Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 980: Cái Này Mà Cũng Trùng Hợp Sao


“Hồn tiêu diệp tán hoa dạ nguyệt, tàn thần dị lão lão dị bi lương.

Cô phong phiêu linh thê sở vũ, huyên thảo vọng ưu mãn thế thương.

Thương sinh hà ý? Thương thiên hà oán?  
Do tằng vọng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu khanh danh”.


Ấy?  
Diệp Thành đảo mắt một lượt: “Sao ở Viêm Hoàng lại cũng có bài thơ này?”  
Câu nói của Diệp Thành khiến Chung Giang ở bên giật mình, ông ta vội quay đầu lại, nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu hữu, người từng thấy bài thơ này sao?”  
“Ta từng thấy trên một vách đá trong hố thần, ta còn chép lại nó nữa”.

“Hố thần?”, nghe hai từ này, Chung Giang chợt cau mày, trong đôi mắt già nua chợt có ánh nhìn bất định, ông ta lẩm bẩm: “Chẳng trách mà sư tôn cũng từng tới hố thần”.

“Tiền bối, bài thơ này do ai viết mà bi thương, ý thơ đầy oán trách như vậy?”, Diệp Thành nhìn sang Chung Giang.

“Là sư tôn của ta viết trước khi đi”.


“Lại là sư tôn của người”, Diệp Thành gãi đầu, hắn nhìn sang bài thơ cổ trên vách đá.

Cái này mà cũng trùng hợp sao?  
Diệp Thành thầm nhủ, bài thơ mà sư tôn Hồng Trần của Chung Giang viết lại có tên Diệp Thành của hắn và tên Sở Huyên của sư phụ.

“Có thể chắc chắn một điều sư tôn của Chung Giang cũng từng tới hố thần”, Diệp Thành xoa cằm: “Mỗi một nét bút đều giống nhau y hệt, ta còn không biết Hồng Trần tiền bối còn có nhã hứng này”.

“Mỗi đêm khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, ta đều đứng đây đọc bài thơ này”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Chung Giang ở bên lại lên tiếng: “Có lẽ nó chính là thứ duy nhất mà sư tôn để lại”.

“Tiền bối, người cũng đã đi rồi, tiền bối hà tất phải vậy”, Diệp Thành lên tiếng an ủi.

Haiz!  
Chung Giang thở dài: “Sư tôn khi còn trẻ uy danh thiên hạ, nhưng tới cuối đời lại không biết vì sao mà trở nên vô tri vô giác, trạng thái dị thường, có lúc còn gọi sai cả tên của sư huynh sư muội chúng ta”.


Nói tới đây, Chung Giang lại lần nữa nhìn bài thơ cổ trên vách đá, “điểm duy nhất không thay đổi của sư tôn đó là luôn nhẩm đọc bài thơ này”.

“Trong bài thơ này không phải có bí mật gì to lớn chứ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Cho nên khi có thời gian rảnh ta đều đứng đây, hi vọng có thể nhìn ra ý thơ, ta rất muốn biết năm đó vì sao sư tôn lại trở nên vô tri vô giác như vậy, ta vẫn nghĩ không biết có phải người còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không?”  
“Tiền bối Hồng Trần đã qua đời, tiền bối cũng đừng quá đau buồn nữa”, nhìn vẻ mặt già nua của Chung Giang, Diệp Thành lên tiếng an ủi.

Haiz!.


 
Chương 981: Bị Người Ta Dùng Chú Ấn”


Lại là tiếng thở dài, Chung Giang lặng lẽ quay người biến mất trong màn đêm.

Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành mới xoa cằm, cuối cùng hắn nhìn lên vách đá một lần rồi cũng quay người đi.

Trở về thế giới nhỏ trong không gian, Diệp Thành phất tay hái một quả linh quả rồi lại gọi Đại La Thần Đỉnh ra.


Vù!  
Đại La Thần Đỉnh vừa dày vừa nặng, mộc mạc từ nhiên phát ra từng đạo khí huyền diệu, nối liền thành một mảng, độn giáp thiên tự xung quanh đỉnh cứ thế tự vận hành, còn có thiên âm đại đạo vang vọng.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới phất tay lấy ra túi đựng đồ, hắn lấy Âm Minh Tử Tướng từ Thập Vạn Đại Sơn ra.

Âm Minh Tử Tướng vừa được lấy ra, Diệp Thành liền ngự động Đại La Thần Đỉnh trấn áp nó ở trong đó.

Sau khi cố định được Âm Minh Tử Tướng, Diệp Thành mới từ từ ghé lại, dùng Tiên Luân Nhãn quan sát.

“Thực lực tương đương tu sĩ tầng thứ tám cảnh giới Linh Hư”, Diệp Thành xoa cằm thầm nhủ: “Có máu có thịt, là một thi thể cổ đại, bị người ta dùng chú ấn”.

Nói tới chú ấn, Diệp Thành lại nhìn phần trán của Âm Minh Tử Tướng, hắn trông thấy một đạo chú ấn dị thường ở trán tên này, cũng chính là đạo chú ấn thao túng mọi hoạt động của nó.


Nghĩ tới đây, Diệp Thành mới rạch trán của Âm Minh Tử Tướng ra để lấy chú ấn.

Chú ấn này màu tím vàng, lơ lửng trong tay Diệp Thành, còn có khí huyết lạnh lẽo bao quanh, đừng thấy nó nhỏ như lòng bàn tay tẻ nhỏ mà coi thường, nó hết sức huyền diệu đấy.

Diệp Thành nheo mắt trái, hắn chăm chú quan sát chú ấn tử kim trong lòng bàn tay, điều khiến hắn phải ngạc nhiên đó là hắn nắm bắt được linh hồn lạc ấn trong chú ấn này.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Chú ấn tử kim này cũng do con người luyện chế ra, việc luyện chế chú ấn và luyện chế đan dược có điểm chung, trong đan dược có linh hồn lạc ấn còn trong chú ấn có linh hồn lạc ấn của người luyện chế”.

Nói tới đây, Diệp Thành càng cười tươi hơn: “Nếu vậy chỉ cần phá giải được linh hồn lạc ấn thì ta có thể luyện chế ra chú ấn, như vậy, chỉ cần luyện ra được chú ấn thì ta cũng có thể luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng”.

Nói rồi, Diệp Thành nheo mắt hơn nữa, hắn chăm chú quan sát linh hồn lạc ấn trong chú ấn.

Hắn nhìn thấy một lão già toàn thân mặc đạo bào màu tím, lúc này ông ta đang kiểm soát ngọn lửa để luyện chế chú ấn, mức độ luyện chế có vẻ phức tạp, không hề thua kém bất cứ một viên linh đan năm vân nào.


Có điều đối với Diệp Thành mà nói thì lại chẳng đáng ngại.

Cấp bậc linh hồn của hắn đã đạt tới cấp Địa, vả lại sau khi hắn có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì công thể và linh hồn đều được niết bàn, thoát biến, cấp bậc linh hồn cũng đã đạt tới cấp Địa đỉnh phong.

Với tu vi linh hồn như vậy, nếu như có đan phương của linh đan luyện chế ra một viên linh đan năm vân thì không phải là chuyện khó khăn gì.

Đã có thể luyện ra linh đan năm vân thì chắc chắn cũng có thể luyện ra chú ấn điều khiển cơ thể cổ xưa.

.


 
Chương 982: Chương 981


Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại, khoé miệng hắn nở nụ cười: “Đúng là kì diệu, nếu cho ta một thi thể cường tráng thì ta cũng có thể luyện ra được một Âm Minh Tử Tướng mạnh mẽ”.

Nói tới đây, trong ánh mắt Diệp Thành lại xuất hiện hàn mang, hắn cứ thế bóp nát chú ấn trong lòng bàn tay.

Phụt!  

Trong không gian như có tiếng phun ra máu.

Bên trong một địa cung sâu thẳm ở cách đó không biết mấy chục dặm, một người mặc đại bào màu tím xuất hiện với đô mắt u ám: “Âm Minh Tử Tướng phái tới Thập Vạn Địa Sơn bị người ta mang đi? Rốt cục là ai lại có thể bóp nát đạo chú ấn đó?”  
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Mới sáng sớm, Diệp Thành vươn vai, một luồng ánh sáng lướt qua trước mặt hắn, hoá thành bóng người, và nếu nhìn kĩ thì chính là Chung Giang.

“Đi theo ta”, Chung Giang không giải thích gì, ông ta nắm lấy tay Diệp Thành bước vào không gian hư vô.

“Tiền bối, có việc gì mà gấp gáp vậy?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Chung Giang.

“Viêm Hoàng vừa truyền tin tới: Đêm qua Chung Tiêu sư muội bị hãm hại, trọng thương đầy mình, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đang công kích linh sơn của Nhân Hoàng”.


“Lại là Thị Huyết Điện”, nghe ba từ này, trong đôi mắt Diệp Thành bất giác hiện lên ánh nhìn lạnh lùng.

“Tiểu bối đi trước đi, những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng sẽ tới đó sau”, Chung Giang nói rồi dẫn theo Diệp Thành bước vào một Truyền Tống Trận.

“Ba người”  
“Ba người”, nghe con số này, Diệp Thành chợt cau mày.

Ba người ở cảnh giới Chuẩn Thiên có nghĩa là gì thì trong lòng Diệp Thành rõ hơn ai hết.

Mặc dù khả năng chiến đấu của Chung Giang rất mạnh nhưng mỗi lần ra tay, tu vi của ông ta đều giảm đi một phần, rất khó giết chết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cho dù ông ta có thể giết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng phải trả cái giá đắt.


“Ta dùng Tiên Luân Cấm Thuật diệt một tên, còn hai tên còn lại ở cảnh giới Chuẩn Thiên cần Chung Giang tiền bối đối phó rồi”, Diệp Thành thầm tính toán: “Nhưng nếu như vậy thì tu vi của Chung Giang tiền bối nhất định sẽ sụt giảm đáng kể, từ cảnh giới Chuẩn Thiên xuống còn cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng không biết chừng”.

“Thị Huyết Điện, đúng là đâu cũng thấy bóng dáng các người”, trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn lạnh lùng: “Đợi đấy cho ta, đợi lão tử mạnh lên thì nhất định sẽ đánh với các người một trận quyết liệt, không đánh đau thì các người không nhớ được”.

“Tiểu hữu, nếu như lần này ta không thể quay về được thì hi vọng tiểu hữu nhất định phải bảo vệ lấy Viêm Hoàng”, Chung Giang ở bên đột nhiên lên tiếng.

“Tiền bối đừng kích động!”, Diệp Thành vội vàng nói, hắn có thể nhìn thấy vẻ quyết đoán trong mắt Chung Giang, xem ra ông ấy đã quyết định hạ màn trong sự thăng hoa tột đỉnh.

.


 
Chương 983: Chương 982


Chung Giang không nói thêm gì, Diệp Thành có thể cảm nhận được khí nguyên trên người ông ấy đang được thiêu đốt, đổi lại là tốc độ kinh người.

Cứ thế, hai người lần lượt ra khỏi thông đạo không gian, rồi lại lần lượt bước vào truyền tống trận.

Nhân Hoàng có vẻ cách Viêm Hoàng khá xa, gần như phải đi hết gần một trăm triệu dặm của toàn bộ Tây Lăng.

“Tiền bối, người của Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Huyền Hoàng sẽ đến giúp chứ?”, vừa đi vào một truyền tống trận, Diệp Thành nhìn Chung Giang hỏi thử.


“Điều này cũng khó nói”, Chung Giang lắc đầu bất lực: “Từ khi sư tôn và Chung Viêm sư huynh biến mất, các sư huynh đệ khác đều mệnh ai nấy làm.

Bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ đã thay đổi rồi, hoặc ít hoặc nhiều đều có liên quan đến Thị Huyết Điện.

Lần này Thị Huyết Điện bao vây tấn công Nhân Hoàng, ta không mong họ ra tay giúp đỡ, chỉ mong bọn họ giữ thái độ trung lập là được.

Nếu trong số cao thủ tấn công Nhân Hoàng có sư huynh đệ của mình thì đó mới là điều ta khó chấp nhận nhất”.

“Mọi việc đều do con người”, Diệp Thành trầm ngâm: “Nếu thật sự có sư huynh đệ của tiền bối thì tiền bối không cần phải nương tay, điều mà người muốn giữ là tình sư môn, nhưng với họ mà nói thì thật sự là quá rẻ mạt”.

“Ta cũng biết lợi và hại trong việc này”, Chung Giang thở dài: “Vậy nên nếu lần này ta không về được nữa thì Viêm Hoàng giao cho ngươi đấy”.

Nói rồi Chung Giang dẫn Diệp Thành ra khỏi thông đạo không gian.


Không biết đến lúc nào hai người mới tới một thành cổ có truyền tống trận.

Nhưng điều khiến vẻ mặt hai người trở nên cực kỳ khó coi là truyền tống trận của thành cổ này đã bị người khác phá hỏng.

Hai người lập tức chạy tới thành cổ tiếp theo.

Tuy nhiên cũng như thành cổ đầu tiên, truyền tống trận ở đây cũng đã bị phá huỷ.

Vì thế hai người cứ liên tục bay hết thành cổ này đến thành cổ khác, nhưng truyền tống trận đều đã bị phá huỷ.

“Chết tiệt”, Chung Giang lạnh lùng chửi.

“Thị Huyết Điện đang định nuốt chửng Nhân Hoàng sao?”, vẻ mặt Diệp Thành khó coi đến đáng sợ: “Truyền tống trận của thành cổ trong chu vi một trăm nghìn dặm ở Nhân Hoàng đều đã bị phá hỏng, xem ra bọn chúng đã có chuẩn bị từ trước, đã đoán được Nhân Hoàng sẽ đến xin sự giúp đỡ từ Viêm Hoàng, nên mới phá huỷ truyền tống trận để hoàn toàn cô lập Nhân Hoàng”.


“Khoảng cách cả trăm nghìn dặm, cho dù chúng ta đến nơi, sợ rằng Nhân Hoàng cũng đã bị diệt sạch”, Chung Giang siết chặt tay phát ra tiếng vang răng rắc, trong đôi mắt già nua lần đầu tiên bộc phát ra sát ý cực kỳ ác liệt.

“Hết cách rồi, đành đánh cược một ván thôi”, Diệp Thành phất tay lướt qua túi đựng đồ.

Ngay lập tức, một đạo thần quang bay ra từ túi đựng đồ rồi vọt thẳng lên bầu trời, nhìn kỹ lại thì thấy là một tấm lệnh bài, trên lệnh bài có khắc bốn chữ lớn: Thái Ất Chân Nhân.

“Lão Thái Ất, hy vọng lệnh bài này hữu dụng như ông nói”, Diệp Thành trút khí nguyên vào trong lệnh bài.

Ù! Ù!.


 
Chương 984: Chương 983


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau đó lệnh bài rung lên vù vù và nhanh chóng trở nên khổng lồ, cho đến khi có kích thước hơn mười trượng mới dừng lại, phát ra thần mang đáng sợ chiếu rọi cả toà thành cổ.

Khi Thái Ất Chân Nhân đưa lệnh bài cho Diệp Thành đã nói lệnh bài của lão ở nơi khác có lẽ không hữu dụng lắm, nhưng ở Tây Lăng thì cực kỳ hữu dụng.

Diệp Thành không còn cách nào nữa nên chỉ đành thử, hy vọng lệnh bài của Thái Ất Chân Nhân không đến mức không đáng tin như con người lão ta.


“Sao ngươi lại có lệnh bài Thái Ất?”, Chung Giang nhìn lệnh bài đã trở thành kích thước mười trượng, sau đó nhìn sang Diệp Thành, trong mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ông ấy đưa cho ta, nói rằng lệnh bài này rất hữu dụng ở Tây Lăng”.

“Đương nhiên hữu dụng rồi”, Chung Giang hít sâu một hơi, cảm xúc hơi kích động: “Khi ông ấy ở trạng thái đỉnh phong ngay cả ta cũng không theo kịp, ông ấy là chủ tôn của một thế lực thần bí ở Tây Lăng, địa vị chỉ đứng sau Thánh chủ của họ thôi.

Mà thế lực thần bí kia cũng có lai lịch rất lớn, nếu có sự trợ giúp của họ thì có lẽ vẫn kịp”.

“Không ngờ ông ấy còn có lai lịch lớn như vậy”, nghe Chung Giang nói xong, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.

“Đó là cái gì vậy?”, khi hai người đang thảo luận thì người của cả toà thành cổ đều ngẩng đầu nhìn lên hư không, nhìn lệnh bài lớn chừng mười trượng kia, lúc này nói lệnh bài ấy là một cánh cổng khổng lồ thì chính xác hơn.

“Hình như đó là lệnh bài”.


“Nhưng có phải lệnh bài này to quá rồi không?”  
Quả nhiên trong những tiếng thảo luận, một người thanh niên đeo mặt nạ đã tới bên cạnh Chung Giang và Diệp Thành.

“Là hai người sử dụng lệnh bài đúng không?”, thanh niên đeo mặt nạ nhìn Chung Giang và Diệp Thành một lượt từ trên xuống dưới.

“Đạo hữu, chúng ta thực sự hết cách nên mới gây ra động tĩnh lớn thu hút sự chú ý của mọi người như vậy”, Diệp Thành chắp tay, nói: “Tiền bối Thái Ất nói có lệnh bài này thì có thể nhờ được người giúp đỡ”.

“Huyền Thương Ngọc Giới”, khi Diệp Thành nói thì ánh mắt người thanh niên đeo mặt nạ lại nhìn chằm chằm vào Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay hắn.

“Ngươi là Thánh chủ của Viêm Hoàng?”, thanh niên đeo mặt nạ nhìn Diệp Thành với khuôn mặt ý tứ.

Diệp Thành gật đầu đáp: “Chúng ta cần dùng truyền tống trận, mong đạo hữu giúp đỡ, càng nhanh càng tốt”.

“Có lệnh bài của chủ tôn thì đương nhiên ta sẽ giúp hai người, mời đi theo ta!”, thanh niên đeo mặt nạ không nhìn Diệp Thành nữa, xoay người đi về một hướng, vào khoảnh khắc quay người, hắn ta còn nhìn Chung Giang với ánh mắt kiêng kỵ.


“Đúng là trời không giết Nhân Hoàng”, Chung Giang vội vàng đi theo, nhìn Diệp Thành bên cạnh rồi lẩm bẩm: “Xem ra tiểu tử này sẽ là phúc tinh của Viêm Hoàng”.

Chẳng mấy chốc, người thanh niên đeo mặt nạ đã đưa cả hai đến Địa Cung khổng lồ ở trung tâm thành.

Đập vào mắt Chung Giang và Diệp Thành là một tế đàn lớn, trên tế đàn là một truyền tống trận phát ra ánh sáng chói lọi.

“Hai người đi đâu?”, thanh niên đeo mặt nạ trút linh nguyên vào truyền tống trận rồi nhìn Diệp Thành và Chung Giang.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 985: Chương 984


“Đạo hữu biết tình huống hiện tại của Nhân Hoàng?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hắn ta.

“Thị Huyết Điện bày ra trận chiến lớn như vậy, chúng ta muốn không biết cũng khó”.


“Vậy hai người…”
“Chúng ta sẽ không can thiệp, cũng sẽ không giúp đạo hữu”, dường như người thanh niên đeo mặt nạ biết Diệp Thành định nói gì nên thẳng thừng cắt ngang lời hắn: “Nếu các ngươi không có lệnh bài Thái Ất thì dù người là Thánh chủ Viêm Hoàng, chúng ta cũng không cho người mượn truyền tống trận”.

Nói đến đây, hắn ta chắp tay: “Đây là mệnh lệnh từ bên trên, chúng ta cũng chỉ nghe theo thôi, mong Thánh chủ Viêm Hoàng lượng thứ”.


“Ta hiểu, điều chỉnh tọa độ đi!”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Cảm ơn vì đã thông cảm”, người thanh niên đeo mặt nạ cũng không lề mề, dùng ấn ký linh lực liên tục vẽ toạ độ trên truyền tống trận, hơn nữa còn vô cùng chính xác.

Đến khi vẽ xong toạ độ, Diệp Thành và Chung Giang bước vào.

Khi hai người sắp được dịch chuyển đi, Diệp Thành lại nhìn người thanh niên đeo mặt nạ nói với vẻ đầy hy vọng: “Đạo hữu, có lẽ sắp tới đại quân của Viêm Hoàng sẽ lại mượn truyền tống trận nữa, mong hãy giúp đỡ, chúng ta sẽ không quên ơn này”.


“Ta sẽ cố gắng hết sức”, hắn ta gật đầu.

“Cảm ơn”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó hắn với Chung Giang biến mất trong truyền tống trận..


 
Chương 986: Cách ba mươi trượng về phía đông nam


“Nhóm người ngu ngốc đằng kia có ai chiến đấu được không? Ra đây so chiêu đi”, tiếng hét lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong Địa Cung.  

Mọi người đều ngẩng đầu, dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài xuyên qua Địa Cung.  

Bóng người rợp trời, ai cũng hung ác dữ tợn, mà một thanh niên đeo mặt nạ đang hét to như sói tru, toàn bộ sự chú ý của cao thủ Thị Huyết Điện đang phá kết giới linh sơn của Nhân Hoàng đều bị thu hút về phía đó.  


“Người đó là ai mà to gan vậy?”, trong Địa Cung vang lên rất nhiều tiếng kinh ngạc.  

“Đeo mặt nạ Quỷ Minh, còn có binh khí được chế luyện đặc biệt, ở Đại Sở này chỉ có một người. Nếu ta đoán không nhầm thì chính là Tần Vũ đang nổi tiếng khắp nơi mấy ngày nay”.  

“Tần Vũ? Là Tần Vũ trên bảng Phong Vân sao?”  

“Chính là hắn”, có người lên tiếng: “Trận đại chiến bên ngoài hố thần hôm đó hắn chính là nhân vật chính, hắn đã đánh bại rất nhiều đệ tử bảng Phong Vân, Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều bị hắn đánh bại, bao nhiêu cao thủ cũng không ngăn được hắn”.  

“Vậy hắn đến đây làm gì?”, có người nói ra nghi vấn trong lòng, cảm thấy cực kỳ mờ mịt: “Còn trắng trợn khiêu khích cao thủ của Thị Huyết Điện như vậy nữa”.  


Hồng Trần Tuyết cũng nhìn lên khoảng không, cuối cùng nhìn vào đạo thân của Diệp Thành.  

Mấy ngày nay Nhân Hoàng có rất nhiều thông tin tình báo về Tần Vũ (Diệp Thành), bà ta không ngờ Tần Vũ lại xuất hiện ở đây ngay lúc Nhân Hoàng gặp nguy hiểm thế này.  

Hồng Trần Tuyết không hiểu, nhưng bà ta thông minh nhường nào, đương nhiên hiểu chuyện này không đơn giản như mình nghĩ. Tần Vũ đến đây, còn nghênh ngang khiêu chiến như vậy chắc chắn là có ý định gì đó.  

“Sư muội”, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên bên tai Hồng Trần Tuyết, chính xác hơn là giọng của Chung Giang.  

Không hiểu sao nghe thấy giọng Chung Giang, Hồng Trần Tuyết chợt cảm thấy trong người như có một dòng điện ấm áp chảy qua, sống mũi hơi cay. Đến lúc này rồi mà vẫn có người bằng lòng đến giúp đỡ bà, đây chính là tình đồng môn.  

“Nghe ta nói này”, Chung Giang lại truyền âm tới: “Tần Vũ ở bên ngoài là trợ thủ giúp ta giải cứu Nhân Hoàng, nhân lúc hắn thu hút sự chú ý của Thị Huyết Điện, sư muội hãy nắm lấy cơ hội mở kết giới để chúng ta lẻn vào, ta với muội cùng điều khiển kết giới hộ sơn, tranh thủ thời gian cho đại quân của Viêm Hoàng tới”.  


“Sư huynh đang ở đâu?”, biết tình thế cấp bách nên Hồng Trần Tuyết cũng không có thời gian hỏi nhiều về chuyện của Tần Vũ.  

“Cách ba mươi trượng về phía Đông Nam”.  

“Được, muội biết rồi”, Hồng Trần Tuyết ghi nhớ, sau đó lại nhìn ra ngoài với vẻ mặt ngạc nhiên. Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Vũ gây ồn ào mấy ngày nay lại đến đây giải cứu Nhân Hoàng.

“Ngươi, chính là ngươi đấy, ra đây cho ta”, khi Hồng Trần Tuyết nhìn qua thì thấy đạo thân của Diệp Thành vẫn đang phách lối, hơn nữa còn chỉ đích danh một lão già áo tím cảnh giới Không Minh tầng thứ năm của Thị Huyết Điện. 

 
Chương 987: Có gan thì một đấu một đi


“Ngươi muốn chết!”  

Lão già kia nổi giận đùng đùng, lập tức sát phạt tới, không nhiều lời, vừa xông lên đã tung  đại ấn ra.  

Ầm! Bùm! Cheng!  

Sau đó trận đại chiến lập tức bắt đầu, đạo thân của Diệp Thành vô cùng mạnh mẽ, giao chiến chưa lâu đã chém chết lão già áo tím của Thị Huyết Điện trên hư không.  


“Giết người của Thị Huyết Điện ta, hôm nay ngươi tự tìm đường chết rồi”, mấy bóng người lập tức xông lên, khí thế của ai cũng ngút trời, sát khí lan ra, tu vi của họ đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.  

Bang! Đùng! Đoàng!  

Trận đại chiến lại bùng lên, hơn nữa cảnh tượng còn vô cùng hoành tráng, đạo thân của Diệp Thành bất khả chiến bại, trong thời gian ngắn sẽ không bị giết, cuộc chiến đang diễn ra rất gay cấn.  

“Không biết xấu hổ à? Đã nói là một đấu một rồi mà”.  

“Bốn con chó điên, có gan thì một đấu một đi”.  

“Ỷ đông hiếp yếu thì là anh hùng cái gì, một đám ngu ngốc, chó má”.  


Mặc dù trận chiến rất khốc liệt, nhưng tiếng chửi rủa của Diệp Thành cũng chưa bao giờ ngừng.  

Mặc dù là đạo thân nhưng nó hoàn toàn thừa hưởng tính cách vô liêm sỉ và từ ngữ bẩn thỉu của Diệp Thành, chửi bới rất khó nghe.  

Những âm thanh chửi rủa này lọt vào Địa Cung của linh sơn Nhân Hoàng, mọi người đều giật giật khoé miệng.  

“Đệ tử bảng Phong Vân của Đại Sở này thực lực mạnh thật, nhưng đầu óc thì…”  

“Chửi luôn miệng không ngừng, miệng tiểu tử này đúng là ghê gớm!”  

“Tiểu tử này ăn phải thuốc súng hay là bị hắt máu gà vậy?”  

“Trông hắn không giống như tới để đánh nhau mà giống tới để chửi nhau hơn”.  


Sự thật chứng minh, cách làm của đạo thân Diệp Thành rất hiệu quả.  

Không chỉ người của Nhân Hoàng mà ngay cả cao thủ của Thị Huyết Điện bên ngoài cũng đều bị thu hút sự chú ý, những người đang phá kết giới của linh sơn Nhân Hoàng cũng đổ dồn ánh mắt u ám tới.  

Giờ phút này, ngay cả ba tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện cũng không khỏi nhìn sang.  

“Nếu ta đoán không nhầm thì người đó chính lầ Tần Vũ!”, gã thanh niên yêu dị vẫn nghịch con rắn lục nhỏ quấn quanh cổ tay, thích thú nhìn vào khoảng hư không đó.  

“Quả nhiên là rồng là phượng trong đám người”, mặc dù sắc mặt bà lão lưng còng u ám, nhưng cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Bốn cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng không giết được hắn, vậy thì Hoắc Tôn bại trong tay hắn, ta cũng không thấy có gì ngạc nhiên”. 

 
Chương 988: Thánh chủ viêm hoàng


“Tại sao hắn lại ở đây?”, lão già mặc huyết bào nheo mắt lại, trong mắt loé lên ánh nhìn u ám bất định.  

Không ai biết rằng khi đạo thân của Diệp Thành chửi rủa và đại chiến, thì kết giới của linh sơn Nhân Hoàng đã bị bóp méo, hai đạo thân lén chạy vào.  

Khi đến Địa Cung, người của Nhân Hoàng ai nấy đều thảng thốt: “Ngươi… các ngươi vào đây kiểu gì vậy?”  


Khi nhìn thấy Diệp Thành đeo mặt nạ, bọn họ lại càng ngạc nhiên hơn, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn đạo thân của hắn vẫn đang chửi bới hung hăng bên ngoài, vẻ mặt họ lập tức trở nên rất thú vị.  

Chung Giang bỏ qua ánh mắt khác thường của những người này, lách mình đi tới bên Hồng Trần Tuyết: “May mà vẫn chưa muộn, thương thế của sư muội…”  

Hồng Trần Tuyết ngắt lời Chung Giang, bà nheo mắt nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ đứng phía trước: “Nhất Khí Hoá Tam Thanh, thì ra bên ngoài kia là đạo thân của ”.  

“Nhãn lực của tiền bối thật tốt”, Diệp Thành bất giác sờ chóp mũi.  

Động tác này tuy nhỏ, nhưng lại khiến Hồng Trần Tuyết bước lên một bước, đi về phía hắn, bà ta cầm lấy tay trái của Diệp Thành, chăm chú quan sát chiếc nhẫn ngọc phát ra thần quang trên ngón tay hắn.  

“Sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Thành.  


“Huyền Thương Ngọc Giới?”, nghe Hồng Trần Tuyết nói bốn từ này, các trưởng lão đang có mặt đều vội vàng chạy tới, từng cặp mắt đều dán vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay trái của Diệp Thành.  

“Thánh vật của Viêm Hoàng sao lại ở trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Thành, lại truy hỏi lần nữa.  

“Chuyện này nói ra dài lắm, ta…”, Diệp Thành đang định nói, nhưng còn chưa nói xong đã bị Chung Giang ngắt lời.  

“Để ta nói cho!”, Chung Giang hắng giọng, giải thích: “Huyền Thương Ngọc Giới là do sư huynh Chung Viêm truyền lại cho hắn, hơn nữa chiếc nhẫn cũng đã công nhận, vì thế tiểu hữu Tần Vũ hiện tại đã là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”.  

“Hắn? Thánh chủ Viêm Hoàng?”, nghe Chung Giang nói xong, các trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Diệp Thành.  

“Là ta”, Diệp Thành cười tủm tỉm.  


Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày, nhìn Huyền Thương Ngọc Giới rồi lại nhìn Diệp Thành, nhưng không nói gì.

“Được rồi, chuyện này về sau ta sẽ giải thích cặn kẽ cho mọi người”, Chung Giang xua tay rồi nhìn Hồng Trần Tuyết bảo: “Sư muội, kết giới không chống đỡ được quá ba phút nữa đâu, chúng ta hợp lực kiểm soát kết giới đi!”  

Hồng Trần Tuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.  

Dứt lời, hai người cùng bước lên tế đàn, đẩy linh lực vào đó.  

Tế đàn này là trung tâm kết giới hộ sơn của Nhân Hoàng, người kiểm soát kết giới càng mạnh thì kết giới sẽ càng kiên cố, cũng chính vì lúc trước Hồng Trần Tuyết kiểm soát nó nên kết giới bị cao thủ của Thị Huyết Điện bắn phá lâu như vậy vẫn chưa vỡ. 

 
Chương 989: Thánh Chủ Viêm Hoàng


“Tại sao hắn lại ở đây?”, lão già mặc huyết bào nheo mắt lại, trong mắt loé lên ánh nhìn u ám bất định.

Không ai biết rằng khi đạo thân của Diệp Thành chửi rủa và đại chiến, thì kết giới của linh sơn Nhân Hoàng đã bị bóp méo, hai đạo thân lén chạy vào.

Khi đến Địa Cung, người của Nhân Hoàng ai nấy đều thảng thốt: “Ngươi… các ngươi vào đây kiểu gì vậy?”  

Khi nhìn thấy Diệp Thành đeo mặt nạ, bọn họ lại càng ngạc nhiên hơn, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn đạo thân của hắn vẫn đang chửi bới hung hăng bên ngoài, vẻ mặt họ lập tức trở nên rất thú vị.

Chung Giang bỏ qua ánh mắt khác thường của những người này, lách mình đi tới bên Hồng Trần Tuyết: “May mà vẫn chưa muộn, thương thế của sư muội…”  
Hồng Trần Tuyết ngắt lời Chung Giang, bà nheo mắt nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ đứng phía trước: “Nhất Khí Hoá Tam Thanh, thì ra bên ngoài kia là đạo thân của ”.

“Nhãn lực của tiền bối thật tốt”, Diệp Thành bất giác sờ chóp mũi.

Động tác này tuy nhỏ, nhưng lại khiến Hồng Trần Tuyết bước lên một bước, đi về phía hắn, bà ta cầm lấy tay trái của Diệp Thành, chăm chú quan sát chiếc nhẫn ngọc phát ra thần quang trên ngón tay hắn.

“Sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Thành.

“Huyền Thương Ngọc Giới?”, nghe Hồng Trần Tuyết nói bốn từ này, các trưởng lão đang có mặt đều vội vàng chạy tới, từng cặp mắt đều dán vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay trái của Diệp Thành.


“Thánh vật của Viêm Hoàng sao lại ở trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Thành, lại truy hỏi lần nữa.

“Chuyện này nói ra dài lắm, ta…”, Diệp Thành đang định nói, nhưng còn chưa nói xong đã bị Chung Giang ngắt lời.

“Để ta nói cho!”, Chung Giang hắng giọng, giải thích: “Huyền Thương Ngọc Giới là do sư huynh Chung Viêm truyền lại cho hắn, hơn nữa chiếc nhẫn cũng đã công nhận, vì thế tiểu hữu Tần Vũ hiện tại đã là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”.

“Hắn? Thánh chủ Viêm Hoàng?”, nghe Chung Giang nói xong, các trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

“Là ta”, Diệp Thành cười tủm tỉm.

Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày, nhìn Huyền Thương Ngọc Giới rồi lại nhìn Diệp Thành, nhưng không nói gì.


“Được rồi, chuyện này về sau ta sẽ giải thích cặn kẽ cho mọi người”, Chung Giang xua tay rồi nhìn Hồng Trần Tuyết bảo: “Sư muội, kết giới không chống đỡ được quá ba phút nữa đâu, chúng ta hợp lực kiểm soát kết giới đi!”  
Hồng Trần Tuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Dứt lời, hai người cùng bước lên tế đàn, đẩy linh lực vào đó.

Tế đàn này là trung tâm kết giới hộ sơn của Nhân Hoàng, người kiểm soát kết giới càng mạnh thì kết giới sẽ càng kiên cố, cũng chính vì lúc trước Hồng Trần Tuyết kiểm soát nó nên kết giới bị cao thủ của Thị Huyết Điện bắn phá lâu như vậy vẫn chưa vỡ.

.


 
Chương 990: Lá Gan Không Lớn Lắm


Bây giờ có thêm Chung Giang, hai người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có thể tưởng tượng được sức phòng ngự của kết giới sẽ tăng lên tới mức đáng sợ như thế nào.

Chẳng mấy chốc kết giới hộ sơn đang cực kỳ mỏng đột nhiên bắn ra thần quang, sức phòng ngự tăng lên không chỉ mười lần.

Hả?  

Ba cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện nhíu mày: “Không ngờ kết giới lại mạnh lên nhiều thế, lẽ nào Hồng Trần Tuyết đã khôi phục thương thế?”  
“Sao có thể?”, bà lão lưng gù thốt lên: “Thực Cốt Đan nhằm vào công thể, Bạo Linh Đan nhằm vào linh hồn, dù là Hồng Trần Tuyết cũng khó mà chống đỡ”.

“Vậy thì lạ thật”, gã thanh niên yêu dị kia nheo mắt, nhìn chằm chằm kết giới hộ sơn: “Kết giới đột nhiên kiên cố thế kia không thể là do một mình Hồng Trần Tuyết làm được”.

“Chẳng lẽ Nhân Hoàng còn có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thứ hai?”  
Bùm!  
Khi ba người đang nói chuyện thì đạo thân của Diệp Thành ở nơi cách đó không xa đã hoàn thành nhiệm vụ, thân thể nó nổ tung, nhưng trước khi tiêu tan, nó đã kéo theo một tên cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của Thị Huyết Điện lên đường cùng.

“Ngây ra đó làm gì, tiếp tục tấn công cho ta!”  
Lão già mặc áo huyết bào nhìn về phía đó rồi đột nhiên hét lên.


Ngay lập tức, các cao thủ của Thị Huyết Điện đã hoàn hồn sau cơn choáng váng, một lần nữa hợp lực điều khiển chín trận pháp, phát huy sức mạnh của chúng, công phá kết giới hộ tông của linh sơn Nhân Hoàng.

Chỉ là lần này có sự trợ giúp của Chung Giang nên kết giới hộ sơn đã trở nên mạnh mẽ phi thường, chín trận pháp công kích lớn của Thị Huyết Điện đều đã được sử dụng nhưng vẫn không thể phá được kết giới trong thời gian ngắn.

Trong Địa Cung của linh sơn Nhân Hoàng.

Chung Giang và Hồng Trần Tuyết vẫn đang không ngừng truyền linh lực vào tế đàn.

Còn bên này, các trưởng lão đã bao vây đứng quanh Diệp Thành, từng đôi mắt già nua quan sát hắn từ trên xuống dưới như quan sát khỉ.

Khụ khụ!  

Toàn thân Diệp Thành nổi da gà, hắn ho khan hai tiếng rồi bảo: “Các tiền bối à, có thể đừng nhìn vãn bối như vậy được không, lá gan của ta không lớn lắm”.

Lá gan không lớn lắm?  
Câu này của Diệp Thành khiến các lão già đều giật giật khoé miệng.

Lá gan của ngươi không lớn? Đùa gì đấy? Ngươi đừng quên mảng giỏi nhất của Nhân Hoàng chúng ta là mảng tình báo.

.


 
Chương 991: “ngươi Có Thể Nhìn Ra Sao


Đến bây giờ, ngươi đã khiêu khích hết một lượt tất cả mọi người, có thêm biết bao kẻ thù, có chuyện nào là do kẻ nhát gan làm được?
Các trưởng lão vẫn nhìn chằm chằm nên Diệp Thành lại ho khan lần nữa, hà hơi lên Huyền Thương Ngọc Giới rồi lau thật sạch, vừa lau vừa nói với giọng điệu khó hiểu: “Chiếc nhẫn này được đấy”.


Ngay khi lời này được nói ra, các lão già đã hiểu ngay lập tức.

Hắn đã lấy danh nghĩa của Thánh chủ Viêm Hoàng ra để nói chuyện, hắn lợi hại, hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng.

Phụt!
Hồng Trần Tuyết ở trên tế đàn cách đó không xa phun ra một ngụm máu.

Trạng thái của bà ta rất tệ, khuôn mặt khi nãy còn có chút huyết sắc, giờ đây đã lại trở nên tái nhợt, khí tức lúc mạnh mẽ lúc yếu ớt, thần quang trên người cũng gần như dập tắt.


Thấy thế, các lão già vội vàng chạy đến.

“Sư muội”, Chung Giang đã sử dụng linh lực, truyền vào cơ thể Hồng Trần Tuyết.

“Không sao đâu”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng lau vết máu trên khoé miệng, nhưng sau khi lau đi lại có máu trào ra, dù lau thế nào cũng không hết, điều này khiến sắc mặt mấy trưởng lão phía Chung Giang khó coi cùng cực.


“Thực Cốt Đan”, Diệp Thành nheo mắt sau đó lại nói tiếp: “Còn có cả Bạo Linh Đan”.

“Ngươi có thể nhìn ra sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn hắn.

“Ta là luyện đan sư nên cũng biết đôi chút”, Diệp Thành ho nhẹ một tiếng..


 
Chương 992: Tiên nữ cửu thiên hạ phàm


Nghe vậy. Chung Giang cũng nhìn Hồng Trần Tuyết, nếu bà đồng ý thì đương nhiên là chuyện quá tốt đẹp.  

“Ngươi chữa lành vết thương cho ta, ta rất biết ơn, Hồng Trần Tuyết ta nợ ngươi một ân huệ”, Hồng Trần Tuyết từ từ mở mắt, giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh đến từ tự nhiên: “Viêm Hoàng giúp Nhân Hoàng thoát khỏi khó khăn, Nhân Hoàng cũng nợ Viêm Hoàng một ân huệ, nhưng muốn Nhân Hoàng gia nhập Viêm Hoàng là điều không thể”.  

Nhờ Diệp Thành dẫn dắt câu chuyện nên vẻ đau đớn trên mặt Hồng Trần Tuyết đã giảm đi rất nhiều.  


Tuy hơi thất vọng về câu trả lời của Hồng Trần Tuyết, nhưng Diệp Thành vẫn nói tiếp: “Tiền bối đang lo lắng điều gì? Lo lắng chúng ta không có thực lực thống nhất Viêm Hoàng hay là người đã hoàn toàn không còn tình đồng môn?”  

“Viêm Hoàng không có sư tôn thì không còn là Viêm Hoàng”.  

Haiz!  

Bà nói lời này xong Chung Giang cũng thầm thở dài.  

Diệp Thành thông minh nhường nào, đương nhiên nghe ra nút thắt trong lòng Hồng Trần Tuyết vẫn nằm ở sư tôn Hồng Trần, nếu không bà đã không cố chấp đặt tên là Hồng Trần Tuyết cho mình nhiều năm như vậy.  

“Không phải là tiền bối nhớ tiền bối Hồng Trần đó chứ?”, Diệp Thành cười nhẹ.  


Hồng Trần Tuyết im lặng không đáp, chỉ là đôi mắt đẹp hơi loé lên, vẻ mặt buồn bã.  

Thấy vậy Diệp Thành cũng không nói thêm nữa.  

Địa Cung rơi vào yên tĩnh, chỉ có Hồng Trần Tuyết thi thoảng phát ra tiếng kêu đau đớn mà thôi.  

Ầm! Đoàng!  

Bên ngoài, cao thủ của Thị Huyết Điện vẫn đang điên cuồng công phá kết giới hộ sơn của Nhân Hoàng, lâu như vậy ngay cả ba cảnh giới Chuẩn Thiên cũng mất kiên nhẫn, bọn họ đã nhập cuộc, bởi vì thời gian càng lâu thì biến số sẽ càng nhiều.  

Không biết bao lâu sau, Diệp Thành ở trong Địa Cung mới thu tay về.  


Dưới tác dụng điều trị song song của tiên hoả và thiên lôi, Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan trong cơ thể Hồng Trần Tuyết đã hoàn toàn được luyện hoá.  

Phù!  

Có thể lờ mờ thấy được Hồng Trần Tuyết sau khi đã chữa lành vết thương, khí thế đang tăng lên nhanh chóng, thần quang bị dập tắt cũng đã lại bao phủ lấy cơ thể bà lần nữa, thậm chí từng sợi tóc của bà cũng đều nhuộm ánh hào quang.  

Trở lại trạng thái đỉnh phong, Hồng Trần Tuyết thực sự mang vẻ đẹp tuyệt thế, không dính bụi trần, bước đi nhẹ nhàng tựa như tiên nữ cửu thiên hạ phàm.  

“Cảm ơn Thánh chủ Viêm Hoàng đã chữa lành vết thương cho ta, ơn này ta sẽ mãi không quên”, với vai vế như Hồng Trần Tuyết mà bà vẫn chắp tay hành lễ với Diệp Thành, nhưng vẻ mặt bà vẫn lãnh đạm. 

 
Chương 993


Có lẽ chỉ khi ở trước mặt sư tôn bà mới lộ ra vẻ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, sự cố chấp này đã ăn sâu vào tận xương tuỷ, không còn người đó thì nụ cười xinh đẹp cũng không còn.  

“Được rồi, sư muội đã trở lại trạng thái đỉnh phong, mọi chuyện lại dễ rồi”, Chung Giang thở phào nhẹ nhõm.  

“Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sát khí trong đôi mắt đã không còn khống chế được nữa.  

“Ta cảm thấy đại quân của Viêm Hoàng sắp tới rồi”, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Tổng hợp sức mạnh của Nhân Hoàng, cộng thêm Viêm Hoàng của ta thì tiêu diệt đám người của Thị Huyết Điện ở bên ngoài hẳn là không thành vấn đề”.  


“Người mặc huyết bào kia giao cho ta”, Chung Giang chỉ vào cảnh giới Chuẩn Thiên mặc áo huyết bào của Thị Huyết Điện bên ngoài.  

“Ta sẽ đối phó bà lão lưng gù”.  

“Vậy nữ nhân còn lại giao cho ta”, Diệp Thành nhìn chằm chằm thanh niên gian ác kia.  

Hắn vừa nói xong, không chỉ Chung Giang mà ngay cả Hồng Trần Tuyết cũng liếc hắn: “Đó là một nam nhân”.  

Nghe vậy Diệp Thành cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, mắt ta không tốt lắm, nhưng tại hắn còn tô son trát phấn lên mặt nên ta cứ tưởng là nữ nhân chứ!”  

“Mặc dù sức chiến đấu của ngươi không kém, nhưng ngươi vẫn còn kém xa hắn”, Hồng Trần Tuyết không hề vì sự nhầm lẫn quái dị của Diệp Thành mà nở nụ cười, ý bà là không mong Diệp Thành chọn tên thanh niên kia làm đối thủ.  


“Nếu tiền bối đã nói vậy thì người có thể đánh cược cùng vãn bối không?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết đầy hứng thú.  

“Cược gì?”  

“Nếu vãn bối không giết được hắn thì Viêm Hoàng gia nhập Nhân Hoàng, nhưng nếu ta may mắn giết được hắn thì Nhân Hoàng gia nhập Viêm Hoàng. Tiền bối thấy thế nào?”  

“Ta cược với ngươi”, Hồng Trần Tuyết khẽ nói.  

Nghe vậy, Diệp Thành nháy mắt với Chung Giang, trong mắt viết rõ một câu: Đối phó với sư muội xinh đẹp của người phải dùng đến chiêu trò.  

Chung Giang mỉm cười, thầm nói lần này sư muội đã định sẵn sẽ vào tay Diệp Thành rồi.  


Thấy Diệp Thành và Chung Giang trao đổi qua ánh mắt, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết hơi kỳ lạ, bà cứ có cảm giác mình đã mắc bẫy.  

“Tiền bối nói lời phải giữ lời nhé!”, Diệp Thành cười để lộ hai hàm răng trắng, sau đó hắn quay đầu nhìn thanh niên gian ác bên ngoài kết giới.  

Lúc này không chỉ Hồng Trần Tuyết mà Chung Giang cũng quay lại nhìn, họ cũng muốn xem Diệp Thành giết gã thanh niên đó như thế nào.  

Nhưng họ lại thấy Diệp Thành cười nhạt, khẽ nhắm mắt trái lại.  

Tiên Luân Nhãn, mở!  

 
Chương 994


Sau tiếng hô của Diệp Thành, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của hắn đột ngột mở ra.  

Một làn sóng vô hình lấy mắt trái của hắn làm trung tâm rồi lan ra khắp nơi, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.  

“Lục… Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, nhìn mắt trái của Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết há hốc mồm, nhìn vào con mắt đó, bà bỗng ngẩn ra, bởi vì sư tôn của bà cũng có con ngươi nghịch thiên như vậy.

Thiên chiếu!  


Trong khi Hồng Trần Tuyết còn đang sững sờ thì Diệp Thành đã lại lần nữa hô lên, Tiên Luân Nhãn ngắm chuẩn vị trí của gã thanh niên đứng bên ngoài, tiên luân ấn kí cũng theo đó mà chuyển động.  

Giây phút tiếp theo, sự việc khiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết phải kinh ngạc xuất hiện. Vì trên đầu gã thanh niên yêu dị kia đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu đen, nhờ có ngọn lửa màu đen kia mà phần đầu của gã thanh niên yêu dị nhanh chóng tiêu tán.  

Bên ngoài, biến cố đột ngột xuất hiện khiến mặt mày gã thanh niên kia thay đổi.  

“Chuyện…chuyện gì vậy?”, gã thanh niên kia rít lên khủng khiếp, hắn muốn dập lửa nhưng lại không thể được.  

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, lão già mặc hắc bào và bà lão lưng gù thay đổi hẳn sắc mặt, lần lượt ra tay.  

Thế nhưng cho dù bọn họ dùng bí pháp nào cũng không thể dập ngọn lửa màu đen trên đầu gã thanh niên kia, và đương nhiên bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn phần đầu của gã bị thiêu đốt một cách nhanh chóng.  


A…A…!  

Gã thanh niên ôm đầu, tiếng gào thét vang vọng đất trời.  

Tiếng hét của hắn khiến người của Thị Huyết Điện đều phải đưa mắt sang nhìn, đến cả kẻ mạnh của Nhân Hoàng trong kết giới cũng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.  

“Phần đầu của hắn đang hoá giải”.  

“Là kẻ nào ra tay mà cấm pháp nghịch thiên như vậy?”  

A…!  


Trong tiếng bàn tán, tiếng gào thét của gã thanh niên yêu dị vẫn liên tiếp vang lên.  

Thế nhưng vì trúng thiên chiếu nên kết cục của hắn đã được định sẵn, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, phần đầu của hắn đã bị thiêu thành hư vô, rơi xuống đất, cơ thể cũng hoá thành tàn tro.  

“Tiền bối, hắn đã chết rồi, người nói lời phải giữ lời nhé”, trong địa cung, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết, mỉm cười nói.  

Hồng Trần Tuyết nào còn lời nào, bà ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức kinh ngạc, bà ta nào ngờ Diệp Thành còn có cấm pháp bá đạo như vậy, đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà nói diệt là bị diệt luôn được.  

Ở bên, Chung Giang cũng hết sức ngỡ ngàng, ông ta thầm nhủ nếu như Diệp Thành giáng cho ông ta một lần thiên chiếu thì ông ta cũng sẽ chết ngay lập tức. 

 
Chương 995: Chương 994


Sau tiếng hô của Diệp Thành, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của hắn đột ngột mở ra.

Một làn sóng vô hình lấy mắt trái của hắn làm trung tâm rồi lan ra khắp nơi, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.

“Lục… Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, nhìn mắt trái của Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết há hốc mồm, nhìn vào con mắt đó, bà bỗng ngẩn ra, bởi vì sư tôn của bà cũng có con ngươi nghịch thiên như vậy.


Thiên chiếu!  
Trong khi Hồng Trần Tuyết còn đang sững sờ thì Diệp Thành đã lại lần nữa hô lên, Tiên Luân Nhãn ngắm chuẩn vị trí của gã thanh niên đứng bên ngoài, tiên luân ấn kí cũng theo đó mà chuyển động.

Giây phút tiếp theo, sự việc khiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết phải kinh ngạc xuất hiện.

Vì trên đầu gã thanh niên yêu dị kia đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu đen, nhờ có ngọn lửa màu đen kia mà phần đầu của gã thanh niên yêu dị nhanh chóng tiêu tán.

Bên ngoài, biến cố đột ngột xuất hiện khiến mặt mày gã thanh niên kia thay đổi.

“Chuyện…chuyện gì vậy?”, gã thanh niên kia rít lên khủng khiếp, hắn muốn dập lửa nhưng lại không thể được.

.

Đam Mỹ Hay

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, lão già mặc hắc bào và bà lão lưng gù thay đổi hẳn sắc mặt, lần lượt ra tay.

Thế nhưng cho dù bọn họ dùng bí pháp nào cũng không thể dập ngọn lửa màu đen trên đầu gã thanh niên kia, và đương nhiên bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn phần đầu của gã bị thiêu đốt một cách nhanh chóng.

A…A…!  
Gã thanh niên ôm đầu, tiếng gào thét vang vọng đất trời.

Tiếng hét của hắn khiến người của Thị Huyết Điện đều phải đưa mắt sang nhìn, đến cả kẻ mạnh của Nhân Hoàng trong kết giới cũng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.

“Phần đầu của hắn đang hoá giải”.

“Là kẻ nào ra tay mà cấm pháp nghịch thiên như vậy?”  
A…!  
Trong tiếng bàn tán, tiếng gào thét của gã thanh niên yêu dị vẫn liên tiếp vang lên.


Thế nhưng vì trúng thiên chiếu nên kết cục của hắn đã được định sẵn, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, phần đầu của hắn đã bị thiêu thành hư vô, rơi xuống đất, cơ thể cũng hoá thành tàn tro.

“Tiền bối, hắn đã chết rồi, người nói lời phải giữ lời nhé”, trong địa cung, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết, mỉm cười nói.

Hồng Trần Tuyết nào còn lời nào, bà ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức kinh ngạc, bà ta nào ngờ Diệp Thành còn có cấm pháp bá đạo như vậy, đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà nói diệt là bị diệt luôn được.

Ở bên, Chung Giang cũng hết sức ngỡ ngàng, ông ta thầm nhủ nếu như Diệp Thành giáng cho ông ta một lần thiên chiếu thì ông ta cũng sẽ chết ngay lập tức.

.


 
Chương 996: Khai Chiến!


Khai chiến!  
Khi cả hai đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã bước trên biển tinh hà, đầu lơ lửng thần đỉnh, tay cầm Bá Long Đao sát phạt, khí huyết sục sôi khiến chân nguyên của hắn vô cùng dồi dào, toàn thân có ánh sáng vàng kim bao quanh, trong hư không, hắn trở nên hết sức choán mắt.

Bát Hoang Trảm!  
Tới khi Chung Giang và Hồng Trần Tuyết nhìn thì Diệp Thành đã vung đao quét qua hư không, người của Thị Huyết Điện bao gồm cả kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh còn đang ngỡ ngàng thì đã bị đánh cho tới mức trở tay không kịp.


“Sao hắn còn sống?”, thấy Diệp Thành đại triển thần uy, một lão già ở cảnh giới Chuẩn Thiên mặc huyết bào và bà lão lưng gù cùng người của Thị Huyết Điện nhất loạt tỏ vẻ kinh ngạc.

“Hắn…chẳng phải trước đó hắn bị mưu sát sao?”, đám đệ tử của Nhân Hoàng trong kết giới cũng hết sức bất ngờ.

Bát Hoang Trảm!  
Khi tất cả mọi người còn đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác thì Diệp Thành hung hãn đã lại lần nữa vung Bá Long Đao.

Phụt!  
Không trung nhuốm màu máu.

Quả thực, đúng như Diệp Thành nghĩ, sự bá đạo của Bá Long Đao kết hợp với Bát Hoang Trảm mang tới uy lực tuyệt đối, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng bị chém làm đôi chứ đừng nói là những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư.


“Muốn chết”, lão già mặc huyết bào lập tức sát phạt tới, bàn tay vung về phía Diệp Thành.

“Đối thủ của ngươi là ta”, không đợi bàn tay của lão già kia giáng xuống, Chung Giang đã lập tức xông ra khỏi kết giới, tung một chưởng đánh tan bàn tay kia, sau đó ông ta lại tung tiếp chưởng khiến lão già mặc huyết bào lập tức bị đánh bay đi.

“Chung Giang”, bà lão lưng gù như nhận ra Chung Giang: “Ngươi…ngươi vẫn còn ở Nhân Hoàng?”  
“Cho nên hôm nay các ngươi đến đây rồi thì không cần thiết phải về nữa”, giọng nói lạnh băng vang vọng khắp đất trời, Hồng Trần Tuyết cũng bước ra, toàn thân có thần hoa bao quanh giống như vị tiên nữ từ Cửu Trùng Thiên.

“Ngươi…”, thấy Hồng Trần Tuyết khí thế ngút trời, bà lão kia lại lần nữa thay đổi sắc mặt: “Ngươi không bị thương?”  
“Nếu không thì sao?”, Hồng Trần Tuyết lạnh giọng, bước ra, bà ta di chuyển cả trăm trượng sát phạt tới trước mặt bà lão kia, rồi tung một chưởng mà chẳng có lời nói nào báo trước.

Khi bà lão kia còn đang trong trạng thái ngỡ ngàng thì đã vội vàng phòng ngự trong trạng thái bị động, thế nhưng vẫn bị Hồng Trần Tuyết đánh lùi về sau và phun ra máu.


Giết!  
Chung Giang lạnh giọng gằn lên, ông ta cứ thế lao như bay về phía lão già mặc huyết bào bị đánh bay đi trước đó.

Giết!  
Hồng Trần Tuyết với uy thế mạnh mẽ tiếp tục sát phạt về phía bà lão lưng gù kia.

.


 
Chương 997: Khắp Nơi Chìm Trong Biển Máu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giết!
Diệp Thành vung đại đao, lại một lần nữa gây ra cơn mưa máu.

Giết!
Thấy trận chiến đã bắt đầu, bên trong kết giới của linh sơn Nhân Hoàng, dù là đệ tử của Nhân Hoàng hay trưởng lão của Nhân Hoàng thì đều lần lượt xông lên, bị bao vây lâu như vậy, bọn họ cũng đã phải dồn nén cơn phẫn nộ lâu lắm rồi.

Giết!

Không gian bị phá bỏ, đại quân của Viêm Hoàng tiến đánh tới, người thì đạp trên phi kiếm, người thì ngự trên mây, có người dùng chiến xa, có người cưỡi linh thú, khí thế hào hùng, sát khí ngút trời.

“Các huynh đệ, chúng ta đến rồi”, kẻ mạnh của Viêm Hoàng lần lượt hô lên, giọng nói chấn động đất trời.

“Chúng ta cùng kề vai chiến đấu”.

Máu của tất cả mọi người ở Nhân Hoàng, Viêm Hoàng đều sục sôi, rất nhiều lão bối nước mắt lưng tròng.

Bao nhiêu năm Viêm Hoàng chia cách, tình đồng môn năm xưa lại trở thành kẻ thù, bây giờ lại cùng kề vai sát cánh đối đầu với kẻ thù bên ngoài khiến lòng bọn họ xúc động, khiến Viêm Hoàng như tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu.

Rầm! Đùng!
Trận đại chiến lại lần nữa sục sôi.

Phản công, khí thế ngút trời.


Vốn tưởng rằng sẽ là một bữa tiệc máu nhưng lại xảy ra quá nhiều biến cố khiến người của Thị Huyết Điện bị đánh tới mức trở tay không kịp.

Rất nhiều tên chưa kịp tế gọi binh khí đã bị đại quân của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng thôn tính.

Phụt! Phụt! Phụt!
Trong đám người, Diệp Thành như con mãnh thú, chân bước trên tinh hà, thôn tính từng bóng người, Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu tiêu diệt từng tu sĩ, bá long đao trong tay giết hại từng sinh mệnh.

Cả đoạn đường sát phạt khiến con đường hắn đi qua nhuốm đầy máu tươi, hắn giống như mũi đao sáng loáng cứ thế đâm vào tim kẻ địch.

Aaaaa!
Tiếng hét chói tai vang lên, Tiểu Linh Oa cũng đại triển thần uy.

Cớ thể nhỏ bé của hắn chỉ bằng nắm tay nhưng khả năng len lỏi lại vô cùng nhanh chóng, giống như một đạo lưu quang vậy.


Vả lại tên này cũng vô cùng đê tiện, không hề đối đầu trực diện mà toàn đánh theo cách rất hạ đẳng, nó chui vào đũng quần kẻ địch và cứ thế tung chưởng đánh vào “cậu nhỏ” của người ta.

Cảm giác thật đau đớn.

“Đừng chỉ đâm đầu vào đánh, thu gom bảo bối đi”, Diệp Thành sát phạt lên phía trước, một đao chém vào một kẻ mạnh khác của Thị Huyết Điện, sau đó hắn lập tức lấy đi túi đựng đồ trong tay áo tên này.

“Ta hiểu rồi, hi hi hi”, Tiểu Linh Oa cũng không cho mình nhàn rỗi, nó lập tức đi theo Diệp Thành, chỉ cần Diệp Thành diệt được một tên là nó lập tức xông lên, không quan tâm xem đó là thứ gì, cứ thế nhét vào người.

Phụt!
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 998


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Vút!  

Đúng lúc ông ta ngưng tụ khí nguyên thì một nhát sát kiếm bay từ trong không gian tới.  

Có lẽ vì quá để ý tới Chung Giang nên lão già mặc huyết bào rõ ràng không dự đoán trước được có kẻ đánh lén, với cự li gần như vậy, với sát kiếm tuyệt sát đó, ông ta không kịp trở tay.  


Nên biết rằng cấm thuật mà Diệp Thành sử dụng vẫn chưa hoàn toàn thi triển xong.  

Phụt!  

Vì quá nhiều nhân tố kết hợp mà lão già mặc huyết bào lập tức trúng chiêu, phần đầu bị nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, linh hồn lập tức biến mất.  

Tuyệt sát, đại chiêu tuyệt sát thực thụ, kể cả là Chung Giang thì cũng không thể ngờ nổi đường đường một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại bị nhát kiếm của Diệp Thành giết chết, chiến tích như vậy quả là nghịch thiên.  

Có lẽ lão già mặc huyết bào cho tới lúc chết cũng không dám tin mình lại chết một cách nhanh chóng dưới nhát kiếm của một tên tu sĩ mới ở cảnh giới Linh Hư.  

Cảnh tượng này thật choán mắt người nhìn.  


Kẻ mạnh của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng sát phạt tới cũng không thể nào tin nổi cảnh tượng này.  

“Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại…lại bị giết chết sao?”, người của Nhân Hoàng há hốc miệng.  

Chậc!  

Người của Nhân Hoàng nuốt nước bọt, “Thánh chủ cũng…cũng thật mạnh”.  

Hồng Trần Tuyết bay trong không trung tới đây, trong mắt bà ta rõ vẻ kinh ngạc, bà ta thầm nhủ: “Giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ trong phút chốc, chiến tích của ngươi đã vượt qua cả sư tôn rồi”.  

Phụt!  

Trên mặt đất, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống.  


Dưới chân hắn chính là thi thể của lão già mặc huyết bào, người ta có thể thấy trong đôi mắt lão ta vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc khó tin.  

Cũng đúng, lão ta chết trong sự uất ức.  

“Tiền bối, thi thể của ông ta có thể cho ta được không?”, thấy Chung Giang đi tới, Diệp Thành cười nói.  

“Ông ta là do người giết, tuỳ người xử lý”, Chung Giang cười nhẹ nhàng, thấy khả năng cũng như thực lực của Diệp Thành, là lão bối của Viêm Hoàng, ông ta cũng có phần nào được an ủi, vì ông ta đã nhìn thấy được hi vọng thống nhất của Viêm Hoàng.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-998/tien-vo-truyen-ky-chuong-998-1.jpg

 
Chương 999


“Thánh chủ uy võ”, không biết là ai hô lên.  

“Thánh chủ uy võ”.  

“Thánh chủ uy võ”.  

Âm thanh này vang vọng trong hư không vô tận.   . Đam Mỹ Hay


Với chiến tích trong trận chiến lần này, Diệp Thành đã chinh phục được tất cả mọi người, hắn tạo ra uy danh hiển hách với danh nghĩa là Thánh chủ của Viêm Hoàng.  

Thấy cảnh này, Chung Giang lại lần nữa mỉm cười ôn hoà. Ở cách đó không xa, Hồng Trần Tuyết cũng đỏ mặt, bà ta hiếm khi mới nở nụ cười.  

Sau trận chiến, người của Viêm Hoàng và Nhân Hoàng nhanh chóng thu dọn chiến trường.  

Đêm tối, ở linh sơn Nhân Hoàng, ngọn lửa cháy bùng, mùi hương thơm ngào ngạt của rượu bay khắp linh sơn.  

“Không say không về”, người của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng quây quần lại với nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện về những ngày tháng qua.  

Cảnh tượng lúc này hết sức náo nhiệt, tâm trạng của ai nấy đều hết sức phức tạp.  


Lúc này đâu còn người nào để ý tới việc Nhân Hoàng và Viêm Hoàng phân tách nữa, bọn họ cứ thế uống rượu, nói chuyện, những lão bối không kìm nén được mà rưng rưng nước mắt: “Ta muốn về nhà”.  

Lời này nói ra khiến nhiều người chợt thấy cay sống mũi.  

Có lẽ đệ tử của Viêm Hoàng và Nhân Hoàng không thể hiểu tâm trạng của các bậc tiền bối, bọn họ từng là huynh đệ tốt nhưng vì một số nguyên nhân nên buộc phải chia thành hai phe phái.  

Hiện giờ lại lần nữa cùng kề vai sát cánh chiến đấu, tâm trạng ai nấy hết sức bồi hồi.  

Thấy những lão bối rưng rưng nước mắt, Diệp Thành ở bên cầm hũ rượu tĩnh lặng uống, hắn đột nhiên nói một câu: “Chung Tiêu tiền bối cúng là một phần máu mủ huyết mạch của Viêm Hoàng, vì sao lại phải phân thành hai, nếu như Hồng Trần tiền bối còn tại thế thì nhất định không mong muốn thấy cảnh Viêm Hoàng chia năm sẻ bảy”.  

Ở bên,  Hồng Trần Tuyết mím mối, hiếm khi mới nở nụ cười: “Chúng ta về nhà thôi”.  

Đêm tối, Nhân Hoàng thu dọn nhanh chóng rồi mang đi tất cả những gì có giá trị, đến cả trận pháp cũng được mang đi tới Viêm Hoàng, một phương hào hùng khí thế.  


Nhân Hoàng, về nhà thôi!  

Sau ngày hôm nay sẽ không còn Nhân Hoàng, chỉ có Viêm Hoàng.  

……..  

“Cái gì?”, thông tin đại quân của Thị Huyết Điện bị tiêu diệt đã loan ra khắp Thị Huyết Điện, chưởng giáo của Thị Huyết Điện lập tức đứng dậy, tung một chưởng khiến cái bàn ở bên lập tức biến thành tro bụi: “Sao có thể?”  

Bên dưới, một lão già mặc y phục đen quỳ dưới đất, thành khẩn bẩm báo: “Là Viêm Hoàng, bọn họ và Nhân Hoàng liên thủ với nhau”. 

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top