Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 100: Quả là chói đến mù mắt bọn họ mà


Nếu bây giờ anh muốn vả vào mặt mấy cô gái vừa chế giễu mình thì cũng rất đơn giản, chỉ cần lấy chìa khóa ra rồi bấm nút là được.
Nhưng mà Trần Khiêm lại không có thói quen đó. Đặc biệt là ở nơi đông người như vậy.
Không ngờ là dừng xe ở đây, hiệu quả cũng chẳng kém dừng ở cổng trường học là bao.
Thôi đợi lúc khác lái xe đến một chỗ khác. Chỉ có thể như vậy thôi! Haizz, Trần Khiêm thở dài một hơi.
Trần Khiêm cất chìa khóa lại, xoay người rời đi.
Vừa đi được mấy bước thì điện thoại đột nhiên vang lên, liếc nhìn thì là một số lạ. Trần Khiêm bấm nhận cuộc gọi.
“Bạn Trần Khiêm phải không, buổi sáng quên thông báo với bạn, một giờ chiều nay, mời bạn đến sân tập phía Bắc tập hợp, để tiến hành luyện tập cho phần thi thực hành!” Một giọng nữ nhàn nhạt vang lên. Nói xong thì trực tiếp cúp máy.
Ngày mốt mình thi lý thuyết, chẳng trách hôm nay phải luyện thi thực hành rồi.
Cũng chẳng quan tâm đến thái độ của người gọi đến, Trần Khiêm chỉ mong chờ mau mau có được bằng lái, rồi vội vã đi về phía sân tập phía Bắc.
Sau khi đến nơi thì đã bắt đầu dạy rồi.
Người dạy lái xe đeo kính râm, đang hướng dẫn một chiếc. xe tiến hành đỗ xe vào bãi.
Còn lại khoảng mười một người vẫn đang đợi. Có cả nam và nữ. Họ đều đứng ở bên cạnh để quan sát.
“Trời má, thật sự là Trân Khiêm, cậu ta thật sự học lái xe. à?” Khi Trần Khiêm đi qua, một học viên nữ lập tức che miệng lại vì kinh ngạc, vẻ mặt khó mà tin được.
“Haha, sao vậy, tớ đã nói là cậu ta mà, Thiên Thiên, cậu thua cược rồi, tối nay cậu phải ăn với tớ một bữa cơm!” Cũng có cậu nam sinh cười rất phấn khích.
“Ai da, không tính không tính, ai mà có thể ngờ được, Trần Khiêm nghèo rớt mồng tơi có thể đến thi bằng lái xe chứ, quả thực là không có khoa học mà, tớ thấy Lý Niệm cậu đã biết Trần Khiêm đăng kí từ trước rồi đúng không, nên mới đánh cược với tớ chứ gì! Cậu lừa tới” Cô gái tên Thiên Thiên lập tức thấy bất mãn.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Việc là thế này, lúc bọn họ đến học lái xe thì nhìn thấy tên Trần Khiêm trong danh sách.
Sau đó hai người mới bắt đầu đánh cược, rốt cuộc có phải tên Trần Khiêm nghèo kiết xác ở khoa bọn họ hay không. Kết quả là sau khi nhân viên công tác của trường lái xe gọi điện bảo Trần Khiêm đến thì đúng thật.
Quả là chói đến mù mắt bọn họ mà.
Mà hai người này, Trần Khiêm cũng không quen lắm, chỉ là ở cùng khoa nên có gặp qua vài lần.
Còn vì sao lại gặp, là bởi vì hai người này đều ở trong hội sinh viên, một người là trưởng ban kỷ luật tên Lý Niệm, còn một người là trưởng ban vệ sinh tên Trịnh Thiên Thiên, đều là người của hội sinh viên cả.
Trần Khiêm là sinh viên nghèo trong diện nhận trợ cấp, được Giang Vi Vi cử đến chỗ bọn họ làm việc. Và tên Trần Khiêm nghèo kiết xác khác người ở trong khoa, đương nhiên bọn họ cũng biết rất rõ.
Cả một khoa có ai là chưa từng nghe đến một người rất rất nghèo chứ?
Mà cuộc nói chuyện giữa hai người cũng là để cho nhóm. nam nữ học viên đang ở đó cũng liên tục liếc mắt nhìn Trần Khiêm.
Thậm chí có một nam sinh cười khinh bỉ: “Anh Niệm, ở khoa anh người này rất nghèo à?” Cậu ta chế giễu hạ thấp. người khác thì giá trị bản thân của cậu ta chắc chản được nâng lên, chủ yếu là nhìn người này chẳng có chút địa vị gì, không châm biếm hai câu thì làm sao tôn bản thân mình lên được?
“Nghèo, nghèo đến mức mà cậu không tưởng tượng nổi đâu, hahahal” Lý Niệm cười lớn.
Đối với những lời châm biếm này, Trần Khiêm chỉ lạnh lùng cười một cái, rồi xoay đầu nhìn sang chỗ khác, xem như Lý Niệm với Trịnh Thiên Thiên không tồn tại.
Chẳng lẽ chó cản mình một cái, mình còn quay qua cản lại nó sao?
Thấy bị coi thường nên Lý Niệm cảm thấy tức giận.
Lúc anh ta đang định phát cáu lên thì học viên đang tập lái kia đã dừng xe lại rồi.
Sau đó cửa xe từ từ mở ra. Một cổ tay trằng ngần lộ ra. Mà ngay tại đó, không chỉ có nhóm Trần Khiêm mà ngay. cả nam nữ của nhóm khác trên sân bãi cũng nhìn về hướng này.
“Mọi người mau đến xem. Người đẹp kia ra rồi kìa!”
 
Chương 101: "Trần Khiêm!"


Rất nhiều nam sinh vây quanh lại đây.
Ngay cả Lý Niệm cũng nhìn sang bên kia.
Trần Khiêm cũng tò mò nhìn theo, mí mắt hơi nheo lại.
Bạn nữ kia đã ra ngoài rồi, quả nhiên là xinh đẹp.
Hơn nữa, Trần Khiêm còn vừa mới quen cô ấy.
Không phải là Tô Mộc Vũ sao.
"Thật là xinh đẹp, nếu là bạn gái của tôi thì tốt rồi!"
Nam sinh đứng bên cạnh Lý Niệm cảm thán nói.
Bộ dạng như một con lợn ngốc vậy.
"Bạn gái cái rắm. Nói cho cậu biết, cô gái này là người anh Dương khoa chúng ta để ý đến rồi, cậu còn muốn cô ấy làm bạn gái ư?"
Lý Niệm quăng lại một câu.
"Hả! Anh Dương sao? Haiz, chẳng trách, anh Dương xuất sắc như vậy, cô gái anh ấy để ý cũng phải khác người thường!"
Cậu bạn kia vừa nghe đến anh Dương thì tự nhiên uể oải đi vài phần.
Anh Dương trong miệng họ chính là Vương Dương, là phó
chủ tịch hội học sinh khoa ngôn ngữ Trung. Nhà có quyền có thế, đi học lái chiếc Audi A6 trong trường không ai không biết.
Tốt nhất là không nên đắc tội hẳn.
"Có ai dám xin Wechat của cô ấy không? Nếu xin được thì tôi chấp nhận trả một trăm đồng!"
"Có người dám mà người ta không muốn cho thì cũng vô dụng thôi!"
"Hơn nữa cậu không nghe tên kia vừa nói gì sao? Người đẹp này là cô gái mà Vương Dương đang theo đuổi..."
"Vương Dương là người chạy xe Audi A6 trong trường đó. Cậu không thấy đệ tử của hẳn đang giám sát ở đây hả, bớt nói lại một tí đi!"
Cũng có các nữ sinh rất khó chịu, từ khi Tô Mộc Vũ xuất hiện thì mọi người không còn chú ý đến bọn họ nữa.
Mọi người đều nhìn chăm chăm Tô Mộc Vũ.
Trần Khiêm cũng không ngoại lệ, chăm chú nhìn Tô Mộc.
"Bộp!" Bỗng nhiên có một viên đá nhỏ đập lên mặt anh. Đệch, là ai?
Trần Khiêm quay đầu liên thấy Trịnh Thiên Thiên đang tức giận nhìn mình:
"Trần Khiêm cái tên nghèo kiết xác này, người khác ngắm người đẹp, cậu cũng đi ngắm. Cũng không thử xem lại chính mình thế nào?”
Ban đầu bởi vì tên nghèo Trần Khiêm này mà Trịnh Thiên Thiên thua cược với Lý Niệm nên phải cùng đi ăn cơm với anh ta.
Nhưng sau đó cô ta lại ghen tị với Tô Mộc Vũ. Lễ nào mình không thu hút được ánh mắt của cả một tên nghèo sao?
"Trịnh Thiên Thiên cậu điên à, cậu làm trò gì vậy?" Trần Khiêm chửi một câu.
Anh thật sự rất muốn vả cho Lý Niệm và Trịnh Thiên Thiên mỗi người một cái.
"Trần Khiêm!"
Đúng lúc này, Tô Mộc Vũ nhìn thấy Trần Khiêm sau khi vừa xuống xe liền lên tiếng chào.
Tô Mộc Vũ lúc nãy vội là vì đến đây để học lái xe.
 
Chương 102: Lý Niệm cảm thấy mơ hồ


Nhưng không ngờ vừa đến đã bị một đám nam sinh nhìn chảm chăm.
Mặc dù phần lớn nữ sinh đều thích cảm giác được nam sinh nhìn vào mình.
Nhưng mà bị nhìn chăm chú từ đầu tới cuối, lại đang trong lúc luyện lái xe, bị chỉ trỏ thảo luận khiến cho Tô Mộc Vũ cảm thấy xấu hổ.
Cũng may là lúc chuẩn bị dừng xe cô đã nhìn thấy Trần Khiêm trong đám người đó.
Trên cả sân tập lái có thể nói Trần Khiêm là người duy nhất cô ấy quen biết cũng như là người duy nhất thật thà an phận.
Trần Khiêm cũng cười nhìn Tô Mộc Vũ gật gật đầu.
"Đệch, kiểu gì đây? Chị dâu lại quen biết tên nghèo kiết xác này?"
Lý Niệm cảm thấy mơ hồ.
Ngay cả đám nam sinh còn lại cũng tò mò nhìn về phía Trần Khiêm.
"Tên này ăn mặc xấu xí như vậy, sao lại làm quen được với nữ thần vậy?"
"Hơn nữa các cậu nhìn đi, quan hệ của hai người họ không tệ lắm, cười cười nói nói như vậy kìa!"
Nhiều ánh mắt ghen tị có, nghi hoặc có, đều phóng về phía Trần Khiêm, ý nói nhìn bộ dạng thảm hại của mày đi, tại sao nữ thần lại để ý mày mà không nhìn thấy tụi tao?
Còn về phía Trần Khiêm thật sự cảm thấy rất bất ngờ. "Không ngờ cậu lại đến đây học lái xe..."
Trân Khiêm cười cười.
"Ừm, đúng vậy... Hôm qua tớ mới đến đăng kí! Nhưng mà chúng ta thật có duyên nha. À đúng rồi, cảm ơn cậu đã trả tiền trà sữa lúc trưa giúp tớ..!
Trần Khiêm nói vài câu với cô ấy. Ngoại trừ Dương Hạ và Mã Hân Nhiên.
Trần Khiêm dường như chẳng bao giờ nói chuyện nhiều với các bạn nữ, anh không biết tán gẫu về đề tài gì với họ cả.
Trần Khiêm luôn nghĩ được gì thì hỏi cái đó, hoặc là người ta hỏi thì anh trả lời lại thôi.
Nhưng mà người nói vô tình, người nghe lại hiểu khác.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Vừa nghe nói Trần Khiêm trả tiền trà sữa thay Tô Mộc Vũ.
Lý Niệm ở bên kia liền nhướng mày.
Anh ta nhận ra hai người kia có quen biết nhau, hơn nữa Trần Khiêm lại mua trà sữa cho Tô Mộc Vũ? Trong chuyện này không có gì mờ ám chứ?
Vừa nghĩ xong anh ta liền nhắn tin cho Vương Dương.
Sau đó anh ta nhìn Trần Khiêm đang nói chuyện phiếm với Tô Mộc Vũ, chế giễu nói: "Trần Khiêm, cậu đến học lái xe hay là đến tán gẫu vậy? Vất vả lắm mới góp đủ tiền học mà
cậu định để uổng phí như vậy sao? Sao cậu không tranh thủ thời gian để học đi?"
Bên kia mấy nữ sinh cũng coi thường nhìn Trần Khiêm. Tưởng đâu tên này thành thật lắm, ai ngờ thấy gái đẹp thì cũng không biết trời trăng gì.
Tô Mộc Vũ sao không biết Lý Niệm đang nói kháy, nói: "Lý Niệm, cậu nói người khác sao không nhìn lại mình đi? Nợ môn hai lần mà còn nói người khác. Cậu có bản lĩnh thì lo tập trung học đi..."
"Tôi!"
Lý Niệm chợt giận đến mặt mũi xám xịt.
Grừt
Lúc này, ở cạnh sân thể dục bỗng nhiên nghe tiếng động cơ vang lên.
 
Chương 103: "Ngầu quá đi trời ơi!"


Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Có mấy nữ sinh chỉ ra bên ngoài hô lớn: "Con Audi kia nhìn xinh thật đấy!"
"Ôi trời, anh ấy chính là Vương Dương mà bọn họ vừa nói đến khi nấy? Phó chủ tịch hội học sinh khoa ngôn ngữ Trung!"
"Ngầu quá đi trời ơi!"
Mấy nữ sinh hưng phấn nhìn sang bên kia.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Tô Mộc Vũ. Vương Dương cao lớn bước xuống xe.
Đi theo sau hẳn là Giang Vi Vi.
Vương Dương ra khỏi xe, tầm mắt liền quét tới Tô Mộc Vũ và Trần Khiêm đang đứng trước mặt.
Lúc nãy hẳn nhận được tin nhắn mà chưa tin lắm, giờ lại nhìn thấy quả thật là Tô Mộc Vũ đang đứng cùng Trần Khiêm.
"Mộc Vũ, sao cậu lại quen biết Trần Khiêm?" Vương Dương tò mò hỏi. Cốt yếu là hẳn sợ Trần Khiêm bày trò lừa gạt Tô Mộc Vũ.
"Hôm nay mới quen biết, sao vậy?" Tô Mộc Vũ không vui khi nghe Vương Dương hỏi câu ấy.
"Không có gì. Trần Khiêm không có nói gì với cậu à? Không lẽ cậu ta chưa nói cậu ta quen biết một vài đứa bạn chạy Ferrari sao? Tớ nói cho cậu biết, mọi chuyện đều là giả hết. Tớ đã điều tra xong rồi!"
Chuyện đó Vương Dương đã điều tra rõ ràng, có khả năng là Trần Khiêm đi bỏ ra năm mươi nghìn để chạy thử Ferrari, mượn cơ hội khoác lác với các bạn gái thôi.
Nhưng hắn lại không ngờ anh lại để ý tới Mộc Vũ.
Tô Mộc Vũ không hiểu nên nhíu mày lại.
Mà Trần Khiêm đứng ở một bên lại vui vẻ nhìn về phía Giang Vị Vi.
Rõ ràng chuyện lần trước mình lừa cô ta đã khiến cô ta ghi thù rồi.
Nhưng lại đi điều tra thật.
Cô ta đang có ý đồ gì đây?
Chuyện của mình không có quan hệ gì với cô ta cả.
"Hừ, Trần Khiêm, tôi nói cho cậu biết, tốt nhất cậu nên tránh xa Mộc Vũ ra một chút. Mộc Vũ là cô gái mà cả đời cậu có mơ cũng không thể với tới được. Ngoài ra cái kẻ dối trá như cậu khiến tôi cảm thấy bẩn mắt!"
Giang Vi Vi nhớ lại cảnh tượng Trần Khiêm xuống khỏi xe Ferrari ngày hôm đó, còn nói gì mà tâm trạng lo lắng khi bạn mình lái xe nữa chứ.
Cô ta liền tức giận. Tên này chỉ giỏi vờ vịt thôi!
Bây giờ lại nghe Vương Dương nói Trần Khiêm mua trà sữa cho Mộc Vũ.
Đây không phải là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thì là gì?
Mà Giang Vi Vi vừa mắng xong, đám Lý Niệm liền chế nhạo Trần Khiêm.
"Vi Vi, sao cậu lại nói Trân Khiêm như vậy..."
Tô Mộc Vũ liền nhận ra Vi Vi luôn độc mồm độc miệng như vậy đối với Trần Khiêm.
"Mộc Vũ, tớ sợ cậu bị tên Trần Khiêm kia lừa. cậu ta tuyệt đối không ngoan hiền như cậu tưởng đâu!" Giang Vi Vi hung hăng lườm Trần Khiêm: "Đúng rồi, tối nay cậu có rảnh không Mộc Vũ? Đại Dương muốn mời cậu đến Bếp Gia Viên ăn cơm, tớ chỉ được ăn ké thôi!"
Giang Vi Vi ghen tị nói.
"Chiều tớ phải tập lái xe nên tối có thể không rảnh..." Tô Mộc Vũ không muốn đi.
 
Chương 104: "Không được, cậu phải đi!"


"Ôi, xe thì khi nào tập cũng được mà, đâu nhất thiết phải tập trong chiều nay. Mộc Vũ cậu đừng có nói là cậu muốn tập. lái xe với tên nghèo kiết xác này chứ? Thế thì phí thời gian lắm!"
Giang Vi Vi nói một tràng khiến cho Tô Mộc Vũ khó xử. Cô đi cũng không được, mà không đi cũng không được.
Vì theo như lời Vi Vi thì có vẻ như mình không muốn ở cùng Trần Khiêm, khiến cho Trần Khiêm khó xử.
Con người của anh rất tốt, ít nhất thì Tô Mộc Vũ nghĩ như vậy.
Nhưng nếu không đi thì Giang Vi Vi sẽ giận.
Cuối cùng Tô Mộc Vũ liền nói: "Tớ sẽ đi, nhưng mà tớ muốn mời một người nữa cùng đi. Hôm nay cậu ấy đã giúp tớ nên tớ mời. Tối chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm được không?"
Nói xong, Tô Mộc Vũ nhìn sang Trần Khiêm đang đứng im lặng một bên...
"Cái gì? Mộc Vũ cậu muốn đưa Trần Khiêm đi cùng à?”
Giang Vi Vi kinh ngạc nói.
Trần Khiêm cũng lắp bắp cả kinh.
Qua cuộc gặp nho nhỏ ngày hôm nay, Trần Khiêm đã biết 'Tô Mộc Vũ thật sự là một người có tâm địa lương thiện, hơn nữa còn là một cô gái không chê nghèo ham giàu. Chỉ cần
con người bạn tốt thì Tô Mộc Vũ sẽ coi bạn là bạn tốt.
Nếu so sánh với nhau thì cô ấy và Giang Vi Vi là hai thái cực đối lập nhau.
Hơn nữa Tô Mộc Vũ còn biết lo läng cho người khác.
Nhưng mà, còn về chuyện đi cùng với bọn Vương Dương và Giang Vi Vi thì Trần Khiêm thật sự là không có hứng thú.
Không cùng một loại người thì không chơi với nhau được! Tô Mộc Vũ gật đầu: "Vi Vi, hôm nay Trần Khiêm đã giúp tớ mà. Nên buổi tối tớ mời mọi người ăn cơm thì Trần Khiêm đương nhiên là được đến!"
"Thôi, các cậu đi chơi đi!" Trần Khiêm cười cười. Tô Mộc. Vũ mời cơm đã khiến anh hiểu được tâm ý của cô rồi.
"Không được, cậu phải đi!"
Tô Mộc Vũ quả thật còn mục đích khác. Sao cô có thể không hiểu tâm tư của Vương Dương được.
Biện pháp duy nhất chính là tạo khoảng cách giữa hai người thôi.
'Tô Mộc Vũ không thích Vương Dương, cực kỳ không thích.
Còn Vương Dương đứng bên cạnh thì sắc mặt khó coi.
Nếu không cho Trần Khiêm đi, Tô Mộc Vũ người ta đã nói là cô ấy mời khách rồi.
Còn nếu để Trần Khiêm đi cùng...
Vương Dương cũng không thể thật sự để Tô Mộc Vũ mời được.
Chính mình còn có phong độ hay không?
Hắn lập tức oán giận nói: "Mộc Vũ à, thế này đi, đêm nay. vẫn là tớ mời. Lần trước mời cậu đến Bếp Gia Viên nhưng cậu không đi, lần này cậu nhất định phải đi. Còn Trần Khiêm thì... để cậu ta đi cùng cũng được..."
Tô Mộc Vũ bây giờ mới gật đầu.
Giang Vi Vi nghiến răng nói: "Hừ, lần này thật sự hời cho cậu rồi đó, lại để cho Vương Dương mời cậu ăn cơm. Cậu ấy nể mặt Mộc Vũ mới mời cậu, nếu không cậu có nằm mơ cũng không được!"
Nói xong liền quay đầu nhìn Tô Mộc Vũ: "Mộc Vũ, tối gặp lại"
Sau đó liền cùng Vương Dương một trước một sau rời đi. Haiz! Trần Khiêm thở dài trong lòng.
Mọi chuyện đã như vậy rồi, muốn không đi cũng không được.
Sau đó, Trần Khiêm không nghĩ nhiều nữa, lập tức tập trung tập lái xe.
Tập mãi đến chạng vạng tối.
Giang Vi Vi đến đón Tô Mộc Vũ.
Vương Dương lái xe.
Hơn nữa lần này có không ít người đi cùng, đều là các nữ sinh trong hội sinh viên và đám nam sinh có quan hệ không †ồi với Vương Dương.
Trong đó còn có Trịnh Thiên Thiên và Lý Niệm.
Sau khi đến nơi, Vương Dương khoe khoang sự giàu có, trực tiếp đặt phòng ăn xa hoa.
 
Chương 105: Chỉ ngồi im lặng một chỗ


Trần Khiêm theo bọn họ vào. Chỉ là Trần Khiêm không để ý, trên hành lang có một người phục vụ đi ngang qua anh, trong mắt đầy sự kinh ngạc, nhưng rồi lại vội vã chạy xuống cầu thang, không biết làm gì!
"Hừ, ai đó chắc chản là chưa từng tới nơi như thế này. Cũng chỉ e là cả đời này cũng không có tư cách vào đây!"
Tất cả mọi người đồng loạt cảm thấy phấn khích.
Trịnh Thiên Thiên đang liếc mắt nhìn Trần Khiêm nói.
"Thiên Thiên cậu sai rồi, Trần Khiêm đã tổ chức một bữa tiệc họp lớp ở đây đó. Nghe nói một đêm đó đã tốn rất nhiều tiền!"
Giang Vi Vi kỳ quái nói.
Trịnh Thiên Thiên và Lý Niệm đều kinh ngạc.
Giang Vi Vi lập tức kể chuyện lần trước Trần Khiêm trúng số rồi mở tiệc mời các bạn trong lớp.
Mọi người nhìn Trần Khiêm, cảm giác như đang nhìn một thằng ngốc vậy.
Trần Khiêm không nói gì.
Chỉ ngồi im lặng một chỗ.
"Trước kia cậu có trúng xổ số à?" Tô Mộc Vũ hơi kinh ngạc, vui vẻ hỏi.
"Ừ, có trúng một ít!" Trần Khiêm cười cười.
"Sao cậu lại Tô Mộc Vũ hỏi.
Sao cậu lại tiêu hết số tiền đó, sao không giữ lại một ít?" "Giữ lại? Lòng ham hư vinh lớn như vậy, cậu Trần giữ lại sao được chứ? Ha ha..."
Lúc này Vương Dương từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nghe được mọi người đang nói về chuyện Trần Khiêm trúng xổ số.
Sao có thể không nhân cơ hội chèn ép chút được.
"Được rồi, mọi người mau ngồi xuống đi. À vừa nãy lúc tớ xuống lầu có gặp chủ tịch hội sinh viên khoa bên, tớ có gọi các cậu ấy rồi. Tí nữa họ sẽ sang đây ăn cơm cùng chúng ta!" 'Vương Dương cười nói.
"Tốt lắm. Nhưng mà Vương Dương này, phòng ăn của chúng ta tuy là phòng cao cấp nhưng lại hơi nhỏ, chỉ sợ không
chứa được nhiều người như vậy nhỉ?"
Giang Vi Vi vừa nghe nói chủ tịch hội sinh viên khoa bên cũng ở đây liền cảm thấy hứng thú.
Quan hệ của bọn họ rất rộng rãi, Giang Vi Vi lại là một người rất thích kết nối quan hệ.
"Đúng vậy, họ đi ba người. Nếu có hai người thì phòng vẫn đủ, nhưng mà bây giờ rõ ràng lại thừa một người rồi!"
Vương Dương xoa trán, tỏ vẻ lo lắng.
Sao Trần Khiêm lại không hiểu hẳn đang cố ý nói cho anh nghe chứ.
Nhưng thật sự thì hôm nay anh đến đây là vì nể mặt Tô Mộc Vũ.
Đôi lúc tụ tập bạn bè chính là như vậy, mời một người bạn đến, người bạn này lại đưa theo một người bạn khác đến.
Tuy rãng khiến chủ xị không vui nhưng lại không thể nói được gì.
Trần Khiêm bây giờ cũng y như vậy, là được Tô Mộc Vũ mời đến.
Ha ha, thích cái gì thì làm đi, Trần Khiêm nghĩ thầm.
Nhìn thấy trên bàn có đồ uống, đang muốn cầm lên một ly để uống.
Nhưng không biết là ai đã xoay bàn, đẩy đồ uống ra chỗ khác rồi.
Bên cạnh lại có một ấm trà, Trần Khiêm đành uống trà.
 
Chương 106: Cởi quần tét mông nha!


Nhưng chưa kịp cầm lên đã lại bị đẩy đi rồi.
Gì chứ?
Ai làm vậy?
Trần Khiêm đơ người, vừa nhìn lên liền thấy Giang Vi Vi đang quay bàn, nghiến răng trừng mắt nhìn anh.
"Trần Khiêm, cậu không nghe thấy Vương Dương nói gì à? Cậu ấy bảo ở đây đang dư một người đó!"
Dư một người liên quan gì tới mình.
Con nhỏ này tốt nhất đừng có rơi vào tay mình, nếu không không biết kết cục sẽ thế nào đâu.
Cởi quần tét mông nha!
Thật sự Trần Khiêm thấy mệt lắm với cô bạn Giang Vi Vi này rồi.
"Mặt dày như bức tường! Đã ăn ké rồi còn muốn chiếm chỗ ngồi của người khác!"
Trịnh Thiên Thiên cũng khinh thường nói.
Đương nhiên là cô ta nói giúp bọn Vương Dương rồi. Hơn nữa chính cô ta cũng đang coi thường Trần Khiêm nên không nói được câu nào tốt đẹp cả.
"Mộc Vũ, tớ thấy trước tiên cậu bảo Trần Khiêm quay về đi, lần sau chúng ta lại mời! Cậu nhìn xem bây giờ rõ ràng là đang dư một mình cậu tai"
Giang Vi Vi bắt đầu khuyên nhủ Tô Mộc Vũ.
Tô Mộc Vũ nhíu mày, sớm biết như vậy thì cô và Trần Khiêm sẽ không đi rồi.
Tô Mộc Vũ nghĩ ngợi có nên cùng rời đi với Trần Khiêm không.
Trịnh Thiên Thiên chỉ vào cái bàn nhỏ bên cạnh nói: "Trần Khiêm không về cũng được, để cậu ấy sang bàn bên kia ngồi rồi chúng ta chia ít đồ ăn sang cho cậu ấy được không?"
"Được, tớ thấy ý này không tệ, tránh Trần Khiêm ăn quen rồi, bụng dạ chịu không nổi!"
Lý Niệm cười nói. Đám người này miệng quá thúi rồi!
Thật ra Trần Khiêm đã muốn đứng dậy đập bàn bỏ đi cho rồi.
Nhưng mới vừa đứng lên, Trần Khiêm liền thay đổi suy nghĩ.
Đi ư?
Cứ thế rời đi thì chẳng phải để không cho bọn họ đùa giỡn mình cả nửa ngày trời sao?
Mẹ nó, hôm nay ông đây sẽ không đi đâu cả, ở đại bàn của ông mà để chúng mày ức hiếp à?
Trần Khiêm nghĩ như vậy.
Rồi gật đầu nói: "Vậy cũng được, tớ sẽ sang bàn nhỏ ngồi!"
Nói xong Trần Khiêm đẩy ghế đi sang bàn nhỏ ngồi xuống.
Mà lúc này, cửa phòng ăn mở ra...
 
Chương 107: "Trần... Trần!"


Một nam hai nữ từ bên ngoài đi vào, theo sau đó là chị quản lý sảnh lớn nhà hàng lần trước đã gặp.
Ba người kia chính là sinh viên khoa bên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Nam sinh cao to đẹp trai.
Hai nữ sinh mặc váy ngắn, xinh đẹp động lòng người.
Xem ra đây là bài đàn anh tán đàn em.
Mỗi khi nhìn thấy mấy cảnh này, trong lòng Trần Khiêm đều phiền muộn không thôi. Nhìn đi tại sao mình lại không được các bạn nữ xinh đẹp thích vậy! Haiz...
Nam sinh cao lớn kia tiến lên chào bọn họ.
Lúc này mới nhìn thấy Trần Khiêm ngồi một bên.
"Chào cậu, tớ là Đỗ Lỗi, ở khoa quản lý... Chúng ta kết bạn chứ?"
Anh bạn kia nhìn Trần Khiêm cười chào hỏi, vừa nhìn liền biết là người đã trải đời nhiều rồi.
Mà hai cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng tò mò nhìn sang Trần Khiêm.
Chẳng qua hai người vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Khiêm liền tỏ ra khinh thường.
"Khụ khụ, Đỗ Lỗi, cậu không cần làm quen với cậu ta. Cậu ta là Trần Khiêm, là kẻ nghèo kiết xác ở khoa tớ. Hôm nay cậu ta đến đây để ăn chực một bữa cơm!"
Lý Niệm chỉ là một trưởng ban nhưng vẫn nhận ra Đỗ Lỗi.
Anh ta liền cười nói.
"Ồ... Hiểu rồi, hahal"
Thản nhiên cười một tiếng, Đỗ Lỗi vội rút tay về.
Sau đó là hùa theo bọn Vương Dương cười cợt.
'Tô Mộc Vũ cực kỳ tức giận, cô rất muốn đi vê cùng Trần Khiêm. Cô thật sự hối hận khi mời Trần Khiêm đến đây.
Nhưng Trần Khiêm vẫn cười ha ha nhìn mọi người, không. thấy anh bị tổn thương chút nào. Điều này khiến Tô Mộc Vũ tò mò.
"Trần... Trần!"
Mà chị quản lý sảnh lớn khi vừa nhìn thấy Trân Khiêm đã hoàn toàn giật mình.
Vừa nãy cô ta nghe phục vụ nói vị đại gia lần trước lại tới
Đương nhiên nếu Trần Khiêm chỉ là một đại gia bình thường thì chị quản lý sảnh lớn đã không có biểu cảm như vậy.
Bởi vì người phục vụ không biết rằng cô biết Trần Khiêm thông qua Tổng giám đốc của Bếp Gia Viên.
Vị này chính là bá chủ của phố thương mại Kim Lăng, cậu Trần Khiêm!
Lúc nãy sở dĩ không dám nói gì vì cô ta hoàn toàn bị hoang mang bởi lời nói của bọn Vương Dương Lý Niệm.
Không lẽ cậu Trần không phải là nhân vật chính của hôm nay sao?
Chị quản lý sảnh lớn không hiểu chuyện gì, vừa kêu một chữ Trần liền không dám nói gì nữa.
"Sao cậu đến đây?” Cô ta nhẹ giọng, kích động hỏi.
"Hả, chị không nghe họ nói sao, hôm nay tôi đến ăn chực thôi!"
Trần Khiêm mỉm cười, không ngờ lại bị nhận ra. Cũng tốt thôi, đỡ phải tự mình xuống gọi cơm.
"Dạ dạ dạ, có nghe thấy!"
 
Chương 108: Mà chị Kim không dám nói gì


Chị quản lý vội gật đầu, giọng nói rất nhỏ.
"Ơ chị Kim, tụi em chỉ gọi mấy món ăn, sao chị lại đích thân đến thế?”
Lúc này Vương Dương mới nhìn thấy chị quản lý, lập tức cười nói. Hắn cảm giác bỗng dưng mình có thể diện ghê.
Mà chị Kim không dám nói gì.
Vương Dương không nhận ra điều gì, vô tư gọi một bàn đồ ăn.
"Anh Dương, mới gọi có hai món đặc sản thôi, không thể gọi thêm hai món nữa sao?"
Trịnh Thiên Thiên mong chờ nói.
Bếp Gia Viên không phải nổi tiếng nhờ hương vị và các món đặc sản sao.
Tuy rằng Giang Vi Vi muốn Vương Dương gọi thêm mấy món đặc sản, nhưng những món đó rất đắt, cô ta không muốn Vương Dương tốn tiền vì bọn họ.
Cô ta liền vội nói: "Hai món này là đủ rồi, mấy món đặc sản đều hơn một ngàn một món đấy!"
"Ôï" Trịnh Thiên Thiên ngây ngẩn cả người. Ngay cả hai cô gái đi cùng Đỗ Lỗi cũng lắp bắp kinh hãi.
Danh tiếng của Bếp Gia Viên quả nhiên không phải bình thường.
"Trần... Thưa quý khách, cậu muốn gọi món gì?" Chị quản lý cẩn thận hỏi.
"Hừ, đợi bọn em ăn xong, đồ ăn còn thừa để cho cậu ta là được. Cậu ta còn dám gọi món sao?”
Lý Niệm hừ lạnh một tiếng.
"Đúng vậy. Không nghĩ coi mình là thân phận gì mà còn muốn gọi đồ ăn."
Trịnh Thiên Thiên liếc mắt.
Vương Dương cười không nói gì. Thật ra hẳn cảm thấy để Trần Khiêm gọi một đĩa khoai tây chiên cũng không đáng bao nhiêu cả.
Không uổng công đêm nay gọi Lý Niệm đến.
Nếu không Vương Dương thật sự không biết nên chơi Trân Khiêm như thế nào ở trước mặt Tô Mộc Vũ.
Bây giờ hẳn chỉ cần vui vẻ ngồi xem thôi.
"Thôi đi, Vương Dương gọi đồ ăn là cho các cậu, tôi tự mình gọi vài món là được!"
Trần Khiêm cười khổ. Hôm nay anh vốn dĩ định chơi Vương Dương một vố thật đau, nhưng nếu làm vậy không chừng sẽ bị đám người này cười nhạo trước tiên.
Tiếp theo lại phụ thuộc vào hai người Lý Niệm và Giang Vi Vi, chính bản thân mình không thể tự gọi.
Hơn nữa da mặt Trần Khiêm thật sự không dày đến mức đó.
Tự mình gọi vài món vậy.
"Thế còn nghe được, nhưng mà cậu có thể gọi vài món ăn nhẹ. Trịnh Thiên Thiên lạnh lùng nói.
"À, cho tôi một đĩa khoai tây chiên với sốt chua cay, cho nhiều ớt một chút. Sau đó cho thêm một tô mì."
Trần Khiêm cười nói.
"Ha ha! Chết mất, tên này đang đùa hả?"
 
Chương 109: "Tôi đi chuẩn bị liền đây!"


"Ai mà nghèo hèn như vậy trời. Đây là nơi nào mà đi gọi khoai tây chiên với mì?"
Anh vừa nói xong, cả phòng ăn đều giật mình theo đó là những lời khinh bỉ không ngơi miệng.
"Tôi đi chuẩn bị liền đây!"
Chị quản lý lại không dám chậm trễ.
Trần Khiêm ăn mấy món này chỉ vì không muốn bị bọn họ nói ra nói vào, bởi vì anh hoàn toàn có thể gọi mấy món như lần trước.
Nhưng bây giờ chỉ cần ăn đại thôi.
Nhưng mà Tô Mộc Vũ lại thích thú nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cười cười: "Ở bên đó nếu ăn không no cậu có thể sang đây ăn một chút mì!"
"Được!"
Nhìn thấy Trần Khiêm không có vấn đề gì, Tô Mộc Vũ vui vẻ cười.
"Cậu bạn này thật thú vị!" Đỗ Lỗi bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
"Ha ha Lỗi tử, đừng nói tới cậu ta nữa, nói về cậu đi. Thế nào, cậu lại dùng trò gì để cua hai người đẹp này thế?"
Vương Dương nhìn Đỗ Lỗi cười nói.
Lại nhìn sang hai cô gái đáng yêu ngồi bên cạnh Đỗ Lỗi, xinh đẹp động lòng người.
Đặc biệt là đôi chân dài trắng trẻo kia. "Ha ha, không phải đâu. Tớ chỉ đồng ý với hai em ấy, lúc nào bảo người anh em kết nghĩa của tớ đưa các em ấy đi hóng gió trên chiếc xe mới thôi!"
Vẻ mặt Đỗ Lỗi gian manh nói.
"Anh em kết nghĩa? Xe mới? Xe gì mà có thể hấp dẫn hai người đẹp vậy?". harry potter fanfic
Lý Niệm tò mò hỏi.
Đỗ Lỗi châm một điếu thuốc: "Ha ha, các cậu không biết chiếc Lamborghini Raventon đậu trong trường chúng ta à?”
"Lamborghini?"
Mọi người đều kinh ngạc. Họ chưa thấy ai đi chiếc xe này trong trường cả.
"Ôi trời ơi, Raventon gần hai mươi triệu ấy à?" Lý Niệm kinh ngạc hỏi.
Ngay cả đám Giang Vi Vi đều mắt chữ O mồm chữ A nhìn sang.
"Đúng vậy, chính là nó. Nó đậu ở bãi đậu xe của công viên gần trường mình. Nó là của người anh em kết nghĩa của tớ, nhìn phát thèm!"
Đỗ Lỗi hút điếu thuốc, cười nhạt.
Mà Trần Khiêm ngồi bên kia giật nảy mình.
Từ khi nào mình lại thành anh em kết nghĩa của tên này?
Nhưng mà vừa ngẫm lại Trần Khiêm liền hiểu được vấn đề. Không phải tên này định mượn chiếc Lamborghini của mình để tán gái chứ?
Nhìn dáng vẻ gian manh của Đỗ Lỗi, Trần Khiêm liền hiểu ra vấn đề.
"Tớ biết nó, tớ đã nhìn thấy ảnh trong các bài báo, hóa ra là có thật"
Trịnh Thiên Thiên hưng phấn kêu lên. Sau đó mở mấy bài đăng trên điện thoại ra.
“Tớ xem với! Tớ xem với!"
 
Chương 110: "Ôi Xe đẹp ghê!"


Giang Vi Vi cũng hít vào một hơi.
Rất nhiều nữ sinh đều bu lại xem ảnh.
"Ôi Xe đẹp ghê!"
Một đám nữ sinh hét to.
Ngay cả Vương Dương cũng bị hấp dẫn. Thân xe cực kỳ ngầu, ai nhìn cũng mê. Mà chủ yếu là chiếc xe này có giá khoảng gần hai mươi triệu.
"Đỗ Lỗi, có thật không vậy? Cậu với người đó là anh em kết nghĩa à? Sao cậu quen được thế?"
Vương Dương ghen tị. Mà Trần Khiêm cũng nhìn sang Đỗ Lỗi.
Đúng vậy, sao cậu quen được thế?
"Tụi tớ là anh em chí cốt, nhưng mà tớ không thể nói ra danh tính của cậu ấy. Người anh em của tớ nói phải giữ bí mật! Ha hai"
Đỗ Lỗi gạt tàn thuốc.
Anh ta cười nhạt một tiếng.
Lúc này mọi người đã thay đổi cách nhìn với anh ta.
Đặc biệt là Giang Vi Vi đã nhìn anh ta với đôi mắt khác xưa.
Hai mắt Trịnh Thiên Thiên long lanh, nếu chuyện đó là thật thì có phải chính mình cũng có cơ hội được ngồi trên con xe được vô số người điên cuồng tranh giành đúng không?
Mà các nam sinh lại ghen tị nhìn Đỗ Lỗi.
"Đỗ Lỗi, cậu nói thật hay giả vậy? Đừng nói là giống mánh khóe lần trước cậu dùng để tán cô ngôi sao kia, cậu chém gió phải không?”
Vương Dương không tin. Dù sao hẳn cũng biết gia thế nhà Đỗ Lỗi, điều kiện kinh tế bình thường, chỉ có thể xem như là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.
Làm sao anh ta có thể quen biết người tầm cỡ thế này?
Hơn nữa Đỗ Lỗi còn có cái tật hay khoác lác.
"Sao có thể, hơn nữa tớ có thể lấy con xe hai mươi triệu này để chém gió được à? Các cậu thật là không hiểu sự đời!"
Đỗ Lỗi cười khổ một tiếng.
"Đỗ Lỗi, tớ tin cậu!"
Giang Vi Vi mỉm cười nhìn Đỗ Lỗi.
Cô ta thỉnh thoảng lại liếc tấm ảnh của chiếc xe kia, thật sự là cô ta mê nó rồi. Nếu có thể cho cô ta ngồi lên đó một lần thì trả giá thế nào cô cũng chịu.
Mà muốn có được cơ hội này thì phải thân thiết với Đỗ Lỗi. Sau đó có thể thông qua anh ta để làm quen với người kia!
 
Chương 111


Trần Khiêm ở một bên cười khổ. Chìa khóa xe bây giờ vẫn còn năm trong túi anh.
Kết quả anh lại trở thành anh em kết nghĩa của người khác lúc nào không hay.
Mà điều khiến Trần Khiêm phiần lòng chính là. Hai người đẹp thế này lại bị tên kia dụ dỗ.
Có phải nếu mình lái xe đó thì có thể dụ được nhiều em hơn không?
Ngay cả Giang Vi Vi đều có thể dụ được à?
Trần Khiêm thầm nghĩ, có phải mình không được quá khiêm tốn không? Thật uất ức mài!
"Bộp!"
Lúc này Trần Khiêm có cảm giác có cái gì đập lên mặt mình.
Ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Giang Vi Vi đang cầm cục giấy nhỏ ném mình.
"Hừ, cậu nghe cái gì? Thế nào, cậu còn muốn ngồi Lamborghini cơ à? Muốn thì đi chuyển giới đi..."
Giang Vi Vi cười lạnh một tiếng.
"Tên nghèo này lấy tiền đâu mà chuyển gi Lý Niệm cười ha ha.
Trong nháy mắt mọi mũi nhọn lại bắn về phía anh.
Cũng may là phục vụ đã nhanh chóng mang đồ ăn lên rồi.
Ngay cả khoai tây chiên và mì của Trần Khiêm cũng được mang lên.
"Wow, đồ ăn phong phú thật nha, nhìn là biết toàn những món xa xỉ!"
"Đương nhiên là đồ ăn ngon phải đi kèm với rượu tốt. Hôm nay cho mọi người nếm thử loại rượu vang này, hơn hai ngàn một bình đấy!"
Vương Dương cười nói.
Lập tức khiến mọi người trầm trồ.
Mà Trần Khiêm ngồi trong góc bị bọn họ lờ đi luôn.
Trần Khiêm ăn có chút mì, với mấy miếng khoai tây chiên nên hơi đói bụng.
Lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra.
Nhìn thấy bên ngoài các nhân viên phục vụ đang xếp thành một hàng.
Họ bưng từng đĩa đồ ăn nóng hổi đi vào.
Mấy món này đều được đặt trong đĩa nhỏ vì không thể đặt được quá nhiều đĩa đồ ăn lên bàn của Trần Khiêm.
"Này... Đồ ăn của chúng tôi đã lên đủ rồi, đây không phải mấy món chúng tôi gọi mà”
'Vương Dương vừa thấy liền giật mình.
"Thưa anh, đây không phải của các anh. Cái này là cho. anh Trần dùng ạ!" . Đam Mỹ Hay
Trần Khiêm nghe thấy người phục vụ giải thích, tự hỏi hình như anh không có gọi gì mà.
"Khoan đã, tôi nói trước, tôi chỉ trả bàn này thôi. Đống đồ ăn đó là của Trần Khiêm gọi, không có liên quan gì tới chúng tôi!"
Vương Dương hoảng sợ.
Nếu để hẳn trả thì hôm nay phải tiêu hết sạch tiền mất.
Đó toàn là mấy món đặc sản thôi, hắn chỉ dám gọi có hai món.
 
Chương 112: Bọn họ đang mơ sao


"Ha ha, anh đừng hiểu lầm. Mấy món này là chúng tôi tặng cho anh Trần. Bốp bốp!"
Nói xong chị nhân viên vỗ tay hai tiếng.
Từng đĩa đồ ăn lần lượt được mang vào, thậm chí có vài món bọn họ còn chưa được nhìn thấy đều được mang đến.
Khoảng chừng mười hai món. Chất đầy trên bàn của Trần Khiêm.
Mấy món này có giá ít nhất cũng hơn hai mươi, ba mươi nghìn tệ.
"Này này... Cậu ta chỉ gọi có mấy miếng khoai tây chiên mà các người đã khuyến mãi cho cậu ta nhiều đồ ăn như vậy sao?"
Giang Vi Vi giật mình đứng lên nói.
Bọn họ đang mơ sao.
Cô ta rất muốn ăn thử các món đặc sản của Bếp Gia Viên trong một lần, nhưng không có khả năng. Kể cả mỗi lần ăn hai món thì cũng phải ăn khoảng mười lần.
Hơn nữa có ai đủ giàu để mời cô ta ăn tới mười lần không?
Mấy món đặc sản đắt lắm mà!
Nhưng hôm nay Trần Khiêm chỉ gọi một tô mì với đĩa khoai tây chiên, người ta liền tặng mười hai món.
Hơn nữa chất lượng đồ ăn đều là cao cấp nhất?
Không riêng gì Giang Vi Vi, đám Trịnh Thiên Thiên đều ngơ người, kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm không đoán ra được, là chị quản lý sảnh lớn này biết cách làm việc vậy sao?
Một bàn nhiều đồ ăn thế này anh ăn không hết đâu.
Anh lập tức nhìn về phía Tô Mộc Vũ: "Tô Mộc Vũ cậu có muốn cùng ăn với tớ không?"
'Tô Mộc Vũ không ngại ngùng gì.
Hơn nữa bây giờ cô thật sự cảm giác Trần Khiêm cực kỳ thần bí.
Tại sao người ta lại nể mặt anh như thế? Lập tức cười cười đi tới. Ngồi đối diện Trần Khiêm.
Khỏi phải nói biểu cảm trên mặt Vương Dương cực kỳ khó coi.
"Hừi Tôi biết rồi, có phải gọi khoai tây chiên sẽ được tặng đặc sản đúng không? Nhà hàng đang có chương trình khuyến mãi gì sao?"
Trịnh Thiên Thiên quả thật không tin vào hai mắt mình.
Cô ta muốn ăn nhưng lại rất ngại.
"Đúng vậy, có thể là chương trình khuyến mãi của nhà hàng rồi!"
'Vương Dương không phục nói một câu.
Vừa hay có một nhân viên phục vụ đi vào, Vương Dương liền hỏi: "Có phải gọi một đĩa khoai tây chiên sẽ được tặng đặc sản không?”
Lời nói của hản khiến nhân viên phục vụ ngơ ra sau đó khinh bỉ nói: "Anh bị khùng hả? Một đĩa khoai tây chiên mà đòi tặng đặc sản? Điên!"
Nói xong nhân viên phục vụ hất mặt bỏ đi,
Bếp Gia Viên là một thế lực của phố Kim Lăng, khách bình thường nào dám chọc giận nhân viên phục vụ.
Vương Dương bị vả mặt rồi. Thế mà hẳn dám hỏi ra miệng câu này cơ đấy.
"Trần Khiêm, một mình cậu có ăn hết nhiều món thế không?"
Giang Vi Vi tức tối hỏi.
Trần Kiêm đáng ghét này, nhiều đồ ăn ngon vậy mà không chịu nhường một ít.
"Ồ, các cậu ai muốn ăn thì qua đây!" "Cậu!"
Giang Vi Vi sắp tức chết rồi, cô ta thực sự muốn nếm thử những món ăn bên đó.
"Tôi biết rồi!"
Vương Dương như chợt vỡ lẽ ra điều gì đó.
"Ha ha, Trần Khiêm, chắc lần trước cậu đã tiêu tiền ở đây rất nhiều phải không? Nghe nói cậu đã chỉ tới mấy trăm mấy chục nghìn, thế nên lần này cậu tới nhà hàng mới phá lệ tặng cậu nhiều đồ ăn như vậy, đúng không?"
 
Chương 113: Rồi nhanh chóng bắt đầu ăn uống


Vương Dương thật sự không dám nghĩ tới khả năng nào khác.
Chỉ có một khả năng này mới khiến lòng hẳn cảm thấy dễ chịu.
"Chắc vậy..., Trần Khiêm cười cười.
Rồi nhanh chóng bắt đầu ăn uống.
"Thế cậu ăn đi, chút nữa tôi xem cậu ăn xong có ra khỏi được nhà hàng hay không", sắc mặt Vương Dương chợt biến đổi.
Hắn đứng dậy.
Lần này xem như Trần Khiêm đã vả mặt tất cả những người có mặt ở đây.
Đặc biệt là Vương Dương, hắn không dám gọi đặc sản, ấy thế mà người ta lại tặng cho Trần Khiêm những mười hai món.
Rõ ràng cậu biết tôi thích Tô Mộc Vũ thế mà cậu lại gọi 'Tô Mộc Vũ cùng ăn với cậu trước mặt bao nhiêu người.
Hản thấy mặt mũi mình không còn gì sất!
"Vương Dương, cậu có ý gì vậy?"
Giang Vi Vi ngờ vực hỏi.
"Ý gì? Vi Vi, không phải Trần Khiêm trúng số hai trăm nghìn à, lần trước cậu ta mời cơm bị bọn Lục Thần lừa mất trăm năm mươi nghìn tệ rồi, lại cộng thêm năm mươi nghìn thuê xe Ferrari tập lái nữa, bây giờ trên người cậu ta không còn đồng nào đâu!"
"Nhà hàng là thấy cậu ta có tiền, chỉ tiền nhiều nên mới nể mặt cậu ta, nếu chúng ta nói với quản lý sảnh lớn là thăng nhóc này nghèo rớt mồng tới thì cậu thấy sẽ thế nào?"
Vương Dương cười khảy, nhìn Trần Khiêm chăm chằm.
"Ha ha, thằng ngốc này, nhà hàng nể mặt cậu ta như vậy chỉ là muốn kéo khách quay trở lại với nhà hàng thôi, nếu người ta biết cậu ta không còn tiền thì chäc chăn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta đâu!"
Lý Niệm cười lạnh.
"Người anh em này cũng giỏi ghê, trúng được hai trăm nghìn mà tiêu hết sạch ngay, đỉnh!"
Đỗ Lỗi cũng cười nhạo.
Còn mấy cô gái thì nhìn Trần Khiêm rồi lắc đầu.
"Không được, anh Dương, nếu chút nữa chúng ta mới nói thì Bếp Gia Viên sẽ tưởng chúng ta là đồng bọn với cậu ta rồi gây khó dễ cho chúng ta mất, dù sao cũng ngồi chung phòng mài"
Lý Niệm vỗ đầu.
"Chuẩn, tôi thấy bây giờ chúng ta xuống nói ngay đi! Tránh cho người ta hiểu lầm!"
"Được!"
Vương Dương hung hắn trừng mắt với Trần Khiêm rồi dẫn đầu đi xuống lầu.
'Tô Mộc Vũ bên cạnh thì lo lắng khôn nguôi: "Trần Khiêm, lời bọn họ nói là thật sao? Cậu đã chi một trắm năm mươi nghìn ở đây nên quản lý mới tặng nhiều đồ ăn cho cậu vậy thật sao?"
 
Chương 114: "Ba trăm nghìn đấy!"


Trần Khiêm chỉ cười cười: "Không sao đâu, cậu ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta xuống thanh toán, không cần lo cho tớ đâu!"
Tô Mộc Vũ gật đầu sau đó đi xuống lầu với Trần Khiêm.
Dưới lầu, Vương Dương và Giang Vi Vi đã bắt đâu mách lẻo rồi.
"Quản lý xem đi, chính là thằng nhóc nghèo mạt rệp này. đấy, chị tuyệt đối đừng tưởng cậu ta là trọc phú, bây giờ cậu †a nghèo đến nỗi không mua nổi một cái quần!"
Vương Dương chỉ thẳng mặt Trần Khiêm.
"Đúng vậy chị, chị đã phí công tặng nhiều món ăn cho cậu †a rồi, nếu bọn em không dẫn cậu ta tới thì cậu ta không bao giờ có tiền tới đây nữa đâu!"
Lý Niệm châm chọc.
"Cứ để cậu ta ở đây làm công trừ nợ đi, đồ ăn hơn hai mươi nghìn tệ để cậu ta ăn thật phí! Chị biết không, cậu ta trúng số hai trăm nghìn mà một lần đã tiêu đến một trăm năm mươi nghìn, lại cộng thêm năm mươi nghìn làm việc khác nữa, bây giờ cậu ta không còn đồng rách nào cả!”
Trịnh Thiên Thiên cũng lạnh giọng nói.
Quản lý Kim vẫn luôn đứng bình tĩnh, chị ấy không trả lời bất kỳ một ai.
Cảnh này đã khiến quầy thanh toán ở tầng một tập trung đông nghịt người.
"Chuyện gì thế?"
"Hình như có một thăng nghèo giả giàu, kết quả bị người †a phát hiện ra rồi!"
"Đệch, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra nhỉ!"
Trần Khiêm chẳng để tâm gì những lời này. Anh thản nhiên bước tới trước mặt chị Kim.
Anh cười khổ: "Chị Kim, tài khoản của tôi có bao nhiêu tiền?"
Tài khoản này chính là tiền hôm trước Trần Khiêm mời khách.
Vì cuối năm, kết toán xong thì tiền này cũng chuyển về cho Trần Khiêm.
"Thưa cậu... Trần, còn hai trăm nghìn!"
"Shh!", câu này vừa nói ra khiến tất cả mọi người có mặt đều phải hít vào một hơi.
"Được được, thế thì gộp chung vào, tôi chuyển vào tài khoản chính ba trăm nghìn vậy!"
Lúc nói chuyện, Trần Khiêm đã lấy thẻ của mình ra quẹt lên máy Poss, máy hiển thị tiền đã vào tài khoản!
"Cái gì?"
"Ôi đệch!"
"Ba trăm nghìn đấy!"
Vương Dương trợn tròn mắt, cảm giác cảnh tượng này quá ảo diệu.
Còn Giang Vi Vi thì lồng ngực phập phồng. Những người khác cũng há hốc mồm.
Sao có thể, bọn họ cứ tưởng Trần Khiêm tiêu hai trăm nghìn đã không còn tiền nữa rồi.
Nhưng bây giờ, không những tài khoản ở Bếp Gia Viên của người ta có hai trăm nghìn tệ mà nay lại còn nộp thêm ba trăm nghìn tệ nữa.
Là năm trăm nghìn tệ đó!
"Trần Khiêm, rốt cuộc cậu đã trúng số bao nhiêu tiền?" Giang Vi Vi kinh ngạc thốt lên.
Cô ta cảm thấy có lẽ Trần Khiêm trúng đến mấy triệu tệ...
 
Chương 115: Mà là còn trúng được nhiều hơn nữa!


"Cậu Trần, chúng tôi lập tức chuẩn bị xe đưa cậu về!" Nữ quản lý tại sảnh đường kính cẩn nói.
Không lâu sau, xuất hiện một chiếc BMWs 7 series có giá hơn một triệu tệ đứng đợi ở bên ngoài.
Về phần Vương Dương bọn họ đã sớm trợn tròn mắt rồi.
Vốn là bọn họ cho rằng hai trăm nghìn tệ kia đã bị Trần Khiêm tiêu sạch, nhưng ai mà biết được, Trần Khiêm nhà người ta căn bản không chỉ trúng mỗi hai trăm nghìn tệ.
Mà là còn trúng được nhiều hơn nữa!
Đồng thời mọi người cũng đều đã nhận ra, Trần Khiêm cầm trong tay năm mươi nghìn tệ đã chẳng để ý gì rồi?
Nói cách khác, Trần Khiêm trúng thưởng lớn tới mức một người bình thường cũng không thể tưởng tượng nổi được.
"Mộc Vũ, hay là cậu về cùng với tớ đi?"
Trần Khiêm ngồi trên xe, hạ cửa kính xuống cười với Tô Mộc Vũ.
Nói thật lòng, Trần Khiêm vẫn luôn có thiện cảm với vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Mộc Vũ, hơn nữa cảm giác cô còn là người bụng dạ lương thiện, tốt bụng.
Nói bụng dạ lương thiện cũng không hẳn là chính xác lắm
Nhưng ít nhất Tô Mộc Vũ cũng không cùng một hạng. người như Dương Hạ và Giang Vi Vi, chê nghèo ham giàu ăn vào máu
"Tốt quái"
Tô Mộc Vũ chắp hai tay sau đó vui vẻ lên xe.
Mặt của Giang Vi Vi lập tức trắng bệch.
BMWSs 7 series vừa nhìn đã biết là dòng xe được nhập từ nước ngoài, xe sang cả triệu tệ. Cô ta cũng muốn ngồi thử một chút, nhưng cái tên Trần Khiêm khốn nạn này
không thèm nhìn cô ta một cái đã cho tài xế lái xe đi luôn.
Đặc biệt là Vương Dương, mặt xanh hết cả lên, trong lòng thầm rủa hận.
Trên đường.
"Trần Khiêm, rốt cuộc cậu trúng được bao nhiêu tiền, có thể nói cho tớ biết được không?"
Tô Mộc Vũ cùng Trần Khiêm ngồi ở phía sau, tò mò hỏi.
"Chuyện này thực có chút hiểu lầm, thật ra tớ không trúng tiền, mua vé sổ số cũng là kiếm bừa lý do để nói!"
Tuy răng Trần Khiêm không muốn kể hết toàn bộ chỉ tiết sự việc, nhưng cũng không muốn lừa dối Tô Mộc Vũ.
"Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Mộc Vũ cảm thấy Trần Khiêm càng ngày càng thần bí.
"Chờ sau này, sau này tớ sẽ nói cho cậu biết! Hơn nữa, chúng ta không phải là bạn bè một hai ngày thôi đúng chứ?"
"Đương nhiên là không rồi!"
Tô Mộc Vũ cũng nhìn ra được có lẽ Trần Khiêm không muốn kể bí mật này của mình cho cô nghe.
Như vậy cũng tốt, nếu như toàn bộ sự việc đều được. kể ra, không còn cảm giác thần bí nữa, ngược lại sẽ vô cùng nhạt nhão.
Trần Khiêm để tài xế đưa Tô Mộc Vũ đến cửa khu kỹ túc xá nữ.
Sau đó cũng xuống xe, bảo lái xe quay về, bản thân anh cũng tự mình quay về.
 
Chương 116


"Trần Khiêm!"
Đúng lúc này, một nữ sinh đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa Trần Khiêm nhảy dựng lên.
Vừa nhìn đã nhận ra là Trịnh Thiên Thiên. "Sao cậu quay về nhanh vậy?" Trần Khiêm kinh ngạc nói.
So với Giang Vi Vi, Trịnh Thiên Thiên lại càng chê nghèo ham giàu, hám danh hám phận quá mức.
Không chỉ những chuyện hiện tại, mà còn dựa vào. những gì mà trước đây Trần Khiêm đã được nghe về Trịnh
Thiên Thiên.
Cô ta có vẻ ngoài quả thực là xinh đẹp, ngực to chân dài, khuôn mặt của người nổi tiếng.
Đặc biệt là vô cùng gợi cảm.
Chỉ có điều, cô ta thích chơi đùa với những người giàu có.
Từng yêu rất nhiều người. Yêu cầu còn cực kỳ cao.
Nghe đâu trước đấy đã từng qua lại với tên Vương. Dương kia.
Thế nên, Trần Khiêm đối với cô ta cũng không có gì để nói.
“Hừ, cậu được đấy, vừa rồi có xe, đến cả mời tớ cũng không thèm mời!"
Trịnh Thiên Thiên không trả lời câu hỏi của Trần Khiêm ngược lại còn oán than trách ngược lại Trần Khiêm.
Thái độ trước và sau của cô ta chuyển biến cũng nhanh quá rồi.
Trần Khiêm chẳng mấy chốc đã không thể chịu được.
“Trịnh Thiên Thiên, trời đã tối rồi, cậu mau mau quay về ký túc xá đi"
Trần Khiêm vội nói.
“Ừm, về ký túc xá tớ không ngủ được, thế nào, câu rất ghét tớ đúng không, tớ biết, cậu chán thái độ trước đây của tớ đối với cậu, nhưng cậu biết tại sao không?"
Trịnh Thiên Thiên chống nạnh nói. “Tại sao vậy?"
*Tớ biết con người cậu rất tốt, thế nhưng, mặc dù quần áo cậu mặc lúc nào cũng rất sạch sẽ nhưng phong cách lại quá cũ rồi. Cậu xem xem bộ quần áo này cậu mặc, đều bạc: hết cả màu rồi, mà tớ lại vô cùng ghét những người có phong cách như vậy!"
"Thật không thể hiểu nổi tại sao trước đây cậu và Dương Hạ lại có thể yêu nhau được, cho nên tớ cảm thấy, hihi, có thể là cậu đang thiếu một người bạn gái hiểu thời trang đấy!"
Tư tưởng của Trịnh Thiên Thiên rất rõ ràng.
Cô ta chính là người như vậy, Trần Khiêm hiện tại đang có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền!
Nếu như làm bạn gái của Trần Khiêm, thì cô ta cược. chắc răng Trần Khiêm sẽ tiêu đa phần số tiền đó cho cô ta.
Huống hồ, ngoại trừ việc Trần Khiêm ăn mặc quá cũ kỹ thì quả thực anh rất khôi ngô.
Bây giờ lại có tiền, đương nhiên làm bạn trai của cô ta vô cùng xứng đôi.
Về phần trước đây đối với Trân Khiêm như thế nào, hiện tại lại đối xử như vậy, liêm sỉ gì tầm này nữ?
Trịnh Thiên Thiên: Ha ha, liêm sỉ có ăn được không?
"Ơ... Bạn gái, hiện tại tớ chưa nghĩ đến việc có bạn gái!"
 
Chương 117: "Chị dâu là ai thế?”


Trần Khiêm nghĩ thầm, muốn tìm bạn gái cũng không dám nghĩ đến cậu đâu.
Không khéo lại bị cắm cho bao nhiêu cái sừng trên đầu mất.
"Phải nghĩ đến chứ. Hừm, Trần Khiêm, hay là tớ chịu thiệt một tí, làm bạn gái của cậu. Hơn nữa đêm nay tớ cũng không muốn quay về ký túc xá nữa!"
Nói xong liền quay sang nháy mắt với Trần Khiêm.
Nói thật lòng, Trịnh Thiên Thiên ngoài phẩm chất bại hoại, người cũng rất lẳng lơ.
Trong lòng Trần Khiêm có chút bị lay động. Đương nhiên không dám để cô ta làm bạn gái rồi, nhưng có thể
tình một đêm với cô ta cũng coi như trả thù cô ta rồi.
Chính ngay lúc này, điện thoại di động của Trần Khiêm đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn đã biết là cuộc gọi tới của trưởng phòng Dương Huy.
"Ký túc xá trưởng, có chuyện gì vậy?"
Trần Khiêm tỉnh táo lại trong chớp mắt, vội vàng nghe máy.
“Lão Trần, mau quay về ký túc xá, nhanh lên, lão đại có việc!"
Người gọi không phải là Dương Huy, mà là bạn tốt của anh - Lý Duệ.
Nghe giọng điệu rất gấp gáp.
Trần Khiêm cũng không nghĩ gì nữa, chạy vội về phía khu ký túc xá.
Trịnh Thiên Thiên hận đến mức dẫm chân xuống đất một cái: "Hừ, Trần Khiêm, cậu có trốn cũng không thoát được đâu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cho cậu phải quỳ gối dưới váy Trịnh Thiên Thiên tôi!"
Lại nói Trần Khiêm vì lo läng cho Dương Huy, chạy rất nhanh, ngay lúc này, anh đẩy mạnh cửa phòng ra.
Không ngờ nghênh đón mình là một chai bia vọt đến. Văng hết cả lên mặt của Trần Khiêm.
Theo đó là một loạt tiếng cười vang lên của các bạn cùng phòng.
"Đệch, chuyện gì thế?” Trân Khiêm lau hết mấy giọt bia bản lên mặt.
Thấy bọn Dương Huy Lý Duệ đều có mặt. Hơn nữa trên bàn của ký túc xá còn bày đầy bia rượu cùng vài món nhằm, vẫn còn chưa ai động đến, rõ là đang chờ Trần Khiêm.
"Lão Trần, hôm nay quả nhiên là ngày lành tháng tốt, lão đại của chúng ta đã thoát ế rồi!"
Lý Duệ cười to nói.
Lúc này Trần Khiêm mới thở phào nhẹ nhõm, dọa chết anh rồi, còn tưởng Dương Huy xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Có điều vừa nghe Dương Huy thoát ế, Trần Khiêm rất vui mừng.
"Chị dâu là ai thế?”
Trần Khiêm nhận lấy chai bia Lý Duệ ném tới, uống một ngụm thật lớn, sảng khoái quá đi mất!
“Từ Hà, tối hôm nay, bọn tớ cùng nhau ăn cơm tối tại nhà ăn, cô ấy cuối cùng cũng đã nhận lời tỏ tình của tớ rồi!"
Dương Huy gãi đầu, cười như một kẻ ngốc.
Trần Khiêm cũng đã đoán ra được là Từ Hà. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, Trần Khiêm ngược lại cũng cũng biết, quan hệ của Từ Hà với Lâm Kiều và Triệu Nhất
Phàm tuy rằng rất tốt, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác bọn họ không cùng một loại người.
Tính tình cũng không tệ. Lại nghĩ tới Dương Huy cũng thật lòng yêu Từ Hà, cuối cùng thì hai người cũng đã ở bên nhau rồi, Trần Khiêm
ngưỡng mộ và cũng rất vui mừng cho họ.
"Đến đây đến đây, vì lão đại thoát ế, chúng ta cùng cạn ly nào!"
"Cạn lylI"
 
Chương 118: Cú tát này thật là quá đau rồi


Sáu anh em bọn họ cười vang khắp căn phòng.
Lúc này, điện thoại của Dương Huy có cuộc gọi video, là Từ Hà gọi tới.
"Dương Huy, cậu đang làm gì vậy?" Giọng nói dịu dàng của Từ Hà vang lên "Anh em cùng nhau uống vài cốc bia thôi ấy mà..."
"Á á, chị dâu, lúc nào mới mời anh em chúng tôi uống rượu mừng đây?”
Nhìn sang bên kia màn hình, hội Lâm Kiều đã muốn xông tới.
"Được lắm, vậy thì chờ anh em trong phòng tất cả thoát ế hết, các cậu cứ nghĩ biện pháp đi nha!" Dương Huy vừa cười, vừa quay camera về phía bọn Trần Khiêm và Lý Duệ.
Trần Khiêm nhìn sang phía bên cạnh Từ Hà là Triệu Nhất Phàm vừa mới gội đầu và đang chuẩn bị tẩy trang.
Mà hiển nhiên, Triệu Nhất Phàm cũng đang nhìn sang Trần Khiêm...
Tại ký túc xá nữ. Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm trong video call. Tim cô ta đột nhiên nhói lên vài cái
Đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô ta, giờ. phút này cũng trở nên căng thẳng.
Khoảng thời gian gần đây cô ta và Trần Khiêm đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đặc biệt là, Triệu Nhất Phàm cô ta trước nay chưa từng xem trọng Trần Khiêm.
Mãi cho đến sau này khi nhà hàng Minh Hoàng của nhà Trang Cường khai trương phát sinh sự cố.
Cô ta hoài nghi, Trần Khiêm kia chính cậu Trần - người có thực lực tày trời.
Thậm chí cho tới bây giờ, trong lòng của Triệu Nhất Phàm không thể nào quên.
Người cô ta luôn cảm thấy phiền phức vậy mà lại có thân phận là cậu ấm hiển hách?
Cú tát này thật là quá đau rồi.
Có điều, những biểu hiện của Trần Khiêm lại giống như đang muốn nói rằng anh và cậu Trần nhà giàu kia không có bất cứ mối quan hệ nào!
Tóm lại cảm xúc của Triệu Nhất Phàm đối với Trần Khiêm hết sức rối rằm.
Thậm chí rối rằm đến nỗi ngay cả khi nhằm mắt lại cũng toàn là xuất hiện bóng hình của Trần Khiêm.
Nếu người đã giúp mình là Trần Khiêm, lúc trước tưởng. lầm là Trang Cường nên mới trở thành bạn gái của cậu ta, hiện tại chân tướng đã rõ ràng, không lẽ bây giờ bản thân mình lại phải làm bạn gái của Trần Khiêm sao?
"Hihi, Trần Khiêm, cậu không chào hỏi gì bọn tớ à!" Dường như Từ Hà cảm nhận được sắc mặt Triệu Nhất Phàm có gì đó không đúng nên vội vàng cười hóa giải tình huống gượng gạo.
Dương Huy phối hợp với Từ Hà vô cùng ăn ý.
 
Chương 119: "Không có chuyện gì đâu!"


Hai người cùng quay điện thoại hướng về Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm, giống như hai người bọn họ mới chính là nhân vật chính trong câu chuyện này.
"Xin chào mọi người, chúc mừng Từ Hà nha, chúc cho tình cảm của cậu và ký túc xá trưởng ngày càng thân thiết, gắn bói"
Trần Khiêm hào phóng khoát tay.
Mặc dù trong thâm tâm, anh cũng nhát phải làm bạn với Triệu Nhất Phàm
Nhưng vì nể mặt Dương Huy, Trần Khiêm cũng không. muốn khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng, bế tắc.
Những hành động của cô gái Triệu Nhất Phàm này đối với Trần Khiêm mà nói chỉ có hai chữ: Thất vọng!
"Cảm ơn cậu, Trần Khiêm, nhưng tớ với Dương Huy đêm nay vẫn còn bàn bạc với nhau, có phải cậu cũng nên tìm một cô bạn gái đi không? Nhìn trúng cô nương nhà ai rồi, tớ sẽ tác hợp cho cậu!"
Nói xong, Từ Hà nháy mắt với Trần Khiêm, ý muốn ám chỉ Triệu Nhất Phàm.
"Đúng vậy Trần Khiêm, tìm một cô bạn gái đi, hơn nữa còn phải dạy dỗ lại anh!" Người vừa mới nói chính là Lâm Kiều, cô ta đi thẳng tới phía trước màn hình điện thoại.
Tuy bây giờ, đối với bọn họ mà nói thì Trần Khiêm vô cùng thần bí.
Nhưng Lâm Kiều biết, Trân Khiêm tuyệt đối không đơn giản!
Chỉ mình việc cậu Bạch - Bạch Tiểu Phi mời anh ngồi cùng bàn là đã đủ rồi!
Mấy ngày này Lâm Kiều cũng đã định bụng bät đầu đợt tiến công với Trần Khiêm.
“Ừ ừ, sau này tính đi, cậu tán gẫu với anh Huy tiếp đi!" Trần Khiêm cười cười. Sau đó lại quay sang uống bia cùng bọn Lý Duệ.
Bởi hôm nay mọi người ai cũng vui vẻ, nên Trần Khiêm cũng uống khá nhiều bia.
Đêm đã khuya.
Trần Khiêm nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây.
Quả thực, trong khoảng thời gian này, Trần Khiêm liên tiếp gặp phải những cô gái khiến mình rung động.
Dương Hạ hiển nhiên không cần phải nhắc đến.
Thứ hai chính là Triệu Nhất Phàm.
Tuy răng mới đầu Triệu Nhất Phàm rất coi thường mình, nhưng thực ra mà nói, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Nhất Phàm cũng khiến cho Trần Khiêm rung động một thời gian.
Sau đấy Tô Mộc Vũ lại xuất hiện.
Khiến cho Trần Khiêm hồn bay lạc phách.
So sánh một chút, Tô Mộc Vũ càng xinh đẹp hơn, càng có khí chất hơn.
Kỳ thực Trần Khiêm bây giờ có chút máu dê trong người, chỉ cần gặp gái đẹp là thích.
Huống hồ Tô Mộc Vũ lại không phải là người đẹp chê nghèo ham giàu.
"Có phải mình thật sự nên tìm một cô bạn gái rồi không?"
Trong lòng Trần Khiêm kích động không yên.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên của buổi sáng, lớp học buổi sáng cũng xem như là đã xong.
“Lão Trần có tâm sự sao?”
Dương Huy võ võ vào vai của Trần Khiêm.
"Không có chuyện gì đâu!"
"Được, vậy cậu cùng tớ đi đến cửa hàng mua quà tặng đi, tớ muốn tặng cho Từ Hà một món quà, cậu giúp tớ lựa quà đi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top