Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 940: Bị truy sát


“Người linh tộc chúng ta trông có vẻ nhỏ bé”, tên tí hon nói rồi thì trèo lên vai Diệp Thành ngoi qua ngoi lại, cuối cùng hắn tìm được một nơi, không nói lời nào, cứ thế há miệng cắn giống như đang cắn một miếng thịt vậy.  

“Ngươi là người của Linh tộc?”, Diệp Thành tỏ vẻ ngỡ ngàng nhưng lại không mấy để ý tới việc Tiểu Linh Oa đang cắn mình.  

A!  

Quả nhiên, Tiểu Linh Oa cắn liên hồi như vậy nhưng lại không hề cắn vào thịt Diệp Thành mà ngược lại còn rụng mất hai cái răng, nếu trách thì chỉ có thể trách cơ thể Diệp Thành quá mạnh sau khi niết bàn mà thôi.  


Sau cơn đau đớn, tên tí hon mới như thể chưa có chuyện gì xảy ra, hắn mím môi nói: “Ta cũng không biết vì sao ta lại không thể tìm được người cùng tộc ở Đại Sở”.  

Phía này, Diệp Thành tặc lưỡi chép miệng: “Trong chín tộc thời Viễn Cổ, hôm nay ta mới thấy được huyết mạch thuần chủng đang nhảy nhót trước mặt mình”.  

“Sau này ta đi theo ngươi”, Tiểu Linh Oa cứ thế nhảy từ vai Diệp Thành lên đầu hắn, tên này dùng bàn tay vỗ vỗ, thấy chắc chắn thì mới khoanh chân ngồi đó giống như một tiểu hoà thượng vậy.  

“Đúng rồi, theo ta không sai đâu, đi thôi, ca dẫn ngươi đi càn quét”, nói rồi, Diệp Thành đi về bên ngoài.  

“À, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”  

“Nói”.  


“Ta có thể cho ngươi ít máu”.  

“Hay là gia tiễn ngươi lên trời chơi nhé?”  

………  

Vừa ra ngoài, ập vào mắt Diệp Thành chính là ba bóng hình quen thuộc, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân.  

Sắc mặt cả ba người này rất khó coi, hình thái cũng thảm hại, đặc biệt là Lăng Hạo, từ phần lưng tới phần ngực đều có vết thương rỉ máu, toàn thân đầy những dấu vết của kiếm để lại, những chỗ bị thương còn có u quang hoá giải tinh khí trong cơ thể hắn.  

“Bị truy sát?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn nhìn về phía sau Lăng Hạo, nơi đó khí huyết cuộn trào giống như có vô số ác linh đang không ngừng gào thét.  


Đợi tới khi lại gần thì Diệp Thành mới nhìn rõ bộ dạng của người kia, đó là một thanh niên mặc áo bào màu đỏ như máu, đầu tóc một nửa đen một nửa trắng, mặt mày trắng bóc trông hết sức ghê rợn, đôi đồng tử huyết sắc hiện lên u quang huyết sắc, trong tay còn cầm sợi dây sắt phủ đầy phù văn.   

“Phong Vân Lục, La Sát?”, Diệp Thành xoa cằm.  

Tương truyền gia tộc của hắn chính là gia tộc quy ẩn từ xa xưa nhưng lại rất đỗi lớn mạnh, bí pháp tu luyện cũng hết sức độc đáo.  

“Các ngươi có trốn nổi không?”, Diệp Thành còn đang trầm tư thì La Sát đã bước trên biển máu mà tới, hắn nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt hào hứng, đôi mắt huyết sắc cuối cùng cũng dừng lại trên người Tử Yên và Thanh Vân, trong đôi mắt mang theo cái nhìn thèm muốn.  

“Lăng sư huynh, mau đi, mục tiêu của hắn là chúng ta”, Tử Yên và Thanh Vân chắn trước người Lăng Hạo.

 
Chương 941: Đại suất bi thủ


“Đừng có làm bừa”, Lăng Hạo mỗi tay một người đẩy hai người bọn họ vào trong không gian hư vô sau đó cầm sát kiếm nhuốm máu, nhìn La Sát đang tiến lại gần với ánh nhìn lạnh lùng, trong đôi mắt còn mang theo cái nhìn tuyệt tình.  

Cũng đúng, hắn chính là Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt trên bảng Phong Vân còn La Sát là đệ tử thứ sáu trên bảng Phong Vân, khoảng cách về thực lực rõ ràng như vậy căn bản không cùng đẳng cấp.  

“Ngăn ta mà ngươi cũng xứng sao?”, La Sát bật cười lạnh lùng, hắn sải bước, cơ thể như ma quỷ, trong tay còn vang lên tiếng xích loảng xoảng va chạm vào nhau giống như muốn khoá chặt Lăng Hạo sau đó đưa hắn vào địa ngục vậy.  


Quả thực, mục tiêu của La Sát là Tử Yên và Thanh Vân, bí pháp tu luyện của hắn cần máu của thiếu nữ còn trinh nguyên, còn huyết mạch của Tử Yên và Thanh Vân khiến hắn cảm nhận được sư hân hoan, do vậy hắn mới đuổi tới tận đây.  

Thế nhưng đúng lúc La Sát định tế gọi ra thần thông mạnh mẽ thì trong không gian hư vô có một bàn tay màu vàng kim bạt tới.  

“Đó là gì?”, bàn tay màu vàng kim kia xuất hiện không hề có sự báo trước, vả lại tốc độ còn nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, thay vì nói bàn tay kia bạt hắn thì chi bằng nói hắn va phải bàn tay kia thì đúng hơn.  

Rầm!  

Ngay lập tức, La Sát bị đánh bay đi, hắn ngã nhào giữa không trung.  

“Kẻ nào?”, vừa đứng dậy, La Sát bèn gằn giọng phẫn nộ.  


Có điều hắn còn chưa kịp đứng vững thì bàn tay kia lại xuất hiện bạt sau lưng hắn, đợi tới khi hắn quay người lại thì cũng vừa lúc đụng trúng, cả cơ thể bị đánh ngã nhào, hắn phun ra cả miệng máu cao ba trượng.  

“Đây…”, Lăng Hạo đang lảo đảo ở phía cách đó không xa thì trợn tròn mắt nhìn.  

Đó là La Sát xếp thứ sáu trên bảng Phong Vân đấy, sao lại bị người ta đánh dễ dàng như vậy được, vả lại điều khiến người ta phải bất ngờ nhất đó chính là hắn chỉ nhìn thấy một bàn tay, đến người ra tay là ai cũng không nhận ra.  

“Thực lực thế này rõ ràng phải ngang Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”, Lăng Hạo nhìn với vẻ mặt ngỡ ngàng.  

A…!  

Khi Lăng Hạo còn đang kinh ngạc thì La Sát đã gầm rú, hắn bị bàn tay màu vàng kim kia bạt tới mức lộn nhào, cả cơ thể đầm đìa máu.  


Điều khiến hắn cảm thấy tức tối nhất đó là mình bị bạt bay khắp nơi nhưng vẫn không nhìn ra được kẻ nào ra tay với mình.  

Đại Suất Bi Thủ!  

Trong không gian hư vô, Diệp Thành lại lần nữa đại triển thần uy, một bạt mạnh mẽ tung ra khiến La Sát vừa đứng vững đã bị đánh bay đi.  

Có điều lần này Diệp Thành ra tay rất dứt khoát khiến tên này bị đánh bay vào không gian hư vô.

Rầm! Đang! Đinh!  

 
Chương 942: Ta tận mắt chứng kiến mà


“Đây…”, Lăng Hạo lảo đảo tiến lên trước, mặt mày kinh ngạc nhìn La Sát trong bộ dạng không còn hình người.  

Điều quan trọng nhất đó là khi nhìn thấy tất cả bảo bối bị cướp sạch trên người La Sát, khoé miệng hắn lại giật giật, người ra tay với thủ đoạt cướp bóc sạch trơn như vậy quả thực rất thuần thục.  

“Sư huynh”, Tử Yên và Thanh Vân đi ra, bọn họ cũng hết sức ngỡ ngàng: “Rốt cục là ai giúp chúng ta, đến cả La Sát cũng bị đánh cho tới mức không còn đường lui”.  


Lăng Hạo trầm lắng, trong đôi mắt hắn rõ cái nhìn bất định.  

“Liệu có phải là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng? Trong hố thần, người có thể đánh bại La Sát cũng chỉ có bọn họ”.  

“Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không giết chúng ta đã là may rồi, sao có thể giúp chúng ta được?”, Lăng Hạo khẽ lắc đầu, hắn trầm lắng: “Huống hồ ta cảm nhận được không phải khí tức của bọn họ, vả lại, cho dù là bọn họ thì nhất định sẽ không dễ dàng đánh bại La Sát được, ta căn bản không nhìn ra người ra tay là ai”.  

“Trong hố thần mà lại có kẻ mạnh như vậy sao?”, Tử Yên và Thanh Vân lần lượt lên tiếng.  

Khi cả ba người nói chuyện thì có người đi ngang qua, bọn họ trông thấy La Sát hôn mê thì hết sức ngỡ ngàng, đợi tới khi trông thấy Lăng Hạo toàn thân đầy vết thương, sau đó bọn họ liền nghĩ ngay tới một khả năng.  

“Tin tức này quá chấn động”, mấy người kia quay người định bỏ chạy, vừa chạy vừa không quên gào thét.  


“Được lắm, được lắm, La Sát xếp thứ sáu trên bảng Phong Vân bị đệ tử Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt đánh bại”.  

Phía này, khoé miệng Lăng Hạo cứ thế giật lên liên hồi, mẹ kiếp, không hỏi cho rõ đã nói linh tinh, lão tử xếp thứ năm mươi mốt mà có thể đánh bại La Sát xếp thứ sáu sao?”  

Thế nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ ầm ầm lên tiếng, đến cả hố thần cũng như vỡ tung.  

“Lăng Hạo có thể đánh bại La Sát, tin được không?”  

“Ta tận mắt chứng kiến mà”.  

“Thật…thật khó tin! Khoảng cách cách nhau cũng vài chục thứ bậc cơ mà”.  


Trong tiếng bàn tán xôn xao, Lăng Hạo đã dẫn theo Tử Yên và Thanh Vân đi tới cửa ra của hố thần và hắn vẫn âm thầm được tiếng thơm của người khác.  

Từ trước tới giờ hắn đều muốn mình tăng thứ hạng trên bảng Phong Vân, hiện giờ được như ý muốn, thứ hạng lại được nâng lên thứ sáu một cách bất ngờ như vậy khiến hắn không dám nhận.  

Không biết vì sao khi hắn biết người ra tay cứu hắn Diệp Thành thì hắn có hoá đá tại chỗ không.  

Mặc dù bọn họ đi rồi nhưng những lời đồn vẫn còn đó.  

“Lăng Hạo có thể đánh bại La Sát? Thật nực cười”, Hoắc Tôn bật cười, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn sắc bén: “Người ra tay nhất định là kẻ khác, hoặc có thể không phải là một người”.  

 
Chương 943: “ta Tận Mắt Chứng Kiến Mà”


“Đây…”, Lăng Hạo lảo đảo tiến lên trước, mặt mày kinh ngạc nhìn La Sát trong bộ dạng không còn hình người.

Điều quan trọng nhất đó là khi nhìn thấy tất cả bảo bối bị cướp sạch trên người La Sát, khoé miệng hắn lại giật giật, người ra tay với thủ đoạt cướp bóc sạch trơn như vậy quả thực rất thuần thục.

“Sư huynh”, Tử Yên và Thanh Vân đi ra, bọn họ cũng hết sức ngỡ ngàng: “Rốt cục là ai giúp chúng ta, đến cả La Sát cũng bị đánh cho tới mức không còn đường lui”.


Lăng Hạo trầm lắng, trong đôi mắt hắn rõ cái nhìn bất định.

“Liệu có phải là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng? Trong hố thần, người có thể đánh bại La Sát cũng chỉ có bọn họ”.

“Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không giết chúng ta đã là may rồi, sao có thể giúp chúng ta được?”, Lăng Hạo khẽ lắc đầu, hắn trầm lắng: “Huống hồ ta cảm nhận được không phải khí tức của bọn họ, vả lại, cho dù là bọn họ thì nhất định sẽ không dễ dàng đánh bại La Sát được, ta căn bản không nhìn ra người ra tay là ai”.

“Trong hố thần mà lại có kẻ mạnh như vậy sao?”, Tử Yên và Thanh Vân lần lượt lên tiếng.

Khi cả ba người nói chuyện thì có người đi ngang qua, bọn họ trông thấy La Sát hôn mê thì hết sức ngỡ ngàng, đợi tới khi trông thấy Lăng Hạo toàn thân đầy vết thương, sau đó bọn họ liền nghĩ ngay tới một khả năng.

“Tin tức này quá chấn động”, mấy người kia quay người định bỏ chạy, vừa chạy vừa không quên gào thét.


“Được lắm, được lắm, La Sát xếp thứ sáu trên bảng Phong Vân bị đệ tử Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt đánh bại”.

Phía này, khoé miệng Lăng Hạo cứ thế giật lên liên hồi, mẹ kiếp, không hỏi cho rõ đã nói linh tinh, lão tử xếp thứ năm mươi mốt mà có thể đánh bại La Sát xếp thứ sáu sao?”  
Thế nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ ầm ầm lên tiếng, đến cả hố thần cũng như vỡ tung.

“Lăng Hạo có thể đánh bại La Sát, tin được không?”  
“Ta tận mắt chứng kiến mà”.

“Thật…thật khó tin! Khoảng cách cách nhau cũng vài chục thứ bậc cơ mà”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Lăng Hạo đã dẫn theo Tử Yên và Thanh Vân đi tới cửa ra của hố thần và hắn vẫn âm thầm được tiếng thơm của người khác.


Từ trước tới giờ hắn đều muốn mình tăng thứ hạng trên bảng Phong Vân, hiện giờ được như ý muốn, thứ hạng lại được nâng lên thứ sáu một cách bất ngờ như vậy khiến hắn không dám nhận.

Không biết vì sao khi hắn biết người ra tay cứu hắn Diệp Thành thì hắn có hoá đá tại chỗ không.

Mặc dù bọn họ đi rồi nhưng những lời đồn vẫn còn đó.

“Lăng Hạo có thể đánh bại La Sát? Thật nực cười”, Hoắc Tôn bật cười, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn sắc bén: “Người ra tay nhất định là kẻ khác, hoặc có thể không phải là một người”.

.


 
Chương 944: Người Thường Căn Bản Không Nhận Ra


Ở một hướng khác, Hoa Vân nhìn sang Cơ Tuyết Băng: “Sư muội, có khi nào ngoài Hoắc Tôn trong hố thần ra thì còn có một người khác đối đầu với muội?”  
Cơ Tuyết Băng vẫn thản nhiên như thường, trong đôi mắt đẹp hiện lên cái nhìn khó hiểu.

Ha ha…!  
Lúc này, Diệp Thành vừa đánh bại La Sát còn đang bận rộn với Tiểu Linh Oa trong hư không.


Không thể phủ nhận, túi đựng đồ của La Sát hết sức phong phú, quan trọng nhất là bên trong túi đựng đồ có chữ vàng mà Diệp Thành muốn, vả lại còn có mười mấy chữ liền.

Sau khi cất đi túi đựng đồ, Diệp Thành mới sải bước vào không gian hư vô, sau đó hắn dùng tay kết ấn, một luồng khói màu xanh bay ra huyễn hoá thành đạo thân.

Biến! Biến!  
Diệp Thành và đạo thân của hắn lần lượt hô lên, thi triển thuật biến thân, lại nhìn về hình dạng của bọn họ lúc này, không thể phủ nhận Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng mà ở đây thì liệu có bóp chết Diệp Thành hay không.

Không sai, Diệp Thành đã biến thành Hoắc Tôn, đạo thân của hắn biến thành Cơ Tuyết Băng.

Nếu hỏi Diệp Thành vì sao làm vậy thì đương nhiên là vì muốn mạo danh Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đi cướp đồ rồi.


Diệp Thành sẽ không ngu ngốc đến mức dùng thân phận Tần Vũ đi cướp bóc vì thân phận Tần Vũ sớm muộn cũng bị bại lộ, nếu để những kẻ thù kia biết được Diệp Thành chính là Tần Vũ thì đối với Hằng Nhạc Tông mà nói chẳng phải là việc gì có lợi.

“Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng, đi thôi, tiểu gia đưa hai người đi kiếm việc mà làm”, Diệp Thành biến hoá rất giống, người thường căn bản không nhận ra.

“Làm vậy có phải là mặt dày quá không nhỉ?”, ở bên, Tiểu Linh Oa nhìn Diệp Thành, xoa cằm nói.

“Mặt dày hay không không quan trọng”, Diệp Thành lập tức phất tay, “cướp!”  
Đột nhiên hắn và đạo thân lần lượt phân thành hai đường.

A…!  
Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang lên, một tên bị cướp bảo bối lập tức ăn ngay cái bạt của Diệp Thành.


“Ngươi.

Hoắc Tôn”, tên kia nằm sõng soài trên mặt đất, mặt mày kinh ngạc.

“Ngoan ngoãn một chút, ta chỉ cần bảo bối, không lấy mạng ngươi”, Diệp Thành bật cười, hắn lấy luôn túi đựng đồ của tên kia.

Sau khi cất túi đựng đồ, Diệp Thành đảo mắt vào bên trong, hắn không thấy chữ vàng liền hất cho Tiểu Linh Oa, làm đại ca của người ta thì ít nhất cũng phải cho tiểu đệ chút gì đó mới phải.

Tiếp tục!.


 
Chương 945: “còn Có Cả Chuyện Này Nữa À”


Làm xong xuôi, Diệp Thành lại lần nữa đi lại trong không gian hư vô.

A…!
Ngay sau đó, lại một tiếng hét thất thanh nữa vang lên, một người vừa tìm được một bảo bối lập tức bị đạo thân của Diệp Thành đánh bay đi.


“Cô…Cơ Tuyết Băng?”, người này cũng giống tên ban nãy, mặt mày sợ hãi kinh ngạc, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Đạo thân của Diệp Thành không nói lời nào, cứ thế phất tay bắt lấy túi đựng đồ của người kia rồi biến mất dạng.

Có điều, điều khiến Diệp Thành thất vọng đó là hắn chẳng tìm được chữ vàng nào trong cái túi này.

Tiếp đó, mục tiêu của Diệp Thành và đạo thân hết sức rõ ràng, đó chính là những gia tộc quy ẩn tu luyện, vì trước đó khi hắn bỏ tiền ra mua chữ thì những người kia căn bản không hề phản ứng gì.

Quả nhiên, sau khi đánh bại một tên thực lực không vừa, Diệp Thành đã đoạt được hai chữ vàng đúng như ý nguyện.

“Được đấy”, Diệp Thành cất chữ vàng đi, còn những bảo bối khác thì hắn cho Tiểu Linh Oa.


“Hi hi, cái này hay”, Tiểu Linh Oa ôm lấy mọt đống túi đựng đồ, mặt mày hân hoan vui sướng.

“Ta nói mà, đi theo ta chắc chắn không sai”.

“Ta vẫn muốn lấy ít máu từ ngươi”, Tiểu Linh Hoa tròn mắt nhìn Diệp Thành.

“Có phải ngươi có bệnh không hả? Sao cứ thích lấy máu của ta vậy?”
“Ngươi lại không hiểu rồi”, Tiểu Linh Oa nhảy trên vai Diệp Thành, ho hắng rồi mới nói: “Ngươi có biết một người chỉ toàn bảo bối như ngươi, trong máu lại có căn nguyên thánh cổ thì không khác gì linh dược không hả?”
“Còn có cả chuyện này nữa à?”, rõ ràng Diệp Thành không thể ngờ tới điểm này.


“Đương nhiên rồi, mặc dù hiện giờ ngươi vẫn chưa phải là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh nhất nhưng so với Hoang Cổ Thánh Thể gốc thì ngươi cũng không thua kém là bao, nếu như ở Chư Thiên Vạn Vực, không biết có bao nhiêu người muốn đánh ngươi rồi”.

“Sao ta lại thấy ta đáng giá lên gấp vài nghìn lần thế nhỉ?”, Diệp Thành cười khúc khích, vừa vung tay đánh ngất một tên sau đó lôi hắn vào không gian hư vô.

“Haiz, đó là mệnh, nếu như ta nuốt trọn được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì tốt biết bao”, Tiểu Linh Oa vừa thở dài vừa ra tay, hắn lục tìm bảo bối ở túi đựng đồ mà Diệp Thành vừa cướp được.

.


 
Chương 946


“Tiếp tục”, sau khi phân chia bảo bối qua loa, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa lại lên đường.  

Chẳng bao lâu sau, tiếng la hét lại tiếp tục vang lên, người bị đánh trong hố thần càng lúc càng nhiều, mười người đứng đầu bảng Phong Vân, ngoài Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng với Bích Du thì những người khác đều bị cướp hết.  

Ngày càng có nhiều lời chửi mắng, những người bị cướp ai nấy đều cực kỳ phẫn nộ.  

Vốn dĩ bọn họ vào hố thần là để tìm bảo bối, kiếm vận may, bây giờ thì hay rồi, không tìm được bảo bối, chẳng có vận may, ngược lại còn bị người khác cướp sạch.  


Vì Diệp Thành mà Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng liên tục phải gánh hoạ thay cho hắn.  

Người tức tối nhất là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, đến giờ vẫn không biết ai là người đã hãm hại mình.  

Ầm! Đùng đoàng!  

Chẳng mấy chốc, tiếng đánh nhau đã vang vọng khắp cả hố thần.  

Lại nhìn hai bên đang đánh nhau, không cần nói cũng biết một bên là Hoắc Tôn, một bên là phía Cơ Tuyết Băng, Hoắc Tôn cho rằng Cơ Tuyết Băng gài bẫy mình, còn Cơ Tuyết Băng thì đoán là Hoắc Tôn bôi nhọ mình.  

Vì thế hai bên nghi ngờ lẫn nhau, máu nóng bốc lên, bọn họ đã đại chiến không chỉ một trận.   

Vút!  


Diệp Thành lại sử dụng roi Đả Thần Tiên để đánh người.  

Ngay lập tức, túi đựng đồ và bảo bối trên người kẻ đó đều bị lấy đi.  

Mà lúc này, thời gian của cấm thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng đã hết, nó đã trở về cơ thể Diệp Thành.  

“Cũng hòm hòm rồi”, Diệp Thành lấy một chữ vàng từ trong túi đựng đồ đi, sau đó nhìn lên bầu trời của hố thần.  

“Ta có thể cảm nhận được không đến một khắc nữa, hố thần sẽ sụp đổ”.  

“Không cướp kim tự nữa à?”, Tiểu Linh Oa vừa nhét túi đựng đồ vào túi quần, vừa nhìn Diệp Thành.  


“Còn cướp cái gì nữa, ngoài Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, những người khác hầu như đã bị chúng ta cướp hết rồi còn gì!”   . truyện tiên hiệp hay

Trong lúc nói chuyện, Diệp Thành đã tới cửa hố thần, muốn đi ra ngoài chỉ một bước là ra hỏi nơi này.  

Nhưng khi hai người chuẩn bị đi, nơi sâu trong hố thần vọng lại tiếng nổ, một ngọn núi khổng lồ sụp xuống.  

Hửm?  

Diệp Thành không khỏi quay đầu lại.  

Từ góc nhìn rất gần, Diệp Thành nhìn thấy kim quang óng ánh ở nơi sâu kia, vân khí vàng kim dâng trào, quan trọng nhất là hắn nhìn thấy từng chữ vàng màu vàng sáng chói bay lên, số lượng còn cực kỳ nhiều. 

 
Chương 947


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Nhiều vậy”, hai mắt Diệp Thành sáng rực, hắn nào còn tâm tư rời đi nữa, lập tức sát phạt quay lại.  

Đùng đoàng!  

Ở bên đó đã bắt đầu đánh nhau, những tiếng nổ vang lên không ngớt, ai cũng muốn giành lấy những chữ vàng kia.  


Nhưng những chữ vàng đó đã gắn thành một khối, chạy cực kỳ nhanh, ngay cả Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng cũng không bắt được.  

“Đuổi theo!”  

Hoắc Tôn là người đầu tiên đuổi theo.  

“Đuổi!”  

Tốc độ của Cơ Tuyết Băng cũng không hề chậm.  

“Mau, mau, mau!” phía sau họ là một đám người đuổi theo: “Đều là tiền cả đấy!”  

Chữ vàng nối liền thành khối như có linh tính, dường như nó cũng biết hố thần sắp sụp đổ nên mới gắn lại thành khối rồi bay ra ngoài.  


Vì thế Diệp Thành bay từ cửa hố thần vào, phía Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng đuổi theo ra ngoài, mục tiêu đều là chữ vàng đã gắn thành khối kia.  

“Dừng lại cho ta”, Hoắc Tôn hừ lạnh, tay giơ ngang trời, khống chế hư không để những chữ vàng ấy cố định trong không trung, sau đó đột nhiên hắn ta nắm lấy, muốn cất khối chữ vàng vào tay áo.  

Ùng!  

Nhưng sao Cơ Tuyết Băng có thể cho hắn ta cơ hội? Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ như thần mang, nhất chỉ đâm xuyên hư không, đánh về phía đầu Hoắc Tôn.  

Thấy vậy, vẻ mặt Hoắc Tôn thay đổi, hắn ta lập tức thu tay, lùi về phía sau, giận dữ quát: “Cô dám đánh lén ta”.  

“Bảo vật của thiên địa, người có duyên ắt sẽ biết”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lãnh đạm.  

“Vậy ta phải giết cô trước đã”, Hoắc Tôn hừ lạnh một tiếng, sức mạnh Thái Âm ngưng tự thành Di Thiên Chưởng Ấn, đánh về phía Cơ Tuyết Băng.  


Sắc mặt Cơ Tuyết Băng cũng ngay lập tức trở nên lạnh lùng, Cửu Thiên Huyền Linh Ấn uy lực vô song.  

Bùm!  

Hai chưởng ấn va vào nhau rồi vỡ ra, vòng sáng khổng lồ khuếch tán vô hạn, những người có tu vi yếu lập tức bị nghiền thành huyết vụ tại chỗ.  

Ruỳnh! Ầm!  

Trên hư không, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng lại chiến đấu, cảnh tượng vô cùng hào hùng, những người mong muốn có chữ vàng cũng không dám bước tới, vì sợ xông lên sẽ bị Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn liên hợp giết chết.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-947/tien-vo-truyen-ky-chuong-947-1.jpg

 
Chương 948


“Ít nhất cũng phải hơn hai trăm”, Diệp Thành ước chừng một lát, hắn nhìn mà hai mắt như bùng cháy lên ngọn lửa.  

“Mau cướp, cướp xong rồi đi”.  

“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành lập tức đưa tay ra, huyễn hoá thành đại thủ màu vàng kim, quét qua hư không tóm gọn hơn hai trăm chữ vàng kia.  

Mẹ kiếp!  


Ở dưới có người bật ra một câu chửi thề: “Ai mà lợi hại quá vậy?”  

“Đồ của ta mà cũng dám cướp, tự tìm đường chết”, quả nhiên có người cướp chữ vàng khiến Hoắc Tôn thôi không chiến đấu với Cơ Tuyết Băng nữa, hắn ta nổi trận lôi đình, tung ra một chưởng nghiền nát không gian kia.  

Bên này, Cơ Tuyết Băng cũng rất hiểu ý không tiếp tục đánh Hoắc Tôn nữa, đại thủ khổng lồ chứa hỗn hợp các bí pháp cũng giáng từ trên trời xuống.  

Bùm! Bùm!  

Hai người liên tiếp ra tay, không gian chu vi một nghìn trượng xung quanh đều bị nghiền nát.  

Hai ngươi lợi hại!  

Diệp Thành bị ép ra ngoài, không nói lời nào lập tức xoay người bỏ chạy.

“Muốn đi sao?”, Hoắc Tôn tức giận gầm thét, bước lên biển Thái Âm lập tức đuổi theo.  


Cơ Tuyết Băng cũng lao nhanh như thần mang.  

Những người phía sau cũng chạy theo như ong vỡ tổ, bọn họ muốn xem rốt cuộc kẻ nào dám cướp bảo bối ngay dưới mí mắt của Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể.  

Đùng đoàng! Ầm!  

Tiếng nổ vang lên không dứt khiến cho hố thần khẽ rung lắc.  

“Mẹ nó, lão tử không thể hiện thì ngươi lại tưởng là mèo bệnh!” cuối cùng Diệp Thành ở phía trước cũng nổi giận, hắn đột nhiên dừng bước.  

Bên ngoài hố thần, nghe thấy tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên bên trong, các lão già trên trời không khỏi nhíu mày, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.  

“Tiếng động bên trong mạnh như vậy, chẳng lẽ có pháp bảo xuất thế?”  

“Sắp tới giờ rồi sao vẫn chưa ra, vẫn đang cướp bảo bối sao?”  


“Chắc đang trên đường rồi”.  

“Hy vọng cháu trai của ta tìm được bảo bối tốt!”  

Phụt!  

Khi bọn họ còn đang thảo luận thì một bóng người đã bay ngược từ trong hố thần ra, nhĩn kỹ lại thì thấy đó là đệ tử bảng Phong Vân, hơn nữa còn nằm trong số ba mươi người đầu tiên.  

Thấy vậy, các lão già kia đều giật mình.  

Phụt! Phụt! Phụt! 

 
Chương 949: Chương 948


“Ít nhất cũng phải hơn hai trăm”, Diệp Thành ước chừng một lát, hắn nhìn mà hai mắt như bùng cháy lên ngọn lửa.

“Mau cướp, cướp xong rồi đi”.

“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành lập tức đưa tay ra, huyễn hoá thành đại thủ màu vàng kim, quét qua hư không tóm gọn hơn hai trăm chữ vàng kia.

Mẹ kiếp!  

Ở dưới có người bật ra một câu chửi thề: “Ai mà lợi hại quá vậy?”  
“Đồ của ta mà cũng dám cướp, tự tìm đường chết”, quả nhiên có người cướp chữ vàng khiến Hoắc Tôn thôi không chiến đấu với Cơ Tuyết Băng nữa, hắn ta nổi trận lôi đình, tung ra một chưởng nghiền nát không gian kia.

Bên này, Cơ Tuyết Băng cũng rất hiểu ý không tiếp tục đánh Hoắc Tôn nữa, đại thủ khổng lồ chứa hỗn hợp các bí pháp cũng giáng từ trên trời xuống.

Bùm! Bùm!  
Hai người liên tiếp ra tay, không gian chu vi một nghìn trượng xung quanh đều bị nghiền nát.

Hai ngươi lợi hại!  
Diệp Thành bị ép ra ngoài, không nói lời nào lập tức xoay người bỏ chạy.

“Muốn đi sao?”, Hoắc Tôn tức giận gầm thét, bước lên biển Thái Âm lập tức đuổi theo.

Cơ Tuyết Băng cũng lao nhanh như thần mang.


Những người phía sau cũng chạy theo như ong vỡ tổ, bọn họ muốn xem rốt cuộc kẻ nào dám cướp bảo bối ngay dưới mí mắt của Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể.

Đùng đoàng! Ầm!  
Tiếng nổ vang lên không dứt khiến cho hố thần khẽ rung lắc.

.

Cập nhật truyện nhanh tại ~ TгЦмtгu уen.

m E ~
“Mẹ nó, lão tử không thể hiện thì ngươi lại tưởng là mèo bệnh!” cuối cùng Diệp Thành ở phía trước cũng nổi giận, hắn đột nhiên dừng bước.

Bên ngoài hố thần, nghe thấy tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên bên trong, các lão già trên trời không khỏi nhíu mày, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.


“Tiếng động bên trong mạnh như vậy, chẳng lẽ có pháp bảo xuất thế?”  
“Sắp tới giờ rồi sao vẫn chưa ra, vẫn đang cướp bảo bối sao?”  
“Chắc đang trên đường rồi”.

“Hy vọng cháu trai của ta tìm được bảo bối tốt!”  
Phụt!  
Khi bọn họ còn đang thảo luận thì một bóng người đã bay ngược từ trong hố thần ra, nhĩn kỹ lại thì thấy đó là đệ tử bảng Phong Vân, hơn nữa còn nằm trong số ba mươi người đầu tiên.

Thấy vậy, các lão già kia đều giật mình.

Phụt! Phụt! Phụt!.


 
Chương 950: Chương 949


Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một loạt tiếng ói máu lại liên tiếp vang lên, từng bóng người chật vật bay ngược ra khỏi hố thần, hơn nữa đều là bị đánh mà bay ra.

Bùm! Ầm!  
Sau đó vẫn còn rất nhiều bóng người bay ra nữa, trong đó có không ít đệ tử mạnh trong bảng Phong Vân.


“Là ai làm?”, mấy lão già hét lên, bởi vì trong số những người bị đánh bật ra ngoài, có rất nhiều người là đệ tử nhà bọn họ.

Trong tiếng hét giận dữ, hầu như bọn họ đều nhìn về phía Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông, có thực lực quét sạch bao nhiêu người thế này, bọn họ chỉ có thể nghĩ tới Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể và Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể.

“Đó là vì thực lực không bằng người ta”, người mặc áo bào huyết sắc của Thị Huyết Điện nở nụ cười giễu cợt.

Người này đến sau, hơn nữa bọn họ cảm nhận được hắn ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn nữa thực lực cực kỳ mạnh, nếu không cũng không có tự tin đổi mặt với bao nhiêu lão bối thế này.

“Thực lực kém là do bọn họ vô dụng”, một lão già mặc áo choàng đen của Chính Dương Tông cũng có thực lực rất mạnh lạnh lùng nhìn xung quanh, xem ra ông ta cũng là cao thủ có thực lực vô song.

“Các ngươi…”, thấy Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông như thế, những lão già từ tứ phương đều lộ ra vẻ lạnh lùng.


Hừ! Hừ!  
Kẻ mạnh của Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông chỉ hừ lạnh trước điều này.

Ruỳnh!  
Khi bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm, một bóng dáng xinh đẹp có thần hà ba màu bao quanh thân thể bay ra.

“Huyền Linh Chi Thể?”, khi nhìn thấy người đó là ai, mọi người đều nheo mắt, vẻ mặt của đám người Chính Dương Tông khó coi cùng cực, Cơ Tuyết Băng bị đánh bay ra, có nghĩa là cô ta đã thua Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể sao?  
So với Chính Dương Tông, vẻ mặt của đám người Thị Huyết Điện lại ngông cuồng tự đại, ngay cả Huyền Linh Chi Thể cũng bị đánh ra, vậy còn phải nói tới người thắng sao? Ngoài Thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện bọn họ ra thì còn ai nữa?  
“Vậy Tôn Nhi xứng đáng là người đứng đầu bảng Phong Vân rồi”, lão già mặc áo bào huyết sắc của Thị Huyết Điện vuốt râu, cười nhạt.


Nhưng lời lão ta vừa dứt, một người có sức mạnh Thái Âm màu đen bao quanh cũng bị đánh bật ra.

“Thái Âm Chân Thể?”, hiện trường vừa ồn ào lại lần nữa bùng nổ, mà sau đó sắc mặt người của Thị Huyết Điện cũng lập tức thay đổi.

“Tình… Tình huống gì thế này?”  
“Cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều… đều bị đánh bại?”  
“Rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay?”.


 
Chương 951: Vẻ Mặt Mỗi Người Một Khác


Tiếng bàn tán và tiếng hô kinh hoàng vang lên như sóng thuỷ triều trong biển người đông nghịt, cảnh tượng hôm nay khiến mọi người không thể tin được.

Uỳnh!  
Ngay sau đó có tiếng động vang lên cắt ngang tiếng thảo luận của mọi người.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa hố thần, họ muốn xem ai là người đi ra tiếp theo.


Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!  
Từng tiếng va đập mạnh vang lên trong hố thần.

Lắng nghe kỹ thì tiếng động đó là tiếng bước chân đi lại, rất nhịp nhàng, vững vàng như núi.

Dưới con mắt của bao người, Diệp Thành từ tốn bước ra, dáng người vững chãi như được đúc từ hoàng kim, ánh sáng vàng chói lọi bao quanh thân thể thu hút ánh nhìn, ngay cả mái tóc đen dày cũng nhuốm thần khí màu vàng kim.

Bước chân của hắn vững vàng, khí thế ngút trời tựa như chiến thần đánh dẹp vạn vực khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng.

“Tần Vũ?”, thấy Diệp Thành đi ra, hiện trường lại bùng nổ: “Sao lại là hắn?”  
“Chẳng lẽ hắn là người đánh bay Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể?”  
“Sao… Sao có thể? Dù hắn giết được Hầu Thiên Sát thì cũng chỉ đứng thứ tám bảng Phong Vân thôi! Một mình hắn có thể đấu lại Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng và biết bao nhiêu người có thực lực mạnh sao?”  

Vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà không gian trở nên cực kỳ huyên náo, làn sóng thảo luận vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Vẻ mặt mỗi người một khác.

Ví dụ như những đệ tử vào hố thần, vẻ mặt ai cũng tái nhợt sợ hãi, Diệp Thành tựa như hồng hoang dã thú ngủ say nghìn năm đột nhiên thức tỉnh, vừa rồi tất cả đều bị hắn đánh cho không còn sức đáp trả.

Mà những lão già kia thì mặt mày đều tỏ ra khó hiểu.

Còn như những người phía Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện, sắc mặt ai cũng vô cùng u ám.

Uỳnh!  
Diệp Thành dừng bước trong những tiếng thảo luận, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên mỗi bước chân hắn đi đều phát ra tiếng động.


“Đã nói đừng động đến ta rồi mà các ngươi không nghe”, Diệp Thành cao ngạo nhìn xung quanh, rất thoải mái vặn khớp cổ.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, người đầu tiên bước lên là Cơ Tuyết Băng, cô ta bước vào khoảng không, đôi mắt đẹp lãnh đạm nhìn chằm chằm Diệp Thành, giọng nói tựa như âm thanh đến từ thiên nhiên, êm dịu như khúc nhạc tiên, vang vọng trong không gian rất lâu.

“Gọi ta Tần Vũ là được”, Diệp Thành thản nhiên trả lời câu hỏi của Cơ Tuyết Băng, hắn vẫn thoải mái vặn vẹo khớp cổ.

“Ngươi không phải Tần Vũ”.

.


 
Chương 952: Chương 951


“Cô không tin thì ta cũng không có cách nào”.

“Có phải hay không, đợi ta tháo mặt nạ của ngươi xuống rồi nói cũng không muộn”, giọng Cơ Tuyết Băng lạnh hơn, cô ta vừa dứt lời, khí thế trên người đột nhiên mạnh mẽ thấy rõ, thoáng chốc dung hợp với thiên địa.

Chỉ là cô ta còn chưa ra tay, Hoắc Tôn đã lao tới sát phạt trước.


“Hắn chỉ có thể chết trong tay ta”, Hoắc Tôn rống lên, ánh mắt đầy dữ tợn.

Cảnh tượng trong hố thần vẫn còn in đậm trong trí nhớ của hắn ta, đường đường là Thánh tử của Thị Huyết Điện, là Thái Âm Chân Thể mười nghìn năm khó gặp mà lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay ra ngoài, nỗi nhục này hắn ta không thể chịu được.

“Đạo hạnh của ngươi còn kém lắm”, thấy Hoắc Tôn xông tới, Diệp Thành cười mỉa, hắn cũng vô cùng cường hãn, đột nhiên tiến lên một bước, không sử dụng bí pháp gì mà chỉ vung một kim quyền ra, cực kỳ bá đạo.

Bụp!  
Hoắc Tôn bị một chưởng của Diệp Thành đánh cho liên tục lùi về phía sau.

Keng!  
Bên kia, đòn tấn công của Cơ Tuyết Băng cũng đã tới, nhất kiếm đâm xuyên hư không, âm dương đảo ngược, càn khôn nghịch chuyển, uy lực vô song, hơn nữa còn là đòn đánh vào linh hồn.


“Uy lực không yếu”, vẻ mặt Diệp Thành hờ hững, hắn tung ra đại chiêu màu vàng kim.

Bang!  
Nhất kiếm vô song của Cơ Tuyết Băng lập tức bị Diệp Thành nắm trong tay, thân xác Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo khiến Diệp Thành có thể tay không chống lại nhất kiếm này.

Hai người cứ đứng đối đầu với nhau trong khoảng không như thế, Cơ Tuyết Băng cầm chuôi kiếm, Diệp Thành cầm lưỡi kiếm.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Cơ Tuyết Băng không rút sát kiếm ra mà chỉ nhìn Diệp Thành chăm chú.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn Tần Vũ mà người đời đồn đại ở khoảng cách gần thế này, khi nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm kia, cô ta có một thoáng thất thần, nó mang đến cho cô ta cảm giác không chân thực.


“Ta nói rồi, ta là Tần Vũ”, Diệp Thành ung dung nở nụ cười, sức mạnh của kim quyền rất đáng sợ, sát kiếm của Cơ Tuyết Băng vỡ vụn, mạnh như Huyền Linh Chi Thể mà cũng bị lùi về sau.

“Ta còn có việc, các ngươi cứ từ từ nói chuyện”, sau khi đánh lùi Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành bước về phía trước.

“Đứng lại”, đối diện là Hoắc Tôn sát phạt tới, hắn ta giẫm trên biển Thái Âm, tay trái vung ra Thái Âm Chỉ, lại là Thái Cực Âm Thiên Ấn.

.


 
Chương 953: Chương 952


“Bỏ mặt nạ xuống ta sẽ cho ngươi đi”, giọng nói lãnh đạm vang lên, Cơ Tuyết Băng bị đánh lùi lại cũng đã từ từ bước tới từ phía sau Diệp Thành, dưới mỗi bước chân cô ta di chuyển đều có vân hà ba màu bao quanh, cuối cùng ngưng tụ thành vân hải lộng lẫy.

Diệp Thành khẽ cau mày, nhưng khí huyết cuồn cuộn vẫn không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn, ánh sáng vàng chói lọi, dị tượng khổng lổ bầu trời đầy sao hiện ra trên đầu, còn có dải Cửu Thiên Ngân Hà từ trên trời giáng xuống.

Giết!  
Hoắc Tôn là người đầu tiên xuất chiêu, thần thông mạnh mẽ hiển hiện.


Diệp Thành hừ lạnh, một bước đạp tan hư không, Bát Hoang Quyền dung hợp nhiều bí pháp, mạnh mẽ bộc phát ra.

Bùm!  
Hoắc Tôn lại bị đánh lùi.

Diệp Thành không dừng lại, hắn vung tay đánh về hướng khác, chống lại một đòn tay không của Cơ Tuyết Băng.

Trận đại chiến bắt đầu trong tích tắc, chấn động đất trời.

Ở một bên, Hoắc Tôn giẫm lên biển Thái Âm, toàn thân phát ra thần mang sáng chói tựa như thần vương, sức mạnh Thái Âm linh tuyệt vô song.


Ở một bên, Cơ Tuyết Băng giẫm lên Huyền Linh Thần Hải, cơ thể được bao quanh bởi một tầng thần hà rực rỡ, giống như cửu thiên huyền nữ phong hoa tuyệt đại, đạo pháp Huyền Linh vô cùng ảo diệu.

Ở giữa, bầu trời đầy sao lơ lửng trên đầu Diệp Thành, hắn giẫm lên Cửu Thiên Tinh Hà, khí huyết vàng kim ngút trời, thân thể được bao phủ bởi thần quang màu vàng kim, mỗi tấc trên cơ thể đều được nhuộm bằng ánh sáng vàng, chẳng khác nào cơ thể rắn rỏi được đúc bằng vàng, trông hắn như chiến thần với khí thế ngút trời.

Ầm! Bùm! Đoàng!  
Trận đại chiến rất hùng tráng, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng tấn công từ hai phía, mỗi một chiêu thần thông thiên phú đều vô song.

Diệp Thành tấn công bá đạo tựa như hồng hoang dã thú, khí huyết ngập trời, mỗi lần Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng xông tới đều bị hắn đẩy lùi bằng tư thế mạnh mẽ.

Cảnh chiến đấu của ba người vô cùng hoành tráng.

Người từ tứ phương đã lùi lại cách xa hơn tám nghìn trượng, kinh hãi nhìn về bên này.


“Một đánh hai sao?”  
“Rốt cuộc Tần Vũ này có lai lịch gì? Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể gần như là bất khả chiến bại cùng cấp, hai người họ liên hợp với nhau không ngờ cũng không áp chế được hắn”.

“Mà huyết mạch của hắn cũng khiến ta có cảm giác run sợ”.

“Với thiên phú và thực lực này, hắn nhất định phải chết”, vẻ mặt người của Thị Huyết Điện đều cực kỳ hiểm ác, nhất là lão già mặc huyết bào, trong mắt lão còn hiện lên tia hung ác, lão đã nhìn thấy mối đe doạ rất lớn trên người Diệp Thành.

.


 
Chương 954: Nhất Niệm Hoa Khai!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Không thể để tên này sống sót”, cũng như Thị Huyết Điện, trong mắt người của Chính Dương Tông cũng lộ ra vẻ dữ tợn, ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể liên hợp cũng không áp chế được, đủ để cho thấy sức chiến đấu và thiên phú của Diệp Thành mạnh nhường nào, đối với bọn họ mà nói đây là một mối đe doạ lớn.

Giống như Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông, những người có thù oán với Diệp Thành cũng có suy tính như vậy.

Thiên phú và sức chiến đấu của Diệp Thành mang lại mối nguy hiểm cho bọn họ, nếu cho Diệp Thành đủ thời gian, chờ hắn tiến xa hơn thì có lẽ điều chờ đón bọn họ sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp.

Phụt!

Giữa những tiếng thảo luận, trận chiến ở phía xa đã trở nên rất oanh liệt, ba người lần lượt phụt máu.

A!
Vẻ mặt Hoắc Tôn vặn vẹo đáng sợ, đầu tóc rối tung giống như ác ma, hắn ta gần như điên cuồng thi triển thần thông của mình.

Tuy nhiên, dù bí pháp có lợi hại đến đâu thì trước mặt Diệp Thành cũng vô dụng, mọi chiêu thức lần lượt bị đánh bại bởi thực lực cùng với kim quyền vô địch của Diệp Thành, cho dù hắn ta liên hợp cùng Cơ Tuyết Băng thì cũng không có cơ hội đánh trả.

Mà Cơ Tuyết Băng cũng đã vô cùng chật vật.

Cô ta liên thủ với Hoắc Tôn không phải để giết Diệp Thành, cô ta chỉ muốn tháo mặt nạ của Diệp Thành xuống để nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Tuy nhiên Huyền Linh Chi Thể bất bại cùng cấp trong truyền thuyết, cho dù đã liên hợp với Thái Âm Chân Thể cũng không ép được Diệp Thành ra con át chủ bài, vì vậy cho tới giờ cô ta vẫn chưa thể xác định thân phận thật sự của hắn.

So với hai người họ, Diệp Thành vẫn khí huyết xung thiên, khí thế ngút trời, không phải sử dụng đến con át chủ bài, cho dù đối mặt với hai người, hắn vẫn tự tin tuyệt đối.


Thái Âm Phong Thiên Trận!
Hoắc Tôn dùng tới bí pháp cấm kỵ, triện văn di chuyển trong lòng bàn tay, đè nén từ trên trời xuống, sát trận vô cùng mạnh mẽ giáng xuống.

Phá!
Diệp Thành bước lên hư không, nghịch thiên xông lên, kim quyền vô địch cực kỳ bá đạo, khi Thái Âm Phong Thiên Trận còn chưa hoàn toàn thức tỉnh đã bị một quyền của hắn đấm xuyên qua.

Phụt!
Hoắc Tôn hộc ra một búng máu, cả người bay ngược ra ngoài.

Sau khi đánh bay Hoắc Tôn, Diệp Thành đột ngột quay đầu thì thấy Cơ Tuyết Băng đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra.

Nhất Niệm Hoa Khai!
“Bí thuật này vô dụng với ta”, Diệp Thành gầm lên mang theo thần uy của Cuồng Long Thiên Nộ, phá vỡ bí thuật bá đạo Nhất Niệm Hoa Khai, Cơ Tuyết Băng hứng chịu phản phệ khủng khiếp, lảo đảo lùi về phía sau.


“Không có thời gian điên cùng các ngươi”, cảm nhận được sát khí từ đằng xa, Diệp Thành đột nhiên xoay người, giẫm lên Cửu Thiên Tinh Hà, di chuyển về một hướng.

“Ở lại đó cho ta”, Hoắc Tôn tóc tai bù xù lại sát phạt tới, một chưởng ẩn chứa rất nhiều bí pháp nghiền nát một nửa hư không.

Cút!
Diệp Thành tung ra một chưởng mạnh mẽ, chỉ một chưởng đơn giản nhưng lại dung hợp chiến ý vô địch và rất nhiều bí pháp, Hoắc Tôn vừa nhào tới đã bị đánh bật ra ngay lập tức, xoay mười mấy vòng trong hư không mới dừng lại.

Phía sau hắn ta, Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ của Cơ Tuyết Băng như thần mang đâm xuyên hư không, lao thẳng đến chỗ Diệp Thành.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 955: Thái âm long đằng hoá thiên quyết


“Trận đồ này thật mạnh”, Cơ Tuyết Băng đuổi theo sát nhất chợt thay đổi sắc mặt, lùi về sau từng bước lớn.  

“Đáng chết”, động tác của Hoắc Tôn cũng không chậm, tuy rằng không thể áp chế sát khí của Diệp Thành, nhưng cũng buộc phải tạm thời tránh sự lợi hại của trận đồ này, hắn ta dịch chuyển không gian, chớp mắt đã chạy mất.  

Dù hai người đã né đi nhưng những người phía sau bọn họ đều phải hứng chịu, những tên đuổi theo tới đều bị đâm trực diện.  

“Là sát trận đấy, rút lui”, đã có người dừng bước.


“Đến rồi còn định đi à?”, Diệp Thành hừ lạnh, hắn vung tay, tru sát trận trong hư không đột nhiên ập xuống.  

Phụt! Phụt! Phụt!  

Ngay lập tức, từng bóng người bị giết chết, hoá thành huyết vụ, trong đó có không ít cao thủ cảnh giới Không Minh, người đông nghìn nghịt cuối cùng rơi xuống từng tốp từng tốp, rất nhiều người còn chưa kịp hét lên đã hoá thành tro bụi.  

Những cao thủ sát khí đằng đằng bị trận đồ của Diệp Thành đánh cho người chết ngựa đổ, ngã xuống hàng loạt.  

Cửu Thiên Huyền Linh Gương!  

Giữa những tiếng la hét, một giọng nói lạnh lùng và thờ ơ vang lên dưới bầu trời.  

Ầm!  


Sau tiếng nổ, linh gương khổng lồ cao hai mươi trượng đột nhiên dựng đứng trên mặt đất, tản ra thần hà ba màu, ánh lên thần quang chói mắt, mà Cơ Tuyết Băng đã hoá thân thành người trong gương.  

Cơ Tuyết Băng trong gương bắt đầu tạo thủ ấn.  

Ngay sau đó, Cửu Thiên Huyền Linh Gương khổng lồ ầm ầm rung chuyển bộc phát ra thần mang chói mắt, lực ép kinh người khiến quang mang từ trận đồ của Diệp Thành tối đi rất nhiều, nó lung lay sắp đổ, suýt nữa rơi xuống khỏi hư không.  

Trấn áp!  

Diệp Thành hừ lạnh, Đại La Thần Đỉnh đột nhiên mở rộng tới năm mươi trượng, từ trên trời giáng xuống, có lẽ uy lực của nó quá lớn nên còn chưa rơi xuống đã có hai ngọn núi cao không chịu được áp lực mà sụp đổ.  

Rắc!  

Cửu Thiên Huyền Linh Gương chấn động kịch liệt, đột nhiên bị nghiền nát thành từng mảnh, ngay cả Cơ Tuyết Băng ở trong gương cũng bị đánh nôn ra máu.  


Thái Âm Long Đằng Hoá Thiên Quyết!  

Cơ Tuyết Băng vừa bị đánh lùi thì đòn tấn công của Hoắc Tôn đã ập đến, biển Thái Âm hoá thành một con cự long đen, gầm thét về phía Diệp Thành.  

Thấy thế, Diệp Thành lướt lòng bàn tay qua túi đựng đồ.  

Ùng!  

Sau tiếng dao rền vang, Bá Long Đoạn Đao xuất hiện trong tay hắn, linh lực và khí huyết cuồn cuộn được Diệp Thành rót vào khiến cho Bá Long Đoạn Đao bùng ra thần mang nóng rực.  

Phá! 

 
Chương 956: Giết giết giết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Diệp Thành bước tới, hai tay hắn nắm chặt rồi vung Bá Long Đao lên, một nhát dao chém xuống, đao mang chợt hiện, vô cùng bá đạo.   

Gầm!  

Ngay lập tức, Diệp Thành chém cự long màu đen thành hai khúc.  


“Còn các ngươi nữa”, Diệp Thành hét lên, hắn cầm Bá Long Đao quét ngang hư không, vô cùng mạnh mẽ, những cao thủ vừa xông lên trong nháy mắt đã ngã xuống, rất nhiều người đều bị chém ngang, công thể và linh hồn đều mất hẳn.  

Chậc chậc chậc!  

Nhìn Diệp Thành giết chết đội quân tứ phía, những người đi theo đều tặc lưỡi.  

“Tiểu tử này thông thần rồi sao? Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể và bao nhiêu cao thủ cũng không làm gì được hắn”.  

“Chẳng trách nhiều người muốn giết hắn như thế, nếu để hắn lớn mạnh hơn thì sẽ là kiếp nạn lớn đối với nhiều người và nhiều gia tộc”.  

“Cảnh giới Linh Hư đỉnh phong đã có chiến tích như vậy, đúng là xưa nay chưa từng có”.  

Kẻ nào cản đường ta đều phải chết!  


Giọng nói đanh thép của Diệp Thành cất lên tựa sấm sét đùng đoàng, vang vọng khắp đất trời.  

Hắn bước lên dải ngân hà, Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, tay cầm Bá Long Đao, mạnh mẽ sải bước, kẻ nào xông lên đều bị chém chết ngay tại chỗ.  

Đám người xung quanh không còn ai dám xông lên nữa.  

Phía sau Diệp Thành lúc này là một con đường được lát bằng máu và xương, máu đổ thành sông, hài cốt trải đầy, còn hắn thì như chiến thần có một không ai với sức chiến đấu vô song, mà lại như sát thần diệt thế với sát khí ngút trời.  

Nhưng vẫn có người cản đường hắn, một bên là Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn, một bên là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng.  

“Đúng là âm hồn không tan”, Diệp Thành lạnh lùng thầm nói trong lòng.  


Mặc dù sức chiến đấu của hắn đã vượt qua Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, nhưng muốn giết chết họ cần phải sử dụng tới con át chủ bài, hơn nữa cho dù giết được họ thì hắn cũng sẽ bị thương nặng.  

Thứ nhất, hắn vẫn chưa muốn để lộ thân phận.  

Thứ hai, từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa thấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nào tham gia, điều này có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới tuyệt sát, hắn phải mau chóng rời khỏi đây.  

Vì vậy Diệp Thành không dám quá ham chiến, bởi vì càng kéo dài thời gian, tình hình của hắn sẽ càng tệ hơn.   

Giết! Giết! Giết!  

/assets/img/chapt/39933/chapter-956/tien-vo-truyen-ky-chuong-956-1.jpg

 
Chương 957


Diệp Thành nhìn Hoắc Tôn sau đó lại nhìn Cơ Tuyết Băng, nhẹ giọng nói: “Cơ Tuyết Băng, cô thì sao?”  

“Tháo mặt nạ ra”, Cơ Tuyết Băng tiến lên một bước, mặc dù vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn có một tia hy vọng.  

“Cô thật sự rất tò mò về thân phận của ta sao?”, Diệp Thành ung dung hỏi, nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ đầy hứng thú: “Cho dù ta không phải Tần Vũ thì sao? Liên quan gì đến cô?”  

“Nếu ngươi tháo bỏ mặt nạ thì ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa”.  


“Cô nghĩ cô ngăn được ta sao?”, Diệp Thành một tay xé mở không gian, quay người đi vào.  

“Đứng lại!”  

Hoắc Tôn bước lên, dịch chuyển không gian đuổi theo.  

“Đứng lại!”  

Đạo pháp của Cơ Tuyết Băng cũng rất huyền diệu, lập tức biến mất tại chỗ, đuổi theo vào không gian hư không.  

Ầm! Bùm! Cheng!  

Chẳng bao lâu, trong không gian hư vô vọng ra âm thanh của trận đại chiến, khoảng không có chu vi mười nghìn trượng đang từ từ nứt ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khe hở không gian xuất hiện khiến cho rất nhiều người còn chưa kịp rút lui đã bị cuốn vào trong.   


Mọi người từ mọi hướng đồng loạt ngửa đầu nhìn lên hư không, mỗi người một vẻ mặt, có hung ác dữ tợn, có tặc lưỡi cảm thán, có sửng sốt kinh hãi.  

Bùm!  

Không biết qua bao lâu một khoảng không gian sụp đổ, một thân hình đẫm máu rơi xuống.  

“Là Hoắc Tôn, Thái Âm Chân Thể”, có người tinh mắt lập tức nhận ra người rơi xuống là ai.  

Bùm!  

Ngay sau đó, một khoảng không gian khác cũng sụp đổ, một bóng người toàn thân nhuốm máu rơi xuống.  


“Là Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể”, có người chậc lưỡi một tiếng.  

“Thất bại rồi, Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể lại thất bại rồi”.  

“Hai người hợp lực cũng không địch nổi Tần Vũ kia”.  

“Vậy Tần Vũ phải mạnh cỡ nào chứ?”  

Trong làn sóng thảo luận, rất nhiều người đều nhìn lên hư không, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đều rơi xuống rồi, bọn họ muốn hỏi: Vậy Tần Vũ đâu?  

Chỉ là bọn họ nhìn rất lâu cũng không thấy Diệp Thành xuất hiện, chỉ có không gian và hư không đã nứt vỡ liên tục liền lại, trong làn huyết vụ mịt mờ dần dần trở nên yên tĩnh. 

 
Chương 958: Chương 957


Diệp Thành nhìn Hoắc Tôn sau đó lại nhìn Cơ Tuyết Băng, nhẹ giọng nói: “Cơ Tuyết Băng, cô thì sao?”  
“Tháo mặt nạ ra”, Cơ Tuyết Băng tiến lên một bước, mặc dù vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn có một tia hy vọng.

“Cô thật sự rất tò mò về thân phận của ta sao?”, Diệp Thành ung dung hỏi, nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ đầy hứng thú: “Cho dù ta không phải Tần Vũ thì sao? Liên quan gì đến cô?”  
“Nếu ngươi tháo bỏ mặt nạ thì ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa”.


“Cô nghĩ cô ngăn được ta sao?”, Diệp Thành một tay xé mở không gian, quay người đi vào.

“Đứng lại!”  
Hoắc Tôn bước lên, dịch chuyển không gian đuổi theo.

“Đứng lại!”  
Đạo pháp của Cơ Tuyết Băng cũng rất huyền diệu, lập tức biến mất tại chỗ, đuổi theo vào không gian hư không.

Ầm! Bùm! Cheng!  
Chẳng bao lâu, trong không gian hư vô vọng ra âm thanh của trận đại chiến, khoảng không có chu vi mười nghìn trượng đang từ từ nứt ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khe hở không gian xuất hiện khiến cho rất nhiều người còn chưa kịp rút lui đã bị cuốn vào trong.


Mọi người từ mọi hướng đồng loạt ngửa đầu nhìn lên hư không, mỗi người một vẻ mặt, có hung ác dữ tợn, có tặc lưỡi cảm thán, có sửng sốt kinh hãi.

Bùm!  
Không biết qua bao lâu một khoảng không gian sụp đổ, một thân hình đẫm máu rơi xuống.

“Là Hoắc Tôn, Thái Âm Chân Thể”, có người tinh mắt lập tức nhận ra người rơi xuống là ai.

Bùm!  
Ngay sau đó, một khoảng không gian khác cũng sụp đổ, một bóng người toàn thân nhuốm máu rơi xuống.

“Là Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể”, có người chậc lưỡi một tiếng.


“Thất bại rồi, Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể lại thất bại rồi”.

“Hai người hợp lực cũng không địch nổi Tần Vũ kia”.

“Vậy Tần Vũ phải mạnh cỡ nào chứ?”  
Trong làn sóng thảo luận, rất nhiều người đều nhìn lên hư không, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đều rơi xuống rồi, bọn họ muốn hỏi: Vậy Tần Vũ đâu?  
Chỉ là bọn họ nhìn rất lâu cũng không thấy Diệp Thành xuất hiện, chỉ có không gian và hư không đã nứt vỡ liên tục liền lại, trong làn huyết vụ mịt mờ dần dần trở nên yên tĩnh.

.


 
Chương 959: Còn Ai Có Thể Ngăn Cản Hắn”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Chạy rồi sao?”  
Một lúc lâu sau có người lên tiếng hỏi thử.

“Xem ngươi nói kìa, sao lại gọi là chạy? Người ta đi thôi có được không hả?”  
“Cũng đúng, ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều bị đánh bại, còn ai có thể ngăn cản hắn?”  

A!  
Tiếng rống cuồng loạn cắt ngang cuộc thảo luận, Hoắc Tôn bò dậy từ dưới đất tức giận ngửa mặt lên trời gào to, sự kiêu ngạo của hắn ta không phải bị đánh bại, mà là bị người khác nghiền nát.

Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng cũng lảo đảo đứng dậy, ánh sáng bao quanh thân thể đã sắp dập tắt, cô ta nhìn khoảng không mờ mịt với vẻ phức tạp.

Cuối cùng cô ta vẫn chưa được nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, cô ta hợp lực với Thái Âm Chân Thể cũng không cởi được mặt nạ của hắn, còn bị một mình hắn đánh bại, hơn nữa còn là hoàn toàn bị đánh bại.

Sự cao ngạo của cô ta lại bị nghiền nát, Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết cũng lại một lần nữa bị đánh bại.

Ruỳnh!  

Lúc này, giữa rặng núi cách vị trí ban nãy không biết bao xa, Diệp Thành tung một chưởng phá mở không gian rồi bước ra ngoài.

Dáng vẻ của hắn cũng hơi chật vật, dù sao hai đối thủ đều là bất khả chiến bại cùng cấp, hắn không sử dụng con át chủ bài, sức chiến đấu không thể phát huy tối đa nên trên người hắn cũng có rất nhiều vết thương.

“Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo đúng không?”, tiểu tử trong Đại La Thần Đỉnh ló đầu ra.

“Đâu chỉ là bá đạo, thực sự là bất khả chiến bại!”, Diệp Thành cảm thán: “Khí huyết dồi dào như vậy, cơ thể lại bá đạo như thế, khả năng khôi phục cũng nghịch thiên, đây mới là huyết mạch nghịch thiên bất khả chiến bại cùng cấp!”  
“Làm gì có huyết mạch nào là bất khả chiến bại cùng cấp thật sự?”, tên tí hon nhìn Diệp Thành.

“Câu này có lý lắm, ta… Hế?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã đột nhiên cau mày.


Keng!  
Đột nhiên có tiếng mũi tên bắn ra từ hướng chéo, xẹt thẳng về phía đầu mày của hắn, hơn nữa tốc độ cực nhanh mang theo sát khí lạnh lùng, chỉ nhìn thôi cũng thấy toàn thân đau nhói.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, hắn lùi lại với tốc độ nhanh như chớp.

Keng!  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top