Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 480: 480: Đúng Là Được Đà Lấn Tới


Dù thực lực của Diệp Thành có mạnh mẽ nhưng ông ta vẫn bảo vệ cho Doãn Chí Bình.

Ông ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy người bảo vệ cho Hằng Nhạc Tông trong tương lai chính là Doãn Chí Bình chứ không phải là Diệp Thành, ông ta muốn chứng minh với mọi người rằng ông ta đúng còn sự uy nghiêm của ông ta không thể bị xâm phạm.

“Sư tôn, xin người suy xét lại”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt quỳ gối.

“Không cần suy xét nữa, ta sẽ không đồng ý đâu”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ, tiếng nạt vang vọng khắp đại điện mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm, “Thánh tử của Hằng Nhạc chỉ có thể là Doãn Chí Bình, các ngươi không cần phải lãng phí thời gian suy xét nữa”.

“Sư tôn…”  
“Lui đi, việc này chấm dứt tại đây, hừ”.


“Chăm chú vào cho ta, đừng có lười biếng”, trong rừng trúc, Diệp Thành không hề ngủ, vừa cắn một miếng linh quả vừa đi vòng quanh tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

“Tiểu gia đây đem tất cả những gì có thể dạy đều dạy cho các ngươi cả rồi, sau này các ngươi phải đi đánh nhau với ta đấy”.

“Chú ý vào”  
“Nào, nào, ngươi cũng ra ngoài hít thở đi”, Diệp Thành phất tay gọi Tử Huyên ra.

Tử Huyên không nhận được mệnh lệnh gì nên cứ thế đứng thẳng như cây lao, ánh mắt vô hồn, thế nhưng, mặc dù nó không hề di chuyển nhưng lại âm thầm hấp thu ánh trăng, ánh trăng sáng cứ thế chiếu lên người nó và được cơ thể nó hấp thu, trông hết sức dị thường.

“Không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn Tử Huyên từ đầu tới chân, “ừm, rồi có hôm tao sẽ đổi cho mày Tụ Linh Phù, Huyền Linh Phù và Khí Linh Phù cao cấp hơn, không sao, gia gia có tiền”.

…….


.

Phụt!  
Ở Liệt Diệm Phong, Tư Đồ Nam trên giường bệnh lại lần nữa phun ra máu.

Bà nó nữa!  
“Cũng may Sở Huyên sư thúc phong bế Ngọc Nữ Phong, cũng may Diệp Thành không biết chuyện xảy ra dưới núi, nếu không thì với tính cách của hắn không tìm Doãn Chí Bình liều mạng mới lạ”, Hoắc Đằng cũng ôm ngực ho sù sụ, “may là Liễu Dật sư huynh bế quan rồi, nếu không thì cũng sẽ bị đánh trọng thương”.

“Đúng là được đà lấn tới”, Tư Đồ Nam nghiến răng rít lên: “Hắn phạm bao nhiêu tội lỗi như vậy mà các lão bối còn bảo vệ hắn, đúng là khiến người ta tức chết đi được”.

………  
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

.

 
Chương 481: 481: Không Được Xuống Núi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mới sáng sớm, Diệp Thành vừa ngủ một giấc thật sâu tỉnh dậy bước ra khỏi gian phòng.

Tiên hoả và thiên lôi đã về vùng đan hải của hắn từ lâu, vả lại hiện giờ đều rất im ắng như đang lĩnh hội những bí pháp trong ý cảnh của Diệp Thành, đợi tới khi ra khỏi đan hải lần nữa thì chắc chắn chúng sẽ bất phàm.

Trong khoảng sân, Tịch Nhan và Hổ Oa đã dậy tu luyện từ sớm, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, không biết mệt là gì.

“Tiểu nha đầu này không hề đơn giản mà, rõ ràng là có khả năng tu luyện”, Diệp Thành tĩnh lặng nhìn Tịch Nhan, hắn lại lần nữa tấm tắc, thanh kiếm Lăng Sương trong tay cô bé được vung ra xuất thần.

Rồi sau đó, Sở Huyên đi vào rừng trúc, cô mặc trên mình bộ Tiên Nghê Thường bảy màu, phong thái hơn người, trông cô chẳng khác gì tiên tử hạ phàm từ cửu trùng thiên, thanh tao vô ngần.

Diệp Thành lại nhìn Sở Huyên đến mức u mê, có điều điều khiến hắn cảm thấy tiếc đó là Sở Huyên chỉ mặc bộ Tiên Nghê Thường mà không cài trâm Phượng Ngọc Châu.


Woa!  
Sở Huyên vừa đi vào, Tịch Nhan còn đang múa kiếm đã tròn mắt nhìn: “Cô cô, người thật đẹp”.

“Tiểu nha đầu, con càng ngày càng biết nói chuyện đấy”.

“Cô cô gì chứ, sau này phải gọi là sư tổ”, Diệp Thành đi tới, đầu tiên nhìn Tịch Nhan với vẻ mặt nghiêm túc nhưng khi quay sang nhìn Sở Huyên thì hắn lại hi hi ha ha: “Sư phụ, có phải người nhớ tới con rồi không”  
“Có phải ngươi nghĩ nhiều rồi không?”, Sở Huyên nói hờ hững khiến Diệp Thành cảm thấy ái ngại, thấy Diệp Thành bị chọc như vậy, Tịch Nhan ở bên che miệng cười khúc khích.

“Đi, đi, mau đi tu luyện”, Diệp Thành xua tay đuổi Tịch Nhan đi.

“Hi”, Tịch Nhan lại cười tủm tỉm sau đó tiếp tục vung thanh kiếm Lăng Sương trong tay.

Phía này, Diệp Thành đã ghé tới gần Sở Huyên, hắn xoa xoa tay cười xoà: “Sư phụ, hôm nay con muốn xuống núi đi chơi”.

“Không được xuống núi”, Sở Huyên khẽ giọng lên tiếng.

“Không phải người định cấm túc con trên núi luôn đấy chứ?”, Diệp Thành bưng vẻ mặt ủ rũ nhìn Sở Huyên.


“Không phải ta nói rồi sao, đợi Linh Nhi xuất quan ta cho ngươi xuống núi”, Sở Huyên nói thản nhiên.

“Con không hiểu”, Diệp Thành gãi đầu bức bối: “Con xuống núi hay không thì liên quan gì đến việc cô ấy xuất quan?”  
“Dù sao thì Linh Nhi không xuất quan, ngươi cũng đừng hòng xuống núi”.

“Biết thế con thà ở Đan Thành thêm vài hôm còn hơn”, sắc mặt Diệp Thành trùng xuống: “Lão bối Đan Thần kia còn chuẩn bị gả vợ cho con nữa, con nên động phòng rồi mới quay về”.

“Ồ”, nghe vậy, Sở Huyên tủm tỉm cười, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú: “Tiểu tử, ngươi được ưu ái thật đấy”.

“Cũng…cũng tạm ạ”, Diệp Thành cười trừ: “Tu sĩ cũng là người, vấn đề sinh lí dù gì cũng phải giải quyết chứ ạ?”  
“Diệp Thành, thực ra làm thành chủ của Đan Thành cũng không phải không tốt”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu.

Cô chuyển chủ đề rất nhanh khiến Diệp Thành nhất thời chưa kịp phản ứng lại, hắn gãi đầu nhìn Sở Huyên thăm dò: “Sư phụ, có phải người có chuyện gì giấu con không?”  
“Ta có thể có chuyện gì giấu ngươi chứ?”, Sở Huyên nhún vai, thể hiện vẻ mặt thoải mái, nhưng cho dù cô thể hiện thế nào thì cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành như thể lo sợ điều gì đó.


“Có, nhất định có”.

“Có cái đầu ngươi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành: “Đừng có cả ngày dở thần ở quỷ, có thời gian thì tu luyện thêm củng cố tu vi Chân Dương của ngươi đi, luyện thêm luyện đan thuật của ngươi nữa”.

Nói tới tu luyện, Diệp Thành bất giác xoa tay, cười xoà: “Sư phụ, người có huyền thuật Quan Trận Pháp không, chính là loại mà hai người hoặc ba người cùng hợp sức ấy”.

“Nói năng hàm hồ, ta vẫn luôn hào phóng như vậy”, Sở Huyên nói bằng giọng không mấy dễ chịu.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 482: 482: Chỉ Cần Học Là Biết Ạ


Sau khi Sở Huyên rời đi, Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn chìm vào trạng thái lĩnh hội ba loại trận pháp.

Âm Dương Thái Cực Trận: Phòng ngự trận pháp cần hai người mới có thể thi triển, nhờ vào thái cực lưỡng nghĩa, cả hai người một người là âm một người là dương, lại có càn khôn bù đắp, có thể tạo ra thái cực hoá ra âm dương.

Tam Thanh Phục Ma Trận: Trận pháp tấn công cần ba người thi triển, mỗi người đóng vai trò lần lượt là thiên trận, địa trận, nhân trận, thiên trận bên trái, địa trận bên phải, nhân trận ở giữa, chủ công nằm ở nhân trận, thế của Đề Thiên Trận, khả năng của  tụ địa trận có thể phục ma, phòng ngự khó phá.

Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận: Phong ấn trận pháp, mới nhìn cái tên cũng đủ thấy rằng cần bốn người chiến đấu thực tiễn, đóng ở đông tây nam bắc, thiên và địa tương liên, địa và huyền tương khâu, huyền và hoàng tương sinh, hoàng và thiên tương tiếp, chính là vòng tuần hoàn giữa thiên và hoàng, vòng luân chuyển giữa địa và huyền, bốn thế trận cùng xuất hiện, đạo trận phong ma.

“Kì diệu, kì diệu”, Diệp Thành nhìn mà chốc chốc lại tỏ ra kinh ngạc: “Ba thế trận này đúng là được tạo ra cho hắn”.


Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, hình nộm Tử Huyên cũng tính là một, đây chẳng phải là vừa vặn sao? Cho dù là thế trận nào trong ba thế trận đó thì đều có thể gom đủ số người, nếu thực sự không được thì chẳng phải vẫn còn bản tôn như hắn sao?  
“Mẹ kiếp, sau này đánh nhau với kẻ khác, một mình không địch được thì cả đám cùng đánh”, Diệp Thành vừa lĩnh hội vừa xoa cằm: “Nếu phối hợp tốt ba thế trận này thì uy lực sẽ kinh người”.

“Hi hi hi, không tồi, đúng là không tồi”, Diệp Thành vừa lật bí tông vừa mỉm cười.

Phía này, Tịch Nhan và Hổ Oa đang tu luyện chốc chốc lại tỏ vẻ khác thường, cả hai nhìn Diệp Thành ngồi đó cứ ôm bí tông cười ngặt nghẽo, vả lại trông bộ dạng cười kia còn có phần gian giảo, sao nhìn giống như thể tên lưu manh nào đó vậy.

Không biết mất bao lâu Tịch Nhan mới lại gần khẽ giọng lay Diệp Thành: “Sư phụ”.

“Ồ, cầm lấy đi tu luyện đi”, Diệp Thành cứ thế lấy ra một bộ bí pháp  
“Cái này hay”, Tịch Nhan cầm bộ cổ tông ngồi xuống ở bên, đôi mắt to tròn long lanh tập trung đọc những bí thuật được ghi chép trên cổ tông.


Không tới một khắc, nha đầu đã đứng dậy làm theo bí pháp ghi trên cổ tông, bắt đầu vung kiếm diễn hoá, khả năng lĩnh hội của cô bé phải gọi là yêu nghiệt, kể cả là Hổ Oa khi nhìn thấy cũng phải thẫn thờ.

Sau một canh giờ, tiểu nha đầu này đã chạy tới, tươi cười: “Sư phụ, cho con thêm một quyển nữa”.

“Cầm lấy”, Diệp Thành đưa bí pháp ngự kiếm phi tiên cho Tịch Nhan rồi vẫn vùi mình nghiên cứu ba trận pháp kia.

“Sư phụ luyện xong rồi sao, đưa thêm cho con nữa đi”, tiểu nha đầu lại chạy tới nhìn Diệp Thành cười khúc khích.

“Lại luyện xong rồi sao?”, Diệp Thành lúc này mới phản ứng lại, hắn liếc nhìn năm bộ cổ quyển ở cách đó không xa đang chất lên nhau, lúc này hắn quay sang nhìn Tịch Nhan: “Không phải chứ? Mới một ngày mà con đã có thể luyện được nhiều như vậy rồi sao?”  
“Chỉ cần học là biết ạ”, Tịch Nhan tươi cười.

.

 
Chương 483: 483: Ngươi Có Gì Ngạc Nhiên À


“Thật hay giả vậy?”, Diệp Thành nhìn Tịch Nhan bằng khuôn mặt không sao tin nổi.

“Này, người nhìn xem”, Tịch Nhan lập tức nhảy ra xa sau đó tĩnh lặng ngưng khí, từng luồng chân khí bao quanh kiếm Lăng Sương.

Giây phút sau đó, cô bé tiến lên một bước chém ra một kiếm với trường hồng chói loá.

Roẹt!  
Ngay sau đó, tảng đá ở cách đó ba trượng bị nhát kiếm vừa rồi của cô bé xuyên qua tạo thành cái lỗ rất to.

Ngự kiếm phi tiên!  
Sau tiếng hô của Tịch Nhan, cơ thể cô bé xoay tròn, miệng nhẩm niệm, kiếm Lăng Sương chỉ về phía sau, từng đạo kiếm khí xuất hiện nối nhau, số lượng không hề ít.


.

Truyện Lịch Sử
Roẹt! Roẹt! Roẹt!  
Ngay lập tức, trên tảng đá bị đâm xuyên lúc trước bị kiếm khí kiếm ảnh của ngự kiếm phi tiên đâm vào tạo ra từng rãnh nứt.

Ngọc linh kiếm quyết!  
Vừa dừng lại, Tịch Nhan đã lại hô lên, cô bé sải bước nhảy vọt người, chém xuống một kiếm mạnh mẽ, một đạo kiếm mang xuất hiện chém ra một rãnh chém rõ mồn một.

Linh hư chỉ!  
Tịch Nhan vẫn đang bay người từ trên cao xuống, lúc này cô duỗi một ngón tay ra, trên ngón tay còn có chân khí bao quanh, lại lần nữa chỉ về phía tảng đá kia tạo ra cái lỗ to thứ hai.


Chân tiên ấn!  
Tịch Nhan lập tức vung mạnh cánh tay, đẩy chân khí vào trong ngón tay, chỉ trong chốc lát, giữa các ngón tay xuất hiện chân khí, cô bé lập tay đánh ra một chưởng về phía tảng đá đầy thương tích kia.

Rầm!  
Ngay sau đó, tảng đá kia vỡ tan.

Phù!  
“Mẹ kiếp, có phải nhặt được bảo bối không vậy?”, nhìn Tịch Nhan, Diệp Thành tặc lưỡi.

Nếu như không có khả năng phục chế và diễn tiến của Tiên Luân Nhãn thì hắn tự nhận không thể so với Tịch Nhan được, khả năng tu luyện thiên bẩm học gì biết nấy, một thiên tài tu đạo thế này thật hiếm có khó tìm.

“Sao vậy? Ngươi có gì ngạc nhiên à?”, một cơn gió thổi qua, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Diệp Thành, đợi tới khi Diệp Thành nhìn thấy cô thì cô đã nhàn nhã ngồi xuống, trong tay cầm một chén trà từ từ nhâm nhi.

.

 
Chương 484: Chương 484


“Con ngạc nhiên quá ấy chứ”, Diệp Thành tấm tắc: “Khả năng thiên bẩm của tiểu nha đầu này đúng là yêu nghiệt, rồi có ngày cô bé sẽ được liệt vào hàng kẻ mạnh cái thế”.

“Nói thực thì ta còn ngạc nhiên hơn con nhiều”, Sở Huyên khẽ cười: “Đồ tôn và đồ nhi của ta người nào người nấy giỏi giang khiến một người làm sư phụ như ta cũng cảm thấy mất mặt”.

“Sao lại mất mặt cơ?”, Diệp Thành nói với vẻ tự tin: “Dẫn chúng con ra ngoài, người nhất định sẽ được nở mày nở mặt”.

“Ta không hi vọng các con cho ta nở mày nở mặt, bớt kiếm chuyện là tốt rồi”, Sở Huyên liếc nhìn hắn, nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ta nói trước cho con biết, đây là một tiểu nha đầu ngoan, con đừng truyền cho con bé thói hư tật xấu của mình”.

“Con có thói hư gì chứ?”, Diệp Thành bĩu môi.


“Còn nói không có?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “Không nói chuyện khác nữa, chúng ta nói chuyện trên Phong Vân Đài, ngươi nói xem lần trước ngươi đánh mấy tên thảm hại trên Phong Vân Đài, ngươi có biết có biết bao nhiêu người tìm sư phụ ngươi nói chuyện không hả?”  
“Cái này mà cũng tính sao ạ?”, Diệp Thành lại lần nữa bĩu môi, “trận quyết đấu trên Phong Vân Đài là chiến đấu công khai, con không hề phạm quy, chẳng qua là ra tay hơi nặng thôi, chẳng liên quan gì đến con cả”.

“Ta không quan tâm”, Sở Huyên nhướng vai: “Dù sao ngươi cũng không được làm hư đồ tôn của ta”.

“Câu này của người sao lại sai sai nhỉ?”, Diệp Thành gãi đầu.

“Không sai gì hết, nếu như ngày nào Tịch Nhan cũng làm loạn ở bên ngoài, ngày ngày có người tới tìm ngươi nói chuyện thì  có thấy phiền không?”  
“Người đừng đổ tội cho con nữa, người còn đổ tội nữa là con lại cho người phiền thêm đấy”, Diệp Thành bĩu môi, “chúng ta nói chuyện bao giờ muội muội của sư phụ xuất quan đi, con chờ đến bức bối cả người rồi, sao mà suốt ngày bế quan thế không biết”.


Sở Huyên lắc đầu bất lực với thắc mắc của Diệp Thành: “Cấp bậc linh hồn và tu vi của muội ấy mất đi sự cân bằng nghiêm trọng, cứ mỗi một khoảng thời gian muội ấy phải bế quan kiểm soát linh hồn”.

“Ra là vậy”, Diệp Thành bất giác xoa cằm: “Thể nào mà con cứ thấy được đôi ba bữa là muội muội của sư phụ lại bế quan”.

“Vậy gọi Tạ Vân tới cho con, Hoắc Đằng cũng được, tốt nhất là gọi cả Tư Đồ Nam nữa”.

“Tất cả đều bế quan rồi, cũng có khả năng người ta không quan tâm tới ngươi nữa đâu”.

Diệp Thành nghe vậy thì hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn Sở Huyên với vẻ mặt nghiêm túc: “Sư phụ, người nói chuyện như vậy đúng là vô vị”.

“Tin hay không tuỳ ngươi”, Sở Huyên nhướng vai sau đó nhấp ngụm trà cuối cùng rồi vỗ vai Diệp Thành: “Đồ đệ ngoan, không có việc gì thì chăm chỉ tu luyện đi, đừng ngày ngày nghĩ tới chuyện xuống núi chơi nữa”.

.

 
Chương 485: Chương 485


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói rồi, Sở Huyên mới vươn vai quay người biến mất.

Cắt!  
Diệp Thành mặt mày vẫn điềm tĩnh, hắn cất ba quyển bí tông kia đi rồi quay đầu đi vào phòng.

………  
Lúc này, trên đỉnh núi mà Doãn Chí Bình đang ở, Khổng Tào nằm rạp xuống đất, cơ thể run rẩy.

“Bảo ngươi đi bắt người thôi mà còn không bắt được, ta cần ngươi làm gì nữa?”, ở một bên, Doãn Chí Bình ngả người trên ghế, hắn nhàn nhã xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay, mặt mày nhìn Khổng Tào với vẻ tức tối.


“Thánh Tử minh xét”, Khổng Tào vội nói: “Vì vài việc trước đó nên rất nhiều nữ đệ tử không thường xuyên xuống núi nữa, Đường Như Huyên kia cũng vậy, ta không tìm được cơ hội ra tay”.

“Ăn hại”.

……….

Đêm khuya, Diệp Thành lén chạy ra khỏi rừng trúc, hắn tìm một chỗ yên tĩnh ở Ngọc Nữ Phong rồi mới gọi tiên hoả và thiên lôi ra.

Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi huyễn hoá thành hình người trước mặt hắn, hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.


Không thể phủ nhận sau khi lĩnh hội bí pháp trong ý cảnh của Diệp Thành, chúng đã khác trước rất nhiều, đôi mắt cũng trở nên sắc sảo như Diệp Thành.

“Âm Dương Thái Cực Trận, tới đi, bắt đầu luyện rồi, đừng lười biếng nữa”, Diệp Thành tìm một hòn đá sau đó không quên lấy ra một một quả linh quả từ trong ngực áo vừa nhét vào miệng ăn vừa hô hào chúng tu luyện trận pháp.

Cả hai người hiểu ý, lập tức phân thành hai hướng sau đó theo ý cảnh trận pháp mà Diệp Thành truyền cho, cứ thế thi triển.

Diệp Thành thấy rằng tiên hoả và thiên lôi thi triển Âm Dương Thái Cực Trận vẫn là phù hợp nhất vì chúng ngày ngày đều trong đan hải của Diệp Thành, vả lại đều là những linh vật của trời đất, ngoài khả năng lĩnh hội ra thì quan trọng hơn cả đó là hiểu ngầm, trận pháp phối hợp tấn công chẳng phải cần hiểu ý nhau sao?  
Có điều cho dù là ngầm hiểu thì chúng cũng không thể so với bản chính là Diệp Thành và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, vì ở một ý nghĩa nhất định nào đó, mối liên hệ giữa bản chính và đạo thân mới là quan trọng nhất, nếu thi triển trận pháp hợp sức tấn công thì chắc chắn sẽ không có sơ hở.

Rầm! Đùng!   
“Ta ra vẻ với ngươi làm gì chứ”, Diệp Thành nói rồi nhét một quả linh quả vào miệng, hiếu kỳ hỏi: “Kí chủ với độ hoà hợp chín phần, nếu như so với Huyền Linh Chi Thể cùng cảnh giới thì ai mạnh hơn?”  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 486: 486: Bát Hoang!


“Cái gì mà cùng cấp bất bại, cô ta chẳng phải cũng bại dưới tay ngươi sao?”  
“Đừng lấy ta ra làm trò cười, ngươi cũng biết khi ở trận so tài tam tông ta căn bản không phải là đối thủ của Huyền Linh Chi Thể, vì cô ấy không dùng tới binh khí bản mệnh và linh hồn đó thôi”.

“Chẳng phải ngươi còn kém cô ta một tầng cảnh giới sao?”, Thái Hư Cổ Long mắng chửi: “Cùng cấp nhưng cô ta không đánh lại ngươi, cùng cấp bất bại chỉ là cách nói lý thuyết mà thôi, làm gì có huyết mạch nào vô địch, còn kí chủ, đó là sự tồn tại khác, nếu như kí chủ bình thường thì khác, nhưng linh hồn của kí chủ là Thái Hư Cổ Long hồn, chẳng còn gì để nói”.

“Ngươi lại bắt đầu khoe khoang tộc Thái Hư Cổ Long của các ngươi ấy gì?”, Diệp Thành thở dài.

“Ta đây không đùa với ngươi”, Thái Hư Cổ Long bực bội: “Năm xưa Thái Hư Cổ Long là tộc có thể bá chiếm một nửa Thái Cổ cũng không phải không có nguyên do đâu, ngươi căn bản không biết sức mạnh của Thái Hư Cổ Long tộc như thế nào, càng không phải là kí chủ có độ hoà hợp chín phần, đó gần như là độ hoà hợp hoàn mĩ, không phải là sự tồn tại mà Huyền Linh Chi Thể cùng cấp có thể so sánh, nếu như nói về khả năng chiến đấu thì cùng tầng cảnh giới, sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể có lẽ sẽ mạnh bằng kí chủ với độ hoà hợp bảy phần”.

Nói tới đây, Thái Hư Cổ Long lại liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Cho nên không có việc thì ngươi đừng tìm kí chủ của Hằng Nhạc Tông đánh nhau, Tiên Luân Nhãn không có tác dụng với hắn đâu, ngươi đánh không lại hắn”.

“Ta muốn đánh với hắn thì phải ra khỏi đây được cái đã”, Diệp Thành nhún vai: “Sư phụ ta cấm tiệt ta ở trên núi rồi”.


“Cũng nên nhốt ngươi trên núi tránh ngươi gây chuyện”.

“Đừng nói thế, ta là đứa trẻ ngoan mà”, Diệp Thành nhún vai.

“Cắt”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành với vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu sau đó nhắm mắt lại, cho dù Diệp Thành có gọi thế nào nó cũng không để ý đến hắn ta nữa.

“Cắt”, Diệp Thành cũng chẳng thèm để ý nữa, hắn nhìn sang tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

Lúc này, cả hai đang không ngừng cọ sát và dần dần lĩnh hội được sự kì diệu trong Âm Dương Thái Cực Trận.

“Đến đi, ta thử uy lực xem nào”, Diệp Thành vỗ vào tảng đá đang ngồi, hắn lật người đứng dậy sau đó không quên ném cho cả hai tên kia mỗi tên một thanh kiếm.


Thấy vậy, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân nhìn nhau mỉm cười, lúc này mới di chuyển đi về hai hướng sau đó tấn công về phía Diệp Thành.

Tiếp sau đó, màn đêm không hề yên tĩnh.

Tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thi triển Âm Dương Thái Cực Trận bất phàm, cả hai là âm dương, chiếm cứ càn khôn, chủ công và trợ công thay đổi linh hoạt, đúng là có thể tạo ra thái cực, hoá ra âm dương.

Khi trời hửng sáng, Diệp Thành mới bưng mặt quay về rừng trúc.

Không sai, hắn bị đánh, bị tiên hoả đạo thân giáng cho một bạt vào bên mặt khiến cả khuôn mặt méo xệch hẳn đi.

Không sai, mặc dù bị đánh nhưng Diệp Thành vẫn rất vui mừng.

Từ khi tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân tu luyện bí pháp thần thông, khả năng chiến đấu so với trước kia rõ ràng một trời một vực, mặc dù vẫn chưa bằng đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh nhưng âm dương vô trận được cả hai hợp tác chiến đấu với uy lực thật sự rất lớn.

.

 
Chương 487: 487: Tịch Nhan Hiểu Rồi Ạ


Lúc này, khi trời còn chưa sáng Tịch Nhan và Hổ Oa đã bắt đầu ra ngoài tu luyện.

Thấy Diệp Thành quay lại, Tịch Nhan lại như đứa trẻ nhảy nhót chạy tới, đầu tiên là cười xoà rồi mới duỗi tay ra: “Sư phụ, con học được Tốc Ảnh Thiên Hoan rồi, cho con một bí pháp mới đi”.  
“Tịch Nhan à?”, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi: “Bí pháp học nhanh là chuyện tốt nhưng cũng phải thích nghi cho quen đã chứ, tự tu luyện và thực tiễn không giống nhau đâu”.  
“Tịch Nhan hiểu rồi ạ”, Tịch Nhan tươi cười.  
“Đúng là biết nghe lời”, Diệp Thành mỉm cười sau đó ngưng tụ ra một phần phân thân Thái Hư: “Này, vài ngày tới con luyện với nó đi, bao giờ đánh bại được nó thì ta dạy con tu hành giai đoạn tiếp theo, có điều ta phải nhắc nhở con nhớ chuẩn bị tinh thần bị đánh trước đấy”.  
“Không sao, con không sợ đau”, Tịch Nhan tươi cười sau đó lật tay lấy ra kiếm Lăng Sương sát phạt về phía phần phân thân Thái Hư của Diệp Thành.  
Sau đó, Diệp Thành không nỡ nhìn tiếp nữa, Tịch Nhan cứ thế bị đánh tới mức không ngẩng được mặt lên.  

Diệp Thành đương nhiên không cảm thấy kì lạ.

Mặc dù Tịch Nhan có khả năng tu luyện hơn người, học bí pháp cũng nhanh nhưng khả năng chiến đấu thực tế còn kém xa, huống hồ cô lại phải đối đầu với phần phân thân của Diệp Thành, phân thân không phải là bản tôn nên ra tay không biết phân biệt nặng nhẹ.  
Nếu như Sở Huyên ở đây thì nhất định sẽ mắng Diệp Thành vì quá hà khắc với Tịch Nhan.  
Nhưng Diệp Thành lại rất coi trọng khả năng chiến đấu thực tiễn và áp lực, chỉ cần ở hoàn cảnh chịu áp lực mới có thể khơi dậy được tiềm năng của con người, giống như Sở Huyên dùng Tử Huyên để thử thách hắn vậy.  
Vài ngày tiếp theo Diệp Thành lại bận rộn nhiều rồi.

Không thể xuống núi, ngoài dẫn dắt Tịch Nhan và Hổ Oa tu hành ra thì việc mà hắn bận rộn hơn cả là luyện tập trận pháp.  

Âm Dương Thái Cực Trận do tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thi triển, Tam Thanh Phục Ma Trận cần thêm đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh còn khi dùng tới Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận thì Tử Huyên cũng tham gia vào.  
Mới vài ngày mà khả năng chiến đấu thực tế của Tịch Nhan đã vượt qua cả Hổ Oa, một đồ đệ với thiên phú như vậy khiến Diệp Thành thật sự phải vã mồ hôi, nên biết rằng cô bé mới tu luyện được một tháng trời, khả năng như vậy đúng là yêu nghiệt..

Xin hãy đọc truyện tại || TRÙMTRUY ỆN.

me ||
Đêm đến, Diệp Thành mệt mỏi rã rời, hắn nằm trên một tảng đá ngủ thiếp đi.  
Thế nhưng Hằng Nhạc Tông lại không hề yên bình, vẫn ở trên đỉnh núi của Doãn Chí Bình, trong căn phòng đó, Doãn Chí Bình đang nhìn lên chiếc giường với khuôn mặt tận hưởng, trên giường có một nữ đệ tử đang hôn mê nằm đó, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Đường Như Huyên sao?  
“Hi hi hi, đúng là một tiểu cô nương đáng yêu”, Doãn Chí Bình cười dâm tà..

 
Chương 488: 488: Mẹ Kiếp Còn Dám Giảo Biện


“Vì cô mà Thánh Tử ta đây không biết phải bỏ ra bao công sức”, Doãn Chí Bình càng cười dâm đãng hơn, vừa nói, tay hắn không quên vuốt ve khuôn mặt của Đường Như Huyên: “Nếu trách thì phải trách Diệp Thành, chỉ cần là người có liên quan đến hắn thì ta sẽ cho bọn họ phải chết rất thảm”.

“Yên tâm, Thánh Tử ta sẽ chiều chuộng cô”, Doãn Chí Bình bật cười tàn độc để lộ ra bộ răng trắng bóc, sau tiếng rên rỉ, hắn lột y phục của Đường Như Huyên ra.

Thế nhưng khi hắn định tiếp tục hành động thú tính của mình thì bên ngoài vang lên âm thanh lớn.

Bịch!  
Tiếp đó, Khổng Tào và mấy đệ tử bên dưới hắn đều bị đánh bay đi.


Sau đó, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Tư Đồ Nam lần lượt xông vào, tiếp đó là Hùng Nhị.

“Mẹ kiếp”, nhìn Đường Như Huyên nằm trên giường, Hùng Nhị phẫn nộ, đôi mắt nhỏ ti của hắn càng trở nên lạnh lùng, hắn lập tức vung tay lấy ra cây gậy răng sói.

“Không biết tự lượng sức”, Doãn Chí Bình lạnh giọng, tung một chưởng đánh bay Hùng Nhị.

Phong thần quyết!  
Nhiếp Phong di chuyển vung tay tung ra chiêu tuyệt sát, có điều, đòn tấn công của hắn trong mắt Doãn Chí Bình lại không đáng để nhắc đến, một kiếm tuyệt sát bị Doãn Chí Bình dùng hai ngón tay kẹp chặt lại.

Cút!  

Doãn Chí Bình hắng giọng, hắn đánh bay Nhiếp Phong.

“Ngươi là loại chó má”, mấy người phía Tư Đồ Nam lần lượt xông tới nhưng bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay, có lẽ vì chấn động lớn nên cả căn phòng rung chuyển kéo theo sự chú ý của các trưởng lão ở Hằng Nhạc Tông.

“Chưởng giáo, không biết đồ nhi phạm phải tội gì, mà người đòi giết con?”, không đợi Thị Huyết Đạo Nhân lên tiếng, Doãn Chí Bình đã hỏi lại với vẻ mặt tỏ vẻ sợ hãi.

“Mẹ kiếp, còn dám giảo biện”, Lâm Thanh Sơn tức tối nạt lại.

“Sư thúc, sao người lại trách đồ nhi?”, Doãn Chí Bình vội nói: “Con căn bản không biết Đường Như Huyên ở trong phòng con, con cũng mới đi vào thì bọn họ đã xông tới đây, bọn họ đánh con, con không thể đứng yên chịu trận được, có lẽ vì ra tay hơi mạnh nên mới khiến các sư huynh sư đệ bị thương, nếu như lấy điểm này ra định tội chết cho đồ nhi thì có phải hơi quá đáng không ạ?”  
“Lâm Thanh Sơn, đừng làm bừa”, Thị Huyết Đạo Nhân trầm giọng: “Việc này có hiểu nhầm, việc của Đường Như Huyên không phải do Bình Nhi, hung thủ thực sự là ai ta đã phái người đi bắt, người đâu, lôi tên đệ tử đó vào đây”.

.

 
Chương 489: 489: Ta Hiểu Rồi Ta Đích Thân Đi Điều Tra”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngay sau đó, liền có hai trưởng lão lôi một đệ tử mặc y phục trắng vào đại điện, sau một tiếng “bịch” dưới nền đất: “Chư vị trưởng lão, tên đệ tử này đã thừa nhận là hắn dùng mê hương hãm hại Đường Như Huyên, lén đưa cô ta vào phòng Thánh Tử”.

“Tiêu Viễn”, mọi người đưa mắt qua nhìn: “Là đệ tử của Thiên Phong Sơn”.

Đột nhiên, Hùng Nhị lao tới, hắn túm lấy cổ áo tên đệ tử kia, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tên đệ tử tên Tiêu Viễn: “Nói, rốt cục là ai bảo ngươi làm, nếu không ta lột da ngươi”.

Điều khiến người ta bất ngờ đó là Tiêu Viễn không hề hoảng sợ như trong tưởng tượng, đôi mắt hắn ta đờ đẫn, hắn im lặng đến mức khiến người ta phải sợ, bộ dạng thản nhiên: “Không ai bảo ta, là ta tự làm, Doãn Chí Bình từng sỉ nhục ta, ta muốn vu oan cho hắn”.

“Ngươi nói năng hàm hồ”, Hùng Nhị gằn lên, hắn vung kiếm kề cổ Tiêu Viễn.

“Là ta làm, mọi chuyện đều do ta làm”, Tiêu Viễn vẫn bình tĩnh như thường, hắn không hề tỏ bất cứ thái độ nào với hành động của Hùng Nhị.


“Tiêu Viễn, có phải ai uy hiếp con không?”, Dương Đỉnh Thiên liếc nhìn Tiêu Viễn ở phía xa.

“Làm gì có ai uy hiếp con?”, Tiêu Viễn đáp lời hết sức bình tĩnh.

“Vậy con có biết đó là tội chết không?”, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng: “Tội này phải chết”.

“Con đương nhiên biết”, Tiêu Viễn đáp lời, hắn không tỏ bất cứ thái độ nào, giống như một người mất đi linh hồn, chẳng hề bật tâm tới bất cứ việc gì ở thế giới bên ngoài vậy.

“Con đã nói rồi mà”, Doãn Chí Bình cười lạnh lùng nhìn phong chủ Thiên Sơn Phong Tiêu Đạo Thiên: “Vì đệ tử của Thiên Phong Sơn muốn vu oan cho con, có phải làm như vậy là quá đáng không?”  
“Ngươi…”, Tiêu Đạo Sơn nghe vậy thì không còn lời nào để nói vì đệ tử của ông ta cũng đã nhận rồi.


“Người đâu, lôi Tiêu Viễn ra ngoài chém”, Thị Huyết Đạo Nhân lớn giọng: “Tên đệ tử này chết cũng không tiếc”.

Ngay sau đó, hai trưởng lão lại tiến lên trước kéo Tiêu Viễn ra ngoài.

Điều đáng nói hơn cả là vào giây phút Tiêu Viễn bị lôi đi, hắn vẫn ném ánh nhìn giễu cợt về phía Doãn Chí Bình, trong ánh mắt hãy còn mang theo cái nhìn phẫn nộ, hận thù và oán thán đan xen.

Doãn Chí Bình liếc hắn với ánh mắt như muốn nói: Ngươi đi đường suôn sẻ, ngươi chết rồi thì bọn họ mới có thể được sống.

Sau khi Tiêu Viễn bị lôi đi, Thông Huyền Chân Nhân mới từ từ lên tiếng: “Hiện giờ đã rõ trắng đen rồi, lui cả đi”.

Hừ!  
“Thế mạng, lại là thế mạng, khốn khiếp”, Đạo Huyền Chân Nhân vung một chưởng đánh tan tảng đá khổng lồ.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 490: 490: Mắt Nhìn Của Tiểu Tử Này Cũng Không Tồi


Woa!  
Sáng sớm, Diệp Thành xoa mặt rồi bò dậy từ trên tảng đá.

Đầu tiên hắn lắc đầu, sau đó sầm mặt nhìn Tiên Hoả trong vùng Đan Hải: “Ta nói này, ngươi đừng có lần nào cũng đánh vào mặt ta có được không?”  
Tối hôm qua, khi Diệp Thành đánh thử lại bị Tiên Hoả tát thật mạnh vào mặt, không chỉ đêm qua mà bao nhiêu lần đánh thử, mặt hắn hầu như đều được “quan tâm đặc biệt”.

“Đánh méo mặt ta rồi”, Diệp Thành cầm chiếc gương nhỏ lên nhìn trái nhìn phải.

Lại nhìn đến Tiên Hoả, nó làm như không có chuyện gì xảy ra, không biết là do sai sót hay vì khuôn mặt Diệp Thành quá đáng ghét mà lần nào nó cũng đánh cực kỳ nhanh, chuẩn, mạnh, cảm giác bị đánh vào mặt không dễ chịu gì.


Sau đó Diệp Thành cất gương đi, trở mình nhảy xuống khỏi tảng đá, chạy một mạch tới nơi Sở Linh đang bế quan.

Cả tháng nay, đây là điều mà ngày nào hắn cũng làm.

Sở Huyên đã nói rồi, khi nào Sở Linh xuất quan, hắn mới được xuống núi.

Vậy nên hắn muốn xuống núi đi dạo thì ngày nào cũng phải chạy đến xem thử, nếu Sở Linh xuất quan thì hắn mới tự do.

Không lâu sau, Diệp Thành đã lại tới trước cổng đá nơi Sở Linh đang bế quan.


Nhìn cổng đá đóng chặt, Diệp Thành gãi đầu: “Vợ ơi đừng vậy mà, vợ định ở trong đó cả đời sao?”  
“Ai là vợ ngươi?”, ngay sau đó tiếng quát của Sở Linh vọng ra từ trong cổng đá: “Có phải lại ngứa da rồi không?”  
“Sư phụ ta nói rồi, khi nào cô xuất quan sẽ gả cô cho ta”, Diệp Thành ngoáy mũi, ngoáy xong còn rất tự nhiên bôi lên cổng đá: “Hơn nữa chúng ta đã ngủ với nhau rồi, ta phải có trách nhiệm chứ”.

.

ngôn tình tổng tài
“Cảm động cái đầu ngươi!”, mặc dù khoé miệng mang theo ý cười nhưng Sở Linh vẫn tức giận mắng.

“Đừng mà! Ta đã bỏ ra năm trăm nghìn đó!”  
“Năm… Năm trăm nghìn?”, Sở Linh không khỏi mắng: “Tên phá gia nhà ngươi, bỏ ra những năm trăm nghìn để mua một bộ quần ào, ngươi thừa tiền à?”  
“Chuyện này thì cô không hiểu rồi!”, Diệp Thành dứt khoát tìm một nơi thoải mái ngồi xuống: “Người bán nói quần áo kiểu này họ chỉ làm một bộ, là độc nhất vô nhị, bản giới hạn đó! Hơn nữa, chỉ cần các cô thích thì tiền không phải vấn đề, hết tiền có thể kiếm, không kiếm được thì vay, không vay được thì trộm, trộm không được thì cướp!”.

 
Chương 491: 491: Xuống Núi Đi Dạo Một Vòng Nhỉ


Sở Linh lập tức bị chọc cười, không nhịn được hỏi: “Thế nếu không cướp được thì sao?”  
“Vấn đề này khó rồi đấy”, Diệp Thành sờ cằm, nói với vẻ nghiêm túc: “Nếu không cướp được thì chỉ có thể bán nhan sắc của ta thôi, nghe nói ngành này làm ăn rất được”.

Phụt!  
Lần này Sở Linh buồn cười đến mức ôm bụng cười lớn: “Nhan sắc ngươi có được không vậy?”  
“Đương nhiên là được rồi!”, Diệp Thành lắc đầu, sau đó còn không quên vuốt tóc: “Thân thể ta cực kỳ chuẩn, không phải ta nói phét với cô đâu, nhưng nếu hai ta ngủ cùng giường, ta có thể làm cả nửa tháng không ngừng nghỉ”.

“Ngươi nói linh tinh gì vậy hả?”, Sở Linh trừng mắt nhìn ra bên ngoài, tuy mới chỉ nghe thôi nhưng mặt cô đã đỏ bừng, mỗi khi nhắc đến chuyện này cô lại bất giác nhớ tới đêm hôm ấy, lúc đó cô đã kêu lên khơi gợi đến thế nào chứ!  

“Hôm qua ta còn mơ thấy cô nữa”, Diệp Thành lại bắt đầu ngoáy mũi, vừa ngoáy vừa bôi lên cổng đá: “Sau khi tỉnh dậy thì ướt cả mảng lớn, ta còn không nỡ thay quần áo”.

“Ngươi cút ngay cho ta, bây giờ, ngay lập tức”, Sở Linh thẹn quá hoá giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

“Nếu nói đến chuyện trên giường thì vẫn phải để nam nhân chủ động”, Diệp Thành phớt lờ lời mắng chửi của Sở Linh, hắn vẫn mặt dày nói tiếp: “Ví dụ như đêm đó, lúc nào cô cũng ở trên, lão tử đã đứng lên rồi, nhưng vừa mới nở mày nở mặt hãnh diện một lần, còn chưa kịp vào đã bị cho ăn đòn! Nghĩ lại cũng thấy thiệt…”  
A!  
Sở Linh ở trong động phủ đã phát điên lên, hai má đỏ bừng đến mức không thể đỏ hơn: “Diệp Thành, ngươi tin bây giờ ta sẽ bóp chết ngươi không?”  
“Đúng, đêm ấy cô cũng thế này, xong chuyện là muốn bóp chết ta, may mà ta đây nhanh trí”, Diệp Thành thực sự không biết xấu hổ, hắn nói mà nước bọt văng đầy đất: “Cô có biết vì sao đêm đó cô không tìm được ta không? Bởi vì ta đã trốn ở nơi mà cô sẽ không bao giờ nghĩ đến, cô muốn biết không?”  

Sở Linh thật sự nhướng tai lên, cô rất muốn biết.

“Tiểu tử thối, khi nào xuất quan ta sẽ xử lý ngươi”, trong động phủ vọng lại tiếng nói tức giận của Sở Linh, nhưng thoáng thấy được trên khuôn mặt xinh đẹp của cô còn có nụ cười nhẹ.

Ở bên này, Diệp Thành đã tới Ngọc Nữ Các, hắn đứng bên ngoài gọi: “Sư phụ?”, chỉ là hắn đã đến rất lâu mà vẫn không thấy Sở Huyên đi ra, cũng không thấy cô đáp lại.

“Sư phụ không ở đây sao?”, Diệp Thành xoa cằm, sau đó nhìn thoáng qua phía dưới núi: “Xuống núi đi dạo một vòng nhỉ?”  
Nói xong hắn chạy xuống núi.

.

 
Chương 492: 492: Sao Đệ Lại Xuống Núi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Có lẽ vì sợ Diệp Thành lén chạy xuống núi nên Sở Huyên đã dùng kết giới bao phủ toàn bộ Ngọc Nữ Phong, nhưng nếu là trước đây thì kết giới này có thể làm khó hắn, còn bây giờ kết giới này cũng chẳng khác gì trang trí.

Chẳng bao lâu Diệp Thành đã tới mép kết giới, đầu tiên hắn dùng ngón tay sờ thử, kết giới mềm mại, tay hắn nhanh chóng bị đàn hồi bật ngược lại.

“Lanh trí như mình kiểu gì cũng ra ngoài được”, Diệp Thành mỉm cười, hắn triệu hồi Tiên Hoả sau đó huyễn hoá thành một con dao găm nhỏ, khứa nhẹ trên bề mặt kết giới, kết giới mềm mại lập tức bị hắn khoét ra một lỗ lớn.

“Tự do rồi”, Diệp Thành nhấc chân chạy ra ngoài.

Sau khi xuống Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Bị nhốt cả tháng mới thấy không khí bên ngoài thật sự rất trong lành”.


Diệp Thành cười tươi rồi chạy về phía một ngọn núi.

Hế?  
Khi nhìn thấy Diệp Thành, các đệ tử đi ngang qua đều khẽ thốt lên, sau đó túm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.

Diệp Thành nhướng mày, nhìn xung quanh một lượt rồi lẩm bẩm bước đi.

Đoạn đường tiếp theo gần như cũng vậy, cứ nơi nào có người là hắn lại bị chỉ trỏ, ai không biết còn tưởng hắn là gấu trúc chạy ra từ sở thú ấy chứ!  
“Làm sao vậy nhỉ?”, Diệp Thành vò đầu bứt tai suốt chặng đường, khi tới Vạn Bảo Các hắn mới bước vào.


“Trưởng lão, người có nhớ con không?”, vừa đi vào hắn đã hét lên.

“Ôi tiểu tổ tông của ta, sao ngươi lại xuống núi?”, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là giây trước Bàng Đại Xuyên đang nằm trên ghế, sau khi nhìn thấy hắn, ông nhảy dựng lên, kéo hắn lại rồi nhìn ra ngoài cửa.

“Vẻ mặt này của người là sao vậy ạ?”, Diệp Thành nhìn Bàng Đại Xuyên với vẻ khó hiểu: “Con bị nhốt bao nhiêu ngày…”  
“Đi, đi, đi, ta đưa ngươi về Ngọc Nữ Phong”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Bàng Đại Xuyên chặn họng, có vẻ ông khá sốt ruột, vừa nói vừa kéo hắn ra ngoài.

“Huynh sao vậy? Ai đánh huynh, sao ra tay ác thế?”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 493: 493: Vẫn Giả Vờ Sao


Nhưng ngay sau đó, Diệp Thành bất giác nheo mắt, lẩm bẩm: “Sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long”.

“Tiểu tử, đúng là rất lâu rồi không được gặp đệ đấy”, Hoắc Đằng nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười của hắn lại không được tự nhiên cho lắm, sự khác thường nhỏ này vẫn bị Diệp Thành phát hiện.

Diệp Thành mặt không đổi sắc, hắn nở nụ cười: “Hoắc Đằng sư huynh! Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”  
“Tính ra cũng khoảng hơn ba tháng rồi!”, Hoắc Đằng gãi đầu, nghĩ một lát rồi mới khẳng định: “Ừm, từ đêm trước khi tổ chức cuộc thi ngoại môn đến giờ được hơn ba tháng rồi”.

“Vậy huynh thấy ta thế nào?”, Diệp Thành vừa giúp Hoắc Đằng hoá giải uy lực của linh hồn Thái Hư Cổ Long vừa nhét đan dược vào miệng hắn ta.

“Đương nhiên không có gì để nói”, Hoắc Đằng vừa nhai viên đan dược vừa cười: “Chúng ta là huynh đệ tốt!”  

“Ừm, nếu đã là huynh đệ tốt thì có chuyện gì huynh đừng giấu ta”, Diệp Thành nói xong còn liếc nhìn Hoắc Đằng: “Có một số chuyện nếu để ta nghe từ miệng người khác thì chúng ta không cần phải làm huynh đệ nữa đâu”.

“Ta…”, Hoắc Đằng mở miệng vừa định nói thì nghe thấy Bàng Đại Xuyên ho nhẹ một tiếng, hắn ta không ngốc, hắn biết tiếng ho nhẹ ấy chính là tín hiệu, có nghĩa là điều gì nên nói, điều gì không nên nói thì hắn đừng nói.

Thấy vậy Diệp Thành nhướng mày, liếc nhìn Bàng Đại Xuyên: “Bàng trưởng lão! Mặc dù con hơi bất cần đời nhưng con không ngốc, trưởng lão cũng đừng đánh giá thấp chỉ số thông minh của con.

Ra ngoài cánh cửa này con sẽ biết điều con nên biết, điều không nên biết chắc chắn cũng sẽ biết”.

“Nói linh tinh gì vậy, đa nghi như Tào Tháo”, Bàng Đại Xuyên không mấy vui vẻ lên tiếng.

Diệp Thành cười nhẹ chứ không nói gì, hắn vẫn giúp Hoắc Đằng gột sạch sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long trong cơ thể.


Dưới tác dụng kép của đan dược và Tiên Hoả, vết thương trên người Hoắc Đằng đã dần khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhưng điều khiến Diệp Thành nhíu mày là nền tảng tu vi của Hoắc Đằng đã bị tổn hại, là trở ngại lớn đối với việc tu luyện sau này, kẻ đánh hắn ta bị thương chắc chắn là một kẻ bụng dạ nham hiểm.

Không biết đến khi nào hắn mới thu tay lại, nhìn Hoắc Đằng và Bàng Đại Xuyên: “Con sẽ tự đi tìm câu trả lời, hai người cứ từ từ nói chuyện”.

“Còn ai nữa?”, Diệp Thành hỏi câu này rất bình tĩnh, những người hiểu hắn có lẽ đều biết, hắn càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, giống như khoảnh khắc trước khi một con hung thú tỉnh lại.

Hoắc Đằng biết mình không thể giấu nên đành cắn răng nói tiếp: “Hắn… Hắn bắt Đường Như Huyên, còn suýt… suýt… suýt…”  
“Huynh không cần nói nữa”, cuối cùng Diệp Thành cũng buông Hoắc Đằng ra, giọng điệu vẫn bình thản, sau đó hắn xoay người bước ra ngoài cửa.

Sau khi hắn đi, Hoắc Đằng nhìn Bàng Đại Xuyên: “Trưởng lão, có phải con không nên nói cho đệ ấy biết không?”.

 
Chương 494: 494: Theo Ta Về Đi”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Không thể trách ngươi, sớm muộn gì hắn cũng biết thôi”, Bàng Đại Xuyên bỏ lại câu này rồi ra khỏi Vạn Bảo Các như một cơn gió: “Mau đi tìm sư thúc Sở Huyên của người đi”.

Ở bên này, Diệp Thành đã đi thẳng tới Liệt Diệm Phong trong sự chỉ trỏ của người đi đường, tới thẳng chỗ ở của Hùng Nhị.

Vừa bước vào hắn đã thấy Hùng Nhị nằm trên giường bệnh, mấy người phía Đường Như Huyên, Tư Đồ Nam, Nam Cung Nguyệt hầu như đều ở đây.

“Diệp Thành?”, Diệp Thành vừa đi vào, Tư Đồ Nam đã nhíu mày: “Sao đệ lại xuống núi?”  
Diệp Thành không trả lời mà nhẹ nhàng đi tới bên giường Hùng Nhị.

Hùng Nhị bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân bê bết máu, chỗ nào cũng thấy vết thương, hơn nữa vết thương nào cũng phát ra ánh sáng u ám, làm tan tinh khí của hắn khiến cho vết thương lâu ngày không lành.


“Tên mập chết tiệt này, sao không đánh chết ngươi luôn đi?”, Diệp Thành mắng một tiếng rồi đặt tay trước ngực Hùng Nhị, Tiên Hoả lập tức xuất hiện, giúp hắn ta hoá giải sức mạnh đáng sợ đang hoành hành trong cơ thể.

“Diệp Thành, đệ…”  
“Huynh đừng nói gì, đừng ai lên tiếng”, Diệp Thành ngắt lời Tư Đồ Nam, giọng điệu đều đều, tuy hắn nói với giọng rất bình tĩnh nhưng mọi người lại không khỏi rùng mình, bởi vì họ đã ngửi thấy mùi sát khí, cũng cảm nhận được sát khí muốn giết người lạnh lẽo từ trên người Diệp Thành.

Mọi người đều im lặng, sự bình tĩnh của Diệp Thành cho họ biết cuồng phong sắp tới rồi.

Vù! Vù! Vù!  
Chẳng mấy chốc từng bóng người bay vút tới, đứng đầy chật cả căn phong, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền, Từ Phúc, Bàng Đại Xuyên đều tới, mà người đi đầu chính là Sở Huyên.


“Diệp Thành, theo ta về đi”, Sở Huyên nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Về đâu ạ?”, Diệp Thành vẫn đang chữa trị vết thương cho Hùng Nhị, không nhìn Sở Huyên, giọng nói vẫn đều đều như cũ.

“Về Ngọc Nữ Phong”, Sở Huyên hít một hơi thật sâu.

“Lần này về người lại định nhốt con đến khi nào? Một ngày? Hai ngày? Một tháng? Một năm? Hay là cả đời”, Diệp Thành nói rất bình tĩnh: “Sư phụ nên dùng Vong Tình Chú với con, để con sống hồn nhiên vô tư như một kẻ ngốc”.

Sở Huyên mím môi, không biết nên nói gì, Diệp Thành chưa bao giờ nói những lời lạnh nhạt với cô như vậy.

“Coi như sư phụ cầu xin ngươi, theo ta…”  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 495: 495: Sao Lại Có Thể Lên Trời Như Vậy Chứ


“Cảm ơn sư phụ”, Diệp Thành hít sâu một hơi, vừa định bước đi nhưng cánh tay lại bị Hùng Nhị vừa tỉnh lại nắm lấy.

“Mẹ kiếp, ngươi đi tìm cái chết à?”, Hùng Nhị vừa ho ra máu vừa chửi.

“Yên tâm chữa trị vết thương đi, chờ ta về rồi cùng uống rượu”, Diệp Thành gỡ tay Hùng Nhị ra rồi đột ngột bước ra ngoài.

“Đáng chết”, mấy người phía Từ Phúc lạnh lùng quát.

Bên ngoài, Diệp Thành đã giẫm lên đám mây Tiên Hoả bay lên cao, một bước lên trời, đến khi đứng ở nơi cao nhất hắn mới vặn cổ, nhìn về một ngọn núi ở Hằng Nhạc Tông.


“Doãn Chí Bình, cho ngươi chọn địa điểm, hôm nay hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết”.

“Doãn Chí Bình, địa điểm ngươi chọn, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết”, Diệp Thành nói một câu hết sức thản nhiên, giọng nói không quá lớn nhưng lại vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều phải chú ý.

“Làm gì vậy chứ? Khiêu chiến với Thánh Tử sao?”, đột nhiên, cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ, “ai lại to gan như vậy chứ?”  
“Chưa nhìn thấy sao? Là Diệp Thành”, có người lên tiếng tỏ ý bảo đám đông nhìn vào hư không, nơi bóng hình Diệp Thành đang xuất hiện trên đám mây tiên hoả.

“Ấy? Hắn không phải bị phế rồi sao? Sao lại có thể lên trời như vậy chứ?”, có người kinh ngạc thốt lên.


“Có lẽ nguyên do vì chân hoả kia”, có người trầm trồ: “Có điều muốn khiêu chiến với Thánh Tử thì lại có vẻ như không biết tự lượng sức rồi”.

“Buộc chúng ngừng lại thôi”, ở nơi thâm sâu của Hằng Nhạc Tông, một vị thái thượng trưởng lão trầm giọng lên tiếng.

“Không cần”, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng lạnh lùng: “Ta có niềm tin tuyệt đối với kí chủ có độ hoà hợp chín phần, trận chiến này sẽ khiến cho tất cả mọi người biết rằng sự lựa chọn của ta là chính xác”.

“Ta còn tưởng rằng tên ăn hại nhà ngươi định làm con rùa rụt đầu cả đời kia”, khi mọi người đang bàn tán thì một giọng nói âm u bên ngoài vang lên, Doãn Chí Bình xuất hiện, khoé miệng nhếch lên cười tàn độc, dưới chân hắn có một luồng sức mạnh dị thường, mỗi một bước đi đều khiến hư không rung chuyển.

“Trông thấy ngươi ta cảm thấy rất vui”, Diệp Thành cười nói nhưng nụ cười lại khiến người ta rợn người, sau câu nói của hắn, từng luồng linh lực trong vùng đan hải bắt đầu len lỏi ra ngoài bao quanh cơ thể hắn.

.

 
Chương 496: 496: Hàng Long Bát Hoang!


“Linh lực? Hắn…hắn không phải là một phế nhân sao?”, thấy linh lực xung quanh cơ thể Diệp Thành, bên dưới lại như bùng nổ.

“Chuyện gì thế này, sao hắn lại có thể tu luyện?”, có người gãi đầu lên tiếng.

“Xem ra chúng ta đã đánh giá hắn thấp rồi”.

“Hắn…hắn không phải là một phế nhân”, bên dưới, mấy người vẻ mặt đặc sắc nhất phải kể đến phía Tư Đồ Nam, nếu không phải Diệp Thành để lộ ra linh lực thì e rằng cho tới bây giờ bọn họ cũng không thể biết được Diệp Thành còn có thể tu luyện.

“Sai sách, sai sách thật rồi, không ngờ hắn lại giấu giỏi như vậy”, bên dưới một đỉnh núi, một lão già mặc đồ tím nhìn linh lực bao quanh cơ thể Diệp Thành thì mắt nheo lại: “Phải nhanh chóng quay về bẩm báo với tông chủ mới được”.

“Được, được lắm”, người này vừa dứt lời, trong hư không vang lên tiếng vỗ tay của Doãn Chí Bình, hắn dừng bước chân nhìn Diệp Thành với vẻ giễu cợt: “Diệp Thành, ngươi thật khiến ta phải bất ngờ đấy, ta cảm thấy rất vui, giết một tên phế vật như ngươi thật vô vị, còn giờ thì lại thú vị rồi”.


“Đợi lát nữa ngươi sẽ thấy thú vị hơn”, Diệp Thành cười lạnh lùng sau đó ra tay, đôi mắt hắn lướt qua ánh sáng kì lạ, đôi chân hắn bước trên đám mây tiên hoả, một chưởng Bát Hoang được tung ra.

Doãn Chí Bình mặt mày tôi độc, hắn chỉ khẽ giơ tay đã đánh luôn ra một đạo long ảnh khổng lồ.

Rầm!  
Bát Hoang Chưởng Ảnh và Long Ảnh khổng lồ va vào nhau, Diệp Thành vừa tiến lên trước lập tức bị đẩy bay ra xa, nắm đấm nhơ nhuốc máu, còn Doãn Chí Bình lại điềm nhiên không hề di chuyển như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Một chiêu kết thúc đi”, bên dưới có tiếng bàn tán xôn xao.

“Mạnh thế này sao?”, thấy Diệp Thành bị một chiêu đánh bay, mấy người phía Từ Phúc mặt mày căng thẳng thấy rõ.


“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần không phải đơn giản đâu”, trong đại điện trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân khẽ vuốt râu.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, cơ thể Diệp Thành bay xuống phía dưới.

Lần thứ hai Diệp Thành bị đánh lùi về sau, hắn còn chưa đứng vững thì đã cảm thấy trước mắt mình có ma quỷ xuất hiện, hắn run người vội lùi về sau.

“Đúng là quá chậm”, Doãn Chí Bình cất giọng u ám mang theo vẻ giễu cợt.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Sau những lượt máu tươi bắn ra ngoài, trên cơ thể Diệp Thành xuất hiện từng vết thương sâu, những đệ tử bình thường khác còn chưa kịp nhìn thấy cơ thể Doãn Chí Bình, chỉ thấy trên người Diệp Thành xuất hiện từng vết thương đẫm máu.

.

 
Chương 497: 497: Đó Là Thái Hư Động


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bên dưới, mấy người phía Tư Đồ Nam không dám nhìn thẳng, khuôn mặt Từ Phúc càng khó coi thấy rõ.

Đôi tay Sở Huyên nắm chặt lại, hiện giờ cô mới là người thấy hối hận nhất vì sự lơ là của mình nên khiến Diệp Thành lẻn ra ngoài xuống núi.

Sự thực chứng minh cô giam lỏng Diệp Thành ở trên Ngọc Nữ Phong là hoàn toàn chính xác, theo như cô thấy thì khả năng chiến đấu của Diệp Thành căn bản không thể so sánh với Doãn Chí Bình, nếu phải chết thì tám phần sẽ là Diệp Thành.

“Như Huyên, đỡ ta ra ngoài”, trong gian phòng, Hùng Nhị khó khăn gượng dậy.

“Hùng ca ca, huynh…”
“Đỡ ta ra ngoài”, Hùng Nhị cứ thế ngắt lời Đường Như Huyên, “Huynh đệ của ta phải liều mạng, sao ta có thể nằm trên giường được?”

“Đường Như Huyên không nói thêm gì, cuối cùng cô cũng đỡ Hùng Nhị xuống khỏi giường, loạng choạng bước ra khỏi gian phòng, khi thấy Diệp Thành không ngừng bị thương, sắc mặt cả hai người tái hẳn đi.

Rầm!
Sau tiếng động dữ dội trong hư không, Diệp Thành toàn thân nhuốm máu lại lần nữa bị một chưởng đánh bay đi.

Doãn Chí Bình liếm liếm dòng máu trên ngón tay, hắn cười quỷ dị: “Đúng là đã đánh giá ngươi quá cao rồi”.

Ngự kiếm phi tiên!
Phía đối diện, sau khi Diệp Thành hô lên, kiếm Xích Tiêu đã chĩa về phía này, từng đường kiếm khí bay ra, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo âm thanh sắc lạnh.


Doãn Chí Bình cười lạnh lùng, hắn vung tay khiến kiếm khí đang bay đến bị gạt đi.

Phong thần quyết!
Đúng lúc này, Diệp Thành đã sát phạt tới, hắn như cơn gió, nhanh đến mức không để lại tàn ảnh, tốc độ, ý niệm và sức mạnh trong chốc lát dung hợp, một kiếm bá đạo mang theo sức mạnh vô địch được chém ra.

Thế nhưng đối mặt với nhát kiếm bá đạo này của Diệp Thành, Doãn Chí Bình lại không hề di chuyển.

Khi nhát kiếm của Diệp Thành chỉ cách hắn một trượng, phía trước mặt hắn xuất hiện một vòng xoáy còn nhát kiếm của Diệp Thành lại đâm trúng vòng xoáy này, kiếm khí mạnh mẽ của Phong Thần Quyết trong chốc lát bị gạt đi sạch sẽ.

“Đó là Thái Hư Động”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở: “Bí thuật này liên kết với không gian, đòn công kích của ngươi không phải bị gạt đi mà bị nuốt trọn vào”.

Hự!
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 498: C498: Bát hoang


Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn đang cố gắng né tránh đòn tấn công, chốc chốc lại tung ra đòn tấn công có cũng như không về phía Doãn Chí Bình.  

Không sai, ngay từ đầu hắn đã thể hiện ở thế yếu, một mặt vì hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại chiêu thức của Doãn Chí Bình, một mặt hắn đang mai phục, tìm cơ hội phản công. Doãn Chí Bình thực sự rất mạnh nhưng điểm yếu của hắn là ngông cuồng và tự đại.  

“Diệp Thành, đánh với ngươi thật vô vị”, đúng như Diệp Thành nghĩ, giọng nói mỉa mai của Doãn Chí Bình lại vang lên, mặt yếu mà hắn thể hiện đã lừa được Doãn Chí Bình.  

“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần mạnh như vậy sao? Đến cả Diệp Thành cũng không có cơ hội đáp trả?”, bên dưới, giọng nói mang theo tiếng thở dài khe khẽ của các trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc Tông vang lên.  

“Nếu cứ đánh như vậy thì Diệp Thành sớm muộn cũng chết mất”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi vô cùng.  


“Ta đã đánh giá thấp kí chủ đó rồi, không ngờ hắn lại mạnh như vậy”, sắc mặt mấy người phía Từ Phúc không khá hơn là bao, sức mạnh mà Doãn Chí Bình thể hiện đến cả bọn họ cũng phải ngỡ ngàng.  

“Vì sao lại quật cường như vậy chứ?”, đôi tay của Sở Huyên nắm lại thật chặt, khuôn mặt cô tái nhợt, vẻ mặt lo âu.  

“Mẹ kiếp, hắn mạnh như này thì cả đời này chúng ta cũng không thể đánh lại nổi”, mấy người phía Tư Đồ Nam cũng lắc đầu bất lực, mặc dù Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đai nhưng không thể phủ nhận hắn rất mạnh.  

“Thực lực thế này mà còn muốn cướp ngôi vị Thánh Tử của kí chủ với độ hoà hợp chín phần, những đồ đệ kia đúng là tầm nhìn hạn hẹp”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân lại lần nữa vuốt râu: “Sau trận chiến này ta xem còn ai dám đụng chạm tới uy nghiêm của ta”.  


Hự!  

Khi mọi người còn đang xôn xao thì Diệp Thành trong hư không đã lại lần nữa bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay.  

Và rồi một trận đồ to phải mười trượng đột nhiên được mở ra, sau khi trận đồ hiển hiện, sức mạnh thần bí trói buộc con người cũng xuất hiện khiến một chưởng của Doãn Chí Bình đánh tới và cơ thể hắn đều khựng lại, tốc độ cũng giảm sút.  

Bát hoang!  

Đúng giây phút này, Diệp Thành bắt đầu tiến lên trước một bước, hắn né người qua một chưởng của Doãn Chí Bình sau đó một chưởng bát hoang được đánh ra trúng vào ngực Doãn Chí Bình.  

Một cú lội ngược dòng của Diệp Thành khiến Doãn Chí Bình chịu đòn, lực đạo của bát hoang chưởng bá đạo tuyệt đối khiến hắn lập tức phun ra máu. 
 
Chương 499: C499: Phá cho ta


Cảnh tượng xảy ra quá nhanh chóng khiến tất cả mọi người đều sáng mắt lên, không ngờ Diệp Thành còn có thể có một cú lội ngược dòng khi ở thế bị chèn ép như vậy, điều này khiến rất nhiều người có một dự cảm rằng Diệp Thành sắp…phản công rồi.  

Quả nhiên, sự thực chứng minh suy nghĩ của bọn họ là đúng, một chưởng của Diệp Thành đánh lùi Doãn Chí Bình và hắn giống như con vượn dữ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, liên tiếp tung ra bát hoang chưởng đánh về phía Doãn Chí Bình.  

Rầm!  

Sau đó Doãn Chí Bình dừng lại với thân hình thảm hại, hắn dẫm tới mức một ngọn núi sụt lún.  

Được! Được lắm!  

Doãn Chí Bình bật cười tôi độc: “Như vậy mới thú vị, Diệp Thành, xem ra ngươi có thể mang lại nhiều thú vui cho ta đấy”.  


Nói rồi, một tay của hắn giơ lên trời, năm ngón tay xoè ra hướng vào hư không rồi mới nắm thật chặt: “Thiên Long Bát Bộ”.  

Gừ! Gừ! Gừ!  

Đột nhiên, tiếng rồng gầm thét vang vọng, tám đạo long ảnh khổng lồ giáng từ trên trời xuống gào thét hướng về phía Diệp Thành.  

Vút!  

Diệp Thành lật tay lấy ra Bá Long Đao, hắn không lùi mà tiến, cứ thế tiến lên trước sát phạt, một đao chém ra một đạo long ảnh, lật tay lại tung một chưởng khiến đạo long ảnh thứ hai tan biến, tiếp đó, một chân của hắn đạp tan đạo long ảnh thứ ba.  

Gừ!  


Năm đạo long ảnh còn lại bay từ tứ phương tám hướng về phía Diệp Thành.  

Diệp Thành hắng giọng, đám mây tiên hoả mà hắn dẫm lên hình thành một biển lửa thổi bùng về tứ phương khiến năm đạo long ảnh kia bị nhấn chìm trong hư không.  

“Không biết ngươi có tiếp được chiêu tiếp theo không?”, tám đạo long ảnh bị tiêu diệt liên tiếp, Doãn Chí Bình phẫn nộ nhưng lại bật cười, hắn đã nhanh cóng xoè năm ngón tay hướng về phía Diệp Thành.  

Diệp Thành cứ thế đứng dậy, sau đó hắn tung ra một chưởng Bát Hoang khiến ngọn núi hư ảo khổng lồ kia vỡ tan.  

“Không vội, còn nữa”, Doãn Chí Bình cười lạnh lùng, hắn chỉ vào không gian.  

Đột nhiên, bầu trời trở nên u ám hiện ra từng ngôi sao lấp lánh, từng ngôi sao lấp lánh bay xuống như một cơn mưa, cảnh tượng hùng tráng tuyệt đẹp nhưng mỗi một ánh sáng đều vô cùng đáng sợ, nó mang theo khả năng đâm xuyên kinh người.  

Thiên Canh Kiếm Trận. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top