Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 440: 440: Năm Triệu Cũng Phải Đưa!


Diệp Thành ở trong ý cảnh, chứng kiến sinh linh sinh sôi và suy kiệt, thế giới luân phiên giống như đứa trẻ sơ sinh đến lúc trở thành lão nhân, trải qua một đời, cuối cùng cũng trở về với cát bụi.

Sau đó thế giới vẫn thay đổi, sinh linh sinh sôi nảy nở liên tục, mang lại cho thế giới một dấu ấn không thể xoá nhoà.

Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, trong ý cảnh huyền diệu, hắn nhìn thấy đại dương mênh mông, thảo nguyên rộng lớn, trời xanh bao la, và cũng cảm nhận được sự hào hùng của cự nhạc.

“Sức mạnh thiên địa”, Diệp Thành lẩm bẩm, quanh quẩn trong ý cảnh, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa thần bí vừa uy lực.

Chỉ là sức mạnh thiên địa ấy quá mơ hồ, giống như phù dung sớm nở tối tàn, một khi biến mất sẽ rất khó nắm bắt.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.


Ở cửa Đan phủ vẫn còn rất nhiều luyện đan sư, nhưng h hết mọi người đều đã đi về nhà trọ.

Mấy người phía Từ Phúc cũng tạm thời rời đi, Diệp Thành ở Đan phủ an toàn hơn bất cứ nơi nào ở Đại Sở.

Có mấy người phía Đan Thần ở đó, họ không phải lo lắng cho an nguy của Diệp Thành, cũng không lo lắng về thương thế linh hồn của hắn.

Đêm nay đã định là đêm không ngủ của rất nhiều người.

Tại sao lại vậy? Còn không phải vì Diệp Thành giành được vị trí đứng đầu sao?  
Giờ phút này, những người tới sòng bạc đặt cược đều đã lấy nước mắt rửa mặt, phần lớn họ đều đặt cược Huyết Đồng và Huyền Nữ giành giải nhất, họ cũng luôn nghĩ Đan Khôi sẽ là một trong hai người đó, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra Hạo Thiên Trần Dạ, hơn nữa còn giành mất ngôi Đan Khôi.


Đúng như ông già kia nói, cược đúng thì giàu sau một đêm không phải mơ, cược sai thì khuynh gia bại sản trong một đêm cũng không phải không thể.

Giờ thì hay rồi, ngay khi đại hội đấu đan kết thúc, hầu như những người đặt cược đều đã hoàn toàn trở lại thời kỳ trước giải phóng.

“Lão Lăng, bây giờ ông còn nghi ngờ quyết định hôm qua của ta không?”, trong phòng Thiên Tử ở lầu ba sòng bạc, Lăng Tiêu cầm bầu rượu, vừa uống vừa nhìn về phía Đan phủ xa xa, nở nụ cười rất ôn hoà.

“Thiếu chủ anh minh!”, lão già tóc đen tặc lưỡi cảm thán: “Thật sự khiến ta kinh ngạc!”  
“Sư tỷ, sao mấy ông già đó vẫn chưa ra?”, Lạc Hi đi qua đi lại, thi thoảng còn thò đầu nhìn vào trong: “Không phải Trần Dạ sư huynh xảy ra chuyện gì rồi chứ?”  
“Có mấy người phía sư tôn ở đó, sao có thể để hắn xảy ra chuyện gì?”, Huyền Nữ nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Hi.

Không biết vì sao, nhìn tiểu sư muội của mình, cô ta lại bất giác mím môi, ánh mắt phức tạp, nụ cười bên khoé miệng mang theo vẻ tự giễu.

Với cô ta mà nói, đây lại là một sự châm chọc.

.

 
Chương 441: 441: Ta Phát Hiện Ta Lại Có Thể Huênh Hoang Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đều là đồ đệ của Đan Thần, cô ta là Đan Chi Huyền Nữ, thuật luyện đan gần như là bất khả chiến bại trong thế hệ trẻ, mà Lạc Hi lại kém xa cô ta.

Nhưng xét về nhãn giới thì người làm sư tỷ là cô ta lại kém Lạc Hi không chỉ một chút, người cô ta không coi trọng thì sư muội lại cực kỳ coi trọng, hơn nữa sự thật chứng minh, Lạc Hi đã đúng, người cô ta không coi trọng đã đạp đổ mọi sự kiêu ngạo của cô ta.

Đột nhiên Huyền Nữ lại nở nụ cười tự giễu.

Lúc này, trong Địa Cung, mấy người phía Đan Thần đã ngồi lại cùng nhau, mọi người đều nhìn viên đan dược trong tay Đan Thần.

Đó là viên đan dược phát ra ánh sáng xanh tím, cũng chính là viên đan dược sau khi Diệp Thành dung hợp Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân.


Viên đan dược này rất phi phàm, bao quanh nó là hai luồng khí tức, một xanh một tím, tản ra đan khí dồi dào, mặc dù viên đan dược này đã phá được ràng buộc nhưng vẫn là linh đan bốn vân, có điều đan vân của nó lại chói loá dị thường.

“Đan dược sau khi dung hợp Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân quả nhiên phi thường!”, Đan Thần ngạc nhiên thốt lên.

“Tiểu tử này đã tạo ra một tiên hà mới!”, một trưởng lão cảm thán.

“Không biết có phải bất cứ hai loại đan dược nào cũng có thể dung hợp với nhau không”, một vị trưởng lão khác trầm ngâm suy nghĩ: “Lần này về ta nghĩ mình phải bế quan ẩn tu, nâng cao thuật luyện đan, hắn đã cho ta rất nhiều cảm hứng!”  
“Chúng ta thật sự già rồi!”, nữ trưởng lão tóc bạc cười nhẹ, bất giác nhìn về Linh Hải cách đó không xa.


Trong Linh Hải, Diệp Thành vẫn chưa mở mắt.

Lúc này hắn đã ở trong một thế giới sương trắng mờ mịt, Đan Tổ Long Hồn đang bay lượn bên trong, thế giới này rất lớn, Đan Tổ Long Hồn khổng lồ như thế cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.

“Đây là đâu?”, Diệp Thành nhìn Đan Tổ Long Hồn nhưng không nhận được câu trả lời.

“Là Thần Hải của ngươi”, mặc dù Đan Tổ Long Hồn không trả lời, nhưng giọng nói của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong thế giới này.

“Có Thần Hải thì sẽ có thần thức”, Thái Hư Cổ Long lại giải thích: “Còn thần thức thì rất dễ hiểu, nó là thể tiến hoá của cảm tri lực (khả năng nhận biết và cảm nhận), phạm vi tìm kiếm và phát hiện của nó rộng hơn cảm tri lực, cũng chỉ người khai mở được Thần Hải mới có tư cách ngưng tụ thần thức”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 442: 442: Chút Thành Ý Thôi


Nói đến Đan Tổ Long Hồn, Diệp Thành lại vội vàng hỏi: “Long gia, rốt cuộc Đan Tổ Long Hồn là thế nào? Có lợi hại không?”  
“Ngay cả Đan Thần cũng phải quỳ trước nó, ngươi nghĩ có lợi hại không?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phần phân thân của Diệp Thành, chậm rãi lên tiếng: “Theo định nghĩa của ta thì nó là Đan Chi Hồn, đương nhiên cũng có thể nói là Đan Chi Ý Chí, chỉ viên đan dược nào nghịch thiên phá được trói buộc mới có thể dẫn ra Đan Chi Long Hồn, đây là sự công nhận của đan dược, cũng là một loại công nhận của luyện đan sư”.

“Vậy Đan Tổ Long Hồn và linh hồn của Thái Hư Cổ Long các ngươi có gì khác nhau không?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long giải thích tiếp: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long là long hồn thực sự, Đan Tổ Long Hồn chỉ là linh hồn của Đan Chi Ý Chí, chẳng qua là nó xuất hiện dưới hình dáng rồng mà thôi”.

“Vậy linh hồn của Thái Hư Cổ Long hay Đan Tổ Long Hồn lợi hại hơn?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà.


“Mẹ kiếp, cái này có thể so sánh được sao?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Đã nói Đan Tổ Long Hồn chỉ là đan hồn, không phải long hồn thật sự, nó có thể so sánh với linh hồn Thái Hư Cổ Long sao?”  
“Là ta nghĩ nhiều quá rồi”, Diệp Thành gãi đầu cười ngượng.

“Dù nó không lợi hại bằng linh hồn Thái Hư Cổ Long, nhưng nó cũng rất đáng sợ”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Nó khác với chúng ta, chúng ta có suy nghĩ độc lập còn nó chỉ là đan hồn của ý chí, nhưng ngươi đừng coi thường nó, sau này ngươi sẽ dần khám phá ra sự độc đáo của nó”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn Đan Tổ Long Hồn rồi ra khỏi Thần Hải.

Trong linh hải, khi Diệp Thành từ từ mở mắt ra thì hai luồng ánh sáng sắc lạnh cứ thế b ắn ra khỏi đôi mắt, còn đôi mắt hắn theo đó mà xa xăm hơn.

Tỉnh rồi!  
Thấy Diệp Thành tỉnh lại, mấy người phía Đan Thần cũng bắt đầu quây quần lại.

Thấy thế, Diệp Thành lật người nhảy ra khỏi linh hải, hắn cung kính hành lễ với mấy người phía Đan Thần: “Vãn bối Hạo Thiên Trần Dạ xin chào các chư vị tiền bối”.

“Không cần đa lễ, không cần đa lễ”, một lão già tóc bạc lập tức đi tới vỗ vai Diệp Thành, có lẽ vì quá kích động nên ông ta suýt nữa khiến Diệp Thành ngã ra: “Tiểu tử, ngươi được lắm”.

“Tiền…tiền bối quá khen ạ”, Diệp Thành cười trừ, nói rồi hắn bất giác xoa bờ vai.


“Hậu sinh khả uý mà”, Đan Thần cũng đi tới mỉm cười ôn hoà, ông ta lấy ra viên Tục Mệnh Thọ Nguyên Đan mà Diệp Thành luyện ra đưa cho hắn.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, vuốt v e viên đan dược ánh lên sắc xanh tím kia, lòng chợt thổn thức, cũng vì nó mà hắn đã phải liều mạng.

“Con nghỉ ngơi đi”, Đan Thần cười nói: “Có quá nhiều người muốn gặp con, ngày mai Đan Thành sẽ phá lệ tổ chức yến tiệc chúc mừng con”.

“Vì con mà phá lệ sao ạ? Tiền bối, chắc không cần đâu ạ”, Diệp Thành ho hắng.

“Cần chứ, cần chứ”, ở bên lại có lão già mỉm cười vỗ vai Diệp Thành: “Ngươi đã thay Đan Thành bảo vệ danh dự, làm vậy cũng là nên mà”.

“Cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành vội gật đầu như thể nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn Đan Thần rồi bất giác gãi đầu, cười nói: “Tiền bối, con nghe nói ba người đứng đầu có thể vào Vạn Thuật Bảo Điển, không biết bao giờ con mới có thể vào trong đó ạ?”  

Đan Thần đáp lời: “Con nghỉ ngơi trước đã, sau buổi chúc mừng ngày mai ta sẽ đích thân dẫn con đi”.

“Ta…ta xin lỗi vì trước đó đã lỗ m ãng với huynh”, phía này, Huyền Nữ bặm môi đi tới, Đan Chi Huyền Nữ cao ngạo lúc này không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành: “Cảm ơn huynh đã lấy lại danh dự cho Đan Thành”.

“Chút thành ý thôi”, Diệp Thành vội xua tay, cười nói: “Mặc dù ta chỉ là đệ tử ký danh nhưng cũng là một phần của Đan Thành phải không nào?”  
“Cho dù thế nào cũng phải đa tạ huynh”.

.

 
Chương 443: 443: Đúng Là Tạo Hoá Mà


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Cảm ơn thì không cần, có thể tìm cho ta một nơi để ta ngủ một giấc không?”, Diệp Thành cười nói.

“Đương nhiên rồi”, Huyền Nữ khẽ mỉm cười.

“Đi thôi”, Lạc Hi đã kéo Diệp Thành đi về trước: “Muội tìm cho huynh một nơi hay ho”.

Dưới ánh trăng, bóng hình cả ba người thật dài.

Trên đường đi, Lạc Hi vẫn cười nói rôm rả, cô bé ngây thơ lãng mạn đến mức vô lo vô nghĩ, vả lại cả chặng đường đi đều kéo tay Diệp Thành.

Diệp Thành không ngăn lại vì hắn không hề có cảm giác giữa nam và nữ với Lạc Hi, hắn coi nha đầu này như muội muội của mình, chỉ là không biết Lạc Hi nghĩ thế nào.

Chỉ có Huyền Nữ là im lặng, chốc chốc lại liếc sang nhìn Diệp Thành và Lạc Hi, trong ánh mắt rõ vẻ phức tạp.


Cả con đường không hề yên tĩnh, người của đan phủ cho dù là lão nhân hay tiểu đồng, chỉ cần nhìn thấy Diệp Thành thì căn bản đều mỉm cười, không còn tỏ thái độ lạnh lùng như trước nữa, đặc biệt là những đệ tử trẻ tuổi, trong ánh mắt rõ vẻ kính nể.

Đi được vài vòng, Lạc Hi và Huyền Nữ dẫn Diệp Thành vào trong một tiểu viên yên tĩnh.

Để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Thành nên lần này đến Lạc Hi cũng thể hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, cô dặn dò hắn vài câu rồi kéo tay Huyền Nữ nhảy nhót rời đi.

Sau khi cả hai người rời đi, Diệp Thành mới đứng trong tiểu viên, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới mỉm cười nhắm mắt lại.

Sau khi linh hồn tiến giới, khoảng cách giữa cảm giác và trời đất như được kéo lại gần hơn, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ nét sức mạnh dồi dào của trời đất, một khi biến động là tạo ra uy lực tuyệt đối một cách dễ dàng.

Ngoài những điểm này ra thì chính là thần hải.

Lúc này khi tĩnh lặng ngưng khí, Diệp Thành mới cảm nhận được rõ nét sự bất phàm của thần hải, không khiến đầu óc phải dậy sóng, rõ ràng thật sự rất huyền diệu.

Trong chốc lát, hắn nhẩm niệm gọi ra thần thức, ở bất cứ nơi nào hắn qua, cho dù là cỏ cây hoa lá hay chim muông côn trùng, hắn đều có thể nghe thấy rõ hơi thở của từng loài, phạm vi cảm nhận càng rộng lớn hơn, thậm chí là vượt bậc về chất.


“Đúng là tạo hoá mà”, Diệp Thành thu lại thần thức, hắn bất giác mở mắt, trong đôi mắt rõ vẻ hân hoan.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chịu được áp lực từ linh hồn để luyện ra được hai viên linh đan vả lại kì tích xảy ra khi hắn còn có thể dung hoà cả hai viên linh đan này lại với nhau và còn dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn, mọi thứ đều là tạo hoá.

Tìm được nơi thoải mái nghỉ ngơi, Diệp Thành cứ thế triệu gọi Đan Tổ Long Hồn.

Gừ!  
Đan Tổ Long Hồn mặc dù chỉ là đan hồn, mặc dù chỉ là Đan Chi Ý Chí nhưng lại có linh tính, sau một tiếng gằn trầm, nó tự bay ra khỏi trán Diệp Thành.

Có điều, lần này Đan Tổ Long Hồn lại rất hiểu ý người, nó tự cuộn cơ thể khổng lồ lại và chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, cứ thế lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Diệp Thành, chốc chốc lại toả ra đan khí.

“Giết, giết, giết”, hắn như một kẻ điên đang âm thầm gào thét.

Dưới màn đêm, Huyết Đồng chẳng khác gì một tên tu la, hắn cũng có phần giống với một ác ma và càng giống một con quỷ bạo tàn và khát máu.

“Hắn phải chết nhưng không phải chết ở Đan Thành”, trong màn đêm, Thị Huyết Đạo Nhân bước ra, ánh mắt mang theo cái nhìn lạnh lùng: “Ta đã sắp xếp xong rồi, nhất định phải cho hắn một đi không trở lại”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 444: 444: Xin Một Phong Hiệu


Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ, bóng người bắt đầu đổ xô tới hội trường đấu đan.

Thế nhưng lần này không phải bọn họ đi xem đại hội đấu đan mà tới tham gia buổi tiệc chúc mừng mà Đan Thành tổ chức cho Diệp Thành.

Còn vì sao lại tổ chức ở hội trường đấu đan thì nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì nơi đó rộng lớn mà thôi.

Những người tới đây quá đông, phải hơn tám mươi phần trăm các cửa tiệm, tửu lâu, trà tứ đều đóng cửa, đến cả những sạp hàng bên đường gần như vắng bóng người, hầu hết bọn họ đều đã tới hội trường đấu đan uống rượu chứ chẳng cần tiền nữa.

Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là kiểm chứng một việc.

Khi Diệp Thành tới, hội trường đã chật kín người, sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, vẫn là câu nói đó, hắn là trung tâm của mọi sự chú ý.


Ngay sau đó, Diệp Thành đã được vị trưởng lão của Đan Thành kéo tới vị trí nổi bật nhất của hội trường.

Mặc dù hôm qua tất cả mọi người đều biết hắn là đan khôi của đại hội đấu đan năm nay nhưng vì hắn hôn mê giữa chừng nên Đan Thành còn chưa kịp tuyên bố kết quả, hôm nay bọn họ đương nhiên sẽ công bố vào buổi tiệc chúc mừng rồi.

Ngoài hắn ra thì còn có Huyền Nữ, Huyết Đồng.

Có điều so với Diệp Thành mà nói thì Huyền Nữ và Huyết Đồng lại đứng ở vân đài thấp hơn hắn hai trượng.

Đứng thấp hơn Huyết Đồng và Huyền Nữ là mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Vi Văn Trác, đến cả Âm Dương Thánh Tử, Tinh Nguyệt Thánh Nữ, Thượng Quan Vân Khâu, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Huyết Linh Thánh Tử cũng lên vân đài.

“Hắn đứng ở nơi đó thật là tốt, cao thật đấy”, bên dưới, Vi Văn Trác và Tạ Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.

“Đẳng cấp đúng là quá rõ ràng”, Ly Chương bĩu môi, hắn ngẩng đầu: “Hôm qua còn ngồi cùng bàn rượu với nhau mà hôm nay lại phải ngẩng đầu nhìn hắn thế này rồi”.


“Ta thích cảm giác này”, trên vân đài, Thất Tịch Thánh Nữ bất giác liếc nhìn xuống dưới: “Đứng ở trên cao nhìn xuống cảm giác thật là thích”.

“Sao hôm nay cô ấy không mặc váy nhỉ?”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác đều xoa cằm nhìn sang Từ Nặc Nghiên, hai con mắt đảo liên tục, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy gì hết vì y phục mà Thất Tịch Thánh Nữ mặc chính là đạo bào mà luyện đan sư chuyên dùng, cơ thể cô được bó sát lại.

“Bích Du tỷ tỷ, người thương của chúng ta thật đẹp trai”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy hai tay bưng mặt, hướng ánh mắt về phía xa nhìn Diệp Thành, nhìn đến mức say mê.

“Đúng vậy”, Bích Du khẽ cười, cô cũng nhìn Diệp Thành một cách ngây dại.

“Đan tổ”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo vẻ sùng kính: “Đan tổ năm xưa từng để lại một phần hồn, được Đan Thành cung phụng nhiều năm, mãi tới khi cầu phong hiệu mới mời ra nhưng bao nhiêu năm như vậy ngoài Đan Tổ ra thì chỉ có một mình Đan Vương là được ban tặng phong hiệu, cho dù là Đan Thần đời này cũng không có được vinh hạnh đó”.

“Chẳng trách”, Gia Cát Vũ xuýt xoa: “Chẳng trách mà lại long trọng như vậy”.

“Không biết chủ của Đan Thành sẽ xin cho Diệp Thành phong hiệu gì?”, Từ Phúc mỉm cười.

.

 
Chương 445: 445: Trần Dạ Ca Ca Thật Là Giỏi


Giống như ông ta, những luyện đan sư ở đây đều thầm biết sự long trọng của buổi tiệc này có ý nghĩa gì.

“Phong hiệu mà”, rất nhiều lão bối luyện đan sư xuýt xoa: “Cả đời này ta cũng chẳng có hi vọng làm được như vậy”.

“Già rồi, già rồi”.

“Không biết phong hiệu của Hạo Thiên Trần Dạ là gì?”, có người vuốt râu nói: “Hắn là người thứ hai đủ tư cách kế thừa và phát huy sau Đan Vương”.

“Phong hiệu?”, Diệp Thành đứng trên vân đài nghe mọi người bàn tán xôn xao thì có phần bất ngờ.

Hắn chỉ biết đến đây vì hôm nay diễn ra buổi lễ chúc mừng nhưng không biết còn có việc này.

Xin mọi người giữ yên lặng!  

Trong hội trường xôn xao tiếng người chợt có giọng nói vang lên, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng vào hư không.

Nơi đó, Đan Thần đã bước lên vân đoan, hít vào một hơi thật sâu, hai tay đan chéo nhau đặt trước ngực, ông ta khom người quỳ xuống: “Đan Thần chủ Thành thứ một trăm bốn mươi mốt của Đan Thành cung kính Đan Tổ tứ phong cho Hạo Thiên Trần Dạ”.

Lời này của ông ta khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào hư không.

Nơi đó, tường vân hiển hiện rực rỡ vô cùng, trong chốc lát, các luyện đan sư còn có thể nhìn thấy một hình người hư ảo khổng lồ đứng sừng sững trong không trung, nhìn không rõ dung mạo nhưng trông ông ta như một vị vua của thế gian vậy.

Ngay sau đó, bóng người hư ảo kia khẽ giơ tay chỉ điểm vào hư không, một đạo thần hồng màu vàng kim giáng từ trên trời xuống, bay về phía Diệp Thành, sau đó còn có một giọng nói trầm khàn vang lên: “Tứ nhữ phong hiệu – Đan Thánh”.

“Là Đan Thánh”, hội trường như bùng nổ: “Chỉ nghe cái tên này thôi cũng đủ thấy còn cao hơn Đan Vương rồi”.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”.


“Trừ Đan Tổ ra thì hắn có lẽ là người nhận được phong hiệu cao nhất cho tới nay”, một trưởng lão ở Đan Thành kinh ngạc: “Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý”.

“Đan thánh, hắn xứng với danh hiệu này”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt rõ vẻ hân hoan.

“Đan thánh”, bên dưới, một luyện đan sư trẻ tuổi thẫn thờ nhìn vào hư không, trong đôi mắt rõ vẻ kính nể, cũng là luyện đan sư trẻ tuổi nhưng khoảng cách giữa bọn họ và Diệp Thành lại một trời một vực.

Ngay sau đó, Đan Thần đã lấy ra mười bốn túi đựng đồ, đây đều là phần thưởng dành cho những người lọt vào vòng chung kết.

Đương nhiên thứ hạng khác nhau nên phần thưởng cũng không giống nhau, như Huyết Đồng và Huyền Nữ thì sẽ nhận về phần thưởng nhiều hơn mấy người phía Vi Văn Trác và Ly Chương rồi, có điều những phần thưởng này đối với bọn họ mà nói vẫn còn kém xa phong hiệu của Diệp Thành.

Cũng vì còn kém xa nên vinh dự chí cao vô thượng kia không phải dùng tiền là có thể mua được.

“Vậy hôm nay không say không về”, chẳng mấy chốc, Đan Thần đã khẽ phất tay, giọng nói vang vọng khắp hội trường.

.

 
Chương 446: 446: Cũng Thần Bí Thật Đấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Bắt đầu ăn thôi”, ông ta vừa dứt lời, Vi Văn Trác đã nhanh nhảu nhảy xuống khỏi vân đài.

Phía này, Diệp Thành cũng nhảy xuống theo.

Có điều hắn vừa xuống dưới đã bị một toán lão bối luyện đan sư kéo lại, hô hào muốn xem Đan Tổ Long Hồn và rõ ràng là đang muốn lôi kéo Diệp Thành.

Đương nhiên, Diệp Thành cũng giả bộ ngu ngốc, Đan Tổ Long Hồn hoá thành con rồng nhỏ lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay hắn và nhìn những lão bối kia với ánh mắt sáng rực, rất nhiều người vì quá kích động nên suýt chút nữa quỳ xuống gọi Đan Tổ.

Không dễ gì mới chuồn ra ngoài được ấy vậy mà hắn lại bị vây lại.

Lần này nếu không phải luyện đan sư mà là một vài trưởng lão của các thế gia khác thì chắc chắn sẽ có nhiều vị với thực lực mạnh hơn.


“Đan Thánh, Hạo Thiên Huyền Chấn quả là có một nhi tử kì tài”, đương nhiên cũng có lão bối tấm tắc ngạc nhiên, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn hậu bối của nhà mình, càng so sánh lại càng bực tức.

“Hạo Thiên tiểu hữu, lần này quay về ta nhất định sẽ tới tận nơi bái kiến”, nhiều lão bối rất biết chớp thời cơ, cho dù là yến tiệc chúc mừng nhưng cũng không quên tận dụng tạo mối quan hệ.

“Tới lúc đó vãn bối nhất định sẽ cung nghênh”, những lời nói khách sáo đương nhiên vẫn phải nói, nhưng nghe cả toán lão bối cứ một câu nói lại gọi một câu Hạo Thiên tiểu hữu khiến Diệp Thành cảm thấy kì lạ, đợi tới khi thoát ra khỏi đám người, hắn suýt nữa còn tưởng mình là Hạo Thiên Trần Dạ thật nữa.

“Ngươi lại đây cho ta”, Diệp Thành đang đi thì bị một cánh tay vươn ra lôi lại.

“Đúng là lên như diều gặp gió nhỉ, muốn tìm ngươi uống rượu cũng phải xếp hàng nữa”, Vi Văn Trác tặc lưỡi nhìn Diệp Thành: “Làm Đan Thánh đúng là khác hẳn”.

“Nói những lời này làm gì chứ, uống”,Diệp Thành cứ thế xắn tay áo lên hùng hổ cầm vò rượu.

“Vậy mới phải chứ”.


“Uống xong thì đi chơi gái”.

“Cút”.

Sau khi uống no nê rượu, mọi người mới chép miệng, ánh mắt nhìn Diệp Thành đều thay đổi, đều là luyện đan sư, đều có linh hồn ở cấp Huyền thế mà khoảng cách lại xa đến thế.

“Thực ra ta vẫn luôn thắc mắc ngươi rốt cục là con của Hạo Thiên Huyền Chấn sư bá với ai”, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên cuối cùng cũng nhìn sang Diệp Thành mà lên tiếng.

“Cái này thì không thể nói được”, Diệp Thành khẽ khoát tay, hắn diễn vô cùng nhập vai, sự việc cũng đã tới mức này, hắn chỉ có thể dùng cách này để thoái thác, nếu không, để lộ ra thân phận thì rắc rối to.

“Cũng thần bí thật đấy”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi không nói thì ta về hỏi sư phụ”.

“Ta đang hỏi ngươi đấy”, phía này, Từ Nặc Nghiên vẫn đang đợi đáp án của Diệp Thành.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 447: 447: Sao Lại Khóc Chứ


Có điều dù ở khoảng cách vài trăm trượng nhưng Diệp Thành vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hằn học của rất nhiều người như Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí, sắc mặt hai tên tối sầm cả lại.

Điều khiến hắn bất ngờ đó là đôi mắt của Thánh Tử Huyết Linh kia và Âm Dương Thánh Tử rõ vẻ khó chịu, chốc chốc lại nhìn hắn đầy u ám.

“Ta đâu có làm gì các ngươi chứ?”, Diệp Thành bĩu môi nhìn sang hướng khác, đó chính là nơi có sát khí đằng đằng mà hắn có thể cảm nhận được, và không cần nói cũng biết chính là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện.

Vốn dĩ trông hắn đủ thảm hại rồi, lại thêm khuôn mặt hung tợn và nụ cười tôi độc kia cũng như ánh mắt khát máu, rõ ràng khiến người ta phải rùng rợn.

“Ta có mối thù giết cha với ngươi sao?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn có thể cảm nhận Huyết Đồng với mình như có thù hận sâu nặng, mỗi lần tên kia nhìn hắn đều mang theo sát khí đằng đằng.

“Ta nói này Đan Thánh, có thể nể mặt ta uống chén này không?”, phía này, Gia Cát Vũ cười xoà.

“Xem ngươi nói kìa”, Diệp Thành bĩu môi, hắn chạy tới.


“Giờ ngươi sống khác xưa rồi”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, Gia Cát Vũ đã tặc lưỡi nói.

“Con thà sống một cuộc sống bình thường còn hơn”, Diệp Thành cầm lấy một quả linh quả cắn một miếng rồi lại nhớ tới chuyện mà mình không muốn nhắc đến.

Nếu không phải khi ở trận so tài tam tông hắn quá nổi bật thì có lẽ cũng sẽ không kéo theo hoạ diệt thân thế này.

Cho nên lần này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên mưu cao hơn trước, hắn cũng học được sự thông minh của bọn họ, không chỉ che giấu thân phận thành công mà còn có thể lôi ra một gia tộc với tên Hạo Thiên để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Chỉ cần mấy người phía Từ Phúc không nói thì những người khác cũng không biết Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành.

“Tiểu tử, ta có thể coi là sư phụ của ngươi, nào, uống với sư phụ một chén”, phía này, Từ Phúc cũng nâng chén vả lại tâm trạng còn rất hồ hởi.

“Con nhất định phải uống rồi”, Diệp Thành mỉm cười.


“Diệp Thành, hôm nay chúng ta phải đi rồi, ngươi có tới Đông Nhạc thăm ta không?”, vừa đặt chén rượu xuống, Thượng Quan Ngọc Nhi đã lên tiếng và tỏ vẻ không giống như trước kia, đôi mắt cô nheo lại, đôi môi khẽ mím, tay bấm vạt áo.

“Ta tới thì cha cô không sẽ không đánh ta chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói.

“Sẽ đánh chứ”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu, nói rồi còn không quên lườm Diệp Thành.

“Vậy…vậy ta không đi nữa”.

“Không đi cũng phải đi”.

“Ngọc Nhi”, đúng lúc này có lão già đi tới, hai người này chính là luyện đan sư Thượng Quan Vân Sơn và Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan, cả hai người hành lễ với Gia Cát Vũ trước rồi chào hỏi Từ Phúc và tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, nói: “Tiểu hữu, nếu có dịp tới Đông Nhạc, xin tiểu hữu để nhà Thượng Quan ta tiếp đãi”.

Bích Du cũng đứng dậy nhưng chỉ mím môi, cô trầm lắng hơn Thượng Quan Ngọc Nhi nhiều, chỉ khẽ cười với Diệp Thành: “Hi vọng gặp lại”.

“Nhất định, nhất định rồi”, Diệp Thành gật đầu cười đáp.

Haiz!.

 
Chương 448: 448: Cả Hai Đã Vào Trong Rồi


Gia Cát Vũ ở bên chép miệng, ông ta thật muốn đẩy Bích Du lên trước, biết đâu vì cô bé đứng không vững lại tạo ra một cảnh tượng với nụ hôn kinh điển thì sao?  
Hai người bọn họ cũng rời đi, Bích Du thật sự còn rất nhiều điều muốn nói, mặc dù đi xa rồi nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Diệp Thành.

“Ta nói này tiểu tử, ngươi thật sự không hiểu hay giả ngốc vậy?”, phía này, Từ Phúc thở dài.

“Cái gì cơ ạ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc với vẻ mặt khó hiểu.

“Coi như ta chưa nói gì”.

Tiếp theo, rất nhiều người tới tham gia buổi tiệc chúc mừng lần lượt ra về, điều đáng nói là chỉ cần là những người ra về, khi đi qua Diệp Thành đều sẽ chắp tay với hắn: “Hạo Thiên tiểu hữu, hẹn ngày tái ngộ”.

Diệp Thành cũng thông minh hơn trước, hắn chuồn đi từ lúc nào.

Đương nhiên, hắn chỉ đi một mình vì để tránh người ta hoài nghi còn Từ Phúc ngồi thêm một lát mới đứng dậy.


Sau khi kết thúc buổi tiệc, hội trường đại hội đấu đan trở nên vắng vẻ.

Người của các thế lực lớn lần lượt rời khỏi Đan Thành nhưng miệng vẫn còn thảng thốt không thôi, đại hội đấu đan lần này có thể nói là màn đặc sắc nhất mà bọn họ từng xem tới nay.

Điều đáng nói hơn cả đó là cái tên Hạo Thiên Trần Dạ đã nhanh chóng được đồn đại khắp Đại Sở vì hắn đã tạo nên một kì tích.

Đêm tối, dưới sự hướng dẫn của Đan Thần, Diệp Thành tới nơi địa cung sâu nhất của Đan Thành, vừa vào trong hắn đã trông thấy một cánh cửa đá rất to, chính giữa cánh cửa còn có một chữ “Đan” lớn.

“Trông có vẻ giống với Vạn Thuật Bảo Điển của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành khẽ giọng nói.

Vù!  
Khi hắn còn trầm ngâm thì Đan Thần đã đặt tay lên chữ Đan chính giữa cánh cửa, cánh cửa rung lên và từ từ mở ra, một luồng khí huyền diệu và khí tức lâu đời xực lên.

“Tiểu hữu, vào trong đi, con cũng chỉ có thời gian ba ngày thôi, đừng tham lam quá nhé”, Đan Thần mỉm cười ôn hoà nói.


“Vâng, vâng”, Diệp Thành đáp lời nhưng không đi vào trong luôn mà nhìn trái nhìn phải, sau khi đi một vòng hắn mới nhìn sang Đan Thần: “Tiền bối, Huyền Nữ và Huyết Đồng không vào đây cùng con sao?”  
“Cả hai đã vào trong rồi”, Đan Thần khẽ vuốt râu.

“Hoá ra là vậy, vậy con vào đây ạ”, nói rồi, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn quay đầu đi vào cửa đá, sau khi hắn vào trong, cánh cửa đá từ từ đóng lại.

“Hi vọng con có thể tìm được tạo hoá”, Đan Thần mỉm cười.

Vừa đi vào trong, Diệp Thành thấy trước mặt mình đột nhiên sáng lên, giống như Vạn Thuật Bảo Điển, Vạn Đan Bảo Điển cũng là cả một thế giới mới với màu sắc rực rỡ, trong không trung phảng phất luồng khí huyền diệu vả lại nơi này còn có rất nhiều ý cảnh đan xen, chốc chốc còn có thể trông thấy một  hai bóng hình hư ảo đang luyện đan, đánh võ hoặc ngồi nghỉ.

Cả đoạn đường, Diệp Thành phát hiện ý cảnh luyện đan ở đây thực sự quá nhiều, nhiều đến mức hắn không biết bắt đầu lĩnh hội từ đâu.

Gừ!  
Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm lên trong thần hải của hắn, Đan Tổ Long Hồn bay ra, thân hình của rồng to lớn cứ thế bay lượn trong thế giới này.

Ngay sau đó, Đan Tổ Long Hồn đã há miệng hít vào một hơi khiến rất nhiều sức mạnh dị thường đều chui vào trong bụng nó, sau đó nó lại chui vào thần hải của Diệp Thành, đem toàn bộ sức mạnh dị thường kia nhả vào bên trong thần hải.

.

 
Chương 449: 449: Cả Hai Hợp Tác Rất Ăn Ý


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiếp đó, có vài ý cảnh luyện đan cũng hiển hiện trong thần hải của Diệp Thành, mặc dù hỗn loạn nhưng cũng dễ xử lý.

“Ôi trời, thế này cũng được sao?”, Diệp Thành nhìn thẫn thờ, hắn cảm nhận được tác dụng của Đan Tổ Long Hồn không hề vừa, vậy còn lĩnh hội gì chứ, cứ để nó nuốt trọn ý cảnh là được, nuốt xong rồi thì từ từ lĩnh hội thôi.

Gừ!
Khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Đan Tổ Long Hồn lại lần nữa bay ra khỏi thần hải, nó há miệng nuốt trọn sức mạnh huyền diệu của ý cảnh luyện đan, tiếp đó nó lại quay về thần hải của Diệp Thành, đem ý cảnh luyện đan lạc ấn trong thần hải.

Cứ thế lặp đi lặp lại, mất chừng nửa canh giờ, Đan Tổ Long Hồn đã tạo cho Diệp Thành mười mấy loại ý cảnh luyện đan.

“Đúng là phát tài rồi”, Diệp Thành bất ngờ, tự nhiên hắn thật sự cảm thấy kích động, chỉ muốn ôm lấy Đan Tổ Long Hồn mà hôn lấy hôn để.

Gừ! Gừ! Gừ!
Đan Tổ Long Hồn rất cần mẫn, không ngừng thu gom ý cảnh luyện đan lạc ấn trong thần hải cho Diệp Thành còn Diệp Thành cũng không hề nhàn rỗi, hắn liên tiếp chỉ về một hướng: “Bên đó, bên đó có rất nhiều, còn bên kia nữa, đó là ý cảnh luyện đan luyện chế Huyền Thiên Linh Đan, mang nó về đây, mang nó về đây”.


Cả hai hợp tác rất ăn ý, Diệp Thành phụ trách tìm ý cảnh luyện đan còn Đan Tổ Long Hồn phụ trách thu gom ý cảnh.

Cứ vậy, chưa tới một ngày cả hai đã thu được về cả trăm ý cảnh luyện đan, trong đó còn có rất nhiều ý cảnh luyện đan của linh đan bốn vân.

Có điều mặc dù Đan Tổ Long Hồn còn có khả năng thu gom ý cảnh luyện đan nhưng Diệp Thành biết cho dù cho nó ba tháng thì cũng rất khó có thể đem toàn bộ lạc ấn trong ý cảnh luyện đan của Vạn Đan Bảo Điển đi, vì ý cảnh trong Vạn Đan Bảo Điển thực sự quá nhiều, nhiều đến mức không sao đếm xuể.

……..

Phụt!
Ở Hằng Nhạc Tông, trên phong vân đài của nội môn, một bóng hình đẫm máu bị người ta đánh ngã, nếu nhìn kĩ thì đây chính là đệ tử chân truyền thứ ba của Hằng Nhạc Tông - Nhiếp Phong.

Hắn bị thương rất nặng, người đẫm máu, một cánh tay còn bị bẻ gãy, toàn thân vô số vết thương, phần khiến người ta nhìn mà sợ nhất chính là phần ngực, ở đó có vết thương sâu máu chảy ra nhiều, đến cả phần xương ở ngực cũng bị người ta chém đứt mất vài đoạn.


“Nhiếp sư huynh”, ngay sau đó, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị lần lượt chạy tới.

Bọn họ cũng không khá khẩm hơn là bao, người nào người nấy mặt mày tái nhợt, thân chằng chịt vết thương, đặc biệt là Tạ Vân, phần ngực của hắn còn có vết thương sâu, chốc chốc lại phát ra ánh sáng u tối, giải hoá tinh khí của hắn khiến vết thương của hắn hồi lâu vẫn không thể liền lại.

“Loại ăn hại, đúng là ăn hại”, trên đài vang lên giọng điều giễu cợt, nếu nhìn kĩ thì đây chính là kí chủ của Hằng Nhạc Tông – Doãn Chí Bình.

Hắn ta cao cao tại thượng, hắn vặn cổ, mặt mày tôi độc: “Tên ăn hại Diệp Thành kia không dám xuống núi, không ngờ các ngươi còn ăn hại hơn hắn, cụt hứng, đúng là cụt hứng”.

………
“Này, này, mau, mau, mau đuổi theo nó, bên kia còn có…”, trong Vạn Đan Bảo Điển ở Đan thành chỉ toàn vang lên tiếng hô hớt hải của Diệp Thành, hắn và Đan Tổ Long Hồn chưa hề được nghỉ ngơi.

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, bọn họ chăm chỉ cần mẫn nên thu hoạch cũng rất nhiều, hiện giờ cả hai đã thu được hơn ba trăm ý cảnh luyện đan, trong đó không thiếu ý cảnh luyện linh đan bốn vân.

Gừ!
Đương lúc hắn mải suy nghĩ thì Đan Tổ Long Hồn gầm lên, vả lại tiếng gầm lần này của nó rõ ràng còn rất hùng tráng, trong tiếng gầm còn mang theo vẻ kích động.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 450: C450: Tiểu hữu cũng thật khiêm tốn


“Đó, đó, mau lên, tóm lấy nó, mẹ kiếp, lại chạy rồi…”, tiếp sau đó, trong Vạn Đan Bảo Điển chỉ toàn tiếng hô hớt hải của Diệp Thành.  

“Bên trong rốt cục đang làm gì thế chứ?”, bên ngoài Vạn Đan Bảo Điển, một lão già tóc bạc bên cạnh Đan Thần chốc chốc lại lên tiếng nói như vậy, từ khi ông ta tới đây đều chỉ nghe thấy tiếng hớt hải của Diệp Thành.  

“Đúng là tên tiểu tử thú vị”, Đan Thần ở bên khẽ vuốt râu.  

“Đan Thần, trước đó chúng ta đem ý cảnh luyện linh đan năm vân phân tách ra có phải là có phần thất đức không?”, lão già tóc bạc kia ho hắng nhìn Đan Thần: “Như vậy làm trái lời của Đan Tổ mà”.  

“Chẳng còn cách nào khác”, Đan Thần lắc đầu bất lực, “chúng ta cần phân biệt những ý cảnh luyện đan đó, lẽ nào ông quên đi năm xưa đan phương mà Đan Hồn khát máu tìm thấy ở đâu rồi sao? Đó chẳng phải là trong Vạn Đan Bảo Điển sao?”  

“Cũng đúng”, lão già tóc bạc gật đầu: “Đem những ý cảnh luyện đan dược tà ác kia trừ khử để tránh khỏi hoạ diệt thế gian”.  

“Chạy, ngươi chạy nữa hả?”, trong Vạn Đan Bảo Điển, Diệp Thành và Đan Tổ Long Hồn đã nắm bắt được ý cảnh luyện đan của linh đan năm vân kia, cả hai mệt rã rời, toàn thân đầm đìa mồ hôi.  


Ngay sau đó, Đan Tổ Long Hồn đem ý cảnh luyện đan của linh đan năm vân kia lạc ấn trong thần hải của Diệp Thành.  

“Càn Khôn Tạo Hoá Đan”, ngay sau đó, trên khuôn mặt của Diệp Thành xuất hiện nét vui mừng thấy rõ vì cái gọi là Càn Khôn Tạo Hoá Đan chính là một loại linh dược tôi hồn, là linh dược thượng hạng thuộc loại linh hồn, đây là linh dược rất quý giá.  

“Được, làm tốt lắm”, Diệp Thành ngồi trên đầu Đan Tổ Long Hồn, hắn xoa xoa đầu Đan Tổ Long Hồn mà nói.  

Gừ! Gừ!  

Được Diệp Thành khen ngợi, Đan Tổ Long Hồn có vẻ rất vui mừng, nó không ngừng xoay mình bay cuộn lên trên, cứ thế đưa Diệp Thành bay khắp Vạn Đan Bảo Điển. Mặc dù Đan Tổ Long Hồn không thể nói chuyện nhưng Diệp Thành lại có thể cảm nhận được tâm trạng vui mừng của nó.  

Ngay sau đó, cả hai người bị một sức mạnh thần bí và mạnh mẽ đưa ra khỏi Vạn Đan Bảo Điển.  


Phù!  

Vừa ra ngoài, Diệp Thành đã thở phào một hơi mang theo tàn khí, mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ.  

Thấy Diệp Thành vui mừng như vậy, vị trưởng lão mặc y phục trắng hiếu kỳ hỏi một câu: “Tiểu tử, ngươi lĩnh hội được mấy ý cảnh linh đan trong đó?”  

Diệp Thành không nói gì, chỉ mỉm cười giơ lên ba ngón tay.  

“Tiểu hữu”, phía này, Đan Thần mỉm cười ôn hoà: “Con có muốn rời khỏi môn phái cũ làm người kế cận vị trí thành chủ của Đan Thành ta không? Sau khi ta thoái vị con sẽ là thành chủ thứ một trăm bốn mươi hai”.  

“Rời…rời khỏi môn phái cũ?”, Diệp Thành bất giác cau mày, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh Sở Huyên, Sở Linh, Tịch Đan, Hổ Oa, Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Hùng Nhị.  

Rời khỏi môn phái cũ là việc mà hắn chắc chắn không thể làm được, người của Đan Thành sẽ không tham gia vào việc tranh đấu của các môn phái.  

Còn hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông vả lại hắn cũng biết Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông sớm muộn cũng sẽ có ngày xảy ra chiến tranh, nếu như gia nhập vào Đan Thành thì có nghĩa rằng hắn phải trơ mắt nhìn tông môn bị diệt vong đến chết nhưng không thể ra tay tương trợ. 
 
Chương 451: C451: Con muốn rời khỏi đan thành sao


Thành Chủ của Đan Thành là vị trí với vinh dự chí cao, nhưng cũng chính vì vinh dự chí cao này nên cần phải trả giá bằng thứ gì đó.  

“Tiểu hữu, chuyện này khó lựa chọn vậy sao?”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, một lão già tóc bạc hỏi thăm dò.  

“Không giấu gì tiền bối con coi môn phái là nhà của mình”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.  

Diệp Thành nói rất ấm ức nhưng sự ấm ức ấy của hắn khiến mấy người phía Đan Thần có thể nghe ra ý tứ trong lời nói, đó chính là từ chối. Lời từ chối của hắn khiến mấy người phía Đan Thần cảm thấy có phần bất ngờ.  

Đan Thành Chi Chủ chính là chủ nhân của Đan Thành, là niềm vinh dự chí cao, một vị trí đầy mê hoặc mà không phải ai cũng có thể vượt qua được, nhưng một tiểu bối ở cảnh giới Nhân Nguyên lại từ chối.  

Địa cung chìm vào tĩnh lặng trong khoảng thời gian ngắn.  

Cuối cùng vẫn là Đan Thần mỉm cười lên tiếng, vỗ vai Diệp Thành cười nói: “Tiểu hữu, không cần vội trả lời, con cứ về suy nghĩ đi, nếu nghĩ thông rồi, cho dù bất cứ thời gian nào thì cánh cửa của Đan Thành chúng ta cũng rộng mở chào đón con”.  


“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành vội chắp tay hành lễ.  

“Cái đó, khụ, khụ…”, ngay sau đó, một vị trưởng lão khẽ vỗ vai Diệp Thành cười nói: “Tiểu tử, chúng ta vẫn chưa biết con đã có vợ hay chưa?”  

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn sao có thể không nghe ra ý tứ tứ của vị trưởng lão này chứ, rõ ràng là muốn giới thiệu thê tử cho hắn mà.  

Nghĩ thì cũng phải, hiện giờ hắn là luyện đan sư có phong hiệu, đừng nhìn vào thuật luyện đan hiện giờ của hắn không bằng những lão bối này mà đánh giá, rồi có ngày thuật luyện đan của hắn sẽ đứng đầu Đại Sở, nếu không thì hắn cũng sẽ không có được sự công nhận của Đan Tổ Chi Hồn.  

Một hậu bối có thực lực và khả năng thiên bẩm như vậy e rằng bất cứ thế lực nào cũng sẽ muốn lôi kéo, vì vậy bọn họ muốn tạo ra cuộc liên hôn mang tính chất chính trị.  

“Không biết tiểu hữu thấy Huyền Nữ và Lạc Hi của nhà chúng ta thế nào?”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì lão già mặc y phục trắng kia đã mỉm cười nhìn hắn.  


“Tiền bối, con có vợ rồi”, Diệp Thành ho hắng.  

“Có vợ cũng không sao, chúng ta…”  

“Đan Nhất”, Đan Thần xen vào ngắt lời lão già kia: “Việc của hậu bối, người làm trưởng bối như chúng ta không nên can dự vào, chuyện tình duyên không thể cưỡng cầu”.  

“Hắn là Đan Thánh đấy”, một vị trưởng lão với tên Đan Nhất lên tiếng, “cũng nên để lại gì ở Đan Thành chúng ta chứ. Nghe theo ta sẽ không sai đâu, để hắn và Huyền Nữ kết hợp, hắn không muốn làm thành chủ thì để Huyền Nữ làm, đã là phu thê với nhau, Huyền Nữ làm cũng như hắn làm”.  

“Mặc dù nói vậy nhưng cũng đừng ép buộc Diệp Thành”, Đan Thần truyền âm: “Hắn là một người có cá tính, đến cả vị trí thành chủ còn từ chối, ngươi cho rằng Huyền Nữ có thể khiến hắn thay đổi sao?”  

“Vậy về thăm nhà đi”, Đan Thần cười ôn hoà: “Hạo Thiên Huyền Chấn đúng là sinh được một nhi tử ngoan”.  

“Vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành vội hành lễ sau đó quay đầu chạy.

“Về nhà thôi”, ra khỏi Địa Cung, Diệp Thành vươn vai.
 
Chương 452: C452: Nói linh tinh ta chung tình lắm đấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Có nên chào tạm biệt Lạc Hi không nhỉ?”, Diệp Thành thầm nghĩ, bất giác đưa mắt nhìn về một hướng.  

“Thôi bỏ đi, chào rồi lại buồn”, cuối cùng Diệp Thành hít sâu một hơi, không đi về hướng đó mà đi về phía cửa của Đan phủ: “Mình còn chưa lấy tiền đánh bạc nữa”.  

…  

Ở Bắc Sở, trên một đỉnh núi có mây mù bao phủ, toạ lạc một toà phủ đệ cực kỳ uy nghiêm: Hạo Thiên thế gia.  


Giờ phút này, trong đại điện phủ đệ chật cứng người, họ nhìn trái nhìn phải như đang đợi ai đó.  

Trong hậu điện, một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào đang ngồi ở đó day mạnh đầu mày.  

Người này chính là gia chủ đương nhiệm của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn.  

“Gia chủ, những người bên ngoài kia…”, một ông lão ngập ngừng cất lời, nhưng không nói tiếp.  

“Lát nữa, lát nữa, ta suy nghĩ đã”, Hạo Thiên Huyền Chấn xua tay.  


“Vậy người suy nghĩ đi ạ”, ông lão mỉm cười rồi xoay người bước ra ngoài.  

Sau khi ông lão đi, Hạo Thiên Huyền Chấn xoa cằm: “Hạo Thiên Trần Dạ, mình có nhi tử sao? Hay là những năm trước chơi bời trăng hoa, có người sinh con cho mình mà không nói? Ừm, khả năng là vậy, không phải là Dĩnh Nhi chứ? Không đúng, thời gian không phù hợp, lẽ nào là Tuyết Nhi? Cũng không đúng, nàng ấy sinh con chắc chắn sẽ nói cho mình, vậy hay là Yên Nhi? Diệu Nhi? Xảo Nhi? Hoa Nhi? Hay là…”  

Hạo Thiên Huyền Chấn tự lẩm bẩm một mình, vừa sờ cằm vừa suy nghĩ, liệt kê mấy lượt từng người mà ông ta có thể nhớ ra được từ hai mươi năm trước đến giờ.  

Nói thật, sau khi nghe chuyện ở Đan Thành, ông ta đã sững sờ, ba ngày nay Hạo Thiên thế gia liên tục có khách, muốn ngăn cũng không ngăn được, ai cũng đòi gặp nhi tử bảo bối của ông ta – Hạo Thiên Trần Dạ, nhưng vấn đề là ông ta không có nhi tử.  

“Không đúng!”, Hạo Thiên Huyền Chấn càng nghĩ càng thấy không đúng: “Dám xưng là người của Hạo Thiên thế gia nhưng sao đến giờ Hạo Thiên Trần Dạ vẫn không về nhà, có phải đang chờ ta đi đón hai mẹ con họ tới không? Nhưng rốt cuộc là ai sinh chứ?”  

“Cha à! Xem ra thời trẻ cha rất trăng hoa!”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn vẻ mặt rối rắm của Hạo Thiên Huyền Chấn, bất giác che miệng cười trộm: “Chưa biết chừng chúng con không chỉ có một đệ đệ hay ca ca ấy chứ”.  

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ

 
Chương 453: 453: Tiền Cũng Đã Nhận Rồi Ta Đi Đây


Thấy thế, khoé miệng Hạo Thiên Huyền Chấn giật giật, ông ta đứng bật dậy: “Vậy… Vậy ta cũng ra ngoài đi dạo một vòng”.

“Ông thì không cần”, Hoa Tư bước lên kéo ông ta lại.

“A!”  
“Bụp! Chát! Rầm! Uỳnh!”  
…  
Ở bên này, Diệp Thành đã bước vào sòng bạc.

Sòng bạc hôm nay yên tĩnh hơn rất nhiều.


Tại sao lại yên tĩnh? Còn không phải vì đặt cược xem ai sẽ giành ngôi vị Đan Khôi trong đại hội đấu đan mà thua khuynh gia bại sản sao? Bây giờ ai còn tiền chạy tới đặt cược nữa? Hầu hết đều ở nhà ôm mặt khóc rồi!  
Có lẽ bây giờ rất nhiều người đang nghĩ xem nên đánh hắn thế nào ấy chứ!  
Khụ khụ!  
Diệp Thành ho khan một tiếng, ngoáy lỗ tai: “Việc… Việc này không thể trách ta được”.

“Tiểu hữu, thiếu chủ nhà ta đợi ngươi lâu lắm rồi”, không lâu sau lão già áo đen liền xuất hiện, nhưng không lập tức đưa Diệp Thành lên lầu như lần trước, lần này ông ta nói chuyện khiêm tốn hơn rất nhiều.

“Được, được”, Diệp Thành lên lầu, ngựa quen đường cũ, rất tự giác đi tới phòng Thiên Tự Hiệu.

Hắn vừa bước vào, Lăng Tiêu đã vội vàng đứng dậy, mỉm cười bảo: “Hạo Thiên đạo hữu, Lăng Tiêu chờ đã lâu, mời vào trong”.

“Khách sáo quá!”, ngoài miệng Diệp Thành nói thế nhưng hắn cũng thật sự không khách sáo, ngồi xuống một cách tự nhiên, hơn nữa còn nói thẳng mục đích mình tới: “Hôm nay ta phải đi rồi, không biết ta có thể lấy tiền đặt cược của mình chưa?”  

“Đương nhiên rồi”, Lăng Tiêu phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành: “Năm triệu, không thừa không thiếu”.

“Năm triệu? Sao nhiều thế?”, Diệp Thành giật mình.

Lăng Tiêu nở nụ cười; “Không giấu gì đạo hữu, tiền đặt cược mất cân bằng nghiêm trọng, hầu như mọi người đều cược Huyết Đồng và Huyền Nữ, ai ngờ đạo hữu lại một mình đặt cửa khác, vậy nên tỷ lệ từ một được một trăm đã tăng lên thành một được năm trăm”.

“Đạo hữu chờ một chút”, Lăng Tiêu cũng đứng lên, cười ngượng ngùng: “Tại hạ có một yêu cầu, mong đạo hữu cân nhắc”.

“Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi”.

“Không biết đạo hữu có thể treo hàm tước khách khanh trưởng lão ở nhà họ Lăng ta không?”, Lăng Tiêu ho khan một tiếng.

Nghe vậy Diệp Thành nhướng mày, hắn hiểu ý đồ của Lăng Tiêu.

Bây giờ có lẽ tên tuổi của Hạo Thiên Trần Dạ đã truyền khắp Đại Sở, chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều sẽ nghĩ tới, thành tựu của hắn sau này chắc chắn không thấp hơn Đan Vương, người có tiềm lực như vậy, thế lực nào chẳng muốn lôi kéo!.

 
Chương 454: 454: Chiêu Này Hay Thật


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Vấn đề này”, Diệp Thành xoa cằm, treo hàm tước khách khanh trưởng lão cũng không phải không thể.

Hắn dùng tên Hạo Thiên Trần Dạ, ngoài một số ít người thì không ai biết thân phận thật sự của hắn.

“Hạo Thiên đạo hữu, đây là chút tâm ý của nhà họ Lăng, xin hãy nhận lấy”, khi Diệp Thành đang cân nhắc thì Lăng Tiêu đã đưa cho hắn một chiếc hộp ngọc pha lê, bên trong là một bụi linh thảo màu đỏ.

“Thần huyết linh lung”, Diệp Thành vừa nhìn đã nhận ra loại linh thảo này, mắt hắn đột nhiên sáng lên.

Thần huyết linh lung không phải linh thảo bình thường, linh thảo này đã không còn xuất hiện ở Đại Sở nữa, nó vẫn luôn là vật vô giá, là loại linh thảo không thể thiếu để luyện chế linh đan năm vân cao cấp.

“Thế này thì ngại quá”, Diệp Thành nói vậy nhưng vẫn nhận lấy chiếc hộp ngọc thuỷ tinh, mỉm cười: “Được làm khách khanh trưởng lão của nhà họ lăng là vinh hạnh của Trần Dạ”.


“Được, được, được”, Lăng Tiêu nói liền ba chữ “được”, hắn ta vội vàng lấy ra một tấm ngọc bài, mặt trước của ngọc bài được khắc chữ “Lăng” bằng linh hồn lạc ấn, mặt sau khắc bốn chữ “Hạo Thiên Trần Dạ”.

Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, thì ra đã chuẩn bị hết từ trước!  
Lăng Tiêu nở nụ cười ngượng ngùng, đưa ngọc bài cho Diệp Thành: “Chuẩn bị trước vẫn hơn mà! Có tấm ngọc bài này, khi nào đạo hữu cần thì có thể lấy nó ra tìm sự giúp đỡ ở bất kỳ phân điện nào của nhà họ Lăng”.

“Đã hiểu”, Diệp Thành nhận lấy tấm ngọc bài, cảm thấy rất thiết thực.

Ra khỏi sòng bạc, Diệp Thành kín đáo liếc mắt nhìn vài nơi, hắn tìm kiếm từng cửa hàng sau đó mới xoay người đi vào một tửu lâu, đi thẳng lên lầu ba, vào một nhã gian.

“Cảm nhận được có người đang theo dõi con không?”, Từ Phúc đã chờ sẵn trong nhã gian, thấy Diệp Thành vào thì hỏi.


“Trước đây con l@m tình báo, nếu không cảm nhận được thì con không cần sống nữa”, Diệp Thành vừa cười vừa tạo kết ấn bằng một tay, sau đó ngưng tụ ra một phần phân thân.

Ngay sau đó, phần phân thân của hắn xoay người đi ra ngoài.

Còn hắn và Từ Phúc đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài từ ô cửa sổ đang mở.

Họ nhìn thấy phần phân thân ra khỏi tửu lâu, sau đó đi về phía lối vào Đan Thành, mà phía sau phân thân có một vài bóng dáng lén lút đi theo, phân thân ra khỏi Đan Thành, mấy người kia cũng đi theo.

“Chiêu này hay thật”, Từ Phúc tấm tắc khen ngợi.

Trong đám đông đối diện, một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi đang chạy vào đám đông, phía sau còn có một nữ tử mặc đồ trắng, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là Lạc Hi và Huyền Nữ sao?  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 455: 455: Kẻ Tám Lạng Người Nửa Cân!”


“Hai người họ đi ra ngoài như vậy sẽ không gặp chuyện gì chứ?”, Diệp Thành quay đầu nhìn Lạc Hi và Huyền Nữ đã chạy tới cổng thành.

“Đừng lo, phía sau còn có người”, Từ Phúc bước đi trước.

“Con cũng nghĩ vậy”, Diệp Thành liếc nhìn ông lão cầm hồ lô rượu, lúc này ông ta đang chạy theo phía sau Lạc Hi và Huyền Nữ, xem ra dù bất cần đời nhưng cũng là một người cực kỳ mạnh!  
Hai người nhanh chóng đến trung tâm thành, nơi đó có một tế đàn khổng lồ, trên tế đàn là Truyền Tống Trận.

“Đạo hữu, cho ta tới Vô Nhai Cổ Thành”, Từ Phúc bước lên trước, đưa túi đựng đồ chứa mười nghìn linh thạch cho trưởng lão áo trắng canh giữ Truyền Tống Trận.

“Lên trước đi, ta sẽ điều chỉnh toạ độ không gian”, trưởng lão áo trắng nhận lấy túi đựng đồ, bắt đầu vẽ toạ độ không gian.

Nghe vậy, hai người lần lượt bước lên.

Ngay sau đó, Truyền Tống Trận phát ra tiếng kêu ù ù, bắt đầu chậm rãi chuyển động, sức mạnh không gian bí ẩn bắt đầu cuộn trào mãnh liệt.


“Đan Thành, lần sau ta sẽ lại đến”, Diệp Thành nhìn Đan Thành rồi hít sâu một hơi, chuyến đi lần này thật sự đã mang lại cho hắn rất nhiều điều may mắn.

“Chờ chút”, Diệp Thành đang cảm thán thì hai người mặc áo huyết bào cũng bước lên tế đàn, đưa túi đựng đồ cho trưởng lão áo trắng: “Đạo hữu, chúng ta cũng đến Vô Nhai Cổ Thành”.

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, trưởng lão áo trắng cười nhẹ.

“Thị Huyết Đạo Nhân, Huyết Đồng”, Diệp Thành hơi nheo mắt lại, tuy rằng hai người đều trùm áo huyết bào nhưng hắn vẫn nhìn thấu thân phận của họ, chẳng phải chính là Huyết Đồng và Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện sao?  
Khi Diệp Thành nhìn họ thì tình cờ họ cũng đang nhìn lại đây, đặc biệt là Huyết Đồng, đôi mắt loé lên ánh sáng tàn nhẫn đó cho dù là ban ngày cũng vô cùng đáng sợ.

Ngay sau đó, Truyền Tống Trận nhanh chóng xoay chuyển, bốn người lần lượt biến mất trên tế đàn.

Khi xuất hiện lần nữa, Diệp Thành cảm thấy trước mắt rất sáng, họ đã ở trong thông đạo không gian kỳ dị.


“Bọn họ là Huyết Đồng và Thị Huyết Đạo Nhân”, Diệp Thành vờ như không có chuyện gì, âm thầm truyền âm cho Từ Phúc.

“Là bọn họ hả?”, giọng điệu truyền âm của Từ Phúc có phần ngạc nhiên, hiển nhiên ông vẫn chưa phát hiện ra hai người bên cạnh là Huyết Đồng và Thị Huyết Đạo Nhân, nhưng dù vậy ông ta vẫn không để lộ ra biểu hiện gì khác thường.

.

Google ngay trang { Tг Цмtгuуen.

m e }
Tiếp theo, thông đạo không gian trở nên yên tĩnh lạ thường.

Nhưng càng yên tĩnh, Diệp Thành càng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, hơn nữa hắn có thể nhìn rõ sát khí không ngừng lan ra trong mắt Thị Huyết Đạo Nhân và Huyết Đồng.

“Đứng ra sau ta”, Từ Phúc liếc nhìn Thị Huyết Đạo Nhân, sau đó truyền âm cho Diệp Thành.

“Vâng”, Diệp Thành âm thầm nhìn xung quanh, sau đó đứng sau lưng Từ Phúc, đề phòng bị Thị Huyết Đạo Nhân giết.

.

 
Chương 456: 456: Ai Bảo Ngươi Quá Vô Dụng!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Không ngờ hắn còn chưa đứng vững, Thị Huyết Đạo Nhân đang đứng yên bất động đột nhiên di chuyển, một đạo chưởng ấn giáng mạnh vào Từ Phúc.

Hừ!  
Vẻ mặt Từ Phúc lạnh lùng, trong lòng ông đã có sự chuẩn bị từ trước, ông đột nhiên ngẩng đầu, vung một đạo chưởng ấn về Thị Huyết Đạo Nhân.

Thị Huyết Đạo Nhân không ngờ tính cảnh giác của Từ Phúc lại cao đến vậy, phản ứng cũng rất nhanh, một chưởng đánh úp của ông ta không có tác dụng gì.

Chết đi!  
Vì chưa thể khiến Từ Phúc bị thương, Thị Huyết Đạo Nhân trở tay lấy ra một thanh sát kiếm, đâm thẳng về phía đầu mày Từ Phúc.

Hừ!  
Từ Phúc hừ lạnh một tiếng, giơ tay áo lên rồi cũng vung sát kiếm ra, chặn lại một kiếm tuyệt sát của Thị Huyết Đạo Nhân, sau đó ông trở tay tung ra một đạo đại ấn.


Thị Huyết Đạo Nhân phản ứng cực nhanh, thoáng chốc tung quyền đánh tan đại ấn.

“Đúng là vô dụng”, thấy Thị Huyết Đạo Nhân không thể xử được Từ Phúc ngay, Huyết Đồng ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Lúc này, một tay hắn ấn lên thông đạo không gian, một luồng sức mạnh cực lớn xoay chuyển trong lòng bàn tay hắn, từ khi luồng sức mạnh này xuất hiện, thông đạo không gian vốn đang ổn định bắt đầu dao động.

“Huyết Đồng, ngươi làm gì vậy?”, Thị Huyết Đạo Nhân đang đại chiến chợt hét lớn.

“Không làm gì, ta chỉ giúp ngươi thôi”, Huyết Đồng cười u ám, sức mạnh được tập trung trong tay hắn tăng đến cực hạn.

“Hắn muốn phả huỷ thông đạo không gian”, Từ Phúc biến sắc.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành hừ lạnh rồi lập tức di chuyển, tung nhất kiếm tuyệt sát Phong Thần Quyết chém về phía Huyết Đồng.


“Muộn rồi”, Huyết Đồng nở nụ cười sâu xa, sức mạnh dâng lên cực hạn trong lòng bàn tay hắn bắt đầu bùng nổ.

Bùm!  
Sau một tiếng nổ, toàn bộ thông đạo không gian sụp đổ.

Tất cả những điều này đến quá nhanh, nhất kiếm của Diệp Thành còn chưa đâm được tới Huyết Đồng thì hắn đã bị cuốn vào khe nứt không gian thăm thẳm.

Không chỉ hắn mà Từ Phúc và Thị Huyết Đạo Nhân cũng không thể may mắn tránh khỏi, còn chưa đứng vững đã bị hút vào, thoáng chốc biến mất.

Mà Huyết Đồng vẫn nở nụ cười âm u, tàn nhẫn, mặc dù hắn ta cũng bị cuốn vào khe nứt không gian nhưng toàn thân hắn được bao phủ bởi huyết quang, không ngờ khe nứt không gian lại không thể xuyên thủng lá chắn bảo vệ do huyết quang ngưng tụ thành.

Phụt! Phụt! Phụt!  
Trong khe nứt không gian tối tăm, Diệp Thành liên tục bị thương.

“Ai bảo ngươi quá vô dụng!”, Huyết Đồng cười quỷ dị, nói xong hắn chợt xoay người, nhào tới Diệp Thành, không ngờ hắn lại không bị khe nứt không gian hạn chế.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 457: 457: Chẳng Trách Hắn Lại Căm Thù Đan Thành Như Thế


Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như ở ngay trước mắt.

Thế giới ban đêm cực kỳ tĩnh lặng.

Đột nhiên, khoảng không yên tĩnh bị xé toạc ra một vết nứt lớn, Diệp Thành toàn thân đầy máu ngã xuống, ồ không đúng, nói chính xác hơn là bị ném ra khiến cho mặt đất tạo thành một cái hố sâu.

Phụt!  
Vừa bò dậy, Diệp Thành đã phun ra một ngụm máu tươi, hắn lảo đảo suýt nữa ngã xuống.

Hắn bị thương quá nặng, mặc dù có Tiên Thiên Canh Khí hộ thể nhưng trên người hắn vẫn đầy máu, hơn nữa còn lộ cả xương trắng hếu.


“Ngươi nên cảm ơn ta”, giọng nói nham hiểm nhanh chóng vang lên, Huyết Đồng mặc huyết bào lơ lửng trong hư không, nụ cười giễu cợt mang theo sự tàn bạo, trong đêm đen trông cực kỳ đáng sợ.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Diệp Thành đứng loạng choạng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyết Đồng.

“Sao, không nhớ ta nữa à?”, Huyết Đồng nở nụ cười ghê rợn để lộ hàm răng trắng bóc, một đạo huyết quang bay ra từ nơi đầu mày, huyễn hoá thành lư luyện đan huyết sắc, lơ lửng trên hư không.

Diệp Thành ở dưới nhìn thấy lư luyện đan huyết sắc thì chợt ngẩng đầu nhìn Huyết Đồng: “Đan Hồn”.

“Xem ra ngươi đã nhớ lại”, Huyết Đồng li3m chiếc lưỡi đỏ như máu, nở nụ cười hung ác: “Năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi từng chuyện”.

“Không phải lão ta đã chết rồi à? Sao vẫn còn sống?”, sắc mặt Diệp Thành đã khó coi đến cực điểm.


Nếu Huyết Đồng không lấy lư luyện đan huyết sắc ra thì hắn vẫn không biết Huyết Đồng chính là Đan Hồn.

Hắn nhận ra lư luyện đan huyết sắc đó, ngày hôm ấy hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi bị nhốt trong lư luyện đan nên ấn tượng của hắn về chiếc lư này rất sâu sắc.

“Chẳng trách hắn lại lộ ra sát khí ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy mình”.

“Chẳng trách hắn lại căm thù Đan Thành như thế”.

“Chẳng trách ngay cả Đan Chi Huyền Nữ cũng không phải đối thủ của hắn”.

Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn thấy bỏ chạy là thượng sách.

Nhìn Diệp Thành không ngừng đi xa, Huyết Đồng không đuổi theo mà chỉ nở nụ cười khó dò, tay tạo kết ấn: “Ngươi nghĩ ngươi chạy được sao?”  
Hế?.

 
Chương 458: Chương 458


Ngay sau đó, Diệp Thành chợt cau mày, nheo mắt nhìn hư không phía trước, phát hiện khoảng hư không ấy đã biến thành màu đỏ máu, có huyết hải dâng trào cuồn cuộn.

Nhưng khi đến gần hắn mới phát hiện, đó không phải huyết hải mà là từng con huyết ưng, vì chúng quá nhiều lại bay rợp trời nên nhìn thoáng qua hắn cứ tưởng huyết hải.

“Triệu Hoán Thuật sao?”, nhìn thấy huyết ưng lao tới, Diệp Thành cảm thấy da đầu tê dại, số lượng không thể đếm được, ùn ùn kéo tới, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu không ngớt của huyết ưng.

Thấy thế, Diệp Thành đột nhiên dừng lại, nhìn về phía sau.

Phía sau, Huyết Đồng đang giẫm lên Thần hồng ung dung đi tới, hơn nữa mỗi bước đi, trong cơ thể hắn ta sẽ phân hoá ra một đạo huyết khí, mà mỗi đạo huyết khí đều huyễn hoá thành một tên Huyết Vu, đến khi ngưng tụ đủ chín tên Huyết Vu, chín tên Huyết Vu có khí thế mạnh mẽ, mỗi tên đều ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất.


“Đây là thần thông gì chứ?”, Diệp Thành khai mở Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm Huyết Đồng, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra manh mối: “Mẹ nó, không ngờ lại phong ấn nhiều Huyết Vu trong cơ thể như vậy”.

Diệp Thành thu hồi ánh mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, phía trước là biển huyết ưng, phía sau là Huyết Đồng và chín tên Huyết Vu, tình hình này không ổn chút nào.

“Liều thôi”, suy đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định xông vào biển huyết ưng, thế này vẫn hơn là sát phạt chiến đấu với đội quân phía sau, so với Huyết Đồng và chín tên Huyết Vu, hắn cảm thấy xông vào biển huyết ưng ổn hơn.

Vút!  
Đám mây Tiên Hoả như một đạo kim quang xé ngang bầu trời, lao tới biển huyết ưng với tốc độ cực nhanh.

Mà Diệp Thành ở trên đám mây Tiên Hoả cũng đã đứng yên, cầm thanh kiếm Xích Tiêu trong tay, cực kỳ bình tĩnh.


Chẳng mấy chốc, từng đường kiếm ảnh huyền ảo xuất hiện xung quanh Diệp Thành bay tới bay lui, từng nhát kiếm sắc bén với số lượng lớn khiến da đầu người ta tê dại.

Hắn đứng trong vạn kiếm, không còn là người nữa mà là thần kiếm sắc bén, đứng đầu vạn kiếm.

“Vạn Kiếm Triều Tông!”  
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn đột nhiên vung kiếm lên chỉ vào biển huyết ưng.

Phụt! Phụt!  
Ở bên này, kiếm ảnh của Vạn Kiếm Triều Tông đã bay vào biển huyết ưng, huyết ưng bị đâm xuyên, hoá thành huyết khí tiêu tán trong thiên địa.

Vạn Kiếm Triêu Tông dù mạnh nhưng huyết ưng quá nhiều, từng con huyết ưng bị tiêu diệt, kiếm khí của Vạn Kiếm Triêu Tông cũng nhanh chóng nứt ra, vì số lượng huyết ưng thật sự quá nhiều, đến khi kiếm khí hoàn toàn biến mất cũng không thể phá được một kẽ hở.

Mẹ nó!.

 
Chương 459: Chương 459


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thấy số lượng huyết ưng vẫn còn rất nhiều, sắc mặt Diệp Thành khó coi không thể tả, hắn lập tức sử dụng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí.

“Chỉ có thể cứ thế xông lên thôi”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm thất luyện do Tiên Hoả hoá thành, hắn điên cuồng vung lên, hắn đi tới đâu đều có huyết ưng bị chém rơi, hoá thành huyết khí.

“Ta xem ngươi có thể trụ được tới khi nào”, phía sau hắn, Huyết Đồng giẫm lên Thần hồng, thong thả đi theo, nhìn Diệp Thành sát phạt lao vào biển huyết ưng mà hắn ta cảm thấy vô cùng vui sướng.

Phụt! Phụt!  
Trong biển huyết ưng, Diệp Thành vẫn đang điên cuồng vung kiếm Xích Tiêu, Tử Huyên bên cạnh cũng không nhàn rỗi, tung đại chiêu tấn công cả đám huyết ưng.


Nhưng dù vậy thì lá chắn bảo vệ do linh khí của Tử Huyên ngưng tụ ra cũng đã thủng lỗ chỗ, ngay cả áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Diệp Thành cũng bị huyết mang mà huyết ưng b ắn ra phá vỡ.

Tuy thực lực của huyết ưng không mạnh nhưng số lượng thật sự quá nhiều, đôi khi số lượng cực hạn cũng có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về chất lượng.

“Chết tiệt, cứ đánh thế này kiểu gì cũng bị vây chết ở đây”, vẻ mặt Diệp Thành rất khó coi, hắn không dám dừng lại một giây nào, liên tục vung kiếm Xích Tiêu, vì một khi phòng ngự bị phá vỡ, huyết ưng xông tới thì không tới ba giây hắn sẽ bị rỉa sạch.

Lòng thầm nghĩ như vậy, hắn bất giác nhìn về phía sau, Huyết Đồng và chín Huyết Vu đang chặn ở đó, bây giờ quay lại hắn sẽ còn chết nhanh hơn.

“Long gia, mau lên, ta không chống đỡ được nữa”, vào thời điểm then chốt, Diệp Thành lại bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.


Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long lười biếng mở mắt, liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, dường như có thể thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành để nhìn thấy tình hình phía hắn.

“Nhiều vậy”, đến Thái Hư Cổ Long cũng phải nhíu mày.

“Nếu ít thì ta cũng không gọi ngươi”, Diệp Thành vừa nói vừa vung kiếm Xích Tiêu chém một loạt huyết ưng, sau đó lại vung thất luyện Tiên Hoả, lại một loạt huyết ưng nữa bị tiêu diệt, nhưng ngay sau đó lại có nhiều huyết ưng lao tới hơn, dường như giết thế nào cũng không thể hết.

“Như vậy được không?”, Diệp Thành ngập ngừng hỏi thử.

“Nghe ta đi, không sai đâu”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top