Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 1020


“Tiểu gia đây nhất định phải cho ông một danh hiệu nghe hay ho mới được”, Diệp Thành xoa cằm.  

“Ông là Âm Minh Tử Tướng mà ta dùng thiên lôi và tiên hoả để luyện chế ra, tên là Lôi Viêm được không nhỉ?”  

“Ừm, cái tên này nghe hay đấy”, Diệp Thành tự nhủ, nói rồi hắn không quên nhìn sang Âm Minh Tử Tướng kia như đang thăm dò ý kiến.  

Có điều một thi thể chết thì sao có khả năng nói chuyện.  


“Không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi nhé”, Diệp Thành mỉm cười: “Sau này ngươi tên là Lôi Viêm, tiểu gia đây đưa ngươi đi chinh phạt”.  

Nói rồi, Diệp Thành lấy ra một cái mặt nạ quỷ trong túi đựng đồ đeo lên mặt.  

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới lùi về sau mười mấy trượng sau đó vặn cổ, khí huyết sục sôi, toàn thân kim quang chói lọi, khả năng chiến đấu đỉnh phong hiển hiện.  

“Đến đi, đánh ta một chưởng xem, cho gia đây xem đạo hành của ngươi nào?”, Diệp Thành vươn người, hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng đón đầu đòn đánh đầu tiên.

Vừa mắng chửi, Diệp Thành vừa bước vào thế giới nhỏ trong không gian.  

Đập vào mắt hắn là Hắc Viêm đang đứng thẳng tắp như cây giáo.  


Không nhiều lời, Diệp Thành lập tức bước lên tung cước.  

Nếu không phải Diệp Thành đánh giá quá thấp thực lực của gã thì cũng không đến mức bị đánh bay ra ngoài chỉ bằng một quyền, cũng chính vì thế nên mới có chuyện vớ vẩn phía sau.  

Tuy nhiên sau khi trút giận, tâm trạng của Diệp Thành vẫn khá tốt, sự đáng sợ của Lôi Viêm vượt xa dự đoán của hắn, có đại sát khí như này trong tay thì bị đánh một trận cũng đáng.  

“Lợi hại thế này thì phải làm thêm vài cái mới được”, Diệp Thành vội cất Lôi Viêm đi, sau đó lại lấy túi đựng đồ ra.  

Chỉ là, đến khi hắn mở ra nhìn thì nguyên liệu cần thiết để luyện chế chú ấn đã hết.  

“Xem ra phải chờ Hoàng Đại Sơn mang nguyên liệu tới đã”, Diệp Thành lắc đầu bất đắc dĩ, phất tay lấy ba đan phương linh đan mà Hoàng Đại Sơn đưa cho ra.  


“Tố Linh Đan, Chú Cốt Đan”, nhìn hai đan phương linh đan ba vân, sau đó Diệp Thành cầm đan phương linh đan năm vân lên.  

Đập vào mắt hắn là bốn chữ rồng bay phượng múa lớn: Không Minh Nguyên Đan.  

“Không Minh Nguyên Đan”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhìn lên đan phương, tỉ mỉ nghiền ngẫm.  

Đọc xong, hai mắt hắn sáng lên: “Bá đạo vậy sao?”   . Truyện Trinh Thám

Cũng không trách Diệp Thành như vậy, vì công hiệu của Không Minh Nguyên Đan này quá phi thường, nếu uống vào thì tám phần có thể khiến cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám tiến giới lên đến cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.

 
Chương 1021: linh đan này tuyệt thật


“Linh đan này tuyệt thật”, Diệp Thành sờ cằm, cười vui vẻ.  

Hắn lắc túi đựng đồ, từng bụi linh thảo và linh hoa bay ra, Hoàng Đại Sơn làm việc đúng là rất đáng tin cậy, không chỉ tìm cho hắn đan phương mà còn chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu cần thiết để luyện đan.  

Mở!  


Sau tiếng hô của Diệp Thành, một chiếc lư luyện đan màu đen kịt được hắn lấy ra, tiên hoả lập tức bay vào trong rực cháy hừng hực, sau đó hắn bỏ từng bụi linh thảo vào.  

Động tác của Diệp Thành không chỉ có trình tự mà còn rất điêu luyện, linh hồn ở cấp bậc cảnh giới Địa khiến hắn dù chưa từng luyện linh đan năm vân cũng không cảm thấy có bao nhiêu áp lực.  

Bùm!  

Ba canh giờ sau, lư luyện đan rung lên, từng làn khói đen bốc ra, lần đầu tiên Diệp Thành luyện đan thất bại.  

Rút kinh nghiệm từ lần thất bại thứ nhất, Diệp Thành lại gọi tiên hoả ra, hơn nữa lần này hắn còn luyện nhanh hơn lần trước rất nhiều.  

Không biết đến khi nào, trong thế giới nhỏ của không gian bắt đầu lan ra mùi hương thuốc nồng nặc, mỗi lần có đan dược xuất khỏi lư đều kèm theo những dị tượng khác nhau.  


Ngày đêm luân phiên, trăng lặn rồi lại lên.  

Ba ngày lặng lẽ trôi qua.   . truyện đam mỹ

Diệp Thành kiệt sức nằm bò ra đất, vẻ mặt mệt mỏi chẳng buồn nói gì, hắn có khí huyết dồi dào như thế mà cũng không chống đỡ được.  

Tuy nhiên thành quả của ba ngày này cũng rất tốt, có năm viên đan được luyện chế thành công, trên mỗi viên linh đan đều khắc năm đường đan vân, mỗi viên đều là thượng phẩm trong linh đan năm vân.  

Nếu Đan Thần ở đây chắc chắn sẽ ngạc nhiên trợn mắt há mồm, vì linh hồn ở cảnh giới Địa mà lại có thể luyện chế ra năm viên linh đan năm vân.  


Linh đan năm vân cực kỳ khó luyện, phức tạp hơn linh đan bốn vân không chỉ là mấy chục lần, nhưng Diệp Thành lại dũng mãnh như vậy, nếu linh hồn của hắn tiến giới đến Thiên giới thì sẽ còn nghịch thiên nhường nào!  

Nhưng hắn là Đan Thánh, không có chút bản lĩnh thì thật sự không xứng với cái danh này. Đan Tổ Long Hồn trong Thần hải đã giúp hắn rất nhiều, hồn lực của Đan Tổ Long Hồn đã chịu giúp hắn một phần áp lực.  

“Như vậy Viêm Hoàng sẽ có thêm năm cao thủ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nữa”, cầm năm viên linh đan năm vân trong tay, Diệp Thành mỉm cười vui vẻ yên tâm.  

“Nếu một ngày luyện được một viên thì mỗi ngày thêm được một cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đó!”, Diệp Thành bắt đầu xoè tay thầm tính, càng tính mắt hắn càng sáng lên.  

Nhưng khi nghĩ đến linh thảo cần để luyện đan, Diệp Thành lại ho khan một tiếng, cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa là nghĩ quá nhiều, linh thảo của linh đan năm vân khó tìm nhường nào, thiếu một hai loại thôi là những loại khác có cũng vô dụng. 

 
Chương 1022: “linh Đan Này Tuyệt Thật”


“Linh đan này tuyệt thật”, Diệp Thành sờ cằm, cười vui vẻ.

Hắn lắc túi đựng đồ, từng bụi linh thảo và linh hoa bay ra, Hoàng Đại Sơn làm việc đúng là rất đáng tin cậy, không chỉ tìm cho hắn đan phương mà còn chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu cần thiết để luyện đan.

Mở!  

Sau tiếng hô của Diệp Thành, một chiếc lư luyện đan màu đen kịt được hắn lấy ra, tiên hoả lập tức bay vào trong rực cháy hừng hực, sau đó hắn bỏ từng bụi linh thảo vào.

Động tác của Diệp Thành không chỉ có trình tự mà còn rất điêu luyện, linh hồn ở cấp bậc cảnh giới Địa khiến hắn dù chưa từng luyện linh đan năm vân cũng không cảm thấy có bao nhiêu áp lực.

Bùm!  
Ba canh giờ sau, lư luyện đan rung lên, từng làn khói đen bốc ra, lần đầu tiên Diệp Thành luyện đan thất bại.

Rút kinh nghiệm từ lần thất bại thứ nhất, Diệp Thành lại gọi tiên hoả ra, hơn nữa lần này hắn còn luyện nhanh hơn lần trước rất nhiều.

Không biết đến khi nào, trong thế giới nhỏ của không gian bắt đầu lan ra mùi hương thuốc nồng nặc, mỗi lần có đan dược xuất khỏi lư đều kèm theo những dị tượng khác nhau.

Ngày đêm luân phiên, trăng lặn rồi lại lên.


Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Diệp Thành kiệt sức nằm bò ra đất, vẻ mặt mệt mỏi chẳng buồn nói gì, hắn có khí huyết dồi dào như thế mà cũng không chống đỡ được.

Tuy nhiên thành quả của ba ngày này cũng rất tốt, có năm viên đan được luyện chế thành công, trên mỗi viên linh đan đều khắc năm đường đan vân, mỗi viên đều là thượng phẩm trong linh đan năm vân.

Nếu Đan Thần ở đây chắc chắn sẽ ngạc nhiên trợn mắt há mồm, vì linh hồn ở cảnh giới Địa mà lại có thể luyện chế ra năm viên linh đan năm vân.

Linh đan năm vân cực kỳ khó luyện, phức tạp hơn linh đan bốn vân không chỉ là mấy chục lần, nhưng Diệp Thành lại dũng mãnh như vậy, nếu linh hồn của hắn tiến giới đến Thiên giới thì sẽ còn nghịch thiên nhường nào!  
Nhưng hắn là Đan Thánh, không có chút bản lĩnh thì thật sự không xứng với cái danh này.


Đan Tổ Long Hồn trong Thần hải đã giúp hắn rất nhiều, hồn lực của Đan Tổ Long Hồn đã chịu giúp hắn một phần áp lực.

“Như vậy Viêm Hoàng sẽ có thêm năm cao thủ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nữa”, cầm năm viên linh đan năm vân trong tay, Diệp Thành mỉm cười vui vẻ yên tâm.

“Nếu một ngày luyện được một viên thì mỗi ngày thêm được một cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín đó!”, Diệp Thành bắt đầu xoè tay thầm tính, càng tính mắt hắn càng sáng lên.

Nhưng khi nghĩ đến linh thảo cần để luyện đan, Diệp Thành lại ho khan một tiếng, cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa là nghĩ quá nhiều, linh thảo của linh đan năm vân khó tìm nhường nào, thiếu một hai loại thôi là những loại khác có cũng vô dụng.

.


 
Chương 1023: Chương 1022


“Linh thảo, linh thảo, linh thảo”, Diệp Thành bắt đầu nhìn về phía cổng không gian, hy vọng giây tiếp theo Hoàng Đại Sơn sẽ bước vào, hơn nữa còn cầm linh thảo luyện đan vào.

“Xem ra mình thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành giấu tay vào trong áo, dựa vào một cây linh quả, không lâu sau bèn ngủ thiếp đi.

…  

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao tựa như những hạt cát.

Chung Giang đang ngồi xếp bằng trong Địa Cung của Viêm Hoàng bỗng mở mắt ra, mỉm cười nhìn Hồng Trần Tuyết vừa bước vào: “Sư muội tìm ta có việc gì à?”  
“Nam Sở gửi tin tình báo tới, nhưng muội không biết có nên nói cho Diệp Thành không”, Hồng Trần Tuyết chậm rãi bước đến.

“Tình báo gì? Muội nói đi”.

“Hai tháng trước Dương Đỉnh Thiên xin rút khỏi vị trí chưởng giáo, rời khỏi Hằng Nhạc Tông”, Hồng Trần Tuyết từ tốn kể: “Mà sau ông ấy, rất nhiều trưởng lão khác của Hằng Nhạc Tông cũng lần lượt rời đi, ngoài ra rất nhiều đệ tử như Liễu Dật, Nhiếp Phong cũng ra đi”.

“Chắc là do Doãn Chí Bình nên phe của Dương Đỉnh Thiên bị lật đổ”, Chung Giang trầm ngâm suy nghĩ: “Nhưng cũng có sao đâu, đi thì đi thôi, có gì mà không thể nói cho Diệp Thành?”  
“Vấn đề là chuyện không đơn giản như vậy sư huynh à”.


“Ồ?”  
“Sau khi mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đi thì luôn có một nhóm cao thủ bí ẩn đuổi giết họ”, Hồng Trần Tuyết nói xong thì đưa một tấm ngọc giản cho Chung Giang.

Chung Giang cau mày, nhận lấy ngọc giản rồi bóp vỡ nó, một đoạn tình báo hiện lên không trung dưới dạng văn bản:  
Sở Linh của Hằng Nhạc Tông bị người đuổi giết, hiện không rõ tung tích!  
Hổ Oa của Hằng Nhạc Tông bị nhốt trong chuồng chó, phơi nắng chín ngày chín đêm rồi ném xuống biển xác.

Hoắc Đằng của Hằng Nhạc Tông bị đánh gãy hai chân, hai tay.


Tạ Vân của Hằng Nhạc Tông bị móc hai mắt, ném vào rừng rậm yêu thú.

Bàng Đại Xuyên của Hằng Nhạc Tông bị đóng đinh chết trên vách đá Vọng Cổ!  
Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông bị một kích đâm xuyên ngực, hiện không rõ tung tích!  
Phong Vô Ngấn của Hằng Nhạc Tông bị chém rụng một cánh tay!  
Đạo Huyền Chân Nhân của Hằng Nhạc Tông bị một mũi tên bắn xuyên qua mắt trái, hiện không rõ sống chết.

Từ Phúc của Hằng Nhạc Tông bị phế tu vi toàn thân….


 
Chương 1024: Lão Tử Chờ Mệt Lắm Rồi Đấy!”


Chung Giang không đành lòng đọc tiếp nữa, phất tay thu tình báo văn tự lại, nói với Hồng Trần Tuyết: “Muội đã tra ra lai lịch của nhóm cao thủ bí ẩn này chưa?”  
“Huyết Ngục”.

“Huyết Ngục? Là thế lực nào vậy, sao ta chưa nghe bao giờ?”  
“Là thế lực do kí chủ Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông thành lập”, Hồng Trần Tuyết trả lời: “Sau khi Dương Đỉnh Thiên và những người khác đi, Doãn Chí Bình trở thành chưởng giáo, sau đó không biết hắn tập hợp lượng lớn những cao thủ này từ đâu để lập thành Huyết Ngục.


Ngoài Huyết Ngục thì Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên cũng tham gia vào việc truy sát phía Dương Đỉnh Thiên”.

Nói đến đây, Hồng Trần Tuyết hỏi Chung Giang: “Sư huynh, có nên nói chuyện này cho Diệp Thành không?”  
“Để sau đi!”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Với tính của hắn, nếu biết chuyện chắc chắn sẽ sát phạt về Nam Sở.

Bao nhiêu thế lực, bao nhiêu cao thủ như vậy, với thực lực hiện nay của Viêm Hoàng mà về là đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết”.

“Thánh chủ, người của Thiên Tông thế gia đến rồi”, sáng sớm, khi Diệp Thành còn đang ngủ say thì bên ngoài đã có giọng nói vọng vào.

Nghe thế, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đứng bật dậy: “Cuối cùng cũng chờ được các người tới, lão tử chờ mệt lắm rồi đấy!”  
Hắn ba bước thành hai ra khỏi thế giới nhỏ của không gian, lấy tốc độ nhanh nhất đến trước lầu các của một đỉnh núi.


Lúc này trên đỉnh núi đầy chật bóng người, xếp thành hai hàng ngay ngắn bên ngoài lầu các, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ năm.

Trước đó Diệp Thành đã ra lệnh, nếu người của Thiên Tông thế gia đến thì không được thất lễ, phải tiếp đón với cấp bậc lễ nghĩa cao nhất, đó là sự coi trọng của Viêm Hoàng đối với Thiên Tông thế gia.

“Thánh chủ”, Diệp Thành vừa đến, hai hàng người đã đồng loạt hành lễ.

“Chờ ở đây đi”, Diệp Thành xua tay, hít sâu một hơi rồi đi vào lầu các, bởi vì hắn biết buổi đàm phán này khó hơn rất nhiều so với lần đàm phán cùng nhà họ Tô, Thiên Tông thế gia không phải gia tộc nhỏ bình thường.

Vừa bước vào, Diệp Thành đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó là một thanh niên mặc áo trắng, phong thái ngời ngời như ngọc, khí chất tao nhã, lúc này người ấy đang nhàn nhã uống trà, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt bảng Phong Vân sao?  
Còn người kia, Diệp Thành vừa nhìn đã thấy ngứa tay.


Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào, khuôn mặt đoan chính ngay thẳng, đường nét sắc như dao, mày kiếm dựng ngược, oai phong lẫm liệt, mỗi cử chỉ đều thể hiện phong thái của bậc tiền bối.

Điều quan trọng nhất là khí chất của ông ta vô cùng hùng mạnh, là cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín thực thụ.

Mà nguyên nhân khiến Diệp Thành cảm thấy ngứa tay là vì người trung niên ấy chính là Mặc Sơn.

Đúng, chính là Mặc Sơn, người từng trói hắn.

.


 
Chương 1025: Chương 1024


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Thánh chủ Viêm Hoàng, dạo này huynh vẫn khoẻ chứ?”, Lăng Hạo đứng dậy, chắp tay hành lễ với Diệp Thành.

“Không cần đa lễ với ta”, Diệp Thành thản nhiên xua tay.

“Vậy sao được? Huynh đường đường là Thánh chủ Viêm Hoàng, không thể làm xáo trộn cấp bậc lễ nghi”.

“Thánh chủ Viêm Hoàng, trước đây chúng ta đã đắc tội nhiều, xin lượng thứ”, Mặc Sơn cũng chắp tay hành lễ, nở nụ cười gượng gạo.


Ngày đó ông ta quá lỗ m ãng, trói ân nhân đã cứu Thanh Vân làm ầm ĩ thành một trò cười, nhưng chính vì sự lỗ m ãng của ông ta mà Thiên Tông thế gia mới thoát được hiểm nạn nhờ Diệp Thành.

“Tiền bối đừng chỉ nói vậy, mong rằng lát nữa người làm được”, Diệp Thành ngồi xuống, mỉm cười nhìn hai người: “Chúng ta đừng nói những lời này nữa, đi thẳng vào vấn đề chính đi! Dù hôm nay có đàm phán thành công hay không cũng mong mọi người hãy ở lại Viêm Hoàng, để ta được làm một người chủ tận chức tận trách”.

“Được, được”, Lăng Hạo khẽ vẩy chiếc quạt gấp, có lẽ qua sự rèn luyện ở hố thần nên hắn ta đã trở nên trầm tĩnh, hướng nội hơn rất nhiều.

Người nối nghiệp tương lai của Thiên Tông thế gia lúc này đã có khí chất của một người bề trên.

Giây trước còn cười nói vui vẻ, đến giờ phút này nói chuyện đàm phán, ai nấy đều trở nên nghiêm túc, ân huệ không có tác dụng nhiều trên bàn đàm phán, mà hai bên cũng không có ý định nhắc đến chuyện tình cảm.

“Nếu vậy thì ta không vòng vo nữa, nếu có lời nào không hợp lý, mong được lượng thứ”, Diệp Thành rất thẳng thắn, mỉm cười nhìn hai người: “Không biết lần này hai vị tới để bàn chuyện liên minh với Viêm Hoàng hay là bàn chuyện gia nhập vào Viêm Hoàng nhỉ?”
“Còn phải xem thành ý của Viêm Hoàng đến đâu nữa”, Lăng Hạo nhấp một ngụm trà.


“Không biết để Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng thì có điều kiện gì, xin cứ nói, chúng ta sẽ cố gắng hết sức đáp ứng”, Diệp Thành cũng nhấp một ngụm trà, bầu không khí nghiêm túc, ngay cả Diệp Thành cũng không dám lơ là.

“Điều kiện chỉ có một, đó là Thánh chủ Viêm Hoàng huynh phải làm con rể của Thiên Tông thế gia chúng ta”.

Phụt!
Lăng Hạo vừa dứt lời, ngụm trà vừa vào miệng Diệp Thành lập tức phun khắp mặt Mặc Sơn.

“Con… Con rể?”, khoé miệng Diệp Thành co giật liên hồi, sắc mặt cũng trong phút chốc trở nên cực kỳ đặc sắc, hắn chưa bao giờ nghĩ Thiên Tông thế gia sẽ đưa ra điều kiện thế này.

“Muốn Thiên Tông thế gia chúng ta gia nhập Viêm Hoàng chỉ có một điều kiện này”, Mặc Sơn không vì Diệp Thành phun trà vào mặt mình mà tức giận, ngược lại còn bình tĩnh lau mặt, hỏi hắn: “Không biết ý của Thánh chủ Viêm Hoàng thế nào?”
Còn hỏi ý của ta thế nào?
Vẻ mặt Diệp Thành phải gọi là cực kỳ thú vị!
Hắn chưa bao giờ nghĩ đàm phán với Thiên Tông thế gia là chuyện đơn giản, hắn cũng luôn cho rằng họ sẽ đòi linh thạch, hay bí pháp thần thông gì đó, cho dù phân chia địa bàn cũng rất có khả năng, nhưng hắn suy nghĩ nát óc cũng không ngờ Thiên Tông thế gia sẽ đưa ra điều kiện thế này.


Nếu cuộc đàm phán này là một trận chiến thì ngay từ lúc vừa ra trận, hắn đã bị Thiên Tông thế gia đánh cho trở tay không kịp.

“Ta có một tiểu cô cô tên là Sở Linh Ngọc bị lão tổ phong ấn từ trăm năm trước, nếu Thánh chủ Viêm Hoàng đồng ý thì người huynh kết hôn sẽ là cô ấy”, thấy vẻ mặt thú vị của Diệp Thành, Lăng Hạo lại nhấp thêm một ngụm trà: “Nếu bây giờ huynh đồng ý thì huynh sẽ là cô phụ của ta”.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành co giật, mới đàm phán mấy câu mà hắn sắp có thêm một đứa cháu trai rồi!
Căn lầu các nhỏ rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.

Vẻ mặt Diệp Thành vẫn đặc sắc như vậy, nếu đối phương muốn linh thạch, bí pháp, thế lực hay địa bàn thì dễ, tất cả đều có thể thương lượng, nhưng chuyện này thực sự khiến hắn đau đầu.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1026: Chúng ta nói chuyện liên minh đi


Tuy lời của Diệp Thành ngắn gọn nhưng cả hai đều hiểu, hắn đã có người mình thích!  

Có thể Mặc Sơn không hiểu lắm, nhưng Lăng Hạo lại hiểu rất rõ. Mặc dù tiếp xúc với Diệp Thành chưa lâu nhưng hắn ta rất hiểu tính Diệp Thành, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì Thiên Vương Lão Tử cũng không kéo lại được.  

Căn lầu các nhỏ vì câu nói này của Diệp Thành mà lại chìm vào im lặng.  

Thật lâu sau, Diệp Thành mới chậm rãi xoay người, áy náy nhìn Lăng Hạo và Mặc Sơn: “Hai vị à, thật sự xin lỗi, chúng ta nói chuyện liên minh đi!”  


Haiz!  

Lăng Hạo thở dài một tiếng, biết chuyện này đã không thể xoay chuyển, Diệp Thành không đồng ý điều kiện Thiên Tông thế gia đưa ra để gia nhập Viêm Hoàng, vậy họ chỉ có thể thương lượng chuyện liên minh thôi.  

Lăng Hạo lấy ra một cuộn giấy và đưa cho Diệp Thành: “Thánh chủ Viêm Hoàng, đây là điều kiện liên minh”.  

Diệp Thành cầm lấy, chậm rãi mở ra, hắn thấy trên đó viết hơn hai mươi khoản điều kiện.  

Quả nhiên liên minh với gia nhập hoàn toàn không phải một khái niệm.  

Nếu là liên hôn thì hai nhà coi như là một, có thể không phân đôi bên.  


Nhưng liên minh thì không đơn giản như thế, lợi ích mới là quan trọng nhất.  

Diệp Thành im lặng đọc, thi thoảng lại cau mày, có lẽ điều kiện Thiên Tông thế gia đưa ra có vài điều đã làm khó hắn.  

Không biết đến khi nào Diệp Thành mới gấp cuộn giấy lại, bình tĩnh nhìn Lăng Hạo: “Phía trên thì Viêm Hoàng chúng ta có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều cuối cùng, Viêm Hoàng cần phái hai mươi cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín bảo vệ Thiên Tông thế gia, điều này hơi khó!”  

“Đây là ý của lão tổ”, Lăng Hạo khẽ cười.  

Diệp Thành đáp: “Vậy ta cũng nói điều kiện của Viêm Hoàng nhé”.  

“Nếu đã là đàm phán thương lượng thì Thánh chủ Viêm Hoàng cứ nói”.  


“Điều kiện của Viêm Hoàng chỉ có một, đó là Thiên Tông thế gia phải chuyển đến Viêm Hoàng ở, Viêm Hoàng sẽ tạo linh sơn cho Thiên Tông thế gia, dù trận pháp hay kết giới đều do Viêm Hoàng dựng cho mọi người”.  

Nghe điều kiện của Diệp Thành, Lăng Hạo và Mặc Sơn lại lần nữa nhìn nhau, lông mày khẽ chau lại.  

Chuyển đến Viêm Hoàng ở? Điều này có khác gì với việc gia nhập Viêm Hoàng? Phải nói rằng điều kiện Diệp Thành đưa ra khiến họ rất khó xử.  

“Ý hai vị thế nào?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà rồi nở nụ cười nhìn hai người họ.  

“Điều kiện này nằm ngoài phạm vi chúng ta có thể quyết định”, cuối cùng Lăng Hạo vẫn lên tiếng: “Chúng ta không có nhiều quyền đến vậy, có được hay không, chúng ta chỉ có thể nghe ý của lão tổ”.

 
Chương 1027: Đúng là chữ tình của nhân gian


“Vậy phiền hai vị chuyển lời giúp ta”.  

“Thánh chủ Viêm Hoàng nói quá rồi”, Lăng Hạo và Mặc Sơn đứng dậy, chắp tay hành lễ với Diệp Thành: “Vậy chúng ta về trước, cho dù lão tổ có đồng ý với ý của Viêm Hoàng hay không cũng mong Thánh chủ Viêm Hoàng lượng thứ”.  

“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành cười tươi.

Sau khi Lăng Hạo và Mặc Sơn rời đi, Diệp Thành ngồi trên ghế day trán.  


Không lâu sau đó, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô đều tới, thấy Diệp Thành mặt mày đắn đo, bọn họ lần lượt cau mày: “Sao vậy? Đàm phán thất bại rồi sao?”  

Diệp Thành khẽ lắc đầu đưa quyển cuộn trên bàn cho ba người: “Mọi người xem đi”.  

Chung Giang nhận lấy, cả ba lần lượt nhìn.  

“Điều kiện mặc dù có phần hà khắc nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể chấp nhận được, có điều bỏ ra cái giá này có thể khiến Thiên Tông thế gia gia nhập cũng đáng”, cả ba người đưa mắt nhìn Diệp Thành, có phần hoài nghi: “Không phải Thánh Chủ từ chối rồi chứ?”  

“Đây là điều kiện kết liên minh chứ không phải là điều kiện gia nhập Viêm Hoàng”.  

“Điều kiện kết liên minh?” Cả ba người thẫn thờ đưa mắt nhìn Diệp Thành, “thế còn điều kiện để gia nhập Viêm Hoàng thì sao?”  


“Bảo ta làm con rể của Thiên Tông thế gia”.  

Nghe lời này, sắc mặt của cả ba người hết sức thú vị, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi mới nhìn sang Diệp Thành hỏi thăm dò: “Thánh chủ không đồng ý”?  

“Không đồng ý”, Diệp Thành lắc đầu.  

Ôi trời!  

Kể cả là lão tổ của nhà họ Tô cũng không khỏi giật mình.  

Haiz!  


Chung Giang thở dài: “Đúng là chữ tình của nhân gian”.  

Chỉ có Hồng Trần Tuyết là im lặng không nói gì, mặc dù bà ta cũng có phần nuối tiếc nhưng lại hiểu tâm trạng của Diệp Thành, quyết định của Diệp Thành nhất định có nỗi khổ tâm riêng, bà ta sẽ không chất vấn.  

Trong lầu các lại lần nữa chìm vào yên lặng.  

Là Thánh chủ, Diệp Thành vẫn cảm thấy có phần áy náy, nếu như hắn đồng ý với điều kiện của Thiên Tông thế gia thì Thiên Tông thế gia sẽ gia nhập vào Viêm Hoàng, có sự trợ giúp của bọn họ, đại nghiệp thống nhất của Viêm Hoàng sẽ thành công được một nửa.  

Thế nhưng hắn lại không thể làm vậy, tân nương mà hắn nhận định chỉ có Sở Huyên, hắn sẽ không vì đại nghiệp thống nhất Viêm Hoàng mà quyên đi chuyện này.

 
Chương 1028: Si hồn bái kiến viêm tôn


Nếu như bảo Diệp Thành phải lựa chọn giữa giang sơn và mĩ nhân thì hắn sẽ không hề chần chừ do dự mà lựa chọn Sở Huyên.  

“Thánh Chủ”, không biết từ bao giờ, bầu không khí bên trong lầu các im ắng mới bị phá tan, một lão già tóc đen bước vào, đầu tiên là cung kính hành lễ với mấy người sau đó mới lên tiếng: “Si Hồn của Địa Hoàng cầu kiến”.  

“Si Hồn?”, nghe cái tên này, không chỉ là Hồng Trần Tuyết và Chung Giang mà đến cả lão tổ nhà họ Tô ở bên cũng sáng mắt.  


“Truyền”, Chung Giang lên tiếng.  

Sau khi người kia rời đi, Diệp Thành mới nhìn sang cả ba người: “Nhìn biểu cảm của ba vị thì lai lịch của Si Hồn không tầm thường rồi”.  

“Không hề tầm thường”, người lên tiếng là lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi thở dài: “Hắn ta chính là kẻ mạnh nhất của Địa Hoàng ở bên ngoài, khả năng ám sát rất khủng khiếp, hắn ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm đã giế t chết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, làm chấn động Đại Sở”.  

“Mạnh vậy sao?”, kể cả là Diệp Thành cũng phải bất ngờ.  

“Hắn có thực lực”, Chung Giang vuốt râu: “Năm xưa Viêm Hoàng còn chưa phân tách, Chung Tiêu sư muội phụ trách tình báo, Chung Ly sư đệ phụ trách ám sát, Si Hồn chính là đại tướng đắc lực nhất dưới tay huynh ấy, chiến tích ám sát chưa ai vượt quá được”.  

“Nhân tài như vậy, nếu như mời tới…”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.  


“Tính cách của hắn quái gở, lạnh lùng dị thường, một người như vậy sẽ luôn nhận một chủ, tuyệt đối không có khả năng bị xúi giục”, Hồng Trần Tuyết ở bên lên tiếng: “Năm xưa Chung Ly sư huynh có ơn với hắn, hắn cũng từng thề kiếp này chỉ theo huynh ấy”.  

Khi mọi người đang nói chuyện thì một cơn gió lạnh thổi vào lầu các.  

Còn chưa thấy người nhưng Diệp Thành đã thấy lạnh run. Một lát sau, một gã thanh niên mặc y phục đen xuất hiện trước mặt cả ba người, người này có dáng người cao gầy, thần thái sáng lạn, tóc đen và dày, đôi mắt lạnh lùng, khí chất toàn thân lạnh lùng giống như một thanh sát kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.  

“Đây chính là Si Hồn?”, nhìn người trước mặt, Diệp Thành bất giác giật mình vì hắn có thể cảm nhận được luồng áp lực từ người này.  

“Si Hồn bái kiến Viêm Tôn, Phong Tôn”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì Si Hồn đã quỳ gối hành lễ.  


Diệp Thành biết hắn quỳ vì trước mặt có Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, hai người họ trước đây chính là Viêm Tôn và Phong Tôn của Viêm Hoàng trước kia.  

“Vẫn còn nhớ chúng ta, thật quý”, Chung Giang mỉm cười: “Đứng lên rồi hãy nói”.  

Si Hồn không nói gì, từ từ đứng dậy, đảo mắt một vòng rồi mới nhìn Diệp Thành.  

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Si Hồn tiền bối” mặc dù là Viêm Hoàng Thánh Chủ, thân phận cao hơn Si Hồn nhưng Diệp Thành vẫn rất trọng lễ nghĩa, hắn tiến lên trước chắp tay hành lễ.  

Si Hồn không nói gì, nhưng khoé miệng thì có máu trào ra, điều này khiến mấy người phía Diệp Thành phải cau mày, với khả năng đoán định của bọn họ thì đương nhiên có thể nhận ra Si Hồn bị thương.

 
Chương 1029: Si Hồn Bái Kiến Viêm Tôn


Nếu như bảo Diệp Thành phải lựa chọn giữa giang sơn và mĩ nhân thì hắn sẽ không hề chần chừ do dự mà lựa chọn Sở Huyên.

“Thánh Chủ”, không biết từ bao giờ, bầu không khí bên trong lầu các im ắng mới bị phá tan, một lão già tóc đen bước vào, đầu tiên là cung kính hành lễ với mấy người sau đó mới lên tiếng: “Si Hồn của Địa Hoàng cầu kiến”.

“Si Hồn?”, nghe cái tên này, không chỉ là Hồng Trần Tuyết và Chung Giang mà đến cả lão tổ nhà họ Tô ở bên cũng sáng mắt.


“Truyền”, Chung Giang lên tiếng.

Sau khi người kia rời đi, Diệp Thành mới nhìn sang cả ba người: “Nhìn biểu cảm của ba vị thì lai lịch của Si Hồn không tầm thường rồi”.

“Không hề tầm thường”, người lên tiếng là lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi thở dài: “Hắn ta chính là kẻ mạnh nhất của Địa Hoàng ở bên ngoài, khả năng ám sát rất khủng khiếp, hắn ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm đã gi ết chết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, làm chấn động Đại Sở”.

“Mạnh vậy sao?”, kể cả là Diệp Thành cũng phải bất ngờ.

“Hắn có thực lực”, Chung Giang vuốt râu: “Năm xưa Viêm Hoàng còn chưa phân tách, Chung Tiêu sư muội phụ trách tình báo, Chung Ly sư đệ phụ trách ám sát, Si Hồn chính là đại tướng đắc lực nhất dưới tay huynh ấy, chiến tích ám sát chưa ai vượt quá được”.

“Nhân tài như vậy, nếu như mời tới…”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.

“Tính cách của hắn quái gở, lạnh lùng dị thường, một người như vậy sẽ luôn nhận một chủ, tuyệt đối không có khả năng bị xúi giục”, Hồng Trần Tuyết ở bên lên tiếng: “Năm xưa Chung Ly sư huynh có ơn với hắn, hắn cũng từng thề kiếp này chỉ theo huynh ấy”.


Khi mọi người đang nói chuyện thì một cơn gió lạnh thổi vào lầu các.

Còn chưa thấy người nhưng Diệp Thành đã thấy lạnh run.

Một lát sau, một gã thanh niên mặc y phục đen xuất hiện trước mặt cả ba người, người này có dáng người cao gầy, thần thái sáng lạn, tóc đen và dày, đôi mắt lạnh lùng, khí chất toàn thân lạnh lùng giống như một thanh sát kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Đây chính là Si Hồn?”, nhìn người trước mặt, Diệp Thành bất giác giật mình vì hắn có thể cảm nhận được luồng áp lực từ người này.

“Si Hồn bái kiến Viêm Tôn, Phong Tôn”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì Si Hồn đã quỳ gối hành lễ.

Diệp Thành biết hắn quỳ vì trước mặt có Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, hai người họ trước đây chính là Viêm Tôn và Phong Tôn của Viêm Hoàng trước kia.


“Vẫn còn nhớ chúng ta, thật quý”, Chung Giang mỉm cười: “Đứng lên rồi hãy nói”.

Si Hồn không nói gì, từ từ đứng dậy, đảo mắt một vòng rồi mới nhìn Diệp Thành.

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Si Hồn tiền bối” mặc dù là Viêm Hoàng Thánh Chủ, thân phận cao hơn Si Hồn nhưng Diệp Thành vẫn rất trọng lễ nghĩa, hắn tiến lên trước chắp tay hành lễ.

Si Hồn không nói gì, nhưng khoé miệng thì có máu trào ra, điều này khiến mấy người phía Diệp Thành phải cau mày, với khả năng đoán định của bọn họ thì đương nhiên có thể nhận ra Si Hồn bị thương.

.


 
Chương 1030: “sát Thủ Thần Triều”


Bọn họ chợt cảm thấy khó hiểu, người có thể khiến Si Hồn bị thương rốt cục mạnh tới mức nào?  
“Ngũ sư huynh phái ngươi tới là có việc gì?”, cuối cùng Hồng Trần Tuyết cũng phá tan bầu không khí im ắng.

“Thánh chủ nói người muốn quay về Viêm Hoàng”, lời nói của Si Hồn rất lạnh, không mang theo bất cứ biểu cảm nào, khí chất của hắn rất giống như một pho tượng.


“Muốn… muốn quay về Viêm Hoàng?”, lời nói của Si Hồn mặc dù rất lạnh lùng nhưng lại khiến cho ông ta nghe mà bất ngờ.

“Tranh đấu vài trăm năm, vậy mà chỉ bằng một câu nói muốn quay về Viêm Hoàng thôi sao? Si Hồn, ngươi có nghe nhầm không?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng cười nói, trong đôi mắt rõ vẻ lãnh đạm.

Quả thực lời nói của Hồng Trần Tuyết khiến Diệp Thành bất giác nheo mắt.

Từ khi Viêm Hoàng phân tách, giữa hai bên chiến tranh liên miên, làm gì có bên nào không muốn thôn tính bên còn lại, hiện giờ chủ động tìm tận nơi nói muốn về Viêm Hoàng, ai biết được đây rốt cục có phải là cái bẫy không?  
Lúc này, bốn người phía Diệp Thành đều nhìn sang Si Hồn, lầu các chìm vào im ắng.

“Thánh Chủ bị thương và bị thương rất nặng”, Si Hồn hít vào một hơi thật sâu cuối cùng cũng nói ra bí mật.


“Bị thương?”, nghe vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều cau mày, mặc dù tranh đấu bao năm nhưng hai người bọn họ vẫn niệm tình sư môn.

“Ai khiến đệ ấy bị thương?”, Chung Giang nhìn Si Hồn, giọng nói lạnh lùng.

“Sát thủ Thần Triều”.

“Sát thủ Thần Triều?”, nghe bốn từ này, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô đều biến sắc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thế lực mạnh này lại tái xuất thế gian rồi sao?”  
Ở bên, Diệp Thành nhìn vẻ mặt của cả ba người mà cau mày, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nghe tới Sát Thủ Thần Triều cũng phải tái mặt, thế lực này khủng khiếp tới cỡ nào chứ.

“Thánh Chủ nói mệt rồi, không muốn tranh đấu nữa, trước khi chết muốn tới bái kiến sư tôn của Viêm Hoàng, cũng muốn sau này qua đời thì được mai táng ở quê nhà Viêm Hoàng”, khi mọi người còn đang biến sắc thì Si Hồn lại quỳ gối: “Xin Viêm Tôn, Phong Tôn đồng ý”.


“Ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ tới nơi thăm hỏi”, Chung Giang lên tiếng.

“Đa tạ tiền bối”, Si Hồn hành động với phong thái dứt khoát và nhanh chóng, sau một câu nói, hắn lập tức quay người, chớp mắt đã không thấy bóng.

Sau khi Si Hồn rời đi, trong lầu các lại trở nên im lặng, bầu không khí nặng nề thấy rõ và sắc mặt của bọn họ đều hết sức khó coi.

Thấy vậy Diệp Thành mới ho hắng: “Có ai có thể nói cho ta biết lai lịch của Sát Thủ Thần Triều không, sao có thể khiến mọi người kiêng dè như vậy?”.


 
Chương 1031: ”chuẩn Bị Đi Thôi”


“Người đã từng nghe nói tới Sở Hoàng bao giờ chưa?”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Chung Giang không những không trả lời mà ngược lại còn hỏi lại.

“Ta chưa từng nghe nói tới”, Diệp Thành lắc đầu.


“Sở Hoàng chính là người đứng đầu trong Đại Sở Cửu Hoàng, ông ta là kẻ mạnh thống nhất vùng đất rộng lớn này, khai sáng ra Đại Sở Hoàng Tộc, vùng đất rộng lớn này được coi là Đại Sở lúc đó”.

“Đại Sở Cửu Hoàng”, Diệp Thành gãi đầu, hắn hỏi dò: “Nghe tiền bối nói vậy thì có nghĩa Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng, thuỷ tổ Tam Tông Huyền Thần từng thống nhất Đại Sở cũng đều được liệt vào Đại Sở Cửu Hoàng”.

Chung Giang gật đầu: “Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng, thuỷ tổ Tam Tông Huyền Thần cũng chính là Thần Hoàng, chín người bọn họ được coi là Đại Sở Cửu Hoàng vì bọn họ từng thống nhất Đại Sở”.

“Tiền bối mà không nói thì ta thật sự không biết Đại Sở còn có nhiều nhân vật tầm cỡ thế này”, Diệp Thành tặc lưỡi sau đó hỏi lại: “Có điều không liên quan gì tới Sát Thủ Thần Triều”.


“Đương nhiên có liên quan rồi”, lão tổ nhà họ Tô tiếp lời: “Sát Thủ Thần Triều khai sáng thời đại Sở Hoàng, chính là thế lực cổ xưa và đáng sợ, từng là nhiều lần náo loạn Đại Sở, tương truyền thời đại đó, Thánh Chủ của Sát Thủ Thần Triều từng nhiều lần suýt tuyệt sát Sở Hoàng, ngặt nỗi Sở Hoàng ở cảnh giới Thiên cùng nhiều cao thủ trấn giữ Sát Thủ Thần Triều nên mới thống nhất Đại Sở”.

“Sau khi Sở Hoàng qua đời, Đại Sở lại lần nữa chìm vào hỗn loạn”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng: “Không có sự trấn áp của Sở Hoàng, Sát Thủ Thần Triều lại lần nữa khôi phục, có quá nhiều anh tài cái thế bị tiêu diệt, bọn họ có vài lần sắp trở thành chủ nhân của Đại Sở thế nhưng vì Viêm Hoàng Không xuất hiện, Sát Thủ Thần Triều mới lại lần nữa bị trấn áp, Viêm Hoàng chính là thuỷ tổ sáng lập ra Viêm Hoàng, Huyền Thương Ngọc Giới trong tay người được tạo nên từ ngọc cốt của Viêm Hoàng”.

“Có hai thế lực trấn áp mà Sát Thủ Thần Triều không bị tiêu diệt”, Diệp Thành tặc lưỡi.


“Cũng vì Viêm Hoàng trấn áp Sát Thủ Thần Triều nên mới khiến Viêm Hoàng của chúng ta không kết thù kết oán với Sát Thủ Thần Triều”, Chung Giang trầm ngâm, vẻ mặt hết sức khó coi: “Hiện giờ bọn họ lại lần nữa xuất thế ra tay với Viêm Hoàng chúng ta cũng là dễ hiểu”.

“Chẳng trách mà đến Địa Hoàng thánh chủ cũng trúng chiêu”, sắc mặt Diệp Thành nghiêm trọng thấy rõ.

“Cho dù là lý do gì thì ta cũng phải tới Địa Hoàng một chuyến”, Chung Giang vuốt râu lên tiếng: “Sát Thủ Thần Triều xuất thế lại một lần nữa kết thù với Viêm Hoàng chúng ta, chúng ta cũng rất khó có thể một mình đương đầu với Sát Thủ Thần Triều, cái chúng ta cần chính là liên kết”..


 
Chương 1032


Khi cả hai người đang truyền âm qua lại thì Chung Ly với trạng thái tồi tệ nhất lại đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Thành, đặc biệt là khi nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành, ông ta bất giác hồi tưởng tới những chuyện xưa.  

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối Chung Ly”, thấy Chung Ly nhìn mình, Diệp Thành vội tiến lên trước hành lễ, không phải với thân phận là Thánh Chủ của Viêm Hoàng mà với thân phận của một hậu bối.  

“Sát Thần Phong Vân, quả nhiên danh bất hư truyền”, Chung Ly mỉm cười với khuôn mặt mỏi mệt, trong nụ cười còn mang theo sự vui mừng: “Xem ra chúng ta đã già thật rồi, chúng ta không còn là chúng ta của những năm xưa nữa, thời đại của chúng ta đã qua rồi”.   . Cập nhậ? ??u?ện nhanh ?ại == Т?ù? Т?u?ện.?N ==


“Tiền bối quá lời rồi ạ”.  

“Ta có thể nhìn ra được bóng dáng của sư tôn từ trên người ngươi”, Chung Ly mỉm cười nói: “Mặc dù ta không nhìn thấy được ngày Viêm Hoàng thống nhất nhưng ta biết Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín có thể khiến cho Viêm Hoàng quay lại thời kỳ huy hoàng một lần nữa”.  

“Được tiền bối khen ngợi vãn bối thật sự không dám nhận”, Diệp Thành mỉm cười: “Có điều hiện giờ phải trị vết thương cho người đã, Địa Hoàng không dễ gì mới quay về với Viêm Hoàng, không thể thiếu người được”.  

“Vết thương nặng thế này mà vẫn cứu được sao?”, không chỉ Chung Ly, đến cả Si Hồn với vẻ mạt lạnh lùng cũng phải giật mình nhìn sang Diệp Thành.  

“Thánh Chủ của Viêm Hoàng, nếu như không nhìn ra được đường sống thì sao được chứ?”, Diệp Thành cười đáp.  


“Ngươi có chắc chắn trạng thái của Chung Ly sư huynh là gì không? Một khi không cẩn thận sẽ khiến huynh ấy mất mạng”, ở bên, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn sang Diệp Thành.  

“Người thấy ta giống như một kẻ không đáng tin vậy sao? Nghe ta sẽ không sai đâu, ta tới giữ tâm mạch của Chung Ly tiền bối”, Diệp Thành nói rồi nhìn sang Chung Giang ở bên: “Chung Giang tiền bối, người phụ trách đẩy linh lực vào người Chung Ly tiền bối”.  

“Ta có thể giúp gì không?”, Si Hồn vội tiến lên trước.  

“Phiền Si Hồn tiền bối trấn giữ cửa địa cung”.  

“Ta hiểu rồi”, Si Hồn giống như cơn gió, nói đi là đi, thoắt cái đã tới cửa địa cung, vút một tiếng, thanh kiếm xuất hiện trong bàn tay, nếu có người xông vào thì lập tức sẽ gặp phải đòn tuyệt sát chí mạng.  

Phía này, Hồng Trần Tuyết đã khoanh chân ngồi phía sau Chung Giang, bàn tay đặt vào sau lưng Chung Ly, đẩy thần quang bảo vệ tim mạch của Chung Ly. Chung Giang cũng ra tay đặt tay lên vai Chung Ly và đẩy linh lực dồi dào vào cơ thể ông ta.  


Phía trước Chung Ly là Diệp Thành đang đứng đó, hắn hít thở một hơi thật sâu, một tay đặt lên đầu Chung Ly.  

Tiếp đó, Diệp Thành tế gọi ra thiên lôi màu đen, đẩy vào cơ thể Chung Ly.  

Thương thế của Chung Ly rất nặng, mặc dù căn cơ của ông ta thâm hậu nhưng lại có vết thương ở linh hồn. Kẻ mạnh khủng khiếp của Sát Thủ Thần Triều tung ra một kiếm tuyệt sát dễ như trở bàn tay, kể cả một tu sĩ với linh hồn ở cấp Thiên và ở cảnh giới Chuẩn Thiên như Chung Ly cũng suýt chút nữa bị chém làm đôi.  

Thế nhưng chỉ cần linh hồn không bị huỷ diệt thì mọi thứ vẫn còn có khả năng, nhờ sự tôi luyện của thiên lôi mà linh hồn có thể niết bàn trùng sinh, hoặc có thể đạt được hiệu quả ngoài mong đợi. 

 
Chương 1033: thiên lôi màu đen


“Thiên lôi màu đen”, trong đôi mắt Chung Ly rõ vẻ ngạc nhiên.  

“Đúng như sư huynh đoán định, hắn không phải là Tần Vũ”, Hồng Trần Tuyết đang bảo vệ tâm mạch cho Chung Ly cũng thầm nhủ: “Than  phận thực sự của hắn chính là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông ở Nam Sở, cũng chính là kẻ đã đánh bại Huyền Linh Chi Thể trong cuộc so tài tam tông – Diệp Thành”.  

“Cái này…”, Chung Ly ngạc nhiên, ông ta không ngờ rằng Tần Vũ đang làm mưa làm gió mấy ngày hôm nay lại còn có bí mật thế này.  


“Nếu tiền bối muốn biết thì đợi sau khi vết thương của người bình phục, vãn mối sẽ kể cho người nghe”, Diệp Thành mỉm cười, khi nói hắn cũng bắt đầu vào việc chính, thận trọng ngự động thiên lôi tôi luyện linh hồn của Chung Ly.  

Vì linh hồn của Chung Ly sắp tan vỡ, Diệp Thành cũng không dám mạo hiểm, hắn thận trọng điều khiển thiên lôi khôi phục linh hồn từng tí một.  

Thế nhưng dù là vậy thì sắc mặt Chung Ly vẫn thể hiện rõ vẻ đau đớn, sự đau đớn trong phần linh hồn thật sự khó có lời nào diễn tả nổi, cho dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng không thể trụ được.  

“Tiền bối cho rằng tiền bối Chung Quy của Thiên Hoàng có khả năng cũng chủ động về lại Viêm Hoàng không?”, cũng giống như khi cứu chữa cho Sở Thương Tông và Hồng Trần Tuyết, Diệp Thành lại lần nữa dùng cách chuyển chủ đề để thay đổi sự chú ý cua Chung Ly.  

“Không thể”, câu này đồng thời xuất phát từ Chung Giang, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết.  

Ồ?  


Diệp Thành nhướng mày: “Sát Thủ Thần Triều cũng ra ngoài rồi, tam sư huynh đệ của mọi người không sợ sao?”  

“Từ trước tới giờ, Chung Quy sư huynh đều tự đại mình là người mạnh vô địch”, Chung Ly lên tiếng chậm rãi nói: “Năm xưa khi Viêm Hoàng phân chia, Chung Quy sư hunh dẫn theo gần một nửa người của Viêm Hoàng, cũng chính vì vậy nên huynh ấy tự tin mình có thể chiến thắng, những năm gần đây, huynh ấy thôn tính không biết bao nhiêu gia tộc quy ẩn, hiện giờ thế lực của Thiên Hoàng rất mạnh mẽ, cho dù Nhân Hoàng, Viêm Hoàng, Địa Hoàng, Huyền Hoàng cùn hợp sức cũng chưa chắc đã địch lại nỏi, nếu muốn huynh ấy chủ động quay về Viêm Hoàng thì đó là điều không thể”.  

“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi.   .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4. [Ngôn Tình] Trêu Chọc

=====================================

“Chung Quy sư huynh là người thế nào ta rất hiểu”, Chung Giang thở dài rồi mới nói: “Nếu như ta đoán không nhầm thì không lâu nữa huynh áy sẽ triệu tập ta bàn chuyện hợp tác, để đối phó với Sát Thủ Thần Triều, với thế lực hiện giờ của Thiên Hoàng cộng thêm phong cách ngạo nghễ đó thì nhất định sẽ khiến chúng ta phải phong huynh ấy làm tôn”.  

“Nếu vậy thì cũng chưa hẳn là không tốt”, Diệp Thành lắc đầu, hắn nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Chỉ cần Viêm Hoàng thống nhất thì ta có thể nhường chức vị thánh chủ lại, tránh sinh linh lầm than, cũng tránh tàn sát trong nội bộ”.  

“Không được”, lần này cả ba người lại lần nữa đồng thanh lên tiếng.  

“Trước khi Chung Viêm sư huynh đi đã giao lại toàn bộ Viêm Hoàng cho ta chứ không phải cho Chung Quy sư huynh, không phải vì thực lực của ta mạnh nhất mà vì tính cách của Chung Quy sư huynh căn bản không phù hợp để làm thống soái, nếu như để huynh ấy làm Thánh Chủ thì tính cách cố chấp ngang ngược đó của huynh ấy sớm muộn cũng sẽ chôn vôi vùi Viêm Hoàng”, Chung Giang lên tiếng.  

 
Chương 1034


“Suy nghĩ của ta và Chung Giang sư huynh giống nhau”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng, nhìn Diệp Thành nói: “Mặc dù về thanh thế, tu vi cảnh giới và thực lực của ngươi không bằng Chung Quy sư huynh nhưng ngươi phù hợp làm thống soái hơn, chí ít thì ngươi biết nhìn xa trông rộng hơn”.  

“Ta tin vào con mắt nhìn của sư muội và sư huynh”, Chung Ly cũng gật đầu: “Mặc dù ngươi vẫn chưa trưởng thành hẳn nhưng rồi sẽ có ngày với tài năng của ngươi, ngươi sớm muộn cũng sẽ vượt qua Chung Quy sư huynh, xét về khả năng chỉ huy tổng hợp và chức vị Thánh Chủ của Viêm Hoàng thì ta nghĩ ngươi hơn”.  

Cả ba người nói ra suy nghĩ của mình khiến Diệp Thành cảm thấy có phần ái ngại, hắn không ngờ bọn họ lại đánh giá mình cao như vậy.  


“Đã vậy thì vãn bối nhất định không phụ sự kỳ vọng của ba vị tiền bối”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn gật đầu lên tiếng.  

Bên trong địa cung chìm vào yên tĩnh.  

Chốc chốc có tiếng r3n rỉ của Chung Ly, có điều trải qua nhiều đau đớn, linh hồn của ông ta cũng dần được hồi phục.  

Ở cửa địa cung cách đó không xa, Si Hồn nhiều lần nhìn về bên này, ánh mắt hắn rõ vẻ lo lắng, hiện giờ hắn cũng đã thay đổi cách nhìn về Diệp Thành, thầm nhủ vị thánh chủ trẻ tuổi này không hề vô dụng như trong tưởng tượng của hắn.  

Thời gian cứ thế dần trôi.  


Không biết từ bao giờ bên ngoài mới vang lên âm thanh: “Thánh Chủ, Việt Dương của Huyền Hoàng cầu kiến”.  

“Khong đợi người của Thiên Hoàng vào trong, người của Huyền Hoàng đã tới trước”, Chung Giang liếc nhìn ra bên ngoài như nhìn thấu được một lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung.  

“Sư huynh cho rằng người của Huyền Hoàng tới đây vì việc gì?”, Hồng Trần Tuyết cũng liếc nhìn lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung rồi lại nhìn sang Chung Giang.  

“Nhất định không phải việc gì tốt đẹp”, Chung Giang hắng giọng: “Trong số những huynh đệ chúng ta thì Chung Mộ là người đáng hận nhất, hắn dám cấu kết với Thị Huyết Điện, nhiều lần ra tay với Viêm Hoàng khiến Viêm Hoàng tổn thất nặng nề”.  

Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết cũng thể hiện vẻ mặt lạnh lùng như thể nghĩ tới cảnh tượng Thị Huyết Điện bao vây Nhân Hoàng hôm đó, bà ta lạnh giọng: “Nếu Chung Mộ quyết định như vậy thì ta sẽ không nể tình huynh đệ nữa”.  

“Sư huynh, sư muội tạm thời đừng nóng vội”, Chung Ly lên tiếng: “Đợi ta trị khỏi tới gặp Việt Dương xem, những năm nay Huyền Hoàng không ít lần khiến Địa Hoàng của ta phải chịu thiệt thòi, nếu không phải có Thị Huyết Điện chống lưng thì ta sớm muộn cũng diệt chúng”.  


Nói rồi, Chung Ly nhìn ra bên ngoài, truyền âm: “Si Hồn, dẫn hắn tới Phượng Dương Các”.  

Si Hồn nhận lệnh lập tức quay đi. Sau khi hắn rời đi, bên trong địa cung lại chìm vào yên tĩnh.   

Mãi tới tối, Diệp Thành mới thu lại bàn tay với vẻ mặt mệt mỏi. Chỉ có Chung Ly là khí tức mạnh mẽ trở lại, vết thương ở linh hồn đã được chữa khỏi, ông ta được tôi luyện nhờ bí pháp Man Hoang Luyện Thể nên có cảm giác được niết bàn trùng sinh, ông ta cũng từ cảnh giới Thiên tiến giới tới cảnh giới Thiên đỉnh phong.  

Phá cho ta! 

 
Chương 1035: Chương 1034


“Suy nghĩ của ta và Chung Giang sư huynh giống nhau”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng, nhìn Diệp Thành nói: “Mặc dù về thanh thế, tu vi cảnh giới và thực lực của ngươi không bằng Chung Quy sư huynh nhưng ngươi phù hợp làm thống soái hơn, chí ít thì ngươi biết nhìn xa trông rộng hơn”.

“Ta tin vào con mắt nhìn của sư muội và sư huynh”, Chung Ly cũng gật đầu: “Mặc dù ngươi vẫn chưa trưởng thành hẳn nhưng rồi sẽ có ngày với tài năng của ngươi, ngươi sớm muộn cũng sẽ vượt qua Chung Quy sư huynh, xét về khả năng chỉ huy tổng hợp và chức vị Thánh Chủ của Viêm Hoàng thì ta nghĩ ngươi hơn”.

Cả ba người nói ra suy nghĩ của mình khiến Diệp Thành cảm thấy có phần ái ngại, hắn không ngờ bọn họ lại đánh giá mình cao như vậy.


“Đã vậy thì vãn bối nhất định không phụ sự kỳ vọng của ba vị tiền bối”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn gật đầu lên tiếng.

Bên trong địa cung chìm vào yên tĩnh.

Chốc chốc có tiếng r3n rỉ của Chung Ly, có điều trải qua nhiều đau đớn, linh hồn của ông ta cũng dần được hồi phục.

Ở cửa địa cung cách đó không xa, Si Hồn nhiều lần nhìn về bên này, ánh mắt hắn rõ vẻ lo lắng, hiện giờ hắn cũng đã thay đổi cách nhìn về Diệp Thành, thầm nhủ vị thánh chủ trẻ tuổi này không hề vô dụng như trong tưởng tượng của hắn.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Không biết từ bao giờ bên ngoài mới vang lên âm thanh: “Thánh Chủ, Việt Dương của Huyền Hoàng cầu kiến”.


“Khong đợi người của Thiên Hoàng vào trong, người của Huyền Hoàng đã tới trước”, Chung Giang liếc nhìn ra bên ngoài như nhìn thấu được một lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung.

“Sư huynh cho rằng người của Huyền Hoàng tới đây vì việc gì?”, Hồng Trần Tuyết cũng liếc nhìn lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung rồi lại nhìn sang Chung Giang.

“Nhất định không phải việc gì tốt đẹp”, Chung Giang hắng giọng: “Trong số những huynh đệ chúng ta thì Chung Mộ là người đáng hận nhất, hắn dám cấu kết với Thị Huyết Điện, nhiều lần ra tay với Viêm Hoàng khiến Viêm Hoàng tổn thất nặng nề”.

Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết cũng thể hiện vẻ mặt lạnh lùng như thể nghĩ tới cảnh tượng Thị Huyết Điện bao vây Nhân Hoàng hôm đó, bà ta lạnh giọng: “Nếu Chung Mộ quyết định như vậy thì ta sẽ không nể tình huynh đệ nữa”.

“Sư huynh, sư muội tạm thời đừng nóng vội”, Chung Ly lên tiếng: “Đợi ta trị khỏi tới gặp Việt Dương xem, những năm nay Huyền Hoàng không ít lần khiến Địa Hoàng của ta phải chịu thiệt thòi, nếu không phải có Thị Huyết Điện chống lưng thì ta sớm muộn cũng diệt chúng”.

Nói rồi, Chung Ly nhìn ra bên ngoài, truyền âm: “Si Hồn, dẫn hắn tới Phượng Dương Các”.


Si Hồn nhận lệnh lập tức quay đi.

Sau khi hắn rời đi, bên trong địa cung lại chìm vào yên tĩnh.

Mãi tới tối, Diệp Thành mới thu lại bàn tay với vẻ mặt mệt mỏi.

Chỉ có Chung Ly là khí tức mạnh mẽ trở lại, vết thương ở linh hồn đã được chữa khỏi, ông ta được tôi luyện nhờ bí pháp Man Hoang Luyện Thể nên có cảm giác được niết bàn trùng sinh, ông ta cũng từ cảnh giới Thiên tiến giới tới cảnh giới Thiên đỉnh phong.

Phá cho ta!.


 
Chương 1036: Chương 1035


Sau tiếng gằn của Chung Ly, sát khí tàn lưu trong cơ thể ông ta tản ra ngoài, không còn vết thương trong linh hồn, thương thế của công thể không cần Diệp Thành chữa trị tự khắc lành lại.

“Đúng là tạo hoá”, cơ thể Chung Ly được bao quanh bởi luồng sáng lấp lánh, vẻ mặt hết sức sảng khoái, khí huyết dồi dào, trông ông ta như trẻ ra nhiều tuổi, không hề giống một lão già tuổi xế chiều nữa.

“Thiên lôi tôi luyện quả nhiên nghịch thiên”, Chung Giang tấm tắc.


“Hôm nào tôi luyện linh hồn cho ta nhé?”, Hồng Trần Tuyết liếc nhìn Diệp Thành.

“Được thôi”.

“Sư huynh, sư muội, Thánh Chủ, phiền mọi người tạm lui đi để ta gặp Việt Dương”, Chung Ly nhìn cả ba người.

“Được”, Diệp Thành vỗ mông quay người di chuyển vào không gian, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết cũng lần lượt ẩn mình trong không gian hư vô.

Không lâu sau đó, Việt Dương của Huyền Hoàng được dẫn vào bên trong địa cung.

“Viên Dương bái kiến Lôi Tôn”, vừa bước vào, Việt Dương bèn chắp tay cung kính hành lễ với Chung Ly: “Thánh Chủ cho ta tới thay mặt thánh chủ, gửi lời hỏi thăm tới các vị”.


“Đúng là phiền Thánh Chủ nhà ngươi rồi”, Chung Ly ngồi trên vương toạ, giọng lãnh đạm, liếc nhìn Việt Dương: “Ngươi tới Địa Hoàng của ta có việc gì, không cần vòng vo, vào vấn đề đi”.

“Lôi Tôn vẫn thẳng tính như vậy”, Việt Dương cung kính đáp rồi mới tiến lên trước hai bước nói với giọng thần bí: “Thánh CHủ bảo ta tới truyền lời, đề nghị hai nhà hợp tác thôn tính Viêm Hoàng”.

“Hay là sát phạt ra ngoài giế t chết tên này?”, trong hư không, Diệp Thành nắm chặt vạt áo.

“Ngoan ngoãn chút đi”, Hồng Trần Tuyết khẽ hắng giọng trừng mắt với Diệp Thành.

“Những gì nên đến thì sẽ đến”, ở bên, Chung Ly cũng thở dài, “Chung Quy hiện giờ không còn là Chung Quy của những năm trước nữa, sau nhiều năm cùng Thị Huyết Điện càn quét mọi nơi, huynh ấy thực sự đã thay đổi, muốn đánh chiếm Viêm Hoàng, không thôn tính được thì không ngừng nghỉ”.

Bên ngoài, Chung Ly vẫn ngồi trên vương toạ, nghe Việt Dương nói vậy, ông ta bất giác hắng giọng: “Chỉ dựa vào Huyền Hoàng và Địa Hoàng mà muốn thôn tính Viêm Hoàng sao? Thánh Chủ nhà ngươi mấy năm nay thực lực mạnh lên không ít nhưng bản lĩnh ngông cuồng như vậy thì có phần hơi quá rồi”.


“Lôi Tôn đừng vội”, Việt Dương nói rồi lại lần nữa tiến lên trước vài bước, cười u ám: “Đương nhiên không chỉ Huyền Hoàng và Địa Hoàng, Thị Huyết Điện hứa sẽ xuất binh tương trợ, trận đại chiến thế này nhất định có thể thôn tính Viêm Hoàng”.

Ồ?  
Chung Ly ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Việt Dương, hỏi với giọng hứng thú: “Không biết Thánh Chủ nhà ngươi có nói thôn tính Viêm Hoàng xong thì sẽ xử lý Chung Giang sư huynh và Chung Tiêu sư muội thế nào không?”  
“Nếu bọn họ quy thuận thì đương nhiên là tốt nhất”, Việt Dương khẽ vuốt râu sau đó đổi giọng, ngữ khí lạnh lùng thấy rõ: “Còn nếu bọn họ không quy thuận thì ….

Diệt tận gốc, tránh hậu hoạ về sau”.

.


 
Chương 1037: Chương 1036


Nghe câu này, mắt Chung Ly chợt nheo lại.

“Thôn tính Viêm Hoàng, tới lúc đó Địa Hoàng, Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện cùng hợp sức thôn tính Thiên Hoàng, như vậy đại sự ắt thành”, Việt Dương lại lần nữa cười u ám: “Thánh chủ nhà ta nói rồi, đợi Viêm Hoàng và Thiên Hoàng bị tiêu diệt thì phong Lôi Tôn làm Viêm Hoàng Thánh Chủ”.

.

Đọc thêm nhiều truyện ở == TRЦмtr цуen.


м E ==
Nghe vậy, Chung Ly cố tỏ vẻ bất ngờ, mắt sáng lên: “Nói thật sao?”  
“Đương nhiên rồi”, thấy vẻ mặt mong ngóng đó của Chung Ly, Việt Dương thầm cười trong lòng, tự nhủ trận này ắt thắng rồi.

“Ngươi về nói với gia chủ của ngươi, ta đồng ý”.

“Vậy tại hạ xin cáo lui”, Việt Dương chắp tay hành lễ lùi về sau rồi quay người ra ngoài, khoé miệng còn mang theo nụ cười tôi độc: “Chung Ly, xem ra đầu ông cũng không sáng suốt rồi”.

Việt Dương vừa ra khỏi địa cung, Si Hồn liền đóng cửa địa cung lại.

Rầm!  
Rầm một tiếng, Diệp Thành bước ra khỏi không gian, ánh mắt lạnh lùng thấy rõ.

“Hay cho câu diệt tận gốc trừ hậu hoạ về sau”, sau tiếng gàn giọng, Chung Giang cũng bước ra khỏi hư không, vẻ mặt lạnh lùng thấy rõ.


“Đối với huynh ấy mà nói thì cái gọi là tình đồng môn chỉ là chuyện nực cười”, Hồng Trần Tuyết bước ra, ánh mắt lãnh đạm.

“Huynh ấy nghĩ kế hãm hại tất cả chúng ta”, Chung Ly cười lạnh lùng: “Phong ta làm Viêm Hoàng Thánh Chủ? Sợ rằng đợi tới cuối cùng ta cũng khó tránh khỏi kết cục bị tiêu diệt”.

Diệp Thành cười nói: “Có lẽ tới cuối cùng bên thắng không phải là Huyền Hoàng mà là Thị Huyết Điện, bọn họ hao tâm tổn sức tiêu diệt Viêm Hoàng như vậy thì đương nhiên cuối cùng Thị Huyết Điện sẽ là ngư ông đắc lợi và tất cả chỉ là quân cờ trong tay Thị Huyết Điện mà thôi”.

“Ngươi có kế gì sao?”, cả ba người nhìn sang Diệp Thành.

“Không không”, Diệp Thành xua tay cười nói: “Bọn chúng giở âm mưu với chúng ta thì chúng ta chơi với chúng tới cùng, chúng ta vẫn phải tương kế tựu kế, tránh tốn công vô ích, bên trong bên ngoài cùng kết hợp, sát phạt cho chúng không kịp trở tay”.

Nghe Diệp Thành nói xong, cả ba người đưa mắt nhìn nhau rồi bất giác mỉm cười.

Sau đó bốn người ngồi trong địa cung, cùng bàn bạc cách ứng phó, mỗi một khâu đều được tính toán tỉ mỉ chi tiết, không cho Huyền Hoàng và Thị Huyết Điện có bất cứ cơ hội nào trở tay.


Đêm đó, Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang âm thầm rời khỏi Địa Hoàng, trận đại chiến trước mắt sắp diễn ra, bọn họ phải chuẩn bị mọi thứ trong thời gian ngắn nhất có thể.

Phi kiếm khổng lồ giống như một đạo thần hồng rẽ ngang giữa không trung với tốc độ cực nhanh.

“Nếu đánh được trận này thì Huyền Hoàng sẽ không còn tồn tại nữa”, Diệp Thành cầm lấy một tấm địa đồ quan sát tỉ mỉ: “Vậy thì chúng ta cũng chỉ còn lại Thiên Hoàng mạnh nhất trong Viêm Hoàng mà thôi”.

“Ngươi sẽ giết Chung Quy sao?”, ở bên, Hồng Trần Tuyết thẫn thờ ngồi bên lòng nặng nề.

Không chỉ Hồng Trần Tuyết mà đến cả Chung Giang cũng nhìn Diệp Thành.

.


 
Chương 1038: Chương 1037


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Hai vị tiền bối cho rằng ta nên xử lý ông ta thế nào?”, Diệp Thành gấp địa đồ lại nhìn Chung Giang và Hồng Trần Tuyết: “Là giết hay không giết?”
Nghe vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều im lặng.

Mặc dù Chung Quy bất nhân sẽ không niệm tình huynh đệ mà giết hại bọn họ nhưng bọ họ lại có lòng nhân từ, nếu như sau này Huyền Hoàng bại trận, Chung Quy rơi vào tay bọn họ thì bọn họ lại không biết ra tay thế nào.

Thấy hai người như vậy, Diệp Thành mỉm cười, nói: “Hai vị tiền bối đã khó quyết định thì tới lúc vãn bối thay hai người quyết định rồi.


Mặc dù kinh nghiệm của vãn bối không bằng hai vị nhưng ta hiểu rằng trên con đường này có rất nhiều việc không như ý mình, ta hiểu hơn ai hết những việc này làm hay không làm đều không liên quan tới việc đúng hay sai”.

Haiz.

Nghe Diệp Thành nói, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết thở dài.

“Mọi việc đều do con người, hai vị tiền bối đừng tự trách mình”, Diệp Thành lắc đầu đứng dậy, hắn hít lấy hít để không khí tơi mới mang theo ánh trăng.

Vút!
Diệp Thành vừa dứt lời bèn nghe trong không gian có tiếng động chói tai.

Tiếp đó, một đạo thần mang màu đen bay tới với tốc độ cực nhanh, nếu nhìn kĩ thì đây chính là chiến mâu với hắc khí và lôi điện bao quanh mang theo sát khí lạnh lùng và uy lực mạnh mẽ bay về phía Diệp Thành.


Thấy cảnh này, kể cả là Diệp Thành cũng không né kịp.

Phụt!
Dưới ánh trăng, màu máu tươi mang theo ánh vàng bắn vọt ra ngoài trông hết sức choán mắt, phần sau lưng Diệp Thành bị một cây chiến mâu màu đen đâm xuyên, hắn cũng bay theo cây mâu và bị ghim lên một vách đá.

Thánh Chủ!
Thánh Chủ!
Hồng Trần Tuyết và Chung Giang tái mặt, bọn họ vội bay trong hư không hướng về phía Diệp Thành.

Vút!
Có điều bọn họ vừa bước ra hai bước thì hai bên đã có hai thanh sát kiếm màu đen bay tới với tốc độ cực nhanh và uy lực mạnh mẽ, kể cả là bọn họ thì cũng không kịp né tránh, quan trọng nhất đó là bọn họ đều là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.


Kẻ nào?
Chung Giang gằn lên, tung ra một chưởng đánh vào hư không.

Có điều những kẻ đánh lén đã trốn đi rồi.

Đứng lại!
Hồng Trần Tuyết và Chung Giang lậpt ức ra tay, cả hai tiến lên trước.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 1039: Nó lại chẳng là gì


Ngay lập tức, không gian bị một chưởng của Diệp Thành làm nổ tung, lão già mặc áo choàng đen cũng bị đánh ra ngoài, ông ta khịt mũi, trạng thái khá bết bát, trong mắt ông ta mang theo vẻ ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thành có thể nhìn thấu thần thông ám sát của mình, không ngờ một chiêu tuyệt sát của ông ta lại bị Diệp Thành dễ dàng phá được.  

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, đạo hành của ông còn kém lắm”, khi ông ta còn đang ngạc nhiên thì Diệp Thành đã lao về phía trước như mãnh thú, không nhiều lời đã tung Bát Hoang Quyền kết hợp nhiều bí pháp, phá vỡ hư không.  

“Cảnh giới Linh Hư mà có sức chiến đấu mạnh vậy?”, lão già áo đen biến sắc, vội vàng tung chiêu, chống lại Diệp Thành.  

Ầm!  


Quyền và chưởng va chạm, lão già áo đen lại một lần nữa bị đánh lảo đảo lui về phía sau.  

Phong Thần Quyết!  

Diệp Thành cầm kiếm lao tới như gió, nhanh đến mức không thấy bóng dáng, tựa như một đạo kim quang, nhất kiếm tuyệt sát Phong Thần Quyết vung ra.  

Phụt!  

Lão già áo đen còn đang lùi về phía sau đã bị nhất kiếm của Diệp Thành đâm xuyên lồ ng ngực, ngay cả linh hồn cũng khó tránh được kiếp nạn này.  

Con ngươi của ông ta lồi lên, trong mắt hiện đầy vẻ khó tin.  

Đến lúc chết ông ta vẫn không hiểu, đường đường là sát thủ cảnh giới Không Minh của Sát Thủ Thần Triều, chẳng những không giết được một tên ở cảnh giới Linh Hư mà còn bị nhất kiếm tuyệt sát của đối phương tiêu diệt, bản thân ông ta còn chưa ra nổi ba chiêu.  


Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn rút kiếm Xích Tiêu ra đá thi thể lão già áo đen vào hư không, nhưng chiến mâu của ông ta lại bị hắn cầm trong tay.  

Ong!  

Ong!  

Chiến mâu màu đen rung lên kịch liệt như muốn thoát khỏi tay Diệp Thành.  

Diệp Thành nheo mắt, từ thân chiến mâu nhìn ra điều bí ẩn, hắn nhìn thấy một loại quái vật khủng khiếp bị phong ấn trong chiến mâu, đây là một loại binh khí vô cùng mạnh.  

Nhưng trong mắt Diệp Thành, nó lại chẳng là gì.  


Hắn khẽ hô một tiếng, khí lực cũng mạnh không kém, lại có bí pháp linh hồn duy trì nên nhanh chóng khiến binh linh trong chiến mâu tan thành mây khói.  

Sau đó Diệp Thành đột nhiên xoay người, vung chiến mâu phóng về phía sau.  

Phụt!  

Ngay lập tức, máu tươi b ắn ra tung toé, một người mặc áo đen chuẩn bị ra tay giết hắn đã bị chiến mâu đâm vào hoá thành huyết vụ.  

Keng!  

Ngay sau đó ở phía góc chéo lại có một thanh kiếm màu đen lao vụt ra, xuyên về phía đầu mày hắn.  

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top