Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 960: Cửu Chuyển Linh Thiên Ấn!


Phụt! Phụt!  
Sau hai dòng máu bắn vọt ra, phần ngực trước và phần lưng của Diệp Thành đều bị một nhát kiếm đâm xuyên.

Cút!  
Diệp Thành tay cầm Bá Long Đao, cứ thế di chuyển nhanh thoăn thoắt, khiến cho hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang tiếp cận từ phía trước và sau mình phải lùi về sau.


Phụt!  
Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo.

Nhát kiếm của hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mang theo sát khí mạnh tuyệt đối, lúc này đang tàn sát cơ thể hắn, phá huỷ kinh mạch và xương cốt của hắn, hoá giải tinh nguyên trong cơ thể hắn, đến cả vết thương cũng hiện lên u quang, kể cả một người có khả năng phục hồi bá đạo nhờ có Hoang Cổ Thánh Thể như Diệp Thành thì cũng không thể làm liền vết thương nhanh chóng được.

“Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại đi đánh lén”, Diệp Thành nhìn hai người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.

Kẻ bên trái hắn từng gặp trước đây, ông ta từng xuất hiện bên ngoài hố thần, là một Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, ông ta mặc huyết bào, khí tức lạnh lùng, đôi mắt u ám khiến người ta nhìn không thấy đáy.

Lại nhìn sang bên phải, lão già này mặc hắc bào, và đôi mắt cũng hết sức u ám.


“Ân Trụ?”, Diệp Thành có thể nhìn thấu được người mặc huyết bào là ai, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Thái Thượng lão tổ của Chính Dương Tông  - Ân Trụ sao?  
Hay lắm, vì mục tiêu chung, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện vốn đối đầu lại bắt tay nhau, nếu không thì cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng khó có thể khiến Diệp Thành bị thương.

“Có thể đánh bại được Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, ngươi không nên sống trên đời này”, nghe tiếng gằn của Diệp Thành, lão già mặc huyết bào bật cười tôi độc.

“Cho nên ngươi chỉ có thể chết”, Ân Trụ nhếch miệng cười tôi độc.

“Muốn giết ta thì phải trả giá”, Diệp Thành loạng choạng, hắn lạnh lùng nhìn cả hai người kia.

“Ta lại muốn xem xem một tên ở cảnh giới Linh Hư lấy đâu ra khẩu khí lớn đến vậy?”, lão già mặc huyết bào lập tức vung tay, bàn tay quắt queo bạt về phía Diệp Thành, trong lòng bàn tay còn có một đạo phù văn huyết sắc hiển hiện.

Thấy vậy, Diệp Thành vung Bá Long Đao, đao mang dài năm trượng loé sáng, bá đạo tuyệt đối.


Bang!  
Bàn tay của lão già mặc huyết bào hết sức rắn rỏi, một đao của Diệp Thành chém xuống như chém phải đá, hắn phụt máu lùi về sau.

Cửu Chuyển Linh Thiên Ấn!  
Diệp Thành còn chưa đứng vững thì đòn công kích của Ân Trụ đã tới, ông ta quần lâm cửu thiên, ấn tay xuống, một đạo chưởng ấn khổng lồ giáng từ trên trời xuống, còn chưa đánh tới phía Diệp Thành mà mặt đất đã nứt lìa, vết nứt cứ thế kéo dài.

.


 
Chương 961: Chương 960


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hừ!  
Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, hắn bước trên tinh hà, nghịch thiên sát phạt lên trời, thái cực hỗn độn nhanh chóng được vận chuyển, một chưởng bát hoang dung hoà với rất nhiều bí pháp như Bôn Lôi chưởng, Hàng Long chưởng, Hám Sơn chưởng, Huyền Quang ấn, mang theo chiến ý vô địch nghịch thiên.

Rầm!  
Cửu chuyển thiên linh ấn đột nhiên bị phá tan, còn Diệp Thành cũng theo đó mà bay vào hư không, mặt đất để lại một cái hố sâu.


Thấy Diệp Thành ngã vào hư không, lão kia mới nhếch miệng cười nhìn Ân Trụ: “Ta cần đại đỉnh của hắn”.

Ân Trụ cũng bật cười để lộ hàm răng trắng bóc: “Vậy thì phần xác thịt của hắn là của ta”.

Nói rồi, cả hai lão già lần lượt bổ nhào tới sát phạt về phía Diệp Thành.

Diệp Thành hắng giọng, đầu lơ lửng Đại La Thần Đỉnh, chân bước trên Tinh Hà rộng lớn, tay cầm Bá Long Đao, nghịch thiên sát phạt, khí huyết sục sôi cuộn trào, kim quang chói lọi, một mình hắn đối đầu với hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Rầm!   
Đùng! Đoàng!  
Cả rặng núi không hề yên tĩnh, từng ngọn núi sụp đổ, cảnh tượng chiến đấu khốc liệt.


Phụt!  
Phụt!  
Điều đáng nói là Diệp Thành ở thế yếu một cách rõ ràng, hắn bị hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đánh tới mức không có cơ hội phản lại.

Rầm!  
Sau một tiếng động kinh thiên động địa, bóng hình Diệp Thành ngã xuống trong hư không, mặt đất lại lần nữa xuất hiện một cái hố sâu.

“Hai lão già đáng chết, ép ta phải ra đại chiêu”, trên mặt đất, Diệp Thành mình đầy thương tích lại lần nữa đứng dậy, hắn quyết định không màng tới thân phận, sử dụng nhiều chiêu bài áp chót, và quan trọng nhất đó là hắn đã quyết định sử dụng tới Tiên Luân Cấm Thuật để tiêu diệt một trong hai lão già này.

“Tiểu tử, có cần ta giúp không?”, trong Đại La Thần Đỉnh, Tiểu Linh Oa thò đầu ra.


“Ngươi dẹp sang bên đi”.

“Ôi trời, lão tử đây lợi hại lắm đấy”, Tiểu Linh Oa hô lên.

Ừm!  
Ừm!  
Tiểu Linh Oa vừa thò đầu ra đã bị lão già mặc huyết bào và Ân Trụ trong hư không nhìn thấy, cả hai chợt sáng mắt lên, bọn họ đồng thanh lên tiếng: “Đó là thứ gì vậy?”  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 962: Khí Tức Mạnh Mẽ Dâng Trào


Bị tên kia mắng chửi như vậy, cả hai lão già nheo mắt lại giống như nhìn ra sự bất phàm của Tiểu Linh Oa.

“Ta cũng muốn có cái thứ nhỏ con này”, lão già mặc huyết bào lập tức lên tiếng.

“Nó là của ta”, Ân Trụ nói rồi lao xuống, mắt ông ta rõ vẻ tham lam.


Thấy vậy, lão già mặc huyết bào mới lạnh mặt, ông ta cũng như một đạo thần mang bay từ không trung xuống.

“Vội vàng muốn chết vậy sao?”, thấy cả hai lão già lao tới, Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành đã âm thầm mở, sức mạnh của đồng tử cũng được ngưng tụ, vả lại đã ngắm chuẩn Ân Trụ.

Thế nhưng hắn còn chưa tung đại chiêu thì một phần hư không ở bên đã nứt lìa, một bàn tay khổng lồ bạt tới.

Bốp!  
Tiếng tát chát chúa vang lên, Ân Trụ đang xông tới lập tức bị ăn cái bạt đau đớn, ông ta bị bàn tay khổng lồ kia bạt bay đi, cứ thế lộn nhào trong hư không.

Sau khi đánh bay Ân Trụ, bàn tay khổng lồ kia lại chuyển hướng giáng cho lão già mặc huyết bào một cái.

Bốp!  
Nhìn cảnh tượng hoành tráng giữa hư không, Diệp Thành chợt nuốt nước bọt, chỉ hai cái bạt mà có thể khiến cả hai lão già ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị đánh bay đi, mẹ kiếp, đúng là bá đạo!  

“Bàn tay đó thật mạnh”, Tiểu Linh Oa cũng nuốt nước bọt và ngẩng đầu nhìn trời.

Là kẻ nào?  
Là kẻ nào?  
Hai âm thanh phẫn nộ liên tiếp vang lên, Ân Trụ và lão già mặc huyết bào sát phạt tới với sát khí ngút trời.

Điều đáng nói đó là trên mặt của hai lão già này vẫn còn y nguyên vết tay, đặc biệt là Ân Trụ, mặt mày méo xệch cả đi.

Không gian hư vô nứt rồi, một lão già đầu tóc bạc phơ từ từ đi tới, ông ta mặc bộ y phục bằng vải gai, thân hình hơi khom khom, bàn tay toàn vết chai sạn.

“Ông ta thật mạnh”, Diệp Thành ở bên dưới cũng nhìn lão già tóc bạc, trong lòng thầm trầm trồ cảm thán.

“Khí tức mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không hề thua kém Độc Cô Ngạo”, Diệp Thành lẩm bẩm.


“Có điều…”, khi hắn còn đang trầm trồ thì lại phải cau mày như cảm nhận được một cảm giác không ổn trong cơ thể lão già tóc bạc phơ.

“Hai vị đạo hữu, có thể nể mặt ta không?”, lão già tóc bạc chắp tay mỉm cười với lão già mặc huyết bào và Ân Trụ: “Tiểu tử này có duyên với ta, có thể để hắn đi theo ta không? Như vậy ta sẽ cảm kích vô cùng”.

“Khốn khiếp”, lão già mặc huyết bào phẫn nộ, mặt mày nóng ran: “Ta đuổi cả chặng đường mà ông bảo muốn mang đi là mang đi sao? Ông coi ta là ai? Coi Thị Huyết Điện là gì?”  
“Muốn đưa hắn đi thì phải xem ông có bản lĩnh không đã”, nói rồi, Ân Trụ cũng gằn giọng, khí tức mạnh mẽ dâng trào.

Haiz!.


 
Chương 963: Người Sắp Về Với Đất


Chỉ nghe lão già kia thở dài, lão ta tiến lên trước một bước nhưng ngay giây phút sau đã xuất hiện trước mặt Ân Trụ.

Thấy vậy, không chỉ Ân Trụ mà đến cả lão già mặc huyết bào cũng kinh ngạc, thân pháp dị thường thế này quả khiến người ta trở tay không kịp.

“Đến cả Tiên Luân Nhãn cũng không bắt kịp tốc độ của ông ta”, bên dưới, Diệp Thành như dậy sóng trong lòng, sức mạnh của lão già tóc bạc đã vượt qua phạm trù hiểu biết của hắn.


Rầm! Bịch!  
Trong lúc này, trận đại chiến trên hư không đã nổ ra.

Một bên, Ân Trụ đầu lơ lửng lư đồng, ra tay với từng chiêu mạnh mẽ, khí thế sục sôi.

Một bên, lão già mặc huyết bào tay cầm ột cái lò luyện yêu, chân bước trên biển máu, khí thế bá đạo.

So với bọn họ thì lão già tóc bạc lại thản nhiên hơn nhiều, trông ông ta như một lão nhân hết đỗi bình thường, cho dù là đại chiến nhưng ông ta cũng không hề thể hiện ra bất cứ sát khí nào.

Ông ta ra tay hết sức nhẹ nhàng, ấy thế mà Diệp Thành lại có thể nhìn ra mỗi lần ông ta ra tay đều mang theo rất nhiều bí pháp.

Rầm! Rầm!  
Hai bóng hình lần lười ngã nhào giữa hư không khiến cho hai ngọn núi cao sụp đổ.


Và hai người này chính là Ân Trụ và lão già mặc huyết bào của Thị Huyết Điện.

Cả hai lồm cồm bò dậy, mặt mày nghiêm trọng tới cực điểm, bọn họ nhìn lão già tóc bạc bằng ánh mắt không sao tin nổi: “Ông vẫn còn sống…?”  
“Cũng chỉ là người sắp về với đất mà thôi”, lão già tóc bạc mỉm cười, nói.

Câu này của ông ta khiến Ân Trụ và lão già mặc huyết bào lập tức quay người bỏ chạy.

Người sắp về với đất.

Ông ta đang ám chỉ chúng ta sao?”  
Lão già mặc huyết bào và Ân Trụ không thể không bỏ chạy, liều mạng chiến đấu với một người sắp chết chắc chắn là việc làm ngu ngốc, nếu như khiến ông ta nổi giận thì rất dễ khiến ông ta kéo bọn họ làm miếng lót đường trước khi đi xuống Hoàng Tuyền.


Sau khi cả hai người bỏ chạy, lão già tóc bạc mới từ từ đi về phía Diệp Thành.

Diệp Thành lảo đảo vội tiến lên trước, chắp tay cung kính hành lễ: “Vãn bối Tần Vũ đa tạ tiền bối cứu mạng”.

Lão già tóc bạc không nói gì, ông ta chỉ khẽ phất tay, Diệp Thành cảm thấy có luồng gió mát thổi qua, sau đó lớp mặt nạ quỷ của hắn liền biến mất.

Không còn mặt nạ Quỷ Minh che mặt, chân dung của Diệp Thành đương nhiên hiện ra trước mặt ông ta.

.


 
Chương 964: Có Cần Phải Mạnh Tới Mức Này Không”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Tiền bối, người…”, Diệp Thành vô thức lùi về sau.

Có điều lão già tóc bạc vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, ông ta cứ thế chăm chú nhìn Diệp Thành cho tới khi đôi mắt nhoà nước, cơ thể bất giác run lên.

Trong rặng núi, bầu không khí tĩnh mịch đến lạ kì.


Diệp Thành và lão già tóc bạc cứ thế đứng im bất động.

Có lẽ ông ta đang chìm trong thứ tình cảm sâu đậm nên hồi lâu không nói nên lời, cứ thế lặng thinh nhìn Diệp Thành, bàn tay có vài lần run run giơ lên như muốn chạm vào khuôn mặt Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành thấy lão già nhìn mình như vậy thì mất tự nhiên, hắn hỏi dò: “Tiền bối?”  
Lão già nghe xong thì sực tỉnh, ông ta vội lau đi giọt nước mắt, cười nói: “Gia gia đưa con về nhà”.

Nói rồi, lão già tóc bạc kéo tay Diệp Thành, cũng không quan tâm xem Diệp Thành có đồng ý hay không, ông ta cứ thế bước vào không gian hư vô.


Diệp Thành chỉ cảm thấy gió vù vù thổi bạt tới khiến đôi mắt hắn khó có thể mở ra.

“Ông ta rốt cục mạnh tới mức nào mà lại có thể có được sự lĩnh hội về không gian tới mức khủng khiếp thế này chứ?”, Diệp Thành kinh ngạc.

“Muốn đưa mình về nhà?”, sau hồi ngỡ ngàng, Diệp Thành bắt đầu lẩm bẩm: “Về Hằng Nhạc Tông?”  
Mặc dù vẫn thắc mắc nhưng Diệp Thành không phản kháng, vì hắn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay người này, ông ta giống một người ông hiền từ nhân hậu vậy.

Cứ vậy, lão già tóc bạc đưa Diệp Thành đi vào từng Truyền Tống Trận, đi vào không gian hư vô hết lần này tới lần khác.

Cũng không biết mất bao lâu ông ta mới đưa Diệp Thành vào trong một linh sơn bí hiểm, rồi lại từ linh sơn này đi tới một địa cung khổng lồ.


Diệp Thành vừa đáp đất đã trông thấy từng bóng người đứng sừng sững trong địa cung, bọn họ cung kính chắp tay hành lễ với lão già tóc bạc sau đó lại nhìn sang Diệp Thành lúc này đã đeo mặt nạ Quỷ Minh.

“Ba tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, mười tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, mười bảy tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hai mươi chín tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy…”, Diệp Thành đảo mắt qua một lượt, hắn suýt chút nữa thì rớt cả mắt ra ngoài vì quá kinh ngạc, một trận dung thế này, lại thêm lão già tóc bạc đang đứng bên cạnh hắn, rõ ràng là mạnh đến mức khó tin.

“Mẹ kiếp, đây là thế lực phương nào vậy chứ? Có cần phải mạnh tới mức này không?”, Diệp Thành trầm trồ.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 965: Chức Thánh Chủ Này Hay Là Người Làm Đi”


“Tiền bối, đây…”, Diệp Thành nào dám ngồi, hắn nhìn lão già tóc bạc bằng vẻ mặt khó hiểu.

“Ngồi xuống đi”, lão già tóc bạc mỉm cười ôn hoà.

Khụ!  
Diệp Thành ho hắng, hắn ngồi trên bảo toạ được đúc bằng đồng xanh.


“Bái kiến Viêm Hoàng Thánh Chủ”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, những người bên dưới xếp thành hai hàng ngay ngắn, đồng loạt quỳ gối.

Nghe vậy, Diệp Thành suýt chút nữa sợ hãi tè ra quần, hắn nhìn lão già tóc bạc bằng vẻ mặt hết sức bất ngờ: “Tiền bối, nơi…nơi này là Viêm Hoàng?”  
Lão già tóc bạc không nói gì chỉ khẽ gật đầu mỉm cười.

Ực! Ực!  
Diệp Thành bất giác nuốt nước bọt.

Cho tới bây giờ hắn mới biết nơi này là Viêm Hoàng, cho tới bây giờ hắn mới hiểu câu “về nhà” của ông ta, hiện giờ hắn là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín, nơi này chẳng phải là nhà của hắn sao?  
Diệp Thành chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn hai hàng người quỳ ngay ngắn trước mặt mình, người nào người nấy đều già cả vài trăm tuổi, cứ thế mà quỳ trước hắn, muốn hắn tổn thọ sao?  
Diệp Thành ho hắng, hắn đưa nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới cho lão già tóc bạc: “Tiền bối, chức thánh chủ này hay là người làm đi”.


Lão già tóc bạc không nhận lấy mà khẽ đẩy tay Diệp Thành, cười ôn hoà: “Huyền Thương Ngọc Giới chính là ngọc cốt của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời đầu tiên hoá thành, nó mang theo linh tính và không nhận bừa người đâu, không phải ai cũng có thể đeo nó lên”.

“Thật hay không vậy? Con không tin”, một đạo lưu quang lướt qua, Tiểu Linh Oa trong Đại La Thần Đỉnh chạy ra ngoài, nó tóm lấy Huyền Thương Ngọc Giới.

Ngay lập tức, tên này đeo luôn nhẫn ngọc vào tay mình, ồ không đúng, nó đeo vào cổ mình vì nó chỉ to bằng nắm tay thôi mà.

“Hi hi, hay đấy”, Tiểu Linh Oa chẳng quan tâm tới thể diện, nó không quên nhìn sang lão già tóc bạc: “Này, chẳng phải ta cũng đeo được nó lên sao? Hắn không cần thì cho ta, không ai làm Thánh Chủ thì ta làm”.

Có điều, Tiểu Linh Oa vừa nói xong thì Huyền Thương Ngọc Giới liền phát ra thần mang, sau đó bên trên còn có những đạo phù văn nhỏ bé di chuyển và ngay lập tức bao quanh người tên này, cấm cố nó giữa không trung.

Ôi trời!  

Tiểu Linh Oa rít lên, nó muốn cử động nhưng lại không thể.

“Không cần nữa, ta không cần nữa”, Tiểu Linh Oa hô hào, nó muốn tháo chiếc nhẫn ra nhưng lại không thể, cuối cùng chỉ đành nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đau thương.

Diệp Thành tức tối trừng mắt nhìn nó, hắn phất tay lấy lại Huyền Thương Ngọc Giới.

Lần này, Huyền Thương Ngọc Giới bay về ngón tay Diệp Thành, từng triện văn nhỏ bé bên trên dần tiêu tán, nó lại lần nữa trở về trạng thái yên bình giống như chiếc nhẫn bình thường khác.

.


 
Chương 966: Chương 965


“Giờ con tin rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn không ngờ chiếc nhẫn này lại có khả năng cấm cố như vậy.

“Chúng ta có thể đứng lên được chưa?”, bên dưới, một lão già với thân hình béo mập nheo mắt, tít mắt cười nhìn Diệp Thành.

“Đứng lên, đứng lên chứ, mọi người mau đứng lên cả đi”, Diệp Thành vội nói, trước đó hắn chỉ lo thoát thân mà quên đi việc này khiến cả toán người quỳ hồi lâu, làm tổn thọ người khác đúng là trời đất không dung!  

“Lui cả đi”, biết Diệp Thành còn chưa quen, lão già tóc bạc khẽ phất tay lên tiếng.

Sau đó mọi người lần lượt rời đi, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành một cách tò mò, thầm nói không ngờ Thánh chủ đời này của Viêm Hoàng lại trẻ như thế, tu vi cũng thấp quá mức.

Nhưng lại không có ai phản bác, vì Huyền Thương Ngọc Giới đã nằm trong tay Diệp Thành, đây là sự thật không thể chối cãi.

Mọi người lần lượt rời khỏi đây, Diệp Thành cũng đi theo sau.

“Thánh chủ, xin dừng bước”, lão già tóc bạc mỉm cười kéo Diệp Thành lại.

“Tiền bối có chuyện gì sao?”  
“Có thể nói cho ta biết thánh chủ lấy Huyền Thương Ngọc Giới này từ đâu không?”, ông lão hiền từ nhìn Diệp Thành.


“Là do tiền bối Chung Viêm truyền lại cho ta”, Diệp Thành vội vàng nói, không hề che giấu.

“Thánh chủ từng gặp sư huynh của ta ư?”, nghe thấy hai chữ Chung Viêm, lão già tóc bạc rất kích động.

“Đúng thế!”  
Diệp Thành gật đầu, nói đúng sự thật: “Ta đã gặp tiền bối Chung Viêm ở Thập Vạn Đại Sơn”.

“Thập Vạn Đại Sơn?”, nghe thấy địa danh này, ông lão nheo mắt, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi: “Chẳng trách ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, thì ra là ở Thập Vạn Đại Sơn”.

“Tiền bối Chung Viêm hoá đá rồi”, Diệp Thành nhỏ giọng nói.


“Điều trong dự liệu”, lão già tóc bạc lắc đầu thở dài: “Năm đó để tìm sư tôn mà huynh ấy đã đi từng ngóc ngách của Đại Sở, cuối cùng huynh ấy cũng vào nơi đó”.

Nói đến đây, mặt ông ta đầy buồn bã và tự trách: “Xem ra ta phải xuống mồ xin lỗi sư huynh rồi, huynh ấy giao Viêm Hoàng cho ta, nhưng bây giờ Viêm Hoàng đã chia năm xẻ bảy”.

“Tiền bối, tình hình của Viêm Hoàng bây giờ thế nào?”, là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, Diệp Thành bất giác hỏi thăm tình hình.

Haiz!.


 
Chương 967: Ta Cũng Rất Tin Tưởng Năng Lực Của Ngươi”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói đến tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, đầu tiên ông già tóc trắng thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Năm đó sư huynh rời đi, giao Viêm Hoàng lại cho ta, nhưng ta lại quá kiêu căng ngạo mạn, tu luyện bí thuật cấm kỵ mà ngay cả sư tôn cũng không dám tu luyện, vì thế phải hứng chịu phản phệ dữ dội, bế quan tròn ba trăm năm.

Ba trăm năm này, Viêm Hoàng như rắn mất đầu, lại bị Thị Huyết Điện và nhiều thế lực khác xâm lược nên cuối cùng Viêm Hoàng đã sụp đổ”.

“Tiền bối mạnh như vậy, không thống nhất Viêm Hoàng lại lần nữa sao?”, Diệp Thành thử hỏi.


“Ta luôn mong có ngày Viêm Hoàng được thống nhất một lần nữa, nhưng ta cũng lực bất tòng tâm.

Mỗi lần ta ra tay là tu vi sẽ giảm một phần, muốn thống nhất Viêm Hoàng có lẽ sức chiến đấu của ta phải ở trạng thái đỉnh phong mới làm được.

Bởi vì tình hình hiện tại của Viêm Hoàng thật sự quá phức tạp”.

“Mỗi lần ra tay tu vi sẽ giảm một phần”, Diệp Thành khẽ cau mày, lẩm bẩm tự nói: “Chẳng trách từ hố thần đi ra, khí tức của ông ấy không còn mạnh như trước nữa”.

Diệp Thành hiểu được sự bất lực của lão già tóc bạc.

Mỗi lần ra tay, tu vi sẽ giảm đi một phần, tuy ông ấy rất mạnh nhưng muốn thống nhất Viêm Hoàng chỉ trong một lần thì thực sự rất khó, nếu thống nhất được Viêm Hoàng, tu vi của ông ấy nhất định sẽ tụt dốc không phanh.


Khi đó, Viêm Hoàng vừa trải qua một trận đại chiến lớn, mà tu vi của ông ấy đã giảm mạnh, chắc chắn sẽ bị thế lực khác thâu tóm, ví dụ như con quái vật Thị Huyết Điện khổng lồ, bọn họ chỉ ước tu vi của ông ấy giảm xuống mà thôi!  
“Tiểu tử, là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, hy vọng ngươi mau chóng lớn mạnh”, lão già tóc bạc hiền hoà nhìn Diệp Thành.

Không hiểu sao tâm trạng của Diệp Thành lại nặng nề khi nghe những lời này.

Vốn dĩ hắn không định nhúng tay vào cuộc đấu đá nội bộ của Viêm Hoàng, nhưng hắn phải trả ơn cứu mạng của Chung Viêm và lão già tóc bạc trước mặt này, mặc dù hắn biết con đường này sẽ vô cùng gian nan.

Thánh chủ của Viêm Hoàng, tận hưởng vinh quang thì đồng thời cũng phải gánh vác sứ mệnh của mình.

“Nếu đã được chọn làm Thánh chủ của Viêm Hoàng thì vãn bối sẽ dốc hết sức lực”, mặc dù áp lực rất lớn nhưng Diệp Thành vẫn nở nụ cười thoải mái: “Ta vẫn còn trẻ, cho dù hy vọng nhỏ nhoi thế nào, khi đối mặt với sự tuyệt vọng vẫn có khả năng không giới hạn”.


“Ta tin vào mắt nhìn của sư huynh, tin vào mắt nhìn của Huyền Thương Ngọc Giới, ta cũng rất tin tưởng năng lực của ngươi”.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn lão già tóc bạc: “Tiền bối nói cho ta nghe tình hình cụ thể của Viêm Hoàng lúc này đi, để ta chuẩn bị trước”.

Lão già tóc bạc gật đầu, vuốt râu, trầm tư một lát rồi nói: “Nếu nói về tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, trước hết ta sẽ kể cho thánh chủ nghe chuyện của đời trước”.

Diệp Thành không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 968: Chương 967


“Viêm Hoàng được chia làm năm, thế lực mạnh nhất là Thiên Hoàng của Chung Quy sư huynh, tiếp theo là Địa Hoàng của ngũ sư đệ Chung Ly.

Huyền Hoàng của lục sư đệ Chung Mộ tuy không bằng Viêm Hoàng, nhưng có qua lại với Thị Huyết Điện, vậy nên mạnh hơn Viêm Hoàng.


Thế lực Nhân Hoàng của thất sư muội Chung Tiêu là yếu nhất, nhưng mạng lưới tình báo của muội ấy lại hơn hẳn chúng ta, bảng Phong Vân của Đại Sở chính là do Nhân Hoàng viết”.

“Năm thế lực lớn của Viêm Hoàng ngoại trừ Viêm Hoàng nơi chúng ta đang ở thì bốn thế lực khác ít nhiều đều được các gia tộc quy ẩn hỗ trợ, có mối quan hệ phức tạp với nhiều thế lực.

Một thế lực nhỏ ảnh hưởng tới cả cục diện lớn, chính vì vậy Viêm Hoàng mới khó thống nhất”.

Nghe Chung Giang nói xong, Diệp Thành xoa cằm, cảm thán: “Đúng là phức tạp thật! Chẳng trách với thực lực của tiền bối mà cũng không dám bừa bãi thống nhất”.

“Mặc dù thực lực của ta mạnh nhất trong số các sư huynh muội, nhưng thống nhất Viêm Hoàng, chỉ dựa vào thực lực của mình ta thì thực sự quá mong manh”, Chung Giang lắc đầu bất lực: “Cộng thêm vấn đề về công pháp nên ta lại càng không dám hành động hấp tấp, nếu không thì sớm muộn gì Viêm Hoàng cũng bị thôn tính nếu không có ta kiểm soát và ngăn chặn”.


Diệp Thành nghe ra rất nhiều sự chua xót từ những lời này, thầm nhủ ông lão tốt bụng này kéo dài hơi tàn cho Viêm Hoàng trong những năm qua cũng phải chịu không ít áp lực.

“Vậy tiền bối nghĩ chúng ta nên bắt đầu ra tay từ đâu thì hợp lý?”, sau khi cân nhắc một chút, Diệp Thành hỏi Chung Giang.

Nói xong, Diệp Thành lại bổ sung thêm một câu, lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Không giấu gì tiền bối, ta có thực lực giết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Ngươi có thực lực giết tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên?”, hiển nhiên Chung Giang giật mình, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Tiền bối nhìn vào mắt trái của ta đi”, Diệp Thành vừa nói vừa nhắm mắt trái lại.


Giây tiếp theo, mắt trái của hắn chợt mở ra.

Ngay lập tức, một gợn sóng vô hình lấy mắt trái của hắn làm trung tâm rồi lan tràn ra vô tận, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, với hiểu biết của Chung Giang mà ông ta cũng không khỏi sửng sốt, ông nhìn vào mắt trái của Diệp Thành với vẻ mặt không thể tin được: “Không ngờ ngươi cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”..


 
Chương 969: Vậy ông cứ gọi là thánh chủ đi


Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt thú vị của Diệp Thành, Chung Giang ho khan một tiếng rồi cười bảo: “Đi một chuyến cũng không sao, cho dù không vì Viêm Hoàng, chỉ vì những đau khổ suốt bao năm nay của sư muội, để cho muội ấy được nhìn lại khuôn mặt sư tôn lần nữa để dứt khoát mối nhân quả”.  

“Ta cứ tới đó thế này liệu có bị bà ấy bóp chết không?”, Diệp Thành bất giác nuốt nước bọt.  

“Có lẽ ngươi sẽ bị muội ấy kéo lên giường ha ha ha!”, câu nói bất ngờ của tên tí hon khiến Chung Giang cũng phải sặc nước bọt.  


“Ngươi cút đi cho ta!”  

Diệp Thành đánh bay tên tí hon,  

Diệp Thành sờ chóp mũi, cười khan nói: “Tiền bối à, chúng ta đổi mục tiêu khác đi! Ta có thể hiểu được tình yêu giữa sư tôn và đồ đệ, sư tôn của người là độc nhất vô nhị trong lòng bà ấy, nếu ta đi thật sự có khả năng bị giết đấy”.  

“Ngoại trừ Nhân Hoàng, với thực lực hiện nay của Viêm Hoàng thì không thể khiến ba thế lực mạnh khác lung lay”.  

Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day đầu mày, hắn cứ có cảm giác toàn thân ớn lạnh.  

“Được rồi, mọi chuyện đều do con người”, Chung Giang bật cười vỗ vai Diệp Thành: “Nghỉ ngơi đi! Ngày mai ta đưa ngươi đến Nhân Hoàng”.  


Ồ!  

Diệp Thành đáp lại, nhún vai bước đi ra ngoài.  

Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Chung Giang ở phía sau lại ngẩn người, tự lẩm bẩm: “Ngay cả bóng lưng cũng giống nhau như vậy, chẳng trách sư huynh lại truyền Huyền Thương Ngọc Giới cho hắn”.  

Bên này, Diệp Thành vừa ra khỏi Địa Cung đã thấy một lão già mập mạp đi tới, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là ông lão mập quỳ ở hàng cuối cùng trong Địa Cung sao?  

Người ông lão này còn to hơn cả Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông, ngực núng nính, bụng bự như Phật Di Lặc, điểm khác biệt duy nhất là hai mắt to sáng ngời của ông ấy thật sự không thể so sánh với Bàng Đại Xuyên.  

“Thánh chủ”, ông lão mập mạp cung kính hành lễ: “Chung lão dặn ta đưa Thánh chủ về chỗ ở, Thánh chủ cứ gọi ta là Hoàng Đại Sơn nhé”.  


“Không cần khách sáo, gọi ta Tần Vũ là được”, Diệp Thành cười vui vẻ.  

“Sao thế được?”  

“Vậy ông cứ gọi là Thánh chủ đi!”  

Hai người sóng vai nhau bước đi, dưới sự dẫn đường của Hoàng Đại Sơn, Diệp Thành đi tới một ngọn núi ở chính giữa linh sơn.  

Dọc đường đi, Diệp Thành nhìn trái ngó phải, thầm nhủ toà linh sơn này thật phi phàm, còn to hơn cả linh sơn của Thiên Tông thế gia, hơn nữa cả ngọn núi đều được đại trận bao phủ, chỗ nào cũng có trận văn bí ẩn.  

 
Chương 970: Tu vi chỉ ở cảnh giới linh hư thôi


“Nghe nói gì chưa? Hố thần sụp đổ rồi”, đang đi, Diệp Thành nghe thấy lời bàn tán của mấy đệ tử phía đối diện.  

“Sao lại chưa nghe nói được chứ! Nghe nói một người tên Tần Vũ đã một mình đấu với Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, hơn nữa rất nhiều người trong hố thần đều bị hắn đánh bay ra ngoài”.  

“Đó vẫn chưa là gì, ta còn nghe nói rất nhiều cao thủ đuổi theo cũng không ngăn được hắn, bị hắn giết chết và đánh bị thương rất nhiều, thế mà vẫn để hắn chạy thoát”.  

Có lẽ mấy người trò chuyện quá hăng say nên không phát hiện ra Hoàng Đại Sơn và Diệp Thành đang đi tới.  


E hèm!  

Hoàng Đại Sơn khẽ ho một tiếng.  

Nghe thấy âm thanh, mấy đệ tử của Viêm Hoàng mới vội vàng hành lễ: “Bái kiến Hoàng trưởng lão”.  

Bốp! Bốp!  

Nhưng Hoàng Đại Sơn lại bước lên tát cho mỗi người một cái, còn mắng một câu: “Không có quy tắc, không biết lớn nhỏ lớn gì cả, chào Thánh chủ trước”.

“Thánh… Thánh chủ?”, mấy tên đệ tử đều thảng thốt, ánh mặt đều hướng sang nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ, bọn họ quan sát một lượt từ trên xuống dưới sau đó nhìn về Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành.  

Thấy vậy, mấy tên đệ tử vội vàng quỳ một gối xuống: “Bái kiến Thánh chủ”.  


“Đi tu luyện đi!”, Diệp Thành phất tay, tạm thời bỏ qua cho họ.  

Khi đi qua, Hoàng Đại Sơn hung hăng trừng mắt nhìn mấy tên đó: “Sau này chú ý một chút cho ta”.  

“Vâng vâng!”  

Mấy tên đệ tử vội vàng gật đầu.  

Sau khi Diệp Thành và Hoàng Đại Sơn đi xa, mấy tên mới đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.  

“Sao lại tìm một người ở cảnh giới Linh Hư làm Thánh chủ vậy? Ta không nhìn nhầm chứ?”  

“Ta cũng thấy kỳ lạ, sao Huyền Thương Ngọc Giới lại chọn tên tiểu tử đó? Đúng là khó hiểu”.  


“Nhưng sao nhìn người này lại thấy…”  

Chẳng bao lâu, tin tức Viêm Hoàng đã có Thánh chủ được mấy tên đệ tử truyền khắp linh sơn.  

“Hả? Viêm Hoàng của chúng ta có Thánh chủ rồi sao?”  

“Cái gì? Tu vi chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi?”  

“Sao cơ? Còn đeo mặt nạ nữa?”  

Chẳng mấy chốc, những giọng nói kinh ngạc như vậy lần lượt vang lên, không ít người chạy ra, đi theo phía sau chỉ để nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Diệp Thành. 

 
Chương 971: Đúng là có đeo mặt nạ


Phía trước, Diệp Thành vẫn đang nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng hái vài quả linh quả từ trên cây xuống cho vào miệng.  

“Hoàng trưởng lão”, Diệp Thành cắn một miếng linh quả, mỉm cười với Hoàng Đại Sơn: “Lần này Viêm Hoàng chúng ta có phái đệ tử nào đến hố thần không?”  

“Có”, Hoàng Đại Sơn thậm chí còn không nghĩ đã nói luôn, trả lời một cách khẳng định: “Còn là mười mấy người cơ”.  

Ồ!  


Diệp Thành vừa định ăn nốt linh quả, nghe Hoàng Đại Sơn nói vậy thì không còn bình tĩnh được nữa.  

Viêm Hoàng cũng phái đệ tử đến hố thần?  

Diệp Thành sờ chóp mũi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.  

Cũng không thểtrách hắn như vậy, vì trong hố thần, ngoài một số ít người thì những người còn lại đều bị hắn cướp, không chỉ là cướp mà hắn còn giết rất nhiều người, nếu trong số đó có người của Viêm Hoàng thì thật rắc rối.  

Nghĩ đến đây, Diệp Thành ho khan một tiếng, nói với Hoàng Đại Sơn: “Hoàng trưởng lão, có thời gian thì xem thử những đệ tử đến hố thần kia đã trở về chưa, nếu về rồi thì dẫn họ tới gặp ta”.  

Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng Hoàng Đại Sơn vẫn gật đầu: “Đã hiểu”.  

“Đứng lại”, Hoàng Đại Sơn vừa dứt lời, một giọng nói hùng hồn đã vang lên từ phía sau.  


Khi Diệp Thành quay đầu lại thì thấy một gã thanh niên cường tráng mang theo thanh đại đao đầu quỷ tới.  

Dáng người của tên này cực kỳ vạm vỡ, cánh tay săn chắc, có thể thấy được cơ bắp cuồn cuộn trông cực kỳ khoẻ mạnh, mái tóc đen rễ tre bù xù, đôi mắt to như chuông đồng, rất có hồn.  

Khi hai người đang nói chuyện thì người thanh niên cường tráng đã đi tới, đầu tiên gã liếc nhìn Hoàng Đại Sơn, sau đó mới chuyển ánh nhìn về phía Diệp Thành.  

“Ngươi chính là Thánh chủ mới của Viêm Hoàng chúng ta?”, gã thanh niên cường tráng không hề nghi kỵ điều gì, nói năng hùng hổ, hơn nữa khi nói nước miếng còn văng ra đầy trời, phụt hết vào mặt Diệp Thành.   

“Viêm Long, chớ có vô lễ”, Hoàng Đại Sơn khẽ quát.  

“Ông tránh sang một bên”, vừa nhìn đã biết Viêm Long là một người thẳng tính, gã kéo Hoàng Đại Sơn sang một bên, đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi lợi hại lắm! Mới ở cảnh giới Linh Hư mà đã dám làm Thánh chủ của Viêm Hoàng”.  


“Chẳng còn cách nào khác vì Huyền Thương Ngọc Giới chọn ta”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.  

“Lão tử không phục, lão tử muốn khiêu chiến với ngươi”.  

“Viêm Long, thằng nhãi này…”, mặt Hoàng Đại Sơn u ám, ông ta lại bước lên nhưng còn chưa nói xong đã bị cánh tay rắn chắc của Viêm Long kéo sang một bên.  

Mà lúc này, những đệ tử của Viêm Hoàng đi theo Viêm Long tới cũng đã đến nơi, bọn họ thì thầm với nhau, tò mò nhìn Diệp Thành.  

“Đây là Thánh chủ Viêm Hoàng à! Đúng là cảnh giới Linh Hư thật.”  

“Đúng là có đeo mặt nạ”. 

 
Chương 972: “đúng Là Có Đeo Mặt Nạ”


Phía trước, Diệp Thành vẫn đang nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng hái vài quả linh quả từ trên cây xuống cho vào miệng.

“Hoàng trưởng lão”, Diệp Thành cắn một miếng linh quả, mỉm cười với Hoàng Đại Sơn: “Lần này Viêm Hoàng chúng ta có phái đệ tử nào đến hố thần không?”  
“Có”, Hoàng Đại Sơn thậm chí còn không nghĩ đã nói luôn, trả lời một cách khẳng định: “Còn là mười mấy người cơ”.

Ồ!  
Diệp Thành vừa định ăn nốt linh quả, nghe Hoàng Đại Sơn nói vậy thì không còn bình tĩnh được nữa.


Viêm Hoàng cũng phái đệ tử đến hố thần?  
Diệp Thành sờ chóp mũi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Cũng không thểtrách hắn như vậy, vì trong hố thần, ngoài một số ít người thì những người còn lại đều bị hắn cướp, không chỉ là cướp mà hắn còn giết rất nhiều người, nếu trong số đó có người của Viêm Hoàng thì thật rắc rối.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành ho khan một tiếng, nói với Hoàng Đại Sơn: “Hoàng trưởng lão, có thời gian thì xem thử những đệ tử đến hố thần kia đã trở về chưa, nếu về rồi thì dẫn họ tới gặp ta”.

Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng Hoàng Đại Sơn vẫn gật đầu: “Đã hiểu”.

“Đứng lại”, Hoàng Đại Sơn vừa dứt lời, một giọng nói hùng hồn đã vang lên từ phía sau.

Khi Diệp Thành quay đầu lại thì thấy một gã thanh niên cường tráng mang theo thanh đại đao đầu quỷ tới.

.


Truyện Trinh Thám
Dáng người của tên này cực kỳ vạm vỡ, cánh tay săn chắc, có thể thấy được cơ bắp cuồn cuộn trông cực kỳ khoẻ mạnh, mái tóc đen rễ tre bù xù, đôi mắt to như chuông đồng, rất có hồn.

Khi hai người đang nói chuyện thì người thanh niên cường tráng đã đi tới, đầu tiên gã liếc nhìn Hoàng Đại Sơn, sau đó mới chuyển ánh nhìn về phía Diệp Thành.

“Ngươi chính là Thánh chủ mới của Viêm Hoàng chúng ta?”, gã thanh niên cường tráng không hề nghi kỵ điều gì, nói năng hùng hổ, hơn nữa khi nói nước miếng còn văng ra đầy trời, phụt hết vào mặt Diệp Thành.

“Viêm Long, chớ có vô lễ”, Hoàng Đại Sơn khẽ quát.

“Ông tránh sang một bên”, vừa nhìn đã biết Viêm Long là một người thẳng tính, gã kéo Hoàng Đại Sơn sang một bên, đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi lợi hại lắm! Mới ở cảnh giới Linh Hư mà đã dám làm Thánh chủ của Viêm Hoàng”.

“Chẳng còn cách nào khác vì Huyền Thương Ngọc Giới chọn ta”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai.

“Lão tử không phục, lão tử muốn khiêu chiến với ngươi”.


“Viêm Long, thằng nhãi này…”, mặt Hoàng Đại Sơn u ám, ông ta lại bước lên nhưng còn chưa nói xong đã bị cánh tay rắn chắc của Viêm Long kéo sang một bên.

Mà lúc này, những đệ tử của Viêm Hoàng đi theo Viêm Long tới cũng đã đến nơi, bọn họ thì thầm với nhau, tò mò nhìn Diệp Thành.

“Đây là Thánh chủ Viêm Hoàng à! Đúng là cảnh giới Linh Hư thật.

”  
“Đúng là có đeo mặt nạ”.

.


 
Chương 973: “sao Lợi Hại Quá Vậy”


“Viêm Long huynh bế quan tu luyện, vừa đột phá đến cảnh giới Không Minh, xem ra vị Thánh chủ mới của chúng ta sắp phải mất mặt rồi”.

Giữa những tiếng thảo luận, Viêm Long lại lên tiếng lần nữa: “Hỏi ngươi đấy! Ta muốn khiêu chiến với ngươi, có đồng ý không?”  
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý!”, Diệp Thành vặn cổ.

“Vậy thì tới đi!”, Viêm Long chợt lùi lại hơn mười trượng, khí thế cuồng bạo bộc phát, ngay cả tóc cũng dựng ngược lên, trên người gã còn được những luồng khí tức màu vàng kim bao quanh.


“Ta ra tay không biết nặng nhẹ đâu, sau này đừng trách ta đấy”, Diệp Thành vẫn thản nhiên xoay cổ.

.

truyện xuyên nhanh
“Nói năng hùng hồn lắm”, Viêm Long gằn lên rồi đột ngột bước về phía trước, cả người nhảy lên không trung, cầm chặt đại đao trong tay.

Bạo Long Trảm!  
Sau tiếng hô của Viêm Long, đao mang dài năm trượng của gã bổ xuống từ trên cao, cực kỳ bá đạo.

Lại nhìn tới Diệp Thành, hắn chỉ có một động tác, đó là giơ tay lên sau đó vung ra.

Rắc!  
Một chưởng của Diệp Thành đã văng đao mang dài năm trượng đó đi rồi khiến nó vỡ nát.


Bốp!  
Ngay lập tức có tiếng tay đập vào người vang dội.

Sau đó toàn bộ cơ thể Viêm Long bị ném bay ra ngoài.

Oa!  
Các đệ tử Viêm Hoàng đang có mặt đều mang vẻ mặt kinh ngạc, đồng loạt nhìn lên bầu trời, ánh mắt họ di chuyển theo đường vòng cung tuyệt đẹp mà Viêm Long bay đi.

Ầm!  
Không biết đến lúc nào, một tiếng “ầm” mới vang lên ở đằng xa, thân thể to lớn của Viêm Long nằm dang hai chân hai tay trên đất, mặt đất lún thành một cái hố to hình người.

Ực ực!  
Rất nhiều người đều đang nuốt nước bọt.


Khi nhìn tới Diệp Thành thì thấy hắn đã đi lên núi với Hoàng Đại Sơn.

“Chỉ… Chỉ một chưởng mà đã văng được Viêm Long sư huynh ở cảnh giới Không Minh ra rồi?”  
“Hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi sao?”  
“Sao lợi hại quá vậy?”  
“Giờ thì biết rồi đó! Thánh chủ của Viêm Hoàng không phải vừa đâu”.

Khi mọi người còn đang bàn tán sôi nổi thì Diệp Thành và Hoàng Đại Sơn đã dừng lại trên đỉnh núi.

.


 
Chương 974: “hấp Thu Được Trong Hố Thần Đấy”


“Thánh chủ, chính là chỗ này”, Hoàng Đại Sơn chỉ vào một toà cung điện uy nghiêm hiển hách trên đỉnh núi: “Ta đã để những nguyên liệu cần thiết cho việc tu luyện vào trong rồi, xin hỏi Thánh chủ còn cần gì nữa không ạ?”  
“Ông đi làm việc của mình đi!”, Diệp Thành phất tay, sau đó xoay người đi vào cung điện.

Vừa bước vào cung điện, Diệp Thành cảm thấy trước mắt sáng lên, trong cung điện này có càn khôn, là một thế giới riêng biệt.


Thế giới này là một khu vườn nhỏ với chu vi mười nghìn trượng, mặt đất trồng đầy linh thảo, đâu đâu cũng có thể thấy cây linh quả, còn có linh tuyền đang chảy róc rách, nơi sâu thẳm bị cây linh quả che khuất có một căn gác nhỏ.

“Thật hào phóng”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán, hắn đưa tay hái một quả linh quả cho vào miệng, sau đó ngồi xếp bằng dưới gốc cây.

Diệp Thành khẽ nhắm mắt lại, thông qua chín phân thân để liên lạc với Thái Hư Cổ Long trong thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông.

Mẹ nó!  
Vừa liên lạc được với Thái Hư Cổ Long, hắn đã nghe thấy tiếng gào rú của nó: “Hoang Cổ Thánh Thể?”  
“Hả? Ngươi biết Hoang Cổ Thánh Thể à?”  
“Nói thừa”, Thái Hư Cổ Long dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn chằm chằm vào chín phân thân của Diệp Thành, long nhãn phát ra ánh sáng rực rỡ: “Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể rồi! Tiểu tử, đã có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Mấy ngày không gặp sao ngươi đã có huyết mạch nghịch thiên này rồi?”  

“Hấp thu được trong hố thần đấy”.

“Hố thần? Hố thần, một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?”  
“Chính là nó!”, Diệp Thành gật đầu: “Ban đầu ta cũng không biết, chỉ vô tình thấy thôi, sau khi hấp thu vào thì Niết Bàn thoát biến”.

“Ngươi đúng là may mắn!”, Thái Hư Cổ Long thở hổn hển hét lên: “Đầu tiên là Tiên Luân Nhãn, sau đó là Đại La Thần Đỉnh, bây giờ lại còn có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi sinh ra đã may mắn rồi! Sao lúc nào ngươi cũng gặp chuyện tốt thế?”  
“Chịu thôi, gia đây nhân phẩm tốt”, chín phân thân của Diệp Thành đồng loạt nhún vai.

“Vô lý, vô lý”, Thái Hư Cổ Long phát điên, không ngừng kêu gào: “Đại Sở lấy đâu ra nhiều bảo bối thế! Ta đã thấy kỳ lạ rồi, cuối cùng còn bị ngươi lấy hết nữa”.

“Ngươi có thể kể cho ta nghe về lịch sử huy hoàng của Hoang Cổ Thánh Thể này không? Sao ta nghe nói Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành có sức chiến đấu sánh ngang với Đại Đế?”

“Nói thừa”, mặc dù hơi bực bội, nhưng Thái Hư Cổ Long vẫn giải thích cho Diệp Thành, nó cũng rất vui khi kể cho hắn một số chuyện xưa.

“Hoang Cổ Thánh Thể đúng như tên gọi, là huyết mạnh mẽ đại được sinh ra trong thời Hoang Cổ, trăm nghìn năm mới xuất hiện một lần, nhưng mỗi lần xuất hiện thì đều nghịch thiên”.

“Sở dĩ nói là huyết mạch nghịch thiên trong nghịch thiên bởi vì nó là huyết mạch duy nhất có thể sánh ngang với Đại Đế trong số rất nhiều huyết mạch nghịch thiên”.

.


 
Chương 975: “thần Tàng Của Hoang Cổ Thánh Thể


“Tộc Thái Hư Cổ Long của ta từng có một vị chí tôn gặp phải một bậc Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành, không ngờ khi chiến đấu thì lại bên tám lạng, người nửa cân”.

“Từ Hoang Cổ đến Thượng Cổ, Hoang Cổ Thánh Thể đều đóng vai trò chúa cứu thế, bởi vì cứ cách vài chục nghìn năm là sẽ có một trận đại nạn lớn càn quét Chư Thiên Vạn Vực, sẽ có cao thủ cấp Đế vô danh từ vực khác đến xâm lược, nếu Chư Thiên Vạn Vực không có Đại Đế chấn giữ mà có Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành thì Hoang Cổ Thánh Thể sẽ thay thế Đại Đế bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực”.


“Có rất nhiều Thánh Thể Đại Thành hi sinh huy hoàng trong trận huyết chiến bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực, bởi vì cao thủ cấp Đế xâm lược ấy không chỉ có một người, có thể là hai hoặc ba, hoặc có thể nhiều hơn… Nếu như vậy, Hoang Cổ Thánh Thể sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng”.

“Đây là số mệnh của họ, cũng là vinh quang chí cao mà họ dùng cả đời để bảo vệ”.

“Trong trí nhớ của ta, có một bậc Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành từng một mình chống lại năm vị Đế, được mệnh danh là Thánh Thể mạnh nhất trong lịch sử.

Ông ấy tên là Đế Hoang, là người đàn ông chiến đấu đến giọt máu cuối cùng và đã tạo nên một câu chuyện thần thoại của riêng mình”.

Nói đến đây, ngay cả Thái Hư Cổ Long cũng im lặng, trong đôi mắt rồng hiện lên vẻ tôn kính, sự im lặng của nó thể hiện sự tôn trọng đối với bậc Hoang Cổ Thánh Thể ấy.


“Như vậy nghĩa là nếu đời này Chư Thiên Vạn Vực không có Đại Đế xuất thế, mà lại có cao thủ cấp Đế của khu vực khác tới xâm lược thì ta sẽ phải thay Đại Đế bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực?”  
“Cũng không phải”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Ngươi không phải Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh, ngươi chỉ kế thừa căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể.

Chỉ dựa vào một điều này thôi, khi ngươi đạt tới Đại Thành cũng không có sức chiến đấu sánh ngang Đại Đế”.

“Thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành không hiểu: “Đó là cái gì?”  
“Những huyết mạch nghịch thiên như Thái Âm Chân Thể, Thái Dương Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể hay Hỗn Hợp Chi Thể đều có thần tàng của riêng mình, trong thần tàng có truyền lại thần thông thiên phú của họ”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói.

Ngừng một lúc, Thái Hư Cổ Long lại nói tiếp: “Lấy một ví dụ thế này nhé, chẳng hạn như Huyền Linh Chi Thể, chỉ khi đồng thời sở hữu căn nguyên của Huyền Linh Chi Thể và thần tàng của Huyền Linh Chi Thể mới là Huyền Linh Chi Thể hoàn chỉnh, Hoang Cổ Thánh Thể cũng vậy, phải đồng thời có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể và thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể mới là Hoang Cổ Thánh Thể thật sự”.


Nói đến đây Thái Hư Cổ Long mới nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Ngươi không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể nên dù ngươi đạt tới cảnh giới Đại Thành cũng không có sức chiến đấu nghịch thiên sánh ngang với Đại Đế đâu”.

“Nghe ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành sờ cằm, sau đó hỏi: “Cao thủ cấp Đế từ vực khác tới xâm lược là thế nào vậy? Không phải một thời đại chỉ có một người có thể trở thành Đại Đế sao? Khu vực khác không bị điều này giới hạn à?”   
“Bây giờ ngươi chưa cần biết vấn đề này”, Thái Hư Cổ Long hỏi gì cũng nói, nhưng lần này lại không giải thích cho Diệp Thành: “Đến khi ngươi đủ mạnh thì sẽ tự nhiên hiểu ra mọi chuyện, bây giờ nói thêm nữa cũng vô ích”.

“Vậy ngươi có cảm nhận được Chính Dương Tông lại có thêm mấy luồng khí tức cảnh giới Chuẩn Thiên không?”, Diệp Thành lại hỏi, hơn nữa còn nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Ta đã nghe nói từ lâu rằng số lượng cảnh giới Chuẩn Thiên ở Đại Sở có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trên đường tới đây ta lại gặp rất nhiều, thế này là thế nào?”.


 
Chương 976: “tin Tức Này Thật Sự Khiến Ta Bất Ngờ Đó!”


“Ta đã nói với ngươi rồi, thiên địa Đại Sở đang thay đổi”, Thái Hư Cổ Long ung dung đáp: “Đúng là Chính Dương Tông lại có người đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thiên, ta nghĩ không chỉ Chính Dương Tông mà Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông của ngươi và rất nhiều cao thủ cảnh giới Không Minh tầng chín đều đã tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên rồi.

Sức mạnh bí ấn trấn áp thiên địa Đại Sở đang từ từ giải trừ phong ấn, có lẽ không lâu nữa sẽ có tu sĩ cảnh giới Không Minh xuất hiện, có lẽ đời này Đại Sở sẽ có tu sĩ cảnh giới Thiên”.

“Là vậy à!”, Diệp Thành chợt hiểu ra.

Nói xong, Diệp Thành lật tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra, chỉ vào kim tự lạc ấn bên trên rồi hỏi: “Ngươi có ấn tượng gì với những chữ này không?”

“Ta không biết những kim tự này, nhưng tiểu tử trong cái nồi sắt lớn của ngươi là gì đấy?”, Thái Hư Cổ Long nhìn tên tí hon đang ngủ say trong Đại La Thần Đỉnh.

“Nó nói nó là người linh tộc”.

“Linh tộc à”, Thái Hư Cổ Long đảo mắt, nghĩ một lúc rồi lại gãi đầu: “Cơ thể của người linh tộc đều nhỏ xíu vậy thôi hả?”
“Ngươi không có ký ức về linh tộc à?”
“Không phải trước kia đã nói cho ngươi rồi à? Chúng ta bị chém thành ba phần, không chỉ long hồn bị chém thành ba phần mà ký ức cũng bị mất đi.

Có lẽ linh hồn Thái Hư Cổ Long đang bị phong ấn trong kí chủ của Hằng Nhạc Tông sẽ biết kim tự trên đại đỉnh và tên nhóc trong đại đỉnh của ngươi, khi nào về, ngươi có thể nói chuyện với nó”.

Tối đó, Hoàng Đại Sơn dẫn hơn chục đệ tử Viêm Hoàng tới.

Khi Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh bước tới, mười mấy tên đệ tử của Viêm Hoàng sững sờ tại chỗ: “Tần… Tần Vũ?”
“Hỗn láo, sao các ngươi dám gọi thẳng tên Thánh chủ như thế?”, Hoàng Đại Sơn quát lên.


“Hoàng trưởng lão, mau tới đây”, Diệp Thành gọi Hoàng Đại Sơn tới, sau đó cũng chẳng coi mình là người ngoài mà khoác vai ông ấy, đầu tiên hắn nhìn mười mấy đệ tử của Viêm Hoàng rồi ho nhẹ một tiếng: “Đệ tử của Viêm Hoàng vào hố thần lần này có ai chết hay bị thương không?”
“Chết thì không chết, nhưng hầu hết đều bị thương”, Hoàng Đại Sơn nói thật: “Ta còn nghe chúng nói chúng bị cướp, người cướp của chúng không phải Thái Âm Chân Thể thì chắc chắn là Huyền Linh Chi Thể”.

Phù!
Nghe vậy, Diệp Thành thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không chết là tốt, không chết là tốt”.

Khi hai người đang nói chuyện thì hơn chục đệ tử của Viêm Hoàng đều nhìn Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh với vẻ mặt rất đặc sắc.

“Thế… Thế này là thế nào? Tần Vũ là Thánh chủ của Viêm Hoàng chúng ta ư?”, mười mấy đệ tử của Viêm Hoàng đều cảm thấy khó hiểu.

“Tin tức này thật sự khiến ta bất ngờ đó!”
“Cũng may khi ở hố thần không động đến hắn, nếu không kết cục chắc chắn vô cùng thê thảm”.


“Nhưng hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi, không ngờ lại có thể làm Thánh chủ của Viêm Hoàng chúng ta, đây là lý lẽ gì vậy chứ!”
“Ngươi biết cái gì? Là Huyền Thương Ngọc Giới chọn hắn đấy”, có người chỉ vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay Diệp Thành.

“Hơn nữa thiên phú của hắn là một trong số ít ở Đại Sở, sức chiến đấu của hắn cũng là hiếm có.

Ngươi đã quên cảnh tượng kinh hoàng trong hố thần rồi à? Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể, bao nhiêu đệ tử bảng Phong Vân, bao nhiêu cao thủ cũng không ngăn được hắn.

Tiềm lực lớn như vậy, chúng ta nên cảm thấy may mắn chứ! Có lẽ một ngày nào đó hắn có thể dẫn dắt chúng ta thống nhất Viêm Hoàng đấy”.

Nhóm đệ tử truyền âm trò chuyện, ngươi một câu, ta một câu..


 
Chương 977: Ta chỉ nghe chứ không nhìn


“Đúng là đặc sắc”, nhìn lầu các nhỏ với những âm thanh có tiết tấu vang vọng, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, lực đạo này, tần suất này, phong cách này được gọi là âm thanh trên giường đó. Ha ha ha.  

A…ô…a…ô…a…  

Nghe tiếng rên rỉ của nữ nhân bên trong lầu các, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân rạo rực, tà hoả bùng lên, giống như thể hắn đang được sống lại đêm nồng cháy với Sở Linh vậy. Tiếng rên rỉ đó rõ ràng là quá khơi gợi.  

“Nếu như có hôm nào đó có thể đưa sư phụ xinh đẹp lên giường thì ta đảm bảo có thể làm tới mười ngày hoặc nửa tháng”, không biết vì sao mà trong lòng lòng tên súc sinh Diệp Thành này đột nhiên lại manh nha ý định tà ác như vậy.  


“Tiếng rên rỉ của sư phụ xinh đẹp chắc chắc sẽ rất hay, hi hi hi”, Diệp Thành nghĩ rồi bất giác cười khúc khích, hắn cứ cười như thế rồi ở phần thân dưới, cậu nhỏ đã chồi lên từ bao giờ.  

“Làm gì mà ngươi cười dâm tà thế hả?”, nghe điệu cười của Diệp Thành, Tiểu Linh Oa ở bên nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.  

“Khốn khiếp”.  

Ô! Tiểu Linh Oa dùng ngón tay nhỏ bé day day trán của mình, hắn lại nhìn sang lầu các nhỏ, “để tiểu gia đây mở mang tầm mắt xem nào”.  

Bốp!  

Diệp Thành vung tay, mắng chửi: “Ngươi còn chút đạo đức nào không hả? Nghe thì nghe vậy thôi, lại còn muốn nhìn?”  


“Mẹ kiếp, hai con mắt của ngươi trợn còn to hơn ta đấy”.  

“Hàm hồ, lão tử mặc dù mặt dày nhưng cũng biết kiềm chế, ta chỉ nghe chứ không nhìn”.  

Cả hai tên chửi nhau, nước bọt bắn liên tục, thế nhưng cuộc mây mưa bên trong lầu các nhỏ vẫn không hề dừng lại.  

Cuối cùng Tiểu Linh Oa cũng không thể mở mang tầm mắt, chỉ có thể nuốt nước miếng trơ mắt nhìn lầu các nhỏ.  

Đương nhiên, Diệp Thành cũng chỉ nghe chứ không dùng Tiên Luân Nhãn để nhìn.  

Quả thực tên này vẫn biết kiểm soát, mặc dù mặt dày nhưng hắn vẫn biết giới hạn của mình ở đâu.  

A…ô…a…ô….!  


Tiếng rên rỉ vẫn liên tiếp vang lên bên trong lầu các, càng lúc càng rên rỉ dữ dội hơn, nếu không phải lầu các có cấm chế thì e rằng cả Viêm Hoàng đều chạy tới xem cảnh tượng này mất.  

Không thể phủ nhận, nam nhân kia làm rất chuyên nghiệp, từ khi Diệp Thành và Tiểu Linh Oa tới đây, lầu các không hề yên bình.  

Lúc này, cả hai tên cứ thế đứng đó nghe được hơn sáu canh giờ, nghị lực thế này, ngoài bọn chúng ra thì cũng chẳng còn ai sánh bằng.  

……..  

Đêm khuya không hề yên tĩnh. 

 
Chương 978


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lúc này, ở một địa cung sâu thẳm cách đó không biết mấy chục dặm, một nữ tử mặc y phục màu đỏ tung một chưởng khiến một lão già tóc đỏ ói ra máu.  

“Nói, ai phái ngươi tới?”, nữ tử mặc y phục đỏ lạnh lùng nhìn lão già kia, lúc nói chuyện, khoé miệng cô ta còn có máu trào ra, khí nguyên toàn thân không hề ổn định.  

“Hồng Trần Tuyết, vị của Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan bốn vân không tồi chứ?”, lão già tóc đỏ không hề đáp lời nữ tử kia, ông ta bật cười tôi độc, mái tóc bù xù trông như ác ma.  


Phụt!  

Ông ta vừa dứt lời, nữ tử mặc y phục đỏ phun ra cả miệng máu, mặt mày tái nhợt tới cực điểm.  

Thấy vậy, lão già kia đột nhiên đứng dậy, roẹt một tiếng, ông ta chuồn ra khỏi địa cung.  

“Ngươi có đi nổi không?”, mặc dù ở trạng thái hết sức tồi tệ nhưng nữ tử mặc y phục đỏ vẫn vung tay chỉ ra một đạo thần mang, thần mang cứ thế bay về phía lão già kia, ngay sau đó, ở bên ngoài liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết.  

Không lâu sau đó, một nhóm trưởng lão tiến vào địa cung, thấy nữ tử kia đang lảo đảo thì giật mình: “Thánh chủ, người…”  

Nữ tử này không nói gì, chỉ lảo đảo, liên tục phun ra máu.  


Ngay sau đó lại có vài người khác xông vào địa cung, người nào người nấy máu me đầy người, “bịch” một tiếng, bọn họ quỳ xuống: “Thánh…Thánh Chủ, người của Thị Huyết Điện bao vây cả toà Linh Sơn rồi”.  

Nghe vậy, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.  

“Mở Hộ Tống Đại Trận”, nữ tử mặc y phục đỏ vẫn đang cố gắng gượng: “Xin sự trợ giúp từ Viêm Hoàng”.  

……..  

Đêm khuya, bên trong lầu các nhỏ mới tĩnh lặng trở lại, nữ tử kia cũng thôi rên rỉ, lúc này, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa mới chuồn ra khỏi ngọn núi.  

Không biết nếu như để người của Viêm Hoàng biết được Thánh Chủ của bọn họ nửa đêm không ngủ lại chạy đi nghe tiếng ân ái của người khác thì bọn họ liệu có nhổ nước bọt vào hắn không nữa.  

Tiểu Linh Oa lại chuồn đi rồi, chỉ có Diệp Thành là cả chặng đường cứ bất giác xoa cằm, trong lòng không ngừng nghĩ về cảnh xuân rạo rực ở Hằng Nhạc Tông và bất giác bật người một cách ngu ngơ.  


Ừm?  

Đang di chuyển thì Diệp Thành liếc nhìn về phía cách đó không xa, hắn phát hiện một lão gài tóc bạc đang đứng dưới một vách đá.  

Diệp Thành nhìn kĩ thì nhận ra đó là Chung Giang, bóng người của Chung Giang hơi gù, ông ta cứ thế tĩnh lặng đứng dưới vách đá, không biết đang nhìn gì.  

Diệp Thành cảm thấy lạ, hắn lắc lắc đầu đi tới.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-978/tien-vo-truyen-ky-chuong-978-1.jpg

 
Chương 979: Cái này mà cũng trùng hợp sao


“Hồn tiêu diệp tán hoa dạ nguyệt, tàn thần dị lão lão dị bi lương.  

Cô phong phiêu linh thê sở vũ, huyên thảo vọng ưu mãn thế thương.  

Thương sinh hà ý? Thương thiên hà oán?  

Do tằng vọng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu khanh danh”.


Ấy?  

Diệp Thành đảo mắt một lượt: “Sao ở Viêm Hoàng lại cũng có bài thơ này?”  

Câu nói của Diệp Thành khiến Chung Giang ở bên giật mình, ông ta vội quay đầu lại, nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu hữu, người từng thấy bài thơ này sao?”  

“Ta từng thấy trên một vách đá trong hố thần, ta còn chép lại nó nữa”.  

“Hố thần?”, nghe hai từ này, Chung Giang chợt cau mày, trong đôi mắt già nua chợt có ánh nhìn bất định, ông ta lẩm bẩm: “Chẳng trách mà sư tôn cũng từng tới hố thần”.  

“Tiền bối, bài thơ này do ai viết mà bi thương, ý thơ đầy oán trách như vậy?”, Diệp Thành nhìn sang Chung Giang.  

“Là sư tôn của ta viết trước khi đi”.  


“Lại là sư tôn của người”, Diệp Thành gãi đầu, hắn nhìn sang bài thơ cổ trên vách đá.  

Cái này mà cũng trùng hợp sao?  

Diệp Thành thầm nhủ, bài thơ mà sư tôn Hồng Trần của Chung Giang viết lại có tên Diệp Thành của hắn và tên Sở Huyên của sư phụ.  

“Có thể chắc chắn một điều sư tôn của Chung Giang cũng từng tới hố thần”, Diệp Thành xoa cằm: “Mỗi một nét bút đều giống nhau y hệt, ta còn không biết Hồng Trần tiền bối còn có nhã hứng này”.  

“Mỗi đêm khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, ta đều đứng đây đọc bài thơ này”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Chung Giang ở bên lại lên tiếng: “Có lẽ nó chính là thứ duy nhất mà sư tôn để lại”.  

“Tiền bối, người cũng đã đi rồi, tiền bối hà tất phải vậy”, Diệp Thành lên tiếng an ủi.  

Haiz!  


Chung Giang thở dài: “Sư tôn khi còn trẻ uy danh thiên hạ, nhưng tới cuối đời lại không biết vì sao mà trở nên vô tri vô giác, trạng thái dị thường, có lúc còn gọi sai cả tên của sư huynh sư muội chúng ta”.  

Nói tới đây, Chung Giang lại lần nữa nhìn bài thơ cổ trên vách đá, “điểm duy nhất không thay đổi của sư tôn đó là luôn nhẩm đọc bài thơ này”.  

“Trong bài thơ này không phải có bí mật gì to lớn chứ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.  

“Cho nên khi có thời gian rảnh ta đều đứng đây, hi vọng có thể nhìn ra ý thơ, ta rất muốn biết năm đó vì sao sư tôn lại trở nên vô tri vô giác như vậy, ta vẫn nghĩ không biết có phải người còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không?”  

“Tiền bối Hồng Trần đã qua đời, tiền bối cũng đừng quá đau buồn nữa”, nhìn vẻ mặt già nua của Chung Giang, Diệp Thành lên tiếng an ủi.  

Haiz! 

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top