Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tiên Sinh Nằm Vùng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tiên Sinh Nằm Vùng
Chương 60


Thẩm Lan đầu tiên là sững sờ, đến khi cơn đau dữ dội gọi lý trí hắn trở về thì mới nhìn trừng trừng gã kia rồi nghiến răng rít lên ba chữ: "Đ* m* mày."
Hắn đấm gãy mũi đối phương làm máu mũi và nước mũi thi nhau chảy xuống ròng ròng, sau đó giơ tay lôi cổ gã xuống rồi thụi mạnh đầu gối vào bụng, ra sức quật ngã tên đàn ông cao gần hai mét.
Cơn đau kịch liệt truyền đến từ cánh tay làm toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, hắn lao đến cạnh Lâm Uyên Dương, hầu kết nhấp nhô liên tục.
Tim Lâm Uyên Dương như bị một sợi tơ treo lơ lửng giữa không trung, y run giọng nói: "Thẩm Lan! Em thấy sao rồi?"
"Vẫn ổn, đừng lo." Thẩm Lan cắn môi, cánh tay đau buốt làm hắn tỉnh táo lạ thường, toàn bộ thần kinh đều đang kêu gào vì hưng phấn —— Hắn biết điều này rất bất thường, cũng biết bệnh của mình có lẽ đã tái phát nhưng lúc này hắn không khống chế nổi mình nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người với ánh mắt hung ác nham hiểm: "Ông đây không muốn giết người, tụi bây đừng ép tao."
Hắn cúi xuống nhặt lên một cây gậy bằng tay trái rồi xông tới nện mạnh vào đầu một tên trước mặt, tên kia chưa kịp phản ứng thì não đã phọt ra ngoài.
Khi thấy có kẻ muốn giết Lâm Uyên Dương, chút nhân từ trong lòng Thẩm Lan đã tan biến sạch, đám người này có chết cũng chưa hết tội.
Hắn quả thực giống như ác quỷ bò ra từ ngục Tu La, toàn thân tỏa sát khí âm trầm làm đám đàn ông cao to vạm vỡ kia phải chùn bước, một tay Thẩm Lan cầm vũ khí đi tới phía trước, gậy sắt kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh lạnh gáy.
"Chẳng phải tụi bây đánh giỏi lắm à?"
"Bịch" một tiếng, có người ngã xuống đất.
"Tới đi ——!!"
Tiếng hét của Thẩm Lan đinh tai nhức óc như phát ra từ lồng ngực làm màng nhĩ rung mạnh, ánh mắt hắn tối sầm, tay trái cầm gậy sắt gặp đâu đánh đó, không phải vào đầu chính là vào bụng, lực đánh cực mạnh khiến người ta trở tay không kịp.
Thẩm Lan giết đỏ cả mắt, chẳng thèm quan tâm đến bất cứ gì khác nữa, cứ thế hung hăng vung mạnh gậy sắt trong tay, đám người kia bị sát khí trên người Thẩm Lan làm giật nảy mình, thấy đồng bọn lần lượt gục xuống thì nháo nhào chạy trốn.
Hai mắt Thẩm Lan đỏ ngầu trừng trừng nhìn theo bọn hắn bỏ chạy, một lát sau mới thở hổn hển ôm cánh tay từ từ khuỵu xuống đất.
Kể thì chậm nhưng tất cả những điều này chỉ xảy ra vẻn vẹn mấy giây.
Lâm Uyên Dương chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Thẩm Lan, khi ở trước mặt y Thẩm Lan luôn rực rỡ như nắng, đến tận bây giờ y vẫn không biết Thẩm Lan còn có một mặt bạo lực như vậy —— Thậm chí có thể đẩy lui kẻ địch mạnh hơn mình, lấy một chọi mười.
Dáng vẻ này của Thẩm Lan khiến Lâm Uyên Dương hơi e sợ.
Nhưng ngay khi thấy Thẩm Lan khuỵu xuống đất, cơ thể y lập tức phản ứng trước cả ý thức, chạy vội tới run rẩy ôm chầm hắn: "Thẩm Lan!"
Giọng Thẩm Lan mang theo tiếng khóc nức nở, một giọt nước rơi xuống khóe mắt, hắn nhắm mắt nói: "Em đau quá......"
Lâm Uyên Dương cúi đầu thấy cánh tay hắn đã gãy gập làm vải áo nhô ra ngoài, một khắc này trái tim Lâm Uyên Dương như bị mũi tên đâm xuyên qua làm y đau đến mức không thở nổi.
Y ôm mặt Thẩm Lan hôn hắn rồi lẩm bẩm: "Không sao...... Không sao đâu, anh sẽ đưa em đi."
Giờ Lâm Uyên Dương chẳng còn quan tâm Hàn Thụy ra sao nữa, dáng vẻ rơi lệ của Thẩm Lan như mũi dao nhọn khoét sâu vào tim hắn đau thấu xương.
Ngón tay Lâm Uyên Dương run run, một tay ôm Thẩm Lan còn tay kia lấy điện thoại ra gọi 120.
Hai chân Thẩm Lan quỳ trên mặt đất, đầu tựa vào vai Lâm Uyên Dương, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống gò má hắn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không kìm được run rẩy.
"Ca......" Thẩm Lan rũ mắt, lông mi che khuất tầm mắt, trong giọng nói tràn ngập khổ sở và bi thương, "Sao anh không tin em? Sao không nói em biết anh ở đâu, anh có biết em...... em......"
Lâm Uyên Dương quay đầu hôn lên trán Thẩm Lan ngắt lời hắn: "Không phải anh không tin em mà là......"
Mà là y không muốn để Thẩm Lan bị thương.
Nhưng y vẫn chẳng thể nào thay đổi kết cục này.
Lâm Uyên Dương dừng lại, mọi lời muốn nói đều nghẹn trong cổ, y vuốt tóc Thẩm Lan thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Thẩm Lan nhắm mắt lại, cơn đau dữ dội ở cánh tay làm trung khu thần kinh của hắn vô cùng hưng phấn, thậm chí còn có một khoái cảm kỳ lạ bắt đầu lan ra khắp toàn thân. Đau đớn tột cùng mang đến khoái cảm tột đỉnh, cảm giác nước lửa giao hòa này gần như nuốt chửng lý trí của Thẩm Lan —— Hắn hoàn toàn không thể chống cự, hơi thở dần trở nên bất ổn, trong đầu như có một thanh âm đang kêu gào —— Muốn đau đớn, muốn máu tươi......
Thẩm Lan đột nhiên đẩy Lâm Uyên Dương ra rồi chống tay trái xuống đất lảo đảo đứng dậy, từng bước từng bước đi ra ngoài.
 
Chương 61


Đau quá......
Thẩm Lan liếm môi, trong mắt lóe lên ánh sáng động lòng người, hắn gần như tự ngược đưa tay trái nắm chỗ gãy trên cánh tay phải bẻ quặt xuống.
Cơn đau thấu xương làm Thẩm Lan thở phào một hơi, dưới người hắn rõ ràng đã cương cứng nhô ra như lều vải, đau đớn kịch liệt mang đến khoái cảm gần như bệnh hoạn khiến da đầu Thẩm Lan tê rần, trong cổ phát ra tiếng cười khàn khàn nghe cực kỳ rùng rợn.
"Em làm gì vậy!" Khi Lâm Uyên Dương đuổi kịp Thẩm Lan thì thấy hắn đang đổi cường độ và góc độ liên tục ấn mạnh vào cánh tay phải phồng lên của mình, y mất khống chế quát to: "Em điên rồi sao?!"
Thẩm Lan quay đầu sang, khóe môi nhếch lên một nụ cười yêu dị: "Đau quá, anh muốn thử không?"
Giọng Lâm Uyên Dương run rẩy, dáng vẻ này của Thẩm Lan quá xa lạ khiến y thậm chí quên mất vết thương trên người hắn, y nhìn vào đôi mắt sáng rực lạ thường xen lẫn dục vọng kia: "Thẩm Lan, em sao vậy? Em......"
Thẩm Lan kẹp cổ Lâm Uyên Dương chậm chạp đè y vào tường, Lâm Uyên Dương suýt nữa không nhận ra Thẩm Lan trước mắt, lạ lẫm, lạnh lùng đến đáng sợ, y siết chặt nắm đấm: "Thẩm Lan, em tỉnh lại đi."
Thẩm Lan chồm tới cạnh cổ Lâm Uyên Dương thè lưỡi liếm da y rồi cười nói: "Anh thơm quá."
Hắn dần nắm chặt năm ngón tay, trong giọng nói mang theo sự mê hoặc và dụ dỗ: "Sảng khoái lắm...... Anh thử một chút đi......"
Lâm Uyên Dương nhíu mày, Thẩm Lan bóp cổ y càng lúc càng chặt khiến y ngạt thở, hai tay y ôm lấy cánh tay Thẩm Lan: "Thẩm Lan, rốt cuộc em bị sao vậy......"
Khi con người cận kề cái chết sẽ sinh ra khoái cảm, nhất là khi chết từ từ —— Chẳng hạn như chết đuối hay ngạt thở, không khí Lâm Uyên Dương hít vào phổi càng lúc càng mỏng manh, thân thể y mất khống chế sinh ra phản ứng nguyên thủy nhất, y khó chịu nhìn Thẩm Lan: "Thẩm Lan, buông tay ra......"
Thẩm Lan nhe răng cười, dường như hắn rất thích thú với vẻ mặt khó chịu của Lâm Uyên Dương, hệt như một họa sĩ kiệt xuất hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình, một lát sau Thẩm Lan chợt nhíu mày, "Hình như còn thiếu gì đó thì phải......"
Hắn dùng tay phải sưng vù túm lấy áo len của Lâm Uyên Dương kéo mạnh một cái làm nửa bả vai y lộ ra trong không khí, Thẩm Lan cúi đầu cắn đến độ sâu nhất định thì dùng sức xé rách một lớp da.
Thẩm Lan cười trầm thấp tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên Dương rồi thè lưỡi liếm máu y chảy ra.
Lâm Uyên Dương không rõ Thẩm Lan bị làm sao, y sống chung với Thẩm Lan lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy bộ dạng này của hắn, tàn bạo khát máu, tiếu lý tàng đao.
"Thẩm Lan, rốt cuộc em bị gì vậy?! Em nhìn kỹ đi, anh là Lâm Uyên Dương đây mà!"
Mắt Thẩm Lan sáng quắc như đuốc, hắn siết chặt cổ Lâm Uyên Dương: "Em biết chứ, ca, thế này không tốt sao? Anh không thoải mái à......"
Thẩm Lan còn chưa lên tiếng thì Lâm Uyên Dương cảm thấy bàn tay trên cổ mình bỗng nhiên buông lỏng, sau đó Thẩm Lan đổ gục lên người y.
Đứng sau lưng Thẩm Lan là Cố Minh Khiêm.
Cố Minh Khiêm nói: "Đây là Thẩm tiên sinh đúng không."
Lâm Uyên Dương ôm Thẩm Lan lạnh lùng gật đầu.
"Cám ơn anh vì chuyện Hàn Thụy." Cố Minh Khiêm nhìn Hàn Thụy nằm phía xa, "Xem như tôi lại nợ anh một ân tình nữa." Hắn nhìn cánh tay Thẩm Lan: "Tiền thuốc men của cậu ấy tôi sẽ đền bù gấp mười, anh có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện của tôi, tôi sẽ chữa trị tốt nhất cho cậu ấy."
"Không cần." Não Lâm Uyên Dương hơi thiếu dưỡng khí nên đứng dựa vào tường hít sâu một hơi rồi lạnh nhạt nói: "Lần này tôi chỉ vô tình đi ngang qua cứu được hắn thôi, nếu ngày nào hắn xui xẻo bỏ mạng xin Cố tiên sinh giữ vững lý trí, đừng làm hại người vô tội."
Nghe được câu này Cố Minh Khiêm lại nhìn sang Hàn Thụy bất tỉnh nhân sự, trong mắt hiện lên một tia u ám, hắn im lặng nửa ngày rồi thấp giọng nói: "Lần này cám ơn anh nhiều."
Ban nãy Lâm Uyên Dương đã gọi xe cứu thương, hai người đang nói chuyện thì nghe được tiếng còi xe, y bế Thẩm Lan rồi nói với Cố Minh Khiêm: "Tôi đi trước."
Y chưa bao giờ có thiện cảm với Cố Minh Khiêm, Lâm Uyên Dương luôn giữ khoảng cách nhất định với dạng người như hắn, nói xong y cũng chẳng quan tâm phản ứng của Cố Minh Khiêm mà bế Thẩm Lan rời đi.
Cánh tay Thẩm Lan bị thương rất nặng nên phải cố định bằng tấm thép, mà bây giờ đã gần cuối năm......
Trong lòng Lâm Uyên Dương đủ mọi cảm xúc hỗn loạn, khó chịu không biết để đâu cho hết, tựa như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim làm y thở không nổi.
Y nhìn Thẩm Lan chăm chú, sau đó chậm chạp dựa vào thành xe nhắm mắt lại.
Trên đường đi Thẩm Lan vẫn hôn mê, đến khi được đẩy vào phòng mổ vẫn nhíu chặt mày nhắm nghiền mắt.
Lâm Uyên Dương bồn chồn bất an đứng dựa vào vách tường trắng toát ngoài phòng mổ, hầu kết nhấp nhô lên xuống, sau khi bị thương biểu hiện của Thẩm Lan hết sức khác thường, cứ như biến thành một người khác khiến y cũng không nhận ra. Ngôn Tình Cổ Đại
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...... Thẩm Lan còn điều gì chưa nói cho y biết......?
Lâm Uyên Dương đưa tay ấn huyệt Thái Dương, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, xưa nay y luôn tỉnh táo nhưng riêng chuyện Thẩm Lan thì làm thế nào cũng không tỉnh táo nổi, quan tâm quá sẽ bị loạn......
 
Chương 62


Khi Thẩm Lan tỉnh lại đã hơn chín giờ đêm, sau khi mở mắt ra đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, suy nghĩ cũng chậm chạp, mơ màng hồi lâu những hình ảnh trước khi hôn mê mới dần hiện ra trong đầu hắn.
Đầu hắn đau như búa bổ, vội vã ngồi bật dậy trên giường, suýt nữa hắn đã làm Lâm Uyên Dương bị thương rồi!
"Ca ——!!" Thẩm Lan rống lên.
Chưa đầy mấy giây sau cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Uyên Dương thở hổn hển, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, trên tay còn cầm một túi thuốc chữa thương, "Em tỉnh rồi!"
Thẩm Lan nhìn y không chớp mắt: "Anh không sao chứ?"
Lâm Uyên Dương thoáng sững sờ, y đến cạnh Thẩm Lan ngập ngừng hỏi hắn: "Em còn nhớ chuyện gì xảy ra không?"
Thẩm Lan nuốt nước bọt rồi gật đầu, "Ca, em có chuyện chưa nói anh biết, em...... thần kinh em có vấn đề, khi chưa phát bệnh thì không có biểu hiện gì, đến lúc phát bệnh......"
Hắn ngập ngừng: "Thì ngay cả em cũng không khống chế nổi."
Điều Thẩm Lan vừa nói không làm Lâm Uyên Dương giật mình mà trái lại còn nằm trong dự liệu của y, khi Thẩm Lan hôn mê Lâm Uyên Dương đã phân tích một loạt hành vi khác thường của hắn, sau đó gọi điện cho mấy bác sĩ chuyên nghiệp nói rõ triệu chứng rồi hỏi ý kiến của họ, ai cũng trả lời đó là bệnh tâm lý.
Thời gian hai người bên nhau cũng không ngắn nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Uyên Dương nhìn thấy Thẩm Lan phát bệnh, còn trong tình cảnh cam go như hôm qua nữa.
Nhớ lại nhất cử nhất động của Thẩm Lan, cổ họng Lâm Uyên Dương nghẹn lại —— Y có thể cảm nhận được không phải Thẩm Lan muốn giết y mà là muốn...... đè y.
Tà khí tràn ngập, mùi máu nồng nặc và dục vọng điên cuồng......
Lâm Uyên Dương ngồi xuống, y không hỏi Thẩm Lan rốt cuộc đó là bệnh gì mà chỉ nói: "Bệnh này có ảnh hưởng đến sức khỏe của em không?"
"Không." Thẩm Lan cúi đầu lẩm bẩm: "Hôm qua em...... phát bệnh anh cũng thấy rồi đó, mỗi lần phát bệnh đều giống vậy, chỉ có tinh thần hơi bất thường, chỉ vậy thôi...... Nhưng từ nhỏ đến lớn em cũng chưa phát bệnh được mấy lần, bệnh này chẳng ảnh hưởng gì đến em cả, nhưng...... nếu lúc phát bệnh mà bên cạnh em có người thì hậu quả sẽ......"
Thẩm Lan liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt dần trở nên tĩnh mịch như nhớ lại chuyện gì đó: "Năm mười bảy tuổi là lần đầu tiên em phát bệnh, lúc đó ở trường có một thằng côn đồ luôn chướng mắt em —— Vì nó thích một nữ sinh mà hình như cô gái đó thích em nên nó luôn tìm em gây sự. Có lần em đánh nhau với nó, đánh một hồi...... chẳng biết em làm gì mà suýt nữa đánh chết nó, xương sườn gãy, xương tay cũng bị em đạp gãy mấy khúc...... Khi tỉnh lại trong bệnh viện cả người em đều chết lặng."
"Xưa nay em chưa bao giờ bị vậy cả, người nhà cũng không biết nguyên nhân do đâu, ở bệnh viện giày vò một thời gian dài cũng chẳng có kết quả, sau đó cậu em dẫn em đến gặp bác sĩ tâm lý......"
Nói đến đây lông mi Thẩm Lan run lên, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Lúc đó mới khám ra em gặp vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, nhưng bác sĩ cũng không biết rốt cuộc em mắc bệnh gì mà chỉ nói đó là một dạng kích thích tinh thần, nghĩa là trong một điều kiện nhất định não em sẽ sinh ra phản ứng đặc biệt, với em thì phản ứng đặc biệt chính là đau đớn và khát máu, trở nên bạo lực, mất lý trí, muốn phá hủy mọi thứ xung quanh......"
"Vậy điều kiện đặc biệt là gì?" Lâm Uyên Dương nắm bắt ngay trọng điểm.
"Bình thường thì khó xảy ra lắm," Thẩm Lan vừa cười vừa cào tóc, "Nhất định phải là khi tinh thần em không ổn định, đồng thời thân thể bị thương nặng, hai điều kiện này thiếu đi một cái cũng không được, bị thương cũng không sao, cảm xúc bất ổn cũng không sao, nhưng nếu cả hai xảy ra cùng lúc thì lập tức có chuyện ngay."
"Vì vậy lần trước em mổ lấy đạn ở nhà anh không có chuyện gì, nhưng lần này lại......" Thẩm Lan chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lâm Uyên Dương, ánh mắt kia vừa sâu thẳm vừa sắc bén, hắn gằn từng chữ: "Ca, sao lúc em gọi điện anh không bật định vị cho em?"
Trước ánh mắt trách cứ và thất vọng của Thẩm Lan, Lâm Uyên Dương không ngẩng đầu lên được, y lúng túng giải thích: "Anh...... Anh không muốn em bị liên lụy, chuyện này dính dáng quá nhiều thế lực, hơn nữa anh cũng không muốn nhúng tay vào, nếu anh thật sự không ngăn được bọn họ thì vẫn có thể an toàn trở ra, tự bảo vệ mình......"
Hầu kết Thẩm Lan nhấp nhô, rũ mắt nhẹ giọng hỏi y: "Trong lòng anh có phải em chỉ mãi là một đứa nhóc thôi không? Có phải em vĩnh viễn chưa trưởng thành không? Có phải em vĩnh viễn cũng không thể che mưa chắn gió cho anh không?" Giọng hắn trở nên run rẩy: "Có phải anh vĩnh viễn không tin tưởng em, vĩnh viễn không để em sóng vai đứng chung với anh không?! Rốt cuộc em......"
"Không phải!"
Lâm Uyên Dương bị Thẩm Lan bức lui liên tục, tim y đau không chịu nổi, thì ra sự bảo vệ mà y tự cho là đúng lại tổn thương Thẩm Lan sâu như vậy, y siết chặt hai tay, thanh âm hơi khàn khàn: "Thẩm Lan, anh chưa bao giờ nghĩ vậy cả!"
"Vậy anh...... nghĩ thế nào?" Thẩm Lan cười khẽ như tự giễu, hắn chậm rãi mở miệng: "Khi anh cúp điện thoại của em, anh đã nghĩ thế nào? Khi em tìm anh đến phát điên, anh đã nghĩ thế nào? Khi em gấp đến độ xoay quanh, suýt nữa đã bật khóc thì anh nghĩ thế nào?"
Tài ăn nói của Thẩm Lan không chỉ phát huy vào những lúc đùa giỡn —— Chỉ cần hắn muốn thì bất kỳ ai ở trước mặt hắn cũng không nói được câu nào.
Hiện giờ Lâm Uyên Dương cũng là một trong số đó, y mấp máy môi nửa ngày nhưng một câu giải thích cũng không thể nói ra miệng, chỉ biết cúi đầu khổ sở nói: "...... Lần sau anh sẽ không thế nữa."
Tục ngữ nói quan tâm sẽ bị loạn, Lâm Uyên Dương đang áy náy dằn vặt nên không thấy được trong mắt Thẩm Lan lóe lên vẻ đắc ý gian xảo.
Thẩm Lan nghiêm mặt nói: "Anh còn nhớ trong điện thoại em đã nói gì với anh không, nếu anh không bật định vị cho em......"
Lâm Uyên Dương nín thở, rõ ràng vẫn còn nhớ Thẩm Lan nói gì. Nhưng chẳng ai ngờ đường đường là đại ca xã hội đen cũng có ngày chơi xấu, y mặt dày mày dạn nói: "Không nhớ."
"Ồ," Thẩm Lan cười như không cười nhìn y, "Em còn nhớ rõ lắm, em nói —— Nếu hôm nay anh không bật định vị cho em thì em sẽ vĩnh viễn......"
Thẩm Lan còn chưa nói xong thì Lâm Uyên Dương đã chồm tới khóa môi hắn.
Lâm Uyên Dương thở dồn dập, vành tai ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, đây là lần đầu tiên y nũng nịu với Thẩm Lan: "Em cũng không nhớ gì hết."
Thẩm Lan thoáng sững sờ rồi bật cười, hắn nhích cánh tay bó bột sang bên cạnh một chút, sau đó giơ tay trái kéo Lâm Uyên Dương vào lòng.
Hắn nhìn vào mắt Lâm Uyên Dương rồi từ từ cúi đầu xuống, gần như dán vào môi y nói: "Muốn mua chuộc em thì chút thành ý này vẫn chưa đủ đâu......"
 
Chương 63


Lâm Uyên Dương giật nảy mình, y cẩn thận ngồi trên người Thẩm Lan tránh đi cánh tay hắn rồi hôn hắn trong sự thấp thỏm lo âu, Thẩm Lan nhận ra y không tập trung nên cắn môi y một cái rồi bất mãn nói: "Em không sợ mà anh sợ gì chứ."
"Em ngoan ngoãn chút đi." Lâm Uyên Dương đứng dậy, "Bị thương mà còn dám động tay động chân, không muốn lành nữa à?"
Thật ra khi Thẩm Lan chưa tỉnh, Lâm Uyên Dương đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc bất lực nhất y thậm chí còn nghĩ đến chuyện chia tay Thẩm Lan. Đương nhiên không phải vì bệnh của hắn mà vì Lâm Uyên Dương không thể nào thay đổi hoàn cảnh của mình, tất cả những gì y đang có đều là thành quả sau hơn mười năm vất vả, y không thể tuỳ tiện từ bỏ địa vị, thế lực và các huynh đệ của mình được.
Nhưng y thật sự không muốn để Thẩm Lan bị thương vì mình nữa, đây đã là lần thứ hai rồi, nếu y tiếp tục ngồi ở vị trí này thì tương lai sẽ có lần thứ ba, thứ tư......
Y không biết mình có thể kiên trì thêm bao lâu nữa.
Nhưng khi ý nghĩ chia tay lóe lên trong đầu, chỉ cần tưởng tượng ra phản ứng của Thẩm Lan sau khi nghe chuyện này sẽ bàng hoàng, sẽ đau lòng, sẽ không thể chịu đựng được......
Thì Lâm Uyên Dương thật sự không nói nên lời.
Cứ để y ích kỷ một lần đi......
Y sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người mình yêu thật tốt.
"Ơ," Thẩm Lan thấy trong ngực trống không thì lập tức tủi thân nhưng cánh tay hắn bó bột không động đậy được, hắn chu mỏ nói: "Nếu anh không hôn em thì em sẽ nhớ lại đấy nhé, không thèm để ý anh nữa đâu."
Lâm Uyên Dương dở khóc dở cười, ôm mặt Thẩm Lan nói, "Chờ em lành rồi tính sau."
"Em làm gì cũng được đúng không?"
"...... Ừ, em làm gì cũng được hết."
Thẩm Lan liếm môi, vẻ mặt và ánh mắt không giấu được vẻ háo hức, quả thực giống hệt lão lưu manh không đứng đắn.
Hắn lung lay cánh tay nũng nịu nói với Lâm Uyên Dương: "Ca, em đau quá à."
Lâm Uyên Dương lập tức khẩn trương: "Để anh đi gọi bác sĩ tới khám."
Thẩm Lan quay đầu nhìn y chằm chằm, chẳng biết đây là lần thứ mấy trong đời cảm thán Lâm Uyên Dương thật không hiểu phong tình gì cả!
Lâm Uyên Dương thấy hắn không vui thì dần hiểu ra, dở khóc dở cười thấp giọng dỗ hắn: "Không đau nữa, ngoan nào."
Thẩm Lan hầm hừ, cánh tay hắn quả thật rất đau, chẳng ai bị đánh gãy xương mà không có cảm giác gì nhưng mức độ này hắn vẫn chịu được, hắn chớp mắt nhìn Lâm Uyên Dương: "Giờ vẫn tạm ổn, mấy ngày tới anh phải dỗ em nhiều vào đấy nhé, lỡ tâm trạng em bất ổn thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó!"
Vẻ diễu võ giương oai kia cực kỳ đắc ý, Lâm Uyên Dương cũng không biết hắn đang đắc ý chuyện gì nữa.
Y chiều theo Thẩm Lan: "Được rồi, em nói cái gì chính là cái đó."
Y lại hỏi: "Vậy em có biết tại sao mình mắc bệnh này không? Do bẩm sinh hay...... lớn lên mới có?"
"Chắc không phải bẩm sinh đâu," Thẩm Lan nhíu mày, "Trước kia bác sĩ nói có lẽ bệnh này liên quan đến phản ứng quá mức của em với thuốc mê, vì em không thể gây mê nên chỉ có thể chịu đau, nói không chừng là di chứng sau khi trung khu thần kinh bị đau đớn kích thích quá mức, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì em đến khám ở mấy bệnh viện nổi tiếng cả nước đều không tìm ra."
"Nhưng em cũng chẳng thèm để ý, sau này cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình là được rồi." Hắn liếc nhìn Lâm Uyên Dương, nhớ lại hôm qua y cúp điện thoại của mình thì lại nổi cáu: "Nếu anh phát định vị cho em sớm thì em đã chẳng bị vậy rồi."
Lâm Uyên Dương áy náy nói khẽ: "Xin lỗi......"
Thẩm Lan không hề trách y mà chỉ muốn cằn nhằn để Lâm Uyên Dương nhớ kỹ, lần sau không dám bỏ hắn lại một mình.
Hắn không muốn trải qua nỗi sợ hãi đó một lần nào nữa.
"Em chỉ tha cho anh lần này thôi đấy," Thẩm Lan đưa tay xoa eo Lâm Uyên Dương rồi nhẹ giọng nói: "Lần sau anh muốn làm gì cũng phải dẫn em theo đấy."
Lâm Uyên Dương trịnh trọng nói: "Anh hứa."
"Em...... không định nói chuyện này cho người nhà mình sao?" Một lát sau, Lâm Uyên Dương lại hỏi.
"Thôi, nếu họ gọi điện thì em sẽ nói." Thẩm Lan nói: "Em không muốn để họ lo lắng, vả lại nếu họ biết em đi chung với anh nên mới bị thương thì lại càng không thích anh hơn."
Vì đi chung với anh nên mới bị thương.
Mấy chữ này hệt như mũi tên trong nháy mắt đâm thủng tim Lâm Uyên Dương, hung hăng xuyên qua lồng ngực. Con ngươi của y bỗng nhiên co lại, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Lâm Uyên Dương siết chặt tay, mấp máy môi nói không nên lời.
Thẩm Lan nói xong cũng thấy không đúng lắm, hắn có thể đoán được trong lòng Lâm Uyên Dương đang nghĩ gì, nhất định là y đang dằn vặt, do dự, áy náy và tự trách, Thẩm Lan hiểu rõ những điều này nhưng hắn không còn cách nào cả.
Từ khi quyết định ở bên Lâm Uyên Dương, Thẩm Lan đã chuẩn bị kỹ càng.
Lâm Uyên Dương cũng phải hiểu như vậy.
Thẩm Lan thu lại ngữ khí trêu chọc rồi nhìn Lâm Uyên Dương chăm chú: "Ca, anh đừng đoán mò. Bất kể em làm gì vì anh, mất gì và được gì đều là em cam tâm tình nguyện. Anh là người Thẩm Lan em nhận định, em thích anh, bảo vệ anh, trân trọng anh...... muốn có anh. Vì vậy dù có bị thương em cũng không trách anh đâu," Thẩm Lan dừng lại rồi chân thành nói: "Trái lại đây là vinh hạnh của em và cũng là vinh hạnh của anh nữa."
Lâm Uyên Dương bị những lời hắn nói làm máu trong tim sôi trào, nếu không phải cánh tay Thẩm Lan đang bó bột thì nhất định y đã lao tới ôm chặt hắn.
Nhưng giờ y chỉ có thể đứng yên như bị đóng đinh vào mặt đất, cứ thế nhìn Thẩm Lan bằng ánh mắt sáng rực, đáy mắt như lóe lên pháo hoa.
Thẩm Lan cười với y: "Ca, nhìn anh cứ như muốn ăn thịt em vậy."
Lâm Uyên Dương đi đến trước mặt Thẩm Lan, hầu kết nhấp nhô lên xuống, giọng y hơi khàn: "...... Thẩm Lan."
"Vâng." Thẩm Lan ôm cổ Lâm Uyên Dương níu y xuống rồi ngẩng đầu hôn lên môi y, hết mút lại liếm, "Ca, anh phải làm em yên tâm, đừng suốt ngày nghĩ chuyện không đâu nữa, dù sao giờ em cũng bị anh ăn sạch rồi, anh không được bỏ em mà phải chịu trách nhiệm với em biết chưa?"
Thẩm Lan nói tỉnh bơ như thể người trên giường bị ăn sạch là hắn vậy.
Ánh mắt Lâm Uyên Dương tràn đầy cưng chiều, quả thực chỉ muốn hòa tan Thẩm Lan vào mắt mình, y vô thức cúi tới gần Thẩm Lan rồi thấp giọng nói: "Được."
 
Chương 64


Mấy ngày Thẩm Lan nằm viện, Lâm Uyên Dương vẫn luôn túc trực hầu hạ, cũng không thể nói là mệt mỏi mà thậm chí còn nhàn nhã là đằng khác. Thẩm Lan chỉ bị thương ở cánh tay chứ hai chân không có vấn đề gì, thỉnh thoảng còn treo tay ra ngoài tản bộ một lát.
Chưa đầy mấy ngày nữa sẽ đến Tết, Lâm Uyên Dương không biết Thẩm Lan định đón Tết thế nào, với tình trạng hiện giờ của hắn thì ở lại bệnh viện là tốt nhất, nhưng y sợ Thẩm Lan không nhịn được đòi về nhà.
"Thẩm Lan, em muốn đón Tết ở bệnh viện hay về nhà?"
"Đương nhiên là về nhà rồi!" Hai mắt Thẩm Lan lóe sáng như sao: "Em xuất viện được chưa?"
"Được thì được." Lâm Uyên Dương biết Thẩm Lan không muốn ở lại bệnh viện, với tính tình không chịu ngồi yên của hắn nhất định mấy ngày nay đã bức bối gần chết, "Chỉ cần em cẩn thận một chút, đừng nhảy lên nhảy xuống làm méo tấm thép trên cánh tay thì anh sẽ xin cho em xuất viện."
Thẩm Lan lập tức vỗ ngực cam đoan: "Em sẽ ngoan hết mức luôn."
Lâm Uyên Dương lườm hắn một cái, biết tỏng hắn chỉ nói hươu nói vượn nhưng bắt gặp ánh mắt nài nỉ của Thẩm Lan thì vẫn không từ chối được, đành thở dài đi làm thủ tục cho hắn.
Cánh tay Thẩm Lan đã bớt đau, lúc đau nhất hắn được Lâm Uyên Dương ôm ấp dỗ dành nên mới vượt qua được, giờ đang vui vẻ ngồi trên xe cười tít mắt.
Giọng Lâm Uyên Dương cũng mang theo ý cười: "Vui thế cơ à?"
"Đương nhiên rồi," Thẩm Lan quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Em chán ở bệnh viện lắm rồi nhưng sợ anh lo nên không nói ra thôi."
"Chà," Lâm Uyên Dương tặc lưỡi, "Lan Lan của chúng ta lớn rồi nên hiểu chuyện ghê."
Thẩm Lan đắc ý nói: "Chứ gì nữa."
Mặc dù Thẩm Lan không cho Lâm Uyên Dương xem mình là con nít nhưng khi y dỗ dành hắn bằng giọng điệu dỗ trẻ con thì Thẩm Lan lại hết sức hưởng thụ, hệt như một đứa bé không chịu lớn vậy.
Bộ dạng này của Thẩm Lan không tiện ra ngoài nên mấy ngày nay một mình Lâm Uyên Dương đi mua rau quả hải sản ăn Tết, Thẩm Lan đưa cho y một quyển sổ nhỏ, những thứ cần mua đều viết trong đó.
Lâm Uyên Dương mười ngón không dính nước mùa xuân nên chẳng biết mua gì, chỉ có thể dựa vào quyển sổ kia để chọn mua loại đắt nhất.
Trước Tết ba ngày, hai người bắt đầu cải thiện cuộc sống, thịt cá đều bày ra bàn, bữa nay chưa ăn hết thì bữa sau ăn tiếp.
Thẩm Lan hệt như ông già, một tay treo lên, bắt chéo chân ngồi trong bếp chỉ đạo Lâm Uyên Dương làm này làm kia với mỹ danh Lâm Uyên Dương là cánh tay đắc lực của hắn.
Mấy ngày nay Thẩm Lan vô tâm vô tư không nói nhớ nhà lần nào.
Nhưng Lâm Uyên Dương biết Thẩm Lan rất muốn về nhà, tuy ngoài miệng không nói nhưng thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem, thấy danh sách cuộc gọi nhỡ trống rỗng thì trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng cô đơn.
Y siết chặt ngón tay vờ như không thấy gì.
Nhưng dường như sự chờ đợi của Thẩm Lan thật sự có tác dụng, đúng như câu nói cha mẹ không bao giờ thắng được con cái.
Sáng ba mươi Tết, Thẩm Lan ngóng sao ngóng trăng, rốt cuộc nhận được điện thoại của cha mẹ hắn.
Khi nghe chuông reo, Thẩm Lan kích động đến nỗi run tay, rõ ràng hắn mong đợi lâu như vậy mà giờ lại không dám nhận.
Lâm Uyên Dương nhìn hắn rồi thấp giọng nói: "Mau nghe đi, nếu không điện thoại sẽ tự ngắt đấy."
Lúc này Thẩm Lan mới gật đầu rồi áp điện thoại vào tai, giọng nói hơi run: "Dạ alô......"
"Con còn biết nghe máy à."
Trong điện thoại vọng ra thanh âm lạnh lùng của cha hắn.
Thẩm Lan xấu hổ cúi đầu như thể cha hắn đang ở ngay bên cạnh.
"Cha......"
"Cha hỏi con, có phải con nhất quyết hẹn hò với tên Lâm Uyên Dương kia không?"
"...... Dạ." Thẩm Lan lí nhí đáp.
"Vậy con đừng bao giờ về nhà nữa, chúng ta không có đứa con như con, con cũng đừng nhận người cha này nữa!"
Nghe ông nói xong, Thẩm Lan lập tức sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi run rẩy như không thể tin được những lời mình vừa nghe.
Hắn cứ tưởng, hắn cứ tưởng ông gọi điện bảo hắn đưa Lâm Uyên Dương về nhà......
Thấy Thẩm Lan bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, tim Lâm Uyên Dương cũng thắt lại không thở nổi.
"Lão già chết tiệt này nói gì vậy, mới nãy tôi đã bảo ông thế nào hả." Mẹ Thẩm lập tức cướp lấy điện thoại: "Lan Lan, con đừng nghe cha con nói nhảm, mẹ và lão già đáng chết này nghĩ kỹ rồi, kết hôn là chuyện của một mình con, con đã lựa chọn thì chúng ta sẽ...... không ngăn cản đâu. Cha mẹ con già rồi, con cũng đủ lông đủ cánh rồi, nói đâu có nghe...... Thôi, mai con về nhà ăn Tết đi, dẫn theo thằng bé kia cho chúng ta gặp thử xem sao."
"Mẹ ——" Thẩm Lan bị cha hắn dọa sợ nên thanh âm nghẹn ngào: "Mẹ —— Con xin lỗi."
"Được rồi," Thẩm Lan do chính mình sinh ra nên qua điện thoại mẹ Thẩm cũng biết giờ hắn đang có biểu cảm gì, bà cứng rắn nói: "Nếu thằng bé kia thật sự tốt như vậy thì cha mẹ mặc kệ con, nhưng nếu nó không qua được khâu kiểm duyệt của chúng ta thì như lúc nãy cha con đã nói, con đừng nhận chúng ta là cha mẹ nữa."
"Không đâu mẹ, nhất định cha mẹ sẽ thích anh ấy mà." Tâm tình Thẩm Lan thay đổi rất nhanh, khóe mắt ửng đỏ, hắn kích động nói: "Sáng mai tụi con sẽ về nhà sớm......"
 
Chương 65


Sau khi Thẩm Lan nghe người nhà gọi mình về thì hết sức kích động, nếu giờ cánh tay hắn không bị thương nhất định sẽ ôm Lâm Uyên Dương xoay mấy vòng.
Còn Lâm Uyên Dương lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn nhíu mày lộ ra tâm sự nặng nề, cắn môi hắn một cái rồi hỏi: "Thẩm Lan, tay em phải nói sao đây?"
Thẩm Lan thoáng sửng sốt, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, hắn nhíu mày suy tư hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Ca, em biết anh không thích em nói dối, nhưng chuyện này thực sự không nói thật được đâu."
Cha mẹ hắn vốn đã lo lắng vì hắn ở bên Lâm Uyên Dương, nếu còn biết hắn bị thương vì Lâm Uyên Dương thì nhất định thành kiến đối với y sẽ càng nặng nề hơn, đến lúc đó chẳng biết họ sẽ phản ứng thế nào nữa.
Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ xoa trán rồi thở dài thườn thượt: "Anh biết."
"Vậy cứ nói em... bị xe đụng đi." Thẩm Lan cúi thấp đầu, niềm vui lúc nãy tựa như biến mất sạch, hắn buồn bực nói: "Chứ em chẳng nghĩ ra lý do nào khác nữa."
Lâm Uyên Dương đưa tay xoa đầu hắn rồi nói như an ủi: "Nói thật cũng đâu có sao, dù gì cũng bị rồi, cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu." Y trầm ngâm: "Có thể nói kiểu tránh nặng tìm nhẹ, nói em đánh nhau làm cánh tay bị thương, nếu cha mẹ em hỏi tại sao đánh nhau thì cứ nói thật là vì cứu anh thôi."
Lâm Uyên Dương nắm bả vai Thẩm Lan kiên định nói: "Yên tâm đi."
"Thôi... để mai tính sau vậy." Thẩm Lan nói: "Dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, biết đâu sẽ cho qua cũng nên."
"Không cho qua cũng không sao hết." Lâm Uyên Dương cười: "Chẳng lẽ họ có thể đuổi anh đi hay sao?"
Nghe câu này, trên mặt Thẩm Lan mới lộ ra ý cười, hắn dụi vào tay Lâm Uyên Dương, "Đúng vậy, dù sao cũng đâu thể đuổi anh đi chứ."
Hai người ở nhà hết ngày cuối năm nhưng ban đêm không đón giao thừa —— Đối với họ chuyện này đã không còn gì để mong ngóng nữa, vả lại sáng mai còn phải về nhà, nếu hôm nay ngủ quá muộn nhất định Thẩm Lan sẽ không ngủ được, thế là mười giờ tối hai người nằm cạnh nhau trên giường.
Thẩm Lan nhìn lên trần nhà tối om rồi thì thầm: "Ca, qua hôm nay là chúng ta bên nhau được một năm rồi đó.". Chính chủ, ?ủ bạn đọc chung # ? ??m??u?ện.?? #
"Ừ." Trong bóng đêm, giọng Lâm Uyên Dương dịu dàng lạ thường, mắt y sáng lấp lánh, "Sau này chúng ta sẽ còn năm thứ hai, thứ ba, thứ hai mươi, thứ ba mươi, thứ năm mươi, thứ sáu mươi nữa."
"Haha." Thẩm Lan cười to làm rung cả giường: "Để em tính xem, sáu mươi năm nữa anh cũng chín mươi rồi còn gì, sao, Lâm ca của chúng ta muốn làm lão yêu quái à?"
Lâm Uyên Dương nhẹ nhàng đưa tay ôm eo Thẩm Lan, giọng y vô cùng nghiêm túc, từng chữ rõ mồn một: "Sau này mỗi ngày bên nhau anh đều không nỡ để nó trôi qua, dù chỉ là một ngày anh cũng muốn sống, mỗi phút mỗi giây anh đều sẽ liều mạng tranh thủ."
Lâm Uyên Dương rõ ràng nghe được hơi thở Thẩm Lan dừng lại, thật lâu sau hắn vẫn không nói lời nào, hai người im lặng trong bóng đêm nửa ngày, sau đó Thẩm Lan mới nũng nịu nói: "Ca, anh kể chuyện cho em nghe đi."
"Muốn nghe chuyện gì?"
"Chuyện nào ngọt ngọt ấy."
"Ừm... Để anh nghĩ xem..."
"Ngày xưa có một anh nằm vùng bị anh xã hội đen nhìn trúng, vì nhiệm vụ nên anh nằm vùng phải chịu nhục leo lên giường anh xã hội đen, sau đó lại to gan đè anh xã hội đen, nhưng anh xã hội đen không hề trách anh nằm vùng..."
......
"Cuối cùng anh nằm vùng và anh xã hội đen sống hạnh phúc bên nhau......"
Kể xong câu cuối cùng, Lâm Uyên Dương quay đầu nhìn Thẩm Lan thì phát hiện hắn đã thở đều đều chìm vào giấc ngủ.
Lâm Uyên Dương cười khẽ rồi cũng nhắm mắt lại.
 
Chương 66


Hôm sau vừa rạng sáng Lâm Uyên Dương đã bị Thẩm Lan lay dậy, y vừa định nói chuyện thì Thẩm Lan lập tức che miệng y lại.
Trong mắt Thẩm Lan đong đầy ý cười, cúi đầu hôn Lâm Uyên Dương một cái rồi nói khẽ: "Ca, chúc mừng năm mới!"
Lâm Uyên Dương cho hắn một nụ hôn đáp lại: "Chúc mừng năm mới."
"Hôm qua em ngủ thiếp đi nên không nghe được đoạn kết." Thẩm Lan dựa vào Lâm Uyên Dương ôm y nũng nịu: "Cuối cùng anh nằm vùng và anh xã hội đen thế nào rồi?"
"Hạnh phúc bên nhau." Lâm Uyên Dương nhìn hắn cười: "Tết đầu tiên sau khi họ sống chung, anh nằm vùng còn dẫn anh xã hội đen về nhà nữa." Y nghĩ ngợi rồi "à" một tiếng: "Người nhà anh nằm vùng cũng thích anh xã hội đen lắm."
"Đúng là một chuyện tình cảm động mà." Thẩm Lan cười híp mắt nói: "Em rất thích anh xã hội đen."
Lâm Uyên Dương ngẩng đầu hôn hắn một cái rồi bắt chước giọng điệu của hắn: "Anh cũng rất thích anh nằm vùng."
Hai người náo loạn một hồi mới bắt đầu mặc đồ Tết vừa mua mấy ngày trước.
Thẩm Lan muốn được vui vẻ may mắn nên cố ý mua đồ lót màu đỏ, hai người nhìn cái quần đỏ chót của đối phương, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi phì cười.
Lâm Uyên Dương đưa tay bóp nhẹ mông Thẩm Lan: "Mẩy thật đấy."
Đương nhiên Thẩm Lan không cam lòng yếu thế, hắn cũng bóp mông Lâm Uyên Dương rồi nhìn y mập mờ nói: "Mềm như đào mật vậy, có thể bóp ra nước luôn này."
Da mặt Lâm Uyên Dương đã được Thẩm Lan tôi luyện nên thản nhiên gạt tay Thẩm Lan ra rồi khom người mặc quần áo.
Chân Lâm Uyên Dương vừa thon vừa dài, nhờ luyện yoga nên hình dáng đẹp cực kỳ, nhất thời Thẩm Lan quên cả mặc đồ mà nhìn chằm chằm đôi chân trần trụi của Lâm Uyên Dương.
Mặc quần xong, Lâm Uyên Dương quay đầu nhìn hắn: "Em mau mặc đồ vào đi, còn ngây ra đó làm gì."
"Ngắm anh chứ gì nữa."
Lâm Uyên Dương chẳng chút lưu tình vạch trần hắn: "Trong đầu toàn nghĩ chuyện không đứng đắn thì có."
"Trong đầu toàn là anh cả đấy, anh mới không đứng đắn."
Hôm nay Lâm Uyên Dương quả thực đẹp trai cực kỳ, phía trên mặc áo len màu xanh đậm, bên ngoài là áo khoác ngắn màu đen, phía dưới mặc quần jean đen dài —— Bình thường Lâm Uyên Dương đều mặc sơ vin chứ hầu như không mặc đồ thường ngày, giờ nhìn y cứ như trẻ đi mười tuổi, chẳng khác Thẩm Lan là bao.
Tóc mái của y không chải ép như thường ngày mà lòa xòa trước trán, bộ dạng này làm Thẩm Lan ngứa ngáy trong lòng, trên đường đi động tay động chân với y trong xe.
Khi tay Thẩm Lan sắp sờ đến hạ bộ Lâm Uyên Dương, rốt cuộc y nhịn không được tặc lưỡi rồi quay sang lườm Thẩm Lan, "Em ngoan ngoãn chút đi."
Thẩm Lan như đang chờ câu này của Lâm Uyên Dương, y vừa dứt lời thì Thẩm Lan lập tức thu tay về, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Lâm Uyên Dương bị bộ dạng vừa vô lại vừa vô tội của hắn chọc cười, không so đo nữa mà tiếp tục lái xe.
Người ta nói "con dâu" lần đầu gặp bố mẹ chồng sẽ rất khẩn trương, nhưng Lâm Uyên Dương chẳng có chút khẩn trương nào —— Y hoàn toàn không biết tại sao phải khẩn trương, khẩn trương thì có ích gì? Khẩn trương có thể giải quyết được gì không?
Lâm Uyên Dương nghĩ có lẽ mình không khẩn trương vì người sắp gặp chính là bố mẹ vợ.
Hai người ra cửa từ lúc trời còn chưa sáng, khi đến cổng nhà Thẩm Lan thì mặt trời mới ló dạng ở phía Đông, Thẩm Lan há miệng thở ra khói trắng, chẳng biết vì lạnh hay gì mà sau khi xuống xe hắn liên tục nhảy nhót tại chỗ.
"Đừng nhảy nữa, vào đi." Lâm Uyên Dương nheo mắt nhìn hắn, nhiệt độ bên ngoài thật sự rất lạnh, y rụt cổ lại rồi nắm tay Thẩm Lan đi vào cổng.
"Ca, cha mẹ em đối với nghề nghiệp của anh...... có chút thành kiến, nếu họ nói câu gì khó nghe thì anh đừng để ý nhé, em sẽ nói với họ." Thẩm Lan thấp thỏm nói với Lâm Uyên Dương: "Em...... chỉ sợ anh phải chịu ấm ức ở nhà em thôi."
Khóe mắt Lâm Uyên Dương hơi cong lên: "Không đâu, không thấy hôm nay anh cố ý mặc đồ hiền lành à? Nhìn anh có giống sinh viên mới ra trường không? Nhìn ngoan lắm đúng không?"
"Giống." Thẩm Lan lập tức giơ ngón cái lên, hắn cười ôm Lâm Uyên Dương vào lòng: "Dù sao có anh ở cạnh thì em chẳng còn sợ gì hết."
Lâm Uyên Dương mím môi không lên tiếng.
 
Chương 67


Trước cửa nhà Thẩm Lan treo hai cái đèn lồng to màu đỏ nhưng không dán câu đối —— Bên cạnh vách tường đều là tranh sứ nên không có chỗ dán, mà họ cũng không quá chú trọng chuyện này.
Thẩm Lan lấy chìa khoá ra mở cửa rồi nắm tay Lâm Uyên Dương đi vào, trong nhà trang trí hết sức rực rỡ, đập vào mắt là màu đỏ chót của ngày Tết, vừa thấy cha mẹ mình, hắn lập tức mở miệng nói: "Cha, năm mới vui vẻ, mẹ, năm mới vui vẻ."
Lâm Uyên Dương cúi người thấp giọng nói: "Bác trai bác gái, năm mới vui vẻ ạ."
Thấy Lâm Uyên Dương, mẹ Thẩm đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, nhiệt tình chào hỏi y: "Đây là Uyên Dương đúng không, mau vào đi mau vào đi."—— Thẩm Lan không chỉ thừa hưởng tài ăn nói từ mẹ mình mà tật nhan khống này cũng vậy.
Hôm nay Lâm Uyên Dương cố tình ăn mặc trẻ trung một chút, cộng thêm gương mặt tuấn tú trắng trẻo của y quả thật là bảo bối trong lòng bàn tay các bác gái ngũ tuần, mẹ Thẩm Lan ở độ tuổi này vừa gặp Lâm Uyên Dương đã tỏ ra hết sức thân tình.
Lâm Uyên Dương ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó rũ mắt ngoan ngoãn để Thẩm Lan kéo vào phòng khách.
Thẩm Lan thấy bộ dạng như cô vợ nhỏ này của y mà trợn mắt há hốc —— Đây có phải Lâm Uyên Dương nhà hắn không vậy?!
Thẩm Lan: "?????"
Nhưng rõ ràng mẹ Thẩm rất kết dáng vẻ này của Lâm Uyên Dương, bà thích những đứa trẻ vừa ngoan vừa xinh nên lập tức bị Lâm Uyên Dương mua chuộc, miệng không ngừng khen "con ngoan con ngoan".
Thẩm Lan cũng không tiện nói Lâm Uyên Dương chỉ nhỏ hơn bà mười mấy tuổi mà thôi.
Hiển nhiên cha Thẩm không phải người hời hợt như vậy, ông hừ lạnh một tiếng nhìn Lâm Uyên Dương, lỗ mũi sắp hếch lên tới trời.
"Hai con về đúng lúc lắm, sủi cảo nhà mình vừa chín đấy." Mẹ Thẩm nói: "Trong nhân bánh có không ít tiền đâu, mẹ lấy túi ni lông sạch bọc lại mấy tờ một trăm, nếu các con ăn trúng túi ni lông thì đừng nuốt nhé, độc lắm."
Lâm Uyên Dương thoáng sửng sốt.
Y chưa bao giờ ăn sủi cảo bọc tiền cả—— Bao năm nay sơn hào hải vị gì cũng nếm qua, chỉ có sủi cảo người nhà tự làm cho mình là không được ăn.
Nhìn mẹ Thẩm, trong lòng y chợt tuôn ra một dòng nước ấm, nước mắt Lâm Uyên Dương đột nhiên ứa ra.
Từ khi Lâm Uyên Dương vào cửa, ánh mắt mẹ Thẩm vẫn dán vào người y, thấy mắt Lâm Uyên Dương long lanh nước thì kinh ngạc nói lớn: "Ầy đứa nhỏ này, năm mới sao còn khóc nữa chứ."
Thẩm Lan lập tức quay sang nhìn Lâm Uyên Dương, hắn lập tức hiểu ra nên thấp giọng giải thích: "Anh ấy...... không có cha mẹ, trước đây...... năm mới chưa bao giờ ăn loại sủi cảo này cả."
Lâm Uyên Dương mỉm cười với Thẩm Lan, âm thầm nắm ngón út của hắn bóp nhẹ một cái.
Cha Thẩm bị bỏ quên không ai để ý, ông nhìn Thẩm Lan rồi chợt nhíu mày: "Dưới áo con bị sao vậy."
Nãy giờ sự chú ý của ông bà Thẩm đều đổ dồn vào Lâm Uyên Dương nên không nhìn kỹ Thẩm Lan —— Hắn giấu cánh tay bó bột bên trong rồi mới mặc áo khoác, lúc này lộ ra căng phồng dưới áo.
"À......" Ánh mắt Thẩm Lan lấp lóe, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Mấy ngày trước con đánh nhau nên gãy tay ạ."
"Thằng bé này sao lại đánh nhau chứ." Mẹ Thẩm nghe xong lập tức biến sắc, bà kéo áo khoác Thẩm Lan ra nhìn cánh tay bó bột của hắn rồi đau lòng nói: "Đánh thế nào mà ra nông nỗi này hả?"
"Sơ ý bị đánh một cú thôi ạ." Thẩm Lan nói: "Không sao đâu, con đến bệnh viện khám và lấy thuốc rồi, mấy ngày nữa sẽ lành thôi, năm mới nói chuyện này không tốt đâu ạ."
Ánh mắt mẹ Thẩm đảo qua đảo lại mấy vòng giữa Thẩm Lan và Lâm Uyên Dương, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ miễn cưỡng cười cười: "Sau này cẩn thận một chút, từ nhỏ con đã không làm người ta bớt lo rồi."
"Biết rồi mà mẹ." Thẩm Lan cười lấy lòng, sau đó cúi người hôn lên má bà một cái, ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẹ yêu."
Mẹ Thẩm lườm hắn rồi vào bếp bưng sủi cảo ra.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người Thẩm Lan, Lâm Uyên Dương và cha Thẩm, lần này dù Thẩm Lan không muốn nói chuyện mặt đối mặt với cha mình cũng phải cố mà nói.
"Cha......"
Cha Thẩm nhìn Lâm Uyên Dương rồi lạnh nhạt hỏi: "Chính cậu ta bảo con cả tháng nay đừng về nhà? Điện thoại cũng đừng gọi đúng không?"
Thẩm Lan lập tức nghẹn họng, qua hồi lâu mới nói khẽ: "...... Con, con không phải......"
Thẩm Lan vừa dứt lời thì cha Thẩm đã giơ tay tát hắn một cái thật mạnh làm tiếng "chát" vang vọng khắp phòng khách.
"Ông già chết tiệt này, năm mới mà ông làm gì thế! Nhất định phải ầm ĩ lên mới chịu đúng không! Ở nhà chúng ta đã nói thế nào hả?!" Mẹ Thẩm nghe tiếng chạy ra khỏi bếp, ném sủi cảo xuống bàn rồi đập bàn nói: "Con ông đã hai mươi sáu rồi! Ông còn định quản nó tới lúc nào nữa! Ông muốn để nó cô độc suốt đời đúng không!"
Cha Thẩm không nói gì, một lát sau mới nặng nề nhìn Thẩm Lan.
"Cái tát này không phải vì con thích đàn ông, cũng không phải vì con thích người của xã hội đen." Cha Thẩm gằn từng chữ: "Cha đánh con là vì bởi một người đàn ông mà cha mẹ nuôi con hơn hai mươi năm con cũng không cần."
Mẹ Thẩm nghe thấy câu này cũng im lặng, đột nhiên quay đi chỗ khác rồi đưa tay lau nước mắt.
Thẩm Lan khẽ run lên, khuỵu chân quỳ xuống đất rồi cúi đầu khàn giọng nói: "Cha, mẹ, con xin lỗi."
"Cha hỏi con, nếu cha và mẹ con đến chết cũng không đồng ý cho con ở bên người này." Cha Thẩm chỉ vào Lâm Uyên Dương trầm giọng hỏi: "Con sẽ vĩnh viễn không về nhà luôn đúng không?"
"Không...... Không......" Nước mắt Thẩm Lan rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Sẽ không......"
Từ đầu đến cuối Lâm Uyên Dương chưa hề lên tiếng, y siết chặt ngón tay, cúi đầu nhìn xoáy tóc của Thẩm Lan.
"Được rồi, mau đứng dậy đi, năm mới mà làm gì vậy, cứ nhất định phải nói mấy chuyện bực mình này hay sao." Mẹ Thẩm đỡ Thẩm Lan dậy, đáy mắt lại không giấu được thương tâm.
"Mẹ, con cam đoan chỉ một lần này thôi, sau này dù có xảy ra chuyện gì con cũng sẽ không làm thế nữa đâu." Thẩm Lan nói vô cùng nghiêm túc: "Con hứa."
"Mẹ biết, con luôn là con trai ngoan của mẹ mà." Mẹ Thẩm rưng rưng nước mắt, bà vỗ lưng Thẩm Lan rồi không nói thêm gì nữa.
Sống mũi Thẩm Lan cay xè, hắn cười cười, "Mẹ, ăn cơm đi, con phụ mẹ bưng sủi cảo."
"Ca...... Anh ngồi chờ em một lát nhé." Thẩm Lan nhìn Lâm Uyên Dương: "Sắp ăn cơm rồi......"
Lâm Uyên Dương nói khẽ: "Ừ."
 
Chương 68


Thẩm Lan vừa mới vào bếp thì Lâm Uyên Dương đã nghe cha Thẩm hỏi mình: "Thẩm Lan bị thương vì cậu đúng không?"
Lâm Uyên Dương gật đầu thừa nhận: "Dạ."
Cha Thẩm hừ lạnh một tiếng: "Mong là sau này Thẩm Lan sẽ không mất mạng vì cậu."
Tim Lâm Uyên Dương thắt lại, y nghiến chặt hàm rồi hít một hơi thật sâu—— Cha Thẩm nói câu này quả thực đã đâm trúng tử huyệt của y.
Đây là điều y trăn trở lo lắng nhất suốt thời gian qua.
Y trấn tĩnh lại rồi chậm rãi nói: "Bác cứ yên tâm, cháu đã quyết định từ từ thu tay lại rồi, cháu sẽ cố gắng tránh xung đột hết mức có thể, không để Thẩm Lan dính dáng đến những chuyện không liên quan vì cháu nữa."
"Tôi chỉ cho cậu một cơ hội thôi đấy." Ánh mắt cha Thẩm sắc bén: "Nếu Thẩm Lan gặp phải chuyện gì vì cậu thì dù có đánh gãy chân nó, tôi cũng không để hai người bên nhau nữa đâu."
Lâm Uyên Dương trầm tĩnh nói: "Cảm ơn bác."
Ngoại trừ phần mở đầu thì hôm nay có thể nói là cực kỳ vui vẻ, cả Thẩm Lan và mẹ Thẩm đều rất giỏi tạo bầu không khí náo nhiệt, ăn cơm trưa xong, cả nhà bốn người bày bàn chơi mạt chược.
Dù cha Thẩm có không muốn cỡ nào thì vẫn không lay chuyển nổi mẹ Thẩm.
Thẩm Lan đánh mạt chược khá dở nên toàn bị thua, chưa đầy một lát sau đã thua sạch tiền trong túi, hắn tủi thân nhìn Lâm Uyên Dương, "Ca, em hết tiền rồi."
Lâm Uyên Dương có chút bất đắc dĩ: "Anh cũng toàn thua đây này."
Lâm Uyên Dương là cao thủ mạt chược, mọi trò cờ bạc y đều biết rành —— Dù sao y cũng làm giàu nhờ sòng bạc, nhưng giờ để dỗ hai ông bà vui vẻ, một ván y cũng không dám thắng.
Y chia cho Thẩm Lan phân nửa mấy trăm tệ còn sót lại trên người, đánh chưa đầy một tiếng, hai người đã chẳng còn xu nào dính túi.
Thẩm Lan đứng lên nhảy nhót: "Haizzz, không xu dính túi, nghèo rớt mồng tơi rồi.". truyen bac chien
Mẹ Thẩm nhướng mày vui vẻ ôm chồng tiền màu đỏ trước mặt cha Thẩm vào ngực rồi nói: "Hai đứa con trai có hiếu ghê......"
"Mẹ, tối nay ăn gì thế ạ, vẫn ăn sủi cảo nữa sao," Thẩm Lan nhìn điện thoại: "Sắp bốn giờ rồi."
"Tay con thế kia ngoài sủi cảo ra còn đòi ăn gì nữa?"
Hai bữa cơm này đều là Lâm Uyên Dương đút cho Thẩm Lan, cánh tay hắn không thể cử động nên chỉ có thể ăn đồ đưa tới tận miệng.
"Con ăn gì anh con cũng đút cho con hết." Thẩm Lan đắc ý nói: "Mấy ngày trước đều vậy mà."
"Đã lớn chừng này còn không biết xấu hổ mà nói nữa à." Mẹ Thẩm búng trán hắn một cái: "Con muốn ăn gì? Bảo cha con làm đi."
"Nấu hải sản với rau củ đi ạ." Thẩm Lan nói: "Để anh con làm được rồi, anh ấy biết nấu mà."
Lâm Uyên Dương cũng gật đầu: "Bác gái, để cháu làm cho ạ."
"...... Ừ, vậy để Uyên Dương làm đi." Mẹ Thẩm nói: "Các con tốt xấu gì cũng cưới nhau rồi, sao còn gọi bác gái nữa hả?"
Lâm Uyên Dương nghe xong lập tức sửng sốt, y quay đầu nhìn Thẩm Lan. Em nói mò gì thế?
Thẩm Lan cũng mờ mịt, nghĩ một hồi mới nhớ ra hình như đúng là hắn đã nói mình và Lâm Uyên Dương ra nước ngoài đăng ký kết hôn......
Nhưng lúc đó bịa ra chuyện này chẳng qua để hắn và Lâm Uyên Dương bớt đi chút lực cản thôi......
"Ừm......" Thẩm Lan cười khan một tiếng rồi chọc eo Lâm Uyên Dương: "Đừng ngại ngùng nữa...... Mau gọi đi......"
"Anh......" Lâm Uyên Dương cà lăm hiếm thấy, y nhìn mẹ Thẩm, vành tai đỏ lên, ấp úng gọi: "...... Mẹ......"
Mẹ Thẩm hồ hởi đáp lại.
"Con vào bếp với anh con trước đây, mẹ lấy tiền ra đếm đi, chắc năm ngàn lận đó," Thẩm Lan giơ tay kia đẩy Lâm Uyên Dương vào bếp rồi đóng cửa lại.
Lâm Uyên Dương nhíu mày nhìn hắn, hạ giọng hỏi: "Em nói gì với cha mẹ thế?"
"......Thì lúc đó chẳng còn cách nào, em sợ họ không đồng ý nên nói chúng ta đăng ký kết hôn rồi." Thẩm Lan xấu hổ gãi tóc: "Không ngờ mẹ em...... vẫn còn nhớ rõ......"
"Em nói nhảm gì thế, em kết hôn trọng đại như vậy sao bà có thể không nhớ được chứ." Lâm Uyên Dương quả thực sắp bị Thẩm Lan chọc tức chết, y cốc đầu Thẩm Lan: "Cái miệng này của em suốt ngày toàn nói hươu nói vượn thôi."
Thẩm Lan cười hôn y một cái: "Sau này bù lại cũng được mà, chờ mấy ngày nữa chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn đi."
Lâm Uyên Dương biết hắn đang đùa nên cũng chẳng nhiều lời nữa.
Kỹ năng nấu nướng của Lâm Uyên Dương là do Thẩm Lan truyền cho nên chắc chắn không thể kém cỏi được, khi hai người bưng thức ăn ra, mẹ Thẩm quả thực cười tươi như hoa, luôn miệng khen tay nghề của Lâm Uyên Dương.
Ông chồng và hai đứa con trai đều là đầu bếp, trong lòng mẹ Thẩm vui đến mức nở hoa.
Buổi tối mẹ Thẩm giữ hai người ngủ lại nhưng Thẩm Lan từ chối, nằng nặc đòi dẫn Lâm Uyên Dương về.
"Trong nhà có giường mà, đâu phải không có chỗ cho các con."
Mẹ Thẩm tiễn hai người ra cổng rồi buồn buồn nói: "Sao cứ phải về làm gì chứ."
Thẩm Lan thì thào: "Mẹ nhìn xem, mặt cha con sắp đen như than rồi kìa, con còn dám ở lại hay sao?"
"Cha con vốn thế mà, con để ý làm gì?" Mẹ Thẩm nhíu mày: "Vậy chừng nào các con mới về lại?"
"Chờ con chúc Tết các cô bác xong đã." Thẩm Lan nói: "Tối nay con sẽ dẫn anh con đi chúc Tết họ."
"Vậy được rồi, khi nào về nhớ nói mẹ biết trước nhé."
Mẹ Thẩm lưu luyến nhìn hai người rồi nhẹ giọng nói: "Phải thường xuyên về thăm nhà, biết chưa?"
"Dạ." Lâm Uyên Dương tiếp lời: "Mẹ, tụi con sẽ về mà."
"Đi đi, đi đi." Mẹ Thẩm nói: "Đi đường phải chú ý an toàn đó."
 
Chương 69


Một ngày trôi qua, hai người đều hơi mệt, sau khi về nhà Thẩm Lan lập tức leo lên giường, hắn dựa vào đầu giường nhìn Lâm Uyên Dương nói: "Ca, hình như mẹ em thích anh lắm đấy."
"Ừ, không uổng công anh sửa soạn cả buổi sáng." Lâm Uyên Dương thay đồ cởi giày rồi ngồi xuống cạnh Thẩm Lan: "Nhưng cha em vẫn không thích anh lắm, anh nghĩ có lẽ ấn tượng của cha em về anh...... sẽ rất khó thay đổi."
"Dù sao người sống chung với anh cũng là em chứ đâu phải ông ấy." Thẩm Lan nhích người xuống dựa đầu vào ngực Lâm Uyên Dương: "Họ chịu chấp nhận chuyện chúng ta thì em đã mừng lắm rồi." Hắn dừng một lát rồi lẩm bẩm: "Thật ra em biết mình rất có lỗi với họ, một tháng không liên lạc với họ trong lòng em cũng khó chịu lắm, nhưng em không thể chịu thua được, em đành phải làm vậy thôi......"
"Tủi thân lắm đúng không?" Lâm Uyên Dương xoa đầu Thẩm Lan rồi nhẹ giọng an ủi hắn: "Em cứ nghĩ thế này đi, muốn được phải có mất, muốn có thứ gì thì phải nỗ lực vì thứ đó, có lẽ chuyện em làm hơi ngây thơ, còn khiến người ta đau lòng nhưng chẳng phải vẫn có tác dụng rất lớn sao? Ít nhất bây giờ chúng ta cũng có thể yên tâm bên nhau rồi."
"Xin lỗi," Lâm Uyên Dương nói: "Chuyện này anh không giúp gì được cho em cả."
"Đây vốn là chuyện của em mà." Thẩm Lan ôm eo Lâm Uyên Dương: "Em không muốn để anh chịu ấm ức vì cha mẹ em......"
"Anh biết." Lâm Uyên Dương cầm tay hắn, hôn lên đỉnh đầu hắn một cái rồi ấm giọng nói: "Thôi mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Mấy ngày Tết này quả thực Thẩm Lan và Lâm Uyên Dương bận tối mắt, họ hàng Thẩm Lan rất đông, bảy cô tám dì, chạy hết nhà này sang nhà kia.
Thẩm Lan đã báo trước một ngày, nói muốn dẫn bạn trai đến chúc Tết, xem như cho người nhà một đêm để tiêu hóa chuyện này.
May mà người nhà hắn đều không hề bài xích —— Dù sao cha mẹ Thẩm Lan cũng đã đồng ý, dù họ có sốc hay hoang mang cỡ nào cũng không thể nói gì hơn.
Cuộc sống bận rộn như vậy kéo dài đến mười ngày sau, trước đây Lâm Uyên Dương đều ăn Tết với các huynh đệ mình —— Họ đều bôn ba kiếm sống, nhiều người không cha không mẹ không vợ không con, lần này Thẩm Lan độc chiếm Lâm Uyên Dương hơn mười ngày khiến các huynh đệ đều có ý kiến, cằn nhằn càu nhàu với Lâm Uyên Dương.
Lâm Uyên Dương hết sức bất đắc dĩ, đành phải hỏi Thẩm Lan có muốn đi với mình đến kho bãi chúc Tết các huynh đệ không.
Thẩm Lan vui vẻ đồng ý.
Lâm Uyên Dương vừa xuống xe thì các huynh đệ đã ùa tới xụ mặt nói y không trượng nghĩa, có người yêu quên anh em.
"Tất nhiên rồi," Lâm Uyên Dương cười ôm Thẩm Lan đi vào trong, "Cậu ấy sẽ sống với tôi hết đời mà, các cậu có làm được không? Chẳng lẽ cả đời không ai lấy vợ à?"
"Lâm ca của chúng ta cũng nói được câu sến súa vậy sao, nổi da gà đầy mình rồi này!"
Mọi người đều cười vang.
Bọn họ tụ tập chỉ đơn giản là đánh bài, chơi mạt chược, chơi xúc xắc, ngoại trừ cá cược thì không làm gì khác, nhưng Thẩm Lan lại không rành mấy thứ này, hắn ngồi cạnh Lâm Uyên Dương xem một hồi vẫn chẳng hiểu ra sao.
Hắn vươn vai ngáp một cái rồi nói: "Ca, anh cứ chơi đi, em lên lầu ngủ một lát đã, buồn ngủ quá."
Lâm Uyên Dương quay đầu dặn hắn: "Ừ, nhớ bật máy sưởi trong phòng nhé."
Thẩm Lan đáp lại rồi cầm áo khoác Lâm Uyên Dương lên lầu một mình.
 
Chương 70: End


Hắn đắp áo ngủ trên ghế salon một hồi, nhưng dưới lầu hơi ầm ĩ, đủ tiếng ồn ào náo động vang lên bên tai không ngớt làm hắn chẳng ngủ được bao nhiêu, chưa đầy một tiếng sau đã thức giấc.
Thẩm Lan thở dài cúi đầu nghịch điện thoại một hồi, thật sự quá buồn chán nên đứng dậy đi tới cạnh giá sách của Lâm Uyên Dương, định tìm quyển nào hay ho đọc giết thời gian.
Khi kéo hộc tủ dưới giá sách ra, hắn trông thấy một bì hồ sơ bằng giấy kraft, vốn dĩ hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng khi nhìn đến cái tên trên bì hồ sơ thì lập tức sửng sốt.
...... Sao trên đó lại viết tên hắn?
Thẩm Lan nhíu mày cầm bì hồ sơ kia lên, sau đó lấy ra mấy tờ giấy mỏng.
Đọc xong nội dung bên trên, mắt Thẩm Lan trợn trừng, trên mặt lộ ra vẻ không tin được, tay hắn run lẩy bẩy như thể mấy tờ giấy kia nặng ngàn cân.
Bên trên gần như ghi đủ mọi thông tin về hắn.
Từ lúc vào trường cảnh sát đến khi tốt nghiệp, trà trộn vào tổ chức của Lâm Uyên Dương để nằm vùng, các bạn của hắn, toàn bộ thông tin về người nhà......
Điều khiến Thẩm Lan bàng hoàng nhất là ngày tháng ghi trên tài liệu này còn sớm hơn thời gian hắn gặp Lâm Uyên Dương!
Hồ sơ này nằm dưới giá sách của Lâm Uyên Dương, chắc chắn y đã đọc từ lâu.
Thẩm Lan cảm thấy thế giới trước mặt chao đảo, hệt như có thứ gì đó vừa sụp đổ trong nháy mắt.
Thật ra Lâm Uyên Dương đã sớm biết......?
Hắn...... lừa gạt mình rồi sao?
Ngay từ đầu Lâm Uyên Dương đã biết hắn là gián điệp......
Từ đêm đó gọi hắn lên giường đã biết rồi......
Mấy chữ này như một lời nguyền xa xưa đóng đinh vào đầu Thẩm Lan rồi không ngừng quay cuồng, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Cuối cùng Thẩm Lan vẫn không giữ được mấy tờ giấy kia mà trơ mắt nhìn chúng rơi xuống từ tay mình.
Hắn không biết mình đứng tại chỗ bao lâu, chỉ cảm nhận được hơi lạnh từ lòng bàn chân lan khắp toàn thân nhưng không thể phản ứng được—— Cho đến khi tiếng tiếng mở cửa lôi tuột suy nghĩ của hắn về.
Lâm Uyên Dương đi tới: "Thẩm Lan, chúng ta..."
Y chưa nói hết câu thì lập tức nhìn thấy mấy tờ giấy vương vãi trên sàn, đột nhiên biến sắc.
Thẩm Lan chậm chạp quay người lại, hệt như một đoạn phim quay chậm, khuôn mặt hắn từ từ xuất hiện trong tầm mắt Lâm Uyên Dương, từ gò má đến đôi mắt, đến sống mũi rồi lại đến cả gương mặt.
Ánh mắt Thẩm Lan trống rỗng, hắn thẫn thờ nói: "Anh biết từ lâu rồi."
"Ngay từ đầu anh đã biết em là cảnh sát......"
Lâm Uyên Dương siết chặt ngón tay rồi sải bước đến cạnh Thẩm Lan, mấp máy môi mấy lần vẫn không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy.
"Anh...... đúng là đã biết." Hồi lâu sau Lâm Uyên Dương mới nhẹ giọng nói: "Anh từng phái người điều tra em, từ khi chúng ta còn chưa quen biết."
Lời Lâm Uyên Dương nói khiến Thẩm Lan rùng mình một cái, mắt hắn dần đỏ lên, ánh mắt nhìn Lâm Uyên Dương càng lúc càng nhòe đi.
Đã biết từ lâu mà sao không nói với hắn? Tại sao phải nhìn hắn như con khỉ liều mạng giấu giếm thân phận mình? Tại sao phải giả bộ không biết gì, để hắn như kẻ ngốc bị người khác đùa bỡn xoay quanh như vậy?
"Lâm Uyên Dương, anh thấy thú vị không." Hai mắt Thẩm Lan đỏ bừng, hắn cắn răng nói: "Nhìn em cả ngày nơm nớp lo sợ mà vẫn muốn ở bên anh có thú vị không! Nhìn em từ bỏ công việc của mình vì anh, còn đi theo anh như một con chó có thú vị không! Nhìn em giằng xé giữa đạo đức nghề nghiệp và Lâm Uyên Dương anh có thú vị không!"
"...... Thẩm Lan, anh chưa bao giờ nghĩ vậy cả." Lâm Uyên Dương không ngờ Thẩm Lan sẽ kích động đến mức này, y trầm giọng nói: "Em bình tĩnh lại đi."
Thẩm Lan gạt tay Lâm Uyên Dương rồi hét lên với y: "Anh không nghĩ vậy, mẹ kiếp thế sao anh không nói với em sớm hơn, rõ ràng ngay từ đầu anh đã biết em là ai rồi mà! Sao phải để em mơ mơ hồ hồ làm gì! Anh có biết em ——" Nói đến đây Thẩm Lan im bặt, hắn đột ngột quay đầu đi, chỉ thấy được quai hàm của hắn run rẩy kịch liệt.
"Thẩm Lan, xin lỗi." Lâm Uyên Dương nhịn không được ôm lấy người trước mắt, cảm nhận được hắn run rẩy thì đau lòng cực kỳ, thấp giọng dỗ dành: "Xin lỗi, lẽ ra anh không nên giấu em."
Lồng ngực Thẩm Lan phập phồng mạnh, hắn vùng vẫy mấy lần nhưng không thoát ra được nên đành để Lâm Uyên Dương ôm mình, hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi y bằng giọng khó hiểu: "Sao anh không nói sớm với em? Sao anh... giấu em đến tận bây giờ chứ..."
Nghe tiếng khóc nức nở của Thẩm Lan, tim Lâm Uyên Dương quặn đau, không hiểu sao dạo này y cứ luôn để Thẩm Lan khóc vì mình......
"Thẩm Lan, bảo bối, xin lỗi em." Lâm Uyên Dương liên tục hôn mắt Thẩm Lan, y đau lòng nói: "Anh định giấu chuyện này cả đời, không bao giờ cho em biết..."
"Anh thừa nhận ban đầu anh chỉ muốn lên giường với em thôi, cũng... muốn xem trò cười của em nữa, nhưng sau đó thì khác, rốt cuộc anh có thích em hay không chẳng lẽ giờ em vẫn chưa biết sao?" Giọng Lâm Uyên Dương rất dịu dàng: "Thẩm Lan, anh thừa nhận mình sai rồi, anh xin lỗi em được không? Anh thật sự không cố ý giấu em đâu, sau này nhận ra mình thật lòng thích em thì anh đâu dám để em biết chuyện này. Em thử nghĩ xem làm sao anh nói em biết mình đã sớm biết em là gián điệp được chứ? Làm sao anh mở miệng đây?"
Đúng là Lâm Uyên Dương không thể nào nói ra, y không có cơ hội, vẫn luôn không có cơ hội để nói.
Y từng nghĩ cứ thế chôn vùi bí mật này trong lòng, mãi mãi không cho Thẩm Lan biết, đây là cách tốt nhất —— So với thú nhận với Thẩm Lan vẫn tốt hơn.
Nhưng y không ngờ trời đất xui khiến Thẩm Lan nhìn thấy hồ sơ kia.
"Chúng ta huề nhau được không?" Lâm Uyên Dương buông Thẩm Lan ra rồi nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: "Em gạt anh một lần, anh lừa em một lần, sau này giữa chúng ta không còn lừa dối nữa."
Thẩm Lan quay đi chỗ khác không nhìn y.
Thật ra hắn biết Lâm Uyên Dương nói đúng.
Chuyện này giấu hắn sẽ tốt hơn là cho hắn biết, hắn cũng chưa từng nghi ngờ tình cảm Lâm Uyên Dương dành cho mình, nhưng đột nhiên biết được chân tướng bất ngờ này làm hắn nhất thời không chịu nổi.
Lâm Uyên Dương cũng không nóng vội mà đứng cạnh Thẩm Lan chờ hắn trả lời —— Y biết Thẩm Lan sẽ không thật sự giận mình vì chuyện này, chỉ là đang phát tiết cảm xúc bất chợt ập đến thôi.
Quả nhiên một lát sau, Thẩm Lan quay đầu lại nghiêm nghị hỏi y: "Anh thật sự không còn lừa em chuyện gì đấy chứ?"
Lâm Uyên Dương giơ hai tay lên: "Không có thật mà, anh thề."
"Sau này cũng không có chứ?"
"Sau này cũng không có."
"Lỡ anh lại gạt em nữa thì sao?"
"Ừm... Thì phạt anh cả đời phải ở bên em." Lâm Uyên Dương hôn má Thẩm Lan một cái: "Đừng giận nữa, anh biết lỗi rồi, sau này không dám lừa em nữa, được không?"
Thẩm Lan cả giận nói: "Còn dám gạt em thì em sẽ làm anh ngày ngày không xuống giường được nữa!"
Lâm Uyên Dương nhìn hắn rồi mỉm cười đầy cưng chiều: "Được, để anh mãi mãi nằm trên giường em luôn."
Lúc này trên mặt Thẩm Lan mới có chút ý cười, hắn kéo Lâm Uyên Dương tới hôn.
Từ đó thành phố vạn dặm, đèn đuốc vô tận.
Từ đó biển hồ sông núi trong mắt Thẩm Lan không thể sánh bằng dấu vết năm tháng trên mặt Lâm Uyên Dương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top