Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1840: Biến mất


Nhưng hiểu biết của cô ta vẫn không nhiều bằng bác Tân thầy của mình được.
Nhưng từ khi bác Tần từ biệt mình thì không còn xuất hiện nữa, ông ấy có thể đi đâu chứ?
Hơn nữa, lúc trước người thần bí đã gửi ám hiệu cho. mình, rồi bảo mình tới sa mạc tìm kiếm quan tài Trường Sinh là ai chứ?
Bây giờ nhìn có vẻ vẫn còn rất nhiều bí ẩn nằm phía sau, nhưng lại làm Trần Khiêm cảm thấy ngày càng sáng tỏ.
Bởi vì anh luôn cảm thấy, hình như mấy người tiếp cận mình đều chỉ có một mục đích.
Bọn họ ở trong động rắn rất lâu.
Tô Nhược Hi còn tò mò chụp ảnh, một tiếng sau, mấy người mới đi ra khỏi hang động.
“Anh cùng em về không?”
Vân Tinh nhìn Trần Khiêm hỏi.
Trong thâm tâm của cô ta, liên minh mà Trần Khiêm nói chính là ngầm thừa nhận chuyện hai người ở bên nhau.
Vân Tinh nhìn Trần Khiêm với ánh mắt hơi dịu dàng.
“Tôi vẫn còn chút chuyện phải giải quyết, đợi tôi xử lý ổn thỏa sẽ đến tìm cô” ˆ Trần Khiêm nói.
“Được, vậy em đợi anh!” Vân Tinh cười nói.
Sau đó, chỉ thấy bóng dáng cô ta khẽ lay động rồi biến mất dạng.
“Trần Khiêm, rốt cuộc cô ta là người hay quỷ thế?” 'Tô Nhược Hi kinh ngạc đi tới. “Nửa người nửa quỷ!”
'Trần Khiêm nhìn về phía cô ta biến mất dạng rồi thở dài.
Trần Khiêm dẫn Tô Nhược Hi trở về khu nhà cũ tập hợp cùng mấy người Lực Bá.
Vốn tưởng rằng ông chú đã quay về rồi, nhưng Mộc: Mộc nói, đến giờ ông ấy vẫn chưa quay về.
'Trần Khiêm oán thầm, rốt cuộc ông chú đi đâu vậy, sao lại đi lâu thế chứ?
Cùng lúc đó.
Vân Tinh cũng quay về trang viên mà cô ta đang ở.
Bên ngoài trang viên đều là người của Tam Thánh Giáo đang canh gác nghiêm ngặt.
“Chủ nhân!” Thấy Vân Tinh đang vô cùng vui vẻ đi tới, rất nhiều tên thuộc hạ đều cảm thấy khó hiểu, từ lúc nào chủ nhân lại vui vẻ như thế?
“Ừm, trong hai ngày tôi rời đi, không có ai tới đây làm loạn đúng không?”
Vân Tỉnh lạnh nhạt nói.
“Thưa chủ nhân, không có ail”
“Vậy cô Phương thì sao?”
Vân Tỉnh lại hỏi.
“Thưa chủ nhân, cô Phương vẫn luôn ở trong phòng không đi ra ngoài, tôi đã căn dặn người giúp việc chăm sóc cô ấy rồi ạI”
'Tên thuộc hạ đó nói.
“Rất tốt, anh đi mời cô Phương ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ta!”
Nói xong Vân Tinh đi vào trang viên.
Cô ta muốn nói cho Phương Kiển Nám biết, Trần Khiêm đã đồng ý ở bên cô ta rồi.
Lúc trước cô ta từng nói, Trần Khiêm chỉ yêu một người, sẽ không đồng ý ở bên người con gái khác, mình phải hỏi kỹ cô ta xem, bây giờ có giống vậy không?
Không biết tại sao, có lẽ là do hiu quạnh mười mấy. nghìn năm, làm cho Vân Tỉnh bất tri bất giác xem Phương Kiển Nám như chị em, có thể kể cho nhau nghe những lời tri âm tri kỷ.
Cho dù mối quan hệ chị em này rất kỳ lạ, nhưng cuối cùng mình cũng có người để thổ lộ ra những lời chân tình rồi, đúng không?
“Không ổn rồi! Không ổn rồi! Chủ nhân!”
Đúng lúc này, một người giúp việc vội vàng chạy vào phòng khách.
“Chuyện gì thế?” Vân Tinh nhíu mày.
“Cô Phương, cô ấy... cô ấy...” Người giúp việc sợ đến mức không dám nói ra.
“Cô ấy bị làm sao?” Có một tên thuộc hạ quát lạnh.
“Sáng nay rõ ràng cô ấy vẫn còn ở trong phòng, tôi còn mang bữa sáng cho cô ấy, nhưng bây giờ cô Phương lại biến mất rồi, người hầu đi theo cô ấy cũng bị hôn mê."
Người giúp việc sợ đến mức mặt mày tái mét, lập tức quỳ xuống nói với Vân Tinh.
 
Chương 1841: Cứ cho là thế đi


“Cô nói cái gì? Cô ta biến mất rồi sao?”
Vân Tinh không khỏi tức giận.
“Chủ nhân tha mạng, tôi nhớ lúc nãy cô Phương vẫn còn ở trong phòng, hơn nữa không có động tĩnh gì, nên tôi cũng không để tâm, ai ngờ vừa vào phòng kiểm tra, Tiểu Hồng đã hôn mê, mà cô Phương cũng không thấy đâu!"
Tiểu Hồng là nữ giúp việc mà Vân Tinh sắp xếp đi theo Phương Kiển Nám.
Vừa bước vào phòng xem xét, quả nhiên Tiểu Hồng đã hôn mê.
Phương Kiển Nám đã biến mất không còn bóng dáng.
Vân Tinh khế nhắm mắt lại, ngưng thần cảm nhận một lát.
Sau đó cô ta mở mắt ra.
“Có lẽ cô ta mới bị người khác đưa đi thôi, tôi tin hai người đó vẫn chưa chạy được bao xa. Lập tức sai người đuổi theo tất cả các phương hướng đi."
Vân Tinh quát lạnh.
Mọi người đều run lên, lập tức nhận lệnh đuổi theo.
Mà bên bờ một con sông lớn.
“Buông tôi ra, rốt... rốt cuộc chú là ai thế?”
Phương Kiển Nám giãy giụa từ tay một người đàn ông trung niên, hơi kiêng dè hỏi.
'Tướng mạo người này hơi quái dị, nửa tiếng trước, ông ấy đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, không nói câu nào đã đánh Tiểu Hồng bất tỉnh, sau đó dẫn mình chạy một mạch tới đây.
'Tốc độ của ông ấy quá nhanh.
Cảm giác này làm cho Phương Kiển Nám cảm thấy mình giống như đang bay vậy.
Ngoài Trần Khiêm, Vân Tinh ra, Phương Kiển Nám thật sự chưa từng nhìn thấy ai có thể làm được như vậy.
Vì vậy Phương Kiển Nám rất sợ hãi.
Nhất là bây giờ, ông ấy dẫn mình đi tới một con sông lớn mà xung quanh đều là rừng cây rậm rạp.
“Chú ư? Tất nhiên là người tới cứu cháu rồi!" Người đàn ông trung niên khẽ cười.
“Chú quen Trần Khiêm sao? Là Trần Khiêm bảo chú tới đây cứu cháu à?”
Phương Kiển Nám thật sự nghĩ không ra, ngoài Trần Khiêm thì còn ai có thể quen biết cao thủ như này chứ?
“Cứ cho là thế đi, cho dù thằng bé không nói, chú cũng sẽ đi cứu cháu.”
Người đàn ông trung niên cười khổ.
Sau lưng ông ấy đeo một chiếc túi lớn kỳ lạ, lưng hơi gù, mặt ông ấy giống như từng bị bỏng vậy, đầy vết sẹo.
Tạo cho người khác cảm giác sợ hãi.
Nhưng lúc ông ấy nói câu này, lại làm Phương Kiển Nám vui vẻ.
“Nói như vậy là chú quen Trân Khiêm sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu, tại sao anh ấy không đích thân tới đây cứu cháu?”
Phương Kiển Nám gấp gáp hỏi.
 
Chương 1842: Trần Bình An


“Bây giờ thằng bé đang ở cùng chú, nó đang bận mấy chuyện quan trọng của riêng mình. Chú biết, cháu là tâm bệnh của thằng bé, nếu cháu luôn bị người phụ nữ kia bắt cóc, cháu cũng hiểu rõ con người Tiểu Khiêm rồi đấy, thằng bé sẽ mất ăn mất ngủ vì cháu.”
Ông chú trung niên nói. Phương Kiển Nám nghe ông ấy nói vậy thì vui vẻ, xem ra trong lòng Trần Khiêm, mình vẫn có chút địa vị, chí ít anh ấy luôn lo lắng đến mình.
Phương Kiển Nám bỗng nhận ra rằng, mình cũng không cần quá nhiều, chỉ cần Trân Khiêm quan tâm mình như vậy là mình cảm thấy mãn nguyện rồi.
“Không đúng, chú à, nhưng lúc nấy chú nói, cho dù không có Trần Khiêm, chú cũng sẽ đi cứu cháu mài”
Phương Kiển Nám nghỉ ngờ hỏi.
Không biết tại sao, lúc này, sau một hồi giao lưu ngắn ngủi với người đàn ông trung niên, Phương Kiển Nám nhận ra rằng, khuôn mặt ông ấy cũng không đáng sợ, nhất là đôi mắt của ông ấy, ánh mắt ông ấy rất dịu dàng khi nhìn về phía mình.
Ánh mắt dịu dàng này rất dễ làm người khác nảy sinh cảm giác thân thiết.
“Ha ha, Kiển Nám, khuôn mặt của cháu và cô cháu rất giống nhau, gần như đúc ra từ một khuôn, cũng rất giống chị em họ Tử Nguyệt của cháu.”
Người đàn ông trung niên xoay đầu, khẽ mỉm cười.
“Tại... tại sao chú lại biết tên cháu? Hơn nữa chú còn biết cô cháu và Tử Nguyệt sao? Rốt cuộc chú là ai vậy?”
Câu nói này đã làm Phương Kiển Nám thật sự mơ màng.
“Tất nhiên là chú biết rồi, chú còn hiểu rõ chuyện nhà họ Phương hơn cháu nữa.”
Người đàn ông trung niên cười khổ.
Ông ấy vừa nói vừa cẩn thận lấy một tấm ảnh từ †rong ngực ra, Phương Kiển Nám vừa nhìn đã nhận ra là Tô Tử Nguyệt.
Phương Kiển Nám là một cô gái cực kỳ thông minh.
Cô ta hơi kinh ngạc nhìn kỹ vào đôi mắt ông chú trung niên này lần nữa.
'Thảo nào lúc nấy nhìn ông ấy, cô luôn có cảm giác thân thiết.
Đến bây giờ Phương Kiển Nám mới phản ứng lại, mắt của ông ấy rất giống Trần Khiêm.
Hơn nữa hình dáng khuôn mặt cũng khá giống.
Cộng thêm những lời ông ấy nói lúc nãy.
Phương Kiển Nám chấn động toàn thân.
“Chẳng lẽ chú là chồng cô cháu, là chú Hai của Trần Khiêm sao? Cũng chính là người dượng đã mất tích của cháu sao?”
Phương Kiển Nám thăm dò hỏi.
“Ha ha, Kiển Nám, cháu thông minh như cô cháu vậy. Ông chú khẽ cười.
“Hả Là thật sao..."
Phương Kiển Nám kinh ngạc che miệng lại.
“Chú à, không phải, dượng à, chẳng phải dượng đã mất tích từ lâu rồi sao? Tại sao bây giờ dượng lại xuất hiện thế? Hơn nữa tại sao dượng lại biến thành bộ dạng này?”
Phương Kiển Nám ngạc nhiên hỏi.
Trước đây, cô ta từng nghe cô mình nói, dượng Trần Bình An của mình là một người đàn ông đẹp trai nho. nhã.
Nhưng bây giờ lại thành bộ dạng này, chẳng trách Phương Kiển Nám phải kinh ngạc.
“Vì trốn ra ngoài, dượng không thể không làm vậy, hơn nữa như vậy cũng tốt, che giấu thế này cũng dễ dàng đi điều tra một số chuyện.”
 
Chương 1843: E là chúng ta phải về trễ một chút rồi


Trong mắt Trần Bình An lại khôi phục vẻ tĩnh lặng của trước kia.
“Nói vậy là Trần Khiêm cũng không biết thân phận thật của dượng sao? Anh ấy không biết dượng là chú Hai mà anh ấy luôn tìm kiếm sao?”
Phương Kiển Nám hỏi.
“Đương nhiên là không biết rồi, dượng vẫn chưa điêu tra rõ rốt cuộc người đó là tốt hay xấu nên tạm thời, dượng không nói cho Tiểu Khiêm biết thân phận của mình cũng tốt, như vậy có thể âm thầm giúp đỡ thằng bé.”
Trần Bình An cười nói.
“Dượng đang điều tra ai thế?”
Phương Kiển Nám hỏi.
“Chuyện này cháu không thể biết được, bằng không vô ý tiết lộ ra, mọi cố gắng của dượng sẽ lãng phí hết. Kiển Nám à, hôm nay gặp cháu ở đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, cháu nhớ phải giữ bí mật chuyện này giúp. dượng nhé!”
Trần Bình An nói.
“Vâng dượng.”
Thật ra trước giờ Trần Bình An là người bình tĩnh.
Vì điều tra chuyện của mình, nên cho dù cực kỳ nhớ nhung, Trần Bình An cũng phải kiềm chế chính mình,
không đi gặp mặt người nhà của mình.
Đến khi ông ấy nghe Tiểu Khiêm nói rằng, Kiển Nám bị Vân Tỉnh bắt đi.
Mấy ngày nay, ông ấy đã âm thầm điều tra vị trí của Kiển Nám.
Hôm nay ông ấy đã nắm bắt thời cơ cứu Kiển Nám ra ngoài.
Nhưng dáng vẻ của cô ta thật sự quá giống cô của mình.
Làm Trần Bình An nhất thời có muôn vàn cảm xúc, không nhịn được tiết lộ thân phận với Phương Kiển Nám.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Phương Kiển Nám hỏi.
“Chẳng phải cháu muốn gặp Trần Khiêm à, dượng dẫn cháu đi gặp thằng bé, dựa theo tính toán của dượng,
thằng bé đã quay về rồi.”
Trần Bình An nói.
Phương Kiển Nám trịnh trọng gật đầu.
Nhưng vừa xoay người chưa đi cùng dượng được mấy bước.
Thì đột nhiên Trần Bình An dừng bước.
Con ngươi vốn tĩnh lặng bỗng hiện lên một tia lạnh lếo, lạnh lùng quét nhìn xung quanh.
“Kiển Nám, e là chúng ta phải về trễ một chút rồi!”
Trần Bình An nói.
“Hả? Tại sao ạ?”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Bởi vì dượng không muốn bị người khác lần theo dấu vết tìm đến nhà chúng ta, mấy người này sẽ phá hỏng nơi đó, cho nên dượng phải tốn chút thời gian ở đây giải quyết bọn họ.”
Khóe miệng Trần Bình An hiện lên ý cười. “Nhưng dượng à, xung quanh đây làm gì có ai?”
Cho dù Phương Kiển Nám có nhìn thế nào cũng không nhìn thấy dấu vết người nào cả.
“Bọn họ đang cách chúng ta khoảng hai mươi lăm kilomet, chia thành bốn đội, trong đó có mười mấy người đang đuổi về phía chúng ta.”
'Trong mắt Trần Bình An lóe lên một tia xanh sãm.
Dọa Phương Kiển Nám giật mình.
“Dượng à, dượng có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng cách đây hai mươi lăm kilomet sao?”
Cô ta ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, có xa hơn nữa dượng cũng có thể nhìn thấy rõ...” Trần Bình An cười khổ.
 
Chương 1844: Trong hầm có tiếng gì vậy


Tốc độ của mấy người kia cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc, Phương Kiển Nám đã nghe thấy rất rõ một tràng tiếng bước chân.
Sau đó cô ta nhìn thấy mười mấy người nhảy ra khỏi khu rừng.
“Phát hiện ra bọn họ rồi! Mau bao vây bọn họ lại!” Người dẫn đầu hưng phấn hét lên, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đây là một công lao lớn, bọn họ sẽ tìm thấy Phương Kiển Nám đầu tiên.
Ánh mắt tất cả bọn họ đều lóe lên tia sáng, cho rằng thắng lợi đang ở ngay trước mắt.
“Dượng à, chúng ta làm sao đây? Bọn họ rất lợi hại.” Vẻ mặt Phương Kiển Nám căng thẳng, qua một khoảng thời gian dài tiếp xúc với bọn họ, Phương Kiển
Nám hiểu rất rõ thực lực của bọn họ.
“Ha ha, dượng sẽ để bọn họ ở lại đây, Kiển Nám cháu lùi ra sau đi!”
Trần Bình An khẽ cười nói. Sau đó, ông ấy mở chiếc túi đeo sau lưng ra.
Một cây cung lớn được chế tạo từ than đá xuất hiện trước mặt Phương Kiển Nám.
Sau đó cô ta nhìn thấy Trần Bình An cầm cung tên đó lên.
Lúc này, hai người chỉ cách mấy người kia có hai ba trăm mét.
Trần Bình An lập tức bản tên. Sau đó cô ta nhìn thấy một vệt sáng lướt qua, trong nháy mắt vệt sáng này đã bắn trúng nhóm người đó,
đồng thời còn bắn bật lại giữa mười mấy người.
Một lớp bụi bay lên, lúc kết thúc, mười mấy người này đã ngã hết xuống đất.
'Vệt sáng này lại hóa thành cung tên lần nữa, rồi quay về tay Trần Bình An.
“Dượng à, dượng thật lợi hại!”
Phương Kiển Nám hít sâu một hơi.
“Bọn họ chết hết rồi sao?”
“Không phải, dượng thấy bọn họ không hề làm chuyện ác ý với cháu, cho nên chỉ đánh ngất bọn họ, ít nhất là trong vòng ba ngày tới, bọn họ sẽ chưa tỉnh lại!"
Trần Bình An cười lạnh nhạt: “Được rồi, chúng ta đi thôi, chắc chắn Tiểu Khiêm sẽ rất vui khi nhìn thấy cháu.”
Đợi đến khi Trần Bình An dẫn Phương Kiển Nám quay về, trời đã tối đen.
Trần Khiêm vẫn đang chuẩn bị cho thuật chiêu hồn tối nay, lúc nhìn thấy ông chú dẫn Phương Kiển Nám quay về.
Trần Khiêm thật sự rất vui. “Chú, Kiển Nám, hai người?” Trần Khiêm vui mừng.
Trước đây chuyện Phương Kiển Nám bị Vân Tỉnh bắt đi, còn bản thân mình lại chạy trốn, điều này luôn làm Trần Khiêm cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ Phương Kiển Nám sẽ xảy ra chuyện. Vây giờ thì tốt rồi, cuối cùng Phương Kiển Nám cũng được cứu ra ngoài. ngôn tình sủng
“Chú thấy cháu luôn nhắc tới con bé, cho nên chú giúp cháu cứu con bé ra, như vậy có thể chữa khỏi tâm bệnh của cháu.”
Ông chú nhìn Trần Khiêm cười nói. “Trần Khiêm!”
Sau khi nhìn thấy Trần Khiêm, Phương Kiển Nám cũng không khống chế được tâm trạng của mình, lập tức nhào vào lòng Trần Khiêm bắt đầu khóc lóc.
“Được rồi, cậu đã được cứu ra ngoài rồi, tôi cũng đang thỏa hiệp mấy chuyện với Vân Tinh, rồi chuẩn bị đổi cậu ra ngoài đây, chú không chỉ chữa khỏi tâm bệnh của cháu, mà còn giúp cháu một chuyện lớn nữa!”
Trần Khiêm cười nói.
“Hả? Trong hầm có tiếng gì vậy?”
Đúng lúc này, ông chú kinh ngạc hỏi.
“Lực Bá, anh dẫn Cổ Phong lên đây đi!”
Trần Khiêm nói một câu với Lực Bá ở trong hầm.
 
Chương 1845: Bữa cơm đoàn viên


Rất nhanh, Lực Bá đã dẫn Cổ Phong ốm yếu lên trên.
Đầu tiên ánh mắt ông chú lóe lên một tia khác thường khi nhìn thấy Lực Bá, sau đó lại nhìn về phía Cổ Phong đã bị hành hạ đến mức như người tàn tật rồi.
“Anh Trần, ông Trần, đến lúc nào anh mới thả tôi đây? Bây giờ tôi đã thành người tàn tật rồi, anh cứ xem tôi như không khí rồi thả tôi ra đi.”
Anh ta đau khổ cầu xin.
“Thäng nhãi này cậu cả nhà họ Cổ, Cổ Nguyệt Hà rất thương anh ta, bây giờ rơi vào tay cháu rồi, cháu đang định dùng anh ta để đối phó với nhà họ Cổ.”
“Rất tốt Tiểu Khiêm, cứ thế này trong tay cháu sẽ nắm thêm nhiều phần thắng.”
“Ông ấy tên là Lực Bá, lúc cháu ở Dược Vương Cốc, đã kết bạn với ông ấy.”
“Trông ông ta có vẻ là cao thủ có thực lực phi phàm.”
Ông chú thu hồi vẻ khác thường trong mắt, rồi gật đầu tán thưởng.
“Xem ra chuyến đi lần này của cháu không hề uổng công, thu hoạch được rất nhiều thứ! Tiểu Khiêm, cháu chuẩn bị mấy thứ này làm gì?”
Ông chú nói xong thì chỉ về bàn thờ.
Thế là Trần Khiêm nói với ông chú rằng, mình muốn chiêu hồn chị gái áo trắng ở đây.
“Nếu vậy phải đợi tới nửa đêm, giờ vẫn còn sớm, hiếm khi mấy người chúng ta tụ tập với nhau, chỉ bằng cùng nhau ăn một bữa tối đi!”
Hôm nay rõ ràng ông chú rất vui vẻ.
“Đúng đó, chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên đi!” Phương Kiển Nám cười nói.
“Bữa cơm đoàn viên?” Trần Khiêm hơi khó hiểu nói.
“À, tôi thấy bây giờ chú đã quay về, cả tôi cũng thế, hơn nữa Tiểu Khiêm à, cậu cũng tìm được người trợ thủ này, chẳng lẽ chúng ta không nên ăn một bữa cơm đoàn viên à? Dù gì chú cũng cứu mạng tôi, tôi đã xem chú như: người nhà của mình.”
Phương Kiển Nám biết mình suýt lỡ lời nên vội vàng đính chính lại.
“Cũng đúng, chú không chỉ cứu mạng cậu, mà còn cứu mạng tôi nữa. Ha ha, tôi cũng luôn xem chú là người nhà của mình, đúng rồi, chúng ta phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên! Tối nay, tôi sẽ đích thân xuống bếp!”
Trần Khiêm cười lớn.
“Trần Khiêm, để tôi giúp anh!
“Trần Khiêm, để tôi giúp anh!”
Đúng lúc này, Lý Mộc Mộc và Tô Nhược Hi đứng bên cạnh gần như cùng đồng thanh nói.
Vừa nói xong, cả hai người Tô Nhược Hi và Lý Mộc: Mộc đều hơi lúng túng.
Nói thế nào nhỉ, Lý Mộc Mộc hơi có cảm tình với Trần Khiêm, phần lớn cảm tình này bắt nguồn từ sự kính nể về một số phẩm chất của Trần Khiêm.
Và cả thực lực của Trần Khiêm nữa.
'Tất nhiên cũng có một phần thuộc về ngoại hình tuấn tú.
Rõ ràng Trần Khiêm chỉ mới quen biết Tô Nhược Hi. Nhưng cô ta đã thấy cực kỳ tò mò về Trần Khiêm.
Bởi vì anh là một người vô cùng giàu có, nhưng cực kỳ bí ẩn.
Nếu một người phụ nữ nảy sinh cảm giác tò mò với một người đàn ông, vậy thì quá trình mập mờ giữa hai người đã không còn xa nữa.
Tất nhiên, Trần Khiêm cũng không cố ý che giấu mấy chuyện này để Tô Nhược Hi luôn nảy sinh cảm giác tò mò với mình.
Mà có rất nhiều chuyện, anh thật sự không thể nói rõ với cô ta được.
'Tất nhiên ông chú cũng nhìn thấy những điều này.
Sau đó ông ấy nhìn thấy rất rõ Phương Kiển Nám đang ghen.
 
Chương 1846: Đây là sức mạnh gì vậy


“Tiểu Khiêm không hổ là con trai anh cả, thật sự có phong độ năm đó của anh cả!”
Trong lòng ông ấy cười khổ.
Bầu không khí trong bữa cơm này rất hòa hợp, nhưng mỗi người mang một tâm trạng.
Chẳng mấy chốc đã tới nửa đêm.
“Đây là lần đầu tiên cháu thử cách này, không biết có tác dụng hay không. Hai ngày tới có lẽ cô Tô sẽ khá cực khổ, nhưng tôi bảo đảm, cô sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Trần Khiêm an ủi Tô Nhược Hi.
Tô Nhược Hi đầu, sau đó ngồi xuống một bên, tao nhã nhắm mắt lại.
Còn Trần Khiêm thì ngồi khoanh chân, vận chuyển Thiên Huyền Công, mượn sức mạnh của ngọc bội Long Huyết, bắt đầu thử gọi hồn niệm của chị gái áo trắng.
Cùng lúc đó, trong mật thất nhà họ Cổ.
Trong quan tài thủy tỉnh Trường Sinh.
Một ánh sáng nhàn nhạt đang lóe lên.
Sau đó một bóng trắng lóe lên.
Thân hình cô gái áo trắng từ từ hiện lên, đang từ từ ngồi dậy trong quan tài Trường Sinh.
Trong mắt cô ấy hiện lên tia mong đợi đã từ rất lâu.
“Hôm nay sao cô lại ra ngoài? Chẳng lẽ cô cô đơn quá nên muốn tìm người nói chuyện à?”
Một tia sáng màu đen lóe lên, Cửu La Vương cũng hiện thân ở trước quan tài Trường Sinh.
Khóe miệng hắn ta nở nụ cười lạnh.
“Cửu La Vương, tôi khuyên anh một lần cuối cùng, đừng làm mấy chuyện vô ích nữa, có những người anh không thể đụng vào được, cũng có những vận mệnh anh không bao giờ thay đổi được.”
Cô gái áo trắng nhìn hẳn ta lắc đầu cười khổ.
“Tôi ghét nhất là vẻ mặt này của cô. Tôi nói cho cô biết, qua đêm nay, hồn phách của tôi đã được cô đọng thành thực chất, đến lúc đó, cho dù không cần dùng trận pháp phong ấn cô, tôi cũng không cần lo lắng cô sẽ chạy mất."
Cửu La Vương lạnh lùng nói.
“Dựa vào việc hút âm khí của người khác để tu luyện quỷ thân, Cửu La Vương, dù gì anh cũng xuất thân từ danh môn ở Giới Vực, bây giờ anh đã bị mê muội rồi, đây chính là tự giết chết chính mình!”
Cô gái áo trắng nhìn hắn ta, thấy hơi thương hại.
Trong lúc Cửu La Vương đang định nói gì đó.
Thì đột nhiên nhìn thấy quanh người cô ấy hiện lên ánh sáng, bên ngoài cũng có một tia sáng xuyên thẳng qua tường đá rồi chiếu vào đây, rất nhanh hai luồng sáng này đã hòa vào nhau.
“Đây... đây là thứ gì? Sao có thể xuyên qua trận pháp. của tôi được?”
Cửu La Vương kinh ngạc.
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, đây là lần cuối cùng tôi khuyên anh, mong anh nhớ rõ nói, đừng làm việc ác nữa, bằng không anh sẽ tự giết chết chính mình.”
Cô gái áo trắng nói.
Nói xong, ánh sáng trước người cô ấy càng chói mắt hơn.
Cửu La Vương định thi triển pháp thuật ngăn cản.
Nhưng hẳn ta phát hiện ra mình không thể tới gần ánh sáng này được.
“Rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?”
Hắn ta kinh hãi, khuôn mặt đã trở nên cực kỳ dữ tợn. Sau đó hắn ta nhìn thấy ánh sáng đó càng mãnh liệt hơn, bao bọc thân hình cô gái áo trắng, rồi biến mất cùng ánh sáng đó luôn...
 
Chương 1847: La Tử Yên


Bên Trần Khiêm cũng phát ra ánh sáng mãnh Dị biến này đã làm Trần Bình An hơi hoảng sợ.
Miếng ngọc bội trong ngực Tiểu Khiêm thật phi phàm, ông ấy cũng không biết rốt cuộc nó nắm giữ sức. mạnh đáng sợ thế nào, mà có thể làm được như vậy, hơn nữa độ phù hợp của miếng ngọc bội với Tiểu Khiêm. cũng rất cao.
Chỉ thấy ngọc bội này phát ra ánh sáng, dưới sự dẫn dắt từ Thiên Huyền Công của Trần Khiêm, ánh sáng phóng thẳng lên bầu trời.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
: Giống như một cột sáng. Thông thiên triệt địa.
Mà xung quanh cũng nổi gió, cuồng phong cưồn cuộn, bụi bay mù mịt.
“Đúng là một sức mạnh đáng sợi” Lực Bá đứng bên cạnh trợn tròn mắt, kinh ngạc nói.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng trắng đó bắt đầu thu nhỏ lại, từ từ quay về trong sân nhà này.
Lúc này cả người Trần Khiêm gần như đã mất hết sức lực, trán đây mồ hôi.
Anh chống người đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn Tô Nhược Hi đang tập trung ngồi thiên.
Anh không khỏi lắc đầu: “Lực Bá, lúc nấy tôi đã rất cố gắng dùng Thiên Huyền Công để mượn sức mạnh của ngọc bội đi kết nối, nhưng xem ra không có kết quả.”
Trần Khiêm nhìn mọi người.
Rồi bất đắc dĩ nói.
Nếu tiến hành thuận lợi, có lẽ bây giờ Tô Nhược Hi đã nảy sinh chút phản ứng rồi.
Trần Khiêm nhìn về phía mọi người, nhưng nhận ra rằng tầm mắt của mọi người đều kinh ngạc nhìn ra phía sau mình.
Bao gồm cả ông chú vẫn luôn trầm ổn, lúc này ánh mắt ông ấy hơi khác thường, đang trợn tròn.
“Mọi người sao thế?”
'Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
Câu Trần, thành công rồi! Chúng ta thành công rồi! Cô ấy đang ở sau lưng cậu, thật sự là chị tiên nữ!”
Lực Bá run rẩy nói. Trần Khiêm quay đầu lại nhìn theo bản năng. Mí mắt không khỏi giật mạnh.
Trước mặt mình là một cô gái áo trắng đang lơ lửng giữa không trung.
Khuôn mặt cô ấy lạnh nhạt, nhưng rất xinh đẹp, đẹp đến mức làm người khác đập loạn nhịp.
Lúc trước anh đã nhìn thấy Vân Tinh trong quan tài, mặc dù khuôn mặt hai người giống nhau như đúc, nhưng không biết tại sao, chị gái áo trắng thật sự này lại toát ra vẻ thoát tục không nhiễm khói bụi trần gian như vậy.
Việc Trần Khiêm quay đầu lại đã khiến cô gái áo trắng nở nụ cười hiếm hoi.
Nụ cười này rất rạng rỡ. Làm người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Mà nụ cười này chỉ dành cho Trần Khiêm, hoặc Thiên thần thôi.
“Đã mấy vạn năm rồi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau bằng cách này.”
Cô ấy mỉm cười, rồi bay tới trước mặt Trần Khiêm, giơ cổ tay trắng ngần lên vuốt ve gò má của Trần Khiêm.
Ực. 'Trần Khiêm không nhịn được nuốt nướt miếng:
“Chị gái áo trắng, tôi... tôi không phải phu quân của chị, tôi tên là Trần Khiêm, năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi!”
“Sau này đợi cậu nhớ rõ mọi chuyện, cậu sẽ hiểu thôi!"
Cô gái áo trắng nói.
“Tôi tên là Tử Yên, tôi biết bây giờ chắc chắn cậu sẽ không nhớ tên của tôi đâu!”
La Tử Yên khẽ nói. “Ừm!" Trần Khiêm gật đầu theo bản năng.
Còn Trần Bình An, lúc nhìn thấy La Tử Yên, ngoài việc chấn động khi nhìn thấy được người thật, trong mắt ông ấy còn hiện lên một sự sùng kính.
Thật không ngờ, Tiểu Khiêm lại được vị tiên nữ này coi trọng.
Phải biết rằng, cô ấy và chiến thần Lăng Tiêu là cặp. Tình nhân trong truyền thuyết, có địa vị cực kỳ cao trong Giới Vực.
Phương Kiển Nám nhìn cô ấy, không hiểu sao trong lòng cảm thấy hơi chua xót, bởi vì người phụ nữ này thật sự quá xinh đẹp, ngay cả Phương Kiển Nám cũng phải đố ky.
“Chị Tử Yên, bây giờ chị chỉ là một hồn niệm, rất yếu ớt, tôi đã tìm được thể thích ứng rồi, tạm thời chị có thể nhập vào người cô ấy!”
'Trần Khiêm thu hồi suy nghĩ rồi nói.
“Được, nhưng tôi chỉ mượn cơ thể cô ấy một đêm, để khôi phục lại nguyên thần của tôi, sau đó tôi sẽ tạm thời nhập vào ngọc bội Long Huyết này.”
La Tử Yên khẽ cười nói.
“Nhập vào ngọc bội sao?” Trần Khiêm lấy ngọc bội Long Huyết của mình ra.
 
Chương 1848: Vẫn còn một chuyện tôi muốn nói với cậu


“Ừm, nếu cậu đã nghĩ đủ mọi cách để tìm kiếm tôi, tôi nghĩ chắc chắn có người đã nói gì đó với cậu, bảo. cậu mang thi thể của tôi đi hợp táng với thi thể của Lăng Tiêu đúng không? Thật ra mục đích nằm trong miếng ngọc bội Long Huyết này, đây là thể thích ứng tỉnh khiết nhất, tôi có thể tu hành ở trong đó.”
La Tử Yên giải thích.
“Nói vậy là chị Tử Yên biết người thần bí đó là ai sao?”
“Tôi chỉ có thể đoán được đại khái chứ chưa thể chắc chắn được, muốn biết cụ thể thì phải đợi tôi tìm thấy Lăng Tiêu, để mấy cậu hoàn thành việc hợp táng, đến lúc đó tôi sẽ mượn sức mạnh của ngọc bội Long Huyết, như vậy việc cậu khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao sẽ không còn xa nữa.”
La Tử Yên nói.
“Khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao của tôi?”
'Trần Khiêm nghe vậy thì trong lòng hơi mơ màng.
Nhưng Trần Khiêm hiểu rõ ý này, cô ấy muốn mình quay lại thời đại chiến thần Lăng Tiêu.
Nếu vậy thì mình thật sự là đầu thai của anh Chiến thần rồi?
Trần Khiêm ngày càng kinh ngạc.
Thật sự đi đến nước này, trong lòng Trần Khiêm vẫn hơi khó chấp nhận.
Nếu thật sự khôi phục lại, vậy mình vẫn là mình của hiện tại chứ?
“Tất nhiên rồi, giữa hai người vẫn cách nhau rất xa, tôi chỉ có thể làm cho nguyên thần trở về đúng vị trí của mình, tôi nghĩ cậu đã khôi phục một phần nhỏ ký ức của Lăng Tiêu rồi, nhưng để khôi phục toàn bộ ký ức là điều không thể nào.”
“Nói vậy là cho dù nguyên thần trở về trên người tôi thì tôi vẫn là tôi của hiện tại?”
Trần Khiêm gần như thở phào nhẹ nhõm.
“Có thể nói là như vậy. Sao thế, cậu rất thích cậu của hiện tại à? Cậu không muốn trở về làm Lăng Tiêu trước kia sao?”
La Tử Yên hơi tò mò hỏi.
“Đúng vậy, tôi thích tôi của hiện tại, bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, ngược lại càng làm tôi thích tôi ở thời sinh viên nghèo khổ trước đây, so với việc làm chiến thần, tôi càng muốn làm một người bình thường.”
Trần Khiêm nở nụ cười khổ, nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
“Nhưng cậu không thể nào ngăn cản mấy chuyện này được! Cũng không có cách nào thay đổi, nếu chuyện đã xảy ra rồi, cậu phải đối mặt với nó.”
Tử Yên nói.
“Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đã đi trên con đường không có lối về rồi! Chuyện tôi có thể làm là ra sức làm tốt nhất!”
Tử Yên nở nụ cười vui mừng.
Trong lúc nói, anh nhìn thấy thân hình cô ấy khẽ lay động.
Sau đó anh nhìn thấy một tia sáng trắng tiến vào đỉnh đầu Tô Nhược Hi trong nháy mắt.
Chẳng mấy chốc, Tô Nhược Hi đã mở mắt ra. Nhưng cô ta không còn là Tô Nhược Hi ngày thường nữa, bây giờ ánh mắt cô ta đã mang phong cách hoàn toàn khác.
Trần Khiêm biết La Tử Yên đã nhập thể thành công rồi.
“Trước khi cậu khôi phục lại, tôi vẫn gọi cậu là Tiểu Khiêm nhé?”
La Tử Yên nói. Sau đó cô ấy nhìn về phía mọi người.
Trong đó, ông chú và Lực Bá đều mang vẻ mặt tôn kính.
Còn có mấy cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn mình với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
La Tử Yên cười nói: “Nói mới nhớ, tôi có thể thuận lợi trở về đều nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người, sau này. chúng ta sẽ là bạn của nhau, Tử Yên tôi cảm ơn mọi người!”
“Chị đừng khách sáo, chị tiên nữ à, đây đều là chuyện tôi nên làm, có thể làm việc cho cô và chiến thần là niềm vinh hạnh của Lực Bá.”
Lực Bá ngại ngùng cười nói.
“Nhưng bây giờ chúng ta không nên ở lại nơi này quá lâu, Cửu La Vương đã biết tôi được Tiểu Khiêm cứu đi rồi. Tôi tin rằng, dựa vào trí thông minh của hắn ta, chẳng mấy chốc hắn ta sẽ biết được chuyện gì đang diễn ra, đồng thời lần theo tới đây, nơi này đã không còn an toàn nữa rồi."
La Tử Yên nói.
“Tôi cũng nghĩ đến chuyện này rồi, cho nên sáng nay tôi đã bảo Lực Bá và Mộc Mộc thu xếp đưa toàn bộ người trong thôn tới ở trong một tiểu khu mới, vì tôi sợ rằng sẽ có người lần theo dấu vết tới đây.”
Trần Khiêm nói.
“Ừm, cho nên chúng ta mau rời khỏi đây đi, phải đi ngay lập tức!”
La Tử Yên nói.
Nói xong, hình như cô ấy chợt nghĩ tới điều gì đó nên nói:
“Đúng rồi Tiểu Khiêm, vẫn còn một chuyện tôi muốn nói với cậu!”
 
Chương 1849: Mọi người yên tâm đi


“Chuyện gì thế?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tôi bị Cửu La Vương phong ấn trong mật thất của nhà họ Cổ, mặc dù bị phong ấn nhưng tôi vẫn biết được toàn bộ chuyện của nhà họ Cổ, hình như hai người bạn của cậu, đã bị nhà họ Cổ bắt đi. Bọn họ một người họ Thiết, một người họ Bạch, bị giam giữ trong mật thất dưới lòng đất của nhà họ Cổi”
“Chú nói mà, mấy ngày trước Tiểu Khiêm từng nhờ chú hỏi thăm tin tức của Thiết Thành, chú đã tìm hiểu liên tục nhưng không tìm được gì, thì ra đã bị nhà họ Cổ. bắt đi!”
Trần Bình An lắc đầu nói.
Chuyện Trần Khiêm lo lắng nhất đã xảy ra.
Đêm đó mình suýt chút đã dính bãy của nhà họ Cổ, còn suýt chút bị Häc Tướng giết chết, mà Thiết Thành thì ở khách sạn chờ mình.
Nói vậy thì chắc chắn người nhà họ Cổ đã chuẩn bị từ hai phía, chắc chắn Thiết Thành đang gặp nguy hiểm.
Huống chỉ mình còn là anh em của Bạch Tiểu Phi, cậu ấy đang tham gia buổi huấn luyện ở nhà họ Gổ.
Căn cứ theo phong cách làm việc của nhà họ Cổ, cậu ấy cũng khó mà thoát.
“Chị Tử Yên, chú, hay là mọi người đi trước đi, cháu phải ở lại. Bây giờ cứu được Kiển Nám rồi, cháu cũng không thể để hai người anh em của cháu gặp chuyện được, cháu phải ở lại đây để cứu bọn họi”
Trần Khiêm nói.
“Tiểu Khiêm, chỉ mình cháu thôi à? Cháu không phải là đối thủ của Cửu La Vương kia!”
Trần Bình An lo lắng nói.
Mà La Tử Yên cũng lo lắng nhìn Trần Khiêm.
“Tất nhiên cháu hiểu bây giờ cháu chưa phải là đối thủ của Cửu La Vương cho nên cháu sẽ không đối đầu trực tiếp với hắn ta, cháu đã có cách để cứu họ mà vẫn thể thoát khỏi đó một cách toàn thây, mọi người yên tâm đi,
Trần Khiêm cười nói.
Vốn dĩ Trần Khiêm đã có ý định muốn trà trộn vào nhà họ Cổ để tìm hiểu tin tức nhà họ Cổ.
Nhưng bây giờ, đó phương pháp thích hợp nhất để cứu người.
Thấy Trần Khiêm kiên trì, mọi người cũng không khuyên anh nữa.
La Tử Yên cực kỳ yên tâm và tin tưởng Trần Khiêm.
“Bọn tôi sẽ đến sa mạc Tây Bắc trước, đợi cậu ở đó. Cửu La Vương cũng không biết chỗ của Lăng Tiêu, cho nên tạm thời nơi đó khá an toàn cho chúng tôi!”
La Tử Yên nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy! Cháu sẽ nhanh chóng sang đó để đoàn tụ với mọi người, để đảm bảo an toàn, tôi đề nghị bây giờ mọi người nên ở cùng với nhau nhé?”
Trần Khiêm nhìn mọi người nói.
Mọi người gật đầu.
Có lẽ bây giờ Cửu La Vương đã đuổi đến nên mọi người không dám trì hoãn thêm nữa, lên đường ngay.
Mà Trần Khiêm lại bắt lấy Cổ Phong đã như con chó bệnh, tạm biệt mọi người.
Anh dẫn anh ta vào trong núi sâu.
Toàn bộ khu nhà cũ đều trở nên yên tĩnh không một bóng người, không hề có chút ánh sáng nào.
Âm ầm ầm!
Không biết tự khi nào, một lượng lớn các cao thủ bay vọt vào khu nhà cũ tối tăm.
 
Chương 1850: Cứu tôi nhanh lên


Mà dẫn đầu là một luồng khói màu đen.
Cuối cùng, bọn họ tập hợp trong sân.
Mà luồng khói đen đã biến thành hình người. Hắn ta lạnh lùng nhìn khoảng sân trống rỗng.
Lại nhìn vào giữa sân, nhìn thoáng qua chiếc tế đàn này.
“Chủ nhân, toàn bộ khu nhà cũ này không có ai cải” Hắc Tướng bước đến nói. “Bọn họ chạy rồi, hơn nữa mới chạy không bao lâu.”
Mà người này chính là Cửu La Vương. Truyện Gia Đấu
Giờ phút này đôi mắt của Cửu La Vương đã biến thành màu đỏ, giống như một con quỷ trong bóng đêm.
“Vậy tôi sẽ dân thủ hạ xuống tìm kiếm xung quanh!”
Hắc Tướng nói.
“Không cần phải chia ra xung quanh, Hắc Tướng, anh dẫn người vào dãy núi phía Nam. Tôi nghĩ, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ chỉ có thể vào sâu trong núi, tránh sự tìm kiếm của tôi!”
Mắt Cửu La Vương lóe sáng.
Đội ngũ tập trung lại ngay, hơn nữa nhanh chóng chạy vào sâu trong núi.
Cửu La Vương hít một hơi thật sâu, hắn ta siết chặt bàn tay mình:
“Tôi đã chờ ngày này gần mấy chục nghìn năm, Lăng Tiêu, La Tử Yên, lần này các người không thoát khỏi tay tôi đâu. Nhất định Cửu La Vương tôi phải có Cửu Chuyển Nguyên Thần, đứng đầu ba giới!”
Hắn ta nắm chặt tay, bởi vì siết quá chặt nên móng tay đã trắng toác.
Nhưng không thể che lấp được sát khí khổng lồ trên người Cửu La Vương.
Đêm nay, dường như toàn bộ thành viên của Cửu La Môn đều ra ngoài tiến vào núi sâu, tiến hành tìm kiếm lục soát.
'Tất nhiên, vì không muốn Trần Khiêm trốn thoát nên nhà họ Cổ đã bắt tay với Cửu La Vương tìm kiếm ở các thành phố bên ngoài.
Làm đám người Trân Khiêm, cho dù có mọc cánh cũng không thể bay ra ngoài được.
Nhưng Cửu La Môn và nhà họ Cổ không thể ngờ được rằng, trước khi bọn họ chạy đến thì mọi người đã cấp tốc rời khỏi Thái Thành, chạy thẳng đến sa mạc Tây Bắc.
'Thoáng chốc, trời đã rạng sáng.
Hắc Tướng dẫn một nhóm nhỏ khoảng bốn năm người.
Đang tìm kiếm bên trong rừng rậm.
“Hắc Tướng, phía trước có người!” Một tên thuộc hạ kêu lên.
Ánh sáng chợt lóe, đám người đó đã bước đến bên cạnh người đó.
Thấy người đó quần áo tả tơi, cơ thể đầy rẫy vết thương.
Đang bò lên rất khổ sở.
“Hả? Cậu Cổ?”
Hắc Tướng vừa thấy thì kinh hãi.
Vài ngày trước, hắn ta nghe nói rằng cậu Cổ đã dẫn người vào trong núi sâu tìm kiếm tung tích của Trần Khiêm nhưng không thể liên lạc được.
Mấy ngày nay, bà cụ nhà họ Cổ đã phát hiện một vài manh mối, cử rất nhiều người vào núi sâu tìm kiếm nhưng chưa có kết quả.
Không ngờ, quả nhiên cậu Cổ đã xảy ra chuyện.
“Hắc Tướng, gặp anh thì tôi yên tâm rồi, nhanh lên, cứu tôi nhanh lên!”
Cổ Phong vừa gặp Hắc Tướng thì kích động phát khóc.
 
Chương 1851: Là ai đã làm


“Cậu Cổ yên tâm, có tôi ở đây, cậu sẽ không bị gì đâu, ai làm cậu bị thương?”
Häc Tướng hỏi.
“Là Trần Khiêm, vài ngày trước, tôi tìm được tung tích anh ta ở khu nhà cũ nhưng không biết anh ta tìm đâu ra được một cao thủ thực lực cao cường, tôi bị người đó đánh đến mức không có sức chống trả. Trần Khiêm bắt tôi lại, trồng cổ độc trong cơ thể tôi, tra tấn tôi bằng đủ mọi cách. Tối qua, anh ta đã làm phép triệu hồi linh hồn của cô gái áo trắng, anh ta dẫn tôi vào khu rừng này. Tôi không biết anh ta có ý định gì nhưng nhân lúc anh ta chưa chuẩn bị, tôi chạy trốn!”
Cổ Phong nói.
“Quả nhiên, chủ nhân nói đúng rồi, quả nhiên Trân Khiêm trốn vào núi sâu, thảo nào nhà họ Cổ đã vào núi tìm tung tích của cậu vài ngày rồi mà vẫn không tìm được, thì ra cậu bị nhốt trong khu nhà cũ!”
Hắc Tướng quay đầu nói với cấp dưới:
“Mấy người các cậu ra truyền lệnh là tăng cường tìm kiếm trong khu rừng rậm, Trần Khiêm đang ở trong khu vực rừng, đừng để cậu ta chạy thoát.”
“Dạ"
“Cậu Cổ, bây giờ tôi sẽ cho người đưa cậu về nhà họ Cổ"
“Cảm ơn!"
Cổ Phong gật đầu.
“Cậu Phong về rồi, bà chủ, cậu Phong về rồi!”
Nhà họ Cổ.
Một người làm đang chạy như điên.
“Cái gì? Phong Nhi về rồi hả?”
Cổ Nguyệt Hà vừa mừng vừa sợ.
Đã nhiều ngày trôi qua, lúc nào bà ta cũng bất an, cứ cảm thấy hình như Phong Nhi đã gặp chuyện gì đó, bởi vì mí mắt bà ta cứ giật mãi.
“Nhưng mà cậu Phong bị thương nặng, bây giờ đang hôn mê!”
Người làm nói.
“Cái gì? Đưa tôi đi xem thử!”
Cổ Nguyệt Hà vội vàng chạy ra ngoài.
Quả nhiên, thấy Cổ Phong đang nằm bên ngoài, bị tra tấn đến mức không còn hình dáng con người nữa, cực kỳ đau lòng.
Sau khi Cổ Vũ Tiêu nghe được tin thì cũng đi theo bà nội.
“Phong Nhi? Sao cháu lại thành ra thế này? Là ai đã làm?”
Cổ Nguyệt Hà đau lòng hỏi.
“Chúng tôi phát hiện cậu Phong ở bên trong rừng rậm, cậu ấy bị Trần Khiêm và thuộc hạ của Trần Khiêm đánh bị thương nặng. Hơn nữa, Trần Khiêm còn trồng một loại cổ độc kỳ lạ trong cơ thể cậu Phong, lúc chúng tôi cứu cậu Phong, cậu ấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng, bây giờ Trần Khiêm đã trốn vào rừng rậm!”
“Cái gì? Trần Khiêm!”
Cổ Nguyệt Hà hận đến hai mắt đỏ rực.
Rồi lại đau lòng bước đến bên cạnh Cổ Phong.
“Phong Nhi, cháu có nghe bà nội nói gì không? Cháu yên tâm đi, nhất định bà nội sẽ bắt được Trần Khiêm, sau đó sẽ băm vằm cậu ta ra”
Vuốt ve mặt của Cổ Phong, Cổ Nguyệt Hà nói.
Rầm!
Mà tay bà ta mới đụng vào, bỗng nhiên, Cổ Phong mở to mắt, giơ chân đá một cái thật mạnh vào bụng của Cổ Nguyệt Hà.
Cổ Nguyệt Hà không hề đề phòng.
Cũng chưa kịp dùng sức mạnh ngăn cản.
Lập tức bị đá bay thẳng ra ngoài, nện xuống đất thật mạnh.
“A? Bà nội!” Cổ Vũ Tiêu hoảng sợ.
“Đừng lại đây, đừng lại gần tôi!”
Mà Gổ Phong thì gào lên điên cuồng.
“Ta! Ta không sao, nhanh lên xem Phong Nhi bị gì trước đi, nó đã bị tra tấn rất nhiều, chắc chắn là bị thiệt thòi lắm!”
Khóe miệng Cổ Nguyệt Hà chảy máu tươi, nói.
 
Chương 1852: Vào đi


Cổ Nguyệt Hà biết, chắc chắn cháu đích tôn của mình đã bị tra tấn quá nhiều nên mới đân đến tâm lý không được bình thường, do đó nghĩ mình là Trần Khiêm, muốn đánh mình.
Phong Nhi! Tại sao cháu lại bị tra tấn đến như vậy. 'Tên Trần Khiêm đáng chết này, chắc chắn bà nội sẽ đích thân băm cậu ta thành nghìn mảnh, trả thù cho cháu!
Cổ Nguyệt Hà thầm hung hăng nói, ánh mắt toát lên luồng sáng khí mãnh liệt.
Nhưng cho dù thế nào thì Cổ Phong cũng đã trở về rồi, với nhà họ Cổ mà nói thì đây là chuyện vui.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Trần Khiêm đã từng xuất hiện nên Cửu La Môn và nhà họ Cổ huy động toàn bộ lực lượng vây bắt Trân Khiêm.
Cứ thế, Cổ Nguyệt Hà có thể thả lỏng, toàn tâm toàn ý bắt tay với Cửu La Môn tìm kiếm Trần Khiêm kia.
Cổ Phong ở nhà họ Cổ dưỡng thương.
Trưa hôm đó, nhà họ Cổ hơi trống vắng.
Cổ Phong bước xuống giường bệnh.
“Chắc hẳn nhà tù giam cầm Tiểu Phi và Thiết Thành là mật thất của nhà họ Cổ, ngay cả người làm ở bên cạnh Cổ Phong suốt ngày cũng không biết, xem ra đúng là bà già Cổ Nguyệt Hà này khôn khéo thật! Công tác bảo mật tốt lắm!”
Cổ Phong bất đắc dĩ cười gượng, ánh mắt lóe sáng.
Đúng vậy, mặc dù Cổ Phong vẫn là Cổ Phong nhưng đã không còn là Cổ Phong lúc ban đầu nữa.
Bây giờ anh ta là Trần Khiêm sau khi giả dạng.
Đây là một phần trong kế hoạch của Trần Khiêm, vốn dĩ anh đã nghĩ đến cách này, mượn cơ thể của Cổ Phong trà trộn vào nhà họ Gổ, làm rối kế hoạch của nhà họ Gổ, tiện thể thăm dò một vài chuyện nội bộ.
Nhưng mà bây giờ không cần nữa rồi, nhưng có thể dùng thân phận này để cứu hai anh em của mình, không cần lãng phí nhiều sức lực.
Từ trưa, Trần Khiêm đã hỏi thăm người làm nhưng tất cả người làm ở đây đều không biết cửa vào ngục: giam của nhà họ Cổ nằm ở đâu.
Làm Trần Khiêm thấy hơi buồn bực.
Cốc cốc cốc!
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!"
Trần Khiêm nói.
Cửa mở ra, thì thấy một cô gái xinh đẹp đang bước. vào.
Mà cô ta không phải ai xa lạ, chính là Cổ Vũ Tiêu.
“Anh bị nội thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn có thể bước xuống đi qua đi lại được à?”
Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn Cổ Phong.
Hiển nhiên quan hệ giữa hai người cũng không được. tốt lắm.
“Cổ Vũ Tiêu có tung tích cửa vào ngục giam nhà họ Cổ rồi!" tốt lắm,
'Trân Khiêm mừng thầm. Rồi ho khan nói: “Mặc dù Trần Khiêm rất kinh khủng, cực kỳ lợi hại nhưng anh ta đâu có giết tôi, tôi đi tới đi lui thì sao?”
“Hừ, không ngờ nhỉ, Cổ Phong luôn không xem ai ra gì mà cũng biết nể người khác.”
Cổ Vũ Tiêu thầm thấy hơi vui vẻ.
 
Chương 1853: Ngục giam nhà họ Cổ


“Cô tìm tôi làm gì?” Cổ Phong lạnh lùng hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi thăm thôi, anh gặp Trần Khiêm rồi à? Anh ta thật sự lợi hại như những gì anh nói à, có phải anh ta đã thay đổi rất nhiều không?”
Cổ Vũ Tiêu tò mò hỏi.
“Tất nhiên rồi, còn khủng bố hơn những gì cô và tôi nghĩ nữa!” Cổ Phong nói.
“Thật hả, vậy anh nghĩ bà nội có bắt anh ta được. không, theo năng lực hiện tại của anh ta đó?”
Cổ Vũ Tiêu vội hỏi.
“Rất khó, anh ta của bây giờ đã không còn là anh ta của khi trước nữa, chỉ dựa vào đám phụ nữ các người...”
“Hả?”
“Ừ thì, nếu chỉ một mình bà nội, thêm cả Cửu La Vương thì cũng khó mà bắt được anh tai”
Cổ Phong vội sửa lời.
Mặc dù anh khá quen với Cổ Vũ Tiêu nhưng nếu có thể không tiết lộ thân phận thì anh sẽ tiết lộ ra.
Cẩn thận vẫn hơn mà.
“Đúng rồi, Cổ Vũ Tiêu, cô dẫn tôi đến ngục giam đi, tôi có vài chuyện cần làm!”
Cổ Phong nói.
Cổ Vũ Tiêu nhíu mày, cô ta cứ cảm thấy hôm nay cô ta thấy Cổ Phong là lạ.
Nhưng mà bây giờ trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến Trần Khiêm sau khi thay đổi nên làm gì quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt thế này.
Nhưng vẫn hỏi ngược lại: “Anh đến ngục giam làm gì? Hơn nữa, anh không tự đi được hả?”
“Lúc tôi về đây thì trên người tôi chẳng còn gì cả, chỉ mang pháp khí của nhà họ Gổ về nên cô phải đưa tôi đi!”
Cổ Phong nói.
“Tôi biết anh muốn đến đó làm gì, bà nội đã bắt hai người anh em của Trần Khiêm nên anh muốn đi tra tấn bọn họ cho hả giận đúng không?”
Cổ Vũ Tiêu sực phản ứng lại, cô ta thừa biết Cổ Phong là người thế nào.
“Tra tấn cái gì, tôi muốn đi cứu bọn họ, sau đó đưa bọn họ đến nơi an toàn.” Cổ Phong nói.
“Tại sao?”
“Trần Khiêm đã trồng một loại cổ độc cực kỳ ác tính lên người tôi, nếu không làm như thế, tôi sẽ chết vì nó, cô thử nói xem tại sao?” Cổ Phong kiêng dè.
“Thì ra là vậy, tôi đã nói mà tại sao lần này về, tính anh lại khác như vậy. Được rồi, toàn bộ nhà họ Cổ này, chỉ có bà nội và hai chúng ta có chìa khóa ngục giam, tôi đưa anh đi!”
Cổ Vũ Tiêu vừa nghe vậy thì tất nhiên là đồng ý rồi.
Cô ta cũng đang tìm cơ hội thả cho hai anh em của Trần Khiêm thoát.
Ngục giam nhà họ Cổ. Cổ Vũ Tiêu đưa Cổ Phong vào.
Ngục giam này cũng khá là náo nhiệt, giam giữ rất nhiều người.
 
Chương 1854: Có khi nào ở đó không nhỉ


'Trong căn phòng cuối cùng của ngục giam.
Đứng trước cửa là nghe được tiếng chửi mắng liên hoàn của Bạch Tiểu Phi.
Gần như đã dùng hết tất cả những từ độc địa nhất. Cổ Vũ Tiêu đỏ mặt.
“Đồ hèn, khốn nạn, bà phù thủy, tôi nguyền rủa cả nhà bà, tốt nhất là thả chúng tôi ra!”
Lúc này, cửa mở ra.
Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành đang bị xích lại, đặc biệt trên ngực bọn họ còn có một chuỗi hạt châu màu xanh lam.
“Các người muốn gì? Nói thẳng cho ông đây nghe đi, đúng là tôi mù rồi mới đến nhà họ Cổ các người thử nghiệm huấn luyện, còn cảm thấy nhà họ Cổ các người rất tốt, mẹ nói”
Bạch Tiểu Phi phẫn nộ mắng: “Lúc trước, nhốt hai anh em chúng tôi ở đây, ít nhất ngày nào cũng có ba bữa, sau đó thì sao, giảm thành hai bữa, cuối cùng là mỗi ngày một bữa. Hai ngày nay thì không có bữa nào, mẹ nó các người muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết đi, đại ca chúng tôi sẽ báo thù cho chúng tôi!”
“Anh đừng mắng nữa, đây là sơ suất của tôi, biết vậy tôi sẽ cho người đưa chút thức ăn đến. Tôi quên mất, mấy ngày nay có chuyện đặc biệt nên không có cơm, làm hai người phải đói suốt hai ngày, thật sự xin lỗi!”
Mặc dù Gổ Vũ Tiêu tức giận vì Bạch Tiểu Phi chửi rủa nhưng vẫn áy náy giải thích.
“Được rồi, hai người các người đừng hét nữa. Hôm nay chúng tôi đến đây là để thả hai người ra! Sau khi hai người ra ngoài, muốn ăn sao thì ăn, nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng xuất hiện ở Thái Thành nữa!”
Cổ Phong nói.
Cổ Vũ Tiêu nhìn Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành, gật đầu thật mạnh.
“Hả? Cậu Cổ? Thả bọn họ? Không được!”
Mà giờ phút này, một tên lính quèn bên cạnh vội vàng lắc đầu.
Bốp!
Cổ Phong giơ tay tát một cái rất vang dội: “Mẹ nó, tao là chủ hay mày là chủ?”
Lính quèn bị đánh trời đất quay cuồng, ngã xuống đất: “Cậu Cổ, đương nhiên là cậu rồi, nhưng tôi muốn nói hai người này là nhân tố quan trọng trong việc bắt giữ Trần Khiêm, cho nên bà chủ đã đặt pháp khí đặc biệt lên người họ. Một khi pháp khí này rời khỏi người thì ngữ †ạng của họ sẽ nổ tung, chết ngay tại chỗ!”
“Hả? Pháp khí?“
Bây giờ Trần Khiêm mới chú ý cẩn thận đến món đồ màu xanh óng ánh trong trên ngực họ.
Thì ra là có bí ẩn trong đó, tâm địa đám mụ già này cũng ác thật đấy.
“Đây là pháp khí gì? Phải làm thế nào mới cởi bỏ được?”
Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết, chỉ biết chìa khóa cởi bỏ pháp khí được cất trong phòng của bà chủ. Đó là cấm địa nên tôi cũng không có chìa khóa!”
Lính quèn khóc ngất nói.
“Có khi nào ở đó không nhỉ?”
Cổ Vũ Tiêu ngẫm nghĩ nói.
“Ở đâu?”
“Hình như là tôi đã đoán được chìa khóa cởi bỏ pháp khí này ở đâu rồi, tôi có thể tìm nó trong phòng bà nội nhưng bà nội đã ra lệnh, không ai được tự ý bước vào phòng bà, nếu không thì sẽ bị xử theo gia pháp, anh dám không?”
Cổ Vũ Tiêu
“Có gì mà không dám, muốn giết thì cứ giết Cổ Phong này đi, yên tâm!”
Cổ Vũ Tiêu không ngờ, Trần Khiêm thật sự thông minh, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã chỉnh Cổ Phong không xem ai ra gì thành thế này.
Cô ta càng khâm phục Trần Khiêm hơn.
Nói rồi hai người chuẩn bị rời khỏi ngục giam, đến phòng Cổ Nguyệt Hà.
Nhưng khi đi đến cửa ngục giam, Cổ Phong chợt dừng bước, khế xoay đầu chớp mắt với Bạch Tiểu Phi.
Bạch Tiểu Phi kinh ngạc. Mẹ ơi, ánh mắt này...
Hình như anh ta đã hiểu ra vài chuyện, khẽ cong môi cười:
“Thiết Thành, có thể chúng ta sắp được cứu, đại ca đến rồi!”
 
Chương 1855: Tìm được rồi


“Đại ca đến rồi?”
Thiết Thành chưa kịp phản ứng lại. Chương ?ới nhất tại — Trù?Tr?yện.?n —
“Ha ha, không bao lâu sau là chúng ta sẽ được cứu thôi, mẹ nó, nhà họ Cổ cứ đợi đó cho tôi, đến lúc đó, nhất định tôi sẽ châm đuốc đốt hết nơi này!”
Bạch Tiểu Phi tức giận nói.
Lại nói đến Trần Khiêm, anh và Cổ Vũ Tiêu đã đến phòng của Cổ Nguyệt Hà.
Cách bài trí phòng của bà ta không hề phức tạp, trong phòng có bày một chiếc bàn làm việc.
Sau lưng là kệ sách.
“Đây là mật thất à?”
Cổ Phong hỏi.
*Ừ, bà nội có tổng cộng hai gian mật thất, không biết anh đã biết chưa, lần trước trong phòng làm việc chuyên dụng của bà nội có chứa một gian mật thất, đó là nơi giam giữ cô gái áo trắng. Khi còn nhỏ, tôi đã từng thấy bà nội bước ra từ trong đó nên hẳn khá giống gian mật thất trong phòng làm việc của bà nội.”
Cổ Vũ Tiêu nói.
Vừa nói, cô ta vừa bước đến bàn làm việc, chạm nhẹ vào ống đựng bút trên đó.
Quả nhiên, ống đựng bút phát ra tiếng kêu răng rắc.
Sau đó, kệ sách chợt chuyển động, di chuyển sang bên cạnh.
Hang động đen như mực xuất hiện trước mặt hai người.
“Đây là lần đầu tiên cô thấy mật thất này à?”
Thấy Cổ Vũ Tiêu giật mình, Cổ Phong hỏi.
*Ừ, mật thất này rất khác mật thất lần trước, hơn nữa anh có cảm nhận được không, hình như hang động này có cảm giác rất lạnh lẽo?”
Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc nói.
“Vào đi rồi nói tiếp, cô đi sau lưng tôi!”
Nói thật, Trần Khiêm cũng cảm nhận được một lưồng cảm giác lạnh lếo, không những thế mà hơi thở phi phàm bản từ trong động ra làm Trần Khiêm cực kỳ kinh hãi.
Hai người vào ngay.
Đây là một hành lang rất dài.
Ngoài ra hành lang còn lắp đặt rất nhiều cơ quan ẩn.
Trong cơ quan ẩn bày biện rất nhiều thứ.
Cổ Vũ Tiêu thắp đèn dầu bên trong và quan sát xung quanh.
“Tìm được rồi!"
Cô ta mừng thầm.
 
Chương 1856: Toàn bộ nhà họ Cổ này là do một tay ta sáng lập


Ngọc phù màu xanh lam đang nằm trong tay cô ta.
“Hơi thở của nó và hơi thở của pháp khí trên người Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành cực kỳ giống nhau, chắc. hẳn là cái này. Chuyện này không thể chậm trễ được,
chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Trần Khiêm cảm nhận được hơi thở kỳ lạ đó càng ngày càng mãnh liệt nên anh cũng hơi kiêng dè, nói.
“Được!” Nhưng mới vừa xoay người lại. Một tiếng ầm thật to.
Bên ngoài cửa động đã bị một thứ to như tảng đá chặn lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ hành lang chìm trong yên tĩnh.
“A
Cổ Vũ Tiêu đang định đi vê phía trước nhìn xem thì bỗng nhiên bị một lực hút khổng lồ hút đi.
Phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lực hút này mạnh đến nỗi Trần Khiêm cũng cảm nhận được.
Bởi vậy anh lập tức sử dụng Thiên Huyền Công chặn lại.
Nhưng lực hút lại mạnh hơn nữa, cuối cùng Trần Khiêm cũng không thể chống lại nữa, mới vừa bất cẩn đã bị hút vào trong một cái động đen kịt.
Bịch bịch!
Hai tiếng, Trần Khiêm và Cổ Vũ Tiêu cùng ngã xuống đất.
Đây là một gian phòng phụ bằng đá.
Khoảnh khắc khi ngã xuống, đèn dầu khắp nơi chợt sáng lên.
Một luồng khói đen trôi nổi tối tăm đang xoay quanh khắp mọi nơi.
“Ha ha, ta đã đợi lâu thế rồi, ngoài Cổ Nguyệt Hà ra thì chắc chắn là có người khác vào nữa, chẳng lẽ hai đứa là con cháu của nhà họ Cổ ta à?”
Luồng khói đen vang lên một giọng nói già nua nhưng vang dội.
Làm người ta cảm thấy được thức tỉnh.
“Ông là ai? Tại sao lại ở nhà họ Cổ chúng tôi?”
Cổ Vũ Tiêu ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha ha? Nhà họ Cổ các cháu? Đây... là nhà họ Cổ của ta! Toàn bộ nhà họ Cổ này là do một tay ta sáng lập, hai đứa nhóc ranh các cháu chỉ là đời sau của ta mà thôi!"
Luồng khói đen nói, bỗng nhiên thay đổi, cuối cùng biến thành một ông lão xuất hiện trước mặt hai người.
Tóc ông ta bạc trắng, bộ râu rũ xuống ngực.
Vừa nhìn thì giống một lão đạo đã đắc đạo.
“Ông nói cái gì?”
Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc.
 
Chương 1857: Ông tổ nhà họ Cổ


Trân Khiêm cũng hơi bất ngờ nhìn lão già này.
Hình thức tồn tại của ông ta giống hình thức tồn tại hồn niệm của chị gái áo trắng, nhưng lại khác nhau ở một chỗ, đó chính là lệ khí trên người ông ta và sức mạnh mà ông ta có thể tỏa ra mạnh hơn chị gái áo trắng rất nhiều.
Bây giờ chị gái áo trắng vẫn chưa tiến hành dung hợp nên vẫn là một hồn niệm bình thường.
Mà người này lại có sự khác biệt rất lớn.
Sức mạnh của ông ta có thể thực chất hóa, hơn nữa còn cực kỳ mạnh.
Khó mà tưởng tượng được, nếu không phải hồn niệm mà là bản thể thì cuối cùng tu vi của ông ta sẽ kinh khủng đến nhường nào.
“Ta nói, hai đứa chỉ là cháu chắt đời sau của ta mà thôi. Thế nào, Cổ Nguyệt Hà không kể chuyện tổ tiên nhà họ Gổ cho hai đứa cháu mình nghe à?”
Lão già cười lạnh nói. Trần Khiêm lắc đầu theo bản năng.
Nhưng Gổ Vũ Tiêu lại gật đầu thật mạnh: “Đã từng kể rồi, chuyện của tổ tiên, lúc chúng tôi còn rất nhỏ, bà nội đã từng kể rất nhiều lần. Hình như tổ tiên của nhà họ Cổ là từ mấy chục nghìn năm trước, bởi vì đã tìm thấy những di tích của thời kỳ văn minh tu chân cổ đại, do đó đạt được sức mạnh thần thông quảng đại, sáng lập nên nhà họ Cổ. Mà sau khi nhà họ Cổ ổn định, tổ tiên muốn đi sưu tầm thêm nhiều di tích thần kỳ của thời kỳ văn minh tu chân, kết quả từ đó trở đi, không bao giờ xuất hiện nữa!”
“Ông, ông là tổ tiên của chúng cháu thật à? Sao lại thế được? Nếu như ông là thật thì tại sao bà nội lại nhốt ông ở đây?”
Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Ha ha ha hai” Ông tổ nhà họ Cổ bỗng dưng ngửa đầu cười to.
“Ông cười gì?” Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Hắn là không phải ông ta bị nhốt ở đây mà bởi vì lý do nào đó nên ông ta không thể xuất hiện, cho nên sống trong mật thất. Tất nhiên mặc dù ông ta không ra ngoài nhưng vẫn có thể điều khiển nhà họ Cổ từ xa.”
Trân Khiêm nhìn ông ta, nói.
“Hả?”
Mà ông tổ nhà họ Cổ lại hơi kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.
Sau đó ông ta gật đầu: “Không ngờ, con cháu đời sau của †a cũng có vài đứa được đấy chứ. Đứa cháu đích tôn này cực kỳ thông minh, tốt lắm, các đời gia chủ đều do đích thân ta khống chết!”
Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc há to miệng.
Mà Trần Khiêm cũng ngạc nhiên.
Thảo nào, chị Tử Yên nói nhà họ Cổ không hề tầm thường, Trần Khiêm cũng tò mò tại sao nhà họ Cổ lại dính líu đến Cửu La Môn.
Bây giờ thì anh hiểu rồi.
Thì ra, cao thủ thật sự đứng sau hậu trường là đây.
Hơn nữa còn là ông lão sống mấy chục nghìn năm.
“Ông là tổ tiên của chúng cháu thật à!?” Đến bây giờ Cổ Vũ Tiêu mới cảm thấy hơi tin.
“Nhưng nếu như ông là ông tổ thì tại sao lại ở đây mà không ra ngoài. Chẳng phải lúc trước ông ra ngoài tìm kiếm thần tích sao ạ?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài, ta đi tìm thần tích thật nhưng phàm là thần tích, bình thường sẽ có thiên linh khí bảo vệ. Ta không thể đột phá sự tấn công của thiên linh khí nên thịt nát xương tan. Sau đó, chỉ có một tia hồn niệm chạy thoát trở về, lúc đó nhà họ Cổ có rất nhiều kẻ thù mạnh, vì để nhà họ Cổ không bị diệt vong nên ta mới đích thân điều khiển từ xa. Cho đến nay, nhà họ Cổ luôn †ìm kiếm những cao thủ tài năng có linh thể đưa cho ta hút, bởi thế hồn niệm của ta mới có thể được bảo tôn đến bây giời”
Ông tổ nhà họ Cổ nói.
“Ông nói cái gì? Đại hội rèn luyện hằng năm của nhà họ Gổ, thực chất là đưa linh khí cho ông hút?”
Cổ Vũ Tiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Ha ha, cháu nói đúng rồi, chỉ tiếc cho dù đám người đó có linh thể đi chăng nữa thì thiên phú của cơ thể họ không phù hợp với tiêu chuẩn của ta. Cho đến bây giờ, cuối cùng ta cũng †ìm được một cơ hội tốt, có linh thể của một người, nếu ta được sử dụng nó, ta sẽ hoàn toàn sống lại."
Ông tổ nhà họ Cổ cười to.
“Cháu hiểu rồi, người đó, ông đang nói đến Trần Khiêm đúng không, là Trần Khiêm mà bà nội và Cửu La Môn đang hợp tác bắt giữ? Bởi vì anh ta có Cửu Chuyển Nguyên Thần, cho nên tất nhiên cơ thể anh ta không phải là vật bình thường đúng không?”
Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, cháu thông minh lắm!”
Ông tổ nhà họ Cổ cười sang sảng.
Mà Cổ Phong đứng bên cạnh, à không, là Trần Khiêm, nghe thế thì ngạc nhiên.
“Cửu Chuyển Nguyên Thần? Chuyện gì vậy?”
Nhưng mà anh đã đoán đúng một chuyện, đám người này đang cố găng hết sức để tìm mình, xem ra đúng là trên người mình đang ẩn chứa một bí mật mà bọn họ đang rất cần...
 
Chương 1858: Cậu không phải con cháu nhà họ Cổ


“Chỉ cần có cơ thể của Trần Khiêm, ta sẽ quay lại đỉnh cao, đến lúc đó tất cả nhà họ Cổ cũng sẽ đến Giới Vực, đó sẽ là một thế giới tươi đẹp, mà nhà họ Cổ chúng †a sẽ trở thành bá chủ thế giới chân chính, đứng sừng sững trên đời!”
Ông tổ nhà họ Cổ khao khát cười to.
“Ông bắt chúng cháu đến đây là vì muốn kể những thứ này cho chúng tôi à?” Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Ha ha ha, hỏi hay lắm, tất nhiên là không phải. Mặc dù cơ thể Trần Khiêm là chọn lựa tốt nhất nhưng đám người Cổ Nguyệt Hà quá ngu xuẩn, làm ta sốt ruột đợi một thời gian dài vậy rồi mà vẫn chưa thấy đâu. Hơn nữa ta lo Cổ Nguyệt Hà sẽ làm cơ thể mà ta chuẩn bị chào đón bị thương nên ta buộc phải xem xét đến việc trở lại thế giới trước. Cho nên ta muốn sử dụng một số cơ thể thích hợp làm thể thích ứng của ta!”
Ông tổ nhà họ Cổ nói.
“Đúng lúc này, hai đứa các cháu đến đây, lượng linh khí trên người hai người rất đủ, đặc biệt là bây giờ cháu đích tôn đứng kế bên cháu, ta cảm thấy không gì có thể hợp bằng cậu tai”
Ông tổ nhà họ Cổ nhìn Trần Khiêm chằm chằm nói.
“Cái gì? Anh ta là cháu đích tôn của ông mà ông cũng không tha à?”
Cổ Vũ Tiêu kinh ngạc hỏi.
Nói thật lòng, nếu muốn hại Cổ Phong thật thì Cổ Vũ Tiêu chẳng hề thấy đau lòng gì.
Dù sao tính tình anh ta rất hung hăng độc ác, giết người như giết gà, giống như ác ma ngông cuồng, giết anh ta, lại là một chuyện tốt.
Nhưng khi biết người giết Cổ Phong lại là ông tổ mà bất kỳ ai trong nhà họ Cổ đều kính sợ, Cổ Vũ Tiêu cảm thấy cực kỳ khó chịu!
“Ta cũng không còn cách náo khác, nhưng mà bây giờ nhà họ Cổ đã cành lá xum xuê, cậu có thể hy sinh vì tương lai của nhà họ Cổ, mọi thứ xứng đáng mài!”
Ông tổ nhà họ Cổ cười gượng!
Mắt Trần Khiêm lóe lên sự sợ hãi!
Thảo nào khi mình bước vào đây đã cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm, anh không thể nào ngờ lão già này lại độc ác đến như vậy.
Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con!
Đến con cháu mình mà ông ta cũng không buông tha.
Theo bản năng, Trần Khiêm lùi lại một bước!
“Đừng sợ, ha ha, ông tổ sẽ cố gắng giảm bớt đau đớn cho cháu!”
Nói xong, ông tổ nhà họ Gổ cười lạnh rồi bước về
phía Trần Khiêm!
Mà Trần Khiêm thì lập tức dùng hết toàn bộ chân khí Thiên Huyền để ngăn cản!
Trong giây lát, hồn niệm này đã vọt đến trước mặt anhI
Am
Cho dù là có chân khí Thiên Huyền nhưng khi ông ta vọt đến, linh hồn anh vẫn cảm thấy chấn động nhẹ!
Ngăn cản chấn động như vậy làm toàn thân Trần Khiêm run rẩy, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu!
“Đừng sử dụng những đòn phản kháng không cần thiết nữa, nó sẽ chỉ làm cháu đau hơn mà thôi!”
Ông tổ cười dữ tợn!
Nhưng thoáng chốc, nụ cười của ông ta bỗng cứng lại, sau đó là không thể tin nổi!
“Pháp Di Hồn, ta đã tu luyện vô số lần, cực kỳ thành thạo, không thể có sai sót gì được! Sao lại thế này, mỗi khi ta đụng vào sức mạnh linh hồn của cháu thì sẽ có một luồng sức mạnh cưồn cuộn đánh gục tai”
Ông tổ nhà họ Cổ từ bỏ việc xâm nhập, lùi xa về sau, cách Trần Khiêm khoảng hơn mười mét.
Nhếch nhác nhìn Trần Khiêm, hoảng sợ nói.
Linh hồn của một người, cho dù mạnh mẽ hơn đi nữa thì căn cứ theo sức mạnh của ông ta, cũng không thể không cắn nuốt được. Huống chỉ con cháu nhà họ Cổ không có sức mạnh linh hồn như vậy.
Bây giờ, linh hồn của chàng trai trẻ tuổi này, đừng nói là xâm nhập, đến việc lại gần thôi đã suýt làm ông ta hồn phi phách tán.
Sao lại thế được? “Cậu... Cậu không phải con cháu nhà họ Cổ?”
Ông tổ nhà họ Cổ là người thông minh đến nhường nào, thoáng chốc đã nhận ra hình như mọi chuyện có gì đó sai sai.
Đặc biệt là sức mạnh ban nãy của chàng trai trẻ này, phải hình dung thế nào nhỉ, giống như là hủy thiên diệt địa, may mà mình rút ra kịp.
“Ông tổ, anh ta tên là Cổ Phong, sao lại không phải là con cháu nhà họ Cổ được?”
Cổ Vũ Tiêu giải thích hỏi.
 
Chương 1859: Thức tỉnh tiềm lực


“Tôi biết Cổ Phong, Cổ Nguyệt Hà luôn đào tạo cậu †a như người nối nghiệp. Ta biết rất rõ năng lực của Cổ Phong, nhưng sức mạnh linh hồn của người trước mặt làm ta cảm thấy rất kinh khủng, cho nên cậu ta không phải Cổ Phong!”
Ông tổ nhà họ Cổ kiêng dè.
Mà Gổ Vũ Tiêu cũng kinh ngạc nhìn về phía Cổ Phong.
Đúng là cô ta cũng cảm thấy có gì đó là lạ. Ánh mắt của Cổ Phong chưa bao giờ thế này.
“Ông nói hay lắm, đúng vậy, tôi không phải là Cổ Phong.”
Trân Khiêm bình tĩnh cười.
Anh cũng không biết tại sao lại thế, ban nãy khi anh bị lão già này công kích linh hồn, đúng là anh cảm thấy trời đất như quay cuồng, nhưng sau đó, từng luồng chân khí cuồn cuộn bao phủ cơ thể anh từ trên xuống dưới.
Chân khí dồi dào, giống như trận lụt làm vỡ đê, thẩm thấu từ trong cơ thể anh, làm toàn thân Trần Khiêm ngập. tràn sức mạnh.
Loại sức mạnh này, thậm chí còn xen lẫn hơi thở hủy diệt vô tận.
Làm Trần Khiêm chợt cảm thấy hình như mình không cần phải sợ lão già này.
“Hả? Anh... Anh không phải Cổ Phong? Vậy anh là ai?"
Cổ Vũ Tiêu ngạc nhiên hỏi.
“Người giết Cổ Phong!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Cái gì, anh giết Cổ Phong rồi?”
Cổ Vũ Tiêu vội vàng lui về sau vài bước, nhưng thoáng chốc hình như cô ta đã đoán được rốt cuộc người trước mặt mình là ai.
Chẳng lẽ là anh ta?
Mà giờ phút này, ông tổ nhà họ Cổ đã bùng nổ.
“Nhóc con cậu hay lắm, chẳng những giết hại con cháu đời sau của ta mà còn giả mạo cậu ta bước vào mật thất, thảo nào chân khí trên người cậu lại khác với chân khí của người nhà họ Cổ đến vậy!”
Ông tổ nhà họ Cổ bước lên một bước.
Ông ta đang định ra tay nữa.
Nhưng rồi lại thoáng dừng chân.
Bởi vì ông ta nhìn thấy hình như xung quanh cơ thể 'Trần Khiêm đang có một luồng khói màu vàng lấp lánh.
Chính là khói vàng đã làm ông ta bị thương. “Đây là cái gì? Tại sao bây giờ sức mạnh linh hồn của cậu lại mạnh hơn nữa rồi? Trong vài cái chớp mắt ngắn ngủi mà tôi cảm thấy hơi thở trên người cậu lại tăng thêm vài bậc?”
Ông tổ nhà họ Cổ trợn mắt nhìn.
“Tôi cũng không biết, ban nãy khi ông tấn công, linh hồn của tôi đã bị va chạm mãnh liệt. Tôi cảm giác hình như có thứ gì đó đang bị đè ép trong cơ thể tôi, và bây giờ nó đã xuất hiện vết rách, đang điên cuồng phóng ra cơ thể tôi, không ngừng lấp đầy sức mạnh cho tôi!”
Trân Khiêm cũng cực kỳ tò mò, lạnh nhạt nói.
“Lấp đầy sức mạnh?”
Ông tổ nhà họ Cổ kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, là loại sức mạnh hủy thiên diệt địa, ông tổ nhà họ Cổ, nói thật lòng, tôi cảm giác bây giờ tôi có thể giết ông trong vòng một giây! Tôi không biết ông đã làm thế nào?”
'Trần Khiêm cũng ngạc nhiên nói.
“Tôi cảm thấy, là do cú đánh dùng hết sức mạnh của ông, chỉ bằng ông đánh lại lần nữa thử xem?”
Trần Khiêm cười gượng. “Chuyện này..." Ông tổ nhà họ Cổ thở hổn hển, bây giờ khói vàng xung quanh cơ thể Trần Khiêm, đã tạo thành hình tròn, hoàn toàn bao vây lấy Trân Khiêm, hơn nữa đã ngưng tụ xong.
Tản ra sức mạnh kinh khủng.
Nghe Trần Khiêm nói, ông ta không thể không lùi về sau một bước.
“Đây là tầng nguyên thần thứ nhất của Cửu Chuyển Kim Thân... Hình như đây là tiềm năng tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Nguyên Thần được phóng thích ra!”
Ông ta tập trung theo dõi, như hiểu ra điều gì đó.
'Thoáng chốc, ông ta kinh hãi nhìn chàng trai trẻ trước mặt, trợn mắt đến mức tròng mắt sắp trồi ra:
“Cậu... Cậu là Trân Khiêm!!!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top