Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 500: C500: Tiên thiên canh khí mở


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Diệp Thành vung kiếm Xích Tiêu hắn ngưng tụ ra Thiên Canh Kiếm Trận.  

Bang! Keng! Keng!  

Rất nhanh sau đó, tiếng kim loại va vào nhau vang lên liên tiếp, Tinh vũ Thần Quang sắc lạnh chạm phải Thiên Canh Kiếm Trận của Diệp Thành, sức mạnh công kích của ánh sao dù mạnh nhưng Thiên Canh Kiếm Trận của Diệp Thành cũng bị công phá hết sức nhanh chóng.  

Tiên Thiên Canh Khí, mở!  


Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành sử dụng lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí che đi cơ thể nhưng dù là vậy thì lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí với kim cang khó phá vẫn bị cơn mưa sao sắc lạnh kia tàn phá.  

“Đến cả Tiên Thiên Canh Khí cũng bị phá thành thế này”, phía đông, nhóm người chạy tới xem quyết đấu cũng đã tới, vừa đứng lại liền thấy Diệp Thành bị ánh sao rợ trời kia trấn áp.  

“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần đáng sợ tới mức kinh người”, phía tây, nhóm người thứ hai tới xem trận quyết chiến cũng đã tới, bọn họ không khỏi trầm trồ.  

“Kí chủ đời này của Hằng Nhạc Tông mạnh thật sự”, phía nam, nhóm người thứ ba đã tới, trong đôi mắt nhìn Doãn Chí Bình rõ vẻ ngỡ ngàng.  

“Trông có vẻ như chúng ta đến vẫn chưa muộn”, phía Bắc, nhóm người thứ tư tới xem quyết đấu dừng lại, ánh mắt nhìn vào hư không: “Xem ra trận chiến này còn đặc sắc hơn trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng”.  


Thấy cả đám người từ bốn phía đông tây nam bắc, Dương Đỉnh Thiên bất giác cau mày.  

Hiện giờ Hằng Nhạc Tông bọn họ rõ ràng đã thành trung tâm của mọi sự chú ý, Diệp Thành đã bị bại lộ, còn kí chủ với chín phần hoà hợp cũng bại lộ, cho dù là ai thắng ai thua trong trận chiến này thì Diệp Thành và Doãn Chí Bình đều bị người ta nhòm ngó.  

Đây không phải là chuyện tốt, thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, ông ta quá hiểu sự phức tạp ở Nam Sở, một khi xuất hiện hậu bối có khả năng uy hiếp bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ không từ thủ đoạn tiêu diệt.  

“Sư huynh, bên trong này có rất nhiều kẻ mạnh”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang Dương Đỉnh Thiên.  

Khi mọi người đưa mắt nhìn thì mới nhận ra âm thanh đó xuất phát từ phía Diệp Thành.  

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 501: 501: Phong Thần Quyết!


“Từ bao giờ hắn học được bí pháp bá đạo của một tông thế này?”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngỡ ngàng.

“Đó là Vạn Kiếm Triều Tông”, mấy người phía Tư Đồ Nam từng thấy Diệp Thành thi triển bí thuật này nên vội nói.

“Vạn Kiếm Triều Tông?”  
“Đúng ạ, đây là bí pháp mà Diệp Thành lĩnh hội được trong Vạn Thuật Bảo Điện, chúng con cũng từng thấy hắn thi triển một lần”.

“Còn có cả chuyện này sao?”, phía Dương Đỉnh Thiên bất ngờ, bọn họ từng vào Vạn Thuật Bảo Điện nhưng về cơ bản đều học những huyền thuật bên trong, không ai tự sáng tạo huyền thuật như Diệp Thành.

Vạn Kiếm Triều Tông!  

Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã hô lên, hắn vung kiếm chỉ vào hư không.

Đột nhiên, hàng chục nghìn đạo kiếm ảnh bao quanh hắn lần lượt vang lên âm thanh vút vút như nghe hiệu lệnh chủ nhân, mũi kiếm hướng về phía mà Diệp Thành chỉ, vạn kiếm cùng xuất phát.

Vút! Vút! Vút!  
Ngự kiếm thần là thần binh, tâm cùng chí hướng, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm triều tông.

Thấy vậy, sắc mặt Doãn Chí Bình thay đổi hẳn, hắn vội tế gọi ra Huyền Quang Độn Giáp.

Có lúc đứng ở vị trí trên cao cũng chưa phải và chuyện tốt, giống như Doãn Chí Bình hiện giờ, hắn đứng ở vị trí cao hơn Diệp Thành mười mấy trượng, hiện giờ vạn kiếm triều tông nghịch thiên bay lên trời không ngừng tiêu diệt Tinh Vũ Thần Quang của hắn, và đây cũng là đòn tấn công, là đại chiêu quần công.


Doãn Chí Bình đứng cao như vậy rõ ràng là mục tiêu sống.

Bang! Bang! Bang!  
Lại là một loạt những âm thanh kim loại va chạm vào nhau, kiếm khí nghịch thiên của Vạn Kiếm Triều Tông bắn lên trời, Tinh Vũ Thần Quang rơi xuống dưới, kiếm khí và tinh quang không ngừng va chạm, không ngừng nứt lìa, tạo ra cảnh tượng kì diệu trong hư không.

Phong thần quyết!  
Khi Cơ Tuyết Băng lẩm nhẩm thì Diệp Thành trong hư không lại lần nữa thi triển đại chiêu tấn công, hắn như cơn gió đến cũng nhanh vô cùng, hắn vung ra một kiếm với khả năng đâm xuyên mạnh mẽ về phía Doãn Chí Bình.

Doãn Chí Bình mặt mày dữ tợn, đôi tay hắn dần biến thành móng vuốt của rồng bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Diệp Thành chém ra một kiếm tuyệt sát nhưng bị bàn tay với móng vuốt hư ảo của rồng nắm trọn, kể cả Diệp Thành có dùng lực thế nào cũng không thể đâm thêm.

.

 
Chương 502: 502: Muội Lại Dạy Hắn Bí Pháp Gì Vậy


“Diệp Thành, chiêu này vô dụng với ta thôi”, Doãn Chí Bình bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn cười hết sức quỷ dị.

“Vậy sao?”, Diệp Thành thản nhiên đáp lời.

Vút! Vút!  
Diệp Thành vừa dứt lời, trong cơ thể hắn có một hình người rực lửa xuất hiện ra bên ngoài, nếu nhìn kĩ thì đây chính là tiên hoả đạo thân, ngoài nó ra còn có thiên lôi đạo thân đồng thời xông ra ngoài.

Tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cầm một thanh sát kiếm trong tay.


Phong Thần Quyết!  
Phong Thần Quyết!  
Hai âm thanh lần lượt vang lên, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thi triển một nhát kiếm tuyệt sát.

Cảnh này khiến Doãn Chí Bình không kịp phản ứng lại, hắn căn bản không thể ngờ trong cơ thể Diệp Thành lại có hai hình người chui ra, hắn đứng cách Diệp Thành chưa tới nửa trượng còn tiên hoả, thiên lôi phân thân lại thi triển phong thần quyết tuyệt sát, không kể tới hắn, đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể né nổi đòn này.

Phụt! Phụt!  
Sau tiếng phun ra máu, phần ngực Doãn Chí Bình lần lượt bị tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân đâm xuyên.

“Đó…đó là gì chứ?”, những người quan sát ở tứ phương kinh ngạc.


“Là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh sao?”, có người hỏi thăm dò.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Thông Huyền Chân Nhân còn đang phẫn nộ thì trận đại chiến trong không trung vẫn chưa có hồi kết.

Doãn Chí Bình liên tiếp bị Phong Thần Quyết của Diệp Thành đả thương, hắn chật vật né qua từng đòn tuyệt sát của bản tôn Diệp Thành.

Mặc dù Doãn Chí Bình né qua được chiêu tuyệt sát nhưng lại không tránh được đòn tấn công hung hãn của Diệp Thành, toàn thân hắn liên tiếp hiện lên từng vết thương đẫm máu, về cơ bản hắn đều ở thế lép vế và bị Diệp Thành chèn ép.

.

 
Chương 503: 503: Trận Đồ Bát Quái Mở!


Cuối cùng Doãn Chí Bình cũng sử dụng bí pháp mạnh mẽ, xung quanh hắn có một đạo thiên luân khổng lồ xuất hiện, sau đó nhanh chóng xoay chuyển khiến Diệp Thành, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân đang xông lên đều bị hất bay đi.

“Diệp Thành, hôm nay ta cho ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình xoã tóc, hắn gào thét rầm trời, khuôn mặt nhơ nhuốc máu có phần méo xệch đi, trông  hắn như ác quỷ, hết sức đáng sợ.

Gừ!  
Đột nhiên, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang vọng, giữa trán Doãn Chí Bình xuất hiện một đường vân rồng, trong cơ thể hắn có long khí sục sôi ngưng tụ thành lớp áo giáp Thái Hư Long Giáp bao quanh cơ thể hắn, còn khí thế của hắn cũng theo đó mà tăng lên gấp bội.

Ngoài những điểm này ra thì trong bàn tay hắn còn xuất hiện sát kiếm với long khí bao quanh, âm thanh vút vút của kiếm vang lên hết sức chói tai.


Tiên Thiên Canh Khí, mở!  
Trận Đồ Bát Quái, mở!  
Phía này, thấy khí thế của Doãn Chí Bình lên cao, Diệp Thành, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cũng liên tiếp tế gọi ra áo giáp Tiên Thiên Canh Khí và Trận Đồ Bát Quái.

Vẫn chưa hết, trong cơ thể Diệp Thành còn có một luồng khói màu xanh bốc lên, đến cả đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng được tế gọi ra, đồng thời thân mang lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí và chân dẫm lên trận đồ bát quái ràng buộc con người!  
Vù! Vút!  
Tiếp đó, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh đón lấy kiếm Xích Tiêu, tiên hoả đạo thân nhận lấy roi Đả Thần Tiên, thiên lôi đạo thân đón lấy kiếm Thiên Khuyết còn bản tôn Diệp Thành cầm Bá Long Đao.


Mặc dù Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đại nhưng hắn cũng có tư cách để ngông cuồng, ngay từ đầu Diệp Thành không hề đánh giá hắn thấp, kí chủ với độ hoà hợp chín phần có khả năng chiến đấu vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Chỉ cần một chiêu không cẩn thận là có thể bị tiêu diệt.

Giết!  
Khi tất cả mọi người đang nói chuyện thì Doãn Chí Bình trong hư không giống như con rồng hoang dã lao về phía Diệp Thành.

Bố trận!  
Biết hiện giờ Doãn Chí Bình với khí thế sục sôi, Diệp Thành đương nhiên sẽ không cố chấp đối đầu, việc hắn cần làm chính là dùng hợp kích trận pháp lượn vòng quanh, dần dần tiêu diệt nhuệ khí của Doãn Chí Bình, đợi tới khi khí thế của hắn giảm sút hắn mới thi triển đòn phản công lần thứ hai.

.

 
Chương 504: 504: Chúng Cũng Có Âm Dương Vô Cực Trận


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Rất nhanh sau đó, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lần lượt ở hai hướng đông tây mỗi bên đóng vai trò âm dương và chính là âm dương vô cực trận.

Còn bản tôn Diệp Thành và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của hắn cũng vậy, chúng cũng có âm dương vô cực trận.

Vù!
Doãn Chí Bình đã sát phạt tới cứ thế ép về phía bản tôn Diệp Thành.

Thấy vậy, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lần lượt xông lên trước, ra tay với đòn thần thông cái thế khiến Doãn Chí Bình còn chưa sát phạt tới trước mặt Diệp Thành đã bị cả hai người vây lại.


Phía này, Diệp Thành và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh lần lượt lao lên trước, mỗi một người tung loạt đại chiêu sau đó nhanh chóng lùi sau.

Kế tiếp, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thay thế cho nhau lần lượt tung đại chiêu về phía Doãn Chí Bình, và trận đại chiến trở nên dị thường.

Bốn người phía Diệp Thành tung đòn công kích trông có vẻ rối mắt và hỗn loạn nhưng nếu nhìn kĩ thì lại có quy củ.

Bốn người không phải là trận dung cố định hai người một nhóm của âm dương vô cực trận, suy nghĩ của bọn họ được kết nối với nhau, công kích và phòng thủ có mức độ, trận hình cũng không ngừng biến hoá trong khi đại chiến, lúc là âm dương vô cực trận, lúc là tam thanh phục ma trận, lúc lại là thiên địa huyền hoàng phong ấn trận, bọn họ phối hợp với nhau hết sức nhuần nhuyễn.

Đây chính là thành quả trong một tháng nay của Diệp Thành.


Hắn đã bỏ công sức một tháng trời luyện trận với ba đạo thân, không ngừng cọ sát và đã thông thạo ba trận pháp kết hợp này, hắn có thể biến đổi trận hình, ra đòn tấn công có thể khiến kẻ địch bị thương và kết hợp phòng thủ bảo vệ bản thân.

“Có thể thi triển cả trận pháp thế này sao?”, những người quan sát tứ phía đều phải trầm trồ.

“Vả lại không chỉ một trận pháp”, có lão bối tu sĩ vuốt râu: “Ba loại trận pháp có thể kết hợp công kích, có thể tấn công phòng thủ, kì diệu, đúng là kì diệu”.

“Điều khiến ta ngạc nhiên đó là bọn họ có thể phối hợp nhuần nhuyễn, đúng là hoàn mĩ”, một lão bối khác cũng ngỡ ngàng: “Không ngừng thay đổi trận hình trong đại chiến, đây chính là sự nhuần nhuyễn thế nào chứ?”
A…!
Doãn Chí Bình gào lên thảm thiết, mặc dù khí thế của hắn lên cao nhưng khí lực toàn thân không thể thi triển, mỗi lần thi triển bí pháp thần thông đều bị đánh gián đoạn, vả lại sự phối hợp của bốn người phía Diệp Thành rõ ràng quá nhuần nhuyễn khiến hắn thảm hại vô cùng.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 505: C505: Bát hoang trảm


Phụt! Phụt! Phụt!  

Bên trên khoảng không, máu tươi không ngừng rớt xuống.  

Doãn Chí Bình liên tục bị thương, toàn thân bê bết máu, khả năng phục hồi đáng sợ cũng không theo kịp tốc độ bị thương.  

So với hắn ta, Diệp Thành đỡ hơn đôi chút, chủ yếu là vì có ba đạo thân chắn thương cho hắn, hơn nữa với sự phối hợp của ba trận pháp, hắn có một hai giây để thở lấy hơi.  

Mà Doãn Chí Bình thì khác, hắn ta không có thời gian để thở, bởi vì ba đạo thân của Diệp Thành không cho hắn cơ hội, cứ liên tục tung đại chiêu, đánh cho hắn luống cuống tay chân.  

“Bốn đánh một, tiểu tử ngươi biết nhiều đấy!”, trong Thần Hải, giọng nói cảm thán của Thái Hư Cổ Long vang lên.  


Diệp Thành không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của mình, vì hắn cảm nhận được thời hạn của đạo thân sắp hết, một khi hết thời gian, chúng sẽ biến mất.  

“Trước khi biến mất hãy sử dụng đại chiêu đi”, tâm ý tương thông, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh lập tức sát phạt tới.   . ?hanh‎ ?à‎ không‎ có‎ quảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tì?‎ ngaу‎ ﹎‎ TrU?tr‎ uуện﹒??‎ ﹎

Bát Hoang Trảm!  

Đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bước lên tung ra một trảm bá đạo, sau khi bị Doãn Chí Bình chặn lại, hắn trở mình rồi tung ra Bát Hoang Quyền, tiếp theo là Hàng Long, Vạn Kiếm Triều Tông, Lục Mạch Thần Thông, Cuồng Long Thiên Nộ, Thái Cực Diễn Thiên, Âm Dương Vô Cực, những chiêu này được hắn lần lượt sử dụng.  

A!  


Doãn Chí Bình gầm thét, vung kiếm lên chém đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh biến thành một làn khói xanh.  

Một đạo thân đã tiêu tán, Diệp Thành và trận pháp của Tiên Hoả Đạo Thân, Thiên Lôi Đạo Thân chỉ có thể hợp thành Tam Thanh Phục Ma Trận và trận pháp Âm Dương Vô Cực.  

Nhưng dù vậy cũng khiến cho Doãn Chí Bình cực kỳ chật vật, khí thế của hắn ta đã giảm xuống rất nhiều, chủ yếu là tâm cảnh của hắn đã trở nên cáu kỉnh, mất bình tĩnh.  

Âm thanh kim loại va chạm lập tức vang lên, thanh đao của Diệp Thành chém cho Doãn Chí Bình phải quỳ xuống, hắn ta phụt ra một ngụm máu tươi.  

A…  

Khí huyết trong người Doãn Chí Bình cuộn trào, hắn đứng lên đẩy lùi Diệp Thành.  

Phong Thần Quyết! 
 
Chương 506: C506: Thái hư long cấm


Tiên Hoả Đạo Thân lao tới như một cơn gió, một kiếm đâm xuyên người Doãn Chí Bình.  

Cút!  

Doãn Chí Bình tức giận gào lên, một chưởng đánh cho Tiên Hoả Đạo Thân liên tục lùi lại, nhưng đòn công kích của Thiên Lôi Đạo Thân từ phía sau hắn ta cũng đã tới, vẫn là đại chiêu đơn công Phong Thần Quyết, một kiếm đâm xuyên từ sau ra trước ngực hắn ta.  

A!  

Doãn Chí Bình gầm lên, sức mạnh long hồn trong cơ thể tụ lại, đánh mạnh về phía Thiên Lôi Đạo Thân.  

Không vội! Vẫn còn!  

Diệp Thành và hai đạo thân đặt kiếm trước mặt, sử dụng Thần Thông Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật.  


Ù! Ù! Ù!  

Ngay lập tức ba đạo phù văn xếp thành hình trận đồ bát quái hiện ra, tấn công Doãn Chí Bình từ ba hướng khác nhau.  

Phụt!  

Doãn Chí Bình liên tục trúng chiêu, áo giáp Thái Hư trên người đã nứt ra.  

“Đừng lãng phí thời gian nữa”, đột nhiên trong đầu Doãn Chí Bình vang lên giọng nói lạnh lùng của kí hồn Thái Hư Cổ Long.  

“Vậy cho ta mượn sức mạnh đi”, vẻ mặt Doãn Chí Bình vặn vẹo, đáng sợ như ác ma.  


Bát Hoang Quyền!  

Hàng Long!  

Thái Cực Diễn Thiên!  

Bên này, Diệp Thành và hai đạo thân đã sát phạt tấn công.  

Gầm!  

Sau đó từng trụ tia sáng hình rồng từ trên trời giáng xuống, xuyên qua khoảng không đại địa, trên mỗi long trụ đều được chạm khắc hình rồng, long khí quẩn quanh khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.  

Chín cây long trụ được nối với nhau bằng xích sắt phù văn, chúng tụ lại thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt Diệp Thành vào trong, mà phía trên còn có long ấn to lớn đè lên đầu hắn.  

Phụt! Phụt!  

Thoáng chốc, Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân bị ép trở lại hình dáng cũ, lần lượt trở về vùng Đan Hải của Diệp Thành. 
 
Chương 507: C507: U mê không chịu tỉnh ngộ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Mà lúc này Diệp Thành đã không thể cử động, hắn bị áp lực cực nặng từ trên trời đè xuống khiến hai chân khom lại.  

Hơn nữa trong chiếc lồng này còn có một luồng sức mạnh kỳ dị đang chuyển động, nó làm tan tinh khí của hắn, trong vòng chưa đến năm giây, khí thế của hắn đột ngột giảm xuống.  

Mở ra cho ta!  

Diệp Thành gầm lên trong lòng nhưng không thành công, sức mạnh ngưng tụ không phá được xiềng xích.  


“Đây là Thái Hư Long Cấm”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang vọng trong Thần Hải của hắn: “Đây là bí pháp phong ấn tối thượng của tộc Thái Hư Cổ Long ta, một khi trúng chiêu, trừ khi tu vi và sức chiến đấu cao hơn đối phương, nếu không gần như không có hy vọng phá được phong ấn. Ta cũng không ngờ Thái Hư Cổ Long kia lại dạy bí pháp này cho kí chủ”.  

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thành khó coi đến cực điểm.  

Keng!  

Ở hư không đối diện, Doãn Chí Bình đã cầm sát kiếm trong tay, từng bước đi tới, nụ cười của hắn ta đáng sợ, thậm chí còn có chút tàn nhẫn, khuôn mặt nhơ nhuốc máu dữ tợn dị thường, giống như ác ma.  

“Thắng bại đã được phân rõ”, người xem từ bốn phía trầm ngâm.  


“Với tình trạng hiện tại của huynh ấy rất phó có thể đột phá phong ấn”, Cơ Tuyết Băng nhíu mày, bàn tay không khỏi siết chặt, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo lắng: “Còn mạnh hơn cả ba loại cấm pháp phong ấn của mình”.  

“Sư huynh, can thiệp đi!”, thấy Diệp Thành hoàn toàn bị áp chế, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên.  

“Khi cần thiết ta sẽ ra tay”, Dương Đỉnh Thiên khẽ gật đầu.  

“Giờ thì con biết ai mới là người có tư cách làm Thánh tử Hằng Nhạc rồi chứ?”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, một giọng nói hư ảo vang lên trong đầu ông.  

Nghe vậy, Dương Đỉnh Thiên nhìn về nơi sâu thẳm ở Hằng Nhạc Tông, dường như có thể nhìn Thông Huyền Chân Nhân đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn qua rất nhiều đỉnh núi: “Sư tôn, Thánh tử không phải lấy ai mạnh ai yếu để quyết định”.  

“Bây giờ ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục”, Doãn Chí Bình không nhìn vẻ mặt sợ hãi của Diệp Thành, vẻ mặt hắn ta trở nên man rợ, bỗng nhiên hắn giơ cao Thái Hư Long Kiếm lên, chém về phía Diệp Thành.  

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 508: 508: Đan Tổ Long Hồn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngay lập tức, một đạo ánh sáng màu vàng bay ra từ đầu mày Diệp Thành, huyễn hoá thành long hồn khổng lồ, tiếng gầm của nó khiến trời đất rung chuyển.

“Đan… Đan Tổ Long Hồn?”, người xem tứ phương lập tức bùng nổ.

Gừ!  
Dưới bầu trời, tiếng rồng thét rung chuyển tứ phương.

Mà ánh mắt của những người vây xem phía dưới đều nhìn chằm chằm long hồn khổng lồ đang bay lượn xung quanh Diệp Thành.


“Đan… Đan Tổ Long Hồn?”, có người há hốc miệng, không dám khẳng định.

“Đan Tổ Long Hồn, chắc chắn là Đan Tổ Long Hồn”, mấy vị tu sĩ trưởng lão đã được thấy Đan Tổ Long Hồn ở hội tường đấu đan đều thở gấp thốt lên, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn có ánh sáng sắc bén.

“Diệp… Diệp Thành là Hạo Thiên Trần Dạ? Hắn… Hắn chính là Đan Trung Chi Thánh?”  
“Thật không ngờ, thật sự không ngờ”, rất nhiều người gãi đầu lên tiếng: “Hạo Thiên Trần Dạ của Hạo Thiên thế gia là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, hơn nữa còn có một cái tên khác là Diệp Thành”.

“Trước kia hắn đánh bại truyền thuyết Huyền Linh bất bại, ở đại hội đấu đan lại phá được ràng buộc luyện đan, Diệp Thành này có thiên phú toàn năng à? Quá là yêu nghiệt!”  

“Hắn… Hắn chính là Hạo Thiên Trần Dạ?”, vẻ mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử Hằng Nhạc Tông đều trở nên cực kỳ đặc sắc.

“Chờ chút, chờ chút, chúng ta suy nghĩ trước đã”, phía Tư Đồ Nam đã choáng váng ngồi bệt xuống đất.

Mấy ngày nay, điều họ nghe thấy nhiều nhất chẳng phải chính là Đan Tổ Long Hồn trên đại hội đấu đan và Đan Thánh sao? Sao bọn họ có thể nghĩ tới Hạo Thiên Trần Dạ trong truyền thuyết, người được phong danh hiệu cao hơn cả Đan Vương trong truyền thuyết lại chính là Diệp Thành, một loạt bất ngờ liên tiếp khiến họ phản ứng không kịp.

Đương nhiên những người phía Dương Đỉnh Thiên đã biết trước nên không sốc như mọi người.

Gầm!  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 509: 509: Âm Dương Vô Cực Thái Đạo Diễn Thiên!


“Tại sao hắn lại có linh hồn của Thái Hư Cổ Long?”, Doãn Chí Bình nhìn Đan Tổ Long Hồn đang bay xung quanh Diệp Thành với vẻ không tin được.

“Đó không phải linh hồn của Thái Hư Cổ Long”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể hắn ta lại lên tiếng: “Đó là đan hồn, là Đan Chi Ý Chí, làm sao có thể sánh với Thái Hư Cổ Long ta được?”  
“Đan hồn, Đan Tổ Long Hồn?”, Doãn Chí Bình dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Thì ra người dẫn ra Đan Tổ Long Hồn khi ở Đan Thành chính là hắn, hắn là Hạo Thiên Trần Dạ”.

Thoáng chốc, khuôn mặt vốn đã hung dữ của Doãn Chí Bình lại trở nên dữ tợn đáng sợ.

Đan Thánh! Đan Thánh! Đan Thánh!  
Hai chữ này liên tục hiện lên trong đầu hắn, hắn phẫn nộ, phẫn nộ vì Diệp Thành có được vinh quang chí cao vô thượng này, phẫn nộ vì ở trong lĩnh vực khác, hắn hoàn toàn thua Diệp Thành, điều này khiến hắn không thể chấp nhận.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!  

Hư không rung chuyển, mặc dù chậm rãi nhưng rất nhịp nhàng, đó chính là tiếng bước chân nặng nề của người giẫm lên khoảng hư không.

Dưới con mắt chú ý của bao người, Diệp Thành đã dừng bước, toàn thân hắn đẫm máu nhưng khí huyết và khí thế vẫn trào dâng, hừng hực như lửa, nếu không có Đan Tổ Long Hồn ra khỏi Thần Hải bảo vệ chủ thì có lẽ hắn đã chết.

“Trận đại chiến thật sự chỉ vừa mới bắt đầu!”, Diệp Thành nhìn Doãn Chí Bình phía xa bằng ánh mắt sắc bén.

“Giết, giết, giết!”, Doãn Chí Bình rống lên như ác ma thời tiền sử, khí huyết ngút trời cuộn lên, sát phạt tới.

Diệp Thành không lùi mà tiến về phía trước, vô cùng mạnh mẽ, Bát Hoang Quyền mang theo tinh thần chiến đấu bất khả chiến bại, một quyền xuyên thủng không gian.

Thần thông của Doãn Chí Bình không yếu, hắn ta ra tay cũng toàn là bí pháp nghịch thiên.


Thái Hư Long Ấn!  
Thái Cực Diễn Thiên!  
Thái Hư Hỗn Nguyên, Long Lâm Chư Thiên!  
Một bên, Doãn Chí Bình ngưng tụ thành linh hồn của Thái Hư Cổ Long, thân mặc áo giáp Thái Hư, tay cầm Thái Hư Long Kiếm, khí huyết tuôn trào, tàn phá ngút trời, nhưng vẻ mặt hung dữ vặn vẹo của hắn lại khiến hắn trông như một vị vua độc ác.

Một bên là Diệp Thành với kim quang vạn đạo, Đan Tổ Long Hồn quấn quanh thân hắn, trên người là áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, khí huyết tăng vọt, hừng hực như lửa, thiết cốt leng keng, vô địch thiên hạ, nhìn hắn giống như một vị chiến thần.

Ánh mắt của người xem đã hiện ra những tia sáng, đúng như họ nghĩ, độ đặc sắc của trận chiến này không hề thua kém trận Diệp Thành đấu với Huyền Linh Chi Thể ở cuộc thi tam tông.

“Sức chiến đấu ngang nhau, chúng ta đã đánh giá thấp Diệp Thành rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân ở phía dưới trầm ngâm.

.

 
Chương 510: 510: Chư Thiên Vạn Kính Thái Hư Quy Nhất!


“Ký chủ có độ phù hợp chín phần cũng bị hắn đánh thành ra thế này, tiểu tử này thật bá đạo”.

“Hay lắm, hay lắm”, phía Tư Đồ Nam lấy áo bào ra, ở phía dưới hò hét cổ vũ Diệp Thành.

“Sư huynh, bây giờ dừng lại được rồi đấy!”, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ lo lắng, mặc dù sức chiến đấu Diệp Thành thể hiện ra khiến cô rất ngạc nhiên, nhưng là sư phụ, cô không muốn hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thêm nữa.

“Sư muội yên tâm, khi cần thiết ta sẽ hành động”, Dương Đỉnh Thiên trấn an.


“Sao có thể thế này?”, ở nơi sâu trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân đã đứng ngồi không yên, ông ta nhìn ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi, dường như ông ta có thể nhìn thấy cảnh đại chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình qua rất nhiều ngọn núi.

“Sư huynh! Ta thấy Diệp Thành cũng không tệ!”, một Thái thượng trưởng lão ở bên cạnh vuốt râu nói: “Để hắn làm Thánh tử cũng được”.

“Hắn không thể trở thành Thánh tử của Hằng Nhạc, ta cũng sẽ không bao giờ để hắn làm Thánh tử”, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng lạnh lùng vì ông ta tức giận, vì ông ta không thể chấp nhận được việc Diệp Thành mạnh hơn người ông ta chọn, cho dù chỉ sóng vai thôi cũng không được, vì điều này đã động chạm đến uy nghiêm của ông ta.

Ầm!  

Thông Huyền Chân Nhân vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng nổ ầm trời, Diệp Thành bị Doãn Chí Bình đánh ngã xuống hư không, hắn rơi xuống khiến một ngọn núi sụp đổ.

Keng!  
“Hắn lại định thi triển bí thuật xạ thiên đó”, ở tứ phía, có những người từng xem trận so tài ở cuộc thi tam tông lên tiếng.

“Thẩn hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế”, người cảm nhận được rõ ràng nhất chính là Cơ Tuyết Băng, điều khiến cô có phần hoang mang chính ở bởi đòn cuối cùng trong trận chiến cuối cùng ở cuộc so tài tam tông, chẳng phải cô cũng bại bởi chiêu này sao?  
Phía đó, chân trái của Diệp Thành hơi khuỵu về phía trước, chân phải dịch về sau đứng thẳng, thần tiễn đã đặt lên dây cung, được Diệp Thành kéo thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen trông hết sức chói mắt.

Chư thiên vạn kính, thái hư quy nhất!.

 
Chương 511: 511: Đúng Là Một Trận Chiến Đặc Sắc


Sau tiếng hô của Doãn Chí Bình trong hư không, Thái Hư Long Kiếm với sức mạnh khủng kiếp được ngưng tụ thoát khỏi bàn tay hắn bay từ trên trời xuống.

Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế!  
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn cũng nhẹ nhàng thả mũi tên, thần tiễn thiên lôi màu đen cứ thế nghịch thiên bắn lên trời.

Lúc này, tất cả mọi người đều đứng dậy, ngẩng mặt nhìn lên trời.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, thần tiễn thiên lôi màu đen bắn lên trời và Thái Hư Cổ Long kiếm màu vàng kim đang bay từ trên trời xuống tiến lại gần nhau.

Lúc này hai màu đen và vàng, tiễn và kiếm hiện ra hết sức chói mắt trong thương không.

Rầm!  
Sau tiếng động kinh thiên động địa, thần tiễn thiên lôi và Thái Hư Long Kiếm màu vàng kim va chạm vào nhau tạo ra thứ ánh sáng chói mắt.


Đột nhiên, không gian như bùng nổ, lấy địa điểm tiễn và kiếm va chạm nhau làm trung tâm, một quầng sáng hình tròn lan ra tứ phía, mỗi một nơi ánh sáng này lan ra, không gian như méo mó, kết giới mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngưng tụ cũng bị nứt lìa trong chốc lát.

Phụt! Phụt!  
Diệp Thành và Doãn Chí Bình lần lượt phun ra máu, cả hai bay từ trên không xuống, hai cơ thể đẫm máu như vẽ lên bầu trời.

Bịch! Bịch!  
Và cả hai lần lượt ngã ra đất.

Trời đất lúc này lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn qua phía này.

Lúc này, mỗi người quan sát trận chiến đều không khỏi giật mình vì vết thương của cả hai tên quá nặng, máu me ướt đẫm người.

Có điều hồi lâu cả hai không hề đứng dậy, bọn họ chìm vào trạng thái hôn mê.


“Diệp Thành”, cuối cùng Sở Huyên cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó, cô đã tới bên Diệp Thành, thấy Diệp Thành không còn ra hình dạng con người nữa cô thật sự cảm thấy xót xa.

Sở Huyên ôm lấy Diệp Thành vào lòng, cô bay về Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Phía này, rất nhiều thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều tới bên cạnh Doãn Chí Bình đưa hắn đi trong tình trạng trọng thương và hôn mê.

Xung quanh vẫn còn chìm trong cảnh chiến đấu sục sôi.

“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ, mau về bẩm báo”, không lâu sau đó liền có người lên tiếng.

“Chuyến này đi đúng là không uổng công, Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh chính là người của Hằng Nhạc Tông, tin nóng hổi, tin nóng hổi”.

“Xem ra phải xem lại mối quan hệ với Hằng Nhạc Tông rồi”, có người khi rời đi thầm toan tính, bọn họ không phải là kẻ ngốc, việc có thể nghĩ tới đương nhiên sẽ nghĩ chu toàn, cục diện của Nam Sở sau này có lẽ thay đổi rồi.

Và rồi đám người chúm chụm tứ phương bắt đầu tản đi.

.

 
Chương 512: Chương 512


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cuối cùng, chỉ còn lại Cơ Tuyết Băng giả trang thành nam đứng đó thẫn thờ nhìn Hằng Nhạc Tông, cô rất muốn vào trong xem nhưng vì hoàn cảnh hiện tại không thể cho phép cô làm việc dại dột như vậy, có lẽ nếu vào trong sẽ không thể ra ngoài được nữa.

“Diệp Thành, hi vọng chúng ta sẽ không gặp nhau trên chiến trường nữa”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ, cô khẽ xoay người, bóng dáng cô quạnh, thần sắc có phần phức tạp, khoé miệng cô cũng mang theo nụ cười giễu cợt.

Mặc dù trận đại chiến đã hạ màn nhưng việc này vẫn chưa dừng tại đó, nó như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Nam Sở và từ Nam Sở được đồn thổi khắp Bắc Sở, tứ phương của Đại Sở lại một lần nữa dậy sóng.

“Diệp Thành chính là Hạo Thiên Trần Dạ, sao có thể?”, trong đại điện của Chính Dương Tông, sau khi nghe tin tức này, sắc mặt Thành Côn khó coi thấy rõ, còn Ngô Trường Thanh ở bên cũng không biết phải hình dung khuôn mặt ông ta ra sao, ông ta đúng là một bước đi vạn dặm sai, mọi chuyện mà Diệp Thành làm hết lần này tới lần khác chạm vào giới hạn của bọn họ và khiến bọn họ luôn phải ngỡ ngàng.


“Không ngờ đã bại lộ thân phận nhanh như vậy”, Gia Cát Vũ ở Vạn Hoa Cốc cầm vò rượu chép miệng nói.

“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra mà”, Bích Du ở bên cười thản nhiên.

“Ngọc Nhi, có phải con đã biết từ trước rồi không?”, ở nhà Thượng Quan tại Đông Nhạc, mấy người phía Thượng Quan Vân Sơn lần lượt nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi, vì bọn họ nhớ rõ ràng khi diễn ra đại hội đấu đan, Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi cùng bàn với Diệp Thành.

“Sau này con mới biết”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười trừ.


“Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành?”, phản ứng của Đan Thành cũng không khác hơn những nơi khác là bao.

“Đúng là không ngờ tới”, Đan Thần trưởng lão day trán: “Chẳng trách mà tới Hạo Thiên thế gia không thể tìm ra được Hạo Thiên Trần Dạ, mình vẫn có linh cảm hắn ở Hằng Nhạc Tông, Từ Phúc lão tiện nhân, làm chúng ta phải khổ công”.

“Nói vậy thì con có thể tới Hằng Nhạc Tông tìm Trần Dạ ca ca rồi, ồ, không đúng, có lẽ là Diệp Thành ca ca”, Lạc Hi ở bên tươi cười, cô bé vẫn đơn thuần và ngây thơ như một đứa trẻ.

“Ta nói này Phục Nhai, tin tình báo này của ngươi có chuẩn không vậy?”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, khi Đông Hoàng Thái Tâm nghe bẩm báo của Phục Nhai thì không khỏi day trán.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 513: C513: Chưởng môn sư huynh doãn chí bình đâu


Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành được thả vào Ngọc Linh Trì, những vết thương sâu trên cơ thể hắn đẫm máu.

Bên cạnh Ngọc Linh Trì, Hổ Oa và Tịch Nhan đều đứng đó. Hổ Oa còn đỡ, chỉ có Tịch Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái nhợt, cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào máu me thế này, vả lại người bị thương còn là sư phụ của mình.

“Tịch Nhan, về đi”, phía sau, Sở Huyên khẽ giọng lên tiếng.

“Tịch Nhan không sợ”, tiểu nha đầu nín lặng, cố gắng không cho giọt nước mắt tuôn rơi nhưng lại không ngăn được cơ thể mình bất giác run lên: “Sư phụ từng nói đây chính là một thế giới đẫm máu, muốn sinh tồn thì không được sợ máu”.


“Con còn nhỏ, có một số chuyện con vẫn chưa hiểu được”, Sở Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng cô lại trách Diệp Thành, vì sao hắn lại nói cho Tịch Nhan biết sự tàn khốc trong giới tu đạo này từ sớm vậy chứ.

“Sư tổ, Tịch Nhan hiểu rồi”, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Nhan rõ vẻ kiên cường: “Mỗi câu sư phụ nói con đều ghi nhớ, trước đây con không hiểu chấp niệm trong lời nói của sư phụ là gì nhưng giờ con hiểu rồi, tu sĩ cũng là người, cũng có chấp niệm, vì vậy cho dù tính mạng có gặp nguy hiểm cũng không được hối tiếc”.

“Nếu như hắn có thể nghe thấy câu này của con thì sẽ thấy vui lắm”, Sở Huyên lại lần nữa mỉm cười lên tiếng, cô phất tay đưa Tịch Nhan và Hổ Oa rời khỏi đây.

Ngay sau đó, phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới, đầu tiên là nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo lắng sau đó mới nhìn sang Sở Huyên.


“Chưởng môn sư huynh, Doãn Chí Bình đâu?”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng thấy rõ.

Rắc! Rắc!

Khi tất cả mọi người còn đang bàn tán xôn xao thì trong cơ thể Diệp Thành lại vang lên âm thanh tiếng xương cốt va chạm vào nhau, bí pháp Man Hoang Luyện Thể lại lần nữa tự vận chuyển giúp hắn tôi luyện gân cốt, tái tạo nên cơ thể xác thịt mới.

Không lâu sau đó, mấy người phía Hùng Nhị cũng lên tới Ngọc Nữ Phong, khi thấy Diệp Thành không còn ra hình người nữa, mọi người đều cảm thấy áy náy hổ thẹn.

Mặc dù Doãn Chí Bình ra tay với bọn chúng vì chúng có liên quan đến Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại có thể hi sinh tính mạng vì chúng khiến chúng cảm động, đặc biệt là Hùng Nhị, vừa nhìn thấy Diệp Thành, hắn suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
 
Chương 514: C514: Con đang oán trách ta đấy à


Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã tới trước đại điện của Hằng Nhạc Tông, vừa đi vào trong bọn họ đã trông thấy khuôn mặt đáng sợ của Thông Huyền Chân Nhân.

“Bái kiến sư phụ, bái kiến chư vị sư bá sư thúc”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên rất hiểu lễ nghĩa, bọn họ tiến lên trước hành lễ.

“Có gì cứ nói đi, không cần vòng vo”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng.

“Sư tôn, thực lực của Diệp Thành thế nào người cũng đã thấy rồi, lại thêm sức ảnh hưởng bởi Đan Thánh của Diệp Thành, hắn có tư cách làm Thánh Tử hơn Doãn Chí Bình”, Dương Đỉnh Thiên không hề vòng vo, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.


“Diệp Thành, Diệp Thành, lại là Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân nổi cơn thịnh nộ, ông ta lên tiếng nạt: “Đánh Bình Nhi thừa sống thiếu chết, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đâu”.

“Xin hỏi sư tôn, người tìm Diệp Thành tính sổ vì chuyện gì?”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn, cô cứ thế nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Đó là trận đấu công bằng, Doãn Chí Bình không rõ sống chết, vậy đồ đệ của con cũng thế mà thôi, cùng là đồ tôn của người mà người chỉ quan tâm tới hắn, sao không quan tâm tới Diệp Thành?”

“Con đang oán trách ta đấy à?”, Thông Huyền Chân Nhân lạnh giọng.

“Huyên Nhi không dám oán trách sư tôn”, Sở Huyên nói rất bình tĩnh: “Con chỉ mong sư tôn công bằng một chút, Doãn Chí Bình liên tiếp phạm phải sai lầm tày trời nhưng người đều có thể nhẫn nhịn, tại sao trong trận đấu công bằng như vậy, cả hai đều trọng thương mà người lại chỉ bảo vệ Doãn Chí Bình?”


“Con…”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối không nói nên lời, khuôn mặt ông ta đỏ gay, suýt chút nữa tức ói máu vì câu nói của Tử Huyên.

“Vương Tử phạm pháp cũng phải trị tội như dân thường”, lời nói của Dương Đỉnh Thiên hết sức đanh thép: “Hắn là Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông, tương lai là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông nên cần có phong thái của người làm Thánh Tử chứ không phải là một kẻ vô thiên vô pháp, lời của đồ nhi cũng chỉ nói lại một lần, sư tôn tốt nhất nên cầu cho hắn yên phận đi, nếu không, cho dù có sư tôn và các vị sư bá sư thúc bảo vệ thì hắn cũng khó tránh khỏi sự trừng phạt theo môn quy”.

Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên quay người và không hề hành lễ cáo từ.

Cũng giống với ông ta, Từ Phúc và mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng vậy.

Có lẽ bọn họ đã quá thất vọng, thất vọng đến mức chỉ có thể khiến bọn họ phải dùng tới cách uy hiếp lại.
 
Chương 515: C515: Còn chưa dung hoà hoàn toàn sao


Có lẽ đây chính là điểm thông minh của Dương Đỉnh Thiên. Ông ta biết rõ Thông Huyền Chân Nhân sẽ không đồng ý cho Diệp Thành làm Thánh Tử cho nên mới hướng sự chú ý của Thông Huyền Chân Nhân từ Diệp Thành sang Doãn Chí Bình, Doãn Chí Bình không phạm sai lầm còn đỡ, nhưng nếu như phạm sai lầm thì ông ta cũng không ngại tiền trảm hậu tấu.

“Sư muội”, Dương Đỉnh Thiên vừa đi vừa truyền âm cho Sở Huyên, “đợi Diệp Thành bình phục, muội đưa hắn rời khỏi Hằng Nhạc tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, hành động này của ta có dụng ý cả, hi vọng hắn có thể hiểu”.

“Muội hiểu rồi”, Sở Huyên khẽ gật đầu, cô biết Dương Đỉnh Thiên có lòng, hành động này ngoài mặt thể hiện bài trừ lưu đày Diệp Thành nhưng trên thực thế lại muốn đưa Diệp Thành rời khỏi chốn thị phi này.

Suy cho cùng thì cách làm của Dương Đỉnh Thiên cũng là vì muốn bảo vệ cho Diệp Thành.

Bọn họ muốn Diệp Thành nghỉ ngơi, đợi tới ngày có một cú lội ngược dòng đáng kinh ngạc.


Đêm tối, Diệp Thành trong Ngọc Linh Trì mở mắt ra, gần một ngày trời vết thương của hắn cũng đã hồi phục được một nửa, thương thế toàn thân không thấy nữa nhưng nội thương vẫn cần thời gian bình phục.

“Tiểu tử, cảm thấy kí chủ với độ hoà hợp chín phần thế nào, có mạnh không?”, giọng Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.

“Mạnh kinh người”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn không muốn nhưng không thể phủ nhận Doãn Chí Bình quả thực rất mạnh.

Nếu từng giao chiến mới biết, kí chủ có độ hoà hợp chín phần còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, trận chiến này ngoại trừ hắn có Tiên Luân Nhãn, sức mạnh ma đạo ra thì những quân bài áp chót hắn gần như đã sử dụng hết, cùng hợp lực với ba đạo đạo thân, lại thêm Đan Tổ Long Hồn nhưng lại chỉ có thể ngang sức với Doãn Chí Bình, nếu như đấu một chọi một thì hắn tự nhận không phải là đối thủ của Doãn Chí Bình.


“Có hơi nuối tiếc nhưng ta không diệt được tên cẩu tạp chủng đó”, Diệp Thành nói rồi trong ánh mắt thoáng qua cái nhìn lạnh lùng.

Hôm nay khi nghe Hoắc Đằng nói xong, sát khí của hắn với Doãn Chí Bình không thể nào kiềm chế lại được cho nên hắn mới mang theo quyết tâm sục sôi giết Doãn Chí Bình ngặt nỗi thực lực không đủ, không thể lấy lại công bằng cho Hùng Nhị và Đường Như Huyên.

“Con…con tỉnh rồi”, Diệp Thành ho hắng.

“Còn trách vi sư giam lỏng con ở Ngọc Nữ Phong không?”, Sở Huyên khẽ nhấp ngụm trà nhìn Diệp Thành.

“Không ạ”, Diệp Thành cười xoà, hắn nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, “con chỉ cảm thấy có lỗi với mấy người phía Hùng Nhị. Doãn Chí Bình nhằm vào con nên mới khiến bọn họ bị liên luỵ, nếu như con biết sớm một chút thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này”.
 
Chương 516: 516: Càng Nói Càng Khốn Khiếp


Sở Huyên lại lần nữa nhấp ngụm trà, trong lòng cô trỗi lên cảm giác áy náy, nếu không phải cô giam lỏng Diệp Thành thì hắn cũng sẽ không đến mức chịu sự dằn vặt lương tâm như vậy.

“Đúng rồi, sư phụ, tên Doãn Chí Bình kia sao rồi”, Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên.

“Còn đang hôn mê”, Sở Huyên khẽ giọng nói: “Nghe nói dung hoà linh hồn có chút vấn đề nhưng không đáng ngại”.

“Giờ con chỉ muốn xông đến đâm luôn cho hắn một nhát”, Diệp Thành lấy ra vò rượu cứ thế trút vào miệng.


“Đừng nghĩ tới mấy chuyện ngu ngốc đó nữa đi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, cô nói bằng giọng không mấy vui vẻ: “Ta không muốn Linh Nhi còn chưa gả đi đã trở thành goá phụ đâu”.

“Người xem người nói kìa”, Diệp Thành bất giác cười trừ, hắn lại trở về bộ dạng đê tiện như thường: “Có lúc con nghĩ cô ấy là muội muội của sư phụ, con cưới cô ấy rồi thì con là em rể củ sư phụ, vậy con nên gọi người là tỉ hay gọi là sư phụ nhỉ?”
Thấy Diệp Thành trở về bộ dạng bình thường, bầu không khí cũng không còn căng thẳng nữa, Sở Huyên mới mỉm cười nhìn hắn đầy hứng thú: “Vậy ngươi muốn gọi thế nào?”
“Gọi Huyên Nhi nhé?”, Diệp Thành cười xoà.

“Không biết lớn bé”.

“Hay là gọi nàng dâu nhỉ?”, Diệp Thành toét miệng cười: “Đằng nào sớm muộn gì người chẳng là người của con?”

“Ngươi chắc chắn ta sẽ lấy ngươi sao? Ngộ nhỡ ta thích người khác thì sao?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành hỏi với giọng hào hứng.

“Vậy tốt nhất người nên cầu phúc cho kẻ mạnh mà người thích đi”, Diệp Thành gãi tai: “Nếu không thì con không chắc có cướp dâu không đâu, hắn dám bái thiên địa với người thì con thay hắn động phòng”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành ngồi xuống dưới một cây linh quả, hắn tiện tay nhét cái tăm vào miệng: “Nhưng con không hiểu mọi người hết lần này tới lần khác thoả hiệp, như vậy có tốt không? Nếu con là mọi người thì đã ra tay rồi, tu vi ở cảnh giới Không Minh giết một tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thì không khó mà?”
“Con cho rằng ta không muốn sao?”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói mang theo ý tứ: “Những gì chúng ta có thể nghĩ thì người khác cũng có thể nghĩ tới”.

“Cũng đúng”, Diệp Thành gật đầu.

“Một núi không thể có hai hổ, con ở đây sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, mối uy hiếp con không chỉ đến từ Doãn Chí Bình mà quan trọng hơn là đến từ các lão bối, việc chúng ta cần làm chính là khiến con dần dần xa khỏi tầm mắt bọn họ thì họ mới buông tha cho con, đưa con đi khỏi đây rồi thì chưởng giáo sư huynh sẽ không cần vì việc của con mà phân tâm nữa, như vậy có thể chuyên tâm xử lý Doãn Chí Bình”..

 
Chương 517: Chương 517


“Con chỉ sợ không có mục tiêu là con thì Doãn Chí Bình sẽ lại làm liên luỵ đến Hùng Nhị và mấy người phía Tạ Vân”.

“Cái này thì con yên tâm”, Sở Huyên cười nói: “Chưởng môn sư huynh đã có lời trên hội trưởng lão, nếu Doãn Chí Bình còn vô thiên vô pháp vi phạm môn quy thì xử lí nghiêm minh, huynh ấy sẽ không ngại tiền trảm hậu tấu, vả lại còn cho người âm thầm theo dõi hắn rồi”.

“Xem ra Hằng Nhạc Tông bên ngoài rất yên bình nhưng bên trong lại đầy nguy hiểm”, Diệp Thành lắc đầu cười nói.

“Đợi một ngày con làm chưởng giáo rồi con sẽ hiểu được thế nào là chính trị”, Sở Huyên khẽ cười đáp.

“Sư phụ, con hơi mệt rồi”.


“Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta xuất phát”, Sở Huyên nói rồi đứng dậy.

“Không phải mệt như vậy”, Diệp Thành lắc đầu, hắn nhìn Sở Huyên phía bên này, cười nói: “Sư phụ, người có từng nghĩ tới quy ẩn bao giờ chưa?”
“Quy ẩn?”, Sở Huyên khẽ cau mày, lúc này cô mới thực sự hiểu ra hàm ý thực sự trong từ “mệt” mà Diệp Thành nói.

“Đúng vậy, không quan tâm tới chuyện tông môn, không màng tới thế giới tu luyện phức tạp nữa”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên, trong ánh mắt hắn còn mang theo cái nhìn hi vọng: “Nếu mọi người đồng ý thì chúng ta tới thế giới người phàm tìm một nơi yên ắng trồng rừng mười dặm, khai hoang ruộng đất bỏ lại thế giới hỗn loạn kia, mặt trời lên thì ta làm việc, mặt trời lặn thì ta nghỉ ngơi”.

Phía này, nghe Diệp Thành nói vậy, đôi mắt Sở Huyên chợt mơ hồ, khoé miệng chợt nở nụ cười ngọt ngào như nhìn ra được cảnh tượng bình dị mà Diệp Thành đang nói.


Không thể phủ nhận Sở Huyên cũng đang lung lay, sâu thẳm tâm hồn cô đã chán ghét sự giả dối âu lo, cô khát khao được yên bình.

Có điều cô đã nhanh chóng tỉnh lại sau giây phút thẫn thờ đó, nhìn Diệp Thành mỉm cười, nói: “Ta có thể cho rằng đây là sự trốn tránh của con không?”
“Được rồi, con thừa nhận nhưng con thấy như vậy rất tốt, cũng chỉ là chốn yên vui thôi mà, mặc hay không mặc y phục cũng chẳng sao, lúc đó làm gì cũng tiện, quan trọng hơn cả là rất kích thích, chúng ta…ái, ái, ái….sao lại ra tay rồi chứ?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã phải bỏ chạy.

“Chết đi”, phía sau, Sở Huyên đã nhặt một hòn đá ném qua, cảnh tượng tuyệt đẹp yên bình lại vì câu nói của Diệp Thành mà trở nên xấu xí, Sở Huyên vốn dĩ còn đang động lòng thì trong phút chốc đã phải động chân tay.
Haiz!
Diệp Thành lắc đầu, hắn sải bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong.

………..

 
Chương 518: 518: Ngươi Đang Giễu Cợt Ta Đấy À


Đêm khuya, trong một địa cung u ám, Doãn Chí Bình từ từ mở mắt, trong đôi mắt hắn hằn lên cái nhìn tàn độc, khuôn mặt giữ tợn đến mức kinh người, hắn để xoã tóc trông chẳng khác gì ác ma.

“Giết, giết, giết”, hắn nghiến răng ken két, trong lòng thầm gào thét, hắn phẫn nộ, phẫn nộ vì hắn chính là kí chủ với độ hoà hợp chín phần nhưng lại chỉ đánh hoà với Diệp Thành, hắn phẫn nộ vì không thể trút nỗi bực dọc này.

“Ngươi yếu hơn trong tưởng tượng của ta đấy”, giọng Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu hắn.

“Đó là do ta và ngươi vẫn chưa dung hoà hoàn toàn”, Doãn Chí Bình lạnh giọng: “Nếu không phải vì vậy thì sao hắn có thể là đối thủ của ta?”
“Ngươi có biết hắn còn kém ngươi hai cảnh giới nhỏ nữa không?”, giọng Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Ngươi là kí chủ, lại tận dụng được sức mạnh của ta, vậy mà ngươi còn không đánh bại nổi hắn, không phải nguyên dân do hắn mà nguyên nhân do ngươi”.


“Ngươi đang giễu cợt ta đấy à?”, sắc mặt Doãn Chí Bình càng lúc càng tôi độc.

“Ta không rảnh như vậy”, Thái Hư Cổ Long lại nói: “Ta chỉ nói cho ngươi biết không phải cứ dùng sức là có thể giết người, có lúc mưu kế cũng có thể giết người, vả lại ngươi còn có được sự ủng hộ của rất nhiều người nữa”.

“Ý ngươi là gì?”, Doãn Chí Bình nheo mắt.

“Ta cảm nhận được sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn, lần tới khi chiến đấu với hắn cần khơi dậy sức mạnh ma đạo đó để hắn rơi vào trạng thái hoá ma, tới lúc đó ngươi cần gì phải ra tay, đây chính là chiêu mượn đao giết người, có lẽ ngươi sẽ nhờ vào công lao trừ ma mà được ủng hộ hơn nữa”.

“Ta hiểu rồi”, Doãn Chí Bình cười tôi độc để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt hung tợn đó của hắn trông thật kinh người.


Phía này, Diệp Thành đã trèo một mạch lên Liệt Diệm Phong, ngày mai hắn phải đi rồi, có trời mới biết bao giờ mới được quay trở lại, tạm biệt mấy người phía Hùng Nhị cũng là việc nên làm.

Huống hồ hắn còn rất nhiều bảo bối nữa, đây đều là những bảo bối hắn đem về từ Đan Thành, huynh đệ tốt mà, hắn đương nhiên sẽ không quên mấy người phía Hùng Nhị và Tạ Vân.

“Phá đám cảnh xuân thì của tên này chẳng khác gì chuốc vạ vào thân”.

“Có cần đợi chút không nhỉ? Ừm, thôi nên đợi chút đã, tên béo kia nói không chừng sẽ xong xuôi trong ba phút nữa thôi”.

Nghĩ vậy, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tay hắn xoa cằm, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao vừa nghe tiếng rên rỉ từ trong gian nhà trúc.

Tiếp đó, hắn phân ra vài phần phân thân: “Một mình đợi thì vẫn phải đợi nhưng cũng nên gọi mấy người phía Tạ Vân tới”..

 
Chương 519: 519: Ta Ra Ngoài Cho Khuây Khoả”


Vài đạo phân thân nhếch miệng cười rồi chạy đi.

Ngay sau đó, Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hoắc Đằng, Tề Nguyệt đều tới, tiếp đó là Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự, Dạ Vô Tuyết, tiếp nữa, chỉ cần là bằng hữu tốt của Diệp Thành thì cơ bản đều được mấy đạo thân của hắn gọi tới.

Suỵt!
Tạ Vân vừa đi tới, đang định hô lên nhưng thấy Diệp Thành ra hiệu và còn ám chỉ hắn nhìn về phía gian phòng của Hùng Nhị.

Ôi trời!
Tạ Vân há hốc miệng, lập tức nhướng tai, còn Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng cũng lén lút ghé sát ô cửa sổ của gian phòng.

Khụ khụ!
Phía này, Nam Cung Nguyệt, Dạ Vô Tuyết và Tề Nguyệt mặt mày ái ngại, với khả năng nghe của bọn họ thì sao có thể không biết Hùng Nhị và Đường Như Huyên đang làm gì chứ.

Việc xấu hổ thế này khiến cả ba người mặt mày đỏ gay.


Khụ khụ!
Diệp Thành ho hắng, hắn bất giác day trán, còn không quên liếc nhìn mấy phần phân thân của mình: “Mẹ kiếp, không phải ta bảo các ngươi đợi lát nữa mới gọi mấy người này tới sao?”
“Chúng ta chưa mời, bọn họ tự đi theo”, mấy phần phân thân của Diệp Thành nói với vẻ mặt vô tội.

“Ra là vậy, vậy cũng không thể trách ta”, Diệp Thành ho hắng.

“Ta không ngờ thể lực của tên béo này cũng được đấy”, ở phía khác, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam chọc ghẹo, chúng kề bên ô cửa sổ lẩm bẩm.

“Sao có thể không được chứ, cả ngày ăn cà hổ mà”.

“Hôm nào ta cũng phải thử một chút mới được”.

Màn tiếp theo lại chẳng ra sao.


Nửa đêm, cả đám đệ tử yên ắng chờ đợi bên ngoài gian nhà của Hùng Nhị, nghe từng âm thanh vang lên có nhịp điệu.

Có điều mấy người phía Diệp Thành đã đánh giá thấp sức bền của Hùng Nhị, bọn họ cứ thế đợi hơn ba canh giờ mà âm thanh bên trong nhà trúc vẫn không hề ngừng nghỉ, ngược lại càng lúc càng hăng hơn.

“Ta phục thật rồi”, Diệp Thành day trán, “ta đúng là nhàn rỗi, còn đợi cả hơn ba canh giờ nữa”.

“Dừng thôi”, phía này, Tạ Vân hắng giọng bên ô cửa sổ.

Kẽo kẹt!
Âm thanh này vang lên từ trong nhà trúc, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của chiếc giường lõm xuống.

Ngay sau đó, Hùng Nhị liền chạy xộc ra khỏi phòng, hắn chỉ mặc cái quần lót, đến áo lót cũng không mặc, khi thấy cả đám người đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ý tứ, hắn suýt chút nữa đái ra quần.

“Ta ra ngoài cho khuây khoả”, Diệp Thành cười nói, sau đó rút ra mười mấy cái túi đựng đồ đưa cho mọi người: “Này, đây đều là đồ ta mang về từ Đan Thành, các huynh đệ thấy ta chu đáo chứ?”
Mặc dù biết Diệp Thành có tâm sự nhưng mọi người vẫn không nói gì, việc không vui không nên nhắc lại, tất cả cứ thế uống rượu.

Cảnh tượng tiếp theo vô cùng ấm áp, mười mấy người cùng chúc tụng nhau, không dùng linh lực hoá giải rượu.

Mãi tới đêm khuya, mọi người đều đã uống say, lúc này Diệp Thành mới lảo đảo đứng dậy, hoá giải rượu trong cơ thể rồi đảo mắt nhìn tất cả mọi người và quay người rời đi..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top