Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 280: Vậy mà cô ta còn nũng nịu với mình?


Giang Vi Vi và Mạnh Thái Như cùng suy nghĩ, cùng nhìn về phía Trần Khiêm bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bây giờ Trần Khiêm chỉ có thể cười chua xót, xoay người rời đi, anh nghĩ, chắc hẳn không bao lâu sau là sẽ nghe được tin bên phía Vương Dương.
Các người giãm đạp tôi lâu như vậy, tôi cũng nên lấy ít lãi chứ nhỉ?
Trần Khiêm trở lại phòng học, thấy nhóm Dương Huy đã quay về.
Anh cũng về ký túc xá năm, sau khi nói với nhóm Dương Huy là không sao cả, nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rồi nên chuẩn
bị nghỉ ngơi chơi điện thoại.
Lúc này, Mạnh Thái Như gửi tin nhắn cho nick phụ của anh.
“Tức muốn chết, tức muốn chết, Bình Phàm à, người ta không muốn sống nữa đâu! Em nói xem người ta phải làm sao bây giờ đây?”
Mạnh Thái Như nói.
Nói thật lòng, vừa nhìn thấy ba chữ Mạnh Thái Như là Trần Khiêm lại giận sôi máu.
“Không muốn sống nữa thì chết đi! Chứ làm sao bây giờ!”
Trần Khiêm trả lời thẳng thừng.
“Ây da! Đáng ghét quá đi, người ta muốn tâm sự chuyện buồn với em mài”
Trần Khiêm không còn gì để nói nữa.
Giọng điệu của anh cũng được xem là rất tệ rồi đúng không?
Vậy mà cô ta còn nũng nịu với mình?
Trần Khiêm: “...” “Hừ hừ, người ta quan tâm em mãi mà em chẳng thèm quan tâm người ta gì cả, đau lòng!”
“Nhưng mà tôi muốn nói với em rằng, em biết không Bình Phàm, chỉ có lúc nói chuyện với em, tôi mới có thể nói thỏa thích!”
“Hôm nay đã xảy ra một chuyện, em có biết chuyện quyên tiền của khoa mình không, bởi vì thăng nghèo hèn kia mà chuyện quyên tiền bị hủy rồi, bạn Hách Lan Lan không có tiền khám bệnh cho em bạn ấy. Quan trọng hơn nữa là, bởi vì thắng nghèo hèn đó mà tôi mất luôn chức danh giảng viên ưu tút"
“Tôi đã quyên góp tiền cho bạn Hách Lan Lan rồi, quyên góp năm trăm nghìn! Còn cô mất chức danh giảng viên ưu tú, đúng là đáng đời!"
Trần Khiêm mảng, không hề khách sáo chút nào.
“Thấy ghét thấy ghét, tôi phát hiện sao em lại thích khiêu khích tôi quá vậy? Hả hả?”
“Mẹ ơi!" Hết nói nỗi, Trần Khiêm thật sự không còn gì để nói nữa.
Ây! Có phải sau khi bạn có tiền rồi, dù mắng đối phương thì đối phương vẫn cảm thấy thoải mái không?
Hắn là vậy.
Lúc này, Hàn Tư Dư lại gửi tin nhắn cho Trần Khiêm: “Anh có đó không? Anh Bình Phàm?”
Trần Khiêm không thể chịu nổi hai người phụ nữ này nữa. “Cút! Không có ở đây!” Trần Khiêm mắng.
“Ây da, anh Bình Phàm hư hỏng rồi, biết mắng người ta rồi nhai”
Trần Khiêm: “...”
Xem ra là thật, sau khi có tiền rồi thì mảng người ta, người ta nghe xong vẫn thấy thoải mái!
Không quan tâm đến tin nhắn của hai người này nữa.
Trần Khiêm lại đăng nhập nick Wechat chính, tán gẫu với 'Tô Mộc Vũ một lúc.
Anh nghỉ ngơi.
Chờ đến sáng hôm sau, bởi vì còn chuyện nghi lễ mà chú Lương đã nói với anh.
Trần Khiêm dậy từ sớm, bởi vì dậy sớm một chút thì lúc lái xe đi sẽ không bị người ta phát hiện.
Dù sao vẫn nên khiêm tốn.
Trần Khiêm vừa đến công viên.
“Hừ, chẳng phải là thăng nghèo hèn đây sao, mọi người chưa biết, tin hôm qua làm tớ tức muốn chết, cậu ta không bị đuổi học!”
“Đúng đó, đánh anh Dương rồi mà vẫn có thể sống đến tận giờ, đúng là kỳ tích!"
“Không đúng không đúng, mọi người nhìn đi, bây giờ mới sáu giờ sáng, sáng sớm mà cậu ta định đi đâu vậy? Có phải là muốn chạy trốn hay không?”
“Đúng đó, tớ thấy là định chạy trốn đó! Các chị em, thằng nghèo hèn này đánh anh Dương của chúng ta, tuyệt đối không được để nó chạy, chặn nó lại!”
Trần Khiêm vừa bước vào đã đụng phải bốn sinh viên nữ.
Không phải ai xa lạ, chính là bốn sinh viên nữ độc mồm độc miệng, hôm qua đã mảng anh thay Vương Dương.
Nhìn có vẻ như bốn cô đang chạy bộ buổi sáng.
Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, mình đụng phải các cô. “Hừ, đồ nghèo hèn, muốn chạy đi đâu đó?”
Cô gái cầm đầu lạnh lùng nói.
Trần Khiêm móc chìa khóa Lamborghini ra, phẩy phẩy, lại nhướn mắt lên ý bảo các cô hãy nhìn chiếc Lambor sau lưng!
“Tôi không chạy, tôi chỉ lái xe ra ngoài đi dạo!” Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Nói xong, anh ấn chìa khóa xe.
Tít Tít Tít!
Đèn xe sáng lên, cửa xe tự động mở ra.
 
Chương 281


Cửa xe vừa mở ra.
Bốn cô gái này đều trợn tròn mắt. What?
Chếc siêu xe này là của Trần Khiêm hả?
Chẳng phải cậu ta là thăng nghèo hèn à? Sao lại có thể lái một chiếc siêu xe xinh đẹp như vậy?
Dường như ánh mắt nhìn Trần Khiêm của bốn cô gái đã thay đổi.
Chỉ riêng chiếc xe này thôi là đã cao cấp hơn chiếc Audi của anh Dương biết bao nhiêu, phụt, anh Dương gì chứ, cao cấp hơn Vương Dương biết bao nhiêu!
Lamborghini, ngầu quá.
Sắc mặt của cô gái cầm đầu trắng bệch nhưng vẫn chạy. sang nôn nóng hỏi: “Trần Khiêm Trần Khiêm, chiếc xe này là của cậu hả? Của cậu thật hả?”
“Không phải của tôi chẳng lẽ của cô?”
Có vẻ như Trần Khiêm đã quen với thái độ của loại con gái thế này nên anh lạnh lùng nói.
“AI Chiếc xe này đẹp quá đi, chắc cũng mười triệu hai mươi triệu chứ hả?!”
Suýt chút nữa là cô gái kia đã dính lên chiếc xe, cô ta đã hoàn toàn gục ngã, chiếc siêu xe này, chỉ cần được ngồi lên nó một lần, bảo cô ta chết cô ta cũng đồng ý!
Ba cô gái còn lại cũng chạy sang, nhìn Trần Khiêm với ánh mắt cực kỳ sùng bái.
“Chắc là mười tám triệu đấy!"
Trần Khiêm khởi động xe, tiếng động cơ quyến rũ vang lên.
“Wow! Đẹp quá đi mất, Trần Khiêm, cậu đi đâu vậy, có thể cho chúng tớ ngồi thử được không?”
€ô gái cười quyến rũ hỏi.
“Cút đi!”
Trần Khiêm lại lạnh lùng mảng.
Nói thật lòng, những cô gái này rất xinh đẹp nhưng ban nãy đã giúp Vương Dương đánh mình, bây giờ lại muốn mình
đưa họ đi, làm gì có chuyện tốt đến vậy?
Sau khi mắng xong, Trần Khiêm khởi động thân xe, đi thẳng.
“Trần Khiêm Trần Khiêm! Cậu cậu cậu..."
Vài cô gái bị làm lơ, tức đến mức giậm chân.
Không ngờ Trần Khiêm lại là một đại gia!
Tất cả họ đều cảm thấy có vẻ như họ đã bị lỗ vốn. Vì một cậu ấm thứ cấp như Vương Dương mà lại làm lỗi với vị đại gia này, đúng là không đáng mài
Lại nói về Trần Khiêm.
Sau khi mắng các cô xong, Trần Khiêm lái xe đến trường hội nghị.
Mặc dù tương đối sớm nhưng Lương Bách Sinh và rất nhiều lãnh đạo khác đã đến rồi.
Toàn bộ hoạt động được chia thành hai bước. Bước đầu tiên là cuộc họp xây dựng trường học sẽ được bắt đầu sau một tiếng nữa. Điều này đòi hỏi Trần Khiêm phải họp riêng với các lãnh đạo.
Trần Khiêm là người đầu tư cho Trường tiểu học Hy Vọng, xây dựng khoảng hai mươi ba mươi cơ sở để cung cấp môi trường học tập cho trẻ em của người lao động nhập cư.
Có thể nói là một cống hiến không nhỏ.
Nên tất nhiên sẽ rất được xem trọng.
Và bước thứ hai là đến hội trường lớn tổ chức hội nghị với các giáo viên công nhân viên.
Còn hai tháng nữa là trường học bắt đầu tuyển sinh, nên phải tiến hành tuyển chọn và đào tạo giáo viên công nhân viên.
Cái thứ nhất, Trần Khiêm không thể không tham gia, nghe Lương Bách Sinh nói này nói kia suốt một hai tiếng đồng hồ.
Còn đại hội giáo viên công nhân viên, Trần Khiêm không muốn đi.
Bởi vì cũng đâu cần anh phải tự phát biểu gì đó.
Hơn nữa quan trọng nhất là, việc ở chung với một nhóm giáo viên làm Trần Khiêm cảm thấy rất áp lực. Nội dung tán gẫu không cùng trình độ, tri thức quá cao siêu làm Trần Khiêm cảm thấy không khí chán ngắt.
Lúc này, Trần Khiêm đang băn khoăn xem có nên đến tham quan Trường tiểu học Hy Vọng, nơi diễn ra sự kiện hay không!
Dù sao đây cũng là một chuyện rất có ý nghĩa mà anh đã từng làm.
Trần Khiêm không lái xe, đi bộ về phía Trường tiểu học Hy Vọng.
Bởi vì lúc tiếp tục xây dựng thì ngôi trường này đã hoàn công được phân nửa, chưa đầy hai tháng đã đến giai đoạn sửa chữa trang trí, đã hoàn thành công việc phủ xanh toàn bộ ngôi trường.
Không thể không nói, trường tiểu học được bỏ vốn đầu tư nên môi trường rất ổn.
Mới vừa chụp được hai bức ảnh, chuẩn bị gửi cho chị. . ngôn tình hay
“Dừng tay! Cậu không biết trong khuôn viên trường không được chụp ảnh à? Cậu không thấy bảng cảnh báo hả?”
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng hét lên. Làm Trần Khiêm giật mình.
Vừa quay đầu nhìn, đúng là thế, trên bảng có viết là cấm chụp ảnh.
“Ngại quá, tôi không chú ý thấy, tôi sẽ xóa ngay!”
Mặc dù anh là người xây dựng ngôi trường này nhưng Trần Khiêm không hề cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt.
 
Chương 282: Có người nghèo đến vậy à?


Nên chuẩn bị nghe lời xóa đi.
“Hả? Cậu là... Trần Khiêm?”
Không ngờ, lúc Trần Khiêm xoay người lại, cô gái mặc đồng phục màu đen, buộc tóc đuôi gà trước mặt anh lại biết anh hả?
“Trần Lâm, cậu biết người này hả?”
Bên cạnh cô gái tên Trần Lâm còn có hai người một nam một nữa đang tò mò hỏi Trần Lâm.
"Đương nhiên là tớ quen rồi! Cậu ta là bạn cấp ba của tớ! Thế nào Trần Khiêm, mới hai ba năm không gặp mà cậu đã không nhận ra tôi rồi à?"
Trần Lâm khá bất ngờ, nhưng ánh mắt cô ta không chỉ có bất ngờ mà còn có cả vẻ mỉa mai cười cợt.
Vẻ bất ngờ của cô ta kiểu như thấy lại con cóc ghẻ mình từng lấy đá đập, tưởng nó đã chết rồi, không còn gặp nữa mà
bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình vậy.
Nói thật, gặp Trần Lâm, Trần Khiêm cũng rất kinh ngạc, không nói nên lời.
Đương nhiên là anh quen Trần Lâm rồi, hai người học chung nhau lớp 10, lớp 11 chia ban lại vào cùng một lớp.
Hình như lúc đó Trần Lâm là cán bộ văn nghệ của lớp, hát hay múa giỏi.
Nhưng cũng chẳng thân thiết gì mấy với Trần Khiêm.
Bạn nghĩ đi, con gái thời đó chỉ thích mấy cậu nhà giàu hoặc học giỏi thôi, Trần Khiêm không có cả hai!
Hơn nữa khi xưa Trần Lâm chảnh chọe dữ lắm, gia cảnh cũng khá giả, sao cô ta làm bạn với Trần Khiêm được chứ.
Số lời nói chuyện trong ba năm học chung cũng chẳng bằng khi vừa mới gặp lại này!
Tuy cảm nhận được ánh nhìn khinh thường như xưa của Trần Lâm nhưng trong lòng Trần Khiêm cũng hoài niệm thời cấp 3.
"Đúng là ba năm không gặp suýt chút tôi đã không nhận ra cậu rồi, cậu càng ngày càng xinh đấy!"
Trân Khiêm cười nói.
"Xùy, mấy năm không gặp Trần Khiêm cậu cũng biết khen người rồi, nhưng sao tôi nghe thấy kỳ kỳ thế nào ấy!"
Trần Lâm khoanh tay cười nhạt.
"Tiểu Lâm, nếu đã là bạn học của cậu thì giới thiệu cho bọn tớ biết
Một cô gái thấy Trần Khiêm trông khá điển trai thì cười nói.
"Thôi đi, cậu đừng mê trai được không, cậu có biết Trần Khiêm này lúc học cấp ba với bọn tớ là người thế nào không?"
Trần Lâm cũng cạn lời, cô bạn này của mình cứ hễ gặp anh chàng nào dễ nhìn một chút thì nghĩ ngay tới chuyện yêu đương.
Cũng phải mở to mắt lên chút nhìn người chứ.
Tuy trông Trần Khiêm này điển trai thật nhưng...
"Sao vậy?"
"Lúc học cấp ba, Trần Khiêm nghèo nổi tiếng trong trường bọn tớ, các cậu biết buổi trưa cậu ta thường ăn gì không? Ăn một cái bánh bao cùng chút rau cải muối, còn đồng phục của cậu ta thì mặc tới khi vá mấy miếng chỗ đầu gối cũng không chịu đổi đồ mới!"
"Sao cơ? Có người nghèo đến vậy à?"
€ô gái nọ thè lưỡi, tỏ vẻ sợ hãi.
"Mình không tin, Trần Lâm cậu hơi phóng đại rồi nhỉ?"
Chàng trai kia cười khổ: "Sống vậy thì chết quách đi cho xong!"
"Gì cơ? Phóng đại? Trần Khiêm, cậu nói xem lời tôi nói có phải thật không?"
Trần Lâm vội hỏi.
Bây giờ cô ta chỉ muốn chứng minh mình nói đúng, chứ chẳng nghĩ là mình châm chọc hay gì, Trần Khiêm chỉ là một đề tài nói chuyện của cô ta mà thôi.
"Ha ha, là thật!"
Trần Khiêm khẽ cười, thầm nghĩ Trần Lâm chẳng đổi tính nết gì cả.
Tuy châm chọc mình nhưng Trần Khiêm cũng không quá tức giận.
Nói sao thì lời vừa nấy Trần Lâm nói cũng là sự thật, khinh thường thì khinh thường thôi, anh không muốn để lộ thân phận của mình với bọn họ làm gì!
"Đúng rồi Trần Lâm, các cậu tới trường làm gì thế? Trông cậu thế này, lẽ nào cậu là cô giáo của trường này? Tìm được. việc nhanh vậy à?”
Trần Khiêm hỏi, vừa nấy ra khỏi đại sảnh, những thầy cô giáo đi vào đều mặc đồ giống vậy.
"Ừ, bọn tôi thực tập sớm với tôi đã có bằng sư phạm nên dễ tìm được việc, sau này tôi sẽ phát triển lớn mạnh ở thành phố lớn Kim Lăng này. Cậu thì sao, nghe nói cậu thi vào đại học Kim Lăng, cậu có định hướng gì chưa?”
Dù sao cũng đã trưởng thành, tuy Trần Lâm khinh thường anh nhưng vẫn hỏi lại cho có lễ.
"Tôi ấy à, vẫn chưa nghĩ kỹ nữa".
Trần Khiêm cười cười.
"Ha ha, tôi có gì nói nấy nhé Trần Khiêm, vốn tưởng cậu lên đại học sẽ cầu tiến một chút, không ngờ... Haizz, khó khăn quá thì cậu về quê xem ở thị trấn có việc gì làm không, cùng lắm thì cậu kiếm miếng đất hoang ở quê cậu trồng trọt chăn nuôi gì đó thử xem, bây giờ nhiều sinh viên đại học khởi nghiệp kiểu vậy lầm!"
Trần Lâm khoanh tay, từ đầu cô ta đã thấy Trần Khiêm không ra gì, bây giờ cô ta càng thấy Trần Khiêm không có tương lai.
Sắp thực tập rồi mà còn không biết mình sẽ làm gì!
Thấy Trần Lâm lên giọng dạy đời, Trần Khiêm chỉ đành cười khổ gật đầu.
Chàng trai đứng bên cạnh cũng gật đầu: "Cậu nói đúng, giờ sinh viên đại học nhan nhản ra đó, tìm việc khó khăn, làm cho công ty nhỏ thì không có tương lai, công ty lớn thì chỉ cần nhân tài, lấy đại học Kim Lăng của bọn họ ra làm ví dụ, chỉ những sinh viên giỏi tốp đầu mới tìm được công việc tốt! Còn những người khác, hoặc là dựa vào quan hệ, hoặc là dựa vào. gia đình".
Một cô gái khác bổ sung: "Chuẩn, khó khăn nhất là kiểu như Trần Khiêm, năng lực không có, mồm miệng cũng không có, còn nghèo rớt mùng tơi, quan hệ cũng không nốt!"
Đám người cứ mỗi người một câu bàn luận về Trần Khiêm.
Cuối cùng bọn họ nói đã đời rồi Trần Khiêm mới nói: "Các. cậu đều là công nhân viên chức mới tuyển của trường à? Cũng khá lắm, chế độ lương thưởng của trường tiểu học này cũng cao, môi trường ký túc xá cũng tốt!"
Trần Khiêm chỉ nói chuyện như bạn học.
"Ôi chao ôi, Trần Khiêm, cậu bớt tỏ ra mình am hiểu ở đây đi được không, lẽ nào bọn tôi không biết những điều cậu vừa nói. Tôi biết cậu muốn thể hiện gì đó trước mặt bọn tôi, nhưng cậu có gì để thể hiện đâu chứ? Cậu có gì mà tôi không biết cơ chứ, phải để tôi nói huych toẹt ra cả à?"
Trần Khiêm chỉ sờ mũi cười khổ.
"À đúng rồi, nếu đã tình cờ gặp cậu thì tôi sẽ nói cho cậu một chuyện..."
Lúc này, Trần Lâm như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nói.
 
Chương 283


“Chuyện gì?” Trần Khiêm quay đầu hỏi.
“Tối nay có bữa tiệc đồng hương, bình quân cứ khoảng một đến hai tháng chúng tôi sẽ gặp nhau một lần, lúc trước không gọi cậu đến, bây giờ gặp nhau rồi thì thông báo với cậu một tiếng!”
“Đúng rồi, Thi Hàm cũng đi đấy, ha ha, nói đến Thi Hàm là tôi lại nhớ đến lúc còn học cấp ba, thành tích của cậu đứng hạng nhất, cậu ấy thì đứng hạng hai, hai người rất thân nhau, cậu còn từng theo đuổi Thi Hàm nữa đúng không?”
Trần Lâm che miệng cười nói. Trần Khiêm không nói gì cả.
Thi Hàm tên là Lý Thi Hàm, là bạn của Trần Khiêm, lúc học cấp ba, đúng là khá thân nhau.
Đúng là Trần Khiêm đã từng thích người ta nhưng lúc đó nào hiểu gì.
Thậm chí việc theo đuổi, Trần Khiêm cũng không có can đảm.
Nhớ lúc mới khai giảng hồi năm nhất, Lý Thi Hàm còn thường xuyên tán gẫu với Trần Khiêm, sau đó Trần Khiêm chủ động tìm cô ta vài lần nhưng cô ta không trả lời nên dần dà cũng xa lạ đi.
'Thoáng chốc đã ba năm trôi qua!
“Ha ha, đi đi, đúng lúc tháng trước bạn trai của Thi Hàm mời chúng tôi ăn cơm, còn nhắc đến cậu, Thi Hàm hỏi người tên Trần Khiêm kia bây giờ đang làm gì? Chúng tôi chẳng ai biết cả, bây giờ thì tốt rồi, cậu có thể đi, tối nay cậu có rảnh không?”
Trần Lâm vừa nói vừa mong muốn được nhìn thấy sự đau lòng của Trần Khiêm.
Nhưng trên mặt Trần Khiêm không hề có chút đau lòng hay tiếc nuối nào cả.
“Tối nay tôi có thời gian!”
“Được được được, vậy thì đi thôi, đúng lúc để mọi người được gặp cậu!”
Vừa nói, Trần Lâm vừa lén giơ điện thoại lên chụp hình Trân Khiêm.
Sau đó gửi vào group cùng quê.
“Mọi người đoán xem thăng nghèo này là ai đây?”
“Hả? Ai vậy, sao nhìn hơi quen quen? Đã từng gặp rồi, chắc chẳn đã từng gặp rồi!"
“Đúng là quen thật đó nhưng người này bình thường quái Có ai nhớ cậu ta tên gì không?”
Lý Thi Hàm: “Cậu ấy là Trân Khiêm?”
“Oh yeah! Đúng là lúc học cấp ba hai người thân nhau nên nhìn một cái đã nhận ra ngay, cậu ta là Trần Khiêm đó!”
Trần Lâm vui vẻ nói.
Tại sao lại vui vẻ, bởi vì cô ta cảm thấy cô ta đã khơi gợi được một đề tài thảo luận nên có cảm giác thành công.
Đây cũng là lý do tại sao bỗng dưng Trần Lâm lại muốn cho Trần Khiêm tham gia bữa tiệc đồng hương.
Rất nhiều sinh viên trong hội đồng hương học ở Đại học. Kim Lăng, chỉ trong lớp cô ta thôi đã có đến bốn năm người đấy.
Có thể họ không biết Trần Khiêm nhưng chắc chản đã từng nghe đến hai chữ Trần Khiêm.
Đưa cậu ta đến, chắc chẳn sẽ làm bữa tiệc đông vui hơn nhiều.
Cứ nhìn group chat đang bàn tán sôi nổi là biết.
Lý Thi Hàm: “Lúc học cấp ba chúng tớ thân lắm à? Sao tớ lại quên rồi nhỉ? Ha ha...”
Trần Lâm nhanh chóng đánh chữ: “Ây da, sau khi học ở Đại học Giang Nam, tìm được anh người yêu đẹp trai thì quên luôn bạn trai cũ rồi hả?”
Lý Thi Hàm: “Cút sang chỗ khác đi, gì mà bạn trai cũ chứ, để cậu ta đến đi, đúng lúc được gặp mặt, dù sao cũng là đồng hương!”
“Được thôi!”
Trần Lâm lại nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Trần Khiêm, mọi người rất muốn được gặp cậu, đặc biệt là Thi Hàm, cậu ấy cũng muốn gặp cậu, vậy thì đi nhé, cùng lằm thì chia tiền, tôi trả cho cậu là được!”
Trần Khiêm muốn nói mình không muốn đi.
Nói thật, lúc cấp hai cấp ba, anh có rất ít bạn.
Đi cũng không biết nên nói gì với người ta.
Nhưng bây giờ, Trần Lâm đã nói vậy nên Trần Khiêm cũng ngại từ chối.
“Vậy được thôi, tối nay sẽ đến!” Trần Khiêm gật đầu. Trần Lâm nói địa chỉ buổi tiệc cho Trần Khiêm rồi đi ngay.
“Đúng là trùng hợp thật đó, Trần Lâm lại chạy đến làm giáo viên ở trường do mình xây!”
 
Chương 284


Gãi đầu, Trần Khiêm hơi bất đắc dĩ, nói.
Anh còn đang định đi dạo nhưng sau khi nói chuyện với Trần Lâm xong, Trần Khiêm không còn hứng thú nữa.
Đúng lúc trưa rồi, cũng đói bụng rồi, Trần Khiêm dứt khoát đi ra.
Cùng lúc đó, ở cổng trường, đang có ba đứa nhỏ quần áo rách nát đứng đó, có vẻ như bốn năm tuổi, đang nhìn chăm chằm vào trong.
“Anh, đây là trường hả anh? Sao lại không giống như chị Tử Nguyệt nói vậy?”
Một bé gái mặt mày lấm lem tò mò hỏi một bé trai khác.
“Có thể là chưa khai giảng đó... Sau khi khai giảng sẽ khác!" Bé trai lau nước mũi.
“Em muốn đi học!” Một thăng nhóc hơi béo béo nói.
“Đi học phải tốn tiền, chúng ta không có tiền, một mình chị Tử Nguyệt đi làm nuôi chúng ta, đã rất mệt rồi!”
“Anh, em đói rồi!” Bé gái lại nói. “Đợi lát nữa mua bánh bao ăn!”
“Ba đứa ăn xin tụi bây đứng trước cổng làm gì, cút sang chỗ khác cho taol”
Đúng lúc này, bảo vệ đi ra, hùng hùng hổ hổ. Làm ba đứa nhỏ giật mình sợ hãi.
Bảo vệ này năm mươi tuổi, giống như người trông cổng trường.
Măng như vậy làm ba đứa nhỏ giật mình. Muốn chạy đi nhưng lại lưu luyến nhìn trường học.
“Để tụi nhỏ nhìn thôi cũng không được à? Chỗ này của nhà chú hả?”
Đúng lúc này, Trần Khiêm đứng bên cạnh nói. “Nhóc con, ban nãy để cậu vào tôi đã không nói gì rồi, bây giờ cậu còn lên mặt đúng không? Cậu nói như thể trường này không phải nhà tôi mà là nhà cậu! Cậu cũng cút đi!”
Ông bảo vệ này rất hung hăng, không biết trưa nay ăn mấy món, dù sao đã uống kha khá, miệng đầy mùi rượu.
“Mua ít rượu thật uống đi!”
Trần Khiêm cười nhạt, vứt một nghìn đồng trong túi ra ném vào mặt ông bảo vệ.
Một nghìn đồng này, tất nhiên không phải tiền thưởng mà là chốc nữa sẽ nói với chú Lương một tiếng, người này nên cút đi! Một tên nghiện rượu lại đến đây làm công việc nhàn hạ như bảo vệ, không biết là người thân của ai nữa.
“Hay, được thôi được thôi, cảm ơn nhóc con nhé!”
Sau khi người nọ đi.
Trần Khiêm ngồi bệt xuống nhìn ba đứa nhỏ trước mặt, cười nói: “Ba đứa cũng muốn đi học hả?”
Cô bé chính giữa gật đầu thật mạnh. “Em muốn!”
Hai đứa khác rất cẩn thận, nhìn chăm chăm Trần Khiêm không nói một lời.
Nói thật lòng, nhìn ba đứa trẻ này, đặc biệt là ánh mắt khát khao được đi học của chúng.
Làm lòng Trần Khiêm đau xót.
Không ai hiểu loại hy vọng này hơn Trần Khiêm!
Trần Khiêm thật lòng muốn giúp bọn trẻ!
“Mấy em đói chưa? Muốn anh đưa tụi em đi ăn không?”
“Chị Tử Nguyệt không cho chúng em nói chuyện với người lạ, càng không được đi theo người lại”
Hai bé trai tự động đứng đẳng trước bé gái.
Trần Khiêm cười gật đầu: “Vậy được, anh mua đến đây cho tụi em nhai”
Nói xong, Trần Khiêm chạy sang KFC đối diện, mua một đống hamburger, đùi gà và coca.
“Anh không bảo tụi em đi theo anh, tụi em ăn đi, ngoài ra, anh sẽ để tụi em được đi học như mong muốn!”
Trần Khiêm xoa đầu bé gái kia.
Đưa hamburger, coca cho bọn trẻ.
“Cảm ơn anh!”
Mắt ba đứa nhỏ sáng lên.
Nhận xong, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Sao ba tụi em lại ăn thức ăn người khác đưa!”
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên, giọng nói rất êm ái nhưng lại xen lãn chút sốt ruột.
“Anh này, thật sự ngại quá, anh đã tiêu bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh!”
€ô gái kia nói một cách hơi đề phòng, lại cũng hơi sợ hãi. Mà khi Trần Khiêm thấy cô gái này, mắt anh sáng ngời.
“Là cô?”
 
Chương 285


Trần Khiêm vừa nhìn cô gái này là nhận ra ngay.
Đây chẳng phải là cô phục vụ mà anh đã gặp vào mấy ngày trước ở Bếp Gia Viên, bị Trịnh Duyệt răn dạy sao?
Lúc đó Trần Khiêm rất ấn tượng với cô ấy, chỉ nhìn sườn mặt đã biết cô ấy rất xinh đẹp.
Sau khi thấy chính diện lại cảm giác như đã từng quen biết, từ từ nhớ ra.
“Anh quen tôi hả?” Cô gái vừa thầm thì vừa kéo kéo ba đứa nhỏ ở sau lưng.
Hiển nhiên là cô ấy hơi sợ Trần Khiêm, càng sợ Trần Khiêm là bọn buôn người gì đó.
“Tất nhiên, lần trước chúng ta đã từng gặp ở Bếp Gia Viên, cô quên rồi hả?”
Trân Khiêm cười nói.
Cô gái nhớ lại, lúc này mới vui vẻ nói: “Thì ra là anh, cảm ơn lần trước anh đã cứu tôi!”
Sự kiện lần đó, cô ấy bị mảng đến mức không dám ngẩng đầu.
Chỉ là đến khi cô ấy ra khỏi nhà hàng, trộm ngắm bóng lưng của Trần Khiêm một cái.
Bây giờ nghe thấy giọng Trần Khiêm, tất nhiên cô ấy sẽ nhận ra.
Lần trước anh đã giúp mình. Hơn nữa người này, rất giàu!
“Không cần khách sáo, thế thì cô có thể yên tâm rồi nhỉ, ba đứa nhỏ này, cô đang nuôi chúng à?”
Trân Khiêm tò mò hỏi.
“Ừ ừ!"
Tô Tử Nguyệt gật dầu, đưa ba đứa nhỏ đến ven đường. Vừa đi vừa nói cho Trần Khiêm nghe.
Thì ra, ba đứa nhỏ này là ba đứa nhỏ lang thang, sau khi bị bọn buôn người bắt cóc thì lén chạy ra.
Lai lịch không rõ ràng nên cô nhi viện cũng không muốn nhận nuôi.
Dân dà bắt đầu lang thang đầu đường xó chợ.
Ăn xin kiếm sống.
Sau đó, Tô Tử Nguyệt gặp được nên nhận nuôi chúng.
Bình thường, cô ấy là giáo viên ở một nhà trẻ, nhân lúc thời gian rảnh rỗi đi làm công việc part-time, như vậy có thể. kiếm đủ sống.
Còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền để ba đứa nhỏ đi học.
Cũng may Tô Tử Nguyệt là giáo viên nhà trẻ, nếu không ba đứa trẻ này sẽ không ngoan ngoãn như vậy.
Ngẫm lại đúng là đáng thương quá.
Xem ra đây là ba anh em.
Lòng Trần Khiêm hơi đau nhói.
“Vậy người nhà cô đâu?”
Trân Khiêm lại hỏi.
“Tôi lớn lên ở cô nhi viện, không có người nhà!”
Tô Tử Nguyệt vừa nói, vừa cúi đầu vò quần áo của mình.
Cô ấy rất xinh đẹp nhưng sự bần cùng trong khoảng thời gian dài đã che lấp đi ánh sáng của cô ấy.
Quan trọng nhất là, trước mặt Trần Khiêm, cô ấy rất gượng gạo.
Trần Khiêm biết, cô ấy đang sợ anh sẽ khinh bỉ cô ấy.
Ha ha, Tô Tử Nguyệt không biết, lúc trước Trần Khiêm anh cũng là một người không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác đó thôi?
Tô Tử Nguyệt không khác anh là mấy.
Nói thật, Trần Khiêm đã từng cho răng mình là người thê thảm nhất nhưng không ngờ, không biết Tô Tử Nguyệt còn thê
thảm hơn mình bao nhiêu.
Cô ấy không có ai cha mẹ, một cô gái, còn có thể lương thiện đến mức nhận nuôi ba đứa trẻ lang thang.
Cô gái thế này, đúng là hiếm thấy!
Chỉ điểm này thôi đã làm Trần Khiêm rất cảm động rất bội phục.
“Mọi người ở đâu?” Trân Khiêm hỏi.,
“Chúng em ở bên kial
Ba đứa nhỏ chỉ vào một khu dân cư bình thường gần trường tiểu học.
 
Chương 286


“Có thể đưa anh đến xem thử được không!”
Trần Khiêm cười hì hì hỏi.
Tô Tử Nguyệt bối rối một chút rồi cuối cùng vẫn gật đầu. Khu dân cư này giống như khu lều trại thời cổ xưa.
Sau khi đi vào, Tô Tử Nguyệt lau ghế cho Trần Khiêm, bảo. Trần Khiêm ngồi xuống.
Sau đó vội vàng bảo ba anh em đi tắm táp rửa mặt, ba anh em này rất ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày ra ngoài nhặt một ít rác đem bán, làm mặt mình nhem nhuốc lấm lem.
“Tô Tử Nguyệt, tôi tên Trần Khiêm! Mình làm bạn nhé?” Trần Khiêm nói.
“Làm bạn?” Tô Tử Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Trong mắt cô ấy, Trần Khiêm là người có thể làm cô giám đốc kia nghe lời mình, chắc chắn rất tài giỏi.
Một người tài giỏi như vậy, làm sao có thể sẵn lòng làm bạn với người như cô ấy?
Nhưng nếu muốn nói tại sao, Trần Khiêm không nói được. Hôm nay chỉ là bèo nước gặp nhau.
Trần Khiêm có lòng đồng cảm, hơn nữa có cảm xúc đặc biệt với những người khốn khổ.
Anh có thể trực tiếp giúp đỡ cô ấy, sắp xếp ký túc xá cho họ, sắp xếp chuyện học hành, thật sự, những chuyện này chỉ cần nói một câu là được.
Nhưng sau khi Trần Khiêm gặp Tô Tử Nguyệt, trái tim anh đập như trống, giống như một loại cảm xúc định mệnh đang bảo Trần Khiêm hãy hiểu cô ấy hơn một chút, làm bạn với cô ấy.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Thật ra, nghĩ về lần đầu tiên khi Trần Khiêm gặp Tô Tử Nguyệt sẽ biết.
Sườn mặt thôi đã khiến Trần Khiêm nhớ như in.
Tại sao mình lại có cảm giác này với cô gái như bèo nước gặp nhau?
Trần Khiêm cũng cười gượng không thể trả lời. Tóm lại, vừa gặp cô ấy đã cảm thấy thân thiết.
Tiếp theo, Trần Khiêm tán gẫu với Tô Tử Nguyệt, càng nói càng thân.
Không biết tự lúc nào, buổi chiều đã trôi qua.
“Tử Nguyệt, Tiểu Dĩnh, tôi phải đi rồi, vài ngày nữa tôi sẽ đến thăm mọi người!”
Trần Khiêm vẫy tay tạm biệt các cô.
Nửa ngày ở bên nhau, Trần Khiêm cảm thấy lần đầu tiên tâm hồn mình được bình yên, sự bình yên lâu rồi không thấy!
Mà đúng lúc này, điện thoại Trần Khiêm vang lên. Vừa nhìn, Trần Lâm gọi đến.
Lúc nãy, Trần Khiêm xin số điện thoại của Trần Lâm, mặc dù Trần Lâm không muốn nhưng vẫn lưu số của nhau.
“Tôi nói cậu này Trần Khiêm, lần đầu tiên tham gia tiệc đồng hương đã đến trễ đúng không? Không phải hẹn nhau năm giờ gặp hả, cậu đâu rồi?”
Trần Lâm mắng.
*À à, bởi vì tôi có chút chuyện nên không đến kịp, bây giờ đi ngay đây, khoảng mười phút nữa!”
“Tút tút...” Đối phương không nói gì đã cúp máy. Trần Khiêm cười gượng.
Nếu biết như vậy, anh đã không đồng ý tham gia gì mà bạn học cũ rồi.
Đúng là phiền phức thật!
Nhưng nói tới nói lui, đã đồng ý với người ta rồi, bây giờ không đi thì không hay lắm. Trần Khiêm quay về gara trường, lái xe chạy đến nhà hàng Trần Lâm đã đặt.
Sau khi đậu xe xong thì đến phòng riêng.
“Trần Khiêm, bây giờ mới đến hả. Để mọi người chờ một mình cậu, cậu có thấy xấu hổ không?!”
Trần Khiêm vừa bước vào, Trần Lâm đã không hề khách sáo rồi.
“Mẹ nó, là Trần Khiêm thật đó hả, vài năm không gặp, không mặc quần áo chắp vá nữa, bắt đầu mặc quần áo bình thường rồi à?”
“Ha ha ha, ây da Trần Khiêm, nghe nói cậu học ở Đại học Kim Lăng, đây là đại học nổi tiếng, thế nào rồi, dạo này sắp
thực tập đấy, đã có việc làm chưa?”
“Ngồi xuống trước đi, nói cho chúng tớ nghe xem những năm gần đây cậu đã sống thế nào rồi?”
Bàn ăn trong phòng rất lớn, có thể chứa hơn hai mươi người.
Đồng hương trong bữa tiệc đồng hương khoảng hơn hai mươi người, bao gồm bốn năm người bạn cùng lớp cấp ba với
Trần Khiêm, có thể nói là ngồi đầy.
Trần Khiêm vừa cười cười với họ vừa nhìn cô gái ngồi ở vị trí chủ.
Lý Thi Hàm! Đây là người bạn thân nhất lúc Trần Khiêm học cấp ba, cũng là hoa khôi của lớp, luôn luôn đi học chung với Trần
Khiêm, Lý Thi Hàm.
Nói thật lúc trước, hai người đều có chút tình cảm với đối phương.
Nhưng Lý Thi Hàm không hề quyết tâm muốn yêu một người có gia cảnh như Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm cũng không hề quyết tâm muốn yêu một người có gia cảnh như Lý Thi Hàm.
Gia cảnh chênh lệch quá lớn.
Cho nên, quan hệ giữa hai người ở trên mức tình bạn! “Thi Hàm, hai ba năm không gặp, cậu sống tốt chứ?” Trần Khiêm cười cười, Lý Thi Hàm thay đổi rất nhiều, học được cách trang điểm, ngoại hình khí chất đã xinh đẹp mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.
Giống như nữ thần. “Tớ vẫn ổn, cậu nhanh chóng ngồi xuống đi!” Lý Thi Hàm cười khế, thờ ơ nói một câu.
Ba năm không liên lạc, tình bạn gì gì đó đã biến mất từ lâu rồi.
Làm Trần Khiêm cảm thấy dường như mình đang gặp một người xa lạ.
“Ừ ừ!"
Trần Khiêm thấy đúng lúc bên cạnh có chỗ trống nên ngồi xuống.
“Ai cho cậu ngồi đó!” Mông anh còn chưa kịp chạm vào ghế thì lúc này, một
bạn nữ trong lớp đã lạnh lùng nói, giọng điệu rất khinh bỉ làm Trần Khiêm giật mình...
 
Chương 287: Lời nói còn thể hiện rõ ý ghen tị


“Chỗ này cậu có thể ngồi được à? Đây là chỗ của bạn trai tôi, ôi trời ơi, cậu nói xem trước đây cậu tầm thường thì cũng thôi đi, sao giờ đã năm ba đại học rồi mà cậu cũng còn tâm thường như này được thế, đi đi đi, né qua một bên dùm đi!”
Cô gái này cũng là bạn học cấp ba, nhưng mà Trần Khiêm quên tên cô ta luôn rồi.
Lúc này cũng lười so đo với cô ta.
Thế này thì chỉ còn có thể ngồi ở nơi nhận thức ăn chỗ cửa thôi.
Trần Khiêm thấy dường như mọi người đều có ý như vậy thì cười khổ ngồi xuống.
Thực ra thì bên cạnh Lý Thi Hàm vẫn còn chỗ trống, nhưng Lý Thi Hàm lại để túi xách của mình lên đó, tỏ rõ rằng chỗ này cũng có người ngồi rồi, hơn nữa hoàn toàn không có ý để Trần Khiêm ngồi.
“Thi Hàm, khi nào thì anh Mã Phi tới vậy?”
Trần Lâm nhìn Trần Khiêm, lắc đầu cười, sau đó nhìn Lý Thi Hàm rồi hỏi.
“Anh ấy sao, hừ, làm gì cũng chậm chạp lề mề, cứ nói sắp đến rồi, nhưng mà vẫn phải đợi thêm lát nữa đi!”
Mặc dù Lý Thi Hàm miệng thì bất mãn nhưng trong lòng. lại vô cùng kiêu ngạo.
“Ôi ôi ôi, xem Thi Hàm nói kìa, có phải là anh Mã Phi nhà †a tốt nghiệp rồi trở thành giám đốc bán hàng của một cửa hàng cao cấp ở phố thương mại Kim Lăng, thì cậu lại không vừa mắt anh Mã Phi nhà ta hả?”
“Phải đấy, trước đây lúc anh Mã Phi còn ở trường, Thi Hàm cậu với người ta còn bên nhau rất thân mật, giờ anh Mã Phi trở thành giám đốc bán hàng ở phố thương mại Kim Lăng rồi thì cậu lại xem thường, nói trằng ra là cậu muốn làm bọn tớ ghen tị có phải không hả?”
“Nhưng mà nói thật đấy Thi Hàm, có thể kể cho bọn tớ làm thế nào mà anh Mã Phi được tuyển dụng không? Mẹ ơi, là giám đốc bán hàng của cửa hàng trên phố thương mại đấy, đổi cho tớ mười anh nhân viên công chức tớ cũng không đổi đâu!"
Lý Thi Hàm vừa dứt lời thì mọi người đã thi nhau cô một câu tôi một câu.
Lời nói còn thể hiện rõ ý ghen tị.
“Hừ, tớ cũng có biết đâu, đợi lát anh ấy đến, bảo anh ấy kể cho các cậu đi!”
Lý Thi Hàm cười nói.
Lúc này, cửa phòng bao riêng mở ra.
Có hai chàng trai đẩy cửa bước vào.
“Anh Mã Phi, anh tới rồi!"
Mọi người cười nói với chàng trai cao cao gầy gầy.
Anh ta là Mã Phi, bạn trai của Lý Thi Hàm
Người còn lại là bạn trai của một bạn học nữ cùng lớp. cấp ba, rất tự giác ngồi xuống vị trí mà ban nãy Trần Khiêm định ngồi.
“Mã Phi, bọn em đang nói về anh đấy, đúng là nhắc Tào. Tháo Tào Tháo tới mà, đúng rồi, hôm nay chúng ta có một người bạn mới đến, để em giới thiệu cho anh, chính là cậu ấy, cậu ấy là Trần Khiêm!”
Lúc này Trần Lâm cười hihi chỉ tay về phía Trần Khiêm đang uống trà.
“Ö? Hóa ra là cậu ta à, cậu ta chính là tên nghèo Trần Khiêm? Thật là vinh hạnh đấy!”
Mã Phi làm ra vẻ như rất ngạc nhiên, đi qua làm điệu bộ muốn bắt tay với Trần Khiêm.
Trần Khiêm chỉ cau mày, không những không đứng lên mà còn phớt lờ luôn anh ta.
Nói thật, đến bây giờ Trần Khiêm mới thấy hơi tức giận thật sự.
Trước đây điều anh nghĩ rất đơn giản, chính là cảm thấy đều là bạn học cũ của nhau cả, đã mấy năm không gặp rồi nên mình đến tụ tập với mọi người một bữa.
Náo nhiệt vui vẻ tốt biết bao chứ.
Nhưng mà sau khi đến thì mới phát hiện.
Trần Lâm nào có thật lòng muốn mời mình đến tham gia vào buổi họp mặt đồng hương chứ, cô ta tìm mình tới là để mua vui cho đám người này mà thôi.
 
Chương 288


Làm gì có ai xem trọng mình đâu, ngay cả Lý Thi Hàm cũng đã thay đổi khiến Trần Khiêm cảm thấy hơi xa lạ.
Nói tóm lại thì là thất vọng.
Trần Khiêm phớt lờ người tên Mã Phi này.
Anh ta lại cười mỉm chỉ nói với Trần Khiêm: “Haha, bạn Trần Khiêm tính cách rất mạnh mẽ nhỉ, ngại quá, vừa nấy tôi đùa chút thôi, nghe Thi Hàm nói trước đây quan hệ giữa cậu với cô ấy rất tốt”
“Hừ, Trần Khiêm, vừa nãy anh Mã Phi bắt tay với cậu mà cậu xem cái nết của cậu kìa! Có hiểu phép lịch sự không chứ?”
“Phải đấy, anh Mã Phi, anh không cần phải xin lỗi cậu ta đâu, anh cứ hỏi Thi Hàm thì biết, đây là một tên nghèo đần độn mà thôi!”
“Ha ha ha, đừng có nói người ta như vậy, dù sao thì người †a cũng học đại học Kim Lăng đó, nói không chừng tốt nghiệp. rồi người ta cũng có thể tìm được một công việc ở phố thương mại Kim Lăng thì sao!”
Mọi người sôi nổi chế nhạo.
“Ôi, nếu thế thì chúng ta thành đồng nghiệp rồi, bạn Trân Khiêm này, lúc đó quan tâm bảo ban nhau nhé!”
Mã Phi cười nói.
Anh ta là một người thích náo nhiệt, hơn nữa anh ta cũng nghe bạn học của Thi Hàm nhắc rất nhiều đến chuyện trước đây của Lý Thi Hàm và Trần Khiêm.
Anh ta cũng nghĩ thầm, Lý Thi Hàm sao lại thích thể loại nghèo kiết xác đó nhỉ?
Đôi lúc cũng làm cho Mã Phi rất mất mặt.
Cho nên gặp mặt, nghe thấy tên Trần Khiêm, Mã Phi tiện thể xỉ nhục vài câu, muốn xem cậu ta sẽ phản ứng thế nào.
Kết quả...
Ừ, thứ hàng này chưa có chút trải đời nào, vào xã hội có thể bị mình giở trò đến chết đấy!
“Ha ha, anh Mã Phi đừng chọc cậu ta nữa, kiểu này mà có thể tìm được việc ở phố thương mại Kim Lăng ấy hả, thì có lẽ ông chủ cửa hàng đó thật sự bị mù rồi đấy!”
“Đúng rồi đúng rồi, anh Mã Phi, còn chưa nghe anh kể anh làm thế nào mà trở thành giám đốc bán hàng của cửa hàng được vậy?”
Mọi người lại kéo đề tài nói chuyện về Mã Phi.
*À, nói đến việc này thì dài lắm, có thể là vì anh tương đối giỏi về mảng này, nhưng mà ông chủ thấy kinh nghiệm của anh còn ít nên chỉ trả lương ba trăm nghìn tệ một năm thôi, ôi! Anh còn phải cải thiện nhiều lắm!”
“Whoal! Thế này cũng ngầu quá đấy!”
Sinh viên tốt nghiệp khóa này, thật sự rất hiếm có ai mà mức lương ba trăm nghìn tệ một năm, hơn nữa còn là tập đoàn thương mại Kim Lăng khổng lồ nữa.
Làm Trần Lâm hơi ghen tị với Lý Thi Hàm rồi.
Hai người đều xinh đẹp như nhau, chẳng qua chỉ là tính cách Trần Lâm thì cởi mở còn Lý Thi Hàm thì lại hướng nội.
Cô ta trở thành kiểu nữ thần khiến mọi người đều thích.
Lý Thi Hàm thì lại đầy kiêu ngạo.
Không kiềm được, cô ta lại đưa mắt nhìn Trần Khiêm đang ngồi trong góc.
Lòng thầm thở dài một hơi. Đồng thời cũng hơi sợi
Nếu khi đó mình vì một phút bốc đồng mà thật sự ở bên Trần Khiêm, vậy thì sẽ phải đối mặt với điều gì?
“Haha, là anh may mản th: rần Lâm với mấy người bọn em cũng rất giỏi mà, à phải rồi Trân Lâm, nghe nói em đang là giáo viên tiểu học, là chính thức à?”
Trần Lâm gật đầu: “Vâng đúng ạ!”
“Vậy thì giỏi rồi, sau này chúng ta đều có thể phát triển lâu dài ở Kim Lăng rồi, kế hoạch của anh là năm sau tranh thủ mua được nhà ở Kim Lăng, đến lúc đó sẽ kết hôn với Thi Hàm!” Mã Phi cười nói.
“Ha ha, phải rồi, người anh em Trần Khiêm này, không biết sau khi tốt nghiệp cậu có kế hoạch gì không? Thi công chức à? Có chỗ dựa ô dù gì không? Có muốn tham gia vào bán hàng không? Hay là thiết kế? Hay là nhân viên văn phòng?”
“Nhưng mà tôi khuyên cậu nên chọn nhân viên văn phòng đi, cậu mà thì công chức thì sẽ rất khó, còn muốn bán hàng như tôi ấy, thì nói thật, Trần Khiêm cậu thật sự không có một chút năng lực nào, về thiết kế, nghe thì đơn giản đấy nhưng thực ra là việc khó nhất, đòi hỏi phải có năng lực tư duy logic mạnh, điểm này tôi cảm thấy Trần Khiêm cậu không hợp, còn việc không cần động não thì chỉ có nhân viên văn phòng thôi, chỉ cần biết chút kiến thức máy tính cơ bản là được, rất hợp với cậu đấy!”
Mã Phi nói xong, tất cả mọi người đều khinh thường nhìn Trần Khiêm. Bây giờ đồ ăn đã được dọn lên, Trần Khiêm tự ăn một mình.
Chỉ là anh gật đầu nói một câu: “Đến lúc đó rồi tính đi, hợp cái gì thì làm cái đó, không phiền anh phải lo đâu!”
*Ôi ôi ôi, thật sự là có cá tính đấy, không nghe được những lời nói thật à?”
“Đúng vậy, mình rác rưởi thì cũng thôi đi, còn không nghe người ta nói thật! Haizz, nhất định là không có tương lai rồi!"
Trần Lâm bất lực nói.
Lúc này, mọi người đều không biết, trong khi bọn họ đang mỉa mai Trần Khiêm thì ở cửa phòng bao đã có một cuộc cãi vã nhỏ.
Là một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang tranh luận với nhân viên phục vụ.
“Đã nói là sẽ trả thêm tiền cô nghe không hiểu à? Bọn tôi đông người, nhất định phải lấy phòng này, cô muốn bao nhiêu tiền, mẹ kiếp, lập tức tìm bọn họ bảo cút hết ra ngoài cho tôi!”
Một chàng trai rất giống côn đồ gắt gỏng nói.
 
Chương 289


“Thưa anh, thật sự không được đâu, khách ở bên trong đều đã dọn món lên hết rồi!”
“Mẹ kiếp, vẫn không được chứ gì, có biết chủ bữa tiệc lần này là ai không? Ba phút, nếu ba phút nữa cô không giải quyết được việc này thì tôi bảo quản lý của các cô ra giải quyết có tin không hả?”
Anh chàng đó vênh váo tự đắc nói. nh
“Được rồi, để tôi cố gảng thử xem"
Nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng đi vào, nói ra mọi chuyện.
Nhóm Trần Lâm không làm.
Dựa vào cái gì chứ, bọn tôi vào trước, đã ngồi ăn luôn rồi, một câu của anh bảo bọn tôi đổi bàn là bọn tôi phải đổi à?
Anh là ai chứ! “Không đổi, nói với bọn họ là chúng tôi không đổi!” Trần Lâm lạnh lùng nói, cô ta bực rồi đấy.
“Hà, tôi muốn xem xem là ai mà lớn giọng vậy đấy, dám không nể mặt cậu Chu của bọn tôi sao!”
Cửa tự động của phòng bao bị đẩy ra, nhóm người đó đi thẳng vào trong.
Khí thế này, có vẻ như đã gươm súng sẵn sàng rồi. Bây giờ anh Mã Phi chính là trung tâm của mọi người.
Nói thật, nếu là cậu ấm bình thường thì chẳng có gì phải sợ hãi.
Dù sao thì bây giờ anh Mã Phi cũng là người của phố thương mại Kim Lăng.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Mã Phi đầy hi vọng.
Mã Phi hẳng giọng đứng lên.
“Mấy người bạn này, chỗ ngồi là bọn tôi đã đặt trước, muốn đổi thì chäc chăn là không thể đổi, cũng đừng vô lý thế, nếu không đợi lát nữa tôi mời khách, mời mọi người đến Bếp Gia Viên ở phố thương mại Kim Lăng dùng bữa?”
Mã Phi ung dung bình tĩnh, nhàn nhạt cười một cái.
Nội dung những lời này rất phong phú. Không chỉ thể hiện được vị thế của mình mà còn gián tiếp nói rõ rằng mình có quan hệ với phố thương mại Kim Lăng.
“Mẹ kiếp! Giờ ai cũng dám lấy danh nghĩa của phố thương mại Kim Lăng, chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi không phải người của Kim Lăng à, không có bạn tốt ở phố thương mại à?”
Lúc này, có một người tay đút trong túi từ ngoài cửa bước ra, như cười như không nói.
“Cậu Chu? Hóa là là cậu!”
Ban đầu Mã Phi cũng rất cứng rắn nhưng vừa thấy người này thì lập tức quay ra nịnh hót.
Ngay cả Lý Thi Hàm cũng khẽ liếc mắt nhìn.
Cậu Chu trước mắt này, tên là Chu Trạch, cũng là sinh viên đại học Giang Nam như bọn họ, nhà rất giàu có, gần đây chơi rất thân với nhóm của cậu Bạch!
Cách đây một thời gian, cậu Chu này cũng có tham gia vào dạ tiệc du thuyền, nghe nói quen biết được một người rất có quyền lực!
Cậu Chu này vốn đâu phải một cậu ấm bình thường, mọi người sao có thể không sợ được.
“Sao vậy, anh biết tôi à?” Chu Trạch cười nhàn nhạt.
“Sao có thể không biết chứ, tôi chơi với anh A Khôn, anh A Khôn biết cậu!”
Dáng vẻ Mã Phi rất cẩn thận, đâu còn ra vẻ đắc ý như ban nãy nữa!
“Mẹ kiếp, thì ra là người của tên tiểu tử Tiểu Khôn à, sao vậy, tôi đến ăn bữa cơm, ngay cả đổi một phòng bao tiện hơn chút cũng không cho đổi à?”
Chu Trạch lạnh lùng cười.
“Nào dám nào dám, nhưng mà cậu Chu cậu nhìn xem, bọn tôi cũng đã bắt đầu ăn rồi, cậu xem như nể mặt tôi đi!”
“Mẹ kiếp, anh ở trước mặt tôi mà còn mặt mũi đếch gì nữa, có đổi hay không nói đi?”
Chu Trạch mất kiên nhãn nói.
Mã Phi nuốt nước bọt.
Những người còn lại cũng nuốt nước bọt.
Mọi người đều không thể đắc tội với cậu Chu này được.
Bây giờ, Mã Phi ở trước mặt người ta lại chả là cái thá gì, chỉ cần làm cho cậu Bạch nổi giận thì Mã Phi hắn sẽ phải cút khỏi phố thương mại ngay.
Mặc dù Mã Phi cảm thấy mặt mình đau rát nhưng vẫn phải căn răng nói: “Đổi, chắc chắn phải đổi chứ!”
“Ôi chao, nhiều đồ ăn vậy sao đổi được bây giờ?” Lúc này Trần Lâm nũng nịu nói. Vừa nãy cô ta còn giống như một con hổ cái.
Cũng cùng lời nói đó nhưng bây giờ nói ra thì lại biến thành một con cừu non ngay.
“Để Trần Khiêm giúp chúng ta mang đồ ăn qua một phòng khác đi, để chỗ này lại cho cậu Chu!”
Một bạn nữ cùng cấp ba nói. “Được, cũng chỉ có thể làm vậy thôi!” Nhóm Mã Phi gật gật đầu.
Nhưng Chu Trạch thì lại hơi bàng hoàng.
Trân Khiêm?
Lúc này anh ta mới nhìn thấy một người thanh niên vẫn đang bình thản ăn cơm, đưa lưng về phía anh ta.
Nói thật, ban nấy lúc Chu Trạch đi vào có liếc mắt nhìn thì đã cảm thấy bóng lưng này trông rất quen.
Nhưng bây giờ bị người ta gọi thì mới lập tức phản ứng lại.
Lại gần sát bên nhìn Trần Khiêm.
Suýt chút nữa đã hét lên.
Đây chẳng phải là cậu Trần - Trần Khiêm đó sao! “Trần... bạn Trần Khiêm, hóa ra cậu ở đây à!”
Nhớ đến những lời dặn dò của Bạch Tiểu Phi mấy hôm trước, Chu Trạch run lẩy bẩy nói.
Còn nhóm người hổ báo cáo chồn ở phía sau Chu Trạch từng thấy Trần Khiêm rồi nên cũng kinh ngạc đến nỗi không
nói nên lời.
Ai mà ngờ Trần Khiêm lại có thể chạy đến đây, lại còn ở cũng một chỗ với đám người này chứ!
“Hửm? Cậu Chu, cậu biết tên nghèo Trần Khiêm này à?”
 
Chương 290: Nhưng sao cậu Chu lại biết cậu ta chứ?


Lúc này Mã Phi rất ngạc nhiên.
Không biết tại sao, Chu Trạch lại gọi thẳng tên của Trần Khiêm, Mã Phi và rất nhiều chàng trai khác trong phòng bao. đều rất ghen tị, tại sao cậu Chu lại biết Trần Khiêm mà lại không biết mình chứ?
"Tại sao chứ!
“Biết hay không không phải việc của anh, mẹ nó cút qua một bên cho tôi!”
Chu Trạch nghe Mã Phi gọi Trần Khiêm như vậy thì lập tức bốc hỏa.
Chửi Mã Phi tái cả mặt.
“Bạn Chu Trạch, là cậu à, lần trước đến trường các cậu chơi có gặp một lần, phải rồi, cậu tìm thấy vé chưa?” Trần Khiêm đặt đũa xuống, lúc này mới nhàn nhạt hỏi lại một câu.
Cố ý thay đổi chuyện lần trước một chút.
*À à, tìm được rồi tìm được rồi! Cảm ơn bạn Trần Khiêm, thật sự cảm ơn bạn Trần Khiêm!”
Chu Trạch dứt khoát khom lưng chín mươi độ, cười nói, anh ta ở trước mặt cậu Bạch đã khép na khép nép rồi, lúc này ở trước mặt Trần Khiêm lại càng phải trung thực hơn một chút.
“Cảm ơn bạn Trần Khiêm!”
Mà mấy tên hổ báo cáo chồn phía sau Chu Trạch cũng cúi đầu khom lưng luôn mồm cảm ơn.
Xem như chào hỏi đi.
“Đừng khách sáo, vậy cậu Chu nể mặt tôi, đổi sang một phòng khác được chứ?”
“Phải vậy chứ phải vậy chứ!”
Chu Trạch không biết Trần Khiêm ở đây làm gì, nhưng Trần Khiêm bảo làm cái gì thì mình cứ làm cái đó đi, sau khi nói xong thì lập tức dẫn theo đám người lui ra ngoài!
Cả phòng bao liền khôi phục lại yên tĩnh như vừa nấy.
Bởi vì lúc này, tất cả mọi người đều ngẩn tò te nhìn Trần Khiêm, người này lại có ô dù lớn cỡ nào đây?
Sao có thể vậy được?
“Trần Khiêm, sao cậu biết... cậu Chu này vậy? Tại sao cậu †a lại cảm ơn cậu?”
Trong lòng Trần Lâm rất khó chịu, vội hỏi.
*À à, lần trước cậu ta làm mất vé xe, tôi nhặt được trả cho cậu ta!”
What?
Mọi người trợn to mắt.
Lừa ai vậy chứ? Nhặt được vé xe mà cảm ơn cậu kiểu đó
Trần Khiêm cũng hơi sững người, nói không kịp suy nghĩ nên thành ra hơi luống cuống, thế này cũng phi logic quá rồi.
“Tôi quên mất, nếu không chắc là vé máy bay?”
“Ừ ừ!"
Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều hơi giật mình, vé máy bay cũng không thể đến mức như vậy được.
Ï thật sự quên mất là nhặt được vé gì rồi, dù sao thì cậu ta cũng rất cảm kích tôi, hahal”
Trần Khiêm gãi gãi đâu, không biết nên nói thế nào: “Tôi
Qua loa lấy lệ một câu, Trần Khiêm ăn cũng lưng lưng bụng rồi.
Cảm thấy còn ở lại nữa thì chán chết.
Tìm một cái cớ nói với bọn họ mình còn có việc phải đi trước, sau đó thì chuồn đi luôn.
Sau khi Trần Khiêm đi thì mọi người trong phòng bao đều đưa mắt nhìn nhau.
Vừa nãy chắc chắn Trần Khiêm đã không nói đúng sự thật.
Nhưng sao cậu Chu lại biết cậu ta chứ?
Tại sao người đó không phải là mình, nếu như quen biết mình như vậy, thì sẽ thế nào chứ!
Có người ghen tị, cũng có người giống như Lý Thi Hàm và "Trần Lâm, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Bọn họ thậm chí còn hơi sợ hãi, chắc không phải là Trần Khiêm đổi vận đâu nhỉ, ngồi được lên xe của cậu Chu, rồi từ đó tìm được một công việc tốt, phải rồi, có thể là khả năng. này.
Nếu là như vậy, thì Lý Thi Hàm và Trần Lâm hối hận muốn chết mất.
Rất sợ cảnh này sẽ đến!
Ôi, sốt ruột chết mất thôi!
“Haha, chắc là cậu Chu sẽ không kiên nhãn với cậu ta thế đầu, dù sao thì loại chuyện cảm kích này làm một hai lần là
đủ rồi, tên nghèo này còn có thể khiến cậu Chu báo đáp cho hắn cái gì nữa sao? Chắc chắn là không có khả năng đó rồi
Dường như nhìn ra được lo lảng của mọi người, Mã Phi cười hihi nói.
Lúc này trong lòng mọi người mới thoải mái hơn đôi chút.
Về phía Trần Khiêm đã rời đi, thật ra ban nãy Trần Khiêm hoàn toàn có thể vả thẳng mặt đám người kia!
Nhưng nghĩ đến tình bạn đã từng có với Lý Thi Hàm nên xem như nể mặt cô ta đi, cho dù bây giờ Lý Thi Hàm có thế nào đi nữa thì trước kia cô ta ít nhiều cũng đã giúp đỡ cho. mình.
Lần này, xem như đã trả nợ xong đi!
Sờ sờ bụng, Trần Khiêm ăn cũng lưng bụng rồi, không biết nhóm Tô Tử Nguyệt đã ăn cơm hay chưa, tiện thể gọi một ít mang qua cho bọn họ.
Trần Khiêm lại đến chỗ của Tô Tử Nguyệt.
Thậm chí là đến liên tiếp bảy ngày.
Trần Khiêm không có việc gì làm thì thích đến chỗ của Tô Tử Nguyệt, trò chuyện, trông mấy đứa bé, cuộc sống kiểu này không cần phải kiềm nén cảm xúc, khiến Trần Khiêm cảm thấy rất thoải mái.
Ở đây dễ chịu hơn ở trường.
Quan hệ giữa Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt cũng ngày càng gần gũi hơn.
Kết bạn wechat với Tô Tử Nguyệt, hai người cũng thường hay nhắn tin trò chuyện với nhau.
Nếu hỏi Trần Khiêm thích Tô Tử Nguyệt rồi phải không? Trần Khiêm cũng không trả lời được là mình có thích cô gái này hay là không.
Sáu bảy ngày thường hay nói chuyện với Tô Tử Nguyệt, đôi lúc cũng sẽ trả lời tin nhän của Tô Mộc Vũ rất chậm.
Đến tối hôm nay, Tô Mộc Vũ đột nhiên hỏi một câu:
“Trần Khiêm, ngoài tớ ra, có phải cậu cũng nói chuyện với cô gái khác không?”
 
Chương 291: Tô Mộc Vũ gõ chữ gửi đến


Mối quan hệ hiện tại giữa Tô Mộc Vũ với Trần Khiêm thuộc kiểu thân hơn bạn thân một chút.
Cho đến hiện tại Trần Khiêm cũng không tỏ rõ rằng mình theo đuổi cô.
Hai người chỉ trò chuyện cùng nhau.
Còn Tô Mộc Vũ thì sao, cô ấy vẫn luôn nói đùa với Trần Khiêm rằng anh là bạn trai giả của cô.
Nên Trần Khiêm cảm thấy, có phải Tô Mộc Vũ hoàn toàn không hề nghĩ đến việc tiến xa hơn với mình?
Nhưng Tô Mộc Vũ lại thường hay nổi nóng với Trần Khiêm.
Tóm lại hiện tại mối quan hệ của hai người cứ mơ hồ như vậy!
“Tớ hỏi cậu mà cậu lại không trả lời, rốt cuộc mấy hôm nay có phải cậu nói chuyện với cô gái khác hay không?”
Tô Mộc Vũ gõ chữ gửi đến.
Con gái thường rất nhạy cảm, gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể nhận ra được.
Mấy hôm nay biểu hiện của Trần Khiêm rất lạ, trước đây nói chuyện, chỉ cần mấy giây thôi là Trần Khiêm đã trả lời rồi.
Nhưng giờ thì sao, có đôi khi cả phút cũng chưa thấy trả lời.
Cảm giác này khiến Tô Mộc Vũ rất khó chịu.
Trần Khiêm không muốn giấu Tô Mộc Vũ, cũng chẳng có gì có thể giấu:
“Phải! Có nói chuyện!”
Trần Khiêm nói.
“Haha, cậu không cần giải thích, cho dù cậu không chỉ nói chuyện thì tớ cũng không biết đâu, cậu giỏi như vậy chắc. chắn có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi cậu, tớ đã biết từ lâu rồi! Người đang nói chuyện với cậu chắc chắn cũng rất đẹp có phải không? Cô ấy tên gì, tớ có quen không?”
Tô Mộc Vũ gửi liên tiếp rất nhiều chữ.
“Cậu không biết, tớ cũng chỉ mới quen cô ấy một tuần thôi, nếu nói về đẹp thì có thể tâm hồn của cô ấy đẹp hơn...”
Nói thật, khoảng thời gian này, Tô Mộc Vũ vẫn luôn chỉ đùa vui với Trần Khiêm.
Nên Trần Khiêm cảm thấy, Tô Mộc Vũ không có một chút ý gì với mình.
Cô ấy chỉ đơn thuần cư xử với mình như một người bạn, cho dù cô ấy biết mình rất giàu có!
Còn Trần Khiêm cũng không có suy nghĩ lung gì với Tô Tử Nguyệt cả, chỉ là một người bạn tự nhiên quen thuộc thôi.
Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều.
*À à, cô gái có tâm hồn đẹp, giỏi thật đấy, tớ nói này, ngay cả bạn gái cậu Trần cũng không quan tâm, thì ra là quen được bạn gái mới rồi!”
“Tớ đâu có không quan tâm cậu, với lại chẳng phải cậu hay nói tớ là bạn trai giả của cậu sao, còn nữa, cô ấy không phải bạn gái tới!”
Trần Khiêm giải thích.
Tô Mộc Vũ: “Biểu cảm mỉa mai”
“Vậy cậu nói xem hai người đã tới bước nào rồi, là bạn tốt nhất của cậu, em gái tốt của cậu, tớ muốn biết rõ một chút!”
Trần Khiêm nghe Tô Mộc Vũ nói xong câu này, đặc biệt là câu em gái tốt, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Haha, hóa ra còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn, sắp đến tình yêu luôn rồi.
Nhưng không ngờ trong lòng Tô Mộc Vũ, lại vẫn luôn xem mình là một người anh.
Nghĩ cũng phải, mặc dù mình có tiền nhưng khí chất hoàn toàn không đạt được đến tiêu chuẩn hình mẫu bạn trai của Tô Mộc Vũ!
“Không đến bước nào cả, là bạn bè, tớ thích sự tốt bụng và lòng dũng cảm của cô ấy! Một số cách làm của cô ấy khiến tớ rất khâm phục!”
Trần Khiêm nói.
“Wow! Vậy cô ấy thực sự rất giỏi đấy, hôm nào tớ nhất định phải gặp mới được! Giới thiệu cho tớ làm quen với nhé!”
“Được chứ, nếu cậu gặp rồi cậu nhất định cũng sẽ thích cô ấy, vì cô ấy thực sự rất tốt!”
“Đúng rồi Mộc Vũ!”
“Hửm?”
Trần Khiêm muốn hỏi ngày mai Tô Mộc Vũ có rảnh không, kết quả mới gửi được bốn chữ, thì bên trái nội dung đã xuất hiện một dấu chấm than đỏ chót.
Nhắc nhở mình vẫn còn chưa kết bạn với đối phương!
Trần Khiêm “???”
Chuyện gì nữa đây?
 
Chương 292


Đang nói chuyện vui vẻ sao lại xóa mình rồi?
Trần Khiêm vội gọi điện cho Tô Mộc Vũ.
Kết quả tổng đài nhäc đối phương đã tắt máy.
Sao vậy trời?
Trần Khiêm gãi đầu.
Đâu có ngờ, vừa nãy Tô Mộc Vũ đang nắm trên giường nói chuyện với Trần Khiêm.
Nói thật, vì Trần Khiêm trả lời tin nhắn của mình rất chậm, cho nên mấy hôm nay Tô Mộc Vũ vẫn mãi phỏng đoán lung tung.
Sau đó mới hỏi đùa một câu, bởi vì nếu hỏi quá nghiêm túc sẽ thể hiện rằng mình không dè dặt!
Thế nhưng lại đúng như mình nghĩ, thật sự có một cô gái đang trò chuyện với Trần Khiêm!
'Tô Mộc Vũ cảm thấy trong lòng nhói đau.
Giống như bị người ta cướp lấy gì đó của mình vậy. Khoảng thời gian này cô đã quen được Trần Khiêm yêu thương và ở bên cạnh cô.
Bây giờ lại có một cô gái đến lấy đi.
Cho nên Tô Mộc Vũ hơi tức giận, nhưng cũng không nói rõ ra mà hỏi Trần Khiêm cô ấy là ai, có xinh đẹp không, muốn để Trần Khiêm biết mình đã tức giận rồi!
Nhưng sau đó thì sao?
Trần Khiêm lại nói cô ấy rất xinh, thích sự lương thiện của người tal
Được, tớ nhịn!
Cho nên sau đó Tô Mộc Vũ mới lạnh lùng một chút nói rằng mình xem Trần Khiêm như một người anh, muốn chọc. vào tim Trần Khiêm một chút, rồi vẫn hỏi chuyện về cô gái đó,
nói mình muốn gặp cô ấy.
Sau đó Tô Mộc Vũ xóa Trần Khiêm, xóa xong thì ném mạnh điện thoại lên tường, ném đến tắt máy luôn!
“Mộc Vũ, cậu sao vậy? Không có việc gì chứ?” Bạn cùng phòng lo lắng hỏi.
“Tớ không sao, ngủ thôi!” Tô Mộc Vũ ôm đầu.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy!”
Trần Khiêm bên này liên tục gọi mấy cuộc nhưng đều không được.
Thực sự là không hiểu Tô Mộc Vũ rốt cuộc bị sao nữa? Chỉ là trong lòng có hơi lạc lõng, cố gắng lâu như còn
tưởng rằng thời cơ chín muồi với Tô Mộc Vũ đã đến rồi, kết quả... haizz!
Ngủ thôi, không để mấy chuyện phiền não này vướng víu mình nữa!
Sáng sớm hôm sau. Trần Khiêm cùng Dương Huy và Lý Duệ ăn sáng ở căn tin. “Lão Trần lão Trần, mau nhìn xem ai kìa!”
Trần Khiêm vừa vào Dương Huy đã đụng Trần Khiêm, chỉ chỉ sang một bên.
Trần Khiêm nhìn sang thì thấy Tô Mộc Vũ cũng đang ăn sáng với hai người bạn cùng phòng!
Chuyện tối qua làm Trần Khiêm rất phiền muộn, không biết tại sao Tô Mộc Vũ lại chặn mình!
Lúc này anh đi qua, ngồi xuống đối diện Tô Mộc Vũ.
“Mộc Vũ, sao tối qua cậu lại chặn mình?”
Trần Khiêm hỏi.
“Hả? Có sao? Sao tớ không biết nhỉ, chẳng lế tớ không cẩn thận chạm phải à? Không thể nào, sao tớ lại chặn cậu được!”
Tô Mộc Vũ kì quái hỏi, trong mắt lại mang theo vẻ tức giận.
Trần Khiêm lấy điện thoại ra: “Thật mà, cậu xem đi, cậu thật sự chặn tớ rồi đây này!”
“Cạch!"
Đôi đũa đập thẳng lên bàn, Tô Mộc Vũ lạnh lùng nói: “Ăn xong chưa? Chúng ta đi thôi!”
Sau khi liếc Trần Khiêm một cái, Tô Mộc Vũ lạnh mặt quay đi.
“Mẹ kiếp, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy lão Trần? Chẳng phải Tô Mộc Vũ rất tốt với cậu à, sao giờ hai người các cậu lại thế này?”
Dương Huy cực kì hứng thú hỏi.
“Tôi có biết đâu, đang nói chuyện thì lại vậy, có thể là cô ấy bắt đầu ghét tôi rồi cũng nên!”
Trần Khiêm cười giễu một cái.
“Không thể nào, làm gì có ai lại ghét vô duyên vô cớ thế được, con gái là phải dỗ dành, cậu đi dỗ cô ấy đi, rốt cuộc cậu còn muốn theo đuổi người ta nữa không hải!”
Dương Huy nói.
Đây được xem là điểm yếu trong tính cách của Trần Khiêm.
Anh thích Tô Mộc Vũ, cho nên rất để ý đến suy nghĩ của Tô Mộc Vũ, nếu không hợp, Trần Khiêm đã rất nghiêm túc rồi.
Việc này cũng có liên quan đến kinh nghiệm của Trần Khiêm.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng chỉ vừa mới luyện được đến mức gặp con gái thì không đỏ mặt, còn làm thế nào để hiểu được trái tim con gái, có thể nói đây là một bài tập quan trọng khác mà Trần Khiêm phải làm.
“Rõ ràng cô ấy nói cô ấy như em gái mình thôi, mình mà còn theo đuổi nữa thì chẳng phải ngay cả làm bạn cũng không được sao?”
Trần Khiêm thầm thở dài. . Thử‎ đọc‎ t??yệ?‎ khô?g‎ q?ả?g‎ cáo‎ tại‎ ﹟‎ T???T???‎ ??.V?‎ ﹟
Nhưng mà Dương Huy nói cũng đúng, con gái là phải dỗ dành, hay mình dỗ thử xem sao?
 
Chương 293


Sau khi Trần Khiêm đến lớp. Anh thêm lại wechat của Tô Mộc Vũ.
Còn gửi kèm một câu: “Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!”
Đương nhiên, câu này là do Dương Huy dạy.
Trần Khiêm biết có thể là do mình mà Tô Mộc Vũ tức giận, nên muốn nói rõ với Tô Mộc Vũ.
Mà câu này thật sự rất hiệu nghiệm. Tô Mộc Vũ đồng ý rất nhanh. “Chuyện gì, nói mau đi!”
“Buổi trưa cậu có rảnh không, có một bộ phim mới ra, hay. lắm, tớ muốn đi xem! Nên muốn tìm một người đi cùng!”
Còn những lời này là do Mã Hân Nhiên dạy.
Tóm lại bây giờ bên cạnh Trần Khiêm có rất nhiều bạn tốt, họ đều đang bày mưu tính kế giúp Trần Khiêm.
“Haha, vậy cậu đi mà tìm cô gái cậu thấy rất tốt ấy, tìm tớ làm gì?”
'Tô Mộc Vũ lạnh lùng nói.
“Người tớ muốn tìm ấy à, là cô gái xinh đẹp nhất, phóng khoáng nhất trong lòng tớ, là cô gái dễ giận tớ nhất, tớ nghĩ đi nghĩ lại thì hình như chỉ có cậu là phù hợp với mấy điểm này nhất thôi, nếu không thì cậu giới thiệu cho tớ một cô gái khác giống vậy đi?”
“Cút, không có!”
“Vậy thì chỉ có mỗi cậu thôi!” “Sao cậu lại nói những lời này? Đâu có giống cậu!”
'Tô Mộc Vũ gửi đến một biểu cảm ngạc nhiên.
Nói thật, kể từ khi nói chuyện với Trần Khiêm, cộng tất cả lại với nhau thì hai câu này là hai câu khiến Tô Mộc Vũ rất vui.
“Đi không? Tớ mua vé cho cậu rồi, nếu cậu muốn từ chối thì cũng được thôi, nhưng phải giới thiệu cho tớ một chị gái giống như cậu để đi cùng tớ thì tớ mới đồng ý!”
“Ha, thấy cậu có thành ý như vậy, tớ sẽ đi, nhưng tớ có một điều kiện, đó là cậu phải mời tớ ăn cơm, tớ không thể đi vô ích vậy được!”
“Không thành vấn đề!”
Vậy là đã quyết định xong!
Dương Huy và Mã Hân Nhiên đều làm điệu bộ đã giành được chiến thắng.
Chỉ có Trần Khiêm là cười khổ gãi gãi đầu.
Hóa ra nói chuyện với con gái cũng phải chú ý nhiều đến vậy?
Trước đây Trần Khiêm không hiểu những điều này, nói chuyện với con gái thì người ta hỏi một câu anh trả lời lại một câu.
Bởi vì Dương Hạ từng nói, cô ta thích sự an phận và hiền lành của Trần Khiêm.
Nên lúc Trần Khiêm ở cùng với Dương Hạ rất hòa hợp. Nhưng nhìn bây giờ.
Cùng một câu, cùng một mục đích, thêm vào vài từ, thì hiệu quả đã khác rồi!
Đây cũng là một loại kiến thức, Trần Khiêm thầm bất lực. Mười một giờ phim bắt đầu chiếu.
Trần Khiêm định hơn mười giờ thì qua chỗ Tô Mộc Vũ trước.
Học xong, vừa mới ra khỏi lớp.
Bỗng nhiên điện thoại của Trần Khiêm vang lên, nhìn số thì Trần Khiêm hơi lung lay.
Là Tô Tử Nguyệt gọi đến.
Hai người đã lưu số điện thoại của nhau từ lâu, Trần Khiêm nói với Tô Tử Nguyệt, dù xảy ra bất cứ việc gì cũng có thể gọi cho mình trước.
Lúc này, điện thoại được nối máy.
Giọng Tô Tử Nguyệt hơi gấp gáp.
“Trần Khiêm, cậu đang ở đâu?”
“Ở trường! Sao vậy?”
“Là Tiểu Dĩnh, vừa nãy Tiểu Dĩnh đột nhiên bị ngất, tớ bế con bé đi bệnh viện, nhưng... nhưng tớ không có tiền, bệnh viện không chịu khám!”
“Cái gì! Hai người giờ đang ở cổng bệnh viện sao? Được. được được, tớ đến ngay đây!”
Nghe nói Tiểu Dĩnh bị ngất, hơn nữa có vẻ rất nghiêm trọng.
Trần Khiêm cũng hơi hoang mang. Tuần trước ở với nhau cũng rất hòa hợp.
Cho nên lúc này rất lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Dĩnh, Trần Khiêm chạy thẳng xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Trần Khiêm thấy ba người Tô Tử Nguyệt đang sốt ruột đứng ở cổng bệnh viện.
Anh đỗ xe bên đường. Trần Khiêm chạy thẳng qua đó. “Thế nào rồi?”
Trần Khiêm thấy sắc mặt Tiểu Dĩnh trảng bệch, cả người run rẩy.
“Trước đây Tiểu Dĩnh cũng có triệu chứng này, nhưng lần này lại rất nghiêm trọng!”
Tô Tử Nguyệt sốt ruột đến phát khóc.
 
Chương 294: Mẹ kiếp!


Hai đứa trẻ cũng lắc läc cánh tay Trần Khiêm: “Anh Trần Khiêm, anh cứu Tiểu Dĩnh đi!”
“Anh biết, vào bên trong để bác sĩ khám đãi”
Trần Khiêm ôm Tiểu Dĩnh từ trong ngực Tô Tử Nguyệt, muốn chạy về phía sảnh cấp cứu của bệnh viện.
“Đứng lại cho tôi! Tôi đã nói với mấy người rồi, không có tiền thì không thể khám được, mau tìm cách kiếm tiền đi, đừng ở đây gây chuyện nữa!”
Hai nhân viên bảo vệ đến ngăn Trần Khiêm lại. “Tôi có tiền, khám cho đứa bé trước đãi” Trần Khiêm vội nói.
“Ôi, chàng trai à, không phải là bọn tôi không giúp cậu, nhưng nếu cứ để cậu vào như vậy mà không thu được tiền thì hai bọn tôi cũng phải cuốn gói mà đi mất thôi, hay là thế này đi, mọi người mau đi góp tiền đãi”
Hai nhân viên bảo vệ cũng không còn trẻ, có thể thấy nhóm Tô Tử Nguyệt không đang khó khăn nên nói vậy, cũng không còn quyết liệt như vừa nãy nữa.
Rõ ràng là Tô Tử Nguyệt đã bị đuổi ra một lần rồi.
“Tôi nói này lão Lưu lão Lý, có chuyện gì vậy? Cổng bệnh viện chúng ta, mấy người này đứng xin cơm hay làm gì? Hửm? Chẳng phải vừa nấy không có tiền đăng kí khám nên bị tôi đuổi đi rồi sao? Sao lại còn đứng lỳ ở đây?”
“Ôi, là bác sĩ Tần, xin lỗi, tôi bảo họ đi ngay đây!” “Khẩn trương lên, hình ảnh gì thế này, đi thôi, Mĩ Mĩ Tiểu
Lệ, chúng ta đi ăn cơm, hôm nay dẫn hai người đi ăn món ngon, khà khà khàit”
Bác sĩ Tần này động tay động chân kéo hai cô gái xinh đẹp đi.
Hai cô gái đó cũng khinh thường nhìn nhóm Trần Khiêm: “Haha, còn rất cố chấp nữa, mau đi góp tiền đi!”
“Cô nhìn từng người bọn họ xem, có thể trả tiền khám bệnh nổi không? Ôi!”
Hai cô gái tôi một câu cô một câu.
Rõ ràng chỉ cần nhìn quần áo, bọn họ đã hoàn toàn khinh thường Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt rồi.
“Bác sĩ Tân, xin anh, khám cho Tiểu Dĩnh trước đã, cầu xin anh!”
Tô Tử Nguyệt lo lắng, còn muốn quỳ xuống trước vị bác sĩ Tân này.
“Tôi có tiền, anh khám trước đi, khám xong rồi, tôi cũng không nợ tiền viện phí đâu!” Trần Khiêm lạnh mặt nói.
“Ôi ôi ôi, cậu cũng có tiền à?”
“Hahaha, đùa lớn vậy!”
“Thăng ranh con, cậu đùa tôi đấy à? Nhìn cậu có chỗ nào. giống người có tiền đâu? Haha, muốn lừa tôi sao, cậu không
có cửa đâu, mau cút đi cho tôi!”
Trần Khiêm nhìn Tô Tử Nguyệt: “Cậu đợi tớ nửa phút, sẽ được vào ngay thôi!”
Nói xong, Trần Khiêm nhìn chăm chằm vào bác sĩ Tân và hai cô gái xinh đẹp, sau đó chạy đến bên đường, ngồi vào xe, đạp chân ga nổ máy xe.
“Mẹ kiếp!”
“Trời ơi!"
“Cái gì cái gì!"
Ba người đều rất kinh ngạc.
Nhất là bác sĩ Tân, tái xanh cả mặt.
Lamborghini Reventon, siêu xe mười tám triệu đấy! Người ta thương người, là một đại thần giàu có đấy! Hai cô gái xinh đẹp che miệng ngạc nhiên.
Chiếc siêu xe này đập thẳng vào mắt bọn họ với lực rất lớn!
“Giờ có thể vào được chưa?”
Hạ cửa sổ xe xuống, Trần Khiêm nhàn nhạt hỏi.
“Có thể có thể chứ, đương nhiên là có thể rồi, tôi lập tức đi sắp xếp một nhóm chẩn đoán, tôi cũng không ăn cơm nữa, chắc chắn sẽ nhanh thôi!”
Bác sĩ Tân hoảng hốt nói.
Trần Khiêm lạnh lùng cười.
Có một số người lại như vậy đấy, bạn hòa nhã cầu xin họ thì họ không cho bạn lấy một cơ hội, nhưng tùy tiện vả mặt họ thì họ lại như cháu trai bạn vậy.
Dĩnh Nhi được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Kết quả chẩn đoán bệnh rất nhanh đã có, Dĩnh Nhi bị thiếu máu, khá nghiêm trọng.
Nhưng trong vòng một năm sẽ chữa hết bệnh, bệnh viện bày tỏ rất tự tin về phương diện này.
Lúc này Trần Khiêm với Tô Tử Nguyệt mới hoàn toàn yên tâm.
“Cậu Trần, về sau cậu nhất định phải chú ý đến Tiểu Dĩnh, chăm sóc cho cô bé nhiều hơn, bảo cô bé ăn nhiều trái cây nữa!”
Lúc này, hai cô y tá xinh đẹp kia đến gần Trần Khiêm.
Thân thiết căn dặn Trần Khiêm cái này cái kia.
Trần Khiêm chỉ cười khổ gật đầu.
Đợi đến lúc Tiểu Dĩnh vào phòng bệnh rồi thì Trần Khiêm mới hoàn toàn yên tâm.
“Chị Tử Nguyệt, chị mau về làm việc đi, không thì viện trưởng lại nói chị đấy!”
Hai đứa trẻ lắc đầu nói. *À, chị không sao đâu, chị phải chăm sóc cho Tiểu Dĩnh!”
“Để bọn em chăm là được rồi, anh Trần Khiêm cũng ở đây mài”
“Bọn em là con trai sao có thể chăm sóc kỹ được, với lại nếu Tiểu Dĩnh muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?”
Tô Tử Nguyệt cũng không biết phải làm thế nào, cô quả thực phải đi làm, còn phải nuôi ba anh chị em nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Nhưng Tiểu Dĩnh vẫn quan trọng nhất.
“Nếu cậu bận thì cứ về làm việc đi, tớ bảo một người bạn tới đây chăm sóc Tiểu Dĩnh là được rồi!”
Tìm hai cô ý tá kia? Nói thật thì Trần Khiêm cũng không yên tâm. Mà tự mình ở lại chăm sóc thì thật sự cũng không tiện.
'Vì vậy Trân Khiêm nghĩ đến một người, bảo cô ta đến đây là thích hợp nhất.
Trần Khiêm ngay lập tức gọi cho Trịnh Duyệt.
Mẹ kiếp!
Ai mà ngờ vừa lấy điện thoại ra thì Tô Mộc Vũ đã gọi cho mình ba mươi cuộc gọi nhỡ, còn chưa kể đến tin nhăn điện thoại và wechat.
Là thế này, vì buổi sáng có tiết nên Trần Khiêm có thói quen để chế độ im lặng, lúc ra khỏi lớp, vì vội quá nên quên mở tiếng, sau đó bận đến bây giờ.
Giờ xem thời gian thì säp một giờ rồi.
Cũng có nghĩa là, mình đã cho Tô Mộc Vũ leo cây hơn hai tiếng rồi...
 
Chương 295: Rõ ràng là cô ta không muốn


Gọi cho Trịnh Duyệt trước.
Mặc dù Trịnh Duyệt rất thích tiền nhưng gần đây tiếp xúc. với nhau, chỉ cần là việc của mình thì Trịnh Duyệt cũng rất quan tâm.
Quả nhiên, anh gọi một cuộc thì cô ta tới ngay.
Trần Khiêm lau mồ hôi trên trán, lại gọi qua cho Tô Mộc
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy...” Lại tắt máy!
Trần Khiêm gửi tin nhắn wechat.
Kết quả đúng như mình nghĩ, đã bị chặn rồi.
Ôi!
Nói thật, bây giờ Trần Khiêm tự trách mình nhiều hơn.
Còn tự trách hơn cả việc hôm qua mình nói sai, lần này cho cô leo cây lâu quá, không biết phải giải thích thế nào.
Sau khi Trần Khiêm về trường có đến tìm Tô Mộc Vũ mấy lần, kết quả đều là bị sập cửa vào mặt.
Tô Mộc Vũ hoàn toàn không thèm nhìn đến mình.
Lần chiến tranh lạnh này, sợ là không biết đến khi nào. mới kết thúc.
Trần Khiêm một mình đi trong khuôn viên trường, sau đó đến công viên nhỏ một lát.
Giải quyết vấn đề tình cảm nam nữ, thật sự khiến Trần Khiêm có hơi không biết phải làm thế nào.
Hôm nay Trần Khiêm nghe được một câu, đó là khi con gái nói không muốn, thực ra là có muốn đấy!
Nhớ đến Dương Hạ.
Trước đây cũng ở công viên nhỏ này.
Hai người tay trong tay đi dạo.
Sau đó Trần Khiêm lấy hết can đảm nói với Dương Hạ, có thể đi thuê phòng không?
“Bốp!”
“Cút, Trần Khiêm, anh xem Dương Hạ em là loại con gái gì vậy hải”
Trần Khiêm nhớ, mình bị tát một cái, Dương Hạ còn mắng mình một trận.
Rõ ràng là cô ta không muốn.
Nhưng thái độ đó, là thật sự không muốn à!
Lúc đó làm cho Trần Khiêm cảm thấy rất tự trách, phải rồi, Tiểu Hạ là cô gái tốt như vậy, sao có thể thế được. Ngược lại còn khiến Trần Khiêm tốt với Dương Hạ hơn nữa.
Bây giờ nghĩ lại...
Ha, đàn bà.
Cũng không biết là bây giờ Dương Hạ đã đi đâu, làm gì rồi?
Tức cảnh sinh tình, Trần Khiêm lại nhớ đến Dương Hạ. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi.
Cứ ngồi thế ngày trong công viên nhỏ đến hơn năm giờ chiều.
Lúc này, điện thoại của Trần Khiêm vang lên, là Trịnh Duyệt gọi tới.
“Cậu Trần, cậu... Cậu đang ở đâu?”
Nghe giọng của Trịnh Duyệt hình như rất gấp, nửa như đang nỉ non.
Thần kinh Trân Khiêm căng ra, có thể là Dĩnh Nhi đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Tôi đang ở trường, đang chuẩn bị đến bệnh viện, mang đồ ăn đến cho mọi người! Trịnh Duyệt, chị sao vậy?”
Trân Khiêm hỏi.
“Cậu Trần, chiều nay tôi có chút chuyện, là do mẹ tôi, ôi trời, mới đầu tôi tưởng bà ấy chỉ nói chơi thôi, hơn nữa tôi cũng đã nói rõ với bà ấy là không được rồi, nhưng giờ thì sao? Mẹ tôi lại đặt một bàn tiệc ở Kim Lăng, muốn tôi đi gặp đối tượng xem mắt!”
“Cậu Trần, tôi thật sự không muốn đâu, tôi còn trẻ như vậy, cậu nói xem có phải không?”
Trịnh Duyệt thút thít nói. Trần Khiêm nghe xong, lúc này mới thở dài một hơi. Loại chuyện bị gia đình ép đi xem mắt thế này.
Nói thật, cũng chẳng phải là lần đầu xảy ra bên cạnh Trần Khiêm.
Cũng không có gì ngạc nhiên.
Giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, thậm chí như Trịnh Duyệt đã tốt nghiệp rất lâu rồi, chẳng phải có câu thế này sao, mỗi người đều có một giai đoạn, mà tất cả mọi người đều sẽ trải qua những điều tương tự trong giai đoạn này.
Xem mắt là một trong số đó.
“Chị thật sự không muốn phải không?”
“Phải phải, tôi thật sự không muốn đâu cậu Trần, cậu nói xem tôi phải làm thế nào đây? Giờ mẹ tôi đã đặt xong bàn tiệc rồi, phía nhà trai đã đi rồi, nhưng cũng không nói rõ đây là buổi xem mắt, chỉ nói là gia đình hai bên cũng ăn một bữa!”
 
Chương 296: Vậy cô gái này?


“Được rồi, lát nữa tôi đi với chị, tôi giúp chị từ chối!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
“Hả? Thật là cậu Trần, cậu tốt quá! Vậy cậu Trần, tôi nên nói thế nào, nói cậu là sếp của tôi, hay là bạn của tôi? Hay là...?
“Cứ nói tôi là bạn của chị đi!” Trần Khiêm cười khổ.
Hôm nay Trịnh Duyệt giúp mình, mình giúp lại cô ta cũng là việc nên làm.
Nếu nói Trịnh Duyệt là nhân viên của mình, đến nhờ mình giúp, mình cũng không thể nào tùy tiện đuổi người ta đi được.
Cho nên lần này Trần Khiêm rất chủ động. Sau khi quyết định xong, Trần Khiêm mang đồ ăn đến bệnh viện cho Dĩnh Nhi trước, sau đó đợi Tô Tử Nguyệt đến rồi
mới rời đi cùng Trình Duyệt.
Địa điểm là một phòng bao riêng của một nhà hàng ở Kim Lăng.
Đây cũng không phải lần đầu Trần Khiêm làm việc này cho nên giống như xe nhẹ chạy đường quen vậy.
Phần mở đầu gần như là giống nhau cả. Đẩy cửa phòng bao.
“Ôi, Duyệt Duyệt, sao giờ con mới đến? Hửm? Cậu này là ai?
Trong phòng bao, một người phụ nữ trung niên ăn mặc khá thời thượng, lúc này đang lạnh lùng nhìn Trần Khiêm,
chắc là mẹ của Trịnh Duyệt.
Chỉ cần nhìn quần áo Trần Khiêm mặc đều bình thường thì đã khiến người phụ nữ trung niên này hơi khinh thường rồi.
Bà ta là người thành phố, từ xưa đến nay đều khinh thường người dưới quê.
“À à, anh ấy là Trần Khiêm, là bạn... trai con!”
Trịnh Duyệt cũng không biết đầu mình nghĩ gì mà lại nói thẳng ra những lời này.
Ban đầu chẳng phải đã quyết định xong là bạn bè rồi sao?
Giờ lại được người ta xem là bạn trai, mẹ kiếp!
Trần Khiêm thầm xấu hổ một hồi, nhưng đã như vậy rồi cũng không còn cách nào phủ nhận được nữa.
Còn Trịnh Duyệt sao khi nói xong thì thè lưỡi, có chút kích động.
Phải rồi, trong lòng mình muốn gì chứ?
Đương nhiên là muốn như vậy rồi, nếu cậu Trần là bạn trai mình thì tốt biết mấy.
Mấy hôm nay, thậm chí trong mơ Trịnh Duyệt cũng muốn nữa là.
Trước đây Trịnh Duyệt biết Trần Khiêm rất giàu có cho nên mới thích Trần Khiêm.
Nhưng tiếp xúc với nhau một thời gian, Trịnh Duyệt đã hoàn toàn nhìn thấy một mặt khác của Trần Khiêm, khiêm tốn hướng nội, rất rộng lượng với người khác, đặc biệt là cậu Trân rất tin tưởng mình.
Việc này khiến Trịnh Duyệt lại thêm tôn trọng nhân cách của Trần Khiêm trên nền tảng tình yêu mà trước đây cô ta dành cho Trần Khiêm.
Đương nhiên vô cùng say đắm.
“Cái gì? Duyệt Duyệt, con nói cái gì? Cậu ta là bạn trai con?”
Cả ba và mẹ của Trịnh Duyệt đều ngạc nhiên, hai người kinh ngạc há to miệng.
Hai người đều là công chức nhà nước, trước nay luôn coi trọng việc môn đăng hộ đối.
Bây giờ con gái lại dẫn bạn trai nhỏ tuổi hơn đến xem mắt, đây là...
“Ba, mẹ, đúng vậy ạ, anh ấy là bạn trai con, hai bọn con yêu nhau được một khoảng thời gian rồi!”
“Trần... Khiêm, chào ba mẹ em đi!”
Thấy trong ánh mắt Trân Khiêm không có ý từ chối thân phận này, nên Trịnh Duyệt cũng hơi bạo gan một chút.
Nhắc nhở Trần Khiêm.
“Thưa cô...”
“Thưa thốt gì, hừ! Thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch ở đâu đến, kẻ rẻ tiền như cậu mà cũng đòi tiếp cận con gái tôi sao? Mau cút đi cho tôi!”
Mẹ Trịnh Duyệt lạnh lùng chửi thẳng.
Bây giờ bà ta khó khăn lắm mới nói chuyện với vợ của sếp, đã quyết định xong hôm nay để hai đứa trẻ gặp nhau, làm quen một chút.
Nếu sau này thành đôi thì hai nhà là thông gia rồi.
Việc này tốt biết bao chứ.
Không ngờ con gái mình lại cứ khăng khăng không chịu, thậm chí mình còn lấy điểm yếu của con bé ra để ép nó đến, giờ thì hay rồi, cuối cùng thì sao, con bé lại dẫn thêm một người bạn trai nhỏ tuổi hơn đến.
Bên nhà trai cũng sẽ đến ngay thôi, lát nữa để người ta thấy cảnh này, đừng nói là làm thông gia, giải quyết không tốt
có khi còn trở thành kẻ thù cũng nên.
Thật là tức chết bà ta rồi, nhìn Trần Khiêm, tự nhiên lại vô cùng oán hận.
Đang nói chuyện thì lúc này của phòng bao đột nhiên mở ra.
Bên ngoài, một nhóm người xách theo thứ gì đó bước vào.
“Lão Trịnh à, ngại quá, bọn tôi đến muộn rồi, ha ha ha!”
Một nhóm bốn người bước vào, trong đó có một người đàn ông, một người phụ nữ và hai người trẻ tuổi.
Đặc biệt là cô gái đó trang điểm vô cùng xinh đẹp.
Nói thật, cảnh này khiến nhà họ Trịnh cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Chuyện gì đây? Chàng trai này chắc là con trai nhà họ Giang.
Vậy cô gái này?
Chắc không phải là cậu ấy dẫn cả bạn gái đến đấy chứ?
“À à, lão Trịnh, để tôi giới thiệu, đây là con của em trai thứ ba của tôi, là cháu gái tôi, con bé đến chơi với anh nó, đang học ở đại học Kim Lăng, năm nay năm tư rồi!”
“Cháu chào chú Trịnh một tiếng đi!”
Thế nhưng cô gái này như thể không nghe thấy, lúc này ánh mắt đang nhìn chăm chăm Trần Khiêm.
Khóe miệng mang theo ý cười châm biếm.
“Ha ha, Trần Khiêm, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây?”
 
Chương 297


Rõ ràng cô gái này quen Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn thấy cô gái xinh đẹp này cũng rất ngạc nhiên.
“Giang Vi Vi?”
Vì chuyện đánh Vương Dương lần trước mà mối quan hệ giữa mình với Giang Vi Vi được xem như là hoàn toàn rạn nứt.
Người ta trước giờ vần yêu thầm Vương Dương, cho dù sau đó mình có tặng cho Giang Vi Vi một bộ quần áo nhưng trong mắt cô ta, mình hoàn toàn không so được với Vương Dương.
Hơn nữa vì mình mà suýt chút nữa Giang Vi Vi đã không được làm chủ tịch hội sinh viên nữa, cho nên mấy ngày nay chạm mặt nhau Giang Vi Vi đều lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.
Thật không ngờ hôm nay lại chạm mặt nhau ở đây!
“Trần Khiêm, cậu đến đây làm gì?”
Giang Vi Vi lạnh mặt hỏi.
“Trần Khiêm, hai người quen nhau à?”
Lúc này Trịnh Duyệt đang đứng bên cạnh Trần Khiêm, giọng hơi mập mờ hỏi.
“Quen, tôi và cô ấy học cùng một khoal”
Trần Khiêm cười khổ.
Sau đó nhìn Giang Vi Vi: “Tôi đến gặp ba mẹ Trịnh Duyệt!” “Gặp ba mẹ, gặp ba mẹ gì chứ?”
Vẻ mặt Giang Vi Vi lại càng lạnh lùng.
Cùng lúc đó, ba người nhà họ Giang cũng nhìn về phía Trần Khiêm.
“Trần Khiêm là bạn trai tôi, cô nói xem anh ấy gặp bố mẹ ai?
Trịnh Duyệt nói thẳng ra không chút kiêng dè.
Cô ta thực sự không có chút hứng thú nào với người đàn ông tên Giang Tử Kiều này.
Thực ra sau khi quen Trần Khiêm, tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai của Trịnh Duyệt cũng vô tình được nâng cao lên.
Trong lòng cũng càng hiểu hơn, nếu xuất hiện một người xuất sắc, thì cho dù có xuất sắc thế nào đi nữa cũng không so
được với cậu Trần - Trần Khiêm.
Cho nên hiện tại Trịnh Duyệt đang ở trạng thái lựa chọn bạn trai kiểu này.
Câu nói này giống như một quả bom vậy.
Khiến cho tất cả mọi người ở đó đều sững sờ.
Đặc biệt là mấy người nhà họ Giang.
Bọn họ đến đây trong tâm trạng phấn khởi, là bởi vì nghe nói Trịnh Duyệt có quan hệ rất tốt với tập đoàn thương mại Kim Lăng, hơn nữa cũng rất xinh đẹp, gia đình có điều kiện,
cũng được xem như môn đăng hộ đối.
Nói tóm lại, nếu có thể trở thành con dâu của nhà họ Giang thì thật sự rất tốt.
Nhưng không ngờ Trịnh Duyệt người ta đã có bạn trai rồi, hơn nữa giờ mình dẫn con trai đến xem mắt mới biết được?
“Lão Trịnh, thế này là sao?” Bác cả Giang Vi Vi lạnh mặt hỏi.
Còn người đàn ông tên Giang Tử Kiều cũng nhìn Trần Khiêm với ánh mắt căm thù.
Sao anh ta có thể không thích Trịnh Duyệt được chứ. Lúc này anh ta đang nhìn chăm chăm Trần Khiêm, muốn mau chóng tìm được điểm nổi bật của Trần Khiêm rồi so sánh với mình thử xem.
Ba mẹ Trịnh Duyệt vội vàng xin lỗi, nói rằng chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Trong lòng thầm mắng cả dòng họ nhà Trần Khiêm, một đứa rẻ rách hôm nay đến gây chuyện làm loạn gì chứ!
“Ba, đừng nôn nóng, như chú Trịnh đã nói thì ở đây có thể có hiểu lầm rồi, hơn nữa người anh em này cũng là bạn học của Vi Vi mài”
Giang Tử Kiều giơ đồng hồ trong tay lên. Lúc này nhàn nhạt cười.
“Haha, bạn học? Trần Khiêm, cuối cùng tôi cũng biết tại sao dạo này cậu lại phất lên như vậy đấy, hóa ra là cậu trở thành bạn trai nhỏ của người ta. Nói thật nhé Trần Khiêm, mặc dù trước đây cậu trúng vé số trở nên giàu có làm tôi rất khó chịu, nhưng cậu tặng cho tôi một bộ quần áo, thực ra thì tôi vẫn ghét cậu thôi, nhưng lại không phải là kiểu kinh tởm cậu như trước kia!”
“Nhưng giờ thì có vẻ cậu còn khiến người ta kinh tởm hơn cả tưởng tượng của tôi!”
“Tôi nói mà, sao cậu lại nhiều tiền đến vậy được, một tờ vé số rách mà tiêu hoài tiêu mãi cũng không hết, hóa ra là cậu được người ta nuôi, hơn nữa hai người quả nhiên là có vấn đề mài”
Thực ra sau khi vào phòng bao, Giang Vi Vi không nói gì nhiều.
 
Chương 298: Cậu dám không đi?


Cô ta cũng dần nhận ra Trịnh Duyệt.
Chẳng phải là người phụ nữ Hứa Siêu theo đuổi, lần trước bị Hứa Nam với Lâm Kiều bắt gian tại trận đó sao, và Trần Khiêm được người phụ nữ này bao nuôi, giấu ở trong xe.
Chính mắt mình nhìn thấy cảnh tượng hôm đó.
Nhưng một số việc sau này khiến Giang Vi Vi cảm thấy không có khả năng lắm.
Nhìn từ góc độ của cô ta, nếu mình nuôi một tên trai bao thì chắc chắn sẽ không nuôi một tên vô dụng như Trần Khiêm.
Nhưng giờ thì sao, chính miệng người phụ nữ này thừa nhận Trần Khiêm chính là bạn trai nhỏ của chị ta!
Cho nên Giang Vi Vi mới không chút kiêng dè gì mà nói ra.
Cô ta nhìn chăm chằm Trần Khiêm với vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng phải cậu ngầu lảm sao? Hahaha, hóa ra cậu chính là trai bao!
Những lời nói này cũng khiến cho sắc mặt của ba mẹ Trịnh Duyệt rất khó coi.
Nói thế thì có vẻ thăng ranh con này là loại há miệng chờ sung à.
Mẹ Trịnh Duyệt chỉ vào Trần Khiêm: “Trịnh Duyệt, con nói rõ cho mẹ, cậu Trần Khiêm này rốt cuộc là thế nào? Cậu ta thật sự là kẻ bám váy phụ nữ sao?”
“Mẹ, không phải đâu, mẹ nghe con giải thích!” Trịnh Duyệt cũng hơi sốt ruột.
Cô ta thực sự không ngờ, việc từ hôn vốn rất đơn giản giờ lại ồn ào đến mức này.
Cái cô Giang Vi Vi này cũng thật là, sớm không đến muộn không đến mà lại đến ngay lúc này.
“Mẹ không nghe không nghe, con chỉ cần nói cậu ta phải hay không phải thôi?” Mẹ Trịnh Duyệt nói như đỉnh đóng cột.
Giang Vi Vi khoanh tay đứng một bên, sau đó đến bên cạnh Giang Tử Kiều, cười nói: “Anh, anh không cần buồn đâu, anh có nhớ trước đây ở nhà em đã từng nói, trong khoa bọn em có một tên nghèo kiết xác không? Nghèo đến mức không có lòng tự trọng, nghèo đến mức bị bạn gái đá không chút thương xót, sau đó người ta quen với một cậu ấm rồi!"
“Sau đó cậu ta trúng vé số, vênh váo đắc ý không biết họ của mình là gì, còn nhớ tên đầu buồi rẻ rách đó không? Haha, chính là cậu ta đấy!”
Giang Vi Vi nghĩ, đã lật mặt rồi thì cứ lật cho bằng hết luôn đi.
Gần đây Trần Khiêm cậu giày vò Giang Vi Vi tôi cũng không nhẹ đâu.
Ban đầu tưởng cậu có tiền, còn muốn làm bạn với cậu.
Thậm chí Giang Vi Vi tôi suýt chút nữa đã nghĩ rằng khi đó cậu có rất nhiều tiền.
Đặc biệt là cậu tặng cho tôi một bộ quần áo năm sáu mươi nghìn tệ, còn nói là tôi đã giúp đỡ cậu, nhưng cậu tặng cho tôi quần áo đắt như vậy mà không tiếc sao.
Nếu nói không cảm động chút nào thì là nói dối.
Nhưng Trần Khiêm cậu quả nhiên là một kẻ cặn bã, làm đếch gì có tiền!
Cô ta nói ra trước mặt mọi người, là để Trịnh Duyệt thấy rõ được cậu ta trước đây thế nào, thẳng chân đá tên tầm thường này đi!
Lúc này hai mắt Giang Tử Kiều phát sáng, nếu thật sự là tên nghèo kia thì anh ta chẳng có một chút áp lực nào cả.
“Trịnh Duyệt, con nói rõ cho mẹ, người này có giống như những gì Vi Vi nói không? Gậu ta chính là một kẻ nghèo?”
Mẹ Trịnh Duyệt hối thúc hỏi. Thật mất mặt mà, hôm nay quả thực là quá mất mặt!
“Con...”
Trịnh Duyệt vô cùng lúng túng.
Không biết phải trả lời thế nào.
“Phải, trước đây tôi nghèo, nhưng tôi không nghèo đến mức không có lòng tự trọng, tôi chỉ muốn kiếm tiền trang trải cuộc sống, học tập chăm chỉ để tiến lên trong tương lai, vậy thì có gì sai sao?”
Trần Khiêm bị câu nói của Giang Vi Vi đâm vào tim.
Không thể không nói ra những kiềm nén trước đây của mình.
“Tại sao mấy người cứ phải chỉ tay năm ngón vậy, mặc dù tôi nghèo nhưng tôi cũng đâu có gây phiền phức gì cho mấy người, sao mấy người luôn ức hiếp tôi vậy?”
Trần Khiêm nhìn chăm chằm Giang Vi Vị, rít lên một câu.
Bởi vì trong ba năm qua, những sỉ nhục mà Giang Vi Vi đem đến cho Trần Khiêm cũng chẳng ít hơn bọn Lục Thần.
Ở trước mặt mọi người, cô ta không hề giữ lại cho anh một chút mặt mũi, có một lần, anh và Dương Hạ đi dạo ở bên ngoài lớp học thì chạm mặt cô ta.
Cô ta lại mắng thế này ở trước mặt mọi người:
“Trần Khiêm, nghèo rớt mồng tơi như cậu mà cũng có thể tìm được bạn gái à? Thật là hahaha, trời đất ơi!”
Phải rồi, cậu đi quét dọn hội trường đi, đừng có đi ăn với bạn gái, với lại, người như cậu có đi căn tin hay không thì cũng đâu có sao đâu, nghèo như cậu mà một ngày không làm bán thời gian thì không mua nổi cơm để ăn đâu!”
“Cái gì cái gì? Cậu dám không đi? Bốp!” Chính là một bạt tai giáng xuống, “Có tin tôi cắt học bổng của cậu không, cậu cút đi!”
Những việc thế này đều là lúc năm nhất và năm hai, Giang Vi Vi đối xử như vậy với anh trước mặt Dương Hạ.
Dương Hạ cũng vì vậy mà cãi nhau với cô ta mấy lần.
Nhưng Trần Khiêm thì sao, giống như tâm ma trỗi dậy nhưng trong lòng vẫn luôn kiềm nén lại.
Lên năm ba thì tốt hơn một chút, bởi vì Giang Vi Vi căn bản đã lười mắng chửi mình rồi, haha...
Những việc này Trần Khiêm đều kiềm nén lại trong lòng, anh không nói nhưng không có nghĩa là anh quên.
“Hừ, quả nhiên cậu là một tên nghèo, đừng có làm lỡ dỡ con gái tôi, cậu cút đi cho tôi!”
Bỗng nhiên lúc này, mẹ của Trịnh Duyệt tức giận thở hổn hển, bưng cốc trà nóng trên bàn lên, hắt về phía mặt Trần Khiêm.
 
Chương 299: Các người xuất sắc cái gì chứ?


“Mẹt Đừng mài!”
Trịnh Duyệt thấy cảnh này thì như đần ra! Vội trừng lớn mắt, lên tiếng ngăn lại.
Nhưng đã quá muộn, nước đã hắt ra mất rồi. Trần Khiêm cũng tránh không kịp.
May mà không trúng mặt anh, cốc trà chỉ hắt trúng người Trần Khiêm.
Bỗng chốc làm cho Trần Khiêm ướt như chuột lột, cả người toàn là lá trà.
“Hừ, loại người như cậu mà cũng xứng với con gái tôi sao, cút được bao xa thì cút ngay đi!”
Mẹ của Trịnh Duyệt tức giận ném thẳng cốc trà xuống đất.
Bà ta làm như vậy chính là đang phát một tín hiệu.
Để nhà họ Giang biết, nhà họ Trịnh cũng rất thành tâm thành ý.
Còn tên nghèo Trần Khiêm này sống chết thế nào, bà ta lười phải quan tâm.
“Hừ, đáng đời, Trần Khiêm, cậu ngẩng đầu lên đi, tôi chụp cho cậu tấm hình, để mọi người trong khoa chúng ta đều biết, Trần Khiêm cậu là một tên tầm thường khiến người ta kinh †ởm! Hahal”
Giang Vi Vi cười hả giận.
Khóe miệng của mấy người nhà họ Giang cũng mang theo ý cười.
Trần Khiêm hoàn toàn không ngờ mẹ của Trịnh Duyệt sẽ làm như vậy.
Trước mặt nhiều người như vậy mà hät nước trà vào mình, phải coi thường mình cỡ nào mới có thể làm được vậy. chứ?
Trần Khiêm cẩn thận gỡ lá trà trên người mình.
Vừa liếc mắt nhìn một lượt tất cả những người có trong phòng.
Đặc biệt là Giang Vi Vi.
“Vi Vi, có phải cậu cảm thấy tôi rất nghèo không, nếu có một ngày cậu phát hiện tôi chẳng những không nghèo mà còn vô cùng giàu có thì cậu sẽ làm thế nào?”
“Cả mấy người nữa, cũng chê nghèo ham giàu quá rồi, không xem người ta là con người sao? Các người xuất sắc cái gì chứ? Nếu các người biết, trong mắt tôi các người mới thực. sự là kẻ nghèo, vậy lúc đó các người sẽ làm thế nào?”
Trịnh Duyệt cho rằng Trần Khiêm sẽ nổi giận, nhưng không ngờ giọng của anh lại vô cùng bình tĩnh.
“Ha ha hai”
“Trần Khiêm, cậu là thăng ngu à, cậu muốn tiền đến phát điên rồi hả, cậu còn vô cùng giàu có, tôi nhổ vào! Mấy lời này cũng để tôi ghi âm lại cho cậu đi, để mọi người thấy cậu xấu hổ đến thế nào!” Giang Vi Vi ôm bụng cười giễu cợt.
“Trịnh Duyệt, đây là bạn trai em tìm à? Haha, còn xem cậu ta là người? Em nhìn cậu ta đi, thế mà giống con người à? Nghèo đến mức như thế, loại người này chết trên đường mới tốt, nghèo một thời thì nghèo luôn một đời, cả đời này cậu ta cũng không khá lên nổi đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy! Xem cậu ta mặc cái thứ gì vậy chứ? Duyệt Duyệt, cô biết là có thể cháu nhất thời không hiểu chuyện, cô cũng hiểu mà, thế này đi, chú Giang của cháu không dễ gì mới kiếm được ba tấm vé vào sơn trang chơi, chẳng phải hôm nay sơn trang suối nước nóng tổ chức hoạt động sao, để Tử Kiều với Vi Vi đi với cháu, mấy đứa đi dạo đi, ha ha, cũng may trước đây Duyệt Duyệt là quản lý ở sơn trang suối nước nóng, cháu dẫn Tử Kiều với Vi Vi đi dạo là tốt rồi!”
Lúc này mẹ của Giang Tử Kiều cũng lên tiếng. Giải quyết thế này rất tốt.
“Cháu...”
“Đi đi, không cần lo cho tôi!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói, Trịnh Duyệt muốn lắc đầu nhưng nghe giọng điệu của Trần Khiêm thì bị dọa nên không dám từ chối.
Trần Khiêm rốt cuộc cũng nhìn rõ, mình muốn trải qua cuộc sống đại học một cách bình thường nhưng hoàn toàn không thể mà.
Luôn có người gây chuyện!
Luôn có người mỉa mail
Đã vậy thì không cần thiết phải nhịn mấy người nữa.
Lúc này, Trần Khiêm thò tay vào túi, muốn lấy khăn giấy ra lau người.
Bịch! Cùng lúc này, chiếc chìa khóa xe Lambor của mình rơi ra ngoài.
Thật sự không phải cố ý làm rơi!
Trần Khiêm cũng không đến mức phải vả vào mặt bọn họ như vậy.
Nên muốn vươn tay nhặt lên.
“Ôi! Lại có cả chìa khóa xe cơ à? Kì lạ quái”
Còn chưa chạm vào thì đã bị Giang Vi Vi nhặt lên trước. Cô ta cầm lên nhìn thật kỹ.
Sau đó phụt một tiếng, cười khẩy.
“Mẹ ơi, chìa khóa Lamborghini đấy, trời ơi, Trần Khiêm, cậu lái Lamborghini à?”
“Haha, chìa khóa này giả đấy, Lamborghini làm gì có kiểu chìa khóa này chứ?”
Giang Tử Kiều mới đầu còn giật mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top