Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 240: Nói hay là không nói đây?


“Đệch, chẳng lẽ tôi không được vào?”
Chu Trạch cay đẳng nói.
Mỗi người chỉ có một tấm vé vào cổng, mà vé cũng chẳng phải hàng hóa, nói mua là có thể mua được.
Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân nấy giờ vẫn đứng ở một bên bứt rứt đến đỏ rực cả mặt.
Quả thực là vừa rồi cô ta có vài lời muốn nói, nhưng lại không dám vì chuyện giám đốc Lý Thiên nói cũng dọa người quá.
Bởi vì vừa nãy cô ta cũng gặp được một người rất khả nghỉ đi vào trong.
Nói hay là không nói đây?
Nói ra thì sợ bị đuổi việc, nhưng nếu như không nói, nghĩ mà xem, dạ hội lần này vô cùng long trọng.
Có giết cô ta thì cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Cuối cùng...
Nói!
Nữ nhân viên tiếp tân lập tức mở miệng: “Giám đốc Lý, cậu Chu, hai người đừng lo lắng, vé của cậu không tìm được, chắc là nó bị người ta nhặt mất rồi!”
“Cái gì? Bị ai nhặt?”
Chu Trạch vội hỏi.
Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân tên Trương Hồng lập tức kể hết tất cả những nghi ngờ mà vừa nãy cô ta thấy.
“Cô ơi là cô, sao lúc đó cô không gọi tôi một tiếng, nếu như xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta ai đều sẽ gặp rắc rối cô có biết không hải!”
Lý Thiên vỗ mạnh vào đùi một cái.
Cũng oán hận cái tên tầm thường mà Trương Hồng miêu tả lại.
Ngay lập tức bảo Trương Hồng mau chạy đi tìm. Mấy người bọn Chu Trạch cũng cùng nhau đi vào... Nhưng Trần Khiêm hiện tại vẫn chưa biết là có chuyện gì.
Chỉ cảm thấy Golden Sandy Beach này thật sự là vừa lớn vừa đẹp.
Tiếng sóng biển đang rít gào, buổi tối ở đây sẽ tổ chức dạ tiệc, chắc là sảng khoái lắm.
Ở bên cạnh chính là một khách sạn bungalow hướng ra biển.
Trần Khiêm cầm vé vào cổng, đến khách sạn dưới sự hướng dẫn của một nam nhân viên lễ tân khác.
Vừa nấy Bạch Tiểu Phi đã gọi cho Trần Khiêm.
Bọn họ vẫn đang ở bên ngoài khách sạn, chưa ngủ dậy, không ngờ răng Trần Khiêm có thể đến sớm như vậy.
Sẽ lập tức đến tìm Trần Khiêm. “Đứng lại, mau bảo cậu ta đứng lại!”
Bỗng nhiên lúc này, Lý Thiên chạy như điên đến, thấy Trần Khiêm sắp vào thang máy, ông ta lớn tiếng gọi.
Trần Khiêm nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình.
Anh cũng rất bất ngờ, đứng lại đợi xem bọn họ định làm gì.
"Cậu! Lập tức lấy vé vào cổng ra đây cho tôi xeml" Lý Thiên tức giận quát.
Nói thật, nhìn Trần Khiêm này làm gì có dáng dấp cậu chủ nhà giàu.
Vừa nấy ông ta còn nghỉ ngờ mình có nhầm không, nhưng lúc nhìn thấy bộ đồ trên người Trần Khiêm thì ông ta chắc chắn mình không sail
Lục Thiên hung hăng nói.
Trần Khiêm chỉ cô nàng lễ tân: 'Không phải cô ta đã kiểm tra rồi à?"
"Hừ, ai biết sao thăng nghèo như cậu lại lẻn vào được chứ!"
Trương Hồng cũng không khách sáo quát: "Cậu Chu, chính là thăng nhóc này, chắc chăn là cậu ta đã nhặt vé của cậu!"
Nói xong Trương Hồng bước tới giật vé vào cổng trong tay Trần Khiêm.
 
Chương 241: E là tôi không thể tới tìm cậu được rồi!


"Ôi trời, đúng là thế giới rộng lớn, hạng người nào cũng có, hạng người này mà đòi dự dạ tiệc du thuyền cơ đấy!"
Có mấy cô gái che miệng cười trộm, ánh mắt khinh bỉ tột độ. Giờ Trần Khiêm mới hiểu ra. Hóa ra đám người này kêu anh lại là nghi ngờ mình nhặt vé của người khác để vào cổng, mà vừa hay có người đã bị rơi vé nên lập tức nghi ngờ mình!
Chuyện này khiến Trần Khiêm cạn lời.
"Báo cảnh sát đi, quản lý Lý, chắc chắn người này có ý đồ xấu!"
Mấy cô gái nói.
Trương Hồng đã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát. "Cậu Trần, thì ra cậu ở đây!"
Lúc này, đám Bạch tiểu Phi chạy tới.
"Ồ? Cậu Bạch, là cậu sao?" Chu Trạch lên tiếng hỏi. "Chào cậu Bạch!"
Mấy cô gái xinh đẹp đứng bên Chu Trạch cũng cung kính chào hỏi.
Tư sản nhà bọn họ cũng phải lên đến hàng trăm triệu, nhưng trước mặt cậu Bạch thì chả là gì cả, nhà Bạch Tiểu Phi sở hữu tài sản đến bảy, tám tỷ cơ.
"Ha ha, Chu Trạch, thì ra là các cậu!"
Đám người này cũng là sinh viên năm ba đại học Giang Nam giống Bạch Tiểu Phi, đương nhiên bọn họ nhậ ra tiểu bá vương Bạch Tiểu Phi rồi.
"Cậu Trần, sao cậu quen với bọn họ vậy?" Bạch Tiểu Phi cười ha hả hỏi. "Tôi không quen, bọn họ nói tôi lấy vé vào cổng của bọn họ để chuồn vào trong, còn định báo cảnh sát bắt tôi nữa đấy!"
Trần Khiêm cười khổ.
"Cái gì? Lấy vé của bọn họ? Đệch mợ, thằng mù nào nói bừa đấy?"
Bạch Tiểu Phi quát. Trương Hồng thì sững sờ, cô ta đã nghe qua danh tiếng của Bạch Tiểu Phi rồi, giống như cậu Hoàng, ai nấy đều danh
tiếng lẫy lừng.
Nhưng sao cậu Bạch lại khách sáo với kẻ bị mình mắng là thằng nghèo đến vậy?
Cậu Bạch còn gọi anh ta là gì cơ?
Cậu... cậu Trần?
"Là thế này thưa cậu Bạch, có lẽ có một số hiểu lầm, chúng tôi chỉ nghi ngờ nên mượn vé vào cổng của cậu đây xem thử, cậu cũng hiểu tâm quan trọng của dạ tiệc du thuyền
lần này mà!"
"Ha ha, đương nhiên là tôi biết rồi, Lý Thiên, Chu Trạch, hai người có biết cậu ấy là ai không?"
Bạch Tiểu Phi chỉ vào Trần Khiêm.
"Cậu ấy chính là cậu Trần - Trần Khiêm của phố thương mại Kim Lăng đấy, cần phải nhặt vé của mấy người vào trong à”
"Cái gì? Thì ra cậu Trần chính là cậu ấy!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc không khép nổi mồm.
"Ôi! Cậu Trần, thật sự xin lỗi!"
Đôi chân của Trương Hồng như nhữn ra, cô ta khom người 90 độ xin lỗi.
Lời của cậu Bạch thì không thể sai được.
"Khụ khụ, cậu Trần, ngại quá, tôi thật sự không ngờ..."
Lý Thiên thì nuốt nước bọt, vẻ mặt cung kính hẳn.
Càng đừng nhäc đến mấy cô gái đứng bên cạnh Chu Trạch, từ vẻ mỉa mai đã chuyển thành mê muội từ bao giờ rồi.
Anh chính là cậu Trần - Trần Khiêm siêu giàu đó à? Ôi chao!
Trời ạ, vừa nãy mình đã nói gì, làm gì thế.
Haiz.
Trần Khiêm đã quen với mấy việc này rồi. Anh không muốn vả mặt bọn họ, chứ muốn thì chẳng thiếu gì cơ hội.
Mình chỉ đơn giản là muốn ra ngoài mở mang tầm mắt, không muốn gây ra thị phi gì.
Anh chỉ cười khổ, rồi chuẩn bị cùng đám Bạch Tiểu Phi đi vào trong khách sạn.
Mà lúc này, điện thoại Trần Khiêm vang lên, là Lâm Y Y gọi.
"Cậu Trần cậu trần, cậu ổn định chưa? E là tôi không thể tới tìm cậu được rồi!"
"Sao thế? Có chuyện gì sao?", Trần Khiêm nghe giọng Lâm Y Y có vẻ rất gấp gáp.
"Ôi! Tôi muốn điên mất, giờ tôi đang ở nhà cô họ, cậu đoán đã xảy ra chuyện gì đi? Cô họ lại giới thiệu một chàng trai cho tôi. Tôi thật sự không muốn nhưng cô họ tôi cứ bám tớ mãi, tôi trốn cũng không trốn được. Haiz, cậu Trần, phải làm sao đây!"
Giọng Lâm Y Y có vẻ rất buồn bực.
"Ha ha, đơn giản, cậu bảo cậu có bạn trai rồi!"
"Ha ha, vấn đề chính là đây. Tôi nói bạn trai tôi tới rồi, tôi không thể đi gặp chàng trai khác được, nhưng cô họ tôi thì lại bảo muốn gặp bạn trai của tôi, bây giờ tôi móc đâu ra bạn trai chứ, sốt ruột chết đi được!"
Bỗng dưng Lâm Y Y khẽ nói: "Cậu Trần cậu Trần, cậu có thể giúp tôi một chuyện nhỏ không?"
Trần Khiêm trợn mắt: "Ôi đệch, cậu có ý gì?"
 
Chương 242


Không cần nghĩ Trần Khiêm cũng biết Lâm Y Y có ý gì!
Chắc chắn là muốn để anh đóng giả làm bạn trai cô ấy, cô ấy muốn đối phó với cô họ của cô ấy.
Đóng giả làm bạn trai của người khác, Trần Khiêm thật sự đã đóng đủ rồi.
“Cậu Trần, cậu chịu tủi thân một chút, đóng giả làm bạn trai tôi đi, năn nỉ cậu đó, tôi cảm thấy bọn Bạch Tiểu Phi quá côn đồ, không thận trọng vững vàng như cậu, cho nên cậu là ứng cử viên tốt nhất rồi. Nếu cậu mà không giúp tôi thì cô họ tôi chắc chăn sẽ bắt tôi đi xem mặt, mà tôi thì thật sự không muốn chút nào!”
Lâm Y Y nài nỉ.
Mặc dù Trần Khiêm muốn từ chối, nhưng thực ra cũng không tìm được lý do để từ chối.
Nói cho cùng thì Lâm Y Y cũng đã giúp mình mấy lần, lần này cô ấy tìm mình giúp cô ấy, hơn nữa vấn đề cũng không quá khó, nếu mình còn từ chối nữa thì rất ngại.
“Được rồi!"
Trần Khiêm gật đầu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Khiêm cũng không lên lầu mà để mấy người Bạch Tiểu Phi lên trước, còn mình thì bắt một chiếc taxi, đến nhà cô họ của Lâm Y Y.
Gia đình cô họ của Lâm Y Y cũng rất giàu, có một biệt thự ở thành phố Vân Cảng.
Lúc anh đến thì Lâm Y Y đã đợi ở cổng rồi.
Hơn nữa đứng cạnh Lâm Y Y có một cô gái gần bằng tuổi cô ấy.
Cảnh này nhìn thế nào cũng làm cho Trần Khiêm nhớ đến tình cảnh nhà Tô Mộc Vũ lần trước, chẳng lẽ đóng giả làm bạn trai người khác đều sẽ gặp phải cảnh này à?
Khụ khụ, Trần Khiêm xuống xe, chào Lâm Y Y một tiếng.
“Hải Trời đất ơi, chị họ, đây là Trần Khiêm - người bạn trai mà chị nói à? Sao anh ta lại đi taxi đến vậy?”
Cô gái bên cạnh rất trắng trẻo cũng rất xinh đẹp, nhưng. lúc này vẻ mặt nhìn Trần Khiêm ngoại trừ khinh thường ra thì còn có thêm thất vọng.
Xem ra Lâm Y Y không tiết lộ thân phận của Trần Khiêm.
Cho nên cô gái trằng trẻo xinh đẹp giàu có này không biết tí gì cả.
Nhìn quần áo Trần Khiêm mặc, sao lại giống một tên tầm thường nghèo rớt mùng tơi thế này, còn đi taxi đến, có cần phèn thế không chứ?
Cô ta vô cùng thất vọng.
“Tiểu Mi em thì biết gì chứ, Trần Khiêm rất tốt với mọi người! Làm bạn trai chị thì có sao!”
Lâm Y Y chạy đến ôm cánh tay Trần Khiêm, cười rất ngọt ngào.
Haizz, nếu bây giờ Trần Khiêm thật sự là bạn trai mình thì tốt biết mấy.
Lâm Y Y thầm nghĩ.
“Được rồi được rồi, hi vọng lát nữa ba mẹ em với các anh chị em gặp rồi cũng sẽ không nói gì!”
Tô Mi bĩu môi, thật sự là đến liếc nhìn Trần Khiêm thôi cũng thấy lười.
 
Chương 243: Chính là đơn giản vậy thôi


Cô ta xoay người đi vào trước.
Trần Khiêm sững người: “Đệch, chẳng phải cô nói chỉ đến gặp cô họ và dượng của cô thôi sao, sao giờ lại nhiều người thế này?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Lâm Y Y thè lưỡi: “ Tôi gọi cho cậu xong thì bọn họ mới kéo nhau đến, xin lỗi nhé cậu Trần, cậu giúp tôi lần này đi!”
Trần Khiêm bất lực: “Được rồi, lần này thôi đấy!”
Thật ra, trước khi đến đây Trần Khiêm vẫn nghĩ rất đơn giản, gặp nhà cô họ Lâm Y Y rồi thì bọn họ cũng sẽ so sánh mình với chàng trai mà họ muốn giới thiệu cho Lâm Y Y thôi.
Đến lúc đó mình lấy chút vốn ra, chắc là cũng có thể so được.
Chính là đơn giản vậy thôi.
Nhưng bây giờ thì sao, cả họ hàng nhà Lâm Y Y đều ở đây, thật là khiến Trần Khiêm đau đầu mà.
Hóa ra, nghe nói hôm nay Lâm Y Y đến, bởi vì bình thường gia đình Lâm Y Y cũng rất thân thiết với mọi người bên nhà cô họ của cô ấy.
Hơn nữa cũng có qua lại trong chuyện kinh doanh
Huống hồ còn nghe được Lâm Y Y có bạn trai rồi.
Cho nên bọn họ đều kéo nhau đến.
“Chị Y Y, anh ấy là bạn trai chị à?”
Sau khi vào nhà, người lớn vẫn chưa nói gì thì một nhóm nam nữ trẻ tuổi, có vẻ như đều xấp xỉ tuổi nhau đã đến gần hỏi han.
Mỗi người đều quan sát Trần Khiêm.
Không lâu sau, những người này đều tỏ vẻ ngờ vực.
Trời má, chị Y Y xinh đẹp là vậy, còn đây rốt cuộc là gu gì vậy chứ? Rõ ràng là chồng của chị Y Y, nhưng quả thực là chênh lệch nhau quá xa rồi đấy!
“Chị Y Y, bọn em vốn muốn hẹn chị tham dự dạ tiệc du thuyền, chị cứ nói chị có việc bận rồi, hừ hừ, thì ra là chị dẫn bạn trai đến à!”
Một cô gái nói.
“Phải đấy, nhưng mà vừa đúng lúc, đợi lát nữa chúng ta có thể cùng đi rồi!" Lâm Y Y cười, khoác tay Trần Khiêm không buông.
Còn những người anh em họ hàng này của Lâm Y Y, không một ai chào Trần Khiêm cả.
Lâm Y Y cũng biết bọn họ xem thường Trần Khiêm.
'Thế nhưng Lâm Y Y cũng không dám tùy tiện tiết lộ thân phận của Trần Khiêm khi chưa được sự cho phép của anh.
Thấy Trần Khiêm cũng không quá tức giận, Lâm Y Y mới cảm thấy yên tâm.
 
Chương 244: Dựa vào khuôn mặt cậu sao?


Nhưng sao Trần lại không tức giận được chứ, chẳng qua đã quá quen rồi, những việc này anh đều đã trải qua rồi, trong những trường hợp thế này thì cứ nín thở, trầm ngâm và không nói gì cả là được!
“Được rồi Y Y, mau ngồi xuống đi!”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng lên, bà ta là Lâm Hồng Hà - cô họ của Lâm Y Y.
Sở hữu một chuỗi công ty làm đẹp, lợi nhuận hàng năm lên đến vài chục triệu.
Vì vậy da dẻ của bà ta được chăm sóc rất tốt, nhưng cũng vì gặp được rất nhiều người giàu có, cho nên bà ta không thích ứng được khi nhìn thấy kiểu người bình thường như Trần Khiêm.
“Cậu là Trần Khiêm phải không, nhà ở đâu? Nhà làm nghề gì?
Lâm Hồng Hà lạnh nhạt hỏi.
Một nhóm các cậu ấm cô chiêu, ai ai cũng nhìn Trần Khiêm cười khẩy một cái.
“Chắc anh ta sẽ không trả lời là nhà ở nông thôn, nhà làm nông đâu nhỉ?”
“Ầy, thật là không hiểu nổi, điều kiện của chị Y Y tốt như vậy sao lại tìm bạn trai xoàng xĩnh thế này chứ? Nếu anh ta mà là bạn trai tôi thì tôi đã nhảy từ đây nhảy xuống, chết ở ngoài kia lâu rồi!”
“Nhìn anh ta đi, từ lúc bước vào đến giờ chả dám nói câu nào, rõ ràng là chưa thấy kiểu nhà này bao giờ nên anh ta lo lắng đây mà, có cảm giác như bà già bước vào khu vườn lộng lẫy vậy, thật là kém xa anh Ngô Cường mài!”
“Đệch, nói cái gì thế, anh ta? Còn muốn so với anh Ngô Cường á?”
Mấy người nam nữ đứng ở bên cạnh khoanh tay bàn tán về Trần Khiêm.
Tô Mi nghe thấy có người so sánh anh với Ngô Cường thì lập tức khinh thường nói.
Ngô Cường là ai? Chính là chàng trai mà Lâm Hồng Hà muốn giới thiệu cho Lâm Y Y, nhà mở một chuỗi khách sạn, còn bản thân anh ấy thì sao, học đại học Giang Nam ở Kim
Lăng, còn là chủ tịch hội sinh viên khoa quản trị kinh doanh!
Việc gì người ta làm cũng giỏi, loại người này sao sánh được chứ?
Giọng của mấy người đó cũng không nhỏ nên Trần Khiêm đều nghe thấy hết.
Anh không tức giận, chỉ là rất lấy làm khó hiểu. Một người giàu hay nghèo thật sự quan trọng đến thế à? Từ khi nào mà tiêu chuẩn để hình dung một người lại là họ giàu hay nghèo mà không phải là tính cách của họ vậy.
Bạn có tiền thì bạn chính là ông lớn, bạn làm gì cũng đều đúng cả; còn không có tiền thì bạn chả là cái thá gì!
Trần Khiêm nghĩ về quá khứ, cảm khái một câu.
Sau đó mới nhìn Lâm Hồng Hà: “Nhà cháu ở một trấn nhỏ trong huyện, ba mẹ đang làm kinh doanhl”
Trần Khiêm nói đúng sự thật.
“Phụt, quả nhiên là ở quê, chắc ba mẹ cũng mở một quầy. hàng nhỏ trên trấn thôi, trời đất ơi!"
Bọn Tô Mi lại càng thêm khinh thường.
Còn Lâm Hồng Hà từ nãy đến giờ vẫn không bảo Trần Khiêm ngồi xuống, lúc nghe thấy lời này thì càng giận run cả người, mảng thẳng mặt anh:
“Vậy cậu có tài sản gì để mà yêu Y Y nhà chúng tôi, cậu dựa vào cái gì chứ? Dựa vào khuôn mặt cậu sao?”
 
Chương 245: Không muốn nói thêm gì nữa


“Cô à, cô cô cô đừng có nói như vậy!” Lâm Y Y ở bên cạnh trừng lớn mắt.
Cô ấy thật sự không ngờ cô họ của mình lại có thể nói ra những lời tàn độc như vậy.
Cô có biết người đứng trước mặt cô là ai không chứ? Là một thế phiệt thực sự đấy.
Là một chỗ dựa vững chắc của cả nhà họ Lâm bọn họ đấy!
Lâm Y Y có hơi hoảng sợ.
Nhưng Trần Khiêm bị mắng một trận như vậy mà cũng chỉ hơi tức giận, anh đã tê liệt với những lời khinh bỉ này từ lâu rồi.
Lâm Hồng Hà đang muốn măng Trần Khiêm nữa để anh biết khó mà lui.
Lúc này điện thoại vang lên, bà ta bắt máy.
“Hả? Ngô Cường à, ôi chao, chẳng phải là n: cháu hãng đến sao! Cái gì! Cháu đã đến cổng rồi à? Được rồi được rồi, để cô ra đón cháu!”
Là Ngô Cường gọi đến, Lâm Hồng Hà đã nói anh ta hôm nay không cần đến.
Nhưng không ngờ Ngô Cường vẫn đến.
Vì cái gì à, Lâm Hồng Hà nghĩ, dù sao thì bạn trai Lâm Y 'Y cũng đang đến rồi, mặc dù bà ta hài lòng Ngô Cường hơn, muốn để Lâm Y Y quen với Ngô Cường, hai nhà kết hợp với nhau là tốt nhất.
Nhưng lỡ như bạn trai Y Y còn xuất sắc, anh tuấn hơn Ngô Cường thì sao?
Lỡ như bạn trai Y Y còn giàu có hơn nhà Ngô Cường thì sao?
Lỡ như...
Tóm lại Lâm Hồng Hà nghĩ đến rất nhiều lỡ như,
nhưng kết quả lại không ngờ lại thành ra thế này.
Không muốn nói thêm gì nữa.
Y Y nhất định phải chia tay với Trần Khiêm, lát nữa phải nói rõ với anh họ mình, cũng chính là ba của Lâm Y Y, làm loạn cái gì vậy chứt
“Wow wow wow, anh Ngô Cường đến à, chị Y Y, anh Ngô Cường cũng sẽ tham dự dạ tiệc du thuyền đấy, chị có thể biết thêm nhiều hơn về anh Ngô Cường?”
Bọn Tô Mi đã ném Trần Khiêm sang một bên, xem anh như không khí từ lâu rồi, lúc này đang muốn tác hợp cho. Ngô Cường và Lâm Y Y.
Vừa hay lúc này, Ngô Cường và Lâm Hồng Hà bước vào.
“Anh Ngô Cường, anh lại đẹp trai hơn rồi!”
Tô Mi nhìn một cái, cười ngọt ngào.
Mà Ngô Cường trước mặt, dáng dấp vừa cao vừa anh tuấn, hơn nữa tay còn đeo vòng vàng lắc bạc, vừa nhìn đã biết là cậu ấm.
 
Chương 246


“Ha, Tiểu Mi đúng là càng ngày càng biết ăn nói đấy!”
Ngô Cường lắc läc chiếc đồng hồ trên tay, cười nói.
Bỗng nhiên ánh mắt khẽ chuyển động. cuối cùng rơi trên người Lâm Y Y xinh đẹp như tiên nữ.
“Để cháu đoán xem, người này chắc là cháu gái của dì Lâm từ Kim Lăng đến, người đẹp Lâm Y Y phải không?”
Thật ra Ngô Cường đã thấy Lâm Y Y từ lâu ở đại học Giang Nam rồi, mà Lâm Y Y còn là một người vô cùng xinh đẹp, sao có thể không thấy được chứ.
Nói thể nào nhỉ, chỉ một cái liếc mắt, một cái liếc mắt đơn thuần thôi thì Ngô Cường đã phát hiện mình yêu cô gái này mất rồi.
Xinh đẹp quá, đẹp đến mức khiến tim người ta loạn nhịp!
Cho nên nghe nói hôm nay gặp mặt, còn được cô Lâm cố ý tác hợp, Ngô Cường thật sự rất vui. Nhưng sau đó lại bảo không gặp nữa.
Ngô Cường nhạy bén gặng hỏi là đã xảy ra chuyện gì, càng không để anh ta đến thì anh ta càng nhất định phải đến!
“Ừ, chào anh!”
Lâm Y Y lịch sự chào một tiếng, nhưng chào xong thì lập tức đến đứng bên cạnh Trần Khiêm.
Chẳng lẽ mình không có lực hấp dẫn đến vậy à? Trong lòng Ngô Cường ảm đạm.
Sau đó ánh mắt lại dời đến Trần Khiêm.
“Cậu chính là bạn trai của người đẹp Y Y à?” Ngô Cường cười, làm cho người ta có cảm giác anh ta rất hào phòng, rất lão luyện.
“Chính là tôi!”
“Nói vậy thì cậu cũng là sinh viên trường đại học Giang Nam? Nhưng mà tôi chưa từng gặp cậu đấy!”
Khóe môi Ngô Cường luôn mang theo ý cười, nhưng lại là kiểu cười khiến người ta khó chịu.
“Tôi không học ở đại học Giang Nam, tôi học ở đại học. Kim Lăng!”
Nhưng mà bây giờ Trần Khiêm đã tập quen rồi từ lâu rồi, cho dù người đối diện có làm cách nào để thể hiện khí chất của họ thì Trần Khiêm cũng có thể mặt không đổi sắc, tác phong bình tĩnh.
“Đại học Kim Lăng à, cũng được đấy nhỉ, à mà người anh em này, nhà cậu làm gì vậy? Sao có thể theo đuổi được. người đẹp Y Y thế?”
“Anh Ngô Cường, để em nói cho anh, anh ta là người dưới quê, nhà mở một quầy hàng nhỏ trong thị trấn! Anh
nhìn quần áo anh ta mặc mà còn không rõ nữa à?”
Tô Mi giành trả lời.
Cái gọi là mức độ cao nhất của việc xem thường mộ người là thế nào? Chính là rõ ràng người ta đứng trước mặt bạn, nhưng bạn lại xem anh ta như chẳng hề tồn tại.
Kiểu lời nói đâm thẳng vào tim thế này, đã là người bình thường thì sẽ không nói ra trước mặt người ta.
Nhưng hiện tại Tô Mi lại nói không hề né tránh, nghĩ cũng biết cô ta khinh thường Trần Khiêm tới mức nào.
“À à, hóa ra là người dưới quê, có thể học ở Kim Lăng quả thực cũng không dễ dàng gì, phải rồi người anh em, nếu ở đại học Kim Lăng có gì khó khăn thì có thể nói với tôi, ba tôi quen với hiệu trưởng trường các cậu đấy, có việc gì chỉ cần một câu là giải quyết được ấy mà! Nếu cậu muốn xin học bổng cũng có thể tìm tôi, haha, đừng nghĩ tôi ở đại học Giang Nam thì không được, đều có quan hệ cả đấy! Mà này, trước đây cậu đã xin học bổng bao giờ chưa?”
Ngô Cường thấy Tô Mi xem nhẹ anh như vậy, trong lòng cũng đã khinh anh rồi, vì vậy nói ra những lời này cũng chẳng có bao nhiêu ý tốt.
 
Chương 247: Tìm loại người như này làm gì vậy chứ!


“Đã xin học bổng liên tiếp ba năm rồi, trước đây học phí của tôi đều dựa vào học bổng!”
Hôm nay Trần Khiêm vốn định đến để vả vào mặt cô họ. của Lâm Y Y, nhưng giờ thì sao, Trần Khiêm quyết định vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Trân Khiêm quả thực đã từng xin học bổng, cũng lấy nó để đóng học phí, đây là sự thật, không cần phải lừa người ta.
Thứ hai, Trần Khiêm suy nghĩ một lúc, cho dù là giúp Lâm Y Y thì cũng không cần phải giúp đến cùng như vậy, Trần Khiêm có thể nhìn ra được dường như Lâm Y Y không chỉ đơn giản là muốn mình đóng giả làm bạn trai của cô ấy mà còn muốn phát triển thành một mối quan hệ khác nữa.
Không phải là mình tự tâng bốc mình mà anh thực sự cảm thấy như vậy.
Mặc dù Trần Khiêm rất thích những cô gái xinh đẹp, cơ bản thì chỉ cần nhìn thấy đẹp là sẽ thích, đây là do tính cách, nhưng Trần Khiêm cũng đâu có cặn bã đến vậy chứ.
Anh vẫn luôn muốn tìm một cô gái thực sự có thể đồng điệu về tâm hồn để làm bạn gái mình.
Cùng bước bên nhau đến mãi về sau.
Nhưng chắc chản không phải là Lâm Y Y, cũng bởi vì lần đầu hai người gặp nhau, Lâm Y Y đã đánh muốn vỡ mặt anh, chắc chỉ đồng điệu về thể xác thôi.
Cho nên Trần Khiêm không muốn cương quyết như vậy.
Về nguyên nhân thứ ba, Trần Khiêm không muốn để lộ thân phận của mình, loại cảm giác bị mọi người vây quanh, không biết người khác nghĩ thế nào chứ Trần Khiêm thì thấy. rất khó chịu.
“Đệch, lấy học bổng để đóng học phí, còn đóng đến ba năm, mẹ ơi, đây là nghèo tới mức nào chứ?”
“Trời má trời má, mới thấy lần đầu đấy, sao lại nghèo đến vậy, với lại da mặt dày đến đâu mà có thể khiến một người xin tài trợ học bổng đến tận ba năm vậy nhỉ? Nếu là em, chỉ cần xin học bổng một lần thôi là đã cảm thấy mất mặt rồi, muốn chết đi cho rồi ấy!”
Tô Mi và những cô gái kia ngạc nhiên bàn tán xôn xao.
Lúc này Lâm Hồng Hà lại càng nhíu chặt mày, Y Y nó điên rồi hay sao!
Tìm loại người như này làm gì vậy chứ!
“Haha, người ta hay nói con cái nhà nghèo thì biết lo liệu việc nhà từ sớm, người anh em này, điểm này cậu không tệ đấy, nhưng mà sau này nếu có thiếu tiền thì tôi có thể cho cậu mượn một ít, dù sao thì tôi với Y Y cũng cùng trường với nhau, sau này mọi người đều là bạn bè cả!”
Ngô Cường cười nói.
Mặc dù rất nhỏ nhưng cũng không che giấu được sự khinh thường trong lời nói.
Rõ ràng anh ta rất giỏi trong việc chơi trò giết người mà không thấy máu, mỗi một câu anh ta nói đều là những lời mỉa mai Trần Khiêm trước mặt mọi người, nhưng lại không bới ra được chỗ nào sai.
Cũng xứng đáng là chủ tịch hội sinh viên đấy, năng lực ngôn ngữ rất mạnh.
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần đâu! Trần Khiêm chỉ nhàn nhạt cười.
“Đừng ngại, phải rồi người anh em, cậu đến Kim Lăng học, đã đi chơi ở chỗ nào chưa? Đến mấy chỗ như phố. thương mại Kim Lăng dạo đi, còn có sơn trang suối nước nóng nữa, đến Kim Lăng một chuyến mà không đi mấy chỗ đấy mở mang tí kiến thức sao mà được? Nếu không thì như này đi, lần sau cậu tìm tôi, tôi dẫn cậu đi một chuyến, ba tôi quen với ông chủ một nhà hàng trên phố thương mại bên chỗ các cậu đấy, đi đến đấy đi, tôi có quan hệ mà!”
“Ôi trời anh Ngô Cường, anh quên chị Y Y nhà em làm gì rồi à? Cho dù Trần Khiêm muốn đi, chẳng phải đều do chị Y Y quyết hay sao!"
Tô Mi cười nói.
“Cũng đúng nhỉ, em xem, sao anh lại quên việc này. được chứ, anh chỉ đang nghĩ nhà của người anh em Trần Khiêm này nghèo quá, chưa đi được chỗ nào cả, xem ra sau khi qua lại với người đẹp Y Y thì cậu ấy cũng đến phố thương mại Kim Lăng không ít lần nhỉ!”
“Ai da thật đáng chết mà, anh quên mất, quên mất! Hahahal!” Ngô Cường võ đầu cười.
 
Chương 248


Cuộc trò chuyện sau đó, Ngô Cường vẫn luôn khoe khoang các mối quan hệ của nhà anh ta ở Kim Lăng.
Đương nhiên, vẫn sẽ nói về chuyện của Trần Khiêm. Nếu nói không tức giận chút nào thì là nói dối.
Trần Khiêm thật sự muốn giãm nát cái tên Ngô Cường này ra.
Nhưng sau đó lại nghĩ, anh ta muốn khoe thì để anh ta khoe, muốn mỉa mai thì cứ mỉa mai, ngoài mấy thứ này ra thì anh ta còn có gì khác nữa đâu?
Cho nên cả nhà ăn cơm trưa cũng chẳng có mùi vị gì, sau khi ăn xong lại tiếp tục trò chuyện, nói rồi lại nói, bỗng chốc cũng sắp hết buổi chiều luôn rồi.
Vì sáng nay Trần Khiêm dậy sớm, lại ở đây gần một ngày nên có hơi buồn ngủ!
Nhưng tiếng Tô Mi gào lên khiến Trần Khiêm giật mình.
“Trời ơi, Anh Ngô Cường, chị Y Y, sắp năm giờ rồi, dạ tiệc du thuyền hôm nay sắp bắt đầu rồi đấy! Chúng ta phải đi nhanh lên! Đến trễ thì không hay đâu!"
“Ừ ừ, nói đúng lắm!”
“Dù sao thì cũng là cậu Hoàng đứng ra tổ chức, chúng †a phải giữ thể diện cho cậu Hoàng!”
Ngô Cường nói.
“Được rồi, mấy đứa mau đi đi, à phải rồi Ngô Cường, cháu chăm sóc cho Tô Mi và Y Y nhé!”
Lâm Hồng Hà vội nói.
Câu nói này, tất nhiên là gạt Trần Khiêm ra ngoài rồi.
“Không vấn đề gì ạ!”
Đáp lại một tiếng rồi mấy người lái xe rời đi, còn về phía Trần Khiêm, dưới sự kiên quyết của Lâm Y Y thì anh mới
ngồi vào chiếc BMW series 7 do Tô Mi lái.
Nếu không, theo ý của bọn họ thì đoán là sẽ không để Trần Khiêm lên xe đâu
Trong lúc đó, Lâm Y Y vẫn luôn thân thiết năm chặt tay Trần Khiêm.
Như đang muốn nói:
Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!
Cậu Trần, tôi thật sự không ngờ bọn họ sẽ như vậy, hôm nay để cậu phải chịu oan ức lớn như vậy, thật sự rất xin lỗi
cậu Trần!
Trần Khiêm chỉ läc đầu cười khổ một tiếng, xem như là đang trả lời.
Trong lúc nói cười, mọi người đã đến cổng Golden Sandy Beach lần nữa.
“Đúng rồi Trần Khiêm này, cậu có vé vào cổng không?” Ngô Cường đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi, nhưng anh ta phải đợi đến khi Trần Khiêm tới nơi rồi anh ta mới hỏi.
Chính là muốn khiến Trần Khiêm phải khó xử.
“À, tôi có chứ!”
Trần Khiêm gật gật đầu, cẩn thận móc tấm vé từ trong túi ra.
 
Chương 249: Hôm nay là dịp gì chứ?


“Haha, chắc chản là chị Y Y cho anh ta rồi, thật là, chị Y Y, sao chị phải tốt với anh ta vậy chứ! Chị có biết chị như thế. là đang hại anh ta không, anh ta không cùng thế giới với chúng ta, sao phải kéo anh ta vào thế giới của chúng ta làm gì, để anh ta sống cuộc sống bình thường của anh ta không tốt sao?”
Mặc dù bình thường Tô Mi cũng không giống người lớn.
Nhưng bây giờ cô ta lại nói thẳng ra không một chút khách sáo nào.
Còn thực sự hơi giống như người rất chín chẳn. Bình thường cô ta rất tôn trọng Lâm Y Y.
Nhưng hôm nay, cho đến hiện tại, cô ta thực sự không. nhịn được nữa.
Hôm nay là dịp gì chứ? Là cậu Hoàng tổ chức cho rất nhiều cậu ấm cô chiêu cùng nhau tụ tập.
Đến đây đều là những nhân vật có máu mặt.
Cô ta hiểu, có thể chị Y Y rất thích cái tên Trần Khiêm này, cho nên muốn dân anh ta đi trải sự đời.
'Thế nhưng sau khi vào trong, thấy nhiều cậu ấm nhà giàu như vậy, lòng tự trọng của anh ta không bị tổn thương sao?
“Đủ rồi Tiểu Mi, có một số lời em đừng có nói quá đáng, phải chừa lại đường lui cho mình!”
Lâm Y Y vội giậm chân.
“Được rồi, chị em hai đứa đừng cãi nhau nữa, anh thấy chúng ta nên vào trong thôi, để Trần Khiêm đi cùng chúng ta đi, có những lời cậu ta không dám nói, nếu có ai hỏi thì anh còn nói giúp cho cậu ta!” Ngô Cường nghĩa khí nói.
“Hừ hừ, vẫn là anh Ngô Cường tốt, có năng lực!”
Tô Mi khen anh ta một câu.
Rồi lại khinh khỉnh nhìn Trần Khiêm.
Lúc này mọi người mới cùng nhau đi vào.
Bây giờ là năm giờ chiều rồi, bờ biển Golden Sandy Beach thật sự đã vô cùng đông người, náo nhiều hơn ban ngày rất nhiều.
“Cường Tử đến rồi à!”
“Tiểu Mi, em cũng đến à, sao giờ mới đến, ở đây bọn
anh có buffet nướng này!
Ngô Cường vừa đết tay với bọn Ngô Cường rồi.
p tức đã có mấy cậu ấm đến bắt
Rõ ràng là đều quen biết nhau.
“Hihi, nhiều bạn quá, chị Y Y, đi thôi, em giới thiệu vài người cho chị làm quen!”
Các cậu ấm cô chiêu ai nấy đều chơi đùa với bạn thân thiết của mình, uống rượu mua vui, vui đến quên cả trời đất.
Còn Trần Khiêm thật sự không muốn quen thêm bạn bè gì nữa cả, anh đã mệt mỏi cả một ngày rồi, đầu anh như sắp nổ đến nơi!
Chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh. Tiện thể hỏi bọn Bạch Tiểu Phi đang ở chỗ nào.
Anh nói: “Mọi người chơi đi, tôi đi vệ sinh đã, không cần lo cho tôi đâu!”
Nói xong thì Trần Khiêm xoay người rời đi.
“Haha, là muốn đi vệ sinh sao? Chắc là sợ người khác. biết cậu ta là một đứa nhà nghèo bị lẫn vào đây đấy mà, thấy xấu hổ thôi!”
“Đúng vậy đúng vậy, rõ là nghèo mà, tự lượng sức mình một chút không tốt hơn sao, những dịp thế này ấy à, có thể không cần tham gia thì đừng nên tham gia vào mới đúng, nhìn xem, vào rồi giờ thấy hối hận đây mà!”
Mọi người anh một câu, tôi một câu.
Lâm Y Y muốn đi cùng với Trần Khiêm.
Nhưng nghĩ lại thì hôm nay thật sự đã làm phiền cậu Trần quá nhiều rồi, cô ấy cũng không dám quấy rầy Trần Khiêm thêm nữa.
 
Chương 250: Bọn họ ngầm đấu đá lẫn nhau à?


“Đó là ai vậy? Cũng không chào hỏi tiếng nào đã đi rồi?”
Một cậu ấm ở đây có hơi không hài lòng.
“Không cần quan tâm đến anh ta, là một kẻ tâm thường mà thôi!”
Tô Mi không khách sáo nói.
Lại nói đến Trần Khiêm, người bị cô ta xem là kẻ tầm thường, đã đi đến phía bên kia của bãi biển.
Trần Khiêm rất thích cảm giác một mình đi dạo và ngắm nhìn xung quanh thế này.
Có một người phục vụ đem các loại rượu vang đỏ qua, Trần Khiêm cũng lấy một ly, ngồi xuống ghế tựa nhàn nhã uống.
Thoải mái thật, lỗ tai cũng không bị làm phiền nữa!
Lúc này, điện thoại Trần Khiêm vang lên.
Liếc mắt nhìn, là Lý Chấn Quốc gọi đến.
“Cậu Trần, dạ tiệc cậu tham dự thế nào rồi?”
Lúc trước Trần Khiêm có nói với Lý Chấn Quốc về buổi dạ tiệc hôm nay, đương nhiên ông ấy biết rất rõ.
“Cũng tàm tạm!” Trần Khiêm cười cay đẳng.
“Ừ ừ, cậu Hoàng chắc là sẽ khiến cậu hài lòng thôi, có mấy lời không biết là có nên nói hay không, haizz, vẫn là nói ra thì tốt hơn. Cậu Hoàng, người tổ chức dạ tiệc lần này, thật ra mà nói thì có quan hệ rất mật thiết tới chị của cậu, hơn nữa mục đích cậu ấy tổ chức dạ tiệc này, chính là để mời cậu đến!”
“Hả? Sao lại vậy?” Trần Khiêm sững người, nếu như là mời mình đến, sao ngay cả vé vào cổng cũng là do Lâm Y Y. đưa cho mình chứ.
Với cả cậu Hoàng này là cậu ấm nhà giàu bậc nhất ở Tô Châu, vậy thì có quan hệ gì với chị mình chứ?
“Khụ khụ, là thế này, sở dĩ nhà họ Hoàng nổi lên là bởi vì nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ chủ tịch Trần Hiểu, chính là chị gái của cậu, cho nên mấy năm trước mẹ của cậu Hoàng này đã nhận chị của cậu làm con gái, tôi nói như vậy chắc là cậu hiểu chứ?”
Trần Khiêm không ngờ còn có một mối quan hệ như xem ra sau khi chị kết thúc cuộc sống nghèo khó thì sự lệc phát triển ở Kim Lăng, không đúng, phải là ở cả tỉnh Giang Nam này, mình chỉ mới biết một ít trong đó thôi.
“Còn vì sao tôi lại nói cho cậu thông tin này, là bởi vì nhà họ Hoàng rất giỏi trong việc xu nịnh người ta, giống như ban đầu, bọn họ rất tốt với chị cậu, sau khi biết được thân phận thật sự của chị cậu rồi thì muốn nịnh hót, cuối cùng lại ra vẻ như lúc anh nghèo tôi sẵn sàng giúp anh, khi anh giàu tôi cũng tao nhã không dựa dẫm vào anh. Chị của cậu cũng cảm động vì điều này nên mới nâng đỡ cho họ rất nhiều!”
“Đương nhiên là bọn họ vẫn luôn trung thành với chủ tịch Trần Hiểu!”
“Lần này, cậu Hoàng chắc chắn là muốn diễn lại trò cũ, tổ chức tụ họp gì chứ, thật ra là trông chờ cậu tới để thể hiện trước mặt cậu thôi, khụ khụ, cậu đã nói với tôi việc tụ họp này, nên tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tôi không nói những gì tôi biết cho cậu thì trong lòng tôi sẽ rất áy náy!”
“Ồ, em biết rồi anh Chấn Quốc! Làm phiền anh rồi!”
“Cậu Trần, đừng nói vậy, tôi còn muốn làm nhiều việc hơn vì cậu mài!”
Sau khi nói xong mấy câu nữa thì Trần Khiêm cúp điện thoại.
Cuộc gọi này, Trần Khiêm nghe được không ít tin tức, nhưng anh cũng nhận ra một việc vô cùng thú vị.
Đó là hình như Lý Chấn Quốc và nhà họ Hoàng có một số bất hòa, ông ấy bóng gió với anh rắng nhà họ Hoàng này có một số hành vi tiểu nhân.
Bọn họ ngầm đấu đá lẫn nhau à?
Thành thực mà nói thì đây cũng là lần đầu Trần Khiêm gặp phải tình huống thế này, nhưng dù sao thì lơ là lòng tốt của Lý Chấn Quốc, Trần Khiêm cũng cảm thấy không phải cho lảm.
Trần Khiêm uống rượu, trong đầu nghĩ đến những chuyện này.
“Ơ, các cậu mau nhìn đi, người kia xem chúng ta chơi bóng chuyền rất lâu rồi đấy, chắc không phải là nhìn bọn mình mặc bikini rồi anh ta ngồi đó tự sướng đấy chứ?”
“Hả? Không phải chứ? Trên đời cũng có người dung tục dến vậy à?”
Lúc này giọng nói của những cô gái xinh đẹp truyền đến tai Trần Khiêm.
Nhìn lại thì thấy trên bãi biển, một nhóm những cô gái xinh đẹp mặc bikini, đang lạnh lùng nhìn mình, thì thầm to nhỏ nói gì đó...
 
Chương 251


Những cô gái xinh đẹp này đang chơi bóng chuyền trên bãi biển.
Bởi vì lúc nãy Trần Khiêm quá mệt nên cũng không đi xem mà năm gần đó nghỉ ngơi một lát.
Nhưng vừa rồi Trần Khiêm đang suy nghĩ một số chuyện, có thể trong lúc ngẩn người không biết tâm mắt mình nhìn đi chỗ nào, nhưng rõ ràng là những cô gái xinh đẹp đang chơi bóng chuyền này đã hiểu lầm rồi.
Cho rắng Trần Khiêm đang nhìn lén bọn họ, hơn nữa còn làm một số chuyện bỉ ổi
Vốn dĩ hôm nay mọi người ra ngoài chơi, bọn họ muốn ăn mặc hở hang một chút để các chàng trai có thể ngắm bọn họ, như vậy thì cũng chẳng có gì to tát.
Thế nhưng nhìn anh chàng này có cảm giác phèn quá.
Hơn nữa, nhìn chằm chäãm vào người khác, mà còn ngây ngốc mất tập trung, những cô gái này đều được xem là người sành sỏi, có gì mà không biết chứ, cho nên điều này. khiến người ta rất bưồn nôn.
“Tởm thật đấy, các cậu mau nhìn đi, càng nói anh ta thì anh ta càng hăng hái, vẫn còn nhìn bọn mình kìa!”
“Chắc chắn là đang lén nhìn chị Tuyết Nặc, bộ hôm nay chị Tuyết Nặc mặc còn táo bạo hơn trước đây, vừa nãy có một cậu ấm còn muốn chụp ảnh nữa, sau đó nghe nói quan hệ của chị Tuyết Nặc với cậu Hoàng rất tốt thì bị dọa chạy. cho té khói!”
“Đúng đấy, tôi thấy người này cũng hơi liều lĩnh, nói không chừng hắn ta đã chụp được ảnh của chúng ta rồi, sau đó đợi đến tối về khách sạn thì vừa xem ảnh chúng ta vừa làm loại chuyện ấy ấy, thật là tởm quá đi mất!”
“Chị Tuyết Nặc, chị nói xem phải làm thế nào bây giờ?”
Tất cả những cô gái kia đều hướng mắt về một cô gái tóc dài eo thon, da trăng, thân hình cao gầy nóng bỏng.
Có thể nói như vậy, cô ta quả thực rất xinh đẹp, chính là tâm điểm trên sân bóng chuyền.
Bởi vì các chàng trai tụ tập đông nhất ở đây. Rất nhiều anh chàng đều biết mối quan hệ giữa Tuyết Nặc và cậu Hoàng rất tốt, cho nên cũng không dám nhìn
một cách quá trắng trợn mà chỉ lén lút nhìn vài cái.
Mà như vậy thì rõ ràng Trần Khiêm rất khác biệt.
Lâm Tuyết Nặc chỉnh lại tóc tai, lạnh lùng nói: “Hừ! Loại đàn ông bẩn thỉu này tôi thấy nhiều rồi, các chị em, đi, chúng ta cùng qua đó kiểm tra điện thoại hắn ta xem, nếu hắn ta thật sự chụp lén vậy thì hôm nay bọn mình đánh chết hắn tạ"
Lâm Tuyết Nặc lạnh lùng nói
“Đúng đấy, nếu như là cậu Hoàng, hoặc là kiểu như cậu Bạch nhìn thì cũng thôi đi, đăng này lại phèn như vậy, quả thực là nỗi nhục mài”
Mọi người vừa nói vừa đi về phía Trần Khiêm.
Cho dù bây giờ Trần Khiêm có muốn bỏ chạy cũng không kịp.
“Anh! Có phải vừa nãy nhìn lén bọn tôi, còn nghĩ tới mấy. chuyện bỉ ổi nữa đúng không?”
Cô gái có vòng một rất lớn lên tiếng, hai khối thịt trước ngực lắc lư.
“Tôi... Tôi làm gì có chứ!”
Trần Khiêm vô tội nói, có trời đất chứng giám, vừa nấy Trần Khiêm thật sự không hề để ý đến bọn họ.
Cũng không để ý trong những cô gái chơi bóng chuyền này lại có một người xinh đẹp đến vậy.
Nếu không Trần Khiêm thật sự sẽ nhìn chăm chăm đấy.
“Hừ, còn bảo không có, lừa ai chứ, anh rớt cả dãi rồi kia kìa, chưa thấy ai tầm thường mà tởm như anh luôn đấy, đưa điện thoại của anh đây bọn tôi kiểm tra!”
“Đúng, đưa điện thoại ra đây, thăng ghê tởm, kẻ tâm thường bẩn thu, nói cho anh biết, tốt nhất là nghe lời đi, nếu không lát nữa cậu Hoàng đến thì anh chịu đủ nhé!”
Bọn họ chửi mắng.
Lúc này Lâm Tuyết Nặc lạnh lùng khoanh tay, tỏ ra rất đắc ý.
Là thế này, mặc dù tiếng tăm của cậu Hoàng rất lớn, có mối quan hệ vô cùng tốt với mình, nhưng thế thì sao, cho. đến tận bây giờ, Lâm Tuyết Nặc cũng chưa bắt đầu một mối
quan hệ rõ ràng với
u Hoàng.
Cô ta quả thực chẳng phải là nai tơ đâu, cô ta biết rất rõ quy luật thứ gì càng dễ có được thì lại càng không đáng tiền.
Cho nên mấy năm qua, trước sự theo đuổi điên cuồng của cậu Hoàng, Lâm Tuyết Nặc vẫn luôn dè dặt.
Thực ra cô ta đã rung động từ lâu rồi.
Cậu Hoàng, là con trai của người đàn ông giàu có nhất Tô Châu, là nhà quyền thế thật sự đấy.
Đúng như cô ta nghĩ, cô ta càng dè dặt thì cậu Hoàng lại càng theo đuổi cô ta không buông.
Cho nên hiện tại địa vị của Lý Tuyết Nặc quả thật rất cao, có rất nhiều cô gái đều phải nhìn säc mặc của cô ta.
“Tôi nói rồi, tôi thật sự không có chụp hình các cô!”
Trần Khiêm cười bất lực, mặc dù mấy cô gái này xinh đẹp thật đấy, nhưng sao lại vô lý thế chứ.
Còn về việc rớt dãi, nghĩ mà xem, một nhóm các cô gái xinh đẹp mặc bikini đứng gần mình như vậy, người bình thường ai mà không rung động chứt
Cũng chính vì Trần Khiêm ngẩn ngơ, sợ lại xấu hổ nữa.
 
Chương 252: Tại sao chứ?


Nên mới muốn chuồn đi!
“Anh còn muốn chạy, các chị em, bắt lấy anh ta!”
Nhanh như chớp, mấy cô gái xinh đẹp đó đã vây quanh Trần Khiêm, vò đầu rồi kéo quần áo của anh.
Tóm lại, sức lực của mấy cô gái cộng lại cũng không phải là nhỏ.
Chẳng lâu sau thì Trần Khiêm đã bị đè xuống đất.
Thậm chí còn có cô gái rất táo bạo, dứt khoát ngồi lên người Trần Khiêm, säp che luôn cả anh.
Như muốn ép chết Trần Khiêm trên bãi biển. “Hừ, nói cho anh biết, dám đắc tội với Lý Tuyết Nặc tôi, đợi cậu Hoàng đến thì kẻ tâm thường như anh chờ bị chỉnh đốn đi!”
Lý Tuyết Nặc lạnh lùng cười.
Lúc này đã có một cô gái chạy đến, quấn một cái khăn täm cho Lý Tuyết Nặc để che cơ thể cô ta lại.
“Mẹ kiếp, có tin nóng có tin nóng, bên kia đang có một nhóm các cô gái đánh một anh chàng!”
“Hả? Tại sao chứ?”
“Haha, anh chàng đó trông tầm thường lăm, lén nhìn người ta mặc bikini chơi bóng chuyền, sau đó mấy cô gái xinh đẹp không thích để anh ta nhìn, tóm lại là vì mâu thuãn này mà đánh nhau luôn rồi!"
“Đi, chúng ta qua đó xem thử!”
Tình hình bên kia đã truyền đến phía bên này của bãi biển từ sớm. Truyện Xuyên Nhanh
Nhóm Ngô Cường, Tô Mi và Lâm Y Y đang nướng thịt ở bên này.
Nghe nói như vậy thì ngay lập tức cảm thấy hứng thú.
“Y Y, Tiểu Mi, chúng ta cũng qua đó xem đi, haha, đi mở mang xem cậu bạn nào mà thảm đến vậy?”
Ban đầu Lâm Y Y cũng không muốn đi, nhưng cô đang muốn rời khỏi đây, tiện thể đi tìm Trần Khiêm luôn, xem xem có phải anh về khách sạn rồi không.
Cho nên cô cũng gật đầu đồng ý.
Mọi người cùng chạy qua.
Khi họ nhìn thấy anh chàng bị mấy cô gái ngồi đè xuống đất vẫn còn đang vùng vẫy.
Thì cả Ngô Cường, Tô Mi và Lâm Y Y đều sững sờ. “Trần Khiêm?”
Lâm Y Y như không tin vào cảnh tượng trước mắt mình là sự thật, cảm giác như đang mơ vậy, một cậu Trần cao quý. là thế mà lại bị mấy cô gái xinh đẹp này đè đầu cưỡi cổ nằm dưới đất, hơn nữa còn bị đánh?
Tô Mi nuốt nước bọt
“Ngô Cường Tô Mi, cậu ta chẳng phải là do hai người dẫn tới đó sao?”
Một người bạn của Ngô Cường khinh thường nói.
“Không phải không phải, bọn em không quen anh ta, mẹ ơi, anh ta thật là tởm quá đấy, mất mặt thật chứ!”
Tô Mi lớn giọng nói. Sau đó nhanh chóng che mặt mình lại.
Trần Khiêm anh nghèo, Trần Khiêm anh phèn, những cái này cũng không phải khuyết điểm gì quá lớn, thật đấy, nó chỉ khiến người ta ghét anh mà thôi, nhưng anh lại còn bỉ ổi như vậy, chị Y Y bạn gái anh vẫn còn ở đây cơ mà.
Quả thật là Tô Mi không chấp nhận nổi điều này.
“Tiểu Mi, có lẽ cậu ta xảy ra chuyện gì đó? Có thể là lần đầu thấy người ta mặc bikini, dù sao thì cũng chưa từng thấy mà, cho nên mới nhìn đến ngẩn ngơi Hahahal” Ngô Cường ở bên cạnh cười gắn, thấy sảc mặt Lâm Y Y cũng rất khó coi, anh ta cho rằng Lâm Y Y cũng cảm thấy xấu hổ và thất vọng rồi.
Cho nên anh ta càng điên lên thì lại càng sảng khoái. “Hừ, tầm thường như anh, thật không biết sao lại vào được đây, nói mau, rốt cuộc là có chụp hay không?” Lý Tuyết Nặc khoanh tay, như một con chim khổng tước cao ngạo. Thậm chí cô ta còn giãm chân lên đầu Trần Khiêm. Mẹ nó! Kiểu sỉ nhục người khác thế này, chưa từng có đâu đấy! Trần Khiêm tức, anh thật sự tức giận rồi, anh thề, việc thế này sẽ không có lần thứ hai đâu, không đúng, lần
trước bị con gái đánh, chính là bị nhóm Lâm Y Y vây đánh rồi.
Sẽ không có lần thứ ba đâu! Lúc Trần Khiêm đang tức giận muốn đánh người.
Bỗng nhiên có người lớn giọng la lên một câu: “Trời ơi, mọi người mau nhìn ra biển đi, du thuyền xa hoa đến rồi, cậu Hoàng đến rồi!"
Mọi người nghe thấy thế, đồng loạt nhìn ra biển.
'Thấy một chiếc du thuyền xa hoa đang di chuyển rất nhanh về phía cảng Golden Sandy Beach.
Trên boong tàu có một chàng trai trẻ tuổi hơi mập mạp. đang mặc áo choàng tăm, đeo kính râm, áo choàng bay phất phơ theo gió.
Đứng bên cạnh anh ta đều là những cô gái xinh đẹp. mặc bikini cùng một màu, còn có cả người đẹp ngoại quốc, dựa sát vào ngực anh ta, đang đút rượu vang đỏ cho anh ta!
Ở phía xa còn có vài cậu ấm nữa, chính là mấy người bọn Bạch Tiểu Phi.
Suy cho cùng thì bọn họ đều là người của Trần Hiểu, đương nhiên có mối quan hệ rất tốt.
“Cậu Hoàng!”
“Cậu Hoàng!”
“Cậu Hoàng!”
“Aaaaalll"
Theo hướng du thuyền lái vào cảng, trên bãi biển, bất kểlà nam hay nữ cũng đều phát ra những tiếng hét lớn, giàu có, đây mới thực sự là nhà giàu mà!
 
Chương 253: Một tiếng gầm vang dội


Cậu Hoàng tên là Hoàng Vĩnh Hào, là con trai của một ông lớn ở Tô Châu.
Cũng là người đứng đầu trong nhóm các cậu ấm ở tỉnh Giang Nam.
Là thần tượng được không biết bao nhiêu cô gái ưu ái, hầu như tất cả các nữ sinh đều nghĩ răng, nếu một ngày nào đó, họ có thể có cuộc gặp gỡ tình cờ hoàn hảo với cậu Hoàng thì tốt biết bao.
Lỡ như cậu Hoàng thích vẻ đẹp của mình thì sao.
Mơ ước thì nhiều nhưng lại đạt được chẳng bao nhiêu, sự tồn tại của người như Hoàng Vĩnh Hào, làm sao có thể để những người bình thường nói muốn gặp là được gặp?
"Grừ"
Một tiếng gầm vang dội.
Du thuyền xa hoa cập bờ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Boong tàu từ từ mở ra, Hoàng Vĩnh Hào bên trái ôm ấp cô này bên phải choàng tay cô kia, chậm rãi bước xuống.
Dáng người này, vừa không cao lại chẳng đẹp trai, thậm chí còn hơi béo.
Nhưng tất cả các cô gái xinh đẹp lại gào lên, đẹp quá đi đẹp trai quá đi!
Tô Mi đứng bên này, thét to nhất.
Mong rằng tiếng thét của mình có thể thu hút sự chú ý của cậu Hoàng, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng được.
Ánh mắt của Ngô Cường thì vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Nếu lúc nào đó, mình cũng được như vậy thì tuyệt biết mấy.
Cho dù không thể trở thành người như cậu Hoàng nhưng có thể giống như Bạch Tiểu Phi, trở thành bạn của vị đại gia thần thánh như cậu Hoàng đây, ra vào tự do, cũng là chuyện nở mày nở mặt.
Ngô Cường chỉ là đại diện của một nhóm nam sinh, thật ra tất cả các chàng trai đều nghĩ như vậy.
Hoàng Vĩnh Hào tiện tay kéo chiếc kính râm Amani của mình xuống, chiếc kính mát hàng trăm nghìn nhân dân tệ lại bị ném lên bờ cát như rác.
Sau đó, anh ta đi về phía Lý Tuyết Nặc.
Bởi vì anh ta phát hiện, hôm nay Lý Tuyết Nặc cực kỳ gợi cảm, cực kỳ xinh đẹp.
"Tuyết Nặc, hôm nay em xinh quái!"
Hoàng Vĩnh Hào cười nhạt.
Đôi mắt gần như nheo thành một đường thẳng. Nhưng vẫn làm các cô gái xinh đẹp sùng bái! "Anh Hào, hôm nay anh cũng đẹp trai lắm!"
Lý Tuyết Nặc vén tóc mình, lấy lại hình tượng yểu điệu thục nữ.
Sở dĩ hôm nay cô ta ăn mặc táo bạo như vậy, chỉ có một mục đích duy nhất, đó là thu hút sự chú ý của Hoàng Vĩnh Hạo thêm lần nữa.
Dù sao bây giờ mọi người đã là sinh viên năm ba, sắp phải đi thực tập rồi.
Trong ba năm qua ở trường, Hoàng Vĩnh Hào theo đuổi mình nhưng sau khi thực tập thì khó mà bảo đảm rằng mọi
thứ sẽ không thay đổi.
Cho nên Lý Tuyết Nặc quyết định mình phải xác định quan hệ với Hoàng Vĩnh Hào.
Người phụ nữ thông minh là thế, biết khi nào nên thu, khi nào nên thả.
"Ha ha, Tuyết Nặc, nào! Đến bên cạnh anh đi, hôm nay anh sẽ mang mọi người đi gặp một vị khách quý quan trọng!"
"Hả? Khách quý quan trọng?"
Lý Tuyết Nặc hơi ngạc nhiên, cô ta và Hoàng Vĩnh Hào đã mập mờ suốt ba năm, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe chính miệng anh ta nói ra hai chữ khách quý.
Trong mắt Hoàng Vĩnh Hào, có khách quý sao?
Hoàng Vĩnh Hào gật đầu, đồng thời cũng nhìn về phía cậu ấm cô chiêu đang vây xem:
"Mọi người, hôm nay làm phiền mọi người đến đây, ngoại trừ tôi muốn làm bạn với mọi người thì còn muốn mượn ngày vui này, giới thiệu một người bạn quan trọng cho mọi người làm quen!"
"Có thể mọi người đều biết, năm đó nhà họ Hoàng chúng tôi đã lập nghiệp ở Tô Châu thế nào, là vì chị kết nghĩa của tôi đã giúp đỡ, mà bây giờ, em ruột của chị kết nghĩa, cũng là anh kết nghĩa của tôi, cậu Trần đến rồi!"
Hoàng Vĩnh Hào hăng hái.
Hôm nay, anh ta muốn đạt được hiệu quả thế này để dành tặng một sự bất ngờ nhất cho anh kết nghĩa của mình, và cũng là cậu Trần!
Như vậy, đây sẽ là lá chắn vững chãi nhất để nhà họ
 
Chương 254: "Không cần phải tìm!"


Hoàng tiến xa hơn trong tương lai.
"Cái gì cái gì? Cậu Trần? Lai lịch thế nào ấy? Sao dạo này. tôi cũng nghe ba tôi nhäc nhiều đến hai chữ này vậy!"
"Ha ha, cậu Trần mà không biết hả? Vậy biết phố thương mại Kim Lăng không? Đó là sản nghiệp trên danh nghĩa của cậu Trần, không phải sản nghiệp của gia tộc người ta, chỉ là sản nghiệp trên danh nghĩa của cậu Trần thôi, hiểu không?"
"Phụt? Toàn bộ phố thương mại là của cậu Trần đấy hả? Đệch đệch đệch!". Ngôn Tình Trọng Sinh
Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên, nếu như thế thì, nhà giàu số một như ba của cậu Hoàng chỉ mới sánh bằng sản nghiệp của riêng cậu Trần thôi à?
"Anh Ngô Cường, cậu Trần tài giỏi vậy hả anh?"
Tô Mi cũng ngạc nhiên.
"Anh chỉ nghe thấp thoáng răng cậu Trần rất tài nữa em nghĩ đi, nhờ chị của cậu Trần mà nhà họ Hoàng mới phất lên được, em nghĩ gì về điều này!" Ngô Cường khoanh tay, nghiêm túc giải thích cho mọi người.
"Wow wow! Hôm nay được gặp cậu Trần hả?" Tô Mi vui vẻ nhảy cẵng lên.
Hoàng Vĩnh Hào nhìn Bạch Tiểu Phi, cười hỏi: "Anh Tiểu Phi, cậu Trần đâu anh?"
Lúc trước, Hoàng Vĩnh Hào sẽ gọi Bạch Tiểu Phi là Tiểu Phi nhưng bây giờ không còn thế nữa, căn cứ theo những thông tin mà anh ta có được, Bạch Tiểu Phi khá thân với cậu
Trần, quen nhau sớm hơn anh ta nhiều.
Cho nên bây giờ từ Tiểu Phi thăng cấp lên thành anh Tiểu Phi.
Nhưng dù xưng hô thế nào thì thực lực giữa Bạch Tiểu Phi và Hoàng Vĩnh Hào vẫn chênh lệch rất lớn.
"Đã đến rồi nhưng có thể không ở đây, trưa nay cậu Trần ra ngoài rồi!"
Bạch Tiểu Phi cũng đang tìm kiếm khắp nơi.
"Vĩnh Hào, chi băng chúng ta cũng đi tìm cậu Trần đi, dù sao cậu ấy cao quý như vậy mà, sao lại để người ta tìm mình được?"
Lý Tuyết Nặc lay lay cánh tay Hoàng Vĩnh Hào, nói.
Bây giờ mặt Lý Tuyết Nặc cũng đỏ bừng, vốn dĩ cho rằng Hoàng Vĩnh Hào đã là trời, nhưng không ngờ, núi cao còn có. núi cao hơn!
Hơn nữa cậu Trần này đã đến rồi.
Cô ta thật sự rất muốn được gặp.
Dù sao bây giờ cô ta vẫn chưa xác định quan hệ với Hoàng Vĩnh Hào, lỡ như cậu Trần thích mình thì sao?
Lỡ thế thì sao?
Dù sao chuyện tình cảm mà, ai nói trước được!
"Đúng đó cậu Hoàng, tôi cũng thấy chúng ta nên tự đi tìm cậu Trần trước!"
Cũng có rất nhiều cậu ấm cô chiêu chủ động nói, giống như mình rất hiểu lễ nghĩa.
"Ồ, đúng là tôi đã quên chuyện này!"
Giờ phút này, sắc mặt Hoàng Vĩnh Hào thay đổi.
Anh ta nghĩ thế này, chắc chắn cậu Trần sẽ đến Golden Sandy Beach, sau đó anh ta sẽ xuất hiện, lễ phép mời cậu Trần, chäc chăn cậu Trần sẽ rất vui.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng cậu Trần không ở Golden Sandy Beach.
Nếu như vậy thì sẽ hoàn toàn ngược lại, mình đợi anh kết nghĩa đến tìm mình, là chuyện không hay läm!
"Nói đúng đó, chúng ta đi mời anh kết nghĩa của tôi, không cần quá nhiều người đâu!"
Hoàng Vĩnh Hào nói. "Cậu Hoàng cậu Hoàng, đưa chúng tớ theo được không?”
Lúc này, những cô gái đang ngồi trên vai, trên lưng, trên mông còn có trên đùi Trần Khiêm nhao nhao hét lên.
"Cậu Hoàng, ban nãy chúng tớ đang đánh một thăng hèn, bây giờ, đưa chúng tớ đi gặp cậu Trần được không?"
Những cô gái xinh đẹp sắp rớt nước mắt, vì quá kích động.
"Được, vậy đưa các cậu theo! Anh Tiểu Phi, Tuyết Nặc, chúng ta đi, đi tìm anh kết nghĩa của tôi thôi!"
Hoàng Vĩnh Hào nói.
"Không cần phải tìm!"
Mà lúc này, Trần Khiêm ngẩng đầu lên, phun ngụm cát trong miệng ra, nói.
Mông của các cô gái này rời đi, Trần Khiêm mới có thể hít thở.
"Tôi luôn ở đây mà!" Trần Khiêm nằm dưới đất, nói một cách khổ sở. “Cái gì?”
Mọi người kinh hãi, rõ ràng là sợ hãi trước những lời của Trần Khiêm.
Mà Bạch Tiểu Phi nhìn cảnh tượng trước mặt, đặc biệt là sau khi thấy người đã bị các nữ sinh vây lại đánh đấm là ai.
Tóc gần như thẳng đứng:
"Cậu Trần! Thì ra cậu ở đây!"
 
Chương 255: Anh ấy là cậu Trần hả?


"Cái gì cái gì? Anh ấy là cậu Trần hả?”
Mọi người nghe Bạch Tiểu Phi nói, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn sang.
Mà Ngô Cường thì không thể tin nổi, trợn mắt lên. Tô Mi là há to miệng.
"Anh kết nghĩa, là anh đúng không? Anh là anh Trần Khiêm của em sao?"
Hoàng Vĩnh Hào cũng không ngờ Trần Khiêm sẽ xuất hiện bằng cách này, chảy mồ hôi lạnh.
"Là tôi!" Trần Khiêm nói một cách khó khăn, muốn đứng. dậy lại hít một hơi thật sâu.
Cơ thể anh bị mấy cô gái xinh đẹp này ngồi lên, đã tê rần rồi.
"Ai đó đỡ tôi đi!" "AI Cậu Trần cậu Trần!"
Các cô gái xinh đẹp gần đó đều kinh hãi, tiếng thét chói tai đã át đi giọng của Trần Khiêm.
Bấy giờ Lâm Y Y mới chạy đến đỡ Trần Khiêm lên. Thật ra ban nãy, Lâm Y Y sững sờ, chủ yếu là sợ hãi.
Lần trước, mình đắc tội với cậu Trần, bởi vì nể mặt ba mình nên cậu Trần mới trừng phạt đơn giản như vậy,
Nhưng lần này quá nghiêm trọng, cô ấy không biết chốc nữa cậu Trần sẽ phát cáu thế nào nên chỉ đứng bên cạnh, không dám nói câu nào, chủ yếu là cô ấy không kịp phản ứng, tạm thời não bị chập mạch!
"Cậu Trần! Ai đánh anh ra nông nỗi này?"
Hoàng Vĩnh Hào đứng lên ngay, đỡ Trần Khiêm lên.
Cảnh tượng này làm Lý Tuyết Nặc sững sờ, những cô gái xinh đẹp mặc bikini cũng sững sờ theo.
Thì ra khách quý hôm nay là anh, hơn nữa vị đại gia thần thánh cậu Trần kia cũng là anh!
Trời ơi, ban nãy mình đã làm gì thế này?
Cậu Trần ưu ái các cô nên mới nhìn, mà các cô thì sao, sỉ nhục cậu Trần.
Đã bõ lỡ cơ hội được làm quen cậu Trần. Aaal Bao gồm cả Lý Tuyệt Nặc, hối hận đến xanh ruột.
Giờ phút này, người hối hận nhất là Ngô Cường và Tô Mi. Hôm nay Ngô Cường đã ức hiếp Trần Khiêm suốt cả ngày, đứng trước mặt anh, khoe khoang những thứ như quan
hệ của mình rồi sức mạnh của gia tộc, đẳng cấp hơn anh nhiều.
Sau đó thì sao, suốt cả quá trình, đối diện với sự khoe khoang của mình, Trần Khiêm chỉ cười cười không nói gì.
Còn tưởng sự chế nhạo của mình đã làm Trần Khiêm xấu hổ đến mức không thể nói gì.
Mẹ nó, thì ra người ta cười mình ngu ngốc mà còn thích khoe khoang!
Tô Mi chưa thể tỉnh táo lại được, cứ ngơ ngác nhìn Trần Khiêm.
Cô ta muốn nói gì đó nhưng bây giờ thì sao, mọi người đang thét ầm lên, nào có chỗ cho cô ta lên tiếng.
"Cậu Trần! Cậu Trần!" Các cô gái xinh đẹp bắt đầu kêu lên.
"Mọi người có phát hiện không, nhìn cậu Trần giống thư sinh, đẹp trai quá đi!"
"Đúng vậy, các cậu nhìn cậu Trần đi, chỉ là quần áo bình thường thôi mà cậu Trần mặc lên lại trông đẹp quá, sao người bình thường có thể sánh băng?"
"Không biết cậu Trần có bạn gái chưa nhỉ? Trời ơi, cậu Trần nam tính có khí chất quá, bây giờ đàn ông như vậy hiếm läm, muốn được làm bạn gái của cậu ấy quái"
Rất nhiều nữ sinh thảo luận những nội dung tương tự, nói rất lớn.
Thể hiện sự yêu mến của mình với Trần Khiêm.
Nói thật, bây giờ Trần Khiêm cảm thấy rất thoải mái. Được rất nhiều cô gái xinh đẹp nhìn băng ánh mắt ưu ái. Đúng là lần đầu tiên.
"Cậu Trần, xin lỗi anh!"
Giờ phút này, Lý Tuyết Nặc và các nữ sinh khom lưng lễ phép với Trần Khiêm.
Đặc biệt là Lý Tuyết Nặc, giờ đây cô ta hơi ưỡn hai nơi trắng như tuyết của mình với hy vọng thu hút sự chú ý của
Trần Khiêm.
"Cậu Trần, ban nãy các cô ấy bất kính với anh, phải trừng phạt thế nào đây ạ?”
Hoàng Vĩnh Hào chủ động hỏi.
Lòng Hoàng Vĩnh Hào tự hiểu rõ bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Hơn nữa, trò cỏn con của Lý Tuyết Nặc, cô ta cho rằng Hoàng Vĩnh Hào không nhận ra à?
Anh ta chỉ đang nghĩ răng, từ nhỏ đến lớn, tất cả các nữ sinh đều chủ động dính lấy mình, khó khăn lắm mới có một người giả vờ rụt rè, mập mờ với mình như Lý Tuyết Nặc.
Hoàng Vĩnh Hào cũng muốn thử cảm giác theo đuổi con gái.
Cũng chỉ thế thôi.
Nhưng bây giờ cô gái ngu xuẩn này lại dám đánh cậu Trần, làm kế hoạch anh ta đã chuẩn bị cho buổi hẹn đầu tiên với cậu Trần bị phá vỡ, bây giờ Hoàng Vĩnh Hào còn có suy. nghĩ muốn đánh chết Lý Tuyết Nặc nữa ấy chứ!
 
Chương 256: "Đến Kim Lăng làm gì thế?"


Cho nên, anh ta chủ động hỏi.
Trần Khiêm nhìn nhóm Lý Tuyết Nặc.
Nói thật lòng nhé, những cô ả này đã làm Trần Khiêm rất tức giận.
Không trừng phạt là chuyện không thể nào!
"Đơn giản, phạt các cô mặc bikini đánh bóng chuyền!" Trần Khiêm nói nhẹ nhàng.
"Hả? Đơn giản thế à?"
Lý Tuyết Nặc mở cờ trong bụng, chẳng lẽ, cậu Trân đang chủ động đưa tay ra với mình, tiếc thương mình rồi sao?
Dù sao mình xinh đẹp thế mà, sao đàn ông lại không rung động được cơ chứ?
Thời khắc này, lòng Lý Tuyết Nặc suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng mà, ngay sau đó Trần Khiêm lại dội một chậu nước lạnh:
"Tất nhiên không phải ở đây mà là đến con đường sầm uất nhất Vân Cảng, mặc bikini thi một ván bóng chuyền!"
"A!!!"
Lý Tuyết Nặc bị sốc.
Thế sẽ xấu hổ chết mất!
"Hừ, còn chưa chịu cảm ơn cậu Trần nhanh lên, chỉ trừng phạt như vậy, bây giờ trời tối rồi, ít người. Đợi đến trưa mai, đường phố Vân Cảng tấp nập hơn, đến lúc đó, tôi sẽ sắp xếp cho các cô thi đấu!"
Hoàng Vĩnh Hào vung tay.
Mời Trần Khiêm bước vào du thuyền. "Cậu Trần, em yêu anh! A a al"
Vài nữ sinh đi theo Trần Khiêm vào du thuyền, túm tóc hét lên điên cuồng.
Có vài cô gái xinh đẹp mặc bikini thì khoác tay Trần Khiêm một cách thân mật.
Thì ra vai chính của đêm nay là cậu Trần! "Chị Y Y, chị Y YI"
Tô Mi sốt ruột giậm chân, vốn dĩ Lâm Y Y định đi theo Trần Khiêm vào du thuyền nhưng nghe giọng của em họ mình nên quay lại.
"Trần Khiêm là cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng, sao chị không nói cho em biết trước, đẹp trai quá, Trần Khiêm thật sự quá đẹp trai, em sai rồi, tại em hết, chị họ, chị phải giải thích với cậu Trần nha!"
"Này, Tiểu Mi, chẳng phải chị đã nhiều lần nhäc nhở em rằng làm chuyện gì cũng phải chừa lại đường sống cho mình sao, nhưng em yên tâm đi, xem ra cậu Trần sẽ không trách em đâu! Sau này chị sẽ nói mọi chuyện cụ thể cho em nghe, đúng rồi, chuyện Trần Khiêm là cậu Trần, em đừng đi nói lung tung với người khác nhé, chuyện hôm nay em cứ giữ trong lòng thôi, chỉ cần cậu Trần không chủ động tiết lộ thân phận thì tuyệt đối không thể thốt ra từ miệng chúng ta!”
"Hả? Nhưng mà chị Y Y, hôm nay có nhiều người nhìn thấy cậu Trần rồi mà!"
Lâm Y Y lắc đầu, chỉ sang bên cạnh: "Em có thấy những vệ sĩ mặc áo đen đi qua đi lại không?”
Tô Mi vừa nhìn thì thấy mấy chục vệ sĩ lạnh lùng mặc áo đen đang đứng dặn dò nhóm công tử thiếu gia chuyện gì đó, các cậu ấm cô chiêu vừa nghe xong thì gật đầu.
Hiển nhiên là không dám từ chối.
"Đây mới là cậu ấm chân chính đúng không?”
Tô Mi ngạc nhiên.
Tiếp đó, dạ tiệc du thuyền trên biển bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm được đi du thuyền, ngắm cảnh biển đêm, nghe gió biển gào thét, đúng là thoải mái
muốn chết.
Thậm chí chuyện thân phận của mình, Trần Khiêm không còn thấy bối rối nữa.
Anh sẽ sống cuộc sống đơn giản như bình thường, dù sao cuộc sống xa xỉ phung phí này, thật lòng Trần Khiêm không chịu nổi.
Cũng giống như một con cá đang được tự do bơi lội dưới nước, bơi tung tăng, bạn cứ ép nó phải lên bờ, hơn nữa chẳng
những lên bờ mà còn bắt nó phải leo cây.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nó có làm được không?
Không thể nào! Tóm lại, ít nhất bây giờ Trần Khiêm sẽ không như vậy.
Cho nên ban nãy đã sắp xếp Bạch Tiểu Phi đi làm chuyện này.
Dạ tiệc hôm nay, Trần Khiêm và nhóm Hoàng Vĩnh Hào, Bạch Tiểu Phi chơi bời suốt đêm, bốn năm giờ sáng mới ngủ.
Các cậu ấm khác cũng thế, tóm lại là tới bến. Hôm sau lại đi theo nhóm Hoàng Vĩnh Hào ra biển chơi.
Cho đến lúc chớm chiều, buổi dạ tiệc du thuyền này mới được xem như đã kết thúc.
"Anh, ba ngày nữa em phải đến Kim Lăng, em đến thăm anh nữa nhé! Dù sao em cũng đến rồi!"
Trên đường trở về từ biển, Hoàng Vĩnh Hào nói một cách thân thiết.
"Đến Kim Lăng làm gì thế?"
"Có phải đi tham gia buổi triển lãm biệt thự Vân Đỉnh không?"
Bạch Tiểu Phi cười nói.
Hoàng Vĩnh Hào gật đầu: "Ba em bảo em đến học hỏi!"
Trần Khiêm nghe mà mơ màng như lọt vào sương mù, nhưng biệt thự Vân Đỉnh, nghe có vẻ không tồi, bởi vì bây giờ Trần Khiêm đang muốn mua nhà.
Nên anh hỏi:
"Biệt thự Vân Đỉnh, sao tôi chưa bao giờ nghe nói vậy, xa hoa lắm không?"
Hoàng Vĩnh Hào nuốt một ngụm nước miếng, khiếp sợ nói: "Anh, biệt thự Vân Đỉnh, đâu chỉ đơn giản là xa hoa"
 
Chương 257: Có thần thánh như lời nói không!


Trần Khiêm thật sự quan tâm đến nó nên bảo Hoàng Vĩnh Hào nói rõ hơn.
"Khụ khụ, vậy để em nói cho anh nha, biệt thự Vân Đỉnh, đã không còn đơn giản là một nơi ở nữa mà nó đại biểu cho sự cao quý của thân phận. Ý nghĩa như tên, căn biệt thự này đứng sừng sững trên đỉnh núi ở Kim Lăng, khu vực xung. quanh được xây dựng thành một khu trang viên, đặt mình trên đó như được đắm chìm trong đám mây, tận hưởng khung cảnh núi sông của thành phố Kim Lăng.
Hoàng Vĩnh Hào vừa nói vừa khao khát.
Có thần thánh như lời nói không!
Trần Khiêm hỏi: "Vậy chắc là rất đắt hả?"
Trần Khiêm có ý định mua nhà, hơn nữa lần này Trần Khiêm đã quyết tâm muốn tiêu khoảng mười triệu mua một căn biệt thự, như vậy sẽ tiện để những thứ như xe cộ gì đó.
Cho nên muốn hỏi giá của căn biệt thự Vân Đỉnh này.
"Phụt!"
Hoàng Vĩnh Hào phun ngụm rượu ra ngoài, trợn mắt lên nói: "Mẹ ơi, anh, căn biệt thự này không những đắt thôi đâu, anh biết nó bao nhiêu tiền không, khoảng bảy trăm triệu đấy!"
Bảy trăm triệu, nếu mang ra để đầu tư vào kinh doanh hoặc một cái gì đó, ba của Hoàng Vĩnh Hào dám chi.
Nhưng nếu chỉ bảy trăm triệu để mua một căn biệt thự không hề có giá trị kinh doanh.
Tương đương việc chỉ tiêu không, các đại gia bình thường cũng không dám làm như vậy.
Ngoại trừ việc có nhiều tiền đến mức có tiêu thế nào cũng không thể tiêu hết được.
Cho nên Hoàng Vĩnh Hào rất sợ hãi về giá cả của căn biệt thự này.
Phải biết rắng mặc dù hôm nay Hoàng Vĩnh Hào đã hào phóng như thế, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều cậu ấm cô chiêu nhưng chi phí của bữa tiệc chỉ khoảng sáu trăm bảy trăm nghìn nhân dân tệ mà thôi.
“Đương nhiên rồi anh, đối với anh mà nói thì chút tiền này chẳng là gì cả. Em nhớ lúc đó chị kết nghĩa còn chỉ một trăm hai trăm triệu để mua một chiếc xe chế tạo theo ý muốn!”
Hoàng Vĩnh Hào có suy nghĩ muốn để Trần Khiêm thử xem.
Dù sao anh ta biết, đúng là đối với Trần Khiêm mà nói, chút tiền ấy chẳng là gì cả.
Nhưng Trần Khiêm vẫn thấy đau ví.
Bảy trăm triệu! Mua một căn nhà để ở, quá xa xỉ rồi!
Trần Khiêm lắc đầu, quyết định mình vẫn nên sống bình thường thôi, mua một căn biệt thự khoảng mười triệu hai mươi triệu.
“Không mua cũng không sao mà anh, đợi ba ngày sau, tụi mình đi xem chung nhé, xem thử kết cấu của nó như thế nào,
được không anh?” Hoàng Vĩnh Hào không cam tâm nói.
Nếu Trần Khiêm mua thật thì mình sẽ có cơ hội vào ở thử, đây mới là điều đáng tự hào!
“Được thôi, nếu có thời gian, chúng ta đi chơi chung!”
Trần Khiêm cảm thấy hôm nay Hoàng Vĩnh Hào đã chuẩn bị bữa tiệc lớn như vậy, cho dù anh biết anh ta đang muốn tiếp cận mình, có mục đích riêng nhưng cảm giác được người †a xem trọng làm Trần Khiêm muốn ghét cũng không ghét nổi.
Nếu cứ từ chối thì không hay nên anh đã đồng ý.
Sau đó, nhóm công tử nhà giàu lại chơi lướt sóng trên biển, tóm lại cực kỳ vui vẻ.
Tất nhiên, hầu như tất cả nữ sinh đều không đi xa quá một vòng tròn, đều xem Trần Khiêm là trung tâm.
Trần Khiêm đi đến đâu thì ở đó sẽ có nhiều nữ sinh.
Tất cả các cô đều cố gắng hết mức có thể, liếc mắt đưa tình với anh, mong răng có thể thu hút được sự chú ý.
Nhưng Trần Khiêm thì, không còn sức chơi đùa với nhóm chị gái xinh đẹp này nữa.
'Thoáng chốc đã đến buổi chiều.
Buổi tiệc du thuyền lần này xem như kết thúc.
Vốn dĩ Hoàng Vĩnh Hào còn mời Trần Khiêm đến nơi khác chơi nhưng lại bị Trần Khiêm từ chối khéo, dù sao Trần Khiêm không giống với Hoàng Vĩnh Hào, học phần trên đại học, có học hay không cũng không quan trọng.
Ngày mai là thứ hai, anh vẫn phải đi học nữa!
Bạch Tiểu Phi phụ trách lái xe đưa Trần Khiêm về trường.
Sau khi về đến ký túc xá, xem ra nhóm Dương Huy lại đi net rồi nên không có ai.
 
Chương 258: Sao lại về rồi?


Mệt mỏi suốt hai ngày nên Trần Khiêm vừa ngã lưng xuống đã ngủ thiếp đi, cho đến lúc bị đánh thức bởi tiếng mở cửa.
“Dương Huy, chẳng phải lão Trần đã về rồi hả!”
“Gì? Về rồi à? Sao lại không gọi điện thoại được?”
Nhóm Dương Huy và Lý Duệ đã về.
Vài anh em nhìn Trần Khiêm mới vừa tỉnh giấc, cười nói.
*À, điện thoại của tôi sập nguồn rồi, mệt mỏi quá nên không sạc pin, hả, ngủ đến sáu giờ rồi, mọi người đi net lâu thế à?”
Trần Khiêm nhìn đồng hồ, đã ngủ hơn ba tiếng. “Đệch, còn đi net? Lão Trần, tôi đang nghĩ xem hai ngày. nay cậu ra ngoài du lịch hay ra ngoài tìm cô em xinh xắn nào đó, cậu không đọc tin nhắn trong group lớp ta hả?”
Lý Duệ hơi kích động, nói.
Lúc trước Trần Khiêm chỉ nói với họ rằng ra ngoài chơi với bạn, không nói rõ rằng sẽ đi đâu làm gì.
Cho nên nhóm Lý Duệ, Dương Huy không biết hai ngày nay Trần Khiêm đã làm gì.
Thậm chí cô em xinh xắn mà Lý Duệ nói, ha ha, đúng là Trần Khiêm đã đi tìm.
Buổi đi chơi đấy, toàn là những cô gái xinh đẹp!
Ngay lập tức, Trần Khiêm cười n ì mà cô em xinh xắn chứ, nói nhanh đi, lớp ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Trước khi cậu đi, chẳng phải đang có cuộc PK của ngôi sao livestream Hàn Tư Dư à, đúng là không ngoài dự đoán, Hàn Tư Dư đã đạt quán quân, trở thành chị đại của phần mềm livestream Đồng Thành, ngôi sao livestream, ngày hôm đó, Hàn Tư Dư đã kiếm được hơn hai trăm nghìn! Mẹ nó!”
Lý Duệ vừa hâm mộ vừa bực mình, hâm mộ rằng trong một ngày người ta đã kiếm được nhiều tiền như vậy, còn bực mình rằng tại sao mình không phải là con gái?
“Ừ, cho nên bắt đầu từ hôm qua, có tòa soạn đến phỏng vấn Hàn Tư Dư, thậm chí tiêu đề còn rất oai: Một nữ sinh của đại học Kim Lăng, một ngày livestream vài tiếng, thu nhập đột phá hai trăm nghìn!”
“Ấy chà chà, tóm lại là bắt đầu đưa tin về những chuyện liên quan, hơn nữa, bởi vì tuyên truyền trên báo nên bắt đầu từ chiều nay, người bên đài truyền hình sẽ đến trường Kim Lăng của chúng ta để tiến hành phỏng vấn video Hàn Tư Dư, ban nấy tụi tôi cũng đi quay video, ha ha, tôi còn lộ mặt nữa đây!”
Dương Huy bổ sung những chuyện tiếp theo.
Thật ra Trần Khiêm hiểu chuyện này.
Hàn Tư Dư nổi tiếng, được phỏng vấn, tất nhiên phải hành phỏng vấn vài chuyện xung quanh, tương đương với chuyên mục sưu tầm của đài truyền hình, phỏng vấn cá nhân xong sẽ phỏng vấn bạn cùng lớp, người thân, bạn bè linh tinh.
Bình thường sẽ nói những lời khách sáo đã được chuẩn bị từ trước.
Ha ha, không ngờ anh dùng cái tên Bình Phàm, tặng ít quà cho Hàn Tư Dư, quyên góp cho ứng dụng phát sóng trực tiếp Đồng Thành.
Lại gián tiếp làm Hàn Tư Dư nổi tiếng.
Việc này làm Trần Khiêm hơi dở khóc dở cười.
“Lão Trần, cậu mặc quần áo vào nhanh đi. Tối nay Hàn Tư. Dư mời mọi người ăn cơm, là Bếp Gia Viên mà lần trước cậu đã mời đó, đặt xong rồi! Mọi người trong lớp đều đi!”
Dương Huy võ võ giường Trần Khiêm, đi thay quần áo.
“Được thôi!"
Lần này, Trần Khiêm thẳng thắn đồng ý.
Thứ nhất, anh đã nghỉ ngơi xong rồi, có hơi đói bụng.
Thứ hai, nhờ anh mà Hàn Tư Dư mới được nổi tiếng, tiệc ăn mừng của cô ta, mình đi ăn một bữa thì có làm sao?
Hợp tình hợp lý mà!
Trần Khiêm thay quần áo, giống như bọn Dương Huy, chạy xuống lầu dưới như những con sói đói.
Trước cổng trường.
Trần Khiêm và các sinh viên đều đang đợi.
Bây giờ Hàn Tư Dư đã khác xưa, lúc trước cô chỉ là một streamer nhỏ, kiếm chút tiền, bây giờ thì sao, người ta đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, kiếm được rất nhiều tiền.
Tất nhiên sẽ là trung tâm của mọi người.
“Chị Tư Dư, tụi mình kêu taxi nhé?”
Bây giờ Hoàng Mao đang đi theo đuôi. Kể từ khi Hứa Nam và anh của anh ta là Hứa Siêu đánh con trai của đại gia
ở Kim Lăng, đã bị người ta xử rất thảm, không dám đi học lại nên bây giờ chỉ còn lại một mình Hoàng Mao.
“Kêu taxi làm gì, tôi đã liên hệ với một công ty phục vụ yêu cầu họ lái mười chiếc Audi đến, chúng ta đi xe, đúng rồi Hoàng Mao, cậu kiểm tra số lượng người đi, xem thử xem còn ai chưa đến nữa?”
“Đi liền đây!” Hoàng Mao tươi cười hớn hở, quan tâm như thể chuyện nhà mình, còn hô to: “Đừng nói chuyện nữa, tôi đọc đến tên ai thì kêu lên nhé!”
'Thoáng chốc đã điểm danh xong.
Hoàng Mao chạy đến nói: “Chị Tư Dư, chỉ còn lại nhóm Dương Huy và Hách Lan Lan vẫn chưa đến, Hách Lan Lan nói cậu ấy không khỏe lảm nên sẽ ở lại ký túc xá!”
*Ừ, tôi biết rồi, vậy nhóm Dương Huy đâu? Thay quần áo. thôi mà chậm chạp quá vậy!” Hàn Tư Dư đeo một chiếc mắt kính hàng hiệu màu đỏ rượu, khoanh tay lạnh lùng nói, dù sao cũng là người nổi tiếng trên mạng, phải có phong thái của người nổi tiếng.”
“Đến rồi đến rồi, nhóm Dương Huy đến rồi!” Lúc này, một nữ sinh hô to.
Ký túc xá của Dương Huy có sáu người, đang chạy bước nhỏ đến.
“Hả? Chẳng phải là Trần Khiêm ra ngoài chơi à? Sao lại về rồi?”
“Đúng rồi đó, mẹ ơi, có thể là vừa nghe được mời đi ăn nên mới về gấp. Ai biết cậu ta đã dùng hết số tiền trúng số hay chưa, nói là đi du lịch, có khi là ra ngoài làm thêm đấy!”
Trần Khiêm chưa đến đã có tiếng mỉa mai giễu cợt...
 
Chương 259: Nói thế nào đây nhỉ


“Trần Khiêm, cậu cũng biết đến hả? Lúc ăn cơm thì tới còn buổi trưa, cả lớp chúng ta ghi hình cho tiết mục của Hàn 'Tư Dư, lúc đó cậu đang làm gì? Ha ha, đúng là tính hèn mọn của cậu chưa bao giờ thay đổi hết!”
Một sinh viên nữ rất thân với Hàn Tư Dư măng chửi thậm tệ.
Cũng có rất nhiều nữ sinh bắt đầu thay đổi cái nhìn về Trần Khiêm, lập tức nhìn sang phía Trần Khiêm, cười nhạt.
Nói thế nào đây nhỉ.
Khoảng thời gian trước, Trần Khiêm bỗng trở nên giàu có, rất giàu.
Đã thu hút sự chú ý và ái mộ của rất nhiều cô gái.
Cảm thấy nếu mình có thể ở bên cạnh anh thì tốt biết bao, sẽ được mua túi xách, đặc biệt là Trần Khiêm không hề xấu, rất thư sinh.
Nhưng bây giờ Hàn Tư Dư đã từ một con gà nhỏ biến thành phượng hoàng.
Bắt đầu trở thành người nổi tiếng hút tiền tài.
Việc này gần như là một liều thuốc trợ tim cho tất cả nữ sinh trong lớp, làm mọi người cảm thấy rằng, con gái thì sao? Nếu con gái chịu cố gắng, tìm đúng phương hướng cũng có thể trở nên giàu có, muốn nổi tiếng thì nổi tiếng, muốn có tiền thì có tiền.
Cho nên bây giờ tất cả các sinh viên nữ trong lớp đều nảy ra một suy nghĩ, đó là chỉ băng thử livestream trên ứng dụng xem, có thể ký hợp đồng thì càng tốt!
“Thôi, đưa cậu ta theo đi, thêm một người cũng đâu nhiều mà bớt một người chẳng giảm được bao nhiêu!”
Hàn Tư Dư đẩy kính mắt của mình, lúc trước, khi nói chuyện những lời khinh miệt này ít nhất Hàn Tư Dư sẽ liếc. nhìn Trần Khiêm, bây giờ thì, đến nhìn cô ta cũng chẳng muốn.
Đúng lúc này, Mạnh Thái Như và mười chiếc Audi cũng đến rồi.
Mười chiếc Audi xếp thẳng hàng, đúng là hoành tráng. Rất nhiều sinh viên hâm mộ nhìn sang.
Ngay cả chủ xe Audi cũng lấy di động ra chụp hình Hàn Tư Dư.
“Cô ơi, cô và em đi chung một chiếc, các bạn ơi, mọi người lên xe đi!”
Hàn Tư Dư rất quan tâm đến hình tượng, nói. Mọi người lục đục lên xe. Nhóm Dương Huy cũng lên theo.
Trần Khiêm vừa nhìn, thấy chiếc Audi cuối cùng không có ai nên chuẩn bị mở cửa ghế phụ ra.
“Dừng tay, Trần Khiêm cậu làm gì đó?”
Đăng xa, giọng nói lạnh lùng của Hàn Tư Dư vang lên.
“Tôi lên xel”
Trần Khiêm nói.
“Ha ha, chiếc xe đó không chở sinh viên, chốc nữa anh ta sẽ đến đón vài chị em thân thiết trong hội livestream của tôi, cậu ngồi chỗ khác đi!” thăng nghèo này cũng phiền phức như vậy?
Hàn Tư Dư bực mình, tại sao lúc nào “Hết chỗ rồi, nhưng tôi thấy ghế phụ trên chiếc xe cậu ngồi vẫn còn trống, tôi ngồi đấy nhé!” Trần Khiêm lại hỏi, dù sao cũng đâu thể để mình đi bộ.
“Phụt, Trần Khiêm, cậu muốn gì? Cậu muốn đi chung xe với tôi à?”
Hàn Tư Dư thật sự rất muốn vả Trần Khiêm vài cái, giờ cô ta cao quý như vậy, sao lại đi chung với loại người nghèo hèn như Trần Khiêm được?
“Tư Dư, sao vậy? Sao chưa đi nữa?”
Lúc này, Mạnh Thái Như cũng bước xuống xe.”
“Hừ, tại Trần Khiêm đấy cô, lần này em không tính cậu ta vào nên gọi mười chiếc, bây giờ em phải dành một chiếc để đi đón chị em của em, cậu ta không có chỗ ngồi!”
Hàn Tư Dư lạnh lùng nói.
Mạnh Thái Như bực mình nhìn Trần Khiêm, đúng là thừa thãi!
Sau đó nói một cách khó chịu: “Trần Khiêm, chỉ bằng thế này, cậu tự gọi xe đi nhé, cùng lắm tôi sẽ trả tiền xe cho cậu, được rồi được rồi Tư Dư, chúng ta đi nhanh đi!”
Mạnh Thái Như hét lên giục Hàn Tư Dư đi.
Tại sao phải hét lên giục Hàn Tư Dư đi?
Bởi vì Mạnh Thái Như mới vừa nhớ đến đề tài nói chuyện với người kia nên háo hức muốn đi tán gẫu.
Trần Khiêm không để nhóm Dương Huy đi theo mình, anh nói mình tự đi được, lấy sạc dự phòng của Dương Huy theo.
Đoàn xe mới vừa đi.
Trân Khiêm bật điện thoại lên.
Vừa vào Wechat, đây là nick Wechat mới của anh.
Bên trên đầy ắp những tin nhắn Hàn Tư Dư gửi cho anh. Bên trong có vài bức ảnh của Hàn Tư Dư.
“Anh Bình Phàm, Tư Dư gửi cho anh tấm hình đẹp nhất của Tư Dư nha?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top