Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 40: Nghĩ mình là ai vậy?


Nhưng sau khi xảy ra chuyện ban nấy, cô ta đã thấy và biết các người đẹp đã bị hai anh thiếu gia cướp đi rồi.
Cùng lúc đó, những người dùng cơm trong sảnh cũng cười cười nhìn bọn Trân Khiêm, Dương Huy.
Giống như việc bị giành bạn gái trước mặt mọi người là chuyện rất xấu hổ.
Cho nên nhân viên xinh đẹp đến đây hỏi họ một chút, nếu họ không muốn dùng cơm nữa, thì không cần nói gì hơn, đến quầy tính tiền nhanh đi!
“Không cần đâu, đóng gói luôn là được, lát nữa chúng ta mang đến sơn trang suối nước nóng ăn!”
Sao mà Trần Khiêm không nhìn thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt của bọn họ chứ?
Nhìn Dương Huy thế này, ai lại còn tâm trạng ngồi đây dùng cơm.
Nhưng nếu vứt cả bàn thức ăn Tây ở đây thì lại khá đáng tiếc.
Mà nhân viên phục vụ xinh đẹp và những người xung quanh nghe Trần Khiêm nói xong thì cười phụt.
“Mẹ nó, thằng này bị ngốc à?”
“Nghĩ mình là ai vậy? Ăn bữa cơm cũng phải đóng gói mà còn muốn đến sơn trang suối nước nóng dùng bữa?”
“Chẳng lẽ không biết một đĩa thức ăn trong suối nước: nóng còn đắt hơn cả bàn thức ăn của họ hả? Ha ha...”
“Có lấ các người đẹp ban nãy bọn họ mời đã đi với người khác rồi nên mới muốn tìm kiếm sự tồn tại mà thôi. Sinh viên bây giờ đúng là vì mặt mũi mà không quan tâm đến hai chữ xấu hổ, chỉ biết khoác lác thôi!”
Những người xung quanh thì thâm nhỏ to, cười nhạo mỉa mai.
Làm đám người Dương Huy không thể không gãi đầu, cúi đầu không dám nói gì.
Mà nữ phục vụ kia thì trợn mät nhìn Trần Khiêm: “Nếu như vậy thì, các vị, ai sẽ là người tính tiền?”
“Để tôi để tôi!" Dương Huy vội nói.
Đừng xem thường bàn thức ăn này, khoảng chừng tám trăm đồng lận đấy.
Hơn nửa tháng phí sinh hoạt của Dương Huy.
Còn Trần Khiêm thì cầm bao nilong gói thức ăn ở đây. Anh ngoảnh mặt làm ngơ lời mỉa mai của mọi người! “Rừm rừm rừm...”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ba chiếc siêu xe gào thét.
Dừng ngay trước cửa nhà hàng. “Wow! Ba chiếc Rolls-Royce Phantom đó!”
“Trời, ai vậy, cừ thế! Một chiếc thôi đã là mười triệu rồi”
“Không những có xe mới cừ thôi đâu, mọi người nhìn biển số xe đi!”
Ba chiếc Phantom này, biển số xe đều là một dãy năm con 689.
Chỉ riêng biển số xe thôi đã trị giá hai triệu!
Nhất thời, tất cả khách hàng trong sảnh lớn nhà hàng đều nhìn ra bên ngoài.
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng ngẩn ngơ.
Nếu chủ nhân của chiếc xe đến đây dùng cơm, mình tự lên chào đón, có thể lọt vào mắt xanh của người đó không?
Cô ta vội vã chỉnh sửa lại quần áo, sau đó chạy bước nhỏ. ra cửa.
Nhìn xem có phải ba người sẽ vào dùng cơm hay không. Ba người bước xuống xe.
Ba người này mặc vest màu đen rất gọn gàng, đeo kính râm và tai nghe.
Giống như vệ sĩ của mấy ông lớn thường hay thấy trên tivi.
Khí thế mạnh mẽ, cực kỳ trang nghiêm.
 
Chương 41: Anh đi thong thả!


“Ba vị, xin hỏi các vị...” Cô phục vụ xinh đẹp vội vã chào đón.
Nhưng không biết tại sao, ba người đó không hề nhìn cô ta mà đi thẳng về phía Trần Khiêm đang gói thức ăn.
“Cậu Trần!” Ba người khom lưng 90 độ, cung kính lễ phép. “Cái gì? Cậu Trần?”
“Người mà ban nãy ăn nói như tên ngốc, vậy mà họ lại gọi nó là cậu Trần?”
Tất cả mọi người trong sảnh đều cực kỳ ngỡ ngàng. Nhóm Dương Huy còn kinh ngạc hơn.
Cuối cùng chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lão Trần lại cừ đến vậy à?
Mà lúc này, Trần Khiêm mới gói xong phần thức ăn thừa. “Được rồi anh Huy, chúng ta đi xe đến sơn trang đi.” “Cậu Trần, để chúng tôi xách đồ ạ!”
Mấy anh vệ sĩ vội vã chạy đến nhận bọc thức ăn trên tay Trần Khiêm
Rồi sau đó nhóm Dương Huy đi theo Trần Khiêm ra cửa như thể đang nằm mơ.
“Anh Trần... Anh đi thong thả!”
Lúc đi đến cửa, mặt của cô phục vụ xinh đẹp đã hơi xanh mét, vội vàng lễ phép nói.
Trần Khiêm chỉ gật đầu. Đồng thời mặt hơi đo đỏ.
Cảm giác đứng giữa đám đông bị người khác nhìn chăm chăm đúng là quá xấu hổi
Mọi người nhanh chóng lên Phantom, đi đến sơn trang. Trên đường.
Dương Huy nhịn không được hỏi Trần Khiêm: “Lão Trần, chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trần Khiêm cảm thấy bây giờ mà ngả bài ngay thì vẫn còn hơi sớm nên chỉ nói:
“Anh Huy, sau này tôi sẽ từ từ kể chuyện này cho mọi người nghe. Mọi người chỉ cần nhớ rằng, chúng ta là anh em, chuyện của cậu là chuyện của tôi, nhất định hôm nay tôi sẽ để cậu được nở mày nở mặt!”
Nhóm Dương Huy cũng không hỏi nhiều, chỉ sợ hãi rồi gật gật đầu!
'Thoáng chốc đã đến sơn trang. Vốn dĩ tài xế nhận được nhiệm vụ đón Trần Khiêm và bạn bè của anh đến phòng riêng dùng bữa, còn sắp xếp rất nhiều trò chơi giải trí.
Nhưng Trần Khiêm nhìn nhóm người Dương Huy ở cùng với nhóm vệ sĩ, thật sự không thể thả lỏng.
Trên thực tế, chính bản thân Trần Khiêm cũng có hơi không thả lỏng được.
Đến cửa, bảo tài xế thả họ xuống để họ đi về, nói họ sẽ chơi tự do ở sơn trang chút đã rồi sau đó mới đến dùng cơm!
“Mẹ nó! Lão Trần, cậu khí phách quá đi, sơn trang này, nói vào là vào!”
Lý Duệ đi dạo trong sơn trang, không thể không nể phục.
“Ha ha, tôi quen giám đốc của họ! Hôm nay mấy anh em muốn chơi gì thì cứ chơi! Muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!”
Trần Khiêm cười nói.
*ÀI Tôi biết rồi, Tiểu Khiêm, cậu quen giám đốc ở đây, chẳng lẽ cậu cứu con gái người ta nên vì muốn cảm ơn, người ta cho cậu thẻ mua sắm cấp bậc chí tôn đúng không...
“Cũng xem như là có liên quan...”
Bởi vì tấm thẻ đo là chị anh đã bảo Lý Chấn Quốc gửi bưu điện đến cho anh.
Nhóm Dương Huy đều hiểu rõ.
Lập tức, cũng thoải mái vui chơi.
 
Chương 42


Toàn bộ sơn trang cực kỳ lớn, bao trùm cả nửa ngọn núi.
Mặc dù phong cảnh bên ngoài sơn trang rất đẹp nhưng thật sự không có gì để chơi.
Suối nước nóng thật thụ, nơi dùng cơm trong trang viên mới là vị trí trung tâm.
Trần Khiêm đã tương đối quen thuộc được một ít, nói: “Chúng ta đi thẳng vào trong đi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi thì tầm suối nước nóng!”
“Bên trong, tôi lên mạng thấy chẳng phải bên trong thu phí mà còn không cho vào sao?”
Lý Duệ tò mò hỏi.
Thật ra có thể dạo chơi bên ngoài sơn trang là anh ấy đã rất thỏa mãn rồi.
Phải biết rằng, cho dù là bên ngoài cũng không phải là nơi ai muốn vào cũng được.
“Không sao!"
Trần Khiêm cười cười, tòa sơn trang này, mặc dù là chị mở nhưng lại dùng chứng minh thư của anh.
Nên tất nhiên thoải mái hơn.
Từ bên ngoài đi vào bên trong phải đi qua một cây cầu cổ. xưa.
Lúc bọn Trần Khiêm đi đến thì thấy đám người Triệu Nhất Phàm, giờ phút này bọn họ đang chụp hình.
“Mọi người nhìn kia, là đám người Trần Khiêm! Họ vào. bằng cách nào?”
Lâm Kiều nhìn thoáng qua thì thấy bọn Trần Khiêm đang. đi đến, lập tức kinh ngạc nói.
Mà Triệu Nhất Phàm thì đang tán gẫu với Trang Cường.
Nghe Lâm Kiều nói, cô ta nhíu mày, nhìn sang hướng đám người Trần Khiêm.
Quả nhiên là bọn họ.
“Sao họ lại vào đây được?” Triệu Nhất Phàm hơi ngạc nhiên, hỏi.
“Mẹ nó! Chẳng lẽ là lén chui từ chỗ khác vào hả?” Người nói chuyện chính là Lý Hạo, bạn của Trang Cường. Giờ đây anh ta nhìn đám Trần Khiêm, hơi khinh thường.
Thật ra câu nói này cũng là suy nghĩ trong lòng đám nữ sinh Triệu Nhất Phàm.
Họ suy nghĩ.
Sơn trang suối nước nóng là nơi như thế nào, người nào muốn vào là vào sao?
Cho dù là người như Trang Cường thì ban nãy lúc ở bên ngoài cũng phải nhờ ba anh ta gọi điện thoại vài lần liên tục mới móc nối được, để bảo vệ cho bọn họ vào.
Dù là như thế, cũng chỉ có thể ở bên ngoài.
“Mẹ nó, nếu lén lút bò vào thật thì đúng là mất mặt quá!”
“Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu bị bảo vệ phát hiện, biết họ quen chúng ta thì chẳng phải chúng ta cũng sẽ bị đuổi ra luôn sao?”
Một nhóm nữ sinh vừa khinh thường nhìn Trần Khiêm vừa sốt ruột thì thầm.
“Dương Huy, mọi người vào băng cách nào?" 'Từ Hà lại không nói gì mấy. Cô ta chạy thẳng về phía Dương Huy, khẽ hỏi
Còn có vẻ như rất lo lắng cho Dương Huy.
 
Chương 43: Cảm thấy bất đắc dĩ


“Chúng tôi vào băng cửa chính!” Trần Khiêm trực tiếp giải thích.
Mà Dương Huy cũng gật đầu với Từ Hà.
“Ha ha? Cửa chính, bảo vệ mù rồi hả mà lại để các cậu bước vào?”
Lâm Kiều cứ õng ẹo làm dáng quát về phía Trần Khiêm.
Cô ta thề, nếu hôm nay cô ta thật sự bị đuổi ra khỏi đây vì tên Trần Khiêm này, chắc chắc cô ta sẽ tát Trần Khiêm mười cái!
Tát thật mạnh!
Triệu Nhất Phàm cũng biết hậu quả của việc lén lút chui vào.
Cô ta nghiêm túc bước đến trước mặt Trần Khiêm: “Trần Khiêm, tôi mong cậu có thể nói thật. Nếu vì muốn được nở mặt nở mày mà các cậu lại lén chạy vào đây thì bây giờ cứ nói với Trang Cường, nói không chừng Trang Cường sẽ nghĩ cách giúp các cậu!”
“Đúng rồi, nếu vậy thì mọi người sẽ không phải mất thể diện!"
Trang Cường bổ sung thêm một câu.
Lòng thầm nghĩ: Bạn bè của Nhất Phàm, rốt cuộc là thứ lạ lùng gì vậy?
Ô!!!!!
Trần Khiêm nghe bọn họ người tung kẻ hứng, nói mãi không chịu ngừng.
Cảm thấy bất đắc dĩ.
Mẹ nó rõ ràng mình vào đây bằng cửa chính, còn bảo. mình phải nói thật. Chẳng lẽ ông đây phải nói ông chui từ lỗ chó ra thì các
người mới cảm thấy hài lòng hả?
“Tôi chỉ nói sự thật, nếu các cậu muốn thì vào sơn trang chơi đùa, ăn bữa cơm, tắm suối nước nóng!”
Trần Khiêm nói xong thì nhìn Mã Hân Nhiên.
"Trên thực tế, Mã Hân Nhiên cũng đang lo lắng cho Trần Khiêm.
Sợ Trần Khiêm gặp rắc rối.
Nhưng lòng tốt của anh, kết quả lại nhận về những ánh mắt xem anh như thắng ngốc:
“Cái gì cái gì? Anh còn muốn vào trong hả? Không biết tự nhìn vào bãi nước tiểu của mình xem mình là người thế nào à? Không thấy đám bảo vệ đang canh giữ bên trong hả?
Lâm Kiều tức giận nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
“Đúng rồi, ngay cả cậu Trang đây còn không thể đưa nhiều người vào trong, cậu nghĩ cậu là ai?”
Đám con gái tức giận, nhao nhao.
“Ha ha, chúng ta có mười bốn người, chưa nói đến ăn cơm, chỉ tắm suối nước nóng thôi cũng đã ít nhất một trăm năm mươi nghìn, ăn chút cơm, chắc cũng phải hai trăm ba trăm nghìn! Nếu chúng ta ít người thì tôi có thể sắp xếp, nhiều người như vậy, tôi cảm thấy khá áp lực!”
"Trang Cường cười gượng nói với Trần Khiêm.
Triệu Nhất Phàm nghe Trang Cường suy nghĩ cho bọn họ. như vậy thì thấy hơi cảm động.
Nhìn Trần Khiêm, cô ta không nói nên lời.
“Thôi đi, hay là lần sau chúng ta lại đến vậy, vì tránh cho iệc lát nữa phải xấu hổ, chỉ băng chúng ta ra ngoài đi?!”
“Không được, tại sao chúng ta phải ra ngoài vì thăng thấp kém này!”
“Đúng đó đúng đó, chị Nhất Phàm, khó khăn lắm chúng ta mới được vào đây tham quan mài”
Nhất thời, tất cả mọi người đều tức giận nhìn Trần Khiêm.
 
Chương 44


Mà đây cũng là hiệu ứng Triệu Nhất Phàm mong muốn. Ép Trần Khiêm phải đi.
Trần Khiêm chỉ läc đầu cười miễn cưỡng: “Nếu các cậu muốn vào thì đi theo, tùy các cậu thôi!”
Nói xong lại nhìn về phía Mã Hân Nhiên: “Hân Nhiên, cậu có tin tớ không? Nếu cậu tin tớ thì vào với tớ đi!”
Mã Hân Nhiên cắn chặt răng, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau đó Trần Khiêm dẫn người đi qua cây cầu nhỏ, đi vào bên trong.
“Ha ha, chờ chết đi! Nếu lát nữa mà có chuyện gì thì đừng nói là quen chúng tôi đấy nhé, mấy mặt lăm!”
Lâm Kiều không còn gì để nói.
“Cậu bạn này biết đùa thật đấy!”
Trang Cường cũng đứng sang một bên, quan sát trò vui. Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ phải mở to mắt nhìn. Bởi vì Trần Khiêm được vào thẳng không bị chặn lại.
Hơn nữa, nhóm bảo vệ còn chạy đến trước mặt Trần Khiêm, khom lưng chào.
“Chuyện gì xay ra vậy?” Trang Cường không thể tin nổi. Lâm Kiều thì bưng miệng.
Cô ta cứ ngỡ rằng Trần Khiêm sẽ bị đánh, còn vui vẻ khi người ta gặp xui xẻo nữa.
Kết quả người ta được thẳng luôn. Nét mặt của đám người đẹp rất phức tạp.
Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết cô ta cũng không tin.
Trong mắt cô ta, Trần Khiêm là thằng nghèo hèn khiến người khác phải khinh thường.
Cô ta biết Hân Nhiên cố ý kết nối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước.
Nhưng từ sau chuyện Trần Khiêm mua túi xách và một loạt những chuyện gần đây làm Triệu Nhất Phàm cảm thấy anh là một người đáng kinh đến mức không thể nào đáng khinh hơn được nữa.
Chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy phiền.
Mà bây giờ, anh lại có thể ra vào tự do khu sơn trang suối nước nóng.
Ngay cả Trang Cường cũng không có tư cách đưa nhiều người như vậy đi vào sơn trang suối nước nóng
“Chị Nhất Phàm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Lâm Kiều nhìn chằm chằm theo hướng Trần Khiêm đã đi, hơi không cam lòng.
Mà Triệu Nhất Phàm lại nhìn thoáng qua Trang Cường và Lý Hạo, ánh mắt dò hỏi.
Phải biết răng, ba của Trang Cường có thể làm Lý Phi Hồng của Karaoke Đế Hoàng khom lưng uốn gối, nếu ba của anh ta chịu ra tay, chắc chẳn không thành vấn đề!
Giờ đây sắc mặt của Trang Cường đã có hơi khó nhìn.
€ó thể nói chiêu của Trần Khiêm đã tát thẳng vào mặt của hai người.
Nếu bây giờ Trang Cường nói đi vào theo Trần Khiêm, vậy thì phải ăn chắc mấy cái tát này rồi!
Làm sao bây giờ? Gọi điện thoại cho ba vậy! Anh ta không muốn mất mặt với Triệu Nhất Phàm.
Lập tức móc di động ra, gọi điện thoại cho ba, kể lại tình huống vừa rồi.
Bên phía ba của Trang Cường cũng là một người rất sĩ diện, vừa nghe con trai bị người ta dùng tiền vả mặt.
Mà còn rất mạnh.
Lập tức đồng ý ngay, nói hôm nay có thể chỉ viện cho. Trang Cường một trăm nghìn, phải lấy lại thể diện.
Mặc dù rất đau ví nhưng mặt mũi mới quan trọng! “Hừ, có gì hơn người khác đâu. Nhất Phàm, chúng ta cũng vào thôi, hôm nay sẽ đưa mọi người vào tham quan bên trong sơn trang!”
Khoé miệng của Trang Cường co giật, nói một cách run rẩy.
“Tuyệt quá đi! Trang Cường ngầu quát! Đúng rồi, không thể để thăng nghèo đó hơn chúng ta được!”
Đám người Lâm Kiều bät đầu hoan hô.
Mỗi người ngồi vào bàn, đại khoái khoảng mười nghìn, chưa bao gồm phục vụ suối nước nóng và phục vụ ẩm thực, đừng nói đến các hạng mục giải trí khác như chơi golf.
Họ có tám người, thoắt cái đã tiêu hết tám mươi nghìn.
 
Chương 45


“Dù cậu ta có vào được đây thì sao? Cũng chỉ có thể tham quan nhìn thử thôi, hôm nay tôi còn có thể đưa mọi người đi chơi bowling đấy!”
Trang Cường nháy mắt ra hiệu với Lý Hạo, tiêu hết tám mươi nghìn rồi, cũng nhiệt huyết hẳn lên.
Cùng lắm hôm nay tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thôi!
Bowling chắc là hoạt động rẻ nhất trong sơn trang, ít nhất rẻ hơn ăn cơm!
Mọi người đi vào theo Trang Cường.
Đúng là bên trong như cách biệt một trời một vực với bên ngoài, giống như là bước vào một thế giới mới vậy.
"Thảo nào ngay cả ông chủ đại gia ở tỉnh ngoài cũng xem câu lạc bộ giải trí khu suối nước nóng này là thiên đường. Đúng là giống như thiên đường.
Triệu Nhất Phàm hơi ngỡ ngàng.
Thoáng chốc, cảm xúc khi bị Trần Khiêm vả mặt đã dần bình tĩnh trở lại.
“Wow! Mọi người nhìn kìa, đó là gì vậy?”
Đúng lúc này, Lâm Kiều đang vội vã makeup lại chuẩn bị selfie thì phát hiện bên trên thác suối nước nóng xinh đẹp nhất có một toà gác thanh lịch.
Có người đang dùng cơm trong đó.
Hơi nước xung quanh bốc lên, còn có một dải cầu vồng làm nền.
Người ở phía dưới vừa nhìn sẽ cảm giác như đang dùng bữa trên mây.
Cực kỳ đẹp đẽ.
Triệu Nhất Phàm cũng thấy thật sự rất đẹp, thật sự rất hy vọng mình sẽ là người ngồi đó dùng cơm, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
“Nhà hàng Nhập Ví? Đó là nhà hàng Nhập Vi!”
Trang Cường cũng hâm mộ nói.
“Anh Trang Cường, nhà hàng Nhập Vi là gì vậy? Nghe tên chẳng ra sao cả? Rất đắt ư?”
Đám con gái Lâm Kiều kinh ngạc hỏi.
“Chẳng ra sao cả? Rất đắt? Đâu chỉ là đắt, chưa nói đến gọi món, mọi người biết phí dùng cơm ở nhà hàng này là bao nhiêu không? Ba trăm nghìn!”
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Chỉ dùng bữa ở đây thôi đã mất ba trăm nghìn?
Mẹ ơi!
Mà tất nhiên Trang Cường rất hiểu biết: “Hơn nữa nơi đấy không phải là nơi có tiền là được ăn, phải có cả thân phận địa vị nữa. Cho nên, người có thể dùng cơm ở đó đều là ông chủ cấp cao, liên hoan của doanh nhân cao cấp lão luyện trong giới thương nghiệp mới có thể dùng nơi ấy!”
Triệu Nhất Phàm rất ngạc nhiên.
“Hả, không phải chứ! Chị Nhất Phàm, anh Trang Cường, mọi người nhìn những người đang ăn cơm trong nhà hàng đi, tại sao lại là Trần Khiêm và đám bạn cùng phòng của anh ta vậy?"
Lâm Kiều quan sát tỉ mỉ đã lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ sai sai.
Mà Từ Hà đang đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, tớ nhìn thấy Dương Huy!”
Lòng Triệu Nhất Phàm giật thót, đám Trang Cường, Lý Hạo cũng nhìn theo.
Nhìn kỹ mới thấy, đúng là bóng dáng của đám người Trần Khiêm.
“Không thể nào!”
Triệu Nhất Phàm không thể tin nổi, thằng nghèo đó, sao. lại có thể ngồi ở vị trí kia?
Tuyệt đối không thể nào! Reng reng reng. Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Nhất Phàm vang lên.
Là Mã Hân Nhiên gọi đến.
“Nhất Phàm, sao bây giờ các cậu mới vào, thức ăn đã lên món rồi đó, tớ thấy cậu rồi. Các cậu lên đây nhanh đi, phong. cảnh trên đây đẹp lắm!"
Trong lúc nói chuyện điện thoại, Triệu Nhất Phàm còn nhìn lên nhà hàng trên gác mái, Mã Hân Nhiên đứng lên vây.
tay với các cô, ý bảo các cô lên nhanh đi!
“Trời ơi, đúng là đám người Trần Khiêm, Hân Nhiên... chuyện này...”
Lâm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, khó tin quá đi!
Säc mặt của Trang Cường và Lý Hạo tím như cà, có thể nói hôm nay họ không còn chút mặt mũi nào!
“Chị Nhất Phàm, chúng ta lên nhanh đi!” Lâm Kiều đã sốt ruột đến mức không nhịn nổi nữa, quan trọng nhất là bây giờ rất nhiều nhóm người giàu có đang vui
chơi trong sơn trang đều hâm mộ nhìn về phía bọn họ.
Lòng hư vinh được thoả mãn đến cực đỉnh.
Triệu Nhất Phàm cần môi: “Ừ! Đi lên!”
Cô ta muốn hỏi rõ Trần Khiêm làm sao vậy? Nếu không sợ rằng sau này cô ta đừng mong có thể ngủ ngon.
Lý Hạo lo lắng, nhìn về phía Trang Cường: “Anh Cường, thằng nghèo đó lại cừ đến vậy, em thấy hay là chúng ta cứ thôi
đi, đừng tán tỉnh mấy em gái kia nữa?”
Lý Hạo đã sợ hãi.Trang Cường hừ lạnh: “Mẹ nó, cậu sợ cái đinh gì! Tớ không tin thăng nghèo đáng khinh đó có gì hơn người. Đi, chúng ta cũng lên đó xem rốt cuộc chuyện thế nào.”
 
Chương 46: Tất cả mọi người đều ngơ ngác


Trên lầu Vân Đoan.
Trần Khiêm và đám người Dương Huy Mã Hân Nhiên ngồi với nhau.
Thưởng thức phong cảnh đẹp xung quanh.
Còn về sự kinh ngạc của Mã Hân Nhiên, Trân Khiêm cũng dùng cùng một lý do để lấp liếm cho qua.
Chỉ là Trần Khiêm không ngờ được Chấn Quốc hôm nay lại quá nể mặt mình.
Dùng bữa ở nơi này chắc là vô cùng xa xỉ.
Rồi nhớ lại cả cái sơn trang đều là của chị gái và mình, trong lòng Trần Khiêm lại có cảm giác kích thích kỳ lại.
Mà lúc này, Triệu Nhất Phàm và cả đám con gái đều đã lên đến nơi.
Sắc mặt của Triệu Nhất Phàm khá khó coi. Dù sao thì cô ta luôn nghĩ Trần Khiêm là thằng nghèo. không một xu dính túi, là sự tồn tại mà Triệu Nhất Phàm luôn khinh thường.
Nhưng bây giờ, thật sự có cảm giác phải ngước lên nhìn Trần Khiêm.
Khiến cô ta khó chịu vô cùng. "Trần Khiêm! Sao cậu có tiền đến đây thế?"
Vì thế Triệu Nhất Phàm vừa lên là đã hỏi ra điều trong lòng muốn hỏi cũng là điều mà cô ta sợ nhất.
Cô ta sợ Trần Khiêm nói với mình rằng anh giàu có.
"Đúng vậy, anh Trần Khiêm, sao anh lại có tiền tới đây vậy, chỗ này đắt lắm đó!"
Giọng điệu của Lâm Kiều đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có cảm giác ngại ngùng nữa.
Trang Cường và Lý Hạo cũng xen lên nghe.
Trần Khiêm cười nói: "Ô, tôi may mắn quen Tổng giám đốc ở đây nên anh ấy mời tôi đến ăn bữa cơm, còn có thể dẫn theo bạn bè!"
??????
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Cho dù thật sự quen biết Tổng giám đốc đi nữa thì thế này cũng long trọng quá rồi nhỉ?
Triệu Nhất Phàm chăm chú nhìn Trần Khiêm. Mã Hân Nhiên nhịn không được nên nói hết sự thật ra.
Cô ấy kể với mọi người Trần Khiêm làm sao quen biết được Tổng giám đốc kia, rồi sao vào được sơn trang.
Bây giờ dường như Triệu Nhất Phàm mới thở phào được rồi hỏi:
"Hân Nhiên, ý của cậu là, chiếc túi xa xỉ Hermes lúc đầu Trần Khiêm mua cùng với việc lần này có thể dùng bữa ở nơi cao quý thế này đều là vì khi trước cậu ta đã cứu con gái của Tông giám đốc nên mới nhận được đãi ngộ đặc biệt thế này?"
Mã Hân Nhiên gật đầu: "Đây cũng là Trần Khiêm gặp may, người tốt thì luôn được báo đáp!"
Dọa chết tôi rồi! Triệu Nhất Phàm không khỏi thở phào trong lòng. Đến bọn Trang Cường cũng đều thở ra một hơi dài.
Tuy bây giờ Trần Khiêm được đối đãi tốt hơn cả cậu ấm cô chiêu bọn họ.
Nhưng, đây chỉ là người ta trả ơn cho anh mà thôi, qua hôm nay thì Trần Khiêm có là cái đỉnh gì?
Làm rõ được mọi chuyện, tâm trạng của Triệu Nhất Phàm và cả bọn con gái đều tốt hơn nhiều.
Đương nhiên rồi, Trần Khiêm thấy Triệu Nhất Phàm không quá khinh bỉ mình như trước đây nữa nhưng cũng chẳng có ý gì là thấy biết ơn mình.
Ý là cô ta có thể tới đây đã là nể mặt Trần Khiêm rồi.
Về chuyện này thì Trần Khiêm cũng chỉ thản nhiên cười cho xong chuyện.
"Các cậu xem, đây là một bức tranh sơn dầu sao? Còn là của họa sĩ lớn ở nước ngoài, thật hay giả thế?"
Cả đám người ăn ăn uống uống, thoải mái mãn nguyện.
Bấy giờ, Lâm Kiều nhìn bốn bức họa theo bốn phong cách khác nhau được treo trên bốn trụ của nhà hàng.
Một trong số đó là tác phẩm sơn dầu cổ của một họa sĩ lớn trong lịch sử nước ngoài.
Lâm Kiều vừa nhìn đã nhận ra.
"Chắc là thật đấy..." Trần Khiêm cười nói.
Trong sơn trang này, dường như có rất ít đồ giả. Có thể nói là đã đầu tư một món tiền vô cùng lớn.
"Hứ, cái gì mà chắc là, vốn đã là đồ thật!"
 
Chương 47: Đúng là uổng phí mà!


Nghe thấy Trần Khiêm nói thì Trang Cường đứng bên cạnh khinh bỉ nói.
Anh ta từng du học nước ngoài.
Đánh giá một số tác phẩm nước ngoài đương nhiên là sở trường của anh ta.
'Tên nghèo mạt này rõ ràng có thể mời mọi người thế mà hại anh ta tốn tám chín mươi nghìn.
Đúng là uổng phí mà!
Vì thế Trang Cường phải lấy lại chút danh dự ở khía cạnh khác mới được!
Anh ta lập tức tự tin nói:
"Giá thị trường nước ngoài của bức tranh này đã không dưới một tri, vô cùng danh giá! Ba bức họa khác của nhà nhàng này cũng có giá không hề rẻ. Nếu không thì ăn bữa cơm ở đây thôi thì sao đắt đến vậy!"
"Ôi mẹ ơi, không dưới một triệu tệ!"
Đám con gái đều sùng bái đến điên rồi.
Lâm Kiều càng kích động hơn nói: "Không được, nhất định tôi phải chụp một bức tự sướng với những bức tranh giá trị triệu tệ này mới dược!"
Khiến mọi người cười ngặt nghão.
Lúc này Trần Khiêm đứng dậy, lấy bức tranh quý giá đó xuống: "Nếu các cậu muốn xem thì lấy xuống xem là được!"
"Này này này! Đệch, Trần Khiêm, cậu đừng động đậy lung tung có trược không thế. Mẹ nó, nếu cậu làm hỏng thì ai đền cho nổi!"
Trang Cường trợn to mắt.
Lý Hạo đứng bên giọng cũng chua lòm: "Người ta mời cậu ăn bữa cơm, còn tưởng mình là ông chủ ở đây à?"
Tuy Triệu Nhất Phàm không lên tiếng nhưng cô ta nhìn Trần Khiêm.
Vẫn thất vọng lắc đầu. Dù là tác phong làm việc hay học thức thì dường như Trần Khiêm không chỉ kém đám Trang Cường một đẳng cấp thôi đâu.
Bất kể ở đâu thì cô ta đều thấy anh thấp kém, quá thấp kém!
Trần Khiêm lấy tranh đưa cho bọn họ, vốn dĩ là để điều chỉnh quan hệ một chút.
Không ngờ ngược lại còn bị xem là người lỗ mãng. Cũng thôi, không xem thì thôi. Trần Khiêm lại treo bức tranh lên.
Nhưng không ngờ run tay, không treo đúng chỗ, vừa hay có một cơn gió thổi qua.
Bức tranh sơn dầu rơi khỏi tay bị gió thổi rơi xuống chỗ nước ở thác bên dưới!
"AI" Hành động này khiến đám con gái kêu lên hoảng hốt. Đến Triệu Nhất Phàm cũng giật mình đứng bật dậy. Tiêu rồi, tiêu rồi, bức tranh này xong rồi.
Một trăm nghìn tệ đấy!
Tất cả mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ có hai người Trang Cường và Lý Hạo là cười thâm trong bụng: "Mẹ nó, bức tranh sơn dầu trị giá một triệu tệ hỏng bét rồi, người ta nợ cậu một ân tình, chỉ bữa cơm ở lầu Vân Đoan xem như là đã trả đủ rồi, nhưng bức tranh sơn dầu này xem cậu ăn nói thế nào với người ta!"
Hehel
"Trần Khiêm, hay chúng ta đi thôi, dù sao cũng ăn no cả rồi"
Bấy giờ Mã Hân Nhiên cẩn thận hỏi.
Còn đứng đực ở đây thì cả triệu tệ, Trần Khiêm nhất định sẽ phải bồi thường!
"Ôi chao, không xong rồi, các cậu nhanh nhìn xuống dưới đi, có người lên rồi!"
Bấy giờ Lâm Kiều chỉ xuống dưới với gương mặt hoảng hốt.
Trần Khiêm cũng ngước mắt nhìn theo.
Thì đã thấy Lý Chấn Quốc đang dẫn theo vài nhân viên phục vụ bưng rượu ngon lên.
 
Chương 48: "Tổng... Tổng giám đốc Lý!"


Chắc là đến kính rượu.
Trần Khiêm thấy bất đắc dĩ.
Anh đã nói với Lý Chấn Quốc rồi, tạm thời không khoe khoang thân phận của mình, mà ông ấy còn tới kính rượu làm gì chứ?
Chẳng mấy chốc sau, Lý Chấn Quốc đã lên tới nơi.
Còn Trang Cường thì đương nhiên là biết Lý Chấn Quốc.
"Tổng... tổng giám đốc Lý!"
Trang Cường nói lắp bắp.
Không ngờ giám đốc mà Trần Khiêm nói lại là phú hào Kim Lăng Lý Chấn Quốc!
Triệu Nhất Phàm cũng rất kinh ngạc, thậm chí có chút không dám lên tiếng.
Vận may của Trần Khiêm này thật tốt! Lý Chấn Quốc thì hơi gật đầu hỏi thăm mọi người. Sau cùng thì cung kính nhìn Trần Khiêm: "Trần..."
Rồi bỗng nhiên nhớ lại trước đây anh đã dặn dò là không khoe khoang thân phận.
Lý Chấn Quốc nói: "Người anh em Trần à, hôm nay sắp. xếp cho cậu như vậy cảm thấy thế nào? Vừa ý không?"
Trần Khiêm cười rồi gật đầu.
Lúc này, Trang Cường nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: "Nhưng Tổng giám đốc Lý, tên Trần Khiêm này vừa vứt bức tranh sơn dầu của chỗ này xuống nước rồi!"
"Đúng vậy Tổng giám đốc Lý, đều là do tên Trần Khiêm này, anh ta cứ đòi lấy bức tranh sơn dầu xuống, cuối cùng thì bị anh ta làm rơi xuống nước rồi!"
Lâm Kiều cũng vội vàng phủi sạch quan hệ với Trần Khiêm.
Mã Hân Nhiên sốt sắng nói: "Nhưng Tổng giám đốc Lý, thật sự Trần Khiêm không cố ý đâu ạ!"
Dương Huy cũng nói giúp cho Trần Khiêm. Một triệ đấy, nếu mà phải bồi thường thì biết làm thế nào?
Còn người tinh tường như Lý Chấn Quốc, sao có thể không nhìn thấu được những gì đang diễn ra ở đây.
Xem ra, chẳng phải toàn bộ đám người này đều là bạn của cậu Trần, hơn nữa, cậu Trần cũng chưa từng tiết lộ thân
phận của mình ra.
Cũng đúng, tính cách cậu Trần hướng nội, làm người khiêm tốn, xem ra là không muốn rêu rao.
Cộng với lời nhắc nhở trước đây của Trần Khiêm, Lý Chấn Quốc cũng không ngốc, chắc chắn sẽ không nói ra thân phận của anh.
Sắc mặt lập tức sượng lại nói:
"Gì! Bức tranh đó rơi xuống khe núi rồi à?" Cả người Lý Chấn Quốc chấn động, sắc mặt hoảng hốt, chắc là vô cùng quan tâm bức tranh sơn dầu này!
Không khí bỗng chốc căng thẳng hơn.
Mã Hân Nhiên vội nói: "Tổng giám đốc Lý, thật sự xin lỗi!"
"Anh em Trần à, bức tranh sơn dầu nổi tiếng đó của tôi tới một triệu tệ đấy... Hơn nữa, lại còn là bức tranh cấp trên của tôi vô cùng thích nữa, cậu bảo tôi phải ăn nói thế nào đây?"
Lý Chấn Quốc nhìn Trân Khiêm chăm chú.
Trần Khiêm biết, Lý Chấn Quốc muốn tìm đường lui cho. mình nhưng lại không thể lột trần thân phận của anh nên chỉ có thể như vậy.
Ha ha... Lý Chấn Quốc này cũng thú vị đấy.
'Trần Khiêm liền cố tỏ ra mình rất hối hận:
"Tổng giám đốc Lý, em cũng không ngờ được, trách nhiệm chủ yếu không năm ở em mà!"
"Không nằm ở cậu?" Lý Chấn Quốc nhíu mày.
Lâm Kiều đứng bên cạnh tưởng rằng Trần Khiêm muốn đẩy trách nhiệm cho mình nên vội nói: "Tôi nói cho anh biết nhé Trần Khiêm, chính là anh, rõ ràng bức tranh này bay từ tay anh ra ngoài, anh đừng có mà đổ vạ cho người khác nhé!"
"Đúng thế, làm sai thì nên dũng cảm thừa nhận, còn là đàn ông không thế!"
Cả đám con gái cũng khinh bỉ nói.
"Chắc là sợ đền cả triệu rệ, không dám trả chứ gì, cứ muốn chối quanh chối co thôi!" Lý Hạo đứng bên cạnh nói với giọng chua lòm.
Bữa cơm này không hề khiến khoảng cách giữa Trần Khiêm và mấy người kia gần lại mà chỉ khiến người ta ngưỡng mộ đố ky anh!
Trần Khiêm thầm cười khổ.
 
Chương 49: Thật sự là vậy sao?


Anh lập tức giả vờ: "Là thế này Tổng giám đốc Lý, vừa nãy đúng là em đã lấy bức tranh xuống. Còn vì sao em lại nói trách nhiệm không năm ở em, đó chính là vì lúc em muốn treo lên lại thì bỗng dưng có một cơn gió thổi ngang cuốn bức tranh bay đi mất!"
"Ha ha, đúng là oán trời hận đất ghét không khí đây mà!"
Cả đám người đều thầm khinh thường.
Trang Cường lại càng nói: "Trần Khiêm, cậu cũng hèn quá rồi đấy. Thế mà cậu lại đổ trách nhiệm cho gió, đúng là có chiêu đấy!"
Lý Chấn Quốc thì mặt ủ mày chau.
Một lúc lâu sau thì ông ấy vỗ ót một cái: "Người anh em Trần, thì ra là vậy à, xem ra là tôi hiểu lầm cậu rồi. Bức tranh
này là do gió thổi đi! Vậy thì không phải là lỗi của cậu rồi!"
"Đúng vậy, các anh treo tranh ở chỗ này, gió lại lớn như vậy!" Trần Khiêm vội nói.
"Đúng đúng đúng, người anh em Trần không nhắc thì tôi cũng quên mất, xem ra là lỗi của chúng tôi rồi!"
Cái gì???
Nhìn dáng vẻ của Lý Chấn Quốc, ai nấy đều mắt tròn mắt đẹt.
Mới nói hai ba câu mà đã thuyết phục được Lý Chấn Quốc rồi sao?
Trang cười có cảm giác như bị nghẹn ở cổ họng, vô cùng khó chịu.
Còn đám người Triệu Nhất Phàm thì càng lơ ngơ không biết gì.
"Vậy được, nếu đã như vậy thì cảm ơn buổi thiết đãi thịnh tình của Tổng giám đốc Lý hôm nay, chúng em về trước đây!"
Trần Khiêm cười cười.
Chuyện này, Lý Chấn Quốc phối hợp vô cùng buồn cười.
Sau khi rời khỏi, ánh mắt của mọi người nhìn Trần Khiêm đều có chút ngây ngây.
Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, cảm giác Trần Khiêm mang. lại cho cô ta rất không chân thực.
"Trần Khiêm, cậu thật giỏi quá đi. Cậu nói như vậy mà cũng thuyết phục được Tổng giám đốc Lý vốn rất quan tâm bức tranh đó!"
Ra khỏi sơn trang, Mã Hân Nhiên không biết phục Trần Khiêm đến nhường nào.
Triệu Nhất Phàm đi bên cạnh nghe cả.
Trong lòng cô ta luôn nghỉ ngờ: Chân tướng của sự việc, thật sự là vậy sao?
Cho dù là đã về đến ký túc xá.
Trong lòng đám con gái Triệu Nhất Phàm cũng đều không biết diễn tả thế nào.
Nếu Trần Khiêm thật sự là một thằng khố rách áo ôm hoặc là anh có trúng được vé số vài trăm nghìn tệ đi nữa thì
cũng không khiến người ta quá khó chịu.
Nhưng bây giờ, anh vừa mua túi xách xa xỉ, lại vừa dùng bữa ở sơn trang cao cấp nhất.
Hơn nữa một bức tranh trị giá cả triệu tệ mà chỉ cần hai ba câu là đã có thể thuyết phục được Lý Chấn Quốc?
Sao có thể như thế được? "Nhất Phàm, chị thấy chuyện hôm nay thế nào?"
Triệu Nhất Phàm ngồi trên giường, nghe câu hỏi của Lâm Kiều thì nhíu mày nói:
"Chị cũng không biết, chắc là chúng ta nghĩ nhiều rồi, chẳng phải vừa nãy Từ Hà đã gọi cho Dương Huy ba lần để xác nhận rồi đó sao, Lý Chấn Quốc - Tổng giám đốc Lý kia là vì Trần Khiêm đã cứu con gái của ông ấy nên mới đối đãi với Trần Khiêm như vậy!"
"Chắc là Lý Chấn Quốc muốn tìm một lý do để không làm khó Trần Khiêm chuyện bức tranh kia mà thôi, dù sao cũng là ơn cứu mạng con gái mài"
Đúng là trong lòng Triệu Nhất Phàm nghĩ như vậy thật.
"Nói vậy thì xong rồi, hừ! Hôm nay cứ tưởng Trần Khiêm một đêm đổi đời chứ, thật sự dọa chết em rồi!"
Lâm Kiểu thở phào một hơi.
"Thế nào? Bây giờ không gọi là anh Trần Khiêm nữa rồi à”
Cả đám các cô gái xinh đẹp trêu ghẹo.
 
Chương 50: Đám con gái kẻ tung người hứng


"Ai gọi anh ta chứ, mẹ nó, không ai phí hoài tình nghĩa như vậy cả, nếu em có được ân tình này thì nhờ Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc sắp xếp công việc cho em sau này, em cũng khỏi phải lo gì nữa!"
"Đúng vậy, Trần Khiêm thì hay rồi, cả ngày hôm nay cũng xem như là người ta trả hết nợ ân tình rồi, haiz, đúng là não tàn mà!"
Đám con gái kẻ tung người hứng.
Triệu Nhất Phàm nghe xong thì thấy thoải mái, nghe thấy Trần Khiêm bị chê bai thì trong lòng thấy càng nhẹ nhõm.
Loại cảm giác này thật kỳ lạ...
Nhưng Trần Khiêm hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, sau khi về ký túc xá thì ai nấy đều lăn ra ngủ vì ngày hôm nay đi chơi quá vui.
Mãi cho đến lúc sắp đi học ngày hôm sau.
Nhìn thấy bọn Dương Huy đều ở ký túc xá, bắt đầu đưa tiền rồi viết tên của mình.
Trần Khiêm nhìn tin trong nhóm mới biết lớp trưởng đã †ag tên tất cả thành viên trong lớp bảo đến ngày nộp học phí.
"Trần Khiêm, học phí của cậu đợi tiền trợ cấp sinh viên nghèo nửa tháng sau về? Hay là?”
Thật ra Dương Huy muốn hỏi Tổng giám đốc Lý có cho. Trần Khiêm chút đỉnh nào để anh nộp tiền học phí hay không.
Nhưng vừa nhớ tới bức tranh một triệu tệ hôm qua thì Dương Huy không hỏi nữa.
E rắng hôm nay, người anh em Trần Khiêm lại trằng tay Trần Khiêm cười nói: "Không sao, tôi vẫn còn ít tiền, đủ để nộp học phí. À, chút nữa các cậu cứ tới phòng nộp tiền trước đi, tôi phải đi rút tiền!"
Dương Huy thấy Trần Khiêm không giống nói dối.
Cho rằng Trần Khiêm thật sự có tiền.
Cũng yên tâm bớt.
Trần Khiêm tới một ngân hàng trước cổng trường. "Tôi rút năm nghìn tệ!"
Trần Khiêm đưa thẻ qua ô cửa.
Kết quả chẳng mấy chốc lại thấy nhân viên phục vụ bên trong ngây người ra.
Cầm thẻ ngân hàng của Trần Khiêm rồi lật tới lật lui để xem xét.
Cuối cùng thì kinh ngạc hỏi Trần Khiêm:
"Thẻ của cậu sao vậy? Sao thiết lập lại bị người ta thay đổi rồi!"
Thiết lập bị người ta thay đổi?
Trần Khiêm cũng hơi ngẩn ra.
Thật ra cô nhân viên phục vụ ngồi phía trong thấy Trần Khiêm ăn mặc bình thường, nhìn một cái là biết ngay sinh viên nghèo không có tiền.
Vì thế giọng điệu hơi không kiên nhẫn.
Nhưng thiết lập của thẻ ngân hàng bị thay đổi, ngoại trừ khách hàng cao cấp ra thì vô cùng ít những trường hợp này.
Lập tức giải thích: "Đúng vậy, thẻ của cậu đã được thay đổi rất nhiều về thiết lập liên quan đến ngân hàng. Thẻ này, định mức rút mỗi một lần ít nhất phải là hai trăm nghìn, không thể rút năm nghìn được đâu!"
Nữ nhân viên nhìn dò xét Trần Khiêm từ trên xuống dưới.
Nhìn thế nào thì sinh viên trước mặt cô ta cũng không giống như người có tiền.
'Tấm thẻ này của anh là thiết lập thành thế này?
Trong chốc lát, Trần Khiêm đã biết là ai rồi.
Ngoài chị Trần Hiểu của anh ra thì còn ai vào đây nữa.
Bà chị này, tiết kiệm chút tiền thì đã làm sao, đệch, thẻ ngân hàng cũng đặt hạn mức rút thấp nhất, thế này là ép anh tiêu hoang à!
Ngay lập tức anh gọi điện cho chị mình.
Chẳng bao lâu điện thoại đã thông.
"Chị, có phải chị giở trò trong thẻ ngân hàng của em không?"
 
Chương 51: Quá tàn nhãn!


"Đúng vậy, chị điều chỉnh chút hạn mứt rút thấp nhất. Haiz, hết cách rồi, ai bảo giờ em chẳng có dáng dấp con nhà giàu chút nào cả. Em trai à, bộ dạng của em bây giờ thì sao sau này có thể đứng vững trong gia tộc của chúng ta được chứ. Vì thế, sau này em cứ từ từ mà thích nghi cuộc sống thế này đi."
Trần Khiêm: "..
"Đúng rồi, hôm nay em không gọi thì chị cũng sẽ gọi cho em, ngoài việc thay đổi hạn mức rút tiền thấp nhất trong thẻ ngân hàng ra, em còn nhớ mấy thẻ mua hàng chị cho em không?”
"Trong đó chắc cũng vừa mới nạp thêm tầm mười triệu tệ đấy, chị đã thiết lập cuối tháng là hạn chót, cũng có nghĩa là, nếu đến cuối tháng mà em còn chưa quẹt sạch thẻ thì mười triệu tệ trong thẻ mua hàng đó sẽ không cánh mà bay đến tay người khác đói"
"ĐệchII!"
Mắt Trần Khiêm sắp đỏ lên rồi.
Quá tàn nhãn!
Chuyện này tàn nhãn quá rồi!
Thật là ép mình phá nhà đây mà!
"Em mau trưởng thành đi, đừng để ba mẹ và bà chị này mỗi ngày đều phải lo lắng tìm cách giúp em thoát ra khỏi ám ảnh của cái nghèo nữa..."
Nói xong thì chị anh cúp máy luôn.
"Tôi nói con người cậu sao thế? Cậu có rút hay không? Không rút thì đừng trì hoãn thời gian của chúng tôi!"
Chẳng biết từ khi nào mà sau lưng Trần Khiêm đã có tới năm sáu sinh viên đứng xếp hàng rút tiền.
Người lên tiếng là một cậu bạn ăn mặc khá bảnh, lại còn ôm một bạn nữ xinh đẹp, nhìn Trần Khiêm đầy khinh bỉ.
Hôm nay là ngày nộp học phí.
Rất nhiều sinh viên tới đây để rút tiền nộp. Nhìn Trần Khiêm gọi điện quá lâu lại thêm cách ăn mặc bần hàn của anh thì không cần nghĩ cũng biết thằng này chắc chắn không có tiền, gọi điện cho người nhà gửi tiền đấy.
"Ôi trời, cậu phải gom tiền đến bao giờ thế? Chúng tôi sắp vào tiết rồi, hứ hứt"
Cô bạn gái được cậu bạn kia ôm khinh bỉ lên tiếng. "Rút ngay đây!" Hết cách rồi, nhìn người tới rút tiền càng lúc càng đông.
Trong lòng Trần Khiêm chỉ muốn rút tiền cho thật nhanh, cứ rút hai trăm nghìn trước vậy.
Anh liền nói với nhân viên lễ tân ngân hàng. Nữ nhân viên nửa tin nửa ngờ. Nhưng vẫn nhập số tiền vào.
Ngay sau đó, máy tính của cô ta hiện lên thông báo đã rút thành công!
Mắt nữ nhân viên kia sáng lên ngay tức khắc.
Hai mươi nghìn tệ!
Ôi mẹ ơi, sinh viên này thật sự giàu đến vậy!
"Thưa anh, đã rút xong rồi ạ!"
Nữ nhân viên chỉnh mái tóc của mình một chút rồi đứng thẳng lên làm việc để thể hiện sự tôn trọng của mình với Trần Khiêm.
Cô ta cầm hai lốc tiền lên đặt thẳng vào trong máy đếm tiền.
Cạch cạch cạch...
Tiếng máy đếm tiền vang lên bên trong.
Toàn là tiền! Cả sảnh sinh viên đến rút tiền đều ngơ người ra.
Hai cô cậu đứng sau Trần Khiêm thì lại càng há hốc. miệng, thật là có thể nhét cả hai quả trứng gà vào.
Mới vừa nãy, hai người họ còn châm biếm người ta là rút nhanh đi, cho rằng anh gom tiền không đủ nữa.
Bây giờ xem ra, đó nào đâu phải là gom tiền không đủ!
Không ít nữ sinh trong sảnh đều nhìn Trần Khiêm với một con mắt mang hàm ý.
Hình như là đang ám thị, anh đẹp trai nhìn em đi, nhanh nhìn em nè!
Trần Khiêm hơi ngại ngùng sờ mũi.
Vừa thấy thì tiền khá nhiều nhưng anh lại không có gì để đựng.
Nhìn lướt qua thì thấy túi rác đen trong sọt rác phía trong quầy lễ tân vừa được thay, vẫn còn mới cứng!
 
Chương 52: Thế giới của người giàu khác lạ vậy à?


Liền lấy luôn.
"Anh... anh dùng cái này?”
Nữ nhân viên kinh ngạc nói.
Thế giới của người giàu khác lạ vậy à?
"Ừm"
Trần Khiêm cũng không nói thêm gì, nhét đầy hai trăm nghìn tệ vào túi rác sau đó lấy thẻ và chứng minh rời khỏi ngân hàng.
"Ôi chao, nhìn người ta đi, vừa nãy còn hối người ta nữa đấy, cậu giàu bằng người ta không?”
Trần Khiêm vừa đi thì cả cái sảnh ồn ào bàn tán hẳn lên. Còn nữ sinh vừa nấy thì ghét bỏ đấm cậu bạn kia một cái. Cậu bạn kia bỗng nhìn bóng lưng Trần Khiêm rồi hét lớn: "Đệch, người giàu ăn mặc như thế vờ vịt cái gì chứ!"
Trần Khiêm hết sức tranh thủ để về phòng học đóng tiền học phí nhưng có cố gảng thế nào cũng vẫn đến muộn.
"Báo cáo!" Trần Khiêm đứng trước cửa phòng.
Giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi xinh đẹp Mạnh Thái Như đột nhiên liếc nhìn Trần Khiêm một cái.
"Ha! Còn tưởng hôm nay cậu biết đến hạn nộp học phí, sợ quá không dám đến nữa chứ?"
Nói xong thì liếc nhìn túi rác trong tay Trần Khiêm: "Thế nào, không gom đủ tiền học phí nên đi nhặt rác à?"
"Ha ha ha..."
Mạnh Thái Như vừa nói xong thì khiến cả phòng học cười rộ lên.
Trần Khiêm cũng chẳng nói gì.
Giáo viên hướng dẫn này chính là vậy, ham giàu ghét nghèo ăn vào máu rồi.
Nói thế nào nhỉ.
Trong lớp thành phần khá giàu có đám người Hứa Nam, Mạnh Thái Như rất thân với bọn họ.
Thường ngày cũng hay ra ngoài hát karaoke nữa.
Đám Hứa Nam mà cúp tiết hoặc thậm chí bỏ thi thì vẫn đều đạt được điểm cao.
Chẳng cần xin nghỉ phép gì cả.
Nhưng nếu Trần Khiêm xin nghỉ phép thì Mạnh Thái Như có thể đuổi thẳng cổ anh ngay, tuy hơi khoa trương chút nhưng cũng gần như vậy!
"Nhìn bộ dạng của cậu thì biết là học phí của cậu lại đợi trợ cấp sinh viên nghèo rồi đúng không? Sao tôi không thấy Giang Vi Vi báo tên cậu thế? Tôi nói cho cậu biết nhé Trân Khiêm, cuối tháng, muộn nhất là cuối tháng, nếu còn chưa nộp học phí thì đừng học tiếp nữa, tự động thôi học đi!"
Mạnh Thái Như đanh giọng nói: "Được rồi, ôm bọc rác của cậu về chỗ đi! Mất mặt!"
Vì Mạnh Thái Như đã nghe cả một chuỗi sự việc trước đây của Trần Khiêm. Ngay lập tức càng tức giận với chỉ số thông minh khiêm tốn của Trần Khiêm.
"Hi hi!"
Bên dưới đám Hứa Nam Hoàng Mao bụm miệng cười.
Sắc mặt Trần Khiêm thản nhiên: "Thưa cô, ai nói em lại kéo đến cuối tháng vậy. Hôm nay em đặc biệt tới để đóng học phí!"
"Gì cơ gì cơ? Đóng học phí?"
Mạnh Thái Như vô cùng kinh ngạc.
Ngay đến Dương Hạ ngồi giữa phòng cũng lạnh lùng liếc Trần Khiêm một cái.
"Trần Khiêm, cậu đừng có đếm từng tờ mười tệ như lần trước nữa nhé, hại tôi với các bạn học đếm cả nửa ngày!"
Mạnh Thái Như khá lo lảng nói.
Kỳ đầu năm ngoái, lúc Trần Khiêm đóng học phí thật sự dọa tất cả các bạn học trong lớp.
Tiền trợ cấp sinh viên nghèo kỳ đầu năm ngoái không xin được nên Trần Khiêm đã gom tất cả tiền lẻ mà anh làm thêm đến để đóng học phí. Lúc đó còn chấn động cả khoa nữa.
Đệch mẹ nó, có ai nghèo đến vậy không chứ?
Mạnh Thái Như thật sự lo lắng lại diễn màn đó một lần nữa, giáo viên hướng dẫn như cô ta lại mất mặt nữa thì chết!
"Ôi, thưa cô, em nghĩ chắc chúng ta lại phải nhọc công thêm lần nữa rồi! Thương cho bàn tay phải để ăn cơm để cày. game của em quái"
Đám Hứa Nam, Hoàng Mao vờ tỏ vẻ khổ sở lắc lắc tay phải rồi bước lên bục, ý muốn giúp giáo viên hướng dẫn đếm tiền.
Thật ra là cố ý châm chọc Trần Khiêm.
Dương Hạ thì càng nghiêng mặt sang bên, làm bạn gái cũ nên thất mất mặt!
"Ha ha, nếu các cậu muốn đếm thì cứ đếm đi, từ từ mà đếm, đếm xong thì báo với tôi!"
Sắc mặt Trần Khiêm có vẻ tức giận. Lạnh lùng ném thẳng bọc rác lên bục giảng. Xòa xòal
Tiền trong túi văng đầy cả cái bục giảng...
 
Chương 53: Sao Trần Khiêm lại có nhiều tiền như thế?


"Gì thế?"
Bạn học cùng lớp đều đơ ra.
Hứa Nam đang đứng trên bục giảng chuẩn bị chế nhạo. Trần Khiêm thì càng tỏ ra khó tin.
Sao Trần Khiêm lại có nhiều tiền như thế?
Mạnh Thái Như cũng khế há đôi môi đỏ, cảm thấy khó thở.
Dương Hạ ở dưới lớp cũng vô cùng kinh hãi.
Số tiền này nhìn sơ qua chắc cũng phải mấy trăm nghìn nhỉ?
"Trần Khiêm... Cậu lấy đâu ra số tiếng này thế?" Mạnh Thái Như hơi bình tĩnh lại hỏi.
"Đúng vậy Trần Khiêm, chỗ này cũng phải hai trăm nghìn nhỉ?"
Các bạn gái bên dưới cũng không kiềm chế được mà lên tiếng hỏi.
"Đúng, chỗ này là hai trăm nghìn tệ, còn về lấy đâu ra, thì là vì... tôi trúng số rồi!"
Trần Khiêm nói. Anh cũng không thể nói chuyện chị gái thiết lập hạn mức rút thấp nhất thẻ ngân hàng của mình ra, đoán có nói ra thì chắc ai cũng nghĩ mình khùng.
Trần Khiêm không làm loại chuyện khoe khoang giàu có này, trừ những tình huống bất đắc dĩ như bây giờ.
"Trúng số!?"
Câu nói này của Trần Khiêm khiến cả lớp nhốn nháo.
Bọn Hứa Nam Hoàng Mao đứng trên bục giảng thì đứng như kẻ ngốc.
Còn muốn lên chế nhạo Trần Khiêm, kết quả lại ném thẳng hai trăm nghìn tệ vào mặt rồi bảo đếm đi.
Cái tát vào mặt này đau quá. Cứ đứng như trời trồng trên sân khấu, xuống cũng ngại.
Dương Hạ liền căng thẳng hỏi: "Trần Khiêm, anh trúng bao nhiêu?”
Hơi thở cô ta dồn dập cả lên.
Chỉ sợ Trần Khiêm mở miệng nói trúng vài triệu tệ thì Dương Hạ cũng nhảy lầu luôn cho xong.
Không! Tuyệt đối không được.
Kẻ bị mình đá, sao có thể may mắn như thế được! Không!!!
Trần Khiêm thản nhiên cười: "Không nhiều, không nhiều!"
"Không nhiều là bao nhiêu? Hai trăm nghìn
Sắc mặt Mạnh Thái Như cũng khác lạ nhìn Trần Khiêm. "Xem là vậy đi..."
Trần Khiêm nói.
????????
Cái gì gọi là xem là vậy đi chứ!
Rất nhiều người trong lớp bắt đầu rối lên, sốt sắng không biết cuối cùng Trần Khiêm trúng bao nhiêu tiền. Vì rất nhiều bạn học trong lớp, bao gồm cả Mạnh Thái
Như trước giờ chưa từng xem trọng Trần Khiêm.
Anh là một thăng nghèo rớt mùng tơi, đáng đời bị người †a châm chọc, chế giễu.
Phần nhiều hơn là đố ky! "Năm nghìn tệ, chắc đếm rất dễ nhỉ?" Trần Khiêm liếc nhìn Hứa Nam đang xem đến ngây người.
'Tự mình lấy ra năm nghìn vứt xuống trước mặt Mạnh Thái Như.
Sau đó quay người xuống nói với các bạn: "Các cậu ai cho tôi mượn balo dùng với!"
Đã giàu rồi, Trần Khiêm cũng không muốn sống uất ức như trước đây nữa, nên dứt khoát làm vậy với bọn Hứa Nam, có tiền rồi làm gì cũng chính đáng cả.
Trần Khiêm mượn balo là để đựng tiền!
"Lão Trần, cậu dùng của tôi đi!"
"Lão Trần, dùng của tôi này, vừa hay balo của tôi cũng không để làm gì!"
 
Chương 54: "Cao, đúng là chiêu cao!"


"Lão Trần lão Trần..."
Trong chốc lát có rất nhiều bạn học gọi tên Trần Khiêm để cho anh mượn balo.
Cuối cùng Trần Khiêm mượn một cái.
Đựng hơn một trăm chín mươi nghìn tệ còn lại vào.
"Đắc ý gì chứ? Chẳng qua chỉ là hai trăm nghìn tệ thôi mà, đến mức thế sao, đệch mẹ lại còn rút hết tiền mặt ra, đúng là nhà giàu mới nổi, quê mùa!"
Hứa Nam và Hoàng Mao ác ý nói.
Trong lòng Dương Hạ thì lại càng khó chịu nhìn Trần Khiêm, muốn nói gì đó với anh nhưng lại ngại.
Chao ôi, lắng nhằng quá đi mất.
Nếu chia tay muộn vài hôm thì Dương Hạ chắc như định đóng cột rằng Trần Khiêm sẽ tiêu hết hai trăm nghìn tệ này cho mình.
"Trần Khiêm, vận may của cậu thật không tệ, hơn nữa nhân duyên cũng tốt đấy. Các bạn học đều cho cậu mượn balo. bây giờ cậu giàu rồi, không mời bạn bè đi ăn bữa cơm gì à”
Đứng trên bục giảng, bây giờ Mạnh Thái Như nói với giọng điệu chua chua.
"Đúng đó Trần Khiêm, cậu trúng hai trăm nghìn tệ, phải mời cơm đi chứ!"
"Không biết cậu Trần có nỡ không, chúng ta đều là bạn học ba năm rồi đấy, chẳng lẽ không thơm lây được chút gì sao?"
Có vài bạn gái cũng nịnh nọt theo.
Trần Khiêm thầm nghĩ, nếu đã nói mình trúng số mà không bỏ ra chút gì đó thì chắc sẽ khiến người ta rất khó chịu.
Thật ra, vừa nãy Trần Khiêm nghĩ chỉ muốn mời bạn chung ký túc của mình và Mã Hân Nhiên ăn một bữa thật ngon thôi.
Nhưng bây giờ...
Trần Khiêm liền nói: "Chuyện nhỏ, tối nay tôi mời, mọi người muốn đi đâu thì đi đó!"
Ý câu này của Trần Khiêm là ai cảm thấy đi với anh được thì cứ đến.
"Yeahl"
Không ít người trong lớp bắt đầu hoan hô lên.
Trần Khiêm cười khổ vác tiền quay lại chỗ ngồi.
Tiết học sáng hôm nay khá thú vị rồi đây.
Người vây quanh Trần Khiêm nhiều hơn trước không ít. Đều muốn hỏi anh trúng bao nhiêu tiền.
Nhưng đều bị Trần Khiêm lấp liếm cho qua, không hề nói. Khiến vài người nào đó lo lắng vô cùng!
"Anh Đông, tối nay thế nào, chúng ta có đi không? Thăng nhóc này cố ý trêu ngươi chúng ta mà!"
Hoàng Mao hung hăng nói.
Kẻ luôn bị bạn ức hiếp, khinh bỉ đột nhiên lại giàu hơn mình thì trong lòng ai thoải mái cho được.
Hoàng Mao chính là vậy.
"Ha ha, đi! Đương nhiên phải đi rồi, không những đi mà tối nay còn phải khiến tên này móc ra một món tiền lớn nữa..."
Hứa Nam nhìn Trần Khiêm chằm chăm rồi vừa cười vừa xoa căm.
Thoät cái Hoàng Mao đã hiểu: "Cao, đúng là chiêu cao!"
Đến trưa. Trần Khiêm chuẩn bị ra ngoài đặt nhà hàng. Cái gọi là nước không chảy ruộng ngoài.
Trần Khiêm đặt nhà hàng đương nhiên là chọn một trong phố thương mại Kim Lăng của mình rồi.
Quá cao cấp thì Trần Khiêm sợ người ta mắng mình ra vẻ, thậm chí hai trăm nghìn tệ cũng không đủ chi, cho dù có tiêu thế nào thì cũng là cách khác để chui vào túi của mình mà thôi, nhưng cũng phiêu quá.
Vì vậy, Trần Khiêm chọn một nhà hàng phổ thông một chút như nhà hàng Minh Hoàng, tên là "Bếp Gia Viên".
Vừa bước vào, Trần Khiêm đã thấy ngay một người quen ở sảnh lớn.
 
Chương 55: "Có lẽ đến làm thêm đấy!"


"Giám đốc Triệu, chi phí hôm nay không tệ chứ, người tiêu chuẩn một nghìn tám trăm tám mươi tệ, lần sau chúng tôi đến, anh phải giảm giá đấy nhé..."
"Ha ha, không vấn đề gì cậu Vương, lần sau đến chắc chăn sẽ giảm giá!"
"Anh Dương thật là ngày càng có uy rồi đấy!"
"Phí lời, anh Dương là ai chứ, xe là Audi A6, lại chỉ là dùng để luyện tay nghề thôi, nhà hàng cũng là nhà hàng năm sao. như Bếp Gia Viên, ha ha, ai được gả cho cậu Vương mới là người có uy!"
"Vi Vi, hôm nay bọn mình có thể tới đây đều là vì anh Dương nể mặt cậu cả đấy..."
Trần Khiêm vừa nhìn, đám người này đương nhiên là chủ tịch hội sinh viên Giang Vi Vi và phó chủ tịch hội sinh viên Vương Dương rồi, còn có vài người bạn của Giang Vi Vi nữa.
Cả đám đang si mê sùng báo nhìn Vương Dương.
"Xin chào quý khách!"
Vốn Trần Khiêm không muốn chạm mặt bọn họ, đặc biệt là Giang Vi Vi, mở miệng ra là oanh tạc như pháo nổ.
Ai ngờ trùng hợp đến thế, anh định quay người tìm chỗ khác.
Nhưng nhân viên phục vụ rất lanh mắt, lập tức cúi người cung kính với Trần Khiêm, giọng nói cũng rất vang.
Lập tức thu hút đám người Vương Dương. Quay mặt nhìn thì mắt ai nấy đều sáng lên. "Trần Khiêm!"
Giang Vi Vi bất ngờ gọi. Sau đó thì khinh bỉ hỏi: "Cậu đến Bếp Gia Viên làm gì thế?"
Trong mắt cô ta, Trần Khiêm chính là một người suốt ngày chật vật chạy vạy kiếm tiền, thậm chí đến nỗi hôm nay không nghĩ cách kiếm ra tiền thì đến cơm ăn ngày mai cũng không có.
Thế sao có thể đến được chỗ cao cấp thế này?
"Có lẽ đến làm thêm đấy!"
"Đệch, chiều khoa chúng ta còn có tiết, lúc này cậu ta chạy đến đây làm thêm?"
"Ha ha, chắc là lén chạy ra đấy, le não biết học bổng của mình không còn hy vọng gì nữa nên mới nhanh chân chạy tới đây làm công kiếm tiền? Nếu không thì cậu ta sẽ bị đuổi học mất"
Bốn năm cô gái đương nhiên cũng biết Trân Khiêm nên ngay lập tức vừa cười vừa khinh bỉ nói.
Ánh mắt Giang Vi Vi lạnh lại, giọng điệu chất vấn: "Trần Khiêm, cậu dám cúp học ra ngoài làm thêm, có tin tôi báo lên khoa xử phạt cậu, dù cậu có kiếm được tiền cũng không đủ điểm ra trường không?"
Vương Dương thì càng lạnh lùng cười.
'Tên Trần Khiêm này ỷ thành tích học tập tốt, bình thường gặp mình còn không gọi lấy một tiếng phó chủ tịch, Vương Dương muốn xem thử tên này làm cách nào để sống nổi trong khoa.
"Tôi không đến làm thêm, tôi đến đặt phòng riêng!"
Nghe bọn Giang Vi Vi kẻ mồm năm người miệng mười, Trần Khiêm hơi nóng.
Lập tức hờ hững nói một câu, anh chả thèm đi nữa. Anh đi thẳng tới quầy thu tiền. "Gì? Cậu mà đặt phòng riêng sao?”
Đám Giang Vi Vi ngây ngốc, sự khinh bỉ càng hiện rõ trên mặt...
 
Chương 56: Còn tiếp khách?


"Trần Khiêm, cậu sao? Cậu mà cũng muốn bén mảng đến đây đặt phòng riêng sao? Trời ạ, cậu biết tốn bao nhiêu mới vào được đây không?”
Giang Vi Vi lạnh lùng nhìn Trần Khiêm như nhìn một gã ngốc.
Kẻ này chắc là điên rồi, lại dám đến Bếp Gia Viên ăn cơm. "Quý khách, hai người quen biết sao?" Quản lí sảnh cười hỏi Giang Vi Vi.
Nói thật tình, nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm thì không nghĩ là anh có khả năng chỉ trả nổi bữa ăn ở đây, Phí tiêu chuẩn ở đây thấp nhất là tám trăm tám mươi tám tệ, cao nhất lên đến mười tám nghìn tám trăm tệ.
Loại đắt nhất mười tám nghìn tám trăm tệ chỉ mới là phí bao phòng, chưa tính đồ ăn thức uống.
Cho nên có thể nói đến phố thương mại Kim Lăng ăn uống, một mặt là để thưởng thức ẩm thực, mặc khác là chứng †ỏ đẳng cấp.
Loại tám trăm tám mươi tám tệ thì chỉ có thể chọn một chỗ ngồi trong sảnh lớn.
Khác cấp bậc nên đương nhiên đãi ngộ cũng không giống nhau.
Nhưng mà, cho dù là cấp thấp nhất thì Trần Khiêm cũng không đủ sức chỉ trả.
Nhưng quản lí sảnh này không phải nịnh hót gì, chỉ cảm thấy bọn họ có quen biết nên mới tò mò hỏi vậy.
"Biết chứ. Đây là người có biệt danh nghèo mạt rệp ở trường đại học Kim Lăng chúng tôi. Nghèo đến nỗi tiền ăn với tiền học phí cũng không chỉ trả nỗi!"
"Đúng vậy, vậy mà còn dám đến Bếp Gia Viên ăn cơm."
Hai cô gái xinh đẹp phía sau bồi thêm.
'Vương Dương cười khổ lắc đầu nói: "Vi Vi, đừng nói vậy. Biết đâu chừng Trần Khiêm chạy vặt cho bọn Hứa Nam, đến đây đặt phòng giúp bọn họ thì sao?”
"Đúng ha..."
Lúc này, quản lí sảnh cười, nói với Trần Khiêm: "Quý khách, anh đặt cho mình hay đặt giúp bạn ạ? Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn xác nhận thôi. Ngoài ra, anh muốn đặt
cấp tiêu chuẩn nào?"
Trần Khiêm nhìn người quản lí nữ này, cảm thấy cô ta có phong cách của người làm dịch vụ, là một người lịch sự.
Anh liền gật nhẹ đầu: "Tôi đặt cho mình, tối nay tôi cần tiếp khách ở đây. Tôi cần đặt ba bàn tiệc."
"Khỉ gió, cậu đặt cho cậu? Còn tiếp khách? Hahahaa.
Giang Vi Vi khoanh tay.
Bọn họ dù đã thanh toán xong rồi nhưng lại chưa chịu rời đi, muốn nán lại xem Trân Khiêm đặt chỗ bằng cách nào.
Trần Khiêm không muốn phí lời với bọn họ.
Lúc nãy Trần Khiêm có nghe bọn Giang Vi Vi đặt cấp tiêu chuẩn một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.
Nhưng Trần Khiêm thấy thực đơn của cấp này chẳng có món nào được hết.
Muốn ăn đồ ăn ngon thì phải đặt cấp tiêu chuẩn cao một chút.
Anh liền nói: "Tôi đặt ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ. Còn nữa, tìm cho tôi ba căn phòng riêng tốt một chút."
"Vậy thì, quý khách cần phải đặt cọc mười nghìn tệ." Quản lí sảnh mỉm cười. Còn bọn Giang Vi Vi thì ngớ hết cả người.
'Tên nghèo mạt rệp này vậy mà đặt cấp tiêu chuẩn còn cao hơn cả Vương Dương, lại còn đặt những ba bàn!
Đặt tiêu chuẩn cao như vậy rồi ăn khoai tây sợi xào chua cay sao?
Điên rồi, tên này thật sự điên rồi. Cậu ta có tiền sao? Gồng gì chứ?
Trần Khiêm không thèm nhìn bọn họ, lấy từ trong túi ra xấp tiền mười nghìn tệ đặt trước mặt người nữ quản lí.
Giang Vi Vi ngẩn ra: "Được lắm. Có tiền ra ngoài ăn cơm. Tôi nói cho cậu biết, tiền trợ cấp cậu đừng mong nhận được. Để rồi tôi xem làm sao cậu đóng được học phí!"
"Cảm ơn đã lo lằng. Tôi đã nộp học phí xong rồi."
Đối với cô gái này, Trần Khiêm đã cạn lời rồi.
Tiếc thay một nhan sắc yêu kiều, mà tính cách lại hợm hĩnh, tham phú phụ bần.
Ngược lại, Tô Mộc Vũ - cô gái Trần Khiêm đụng mặt ở phòng hội nghị hôm bữa hành xử không tệ.
 
Chương 57: "À. Tôi trúng số!"


Cô gái ấy đem đến cho Trần Khiêm ấn tượng cô là cô gái xinh đẹp, lại còn điềm tĩnh.
Nhìn một cái đã khiến tim Trần Khiêm đập nhanh.
Đáng tiếc, hôm nay cô ấy không đến.
Giang Vi Vi mắt trợn trừng trừng: "Cậu nói cái gì? Cậu nộp. học phí rồi? Bây giờ còn cầm trong tay mười nghìn tiền mặt. Há chẳng phải cậu ít nhất cậu phải có mấy chục nghìn tệ sao? Cậu...là sao vậy?"
"À. Tôi trúng số!"
Trần Khiêm hết kiên nhẫn, nếu không nói, cô gái này sẽ càm ràm không dứt. Thôi cứ nói dối bừa vậy cho xong chuyện.
"Trúng xổ số? Trúng bao nhiêu?"
Giang Vi Vi vội vàng hỏi tiếp.
Biểu hiện của Trần Khiêm hiện tại rất khác thường. Đầu tiên là tiêu tiền hào phóng.
Riêng bao ba căn phòng đã tốn mười nghìn tệ rồi. Là vẫn chưa tính đồ uống.
Nhà hàng chủ yếu bán cái gì? Không phải là bán rượu sao?
Nói như vậy, ba bàn này cũng phải tiêu tốn sáu mươi nghìn tệ rồi.
Cũng có thể nói, Trần Khiêm trúng không dưới một trăm nghìn tệ. Không! Phải trúng hơn hai trăm nghìn tệ cậu ta mới có thể huênh hoang như vậy.
"Ồ, không nhiều không nhiều. Có chừng đó thôi."
Trần Khiêm cười cười mấy tiếng rồi vác ba lô lên rời đi.
Tự nhiên sao phải nhiều lời với cái cô Giang Vi Vi này làm gì nhỉ? Cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cậu ta.
"Hừ! Chẳng qua chỉ là trúng số thôi mà. Gì căng? So với con nhà đại gia đích thực cậu chẳng là cái rắm gì cả!"
'Trông bộ dạng huênh hoang của Trần Khiêm, còn không thèm để ý đến mình, Giang Vi Vi vô cùng khó chịu.
“Haha, Vi Vi. Tức giận với loại người đó làm gì? Để đó tớ bảo tụi Hứa Nam về kí túc chỉnh cho tên nhãi đó một trận là được!"
'Vương Dương lạnh lùng nói.
"Đúng vậy. Không phải chỉ trúng có mấy chục nghìn tệ thôi sao, có gì để huênh hoang chứ? Ai mà thèm!"
Đám bạn của Giang Vi Vi cũng khinh thường nói.
Nhưng Giang Vi Vi chưa dừng lại ở đó, cô ta nhất định phải điều tra tới cùng, xem thử rốt cuộc tên Trần Khiêm đáng chết trúng bao nhiêu.
Sốt ruột chết mất.
Về phần Trần Khiêm, anh đã gọi xe về trường rồi.
Tiết học buổi chiều trôi qua rất vui vẻ, bởi vì thái độ khinh thường của người khác dành cho Trần Khiêm đã không còn nữa.
Nếu có, cũng chỉ là số ít những người đố kị.
"Trần Khiêm, đặt nhà hàng nào rồi vậy? Đừng nói nhà hàng bình dân nha?"
Tan học, Hứa Nam và Hoàng Mao ngoài cười trong không cười tiến lại hỏi.
Bạn cùng lớp cũng hiếu kì nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cười đáp: "Sao có thể, lần đầu mời bạn đi ăn, không thể sơ sài. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Bếp Gia Viên rồi."
"Gì? Gì? Bếp Gia Viên?"
Hứa Nam liền ngơ ra.
Bạn học trong lớp cũng ném cho Trần Khiêm ánh nhìn kinh ngạc.
"Trần Khiêm, Bếp Gia Viên ở phố thương mại Kim Lăng hả?"
Dương Hạ đi tới trước mặt Trân Khiêm, lạnh lùng hỏi. Bếp Gia Viên chính là nhà hàng năm sao đấy. Bình thường một bàn như thế cũng hết hai chục nghìn tệ, chưa tính
đồ uống.
Trần Khiêm trúng tổng cộng hai trăm nghìn tệ, vậy nếu để. mời bạn bè đi ăn thì chäc cũng phải bỏ ra gần một nửa.
Tuy đã chia tay Trân Khiêm, nhưng thấy anh bỏ ra chỗ tiền này, lòng Dương Hạ cũng thấy xót.
Không phải xót Trần Khiêm mà là xót khoản tiền kia. Cũng giống như lúc Trần Khiêm mua cái túi xách ba trăm sáu
mươi nghìn tệ, lòng cô ta cũng không thoải mái.
Trong mắt cô ta, số tiền này nói sao cũng phải tiêu cho cô ta mới đúng.
"Đúng vậy. Là chỗ đó đó."
 
Chương 58: "Yeahhhhhl"


Trần Khiêm cười cười. "Mẹ nó. Anh điên rồi à!" Dương Hạ xem anh như kẻ ngốc, tức giận quát.
"Haha. Cậu Trần thật hào phóng. Đúng rồi, cậu Trần, chúng tôi có được mang theo bạn gái bạn trai không?”
Hứa Nam ngoài mặt tỏ ra cung kính, nhưng làm thế nào cũng không che giấu nỗi vẻ khinh thường.
Dương Huy đứng chắn trước mặt Hứa Nam nói: "Đệch, cho dù Trần Khiêm có mời đi nữa, các cậu cũng có mặt mũi để đến sao?"
"Dương Huy, hôm nay Trần Khiêm người ta mời khách, cậu ấy trúng số, chúng tôi mừng cho cậu ấy, sao có thể không đến chứ?"
Hứa Nam cười.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Trần Khiêm mất kiên nhẫn liền nói: 'Được. Các cậu tham gia được thì tốt. Dät bạn gái theo cũng không vấn đề gì."
Sao Trần Khiêm không hiểu suy nghĩ của bọn Hứa Nam được. Nhưng họ không biết xấu hổ đề nghị như vậy, thì cũng chẳng có vấn đề gì to tát cả."
"Yeahhhhhl"
Toàn thể bạn học trong lớp đều hết sức hào hứng.
Thấy vẻ điềm nhiên không chút xót tiền của Trần Khiêm, Dương Hạ không tránh khỏi có chút khó chịu. Số tiền đó, cô ta rất muốn có được.
Cô ta càng hận Trần Khiêm.
Được!
Cậu ngon thì mời đi! Hôm nay tôi dắt cả Lục Thần đi. Ăn uống thả ga một phen.
Chỉ cần một buổi tối là ăn cạn vốn của cậu!!!
Đến lúc đó, tôi cũng không cần phải đau đầu vì cậu trúng số hai trăm nghìn tệ nữa.
Trong lòng Dương Hạ đã nghĩ như vậy. Hứa Nam cũng có cùng suy nghĩ.
Bàn bạc xong xuôi, bọn họ cho người đi gọi Lục Thần. Cả giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như cũng có mặt.
Nhưng mà cô ta tự lái xe chở bọn Hứa Nam cùng đi.
Trần Khiêm và đám Dương Huy đặt taxi cùng đi đến Bếp. Gia Viên.
"Đệch. Đúng là Bếp Gia Viên này." Hứa Nam có chút bất ngờ.
Nhưng vậy cũng tốt, đúng với ý đồ trong lòng anh ta.
"Anh Trần. Tôi thấy nhóm các anh đông người như vậy, e ba gian phòng đã đặt là không đủ. Có cần tăng thêm một phòng không?"
Nữ quản lí sảnh vội vàng đề xuất.
"Vậy cũng được. Tăng thêm một phòng đi." Có thể nói đây là lần vung tiền đầu tiên sau khi Trần Khiêm phát hiện mình là con nhà đại gia.
"Đợi chút Trần Khiêm. Nếu mà cần tăng thêm một phòng thì lấy phòng sang trọng chút đi, vì có giáo viên hướng dẫn ở đây nữa mà?"
Hứa Nam nhìn Trần Khiêm cười nói.
"Đúng vậy, giáo viên hướng dẫn là người lớn, không thể ngồi phòng cùng đẳng cấp với đám sinh viên chúng ta được."
Bọn Hứa Nam đều hùa vào.
Còn Mạnh Thái Như đứng khoanh tay xem biểu hiện của Trần Khiêm.
Nếu không có giáo viên hướng dẫn ở đây, có thể là Dương Huy không kiềm chế được nổi xung lên rồi.
Lúc này Trần Khiêm vẫn chưa có phản ứng gì.
Lục Thần đứng xem trò vui cười nói: "Phải lấy thêm phòng chứ, giáo viên hướng dẫn ở đây mà. Nếu cậu tiếc tiền thì cứ đặt thêm một phòng sang trọng đi rồi tôi với cậu chia đôi. Thế thì cậu không tiếc nữa chứ?”
Lục Thần mỉa mai.
Anh ta học lớp khác. Nói thật tình mặt dày như Hứa Nam anh ta không làm được.
Đặt thêm phòng sang trọng rồi chia đôi, chắc chắn khiến Trần Khiêm phải bỏ thêm tiền để gọi món. Như vậy khá là hợp lí.
Lại còn được thể diện.
Y như rằng, lúc này Mạnh Thái Như nhìn Lục Thần với thái độ tán thưởng.
Dương Hạ cũng cảm thấy mát mặt.
Đúng vậy. Thắng nghèo giàu xổi thì cũng chỉ là thăng nghèo mà thôi.
Nhìn phong cách của Lục Thần mới đúng là con nhà giàu đích thực.
"Chia đôi? Nếu cậu nói vậy thì được thôi, tôi không vấn đề"
Trần Khiêm chỉ cười nhạt, nếu Lục Thần muốn thể hiện, vậy thì cứ thể hiện đi. Dù sao nhà hàng này cũng là của nhà mình...
 
Chương 59: "Vậy tôi không khách sáo đâu."


Trần Khiêm ngay lập tức đặt thêm một phòng cấp bậc tiêu chuẩn mười tám nghìn tám trăm tệ.
Người có tư cách ngồi ở phòng hạng sang như vậy dĩ nhiên là những bạn học có gia thế, có điều kiện trong lớp.
Hứa Nam, Hoàng Mao, Dương Hạ, Lục Thần, Mạnh Thái Như, tiếp theo là những người trong phòng kí túc của Trần
Khiêm cùng với Mã Hân Nhiên.
Những người khác chỉ có thể hậm hực ngồi ở phòng ba nghìntám trăm tám mươi tám tệ.
"Cậu Lục, chúng ta đã tính chia đôi, vậy ai sẽ là người gọi món?"
Trần Khiêm cười hỏi.
"Haha. Anh như vậy là không lễ độ rồi. Cho dù là chia đôi, thì Lục Thần dù sao cũng là khách mời hôm nay, nên để anh ấy gọi món trước mới phải. Sao nào? Anh lo anh ấy gọi nhiều quá, lát chia đôi ra thì anh cũng trả không nỗi chứ gì?”
Bấy giờ, Dương Hạ ở bên cạnh khinh thường nói.
'Tất nhiên phải để Lục Thần gọi món, nếu không Dương Hạ e Trần Khiêm gọi khoai tây sợi xào chua cay cũng không chừng.
Vậy thì kế hoạch tiêu sạch tiền của cậu ta coi như đổ bể.
Kì thật lúc nấy trên xe, bọn họ cùng Hứa Nam đã bàn bạc cả rồi. Đêm nay, nhất định phải ép được Trần Khiêm bỏ ra trên dưới tám mươi nghìncho riêng tiền đặt phòng.
Còn phải làm sao để phát sinh thêm bảy tám chục nghìncho các chỉ phí khác.
Phải khiến Trần Khiêm tiêu tốn một trăm năm mươi nghìn tệ, hơn nữa càng tốt.
Cho nên, việc đặt thêm phòng rồi chia đôi chỉ phí là việc. Lục Thần đã có tính toán trước.
Anh ta cùng Hứa Nam hùn lại đối phó với Trần Khiêm. Rõ ràng dư sức!
"Được! Vậy cậu gọi trước đi!" Trần Khiêm cười khổ. Dương Huy ở một bên kéo kéo ra hiệu nhắc nhở Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm nhìn nhìn rồi lắc lắc đầu, ý là không cần lo lắng, bản thân anh tự biết chừng mực.
"Vậy tôi không khách sáo đâu."
Lục Thần cầm thực đơn, lật thẳng đến trang cuối cùng tìm món.
Càng về những trang sau, giá những món ăn càng đắt. "Một con tôm hùm Úc! Thêm một phần bào ngư Úc."
Vừa nói, bọn họ vừa hớn hở nhìn Trần Khiêm, muốn thấy biểu hiện rối rắm của anh.
Nhưng sắc mặt Trần Khiêm không chút hoang mang.
Lục Thần vừa gọi thêm món, vừa tính toán trong đầu.
Dù sao thì anh ta mang theo trong người có hai ba chục nghìn tệ, lại là tiền tiêu vặt để dành mấy tháng, còn Hứa Nam thì mang theo có mười nghìn tệ, tổng cộng được có bốn mươi nghìn tệ.
Cũng có nghĩa là, bữa ăn này không thể quá tám mươi nghìn tệ.
Nếu không thì Lục Thần xấu hổ chết mất.
Lục Thần gọi thêm vài món đặc sắc nữa.
Tính sơ thì cũng hơn ba mươi nghìnrồi.
Sau đó lạnh lùng đưa thực đơn cho Trần Khiêm.
Hôm nay, dù cho tiêu sạch tiền của mình, anh ta cũng phải khiến Trần Khiêm tiêu tốn hơn phân nửa số tiền đang có, không thì trong lòng không thoải mái.
"Sao thế? Trang này gọi có chừng đó món thôi hả? Mới có bốn món, chưa tới hai mươi nghìn tệ mà."
Trần Khiêm cười ha hả.
"Anh có ý gì thế? Có ngon anh gọi thêm vài món trong trang đó đi. Lục Thần của chúng tôi không có vấn đề gì, chỉ sợ cái đồ nghèo mạt nhà anh không dám."
Thấy Trần Khiêm chế nhạo Lục Thần, Dương Hạ nhất thời bất mãn đáp.
Giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như nãy giờ lướt lướt điện thoại, lúc này lắc nhẹ đầu.
Tên Trần Khiêm này thật là ngu xuẩn, không biết trời cao. đất dày, chút tiền rách đó mà dám đấu với Lục Thần.
"À đúng rồi phục vụ, bốn trang thực đơn này có tổng cộng bao nhiêu món vậy?"
Trần Khiêm nhìn phục vụ hỏi: "Thưa quý khách, tổng cộng là hai mươi món, toàn là những món ăn danh bất hư truyền của nhà hàng chúng tôi. Chỉ có phòng hạng sang mới có cơ hội thưởng thức. Thật ra chỉ có đại gia mới cùng lúc gọi bốn món hết hai chục nghìn tệ thôi! Anh xem có cần gọi thêm vài món phổ thông nữa không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top