Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 880


“Tiểu tử này chạy nhanh thế!”  

Vừa bước vào thành cổ, Diệp Thành đã nghe thấy lời bàn tán của những người qua đường.  

Lại? Sao lại là lại?  

Diệp Thành không khỏi sờ chóp mũi, nhưng nghĩ lại cũng đúng.  


Từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới đây, hắn đã bị đuổi giết không chỉ một lần, nhưng lần nào hắn cũng thoát được, ngay cả lúc nhà họ Dương và Thị Huyết Điện bày ra chiến trận lớn như thế cũng không bắt được hắn, mọi người đều không nén được tiếng tặc lưỡi cảm thán.  

Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thành đã đi vào một quán rượu, tìm một chỗ bên cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi một bình rượu ngon, vừa nhàn nhã uống rượu, vừa yên lặng quan sát bên ngoài.  

“Ra ngoài lâu quá rồi, không thể điên cuồng thêm nữa”, Diệp Thành nhỏ giọng thì thầm: “Uống hết bình rượu này rồi về Hằng Nhạc Tông thôi”.  

Nhắc đến Hằng Nhạc Tông, trong đầu Diệp Thành lại hiện lên hình bóng Sở Huyên, mặc dù lúc đó linh hồn của hắn không ở trong thể xác nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan của Sở Huyên.  

Có lẽ suy nghĩ quá tập trung, Diệp Thành không phát hiện đã có một người thanh niên mặc đồ trắng ngồi đối diện mình.  

“Vất vả cả chặng đường, có thể cho tại hạ xin một ly không?”, người thanh niên áo trắng mỉm cười nhẹ.  


Diệp Thành hoàn hồn, bất giác quay đầu lại, quan sát người thanh niên kia từ đầu đến chân một lượt.  

Người này trời sinh khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, khí chất ung dung nhưng không che giấu được sự sắc bén bên trong, mái tóc đen dài như thác nước, vóc người cường tráng rắn rỏi, mắt sáng như sao, xa xăm vô cùng.  

“Chúng ta quen nhau không?”, Diệp Thành hơi ngạc nhiên, hiển nhiên chưa từng nghĩ sẽ có người tới uống ké rượu của mình.  

“Gặp nhau giữa dòng đời hối hả ắt hẳn do duyên”, người thanh niên áo trắng khẽ mỉm cười, cũng không coi mình là người ngoài, cầm bình rượu lên tự rót cho mình một ly: “Huống hồ chúng ta còn cùng tên, vậy lại càng có duyên”.  

“Cùng tên?”, Diệp Thành sửng sốt.  

“Ngươi tên Tần Vũ, ta cũng tên Tần Vũ, ngươi nói xem có trùng hợp không?”  

Phụt!  


Nghe người thanh niên kia nói vậy, Diệp Thành phun ngụm rượu vừa đưa vào miệng lên khắp mặt đối phương.  

“Chỉ uống của ngươi một ly rượu thôi, việc gì phải ngạc nhiên thế?”, người kia vẫn bình tĩnh, đưa tay lên lau rượu trên mặt.  

“Ngươi cũng tên là Tần Vũ?”, Diệp Thành sững sờ nhìn người thanh niên áo trắng trước mặt.  

“Trùng hợp đúng không! Còn có chuyện trùng hợp hơn nữa cơ, trước đây ta cũng xếp thứ chín mươi chín trong bảng Phong Vân”.  

Ặc!  

 
Chương 881: Chương 880


“Tiểu tử này chạy nhanh thế!”  
Vừa bước vào thành cổ, Diệp Thành đã nghe thấy lời bàn tán của những người qua đường.

Lại? Sao lại là lại?  
Diệp Thành không khỏi sờ chóp mũi, nhưng nghĩ lại cũng đúng.


Từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới đây, hắn đã bị đuổi giết không chỉ một lần, nhưng lần nào hắn cũng thoát được, ngay cả lúc nhà họ Dương và Thị Huyết Điện bày ra chiến trận lớn như thế cũng không bắt được hắn, mọi người đều không nén được tiếng tặc lưỡi cảm thán.

Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thành đã đi vào một quán rượu, tìm một chỗ bên cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi một bình rượu ngon, vừa nhàn nhã uống rượu, vừa yên lặng quan sát bên ngoài.

“Ra ngoài lâu quá rồi, không thể điên cuồng thêm nữa”, Diệp Thành nhỏ giọng thì thầm: “Uống hết bình rượu này rồi về Hằng Nhạc Tông thôi”.

Nhắc đến Hằng Nhạc Tông, trong đầu Diệp Thành lại hiện lên hình bóng Sở Huyên, mặc dù lúc đó linh hồn của hắn không ở trong thể xác nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan của Sở Huyên.

Có lẽ suy nghĩ quá tập trung, Diệp Thành không phát hiện đã có một người thanh niên mặc đồ trắng ngồi đối diện mình.

“Vất vả cả chặng đường, có thể cho tại hạ xin một ly không?”, người thanh niên áo trắng mỉm cười nhẹ.


Diệp Thành hoàn hồn, bất giác quay đầu lại, quan sát người thanh niên kia từ đầu đến chân một lượt.

Người này trời sinh khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, khí chất ung dung nhưng không che giấu được sự sắc bén bên trong, mái tóc đen dài như thác nước, vóc người cường tráng rắn rỏi, mắt sáng như sao, xa xăm vô cùng.

“Chúng ta quen nhau không?”, Diệp Thành hơi ngạc nhiên, hiển nhiên chưa từng nghĩ sẽ có người tới uống ké rượu của mình.

“Gặp nhau giữa dòng đời hối hả ắt hẳn do duyên”, người thanh niên áo trắng khẽ mỉm cười, cũng không coi mình là người ngoài, cầm bình rượu lên tự rót cho mình một ly: “Huống hồ chúng ta còn cùng tên, vậy lại càng có duyên”.

“Cùng tên?”, Diệp Thành sửng sốt.

“Ngươi tên Tần Vũ, ta cũng tên Tần Vũ, ngươi nói xem có trùng hợp không?”  
Phụt!  

Nghe người thanh niên kia nói vậy, Diệp Thành phun ngụm rượu vừa đưa vào miệng lên khắp mặt đối phương.

“Chỉ uống của ngươi một ly rượu thôi, việc gì phải ngạc nhiên thế?”, người kia vẫn bình tĩnh, đưa tay lên lau rượu trên mặt.

“Ngươi cũng tên là Tần Vũ?”, Diệp Thành sững sờ nhìn người thanh niên áo trắng trước mặt.

“Trùng hợp đúng không! Còn có chuyện trùng hợp hơn nữa cơ, trước đây ta cũng xếp thứ chín mươi chín trong bảng Phong Vân”.

Ặc!.


 
Chương 882: Chương 881


Lời này vừa thốt ra, khoé miệng Diệp Thành đột nhiên co rút, vẻ mặt hắn trở nên rất kỳ quái.

Giờ thì hay rồi! Lấy tên người ta đi làm loạn khắp nơi, rước biết bao kẻ thù tới, hôm nay lại gặp được chính chủ một cách thần kỳ.

Hờ hờ hờ…  
Diệp Thành cực kỳ xấu hổ, cười khan một tiếng: “Trùng hợp, thật trùng hợp”.


Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Thành, Tần Vũ ở đối diện đưa tay chống má, nhìn hắn với vẻ hứng thú: “Ta nói này đạo hữu, có phải ta đã trêu chọc ngươi ở đâu không mà ngươi lại chơi ta như thế?”  
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cười ngượng.

“Hiểu lầm cũng được, trùng hợp cũng được, ta không đến để hỏi tội ngươi, hơn nữa ta cũng đánh không lại ngươi”, Tần Vũ lại cầm bình rượu lên, rót cho mình một chén rồi nói: “Ta tới tìm ngươi là vì có người muốn gặp ngươi”.

“Muốn gặp ta?”, Diệp Thành hơi giật mình: “Ai muốn gặp ta?”  
“Đi rồi sẽ biết thôi”, Tần Vũ trút rượu vào miệng rồi duỗi eo thoải mái: “Đi thôi! Ta đưa ngươi đến rồi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để câu cá”.

Ồ ồ!  
Diệp Thành gật đầu, lòng thầm lẩm bẩm nhưng vẫn đi theo.

Tần Vũ đi trước dẫn đường, hai người đi vào truyền tống trận của thành cổ, sau đó lại sử dụng tiếp hai truyền tống cổ trận nữa mới dừng lại ở lối vào của một khu vườn nhỏ trong cổ trấn.


“Chính là nơi này”, Tần Vũ nói xong bước vào trước.

Diệp Thành nhìn xung quanh rồi cũng vào theo.

Trước mắt là một người quay lưng lại với hắn, dáng người mảnh khảnh, tấm lưng vững chãi như ngọn núi, ngồi thẳng tắp ở đó tựa như tấm bia đá sừng sững, mặc dù không để lộ khí tức nhưng vẫn mang lại cho hắn áp lực rất lớn.

“Sư tôn, con đưa người tới rồi”, Tần Vũ bước lên, cung kính hành lễ.

“Con đi đi!”, người đó không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.

Tần Vũ nghe vậy thì xoay người rời đi, khi đi ngang qua Diệp Thành còn truyền âm nhắc nhở: “Sư tôn không dễ nói chuyện như ta đâu, tính ông ấy kỳ quái lắm, ngươi tự mình cầu phúc đi”.

“Ta biết rồi!”  

Diệp Thành gật đầu, tuy thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiến lên, cung kính hành lễ: “Bái kiến tiền bối”.

Lúc này người đó mới hơi quay lại, nhưng khi nhìn thấy mặt ông ta, Diệp Thành liền sửng sốt.

Người này không phải chính là Độc Cô Ngạo sao?  
“Sư tôn của Tần Vũ là Độc Cô Ngạo? Đồ đệ của Độc Cô Ngạo là Tần Vũ?”, Diệp Thành ngơ ngác gãi đầu, không ngờ cái tên mà hắn sử dụng mấy ngày nay lại là tên của đồ nhi Độc Cô Ngạo.

“Cũng may người ngoài không biết Tần Vũ là đồ nhi của Độc Cô Ngạo, nếu không có trời mới biết sẽ mang lại bao nhiêu phiền phức cho ông ấy”, Diệp Thành thầm nhủ.

.


 
Chương 883: Chương 882


Độc Cô Ngạo lẳng lặng quan sát Diệp Thành, ánh mắt sâu thẳm tựa như giếng cổ không một gợn sóng: “Nam Minh Ngọc Thu đâu?”  
Nam Minh Ngọc Thu?  
Nghe thấy cái tên này, Diệp Thành sửng sốt, không ngờ Độc Cô Ngạo lại hỏi Nam Minh Ngọc Thu.

“Ta không biết”, sau khi sững sờ, Diệp Thành lắc đầu: “Từ khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, con không đuổi theo cô ấy nữa”.


Nghe vậy, Độc Cô Ngạo im lặng, nhưng trong mắt lại loé lên một tia sáng yếu ớt, khoé miệng trào ra một vệt máu tươi.

Thấy vậy, Diệp Thành không khỏi nhíu mày, vừa nhìn là biết Độc Cô Ngạo đang bị thương, hơn nữa vết thương rất kỳ lạ, điều khiến hắn ngạc nhiên là ở Đại Sở này còn có người có thể khiến Độc Cô Ngạo bị thương?  
“Không phải Nam Minh Ngọc Thu đánh ông ấy bị thương đó chứ? Vậy nên ông ấy mới tìm Nam Minh Ngọc Thu báo thù?”, trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành thử hỏi: “Tiền bối, là Nam Minh Ngọc Thu đánh người bị thương sao?”  
“Có phải con bé từng đưa ngươi tới Địa Cung của thành cổ Thiên Long để xem tảng đá đó không?”, Độc Cô Ngạo không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi ngược lại hắn.

“Đúng thế”, Diệp Thành nhanh chóng gật đầu, hơn nữa trong mắt còn lướt qua tia sợ hãi: “Vật thể sống trong tảng đá đó rất mạnh, rất mạnh”.

Nói đến đây Diệp Thành như nghĩ ra điều gì, hắn chợt hỏi Độc Cô Ngạo: “Tiền bối cũng tới rồi sao?”  

“Ta chưa tới, nhưng thành cổ Thiên Long vì thứ ở trong tảng đá ấy mà gần như bị phá huỷ”.

Diệp Thành sửng sốt, hắn không biết chuyện này.

“Không phải ông ta đã bị phong ấn rồi sao?”, Diệp Thành cau chặt lông mày, hắn rất rõ sự đáng sợ của thứ đó, ngay cả Nam Minh Ngọc Thu còn phải cẩn thận, có thể thấy thực lực của ông ta đáng sợ đến mức nào.

Hơn nữa Diệp Thành cũng đã gần như đoán được ai là người khiến Độc Cô Ngạo bị thương, chắc chắn là thứ ở trong tảng đá đó! Sau khi hắn và Nam Minh Ngọc Thu đi, chắc chắn thứ đó đã chạy ra ngoài làm loạn, mà tình cờ là Độc Cô Ngạo lại đang ở thành cổ Thiên Long nên đã đại chiến với ông ta một trận, cuối cùng bị thương.

“Tiền bối, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?”, Diệp Thành tò mò hỏi Độc Cô Ngạo.

“Tà linh có linh trí, ngưng tụ ác oán nặng nề”, Độc Cô Ngạo không giấu giếm.


“Lại là tà linh”.

“Ngươi gặp rồi à?”, Độc Cô Ngạo kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

“Vâng!”  
Diệp Thành khẽ gật đầu: “Ở Thập Vạn Đại Sơn, con và Nam Minh Ngọc Thu bị tà linh đánh tản đi”.

.


 
Chương 884: “đến Hố Thần Bảo Vệ Bích Du”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói đến đây hắn dừng lại một chút, cau chặt lông mày: “Chúng con tách ra khoảng một canh giờ, đến khi con tìm được Nam Minh Ngọc Thu thì cô ấy đã trở nên điên điên khùng khùng.

Sau đó, từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra, cô ấy rơi vào trạng thái điên cuồng bỏ trốn, con đuổi theo rất lâu nhưng không đuổi kịp, chỉ là con chắc chắn một điều có bàn tay đẫm máu đuổi theo cô ấy”.

“Còn có chuyện này à”, Độc Cô Ngạo lau vết máu nơi khóe miệng, đáy mắt trở nên vô cùng mơ hồ, bất định: “Chẳng trách, chẳng trách thành cổ Thiên Long sắp bị huỷ diệt mà cũng không thấy con bé”.


Một lúc lâu sau Độc Cô Ngạo vẫn không nói gì.

Diệp Thành ở bên cạnh sờ chóp mũi: “Tiền bối, nếu người không còn chuyện gì nữa thì con đi trước nhé”.

Độc Cô Ngạo vẫn không lên tiếng.

Thấy thế, Diệp Thành lặng lẽ di chuyển, nếu Độc Cô Ngạo hoàn hồn lại tìm hắn tính sổ thì chắc chắn hắn sẽ bị ăn đòn.

Mạo danh đồ đệ ông ta đi làm loạn khắp nơi, làm sư tôn, Độc Cô Ngạo có đủ lý do để đánh hắn.

Lặng lẽ di chuyển được vài bước, Diệp Thành lao vụt tới cửa khu vườn.


Chỉ là, hắn chuẩn bị bước chân ra khỏi khu vườn thì giọng Độc Cô Ngạo vang lên: “Tiểu tử, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ mà ngươi đã vội vàng rời đi vậy sao?”
Hờ hờ hờ…
Nghe thấy câu này của Độc Cô Ngạo, Diệp Thành lập tức xoay người cười khan vài tiếng: “Tiền bối à, chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Hiểu lầm?”, vẻ mặt Độc Cô Ngạo trở nên lạnh lùng: “Giả danh đồ nhi của ta đi gây thù chuốc oán với bao nhiêu người, ngươi không định cho ta một lời giải thích sao?”
Nghe ông ta nói vậy, lòng Diệp Thành lập tức nguội lạnh, là phúc không phải hoạ, là hoạ trốn không thoát, hắn không tin Độc Cô Ngạo tìm mình tới chỉ để hỏi tin về Nam Minh Ngọc Thu, mục đích chủ yếu vẫn là tìm hắn tính sổ.

“Ta không giết ngươi, cũng không trừng phạt ngươi”, giọng của Độc Cô Ngạo lại vang lên lần nữa: “Ta cần ngươi làm giúp ta một việc, làm tốt chuyện này thì việc ngươi mạo danh đồ nhi của ta sẽ được xoá bỏ”.

Nghe vậy, Diệp Thành đang gục xuống chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên: “Tiền bối có việc gì cứ giao phó, nếu vãn bối làm được chắc chắn sẽ dốc hết sức lực”.

“Đến hố thần bảo vệ Bích Du”.


“Đến… Đến hố thần? Bảo… Bảo vệ Bích Du?”, Diệp Thành sửng sốt, hắn không ngờ Độc Cô Ngạo lại giao cho mình việc này.

Hơn nữa, Diệp Thành lập tức hiểu ra một chuyện, đó là người truyền âm doạ hắn ở đại hội đấu thạch chắc chắn là Độc Cô Ngạo, ông ta ngồi ngay cạnh Bích Du, không phải ông ta mới lạ.

“Cửa hố thần sắp mở rồi, Bích Du cũng sẽ vào đó”, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng: “Mặc dù hố thần là cấm địa, nhưng hoạ phúc đan xen, ta không yên tâm về sự an toàn của con bé”.

Ồ.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 885


Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Thanh Vân Tông mà không bị Lã Hậu đánh mới lạ, cũng như Doãn Chí Bình đánh hắn với nhóm Nhiếp Phong, Tư Đồ Nam vậy.  

“Nếu vậy thì ta với các ngươi đồng bệnh tương liên rồi”, Diệp Thành lại sờ cằm.  

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, hắn bước tới, chắn trước mặt hai người.  


Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật mình, hơn nữa khi thấy Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh, khắc chữ “thù” trên trán, người bọn chúng run lên: “Tần Vũ?”  

Khi nói ra hai chữ “Tần Vũ”, bọn chúng còn lùi lại một bước, sợ hãi nhìn Diệp Thành.  

Mấy ngày nay Tần Vũ lợi hại nhường nào chứ! Đi tới đâu giết tới đó, một trăm đệ tử đứng đầu bảng Phong Vân đã bị hắn giết hơn nửa, bây giờ sát thần Phong Vân xuất hiện trước mặt, sao bọn hắn có thể không sợ?  

Mà bọn hắn cũng không dám lơi là, thấy Diệp Thành cười tủm tỉm, bọn chúng có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó, vì thế đã chuẩn bị sẵn sàng đại chiến hoặc là chạy trốn.  

“Đừng sợ, ta không đánh các ngươi”, dường như biết hai tên đó đang run sợ, Diệp Thành mỉm cười nhìn chúng: “Hai ngươi là người của Thanh Vân Tông phía Nam Đại Sở đúng không?”  

“Ồ ồ…”, hai người vội vàng gật đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu.  


“Gật rồi lắc là có ý gì?”, Diệp Thành thảng thốt nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.  

“Không… Không giấu gì Tần sư huynh, trước đây chúng ta là đệ tử của Thanh Vân Tông, nhưng bây giờ không phải nữa”, Chu Ngạo cười gượng gạo, khi nói câu này khoé miệng hắn ta còn có máu rỉ ra.  

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày: “Sao thế? Rời khỏi Thanh Vân Tông rồi à?”

“Chúng ta phải đi!”, Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo cùng lắc đầu bất lực: “Nếu không đi thì chết thế nào cũng không biết đâu”.  

“Xem ra bị Lã Hậu bắt nạt nhiều lắm!”, Diệp Thành cảm thán.  

“Tần sư huynh biết ạ?”, hai người sửng sốt nhìn Diệp Thành.  


“Đoán là ra!”, Diệp Thành nhún vai: “Kí chủ của Hằng Nhạc Tông chẳng phải cũng là chó điên cắn người sao? Đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông bị đánh cho tơi tả, không ai không bị hắn đánh”.  

“Vị kia của Thanh Vân Tông chúng ta cũng chỉ có hơn chứ không kém”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nói, trong mắt chợt hiện lên cái nhìn lạnh lẽo: “Nếu biết trước hắn độc ác tàn nhẫn như vậy thì năm đó ta nên gi ết chết hắn, con chó điên đó còn bi3n thái hơn cả ca ca hắn”.  

“Ta hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai rồi lại hỏi: “Gần đây Nam Sở có xảy ra chuyện gì lớn không? Ví dụ như phía Hằng Nhạc Tông chẳng hạn”.  

“Chúng ta không biết”, hai người lắc đầu: “Trước ngày Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thành ma là chúng ta đã chạy trốn rồi, mấy ngày nay đều ở Bắc Sở, không dám ở lại Nam Sở, Lã Hậu đang phái người đuổi giết hai chúng ta khắp nơi đây này”.  

“Haiz, cùng cảnh ngộ!”, Diệp Thành thở dài. 

 
Chương 886


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lúc này hắn chợt nảy ra ý tưởng mốn uống rượu cùng hai tên này, tại sao ư? Bởi vì chúng đều là người lưu lạc chân trời góc bể, đều bị kí chủ hại phải phiêu bạt bên ngoài, đây gọi là đồng bệnh tương liên.  

Mặc dù trong cuộc thi tam tông, bọn hắn có chút mâu thuẫn với phía Chu Ngạo, Lý Tinh Hồn, nhưng không ai trong số chúng chạm tới giới hạn của hắn.  


Nhưng Hoa Vân thì khác, tên đó sỉ nhục Liễu Dật ngay chốn đông người, nếu gặp Hoa Vân và Hàn Tuấn ở đây, hắn sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng thế này đâu, chưa biết chừng sẽ giết người ngay tại chỗ.  

“Đi đi!”, thấy hai tên vẫn đang nhìn mình với vẻ đề phòng, Diệp Thành dứt khoát phất tay.  

Nghe vậy hai tên như được đại xá, bỏ đi như chạy trốn.  

Sau khi hai tên này rời đi, Diệp Thành cũng lắc đầu, đi về phía trung tâm thành: “Hố thần chắc sẽ rất náo nhiệt, làm cận vệ, nhân tiện cướp chút đồ cũng là một lựa chọn không tồi”, Diệp Thành đi hơn chục truyền tống trận mới ngự kiếm bay về một hướng.  

Khi đến một ngọn núi vắng vẻ, hắn dừng lại, nấp ở đó.  

Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, nhưng trong hư không đã có từng bóng người xuất hiện, phần lớn là ba đến năm trưởng lão dẫn theo một hai thanh niên hoặc là nữ tử, mục tiêu đều giống nhau, chính là hướng đến hố thần.  


Hôm nay là ngày Huyền Dương mười năm mới có một lần, cửa hố thần rộng mở, hơn nữa bên trong không có luồng sức mạnh bí ẩn và hùng mạnh ra tay giết những người đi vào, là cơ hội tốt cho thế hệ trẻ ở cảnh giới Không Minh.  

Mấy ngày nay Diệp Thành liên tục nghe nói trong hố thần có bảo bối, tuy nguy hiểm nhưng đi kèm với đó là may mắn, đây cũng là cơ hội tốt để thế hệ trẻ hào kiệt tôi luyện.  

Diệp Thành chờ đến khi trời sáng hẳn mới di chuyển.  

Sau ba canh giờ, hắn mới dừng lại ở một nơi cách xa rặng núi.  

Nhìn từ xa rặng núi đó thật sự rất nguy nga, hùng vĩ, vách núi cao vút thẳng đứng, quan trọng nhất là dù có thể thấy rõ, nhưng lại có một sức mạnh nào đó ngăn cản Tiên Luân Nhãn của hắn.  


Chính giữa rặng núi là một ngọn núi khổng lồ cao chừng tám nghìn trượng, bên dưới ngọn núi khổng lồ là một cánh cửa đá cao hàng trăm trượng, vừa dày vừa to, đơn sơ tự nhiên. Dù ở rất xa nhưng Diệp Thành vẫn loáng thoáng nhìn thấy những phù văn cổ trên cánh cửa đá.  

Hắn thầm mở Tiên Luân Nhãn nhưng lại không thể thấy cảnh tượng bên trong qua cửa đá, bởi vì sức mạnh không thể giải thích trên cửa đá đã khiến cho Tiên Luân Nhãn của hắn trở nên vô hiệu.   

“Quả nhiên rất bí ẩn”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhìn sang chỗ khác.  

“Đúng là rất náo nhiệt!”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán:

/assets/img/chapt/39933/chapter-886/tien-vo-truyen-ky-chuong-886-1.jpg

 
Chương 887: Đại sở đúng là nơi tàng long ngoạ hổ


“Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia”.  

“Viên Hạo của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên”.  

“Mấy đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, Hàn Tuấn của Chính Dương Tông đến từ phía Nam Đại Sở”.  

…   . Truyện Mỹ Thực


Diệp Thành liếc nhìn xung quanh, sau khi nhìn một vòng hắn cũng không thấy đệ tử nào của Hằng Nhạc Tông.  

Nhưng sau khi quét hết một vòng, hắn phát hiện rất nhiều đệ tử có khí tức không rõ ràng, rất nhiều người có thực lực mạnh hơn đệ tử bảng Phong Vân, nếu hố thần không mở cửa có lẽ bọn họ cũng không xuất hiện.  

Đại Sở đúng là nơi tàng long ngoạ hổ.  

Diệp Thành lại tặc lưỡi cảm thán.  

Ùng!  

Khi Diệp Thành đang trầm trồ thì ngọn núi cao chừng tám nghìn trượng khẽ rung chuyển, sau đó cánh cổng bằng đá vừa to vừa nặng dưới ngọn núi khổng lồ cũng bắt đầu rung lên, hai cánh cổng bắt đầu hé mở, lộ ra một khe hở nhỏ, ánh sáng theo đó chiếu ra, còn có khí nguyên dồi dào bốc lên.  

Cuối cùng cũng mở!  

Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, những người trẻ có tu vi dưới cảnh giới Không Minh đã không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu xông vào tìm bảo bối.  


Còn các tu sĩ lớn tuổi chỉ đành thầm thở dài bất lực, vì tu vi nên họ chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, cho dù có bảo vật nghịch thiên cũng chẳng liên quan gì tới họ.  

Vút!  

Ngay lúc mọi người đang nhìn chằm chằm cánh cửa đá đang mở hé thì một luồng sáng vụt vào.  

Mẹ kiếp!  

Mọi người đều không kìm được bật ra tiếng chửi tục.  

Khe hở nhỏ như thế mà ngươi cũng chui vào được, lợi hại!  

Diệp Thành sờ cằm, khẽ giọng: “Có lẽ chính là người đã cướp quả linh sâm năm màu đêm đó, tốc độ này chẳng trách Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng không đuổi kịp”.  

Ù! Ù!  


Cánh cửa đá vẫn đang rung lên, sau khi luồng sáng đó vọt vào thì nó dần dần mở rộng, rất nhiều tia sáng chiếu ra, khí nguyên dồi dào cũng cuồn cuộn tràn ra.  

Vút!  

Dưới sự chú ý của mọi người, một luồng ánh sáng vàng vụt qua, người đó đứng ở cửa hố thần không đi vào, tay cầm gậy rang sói đen kịt, miệng ngậm tăm, hắn đứng đó vặn vẹo cổ, trông như tên lưu manh vô lại.  

Tên này không phải Diệp Thành thì là ai?  

Tần Vũ!  

Tần Vũ!  

 
Chương 888: Đại Sở Đúng Là Nơi Tàng Long Ngoạ Hổ


“Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia”.

“Viên Hạo của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên”.

“Mấy đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, Hàn Tuấn của Chính Dương Tông đến từ phía Nam Đại Sở”.


…  
Diệp Thành liếc nhìn xung quanh, sau khi nhìn một vòng hắn cũng không thấy đệ tử nào của Hằng Nhạc Tông.

Nhưng sau khi quét hết một vòng, hắn phát hiện rất nhiều đệ tử có khí tức không rõ ràng, rất nhiều người có thực lực mạnh hơn đệ tử bảng Phong Vân, nếu hố thần không mở cửa có lẽ bọn họ cũng không xuất hiện.

Đại Sở đúng là nơi tàng long ngoạ hổ.

Diệp Thành lại tặc lưỡi cảm thán.

Ùng!  
Khi Diệp Thành đang trầm trồ thì ngọn núi cao chừng tám nghìn trượng khẽ rung chuyển, sau đó cánh cổng bằng đá vừa to vừa nặng dưới ngọn núi khổng lồ cũng bắt đầu rung lên, hai cánh cổng bắt đầu hé mở, lộ ra một khe hở nhỏ, ánh sáng theo đó chiếu ra, còn có khí nguyên dồi dào bốc lên.

Cuối cùng cũng mở!  

Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, những người trẻ có tu vi dưới cảnh giới Không Minh đã không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu xông vào tìm bảo bối.

Còn các tu sĩ lớn tuổi chỉ đành thầm thở dài bất lực, vì tu vi nên họ chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, cho dù có bảo vật nghịch thiên cũng chẳng liên quan gì tới họ.

Vút!  
Ngay lúc mọi người đang nhìn chằm chằm cánh cửa đá đang mở hé thì một luồng sáng vụt vào.

Mẹ kiếp!  
Mọi người đều không kìm được bật ra tiếng chửi tục.

Khe hở nhỏ như thế mà ngươi cũng chui vào được, lợi hại!  
Diệp Thành sờ cằm, khẽ giọng: “Có lẽ chính là người đã cướp quả linh sâm năm màu đêm đó, tốc độ này chẳng trách Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng không đuổi kịp”.


Ù! Ù!  
Cánh cửa đá vẫn đang rung lên, sau khi luồng sáng đó vọt vào thì nó dần dần mở rộng, rất nhiều tia sáng chiếu ra, khí nguyên dồi dào cũng cuồn cuộn tràn ra.

Vút!  
Dưới sự chú ý của mọi người, một luồng ánh sáng vàng vụt qua, người đó đứng ở cửa hố thần không đi vào, tay cầm gậy rang sói đen kịt, miệng ngậm tăm, hắn đứng đó vặn vẹo cổ, trông như tên lưu manh vô lại.

Tên này không phải Diệp Thành thì là ai?  
Tần Vũ!  
Tần Vũ!.


 
Chương 889: Chương 888


Nhìn cách ăn mặc, đeo mặt nạ Quỷ Minh, tóc trắng của Diệp Thành, xung quanh lập tức bùng nổ, không ai ngờ Diệp Thành vẫn dám xuất hiện ở đây.

“Ngươi còn dám xuất hiện?”, mười mấy lão già lập tức nhảy ra, ai nấy đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt lạnh lùng.

“Hôm nay tới rồi thì ngươi không cần phải đi nữa”, ở bên kia cũng có hơn chục lão già bước ra, trong mắt lộ ra sát khí lạnh lùng.

“Giết đồ đệ của ta, hôm nay không ai cứu được ngươi đâu”, hướng khác cũng có một nhóm người nhảy ra, ai nấy khí thế sục sôi, sát khí lạnh lẽo, tư thế như muốn gi ết chết Diệp Thành chỉ bằng một đòn.


“Muốn đánh à? Có bản lĩnh thì vào mà đánh”, Diệp Thành không để tâm, xoay người đi vào hố thần, hắn biết chỉ người tu vi dưới cảnh giới Không Minh mới vào được nên mới không kiêng dè như thế.

Muốn giết lão tử, có gan thì vào đây.

Diệp Thành chuồn vào trong khiến những lão già kia suýt thì tức ói máu.

“Mau mau mau, vào đi”, cửa hố thần mở ra một nửa, đám đệ tử trẻ tuổi đã không kìm nổi kích động, đã có người nhảy khỏi vân đoàn, lao vút vào trong.

Thấy thế, rất nhiều người phía sau cũng ào vào.

Những người khác thì không sao, nhưng đệ tử của Thị Huyết Điện vừa đi vào, bên trong đã có động tĩnh.

Ầm! Keng! Uỳnh!  
Ngay sau đó đệ tử Thị Huyết Điện vừa xông vào đã bay ra ngoài.

Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người đều sửng sốt, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng nheo mắt.


Chỉ là chẳng mấy chốc, sắc mặt bọn họ đều trở nên lạnh lùng dị thường, bởi vì một người xuất hiện ở cửa hố thần, hắn đeo mặt nạ, tóc bạc trắng, trên tay cầm gậy rang sói còn dính máu.

“Không cho người của Thị Huyết Điện vào”, Diệp Thành vừa xoay cổ vừa ung dung nói.

Hơ!  
Nhìn thấy Diệp Thành, khoé miệng rất nhiều người đều giật giật, ngươi không đi vào mà đứng nấp ở cửa hả? Người vừa vào đã bị ngươi đánh bay ra ngoài.

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn đám trưởng lão của Thị Huyết Điện với vẻ mặt thương hại, người ta đã nói rõ rồi, không cho người nhà ông vào.

.

Bạn đang đọc truyện tại || TRU Мtruyen.

м E ||
“Ngươi đang tìm đến cái chết đấy”, trưởng lão của Thị Huyết Điện lộ ra sát khí, tất cả đều lao xuống như ong vỡ tổ.


Nhưng giây trước Diệp Thành còn đang ở cửa hố thần, quay đầu lại hắn đã chui vào trong, rồi cứ thế đứng ở đấy.

Diệp Thành đi vào khiến đám trưởng lão của Thị Huyết Điện tức nghẹn đến nội thương.

“Có giỏi thì ra đây”, có trưởng lão của Thị Huyết Điện hét to.

“Có giỏi thì vào đây”, nước bọt của Diệp Thành bay đầy trời.

“Có giỏi thì ngươi ra đây”.

“Có giỏi thì ông vào đây”.

.


 
Chương 890: Chương 889


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai bên cứ thế một ngoài một trong chửi bới lẫn nhau, Diệp Thành không dám ra mà cao thủ của Thị Huyết Điện cũng không dám vào.

Cảnh tượng này khiến khoé miệng những người đang xem đều co giật liên hồi, một bên là nhóm trưởng lão cao ngạo, một bên là hào kiệt trẻ tuổi trên bảng Phong Vân, nhưng lúc này cả hai bên đều không cần thể diện.

Tất nhiên không phải ai cũng nhìn bọn họ chửi nhau qua lại.


Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đã đi vào, nhìn Diệp Thành đang chặn ở cửa.

“Vào đi, vào đi”, Diệp Thành vẫy tay rất tuỳ ý.

Lại nhìn tới các trưởng lão của Thị Huyết Điện, vẻ mặt bọn họ cực kỳ khó coi, Diệp Thành quyết tâm gây khó dễ cho Thị Huyết Điện đây mà! Đệ tử nhà khác đều được vào, chỉ có đệ tử nhà bọn họ là không được vào.

Nhưng mọi người đã đánh giá thấp Diệp Thành.

Một giây trước, đệ tử của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên được Viên Hạo dẫn dắt đi vào, nhưng vừa vào hố thần đã bị ném ra.

Mẹ kiếp!  
Người của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên cũng lần lượt bị ném ra ngoài.


Chẳng bao lâu, đệ tử của nhà họ Dương ở Vân Tạng Sơn cũng bị quét sạch.

Hoa Vân và Hàn Tuấn của Chính Dương Tông, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông cũng đã tới cửa hố thần.

“Ngươi, ngươi, vào đi”, Diệp Thành chỉ vào Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, hắn không có nhiều thù oán với hai tên này.

Nghe vậy Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn như được đại xá, lao vụt vào trong.

Đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, Hàn Tuấn của Chính Dương Tông bị hắn chặn ở cửa hố thần.

“Tần sư huynh có ý gì?”, Hoa Vân và nhóm Hàn Tuấn đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành, tuy bọn chúng đã thay đổi vẻ ngoài nhưng làm sao qua được pháp nhãn của Diệp Thành, người của Chính Dương Tông mà vẫn muốn vào ư? Không có cửa đâu.

“Ý là các ngươi không được vào”, Diệp Thành lập tức vung gậy răng sói lên, mấy người còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn quét sạch.


Trưởng lão của Chính Dương Tông đang nấp trong góc tối không bình tĩnh được nữa, ồ ạt nhảy ra: “Tần Vũ, ngươi đang tự tìm đến cái chết đấy”.

“Có bản lĩnh thì vào đây đánh”, Diệp Thành vung gậy răng sói, hắn cũng cực kỳ cường hãn.

“Có bản lĩnh thì ngươi ra đây”, trưởng lão của Chính Dương Tông đồng loạt hét lên.

“Ra thì ra”,
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 891: Chương 890


Nhưng Diệp Thành là ai, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, hắn hung hãn quét sạch các trưởng lão của Chính Dương Tông, nhưng sau khi đánh xong hắn lại xoay người rút lui vào trong hố thần.

Hắn đê hèn như vậy khiến đám trưởng lão suýt thì tức hộc máu tại chỗ.

“Vào đi, vào đi”, Diệp Thành như người gác cửa, người nào không có thù oán thì hắn cho vào, đệ tử nhà nào có thù oán sẽ bị hắn tiễn ra ngoài ngay lập tức.

“Tiểu tử ngươi vẫn lợi hại như vậy”, khi đi ngang qua Diệp Thành, Lăng Hạo bất giác truyền âm cho hắn.


“Nói nhảm nhiều quá, vào đi”, Diệp Thành phất tay, hất Lăng Hạo vào trong hố thần, hắn nhìn thấy Tử Yên và Thanh Vân bên cạnh nhếch môi cười trộm.

Tiếp theo là Bích Du.

Cách ăn mặc của cô ấy rất kỳ dị, nữ cải trang nam trông như tiểu tú tài mong manh yếu đuối.

Mặc dù biết là Bích Du nhưng Diệp Thành vẫn vờ như không quen, hắn xua tay: “Vào đi”.

Bích Du không nói gì chỉ mím môi, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự lo lắng, dù có ngàn lời muốn nói cũng vẫn nuốt ngược vào trong, lặng lẽ đi vào hố thần.

Ầm! Bùm!  
Bích Du vừa vào đã nghe thấy tiếng vang từ xa, hình như là âm thanh đại chiến, từ xa đến gần.

Nghe âm thanh, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang một hướng.

Ở đó, một bên là ánh sáng ba màu rực rỡ, một bên là khí hải màu đen cuồn cuộn, động tĩnh rất lớn.


“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể”, ngay lập tức có người nhận ra thân phận của hai người đang đại chiến: “Là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng”.

“Không ngờ họ lại đánh nhau”.

“Họ đều là bất khả chiến bại cùng cấp, Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể ai mạnh ai yếu?”  
Trong tiếng thảo luận, trận chiến giữa Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng ngày càng gần hơn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Hoắc Tôn bước trên biển Thái Âm, mặc áo giáp do sức mạnh Thái Âm hoá thành, ánh sáng b ắn ra bốn phía tựa như thần vương quân lâm thiên hạ.

Bên này Cơ Tuyết Băng giẫm lên vân hà rực rỡ, mặc huyền linh chiến y, toàn thân được thần quang bao quanh, trông cô ta tựa như nữ thần từ cửu thiên.

Diệp Thành cũng đang nhìn từ xa, mặc dù ở rất xa nhưng hắn vẫn có thể ngắm chuẩn bóng dáng Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt hắn lãnh đạm nhưng không giấu nổi sự phức tạp.

“Muội ấy lại mạnh hơn rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi chậm rãi lui vào trong hố thần.

Đùng! Đoàng!  

Vừa bước vào hắn đã nghe thấy hai tiếng động lớn, Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã đánh tới đây, có lẽ vì thế trận quá lớn nên mọi người đều tránh thật xa.

Ầm!  
Một đòn tay không, cả hai đều dừng lại.

“Huyền Linh Chi Thể cũng chỉ vậy thôi”, Hoắc Tôn cười nhạt, ánh mắt nhìn Cơ Tuyết Băng đầy khiêu khích.

Cơ Tuyết Băng không nói gì, giống như cửu thiên huyền nữ, vẻ mặt vẫn lạnh đạm như trước, đôi mắt đẹp trong veo nhưng không có một tia dao động cảm xúc nào, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến cô dao động.

“Thánh tử”, thấy Hoắc Tôn đến, nhóm trưởng lão của Thị Huyết Điện đều kéo tới, chỉ vào cửa lớn của hố thần rồi phẫn hận nói: “Vừa nãy Tần Vũ chặn ở cửa hố thần, đệ tử của Thị Huyết Điện chúng ta đều bị đánh bật ra”.

.


 
Chương 892: Linh Khí Ở Đây Vô Cùng Dày Đặc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Tần Vũ?”, nghe thấy cái tên này, khoé miệng Hoắc Tôn nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn: “Để ta xem hôm nay ngươi chạy đi đâu”.

Dứt lời, Hoắc Tôn bước ra, cuốn theo biển Thái Âm đi vào hố thần.


Vì sự xuất hiện của hắn ta mà đệ tử của Thị Huyết Điện đều trở nên tự tin, bọn họ cũng lần lượt theo sau.

Hoa Vân và Hàn Tuấn cũng nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ oán hận: “Chính tên Tần Vũ đó đã đánh chúng ta ra ngoài”.

Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, vẻ mặt bình thản, cô xoay người giẫm lên vân hà bước vào hố thần.

Sau khi họ đi, những người có thù oán với Diệp Thành như Thị Huyết Điện, nhà họ Dương của Vân Tàng Sơn và nhà họ Viên của Bắc Chấn Thương Nguyên đều nở nụ cười tàn nhẫn, như thể bọn họ đã nhìn thấy cảnh chết thảm của Diệp Thành vậy.


Những gia tộc quy ẩn không có thù oán với Diệp Thành đều âm thầm thở dài.

Woa!
Sau khi thật sự bước vào hố thần, Diệp Thành nhìn thế giới tươi đẹp lộng lẫy trước mắt như một tên nhà quê.

Hố thần là một thế giới riêng biệt rộng lớn, những gì hắn nhìn thấy thấy đều là những ngọn núi khổng lồ cao chót vót, khắp nơi đều là mây và sương mù mờ ảo, còn có tia sáng kỳ dị lộng lẫy chói mắt.

So với hoang mạc chim không thèm đậu thì hố thần này tựa như tiên cảnh giữa chốn nhân gian.


Linh khí ở đây vô cùng dày đặc, trên không trung còn có khí nguyên tinh khiết khiến Diệp Thành tham lam hít lấy hít để.

“Tần Vũ, ra đây chịu chết đi”, ngay sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên vọng khắp cả hố thần,
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 
Chương 893: Diệp thành nhanh trí tạo thủ ấn


Bất đắc dĩ, Bích Du đành tiếp tục di chuyển, vừa đi vừa dừng lại, cô cũng phát hiện ra một số ý cảnh kỳ lạ, nhưng vì chuyện lúc trước nên cô chỉ ghi nhớ ý cảnh lại để sau này cảm ngộ.  

Trong hư không phía sau, Diệp Thành nhàn nhã đi theo cô, giữ khoảng cách khoảng bảy tám trượng để khi có trường hợp khẩn cấp thì kịp thời ứng phó.  

Bùm! Ruỳnh!  


Trong hố thần không hề yên bình, đâu đâu cũng nghe thấy âm thanh đánh nhau.  

Nơi này thật sự rất kỳ diệu, chỉ cần có dị bảo là sẽ có tranh cướp, ngay cả Hoắc Tôn một lòng muốn giết Tần Vũ, lúc này cũng tạm thời buông bỏ ý định, chỉ chú tâm đi tìm bảo bối.  

“Ta nói này, tự nhiên cô chạy vào đây làm gì, hại lão tử chỉ có thể đi theo cô. Ôi bảo bối của ta!”, trong khoảng hư vô, Diệp Thành oán thầm suốt dọc đường, trơ mắt nhìn những món bảo bối bị cướp đi mà đau lòng.  

Không biết qua bao lâu, Diệp Thành nhanh trí tạo thủ ấn.  

Sau đó một làn khói xanh huyễn hoá bên cạnh hắn, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh xuất hiện.  

“Trông chừng cô ấy cho tử tế”, Diệp Thành vỗ vai đạo thân giống hệt mình, sau đó nhảy ra khỏi không gian hư ảo.  


“Không ai được đụng vào, đó là của ta”, chưa đầy ba phút sau đã vọng lại tiếng hét to của Diệp Thành.  

Lúc này, một chiếc bảo ấn đang bay trên không, dường như có linh tính nên nó bay đi tránh sự truy đuổi từ mọi hướng.  

Diệp Thành xông lên, vung cây gậy rang sói đánh bay những người đang tranh bảo ấn, trong đó có cả Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông phía Nam Đại Sở.  

“He he, nó là của ta”, Diệp Thành cầm bảo ấn rồi nhét vào túi đựng đồ.  

Đám người chạy tới tranh bảo ấn trước hắn đều mang vẻ mặt u ám, khuôn mặt dài như quả cà tím, mặc dù không cam lòng nhưng thực lực của Diệp Thành quá mạnh, bọn họ đều không dám xông lên cướp. Có thời gian tranh giành vô nghĩa với Diệp Thành, chi bằng đi tìm bảo bối khác.  

Lát sau, Diệp Thành thoáng khựng lại.  


Từ xa, Diệp Thành nhìn thấy Cơ Tuyết Băng và những đệ tử khác của Chính Dương Tông đi theo cô ta, vì có Cơ Tuyết Băng nên nhóm Hoa Vân rất càn rỡ, hầu như bọn chúng đều cướp của người khác.  

“Giết! Giết! Giết!”  

Nhìn bọn chúng từ xa, trong đầu Diệp Thành vang vọng âm thanh này, sát khí lạnh lẽo đã đến mức không thể kiểm soát.  

Nhưng Diệp Thành vẫn kìm lại được, hắn chẳng hề kiêng dè những tên đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, hắn chỉ kiêng dè Cơ Tuyết Băng, nếu chiến đấu thì hắn sẽ bị lộ con át chủ bài, đây không phải điều hắn muốn. Hắn vẫn biết trong hố thần này còn Hoắc Tôn có thực lực không hề kém Cơ Tuyết Băng.  

Suy đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định kìm nén. 

 
Chương 894: Sát trận


“Một ngày nào đó ta sẽ tìm ngươi nói chuyện”, Diệp Thành nhìn lần cuối cùng rồi đột ngột xoay người biến mất.  

Ngay khi hắn vừa đi, Cơ Tuyết Băng đang đứng trên vân tiêu phía xa quay đầu nhìn về nơi này, vẻ mặt cô ta vẫn thờ ơ nhưng trong đôi mắt đẹp lại ánh lên tia sáng kỳ lạ, miệng khẽ nói: “Cảm giác thật quen thuộc”.  

Phụt!  


Bên này, Diệp Thành đã dùng nhất kiếm đâm chết một đệ tử nhà họ Dương của Vân Tàng Sơn, lửa giận trong lòng hắn đều trút hết lên đám đệ tử nhà họ Dương, đến nỗi bọn chúng đi theo đoàn hơn mười người, cuối cùng bị hắn giết hết chỉ còn ba tên.  

Phụt! Phụt!  

Sau đó, huyết quang liên tục xuất hiện, đệ tử của Thị Huyết Điện và đệ tử của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng lần lượt bị tiêu diệt.  

Điểm khác biệt so với Cơ Tuyết Băng là Hoắc Tôn chỉ chăm chú đi tìm bảo bối, chứ không thèm quan tâm đ ến việc bảo vệ đệ tử nhà mình, vậy nên không đến một canh giờ, nhóm đệ tử vào đây của Thị Huyết Điện đều đã bị tiêu diệt gần hết, chín đại đệ tử chân truyền trong số đó cũng chỉ còn lại hai ba tên may mắn sống sót.  

Trên đường đi, Diệp Thành không ngừng ra tay, thu thập vài bó linh thảo có khí nguyên dồi dào, những loại linh thảo này đều đã tuyệt chủng ở Đại Sở, nhưng lại là những dược liệu cần thiết để luyện đan, và loại đan dược đó đương nhiên chính là Thiên Tịch Đan.  


Lâu nay, Diệp Thành luôn cố gắng tìm kiếm linh thảo để luyện chế Thiên Tịch Đan.  

Thiên Tịch Đan là thứ giúp cho cảnh giới Linh Hư đột phá lên cảnh giới Không Minh, nhưng tiền đề là phải ăn hết cả viên, nếu chỉ ăn nửa viên thì công dụng của đan dược sẽ kém xa.

A!  

A!  

Chẳng mấy chốc tiếng la hét thất thanh vang lên từ nơi sâu thẳm trong hố thần.  

Diệp Thành cau mày, không khỏi ngước mắt lên nhìn, lúc này hắn mới thấy phía đó giông tố ầm ầm, sát khí đáng sợ lan ra tứ phía, còn có lực huỷ diệt đang vận hành.  


“Sát trận”, Diệp Thành suy ngẫm.  

Quả nhiên, tuy hố thần đâu đâu cũng có tạo hoá và cơ duyên, nhưng nguy hiểm và tai hoạ thì ở đâu cũng có, mà càng vào sâu thì càng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ chạm vào sát trận bí mật.  

Ầm! Đùng đoàng!  

Chẳng mấy

 
Chương 895: Tần vũ đấu với nam cung thiếu


Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng và các đệ tử của Chính Dương Tông đi vào chỗ sâu cũng gặp tình cảnh tương tự, mạnh như Huyền Linh Chi Thể mà cũng trúng chiêu, quần áo dính máu, dáng vẻ nhếch nhác.  

Ngay cả họ cũng trúng chiêu chứ nói gì những đệ tử bình thường, mỗi khi đụng tới cấm chế hay sát trận đều có một nhóm người bị cuốn vào, sau đó bị nghiền thành tro tàn.  

“Hố thần này quả nhiên nguy hiểm tứ phía”, lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành cũng chậm rãi đi vào khu vực sâu hơn.  

Trong khoảng thời gian này, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn không chỉ một lần, hy vọng có thể nhìn thấu huyền cơ của hố thần, nhưng không lần nào thành công, nơi này vẫn bị bao phủ bởi một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ.  


Ngoài ra, Diệp Thành cũng đã liên hệ với phân thân của mình ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông rất nhiều lần.  

Tuy nhiên, hố thần cũng giống như hoang mạc và Thập Vạn Đại Sơn, ngay cả mối liên hệ giữa bản thể và phân thân cũng bị cắt đứt, huống chi là liên hệ với Thái Hư Cổ Long.  

Hửm?  

Đang đi, Diệp Thành bỗng cau mày nhìn về một hướng.  

Đùng! Đoàng!  

Nơi đó truyền đến tiếng nổ ầm vang dội, hơn nữa động tĩnh còn không vừa.  


“Có kẻ ra tay với Bích Du, mà thực lực còn cao hơn cô ấy”, Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng ở đó thông qua đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh.  

Đó là một thanh niên tóc đỏ, khí huyết dâng trào mãnh liệt, khí thế cường hãn, khuôn mặt trắng bóc chỉ to chừng bàn tay trông rất dị thường, mà đôi mắt như bò cạp cũng loé lên vẻ u ám.  

Khí chất người này hơi giống Hầu Thiên Sát từng bị hắn giết.  

“Nam Cung Thiếu xếp thứ tám bảng Phong Vân à?”, Diệp Thành lẩm bẩm.  

Mặc dù hắn chưa từng thấy Nam Cung Thiếu, nhưng nghe Thanh Vân nói tóc của Hầu Thiên Sát màu tím, còn tóc của Nam Cung Thiếu màu đỏ, bây giờ ngay cả Bích Du trong bảng Phong Vân cũng không phải đối thủ của gã, Diệp Thành chỉ có thể nghĩ đến Nam Cung Thiếu – người đứng thứ  trong bảng xếp hạng.  

Mà lúc này, khi Bích Du vừa rút lui thì đạo thân của Diệp Thành đã sát phạt tới, chiến đấu với Nam Cung Thiếu.  

Có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tiếng bàn luận liên tục vang lên.  


“Tần Vũ đấu với Nam Cung Thiếu”.  

“Thứ chín bảng Phong Vân đấu với thứ tám bảng Phong Vân, lần này khả năng Tần Vũ phải bỏ mạng rồi”.  

“Tuy ta rất coi trọng Tần Vũ, nhưng lần này hắn lành ít dữ nhiều là cái chắc”.  

“Tốc chiến tốc thắng thôi”, Diệp Thành lập tức trốn vào không gian, chạy về hướng đó, tìm cơ hội giết Nam Cung Thiếu bằng một đòn tuyệt sát để không thu hút nhiều người tới thêm, tránh để lộ thân phận.  

Ầm!

 
Chương 896: “tần Vũ Đấu Với Nam Cung Thiếu”


Ở nơi khác, Cơ Tuyết Băng và các đệ tử của Chính Dương Tông đi vào chỗ sâu cũng gặp tình cảnh tương tự, mạnh như Huyền Linh Chi Thể mà cũng trúng chiêu, quần áo dính máu, dáng vẻ nhếch nhác.

Ngay cả họ cũng trúng chiêu chứ nói gì những đệ tử bình thường, mỗi khi đụng tới cấm chế hay sát trận đều có một nhóm người bị cuốn vào, sau đó bị nghiền thành tro tàn.

“Hố thần này quả nhiên nguy hiểm tứ phía”, lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành cũng chậm rãi đi vào khu vực sâu hơn.


Trong khoảng thời gian này, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn không chỉ một lần, hy vọng có thể nhìn thấu huyền cơ của hố thần, nhưng không lần nào thành công, nơi này vẫn bị bao phủ bởi một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ.

Ngoài ra, Diệp Thành cũng đã liên hệ với phân thân của mình ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông rất nhiều lần.

Tuy nhiên, hố thần cũng giống như hoang mạc và Thập Vạn Đại Sơn, ngay cả mối liên hệ giữa bản thể và phân thân cũng bị cắt đứt, huống chi là liên hệ với Thái Hư Cổ Long.

Hửm?  
Đang đi, Diệp Thành bỗng cau mày nhìn về một hướng.

Đùng! Đoàng!  
Nơi đó truyền đến tiếng nổ ầm vang dội, hơn nữa động tĩnh còn không vừa.

“Có kẻ ra tay với Bích Du, mà thực lực còn cao hơn cô ấy”, Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng ở đó thông qua đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh.


Đó là một thanh niên tóc đỏ, khí huyết dâng trào mãnh liệt, khí thế cường hãn, khuôn mặt trắng bóc chỉ to chừng bàn tay trông rất dị thường, mà đôi mắt như bò cạp cũng loé lên vẻ u ám.

Khí chất người này hơi giống Hầu Thiên Sát từng bị hắn giết.

“Nam Cung Thiếu xếp thứ tám bảng Phong Vân à?”, Diệp Thành lẩm bẩm.

Mặc dù hắn chưa từng thấy Nam Cung Thiếu, nhưng nghe Thanh Vân nói tóc của Hầu Thiên Sát màu tím, còn tóc của Nam Cung Thiếu màu đỏ, bây giờ ngay cả Bích Du trong bảng Phong Vân cũng không phải đối thủ của gã, Diệp Thành chỉ có thể nghĩ đến Nam Cung Thiếu – người đứng thứ  trong bảng xếp hạng.

Mà lúc này, khi Bích Du vừa rút lui thì đạo thân của Diệp Thành đã sát phạt tới, chiến đấu với Nam Cung Thiếu.

Có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tiếng bàn luận liên tục vang lên.


“Tần Vũ đấu với Nam Cung Thiếu”.

“Thứ chín bảng Phong Vân đấu với thứ tám bảng Phong Vân, lần này khả năng Tần Vũ phải bỏ mạng rồi”.

“Tuy ta rất coi trọng Tần Vũ, nhưng lần này hắn lành ít dữ nhiều là cái chắc”.

“Tốc chiến tốc thắng thôi”, Diệp Thành lập tức trốn vào không gian, chạy về hướng đó, tìm cơ hội giết Nam Cung Thiếu bằng một đòn tuyệt sát để không thu hút nhiều người tới thêm, tránh để lộ thân phận.

Ầm!.


 
Chương 897: “ngươi Đi Theo Ta Suốt Đấy À”


Tiếng ầm ầm vang lên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bích Du ở bên này ngây người nhìn nơi không xa, chủ yếu là nhìn chằm chằm vào Diệp Thành đang đeo mặt nạ Quỷ Minh, lúc này hắn đang bừng bừng khí thế quyết chiến với Nam Cung Thiếu đứng thứ tám bảng Phong Vân.

Trước đấy không lâu, cô phát hiện một chiếc nhẫn ngọc ở trong linh tuyền, nhưng khi chiếc nhẫn sắp vào tay, không ngờ Nam Cung Thiếu đang đi ngang qua lại bất ngờ tấn công.


Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh nên cô không kịp phản ứng.

Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Thành phụ trách bảo vệ cô, ồ không đúng, nói chính xác hơn là đạo thân của Diệp Thành đột nhiên nhảy ra, sau đó xuất hiện trận đại chiến hiện tại.

“Ngươi đi theo ta suốt đấy à?”, ánh mắt Bích Du mơ màng, vẻ mặt hơi thất thần, cô nhìn một lúc rồi bật cười ngốc nghếch.

Ruỳnh! Cheng! Rầm!  
Khi Bích Du còn đang ngẩn người thì trận chiến cách đó không xa vẫn tiếp diễn, những âm thanh đánh nhau vang lên không ngớt, khung cảnh trận chiến giữa hai người vô cùng hùng tráng.

Một bên, Nam Cung Thiếu cực kỳ có khí thế, biển máu quét qua, còn có những oán linh gào khóc, giống như yêu ma hoành hành trong đó,  giống như ma vương đến từ địa ngục, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trên thế giới.


Một bên, đạo thân của Diệp Thành giẫm lên biển sao, mặc dù là đạo thân nhưng thực lực, tu vi, bí pháp và thần thông của nó giống hệt Diệp Thành, khí huyết của nó ngút trời, thân thể như được kim quang tạo thành lấp lánh chói mắt, giống như chiến thần.

“Tiểu tử này là quái thai gì vậy? Thực lực này mà lúc trước lại bị xếp vào hạng chín mươi chín bảng Phong Vân”, trong trận đại chiến, Nam Cung Thiếu không ngừng đổ máu, trong ánh mắt hung ác hiện lên cái nhìn khó tin.

Quả thực, từ lúc giao chiến đến giờ, hắn là người xếp hạng thứ tám bảng Phong Vân nhưng lại nhiều lần thất thế trong tay Tần Vũ, người chỉ ở hạng thứ chín bảng Phong Vân, điều này khiến hắn không thể tin nổi.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Mặc dù không phải bản thể, nhưng đạo thân của Diệp Thành cũng vô cùng mạnh, Bát Hoang Quyền vô cùng bá đạo, tung quyền nào ra đối phương cũng đều đổ máu, dù là thần thông nào cũng khó địch lại được uy lực của Bát Hoang, Nam Cung Thiếu bị đánh cho liên tục lùi về phía sau.

“Cái quái gì vậy? Nam Cung Thiếu đứng thứ tám bảng Phong Vân cũng không phải đối thủ của Tần Vũ ư?”, thấy Nam Cung Thiếu bị đánh liên tục lùi về sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc.


A!  
Khi mọi người đang bàn luận thì Nam Cung Thiếu đã gào rống lên, cả người máu me be bét, hắn sử dụng bí pháp cấm kỵ, thiêu đốt tinh nguyên toàn thân, sức chiến đấu vốn mạnh mẽ nay lại tăng lên một cấp.

Trận đại chiến khiến đạo thân của Diệp Thành bắt đầu bị thương.

Trong không gian hư vô, bản thể của Diệp Thành đã tới, đầu tiên hắn nhìn Bích Du cách đó không xa, sau đó chuyển hướng sang Nam Cung Thiếu, hắn ta cực kỳ hung ác với bản thân, để tăng sức chiến đấu mà thiêu đốt cả tinh nguyên.

.


 
Chương 898: “không Thể Kéo Dài Quá Lâu”


“Không thể kéo dài quá lâu”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù đạo thân của hắn mạnh nhưng cũng bị hạn chế bởi thời gian.

Hơn nữa động tĩnh ở đây quá lớn, rất có khả năng thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, trong đó có Hoắc Tôn với Thái Âm Chi Thể và Cơ Tuyết Băng với Huyền Linh Chi Thể, cho dù Diệp Thành có kiêu căng hơn nữa cũng không dám đối đầu với hai người này.

“Không lãng phí thời gian nữa, một chiêu tuyệt sát đi”, Diệp Thành và đạo thân tâm linh tương thông, mà một chiêu tuyệt sát này được dung hợp từ cả hai người.


“Chết đi!”  
Tiếng gầm của Nam Cung Thiếu một lần nữa vang vọng khắp bầu trời, nhất kiếm xuyên thủng hư không, đâm thẳng về phía đạo thân của Diệp Thành.

“Chết cho ta”, trong không gian hư vô, Diệp Thành ngự động Đại La Thần Đỉnh, áp lực năm mươi nghìn cân đè nén Nam Cung Thiếu, nhất kiếm đỉnh phong của hắn còn chưa thể chiến đấu thì hắn đã áp chế.

“Đáng chết”, cảm nhận được áp lực khủng khiếp, sắc mặt Nam Cung Thiếu thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

Nhưng vào lúc này, đạo thân của Diệp Thành đã đột ngột ra chiêu.

Phong Thần Quyết!  
Diệp Thành nhẩm niệm, đạo thân của hắn chém một kiếm đâm xuyên vào không gian, tốc độ của nó nhanh như gió, không thấy bóng hình, thần kiếm như u mang, vô cùng bá đạo.


Phụt!  
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đầu mày của Nam Cung Thiếu bị nhất kiếm của đạo thân Diệp Thành đâm thủng.

Máu bắ n ra như hoa nở, cực kỳ chói mắt, đến chết Nam Cung Thiếu vẫn mang vẻ mặt khó tin, hắn đứng thứ tám trong bảng Phong Vân mà lại thất bại trong tay Tần Vũ – người còn kém hơn mình một cấp bậc.

Có lẽ đến lúc này hắn mới thực sự hiểu được ngay từ đầu mình đã phạm một sai lầm rất lớn, đó là quá ngông cuồng tự đại, cũng quá coi thường Tần Vũ.

Cảnh tượng này dừng lại trong phút chốc.

Người xem xung quanh đều sững sờ tại chỗ.


Nơi này trở nên yên tĩnh đến mức dù có tiếng kim rơi cũng có thể khiến người ta nghe thấu.

“Ta… Ta không nhìn nhầm chứ?”, có người há miệng, vẻ mặt vẫn không thể che giấu sự kinh ngạc và chấn động: “Nam Cung Thiếu bị Tần Vũ giết rồi ư?”  
“Sao… Sao có thể chứ?”  
“Không có gì là không thể cả, theo ta thấy ngay từ đầu Tần Vũ đã che giấu thân phận, có lẽ thực lực của hắn đã cao hơn Nam Cung Thiếu từ lâu rồi, chỉ là hắn không muốn quá nổi bật nên cố tỏ ra mình yếu thôi”.

“Bây giờ xem ra đúng là Tần Vũ che giấu thực lực thật rồi”.

“Tên này thực sự là sát thủ trên bảng Phong Vân! Trước đó không lâu, đệ tử Phong Vân đã bị hắn giết hơn một nửa, sau đó còn giết Hầu Thiên Sát và đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện, bây giờ lại tới Nam Cung Thiếu, tiểu tử này thật sự quá bá đạo!”.


 
Chương 899: “không Tồi Quả Là Không Tồi”


Trong tiếng bàn tán xôn xao, một chưởng của Diệp Thành đã khiến cơ thể Nam Cung Thiếu nhơ nhuốc máu, chỉ còn lại chiếc túi đựng đồ nằm trong tay Diệp Thành.

Sau khi diệt Nam Cung Thiếu, phần đạo thân của Diệp Thành nhanh chóng sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, nó kéo Bích Du cùng rời đi, chỉ để lại từng tiếng thở dài kinh ngạc, sự kính nể và từng ánh mắt khó tin.

Cả hai người đi được vài nghìn trượng thì mới dừng chân lại trong một khu rừng, vừa dừng chân, Bích Du đã mím môi, nhìn đạo thân của Diệp Thành bằng khuôn mặt mang đầy hi vọng: “Diệp Thành, là ngươi phải không?”  

Phụt!  
Có điều đạo thân trước mặt cô đã hoá thành một làn khói xanh và biến mất ngay khi cô dứt lời, thời hạn của bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng đã hết.

“Phân thân?”, thấy đạo thân của Diệp Thành biến mất, Bích Du khẽ cau mày.

“Không đúng, là Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, Bích Du nghĩ đi nghĩ lại, trong đôi mắt chợt sáng lên.

“Đúng, chính là Nhất Khí Hoá Tam Thanh, cùng dung mạo, thực lực, bí pháp và thần thông”, khi nói câu này, khí tức của Bích Du trở nên gấp gáp hơn vì bí thuật này ở Đại Sở chỉ có hai người biết, cũng chính vì vậy nên mới khiến cô có lý do khẳng định Tần Vũ chính là người trong mộng mà mình đang tìm kiếm lâu nay.

“Ta biết ngươi đang ở đây, ngươi ra ngoài đi mà”, Bích Du nhìn tứ phương, hi vọng có thể trông thấy bản thể của Diệp Thành.

Có điều Diệp Thành của hiện tại đâu có thời gian mà để ý tới những điều này.


Hiện giờ hắn đang trong không gian hư vô cầm túi đựng đồ của Nam Cung Thiếu đếm từng món chiến lợi phẩm.

Đệ tử xếp thứ tám trên bảng Phong Vân quả thực không thiếu những món đồ phong phú.

“Không tồi, quả là không tồi”, Diệp Thành cười khúc khích.

Thế nhưng đương lúc hắn đang mải mê kiểm số lượng thì một đường ánh sáng lướt qua, tốc độ cực nhanh khiến hắn chợt thẫn thờ.

Đợi tới khi định thần lại, Diệp Thành mới phát hiện túi đựng đồ trong tay mình đã biến mất.

Ôi trời!  

Diệp Thành bực bội rít lên, hắn không nói lời nào, cứ thế đuổi theo, vả lại chỉ bằng một ánh mắt nhìn đã nhận ra kẻ đó là ai: “Mẹ kiếp, ngươi giỏi đấy, cướp đi linh sâm năm màu, giờ đến chiến lợi phẩm cua ta mà còn dám cướp, ngươi làm phản đấy hả?”  
Roẹt!  
Tốc độ của ánh sáng phía trước nhanh tới mức dị thường, trong chốc lát đã xuyên vào không gian hư vô.

Nó trông giống như một đường sáng, kể cả là Diệp Thành cũng không thể nhìn ra là thứ gì.

Không sai, đạo lưu quang đó chính là thứ đã cướp đi quả linh sâm của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo, khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đuổi theo cả đêm mà không kịp.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top