác còn những sát thủ Địa Hoàng mà bọn họ thống lĩnh thì cũng phân thành mười mấy cung đường đi khắp nơi của Nam Sở.

Màn đêm của Nam Sở hôm nay không hề yên bình, khắp nơi đều loé lên ánh sáng.

…….

.


Đây là một vách đá, một bóng người máu me nhơ nhuốc bị một cây trường mâu găm bên trên, linh lực toàn thân bị phong ấn hoàn toàn.

“Bàng Đại Hải, cảnh tượng này đúng là lặp lại”, một gã thanh niên yêu dị lơ lửng trước vách đá, khuôn mặt tôi độc nhìn Bàng Đại Hải bị găm trên vách đá: “Ông có biết Bàng Đại Xuyên cũng bị ta găm trên vách đá thế này không?”  
“Ngươi đã thích chết theo cách này thì ta cũng phải cho ngươi thử thôi”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Kẻ nào?  
Gã thanh niên yêu dị lập tức quay người nhưng chỉ thấy một cây chiến mâu to bằng bắp chân đang bay tới, hắn trố mắt ra nhìn.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1156: “đưa Trưởng Lão Về Cổ Thành Thiên Thu”


Phụt!  
Máu tươi bắn vọt, cả cơ thể hắn bị đâm xuyên, cứ thế bị găm trên vách đá cổ, cho tới chết hắn cũng mới chỉ thấy kẻ giết mình là một thanh niên mình phát ra ánh sáng vàng kim.

Phía này, Diệp Thành đã nhổ cây chiến mâu găm trên người Bàng Đại Hải ra.

“Diệp…Diệp Thành?”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt khó tin.


“Trưởng lão, con về rồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó quay người biến mất: “Đưa trưởng lão về cổ thành Thiên Thu”.

…….

.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Nơi thâm sâu trong rặng núi, một người đàn ông trung tuổi chỉ còn lại một cánh tay đang khoác trên mình bộ đồ màu đen, ông ta lảo đảo bước đi, phía sau còn có vệt máu dài để lại trên mặt đất.

“Phong Vô Ngấn phong chủ Ngự Kiếm Phong thảm hại thế này sao?”, phía sau, một tiếng cười man rợn vang lên, một lão già lưng gù cầm cây gậy đi theo như ác quỷ.

“Địa ngục thiếu người, ta tiễn ông lên đường”, một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến lão già kia chợt khựng lại, ông ta chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng rồi bất giác quay người lại.


Thế nhưng ập vào mắt ông ta là một thanh kiếm màu đỏ gạch đang chĩa về phía mắt ông ta.

Phụt!  
Máu tươi bắn vọt ra ngoài, lão già vừa quay người thì phần đầu lập tức bị đâm xuyên, đến tiếng kêu thảm thiết cũng không hề có cơ hội được vang lên.

“Diệp…Diệp Thành?”, Phong Vô Ngấn kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt mình.

“Có chuyện gì chúng ta nói sau ạ”, Diệp Thành mỉm cười quay người biến mất, “đưa Phong sư bá đến cổ thành Thiên Thu”.

…….

.

Rắc! Rắc!  

Trong rừng sâu, một bóng hình còm cõi không ngừng vung rìu, ông ta giống như lão tiều phu đang đốn củi.

Phía sau ông ta, không gian trở nên méo mó, Diệp Thành sải bước tới, thấy bóng hình người này thì sống mũi chợt cay cay: “Từ Phúc trưởng lão”.

Nghe vậy, Từ Phúc vô thức quay đầu lại, ông ta sững người tại chỗ: “Diệp…Diệp Thành?”  
“Là con”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa quay người biến mất, sau đó vẫn là giọng nói khàn khàn vang lên: “Đưa Từ Phúc trưởng lão tới thành cổ Thiên Thu”.

……….

Đây là một thương nguyên vô tận, một bóng người đẫm máu đang khó nhọc lê bước về phía trước, phía sau, một bóng hình đi theo người này, tiếng cười châm chọc vang lên: “Đạo Huyền, ông có thể chạy được bao lâu?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1157: Ta Không Nhẫn Tâm Ra Tay”


Phụt!  
Giọng nói đó vừa dứt thì đầu người này đã lìa khỏi cổ, ngã nhào khỏi hư không, khoé miệng hiện lên nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt trố ra nhìn người thanh niên xung quanh ánh lên ánh sáng màu vàng kim trước mặt.

“Diệp….

Diệp Thành?”, Đạo Huyền đứng không vững, ông ta nhìn Diệp Thành đang bước xuống từ hư không với vẻ mặt ngỡ ngàng.


“Trưởng lão, sau khi quay về con sẽ uống rượu nói chuyện với người”, Diệp Thành bước đi, biến mất ngay tức thì, vẫn là giọng nói từ cửu tiêu vọng lại: “Đưa Đạo Huyền trưởng lão về thành cổ Thiên Thu”.

…….

.

Gừ! Gừ!  
Khu rừng rậm yêu thú vốn dĩ yên tĩnh nhưng bây giờ tiếng thú gầm gừ vang lên không ngớt.

Dưới một vách đá, một người thanh niên bị móc đi đôi mắt và một người thanh niên khác bị dứt gân tay đứng dưới đó.

“Không ở cùng với mĩ nữ, thật là đáng tiếc”, Tạ Vân mắng chửi, nói rồi không quên lấy vò rượu ra đưa cho Hoắc Đằng ở bên: “Tên tiện nhân nhà ngươi tại sao không phải là nữ nhân chứ?”  
“Mẹ kiếp, có người làm bạn đã vui rồi”, Hoắc Đằng trút rượu vào miệng, hắn lên tiếng mắng chửi.

Ở phía cách đó không xa, trên một vách đá, một gã thanh niên tóc tím tặc lưỡi nhìn hai người: “Huynh đệ tốt, đúng là khiến người ta cảm động, ta không nhẫn tâm ra tay”.


Vù!  
Hắn vừa dứt lời, một cây chiến mâu đột nhiên bay trong không gian cứ thế đâm xuyên cơ thể hắn khiến hắn bị găm trên vách đá, cho tới khi chế hắn cũng không hề nhìn thấy mặt kẻ giết hại mình là ai.

Diệp Thành bước ra nhìn thấy hai người dưới vách đá, khoé mũi hắn cay cay, đôi mắt nhoà lệ.

“Ai, là ai?”, Tạ Vân ngẩng đầu, hắn đảo đôi mắt đã bị móc về phía Diệp Thành.

Chỉ có Hoắc Đằng là giật mình mở mắt, trong đôi mắt tăm tối tới cực điểm lúc này chợt loé lên tia sáng.

“Huynh đệ tốt của ta, Diệp Thành về rồi đây”, Diệp Thành tiến lên trước, hắn ôm chầm lấy cả hai người.

“Diệp…Diệp Thành? Là ngươi sao?”, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Vân quờ quờ đôi tay lần dò khuôn mặt Diệp Thành.


“Là ta đây”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nghẹn ngào đẩy chân nguyên vào trong cơ thể hai người bảo vệ lấy tâm mạch của bọn họ.

Ngay sau đó, hắn biến mất, giọng nói khản đặc truyền lệnh: “Đưa bọn họ tới cổ thành Thiên Thu, còn nữa, móc đôi mắt của kẻ mà ta vừa giết đổi lại cho người huynh đệ của ta”.

……….

.

Trên bầu trời đêm tĩnh mịch, một gã thanh niên tóc đỏ bước đi, trong tay còn cầm một sợi xích sắt, một đoạn xích có thêm cả móc câu phát ra u quang, lúc này đang móc vào xương bả vai của một người.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1158: Còn Có Điều Thú Vị Hơn Nữa Đấy


“Cuối cùng cũng có một tên lọt vào tầm mắt rồi”, gã thanh niên tóc đỏ li3m li3m khuôn miệng tanh máu, mặt mày hào hứng thấy rõ.

Rầm! Bịch! Đùng!

Màn đêm yên tĩnh bị phá tan.

Đợi tới khi tiếng nổ ầm vang dứt đi, gã thanh niên tóc đỏ đã nằm sõng soài trên mặt đất như một tên phế nhân, máu trào ra khỏi miệng, đôi mắt trố ra nhìn Diệp Thành.

“Thú vị không? Còn có điều thú vị hơn nữa đấy”, Diệp Thành châm chọc, trong đôi mắt hiện lên ma tính.

Ngay sau đó hắn phất tay cho vài con chó hung tợn ra ngoài, cứ thế bổ nhào về phía gã thanh niên tóc đỏ.


A…!
Giữa đất trời, gã thanh niên tóc đỏ gào thét thê thảm.

“Diệp…Diệp Thành, là con sao?”, Chu Đại Phúc nước mắt dàn dụa nhìn Diệp Thành.

“Là con, Diệp Thành về rồi đây ạ”, Diệp Thành nhét một viên linh đan vào miệng Chu Đại Phúc, hắn hít vào một hơi thật sâu, chớp mắt đã biến mất: “Vẫn nơi cũ, cổ thành Thiên Thu, nhất định phải đưa người tới đó”.

………

Diệp Thành lại đi rồi, bóng người hắn liên tục xuất hiện ở những góc khác nhau của Nam Sở, mỗi lần xuất hiện đều có ánh sáng màu máu hiển hiện, mỗi lần xuất hiện hắn lại cứu được thêm một, hai người.

Có điều, điều khiến hắn sốt ruột đó là cho tới giờ Nhân Hoàng vẫn chưa tìm được tung tích của Sở Huyên và Sở Linh, kể cả hắn lục tìm kí ức của những kẻ này cũng không hề thấy thông tin của bọn họ.

Cũng giống như hắn, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ cũng có thêm thu hoạch lớn, từng người từng người được cứu thoát và được đưa tới cổ thành Thiên Thu, thế nhưng cũng có một vài người mà khi bọn họ tới nơi đã phải lìa cõi đời..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,210
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1159


“Ngươi nhất định phải không chết không thôi vậy sao?”, hai người kia lại hỏi.  

“Không phải không chết không thôi, mà là các ngươi phải chết”, Diệp Thành hét lên, một bước dài cả trăm trượng, hắn liên tiếp tung ra hai cú đấm xuyên thủng khoảng không.  

Phụt! Phụt!  

Hai lão già kia phụt máu bay ra ngoài, lộn nhào hơn chục vòng trong hư không mới dừng lại.  


“Tới thành cổ Hỗn Dương”, sau khi hai người bò dậy thì không còn dám đánh nữa, thiêu đốt tinh nguyên rồi điên cuồng bỏ chạy.  

“Đứng lại!”  

Diệp Thành như dã thú, khí huyết cuồng bạo ngút trời, đuổi theo phía sau, nhất kiếm chém bay đầu lão già áo trắng, sau đó vung tay nghiền lão ta thành tro bụi.  

Nhìn thấy thế, sắc mặt của lão già áo đen đột nhiên thay đổi, nào dám đừng lại nữa, lão ta chỉ còn cách điên cuồng bỏ chạy.  

Giết!  

Sau lưng lão, Diệp Thành tựa như sát thần, không ngừng đuổi theo.  

Bùm! Ầm! Rầm!  


Nơi hai người đi qua, hết ngọn núi này đến ngọn núi khác đổ ập xuống, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.  

“Thế… Thế này là thế nào?”, các tu sĩ lui tới vô thức nhìn lên hư không.  

“Mặt nạ Quỷ Minh, trán khắc chữ ‘thù’, hắn là Tần Vũ?”  

“Khả năng cao là hắn, không ngờ hắn lại tới Nam Sở, xem ra Nam Sở sắp náo nhiệt rồi đây”.  

…  

Đây là một toà thành cổ hùng vĩ, được gọi là thành cổ Hỗn Dương ở Nam Sở.  

Giờ phút này, phủ đệ lớn nhất thành cổ Hỗn Dương đã chật cứng người, hầu hết mọi người đều đến để chúc mừng, bởi vì hôm nay là ngày lão tổ của Vũ Văn thế gia nạp thiếp.  


Trong phủ đệ, cung điện rộng lớn người đông như nêm, trên ghế cao có một ông lão mặc áo mãng bào ngồi ngay ngắn, ông ta chính là lão tổ của Vũ Văn thế gia ở thành cổ Hỗn Dương, người Nam Sở gọi ông ta là Vũ Văn Lão Tổ.  

“Chúc mừng Vũ Văn đạo hữu cưới được hiền thê!”, trong điện, hầu hết mọi người đều tâng bốc, nịnh nọt ông ta.   

“Hôm nay các vị đạo hữu không say không về nhé”, Vũ Văn Lão Tổ cười sảng khoái.  

“Đó là đương nhiên”.  

“Tân nương đến rồi”, tiếng hô ngoài điện vang lên, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn ra đó.  

Ở đó, một nữ tử đội mũ phượng, khoác khăn choàng vai bị cưỡng ép đưa vào. Khuôn mặt cô trời sinh đã tuyệt thế, lại đội mũ phượng, choàng khăn, nhìn cô tựa như tiên nữ giáng trần, bất kỳ nữ nhân nào ở trước mặt cô cũng bị lu mờ. 

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom