Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 20: Hai người từng tốt đẹp biết bao


Trần Khiêm gật đầu.
"Tiểu Hạ, anh không ngờ rắng vốn ra em không để tâm đến tiền bạc, hơn nữa còn yêu anh thật lòng. Tiểu Hạ, chúng ta..."
Trần Khiêm vừa nói vừa muốn cầm tay Dương Hạ.
Bốp!
"“Cút mẹ đi, ai thèm yêu thằng khố rách áo ôm như anh chứt"
Dương Hạ sau khi hiểu ra mọi chuyện thì tát cho Trần Khiêm một bạt tai.
"Đệch, tốn của tôi biết bao nhiêu thời gian, hại tôi suýt chút nữa nhảy xuống hồ rồi! Thăng đần, anh là một thăng đần!"
Dương Hạ ghét bỏ hét lên với Trần Khiêm.
Ha ha..
Trần Khiêm thấy Dương Hạ thế này thì cũng xem như là hoàn toàn buông bỏ được rồi.
Thì ra, đây chính là bộ mặt thật của Dương Hạ sao?
"Tiểu Hạ, anh đã hoàn toàn thất vọng về em rồi..." trong mắt Trần Hiêm xuất hiện một màn sương mờ.
Hai người từng tốt đẹp biết bao. "Tên nghèo mạt rệp anh muốn thất vọng hay gì kệ anh, phí thời gian của tôi, biến mẹ anh đi. Loại người như anh nên đi móc bọc mà sống!"
Muốn trút giận, Dương Hạ giẵng túi rác trong tay Trần Khiêm.
Cô ta muốn lấy nó đập thẳng vào mặt anh.
Nhưng không ngờ một trăm nghìn tệ trong đó bị giãng mạnh nên bị tung cả ra.
Tất cả đều là những tờ tiền đỏ chói! "AI Cái này...
Dương Hạ trợn to mắt, khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt mình...
Dương Hạ nhìn thấy tiền rơi đầy đất. Bỗng chốc ngớ người ra.
Cô ta có mơ cũng không thể nào ngờ được trong túi rác của Trần Khiêm lại là một đống tiền?
"A? Chỗ tiền này..."
Mặt của Dương Hạ nóng như bị tát: "Trần Khiêm, số tiền này anh lấy đâu ra?"
Trần Khiêm chẳng thèm để ý Dương Hạ. ?hử‎ ?hách‎ ?ì?‎ ??ang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹍‎ ???M????‎ ỆN.Vn‎ ﹍
Mà ngồi xổm xuống nhặt lại một trắm nghìn tệ bỏ vào. trong bao:
"Em quản những chuyện đó làm gì? Đúng như em nói, loại người như tôi không xứng với eml"
Nói xong thì Trần Khiêm quay người bỏ đi.
Dương Hạ nóng ruột không chịu được.
Nếu nói lúc Trần Khiêm không có tiền chia tay thì cũng chia rồi, cho dù anh dùng thẻ mua hàng một lần để mua túi xách xong tặng người ta, Dương Hạ cũng thấy tiếc nhưng những chuyện đó cũng cho qua.
Bản thân Dương Hạ cũng chẳng thấy quá hối hận!
Nhưng bây giờ Trần Khiêm lại có trong tay cả trăm nghìn tiền mặt...
“Trần Khiêm, anh đứng lại đó cho em. Hôm nay anh buộc. phải nói rõ mọi chuyện với em nếu không em la lên đấy."
Dương Hạ sốt ruột đến nhảy cẵng lên. Cô ta buộc phải làm rõ.
Không biết vì sao cô ta rất sợ Trần Khiêm trở nên giàu có, vô cùng sợ điều đó!
"La?" Ha ha. Trần Khiêm cười khổ: "Em thích làm gì thì làm đi?"
"AI Người đâu, có người cưỡng hiếp tôi! Có người cưỡng hiếp tôi!"
'Vậy mà Dương Hạ thật sự la lớn lên.
Dù giờ này cũng đã muộn, nhưng trong sân trường cũng có không ít cặp tình nhân ra ngoài chơi.
Nghe thấy tiếng la thì bọn họ đều nhìn sang phía hồ nước. Đệch!
Trần Khiêm thầm kêu khổ, anh không hề ngờ được Dương Hạ lại la lên là mình cưỡng hiếp cô ta.
 
Chương 21: Bánh kem à?


"Dương Hạ, rốt cuộc em muốn thế nào? Tôi sợ em rồi, được chưa?" Trần Khiêm nhanh chóng quay lại để Dương Hạ khỏi hét nữa.
"Hứ, Trần Khiêm, tôi chỉ cần anh nói với tôi, một trăm nghìn này là chuyện gì? Anh buộc phải nói cho tôi biết!"
Trần Khiêm nhíu mày.
Bây giờ anh đã không còn hy vọng gì về cô gái này nữa
Anh cũng không muốn còn liên hệ gì với cô ta.
Chẳng bằng tiếp tục nói dối, cho cô ta buông tay?
"Ồ, trăm nghìn này là tôi đem đi trả cho người ta. Chẳng phải trước đây tôi đã cứu cô gái đó sao, ngoài tấm thẻ quý giá kia ra thì họ còn cho tôi mười nghìn tệ nữa. Nhưng lúc đó người ta gửi nhầm đến tận trăm nghìn nên giờ tôi đi trả lại cho người ta chín mươi nghìn."
Vẻ mặt của Trần Khiêm rất chân thành.
Còn Dương Hạ thì cũng đã hiểu rõ đầu đuôi.
Thứ nhất, tên Trần Khiêm này vốn chẳng biết nói dối cho. lảm.
'Thứ hai, nếu Trần Khiêm thật sự giàu lên sau một đêm như cô ta dự đoán thì sao bây giờ còn ăn mặc rách nát thế. này?
Chẳng giống người mới lên hương chút nào cả...
Hơn nữa, theo lời giải thích của Trân Khiêm.
Thì mọi chuyện rất logic.
"Tôi hiểu rồi, cũng có nghĩa là bây giờ trên người anh ngoài mười nghìn này thì chẳng còn gì sất!"
Dương Hạ hít sâu vào một hơi, trái tim treo lơ lửng xem như là đã về đúng vị trí của nó rồi.
"Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây!" Trần Khiêm nói xong thì ôm một trăm nghìn bỏ đi. "Hứ, nghèo hèn mãi mãi vẫn nghèo hèn, thôi về tìm anh
Thần của mình vậy!" Cô ta khinh bỉ nhìn bóng lưng của Trần Khiêm rồi giận dữ bỏ di...
Trần Khiêm đi gửi xong tiền thì trong lòng cũng chẳng biết mùi vị gì.
Dương Hạ thay đổi rồi, không phải là người con gái anh quen nữa.
Dương Hạ ơi Dương Hạ.
Nếu lúc nãy em không quan tâm đến chiếc túi kia, không để tâm đế số tiền kia, cho dù là em có thể tiếp tục giả vờ.
'Thì Trần Khiêm tôi cũng sẽ đồng ý với em, bây giờ tôi không chỉ có mười nghìn tệ mà còn có vô số mười nghìn tệ khác nữa!
Haiz!
Anh thở dài một hơi rồi định quay về.
Ngay lúc này thì điện thoại lại reo.
Là Mã Hân Nhiên gọi đến.
"Trần Khiêm, cậu ăn bánh kem không? Nếu cậu muốn ăn thì đến dưới ký túc xá nữ của tớ, tớ mang xuống cho cậu!"
"Trước giờ Mã Hân Nhiên vẫn luôn rất quan tâm Trần Khiêm.
Nói thế nào nhỉ, cô ấy và anh là bạn cùng bàn, hơn nữa chơi với anh, cô ấy cũng thấy rất thoải mái và vui vẻ.
Cô ấy còn có thể tâm sự được với anh.
Không giống đám đàn ông thối khác, chỉ muốn yêu đương rồi lên giường này nọ với các cô gái, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn.
Hứt
"Bánh kem à? Tớ không ăn đâu..."
Trần Khiêm cười nói, anh cũng rất trân trọng người bạn giới tính nữ duy nhất này của mình.
"Vậy được thôi, dù hôm nay xảy ra chuyện gì thì Trần Khiêm, chúng ta là bạn tốt của nhau, cậu mua túi cho tớ, tớ
cũng rất thích!"
Hai người nói thêm vài câu thì Mã Hân Nhiên cúp máy.
Bấy giờ, khá nhiều người đến ký túc xá của cô ấy, đều là những người bạn của cô ấy.
"Tớ nói nhé Hân Nhiên, cậu đối tốt với loại người như thế làm gì chứ!"
 
Chương 22: Hàng nhái?


"Nhất Phàm, tớ biết cậu xem thường Trần Khiêm nhưng cậu tin tớ đi, cậu ấy không phải là người như cậu nghĩ đâu!"
Nói hôm nay người buồn nhất là Triệu Nhất Phàm thì cũng chẳng sai.
Cô ta muốn tìm một bạn nam phù hợp để quen biết nhưng. kết quả là, đầu tiên thì gặp tên cùi bắp như Trần Khiêm, sau đó
thì lại gặp tên cặn bã chỉ nhất thời sáng láng như Ninh Phàm.
Nhớ tới lúc tới cửa sơn trang rồi nhưng bị người ta cản lại không cho vào, khó xử muốn chết.
"Ây ya ya, thật là buồn chết đi được."
Cô ta cảm thấy cuộc đời mình đen đuổi từ lúc biết tên Trần Khiêm kia!
Thế nên ngay lập tức thái độ vô cùng khịn bỉ Trần Khiêm.
"Còn cái túi này nữa, không có nó thì tớ cũng chẳng thấy Trần Khiêm đáng ghét lắm đâu!"
Triệu Nhất Phàm thấy Mã Hân Nhiên lại ôm cái túi giả xem như vật quý báu.
"Thì tức giận vứt nó vào sọt rác bên cạnh. Mã Hân Nhiên đang định đi nhặt. "Hân Nhiên, sinh nhật vui vẻ!
Lúc này, cửa phòng ký túc xá mở ra, các chị em tốt phòng bên cạnh bê một cái bánh kem to đi vào.
"Ôi, Tư Dư! Các cậu đến rồi àI"
Mã Hân Nhiên vội chào.
Mà người cùng đi vào với Tư Dư là bạn cùng phòng của cô ấy - Dương Hạ.
Vì Trần Khiêm nên lúc thấy Dương Hạ, Mã Hân Nhiên cũng cười chào hỏi cho dù cô ấy cũng chẳng liên hệ gì nhiều với cô ta.
"Ô! Tớ bảo này Hân Nhiên, quà tặng cậu nhiều quá nên không cần nữa à? Lại đi vứt chiếc túi đẹp này vào thùng rác thế? Trời ạ, còn là của Hermes nữa đấy?"
Lúc này Hàn Tư Dư trêu chọc nói.
Hàn Tư Dư tuyệt đối thuộc cấp bậc nữ thần, cùng với Triệu Nhất Phàm được xem là hai bông hoa xuất chúng nhất của cả cái ký túc xá.
Triệu Nhất Phàm liếc nhìn Hàn Tư Dư khí chất không kém mình là bao thì bất giác nổi lên sự cạnh tranh trong lòng.
"Hứ, Hermes thì đã sao? Cái này chẳng qua là hàng nhái của một thăng nghèo mua mà thôi, nhìn thấy buồn nôn!"
Triệu Nhất Phàm cau mày nói.
Còn Dương Hạ đứng bên cạnh Hàn Tư Dư lúc nhìn thấy chiếc túi xách này thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Đương nhiên là cô ta nhận ta chiếc túi này chính là chiếc túi sáng nay Trần Khiêm đã mua với giá ba trăm sáu mươi nghìn!
Sau khi nhìn thấy thì trong lòng cô ta cũng không biết là mùi vị gì.
Hàng nhái?
Hàn Tư Dư nhặt chiếc túi lên rồi quan sát kỹ một lúc.
Một lát sau, cô ấy đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, chợt lật trước lật sau xem!
"Đây... Hình như không phải là hàng nhái, là hàng thật đấy"
Hàng thật? Cả đám nữ sinh trong ký túc xá bỗng chốc. kinh ngạc: "Sao có thể, thăng khố rách áo ôm Trần Khiêm sao
có thể tặng hàng thật được?"
"Hứ, chiếc túi xách này là mẫu kinh điển đấy, trên thị trường bán ba mươi mấy nghìn tệ đó!"
Triệu Nhất Phàm cũng khinh khinh nói.
Không biết vì sao lúc nấy Hàn Tư Dư nói là hàng thật thì tim Triệu Nhất Phàm lại thót mạnh một cái.
"Đúng là hàng thật đấy, trước đây tớ đã được sờ vào rồi, những sản phẩm hàng nhái kia không thể nào có được cảm giác tay chất liệu này. Trước trường chúng ta có một cửa hiệu xa xỉ phẩm Hermes đấy, vừa hay tớ có số điện thoại của giám đốc ở đó. Nếu các cậu không tin thì bây giờ chúng ta có thể nhờ chị ấy kiểm tra giúp xem, chiếc túi kinh điển phiên bản Hermes Collector này đã bán hay chưa?”
Hàn Tư Dư nâng chiếc túi vô cùng thận trọng. Lời này của cô ấy khiến tất cả nữ sinh ở đó đều há hốc.
Nói xong thì Hàn Tư Dư định lấy điện thoại ra gọi.
 
Chương 23: Cả đám con gái lần lượt xin xỏ


"Không cần gọi đâu..." Lúc này, Dương Hạ nhíu mày đứng ra, nếu không phải đến mức này thì cô ta tuyệt đối không muốn nói ra sự thật, vì thứ đắt nhất Trần Khiêm mua, tận ba trăm sáu mươi nghìn tệ đó, lại đem đi tặng cho người khác!
Nhưng Hàn Tư Dư sắp gọi điện rồi nên cô ta phải nói thẳng ra:
"Chiếc túi này đúng là thật. Sáng nay, lúc Trần Khiêm mua chiếc túi này, tớ và Lục Thần... có mặt ở đó! Trả ngay ba trăm sáu mươi nghìn ở đó luôn!"
"Gì cơ?"
Ẩm!.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Không khí của cả ký túc xá như ngưng đọng lại ngay phút giây đói
Sau đó, Dương Hạ kể những chuyện xả ra sáng nay cho tất cả mọi người nghe.
"Vậy mà là thật! Chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn đó, trời ạt
"Thăng nghèo Trân Khiêm vẫn luôn sống bằng sự bố thí của chúng ta, không ngờ lại gặp được may mắn như thế, nhặt được một chiếc thẻ mua hàng như vậy!"
"Ôi trời, nếu Trần Khiêm tặng chiếc túi này cho tớ thì tớ cũng đồng ý lên giường với cậu ta một đêm đấy!"
"Một đêm? Nếu Trần Khiêm tặng cho tớ chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn tệ thì tớ nguyện để cậu ta giày vò tớ đến nỗi tóc tai bù xù trong một tháng liền!"
"Trời ơi, xấu hổ chết đi mất!" Tuy rằng biết tấm thẻ kia của Trần Khiêm chỉ dùng được một lần nhưng rất rõ ràng, chiếc túi Hermes giá trị ba trăm sáu
mươi nghìn tệ này cũng khiến mọi người kích động rất nhiều.
Cho dù đem chiếc túi này đi bán lại thì cũng được hai ba trăm nghìn tệ chứ chẳng đùa.
Đó đều là tiền đấy!
Sắc mặt Triệu Nhất Phàm lúc này vô cùng khó nhìn.
Cô ta không thể ngờ được rằng tên cùi bắp Trân Khiêm đó lại mua một chiếc túi trị giá ba trăm sáu mươi nghìn tệ để làm quà sinh nhật cho Mã Hân Nhiên.
Nhớ lại hôm nay mình đã khinh bỉ anh và nhìn thấy sự sùng bái ngưỡng mộ của cả đám con gái đối với chiếc túi Hermes này.
Triệu Nhất Phàm cứ cảm thấy mình bị người khác chơi đùa vậy.
Cô ta lại cảm thấy hơi tức giận.
“Ha ha, dù có là ba trăm sáu mươi nghìn tệ thì đã sao? Lễ nào Trần Khiêm không biết thẻ mua hàng cấp bậc đó có thể bán lại à? Giờ thì hay rồi, dùng luôn, điều này chỉ chứng minh người này não phẳng! Hứ!"
Triệu Nhất Phàm nói.
Dương Hạ cũng gật đầu: "Đúng vậy, chắc chắn đầu Trần Khiêm có vấn đề!"
"Ha ha, các cậu đừng ở đây ganh tị nữa. Dù thế nào thì chiếc túi hiệu trị giá ba trăm sáu mươi nghìn tệ này là Trần Khiêm người ta tặng cho Hân Nhiên. Hân Nhiên, cậu phải khao. đấy nhé, ba trăm sáu mươi nghìn lận mà!"
Hàn Tư Dư cười khanh khách.
Khí chất cô ấy vô cùng tuyệt, hơn nữa, cô ấy không phải chỉ đơn giản là một bình hoa xinh đẹp mà còn là hotgirl livestream nữa.
Có thể nói là thường ngày cũng đã trải sự đời rất nhiều.
"Đúng đúng đúng, Hân Nhiên phải khao nhé!"
"Hân Nhiên, chiếc túi xách này có thể cho tớ mượn một ngày không, chỉ một ngày thôi!"
Cả đám con gái lần lượt xin xỏ.
Bây giờ Mã Hân Nhiên đã bị ngơ vì kinh ngạc rồi. Mượn với không mượn gì chứ, điều đầu tiên cô ấy nghĩ đến chính là có lẽ Trần Khiêm không biết nguồn gốc của loại thẻ đó nên bị nhân viên bán hàng dụ dỗ.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng chưa từng tiếp xúc với tầng lớp xa xỉ phẩm như thế.
"Không được, tớ phải trả lại túi này cho Trân Khiêm, bán lại thì ít nhất cũng được hơn hai trăm nghìn tiền mặt, đủ để cậu ấy vô tư sống cuộc đời sinh viên đại học!"
Những điều Mã Hân Nhiên suy nghĩ không giống với người khác, điều cô ấy lo lảng nhất là vấn đề cuộc sống sau này của Trần Khiêm
"Không được!"
"Không được!"
Không ngờ cô ấy vừa dứt lời thì Triệu Nhất Phàm và Dương Hạ đồng thanh nói.
Suy nghĩ của Dương Hạ là, nếu như trả cho Trần Khiêm thì chẳng phải ah có tới hai ba trăm nghìn tiền mặt à, đó là điều
cô ta không muốn nhìn thấy nhất.
"Trần Khiêm, sau khi anh ta bị mình đá thì phải sống không. giống con người thì mới được.
Sao có thể sống thảnh thơi thế được? Về phần Triệu Nhất Phàm thì đơn giản vì ghét Trần Khiêm.
"Hân Nhiên, sao phải vậy? Cậu ta đã tặng cậu rồi thì sao phải trả lại cho thăng nghèo mạt kia chứ?"
 
Chương 24: Cậu chủ cực giàu Hứa Nam đã online!


"Triệu Nhất Phàm nhíu mày nói.
Hàn Tư Dư bấy giờ mới cười nói:
"Chiếc túi xách hiệu này không thể lãng phí được! Bây giờ. tớ livestream luôn cho các fan yêu quý của tớ chiêm ngưỡng chút đã! Hân Nhiên, cậu không phiền chứ?”
Mã Hân Nhiên vừa cười vừa gật đầu.
Dù đã đồng ý nhưng trong lòng cô ấy đã có quyết định, ngày mai cô ấy nhất định trả chiếc túi này cho Trần Khiêm còn
dắt anh ấy cùng đến cửa hàng xa xỉ phẩm để trả lại.
Cho dù không thể lấy lại bằng giá ban đầu thì mất đi trăm nghìn tệ cũng đáng hơn thế này!
Tách! Tách!
Cả đám con gái trong phòng ký túc đã tranh nhau cầm túi chụp hình tự sướng.
Cuối cùng túi xách đến tay Hàn Tư Dư.
Cô ấy đã bật livestream cùng thành phố rồi.
"Hello các bạn thân yêu, cả ngày không gặp, Tư Dư đã nhớ các bạn lắm rồi đây này. Ngoài ra, hôm nay mình còn mang đến một phúc lợi đêm khuya cho các bạn nữa nhé, có rất nhiều cô gái xinh đẹp ở đây nè! Moa moal"
Hàn Tư Dư cười xinh đẹp đáng yêu.
Trong nháy mắt, lượt xem livestream đã lên đến ba nghìn.
Hàn Tư Dư làm livestream đã một năm rồi.
Vì livestream cùng thành phố nên lượng fan chủ yếu đều là học sinh sinh viên, thậm chí là các bạn học ở đại học Kim Lăng nữa, rất ít người ngoài xã hội.
Hàn Tư Dư vừa xuất hiện thì bình luận ở livestream cũng sôi nổi hẳn lên.
"Ôi! Đúng là phúc lợi, nhiều gái xinh đến vậy, thích cô sinh viên tóc đỏ cao cao kial"
"Wow, bạn nữ cao cao tóc đỏ kia là ai vậy, xin wechat với!"
"Ôi giời, Tư Dư quen cả nữ thần khoa phát thanh viên Triệu Nhất Phàm à?"
"Triệu Nhất Phàm khoa phát thanh viên, thông tin đấy khỏi cảm ơn!"
Triệu Nhất Phàm nãy giờ ngồi lạnh mặt bên cạnh thấy trên màn hình toàn là tên của mình.
Tâm trạng thua kém Hàn Tư Dư vừa nãy bỗng nhiên tốt hẳn lên.
Cô ta còn hơi cười với các fan qua màn hình.
"Hứ, các bạn yêu dấu chỉ nhìn bạn gái xinh đẹp khác mà không yêu mình nữa à? Hự hự, đau lòng quá đi!"
Hàn Tư Dư vờ dụi mắt tỏ vẻ uất ức. Còn thuận tiện bật bình luận hiện lên trên màn hình. "Sao có thể, đều là vợ anh, anh yêu tất!"
Lúc bấy giờ, livestream hiện thông báo:
"Cậu chủ giàu có bậc nhất Lục Thần đã online!"
"Cậu chủ cực giàu Hứa Nam đã online!"
Nhiều bạn học cũng đã nhìn thấy thông báo của Hàn Tư Dư.
Ngay đến cả ký túc xá trưởng Dương Huy của phòng Trần Khiêm cũng vào xem.
Hàn Tư Dư thật sự quá xinh đẹp, lúc livestream thì vô. cùng gợi cảm, còn rất biết ghẹo trai nữa.
Là người tình trong mộng của biết bao chàng trai.
Nhưng đương nhiên, mắt nhìn người của Hàn Tư Dư rất cao.
Trước đây Lục Thần và Hứa Nam của lớp kế bên đều theo đuổi cô ấy nhưng đều trắng tay. Đây cũng là lý do vì sao Lục Thần và Hứa Nam đều trong vòng bạn bè của Hàn Tư Dư.
Bọn họ cũng đã bỏ ra không ít tiền.
"Các bạn yêu dấu, các bạn yêu người khác rồi, tớ sắp khóc rồi đây này, không tặng quà nhỏ gì cho tớ à. Các cậu xem, tớ cho các cậu gặp được nhiều bạn gái xinh đẹp như thế này cùng lúc đấy!"
Hàn Tư Dư tỏ vẻ uất ức nói.
Dương Huy bạn cùng ký túc xá của Trần Khiêm trước nay vẫn luôn thầm mến Hàn Tư Dư.
Lúc này liền tặng cho cô ấy mười đóa hoa hồng.
 
Chương 25: Hứa Nam tặng một tên lửa!


Giá của một bông hồng là một tệ. 'Wow, cảm ơn Dương Huy nhé, moal
Dương Huy: "Nữ thần thật xinh đẹp, đúng rồi, chiếc túi cậu đang cầm là quà Trần Khiêm tặng Mã Hân Nhiên nhỉ?"
Lúc này, Dương Huy bình luận hỏi. Lập tức mọi người xôn xao bình luận.
"Wow, chưa nhìn ra nữa, là Hermes đấy, còn là bản kinh điển Collector, chiếc túi ba trăm mấy chục nghìn à?”
"Trời, ngầu thế! Được bao nuôi rồi sao, ôi! Trái tim nhỏ của tôi!"
Hứa Nam: "Ha ha, đây chắc là chiếc túi Lục Thần đã kể tới tớ, Trần Khiêm não phẳng dùng chiếc thẻ mua sắm một lần mua để tặng cho Mã Hân Nhiên nhỉ? Ha ha, tức cười chết mất!"
Bạn bè trên mạng: "Đệch, đúng não phẳng thiệt!"
Rất hiển nhiên là Dương Hạ đã kể lại chuyện này với Lục Thần, anh ta lại kể với bọn Hứa Nam.
Những vấn đề tiếp theo sau đều xoay quanh Trần Khiêm.
Lục Thần: "Ha ha, hôm nay tên đần đó cũng thật rắc rối, hại tớ với Hạ Hạ cãi nhau một trận, lãng phí mất cả buổi tối!"
Mà Dương Huy thấy bọn họ đều xúm vào chế giễu Trần Khiêm.
Để chuyển chủ đề, anh ấy lại tặng thêm mười bông hồng nữa.
Hứa Nam: "Mẹ nó, Dương Huy, chút quà rách đó của cậu đáng là gì hả? Tặng hoa hồng mà cũng đòi tặng à?"
Vừa đánh chữ xong. Hứa Nam: "Tặng một tên lửa!" Một tên lửa một trăm tệ.
Hứa Nam tặng một tên lửa!
Hứa Nam tặng một tên lửa! Tặng liên tiếp năm lần!
Hàn Tư Dư đã xôn xao lắm rồi, đến Dương Hạ Triệu Nhấp. Phàm cũng hơi kích động, kiếm tiền dễ quá thế.
Còn Lục Thần cũng không chịu yếu thế, tặng liền mười lần. Một nghìn tệ.
Anh ta muốn trút hết sự xui xẻo vì gặp Trần Khiêm ngày hôm nay ra.
Mặt Dương Hạ cũng bất giác ngạo nghẽ lên, đấy là người yêu cô tai
Hứa Nam: "Ha ha, Dương Huy, ký túc xá của cậu cộng thêm cả Trần Khiêm nữa là sáu thăng nghèo mạt rệp, nào, tới đi, hay là đấu ván ngay tại livestream luôn? Tôi chấp sáu người các cậu cùng tặng đấy!"
Dương Huy bị khích ôm một bụng tức.
Cũng lúc đó tại ký túc xá Trân Khiêm. Hắt xì! Trần Khiêm hät hơi một cái rõ to, sau đó thì anh tỉnh dậy.
Rồi mới thấy tin nhăn trong nhóm lớp reo hết tin này đến tin khác, loạn chết được.
Mở ra xem mới thấy các bạn đều đang bàn luận về chuyện mình mua túi xách, còn nói gì mà Hàn Tư Dư đang livestream nữa.
Đến mỹ nữ hướng dẫn Lâm Thắng Nam cũng mắng mình đần.
Chuyện gì thế? 'Trần Khiêm ngơ luôn, năm không cũng trúng đạn à?
Nhìn thấy thảo luận của các bạn học, Trần Khiêm nghĩ chắc do chuyện Hàn Tư Dư livestream.
Xem mình là chủ đề livestream rồi sao?
Nghĩ như vậy, Trần Khiêm liền vội tải app livestream cùng thành phố.
Sao đó tìm được livestream của Hàn Tư Dư.
Vừa hay nhìn được bình luận của đám Hứa Nam Lục Thần cùng với đám bạn bè xấu của các anh ta đang chế giễu bạn cùng ký túc xá ra mặt giúp anh!
Sáu thằng nghèo mạt à?
Trần Khiêm cười lạnh...
 
Chương 26


Ngay lúc Lục Thần và Hứa Nam trắng trợn ức hiếp người khác.
“Bình Phàm tặng một chiếc du thuyền quốc tế!”
“Bình Phàm tặng một chiếc du thuyền quốc tế!”
“Bình Phàm tặng một chiếc du thuyền quốc tế!”
Liên tiếp tặng mười chiếc!
Mà giá của một chiếc du thuyền thì cả nghìn tệt
Ô!!!!!!!!!!
Hàn Tư Dư kinh ngạc lấy tay bưng miệng.
“Anh Bình Phàm, moahhhl Anh Bình Phàm, em yêu anh!” Hàn Tư Dư phấn khích vô cùng.
Cả đám nữ sinh trong kí túc xá đều chăm chú theo dõi màn hình.
'Vung tay một cái bay mười nghìn tệ, cũng giàu quá đi chứ. "Triệu Nhất Phàm và Dương Hạ hơi sửng sốt.
'Từ lâu đã nghe nói về livestream kiếm tiền, hôm nay đã được tận mắt chứng kiến.
“Anh Bình Phàm, anh cũng học trường chúng em sao? Khoa nào vậy?”
Lúc này, nhiều cô gái xinh đẹp đã vây lấy anh hỏi dồn dập.
Cùng lúc đó, Lục Thần và Hứa Nam bỗng ủ rũ xuống.
Mười nghìn tệ thì bọn họ có, tiền tiêu vặt của họ mỗi người cũng phải trên dưới ba mươi nghìn tệ.
Nhưng mà một lúc tiêu hết mười nghìn tệ, rõ ràng tên Bình Phàm này phải giàu gấp mấy lần họ.
Sợ là chút đỉnh sự chú ý cũng khó lòng kiếm được!
Hàn Tư Dư thì khỏi nói, kích động hơn người khác mấy lần: “Đúng vậy anh Bình Phàm. Anh học khoa nào thế?”
Bình Phàm: “Anh học khoa Ngôn Ngữ Trung.” “Hả? Ngôn Ngữ Trung? Cùng khoa rồi!”
“Khoa chúng ta ngoài Lục Thần và Hứa Nam ra còn ai giàu vậy chứ?”
“Không rõ nữa!”
Đám con gái đều lấy làm kì lạ.
Nếu đúng là như vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi học phải trang điểm cẩn thận, biết đâu chừng còn lọt vào mắt xanh anh
Bình Phàm này thì sao?
“Anh Bình Phàm, anh học khóa mấy? Anh có bạn gái chưa vậy? Nếu chưa có, em có thể làm mai cho.”
Lúc này, Dương Hạ không nhịn được tham gia bình luận. Đầu tiên, cô ta cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Chân dài, lại còn nổi trên mạng xã hội.
Cô ta cũng từng nghĩ đến việc livestream kiếm tiền, sau đó câu đại gia, nói chung là có thể chuẩn bị cho tương lai.
Cô ta không kiềm được tò mò nên mới hỏi. Bình Phàm: “Chưa có bạn gái!”
“Bình Phàm tặng một chiếc du thuyền quốc tế!” “Bình Phàm tặng một chiếc du thuyền quốc tế!” “Đùng đùng đùng”
Liên tiếp tặng năm lần.
“Aaaaaaaaaaallt”
Hàn Tư Dư sắp điên luôn rồi.
Tất cả những người có mặt lúc đó đều hít một hơi lạnh.
Hàn Tư Dư hào hứng nói: “Anh Bình Phàm, nếu anh chưa có bạn gái, em có thể giúp anh tìm. Chúng ta học cùng khoa, anh cũng thấy những cô gái xinh đẹp phía sau em rồi đó. Tất nhiên là bao gồm cả Tư Dư em nữa. Anh chọn ai nào?”
Hàn Tư Dư thật ra có chút hối hận khi livestream trước cả tá nữ sinh xinh đẹp như vậy.
Trai đẹp thì khó lòng mà chia sẻ được nha.
Chia sẻ trai đẹp lại giàu có như vậy với Hàn Tư Dư mà nói thì không được thoải mái lắm.
 
Chương 27


Hơn nữa, cô ấy đã xem tài khoản của Bình Phàm, mới ít lâu đã trở thành hội viên Chí tôn.
Điều này cho thất anh nạp thẳng ít nhất một trăm ngàn nhân dân tệ để có được chứng nhận hội viên đó!
Nếu được, Hàn Tư Dư thật muốn tổ chức một buổi livestream riêng tư với một mình Bình Phàm.
Nhưng mà, nhiều người đẹp như vậy ở đây, hiệu quả tương tác vẫn vô cùng tốt.
“Anh Bình Phàm, anh nói xem anh muốn chọn ai làm bạn gái?”
Tư Dư trêu chọc.
“Bạn nữ phía sau em có bạn trai chưa?”
Bình Phàm hỏi.
Mà đăng sau Tư Dư lại chính là Dương Hạ.
“Aaal Em em em... Anh đoán thử xem anh Bình Phàm?” Dương Hạ vui mừng nuốt nước bọt.
Nhưng cô ta đoán Lục Thần có thể vẫn còn xem livestream, vì vậy không thể hiện quá bạo dạn.
“Bình Phàm tặng một chiếc du thuyền quốc tết” “Bình Phàm tặng một chiếc du thuyền quốc tế!”
Lại tặng năm lần liên tiếp.
Cùng lúc đó, vì hai mươi du thuyền quốc tế được hào. phóng tặng ra, độ hot của phòng livestream này được nền tảng quản lí phát hiện ra.
Sau đó được quảng bá trên trang chủ, nhờ vậy ngày càng có nhiều bạn học biết đến.
Người theo dõi đạt đến hơn năm nghìn.
Lúc này, Bình Phàm gõ một dòng trả lời: “Anh không đoán, em cứ nói cho anh biết là được!”
Dương Hạ hít sâu, mặt đỏ ửng lên: “Em...” Cô ta cần răng định nói chưa có.
Hàn Tư Dư vô cùng ganh ty nói: “Hừ, cậu ấy có rồi. Người yêu cậu ấy là Lục Thần, người vừa nấy mới tặng tên lửa”
Dương Hạ đỏ mặt, nghĩ trong đầu Hàn Tư Dư cô có gì lợi hại, đợi tôi mở phòng livestream riêng xem ai có lượt theo dõi cao hơn.
Hứ hứ.
Bình Phàm: “Ha ha, tên lửa mà cũng có mặt mũi đem ra tặng? Đúng rồi, túi xách em mang xem ra không rẻ, giá cũng hơn ba trăm sáu mươi nghìn tệ nhỉ? Được người khác tặng. sao? Người đó mới đúng là đại gia đấy!”
Hàn Tư Dư sờ cái túi Hermes trong tay.
“Anh Bình Phàm, anh cũng cảm thấy chiếc túi này đẹp sao?”
Hàn Tư Dư bắt đầu khoe túi.
Nhưng mà người đang đứng cạnh Hàn Tư Dư lúc này là Triệu Nhất Phàm, nãy giờ vẫn im lặng bỗng nói.
“Anh Bình Phàm hiểu lầm rồi, người tặng chiếc túi này không phải đại gia, mà chỉ là một thằng nghèo khoa Ngôn Ngữ Trung các anh thôi.”
Vừa nghe có người hiểu lầm Trần Khiêm là đại gia.
"Triệu Nhất Phàm nhanh chóng giải thích cho mọi người hiểu!
“Nếu sau này em biết người tặng túi cho em không phải thằng nghèo mà là đại gia đích thực thì em nghĩ sao? Đừng nên nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Bình Phàm trả lời.
Triệu Nhất Phàm đáp:
“Anh Bình Phàm, anh nói chuyện rất chín chn, nhưng mà, gã này đúng là thăng nghèo đó. Còn chuyện về chiếc túi này là
một câu chuyện dài!”
Không hiểu sao chỉ nói vài câu với đại gia Bình Phàm qua màn hình.
Lòng Triệu Nhất Phàm đã có một loại cảm giác.
Đó chính là con người Bình Phàm rất trầm ổn. Dù là đại gia, nhưng tuyệt đối không phải loại con nhà giàu ăn chơi trác táng.
Nếu được, Triệu Nhất Phàm rất muốn làm quen với anh.
“Bình Phàm tặng một chiếc du thuyền quốc tế”
 
Chương 28: Bình Phàm lúc nãy chính là Trần Khiêm


Lại tặng liên tiếp năm lần. Mọi người lại một lần nữa sốc nặng.
“Anh Bình Phàm, hai người chúng ta trao đổi wechat đi. Sau này, Tư Dư ngày nào cũng livestream cho anh xem nhé?”
Hàn Tư Dư phấn khích đến mức vội vàng đề nghị.
Nhưng mà thật lâu cũng không thấy Bình Phàm trả lời gì. Nhìn lại, thì ra Bình Phàm đã offline rồi!
Hàn Tư Dư thở dài buồn bã. Nhưng không sao, ít ra cũng kiếm được hơn hai mươi nghìn tệ rồi.
Đủ khiến Hàn Tư Dư vui mừng.
Cùng lúc đó, không ít nữ sinh tải phần mềm livestream này về, tìm tài khoản đại gia Bình Phàm trong phòng chat của Hàn Tư Dư, muốn trò chuyện riêng...
Trong số đó có Dương Hạ.
Kí túc xá nam.
"Trần Khiêm nghe thấy Hứa Nam phòng bên không ngừng. ca thán, đại loại kiểu như có tiền mà to à.
Lười biếng vứt điện thoại sang một bên, Trần Khiêm cười khổ.
Quả nhiên, chỉ cần bạn có tiền thì nói cái gì cũng là chân lý.
Chỉ cần bạn có tiền, thì làm gì cũng ngầu.
Ha ha...
Bình Phàm lúc nãy chính là Trần Khiêm.
Biết Lục Thần và Hứa Nam lên mặt ức hiếp người khác, lại còn xúc phạm bạn cùng phòng của mình, Trần Khiêm liền nạp thẳng một trăm năm mươi nghìn tệ vào.
Kết quả làm hai người đó câm nín.
Nghe tiếng chửi mảng sát bên vách vẫn còn tiếp tục, xem ra lòng tự tôn của Hứa Nam cũng bị tổn hại không ít.
Lúc nãy, anh cũng cố ý thăm dò Dương Hạ. Không ngờ, Dương Hạ cũng không khiến anh thất vọng. Cô ta ngay lập tức biến thành cô gái thực dụng, ham cầu hư vinh.
"Trần Khiêm cũng hoàn toàn không còn tình cảm gì với cô ta nữa rồi. Hết sức mệt mỏi, Trần Khiêm chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Bọn Dương Huy trèo tường vào kí túc xá để ngủ lúc năm giờ sáng.
Do hôm nay có tiết học, bọn họ ăn sáng xong liền nhanh chóng lê thân đến lớp học.
“Trần Khiêm, cậu đứng lại cho tôi.”
Kết quả là, ngay khi rời khỏi quán ăn,bọn họ nghe một cô gái hét lên với giọng điệu gay gắt!
Trần Khiêm nghe gọi thì quay đầu lại.
Chỉ thấy một cô gái mặc quần jean bảy tấc bó sát người, chân mang giày cao gót, dáng người cao ráo, da trắng đứng chặn trước mặt Trần Khiêm.
Cô ta khoanh tay, vô cùng khinh thường nhìn Trần Khiêm nói:
"Trần Khiêm, cậu được lắm. Vẫn nhận trợ cấp của khoa mà lại đi mua món đồ trị xa xỉ giá ba trăm nghìn tệ? Tôi nói cho cậu biết, vì chuyện này nên tiền trợ cấp năm nay cậu đừng mong được nhận!"
Cô ta lạnh lùng nói.
"Giang Vi Vi, Trân Khiêm do cứu người nên được người ta tặng một thẻ mua hàng. Cậu cớ gì đòi cắt trợ cấp của cậu ấy? Cậu là chủ tịch hội sinh viên thì giỏi lắm à?”
Trưởng phòng kí túc Dương Huy nhìn cô gái khí chất cao ngạo trước mặt, nhịn không được lên tiếng.
"Liên quan gì đến cậu? Trợ cấp mỗi năm của Trần Hạo. đều do hội sinh viên xin cho, do thấy cậu ta thành thật. Bây giờ thì hay rồi, mua một cái túi xách những ba trăm nghìn tệ. Bây giờ trong khoa ai ai cũng biết khoa mình có một tên đại ngốc!"
"Riêng chuyện này đã làm tổn hại danh dự của khoa. Tội này là đủ để cắt trợ cấp của cậu ta rồi."
Giang Vi Vi chán ghét liếc Trần Khiêm. Rõ ràng buổi livestream tối qua của Hàn Tư Dư khiến mọi người đều biết
đến chuyện chiếc túi xách rồi!
Trong khi cô ta lại là chủ tịch hội sinh viên.
Cũng có thể nói là một trong số ít nữ sinh làm chủ tịch trong trường.
Gia thế vững chắc, lại còn biết giải quyết vấn đề, ngoài ra còn có quan hệ tốt với những bạn học có tiền và quyền trong khoa và trong trường.
Cô ta còn quen biết tất cả các thầy cô trong ngoài khoa.
Mang trong mình phong cách đại tỷ điển hình.
Cho nên nhìn thấy Trần Khiêm nghèo rách mồng tơi lại không quyền không thế có chút chướng mắt.
Chẳng qua, Trần Khiêm có một đặc điểm là rất nghe lời. Trước đây Giang Vi Vi dựa vào món tiền trợ cấp để thao túng, bắt anh làm cái này cái kia.
Còn những sinh viên nghèo khác thì không cần phải phục vụ không công cho Giang Vi Vi như người hầu kẻ hạ.
Đây cũng là lí do vì sao Dương Huy nhìn Giang Vi Vi không thuận mắt.
"Hừ, Trần Khiêm, cậu nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?”
Giang Vi Vi vân khoanh tay, cao ngạo nói.
Trần Khiêm nhíu mày. Nói thật tình, giờ đây anh không cần dựa vào trợ cấp cho sinh viên nghèo nữa.
Tuy nhiên nói cho cùng, dù Giang Vi Vi coi thường, khi dễ mình nhưng những khoản trợ cấp trước đây đúng là nhờ cô ta mà có.
 
Chương 29: "Cậu muốn tôi làm gì?"


Trần Khiêm hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
"Hừ, làm sao? Tôi nói cậu biết, cậu muốn tiếp tục nhận trợ cấp, thì phải đi làm giúp tôi một việc. Về chuyện cậu làm tổn
hại danh dự khoa chúng ta, tôi có thể bỏ qua."
Giang Vĩ Vi là đang nói đến chuyện Trần Khiêm mua túi xách, khiến mọi người chê cười.
Nói đến khiến Giang Vi Vi hận đến nghiến răng.
Thứ nhất là hận sao anh lại tốt số như vậy, được tặng một cái thẻ mua hàng giá trị đến thế.
Thứ hai là Trần Khiêm mua một cái túi xách ba trăm ngàn tệ làm quà tặng sinh nhật người ta.
Ba trắm sáu mươi ngàn tệ đó!
Nếu mà tặng cho cô ta, thì mát mặt biết mấy.
Mà Trần Khiêm này chẳng có chút thể hiện gì với cô ta cả. Thế được, xem cậu làm sao mà tiếp tục nhận trợ cấp sinh viên nghèo?
Đồ đại ngốc!
Giang Vi Vi thầm nghĩ.
"Cậu muốn tôi làm gì?"
Sắc mặt của Trân Khiêm ngược lại rất thản nhiên.
"Đơn giản, tuần sau khoa tổ chức hoạt động lớn, hội trường cần dọn dẹp. Cậu đi quét hội trường! Như vậy trợ cấp. sinh viên nghèo của cậu, tôi có thể xin tiếp được! Nói cho cậu biết Trần Khiêm, đừng nói tôi không chiếu cố cậu! Sáng nay. cậu cũng không cần đến lớp nữa, đơn xin phép tôi đã viết giúp cậu rồi."
Giang Vi Vi ném giấy phép cho Dương Huy rồi bảo anh ấy đi nộp.
Cô ta thản nhiên liếc nhìn Trần Khiêm rồi quay gót rời đi.
"Chết tiệt, bà nội này ức hiếp người quá mức!"
Dương Huy măng một câu.
Bạn cùng phòng kí túc cũng tức giận không kém: "Tiểu Khiêm đừng sợ, không cần đi. Hội trường rộng cỡ nào mà bảo. mình Tiểu Khiêm đi quét chứ? Đi, chúng ta đi học!"
Bạn học võ võ vai Trân Khiêm
"Nếu mà không đi thì trợ cấp sinh viên nghèo của Tiểu Khiêm phải làm sao?”
Đám bạn cùng phòng kí túc hơi lo lắng. Cuối cùng Dương Huy vỗ tay nói:
"Không sao. Chúng ta cùng đi đến hội trường giúp Tiểu Khiêm dọn dẹp."
"Được đó. Đây cũng là một cách!" Mấy người bạn cùng phòng kí túc gật đầu tán thành.
Lòng Trần Khiêm chợt ấm.
Đây là lí do vì sao mà ba năm trong trường đại học, chịu. đủ mọi loại uất ức mà Trần Khiêm vẫn luôn giữ được sự lạc quan.
Nhờ nghèo mà anh kết bạn được với những người anh em chân chính.
Những người anh em chân chính luôn lo lắng cho mình.
Nhưng sao Trần Khiêm có thể để cho bọn họ chịu phạt cùng mình được chứ.
Nói thật, Trần Khiêm rất muốn nói với bọn họ mình là con. nhà giàu.
Nhưng anh không biết mình nói ra rồi, tình bạn này có tiếp. tục duy trì được không?
Bởi vì trong lòng Trần Khiêm, thứ tình cảm này mới là tài sản đích thực.
"Bỏ đi, mình tôi đi được rồi. Cũng đâu phải lần đầu tiên tôi đi dọn dẹp hội trường đâu. Các cậu không quen việc băng tôi
đâu, có khi giúp không được còn thêm loạn."
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Khiêm quyết định tạm thời không để lộ thân phận.
Bèn đùa giỡn một câu như vậy. Nói rồi anh đi về hướng hội trường.
"Trần Khiêm, sao giờ cậu mới đến? Còn ra vẻ quái gì? Mua cái túi xách thì hay lắm sao?”
Trần Khiêm vừa đến đã nghe giọng nói khinh thường lạnh lùng của Giang Vi Ví.
 
Chương 30: Trần Khiêm suýt chút là ngã


"Ha ha ha!"
Lời vừa thốt ra, nam sinh nữ sinh đang tập luyện trong hội trường phá lên cười.
Vì tuần sau có tiết mục biểu diễn.
Nên Giang Vi Vi dân đội biểu diễn của khoa đến luyện tập.
"Cũng không thể nói vậy được. Dù sao cũng là người mua được cái túi xách ba trăm sáu mươi ngàn tệ. Chúng ta không so sánh được đâu!"
"Đúng vậy, ăn nói chú ý nha chủ tịch. Cẩn thận sau này đại gia Trần Khiêm dùng tiền đè chết cậu đó nha!"
Cả đám con gái đều che miệng cười nhìn Trần Khiêm
Còn đám con trai thì ánh mắt kì lạ, nói xa nói gần châm chọc Trần Khiêm.
Bọn họ kì thực có chút đố kị, ghen tị Trần Khiêm tốt số. Nếu đưa cho bọn họ ba trăm sáu mươi ngàn tệ, bọn họ sẽ mua một cái túi xách tặng chủ tịch Giang Vĩ Vi, dụ cô ta lên giường.
Trần Khiêm giả lơ, không muốn nói gì cả, sau đó chuẩn bị quét tước, dọn dẹp đống lộn xộn mấy người kia để lại.
"Tránh ra! Đừng đứng cản ở đây. Thật con mẹ nó nghĩ rằng bản thân là đại gia sao? Đại ngốc thì có!"
Vừa nói, một nam sinh cao lớn vừa tiến tới, thô lỗ đẩy Trần Khiêm một cái.
Trần Khiêm suýt chút là ngã.
Hăn ta tên Vương Dương, tất nhiên Trần Khiêm biết hẳn. Hắn là phó chủ tịch hội sinh viên, lại còn là đội trưởng đội bóng rổ của khoa.
Gia đình kinh doanh, rất giàu có.
"Trước kia không ít lần chế nhạo Trần Khiêm.
"Vương Dương, sao giờ cậu mới đến?"
Mặt Giang Vi Vi vốn đang lạnh lùng.
Nhưng nhìn thấy Vương Dương, sắc mặt cô ta thoáng chốc hiền hòa hơn nhiều.
Bởi vì Giang Vi Vi cực thích kiểu nam sinh đẹp trai lai láng như Vương Dương, đánh bóng rổ hay, đẹp trai cao ráo lại còn là con nhà giàu.
Muốn nữ sinh không mến mộ cũng khó.
Đoàn văn nghệ cũng có rất nhiều nữ sinh, ai nấy đều dành cho Vương Dương cái nhìn đầy tình cảm.
"Ôi, đừng nhắc. Hôm nay mới sáng đã đem xe đi độ lại rồi"
Vương Dương vặn nắp chai nước khoáng uống liền một hơi.
"Xe? AI Cậu mua xe rồi?" Có một nữ sinh kinh ngạc hỏi.
"Ha ha, một chiếc Audi A6 thôi, cũng coi như mua về luyện tay lái!"
Vương Dương cười ha hả.
“Wow!!"
Đám nữ sinh hâm mộ
Đến cả người kén chọn như Giang Vi Vi, bây giờ cũng xao. động: "Sản xuất trong nước hay nhập khẩu?"
"Thật ra cho dù là sản xuất trong nước hay là quốc tế thì cũng đều vô cùng lợi hại.
"Nhập khẩu. Nhờ quan hệ của ba tớ mà còn được giảm hơn trăm nghìn tệ đấy! Haha." Vương Dương thản nhiên cười.
Sắc mặt Giang Vi Vi lúc này có chút khác thường.
Trần Khiêm ở một bên đang quét dọn, nghe nói hẳn mua xe, cũng không khỏi nghiêng tai nghe thử.
"Thật ra trước nay Trần Khiêm đều có một ước mơ nho nhỏ là có trong tay một chiếc xe.
Nhãn hiệu nào cũng được, có xe là được.
Vì sao lại nói là mơ ước? Bởi vì trước đây, mua xe chỉ là việc Trần Khiêm nghĩ trong mơ.
Cho nên anh tò mò lăng nghe họ thảo luận. 'Thế nên lúc đó anh cũng bần thần người ra.
Cứ quét cứ quét đến chỗ cô gái ngồi dưới bục phát biểu lúc nào không hay.
"A!"
Cho đến khi cô gái kia hét lên một tiếng.
 
Chương 31: Cô ấy bất ngờ hét lên


Trần Khiêm vô tình quét tới chân cô gái kia.
Cô ấy mang một đôi giày trảng, đôi chân trằng đung đưa trong lúc thả hồn nghe chuyện Vương Dương mua xe.
Vô cùng chăm chú.
Không ngờ cây chổi bẩn thỉu quét lên đôi giày của cô ấy, làm nó dơ một mảng.
Cô ấy bất ngờ hét lên.
Âm thanh này thu hút sự chú ý của Vương Dương và Giang Vi Vi.
“Mộc Vũ, chuyện gì vậy?”
Giang Vi Vi vội vã chạy tới hỏi han. 'Vương Dương hối hả sải bước đi đến. “Không sao không sao!”
'Tô Mộc Vũ vén tóc, hơi khom người lấy khăn ra định lau vệt bẩn đi.
Nhưng càng lau càng bẩn.
Bản thân Tô Mộc Vũ là người ưa sạch sẽ, nên có chút không vui cau mày.
“Trần Khiêm, có phải cậu làm bẩn giày của Mộc Vũ không?”
Giang Vĩ Vi lập tức trừng Trần Khiêm một cái.
Bộ dạng trông rất hung hăng.
Mặt Vương Dương trông càng bực bội:
“Chết tiệt! Đồ nghèo kiết xác kia. Mày biết đôi giày của Mộc Vũ đáng giá bao nhiêu không hả? Bán mày đi cũng không. đền nỗi đâu!”
Nói chưa dứt lời đã xông đến túm cổ áo Trần Khiêm.
“Không sao! Không phải cậu ấy!”
'Thấy Vương Dương sắp đánh người đến nơi, Tô Mộc Vũ vội vàng đứng ra can ngăn.
Thật ra từ lâu, Tô Mộc Vũ đã chú ý đến Trần Khiêm, cho rằng anh có chút khác người.
€ó thể thấy được anh rất nghèo.
'Thế nên mới bị bọn Vương Dương ức hiếp.
'Thế nhưng Tô Mộc Vũ không thấy một chút tự ti do hoàn cảnh nghèo khổ nào trong mắt người này, ngược lại còn rất thản nhiên.
Đặc biệt hơn, Trần Khiêm còn có một khuôn mặt thanh thoát, chân thành.
Khiến Mộc Vũ muốn tức giận cũng không được.
Cho nên, thấy Trần Khiêm sắp bị đánh, Tô Mộc Vũ liền vội vã đứng ra can ngắn.
“Mộc Vũ, không cần lo. Ít ra tớ phải bắt tên nghèo kiết xác này đền đôi giày cho cậu.”
'Vương Dương hung hăng nói.
Mặc dù Tô Mộc Vũ không học khoa Ngôn Ngữ Trung mà là khoa Phát thanh viên bên cạnh.
Nhưng cô ấy và Giang Vi Vi là bạn tốt của nhau. Hôm nay chủ yếu là đến đây chơi.
Vương Dương thích Giang Vi Vi, nhưng so ra càng thích bạn thân của cô ta là Tô Mộc Vũ.
“Không cần đâu. Thật đó. Tớ về kí túc đổi đôi khác là được.”
Tô Mộc Vũ vội vàng nói. Còn khẽ gật đầu với Trần Khiêm.
“Coi như tên nhóc nhà cậu may mắn!” Hôm nay Vương. Dương trước mặt hai người đẹp biểu hiện không tồi.
Hắn nhìn Tô Mộc Vũ đang định rời đi nói: “Đúng rồi Mộc Vũ, đợi cậu thay giày xong chúng ra đi tụ tập đi. Mấy ngày nay mọi người đều luyện tập cực khổ rồi.
Hôm nay tôi mời, nhà hàng Charm Orchard.”
“Wow! Charm Orchard à? Nghe nói bít tết và salad hoa quả ở đó ngon dữ lắm. Nhưng mà rất đắt đó.”
“Anh Dương, chúng em cũng muốn đi”
Vừa nghe đến Charm Orchard, đám nữ sinh xinh đẹp đều ùa lên tán thưởng.
“Được!” Vương Dương võ tay.
Giang Vi Vi nắm lấy cánh tay Tô Mộc Vũ cười cười: “Mộc Vũ, bọn tớ đợi cậu dưới lầu nha.”
 
Chương 32: Chết tiệt


Tô Mộc Vũ trông có vẻ không muốn đi. Nhưng mà ban nãy, Vương Dương vì mình mà xém đụng độ với Trần Khiêm, thêm nữa những người khác đều rất hưởng ứng.
Nếu lúc này nói mình không muốn đi, nhất định sẽ làm những người khác mất hứng.
Thế nên Tô Mộc Vũ gật gật đầu. “Được, tớ đi lấy xe. Đợi các cậu đó.”
Âm mưu của Vương Dương đã đạt được, hẳn liếc Trần Khiêm một cái rồi mới rời đi.
Giang Vĩ Vi lúc này mới lườm lườm Trần Khiêm nói:
“Trần Khiêm cậu nhìn gì mà nhìn? Thế nào? Không lẽ cậu tưởng cậu cũng được đi? Tôi nói cho cậu biết, chuyện tiền trợ cấp của cậu vẫn chưa xong đâu. Cậu ở lại đây lo dọn dẹp sạch sẽ hội trường cho tôi, lát về tôi kiểm tra. Nếu như dọn không sạch thì coi chừng đó, hứ!”
Chết tiệt.
Trần Khiêm đứng một bên hết nhận sự châm chọc của Vương Dương lại đến Giang Vi Vi.
Thật ra, bây giờ anh đang ôm một bụng tức giận.
Nhưng bây giờ mà anh trút giận ra thì ngoại trừ vi Vương Dương đánh cho nhừ tử, thì cũng chẳng được lợi lộc gì.
Không phải hèn, mà là biết rõ sẽ bị ăn đập còn xông lên thì đúng là ngu ngốc.
“Đi thôi Mộc Vũ, đi thử cảm giác ngồi xe A6 của Vương Dương đi.” Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Quăng lại cho Trần Khiêm cái nhìn khinh thường, Giang Vi Vi kéo tay Mộc Vũ rời đi.
Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Một chiếc xe rõ ràng là không đủ. Nhưng bọn họ đi như thế nào thì Trần Khiêm không biết.
Trần Khiêm vừa dọn dẹp đống lộn xộn bọn họ để lại vừa suy nghĩ.
Có nên mua cho mình một chiếc xe không nhỉ? Cứ trầm tư một hồi lâu như vậy.
Đợi Trần Khiêm dọn dẹp xong rời khỏi thì đã là buổi trưa
Lúc này, chuông điện thoại của Trần Khiêm reo lên.
Là cuộc gọi của trưởng kí túc Dương Huy.
“Lão Trần, xong việc chưa?”
"Trần Khiêm gật đầu: “Xong rồi.”
"Chết tiệt, Giang Vi Vi hống hách gì chứ, nếu cậu ta không giữ lời xin trợ cấp cho cậu, bọn tớ tính toán cả rồi, sẽ làm ầm lên để việc đến tai trưởng khoa luôn.”
Trần Hạo vui vẻ: “Không có gì đâu, ký túc xá trưởng.”. Đam Mỹ H Văn
“Đúng rồi lão Trần, nếu giờ cậu không bận gì thì trưa nay cùng anh em tụ tập đi!”
Đột nhiên giọng nói Dương Huy thay đổi, những chữ cuối câu đặc biệt nói nhỏ tiếng.
Giọng điệu có phần ngập ngừng.
Quá hiểu Dương Huy nên Trần Khiêm mới nghe đã nhận ra.
Tên này bình thường ăn nói nhanh nhẹn dứt khoát. Không biết sao lần này lại như vậy?
“Có ai khác nữa đúng không?” Trần Khiêm nhịn không được, cười khổ nói.
“Bingo! Lão Trần, hôm qua trong sinh nhật của Mã Hân Nhiên, cậu có nhớ Từ Hà cùng phòng ký túc xá với Triệu Nhất Phàm ngồi bên cạnh cô ta luôn không?”
Sinh nhật ngày hôm qua, bạn cùng phòng Triệu Nhất Phàm đều đến, ai nấy đều xinh đẹp.
Đối với Từ Hà, Trần Khiêm có chút ấn tượng, tóc ngắn, trông dễ thương và đáng yêu
Nhưng mà, cô ta cũng chẳng khác Triệu Nhất Phàm là bao. Hôm qua cũng không ít lần coi thường Trần Khiêm.
Nhưng mà cơ bản cũng không nói gì nhiều, cho người đối diện cảm giác trầm ổn.
“Biết! Mà sao?Cậu hẹn với cậu ấy rồi hả?” Trần Khiêm vân hơi ngạc nhiên.
 
Chương 33: Dương Huy hơi phấn khích


“He he, hôm nay trên đường đến lớp tôi gặp cậu ấy. Cậu ấy làm mất điện thoại ở quán ăn. Tôi cùng cậu ấy quay lại tìm. May mà tôi quen ông chủ quán ăn đó nên nhờ mở camera kiểm tra. Kết quả là tìm lại được điện thoại rồi!”
“Đây đúng là định mệnh. Thật ra hôm qua tôi cũng có liếc mắt đưa tình với cậu ấy mấy cái. Cuối cùng tôi lấy hết dũng khí hỏi cậu ấy có muốn cùng ra ngoài ăn trưa không, cậu ấy liền đồng ý ngay.”
Dương Huy hơi phấn khích.
Nói thật tình, nghe như vậy, Trần Khiêm cảm thấy vui thay cho Dương Huy.
Nhưng vì mấy chuyện với Triệu Nhất Phàm nên anh không muốn tiếp xúc với bạn bè cô ta.
Chủ yếu là không chịu được ánh nhìn khinh khi của bọn họ.
“Vậy tốt quá. Cậu đi đi, tôi không muốn đi làm kì đà cản mũi đâu. Chúc cậu thành công!” Trần Khiêm cười nói.
“Chết tiệt. Cậu bớt đi. Cậu như vậy là không trọng nghĩa khí rồi. Chúng ta đều phải đi. Hơn nữa, Mã Hân Nhiên cũng đi, còn có một nhân vật vô cùng đặc biệt sẽ xuất hiện. Hân Nhiên lần này thành tâm hòa giải các cậu, nếu cậu năm bắt được cơ hội là có thể đổi đời đó!”
Dương Huy chẳng qua cũng là suy nghĩ cho Trần Khiêm mà thôi.
“Nhân vật vô cùng đặc biệt?”
Trần Khiêm suy nghĩ một lúc rồi lập tức hiểu ra: "Đệch, không phải Triệu Nhất Phàm cũng đi đó chứ?"
Trần Khiêm có một cảm giác khó nói nên lời đối với Triệu Nhất Phàm.
Tuy rắng cô ta xinh đẹp, khí chất tốt.
Nhưng mà cái kiểu tham phú phụ bần của cô ta làm Trần Khiêm thấy không thoải mái
Hân Nhiên chẳng biết nghĩ gì nữa, cứ muốn ghép đôi bọn họ.
Cho nên Trần Khiêm vì muốn tránh gượng gạo, nên thật tình không muốn đi.
Nhưng Dương Huy nói mãi cũng đành xuôi.
Không muốn làm mất hứng người anh em, đành phải chấp nhận.
Địa điểm được chọn là một nhà hàng Tây tên Rastar. Đương nhiên Dương Huy không thể giống cậu ấm nhà giàu Hứa Nam và Lục Thần hở chút là chọn nhà hàng cao cấp được.
Lần hẹn này, khách mời có Triệu Nhất Phàm, Từ Hà và bốn người cùng phòng kí túc với họ.
Sáu người phòng Trần Khiêm cộng với Mã Hân Nhiên
Nhưng vì Trân Khiêm phải quay về phòng ký túc nên
không đi cùng bọn Dương Huy mà lại đến sau.
“Thật ra theo tớ thấy, Hân Nhiên cùng năm người phòng Dương Huy, với bọn tớ nữa là mười hai người tụ tập là được: rồi"
Triệu Nhất Phàm ngồi trên ghế đung đưa chân, vừa uống nước trái cây.
Nói như là một việc hiển nhiên.
Ấn tượng của cô ta về Dương Huy rất tốt, làm việc nhanh nhẹn ổn trọng.
Chỉ là cha mẹ của Dương Huy chỉ là giáo viên trung học bình thường. Mà như vậy thì không đủ tiêu chuẩn đối với cô ta.
*Ừ đúng, đừng gọi cái tên Trần Khiêm ấy đến nữa! Vừa thấy cậu ta, tôi liền nhớ đến những việc kia! Buồn cười hết sức!”
Từ Hà cũng góp một câu đùa cợt.
“Được rồi được rồi, Nhất Phàm, Từ Hà. Các cậu đừng ghét Trần Khiêm như vậy. Cậu ấy rất tốt tính, các cậu tiếp xúc nhiều sẽ hiểu.”
Mã Hân Nhiên cười nói.
“Đúng rồi. Con người lão Trần rất tốt.”
Bọn Dương Huy cũng đồng loạt nói.
“Haha, người tốt? Nếu quả thật là người tốt sẽ không để mười hai người chúng ta đợi cậu ta rồi, cậu nói đúng không Từ. Hà?”
 
Chương 34


"Triệu Nhất Phàm hừ lạnh.
“A! Trần Khiêm đến rồi!”
Lúc này, Mã Hân Nhiên đứng dậy vẫy tay với Trần Khiêm, ra hiệu cho Trần Khiêm đi qua.
“Xin lỗi, tôi về phòng gọi cuộc điện thoại với làm chút chuyện nên đến trễ."
Trần Khiêm cười. Mã Hân Nhiên ngồi đối diện với Triệu Nhất Phàm.
Lúc này, cô ấy duyên dáng đứng dậy và kéo Trần Khiêm đến chỗ ngồi của mình: "Trần Khiêm, cậu ngồi đây đi!"
Sao Trần Khiêm không biết ý của Mã Hân Nhiên được. Nhưng mà anh cũng không nói gì, ngồi xuống. “Lâm Kiều, chúng ta đổi chỗ đi!”
Không ngờ Trần Khiêm vừa ngồi xuống, Triệu Nhất Phàm đã lạnh mặt quay sang nói với cô bạn ngồi bên.
“Chị Nhất Phàm, em không đổi đâu. Em không muốn ngồi với với kẻ nghèo hèn này đâu. Người ta không biết còn tưởng: là bạn trai em nữa”
“Sao? Trần Khiêm làm bạn trai em mà em không chịu sao? Em xem, người ta bỏ ba trắm sáu mươi ngàn tệ ra mua túi xách còn không tiếc mài Hihil"
“Đúng đó Kiều Kiều, vớ được người đàn ông như vậy, em phải tranh thủ chứ, hahahal”
Lâm Kiều trông rất lộng lẫy, quả là người biết ăn diện.
Hơn nữa còn một thân hàng hiệu.
Điều hiển nhiên là rất khinh thường Trần Khiêm.
Nghe những lời đùa cợt của đám bạn, cô ta đáp: “Nếu mọi người thấy Trần Khiêm tốt vậy thì để anh ta làm bạn trai mọi người đi”
“A! Đầu hàng rồi đầu hàng rồi.”
Nghe đến đây, mấy cô gái cũng không cười cợt nữa.
Rõ ràng, họ rất nhạy cảm với việc để Trần Khiêm làm bạn
trai họ. Kiểu như là, Trần Khiêm là bạn trai của ai thì người đó sẽ bị cười nhạo.
Dương Huy và Lý Duệ bên đã bắt đầu tức giận. Nhưng chỉ có thể nhịn.
Trần Khiêm dứt khoát từ chối ngồi với Triệu Nhất Phàm, mọi người đều có hơi bất ngờ nhưng cũng có thể hiểu được.
“Hân Nhiên, cậu ngồi đây đi. Tôi qua kia ngồi là được rồi!”
Trần Khiêm cười khổ, sao mình trong mắt các cô gái này giống như một loại ôn dịch vậy không biết.
Con nhà giàu người ta, trong tay có ba trăm năm mươi nghìn tệ thì có thể diều võ dương oai trước mặt phụ nữ, muốn phụ nữ phục tùng kiểu nào cũng được.
Trần Khiêm nằm trong tay không biết bao nhiêu là tài sản.
Mà lại chẳng được phụ nữ say mê.
"Trần Khiêm nghĩ vậy, nhưng dùng tiền để ra vẻ, thì anh không làm được.
Haiz!
Nói rồi, Trần Khiêm đứng sang một bên.
Mã Hân Nhiên cũng muốn thuyết phục Nhất Phàm và Trần Khiêm thêm nữa, lần này cô ấy thực sự muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai người.
Đều là bạn bè của nhau cả.
“Nhất Phàm?”
Vừa lúc đó, phía bàn bên cạnh chỗ đám Trần Khiêm ngồi vang lên một giọng nói.
Một chàng trai cao ráo, dáng người anh tuấn, trên người một cây hàng hiệu, đứng trong đám người trước mặt.
Thấy Triệu Nhất Phạm, anh ta vừa bất ngờ, vừa vui sướng "Cậu là Trang Cường?”
Triệu Nhất Phàm cũng ngạc nhiên. Cô ta chỉnh lại tóc tai rồi cười tươi đứng dậy.
“Đúng vậy Nhất Phàm, hai năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp. Suýt chút tôi không nhận ra cậu rồi.”
 
Chương 35: Nên lập tức chẳng màn nữa!


Trang Cường cười.
“Đúng rồi Trang Cường, không phải ba cậu đưa cậu ra nước ngoài du học sao? Cậu về nước lúc nào vậy?”
“Tôi mới về hôm kia thôi, vừa mới nhờ người tìm thông tin của cậu để liên lạc. Đúng rồi, hôm qua ở Karaoke Đế Hoàng cậu không sao chứ? Lúc đó bạn cấp ba của tôi là Đại Lôi gọi điện báo cho tôi. Nói là cậu gặp rắc rối ở đó.”
Trang Cường cười nói.
Triệu Nhất Phàm bưng miệng kinh ngạc.
Ngay cả những người bạn cùng phòng của Triệu Nhất Phàm cũng đột nhiên cảm thấy vỡ lẽ ra điều gì đó.
“AI Trang Cường, là cậu sao? Hôm qua chính là cậu giúp. tôi?”
Mặt Triệu Nhất Phàm lộ ra vẻ vui mừng cùng bất ngờ.
Trang Cường hôm qua thật sự đã giúp đỡ, tận tình tới mức nhờ ba gọi cho Lý Phi Hồng ở Karaoke Đế Hoàng.
Lý Phi Hồng lại không bắt máy.
Nhưng mà lúc đó nghe Triệu Nhất Phàm hỏi là cậu giúp đúng không thì không nghĩ nhiều nữa.
Đáp: “Ừ, tôi nhờ ba tôi hỏi thử!”
Khỏi phải nói, trong lòng Triệu Nhất Phàm vô cùng kích động, mặt hiện rõ vẻ tự hào.
Phụ nữ, vĩnh viễn luôn là sinh vật phù phiếm nhất thế giới.
Bây giờ hay rồi, mọi nghỉ ngờ đều được hóa giải. Hóa ra ngày hôm đó người gọi điện thoại không phải là Ninh Phàm, cũng không phải ai khác. Người có thể khiến đại ca Lý Phi Hồng nể mặt như vậy, hóa ra đó là người bạn thời thơ ấu, Trang Cường.
Trước đây, ba của Trang Cường và ba cô là chiến hữu, vì vậy mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Sau đó công việc kinh doanh của nhà Trang Cường ngày một phát triển, rồi anh ta ra nước ngoài du học.
Nên cũng xa cách dần.
Không ngờ vừa về, Trang Cường đã cho cô ta bất ngờ lớn như vậy.
Hơn nữa, có thể khiến Lý Phi Hồng nhún nhường, quyền lực của nhà Trang Cường không phải đơn giản.
“Trang Cường, nói thế nào thì cũng rất cảm ơn cậu!” Tim Triệu Nhất Phàm nở hoa tung tóe.
Nhìn Triệu Nhất Phàm như vậy, Trân Khiêm ở bên vô cùng gượng gạo.
Ôi đời, vừa mới chỉnh xong một Ninh Phàm.
Công lao đáng ra của mình lại bị tên Trang Cường này hớt mất sao?
"Trần Khiêm thực sự muốn nói với họ, đó là anh! Chính Trần Khiêm đã kêu người giúp đỡ!
Nhưng ngoài việc làm cho Triệu Nhất Phàm và đám bạn cô ta khinh thường mình hơn thì đâu còn lợi ích gì khác đâu?
Chủ yếu là Trần Khiêm không muốn tiếp xúc quá nhiều với Triệu Nhất Phàm.
Nên lập tức chẳng màn nữa!
"Ừ, tôi đến tham gia họp mặt bạn cấp ba, ở ngay tầng trên nè. Nhất Phàm, tôi lên trên kia mời mọi người mấy li rồi xuống. Lát cậu nhớ giới thiệu bạn bè của cậu cho tôi biết nha."
Vừa nói, Trang Cường nho nhã nhìn mấy cô gái cười nhẹ rồi mới chịu rời đi.
Làm cho mấy cô gái ngây ngốc tại chỗ. "Wow! Đẹp trai chết mất!"
"Nhất Phàm Nhất Phàm, mau nói cho bọn tớ nghe về anh đẹp trai đó đi."
"Đúng đó, có bạn gái chưa vậy?” Lâm Kiều cũng rất tò mò. "Triệu Nhất Phàm kiêu hãnh nói: "Trang Cường lợi hại lắm đó. Các cậu biết tập đoàn thực phẩm Thịnh Hoa không? Của gia đình cậu ấy mở đó, trùm của ngành thực phẩm đó!”
 
Chương 36: Cậu có ý gì?


"Trời đất, công ty lên sàn chứng khoán rồi, là tập đoàn trong top 100 đó. Thực lực hùng hậu."
Lâm Kiều ái mộ nói.
"Không phải tin tức mấy hôm trước có nói tập đoàn Thịnh Hoa đang gặp vấn đề về tài chính sao?"
Trần Khiêm lẳng lặng läng nghe, nhưng khi nghe đến phần những người đẹp tán gấu chém gió, cũng góp chuyện mấy câu.
Nhưng lời vừa nói ra thì không khí đột nhiên đông cứng.
Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, cô ta liếc Trân Khiêm một cái.
"Cậu có ý gì? Gặp vấn đề tài chính thì cũng bình thường thôi? Cậu ở đây ganh ghét gì chứ?"
"Hứ, có nhiều người vậy đó. Ghen tị với người khác, chỉ chăm chăm tìm khuyết điểm của người ta để soi mói. Thật ghê tởm!"
Lâm Kiều khinh thường đáp trả.
Lúc này, Trần Khiêm có nói câu gì thì cũng sẽ dẫn tới xung đột mà thôi.
"Nhất Phàm!"
Lúc này, Trang Cường cùng hai người bạn học từ trên lầu đi xuống...
"Nhất Phàm, ban nãy nhìn cậu có vẻ không vui, sao thế?" Trang Cường cầm ví tiền đi từ trên lầu xuống
Nhìn Triệu Nhất Phàm đã dậy thì còn xinh hơn cả hai năm trước, trái tìm của Trang Cường đập thình thịch.
"Không có gì đâu, tôi chỉ thấy kinh tởm một người mà thôi!"
"Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm, lạnh lùng nói.
"Đúng rồi, không tự biết mình là người thế nào mà cũng dám nói năng lung tung!"
Gần như như nhóm người đẹp Lâm Kiều có chung một kẻ thù.
Nhắm thẳng vào Trần Khiêm. Trang Cường cũng liếc Trần Khiêm một cái.
Ban nấy lúc anh ta vừa bước vào đã thấy hình như Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm có khúc mắc gì đó.
Bây giờ xem ra, có vẻ như Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm có xích mích không vui.
Chẳng lẽ... Thằng nhóc này có quan hệ mập mờ với Triệu Nhất Phàm?
Ha hạ, sao có thể?
Trang Cường vừa nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm là biết ngay, từ trên xuống dưới không đến một trăm năm mươi tệ, sao Nhất Phàm có thể có quan hệ nhập nhẵng với loại người thế này được!
"Có hiểu lầm chuyện gì thì giải thích là được mài! Mọi người là bạn với nhau, phải hòa thuận với nhaul"
Trang Cường cười sang sảng nhưng ánh mắt lại nhìn sang Trần Khiêm.
"Anh bạn, tôi tên Trang Cường, là bạn thân từ nhỏ với Nhất Phàm, xin chào!"
Nói xong, Trang Cường còn muốn bắt tay với Trần Khiêm, chiếc đồng hồ Rolex xuất hiện.
Loại đồng hồ này vừa nhìn đã biết không rẻ, ít nhất của phải hơn một trăm nghìn.
Chớp mắt khiến cả đám con gái đều nhìn ngưỡng mộ.
Trần Khiêm nhìn người tên Trang Cường này, thế nào cũng cảm thấy anh ta chẳng có ý tốt lành gì.
Đang chuẩn bị bắt tay với anh ta.
"Thì nghe Trang Cường nói một cách kinh ngạc
"Wow, anh bạn, quần áo của cậu hiệu gì thế? Xin lỗi tôi mới vừa ở nước ngoài về nên không biết, sao tôi chưa bao giờ thấy nhỉ?"
Trang Cường nhìn áo của Trần Khiêm, trố mắt đứng nhìn giống như không biết nên nói gì.
Khóe miệng thì đã nhếch lên cười khinh.
 
Chương 37: Triệu Nhất Phàm thầm nghĩ


Triệu Nhất Phàm ở đây, hơn nữa anh ta nhận thấy được quan hệ giữa Triệu Nhất Phàm và thăng nhóc này không hề tốt đẹp.
Chỉ bằng mình thuận nước đẩy thuyền, chơi thằng nhóc. này vài câu.
Ha ha, nhãn hiệu bình thường mà thôi! Quả nhiên vừa nhìn đã biết không có ý gì tốt lành.
Nhưng Trần Khiêm không muốn so đo với người tên Trang Cường này.
Nói thật Trần Khiêm cũng muốn mua sắm băng thẻ của chị mình nhưng phí dùng thấp nhất là ba trăm nghìn, điều này làm Trần Khiêm cảm thấy quá xa xỉ!
"Ồ ồ, nhãn hiệu bình thường cơ à? Đúng rồi Lý Hạo, cậu có bao giờ nhìn thấy nhãn hiệu này chưa? Mọi người ở trong nước mà!"
Lúc này Trang Cường nhìn về phía bạn cấp ba của mình.
Người tóc vàng tên Lý Hạo có làn da rất trắng.
Trên thực tế từ sau khi anh ta đến, ánh mắt cứ dính lấy Triệu Nhất Phàm, và cũng phân vân lưỡng lự vê những cô gái ngoại hình xinh đẹp như Lâm Kiều.
Nghe Trang Cười nói xong, Lý Hạo biết Trang Cường đang có ẩn ý. Lý Hạo läc đầu cười nói: "Đúng là chưa nghe qua bao giờ, có cần tớ lên mạng tìm thử không?"
Hai người kẻ tung người hứng, bộ dạng giống như đang ham học hỏi.
Thật ra là đang mỉa mai Trần Khiêm. Trần Khiêm cũng không hề ngại ngùng hay xấu hổ.
Nhưng thật ra nhóm nữ sinh Triệu Nhất Phàm lại cảm thấy hơi hả dạ.
“Hừi Ai bảo ban nãy anh ghen ăn tức ở, bây giờ bị người khác chế giễu rồi kìa, đồ nghèo kiết xác!”
Lâm Kiều cười thầm, nói nhỏ. “Không hổ là người đi du học nước ngoài về, giết người
không thấy máu, nói bóng nói gió mà cũng tài nữa, đúng là giỏi quá đi!”
Triệu Nhất Phàm thầm nghĩ.
Rất rõ ràng, Trang Cường nhăm vào Trần Khiêm, là đang xả giận cho mình, hơn nữa cũng không chế nhạo thẳng mặt giống như bọn Hứa Nam.
Mà dùng một phương pháp làm người ta khổ mà không dám nói nên lời.
Điều này làm cho trái tim của Triệu Nhất Phàm rất vui mừng hạnh phúc về sự khôn ngoan của Trang Cường và những gì anh ta đã làm cho mình.
“Trang Cường, tôi giới thiệu bạn của tôi cho cậu nhé!”
Sau khi liếc mắt nhìn Trần Khiêm, Triệu Nhất Phàm giới thiệu những người đang ngồi cho Trang Cường.
Mà Trang Cường cũng giới thiệu bạn cấp ba là Lý Hạo, nhà Lý Hạo là một tổ chức huấn luyện đào tạo, là một chuỗi công. ty đào tạo rất mạnh ở Kim Lăng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống. Tất nhiên Trang Cường ngồi đối diện Triệu Nhất Phàm.
Thậm chí Lý Hạo kia, có vẻ như anh ta có ý với Từ Hà và Lâm Kiều.
Mắt anh ta cứ nhìn về phía hai người kia, hơn nữa lúc tán gẫu còn nương theo sự phối hợp của Trang Cường, thể hiện ưu điểm của mình
Vốn dĩ chủ đề của hôm nay sẽ là Dương Huy và Từ Hà.
Kết quả không ngờ, bạn từ nhỏ của Triệu Nhất Phàm vừa đến thì cành mẹ đẻ cành con.
Chuyện này làm Dương Huy hơi khó chịu.
'Tất nhiên Trần Khiêm đã nhìn thấy hết tất cả những thứ này.
Sân khấu của anh em bị chiếm, đương nhiên Trần Khiêm không thể không quan tâm.
May là anh đã chuẩn bị từ sớm.
 
Chương 38


Lúc trước khi Trần Khiêm về ký túc xá đã từng gọi điện cho Tổng giám đốc Lý của khu sơn trang suối nước nóng nói có lẽ hôm nay anh sẽ đưa bạn bè đến sơn trang chơi một chút, để ông ấy hỗ trợ sắp xếp.
Chính là để hôm nay Dương Huy nở mặt trước mọi người!
Hơn nữa, chẳng phải Mã Hân Nhiên cũng rất muốn đến sơn trang chơi sao.
Trần Khiêm nhìn người tên Lý Hạo kia, sau khi biết Từ Hà được Dương Huy mời đi dùng bữa thì cứ căn Dương Huy như là bị điên.
Hỏi nhà Dương Huy làm nghề gì. Tóm lại một câu chính là, nhà ông anh có tiền không?
Ngay lập tức muốn đề cập chuyện đến sơn trang với nhóm người này.
Lúc này, Trang Cường chậc chậc, nói:
“Đúng rồi, hình như sau khi tôi về nước có nghe nói một sự kiện, chắc là mọi người cũng nghe nói rồi, nhà họ Ninh ở phố thương mại Kim Lăng đã bị phế rồi! Ầy, nhắc đến cảm thấy tiếc quá, vốn dĩ ba tôi còn quen ông chủ nhà họ Ninh đó! Hơn nữa, người đó còn xin ba tôi hãy mua lại nhà hàng Minh Hoàng!”
Mí mắt nhóm người Triệu Nhất Phàm giật giật.
Sự kiện của Ninh Phàm nhà họ Ninh kia, tất nhiên là các cô biết rồi.
Bởi vì lúc xảy ra chuyện, họ còn đứng bên cạnh nhìn đấy!
Chẳng qua vừa nghe nói nhà Trang Cường muốn mua lại nhà hàng Minh Hoàng, trong lòng các người đẹp đã đưa ra một quyết định, chăc chẵn phải làm quen làm thân với Trang Cường.
Lúc này Triệu Nhất Phàm gật đầu rồi nói: “Thật ra chúng tôi cũng biết người tên Ninh Phàm kia, nghe nói anh ta đắc tội với ông chủ lớn đứng phía sau nên chỉ trong một dêm, toàn bộ gia sản của gia tộc đều phá sản! Đặc biệt là nhà hàng Minh Hoàng được gia tộc bọn họ xem là sản nghiệp chính, đã bị ép buộc rời khỏi phố thương mại Kim Lăng! Thế nào? Chú Trang muốn mua lại à?”
Trang Cường thấy cả đám người đẹp đều nhìn về phía mình.
Ngay lập tức lòng hư vinh được thỏa mãn.
Gật đầu nói: “Ba tớ có ý định này, dù sao mọi người đều biết tiền ở phố thương mại Kim Lăng như nước chảy mà, không ai nghỉ ngờ giá trị thương mại của nơi đó! Huống chỉ, ba tớ thường hay đến phố thương mại Kim Lăng, cũng là khách quen của sơn trang suối nước nóng!”
“Sơn trang suối nước nóng!”
Vừa nghe đến sơn trang suối nước nóng, vẻ mặt của mọi người đều sôi nổi hẳn lên. Trang Cường gật đầu cười: "Thế nào, mọi người đã từng đến rồi hả?”
Vừa nói đến chuyện này là nhớ đến tình cảnh gượng gạo của Ninh Phàm hôm ấy.
Nhưng Triệu Nhất Phàm không hề định dối gạt Trang Cường.
Cho nên cô ta nói hết tất cả mọi chuyện của Ninh Phàm hôm ấy.
Nghe xong, Trang Cường cười nói: "Không ngờ Ninh Phàm lại nhục nhã đến thế, nhưng mà Nhất Phàm này, nếu lần trước cậu chưa được đến thì lần này để tôi đưa mọi người đi, tôi nhờ ba tôi gọi cuốc điện thoại là được!”
“Wow! Thật hả anh Trang Cường?”
Lâm Kiều quyến rũ hỏi.
“Tất nhiên là thật rồi! Đợi chút, bây giờ tôi gọi điện thoại cho ba tôi!" Trang Cường nói xong, bấm một dãy số di động.
Sau khi nói tình hình thì cúp máy.
“Chi bằng chúng ta xuất phát ngay đi? Tôi sợ buổi chiều. bên đó nhiều khách, ba tôi sẽ không sắp xếp được!”
Được đó được đói Tất nhiên các người đẹp đồng ý.
Được, vậy để Lý Hạo lái xe đi luôn, hai chiếc xe!
"Trang Cường nói, lập tức Lý Hạo vui tươi hớn hở đi lái xe.
Nhưng mà Trang Cường, nữ sinh chúng tôi và Hân Nhiên nữa, tổng cộng là bảy người, hai chiếc xe cũng đủ nhưng mà họ thì...
 
Chương 39: Trần Khiêm cũng thấy không nỡ


Triệu Nhất Phàm chỉ vào mấy người Trần Khiêm và Dương Huy.
Trang Cường hỏi: "Thế nào, các cậu không lái xe à?"
Dương Huy đỏ mặt, läc đầu: "Thôi, các cậu đi đi, chúng tôi không đi!"
Mã Hân Nhiên bị kẹp ở giữa khó chịu muốn chết, nói ngay: "Họ không đi thì tớ cũng không đi đâu!"
Trần Khiêm không muốn để lần nào Mã Hân Nhiên cũng phải khó xử như thế, anh nhận ra được rằng cô ấy thật sự rất muốn đi chơi.
Lập tức nói ngay: "Hân Nhiên, cậu đi trước đi, chúng ta còn gọi cả bàn thức ăn mà, lát nữa chúng tớ đến sơn trang tìm các cậu!"
Câu này của Trần Khiêm, là muốn nói cho đám Triệu Nhất Phàm và Từ Hà nghe.
Hôm nay đã gọi một bàn thức ăn, họ không ăn miếng nào, nói đi là đi, không hề tôn trọng người khác.
Mà Triệu Nhất Phàm nhạy cảm vừa nghe thấy thì khinh thường ngay: “Ha ha, cậu còn nói lát nữa đến, đợi lát nữa các. cậu đến, không có Trang Cường bảo lãnh, các cậu muốn vào. là vào được à? Hơn nữa chỉ là một bàn thức ăn thôi mà, có. đáng không, hay là lót chút tiền này cho các cậu luôn nhé?”
Dương Huy vội xua tay: “Không cần không cần, mọi người đi trước đi, Từ Hà, lần sau gặp nhé!”
Dương Huy nhìn Từ Hà.
Vốn đang định nói lát nữa gặp nhưng Triệu Nhất Phàm nói đúng, đợi lát nữa làm sao mình có thể vào được chứt
Sau đó đám người Triệu Nhất Phàm vui vẻ rời đi, hy vọng lần này đừng xấu hổ như hôm qua là được.
Mà sau khi bọn họ đi rồi, nhìn cả bàn đầy thức ăn đồ uống.
Dương Huy cũng không có hứng thú.
“Anh Huy, đừng nhụt chí, tôi nói này lát nữa chúng ta muốn đi sơn trang thì đi sơn trang!”
Trần Khiêm vỗ vai Dương Huy.
Dương Huy cười gượng, nói: “Tôi hiểu ý cậu mà, ban nấy cảm ơn cậu. Thôi vậy, nhiều thức ăn như vậy, không ăn thì phí quá, chúng ta ăn đi, ăn xong rồi về ký túc xá ngủi"
Trần Khiêm biết anh ấy đã hiểu lầm răng anh chỉ nói miệng thôi.
Lập tức cười cười, cảm thấy mình không nên khiêm tốn như trước nữa, nói thật, nhóm Dương Huy thường xuyên không dám ngẩng đầu, bị mỉa mai, âu cũng là vì bản thân anh.
"Trần Khiêm cũng thấy không nỡ.
Lấy di dộng ra ngay, gọi điện thoại cho Lý Trấn Quốc: “Anh Chấn Quốc, lát nữa em và bạn em sẽ đến sơn trang, nếu bên anh tiện thì có thể phái hai chiếc xe đến đón chúng em không!?”
Lý Chấn Quốc ở đầu bên kia điện thoại cực kỳ lễ phép: “Cậu Trần, tất nhiên là tiện ạ, mọi người đang ở đâu?”
Trần Khiêm nói địa chỉ rồi cúp máy. Sau đó nhóm Dương Huy hơi kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.
“Mẹ nó, lão Trần, cậu gọi điện thoại cho ai thế?”
Dương Huy biết Trần Khiêm là một người cực kỳ thật thà chất phác.
Cho dù là muốn hư vinh đi chăng nữa.
"Thì cũng sẽ không đợi đám người kia đi rồi mới gọi điện thoại lừa anh em chung ký túc.
Cho nên mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng lẽ lão Trần thật sự có thể khiến mọi người đến sơn trang suối nước nóng được sao?
Sao có thể chứ!
Mà nghe câu hỏi của đám Dương Huy xong, Trần Khiêm chỉ cười cười.
"Ý nghĩa đó là, lát nữa các cậu sẽ biết!"
“Các vị, xin phép được quấy rầy một chút, xin hỏi các vị tiếp tục dùng cơm hay là?”
Lúc này, nhân viên phục vụ xinh dẹp trong nhà hàng đã đi đến, lịch sự lễ phép hỏi bọn họ.
Mặc dù lễ phép nhưng cũng không thể che giấu được sự khinh miệt trong lòng cô ta.
'Tất nhiên cô ta biết người hôm nay mời khách là ai.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top