Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 900: “đây Là Cái Thứ Gì Vậy Chứ”


Và đạo lưu quang kia cũng mới vào trong hố thần lần đầu, ừm, và cũng chính là người thần bí chuồn vào trong hố thần qua khe hở.

“Mẹ kiếp, biết điều thì trả lại túi đựng đồ cho ta, nếu để ta đuổi kịp thì ngươi không xong với ta đâu”, phía sau, Diệp Thành dốc sức đuổi theo, trong tay hắn còn cầm cây gậy răng sói đen xì.

“Có giỏi thì đuổi theo ta đi”, nào ngờ đạo lưu quang kia còn truyền tiếng mắng chửi khiến Diệp Thành giật mình.


“Được, ngươi đợi đấy cho ta”, Diệp Thành hắng giọng, lập tức thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật tới cực điểm, thân hình thoắt ẩn thắt hiện như bóng ma, tốc độ nhannh như thần mang, trong chốc lát hắn đã kéo ngắn khoảng cách cả trăm trượng với đạo lưu quang kia.

Lúc này Diệp Thành mới dùng Tiên Luân Nhãn xem đó là thứ gì.

Nói chính xác hơn, đó là một con người.

Và nói chính xác hơn nữa thì đó là một người rất nhỏ, toàn thân chỉ to bằng nắm tay, mặt mày trắng trẻo mũm mĩm, trên người chỉ mặc có một chiếc quần nhỏ.

“Đây là cái thứ gì vậy chứ?”, Diệp Thành chưa từng thấy cảnh này bao giờ.

Nào ngờ Diệp Thành vừa dứt lời thì người ở phía trước chợt mắng chửi: “Ngươi mới là thứ gì, cả nhà ngươi đều là thứ gì thì có”  

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành cũng tức tối mắng chửi, hắn vừa đuổi theo bạt mạng, vừa mắng chửi khiến nước bọt bắn tung toé.

A…!  
Bị Diệp Thành mắng chửi, tên kia điên cuồng, hai nắm tay mũm mĩm nắm chặt vào nhau, chân dậm mạnh và điều đáng nói là bộ dạng tức giận của cái thứ nhỏ bé này trông cũng thật đáng yêu.

Diệp Thành nắm bắt cơ hội, hắn nhảy vọt tới sát phạt tới bên cạnh tên kia.

“Dừng lại cho ta”, Diệp Thành lập tức ra tay tung chưởng khiến không gian cả chục trượng quanh đó đều bị cấm cố.

“Chạy, ngươi chạy nữa đi”, Diệp Thành tức tối tiến lên trước.

“Có điều ngươi rốt cục là thứ gì?”, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì, hắn nhìn hình người múp míp kia rồi giơ tay nhấn nhấn vào cái bụng của tên này và điều đáng nói là hắn có được cảm giác không tồi.


“Lôi về hầm canh thì mùi vị chắc ngon lắm đây”, Diệp Thành xoa xoa cằm.

“Thả lão tử ra, có gan thì đánh với ta”, tính khí của tên này cũng không vừa, mặc dù bị Diệp Thành cấm cố nhưng vẫn nhảy ra được khỏi kết giới, cứ thế lăn lộn gào thét.

“Không được”, Diệp Thành tiến lên trước nắm tên đó vào trong lòng bàn tay, hắn nhét vào trong túi đựng đồ rồi mới nhìn hình người to bằng bàn tay mà nói: “Nói, ngươi rốt cục là thứ gì?”  
Lời này của Diệp Thành khiến khuôn mặt của tên kia tối sầm cả lại.

.


 
Chương 901: Diệp Thành Bất Lực Đành Đi Vào Sâu Hơn Tìm Kiếm


“Lão tử không phải là thứ gì, lão tử là người”, ngay sau đó, tên kia nổi cơn tam bành, nếu không phải bị Diệp Thành bắt lại thì e rằng hắn đã nhảy vào mặt Diệp Thành mà tè một bãi rồi.

Có điều, nói tới việc tè bậy, Diệp Thành lại vạch quần của tên này ra sau đó liếc nhìn vào bên trong rồi nhìn thấy của quý tí hon và không quên búng búng vài cái.


Lúc này, nước mắt tên kia trào ra, nên biết rằng hắn chỉ to bằng nắm tay, của quý cũng chỉ bằng tí xíu, lại bị Diệp Thành búng cho như vậy không ngất luôn ra đã là may lắm rồi.

A….!
Sau hồi đau đớn, tên ấy mới lại lần nữa nổi cơn tam bành, người thì không to nhưng tiếng thì hết sức chói tai.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn tế gọi ra Đại La Thần Đỉnh, không nói lời nào và ném luôn tên này vào trong khiến nên này gào thét dữ dội hơn, hắn nhảy điên cuồng từ góc nọ tới góc kia.

Mặc dù sinh ra trong hình dạng kì dị nhưng tốc độ của hắn lại rất nhanh, có điều hắn lại chẳng thể phá được cấm chế bên trong Đại La Thần Đỉnh.


“Ngoan ngoãn ở trong này đi, đợi tiểu gia đây ra ngoài rồi thì sẽ chơi cùng với ngươi”, Diệp Thành cười khúc khích rồi lấy tay gẩy gẩy.

Thấy vậy, hình người nhỏ bé đang chạy nhảy loạn lên trong Đại La Thần Đỉnh cứ thế che đũng qu@n lại.

Sau khi xử lý tên này xong, Diệp Thành lập tức quay người biến mất trong không gian hư vô.

Có điều tới khi quay lại địa điểm ban nãy thì hắn đã không thấy Bích Du đâu nữa rồi.


.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Đi đâu rồi?”, Diệp Thành gãi đầu, thần thức của hắn tản ra xa nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của Bích Du.

.


 
Chương 902


“Chẳng phải là bí tháp thông thiên sao?”, tên tí hon liếc nhìn Diệp Thành sau đó xoa cằm trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Có điều theo như suy đoán của ta thì hắn không thể đại khai sát giới bên trong hố thần, nếu không thì với thực lực của hắn, nếu muốn giết người thì những người bên trong hố thần chẳng kẻ nào trốn thoát được”.  

“Mạnh vậy sao? Ngươi đang doạ ta đấy à?”  

“Ta không thừa thời gian mà doạ ngươi”, tên tí hon liền liếc nhìn Diệp Thành sau đó ngồi trong Đại La Thần Đỉnh, hắn chống tay dưới cằm: “Hình như tên đó tìm được thứ gì bên trong hố thần, điều đáng nói là thứ mà hắn muốn tìm nhất định là một bảo bối”.  


Roẹt!  

Đúng lúc này, một đạo kim quang xoẹt qua trước mắt Diệp Thành, không chỉ có hắn mà đến cả tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng nhảy cẫng lên, hai mắt sáng rực.  

“Đuổi, mau đuổi theo, đó là bảo bối”, tên tí hon nhảy loạn lên.  

Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã đuổi theo rồi, ánh sáng màu vàng kim kia mặc dù di chuyển với tốc độ rất nhanh nhưng cũng đã bị hắn nhìn ra là thứ gì, nó chỉ to bằng móng tay, toàn thân ánh lên màu vàng kim chói mắt và điều khiến Diệp Thành cảm thấy kì lạ đó là thứ kia là một chữ.  

“Chữ?”, tốc độ của Diệp Thành vô cùng nhanh.  

“Bắt lấy nó, mau bắt lấy nó”, tên tí hon còn kích động hơn cả Diệp Thành, nếu không phải bị cấm cố bên trong Đại La Thần Đỉnh thì e rằng hắn cũng đã nhảy ra ngoài rồi.  


“Thái Hư Thần Hành”, Diệp Thành tăng nhanh tốc độ, hắn kéo gần khoảng cách với chữ màu vàng lấp lánh kia sau đó vung tay bắt chữ đó vào lòng bàn tay mình.  

Vù! Vù!  

Không lâu sau đó, chữ màu vàng óng kia cố gắng vùng vẫy khỏi tay Diệp Thành nhưng lại chẳng thể thoát được cấm cố.  

Diệp Thành hé mở bàn tay và nhìn thì mới nhận ra đó là chữ “đạo”, mặc dù chỉ to bằng móng tay nhưng nó lại mang theo khí tức khó nói nên lời, đạo uẩn huyền diệu đan xen hết sức bất phàm.  

“Nào nào, để ta xem nào”, tên tí hon lại trèo lên bên mép Đại La Thần Đỉnh, hai mắt hắn sáng lên nhìn vào chữ “đạo” kia, trong lúc này hắn chốc chốc lại li3m miệng nhìn Diệp Thành.  


“Chữ này thật huyền diệu”, Diệp Thành cũng bất ngờ, như thể nhìn ra được manh mối gì đó, chữ này hết sức tự nhiên, lại mang theo đại đạo và còn có âm thanh đại đạo đan xen nhau vang vọng.  

Diệp Thành giữ chặt lại chữ “đạo” trong lòng bàn tay, hắn giơ tay lên vỗ vào Đại La Thần Đỉnh để chữ đó in lên bề mặt Đại La Thần Đỉnh.  

Vù!  

Chữ “đạo” vừa được in lên bề mặt, Đại La Thần Đỉnh liền rung lên mạnh mẽ, còn có ánh sáng chiếu rọi nối tiếp nhau tạo thành cả mảng và khiến nó càng trở nên bất phàm hơn. Đại La Thần Đỉnh dày dặn, mộc mạc tự nhiên chốc chốc lại có đại đạo thiên ý mang theo đạo uẩn khó tả thành lời.  

“Được lắm, không tồi”, Diệp Thành bất giác xoa cằm. 

 
Chương 903


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Đó là gì thế, nhiều chữ quá”, không lâu sau đó, ở một hướng vang lên giọng nói kinh ngạc.  

Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên ngẩng đầu: “Còn nữa sao?”

Nói thì lâu nhưng mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh, Diệp Thành như một đạo kim mang bay ra ngoài rồi hoà vào không gian hư vô, nhanh chóng lại gần một hướng, một chữ “đạo” khiến Đại La Thần Đỉnh bất phàm như vậy rồi, nếu như có thêm vài chữ lạc ấn trên thành Đại La Thần Đỉnh tiếp thì nhất định sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn.  


Thế rồi Diệp Thành nhanh chóng tới bên một sơn cốcc, nhìn từ xa hắn đã trông thấy khí hải kim quang đang cuộn trào và còn có thể trông thấy từng con chữ màu vàng kim to bằng móng tay.  

Lúc này, trong sơn cốc đã có người bắt được những con chữ đó, vả lại số người cũng không hề ít.  

Diệp Thành lập tức tham gia tranh đoạt, hắn không nói lời nào, cứ thế tiến lên trước dùng một tay gạt hết người đang bắt chữ đi sau đó bắt lấy con chữ vào lòng bàn tay rồi “bộp” một tiếng, hắn ấn nó vào Đại La Thần Đỉnh.  

“Sau đó Diệp Thành bước ra bộ pháp huyền diệu Thái Hư Thần Hành, bàn tay gạt ngang trên trời và tóm được hai con chữ vào trong lòng bàn tay, kế đó từng chữ được hắn ấn lên Đại La Thần Đỉnh.  

Rầm! Bịch!  

Thế rồi bên trong sơn cốc vang lên âm thanh dữ dội, sát khí cuộn trào, chỉ cần là người chạm phải thì lập tức sẽ bị nổ tung, máu me bắn vọt, cũng không biết là tên ngu ngốc nào không cẩn thận chạm phải cấm chế ở đây nên mới khiến những người tới đây đoạt chữ vàng đều gặp hoạ.  


Phụt! Phụt!  

Từng giọt máu bắn vọt lên, cả sơn cốc chói lọi ánh vàng kim đột nhiên bị phủ thêm lớp máu màu đỏ.  

Lúc này, ai còn nổi tâm trạng đi đoạt chữ nữa, người nào người nấy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, còn những chữ kia cũng đều bị thả ra, từng màu vàng kim bay sang tứ phướng, chớp mắt đã biến mất.  

“Mẹ kiếp, cả đám ngu muội”, Diệp Thành bực mình mắng chửi những kẻ không cẩn thận chạm vào cấm chế khủng khiếp bên trong sơn cốc, cơ hội tốt như vậy mà lại vì hành động ngu ngốc của bọn họ phá hoại.  

“Chữ vàng đó thực sự rất bất phàm, còn mạnh hơn binh khí nhiều”, Diệp Thành liếc nhìn Đại La Thần Đỉnh, hai chữ vàng trước đó mà hắn cướp được được lạc ấn lên bề mặt Đại La Thần Đỉnh thì một chữ là “huyền”, chữ còn lại là “hoàng”.  

Đạo, huyền, hoàng, ba chữ này được lạc ấn trên Đại La Thần Đỉnh và chúng còn có thể tự xếp thành hàng, hết sức bất phàm, và sau khi được lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh thì cả ba chữ này càng trở nên huyền diệu hơn.  


“Đáng tiếc chỉ có ba chữ”, mặt mày Diệp Thành rõ vẻ nuối tiếc, hắn quay người định đi ra ngoài tìm kiếm nhưng lại bất giác liếc nhìn về một hướng.  

Phía đó có một bóng người, trong tay cầm một chữ màu vàng kim vang đang quan sát tỉ mỉ.  

Người đó há chẳng phải là Viên Hạo của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên sao?  

“Thật là trùng hợp”,

/assets/img/chapt/39933/chapter-903/tien-vo-truyen-ky-chuong-903-1.jpg

 
Chương 904


“Thật là trùng hợp”, không gian méo mó hơn, Diệp Thành vặn cổ đi từ trong ra.  

“Tần Vũ”, thấy người tới là Diệp Thành, Viên Hạo không nói lời nào, hắn xoay người toan bỏ chạy.  

Viên Hạo cũng chỉ có thể trốn chạy, không hề có ý định đại chiến vì mười mấy đệ tử của nhà họ Viên vào đây đều bị Diệp Thành trảm, chỉ còn mình hắn may mắn chạy thoát, vả lại trước đó hắn còn nghe danh Tần Vũ chém Nam Cung Thiếu, hắn đâu có ý định đối đầu.  


“Đi đâu?”, Diệp Thành đuổi theo, hắn không nói lời nào, tung luôn một chưởng Bát Hoang khiến Viên Hạo phun ra máu.  

“Thưởng cho ngươi một roi”, Diệp Thành lật tay lấy ra roi Đả Thần Tiên, Viên Hạo vừa đứng dậy đã bị một roi của Diệp Thành quật trúng.  

“Hôm đó ngươi cho toạ kỳ ăn thịt ta thì nên biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay”, Diệp Thành không hề tỏ ra thương hại, hắn dùng một tay ấn Viên Hạo xuống, vận chuyển ma công hút cạn tinh nguyên của tên kia.  

Diệp Thành không giết hắn nhưng đợi tới khi thu tay về thì Viên Hạo đã là một tên phế nhân cạn kiệt tu vi.  

“Thứ này ngươi không dùng được đâu, đưa cho ta thì hơn”, Diệp Thành đoạt lại chữ vàng trong tay Viên Hạo sau đó lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh.  

Đây là một chữ “hoang”, nó tự xếp cùng hàng với ba chữ trước đó khiến Đại La Thần Đỉnh càng thêm bất phàm.  


“Cái chữ này rốt cục là thứ gì không biết nữa”, cảm nhận được sự thay đổi của Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì về lai lịch của chữ vàng này, và vì không biết nên hắn mới nhìn sang tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh.  

“Nói với ngươi cũng không phải không thể nhưng ngươi thả ta ra đi”, tên tí hon lắc đầu nói.  

“Không được”, Diệp Thành cứ thế gạt đi: “So với mấy chữ vàng kia thì ta thấy rằng đưa ngươi về vẫn hay hơn, có thời gian ta sẽ ném ngươi vào nồi sắt hầm lên, mùi vị chắc chắn sẽ rất thơm ngon”.  

“Ngươi dám ăn lão tử? Phản thật rồi”, tên tí hon lập tức nhảy dựng lên, nhưng vì cấm chế của Đại La Thần Đỉnh nên hắn lập tức bị đánh bật trở lại.  

“Ngươi đúng là biết nói năng đấy, ta lại thích như vậy”, Diệp Thành gãi tai: “Ngươi đừng thách thức sự nhẫn nại của ta, đụng đến ta thì ta mang ngươi đi hầm đấy, ta không doạ ngươi đâu! Ngươi không nói cho ta cũng được, người biết lai lịch những chứ này không thiếu”.  

Thế rồi tên tí hon tức tối trợn mắt nhìn Diệp Thành, nếu không phải do sự áp chế của Đại La Thần Đỉnh thì nó đã xông ngay ra ngoài bám luôn vào mặt Diệp Thành và cắn hắn một cái thật đau rồi.  


“Rốt cục ngươi có nói hay không?”, Diệp Thành rút con dao sáng loáng ra, bắt đầu đổ nước vào bên trong Đại La Thần Đỉnh, quan trọng hơn cả đó là vẻ mặt của hắn hiện lên rất tàn nhẫn thông qua nụ cười.  

“Nói, ta nói”, tên tí hon sợ hãi.  

“Vậy mới phải chứ”.  

“Đó là chữ bên trong Độn Giáp Thiên Thư”.  

“Độn Giáp Thiên Thư?”, nghe bốn từ này, Diệp Thành cảm thấy làm lạ, hắn hỏi lại: “Độn Giáp Thiên Thư có lai lịch thế nào?” 

 
Chương 905: Chương 904


“Thật là trùng hợp”, không gian méo mó hơn, Diệp Thành vặn cổ đi từ trong ra.

“Tần Vũ”, thấy người tới là Diệp Thành, Viên Hạo không nói lời nào, hắn xoay người toan bỏ chạy.

Viên Hạo cũng chỉ có thể trốn chạy, không hề có ý định đại chiến vì mười mấy đệ tử của nhà họ Viên vào đây đều bị Diệp Thành trảm, chỉ còn mình hắn may mắn chạy thoát, vả lại trước đó hắn còn nghe danh Tần Vũ chém Nam Cung Thiếu, hắn đâu có ý định đối đầu.


“Đi đâu?”, Diệp Thành đuổi theo, hắn không nói lời nào, tung luôn một chưởng Bát Hoang khiến Viên Hạo phun ra máu.

“Thưởng cho ngươi một roi”, Diệp Thành lật tay lấy ra roi Đả Thần Tiên, Viên Hạo vừa đứng dậy đã bị một roi của Diệp Thành quật trúng.

“Hôm đó ngươi cho toạ kỳ ăn thịt ta thì nên biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay”, Diệp Thành không hề tỏ ra thương hại, hắn dùng một tay ấn Viên Hạo xuống, vận chuyển ma công hút cạn tinh nguyên của tên kia.

Diệp Thành không giết hắn nhưng đợi tới khi thu tay về thì Viên Hạo đã là một tên phế nhân cạn kiệt tu vi.

“Thứ này ngươi không dùng được đâu, đưa cho ta thì hơn”, Diệp Thành đoạt lại chữ vàng trong tay Viên Hạo sau đó lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh.

Đây là một chữ “hoang”, nó tự xếp cùng hàng với ba chữ trước đó khiến Đại La Thần Đỉnh càng thêm bất phàm.

“Cái chữ này rốt cục là thứ gì không biết nữa”, cảm nhận được sự thay đổi của Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì về lai lịch của chữ vàng này, và vì không biết nên hắn mới nhìn sang tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh.


“Nói với ngươi cũng không phải không thể nhưng ngươi thả ta ra đi”, tên tí hon lắc đầu nói.

“Không được”, Diệp Thành cứ thế gạt đi: “So với mấy chữ vàng kia thì ta thấy rằng đưa ngươi về vẫn hay hơn, có thời gian ta sẽ ném ngươi vào nồi sắt hầm lên, mùi vị chắc chắn sẽ rất thơm ngon”.

“Ngươi dám ăn lão tử? Phản thật rồi”, tên tí hon lập tức nhảy dựng lên, nhưng vì cấm chế của Đại La Thần Đỉnh nên hắn lập tức bị đánh bật trở lại.

“Ngươi đúng là biết nói năng đấy, ta lại thích như vậy”, Diệp Thành gãi tai: “Ngươi đừng thách thức sự nhẫn nại của ta, đụng đến ta thì ta mang ngươi đi hầm đấy, ta không doạ ngươi đâu! Ngươi không nói cho ta cũng được, người biết lai lịch những chứ này không thiếu”.

Thế rồi tên tí hon tức tối trợn mắt nhìn Diệp Thành, nếu không phải do sự áp chế của Đại La Thần Đỉnh thì nó đã xông ngay ra ngoài bám luôn vào mặt Diệp Thành và cắn hắn một cái thật đau rồi.

.


ngôn tình tổng tài
“Rốt cục ngươi có nói hay không?”, Diệp Thành rút con dao sáng loáng ra, bắt đầu đổ nước vào bên trong Đại La Thần Đỉnh, quan trọng hơn cả đó là vẻ mặt của hắn hiện lên rất tàn nhẫn thông qua nụ cười.

“Nói, ta nói”, tên tí hon sợ hãi.

“Vậy mới phải chứ”.

“Đó là chữ bên trong Độn Giáp Thiên Thư”.

“Độn Giáp Thiên Thư?”, nghe bốn từ này, Diệp Thành cảm thấy làm lạ, hắn hỏi lại: “Độn Giáp Thiên Thư có lai lịch thế nào?”.


 
Chương 906: Chương 905


“Ta không biết”, tên tí hon lại đáp: “Ta chỉ biết từ rất lâu trước đây, quyển Thiên Thư này đã tồn tại rồi, không biết là ai tạo ra nhưng nghe nói nó hội tụ vạn đạo của Chư Thiên Đạo, nếu ngộ được thì chẳng khác gì một bước lên trời”.

“Còn có cả lai lịch khủng khiếp thế này sao?”, nghe tên kia nói xong, Diệp Thành tặc lưỡi trầm trồ.

Hắn nghĩ một hồi rồi lại nhìn sang tên tí hon kia, hỏi: “Ngươi có biết bên trong Độn Giáp Thiên Thư có bao nhiêu chữ không?”  

“Có trời mới biết”, tên tí hon liếc nhìn Diệp Thành: “Không ai biết bên trong Độn Giáp Thiên Thư có bao nhiêu chữ, ta cũng chưa từng nghe nói có ai thu thập chữ bên trong Độn Giáp Thiên Thư”.

“Đã vậy thì ta sẽ không bỏ qua”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi hắn thoắt ẩn, biến vào không gian.

Không lâu sau đó, ở một hướng vang lên tiếng la hét, một đệ tử không biết của gia tộc nào bị hắn quật xuống đất.

“Có chữ vàng không?”, Diệp Thành ghé lại gần, cười gian giảo.

“Không…không có”, biết sự khủng khiếp của Diệp Thành, tên kia kinh hãi lắc đầu.

“Ta không tin”, Diệp Thành lập tức giật lấy túi đựng đồ của tên kia sau đó dốc hết những thứ lộn xộn bên trong túi ra rồi mới tìm một lượt mà không phát hiện ra gì thì hắn mới vỗ vào vai tên kia: “Huynh đệ, ta không khiến ngươi đau chứ?”  
Ôi trời!  

Tên kia thầm mắng chửi trong lòng, lão tử đây cho ngươi một gậy thử xem? Đánh ngươi xong rồi hỏi ngươi có đau không, mẹ kiếp!  
Mặc dù lòng thầm mắng chửi nhưng hắn vẫn lắc đầu, miệng cười xoà: “Không…không đau”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành vỗ tên kia một cái rồi quay người biến mất.

A…!  
Không lâu sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết lại lần nữa vang lên, lại có một người bị một gậy của Diệp Thành quật ngã.

Thế nhưng sau hồi lục tìm, Diệp Thành vẫn không thể tìm thấy gì.

Tiếp đó, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là tìm những chữ vàng kia, cả đoạn đường di chuyển hắn không nề hà cướp giật, nếu trong tay ai có chữ vàng là hắn lập tức ra tay.


Có điều, sau hồi lục tìm hắn lại chẳng thu về được gì.

Chữ vàng không tìm thấy nhưng những người vào đây tìm bảo bối lại gặp hoạ, bị hắn đánh đấm liên tục, về cơ bản tên nào tên nấy đều ôm đầu rên la đau đớn.

Vả lại hiện trường còn xuất hiện cảnh này, nếu có hai người gặp nhau và nhìn thấy đối phương thì bọn  đều nói một câu: “Ngươi cũng bị đánh sao?”  
Phía này, Diệp Thành tức tối đi trong không gian hư vô, đi mãi đi mãi mà vẫn chưa tìm được chữ vàng khiến hắn bức bối.

.


 
Chương 907: Chương 906


Phía trước, có hai người xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người quen, là đệ tử của Thanh Vân Tông phía nam Đại Sở: Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.

Vốn dĩ Diệp Thành chẳng còn chút hi vọng nào nhưng hắn vẫn đi qua đi lại trong không gian, sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật thót tim nhưng khi trông thấy người mà bọn chúng cho rằng là Tần Vũ thì chúng vội hành lễ: “Bái…bái kiến Tần sư huynh”.

“Có chữ vàng không?”, Diệp Thành không phí lời với chúng, cứ thế nói ra mục đích vả lại hắn còn không quên hù doạ: “Nếu có thì lấy ra đây, sư huynh sẽ có thưởng, nếu như dám lừa ta thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy”.


Nghe Diệp Thành nói vậy, cả hai tên kia thầm mắng chửi trong lòng, giữa thanh thiên bạch nhật muốn cướp trắng trợn sao?  
Có điều cho dù là vậy thì cả hai tên vẫn bấm bụng sờ vào túi đựng đồ của mình.

Thấy vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên: “Có thật sao?”  
Ngay sau đó, cả hai tên mỗi tên cầm một chữ vàng đưa ra, một chữ “kiếp”, một chữ “phạt”, chữ nào cũng lấp lánh ánh vàng kim, khí tức huyền diệu.

Diệp Thành nắm lấy hai chữ đó trong lòng bàn tay sau đó không quên cho cả hai chữ vào trong túi đựng đồ.

Diệp Thành cũng được coi là nhân đạo, vì tâm trạng không tồi nên hắn vung tay phóng khoáng, cho hai tên mỗi tên một triệu linh thạch.

Không biết Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn biết được giá trị của chữ vàng thì còn hân hoan khi nhìn thấy tiền nữa không.

“Tần sư huynh à, huynh có cần nữa không? Chỗ ta vẫn còn”, đương lúc Diệp Thành định đi thì Lý Tinh Hồn cười trừ nói.


Diệp Thành quay phắt người lại, hắn nhìn Lý Tinh Hồn với vẻ mặt hứng thú: “Ta nói này tiểu tử, ngươi cũng biết nhiều đấy”.

“Vì hơi vội vàng nên ta quên mất”, Lý Tinh Hồn cười khúc khích.

“Có mấy chữ thì lấy ra cả đi, vẫn câu nói đó, ta không lấy không đâu, có điều đừng giấu ta điều gì, nếu không thì ngươi biết thế nào rồi đấy”.

“Đương nhiên rồi”, Lý Tinh Hồn lập tức vỗ vào túi đựng đồ, có ba chữ nữa bay ra ngoài khiến mắt Diệp Thành sáng cả lên, tên tiểu tử này cũng được lắm, kiếm được nhiều chữ đấy.

“Cầm lấy đi”, Diệp Thành cầm chữ vàng kia vào trong lòng bàn tay sau đó đưa túi đựng đồ có ba triệu linh thạch ra.

Diệp Thành lúc này ra tay thực sự phóng khoáng, có điều hắn có thừa tiền, những thứ hắn cướp được sắp chất thành núi rồi, vài triệu linh thạch đối với hắn mà nói cũng chẳng đáng là gì.


“Lục, trận, binh”, Diệp Thành nhìn ba chữ trong lòng bàn tay, ánh mắt hân hoan.

Diệp Thành cất chữ đi, hắn không rời đi luôn mà nhìn về phía hai người kia: “Các ngươi có biết trong tay ai còn có những chữ này không?”  
“Đệ tử của Thị Huyết Điện”.

“Đệ tử của Chính Dương Tông”.

Cả hai tên lần lượt lên tiếng, nói ra Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông.

.


 
Chương 908: Chương 907


“Trước đó khi tranh chữ, đệ tử của hai nơi này tranh được nhiều nhất, chúng ta cũng chỉ nhặt được chút thôi”, Chu Ngạo cung kính đáp lời.

“Các ngươi đi đi”, Diệp Thành quay người rời đi sau đó không quên truyền âm cho hai người kia: “Nếu kiếm được thêm chữ vàng hoặc thấy chỗ nào có chữ thì truyền âm cho ta, vẫn câu nói đó, sư huynh không lấy không, có điều nếu để ta biết các ngươi lừa ta thì không cần phải về nhà nữa.

Diệp Thành bước đi nhưng câu nói của hắn suýt chút nữa khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở phía sau tè ra quần.


Trên chặng đường đi, cả hai tên đều nghe được rất nhiều truyền âm liên quan đến Tần Vũ, tên này đúng là tên giết người không chớp mắt, cướp bóc không nể nang, nếu đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.

“Một triệu một chữ, cũng không phải là chịu thiệt thòi gì”, Lý Tinh Hồn xoa cằm.

“Hay là…”, Chu Ngạo cũng xoa cằm.

Cả hai tên đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười, hai tên đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai không cần nói lên lời cũng hiểu được ý của đối phương.

Thế rồi bọn chúng quay người rời đi.

Tiếp sau đó, cả hai chăm chú đi nghe ngóng về những chữ vàng kia vả lại cả hai tên đều học theo Diệp Thành, bắt đầu cướp bóc, hoặc bỏ ra một ít tiền mua chữ vàng rồi bán cho Diệp Thành với giá cao, nên biết rằng cả hai tên này mặc dù không thể bằng Diệp Thành về thực lực nhưng dù gì cũng là đệ tử xếp thứ hạng cao trên bảng xếp hạng Phong Vân nên đi cướp bóc cũng rất mau lẹ.


Không thể phủ nhận Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn rất có đầu óc kinh doanh.

Nếu như Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ tán thưởng cả hai tên này.

Phụt! Phụt!  
Phía này, Diệp Thành đã vung kiếm giải quyết hai tên đệ tử của Chính Dương Tông.

Với đệ tử của Chính Dương Tông, hắn lại không khách khí như Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cứ thế diêu diệt, cất đi túi đựng đồ.

Và quả thực, trong tay đệ tử của Chính Dương Tông có chữ vàng, số lượng mặc dù không nhiều nhưng đối với Diệp Thành mà nói thì đó lại là thu hoạch không tồi.


“Không tồi, được lắm”, Diệp Thành mỉm cười, hắn chuẩn bị quay người rời đi thì lại thấy mấy người phía Lăng Hạo di chuyển trong không gian hư vô.

“Chẹp chẹp”, Lăng Hạo tiến tới tặc lưỡi, hắn nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới lên tiếng: “Tần huynh, nghe nói trước đó huynh giỏi lắm, đến cả Nam Cung Thiếu cũng bị huynh diệt”.

“Cũng thường thôi”, Diệp Thành gãi tai.

“Không thể thường được”, Lăng Hạo vẫn tấm tắc: “Huynh có biết người bên ngoài gọi huynh thế nào không?”  
Ồ, Diệp Thành nổi hứng, cười nói: “Gọi thế nào?”.


 
Chương 909: Chương 908


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Phong Vân Bảng sát thần”, Thanh Vân ở bên cũng chêm vào.

“Nghe kêu vậy sao?”

“Thế huynh nghĩ sao?”, Lăng Hạo vẫn tặc lưỡi: “Có điều huynh cũng xứng với danh hiệu này, đệ tử nằm trong mười người đứng đầu đã bị huynh diệt đi hai người, đệ tử trong một trăm người đứng đầu bị huynh diệt hơn nửa, danh hiệu Phong Vân Sát Thần xứng với huynh thật mà”.

“Hư danh mà thôi”, Diệp Thành xua tay sau đó quay người rời đi: “Mọi người cứ tiếp tục đi, ta đi tìm bên khác”.

“Nghe nói huynh đang tìm những chữ vàng kia”, Diệp Thành vừa đi được hai bước thì lièn nghe tiếng Tử yên vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành liền quay người lại, đôi mắt hắn sáng lên, nhìn Tử yên, cười xoà nói: “Sao vậy? Muội có sao?”

“Chúng ta đều có”, Tử Yên mỉm cười nói.

Lúc này, đôi mắt của Diệp Thành càng sáng hơn, hai tay hắn xoa vào nhau như sắp tạo ra khói: “Cho ta đi”.

“Gọi huynh lại đương nhiên là để đưa cho huynh rồi”, Lăng Hạo tiến lên trước, đưa ra hai chữ màu vàng sáng lạn cho Diệp Thành.

Phía này, Thanh Vân cũng lấy ra một chữ, còn Tử Yên lấy ra ba chữ khiến Diệp Thành hồi hộp tim đập nhanh hơn.


Có điều, đợi tới khi nhìn thấy sáu chữ này là chữ gì thì Diệp Thành mới có phần bất ngờ: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, sáu chữ này đúng là huynh đệ tốt của nhau, đến cả ra ngoài mà cũng còn hợp lấy nhau được”.

“Huynh ghe gì chưa, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng bị nhốt trong đại trận rồi”,
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 910


“Ta đã nói bí mật của Độn Giáp Thiên Thư rồi còn gì”.  

“Nhưng ngươi chưa nói cho ta biết bí mật của hố thần”, Diệp Thành mỉm cười thong thả: “Ta muốn biết rốt cuộc trong hố thần có bảo bối gì, điều gì ngươi cũng biết, chắc hẳn cũng biết bảo bối đó ở đâu!”  

“Ta không biết”, tiểu tử đó lắc đầu: “Biết cũng không nói cho ngươi”.  

“Mạnh miệng vậy à?’, Diệp Thành lại lấy con dao găm nhỏ của mình ra, sau đó lại bắt đầu đổ nước vào Đại La Thần Đỉnh, giống như cắt tên nhóc này thành nhiều mảnh nhỏ rồi cho vào vạc lớn để hầm vậy.  


“Ngươi bớt lấy những chiêu này ra hù doạ ta đi, tiểu gia đây không sợ đâu”, tên tí hon chửi bới, dường như hắn cũng hiểu tính Diệp Thành, chắc chắn Diệp Thành không dám giết mình.  

Ồ!  

Thấy tên này này ương ngạnh như vậy, Diệp Thành nổi lên hứng thú, nhưng không phải với hắn mà là với bảo bối trong hố thần.  

Tên tí hon đã nói ra bí mật của Độn Giáp Thiên Thư, nhưng lại không nói gì về bí mật của hố thần, thông minh như Diệp Thành sao lại không nghĩ ra giá trị của bảo bối trong hố thần lớn đến mức nào.  

“Ta sẽ khiến ngươi phải nói”, đúng thế, Diệp Thành không hầm tiểu tử này, hắn chỉ doạ thôi.  

Diệp Thành đóng Đại La Thần Đỉnh lại rồi bỏ đi.  


Hắn đi lang thang xung quanh một lần nữa, cướp được một chữ vàng trong tay tên đệ tử xa lạ, sau đó đi sâu vào trong.  

Ầm! Bùm!  

Ở nơi sâu vọng lại tiếng nổ ầm không dứt, dường như có bảo bối nên mọi người lại tranh nhau sứt đầu mẻ trán.  

“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể vẫn chưa ra”, trên đường, Diệp Thành đi lại trong không gian hư vô, điều hắn nghe thấy nhiều nhất chính là vấn đề này.  

“Ta biết chuyện này, ta nhìn từ xa thấy có bảo bối thần bí, sau đó hai người tranh nhau, nhưng không biết vì sao lại bị nhốt trong đại trận, ở trong đó ba canh giờ rồi vẫn chưa ra”.  

“Đại trận có thể nhốt họ chắc chắn rất bất phàm”.  


Trong những tiếng thảo luận, Diệp Thành đã đi vào nơi sâu trong hố thần, hơn nữa từ xa hắn đã thấy biển mây mù màu vàng.  

Diệp Thành thoáng dừng bước, nheo mắt nhìn về phía đó.  

Nơi ấy có ánh sáng vàng lấp lánh, mây mù cuộn trào, sát khí bay lượn trong mây mù, còn có giông bão cuồn cuộn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm, tiếng phượng hoàng kêu, đó là một nơi đại hung.  

Mà Diệp Thành biết, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang bị nhốt trong đó.  

Trong lòng thầm nghĩ vậy, Diệp Thành đã bước tới đó. 

 
Chương 911: Đánh phá trận pháp từ bên ngoài


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành dừng lại ở khoảng không chính giữa hai ngọn núi cao chót vót, dường như có thể nhìn thấy từng tầng mây và sương mù, hắn nhìn thấy trận pháp khổng lồ, còn có Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang hợp lực cùng phá, hai người đã chật vật lắm rồi.   

Diệp Thành rời mắt khỏi hai người họ, nhìn ra bên ngoài.  


Bên ngoài kín bóng người, tất cả đều là người chạy tới xem, tiếng tặc lưỡi cảm thán đương nhiên là không thể thiếu.  

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người cũng đã giúp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng thoát khỏi tình cảnh bị vây hãm. Người của Chính Dương Tông không cần phải nói, bọn họ vì cứu Cơ Tuyết Băng, nhưng đệ tử của Chính Dương Tông đã bị Diệp Thành giết hơn nửa, hơn mười tên còn lại lúc này đang hợp sức với các đệ tử gia tộc khác cùng phá vỡ trận pháp kia.  

Những đệ tử của gia tộc kia đương nhiên là có quan hệ tốt với Thị Huyết Điện, bây giờ chúng đều đang tỏ ra niềm nở lấy lòng.  

“Có tiểu gia ở đây mà lại để các ngươi ra được à?”, Diệp Thành cười mỉa, vặn cổ rồi lấy gậy răng sói ra, mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Các ngươi muốn ra, lão tử cứ không cho các ngươi ra đấy!”

Bùm! Bùm!  


Trong hố thần, tiếng nổ đùng đoàng như vậy liên tiếp vang lên.  

Giữa hai ngọn núi lớn, trong hai trận pháp khổng lồ, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng vẫn đang tác động mạnh vào cấm cố.  

Bên ngoài trận pháp, đệ tử của Thị Huyết Điện và một nhóm người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện cũng đang hợp lực phá trận pháp, đệ tử bên phía Chính Dương Tông cũng vậy.  

Hai bên đang cạnh tranh với nhau, đệ tử Chính Dương Tông muốn giúp Cơ Tuyết Băng mau chóng thoát ra, nếu cô ta ra trước thì đệ tử của Thị Huyết Điện và những người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện sẽ phải đón nhận sự tàn nhẫn vô tình từ Huyền Linh Chi Thể.  

Ngược lại, các đệ tử của Thị Huyết Điện cũng muốn cứu được Hoắc Tôn ra trước, như vậy thì đệ tử của Chính Dương Tông sẽ không còn đường sống.  

Cả hai bên đều hiểu rõ hai người mạnh nhất trong hố thần hiện nay là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, dù bên nào ra khỏi trận pháp trước thì với bên còn lại mà nói đều là ác mộng.  


“Sắp rồi, sắp rồi, cố gắng lên”, bên phía Thị Huyết Điện, các đệ tử đồng loạt hô to, hợp lực gọi lư đồng ra, đánh phá trận pháp từ bên ngoài.  

“Không thể để cho Hoắc Tôn ra ngoài trước”, bên này, đệ tử Chính Dương Tông do Hoa Vân dẫn đầu cũng hợp sức gọi bảo tháp linh lung ra, điên cuồng bắn phá vào trận pháp đang giam giữ Cơ Tuyết Băng.  

Ở đây người đông nghìn nghịt, nhìn hai bên gần như phát điên, mọi người không khỏi thở dài.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-911/tien-vo-truyen-ky-chuong-911-1.jpg

 
Chương 912


“Yên lặng quan sát mới là thượng sách”.  

Có lẽ Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông quá thu hút sự chú ý, đến mức chẳng ai phát hiện ra một thanh niên tóc trắng, đeo mặt nạ Quỷ Minh đang vặn vẹo cổ, tay cầm gậy răng sói màu đen bước tới.  

Người này chính là Diệp Thành.  

Lúc này hắn tới đây, mục đích đã quá rõ ràng, hai người mà hắn dè chừng nhất đã bị nhốt trong trận pháp, hắn sẽ để bọn họ ra ngoài sao?   .


||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||

Câu trả lời là không, hắn sẽ không để họ ra ngoài.  

Ôi chao!  

Diệp Thành tới nơi rồi cảm thán: “Ta còn đang bảo mọi người đi đâu hết, hoá ra là chạy tới đây hóng chuyện”.  

Hắn còn chưa dứt lời đã cầm cây gậy rang sói xuất hiện trong tầm mắt mọi người.  

Ấy?  


Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến mọi người đều bất ngờ: “Tần Vũ cũng tới rồi”.  

“Chắc chắn tên này cũng chẳng có ý tốt đâu”, cuộc thảo luận bắt đầu sôi nổi.  

“Ngươi nghĩ hắn có giúp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không?”, có người nhỏ giọng hỏi.  

“Khó nói lắm”.  

“Hai vị, cảm giác ở trong đó thế nào?”, Diệp Thành đã cầm cây gậy răng sói đen kịt tới, nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang chật vật trong trận pháp với vẻ mặt hứng thú.  

“Tần Vũ, khi nào ra được ta sẽ giết ngươi”, Hoắc Tôn hét lên, chẳng qua đang bị giam cầm trong trận pháp khiến hắn không làm được gì, nếu không hắn sẽ lao ra g iết chết Diệp Thành.  


Cơ Tuyết Băng thì ngược lại, vẻ mặt cô ta không chút cảm xúc, biểu cảm lạnh lùng, dường như bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì, bất kỳ sự xáo trộn nào trên đời cũng không dấy lên được một gợn sóng trong lòng cô ta.  

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy Diệp Thành, lông mày liễu của cô ta hơi cau lại, cô ta lẳng lặng quan sát Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp loé lên một tia sáng kỳ lạ: “Cảm giác quen thuộc quá”.  

Lại là một cuộc gặp gỡ do trời cao sắp đặt, nhưng cô ta vẫn không nhận ra hắn.  

Tại đây, Diệp Thành liếc mắt nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại đưa mắt nhìn Hoắc Tôn đang trong trận pháp, hắn cười vui vẻ để lộ hai hàm răng trắng: “Tiểu tử, nghe nói ngươi rất lợi hại!”  

“Khi nào ra ngoài ta sẽ nghiền nát xương ngươi thành tro”, thấy Diệp Thành nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích, Hoắc Tôn lại gào lên giận dữ.  

 
Chương 913: Chương 912


“Yên lặng quan sát mới là thượng sách”.

Có lẽ Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông quá thu hút sự chú ý, đến mức chẳng ai phát hiện ra một thanh niên tóc trắng, đeo mặt nạ Quỷ Minh đang vặn vẹo cổ, tay cầm gậy răng sói màu đen bước tới.

Người này chính là Diệp Thành.


Lúc này hắn tới đây, mục đích đã quá rõ ràng, hai người mà hắn dè chừng nhất đã bị nhốt trong trận pháp, hắn sẽ để bọn họ ra ngoài sao?  
Câu trả lời là không, hắn sẽ không để họ ra ngoài.

Ôi chao!  
Diệp Thành tới nơi rồi cảm thán: “Ta còn đang bảo mọi người đi đâu hết, hoá ra là chạy tới đây hóng chuyện”.

Hắn còn chưa dứt lời đã cầm cây gậy rang sói xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ấy?  
Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến mọi người đều bất ngờ: “Tần Vũ cũng tới rồi”.


“Chắc chắn tên này cũng chẳng có ý tốt đâu”, cuộc thảo luận bắt đầu sôi nổi.

“Ngươi nghĩ hắn có giúp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không?”, có người nhỏ giọng hỏi.

“Khó nói lắm”.

“Hai vị, cảm giác ở trong đó thế nào?”, Diệp Thành đã cầm cây gậy răng sói đen kịt tới, nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang chật vật trong trận pháp với vẻ mặt hứng thú.

“Tần Vũ, khi nào ra được ta sẽ giết ngươi”, Hoắc Tôn hét lên, chẳng qua đang bị giam cầm trong trận pháp khiến hắn không làm được gì, nếu không hắn sẽ lao ra gi ết chết Diệp Thành.

Cơ Tuyết Băng thì ngược lại, vẻ mặt cô ta không chút cảm xúc, biểu cảm lạnh lùng, dường như bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì, bất kỳ sự xáo trộn nào trên đời cũng không dấy lên được một gợn sóng trong lòng cô ta.


Nhưng lúc này, khi nhìn thấy Diệp Thành, lông mày liễu của cô ta hơi cau lại, cô ta lẳng lặng quan sát Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp loé lên một tia sáng kỳ lạ: “Cảm giác quen thuộc quá”.

Lại là một cuộc gặp gỡ do trời cao sắp đặt, nhưng cô ta vẫn không nhận ra hắn.

Tại đây, Diệp Thành liếc mắt nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại đưa mắt nhìn Hoắc Tôn đang trong trận pháp, hắn cười vui vẻ để lộ hai hàm răng trắng: “Tiểu tử, nghe nói ngươi rất lợi hại!”  
“Khi nào ra ngoài ta sẽ nghiền nát xương ngươi thành tro”, thấy Diệp Thành nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích, Hoắc Tôn lại gào lên giận dữ.

.


 
Chương 914: Tên Này Tới Gây Chuyện À


“Ngươi đã nói vậy rồi, ta sẽ cho ngươi ra ngoài chắc?”, Diệp Thành ung dung vặn cổ.

Lời hắn vừa dứt, đệ tử của Thị Huyết Điện đều thay đổi sắc mặt.

Ý tứ đã quá rõ ràng rồi, Tần Vũ không muốn cho Thánh tử nhà ngươi ra ngoài.


Quả nhiên, sau khi Diệp Thành nói xong, hắn lập tức lao vào đám đông như một con sư tử man rợ, điên cuồng vung cây gậy răng sói trong tay.

Phụt! Phụt!  
Lập tức, đệ tử của Thị Huyết Điện ngã xuống như ngả rạ, người bay khắp nơi.

“Xem đi, ta nói rồi mà! Chắc chắn Tần Vũ tới để gây rối”, thấy tình cảnh này, người xem đều thở dài.

“Vậy là Tần Vũ muốn giúp Chính Dương Tông à?”  
“Bây giờ xem ra khả năng cao là vậy”.

A!  

Khi mọi người còn đang thảo luận thì đệ tử của Thị Huyết Điện và những người phụ thuộc Thị Huyết Điện đã liên tiếp ngã xuống, rất nhiều người bị đánh bay lên trời, bao nhiêu người như thế nhưng chẳng ai có thể cản được đường của Diệp Thành.

Ùng! Ùng!  
Vì sự quấy rối của Diệp Thành, đám đệ tử của Thị Huyết Điện liên tục bị đánh bay, lư đồng bọn chúng hợp sức luyện thành vì mất đi linh lực mà ánh sáng cũng mau chóng tối đi.

Cũng chính vì điều này mà trận pháp giam giữ Hoắc Tôn vừa nãy sắp bị đục thủng một lỗ, giờ đây lỗ hổng ấy đã liền lại.

“Tần Vũ”, trong trận pháp, thấy Diệp Thành làm vậy, Hoắc Tôn giận điên người, muốn xông ra giết hắn nhưng lại bị cực quang trong trận pháp đánh bay ngược lại.

“Ngươi lợi hại như vậy, bị đánh bật vài lần cũng không sao”, câu này của Diệp Thành khiến Hoắc Tôn tức đến mức suýt phụt máu.


Sau khi giải quyết xong bên này, Diệp Thành lại vặn cổ, đưa mắt nhìn sang phía Hoa Vân đang phá trận pháp.

So với Thị Huyết Điện, Diệp Thành càng hận Chính Dương Tông hơn, không phải vì năm đó hắn bị ruồng bỏ, mà vì Chính Dương Tông đã chạm đến giới hạn của hắn.

Thấy Diệp Thành đưa mắt nhìn sang phía Hoa Vân, Hàn Tuấn và mọi người đều bất giác giật giật khoé miệng.

“Tên này tới gây chuyện à? Khiêu khích Thị Huyết Điện thì thôi, bây giờ còn định khiêu khích cả Chính Dương Tông nữa!”  
“Đụng đến Thái Âm Chân Thể, bây giờ còn định đụng đến Huyền Linh Chi Thể, ai cho tiểu tử này dũng khí thế vậy? Lá gan to thật đấy! Nếu Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể ra được, bọn họ có tha cho hắn không?”.


 
Chương 915: Không Thù Không Oán


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Nhưng vấn đề là bây giờ Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể đều không ra được!”  
Phụt!  
Trong làn sóng thảo luận, Diệp Thành đã vung gậy đánh cho một tên đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông thịt nát xương tan, bay ngược ra ngoài.

“Ngươi nên chết đi”, Hàn Tuấn phẫn nộ hét lớn, binh khí lơ lửng trên đầu lập tức đ è xuống.


“Ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành cười mỉa, xông lên vung ra một gậy, cả người và binh khí của Hàn Tuấn đều bay lên trời, còn chưa rơi xuống đất đã lại bị một gậy tiếp theo của Diệp Thành đánh bay.

“Giết hắn cho ta”, Hoa Vân gào lên một tiếng rồi cũng tấn công, vẫn là Âm Dương Vô Cực Ấn tuyệt kỹ thành danh.

Diệp Thành hừ lạnh, bước lên phía trước rồi vung gậy rang sói phá tan ấn bát quái đó, đánh Hoa Vân hộc máu lùi về phía sau.

“Thưởng cho ngươi một gậy nữa”, bóng dáng Diệp Thành như ma quỷ, hắn ba bước thành hai sát phạt tới trước mặt Hoa Vân, không nói thêm lời nào đập cây gậy xuống, Hoa Vân còn chưa đứng vững đã bay ra ngoài theo Hàn Tuấn.

Sau khi hắn đánh bay Hoa Vân và Hàn Tuấn, cảnh tiếp theo nhẹ nhàng hơn nhiều.


Diệp Thành cứ thế lao tới như cầm thú, hắn xông tới đâu nơi đó đều hỗn loạn.

Đệ tử của Chính Dương Tông ngã nhào thành từng, bị đánh bay ra ngoài, rất nhiều đệ tử tu vi yếu đều bị đánh tan thành huyết vụ, cảnh tượng đẫm máu khiến người xem sợ hết hồn hết vía.

Cơ Tuyết Băng đang bị nhốt trong trận pháp, lúc này sắc mặt cô ta cũng đã trở nên lạnh lẽo.

“Chính Dương Tông không thù không oán với đạo hữu, tại sao lại làm như vậy?”, giọng nói êm tai của Cơ Tuyết Băng vang lên.

Không thù? Không oán?  
Mặc dù Diệp Thành không nhìn Cơ Tuyết Băng, nhưng trong lòng hắn lại đang cười lạnh.


Thành Côn dùng Thực Cốt Đan hãm hại ta, không được coi là oán? Chính Dương Tông nửa đường chặn giết ta, không được coi là thù? Bao vây ám sát ta, gọi là không oán? Cướp thân thể ta, gọi là không thù?  
Nhưng những lời này Diệp Thành không nói ra.

Bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ để lộ thân phận thật vào lúc này, hắn muốn để lại bất ngờ này cho Chính Dương Tông, đến khi hắn về nhất định phải đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 916: Chẳng Phải Là Vì Những Chữ Vàng Kia Sao


Diệp Thành không giết mấy người phía Hoa Vân, mặc dù hắn cũng rất muốn giết bọn chúng nhưng lại không phải ở đây mà là ở Chính Dương Tông.

Hắn muốn cho bọn chúng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Chính Dương Tông bị huỷ diệt.

Hắn không giết mấy tên phía Hoa Vân không có nghĩa rằng hắn sẽ không ra tay cướp bóc.


Lúc này, Diệp Thành đang cẩn trọng hành sự, chỉ cần những nơi mà hắn đi qua thì cho dù là đệ tử của Thị Huyết Điện hay đệ tử của Chính Dương Tông đều bị hắn cướp sạch sẽ.

Điều quan trọng nhất đó là hắn đang tìm những chữ vàng trong Độn Giáp Thiên Thư.

Và quả như hắn mong ước, cả chặng đường cướp bóc hắn cũng thu được về kha khá, chừng mấy chục chữ vàng.

Làm xong xuôi, Diệp Thành không rời đi luôn mà nhìn những người tới xem kịch một cách hứng thú.

Vẻ mặt tấm tắc của hắn khiến tất cả những người ở đây đều khó hiểu, tên này định làm gì? Đánh đệ tử của Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông bị thương rồi còn muốn giết bọn họ sao?  
Đương nhiên Diệp Thành không định làm vậy, mặc dù hắn mạnh nhưng đối mặt với bao nhiêu người như vậy, một mình hắn cũng không thể làm nên trò trống gì.


Nên biết rằng Đại Sở là vùng đất ngoạ hổ tàng long, ở đây không thiếu những người có thực lực vượt trội, nếu không cẩn thận sẽ gây nên cơn phẫn nộ của đám đông, đó đương nhiên là điều bất lợi đối với hắn.

Còn vì sao hắn lại nhìn đám người này, chẳng phải là vì những chữ vàng kia sao?  
Chữ vàng trong Độn Giáp Thiên Thư quá bất phàm, sau khi được lạc ấn bên trên Đại La Thần Đỉnh lại thêm sức mạnh thần bí duy trì nên hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ chữ nào.

Khụ…Khụ!.

Truyện Mạt Thế
Nhìn từng cặp mắt cảnh giác từ tứ phía, Diệp Thành ho hắng: “Trong số các người ai có chữ vàng, nếu không cần thì bán cho ta, ta mua bằng tiền, giá cũng không thấp đâu”.

Có điều lời nói của Diệp Thành chỉ đổi lại từng cặp mắt phòng bị, thấy vậy, Diệp Thành cảm thấy ái ngại, hắn day trán: “Nói rồi, thương lượng rồi mà không được, vậy thì ta phải cướp rồi”.


Dứt lời, Diệp Thành biến mất như bóng ma, trong chốc lát hắn đã xuất hiện bên cạnh một người, người này chợt thay đổi sắc mặt, đợi tới khi ra tay thì đã bị một con dao ghì vào trước cổ.

“Vị đạo hữu này, có chữ vàng không?”, Diệp Thành cười xoà nhìn hắn ta nhưng nụ cười của hắn lại hết sức tàn nhẫn.

“Yên tâm, ta chỉ có một chữ, đừng làm tổn hại đến tính mạng ta”, thấy sắc mặt tên kia tái nhợt, Diệp Thành lại lần nữa cười nói: “Vả lại ta cũng không lấy không đâu, nếu có thì cứ bán cho ta, nếu không thì ta phải cướp đấy”.

“Có, có, có”, thấy bộ mặt cười cợt đó của Diệp Thành, tên kia hoang mang, vội vỗ vào túi đựng đồ, một chữ màu vàng kim bay ra ngoài.

.


 
Chương 917: Chương 916


Thấy vậy, Diệp Thành lập tức bắt lấy chữ màu vàng kim kia trong lòng bàn tay, sau đó không quên nhét vào tay tên kia một cái túi đựng đồ: “Này, sư huynh nói lời giữ lời, đã nói từ trước rồi nên đều sẽ làm vậy với tất cả mọi người”.

Tên kia tươi cười, cầm lấy túi đựng đồ rồi liếc nhìn vào bên trong: “Một…một triệu?”  
Ôi trời!  
Ngay lập tức, hiện trường như bùng nổ, một chữ vàng mà đáng giá một triệu sao?.


đam mỹ hài
“Nhìn thấy chưa, giao dịch xoằng phẳng, Tần sư huynh ta không bắt nạt ai đây”, sau khi thả tên kia đi, Diệp Thành lại nhìn những người có mặt ở đây: “Nếu ai có thì mau giao ra, giờ bán cho ta còn có thể thu được tiền, nếu đợi thêm lát nữa thì lại không dễ như giờ đâu”.

Và sự thực thì câu nói của Diệp Thành rất có hiệu nghiệm, hiện trường liền có ba tới năm người lao tới, tên nào tên nấy mau lẹ giao ra chữ vàng.

“Vậy mới phải chứ, Tần sư huynh chẳng có gì ngoài tiền”, sau khi nhận lại chữ vàng, Diệp Thành liền giao tiền, hắn nói lời giữ lời.

Thấy vậy lại càng có nhiều người lao tới, rất nhiều người không phải bất ngờ vì cái giá mà Diệp Thành đưa ra, một triệu linh thạch một chữ, số tiền này đủ để làm rất nhiều việc đấy.

Một chữ mà thôi, một triệu cũng đáng.


Thế rồi cảnh tượng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Lại nhìn vào trong trận pháp, sắc mặt của Hoắc Tôn tối sầm cả lại, hắn gãi đầu, mắt đỏ ngầu trông như con ác quỷ.

Chỉ có Cơ Tuyết Băng vẫn tĩnh lặng quan sát Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn ánh lên cái nhìn bất định, không biết cô đang nghĩ gì.

Hiện giờ bọn họ ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, những đệ tử ứng cứu cũng đều bị Diệp Thành đánh tàn tạ, mọi thứ chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, sự khủng khiếp của trận pháp đã vượt qua tưởng tượng của cả hai người, muốn ra ngoài phải dốc hết sức.

“Nào, nào, đây là của ngươi, cầm lấy đi”.

“Ba chữ của ngươi ba triệu linh thạch, cầm lấy đi, đừng có để ai cướp đi đấy”.


“Ngươi một chữ, một triệu linh thạch”.

Phía này, Diệp Thành đang bị vây lại ở giữa, vẫn đang nhiệt tình cất đi những chữ vàng kia, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Ở phía cách đó không xa, những người trong tay không có chữ vàng thì mặt mày ghen tức, rất nhiều người tỏ thái độ ra bên ngoài.

“Tên Tần Vũ này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mới một lúc thôi đã cho đi cả vài chục triệu linh thạch rồi, không phải là hắn tìm được cả quặng đá quý đấy chứ?”.


 
Chương 918: Hai Người Cứ Tận Hưởng Đi”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Chắc chắn là cướp được rồi”.

“Điều khiến ta tò mò nhất đó là vì sao những chữ kia lại đáng giá như vậy?”
“Sớm biết nó đáng tiền như thế thì lão tử đã cướp lấy vài chữ, cũng vài triệu linh thạch chứ chẳng đùa”.


“Đều hết cả rồi sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành cất đi chữ vàng.

Có điều, hắn vẫn không từ bỏ hi vọng và nhìn về những người chưa bước tới phía mình, với sự thông minh của hắn thì đương nhiên biết rằng trong số này nhất định còn có người có chữ vàng, chỉ là bọn họ chưa lấy ra để bán mà thôi.

“Thu mua không giới hạn”, cuối cùng Diệp Thành dứt khoát lên tiếng: “Ai có chữ vàng cứ lấy ra tìm ta, Tần ca đây có tiền, vẫn là câu nói đó, đừng để ta tìm tới tận nơi, nếu không thì ta sẽ ra tay cướp đấy”.

Nói rồi, Diệp Thành không quên liếc vài người trong đám người.

Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của những người này không rõ ràng, thực lực của bọn họ không hề yếu, nhất định là người của gia tộc quy ẩn, thân phận như vậy đương nhiên không thiếu gì tiền, cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này nên chúng mới không lấy ra bán, đợi sau khi ra khỏi hố thần thì mới nghiên cứu.

“Mấy người các ngươi, lão tử đây nhớ mặt rồi đấy”, Diệp Thành thầm cười trong lòng, “Đã không bán thì tí nữa đừng có mà kêu oan”.


Đương nhiên, Diệp Thành sẽ không cướp vào lúc này, hắn có thừa thời gian khiến bọn chúng phải đau đầu, vả lại vì chữ vàng nên hắn quyết định làm thêm một vài trò không cần thể diện nữa.

Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành mới nhìn sang Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng trong trận pháp.

“Hai vị sư huynh sư muội, không biết chỗ hai người có chữ vàng không? Bán cho ta đi?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người.

“Tần Vũ”, Hoắc Tôn phẫn nộ, hắn cố gắng phá cấm cố của trận pháp.

Mẹ kiếp, đánh người của lão tử tàn tật mà còn muốn chọc tức lão tử, đợi ta ra ngoài, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể thì ta cũng phải giế t chết ngươi.


Sát khí của Hoắc Tôn với Diệp Thành cứ thế thể hiện ra ngoài.

Có điều nói lại thì Hoắc Tôn quả thực lại không hề có chữ vàng nào vì khi chữ vàng xuất hiện trước mặt thì hắn đã bị giam trong trận pháp này rồi, cho dù là có thì hắn cũng sẽ chẳng bán cho Diệp Thành.

Ở một bên, Cơ Tuyết Băng cũng vậy, mặc dù khuôn mặt lạnh tanh nhưng cô ta không thể hiện sự phẫn nộ như Hoắc Tôn, cho tới lúc này, cô ta vẫn còn đang âm thầm quan sát Diệp Thành vì cảm giác mà Diệp Thành mang lại cho cô càng lúc càng thân thuộc.

Cơ Tuyết Băng không có chữ vàng vì cô ta đang tranh đoạt một món bảo bối với Hoắc Tôn nên mới bị giam trong trận pháp, vả lại với khả năng quan sát của cô ta thì đương nhiên có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này, cô ta lại càng không thiếu gì tiền,
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 919


Có điều khi hắn nhìn sang Bích Du thì mới phát hiện khoé miệng Bích Du trào máu, sắc mặt tái nhợt.  

Bị thương sao?  

Diệp Thành cau mày, lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, trong cơ thể Bích Du có một luồng khí màu trắng lạnh lẽo, lúc này đang xâm nhập mọi ngóc ngách trong cơ thể, xung phá kinh mạch và hoá giải tinh khí của cô.  


“Ai khiến cô bị thương?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn Bích Du.  

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi”, Diệp Thành khẽ mỉm cười, cô lau đi vệt máu nơi khoé miệng: “Trước đó ta đuổi theo chữ vàng nên có xô xát với người khác, không đáng ngại”.  

Nghe câu này, Diệp Thành chợt cảm thấy áy náy.  

Có lẽ cũng chính vì sự áy náy này mà hắn mới đặt tay lên vai Bích Du, tiên hoả màu vàng kim hoá thành vô số đường thâm nhập vào trong cơ thể cô.  

“Hoả diệm màu vàng kim?”, nhìn thấy hoả diệm màu vàng kim len lỏi vào trong cơ thể mình, Bích Du sững người, trong đôi mắt nhoà nước.  

Cô khẽ mỉm cười, sau khi thu lại ánh mắt, Bích Du lại nhìn sang Diệp Thành ở trước mặt, ở khoảng cách gần thế này khiến cô có thể nhìn ra rõ ràng đôi mắt đen láy mà xa xăm của Diệp Thành.  


“Cảm ơn ngươi vì vẫn còn sống”, Bích Du nheo mắt, ánh mắt mơ màng, cô nhìn Diệp Thành đến say mê. Giây phút hoả diệm màu vàng kim xuất hiện cô mới như được vứt bỏ đi hòn đá đè nặng trong lòng vì Diệp Thành cuối cùng cũng không che giấu thân phận thận trước mặt cô nữa.  

“Vết thương khỏi rồi thì ra ngoài đi, đừng ở trong hố thần nữa”, có điều lời nói của Diệp Thành lại lãnh đạm vô cùng.  

Có lẽ khi ở đại hội Đấu Thạch, Diệp Thành đã cảm nhận được tình ý của Bích Du đối với mình.  

Có điều hắn biết rằng mình sẽ phải phụ tấm chân tình của Bích Du vì từ đầu tới cuối, người mà hắn thương nhớ chỉ có một mình Sở Huyên mà thôi.  

Phía này, thấy sự lãnh đạm đó của Diệp Thành, mặc dù Bích Du có phần thất vọng nhưng cô vẫn mỉm cười, chí ít thì cô cũng biết Diệp Thành vẫn đang còn sống.  


Sau ba phút, Diệp Thành thu tay về, hắn quay người lạnh nhạt: “Rời khỏi hố thần đi”.  

“Thế còn ngươi?”, Bích Du mím môi.  

“Ta còn phải cướp nhiều bảo bối nữa, cướp xong thì mới đi được”, Diệp Thành nhét một cái tăm vào miệng, hai tay ôm gáy: “Mau đi, nếu cô mà mất tích thì Độc Cô Ngạo sẽ bóp ch3t ta, còn nữa, thân phận của ta cô biết vậy là được rồi, đừng đi nói lung tung”.  

“Ta…ta hiểu rồi”, nhìn bóng hình Diệp Thành xa dần, Bích Du khẽ há miệng, lời định nói ra lại âm thầm nuốt vào.  

Đợi tới khi bóng người Diệp Thành biến mất khỏi tầm nhìn cô mới hít vào một hơi thật sâu, quay người đi về phía lối ra của hố thần vì không muốn Diệp Thành phải chịu thêm bất cứ gánh nặng nào. 

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top