Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 920


Sau khi Bích Du rời đi, Diệp Thành lại bắt đầu hoành hành trong hố thần. Trong lúc này, chốc chốc lại có người tới tìm hắn nhưng về cơ bản thì bọn họ đều tới để bán chữ vàng.  

Diệp Thành lại tỏ ra rất vui vẻ khi thấy cảnh tượng này. Có điều vận may của hắn lại không kéo dài được lâu, hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng lại không tìm được chữ vàng nào.  

Diệp Thành bức bối, hắn lại ngứa tay đi cướp bảo bối của vài người nữa.  

Lúc này, Diệp Thành đang ôm một đống túi đựng đồ lẻn vào trong không gian hư vô.  


“Tiểu tử, mẹ kiếp, bao giờ ngươi mới cho ta ra ngoài?”, khi Diệp Thành vừa đếm đống chiến lời phẩm của mình thì tên tí hon bị nhốt trong Đại La Thần Đỉnh bắt đầu gào thét.  

“Nói ra những gì ta muốn biết thì ta sẽ thả ngươi đi”, Diệp Thành vừa đáp tuỳ hứng vừa vùi đầu đếm bảo bối.  

“Muốn biết à? Không có cửa đâu”.  

“Vậy thì ngươi chịu cảnh này tiếp đi”, Diệp Thành nhướng vai, “dù sao thời gian của ta cũng nhiều”.  

“Nếu không có ta thì ngươi vĩnh viễn không bao giờ tìm được”, tên tí hon kia uất hận nhìn Diệp Thành, trong hai con mắt như toé lửa.  

Ồ?  


Diệp Thành vẫn thản nhiên, hắn cứ thế ngó lơ.  

Rầm! Rầm!  

Ở một hướng chợt vang lên tiếng nổ liên tiếp, tới khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì mới thấy hai ngọn núi đã sụp đổ.  

Phía đó hiện lên màu sắc dị thường và đằng đằng sát khí, tiếng gào thét vang dội, tiếng phượng hoàng kêu lên, sấm sét đan xen, khí tức cuộn trào khiến người ta run rẩy không dám lại gần.  

“Mới đó mà đã xông ra ngoài rồi sao?”, phía này Diệp Thành đã cất đi túi đựng đồ, hắn nheo mắt nhìn.  

Diệp Thành nhìn không sai, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã xông phá trận pháp và thoát ra ngoài, điều này khiến hắn phải bất ngờ.  

“Tần Vũ, ta lấy mạng ngươi”, ngay sau đó, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp hố thần, từ xa Diệp Thành đã nhìn thấy biển Thái Dương cuộn trào, sát khí ngút trời trấn sáp cả hư không.  


Ngay sau Hoắc Tôn, Cơ Tuyết Băng cũng sát phạt tới, vẻ mặt lạnh lùng, cô ta bước trên biển huyền linh tam thải, khí thế không hề thua kém Hoắc Tôn.  

“Có kịch hay xem rồi”, sau hai người bọn họ lại có thêm bốn người nữa tới, bọn họ cũng tới để báo thù.  

“Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể, lần này xem Tần Vũ chạy đi đâu?”  

“Nếu trách thì chỉ trách tên tiểu tử này trước đó quá ngông cuồng, lần này chắc chắn hắn gặp quả báo rồi”.  

“Đáng đời”.

 
Chương 921: Cửu thiên huyền linh chỉ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Phía này, thấy Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng sát phạt tới, Diệp Thành đâu dám ra ngoài, hắn cứ thế như con mèo nép trong không gian hư vô.  

Thế nhưng Diệp Thành đã đánh giá thấp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, cả hai người lần lượt sát phạt tới, vả lại phần trán còn có thiên nhãn thông mở ra, bọn họ có thể tìm được vị trí chính xác của Diệp Thành.  

“Hôm nay không ai cứu được các ngươi đâu”, Hoắc Tôn ra tay, tung ra nhất chỉ thái dương vào không gian, đòn công kích chính xác ngắm chuẩn vào vị trí của Diệp Thành.  


Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, Huyền Linh Chi Thể vô cùng bá đạo, tay phất trong không trung rồi giáng từ trên trời xuống, đòn công kích dị thường ngắm chuẩn Diệp Thành.  

Rầm! Đùng!  

Ngay sau đó, khoảng không gian nơi Diệp Thành đứng đều có vô số vết nứt vỡ, Diệp Thành đứng trong đó vội di chuyển.  

“Mẹ kiếp, cầm tinh con chó à?”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không nói lời nào, cứ thế quay đầu bỏ chạy.  

“Chạy đi đâu?”, thấy Diệp Thành thò đầu ra, Hoắc Tôn lại phẫn nộ hơn hẳn, biển Thái Dương dưới chân hắn cuộn trào muốn nhấn chìm Diệp Thành.  

Diệp Thành lao như bay, bước ra một bước cả chục nghìn trượng.  

Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!  


Giọng nói của Cơ Tuyết Băng vang lên, cô chỉ ra một đạo thần mang xuyên vào hư không.  

Thấy vậy, Diệp Thành vội bước ra Thái Hư Thần Hành Thuật né tránh.  

Vù! Vù!  

Diệp Thành không đứng yên mà đánh ra linh quang rợp trời, bí pháp thần thông khủng khiếp cũng được tế luyện liên tục, những kẻ có thù với Diệp Thành lần lượt ra tay.  

“Muốn diệt ta, đạo hành của các ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành lạnh giọng, Đại La Thần Đỉnh được tế gọi ra phát ra thần mang chói mắt, bảo vệ lấy cơ thể Diệp Thành, sau đó, hắn tung một chưởng vào hư không, binh khí rơi loảng xoảng.  

Phụt!  


Đúng vào giây phút này, Hoắc Tôn sát phạt lên trước, tay cầm một thanh sát kiếm màu vàng kim, một kiếm chém vào lưng Diệp Thành.  

Diệp Thành phun ra máu, lập tức kết ấn và đánh lùi Hoắc Tôn.  

Phụt!  

Thế nhưng đòn công kích của Cơ Tuyết Băng cũng đến, vẫn là thần thông mạnh mẽ của Huyền Linh Chi Thể suýt chút nữa chém Diệp Thành làm đôi.  

Cút!  

/assets/img/chapt/39933/chapter-921/tien-vo-truyen-ky-chuong-921-1.jpg

 
Chương 922: Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phía này, thấy Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng sát phạt tới, Diệp Thành đâu dám ra ngoài, hắn cứ thế như con mèo nép trong không gian hư vô.

Thế nhưng Diệp Thành đã đánh giá thấp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, cả hai người lần lượt sát phạt tới, vả lại phần trán còn có thiên nhãn thông mở ra, bọn họ có thể tìm được vị trí chính xác của Diệp Thành.

“Hôm nay không ai cứu được các ngươi đâu”, Hoắc Tôn ra tay, tung ra nhất chỉ thái dương vào không gian, đòn công kích chính xác ngắm chuẩn vào vị trí của Diệp Thành.


Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, Huyền Linh Chi Thể vô cùng bá đạo, tay phất trong không trung rồi giáng từ trên trời xuống, đòn công kích dị thường ngắm chuẩn Diệp Thành.

Rầm! Đùng!  
Ngay sau đó, khoảng không gian nơi Diệp Thành đứng đều có vô số vết nứt vỡ, Diệp Thành đứng trong đó vội di chuyển.

“Mẹ kiếp, cầm tinh con chó à?”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không nói lời nào, cứ thế quay đầu bỏ chạy.

“Chạy đi đâu?”, thấy Diệp Thành thò đầu ra, Hoắc Tôn lại phẫn nộ hơn hẳn, biển Thái Dương dưới chân hắn cuộn trào muốn nhấn chìm Diệp Thành.

Diệp Thành lao như bay, bước ra một bước cả chục nghìn trượng.


Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!  
Giọng nói của Cơ Tuyết Băng vang lên, cô chỉ ra một đạo thần mang xuyên vào hư không.

Thấy vậy, Diệp Thành vội bước ra Thái Hư Thần Hành Thuật né tránh.

Vù! Vù!  
Diệp Thành không đứng yên mà đánh ra linh quang rợp trời, bí pháp thần thông khủng khiếp cũng được tế luyện liên tục, những kẻ có thù với Diệp Thành lần lượt ra tay.

“Muốn diệt ta, đạo hành của các ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành lạnh giọng, Đại La Thần Đỉnh được tế gọi ra phát ra thần mang chói mắt, bảo vệ lấy cơ thể Diệp Thành, sau đó, hắn tung một chưởng vào hư không, binh khí rơi loảng xoảng.

Phụt!  
Đúng vào giây phút này, Hoắc Tôn sát phạt lên trước, tay cầm một thanh sát kiếm màu vàng kim, một kiếm chém vào lưng Diệp Thành.


Diệp Thành phun ra máu, lập tức kết ấn và đánh lùi Hoắc Tôn.

Phụt!  
Thế nhưng đòn công kích của Cơ Tuyết Băng cũng đến, vẫn là thần thông mạnh mẽ của Huyền Linh Chi Thể suýt chút nữa chém Diệp Thành làm đôi.

Cút!  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 923: Đúng Là Không Ngờ”


Đuổi theo!  
Thấy Diệp Thành tháo chạy, Hoắc Tôn lập tức đuổi theo.

Đuổi theo!  
Phía sau, những kẻ thù khác của Diệp Thành mặt mày tôi độc lao lên, trận thế khủng khếp che lấp cả bầu trời, sát khí mạnh mẽ ngưng tụ thành cả biển cuồn cuộn.


Chỉ có Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng là nheo mắt nhìn về phía đó.

Trước đó, cô ra tay vẫn nương tình vì Diệp Thành cho cô cảm giác quen thuộc lạ thường, lúc này cô mới dùng thần thông ép Diệp Thành ra những chiêu thức khác.

Có điều sau trận giao chiến ngắn ngủi cô lại không thể có được đáp án mà mình cần.

“Sư muội”, mấy người phía Hoa Vân lần lượt nhìn sang Cơ Tuyết Băng.

Đuổi theo!  
Cơ Tuyết Băng chỉ lãnh đạm lên tiếng, cô bước trên Huyền Linh Chi Hải đuổi theo Diệp Thành.

Thấy nhiều người như vậy, lại thấy trận thế lớn như vậy, những người đứng xung quanh chỉ biết tặc lưỡi.


“Tên Tần Vũ này còn có thể trốn thoát, đúng là không ngờ”.

“Thực lực của hắn không hề yếu mà”, có người trầm ngâm: “Vừa rồi đòn công kích của hai người kia đủ chứng minh mọi thứ, liên tiếp đánh lùi Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, với thực lực như vậy chắc chắn có thể xếp vào hàng năm người đứng đầu trên bảng Phong Vân”.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì? Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng căn bản không hề dùng hết sức”.

Rầm! Đùng!  
Diệp Thành càng bỏ chạy thì những tiếng ầm vang lại liên tiếp vang lên, nếu đưa mắt nhìn thì sẽ thấy cảnh tượng này quả thực vô cùng hoành tráng, không thiếu người vào trong hố thần nhưng lúc này những người lúc này những người tới tìm bảo bối lại không nhiều, về cơ bản đều tới xem kịch.

Lại nhìn sang phía Diệp Thành, hắn bị đuổi chạy khắp hố thần, cơ thể thảm hại vô cùng.

Rầm!  
Sau tiếng động ầm vang, một ngọn núi bị Hoắc Tôn tung chưởng san bằng, Diệp Thành bị đánh bay đi ngã vào một tảng đá khổng lồ.


Roẹt! Roẹt!  
Chỉ trong chốc lát, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã áp sát hai bên Diệp Thành, còn những đệ tử có oán hận với Diệp Thành cũng lần lượt lao lên bao vây lấy Diệp Thành không chừa khe hở, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, binh khí rung lên, trông bộ muốn giết Diệp Thành chỉ bằng một chiêu tuyệt sát.

“Mẹ kiếp”, trên tảng đá khổng lồ kia, Diệp Thành lếch thếch bò dậy.

“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu”, Hoắc Tôn phẫn nộ, hắn sải bước lên phía trước.

.


 
Chương 924: Khí Thế Mạnh Quá


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Diệp Thành liếc nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng rồi lại nhìn những người đang bao vây lấy mình, khoé miệng hắn nhếch lên cười tàn nhẫn sau đó hắn lại vặn cổ.

“Xem ra hôm nay tiểu gia ta đây không ra chiêu là không được rồi”, Diệp Thành vươn vai.

Rắc! Rắc!  

Ngay sau đó, bên trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh xương cốt va chạm vào nhau, tiếp đó, từng đạo trường hồng màu vàng kim xuất phát từ trán hắn bắn thẳng lên trời, khí nguyên dồi dào hiển hiện, khí huyết sục sôi như ngọn lửa bùng cháy, thần mang màu vàng kim choán lấy cơ thể hắn khiến người ta nhìn mà chói mắt.

Trong chốc lát, những người xung quanh như cảm thấy Diệp Thành không phải là một con người bình thường mà là một chiến thần vậy.

“Khí thế mạnh quá, đây chính là thực lực thực sự của Tần Vũ sao?”  
“Khí thế thế này cũng không hề thua kém Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”.

“Xem ra tên tiểu tử này thực sự đã che giấu thực lực, khả năng chiến đấu thế này mà trước đó chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng phong vân sao?”  
“Chẳng trách mà có thể trảm Hầu Thiên Sát và Nam Cung Thiếu, thực lực mạnh thế này kia mà”.

Không chỉ bọn họ mà đến cả Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn cùng những tên đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân đang ẩn trong đám người như La Sát xếp thứ sáu và Dương Khôn cũng phải cau mày, khí thế mạnh mẽ của Diệp Thành khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ.


“Chiến”, khi bốn người cau mày thì Diệp Thành đã rít lên.

Có điều khi tất cả mọi người cho rằng một trận đại chiến sắp nổ ra thì Diệp Thành đột nhiên biến mất.

Đúng, chính là biến mất một cách kì lạ, hắn không để lại bất cứ dấu tích gì, cả cơ thể như hoá thành không khí.

“Cố ý làm ra vẻ huyền bí”, Hoắc Tôn gằn lên phẫn nộ, Thái Âm Đại Ấn được tung ra khiến không gian cả hàng trăm trượng bị chèn ép.

Rầm!  
Sau tiếng động này, một chưởng của Hoắc Tôn đánh vào tảng đá khổng lồ kia, có điều, điều khiến tất cả mọi người đều phải bất ngờ đó là một chưởng của Thái Âm Chân Thể lại không thể khiến tảng đá kia vỡ vụn.


Tảng đá thật rắn chắc.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía tảng đá kia, nó có thể chịu một chưởng của Thái Âm Chân Thể mà không vỡ vụn chứng tỏ độ rắn chắc vượt trội của mình.

Có điều khi tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía đó thì tảng đá đột nhiên rung lên, một luồng áp lực mạnh mẽ dị thường xuất hiện.

Rầm! Keng!  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 925: Chương 924


“Tảng đá đó sao có thể có áp lực mạnh như vậy chứ?”, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.

“Lẽ nào là bảo bối?”  
“Có uy lực trấn áp mạnh mẽ như vậy thì chắc chắn là bảo bối rồi”.

Vù!  
Trong tiếng bàn tán xôn xao, tảng đá lại lần nữa rung lên, một vòng sáng vô hình xuất hiện xung quanh tảng đá, tản ánh sáng ra tứ phương, những nơi có ánh sáng chiếu vào thì người đứng đó đều bị hất bay đi.


Không chỉ có vậy, mặt đất bên dưới tảng đá khổng lồ kia còn có trận văn hiển hiện mang theo sát khí khủng khiếp.

Phụt!  
Ngay lập tức liền có người bị nhiễm sát khí đó và bị đánh tan tác, máu bắn vọt ra ngoài.

Thấy vậy, tất cả mọi người biến sắc, vội lùi về sau, mãi tới khoảng cách cách đó cả chục trượng thì mới dừng lại.

Lúc này không một ai dám tiến lên trước, bọn họ kinh ngạc nhìn tảng đá kia, ở khoảng cách cả chục trượng xung quanh tảng đá đều trở thành cấm địa, chỉ cần là những người bước chân vào thì chỉ có một kết cục đó là phải chết.

Cách tảng đá khổng lồ trăm trượng không ai dám tiến lên trước.

“Sư huynh”, nhìn tảng đá kia, người của Thị Huyết Điện lần lượt nhìn sang Hoắc Tôn.

“Đến ta đi vào mà cũng chỉ còn đường chết thì Tần Vũ cho dù không chết cũng chẳng thể sống”, Hoắc Tôn lạnh giọng, sắc mặt tôi độc khiến người ta phải sợ hãi: “Đúng là đã dễ dàng cho hắn quá rồi, nếu như vào tay ta thì nhất định ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết”.


Nói rồi, Hoắc Tôn đột nhiên quay người, trước khi đi còn liếc nhìn Cơ Tuyết Băng ở phía cách đó không xa, trong đôi mắt rõ vẻ khiêu khích.

Phía này, Cơ Tuyết Băng mặt mày lãnh đạm, cô ta lặng lẽ quan sát tảng đá khổng lồ cách đó hàng trăm nghìn trượng, ánh mắt khác thường.

“Rốt cục là ai mà lại có cảm giác quen đến vậy?”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ.

“Sư muội”, mấy người phía Hoa Vân đều đưa mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô lặng lẽ quay người dẫn theo người của Chính Dương Tông đi tìm bảo bối ở một nơi khác.

Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng lần lượt rời đi, những đệ tử có thù với Diệp Thành tức tối bỏ đi,  vì không thể tận tay gi ết chết Diệp Thành nên bọn họ cảm thấy bực dọc, có điều cho dù là vậy thì trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng.

Haiz!  

Sau khi những người kia rời đi, hiện trường chỉ còn lại tiếng thở dài.

“Một anh kiệt như vậy mà bỏ mạng thật đáng tiếc”.

“Chẳng còn cách nào khác vì đó là mệnh rồi”.

“Đi thôi, đi tìm bảo bối”.

Sau khi từng bóng người rời đi, nơi này trở nên tĩnh lặng vô cùng.

.


 
Chương 926: Chương 925


Không biết từ bao giờ mới nghe thấy tiếng Diệp Thành đáp đất, hắn ngã oạch ra đất nằm dang tay dạng ch@n.

Ôi chao!  
Mặt đất rắn chắc, đến Diệp Thành cũng phải rít lên đau đớn, đợi tới khi lồm cồm bò dậy được thì hắn liền xoa đầu.

Mẹ kiếp, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi.


Trời đất chứng giám, vừa rồi hắn quả thực định đánh một trận ra trò, cũng không định che giấu thân phận nữa, nhưng nào ngờ khi sức chiến đấu hăng nhất thì lại không chiến được, cứ thế bị hút tới đây.

Thế nhưng sau hồi mắng chửi, Diệp Thành lại vô thức nhìn vào thế giới trước mặt.

Nơi này không hoa không cỏ, rộng rãi thoáng mát, điều đáng nói là mặt đất ở nơi này rắc chắc dị thường.

“Tí hon, đây là nơi nào?”, Diệp Thành liếc nhìn tứ phương rồi lại nhìn vào tên tí hon không gì không biết bên trong Đại La Thần Đỉnh.

Bị Diệp Thành nhìn như vậy, tên kia tỏ thái độ không bình thường, hắn vội nói: “Nơi này rất nguy hiểm, không có bảo bối, chúng ta ra ngoài đi, ta biết có nơi có bảo bối hay ho, ta dẫn ngươi đi”.

“Báo bối?”, nghe hai từ này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên.

“Có điều, rốt cục làm sao để ra ngoài?”, Diệp Thành nhìn xung quanh, hắn như nhớ ra được gì đó, hắn bất giác cau mày rồi lại nhìn tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh một cách hứng thú.


“Ngươi nhìn ta làm gì? Nơi này rất nguy hiểm, không có bảo bối, chúng ta mau ra ngoài đi”, tên tí hon tỏ vẻ căng thẳng.

“Ngươi làm gì mà căng thẳng vậy chứ?”, Diệp Thành hai tay khoanh trước ngực, nhìn tên kia với vẻ mặt tò mò.

“Căng…căng thẳng? Ta đâu có căng thẳng”.

“Không có?”, Diệp Thành càng cười hăng hơn: “Vội vàng bảo ta ra ngoài như vậy, lại không tiếc dùng bảo bối để dụ dỗ ta, ta có thể cho rằng nơi này là nơi hết sức bí mật có bảo bối của hố thần không?”  
“Ăn nói hàm hồ, nơi này chẳng có gì cả”, tên tí hon không dám nhìn Diệp Thành, cứ thế quay đầu đi.

“Không có mới là lạ”, Diệp Thành cứ thế đóng Đại La Thần Đỉnh lại.

Diệp Thành là tên thông minh thế nào chứ.


Hành động khác thường của tên tí hon sao có thể lọt qua mắt hắn? Tên kia vội vàng bảo hắn ra ngoài thì nơi này không có bí mật mới là lạ.

“Nơi này thật sự không có gì cả”, Đại La Thần Đỉnh bị đóng lại, tên tí hon cuống cuồng nhảy loạn ở bên trong.

“Ngoan ngoãn ở đấy cho ta”, Diệp Thành cất Đại La Thần Đỉnh đi, tên tí hon càng như vậy thì hắn càng tin rằng bên trong này không hề đơn giản, nếu không thì hắn ta cũng sẽ không căng thẳng như vậy.

Diệp Thành bước từng bước, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất ở nơi này dày dặn vô cùng.

.


 
Chương 927: Lão Thiên Hà Oán


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vả lại, Diệp Thành còn phát hiện ra một việc kì lạ, đó chính là mỗi lần hắn sải bước thì trọng lực không gian ở đây lại nặng thêm một phần, chỉ bước được hơn trăm trượng mà Diệp Thành có cảm giác người mình như đang gánh lên vật nặng tựa ngàn cân.

Diệp Thành cau mày, hắn bất giác nhìn về nơi sâu bên trong rồi thầm nhủ: “Nếu như ta đoán không nhầm thì càng vào trong áp lực càng mạnh”.

Rầm! Bịch!  
Sự thực chứng minh đúng như những gì hắn nghĩ, càng đi vào trong, áp lực càng nặng, mỗi một bước di chuyển của Diệp Thành đều vang lên âm thanh này.


Mãi tới khi sải bước được chục trượng, Diệp Thành thở hổn hển vì áp lực đã lên tới cả hàng chục nghìn cân, cho dù là hắn thì linh lực trong vùng đan điền cũng bị chèn ép tới mức nằm yên.

“Dị thường, thật sự dị thường”, Diệp Thành đảo mắt nhìn tứ phương, trong mắt hắn còn mang theo ánh nhìn bất định.

Nhưng cũng vì vậy mà Diệp Thành mới có tín niệm kiên định muốn vào sâu bên trong hơn, nhìn xem bên trong này rốt cục có huyền cơ gì.

Thế rồi bước đi của hắn nặng nề hơn, hắn vẫn kiên trì bước vào sâu bên trong.

Sau khi bước ra cả hàng ngàn trượng, Diệp Thành bắt đầu phát hiện có khí nguyên dồi dào ập đến, bên trong còn có khí tức sinh linh vả lại càng vào bên trong thì khí nguyên và sinh linh khí tức càng dồi dào hơn.

“Sao mình lại thấy…”, Diệp Thành chợt gãi đầu.

Roẹt! Roẹt!  
Điều dị thường đó là tiên hoả và thiên lôi trong vùng đan hải của Diệp Thành hết lần này tới lần khác bay ra ngoài mà không thông qua sự triệu gọi của hắn như đã thương lượng từ trước.


Ôi trời!  
Diệp Thành rít lên một tiếng, hắn sải bước từng bước nặng nề, cũng không biết mất bao lâu Diệp Thành mới thở hổn hển dừng lại.

Còn tiên hoả và thiên lôi của hắn lúc này cũng lơ lửng dưới một vách đá cổ.

“Hai ngươi đùa ta đấy à?”, Diệp Thành sầm mặt đi tới, giơ tay kéo tiên hoả và thiên lôi vào vùng đan hải, nơi này quá dị thường, nếu không cẩn thận thì sẽ bị toi đời.

Sau khi cất đi tiên hoả và thiên lôi, Diệp Thành mới vô thức nhìn vào vách đá cổ, vách đá này không gồ ghề như những vách đá bình thường khác mà hết sức nhẵn nhụi và mang theo dấu vết của thời gian.

Thế nhưng mọi thứ hiện ra hết đỗi tự nhiên.

Điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó là trên vách đá kia còn có nét chữ, nếu nhìn kĩ thì đó là một bài thơ.


“Là vị tiền bối nào nhàn rỗi đề thơ ở đây nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, “nhìn nét chữ ít nhất cũng phải năm trăm năm rồi, ừm không đúng, ít nhất cũng phải tám trăm năm rồi”.

Diệp Thành vừa trầm ngâm vừa hướng ánh mắt nhìn bài thơ kia.

Bài thơ được viết thành bốn hàng, nét chữ mạnh mẽ có hồn, vả lại còn mang theo nỗi bi thương oán thán.

“Hồn tiêu diệp tán hoa tịch nguyệt, tàn thần dị lão dị bi lương.

Cô phong phiêu linh thê sở vũ, huyên thảo vọng ưu mãn thế thương.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 928


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nhìn về phía xa, đó là một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, ông ta quay lưng về phía này, thân thể hư ảo, bóng lưng cao lớn vững chắc như núi, như thể không sức mạnh nào trên đời có thể lay chuyển được.  

Ầm!  

Khi hai người còn đang chết lặng thì tiếng nổ đã vang lên từ khu vực sâu thẳm.  


Sau đó, huyết khí màu vàng kim bay lên trời, khí nguyên dồi dào cũng cuồn cuộn như biển.  

“Mau lên, xông vào đi”, tiểu tử kia bị tiếng nổ đánh thức, vội vàng kêu lên, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn không giống như đang đùa, vẻ mặt nó rất nghiêm túc, nặng nề.  

“Chuyện gì vậy?”, đây là lần đầu tiên tiểu tử ấy lộ ra vẻ mặt này, Diệp Thành bất giác di chuyển bước chân.  

“Thứ đó sắp đến gần rồi”.  

“Thứ đó?”, Diệp Thành sửng sốt: “Là thứ gì?”  

“Chính là thứ ta nói với ngươi lúc trước đó”, tên nhóc vừa nhìn nơi xa vừa vội vàng giải thích: “Ông ta che giấu tu vi của mình, trà trộn vào hố thần vì bảo vật nghịch thiên ở nơi sâu ấy”.  


“Chết tiệt”, nghe thấy câu này, Diệp Thành đột nhiên dừng lại rồi chửi: “Vậy ngươi bảo ta qua đó chẳng phải tự tìm chết sao?”  

“Ông ta cũng chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi, ngươi sợ sao?”  

“Đương nhiên ta không sợ cảnh giới Linh Hư”, Diệp Thành lắc đầu: “Nhưng nhỡ đâu tên đó giải trừ cấm chế, rất có thể lão tử sẽ bị giết ngay tại chỗ”.  

“Ngươi thì biết cái gì chứ”, tiểu tử kia mắng: “Ông ta không dám giải trừ cấm chế đâu, một khi tu vi bị bại lộ, sức mạnh trong hố thần sẽ giết ông ta đầu tiên, vậy nên trước khi ra khỏi hố thần, ông ta cũng chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi”.  

“Ngươi nói vậy thì ta đây nhất định phải đi đánh một phen rồi”, Diệp Thành lập tức tiến lên.   

“Ta đã vào đây rồi, ngươi có thể nói bảo vật lớn nhất trong hố thần là gì rồi chứ?”, vừa đi, Diệp Thành vừa nhìn tiểu tử ở trong Đại La Thần Đỉnh.  

Tiểu tử ấy lườm Diệp Thành nhưng vẫn mím môi, biết mình không giấu được nữa.  


“Đó là căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”, cuối cùng tiểu tử ấy cũng nói ra bí mật mà nó luôn giấu kín.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành gãi đầu: “Là huyết mạch gì? Có lợi hại không?”  

Nghe lời này, tiểu tử kia bất giác quay đầu sang quan sát Diệp Thành, nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Thái Âm Chân Thể với Huyền Linh Chi Thể có lợi hại không?”  

“Hỏi vậy chẳng phải hỏi thừa sao?”  

/assets/img/chapt/39933/chapter-928/tien-vo-truyen-ky-chuong-928-1.jpg

 
Chương 929


“Ta không rảnh để lừa ngươi”, tiểu tử kia tức tối mắng lại: “Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể cùng lắm mười nghìn năm gặp một lần, nhưng Hoang Cổ Thánh Thể kia một trăm nghìn năm cũng không thấy một người”.  

“Một… Một trăm nghìn năm?”, với định lực của Diệp Thành cũng phải ngạc nhiên.  

“Đó là huyết mạch nghịch thiên, từ một phương diện nào đó, Hỗn Độn Thể cũng không thể so sánh”.  


“Ngươi nói quá lên đúng không?”, Diệp Thành không tin: “Hỗn Độn Thể là huyết mạch hoàn mỹ, mấy triệu năm rồi cũng không thấy một người, Hoang Cổ Thánh Thể có thể so sánh được sao?”  

“Không thể so sánh được”, tiểu tử ấy không phản bác: “Nhưng từ hỗn độn sơ khai đến nay, huyết mạch có thể đấu được với Đại Đế chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể, Hỗn Độn Thể không làm được”.  

“Vậy chẳng phải mâu thuẫn sao?”, Diệp Thành gãi đầu: “Hỗn Độn Thể mạnh hơn Hoang Cổ Thánh Thể, tại sao Hoang Cổ Thánh Thể có thể đấu được với Đại Đế mà Hỗn Độn Thể lại không được?”  

“Đây là thiên đạo tuần hoàn”, lúc này trông tên kia như một lão tiền bối, liên tục giảng đạo lý: “Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành không đấu lại Hỗn Độn Thể Đại Thành, nhưng lại có thể đấu được với Đại Đế. Mặc dù Hỗn Độn Thể Đại Thành có thể áp chế Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng không đấu lại được Đại Đế. Mặc dù Đại Đế giết được Hỗn Độn Thể Đại Thành, nhưng không giết được Hoang Cổ Thánh Thể, thiên đạo tuần hoàn tức là một vật đầu hàng trước một vật, chính là nguyên tắc này”.  

“Lợi hại vậy à!”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán, sau đó hỏi: “Vậy rốt cuộc Đại Đế có tu vi gì?”  


“Cảnh giới Thiên, Chuẩn Hoàng, cảnh giới Hoàng, Chuẩn Thánh, cảnh giới Thánh, Chuẩn Đế, Đại Đế, ngươi tự tính đi!”  

“Trời, vậy là ngang với bậc chí tôn rồi!”, Diệp Thành tặc lưỡi, đây là lần đầu tiên hắn biết về thứ tự cấp bậc tu vi sau cảnh giới Không Minh, điều này khiến hắn khá tò mò về lai lịch của tiểu tử trong đại đỉnh, không ngờ nó lại biết nhiều bí mật thế.  

“Mẹ nó chứ, ngươi mau lên, chậm là chúng ta đều chết đấy”, tiểu tử trong đỉnh lớn tiếng mắng chửi.  

Ồ ồ…  

Diệp Thành vội vàng tăng tốc, linh lực trong vùng Đan Hải bị hắn ép ra khỏi cơ thể, giúp hắn chống lại trọng lực đáng sợ.  


Đi đến lúc này, Diệp Thành càng cảm thấy áp lực trên lưng đã vượt qua hai mươi lăm nghìn cân, hắn có linh lực hộ thể mà đi lại cũng hơi khó khăn.  

Không biết đến lúc nào hắn mới nhìn thấy một người khoác áo choàng đen từ xa, người đó cũng đang chật vật bước đi, hơn nữa mỗi bước đi đều có tiếng “ruỳnh”, mục tiêu của ông ta chính là tiên trì màu vàng kim cách đó hơn ba mươi trượng.  

“Chắc hẳn đó là căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”, Diệp Thành nhìn tiên trì màu vàng kim nơi xa.  

Cho dù cách rất xa nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được khí nguyên dồi dào trong tiên trì màu vàng ấy, biển khí huyết màu vàng kim cuồn cuộn, phát ra thần quang chói mắt, trong đó còn có chân long bay lượn, phượng hoàng hí, bạch hổ gầm thét, những dị tượng khác nhau của Huyền Võ Thác Lộ hoà quyện với thiên âm của đại đạo. 

 
Chương 930


“Nếu hấp thu chắc sẽ tuyệt lắm”, Diệp Thành li3m môi, sau đó nhìn lên người mặc áo choàng đen, khoảng cách giữa hai người là khoảng trăm trượng.  

Khí tức của người đó rất kỳ dị, lạnh lẽo chết chóc giống như một người đã chết, cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, và cả khí ác oán dâng trào.  

Khi Diệp Thành đang nhìn người mặc áo choàng đen thì ông ta bất giác quay đầu nhìn Diệp Thành, có thể thấy đôi mắt lạnh lùng chết chóc kia phát ra ánh sáng âm u đáng sợ.  


“Là ông ta”, Diệp Thành rùng mình, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.  

“Là ông ta”, nhìn thấy ánh mắt của người mặc áo choàng đen, vẻ mặt Diệp Thành thoáng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc.  

“Không ngờ ông ta thật sự tới hố thần”, Diệp Thành nheo mắt, người mặc áo choàng đen cách hắn một trăm trượng phía trước chẳng phải chính là tà vật bị phong ấn trong đá ở Địa Cung thành cổ Thiên Long sao?  

Khi ở Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Thành đã nghe Nam Minh Ngọc Thu nói tà vật trong đá nên mới muốn tới hố thần.  

Bây giờ xem ra quả đúng là như vậy.  

“Có thể khiến Độc Cô Ngạo bị thương, rốt cuộc người này mạnh nhường nào!”, hai tay Diệp Thành bất giác siết chặt, vẻ mặt cũng trở nên khó coi, bởi vì tiếp theo đây hắn sẽ phải đối mặt với người mặc áo choàng đen đã đánh Độc Cô Ngạo bị thương.  


“Sao? Ngươi biết ông ta à?”, tiểu tử trong đại đỉnh dựa vào thành đỉnh, nhìn người áo đen rồi lại nhìn Diệp Thành.  

Diệp Thành khẽ gật đầu, nhìn tiểu tử ấy rồi hỏi: “Trước khi ngươi vào, ông ta đã vào hố thần rồi à?”  

“Ta nhìn thấy ông ta đi vào nên mới vào theo”.  

“Người đầu tiên đi vào hố thần, không ngờ đến Tiên Luân Nhãn của ta cũng không nhìn thấu được”, ánh mắt Diệp Thành loé lên: “Xem ra khi chúng ta đi tìm bảo bối, đánh nhau khí thế ngất trời thì ông ta đã tới rồi. Mục tiêu của ông ta rất rõ ràng, đó là căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”.  

Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhìn tiểu tử trong đại đỉnh, hỏi với ý tứ sâu xa: “Tiểu tử, ngươi đã biết trong hố thần có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể từ lâu rồi đúng không?”  

Nghe Diệp Thành hỏi vậy, tên tí hon kia lắc đầu như không nghe thấy gì.  


“Ta đã đến đây rồi, ngươi giấu nữa cũng có ích gì?”, Diệp Thành nhìn tên tí hon.  

Lúc này tên nhóc mới gãi đầu bảo: “Là tổ tiên chúng ta truyền lại”.  

“Tổ tiên các ngươi?”, Diệp Thành nhướng mày: “Vậy ngươi thì sao? Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”  

“Điều này thật sự không thể nói”.  

Thấy tên tí hon như vậy, Diệp Thành cũng không hỏi nữa, hắn lại tập trung ánh mắt vào người mặc áo choàng đen phía trước: “Có lẽ ta đã biết mối quan hệ của người mặc áo choàng đen kia với tổ tiên của ngươi và chủ nhân hố thần rồi”. 

 
Chương 931: Chương 930


“Nếu hấp thu chắc sẽ tuyệt lắm”, Diệp Thành li3m môi, sau đó nhìn lên người mặc áo choàng đen, khoảng cách giữa hai người là khoảng trăm trượng.

Khí tức của người đó rất kỳ dị, lạnh lẽo chết chóc giống như một người đã chết, cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, và cả khí ác oán dâng trào.

Khi Diệp Thành đang nhìn người mặc áo choàng đen thì ông ta bất giác quay đầu nhìn Diệp Thành, có thể thấy đôi mắt lạnh lùng chết chóc kia phát ra ánh sáng âm u đáng sợ.


“Là ông ta”, Diệp Thành rùng mình, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

“Là ông ta”, nhìn thấy ánh mắt của người mặc áo choàng đen, vẻ mặt Diệp Thành thoáng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“Không ngờ ông ta thật sự tới hố thần”, Diệp Thành nheo mắt, người mặc áo choàng đen cách hắn một trăm trượng phía trước chẳng phải chính là tà vật bị phong ấn trong đá ở Địa Cung thành cổ Thiên Long sao?  
Khi ở Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Thành đã nghe Nam Minh Ngọc Thu nói tà vật trong đá nên mới muốn tới hố thần.

Bây giờ xem ra quả đúng là như vậy.

“Có thể khiến Độc Cô Ngạo bị thương, rốt cuộc người này mạnh nhường nào!”, hai tay Diệp Thành bất giác siết chặt, vẻ mặt cũng trở nên khó coi, bởi vì tiếp theo đây hắn sẽ phải đối mặt với người mặc áo choàng đen đã đánh Độc Cô Ngạo bị thương.

“Sao? Ngươi biết ông ta à?”, tiểu tử trong đại đỉnh dựa vào thành đỉnh, nhìn người áo đen rồi lại nhìn Diệp Thành.


Diệp Thành khẽ gật đầu, nhìn tiểu tử ấy rồi hỏi: “Trước khi ngươi vào, ông ta đã vào hố thần rồi à?”  
“Ta nhìn thấy ông ta đi vào nên mới vào theo”.

“Người đầu tiên đi vào hố thần, không ngờ đến Tiên Luân Nhãn của ta cũng không nhìn thấu được”, ánh mắt Diệp Thành loé lên: “Xem ra khi chúng ta đi tìm bảo bối, đánh nhau khí thế ngất trời thì ông ta đã tới rồi.

Mục tiêu của ông ta rất rõ ràng, đó là căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhìn tiểu tử trong đại đỉnh, hỏi với ý tứ sâu xa: “Tiểu tử, ngươi đã biết trong hố thần có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể từ lâu rồi đúng không?”  
Nghe Diệp Thành hỏi vậy, tên tí hon kia lắc đầu như không nghe thấy gì.

“Ta đã đến đây rồi, ngươi giấu nữa cũng có ích gì?”, Diệp Thành nhìn tên tí hon.


Lúc này tên nhóc mới gãi đầu bảo: “Là tổ tiên chúng ta truyền lại”.

“Tổ tiên các ngươi?”, Diệp Thành nhướng mày: “Vậy ngươi thì sao? Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”  
“Điều này thật sự không thể nói”.

Thấy tên tí hon như vậy, Diệp Thành cũng không hỏi nữa, hắn lại tập trung ánh mắt vào người mặc áo choàng đen phía trước: “Có lẽ ta đã biết mối quan hệ của người mặc áo choàng đen kia với tổ tiên của ngươi và chủ nhân hố thần rồi”.

.


 
Chương 932: Chương 931


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ồ?
Tiểu tử nhìn Diệp Thành: “Vậy ngươi nói thử xem”.

“Nếu ta đoán không nhầm thì tổ tiên của ngươi, tiền thân của người áo đen, còn có chủ nhân của hố thần này chắc chắn là người cùng một thời đại”.


“Hơn nữa nói đến hố thần thì nhất định phải nói đến Thập Vạn Đại Sơn”.

“Thập Vạn Đại Sơn là chiến trường cổ vùi lấp biết bao cao thủ, mà tổ tiên của ngươi, tiền thân của người áo đen trước mặt cùng với chủ nhân của hố thần chắc chắn đều tham gia vào trận chiến đẫm máu năm đó”.

“Chủ nhân của hố thần chính là Hoang Cổ Thánh Thể năm xưa, sau khi chết, thi thể ông ta biến thành hố thần, chắc hẳn tiền thân của người áo đen đã biết điều này, mà có lẽ tổ tiên của ngươi cũng biết”.

“Điều khác biệt là Hoang Cổ Thánh Thể năm xưa không chết ở Thập Vạn Đại Sơn ngày nay, sau khi chết trong trận chiến, thi thể của ông ta rơi trên mảnh đất này, trải qua vô số năm liền biến thành hố thần cấm địa bây giờ”.


“Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên nhường nào, cho dù chết chắc chắn cũng để lại căn nguyên thánh thể, mà thần vật nghịch thiên như thế, sao người áo đen và tổ tiên của ngươi lại không thèm muốn cho được?”
Nói tới đây, Diệp Thành nhìn tên tí hon trong đại đỉnh với vẻ đầy ẩn ý: “Không biết suy đoán của ta có sai lệch nhiều với sự thật không?”
“Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi”, tên tí hon không phản bác, nó lui vào trong đại đỉnh, sau đó chỉ có giọng nói phát ra: “Quả thực như ngươi đoán, đúng là tổ tiên ta đã tham gia vào trận chiến đẫm máu năm xưa, bí mật động trời mà ông ấy truyền lại cho chúng ta đúng là có liên quan đến hố thần này”.

“Nếu ngươi đã thừa nhận thì ta không cần phải hỏi người áo đen trước mặt nữa”, Diệp Thành lại nhìn người áo đen cách mình hơn một trăm trượng phía trước: “Ông ta là tà niệm của một cao thủ trong trận huyết chiến năm đó hoá thành, hao tâm tổn sức như vậy đương nhiên là vì căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể rồi”.

“Ngươi đã biết thế rồi còn không mau đuổi theo đi”, tên tí hon kia mắng: “Ngươi cũng biết thực lực của ông ta mạnh thế nào, nếu để ông ta có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì thiên hạ sẽ loạn đấy”.


“Ngươi cho rằng lão tử không muốn đuổi theo sao?”, Diệp Thành mắng lại: “Chúng ta đánh nhau ở bên ngoài bao nhiêu lâu mà ông ta cũng chưa lấy được, có thể thấy áp lực ở đây rất lớn”.

Nói xong,
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 933


A!  

Thế rồi hắn lập tức bị trọng lực ép đến mức ngã nhào ra đất, cả cơ thể giống như con cóc nằm bẹp dí trên mặt đất không cử động được.  

“Đáng đời”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Lão tử trên đầu còn có binh khí được đúc bằng đại la thần thiết mà bước đi còn khó khăn, ngươi cứ thế nhảy ra ngoài, không bị dí chết đã là may lắm rồi”.  


“Mẹ kiếp, ngươi còn nói những lời cay độc được à, mau dỡ ta dậy”, tên tí hon thở hộc hơi: “Để ta quay lại bên trong đại đỉnh đi”.  

“Giờ ngươi biết điểm tốt của đại đỉnh rồi chứ?”, Diệp Thành đương nhiên không phải kẻ thấy chết mà không cứu, hắn quỳ xuống nhấc tên tí hon kia rồi ném vào trong Đại La Thần Đỉnh.  

Lần này có lẽ tên tí hon sợ thật rồi nên ngoan ngoãn lạ thường, hắn thế như con rùa rụt đầu không mảy may động đậy.  

Phụt!  

Phía trước, có màu máu xuất hiện, người mặc áo choàng đen chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim của căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể chừng chục trượng thì cả lớp áo bào đều bay tứ tung, để lộ ra phần cơ thể xù vảy, giữa các khe hở của lớp vảy còn có máu tươi trào ra như thể không địch lại nổi trọng lực mạnh mẽ kia.  

“Càng lại gần tiên trì màu vàng kim thì trọng lực càng mạnh”, mặt Diệp Thành khó coi thấy rõ, “cho dù là tiên luân cấm thuật có thể diệt đi kẻ mặc áo bào đen kia thì ta liệu có thể địch lại được trọng lực mạnh mẽ kia không?”  


Nhất thời Diệp Thành do dự chần chừ, hắn đứng yên một chỗ, mắt nheo lại nhìn tứ phương.  

“Nơi này nhất định có huyền cơ”, Diệp Thành lẩm bẩm, “tiền bối Hoang Cổ Thánh Thể đã kì vọng hậu nhân có thể kế thừa căn nguyên nên sẽ không lập cấm chế với trọng lực mạnh thế này”.  

“Ta phải làm sao?”, Diệp Thành liếc nhìn lão già mặc áo choàng đen ở phía trước, ông ta chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim chừng năm trượng.  

Diệp Thành bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh, nếu như thật sự không tìm ra huyền cơ thì hắn chỉ có thể dùng tiên luân cấm thuật.  

Trong giây phút ngắn ngủi, Diệp Thành suy nghĩ đủ mọi điều: “Cơ thể bị áp chế, khí huyết, chân nguyên, linh lực cũng bị áp chế, trọng lực của nơi này rõ ràng là thần thông”.  


“Trọng lực?”, nói tới hai từ này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên.  

“Ta hiểu ra rồi”, ngay sau đó hắn như thể được giác ngộ, khoé miệng nở nụ cười: “Không phải trọng lực mà là ý chí”, “không phải trọng lực mà là ý chí”, sau tiếng rên khẽ của Diệp Thành, hắn từ từ nhắm mắt lại.  

“Ôi trời, không phải ngươi ngủ đấy chứ?”, thấy Diệp Thành nhắm mắt, tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh liền trèo lên bên mép đỉnh.  

Có điều, Diệp Thành không hề lên tiếng mà điều khiển trọng lực trên cơ thể mình, hắn ngược dòng đuổi theo căn nguyên.  

Cuối cùng, trên hư không, Diệp Thành tìm thấy được nguồn gốc của trọng lực, có lẽ không nên gọi nó là nguồn gốc của trọng lực mà gọi nó là nguồn gốc của ý chí. 

 
Chương 934


Vào giây phút đó, Diệp Thành phá được huyền cơ ở nơi này, nơi này đâu có trọng lực áp chế con người, căn bản chỉ là áp chế ý chí, còn ý chí mạnh mẽ chính là ý chí của Hoang Cổ Thánh Thể, chỉ là ý chí này thể hiện ra thông qua hình thái của trọng lực mà thôi.  

“Hoá ra ngay từ đầu mình đã bước vào một cái bẫy”, Diệp Thành đang nhắm mắt thì miệng nở nụ cười.  

“Cái mà mình phải đối đầu không phải là trọng lực ở đây mà là ý chí ở đây”.  

“Mặc dù mình không địch lại được trọng lực ở đây nhưng nếu là ý chí thì lại không phải bàn”.  


“Muốn có được căn nguyên thánh thể thì phải có được ý chí bất bại và quyết tâm bất diệt”, sau tiếng cười của Diệp Thành, hắn từ từ mở mắt, trong đôi mắt có tia sáng sắc lẹm lướt qua.  

Nói rồi, Diệp Thành thu lại linh lực hộ thể, sau đó hắn phất tay cất Đại La Thần Đỉnh vào túi áo.  

Ôi trời!  

Ngay sau đó, giọng nói của tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh liền vang lên: “Tên này, ngươi không muốn sống nữa à?”   

Diệp Thành như không nghe thấy gì, hắn cứ để cho cơ thể bị trọng lực đè nén đến mức muốn nổ tung, nhưng ánh mắt hắn lại kiên định một niềm tin mà trước nay chưa từng có, một luồng khí tức vô địch và lòng quyết tâm bất diệt cùng ý chí kiên định cùng lúc được thể hiện ra.  

Trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy âm thanh từ cửu tiêu vân thiên, như thể sự đối kháng của hắn kéo theo sự phẫn nộ từ ý chí của Hoang Cổ Thánh Thể trong hư không.   . Truyện Hot


“Tiến bối Thánh Thể, con kính nể vì pháp lực thông thiên của người, nhưng nếu như lấy ý chí ra để chèn ép con thì vãn bối xin mạn phép bất kính rồi”, Diệp Thành nói rồi sải bước đi.  

Toạc!  

Ngay lập tức, làn da của hắn hiện lên vết rách, phần xương cũng rạn từng thốn một. Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ý chí mạnh mẽ lại ngưng tụ, hắn đối kháng quyết liệt rồi lại sải bước ra.  

Phụt!  

Ngay lập tức, cơ thể của hắn lại một lần nữa xuất hiện lỗ hổng, có máu tươi bắn vọt ra.  

Diệp Thành lặng lẽ, hắn lại lần nữa giơ chân lên, “bịch” một tiếng xuống đất.  


“Tiểu tử, ngươi điên rồi”, tên tí hon bên trong đại đỉnh lên tiếng mắng chửi.  

“Không xả thân thì làm sao đối diện được với chông ai của con đường thành tiên”, giọng nói của Diệp Thành dứt khoát, hắn lại nhấc chân sải bước đi.  

Và sau bước đi này, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy trọng lực tiêu tán đi rất nhiều. Trong chốc lát, hắn còn nghe thấy tiếng cười từ vân thiên cửu tiêu.  

Sau bước đi này, hắn cũng cảm thấy trọng lực trên cơ thể mình như được trút đi một nửa, cả cơ thể hắn khoan khoái vô cùng, sau mỗi lần bước đi, mỗi bộ pháp của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.  

Ôi trời! 

 
Chương 935


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng nhảy ra ngoài, hắn trợn tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Chuyện gì thế này, bỏ đi linh lực hộ thể, bỏ đi binh khí hộ thể ngược lại sẽ không chịu sự áp chế sao?”  

“Lẽ nào trọng lực cấm chế được giải trừ rồi?”, tên tí hon đảo mắt sau đó xoẹt một tiếng, hắn lại nhảy ra khỏi Đại La Thần Đỉnh.  


Woa!  

Tên này nằm dang tay dạng ch@n dính chặt lấy mặt đất.  

“Thật bất công, tại sao lại đè nén ta mà không phải hắn?”, tên tí hon tức tối lên tiếng mắng chửi.  

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn cũng không đưa tên này vào trong đại đỉnh nữa vì người đàn ông trước mặt chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim một trượng nữa thôi.  

Ông ta quả thực là súc sinh, nơi này thử thách về ý chí mà ông ta lại có thể vượt qua được trọng lực mạnh mẽ để đi tới gần tiên trì được, thực lực mạnh thế này khiến Diệp Thành phải trầm trồ.  

Có điều sau giây phút bất ngờ, Diệp Thành quyết định không chịu khuất phục.  


Roẹt!  

Một người toàn thân không hề có áp lực như hắn di chuyển nhanh như cơn gió, bộ pháp nhẹ nhàng, toàn thân giống như ma quỷ, chỉ trong vòng hai đến ba bước hắn đã sát phạt tới phía sau người đàn ông kia, Diệp Thành không nói lời nào, dùng nhất kiếm tuyệt kĩ Phong Thần quyết chém vào sau gáy ông ta.  

Vút!  

Sát kiếm vang lên âm thanh sắc bén khiến người đàn ông thay đổi sắc mặt.  

“Sao…sao có thể?”, người đàn ông kia khó khăn quay người lại, trước đó ông ta chỉ mải chú ý làm sao có được căn nguyên thánh thể một cách nhanh nhất có thể chứ không nhìn Diệp Thành làm gì, tới khi nhìn thấy Diệp Thành thì ông ta mới ngỡ ngàng vì Diệp Thành đã chém ra một kiếm tuyệt sát.  


Ông ta sao có thể không bất ngờ cho được, với một người có thực lực mạnh mẽ như ông ta, đến cả Độc Cô Ngạo còn bị thương dưới tay ông ta kia mà. Ông ta đã sử dụng tới bí pháp thần thông che giấu tu vi, dựa vào căn cơ mạnh mẽ của mình, vượt qua muôn trùng khó khăn mới đi tới được nơi này.  

Thế nhưng hiện giờ một tiểu bối với tu vi mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư lại sát phạt tới phía ông ta trong thời gian quá ngắn khiến ông ta không thể nào chấp nhận được sự thật này.  

Phụt!  

Sau tiếng máu bắn vọt ra, một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên cơ thể của lão già mặc đồ đen.   

/assets/img/chapt/39933/chapter-935/tien-vo-truyen-ky-chuong-935-1.jpg

 
Chương 936: Chương 935


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng nhảy ra ngoài, hắn trợn tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Chuyện gì thế này, bỏ đi linh lực hộ thể, bỏ đi binh khí hộ thể ngược lại sẽ không chịu sự áp chế sao?”  
“Lẽ nào trọng lực cấm chế được giải trừ rồi?”, tên tí hon đảo mắt sau đó xoẹt một tiếng, hắn lại nhảy ra khỏi Đại La Thần Đỉnh.

Woa!  
Tên này nằm dang tay dạng ch@n dính chặt lấy mặt đất.


“Thật bất công, tại sao lại đè nén ta mà không phải hắn?”, tên tí hon tức tối lên tiếng mắng chửi.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn cũng không đưa tên này vào trong đại đỉnh nữa vì người đàn ông trước mặt chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim một trượng nữa thôi.

Ông ta quả thực là súc sinh, nơi này thử thách về ý chí mà ông ta lại có thể vượt qua được trọng lực mạnh mẽ để đi tới gần tiên trì được, thực lực mạnh thế này khiến Diệp Thành phải trầm trồ.

Có điều sau giây phút bất ngờ, Diệp Thành quyết định không chịu khuất phục.

Roẹt!  

Một người toàn thân không hề có áp lực như hắn di chuyển nhanh như cơn gió, bộ pháp nhẹ nhàng, toàn thân giống như ma quỷ, chỉ trong vòng hai đến ba bước hắn đã sát phạt tới phía sau người đàn ông kia, Diệp Thành không nói lời nào, dùng nhất kiếm tuyệt kĩ Phong Thần quyết chém vào sau gáy ông ta.

Vút!  
Sát kiếm vang lên âm thanh sắc bén khiến người đàn ông thay đổi sắc mặt.

“Sao…sao có thể?”, người đàn ông kia khó khăn quay người lại, trước đó ông ta chỉ mải chú ý làm sao có được căn nguyên thánh thể một cách nhanh nhất có thể chứ không nhìn Diệp Thành làm gì, tới khi nhìn thấy Diệp Thành thì ông ta mới ngỡ ngàng vì Diệp Thành đã chém ra một kiếm tuyệt sát.

Ông ta sao có thể không bất ngờ cho được, với một người có thực lực mạnh mẽ như ông ta, đến cả Độc Cô Ngạo còn bị thương dưới tay ông ta kia mà.

Ông ta đã sử dụng tới bí pháp thần thông che giấu tu vi, dựa vào căn cơ mạnh mẽ của mình, vượt qua muôn trùng khó khăn mới đi tới được nơi này.


Thế nhưng hiện giờ một tiểu bối với tu vi mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư lại sát phạt tới phía ông ta trong thời gian quá ngắn khiến ông ta không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Phụt!  
Sau tiếng máu bắn vọt ra, một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên cơ thể của lão già mặc đồ đen.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 937: Chương 936


Chỉ trong giây phút mà thôi, tiên hoả hoá thần cung, thiên lôi hoá thần tiễn sấm sét, thần cung được kéo thành hình trăng tròn, ngắm chuẩn về phía lão già mặc đồ đen, một mũi tên mạnh mẽ với uy lực bá đạo vô cùng.

Vù!  
Thần tiễn sấm sét màu đen như thần mang, hết sức chói mắt.

Phía này, lão già mặc đồ đen đã lại lần nữa khó khăn giơ tay lên, vì Diệp Thành không bị áp lực hạn chế còn ông ta lại bị khống chế bởi trọng lực, tốc độ rất chậm, căn bản không thể ngăn lại được một mũi tên của Diệp Thành.


Phụt!  
Lão già mặc đồ đen bị một mũi tên đâm xuyên ngực, máu tươi bắn vọt ra ngoài, đến cả máu cũng bi trọng lực khống chế tan thành khói.

“Đừng vội, còn nữa”, Diệp Thành lại lần nữa giương cung.

A….

!  
Lão già kia gào thét điên cuồng: “Thần chiến, ngươi lừa ta?”  
Vù!  
Diệp Thành không quan tâm ông ta đang gào thét điều gì, mũi tên lại lần nữa được bắ n ra.


Có điều lần này mũi tên sấm sét kia lại dừng lại ở vị trí cách lão già kia chừng một thốn.

A…!  
Sau tiếng hét kinh thiên động địa, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát, ác oán cuồn cuộn hình thành thành cả biển xung quanh ông ta, bên trong biển kia còn có ác hồn gào thét hết sức khủng khiếp.

Phụt!  
Ngay lập tức, Diệp Thành liền ngã ra, miệng phun máu, cả công thể suýt chút nữa nổ tung.

“Ông ta mở tu vi cấm chế?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn lão già trước mặt.

“Tu vi rõ ràng ở cảnh giới ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng vì sao lại mạnh như vậy?”, Diệp Thành nghiến răng: “Chẳng trách mà một người mạnh như ông ta mà cũng bị sự áp chế của thiên địa ở Đại Sở, cho dù là ở cảnh giới Hoàng, tu vi ở cảnh gới Thánh thì cũng bị ép về cảnh giới Chuẩn Thiên sao?”  

“Ta xem ai có thể ngăn được ta?”, lão già kia tức tối gằn lên, ông ta không giết Diệp Thành mà ngược lại vươn tay về phía tiên trì màu vàng kim.

Thế nhưng đúng lúc tay ông ta chuẩn bị chạm vào tiên trì kia thì một bóng người màu vàng kim huyễn hoá ra khỏi bể tiên trì, Diệp Thành không nhìn rõ dung mạo người này nhưng sự mạnh mẽ của người này khiến thiên địa như sụp đổ.

“Thần Chiến?”, thấy bóng hình kia, lão già mới lùi lại phía sau.

“Ta không phải là Thần Chiến năm đó, ta cũng không phải là Khung Thương năm đó”, bóng người màu vàng kim kia lãnh đạm lên tiếng, từ từ bước ra khỏi bể tiên trì màu vàng kim, mặc dù nhìn không rõ dung mạo nhưng có thể thấy được đôi mắt sáng ngời xa xăm của người này.

.


 
Chương 938: Chương 937


“Ngươi và ta trước kia cùng chiến đấu, ngươi trao căn nguyên cho ta thì ta thay ngươi thực hiện ước nguyện năm xưa”, sắc mặt lão già mặc đồ đen có phần khó coi, lão ta cười tôi độc, có thể thấy được sự tham lam trong ánh mắt.

“Hoang cổ thánh thể bại rồi, ngươi cho rằng ngươi được sao?”, bóng người màu vàng kim kia đứng yên, lặng lẽ nhìn lão già mặc đồ đen.

“Ngươi dám coi thường ta sao?”, lão già mặc đồ đen phẫn nộ, lập tức ra tay, lòng bàn tay mặc dù nhỏ nhưng lại như nắm cả những vì sao trên trời, lão ta tung một chưởng ép về phía bóng người lấp lánh ánh vàng kim kia.


“Thương Khung năm xưa ngạo nghễ với đời còn ngươi của hiện tại chỉ là tà linh”, bóng người màu vàng kim kia lên tiếng chắc nịch, lập tức vung tay, nắm đấy màu vàng kim trông có vẻ bình thường nhưng lại mang theo đạo pháp vô tận, quan trọng nhất là khí thế của ông ta mang theo chiến ý vô địch.

Rầm!  
Một chưởng đỉnh phong quyết đấu tạo nên tiếng nổ ầm vang.

.

truyện kiếm hiệp hay
Thế giới bên kia hết sức chói loá, không thể dùng mắt mà nhìn thấu được, những gì Diệp Thành có thể nhìn thấy chỉ là lớp mây và sương màu vàng kim và bên trong lớp sương mờ này là hai bóng người đang thi triển đại thần thông để quyết đấu.

“Mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành ngỡ ngàng, mặc dù bọn họ không phải là kẻ mạnh cái thế năm xưa nhưng với thực lực hiện giờ thì Diệp Thành cũng chỉ có thể ngước nhìn, trước mặt bọn họ, Diệp Thành giống như một con kiến không hơn không kém.

Rầm! Bịch!  

Tiếng động mạnh mẽ không biến bao giờ mới dứt.

“Ta không cam tâm”, sau tiếng hét vang vọng, một bóng người đẫm máu nổ tung, bắn thành lớp sương máu trong hư không, nếu quan sát kĩ thì đây chính là người mặc áo bào đen mạnh mẽ.

Sau khi lớp sương mờ màu vàng kim tản đi, bóng hình màu vàng kim mới hiển hiện, toàn thân ông ta trong suốt, xem ra trận giao chiến trước đó cũng đã khiến ông ta phải hao tổn chút sức lực cuối cùng.

Thế nhưng dù là vậy thì cơ thể của ông ta trông vẫn rất vững chãi và mạnh mẽ, giống như ngọn núi thái sơn vậy.

Ông ta đứng quay lưng lại với Diệp Thành, hồi lâu không nói nên lời.

Phía này, Diệp Thành lảo đảo bò dậy, cung kính nhìn bóng hình màu vàng kim kia và hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.

“Nhân quả định sẵn, đừng cố nghịch thiên thay đổi vận mệnh”, bóng người màu vàng kim vẫn đứng quay lưng lại với Diệp Thành, giọng nói trầm khàn già nua, không biết là đang nói với ai.


“Nhân quả định sẵn, đừng cố nghịch thiên thay đổi vận mệnh”, Diệp Thành nghe mà thẫn thờ.

Phía này, bóng người kia đã sải bước đi, mỗi một bước đi thì cơ thể lại tiêu tán đi một phần, đợi tới khi tới trước bể tiên trì màu vàng kim kia thì cơ thể ông ta mới hoá thành làn khói.

Diệp Thành tiến lên trước, nhưng hắn chỉ nắm được một luồng khí vân.

Không biết vì sao mà trong lòng Diệp Thành cảm thấy vô cùng đau đớn, hoang cổ thánh thể lừng danh thiên hạ đến đi cũng đi thản nhiên, cách ông ta tiêu tán giống hệt với Khương Thái Hư và Chung Viêm khiến người ta không khỏi thở dài.

.


 
Chương 939: Tu Sĩ Ở Cảnh Giới Không Minh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đa tạ tiền bối ban tặng”, cuối cùng, Diệp Thành vẫn quyết định tới nơi mà người kia tiêu tán để hành lễ.

Đợi tới khi đứng dậy, mắt hắn mới sáng lên nhìn về phía tiên trì màu vàng kim trước mặt.

Diệp Thành không nói lời nào, hắn lập tức nhảy vào trong bể tiên trì.

Đột nhiên, tiên trì màu vàng kim lặng lẽ chợt dậy sóng, xung quanh Diệp Thành hình thành nên một vòng xoáy, căn nguyên thánh thể dồi dào điên cuồng len lỏi vào từng lỗ chân lông của Diệp Thành.


Không lâu sau đó, thương thế trên cơ thể Diệp Thành nhanh chóng được hồi phục bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Rắc! Rắc!
Tiếp đó, âm thanh của tiếng xương cốt va chạm vào nhau vang lên, căn nguyên thánh thể như ngọn lửa rạo rực, thậm chí là bá đạo, tẩy luyện từng đường kinh mạch của Diệp Thành, tôi luyện gân cốt hắn.

A…!
Có lẽ vì quá đau đớn nên Diệp Thành bất giác rít lên.

Rắc! Rắc!
Lớp da của Diệp Thành nứt ra, sau đó cơ thể hắn đều được tôi luyện nhờ có hoang cổ thánh thể.

Lúc này, cho dù là vùng đan hải, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt, gân cốt đều biến thành màu vàng kim, đến cả máu chảy trong người cũng không còn màu như ban đầu mà biến thành màu vàng kim.

Rầm!

Sau một đạo thần mang màu vàng kim chiếu từ trên đỉnh đầu Diệp Thành lên trên trời thì toàn thân hắn đều sáng rực lên trong lớp ánh sáng vàng óng ánh, trông hết sức chói mắt, cả cơ thể với vân khí vàng kim bao quanh, đến cả từng lọn tóc cũng nhuốm ánh vàng chói lọi, trông Diệp Thành giống như hình người sống được đúc từ hoàng kim ra vậy.

Gừ! Gừ!
Không biết từ bao giờ, bên cạnh Diệp Thành lại xuất hiện một thế giới lấp lánh ánh vàng, trong lúc này chân long xoay chuyển, phượng hoàng cất tiếng hí, bạch hổ gầm gừ, con đường huyền võ hiển hiện, có ngân hà cửu thiên trôi qua, có núi non sừng sững, có nhật nguyệt xoay vần, có tinh hà lấp lánh…
Rào! Rào! Rào!
Âm thanh thế này vang lên liên tiếp khiến mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể Diệp Thành đều hấp thu trọn vẹn tinh khí.

Tu vi của hắn tăng lên, từ cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm đột phá tới cảnh giới Linh Hư tầng thứ sáu, từ cảnh giới tầng thứ sáu tăng vọt lên tới tầng thứ bảy, từ tầng thứ bảy lên tới tầng thứ tám và từ tầng thứ tám đột phá lên tầng thứ chín Đỉnh Phong.

Cho tới lúc này, Diệp Thành chỉ còn một bước nữa là trở thành tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mà thôi.

Không biết từ bao giờ rất nhiều dị tượng phía sau Diệp Thành mới từ từ tiêu tán, ánh sáng chói lọi màu vàng kim ánh lên trong cơ thể.

Phù!

Sau tiếng thở dài mang theo luồng khí tức sắc vàng, Diệp Thành mới từ từ mở mắt ra.

Lúc này đôi mắt hắn đã trở nên bất phàm hơn trước, giống như bầu trời xa xăm vô tận, đến cả ánh mắt cũng lấp lánh giống như vì sao.

Diệp Thành vội nhìn vào trong cơ thể mình, hắn thấy một mảng sáng lấp lánh, từng đường gân mạch, xương cốt, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt và máu đều có màu vàng kim óng ánh.

Ngoài những điều này ra thì sự thay đổi lớn nhất chính là nằm ở vùng đan hải, nó rộng mười mấy trượng.

Nếu nhìn kĩ thì bên trong biển linh lực màu vàng kim kia còn có thần hình của tứ thần thú, bên dưới biển linh lực cuộn trào, bên trên còn có những vì sao lấp lánh, có âm nguyệt, kiều dương, giống như một thế giới hoàn toàn mới lạ.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top