Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1120: “đa Tạ Tiền Bối”


“Được ạ”, nghĩ rồi Diệp Thành mỉm cười đồng ý một cách dứt khoát.

“Vậy lão nhân xin cảm ơn”, Thiên Tông Lão Tổ phất tay đưa một hộp ngọc cho Diệp Thành, trên hộp ngọc còn có phong ấn, thế nhưng dù có phong ấn thì Diệp Thành vẫn có thể ngửi thấy mùi hương dược liệu thoang thoảng.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành nhận lấy hộp ngọc cất vào tay áo.


“Vậy con xin phép đi trước”, nói rồi, Diệp Thành cung kính chắp tay hành lễ rồi mới quay người bước vào không gian.

Nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu mỉm cười ôn hoà: “Tiểu tử, nếu ngươi thực sự có thể thành con rể của Thiên Tông thế gia ta thì thật là tốt”.

Phía này, Diệp Thành đã quay lại thế giới nhỏ trong không gian.

Vừa vào trong, Diệp Thành đã đóng cánh cửa lại.

Làm xong xuôi, hắn mới lấy hộp ngọc ra mở phong ấn, sau đó, nửa viên linh đan màu tím bay ra ngoài, xung quanh còn có sắc tím vờn quanh, viên linh đan toả ra mùi hương thơm nồng, bên trên còn có bốn vân đã bị đứt đoạn.

Tiên Luân Nhãn, mở!  
Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn đặt nửa viên linh đan trước mặt và nhanh chóng nắm bắt được linh hồn lạc ấn trên linh đan.


Diệp Thành nhìn thấy từng cảnh tượng rời rạc, người luyện chế ra viên linh đan này là một nữ nhân mặc y phục đỏ, có lẽ do viên đan dược chỉ còn một nửa nên hắn không nhìn rõ chân dung của nữ tử ấy, mọi thứ trông hết sức mơ hồ.

Diệp Thành chăm chú quan sát diễn tiến lại từng loại linh thảo cần cho việc luyện chế ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan.

“Bích thuỷ linh chi thảo, tử man la hoa, sam ngọc linh quả…”, Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm đọc lên từng cái tên linh thảo.

Vừa nhẩm đọc, Diệp Thành vừa cầm bút viết lại tên linh thảo.

Hắn càng đọc càng kinh ngạc, hắn biết Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan khó luyện nhưng vẫn thấy bất ngờ vì chỉ tính linh thảo cần cho quá trình luyện chế cũng phải hơn sáu trăm loại, trong đó có vài linh thảo mà hắn còn chưa hề biết.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành từ từ thu lại ánh mắt, hắn lấy ra một miếng ngọc giản, đem những những hình ảnh linh thảo mà mình không biết lạc ấn vào bên trong, có rất nhiều loại linh thảo trông hình dáng giống nhau, hắn cần tìm đươc chúng sau đó thử từng loại một.


Chỉ nghĩ tới chuyện này thôi cũng khiến Diệp Thành phải đau đầu, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan vốn dĩ rất khó luyện chế, vả lại việc đi thử mỗi loại linh thảo không phải là chuyện một sớm một chiều, có trời mới biết bao giờ mới luyện ra được Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan.

Quả nhiên, đan dược bá đạo không hề dễ dàng mà luyện ra được.

Gần sáng, Diệp Thành triệu gọi chín trưởng lão của Viêm Hoàng, hắn đưa cho bọn họ những miếng ngọc giản có lạc ấn hình ảnh của linh thảo trong đó: “Ta cần những linh thảo này, càng nhiều càng tốt, càng sớm càng tốt”.

Ngay sau đó, chín trưởng lão của Viêm Hoàng lập tức nhận lệnh ra ngoài, người nào người nấy lên đường trong tâm thế hết sức hăng hái.

.


 
Chương 1121: “ngươi Gọi Chúng Ta Tới Rốt Cục Có Chuyện Gì”


Nói rồi, hắn bước ra khỏi không gian sau đó hiện thân bên trong địa cung.


Không lâu sau đó, vài vị tiền bối của Viêm Hoàng đều được hắn gọi tới, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu, lão tổ nhà họ Tô, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, đến cả Sở Linh Ngọc mà Diệp Thành tìm khắp nơi không thấy cũng tới.

Những vị lão bối khác như Thiên Tông Lão Tổ hay mấy người phía Chung Giang còn đỡ, chỉ có Sở Linh Ngọc vừa xuất hiện, Diệp Thành suýt chút nữa không kiềm chế được mà xông lên.


“Ta đang đợi ngươi tới rước đó”, nhìn khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành, Sở Linh Ngọc cười khúc khích, nói rồi còn không quên nháy mắt với Diệp Thành.

“Ta…”
“Được rồi”, Diệp Thành đang sắp nổi điên thì Hồng Trần Tuyết ở bên ngắt lời, bà ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khác thường nhưng ngay sau đó lại lên tiếng lãnh đạm: “Ngươi gọi chúng ta tới rốt cục có chuyện gì?”
Nói vào chuyện chính, Diệp Thành trừng mắt với Sở Linh Ngọc sau đó phất tay mở ra một tấm địa đồ.


Sau khi địa đồ được mở ra, vẻ mặt Diệp Thành trở nên nghiêm túc hẳn, hắn nhìn vài vị lão bối: “Các vị, là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, ta cho rằng thời cơ chúng ta khai chiến với Thiên Hoàng đã đến rồi”..


 
Chương 1122


“Khả năng là sáu phần thành công”, Diệp Thành trầm ngâm.  

Từ khi Thiên Tông thế gia gia nhập vào Viêm Hoàng, Diệp Thành nhiều lần tự lượng thực lực của Viêm Hoàng. Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu, lão tổ nhà họ Tô, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, tổng cộng có tám người ở cảnh giới Chuẩn Thiên.  

Ngoài tám người bọn họ ra thì chỗ hắn có thêm ba Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, nếu vậy thì tổng cộng có mười một Âm Minh Tử Tướng.  


Còn những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín khác thì hắn thì hắn tin rằng còn nhiều hơn cả Thiên Hoàng.  

Điều quan trọng nhất đó là Viêm Hoàng còn có một nhân tố bất định như hắn với khả năng chiến đấu đỉnh phong, lại thêm Tiên Luân Nhãn nên có thể diệt được một kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.  

Dồn lực tổng thể thì thực lực của Viêm Hoàng so với Thiên Hoàng mà nói quả thực là có sáu phần chiến thắng.  

“Ta đồng ý việc thương lượng trước giao chiến sau”, Thiên Tông Lão Tổ nãy giờ vẫn im bặt thì đột nhiên chậm rãi lên tiếng: “Mặc dù lúc này thực lực của Viêm Hoàng mạnh hơn Thiên Hoàng nhưng nếu khai chiến thì dù Viêm Hoàng có thắng cũng vẫn là thắng thảm hại, cho dù bỏ ra cái giá thế nào thì tốt nhất vẫn nên giải quyết trong hoà bình. Nên biết rằng còn có Thị Huyết Điện lăm le nhòm ngó, đừng để chúng như ngư ông đắc lợi”.  

“Để ta đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng nói: “Hi vọng có thể thuyết phục được Chung Quy sư huynh, dù sao thì đây cũng là một cuộc chiến tranh, nếu đánh thì hai bên đều tổn thất”.  


“Cho nên chúng ta vẫn nên có sự chuẩn bị cho trận đại chiến từ trước”, Diệp Thành không hề phản đối Hồng Trần Tuyết tới Thiên Hoàng mà chỉ vào tấm địa đồ, chậm rãi lên tiếng: “Như các vị thấy, một khi khai chiến với Thiên Hoàng có lẽ sẽ tạo nên một cuộc hỗn chiến lớn ở Tây Lăng, thế lực của Thiên Hoàng phức tạp, nếu dốc toàn lực thì có lẽ chúng ta không chỉ đối mặt với mình Thiên Hoàng mà còn phải đối mặt với những thế lực bí ẩn, rất có khả năng đây là một cuộc chiến thảm khốc cho nên phải có chuẩn bị kĩ lưỡng”.  

“Đã là chiến tranh thì ắt có thương vong, muốn Viêm Hoàng thống nhất thì cần trả giá bằng máu”, Thiên Tông Lão Tổ thở dài.  

“Với tình hình này thì Tây Lăng sắp náo nhiệt rồi”, Dương Tam Thiếu tặc lưỡi lên tiếng.  

“Đánh thì đánh, xem ai sợ ai”, Vô Nhai Đạo Nhân cao hứng, bộ dạng chẳng sợ sệt điều gì, ông ta xắn tay áo: “Lâu rồi ta chưa gặp cảnh tượng nào náo nhiệt cả”.  

“Chúng ta nghiên cứu chiến lược tỉ mỉ xem sao”.  


Sau câu nói của Diệp Thành, tất cả mọi người đều tiến lên trước một bước. Vài canh giờ sau, bọn họ đều nói ra suy nghĩ của bản thân, đem mọi khả năng có thể xảy ra dự trù trước.  

Mãi tới khi màn đêm buông xuống, mọi người mới lần lượt đi ra khỏi địa cung.  

Tiếp theo đó, từng bóng hình nhận lệnh, cả Viêm Hoàng rơi vào trạng thái chuẩn bị cho trận chiến, còn chưa khai chiến bầu không khí đã vô cùng căng thẳng.  

Đêm tối, Hồng Trần Tuyết ra khỏi Viêm Hoàng, cứ thế tiến về Thiên Hoàng, hi vọng có thể thuyết phục được Chung Quy gia nhập vào Viêm Hoàng trong hoà bình, nếu không thì cuộc chiến tranh tiếp theo đối với Viêm Hoàng mà nói chính là một sự tổn thất nặng nề.  

 
Chương 1123


Đ

Trên đỉnh núi, Diệp Thành giống như tấm bia đứng sừng sững nhìn xuống bên dưới.  

Lúc này hắn như một vị vương, vẻ mặt lãnh đạm, trông có phần nghiêm túc.  


Sau trận chiến cuối cùng của Viêm Hoàng, cho dù là một Thánh Chủ như hắn cũng không biết được có thể đánh tới mức nào, nếu thắng là điều tốt nhất nhưng nếu bại thì mọi kế hoạch của hắn coi như đổ sông đổ bể, con đường phía trước đối với hắn mà nói sẽ khó khăn gian khổ hơn bao giờ hết.  

Phía sau Diệp Thành chợt vang lên tiếng bước chân, Chung Giang đi tới, trong ánh mắt mang theo vẻ cảm khái.  

“Tiền bối, tu vi của người?”, nhìn Chung Giang, Diệp Thành chợt cau mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy thực lực của Chung Giang kém thế này, có lẽ do nhiều lần ra tay nên tu vi của ông ấy đã giảm sút đi rất nhiều.  

“Có thể sống và nhìn thấy Viêm Hoàng thống nhất thật là tốt”, Chung Giang mỉm cười, ánh mắt ấy mang theo bao nỗi mỏi mệt: “Viêm Hoàng không thống nhất ta không dám chết, cho dù chết cũng không còn mặt mũi gặp sư tôn và các vị huynh đệ dưới Cửu Tuyền”.  

“Viêm Hoàng nhất định sẽ thống nhất”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, nói rồi hắn không quên nhìn vào hư không ở phía nam: “Đợi khi Viêm Hoàng thống nhất ta sẽ quay về, sư phụ nhìn thấy ta nhất định sẽ giật mình cho mà xem”.  

Thấy Diệp Thành như vậy, Chung Giang ở bên hé miệng định nói gì đó lại thôi.  


Haiz!  

Chung Giang thở dài: “Đã giấu hắn lâu như vậy rồi thì thôi tốt nhất nên giấu tới khi Viêm Hoàng thống nhất”.

Đêm khuya, Diệp Thành trở lại thế giới nhỏ trong không gian, hắn hít sâu rồi nhét một viên Không Minh Nguyên Đan vào miệng.   . truyen bac chien

Bùm!  

Tiên hoả lập tức bốc cháy, bao quanh thân thể hắn, chạy vào các kinh mạch chính trong cơ thể, luyện hoá Không Minh Nguyên Đan vừa đưa vào thành linh nguyên thuần tuý.  

Sau đó, viên Không Minh Nguyên Đan thứ hai được hắn đưa vào miệng, viên thứ ba, viên thứ tư…  


“Tiểu tử, ngươi làm vậy không hay đâu”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long vừa nhắm mắt lại không kìm được mở ra, nhìn chín phân thân của Diệp Thành.  

Dường như nó biết Diệp Thành định làm gì, một lúc ăn bao nhiêu Không Minh Nguyên Đan như thế, mục đích chẳng phải là muốn dựa vào linh nguyên dồi dào của Không Minh Nguyên Đan để cưỡng ép đột phá cảnh giới Không Minh sao?  

Chỉ là Diệp Thành chẳng những không dừng, ngược lại còn nhét nhiều Không Minh Nguyên Đan vào miệng hơn.  

Thật vậy, đúng như Thái Hư Cổ Long nghĩ, hắn muốn dựa vào linh nguyên thuần tuý của Không Minh Nguyên Đan để cưỡng ép đột phá, nhảy vọt lên cảnh giới Không Minh.  

Hắn chắc chắn sau khi tiến giới đến cảnh giới Không Minh, sức chiến đấu sẽ tăng mạnh, không sử dụng Âm Minh tử tướng và cấm thuật Tiên Luân cũng có thể dễ dàng gi ết chết cảnh giới Chuẩn Thiên. 

 
Chương 1124: Nhiều đoạn xương trong cơ thể đã bị gãy


Hơn nữa, thứ hắn cần là thiên kiếp mà khi tiến giới vào cảnh giới Không Minh mang lại.  

Trong quãng thời gian này, hắn đã hiểu rõ độ đáng sợ của thiên kiếp, lại bởi vì hắn là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nên thiên kiếp sẽ càng thêm ác liệt, nếu lấy nó ra để giết địch thì khí thế sẽ vô cùng mạnh.  

Haiz!  

Thái Hư Cổ Long lắc đầu không nói thêm nữa, nó biết không thể ngăn được Diệp Thành.  


Diệp Thành lại nhét một viên linh đan nữa vào miệng, cộng cả viên Không Minh Nguyên Đan này thì hắn đã sử dụng chín viên Không Minh Nguyên Đan.  

Không Minh Nguyên Đan là linh đan năm vân, có chứa lượng tinh nguyên vô cùng dồi dào, cho dù cảnh giới Không Minh cũng phải sử dụng cùng một viên linh đan khác, nếu không cơ thể rất có khả năng không chịu nổi.  

Nhưng hắn có đan hải rộng lớn, lại có sức luyện hoá bá đạo của tiên hoả nên có thể không cần quan tâm những nguy hiểm tiềm tàng này.  

Ầm! Ầm!  

Những âm thanh như vậy không ngừng phát ra từ trong cơ thể hắn, có lẽ là tinh nguyên của Không Minh Nguyên Đan quá dồi dào, khí huyết của hắn không tự chủ được bốc lên như lửa cháy, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.  

Tinh nguyên của Không Minh Nguyên Đan được luyện hoá liên tục rót vào đan hải của hắn, vùng biển linh lực màu vàng bắt đầu dấy lên gợn sóng.  


Theo tinh nguyên liên tục được rót vào đan hải, khí tức của hắn cũng không ngừng tăng lên, đã đến gần cảnh giới Không Minh.  

Phá!  

Sau tiếng hét của hắn, lần đầu tiên hắn va mạnh vào tấm chắn thông đến cảnh giới Không Minh.  

Chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã khịt mũi rên lên, chẳng những không đột phá được mà ngược lại còn hứng chịu phản phệ dữ dội, máu màu vàng kim rỉ ra từ khoé miệng, khí tức toàn thân tiêu tán rất nhiều.  

Vẻ mặt Diệp Thành như phát điên, hắn lại nhét thêm linh đan vào miệng.  

Khí tức tăng lên đến cực điểm, hắn cắn răng gằn lên, cố gắng tập trung linh lực, liều mạng va vào tấm chắn đó.  

Tuy nhiên hắn lại thất bại, lực phản phệ cũng tăng lên theo cấp số nhân, nhiều đoạn xương trong cơ thể đã bị gãy.  


Hai mắt Diệp Thành bắt đầu đỏ như máu, trên trán lộ ra gân xanh, hắn trở tay lấy ra nửa viên linh đan màu tím.  

Nửa viên linh đan này chính là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, vì để đột phá cảnh giới Không Minh, hắn đã không còn suy nghĩ được nhiều nữa, ăn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan này vào sẽ cho hắn cơ hội.  

Hắn đã thấy linh hồn lạc ấn trong Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, giữ nó lại cũng không có tác dụng gì nhiều.  

Quả nhiên, nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan chứa lượng tinh nguyên dồi dào, không phải là thứ mà Không Minh Nguyên Đan có thể so sánh, dưới sự luyện hoá cực kỳ chặt chẽ của tiên hoả, khí tức của hắn chợt lên đến đỉnh phong.  

Lần này Diệp Thành nằm im rất lâu, ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình, thanh kiếm đó kiên cố không gì phá nổi, tư thế này là muốn một nhát đâm thủng tấm chắn thông đến cảnh giới Không Minh. 

 
Chương 1125: Nhiều Đoạn Xương Trong Cơ Thể Đã Bị Gãy


Hơn nữa, thứ hắn cần là thiên kiếp mà khi tiến giới vào cảnh giới Không Minh mang lại.

Trong quãng thời gian này, hắn đã hiểu rõ độ đáng sợ của thiên kiếp, lại bởi vì hắn là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nên thiên kiếp sẽ càng thêm ác liệt, nếu lấy nó ra để giết địch thì khí thế sẽ vô cùng mạnh.

Haiz!  
Thái Hư Cổ Long lắc đầu không nói thêm nữa, nó biết không thể ngăn được Diệp Thành.


Diệp Thành lại nhét một viên linh đan nữa vào miệng, cộng cả viên Không Minh Nguyên Đan này thì hắn đã sử dụng chín viên Không Minh Nguyên Đan.

Không Minh Nguyên Đan là linh đan năm vân, có chứa lượng tinh nguyên vô cùng dồi dào, cho dù cảnh giới Không Minh cũng phải sử dụng cùng một viên linh đan khác, nếu không cơ thể rất có khả năng không chịu nổi.

Nhưng hắn có đan hải rộng lớn, lại có sức luyện hoá bá đạo của tiên hoả nên có thể không cần quan tâm những nguy hiểm tiềm tàng này.

Ầm! Ầm!  
Những âm thanh như vậy không ngừng phát ra từ trong cơ thể hắn, có lẽ là tinh nguyên của Không Minh Nguyên Đan quá dồi dào, khí huyết của hắn không tự chủ được bốc lên như lửa cháy, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.

Tinh nguyên của Không Minh Nguyên Đan được luyện hoá liên tục rót vào đan hải của hắn, vùng biển linh lực màu vàng bắt đầu dấy lên gợn sóng.

Theo tinh nguyên liên tục được rót vào đan hải, khí tức của hắn cũng không ngừng tăng lên, đã đến gần cảnh giới Không Minh.

Phá!  

Sau tiếng hét của hắn, lần đầu tiên hắn va mạnh vào tấm chắn thông đến cảnh giới Không Minh.

Chỉ là rất nhanh sau đó hắn đã khịt mũi rên lên, chẳng những không đột phá được mà ngược lại còn hứng chịu phản phệ dữ dội, máu màu vàng kim rỉ ra từ khoé miệng, khí tức toàn thân tiêu tán rất nhiều.

Vẻ mặt Diệp Thành như phát điên, hắn lại nhét thêm linh đan vào miệng.

Khí tức tăng lên đến cực điểm, hắn cắn răng gằn lên, cố gắng tập trung linh lực, liều mạng va vào tấm chắn đó.

Tuy nhiên hắn lại thất bại, lực phản phệ cũng tăng lên theo cấp số nhân, nhiều đoạn xương trong cơ thể đã bị gãy.

Hai mắt Diệp Thành bắt đầu đỏ như máu, trên trán lộ ra gân xanh, hắn trở tay lấy ra nửa viên linh đan màu tím.

.


Đam Mỹ Sắc
Nửa viên linh đan này chính là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, vì để đột phá cảnh giới Không Minh, hắn đã không còn suy nghĩ được nhiều nữa, ăn nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan này vào sẽ cho hắn cơ hội.

Hắn đã thấy linh hồn lạc ấn trong Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan, giữ nó lại cũng không có tác dụng gì nhiều.

Quả nhiên, nửa viên Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan chứa lượng tinh nguyên dồi dào, không phải là thứ mà Không Minh Nguyên Đan có thể so sánh, dưới sự luyện hoá cực kỳ chặt chẽ của tiên hoả, khí tức của hắn chợt lên đến đỉnh phong.

Lần này Diệp Thành nằm im rất lâu, ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình, thanh kiếm đó kiên cố không gì phá nổi, tư thế này là muốn một nhát đâm thủng tấm chắn thông đến cảnh giới Không Minh.

.


 
Chương 1126: Sau Đó Như Có Thứ Gì Vỡ Ra


Địa Cung của Thiên Hoàng.

Hồng Trần Tuyết lặng lẽ đứng đó, nhìn Chung Quy đang ngồi trên vương toạ với vẻ đầy hy vọng: “Sư huynh, huynh thật sự không còn tình nghĩa năm đó nữa sao?”  
“Sư muội, chỉ một câu này của muội mà muốn Thiên Hoàng của ta quy thuận Viêm Hoàng thì muội ngây thơ quá rồi đấy!”, Chung Quy lười biếng đứng dậy, vừa xoay chiếc nhẫn trên ngón cái vừa nhìn Hồng Trần Tuyết đầy hứng thú.


“Nếu sư tôn vẫn còn sống, liệu huynh có nói vậy không?”, Hồng Trần Tuyết hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chung Quy.

“Đừng nhắc đến sư tôn với ta”, Chung Quy đứng bật dậy, chiếc nhẫn trên ngón cái thoáng chốc bị bóp nát, khuôn mặt già nua tái xanh, ông ta quát: “Ta có chỗ nào không bằng Chung Viêm, ta thích hợp trở thành Thánh chủ của Viêm Hoàng hơn huynh ấy, tại sao sư tôn không truyền ngôi cho ta?”  
“Sư tôn đã qua đời rồi, huynh đang oán hận người sao?”  
“Tất nhiên ta oán, ta hận rồi”, Chung Quy gằn lên gay gắt: “Nếu ông ấy ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy vinh quang mình lập ra khi ấy sụp đổ, có lẽ cũng sẽ hối hận về quyết định của mình năm đó!”  
“Nói như vậy tức là sư huynh không muốn thương lượng phải không?”, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết càng thêm lạnh nhạt.

“Không có chuyện đó đâu”, Chung Quy hừ lạnh.

“Được, vậy coi như muội đã quấy rầy”, Hồng Trần Tuyết hít sâu một hơi rồi quay người, nhưng lại bị vài bóng người phía trước lao tới chặn đường, khí tức mỗi người đều hết sức mịt mờ, ai cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên chính hiệu.

“Sư huynh làm vậy là có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết quay lưng về phía Chung Quy hỏi.


Chung Quy mỉm cười ung dung: “Hiếm khi sư muội tới Thiên Hoàng của ta, ở lại vài ngày cũng không sao, đợi ta thu phục được Viêm Hoàng thì chúng ta vẫn là người một nhà”.

…  
Phá!  
Sau tiếng gầm của Diệp Thành, thanh kiếm vô hình ấy đã đâm thủng tấm chắn vô hình.

Rắc!  
Trong bóng tối dường như có âm thanh như vậy vang lên.

Bụp!  
Sau đó như có thứ gì vỡ ra.


Bùm!  
Trong cơ thể Diệp Thành lại phát ra âm thanh này, khí thế của hắn chợt tăng lên hơn mười lần, thế giới nhỏ trong không gian lấy hắn làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh khí, thông qua các lỗ chân lông trên người hắn mà rót vào cơ thể.

Cơ thể hắn tựa như hố sâu không đáy, hấp thu linh khí tinh khiết trong thiên địa.

Nhìn ra bên ngoài, trên ngọn núi hắn đang ở, tốc độ của mây và sương mù đột nhiên nhanh hơn, một vòng xoáy linh lực lớn được hình thành, gần như tất cả linh khí của Viêm Hoàng đều bị hút lấy.

.


 
Chương 1127: Sự Thật Đúng Như Ông Ấy Đoán


“Thế này là thế nào?”, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều ngẩng đầu nhìn lên.

“Động tĩnh lớn như vậy, Thánh chủ đang làm gì thế?”  
“Đang cưỡng ép đột phá cảnh giới Không Minh sao?”, Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc cũng nhìn sang, trong mắt hiện lên chút lo lắng.

“Tiểu tử này ghê gớm thật!”, ở ngọn núi đối diện, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân tấm tắc cảm thán: “Theo tính toán của ta, ít nhất nửa năm nữa hắn mới có thể tiến giới, bây giờ cưỡng ép tiến giới phần lớn là dựa vào ngoại lực”.


“Cưỡng ép nâng cao tu vi, không biết có hại đến nền tảng không”, lão tổ nhà họ Tô trầm ngâm: “Dục tốc bất đạt, một người với căn cơ vững chắc như hắn cũng không thể không dùng tới cách này”.

Đoàng!  
Giữa những tiếng thảo luận, một tiếng sấm chợt vang lên trên cửu tiêu, sương mù đen kịt cuồn cuộn bắt đầu nhanh chóng kéo về, còn có sấm sét tựa như từng con rồng uốn lượn trong vân tiêu.

Tiếp đó, một luồng uy nghiêm khiến thiên địa phải khiếp sợ chợt xuất hiện.

Đây là uy lực của thiên kiếp đại đạo, là ý chí của thiên địa, ngay cả cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên cũng cảm nhận được áp lực bội phần.

“Thiên kiếp! Thiên kiếp!”  
Không biết ở hướng nào chợt truyền tới tiếng hô kinh ngạc này.

“Mẹ nó, không phải tiểu tử này định độ kiếp ở Viêm Hoàng đấy chứ?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân trên đỉnh núi không thể bình tĩnh được nữa, đứng bật dậy chuẩn bị rời khỏi Viêm Hoàng bất cứ lúc nào.


“Nếu hắn độ kiếp ở đây thì cả Viêm Hoàng sẽ phải hứng chịu tai hoạ”, Sở Linh Ngọc cũng phải lên tiếng.

“Chuyển bị di chuyển đi! Nếu biển thiên kiếp đánh xuống thì chết hết đấy”.

Khi mọi người chửi bới thì lôi kiếp vốn đang nhanh chóng ngưng tụ trên cửu tiêu từ từ tản ra, người của Viêm Hoàng thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Thiên kiếp tản đi rồi sao?”  
“Thiên kiếp vẫn còn, chỉ là đã bị người độ kiếp phong ấn mà thôi”, Thiên Tông Lão Tổ nói đúng điểm mấu chốt.

Sự thật đúng như ông ấy đoán.

Đúng là Diệp Thành đã phong ấn thiên kiếp của mình, thiên kiếp bá đạo như vậy đương nhiên phải để dành cho kẻ địch, không thể lãng phí.

.


Truyện Ngược
Giờ phút này, thế giới nhỏ trong không gian đã được ánh sáng vàng bao phủ, mà thần quang trên người Diệp Thành là rực rỡ nhất.

Tiến cấp đến cảnh giới Không Minh khiến khí huyết trên người Diệp Thành càng dồi dào hơn, thần quang b ắn ra tứ phía, cơ thể hoàng kim chói mắt, còn có rất nhiều dị tượng bao quanh cơ thể, thi thoảng cũng nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen.

Không biết đến lúc nào ánh sáng vàng quanh thân Diệp Thành mới từ từ hội tụ vào cơ thể hắn.

Sau đó khoé miệng hắn trào ra một vệt máu tươi.

.


 
Chương 1128: Chương 1127


Cưỡng ép tiến giới hai lần đều thất bại, hắn phải hứng chịu phản phệ đáng sợ, căn cơ tổn hại, ám thương này khác với đạo thương, đạo thương có thể nhờ thiên lôi chữa lành, nhưng đạo thương cần trông chờ vào năm tháng, nếu không sẽ trở thành trở ngại lớn nhất cho sự tiến giới sau này.

Quả nhiên cưỡng ép tiến giới vẫn phải trả cái giá đắt.

“Tiểu tử, ngươi được lắm!”, trong Thần Hải của Diệp Thành vang lên tiếng cảm thán của Thái Hư Cổ Long: “Ngươi ra khỏi hố đen không gian cũng mới chỉ mấy tháng thôi mà đã từ cảnh giới Chân Dương tăng vọt lên cảnh giới Không Minh, thực sự rất lợi hại!”  

“Đúng là rất lợi hại”, Diệp Thành cười toét miệng: “Ma huyết là một, Bá Vương Long huyết là hai, căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể là ba, ba thứ này đều thuộc cấp thông thiên”.

“Đúng là ba thứ này rất ổn, nhưng suy cho cùng vẫn nhờ sức mạnh trấn áp Đại Sở, ta cảm nhận được sức mạnh ấy đang từ từ suy yếu rồi”.

“Ý ngươi là thời đại này có thể sẽ xuất hiện cảnh giới Thiên?”  
“Không chỉ là cảnh giới Thiên, ngay cả cảnh giới Hoàng và cảnh giới Thánh đều rất có khả năng”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói: “Chính vì sức mạnh đó đang dần suy yếu nên mới khiến các tu sĩ của Đại Sở dễ dàng tiến cấp hơn.

Ngươi xem, trong tối nay Chính Dương Tông đã có thêm hai cảnh giới Chuẩn Thiên rồi”.

“Hai… Hai người?”, với khả năng đoán định của Diệp Thành mà hắn cũng phải mở to mắt: “Chuyện này…”  
“Có lẽ sau này còn nhiều hơn nữa”, Thái Hư Cổ Long nhún vai: “Ta nghĩ không chỉ Chính Dương Tông mà những thế lực lớn khác, dù là Nam Sở hay Bắc Sở, có lẽ đều có người đã tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên”.


“Mẹ nó, lão tử còn đang định thể hiện đây”, Diệp Thành bĩu môi.

“Thể hiện cái gì mà thể hiện! Nào, lại đây chúng ta nói về thiên kiếp của ngươi”, Thái Hư Cổ Long chuyển chủ đề.

“Thiên kiếp của ta?”, Diệp Thành ngây người: “Ta phong ấn nó rồi!”  
“Ngươi phong ấn được cả đời chắc!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Thiên kiếp cảnh giới Không Minh của ngươi sớm muộn gì cũng phải độ qua, điều ta muốn nói là thiên kiếp của Thánh thể không phải trò đùa, nó khác rất nhiều so với thiên kiếp của tu sĩ bình thường”.

“Khác rất nhiều?”, Diệp Thành gãi đầu: “Khác ở đâu mà nhiều?”  
“Huyết mạch nghịch thiên đương nhiên có thiên kiếp nghịch thiên, ồ không đúng, nên gọi là thần phạt mới đúng”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Thiên kiếp và thần phạt không cùng cấp bậc, thần phạt của Hoang Cổ Thánh Thể dù thấp cũng là lôi điện, nhưng trong đó còn có vài thứ thú vị nữa”.

“Vài thứ thú vị? Là gì?”  

“Ai biết được”, Thái Hư Cổ Long lười biếng đáp: “Ngươi chỉ cần biết bây giờ ngươi đang có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, đã được coi là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể rồi, thần phạt của ngươi chắc chắn sẽ có thứ gì đó thú vị, nhưng thứ này không vui đâu, có thể ngươi sẽ bị nó gi ết chết đấy”.

Nghe đến đây, khoé miệng Diệp Thành co rút: “Ngày mai chúng ta phải đấu với Thiên Hoàng một trận, ngươi đừng doạ ta có được không?”  
“Ta không rảnh mà doạ ngươi, cũng không đùa với ngươi.

Hôm nào về, ngươi có thể hỏi người thương trước kia của ngươi, khi cô ta độ thần phạt cảnh giới Không Minh dẫn tới lôi điện phượng hoàng, suýt nữa thì hồn bay phách tán”.

“Cơ Tuyết Băng cũng tiến giới đến cảnh giới Không Minh rồi?”, Diệp Thành thảng thốt: “Còn dẫn tới lôi điện phượng hoàng?”.


 
Chương 1129: Trông Cũng Rất Ra Dáng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Ngươi nghĩ chỉ ngươi may mắn nhặt được bảo bối tốt thôi chắc? Xuỳ!”, Thái Hư Cổ Long phản bác: “Mấy ngày nay cô ta cũng gặp rất nhiều may mắn, còn có lôi điện phượng hoàng kia nữa, nó thực sự rất bá đạo! Chỉ là không biết Thái Âm Chân Thể dẫn ra thứ gì, nhưng chắc cũng rất bá đạo”.

“Nghe ngươi nói vậy thì hôm nào đó ta phải đến Chính Dương Tông độ kiếp mới được”, Diệp Thành xoa cằm: “Thần phạt ghê gớm như vậy phải tìm nơi đông người mới thú vị”.

“Mẹ kiếp, lão tử còn đang bị phong ấn ở Chính Dương Tông đấy, ngươi định chém chết ta luôn đúng không?”

“Linh tinh, ngươi da thô thịt dày, không chết được”.

“Ta…”
“Không nhiều lời với ngươi nữa”, Diệp Thành mặc kệ Thái Hư Cổ Long, cắt liên lạc với nó rồi lấy Đại La Thần Đỉnh ra.

Ùng!
Đại La Thần Đỉnh vừa được lấy ra đã rung lên, nó vừa to vừa nặng, lại đơn giản tự nhiên, khí hỗn độn bao quanh thân tản ra từng luồng khí, Độn Giáp Thiên Tự lạc ấn trên đó cũng đang tự chuyển động, ánh vàng rực rỡ, lắng nghe kỹ còn thấy thiên âm đại địa đan xen vang vọng.

Diệp Thành gọi tiên hoả và thiên lôi ra bao quanh Đại La Thần Đỉnh, sau đó cố gắng tôi luyện.

Đại La Thần Đỉnh hiện tại không còn là một cái nồi sắt lớn nữa, bây giờ nó đã có bốn chân và hai tai, trông cũng rất ra dáng.


Mặc dù nhìn Đại La Thần Đỉnh không được ưa nhìn cho lắm, nhưng lại ẩn chứa đạo uẩn không thể nói rõ được, rất phi thường.

Nhất là sau khi trải qua hai lần thiên kiếp, nó càng trở nên khó lường, không có một tia nhuệ khí, tất cả đều ẩn bên trong, giống như cao thủ cái thế trở về nguyên dạng, sau khi trải qua tôi luyện nó cũng tự biến đổi, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra lại rất đáng sợ.

“Hôm nào ta sẽ lạc ấn sát trận, phong ấn trận gì đó cho ngươi, khi sử dụng sẽ dễ dàng hơn”, Diệp Thành vừa dùng tiên hoả và thiên lôi luyện hoá vừa nghiền ngẫm.

“Được rồi, các ngươi tự luyện đi!”, chẳng bao lâu sau, Diệp Thành rút tay về, mặc cho tiên hoả và thiên lôi tự luyện chế, chúng đều có linh trí, hơn nữa tâm linh tương thông với Diệp Thành nên hoàn toàn có thể tự hoàn thành nhiệm vụ.

Mà bên này, Diệp Thành đã lấy kiếm Xích Tiêu ra, để nó lơ lửng giữa không trung.

Sau đó hắn hất nhẹ túi đựng đồ, từng binh khí xuất hiện, có khoảng hơn trăm thứ, loại nào cũng có.


Phá!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hơn trăm loại binh khí vỡ tan, trong mỗi binh khí đã vỡ đều có một tia quang hoa bay ra, dung hợp vào trong kiếm Xích Tiêu, đó là hồn phách của binh, hồn phách của khí.

Đây là những gì Diệp Thành ngộ ra từ Luyện Khí Quyết.

Bản thân binh khí đã có linh tính, là binh khí đều có hồn phách của binh và hồn phách của khí, đây những thứ vốn có.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1130


“Có ai sợ không?”, Diệp Thành nhìn quanh một lượt, giọng nói mạnh mẽ vang vọng trong đất trời rất lâu.  

“Không sợ”, tất cả mọi người đều giơ binh khí trong tay lên, đồng thanh đáp lại, khí thế mạnh mẽ tựa như sấm rền.  

“Trong trận chiến này có thể sẽ có rất nhiều người không thể trở lại”.  

“Chết không nuối tiếc”.  


Nghe tiếng hô vang trời, Diệp Thành vươn tay ra, hướng về một phía rồi nắm lấy, để cho lá cờ chiến của Viêm Hoàng đang dựng trên đỉnh núi lơ lửng trên đầu rồi hét lớn.  

“Xuất phát”, Diệp Thành dẫn đầu, giẫm lên tinh hà màu hoàng kim, đi ra khỏi linh sơn của Viêm Hoàng.  

Sau lưng hắn, đại quân ở bốn phương Đông Tây Nam Bắc hợp thành một đội ngũ hình vuông, hoành tráng, hào hùng, lá cờ chiến của Viêm Hoàng lơ lửng trên đầu Diệp Thành chính là ngọn đèn chỉ đường cho họ.  

Đoàng!  

Trên đường đi đại quân Viêm Hoàng lại nghiền nát hư không, tiến thẳng về một phía, những nơi mọi người đi qua, có lẽ vì khí thế quá mạnh khiến cho rất nhiều ngọn núi đều bị sụp đổ.  

Thế trận này gần như đã dốc hết toàn lực, thu hút sự chú ý của mọi người tứ phương.  

“Họ… Họ định làm gì vậy?”, rất nhiều tu sĩ nhìn bóng người rợp trời phía xa mà tái mặt.  


“Đó là đại quân của Viêm Hoàng, hình như họ đang đi về phía Thiên Hoàng đấy”.  

“Đó… Đó là Thiên Tông Lão Tổ sao?”  

“Bao nhiêu năm rồi đại quân Viêm Hoàng mới lại xuất trận”, một vị tu sĩ lớn tuổi nhìn về hướng đó với ánh mắt tưởng nhớ: “Nhớ năm đó đại quân Viêm Hoàng quét sạch Tây Lăng, đến giờ ký ức vẫn còn như mới!”  

“Viêm Hoàng muốn thống nhất đây mà!”  

“Công chúa, hay là chúng ta qua đó giúp đi?”, trong Địa Cung rộng lớn, trước màn sáng khổng lồ, lão già thô lỗ nhìn đại quân Viêm Hoàng hùng mạnh bên trong, rồi lại nhìn nữ tử áo tím bên cạnh.  

Nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ nhận ra lão già này, lão ta chẳng phải chính là Thái Ất Chân Nhân sao?  


Còn nữ tử áo tím bên cạnh lão thì thật sự quá mức xinh đẹp, người cô ta được bao quanh bởi thần hà màu tím, toàn thân có vân khí màu tím tản ra, khí tức không rõ nhưng vô cùng uy lực, dung nhan tuyệt thế lãnh đạm, mang theo uy nghiêm mà chỉ bậc nữ vương mới có.  

“Đây là thời cơ ngàn năm có một đó!”, thấy nữ tử áo tím không nói gì, Thái Ất Chân Nhân bất giác xoa xoa tay.  

“Nếu Hoàng tộc của Đại Sở tham chiến thì Sát Thủ Thần Triều cũng sẽ tham chiến”, nữ tử đó khẽ cất lời, giọng nói hờ hững nhưng lại rất êm tai.  

“Ta đã quên mất chuyện này”, Thái Ất Chân Nhân lắc đầu.  

Bùm!  

Ầm! 

 
Chương 1131: Trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kiên định


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đại quân Viêm Hoàng hùng mạnh, không ngừng tiến vào đại trận đã được ngưng tụ sẵn từ trước trên hư không.  

Đoạn đường tới đây bọn họ quá thu hút sự chú ý, chủ yếu là vì thế trận quá lớn, tổng cộng có bảy cảnh giới Chuẩn Thiên, mấy trăm cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hàng nghìn cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, những người ở tu vi khác thì không cần nói.  


Ngoài ra còn có sát trận hư không, trận pháp tấn công, mọi người đã di chuyển hàng trăm loại tới đây.  

Phía trước, tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kiên định.  

“Tiền bối Chung Ly, có thể hạ lệnh phá huỷ truyền tống trận của một trăm tám mươi thành ở phía Đông Tây Lăng rồi”, Diệp Thành truyền âm cho Chung Ly.  

“Đã hiểu”, Chung Ly lập tức lấy ngọc giản ra rồi bóp nát, một tia sáng đột ngột bay ra, bay vút lên bầu trời.  

Còn lý do tại sao Diệp Thành lại yêu cầu phá huỷ truyền tống trận của một trăm tám mươi thành ở phía Đông Tây Lăng, đương nhiên là có lý do của hắn.  

Ngay từ đêm chuẩn bị khai chiến với Thiên Hoàng, Diệp Thành đã bí mật ra lệnh cho sát thủ của Địa Hoàng lén lẻn vào các thành trì lớn ở phía Đông Tây Lăng, nhiệm vụ là phá huỷ truyền tống trận ở đó.  


Lý do là để ngăn chặn người của Thị Huyết Điện dùng truyền tống trận tới phá rối.  

Điều này Diệp Thành học được từ lần Thị Huyết Điện bao vây tấn công Nhân Hoàng trước đó, truyền tống trận trong chu vi hơn trăm nghìn dặm đều bị phá huỷ, nếu lần đó Hoàng tộc của Đại Sở không giúp đỡ cho họ mượn truyền tống trận để tới kịp vào thời khắc quan trọng, e là Nhân Hoàng đã bị tiêu diệt trong trận chiến đó.  

Mà lần này là trận chiến thống nhất cuối cùng của Viêm Hoàng, Diệp Thành không muốn con quái vật khổng lồ Thị Huyết Điện tham gia, vậy nên hắn mới chuẩn bị từ trước, không có truyền tống trận, cho dù bọn chúng tới thì cũng không kịp.  

Phía trước lại có một đại trận hư không khổng lồ khác.  

Diệp Thành đi vào trước, đại quân Viêm Hoàng phía sau lần lượt vào theo.  

Cứ thế, đến khi đại quân Viêm Hoàng xuất hiện lần nữa thì đã tới phạm vi thế lực của Thiên Hoàng.  


Như Diệp Thành nghĩ, đoạn đường họ đi, dù là phân điện của Thiên Hoàng hay các gia tộc phụ thuộc thì về cơ bản những kẻ mạnh đã đi hết, có lẽ là được triệu tập đến hang ổ của Thiên Hoàng, chuẩn bị đấu với Viêm Hoàng một trận chiến sục sôi.  

Cũng vì lý do đó mà đại quân Viêm Hoàng tới đây rất thuận lợi, không bị ngăn cản.

Nhìn từ xa có thể trông thấy một rặng linh sơn nối nhau, cũng phải có đến hơn ba mươi ngọn núi, mỗi một ngọn núi đều được nối với nhau bằng trận pháp, khí thế dồi dào, cả rặng núi với mây và sương vờn quanh, trông như chốn tiên cảnh giữa nhân gian.  

Còn chưa sát phạt vào linh sơn của Thiên Hoàng, Diệp Thành đã trông thấy sát khí trên linh sơn.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-1131/tien-vo-truyen-ky-chuong-1131-1.jpg

 
Chương 1132


Thấy đại quân của Viêm Hoàng sát phạt tới, các trưởng lão và đệ tử của Thiên Hoàng bên trong linh sơn mặt mày tỏ rõ sự phức tạp, đặc biệt là các trưởng lão, trong đôi mắt không giấu đi được vẻ thương tâm.  

Đây chính là sự mỉa mai, đều là huyết mạch Viêm Hoàng, vì lập trường không giống nhau nên bọn họ phải phân chia chủ nhân, và hôm nay bọn họ phải ra tay sát phạt những đồng môn đồng bào của mình.  

“Chúng ta thật sự phải khai chiến sao? Ta không muốn đánh”, có người khẽ giọng lên tiếng.  


“Đấu với nhau vài trăm năm, vì sao lại phải vậy chứ?”  

“Nếu như có thể hoà giải thì tốt biết bao”.  

Rầm!  

Trong tiếng bàn tán xôn xao, một cây cờ chiến được người ta lấy ra, cứ thế c ắm vào hư không, cờ chiến khổng lồ tung bay, đây chính là cờ chiến của Viêm Hoàng, bên trên còn nhuốm máu tươi, mang theo khí thế cổ xưa, chính là biểu tượng của Viêm Hoàng.  

Nhìn cây cờ chiến này, người của Viêm Hoàng không khỏi xót xa, bọn họ từng mang theo cây cờ chiến này dẹp bằng bát hoang.  

Sau khi cờ chiến của Viêm Hoàng được cắm trong hư không, đại quân của Viêm Hoàng cũng nhanh chóng sát phạt đến, bên ngoài linh sơn Viêm Hoàng có bốn trận thế khổng lồ, từng đám người dày đặc đen kịt choán ngợp hư không và mặt đất, khí thế dồi dào.  


“Viêm Hoàng, trận thế thật là lớn”, Viêm Hoàng vừa đứng vững bước chân thì bên trong linh sơn vang lên tiếng hắng giọng.  

Đưa mắt nhìn ra xa thì đó chính là một ngọn núi cao nhất của Thiên Hoàng, nơi đó có một người đứng sừng sững, khoác trên mình bộ áo bào màu tím, mái tóc đen tung bay, trên đầu lơ lửng lư đồng, khí thế mạnh mẽ, đó chính là Thiên Hoàng Thánh Chủ, vốn dĩ ông ta là Địa Tôn của Viêm Hoàng ngày xưa, là đồ đệ thứ ba của Hồng Trần – Chung Quy.  

“Sư muội đâu?”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Chung Giang và Chung Ly đã tiến lên trước gằn giọng.  

“Yên tâm, sư muội rất tốt, chỉ là ta giữ muội ấy vài ngày mà thôi”, Chung Quy vươn vai trên chiếc ghế tựa, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, thong dong như thể chẳng sợ bất cứ điều gì.  

“Nếu sư muội phải chịu thiệt thòi thì cho dù huynh có lên trời hay xuống địa ngục thì ta cũng không ta cho huynh”, Chung Giang và Chung Ly tức tối gằn giọng, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng.  


“Hai vị sư đệ, khẩu khí cũng không vừa nhỉ?”, Chung Quy hắng giọng.  

Khi cả ba người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn đảo mắt nhìn một vòng khắp linh sơn của Thiên Hoàng.  

Hắn nhận ra phòng ngự của Thiên Hoàng rất mạnh, chỉ tính tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng có tới sáu người, những tu sĩ tầng thứ chín, tầng thứ tám cảnh giới Không Minh cũng không hề ít.  

“Chẳng trách mà dám đối đầu với Viêm Hoàng, thế lực mạnh thế này kia mà”, Diệp Thành bất giác lên tiếng.  

Hắn ước tính khả năng chiến đấu của Thiên Hoàng một lúc, mặc dù không mạnh bằng Viêm Hoàng nhưng lại không hề vừa. 

 
Chương 1133: Chương 1132


Thấy đại quân của Viêm Hoàng sát phạt tới, các trưởng lão và đệ tử của Thiên Hoàng bên trong linh sơn mặt mày tỏ rõ sự phức tạp, đặc biệt là các trưởng lão, trong đôi mắt không giấu đi được vẻ thương tâm.

Đây chính là sự mỉa mai, đều là huyết mạch Viêm Hoàng, vì lập trường không giống nhau nên bọn họ phải phân chia chủ nhân, và hôm nay bọn họ phải ra tay sát phạt những đồng môn đồng bào của mình.

“Chúng ta thật sự phải khai chiến sao? Ta không muốn đánh”, có người khẽ giọng lên tiếng.


“Đấu với nhau vài trăm năm, vì sao lại phải vậy chứ?”.

Chap mới luôn có tại * Т R U M t r u y e n.

мE *
“Nếu như có thể hoà giải thì tốt biết bao”.

Rầm!  
Trong tiếng bàn tán xôn xao, một cây cờ chiến được người ta lấy ra, cứ thế c ắm vào hư không, cờ chiến khổng lồ tung bay, đây chính là cờ chiến của Viêm Hoàng, bên trên còn nhuốm máu tươi, mang theo khí thế cổ xưa, chính là biểu tượng của Viêm Hoàng.

Nhìn cây cờ chiến này, người của Viêm Hoàng không khỏi xót xa, bọn họ từng mang theo cây cờ chiến này dẹp bằng bát hoang.

Sau khi cờ chiến của Viêm Hoàng được cắm trong hư không, đại quân của Viêm Hoàng cũng nhanh chóng sát phạt đến, bên ngoài linh sơn Viêm Hoàng có bốn trận thế khổng lồ, từng đám người dày đặc đen kịt choán ngợp hư không và mặt đất, khí thế dồi dào.


“Viêm Hoàng, trận thế thật là lớn”, Viêm Hoàng vừa đứng vững bước chân thì bên trong linh sơn vang lên tiếng hắng giọng.

Đưa mắt nhìn ra xa thì đó chính là một ngọn núi cao nhất của Thiên Hoàng, nơi đó có một người đứng sừng sững, khoác trên mình bộ áo bào màu tím, mái tóc đen tung bay, trên đầu lơ lửng lư đồng, khí thế mạnh mẽ, đó chính là Thiên Hoàng Thánh Chủ, vốn dĩ ông ta là Địa Tôn của Viêm Hoàng ngày xưa, là đồ đệ thứ ba của Hồng Trần – Chung Quy.

“Sư muội đâu?”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Chung Giang và Chung Ly đã tiến lên trước gằn giọng.

“Yên tâm, sư muội rất tốt, chỉ là ta giữ muội ấy vài ngày mà thôi”, Chung Quy vươn vai trên chiếc ghế tựa, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, thong dong như thể chẳng sợ bất cứ điều gì.

“Nếu sư muội phải chịu thiệt thòi thì cho dù huynh có lên trời hay xuống địa ngục thì ta cũng không ta cho huynh”, Chung Giang và Chung Ly tức tối gằn giọng, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng.

“Hai vị sư đệ, khẩu khí cũng không vừa nhỉ?”, Chung Quy hắng giọng.


Khi cả ba người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn đảo mắt nhìn một vòng khắp linh sơn của Thiên Hoàng.

Hắn nhận ra phòng ngự của Thiên Hoàng rất mạnh, chỉ tính tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng có tới sáu người, những tu sĩ tầng thứ chín, tầng thứ tám cảnh giới Không Minh cũng không hề ít.

“Chẳng trách mà dám đối đầu với Viêm Hoàng, thế lực mạnh thế này kia mà”, Diệp Thành bất giác lên tiếng.

Hắn ước tính khả năng chiến đấu của Thiên Hoàng một lúc, mặc dù không mạnh bằng Viêm Hoàng nhưng lại không hề vừa.

.


 
Chương 1134: Chương 1133


Vả lại nên biết rằng một khi trận chiến này nổ ra thì dù là Viêm Hoàng tiến công, Thiên Hoàng phòng ngự thì cũng phải công phá hai pháp khí bảo vệ Thiên Hoàng, như vậy phải trả cái giá bằng máu.

Trong lúc này, Diệp Thành chợt cau mày, nếu chiến thì dù Viêm Hoàng có thắng cũng là thắng một cách thảm hại.

Khi Diệp Thành nhìn linh sơn của Thiên Hoàng thì bên trong linh sơn của Thiên Hoàng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về hắn, bọn họ rất hiếu kỳ với vị Thánh Chủ này.


“Mặt nạ quỷ minh, đầu khắc chữ thù, Tần Vũ?”, có người hỏi thăm dò.

“Tám phần là hắn”.

“Đúng là khiến người ta khỏi bất ngờ”, có đệ tử trẻ tuổi tặc lưỡi: “Không ngờ Tần Vũ sát thần trên bảng Phong Vân lại là Viêm Hoàng Thánh Chủ, không ngờ, thật không ngờ”.

“Ta từng tới Hố Thần, hắn quả thực rất mạnh, môt mình khiêu chiến với Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể, khả năng chiến đấu hết sức mạnh mẽ”, các đệ tử trẻ tuổi khác cũng trầm trồ, nhóm nữ đệ tử thì càng hiếu kỳ hơn.

“Đừng nói tới Hố Thần”, cũng có đệ tử mặt mày tối sầm: “Tên tiểu tử đó từng cướp bóc bên trong Hố Thần đấy, còn lấy đi toàn bộ bảo bối của ta”.

Nghe lời này, rất nhiều người nhìn tên đệ tử này, trong ánh mắt rõ vẻ khó hiểu: “Cũng may hắn không biết người là đệ tử của Thiên Hoàng, nếu không thì không đơn giản chỉ là cướp đồ thôi đâu”.

Khi đệ tử của Thiên Hoàng nói chuyện, các trưởng lão của Thiên Hoàng cũng nhìn sang Diệp Thành, mặt mày ai nấy tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Tần Vũ sát thần trên bảng Phong Vân, tài năng hiếm có, thành tựu tương lai ắt không vừa”.


“Theo như ta thấy thì Thiên Hoàng về cùng một nhà với Viêm Hoàng là tốt nhất.

Thực lực của Tần Vũ mạnh mẽ, hắn lại là kẻ mạnh cái thế, nếu chúng ta về cùng một nhà với hắn thì ta thấy sẽ có tiền đồ hơn”.

Rầm! Đùng!  
Khi người của Thiên Hoàng trò chuyện, rất nhiều sát trận của Viêm Hoàng đã nổ ầm vang trên hư không, vả lại còn ngắm chuẩn vào Thiên Hoàng, chỉ đợi Diệp Thành hạ lệnh thì trận chiến đẫm máu sẽ nổ ra.

“Nếu đánh như vậy thì Viêm Hoàng chúng ta không phải là gặp được thiên thời địa lợi đâu”, ở bên, Vô Nhai Đạo Nhân lên tiếng.

“Nhìn tình hình này thì phải chịu thiệt rồi”, Cổ Tam Thông vuốt râu, “vừa rồi ta nhìn rồi, bên trong kết giới bảo vệ Thiên Hoàng có càn khôn, Chung Quy điềm tĩnh như vậy đương nhiên là có chỗ dựa”.

“Điều đáng ghét nhất chính là đánh vào công sự kiên cố kia”, ở bên, Sở Linh Ngọc bất giác cau mày, “có thể công kích hay không còn chưa chắc”.


“Không công phá được cũng phải công phá”, lão tổ nhà họ Tô day trán: “Cho dù lúc này không đánh thì trận chiến này cũng không thể tránh được”.

“Chiến thôi”, khi mấy người nói chuyện thì người đàn ông vạm vỡ tên Viêm Sơn đã cầm cái rìu chiến lên, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu.

Cũng giống với hắn ta, khí thế của đại quân Viêm Hoàng lên cao, bọn họ chỉ đợi hiệu lệnh của Diệp Thành là lập tức dốc toàn lực tấn công.

Có điều Diệp Thành cũng không hề hạ lệnh luôn mà hít vào một hơi thật sâu, hắn tiến lên trước, cách rất nhiều ngọn núi nhưng vẫn có thể trông thấy bóng hình Chung Quy trên một đỉnh núi.

.


 
Chương 1135: Chương 1134


“Chung Quy, ta lấy danh nghĩa của Viêm Hoàng Thánh Chủ, cho ông cơ hội cuối cùng, mở núi đầu hàng thì ta sẽ không xử tội”, lời Diệp Thành rất rõ ràng, vang vọng khắp núi non.

Nghe vậy, người của Thiên Hoàng lần lượt nhìn sang Chung Quy, ánh mắt mang theo hi vọng.

“Thánh Chủ?”, chỉ nghe tiếng cười phá lên vang vọng đất trời, Chung Quy nhìn Diệp Thành từ xa, vẻ mặt lạnh lùng, “chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng làm Viêm Hoàng Thánh Chủ? Vị trí Viêm Hoàng Thánh Chủ vốn dĩ thuộc về ta, ngươi là cái thá gì?”  
“Ông đã muốn làm Viêm Hoàng Thánh Chủ như vậy thì chi bằng ta cho ông một cơ hội”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng.


Nghe vậy, hai mắt Chung Quy nheo lại.

Phía này, Diệp Thành đã lấy Huyền Thương Ngọc Giới ra sau đó khẽ quăng nó đi rồi cố định trong hư không ở giữa đại quân của Viêm Hoàng và linh sơn của Thiên Hoàng.

“Đều là huyết mạch Viêm Hoàng, hà tất phải tranh đấu?”, Diệp Thành lắc đầu nhìn Chung Quy: “Ông là Thánh Chủ của Thiên Hoàng, ta là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, chúng ta là hai thống soái cao nhất của hai đại quân, ông có dám xuất sơn ra chiến với ta không?”  
Nói tới đây, Diệp Thành lại chỉ vào Huyền Thương Ngọc Giới: “Ta và ông một đánh một, nếu ông thắng, thì Huyền Thương Ngọc Giới và chức vị Viêm Hoàng Thánh Chủ cùng mọi thứ của Viêm Hoàng đều thuộc về ông, nếu như ông bại, thì Thiên Hoàng và toàn bộ thế lực thuộc Thiên Hoàng đều là của Viêm Hoàng”.

“Chung Quy, ông có dám không?”, nói rồi Diệp Thành bước lên một bước, dù cách trở núi non nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào Chung Quy.

“Chung Quy, ông có dám không?”, Diệp Thành bước lên một bước, mặc dù cách trở núi non nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào Chung Quy.

Nghe vậy, không chỉ Thiên Hoàng mà đến cả đại quân Viêm Hoàng cũng xôn xao.


Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị chiến đấu, khí huyết ngút trời nhưng lại không ngờ Diệp Thành lại dùng chiêu này.

“Tên tiểu tử này điên rồi sao?”, Cổ Tam Thông chép miệng.

“Rõ ràng hắn điên rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng vuốt râu, thở dài lên tiếng.

Chung Giang và Chung Ly mặt mày nghiêm túc thấy rõ, trong ánh mắt mang theo cái nhìn bất định.

“Hắn…hắn đâu hề nói trước với chúng ta sẽ diễn đoạn này chứ?”, săc mặt lão tổ nhà họ Tô có phần thú vị.

“Đúng là không khiến người ta kinh ngạc thì không thôi mà”, Sở Linh Ngọc tặc lưỡi: “Trận thế thế này mà tên tiểu tử này dám nói ra như vậy, đúng là to gan…”  
“Có lẽ hắn thật sự có thể thắng cũng chưa biết chừng”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười lên tiếng.

So với bọn họ thì linh sơn của Thiên Hoàng càng nhốn nháo hơn, tiếng xì xào bàn tán vang lên liên tiếp, có rất nhiều người tim đập thình thịch.


“Đây tuyệt đối là màn cá cược lớn”.

“Không ngờ Viêm Hoàng Thánh Chủ trẻ tuổi như vậy mà đã có gan lớn thế này rồi”.

“Không biết tự lượng sức”.

Trong tiếng bàn tán, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn một ngọn núi cao, ánh mắt hướng về phía Chung Quy, bọn họ rất muốn biết Thánh Chủ của mình có dám chiến với Diệp Thành không.

.


 
Chương 1136: Chương 1135


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đương nhiên, trong mắt phần lớn người của Thiên Hoàng đều mang theo ánh nhìn hi vọng.

Bọn họ hi vọng Chung Quy ứng chiến vì ông ta và Viêm Hoàng Thánh Chủ ai thắng ai thua đều có thế tránh cho hai bên khỏi cuộc chiến đẫm máu, kết quả như vậy đương nhiên tốt hơn rất nhiều.

Lại nhìn sang Chung Quy, ông ta cau mày, ánh mắt nheo lại chỉ còn một đường.


Ông ta đã chuẩn bị cho một cuộc huyết chiến, đến cả Chung Viêm ông ta còn không phục nói gì đến một hậu bối như Diệp Thành.

Đáp án là không, ông ta đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng sẽ không đầu hàng, bảo ông ta nghe theo hiệu lệnh của Diệp Thành thà giết ông ta đi còn dễ chịu hơn, ông ta là Thiên Hoàng Thánh Chủ, ông ta có sự cao ngạo của riêng mình.

Thế nhưng lời khiêu chiến của Diệp Thành lại vượt qua mọi sự dự liệu của Chung Quy, có thể nói khiến ông ta trở tay không kịp, chuyện liên quan đến vận mệnh của Thiên Hoàng và Viêm Hoàng lại do Diệp Thành nói ra, nếu như là ông ta thì ông ta tuyệt nhiên sẽ không có cái gan như vậy.

“Đánh với hắn”, một lão già mặc áo bào đen bên cạnh Chung Quy bật cười lạnh lùng: “Một tên ở cảnh giới Không Minh mới tiến giới còn có thể thắng Thánh Chủ sao?”  
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn”, một nữ tử mặc áo đỏ bên trái lên tiếng: “Hắn dám đứng trước hai đại quân nói ra lời này thì ắt có chỗ dựa, Thánh Chủ, người đừng dễ dàng mắc mưu”.

“Cô đúng là thiếu ý chí, muốn tự diệt uy phong của mình sao?”  
“Ta nói sự thật thôi”.

“Chung Quy, uổng cho một người làm Thiên Hoàng Thánh Chủ, sao nào, chỉ một lời khiêu chiến của hậu bối mà ông cũng không dám nhận sao?”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành lên tiếng.


“Hay là ông sợ rồi?”, Diệp Thành bật cười, trong giọng nói còn mang theo vẻ khiêu khích.

“Sợ?”, Chung Quy bật cười lạnh lùng: “Từ khi ta xuất đạo đến bây giờ, ta chưa bao giờ biết sợ ai đâu”.

“Không sợ thì sao không ra ngoài nghênh chiến?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.

“Ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba sao?”, Chung Quy lạnh giọng: “Nếu ta ra khỏi núi thì e rằng giây tiếp theo sẽ gặp cả trăm sát trận của Viêm Hoàng đánh tới, Tần Vũ, ngươi tính toán cũng chu đáo đấy”.

Nghe vậy, Diệp Thành mới nhướng mày, xua tay: “Đại quân Viêm Hoàng nghe lệnh, lùi về sau ba trăm nghìn trượng”.

“Thánh Chủ, đây…”  
“Lùi về sau”, Diệp Thành dứt khoát lên tiếng.


Haiz!  
Đại quân Viêm Hoàng bất lực nhưng vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của Diệp Thành và lùi về sau.

Sắc mặt mấy người phía Chung Giang cũng vô cùng căng thẳng, thế nhưng nghe truyền âm của Thiên Tông Lão Tổ bọn họ vẫn phải lùi về sau.

Cứ thế, trong mắt đại quân Thiên Hoàng, đại quân của Viêm Hoàng lùi về sau ba trăm nghìn trượng.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1137: Chương 1136


Chung Quy cau mày, không ngờ Diệp Thành lại cho đại quân lùi về sau nên một người ngông cuồng như ông ta không khỏi cảm thấy hoài nghi.

“Sao, ông còn sợ sao?”, Diệp Thành bật cười.

“Sợ? Chỉ dựa vào ngươi mà khiến ta phải sợ sao?”, mặc dù hoài nghi nhưng Chung Quy vẫn bước ra.


Nếu như đến cả ra ngoài sơn môn còn không ra thì danh tiếng và thể diện của ông ta sẽ mất sạch trước đại quân của Viêm Hoàng và Thiên Hoàng, cái tên Chung Quy cũng sẽ trở thành trò cười của cả Đại Sở.

Thế rồi, hai người đứng sừng sững đối mặt với nhau trong hư không, kéo theo sự chú ý của cả Viêm Hoàng và Thiên Hoàng.

Chung Quy không ra tay luôn mà ngẩng đầu nhìn Huyền Thương Ngọc Giới đang lơ lửng trong hư không, ánh mắt mang theo sự mong mỏi.

Bao nhiêu năm rồi, ông ta nhiều lần tự huyễn hoặc bản thân, nghĩ tới Thánh Vật của Viêm Hoàng, rồi nghĩ tới cảnh có ngày mình sẽ trở thành Viêm Hoàng Thánh Chủ, sau khi Chung Viêm qua đời, ông ta mới dẫn đại quân rời khỏi Viêm Hoàng, chỉ mong có ngày đạt được mục đích.

Hiện giờ được nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới, ông ta như trỗi lên cơn sóng lòng.

“Nếu như ông thua thì phải giữ lời hứa”, khi Chung Quy còn đang nhìn chiếc nhẫn, Diệp Thành đã lên tiếng, hắn nhìn Chung Quy với vẻ mặt hứng thú.

“Chung Quy ta nhất ngôn cửu đỉnh”, Chung Quy hắng giọng.


Dứt lời, Chung Quy lập tức ra tay, bước ra một bước, bàn tay vung ngang trời, huyễn hoá ra một bàn tay khổng lồ che trời trấn áp về phía Diệp Thành, áp lực nặng tựa núi non, còn chưa giáng xuống đã khiến mặt đất nứt lìa.

Thấy vậy, linh lực trong vùng đan hải của Diệp Thành cuộn trào, trong người hắn như có ngọn lửa thiêu đốt, hắn sải bước ra, nghịch thiên sát phạt lên, tung ra một chưởng bát hoang lên trời mang theo nhiều bí pháp khác với chiến ý vô địch, bá đạo vô song.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bàn tay che trời của Chung Quy và nắm đấm màu vàng kim của Diệp Thành va chạm vào nhau.

Rầm!
Tiếng động rung chuyển trời đất vang lên, một làn sóng mạnh mẽ lan ra từ vị trí hai quyền chưởng va chạm vào nhau, đến cả không gian cũng trở nên méo mó, một đỉnh núi ở cách đó không xa lập tức bị trảm ngang.

.

ngôn tình sủng
“Mạnh thật”, không chỉ người của Thiên Hoàng mà đến cả người của Viêm Hoàng cũng kinh ngạc, một chiêu mạnh mẽ được tung ra khiến người ta nhận ra rằng khả năng chiến đấu của Diệp Thành không hề thua kém Chung Quy.


Trong hư không, Diệp Thành và Chung Quy sau khi bật lùi về sau thì cũng đứng vững.

Diệp Thành chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, xương cốt đau đớn, còn Chung Quy mặt mày vô cùng khó coi, ông ta cau mày vì ông ta nhận ra mình đã coi thường Diệp Thành, không ngờ một hậu bối mới ở cảnh giới Không Minh lại có thể có sức chiến đấu không hề kém cạnh tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Chiến!
Khi Chung Quy còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã bước trên biển tinh hà, hắn như con mãnh thú lao lên.

Hừ!
Chung Quy hắng giọng, chân bước trên biển mây, sát khí cuộn trào hướng về phía Diệp Thành..


 
Chương 1138: Không ngờ tên tiểu tử này còn có khả năng này


Diệp Thành quay phắt người, hắn chỉ tay, nhất dương chỉ và lục mạch thần thông hợp lại với nhau, một chỉ như kim mang với uy lực bá đạo khiến Chung Quy vừa xông lên trước đã bị đâm xuyên vào phần ngực.  

“Tiểu tử được lắm”, Chung Quy gằn giọng, không hề quan tâm tới thương thế, ông ta di chuyển sát phạt tới, tung ra một chưởng.  

Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt, hắn lật thanh Thiên Khuyết quét ngang qua đầu.  

Bang!  


Một chưởng của Chung Quy cứ thế đánh vào thanh Thiên Khuyết phát ra tiếng động lớn, uy lực của chưởng này rất mạnh, kể cả là Diệp Thành cũng phải lảo đảo, khí huyết hỗn loạn, hắn phun ra cả miệng máu.  

“Ngươi còn kém xa lắm”, Chung Quy lại hắng giọng,  còn chưa đứng vững thì đã bị một chưởng tiếp theo của ông ta đánh bay ra cả trăm trượng, hắn lộn nhào trong hư không mười mấy vòng mới dừng lại.  

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi làm Viêm Hoàng Thánh Chủ sao?”, Chung Quy với sát khí đằng đằng sát phạt tới, ông ta như thể không muốn Diệp Thành có thêm bất cứ cơ hội phản ứng nào, một bước bay vào hư không và lại lần nữa tới gần Diệp Thành.  

Chỉ thấy Diệp Thành hơi ngẩng đầu, khoé miệng còn hiện lên nụ cười lạnh lùng.  

Thấy vậy, đặc biệt là thấy nụ cười như ẩn như hiện đó của Diệp Thành, Chung Quy chợt thấy khác lạ, ông ta có một dự cảm chẳng lành, ông ta muốn dừng lại nhưng đã muộn rồi.  

Gừ!  


Diệp Thành há miệng, hắn gầm lên tiếng gầm khi dùng tới Cuồng Long Thiên Nộ, tiếng gầm mạnh mẽ vang vọng khắp thương không.  

Chung Quy đáng thương còn chưa kịp sử dụng thần thông đã bị đánh bay đi.  

“Giờ tới lượt ta rồi”, Diệp Thành bước ra như một đạo kim mang, hắn sát phạt tới trước mặt Chung Quy, không đợi Chung Quy kịp trở tay, hắn đã tung luôn một chưởng khiến ông ta lộn nhào.  

Gừ!  

Chưởng này của Diệp Thành mang theo tiếng gầm của thú hoang, còn hắn giống như mãnh thú hoang dã, toàn thân từ đầu tới chân gần như đều là vũ khí tấn công, thuật chiến đấu gần của thú tâm nộ cùng với cơ thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể khiến Chung Quy trở tay không kịp.  

Rầm!  


Cảnh tượng trong hư không choán mắt người nhìn, Chung Quy ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị một loạt đòn đánh dị thường ở cự ly gần của Diệp Thành đánh thảm hại, mỗi một lần ông ta định thi triển thần thông thì đều bị Diệp Thành chặn lại.  

“Đây là cách đánh gì vậy?”, phía Viêm Hoàng, mấy người phía Cổ Tam Thông giật giật khoé miệng.  

“Đánh với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà dùng thuật chiến đấu gần sao?”  

“Không ngờ tên tiểu tử này còn có khả năng này”.  

So với bọn họ thì phía Thiên Hoàng, mặt mày ai nấy tối sầm lại, “tên tiểu tử này là quái thai gì vậy?” 

 
Chương 1139: Hỗn thiên tạo hoá liệt trận kỳ tiên


A…!  

Trong tiếng bàn tán, tiếng gầm phẫn nộ của Chung Quy đã vang vọng khắp trời, ông ta cố gắng đánh ra một chưởng rồi nhanh chóng lùi về sau, hai tay lập tức kết ấn, một ngọn núi hư ảo khổng lồ hiển hiện.  

Phá cho ta!  

Diệp Thành hắng giọng, hắn sát phạt lên tung ra chưởng bát hoang hỗn hợp với nhiều bí pháp.  


Rầm!  

Ngọn núi còn chưa đáp xuống thì đã bị Diệp Thành đánh tan.  

Giết!   

Chiến!  

Cả hai người sát phạt từ hai phía trong hư không.  

Một bên, Diệp Thành đạp trên biển tinh hà màu vàng kim, trên đầu là cả biển sao, toàn thân phát ra ánh vàng kim chói lọi choán mắt người nhìn, trông cơ thể hắn như được đúc kết từ hoàng kim, giống như vị chiến thần cái thế.  

Một bên, Chung Quy bước trên biển mây với thần hà cuộn trào, cơ thể ông ta có vô số ánh sáng cuộn quanh, trông ông ta như một vị thần vương giữa thế gian.  

Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên!  


Bát bộ thiên long, cửu cung thiên ấn!  

Phong thần kiếm quyết, bát hoang lôi trảm!  

Hỗn thiên tạo hoá, liệt trận kỳ tiên!  

Trận đại chiến tiếp theo vô cùng hung hãn, cả hai người như vị vua của thế gian, người nào người nấy bí pháp thông thiên, đối đầu với nhau bằng những đòn đánh mạnh mẽ khiến không gian hư vô như sụp đổ từng mảng từng mảng một.  

Phụt!  

Phụt!  

Trận đại chiến lên cao trào, máu tươi đỏ thẫm, máu tươi màu vàng kim cứ thế bắn vào hư không, cho dù là máu thì khi bay vào hư không cũng hoá thành khí huyết long hình công phá đối phương.  


Vì trận đại chiến của cả hai người mà bầu trời như phân thành hai nửa thế giới.  

Phía đông nơi Diệp Thành đứng, trời đất phát ra ánh sáng vàng kim giống như thiên cung cửu tiêu.  

Phía tây, phần trời đất nơi Chung Quy đứng mang ánh sáng màu bạc, thần quang chói lọi.  

Rầm!  

Đùng!  

Trời đất lúc này không ngừng rúng động, bầu hư không đang sụp đổ, cảnh tượng vô cùng hùng tráng. 

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom