Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 60: Tôi chê đắt?


"Ra vậy!" Trần Khiêm khép thực đơn lại.
Anh nói: "Vậy thì, đem hết tất cả những món ở bốn trang này lên đi. Hai mươi món vừa đẹp, chúng ta khai tiệc đi."
"Gì cơIII"
Nhân viên phục vụ hoảng hốt đến nỗi đánh rơi cả thực đơn trên tay.
Hai mươi món ăn, ngốn cả một trăm nghìn tệ rồi. Trời ạ! Trước giờ chưa có ai chọn món kiểu vậy cả.
"Mẹ kiếp, Trân Khiêm, cậu khùng hả? Hai mươi món ăn cùng tiền bao phòng là tốn một trăm hai mươi nghìn tệ rồi!"
Hứa Nam hoảng hốt.
Lục Thần càng lo lắng hơn, lúc nãy anh ta đã tính thử rồi, tiền mặt trong tay có hạn.
Vốn muốn từ từ đùa giỡn Trần Khiêm, từng bước từng bước một.
Không ngờ Trần Khiêm lại chơi ác vậy.
Thấy sắc mặt Lục Thần khác thường, không nói lời nào. Trần Khiêm cười hỏi: "Sao vậy Lục Thần? Đồ ăn cứ gọi như vậy đi đã, giờ chúng ta gọi đồ uống. Sao cậu không nói gì
hết vậy? Cậu không chê đắt đó chứ? Haha."
"Tôi chê đắt? Cậu năm mơ đi, chỉ là chút tiền lẻ thôi. Tôi sợ cho cậu, tôi sợ gọi nhiều, thêm ba bàn dưới kia thì hai trăm nghìn tệ của cậu không đủ trả đâu! Đến lúc đó chúng tôi cũng mất mặt lây!"
Lục Thần phản bác.
Một kẻ nghèo mạt bị người người cười chê lại dám chế nhạo mình?
Thật khó mà nuốt trôi!
"Đúng thế Trần Khiêm, cậu đã tính kĩ chưa vậy? Lục Thần chỉ chia đôi với cậu phòng hạng sang này thôi. Ba bàn dưới lầu vẫn là cậu tự trả. Tuy răng dưới kia không gọi món cầu kì như trên này, những mỗi bàn thêm tiền đồ uống cũng phải đến hai mươi nghìn tệ đó."
"Sĩ diện thì chết trước đó có biết không? Với hai trăm nghìn tệ đó đến chỗ khác còn được, đến Bếp Gia Viên thì chưa chắc nha."
Có vài cô bạn thân của Dương Hạ bắt đầu lo lắng rồi.
"Các cậu yên tâm, tôi tự có tính toán. Có Lục Thần chia đôi với tôi, vậy thì không có vấn đề gì rồi. Được rồi, nếu Lục.
Thần cũng đồng ý, vậy chúng ta gọi chút đồ uống đi."
Trần Khiêm quay đầu gọi phục vụ: "Đúng rồi, ở đây rượu vang có loại nào?"
"Lâu năm một chút có Collective 95. Loại rượu này mười nghìn tệ một chai. Thuộc dòng rượu vang cao cấp..."
Nhìn Trần Khiêm hào phóng như vậy, nhân viên phục vụ liền tranh thủ giới thiệu loại đắt.
Trước tiên là để anh thấy đắt mà bỏ qua. Bởi vì tiền đồ ăn đã rất nhiều rồi.
Còn nếu gọi luôn thì càng tốt, dù sao mình cũng được. trích hoa hồng.
Mười nghìn tệ một chai? Nghe đến đây, Lục Thần và Hứa Nam toát mồ hôi lạnh. Mạnh Thái Như và Dương Hạ cũng run rẩy.
"Trần Khiêm, tôi nói cậu biết, cậu tốt nhất là xem lại túi tiền của mình. Đừng để cuối cùng không có tiền để trả!"
Tiêu tiền như vậy, Dương Hạ cảm thấy có chút sợ hãi rồi.
Sợ Trần Khiêm một phút bốc đồng gọi hai chai rượu hơn mười nghìn tệ.
"Cho tôi một thùng."
Không ngờ, Trần Khiêm phát ngôn dọa người như vậy.
Một thùng là là sáu chai.
Vậy chẳng phải là thêm hơn sáu mươi nghìn tệ nữa sao?
Mẹ kiếp.
"Trần Khiêm, cậu nghĩ kỹ chưa? Lấy một thùng?"
Việc này đã vượt quá xa dự chỉ của Lục Thần rồi, nhưng muốn bỏ cuộc giữa đường thì đã không kịp. Nếu không sẽ bị Trần Khiêm vượt mặt.
"Đương nhiên, nếu cậu Lục thấy đắt quá thì gọi gì đó rẻ hơn đi...
Trần Khiêm lại châm biếm.
Trần Khiêm bị anh ta khinh bỉ ròng rã ba năm trời, hôm
nay không vì điều gì khác, chỉ để trút giận cho bản thân thôi!
Nghe lời mỉa mai của Trần Khiêm, Lục Thần cắn răng: "Tôi chẳng thấy có gì đắt cả, cậu muốn gọi thì gọi, tôi theo tới cùng!"
"Được, vậy tôi yên tâm rồi. Đúng rồi phục vụ nhớ kỹ nhé, phòng này rôi và cậu Lục chia đôi!"
 
Chương 61: Lời này vừa dứt


Trần Khiêm sợ cuối cùng Lục Thần không chịu nhận nên nhắc nhở nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ gật đầu: "Tôi biết rồi thưa anh! Vậy thì tôi lên món nhé!"
Những người khác không quan tâm, hôm nay Trần Khiêm và Lục Thần đấu đá, bọn họ chỉ đứng nhìn.
Rượu vang cao cấp được bày lên, mọi người bắt đầu uống.
Trần Khiêm vừa uống vừa mở hệ thống quản lý chuyên biệt trên điện thoại.
Đây là web dùng để quản lý tất cả những cửa hàng trên phố thương mại Kim Lăng.
Tài liệu về các cửa hàng được ghi chép chỉ tiết trên đó.
Lúc trước anh ký tên đã được Lý Chấn Quốc bàn giao web này.
Giờ vào xem thấy mấy món ăn và rượu mình gọi, sáu chai rượu vang nhập ngoại này có giá hơn bốn mươi nghìn tệ. Chỉ phí các thứ khác cộng lại cũng chỉ mới tầm hai mươi nghìn tệ. Cũng có nghĩa là bữa cơm này Trần Khiêm tổn thất hơn sáu mươi nghìn tệ.
Bên phía Lục Thần có thế nào cũng phải móc ra tầm bảy tám chục nghìn!
Nếu không Trần Khiêm cũng sẽ không chơi lớn như vậy!
Mọi người ăn uống chè chén hơn hai tiếng đồng hồ. Lục Thần và Hứa Nam thì ăn không ngon miệng cho lắm, cứ cầm điện thoại mãi, không biết đang làm gì...
Lúc mọi người ăn no rồi, Trần Khiêm nhìn Lục Thần và Hứa Nam:
"Cậu Lục, cậu Hứa sao rồi? Ăn no chưa, chúng ta xuống thanh toán nhé? Cậu Lục, nhân viên phục vụ biết chúng ta chia đôi rồi đấy nhé, cậu đừng nói với tôi cậu không có tiền nha! Thế thì hôm nay cậu gặp rắc rối lớn đấy!"
"Nói xàm! Tôi sợ cậu chắc!" Lục Thần hung hăng nói.
Anh ta không đủ tiền thật, nấy giờ anh ta và Hứa Nam đang gom tiền.
Đúng như Trần Khiêm nói, anh ta đã đặc biệt nói với nhân viên phục vụ là thanh toán cưa đôi rồi, tới giờ này mà chạy cũng không được.
Nhưng bám bạn bè của mình cũng khốn thật, nghe mượn. tiền là chạy biến, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn!
Má nó!
"Trần Khiêm, anh đắc ý gì chứ, tôi nói cho anh biết ăn xong bữa cơm này thì anh sẽ nghèo mạt lại thôi, tự lo cho mình đi!"
Dương Hạ tức giận nói sau đó lại nói với Lục Thần: "Cậu Lục, chúng ra xuống dưới thanh toán đi, ai khóc biết liền!"
Tuy Lục Thần tiêu nhiều tiền như vậy Dương Hạ cũng xót lảm, nhưng nếu có thể biến Trần Khiêm nghèo trở lại như lúc
trước thì cô ta cảm thấy rất đáng.
Lúc nói chuyện, đám người ở cả ba phòng bao đều đi xuống lầu.
Cùng tụ tập dưới sảnh chính. Không còn gì để nghi ngờ, bữa cơm hôm nay cực kỳ vui.
Tuy nhiều bạn không được ngồi trong phòng sang trọng nhưng cũng rất cảm kích Trần Khiêm rồi.
"Chào anh... anh Trần và anh Lục ở phòng sang trọng chia đều, mỗi người phải thanh toán 78000 tệ!
Ôi trời! "Một bữa cơm đến 150.000 tệ á? Trời đất ơi!" Mọi người đều sửng sốt.
Trần Khiêm không nói gì, lấy tiền ra trả hết phần tiền của mình.
Giờ trong tay chỉ còn bốn, năm mươi nghìn tiền mặt.
Trần Khiêm nhìn Lục Thần: "Cậu Lục, cậu mau thanh toán đi, mọi người còn đợi để về nữa!"
Hừ!
Sắc mặt Lục Thần khó coi.
Anh ta thấy hơi hối hận vì đã bộp chộp đối đầu với Trần Khiêm.
Anh ta tưởng mượn được tiền từ bạn bè nhưng chẳng mượn được gì sất.
Bây giờ thì tất cả mọi người đều đang nhìn anh ta khiến anh ta thấy mặt mình nóng rang.
"À, có thể ghi nợ vào tên tôi, mai tôi tới trả tiền được không?" Lục Thần và Hứa Nam ỉu xìu.
"Thưa cậu, cậu đừng đùa như vậy, chỗ chúng tôi không cho cho ăn nợi"
Nữ quản lý sảnh lớn thấy Lục Thần nói vậy nên không khách sáo gì nữa.
"Nếu cậu thật sự không có tiền thì có thể gọi về nhà hoặc mượn bạn bè thử xem?"
Lục Thần nhìn đám Dương Hạ và bạn bè của cô ta. Những người này đều im lặng, ngoảnh đầu ngó lơ. Lục Thần tức tối lắm.
Anh ta không dám gọi điện thoại cho ba, ba anh ta mà biết chuyện này sẽ đánh anh ta bầm mình mất!
Nhà anh ta chỉ có một cái xưởng, cũng không phải là xưởng lớn cao cấp gì cho cam!
"Còn một cách nữa, cậu có thể để một người bạn của cậu ở đây đợi cậu rồi đi gom tiền, tôi thấy bên ngoài các cậu còn có một chiếc xe, cứ để xe lại đó đãi"
"Thế sao được, đây là xe của ba tôi, hôm nay tôi phải lái về nhài"
Lục Thần sốt sắng nói.
Bếp Gia Viên năm trên phố thương mại Kim Lăng, tuyệt đối không phải là sự tồn tại mà Lục Thần có thể trêu chọc. được.
Lời này vừa dứt.
Ớ.........."
Đám bạn học đều kinh ngạc, thì ra là xe của ba Lục Thần.
Dương Hạ cũng thấy mặt mình nóng như lửa.
Quản lý sảnh lớn bất lực nói: "Thế thì chỉ có thể để lại một người ở đây thôi!"
"Alo, ba ạ, dạ vâng, con về nha ngay, ba đợi con một chút!" Hứa Nam lập tức ra ngoài nghe điện thoại.
Những người này đều không phải là bạn học của mình.
'Thế nên cuối cùng Lục Thần nhìn Dương Hạ: "Quản lý, tôi để bạn gái tôi ở đây đợi tôi được không?”
 
Chương 62: Thật mất mặt!


"Anh... Anh không ở đây nữa!"
Dương Hạ vừa thấy liền biết Lục Thần có ý gì.
Thật mất mặt!
Dương Hạ vội vã lắc đầu.
"Em yêu, nể mặt anh luôn đối tốt với em, em ở đây đợi một chút. Anh đi rút tiền, rút xong anh quay lại đón em. Rồi chúng ta thuê phòng ở ngoài luôn nhé!"
Lục Thần vừa nói vừa liếc nhìn Trần Khiêm.
Cũng là có ý nhắc nhở Dương Hạ.
Hôm nay bọn họ đến là cố tình chơi xấu Trần Khiêm, không ngờ rằng trình tự đảo lộn.
Cũng đúng! Dương Hạ nghĩ đến Trần Khiêm liền lấy lại bình tĩnh.
Dương Hạ tìm bạn trai mới, nhất định phải mạnh hơn Trần Khiêm ngàn vạn lần.
Nhất định không được phép mất mặt trước Trần Khiêm. "Được, em ở lại! Dù sao thì em cũng biết là anh có tiền!" Dương Hạ cố ý nói lớn tiếng.
Còn Lục Thần thấy Dương Hạ đồng ý ở lại liền vội vã rời đi.
Về phần đám bạn của mình, Dương Hạ vốn muốn họ ở lại cùng cô ta.
Nhưng Mạnh Thái Như cho rằng nhiều người như vậy không về kí túc là không được, liền đưa họ rời đi hết.
Trần Khiêm là người cuối cùng rời khỏi.
Thật lòng, thấy Dương Hạ như vậy Trần Khiêm cũng rất đau lòng.
Thật sự!
Lục Thần nửa đêm nửa hôm để Dương Hạ một mình ở lại khách sạn, Trần Khiêm thấy lòng mình chua xót.
Hai người yêu nhau ba năm, nói không có tình cảm gì là nói dối.
Dù Trần Khiêm đối với Dương Hạ hết lần này đến lần khác. thất vọng, thậm chí có hận.
Anh cũng không ngừng nói với bản thân mình, Dương Hạ là một cô gá thảo mai.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Hạ như vậy, anh cũng không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.
Nếu mà bây giờ Dương Hạ hạ mình xin giúp đỡ, nói không chừng Trần Khiêm sẽ mềm lòng mà đồng ý.
Nhưng mà Dương Hạ từ đầu tới cuối khoanh tay nhìn Trần Khiêm một cách lạnh lẽo.
Ý cô ta là, anh đợi mà xem, Lục Thần một lát sẽ quay lại đón cô ta mà thôi.
Haizz!
Trần Khiêm thở dài. Nếu đã như vậy, bản thân mình cũng không cần bao đồng.
Có lẽ bản thân là đau lòng cho Dương Hạ trước kia ngoan ngoãn hiểu chuyện, ân cần chăm sóc người khác, chứ không phải Dương Hạ của hiện tại ham thích hư vinh.
Trần Khiêm ảm đạm rời đi.
Về đến kí túc xá, lẽ ra hôm nay là ngày rất phấn khởi vì bản thân trước mặt bao nhiêu người trừng trị Lục Thần một trận ra hồn.
Nhưng anh không hề vui chút nào.
Dương Huy lúc này đi qua vỗ vai Trần Khiêm: "Lão Trần, hôm nay cậu tiêu tiền như vậy không sao chứ? Nhiều như vậy! Anh em chúng tôi ngăn cậu nhưng ngăn không được. Haizz! Cậu nói xem, với hai trăm nghìn đó, cậu để dành đóng học phí đến khi ra trường thì tốt biết bao!"
Trần Khiêm cười: "Hả? Tôi nói tôi trúng hai trăm nghìn tệ khi nào...?"
"Cái gì?" Đám bạn đồng thanh la lên, kinh ngạc vô cùng.
"Haha, tôi trúng nhiều hơn số đó. Hơn nữa, bữa cơm hôm nay tưởng là mấy trăm ngàn, thực ra không tốn mấy đâu..."
Trần Khiêm giải thích với những người anh em. "Lão Trần, vậy rốt cuộc cậu trúng bao nhiêu?"
"Đúng rồi, đừng úp úp mở mở nữa, nhanh nói cho bọn tôi biết đi..."
Dương Huy cùng những người khác châu đầu lại bên giường Trần Khiêm, ra vẻ nếu không nói thì đừng hòng được đi ngủ.
Trần Khiêm hết kiên nhẫn, chỉ đưa lên một bàn tay.
“Năm? Năm trăm nghìn?"
Bọn Dương Huy thất kinh.
"Đi ngủ đi. Mai thứ bảy, phải dậy sớm lên thư viện học bài nữa!"
 
Chương 63: Chắc chăn là không đủ tiền


Trân Khiêm cười haha rồi che chăn ngang mặt ngủ mất. “Năm trăm nghìn tệ hay là năm triệu tệ?"
Dương Huy tò mò chết mất.
Thấy Trần Khiêm đắp chăn ngủ mới tha cho anh.
Thật ra nói tới nói lui, kệ là trúng năm trăm hay năm triệu, có tiền là được rồi.
Bọn Dương Huy trong lòng nghĩ như vậy.
Nhưng Trần Khiêm ở trong chăn, thật muốn ngủ nhưng lại không ngủ được.
'Tâm trí vân không lí lẽ mà nghĩ đến Dương Hạ.
Không biết có ai đón cô ta về chưa.
Trước kia Trần Khiêm có điều tra Lục Thần, ba anh ta mở phân xưởng, mỗi tháng cho anh ta năm sáu nghìn tiêu vặt. Trong tay Lục Thần có không tới bốn mươi nghìn tệ tiết kiệm.
Chắc chăn là không đủ tiền.
Hơn nữa, dựa vào tính cách anh ta, sợ là sẽ không quay lại đón Dương Hạ.
Trần Khiêm cho rằng Dương Hạ sẽ gọi điện thoại cho anh.
Nhưng đợi mãi tới mười hai giờ vẫn không thấy gì. Haha, anh còn ở đây tự mình đa tình nữa.
Người ta yêu Lục Thần chứ không phải kẻ nghèo mạt là mình.
Trần Khiêm bất đắc dĩ nghĩ. Hôm sau là thứ bảy.
Bạn cùng phòng còn chưa có ai thức dậy.
Trần Khiêm sáng sớm đã nhận một cuộc gọi, không phải của Dương Hạ, mà là của Lý Chấn Quốc.
Trần Khiêm rời giường đi ra nhà vệ sinh để nghe. "Cậu Trần, chào buổi sáng!" Lý Chấn Quốc cung kính nói.
"Tổng giám đốc Lý, hay quá anh đã gọi đến rồi. Em còn định hôm nay gọi cho anh đó..." Trần Khiêm cười cười.
"Cậu Trần, có việc gì? Cậu cứ việc dặn dò!"
Trần Khiêm kể hết chuyện chỉ phí tối qua ở Bếp Gia Viên cho Lý Chấn Quốc nghe.
"À! Là như vậy, cậu Trần, chi phí hôm qua của cậu chưa đến bảy chục ngàn đâu. Bởi vì mấy chai rượu cao cấp kia, là công ty của nhà họ Trần ở nước ngoài sản xuất. Tổng kết lại thì chỉ phí có mấy ngàn tệ thôi. Haha..."
Lý Chấn Quốc cười cười, nói thật, cậu Trần đã chịu tiêu tiền rồi, tuy là con số ít đến đáng thương, có trăm mấy chục
ngàn tệ.
Nhưng mà như vậy, tính ra nhiệm vụ của chủ tịch Trần giao cho ông ấy có được chút khởi sắc rồi.
"Cậu Trần, ý cậu là bảo tôi chuyển lại số tiền đó về cho cậu sao? Đơn giản thôi, chỉ cần một câu nói của cậu là đủ..."
Lý Chấn Quốc vừa nghe vừa đoán ý.
"Khụ khụ. Hay là thôi đi. Tất cả số tiền đó cứ đưa vào doanh thu của khách sạn đi."
Trần Khiêm vốn muốn lấy lại tiền thật.
Nhưng mà nghe giọng điệu của Lý Chấn Quốc, trăm mấy ngàn này cũng chẳng bố bèn, cơ bản là không quan tâm.
Nếu cậu muốn lấy về, thì thật có chút mất mặt.
Bèn dứt khoát xung vào doanh thu khách sạn, dù sao. cũng là tiền chị cho mình, cũng là từ mấy sản nghiệp đó mà có.
"Đúng rồi Tổng giám đốc Lý, hôm nay anh gọi điện cho em có việc gì không?”
Trần Khiêm hỏi.
"Thật ra có chút chuyện. Cậu Trần, được biết thời hạn nuôi dạy cậu trong hoàn cảnh khó khăn đã hết rồi. Giám đốc phố thương mại Kim Lăng muốn chuẩn bị cho cậu một buổi tiệc tẩy trần. Tôi nghĩ hôm nay là thứ bảy, không biết cậu có thời gian không?”
Lý Chấn Quốc nhẹ nhàng hỏi.
Hôm nay Trần Khiêm vốn muốn ra ngoài đi dạo.
Cho lòng khuây khỏa.
Nhưng nghĩ lại, nếu họ đã đặc biệt chuẩn bị tiệc tẩy trần cho mình, thì cũng không thể phụ lòng họ được.
Hơn nữa, anh cũng muốn tiếp xúc với người khác thêm một chút. Bằng không thì sẽ giống như tên ngốc vậy.
 
Chương 64: "Tốt thôi!"


Cuối cùng anh đồng ý.
'Về phần địa điểm, để chứng tỏ sự long trọng nên không chọn phố thương mại của gia đình, mà chọn khách sạn đối thủ.
Khách sạn Huy Hoàng.
Sau khi thông báo với bọn Dương Huy, Trần Khiêm xuống lầu, dạo dạo một chút rồi mới đi.
Lúc đi ngang kí túc xá nữ, Trần Khiêm vừa ngẩng đầu liền thấy một nữ sinh đi ra từ kí túc xá. Đọc‎ ????ện‎ ha?,‎ ????‎ cập‎ nga?‎ --‎ T??‎ MT?U?eN﹒vn‎ --
Chính là Dương Hạ. "Ồ? Sao cô ta lại về kí túc xá?"
Trần Khiêm vốn tưởng Dương Hạ thuê phòng với Lục Thần bên ngoài.
Trần Khiêm vì việc đó nên lòng nguội lạnh. Dương Hạ cũng cùng lúc nhìn thấy Trần Khiêm.
"Haha, Trần Khiêm. Cuối tuần cũng phải ra ngoài kiếm tiền sao. Có phải là tối qua tiêu sạch tiền rồi không?”
"Tôi nói cho anh biết, anh vĩnh viễn không so sánh được với Lục Thần đâu. Hôm qua Lục Thần chẳng cần đến một tiếng đồng hồ đã quay lại rồi, chúng tôi vốn định thuê phòng bên ngoài, nếu không phải tôi đến kì rớt dâu thì..."
Dương Hạ đắc ý nhìn Trần Khiêm. Cô ta cố tình nói vậy để khích tướng.
Dương Hạ tôi là nữ thần mà Trần Khiêm anh vĩnh viễn không bao giờ có được.
"Tốt thôi!"
Trần Khiêm cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, đúng là tự mình đa tình.
Vừa lúc ấy, một chiếc BMW 325i chạy tới.
Cửa xe hạ xuống, Lục Thần cười tủm tỉm nhìn Dương Hạ, đương nhiên cũng liếc nhìn Trần Khiêm một cái.
"Haha, Trần Khiêm. Tôi biết hôm qua cậu đợi coi tôi mất mặt. Nhưng mà rất tiếc đã làm cậu thất vọng. Cậu thật sự cho rằng ông đây không có tiền sao?"
Lục Thần cười gắn.
Sau đó móc trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương:
"Dương Hạ, anh tặng em nè. Thích không?”
"Wow. Nhẫn kim cương, chắc hơn mười ngàn nhỉ? Cậu Thần đúng là lầm tiền, không phải như ai kia nhờ trúng xổ số, không có cửa để bì."
"Còn phải nói, đương nhiên là có tiền. Hạ Hạ, hôm nay dắt em đi một nơi, chúng ta ăn tiêu thả ga! Nhưng mà có người nào đó lại trở về thân phận nghèo khổ rồi! Lên xe!"
Dương Hạ vô cùng phấn khích, vội vàng leo lên xe.
Lục Thần khinh thường nhìn Trần Khiêm rồi phi xe ra khỏi khuôn viên trường.
Trên đường, mặt Dương Hạ vẫn còn hào hứng: "Thần Thần, anh mau nói em biết, hôm qua anh làm sao có được số
tiền lớn như vậy? Hơn nữa còn trở nên giàu có hơn! Ba anh cho hả?"
Lục Thần cười ha ha, vừa lái xe vừa lướt điện thoại.
Tranh thủ xóa một App trên điện thoại: "Chuyện này em không cần biết. Tóm lại em chỉ cần nhớ, Trần Khiêm trong mắt anh chẳng có kí lô nào cả."
"Ôi. Hạnh phúc chết mất!”
Lại nói Trân Khiêm, mới sáng sớm đã bị hai người kia châm chọc, làm mất cả hứng đi dạo.
Chỉ là có chút buồn bực, tên Lục Thần đó đêm qua làm cách nào mà gom được nhiều tiền như vậy?
Ha ha...
Trần Khiêm tự cười chính mình, nghĩ chuyện đó làm cái gì chứ...
Anh nhanh chóng đi đến thư viện đọc sách một chút.
Đợi đền gần trưa thì gọi xe đi khách sạn Huy Hoàng.
Đây là một khách sạn sáu sao ở thành phố Kim Lăng. Tuy không bằng phố thương mại Kim Lăng, nhưng chất lượng
cũng rất tốt.
Do đọc sách với kẹt xe nên lúc đến nơi, Trần Khiêm đã trễ hẹn mấy phút.
Lúc đó đi đứng có hơi vội vàng "Ầm! "A. Người này bị cái gì vậy không biết!"
Lúc đi qua cửa xoay, Trần Khiêm đẩy nhẹ cửa, không ngờ làm cô gái phía sau đụng phải.
Cô ta mắng Trần Khiêm một thôi một hồi, khiến không ít người ở sảnh lớn quay nhìn bọn họ...
 
Chương 65: "Cậu vào đây làm gì?"


"Xin lỗi..." Trần Khiêm vội vàng nói.
Anh giương mắt nhìn cô gái một cái, ngay lập tức bị nhan sắc tuyệt đẹp của cô làm cho ngẩn ngơ.
Cô ấy mặt một chiếc váy liền ngắn, áo khoác dài, dáng người cao gầy, nhìn qua có thể đoán được tuổi tác xấp xỉ mình.
Có thể xem là cô gái xinh đẹp nhất mà Trần Khiêm từng gặp.
"Xin lỗi? Xin lỗi là xong hả? Cái đồ nghèo hèn!" Cô gái nóng nảy mắng. Lúc này, cô xoa xoa mũi.
Động tác lúc nãy của Trần Khiêm làm cánh cửa đập vào. mũi, giờ đây cơn đau mới bắt đầu thấm thía.
Rõ ràng là cô ta tự mình đâm phải, nhưng thấy cách ăn mặc quê mùa của Trần Khiêm, liền được đà mảng chửi liên hồi.
"Nếu mà tôi không vội, tôi nhất định dạy dỗ anh tới nơi tới chốn!"
Cô gái quát.
Rồi đi qua đẩy mạnh Trần Khiêm một cái: "Cút đi! Cái đồ nghèo thối!"
Măng xong thì đi về hướng thang máy.
Trần Khiêm không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại thô lỗ đến thế.
Khiến anh không kiềm được cười khổ.
Nhưng anh cũng đúng lúc cần đi thang máy, nên cất bước đi vào.
"Cậu vào đây làm gì?"
Không ngờ vừa bước vào, cô gái đã dùng thái độ thù địch nhìn Trần Khiêm.
Ý cô ta là, một kẻ nghèo hèn tầm thường mà lại dám cùng đi thang máy với cô ta, như vậy là mất giá.
"Ồ, tôi lên tầng trên có chút việc!"
Trần Khiêm đáp lại như vậy rồi không nói gì thêm.
Còn cô gái thì ngoảnh mặt đi hướng khác.
Trần Khiêm liếc nhìn, làm như không có chuyện gì nhìn phía bên kia, rồi nhân lúc cô ta không chú ý liếc trộm cô ta một cái.
Thật là kích thích!
Ai bảo cô không dưng đâm đầu vô cửa, lại còn vô cớ mảng chửi người ta.
Nhìn cô một tí đòi lại chút lợi ích xem như là cũng hợp tình hợp lí.
Trần Khiêm nghiêng đầu, muốn nhìn thêm một chút.
Lúc này anh nhận ra cô ta xoay thân đứng chắn trước mặt mình.
Không ngờ cô ta phát hiện, sắc mặt chán ghét cùng oán hận nhìn Trần Khiêm.
"Cậu cậu cậu... Tên nghèo mạt nhà cậu lại dám ngang nhiên nhìn trộm tôi ở một nơi sang trọng như vậy à?"
Cô gái phẫn nộ nói.
Tên này đã nghèo thì thôi đi, còn hèn hạ kinh tởm như vậy.
Quả thực làm cô ta muốn nổi điền!
"Ai thèm nhìn lén cô, tôi cúi đầu cũng gọi là nhìn lén cô sao?"
Trần Khiêm chột dạ cãi.
"Bốp!"
Cô ta đưa tay tát Trần Khiêm một cái:"Đồ lưu manh, cậu không được đi! Cậu đợi đó cho tôi."
Nói xong, cô ta nhấn thang máy tức giận đi ra ngoài.
"Ôi! Uổng phí một nhan sắc xinh đẹp, tính tình lại lỗ mãng như vậy!"
Trần Khiêm ôm mặt, nếu cô ta không phải phụ nữ, Trần Khiêm đã đánh trả rồi.
Ây dat
Nhưng nghĩ lại cũng không phải thiệt thòi gì, vừa rồi bản thân cũng có chút đê tiện.
Xem ra, sau Dương Hạ, anh cũng nên tìm một cô bạn gái mới rồi.
Trần Khiêm đương lúc nghĩ như vậy thì thang máy đã đưa anh lên tới tầng bảy, nơi diễn ra bữa tiệc mà Lý Chấn Quốc bảo với anh.
Đây là một đại sảnh rộng thênh thang.
Thích hợp để mở tiệc hoặc các buổi tụ tập quy mô lớn.
Lúc anh đi vào thì có rất nhiều người đã đến rồi.
Vô cùng nhộn nhịp, trai gái đủ cả, lớn nhỏ không thiếu ai.
Ước chừng cũng gần trăm người.
Nhân viên phục vụ đi lại như thoi đưa, đồ uống tự phục vụ.
Nếu Trần Khiêm đoán không lầm, những người này chính là chủ các cửa hàng ở phố thương mại Kim Lăng.
Trần Khiêm quét mắt một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng Lý Chấn Quốc.
 
Chương 66: "Có lí!"


Rút điện thoại ra định điện thoại cho ông ta thì phát hiện điện thoại hết pin.
Haizz!
Đêm qua Trần Khiêm mãi lướt điện thoại mà quên sạc pin.
Thôi bỏ đi. Chờ Lý Chấn Quốc đến nơi, gọi ông ấy chào hỏi là được.
Nhìn thấy sảnh lớn treo đầy mấy cái băng rôn chào đón, đại loại như "Hoan nghênh cậu Trần chỉ đạo công tác" hay "Giúp cậu Trần tẩy trần", Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ, tìm một góc ngồi xuống.
Đợi đồ uống và trái cây đến ăn nhẹ một chút.
Nhân viên phục vụ đi tới đi lui cũng không có ai để ý đến Trần Khiêm. Ngược lại đám thiên kim công tử con của các chủ cửa hàng phố Kim Lăng lại chú ý đến Trần Khiêm đang ăn ăn uống uống.
"Mọi người nhìn xem, cái người ngồi bên kia ăn ăn uống uống được một lúc rồi, có ai biết cậu ta không? Là người của phố Kim Lăng sao?"
"Hình như tôi chưa từng gặp."
Mấy cô gái nhíu mày lắc đầu.
"Cái gì mà người của phố Kim Lăng, mọi người không thấy cách ăn mặc của anh ta sao? Chính là một tên nghèo
mạt kiếp đấy. Mẹ ơi, anh ta trà trộn vào ăn chực đó."
"Ăn chực? Không phải chứ? Trên đời còn có loại người không biết xấu hổ vậy hay sao?"
"Sao không thế? Tôi nói người này chính là như vậy đó, ăn mặc quê mùa, còn lựa vị trí kín như vậy!"
"Có lí!"
Mấy cậu ấm cô chiêu chỉ trỏ Trần Khiêm bàn tán.
"Hôm nay là ngày con của ông chủ bự của phố thương mại Kim Lăng - cậu Trần đến, nếu mà để cậu ấy thấy cảnh này thì bôi bác lắm.
Cậu Trần sẽ cho rằng ba mẹ chúng ta làm việc không có năng lực đó.
Để cho người khác trà trộn vào được.
"Đi. Chúng ta đến nói chuyện với cậu ta đi. Nếu cần thiết thì gọi bảo vệ túm cậu ta ném ra ngoài."
Một cậu ấm mặc áo trằng, khí chất cao quý cười lạnh lùng.
"Các cậu xem, Y Y đến rồi!"
Đúng lúc này, một cô gái chỉ ra hướng cửa thông báo. "Y Y, bên này!"
Cô gái vẫy vẫy tay với Lâm Y Y.
Thấy Lâm Y Y tiến đến, mấy cậu ấm mắt sáng rỡ lên. Lâm Y Y mặt một bộ váy ngắn, cùng áo khoác dài.
Một nhan sắc xinh đẹp, có thể nói là đẹp nhất trong số những cô gái có mặt hôm nay.
Đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp của cô ta, làm cho mấy lão già dê cũng không khỏi tham lam nhìn trộm vài lân.
Mấy đám cậu ấm càng khỏi phải nói, bọn họ nhìn càng lộ liễu.
"Y Y, saoo bây giờ cậu mới đến, không phải đã hẹn là cùng đi sao?"
"Này Y Y, sắc mặt của cậu sao lại khó coi như vậy?"
Nam thanh niên áo trắng hỏi dồn dập, lộ rõ vẻ quan tâm.
"Hừ, đừng nhắc nữa. Vừa rồi dưới lầu gặp phải một tên nghèo hèn ghê tởm. Mẹ nó, đầu tiên là đụng trúng tôi, sau ở trong thang máy còn dám nhìn trộm tôi. Làm tôi phải đi ra nhà vệ sinh sửa sang quần áo lại."
Lâm Y Y thở phì phì. Sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Cách cô ta nói chuyện cũng khá là thẳng thản.
Lúc nãy cô ta vội vàng ra khỏi thang máy là vì không muốn cùng tên đáng ghét kia đứng chung một chỗ.
Nguyên nhân khác là vì quần áo trên người cô ta bị cạnh cửa mắc vào làm xốc xếch một chút, cô ta phải đi vào nhà vệ sinh chỉnh lại.
Tức chết đi được.
"Mẹ nó. Có chuyện như vậy sao?”
Cậu thanh niên áo trằng cùng đám cậu ấm cô chiêu nghe nói như vậy thì đồng loạt tỏ vẻ tức giận.
Dám làm vậy với nữ thần Y Y, không muốn sống nữa sao? Bọn họ đến cơ hội nắm tay Y Y còn chưa có nữa.
"Đợi đã Y Y, chúng ta phải đuổi một tên ăn chực đi trước, sau đó đi xem camera khách sạn tìm ra gã kia!"
Nam thanh niên áo trắng lúc này mới đánh mắt ra hiệu về phía Trần Khiêm đang ăn sa lát trái cây phía bên kia.
"Đúng, đuổi tên ăn chực này đi trước rồi tính tiếp!"
Một nhóm người đẹp phụ họa theo...
 
Chương 67


“Ăn chực?”
Lâm Y Y cũng sững người, ngay sau đó nhìn sang hướng ngón tay của người thanh niên áo trắng.
Vừa nhìn sang, mắt của Lâm Y Y trợn lên!
“Là cậu tai”
“Là ai? Y Y cậu quen người ăn chực này hả?”
“Hừ, cậu ta chính là người thô tục hèn hạ mà tôi đã nói!”
Lâm Y Y tức giận nói, đi thẳng về phía Trần Khiêm.
Nhóm cậu ấm cô chiêu cũng đi theo.
Lại nói Trần Khiêm ở bên này đang ăn uống say sưa, cũng đang suy nghĩ xem lát nữa nên chào hỏi với nhóm giám đốc của phố thương mại Kim Lăng thế nào.
Dù sao Trần Khiêm cũng chưa bao giờ gặp tình huống nào trọng đại đến vậy.
Lúc này, bỗng dưng trước mắt anh tối sầm.
Ngước mặt lên nhìn nhóm người đang đứng trước mắt mình.
Vừa nhìn đã thấy, người dẫn đầu nhóm người này lại là cô gái xinh đẹp nhưng bạo lực mà anh đã đụng phải lúc ở đại sảnh.
“Quả nhiên là cậu!”
“Tại sao lại là cô?”
Trần Khiêm giật mình hô lên.
“Cậu cậu cậu... Chẳng những là người xấu xa mà còn dám trà trộn vào đây ăn chực, tôi nghĩ hôm nay cậu không muốn đứng mà ra ngoài rồi!”
Lâm Y Y tức giận mắng: “Các chị em, đây là người đã nhìn trộm tớ trong thang máy!”
“Hừi Dạy dỗ cậu tai”
Nói xong, dưới sự dẫn dắt của Lâm Y Y, năm sáu cô gái xinh đẹp khí chất cao quý.
Trực tiếp nhào về phía Trần Khiêm, vừa túm vừa cào, vừa cấu vừa cấu vừa xé!
Vài cậu chủ đứng bên cạnh thì bình tĩnh hơn, dù sao cũng có người lớn ở đây.
Nếu Trần Khiêm dám đánh trả, họ ra tay cũng không muộn!
“Các cô làm gì vậy? Đừng nghĩ tôi không dám đánh...”
Đầu tóc Trần Khiêm rối tung, quần áo bị xé rách, mặt thì bị nhéo đến mức chỗ đỏ chỗ tím.
Đang định nổi giận. Lâm Y Y trực tiếp tát anh một cái.
“Dám nhìn lén tôi, ai bảo cậu dám nhìn lén tôi! Tôi đánh cậu chết!”
Mụ đàn bà điên, một đám đàn bà bị điên!
Trần Khiêm che cái đầu đã bị bọn họ đánh đến nằm rạp dưới đất.
"Dừng tay!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng lên, trực tiếp ngăn cản.
Trên thực tế, đã có rất nhiều người chạy về phía bên này.
Người đàn ông trung niên này đeo mắt kính, nhìn thì hào hoa phong nhã nhưng khí chất thì vô cùng bất phàm.
Câu nói của ông ấy giống một hồi chuông lớn làm nhóm người Lâm Y Y đang tức giạn cũng phải dừng lại ngay.
“Ba! Ba đừng quan tâm, để con đánh thằng nhóc kinh tởm này chết, ba biết không, ban nấy lúc ở lầu dưới, nó dám nhìn lén con! Bây giờ còn dám chạy vào đây ăn chực nữa!”
Lâm Y Y giậm chân tức giận.
Mà nhìn Lâm Y Y, Lâm Vân cũng không còn cách nào.
Lâm Vân biết tính tình của con gái mình nóng nảy nhưng lại là người có tinh thần trọng nghĩa, ghét nhất là thấy những
tên lưu manh côn đồ.
Vẫn nhớ năm trước, Lâm Y Y thấy bạn học bị một thiếu gia ức hiếp, Lâm Y Y thẳng tay triệt đường hậu của người nọ.
Cho nên, khi Lâm Vân thấy Lâm Y Y lại đánh người, ông ta vội vã can ngăn ngay.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Anh bạn nhỏ, cậu là người thế nào?”
Lâm Vân khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trần Khiêm đã bị đánh đến tóc tai rối bời.
Cậu ta không phải là người của phố thương mại Kim Lăng.
 
Chương 68: Trần Khiêm thầm hận


Lâm Vân đã biết mặt hầu như toàn bộ con cháu của người trong phố thương mại.
“Tôi là...” Trần Khiêm đang muốn thể hiện thân phận.
Nhưng Lâm Y Y lại nhấc chân đá về phía dưới của Trần Khiêm.
Trần Khiêm vội vàng chặn lại.
Mẹ nó, nếu không nhờ Trần Khiêm anh nhanh tay thì phỏng chừng đã bị đoạn tử tuyệt tôn rồi!
Con điên!
Xem thử sau này ông đây xử lý cô thế nào!
Trần Khiêm thầm hận.
Lâm Y Y vẫn chưa muốn buông tha, tiếp tục ra tay. Đúng lúc này.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Chấn Quốc, một nhóm người đẩy cửa bước vào.
“Ông Lý!"
“Ông Lý!”
Tất cả những người trong sảnh đều lễ phép tôn trọng. Đám công tử nhà giàu cũng lễ phép đứng sang một bên. Lúc này Lâm Y Y mới dừng tay.
"Sao lại thế này? Nhiều người tụ lại một chỗ làm gì thế?”
Khí thế của Lý Chấn Quốc cực kỳ mạnh mẽ, ông ấy nhìn thoáng qua phía nhóm người Lâm Y Y.
“Cũng may cậu Trần vẫn chưa đến, nếu không nhìn thấy bộ dạng quậy phá nghịch ngợm của các anh chị, còn ra thể thống gì!”
Lý Chấn Quốc trực tiếp dạy dỗ nhóm thanh niên áo trắng và các thiếu gia hư hỏng.
Thanh niên áo trắng rất tủi thân, mình chưa ra tay mà! Nhưng cũng chỉ có thể chịu thôi.
Lúc này, Lâm Vân đổi đề tài: “Giám đốc Lý, cậu Trần sắp đến chưa ạ?”
Lý Chấn Quốc lạnh giọng: “Nhưng bây giờ tôi không liên lạc được với cậu Trần, điện thoại của cậu ấy tắt máy rồi!”
“Chắc cậu Trần sẽ đến mà đúng không?”
Biểu cảm của nhóm người dần trở nên buồn bã.
Đây là cơ hội tốt nhất để họ kết bạn với cậu Trần.
Quả nhiên là không hề đơn giản như mình nghĩ, cậu Trần không phải là người cùng cấp bậc vơi họ, không phải nói mời là sẽ đến.
Giống như là biết suy nghĩ trong lòng nhóm người này.
Lý Chấn Quốc nói: “Các vị yên tâm đi, cậu Trần không như: mọi người nghĩ đâu, cậu ấy là người rất hòa nhã, nếu cậu ấy nói đến thì chắc chắn sẽ đến!”
Nói xong ông ấy quay đầu nhìn về phía một thanh niên: “Phi Hồng, cậu nghĩ cách nhanh chóng liên lạc với cậu Trần đi”
Tất nhiên Lý Phi Hồng cũng đến, lập tức vội vã gật đầu một cách lễ phép.
“Chú Lý, có một người dám trà trộn vào buổi hội nghị của chúng ta, phải xử lý thế nào đây ạ?”
Lúc này, Lâm Y Y nũng nịu nhìn về phía Lý Chấn Quốc. “Ồ? Cháu gái của chú muốn xử lý thế nào?”
Lý Chấn Quốc cười nhìn về phía Lâm Y Y.
Lâm Y Y là người xinh đẹp hào sảng, lại hoạt bát đáng yêu, quan trọng là rất có tỉnh thần trọng nghĩa cho nên từ trước đến nay, Lý Chấn Quốc rất tốt với Lâm Y Y.
“Hừ, cháu nghĩ rằng, giao cho anh Phi Hồng đi, đưa đến võ quán của anh Phi Hồng, đánh một trận tàn nhẫn!”
Lý Phi Hồng không thể không mỉm cười.
Lý Chấn Quốc nhìn Trần Khiêm đang đứng bên cạnh, anh đã bị đám con gái này đánh đến mức biến hình.
Cười gượng, nói: “Được thôi, Phi Hồng, cậu cứ nghe lời Y Y đi... Tìm cậu Trần trước!”
*À... Tổng giám đốc Lý, không cần tìm nữa đâu! Em ở đây!” Lúc này Trần Khiêm mới chen miệng vào được.
Ẩm!
Lý Chấn Quốc nghe được chất giọng này, bần thần run rẩy.
 
Chương 69


Sau đó nhìn về phía Trần Khiêm đang đầu tóc rối bời. rợn to mắt.
Mà đám người còn lại thì nhìn nhau.
Không rõ lý do.
“Hừ, đồ đê hèn như cậu mà còn dám mạnh miệng ở đây hả, cậu nói cậu là ai?”
Lâm Y Y khinh thường.
“Ha ha, biết diễn thật đó, đến bây giờ mà vẫn giả vời”
Nhóm các cô gái xinh đẹp cũng tức giận.
Mà Lý Chấn Quốc mới sực tỉnh lại, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời của các cô gái xinh đẹp, thậm chí còn hơi ngơ ngác.
Hôm nay ông ấy muốn làm tiệc tẩy trần cho cậu Trần, kết quả cậu Trần lại bị đánh?
Lập tức đi dến trước mặt Trần Khiêm, cung kính gọi:
“Cậu Trần! Xin lỗi cậu!”
Rồi ông ấy khom lưng chín mươi độ.
"Cái gì?"
Hội trường trở nên rối loạn.
Lâm Y Y và nhóm cậu ấm cô chiêu cũng ngơ ngác.
Người này... Chính là Chủ tịch đứng sau phố thương mại Kim Lăng, nổi tiếng khắp tỉnh Giang Nam, là chỗ dựa cấp cao.
của Lý Chấn Quốc ở thành phố Kim Lăng... Trần Khiêm?
Sắc mặt của Lâm Vân đã trắng bệch: “Lâm Vân, làm trang sức trong phố Kim Lăng, xin chào cậu Trần!”
Trực tiếp khom lưng 180 độ.
Thôi xong rồi xong rồi, con gái ông ấy lại đánh cậu Trần thành như vậy!
“Xin chào cậu Trần!”
Nhóm đại gia còn lại cũng khom lưng cúi chào.
Chỉ còn nhóm người Lâm Y Y là đứng thẳng, chưa tỉnh táo trở lại.
Lúc này, Trần Khiêm giễu cợt nhìn về phía Lâm Y Y:
“Chị bé này, cô nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”
“Tôi... Tôi không biết...” Lâm Y Y vừa xấu hổ vừa tức giận. Lòng cô ta giống như chiếc bình ngũ vị.
Cô ta không thể ngờ rắng người đê hèn kinh tởm này lại là cậu Trần danh tiếng lẫy lừng.
Đây là cậu chủ thật sự giàu có đó!
“Cậu Trần, tôi xin lỗi vì ban nãy con gái tôi đã xúc phạm ngài, mong ngài hãy trừng phạt con gái tôi!”
Lâm Vân khom lưng, không dám đứng thẳng người.
Nói thật, nhìn Lâm Y Y và Lâm Vân như vậy, cơn giận trong lòng Trần Khiêm đã bay đi phân nửa.
Bởi vì xét đến cùng, đúng là ban nãy Trần Khiêm có hơi hèn hạ, ai bảo con gái của ông ấy xinh đẹp như thế làm chỉ.
Nhưng bị đám con gái xúm lại đánh nhéo, mẹ nó đúng là lần đầu tiên trong đời.
Căn cứ theo tính cách của Trần Khiêm, hẳn là bây giờ anh đã chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ có thể thầm tức giận trong lòng thôi.
Mà đúng là Lý Chấn Quốc đã nhận ra suy nghĩ của Trần Khiêm.
Ông ấy đến gần, thì thầm: “Cậu Trần, nhất định cậu phải trừng phạt các cô ấy. Bởi vì truyền thống của nhà họ Trần cậu, nếu bị người khác xúc phạm, không thể không báo thù. Nếu bây giờ cậu không trừng phạt họ, lỡ như sau này bị chị cậu biết, lúc đó sẽ không trả thù đơn giản cậu nghĩ đâu!”
 
Chương 70: Xấu hổ giận dữ


Nhìn Lâm Vân đang khom lưng không dám đứng thẳng.
Trần Khiêm đã hơi hiểu được, xem ra nếu mình không trừng phạt nhóm người Lâm Y Y.
Đám Tổng giám đốc này, sẽ vẫn nơm nớp về sau.
Vậy được thôi, thế thì trừng phạt một chút vậy.
Trần Khiêm nhìn về nhóm cô gái xinh đẹp Lâm Y Y, cười mỉa mai: “Phiền anh Chấn Quốc tìm giúp tôi một căn phòng lớn, đưa tất cả các cô ấy vào phòng!”
Lý Chấn Quốc làm ngay.
Lâm Y Y khế cắn môi.
Giống như đã biết số phận tiếp theo của mình.
Xấu hổ giận dữ.
Mà nhóm người làm cha làm mẹ như Lâm Vân, vừa nghe câu này xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều hiểu ý của Trần Khiêm.
Nhưng trừng phạt như vậy? Có phải là trừng phạt không?
Giống như được ban thưởng vậy.
Một khi con gái mình trổ hết tài năng, phục vụ cậu Trần, được cậu Trần ưu ái thì nhà họ Lâm bọn họ sẽ được đổi vận rồi.
Nói không chừng còn có thể mượn cơ hội thượng vị này, thay thế Lý Chấn Quốc, đạt được quyền quản lý toàn bộ phố thương mại Kim Lăng.
Rất rõ ràng, những người cha khác cũng suy nghĩ như vậy.
Không ngừng nháy mắt ra hiệu con gái mình.
Mà lúc này, Lý Chấn Quốc đã tìm được phòng.
Trần Khiêm đưa Lâm Y Y và năm cô gái khác đến phòng riêng.
Tất nhiên nhóm người Lý Chấn Quốc sẽ đứng ngoài cửa chờ.
“Cậu Trần... Cậu... Cậu muốn thế nào?” Một cô gái xinh đẹp e thẹn nói.
“Ha ha, cô muốn thế nào? Năm người các cô đánh tôi thành như vậy mà còn dám hỏi tôi muốn thế nào hả?”
Dù sao cũng không thể hết giận được, vậy thì cứ trút ra ngoài đi.
“Năm người các cô, năm lên giường giơ mông ra cho tôi!” “AI”
Lâm Y Y khẽ siết chặt tay.
Cậu Trần này, đúng là bỉ ổi đến cực đỉnh, nếu không phải cô ta lo gia tộc mình sẽ sụp đổ.
Thì cho dù có là cậu Trần thì sao, Lâm Y Y cũng sẽ chết chung với anh.
Ha ha, Lâm Y Y có năm mơ cũng không thể ngờ rẵng, bản thân từng rất khinh bỉ những chuyện hèn hạ thế này, lại phải
làm chuyện hèn hạ với người khác!
Nhưng cũng chỉ có thể cần răng làm theo yêu cầu của Trần Khiêm.
Nhóm các cô gái đã bò lên xong xuôi.
“Chát!”
Trần Khiêm trực tiếp đánh lên mông của cô gái. Sau đó đánh liên tục.
Đánh đến mức làm mặt họ đỏ rần nhưng vẫn phải chịu đựng.
Lâm Y Y bị Trần Khiêm tét mông đến mức khóc nấc.
“Các cô đánh tôi hả, xem các cô còn dám đánh tôi nữa hay không!"
Đánh hết cái này đến cái khác. Cuối cùng Trần Khiêm cũng thở dài.
Nếu như thật sự muốn làm chuyện hèn hạ, chắc chắn là Lâm Y Y rồi.
Nhưng Trần Khiêm thật sự không phải loại người như vậy.
Nhưng lại không thể không trừng phạt nên Trần Khiêm mới nghĩ ra một biện pháp thú vị như vậy, làm các cô nhớ rõ.
“Hu hu hu...”
Nửa tiếng sau, các cô gái mới bước ra khỏi phòng. Tất cả đều che mông, đau đớn không chịu nổi. Làm đám cậu chủ nhà giàu nhìn mà ngạc nhiên. Đỉnh!
Cậu Trần trâu bò quá đi.
Mới nửa tiếng thôi mà đã trừng phạt các cô gái xinh đẹp đến mức này, không bước đi nổi.
Cậu thanh niên áo trằng cũng bái phục.
 
Chương 71: Trần Khiêm nghĩ rồi gật đầu


Nếu cậu Trần đã có ý với nhóm Lâm Y Y, đương nhiên anh ta không dám có suy nghĩ gì khác.
Bữa cơm hôm nay, rất thú vị.
Khi các doanh nhân đó, ví như như Lâm Vân, cuối cùng biết con gái mình không được âu yếm, còn cực kỳ thất vọng.
“Cậu Trần, tôi phái xe đưa cậu về nhé?”
Bữa tiệc tẩy trần hôm nay kết thúc một cách hoàn mỹ, đoàn người Lý Chấn Quốc đi theo Trần Khiêm, vội vã nói.
Trần Khiêm nghĩ rồi gật đầu.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đang đứng bên cạnh bước đến: “Cậu Trần, chi bằng để con trai tôi đưa cậu về nhé, đây là con trai của tôi, tên là Bạch Tiểu Phi, đang học ở Đại học Giang Nam, gần Đại học Kim Lăng của cậu, cũng tiện đường!”
Người đàn ông trung niên cũng không quan tâm đến việc với đẳng cấp của cậu Trần thì nên đi xe gì.
Trên trực tế người đàn ông trung niên không hề nghĩ người như cậu Trần mà lại chịu đi xe của con trai mình.
Mục đích ông ta làm như vậy là vì muốn tên của con trai ông ta là Bạch Tiểu Phi xuất hiện trong tai của cậu Trần, vậy là đủ rồi!
Mà người tên Bạch Tiểu Phi, cũng chính là cậu thanh niên mặc áo trắng kia.
Giờ phút này, anh ta ngại ngùng đứng trước mặt Trần Khiêm, còn khế nhéo tay.
Dù sao, năng lực của gia tộc cậu Trần quá mạnh mẽt! Sao anh ta có thể không lo lắng được.
Trần Khiêm cũng không nói gì, gật đầu: “Được thôi, vậy thì phiền người anh em rồi!”
“Gì cơ ạ! Không phiền đâu không phiền đâu!”
Cha của Bạch Tiểu Phi thì vui mừng không thôi. Bạch Tiểu Phi cũng kích động.
Lập tức lấy xe ra.
Là một chiếc Ferrari, đại khái khoảng năm triệu.
“Tớ nói này Bạch Béo, mẹ nó cậu dám để cậu Trần đi xe này hả?”
Những người khác vừa nhìn thì không cam tâm: “Cậu Trần, tôi có Rolls-Royce, cậu đi xe của tôi đi!”
“Đúng đó cậu Trần, cậu không thể đi loại xe thế này được!"
Các ông chủ khác tranh giành lẫn nhau.
“Không cần đâu, xe này khá tốt, tôi về trường trước, lần sau chúng ta lại gặp nhé!”
Thật ra khi Trần Khiêm nhìn thấy chiếc Ferrari này, ánh mắt của anh đã không thể nhìn sang nơi khác nữa.
Giấc mơ của anh là mua xe, nhưng Ferrari, anh có mơ cũng không dám.
Chỉ sưu tầm rất nhiều poster của xe này nhưng không có cơ hội được đi thử.
Trần Khiêm không có tiền đồ sắp không thể rời mắt dược nữa.
Trực tiếp lên xe, Bạch Tiểu Phi gào to một tiếng, lái xe rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của Trần Khiêm, mặt Lâm Y Y đỏ rần, sắc mặt phức tạp.
Các ông chủ cửa hàng còn lại thì kính nể sùng bái:
“Không ngờ cậu Trần lại hòa nhã nhân hậu như vậy, mà còn khiêm tốn nữa, tiền đồ sẽ tươi sáng, tươi sáng lảm đây!”
Lại nói mặc dù Bạch Tiểu Phi rất ăn chơi trác táng, nhưng trước mặt Trần Khiêm cũng rất khiêm nhường.
Trần Khiêm không để anh ta lái xe vào khuôn viên trường, dù sao Ferrari năm triệu, nếu lái vào thì cũng ra vẻ quá.
Không phù hợp với tính cách khiêm tốn hướng nội của Trần Khiêm.
Nên bảo anh ta để anh trước cổng trường.
Đồng thời, chiếc xe này thoải mái đến mức làm Trần Khiêm ghen tị muốn chết.
Tháng này chị đã bảo mình phải dùng hết hai mươi triệu hạn ngạch trong thẻ mua sắm, chỉ băng mua chiếc xe nhỉ?
Vừa nghĩ như vậy, Trần Khiêm vừa bước vào trường.
Lại không phát hiện có một đôi mắt đang theo dõi Trần Khiêm.
“Trần Khiêm, cậu cậu cậu...Đứng lại đó cho tôi!!!”
 
Chương 72


Trần Khiêm nghe thấy có một nữ sinh kêu anh.
Lập tức quay đầu lại nhìn, không phải ai khác, chính là chủ tịch trong khoa của anh, Giang Vĩ Vi.
Hiển nhiên cảnh tượng Trần Khiêm bước xuống chiếc Ferrari đã đúng lúc bị Giang Vi Vi thấy được.
Giờ phút này, cô ta không thể tin nổi, nhìn Trần Khiêm.
Ánh mắt kia, muốn sững sờ bao nhiêu thì sững sờ bất nhiêu.
“Chuyện gì?”
Trần Khiêm cũng không ngờ để Bạch Tiểu Phi thả mình xuống một nơi rất xa trường nhưng vẫn bị người quen nhìn thấy.
Mặc dù biết lý do Giang Vi Vi gọi anh lại, chắc chắn là hỏi mình tại sao lại bước xuống từ chiếc Ferrari.
Nhưng Trần Khiêm vẫn giả vờ ngớ ngẩn. Quả nhiên...
“Cậu cậu cậu... Tại sao lại có một chiếc Ferrari đưa cậu đến trường?”
Giang Vi Vi hỏi thẳng.
Mấy lần gần đây gặp Trần Khiêm, cảm giác anh mang lại khiến Giang Vi Vi thấy anh đã biến đổi quá nhiều.
Đầu tiên là trong Bếp Gia Viên tối qua, Trần Khiêm trúng vé số, vung tiền thẳng tay.
Hơn nữa, tối hôm qua Giang Vi Vi không hề rảnh rỗi, cô ta đi hỏi bạn bè của Trần Khiêm, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Câu trả lời mà cô ta nhận được là Trần Khiêm trúng vé số, trúng giải thưởng lớn nên được hai trăm nghìn.
Nhưng mà, rất nhiều bạn bè đang suy đoán Trần Khiêm không chỉ trúng hai trăm ngàn tệ và vô số tin tức liên quan đến anh nữa.
Điều này khiến Giang Vi Vi không khỏi khó chịu.
Tại sao thăng nghèo ngu ngốc như Trần Khiêm lại tốt số như vậy? Ông trời mù rồi hả?
Loại cảm xúc này cũng bình thường mà thôi.
Người mà bạn thường hay ức hiếp bỗng trở nên tốt hơn, ai cũng khó chịu.
Giang Vi Vi luôn muốn tìm Trần Khiêm hỏi rõ ràng.
Cuối cùng anh đã trúng được bao nhiêu.
Nhưng không ngờ, hôm nay cô ta vừa bước ra cổng trường đã gặp phải anh, hơn nữa anh còn bước xuống từ chiếc Ferrari.
*Ồ, xe của bạn tôi thôi, đúng lúc đưa tôi đến đây!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Ha ha, xe của bạn cậu? Bạn cậu là ai? Người như Trần Khiêm cậu mà có thể làm bạn với người giàu hả? Có đánh chết tôi cũng không tin!”
Giang Vi Vi không phục nói.
“Cậu tin hay không thì tùy, quan tâm đến tôi làm gì? Hơn nữa, tôi có làm bạn với người giàu hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Trần Khiêm hết nói nổi.
Cô gái này không chịu nói lý lẽ.
Hơn nữa Trần Khiêm cũng phát hiện, trong khoảng thời gian này, sau khi biết mình có tiền, tận sâu trong tiềm thức,
tính cách anh cũng đã thay đổi.
Lúc trước, Trần Khiêm nào dám can đảm nói thế với Giang Vi Vi.
 
Chương 73


Giang Vi Vi tức giận vì ngữ khí của Trân Khiêm.
“Cậu! Được thôi, Trần Khiêm cậu không biết ơn lòng tốt người khác, tôi sợ cậu bị nhóm người bán hàng đa cấp lừa. Cậu biết không, tổ chức bán hàng đa cấp, đầu tiên sẽ ban cho cậu một món hời thật lớn, mưu mô lấy lòng cậu, làm cậu trở nên tham lam, sau đó xem như nửa đời sau của cậu phế rồi!”
“Hơn nữa, người làm chủ tịch khoa như chúng tôi, không có quyền được hỏi à? Lỡ như cậu tham gia vào tổ chức bán hàng đa cấp, nói xấu khoa chúng ta, phải biết rằng, cậu thân thì nghèo lại ít kiến thức, không hiểu gì chuyện ngoài đời cả!”
Nghe lời mỉa mai có lớp có lang của Giang Vi Vi.
Trần Khiêm cười khổ läc đầu: “Tôi đã nói cho cậu nghe những gì tôi nên nói, đây là bạn của tôi thật mà!”
“Được thôi! Tạm thời tôi sẽ không nói đến chuyện đó nữa, tôi hỏi cậu, chuyện tối hôm qua cậu trúng vé số là sao đó? Nghe người ta nói, tối qua cậu đã tiêu hơn một trăm năm
mươi nghìn sao? Chẳng phải cậu trúng hai trăm nghìn hả, tại sao lại tiêu một lần hết một trăm năm mươi nghìn...”
Giang Vi Vĩ hỏi.
“Hai trăm nghìn? Ai nói tôi trúng hai trăm nghìn, chỉ là họ đang đoán thôi, tôi chỉ lấy ra hai trăm nghìn tiền mặt, thì là trúng được hai trăm nghìn à?”
Dáng vẻ Trần Khiêm rất tự tin.
Mà nhìn dáng vẻ này, Giang Vi Vi lại cảm thấy ngứa ngáy.
Quả nhiên mình đoán đúng rồi, một lần đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thì Trần Khiêm không thể chỉ trúng mỗi hai trăm nghìn được.
“Vậy là bao nhiêu?”
“Tôi không tiện nói cho cậu nghe, tóm lại cũng không nhiều lảm! Không nhiều đâu thật đó! Được rồi, chủ tịch Giang.
Vi Vi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về đây!”
Trần Khiêm giống như chẳng sao cả.
Làm Giang Vi Vi suýt sặc.
“Hừ, có gì đâu mà ra vẻ, cậu trúng số được ít tiền, chỉ vì cậu may tôi, sao cậu có thể sánh với cậu ấm chân chính như Vương Dương được chứi”
Giang Vi Vi nhìn thái độ bây giờ của Trần Khiêm, tức đến mức giậm chân.
Vương Dương cũng là cậu ấm nhà giàu, không có tài năng gì cả nhưng trong mắt Giang Vi Vi, cậu ấm này vẫn mạnh hơn Trần Khiêm trúng vé số nhiều.
“Tin tin...”
Lúc này, một chiếc Audi A6 ngừng ở trước mặt Giang Vi Vi.
Hạ cửa xe xuống, Vương Dương vươn mái tóc đã được chải chuốt sáng bóng ra.
“Vi Vi, nhìn cậu có vẻ không được thoải mái lắm, cậu đang không vui hả? Hay là, cậu không muốn đi bảo trì Audi với tớ?”
Vương Dương hỏi.
“Không phải đâu Vương Dương, tớ chỉ hơi buồn bực mà thôi. Ây da tóm lại bây giờ tớ có hơi bối rối, thậm chí buồn bực mà không thể hiểu được, tớ tớ tớ... Tại sao tớ lại buồn bực nhỉ?”
Giang Vi Vi cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này.
Nhìn tâm trạng buồn rầu của Giang Vi Vi, Vương Dương biết cơ hội của mình đã đến rồi, vội vàng an ủi:
⁄Wi Vị, lên xe trước đi, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tớ có thể giúp cậu...”
Giang Vi Vi gật đầu. Đặc biệt là bây giờ càng ngày càng nhiều người đang đi về phía cổng trường, lên chiếc Audi trước mặt mọi người, cũng rất đáng tự hào.
Sau khi cô ta lên xe, xe ngừng trước cổng trường, không có ý định lái đi.
Mà Giang Vi Vi cũng nói chuyện của Trần Khiêm. “Phụt!”
Vương Dương cười nhạo: “Vi Vi, tớ còn tưởng là chuyện gì, thì ra cậu đang phiên não về chuyện này à? Trúng số thì sao, tin mà tớ nhận được, bây giờ Trần Khiêm lại biến thành thằng nghèo hèn rồi! Ha ha, vốn dĩ hôm nay tớ còn muốn nói chuyện này cho cậu nghe!”
Tối qua Trần Khiêm đặt phòng thượng hạng xem như tát vào mặt mình, có thể nói làm Vương Dương mất hết mặt mũi, anh ta cũng luôn canh cánh trong lòng chuyện Trần Khiêm trúng số.
Cho nên từ lâu đã sai người đi điều tra.
 
Chương 74


“Cái gì? Trần Khiêm lại biến thành thăng nghèo rồi hả? Cậu nghe ai nói thế, theo lời của hội sinh viên trong lớp họ, Trần Khiêm không những chỉ trúng hai trăm nghìn đâu, phí tiêu dùng của hôm qua đã là một trăm năm mươi nghìn rồi!”
Giang Vi Vi kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, trúng được hai trăm nghìn đó. Thậm chí phí tiêu dùng một trăm năm mươi nghìn kia là vì thằng nhóc này đang so tiền với tình địch Lục Thần mà thôi, hai người chia đôi trả, so xem ai chịu chỉ hơn ai. Kết quả Trần Khiêm ngu ngốc tiêu hết một trăm năm mươi nghìn, tất nhiên, tối qua Lục Thần cũng mất mặt! Có thể nói là hai bên đều chịu tốn thất nặng nề"
“ÀI Thì ra là như vậy, tớ đã nói mà, chắc chẳn chuyện trúng mấy triệu sẽ không rơi vào người Trần Khiêm đâu. Nhưng..." Giang Vi Vi lại nói: “Nhưng mà Vương Dương, cậu biết không, ban nấy, Trần Khiêm bước xuống từ một chiếc. Ferrari đó! Chiếc Ferrari đó là phiên bản giới hạn quốc tế, ít nhất năm sáu triệu! Tớ hỏi cậu ta, cậu ta nói tài xế là bạn của cậu tai”
“Hả? Có chuyện này à? Cậu có nhìn rõ không, là Ferrari bản giới hạn quốc tế hả?”
“Thấy cực kỳ rõ!”
“Mẹ nó, không phải đâu, sao Trần Khiêm lại có thể quen bạn lái Ferrari được chứ”
Vương Dương cũng tự lẩm bẩm. Hai người cùng buồn bực.
Bởi vì như vậy xem ra, quan hệ cá nhân của Trần Khiêm còn mạnh hơn hai người họ cộng lại nữa.
Sao có thể như vậy được?
Không được, tuyệt đối không được!
Hai người đang buồn bực vẫn đi bảo trì lần đầu cho chiếc Audi A6.
Đây là chiếc xe Vương Dương lấy làm tự hào nhất nhưng. bạn của Trần Khiêm đi Ferrari làm Vương Dương có hơi tự biết xấu hổ.
Hai người cùng nghĩ thầm, nhất định phải nhanh chóng tìm hiểu cho bằng được cuối cùng Trần Khiêm đã làm bạn với ai.
Sau đó, trong tiệm 4S.
Vương Dương vừa chờ xe bảo trì vừa tấn gẫu với nhân viên, cố gắng tìm lại chút tôn quý và tự hào cho mình từ sự tôn trọng trong mắt của nhân viên.
Lúc này, nghe nhân viên phụ trách bảo trì xe cho Vương Dương nói:
“Thưa anh, anh đã rất thông minh khi lựa chọn loạt xe cao cấp Audi bên chúng tôi, không giống với những thương hiệu cao cấp khác, ví dụ như dòng xe thể thao Ferrari đi, nó chỉ khiến cho mọi người cảm thấy hãnh diện thôi, chỉ có đại gia giàu kếch xù chân chính mới chơi dòng xe đó.”
“Bây giờ, hầu hết các doanh nhân giàu ở mức độ bình thường vẫn đang tập trung vào các nhãn hiệu lớn như Audi BMW”
“Nhưng mà, nếu nói đến dòng xe tốt thật sự thì Ferrari vẫn đỉnh hơn! Có phải lúc lái ra ngoài sẽ thấy tự hào hơn không!?”
Giang Vi Vi đang đứng bên cạnh nói một cách chua chát.
“Khụ khụ, cô gái xinh đẹp nói sai rồi, có những thứ đồ quá tốt nên cũng phải xem xem người sử dụng nó là ai, khoan nói đến những thứ khác, riêng dòng xe thể thao Ferrari là đã đủ cừ rồi, ít nhất cũng phải vài triệu... Nội thất trong xe cực kỳ xa xỉ, mặc dù không thể sánh với Phantom nhưng nó cũng là nhãn hiệu của giới nhà giàu!”
“Vài ngày trước, Ferrari muốn kích thích sự phát triển của phân khúc thị trường doanh nhân sơ cấp và trung lưu nên đã đưa ra kế hoạch marketing. Miễn là bạn sẵn sàng trả khoản tiền đặt cọc năm mươi nghìn, sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đưa bạn đến cảm nhận bầu không khí trong xe, nếu là một trăm nghìn thì có thể tự lái thử!”
“Kết quả, nhóm đại gia như anh Vương đây không bị kích thích bởi những chiếc xe có giá trị này mà thay vào đó là thành phần ham hư vinh, gia đình chẳng phải xí nghiệp lớn gì, thậm chí còn có người điều kiện gia đình rất khó khăn nhưng vì muốn thỏa mãn lòng hư vinh nên tiêu tiền tự lái thử!”
Nghe đến đây, Vương Dương và Giang Vi Vi nhìn nhau.
Dường như tảng đá đang nặng trĩu trong lòng đã biến mất.
“Anh nhân viên, anh đang nói, chỉ cần chịu chỉ trả năm mươi nghìn tệ là sẽ có người lái xe cho anh, để anh được cảm nhận quyền lợi đi Ferrari?”
Giang Vi Vi kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà hoạt động mở rộng này chỉ là thông tin nội bộ thôi, được vài ngày là bị hủy bỏ. Bởi vì cơ bản là nó không có tác dụng, còn bị báo chí phê bình, nói gì mà chỉ có mã ngoài!”
“AI Cuối cùng tớ cũng hiểu rồi!”
Giang Vi Vi thở phào một hơi.
Thì ra Trần Khiêm là một người đáng kinh tởm, để thỏa mãn lòng hư vinh nên dù phải chỉ năm mươi nghìn tệ cũng phải để mình có thể diện.
'Thậm chí, Giang Vi Vi còn đoán rắng, ban nãy không phải mình tình cờ gặp Trần Khiêm mà Trần Khiêm cố ý để mình nhìn thấy.
Người này, quá ghê tởm!
Nhổ vào!!!
“Hắt xì!"
Lại nói đến Trần Khiêm bên này mới đi từ sân trường đến trung tâm dạy lái xe, sau khi đăng ký tên xong thì hắt xì một cái.
Trung tâm dạy lái xe này hợp tác trực tiếp với trường và cũng thuê một phần trong khuôn viên trường để làm bãi lái
xe.
Mà Trần Khiêm đã quyết định mua xe, hơn nữa còn ngay trong tháng này, trong những ngày này.
Bởi vì phải tiêu cho hết hai mươi triệu.
Nhưng xem xét đến chuyện mua xe rồi, mà không có bằng lái thì sao được.
 
Chương 75: Có lẽ là ý trời nhỉ


Trước kia thi bằng lái, đến tiền đăng ký Trân Khiêm cũng không có, bây giờ thì đã có rồi.
Trần Khiêm cực kỳ chờ mong. Chỉ là...
Không biết ai đang mắng mình nhỉ, sao dạo này mình hay. hắt xì thế?
Hmmm...
Trong lúc Trần Khiêm chuẩn bị về ký túc xá năm.
Di động chợt vang lên.
Là trưởng ký túc xá Dương Huy gọi điện.
“Anh Huy, gì vậy?”
“Lão Trần, cậu đang ở đâu ấy? Về ký túc xá nhanh đi, Triệu Nhất Phàm mời bọn mình ra ngoài chơi thế nên anh em
muốn bàn với cậu là có đi hay không, chủ yếu là vì Từ Hà nói, bảo Triệu Nhất Phàm gọi bọn mình, tôi...”
Trần Khiêm nghe mà cứ cảm thấy từ sau khi Dương Huy thích Từ Hà, anh ấy không còn sự mạnh mẽ dứt khoát như trước nữa.
Cũng không thể nói như vậy, lúc Trần Khiêm yêu đương, cũng có khác gì chị em phụ nữ đâu.
'Thay Dương Hạ nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, suy nghĩ đến cảm nhận của cô ta, thậm chí Dương Hạ vui anh sẽ vui, Dương Hạ buồn anh cũng sẽ buồn, không có lý do gì.
Có lẽ yêu một người, chính là như thế.
“Ây da! Tôi không đi đâu, huống chi, Triệu Nhất Phàm không muốn gặp tôi!”
Trần Khiêm nói. “Không, đây mới là nguyên nhân anh em muốn tìm cậu thảo luận, bởi vì lần này Triệu Nhất Phàm còn chỉ đích danh nói muốn đưa cậu đi chơi!”
Dương Huy nói.
“Hả?” Trần Khiêm lại ngạc nhiên.
Không thể nào, chẳng phải Triệu Nhất Phàm này chỉ cần nhìn thấy mình là lại phiền chán muốn chết sao?
Sao lần này lại mời mình đi chơi.
Nói thật, buổi trưa Trần Khiêm đã uống rượu, còn ăn rất nhiều món.
Không hề đói tí nào. Chủ yếu là xã giao suốt nửa ngày, thật sự rất mệt. Thật sự không muốn đi.
Ngày nào rảnh rỗi cũng tụ tập đi chơi, mình còn phải chuẩn bị chuẩn bị thi bằng lái.
Có lẽ là ý trời nhỉ.
Cuộc sống của con nhà giàu, phần lớn đều bắt đầu từ những cuộc tụ tập.
Mà bản thân mình thì chưa bao giờ thể hiện thân phận nhưng các loại tụ tập giải trí đã xuất hiện xung quanh.
Mặc dù luôn từ chối nhưng nhóm Dương Huy thấy Trần Khiêm không đi thì cũng sẽ không muốn đi.
Làm Trần Khiêm rất bối rối.
Cuối cùng cũng bất đắc dĩ đồng ý.
Về ký túc xá thay quần áo.
Nhóm Trần Khiêm bước xuống lầu, ra cổng trường tụ tập.
“Nhất Phàm, sao tự dưng lại đãi ăn vậy, chúng ta đi đâu chơi đây?”
Đương nhiên Mã Hân Nhiên cũng đi, tò mò hỏi.
“Ha ha, nói thật lòng thì không phải tớ mời đâu, mà là Trang Cường! Nhà họ sắp khai trương nhà hàng ở phố thương mại Kim Lăng, chiều nay mới phê duyệt xong, nhà hàng Minh Hoàng, từ giờ trở đi, sẽ được nhà họ Trang quản lý!”
Mặt Triệu Nhất Phàm toát ra sự kiêu ngạo, đồng thời cũng nhướn mắt nhìn nét mặt lúc này của Trần Khiêm.
Hừt
Trần Khiêm cậu hay, Trần Khiêm cậu cừ lắm, có thể mời mọi người ăn cơm ở nơi xa xỉ nhất trong sơn trang.
Làm Trang Cường và Triệu Nhất Phàm cực kỳ xấu hổ. Nhưng mà... Sau này thì sao chứ?
Trần Khiêm cậu, vẫn nghèo hèn như vậy thôi.
Có thể đưa mọi người đến sơn trang lần nữa không?
Mà Trang Cường thì khác, chẳng những có nhà máy mà còn có một khu đất trong phố thương mại Kim Lăng.
Nhờ cậy ông trùm trong Kim Lăng là Lý Chấn Quốc, con đường phát triển trong tương lai rất tươi sáng.
Triệu Nhất Phàm mời Trần Khiêm đến đây.
Là vì muốn thấy sự xấu hổ của Trần Khiêm khi anh biết anh không thể nào sánh băng Trang Cường.
Nhưng, Triệu Nhất Phàm hơi thất vọng.
Bởi vì Trần Khiêm giống một người đang nhịn đánh rằm vậy, không có cảm xúc gì, bình tĩnh lạnh lùng.
Sẽ có lúc phải khóc thôi! Cứ chờ xem.
Triệu Nhất Phàm thầm nghĩ
Này Nhất Phàm, nhà hàng nhà Trang Cường khai trương, cậu dẫn theo nhiều người như vậy cũng không hay lắm đâu, dù sao chúng ta đâu thân với cậu ta...”
Lúc này, Mã Hân Nhiên lo lầng nói.
Lâm Kiều đang đứng bên cạnh dặm lại lớp makeup, hơi bí ẩn phấn khích tuyên bố với mọi người:
“Ha ha, không sao đâu, hôm nay Nhất Phàm mời mọi người ăn cơm, cũng muốn tuyên bố với mọi người một tin tức quan trọng. Hẳn là mọi người vẫn nhớ sự kiện tuần trước lúc chúng ta ở Karaoke Đế Hoàng đúng không, thật ra, lần trước Trang Cường nhờ ba cậu ấy, vì Nhất Phàm nên cứu chúng ta thoát khỏi rắc rối, chuyện này đã làm người đẹp Nhất Phàm rung động đói”
“Cho nên mấy ngày nay, cậu Trang đang triển khai theo đuổi người đẹp Nhất Phàm mãnh liệt. Người đẹp Nhất Phàm quyết định đến với Trang Cường thử xem, bây giờ, tình yêu đầu của người đẹp Nhất Phàm, đã đến rồi!”
“Hả?”
Không ngờ sao khi nghe những lời này xong, mọi người vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
Trần Khiêm hét lên đầu tiên...
Mẹ nó? Bị phỗng tay trên rồi?
 
Chương 76: Tụi em có thể đến chơi thường xuyên không?


Nghe được tin này, lòng Trần Khiêm rất hụt hãng.
Rõ ràng chuyện của Triệu Nhất Phàm là do anh giải quyết.
Đúng là Trần Khiêm không muốn qua lại với Triệu Nhất Phàm, chỉ định giúp một chút mà thôi, cũng vì nể mặt Mã Hân Nhiên.
Nhưng bây giờ, hiển nhiên Triệu Nhất Phàm đã hiểu lầm, cô ta tưởng là Trang Cường giúp cô ta, Trang Cường rất giỏi rất cừ gì đó.
Cuối cùng còn đồng ý tới với Trang Cường nữa.
Triệu Nhất Phàm rất xinh đẹp, chưa từng yêu đương, rất có khí chất của nữ thần.
Nếu anh nói anh không hề thích cô gái xinh đẹp như vậy, là nói dối.
Có phải mình nên tìm một cơ hội nói sự thật cho Triệu Nhất Phàm nghe, cho dù cô ta không cảm ơn mình thì chí ít cũng tốt hơn việc quyết định ở bên cạnh người khác chỉ vì hiểu lầm!
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Đoàn người nói nói cười cười lên taxi, đến nhà hàng Minh Hoàng ở phố thương mại Kim Lăng.
Lễ khai trương của nhà hàng Minh Hoàng tất nhiên sẽ cực kỳ nào nhiệt nhờ mối quan hệ trong giới của cha con nhà họ Trang,.
Toàn bộ sảnh chính ở lầu một đã chật kín người.
Những người ra ra vào vào đều là người quyền quý.
“Cậu Trang cừ thật đó! Nhất Phàm, có phải sau này nhà hàng Minh Hoàng của phố thương mại Kim Lăng sẽ thuộc. quyền sở hữu của nhà họ Trang không? Tụi em có thể đến chơi thường xuyên không?”
Lâm Kiều hỏi.
“Tất nhiên rồi, cũng không nhìn thử xem Nhất Phàm nhà ta là ai, chắc chắn sẽ không hề mới có anh Trang Cường là bỏ bạn bỏ bè ngay, đúng không Nhất Phàm?”
Sau khi bước vào, nhóm nữ sinh nhìn khắp nơi, kích động muốn chết.
“Ừ ừ, tụi mình là chị em mà, tất nhiên là được rồi!" Triệu Nhất Phàm khế gật đầu:
“Thật ra có vài tin chắc là mọi người chưa biết, nhà hàng. Minh Hoàng này, không phải hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trang!”
Nhóm Triệu Nhất Phàm vừa đi dạo trong buổi tiệc, cô ta vừa nói.
“Cái gì? Không phải đã bị cậu Trang mua rồi hả?”
“Không, nhà Trang Cường chỉ mua được quyền quản lý nhà hàng Minh Hoàng mà thôi, người kiếm được tiền thật sự, là ông chủ đứng sau phố thương mại Kim Lăng! Bởi vì toàn bộ
phố thương mại này đều thuộc quyền sở hữu của ông chủ đói"
Triệu Nhất Phàm nói, sảc mặt cũng thay đổi theo.
“Của riêng một người? Chẳng lẽ không phải do hội thương mại Kim Lăng mở à?”
“Mẹ ơi, ai mà không biết luồng tiền trong phố thương mại Kim Lăng nhiều như lũ, còn là trận lũ cứ cưồn cuộn vô tận, báo chí đã từng đăng tin, tổng số tiền trong một ngày của toàn bộ khu phố đã lên đến một trăm triệu, một tháng sẽ là ba tỷ đói"
“Tất nhiên, chỉ riêng nhà hàng Minh Hoàng thôi, lợi nhuận
hằng tháng đã là hàng chục triệu tệ, một năm là mấy trăm triệu. Mặc dù sản nghiệp nhà cậu Trang rất mạnh nhưng dòng tiền như thác thế này, đúng là cho không biếu không mà!”
Nhóm Lâm Kiều nghe được tin này, sắp bùng nổ rồi.
Thì ra, phố thương mại Kim Lăng không thuộc quyền quản lý của hội thương mại Kim Lăng mà là do một ông chủ lớn tự mở.
Mẹ ơi, giá trị của người này bao nhiêu vậy?
“Không được rồi, tớ sắp điên rồi, không biết ông chủ này có con trai không nhỉ. Nếu như có, giá như tớ mà được kết hôn với anh ấy thì hạnh phúc biết bao!”
Nhóm nữ sinh Lâm Kiều đều say như điếu đổ.
Triệu Nhất Phàm cười khổ lắc đầu: “Trưa nay tớ nghe Trang Cường nói, ông chủ đứng sau là một cặp chị em. Trong đó, ông chủ nam đã chiếm bảy mươi phần trăm toàn bộ sản nghiệp trên danh nghĩa! Nghe người ta nói, mọi người đều gọi anh ấy là cậu Trần! Hình như trưa nay anh ấy có đến Kim Lăng! Rất trẻ nhưng cũng ăn chơi trác táng lắm! Chỉ tiếc là chiều nay nhà Trang Cường mới có được quyền quản lý nên không có duyên được diện kiến anh ấy!”
Cô ta thầm nghĩ.
Vị đại gia thần thánh này là người thế nào chứ, sao anh ấy có thể thích những cô gái tầm thường được.
'Thế nhưng, lòng Triệu Nhất Phàm vẫn quan tâm đến vị đại gia thần thánh này nên còn muốn điều tra thử xem, kết quả trên mạng không hề có chút tin tức nào về anh ấy.
Ây dat
Trần Khiêm đứng bên cạnh nghe, bỗng dưng thấy hơi xấu hổ.
 
Chương 77: Mình có ăn chơi vậy à?


Đặc biệt là khi Triệu Nhất Phàm nói, cậu Trần đó còn trẻ nhưng ăn chơi trác táng lắm.
Mình có ăn chơi vậy à?
Chẳng lẽ, chuyện mình đánh nhóm người Lâm Y Y đã bị người khác hiểu nhầm?
Đồng thời, Trần Khiêm cũng cảm thấy hơi buồn cười. Không biết nếu nhóm Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều biết vị
đại gia thần thánh dó là mình, không biết sẽ thế nào nhỉ, ha ha...
“Nhất Phàm, sao cậu đến mà không gọi điện cho tới” Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Trang Cường mặc quần áo trang trọng, chải chuốt sáng bóng đưa Lý Hạo đi về phía bên này. Trang Cường của hôm nay, đúng là đẹp trai chết mất
Ít nhất thì trong mắt đám nữ sinh trước mặt là vậy!
“Tại tớ nghĩ cậu đang bận rộn xã giao đó mà... Có mệt không?”
Triệu Nhất Phàm cười dịu dàng, cô ta chưa bao giờ yêu đương nên nếu bảo cô ta có quan hệ mờ ám với đủ loại nam sinh như Lâm Kiều, đúng là Triệu Nhất Phàm không làm được.
Cô ta nói một cách ngại ngùng.
“Bình thường mà! Hôm nay có vài chú đến phố thương mại chúc mừng nên ban nãy tớ sắp xếp chỗ ngồi cho họ! Nhất Phàm, bây giờ tớ sắp xếp cho các cậu!”
Trang Cường cười hăm hở.
Lúc này, ánh mắt của anh ta chợt nhìn thoáng qua Trần Khiêm đang đứng ở cuối cùng.
Trần Khiêm đang dùng tay sờ một con ngựa gỗ trên giá.
Ngựa gỗ cực kỳ tinh xảo, được làm bãng gỗ đàn hương, Trần Khiêm vừa nhìn đã thích.
Nhất thời khá tò mò.
“Ha ha, cái này dễ vỡ lắm, Trân Khiêm phải cẩn thận chút nhat”
Trang Cường cười mỉa mai.
Giờ đây, trên mặt anh ta nào vẫn còn chút xấu hổ khi bị Trần Khiêm làm mất mặt ở khu suốt nước nóng.
Nếu tính ra, cũng là nhờ Trần Khiêm cứu con gái của ông lớn Lý Chấn Quốc, cảm thấy khá ghen tị.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, xem như nhà mình đã làm thân với Lý Chấn Quốc.
Mà tình nghĩa giữa ông lớn Lý Chấn Quốc và Trần Khiêm, xem như đã biến mất sạch sẽ rồi nhỉ, dù sao người ta cũng đâu thể cảm ơn cả đời.
Huống chỉ, Trần Khiêm này còn là một thăng ham hư vinh nữa!
“Hừi Đúng là rẻ tiền thật đó, Trần Khiêm, cậu sờ mó linh tinh làm gì thế. Lỡ như cậu làm hư ngựa gỗ như lần trước cậu đã làm hư tranh sơn dầu thì phải làm sao đây? Cậu Trang không nợ nần gì cậu đâu”
“Đúng rồi đó, quê mùa muốn chết, cứ như Già Lưu đến Đại Quan Viên*, cái gì cũng muốn nhìn!”
Già Lưu đến Đại Quan Viên: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là bà một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với “nhà quê lên tỉnh' của Việt Nam.
“Đúng là không biết tại sao Nhất Phàm lại gọi Trần Khiêm đến, làm mọi người khó chịu quá đi!”
Nhất thời, nhóm nữ sinh Lâm Kiều đều trực tiếp thể hiện sự bất mãn.
Thật ra, sở dĩ bây giờ bọn họ mỉa mai Trần Khiêm là vì bọn họ đều biết, cậu Trang không thích Trần Khiêm.
Nếu Trần Khiêm có thể làm vừa mắt Trang Cường, thì nhóm Lâm Kiều vẫn nhớ rõ phần tình nghĩa lúc Trần Khiêm
mời mọi người tham quan khu sơn trang.
Nhưng bây giờ, cậu Trang người ta không thích cậu lại còn giả vờ ra vẻ trước mặt người ta.
Bây giờ thì phản tác dụng rồi đó, cậu làm gì sánh bằng cậu Trang?
Cho nên, để thể hiện lập trường của mình, mọi người đều công kích Trần Khiêm.
Triệu Nhất Phàm chỉ lắc đầu.
Đúng là ban đầu cô ta có suy nghĩ muốn trả thù Trần Khiêm nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy mình thật buồn cười.
Cô ta cứ canh cánh, để ý đến loại người như vậy, quá nực. cười!
“Mã Hân Nhiên, Trần Huy, sao các cậu cũng đến? Mẹ nó, Trần Khiêm, anh mà cũng có thể đến đây à?”
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên, có vẻ như rất ngạc. nhiên, rất bất ngờ.
Mà nghe thấy giọng nói này.
Trần Khiêm chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đi đến, là Dương Hạt!
 
Chương 78: Khụ khụ, ác quá đi!


Dương Hạ đang khoác tay Lục Thần một cách thân mật.
Cô ta ngạc nhiên nhìn nhóm người Trần Khiêm, Mã Hân Nhiên.
Cực kỳ không thể ngờ, ở nơi cao cấp thế này mà họ cũng có thể đến à?
Trần Khiêm nhìn Dương Hạ mặc vàng đeo bạc, nghĩ đến sáng nay đụng phải Lục Thần mua vài thứ cho Dương Hạ, là vì để tham dự lễ khai trương của nhà hàng Minh Hoàng.
Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc kiêu ngạo của Dương Hạ.
Trần Khiêm nghĩ thầm: Có lẽ tình yêu của Dương Hạ và Lục Thần là tình yêu đích thực.
Anh của lúc trước, chỉ là một công cụ xả nổi buồn của Dương Hạ mà thôi.
Nghĩ lại cũng thấy mình thật nực cười, tối qua anh còn lo läng cho Dương Hạ, mà bây giờ người ta, nào cần Trần Khiêm anh phải nhọc sức đâu.
“Cậu Trang, không ngờ anh cũng quen với đám người Trần Khiêm à?”
Lục Thần nói một cách lễ phép kính trọng.
Lợi nhuận của nhà máy nhà Lục Thần, thật ra còn chưa bằng da bằng lông của nhà Trang Cường.
Anh ta có thể đến đây, nhờ lúc trước, mẹ của Lục Thần và mẹ của Trang Cường là bạn cùng phòng thời đại học, chị em thân thiết.
Hơn nữa vẫn luôn giữ liên lạc.
Cho nên lần này, nhà hàng Minh Hoàng khai trương, Lục Thần nói với mẹ một câu là có tư cách đưa Dương Hạ đến ngay.
“Ha ha, họ là bạn của Nhất Phàm, Lục Thần, họ cũng là bạn của cậu hả?”
Trang Cường thờ ơ nói. “Đúng vậy cậu Trang, họ học lớp kế bên lớp eml”
“Anh Trang Cường, Trần Khiêm này là một thằng nghèo, nơi cao cấp như nhà hàng Minh Hoàng, sao anh lại cho anh ta tới vậy, chẳng phải làm giảm giá trị của Minh Hoàng rồi sao? Anh nhìn anh ta ăn mặc kìa?”
Dương Hạ nhìn Trần Khiêm một cách khinh bỉ, nói.
Cánh tay đang khoác lên người Lục Thần càng thân mật hơn.
Dương Hạ muốn để Trần Khiêm nhìn thấy sự phát triển của cô ta sau khi rời xa anh, đến lễ khai trương nhà hàng Minh Hoàng, cô ta cũng có tư cách tham dự.
Đúng, Trần Khiêm anh rất may mắn, trúng được hai trăm nghìn nhưng anh chẳng là cái đinh gì với người ta cả!
Mà tất nhiên Trang Cường rất hài lòng với câu nói của Dương Hạ. Anh ta khoanh tay cười nói:
“Giảm thì cứ giảm thôi vậy, sang hèn cùng hưởng, đâu thể cái gì cũng xa xỉ được...”
“Ha ha ha, cậu Trang đúng là cậu Trang, nói hay thật đó!”
“Cậu Trang là người thế nào? Nhưng mà đúng là có lý thật, nếu không có thứ thấp kém, thì sao có thứ xa xỉ được?”
“Được rồi được rồi, nói Trần Khiêm như vậy cũng đâu hay. ho gì đúng không? Mặc dù rất đúng, ha ha ha...”
Lần này Dương Hạ lại hợp với nhóm người Lâm Kiều, tán thành câu nói của Trang Cường.
Trần Khiêm đứng bên cạnh nghe, cảm thấy khá tức giận.
Lòng thầm nghĩ, chẳng phải các người yêu tiền sao, chờ có cơ hội, ông đây dùng tiền đánh các người phát khóc.
Khụ khụ, ác quá đi!
Lúc này, Trang Cường cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Khiêm: “Người anh em Trần Khiêm, đừng hiểu lầm nhé, ban nãy tớ chỉ nói đùa thôi, cậu sẽ không giận đâu đúng không? Tôi biết mà, chắc chắn cậu sẽ không giận, cậu đâu phải là người nghiêm túc không biết đùa, đúng không?
Trần Khiêm lạnh lùng nói: “Trang Cường, hôm nay cậu cố ý gây sự đúng không?”
Trần Khiêm còn tưởng Triệu Nhất phàm tìm mình là vì muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa anh và Trang Cường.
Để quan hệ giữa anh với Trang Cường tốt hơn, dù sao anh cũng đã mời bọn họ đến dùng bữa ở nơi cao cấp nhất trong sơn trang.
Ít nhất là vậy.
Nhưng bây giờ xem như Trần Khiêm đã hiểu, họ cố tình chế giễu anh!
“Wow wow wow, còn giận nữa này! Cậu Trang quan tâm đến cậu là phúc phần của cậu rồi, mà còn giận dỗi nữa à? Ha ha..”
 
Chương 79


Dương Hạ nhìn mọi người sỉ nhục chê bai Trần Khiêm, cảm thấy rất sảng khoái, lại biết được Trang Cường hơi ghét Trần Khiêm.
Bắt đầu thể hiện bản thân, ít nhất có thể để lại ấn tượng khá tốt trong lòng cậu Trang.
“Đừng quậy nữa, Trang Cường, cậu sắp xếp chỗ ngồi ở đâu vậy?”
Triệu Nhất Phàm hỏi.
Dù sao cô ta đưa người ta đến, Dương Hạ chế giễu như thế, cũng làm Triệu Nhất Phàm thấy mất mặt.
Suy cho cùng, đánh chó cũng phải biết nhìn mặt chủ chứ?
“ở đây đi, đúng lúc, Lục Thần, Dương Hạ cũng học cùng trường với cậu, ngồi chung nhé!”
Trang Cường đưa nhóm người Trần Khiêm đến một nơi. Sắp xếp để họ ngồi xuống.
Lục Thần và Dương Hạ không từ chối mà trái lại còn đi theo họ ngồi chung, bởi vì Dương Hạ thích thể hiện.
Chỉ là, Lục Thần và Dương Hạ vừa đến, ngay lập tức, chỗ ngồi có thể chứa được mười lăm người bỗng trở nên khá chen chúc chật chội.
Ký túc xá Triệu Nhất Phàm có sáu người, thêm năm người trong ký túc xá Dương Huy, và còn Mã Hân Nhiên, tổng cộng mười hai người, giờ đây phải thêm Dương Hạ, Lục Thần và một ghế để Trang Cường có thể ngồi bất cứ lúc nào, vừa vặn!
Cho nên xếp đến cuối, không có chỗ cho Trần Khiêm.
“Ổi! Ngại quá, Trần Khiêm không có chỗ hả?” Trang Cường cười lạnh lùng, tỏ ra xin lỗi.
Lúc này, Dương Huy vội nói: “Lão Trần, chi bằng cậu đến đây đi, tụi mình ngồi chung!”
“Chen chúc không hay lắm đâu, dù sao đây cũng là sảnh chính nhà hàng, có rất nhiều người quyền quý, chen chen chúc. chúc, ra thể thống gì...”
Trang Cường bối rối gãi đầu, thở dài nói: “Tôi nghĩ chỉ bằng thế này đi, vốn dĩ tôi muốn ngồi đây tán gẫu tâm sự với mọi người, sau đó mới lên sân khấu làm lễ, dù sao tôi cũng không ăn. Bây giờ thì, tôi cứ lên thẳng sân khấu đi vậy, để Trần Khiêm ngồi chỗ của tôi!”
“Không được, không được, tuyệt đối không được!”
Nhóm Lâm Kiều vội kêu lên: “Nếu vậy thì chẳng phải Trần Khiêm sẽ chen giữa em và Nhất Phàm sao, tuyệt đối không được! Hơn nữa, ai đi thì đi chứ anh Trang Cường không được đi đâu, tụi em còn muốn nghe anh nói chuyện, học hỏi thêm
kiến thức mài!”
Mọi người cậu một câu tôi một câu làm Trần Khiêm có hơi lâm vào thế bí.
Mẹ nó! Món nợ này tính sau nhé.
Trần Khiêm thầm mắng một câu, chuẩn bị đi, để không phải nhìn sắc mặt của họ, làm tâm trạng anh khó chịu.
Đúng lúc này, giọng của MC vang lên:
“Yên lặng nào, mọi người giữ yên lặng nào, đêm nay chúng ta..."
Lễ khai trương bắt đầu rồi, MC bắt đầu đọc diễn văn, rất nhiều người ngồi ngay ngắn gọn gàng lại, không khí yên tĩnh.
Mà Trần Khiêm không có chỗ ngồi, đứng một mình lẻ loi, giống như hạc trong bầy gà.
Tất nhiên cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
“Mẹ ơi, các cậu nhìn xem người đó là ai vậy? Sao vẫn còn đứng thế?”
“Phục vụ? Đâu giống đâu, ăn mặc thế này, quê mùa quá đi, chẳng lẽ là trà trộn vào đây ăn uống hả?”
“Ha ha ha, xấu hổ rồi, không có chỗ ngồi, nhà họ Trang này cũng nực cười thật đó, chuyện long trọng như khai trương mà lại để có người trà trộn vào đây...”
Rất nhiều người bắt đầu anh một câu tôi một câu. Đồng thời, trên bàn tiệc gần sân khấu nhất. Có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cả trai lẫn gái.
Vị trí này, thông thường là nhân tài có thân phận và gia cảnh quyền quý mới có thể ngồi.
Sảnh làm lễ của nhà hàng Minh Hòng rất lớn, chỗ nhóm Triệu Nhất Phàm ngồi, mặc dù được đích thân Trang Cường sắp xếp nhưng cũng chỉ có thể xếp ở giữa hoặc đăng sau mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được, thế lực trong nhà của nhóm thanh niên trẻ tuổi này rất mạnh.
Trong đó có một cậu thanh niên cười với cậu thanh niên áo trắng: “Anh Phi, chị Y, hai người nhìn kìa, hôm nay nhà hàng Minh Hoàng mất mặt rồi! Có người dám trà trộn vào ăn chực!”
Ngay sau đó, cậu thanh niên áo trắng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nếu hôm nay nhà hàng Minh Hoàng bị mất mặt, anh ta sẽ rất vui.
Kết quả vừa nhìn, cậu thanh niên áo trắng giật thót.
Ngay sau đó, dụi mắt thật mạnh: “Mẹ nó, là cậu Trần đó!”
Mà nghe đến hai chữ cậu Trần.
Lâm Y Y vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ cũng ngẩng đầu lên, cô †a kinh ngạc, sợ hãi, gương mặt của cậu Trần đã khắc sâu trong lòng Lâm Y Y.
“Là anh ấy thật!”
Lâm Y Y lẩm bẩm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top