Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 1100: Chương 1099


Diệp Thành mang vẻ mặt đầy sức sống đứng dậy, ra khỏi Thương Long Cổ Các.

“Nghe tin gì chưa? Đại Sở lại náo nhiệt rồi”, Diệp Thành vừa đi ra đã nghe thấy tiếng bàn tán của người qua đường.

“Náo nhiệt? Lại làm sao nữa?”

“Bảng Phong Vân của Đại Sở lại được làm mới rồi”, có người giải thích: “Hôm qua một Thánh chủ của thế lực bí ẩn xuất hiện, suýt nữa đã tuyệt sát Hoắc Tôn – Thánh chủ của Thị Huyết Điện bằng một kiếm.

Hoắc Tôn không địch lại nổi, bị đuổi giết hơn chín mươi nghìn dặm, nếu vào thời khắc then chốt mà cao thủ của Thị Huyết Điện không cảm nhận được thì có lẽ Hoắc Tôn đã đi đời rồi”.

“Còn có Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông nữa, cô ta cũng bị Thánh chủ thế lực bí ẩn đó tập sát, mất một cánh tay, bị truy sát từ Đông Lăng đến Tây Thục, nhưng may mà cô ta cũng trốn thoát”.

“Là ai mà ghê gớm vậy?”, có người ngạc nhiên cảm thán: “Ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cũng bị đánh bại”.

“Ngươi nói ta cũng thấy kỳ lạ, gần đây Đại Sở liên tục xuất hiện nhân tài, đầu tiên là Huyền Linh Chi Thể và Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, sau đó là kí chủ chín phần của Hằng Nhạc Tông, tiếp nữa là Thái Âm Chân Thể và Tần Vũ, ai cũng xuất sắc.

Bây giờ lại có thêm một Thánh chủ của thế lực bí ẩn, kẻ đó cũng có huyết mạch nghịch thiên.


Đại Sở làm sao vậy chứ?”
Nghe những lời bàn tán này, mắt Diệp Thành đã híp thành một đường, trong mắt loé lên tia sáng bất định.

“Thánh chủ của thế lực bí ẩn”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Thánh chủ của Sát Thủ Thần Triều, người đó đã suýt gi ết chết Chung Ly, đương nhiên Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng cũng không phải đối thủ của hắn”.

“Nhưng không biết Thánh chủ của thế lực bí ẩn ấy so với Tần Vũ thì ai mạnh hơn nhỉ?”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì tiếng bàn tán trên đường phố lại tiếp tục vang lên.

“Bọn họ đều đánh bại được Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, có lẽ trong thế hệ trẻ của Đại Sở, người có thể sánh ngang với thực lực của Thánh chủ thế lực bí ẩn ấy chỉ có Doãn Chí Bình – kí chủ chín phần của Hằng Nhạc Tông thôi”.

“Đại Sở đúng là nhân tài lớp lớp, ta muốn xem trận quyết đấu đỉnh cao giữa kí chủ chín phần và Thánh chủ của thế lực bí ẩn đó, người nào trong số họ giành chiến thắng rất có thể sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đại Sở”.


Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đi về phía trung tâm thành cổ, bước lên truyền tống trận.

Trên đường đi, hắn đã xác định được Thánh chủ của thế lực bí ẩn kia chính là người của Sát Thủ Thần Triều.

Sự xuất hiện của Sát Thủ Thần Triều không phải là tin tốt, điều Diệp Thành muốn làm nhất lúc này là về luyện chế Âm Minh tử tướng, sau đó thống nhất Viêm Hoàng rồi sát phạt về Nam Sở.

.


 
Chương 1101: Ta tặng cho ngươi cái tên hoả chân


Nói làm là làm, Diệp Thành không hề chần chừ.  

Tiên hoả màu vàng kim cứ thế cháy rực thiêu đốt nguyên liệu sau đó thông qua từng bí pháp kì diệu, nó luyện hoá nguyên liệu lại với nhau.  

Đây là một quá trình hết sức lâu dài.  

Sau hai ngày, cơ thể của Lý Trọng đã bị hoá thành Âm Minh Tử Tướng.  


So với Lôi Viêm và Phong Dực thì Âm Minh Tử Tướng do cơ thể của Lý Trọng luyện thành mạnh hơn một chút vì cơ thể của ông ta vốn dĩ đã mạnh hơn Lôi Viêm và Phong Dực nhiều, lại thêm huyết mạch đặc thù nên thực lực của Lý Trọng không hề vừa.  

“Ta tặng cho ngươi cái tên Hoả Chân”, Diệp Thành khẽ vỗ vào Hoả Chân với khuôn mặt đờ đẫn, hắn tỏ ra vô cùng thích thú với Âm Minh Tử Tướng này.  

Tiếp đó, Diệp Thành không hề nghỉ ngơi, hắn đem những nguyên liệu còn lại ra, mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là luyện hoá toàn bộ những nguyên liệu này thành chú ấn của Âm Minh Tử Tướng.  

Những ngày này, Diệp Thành đã trải qua nhiều trận đại chiến, hắn cũng thu về không ít cơ thể của kẻ mạnh, chỉ những cơ thể của kẻ mạnh ở tầng cảnh giới thứ chín mới lọt vào mắt của hắn, nếu không phải hiện giờ hắn không có cơ thể của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì hắn cũng không nỡ luyện chú ấn Âm Minh vào trong cơ thể bọn chúng, vì nguyên liệu luyện chế Âm Minh Chú Ấn thật sự quá khó tìm.  

Thời gian cứ thế dần trôi, chớp mắt đã chín ngày trôi qua.  

Trong chín ngày này, Diệp Thành không hề ngừng nghỉ.  


Nếu bước vào trong mà nhìn thì sẽ phải trầm trồ, kể cả có huyết mạch dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể, được chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa, được chín phần phân thân đẩy sức mạnh của những vì tinh tú thì sắc mặt của Diệp Thành cũng hết sức mỏi mệt, khoé miệng còn mọc râu lởm chởm, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, trong ánh mắt rõ vẻ lao lực.  

Có điều sự nỗ lực của Diệp Thành không phải không thu được thành quả.  

Lúc này, trước mặt hắn có chín phần phân thân mắc y phục đen, kẻ nào kẻ nấy mặt mày cứng đơ, đôi mắt vô hồn, trên khuôn mặt không chút biểu cảm.  

Đây chính là thành quả mà chín ngày nay hắn lao lực có được, chín Âm Minh Tử Tướng vả lại đều là những tên được hắn lựa chọn kĩ càng, mỗi một Âm Minh Tử Tướng đều được tiên hoả tôi luyện, tên nào cũng ở tầng thứ chín cảnh giới Không Minh.  .

||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Gượng Ép: Xin Hãy Buông Tha Cho Em |||||

Phù!  


Tới lúc này, Diệp Thành mới thở ra một hơi mang theo tàn khí, hắn mỏi mệt ngồi trên mặt đất đầy cỏ.  

Có điều, không lâu sau đó, chín trưởng lão hắn phái đi tìm nguyên liệu đã lần lượt quay về, người nào người nấy mang theo rất nhiều nguyên liệu, trong đó không thiếu nguyên liệu luyện chế Âm Minh chú ấn và nguyên liệu luyện chế Âm Minh Tử Tướng.  

“Mọi người cầm lấy bế quan tiến giới đi”, Diệp Thành đưa chín viên nguyên đan ở cảnh giới Không Minh cho chín trưởng lão.  

“Nguyên….Nguyên đan ở cảnh giới Không Minh?”, giống với Hoàng Đại Sơn, mặt mày chín vị trưởng lão đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng.  

Chín người này đều ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh, bọn họ dừng lại ở cảnh giới này đã lâu rồi, rất cần sự đột phá. Hiện giờ Diệp Thành đưa nguyên đan cho bọn họ, công dụng thần kì của nguyên đan thế nào bọn họ đương nhiên biết rõ, không ngoài dự đoán, sau vài ngày, bọn họ sẽ là tu sĩ tầng thứ chín cảnh giới Không Minh thực thụ.

 
Chương 1102: Xuất đan


“Đa tạ Thánh Chủ”, mặc dù rất muốn biết Diệp Thành lấy đâu ra nhiều nguyên đan bốn vân thế này nhưng chín người vẫn cung kính hành lễ.  

“Mọi người lùi đi, tìm chín người khác đến cho ta”, Diệp Thành phất tay, trước mặt còn hiện lên chín cái tên, vả lại tu vi của bọn họ đều ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh.  

“Giờ ta đi ngay”, chín trưởng lão lần lượt lui xuống.  


Không lâu sau đó, chín trưởng lão khác đi vào bên trong không gian. Cũng giống như lần đầu, Diệp Thành đưa cho bọn họ quyển cuộn: “Những nguyên liệu bên trên có bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu về cho ta, cần tiêu bao nhiêu linh thạch thì tới Linh Thạch Các của Viêm Hoàng lĩnh, tiền không thành vấn đề, quan trọng là nguyên liệu, càng nhanh càng tốt”.  

Sau khi nhận lệnh, chín người lần lượt đi ra khỏi không gian. Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, hắn lại lần nữa tới trước lư luyện đan.  

Thế rồi Diệp Thành nhét một viên linh đan vào miệng, hắn lại lần nữa trở nên điên cuồng.  

Vù!  

Lư luyện đan được lấy ra, từng cây linh thảo được cho vào bên trong. Có lẽ vì linh hồn đã tiến giới nên tốc độ luyện linh đan của Diệp Thành nhanh hơn rất nhiều và cũng thuần thục hơn rất nhiều. Trước đó hắn phải luyện từng viên một nhưng hiện giờ hắn có thể luyện một lúc nhiều viên linh đan.  

Xuất đan!  


Xuất đan!  

Trong không gian nhỏ, cứ mỗi một lúc lại vang lên âm thanh này, mùi hương dược liệu thơm nồng lan toả.  

Diệp Thành rõ ràng rất mệt mỏi, đầu óc hắn choáng váng, đôi mắt hõm sâu, trong đôi mắt còn hằn lên từng đường vân máu, thế nhưng Diệp Thành mệt mỏi vẫn cố gắng luyện chế.  

Cảnh này hiện lên trong tầm mắt của nữ tử bên trong Đại La Thần Đỉnh khiến cô ta tỏ vẻ khó hiểu.  

Mấy ngày nay cho dù Diệp Thành luyện chế Âm Minh Tử Tướng hay luyện đan thì cô ta đều nhìn thấy rõ ràng.  


“Mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư”, nữ tử kia lẩm bẩm, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc: “Khả năng chiến đấu gần như là vô địch so với những kẻ cùng cấp, lại có thiên lôi tiên hoả, còn là một luyện đan sư, kế thừa căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, trời xanh đúng là ưu ái hắn cho hắn nhiều cơ duyên như vậy”.  

Nử tử kia lẩm bẩm những gì Diệp Thành đương nhiên không nghe thấy. Lúc này, hắn đang dốc sức luyện chế linh đan.  

Diệp Thành có cảm giác rằng khoảng thời gian rất dài tiếp theo hắn và Viêm Hoàng sẽ không có cơ hội được thở, Thị Huyết Điện lăm le như hổ đói, Sát Thủ Thần Triều tung hoành không kiêng kị, Thiên Hoàng không biết sẽ thôn tính bao giờ, còn Hằng Nhạc Tông lại khiến một kẻ làm Viêm Hoàng Thánh Chủ như hắn cảm thấy nặng nề bội phần.

Xuất đan!  

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn vỗ vào lư luyện đan, mười mấy viên linh đan bay ra ngoài nằm trong tay áo hắn

 
Chương 1103: Tên tiểu tử này điên rồi sao


Không lâu sau đó, cơ thể Diệp Thành lảo đảo, đôi mắt hoa đi.  

Tiếp tục!  

Diệp Thành lắc đầu, hắn lại trút thêm vài bình linh dịch vào miệng sau đó cho linh thảo vào trong lư luyện đan.  

“Tên tiểu tử này điên rồi sao?”, nữ tử kia bị trấn áp trong Đại La Thần Đỉnh mấy lần tặc lưỡi xuýt xoa.  


Mấy ngày nay cô ta tận mắt chứng kiến Diệp Thành điên cuồng luyện chế linh đan thế nào, cô ta không hề bỏ qua lấy một giây một phút. Diệp Thành giống như một tấm bia sừng sững không đổ, luôn đứng sừng sững trước lư luyện đan.  

Chớp mắt, chín ngày nữa lại trôi qua.  

Trong lúc này, những trưởng lão được Diệp Thành phái đi cũng lần lượt quay về và mang theo rất nhiều linh thảo luyện chế đan dược.  

Có điều chín người bọn họ tìm được rất ít nguyên liệu luyện chế Âm Minh chú ấn, điều này khiến Diệp Thành cảm thấy có phần tiếc nuối.  

Có điều Diệp Thành cũng không khó chịu, chỉ cần là những trưởng lão hoàn thành nhiệm vụ thì hắn đều thưởng cho một viên nguyên đan, tiếp đó sẽ có chín trưởng lão mới tiếp tục thực hiện nhiệm vụ đi tìm nguyên liệu luyện chế linh đan.  

Cứ vậy, từng tốp người rời đi, thay nhau làm nhiệm vụ, nhưng từ đầu tới cuối Diệp Thành đều không hề nghỉ ngơi, cơ thể hắn mỏi mệt, mái tóc đen đã có thêm sợi bạc, khí huyết cũng không còn dồi dào, đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể nhưng lại vào trạng thái mệt nhoài.  


Lúc này, cho dù là nữ tử bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng không nỡ nhìn Diệp Thành nữa.  

Có điều sự nỗ lực của Diệp Thành cũng không phải uổng phí. Hôm nay, sau khi một đạo hồng quang xuyên lên trời thì khí huyết sục sôi bộc phát từ một ngọn núi.  

Ấy!  

Ngay sau đó, từ tứ phương tám hướng đều vang lên giọng nói: “Hoàng Đại Sơn tiến giới tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh rồi”.  

Sau Hoàng Đại Sơn, vài ngọn núi khác của Viêm Hoàng cũng đều có hồng quang xuyên lên trời, khí huyết dồi dào nối lại thành cả mảng, từng trưởng lão nhận được nguyên đan mà Diệp Thành ban tặng đều đột phá tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh.  

Còn lại, chỉ trong một ngày, có ba trưởng lão ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh đột phá tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh.  


Đây là cảnh tượng hết sức hào hùng khiến người của Viêm Hoàng nhìn mà thẫn.  

“Chuyện  gì thế này, bàn với nhau trước rồi sao?”, người đàn ông vạm vỡ của Viêm Hoàng lắc đầu kinh ngạc.  

“Sư muội, muội thấy việc này thế nào?”, trên đỉnh núi, trông tháy trường hồng, Chung Giang lại nhìn sang Hồng Trần Tuyết ở bên, “mấy ngày nay có nhiều người của Viêm Hoàng đột phá cảnh giới, đó không thể là ngẫu nhiên được”.  

“Tám phần là do tiểu tử Diệp Thành kia luyện chế linh đan kì diệu mà thành”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng.  

Nói rồi, bà ta không quên liếc nhìn đỉnh núi mà Diệp Thành đang ở: “Muội từng hỏi Hoàng Đại Sơn, hắn ta nói Diệp Thành thưởng cho hắn một viên nguyên đan nên mới giúp hắn đột phá được tới tầng thứ chín”.

 
Chương 1104: “tên Tiểu Tử Này Điên Rồi Sao”


Không lâu sau đó, cơ thể Diệp Thành lảo đảo, đôi mắt hoa đi.

Tiếp tục!  
Diệp Thành lắc đầu, hắn lại trút thêm vài bình linh dịch vào miệng sau đó cho linh thảo vào trong lư luyện đan.

“Tên tiểu tử này điên rồi sao?”, nữ tử kia bị trấn áp trong Đại La Thần Đỉnh mấy lần tặc lưỡi xuýt xoa.


Mấy ngày nay cô ta tận mắt chứng kiến Diệp Thành điên cuồng luyện chế linh đan thế nào, cô ta không hề bỏ qua lấy một giây một phút.

Diệp Thành giống như một tấm bia sừng sững không đổ, luôn đứng sừng sững trước lư luyện đan.

Chớp mắt, chín ngày nữa lại trôi qua.

Trong lúc này, những trưởng lão được Diệp Thành phái đi cũng lần lượt quay về và mang theo rất nhiều linh thảo luyện chế đan dược.

Có điều chín người bọn họ tìm được rất ít nguyên liệu luyện chế Âm Minh chú ấn, điều này khiến Diệp Thành cảm thấy có phần tiếc nuối.

Có điều Diệp Thành cũng không khó chịu, chỉ cần là những trưởng lão hoàn thành nhiệm vụ thì hắn đều thưởng cho một viên nguyên đan, tiếp đó sẽ có chín trưởng lão mới tiếp tục thực hiện nhiệm vụ đi tìm nguyên liệu luyện chế linh đan.

Cứ vậy, từng tốp người rời đi, thay nhau làm nhiệm vụ, nhưng từ đầu tới cuối Diệp Thành đều không hề nghỉ ngơi, cơ thể hắn mỏi mệt, mái tóc đen đã có thêm sợi bạc, khí huyết cũng không còn dồi dào, đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể nhưng lại vào trạng thái mệt nhoài.


Lúc này, cho dù là nữ tử bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng không nỡ nhìn Diệp Thành nữa.

Có điều sự nỗ lực của Diệp Thành cũng không phải uổng phí.

Hôm nay, sau khi một đạo hồng quang xuyên lên trời thì khí huyết sục sôi bộc phát từ một ngọn núi.

Ấy!  
Ngay sau đó, từ tứ phương tám hướng đều vang lên giọng nói: “Hoàng Đại Sơn tiến giới tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh rồi”.

Sau Hoàng Đại Sơn, vài ngọn núi khác của Viêm Hoàng cũng đều có hồng quang xuyên lên trời, khí huyết dồi dào nối lại thành cả mảng, từng trưởng lão nhận được nguyên đan mà Diệp Thành ban tặng đều đột phá tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh.

Còn lại, chỉ trong một ngày, có ba trưởng lão ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh đột phá tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh.

Đây là cảnh tượng hết sức hào hùng khiến người của Viêm Hoàng nhìn mà thẫn.


“Chuyện  gì thế này, bàn với nhau trước rồi sao?”, người đàn ông vạm vỡ của Viêm Hoàng lắc đầu kinh ngạc.

“Sư muội, muội thấy việc này thế nào?”, trên đỉnh núi, trông tháy trường hồng, Chung Giang lại nhìn sang Hồng Trần Tuyết ở bên, “mấy ngày nay có nhiều người của Viêm Hoàng đột phá cảnh giới, đó không thể là ngẫu nhiên được”.

“Tám phần là do tiểu tử Diệp Thành kia luyện chế linh đan kì diệu mà thành”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng.

Nói rồi, bà ta không quên liếc nhìn đỉnh núi mà Diệp Thành đang ở: “Muội từng hỏi Hoàng Đại Sơn, hắn ta nói Diệp Thành thưởng cho hắn một viên nguyên đan nên mới giúp hắn đột phá được tới tầng thứ chín”.

.


 
Chương 1105: “ta Chưa Bao Giờ Đánh Giá Hắn Thấp Cả”


“Nguyên đan cảnh giới Không Minh”, Chung Giang nheo mắt, trong ánh mắt rõ vẻ lạnh lùng: “Lẽ nào có bao nhiêu người đột phá cảnh giới thế này đều là do Diệp Thành đưa nguyên đan cho bọn họ?”  
“Xem ra đây là khả năng lớn nhất”.

“Hắn là Đan Thánh, hắn có thực lực này”.

Khi cả hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành vẫn miệt mài luyện đan mấy ngày nay cuối cùng cũng ngã ra đất.


“Tiểu tử, ngươi điên rồi sao? Hoang Cổ Thánh Thể cũng không thể độ cho ngươi nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy”, trong đầu Diệp Thành vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long, “liều mạng sử dụng linh lực là sức mạnh linh hồn như vậy thì sớm muộn ngươi cũng sẽ tổn thương căn nguyên, chẳng phải tự chuốc vạ vào thân sao?”  
“Ai bảo ta là Thánh Chủ chứ?”, Diệp Thành lắc đầu, hắn hoa cả mắt rồi lại nhét thêm vài viên linh đan vào miệng.

“Ngươi đúng là một tên điên”.

“Yên tâm, ta không chết được đâu”, Diệp Thành mặt mày tái nhợt, hắn lên tiếng hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước có người thần bí suýt chút nữa giết được Huyền Linh Chi Thể, ngươi có biết chuyện này không?”  
“Ta biết, sao có thể không biết được chứ?”, Diệp Thành nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long.

“Ta cảm thấy rất kì lạ, một Đại Sở bé nhỏ như vậy lấu đâu ra nhiều huyết mạch nghịch thiên đến thế?”, Thái Hư Cổ Long cau mày: “Huyền Linh Chi Thể, Thái Âm Chân Thể, Hoang Cổ Thánh Thể, còn có Tịch Diệt Thần Thể đó nữa, những huyết mạch này mà xuất hiện ở thời Hoang Cổ thì đúng là hiếm có”.

“Tịch Diệt Thần Thể?”, Diệp Thành cau mày, “những huyết mạch này cũng là huyết mạch nghịch thiên sao?”  

“Đương nhiên rồi, những huyết mạch này mặc dù không bằng Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, bọn họ kế thừa thần tàng cổ xưa, tiêu diệt chính đạo, trong lịch sử còn ghi chép Tịch Diệt Thần Thể từng tuyệt sát Chuẩn Đế, thời Viễn Cổ còn có một Tịch Diệt Thần Thể từng suýt chút nữa trở thành Đại Đế, nhưng ngặt nỗi tạo hoá không đủ”.

“Giết hại chính đạo?”, Diệp Thành cau mày.

“Đợi đấy mà xem, không lâu sau đó có lẽ ngươi sẽ gặp kẻ đó thôi”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Cẩn thận Phi Lôi Thần Quyết của hắn, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì cho dù là ngươi cũng có khả năng bị giết, đừng sơ ý, tuyệt đối đừng coi thường hắn”.

“Ta chưa bao giờ đánh giá hắn thấp cả”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà còn suýt nữa diết hại Chung Ly, một kẻ như vậy khiến Diệp Thành phải kiêng dè chứ không thể coi thường được.

Khi đang nói chuyện, Diệp Thành điên rồ lại tới trước lư luyện đan.

Hắn nhắm nghiền đôi mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi lại lần nữa xán tay áo bỏ linh thảo vào bên trong.


Lần này Diệp Thành chỉ luyện sáu ngày thì dừng.

Mặc dù hắn rất muốn luyện mười ngày tới nửa tháng nhưng ngặt nỗi linh thảo luyện đan đã không còn đủ, những trưởng lão hắn phái đi cũng chỉ mang về được ít nguyên liệu.

“Nên xuất quan rồi”, Diệp Thành say trán, hắn chỉ cảm thấy người nhẹ như không, mấy ngày nay hắn đã hao tổn quá nhiều rồi.

Có điều Diệp Thành còn chưa ra khỏi không gian thì giọng nói của Chung Ly đã lại vang lên trong đầu hắn: “Người của Thiên Tông thế gia đến rồi”.

.


 
Chương 1106: Cứ Gọi Con Là Tần Vũ Là Được


Nghe vậy, mọi mệt mỏi của Diệp Thành bay biến đi trong phút chốc, từ sau khi Lăng Hạo và Mặc Sơn rời đi, Thiên Tông thế gia vẫn không hề truyền tin tới, lại không hề phái người tới bàn bạc chuyện liên minh.

Diệp Thành cho rằng chuyện liên minh không còn khả năng nữa, không ngờ hôm nay Thiên Tông thế gia lại phái người tới.

Diệp Thành thay nhanh y phục vội vàng ra ngoài, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn xem trọng Thiên Tông thế gia.


Vẫn là câu nói đó, giá trị của Thiên Tông thế gia chắc chắn hơn cả nhà họ Tô ở thành Xuân Thu.

Thiên Tông Lão Tổ Sở Giang Thành tuyệt đối là sự tồn tại mạnh nhất trong những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu như lôi kéo được ông ta, lại thêm thực lực hiện giờ của Viêm Hoàng thì có tư cách khai chiến với Thiên Hoàng rồi.

Ra khỏi không gian kia, Diệp Thành không hề ngừng nghỉ, cứ thế tới thẳng địa cung của Viêm Hoàng.

Ập vào mắt hắn chính là hai bóng hình quen thuộc, một người thanh niên mặc y phục trắng và một người trung tuổi mặc mãng bào.

Nếu nhì kĩ thì hai người này chẳng phải là Lăng Hạo và Mặc Sơn sao?  
Có lẽ bọn họ đi quá nhanh nên Diệp Thành không nhận ra phía trước hai người bọn họ còn có một lão già tóc bạc đang quay lưng lại nhìn một bức tranh dồi dào đại khí trên vách địa cung.

Lão già này thân hình cao gầy, ăn mặc giản dị, tiên phong đạo cốt, khí chất điềm tĩnh, toàn thân không hề để lộ ra bất cứ khí tức nào của người tu sĩ thế nhưng ông ta lại cho người khác cảm giác áp lực, đó là khí dương của một kẻ mạnh cái thế.

“Thiên…Thiên Tông Lão Tổ?”, cũng không biết vì quá mệt mỏi hay vì đi quá vội mà Diệp Thành lảo đảo suýt ngã ra đất, hắn sao có thể ngờ nổi Thiên Tông Lão Tổ lại đích thân tới bàn chuyện.


Không chỉ mình hắn mà đến cả Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô và Chung Ly đều tỏ vẻ hết sức dị thường.

Thiên Tông Lão Tổ đích thân tới cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Sở tiền bối”, Diệp Thành vội tiến lên trước cung kính hành lễ.

Nghe Diệp Thành nói, Thiên Tông Lão Tổ mới thu lại ánh mắt, từ từ quay người lại, mỉm cười ôn hoà: “Viêm Hoàng Thánh Chủ không ngại khi ta tới chứ?”  
“Tiền bối khách sáo rồi ạ, cứ gọi con là Tần Vũ là được”, Diệp Thành cười đáp.

“Luận về vai vế thì ta cao hơn ngươi nhưng luận về thân phận thì ngươi và ta bằng nhau”, Thiên Tông Lão Tổ cười nói.

“Tiền bối nói gì thế chứ, mời tiền bối ngồi”.


Sau vài câu xã giao, mọi người đều vào vị trí.

Trước một cái bàn rộng lớn, Diệp Thành và mấy người phía Chung Giang ngồi một bên, Thiên Tông Lão Tổ ngồi một bên.

Bầu không khí vừa rồi thật sự rất hoà nhã nhưng sau khi ngồi vào bàn, bầu không khí lại trở nên nghiêm túc khác thường vì cuộc bàn bạc tiếp đây sẽ không ai nể tình ai, việc tranh chấp đương nhiên khó tránh.

Vả lại trong lần thương lượng này, bên phía Viêm Hoàng không chỉ có một mình Diệp Thành, đến cả Chung Giang và mấy người phía Hồng Trần Tuyết cũng tham dự, những người cốt cán của Viêm Hoàng đều có mặt ở đây, có thể thấy sự coi trọng của bọn họ với Thiên Tông Lão Tổ.

Khụ…!.


 
Chương 1107: Kế Hoạch Này Chính Là Thống Nhất Viêm Hoàng


Sau giây phút tĩnh lặng, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó.

“Tiền bối, nếu như lời của vãn bối có chỗ nào không thoả đáng xin tiền bối lượng thứ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nói tiếp: “Không biết lần này tiền bối tới là vì chuyện liên minh với Viêm Hoàng phải không ạ?”  
Chỉ thấy Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu mỉm cười.

Thấy vậy, mấy người phía Diệp Thành liền cau mày: “Vậy lần này tiền bối tới là vì…”  
“Ta già rồi, muốn suy nghĩ mở chút đường cho gia tộc sau này, lần này ta tới không phải là nói chuyện liên minh mà muốn Thiên Tông thế gia gia nhập vào Viêm Hoàng”, Thiên Tông Lão Tổ vẫn tươi cười ôn hoà lên tiếng.


Lời này của ông ta khiến cho những người phía Chung Giang đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành gại gại đầu mũi, hắn mỉm cười nhìn Thiên Tông Lão Tổ: “Tiền bối, không phải người muốn con làm con rể của Thiên Tông thế gia chứ? Chuyện này thì con không làm được, vấn đề nhân duyên không thể cưỡng cầu”.

“Viêm Hoàng Thánh Chủ đừng căng thẳng”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười, “lão phu cũng không phải là người không hiểu chuyện, duyên phận mà, có được là tốt, chưa có được thì cũng không thể cưỡng cầu, Thiên Tông thế gia sẽ không vì thế mà tới đây để ép buộc ai cả”.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt thở phào”.

“Không biết Thiên Tông đạo hữu có điều kiện gì?”, Chung Giang hỏi dò Thiên Tông Lão Tổ.

“Nếu gia nhập vào Viêm Hoàng thì chúng ta là người một nhà, cái gọi là điều kiện thực ra không có ý nghĩa gì lớn lao cả”.

.


Ngôn Tình Tổng Tài
“Không…không có điều kiện?”, lúc này, không chỉ Chung Giang, mấy người phía Hồng Trần Tuyết mà đến cả Diệp Thành cũng phải thẫn thờ.

Bọn họ vẫn tưởng rằng Thiên Tông Lão Tổ đích thân tới đây thì cuộc thương lượng này phải kéo dài lắm, vả lại sẽ khó khăn hơn rất nhiều nhưng Thiên Tông Lão Tổ lại không hề đưa ra điều kiện khiến bọn họ nhất thời không thể hiểu nổi.

Lần này cũng như lần trước, Diệp Thành đều ngỡ ngàng trở tay không kịp.

Thấy tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khác thường, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà: “Mong các vị đạo hữu tạo cho Thiên Tông thế gia một ngọn núi, ba ngày sau Thiên Tông thế gia sẽ chuyển tới đây”.

Lời này của Thiên Tông Lão Tổ khiến tất cả mọi người đều sáng mắt.

Cuộc thương lượng chưa bao giờ trở nên dễ dàng đến thế khiến bọn họ hết sức bất ngờ.


Thực lực của Thiên Tông thế gia như thế nào bọn họ đương nhiên biết rõ, chỉ một mình Thiên Tông Lão Tổ cũng đủ để bọn họ phải trả bất cứ cái giá nào để lôi kéo.

Vả lại, sự gia nhập của Thiên Tông thế gia khiến tất cả mọi người đều mường tượng ra một kế hoạch lớn.

Kế hoạch này chính là thống nhất Viêm Hoàng.

Có sự gia nhập của Thiên Tông thế gia, thực lực của Viêm Hoàng càng mạnh hơn gấp bội, bọn họ đã đủ tư cách đối đầu với Thiên Hoàng, đặc biệt là Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Chung Ly, cả ba người này là kích động nhất vì không lâu sau, viêm Hoàng phân tách cả hàng trăm năm sắp đánh trận cuối cùng, vả lại sau trận đánh này, Viêm Hoàng nhất định sẽ thống nhất.

“Cứ quyết định vậy đi”, địa cung yên tĩnh vì câu nói của Diệp Thành mà trở nên xôn xao.

.


 
Chương 1108: “còn Nói Không Có”


Thế nhưng khi tất cả mọi người đang hân hoan thì Thiên Tông Lão Tổ lại ho hắng nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu hữu, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ, không biết tiểu hữu có thể đồng ý không?”
“Tiền bối cứ nói, nếu vãn bối làm được nhất định sẽ không chối từ”, Diệp Thành vỗ ngực, cả gia tộc nhà người ta gia nhập Viêm Hoàng, một yêu cầu nhỏ có gì mà đắn đo.


“Có thể thả con gái ta ra chứ?”
“Con…con gái?”, nghe câu này, Diệp Thành lập tức thẫn thờ.

Không chỉ mình hắn mà mấy người phía Chung Giang cũng đơ người, bọn họ có thể nói với Thiên Tông Lão Tổ chắc nịch rằng con gái của ông ta không ở Viêm Hoàng.

Bắt cóc con gái của Thiên Tông Lão Tổ? Bọn họ đâu phải ăn no rửng mỡ?
“Sao con gái của tiền bối lại ở Viêm Hoàng được? Không phải người nhầm gì chứ?”, sau hồi thẫn thờ, Diệp Thành mới nhìn Thiên Tông Lão Tổ.


“Ta không nhầm”, không đợi Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, Lăng Hạo đã tiếp lời, vả lại mặt mày còn tối sầm lại nhìn Diệp Thành: “Đừng nói mấy thứ vô dụng, mau thả cô cô của ta ra”.

“Ta nói này, ngươi nói sai rồi, cô cô của ngươi căn bản không ở Viêm Hoàng”, Diệp Thành vội đáp.

“Còn nói không có?”
“Không có là không có….ấy? Đợi đã…”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì lại hắng giọng nhìn mọi người, hai mắt hắn đảo đi đảo lại như nhớ ra điều gì đó.

Nghĩ rồi, mặt Diệp Thành trông hết sức thú vị, khoé miệng giật giật.


Thấy Diệp Thành như vậy, mấy người phía Chung Giang đều nhìn hắn bằng ánh mắt như vỡ lẽ, tám phần là con gái của Thiên Tông Lão Tổ ở chỗ Diệp Thành.

Khụ, khụ…!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành liền ôm đầu sau đó phất tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra rồi chỉ vào nữ tử bên trong Đại La Thần Đỉnh mà hỏi: “Tiền bối nhìn xem có phải người mình cần tìm không?”.


 
Chương 1109


Thiên Tông Lão Tổ nhìn thấy thế vội ho khan, vẻ mặt hơi lúng túng, đường đường là Thánh chủ của Viêm Hoàng mà lại bị con gái cưng của ông đánh thành thế này, bầu không khí thật sự rất gượng gạo.  

“Ừm… Chúng ta về trước đây”, cuối cùng Thiên Tông Lão Tổ chắp tay, nhanh chóng cất bước đưa Sở Linh Ngọc ra khỏi Địa Cung của Viêm Hoàng, bước đi cực nhanh!  

Những người khác thì không sao, nhưng khi Sở Linh Ngọc đi ngang qua Diệp Thành còn định xắn tay áo ấn hắn xuống đất đánh thêm trận nữa, cũng may cô ta bị Thiên Tông Lão Tổ giữ lại.  

Sau khi họ đi, Diệp Thành ngồi bệt dưới đất, miệng cười toe toét.  


“Cười, ngươi vẫn còn cười được”, Hồng Trần Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Thành.  

“Sao lại không cười ạ?”, Diệp Thành vuốt tóc: “Con đây da thô thịt dày, bị đánh cũng chẳng sao, so với việc Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện thì những điều này chẳng đáng là gì”.

Nói đến việc Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện, ánh mắt mấy người phía Chung Giang sáng hẳn lên.  

Sau đó mấy người họ xoay người rời đi.  

Tiếp đó, toàn bộ cao thủ của Viêm Hoàng được triệu tập tới, xung quanh linh sơn của Viêm Hoàng lại mở thêm một thế giới nữa, một toà linh sơn hùng vĩ được dựng lên, không có ai nhàn rỗi.  

Cứ thế, một ngày lặng lẽ trôi qua.  


Đêm hôm sau, Cổ Tam Thông trở về, hơn nữa còn dẫn theo một người.  

Đây là một lão đạo tóc búi cao, ăn mặc gọn gàng tươm tất, có vẻ nghiêm túc, nhưng lão này cũng giống Cổ Tam Thông, đôi mắt già nua lúc nào cũng đảo quanh trông rất gian.  

“Ta nói này lão Cổ, bây giờ Viêm Hoàng cũng ổn đấy chứ!”, vị lão đạo nhìn ngó xung quanh.  

“Đương nhiên”.  

Sự xuất hiện của hai người khiến phía Chung Giang bị sốc, khi nhìn thấy lão đạo tóc búi cao kia, mọi người đều nheo mắt rồi nhìn nhau: “Vô Nhai Đạo Nhân?”  

“Ô, không ngờ còn có người nhận ra ta”, lão đạo tên Vô Nhai Đạo Nhân nhướng mày.  


“Ta nghe nói đạo hữu đã về cõi tiên từ lâu, không ngờ…”, Chung Giang cảm thán.  

“Không ngờ ta vẫn còn sống đúng không?”, Vô Nhai Đạo Nhân nói nốt những lời Chung Giang không nói: “Nhưng ta đây mệnh lớn, Thị Huyết Diêm La muốn giết ta, đạo hạnh còn kém lắm”.  

“Được rồi được rồi, đi thôi”, Cổ Tam Thông đã mất kiên nhẫn, thẳng tay lôi Vô Nhai Đạo Nhân đi về hướng ngọn núi của Diệp Thành.  

Nhìn hai người vai kề vai rời đi, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đưa mắt nhìn nhau.  

“Không phải Cổ Tam Thông định kéo Vô Nhai Đạo Nhân vào Viêm Hoàng chúng ta đó chứ?”, lão tổ nhà họ Tô ngập ngừng hỏi.  

 
Chương 1110


“Nếu vậy thì khi khai chiến với Thiên Hoàng, khả năng thắng của chúng ta sẽ càng lớn hơn”.  

“Ta dường như đã nhìn thấy ngày Viêm Hoàng thống nhất rồi”.  

Khi ba người còn đang thảo luận thì Cổ Tam Thông đã đạp cửa đi vào thế giới nhỏ trong không gian của Diệp Thành. Diệp Thành đang nằm ngủ trên đất chợt giật mình ngồi bật dậy, thấy là Cổ Tam Thông, hắn mới dụi mắt.  


“Chuyện tà vật người đã xử lý xong chưa?”, Diệp Thành vừa dụi mắt vừa hỏi.  

“Đương nhiên là xong rồi!”  

“Vị tiền bối này…”, lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy Vô Nhai Đạo Nhân bên cạnh Cổ Tam Thông.  

“Cứ gọi lão là Vô Nhai Đạo Nhân đi”, Cổ Tam Thông cũng chẳng coi mình là người ngoài, tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống. Vô Nhai Đạo Nhân cũng rất tự giác, khoanh chân ngồi xuống, vừa hái linh quả từ trên cây cho vào miệng, vừa quan sát Diệp Thành.  

“Diệp Thành đúng không?”, Vô Nhai Đạo Nhân vừa ăn linh quả vừa nhìn hắn: “Không phải ngươi đã chết rồi sao?”  

“Mệnh của con lớn”, Diệp Thành cười khà khà, thầm nghĩ có lẽ Cổ Tam Thông đã nói thân phận thật của hắn cho Vô Nhai Đạo Nhân, có thể nói bí mật này cho lão, chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân thiết.  


“Ta nghe nói ngươi còn là luyện đan sư?”, Vô Nhai Đạo Nhân ngửi thấy mùi thơm của linh đan trong không khí, cánh mũi phập phồng: “Ừm, là mùi hương của Không Minh Nguyên Đan, hơn nữa phẩm cấp còn không thấp”.  

Lão ta vừa dứt lời, Diệp Thành đã cảm thấy hết sức kinh ngạc, chỉ dựa vào mùi hương cũng có thể ngửi ra là Không Minh Nguyên Đan, hắn phát hiện Vô Nhai Đạo Nhân này không đơn giản như hắn nghĩ, ít nhất lão ta cũng là cao thủ cùng cấp bậc với Cổ Tam Thông.  

“Ta làm khách khanh trưởng lão cho Viêm Hoàng, ngươi giúp ta luyện đan, được không?”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì Vô Nhai Đạo Nhân đã nhìn hắn với vẻ đầy hứng thú.  

Hai mắt Diệp Thành chợt sáng lên.  

“Đây, ta có đan phương rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân đưa một cuộn giấy da cừu cho hắn.  

“Đan phương?”, nghe thấy hai chữ này, mắt Diệp Thành loé lên tia sáng.  


Thân là luyện đan sư, hắn biết đan phương quan trọng với mình thế nào, hơn nữa đan phương do Vô Nhai Đạo Nhân đưa sao có thể đơn giản được?  

Diệp Thành vội vàng cầm lấy đan phương mà Vô Nhai Đạo Nhân đưa.  

Đập vào mắt hắn là hình ảnh của một loại đan dược, quan trọng nhất là phía trên viên đan có bốn đường đan vân bắt mắt.  

“Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan”, Diệp Thành nhìn thấy tên của linh đan.  

Theo đan phương giới thiệu thì Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan là một loại đan dược luyện khí nhập cốt, có thể tôi luyện cơ thể ở khoảng cách gần, là loại đan dược bá đạo nhất trong dòng Chú Cốt Đan. 

 
Chương 1111


Tuy nhiên thần hiệu chủ yếu của Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan không phải là đây, lý do khiến mọi người mong muốn có được nhất là nó có thể giúp cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín có năm phần khả năng tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên.  

Đọc đến đây, với khả năng của Diệp Thành mà tim vẫn đập thình thịch.  

Cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ còn một bước nữa là tới cảnh giới Thiên. Ở Đại Sở hiện nay, cảnh giới Thiên là một sự tồn tại tối cao.  

Thông thường để tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên là rất khó, đây cũng là lý do tại sao rất nhiều tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín mà đến lúc chết cũng không thể bước ra khỏi một bước đó, bởi vì một bước đó thực sự quá khó.  


“Còn có loại đan dược bá đạo thế này ư”, trong mắt Diệp Thành loé lên tia sáng dị thường, hắn thầm nghĩ: “Nếu luyện thành công đan dược này, có lẽ thật sự có thể tạo ra một cảnh giới Chuẩn Thiên đấy”.  

Nhưng sau khi đọc hết đan phương, Diệp Thành hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Vô Nhai Đạo Nhân: “Tiền bối, hình như đan phương Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan của người vẫn chưa hoàn chỉnh!”  

Khụ khụ!  

Vô Nhai Đạo Nhân ho khan hai tiếng: “Ừm, đúng là vẫn chưa hoàn chỉnh, còn thiếu nửa sau nữa”.  

“Vậy nửa sau đó ở đâu ạ?”, Diệp Thành vội hỏi.  

“Ta không biết”, lão ta lắc đầu.  


Vô Nhai Đạo Nhân vừa nói xong lời này, Diệp Thành không khỏi giật giật khoé miệng, sau đó trả đan phương lại cho lão ta.  

Bà nội nó, người đang đùa con đúng không? Linh đan cấp cao thế này, cho dù có đan phương cũng chưa chắc luyện ra được, thế mà người còn đưa cho con bản chưa hoàn chỉnh, người nghĩ con là Đan Tổ đấy à?  

“Đừng mà! Ngươi là Đan Thánh, chắc chắn ngươi sẽ có cách”, Vô Nhai Đạo Nhân lại đẩy đan phương cho hắn.  

“Tiền bối, người hãy nhờ cao minh khác đi! Nếu không có đan phương hoàn chỉnh, đừng nói là con, cho dù Đan Tổ cũng chưa chắc đã luyện được, đan phương Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan của người chỉ có nửa đầu, vãn bối thật sự không làm gì được”.  

“Vậy nếu có nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, có phải có thể nghiên cứu tìm ra được không?”, Vô Nhai Đạo Nhân thử hỏi.  

“Tiền bối có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan sao?”, nghe vậy, mắt Diệp Thành lập tức sáng lên, so với đan phương, linh hồn lạc ấn trong linh đan là đáng tin cậy nhất, có khả năng tái diễn phục hồi của Tiên Luân Nhãn bá đạo thì mọi chuyện đều dễ dàng.  


“Ta không có”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu, lừng chừng một giây rồi nói tiếp: “Nhưng ta biết ai có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan này”.  

“Ai ạ?”, Diệp Thành xoa xoa tay.  

“Sở Thương Tông”.  

“Thiên… Thiên Tông Lão Tổ?”, Diệp Thành sửng sốt rồi lập tức ngỡ ngàng, hắn chưa bao giờ nghĩ trong tay Thiên Tông Lão Tổ có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, nếu Vô Nhai Đạo Nhân không nói có lẽ hắn cũng không bao giờ biết.  

“Ừm, chính là ông ta”, Vô Nhai Đạo Nhân suy nghĩ một lát rồi xác nhận, lão nói tiếp: “Có lẽ là thế này, trong tay Sở Thương Tông có nửa viên, trong tay Thị Huyết Diêm La có nửa viên”. 

 
Chương 1112: Chương 1111


Tuy nhiên thần hiệu chủ yếu của Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan không phải là đây, lý do khiến mọi người mong muốn có được nhất là nó có thể giúp cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín có năm phần khả năng tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên.

Đọc đến đây, với khả năng của Diệp Thành mà tim vẫn đập thình thịch.

Cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ còn một bước nữa là tới cảnh giới Thiên.


Ở Đại Sở hiện nay, cảnh giới Thiên là một sự tồn tại tối cao.

Thông thường để tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên là rất khó, đây cũng là lý do tại sao rất nhiều tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín mà đến lúc chết cũng không thể bước ra khỏi một bước đó, bởi vì một bước đó thực sự quá khó.

“Còn có loại đan dược bá đạo thế này ư”, trong mắt Diệp Thành loé lên tia sáng dị thường, hắn thầm nghĩ: “Nếu luyện thành công đan dược này, có lẽ thật sự có thể tạo ra một cảnh giới Chuẩn Thiên đấy”.

Nhưng sau khi đọc hết đan phương, Diệp Thành hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Vô Nhai Đạo Nhân: “Tiền bối, hình như đan phương Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan của người vẫn chưa hoàn chỉnh!”  
Khụ khụ!  
Vô Nhai Đạo Nhân ho khan hai tiếng: “Ừm, đúng là vẫn chưa hoàn chỉnh, còn thiếu nửa sau nữa”.

“Vậy nửa sau đó ở đâu ạ?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Ta không biết”, lão ta lắc đầu.


Vô Nhai Đạo Nhân vừa nói xong lời này, Diệp Thành không khỏi giật giật khoé miệng, sau đó trả đan phương lại cho lão ta.

Bà nội nó, người đang đùa con đúng không? Linh đan cấp cao thế này, cho dù có đan phương cũng chưa chắc luyện ra được, thế mà người còn đưa cho con bản chưa hoàn chỉnh, người nghĩ con là Đan Tổ đấy à?  
“Đừng mà! Ngươi là Đan Thánh, chắc chắn ngươi sẽ có cách”, Vô Nhai Đạo Nhân lại đẩy đan phương cho hắn.

“Tiền bối, người hãy nhờ cao minh khác đi! Nếu không có đan phương hoàn chỉnh, đừng nói là con, cho dù Đan Tổ cũng chưa chắc đã luyện được, đan phương Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan của người chỉ có nửa đầu, vãn bối thật sự không làm gì được”.

“Vậy nếu có nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, có phải có thể nghiên cứu tìm ra được không?”, Vô Nhai Đạo Nhân thử hỏi.

“Tiền bối có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan sao?”, nghe vậy, mắt Diệp Thành lập tức sáng lên, so với đan phương, linh hồn lạc ấn trong linh đan là đáng tin cậy nhất, có khả năng tái diễn phục hồi của Tiên Luân Nhãn bá đạo thì mọi chuyện đều dễ dàng.

“Ta không có”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu, lừng chừng một giây rồi nói tiếp: “Nhưng ta biết ai có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan này”.


“Ai ạ?”, Diệp Thành xoa xoa tay.

“Sở Thương Tông”.

“Thiên… Thiên Tông Lão Tổ?”, Diệp Thành sửng sốt rồi lập tức ngỡ ngàng, hắn chưa bao giờ nghĩ trong tay Thiên Tông Lão Tổ có một nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, nếu Vô Nhai Đạo Nhân không nói có lẽ hắn cũng không bao giờ biết.

“Ừm, chính là ông ta”, Vô Nhai Đạo Nhân suy nghĩ một lát rồi xác nhận, lão nói tiếp: “Có lẽ là thế này, trong tay Sở Thương Tông có nửa viên, trong tay Thị Huyết Diêm La có nửa viên”.

.


 
Chương 1113: Chương 1112


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Thị Huyết Diêm La cũng có nửa viên”, Diệp Thành trầm ngâm, dường như đã hiểu ra một số chuyện: “Chẳng trách ngày hôm ấy Thị Huyết Điện lại tấn công Thiên Tông thế gia trên diện rộng, một trong những mục tiêu hẳn là nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan trong tay Thiên Tông Lão Tổ”.

“Nếu trong tay Thiên Tông Lão Tổ có nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì chuyện này dễ rồi”, Diệp Thành xoa cằm, trong lòng đã bắt đầu suy tính một số chuyện, đó chính là ngày mai sau khi Thiên Tông thế gia chuyển tới đây, hắn sẽ mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan đó về nghiên cứu kỹ lưỡng.

“Ngươi cầm đan phương trước đi, ta sẽ đi tìm nửa sau”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ thì Vô Nhai Đạo Nhân đã nhét đan phương cho hắn: “Lời ta nói vẫn có hiệu lực, ta sẽ làm khách khanh trưởng lão cho Viêm Hoàng của ngươi”.


“Đó là đương nhiên”, Cổ Tam Thông ở bên cạnh nói chen vào, sau đó ngồi lại gần Diệp Thành, chọc tay vào người hắn, nháy mắt cười gian: “Nghe nói ngươi trói con gái cưng của Sở Thương Tông à?”
Diệp Thành vốn đang suy nghĩ, nghe thấy lời này bất giác ho khan một tiếng: “Con đâu biết lại là người đó!”
“Tiểu tử ngươi đúng là không biết tốt xấu”, Vô Nhai Đạo Nhân bĩu môi: “Không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn làm con rể của Sở Thương Tông, ngươi thì hay rồi, thẳng thừng từ chối người ta.

Ta gặp nha đầu Sở Linh Ngọc đó rồi, huyết mạch bá đạo, thực lực vô song! Kết phu thê nó là may mắn lắm đấy!”
“Chuyện duyên phận không nên ép buộc thì hơn”, Diệp Thành ngoáy tai: “Hơn nữa lấy một người vợ hung hãn như thế, con sợ nói lời nào không vừa ý vợ sẽ bị đánh chết”.

Xuỳ!
Vô Nhai Đạo Nhân không cho là đúng.

Cổ Tam Thông ở bên cạnh thì vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc, đầy ẩn ý sâu xa: “Ta vừa nghe nói Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng vô điều kiện, Viêm Hoàng sau này sẽ náo nhiệt lắm đây”.

Diệp Thành nghe câu này mà khoé miệng co rút.


Đương nhiên hắn hiểu ý trong lời Cổ Tam Thông, vừa nhìn là biết Sở Linh Ngọc thuộc kiểu hung hãn, nếu chuyển đến Viêm Hoàng, nửa đêm đi ngủ hắn vẫn phải mở nửa con mắt, nếu không bị người khác lẻn vào bóp ch3t lúc nào cũng không biết.

“Nếu Sở Thương Tông gả Sở Linh Ngọc cho ta, chắc chắn ta sẽ đồng ý…”, Vô Nhai Đạo Nhân sờ cằm.

Lão ta vừa dứt lời, Diệp Thành và Cổ Tam Thông đều tránh sang một bên, quan sát lão ta một lượt từ đầu đến chân, trong mắt hai người đều là vẻ khinh thường.

Gả cho ông? Không biết xấu hổ à?
Ông là người cùng thế hệ với Sở Thương Tông mà còn muốn lấy con gái người ta, da mặt ông dày thật đấy! Cho dù ông gọi Sở Thương Tông một tiếng nhạc phụ, ông ấy cũng không dám đồng ý!
Diệp Thành quan sát một hồi rồi bất giác nhìn sang Cổ Tam Thông bên cạnh, trong mắt viết rõ mấy chữ: Người tìm ở đâu ra một tên rẻ rúng như này vậy?
Cổ Tam Thông cũng rất lúng túng, không ngờ Vô Nhai Đạo Nhân lại không biết xấu hổ đến vậy, khiến cho ông ta cũng thấy mất mặt, nếu để Sở Thương Tông nghe thấy lời vừa rồi của lão ta, thiên hạ không loạn mới lạ.

Khụ khụ!
Bị Diệp Thành nhìn như thế, Cổ Tam Thông ho khan, sau đó đứng dậy: “À, ta ra ngoài đi dạo đây”.


“Ta cũng đi”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng đứng dậy, chẳng thèm quan tâm Cổ Tam Thông có đồng ý không, lão khoác tay lên vai ông ta một cách rất hồn nhiên, không biết liêm sỉ.

“Cút ra, lão tử không quen ngươi”.

“Này, lão tử đâu có trêu chọc gì ngươi”.

Sau khi hai người đi, Diệp Thành lại cẩn thận nghiên cứu đan phương.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1114: Chính là con bé


“Ngươi không cần thì để ta!”, Vô Nhai Đạo Nhân chạy tới.  

“Cút…”  

“Sở Thương Tông tới rồi”, Chung Giang ở bên cạnh nhắc nhở.  

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía trước, Thiên Tông Lão Tổ mặc đồ trắng đi trên không trung tới, nhìn ông ấy như một ông già bình thường nhưng khí tức khó đoán lại khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.  


“Tiền bối, cuối cùng người cũng đến rồi”, Diệp Thành vội vàng tiến lên.  

“Người một nhà không cần phải khách sáo”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà, nhưng sau nụ cười, khoé miệng ông ấy còn rỉ ra chút máu khiến những người có mặt không khỏi nhíu mày.  

“Tiền bối bị thương ạ?”, vẻ mặt Diệp Thành khó hiểu.  

Không chỉ Diệp Thành mà mấy người phía Chung Giang cũng nhìn Thiên Tông Lão Tổ, ở Đại Sở này, người có thể khiến ông ấy bị thương chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy thì người đó chắc chắn rất nổi danh ở Đại Sở.  

“Có phải đạo hữu đã gặp kẻ thù không?”, Chung Giang hỏi.  

“Cũng không được coi là kẻ thù”, Thiên Tông Lão Tổ trả lời lập lờ nước đôi, lông mày ông ấy hơi nhíu lại: “Ta không biết tại sao Nam Minh Ngọc Thu lại trở nên như thế, ta bị con bé đánh bị thương”.  


“Nam Minh Ngọc Thu?”, mọi người đều giật mình: “Thành chủ của thành cổ Thiên Long?”  

“Chính là con bé”.  

“Không ngờ lại là cô ấy”, mắt Diệp Thành gần như híp lại thành một đường.  

Đã lâu lắm rồi không còn nghe thấy tin về Nam Minh Ngọc Thu, không ngờ khi nghe thấy tin tức về cô ta lần nữa lại là từ Thiên Tông Lão Tổ, hơn nữa cô ta còn khiến ông ấy bị thương.  

Nghĩ đến đây, Diệp Thành thử hỏi: “Tiền bối vừa nói không ngờ cô ấy lại trở nên như thế, như thế là thế nào ạ?”  

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thành, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu, trầm ngâm suy tư một lúc mới đáp: “Ta chỉ có thể nói là rất quái dị, giống như xác chết di chuyển vậy, nhưng thực lực lại mạnh hơn trước, ta với Ngọc Nhi liên thủ cũng không ngăn được con bé, không chỉ ta mà Ngọc Nhi cũng bị thương nặng”.  

“Hai người liên thủ mà cũng không phải đối thủ của cô ấy?”, mọi người đều biến sắc.  


Vẻ mặt Diệp Thành là sốc nhất, hắn biết rất rõ thực lực của Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc, hai người liên thủ hoàn toàn có thể áp đảo Độc Cô Ngạo.  

Lúc trước hắn nghe Nam Minh Ngọc Thu nói, thực lực của cô ta không bằng Độc Cô Ngạo, vậy tức là Nam Minh Ngọc Thu sau khi biến đổi, thực lực đã vượt qua cả Độc Cô Ngạo.  

“Rốt cuộc khoảng thời gian này cô ấy đã trải qua những thay đổi gì?”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình.  

“Đạo hữu vào trước đi, cần gì cứ nói”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì Chung Giang đã mời mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ vào linh sơn.  

Sau khi họ vào, Diệp Thành mới nhìn Hồng Trần Tuyết: “Tiền bối phái người điều tra tung tích của Nam Minh Ngọc Thu đi”.

 
Chương 1115: Thật sự không thể tin được


“Nhìn vẻ mặt vừa rồi của ngươi, trước đây ngươi từng gặp Nam Minh Ngọc Thu đúng không?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẹp sáng lên, trong lời nói cũng mang theo ẩn ý sâu xa.  

“Đương nhiên là con đã gặp”, Diệp Thành không giấu diếm: “Chúng con cùng nhau đi vào Thập Vạn Đại Sơn, trong khoảng thời gian đó chúng con có tách nhau ra một lúc. Đó chính là lúc con gặp tiền bối Chung Viêm, ông ấy truyền Huyền Thương Ngọc Giới cho con. Nhưng khi con đi ra và gặp lại Nam Minh Ngọc Thu lần nữa thì cô ấy đã trở nên kỳ lạ khác thường, mặc dù rất muốn ngăn cản nhưng thực lực của con không đủ nên đã để mất dấu”.  

“Còn có chuyện này à”, Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày: “Chẳng trách mấy ngày trước có cao thủ bí ẩn làm loạn thành cổ Thiên Long, ngay cả Độc Cô Ngạo cũng bị thương mà cũng không thấy Nam Minh Ngọc Thu xuất hiện”.  


“Cô ấy là con gái của Huyền Hoàng”, cuối cùng Diệp Thành vẫn nói ra bí mật này.  

Nghe vậy Hồng Trần Tuyết không khỏi giật mình, có vẻ bà không biết bí mật này.  

“Sao có thể!”, sau khi ngạc nhiên, Hồng Trần Tuyết vội nói: “Huyền Hoàng đã qua đời ít nhất năm nghìn năm rồi, sao Nam Minh Ngọc Thu có thể sống lâu như thế? Điều này thật sự quá khó tin!”  

“Nhưng đó lại là sự thật”, Diệp Thành khoan thai nói tiếp: “Năm đó cô ấy bị Huyền Hoàng phong ấn, mãi đến thời đại này mới giải được phong ấn. Ngày hôm đó cô ấy mời con vào Thập Vạn Đại Sơn chính là muốn nhờ con tìm tung tích của Huyền Hoàng giúp cô ấy, nhưng không ngờ sau khi đi ra cô ấy lại có sự thay đổi lớn như vậy”.  


“Còn nữa…”, Diệp Thành tiếp tục nói: “Năm nghìn năm trước cô ấy ở trạng thái Chuẩn Hoàng đỉnh phong, vì thiên địa Đại Sở thay đổi, một luồng sức mạnh bí ẩn trấn áp thiên địa khiến tu vi của cô ấy giảm xuống còn cảnh giới Chuẩn Thiên. Đây cũng là lý do vì sao cô ấy lại mạnh như vậy, Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc liên thủ cũng không áp chế được.”.  

“Không thể tin được, thật sự không thể tin được!”, với Hồng Trần Tuyết lên tiếng cảm thán.  

“Tiền bối cho người điều tra đi”, Diệp Thành lên tiếng: “Sắp chiến đấu với Thiên Hoàng rồi, con không muốn cô ấy nhảy ra làm loạn”.  

“Ta hiểu rồi”.  

Sự gia nhập của Thiên Tông thế gia khiến Viêm Hoàng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.  


Vì vậy, Viêm Hoàng vẫn mở yến tiệc chúc mừng. Đợi tới khi mọi người tới đông đủ, Diệp Thành mới đi vào bên trong linh sơn của Thiên Tông thế gia.  

Viêm Hoàng rất chu đáo khi chuẩn bị linh sơn này cho Thiên Tông thế gia, khắp nơi đều có trận pháp ngưng tụ linh khí của đất trời khiến cho linh khí của linh sơn này dày đặc dị thường.  

Cả đoạn đường tới đây, Diệp Thành đã trông thấy rất nhiều đệ tử cần mẫn của Thiên Tông thế gia, dù là đêm khuya nhưng bọn họ vẫn đang miệt mài tu luyện, khi trông thấy Diệp Thành đi qua, bọn họ nhất loạt đứng dậy hành lễ.  

“Không biết Thiên Tông Lão Tổ có muốn cho ta mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan không?”, Diệp Thành lẩm nhẩm leo l3n đỉnh núi.

 
Chương 1116: Đánh chết ta cũng không xin


Điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ nhất chính là công pháp của cô ta rất huyền diệu vì cô ta có thể hấp thu ánh trăng, xung quanh còn có những dị tượng huyền diệu đan xen, một luồng sức mạnh tiềm ẩn khiến Diệp Thành phải kiêng dè.  

“Lại là huyết mạch mạnh mẽ”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không tiến lên trước làm phiền mà khẽ quay người đi.  

Có điều, hắn còn chưa nhấc chân di chuyển thì một luồng ánh sáng trắng đã lướt qua hắn từ phía sau lưng rồi huyễn hoá thành Sở Linh Ngọc trước mặt hắn.  

Ôi, ôi…!  


Diệp Thành lập tức cười trừ, hắn vô thức lùi sau: “Chào…chào buổi tối tiền bối”.  

Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng một cái bạt đau đớn vào mặt Diệp Thành sau đó cứ thế lao lên ấn Diệp Thành xuống đất và không quên dính một tấm linh phù trên người Diệp Thành cấm cố hắn trong đó: “Giao túi đựng đồ của ta ra đây”.  

“Giao, giao, giao, ta tới là để giao đồ ra mà”, Diệp Thành sợ hãi, hắn rút ra một cái túi đựng đồ đưa cho Sở Linh Ngọc.  

Sở Linh Ngọc phất áo thu lại túi đựng đồ rồi lại ấn Diệp Thành xuống, lạnh giọng nạt nộ: “Tiểu tử, cô cô đây từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ mất mặt như lần này đâu”.  

“Ta đã nói chỉ là hiểu nhầm rồi mà”, Diệp Thành vội kêu oan, “hôm đó ta đâu biết tiền bối chính là Sở Linh Ngọc chứ?”  

“Ta không nói tới chuyện này”, Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng thêm một bạt, khuôn mặt đỏ gay, ngực phập phồng liên hồi, trong đôi mắt còn có ánh nhìn như muốn toé lửa: “Cô Cô đây không xứng với ngươi sao? Ngươi còn dám từ chối, ngươi coi thường ta sao? Vả lại nếu từ chối phải là ta từ chối”.  

“Mẹ kiếp, có vậy mà cũng phải so đo với ta?”, Diệp Thành tức tối gắt lại.  


“Đương nhiên rồi”.  

“Thế giờ tiền bối muốn thế nào?”, nửa phần đầu của Diệp Thành đã bị ấn vào trong lớp bùn đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lực đạo của Sở Linh Ngọc đúng là không vừa, cứ thế trấn áp hắn.  

“Ngươi cầu xin ta lấy ngươi sau đó ta từ chối lại ngươi thì cô cô đây còn suy xét”.  

“Cô có bệnh phải không?”, Diệp Thành lại lần nữa mắng chửi, “nửa đêm không tu luyện tử tế lại lằng nhằng cái trò này, cô nhàn rỗi quá rồi phải không?”  

“Cô cô đây thích vậy”, Sở Linh Ngọc cứ thế ngồi trên người Diệp Thành cười đắc ý: “Dù sao nếu từ chối cũng là ta từ chối, nếu lỡ tin này đồn ra ngoài thì ta không còn mặt mũi nào cả”.  

“Ta…”, Diệp Thành suýt chút nữa tức ói ra máu, mẹ kiếp, cô ta đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có cần phải vô vị như vậy không?  


“Mau lên đi, có xin ta hay không?”, Sở Linh Ngọc vỗ vỗ Diệp Thành.  

“Đánh chết ta cũng không xin”.  

“Vậy thì không được trách ta nhé”, Sở Linh Ngọc lập tức xắn tay áo.  

A…!  

Không lâu sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp Viêm Hoàng khiến những người vừa lên giường ngả lưng lại giật mình ngồi dậy.  

“Mẹ khiếp không cho người ta ngủ sao?”, Cổ Tam Thông mắng chửi, bay ra khỏi núi.

 
Chương 1117: “đánh Chết Ta Cũng Không Xin”


Điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ nhất chính là công pháp của cô ta rất huyền diệu vì cô ta có thể hấp thu ánh trăng, xung quanh còn có những dị tượng huyền diệu đan xen, một luồng sức mạnh tiềm ẩn khiến Diệp Thành phải kiêng dè.

“Lại là huyết mạch mạnh mẽ”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không tiến lên trước làm phiền mà khẽ quay người đi.

Có điều, hắn còn chưa nhấc chân di chuyển thì một luồng ánh sáng trắng đã lướt qua hắn từ phía sau lưng rồi huyễn hoá thành Sở Linh Ngọc trước mặt hắn.


Ôi, ôi…!  
Diệp Thành lập tức cười trừ, hắn vô thức lùi sau: “Chào…chào buổi tối tiền bối”.

Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng một cái bạt đau đớn vào mặt Diệp Thành sau đó cứ thế lao lên ấn Diệp Thành xuống đất và không quên dính một tấm linh phù trên người Diệp Thành cấm cố hắn trong đó: “Giao túi đựng đồ của ta ra đây”.

“Giao, giao, giao, ta tới là để giao đồ ra mà”, Diệp Thành sợ hãi, hắn rút ra một cái túi đựng đồ đưa cho Sở Linh Ngọc.

Sở Linh Ngọc phất áo thu lại túi đựng đồ rồi lại ấn Diệp Thành xuống, lạnh giọng nạt nộ: “Tiểu tử, cô cô đây từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ mất mặt như lần này đâu”.

“Ta đã nói chỉ là hiểu nhầm rồi mà”, Diệp Thành vội kêu oan, “hôm đó ta đâu biết tiền bối chính là Sở Linh Ngọc chứ?”  
“Ta không nói tới chuyện này”, Sở Linh Ngọc tiến lên trước giáng thêm một bạt, khuôn mặt đỏ gay, ngực phập phồng liên hồi, trong đôi mắt còn có ánh nhìn như muốn toé lửa: “Cô Cô đây không xứng với ngươi sao? Ngươi còn dám từ chối, ngươi coi thường ta sao? Vả lại nếu từ chối phải là ta từ chối”.

“Mẹ kiếp, có vậy mà cũng phải so đo với ta?”, Diệp Thành tức tối gắt lại.


“Đương nhiên rồi”.

“Thế giờ tiền bối muốn thế nào?”, nửa phần đầu của Diệp Thành đã bị ấn vào trong lớp bùn đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lực đạo của Sở Linh Ngọc đúng là không vừa, cứ thế trấn áp hắn.

“Ngươi cầu xin ta lấy ngươi sau đó ta từ chối lại ngươi thì cô cô đây còn suy xét”.

“Cô có bệnh phải không?”, Diệp Thành lại lần nữa mắng chửi, “nửa đêm không tu luyện tử tế lại lằng nhằng cái trò này, cô nhàn rỗi quá rồi phải không?”  
“Cô cô đây thích vậy”, Sở Linh Ngọc cứ thế ngồi trên người Diệp Thành cười đắc ý: “Dù sao nếu từ chối cũng là ta từ chối, nếu lỡ tin này đồn ra ngoài thì ta không còn mặt mũi nào cả”.

“Ta…”, Diệp Thành suýt chút nữa tức ói ra máu, mẹ kiếp, cô ta đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có cần phải vô vị như vậy không?  
“Mau lên đi, có xin ta hay không?”, Sở Linh Ngọc vỗ vỗ Diệp Thành.


“Đánh chết ta cũng không xin”.

“Vậy thì không được trách ta nhé”, Sở Linh Ngọc lập tức xắn tay áo.

A…!  
Không lâu sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp Viêm Hoàng khiến những người vừa lên giường ngả lưng lại giật mình ngồi dậy.

“Mẹ khiếp không cho người ta ngủ sao?”, Cổ Tam Thông mắng chửi, bay ra khỏi núi.

.


 
Chương 1118: “cầu Xin Ta Thì Hai Chúng Ta Xong Chuyện”


“Chết tiệt, ta vừa mới mơ giấc mơ đẹp”, ở một hướng khác, Vô Nhai Đạo Nhân mặt mày tối sầm mang theo một cây gậy sắt cứ thế bay về một hướng.

Có lẽ Sở Linh Ngọc và Diệp Thành gây ra động tĩnh quá lớn nên rất nhiều người phải chạy ra ngoài.

Thế rồi trên đỉnh núi rợp bóng người.

Khi trông thấy Diệp Thành bị đánh bầm dập mặt mũi, rất nhiều người phải lắc đầu chép miệng.


Thấy nhiều người tới như vậy, Sở Linh Ngọc khẽ phủi vai như đang phủi đi lớp bụi mà vốn chẳng tồn tại trên vai mình rồi nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hứng thú: “Này, thời cơ tốt đấy, cầu xin ta lấy ngươi đi”.

Câu này của cô ta khiến mặt mày ai nấy đều hết sức thú vị.

Có chuyện hay xem rồi!  
Nửa đêm không ngủ, lại vì việc này mà tới đây, cả hai người rảnh rỗi quá rồi đấy!  
Trong đám người, Thiên Tông Lão Tổ cũng ái ngại, ông ta biết rõ hơn ai hết con gái mình ưa làm loạn tới mức nào nhưng ông ta lại không ngờ rằng mặc dù bị phong ấn cả trăm năm như vậy mà sau khi ra ngoài, tới được Viêm Hoàng thì Sở Linh Ngọc vẫn còn có thể gây ra chuyện tày đình thế này.

Lúc này, Thiên Tông Lão Tổ chỉ muốn chen vào ngăn cảnh tượng nhốn nháo này.

“Ông vội gì chứ?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân một người bên trái, một người bên phải kéo Thiên Tông Lão Tổ lại.

Hai người này đúng là kiểu người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, hiếm khi mới gặp được màn kịch hay thế này, bọn họ không thể để Thiên Tông Lão Tổ ngáng đường được, từng cặp mắt gian giảo cứ thế loé lên ánh sáng.


“Như vậy không được ổn thì phải”, ở bên, Chung Giang ho hắng.

“Sư huynh đừng lo”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười nói: “Khó lắm mới có người trị hắn, vậy cũng tốt”.

Lại nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt đã tối sầm cả lại.

Vốn dĩ hắn chỉ xin Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan nhưng cuối cùng lại gặp phải bà cô Sở Linh Ngọc này, bị đánh cho tới mức mặt mũi bầm dập.

Nếu không phải bị phù chú của Sở Linh Ngọc áp chế thì hắn đã đánh bay Sở Linh Ngọc đi rồi.

“Cầu xin ta thì hai chúng ta xong chuyện”, nhìn khuôn mặt tối sầm đó của Diệp Thành, Sở Linh Ngọc cười đắc ý.

Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hắn cũng nhìn ra được bà cô Sở Linh Ngọc này chỉ là muốn lấy lại thể diện trước mặt bao nhiêu người, cho dù đánh hắn thêm vài trận cũng chẳng hề gì.


Diệp Thành hiểu rồi, nếu như hắn cố chấp cứng đầu tiếp thì với tính cách của Sở Linh Ngọc, tối nay không đánh hắn liệt nửa người mới lạ.

“Nam nhân cũng phải có lúc biết sợ”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long, Thái Hư Cổ Long thông qua chín phần phân thân của Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng phía này, dù không biết lý do vì sao nhưng thấy Diệp Thành bị đánh, nó lại cảm thấy có phần vui mừng.

“Chẳng phải chỉ là thể diện thôi sao? Cần thể diện làm gì?”, và quả thực, sau khi nghe câu nói của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành thật sự thấy sợ hãi, hắn cũng đã nghĩ thoáng ra rồi.

Nam nhân mà, sợ hãi một hai lần cũng chẳng là gì.

Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Thành bèn quỳ xuống dưới chân Sở Linh Ngọc lấy hết dũng khí nói: “Tỷ, cầu xin tỷ lấy ta nhé?”.


 
Chương 1119: Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan


“Tỷ đồng ý”.

“Ôi trời…”, nghe câu này của Sở Linh Ngọc, Diệp Thành lập tức nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp, vừa rồi chẳng phải cô nói sẽ từ chối sao? Đã nói là sẽ từ chối mà cô lại không làm như giao hẹn ban đầu.

“Ta đợi ngươi tới rước ta nhé?” Sở Linh Ngọc nháy mắt với Diệp Thành, chớp mắt đã biến mất.


Trời!  
Diệp Thành rít lên, tiếng gào thét vang vọng thương không.

Khung cảnh náo nhiệt kết thúc, Diệp Thành lật tung cả linh sơn của Viêm Hoàng cũng không tìm ra được bóng dáng của Sở Linh Ngọc.

“Mẹ kiếp, đừng để lão tử đây tóm được cô”, Diệp Thành tức tối mắng chửi liên tục, đúng là có tính trăm phương ngàn kế hắn cũng không thể ngờ Sở Linh Ngọc lại chơi xỏ hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Hiện giờ có quá nhiều người đã nghe thấy câu hắn nói, đường đường là Viêm Hoàng Thánh Chủ nói ra lời cầu hôn, nếu làm trái lại thì là do hắn sai rồi.

Khụ, khụ…!  
Đương lúc Diệp Thành tức tối thì phía sau vang lên tiếng ho hắng khiến hắn lập tức quay đầu lại và người tới chính là Thiên Tông Lão Tổ.

Thấy Thiên Tông Lão Tổ, Diệp Thành có phần ái ngại, vừa rồi hắn tức quá nên mắng chửi liên miệng không kiêng dè gì, không biết Thiên Tông Lão Tổ nghe được hay không, nếu như nghe thấy những lời hắn mắng chửi Sở Linh Ngọc thì không biết ông ta có nổi điên lên không nữa.


“Tiền…tiền bối, người tới từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành cười trừ.

“Ta vừa tới thôi”, Thiên Tông Lão Tổ nói một câu nhẹ nhàng khiến Diệp Thành thở phào, nếu như Thiên Tông Lão Tổ nói đến từ lâu rồi vả lại còn nghe thấy những lời mắng nhiếc sỉ vả của hắn thì Diệp Thành sẽ phải bỏ chạy ngay lập tức.

“Chuyện của ngươi và Ngọc Nhi ta sẽ không can dự”, Thiên Tông Lão Tổ đứng lại, mỉm cười ôn hoà, câu nói này của ông ta khiến Diệp Thành cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hắn không định tìm Sở Thương Tông để nói lý, dù sao thì người chơi khăm hắn là Sở Linh Ngọc chứ không phải là Sở Thương Tông.

“Nghe Vô Nhai Nói ngươi định tìm ta để mượn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan?”, Sở Thương Tông nhìn Diệp Thành, hỏi.

Nghe vậy, Diệp Thành mới sáng mắt lên.

Trước đó hắn bị Sở Linh Ngọc đánh bầm dập, đầu óc choáng váng nên nhất thời quên mất mục đích tới đây là gì.

Nghe Sở Thương Tông nói vậy, Diệp Thành lập tức chắp tay cung kính: “Không biết tiền bối có thể cho vãn mối mượn vài ngày không? Sau khi xem xong vãn bối nhất định đem trả”.


“Đương nhiên là được”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu sau đó nhìn Diệp Thành, nói: “Có điều lão nhân có một điều kiện nho nhỏ”.

“Xin tiền bối cứ nói”.

“Nếu như ngươi có thể luyện ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì có thể cho ta một viên không?”  
Nghe điều kiện này, với tính cách của Diệp Thành cũng không khỏi mắng chửi: “Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thực sự rất khó luyện, ta chỉ xem một nửa viên của ông mà ông lại đòi một viên, điều kiện này cũng nhỏ quá đấy”.

Có điều, những lời này Diệp Thành chỉ nghĩ trong đầu, hắn vẫn có thể nhấp nhận điều kiện “nho nhỏ” của Thiên Tông Lão Tổ vì dù sao nếu không nhìn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan thì hắn căn bản không thể luyện chế ra được.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top