Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 460: 460: Phá Cho Ta!


Tiếp sau đó, Diệp Thành lại lần nữa điên cuồng vung kiếm Xích Tiêu, sau khi mười mấy viên đan dược vào trong cơ thể, tiên hoả và thiên lôi nhanh chóng luyện hoá chúng đẩy vào vùng đan hải còn chín phần phân thân của Diệp Thành ở Đại Địa Linh Mạch ở Chính Dương Tông cũng hấp thu tinh nguyên đại địa sau đó truyền cho hắn.

Không sai, Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong và hắn muốn đột phá lên cảnh giới Chân Dương, cũng chỉ có như vậy mới có thể dẫn tới thiên kiếp.

Phá cho ta!  
Sau khi khí nguyên cuồn cuộn đổ vào vùng đan hải, Diệp Thành nghiến răng rít lên, hắn đã chạm tới bức ngăn cách kia, chỉ cần phá được nó thôi.

Thế nhưng lần này hắn lại thất bại.

Làm lại!  
Lại là tiếng hét vang lên, Diệp Thành cố gắng kết hợp khí và lực, một lần nữa công phá bức chắn kia.


Lần này hắn phun ra cả miệng máu, căn cơ thâm hậu khiến hắn gặp khó khăn khi đột phá cảnh giới, cố gắng đột phá không những không thể khiến tu vi của hắn tiến giới mà ngược lại khiến hắn gặp phải phản phệ khủng khiếp.

Khốn khiếp! Phá cho ta!  
Lần thứ ba, Diệp Thành rít lên, khí và lực kết hợp ngưng tụ thành một thanh kiếm cứ thế chém về phía màn chắn kia.

Toạc!  
Giữa không trung như có tiếng nứt lìa của thứ gì đó!  
Tách!  
Và rồi bức màn chắn ngăn cách giữa cảnh giới nhân nguyên và chân dương cứ thế bị Diệp Thành phá bỏ.


“Diệp Thành, ngươi còn có thể trụ được bao lâu?”, nhìn Diệp Thành đang chìm trong biển huyết ưng, Huyết Đồng ở bên ngoài lại lần nữa cười quái dị, ánh mắt mang theo vẻ tham lam của hắn rõ hơn bao giờ hết.

Rầm!  
Hắn vừa dứt lời, âm thanh sấm rền vang vọng khắp đất trời.

Nghe vậy, Huyết Đồng bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Không biết món quà này có khiến ngươi hài lòng không?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Khốn khiếp, giết cho ta”, Huyết Đồng gằn lên phẫn nộ, chín tên Huyết Vu ở bên cạnh hắn di duyển, cứ thế sát phạt vào trong biển huyết ưng, trước khi thiên kiếp giáng xuống, chúng phải giết Diệp Thành, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

“Muộn rồi”, Diệp Thành hô lên, chân hắn bước lên đám mây tiên hoả cứ thế bay lên không trung.

Rầm! Đùng! Roẹt!.

 
Chương 461: 461: Ngươi Chạy Được Sao


Đột nhiên, từ trên trời giáng xuống một đạo thiên lôi.

Phá cho ta!  
Diệp Thành bay lên trời tung ra một chưởng Bát Hoang mạnh mẽ địch lại với thiên lôi, tiếp đó là đạo thứ ba, thứ tư, thứ năm…, vô số đạo thiên lôi giáng xuống, ngưng tụ thành cả biển thiên lôi.

Và Diệp Thành đã bị nhấn chìm, ngoài hắn ra thì còn cả biển huyết ưng cũng như chín tên Huyết Vu bị tiêu diệt.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Đột nhiên, từng đám huyết ưng hoá thành cả làn sương máu, cho dù hoá thành huyết sương nhưng biển thiên lôi vẫn không ngừng giáng xuống, cứ thế chém tan lớp huyết sương mới thôi.


Cảnh tượng này hết sức hùng tráng, biển huyết ưng khổng lồ dưới biển thiên lôi kia cũng bị nhấn chìm trong phút chốc.

Nên biết rằng đây là thiên khiếp, chỉ cần trong phạm vi của thiên kiếp, chỉ cần là sinh vật sống thì đều bị kéo đi ứng kiếp.

Huyết ưng là sinh vật sống, chín tên Huyết Vu cũng là sinh vật sống, trong phạm vi thiên kiếp của Diệp Thành không hề có ngoại lệ, tất cả đều phải ứng kiếp.

Đương nhiên, chín phần huyết vu trong biển huyết ưng kia cũng không thể tránh nạn, chúng là vật chí âm, còn thiên lôi là vật chí dương, khắc tinh xuất hiện khiến chúng không thể trụ được lâu hơn và tan thành mây khói.

Phụt! Phụt!  
Trong biển thiên lôi, Diệp Thành bị chém đến mức máu me tung toé, nhưng vào giây phút này hắn mới thực sự hiểu ra được lời nói của Thái Hư Cổ Long, cái gọi là thiên kiếp chính là đại chiêu quần công mà trên trời giáng xuống, nhưng chỉ cần là vật sống trong phạm vi thì không hề có ngoại lệ, tất cả đều trúng chiêu.


Sau một chưởng địch lại một đạo thiên lôi, Diệp Thành cố gắng trụ vững sau đó sát phạt vào giữa biển huyết ưng, hắn di chuyển, biển thiên lôi kia cũng theo đó mà di chuyển khiến những nơi hắn đi qua, cả đám huyết ưng rã đám kia cũng bị thiên lôi chém tới mức tan thành mây khói.

Bá đạo!  
Diệp Thành đau đớn nhưng vẫn mỉm cười, sự bá đạo trong đại chiêu quần công của thiên kiếp bá đạo hơn những gì mà hắn tưởng tượng, huyết ưng dù có nhiều cũng chỉ là hạt cát dưới thiên lôi mà thôi.

Thấy vậy, Huyết Đồng chợt biến sắc, hắn vội lùi về sau.

Chạy? Ngươi chạy được sao?  
Diệp Thành hắng giọng, khí huyết sục sôi, hắn tăng nhanh tốc độ như một đạo kim quang sát phạt tới, tốc độ của biển thiên lôi kia nhanh chưa từng có.

Nên biết rằng đây là thiên kiếp của Diệp Thành, ở cả nghìn trượng xung quanh Diệp Thành chính là phạm vi của thiên kiếp, cũng có thể nói Diệp Thành chỉ cần kéo gần khoảng cách giữa mình và Huyết Đồng trong phạm vi nghìn trượng là có thể kéo hắn đi độ kiếp.

.

 
Chương 462: 462: Thiên Kiếp Này Đúng Là Thứ Hay Ho


Rất nhanh sau đó, Huyết Đồng đang bỏ chạy đã bị kéo vào trong phạm vi thiên kiếp.

Rầm! Đùng! Roẹt!  
Huyết Đồng vừa bị rơi vào phạm vi của thiên kiếp thì biển thiên kiếp đột nhiên mạnh hơn hẳn, đó là thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư.

Có điều thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư lại không liên quan gì đến Diệp Thành, hắn đọ thiên kiếp ở cảnh giới Chân Dương còn Huyết Đồng phải vượt qua thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư, đối với điểm này thì trời xanh lại rất công bằng, kiếp của ai người ấy độ.

Roẹt! Rầm!  
Lúc này, Huyết Đồng thật sự thảm hại, lư đồng huyết sắc lơ lửng lập tức bị bay đi, không có lư đồng bảo vệ, từng đạo thiên lôi săn sóc hắn tận tình, cứ thế giáng vào người khiến xương và máu hắn nhơ nhuốc.

A…!  
Huyết Đồng gào thét nhưng giây phút sau đó hắn lại bị đánh bay đi.


“Cho ngươi nếm trải thêm chút nữa”, Diệp Thành lại sát phạt tới, hắn không nói lời nào, cứ thế điên cuồng thi triển thần thông, chỉ cần là bí pháp hắn biết thì hắn không ngại ngần gì mà trút giận lên đầu Huyết Đồng.

Phụt! Rầm!  
Lúc này, Huyết Đồng vốn dĩ đã rất thảm hại thì lại lần nữa gặp tai ương, nên biết rằng Diệp Thành hiện giờ đang trong biển thiên lôi nên đòn công kích của hắn mang theo uy lực của thiên lôi, bá đạo hơn không biết bao nhiêu lần so với bình thường.

“Tiểu tử, triệu gọi Đan Tổ Long Hồn của ngươi ra”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.

“Như vậy có được không chứ?”, Diệp Thành vội hỏi: “Đừng để bị thiên kiếp chém chết đấy”.

“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Muốn khiến nó mạnh lên thì phải cho nó chịu tẩy lễ của thiên kiếp.

Đúng rồi, còn hình nộm của ngươi cũng triệu gọi nó ra, dùng thiên kiếp tẩy luyện nó là điều tốt nhất”.


“Tin ngươi thêm một lần nữa”, một chưởng của Diệp Thành tung ra phá tan một đạo thiên lôi mạnh mẽ sau đó hắn nhẩm niệm triệu gọi hình nộm Tử Huyên và Đan Tổ Long Hồn trong thần hải ra ngoài.

Rầm! Đùng!  
Một khi Đan Tổ Long Hồn xuất hiện, thiên kiếp lại mạnh hơn trông thấy, đó là lôi kiếp thuộc về Đan Tổ Long Hồn.

Hắn vừa dứt lời, thiên lôi trong vùng đan hải không triệu gọi mà đã nhảy ra ngoài khiến hắn giật thót tim.

Lại nhìn thiên lôi, nó không ngừng qua lại như con thoi giống như tìm được đồng loại, cứ thế nhảy nhót vả lại nó liên tục nhận lấy sức mạnh của thiên lôi.

Vốn dĩ nó cũng là một đạo trong thiên kiếp thiên lôi nhưng trong lần trước khi Diệp Thành độ kiếp nó lại tình cờ là tàn lưu trong cơ thể Diệp Thành, lần này thiên lôi của Diệp Thành ra ngoài để nhận lấy sức mạnh của thiên lôi mới, mặc dù khiến Diệp Thành bất ngờ nhưng hắn lại không quá kinh ngạc.

Điều khiến hắn kinh ngạc chính là sau khi thiên lôi không ngừng nhận lấy sức mạnh của phần sấm chớp kia thì nó lại huyễn hoá ra hình người.

.

 
Chương 463: 463: Vậy Ta Lại May Mắn Rồi”


Đúng, chính là hình người vả lại còn là hình người giống y hệt Diệp Thành.

“Ôi trời, thế này mà cũng được sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn.

Rầm!  
Khi hắn còn đang hoang mang thì một đạo sấm sét đánh hắn bay đi, nhưng dù là vậy thì hắn vẫn tròn mắt nhìn hình người huyễn hoá từ thiên lôi kia, hình người đó có màu đen, toàn thân với thiên lôi bao quanh, nhờ có sự tôi luyện tẩy lễ của thiên kiếp mà nó tạo ra kì kinh bát mạch, tứ chi bách cốt, lục phủ ngũ tạng.

Có điều vẫn chưa hết.

Thiên lôi ra ngoài chơi còn tiên hoả trong vùng  đan hải cũng không chịu yên, nó cũng nhảy ra ngoài lướt qua lướt lại như con thoi trong biển thiên lôi và cũng được thiên lôi tẩy lễ tôi luyện.

Vả lại điều khiến Diệp Thành cảm thấy thú vị đó là đến tiên hoả cũng được tạo thành hình người, giống như thiên lôi, nó hiện ra thành hình Diệp Thành, những thứ hắn có đều được hoàn thiện nhờ có thiên kiếp, và khác với thiên lôi, tiên hoả rực cháy màu vàng kim càng hiện lên chói mắt hơn.

“Long gia…ngươi, ngươi có thể giải thích một chút được không?”, thấy thiên lôi và tiên hoả, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.


.

Cập nhật truyện nhanh tại { TRUМtruy en.

м E }
“Chúng đều có linh trí, cũng đều phong ngươi làm chủ, huyễn hoá thành hình người dưới thiên kiếp là điều bình thường”, Thái Hư Cổ Long nói rất thản nhiên: “Không phải lo, giống như vật trong trời đất, đã phong ngươi làm chủ thì đương nhiên là của ngươi, chỉ cần ngươi không chết thì không ai có thể cướp đi được”.

“Ngươi nói như vậy thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành thở phào, “nếu như một trận thiên kiếp giáng xuống khiến tiên hoả và thiên lôi biến mất thì mới là tổn hại nghiêm trọng”.

“Tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, ngươi đúng là kiếm được món hời lớn”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Chúng dù không mạnh như ngươi nhưng vậy cũng đã là hời rồi”.

“Vậy ta lại may mắn rồi”, Diệp Thành bật cười, trong lòng cảm thấy vui sướng.

So với những may mắn đến với Diệp Thành thì Huyết Đồng lại đen đủi thấy rõ.


Đầu tóc hắn rũ rượi, bị sét đánh bay hết nơi này tới nơi nọ, cơ thể có vài lần suýt chút nữa bị sét đánh lìa nhưng hắn lại đỡ được.

Vả lại thiên kiếp càng lúc càng mạnh thì Diệp Thành cũng không trụ được nổi, hắn luôn trong trạng thái lờ mờ, bị từng đạo thiên lôi mạnh mẽ giáng xuống đến ngẩn người.

Cũng may thiên kiếp kéo dài chưa tới một canh giờ đã tan đi.

Bịch!  
Diệp Thành ngã từ trên cao xuống tạo ra một cái hố sâu dưới mặt đất.

Bịch!  
Huyết Đồng rít lên, hắn cầm lấy thanh kiếm huyết sắc lao tới.

“Cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ta sợ ngươi sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn lập tức triệu gọi Tử Huyên, phân ra đạo thân, còn có tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân cũng nhảy ra ngoài, cứ thế xếp thành hàng trước mặt hắn.

Thấy vậy, Huyết Đồng sát khí đằng đằng lập tức dừng bước chân, trong cơ thể hắn cũng phân ra bốn tên huyết vu, tên nào tên nấy đều ở cảnh giới Linh Hư.

.

 
Chương 464: 464: Cố Gắng Trụ Vững!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đây là bốn tên Huyết Vu ở kiếp này tồn tại trong cơ thể hắn còn những tên khác về cơ bản đã thay hắn chống lại thiên kiếp, nếu không phải vậy thì hắn cũng không thể còn lại cái mạng cho tới lúc này.

“Giết cho ta”, Huyết Đồng gào thét, bốn tên huyết vu lần lượt xông về phía Tử Huyên.

“Giết cho ta”, phía này, Diệp Thành cũng lên giọng.

Rầm! Bịch! Bịch!
Hình nộm Tử Huyên ở cấp Địa tương ứng với cảnh giới Linh Hư của tu sĩ, cảnh giới Linh Hư thông thường không phải là đối thủ của nó, khả năng chiến đấu của nó rất mạnh, đánh đến mức tên huyết vu kia cũng không có đường phản công lại.

Nói tới đạo thân của Diệp Thành, vì bản tôn tiến giới tới cảnh giới Chân Dương nên sức mạnh của nó cũng tăng lên gấp bội, nó mạnh dị thường, các bí thuật cũng không thiếu, đánh đến mức tên Huyết Vu kia không có đường phản kháng.

So với Tử Huyên và đạo thân của Diệp Thành thì tiên hoả và thiên lôi rõ ràng yếu hơn nhiều.


Hình người mà chúng vừa ngưng tụ mặc dù cũng là đạo thân nhưng so với đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh chúng lại không có khả năng thi triển bí thuật thần thông hoặc có thể nói Diệp Thành vẫn chưa kịp dạy dỗ chúng vì vậy cả hai đã bị hai tên huyết vu chèn ép.

Chiến cục hiện giờ là như vậy, hai bên có hai người chiếm thế thượng phong.

Phía này, Huyết Đồng đã cầm lấy sát kiếm bổ nhào về phía Diệp Thành.

Mẹ kiếp!
Diệp Thành mắng chửi, đó là thiên kiếp của hắn, hắn là nhân vật chính dẫn ra thiên lôi nên thương thế còn nặng hơn cả Huyết Đồng rất nhiều, đến đứng dậy cũng lảo đảo.

Chết đi!
Huyết Đồng chém nhát kiếm tới.


Gừ!
Đương lúc Diệp Thành đang cố gắng chống lại thì Đan Tổ Long Hồn xông ra khỏi thần hải, cơ thể nó đầy thương tích, dù chưa niết bàn xong nhưng vì Diệp Thành gặp khó khăn nên ý chí hộ chủ trong tiềm thức khiến nó xông ra ngoài.

Phụt!
Huyết Đồng lập tức bị Đan Tổ Long Hồn quất đuôi hất bay đi.

Gừ!
Đan Tổ Long Hồn gầm gừ, cơ thể khổng lồ của nó xoay chuyển, nó và Huyết Đồng đại chiến.

Cố gắng trụ vững!
Ngoài ra, chín phần phân thân của Diệp Thành lúc này cũng phát huy sức mạnh hấp thu tinh nguyên đại địa và không ngừng truyền cho hắn.

Lúc này, cơ thể Diệp Thành giống như một cái thùng không đáy, nuốt trọn linh khí của đất trời, nhờ có Man Hoang Luyện Thể mà kì kinh bát mạch, tứ chi bách cốt của Diệp Thành đều được tái tạo hoàn toàn mới.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 465: C465: Phong thần quyết


Rầm! Rầm! Đùng! Đoàng!  

Khi hắn đang biến đổi thì trận đại chiến ở cách đó không xa vẫn diễn ra nảy lửa, Tử Huyên đã chém tên Huyết Vu kia còn đạo thân của Diệp Thành cũng đã chiến thắng, một chưởng đánh tan tên Huyết Vũ khác.  

Tiên Hoả đạo thân và Thiên Lôi đạo thân lại bị đánh về nguyên hình, lần lượt quay về vùng đan hải của Diệp Thành giúp hắn tôi luyện linh lực.  

Hai bên đều tổn thất hai người, Tử Huyên và đạo thân của Diệp Thành cùng đối đầu với hai tên Huyết Vu khác, trận đại chiến lại bắt đầu một lần nữa nhưng điều đáng nói hơn cả đó là đạo thân của Diệp Thành không trụ được lâu hơn.  

Phía khác, Đan Tổ Long Hồn và Huyết Đồng đại chiến rất khốc liệt. Huyết Đồng dùng bí pháp cấm kị, thương thế toàn thân nhanh chóng được hồi phục, hắn chính là Đan Hồn, là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám thực thụ, cho dù hiện tại chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba nhưng thực lực vẫn vô cùng mạnh mẽ.  

Gừ! Gào!  


Đan Tổ Long Hồn điên cuồng gào thét, nó oằn mình chiến đấu với Đan Hồn và liên tiếp bị thương.  

Phía này, Diệp Thành vẫn đang biến đổi vì tiên hoả và thiên lôi quay lại nên tốc độ biến đổi của hắn nhanh hơn rất nhiều.  

Lúc này, cơ thể thảm hại của hắn đã trở lại như ban đầu, nhẵn nhụi và còn có rất nhiều hiện tượng kì lạ xuất hiện. Khí tức Diệp Thành dồi dào mang theo tiếng gầm của rồng, cơ thể như được tôi tôi luyện như hoàng kim, quả thật rất bá đạo.  

Phụt!  

Ở phía khác, sau khi làn khói xanh tản đi, đạo thân của Diệp Thành tan biến nhưng trước khi tan biến nó cũng đã kịp giết tên Huyết Vu kia.  

“Giết chết hắn cho ta”, thấy bên cạnh mình còn một nhân lực, Huyết Đồng lập tức ra lệnh.  


Nghe vậy, tên Huyết Vu kia lập tức cầm sát kiếm huyết sắc lao về phía Diệp Thành. Tử Huyên định ngăn cản nhưng lại bị một tên Huyết Vu khác chặn lại, Đan Tổ Long Hồn muốn ứng cứu thì lại bị Huyết Đồng chặn đứng.  

Chết đi!  

Sau tiếng gằn của tên Huyết Vu kia, hắn đâm một kiếm xuyên không, cứ thế ép về phía Diệp Thành.  

Phong Thần Quyết!  

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn di chuyển như một cơn gió, nhanh đến mức không để lại tàn ảnh, một kiếm như thần mang mạnh mẽ vô cùng.  

Lại nhìn tên Huyết Vu kia, vừa ngã ra đất còn chưa kịp đứng vững thì đã phải đối đầu với nhát kiếm tuyệt sát từ phía Diệp Thành.  

Phụt! 
 
Chương 466: C466: Lục mạch thần thông


Máu tươi bắn tung toé, phần trán của tên Huyết Vu kia bị một nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên và lập tức mất mạng, đến cả gào thét hắn cũng không thể thốt lên nổi tiếng cuối cùng.  

“Tới lượt ngươi”, Diệp Thành cầm kiếm lao về phía Huyết Đồng, hiện giờ hắn đã tiến giới tới cảnh giới Chân Dương, khả năng chiến đấu mạnh lên trông thấy, hắn tự nhận nếu muốn khiến Huyết Đồng trọng thương vẫn là chuyện trong tầm tay.  

Vả lại sau khi tu vi tiến giới, thọ nguyên của Diệp Thành cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều, có thể nói hắn có thể thi triển Tiên Luân Cấm Thuật rồi, có vương bài trong tay, hắn lại càng thêm tự tin.  

Gừ!  

Đan Tổ Long Hồn thương tích đầy mình đã được Diệp Thành triệu hồi về thần hải.  


Giết!  

Huyết Đồng đầu tóc rũ rượi, mặt mày tôi độc, một tay hắn đẩy ra một mảng huyết hải định nhấn chìm Diệp Thành.  

“Một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám như ngươi còn chẳng thể sống nổi, hiện giờ chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ ba hãy còn kém xa”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn cũng vung tay, tiên hoả và thiên lôi xuất hiện ngưng tụ ra hoả hải thiên lôi nuốt trọn huyết hải của Huyết Đồng.  

Bát hoang chưởng!  

Diệp Thành giống như con mãnh thú hoang dã lao tới tung ra một chưởng bát hoang bá đạo. Huyết Đồng phẫn nộ, không kịp thi triển thần thông, hắn giơ tay tung ra một đạo đại ấn.  


Rầm! Bịch!  

Quyền chưởng va vào nhau, Diệp Thành lùi về sau một bước nhưng Huyết Đồng lại lảo đảo lùi sau bốn, năm bước mới đứng vững được.  

Giây phút này, Diệp Thành đột nhiên vung tay chỉ điểm vào cơ thể Huyết Đồng khiến cơ thể hắn bị chọc một lỗ thủng, máu tươi phun trào.  

Thái cực diễn thiên!  

Âm dương vô cực!  

Huyết Đồng lảo đảo lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững thì đòn công kích của Diệp Thành lại ập tới.  

Phụt! 
 
Chương 467: C467: Bát hoang chưởng


Huyết Đồng tiếp tục phun ra máu lùi về sau.  

A!  

Huyết Đồng gào thét phẫn nộ, hắn cố gắng đứng vững chỉ điểm về phía Diệp Thành. Diệp Thành không hề né tránh, hắn chịu đòn chỉ điểm đó của Huyết Đồng sau đó lật tay lấy ra roi đánh vào linh hồn, cứ thế quất vào đầu Huyết Đồng thật mạnh.  

A…!  

Huyết Đồng bị thương, phần đầu đau đớn dữ dội, hắn lảo đảo lùi về sau nhưng Diệp Thành lại không cho hắn thời gian, cứ xông lên là bị một roi quất xuống, còn chưa tỉnh táo lại lại phải chịu tiếp một roi khiến thất khiếu chảy máu, đến đứng còn không vững.  

A…!  

Chỉ một giây phút kịp hoàn hồn, Huyết Đồng di chyển tung một chưởng về phía Diệp Thành.  

“Cho ngươi nhận về nhiều hơn”, Diệp Thành vừa đứng vững liền nhảy bật lên, cái roi trong tay và kiếm Xích Tiêu đã được thay thành Bá Long Đao, hắn dùng hai tay cầm chắc thanh đao giơ cao qua đầu.  

Bát hoang chưởng!  


Sau tiếng hô của Diệp Thành, với tư thế một đao sẻ núi, một đạo đao mang màu vàng kim dài năm trượng cứ thế chém từ trên trời xuống.  

Vả lại điều khiến Diệp Thành bất ngờ chính là khi dùng long đao thi triển bát hoang chưởng, uy lực càng bá đạo hơn, bí thuật bát hoang trảm với đao ý bên trong Bá Long Đao mang theo uy lực tuyết đối.  

Phía này, Huyết Đồng tỉnh lại, thấy đao mang màu vàng kim kia thì mặt mày tái nhợt.  

Hắn nhanh chóng lấy ra một cây côn màu đỏ như máu giơ cao qua đầu chặn lại.  

Bang!  

Một đao của Diệp Thành chém trúng cây côn huyết sắc phát ra âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau.  

Bịch!  

Ngay sau đó, Huyết Đồng bị chém tới mức nửa quỳ dưới đất, hắn vẫn có thể nghe thấy âm thanh tiếng xương từ bàn tay gãy rạn.  


Phụt!   . truyen bac chien

Giây phút sau đó, Huyết Đồng phun ra cả miệng máu.  

A…!  

Huyết Đồng gào thét, khí huyết sục sôi, hắn cố gắng đứng dậy lùi về sau.  

Thế nhưng càng lùi càng lùi hắn lại cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.  

Phụt!  

Rồi một nhát sát kiếm đâm từ sau lưng hắn xuyên qua phần ngực trước.  

Phụt!  

Sau màn mưa máu, phần đầu của Huyết Đồng bị chém rơi xuống đất.

Giữa trời đất, sau khi đầu Huyết Đồng rơi xuống, nơi này chìm vào bầu không khí yên tĩnh.  

Phù!  
 
Chương 468: 468: Đôi Mắt Vô Hồn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Diệp Thành thở phào một hơi, hắn lấy đi túi đựng đồ của Huyết Đồng sau đó không quên tế gọi ra tiên hoả đốt phần xác Huyết Đồng hoá thành hư vô, tránh hắn lại giở thủ đoạn dị thường sống lại.

Xong xuôi, Diệp Thành dọn dẹp chiến trường nhanh chóng rồi mới quay người biến mất trong đêm đen.

…….

.

Trong màn đêm yên tĩnh, lúc này một hàng ba trưởng lão đã tới đại điện của Đan Phủ, người nào người nấy mặc áo bào tím, bên trên áo bào tím còn có hai chữ viết hoa: Hạo Thiên.

“Không biết các vị đạo hữu đêm khuya tới đây là vì chuyện gì?”, ngay sau đó, một giọng cười ôn hoà vang lên, Đan Thần đi tới.

“Đan Thần đạo hữu, đêm khuya tới làm phiền xin lượng thứ”, vị trưởng lão đi đầu chắp tay hành lễ, cười nói: “Chúng tôi phụng mệnh gia chủ tới đón Hạo Thiên Trần Dạ”.


“Hắn đã đi rồi”.

“Đi…đi rồi?”  
…….

.

Phía này, Diệp Thành đã tìm tới một khu rừng sâu, hắn nghỉ ngơi được một canh giờ rồi mới thở phào và từ từ mở mắt.

“Cảnh giới Chân Dương”, Diệp Thành khẽ nắm tay, hắn cảm nhận sức mạnh từ nắm tay và tinh nguyên dồi dào trong cơ thể, hắn bất giác mỉm cười, sức mạnh này khiến hắn cảm thấy hân hoan.

Diệp Thành vươn vai triệu gọi Tử Huyên.

Tử Huyên vẫn như trước, xuất hiện với vẻ mặt không hề có tình cảm, nó như cây lao đứng thẳng, đôi mắt vô hồn.


Mặc dù là hình nộm nhưng Diệp Thành nhớ rất rõ hình nộm của mình đã chém chết hai tên Huyết Vu ở cảnh giới linh hư, vả lại sau khi trải qua tẩy lễ của thiên kiếp, nó càng bất phàm hơn, cơ thể rắn chắc thấy rõ, bên cơ thể còn có từng đường lôi điện bao quanh.

“Tốt lắm, tốt lắm”, Diệp Thành mỉm cười hài lòng với hình nộm hiện tại.

Diệp Thành cất Tử Huyên đi và triệu gọi tiên hoả, thiên lôi.

Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi huyễn hoá thành hình người, một hình người rực cháy nhờ ngọn lửa màu vàng kim, ánh sáng chói loá còn hình người khác với lôi điện màu đen khắp cơ thể, lúc này còn có thể nghe ra âm thanh roẹt roẹt trên cơ thể này.

Vả lại sau khi trải qua tẩy lễ của thiên kiếp, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tiên hoả và thiên lôi mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt là thiên lôi vốn dĩ là một phần của thiên kiếp, lại nhận được sức mạnh từ sấm sét trong thiên kiếp nên càng trở nên bá đạo hơn.

“Tốt lắm”, Diệp Thành vỗ vào vai đạo thân tạo ra từ tiên hoả và thiên lôi: “Hôm nào đó ta sẽ dạy các ngươi cách thi triển bí pháp huyền thuật”.

Hắn thu lại ánh mắt rồi lật tay lấy ra Bá Long Đao.

Vút! Vút! Vút!  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 469: 469: Bảo Bối Đúng Là Bảo Bối


“Bảo bối, đúng là bảo bối”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không quên dùng vạt áo lau đi thanh đao của mình.

Cất Bá Long Đao đi, Diệp Thành lấy túi đựng đồ của Huyết Đồng ra sau đó ngó nhìn vào bên trong.

Không thể phủ nhận bên trong túi đựng đồ của Huyết Đồng có quá nhiều thứ phát sáng, những gì cần có đều có, linh thạch, linh dịch, linh đan, binh khí, linh thảo linh quả, ngoài những thứ này ra thì còn có cả đan phương cổ xưa.

Có điều, điều khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối đó là hắn không hề thấy đan phương của linh đan năm vân, đối với luyện đan sư mà nói thì đan phương luyện đan cấp đó về cơ bản đều nằm trong đầu.

“Thu hoạch không tồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cất túi đựng đồ của Huyết Đồng đi nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi.

Nếu không phải vào thời khắc then chốt hắn đột phá cảnh giới và dẫn ra được thiên kiếp thì rõ ràng hiện giờ hắn đã bị Huyết Đồng lấy mạng rồi.


“Đại nạn không chết ắt có phúc về sau”, Diệp Thành thầm nhủ.

Rầm!  
Hắn vừa dứt lời thì một tiếng động kinh thiên động địa vang lên.

Rầm! Đùng!  
Tiếp đó, tiếng động liên tiếp vang lên, nghe âm thanh từ xa vọng lại vả lại khoảng cách càng lúc càng gần hằn.

Phía này, Diệp Thành đã nhảy lên một ngọn núi nhỏ phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhìn một biển lửa màu tím và một biển lửa huyết sắc đang trấn áp hư không bay đến đây, còn bóng hình màu tím kia và bóng hình màu huyết sắc kia đang đại chiến trong biển lửa.

Khi hai bóng hình này lại gần hơn, mắt trái của Diệp Thành nheo lại.

Đột nhiên, mắt hắn sáng lên: “Từ Phúc trưởng lão, người cũng nhảy ra khỏi khe nứt của không gian rồi sao?”  

Có điều khi nghĩ lại thì hắn cũng không mấy bất ngờ, đến cả Huyết Đồng khi tu vi giảm sút còn có thể nhảy ra ngoài huống hồ là Từ Phúc, và kẻ mặc huyết y đối đầu với Từ Phúc trưởng lão không cần nói cũng biết, đó chính là Thị Huyết Đạo Nhân.

“Thị Huyết, trả lại mạng đồ đệ của ta đây”, khi Diệp Thành đang đứng nhìn từ xa thì tiếng gằn phẫn nộ của Từ Phúc vang lên, ông ta thật sự tức tối, khí huyết toàn thân sục sôi, về cơ bản đều ở trạng thái tiến công, không hề gia tăng phòng ngự, giống như thể ông ta đã phát điên, chỉ tung ra đòn tấn công liên tiếp.

“Kẻ giết đồ nhi của ngươi là Huyết Đồng, tìm ta làm gì?”, Thị Huyết Đạo Nhân vừa chiến vừa bỏ chạy, mặc dù khả năng chiến đấu không hề kém cạnh so với Từ Phúc nhưng Từ Phúc liên tiếp tung ra những đại chiêu chí mạng khiến ông ta không dám liều mạng.

“Không được, ta phải ra tay giúp đỡ”, Diệp Thành không màng gì nữa, lập tức nhảy xuống núi, nép vào trong một vách núi hẻo lánh.

Phía xa, Từ Phúc và Thị Huyết Đạo Nhân đã đại chiến vào hư không, không thể phủ nhận trận huyết chiến của cả hai người hết sức khốc liệt.

Một bên, Thị Huyết Đạo Nhân đầu tóc rối bời, toàn thân đầm đìa máu, thương thế đầy mình, đặc biệt là phần sống lưng bị chém từng nhát sâu, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn còn có thể nhìn ra từng phần xương trắng hếu lộ liễu.

Một bên, Từ Phúc cũng không khá khẩm hơn là bao, phần ngực bị chỉ điểm tạo thành lỗ hổng khiến máu phun trào, toàn thân vô số thương tích.

.

 
Chương 470: 470: Không Thể Phá Vỡ Thế Cân Bằng Được


“Ngươi định không chết không nghỉ sao?”, Thị Huyết Đạo Nhân toàn thân thảm hại gằn lên.  
“Không phải ngươi chết thì là ta chết”, Từ Phúc gằn giọng, xoay chuyển biển lửa màu tím về phía Thị Huyết Đạo Nhân.  
“Vậy thì chiến”, Thị Huyết Đạo Nhân tức tối nạt nại, ông ta phất vạt áo xoay chuyển biển lửa màu huyết hướng về phía Từ Phúc.  
Rầm!  
Biển lửa màu tím và màu huyết va vào nhau tạo ra tiếng động kinh thiên động địa khiến cho hư không phân ra phần trời đất nhuốm hai màu tím và đỏ.  
Cả hai người liều mình đối kháng không ai chịu nhường ai, lúc này ai yếu thế hơn chắc chắn sẽ bị biển lửa kia nuốt trọn, cả hai liều mạng thiêu đốt tinh nguyên và khí huyết của mình.  
“Đúng là cơ hội trời ban”, Diệp Thành lập tức xuất hiện.


Ngay sau đó, Diệp Thành triệu gọi tiên hoả để nó hiện trong lòng bàn tay trái, rồi triệu gọi thiên lôi lơ lửng bên tay phải.  
Kế tiếp, tiên hoả và thiên lôi thay đổi hình thái.

Tiên hoả hoá thành thần cung, thiên lôi ngưng tụ thành thần tiễn.  
Chân trái của hắn gập lại hướng về phía trước, chân phải thu về sau đứng thẳng, cả cơ thể đều hướng về phía sau, thần tiễn được đặt lên dây cung, được hắn kéo căng tay thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen trông hết sức chói mắt.  
Trong chốc lát, Diệp Thành như bước vào ý cảnh huyền diệu.

Đó là Đại Vu của tộc người Vu cầm cung bắn về phía mặt trời gay gắt, hắn coi Thị Huyết Đạo Nhân giống như vầng mặt trời chói chang trên hư không.  
Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế.  

Sau tiếng nhẩm của Diệp Thành, hắn thả tay cho mũi tên bay đi.

Đột nhiên, thần tiễn đen thui cứ thế bay vào hư không đâm xuyên hư không khiến không gian méo mó.  Ừm?  
Cảm nhận được ý lạnh thấu xương truyền đến từ phía sau lưng, Thị Huyết Đạo Nhân còn đang mải đối kháng với Từ Phúc trưởng lão chợt quay đầu nhìn, khi trông thấy thần thiễn thiên lôi đang bắn về phía mình, mặt ông ta biến sắc.  
Thị Huyết Đạo Nhân lạnh giọng, ông ta lập tức giơ tay lên đánh tan thần tiễn thiên lôi của Diệp Thành, nhưng cũng vì phân tán sự tập trung nên biển lửa màu tím của Từ Phúc nhanh chóng chiếm ưu thế, không ngừng thôn tính biển lửa màu đỏ của ông ta.

Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng dốc sức muốn lấy lại thế cân bằng nhưng đã bị Từ Phúc lấn át.  
Vù!  
Đúng lúc này, thần tiễn thứ hai bắn vào không trung khiến Thị Huyết Đạo Nhân suýt chút nữa vì tức tối mà ói ra máu.  
Diệp Thành nắm bắt chính xác thời cơ, đó không phải là trận đại chiến mà hắn có thể tham gia vào, hắn cũng không hy vọng đòn công kích của mình có thể tiêu diệt Thị Huyết Đạo Nhân, việc mà hắn cần làm chính là tác động, làm gây rối, phá vỡ thế cân bằng giữa hai người bọn họ.  
A….!.

 
Chương 471: 471: Vậy Thì Cùng Chết


Thị Huyết Đạo Nhân tức tối gằn lên, ông ta lại giơ tay đánh tan thần tiễn thiên lôi.

Có điều cũng vì vậy mà ông ta lại một lần nữa phân tâm, biển huyết hải tiếp tục bị thôn tính, nếu như coi thắng lợi là mười phần thì hiện giờ ông ta chỉ còn lại bốn phần, Từ Phúc chiếm sáu phần.

Diệp Thành lúc này khí huyết sục sôi, hắn liên tiếp b ắn ra ba mũi thần tiễn thiên lôi và Thị Huyết Đạo Nhân thật sự ói ra máu, lúc này nếu như ông ta phân tâm tiếp thì nhất định sẽ bị Từ Phúc lần lướt.

Nghĩ vậy, Thị Huyết Đạo Nhân nghiến răng, chỉ có thể để mặc cho ba đạo thần tiễn kia bắn về phía mình.

Phập! Phập! Phập!  
Ngay sau đó, Thị Huyết Đạo Nhân bị ba mũi thần tiễn bắn xuyên người, máu tươi bắn vọt ra ngoài.


Phía này, Từ Phúc nhìn mà ngỡ ngàng, có người âm thầm giúp ông ta!  
Thế nhưng ông ta lại không nhìn xuống phía dưới vì không thể phân tâm một giây phút nào được, việc ông ta cần làm chính là cố gắng hết sức tiêu diệt Thị Huyết Đạo Nhân còn người giúp ông ta, đợi khi tiêu diệt được Thị Huyết Đạo Nhân thì cảm ơn sau cũng không muộn.

Bên dưới, Diệp Thành lại lần nữa đặt mũi tên lên cung, hắn ngắm chuẩn phần đầu của Thị Huyết Đạo Nhân rồi cười lạnh lùng: “Lần này xem ông có chặn được không?”  
Vù!  
Sau khi Diệp Thành bắn cung ra, thần tiễn thiên lôi màu đen lại lần nữa bay vọt vào không trung, mục tiêu chính là phần đầu của Thị Huyết Đạo Nhân.

Khốn khiếp!  
Thị Huyết Đạo Nhân nghiến răng, mặt mày tôi độc, lần này ông ta không thể không chặn lại mũi tên kia, nếu như phần trán bị đâm xuyên qua thì ông ta nhất định sẽ chết ngay lập tức.


Thị Huyết Đạo Nhân tung ra một chưởng khiến thần tiễn của Diệp Thành nát tan, có điều cũng vì vậy mà biển huyết hải của ông ta bị biển lửa màu tím của Từ Phúc ngốn trọn bảy phần.

Bên dưới, Diệp Thành lại lần nữa đặt thần tiễn lên cung, mục tiêu chính là phần đầu của Thị Huyết Đạo Nhân.

.

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế!  
Sau tiếng hô khẽ của hắn, một tiễn ở trạng thái đỉnh phong được bắn vọt ra.

A…!.

 
Chương 472: 472: Ta Lấy Mạng Ngươi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thị Huyết Đạo Nhân gào thét vang vọng đất trời, vào giây phút thần tiễn kia sắp đâm vào đầu mình, ông ta nhanh chóng né người nhưng vẫn bị trúng chiêu, phần ngực bị thần tiễn đâm xuyên.

Ngay sau đó, ông ta né tránh, biển lửa màu tím của Từ Phúc trôi dạt tới cứ thế nuốt trọn biển lửa màu đỏ kia, đến cả Thị Huyết Đạo Nhân sau khi mất đi thế cân bằng cũng bị nuốt trọn trong đó.

“Không….không không….”, Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng phản kháng nhưng biển lửa màu tím kia vẫn không ngừng nhấn chìm ông ta.

Rầm!
Biển lửa màu tím nhanh chóng thổi bùng tới, rất nhanh sau đó, một bóng hình huyết sắc bay từ trên trời xuống, đó là Thị Huyết Đạo Nhân, trông ông ta lúc này không còn ra hình người nữa, cứ thế ngã ra đất.

“Ta lấy mạng ngươi”, Từ Phúc cầm sát kiếm nhuốm máu trong tay sát phạt tới.


“Để con, để con”, lúc này Diệp Thành mới nhảy ra vác theo Bá Long Đao.

“Diệp…Diệp Thành?”, Từ Phúc thấy Diệp Thành thì thẫn thờ: “Con…con còn sống sao?”, không ngờ người ra tay giúp ông ta lại chính là Diệp Thành, người mà ông ta tưởng rằng đã chết.

“Không….không thể nào”, Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng vùng vẫy trên mặt đất, đôi mắt muốn rớt ra khỏi tròng, ông ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt không sao tin nổi.

“Không gì là không thể”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Huyết Đồng không cẩn thận bị ta diệt rồi, ồ không đúng, nên nói là Đan Hồn mới phải”.

“Đan…Đan Hồn?”, Từ Phúc ở bên biến sắc, “không thể nào, chính ta tận mắt chứng kiến Đan Hồn bị một chưởng của chưởng môn sư đệ đánh thành cục thịt nhuốm máu thôi, sao có thể còn sống được?”
“Nhưng trưởng lão ạ, đến hắn ta cũng đã thừa nhận rồi”, Diệp Thành nhướng vai: “Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn ở Đan Thành, hắn đã thể hiện sát khí đằng đằng với con, còn con vẫn luôn có cảm giác quen thuộc với hắn ta, mãi tới khi giao đấu con mới biết hắn chính là Đan Hồn”.

“Còn có cả chuyện này sao?”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy hơi rợn người, nếu thật sự là Đan Hồn mà Diệp Thành vẫn còn sống thì đúng là kì tích của kì tích.


“Tiểu tử, rốt cục ngươi làm gì mà có thể sống được vậy?”, nhất thời, Từ Phúc hướng ánh mắt sang nhìn Diệp Thành, ông ta có thể tưởng tượng được vì mạng sống mà Diệp Thành nhất định đã phải trải qua trận đại chiến hết sức khốc liệt.

Phụt!
Diệp Thành không hề chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của Từ Phúc, hắn đã cầm dao lên chém về phía Thị Huyết Đạo Nhân.

Cũng vì sợ có sự việc sống lại dị thường như Đan Hồn nên hắn lập tức triệu gọi tiên hoả, thiêu đốt cơ thể của Đan Hồn thành mây khói rồi mới lấy túi đựng đồ của Thị Huyết Đạo Nhân.

“Đi thôi”, Từ Phúc thu lại ngọn lửa màu tím sau đó đặt tay lên ngực, tim ông ta tới giờ vẫn còn đang đập thình thịch.

“Tên ranh mãnh nhà ngươi, ta ra ngoài với ngươi một lần sao lại thót tim thế này cơ chứ? Nếu ngươi chết thì khi quay về hai sự muội sẽ liều mạng tìm ta tính sổ mất”.

“Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, cũng không thể trách con”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 473: C473: Nhưng con không đồng ý


Rạng sáng hai người mới dừng chân ở thành cổ.  

“Nghe nói chưa, Hạo Thiên Trần Dạ được phong làm Đan Thánh rồi đấy”, vừa vào cổ thành, Diệp Thành đã nghe thấy câu này, dù là người đi đường hay ở quán trà ven đường, đa phần đều nói chuyện liên quan đến hắn.  

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, thật lợi hại!”  

“Sao ta lại không sinh được nhi tử giỏi như thế chứ? Ta nghe nói người của Hạo Thiên thế gia đang tìm kiếm Hạo Thiên Trần Dạ khắp nơi đấy”, có người biết chuyện kể lại: “Tối qua họ còn đến Đan Thành rồi cơ”.  

“Tối qua người của Hạo Thiên thế gia đã đến Đan Thành?”, Diệp Thành nghe thấy câu này bất giác ho khan: “May mà mình đi sớm, nếu không chắc chắn sẽ bị đưa về Bắc Sở nhận phụ thân”.  

“Tiểu tử, lần này con nổi tiếng rồi”, Từ Phúc ở bên cạnh chậc lưỡi cảm thán.  

“Là Hạo Thiên Trần Dạ nổi tiếng”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Nói thật thì con rất thích danh hiệu Đan Thánh ấy”.  


“Hai sư muội và các chưởng môn sư đệ mà biết chắc chắn sẽ rất vui”.  

“Vậy chắc sẽ có thưởng đúng không ạ?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà: “Tiền bối Đan Thần muốn con rời khỏi môn phái để làm thành chủ tiếp theo của Đan Thành nhưng con không đồng ý, chắc các chưởng môn sư bá sẽ thưởng cho con đó”.  

“Con vừa nói gì?”, Từ Phúc dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Đan Thần muốn để con làm thành chủ đời tiếp theo của Đan Thành?”  

“Vâng”, Diệp Thành gật đầu: “Nhưng con không đồng ý”.  

“Mẹ nó”, có lẽ vì quá kích động, Từ Phúc vô thức chửi thề: “Cái tên phá gia này”.  

“Con hiểu mà”, Diệp Thành vừa nói vừa kéo Từ Phúc đi về phía trung tâm thành cổ: “Nhưng ông ấy bảo con rời khỏi môn phái gốc, sao con nỡ chứ? Hơn nữa làm thành chủ Đan Thành thì không được giải quyết tranh chấp giữa các thế lực lớn ở Đại Sở nên con càng không muốn làm, biết đâu lúc nào đấy Hằng Nhạc sẽ khai chiến với Chính Dương Tông, con không thể chỉ đứng nhìn!”  

Lời này của Diệp Thành khiến Từ Phúc sửng sốt.  


Từ Phúc chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành lại có tình cảm sâu đậm với Hằng Nhạc như thế, hắn lại càng có khí phách mà những người trẻ tuổi hiếm ai có được.  

Thành chủ Đan Thành vinh dự nhường nào! Từ Phúc tự nhận nếu là ông năm đó thì ông sẽ khó cưỡng lại được sự cám dỗ này.  

“Sư tôn à! Nếu người nghe thấy những lời này sẽ nghĩ thế nào?”, nhất thời Từ Phúc nghĩ đến Thông Huyền Chân Nhân: “So với Doãn Chí Bình, Diệp Thành mới là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thánh tử, chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc cũng nên là Diệp Thành, vì hắn có thể dùng cả mạng sống để bảo vệ nhà của mình”.  

Haiz!  

Từ Phúc thở dài, theo Diệp Thành vào Truyền Tống Trận.  

Sau đó, cuộc hành trình của hai người suôn sẻ hơn rất nhiều, họ liên tiếp sử dụng hơn mười Truyền Tống Trận.  

“Diệp Thành, đến rừng trúc chờ ta”, ngay sau đó trong Ngọc Nữ Các vọng ra một giọng nữ êm dịu, người lên tiếng chính là Sở Huyên.  

“Vâng”, Diệp Thành cười hì hì, xoay người chạy đi.  

“Từ sư huynh”, sau khi Diệp Thành đi, Sở Huyên bước ra khỏi Ngọc Nữ Các, sắc mặt không được tốt lắm.  
 
Chương 474: C474: Ký chủ hay cho một ký chủ


“Sư muội, trong tông đã xảy ra chuyện gì à?”, Từ Phúc cau mày nhìn Sở Huyên.  

Sở Huyên gật đầu: “Đúng như chúng ta nghĩ, ký chủ Doãn Chí Bình quá đáng hơn tưởng tượng nhiều”.  

“Hắn đã làm gì?”, sắc mặt Từ Phúc dần tối sầm lại.  

“Ba ngày trước hắn đã cưỡng gian một nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong”.  

“Cái gì?”, sắc mặt Từ Phúc chợt lạnh đi: “Hắn đâu? Đã chịu phạt chưa?”  


“Vẫn chưa”, sắc mặt Sở Huyên cũng trở nên lạnh lẽo: “Các sư tôn đã ém chuyện này xuống, còn nữ đệ tử bị cưỡng gian kia đã bị đuổi ra khỏi tông môn ngay trong đêm, đến phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.  

“Tên nghiệt đồ như vậy giữ lại thì có ích gì?”, Từ Phúc hừ lạnh: “Đám già đó đúng là mờ con mắt”.  

“Cuối cùng điều chúng ta lo lắng vẫn xảy ra”, Sở Huyên lắc đầu bất lực: “Vì hắn mà quyền của chưởng môn sư huynh bị hạn chế rất nhiều, chuyện gì liên quan đến ký chủ là các sư tôn đều bao che hết mức, đôi khi ngay cả chưởng môn sư huynh cũng không được hỏi đến, như chuyện cưỡng gian đệ tử này, hắn cũng chỉ bị phạt tự kiểm điểm một hôm, ngày hôm sau lại được thả ra”.  

“Ta đi tìm sư tôn tranh luận đây”, Từ Phúc lạnh lùng nói, sau đó định quay người rời đi.  

“Từ sư huynh”, Sở Huyên ngăn Từ Phúc lại: “Vô ích thôi, ngay cả chưởng môn sư huynh cũng bất lực, huống chi là chúng ta”.  


“Chết tiệt”.  

“Huynh đừng nói cho Diệp Thành chuyện này”, Sở Huyên nhẹ giọng lên tiếng: “Bởi vì nữ đệ tử đó là Nam Cung Nguyệt thủ đồ của Ngọc Linh Phong, cô bé đi tìm Doãn Chí Bình để tính sổ nhưng lại gặp nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc, ngoài Diệp Thành và Liễu Dật đang bế quan thì hầu như đều bị hắn đánh cho tàn phế, còn có mấy bằng hữu của Diệp Thành nữa, chúng cũng không khá hơn là bao”.  

“Ký chủ, hay cho một ký chủ!”, Từ Phúc tức giận, vung một chưởng vào tảng đá to bên cạnh khiến nó nứt ra.  

“Vậy thì lấy danh hiệu Đan Thánh để tranh giành cùng hắn đi”, Từ Phúc hít sâu một hơi.  

“Đan Thánh?”, Sở Huyên khẽ cau mày: “Đan Thánh gì ạ? Đan Thánh chẳng phải Hạo Thiên Trần Dạ sao?”  

Từ Phúc mỉm cười lắc đầu: “Sư muội à, Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành”.  

“Gì cơ?”, Sở Huyên đờ người. 
 
Chương 475: C475: Vậy sư phụ có thưởng gì không ạ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Nói đến chuyện này thì hẳn là một trùng hợp, có lẽ nên nói là một sự bất ngờ, vì để che giấu thân phận mình mà Diệp Thành tìm bừa tên một gia tộc, nhưng hắn cũng không ngờ Đại Sở lại thật sự có một gia tộc như vậy, quanh đi quẩn lại thì hắn đã thành Hạo Thiên Trần Dạ”.  

“Còn… Còn có chuyện này ạ?”, sắc mặt Sở Huyên trở nên thú vị.  

“Hắn là đệ tử xuất sắc nhất mà ta từng thấy”, trong mắt Từ Phúc đầy vẻ kinh ngạc: “Hắn dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn, được phong thành Đan Thánh, danh hiệu này đã vượt qua cả Đan Vương năm ấy”.  

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, không ngờ lại là đồ nhi của muội”, Sở Huyên không khỏi nhìn về phía rừng trúc nhỏ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.  

“Điều khiến ta vui nhất không phải là danh hiệu Đan Thánh”, Từ Phúc hít một hơi thật sâu, cũng nhìn về phía rừng trúc: “Vì không muốn rời khỏi Hằng Nhạc, để sau này có thể kề vai tác chiến cùng Hằng Nhạc nên hắn đã từ chối làm thành chủ đời tiếp theo của Đan Thành, trong mắt hắn, vinh quang chí cao vô thượng ấy cũng không bằng một gia đình”.  

“Hắn…”, người Sở Huyên run lên, bao cảm xúc dồn nén phút chốc trào.


Diệp Thành chạy một mạch về rừng trúc trong màn đêm.  

“Hây da!”  

“Lại đi!”  

Còn chưa vào đến rừng trúc mà hắn đã nghe thấy những âm thanh này.  

Hắn hơi ngạc nhiên, bất giác nhẹ nhàng bước lên hai bước, nhìn vào rừng trúc nhỏ.  

Hắn nhìn thấy Hổ Oa và Tịch Nhan, lúc này hai cô cậu đang hợp lực chiến đấu với hình nộm Địa Cấp kia.  

“Luyện tập thật chăm chỉ!”, Diệp Thành mỉm cười, dời ánh mắt từ Hổ Oa sang Tịch Nhan.  


Tịch Nhan mồ hôi ướt dẫm, toàn thân bết bát nhưng vẫn công kích và phòng ngự, cô bé sử dụng bí pháp Thú Tâm Nộ đánh cận chiến rất nhuần nhuyễn, mỗi lần thi triển chân tay đều kèm theo tiếng gầm của dã thú, quan trọng nhất là trên cổ tay và cổ chân cô bé vẫn đeo vòng trọng lực.  

“Ngưng Khí tầng thứ tư, mới mấy ngày mà thôi!”, thiên tài như yêu nghiệt Diệp Thành cũng phải xuýt xoa cảm thán, thiên phú tu luyện của Tịch Nhan vượt xa dự đoán của hắn.  

Rầm! Uỳnh! Bùm!  

Khi Diệp Thành còn đang tấm tắc khen ngợi thì Hổ Oa và Tịch Nhan đã lại tấn công, đánh cho hình nộm Địa Cấp kia liên tục lùi lại.  

“Yêu nghiệt!”, Diệp Thành lại cảm thán, nhấc chân đi vào rừng trúc.  

Hế?  

“Kiếm Lăng Sương, thưởng cho con đó”, Diệp Thành đưa linh kiếm cho Tịch Nhan.  

“Con cũng có linh kiếm rồi”, cô bé rất vui mừng, nóng lòng chạy tới, cầm thanh kiếm Lăng Sương trong tay bắt đầu múa.  

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 476: 476: Sư Phụ Có Nhớ Con Không


“Côn Tảo Bát Hoang”, nhìn thấy bốn chữ trên cuốn sách cổ, hai mắt Hổ Oa chợt phát sáng, cậu nhóc cười hồn nhiên: “Cảm ơn đại ca”.

“Còn những thứ này nữa, cầm lấy đi!”, Diệp Thành lấy hai túi đựng đồ ra đưa cho Tịch Nhan và Hổ Oa, những thứ này đều được Diệp Thành mua ở Đan Thành với số tiền rất lớn, hắn có tiền mà! Thứ gì cũng mua.

“Cảm ơn sư phụ”.

“Cảm ơn đại ca”.

“Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, về nghỉ ngơi đi!”, Diệp Thành nhẹ nhàng vẫy tay.

Hai người rất thích thú, ôm túi đựng đồ chạy vào phòng.

Nhìn hai người bạn nhỏ, Diệp Thành  thoáng ngẩn người! Hắn nhớ lại mình năm đó, sư phụ thưởng cho một món đồ nhỏ thôi mà vui vẻ cả đêm không ngủ, trong mơ cũng cười ngốc nghếch.


Diệp Thành không nghĩ nữa, đặt một túi đựng đồ có chứa linh dược kéo dài tuổi thọ ở cửa phòng Trương Phong Niên, nhưng không đánh thức ông ấy.

Làm xong những việc này, Diệp Thành mới thở ra một hơi thật sâu.

Chẳng bao lâu sau, Sở Huyên xuất hiện trong rừng trúc nhỏ như một cơn gió.

“Sư phụ có nhớ con không?”, Diệp Thành cười hì hì chạy tới.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Sở Huyên cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Ta không biết đồ nhi của mình lại giỏi đến thế đấy”.

“Từ trưởng lão nói với người rồi ạ”, Diệp Thành cười toe toét rồi lại xoa tay: “Vậy có phần thưởng gì không ạ? Ví dụ như người cởi s@ch đồ cho con nhìn một lần, không thì cho con ngủ cùng một hôm cũng được!”  
“Mấy ngày không gặp ngươi lại ngứa da rồi đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.


“Vẫn… Vẫn ổn ạ”, Diệp Thành cười khan.

“Được rồi, nói chuyện chính”, Sở Huyên vừa nói vừa tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lúc này mới nhìn Diệp Thành: “Bắt đầu từ đêm nay, Ngọc Nữ Phong bế sơn, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được xuống núi”.

Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt: “Tại… Tại sao ạ?”  
“Không có tại sao”, Sở Huyên nhẹ giọng bảo: “Ngươi chỉ cần nhớ vậy là được, muốn xuống núi bắt buộc phải có sự đồng ý của ta”.

“Vậy… Vậy sẽ bế sơn bao lâu ạ?”  
“Đến khi Linh Nhi xuất quan”, Sở Huyên ung dung đáp.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi!”, Sở Huyên đứng lên.

“Sư phụ, chờ đã”, Diệp Thành vội vàng kéo Sở Huyên lại, sau đó cười vui vẻ: “Con cũng mang quà về cho người”.

Ồ?  
Sở Huyên nhướng cặp mày xinh đẹp, nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi mang gì về cho sư phụ?”.

 
Chương 477: 477: Ta Không Nghe Thấy Gì Cả


“Đồ tốt đó ạ”, Diệp Thành cười toe toét, phất tay lấy bộ Thất Thải Tiên Nghê Thường mua từ Phượng Hoàng Các ra.

Nhìn thấy bộ Tiên Nghê Thường bảy màu, đôi mắt đẹp của Sở Huyên loé sáng, đương nhiên cô cũng nhìn ra được sự phi phàm của bộ đồ này, trong lòng cô không khỏi kinh ngạc.

“Bảy màu đó, người thấy có đẹp không?”, Diệp Thành cười tươi.

“Không rẻ đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Năm trăm nghìn”.

“Năm… Năm trăm nghìn”, Sở Huyên giật mình sửng sốt, hung dữ lườm Diệp Thành: “Tiểu tử, mua một bộ đồ những năm trăm nghìn, có kẻ nào phung phí như ngươi không?”  
Diệp Thành toét miệng cười: “Chỉ cần sư phụ thích, năm triệu con cũng mua”.


Nghe lời này Sở Huyên, định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cô chỉ cảm nhận được trong lòng rất ngọt ngào.

“Người mặc vào đi, chắc chắn sẽ rất đẹp, he he”, Diệp Thành nhét bộ Tiên Nghê Thường vào tay Sở Huyên.

“Được!”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành, không khỏi nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng vung tay, xoay một vòng, bộ Tiên Nghê Thường đã được mặc trên người.

Phải nói Sở Huyên mặc bộ Tiên Nghê Thường này thật sự rất đẹp, những áng mây thần bảy màu quấn quanh thân, mỗi một áng đều cực kỳ lộng lẫy, trông cô như tiên nữ hạ phàm, cực kỳ thuần khiết, lại thêm khuôn mặt tuyệt thế, phải gọi là một nàng tiên hoàn mỹ.

“Thật đẹp”, Diệp Thành nhìn mà say mê, cả người đều thẫn thờ.

Sở Huyên xoay một vòng rồi dừng lại, bộ váy không có gió cũng tự tung bay, những áng mây thần bảy màu trong đêm đen càng thêm rực rỡ.

“Nhìn đủ chưa?”, thấy Diệp Thành nhìn mình chằm chằm, Sở Huyên cười có chút mất tự nhiên.


“Nhìn bao nhiêu cũng không đủ ạ”, Diệp Thành há miệng cười.

“Huyên thuyên”, Sở Huyên cười xinh tươi như đoá sen nở, cực kỳ quyến rũ.

“Ồ đúng rồi, còn cái này nữa”, Diệp Thành lại lấy một chiếc tram Phượng Ngọc Châu ra: “Chỉ có Sở Huyên xinh đẹp nhất mới xưng với Tiên Nghê Thường và châm Phượng Ngọc Châu độc nhất vô nhị này thôi”.

“Đi Đan Thành một chuyến mà ngươi học được nhiều lời hoa mĩ ghê!”, Sở Huyên cười khẽ, nhưng vẫn nhận lấy chiếc trâm.

Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

“Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”, Diệp Thành nhìn cả hai hình người: “Tiếp theo ta sẽ đem bí thuật mà ta biết truyền cho các ngươi, đừng có lười biếng đấy”.

Tiên hoả đạo thân không thể nói nhưng lại mỉm cười.

Ngay sau đó, Diệp Thành nhắm mắt lại, hắn đem tất cả những bí thuật từ khi tu đạo đến nay ngưng tụ thành ý cảnh, dùng phương thức thần thức truyền thụ cho tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.

.

 
Chương 478: 478: Sư Tôn Minh Giám


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Diệp Thành biết tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vốn không hề yếu nhưng cái mà chúng còn thiếu chính là bí thuật và huyền pháp lớn mạnh, đêm đó nếu như chúng có nhiều bí pháp của hắn thì sẽ không thể bị hai tên Huyết Vu kia đánh về nguyên hình được.

Tiếp đó, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi xuống, không ngừng lĩnh hội bí pháp thần thông trong ý cảnh của Diệp Thành.

……….

Đêm tối, Hằng Nhạc Tông lại không hề yên tĩnh.

Trên một đỉnh núi của Hằng Nhạc Tông có tiếng nữ tử gào khóc, tới khi vào trong thì mới biết đó là một nữ đệ tử y phục không còn chỉnh tề, toàn thân nhếch nhác, nước mắt đầm đìa, phần váy còn có vệt máu đỏ tươi như màu hoa anh đào.

“Ta sủng ái muội đã là vinh hạnh của muội rồi”, một giọng nói u ám vang lên mang theo vẻ giễu cợt, Doãn Chí Bình nằm ngả người trên chiếc ghế, miệng nhếch lên tôi độc: “Ta là Thánh Tử của Hằng Nhạc, sau này cả Hằng Nhạc chính là của ta cho nên ta khuyên muội biết điều một chút đi, chuyện đêm nay tốt nhất giữ kín cho ta, nếu khiến Thánh Tử ta đây không vui thì hậu quả thế nào, muội biết rồi đấy”.


Nữ đệ tử kia không nói gì, cố gắng dùng y phục đã bị xé rách tả tơi che đi cơ thể của mình và bỏ chạy thục mạng, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.

Sau khi nữ đệ tử kia rời đi, một bóng hình bước vào, trước hết là cung kính hành lễ với Doãn Chí Bình sau đó mới nói bằng giọng nịnh bợ: “Không biết tiếp theo Thánh Tử muốn nữ đệ tử của núi nào, ta sẽ thay Thánh Tử bắt về”.

Doãn Chí Bình vân vê chiếc nhẫn ngọc, cười u ám: “Khổng Tào, ta nghe nói tên Hùng Nhị kia có cô vợ tên Đường Như Huyên, không biết có chuyện này không?”  
“Đường…Đường Như Huyên?”, Khổng Tào cau mày: “Thánh Tử, tên Hùng Nhị đó không phải là người của nhà họ Hùng ở Nam Cương sao? Người đụng tới nàng dâu của nhà họ có phải là quá…”  
“Nhà họ Hùng ở Nam Cương?”, Doãn Chí Bình cười giễu cợt: “Đến cả Dương Đỉnh Thiên cũng không đụng được tới ta, bọn chúng là cái thá gì, bắt cô ta về đây cho ta, nếu xảy ra chuyện thì ta đây gánh, nhớ lấy, lén lút bắt về, đừng quá mạnh động”.

“Vâng”, Khổng Tào vâng lệnh, quay người rời đi.

Sau khi Khổng Tào rời đi, Doãn Chí Bình lại lần nữa nhếch miệng cười lạnh lùng: “Đường Như Huyên, ta chăm sóc cho phần dưới của cô đến chết thì thôi, Diệp Thành, ta muốn xem xem ngươi có thể trốn tới bao giờ.


Hừ, hừ….

”  
…….

.

Đêm khuya, ở đại điện trưởng lão của Hằng Nhạc Tông rợp bóng người.

Thông Huyền Đạo Nhân vẫn ngồi ở một vị trí cao nhất trong đại điện, khuôn mặt rõ vẻ uy nghiêm.

“Việc này không phải lỗi do hắn”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng: “Nữ đệ tử kia của Ngọc Linh Phong đã thú nhận mình dụ dỗ kí chủ rồi”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 479: 479: Hoá Ra Các Người Có Ý Này À


“Con không muốn chất vấn ai, đồ đệ chỉ muốn nói rõ ràng thôi”, Từ Phúc nói lãnh đạm: “Hiện giờ hắn coi thường và dâm ô đệ tử trong tông, không xứng làm Thánh Tử của Hằng Nhạc, hắn càng không xứng với chức vị chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông”.

“Hỗn xược”, Thị Huyết Đạo Nhân đập tay vào ghế đứng dậy, lớn giọng nạt nộ: “Hắn là kí chủ có chín phần hoà hợp, tương lai sẽ bảo vệ Hằng Nhạc Tông, phạm chút sai lầm nhỏ mà các ngươi nhỏ mọn vậy sao?”  
“Sai lầm nhỏ?”, Đông Phương Ngọc Linh, phong chủ Ngọc Linh Phong cười lạnh lùng, ngẩng mặt cao, đôi mắt nhìn chằm chằm Thông Huyền Chân Nhân: “Sư tôn, lẽ nào trong mắt người cái gọi là mạng người cũng chỉ là một sai lầm nhỏ? Từ khi Doãn Chí Bình xuất quan, nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong một người chết, một người bị thương phải chịu lưu đày, đây đều là kiệt tác của hắn, là đồ nhi mù mắt hay do sư tôn già rồi nên hoa mắt?”  
“Đông Phương Ngọc Linh”, Thông Huyền Chân Nhân gằn giọng tức tối khiến cả đại điện như rung chuyển, ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc Tông với uy nghiêm vô thượng nên không cho phép người khác xâm phạm, ông ta chưa từng bị chỉ giáo thế này.

“Ngọc Linh, người là sư tôn, con không hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo sao?”, ở bên khác, một thái thượng trưởng lão lên tiếng.

“Tôn sư trọng đạo?”, Đông Phương Ngọc Linh cười lạnh lùng, cứ thế nhìn vị trưởng lão kia: “Xin hỏi sư thúc, tôn sư trọng đạo có thể đổi lại mạng cho đồ đệ của con không? Mọi người làm gương sáng nhưng lại bao che tội nhân, bảo chúng con tôn trọng thế nào được?”  

“Ngươi…”, vị thái thượng trưởng lão kia nghe câu nói đó của Đông Phương Ngọc Linh thì mặt đỏ gay lên.

Đột nhiên, bầu không khí trong đại điện nặng nề tới cực điểm.

Cuối cùng, Dương Đỉnh Thiên trầm lắng nhìn lên trên, nói: “Sư tôn, các vị sư thúc sư bá, con đề nghị phải tước bỏ vị trí Thánh Tử của Doãn Chí Bình và đưa Diệp Thành của Ngọc Nữ Phong thay vị trí”.

“Diệp Thành, lại là Diệp Thành”, không biết vì sao cứ nghe thấy cái tên này thì Thông Huyền Chân Nhân lại nổi giận, cũng vì tên đệ tử này mà mấy đệ tử chân truyền của ông ta liên tục xâm phạm vào uy nghiêm của ông ta khiến ông ta luôn vào trạng thái phẫn nộ.

“Hắn dựa vào cái gì mà đòi làm Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông?”, Thông Huyền Chân Nhân gằn giọng trừng mắt nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.


“Dựa vào hắn chính là Đan Thánh”, cuối cùng Từ Phúc cũng lên tiếng: “Hắn chính là Hạo Thiên Trần Dạ trong lời đồn, chủ nhân của Đan Thành đích thân cầu phong hiệu cho hắn, không biết với thân phận này thì hắn đã đủ tư cách chưa?”  
“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ?”, đột nhiên, trong đại điện vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Mong sư tôn suy xét”, Dương Đỉnh Thiên chắp tay: “Thực lực của Diệp Thành không hề kém so với Doãn Chí Bình”.

“Ta sẽ không đồng ý”, Thông Huyền Chân Nhân không nghĩ gì nhiều cứ thế nạt: “Cho dù hắn là Đan Thánh thì đã sao? Thực lực có cao hơn nữa thì sao có thể so với kí chủ với độ hoà hợp chín phần như Doãn Chí Bình?”  
Lần này Thông Huyền Chân Nhân thật sự không giữ được bình tĩnh.

Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên tụ tập tại đây là muốn ép cung, không chỉ một lần đụng chạm tới uy nghiêm của ông ta khiến ông ta phẫn nộ, chưa bao giờ ông ta bị đồ đệ của mình đối đầu thế này, cơn tức giận khiến ông ta chĩa mũi dùi về phía Diệp Thành, cũng vì Diệp Thành nên mới khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên hết lần này tới lần khác chống đối ông ta.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top